Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1079: Đại chiến Tùy Đường (21)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
- Hồi bẩm Điện hạ, Tần Vương ở Thiển Thủy Nguyên không địch lại quân Tùy, hai lần đều chiến bại. Hiện tại đã lui binh về huyện Tân Bình. Khẩn cầu Điện hạ viện trợ.
Một lúc lâu sau Lý Kiến Thành không nói được gì, vẻ mặt cực kỳ ảm đạm. Mặc dù trong lòng y cũng hiểu được, khả năng quân Đường chiến thắng quân Tùy là rất nhỏ. Nhưng khi tin bại trận thật sự truyền đến, trong lòng y vẫn là tràn đầy chua xót.
Tên lính báo tin lại nói:
- Triệu Vương Điện hạ trong lúc tấn công đại doanh quân Tùy đã bỏ mình.
Lý Kiến Thành thở một tiếng thật dài. Chuyện cho tới lúc này, hết thảy bất hạnh đều sắp trở thành sự thật. Một lúc lâu sau, Lý Kiến Thành lại hỏi:
- Tần Vương muốn ta viện trợ y thế nào?
Lính báo tin lấy ra lá thư do đích thân Tần Vương viết, hai tay dâng lên cho Lý Kiến Thành:
- Đầy là thư do đích thân Tần Vương viết, mời Thái tử Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành nhận lấy bức thư, đọc qua một lần. Trong thư, Lý Thế Dân nói y còn hai mươi ngàn quân đội. Nếu bốn mươi ngàn đại quân từ kinh thành có thể đến viện trợ, vậy y còn có thể đánh với quân Tùy một trận nữa, vẫn còn cơ hội giành thắng lợi, hy vọng mình có thể thuyết phục phụ hoàng xuất binh trợ giúp y.
Phong thư này khiến Lý Kiến Thành nao nao, chẳng lẽ Tần Vương không nhận được tin tức phụ hoàng bệnh tình nguy kịch hay sao? Y đem thư đưa cho Sài Thiệu, nói với thị vệ:
- Dẫn người đưa tin đi, thưởng cho y năm mươi quan tiền.
- Đa tạ Điện hạ ban thưởng!
Sau khi lính báo tin đi xuống, Lý Kiến Thành hỏi Sài Thiệu:
- Chẳng lẽ Tần Vương không nhận được tin tức bệnh tình phụ hoàng đang nguy kịch sao?
Vẻ mặt Sài Thiệu cũng u ám như y. Huyền Bá chết, Thiển Thủy Nguyên binh bại, điều này khiến cho lòng y vô cùng khó chịu. Một lúc lâu sau, y mới thở dài nói:
- Lấy sự sốt ruột sắp không chịu nổi của Tề Vương, làm sao y lại không nói cho Thế Dân. Hẳn là Thế Dân nhìn ra ý đồ của Tề Vương, có lẽ cũng là tình thế khẩn cấp, y chẳng quan tâm đến việc hồi kinh. Điện hạ, xem ra Tần Vương vẫn không cam lòng, còn muốn tái chiến.
Lúc này, Vương Khuê bên cạnh hưng phấn nói:
- Điện hạ, có lẽ đây là một cơ hội tốt nhất để cướp lấy binh quyền của Tề Vương.
Lý Kiến Thành ngẩn ra:
- Ngươi nói là ta tự mình lãnh binh đi viện trợ Tần Vương sao?
Vương Khuê gật gật đầu:
- Chính là như vậy. Điện hạ có thể hướng Thánh thượng xin lệnh, suất quân đi viện trợ Tần Vương. Cho dù Thánh thượng chỉ cấp cho Điện hạ một nửa quân đội, chúng ta còn có cơ hội lật đổ Tề Vương. Chờ sau khi chúng ta dùng thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết loạn Tề Vương, sau đó động viên dân chúng Trường An ủng hộ quân Đường. Lúc đó, có lẽ còn có thể động viên được mấy chục ngàn quân đội.
Lý Kiến Thành chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lại nhìn về phía Sài Thiệu. Sài Thiệu cắn răng nói:
- Điện hạ, chuyện đã tới nước này, chỉ có dùng biện pháp không tưởng mới có thể làm được những việc phi thường.
Rốt cục Lý Kiến Thành cũng gật đầu:
- Tốt! Ta đây phải đi tìm phụ hoàng.
Bên ngoài điện Dưỡng Tâm của cung Thái Cực, Lý Kiến Thành một thân một mình đứng dưới bậc thang. Y đã đứng được gần nửa canh giờ nhưng trong điện lại không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này, Lý Kiến Thành rốt cuộc không kìm nổi, bước lên bậc thang tiến về phía cửa điện. Mới vừa đi tới cửa đại điện, vài tên thị vệ tiến đến cản y lại.
- Điện hạ, Thánh thượng đang nghỉ ngơi, xin ngài không nên quấy rầy.
- Nhưng ta có đại sự khẩn cấp, các ngươi để ta vào!
Lý Kiến Thành tức giận, ánh mắc sắc bén nhìn chằm chằm đám thị vệ.
Nhưng đám thị vệ vẫn bất động như cũ, dùng trường kích ngăn đường đi của Lý Kiến Thành lại, tái diễn ngữ điệu lạnh như băng:
- Thánh thượng đang nghỉ ngơi, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy.
Lý Kiến Thành tức giận giậm chân một cái, xoay người đi xuống bậc thang, trong lòng vô cùng lo âu nhưng lại không thể làm gì. Y chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước bậc thang. Lúc này, Trần Thúc Đạt vội vàng chạy tới, y thấy Lý Kiến Thành còn chưa vào trong điện, kinh ngạc hỏi:
- Thánh thượng vẫn chưa tỉnh lại sao?
Lý Kiến Thành lắc đầu:
- Ta không biết tình hình trong điện thế nào cả.
Trần Thúc Đạt kéo Lý Kiến Thành qua một bên, thấp giọng nói:
- Ty chức mới nghe được một tin, một canh giờ trước, có hai trăm người áo đen từ của Kim Quang vào thành.
Lý Kiến Thành cả kinh, lập tức giận dữ nói:
- Đoàn Đức Thao dám làm như thế ư?
- Chỉ sợ đây không phải là ý của Đoàn Đức Thao, là người phía dưới bị Tề Vương mua chuộc. Tướng phòng vệ cửa Kim Quang là Dương Khiếu, dưới tay y có gần ngàn người, khẳng định còn có những người khác cũng bị mua chuộc. Ý của vi thần là…
Trần Thúc Đạt nhìn thoáng qua đám thị vệ, hạ thấp giọng nói:
- Có thể nào thị vệ trong cung cũng bị Tề Vương mua chuộc rồi không?
Lý Kiến Thành chắp tay sau lưng đi vài bước. Rất có khả năng này. Từ lúc y tiến vào nội cung đã rất khó khăn, nếu không phải y có quen biết một vài thị vệ, đến nội cung y cũng không vào được, nhưng đến điện Dưỡng Tâm vẫn bị ngăn cản. Bất kể y nói như thế nào cũng không được vào trong điện. Tình huống này từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
Đúng lúc này, một gã hoạn quan từ trong cung chạy ra. Người này họ Cố, ở trong cung cũng có chút địa vị. Y vừa nói vài câu, thị vệ liền để cho y đi ra. Lý Kiến Thành thấy y, tinh thần rung lên, lập tức đi ra đón:
- Phụ hoàng ta thế nào?
- Điện hạ, tình trạng của Thánh thượng có chút không ổn, vẫn chưa tỉnh lại.
- Ngự y đâu?
Lòng Lý Kiến Thành nóng như lửa đốt:
- Bọn họ có tới không?
- Vương ngự y và Trương ngự y đang châm cứu cho Thánh thượng, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Nhưng Thánh thượng có tỉnh lại hay không còn là vấn đề.
Lý Kiến Thành ngây dại, thời gian của phụ hoàng không còn nhiều lắm, điều này y đã sớm biết. Nhưng nếu không tỉnh lại, làm sao y có thể nắm được quân quyền?
Lúc này, Trần Thúc Đạt đi lên phía trước nói:
- Điện hạ, căn bản vẫn còn Tề Vương ở đó. Điện hạ và y nên nói chuyện một chút. Hi vọng Tề Vương có thể lấy đại cuộc làm trọng, phái binh đi viện trợ Tần Vương.
Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Nhóm Tướng quốc có thái độ gì?
- Tiêu Tướng quốc và Bùi Tướng quốc đều ủng hộ xuất binh. Tuy nhiên, Độc Cô Tướng quốc và Đậu Tướng quốc chưa tới Chính Sự Đường.
Lý Kiến Thành thở dài, xem ra Độc Cô gia và Đậu gia đều khoanh tay đứng nhìn, không còn ủng hộ triều Đường, con đường này không đi không được rồi. Bất đắc dĩ, y đành phải gật đầu:
- Được rồi! Bây giờ ta sẽ đi tìm y!
…
Không chỉ có Thái tử Lý Kiến Thành đi tìm Lý Nguyên Cát, hơn chục trọng thần của triều Đường do Tiêu Ly và Bùi Tịch cầm đầu cũng đã ở bên ngoài phủ Tề Vương. Bọn họ cũng đã nhận được tin tức Tần Vương bại trận ở Thiển Thủy Nguyên, đều đi tới phủ Tề Vương, yêu cầu Tề Vương xuất binh xuống phía nam trợ giúp quân Đường đã rút về huyện Tân Bình.
Có điều bọn họ không có đi vào phủ Tề Vương mà là bị ngăn ở ngoài cửa chính. Một gã hoạn quan hầu hạ Tề Vương cao giọng hô:
- Các vị đại thần, Tề Vương ngày đêm làm việc vất vả, hiện tại đã ngã bệnh. Bệnh tình rất nghiêm trọng, thật sự không có cách nào gặp mặt các vị, mong các vị thứ lỗi!
Hoạn quan vừa nói xong lập tức khiến cho các đại thần giận dữ. Tiêu Ly tiến lên tóm lấy ngực áo tên hoạn quan:
- Cái gì mà ngã bệnh? Chuyện ma quỷ gạt được ai? Nhanh bảo y đem quân quyền giao ra đây. Đó là quân đội của triều đình, không phải tư quân của y!
Hoạn quan sợ tới mức toát mồ hồi, vội vàng nói:
- Nô tài phải đi bẩm báo!
Tiêu Ly bỏ y ra, hoạn quan ù té chạy vào trong phủ, cửa chính lại đóng sầm lại, sau đó cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Không bao lâu sau, Lý Kiến Thành cũng đã đi tới phủ Tề Vương. Xe ngựa của y vừa dừng lại, các đại thần đều tiến lên nghênh tiếp.
- Như thế nào? Y không chịu gặp các vị sao?
Lý Kiến Thành cau mày nói.
Bùi Tịch lắc đầu:
- Tề Vương lấy cớ ngã bệnh, nhất định không chịu đi ra, cũng không chịu tỏ thái độ.
Tiêu Ly cũng lo lắng nói:
- Điện hạ, hiện tại chúng thần lo lắng nhất là tin này bị truyền ra ngoài. Nghe nói đã có bại binh trốn về đến đây rồi. Rất có thể ngày mai tin này sẽ loan truyền khắp thành, khi đó quân tâm dân tâm rung chuyển, vậy thì cực kì phiền toái.
Lý Kiến Thành gật gật đầu:
- Ta đến đàm phán với y. Bất kể thế nào cũng phải khiến y xuất binh.
Lúc này, sau khi hơn chục thị vệ Đông Cung gõ cửa ầm ỹ, Vương Thúc Bảo từ trong phủ đi ra. Chắc chắn là Tề Vương sẽ không ra mặt, mọi việc sẽ do y toàn quyền đại diện.
Vương Thúc Bảo được đám thị vệ dẫn tới trước xa giá Thái tử Lý Kiến Thành. Vương Thúc Bảo thi lễ:
- Tham kiến Thái tử Điện hạ!
Lý Kiến Thành lạnh lùng nhìn y một cái:
- Nói như vậy, Tề Vương không đồng ý ra mặt?
- Hồi bẩm Điện hạ, quả thật là Tề Vương bị cảm nhẹ. Ngài cũng rất lo lắng tình hình tuyền tuyến, cho nên ủy thác hạ thần đến thương nghị với Điện hạ và các vị đại thần, làm thế nào mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này?
Tâm niệm Lý Kiến Thành vừa chuyển, y bỗng nhiên hiểu được vì sao Tề Vương không chịu cho bọn họ vào phủ rồi. Hiện tại trong Vương phủ, chắc chắn đang tụ tập đủ mấy ngàn dũng sĩ do y chiêu mộ. Nếu để bọn họ vào phủ, việc Tề Vương mộ quân tư sẽ bại lộ. Tề Vương chỉ có thể giả bệnh, không cho bọn họ vào trong phủ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1080: Đại chiến Tùy Đường (22)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:
- Tề Vương đến tột cùng là bệnh thật hay giả bệnh ta cũng mặc kệ, ta chỉ muốn biết câu trả lời, rốt cuộc Tề Vương có xuất binh hay không?
Vương Thúc Bảo là người vô cùng khôn ngoan, chỉ có điều do nhân phẩm có chút thấp kém nên dần dần bị Lý Uyên vứt bỏ, y biết phải đối phó với cục diện trước mặt như thế nào cho tốt, không chút hoang mang nói:
- Điện hạ, lúc trước, khi Bệ hạ đem quân quyền của bốn mươi ngàn quân giao cho Tề Vương, người có nói rất rõ ràng. Bốn mươi ngàn quân này phụ trách bảo vệ xung quanh kinh thành, không cho phép tự tiện rời khỏi kinh thành một bước. Tề Vương Điện hạ cẩn tuân thánh ý, không dám phạm chút sai lầm. Hiện tại Thái tử Điện hạ yêu cầu quân đội ra khỏi thành đánh giặc, thần xin phép hỏi Điện hạ, rốt cuộc là ý chỉ của Thánh thượng lớn, hay ý chỉ của Điện hạ lớn?
- Ngươi …
Lý Kiến Thành thấy gã nói chuyện không chút khách khí, trong lòng tức giận. Cuối cùng y cũng nhịn được sự tức giận xuống, bình tĩnh nói:
- Tần Vương ở Thiển Thủy Nguyên thất lợi, hiện giờ rất cần có viện quân. Hiện tại quân đội cao cấp của Đại Đường chỉ còn lại bốn mươi ngàn quân này là có thể điều động. Hy vọng Tề Vương có thể lấy đại cục làm trọng. Lấy đại cục làm trọng.
- Điện hạ, lời vừa nói khiến thần thấy ngạc nhiên. Quân đội Tần Vương bất lợi, cần viện quân, cái đó thần có thể hiểu được. Nhưng quân đội thủ thành chẳng lẽ cũng không phải là lấy đại cục làm trọng sao? Hiện tại khắp Quan Trung, nơi nào mà không có nguy cơ. Hôm trước quân đội của Trình Giảo Kim còn xuất hiện ở Bá Thượng, mười lăm ngàn đại quân đã chiếm lĩnh Quan Đông, nhằm hướng Trường An xuất phát. Nếu Tề Vương đem đội quân kia điều ra khỏi thành, Trường An phải làm sao bây giờ? Bây giờ là Trường An trọng yếu, hay huyện Tân Bình trọng yếu? Thần thấy lúc này Tần Vương hẳn nên rút toàn bộ quân đội về Trường An, đấy mới là lấy đại cục làm trọng.
…
Ngươi của hai bên tranh luận một hồi, cuối cùng giải tán trong không vui. Tề Vương Lý Nguyên Cát nhất định không chịu phái binh ra, vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải trở về Đông cung. Trên xa giá, Lý Kiến Thành tâm trạng nặng nề, y đang suy nghĩ đối sách cuối cùng. Mặc dù có một số việc y không muốn đối mặt, cũng không muốn lo lắng, nhưng hiện giờ, nguy cơ ngày càng sâu, thời gian cũng ngày càng cấp bách, y cũng không có lựa chọn nào khác.
Có lẽ Tần Vương hồi kinh mới là giải pháp cuối cùng để giải quyết nguy cơ, để Tần Vương đối phó Nguyên Cát. Tuy nhiên, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng này, y còn cần làm một chuyện, y cần đi thăm hỏi Ngự lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức. Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành lập tức ra lệnh:
- Đi Hoàng thành!
…
Huyện Tân Bình cách Thiển Thủy Nguyên khoảng chừng tám mươi dặm, là một cái huyện thành ở phía nam Thiển Thủy Nguyên. Từ sau khi thất bại ở Thiển Thủy Nguyên, Lý Thế Dân dẫn tàn quân lùi về đến chỗ này, chỉnh đốn bại binh, chỉ còn lại có hơn mười bảy ngàn người, quân đội đã tổn thất hơn phân nửa. Quan trọng hơn là, lương thực và quân tư của quân Đường hầu như đã bị đánh mất hoàn toàn. Lương thực tồn trữ của huyện Tân Bình chỉ đủ cho quân Đường ăn trong bốn ngày.
Nói cách khác, trong vòng ba ngày tới, nếu lương thực không thể kịp thời đưa đến huyện Tân Bình, vậy thì cho dù quân Tùy không xuôi nam, quân Đường cũng không thể không rút khỏi huyện Tân Binh, trở về Trường An.
Trong màn đêm, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đứng trên trường thành chậm rãi đi tới, suy nghĩ thật sâu. Y đang suy nghĩ về tương lai Đại Đường, suy nghĩ về vận mệnh của mình. Thật ra, trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ rõ ràng, từ sau khi thất bại ở Kinh Tương, định mệnh diệt vong của Đại Đường đã được xác định. Hán Trung bị quân Tùy công chiếm, thời khắc diệt vong sắp sửa xảy ra.
Đại thế đã định. Lúc này, cho dù quân Đường có giành được một trận thắng lợi, cũng không cải biến được vận mệnh thất bại cuối cùng. Trong lòng Lý Thế Dân tràn đầy chua xót. Nếu như Dương Nguyên Khánh không xuất hiện, chỉ cần triều Tùy diệt vong, như vậy, đối với triều Đường mà nói, bất kể là Tiết Cử, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đậu Kiến Đức hay Lý Mật, Vương Thế Sung, Tiêu Tiển, tiêu diệt bọn họ là việc không quá khó khăn. Bởi vì đám quân phiệt cát cứ này không có căn cơ, không chiếm được sự ủng hộ của các loại thế lực quý tộc kiểu như quý tộc Quan Lũng, bọn họ nhất định không thể tồn tại lâu dài.
Nhưng việc Dương Nguyên Khánh thành lập tân triều Tùy lại khác. Y không chỉ chiếm được sự ủng hộ của các thế lực triều Tùy cũ, còn chiếm được sự ủng hộ của thế lực quý tộc Sơn Đông. Đúng là nhờ có những thế lực này ủng hộ, mới khiến cho tân triều Tùy đứng vững vàng ở Hà Đông, Hà Bắc, từng bước từng bước nuốt lấy thiên hạ.
Mà triều Đường, thành cũng do quý tộc Quan Lũng, bại cũng do quý tộc Quan Lũng. Nếu không phải quý tộc Quan Lũng khống chế lượng lớn đất đai, nếu triều Đường có thể thuận lợi thi hành lệnh quân điền, quân Đường cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như ngày hôm nay.
- Điện hạ còn muốn đánh với quân Tùy một trận nữa sao?
Chẳng biết từ lúc nào, Phòng Huyền Linh đã xuất hiện sau lưng y.
Lý Thế Dân gật gật đầu, thở dài nói:
- Gặp thất bại liên tiếp như vậy, thật không cam lòng!
- Hiện tại thần cảm thấy người nên buông tay.
Phòng Huyền Linh hạ giọng nói.
Một lúc lâu sau Lý Thế Dân không nói gì. Y trầm mặc ngắm nhìn bóng đêm. Bóng tối rất sâu, rất đen, khiến y không thể nhìn thấy điểm cuối.
- Điện hạ còn tính toán trở về Trường An sao?
Phòng Huyền Linh hỏi rất kín đáo.
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:
- Nói thật, ta cũng không biết nữa.
Y chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng:
- Cho dù đoạt vị thành công, nhưng khi trở thành vua mất nước, vậy thì có ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, một gã kỵ binh báo tin khẩn cấp chạy tới, một lát sau đã đến dưới chân thành hô to:
- Ta được Thái tử Điện hạ phái ra truyền tin khẩn cấp đến Tần Vương. Mau mau mở cửa!
Không bao lâu sau, mấy tên lính đem tên lính báo tin lên đầu thành, đi đến trước mặt Lý Thế Dân. Tên lính báo tin lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Lý Thế Dân:
- Thái tử Điện hạ có thư tín khẩn cấp, mời Tần Vương xem.
Lý Thế Dân tiếp nhận thư tín, mở ra. Một gã thân binh đốt đuốc lên, chiếu sáng thư tín. Lý Thế Dân nhìn qua một lần, trên mặt không ngăn được một nụ cười lạnh. Chuyện đã đến nước này, Tề Vương vẫn nắm chặt quân quyền không buông, xem ra y rất hy vọng mình sẽ hồi kinh. Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho y.
Lý Thế Dân không chút nghi ngờ, lập tức hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân tập kết, lập tức trở về Trường An.
Sau khi cuộc chiến ở Thiển Thủy Nguyên kết thúc, Dương Nguyên Khánh cũng không lập tức chỉ huy quân đội xuôi nam mà để toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày. Hắn biết rõ Trường An đang phát sinh nội chiến.
Nếu quân Tùy bức bách quá chặt, ngược lại sẽ khiến cho ba huynh đệ đồng lòng ngăn địch. Nếu thả lỏng một chút, như vậy nội chiến giữa bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ. Cứ như vậy, hắn cuối cùng cướp lấy Trường An, cũng không gặp phải trắc trở quá lớn.
Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng thế cục hiện tại. Bắc tuyến có một trăm ngàn đại quân, đông tuyến có mười lăm ngàn đại quân, còn có một trăm ngàn đại quân Tùy ở tây tuyến cũng đã đột phá Đại Chấn Quan, giết vào quận Phù Phong, hướng Trường An xuất phát, còn có năm mươi ngàn quân Tùy ở nam tuyến, sau khi chỉnh biên xong cũng đã phong tỏa toàn bộ thông đạo xuôi nam. Sắp có ba trăm năm mươi ngàn đại quân bao vây Trường An, mặc kệ quân Đường gây sức ép thế nào, đại thế cũng đã mất.
Lúc này, đại doanh quân Tùy cũng đã rời khỏi Thiển Thủy Nguyên, chậm rãi di chuyển dọc theo sông Kính Thủy xuôi nam, cuối cùng trú đóng ở một thung lũng nằm giữa đồng trống, cách huyện Tân Bình ước chừng mười lăm dặm.
Vào lúc canh hai, khi Dương Nguyên Khánh vừa đi vào giấc ngủ thì bị thân binh đánh thức:
- Điện hạ! Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh ngồi dậy hỏi:
- Chuyện gì?
- Thám báo truyền đến tin tình báo, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút về hướng nam. Ngưu Tướng quân xin chỉ thị của Điện hạ, có muốn tập kết quân đội hay không?
Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra lều lớn liền thấy Ngưu Tiến Đạt và vài tên thám báo đang đứng ở ngoài trướng vải chờ mệnh lệnh. Thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, Ngưu Tiến Đạt lập tức tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Điện hạ, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút lui, chúng ta có truy kích hay không?
Dương Nguyên Khánh híp mắt nhìn đen kịt bầu trời đêm, hắn dứt khoát hạ lệnh:
- Lập tức tập kết bốn mươi ngàn kỵ binh, suốt đêm truy kích quân Đường!
Mệnh lệnh được ban ra, một khắc đồng hồ sau (15 phút), bốn mươi ngàn kỵ binh nhanh chóng tập kết. Dương Nguyên Khánh tự mình thống lĩnh bốn mươi ngàn thiết kỵ binh, lao ra khỏi đại doanh, dọc theo đường lớn rộng mở, nhằm thẳng hướng nam lao nhanh. Mặt đất chấn động, khí thế hào hung, tiếng vó ngựa như sấm rền truyền xa đến vài dặm.
Lý Thế Dân suất lĩnh quân đội rời khỏi huyện Tân Bình đã được bốn mươi dặm, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn. Lúc này, vài tên thám báo chạy gấp tới, hoảng sợ vạn phần, vội vàng bẩm báo:
- Điện hạ, kỵ binh quân Tùy giết đến rồi!
Lý Thế Dân chấn động, quay đầu nhìn về hướng bắc, chỉ thấy ở phương bắc là một mảnh mờ mịt, khói bụi tràn ngập che lấp ánh trăng.
Rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung lên, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên ở phương bắc. Quân Đường hoảng sợ hô to:
- Quân Tùy đến rồi!
Lý Thế Dân lớn tiếng quát:
- Không được bối rối, bày trận!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1081: Đại chiến Tùy Đường (23)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Y múa may lang nha sóc, vọt tới trước đội bộ binh hô to:
- Cung binh chuẩn bị, trường mâu quân áp trận!
Trong lúc bối rối, quân Đường gấp gáp bày trận, từng hàng cung thủ giương cung lắp tên, nhắm ngay kỵ binh quân Tùy đang từ hướng bắc đánh tới. Ở phía sau cung binh, sáu ngàn trường mâu quân trong lúc hỗn loạn bày trận. Trong lúc trời tối, thủy chung quân dung khó có thể chỉnh tề giống như ban ngày được.
Quân Tùy đã giết đến khoảng cách ngoài hai dặm. Dương Nguyên Khánh nhìn đội quân Đường đen nhánh ở phía xa, hắn cảm thấy đối phương đã bày xong trận hình.
Hắn lập tức hô lớn:
- Chia ra ba đường, hai cánh trái phải xuất kích!
Trong tiếng trống trận ầm ầm, bốn mươi ngàn kỵ binh chia ra ba đường, Dương Nguy và La Sĩ Tín đem mười ngàn kỵ binh chia làm hai cánh trái phải. Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn hai mươi ngàn trung quân. Ba đường kỵ binh giống như một mũi kéo sắc bén, khí thế như sấm vang chớp giật lao thẳng về phía quân Đường.
- Bắn!
Lý Thế Dân hô to một tiếng.
Ba ngàn cung binh buông cung, loạn tiễn bắn ra, mưa tên dày đặc bay thẳng về phía kỵ binh quân Tùy. Kỵ binh quân Tùy đã giết đến khoảng cách ngoài trăm bước, bọn họ giơ cao tấm chắn, nghênh đón mưa tên, xông nhanh tới. Mặc dù không ngừng có binh lính bị trúng tên ngã xuống, nhưng thương vong không chút ảnh hưởng đến vạn mã lao nhanh.
Mắt thấy kỵ binh quân Tùy đã giết đến trước mặt, cung binh rơi vào một mảnh hỗn loạn, quay đầu về phía sau chạy trốn. Ở phía sau là mấy ngàn trường mâu binh.
“Oanh!” một tiếng thật lớn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc vang lên đầy trời. Kỵ binh quân Tùy chồm chồm như sóng biển giết vào trong đội hình trường mâu binh, tạo ra một lỗ thủng máu thịt dài chừng mười trượng. Đội kỵ binh giết vào trong trận trường mâu binh, hai quân hỗn chiến tại chỗ.
Mà lúc đó, mười ngàn kỵ binh do La Sĩ Tín suất lĩnh ở cánh phải thì gặp phải bốn ngàn Huyền Giáp khinh kỵ binh của Uất Trì Cung ngăn cản. Hai đội kỵ binh sắc bén triểu khai trận đánh đêm trước nay chưa từng có trên một cánh đồng bát ngát. Chiến mã lao nhanh, binh khí va chạm, không ngừng có binh lính kêu lên thảm thiết rồi ngã khỏi ngựa.
Mà đội kỵ binh do Dương Nguy suất lĩnh ở cánh trái thì bao bọc bên cạnh cung binh và trường mâu binh. Thế lực hai bên cách xa, quân Tùy lấy bốn mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ sắc bén đánh với mười tám ngàn quân Đường, nhân số đối phương gấp hai lần. Sau nửa canh giờ giao chiến, quân Đường dần dần không ngăn cản được nữa rồi.
Chủ tướng trường mâu binh là Hầu Quân Tập, y gấp đến độ la to, huy động chiến đao tự mình chiến đấu với kỵ binh quân Tùy, rất hăng hái. Y một thân võ nghệ cao cường, liến tiếp chém ngã chín tên kỵ binh quân Tùy.
Hầu Quân Tập hét lớn một tiếng, huy động chiến đao bổ vào gáy một gã Giáo úy quân Tùy. Mắt thấy sắp bổ trúng tướng địch, đúng lúc này, một mũi tên sắt từ trước mặt bay thẳng đến, nhanh như chớp giật. Lúc Hầu Quân Tập phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi, y quát to một tiếng, mũi tên sắt xuyên qua cổ họng của y. Hầu Quân Tập xoay người ngã khỏi ngựa, chết trong loạn quân.
Ngoài trăm bước, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng thu cung tên lại, ánh mắt lại chuyển hướng về chỗ quân Đường dày đặc nhất. Bằng trực giác và kinh nghiệm của y, nhất định Lý Thế Dân ở chỗ đó.
Dương Nguyên Khánh quát lớn:
- Truyền lệnh ba quân, người bắt sống Lý Thế Dân, thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng quan ba cấp.
Dưới trọng thưởng, quân Tùy tấn công càng thêm điên cuồng, hết lần này đến lần khác giống như sóng biến tràn đến. Rốt cục quân Đường cũng không thể duy trì được nữa rồi, hiện tượng thất bại đã xuất hiện.
Lý Thế Dân được hơn trăm tên thân binh bảo vệ đã giao chiến với kỵ binh quân Tùy, chỉ có điều y đã thay đổi mũ sắt, mặc áo choàng, trong bóng đêm, kỵ binh quân Tùy cũng không nhận ra y chính là Lý Thế Dân.
Đúng lúc này, Uất Trì Cung giết ra một đường máu, vọt tới trước mặt Lý Thế Dân hô to:
- Điện hạ, quân đội không duy trì được nữa rồi, sắp tan tác, mau cùng ty chức giết ra ngoài.
- Ta không đi!
Lý Thế Dân giết đỏ cả mắt rồi, hô lớn:
- Quân đội còn ta còn, quân đội mất ta mất!
Uất Trì Cung thấy Lý Thế Dân không chịu đi, lòng y nóng như lửa đốt, hướng chục thân binh ra ám hiệu. Nhóm thân binh nhận được ám hiệu, đồng loạt lao lên, nắm lấy cánh tay Lý Thế Dân, khống chế y rút chạy về hướng tây. Con đường ở phía nam đã bị đại quân Dương Nguy phá hỏng, chỉ có ở phía tây là có ít quân Tùy một chút.
Quân Đường ngăn cản không nổi bốn mươi ngàn kỵ binh hùng mạnh của quân Tùy tấn công, rốt cuộc hỏng mất rồi, tiếng kêu rên vang vọng khắp vùng quê. Quân Đường ở tại bình nguyên kêu khóc thảm thiết, bỏ chạy tứ tán.
Hơn chục con chiến mã hăng hái, Lý Thế Dân bị Uất Trì Cung gắt gao đặt trên một con chiến mã, giãy dụa không buông. Lúc này, nước mắt của y mãnh liệt trào ra, rốt cuộc khóc thất thanh. Vương triều Đường bị diệt rồi.
Trong bóng đêm, Uất Trì Cung và hơn hai chục thân binh bảo vệ Lý Thế Dân, trong lúc hỗn loạn giết ra một con đường máu, hướng phía tây chạy trốn, rất nhanh liền biến mất trong bong đêm.
…
Mặc dù triều đình vẫn luôn dấu diếm, nhưng việc Tần Vương toàn quân bị diệt từ trong miệng bại binh trốn về nhanh chóng truyền khắp Trường An. Trong thành Trường An là một mảnh đại loạn. Bên dưới các cổng thành lớn chật ních dân chúng muốn chạy trốn, thoát khỏi Trường An. Nhưng hiện tại, thành Trường An đã đóng tất cả cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào ra khỏi thành, đoạn tuyệt hy vọng rời xa chiến loạn của dân chúng Trường An.
Cũng vì thế, các loại vật tư lớn nhỏ trong thành đều được dân chúng tranh nhau thu mua. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, một khi quân Tùy vây thành, tạo thành quãng ngày giằng co kéo dài, khi đó sẽ xuất hiện nạn đói nghiêm trọng. Giá lương thực sau một đêm tăng vọt, một ngàn đồng một đấu gạo. Mặc dù đắt như vậy, các cửa hàng lương thực ở Trường An đều trong một buổi chiều bị dân chúng tranh nhau mua không còn sót lại gì.
Không chỉ có lương thực, tất cả vật phẩm có thể ăn được đều bị dân chúng điên cuồng thu mua. Toàn bộ cửa hàng ở chợ Đô Hội và chợ Lợi Nhân đều đóng cửa, tửu quán cũng không tiếp tục kinh doanh, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều vắng tanh vắng ngắt. Trời mới tối, Kim Ngô Vệ đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm rồi, không cho bất cứ kẻ nào rời khỏi nhà ra ngoài đường.
Phường Diên Thọ, Dương Tuấn ngồi uống rượu một mình trong nhà giải buồn. Vốn hôm nay y định thừa dịp loạn lạc chạy ra khỏi thành, không ngờ cửa thành không mở, y không ra được, chỉ có thể trở về nhà mà thôi.
Dương Tuấn lo lắng an toàn của thê nhi, trong lòng rầu rĩ không vui. Vốn y là một quân cờ trọng yếu trong kế hoạch tranh đấu giữa Tần Vương và Thái tử, nhưng sau khi dị tâm của Tề Vương lộ ra, mâu thuẫn giữa Thái tử và Tần Vương được hòa giải, y cũng trở nên nhàn rỗi. Thái tử không có việc cũng sẽ không tìm y, dường như Trương Công Cẩn cho y vào trong quên lãng.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, trong lòng Dương Tuấn khẩn trương một chút. Vào thời điểm mẫn cảm này, ai sẽ đến tìm mình? Trong lòng y rất khẩn trương, vội đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi đến trong viện, y không ngờ lại nhìn thấy một bóng đen đang trèo tường vào.
- Là ai?
Dương Tuấn phẫn nộ quát lên.
- Đại ca, là đệ!
Bóng đen đó đúng là huynh đệ Dương Vanh của y, điều này khiến cho Dương Tuấn không khỏi ngây ngẩn cả người. Gã đệ đệ này của y vì trốn một khoản nợ đã mất tích hơn một tháng nay, y còn tưởng nó đã chạy trốn tới Thái Nguyên, không nghĩ rằng nó vẫn còn ở Trường An.
- Trong khoảng thời gian này ngươi ở chỗ nào?
- Đại ca, vào nhà rồi nói chuyện sau! Xảy ra chuyện lớn rồi.
Dương Tuấn gật gật đầu, mang theo Dương Vanh vào thư phòng. Y thấy Dương Vanh mặc một bộ quần áo đen, cách ăn mặc giống của đám bình dân, không khỏi kì quái hỏi:
- Bên ngoài tuần tra nghiêm mật như vậy, sao đệ có thể đi lại trên phố?
Dương Vanh lấy ra một cái ngân bài, đặt lên bàn, đắc ý nói:
- Có mặt ngân bài này, trên đường không ai dám làm khó dễ đệ.
Dương Tuấn cầm mặt ngân bài nhìn thoáng qua, không ngờ ở trên đó có khắc ba chữ “Tề Vương lệnh”, y lập tức hoảng sợ:
- Đệ… tại sao đệ lại có “Tề Vương lệnh”?
- Không dối gạt đại ca, đệ được Tề Vương thu nạp rồi, là Kiêu vệ phó thủ lĩnh dưới tay ngài.
- Tề Vương thu nạp đệ làm cái gì?
Dương Tuấn càng thêm không hiểu.
- Hừ! Còn không phải là vì Dương Nguyên Khánh. Bởi vì đệ là nhị ca Dương Nguyên Khánh, Tề Vương liền cho là đệ hữu dụng, đem thu nạp đệ vào trong phủ của y. Hiện tại đệ mới biết, là đã tiến vào vũng bùn rồi.
Nói tới đây, Dương Vanh lại lấy ra một mặt ngân bài giống như vậy, đưa cho Dương Tuấn, khẩn trương nói:
- Đại ca mau rời khỏi căn nhà này. Đêm nay Tề Vương muốn động thu, đệ thấy trên danh sách thủ tiêu của y có tên đại ca. Cầm mặt ngân bài này có thể trốn sang các phường khác.
Dương Tuấn cả kinh:
- Đệ nói là đêm nay Tề Vương muốn động thủ?
Dương Vanh hạ giọng nói:
- Chắc đại ca còn không biết, Thánh thượng băng hà rồi! Cái gọi là hôn mê bất tỉnh đều là gạt người thôi. Tề Vương mua được ngự y, giấu diếm chân tướng, vẫn là muốn dụ Tần Vương trở về. Nhưng hiện tại Tần Vương tung tích không rõ, Tề Vương liền quyết định đêm nay động thủ.
Nói xong, Dương Vanh đứng lên:
- Đệ phải trở về, đi lâu quá Tề Vương sẽ hoài nghi.
Dương Vanh vội vàng đi rồi, sắc mặt Dương Tuấn trở nên ác liệt vô cùng. Không được! Mình nhất định phải đem chuyện này nói cho Thái tử biết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1082: Đại chiến Tùy Đường (24)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1082: Đại chiến Tùy Đường (24)
Thành Trường An đã cấm đi lại ban đêm. Khắp nơi đều có đám binh lính thuộc Kim Ngô Vệ, tay cầm gậy đồng đi lại tuần tra. Bất luận là ai cùng không cho phép đi lại trên đường cái. Nhưng đường thuộc phường thị không cấm. Có thể tùy ý đi lại.
Dương Tuân cưỡi ngựa rời khói phường Diên Thọ. Nhăm hướng Hoàng cung mà đi. Nhưng y vừa ra khỏi cửa phướng không xa lắm. Lập tức có một đội lính Kim - Ngô Vệ hiện ra ngăn cản.
Bởi vì Dương Tuấn đang mặc quan phục nên binh lính Kim Ngô Vệ không lập tức bắt y lại. Gã Giáo úy cầm đầu lạnh lùng nói:
-Mặc kệ là ai. Trái với lệnh cấm đi lại ban đêm đều bị bắt giữ. Cho dù là Tướng quốc đương triều cùng nhất định phái trờ về tư phủ.
Dương Tuấn lấy ngân bài ra, đưa cho Giáo úy:
-Ta có thứ này. Không thể thông hành sao?
Giáo Úy cầm lấy “Tề Vương lệnh” chạy vội đi hói ý kiến, không bao lâu sau liền trờ về, khoát tay nói:
-Ngài đi đi!
Bọn lính dẹp sang hai bên mờ ra một con đường. Dương Tuấn giục ngựa chạv về hường bắc. Liên tiếp vượt qua ba lượt kiểm tra, mồi lần cũng phái đi xác nhận, ước chừng hao phí gần một canh giờ mới đến được Đông cung. Trước Đông cung cũng được canh phòng nghiêm mật. Ba ngàn Vũ lâm quân bảo vệ Đông cung một cách nghiêm mật. Bên trong Đông cung; hai người Tiết Vạn Quân và La Thành đem ba trăm thị vệ canh phòng nơi ở của Lý Kiến Thành, trước điện Hiển Đức.
Dương Tuấn có lệnh bài đặc biệt có thể ra vào Đông cung; một đường thông suốt, rất nhanh đã đi tới trước bậc thang điện Hiển Đức nhung giữa đường lại bị La Thành ngăn lại. Mặc dù La Nghệ đầu hàng quân Tùy ờ Hán Trung nhưng La Thành không bị phụ thân liên lụy. Lý Kiến Thành vẫn tín nhiệm y như cũ. Vẫn bô nhiệm y làm Lang tướng Thị vệ, cùng với Tiết Vạn Quân trờ thành hai viên Đại tướng hộ vệ Lý Kiến Thành.
-Dương tẩy mã muốn gặp Thái tử sao?
La Thành chắp thủ. Rất thành khẩn nói:
-Bây giờ là thời khắc vô cùng nhạy cảm. Không thể tùy tiện gặp Thái tử.
Dương Tuấn vội vàng nói:
-Sự tinh vô cùng trọng đại, ta nhất định phải gặp Thái tử. Có đại sự khẩn cấp cần bẩm báo với Thái tử.
-Xin đợi!
La Thành vội vàng đi vào bẩm báo. Khôngbao lâu sau đã trờ lại, chắp tay nói:
-Điện hạ mời Dương tẩy mã vào gặp.
Dương Tuấn vội vào tiến vào điện Hiển Đức. Lúc này. Đèn đuốc trong điện Hiển Đức sáng trương; không chi có Thái tử Lý Kiến Thành ờ đó. Còn có ba mươi mấy vị trọng thần trung thành với Lý Kiến Thành, thậm chí còn có kẻ từng kết thù với Lý Kiến Thành là Bùi Tịch. Vì sự kiện Tề Vương nên y cùng đi với Lý Kiến Thành.
Các đại thần là được Lý Kiến Thành đưa đến Đông cung để tránh né khả năng phát sinh tai nạn. Cuối cùng Lý Kiến Thành và Vũ lâm Đại tướng quân Trường Tôn Thuận Đức đã đạt được thỏa hiệp. Mặc dù Trường Tôn Thuận Đức không nghe theo sự điều khiển của Lý Kiến Thành, nhưng xuất phát từ chức trách. Trường Tôn Thuận Đức vẫn đáp ứng phái ra ba ngàn quân đội bảo vệ Đông cung. Cái này biểu lộ lập trường trung lập của Trường Tôn Thuận Đức. Không ủng hộ binh biến.
Cứ như vậy, trong Đông cung trở nên tương đối an toàn. Lý Kiến Thành liền đem các đại thần tâm phúc của y đến Đông cung đê được báo vệ.
Trong thư phòng. Sài Thiệu, Vương Khuê và vài vị đại thần đang cùng Lý Kiến Thành thảo luận đối sách. Quân đội Tần Vương cuối cùng cũng bị toàn diệt khiến cho tâm trạng bọn họ đều rất nặng nề. Nhưng vào lúc này; Tề Vương Lý Nguyên Cát vẫn đi ngược lại lợi ích cùa triều đinh như cũ. Phát rồ phát dại quyết phải đoạt vị đăng cơ. Đồng dạng khơi dậy sự phẫn nộ của các đại thần.
Hiện tại bọn họ cùng không phái vì bảo vệ Vương triều Đường; mà là vi giữ gìn sự tôn nghiêm cuối của triều Đường.
Lý Kiến Thành cũng có một loại trực giác, nếu quân Đường đã bị đánh tan tành, như vậy Tề Vương cùng sẽ không chờ đợi Tần Vương vào thành. Trong hai neày tới. Rất có khả năng y sẽ hành động; điều nàv khiến cho nội tâm Lý Kiến Thành vô cùng khân trương.
Lúc này, có hoạn quan bẩm báo:
-Điện hạ, Dương tẩy mã đến rồi!
-Cho y vào!
Trong số ba mươi mấy vị đại thần được Dương Nguyên Khánh đưa vào Đòng cung không có Dương Tuấn, điều này đã nói lên thái độ của Lý Kiến Thành vói Dương Tuấn, đà đem y loại bỏ khỏi đội ngũ tâm phúc của minh. Cùng nói lên rằng Lý Kiến Thành không còn tín nhiệm Dương Tuấn nữa. Tuy nhiên Dương Tuấn cùng khỏng biết, ba mươi mấy vị đại thần đều ờ trong hậu điện. Y từ tiền điện tiến vào, không nhìn thấy những vị đại thần này. Nếu nhìn thấy, khẳng định tâm tư của y sẽ vô cùng phức tạp.
Dương Tuấn bước nhanh vào thư phòri2; khom người thi lễ:
-Vi thần Dương Tuấn tham kiến Điện hạ!
-Dương tẩy mã miễn lễ!
-Tạ Điện hạ!
Dương Tuấn vừa mới ngẩng mặt lên. Sài Thiệu ờ bên cạnh cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:
-Bên ngoài quân đội tuần tra nghiêm mật, sao Dương tẩy mã có thể đến đây?
Nhìn Lý Kiến Thành, y cũng vô cùng kỳ quái nhìn Dương Tuấn. Y cũng muốn biết nguyên nhân, vì sao Dương Tuấn có thể đến đây?
Dương Tuấn thờ dài, bèn đem câu chuyện đệ đệ Dương Vanh tim đến y kể lại một lần. Nhưng lại che dấu tin tức Lý Uyên đã băng hà. Dương Tuấn cũng không biết việc này là thật hay giả, y không dám nói liều.
Nói xong. Y liền lấy ngân bài ra. Hai tay trình lên:
-Điện hạ. Đây chính là nguyên nhân thần có thể một đường xuyên qua các chốt tuần tra của Kim Ngô Vệ. Mời Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành tiếp nhận lệnh bài. Nhìn thoáng qua. Y lập tức biến đổi sắc mặt. Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ khẩn trương. Nếu Tề Vương đà hạ lệnh cấm đi lại ban đêm. Đoàn Đức Thao thi hành mệnh lệnh, điều này không có vấn đề. Vấn đề là Tề Vương lại có được đặc quyền thông hành. Lấy một cái “Tề Vương lệnh” liền có thể thoải mái đi lại. Vậy chăng phải đội tư binh của Tề Vương có thê tự do đi lại trong thành Trường An hay sao?
Điều này nói lên Đoàn Đức Thao đã đánh mất chính kiến, dần dẩn biến thành tay sai của Tề Vương rồi. Lý Kiến Thành lại hỏi:
-Huvnh đệ của ngươi nói tối nay Tề Vương muốn động thủ, là ám chi y muốn tấn công Đông cung sao?
-Điều này... Cụ thể phương án hành động ra sao thi huynh đệ của thần không được biết, y không phải là nhân vật trọng yếu. Tuy nhiên, căn cứ vào mệnh lệnh mà y nhận được, canh ba đêm nay, ba ngàn tư binh của Tề Vương toàn bộ xuất động. Hẳn là tấn công Đông cung.
Lý Kiến Thành gật gật đầu:
-Chuyện này ngươi làm rất khá. Đi xuống nghi ngơi trước đi!
-Tạ Điện hạ khích lệ. Vi thần cáo lui trước!
Dương Tuấn vừa mới đi xuống. Vương Khuê vốn luôn trầm mặc liền nói:
-Điện hạ. Sự tinh người này nói có chút kỳ quái.
-Kỳ quái gì?
Vương Khuê cười lạnh một tiếng:
-Điện hạ cho rằng cái loại người như Dương Vanh có khá năng nhin thấy danh sách giết người cơ mật của Tề Vương sao? Còn có cái “Tề Vương lệnh” này hoàn toàn được làm bằng bạc. Dựa theo cấp bậc phân phối, kim bài hẳn là do Tề Vương giữ, ngân bài hẳn là được trao cho một vài nhân vật trọng yếu. Hạng người như Dương Vanh, nhiều lắm là nhận được một cái lệnh đồng bài. Nhưng không ngờ y lại có thể lấy ra hai cái ngân bài. Còn rất phóng khoáng đưa cho Kỳ huynh một cái. Điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao?
Lý Kiến Thành gật gật đầu. Những điều Vương Khuê nói quả thật rất có đạo lý. Ánh mắt cùa y dừnợ lại trên người Vương Khuê:
-Vậy ý của ngươi là phải...
- Vi thần tạm thời phỏng đoán, đây thật ra là kế của Tề Vương, muốn mượn miệng của Dương Tuân đên nói cho Điện hạ một sự tinh.
Lý Kiến Thành nhướn mày. Không hiêu hỏi:
-Nhưng... Điều y muốn nói là gì? Không có ý nghĩa gì! Ta đương nhiên biết nếu không phái Tề Vương động thủ vào đêm ngy thì là đêm mai.
Sài Thiệu ờ bên cạnh vỗ tay một cái:
-Thần hiểu được!
Lý Kiến Thành và Vương Khuê cùng nhau hướng hắn nhìn lại, Sài Thiệu hừ một cái thật mạnh:
-Tề Vương hẳn là cố ý mượn việc Dương Vanh có thể thoải mái thông hành để chúng ta có những phán đoán sai lầm. Khiến chúng ta nghì là Đoàn Đức Thao đà theo phe Tề Vương.
Sài Thiệu nhặt “Tề Vương lệnh” lên. Lạnh lùng nói:
-Nếu thần đoán không sai, cái “Tề Vương lệnh” này hẳn phải có điều kiện. Nói không chừng; tổng cộng cũng chi có hai cái có thề thông hành, về phần tư binh trên đường phố vân vân, khẳng định là không cho phép.
-Sài Tướng quân nói đúng.
Vương Khuê bên cạnh cùng bổ sung:
-Tề Vương muốn xuống tay với Điện hạ cùng thật sự không dễ dàng. Đông cung có Vũ lâm quân canh gác nghiêm mật. Y căn bản là không vào được. Nếu y muốn dùng mãnh cường cường công thi sẽ dẫn tới càng nhiều Vũ lâm quân hơn nữa. Nếu vậy y làm sao có thể ra tay với Điện hạ? Chi có một biện pháp, chính là dụ Điện hạ ra khỏi Đông cung. Tỷ như là dụ vào cung chẳng hạn.
Lý Kiến Thành hiểu ra, gật gật đầu. Cùng nói tiếp:
-Cho nên Tề Vương lợi dụng Dương Tuấn đến truyền cho ta một tin tức. Đoàn Đức Thao đà đầu hàng Tê Vương; đê cho ta tin tưởng; Tề Vương sẽ dùng quân đội của Đoàn Đức Thao để phát động binh biến, để ta tin là y có thể dễ dàng điều quân tấn công Đông cung. Là thế phải không?
-Đúng là như thế!
Vừa dứt lời. Ngoài cửa có Thị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ. Trong cung có người khẩn cấp truyền tin đến!
Mấy người Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, phối hợp thật sự ăn ý nha!
Lý Kiến Thành bước nhanh đến đại điện, một gã hoạn quan đang lo lắng đi đi lại lại. Vừa thấv Lý Kiến Thành đến. Y nhào lên quỳ xuống đất khóc lớn:
-Điện hạ! Thánh thượng... Thánh thượng băng hà rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:52 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1083: Đại chiến Tùy Đường (25)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1083: Đại chiến Tùy Đường (25)
Mặc dù Lý Kiến Thành biết việc này có gan trá, nhưng tin tức tới đột ngột vẫn khiến cho lòng y đau đớn vạn phần, nước mắt đổ ra như suối, lập tức ngồi bệt trên bậc thang. Y bỗng nhiên che mặt, thất thanh khóc rống lên. Lúc này, mấy chục quan viên trong hậu điện nghe thấy, vội vàng chạy ra hỏi han. Vừa nghe nói là Thánh thượng đã bãng hà. Lập tức cùng nhau khóc lớn lên, một mảnh đau buồn bao phủ tiền điện của điện Hiển Đức.
Hoạn quan vừa khóc vừa nói:
-Thánh thượng băng hà, hậu cung không có người làm chủ. Long thể Thánh thượng đã lạnh, khẩn cầu Điện hạ đi xử lý hậu sự cho Thánh thượng.
Sài Thiệu gật sật đâu:
-Ngươi trở về đi, Điện hạ lập tức tới ngay.
Hoạn quan lau hai hàng nước mắt, hồi cung bẩm báo. Sài Thiệu và Vương Khuê vội vàng nâng Lý Kiến Thành dậy, đưa y đến thư phòng. Lúc này. Sài Thiệu thấp giọng nói:
-Điện hạ không cần phải thương tám. Tin này chắc chắn là giả, muốn lừa Điện hạ tiến cung. Rất có thể Thánh thượng vẫn còn sống.
Lý Kiến Thành thở dài:
-Mặc dù biết là kế của Tề Vương; nhưng nghe được tin tức này vẫn khiến cho ta cảm thấy đau buồn.
-Điện hạ, đây là lẽ thường tình của con người. Nhưng hiện tại không thể bi thương, nhất định phải thảo luận đối sách. Vi thần đề nghị, tương kế tựu kế.
Lý Kiến Thành bước nhanh đến bên địa đồ, nghiẻn cứu con đường tiến cung. Tề Vương sẽ mai phục ở chỗ nào để đối phó chính mình.
Lúc này, Vương Khuê dùng ngón tay chỉ vào cửa Huyền Vũ:
-Điện hạ. Tất nhiên là ở cửa Huyền Vũ!
-Vì sao?
-Nguyên nhân rất đơn giản. Một, cửa Huyền Vũ là con đường gần nhất để đi từ Đông cung đến nội cung. Lòng Điện hạ nóng như lửa đốt, khả năng đi qua cửa Huyền Vũ là rất lớn. Hai là, vườn thượng uyển ngoài cửa Huyền Vũ là nơi đóng quân của Vũ lâm quân, nếu như Điện hạ có được sự ủng hộ của một bộ phận Vũ lâm quân, khả năng Điện hạ đi bằng cửa Huyền Vũ càng lớn. Cho nên, vi thần gần như dám chắc rằng; phục binh sẽ giấu trong trong cửa Huyền Vũ, chờ Điện hạ vào cung. Chi cần Điện hạ đi vào cửa Huyền Vũ, bọn họ sẽ lập tức đóng cửa cung. Ngăn cản Vũ lâm quân ờ bên ngoài.
-Nhưng cửa Huyền Vũ cùng là nơi Vũ lâm quân trấn thủ, việc này giải thích thế nào?
Vương Khuê thờ dài:
- Điện hạ đã quên sao? Huynh trưởng Dương Ngạn Khanh của Tề Vương phi chính là Vũ lâm quân Lang tướng. Trong Vũ lâm quân, y là người mà Tề Vương có thê mua chuộc.
Lý Kiến Thành khoanh tay trầm tư thật lâu. Sau đó cắn răng nói:
- Đây là do y phát rồ, không để cho phụ hoàng chết già. Vậy cũng đừng trách ta lòng lang dạ sói.
Nói đến đây. Lý Kiên Thành xoay người nói với Sài Thiệu:
- Ngươi lập tức đên quân doanh Vũ lâm quân ờ Vườn thượng uyển, tìm Trưởng Tôn Thuận Đức. Nói cho y biết, phụ hoàng đã băng hà. Ta cũng cần nhận được sự ủng hộ cùa y.
Trước mắt Trưởng An tổng cộng có bốn chục ngàn quân phòng thủ, trong đó quân Vũ Lâm và Kim Ngô Vệ hai chục ngàn người! Kim Ngô Vệ là phụ trách thành Ngoại Khuếch và các nơi cửa thành, bình thường duy trì trật tự, thời chiến phòng ngự thành trên. Còn quân Vũ Lâm lại phòng ngự hoàng thành và hoàng cung. Mùa đỏng năm ngoái sau khi xảy ra sự kiện Dương Nguyên Khánh suất quân đánh lén Trưởng An, phòng ngự cung thành và hoàng thành đêu trở nên nghiêm ngặt dị thường.
Nhưng quân Vũ Lâm chi phụ trách xung quanh bên ngoài cung thành, bao gồm cung thành, một đoạn cửa thành tường thành. Nội cung lại không phải phạm vi quản hạt của quân Vũ Lâm, là do Thiên ngưu bị thân phụ trách an toàn. Nơi đóng quân của quân Vũ Lâm chính là vườn thượng uyển phía bắc cung thành, từng bị Dương Nguyên Khánh cho một mồi lửa thiêu rụi quân doanh và công sở, sau này được xây dựng lại.
Lúc này đại tướng quán quân Vũ Lâm Trưỡng Tôn Thuận Đức chính là tự minh ở trong công sở. Trưởng Tôn Thuận Đức là tộc đệ của Trưởng Tôn Thịnh, là một trong những nhân vật đại biểu của gia tộc Trưởng Tôn. Trung thành và tận tâm với Lý Uyên, cũng được tín nhiệm của Lý Uyên, phong y làm đại tướng quân quân Vũ Lâm.
Mặc dù năm ngoái Dương Nguyên Khánh suýt chút nữa công phá cung thành. Trưởng Tôn Thuận Đức có chút thất chức, nhưng Lý Uyên cùng không có trị tội y, còn tín nhiệm y có tăng. Làm Trưởng Tôn Thuận Đức vừa xấu hổ vừa cảm kích, càng thêm tận chức tận trách, cẩn trọng. Không dám chút nữa khinh nhờn.
Gần đây mâu thuẫn giữa Thái tử và Tề vương dần dần tăng cao, đã tới mức độ quyết chiến sinh tử. Trưởng Tôn Thuận Đức nắm giữ hai chục ngàn quân Vũ Lâm tỏ ra càng thêm quan trọng. Thái tử và Tề vương đều lần lượt tìm tới y, nhưng Trưởng Tôn Thuận Đức lại kiên trì trung lập. Chi trung thành với Lý Uyên.
Mặc dù thánh chỉ của Lý Uyên là bảo y nghe theo mệnh lệnh của Tề vương, nhưng Lý Kiên Thành nhân đức khoan dung, Lý Nguyên Cát lại hung ác tàn bạo. Trên tinh cảm y là thiên về Thái tử LÝ Kiến Thành, chi là thánh ý khó cãi. Y đành nghe theo mệnh lệnh của Tề vương. Mặc dù là vậy, nhưng Trưởng Tôn Thuận Đức chi chấp hành công vụ, điều lệnh riêng của Tê vương, y luôn hững hờ. Trước đó không lâu, Lý Kiến Thành hy vọng y có thể phái binh bảo vệ Đông cung, Trưởng Tôn Thuận Đức cho rằng đây là chức trách của y, liền không đê ý phản đối của Lý Nguyên Cát, phái ra ba ngàn - quân Vũ Lâm hộ vệ Đông cung.
Hai ngày nay, Trưởng Tôn Thuận Đức nhận được thủ hạ mật báo, Lang tướng quân hữu quân Vũ Lâm Dương Ngạn Khanh Trung và Tề vương có mấy lần tiếp xúc thân mật, thướng xuyên lui tới, Trưởng Tôn Thuận Đức liền sinh nghi ngờ. Dương Ngạc Khanh chính là huynh của Tê vương phi. Sẽ không phải vì Tê vương không thể lôi kéo sự trung thành của minh mà chuyển sang lôi kéo thuộc hạ mình chứ!
Thủ hạ Dương Ngạc Khanh có hai ngàn người, phụ trách phòng ngự Huyền Vũ môn, quyền lực cực kỳ quan trọng. Do Tần vương binh bại, Tề vương làm khó dễ càng ngày càng gần, trong lòng Trưởng Tôn Thuận Đức càng có chút lo lắng.
Trưởng Tôn Thuận Đức đang ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này ở cửa có thân binh thông báo:
-Đại tướng quân. Sài phò mã có chuyện cấp cầu kiến.
Trưởng Tôn Thuận Đức trong lòng ngẩn ra, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Y lập tức lệnh:
-Mới Sài phò mã vào!
Một lát, Sài Thiệu vội vàng đi vào phòng; giọng đau buồn nói:
-Trưởng Tôn đại tướng quân. Thánh Thượng....băng hà rồi!
Trương Tôn Thuận Đức kinh hãi ngây ra, lời nói từ trong miệng Sài Thiệu nói ra sẽ không có giả, y nhất thời quỳ xuống.... Buông tiếng khóc lớn:
-Bệ hạ!
Sài Thiệu liền vội vàng đỡ y, không kìm được bi thương nói:
-Đại tướng quân, bây giờ không phái lúc khóc, bây giờ tình thế nguy cấp. Thái tử sắp bị hại, Thái tủ Điện hạ cầu cứu Đại tướng quân!
Trưởng Tôn Thuận Đức lau nước mắt, gật đầu:
-Ta biết, ta sẽ toàn lực bảo vệ Thái tử an toàn, thánh Thượng đã mất, Thái tử chính là tân quân, ta nên trung thành với ngài ấy.
Đây là lời hứa của y với Lý Kiến Thành, một khi Lý Uyên băng hà, Lý Kiến Thành tự nhiên kế vị, Y sẽ trung thành với Lý Kiến Thành, mệnh lệnh của Lý Uyên truyền hạ cho y cũng liền mất đi hiệu lực. Nếu y đã hứa, tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa của mình.
Sài Thiệu vội vàng từ trong ngực lấy ra một ngọc phù lệnh của Lý Kiến Thành giao cho Trưởng Tồn Thuận Đức:
- Nếu Trưởng Tôn tướng quân nguyện trung thành tân quân, xin nhận lệnh này!
Trưởng Tôn Thuận Đức nhận lấy ngọc phù lệnh, đặt nó trên bàn, hai chân quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái:
-Thần Trưởng Tồn Thuận Đức nguyện trung thành tân quân, vạn chết không từ!
Sài Thiệu mừng rỡ trong lòng. Trưởng Tôn chịu trung thành, vậy bọn họ đại sự có thể thành, y vội vàng thấp giọng nói:
- Bây giờ Thái tử Điện hạ muốn vào cung xử lý hậu sự cho Thành Thượng, nhưng bọn ta nhận được tình báo, Tề vương đã bố trí mai phục ở trong Huyên Vũ môn, ý đồ muốn hàm hại Thái tử. Thái tử hy vọng đại tướng quân có thể giúp đờ bọn ta diệt trừ âm mưu của Tề vương.
Trưởng Tôn Thuận Đức hiểu ý của Lý Kiến Thành, y trầm ngâm một chút, gật đầu:
-Nếu ta đã trung thành tân quân, tự nhiên phân ưu giải nạn cho ngài ấy.
……
Trong cung thành do ba ngàn thị vệ bị thân phụ trách bào vệ an toàn, thủ lĩnh của thị vệ cung đình là tôn thất Lý Đạo Tông. Y được phong làm Lược dương quận công, sau khi Lý Uyên đăng cơ đảm nhiệm Tả thiên ngưu bị thân, bây giờ làm Thiên ngưu vệ tướng quân, nắm giữ ba ngàn thị vệ bị thân.
Lý Đạo Tồng tuổi tác xấp xi với Lý Nguyên Cát, vừa khoảng hai mươi tuồi, hai người từ nhò cùng lớn lên, quan hệ cực kỳ thân mật. Lần này Lý Nguyên Cát nắm quân gặp khó, nhận được ùng hộ của Lý Đạo Tông, làm Lý Nguyên Cát khống chế nội cung.
Lang tướng trấn thủ Huyền Vũ môn gọi là Dương Ngạc Khanh, là huynh trưởng của Tề vương phi, y cũng là tạo thuận lợi cho Lý Nguyên Cát. Y khồng chi cho phép Lý Nguyên Cát mang kiêu dũng tiến vào Huyền Vũ môn, đồng thời sau khi Thái tử vào Huyền Vũ môn, y nhanh chóng đóng chặt cửa Huyền Vũ, ngăn chặn chi viện của quân Vũ Lâm.
Nhưng bất kể là Lý Đạo Tồng và Thiên ngưu bị thân thị vệ hay là quân Vũ Lâm của Dương Ngạc Khanh, bọn họ đều tỏ ý rõ ràng, sẽ không tham gia phục kích Thái tử. Dù sao là Thái tử Đại Đường, họ không gánh vác nổi áp lực này.
Lúc này trong Huyền Vũ môn, hơn bốn trăm tên tinh nhuệ kiêu dũng đã mai phục xong. Bốn trăm người này là từ trong ba ngàn kiêu dũng tuyén chọn ra, mỗi người tướng mạo khôi ngô, võ công cao cường, do Lý Nguyên Cát đích thân suất quân, Chu Kiệt và Lý Đức Nhân làm tả hữu phó tướng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:53 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long