Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 110: Buổi đầu tới Harrisson.
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: FK9
Biên: Super Khoai
Nguồn: Kiếm Giới
Ba người Diệp Trọng vừa lên thuyền. Nhất thời, ánh mắt của mọi người trên thuyền đều đổ dồn về phía ba người.
Bọn người kia vừa nhìn đã biết không phải hạng người lương thiện gì. Nếu không phải vẻ mặt hung ác thì cũng có sắc khí âm trầm. Nhưng đều có chung một ánh mắt khiến người khác có cảm giác ghê sợ.
Mấy người Diệp Trọng dĩ nhiên là không sợ hãi. Được cái là nhóm Diệp Trọng bản lĩnh cũng không phải tầm thường. Diệp Trọng vẻ mặt thờ ở, chẳng có vẻ gì là cảnh giác khiến mọi người nhìn thoáng qua, cảm giác hắn rất nguy hiểm. Lão Bàng tuy rằng dung mạo không có gì kinh người, nhưng lại có vẻ mặt rất lão luyện không thể nào che giấu được. Khách Tang hình thể như là thiết tháp, người khác thấy là khiếp sợ, thỉnh thoảng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đầy đặn
Ba người tùy tiện tìm tới một góc, im lặng ngồi nhìn
“Không ngờ lại có nhiều người như vậy, dọc dường chúng ta phải cẩn thận hơn!” Lão Bàng nói thầm với hai người
Cũng may là những kẻ trong khoang cũng biết nhóm người này không không phải dễ chọc vào, vẫn bảo trì sự kiềm chế . Cả khoang tàu vũ trụ bao trùm một không khí nặng nề, không khí dường như ngưng đọng.
Lão Bàng thỉnh thoảng lại cảnh giác quan sát bốn phía, thấy Diệp trọng sắc mặt vẫn thủy chung thản nhiên như lúc ban đầu, không khỏi bội phục .Khách Tang thì như một đứa trẻ lớn xác, ngồi bệt xuống đất, ngáp vẻ mệt mỏi. Rồi nghẹo đầu sang bên dường như say giấc, mồm há hốc, dãi dớt chảy dài từng giọt xuống sàn tàu.
Hành trình êm ả, suốt cả chặng đường. Không ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng cũng đến nơi. Chỉ sợ đây là điều mọi người mong muốn nhất.
Tất cả mọi người đều hiểu ý, xếp hàng lần lượt rời khỏi tàu. Vẫn không ai nói câu nào. Diệp Trọng lững thức bước đến cửa khoang. Lão Bàng vội vã kéo Khách Tang đi theo phía sau Diệp Trọng. Chỉ thương cho Khách Tang, vẫn đang mơ mơ màng màng thì bị lão Bàng nắm chặt kéo theo sau.
Vừa bước ra cửa khoang, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, không khí phảng phất như mới hơn rất nhiều. Nhưng có điều, cấu trúc toàn bằng kim loại của khu sân bay khiến thẩm mỹ nơi đây trở nên nặng nề.
Rời khỏi khu sân bay. một màu xanh biếc đập vào mắt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt. Dọc hai bên đường là cả một rừng cây rợp tỏa ra mùi hương thơm ngát. Dường như không ai tưởng tượng được ở tinh cầu này lại có phong cảnh mỹ lệ như vậy. Kiến trúc sắt thép từ lâu đã đầy rẫy trong đời sống con người, không đâu không có!
Đón tiếp bọn họ là một viên cảnh sát địa phương. Thái độ rất khác so với viên cảnh sát trên hành tinh Hồng Hoàng. Nụ cười tủm tỉm trên gương mặt rất thân thiện. Nhưng Diệp Trọng lại cảm nhận được trong ánh mắt híp híp của hắn thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sắc nhọn!
““Các vị !Hoan nghênh đã tới hành tinh Harrison! Nơi này là Đặc khu Hort ở Hành tinh Harrion, các vị là những cư dân mới của cộng đồng! Chắc hẳn mọi người đã được nghe qua về hoàn cảnh ở đây! Ta cũng không cần nói lại nữa! Đối với Thuật Thừa sư, để bản thân mọi người được an toàn, mong mọi người hãy biết kìm chế giùm ta! Nơi ở của các vị đã được chúng tôi sắp xếp. Đương nhiên nếu mọi người không hài lòng với sự sắp xếp này. Có thể tùy ý rời đi. Nhưng có điều từ hôm nay, trong vòng ba tháng, không ai được rời khỏi Harrison. Ba tháng sau, mọi người có thể đến Sở Thuật Thừa sư để xin rời đi. Tất cả những cống hiến công lao của mọi người đều được ghi lại trên thẻ nhận dạng. Nhớ kỹ, trên tay mọi người là thẻ nhận dạng. Nếu đánh mất, sẽ không được cấp lại. Bất cứ ở đâu cũng chỉ xác nhận thẻ chứ không nhận người! Mong mọi người hay giữ gìn cẩn thận!” Câu nói cuối cùng có ẩn chứa một chút thâm ý.
Sắc mặt không chút thay đổi. Diệp Trọng và lão Bàng đưa mắt nhìn nhau. Tâm trạng nặng nề. Nếu hiểu theo cách khác, thì người có thực lực đủ mạnh, hoàn toàn có thể cướp thẻ nhận dạng của người khác. Quả nhiên, vừa dứt lời, trong đám người bỗng nhiên rối loạn, không ít người trên mặt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Loại tình huống này, muốn không hỗn loạn cũng khó
Gã cảnh sát cũng không nói nhiều . Dẫn mọi người hướng tới nơi ở .Đoàn người trùng trùng điêp điệp làm cho mọi người cực kỳ chú ý. Hai bên đường không ít những cặp mắt nhìn theo dò xét. Quảng đường chỉ dài chưa đầy một trăm thước, mà Diệp Trọng đã thấy có vài ánh mắt chăm chú quan sát mình rất lâu.
Cuối cùng cũng tới nơi. Hầu như tất cả mọi người đều ồ lên. Âm thanh đồng loạt khiến mọi người bỗng ngẩn ra, rồi chợt cười khe khẽ. Trong khoảnh khắc, dường như mọi người đã xích lại gần nhau hơn! Bầu không khí áp lực nặng nề cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.
“Đây là nơi mọi người sẽ tạm thời chuyển đến. Mọi thứ sẽ được cung cấp miễn phí. Mọi người có thể tùy ý rời đi. Ta tin chắc hôm nay sẽ có rất nhiều người muốn rời khỏi đây! Ở đây tiền tệ và các vật bên ngoài sẽ không được sử dụng. Nếu các vị không muốn ăn hữu cơ lạnh hàng ngày ở đây, các người có thể tự chọn cách khác!” Gã cảnh sát miệng tủm tỉm, chậm rãi nói.
Gã cảnh sát nói xong thì quay lưng rời đi.
Diệp Trọng bắt đầu quan sát nơi ở. Kết cấu bằng gạch đá rất có nét kiến trúc cổ. Khiến Diệp Trọng có cảm giác mới lạ khi quá quen thuộc với kiến trúc kim loại bình thường. Điều mọi người cảm thấy dễ chịu nhất chính là ở đây nhìn thấy được cây cối. Một màu xanh tự nhiên đập vào mắt khiến tinh thần trở nên thư thái.
Ba người Diệp Trọng ở cùng một phòng. Trong hoàn cảnh này, mọi người ở cùng nhau sẽ an toàn. Tuy Diệp Trọng không cho rằng bản thân mình sẽ xảy ra vấn đề gì. Nhưng ba người ở cùng nhau, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn hơn. Ngay cả Mục cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.
“Diệp Tử, đã đến giờ Thương bắt đầu phát triển mạnh. Theo quy tắc công bằng. Hắn lần này sẽ trơ mặt ra tương đối dài! Người phải bảo trọng!” Mục hài hước giải thích một chút.
“Thương muốn lên ư?” Diệp Trọng lập tức cảm thấy đau đầu, ai biết tên này sẽ gây ra chuyện gì?
Còn chưa kịp nghe Mục trả lời, Thương đã thay vào. Giọng nói như chịu rất nhiều ủy khuất: “Diệp Tử, ngươi nhận thấy ta đáng ghét như vậy sao? Phải biết rằng ta là người đầu tiên chỉ cho ngươi biết sự rung động của người đàn ông a. Chậc chậc, hoàn cảnh đó của người chắc chắn suốt đời khó quên a! Một sức mạnh thần kỳ, Diệp tử, ngươi không thấy gì sao? Nói thật, hai người các ngươi đúng là tuyệt phối….”
Diệp Trọng hai mắt trợn trừng, kích động xuýt té xỉu. Trái lại lão Bàng lần đầu tiên mới thấy Diệp Trọng thể hiện tình cảm con người, vô cùng ngạc nhiên!
Bên trong gian phòng cũng được bài trí theo một phong cách cổ. Bộ bàn ghế được làm bằng gỗ khiến Khách Tang cũng không dám ngồi. Phải biết rằng, một bộ bàn ghế gỗ như thế này bán ở ngoài thị trường có giá cao ngất trời. Đắn đo một lúc, Khách Tang đặt mông ngồi phịch xuống đất! Chiếc ghế này mà bị hủy hoại thì rất tiếc! Khách Tang thật thà nghĩ.
Ở giữa gian phòng có một cỗ máy chế tạo thức ăn hữu cơ lỏng. Thức ăn hữu cơ lỏng tuy mùi vị không ngon, nhưng về phương diện cung cấp năng lượng cho cơ thể thì không vấn đề. Nhưng vậy ai cũng có thể ăn được, nhu cầu sinh hoạt tối thiểu cũng được đảm bảo, không có vấn đề gì!
Trước mắt mọi người đều không ai có tiền. Chỉ có thức ăn hữu cơ lỏng để lót dạ. Ba người đang khổ sở cố nuốt loại thức ăn hữu cơ lỏng thì có người gõ cửa.
Ba người lập tức đứng lên cảnh giác. Đưa mắt ra hiệu cho nhau, Diệp Trọng ẩn vào trong góc tối của gian phòng như một bóng ma. Khách Tang thì lừng lững như núi đi theo sau lão Bàng ra mở cửa.
Trong ba người, lão Bàng là người già dặn nhất. Đương nhiên Diệp Trọng để việc giao tiếp quan hệ cho lão Bàng xử lý.
Lão Bàng mở cửa, chỉ một vài giây sau đã đóng cửa xoay người quay vào với một sấp gì đó trên tay, vẻ mặt ngạc nhiên.
Diệp Trọng cũng như bóng ma lặng lẽ đi theo.
Lão Bàng đặt một sấp giấy lên bàn. Diệp Trọng lần đầu tiên nhìn thấy giấy, cảm thấy khá tò mò, thử xem nó là cái gì. Thảo nào nó lại thay thế cho tấm bảng điện tử, nhưng lượng thông tin của nó quá nhỏ!
“Bạn muốn từ bỏ món thực phẩm hữu cơ lỏng? Bạn muốn dọn khỏi căn phòng đơn sơ miễn phí? Bạn muốn có một thu nhập ổn định? Ai có nhu cầu xin hãy liên hệ….”
“Sinh mạng là vô giá! Nếu trở thành viên, Hiệp hội sẽ đảm bảo cho tính mạng các bạn tuyệt đối an toàn…”
“Giông bão nổi lên, sự nghiệp thành đạt! Một cuộc sống khác bắt đầu! Hãy thắp lên nhiệt huyết!....”
….. (dg: hãy đọc truyện và ủng hộ KG)
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, chưa ai hiểu cái gì ra cái gì. Chỉ có Thương đang bên trong Diệp Trọng hét lên như điên: “Ha ha, cái này ta thích! Diệp tử, hay là chúng ta thử liên hệ trêu một nhóm xem. Rất hay, rất hay! Cuộc đời buồn chán cuối cùng cũng có thứ để nghịch! Ta thích nơi này!”
Diệp Trọng chẳng thèm để ý đến chiếc quang giáp điên khùng. Cẩn thận bàn bạc với lão Bàng.
“Ngươi thấy thế nào?” Diệp Trọng hỏi
Sắc mặt lão Bàng có vẻ dở khóc dở cười: “Những thứ này không cần để ý tới làm gì. Có khi đây chỉ là những nhóm nhỏ. Những kẻ to đầu chắc chắn ở phía sau lưng.” Lão Bàng rất am hiểu về thế đạo, những thứ này làm sao qua nổi ánh mắt hắn, chỉ thoáng qua hắn cũng đã đoán được tám chín phần.
Nhưng chỉ một lúc sau, thật sự lại có người đến gõ cửa.
Lần này lại không giống lần trước. Có phần khí thế hơn, người dẫn đầu nhìn thoáng qua đã biết không phải dạng tầm thường, ăn nói cũng có tiến có lui, vừa đấm vừa xoa!
Diệp Trọng hoàn toàn không mở miệng, hoàn toàn đều do lão Bàng nói.
Lão Bàng cũng là người lọc lõi, ậm ậm ừ ừ, nhưng chưa bao giờ nói thẳng vào chủ đề, chỉ nói cho qua chuyện. Nhưng chủ yếu là hắn vẫn để ý, nếu Diệp Trọng không gật đầu, hắn cũng không dám đồng ý, không thể làm gì khác hơn là ậm ừ cho qua.
Đối với bộ dạng lạnh lùng của người thanh niên này, lão Bàng nhìn thế nào cũng không thấu, nhiều năm từng trải khiến cho hắn cảm nhận được trên người thanh niên này lộ ra vẻ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm! Vì thế lão không kiêu căng thay hắn ra quyết định. Huống chi vừa đến đây, tất cả mọi thứ ở đây đều chưa quen thuộc. Lúc này mà hạ quyết định chẳng khác gì đánh bạc. Trong hoàn cảnh này, hắn vẫn chưa điên!
Chờ đợi không thể nghi ngờ là một cách tốt nhất vào lúc này.
Ba người đi trên đường, quang cảnh lạ lẫm xung quanh, trước tiên là tìm hiểu cặn kẽ để đưa ra những quyết định chính xác. Ba người không ai phản đối gì về việc này!
Diệp Trọng đi trước, lão Bàng bên trái, bên phải là Khách Tang với vóc người to cao lừng lững đầy vẻ dữ tợn.
Một gã đại hán mặc một bộ đồng phục một màu, tươi cười đi về phía ba người
Đây là chương Sư Sĩ truyền thuyết cuối cùng KG dịch cho đến nay (khả năng cũng không còn tiếp nữa). Bên TTV đang dịch, đã đến 82 và chất lượng khá hơn so với KG (đó là theo ý mình ). Đến 111 sẽ lập pic mới và up của bên TTV. Mọi người đợi một thời gian nữa nha.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn đối phương vây quanh thần sắc ẩn hiện bất thiện, Lão Bàng đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, những người này xem ra chính là côn đồ địa phương, trên cơ bản từng địa phương đều có những kẻ như vậy tồn tại. Tám chín phần mười bọn này xem chúng ta là dê béo, muốn lột da. Hắn nháy mắt với Khách Tang. Khách Tang nhếch miệng cười, lộ ý đã hiểu. Lão Bàng đang dự tính xem đám gia hỏa này muốn làm gì. Chỉ tiếc rằng, dự định của hắn hoàn toàn thất bại. Hắn đâu hiểu rằng Diệp Trọng bên cạnh đối với cách giải thích chiến đấu hoàn toàn khác người. Tuy không biết ý đồ đối phương là gì, nhưng hắn không hề nghi ngờ, từ đội hình đối phương cùng cách biểu hiện ra, tuyệt đối không phải là tìm mình để nói chuyện phiếm. Trong mắt Diệp Trọng lệ mang lóe lên, theo thói quen hắn không chờ đối phương nói ra ý đồ đã sớm quyết định phản ứng. Nơi này luôn nguy hiểm, cộng thêm mấy ngày liên tiếp chiến đấu, sớm đã khơi dậy hoàn toàn dã tính của hắn. Hắn phảng phất nhớ lại cuộc sống sinh tồn nơi Phế Tinh, mà những người trước mắt Diệp Trọng không khác gì đám biến dị sinh vật trên Phế Tinh kia. Diệp Trọng cảm thấy những kẻ không có hảo ý này như một đám biến dị sinh vật đang nhe nanh múa vuốt với mình. Chẳng lẽ đợi chúng nhào lên mình mới phản kích. Diệp Trọng không hề nghĩ ngợi thêm. Đã xác định địch ý của đối phương, Diệp Trọng liền nhào tới. Chỉ thấy mũi chân hắn phát lực, hư ảnh lóe lên, xuyên vào trong đám người. Một cước nhanh đến thấy không rõ đánh đến gã đầu lĩnh giữa đám người! Chỉ nghe một tiếng răng rắc tiếng vỡ vụn của xương cốt, làm lòng người lạnh ngắt, gã này liền giống như bị cự chùy đập trúng, thân thể huyết nhục mơ hồ vào lõm phía trong, cả người như một bao cát văng ra sau hơn mười thước, tắc thở. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.Lão Bàng cùng Khách Tang đều choáng váng.
- Cái này, cái này ….rốt cuộc ai mới là lưu manh a?
Diệp Trọng tựa như hổ lọt vào bầy dê, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Hơn nữa động tác hắn cực nhanh. Chỉ thấy một đạo nhân ảnh qua lại trong đám người, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thi thể văng ra như sung rụng. Khi Lão Bàng cùng Khách Tang phục hồi tinh thần lại, chiến đấu đã hoàn toàn chấm dứt! Hai người lần đầu nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Trọng, đều bị chấn trụ ! Tuy thời tiết nóng bức, nhưng mồ hôi lạnh không thể ức chế tuôn ra trên trán . Diệp Trọng không hề để ý, mà trực tiếp lục lọi trên người những gã kia. Sưu tầm chiến lợi phẩm là việc ai cũng thích, Diệp Trọng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lão Bàng cùng Khách Tang sực tỉnh, cuống quít chạy tới giúp Diệp Trọng lục lọi. Mỗi một thế lực trên Harrison trên đường lúc này ai cũng đều có tâm tư riêng. Màn vừa rồi của Diệp Trọng. Đã rơi vào mắt vô số người. Bất quá lúc này không ai dám tới quấy rầy Diệp Trọng, bọn họ chỉ nhanh chóng đem tin tức này truyền về tổng bộ. Do vậy chỉ trong một khoảnh khắc cơ hồ tất cả tổ chức nào có thực lực đầu biết đến sát thần vừa đến khu Holt . Lão Bàng càng xem càng kinh hãi, ngoài mình là người duy nhất bị hắn bắt, còn lại đến giờ , không ai còn sống! Tất cả mọi người đều là một kích bị mất mạng! Lại nhìn vẻ mặt lầm lỳ của Diệp Trọng, nội tâm Lão Bàng càng rét run.
- Người này chẳng lẽ là đồ tể sao?
Không hỏi ý đồ đối phương, không vòng vo, không cần biết phía sau đối phương là gì, một lời đều không nói mà liền trực tiếp giết người! Người này quá điên cuồng ! Càng nghĩ trong nội tâm Lão Bàng càng kinh sợ. Loại người này quá nguy hiểm ! Ai biết hắn có thể hay không đột nhiên ra tay với mình và Khách Tang? Vơ vét chiến lợi phẩm xong, ba người vốn đã quen thuộc hoàn cảnh, liền trực tiếp trở về phòng. Khi kiểm kê chiến lợi phẩm, mới phát hiện lần này thu hoạch khá tốt. Được 15 Thẻ CMND. Trong đó có ba tấm đã ngoài thời gian ba tháng, điều này khiến cho Lão Bàng vô cùng mừng rỡ, vì đó có nghĩa là bọn họ có thể hướng Thuật Thừa sư Tông Sở đưa ra ý định xin di chuyển. Harrison tinh hệ thật sự là quá hỗn loạn! Diệp Trọng lạnh lùng đưa cho mỗi người một Thẻ CMND. Lão Bàng không ngờ Diệp Trọng hào phóng như vậy, nhất thời sửng sờ. Khách Tang vốn đơn thuần, không hề nghĩ nhiều như vậy, mà vui mừng tiếp nhận Thẻ CMND Diệp Trọng đưa cho hắn. Lão Bàng vội vàng nói:
- Có Thẻ CMND này rồi. Tốt nhất chúng ta lập tức xin di chuyển đi , ta phỏng chừng bang hội của đám tiểu tử vừa rồi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta đi sớm một chút là tốt!
Khách Tang một bên liên tục gật đầu, thập phần đồng ý
Diệp Trọng thản nhiên nói:
- Các ngươi đi đi, ta còn muốn lưu lại chỗ này một thời gian ngắn!
Diệp Trọng nói làm cho Lão Bàng cùng Khách Tang rất là ngạc nhiên, vốn thẳng tính Khách Tang hỏi:
- Vì sao? Ta thấy nơi này không hề tốt, cần gì phải lưu lại!
Diệp Trọng không nói gì! Mà Lão Bàng lại lộ ra vẻ đăm chiêu, trầm mặc hơn mười giây sau, mới trịnh trọng nói:
- Ngươi đã không muốn rời đi lúc này, chúng ta tựu đi trước , sau này tương kiến, có điều gì cần giúp đỡ cứ nói, ta và Khách Tang nhất định sẽ dốc hết toàn lực đáp ứng!
Khách Tang dù trên mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng y liên tục gật đầu, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy a! Ta Khách Tang dù liều mạng cũng sẽ giúp ngươi!
Thấy Lão Bàng trừng mắt với mình Tang, Khách Tang vội vàng cúi đầu xuống!
- Khi Chúng ta đi rồi, ngươi phải bảo trọng, hy vọng về sau có cơ hội gặp mặt!
Lão Bàng nói xong, liền mặc kệ Diệp Trọng đang trầm mặc, thần sắc vội vàng lôi kéo Khách Tang rời đi. Diệp Trọng im lặng nhìn hai người rời đi, Kỳ thật Hắn cũng có lo nghĩ của mình. Ra ngoài lâu như vậy, mình dị thường khác người Diệp Trọng đương nhiên thập phần minh bạch, hành động của mình bọn họ không thể hiểu được là chuyện rất bình thường. Diệp Trọng cũng ý đồ tu sửa chính mình, nhưng những thói quen này gần như đã trở thành bản năng của hắn, chỉ cần gặp phải tình huống khẩn cấp, hắn liền không tự chủ được mà chỉ dựa theo phương thức quen thuộc mà giải quyết. Thói quen dưỡng thành không phải một hai ngày là có thể chỉnh sửa, đồng dạng, thói quen hơn mười năm tích lũy cũng không phải một ngày hai ngày là có khả năng thay đổi. Hơn nữa, mình còn quái bệnh không biết lúc phát tác, đối với hai người bọn hắn, Diệp Trọng không tin tưởng như Mục cùng Thương.
Khi gọi ra Thương, vừa ra tới và rốt cục cũng nhìn thấy mặt trời Thương cực kỳ hưng phấn: -
- Hắc, bên ngoài không khí thật tốt, thành phần rất thích hợp nhân loại hô hấp a! Diệp Tử, ngươi nên phóng ta đi ra sớm hơn nữa. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi tốt! Ân, so tên biến thái Mục ta tuy kém một chút, nhưng so với ngươi ta lợi hại hơn nhiều lắm a! Hơn nữa có ta ở bên cạnh ngươi, hắc hắc, ngươi sẽ hưởng thụ nhiều vui thú nhân sinh! Ta không phải là tên Mục tiểu tử không hề tình thú kia. .
Diệp Trọng không đếm xỉa Thương thao thao bất tuyệt, mà tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm. Nhưng hắn không hề phát hiện cái gì đáng giá, những người sa nghèo như vậy? Diệp Trọng có chút buồn bực. Một bên Thương mỉm cười nói:
- Diệp Tử ngươi thật là khờ. Tiền kia có 90% khả năng nằm trên Thẻ CMND,
Diệp Trọng vốn cũng đã nghĩ qua, huống chi Thương nói rất có đạo lý, Ai mà không hề có bất kỳ biện pháp bảo vệ thứ mà có thể tùy thời kích phát lòng tham niệm cũng như như tiền. Dù rằng những đồng tiền này không hề trong sạch. Diệp Trọng đem tất cả thẻ quét qua máy, khi thấy tổng kim ngạch dừng lại là con số 6446. Diệp Trọng cũng không biết đây rốt cuộc là nhiều hay ít, vốn hắn hoàn toàn không có khái niệm, bất quá, hơn mười trương tạp phiến,hẳn là cũng không ít a. Diệp Trọng tự nhủ. Bất chợt hắn nghe Thương kinh hô;
Làm sao vậy?; Chuyện gì có thể làm cho Thương giật mình, điều này làm cho Diệp Trọng có chút tò mò. bình thường Thương hay biểu lộ ngạc nhiên, nhưng Diệp Trọng lại chưa từng thấy qua chuyện gì làm Thương thực sự kinh ngạc! điểm này, Thương và Mục như nhau.
Nghe giọng Thương nghiêm túc, khác với giọng điệu bình thường Diệp Trọng cảm thấy buồn cười.
- Kỹ thuật này rất tân tiến a, tâm điểm tạp phiến xếp đặt thập phần hợp lý, kỹ thuật cũng cực kỳ tiên tiến, không truy vào hệ thống đầu cuối của họ, ta không thể nào cải biến nó!
Thương nghiêm túc nói. Diệp Trọng kỳ quái hỏi:
- Sao Ngươi lại muốn cải biến nó?
Vừa rồi còn nghiêm túc vạn phần Thương lập tức trở nên ngượng ngùng:
- Ân, không phải chúng ta quá nghèo sao? ít tiền như vậy, đủ mua cái gì? Dù là một phim lửa nóng tình cảm mãnh liệt cũng mua không nổi, mà thứ này là mộng tưởng của ta a! Diệp Tử, chúng ta thương lượng một chút đi, trước hết hãy mua một phim tình cảm mãnh liệt đấu mới nhất. . .
Diệp Trọng toát mồ hôi!
- Lạc đề , lạc đề !
Thương giã lã nói:
- Hắc, chúng ta mới vừa nói đến đâu ?
Diệp Trọng dở khóc dở cười nói:
- Ngươi nói ngươi không có biện pháp cải biến nó!
- A! Đúng rồi!
Nhớ tới ngữ khí Thương lúc nãy Diệp Trọng cảm thấy cổ quái nói không nên lời, Trí năng quang mà cũng có loại sự tình quên mất này tồn tại?
- Diệp Tử, ngươi có nghĩ tới hay không, ngay cả ta mà không thể cải biến, như vậy kỹ thuật hẳn là phi thường tân tiến! kỹ thuật tân tiến như vậy mà đối với cái Thẻ CMND này không hề có động tác nghiệm chứng cùng bảo vệ! việc này không kỳ quái sao?
Diệp Trọng đồng tình nghĩ : tiền mặt mà không hề có biện pháp nào bảo vệ, thì bất kể là đoạt trộm hay là lừa gạt, chỉ cần có được tạp phiến, không quá một phút đồng hồ, có thể hoàn toàn rút sạch tiền của đối phương! Cái này cực kỳ hấp dẫn; Mà người làm ra tạp phiến này làm sao không nghĩ đến vấn đề này? Đương nhiên là không đúng! loại tình huống này hơi khó có! Nói cách khác, xếp đặt quản lý kiểu này gần như cố ý dung túng cho trộm cướp. - - Như vậy, chẳng khiến sao ta tự hỏi !
Thương lúc này tựa như một vị trí giả.
- Dù vậy! Bất quá, ách, cái này cùng chúng ta có quan hệ gì?
Diệp Trọng khó hiểu hỏi. Mới vừa rồi còn một bộ trí giả bộ dáng Thương lập tức héo đốn:
- Sao ngươi có thể nói như vậy, Trời ạ, Diệp Tử ngươi không có não sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong này ẩn tàng một hấp dẫn cực lớn sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm anh hùng? . .
- Ngươi có thấy dưới góc trái mấy cái chữ kia không? Hẳn là mã số
Diệp Trọng dựa vào Thương nói, quả nhiên nhìn thấy con số tại góc dưới bên trái, mỗi dãy số đều không giống nhau. mắt điện tử Thương chợt loé quét qua tạp.
- Hắc, Diệp Tử. Thấy rãnh dưới Thẻ CMND không? Ngươi đem khớp rãnh hai tạp với nhau.
- Đúng rồi, sau đó đưa Thẻ CMND vào máy quét tiến hành thiết lập con số. Sau đó đem số tiền này chuyển đến một tạp phiến khác! Hay thật , kỹ thuật thật đơn giãn, không hề có bất kỳ điểm chứng minh thân phận cùng biện pháp bảo vệ nghiệm chứng, cái này thật sự là một con số hấp dẫn a!
Thương phát ra lời cảm thán! Bất quá một cái quang giáp phát ra cảm khái như vậy ít nhiều làm cho người ta chút ít cảm giác quái dị.
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn đối phương vây quanh thần sắc ẩn hiện bất thiện, Lão Bàng đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, những người này xem ra chính là côn đồ địa phương, trên cơ bản từng địa phương đều có những kẻ như vậy tồn tại. Tám chín phần mười bọn này xem chúng ta là dê béo, muốn lột da. Hắn nháy mắt với Khách Tang. Khách Tang nhếch miệng cười, lộ ý đã hiểu. Lão Bàng đang dự tính xem đám gia hỏa này muốn làm gì. Chỉ tiếc rằng, dự định của hắn hoàn toàn thất bại. Hắn đâu hiểu rằng Diệp Trọng bên cạnh đối với cách giải thích chiến đấu hoàn toàn khác người. Tuy không biết ý đồ đối phương là gì, nhưng hắn không hề nghi ngờ, từ đội hình đối phương cùng cách biểu hiện ra, tuyệt đối không phải là tìm mình để nói chuyện phiếm. Trong mắt Diệp Trọng lệ mang lóe lên, theo thói quen hắn không chờ đối phương nói ra ý đồ đã sớm quyết định phản ứng. Nơi này luôn nguy hiểm, cộng thêm mấy ngày liên tiếp chiến đấu, sớm đã khơi dậy hoàn toàn dã tính của hắn. Hắn phảng phất nhớ lại cuộc sống sinh tồn nơi Phế Tinh, mà những người trước mắt Diệp Trọng không khác gì đám biến dị sinh vật trên Phế Tinh kia. Diệp Trọng cảm thấy những kẻ không có hảo ý này như một đám biến dị sinh vật đang nhe nanh múa vuốt với mình. Chẳng lẽ đợi chúng nhào lên mình mới phản kích. Diệp Trọng không hề nghĩ ngợi thêm. Đã xác định địch ý của đối phương, Diệp Trọng liền nhào tới. Chỉ thấy mũi chân hắn phát lực, hư ảnh lóe lên, xuyên vào trong đám người. Một cước nhanh đến thấy không rõ đánh đến gã đầu lĩnh giữa đám người! Chỉ nghe một tiếng răng rắc tiếng vỡ vụn của xương cốt, làm lòng người lạnh ngắt, gã này liền giống như bị cự chùy đập trúng, thân thể huyết nhục mơ hồ vào lõm phía trong, cả người như một bao cát văng ra sau hơn mười thước, tắc thở. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.Lão Bàng cùng Khách Tang đều choáng váng.
- Cái này, cái này ….rốt cuộc ai mới là lưu manh a?
Diệp Trọng tựa như hổ lọt vào bầy dê, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Hơn nữa động tác hắn cực nhanh. Chỉ thấy một đạo nhân ảnh qua lại trong đám người, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thi thể văng ra như sung rụng. Khi Lão Bàng cùng Khách Tang phục hồi tinh thần lại, chiến đấu đã hoàn toàn chấm dứt! Hai người lần đầu nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Trọng, đều bị chấn trụ ! Tuy thời tiết nóng bức, nhưng mồ hôi lạnh không thể ức chế tuôn ra trên trán . Diệp Trọng không hề để ý, mà trực tiếp lục lọi trên người những gã kia. Sưu tầm chiến lợi phẩm là việc ai cũng thích, Diệp Trọng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lão Bàng cùng Khách Tang sực tỉnh, cuống quít chạy tới giúp Diệp Trọng lục lọi. Mỗi một thế lực trên Harrison trên đường lúc này ai cũng đều có tâm tư riêng. Màn vừa rồi của Diệp Trọng. Đã rơi vào mắt vô số người. Bất quá lúc này không ai dám tới quấy rầy Diệp Trọng, bọn họ chỉ nhanh chóng đem tin tức này truyền về tổng bộ. Do vậy chỉ trong một khoảnh khắc cơ hồ tất cả tổ chức nào có thực lực đầu biết đến sát thần vừa đến khu Holt . Lão Bàng càng xem càng kinh hãi, ngoài mình là người duy nhất bị hắn bắt, còn lại đến giờ , không ai còn sống! Tất cả mọi người đều là một kích bị mất mạng! Lại nhìn vẻ mặt lầm lỳ của Diệp Trọng, nội tâm Lão Bàng càng rét run.
- Người này chẳng lẽ là đồ tể sao?
Không hỏi ý đồ đối phương, không vòng vo, không cần biết phía sau đối phương là gì, một lời đều không nói mà liền trực tiếp giết người! Người này quá điên cuồng ! Càng nghĩ trong nội tâm Lão Bàng càng kinh sợ. Loại người này quá nguy hiểm ! Ai biết hắn có thể hay không đột nhiên ra tay với mình và Khách Tang? Vơ vét chiến lợi phẩm xong, ba người vốn đã quen thuộc hoàn cảnh, liền trực tiếp trở về phòng. Khi kiểm kê chiến lợi phẩm, mới phát hiện lần này thu hoạch khá tốt. Được 15 Thẻ CMND. Trong đó có ba tấm đã ngoài thời gian ba tháng, điều này khiến cho Lão Bàng vô cùng mừng rỡ, vì đó có nghĩa là bọn họ có thể hướng Thuật Thừa sư Tông Sở đưa ra ý định xin di chuyển. Harrison tinh hệ thật sự là quá hỗn loạn! Diệp Trọng lạnh lùng đưa cho mỗi người một Thẻ CMND. Lão Bàng không ngờ Diệp Trọng hào phóng như vậy, nhất thời sửng sờ. Khách Tang vốn đơn thuần, không hề nghĩ nhiều như vậy, mà vui mừng tiếp nhận Thẻ CMND Diệp Trọng đưa cho hắn. Lão Bàng vội vàng nói:
- Có Thẻ CMND này rồi. Tốt nhất chúng ta lập tức xin di chuyển đi , ta phỏng chừng bang hội của đám tiểu tử vừa rồi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta đi sớm một chút là tốt!
Khách Tang một bên liên tục gật đầu, thập phần đồng ý
Diệp Trọng thản nhiên nói:
- Các ngươi đi đi, ta còn muốn lưu lại chỗ này một thời gian ngắn!
Diệp Trọng nói làm cho Lão Bàng cùng Khách Tang rất là ngạc nhiên, vốn thẳng tính Khách Tang hỏi:
- Vì sao? Ta thấy nơi này không hề tốt, cần gì phải lưu lại!
Diệp Trọng không nói gì! Mà Lão Bàng lại lộ ra vẻ đăm chiêu, trầm mặc hơn mười giây sau, mới trịnh trọng nói:
- Ngươi đã không muốn rời đi lúc này, chúng ta tựu đi trước , sau này tương kiến, có điều gì cần giúp đỡ cứ nói, ta và Khách Tang nhất định sẽ dốc hết toàn lực đáp ứng!
Khách Tang dù trên mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng y liên tục gật đầu, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy a! Ta Khách Tang dù liều mạng cũng sẽ giúp ngươi!
Thấy Lão Bàng trừng mắt với mình Tang, Khách Tang vội vàng cúi đầu xuống!
- Khi Chúng ta đi rồi, ngươi phải bảo trọng, hy vọng về sau có cơ hội gặp mặt!
Lão Bàng nói xong, liền mặc kệ Diệp Trọng đang trầm mặc, thần sắc vội vàng lôi kéo Khách Tang rời đi. Diệp Trọng im lặng nhìn hai người rời đi, Kỳ thật Hắn cũng có lo nghĩ của mình. Ra ngoài lâu như vậy, mình dị thường khác người Diệp Trọng đương nhiên thập phần minh bạch, hành động của mình bọn họ không thể hiểu được là chuyện rất bình thường. Diệp Trọng cũng ý đồ tu sửa chính mình, nhưng những thói quen này gần như đã trở thành bản năng của hắn, chỉ cần gặp phải tình huống khẩn cấp, hắn liền không tự chủ được mà chỉ dựa theo phương thức quen thuộc mà giải quyết. Thói quen dưỡng thành không phải một hai ngày là có thể chỉnh sửa, đồng dạng, thói quen hơn mười năm tích lũy cũng không phải một ngày hai ngày là có khả năng thay đổi. Hơn nữa, mình còn quái bệnh không biết lúc phát tác, đối với hai người bọn hắn, Diệp Trọng không tin tưởng như Mục cùng Thương.
Khi gọi ra Thương, vừa ra tới và rốt cục cũng nhìn thấy mặt trời Thương cực kỳ hưng phấn: -
- Hắc, bên ngoài không khí thật tốt, thành phần rất thích hợp nhân loại hô hấp a! Diệp Tử, ngươi nên phóng ta đi ra sớm hơn nữa. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi tốt! Ân, so tên biến thái Mục ta tuy kém một chút, nhưng so với ngươi ta lợi hại hơn nhiều lắm a! Hơn nữa có ta ở bên cạnh ngươi, hắc hắc, ngươi sẽ hưởng thụ nhiều vui thú nhân sinh! Ta không phải là tên Mục tiểu tử không hề tình thú kia. .
Diệp Trọng không đếm xỉa Thương thao thao bất tuyệt, mà tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm. Nhưng hắn không hề phát hiện cái gì đáng giá, những người sa nghèo như vậy? Diệp Trọng có chút buồn bực. Một bên Thương mỉm cười nói:
- Diệp Tử ngươi thật là khờ. Tiền kia có 90% khả năng nằm trên Thẻ CMND,
Diệp Trọng vốn cũng đã nghĩ qua, huống chi Thương nói rất có đạo lý, Ai mà không hề có bất kỳ biện pháp bảo vệ thứ mà có thể tùy thời kích phát lòng tham niệm cũng như như tiền. Dù rằng những đồng tiền này không hề trong sạch. Diệp Trọng đem tất cả thẻ quét qua máy, khi thấy tổng kim ngạch dừng lại là con số 6446. Diệp Trọng cũng không biết đây rốt cuộc là nhiều hay ít, vốn hắn hoàn toàn không có khái niệm, bất quá, hơn mười trương tạp phiến,hẳn là cũng không ít a. Diệp Trọng tự nhủ. Bất chợt hắn nghe Thương kinh hô;
Làm sao vậy?; Chuyện gì có thể làm cho Thương giật mình, điều này làm cho Diệp Trọng có chút tò mò. bình thường Thương hay biểu lộ ngạc nhiên, nhưng Diệp Trọng lại chưa từng thấy qua chuyện gì làm Thương thực sự kinh ngạc! điểm này, Thương và Mục như nhau.
Nghe giọng Thương nghiêm túc, khác với giọng điệu bình thường Diệp Trọng cảm thấy buồn cười.
- Kỹ thuật này rất tân tiến a, tâm điểm tạp phiến xếp đặt thập phần hợp lý, kỹ thuật cũng cực kỳ tiên tiến, không truy vào hệ thống đầu cuối của họ, ta không thể nào cải biến nó!
Thương nghiêm túc nói. Diệp Trọng kỳ quái hỏi:
- Sao Ngươi lại muốn cải biến nó?
Vừa rồi còn nghiêm túc vạn phần Thương lập tức trở nên ngượng ngùng:
- Ân, không phải chúng ta quá nghèo sao? ít tiền như vậy, đủ mua cái gì? Dù là một phim lửa nóng tình cảm mãnh liệt cũng mua không nổi, mà thứ này là mộng tưởng của ta a! Diệp Tử, chúng ta thương lượng một chút đi, trước hết hãy mua một phim tình cảm mãnh liệt đấu mới nhất. . .
Diệp Trọng toát mồ hôi!
- Lạc đề , lạc đề !
Thương giã lã nói:
- Hắc, chúng ta mới vừa nói đến đâu ?
Diệp Trọng dở khóc dở cười nói:
- Ngươi nói ngươi không có biện pháp cải biến nó!
- A! Đúng rồi!
Nhớ tới ngữ khí Thương lúc nãy Diệp Trọng cảm thấy cổ quái nói không nên lời, Trí năng quang mà cũng có loại sự tình quên mất này tồn tại?
- Diệp Tử, ngươi có nghĩ tới hay không, ngay cả ta mà không thể cải biến, như vậy kỹ thuật hẳn là phi thường tân tiến! kỹ thuật tân tiến như vậy mà đối với cái Thẻ CMND này không hề có động tác nghiệm chứng cùng bảo vệ! việc này không kỳ quái sao?
Diệp Trọng đồng tình nghĩ : tiền mặt mà không hề có biện pháp nào bảo vệ, thì bất kể là đoạt trộm hay là lừa gạt, chỉ cần có được tạp phiến, không quá một phút đồng hồ, có thể hoàn toàn rút sạch tiền của đối phương! Cái này cực kỳ hấp dẫn; Mà người làm ra tạp phiến này làm sao không nghĩ đến vấn đề này? Đương nhiên là không đúng! loại tình huống này hơi khó có! Nói cách khác, xếp đặt quản lý kiểu này gần như cố ý dung túng cho trộm cướp. - - Như vậy, chẳng khiến sao ta tự hỏi !
Thương lúc này tựa như một vị trí giả.
- Dù vậy! Bất quá, ách, cái này cùng chúng ta có quan hệ gì?
Diệp Trọng khó hiểu hỏi. Mới vừa rồi còn một bộ trí giả bộ dáng Thương lập tức héo đốn:
- Sao ngươi có thể nói như vậy, Trời ạ, Diệp Tử ngươi không có não sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong này ẩn tàng một hấp dẫn cực lớn sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm anh hùng? . .
- Ngươi có thấy dưới góc trái mấy cái chữ kia không? Hẳn là mã số
Diệp Trọng dựa vào Thương nói, quả nhiên nhìn thấy con số tại góc dưới bên trái, mỗi dãy số đều không giống nhau. mắt điện tử Thương chợt loé quét qua tạp.
- Hắc, Diệp Tử. Thấy rãnh dưới Thẻ CMND không? Ngươi đem khớp rãnh hai tạp với nhau.
- Đúng rồi, sau đó đưa Thẻ CMND vào máy quét tiến hành thiết lập con số. Sau đó đem số tiền này chuyển đến một tạp phiến khác! Hay thật , kỹ thuật thật đơn giãn, không hề có bất kỳ điểm chứng minh thân phận cùng biện pháp bảo vệ nghiệm chứng, cái này thật sự là một con số hấp dẫn a!
Thương phát ra lời cảm thán! Bất quá một cái quang giáp phát ra cảm khái như vậy ít nhiều làm cho người ta chút ít cảm giác quái dị.
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Một nhóm lớn quang giáp cùng cầm trong tay súng hồng ngoại nhanh chóng chạy đến, người đi đường đều né tránh, bất quá động tác vẫn thong dong, xem ra loại sự tình này chắc chắn không phải là phát sinh lần đầu tiên. Diệp Trọng lập tức gọi ra quang giáp, đối phương bất thiện bộ dáng, Diệp Trọng thực sự không ngu ngốc, xem điệu bộ này thì tám chín phần mười là hướng về phía mình mà tới. Hẳn là đồng bạn đám kia hôm nay, Diệp Trọng phán đoán! Hắn nhanh chóng nhảy vào buồng điều khiển, bật hệ thống quét, chỉ thấy trước mắt một mảnh điểm đỏ, số lượng thật không ít, Diệp Trọng thầm nhũ. Chợt nghe Thương lơ đễnh nói, ngôn ngữ mười phần tiếc hận:
- Diệp Tử, những kẻ này một mình ngươi có thể ứng phó, hệ số nguy hiểm không đủ cao a, ta không thể giúp ngươi, ai, thật sự là đáng tiếc a! lâu rồi không hề động qua tay chân!
Một người, hắn chỉ có một người! Trừ phi bất đắc dĩ, Mục và Thương sẽ không xuất thủ. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Diệp Trọng cũng không muốn quá ỷ lại Mục Thương! Vì ỷ lại vào Mục Thương năng lực chiến đấu của mình sẽ nhanh chóng thoái hóa! Thực lực, chính mình chính thức có được thực lực mới đúng nhất! Tại một địa phương hỗn loạn như vậy, không chủ động tấn công, mà chờ địch nhân đánh tới mới phản kích, vậy có mấy mạng cũng không đủ! Đã khai chiến vậy động thủ đi.
Khúc Phát ngồi trong quang giáp mình yêu thích, nhìn thủ hạ nhanh chóng bao vây mục tiêu, chỉ cần vòng vây hình thành thì đối phương có chạy đằng trời, vì đối phó ba người này, ngay cả tiểu đội quang giáp quý nhất đều dẫn tới. Những quang giáp Sư sĩ này đều đạt tiêu chuẩn trung cấp, mà ba đội trưởng đều là cao cấp Sư sĩ. Khúc Phát bản tính cẩn trọng, cho tới nay hắn đều biết tiến thoái, tiểu đội quang giáp này là lực lượng hắn chưa bao giờ dùng qua, chỉ chờ ngày nào đó trọng dụng! Tuy trong Quỹ Hình Quyển cao thủ nhiều như mây, hơn nữa có thể đi vào Quỹ Hình Quyển cũng không phải nhân vật bình thường, trong Quỹ Hình Quyển tranh đoạt nhân tài cũng thập phần kịch liệt, cao cấp Sư sĩ là loại không phải lực lượng nhỏ bé như hắn có thể đào tạo ra? Ba vị tiểu đội trưởng này là hắn thiên tân vạn khổ mới chiêu mộ được. Khó khăn trong đó không thể diễn tả! Nói thật, tại thời kì nhạy cảm như vầy mà lại gây ra chuyện lớn này thật sự là điều không phải Khúc Phát mong muốn. Nhưng hôm nay mười quang giáp huynh đệ của mình bị người giết chết, nếu như không lấy lại danh dự , mình sẽ không thể tồn tại , huynh đệ thủ hạ chỉ sợ đến ngày mai sẽ không còn ai! Tại tinh cầu Harrison này, nếu như không có chút thực lực làm chỗ dựa sẽ cực kỳ khó khăn. Tổ chức không có thực lực cũng dễ dàng tiêu vong!
Bỗng dưng, chỉ nghe thấy “Bùm” một tiếng vang thật lớn, vô số gạch đá văng ra, cả căn phòng nhỏ lập tức bị bao phủ trong tại một mảng bụi đất màu vàng. nội tâm Khúc Phát nhảy dựng, vòng vây chưa hình thành, đối phương đã phát tác, nhóm người này rất cơ cảnh a, xem ra hôm nay trận khổ chiến này là tránh không được! Bất quá cũng may đối phương chỉ có ba người, dù thế nào lợi hại. Cũng không chịu nổi nhiều người a! Hiện tại Khúc Phát chỉ là mong tổ chức khác đừng đến phá ngang, nếu không mình khó cản! Một cỗ quang giáp màu đen hiện ra trong bụi đất đi tới. Thần thái thong dong! Thấy đối phương dường như không để ai để vào mắt, Khúc Phát không khỏi tức đến phát cười.
Kỳ thật điều này là oan uổng cho Diệp Trọng. Diệp Trọng chưa bao giờ có thói quen khinh thị đối thủ, dù cho đối phương yếu kém. Về phương thức xuất hiện như thế, tự nhiên là do ý của Thương, nhằm gia tăng áp lực tâm lý lên đối phương. Khúc Phát chưa hạ lệnh. Thân ảnh quang giáp bốn tay màu này đen bỗng nhiên phát động. Nhiều ngày như vậy, Diệp Trọng điều khiển đã quen tay. Dù trong tay Phất Thụy Đức, đây cũng không là một cực phẩm quang giáp. Quang giáp bốn tay có rất nhiều, nhưng đối với tuyệt đại đa số người dùng mà nói, đây thật sự là gân gà, Làm sao có mấy người có thể có tốc độ tay như Diệp Trọng? Nhưng đối với Diệp Trọng thì đây quả thực là một quang giáp giống như chế tạo riêng cho hắn, cho tới nay, tốc độ tay siêu tuyệt của hắn phần lớn bị quang giáp trói buộc. Nhưng trên quang giáp này, tốc độ tay Diệp Trọng một mực khổ luyện rốt cục có đất dụng võ! Diệp Trọng cùng những tổ hợp tay nhuần nhuyễn, sau khi ma hợp trên quang gíap, đến tột cùng phát huy ra thực lực như thế nào? Diệp Trọng căn bản không cần biết, quang giáp như một con bạch tuộc lớn đột nhiên nhảy lên về phía trước, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã tiến sát đến đám quang giáp kia. Thoáng chớp mắt, đã nhận ra có ba mươi bảy khung quang giáp, đều không phải mặt hàng bình thường, bất quá trong mắt Diệp Trọng, loại cấp bậc quang giáp này sớm đã không gây cho hắn chút hứng thú nào. Bây giờ có thể khiến cho hắn hứng thú cũng cũng chỉ có Hắc Giác quang giáp, Sư Sĩ Hiệp Hội quang giáp, ân, Phất Thụy Đức đại sư còn lại vài quang giáp Diệp Trọng cũng còn có vài phần hiếu kỳ. Thương tại trong nội tâm Diệp Trọng phát ra tiếng rít gào thập phần hưng phấn. Quang giáp của hắn căn bản không cần hư chiêu, trực tiếp phóng tới đám quang giáp kia. Diệp Trọng đầu tiên tao ngộ là một cỗ Thiên Thuận quang giáp, hình thể như con sói, cũng thuộc về hạng cao cấp quang giáp, là một cỗ máy cơ giới bốn chân rõ ràng đã cải tiến, hình thái uy mãnh! Gặp Diệp Trọng đánh tới, cũng không sợ, xạ kích ẩn trên quang giáp toàn bộ triển khai, tất cả hỏa lực toàn bộ hướng Diệp Trọng bắn tới. Bất quá vốn quen nhìn súng nạp từ uy lực làm cho người ta sợ hãi của Sư Sĩ Hiệp Hội, loại xạ kích trình độ này đối Diệp Trọng mà nói quả thực giống như pháo hoa, trông đẹp mắt mà không dùng được. Hộ thuẫn trước ngực vụt mở rộng, đón lấy bó laser đánh lên, quái thú hai mắt lập tức như bị đốt cháy liền phát sáng lên.
Sư sĩ trong Thiên Thuận quang giáp không ngờ đánh gần như vậy cũng bị ngăn cản, vừa định thoát thân, lại đột nhiên phát hiện quang giáp của mình phát ra thanh âm ầm ỉ, kịch liệt nổ mạnh như một con Hồng hoang cự thú vô tình đem hắn thôn phệ! Diệp Trọng động tác thật sự quá nhanh, lá chắn che ở trước ngực, mà vượt qua hàng loạt tia xạ kích giống như một con độc xà đang ẩn trốn, tùy thời cấp cho đối phương một kích trí mạng. Đầu đạn bắn ra Diệp Trọng gần như không dùng đến, đạn dược có hạn, nếu như sử dụng hết những bạo đạn hiện còn, đầu phát bạo đạn của quang giáp sẽ trở thành phế vật ! Hiện tại không gặp Phất Thụy Đức lão nhân kia, những bạo đạn cổ quái này không có nguồn bổ sung, dùng một viên thiếu một viên! Diệp Trọng cũng không muốn lãng phí tài nguyên quý giá trong loại tình huống này. Hơn ba mươi khung quang giáp tuyệt đại bộ phân đều là quang giáp viễn trình công kích. Một khi bị cận chiến quang giáp tiếp cận không thể nghi ngờ là một ác mộng! Mà vô luận là viễn trình công kích quang giáp hay là cận chiến quang giáp, bị Diệp Trọng điều khiển quang giáp tiếp cận, tuyệt đối là ác mộng trong ác mộng! Quang giáp chung quanh tựa như lọt vào một cỗ máy xay thịt, liên tục bị tàn phá thành mảnh nhỏ, tàn vật tung tóe, tiếng nổ ầm ỉ liên tiếp vang lên. mặt Khúc Phát thống khổ đến vặn vẹo, những quang giáp này chính là tâm huyết của mình a!
Khúc Phát chết, không có bao nhiêu người để ý, dù sao bọn hắn chỉ là một tổ chức nhỏ trong khu Holt. Nhưng trận chiến này lại mang đến cho Diệp Trọng thật lớn danh vọng! Một người đấu một tổ chức, tuy tổ chức này dù nhỏ, cũng tuyệt không phải chuyện dễ! Diệp Trọng ra tay tàn nhẫn, cơ bản không có người sống. Hơn nữa Diệp Trọng biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người, còn có một quang giáp kỳ dị làm cho lòng người run sợ! Diệp Trọng vô tình lãnh huyết làm cho những tổ chức quang giáp lớn rất là do dự, loại người này nếu như dùng tốt, không thể nghi ngờ là lợi khí giết người trên tay, nhưng nếu dùng không tốt, thì lại là cây đao trong lòng mình, tùy thời đoạt mạng của mình! Đã có rất nhiều tổ chức lớn hướng Diệp Trọng duỗi ra cành ô-liu, nhưng Diệp Trọng không đáp lại ai! Hắn vốn không muốn bị người trói buộc, thành công cụ trên tay người khác, mà trong lúc này có tổ chức quang giáp nào có thực lực như Hắc Giác? chung quanh Diệp Trọng rốt cục bình tĩnh trở lại. Khi biết Diệp Trọng sẽ không tham gia bất luận tổ chức quang giáp gì, rất nhiều tổ chức đều thở dài một hơi, đối với bọn hắn mà nói, đây là một loại tình huống có thể tiếp nhận!
Diệp Trọng bước chậm rãi, lần trước vốn muốn quen thuộc hoàn cảnh, không ngờ lại bị người cắt đứt, hiện tại rốt cục đã có thời gian, hắn liền quyết định hoàn thành việc này! Người đi đường nhìn thấy Diệp Trọng đều né tránh, Diệp Trọng gi73 nổi danh hung oai, Người đột nhiên xuất hiện tại khu Holt, lãnh huyết vô tình, cực kỳ thị sát, trong vòng một đêm, Diệp Trọng lập tức bị biến thành hình tượng đồ tể! Diệp Trọng một điểm cũng không ngại, tại hoàn cảnh này, khiến cho người sợ hãi càng hữu dụng! Không có đã bị bất kỳ ai ảnh hưởng, Diệp Trọng thản nhiên tại trên đường độc hành, Thương đã bị hắn thu vào, một quang giáp đi trước, sau lưng đi theo một quang giáp cụt tay thật sự quá mức chói mắt . Hơn nữa Diệp Trọng cảm thấy, Thương làm một kì binh, càng có thể phát huy ra tác dụng của hắn. Thân thể của mình gần nhất cũng rất bình thường, cũng chỉ là sử dụng quang giáp này một lần mà thôi, không biết có xảy ra vấn đề gì a! Diệp Trọng suy nghĩ.
Những cây cối to lớn trong thành phố căn bản hắn chưa nhìn thấy, tự nhiên cũng không biết tên, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn thích thú! Một mặt đánh giá kiến trúc hai bên đường, một mặt chẳng có mục đích đi dạo mọi nơi. “Di” Diệp Trọng nhịn không được kinh ngạc than khẽ một tiếng, một kiến trúc trước mắt phong quang hết sức kỳ lạ, phòng ốc màu xanh nhạt, tràn đầy tự nhiên khí tức, một loại cảm giác yên lặng bình thản tràn ngập đáy lòng. Nhàn nhạt mùi thơm kỳ dị làm cho Diệp Trọng mũi có chút ngứa, Diệp Trọng chân không tự chủ được bước đến gần trước cửa căn nhà này. Chân phải vừa bước lên thềm, đầu Diệp Trọng bỗng dưng trầm xuống, không khỏi thầm hô không ổn, vừa định gọi ra Thương, lại phát hiện cảm ứng với Thương đã hoàn toàn cách ly! Sẽ không xui xẻo như vậy a, Diệp Trọng khóc không ra nước mắt! Đáng tiếc, rất nhanh, Diệp Trọng ngay cả tâm tư đều không kịp nghĩ, từ trong tim não một cơn đau như thủy triều phô thiên cái mãnh liệt lan ra!
Last edited by Lang Thang; 19-12-2010 at 05:10 AM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 113:Thuật thừa sư Già Trạc.
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Đột nhiên, một cảm giác nhu hòa yên lặng lan truyền trong não bộ Diệp Trọng, lành lạnh, cảm giác giống như thấm trong nước đá, đau đớn trên người vốn không thể ngăn chặn lại có phần giảm bớt, dù vẫn là đau nhức thấu xuơng, nhưng đã trong phạm vi Diệp Trọng có thể chịu được. Tối thiểu Diệp Trọng còn có thể nhớ lại là chuyện gì đã xảy ra! Lần này thời gian phát tác so sánh với lần trước dài hơn nhiều, khi cơn đau đớn biến mất không hề báo truớc, trên mặt Diệp Trọng đầm đìa mồ hôi. Sắc mặt hắn tái nhợt, lắc lư đứng lên, hắn cũng không gọi ra Thương, dù trong lòng hắn Thương đã gấp rút cực độ. Hắn hiện tại cũng không có gì khác thường, chỉ là vừa rồi khiến cho thể lực hắn hơi có chút theo không kịp. Trước mắt là một người trung niên, mặc một bộ áo vải màu xanh nhạt, hình thể có thể nói khá gầy yếu! đang mỉm cười. Đối phương mở miệng trước:
- Ngươi đang ở trước nhà ta đột nhiên ngã xuống, thấy ngươi tình hình không ổn, nên ta tự tiện đem ngươi vào phòng, xin đứng trách móc.
Ngữ khí bình tĩnh thong dong, bất tri bất giác làm cho lòng người bình tĩnh trở lại. Diệp Trọng lúc này mới phát hiện mình đang ở trong phòng, không khỏi cảm tạ nói:
- Đa tạ tiên sinh xuất thủ cứu giúp!
Trung niên nhân mỉm cười:
- Tiện tay mà thôi, không cần để ý! Ta là Già Trạc, yên tâm đi, trong này rất an toàn, ngươi vừa mới bị hao tổn có chút nghiêm trọng, trước hãy ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt a!
- Đa tạ!
Khi Diệp Trọng theo lời ngồi xuống, hắn mới phát giác ra cơ thể bủn rủn, quả nhiên nghiêm trọng a, Diệp Trọng trong tâm thầm nghĩ. Già Trạc rót cho Diệp Trọng một chén đồ uống màu xanh biếc, khách Khí nói:
- Mời dùng.
Diệp Trọng bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch, chén nước xanh ngắt này hương vị thoang thoảng, có chút dịu mát lẫn mang chút cay đắng, uống vào miệng nhạt như nước sôi. Diệp Trọng không hề có chút nghi ngờ. Tình huống vừa rồi, nếu như đối phương có địch ý, mình không hề có lực hoàn thủ. Hơn nữa Diệp Trọng có thể khẳng định, người này tám chín phần mười chính là Thuật Thừa sư thần bí trong Quỹ Hình Quyển. Thấy cách Diệp Trọng uống, Già Trạc nhịn không được cười lên:
- Ngươi nhất định là vừa đến tinh cầu Harrison này a.
Thấy ánh mắt Diệp Trọng nghi hoặc, Già Trạc giải thích:
- Đây là đồ uống phổ biến nhất Harrison. Bình thường uống thứ này ai cũng chỉ hớp từng ngụm nhỏ, mới có thể thưởng thức tư vị, Uống ngụm lớn phần nhiều đều là người mới, như vậy đâu khác gì uống nước .
Diệp Trọng lúc này mới chợt hiểu, ngắn gọn nói:
- Không sai!
Hiển nhiên Già Trạc cũng phát hiện Diệp Trọng kiệm lời, liền mở miệng hỏi
- Vừa rồi xem tiểu huynh đệ đột nhiên ngã xuống, không biết là vì cớ gì ??
Diệp Trọng trầm mặc mở miệng nói
- Ta mắc phải một loại quái bệnh!
Tuy không biết vừa rồi vị Thuật Thừa sư này dùng cách gì để hắn giảm bớt cảm giác đau, nếu như có thể học được thủ pháp này. Nói không chừng có thể giải độc Hắc Giác ngân dịch, tối thiểu nhất cũng có thể giảm bớt đau đớn. Diệp Trọng cùng Thương trong lòng nhanh chóng trao đổi. Thương nói:
- Ai, Diệp Tử. Lão gia hỏa này nói không chừng có thể giúp ngươi giải độc.
- Ân, điều này ta biết rõ.
- Chúng ta bắt hắn trói lại. Thẩm vấn! Biện pháp này thế nào?
Thương hung ác hề hề nói.
- Ân, khảo vấn hắn nhất định sẽ nói sao?
Diệp Trọng đối với biện pháp này có chút hoài nghi.
- Hắc hắc, Diệp Tử, vấn đề này ngươi yên tâm. Kho tư liệu của ta có bảy trăm năm mươi sáu phương pháp khảo vấn, không cần công cụ có một trăm bảy mươi bảy loại, tâm lý học là phương diện ta am hiểu nhất ! Hắc hắc. Tuyệt đối có thể khiến cho hắn chuyện mười tám đời trước kia đều nói ra!
Lộ ra đuôi ác ma Thương vẫn không quên châm vào một câu nói trong phim ảnh thường dùng!
- Điều kiện tiên quyết là chúng ta phải khống chế đuợc hắn!
Diệp Trọng lo lắng nói:
- Nhưng nghe nói Thuật Thừa sư rất lợi hại, vạn nhất đánh chết hắn thì làm sao? Chúng ta đối với Thuật Thừa sư thông tin quá ít!
- Nói cũng phải!
Thương bực tức:
- Đáng tiếc ta không thể giúp ngươi, bằng không hai chúng ta nhất định có thể bắt sống lão gia hỏa này. Hơn nữa theo như nguyên tắc công bình giao dịch của Mục, hắn vừa rồi giúp ta. Giờ chúng ta dùng biện pháp này với hắn cũng không hay!
Vốn mơ hồ về nguyên tắc công bình giao dịch của Mục. Diệp Trọng cũng khẳng định. ;
- Ai, đúng, sao ta lại quên việc này! Diệp Tử, ngươi không cảnh tỉnh ta, làm hại ta vốn thiện lương thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn! Hắc, tri ân tất báo, đây là tiêu chuẩn thứ bảy của quang giáp nam nhân, thứ bảy ai, quả nhiên là rất trọng yếu cho một quang giáp . . .
Thương than thở rồi vụng trộm thu hồi đuôi ác ma quang giáp của mình. Đáng thương Già Trạc không biết mình suýt rơi vào Địa ngục. Bất quá nghe Diệp Trọng nói mắc quái bệnh, Già Trạc hiển nhiên hứng thú:
- A, quái bệnh? Có bệnh trạng ra sao? Làm sao tồn tại? thời gian Phát tác
- Không xác định, bệnh trạng rất đau nhức, tồn tại không biết!
Diệp Trọng trả lời như máy khiến Thương khinh bỉ. Tuy biết trên người mình chính là ngân dịch chi độc, nhưng lại cảm thấy không tiện nói ra, đành phải nói không biết . Diệp Trọng trả lời quá hời hợt, Già Trạc không khỏi nhíu mày:
- Ân, có điểm gì tương đối đặc biệt không?
Diệp Trọng cẩn thận hồi tưởng cảm giác khi đó:
- Ân, thật giống như ý thức bị dày vò, cơ thể cũng phát sinh đau nhức, còn có, não sóng bị cách ly, không cách nào cùng quang giáp liên lạc!
- A! Còn có loại bệnh này!
Hiển nhiên những bệnh trạng này ngoài Già Trạc dự kiến, hắn nhíu mày suy tư nửa ngày, cuối cùng là thở dài, áy náy cười:
- Ai, thật xin lỗi, ta không phải chuyên nghiệp Y sư, loại quái chứng này ta cũng không biết.
Diệp Trọng đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Thuật Thừa sư?
Già Trạc sững sờ, chợt mỉm cười nói:
- Hắc! Ta đúng là Thuật Thừa sư!
Diệp Trọng hỏi:
- Đầu ta khi đó lành lạnh chính là ngươi làm ?
- Ngươi nói đến cảm giác này a?
Không thấy Già Trạc có động tác gì, trong đầu Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện một cổ cảm giác mát, giống như khi phát bệnh, chỉ là lần này đang tỉnh táo, cảm giác càng thêm rõ ràng, tựa như nước suối mát lạnh đem đại não gột sạch, nhẹ nhàng khoan khoái dị người. Diệp Trọng bỗng nhiên cả kinh, mặc cho là ai khi trong đầu đột nhiên xuất hiện điểm gì đó bảo sao kh6ng hết sức kinh ngạc. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm như thế nào?
Già Trạc ha ha cười, vấn đề này không phải là lần đầu tiên có người hỏi hắn .
- Thuật Thừa sư, kỳ thật chính là một người chuyên rèn luyện tinh thần, bọn họ thông qua rèn luyện tinh thần ý thức, do đó khai phá tiềm năng thân thể. Cho nên bọn họ thường thường có một ít năng lực thường nhân không sở hữu.
Khác với Hắc Giác thân thể cường hoành, bọn họ là một loại tồn tại cường đại khác! Mà cảm giác Già Trạc tạo ra vừa rồi chẳng qua là dùng để làm cho lòng người chuyện bình tĩnh, gọi là, tên là “thanh tâm” là phuơng pháp thường dùng nhất, hữu ích, thiết thực trụ cột nhất của Thuật Thừa sư. Bất quá điều này vẫn khiến cho Diệp Trọng, người chưa bao giờ tiếp xúc qua phương diện này chấn động. Đột nhiên nhớ tới Tap Khắc nói với mình về nguồn cội của Sư sĩ về Sư sĩ tam đại lưu phái, hắn bật thốt ra:
- Bí thuật sư?
Già Trạc kinh ngạc:
- Không ngờ ngươi cũng biết bí thuật sư. Ha ha, xem ra việc này cũng không tính là bí mật , bí thuật sư trước kia vốn là Thuật Thừa sư. Năm đó bí thuật sư phân thành hai nhánh,người đơn thuần rèn luyện là Thuật Thừa sư, như ta chính là dạng này. Mà dạng khác thì là Thuật Thừa sĩ, bọn họ chuyên rèn luyện tinh thần.
Thuật Thừa sĩ! Diệp Trọng lần đầu tiên nghe nói đến danh từ này. Hắn liên tuởng, nếu Sư sĩ có được tinh thần dị năng, quang cảnh chiến đấu sẽ trở nên như thế nào? Diệp Trọng không khỏi chấn động.
- Ha ha, Thuật Thừa sĩ người ngoài ít biết, bọn họ bình thường đều ở trong Thuật Thừa sư Tông Sở, rất ít ra ngoài.
Già Trạc thấy Diệp Trọng biểu lộ có chút nghi hoặc liền giải thích.
- Ân, quái bệnh của ngươi ta cũng không có cách nào nhìn ra, bất quá ngươi có thể đi khu Huete thử xem, chỗ này có nhiều kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng ngươi sẽ có được thu hoạch không tưởng!
Già Trạc viết vài dòng lên một trang giấy, một lát sau đem trang giấy đưa cho Diệp Trọng:
- Đây là địa chỉ vài vị Y sư rất có thực lực mà ta biết, ngươi có thể đi thử xem, bất quá trong này nhiều kẻ tính tình quái dị, có khi đòi hỏi một ít yêu cầu không thể tưởng tượng, chính ngươi phải cẩn thận! Hơn nữa vài vị này không dễ chọc giận, họ đều là tàng long ngọa hổ, chỉ cần ngươi kiên nhẫn tìm kiếm, rất có thể sẽ tìm được Y sư có thể trị liệu cho ngươi.
Diệp Trọng tiếp nhận trang giấy, cảm kích nói:
- Cám ơn!
Già Trạc ôn hòa cười, khoát khoát tay:
- Không có gì, ta cũng không giúp được ngươi cái gì! Đây là ngươi tự đi tìm!
Diệp Trọng đột nhiên hỏi:
- Ân, “thanh tâm” có thể dạy cho ta không, ta nguyện ý trao đổi!
Già Trạc áy náy cười:
- Thanh tâm mặc dù là đơn giản, nhưng là học được cũng rất là khó khăn! Hơn nữa không có Thuật Thừa sư Tông Sở cho phép, ta không thể tự tiện truyền thụ người khác !
Diệp Trọng ứng thanh. Thương trong tâm Diệp Trọng oán giận nói:
- Sớm biết như vậy đem hắn trói lại, khảo vấn là ra! Ta cũng không tin hỏi không ra!
Hắn trầm mặc vài giây, chợt hưng phấn nói:
- Diệp Tử, ta nghĩ đến một biện pháp tốt!
- Biện pháp gì?
Diệp Trọng hiếu kỳ hỏi.
- Hắc hắc, lão nhân này là người tốt, ta sẽ không ra tay! Nhưng Thuật Thừa sư nơi này khẳng định không chỉ một kẻ, hắc hắc, chỉ cần chúng ta bắt giữ Thuật Thừa sư khác, cái này không vi phạm nguyên tắc công bình giao dịch!
- Hảo, cũng có đạo lý!
Diệp Trọng nói.
- Đúng thế! Ta nói ra sao không có đạo lý? Ta không phải là tiểu tử Mục kia không có tình thú, hắc hắc, Thuật Thừa sư, nhất định rất vui vẻ!
Hắn lại lộ ra đuôi ác ma quang giáp!
Diệp Trọng cáo từ Già Trạc, thuận tiện hỏi thăm khu Huete địa chỉ cơ sở Thuật Thừa sư. Già Trạc tưởng rằng Diệp Trọng có hứng thú gia nhập Thuật Thừa sư liền nhiệt tình chỉ điểm cụ thể vị trí Tông Sở Thuật Thừa sư khu Huete, thuận tiện còn nói cho Diệp Trọng địa chỉ vài vị Thuật Thừa sư rất có thực lực, bảo Diệp Trọng có thời gian có thể tìm bọn họ thỉnh giáo v.v….
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:18 AM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca