Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 107: Bạo lộ hành tung
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Phần Giang, Sơn Trang Vọng Nguyệt
Lý Hiếu Thành mới từ kinh thành chạy tới. Bởi vì y nhận được điện thoại của lão tứ Lý Hiếu Nghiệp gọi tới. Nói rằng đã có manh mối của hung thủ giết người của Lý gia lần trước. Chuyện lớn như vậy đương nhiên Lý Hiếu Thành không dám mặc kệ, liền cùng ngày chạy về Phần Giang.
- Anh cả, sau khi xem xét kỹ băng ghi hình, chúng ta đã phát hiện ra một người.
Lý Hiếu Nghiệp lấy một ảnh chụp đưa cho anh cả Lý Hiếu Thành.
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơmi, không có mặc áo khoác ngoài. Bả vai còn đeo một cái balo màu xanh nhạt. Phỏng chừng bức ảnh đã được xử lý qua, nên rất rõ ràng.
- Đã điều tra ra người này là ai chưa?
Vẻ mặt của Lý Hiếu Thành âm trầm, nhìn vào Lý Hiếu Nghiệp hỏi.
- Căn cứ vào điều tra và hỏi thăm, người này hẳn là nhân viên của Hồng Tường. Có người ngày đó nhìn thấy hắn đi vào tòa nhà Kim Thành. Mà tòa nhà Kim Thành chính thuộc về tập đoàn Hồng Hải. Sau đó người này đi lên tầng 12, là trụ sở của công ty trang phục Hồng Tường kiêm trụ sở công ty điện tử Hồng Tường, cũng thuộc tập đoàn Hồng Hải. Cho nên người thanh niên này có thể là nhân viên của công ty trang phục Hồng Tường hoặc là công ty điện tử Hồng Tường.
Lý Hiếu Nghiệp khẳng định nói.
- Nói như vậy, em đã tra ra tung tích của hắn rồi?
Lý Hiếu Thành nhìn Lý Hiếu Nghiệp hỏi. Trong lòng có chút bất mãn. Nếu như lời Lý Hiếu Nghiệp là thật, một người nhân viên bình thường như vậy, phải mất tận mấy tháng mới tìm ra, quả thực là quá kém.
- Đúng vậy, anh cả. Hiện tại chúng ta có thể khẳng định người này chính là nhân viên của công ty trang phục Hồng Tường, là phó phòng phòng tư vấn áo lót, Lâm Vân. Nhưng mấy tháng trước hắn đã bị điều đi Phụng Tân, hiện tại là người phụ trách Hồng Tường ở Phụng Tân.
Lý Hiếu Nghiệp đương nhiên nhìn ra sự bất mãn của anh cả, nhưng y cảm thấy như vậy đã là may mắn.
Nếu như dễ dàng tìm thấy nhân chứng như vậy, thì đã tìm được Lâm Vân lâu rồi. Vẫn là phải dựa vào mấy nhân chứng trên băng ghi hình. Lại mời những nhân chứng đó tới nhìn xem, mới xác định được. Mà tra được Lâm Vân ở tòa nhà Kim Thành chỉ là may mắn. Bởi vừa vặn có một người trong đó chứng kiến Lâm Vân đi vào tòa nhà Kim Thành. Bằng không, chắc tới tận bây giờ cũng không tìm được.
- Có phải là Hồng Tường Phụng Tân đang nổi danh khắp nơi không?
Lý Hiếu Thành hỏi.
- Đúng vậy. Nếu như không lầm, Hồng Tường Phụng Tân nổi danh như vậy chính là do tay Lâm Vân này đạo diễn. Chúng ta cũng đã mua vài cái áo lót bằng 'Vân Tằm Miên', quả thực có hiệu quả như trên quảng cáo.
Lý Hiếu Nghiệp vội vàng trả lời.
Lý Hiếu Thành cúi đầu trầm tư. Y vốn tưởng rằng hung thủ giết năm người thủ hạ của mình phải là một cao nhân của gia tộc nào đó, hoặc là một cường giả nổi danh. Thật không ngờ lại là một quản lý vô danh của một công ty. Võ công của hắn đã lợi hại, tài buôn bán của hắn cũng không kém. Vì sao người này biết nhiều như vậy? Hắn học được từ đâu?
Nếu Lý gia có thể nắm chất liệu 'Vân Tằm Miên' trong tay, như vậy về vấn đề kinh tế, Lý gia có thể e ngại kẻ nào sao? Nghe nói, doanh thu một ngày của Hồng Tường Phụng Tân đã lên tới chục triệu nguyên. Mà chỉ là doanh thu của một cửa hàng mà thôi. Nếu làm thêm vài cửa hàng buôn bán như vậy, thì Lý gia không cần phải những sản nghiệp khác. Chỉ cần chuyên môn phát triển trang phục cũng mạnh hơn bất kỳ một ngành sản xuất nào.
- Anh cả…
Lý Hiếu Nghiệp thấy anh cả nghe xong mình báo cáo, chỉ trầm tư, liền dò hỏi.
- Người này là một nhân tài, không ngờ lại đối nghịch với Lý gia chúng ta. Hiếu Nghiệp, Lý Nghĩa và anh sẽ ở lại Phần Giang. Em đi điều thêm tám cao thủ của Lý gia tới. Tay Lâm Vân này vô luận như thế nào cũng phải bắt lấy hắn. Chính là dùng cực hình, cũng phải bắt hắn khai ra bí mật của 'Vân Tằm Miên'. Hiện tại, ‘Ngũ Thải Phỉ’ chỉ là thứ yếu. Nếu không bắt được hắn, thì phải giết chết hắn ngay tại chỗ. Không thể để cho hắn chạy thoát. Hiện tại phái người đi gặp Tô Tài Kiến, chúng ta muốn hợp tác với ông ta.
Lý Hiếu Thành lạnh lùng nói, rồi đứng lên.
- Chuyện này phải làm càng nhanh càng tốt. Muốn bắt Lâm Vân không chỉ có Lý gia chúng ta, hiện tại phỏng chừng có rất nhiều gia tộc đã chú ý tới hắn.
Lúc Lý Hiếu Thành đi ra ngoài, thì quay đầu bổ sung thêm.
- Vâng, anh cả.
Lý Hiếu Nghiệp trả lời, lập tức đi an bài.
…
Mấy ngày nay Tô Tài Kiến rất bận rộn
Đầu tiên là tiếp đón người của Trương gia ở kinh thành phái tới. Sau đó là Từ gia, Lý gia, Lâm gia Ngay cả Tống gia, vừa mới hợp tác với gia tộc Rodwell cũng có người tới bái phỏng. Tô Tài Kiến không biết là nên hạnh phúc hay là khổ sở. Bởi những người này, không có ai là ông ta có thể đắc tội nổi.
Tuy Tô gia cũng không phải là gia tộc nhỏ, nhưng so với những gia tộc lớn này, gia tộc của mình không là cái gì. Cũng may Tô Tài Kiến có một người vợt tốt là Lục Song Mẫn. Tô Tài Kiến là người không có nhiều bối cảnh, nhưng Lục Song Mẫn lại có bối cảnh không nhỏ. Phụ thân của bà ta chính là người mà mọi người gọi là kinh thành Lục thổ phi. Bà ta còn có một em trai chính là Tài Thần Lão Yêu.
Cho nên, tuy không dám chẫm trễ những người tới bái phỏng này, nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi. Bởi lúc áo lót 'Vân Tằm Miên' oanh động, ông ta cũng đoán được phiền phức sẽ kéo tới.
Áo lót cho nữ cũng có thể thu được lợi nhuận như vậy, đây quả thực là không để cho các nhãn hiệu khác có con đường sống. Gần nhất đã có vô số công ty sản xuất áo lót tìm tới Tô Tài Kiến bàn chuyện hợp tác. Chỉ là ông ta vừa mới lấy được một cái áo lót ‘Thiên sứ trong mộng’, thì đã bị con gái Tô Tĩnh Như cướp đi. Có thể nói, đến hiện tại Tô Tài Kiến còn chưa biết mặt mũi của 'Vân Tằm Miên' nó như thế nào.
Đường Tử Yên đã tới Phụng Tân, Tô Tài Kiến cũng đang chuẩn bị tới Phụng Tân. Nhưng mấy ngày này bởi vì các gia tộc khác phái người bái phỏng, nên không có thời gian để tới đó .
Nhưng vì vậy mà ông ta càng thêm hiếu kỳ với tay Lâm Vân mà con gái mình tuyển được kia. Rốt cuộc hắn là dạng người như thế nào? Lại có bổn sự lớn như vậy? Quả thực chính là kỳ tài buôn bán a. Mình trải qua vài chục năm làm kinh tế như vậy, còn chưa từng thấy ai có thể trong thời gian ngắn nhưa vậy làm ra một sản phẩm khiến cả thế giới sôi trào.
Tô Tĩnh Như nhốt mình ở trong phòng, không thể chờ đợi được nữa, mặc cái áo lót ‘Thiên sứ trong mộng’ mà phụ thân vừa mới cầm về kia. Một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái xuất hiện, giống như hương vị trên người Lâm Vân lần trước.
Tô Tịnh Như thoải mái thở dài một tiếng. Trong gương xuất hiện một thiếu nữ có dáng người ngạo nhân. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả làn da càng tản mát ra sự mê người. Tô Tĩnh Như đột nhiên nghĩ tới, cái áo lót này là do Lâm Vân tự tay thiết kế, cả người có chút run rẩy, cảm giác giống như bàn tay của Lâm Vân nhẹ nhàng sờ soạng mình vậy.
Một tiếng chuông vang lên, Tô Tĩnh Như vội vàng mặc quần áo vào. Khuôn mặt do thẹn thùng đã đỏ bừng. Nàng thầm mắng, người xấu này.
- Lâm Vân…
Tô Tĩnh Như đột nhiên nhìn vào cái áo khoác treo trên tường của Lâm Vân, có chút sững sờ.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 108: Bị tập kích
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Lâm Vân vội vội vàng vàng chạy tới ngõ Hạnh Hoa. Trong lòng tự nhủ, hiện tại đã 11h rồi, chắc cô nàng Đường Tử Yên cho rằng mình thả bồ câu cô ta. Nhưng Lâm Vân cũng không quan tâm. Dù sao ngày mai phỏng chừng mình muốn rời đi nơi này. Về phần Đường Tử Yên nghĩ như thế nào, hắn mặc kệ.
Nhưng Lâm Vân vừa đi ra không được xa, liền biết mình lại bị người theo dõi. Lần này là hai người. Lâm Vân cười lạnh một tiếng, đồ không biết sống chết. Những người này không biết là từ nơi nào tới, rõ ràng muộn như vậy cũng có thể tra ra mình ở đâu. Có điểm thần thông quảng đại.
Hiện tại người xung quanh rất ít, Lâm Vân cũng lười chạy về, trực tiếp đứng lại nhìn hai người đang tới vây mình. Nhưng hai người này còn chưa tới gần, sắc mặt của Lâm Vân bỗng thay đổi, không chút do dự, nhanh như thiểm điện nhảy sang trái. Hai tia sáng lạnh phóng tới, vừa vặn bay về chỗ đứng cũ của Lâm Vân.
Lâm Vân biết mình đã trúng mai phục. Thực lực của kẻ đánh lén mình kia tuyệt đối không kém hơn mình bây giờ. Tinh Vân của mình còn chưa khôi phục, lại bị hai tiểu tử này dời đi chú ý, nên phát hiện tên đánh lén kia hơi muộn. Tổng cộng là ba người, có lẽ đêm nay mình phải ăn chút thiệt thòi rồi.
Đang nghĩ ngợi, một tia sáng bổ xuống đầu của Lâm Vân. Không dám do dự, Lâm Vân mạnh mẽ dùng chân đá về phía kẻ tấn công mình kia. Hai tiếng bùm bùm chói tai vang lên. Kẻ tấn công và Lâm Vân đồng thời lùi về hai bước.
- Chưởng đao?
Lâm Vân hít vào một hơi. Thật không ngờ kẻ đánh lén mình sử dụng chính là công phu nội gia chính tông. Càng không nghĩ tới ở thế giới này, lại có người luyện được công phu nội gia đến cảnh giới như vậy.
- Dùng lực hóa kình, dùng kình hóa gió, dùng gió hóa đao, dùng đao giết người.
Tuy Lâm Vân tu luyện không phải là võ công của thế tục, nhưng vẫn có chút minh bạch với võ công nơi này. Võ công mà hắn dạy cho Mạnh An chính là một công phu nội gia.
Nam tử gầy gò trước mặt này sử dụng tuyệt đối là công phu nội gia chính tông. Loại công phu này so với lúc Lâm Vân luyện thành một sao hay là lúc lực lượng Tinh Vân của hắn không bị tổn hại, thì chẳng là cái gì. Nhưng hiện tại thì Lâm Vân tuyệt đối không phải là đối thủ của người này. Có thể bổ ra chưởng đao, tuyệt đối là cường giả. Cho dù mình xuất ra thủ đoạn, liều mạng với tên này, nhưng cũng không thể trốn thoát sự liên thủ của hai người kia.
Tuy cự ly giữa hắn và nam tử gầy kia còn khá xa, đao quang không thể tới được, nhưng như vậy đã rất giỏi. Hình như nhìn ra được Lâm Vân muốn chạy trốn, tên nam tử gầy gò kia không chút do dự, lại đánh tới vài chưởng. Mà vài chưởng lần này có vẻ nhanh hơn chưởng đầu, có lẽ y muốn kết thúc sớm.
Trong nội tâm của Lâm Vân thầm giận. Thật sự là hổ rơi xuống hố bị chó khinh. Nếu không phải lão tử bị thương chưa lành, thì các ngươi cũng không có không gian mà múa may. Còn bây giờ, nếu như không xuất ra sát chiêu, mà dùng hết toàn lực chắc cũng chỉ đánh ngang tay với tên nam tử gầy gò này. Thậm chí còn có thể bị thương. Nhưng hiện tại không phải có một mình y. Lâm Vân đoán chừng, ngoại trừ ba người này, vẫn còn có đồng bọn đang chạy tới.
Một khi mình bị nam tử này cuốn lấy, như vậy thì mình khó lòng mà chạy trốn. Tuy không biết những người này có quan hệ với những kẻ mình giết ở gần nhà ga kia không, nhưng Lâm Vân phỏng chừng, dù không quan hệ, cũng là người mà mình đã đắc tội qua.
Nhìn địa hình xung quanh một lát, Lâm Vân lần nữa vung chân tới. Thanh âm bùm bùm vang lên không dứt. Nhưng tên nam tử gầy kia có vẻ càng đánh càng mạnh, liên tục bổ chưởng về phía Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm sợ hải. Y làm như thế nào mà phát ra chưởng đao nhanh như vậy? Chẳng lẽ mình dự tính sai? Người này sắp hình thành đao mang rồi? Nếu là như vậy, hôm nay mình rất khó chạy thoát.
Nhưng Lâm Vân rất nhanh bình tĩnh lại. Chưởng ảnh của tên này tuy dọa người, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu. Xem ra kẻ này còn chưa hình thành đao mang. Đã như vậy, mình còn còn cơ hội chạy trốn.
Lâm Vân đột nhiên quét ngang chân, mang theo ảo ảnh. Hai người kia vốn chỉ vây quanh chưa động thủ, đột nhiên cảm thấy trước mặt xuất hiện một cơn gió đánh tới. Vội vàng muốn tránh đi, nhưng đã chậm. Hai tiếng bành bạch vang lên, hai người đã bị đá bay hơn 3m.
Tên nam tử gầy gò thấy Lâm Vân rõ ràng còn kiêu ngạo hơn mình. Đang đấu với mình, còn có tâm tư để ý tới người khác. Liền không chút do dự dùng một tay thay đao bổ tới lưng của Lâm Vân.
Lâm Vân biết mình một khi tránh ra chưởng này, lập tức sẽ rơi vào đường cụt, rồi bị y dùng chưởng đao quấn lại, muốn chạy cũng khó khăn.
Cho nên, Lâm Vân tập trung lực lượng Tinh Vân vào sau lưng, tạo thành một vòng sáng bảo hộ. Một tiếng bùm vang lên, chưởng kia hoàn toàn đập vào lưng của Lâm Vân. Vầng sáng bảo hộ sau lưng của Lâm Vân lập tức vỡ vụn, xuất hiện một vết thương dài 20cm ở lưng.
Lâm Vân phun ra máu tươi, thân hình không dừng lại, trong chớp mắt biến mất vào bóng đêm.
Tên nam tử gầy gò thấy Lâm Vân biến mất trong đêm, không có đuổi theo. Y biết rõ chỉ cần người này còn ở Phụng Tân, thì không thể chạy thoát được. Một chưởng của mình khi nãy đâu có đơn giản như vậy.
- Nghĩa ca, có muốn tiếp tục đuổi không?
Một tên vừa bị Lâm Vân đá bay kia đã đứng dậy chạy tới hỏi nam tử gầy gò.
- Không cần.
Rất hiển nhiên, nam tử gầy gò này chính là Lý Nghĩa của Lý gia. Lý Nghĩa vừa trả lời xong, thì có tiếng điện thoại di động vang lên.
- Anh cả, vâng, hiện tại hắn đang ở Phụng Tân. Vừa rồi em và hắn còn đánh một trận. Hiện tại chắc hắn đang bị thương.
Lý Nghĩa đơn giản kể lại cho Lý Hiếu Thành.
- Tốt, làm tốt lắm. Nhưng tên kia vì sao lại bị thương? Anh tưởng thực lực của hắn phải ngang bằng em?
Nghe Lý Nghĩa báo cáo như vậy, Lý Hiếu Thành rất là cao hứng. Chỉ cần Lâm Vân còn đang ở Phụng Tân, như vậy tuyệt đối không thể thoát được bàn tay của y. Tuy nhiên, y không nghĩ ra vì sao Lâm Vân lại bị thương.
- Có lẽ vết thương nào đó của hắn chưa lành. Hiện tại lại tăng thêm vết thương mà em vừa cho hắn.
Lý Nghĩa nhìn ra Lâm Vân bị thương từ trước. Đối với Lâm Vân trẻ tuổi đã có thân thủ như vậy, y cũng rất kinh ngạc.
- A, xem ra vết thương đó là từ Yamada mà ra.
Lý Hiếu Thành gật đầu nói.
- Vô luận thế nào, lần này không thể để cho hắn chạy Cho dù là nổ súng ở chỗ đông người, cũng muốn lưu hắn lại.
Lý Hiếu Thành bổ sung.
Màn đêm buông xuống cả Phụng Tân đã hoàn toàn giới nghiêm. Các trạm ra vào thành phố đều có cảnh sát đứng gác. Thậm chí người trong quân đội cũng tới. Chứng tỏ Lý Hiếu Thành quyết tâm phải bắt bằng được Lâm Vân, không thể buông tha tai họa ngầm này rời đi Phụng Tân.
Lâm Vân chay không được xa lắm liền biết mình đã bị truy nã. Mình thật quá sơ suất. Giết vài tên lợi hại như vậy, rõ ràng còn dám sinh hoạt ở thành phố mấy tháng liền. Không thể nghi ngờ lai lịch của những kẻ mình giết kia không đơn giản.
Giết người cũng không có vấn đề gì, ở lại thành phố lớn cũng không có vấn đề gì. Nhưng chủ yếu, thực lực hiện giờ của mình quá thấp. Thậm chí, Tinh Vân chỉ còn một nửa, còn bị thương trong người.
Thôi, nghĩ cái khác cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải dưỡng thương cho tốt, rồi rời đi Phụng Tân.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 110: Hoài nghi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mấy người ngồi trong phòng khách đều nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Cam Dao. Đường Tử Yên cảm giác được Cam Dao xảy ra chuyện, lập tức đi lên đỡ Cam Dao, hỏi:
- Cam Dao, em làm sao vậy?
- A, em không sao, xin lỗi Đường tổng, em muốn xin nghỉ ngày hôm nay.
Thần sắc của Cam Dao khôi phục lại bình thường, rồi nói với Đường Tử Yên.
- Ừ, có cần chị đưa em trở về không?
Đường Tử Yên thấy Cam Dao hình như có tâm sự. Nếu không phải vì Nguyễn Y ở chỗ này, nàng đã đưa Cam Dao về nghỉ ngơi rồi.
- Không cần, Đường tổng, em về một mình là được.
Nói xong, Cam Dao chào từ biệt Nguyễn Y và Phổ Hồng, lập tức rời đi công ty.
Lần trước tình cảnh Lâm Vân bị súng bắn lại hiện ra trong đầu của nàng. Tối hôm qua, Lâm Vân không về, Cam Dao đã có chút lo lắng. Hôm nay Phụng Tân lại giới nghiêm để bắt người như vậy, Cam Dao liền nghĩ ngay tới Lâm Vân.
Rốt cuộc anh ấy là ai? Lần trước bị thương nhưng anh ấy lại không muốn mình đưa tới bệnh viện. Chẳng lẽ anh ấy là tội phạm mà chính phủ đang truy nã? Sẽ không, Lâm đại ca tuyệt đối không phải là người xấu, mình chắc chắn. Có thể là anh ấy bị ai vu oan. Mình nên làm sao bây giờ? Lần này ai sẽ cứu anh ấy? Lần trước may mắn anh ấy gặp phải mình, nhưng may mắn liệu có tiếp diễn?
Cam Dao vội vàng trở về, trong nội tâm chờ mong khi mở cửa có thể nhìn thấy Lâm Vân ở trong phòng. Nhưng Lâm Vân chưa trở về, cửa phòng của anh ấy vẫn khóa.
- Bác gái, bác có chìa khóa của phòng Lâm Vân không?
Cam Dao khẩn trương xuống tầng hỏi bác gái chủ nhà.
- Bác có, Tiểu Lâm chưa về à?
Bác gái chủ nhà có chút đồng tình với Cam Dao. Anh chàng Tiểu Lâm ở cùng với Cam Dao thời gian lâu như vậy, nhưng là ở nhà thì ít, đi ra ngoài thì nhiều. Cho nên bà ấy không có chút do dự, đưa chìa khóa cho Cam Dao.
Vội vàng mở gian phòng của Lâm Vân, bên trong chỉ có một cái túi xách tay và một cái ba lô màu xanh nhạt. Túi xách kia Cam Dao biết. Trong đấy là áo lót mà tự tay Lâm Vân thiết kế để tặng cho vợ của mình. Vợ của anh ấy thực sự là người con gái hạnh phúc. Mà cái ba lô kia luôn thấy Lâm Vân mang theo, nhưng lúc này lại ở đây. Chứng tỏ anh ấy không đi xa mà rất mau quay về. Nhưng sự thật là Lâm Vân đi từ hôm qua tới hiện tại cũng không thấy về, chẳng lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Cam Dao nóng lòng như lửa đốt, cũng không nhìn thêm nữa, tranh thủ đóng cửa phòng lại, rồi tới công ty. Hiện tại nàng không giúp gì được, chỉ có thể cầu nguyện cho Lâm Vân an toàn.
…
- Đường tổng, cô có thể tìm biện pháp để cho tôi gặp Lâm tiên sinh không? Tôi tìm anh ấy thực sự có việc gấp.
Nguyễn Y có chút sốt ruột. Mất nhiều tinh lực như vậy, ngay cả gặp mặt Lâm Vân cũng không gặp được. Điều này làm cho nàng khó có thể tiếp nhận.
….
Đường Tử Yên thực sự không biết nói gì cho phải. Mình đến đây cũng chỉ mới hai ngày mà thôi, cũng không quen thuộc với Lâm Vân cho lắm, đi đâu mà tìm.
- Là như vậy, Đường tổng. Bởi vì Nguyễn Y tiểu thư muốn nhờ Lâm tiên sinh thiết kế cho cô ấy vài bộ quần áo. Nhưng có vẻ như Lâm tiên sinh có rất nhiều việc phải làm, không thể tới Yên Kinh được. Cho nên Nguyễn Y cố ý từ Yên Kinh chạy tới Phụng Tân để mời Lâm tiên sinh hỗ trợ. Bất quá, cô ấy lại sợ có chút đường đột, vì vấy mới lấy danh nghĩa của công ty để mở một show diễn ca nhạc. Vẫn là mong Đường tổng giúp chúng tôi liên lạc với Lâm tiên sinh. Chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Phổ Hồng thấy thế, trực tiếp nói ra ý định đến Phụng Tân của Nguyễn Y.
Đến Phụng Tân quả thực là ý của Nguyễn Y. Cô ta thực sự ưa thích áo lót làm bằng 'Vân Tằm Miên'. Vừa xinh đẹp, lại vừa thoải mái.
Còn có một chút, đó là thái độ thờ ơ của vị Lâm tiên sinh này đối với cô ta. Người bình thường nghe được lời mời của cô ta, đã kích động như muốn điên rồi. Nhưng vị Lâm tiên sinh này, rõ ràng lại tỏ vẻ không kiên nhẫn. Thậm chí dứt khoát cúp điện thoại. Thái độ như vậy, nếu không phải cô ta đích thân tới Phụng Tân, phỏng chừng hắn cũng đã quên luôn cô ta.
Đối với những người như vậy, Nguyễn Y rất muốn gặp mặt một lần.
“’Chờ khi ngươi nhìn thấy ta, xem ngươi còn sắc mặt kiêu ngạo như vậy không. “’
Nguyễn Y thầm nghĩ.
Mà ở Phụng Tân tổ chức biểu diễn ca nhạc, kỳ thực có một nguyên nhân chính, đó là cô ta muốn cho Lâm Vân biết, cô ta được công chúng hoan nghênh như thế nào. Còn nguyên nhân phụ mới là dùng buổi biểu diễn ca nhạc để buộc Lâm Vân phải thiết kế quần áo cho mình.
“Nguyên lai là như vậy”
Đường Tử Yên rốt cuộc minh bạch vì sao Nguyễn Y muốn biểu diễn ca hát ở Phụng Tân như vậy. Trong nội tâm không biết nói gì với cô nàng Nguyễn Y này. Chỉ vì muốn mời người ta thiết kế vài bộ quần áo, mà phải tới tận Phụng Tân biểu diễn ca nhạc. Làm như vậy cũng quá trẻ con đi. Đường Tử Yên tuy cũng thích vẻ bên ngoài của áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' này. Nhưng nàng còn chưa có mặc qua, nên vẫn suy nghĩ mọi chuyện có chút khuyếch đại mà thôi.
- Nếu không như vậy đi, có tin tức của Lâm quản lý, tôi sẽ lập tức thông báo cho hai người. Vạn nhất Lâm quản lý vắng mặt nhiều ngày, chúng tôi cũng mong Nguyễn Y tiểu thư tới nhà máy trang phục của chúng tôi, tùy tiện chọn lựa kiểu áo lót mà mình thích.
Đường Tử Yên không có cách nào, chỉ có thể nói như vậy. Nàng không tin có thể trong vài ngày có thể tìm được Lâm Vân.
- Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy. Không quấy rầy Đường tổng nữa, chúng ta đi thôi.
Phổ Hồng nói xong đứng lên, nhìn thoáng qua Nguyễn Y. Nguyễn Y bất đắc dĩ, đành phải đi theo Phổ Hồng.
Hiện tại, cả sân rộng của tòa nhà Hợp Thành đã chật kín người. Không biết là ai tiết lộ tin tức Nguyễn Y tới đây, mà đã có vô số người giơ lên khẩu hiệu “Nguyễn Y, I Love You’, đứng ở sân rộng.
Nhiều người chen chúc khiến giao thông ở đoạn đường này bế tắc. Đang có mười vị cảnh sát giao thông loay hoay chỉ đạo
Thấy Nguyễn Y đi xuống, những fan này đều chen chúc xông tới. Do sân trước của tòa nhà Hợp Thành không lớn, nếu cứ chen chúc như vậy, rất có thể xảy ra tai nạn giẫm đạp vào nhau. Trong lòng của Phổ Hồng kinh hãi, tranh thủ thời gian lùi về. Đường Tử Yên đã biết chuyện tình nghiêm trọng, vội vội vàng vàng dẫn Nguyễn Y đi xuống gara tầng hầm.
Lúc lên xe, Nguyễn Y và Phổ Hồng mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe con chậm rãi đi ra sân rộng của tòa nhà Hợp Thành. Về sau đám đông mới từ từ tản đi. Vài vị cảnh sát giao thông lau mồ hồi trên trán, không thể không bội phục sức hấp dẫn của Nguyễn Y.
- Chị Hồng, chẳng lẽ cứ đi như vậy? Vạn nhất buổi biểu diễn của em đã xong, mà anh chàng Lâm Vân kia không có xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Y không gặp được Lâm Vân, nên có vẻ không cam lòng.
- Y Y, lần này có thể là tay Lâm Vân kia thực sự không ở đó, vị Đường tổng kia hẳn là không lừa chúng ta.
Phổ Hồng trả lời.
- Làm sao chị biết?
Nguyễn Y có chút kỳ quái nhìn Phổ Hồng.
- Em không nhớ chị đã nói tối hôm qua Phụng Tân giới nghiêm để bắt người sao? Lúc ấy em không để ý biểu hiện của cô gái tên Cam Dao kia sao? Cô ta có chút phát run, hơn nữa còn đánh rơi cốc café xuống đất. Có thể thấy, cô gái tên Cam Dao này có quan hệ mật thiết với tay Lâm tiên sinh kia. Hơn nữa có vẻ như cô ta biết rõ người mà chính phủ đang muốn bắt là Lâm Vân.
Phổ Hồng phân tích cho Nguyễn Y nghe.
- A, nói như vậy, vị Lâm tiên sinh kia là tội phạm bị truy nã? Vậy phải làm sao bây giờ?
Nguyễn Y có chút sốt ruột. Tuy cô ta chưa từng gặp qua Lâm Vân, nhưng cô ta đã mất nhiều sức lực như vậy đi tới Phụng Tân tìm hắn giúp đỡ. Nếu hắn bị bắt đi, thì còn làm gì được nữa.
- Đây dù sao cũng chỉ là phán đoán của chị. Nếu quả thật hắn là tội phạm bị truy nã, chúng ta đừng nên tiếp xúc với hắn. Tuy Nguyễn gia của chúng ta không sợ phiền toái, nhưng nhiều một việc không bằng bớt một việc.
Phổ Hồng phân tích lợi và hại cho Nguyễn Y.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 111: Là Lâm Vân nào?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Lâm Viễn Chương nhận được tình báo này mà sợ ngây người. Hung thủ mà Lý gia hoài nghi giết Yamada và bốn người, có nhiều đặc điểm khá giống con của mình, mà tên của hắn cũng là Lâm Vân.
Lâm Viễn Chương đã nhìn bức ảnh chụp lấy được từ Lý gia rất nhiều lần. Ông ta cảm thấy người trên bức ảnh khá giống với đứa con bị điên đã mất tích kia của mình. Chỉ là người trên ảnh chụp thoạt nhìn có tinh thần hơn Lâm Vân. Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng trên người hắn phát ra một loại khí chất khó nói lên lời.
Nhưng đối với đứa con làm bại hoại gia đình kia, ông ta rất rõ ràng. Bộ dáng của nó luôn luôn chán chường, nó tuyệt đối sẽ không có loại khí chất này. Nhưng nếu như thực sư là nó?
- Hướng Đông, ngươi lập tức đi tới tòa nhà Kim Thành, nơi Lâm Vân kia đi làm, điều tra xem thân phận của hắn.
Lâm Viễn Chương ra lệnh cho một trung niên thủ hạ.
- Vâng.
Người trung niên tên Hướng Đông đáp ứng rồi lập tức rời đi.
….
Mới chưa tới hai giờ, người trung niên kia đã trở về sơn trang Hoàn Hồ.
- Điều tra thế nào?
Không đợi Hướng Đông báo cáo, Lâm Viễn Chương kích động hỏi trước. Nếu như Lâm Vân này quả thực là Lâm Vân con của ông ta, như vậy cũng thật khó tin. Tin tức Hồng Tường có một vị Lâm quản lý sáng chế ra áo lót làm bằng 'Vân Tằm Miên' khiến thị trường oanh động đã truyền khắp nơi. Không ai là không biết Hồng Tường Phụng Tân có một vị Lâm quản lý đầy bản lĩnh như vậy.
- Đã tra được, người kia quả thật tên là Lâm Vân, nhưng không tìm thấy CMND của hắn hay là hồ sơ lý lịch gì. Chỉ duy nhất có số điện thoại, nhưng theo số điện thoại này gọi đến thì lại tắt máy.
Hướng Đông lập tức trả lời.
Nếu quả thực là Lâm Vân, con của ông ta, vậy thì nó lấy đâu ra bản lĩnh nghịch thiên như vậy? Chẳng lẽ nó có kỳ ngộ gì sao? Hay là có nguyên nhân khác trong đó? Nghĩ tới đây, Lâm Viễn Chương đột nhiên có chút hối hận vì đã mặc kệ Lâm Vân. Người trong ảnh có diện mạo giống Lâm Vân, hơn nữa tên cũng là Lâm Vân, liệu có trùng hợp như vậy? Chỉ là khí chất trên người Lâm Vân trong ảnh chúp khác xa với Lâm Vân con mình. Khiến cho Lâm Viễn Chương rất khó hiểu.
Nếu quả thực là Lâm Vân con của ông ta, như vậy việc Lý gia phong tỏa Phụng Tân, mục đích rất rõ ràng, đó là đẩy Lâm Vân vào vòng nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Lâm Viễn Chương rốt cuộc không chờ được, cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Lộ Trọng,
- Chuyện gì?
Lâm Lộ Trọng gần nhất có chút mệt mỏi. Cứ nghĩ tới tương lai của Lâm gia, ông ta lại lo lắng. Lần trước Lâm Viễn Chương đi tới bái phỏng Tống gia cũng không kiếm được chỗ tốt gì, chỉ được mấy lời khách sáo suông mà thôi.
Lâm Viễn Chương không dám giấu diếm, liền kể lại tình báo bên này cho Lâm Lộ Trọng.
- Cái gì? Có chuyện như vậy, ngươi…Ta sẽ lập tức trở về Phần Giang. Tiểu Khải lần trước bị cắt đứt chân tay, ta đoán có thể cũng là do người mà Lý gia đang tìm. Ngươi đi hỏi Tiểu Khải xem, xem nó có ấn tượng gì không.
Lâm Lộ Trọng có chút thất vọng với đứa cháu này của mình. Đã sớm nói với nó, đi tìm Lâm Vân trở về. Nhưng rõ ràng đến tận bây giờ còn không thấy đâu.
Lâm Viễn Chương đương nhiên nghe ra vẻ thất vọng trong lời của Trọng thúc. Nhưng ông ta không phải là không có tìm, mà đã khắp nơi đi tìm, thậm chí còn đã tới hỏi vợ của nó là Hàn Vũ Tích. Nhưng đều không có chút tin tức gì của Lâm Vân. Ông ta từng hoài nghi Lâm Vân có phải là đã đi ra Phần Giang. Hiện tại có tin tức của Lâm Vân từ Phụng Tân truyền tới, ông ta cảm thấy Lâm Vân này rất có thể là con của mình.
Lâm Khải trên cơ bản đã khôi phục, nhưng chỉ có thể di chuyển trên xe lăn, tay chân là đừng mong hồi phục lại như cũ. Tuy Lâm gia đã liên lạc với một chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng của nước Mỹ, nhưng vị chuyên gia này cũng không có nắm chắc có thể hồi phục lại khả năng đi lại của Lâm Khải.
Thấy phụ thân đến, Lâm Khải vội vàng muốn xuống giường, nhưng chỉ là chân tay không thể động đậy. Xem ra trong thời gian ngắn, Lâm Khải còn chưa thích ứng với việc mình đã tàn tật.
- Con không nên cử động. Cha đã giúp con liên lạc với bác sĩ nổi tiếng Smith bên nước Mỹ rồi. Ông ta là chuyên gia nổi tiếng nhất về khoa chỉnh hỉnh. Phỏng chừng, hai tháng nữa ông ta sẽ tới Phần Giang. Hôm nay cha tới đây là chỉ muốn hỏi con mấy vấn đề.
Lâm Viễn Chương ngồi xuống một cái ghế.
- Con không có ấn tượng gì với kẻ đã ra tay đánh con sao? Con cẩn thận nghĩ lại xem, có phải là người quen không?
Lâm Viễn Chương lần nữa hỏi.
Mặc dù phụ thân đã hỏi vấn đề này vô số lần, Lâm Khải cũng nhiều lần nhớ lại, nhưng vẫn không biết phải trả lời như thế nào. Bởi vì y trông thấy chỉ là một người che mặt. Tuy đã từng hoài nghi kẻ đánh mình có phải là Lâm Vân, nhưng mỗi lần nghĩ như vậy lại chối bỏ.
Lâm Vân là một tên tâm thần, làm sao có thể lợi hại nhu vậy được? Còn có thân thủ tốt như vậy? Mà dù cảm thấy người kia rất giống Lâm Vân, y cũng không dám nói sự hoài nghi của mình. Một là ngay cả mình cũng không tin, hai là dù mình nói ra, chẳng lẽ có thể ở trên người tên điên kia tìm ra manh mối gì? Mà y cũng lo sợ một khi điều tra Lâm Vân, những việc làm xấu của y với vợ của Lâm Vân cũng bị tra ra.
Cho nên, Lâm Khải quyết định, đợi sau khi chữa khỏi chân tay, y sẽ đích thân điều tra thằng em điên kia. Còn bây giờ, thì nên giữ sự hoài nghi trong lòng.
Mỗi lần Lâm Viễn Chương hỏi Lâm Khải, Lâm Khải đều nói không có ấn tượng gì, không biết là ai làm. Lâm Viễn Chương cũng cho rằng Lâm Khải xác thực không biết. Dù sao bị một người bịt mặt đánh ngất đi, dù là ai, cũng khó mà nhận ra được. Tuy nhiên hôm nay Lâm Viễn Chương lại phát hiện ra sự bất đồng. Bởi vì hôm nay lúc ông ta hỏi, ông ta cố ý nhìn kỹ biểu lộ của Lâm Khải lúc nói chuyện. Biểu lộ của Lâm Khải quả thực có chút chần chừ. Nếu không chú ý sẽ không nhìn ra.
- Con có hoài nghi ai không? Chuyện này rất quan trọng với Lâm gia, con không nên giấu diếm.
Khẩu khí của Lâm Viễn Chương dần dần trở nên nghiêm túc, thậm chí là giống như ra lệnh.
- Con…con.
Lâm Khải nuốt nước bọt nói.
- Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ngay cả cha mà con còn muốn giấu diếm sao? Hừ…
Lâm Viễn Chương nhìn biểu lộ của đứa con như vậy, càng thêm bất mãn, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
- Con thấy người kia có điểm giống em năm Lâm Vân. Tuy nhiên con không có nhìn rõ, chỉ là hoài nghi mà thôi.
Lâm Khải khẽ cắn môi, trực tiếp nói ra sự hoài nghi của mình.
Lâm Viễn Chương chấn động, quả nhiên là Lâm Vân con của mình. Hiện tại ông ta đã khẳng định 90%. Hóa ra Lý gia đang muốn đối phó là con của mình. Không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới.
Đột nhiên Lâm Viễn Chương có chút kích động. Con của mình lại lợi hại như vậy? Rõ ràng có thể giết chết cao thủ Yamada của Lý gia. Còn một tay kéo cả công ty Hồng Tường đi lên từ bờ vực. Có thể tưởng tượng một khi áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' được đưa vào thị trường thế giới, Hồng Tường sẽ phất lên như thế nào.
Lâm Vân lợi hại như vậy sao? Rốt cuộc nó đã có kỳ ngộ gì? Hiện tại Lâm Viễn Chương chỉ có hối hận, vô cùng hối hận.
- Vì sao Lâm Vân muốn đánh con? Mau thành thật nói cho cha biết. Đừng mong giấu diếm, đằng nào cha cũng tra ra mà thôi.
Khẩu khí của Lâm Viễn Chương càng trở nên nghiêm nghị.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius