Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 136: Ai chiếm lợi thế còn chưa biết đâu
Dịch: Nhóm dịch Friends
Nguồn: Mê truyện
-Cậu Phương, không được!
Kinh hãi Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cùng đồng thanh hét lớn. Điều kiện này của Phương Minh Viễn quá hậu đãi! Một năm ba mươi nghìn chiếc, ước chừng chỉ là 50% doanh số mấy người Hề Quốc Bình đưa ra!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cũng nghe nói qua, bộ Công nghiệp điện tử dự đoán trước thị trường di động Hoa Hạ khoảng chừng tám mươi nghìn chiếc, trong lòng không khỏi thấy gấp gáp, nếu theo cách kia của Phương Minh Viễn, chẳng phải là cho mấy người Hề Quốc Bình quyền sản xuất sao? Điều này liên quan đến món lợi nhuận khổng lồ kia!
Ba người Hề Quốc Bình cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên ba người này đều là những kẻ lõi đời, lập tức tiếp lời nói:
-Vậy rất cảm tạ cậu Phương! Cậu Phương ủng hộ công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định ghi nhớ trong lòng! Đợi sau khi trở về, nhất định sẽ báo cáo cho lãnh đạo biết.
Chuyện tốt như vậy không khẩn trương nói chắc luôn, làm cho Phương Minh Viễn không kịp rút lời, bọn họ không phải lăn lộn nhiều năm như vậy.
-Tuy nhiên, tôi cũng có điều kiện!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm cười nhạt, chờ thêm hai năm, đến lúc ba người này khóc! Chín mươi nghìn chiếc à? Ha ha, chỉ là sản lượng của một tháng cũng không đáp ứng đủ nhu cầu đâu! Đến lúc đó, xem ba người họ làm sao!
-Cậu Phương, xin cứ nói!
Ba người Hề Quốc Bình trong lòng hồi hộp! Chuyện cho đi bọn họ cũng làm không ít, nhưng trên phương diện của mình là điều không thể!
-Thứ nhất, trong hợp đồng phải viết rõ ràng điểm này! Thời điểm ký ước, phải có các vị lãnh đạo bộ Công nghiệp điện tử ký tên! Đồng thời, là người trung gian, lãnh đạo ủy ban phát triển cũng phải tham dự, trong hợp đồng phải xác nhận!
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ nói.
-Cậu Phương, việc này chỉ sợ . . .
La Thành tỏ vẻ khó khăn nói. Tuy rằng trong chuyện này ủy ban phát triển cũng có làm việc nhiều, nhưng các vị lãnh đạo ủy ban phát triển phải tham dự lễ ký kết, và xác nhận trong văn bản hợp đồng điều này có lẽ hơi quá mức, những lãnh đạo kia trăm công nghìn việc, việc chuyển nhượng quyền sản xuất di động tuy rằng là sự kiện lớn, nhưng lại còn tới mức yêu cầu họ tới tham dự ư?
-Vụ trưởng La, lúc đó, phó thủ tướng Tô cũng sẽ phải tham dự. Hơn nữa, nếu mấy người tổng giám đốc Hề đạt sản lượng vượt ba mươi nghìn chiếc, tôi có thể trích 10% phí trao quyền cho ủy ban phát triển và Nha Nội. Đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết, Nha Nội anh cũng có thể mời đến vài vị lãnh đạo tới tham dự, và ở hợp đồng xác nhận điều kiện tiên quyết này.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Hả?
La Thành và Tông Chính kinh ngạc thoáng nhìn nhau, không ngờ còn có chỗ tốt như vậy?
-Nhưng . . . cậu Phương, nếu như bọn họ không thể đạt được thì....
Tông Chính trầm giọng nói. Mấy người Hề Quốc Bình vừa nói, sản lượng hàng năm cao nhất cũng không quá hai mươi nghìn chiếc, ưu đãi này tuy có, nhưng thực hiện không được, là cái bánh mì loại lớn thôi. Y không phải không muốn mời các vị lãnh đạo của bộ tới, nhưng cũng phải có chút gì đó chứ.
-Bọn họ không làm được điều kiện này cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa cho các anh năm triệu tệ, còn tỷ lệ thành phần như thế nào thì ủy ban phát triển và Nha Nội, các anh tự mình thương thuyết. Ừ, nếu như bọn họ vượt qua tiêu chuẩn ba mươi nghìn chiếc thì giữa năm triệu tệ và 10% phí trao quyền, tôi sẽ chọn ra cái nào giá trị cao hơn để tặng các vị. Như vậy không biết hai vị cảm thấy thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
La Thành và Tông Chính trong lòng giật mình khó nói, năm triệu nhân dân tệ, tuy rằng so với ủy ban phát triển và Nha Nội mà nói, số tiền không đáng giật mình, nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa không phải là chỉ một lần, mà được liên tục nhiều năm, tổng doanh thu phải đạt tới hai ba mươi triệu nhân dân tệ, cho dù hai nhà chia sẻ với nhau cũng phải là hơn mười triệu chứ không ít!
Năm 1995 hơn mười triệu tệ ngay cả là nhân dân tệ, ở Hoa Hạ cũng là con số lớn kinh người! Tông Chính mấy năm nay vơ vét được không ít của cải, trong nháy mắt cũng có chút thất thần – chỉ cần mời một vị lãnh đạo cấp bộ tham dự, và xác nhận lên văn bản hợp đồng, vài năm là có thể lấy đủ hơn mười triệu nhân dân tệ! Đây đúng là tiền trên trời rơi xuống!
Không đúng! Tông Chính trong đầu chợt lóe lên, chỉ sợ không chỉ có thế!
Đối với chiến tích trước đây của Phương Minh Viễn, Tông Chính đã được kể lại quá tỉ mỉ. Phương Minh Viễn cho tới giờ đều chưa trải qua thua lỗ, mặc dù vào lúc đó, là một chiêu quảng cáo hồ đồ, nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng phát hiện, lúc đó hắn xử lý rất tinh diệu. Lúc trước, thời điểm tranh nhau mua trên cả nước, siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên lúc ấy giá cả hàng hóa tăng vọt, nhưng Phương gia lại hết sức bình ổn lại giá.
Sau phong trào tranh cướp mua hàng, siêu thị Carrefour so với đối thủ ít nhất buôn bán lời lãi gấp năm sáu lần, thoạt nhìn bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng sau này lại bình ổn giá, khiến truyền thông và các lãnh đạo chú ý, chẳng những lãnh đạo huyện Bình Xuyên mà cả ủy ban nhân dân huyện, lúc này được lợi không ít, danh tiếng siêu thị Carrefour truyền đi khắp cả nước. Ai cũng hi vọng ở khu vực của mình có một doanh nghiệp phụ trách như vậy, ở thời khắc mấu chốt có thể lấy đại cục làm trọng!
Cho nên sau khi tập đoàn Carrefour khuếch trương tên tuổi, vô cùng thuận lợi, lúc trước quyết đoán quả là rất có tác dụng!
Mà sự ủng hộ của những lãnh đạo địa phương so với chút lợi nhuận kia càng khó lấy được!
Bởi vậy có thể thấy, Phương Minh Viễn không thể coi như không quan trọng! Anh cảm thấy lúc đó hắn đang chịu thiệt, nhưng mặt khác có lẽ hắn đang chiếm thế thượng phong!
Tuy nhiên, Tông Chính nhìn lướt qua ba người Hề Quốc Bình, trong lòng cười lạnh hai tiếng, thật ngu ngốc, chỉ sợ đã bị bán đi còn giúp người khác kiếm tiền. Y không dưng được một nghìn tệ, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn, đương nhiên sẽ chẳng đi nhắc nhở mấy người Hề Quốc Bình rồi.
Lúc này La Thành hít thở càng khó nhọc, hơn mười triệu tệ à, tiền trong tay ủy ban phát triển, cũng không phải của mình ủy ban phát triển, đến lúc đó sẽ phải phân phát từ trên xuống. Cho dù phải giữ lại, cũng phải tìm kế, mất công tính toán!
Mình đi một chuyến, chẳng những giúp bộ Công nghiệp điện tử giải quyết chuyện nhượng kỹ thuật của ba đại tập đoàn, còn có thể mang về hơn mười triệu tệ cho ủy ban, thành tích như vậy . . . La Thành dường như đã nhìn thấy sự khen ngợi của lãnh đạo và ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp. Vì hơn mười triệu tệ này, các lãnh đạo tham dự buổi ký kết thì có sao đâu? Huống chi, Phương Minh Viễn không phải đã nói sao, phó thủ tướng Tô cũng tới tham dự cơ mà!
-Cậu Phương, tuy rằng còn cần các vị lãnh đạo gật đầu, nhưng tôi nghĩ chỉ cần chút thời gian thích hợp thì chuyện này không có vấn đề gì đâu! Các lãnh đạo nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ công việc của các anh!
La Thành cười sau khi gật đầu nhận lời.
-Cậu Phương!
Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch vội vàng kêu lên. Cho dù việc sản xuất điện thoại di động thu về nhiều tiền, cũng không thể tiêu xài cho đi như vậy chứ? Chẳng những không thể thu về quyền sản xuất, lại còn hàng năm trả năm triệu tệ, thế sao được?
Phương Minh Viễn nhìn ánh mắt hai người, ngăn hai người nói tiếp. Ha ha, đến lúc đó có Tô Hoán Đông, bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển hơn nữa Nha Nội còn mời đến lãnh đạo cấp bộ, vài người đồng loạt xác nhận văn bản hợp đồng, mấy người Hề Quốc Bình nếu dám vi phạm quy ước không trả phí chuyển nhượng sản xuất cho Phương gia, không cần Phương gia ngẩng đầu cũng có người sẽ tới lôi bọn họ! Các lãnh đạo tín dụng cũng không dám tùy tiện đưa ngân phiếu khống! Phương gia cũng không muốn nghe lời không hay của dân, những vị lãnh đạo này muốn nuốt lời cũng phải lo lắng chút hậu quả! Không đến hai năm bộ Công nghiệp điện tử và mấy người Hề Quốc Bình sẽ phát hiện, cái hợp đồng tưởng như là thứ kiếm tiền về cho bọn họ thì sau này lại sẽ là sợi dây thắt cổ bọn họ!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt chú ý tới ánh mắt Phương Minh Viễn, trong lòng có chút không rõ nguyên cớ, nhưng cũng không nói nữa.
Tông Chính đập đập bàn, khiến mọi người chú ý lại, lúc này mới nói:
- Đề nghị này của cậu Phương, ba tổng giám đốc không có ý kiến, vụ trưởng La và tôi cũng không có ý kiến, vậy việc này cứ thế đi. . . .
-Nha Nội, xin chờ chút. Tôi còn một yêu cầu nữa!
Phương Minh Viễn ngắt lời nói:
- Tôi hy vọng ba tổng giám đốc và vụ trưởng La, Nha Nội, giúp tôi một việc nho nhỏ. Rất đơn giản chính là tôi muốn ở Phụng Nguyên mở một khu trường học, ít nhất là đại học chuyên nghành, vài vị có quan hệ tốt với lãnh đạo bộ Giáo dục xin nói đỡ giúp?
-Trường đại học à?
La Thành hơi run sợ, có chút khó khăn nói:
-Cậu Phương, xây dựng trường đại học mới ở đây không phải chuyện dễ dàng, mọi mặt đều phải được suy xét đến. Không cần nói thêm nữa, phải có tài chính ủng hộ. . .
-Tôi không cần bộ Giáo dục cấp vốn, cũng không cần trợ cấp gì hết, chỉ cần xây dựng vườn trường xong, giáo viên và thiết bị đầy đủ, sau đó có thể chiêu sinh, học phí cũng chiếu theo quy định của quốc gia mà thu, cuối cùng bằng tốt nghiệp tốt sẽ được quốc gia thừa nhận!
Phương Minh Viễn vung tay lên nói.
-Hả?
Vài người ở đây đã giật mình. Phải biết rằng đừng nói là ở năm 1995, có qua mười mấy năm, đại học chủ yếu cần quốc gia cấp tài chính. Phương Minh Viễn không ngờ nói cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể chiêu sinh, chỉ cần bằng tốt nghiệp được quốc gia thừa nhận! Hắn lại hứa hẹn không thu học phí cao, như vậy kinh phí xây trường ở đâu mà ra?
Tuy nhiên giật mình thì giật mình, nghi ngờ thì nghi ngờ, ba người Hề Quốc Bình ngay lập tức tỏ thái độ nhận lời. Chẳng qua là một tấm biển khu trường học, lại không cần bộ Giáo dục phát tiền, bộ Công nghiệp điện tử mà không làm được việc này thật quá mất mặt!
Nếu ba người Hề Quốc Bình đều đáp ứng, La Thành và Nha Nội tất nhiên mỉm cười gật đầu!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 137: Cứ để cho bọn họ đắc ý trước đi
Dịch: Nhóm dịch Friends
Nguồn: Mê truyện
Về ý tưởng xây dựng một trường đại học, thật ra Phương Minh Viễn đã có từ vài năm trước đó.
Chưa hoàn toàn xong vì Phương Minh Viễn bất mãn với giáo dục đại học ở Hoa Hạ. Theo căn bản mà nói, Phương Minh Viễn kỳ thực muốn từ trường đại học của mình đảm bảo nguồn nhân tài cho sản nghiệp của Phương gia! Trình độ giáo dục đại học tương lai của Hoa Hạ, chỉ sợ không ai rõ hơn Phương Minh Viễn. Từ mở rộng chiêu sinh đại học, học phí cao, giảng viên lương nhiều hơn, hiệu trưởng cấp bậc cao, nhưng trình độ giáo dục vẫn trượt dốc đều đều.
Chẳng những khi vào nghề kinh tế hàng năm đình trệ, vì bảo đảm tỉ lệ học sinh tốt nghiệp, từ trường học đến bộ Giáo dục, vắt óc nghĩ mọi biện pháp, liền giả tạo, mò mẫm dùng mọi kỹ xảo, tạo ra cảnh yên ổn giả tạo! Số liệu tuy rất đẹp, nhưng phản ứng xã hội đối với sinh viên tốt nghiệp không thể che dấu. Vì thế, tốt nghiệp đại học, lương sinh viên cũng đi theo một đường đi xuống, vốn từ con cưng của trời, các doanh nghiệp cơ quan tranh nhau lấy, biến thành cục đá bên đường không người hỏi thăm, thậm chí còn có người vào công trường làm việc!
Kham khổ học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, dài đến mười mấy năm học tập, lại trả học phí rất lớn, sau đó lại không thể được như mong muốn, kết quả như vậy thật không nghi ngờ gì quả là lãng phí tài nguyên nhân lực! Cũng là lãng phí của cải của quốc dân!
Có những người trong nước ý thức được vấn đề trong hệ thống giáo dục của Hoa Hạ, nhưng hệ thống giáo dục của Hoa Hạ đã thành thói quen khó sửa, muốn tiến hành sâu sắc trình tự cải cách mà không thể. Mà cứ như vậy, không nghi ngờ gì ảnh hưởng tới miếng ngon của cả một tập đoàn, cải cách càng khó khăn hơn.
Phương Minh Viễn cũng không cho rằng chính mình có năng lực thay đổi hết thảy, giữa lực cản to lớn, quả thực khó có thể nói. Tục ngữ có câu, đoạn nhân tài lộ, giống như người giết cha mẹ, ngày sau sẽ trả giá lớn. Nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể trơ mắt nhìn giáo dục Hoa Hạ vơ vét của cải, lại càng không có ý chịu đựng sau này phải đào tạo lại hàng trăm sinh viên. Cho nên, Phương Minh Viễn tính toán mình phải bồi dưỡng nhân tài! Mà còn phải khởi bước cho trường đại học của hắn, cho chính hắn bồi dưỡng.
Nếu nói viện giáo có thể được bộ Giáo dục phê chuẩn, hiện tại thoạt nhìn, khả năng này có thể đạt được, hắn tính toán trước tiên lập hai kho tin học và qua quản lý doanh nghiệp, cần thỏa mãn sản nghiệp của mình đã. Sau này, còn có thể căn cứ tình hình cụ thể trang bị thêm nữa.
Về phần có hay không sự ủng hộ tài chính của Bộ Giáo dục, Phương Minh Viễn không để trong lòng. Hiện giờ Phương gia hàng năm lợi nhuận thu về đều hàng trăm triệu, lấy một phần trợ cấp, hoàn toàn có thể chống đỡ được các hoạt động của trường học, hơn nữa, trong đầu Phương Minh Viễn có những biện pháp cam đoan trường học sẽ đi vào quỹ đạo sau vài năm. Mà tới thời điểm đó, hàng năm trợ cấp kinh phí cho trường học đối với Phương gia không có vấn đề.
Về phần lực lượng giảng viên cho trường học, lại càng không có vấn đề. Phụng Nguyên vốn là thành thị tập trung đại học, các giảng viên ở đại học cũng có thể phát huy nhiệt lượng. Hơn nữa với ảnh hưởng và tài lực của Phương Minh Viễn, thậm chí còn có thể mời được giảng viên Châu Âu tới, không tới nỗi không nhận. Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ là nhất thời hứng lên, vài năm trước, cũng đã bắt tay vào chuẩn bị, chẳng những liên hệ với giảng viên nổi danh trong nước, còn nhờ Thu Hạ và Cameron ở Hongkong giúp hắn chọn người thích hợp.
Cho nên, về tài chính và giảng viên không khiến Phương Minh Viễn lo lắng bằng việc làm sao khiến bộ Giáo dục mở cửa cho việc này. Các lãnh đạo bộ Giáo dục nắm giữ rất nghiêm, không dễ dàng nhúng tay vào.
Tuy nhiên hiện giờ có bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển và Nha Nội ra mặt, bộ Giáo dục ngồi không ăn bám cũng phải nể mặt vài phần.
Hề Quốc Bình, La Thành và Tông Chính bọn họ tất nhiên không thể tưởng tượng được mục đích chính của Phương Minh Viễn. Chỉ có điều há miệng mắc quai, Phương Minh Viễn vừa mới tỏ ra tư thế nhượng bộ, giờ có một chuyện nhỏ, nếu còn nói không giúp đỡ được, sao có thể!
Cho nên, mấy người đều vui mừng cả!
-Minh Viễn, giờ nhượng bộ có phần hơi nhiều!
Trên đường trở về, Mai Đông Trạch lo lắng nói. Nếu chiếu theo tỉ lệ đề xuất trao quyền của mấy người Hề Quốc Bình, số lợi nhuận mà Phương gia có được sẽ vô cùng hạn chế, cộng thêm cả phần nhà máy của Phương gia tự sản xuất đến trước khi kỹ thuật sau đó bị đào thải, chỉ sợ rất khó thu hồi phí tổn. Mai gia, Lư gia, Sài gia là gia tộc, hiện giờ cùng hợp tác kinh tế chặt chẽ, có thể nói là vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu. Nhất là làm đầu sào như Phương gia, tình hình kinh doanh của bọn họ quan hệ đến ích lợi thiết thân của mọi người.
-Đông Trạch, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!
Lư Minh Nguyệt nhìn Mai Đông Trạch nói. Không phải Lư Minh Nguyệt thấy Phương Minh Viễn quyết đoán có lý, mà là Lư Minh Nguyệt cảm thấy mặc dù việc mua bán này đối với Phương gia mà nói chưa đến nỗi thương gân động cốt, dù sao phương diện này vẫn còn có một khoản lớn. Kỹ thuật tuy khả năng vài năm nữa sẽ bị các đơn vị đào thải, nhưng thiết bị này cũng là của cải. Hiện giờ ván đã đóng thuyền, Mai Đông Trạch cứ giằng co việc này làm Phương Minh Viễn không thoải mái, sinh ngăn cách sẽ càng mất mát nhiều hơn nữa!
Phương Minh Viễn không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, quay lại nhìn Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch, khóe miệng cười nói:
- Chú Lư, chú Mai, cháu biết hai chú trong lòng có nhiều nghi ngờ, không rõ tại sao cháu nhượng bộ nhiều như vậy. Nhưng cháu có thể nói cho các chú biết, ngoài mặt có thể là mấy người Hề Quốc Bình chiếm ưu thế lớn, nhưng không tới hai năm, cháu tin bọn họ sẽ hối hận không thể mang toàn bộ tài sản ra mua một lần cho xong! Ha ha, chính là mấy nghìn chiếc di động, có thể đủ thỏa mãn thị trường Hoa Hạ sao? Bọn họ đúng là coi thường thị trường quốc dân của chúng ta quá!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt lập tức tinh thần phấn chấn! Lời của Phương Minh Viễn có hàm ý khác! Lại liên tưởng tới lời tiên đoán động đất, trong lòng mấy người lại thêm phần nôn nóng hơn!
-Minh Viễn, ý của cháu là gì?
Mai Đông Trạch không kiềm chế được khẽ run mà hỏi.
-Sang năm, mục tiêu của ta là sản lượng di động không ít hơn một trăm nghìn chiếc!
Phương Minh Viễn nhẹ giọng lại kiên quyết nói:
-Năm sau, cháu hy vọng sản lượng có thể lên hai trăm nghìn chiếc!
Là doanh nghiệp chế tạo di động đi đầu tiến vào thị trường Hoa Hạ, lại có Phương Minh Viễn chỉ huy, hắn cảm thấy sau này nếu không thể chiếm được 40% trở lên thị trường di động Hoa Hạ, quả thực phải xin lỗi chính bản thân mình!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt không khỏi hít lấy một hơi, nếu không nhìn đến khuôn mặt Phương Minh Viễn vừa rồi, hẳn hai người đều nghĩ mình đang nằm mơ! Sản lượng một trăm nghìn chiếc, một năm hơn một triệu chiếc! Năm sau lại đạt tới gần hai triệu năm trăm nghìn chiếc, số lượng lớn như vậy, tiêu thụ ở đâu?
Thị trường di động các quốc gia Âu Mĩ đã bị các công ty tay to phân chia nhau, lấy kỹ thuật hạng hai của tập đoàn Nokia, muốn có một phần của thị trường cũng không phải dễ dàng. Nếu theo thị trường phát triển Hoa Hạ, chẳng những phải cạnh tranh với các đối thủ trên thế giới mà cũng không đủ thị trường, cũng là vấn đề!
Nhưng xem dáng bộ tin tưởng của Phương Minh Viễn hai người này trong lòng không khỏi vài phần không nhịn được.
- Chú Mai, Chú Lư, nói vậy hai người cũng biết sang năm bộ Công nghiệp điện tử dự đoán thị trường khoảng tám mươi nghìn chiếc ha ha! Cổ nhân xưa có câu, cháu cảm thấy có thể dùng ở đây, hạ trùng khởi khả ngữ băng (không thể nói chuyện với người kiến thức nông cạn được) !
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến hai người biến đổi sắc mặt, nếu nói tới lúc này, hai người còn không rõ ý của Phương Minh Viễn chẳng phải rất ngu xuẩn sao!
-Minh Viễn, ý của cậu là . . . bộ Công nghiệp điện tử đã dự đoán sai ư?
Mai Đông Trạch run giọng hỏi. Tuy rằng hiểu được, nhưng hai người vẫn muốn được chính miệng Phương Minh Viễn nói lời xác thực, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Phương Minh Viễn nặng nề gật đầu nói:
-Không sai, dự đoán sai! Nếu sản phẩm của chúng ta đẩy ra đúng thời điểm, sang năm lượng tiêu thụ sẽ là năm sáu trăm nghìn, tuyệt đối không thành vấn đề!
Năm 1996 lượng tiêu thụ di động cuối cùng có bao nhiêu, Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng hắn biết, tới năm 2000 cư dân thành phố đều có thể mua được di động tốt, chỉ có điều phí liên lạc làm nhiều người chần chừ. Nếu nói lúc đó có thể làm cho phí di động giảm một chút, như vậy số lượng này sẽ khả quan hơn nhiều!
-Choang!
Lư Minh Nguyêt nhảy dựng lên xe, nhe răng nhếch miệng rồi lại ngồi xuống, năm sáu trăm nghìn chiếc! Đây chính là số lượng gấp tám lần của bộ Công nghiệp điện tử đoán sai, nếu tính ba tập đoàn kia và di động nhập khẩu chẳng phải tổng số sẽ đạt tới một triệu chiếc?
Một triệu chiếc, con số thật lớn, nhưng thực tại làm hai người khá lo sợ.
Mai Đông Trạch vừa nghĩ vừa tưởng tượng, trên mặt thoáng vẻ hoảng sợ nói:
- Minh Viễn, chẳng phải Hề Quốc Bình bọn họ . . .
-Tham thì thâm, là loại người bọn họ!
Phương Minh Viễn cười xấu xa nói:
- Tin tưởng giờ này năm sau, không cần chúng ta tìm hắn, bọn chúng sẽ khóc lóc nỉ non tới tìm chúng ta! Đến lúc đó thế nào là tùy hai chú? Cho nên, phải làm cho họ tạm thời sung sướng đi đã!
-Ha ha ha ha
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt hả giận mà phá lên cười!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 138: Áp lực của cameron
Dịch: Nhóm dịch Friends
Nguồn: Mê truyện
Trên bãi biển trong sạch tại canifonia Mỹ nữ chủ tịch của tập đoàn điện ảnh Jade Birth, Gaul và Cameron vai sánh vai đi dạo.
-Jame, đây chính là nơi mà anh chọn để quay phim à?
Lúc đó có một chú cá bị mắc cạn trên bờ do thuỷ triều xuong, Gaul đã bắt chú và thả về biển khơi.
-Ừ, anh đã đi khắp các bờ biển của nước mỹ cuối cùng mới chọn được chỗ này,
Cameron cười nói.
-Chỗ này khoảng 16km2 nhỉ. Chúng ta sẽ biến nơi đây thành một trường quay có có quy mô như một thành phố nhỏ.
Chỗ này sau này sẽ xây hai chiếc bể cực lớn. Chiếc thứ nhất có thể chứa 4 – 6 triệu M3 nước. Bên trong có thể đựng được một chiếc thuyền mô hình của titanic. Theo như thiết kế thì chiếc thuyền này có thể xoay 270 độ trong bể nước. Còn chiếc còn lại có thể chứa 22 triệu M3 nước bên trong bể này sẽ chứa một chiếc thuyền có nội thất cao cấp,trang trí lộng lẫy ,xa hoa chiếc thuyền này sẽ được dùng để quay phim.
Gaul từ từ hít một hơi dài không khí trong lành, mặc dù cô ấy là chủ tịch có vốn đầu tư cao nhất của tập đoàn điện ảnh Jade Birth cô ấy đã biết Phương Minh Viễn vì quay bộ phim này mà đã bỏ ra số tiền dự toán cao đến 2 trăm triệu USD, nhưng tập đoàn điện ảnh Jade Birth cũng đầu tư số tiền cũng cao đến 60 triệu USD , với khoản kinh phí lớn như này đã làm cho cô cảm thấy lo lắng không nguôi.
Tập đoàn điện ảnh Jade Birth đã hợp tác với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ liên tục trong mấy năm nay. Đến nay cũng là một công ty điện ảnh có tiếng ở hollywood của Mỹ. Tổng tài sản của tập đoàn so với trước lúc quay bộ phim Terminator 2 bây giờ đã tăng không chỉ gấp 20 lần . Nhưng nghĩ đến khoản kinh phí 200 triệu USD để quay một bộ phim Gaul vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Phản ánh điển hình nhất đó là việc công chiếu bộ phim “thế Giới trong tương lai“ trong năm nay . Tổng đầu tư cũng đạt đến 200 triệu USD nhưng từ trung tuần tháng bẩy khởi chiếu đến bây giờ, phòng bán vé ở Bắc mỹ thu vào không hoàn toàn như dự đoán, vỏn vẹn chỉ thu được 30 triệu USD. Cho dù tính cả tiền bán vé ở nước ngoài và lợi nhuận từ việc trung tâm chiếu bóng cũng khó có thể đảm bảo thu lại được toàn bộ số tiền đầu tư.
-Nhớ tới “thế giới trong tương lai” rồi?
Cameron và Gaul đã từng sống cùng nhau,chỉ cần nhìn sắc mặt của cô ấy thì liền đoán được tất cả những suy nghĩ trong lòng của cô ấy.
Gaul khẽ thở dài nói
-Ừ ,hãng phim hoàn cầu của mỹ lần này bị tổn thất nghiêm trọng và nặng nề , e rằng con đường sự nghiệp của kenvin costner khó mà thuận lợi rồi..
Kenvin costner là minh tinh kiêm đạo diễn nổi tiếng của hollywood. Anh ấy đã đạo diễn và tham gia diễn xuất phim “Dances with Wolves” có thể nói bộ phim chính là điển hình về danh tiếng và lượng tiền thu được từ bán vé của nền điện ảnh hollywood. Gaul cũng đã từng muốn hợp tác làm phim với kenvin costner nhưng lúc đó ken vin đã nhận quá nhiều lời mời nên không có nhiều thời gian để tham gia nên cuối cùng đành phải âm thầm từ bỏ.
Sau khi việc bán vé “thế giưới trong tương lai” thất bại. Có lẽ kenvin có nhiều thời gian dư dả nhưng Gaulnlại không dám mạo hiểm dùng y.
Cameron mỉm cười và lắc đầu nói :
-Nếu anh là em thì anh sẽ lập tức tiến đến trước kenvin và tiến hành bàn bạc rồi. Phương đã từng nói “Tặng người ta một xe củi lúc tuyết rơi nhiều còn hơn là tặng một đoá hoa lúc sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang’.
-Anh chi có thể nói kenvin rất xui xẻo, lúc đi quay cảnh o hawai ,nhưng do ảnh hưởng của thời tiết và thuỷ triều nên phải quay đi quay lại nhiều lần, đấy không phải nguyên nhân chủ yếu làm cho kinh phí lần đó đẩy lên cao mà anh nghe nói trong lúc bọn họ đang quay thì bỗng một chiếc tàu xuất hiện ngoài ý muốn, chiếc thuyền đó đã làm đảo lộn kế hoạch quay phim của bọn họ. Em nghĩ xem cả một đoàn làm phim lớn như vậy trên biển mà bị ngừng làm việc mỗi một ngày phải trả kinh phí lên tới 100 nghìn USD mà bọn họ bị dừng quay nhiều ngày như vậy thì kinh phí đương nhiên bị đẩy lên cao rồi. Theo anh thấy nếu như không có sự cố ngoài ý muốn thì kinh phí ban đầu không vượt quá 50 đến 60 triêuh USD. Cho nên anh mới quyết định bỏ tiền ra để đầu tư xây dựng bể nước. Như vậy thì không phải lo ảnh hưởng của thời tiết và thuỷ triều nữa .
Cameron nhún vai nói.
-Nhưng những nhà bình luận đều nói tất cả phim điện ảnh anh ấy quay đều rất cứng.
Cơ bản không đáng xem Gaul phản bác lại.
-Bình luận gia? Ha ha trong số các bình luận gia đó thật sự có khả năng được anh tán thành thì có mấy người?
Cameron không nhịn được bèn gạt tay nói:
- Trong lịch sử điện ảnh những bộ phim hay ngất trời lại được bao nhiêu bộ? đến cả công viên kỷ Jura và “lời nói dối chân thật” trước lúc công chiếu không phải là cũng bị khán giả bình luận đến không hở chỗ nào mà.
Có thể xuất hiện khủng long hay không. Các bình luận gia đến nay không phải vẫn không ngừng tranh luận ư?
Gaul liền nắm nhẹ cánh tay của cameron:
-Jame, thế ý của anh là em nên nắm bắt cơ hội này đúng không?
Cameron lắc đầu nói:
-Muộn rồi, phương đã cho người đến bàn bạc với kenvin từ 3 tuần trước rồi.
-Hả?
Gaul ngạc nhiên thốt lên. Lập tức thu hút mọi ánh mắt của những người đi cùng cách đó không xa.
-Chủ tịch!
Những người đó bước vội về phía cô.
Gaul hướng về phía họ khoát tay đồng thời nói với Cameron:
-Jame . Vì anh đã nhắc tới Kenvin với hắn sao?
Lúc này Gaul trong lòng thật sự có chút đau lòng, mặc dù nói Gaul và Cameron đã ly hôn rồi nhưng một ngày làm vợ chồng thì ân tình trăm năm, kỳ thực Cameron cho rằng kenvin đủ khả năng lại không nói gì với mình mà nhắc nhở phương Minh viễn, lúc này thật sự đã làm cho người ta cảm thấy bị tổn thương rồi .
Kỳ thực nếu Phương Minh Viễn đã nhúng tay vào .như thế Gaul và tập đoàn điện ảnh Jade Birth cũng khó mà biết rõ được sự việc ở phía trước. Như vậy là không thể tiếp tục mời kenvin costner rồi. Ai cũng biết tập đoàn điện ảnh Jade Birth là đồng minh lớn nhất của tập đoàn Cẩm Hồ ở châu mỹ . Mấy bộ phim điện ảnh thịnh hành nhất thế giới đều là do hai công ty hợp tác sản xuất. Nếu hai hãng phim này mà xung đột ,e rằng hoolywood sẽ sẵn sàng có những công ty nhảy vào để cướp lấy vị trí của Jade Birth. Nói cho cùng thì kịch bản cũng là do Phương Minh Viễn cung cấp. Mà Cameron giờ đây cũng sắp trở thành đạo diễn chuyên dùng của Phương Minh Viễn rồi. Trừ tiền vốn và phát hành ra thì tài sản chính thức của tập đoàn điện ảnh Jade Birth không có là bao nhiêu mà những thứ đó với thương hiệu điện ảnh lâu đời của hoolywood mỗi công ty đều có thể làm tốt hơn nhiều so với tập đoàn Jade Birth.
Cameron lắc đầu nói
-Không phải anh ngay trước lúc khởi chiếu “thế giới trong tương lai“ đã nói chuyện đó với Phương Minh Viễn rồi . Lúc đó Phương Minh viễn liền nói:
-Kenvin lần này phải ngã đau rồi,sau này kết quả bán vé của “thế giới trong tương lai” có lẽ sẽ vô cùng thảm hại .
-Hắn làm sao lại có thể khẳng định như vậy.
Gaul thở dài một hơi, trên việc này,Cameron chắc chắn sẽ không lừa gạt bản thân mình ,nhưng cô thấy lạ tại sao trước lúc khởi chiếu “thế giới trong tương lai“ Phương Minh Viễn lại khắng định việc bán vé rất tồi tệ.
-Phương cho rằng với kinh phí lớn như thế để quay “thế gới trong tương lai” chi để quay đi quay lại mà giảm bớt chi phí cho việc tuyên truyền nên làm cho mọi người nghĩ rằng không biết 200 triệu USD dùng vào đâu? Ngược lại làm cho người xem không hài lòng bỏ một số tiền lớn ra để xem phim. Nếu kenvin chỉ dùng 50 triệu USD để làm một bộ phim có lẽ bây giờ đã nhận được những lới tán thành khen ngợi của khán giả.
Cameron nói :
-thứ hai đó là kịch bản vượt quá mức quy định ,mặc dù chủ đề của hắn rất hay nhưng hiện nay con người hiểu về sự nguy hại của sự nóng lên của trái đất vẫn còn rất kém cho nên họ cho rằng bộ phim này giống như một bộ phim thần thoại của Hồng kông nhưng được biên soạn lại với độ phóng đại to hơn,có lẽ phải mấy năm nữa thậm chí là mười mấy năm sau mới có thể dành được sự đánh giá công bằng của khán giả.
Gaul hít một hơi gió mát . Phương Minh Viễn này cúng quá là kinh khủng. Không ngờ trước lúc “thế giới trong tương lai” chính thức khởi chiếu liền thấy được cảnh bần thảm hại của kenvin costner ngày hôm nay.
-Thôi không nói đến chuyện này nữa ,nếu như Kenvin từ chối Phương Minh viễn lúc ấy em đến mời chào y cũng không muôn mà.
Cameron chần chừ một lúc rồi nói :
-Nếu phương Minh Viễn không có ý kiến gì anh có thể bảo hắn làm diễn viên phụ cho titanic
Gaul thấy trong lòng vui trở lại. Cameron có thể nhận lời giúp như vậy thật không dễ. Mà kenvin có thể nhìn thẳng vào tình cảnh của chính mình như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Phải biết rằng mấy năm nay tất cả những bộ phim mà Cameron đã quay không có bộ nào là không thành công cả, đã tạo ra nhiều minh tinh. Hiện giờ những người muốn được Cameron dùng không biết được bao nhiêu người, chỉ cần dựa vào chuyện này thì việc thu nap Kevin vào dưới trướng của công ty điện ảnh Jade Birth sẽ có khả năng thanh công vô cùng lớn.
-Gaul . Có điều là anh nghĩ em không nên ôm hy vọng quá lớn. Phương rất coi trọng nhân tài, rất hiếm khi hắn không có được điều hắn muốn.
Cameron mới đó đã dội cho cô ấy một chậu nước lạnh.
-Hừ!
Gaul lườm y một cái.
- Con người anh ta vẫn hay nói thẳng thế đấy. Chính mình còn chưa vui mừng nổi 3 phút đã tự dập tắt ngay niềm hy vọng của chính mình rồi.
Cameron mắt hướng ra biển .nhẹ giọng nói :
-Nói thật gần đây có lúc anh nghĩ đến costner ,anh lại nghĩ sau này không biết mình có rơi vào kết quả giống như vậy không?.
Kinh phí dự toán 200 triệu USD để quay một bộ phim đối với Hollywood cũng là một số tiền lớn rồi. Nhưng kinh phí đầu tư lớn không có nghĩa là số lượng vé bán ra cao, bộ phim Thế giới trong tương lai chính là bài học đắt giá của cameron.
Ánh mắt của Gaul lập tức dịu xuống., cô ấy hoàn toàn có thể hiểu hết những buồn phiền trong sâu thẳm trái tim của cameron. Em nên tin tưởng vào bản thân mình và mọi người , em nên tin vào đối phương và xem xem cho tới bây giờ trước đó họ đã trải qua thất bại nào chưa.? Em nên tin tưởng vào bản thân mình , em là jame độc nhất vô nhị của hollywood!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 139: Lòng tham không đáy và “Mouse Hunt – Chuột siêu quậy”
Dịch: Nhóm dịch Friends
Nguồn: Mê truyện
Nguyên nhân Cameron có áp lực là vì trong quá trình quay phim, tài chính quả thực chảy ra ngoài như nước. Vì để quay được một số hình ảnh của xác con tàu Titanic, Cameron đã thuê tàu ngầm tiên tiến nhất, tiến vào biển sâu tới 12 lần để có được những thước phim như ý, quay được khung cảnh xung quanh nơi tàu Titanic đắm.
Hơn nữa để tái hiện chân thực nhất sự kiện tàu Titanic năm đó, đoàn làm phim còn phải dựng mô hình tàu Titanic trong thùng nước, mà phải biết rằng tàu Titanic rất lớn, nó dài tới gần 270 mét, con số được lấy ra từ trong văn học. Chiều rộng thuyền lên tới 30 mét, thân thuyền tính từ mặt nước cao tới 18 mét, trọng tải theo như ghi chép lại là 66 nghìn tấn, cho dù đoàn làm phim chỉ dựng lại mô hình, vẫn lớn tới mức kinh người.
Hơn nữa tàu Titanic năm đó, chính nhờ sự xa hoa mà nổi tiếng tới tận đời sau, những gì có trong khoang thuyền hạng hai của nó, đã có thể so sánh với những khoang thuyền hạng nhất của các thuyền khác. Còn đầu khoang thuyền, nếu nói như cách nói hồi đấy, thì chính là một tòa cung điện di động trên biển.
Nó xa hoa và tinh xảo có thể nói là chưa từng có vào thời điểm ấy. Trên thuyền chẳng những có bể bơi, phòng tập thể thao, phòng tắm theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ, thư viện, thang máy lên xuống, còn có rất nhiều phòng. Mặt khác, rất nhiều chi tiết trên thuyền được xây dựng phỏng theo cung Versailles, ví dụ như phòng khách theo phong cách Trianon Palace Salon của nước Pháp, tác phẩm điêu khắc phía trong tường của lò sưởi là bức “Nữ thần săn bắn cung Versailles”, phòng nghỉ còn bày 15 dụng cụ gia đình theo phong cách Louie, nặng tới mức người bình thường không thể nào nâng nổi, thảm trên thuyền thậm chí còn dày hơn cả cái gối. Khắp nơi trên thuyền đều là gỗ tếch cao cấp và trang sức bằng đồng thau, đèn treo và tranh trang trí, thảm Ba Tư cũng với những đồ trang trí khác đều là những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, tráng lệ và tinh xảo.
Phòng nghỉ công cộng ở khoang hạng nhất do gỗ cao cấp khảm trang sức tạo thành, có các dụng cụ gia đình cao cấp và các loại đồ trang trí cao cấp khác, trên thuyền còn có quán cà phê cung cấp các món điểm tâm xa hoa cho hành khách và nhà hàng phục vụ 24/24.
Thậm chí ngay cả ở khoang thuyền hạng ba cũng có bồn rửa mặt bằng cẩm thạch và thiết bị sưởi ấm tuyệt hảo. Có thể nói ở thời điểm lúc đó, tàu Titanic nếu nhận là xa hoa thứ hai thì không thuyền nào dám nhận thứ nhất. Mặc dù nó cũng không phải con thuyền đầu tiên có bể bơi, phòng tập thể thao, phòng tắm và cầu thang lên xuống, thế nhưng quả thật nó có trình độ phục vụ mà trước đó chưa từng có. Nhưng bởi vì tàu Titanic ngay lần xuất phát đầu tiên đã chìm, nên cũng không để lại nhiều tư liệu hình ảnh, vì tái hiện lại cảnh tượng trên khoang thuyền Titanic năm đó, các nhân viên thiết kế của tổ quay phim, có thể nói chạy khắp nơi trên đất Mỹ để thu thập tư liệu về Titanic. Hơn nữa, những nhân viên này còn tìm được tư liệu ghi lại hoàn cảnh chế tạo và các loại dụng cụ gia đình, đồ trang sức, ghế dựa trên boong tàu, đèn bàn, đồ sứ, đồ da, phao cứu sinh và các đồ đi biển linh tinh khác phục chế theo những gì trên Titanic năm đó, những thứ này tổng hợp lại, không thể nghi ngờ tốn một khoản tiền rất lớn. Hơn nữa, để càng thêm quay tốt theo những gì văn học ghi lại, họ càng phải vất vả hơn. Khi quay tới tình cảnh thuyền bị đắm, Cameron đã phải thảo luận với nhân viên nhiều lần mới có thể quyết định sẽ sử dụng rocker điều khiển lên xuống để quay. Dạng máy quay sử dụng tới rocker chuyển động lên xuống vào thời điểm ấy trên thế giới, đã có thể đạt tới độ cao 26 mét. Mặc dù như vậy, nhưng muốn đem toàn bộ cảnh tượng đều thu hết vào trong ống kính, Cameron lại phải dùng thêm trục tháp cao tới 64 mét mới có thể hoàn thành. Cái trục hình tháp này sau khi được lắp đặt, để di động máy quay từ đầu thuyền tới đuôi thuyền chỉ mất khoảng 5 phút, do đó có thể cam đoan thu được cảnh cần quay. Mà những điều này, đều phải tính toán thật kỹ xong mới có thể thực hiện.
Hơn nữa, thêm vào đó đủ loại phí linh tinh khác, chỉ giai đoạn chuẩn bị trước cho phim nhựa, con số tiêu tốn đã phải đơn vị hàng chục triệu đô la mà tính!
Mà còn chưa tính hết, hầu hết cảnh trong phim còn cần tới kỹ thuật chỉnh sửa trên máy tính mới có thể hoàn thành, theo Cameron tính, chỉ riêng cảnh nhân vật chính hô to ở đầu thuyền sau đó màn ảnh dần rời đi để chiếu hết toàn bộ thuyền Titanic, chỉ 10 giây thôi, nhưng đã cần tới số tiền lên tới hàng triệu đô la Mỹ! Mà trong quá trình quay phim, những cảnh như vậy có thể nói chỗ nào cũng có!
Số tiền này nếu được thống kê ra, con số này có thể nói chỉ cần nhìn là làm người ta chết ngất!
Mặc dù Phương Minh Viễn đã hào phóng đưa ra 200 triệu đô la Mỹ, hơn nữa còn nói, nếu cần thêm, có thể đầu tư thêm 100 triệu đô la. Nhưng Cameron vẫn cảm thấy, mình vẫn nên tiết kiệm vì sự tín nhiệm của Phương Minh Viễn, 200 triệu đô la lận đó, số tiền này nếu ở Hoa Hạ hoàn toàn có thể xây dựng một nhà xưởng hiện đại, vậy mà Phương Minh Viễn lại không chớp mắt lấy một cái đưa hết cho mình.
Mặc dù, Cameron rất có lòng tin vào kịch bản của Phương Minh Viễn và năng lực đạo diễn của mình, nhưng phim “Titanic” tới lúc cuối cùng liệu có thu hồi đủ vốn không, ông cũng không dám đánh cuộc. 200 triệu đô la mà lỗ, đối với Cameron là một đả kích lớn, cho dù đối với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ mấy năm nay đã làm ra được vài tác phẩm xuất sắc mà nói, cũng có tổn hại rất lớn! Lại thêm có vết xe đổ lần trước của bộ phim “Waterworld - Thế Giới Nước” lần trước, cho nên Cameron đối với tài chính cần chi kiểm soát cực kỳ chặt chẽ. Nhưng mặc dù Cameron đã chặt chẽ hết sức, song một số khoản lại vẫn bắt buộc phải bỏ ra.
Song cũng may Phương Minh Viễn đã tỏ thái độ rõ ràng, rằng bộ phim này, sẽ mãi được lưu truyền, vùng đất được quay trong phim, sau này cũng trở thành một điểm du lịch, thu hút đông đảo khách du lịch. Nếu như phim “Titanic” có doanh thu không bình thường ở phòng vé, rất có thể sau này vẫn có hy vọng thu hồi lại vốn, thậm chí còn sinh ra lợi nhuận.
Cameron tự giễu cười cười, nhìn qua, Phương Minh Viễn còn tin tưởng vào bộ phim “Titanic” hơn mình, thậm chí còn tính trước tới việc bảo tồn nơi này. Chứ nếu theo như ý định ban đầu của ông, ông định sau khi quay phim xong, thì dỡ bỏ bán đi, coi như thu hồi lại chút vốn. Chỉ là cậu Phương này, không khỏi cũng quá yên tâm về mình rồi, đến bây giờ, vẫn chưa từng tới đây kiểm tra, mà ra tay hào phóng đem nơi này giao lại cho mình.
Cameron kỳ thật rất ghét những người cứ vung tay múa chân trước mặt ông khi ông đang quay phim, nhất là càng ghét hơn nếu người đó can thiệp vào quyền đạo diễn của ông nữa. Nhưng Phương Minh Viễn lại khác, trải qua mấy lần hợp tác, Cameron lại thích những lúc Phương Minh Viễn ở đây hơn, bởi vì hắn thường có thể đưa ra những đề nghị cực kỳ hữu dụng, giải quyết những vấn đề khó trong quá trình quay phim dễ dàng như không.
- Đúng rồi, James, anh đã nghe chưa?
Gaul đột nhiên vỗ tay ba cái nói:
- Cậu Phương hình như vừa liên hệ với Dreamworks, hình như cậu ấy có một kịch bản mới muốn hợp tác với họ.
Cameron hơi giật mình, nhưng lại ngay lập tức cười nói:
- Em đang nói tới kịch bản “Mouse Hunt – Chuột siêu quậy” à? Có điều anh lại đồng ý với suy nghĩ của cậu Phương, kịch bản này, cho dù là anh, hay là tập đoàn công ty điện ảnh Jade Birth, cũng không phải là người có thể hợp tác tốt nhất với Phương. Anh đề cử đưa kịch bản phim này cho công ty điện ảnh Disney, thế nhưng cậu Phương lại vẫn kiên trì muốn đưa cho Dreamworks. Cậu ấy đã kiên trì như vậy, anh cũng chỉ có thể giúp cậu ấy liên hệ với Spielberg thôi.
- Vì sao?
Gaul kích động nói, kịch bản của Phương Minh Viễn hiện giờ ở Hollywood có thể coi là một tấm biển bằng vàng, hễ là kịch bản phim do hắn viết, không có bộ phim nào không phải là tác phẩm kinh điển, thu được doanh thu lớn ở phòng bán vé. Mà cho tới nay, cũng chỉ riêng tập đoàn điện ảnh Jade Birth mới có may mắn được hợp tác với Phương Minh Viễn, hiện tại Phương Minh Viễn lại đột nhiên muốn đưa kịch bản giao cho Dreamworks, điều này làm cho Gaul sinh ra cảm giác nguy hiểm. Nếu như…, sau này có thêm đối thủ mạnh là Dreamworks cùng cạnh tranh, không biết tập đoàn công ty điện ảnh Jade Birth có thể phát triển nhanh mạnh như bây giờ không.
Hai tay Cameron xòe ra, nhún vai nói:
- Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, kịch bản này, anh đoán rằng chắc là cậu Phương có linh cảm khi xem “Tom và Jerry”. Một bộ phim hài, lại chỉ có cảnh các nhân vật chính chạy đi chạy lại thế này, vô luận là anh hay tập đoàn công ty điện ảnh Jade Birth, đều chưa từng thành công trước đây. Anh cho rằng, trước mắt, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta vẫn là quay cho xong bộ phim “Titanic”, cho nên anh cho rằng hành động của Phương Minh Viễn cũng không có gì lạ.
- Nhưng…
Gaul giậm chân, nói:
- Anh có hiểu hay không, hắn nếu làm như vậy, sẽ khiến cho tập đoàn công ty điện ảnh jade Birth gặp…
- Phiền toái à? Cũng không phải là không có!
Cameron quay lại, nhìn thẳng vào Gaul, nói:
- Em yên tâm, kịch bản để chúng ta tiếp tục làm sau bộ “Titanic” này, cậu Phương cũng đã chuẩn bị hết rồi, hơn nữa ít nhất là 3 kịch bản. Cậu Phương đã đồng ý với anh, sẽ đem 3 kịch bản này cho anh quay phim, nếu không có gì ngoài ý muốn, tập đoàn công ty điện ảnh Jade Birth cũng có thể tham gia! Hãy tin tưởng anh, kịch bản kia không thích hợp với anh và em, nếu để cho tập đoàn công ty điện ảnh Jade Birth cố mạnh mẽ tranh đoạt, song lại không đạt được hiệu quả cậu Phương mong muốn, thì chẳng bằng ngay từ đầu giao cho Dreamworks quay cho rồi.
Gaul kinh hãi, cô tuyệt đối không ngờ rằng, phim “Titanic” còn chưa chính thức bắt đầu quay, thế nhưng các kịch bản tiếp theo cậu Phương và Cameron đã bàn bạc xong hết rồi! Hơn nữa không chỉ một kịch bản, mà là ba kịch bản! Điều này chẳng phải cũng là nói, ít nhất có phim để quay trong 3 năm tới sao?
Có điều càng làm cô cảm thấy giật mình hơn là năng lực sáng tác kịch bản của Phương Minh Viễn, trong một thời gian ngắn như vậy, vừa lo cho sản nghiệp nhà họ Phương, vừa có thể viết ra kịch bản xuất sắc tới mức ngay cả Cameron cũng phải tán thành, hiệu suất làm việc như vậy, làm cho người ta nhìn vào mà sợ hãi!
- Có điều anh nghe nói, hình như Spielberg cũng rất có hứng thú với “Mouse Hunt – Chuột siêu quậy”, sắp tới ông ta sẽ tới Hoa Hạ nói chuyện với cậu Phương. Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp cậu Phương, sao, có muốn đi Hoa Hạ cùng anh luôn không?
Cameron nghiêm túc lạ thường nói.
- Có!
Gaul ngơ ngác một chút, rồi ngay lập tức vui mừng gật đầu đồng ý. Mặc dù vừa rồi Cameron cũng đã cho cô một liều thuốc an thần, nhưng nếu có cơ hội có thể gặp lại Phương Minh Viễn, làm quan hệ hai bên càng thêm gần gũi, cô tất nhiên cũng không muốn bỏ qua.
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 140: Cha ngươi là Lý Cương sao?
Dịch: Nhóm dịch Friends
Nguồn: Mê truyện
Lúc này Phương Minh Viễn đang ở thành phố Thượng Hải nên tất nhiên không biết, chỉ sắp tới thôi, hai vị đạo diễn nổi tiếng Hollywood, đồng thời cũng là hai người quản lý của hai công ty điện ảnh Hollywood, đã quyết định tới Hoa Hạ gặp hắn.
Lễ chính thức chuyển nhượng kỹ thuật chế tạo điện thoại đã được tổ chức đơn giản ở Kinh Thành, không chỉ có Tô Hoán Đông và các lãnh đạo Ban Phát triển, Bộ Công nghiệp Điện Tử, Bộ Thương nghiệp, Bộ Ngoại Giao đều tham gia nghi thức ký kết, đồng thời chính thức làm chứng cho hợp đồng này. Điều này không thể nghi ngờ đã bỏ đi tấm màn che sự chính thức hợp tác của nhà họ Phương và ba tập đoàn công ty lớn. Tuy giấy phép xây dựng xí nghiệp sản xuất điện thoại vẫn chưa được Bộ Công nghiệp chính thức tuyên bố ra bên ngoài, nhưng những người tham dự buổi lễ này đều hiểu rõ, những người đầu tiên nhận được giấy phép, không ai khác nằm ngoài ba xí nghiệp lớn này.
Phương Minh Viễn cũng không tham gia buổi lễ này, mà nhờ chú hắn Phương Bân tham dự hộ, theo như Phương Bân nói, không chỉ có các lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương tham gia, còn có các cán bộ và phó chức ủy ban trung ương cũng tham dự nữa. Những người này, đối với Phương Bân nhiệt tình có thừa.
Ở thành phố Thượng Hải năm 95, đã xuất hiện rất nhiều quán cà phê.
Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh cửa sổ ở một quán cà phê cách đại học Thân Hoa không xa, vừa nhấm nháp cà phê, vừa nhìn ngoài đường phố xe cộ đang đi lại. Đợi không lâu, hắn đã nhìn thấy Triệu Nhã và Phùng Thiện nắm tay nhau chạy tới từ hướng đại học Thân Hoa. Hai cô gái xinh đẹp tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân, nên tất nhiên hấp dẫn tới không ít ánh mắt.
Phương Minh Viễn trên môi hiện lên nụ cười, mặc dù tuổi của ba người cũng tương đương nhau, nhưng Phương Minh Viễn so với các cô lại có nhiều hơn 30 năm kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội, cho nên cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn coi hai cô bé không hiểu chuyện này là hai cô em gái nhỏ. Nhưng trong nháy mắt này, Phương Minh Viễn đột nhiên nhận ra, hai người này không còn là hai cô bé vẫn cần mình che chở sau lưng nữa, mà đã là hai cô gái trưởng thành rồi!
Hai người Triệu Nhã và Phùng Thiện xông vào trong quán cà phê, ngay lập tức bắt gặp Trần Trung và Võ Hưng Quốc đang đứng cau mày ở cửa ra vào – đối với cái thứ đồ uống khó nuốt gọi là cà phê này, hai người cho đến giờ vẫn không quen, lại càng không hiểu vì sao nhiều “Rùa biển” (ý chỉ người nước ngoài) thích thứ đồ uống đắng như thuốc Đông y này vậy
Trần Trung tùy ý vểnh lên ngón tay cái, theo hướng ngón tay y chỉ, Triệu Nhã và Phùng Thiện ngay lập tức nhìn thấy Phương Minh Viễn đang đứng dậy vẫy vẫy các cô.
- Minh Viễn!
- Anh Viễn!
Hai tiếng kêu trong trẻo thanh thúy như tiếng suối chảy vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Song nhân viên tạp vụ trong quán cà phê cũng chỉ cười cười, không nhắc các cô không được làm ồn.
- Cậu cuối cùng cũng chịu trở lại rồi!
Triệu Nhã dắt theo Phùng Thiện, ngồi đối diện Phương Minh Viễn, thấp giọng oán giận nói. Lần này Phương Minh Viễn đi tới gần một tháng lận.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng không nghĩ lần này mình đi lại tốn nhiều thời gian như vậy, từ Phần Lan bay thằng về Bắc Kinh, lại ở Bắc Kinh một thời gian, mới trở lại thành phố Thượng Hải. Lề mề nhiều thứ, đâm ra thời gian có chút dài. Trước khi đi, mình nói chỉ đi nửa tháng rồi về, vậy mà cuối cùng lại đi một tháng, Triệu Nhã có chút tức giận, cũng là chuyện bình thường.
Cũng may, cô gái này cũng chỉ nói vậy mà thôi, mà hắn trước khi về đã chuẩn bị trước rồi.
- Nhìn xem, có thích hay không!
Phương Minh Viễn khẽ lật tay, lấy từ trong túi ra hai cái hộp đặt vào trong tay Triệu Nhã và Phùng Thiện.
- Gì đây?
Triệu Nhã và Phùng Thiện kinh ngạc nhìn cái hộp trong tay.
- Mở ra xem đi!
Phương Minh Viễn mỉm cười, nói.
Triệu Nhã nhanh tay, nhanh chóng mở hộp, lấy từ bên trong ra một chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo. Đương nhiên, tinh xảo cũng chỉ là so với các điện thoại thời ấy mà thôi, có điều đối với Triệu Nhã vốn đã quen với những chiếc điện thoại to đùng và thô kệch như cục gạch mà nói, chiếc điện thoại này đã là nhẹ nhàng tinh xảo lắm rồi.
- A, chiếc điện thoại thật đẹp nha!
Triệu Nhã mừng rỡ kêu lên.
- Tiểu Nhã, của tớ màu hồng nhạt nè!
Trên mặt Phùng Thiện cũng hiện lên vẻ vui mừng, trong tay cầm một cái điện thoại tương tự, nói:
- Anh Viễn, anh mua ở đâu vậy?
- Thích không?
Phương Minh Viễn cũng lấy ra một chiếc điện thoại tương tự màu đen trong túi quần, quơ quơ trước mặt hai cô gái, nói.
- Thích chứ! Chiếc điện thoại này nhẹ thật đó!
Triệu Nhã cười tươi như hoa nói, hiện ra hai lúm đồng tiền xinh xắn. Kỳ thật cô đã sớm muốn có một chiếc điện thoại, thế nhưng những chiếc điện thoại được bán trong nước kia, cái nào cái nấy cũng vừa to vừa xấu, cầm trong tay như cầm cục gạch vậy.
- Lấy từ tổng bộ Nokia về đấy! Chiếc điện thoại này mới được bán trong phạm vi nhỏ ở châu Âu thôi. Ngay cả thị trường Nhật Bản cũng không có đâu, còn trong nước, chỉ sợ cũng phải sang năm mới có.
Phương Minh Viễn cất chiếc điện thoại của hắn, nói. Kỳ thật để có được mấy chiếc điện thoại này, cũng không đơn giản như lời hắn nói, đây đều là điện thoại đặc biệt hắn nhờ tập đoàn Nokia sản xuất riêng, số lượng có hạn, căn bản là không bán ra bên ngoài. Đừng xem chiếc điện thoại này chỉ màu sắc đẹp hơn một chút, tính năng cũng tốt hơn một chút, vẻ ngoài tinh xảo hơn một chút, thế nhưng giá cả thực sự của nó, lại cực kỳ kinh người.
Triệu Nhã và Phùng Thiện cầm hai chiếc điện thoại, yêu thích không rời tay, lật qua lật lại xem đi xem lại, lại còn so sánh với nhau nữa, chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu như vậy, lại mang phong cách phái nữ, ở thị trường Hoa Hạ căn bản chưa bao giờ thấy. Phương Minh Viễn cười mỉm nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt các cô, trong lòng cảm thấy bình yên.
- Điện thoại di động của các người mua ở đâu?
Cách đó không xa xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, theo cách ăn mặc, có thể thấy được cũng không phải người bình thường. Chỉ là cách ăn mặc, vẻ mặt và cách nói chuyện đều lộ ra vẻ bề trên, khiến Phương Minh Viễn có chút phản cảm, nên cũng không thèm để ý tới cô ta.
- Bọn tôi mang về từ tổng bộ Nokia ở Phần Lan! Ở thị trường Hoa Hạ căn bản là không có.
Tính tình Phùng Thiện tốt, nên cũng chịu khó trả lời cô gái, còn Triệu Nhã thì không thèm để ý.
- Đây là điện thoại Nokia sao!
Con mắt cô gái trẻ tuổi kia lập tức sáng lên.
- Tôi trả gấp đôi tiền các người bỏ ra mua điện thoại, mau đưa hai chiếc điện thoại cho tôi!
Mặc dù là cầu người, những giọng điệu của cô gái vẫn cứ như ra lệnh vậy, khiến Phương Minh Viễn càng thêm không hài lòng.
- Thật xin lỗi, điện thoại của chúng tôi không định bán. Đừng nói là trả gấp đôi, cho dù cô định trả gấp mười, chúng tôi cũng không bán! Mong cô đừng quấy rầy chúng tôi nói chuyện nữa!
Phương Minh Viễn nhíu mày nói. Cô gái này cũng quá mức tự cho mình là đúng, nhìn ba người bọn hắn, giống người thiếu tiền sao?
Cô gái trẻ tuổi đánh giá một chút Phương Minh Viễn, quay về phía chỗ ngồi của mình vẫy vẫy tay, từ chỗ ngồi đó đứng lên một người đàn ông trẻ tuổi, đi tới bên cạnh cô gái.
- Hồng Tụ, có chuyện gì vậy?
Giọng nói của người đàn ông lộ vẻ thân mật, còn mang theo một chút ý tứ lấy lòng. Phương Minh Viễn chú ý tới Võ Hưng Quốc đã đứng dậy cách đó không xa, ngầm đánh thủ thế, Võ Hưng Quốc lại đành thất vọng ngồi xuống.
- Lý Đông Dương, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp nào, hai chiếc điện thoại này tôi muốn! Tôi cho anh một giờ, nếu không làm được, đừng gặp tôi nữa!
Cô gái gọi là Hồng Tụ vênh váo tự đắc chỉ về ba người Phương Minh Viễn:
- Lòng kiên nhẫn của tôi là có hạn.
- Được, Hồng Tụ, không có vấn đề gì!
Lý Đông Dược liên tục gật đầu nói.
Cô gái được gọi là Hồng Tụ khinh thường liếc Phương Minh Viễn:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Nói xong, cười lạnh quay lại chỗ ngồi của mình.
Hai tay Lý Đông Dương chống nạnh, như cười mà không phải cười nhìn Phương Minh Viễn và hai cô gái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, không chỉ vì hai chiếc điện thoại trong tay hai người, mà còn vì sắc đẹp của hai cô gái nữa.
- Cậu nhóc thật có diễm phúc nha, lấy lòng người đẹp không có gì sai, nhưng cậu nhóc tốt nhất là nên nghe anh khuyên, chiếc điện thoại này có thể mua lại, nhưng chẳng may nếu cậu gặp gì bất trắc, sẽ là nuối tiếc cả đời đó. Cậu nhóc nói xem có đúng hay không? Anh cho cậu thêm một cơ hội, cậu mua bao nhiêu tiền? Anh trả cậu gấp ba!
Mặc dù Lý Đông Dương cũng nghe được Phùng Thiện nói là mua ở tổng bộ Nokia ở Phần Lan, nhưng đầu năm nay, có thể ra nước ngoài, hay những người Bắc Âu kia, ai cũng không phải người bình thường. Ai nấy cũng là lãnh đạo cấp cao trong Chính phủ, không thì cũng là người có địa vị trong xã hội. Nhưng nhìn tuổi tác của ba người Phương Minh Viễn, y không cho rằng ba người này có thể ra nước ngoài, mà chỉ là người nhà bọn họ mang từ nước ngoài về thôi.
Cho dù người nhà của mấy người Phương Minh Viễn là thành viên Chính phủ hay là người giàu có, Lý Đông Dương cũng không thèm quan tâm. Những đời sau của các lãnh đạo, các nhà giàu mới nổi ở Thượng Hải, hầu hết y đều biết, còn dạng y không biết như Phương Minh Viễn, y cho rằng không cần phải lo lắng!
- Lý Đông Dương, tôi có thể cho rằng anh đang uy hiếp tôi không?
Phương Minh Viễn nâng chén cà phê trước mặt, sắc mặt không hề thay đổi, nói.
Lý Đông Dương giơ ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt Phương Minh Viễn, sắc mặt thương hại nói:
- Không không không, không phải anh đang uy hiếp cậu, anh chỉ đang nói cho cậu biết thôi! Anh nghĩ cậu là người thông minh, chắc chắn hiểu được chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ. Cho dù cậu không quan tâm an nguy của mình, cũng nên quan tâm tới hai người đẹp thiên kiều bá mị bên cạnh chứ. Ha ha, sinh viên đại học Thân Hoa, đối với anh mà nói, cũng không khó tìm lắm đâu. Anh không lừa cậu, cho dù cha cậu có là Giám đốc Sở, hai chiếc điện thoại này cũng xác định là phải đưa cho anh rồi!
Lý Đông Dương đắc ý nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiện, chờ xem bộ dáng hoảng sợ của bọn họ, rồi ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Phương Minh Viễn buồn rầu đặt chén cà phê xuống, tại sao trên thế gian này, lại xuất hiện nhiều người tự cho mình là thông minh tài trí hơn người vậy? Ngay cả đi uống cà phê thôi mà cũng không được yên ổn. Nhất là tên Lý Đông Dương này lại dám dùng Triệu Nhã và Phùng Thiện uy hiếp mình, điều này không thể nghi ngờ đã chạm đến vảy rồng ngược của Phương Minh Viễn.
- Lý Đông Dương, cha ngươi là Lý Cương sao?
Khi Lý Đông Dương còn đang ngạc nhiên vì câu hỏi của Phương Minh Viễn, Trần Trung và Võ Hưng Quốc đã đứng hai bên y.