Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 765: Đế Ngân Bi. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Đúng, Yến Phượng Phượng bài danh thứ năm, tốc độ thiên hạ vô song, Bạch Vô Tuyết là thanh niên cự đầu thành danh đã lâu, ổn như núi, Đạm Đài Minh Nguyệt thân pháp kỳ tuyệt, kinh diễm linh động, mà đao pháp của Độc Cô Tuyệt, bá tuyệt thiên hạ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ngoại trừ bốn người này, đại lục chúng ta còn có Kiếm Tông Diệp Trần, đã hơn một năm qua đi, không biết Diệp Trần đã đạt đến trình độ nào nữa?
- Khẳng định còn mạnh hơn trước kia nữa, về phần mạnh đến trình độ nào thì khó mà nói.
- Chờ xem, ngày mười tám tháng chín vừa đến, là có thể thấy rõ ràng.
Mọi người nhao nhao nghị luận, tinh thần chúng nhân hưng phấn.
- Diệp Trần, dùng trực giác của ta, Tây Hải Kiếm Tông này, chỉ sợ thật sự khó lường, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút chứ không được khinh suất đâu.
Hải Vô Nhai nhắc nhở Diệp Trần.
Diệp Trần nói:
- Yên tâm, ta sẽ không xem nhẹ bất cứ người nào, cũng sẽ không đánh giá cao ai cả, lúc chiến đấu, liền sẽ biết rõ thực lực cao thấp.
- Ha ha, nhắc nhở của ta ngược lại dư thừa rồi, ngươi so với ta còn tỉnh táo hơn nhiều.
Hải Vô Nhai cười cười.
Bạch Vân tửu lâu chỉ là nơi tụ hội thứ nhất, sau khi uống rượu xong, hơn hai mươi người ly khai Liên Hoa Thành, bay vút về hướng tây bắc.
Lần tụ hội này cũng không phải chỉ uống chút rượu là xong, uống rượu có thể uống bao lâu chứ.
Bình thường thì tụ hội cỡ lớn kiểu này hoặc là không làm, nhưng nếu làm thì nửa tháng một tháng một lần, mọi người giao lưu với nhau, trò chuyện tình huống gần đây, nếu không thì qua một thời gian dài, cảm tình đạm mạc rồi, đến cuối cùng biến thành bằng hữu bình thường, thậm chí người dưng.
Phải biết rằng võ đạo chi đồ dài dằng dặc, không có hai bên và bằng hữu ủng hộ cũng quá bi ai rồi, võ đạo cũng không phải là mất đi cảm tình, mà là nội liễm nó lại, bằng hữu đáng giá kết giao, là bằng hữu chân chính, bằng hữu không đáng kết giao thì quên đi.
Danh thắng di tích cổ ở Thiên Võ Vực có rất nhiều, trên đường đi, Diệp Trần cũng trông thấy không ít người trẻ tuổi kết bạn thành đàn để du ngoạn, hào hứng tìm một khối đất trống vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, sau đó tỷ thí với nhau vài trận, không dùng thắng bại làm mục tiêu, chỉ là nghiệm chứng võ học và kinh nghiệm thoáng một phát .
- Vẫn tinh sơn mạch này là một vạn năm trước do một đám vẫn tinh nện xuống tạo thành, bởi vì sinh cơ trong đất toàn bộ bị sóng xung kích đánh cho xơ xát cho nên sông ngầm bên dưới cũng bị lấp đầy, làm cho nơi này không có một ngọn cỏ, yêu thú không còn, bất quá sâu trong lòng đất, ngược lại thường xuyên phát hiện ra một loại vẫn tinh kết tinh cứng rắn, loại kết tinh này là tài liệu tốt nhất để rèn Bảo Khí.
Yến Phượng Phượng chỉ tay vào một mảnh sơn mạch hoang vu, giải thích nói.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nhìn sang, Mộ Dung Khuynh Thành ngược lại không có gì, còn Diệp Trần thì âm thầm cắn lưỡi, Vẫn Tinh sơn mạch này hố nhiều không kể xiết, cái nhỏ nhất cũng có đường kính vài chục dặm, cái lớn nhất rõ ràng lại có đường kính cả ngàn dặm, như một nồi sắt lớn kinh người bị chôn dưới đất vậy, nơi sâu nhất cách mặt đất chừng trăm dặm, võ giả tầm thường rơi vào, căn bản không thể nào bò lên được.
Diệp Trần cảm thấy giật mình, là vì hắn đến từ một thế giới khác, một quả vẫn tinh nhỏ nhất ở đây cũng có thể khiến địa cầu bị bụi sương mù che lấp, sinh vật diệt tuyệt một phần lớn, cũng chỉ có Chân Linh đại lục diện tích bề mặt so với địa cầu lớn hơn vô số lần mới có thể dễ dàng thừa nhận lực trùng kích của vẫn tinh thôi.
Đương nhiên, không thể căn cứ vào sự lớn nhỏ của vẫn thạch để trực tiếp suy đoán vẫn tinh có bao nhiêu được, bởi vì vẫn tinh rơi xuống với tốc độ nhanh, có lực trùng kích, trong vẫn thạch chừng vài chục dặm, vẫn tinh không sai biệt lắm đều lớn chừng vài dặm, mà số kia vẫn thạch đường kính ngàn dặm, phỏng chừng là do một quả vẫn tinh đường kính trăm dặm tạo thành.
Trải qua Vẫn Tinh sơn mạch, mọi người đến trong một mảnh đại hạp cốc.
Phiến đại hạp cốc này còn gọi là Đế Hoàng hạp cốc, toàn bộ dài chín vạn chín nghìn dặm, chỗ rộng nhất đạt đến hơn ngàn dặm, phân phạm vi mấy mươi vạn dặm thành hai khối, là một cái khe lớn thấy mà giật cả mình, phi hành ở trên không, cúi đầu nhìn xuống, rất dễ dàng bị sợ đến ngốc, sinh ra khủng hoảng, dù sao dù là ai trông thấy khe hở lớn như vậy, cũng sẽ hoài nghi đó có phải hay không là thông đạo thông xuống địa ngục, lo lắng mình sẽ bị hút vào, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Đế Hoàng hạp cốc sỡ dĩ được mệnh danh là Đế Hoàng, là vì ở chỗ sâu trong Đế Hoàng hạp cốc, có một tòa Đế Ngân Bi, nghe nói, chỉ có người được Phong đế Vương giả có thể lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, Vương giả đỉnh tiêm ngay cả một tia dấu vết cũng không tạo được.
- Đế Ngân Bi đã có mấy vạn năm không có ai có thể lưu lại dấu vết bên trên rồi hả?
Yến Phượng Phượng nói ra.
Diệp Trần nghi vấn nói:
- Hư Hoàng là Phong đế Vương giả, hắn cũng không cách nào lưu lại sao?
Hải Vô Nhai nói:
- Tiêu chuẩn của thời đại thượng cổ không giống với bây giờ, lấy thực lực của Hư Hoàng, vào thời thượng cổ, chỉ có thể coi là Vương giả đỉnh tiêm thôi, không tính là Phong đế Vương giả.
- Là thế sao!
Diệp Trần gật gật đầu.
- Đi, chúng ta qua đó xem.
Yến Phượng Phượng tăng tốc độ lên, lao vào chỗ sâu trong Đế Hoàng hạp cốc, những người khác theo sát phía sau.
Ước chừng nửa canh giờ qua đi, mọi người đi tới trung bộ của Đế Hoàng hạp cốc.
- Xuống dưới!
Không chút do dự, thân hình Yến Phượng Phượng mở ra, xông vào trong hạp cốc, ba người Diệp Trần Mộ Dung Khuynh Thành Hải Vô Nhai cũng không chút do dự, những người khác thì hai mặt nhìn nhau, cân nhắc trong một sát na rồi mới cắn răng đuổi theo, phảng phất ở sâu trong hạp cốc có gì đó khiến bọn hắn sợ hãi vậy.
Đế hoàng hạp cốc trung bộ là nơi rộng nhất, phạm vi chừng hơn ngàn dặm, ở trong khu vực hơn ngàn dặm, không có một tia khí tức sinh mệnh, cũng không có bất kỳ vật lẫn lộn, duy chỉ có trung ương mặt đất, đứng sừng sững lấy một tấm bia đá, tấm bia đá này cao chín mươi chín lí, rộng chín mươi chín lí, trên đó có in không ít dấu vết, có vết đao, có vết kiếm, có chưởng ấn, có quyền ấn, có dấu tay, còn có trảo ngấn, xếp đặt theo thứ tự từ trên xuống dưới, nhưng từ ở giữa trở xuống đã không còn dấu vết nào nữa rồi, một mảnh trống không.
Không phải bọn hắn không muốn tới gần, mà là làm không được, Đế Ngân Bi không phải là tấm bia đá bình thường, khí tức phát ra khiến Chân Nguyên, huyết dịch, thậm chí cả nhịp tim đập của bọn hắn đều bắt đầu bạo động, tùy thời đều có thể bị cổ khí tức này làm tử vong.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 766: Đế Ngân Bi. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Yến Phượng Phượng ngưng trọng nói:
- Đế Ngân Bi bản thân chính là một kiện kì vật, người lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, mỗi người đều là Phong đế Vương giả kinh thiên động địa, tuy rằng vài vạn năm gần đây, không ai có thể lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, nhưng khí tức còn sót lại, vẫn không phải người bình thường có thể thừa nhận được, chúng ta bình thường gọi là đế khí, khí tức của Phong đế Vương giả.
- Đế khí!
Diệp Trần niệm thấp một câu.
Yến Phượng Phượng xoay đầu nói với đệ tử Huyền Tông và Thiên Hải môn:
- Các ngươi lưu lại, không được tới gần quá mức.
Nói xong, Yến Phượng Phượng lại nói với đám người Diệp Trần:
- Chúng ta có thể đi lên phía trước một chút, có thể xem rõ ràng hơn một chút, dấu vết trên đó quỷ phủ thần công, dù là một đạo thô thiển nhất, cũng đại biểu cho thành tựu kinh người, ẩn chứa Thiên địa chí lý.
Đại năng Linh Hải Cảnh tầm thường, tự nhiên không cách nào tiến vào trong vòng trăm dặm, nhưng Yến Phượng Phượng Hải Vô Nhai, Diệp Trần cùng với Mộ Dung Khuynh Thành đều là nhân vật cấp tông sư, tới gần một ít cũng không có việc gì, hơn nữa ở ngoài trăm dặm, thật sự xem không rõ lắm, những đế khí kia đối với cảm giác cùng thị lực đều có hạn chế, che lấp hư thật.
- Tốt!
Diệp Trần cảm thấy hết sức hứng thú với Đế Ngân Bi, hắn từ phía trên đó cảm nhận được vô số sợi ý chí đáng sợ, có kiếm ý đao ý, quyền ý, mỗi một đạo đều khiến hắn cảm thấy rất khiếp sợ, cùng so sánh với ý chí trên đó, hủy diệt kiếm ý của Diệp Trần đều không đáng giá nhắc tới, như đom đóm so với mặt trăng vậy.
Chín mươi dặm!
Tám mươi dặm!
Lúc đến gần bay mươi dặm, Hải Vô Nhai cười khổ một tiếng, hắn nhịn không được rồi.
Ba người Yến Phượng Phượng tiếp tục đi tới.
Bảy mươi dặm!
Sáu mươi dặm!
Mộ Dung Khuynh Thành dừng bước lại, sắc mặt của Yến Phượng Phượng cũng không dễ nhìn, có chút tái nhợt.
"Ngay ở chỗ này a! "
Diệp Trần thần sắc tự nhiên, đế khí ở ngoài sáu mươi dặm, tương đương với sự trùng kích của ngũ giai đỉnh phong kiếm ý, tuy rằng rất mạnh, nhưng Diệp Trần có được ngũ giai hủy diệt kiếm ý tương đương với lục giai kiếm ý bình thường, ngược lại không chịu ảnh hưởng gì, bất quá hắn cũng phải chiếu cố Mộ Dung Khuynh Thành và Yến Phượng Phượng thoáng một chút.
- Đế khí do Đế Ngân Bi phát ra, ẩn chứa ý chí bất đồng, coi chừng kiếm ý và đao ý, chúng là những thứ có tính công kích lớn nhất.
- Ta biết rõ!
Diệp Trần vừa rồi đã gặp phải một đám đế khí ẩn chứa kiếm ý trùng kích, sợi kiếm khí này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng vẫn như trước, vô cùng lăng lệ ác liệt.
Nâng lên tầm mắt, Diệp Trần thấy được dấu vết ở phía trên nhất, đây là một quyền ấn, quyền ấn tứ tứ phương phương, như là một khối ngọc tỷ ấn lên phía trên, quyền ấn thập phần sâu, bất quá bởi vì niên đại quá lâu, đế khí tràn ngập đi ra có chút suy yếu, nhưng nếu so sánh với dấu vết bên dưới, quyền ần này tràn ngập ra đế khí mênh mông nhất, như là Đế Hoàng cao cao tại thượng, bao quát Thiên địa vậy.
Yến Phượng Phượng giới thiệu nói:
- Quyền ấn thứ nhất là do Phong đế Vương giả thứ nhất ở thời đại thượng cổ lưu lại, Phong đế Vương giả này gọi là Cổ Đế, theo tư liệu lịch sử ghi lại, quyền ấn này, hẳn là Cổ Đế dùng Tứ Phương Đế Quyền đánh ra, mà Tứ Phương Đế Quyền là một trong những áo nghĩa võ học đỉnh giai nổi danh nhất.
Dưới ánh mắt dời, ba người lại thấy được dấu vết thứ hai, đây là một vết cào.
Trảo ngân bình thường tự nhiên sẽ không lọt được vào mắt ba người, chỉ là trảo ngân này, khiến ba người có cảm giác sởn hết cả gai ốc, phảng phất một trảo này trảo không phải Đế Ngân Bi, mà là một phương đại địa, một mảnh núi sông, một khỏa tinh cầu, bất kỳ vật gì dưới một trảo này, đều phải nát bấy, hơn nữa trảo ngấn này, lại tràn ngập ra Ma Đạo ý chí, khiến người khác sinh ra sợ hãi.
- Đây là Phong đế Vương giả kế sau Cổ Đế - Khí Thiên Đế, Khí Thiên Đế đi chính là Ma Đạo, cũng là một trong tam đại ma đạo Vương giả từ trước đến nay của nhân loại, Khí Thiên Đế vào thời kì đỉnh phong đã đi ra phiến thế giới này, tiến về tinh không, về sau biến mất vô tung, từ nay về sau không ai còn thấy nữa.
Nghe Yến Phượng Phượng vừa nói như vậy, hơn nữa bản thân có được Ma Đạo ý chí, Mộ Dung Khuynh Thành trước mắt sinh ra ảo giác, phảng phất ở trên Đế Ngân Bi thấy được một bóng người, bóng người này vô cùng cao lớn, trên đạt tinh không, dưới giẫm đại địa, âm ảnh bao phủ thế gian, bàn tay chém ra, mảng lớn núi sông tan vỡ, tinh cầu bạo tạc nổ tung.
- Nhân vật thật lợi hại.
Lắc đầu, Mộ Dung Khuynh Thành tỉnh táo lại.
Nàng biết rõ, đây không phải là ảo giác đơn giản như vậy, là vì thông qua Yến Phượng Phượng tự thuật, trong đầu mình đầu tiên đã có một ấn tượng sơ bộ, sau đó đế khí của Khí Thiên Đế trùng kích tới, kết hợp với ấn tượng trong đầu, sinh ra cảm ứng huyễn hoặc khó hiểu.
- Vết kiếm thứ tám là một cái dị số, bản thân không có thực lực Phong đế Vương giả, nhưng lại có thủ đoạn có thể lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, danh xưng của hắn là Kiếm Vương.
Yến Phượng Phượng nhìn về phía Diệp Trần.
- Hắn chính là Kiếm Vương!
Diệp Trần thì thào lên tiếng, trong thiên hạ, nhân loại từ trước tới nay, chỉ có một Kiếm Vương, đó chính là Thượng Cổ Kiếm Vương, Chiến Vương sở dĩ không dám xưng là Kiếm Vương, cũng bởi vì tự nhận không đạt tới trình độ như Thượng Cổ Kiếm Vương, không thể tưởng được Kiếm Vương này so trong tưởng tượng còn lợi hại hơn, rõ ràng dùng thân phận Vương giả, lưu lại một đạo vết kiếm trên Đế Ngân Bi, tuy rằng đạo vết kiếm này rất cạn, nhưng khí tức phát ra một điểm cũng không kém, rất có xu thế nghịch hành phạt lục.
- Kiếm Vương về mặt áo nghĩa kiếm pháp tìm hiểu không đủ, nhưng kiếm đạo ý chí của hắn một điểm cũng không kém sắc Phong đế Vương giả khác, thậm chí còn hơi vượt qua, ta nghĩ, đây là đấu mấu chốt để hắn có thể danh truyền cổ kim, lại có thể tại lưu lại vết kiếm trên Đế Ngân Bi.
Ghi lại về Kiếm Vương tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có một ít, cho nên Yến Phượng Phượng biết được cũng không ít.
- Ân!
Diệp Trần gật gật đầu.
- Vết kiếm cạn, đại biểu lực công kích không đủ cao, khí tức không kém, thì đại biểu cho kiếm ý mạnh.
Kiếm ý có thể tăng phúc lực công kích, nhưng cũng có hạn độ, rất hiển nhiên, kiếm chiêu ẩn chứa kiếm ý của Kiếm Vương, lực công kích so với Phong đế Vương giả vẫn hơi yếu một ít, bất quá kiếm ý của hắn lại thuộc về hàng đầu.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 767: Đế chi mộ, Tứ Cực Đại Đế. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Tiếp tục nhìn xuống, nguyên một đám dấu vết thấy mà giật mình khắc vào tầm mắt ba người, có chút dấu vết cổ quái, như dấu vết hình xiêng, dấu vết hình tam giác, dấu vết hình lăng, hai điểm một lớn một nhỏ, dấu vết giao nhau, dấu vết âm dương ngư, cũng không biết những Phong đế Vương giả này sử dụng áo nghĩa võ học gì nữa.
- Dấu vết thứ 398 là một Phong đế Vương giả nổi danh nhất vào bảy vạn năm trước, gọi là Tứ Cực Đại Đế, Tứ Cực Đại Đế am hiểu chính là không gian áo nghĩa, lấy chỉ pháp để trứ danh, lúc ở cấp độ Linh Hải Cảnh, đã sáng tạo ra áo nghĩa võ học cấp thấp Phá Hư Chỉ, uy lực hơn xa trung giai áo nghĩa võ học, Phá Hư Chỉ có tất cả bốn thức, mỗi một thức đều đại biểu một loại vận dụng không gian áo nghĩa, uy lực của chỉ thứ tư là lớn nhất, thẳng truy áo nghĩa võ học đẳng cấp cao.
Nói xong, Yến Phượng Phượng cổ quái liếc nhìn Diệp Trần, nàng từng thấy qua Diệp Trần thi triển một môn chỉ pháp không gian áo nghĩa chỉ pháp, đương nhiên, không gian áo nghĩa chỉ pháp từ xưa đến nay có không ít, bất quá Tứ Cực Đại Đế cách hiện giờ tương đối gần, cho nên hình thái thi triển Phá Hư Chỉ cũng có một ít miêu tả, mà chỉ pháp do Diệp Trần thi triển ra, rất giống với Phá Hư Chỉ đệ tam thức của Tứ Cực Đại Đế, cũng chỉ là nhan sắc Chân Nguyên bất đồng thôi.
Ngoài ra, Phá Hư Chỉ của Hạ Hầu Tôn cũng có thể là Phá Hư Chỉ đệ nhị thức của Tứ Cực Đại Đế, không phải chỉ đơn giản là trùng tên.
- Phá Hư Chỉ!
Diệp Trần động dung.
Phá Hư Chỉ đệ tam thức là hắn tìm được ở trong ngọn núi dầu dê ở Thập Vạn Đại Sơn Nam Trác Vực, đồng thời tìm được còn có một cái chìa khóa bạch sắc, trên đó viết ‘ Đế chi mộ, Bạch Dương Tọa' chẳng lẽ Đế chi mộ chính là mộ phần của Tứ Cực Đại Đế, mà cái chìa khóa bạch sắc kia là điểm mấu chốt để mở ra Đế Chi Mộ sao?
- Tứ Cực Đại Đế có bốn vị thuộc hạ, đều là Vương giả Sinh Tử Cảnh, cũng đều là yêu thú, theo thứ tự là Thương Lang Vương, Bạch Dương Vương, Hỏa Điểu Vương, Thiên Hạt Vương, Thương Lang Vương đại biểu chòm Thương Lang, Bạch Dương Vương là chòm Bạch Dương, Hỏa Điểu Vương và Thiên Hạt Vương là chòm Hỏa Điểu và chòm Bọ Cạp, Tứ Cực Đại Đế truyền thủ cho mỗi người bọn hắn một thức Phá Hư Chỉ, khiến bọn hắn cảm ngộ không gian áo nghĩa.
Bạch Dương Vương, chòm Bạch Dương?
Diệp Trần hết thảy đều đã minh bạch, Phá Hư Chỉ mà mình tu luyện đích thật là do Tứ Cực Đại Đế sáng tạo ra, mà Tứ Cực Đại Đế lại truyền Phá Hư Chỉ đệ tam thức cho Bạch Dương Vương, cho nên, cái chìa khóa bạch sắc kia mới có ba chữ Bạch Dương Tọa.
Yến Phượng Phượng tiếp tục nói:
- Tứ Cực Đại Đế và Khí Thiên Đế cũng giống nhau, cũng tiến nhập vào tinh không, biến mất một trăm năm sau mới trở về, nhưng khi hắn trở về, chịu trọng thương không cách nào chữa trị được, tựa hồ trong tinh không gặp phải chuyện gì đó đáng sợ vậy. Có thể cảm giác tánh mạng không còn lâu nữa, Tứ Cực Đại Đế ở trong một cấm địa, kiến tạo nên mộ địa thuộc về mình, mộ địa này ẩn chứa vô số trận pháp và lực lượng kinh thiên của Tứ Cực Đại Đế kích phát ra trước khi chết, Sinh Tử Cảnh Vương giả cưỡng ép hiếp xâm nhập vào, cửu tử nhất sinh.
Về sau, bốn thuộc hạ của hắn cũng nhao nhao chết đi, bọn hắn trước đây là thuộc hạ của Tứ Cực Đại Đế, sau khi chết cũng muốn làm bạn với hắn, nên ở bốn phía mộ địa của Tứ Cực Đại Đế, phân biệt thành lập nên bốn tòa mộ địa, mà muốn mở ra bốn tòa mộ địa này cần chìa khóa đặc thù, bởi vì bốn mộ địa này và mộ địa của Tứ Cực Đại Đế liền cùng một chỗ nên Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng rất khó xâm nhập
- Nhiều năm như vậy, đã có người nào tìm được mộ địa của Tứ Cực Đại Đế chưa?
Diệp Trần đột nhiên hỏi.
Đế chi mộ, không thể nghi ngờ chính là mộ địa của Tứ Cực Đại Đế.
Yến Phượng Phượng lắc đầu.
- Không rõ ràng lắm, mộ địa của Tứ Cực Đại Đế được kiến tạo trong một cấm địa di động, coi như là Vương giả Sinh Tử Cảnh, cũng rất khó tìm được, mà cho dù tìm được thì nếu không có chìa khóa, cũng chưa chắc có thể mở ra được, về nơi mộ địa của Tứ Cực Đại Đế, vẫn là một chủ đề bí ẩn, vẫn chưa nghe nói có người nào tìm ra được, nhưng phỏng chừng cho dù có thì cũng sẽ không tuyên dương ra ngoài.
- Cũng đúng!
Diệp Trần gật gật đầu, linh hồn lực của hắn thăm dò vào trong Trữ Vật Linh Giới, trên giá sách ở một góc khuất, một cái chìa khóa bạch sắc cực lớn lẳng lặng bày ở đó.
- Tứ Cực Đại Đế là Phong đế Vương giả thập phần nổi tiếng, áo nghĩa võ học không gian của hắn, ngay cả Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng thập phần muốn đạt được, chỉ sợ vừa xuất thế, liền khiến nổi lên gió tanh mưa máu, ngay cả Hư Hoàng, thậm chí cả sư phụ ta, đều muốn xuất động.
Yến Phượng Phượng nói tiếp.
- Đó là đương nhiên.
Lúc ở cấp độ Linh Hải Cảnh, không thể tìm hiểu quá nhiều áo nghĩa, có mấy môn cũng rất tốt rồi, nhưng đến cấp độ Sinh Tử Cảnh, tùy thời đều có thể đi vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lĩnh ngộ bạo tăng vô số lần, lĩnh ngộ áo nghĩa thập phần mau lẹ, kể từ đó, nhu cầu đối với áo nghĩa liền lớn hơn rất nhiều, dù sao áo nghĩa bất đồng kết hợp lại với nhau, không có cùng hiệu quả và uy lực, ngoại trừ áo nghĩa chủ tu, mấy môn áo nghĩa làm sao mà đủ, mà không gian áo nghĩa là một trong những áo nghĩa cường đại nhất, có quan hệ với rất nhiều áo nghĩa khác, chỉ cần có thể đạt được một môn võ học không gian áo nghĩa, tất nhiên có thể có được trợ giúp cực lớn.
Đương nhiên, cấp bậc của Phá Hư Chỉ có chút thấp, Vương giả Sinh Tử Cảnh phỏng chừng cũng không nhiệt tâm lắm, có là tốt nhất, không có cũng không sao cả, Vương giả Sinh Tử Cảnh chính thức vừa ý hẳn là áo nghĩa võ học không gian trung giai, thậm chí áo nghĩa võ học không gian đẳng cấp cao, dù sao Phá Hư Chỉ chỉ là áo nghĩa võ học cấp thấp, uy lực không được như áo nghĩa võ học trung giai, những áo nghĩa võ học không gian như vậy, uy lực ít nhất cũng tương đương với áo nghĩa võ học đỉnh giai.
- Thực lực của ta hiện giờ, còn xa xa không đủ a, Tứ Cực Đại Đế, không gian áo nghĩa võ học, đã trở thành truyền kỳ, ta chỉ có thể xa xa nhìn lên.
Trên áo nghĩa võ học Trung giai có áo nghĩa võ học đẳng cấp cao, có áo nghĩa võ học đỉnh giai, lại hướng lên chính là Thiên Đạo pháp tắc, mà trên Linh Hải Cảnh, có nửa bước vương giả, Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường, vương giả đỉnh tiêm, Phong đế Vương giả, mỗi một cấp bậc, cũng như một cái khoảng cách cực lớn, không có ý chí và quyết tâm phá tan hết thảy thì không cách nào vượt qua được.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 768: Đế chi mộ, Tứ Cực Đại Đế. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Tứ Cực Đại Đế đã đứng ở đỉnh phong thế giới này, mà Diệp Trần, tối đa chỉ là một thiếu niên vừa mới trưởng thành thôi, chênh lệch giữa cả hai còn rất lớn, xa không thể chạm tới được.
Nhìn lên lỗ ngon tay mà Tứ Cực Đại Đế lưu lại trên Đế Ngân Bi, Diệp Trần phảng phất thấy được một cự nhân, hai mắt lạnh lùng của cự nhân bao quát lấy hắn.
Tứ Cực Đại Đế qua đi, chỉ còn lại có mười ba vị Phong đế Vương giả, nhìn ra, theo khoảng cách cách hiện giờ ngày càng gần, khoảng thời gian Phong đế Vương giả lưu lại dấu vết ngày càng dài, giai đoạn trước Thượng Cổ niên đại đến Trung Cổ niên đại, một ngàn năm thì đại khái có một vị Phong đế Vương giả, giai đoạn trước Trung Cổ niên đại đến cận cổ niên đại, đại khái là 1500 năm ra một vị, từ sau cận cổ niên đại thì mấy ngàn năm mới có một vị, cũng không biết là vì nguyên nhân gì khiến cho Phong đế Vương giả càng ngày càng ít, đến thời đại hiện giờ thì trực tiếp ngay cả Phong đế Vương giả chính thức cũng không có, bởi vì chỉ có lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, mới xem như Phong đế Vương giả chính thức.
- Một vị Phong đế Vương giả cuối cùng, là một thiên tài kinh thiên động địa, trước hắn vạn năm cũng không có xuất hiện qua một gã Phong đế Vương giả có thể lưu lại dấu vết trên Đế Ngân B, thẳng đến khi hắn xuất hiện, danh xưng của hắn là Nguyên Hoàng, Nguyên Hoàng thiên sinh pháp thể, Chân Nguyên vô cùng vô tận. . .
Khi Yến Phượng Phượng bắt đầu nói đến chuyện của Nguyên Hoàng, trong một sơn cốc cách đó thập phần xa xôi, một hồi đại chiến đang phát sinh.
Song phương đại chiến không phải người khác, đúng là Thiên Kiếm Tông và Tây Hải Kiếm Tông Liễu Vô Kiếm.
- Thiên Kiếm Tông, xem ra sư phụ ta đã đánh giá cao thực lực của ngươi, vốn không cần ta ra tay, hắn cũng có thể đánh bại ngươi rồi.
Liễu Vô Kiếm một bên kích chiến Thiên Kiếm Tông, một bên còn dư lực nói chuyện.
- Hừ! Hiện tại vừa mới bắt đầu thôi.
Thanh âm của Thiên Kiếm Tông lộ ra có chút dồn dập.
- Thiên kiếm thức, Bạch Giao!
Đồng thời khi nói chuyện, trường kiếm của Thiên Kiếm Tông vẽ một cái, một đạo kiếm khí giống như lụa trắng phá không bắn ra, kiếm khí co duỗi bất định, có thể co có thể thẳng, phảng phất một đầu Bạch Giao linh hoạt xuyên thẳng qua trong hư không, nhanh như thoáng qua, mắt thường không cách nào thấy được.
- Trảm Lãng!
Đối mặt một kiếm này, thân hình Liễu Vô Kiếm lập lòe mấy cái, cả người phảng phất hư không chuyển dời, một kiếm chặt đứt đầu lâu của Bạch Giao kiếm khí
- Quả nhiên là phong cách của hắn!
Thiên Kiếm Tông nhướng mày, nói thật, lúc trước hắn chiến thắng sư phụ của Liễu Vô Kiếm, cũng chỉ là thắng hiểm, phong cách gọn gàng của đối phương gây cho hắn ấn tượng rất sâu, phong cách của Liễu Vô Kiếm rất giống với sư phụ hắn, đương nhiên, cũng không phải nói Liễu Vô Kiếm là đi theo lộ tuyến của sư phụ hắn, chỉ có thể nói, bên phía Tây Hải, phong cách về cơ bản đều giống nhau, sinh hoạt hoàn cảnh bất đồng, lý niệm tự nhiên bất đồng.
- Thiên kiếm thức, Trảm Không!
Một kiếm không có kết quả, Thiên Kiếm Tông lại đánh ra một kiếm, một kiếm này, thập phần tương tự với Trảm Lãng của Liễu Vô Kiếm, gọn gàng, lực quan thiên quân.
- Ha ha! Đây là chiêu thức ngươi căn cứ theo sư phụ ta để sáng tạo ra sao? Nhưng tiếc, sư phụ ta cũng không phải đối thủ của ta, ngươi sao lại là đối thủ của ta được.
Liễu Vô Kiếm bay lên trời, trường kiếm hung mãnh đâm xuống, từng đoàn từng đoàn khí hoàn vây quanh trường kiếm, lập tức xuyên thấu kiếm khí của Thiên Kiếm Tông.
- Thật nhanh!
Thiên Kiếm Tông chấn động, Thiên kiếm thức Trảm Không của hắn là siêu tốc kiếm, không có gì hoa mỹ, lấy ý chí bắn ra tiềm lực kinh người, nhưng sự nhanh chóng của kiếm Liễu Vô Kiếm rõ ràng còn hơn cả hắn, phảng phất loại tốc độ này, đối với hắn mà nói chỉ là bình thường.
- Thiên kiếm thức, kiếm trận!
Rốt cục, Thiên Kiếm Tông lấy ra sát chiêu mạnh nhất, từ trong thể nội thoát ra mười tám chuôi Chân Nguyên trường kiếm, trường kiếm trong tay run lên, mười tám chuôi Chân Nguyên trường kiếm, vây quanh trường kiếm trong tay xoay tròn không ngớt, nhanh chóng tạo thành một cái kiếm trận, kiếm trận vừa thành hình, khí tức lập tức kéo lên một mảng lớn, kiếm khí kinh người động xuyên vân tiêu, san bằng cả sơn cốc, cỏ cây cũng bị hù dọa, đột ngột từ mặt đất mọc lên, tựa như từng thanh tiểu kiếm.
- Đi!
Trường kiếm trong tay vẽ một cái, Thiên Kiếm Tông quát lên một tiếng lớn.
Lập tức!
Kiếm trận bay vút về phía Liễu Vô Kiếm.
- Kiếm trận, có ý tứ!
- Bất quá, cái này xa xa chưa đủ!
- Thiên Kiếm Tông, tiếp ta một kiếm do ta tự nghĩ ra, Di hải kiếm khí!
Liễu Vô Kiếm hai tay cầm kiếm, trường kiếm từ dưới lên trên, mãnh lực vẽ một cái, nhếch lên, tựa hồ một phiến hải dương di động, một cổ đại lực bàng bạc bộc phát, thâm bạch sắc kiếm khí ngưng tụ thành mang tất cả Thiên địa, nghênh hướng kiếm trận trùng kích tới .
Đùng đùng!
Kiếm trận sao có thể chống đỡ được cổ kiếm khí bàng bạc đó, trong nháy mắt đã bị nát bấy, cuốn ngược mà về.
- Nguy hiểm!
Thiên Kiếm Tông hoảng sợ biến sắc, trường kiếm quét ngang, ngăn cản trước người.
Sau một khắc!
Thâm bạch sắc kiếm khí mang tất cả đi qua.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi lớn, Thiên Kiếm Tông bay rớt ra ngoài, giống như lợi tiễn phá không, nhanh chóng như quang.
Người xem trận chiến này không đông lắm, nhưng đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, như Địa Kiếm Tông Từ Nguyên, Nguyên Kiếm Tông giao hảo tốt với Thiên Kiếm Tông, đại đệ tử của Thiên Kiếm Tông - Phong Lôi Kiếm Tông, những người này mặc dù không nổi danh hơn Thiên Kiếm Tông, nhưng cũng là những cao thủ xếp trong top 10, top 20 trong số tông sư kiếm đạo.
- Sư phụ bị đánh trọng thương.
Số tuổi của Phong Lôi Kiếm Tông vượt qua thất tuần, nhưng nhìn qua như là một tráng niên, hắn há to mồm, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, hắn biết Diệp Trần đánh bại sư phụ Thiên Kiếm Tông, nhưng theo sư phụ hắn nói thì đối phương thắng là nhờ vào Ngự Kiếm thuật, không có Ngự Kiếm thuật thì hai người ngang nhau mà thôi, mà Tây Hải Kiếm Tông, tựa hồ đánh bại sư phụ một cách dễ dàng, thực lực chênh lệch quá lớn.
Ngoài hơn mười dặm, Thiên Kiếm Tông ngừng thế lui, khóe miệng đổ máu, từng tia máu uốn éo như rắn.
- Hảo một chiêu Di hải kiếm khí, đây là kiếm chiêu hùng hồn nhất ta từng gặp, ngươi thực sự mạnh, vượt xa sư phụ ngươi.
Nét mặt Thiên Kiếm Tông ngưng trọng như nước, trong quyết đấu tông sư kiếm đạo, hắn chưa bao giờ bị áp chế như vậy, Diệp Trần sử ra Ngự Kiếm thuật cũng chỉ có thể thắng hắn một hiệp, nếu quyết đấu một trận tử chiến, dù bị đánh chết thì Diệp Trần cũng không tốt lành gì.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 769: Nhất Tuyến Thiên Lý. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Ân? Ngươi vẫn còn chiến lực.
Liễu Vô Kiếm hơi kinh ngạc, một kiếm này của hắn ẩn chứa hai loại áo nghĩa phong thủy, thủy áo nghĩa đã tiểu thành, phong chi áo nghĩa đã gần đạt đến tiểu thành, kết hợp lại, vượt xa áo nghĩa võ học trung giai, hơn nữa vận dụng lực đạo thập phần xảo diệu, áo nghĩa võ học ngang cấp cũng không thể ngăn cản.
- Vừa đúng lúc, trong nhiều năm qua, ta vừa nghiên cứu ra Thiên Kiếm Thức mới, hiện tại mượn ngươi thử chiêu xem sao.
Kiếm Tông thản nhiên nói.
- Ha ha ha!
Nghe vậy, Liễu Vô Kiếm cười lớn.
- Lấy ta thử chiêu, chỉ sợ chiêu kiếm của ngươi ta còn không để vào mắt, bất quá ta cho ngươi một cơ hội, ra tay toàn lực đi.
Tài cao gan lớn, Liễu Vô Kiếm lẳng lặng đợi sát chiêu mạnh nhất của Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông cũng không tức giận, cánh tay giơ ra, dựng thẳng trường kiếm trước ngực, thần tình uy nghiêm phảng phất như tiến hành một đại lễ.
- Hội Tâm Nhất Kiếm!
Trường kiếm họa xuất, Thiên Kiếm Tông phát động Thiên Kiếm Thức mới nghiên cứu ra.
Không ai có thể hình dung một kiếm này nhanh như thế nào, tựa như thời gian cũng ngừng lại, Liễu Vô Kiếm đứng mũi chịu sào có thể cảm nhận một kiếm này đáng sợ như thế nào, nếu lúc trước chiêu kiếm của Thiên Kiếm Tông làm hắn hứng thú, thì hiện tại, Hội Tâm Nhất Kiếm mang đến uy hiếp cho hắn.
- Cực Sát - Thiên Lý Nhất Tuyến!
Thiên Kiếm Tông có Hội Tâm Nhất Kiếm, Liễu Vô Kiếm cũng có lá bài tẩy của mình, lúc trước hắn căn bản không có chú tâm, chỉ thấy tay hắn cầm trường kiếm sắc bén, một đạo ánh sáng màu trắng lăng không bay ra, chỗ va chạm như giao tuyến giữa trời và biển, vừa rộng vừa sâu vô cùng.
PHỐC!
Hội Tâm Nhất Kiếm của Thiên Kiếm Tông cực kỳ lợi hại, kiếm khí ngưng tụ thành một đạo thẳng tắp, mà Thiên Lý Nhất Tuyến của Liễu Vô Kiếm cũng quái dị không kém, cũng ngưng tụ thành một đạo thẳng tắp, bất quá lúc va chạm nhau, thì Hội Tâm Nhất Kiếm của Thiên Kiếm Tông tiêu tán dần, bởi vì một kiếm này của Liễu Vô Kiếm căn bản không có điểm cuối, Hội Tâm Nhất Kiếm dù có cường thịnh trở lại thì cũng làm sao mà ngăn cản chứ.
- Thủy áo nghĩa thật cao thâm.
Thiên Kiếm Tông sao lại không nhìn ra, chiêu kiếm của Liễu Vô Kiếm ẩn chứa hai loại áo nghĩa, nhưng bất đồng với Di Hải Kiếm Khí, chiêu Thiên Lý Nhất Tuyến này, lấy thủy áo nghĩa làm chủ đạo, phát huy thủy áo nghĩa vô cùng nhuần nhuyễn, đối mặt chiêu này, thân giống như ở biển rộng, mặc dù có thể thấy nơi giao tiếp biển trời, nhưng tốc độ quá nhanh, không thể tới được.
Dát chi!
Thiên Lý Nhất Tuyến đánh tan Hội Tâm Nhất Kiếm, Thiên Kiếm Tông né tránh không kịp, lồng ngực hắn bị trúng một kích, tiếng kim khí nổ đùng vang lên, tóc tai Thiên Kiếm Tông tán loạn, miệng phun máu tươi, bay rớt ra ngoài, bất đồng với lần trước, thương thế của hắn thập phần nặng, lục phủ ngũ tạng cơ hồ lệch vị trí, máu huyết không thể lưu chuyển.
- Có thể bức ta thi triển ra Thiên Lý Nhất Tuyến, ngươi cũng nên tự hào rồi, đáng tiếc, tiềm lực của ngươi đã hết, sau này, chênh lệch giữa chúng ta càng lúc càng lớn, không cách nào đền bù.
Thu hồi trường kiếm vào bao, Liễu Vô Kiếm quay sang thanh niên hùng tráng và thải y nữ tử, nói:
- Chúng ta đi!
Bá bá bá!
Ba người phảng phất như phù quang, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Thiên Kiếm Tông tiền bối, theo ý người, thực lực Liễu Vô Kiếm này tới bực nào?
- Hắn? Đoán chừng tông sư Linh Hải Cảnh của Chân Linh đại lục, không ai có thể địch nổi hắn.
Thiên Kiếm Tông trầm mặc một chút rồi nói ra.
- Cái gì, làm sao có thể.
Địa Kiếm Tông Từ Nguyên và Nguyên Kiếm Tông đều lộ vẻ khiếp sợ.
- Không phải còn có Diệp Trần sao? Từ Nguyên bật thốt lên.
Thiên Kiếm Tông cười khổ, nói:
- Nhiều năm nay, ta sáng tạo ra Hội Tâm Nhất Kiếm, thực lực tăng tiến không ít, mà mấy năm trước, thực lực Diệp Trần so với ta chỉ cao hơn một hai thành, dù mấy năm qua có thể hắn tiến bộ nhưng nếu đối đầu cùng Liễu Vô Kiếm thì tối đa cũng chỉ ngang tay, nhưng ta có thể cảm giác được, thực lực Liễu Vô Kiếm không chỉ có như vậy, chỉ là hắn không sử ra toàn bộ thủ đoạn và thực lực mà thôi.
Vốn Thiên Kiếm Tông cũng cho rằng thực lực Liễu Vô Kiếm chỉ vỏn vẹn như vậy, nhưng khi hắn sử ra Thiên Lý Nhất Tuyến, hắn lập tức phát giác, nhất định Liễu Vô Tuyến còn lá bài tẩy mạnh hơn, nếu không đối phương căn bản không cuồng ngạo như thế, Diệp Trần muốn thắng hắn, quả thật thiên nan vạn nan.
- Cái này..
Từ Nguyên và Nguyên Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau.
- Aizz, hi vọng suy đoán của ta sai lầm.
Thiên Kiếm Tông lắc đầu lần nữa, rồi được Phong Lôi Kiếm Tông đỡ lấy, dứng dậy ly khai.
- Lớn chuyện rồi.
Sắc mặt Từ Nguyên lộ vẻ lo lắng, hắn là tông sư Chân Linh đại lục, không muốn nhìn thấy cảnh toàn bộ Chân Linh đại lục bị một cao thủ Tây Hải trẻ tuổi tung hoành không đối thủ.
- Có lẽ sẽ xoay chuyển được.
Nguyên Kiếm Tông trầm giọng nói.
Sâu trong Bắc Hải, có một mảnh huyền không đảo.
Trung ương quần đảo, là một tòa huyền không đảo hình chùy, hòn đảo này lớn như không có biên giới, trên đó có núi cao thung lũng, rừng già núi lửa, sông dài, bể lớn, bình nguyên sơn cốc, bên rìa huyền không đảo là một mảnh thác nước lớn nhỏ rũ xuống, từ trên huyền không đảo trút xuống, mà bên dưới huyền không đảo cũng có nước chảy xuôi xuống dưới huyền không đảo, xa xa nhìn lại, tựa như thắng địa thiên đường, kỳ quan tiên giới, đồ sộ và tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.
Trên huyền không đảo hình chùy, có một cung điện khổng lồ chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, trong cung điện, một nam tử trung niên cùng một người trẻ tuổi đứng trước một tấm mô hình đại lục cự đại, căn cứ hình dáng cùng phân bố địa lý, có thể nhìn ra đây là mô hình Chân Linh đại lục.
Phía trên mô hình Chân Linh đại lục, một sợi dây nhỏ óng ánh liên tiếp giăng khắp nơi, che kín toàn bộ trên không mô hình Chân Linh đại lục, nhìn qua một lượt, căn bản không cách nào đếm hết, ít nhất cũng hơn trăm vạn, giao thoa xoắn xuýt cùng một chỗ.
Trung niên nam tử điểm một ngón tay lên trung ương Chân Linh đại lục, nới đó chính là trung ương chi vực - Thiên Vũ vực.
- Thiên Nhi, đây đến Thiên Vũ vực đi.
Người trẻ tuổi cung kính nói:
- Sư phụ, tại sao ta phải tới Thiên Vũ Vực
- Nếu ta đoán không sai, trong tương lai một năm sau, cấm địa chứa mộ địa của Tứ Cực Đại Đế sẽ di động đến khu vực Thiên Vũ vực, ngươi thân mang Phá Hư Chỉ đệ nhất thức và chìa khóa Thiên Hạt Vương, rõ ràng hữu duyên với mộ địa, bất quá duyên phận chỉ đến một lần, ngươi phải tranh thủ nắm lấy.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế