Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản
-----oo0oo-----
Chương 858: Tranh tài vơ vét (1).
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
Chư thần Hy Lạp tổng cộng có mười mấy người, nhưng nhân vật thực lực cao minh lại ít đến thương cảm. Mạnh nhất chính là Zeus, mặc dù hắn bị chặt đứt cặp chân nhưng tốc độ không ảnh hưởng nhiều lắm vì hắn có thể sử dụng pháp thuật Thiểm Điện. Chúng ta biết rõ về hắn nên đã sớm tiến hành chuẩn bị ứng phó rồi.
Con khỉ không cần bất kỳ pháp thuật phòng hộ nào, hắn có thực lực chủ thần đỉnh cấp căn bản khinh thường công kích của chủ thần cấp một Zeus. Vong Ưu dùng ma lực Miểu Miểu cung cấp lặng lẽ bố trí một đạo Thủy hệ phòng hộ, lực phòng hộ của nó ngay cả sư phụ ta muốn phá vỡ cũng cực kỳ khó khăn, về phần Zeus tự nhiên là tốn công vô ích. Còn bần đạo nhìn ngoài mặt đúng là yếu nhất, đáng tiếc ta thi triển Huyền Thiên Đăng Long Bộ sự quá tinh diệu, ỷ vào bộ pháp này, ta nhẹ nhàng dạo chơi trong phạm vi nhóm chư thần Hy Lạp, để cho bọn hắn làm lá chắn thịt bài thay ta. Zeus muốn đánh ta cũng không thể nào chạm vào được, cho nên hắn chỉ có thể giương mắt nhìn.
Về phần chư thần Hy Lạp vây công chúng ta, mạnh nhất chỉ là cấp bậc thứ thần. Bọn họ lúc bình thường chỉ biết ăn chơi phóng đãng, lực chiến đấu không đáng giá nhắc tới. Ở trong mắt chúng ta chỉ là một đám ngu ngốc phí cơm mà thôi. Lấy thực lực ba người bần đạo y như hổ vào đàn dê, chúng ta đánh chém bọn hắn da tróc thịt bong, kêu cha gọi mẹ không ngớt. Không qua bao lâu đã nằm xuống một mảnh người.
Bần đạo chỉ dạo chơi chung quanh chứ không có ý tứ động thủ, tất cả bọn họ đều bị Vong Ưu và con khỉ hạ gục. Nhất là Vong Ưu xuất thủ rất dứt khoát, trước kia những huynh đệ tỷ muội này đối xử với nàng đả kích vạn phần, không ít người đối với châm chọc chế giễu. Hiện tại nàng có được cơ hội trút giận, mặc dù không có dự định đánh chết bọn họ, ít nhất cũng phải làm cho bọn người kia dưỡng thương mười mấy năm mới được. Về phần Zeus thì bị con khỉ trực tiếp tìm tới. Lần này ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, hắn đã bị con khỉ đập một gậy ngã lăn xuống đất, máu tươi trong miệng cuồng phun ra xa hơn mười thước, bất tỉnh tại chỗ.
Tổng cộng chỉ qua mười mấy phút đồng hồ, trận chiến đấu đã kết thúc với kết quả là chư thần Hy Lạp triệt để thất bại. Trên mặt đất nằm ngổn ngang thi thể hoặc người bị thương rên xiết ầm ỉ, tay chân bọn chúng liên tục vùng vẫy nhưng không có một chút sức lực, vừa nhìn cũng biết xương cốt trong người đã bị đập nhừ hết rồi.
Lúc này Vong Ưu mới thở ra một hơi, sau đó nàng đi đến bên cạnh Zeus, hất một ít nước lên mặt khiến hắn tỉnh lại.
"A..." Zeus đáng thương vừa tỉnh lại đã kêu rên thảm thiết, con khỉ đập một gậy gãy ngang xương cột sống hắn, sau đó con khỉ còn không cẩn thận dẫm lên tứ chi hắn, đá gãy hai khúc xương sườn. Tóm lại là trải qua vài lượt bị con khỉ lỗ mãng chiêu đãi, xương cốt toàn thân Zeus hình như đã gãy nát bảy tám phần rồi. Thống khổ khổng lồ như vậy ai chịu nổi chứ? Hắn mới tỉnh lại chỉ biết gào thét một hai tiếng rồi dứt khoát ngất đi lần nữa.
"Bọn hèn nhát." Vong Ưu nhìn thấy Zeus yếu ớt như thế khinh thường mắng một tiếng, ngay sau đó tạo ra một ao nước đá ném Zeus bay vào trong.
"A..." Nước đá lạnh như băng thoáng cái kích thích Zeus tỉnh táo lại. Hắn hét thảm rung trời, kêu la một hồi lâu mới bắt đầu thích ứng đau đớn quanh thân. Lúc này cả người Zeus dính đầy bùn đất, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo cực kỳ kinh dị, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong khi Zeus kêu rên thảm thiết, bần đạo cũng có chút ít bất nhẫn nhưng con khỉ lại không thèm quan tâm. Vong Ưu chỉ mỉm cười đứng nhìn xuống, Vong Ưu vốn là mỹ nữ hễ mỉm cười là động lòng người, nhưng vào lúc này ta nhìn thấy nụ cười của nàng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nụ cười ác ma cũng không có uy lực lớn như vậy.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Zeus vừa rên vừa nói.
"Chẳng ra hình dáng gì, chỉ vui đùa một chút thôi." Vong Ưu cười híp mắt nói.
"Ngươi chơi đủ chưa?" Zeus ủy khuất khóc váng lên. Trong lòng tự nhủ, “ta đã trêu chọc ai tới người nào rồi? Không phải chỉ ở nhà uống rượu hay sao, tự nhiên hiện ra ba tên biến thái này đánh nhừ tử một trận đây?”
"Dĩ nhiên không có." Vong Ưu cười ha hả nói: "Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, ta còn phải chơi với ngươi mấy ngày mấy đêm nữa đó."
"Đừng." Zeus vừa nghe thấy cơ hồ sợ hãi đến choáng váng, vội vã nói: "Cầu xin ngươi đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."
"Chán ghét." Vong Ưu bất mãn nói: "Mới bắt đầu đánh ngươi đã đầu hàng làm cho ta không hề có cảm giác thành tựu. Có tin là ta lập tức giết ngươi hay không?"
"Hả?" Zeus gấp đến độ trực tiếp khóc ầm lên.
"Coi kìa..." Vong Ưu chán ghét nhìn hắn, khinh thường nói: "Phế vật như ngươi đúng là không có ích lợi gì hết, giết chỉ làm bẩn tay của ta."
"Đúng, đúng, ta vô dụng, ta là phế vật." Zeus vừa nghe có thể không chết, vội vàng nói."Đừng có chấp nhặt với tiểu nhân như ta !"
"Hừ." Vong Ưu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có biết tội của mình không?"
"Biết tội, ta có tội." Zeus vội vàng nói.
"À, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có tội gì?" Vong Ưu cười nói.
"Cái này, cuối cùng là ta có tội ác tày trời." Zeus vội vàng nói.
"Tội ác tày trời là tội gì?" Vong Ưu hỏi tới.
"Chuyện này…, ngài nói ta có tội gì thì ta có tội đó." Zeus hoảng sợ hồi đáp. Lần này hắn bị đánh bất ngờ như thế, làm sao mà biết bản thân mình phạm phải tội gì chứ?
"Ngươi..." Vong Ưu thấy Zeus phản ứng như vậy cũng không biết nói cái gì nữa rồi. Vì không muốn bại lộ thân phận nên nàng không thể nói rõ được, chỉ có thể oán hận nói: "Ngươi tội ác quá nhiều, ta cũng lười nói, tóm lại là ngươi có tội."
"Vâng, dạ, ta có tội." Zeus vội vàng nói.
"Tốt, đã như vậy, có tội sẽ phải tiếp nhận trừng phạt." Vong Ưu cười lạnh nói: "Nhìn thấy ngươi có thái độ thành khẩn nhận tội, vậy thì tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Ngươi chấp nhận chịu phạt?"
"Nhận phạt." Zeus lúc này làm gì dám nói không chứ?
"Vậy thì ta phạt ngươi bằng cách tịch thu toàn bộ tài sản, lập tức thi hành." Vong Ưu chỉ vào ta và con khỉ nói: "Xét nhà cho ta, không thể lưu lại một đồng bạc nào."
"Vâng." Bần đạo và con khỉ mỉm cười đáp ứng một tiếng, lập tức bay thẳng tới tòa cung điện của chư thần Hy Lạp.
"Tên mũi trâu, chúng ta so tài tịch thu tài sản nào, ai tịch thu triệt để và gọn gàng hơn thì người đó thắng." Con khỉ nói với ta: "Người thua phạt rượu trăm chén."
"Ta sợ ngươi à?" Bần đạo cười nói: "Bây giờ bắt đầu tính giờ." Nói xong ta lập tức tăng tốc thoáng cái vứt con khỉ lại phía sau.
"Chơi xấu." Con khỉ nhất thời khẩn trương vội vàng bay nhanh lên.
Chuyện kế tiếp là hai người chúng ta bắt đầu vơ vét của cỉa. Con khỉ dùng tới tuyệt chiêu phân thân thuật của mình, nháy mắt phân ra hơn vạn phân thân tiến hành hốt của, dĩ nhiên bọn chúng chỉ có bộ dáng khỉ con mà thôi. Thực lực bọn chúng không mạnh nhưng tay chân linh hoạt, trên tay con có một túi không gian, hễ thấy cái gì là lấy cái đó. Hơn vạn khỉ con vơ vét toàn cung điện y như một đám châu chấu ùa vào, tòa cung điện chiếm diện tích hơn mười dặm chỉ cần bị bọn chúng đảo quanh mấy phút bảo đảm không thừa nổi cục gạch hay cái ghế nào nữa.
Cho dù là gia cụ lớn nhỏ, chén ăn, ly nước, thảm dưới sàn nhà…, toàn bộ vật phẩm cứ tiện tay thu vào. Đám bọn chúng có năng lực tìm tòi quá đỉnh, có lẽ là bọn chúng đều dùng đến Hoả Nhãn Kim Tinh thì phải? Bất kể là mật thất, tường kép hay là những địa phương giấu đồ bí ẩn vẫn không thể che nổi tai mắt chúng nó.
Bần đạo tận mắt nhìn thấy tình cảnh bọn chúng cướp sạch thương khố cũng đành phải cười khổ. Đó là một thương khố rộng lớn chứa lương thực cả năm của vài chục vạn đại quân, cùng với đủ loại vật phẩm như khải giáp, vũ khí...vân...vân. Những món đồ này vốn chồng chất như núi nha? Nói ít cũng có tới mấy ngàn vạn tấn vật liệu, thế mà bị bầy khỉ con này hốt sạch trong vòng mười mấy phút.
Chỉ thấy lũ tiểu tử này còn biết cách phối hợp nữa, có đứa chịu trách nhiệm mở lớn miệng túi không gian, đứa còn lại không ngừng dừng ném đồ vào bên trong. Thể hình bọn chúng tuy nhỏ nhưng lực lượng tương đối lớn, một túi lương thực nặng hơn một trăm cân mà bọn chúng chỉ đá một cước là bay ra xa hơn trăm mét lao thẳng vào miệng túi không gian luôn. Còn có thùng rượu to bằng mấy người ôm cũng ném xa hơn mười thước. Hiệu suất cỡ đó có thể không mau được sao?
Bần đạo cảm thấy động tác của bọn chúng quá mức thuần thục, giống như là đã được huấn luyện đặc biệt vậy, chẳng lẽ con khỉ ác kia đặc biệt bồi dưỡng ra một chi quân đội chuyên xét nhà? Lúc này tâm tư bần đạo bất chợt lóe lên, ngay sau đó ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chuyện trọng yếu nhất là làm sao để thắng con khỉ kia đây?
Nghĩ tới đây bần đạo lập tức phấn chấn tinh thần dùng tới tuyệt chiêu ta đã sớm nghĩ kỹ. Ý tưởng bần đạo rất đơn giản nhưng cũng thực dụng nhất. Đầu tiên ta lựa chọn một tòa kiến trúc lớn rồi thi triển pháp thuật Thổ hệ di chuyển cả tòa kiến trúc bay lên khỏi mặt đất. Sau đó trực tiếp thu cả tòa cung điện phương viên vài chục dặm vào trong không gian cầu, đến lúc ta thu thập xong chỉ hao phí có mười mấy giây. Vị trí tòa cung điện lúc trước chỉ lưu lại một cái hố to mà thôi, ngay cả hầm rượu dưới đất cũng bị đào ra ngoài. Ha ha, ta cũng không tin con khỉ già kia có thể hốt nhanh hơn ta?
Bần đạo điên cuồng cướp đoạt, không qua nửa giờ đã xử lý xong phân nửa dãy kiến trúc, con khỉ kia vừa nhìn tới đã giận đến mức lông tóc dựng đứng, luôn miệng mắng ta chơi xấu.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản
-----oo0oo-----
Chương 858: Tranh tài vơ vét (2).
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Trời đất, ngươi tới đào đất hốt nhà người ta đó hả? Xét nhà, xét nhà đó, ngươi chỉ cần lấy đồ là được rồi, ít nhất cũng phải để lại cho người ta chỗ ngủ chứ?" Con khỉ căm tức nói: "Có ai làm như ngươi không? Tàn ác đến độ không chừa cho người ta cái nhà vệ sinh nữa?"
"Bớt nói nhảm đi!" Bần đạo cười nói: "Chỉ cần ta tịch thu nhanh hơn ngươi, triệt để hơn ngươi, bắt nhà ngươi phải nhận thua là tốt rồi. Khà khà, con khỉ kia, đây là lần thứ mấy ngươi bại dưới tay ta rồi?"
"Thôi đi !" Con khỉ căm tức nói: "Không phải chỉ thua mấy lần thôi sao? Có cần kiêu ngạo như vậy không? Sau này lão Tôn ta đây thắng trở lại, nhìn xem ngươi nói được gì nữa!"
"Chờ đến lúc ngươi thắng ta, chỉ sợ là chúng ta đã độ xong mấy lần Vô Lượng thiên kiếp." Bần đạo trêu chọc.
"Hừ." Con khỉ căm tức nói: "Đừng cao hứng quá sớm, còn có hang ổ của Hải hoàng Ba Tái Đông cùng với Minh thần Hades nữa, lão Tôn sẽ tịch thu nhà bọn chúng dứt khoát hơn ngươi cho coi."
"Ha hả, có chí khí, lão đạo sẽ dõi mắt nhìn xem ngươi thắng bằng cách nào?" Bần đạo cười nói.
"Chờ xem đi!" Con khỉ tràn đầy tự tin nói.
Trong khi chúng ta đấu võ mồm, trên căn bản toàn bộ nhà cửa cung điện Zeus đã bị vơ vét không còn sót lại chút gì. Sau đó ba người chúng ta nghênh ngang tiêu sái rời đi.
Zeus và chư thần Hy Lạp đợi chúng ta rời khỏi hồi lâu, nhìn thấy địa bàn của mình chỉ còn lại toàn là hố to hố to, vốn là cung điện mỹ lệ thoáng cái mất hơn phân nửa, những tòa cung điện còn sót lại thì bị vơ vét chỉ lưu lại tường nhà trơ trọi xấu xí vô cùng. Tất cả vật phẩm trang sức, từ thủy tinh điêu khắc cho đến thảm trải sàn nhà, tượng đài, v…v...đều bị hốt gọn. Sau đó bọn họ lại nhận được tin tức, ngay cả đồ đạc trong quân doanh cũng bị đánh cướp không còn gì. Đến nước này thì cả bữa cơm ăn ngày mai cũng trở thành vấn đề to lớn rồi.
Zeus tức giận gầm hét lên: "Thủ vệ trong quân doanh đâu? Tại sao không ngăn cản bọn họ ?"
"Bệ hạ, đám thủ vệ cũng bị một trận gió lạ thổi vào làm cho ngủ thiếp đi, căn bản vô lực ngăn trở!" Tướng lãnh vẻ mặt đau khổ nói.
"Các ngươi là một đám ngu ngốc. Thùng cơm rỗng, vài chục vạn người mà không giữ nổi lương thực, ta đây nuôi các ngươi có ích lợi gì chứ?" Zeus giận đến nổ phổi nói.
Zeus hoàn toàn quên mất lúc nãy cũng làm trò hề, những tướng lãnh kia vội vàng kêu oan thống thiết. Ngay cả ngươi cũng đánh không lại người ta, chúng ta làm sao ngăn trở bọn họ đánh cướp nổi?
Zeus tức giận mắng to một trận cuối cùng mới tỉnh táo lại. Thương thế của hắn rất nặng nề, mặc dù hắn có lực khôi phục rất nhanh nhưng từng đợt đau nhức bất chợt truyền đến vẫn khiến cho tâm tình phiền não và cực kỳ căng thẳng. Hắn bây giờ nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, nhưng lại tìm không được chỗ nào xả giận, chỉ biết quát mắng nhóm thuộc hạ: "Ai biết được ba tên kia rốt cuộc là ai biến thành không?"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu vẫn không có ai trả lời. Zeus không nhịn được nói: "Chẳng lẽ trong các ngươi không có một người nào nhận ra lai lịch của bọn họ hả?"
Lúc này, Hỏa Thần Hách Thác Tư nơm nớp lo sợ nói: "Ta cảm thấy được người đàn bà kia rất giống Athena tỷ tỷ." Hỏa Thần Hách Thác Tư là một người quái dị. Cho tới bây giờ không ai thích hắn, bao gồm cha mẹ và lão bà hắn cũng vậy. Duy chỉ có Athena nhìn thấy hắn đáng thương nên thỉnh thoảng trợ giúp hắn. Hắn quen thuộc Athena nhất, hơn nữa cũng tôn kính nàng. Vì thế hắn không bị thương tổn gì lớn, hắn vừa xuất hiện đã bị Vong Ưu nhẹ nhàng đánh ngất xỉu rồi thôi.
"Ngươi là cái tên ngu xuẩn, đang nói nhăng gì đó?" Zeus cả giận nói: "Làm sao ngươi biết là Athena?"
"Bởi vì tỷ tỷ thích cầm gậy đập đầu người khác, trước kia tỷ phu thường xuyên chê cười nàng là Ám Côn nữ thần. Người xem hôm nay đi, cơ hồ tất cả mọi người bị nàng đánh đều là do nàng dùng thương đập đầu choáng váng." Hỏa Thần Hách Thác Tư giải thích: "Hơn nữa cảm giác ta bị nàng đánh quả thực rất giống như lúc tỷ tỷ đánh."
Trải qua hắn nhắc nhở, mọi người lúc này mới ý thức được vấn đề này, Thái Dương thần Apollon lập tức nói."Hình như là thật, các ngươi nghĩ lại đi, Hỏa Thần Hách Thác Tư và Athena có quan hệ tốt nhất, hắn cơ hồ không có bị thương. Lẽ ra lấy thực lực của hắn hẳn là bị thương nặng nhất mới đúng chứ?"
"Không sai, hình như thương thế nặng nhẹ đúng là có liên quan với nhau, mấy người quan hệ tốt với Athena không có bị thương nhiều lắm, còn ai quan hệ kém lại bị đả thương trầm trọng." Tên còn lại nói. Dĩ nhiên, trong đó bị thương nặng nhất chính là Zeus, ai bảo hắn tự mình tham dự chiến đấu tiễu trừ chúng ta.
"Đáng giận." Zeus bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nói như vậy, cái tên sử kiếm chính là Trương Tam Phong, mà dùng thương lại là Tôn Ngộ Không, không trách được tia chớp của ta đánh lên trên người hắn y như gãi ngứa vậy, thì ra ta đánh nhau với con khỉ ác kia. Mẹ nó, dĩ nhiên là Tam Hại cùng nhau tới tìm chúng ta gây phiền toái." Zeus nhất thời vô cùng hối hận, sớm biết có ngày hôm nay bản thân hắn phải đầu hàng Thiên Đình sớm cho rồi.
"Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thái Dương thần Apollon nói: "Có trả thù bọn họ hay không?"
"Trả thù cái gì, chúng ta đánh thắng được bọn hắn sao?" Zeus cả giận nói: “Bây giờ cả Thần Giới đều là thiên hạ của bọn hắn, chúng ta căn bản không có biện pháp đụng tới bọn họ."
"Vấn đề trả thù trước tiên để đó, trước tiên phải mau chóng nghĩ biện pháp vượt qua cục diện trước mắt. Chúng ta đã mất sạch lương thực, không thể để cho vài chục vạn đại quân và mấy trăm vạn dân chúng Thần tộc chết đói mà?" Thiên hậu Hách Lạp (Hera) run rẩy nói, nàng cũng bị Vong Ưu đánh cho một trận thương thế chồng chất, mở miệng cũng rất khó khăn.
"Ài, chỉ còn một đường để đi là qua chỗ Ba Tái Đông vay mượn thôi, chỗ Hades cũng không còn lương thực nữa!" Zeus thở dài nói.
"Nhưng mà chúng ta bị thương không nhẹ, đường xa như vậy nên phái ai đi đây?" Thiên hậu Hách Lạp khó xử nói.
"Người không có bị thương chỉ có Hỏa Thần Hách Thác Tư." Zeus bất đắc dĩ nói với Hỏa Thần Hách Thác Tư nói: "Bây giờ chỉ có thể nhờ vào ngươi. Ta viết phong thư cho ngươi mang theo, ngươi mau chóng đi tới chỗ Ba Tái Đông vay lương thực, đồng thời cảnh cáo hắn cảnh giác ba người Athena."
"Vâng, ta đi liền đây." Hỏa Thần Hách Thác Tư vội vàng đáp ứng.
Sau đó Zeus bắt đầu viết thơ, ngay cả giấy bút cũng bị Tam Hại hốt đi sạch sẽ nên tìm không ra, dưới tình huống bất đắc dĩ hắn đành phải xé y phục của mình dùng máu tươi viết thư cho đệ đệ Hải hoàng Ba Tái Đông.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhận được thư Zeus viết, hắn không dám chậm trễ phóng chân chạy tới chỗ Hải thần. Thực lực hắn chỉ vừa đạt tới cấp bậc thứ thần, lại bị què chân nên hành động bất tiện. Cộng thêm hắn có thiên phú trên phương diện chế tạo, đáng tiếc là không chuyên tâm tu luyện, cho nên đoạn đường này hắn phải đi ước chừng hơn mười ngày.
Thời gian mười ngày thực sự là quá dài, khi hắn chạy tới nơi đã bị địa phương trước mắt khiến cho ngớ ngẩn, không biết nơi này có phải là Hải thần cung hay không nữa? Bởi vì ngoại trừ vài đội thủ vệ đang tập trung ra, hoàn toàn không nhìn thấy một tòa kiến trúc nào nữa. Trước đây Hải thần cung chiếm diện tích dài tới vài ngàn dặm, cung điện xanh vàng rực rỡ mà nay không còn sót lại chút gì, ngay cả gạch đá ngói vụn cũng không thấy luôn. Trước mắt hắn chỉ còn lại hố to hố nhỏ sâu hoắm. Cảnh tượng này Hỏa Thần Hách Thác Tư rất là quen thuộc, bởi vì cung điện Zeus mới vừa bị như vậy mà.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết mình đã tới chậm, nơi này khẳng định đã bị Tam Hại ghé thăm rồi. Thế nhưng đã đến nơi tự nhiên không thể cứ như vậy quay trở về, cho nên hắn vẫn phải cầu kiến Hải hoàng Ba Tái Đông, nhìn xem tình huống rốt cuộc xấu tới mức nào.
Khi Hỏa thần Hách Tư Thác nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông thiếu chút là bị hù chết. Thì ra Hải hoàng vốn có bề ngoài thư sinh anh tuấn, hiện tại bị đánh cho thành đầu heo, mặt mũi xưng phù, cơ hồ sưng to gần bằng hai vai. Hiển nhiên là hắn bị Athena chiếu cố đặc biệt, bây giờ còn có thể tỉnh táo xem như khá lắm rồi.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhìn thấy Hỏa thần Hách Tư Thác lập tức cả giận nói: "Không được hỏi ta chuyện gì, chết tiệt !"
"À, có phải đã bị ba vị Thiên sứ đánh không?" Hỏa thần Hách Tư Thác cẩn thận nói.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhất thời giận dữ nói: “Đáng chết, làm sao ngươi biết ?"
"Bởi vì bọn họ vừa mới làm cho Zeus thần sơn biến thành như vậy." Hỏa thần Hách Tư Thác cười khổ nói.
"Có chuyện đó nữa? Ha ha." Hải hoàng Ba Tái Đông đột nhiên cười lớn lên, nói: "Thì ra hắn cũng bị đánh thành như vậy, thế thì trong lòng ta cuối cùng vẫn khá hơn một ít. Cũng không biết chỗ Hades như thế nào, chắc là hắn chạy không thoát rồi?"
Hách Tư Thác nhìn thấy Ba Tái Đông hả hê như thế trong lòng không khỏi khinh bỉ một trận. Chỉ có điều hắn là vãn bối, cũng biết Hải hoàng Ba Tái Đông bây giờ đang rất tức giận, tự nhiên không dám nói gì, hắn rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Hải hoàng Ba Tái Đông cười cho đã, sau đó mới hỏi: "Vậy Zeus biết là ai làm không?"
"Chúng ta hoài nghi bọn họ là ba người Athena, Trương Tam Phong và Tôn Ngộ Không giả trang." Hỏa thần Hách Tư Thác trả lời.
"Tam Hại?" Hải hoàng Ba Tái Đông lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Có chứng cớ gì không?"
"Là như thế này." Hỏa thần Hách Tư Thác giải thích: "Có hai điểm quan trọng, một là thủ pháp bọn hắn đánh người, vị nữ Thiên sứ kia thích dùng gậy đập khá giống hành vi của Athena. Một là khi đánh người lại phân ra nặng nhẹ, giống như ta quan hệ với Athena tỷ tỷ không tệ. Cho nên chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi, còn phụ thân ta thì bị cắt đứt xương cốt toàn thân."
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản
-----oo0oo-----
Chương 859: Thần khí Sáng Thế Quang.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Chết tiệt." Hải hoàng Ba Tái Đông lập tức tỉnh ngộ nói: "Không sai, rất giống như phong cách Athena, đáng giận thật, nhất định là bọn họ. Phụ thân ngươi có nói định làm gì không?"
"Hắn bảo ta mang đến cho ngài một phong thơ." Hỏa thần Hách Tư Thác nói xong liền giao huyết thư của Zeus cho Ba Tái Đông.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhận lấy đọc thật kỹ, sau đó ném qua một bên, bất mãn nói: "Hắn là cái tên ngu ngốc, đến bây giờ còn lo lắng chuyện lương thực, nhịn đói một bữa có thể chết người hay sao? Hừ, dù sao chỗ của ta thành bộ dáng gì ngươi cũng đã thấy, ta đây không có lương thực cho hắn, ngươi đi về bảo tự hắn nghĩ biện pháp đi."
"Vâng, ta về trước." Hỏa thần Hách Tư Thác cũng biết bây giờ Ba Tái Đông đang gặp khó khăn, cho nên hắn dứt khoát xin phép rời đi.
“Đợi một chút." Hải hoàng Ba Tái Đông suy nghĩ hồi lâu, nói: "Ta và ngươi cùng quay trở về, mẹ kiếp, lần này ta cũng tiêu rồi. Tất cả quân đội bên ta cũng còn nước đi bắt cá sống ăn qua ngày. Đáng giận, đây không phải là kế hoạch lâu dài, ta phải thương lượng với Zeus bước kế tiếp mới được."
"Vâng." Hỏa thần Hách Tư Thác đáp ứng.
Sau đó Hải hoàng Ba Tái Đông dặn dò thuộc hạ vài chuyện, rồi cùng Hỏa thần Hách Tư Thác quay về Zeus Thần Sơn.
Vừa tới Thần Sơn, Hải hoàng Ba Tái Đông đã nhìn thấy quang cảnh tiêu điều nơi này, phía tây vốn là một dãy cung điện đã biến thành hố to. Lại nghĩ đến tình cảnh của mình, hắn bất chợt sinh ra cảm giác thỏ chết cáo khóc.
Đến khi thấy Zeus, Ba Tái Đông kinh ngạc phát hiện Hades cũng ở đó. Hơn nữa bộ dáng hai người này cũng không khá hơn Hải hoàng Ba Tái Đông bao nhiêu. Zeus bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân quấn đầy bông băng, thoạt nhìn y như xác ướp vậy. Về phần Minh thần Hades còn thê thảm hơn nữa, ngay cả trạng thái bình thường cũng không thể duy trì, chỉ có một đoàn sương khói ẩn hiện ở trong phòng, so sánh xuống Hải hoàng Ba Tái Đông bị đánh thành đầu heo coi như quá nhẹ rồi.
Nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông vác mặt heo đi vào, Zeus và Minh thần Hades cũng rất kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm lẫn nhau một hồi ba người mới rõ ràng mọi chuyện. Thì ra sau khi Tam Hại đến ‘thăm hỏi’ địa bàn Hải hoàng Ba Tái Đông liền đi với hang ổ Minh thần Hades. Không cần phải nói nhiều nữa, chỉ đơn giản mấy chữ đánh đập, xét nhà và cướp của đã diễn tả rõ ràng lắm rồi. Bất đắc dĩ, lúc này Hades mới chạy đến chỗ Zeus mượn viện binh, nhưng không ngờ Zeus bị đánh thành bán thân bất toại nằm liệt giường còn thảm hơn cả hắn.
Trải qua thảo luận rất lâu, ba huynh đệ đều biết người tấn công bọn họ là ai, vì thế cả ba bắt đầu thương nghị đối sách.
Không quản ba người bọn hắn dự định như thế nào, ba người bần đạo thu thập xong hang ổ Minh thần Hades thì thu hoạch toàn thắng trở về. Mở tiệc rượu ở trong Thế Giới Thụ Thần Cung ăn mừng. Vong Ưu và bần đạo cuối cùng đã trút được cơn giận, sau này không có ý định làm khó mấy tên kia nữa.
Quá trình ăn mừng dĩ nhiên không thể thiếu chia của, chúng ta đánh cướp rất nhiều vật phẩm. Nhưng giá trị chân thật cũng không có bao nhiêu. Chỉ có con khỉ bây giờ gia nghiệp to lớn mới cần đến lương thực, vũ khí...vân...vân dùng để trang bị cho thiên binh thiên tướng. Vàng bạc châu báu thì con khỉ để cho chúng ta, chúng ta cũng không cần đến những thứ này làm gì, xem như giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Về phần pháp bảo quý hiếm do ba tên kia sưu tầm, chúng ta không thấy có món nào vừa mắt, chỉ tùy tiện phân ra coi như xong. Cuối cùng toàn bộ kiến trúc chúng ta để lại cho con khỉ, bởi vì hắn đang muốn mở rộng Thế Giới Thụ Thần Cung, có mấy tòa kiến trúc này cũng đỡ được không ít công phu, nhóm công tượng trên Thiên Đình chỉ việc sửa chữa lại là có thể sử dụng.
Về phần khả năng bị đám người Zeus tìm tới tận cửa đòi nợ thì con khỉ cũng không sợ. Ba huynh đệ Zeus chắc chắn là không có lá gan đi tìm con khỉ gây phiền toái.
Hết thảy xử trí xong xuôi, chúng ta ở lại nhà con khỉ chơi năm ngày. Bần đạo nhận được tin tức ân sư gọi ta trở về tự nhiên không dám chậm trễ, vì thế ta và Vong Ưu cùng nhau cáo từ con khỉ trở lại Đạo môn.
Sau khi về đến nơi bần đạo lập tức đi gặp thấy ân sư, ân sư tiếp kiến ta ở trong phòng dược. Chờ ta thi lễ xong, ân sư cười cười nói: "Tam Hại tái xuất giang hồ, nhất cử hốt sạch hang ổ ba huynh đệ Zeus, uy phong thật to nhỉ?"
"Chuyện này... Đệ tử gây ra phiền toái, kính xin sư phụ thứ tội." Bần đạo vội vàng xin tội, mặc dù ta biết không lừa được người ngoài, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên khó dễ lại là sư phụ, trong lòng nhất thời thấp thỏm bất an.
"Ha hả." Sư phụ cười cười nói: "Ài, oan oan tương báo khi nào mới dứt, nói thế nào Zeus cũng là nhạc phụ ngươi. Mặc dù trước kia hắn làm việc quá lỗ mãng, nhưng ngươi ra tay cũng hơi tàn nhẫn. Ngay cả phòng ốc, lương thực cũng tịch thu sạch sẽ, ngươi bảo mấy ngàn vạn con dân của bọn hắn làm sao sống qua ngày đây?"
"Đệ tử biết tội." Bần đạo chỉ biết cười khổ nói: "Lúc ấy chúng ta không có nghĩ nhiều như vậy. Bất kể nói thế nào, thực lực nhóm Zeus cũng không có thương tổn bao nhiêu, không thẻ nào chết đói được mà? Bằng không thì đệ tử trả lại cho bọn hắn chút ít lương thực?"
"Không cần." Sư phụ nói: "Việc đã đến nước này, ngươi đưa đồ trở lại có vẻ rất dối trá, xem như cho bọn hắn một lần giáo huấn cũng tốt. Ngày sau các ngươi không nên tiếp tục quấy rầy bọn hắn nữa."
"Vâng, sau này đệ tử bảo đảm không trêu chọc bọn hắn nữa." Bần đạo đáp ứng.
"Ha hả, như thế là tốt rồi." Sư phụ cười nói: “Tốt lắm, nói chính sự đi. Tam Phong, những pháp bảo ngươi đưa vi sư đã truyền lại cho các sư huynh rồi. Bọn họ rất cảm kích ngươi, ngày sau nếu có cơ hội bọn họ sẽ trả lại khoản nhân tình này cho ngươi."
"Hắc hắc, sư phụ nói đùa." Bần đạo cười cười nói.
"Ha ha." Ân sư cười nói: "Ờ, nhân tình ân nghĩa thì chúng ta cứ để đó, ngày sau tự nhiên ngươi biết nó trọng yếu đến cỡ nào. Vi sư lần này gọi ngươi trở lại là vì chuyện tình quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian đã qua khá lâu rồi, chúng ta cũng nên đi đón sư thúc ngươi trở lại. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Đệ tử tùy thời là có thể lên đường." Bần đạo vội vàng nói.
"Ừ." Sư phụ gật đầu nói: "Ta nghĩ lần này nên mang theo Vong Ưu mới tốt?"
Chuyện này vốn thuộc về Đạo Môn, chúng ta cũng không nên để người ngoài nhúng tay vào. Thế nhưng tình huống bây giờ có chút khác biệt. Một là có điểm liên quan tới Vong Ưu, mà nàng còn là vợ ta, coi như thuộc thành viên Đạo Môn rồi, tư cách tham dự hẳn là phải có. Mặt khác, sau lưng Vong Ưu có Miểu Miểu làm chỗ dựa, có Miểu Miểu cấp bậc Đại thần thượng cổ trấn giữ, khi chúng ta bàn luận thể diện cũng lớn hơn một chút. Vì thế sư phụ mới trưng cầu ý kiến của ta.
Bần đạo tự nhiên không phản đối, cười nói: “Vâng, một hồi đệ tử nói với nàng một câu là được, không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì tốt." Ân sư gật gật đầu nói: "Vậy thì ngươi đi xuống chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai ba người chúng ta lên đường."
"Vâng, đệ tử cáo lui." Bần đạo từ biệt ân sư lui ra ngoài thương nghị cùng Vong Ưu. Vong Ưu tự nhiên đồng ý với quyết định này. Nàng cũng muốn đi xem thần khí Sáng Thế Quang mạnh nhất Thiên sứ tộc.
Trong truyền thuyết đây là siêu cấp thần khí có khả năng xuyên qua Tinh hệ, năm đó Thần Thánh thiên sứ dựa vào nó mới có thể dẫn dắt hai mươi bốn Sứ Đồ từ Tinh hệ xa xôi đi tới hệ ngân hà của chúng ta. Tin tức từ thời thượng cổ lưu lại có ghi rằng Sáng Thế Quang không chỉ là một phương tiện chuyên chở, bản thân nó còn có lực công kích và phòng hộ cực kỳ cường hãn. Lần trước Vô Lượng thiên kiếp xuất hiện, Thần Thánh thiên sứ có thể đẩy lui đối thủ chủ yếu lờ nhờ uy lực của Sáng Thế Quang.
Thần khí Sáng Thế Quang cho tới bây giờ vẫn là chỗ cư trụ của Thần Thánh thiên sứ, bọn họ an trí trên một Vị Diện tên là Quanh Minh tinh cầu. Lần này chúng ta đi tới Quanh Minh tinh cầu gặp mặt Thần Thánh thiên sứ để thương lượng việc ứng phó Vô Lượng thiên kiếp.
Sư phụ ta rất coi trọng chuyến đi này, không những hao phí thời gian nửa năm tiến hành thôi diễn tương lai ra, người còn tiến hành tham thảo với Phật tổ rất lâu. Vốn là hai người dự định cùng nhau đi, cuối cùng suy nghĩ đến hành vi trước giờ của quân đoàn Thiên Sứ, nhất là lần trước phục kích hai nhà Phật Đạo. Phật tổ và sư phụ ta đều sợ bị người ta lợi dụng cơ hội tìm đến cửa. Vì thế bọn họ mới quyết định để sư phụ dùng một phân thân mang ta đi là được. Dù sao sư phụ có hai mươi bảy phân thân, tổn thất một cái cũng không nghiêm trọng gì lắm. Nếu như Quân đoàn Thiên Sứ không có nắm chắc sẽ không ngu ngốc trở mặt với chúng ta.
Huống chi bây giờ đã có Vong Ưu gia nhập liên minh, Miểu Miểu cường đại đứng ở bên phía chúng ta, cho dù Thần Thánh thiên sứ muốn trở mặt, chúng ta cũng có khả năng chạy thoát. Dĩ nhiên là cơ hội trở mặt rất nhỏ. Chúng ta chỉ suy nghĩ trước cho ổn thỏa mà thôi.
Đừng thấy ân sư chỉ xuất động một phân thân, luận về thực lực thật ra không hề kém một vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian ân sư tu luyện đã quá lâu nên chân thân đã đạt tới trình độ gần như thật thể. Những người khác không thể nào nhận ra được khác thường. Khi ân sư mang chúng ta xuất hiện ở địa bàn quân đoàn Thiên Sứ lập tức dẫn tới oanh động.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản
-----oo0oo-----
Chương 860: Thần Thánh thiên sứ.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trước đó chúng ta đã sớm gửi thiệp bái phỏng tới quân đoàn Thiên sứ rồi. Cho nên bọn họ không có làm khó chúng ta, sau khi cẩn thận nghênh đón chúng ta liền phái người hộ tống chúng ta đi tới chỗ Đại thiên sứ Hòa Lạp. Địa vị hắn bên trong quân đoàn Thiên Sứ gần với Thần Thánh thiên sứ, đại nhân vật như hắn tự mình xuất hiện nghênh đón chúng ta, hiển nhiên đã cấp đủ mặt mũi rồi. Xem ra quân đoàn Thiên Sứ rất hoan nghênh chúng ta đến thì phải? Ít nhất bọn họ đã biểu hiện đủ thành ý.
Thầy trò chúng ta được Hòa Lạp hướng dẫn, ba người dọc theo đường đi được tiếp đãi nhiệt tình. Cũng có vài người bởi vì bằng hữu hoặc thân nhân chết ở trên tay ta sinh ra thù hận đối với bần đạo. Thế nhưng quân lệnh như núi làm cho bọn họ không dám tỏ thái độ gì lớn, đoạn đường này xem như thuận lợi. Chúng ta đi hơn một tháng rốt cục cũng tới Vị Diện trọng yếu nhất của quân đoàn Thiên Sứ - Quanh Minh tinh cầu.
Quanh Minh tinh cầu là Thần Giới lớn nhất mà ta từng thấy. Diện tích nó lớn gấp bốn lần Đạo Môn trên Thần Giới. Phải biết rằng Thần Giới mà chúng ta cải tạo đã lớn gấp mười mấy lần Địa Cầu. Tinh cầu to lớn như thế làm cho thiên nhiên linh khí nơi này cực kỳ phong phú, gần như đã vượt qua hiệu quả khi chúng ta dùng Tụ Nguyên Trận. Địa phương tốt như vậy, ngay cả sư phụ cũng phải tỏ ra vài phần hâm mộ.
Mặt khác, nơi này chân chính là một pháo đài chiến tranh, toàn bộ Vị Diện rộng lớn hiện diện căn cứ quân sự chi chít, không hề có một tòa thành thị mà chỉ có quân doanh. Hoàn toàn không có phương tiện dân sự, nơi này cũng không có cư dân, tất cả người ở đây đều là chiến sĩ tinh nhuệ. Bần đạo đoán chừng trên Vị Diện này ít nhất cũng có năm mươi tỷ quân đội đang đóng quân, toàn bộ đều là Thiên sứ bốn cánh trở lên.
Địa phương này trọng lực rất cao, linh lực lại phong phú, các Thiên sứ tu luyện tương đối dễ dàng. Cho nên nhiều Thiên Sứ bốn cánh như vậy cũng chẳng có gì lạ. Người ta cực khổ xây dựng trong quãng thời gian trăm vạn năm, tổng cộng chiếm cứ hơn ngàn Vị Diện, sở hữu lực lượng quân đội như vậy đóng ở tổng bộ là chuyện rất bình thường.
Vong Ưu lặng lẽ truyền âm nói với ta: "Phu quân, ta bây giờ mới thật sự hiểu được tại sao quân đoàn Thiên Sứ có thể trở thành thế lực lớn nhất hệ ngân hà."
"À, đây là tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Bởi vì Thần Thánh thiên sứ là hai kẻ điên." Vong Ưu cười khổ nói: "Đa số mọi người sẽ tận lực sắp xếp nhà của mình càng ngày càng đẹp càng thoải mái cho cuộc sống. Chỉ có Thần Thánh thiên sứ đúng là hai tên biến thái, bọn họ hao tốn hơn trăm vạn năm để xây dựng pháo đài chiến tranh như thế này. Ta thật không hiểu nổi bọn họ có ngày nào được sống yên ổn hay không nữa, chẳng lẽ trong hệ ngân hà này còn có ai đủ sức uy hiếp hang ổ của bọn họ sao? Đúng là ăn no rỗi việc mà."
"Chưa chắc." Bần đạo lắc đầu nói: "Ta nghĩ rằng ngay từ lúc mới bắt đầu bọn hắn đã không phải phòng bị người trong hệ ngân hà này, mà dự định ngăn cản Vô Lượng thiên kiếp kia mới đúng. Cho nên bọn họ mới chấp nhất hao phí thời gian trăm vạn năm xây dựng pháo đài chiến tranh kinh khủng như thế này. Điều này chỉ nói rõ một vấn đề, đó là bọn họ vô cùng sợ hãi Vô Lượng thiên kiếp sắp đến, thậm chí không tiếc lãng phí thời gian trăm vạn năm để chuẩn bị độ kiếp. Chuyện này đối với chúng ta không phải là một tin tức tốt."
"Ài, nghiêm trọng như thế?" Vong Ưu khó hiểu nói: "Nhưng mà ta không thể nào hiểu nổi cách làm của bọn hắn, chẳng lẽ chàng sẽ vì một tai nạn trăm vạn năm sau mới đến mà không tiếc công tiếc của chuẩn bị vạn toàn lâu như thế? Nếu như là ta, nhất định ta sẽ hưởng thụ vài chục vạn năm rồi lại nói sau!"
"Đừng quên rằng bọn họ đã tự mình trải qua thống khổ cực kỳ to lớn, ta nghe sư phụ nói ngày đó địa bàn Thần Thánh thiên sứ đã bị phá hủy hoàn toàn, cha mẹ, tỷ muội, huynh đệ, bằng hữu, thuộc hạ của bọn họ chết trận toàn bộ. Nàng có thể tưởng tượng được kích thích tâm trí của bọn họ đau khổ tới cỡ nào không?" Bần đạo lắc đầu cười khổ nói: "Bọn họ có thể sống đến bây giờ mà còn chưa điên là quá tốt rồi. Ta nghĩ rằng chỉ có tín niệm báo thù mới có thể giúp bọn hắn chống đỡ cho tới hiện tại. Dưới tình huống như vậy, bọn họ mới có thể tiến hành bế quan tu luyện suốt mấy chục vạn năm hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Điều này ngay cả ân sư và Phật tổ cũng thể nào làm được. So sánh xuống thì việc biến nhà mình thành pháo đài kinh khủng sẽ không là gì cả."
"À, có đạo lý, thật ra Thần Thánh thiên sứ cũng là người đáng thương." Vong Ưu gật đầu nói.
Khi chúng ta âm thầm trao đổi, trước mặt chúng ta đột nhiên xuất hiện một đoàn kim quang, ở trong hoàn cảnh hoàn toàn trơ trọi thế này, đoàn kim quang hiện ra cực kỳ đột ngột. Lúc chúng ta đến gần đoàn kim quang liền hiển lộ nguyên hình, thì ra nó là một chiếc siêu cấp chiến hạm.
Chỉ thấy nó dài chừng vạn thước, rộng hơn ba ngàn thước, cao hai ngàn thước, toàn thân có hình giọt nước. Toàn chiến hạm do một loại tài liệu màu vàng kim chế tạo, không phải vàng không phải ngọc, chính là loại tài liệu chế tạo khải giáp cho cấp bậc tổng chỉ huy Thiên sứ. Lực phòng ngự vô cùng chắc chắn, bất kể phòng ngự ma pháp hay vật lý, tính cả lực công kích đều là nhất đẳng, hơn nữa nó còn có tác dụng tự động chữa trị. Toàn thân chiến hạm tạo hình tinh mỹ, phía trên mơ hồ thấy được các loại phù văn ma pháp, hiển nhiên đấy là tác phẩm luyện kim cấp bậc cực cao.
Bốn phía chiến hạm giăng đầy mũi nhọn nhô lên rõ ràng là không thích hợp với thiết kế, bần đạo dùng Nguyên thần cảm giác được từ đó phát ra năng lượng ba động rất lớn. Hiển nhiên đây không phải là ma đạo pháo dùng để công kích, mà dùng để phóng ra bức tường ma pháp phòng ngự. Mặt khác, chiến hạm này thậm chí có khả năng thay đổi hình thái, khi chúng ta tiếp cận chiếc chiến hạm đột nhiên mở ra một lổ hổng hình tròn,
Sau đó hai vị Thiên sứ một nam một nữ từ bên trong đi ra, nam là một người anh tuấn khí chất âm lãnh. Nữ Thiên sứ chính là Thánh thiên sứ chúng ta từng gặp qua. Lúc này nàng đang tươi cười rạng rỡ, phối hợp với khí chất thánh khiết cao nhã kia làm cho người ta sinh ra cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.
So vai vế thì sư phụ thấp hơn người ta một bậc, cho nên người lên tiếng chào hỏi trước: “Gặp qua hai vị tiền bối."
Thần Thiên sứ chỉ khẽ gật đầu căn bản không nói lời nào, chỉ có Thánh thiên sứ cười ha hả nói: "Đừng khách khí, ta và sư phụ ngươi là bằng hữu cũ nếu không đánh nhau thì không quen, lần trước thủ hạ ta quá mức lỗ mãng tin lầm lão Ngọc đế. Từ đó mới tạo ra hiểu lầm với các ngươi, thật sự là xin lỗi."
Thánh thiên sứ không hỗ là cáo già sống ngàn năm, chỉ một câu hiểu lầm đã hoàn toàn chống chế được chuyện tình phục kích hai nhà Phật Đạo trước kia. Chúng ta cũng không nói thêm làm gì, dù sao đã có bảy tên Hủy Diệt quân chủ làm đại địch chung. Mọi người coi như sánh vai trên một chiến tuyến rồi, nếu như tính toán chi li sự tình trước kia thật sự là không sáng suốt. Làm như thế chỉ có thể gia tăng rạn nứt tình cảm giữa hai bên một cách vô ích mà thôi. Huống chi lần đó xung đột chúng ta chiếm đại tiện nghi, quân đoàn Thiên Sứ bị thua thiệt rất lớn. Người ta đã chết mấy gã tổng chỉ huy, chúng ta không cần thiết lại truy cứu trách nhiệm, nhiều khi phải biết khoan dung độ lượng mới tốt.
Sư phụ bình thản nói: "Nếu như mọi sự đã qua thì cứ để nó qua đi, sau này không nên nhắc lại làm gì!"
"Tốt !" Thánh thiên sứ tán thành nói: "Quả nhiên là đệ tử Hồng Quân, rất quyết đoán."
Vào lúc này Thần Thiên sứ y như khúc gỗ kia rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười, một cỗ thanh âm tang thương vang lên: "Hoan nghênh tới Sáng Thế Quang làm khách."
"Mời vào." Thánh thiên sứ dẫn chúng ta tiến vào thần khí tồn tại trong truyền thuyết này. Chỉ có thầy trò chúng ta và Vong Ưu mới được phép tiến vào, ngay cả Hòa Lạp ở bên trong những người khác một mực đều không cho đi vào.
Khi vào bên trong chúng ta mới giật mình phát hiện, không gian trong này còn rộng hơn nhìn thấy từ bên ngoài rất nhiều. Hiển nhiên trong này đã được pháp thuật không gian cải tạo qua. Chỉ riêng lối đi trước mắt thôi đã cao hơn cửa vào mười mấy lần.
Hai bên lối đi có không ít cánh cửa khác, hiện tại đều đang đóng lại, chúng ta cùng đi tới không có nhìn thấy một ai. Chắc là tất cả đã bị Thần Thánh thiên sứ điều đi ra ngoài, bọn họ không muốn để cho chúng ta nhìn thấy quá nhiều cơ mật nơi này. Ở trên đường Thánh thiên sứ chỉ giải thích hàm hồ qua loa, thỉnh thoảng sư phụ hỏi tới điểm quan trọng nàng chỉ nói mấy câu rồi vội vã chuyển đề tài Chủ nhân đã cẩn thận như vậy, chúng ta làm khách nhân dĩ nhiên không nên hỏi nhiều làm gì.
Thần khí Sáng Thế Quang dù sao cũng là cơ mật cao nhất của người ta, có thể cho chúng ta đi vào đã tốt lắm rồi, tự nhiên không muốn tiếp tục tiết lộ bí mật trọng yếu. Nếu như Thần Thánh thiên sứ tới thăm Đạo Môn, chúng ta cũng không thể nào nói cho bọn hắn biết bí mật Tru Tiên kiếm trận kia mà, đạo lý cũng giống nhau thôi.
Chúng qua vừa đi vừa nói chuyện chừng mười phút thì tới một phòng khách phi thường rộng rãi, phân ra vị trí chủ khách ngồi xuống, dâng trà và hàn huyên mấy câu xong. Thánh thiên sứ mở miệng hỏi: "Không biết lần này Thiên tôn quang lâm vì chuyện gì vậy?"
"Ài..." Sư phụ đột nhiên giả bộ buồn bực nói: "Còn không phải là vì cái gã sư đệ và đệ tử bất tài kia hay sao? Không biết bọn họ đắc tội tiền bối như thế nào làm cho tiền bối nổi giận lôi đình, một tên bị tù, một tên bị phạt. Ta lần này tới là muốn hỏi tiền bối rốt cuộc bọn họ phạm phải sai lầm gì mà bị tiền bối trừng trị nặng như thế?"
"A, chuyện này hả?" Thánh thiên sứ cau mày nói: "Trước tiên là nói về Xi Vưu, hắn không phải có thù oán với ngươi hay sao? Tại sao lại thành sư đệ của ngươi?"
"Hắn và ta đúng là có chỗ hiểu lầm, nhưng đây chỉ là ân oán cá nhân. Bất kể nói thế nào hắn cũng là đệ tử ân sư ta thu nhận, cho nên hắn là đệ tử Đạo Môn. Ta thân là chưởng môn Đạo môn nhất định phải chịu trách nhiệm, cho dù hắn gây họa ở bên ngoài ta cũng phải gánh tội thay cho hắn." Sư phụ nghiêm nghị nói: "Nếu sư đệ mạo phạm đến tiền bối, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ."
“À, đúng ra hắn không nên liên hiệp với Thái Thản thần tộc lừa gạt ta." Thánh thiên sứ nói.
"Thì ra là như thế." Sư phụ gật đầu nói: "Không biết tiền bối dự định xử trí hắn thế nào?"
Sư phụ đã sớm biết Thánh thiên sứ bức bách Xi Vưu trước, sau đó Xi Vưu mới lừa gạt Thánh thiên sứ. Chuyện này là ta và sư phụ cùng nhau bố trí. Chỉ có điều bây giờ không phải là lúc trở mặt với quân đoàn Thiên Sứ, tự nhiên không thể nào nói thẳng được, chúng ta tạm thời giả bộ ngu mà thôi. Chúng ta làm thế là cấp cho Thánh thiên sứ một bậc thang đi xuống, chỉ cần nàng thức thời sẽ lập tức thả người, chúng ta tự nhiên không tiếp tục dây dưa vấn đề này. Nếu không, sư phụ sẽ nói ra hết chân tướng sự thật, đến lúc đó mặt mũi mọi người sẽ rất khó coi.
Cũng may Thánh thiên sứ là người hiểu chuyện, vốn nàng nhốt Xi Vưu chỉ là để trút giận. Dù sao Xi Vưu đã bị nhốt hơn nửa năm, lửa giận đã vơi đi không ít, hoàn toàn không cần thiết vì chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến quan hệ với Đạo Môn. Huống chi nàng cũng biết chuyện này là bên nàng đuối lý, bây giờ nàng nhìn thấy sư phụ cố ý cho nàng thể diện, vì thế Thánh thiên sứ dứt khoát nói: "Nói xử trí hay không cũng phải nghĩ đến sư phụ ngươi nữa. Ta không thể để hắn mất mặt mà? Bây giờ ngươi đã tới đây thì cứ mang hắn về đi."
"Đa tạ tiền bối khoan hồng độ lượng." Sư phụ cười nói. Hắn cuối cùng đã yên lòng, thần sắc từ từ buông lỏng, chuyện này có thể giải quyết viên mãn đã nói lên rằng quân đoàn Thiên Sứ có thành ý hợp tác cùng chúng ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện hơn nhiều, nghĩ tới đây ân sư sau đó nói: "Mấy tên bất tài không biết đâu là trời cao biển rộng mạo phạm tiền bối, hiện tại hắn đã biết sai kính xin tiền bối tha thứ."
Sư phụ vừa nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho ta, bần đạo bất đắc dĩ nói: "Thánh thiên sứ bệ hạ, ta sai lầm rồi."
"Ha hả." Thánh thiên sứ nhìn thấy bộ dạng ta không cam lòng nhịn không được bật cười lớn lên.
"Tên khốn này, không có một chút thành ý nào hết." Sư phụ liền mắng: "Còn không xin lỗi cho đàng hoàng."
"Ha hả, được rồi, được rồi." Thánh thiên sứ phất phất tay cười nói: "Ta đã biết chuyện của hắn từ chỗ Athena rồi, thật ra là do ta dạy dỗ thủ hạ không nghiêm, cho nên mới xuất hiện hai cha con Zeus vô liêm sỉ kia. Kết quả là bọn chúng bắt các ngươi phải tự bạo, có khi chúng ta còn phải xin lỗi hai người các ngươi nữa đó."
"Không dám nhận." Bần đạo cười khổ nói.
"Chỉ có điều..." Sắc mặt Thánh thiên sứ đột nhiên nghiêm nghị quát to: "Nhà ngươi trả thù quân đoàn Thiên Sứ chúng ta có phải quá dứt khoát hay không hả? Đầu tiên là phái Athena lẫn vào nội bộ quân ta, sau đó cấu kết Đại Địa mẫu thần, Thái Thản thần tộc. Liên tục thi hành các biện pháp đả kích quân đoàn Thiên sứ chúng ta, trước sau đã giết chết năm vị tổng chỉ huy Thiên sứ. Cuối cùng còn đánh một trận tiêu diệt gần năm mươi gã chủ thần đỉnh cấp, cộng thêm mấy trăm triệu đại quân tinh nhuệ. Nếu ta không tự mình chạy tới chỉ sợ mười hai Sứ Đồ của ta cũng bị ngươi tận diệt luôn rồi."
Nhắc tới tổn thất thảm trọng của quân đoàn Thiên Sứ lần đó, cho dù Thánh thiên sứ tu dưỡng có tốt đến đâu cũng giận dữ đến mức cả người run rẩy. Trong khi nói chuyện một cỗ vô thượng uy nghiêm từ trên người nàng phát ra ép thẳng tới chỗ ta.
"À, có phải tiền bối thấy hắn làm quá đáng hay không?" Sư phụ thấy ta không nói được gì lập tức nói thay ta: “Hắn bây giờ chỉ là một Đại La Kim Tiên, chỉ có bản lãnh ngang với Đại thiên sứ mười cánh, làm sao có thể khiến cho quân đoàn Thiên Sứ tổn thất lớn như vậy được?"
"Hừ." Thánh thiên sứ hừ lạnh một tiếng nói: "Dựa vào Thiên Không Thành do hắn chế tạo, còn có Tru Tiên kiếm trận ngươi đưa cho hắn. Cho dù hắn không động thủ, chẳng lẽ còn đánh không lại một gã tổng chỉ huy?"
"Chuyện này..." Sư phụ cười khổ nói: "Chỉ là một gã tổng chỉ huy mà thôi, so sánh tổn thất thì không lớn như thế."
"Nhưng mà ngươi đừng quên đầu óc của hắn mới là đáng sợ nhất, bằng không hắn cũng không có danh hiệu Âm Hiểm Quân Thần." Thánh thiên sứ căm tức nói: "Thuộc hạ của ta thương vong thảm trọng như vậy, không phải vì trúng quỷ kế của hắn hay sao? Nếu không phải vì hắn, Thái Thản thần tộc nho nhỏ có tư cách gì khiêu chiến quân đoàn Thiên Sứ?"
Nhìn thấy Thánh thiên sứ hung hăng bức người như thế, sư phụ cũng nhịn không được sắc mặt từ từ ầm trầm lại, trong lòng tự nhủ: “Nếu như ta không có gã đồ đệ Âm Hiểm Quân Thần này, sợ rằng hai nhà Phật Đạo chúng ta đã bị quân đoàn Thiên Sứ các ngươi tiêu diệt rồi? Bây giờ đến lúc nào rồi mà còn tính toán chi li ân oán trong quá khứ? Chẳng lẽ ngươi muốn trở mặt cùng chúng ta sao? Sau đó tự động đi đối kháng bảy tên Hủy Diệt quân chủ?:
Vì thế sư phụ không khách khí làm gì nữa, nói: "Vậy xin hỏi tiền bối dự định xử trí gã đệ tử không nên nết này ra sao đây?"
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản
-----oo0oo-----
Chương 861: Miểu Miểu kinh nhân! (1).
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thánh thiên sứ nghe sư phó nói như vậy thì nàng đột nhiên sửng sốt, thầm nói hỏng rồi, vừa rồi tức giận quá mà quên mất chánh sự, thánh thiên sứ dù sao cũng là cáo già, chút phiền toái nhỏ nhặt ấy còn không làm khó được nàng. Chỉ thấy nàng che miệng cười, tiếp theo ôn hòa nói :" Hắn nói như thế nào cũng là đệ tử Đạo Môn các ngươi, xử trí thì miễn vậy, các ngươi tự mình giải quyết với nhau."
"Như thế đa tạ tiền bối, xin yên tâm, ta sau khi trở về sẽ quản giáo nghiêm khắc." Sư phó thấy thánh thiên sứ nhượng bộ, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, sau đó nói :"Chỉ là, đồ đệ ta một lòng tưởng niệm người nhà, kính xin tiền bối ân chuẩn cho bọn họ đoàn tụ sum họp."
"Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ bất quá, tiểu tử này gây cho thiên sứ quân đoàn chúng ta tổn thất lớn như vậy, ta nếu như không truy cứu cái gì, tựa hồ cũng không thích hợp a? Sau này ta phải đối mặt với các thuộc hạ đã khuất thế nào đây?" Thánh thiên sứ đột nhiên nói.
Sư phó nhíu mày, thầm nói việc này khó đây. Hắn biết thánh thiên sứ thân là thượng vị giả, nếu như việc này không thể cho bộ hạ một cái công đạo, chỉ sợ thật sự sẽ làm mất trung tâm của bộ hạ. Chuyện này nàng cũng khó xử, hiện tại hai bên nhất định phải tìm một bậc thang để bước xuống mới được. Nhưng mà sư phó vẫn là không biết thánh thiên sứ tính toán cái gì, cho nên dứt khoát đem quả cầu đá trở về, cười nói :"Không biết phải như thế nào mới có thể khiến ngài vừa lòng đây?"
"Ta tuy rằng không có quyền xử trí hắn, nhưng mà hắn dù sao tạo thành cho ta tổn thất lớn như vậy, ta tiến hành trừng phạt một chút đối với hắn cũng không quá đáng chứ?" Thánh thiên sứ thản nhiên nói.
"Vậy tiền bối tính toàn trừng phạt hắn như thế nào? Cũng không thể thật sự bảo hắn làm nô lệ mấy mươi vạn năm chứ?" Sư phó truy vấn.
"Ha ha, đương nhiên không phải, đây chẳng qua là tức giận nhất thời nói mà thôi." Thánh thiên sứ mỉm cười nói :"Nhưng mà, ta giao cho hắn nhiệm vụ kia, hắn nhất định phải hoàn thành, đây là giới hạn của ta."
" Ý của tiền bối là, chỉ cần hắn đem hạt giống của linh hồn thần thụ cho ngài, ngài có thể bỏ qua?" Sư phó hỏi.
"Không sai, chính là như thế." Thánh thiên sứ liên tục gật đầu nói :"Ta nghĩ các ngươi hẳn à đã hoàn thành nhiệm vụ xong mới tới đây phải không?" Khi nói đến đây, ánh mắt của nàng thậm chí xuất hiện qua một tia xúc động không nên có, hiển nhiên nàng đối với hạt giống của linh hồn thần thụ là phi thường coi trọng.
"Đúng vậy, tiểu đồ may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy được vào tay thứ ngài cần." Sư phó cười mắng nói với ta :"còn không mau đem lễ vật chuẩn bị của ngươi đưa lên."
Sư phó xảo diệu nói thành là ta tặng lễ vật, như vật cũng không phải là mang danh bị phạt, coi như bảo tồn mặt mũi của ta, cũng đồng thời ám chỉ với thánh thiên sứ là ta được sự ủng hộ của Đạo Môn.
Thánh thiên sứ tự nhiên nghe ra ý tứ trong đó, bất quá nàng hiện tại không có tâm tư tính toán chuyện này, hai con mắt chăm chú nhìn vào hạt giống của linh hồn thần thụ trên tay ta. Vừa thấy ta lấy ra, nàng liền vội vàng tiếp lấy, rồi sau đó kiểm tra cẩn thận. Rất nhanh liền nhận ra thật giả, trên mặt cũng bắt đầu hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của nàng, sư phó cũng cười một tiếng, rồi sau đó cười mắng ta :"Nghịch đồ nhà ngươi, sao lại đem thứ đó hồ lộng tiền bối, còn không mau đem lễ vật thực sự lấy ra?"
"Hồ lộng?" Thánh thiên sứ sắc mặt đầu tiên là biến đổi, sau đó kỳ quái nói :"Hai cái hạt giống này thực sự là của linh hồn thần thụ, ta hẳn là không nhìn lầm a?"
"Tiền bối có điều không biết, gia hỏa này tại linh hồn thần giới lấy được thành phẩm của linh hồn thần thụ, thậm chí còn có một gốc thụ hoàng, ta nghĩ, đối với tiền bối mà nói, thành cây so với hạt giống thì tốt hơn nhiều a?" Sư phó cười nói :"Không tưởng được, tiểu tử này không những lấy được hạt giống mà còn lấy được cả cây."
Kỳ thật, sư phó không phải cố ý bán đứng ta, chỉ là ông ấy lo lắng so với ta xa hơn chút. Chuyện tình thụ hoàng tuy rằng tạm thời có thể gạt được thánh thiên sứ, nhưng mà sau này thì sao? Ít nhất vào lúc chúng ta đối kháng với vô lượng thiên kiếp tất nhiên phải toàn lực ứng phó, khi đó tuyệt chiêu gì cũng phải lộ ra, linh hồn thụ hoàng cũng không ngoại lệ, dù sao cũng không thể gạt được thần thánh thiên sứ.
Đến thời điểm mấu chốt bọn hắn nếu phát giác bị đồng minh lừa gạt, nói không chừng trong cơn giận dữ sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn. Sư phó cũng không muốn xuất hiện tình huống như vậy. Mặt khác, linh hồn thần thụ bình thường đối với chúng ta cũng không có tác dụng gì nhiều, ngược lại không bằng cho thiên sứ quân đoàn tăng cường thực lực. Không cần tổn thất nhiều thứ, lại có thể mượn sức bọn hắn, làm tốt công tác đoàn kết trước khi chiến đấu, cớ sao mà không làm đây?
"Chuyện này..." Bần đạo cười khổ nói :"Sư phó, người ta muốn hạt giống mà? Cũng không phải muốn cây, vạn nhất người ta muốn dùng hạt giống pha trà, ngài đưa lên một gốc cây thì có tác dụng gì chứ?"
"Ha ha, là ta đã lo lắng vu vơ rồi." Sư phó cười a a nói.
"Cái gì mà vớ vẩn thế?" Thánh thiên sứ dở khóc dở cười nói :"Ta có thể bỏ qua vô số nợ máu của thủ hạ, chẳng lẽ bởi vì muốn hạt giống để pha trà uống sao?"
"Vậy ngài là vì cái gì?" Bần đạo cười hỏi.
"Đương nhiên là vì trồng ra linh hồn thần thụ, dựa vào thần thụ kết xuất linh hồn, đại lượng bổ sung quân đội." Thánh thiên sứ cười khổ nói :"Ta đúng là xem thường bản lĩnh của ngươi, không tưởng được ngươi cư nhiên thật sự lấy được thành thụ, thậm chí là thụ hoàng, đấy chính là kẽ hở để ngươi chiếm lợi. Hiện tại hãy bớt sàm ngôn đi, ta muốn gốc thụ hoàng này, ngươi tùy tiện ra điều kiện đi."
"Không có biện pháp, thụ hoàng ta đã đưa cho người khác." Bần đạo giả vờ bất đắc dĩ nói :" Cho nên thứ cho khó có thể tòng mệnh."
"Cho ai!" Thánh thiên sứ ngạo nghễ nói :"Ta nhất định phải có được, vô luận nằm trên tay ai, đều phải lấy lại cho ta, chuyện này quan hệ đến tồn vong của thiên sứ quân đoàn, ta không tiếc chiến tranh một trận."
"Ha, khẩu khí thật lớn nha?" Đúng lúc này, Miểu Miểu đột nhiên từ trong lồng ngực Vong Ưu chạy ra, sử dụng khẩu khí cực kỳ khinh thường nói :"Linh hồn thụ hoàng nằm trong tay ta, có bản lĩnh thì đến mà lấy nè."
Khí thế Miểu Miểu phát ra so với thánh thiên sứ còn cường đại hơn, khiến cho thánh thiên sứ cũng không thể không cẩn thận hỏi dò :"Ngươi là ai?"
" Vị này chính là Miểu Miểu, u thủy thần cung thủ hộ chi linh tướng soái dưới trướng thượng cổ đại thần Cộng Công." Sư phó vội vàng giới thiệu nói :" Tất cả mọi người là người một nhà, không nên tổn thương hòa khí."
"Nguyên là là u thủy thần cung của Cộng Công." Sắc mặt của thánh thiên sứ rốt cục thay đổi, nàng theo sau nhìn nhìn Vong Ưu, tức thì kinh ngạc nói :"Khí tức của ngươi tựa hồ cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, tựa hồ tương tự với thượng cổ đại thần Cộng Công, chẳng lẽ ngươi..."
"Không sai, ta đã kế thừa y bát của lão nhân gia, hiện tại ta chính là đích hệ truyền nhân nhất mạch của Thủy thần." Vong Ưu ngạo nghễ nói.
"Đồng thời nàng cũng là chủ nhân của u thủy thần cung." Miểu Miểu bổ sung nói :" Chúng ta tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà thanh danh chư thần hoàng hôn của thần thánh thiên sứ ta đã sớm nghe nói qua."
"Nga!" Thánh thiên sứ không khỏi mặt già đỏ lên, năm đó hai người bọn hắn mới xuất hiện, tự cho là thiên hạ vô địch, cho nên khắp nơi cướp đoạt dân cư, địa bàn, tài nguyên, dẫn đến nhận lấy một cái thanh danh rất xấu, mãi đến hiện tại, rất nhiều đại thần nhiều tuổi cứ nhắc tới 'chư thần hoàng hôn' liền nhịn không được chỉ thẳng mặt thần thánh thiên sứ mà chửi. Miểu Miểu hiện tại cố ý nhắc tới xưng hô này chính là đang châm biếm bọn hắn, thánh thiên sứ tự biết đuối lý, trong nhất thời không phản bác được.
Nhưng mà Miểu Miểu lại không buông tha nàng, tiếp tục nói :" Tuy rằng, hiện tại Thủy thần nhất mạch suy thoái, lão chủ nhân vì chống đỡ vô lượng thiên kiếp mà anh dũng chết trận, tân chủ nhân mới lập, thuật pháp còn chưa đại thành, nhưng mà nếu ai nghĩ rằng hiện tại chúng ta dễ khi dễ, vậy coi như là sai lầm rồi, có Miểu Miểu ở đây, Thủy thần nhất mạch không phải ai cũng có thể khi nhục."
Khuôn mặt của thánh thiên sứ hồng lên, hiển nhiên là rất tức giận, nhưng mà càng nghĩ, nàng càng không dám động thủ. Phải biết rằng thượng cổ đại thần Cộng Công chính là người lập được đại công trong vô lượng thiên kiếp lần trước, bản thân mình trọng thương chưa lành, lại vẫn vì cả hệ ngân hà không tiếc liều mạng tử chiến, cuối cùng tuy rằng thân vong, nhưng vẫn đem đối thủ của hắn hoàn toàn đánh bại, ép cho đối thủ của hắn phải chạy khỏi hệ ngân hà. Hành động như thế, khiên cho toàn bộ thượng cổ đại thần bao gồm cả thần thánh thiên sứ đối với hắn khâm phục từ tận đáy lòng.
Cho nên, đừng nói thánh thiên sứ đuối lý trước, cho dù Miểu Miểu cố tình gây sự, thánh thiên sứ cũng không dám động thủ tổn thương nàng. Bởi vì đây cơ hồ khẳng khác nào là hướng toàn bộ thượng cổ đại thần tham dự đại chiến lần trước khiêu chiến. Những đại thần này chịu ân huệ của Cộng Công chính là bất kể như thế nào cũng sẽ không ngồi yên nhìn người khi dễ đệ tử của Cộng Công.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc