Mỗi lần đấu nhau đều là Lục Nguyên chiếm ưu thế, chủ di thất văn minh rất muốn phản kích lại nhưng dùng hết mọi cách cũng không thể, gã không cách nào lật ngược thế cờ, chỉ đành mặc cho Lục Nguyên mở rộng ưu thế từng chút một.
Chiêu thứ mười lăm! Lần này di thất chi nhẫn bùng phát ra lực lượng cường địa, đấy là di thất chi bí, có thể đưa người vào di thất thiên đường, là một trong đại chiêu của chủ di thất văn minh. Đã rơi vào thế yếu trong mười bốn chiêu, không vùng lên nữa thì hơi muộn. Gã muốn dựa vào chiêu này lật ngược bàn cờ, nhưng kiếm quang của Lục Nguyên như kinh hồng chặt đứt tất cả, gã lại thất bại.
Chiêu thứ hai mươi.
Chiêu thứ hai mươi lăm.
Chiêu thứ ba mươi.
Chiêu thứ ba mươi bảy. Giờ phút này, bởi vì ba mươi sáu chiêu trước tích lũy thế yếu, chủ di thất văn minh hoàn toàn suy sụp.
Chiêu thứ bốn mươi, đến đây thì nhân vật lợi hại như chủ di thất văn minh thể làm được cả phản kích.
Chiêu thứ năm mươi.
Kiếm quang của Lục Nguyên ở không trung nhẹ nhàng xẹt qua.
Hắn nói:
- Đại diễn có con số năm mươi, bây giờ giết chết mười chín kỷ nguyên chủ văn minh như ngươi vừa lúc là năm mươi chiêu.
Kiếm quang của Lục Nguyên đâm và trái tim chủ di thất văn minh.
Chủ di thất văn minh thở dài, nói:
- Ta thua không oan.
Gã hiểu mình thua đúng là không oan chút nào, bây giờ Lục Nguyên dùng thực lực từng chút một nghiền gã, trong năm mươi chiêu này gã không thể làm được phản công một chiêu. Lục Nguyên quá mạnh, thua dưới tay cg như vậy đúng là không lời gì để nói.
Chủ di thất văn minh nói:
- Ta thua không oan nhưng Lục Nguyên, thật ra ngươi rất oan. Nếu không phải chủ vĩnh hằng xuất thế thì thực lực hiện tại của ngươi đã vượt qua đệ nhất cao thủ chủ kiếm cổ văn minh trước, có thể trấn áp chư thiên vạn giới, mà hiện tại, thực lực của ngươi cách chủ vĩnh hằng một khe rãnh rất lớn không thể vượt qua.
- Đáng tiếc.
Chủ di thất văn minh nghiêng đầu một bên, tắt thở.
Lục Nguyên vác kiếm trên vai, lại nói hắn không khả năng ngang bằng với chủ vĩnh hằng, hơn nữa hắn phát hiện mới nãy chủ di thất văn minh dùng giọng điệu chân thành nhất nói, vậy chứng minh gã lây pháp lực mười chín kỷ nguyên quan sát vẫn thấy chênh lệch giữa hắn và chủ vĩnh hằng rất lớn.
Mặc kệ nó, dù có thể nào mình phải chiến đấu.
Nhất định phải tiêu diệt tên đầu trọc đó.
Chủ di thất văn minh còn có nhiều di vật, như là thần vật cao thiên giai, nhưng Lục Nguyên không cần nữa, từ mười chín kỷ nguyên đến hai mươi kỷ nguyên có nhiều hơn thần vật cao thiên giai cũng vô dụng, đây là bước cuối cùng cũng là bước khó vượt qua nhất. Từ xưa đến nay chỉ có chủ vĩnh hằng mới vượt qua bước này, bây giờ phải xem hắn có thể vượt qua được không. Lục Nguyên ở trong di sản của chủ di thất văn minh tìm thấy cách khống chế những cơ quan, mượn chúng nó cuối cùng đã bắt giữ được đạo tự phân thân. Đạo tự phân thân còn muốn giãy dụa nhưng pháp lực mười chín kỷ nguyên của Lục Nguyên bao trùm, cưỡng ép trấn áp.
Lục Nguyên đã có kinh nghiệm trấn áp, dù sao năm đó hắn từng trấn áp bất khuất chi lưu quang mà.
Qua máy tháng, cuối cùng đã trấn áp được đạo tự phân thân.
Sau khi trấn áp đạo tự phân thân, Lục Nguyên liền phát hiện có thể nhìn thấu tất cả pháp, chất lượng pháp lực cũng tăng mảng lớn. Vốn là hai phần vĩnh hằng mạnh bây giờ lên tới mười phần. Còn có sáu phần vận mệnh mạnh. Ba pháp lực vượt qua văn minh không ngừng dung hợp trong người Lục Nguyên, biến thành pháp lực càng lúc càng mạnh.
Hư không trong người, dung hợp.
Dường như có vô tận pháp lực đang nổ đì đùng, dung hợp.
Đây là màu sắc thứ mười, khác với màu của vĩnh hằng mạnh nhưng đúng là màu thứ mười, dùng ngôn ngữ rất khó hình dung nó, bởi vì trước đó không một ai dùng màu sắc như vậy tất nhiên sẽ không người nào đặt tên tương ứng. Lục Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng dùng từ mỹ lệ, lộng lẫy hình dung nó nhưng vẫn kém xa.
Hơn nữa chất lượng không tệ.
Lục Nguyên có từng đấu với chủ hoang đạo văn minh và chủ di thất văn minh, vĩnh hằng mạnh của họ một là năm phần, một là năm phần mốt, chất lượng pháp lực đều rất cao, nhưng bây giờ hắn cảm thấy pháp lực của mình còn cao hơn họ. Tất nhiên tuyệt đối không bằng Thái Cổ nhưng cũng xem như rất cao. Hắn thầm nhận định chắc khoảng sáu, bảy phần vĩnh hằng mạnh, thậm chí là mạnh hơn, dù sao đây chỉ là đoán thôi, chưa thấy ai có chất lượng pháp lực cao như vậy.
Đạo tự phân thân vào tay, vậy là bây giờ chỉ có một vận đề, còn lại bốn phần vận mệnh thiết tắt ở đâu? Chỉ có tìm ra bốn phần vận mệnh thiết tắt thì mình mới có khả năng chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng được.
Lục Nguyên tùacute; bước trên di thất địa, rất nhanh ra khỏi đấy. Hắn vừa ra khỏi di thất địa thì nghe được một tin tức.
- Cái gì!? Vận mệnh thông đạo xuất hiện hả?
- Vận mệnh thông đạo ở bên trên Vĩnh Hằng Thiên Cung.
- Thái Cổ chủ vĩnh hằng đang đánh mở vận mệnh thông đạo.
- Nghe nói bốn phần vận mệnh thiết tắt ở trong vận mệnh thông đạo đấy.
- Thái Cổ chủ vĩnh hằng vốn có vĩnh hằng chi môn rồi, giờ thêm bốn phần vận mệnh thiết tắc nữa thì vô địch.
Tin tức là từ Vĩnh Hằng Thiên Cung truyền đến, đây vốn là bí mật thái cổ vương triều, nhưng thái cổ vương triều cũng có thám tử, vậy nên Lục Nguyên biết bí mật này. Sau khi biết bí mật thì Lục Nguyên kích động, vì hắn mới nghĩ ra mấu chốt chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng là còn lại bốn phần vận mệnh thiết tắc, hợp nhất vận mệnh thiết tắt cùng đạo tự cộng thêm lực lượng của mình thì rất có thể chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng, đây cũng là hy vọng duy nhất và cuối cùng.
Vậy nên Lục Nguyên đang suy nghĩ đi đâu tìm vận mệnh thiết tắt.
Kết quả!
Kết quả!
Kết quả!
Kết quả là bây giờ vận mệnh thông đạo xuất hiện, một khi để cái tên Thái Cổ đầu trọc có được bốn phần vận mệnh thiết tắc vậy thì không thể tưởng tượng, cơ hội cuối cùng chiến thắng bốn phần vận mệnh thiết tắc cũng biến mất.
Không, không được.
Lục Nguyên bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ hắn phải đi Vĩnh Hằng Thiên Cung, cướp lấy vận mệnh thông đạo.
Mặc dù trận chiến này rất khó khăn, có lẽ sẽ chết nhưng vẫn phải đi.
Không đi không được.
Nếu không đi thì một tia hy vọng cuối cùng sẽ vụt tắt.
Lập tức xuất phát, không thể mất một giây nà.
Khoan đã, mình còn có một chuyện phải làm, làm xong nó mới tiện đi đánh trận chiến cuối cùng được.
Sinh tử thành bại, toàn ở trong cuộc chiến cuối cùng này, tâm tình chợt trở nên kích động.
Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Khu vực này vốn là thế giới hỏa sơn.
Bản thân nó chính là trung tâm thế giới này.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng thống nhất thiên địa vạn giới rồi đóng đô tại đây, lập nên Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Vĩnh Hằng Thiên Cung được gọi là cung điện nhưng nó rộng mênh mông, to hơn một tinh cầu rất nhiều. Vĩnh Hằng Thiên Cung có tổng cộng một ức tầng lầu, từng bước đi lên, qua một ức thang lầu mới triều bái Thái Cổ chủ vĩnh hằng được, qua đó làm nổi bật sự vĩ đại của gã.
Chủ thể Vĩnh Hằng Thiên Cung chính là một ức bậc thang này.
Ngang với tầng thấp nhất là từng gian phòng, đây là cho hỗn động cảnh thực lực kém nhất thái cổ vương triều ngụ ở.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 1552: Tự đưa vào miệng cọp?
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Lên cao một chút, ở hai bên bậc thang cho cấp thế giới cảnh ở.
Lại lên trên chút tức là cao hơn thế giới cảnh, thiên tôn cảnh cư ngụ.
Lại lên chút nữa là phó chủ văn minh ở, lúc này đã là đẳng cấp cao.
Tiếp theo lên từng nấc thang.
Nếu ai có may mắn được chủ vĩnh hằng kêu gọi, từng bậc đi lên sẽ chỉ cảm thấy Thái Cổ chủ vĩnh hằng ngày càng vĩ đại, sức mạnh to lớn.
Nguyên Vĩnh Hằng Thiên Cung lấy một ức thang lầu làm chủ thể, tân trang gian phòng cái gì cũng xây rất hùng vĩ, khó thể tưởng tượng. Các kiến trúc căn phòng cấu thành một cánh cửa to lớn, hình dạng chính là vĩnh hằng chi môn.
Nơi này không chỉ là trung tâm thế giới mặt đất mà thực chất là trung tâm thượng thế giới nữa.
Một chủ vĩnh hằng, hơn một trăm chủ văn minh, ba trăm phó chủ văn minh, hằng hà sa số thế giới cảnh, hỗn động cảnh không thể đếm hết.
Thực lực như vậy đặt ở cõi trời đất còn có cái thứ hai không?
Cùng lúc đó, Vĩnh Hằng Thiên Cung có vô tận uy thế.
Nơi này vốn chính là chỗ tôn vinh nhất trong thiên địa.
Giống như Tổ Long, được gọi là mười chín kỷ nguyên, thực lực gần như số một trước chủ vĩnh hằng mà cũng không dám tới đây gây rối, người khác càng đừng nói đến.
Có thể làm thủ vệ ở Vĩnh Hằng Thiên Cung là chuyện rất quang vịnh. Thủ vệ có ba mươi sáu cấp thiên tôn, ai nấy không phải là đẳng cấp quang vinh. Bình thường nhân vật có lớn hơn, bao gồm văn minh cảnh, trông thấy các thủ vệ phải khách sáo không dám thất lễ, có không ít tùy tay đưa chút linh thạch đút lót. Nhưng bây giờ tất cả thủ vệ nhìn hướng người áo xanh. Thanh y thanh niên này chẳng những không đưa cho linh thạch mà tay còn ấn chuôi kiếm, bộ dạng chiến ý tràn trề, thật to gan, dám làm vậy ở Vĩnh Hằng Thiên Cung, đúng là đi tìm chết.
Một thủ vệ cấp thiên tôn nói:
- Tiểu tử, lập tức bỏ binh khí xuống lùi ra xa, nếu không đừng trách chúng ta cho ngươi ăn đòn!
Một thủ vệ cấp thiên tôn nhìn thấy người áo xanh chợt nói:
- Người áo xanh này sao ta thấy quen quá.
Thủ vệ cấp thiên tôn khác gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cũng thấy quen mắt, hình như có thấy trên bảng truy nã. Nhưng nói đùa chắc? Một kẻ bị truy nã mà dám đến Vĩnh Hằng Thiên Cung? Chẳng khác nào đi tìm chết.
Thủ vệ cấp thiên tôn tùacute; liếc mắt sang bên cạnh, chỗ đó có danh sách truy nã. Bảng truy nã thái cổ vương triều dán khắp nơi, người xếp một trăm hàng đầu đều là đại nhân vật kinh thiên động địa. Trên bảng truy nã cơ bản đều là văn minh cảnh, ngươi không có văn minh cảnh? Đừng mơ và bảng truy nã.
Thủ vệ cấp thiên tôn liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Hàng một trăm...tám mươi tên...sáu mươi tên...bốn mươi tên...ba mươi tên...hai mươi tên...mười tên.
Đều không có mặt mũi người áo xanh này, chắc là ảo giác rồi, mình thấy quen mắt có lẽ là ở nơi khác thấy hắn, mình quý nhân hay quên quá, thủ vệ cấp thiên tôn thầm nghĩ. Thủ vệ cấp thiên tôn đúng là có thể xưng quý nhân, có thể trông cửa Vĩnh Hằng Thiên Cung không phải quý nhân thì là cái gì?
Thủ vệ cấp thiên tôn này tùy tiện liếc mười tội phạm truy nã hàng đầu. Hạng mười Yến Thương Thiên, hạng chín chủ thiên vạn văn minh, hạng tám chủ bí chi văn minh, hạng bảy chủ thần long văn minh, hạng sáu chủ phượng cổ văn minh, hạng năm chủ võ cổ văn minh, hạng bốn chủ pháp cổ văn minh, hạng ba Thường Nga, hạng hai Tổ Long, chín tội phạm truy nã này đúng là hung tàn.
Nhưng dữ nhất là hạng nhất.
Lục Nguyên!
Khoan đã, Lục Nguyên trên bảng truy nã hình như bức tranh sao giống người áo xanh quá.
Không đúng, đây không phải giống nhau, đây chính là!
Lục Nguyên!
Thủ vệ cấp thiên tôn lập tức kêu lên:
- Đó là Lục Nguyên!
- Cái gì!? Lục Nguyên???
Gã vừa thốt lời, mọi người liền nhìn hướng bảng truy nã, rồi thì đối chiếu người áo xanh, cuối cùng xác định đúng thật sự là Lục Nguyên. Lục Nguyên xuất hiện, không thể tưởng tượng! Lục Nguyên ngang nhiên lộ mặt! Hắn dám xuất hiện trong Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Cái tên Lục Nguyên đúng là có sức hút vô cùng, năm trăm năm trước làm ra vô số chiến tích kinh người, năm trăm năm sau tái xuất giang hồ chém giết chủ hoang đạo văn minh, hủy diệt hoang vệ quân, hơn nữa nhiều người nghi ngờ gần đây chủ di thất văn minh chết cũng là do Lục Nguyên giết. Bởi vì trên di thể chủ di thất văn minh có kiếm khí cực kỳ sắc bén, trong thiên địa chỉ mình Lục Nguyên làm được, dù là Yến Thương Thiên cũng không thể.
Vừa xuất hiện đã liên tục chém mười tám, mười chín kỷ nguyên. Lục Nguyên tái xuất giang hồ thật là quá hung tàn.
Bây giờ càng dữ hơn là Lục Nguyên lại dám đứng trước Vĩnh Hằng Thiên Cung, đây chính là nơi uy nghiêm nhất trong thiên địa, hơn nữa Thái Cổ chủ vĩnh hằng đại nhân ngụ ở bên trong. Số một bảng truy nã dám đứng ở trước mặt Thái Cổ chủ vĩnh hằng mạnh nhất trên đời, quá dữ dội.
Lục Nguyên uống rượu, rất là nhàn nhã.
Trước khi đến đây Lục Nguyên có hai việc cần làm xong. Việc thứ nhất là viếc phong tha cho Vân Tụ Tuyết, nói sự nghiêm trọng của cuộc chiến này, đi rồi không trở về, vì đó là hy vọng cuối cùng. Việc thứ hai là tìm rượu nngs nhất, trong trời đất có một loại rượu được gọi là nóng nhất, nó không có tên gì hoa lệ, tên của nó gọi là liệt rượu.
Liệt rượu cực kỳ nóng cháy, uống vào miệng có chút cay đắng, sau đó tác dụng lớn kinh người.
Lục Nguyên đã dự đoán được trận chiến này sẽ kịch liệt nhất trong đời mình, cũng có lẽ là cuộc chiến cuối cùng. Vì chúc mừng chiến đáu mãnh liệt nhất cũng là cuối cùng, không sảng khoái uống một chén rượu sao được chứ? Thế nên hắn tìm đến loại liệt rượu này, lấy một vạn cân liệt rượu.
- Đám thủ vệ các ngươi không là đối thủ của ta, ta cũng sẽ không khó xử các ngươi. Đi báo cho tên trọc Thái Cổ chủ vĩnh hằng kia, nói là Lục Nguyên ta đã đến.
Lục Nguyên nhìn hướng bầu trời, trên cao tính bầu trời vĩnh hằng có một con đường tối đen.
Con đường đen ngòm bên trong như chứa vô tận vận mệnh, đó chắc là vận mệnh thông đạo. Sáu phần vận mệnh thiết tắt cho hắn biết, không sai, đó chính là vận mệnh thông đạo, hơn nữa dường như sắp bị nổ nát. Một khi vận mệnh thông đạo bị nổ nát thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng sẽ có được bốn phần vận mệnh thiết tắc, khi ấy chư thiên sinh linh không còn ai là đối thủ của gã nữa.
Những thủ vệ cấp thiên tôn biết nếu mà xông ra thì là đưa mồi mà thôi, chúng không ngu ngốc đi tự sát, lập tức đưa tin Lục Nguyên, tội phạm truy nã số một trên đời đã xuất hiện.
Lúc này, trên đỉnh Vĩnh Hằng Thiên Cung truyền đến một thanh âm cực kỳ hùng hồn:
- Lục Nguyên, ta đã biết ngươi đến từ lâu rồi. Khí thế cường đại của ngươi giấu được ngươi khác chứ sao qua mắt ta nổi!
Trên đỉnh trời xuất hiện một đôi mắt.
Đó là đôi mắt tuyệt thế kiêu hùng quét tận thiên hạ.
Đôi mắt của Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
- Lục Nguyên, năm trăm năm rồi, chúng ta lại gặp mặt. Năm trăm năm trước, khi ta chưa vào vĩnh hằng chi môn thì chúng ta có va chạm một chưởng, một chưởng kia, hai ta khó chia trên dưới.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 1553: Sát nhân cuồng hay chính nghĩa?
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
-Lúc đó ta từng nói, ta sẽ đứng trên chúng sinh, các ngươi đều ở dưới chân ta. Ta nói được thì làm được, mọi chuyện giống như ta đã nói.
- Bây giờ ta đã là chủ vĩnh hằng!
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cất tiếng cười to:
- Vận mệnh thông đạo này đúng là biết giấu, ta tìm nó hơn bốn trăm năm, kết quả là nó ẩn núp trên cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung, nơi mà không có khả năng nhất. Vận mệnh quả nhiên là trêu người nhất, may là ta phát hiện ra nó. Chắc ngươi cũng hiểu, vận mệnh thông đạo là hy vọng cuối cùng của ngươi, tiếc rằng hy vọng cuối cùng đó sắp bị ta đập tan tành. Ta sẽ không đấu với ngươi, ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung tiếp tục công kích vận mệnh thông đạo, một khi công phá nó thì bốn vận mệnh vào tay ta, các ngươi sẽ hoàn toàn đứng trong thất bại.
- Ngươi muốn cướp đoạt thì hãy xông lên cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung đi. Ha ha ha ha, ta ở trên đỉnh chờ đợi ngươi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng và Lục Nguyên cách một ức thang lầu đối diện nhau.
Thiên thượng thiên hạ đệ nhất, và thiên thượng thiên hạ đệ nhất tội phạm truy nã ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt giao nhau như là trong phút giây lại dường như là vĩnh viễn.
Tĩnh cực mà động, Thái Cổ chủ vĩnh hằng tiếp tục tấn công vận mệnh thông đạo.
Lục Nguyên cũng vọt lên, xông hướng đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Tuyệt đối không thể để Thái Cổ chủ vĩnh hằng có được bốn phần vận mệnh thiết tắc.
Lúc này, vận mệnh thông đạo bị Thái Cổ chủ vĩnh hằng công kích lung lay sắp đổ, chỉ cữ ba giây sau là đường này sẽ bị phá, đến khi đó bốn phần vận mệnh thiết tắc rơi vào tay gã thì mọi chuyện kết thúc.
Thời gian rất căng thẳng, Lục Nguyên đang liều mạng.
Một đường vọt lên.
Nhưng Vĩnh Hằng Thiên Cung được gọi là có lực lượng võ trang mạnh nhất, thế lực cường nhất, không dễ dàng xông.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng không vội vàng đối phó Lục Nguyên, gã phải trước tiên cướp đạot bốn phần vận mệnh thiết tắc đã.
Một khi gã có được nó thì chư thiên vạn giới, gã không còn địch thủ, không một ai chống cự lại được.
Nếu không thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng hận Lục Nguyên như vậy đã sớm ra tay rồi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đứng trên cao anhast Vĩnh Hằng Thiên Cung, dõng dạc nói:
- Tất cả người Vĩnh Hằng Thiên Cung, tập thể tấn công công kích, bóp nát kẻ xâm nhập!
Gã cần dùng mấy người này để kéo dài thời gian, kéo dài đến khi gã lấy được vận mệnh thiết tắt mới thôi. Thái Cổ chủ vĩnh hằng trước giờ luôn hiểu cách lợi dụng sức mạnh người khác.
Bây giờ Lục Nguyên cũng đứng trên Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Vĩnh Hằng Thiên Cung, vô số người lao hướng Lục Nguyên.
Thật ra gọi nhiều người tấn công có chất chứa âm mưu thâm độc của Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Thực lực của Lục Nguyên đã đến mức này, kinh kỷ nguyên động vĩnh hằng, thực lực như vậy có thể cảm giác rõ ràng Lục Nguyên là thuộc tính chính khí. Thuộc tính chính khí có một điểm là không thể giết nhiều, nếu sát sinh quá nhiều thì thuộc tính chính khí bị hao tổn, sức chiến đấu giảm đi.
Vậy nên Thái Cổ chủ vĩnh hằng phái ra nhiều người công kích Lục Nguyên là vì để dẫn dụ hắn giết người.
Chỉ cần Lục Nguyên giết nhiều người thì là chuyện tốt.
Đương nhiên nếu mà Lục Nguyên không chịu giết người thì cũng đơn giản.
Không giết ngươi phải tổn thương người.
Muốn bị thương mà không giết người thì cần khống chế càng tỉ mỉ hơn, cần pháp lực càng cao, tiêu hao pháp lực cũng càng nhiều.
Thế thì đối phó hàng ức vạn người tiêu hao pháp lực sẽ càng nhiều hưn.
Thế là khi Lục Nguyên giết đến đỉnh Vĩnh Hằng Thiên Cung, hắn tiêu hao pháp lực nhiều vô cùng, đến khi đó sẽ dễ dàng chết trong tay Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Đây chính là thủ đoạn của Thái Cổ chủ vĩnh hằng, dù Lục Nguyên có giết người hay không đều nằm trong mưu kế của gã. Dù hắn đánh chết hàng ức vạn người hoặc không thì pháp lực đều sẽ bị hao tổn nhiều, sức chiến đấu giảm bớt. Cùng lúc đó, Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra một luồng sáng, ánh sáng chớp mắt chiếu rọi một ức vạn thang lầu, biến bậc thang càng to lớn mênh mông, làm Lục Nguyên dù dùng kiếm bộ cũng không dễ dàng xuyên qua.
Lục Nguyên đứng trước một ức vạn thang lầu, bất giác thấy nhức đầu.
Nhưng Lục Nguyên vẫn không chút do dự lựa chọn không giết người, đây chính là hắn, vừa tiếp vừa hiệp. Thế nên muốn một lúc giết chết vạn người, mười vạn người, trăm vạn người, hắn tuyệt đối không làm được, càng đừng nói giết nhiều người hơn nữa, tuyệt đối không thể. Từ khi ra đời đến giờ Lục Nguyên giết người chỉ khoảng hai trăm chưa tới ba trăm, giết người ai đều là hạng tội ác tày trời.
Một ức vạn thang lầu ở ngay trước mắt.
Lục Nguyên vọt lên.
Hắn lao ra đối mặt là vô tận hỗn động cảnh ập đến, họ đã sớm chắn ở con đường. Không sai, Lục Nguyên rất đáng sợ, là đệ nhất tội phạm truy nã trên đời, nhưng hắn có đáng sợ thì sao? Vẫn không khủng bố bằng Thái Cổ chủ vĩnh hằng. Lục Nguyên tối đao là khiến người ta chết, Thái Cổ chủ vĩnh hằng là làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ở hai mặt sống chết, vĩnh viễn mãi mãi.
Thế nên họ chỉ đành chắn trước mặt, tất nhiên người cỡ như họ không thể tạo ra nhiều thương tổn cho Lục Nguyên. Lục Nguyên vốn định thuấn di không gian lách qua nhưng phát hiện không gian đã bị khóa kín, không cách nào thuấn di. Bất đắc dĩ kiếm khí dâng lên, hắn dùng lực khống chế cực kỳ tinh vi đánh ngã tất cả. Người giết nhiều thì mùi máu nặng, mùi máu nhẹ thì thả đi.
Lục Nguyên tiếp tục hướng lên trên, đối mặt là người thế giới cảnh, bọn họ cũng chắn con đường. Lục Nguyên đánh ra kiếm khí, dùng lực khống chế cực kỳ tinh vi đánh ngã bọn họ, ai mùi máu nặng thì đánh chết.
Những người này đi theo Thái Cổ chủ vĩnh hằng có là vì đại thế ép buộc, bất đắc dĩ, ví dụ nhiều người đứng đó không nhúc nhích, chỉ nghe theo lệnh chết lặn chặn được. Có một số người còn không cầm đao vững nữa là, người như vậy nói là công kích hắn không bằng bảo đi chịu chết gọn chút. Bọn họ cho dù có công kích hàng ức lần cũng không đánh vỡ phòng ngự của hắn được.
Dưới kiếm của ta chưa từng chém sai một người.
Đây chính là đạo của Lục Nguyên.
Có lẽ sẽ bị người là ngu ngốc nhưng đó chính là Lục Nguyên.
Nếu không như vậy thì sẽ không là Lục Nguyên vừa tiên vừa hiệp.
Lục Nguyên từng bước một tiến lên.
Trận thế vô số cấp thiên tôn cũng bị Lục Nguyên dễ dàng thông qua.
Tiếp theo là trận thế phó chủ văn minh.
Đến lúc này thì phó chủ văn minh đã rất ít, chỉ chừng ba trăm người, ai thật sự có sát tâm, ai không có rất dễ dàng thấy ra. Chỉ cần là người có sát tâm vung lưỡi dao hướng hắn đều bị Lục Nguyên giết sạch. Mùi máu quá nặng, giết chết. Lục Nguyên tiếp tục tiến tới, con đường này dù tiêu hao chút pháp lực nhưng chỉ có thế mà thôi.
Đến khu vực chủ văn minh, Lục Nguyên nhìn nhìn, có một số chủ văn minh quen biết, ví dụ như Hồng Quân chủ tiên cổ văn minh, ví dụ như chủ phật cổ văn minh, ví dụ như chủ bất tử văn minh mười chín kỷ nguyên.
Lục Nguyên cười cười, nói:
- Nếu dám đến thì tới đây đi.
Lúc này quay quanh Lục Nguyên đều là đại nhân vật, đặc biệt là chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh, ba người này là xuất sắc nhất.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 1554: Quyết đấu đỉnh cao
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Những chủ văn minh này không hành động, kiếm khí của Lục Nguyên xộc thẳng tận trời, cộng thêm sau khi hắn tái xuất giang hồ liên tục chém chết chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chủ di thất văn minh mười chín kỷ nguyên đều là đại nhân vật trong thiên địa, nên họ không dám nhúc nhích.
Lục Nguyên ngự bước tung bay, đã bay đến đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Đứng trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung nhìn xuống bên dưới.
Trời đất đều thấp bé.
Dù là trời hay đất đều thấp bé cả.
Nơi này mới là đỉnh cao nhất thiên địa.
Đây là trời trên trời.
Mây trên mây.
Đỉnh trên đỉnh.
Vô thượng trên vô thượng.
Lúc này trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung chỉ có hai người đứng.
Một là Lục Nguyên, người kia chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đã sắp nổ nát vận mệnh thông đạo rồi, chỉ kém vài cái cuối thôi, cỡ nửa nén nhang là xong việc. Nhưng lúc này Lục Nguyên lên, gã không thể không ngừng lại hành động oanh kích vận mệnh thông đạo.
Gã quay đầu nhìn Lục Nguyên, nói:
- Ngươi thật là ngu xuẩn, không giết, không chém sai một người, thật là buồn cười. Ngươi bởi vì không chém sai một người kết quả tiêu hao nửa phần pháp lực, vốn ngươi không cần như vậy.
Một người có mười phàn pháp lực, nửa phần pháp lực tức là hai một phần mười, không tính nhiều lắm, bình thường Lục Nguyên tiêu hao được. Nhưng giờ là lúc cao thủ tranh đấu, đặc biệt trước khi chiến đấu với thiên thượng thiên hạ đệ nhất Thái Cổ chủ vĩnh hằng, tiêu hao nửa phần pháp lực không phải ngu bình thường mà là ngu như heo.
Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Đây là phong cách của ta, luôn như vậy, cũng là đạo của ta. Nếu như không giữ đạo của mình thì ta sớm không phải Lục Nguyên rồi. Kiếm của ta chưa từng chém sai người nào, ngươi muốn dùng lời nói suếu kiếm đạo của ta sao? Thật là quá buồn cười.
- Ta không cần dùng lời nói suếu kiếm đạo của ngươi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:
- Ta vốn là thiên thượng thiên hạ đệ nhất, ta chính là vô địch.
- Thiên thượng thiên hạ đệ nhất. Tất cả ca thủ đều đã bị ta đánh bại, dù là ai.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng hời hợt nói:
- Chỉ có ngươi là ta chưa đánh bại, hãy để ngươi làm đối thủ mạnh nhất của ta đi. Ta cảm giác được hơi thở của ngươi còn mạnh hơn cả Tổ Long. Thật ra lúc ban đầu khi người trỗi dậy ta không quá để ý, nhưng không ngờ ngươi càng lúc càng mạnh, đã cường đến vượt qua Tổ Long, trở thành đối thủ một trận chiến mạnh nhất của ta. Đạp nát đối thủ cuối cùng là nhà ngươi xong, thiên thượng thiên hạ đệ nhất không còn ai đối kháng với ta được nữa. Hoang kém hơn Lục, dự ngôn buồn cười này hãy để ta phá vỡ. Buồn cười, thật là buồn cười, tầm thường pháp bảo văn minh dự ngôn mà cũng muốn dự ngôn chủ vĩnh hằng vĩ đại ta đây?
Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:
- Hoang kém hơn Lục là dự ngôn nhưng ta sớm không bị bất cứ dự ngôn nào trói buộc. Dự ngôn là vận mệnh, ta đã vượt qua vận mệnh, là sự tồn tại vĩnh hằng.
Gã nói cũng có lý, vĩnh hằng vượt qua vận mệnh.
- Lục Nguyên, hôm nay hãy để ta đánh chết ngươi, bóp chết hy vọng cuối cùng của loạn đảng đi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng quát to, thân hình giống như vô hạn tinh không, đôi mắt gã biến thành vô biên tinh thần, tàn thân vĩ đại, hùng hồn như một thế giới.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng sờ cái đầu trọc, tuyệt đỉnh đầu trọc.
Tiếp đó tay ấn chuôi đa.
Đao của gã vốn gọi là thiên hoang địa lão đao.
Nhưng bây giờ gã gọi đao là vĩnh hằng chi đao.
Vĩnh hằng chi đao không phải thần khí.
Bởi vì bản thân nó đã vượt qua thần khí.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra vĩnh hằng chi đao của mình.
Một đao đâm ra.
Một đao kia, hủy diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.
Một đao kia khủng bố, ngay cả đám chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh ở một bên cũng thầm kinh khiếp. Từ sau khi Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh bại Tổ Long thì đã rất lâu rồi không ra tay, đám tiên cổ đứng ở đỉnh cao nhất thế giới có khi đoán bây giờ chủ vĩnh hằng mạnh tới cỡ nào rồi.
Giờ xem ra mấy trăm năm qua Thái Cổ chủ vĩnh hằng càng thêm sâu không lường được, một đao kia so với năm đó đao pháp đánh về phía Tổ Long càng khủng bố.
Một đao đoạn diệt!
Một đao thật cường!
Lục Nguyên chưa từng thấy qua một đao cường như vậy.
Từ khi năm trăm năm tái xuất giang hồ, dù Lục Nguyên gặp phải ai, bao gồm chủ di thất văn minh mười chín kỷ nguyên thì hắn đều bình tĩnh, nhẹ nhàng thắng được. Nhưng giờ nhìn một đao Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra, Lục Nguyên khẳng định gã chính là đối thủ mạnh nhất trong đời hắn, vượt qua bản thân hắn, trận chiến này chắc là khổ chiến đây.
Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không mất đi niềm tin.
Dù đối thủ là ai thì Lục Nguyên chưa từng mất tinh thần, bây giờ đối đầu thiên thượng thiên hạ đệ nhất, hắn càng không đánh mất niềm tin.
Một kiếm này chính là kiếm thập ngũ, lúc trước Lục Nguyên cho rằng là chung cực kiếm. Lúc hắn xông tinh vực môn thì sáng tạo ra kiếm này, bây giờ rốt cuộc sử dụng.
Khi hắn đánh ra một kiếm này, chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh, ba người đều chấn động, cùng cảm giác đến một kiếm này cường đại. Nhá kiếm của Lục Nguyên cũng có thể huỷ diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.
Lục Nguyên lại có thể thi triển ra một kiếm mạnh như vậy, là nhát kiếm mạnh nhất từ khi có kiếm đạo đến nay.
Bây giờ trong cuộc chiến đấu Vĩnh Hằng Thiên Cung, không thể nghi ngờ đó là trận chiến mạnh nhất kỷ nguyên này, không đúng, là vô số kỷ nguyên.
Một trận chiến này, đã vượt trên tất cả.
Nhưng không tệ lắm, cuộc chiến mạnh nhất đánh ở nơi cao nhất.
*Bùm!*
Đao và kiếm va chạm cùng một chỗ, vĩnh hằng chi đao va chạm với Dưỡng Ngô thần kiếm.
Vô số nguyên khí trong chớp mắt này tạc nổ, nhưng quái dị là chỗ khác không bị lan tới. Càng quái dị như vậy thì càng biểu hiện ra sự cường đại của Thái Cổ chủ vĩnh hằng, lúc gã giao đấu còn khống chế được lực lượng tinh vi như vậy, khiến xung quanh không bị phá hư.
Lục Nguyên văng ra ngoài ngàn trượng, đây chỉ mới là một kiếm!
Nhưng sau khi Lục Nguyên bị đánh bay thì tất cả chủ văn minh thầm khen một tiếng, không uổng là Lục Nguyên, đỡ một kích của Thái Cổ chủ vĩnh hằng chỉ bay ra ngàn trượng mà thôi. Hiển nhiên đối với mọi người thì có thể ngay mặt đỡ một kích từ Thái Cổ chủ vĩnh hằng mà mới bay ra ngàn trượng là vinh diệu to lớn.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười dài khen rằng:
- Lục Nguyên, không sai, không sai, có thể chính diện đỡ một kích của ta mới lùi ra ngàn trượng, ngươi đúng là đã hoàn toàn vượt qua Tổ Long. Bây giờ để xem ngươi có thể đỡ đọwc bao nhiêu kích của ta!
Thái Cổ chủ vĩnh hằng vung trường đao oanh kích Lục Nguyên, lại là một đao thức cực diệu, cực đỉnh, cực bá đao.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 1555: Các anh hùng hội tụ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Nay gã tùy tiện ra một thức đã có thần thông vô cùng. Gã càng có chiêu thức cực hạn.
Gã có một trăm năm mươi chiêu thức cực hạn, mặt này cũng nhiều đến kinh người, chiếm hữu vĩnh hằng chi môn rồi mới có được nhiều như thế.
- Lục Nguyên, chẳng phải ngươi có hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn ư? Lấy ra đi!
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười lớn, gã cảm thấy cực kỳ sung sướng. Lục Nguyên đối mặt công kích điên cuồng từ Thái Cổ chủ vĩnh hằng cũng lấy ra chiêu thức cực hạn của mình, không phải hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn mà là ba trăm loại chiêu thức cực hạn.
Đây là sau khi hắn có được đạo tự phân thân, đạo tự bao gồm tất cả pháp thiên địa.
Chiêu thức cực hạn cũng là một trong pháp.
Vậy nên bây giờ Lục Nguyên đã đưa chiêu thức cực hạn lên cao đến mức này.
Ba trăm chiêu thức cực hạn! Chiêu thức cực hạn của Lục Nguyên tăng đến mức không hạn độ, đã là gấp mười lần cấp chủ văn minh bình thường, quá khủng khiếp đi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng mắt sáng ngời nói:
- Không tệ, không tệ, Lục Nguyên, thật sự không tệ, không ngờ có ba trăm chiêu thức cực hạn, mạnh hơn lần trước một chút. Trận chiến này ta có thể đánh đã ghiền!
Mặc dù Lục Nguyên thi triển ra ba trăm chiêu thức cực hạn nhưng đối mặt hai mươi kỷ nguyên chủ vĩnh hằng là Thái Cổ chủ vĩnh hằng thì vẫn rơi vào thế yếu.
Ba chiêu!
Năm chiêu!
Mười chiêu!
Mười lăm chiêu!
Từng chiêu va chạm, mỗi chiêu đều là kinh thiên động địa.
Khi va chạm thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười to nói:
- Lục Nguyên, không tệ nhỉ, chẳng những tăng chiêu thức cực hạn lên ba trăm khiến người chấn kinh, ngay cả chất lượng pháp lực cũng cao như vậy. Vĩnh hằng mạnh của ngươi e rằng đã khoảng bảy, tám phần rồi đi? Ta đem vĩnh hằng chi môn phong ấn trong người, không có ta cho phép thì bất cứ ai đều không thể dùng vĩnh hằng chi môn tinh luyện pháp lực, vậy mà ngươi vẫn đem pháp lực bản thân biến mạnh như vậy, thật hiếm gặp. Đặc sắc, quá hấp dẫn rồi. Ngươi làm sao thực hiện được vậy? Toàn thân của ngươi đều là kỳ tích, tiếc rằng kỳ tích này hôm nay sắp bị ta đập nát.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng vừa thốt lời thì những chủ văn minh khác mới biết hóa ra Lục Nguyên đã đem vĩnh hằng mạnh lên tới bảy, tám phần, thật quá mạnh. Chủ văn minh bình thường chỉ khoảng hai, ba phần mà thôi, dù là chủ bất tử văn minh nhờ Thái Cổ chủ vĩnh hằng giúp đỡ chỉ đem vĩnh hằng mạnh tăng lên đến mức năm phần năm. Nhưng Lục Nguyên lại có vĩnh hằng mạnh bảy, tám phần mạnh mẽ, hắn làm sao thực hiện được? Hắn đúng là kỳ tích chi tử.
Hai mươi chiêu!
Ba mươi chiêu!
Đến đây thì Lục Nguyên không còn cách nào, vận đạo tự phân thân.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng giật mình, kêu lên:
- Ồ, ngươi còn có đạo tự phân thân nữa? Thật khiến ta ngoài ý muốn. Năm đó ta không thành công bắt được đạo tự phân thân, không ngờ rơi vào trong tay ngươi, ha ha ha ha, Lục Nguyên, ngươi cho ta quá nhiều vui mừng.
Công kích của gã như sấm chớp bão tố, người bên cạnh giật mình. Không ngờ Lục Nguyên còn có đạo tự chân thân nữa, quá thần kỳ, kỳ tích chi tử a!
Bốn mươi chiêu!
Năm mươi chiêu!
Lục Nguyên vẫn còn tiếp tục ngăn cản.
Vào giây phút này, tất cả chủ văn minh, phó chủ văn minh và người trong Vĩnh Hằng Thiên Cung đều giật mình, Lục Nguyên quá mạnh, đối mặt Thái Cổ chủ vĩnh hằng mà có thể đỡ nhiều chiêu thức như vậy. Năm đó Tổ Long cỡ bốn mươi chiêu đã thua chạy trốn rồi, bây giờ Thái Cổ chủ vĩnh hằng càng mạnh hơn xưa, thế mà Lục Nguyên vẫn chặn được chiêu thức.
Sáu mươi chiêu!
Bảy mươi chiêu!
Lục Nguyên vẫn còn tiếp tục ngăn cản.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười dài nói:
- Lục Nguyên à Lục Nguyên, không tệ không tệ nha. Bảy mươi chiêu, ngươi vẫn đỡ được, ngươi là người chặn được nhiều chiêu nhất từ khi ta trở thành Thái Cổ chủ vĩnh hằng. Năm đó chủ sát na văn minh chỉ hai mươi lăm chiêu đã thua, Tổ Long lợi hại hơn nhiều, đã cản được bốn mươi chiêu. Bây giờ ngươi đỡ được bảy mươi chiêu, không tệ lắm đâu, ngươi quá mạnh, cường đến khiến ta giật mình. Giết chết ngươi sẽ là trận chiến sảng khoái nhất vô số kỷ nguyên của ta. Có thể tưởng tượng sau này qua ba ngàn kỷ nguyên e rằng không thể sinh ra cg như ngươi được nữa.
- Nhưng mà ngươi cuối cùng vẫn phải chết thôi, hãy để ta hưởng thủ trận chiến mạnh mẽ cuối cùng này đi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra không chiêu nào yếu cả, mỗi một chiêu đều là tấn công mạnh nhất. Gã phải dùng lực lượng mạnh nhất chiến đấu vui sướng đầm đìa, bởi vì sau này dù qua ba ngàn kỷ nguyên thì e rằng không thể tìm thấy người mạnh bằng Lục Nguyên.
Lúc này Lục Nguyên đang tức điên lên!
Lục Nguyên không tức được sao? Trước khi chiến đấu hắn dốc hết thực lực, cái gì ba trăm chiêu thức cực hạn, cái gì lực lượng pháp lực tương đương bảy, tám phần vĩnh hằng mạnh, cái gì cửu đại thiết tắc, cái gì sáu phần vận mệnh thiết tắt, cái gì đạo tự phân thân, tất cả đều dốc túi hết nhưng dù có thế thì vẫn hoàn toàn ở và thế yếu, bị Thái Cổ chủ vĩnh hằng đè đầu đánh.
Trong đời lần đầu tiên điên tiết như vậy. Sau năm trăm năm tái xuất giang hồ lần đầu tiên khó chịu đến vậy.
Nhưng dù có tức ói máu cũng phải đánh.
Bởi vì mình nhất định phải chiến!
Vì bảo vệ bản thân, bảo vệ thân nhân, bảo vệ người yêu, bảo vệ bằng hữu, bảo vệ sư môn, bảo vệ thiên thiên vạn vạn ức ức người bị thái cổ vương triều chính sách độc tài khống chế, vì bảo vệ người trong thiên hạ, mình phải chiến đấu.
Tuyệt đối không thể thua!
Đây chính là niềm tin của mình.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng ầm ầm tấn công, mỗi một đao đều là cuối cùng thiên địa bá đạo.
Gã rống lên:
- Lục Nguyên, ngươi đang bảo vệ người trong thiên hạ, tín niệm thủ hộ của rất cường đại, nhưng không có một ai thủ hộ ngươi cả.
Lục Nguyên cười lạnh, nói:
- Thái Cổ đầu trọc, ngươi muốn dao động tâm thần ta hả?
- Một mình anh dũng chiến đấu, còn dám mạnh miệng?
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười khẩy nói:
- Ngươi chính là đâm vào ngõ cụt, phía trước vực sâu, đi chết cho ta!
Gã lại đánh ra chiêu thức, là chiêu thứ bảy mươi mốt.
- Ai nói Lục Nguyên một mình anh dũng chiến đấu?
Phía đông vang lên một giọng nói, không biết từ khi nào hướng đó xuất hiện một người đàn ông trung niên tay áo phất phơ. Người đàn ông trung niên dường như đạo tận ảo diệu pháp thuật, đấy chính là chủ pháp cổ văn minh.
- Lục Nguyên tiến hành cuộc chiến cuối cùng, đương nhiên chúng ta sẽ không rảnh rỗi.
Một gã đàn ông lưng cõng hòm đứng đó, là chủ võ cổ văn minh mười tám kỷ nguyên.
- Nếu có khó khăn dĩ nhiên chúng ta cùng chia xẻ.
Thường Nga được chủ sát na văn minh truyền cong lực xuất hiện ở gốc tây nam. Nàng ngồi trên cây quế, nhẹ đung đưa đôi chân trắng nõn.
- Hừ, đều đến rồi hả.
Người đàn ông trung niên áo trắng như tuyết, ngạo khí như thiên kiếm khí như thiên chắp tay sau lưng đứng. Yến Thương Thiên đã đến, hơn nữa thực lực hiện giờ đã tới mười tám kỷ nguyên.
- Đương nhiên phải tính thêm ta nữa.
Đây là chủ phượng cổ văn minh mười tám kỷ nguyên. Phượng cổ văn minh chỉ đứng đó đã có khí thế mẫu nghi thiên địa.
- Chiến đấu kịch liệt như vậy nếu ta không đến thì nghe không lọt tai.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden