 |
|

12-10-2008, 11:15 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 100
Giòng Tây Môn tuyệt tự.
Chỉ Ãt ngà y sau, vì không còn sá»± giúp đỡ cá»§a KÃnh Tế nữa, vợ chồng Äạo Quốc lại lâm cảnh túng thiếu, phải nhá» Trần Tam Nhị má»i Hà quan nhân tá»›i. Hà quan nhân thấy Lưu Nhị đã chết, mối hại ở địa phương không còn, nên lại tiếp tục lui tá»›i vá»›i Vương thị.
Má»™t hôm Hà quan nhân bảo vợ chồng Äạo Quốc rằng:
- Con gái hai ngưá»i đã và o phá»§ Thống chế sống Ä‘á»i goá bụa rồi, nó cÅ©ng yên thân nó, bây giỠđể tôi lo bán hết hà ng hoá tại đây rồi hai ngưá»i theo vỠở vá»›i tôi tại Hồ Châu, hÆ¡n là cứ ở đây lông bông như thế nà y.
Äạo Quốc nói:
- Quan nhân đã có lòng Ä‘oái tưởng như váºy thì còn gì bằng.
Ãt hôm sau, Hà quan nhân bán hết hà ng, thuê thuyá»n Ä‘em vợ chồng Äạo Quốc vá» Hồ Châu.
Vá» phần Ãi Thư, cùng Cát thị ở goá thá»§ tiết thá» KÃnh Tế, hai ngưá»i xưng hô vá»›i nhau là chị em, rất là tương đắc. Ngà y ngà y hai ngưá»i bầu bạn vá»›i Xuân Mai trong thá»i gian Thống chế xa nhà .
Thá»i gian thấm thoát trôi qua, Kim ca nhi ngà y má»™t lá»›n.
Năm đó Kim ca nhi đã sáu tuổi, con gái cá»§a Tôn Nhị nương cÅ©ng đã tám tuổi. Sinh hoạt trong nhà cứ bình thản êm Ä‘á»m, nhá» có hai đứa trẻ nên cÅ©ng không buồn thảm lắm. Xuân Mai thì đưá»ng đưá»ng là má»™t báºc mệnh phụ phu nhân, ăn ngon mặc đẹp, trân châu bảo ngá»c kim ngân trong nhà không thiếu thứ gì, chỉ phải sống Ä‘á»i cô độc chăn gối lạnh lùng.
Trong thá»i gian đó, Lý An chăm chỉ trông coi má»i việc trong nhà , được Xuân Mai Ä‘em lòng để ý, vì Lý An cÅ©ng không phải là ngưá»i xấu xÃ, lại có công cứu Xuân Mai thoát khá»i bà n tay sát nhân cá»§a Trương Thắng ngà y trước.
Má»™t đêm trá»i đông tháng giá, sau khi tuần phòng quanh phá»§, Lý An vá» ngá»§ tại phòng riêng, bá»—ng nghe có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ, vá»™i nhá»m dáºy há»i:
- Ai đó?
Chỉ nghe tiếng đà n bà nói nhá»:
- Mở cá»a mau Ä‘i.
Lý An bước ra mở cá»a. Cánh cá»a vừa hé mở, má»™t ngưá»i đà n bà lách vá»™i và o. Lý An quay lại vặn đèn lá»›n lên, nháºn ra nhÅ© mẫu Kim Quỹ, bèn há»i:
- Chị tá»›i đây giá» nà y có chuyện gì váºy?
Kim Quỹ đáp:
- không phải tôi tự ý đến mà là phu nhân sai đến.
Lý An lại há»i:
- Phu nhân cần dạy bảo chuyện gì?
Kim Quỹ cưá»i:
- Là m sao anh biết được, phu nhân sai tôi đến đây xem anh đã ngủ chưa để cho anh cái nà y.
Nói xong lấy ra một bộ quần áo, nói tiếp:
- Äây là mấy bá»™ quần áo đà n ông và đà n bà , phu nhân bảo Ä‘em thưởng cho anh và mẹ anh, để gá»i là đá»n công anh đã chở kim ngân từ Tế Nam vá», lại để cảm tạ anh đã cứu phu nhân, nếu không có anh thì phu nhân đã bị Trương Thắng hại rồi.
Äể mấy bá»™ quần áo lên bà n, Kim Quý nói tiếp:
- Mà còn chuyện nà y nữa, chút nữa thì quên.
Nói xong lấy ra năm lạng bạc nguyên bảo sang chói đưa cho Lý An rồi vội vã bước ra.
Lý An tá»± nhiên được tiá»n bạc quần áo thì cứ ngẩn ngÆ¡ chẳng hiểu tại sao.
Sáng sá»›m hôm sau, Lý An Ä‘em các thứ vá» nhà đưa cho mẹ. Mẹ há»i:
- Ở đâu mà ra váºy?
Lý An kể lại chuyện đêm qua. Ngưá»i mẹ nghe xong dáºm chân kêu khổ mà bảo:
- Ngà y trước thằng Trương Thắng vì là m chuyện nà y ná» mà bị đánh tá»›i chết. Nay ngươi có hiểu ý phu nhân khi cho ngưá»i những thứ nà y không? Ta nay ngoà i sáu mươi tuổi rồi, từ khi cha ngươi qua Ä‘á»i, ta chỉ lo lắng săn sóc cho ngươi, nay nếu ngươi chạm và o chuyện tá»™i lá»—i gì thân già ta biết nương tá»±a và o đâu. Bây giá» ngươi ở nhà đi, đừng và o phá»§ nữa.
Lý An chợt hiểu ra, nhưng há»i lại:
- Con không và o phá»§ thì phu nhân cho ngưá»i tá»›i gá»i, biết là m sao?
Bà mẹ nói:
- Ngươi cứ trả lá»i là ta bị cảm hà n, ngươi phải ở nhà săn sóc ta Ãt hôm.
Lý An nói:
- Nhưng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng lại phải và o phá»§, vả lại lỡ lão gia vá», không thấy con thì biết ăn nói là m sao?
Bà mẹ bảo:
- Thì ngươi tạm đến ở vá»›i thúc thúc ngươi là SÆ¡n Äông Dạ Xoa Lý Quý Ãt tháng Ä‘i. Rồi xem sá»± thể ra sao sẽ tÃnh sau.
Lý An vốn là ngưá»i có hiếu, nghe mẹ nói váºy thì chuẩn bị hà nh lý, ngay hôm đó tìm đến Thanh Châu ở vá»›i chú là Lý Quý.
Xuân Mai thấy Lý An không và o phá»§ lo việc thì năm lần bảy lượt sai gia nhân tá»›i nhà há»i. Bà mẹ lúc đầu nói là mình cảm hà n, Lý An phải ở nhà săn sóc, sau thì nói là Lý An đã vá» quê quán là m ăn.
Xuân Mai vừa buồn vừa giáºn, nhưng không biết là m sao.
Thá»i gian qua mau, thấm thoắt đã tá»›i thượng tuần tháng giêng, Chu Thống chế xa nhà đã lâu, liá»n sai Chu Trung Ä‘em thư vá», bảo Xuân Mai Ä‘em Tôn Nhị nương và i hai đứa trẻ cùng gia nhân, xếp hà nh lý lên xe tá»›i cư ngụ tại phá»§ Äông Xương cho gần. Lại sai Chu Trung vá» quê gá»i ngưá»i em cá»§a mình là Chu Tuyên tá»›i coi nhà tại huyện Thanh Hà .
Sau đó Chu Trung cùng Chu Tuyên, Cát thị và Ãi Thư cùng má»™t Ãt gia nhân ở lại phá»§, còn Chu Nhân dẫn Xuân Mai, Tôn Nhị nương, hai đứa trẻ và má»™t số gia nhân lên đưá»ng tá»›i phá»§ Äông Xương.
Dá»c đưá»ng bình an. Tá»›i nÆ¡i, Chu Thống chế thân ra đón tiếp gia quyến.
Thấy thê thiếp vợ con bao năm xa cách, Chu Thống chế mừng rỡ khôn cùng, đem tất cả vỠcư ngụ tại công thự sau phủ Thống chế.
Xếp đặt xong xuôi, má»i ngưá»i há»p mặt uống trà , Chu Nhân thưa lại má»i chuyện. A hoà n gia nhân lần lượt tá»›i lạy chà o. Chu Thống chế há»i:
- Lý An đâu, sao không thấy?
Xuân Mai đáp:
- Nhắc đến nó là m gì nữa, tôi thấy nó có công cứu tôi thoát khá»i tay thằng Trương Thắng, lại có công tuần phòng canh giữ phá»§ nên đối vá»›i nó rất tốt, cho tiá»n bạc quần áo để nó Ä‘em vá» cho mẹ nó. Nà o ngá», má»›i đây nó lén và o trong háºu đưá»ng, có gó bạc năm chục lạng để trên bà n, nó ăn trá»™m luôn rồi trốn Ä‘i. Tôi mấy lần sai gia nhân tá»›i há»i mẹ nó thà má»›i đầu mẹ nó còn nói dối quanh, sau má»›i nói tháºt là nó trốn vá» quê ở Thanh Châu rồi.
Chu Thống chế bảo:
- Tôi cứ nghÄ© là thằng đó trung thà nh, không ngá» cÅ©ng là đứa phụ ân như váºy, để rồi thá»§ng thẳng tôi sẽ cho ngưá»i bắt nó.
Hôm đó, Xuân Mai không nói tá»›i vụ Hà n Ãi Thư.
Hôm sau, Xuân Mai lo trông coi gia nhân sá»a soạn lại nhà cá»a, trang hoà ng chá»— ăn ở cho hợp ý mình.
Liên tiếp mấy hôm nữa, Chu Thống chế suốt ngà y báºn việc quân binh, báºn rá»™n mệt nhá»c quên cả ăn ngá»§, ngà y đêm không được nghỉ ngÆ¡i, đến cả chuyện chăn gối cÅ©ng hững há». Xuân Mai thấy váºy buồn bá»±c lắm, vì được ở gần chồng mà cÅ©ng như không. Do đó Xuân Mai để ý tá»›i ngưá»i con trai thứ cá»§a lão gia nhân Chu Trung là Chu NghÄ©a, má»›i mưá»i chÃn tuổi, mặt mÅ©i khôi ngô, mi thanh mục tú, liá»n tìm cách gần gÅ©i mua chuá»™c rồi mắt qua mà y lại, giở trò quyến rÅ©. Chu NghÄ©a trẻ tuổi hiếu sắc, toa ráºp vá»›i Xuân Mai là m chuyện tồi bại.
Chá»§ tá»› lén lút tư thông. Xuân Mai thưá»ng gá»i Chu NghÄ©a và o phòng riêng đánh cá» uống rượu, không cần che Ä‘áºy, chỉ cần giấu má»™t mình Chu Thống chế mà thôi.
Sau đó Ãt lâu, Hoà ng đế nước Äại Kim ở phÃa Bắc diệt được nước Liêu, rồi Ä‘em đại binh theo hai đưá»ng sang quấy nhiá»…u Trung Nguyên. Äại nguyên soái nước Kim là Niêm Má»™t Hát Ä‘em mưá»i vạn binh mã theo đưá»ng Thái Nguyên tiến vá» Äông Kinh. Phó soái nước Äại Kim là Cán Ly Bất do đưá»ng Äà n châu và o đánh phá ải Cao Dương. Binh mã biên phòng cá»§a Trung Quốc không chống nổi. Binh bá»™ thượng thư Lý Cương và Äại tướng Chá»§ng Sư Äạo hoảng lên, phải ra lệnh cho quan binh tại SÆ¡n Äông, SÆ¡n Tây, Hà Nam, Hà Bắc, Quan Äông ra Thiểm Tây phải cố sức phòng ngá»±.
Chu Thống chế được văn thư từ triá»u đình, ra lệnh phòng ngá»± thì vá»™i và ng chỉnh đốn nhân mã, tiến binh ra gần biên giá»›i. Nhưng chưa tá»›i nÆ¡i thì đã nghe tin Phó soái nước Äại Kim là Cán Ly Bất hạ ải Cao Dươn, tướng sÄ© triá»u đình tá» tráºn vô số.
Lúc đó là và o thượng tuần tháng năm, gió lốc mù mịt, cát bụi bay đầy trá»i.
Chu Thống chế vẫn Ä‘em binh tiến Ä‘anh, nhưng Cán Ly Bất phản công dÅ©ng mảnh. Chu Thống chế bị má»™t mÅ©i tên ghim trúng yết hầu, ngã xuống ngá»±a mà tá» tráºn. Các tướng bá»™ hạ thấy váºy xô tá»›i cứu, bị quân Kim dùng tên bắn ngã rất nhiá»u. Quan binh thiệt hại nặng ná», số tá» tráºn và bị thương không sao đếm hết.
Thương cho Chu Thống chế, pháºn tướng tà i má»™t phút vong thân. Năm đó má»›i bốn mươi bảy tuổi.
Tháºt là :
Tôi trung tướng giá»i là đâu Biên cương thân giãi, địa đầu máu loang.
Tuần phá»§ Trương Thúc Dạ thấy Chu Thống chế đã tá» tráºn, thì lui binh vá» phá»§ Äông Xương cố thá»§, kiểm Ä‘iểm sÄ© tốt rồi cấp báo vá» triá»u.
Các tướng bá»™ hạ Ä‘em được tá» thi Chu Thống chế vá» phá»§ Äông Xương.
Xuân Mai và toà n gia váºt mình lăn khóc không thôi. Sau đó má»›i lo việc tẩm liệm đồng thá»i trao trả binh phù ấn tÃn cá»§a chồng lại cho triá»u đình.
Lễ nghi quân cách xong xuôi, Xuân Mai cùng Chu Nhân và toà n gia đem linh cữu Chu Thống chế vỠhuyện Thanh Hà là m đám tang.
Lại nói vá» Cát thị và Hà n Ãi Thư, từ khi Xuân Mai tá»›i phá»§ Äông Xương thì hai ngưá»i ở nhà ăn uống thanh đạm, thá»§ tiết thá» KÃnh Tế.
Má»™t hôm và o tiết cuối xuân sÆ¡ hạ, trá»i bắt đầu nóng ná»±c, hai ngưá»i tản bá»™ tá»›i ngôi nhà mát ngoà i hoa viên, gần thư phòng, thấy trong vưá»n muôn hoa nở đẹp, trên cà nh oanh hót yến cưá»i. Ãi Thư thấy cảnh xinh tươi, nghÄ© tá»›i ngưá»i tình đã chết, bất giác rÆ¡i lệ, lòng Ä‘au như thắt. Cát thị cÅ©ng không ngăn nổi bi thương.
Hai ngưá»i Ä‘ang ngồi á»§ rÅ© sầu thương thì Chu Tuyên em trai Chu Thống chế tá»›i khuyên giải:
- Hai chị em đừng nên buồn rầu nữa, chuyện gì qua rồi thì thôi, vì còn phải nghÄ© tá»›i chuyện hiện tại. Äể tôi nói chuyện nà y cho mà nghe. Luôn mấy hôm nay không hiểu sao cứ đêm nằm là m tôi má»™ng mị toà n những chuyện chẳng là nh. Äêm qua tôi lại mÆ¡ thấy má»™t cây cung treo trên cá»™t cá», cá»™t cá» gãy là m đôi, không hiểu là điá»m là nh hay Ä‘iá»m dữ.
Ãi Thư nói:
- Chắc nhị gia muốn nói tới việc chẳng là nh xảy ra cho lão gia ở biên cương phải không?
Ba ngưá»i còn Ä‘ang phân vân nghÄ© ngợi thì thấy lão gai nhân Chu Nhân mặc tang phục láºt Ä‘áºt chạy và o lạy chà o mà thưa:
- Tai hoạ lá»›n lắm, lão gia đã vị quốc vong thân. Nguyên hồi thượng tuần tháng năm, và o ngà y mồng bảy, lão gia tá» tráºn gần ải Cao Dương. Hiện phu nhân và toà n gia quyến đã Ä‘em linh cữu lão gai vá» tá»›i.
Ba ngưá»i sững sá» kinh ngạc. Chu Tuyên vá»™i sai phái gia nháºn sắp đặt nhà cá»a để nghênh tiếp linh cữu, bà y bà n thá» tế lá»….
Toà n gia phục xuống mà kêu khóc. Chu Tuyên sai má»i các vị tăng tá»›i láºp đà n tụng niệm. Sau đó Ãt ngà y thì chá»n ngà y tốt an táng tại nghÄ©a địa tổ tiên.
Sau đó Chu Tuyên là m đơn vá» triá»u xin cho Kim can nhi được táºp chức cá»§a cha. Ãt ngà y sau, triá»u đình gá»i sắc thư vá». Sắc thư viết:
- Binh bá»™ thấy cố Thống chế Chu Tú vong thân báo quốc, chết vì việc quân vương, lòng trung dÅ©ng tháºt đáng khen thưởng, do đó truy phong chức Äô đốc, con trai được nuôi dưỡng theo lệ cÅ© và được kế táºp chức tước cá»§a cha.
Xuân Mai mừng lắm, quên cả tang chồng, được yên vá» phần con, nên chỉ đêm ngà y nghÄ© chuyện dâm loạn vui thú. Chu NghÄ©a thưá»ng xuyên lui tá»›i tư thông vá»›i Xuân Mai, nhiá»u khi bị Xuân Mai giữa chặt trong phòng cả mấy ngà y đêm.
Xuân Mai dâm dục quá độ, sinh bệnh mệt má»i, má»›i đầu uống thuốc, sau thì không ăn không ngá»§ được, thân thể gầy còm, tinh thần há»—n loạn, nhưng tÃnh dâm vẫn không bá»›t, Chu NghÄ©a vẫn phải táºn lá»±c thoả mãn.
Chẳng bao lâu, và o đầu tháng sáu, Xuân Mai từ trần. Chu NghÄ©a thấy Xuân Mai chết thì vá»™i mở rương lấy trá»™m nhiá»u kim ngân châu báu mà trốn Ä‘i. A hoà n và đám gia nhân lúc đó má»›i thưa sá»± tháºt vá»›i Chu Tuyên. Chu Tuyên má»™t mặt sai giam Chu Nhân lại, má»™t mặt sai gia nhân tìm kiếm Chu NghÄ©a. Chu NghÄ©a Ä‘ang ẩn náu tại nhà cô ở ngoại thà nh thì bị bắt trói Ä‘em vá».
Chu Tuyên không muốn chuyện vỡ lỡ, sợ tai tiếng, triá»u đình có thể không cho kim ca nhi kế táºp chức tước cá»§a cha, bèn cho dẫn Chu NghÄ©a tá»›i đại sảnh, không thèm há»i han, ra lệnh đánh bốn chục trượng. Thương cho Chu NghÄ©a, không chịu nổi Ä‘au mà chết.
Sau khi cho chôn cất Chu NghÄ©a. Chu Tuyên cÅ©ng cho các nhÅ© mẫu và a hoà n như Hải ÄÆ°á»ng, Nguyệt Quế ra khá»i phá»§. Cát thị và Ãi Thư khuyên can Chu Tuyên thế nà o cÅ©ng không được.
Sau đó Ãt lâu, binh Äại Kim tiến và o Äông Kinh. Thái thượng Hoà ng đế và TÄ©nh Khang Hoà ng đế Ä‘á»u bị bắt vá» nước Kim. Trung Nguyên vô chá»§, trá»™m cướp giặc giã nổi lên như ong khắp nÆ¡i, dân gian Ä‘iêu linh không sao kể xiết. Binh Kim lại kéo nhau tá»›i các tỉnh các huyện mà cướp phá.
Khi binh Kim kéo tá»›i tỉnh SÆ¡n Äông, dân trong tỉnh lÅ© lượt bồng bế nhau chạy giặc, cha mất con vợ mất chồng, kêu khóc vang trá»i.
Cát thị được cha mẹ Ä‘em vá», đưa Ä‘i trốn nạn. Ãi Thư không biết nương tá»±a và o đâu, nhưng cÅ©ng phải thu vén cá»§a cải và Ãt quần áo rồi ra khá»i huyện Thanh Hà , đến bến Lâm Thanh định tìm cha mẹ. Nà o ngá» tá»›i nÆ¡i thì tá»u lầu cá»§a Tạ Tam đã đóng cá»a im ỉm, há»i thăm thì biết Tạ Tam đã bá» Ä‘i lánh nạn, may gặp Trần Tam Nhi. Tam Nhi bảo:
- Phụ mẫu của thư thư đã theo Hà quan nhân vỠHồ Châu từ trước rồi.
Ãi Thư không biết là m sao, đà nh lang thang trên đưá»ng vá» Hồ Châu tìm cha mẹ. Dá»c đưá»ng, tiá»n bạc hết, Ãi Thư phải ôm cây đà n nguyệt, đà n hát rong ngoà i đưá»ng để sống qua ngà y. Äêm nghỉ ngà y Ä‘i, khổ cá»±c trăm phần không sao nói hết.
Äi như váºy được mấy tháng thì tá»›i Từ Châu. Ãi Thư thấy trá»i đã chiá»u, ghé và o má»™t ngôi nhà xin tá túc. Má»™t bà lão khoảng thất tuần Ä‘ang ở trong bếp nấu cÆ¡m, thấy váºy chạy ra. Ãi Thư vái chà o mà nói:
- Cháu là ngưá»i huyện Thanh Hà , vì loạn lạc nên muốn đến Hồ Châu, Ä‘i ngang đây thì trá»i đã chiá»u, muốn xin tá túc lão bà qua đêm, sáng mai sẽ xin Ä‘i sá»›m. Chuyện tiá»n bạc xin đưa đủ, không dám thiếu.
Bà lão ngắm nghÃa Ãi Thư, thấy dung nhan xinh đẹp, cá» chỉ Ä‘oan trang ăn nói dịu dà ng, không phải con nhà nghèo hèn, bèn đáp:
- Nếu quả nương tá» muốn nghỉ đỡ tại đây đêm nay thì má»i và o trong nà y ngồi nghỉ, lão còn phải lo là m cÆ¡m cho mấy ngưá»i lo việc vét sông tá»›i ăn.
Nói xong thì thấy mấy ngưá»i đà n ông kéo và o, ngưá»i nà o cÅ©ng đội nón, đóng khố , chân tay mình mẩy, bê bết bùn đất. Äám ngưá»i nà y há»i:
- Lão nương đã có cơm cho chúng tôi chưa?
Lão bà vá»™i dá»n cÆ¡m ra, gồm má»™t thau cÆ¡m, mấy đĩa Ä‘áºu kho và và i món thức ăn đạm bạc, Ä‘oạn bảo:
- Xong xuôi rồi đấy, và o mà ăn đi.
Mấy ngưá»i quây xung quanh mâm cÆ¡m mà ăn uống ngon là nh. Trong số có má»™t ngưá»i khoảng ngoà i tứ tuần, mặt mÅ©i hồng hà o. Ngưá»i nà y thấy Ãi Thư Ä‘ang ngồi trong giưá»ng thì há»i bà lão:
- Ai ngồi trong đó váºy?
Lão bà đáp:
- Nương tỠđây là ngưá»i huyện Thanh Hà , Ä‘ang trên đưá»ng tá»›i Hồ Châu, Ä‘i ngang đây thì trá»i tối nên ghé đây tạm trú qua đêm.
Ngưá»i ná» há»i Ãi Thư:
- Chẳng hay quý tÃnh nương tá» là gì?
Ãi Thư đáp:
- Tôi há» Hà n, cha tôi là Hà n Äoạ Quốc.
Ngưá»i nà y đứng vụt dáºy, bước tá»›i gần mà nói:
- Cháu Æ¡i, váºy cháu là Hà n Ãi Thư, cháu gái cá»§a ta phải không?
Ãi Thư cÅ©ng vừa nháºn ra, bèn há»i lại:
- Còn thúc thúc đây là em của phụ thân cháu, tên là Hà n Nhị phải không?
Chú cháu cầm tay nhau mà khóc.
Lát sau Hà n Nhị má»›i há»i:
- Thế bây giá» cha mẹ cháu đâu? còn cháu thì ở Äông Kinh cÆ¡ mà , sao lại lưu lạc tá»›i đây?
Ãi Thư gạt nước mắt kể lại đầu Ä‘uôi má»i chuyện rồi nói thêm:
- Gần đây cháu vá» là m vợ má»™t ngưá»i trong phá»§ Thá»§ bị, nhưng chồng chết, cháu ở goá thá» chồng. Trong khi đó thì cha mẹ cháu theo Hà quan nhân tá»›i Hồ Châu. Gặp cảnh loạn lạc hiện nay, tuy không ai mong dẫn dắt, cháu vẫn má»™t mình tìm đưá»ng tá»›i Hồ Châu mong thấy lại mẹ cha. Dá»c đưá»ng cháu phải đà n hát rong để kiếm tiá»n độ nháºt, không ngá» lại may mắn gặp thúc thúc nÆ¡i đây.
Hà n Nhị nói:
- Từ khi cha mẹ cháu lên Äông Kinh vá»›i cháu thì ta không kế sinh nhai, phải bán cả nhà cá»a cá»§a cha mẹ cháu Ä‘i mà ăn, rồi san phải tìm đến nÆ¡i nà y là m phu vét sông, kiếm miếng cÆ¡m qua ngà y. Bây giá» chú cháu đã gặp nhau thì ta và cháu cùng tá»›i Hồ Châu tìm cha mẹ cháu.
Ãi Thư đáp:
- Nếu có thúc thúc cùng đi thì còn gì bằng.
Hà n Nhị quay ra lấy má»™t bát cÆ¡m và Ãt thức ăn cho Ãi Thư. CÆ¡m gạo xấu, đồ ăn lại chẳng ra gì. Ãi Thu cố lắm má»›i ăn được ná»a bát, rồi Ä‘i nghỉ.
Sáng sá»›m hôm sau, đám phu vét sông kéo nhau Ä‘i là m việc. Hà n Nhị trả tiá»n trá» cho Ãi Thư rồi chà o lão bà , dắt Ãi Thư Ä‘i.
Ãi Thư thân thể yếu Ä‘uối, sau mấy tháng Ä‘i đưá»ng bá»™ đã hao mòn sức khoẻ, nay còn chút Ãt tư trang, liá»n Ä‘em bán Ä‘i, lấy tiá»n đáp thuyá»n, cùng Hà n Nhị tá»›i Hồ Châu.
Thuyá»n Ä‘i Ãt ngà y sau thì tá»›i nÆ¡i. Chú cháu dắt nhau lên bá» há»i thăm nhà Hà quan nhân, không ngá» Hà quan nhân đã chết, vợ chồng Hà n Äạo Quốc được hưởng Ãt cá»§a cải và và i mẫu ruá»™ng mà sông. Sau đó Ãt lâu thì Äạo Quốc cÅ©ng bệnh mà chết. Vương Hy sống vá»›i đứa con gái sáu tuổi cá»§a Hà quan nhân.
Hà n Nhị và Ãi Thư há»i thăm, tìm được tá»›i nhà Vương thị. Vương thị lúc trước vốn tư thông vá»›i Hà n Nhị, gặp lại, hai ngưá»i nối lại tình xưa, sống thà nh vợ chồng, lo là m ruá»™ng mà sống.
Có má»™t ngưá»i con nhà hà o phú ở Hồ Châu, thấy Ãi Thư có nhan sắc thì nhá» ngưá»i tá»›i cầu thân, nhưng Ãi Thư nhất định không chịu, quyết thá»§ tiết cùng KÃnh Tế. Hà n Nhị và Vương thị khuyên lÆ¡n ép buá»™c, Ãi Thư liá»n cắt tóc và o chùa là m ni cô. Äến năm ba mươi mốt tuổi thì bị bệnh mà chết.
Tháºt là :
Sắc đẹp vùi sâu ba tấc đất Hồn trinh bay bổng chÃn từng trá»i.
Lại nói binh mã Äại Kim trà n qua phá»§ Äông Xương rồi tá»›i huyện Thanh Hà , thì chỉ thấy cảnh Ä‘iêu tà n hoang vắng, quan lại dân gian lánh nạn hết, cá»a thà nh mở toang, bốn bá» lạnh lẽo. Rải rác đây đó má»™t và i tá» thi hoặc sinh thối hoặc khô đét cá»§a những ngưá»i vô gia cư chết vì đói. ÄÆ°á»ng phố hoang tà n, đồ đạc ngổn ngang. Những con chó đói, những con chuá»™t chạy lang thang ngoà i đưá»ng kiếm ăn.
Má»™t số gia đình không biết chạy đâu, liá»n ở lại đóng cá»a, sống nÆ¡m ná»›p qua ngà y. Khi nghe tin quân Kim kéo tá»›i, những gia đình nà y hoảng lên, thu nhặt quần áo tư trang tìm đưá»ng chạy trốn.
Nguyệt nương cÅ©ng thu vén kim ngân châu báu, giắt và o ngưá»i.
Lúc đó thì Ngô Äại cữu đã chết vì bệnh, chỉ có Ngô Nhị cữu, Äại An và Tiểu Ngá»c, dẫn Hiếu ca nhi, năm đó đã mưá»i lăm tuổi, cùng Nguyệt nương định tá»›i phá»§ Tế Nam nương nhá» Vân chỉ huy. Nhà cá»a khoá hết cả lại. Nguyệt nương định tá»›i Tế Nam, má»™t là để lánh nạn binh Ä‘ao, hai là để lo chuyện hôn nhân cho Hiếu ca nhi.
Dá»c đưá»ng, chỉ thấy toà n ngưá»i bồng bế gánh gồng chạy loạn, ngưá»i nà o cÅ©ng kinh hoà ng. Nhóm Nguyệt nương năm ngưá»i cÅ©ng Ä‘i lẫn và o đám ngưá»i chạy loạn.
Äi tá»›i má»™t vừng hoang dã thì thấy má»™t vị hoà thượng, mặc áo cà sa, tay chống gáºy, chân Ä‘i dép cá», vai Ä‘eo má»™t túi vải, từ xa tá»›i, chặn Nguyệt nương lại, vái chà o rồi lá»›n tiếng há»i:
- Ngô nương tá» Ä‘i đâu váºy? trả đứa đồ đệ nà y cho tôi chứ?
Vừa nói vừa chỉ Hiếu ca nhi. Nguyệt nương thất sắc há»i lại:
- Sư phụ bảo tôi trả đứa đồ đệ nà o? sao có chuyện lạ váºy?
Vị hoà thượng nói:
- Xin nương tỠđừng giả vá» không biết. Hẳn nương tá» còn nhá»› mưá»i lăm năm trước, nương tá» bị tên Ân Thiên TÃch lùng Ä‘uổi, phải tá»›i động cá»§a tôi ở ngá»n núi phà Äông Äại Nhạc tá túc qua đêm. Tôi là Tuyết động hoà thượng, pháp danh Phổ TÄ©nh đây. Nương tá» có hứa là cho tôi má»™t đứa con là m đồ đệ, sao bây giá» lại thất hứa?
Ngô nhị cữu đứng bên nói:
- Sư phụ là ngưá»i tu hà nh, đức độ cao thà nh, cÅ©ng thấy rằng thá»i buổi loạn ly nà y, thư thư tôi bá» nhà cá»a mà lánh nạn, bên mình chỉ có má»—i đứa con trai, sau nà y còn mong nối dõi tông đưá»ng, lo việc hương hoả, chẳng lẽ thư thư tôi lại chịu bá» con, cho là m đồ đệ Ä‘i theo sư phụ hay sao?
Hoà thượng há»i Nguyệt nương:
- Có tháºt nương tá» nhất định không cho tôi tên đồ đệ nà y phải không?
Ngô nhị cữu bảo:
- Sư phụ à , xin đừng nói chuyện dông dà i mất thì giỠcủa chúng tôi, dùng dằng thế nà y, lỡ quân giặc đuổi tới đằng sau thì sao?
Vị hoà ng thượng nói:
- Bây giá» trá»i cÅ©ng chiá»u rồi, có Ä‘i cÅ©ng chẳng được xa, binh Kim dù tá»›i, cÅ©ng không đến nÆ¡i nà y, chi bằng má»i ngưá»i theo tôi vá» chùa gần đây nghỉ đỡ má»™t đêm, rồi mai Ä‘i sá»›m cÅ©ng không sao.
Nguyệt nương há»i:
- Sư phụ hiện trụ trì chùa nà o váºy?
Vị hoà thượng lấy tay chỉ mà bà o:
- Chùa gần ngay đây thôi.
Nói xong dẫn má»i ngưá»i tá»›i chùa. Nguyệt nương nháºn ra là chùa VÄ©nh Phúc, đã có dịp đến má»™t lần. Và o tá»›i nÆ¡i, thấy cảnh chùa hoang vắng, các hoà thượng bá» Ä‘i gần hết, chỉ còn và i vị ở lại. Trên Ä‘iện Pháºt có mấy nén hương Ä‘ang cháy, bên cạnh có ngá»n đèn leo lét. Nhsom Nguyệt nương năm ngưá»i được má»i, và o nghỉ trong phương trượng. Sa di Ä‘em Ãt cÆ¡m ra, má»i ngưá»i ăn qua loa đỡ bụng. Trong lúc đó, vị Phổ TÄ©nh thiá»n sư gõ mõ tụng kinh.
Trá»i tối hẳn, Phổ TÄ©nh thiá»n sư má»i Nguyệt nương, Tiểu Ngá»c và Hiếu ca nhi và o ngá»§ trong trai phòng còn Ngô Nhị cữu và Äại An thì ngá»§ ngoà i phương trượng.
Má»™t ngà y đưá»ng mệt nhá»c khiến má»i ngưá»i đặt lưng là ngá»§, riêng Tiểu Ngá»c ngá»§ không say, thỉnh thoảng lại trở mình trằn trá»c. Lát sau, Tiểu Ngá»c trở dáºy, trở ra phương trượng ngồi xem Phổ TÄ©nh thiá»n sư tụng kinh, Tiểu Ngá»c cứ ngồi như thế cho đến canh ba. Bên ngoà i trăng chiếu lá» má», cảnh váºt hoà n toà n tịch mịch. Trên Ä‘iện Pháºt,ngá»n đèn leo lét toả má»™t vùng sáng nhá» ná»a và ng ná»a xanh.
Phổ TÄ©nh thiá»n sư nhân buổi loạn ly, quan binh dân chúng chết nhiá»u, kẻ thân phÆ¡i chiến địa, ngưá»i xá bá» dá»c đưá»ng thì động lòng từ bi, tụng má»™t hÆ¡i má»™t trăm thiên kinh giải oan để cầu cho các vong hồn được siêu sinh tịnh độ.
Lát sau thì những cÆ¡n gió buốt thấu xương theo nhau thổi tá»›i, cháºp chá»n trong gió như có hà ng trăm hà ng ngà n bóng ngưá»i, kẻ cụt đầu kẻ mất tay, ngưá»i mất chân, vỡ trán, kéo nhau tá»›i nghe kinh, kẻ đứng ngưá»i ngồi la liệt hai bên.
Phổ TÄ©nh thiá»n sư nói:
- Chúng sinh các ngươi chẳng qua là oan oan tương báo, tuy chết đi cũng không thể giải thoát, nay hãy nghe ta để vong hồn được siêu độ, nghe xong thì đi.
Nói xong Ä‘á»c má»™t bà i kệ rằng:
Khuyên ngưá»i đừng tạo oan Oan sâu không giải được Oan sâu đã kết thà nh Ngà n năm cÅ©ng khó giải Nếu lấy oan giải oan Như mặt trá»i tan tuyết Nếu lấy oan báo oan Äến bao giá» má»›i diệt Những kẻ đã toạ oan Sẽ bị oan Ä‘eo miết Sám hối Ä‘i là vừa Tỉnh ngá»™ sẽ thấu triệt Nếu nghe theo lá»i ta Oan kia tá»± nhiên hết Nhá» kinh kệ lá»±c thâm Xoa tan giúp ác nghiệp Các ngươi nếu thác sinh Oan khiên chẳng nên kết.
Äám oan hồn nghe xong Ä‘á»u lạy tạ mà đi. Tiểu Ngá»c ngồi im lặng, vừa sợ vừa nhìn khắp các oan hồn, nhưng không nháºn được ai. Lát sau có má»™t ngưá»i đà n ông thân hình cao lá»›n, mặt mÅ©i tuấn tú, há»ng dÃnh mÅ©i tên, bước và o:
- Ta là Thống chế Chu Tú, nhân giao tranh vá»›i binh Kim mà tá» tráºn, nay được sư phụ giải thoát, sẽ tá»›i Äông Kinh, thác sinh là con trai thứ ba cá»§a Trầm Trấn.
Lại thấy một thiếu phụ ôm bụng bước và o, bụng đầy máu me mà nói:
- Tôi là vợ Võ Äại, há» Phan, sau là m thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, bất hạnh bị kẻ thù là Võ Tòng sát hại, nay được sư phụ gia ân giải thoát, sẽ tá»›i Äông Kinh là m con gái nhà há» Lê.
Lami thấy một thanh niên toà n thân đầy máu bước và o nói:
- Tôi là Trần KÃnh Tế, lúc trước bị Trương Thắng giết, nay nhá» sư phụ giải thoát, sẽ tá»›i Äông Kinh, thác sinh là con cá»§a nhà há» Vương.
Lại thấy má»™t ngưá»i đà n ông nhá» bé, mặt xanh như tà u lá bước và o nói:
- Tôi là Võ Äại, Vương bà xui Phan thị dùng thuốc đầu độc tôi, nay được sư phụ giải thoát, sẽ tá»›i Từ Châu là m con má»™t ngưá»i nông dân há» Phạm.
Lại thấy một thiếu phụ mặt mà y gầy gộc võ và ng, quần bê bết máu, bước và o nói:
- Tôi là Lý thị, trước là vợ Hoa Tá» Hư, sau là m thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, bị bệnh băng huyết mà chết, nay được sư phụ giải thoát, sẽ lên Äông Kinh, thác sinh là m con gái cá»§a Viên Chỉ huy.
Lại thấy má»™t ngưá»i đà n ông bước và o nói:
- Tôi là Hoa Tá» Hư, bị vợ là m nổi giáºn, mang bệnh mà chết, nay được sư phụ giải thoát, sẽ lên Äông Kinh, thác sinh là m con cá»§a Trịnh thiên há»™.
Lại thấy một thiếu phụ cổ đeo dây thừng bước và o nói:
- Tôi là Tống thị, vợ cá»§a Lai Vượng, gia nhân trong nhà Tây môn Khánh, tá»± ải mà chết, nay nhá» sư phụ giải thoát, sẽ thác sinh là m con gái nhà há» Chu ở Äông Kinh.
Lại thấy một thiếu phụ mặt mà y xanh mét bước và o nói:
- Tôi là Bà ng thị, vợ cá»§a Chu Thống chế, vì dâm dục quá độ mà chết, nay được sư phụ giải thoát, sẽ thác sinh là m con gái nhà há» Cá»± ở Äông Kinh.
Lại thấy má»™t ngưá»i đà n ông, quấn áo tả tÆ¡i, toà n thân nát bấy vì trượng, bước và o nói:
- Tôi là Trương Thắng, bị đánh trượng chết, nay được sư phụ giải thoát sẽ thác sinh là m con cá»§a ngưá»i nhà nghèo há» Cao ở đưá»ng Äại Hưng Äông Kinh.
Lại thấy một thiếu phụ, quanh cổ có sợi dây thừng bước và o nói:
- Tôi là tôn tuyết Nga, thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, tá»± ải mà chết, nay được sư phụ giải thoát sẽ lên ngoại ô Äông Kinh là m con gái ngưá»i nhà nghèo há» Äà o.
Lại có má»™t ngưá»i con gái trẻ tuổi, bước và o nói:
- Tôi là Tây Môn Äại thư, con gái cá»§a Tây Môn Khánh, vợ cá»§a Trần KÃnh Tế, tá»± ải mà chết, nay được giải thoát, sẽ tá»›i là m con nhà há» Phan ở ngoại ô Äông Kinh.
Lại thấy một thanh niên mình đầy vết trượng bước và o nói:
- Tôi là Chu NghÄ©a, bị đánh trượng mà chết, nay được giải thoát, sẽ thác sinh là m con nhà há» Cao ở ngoại ô Äông Kinh.
Má»i ngưá»i nói xong thì vụt biến mất. Tiểu Ngá»c ngồi chết lặng, nghÄ© thầm:
- Thì ra vị hoà thượng nà y nói chuyện được cả với ma quỷ.
Nói xong và o trai phòng, định báo vá»›i chá»§. Trong khi đó Nguyệt nương giáºt mình thức dáºy, kiểm Ä‘iểm kim ngân, dắt kỹ trong mình, rồi dắt gia quyến lên đưá»ng Ä‘i Tế Nam.
Tá»›i nÆ¡i há»i thăm đưá»ng tìm đến nha môn cá»§a Vân Chỉ huy. Vân Chỉ huy lúc đó đã thăng chức Tham tướng. Vân Tham Tướng nghe nói Nguyệt nương Ä‘em Hiếu ca nhi lại thì mừng rỡ ra nghênh tiếp. cách đối xá» nồng háºu chẳng khác ngà y xưa.
Chá»§ khách thi lá»… xong ngồi uống trà nói chuyện. Vân phu nhân bất hạnh đã qua Ä‘á»i cách nay không lâu. Do đó Vân Tham tướng phải nhá» ngưá»i hà ng xóm là Vương bà sang tiếp đãi Nguyệt nương, má»i và o háºu đưá»ng dùng đại tiệc.
Ngô Nhị cữu và Äại An được khoản đãi tại đại sảnh.
Tiệc xong, Nguyệt nương giao má»™t số lá»›n kim ngân tư trang cho Vân Tham tướng, gá»i là là m lá»… cầu thân cho con trai mình vá»›i con gái tham tướng, theo lá»i ước lúc xưa. Vân Tham tướng nháºn hết, nhưng không đả động gì tá»›i chuyện hôn nhân.
Tối hôm đó, Vân Tham tướng lại nhỠVương bà khoản đãi Nguyệt nương.
Trong tiệc, Vương bà nói:
- Tham tướng đây chẳng may goá vợ, nhưng là ngưá»i hiá»n háºu lắm. Tuy là võ quan, nhưng cÅ©ng là ngưá»i có há»c, từng Ä‘á»c sách thánh hiá»n, nên có đức độ cá»§a ngưá»i quân tá». Ở đây chỉ là chức tham tướng, nhưng trên thì lo việc vua, dưới thì lo việc dân, má»™t tay nắm quyá»n sinh quyá»n sát trong vùng. Nếu nương tỠđây không chê thì duyên Tấn Tần sẵn đó, nương tá» cùng Tham tướng vui Ä‘iá»u loan phụng, mà ca nhi cÅ©ng thà nh đôi lứa. Nương tá» tạm ở đây, chá» lúc thái bình trở vá» nhà cÅ© cÅ©ng không muá»™n. Chẳng hay tôn ý nương tá» thế nà o?
Nguyệt nương nghe xong thì kinh ngạc thất sắc, không nói được gì, mãi sau mới bảo:
- Tôi không biết phải nghĩ sao, chuyện nà y cứ để đó đã.
Vương bà không nói gì thêm. Hôm sau thưa lại với Vân tham tướng.
Tối hôm sau, Vân tham tướng thết tiệc tại háºu đưá»ng, thân ngồi tiếp rượu mà nói:
- Tẩu tẩu không biết, tôi tuy là chức quan nhá» cai quản nÆ¡i xa, nhưng dưới tay cÅ©ng mấy vạn nhân mã, lại cÅ©ng không đến ná»—i thiếu thốn, kim ngân gấm lụa không thứ gì là không có, chỉ thiếu má»—i má»™t ngưá»i là m chá»§ má»i việc trong nhà . Từ bao lâu nay, tôi chỉ tưởng nhá»› tẩu tẩu như ngưá»i khát nước, như đại hạn mong mưa. Không ngá» ngà y nay tẩu tẩu tá»›i đây lo chuyện hôn nhân cho lệnh lang, âu cÅ©ng là duyên trá»i đã định, việc con đã xong mà chuyện mẹ cÅ©ng vuông tròn, mẹ con cùng ở lại đây sống sung sướng, chẳng hay tẩu tẩu nghÄ© thế nà o?
Nguyệt nương nghe xong nổi giáºn tái sắc mà mắng:
- Vân Lý Thá»§, không ngá» ngươi mặt ngưá»i dạ thú. Chồng ta lúc sinh tiá»n chưa há» bạc đãi nhà ngươi, nay sao ngươi dám buông lá»i vô lá»… như váºy.
Vân Tham tướng không giáºn, trái lại còn tươi cưá»i nói:
- Xin nương tá» bá»›t giáºn, linh vị lão gia đã để ở nhà , nếu chung thuá»· vá»›i lão gia thì nương tá» tìm tá»›i đây là m gì? thú tháºt vá»›i nương tá», từ lúc gặp được lại nương tá», chiêm ngưỡng tôn nhan, hồn vÃa tôi đã bay đâu mất, bây giá» tôi biết sao. Thôi thì nương tá» nên suy nghÄ© để cho việc tốt là nh được thà nh tá»±u.
Nói xong, lại rót rượu cung kÃnh mà má»i. Nguyệt nương bảo:
- Nếu váºy thì đại quan phải cho má»i em trai tôi và o đây bà n chuyện.
Vân Tham tướng cưá»i:
- Em trai nương tá» và Äại An đã bị tôi giết rồi.
Äoạn quát gia nhân:
- Äem cái đó và o đây cho nương tá» coi.
Gia nhân Ä‘em và o má»™t cái há»™p gá»—, bên trong đựng đầu cá»§a Ngô Nhị cữu và Äai An, máu me bê bết.
Nguyệt nưog nhìn qua, thất kinh biến sắc, rồi khóc ngất đi, ngã xuống đất.
Vân tham tướng vá»™i ôm dáºy lay gá»i mà bảo:
- Nà ng đừng quá buồn phiá»n, em nà ng đã chết nhưng nà ng sẽ trở thà nh vợ tôi. Tôi chẳng gì cÅ©ng là chức Tham tướng, có gì là không xứng đáng vá»›i nà ng đâu.
Nguyệt nương nghĩ thầm:
- Thằng khốn nà y nó đã hại em mình và gia nhân cá»§a mình, nếu mình không thuáºn theo nó tất cÅ©ng bị nó giết... nghÄ© váºy bèn là m mặt vui vẻ mà bảo:
- Nhưng nếu chà ng nghe lá»i tôi thì tôi má»›i chịu cùng chà ng kết nghÄ©a vợ chồng.
Vân Tham tướng đáp:
- Chuyện gì tôi cũng xin nghe theo nà ng hết.
Nguyệt nương bảo:
- Chà ng phải lo việc hôn nhân cho con trai tôi xong đã.
Vân Tham tướng bảo:
- Chuyện đó dễ.
Äoạn cho gá»i con gái là Vân tiểu thư ra, bảo gặp mặt Hiếu ca nhi, rồi sai gia nhân dá»n phòng hoa chúc cho hai trẻ là m lá»… hợp cẩn rồi động phòng ngay.
Sau đó Vân Tham tướng kéo Nguyệt nương vá» phòng riêng cá»§a mình nà i ép chuyện mây mưa. Nguyệt nương không chịu, giẫy giụa cá»± tuyệt. Vân Tham tướng nhá»m dáºy nổi giáºn mắng:
- À thì ra nà ng lừa ta phải không? nà ng để con gái ta thất thân với con trai nà ng rồi nà ng cự tuyệt ta. Nà ng tưởng ta không dám giết con trai nà ng hay sao?
Nói xong đứng dáºy vá»›i thanh kiếm treo trên tưá»ng, xồng xá»™c chạy tá»›i giết Hiếu ca nhi. Nguyệt nương chạy theo tá»›i, thấy con trai mình nằm chết giữa nhà , máu chảy lênh láng. Nguyệt nương thấy con đã chết thì thất kinh kêu lên má»™t tiếng. NgỠđâu bừng tỉnh dáºy, má»›i biết tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là cÆ¡n ác má»™ng, tức thì mồ hôi tháo ra như tắm, tứ chi bải hoải, miệng lầm bầm:
- Lạ tháºt, lạ tháºt.
Tiểu Ngá»c nằm cạnh thức dáºy há»i:
- Sao Äại nương giáºt mình kêu khóc váºy?
Nguyệt nương đáp:
- Ta vừa trải qua cơn ác mộng.
Äoạn kể lại đầu Ä‘uôi cho Tiểu Ngá»c nghe. Thì ra chá»§ tá»› còn Ä‘ang nằm trong trai phòng cá»§a chùa VÄ©nh Phúc. Tiểu Ngá»c nghe xong nói:
- Hồi nãy tôi không ngá»§, lén ra ngoà i phương trượng coi, thì thấy lão hoà thượng nói chuyện vá»›i ma quá»·. Hồi nãy NgÅ© nương, Lục nương, cáºu KÃnh Tế, Chu Thá»§ bị, Tứ nương, vợ Lai Vượng, và Äại Thư Ä‘á»u có tá»›i nói chuyện vá»›i hoà thượng, sau đó thì tất cả cùng biến mất.
Nguyệt nương bảo:
- Mấy ngưá»i đó Ä‘á»u được mai táng sau chùa nà y, đêm khuya yên tÄ©nh, hồn há» Ä‘i ra Ä‘i và o là chuyện thưá»ng.
Chá»§ tá»› thì thầm trò chuyện, trong khi bên ngoà i gà gáy sáng, trá»i canh năm đã thấy tá» má». Nguyệt nương dáºy rá»a mặt chải đầu rồi quần áo chỉnh tá» và o lá»… trước Pháºt đà i, thắp hương khấn khứa.
Phổ TÄ©nh thiá»n sư ngồi trên giưá»ng gần đó cao giá»ng bảo:
- Ngô nương tá», bây giá» thì nương tỠđã tỉnh ngá»™ chưa?
Nguyệt nương vá»™i bước tá»›i trước giưá»ng quỳ lạy mà nói:
- Bẩm vá»›i tôn sư, đệ tá» là Ngô thị ngưá»i trần mắt thịt, không biết tôn sư là Pháºt sống, rõ cả giấc má»™ng vừa rồi cá»§a đệ tá». Sau giấc má»™ng đó thì đệ tỠđã tỉnh ngá»™ rồi.
Thiá»n sư bảo:
- Nếu đã tỉnh ngá»™ thì đừng Ä‘i đâu cả, ngươi có Ä‘i thì cÅ©ng chỉ đến như giấc mÆ¡ hồi nãy mà thôi, nghÄ©a là cả năm ngưá»i Ä‘á»u có thể mất mạng. Con trai ngươi có pháºn có duyên nên má»›i gặp ta, ấy cÅ©ng là nhá» ngươi bình nháºt vẫn má»™t lòng là m Ä‘iá»u thiện, nếu không thì khó tránh khá»i cảnh cốt nhục phân ly. Lúc ngưá»i chồng ngươi là Tây Môn Khánh tạo ác gây tá»™i, nên đứa con nà y má»›i thác sinh và o gia đình ngươi để phá gia sản ngươi. Nay ta thấy váºy nên má»›i thu nháºn nó là m đồ đệ để độ thoát cho nó. Vả lại ngưá»i Ä‘á»i có câu, má»™t đứa con xuất gia thì tổ tiên từ chÃn Ä‘á»i trở xuống cÅ©ng được thăng thiên, cho nên oan khiên cá»§a ngưá»i chồng ngươi cÅ©ng nhỠđó mà tiêu tán. Nếu ngươi không tin, theo ta ra đây, ta chỉ cho coi.
Nói xong, bước ra phương trượng. Hiếu ca nhi Ä‘ang nằm ngá»§ chưa dáºy.
Thiá»n sư cầm cây gáºy chỉ và o Hiếu ca nhi, tức thì Nguyệt nương và má»i ngưá»i thấy Hiếu ca nhi lăn trở trên giưá»ng rồi đột nhiên biến thà nh Tây Môn Khánh cổ Ä‘eo gông, chân tay bị xiá»ng xÃch, Ä‘ang lăn lá»™n thê thảm. Thiá»n sư chỉ đầu gáºt má»™t cái, lại thấy Hiếu ca nhi Ä‘ang nằm ngá»§ như cÅ©. Nguyệt nương bất giác ôm mặt khóc lá»›n.
Thì ra Hiếu ca nhi chÃnh là Tây Môn Khánh thác sinh.
Lát sau Hiếu ca nhi thức dáºy. Nguyệt nương gá»i con lại há»i:
- Bây giỠta muốn cho con theo sư phụ đây là m đồ đệ để tu hà nh, con nghĩ sao?
Hiếu ca nhi thuáºn ngay.
Thiá»n sư đưa Hiếu ca nhi và o Pháºt đà i là m lá»…, rồi cắt tóc cho. Hiếu ca nhi tá» vẻ mừng rỡ lắm, không há» có vẻ buồn rầu hối tiếc gì cả. Nguyệt nương thì buồn thảm khóc lóc khôn nguôi, kể lể rằng:
- Bao công lao mang nặng đẻ Ä‘au má»›i có ngươi, lại chịu bao cá»±c khổ nuôi ngươi khôn lá»›n, những mong ngươi nối dõi tông đưá»ng, nà o ngá» lại có ngà y nay.
Ngô Nhị cữu, Tiểu Ngá»c và Äại An cÅ©ng không nén được xúc động.
Thiá»n sư đặt pháp danh cho Hiếu ca nhi là Minh Ngá»™, bảo Minh Ngá»™ lạy từ mẹ và cáºu, cáo biệt hai gia nhân, rồi theo mình Ä‘i.
Lúc sắp Ä‘i, Thiá»n sư dặn Nguyệt nương:
- Các ngươi đừng Ä‘i đâu cả, binh Kim cÅ©ng sắp triệt thoái nay mai, rồi nam bắc sẽ chia là m hai triá»u đình, trung nguyên cÅ©ng đã có hoà ng đế rồi. Chỉ trong vòng mưá»i ngà y nữa, chuyện can qua sẽ hết, địa phương sẽ trở lại yên tÄ©nh, các ngươi sẽ vá» nhà sống yên ổn như thưá»ng.
Nguyệt nương há»i:
- Bẩm sư phụ, nay sư phụ dẫn con tôi Ä‘i, váºy đến bao giá» mẹ con tôi lại được nhìn thấy mặt nhau?
Há»i xong, không ngăn nổi bi thương, lại ôm mặt khóc lá»›n.
Thiá»n sư bảo:
- Không việc gì phải khóc, có nÃn ngay không? kìa, binh Kim kéo đến rồi kìa.
Má»i ngưá»i hốt hoảng quay nhìn ra ngoà i. Tức thì Phổ TÄ©nh thiá»n sư cùng Minh Ngá»™ hoá thà nh tráºn gió mà đi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyệt nương cùng em trai và hai gia nhân tạm trú tại chùa VÄ©nh Phúc khoảng mưá»i ngà y, quả nhiên vua Äại Kim láºp Trương Bang Xương là m Hoà ng đế tại Äông Kinh, láºp thà nh triá»u đình có đủ văn võ bá quan.
Còn Khang Vương vượt sông, tức vị tại Kiến Khang, tức là Cao Tông Hoà ng đế, phong Tòng Trạch là m đại tướng, lấy lại được SÆ¡n Äông Hà Bắc, láºp thà nh Nam triá»u.
Thiên hạ trở lại thái bình, dân gian trở vỠnghiệp cũ.
Nguyệt nương vỠnhà , kiểm điểm lại, thấy đồ đạc nhà còn y nguyên, không mất mát gì.
Vá» sau Nguyệt nương đổi há» cho Äại An thà nh Tây Môn An, hưởng sản nghiệp cá»§a chá»§ để thá» phụng chá»§. Ngưá»i trong huyện gá»i Äại An là Tây Môn Tiểu viên ngoại.
Nguyệt nương được hai vợ chồng Äại An nuôi nấng phụng dưỡng tuổi già , hưởng thá» ngoà i thất tuần, đó cÅ©ng là nhá» Nguyệt nương bình sinh không phải là ngưá»i dâm bôn, nên má»›i được hưởng phúc như váºy.
Có thơ rằng:
Sách xưa ý tứ mang mang.
Cho hay là lẽ tuần hoà n cao xa.
Tây Môn tuyệt tự mới là .
Còn Trần KÃnh Tế phải sa cá»±c hình.
Nguyệt nương phúc thỠriêng mình.
Bình, Mai dâm đãng, lênh đênh hoà ng tuyá»n.
Hung tà n báo lại Kim Liên.
Dâm ô tiếng xấu bia truyá»n nghìn năm.
Hết
|
 |
|
| |