Quyển 5 : Di tộc
Chương 06 : Những bức phù điêu trong mật thất (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
“Đứng lại! Ngươi là người nào? Chẳng lẽ không biết rằng nơi này là hoàng cung? Hãy nhanh chóng rời đi, nếu không lập tức giết không tha!”.
Tại cửa ra vào của Hoàng cung, một gã thiếu niên tuấn tú đột nhiên xuất hiện ở đại môn. Hai gã cấm quân lớn tiếng quát dừng lại thì hắn mới chịu chậm bước lại.
Trên mặt thiếu niên lộ ra thần sắc lạnh như băng , nhìn thấy hai gã cấm quân đã thò tay nắm chuôi đao , nhưng không có ý tứ dừng lại. Chỉ thấy hắn tay phải vừa lật, một khối lệnh bài màu vàng xuất hiện ở trên tay của hắn.
“Thông hành lệnh vừa xuất ra, làm cho hai gã cấm quân vừa nhìn thấy, nhất thời nhận biết lệnh bài màu vàng này đúng là thông hành lệnh bài cao cấp nhất của hoàng cung , nhất thời biến sắc,có chút không dám ngăn trở. Lập tức đứng sang hai bên, cúi đầu cung nghênh thiếu niên đi vào.
Thiếu niên không ngừng cước bộ, thẳng tắp đi vào......
Cho đến khi thân ảnh của thiếu niên đã rời đi, hai gã cấm quân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Người kia là ai? Cư nhiên có màu vàng lệnh bài!”.
Theo quy củ bên trong hoàng cung , nếu giữ lệnh bài có thể đi vào trong hoàng cung thông suốt không bị ngăn trở. Mà lệnh bài cũng có sắp xếp phân biệt , từ thấp đến cao, phân biệt là thiết, đồng, ngân, kim. Trong đó màu vàng chính là lệnh bài có cấp bậc cao nhất, có thể ở trong hoàng cung phóng ngựa, gặp Vua cũng không phải quỳ!
“Không biết, bất quá vừa thấy chỉ biết hắn không phải là người thường a......” Nhớ tới thiếu niên kia, trên người mang theo một cổ hơi thở lạnh như băng. Một gã cấm quân không khỏi cả người có chút phát run......
“Lệnh bài màu vàng...... Nếu ta không nhầm ...... ?! Không đúng! Màu vàng lệnh bài không phải chỉ có Tiêu Dao Vương gia mới có sao??! Này!......” Gã cấm quân thứ nhất nói xong , bỗng chấn động, sau đó thất thanh hô lên.
“Chẳng lẽ hắn chính là...... Quân vũ hiên?!”.
Gã cấm vệ quân kia cũng khiếp sợ ..... Sau đó, hai người đồng thời hướng về phía Quân Vũ Hiên lúc trước đã rời đi nhìn lại......
Thân là người đứng đầu của một quốc gia ,sự vất vả của hắn chắc chắn những người khác không thể tưởng tượng . Sự việc vừa xảy ra gần đây, làm cho vị Quân chủ hơi lớn tuổi này. Cũng không cấm có chút mỏi mệt .
Long Dật – tên của hắn cũng rất phù hợp với vẻ bề ngoài anh tuấn phiêu dật của hắn. Tuy rằng một vài sợi tóc cũng đã có vẻ hoa râm, nhưng năm tháng tựa hồ cũng không có lưu lại dấu vết gì ở trên khuôn mặt của hắn. Cái mũi vẫn cao và thẳng như cũ, đám lông mi vừa thô vừa dày làm cho hắn thoạt nhìn rất có mị lực nam tử, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ cơ trí cùng với quang mang trầm ổn , lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy thuyết phục. Tuy rằng hắn lúc này . Thực sự cũng đã hơi có vẻ mệt mỏi......
“Hoàng Thượng......”.
Mà lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của thái giám Tào Cần. Vị Hoàng thượng vốn truyền thuyết ít ai biết đến nghe vậy nhíu nhíu mày, sau đó buông tay xuống xoa xoa huyệt Thái Dương , tinh thần sau một lúc mệt mỏi, đã hồi phục,lát sau, điềm nhiên nói:“Vào đi.”.
Cánh cửa không một tiếng động được đẩy ra, Tào Cần khom người đi đến.
“Hoàng Thượng, ngoài cửa có người xin cầu kiến.”.
Hoàng thượng nghe vậy, nhíu mày nói:“Ai vậy ?”.
Tào Cần khom người đáp:“Dạ , thưa, con trai của Tiêu Dao Vương , Quân Vũ Hiên.”.
Hoàng thượng nghe thấy nói như vậy, nhất thời đứng lên, nói:“ Cái gì ? Quân Vũ Hiên thật không ? Mau vào đi ”.
Tào Cần thấy gặp Long Dật vội vả như vậy, không dám chậm trễ, nhất thời chạy nhanh ra phía ngoài, khi chạy đến phía sau cửa cao giọng hô:“ Cho phép Quân Vũ Hiên vào yết kiến!”.
Theo thanh âm cuả Tào Cần vang lên, thân ảnh của Quân Vũ Hiên trong chốc lát xuất hiện ở cửa chính , hướng phía trong bước vào.
“Tào Cần, ngươi ra ngoài trước đi.” Không đợi Quân Vũ Hiên mở miệng. Long Dật liền đối với Tào Cần đang đứng gần cửa nói.
Tào cần nghe vậy, nhất thời khom người nói:“Tuân chỉ!” Sau đó, đem tâm tư có chút thắc mắc , rời khỏi thư phòng.
“Long bá bá......” Quân Vũ Hiên mở miệng, vừa mới chuẩn bị nói chuyện. Long Dật lại ra hiệu bảo hắn dừng lại.
Quân Vũ Hiên đành phải đem lời định nói ra nuốt xuống. Nhưng mà, Long Dật lại cứ như vậy nhìn Quân Vũ Hiên từ trên xuống dưới . Thật lâu sau , Long Dật bỗng lớn tiếng nở nụ cười.
“Hảo, hảo, hảo!”.
Long Dật thình lình thốt ra ba cái chữ tốt, lại làm cho Quân Vũ Hiên vốn không kịp phản ứng, không khỏi sửng sốt.
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì,hãy đi theo ta.”.
Long Dật cười nói , xoay người về phía thư phòng bên trong bước vào.
Quân Vũ Hiên thấy thế, liền cũng không nói thêm gì nữa, rảo bước đi theo sau.
Đi vào trong thư phòng , Long Dật đi đến bên cạnh một cái giá sách. Tay phải cầm một cái chai có hình dáng bình thường, khẽ vặn sang phải một chút, sau đó lại vặn sang trái một chút , lát sau, chỉ nghe “ca” một tiếng vang nhỏ. Giá sách bỗng tách đôi ra từ giữa, một cánh cửa ngầm xuất hiện trước mặt ở Long Dật hai người.
Quân Vũ Hiên nhìn các hành động của Long Dật lúc trước, cũng đã đoán ra khẳng định là có cửa ngầm . Cho nên cũng là không sợ hãi chút nào.
“Đi theo ta.”.
Quay đầu hướng về Quân Vũ Hiên nói một tiếng, sau đó Long Dật thấp người chui vào. Quân Vũ Hiên thấy thế, cũng lập tức đi theo.
Phía trước,chính là một thông đạo nhỏ hẹp, uốn lượn quanh co. Nhưng mà, thông đạo tuy nhỏ, nhưng ở trên bốn vách tường của thông đạo, tất cả đều được khảm những viên dạ minh châu lớn nhỏ không thôi. Khiến cho toàn bộ thông đạo đều là một loại màu ngân bạch mênh mông nồng đậm.
Dọc theo đường đi, Long Dật còn phải mở thêm mấy cơ quan nữa, cuối cùng một cánh cửa mở ra, phía trước là một khoảng không gian lớn, bừng sang. Quân Vũ Hiên đi vào bên trong , những thứ vừa lọt vào trong tầm mắt, lại làm cho tâm thần của Quân Vũ Hiên chấn động, sau đó sợ hãi than nhẹ một tiếng rồi nhìn quanh bốn phía đánh giá.
Đây là một không gian trống trải . Toàn bộ mật thất ước chừng khoảng trăm mét vuông. Nhưng bên trong hoàn toàn trống trải, không có bất kỳ một thứ đồ vật nào, kể cả những vật trang trí.
Nhưng mà, cái làm cho Quân Vũ Hiên khiếp sợ , cũng không phải vì chỗ này trống trải. Mà là những thứ được khắc trên những vách tường ......
Những bức phù điêu - cực kỳ phức tạp, nhưng lại cực kỳ sống động.
Toàn bộ bốn vách tường trong phòng, thậm chí kể cả trần nhà phía trêb, đều là cùng một loại phù điêu cực kỳ sống động này. Một mảnh kéo dài......
Lẽ ra một cái phòng có phù điêu, mặc dù là tất cả đều là phù điêu. Tuy rằng cũng có thể làm cho người ta chú ý, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta sinh ra một loại khiếp sợ và căng thẳng...... Nhưng mà, Quân Vũ Hiên lại thật sự bị chấn động đến kinh hãi rồi.
Cũng không phải những bức phù điêu này được điêu khắc cực kỳ tinh sảo, hoặc là nó có giá trị nghệ thuật cao đến bao nhiêu, đây là một loại cảm giác huyền diệu dị thường ...... hoặc có thể nói đơn giản rằng, những bức phù điêu rất tinh tế này, như đang tản ra một loại mị lực kỳ dị không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả… Làm cho tâm thần của Quân Vũ Hiên cũng không tránh khỏi run lên......
“Long bá bá...... Đây là......” thanh âm của Quân Vũ Hiên chợt vang lên. Lúc này mới đem Long Dật cũng đang lâm vào một loại tình huống quái dị chợt bừng tỉnh.
Nhìn quanh một vòng , lúc sau,thanh âm của Long Dật mới vang lên.
“Ngươi muốn biết đến đáp án, ta sẽ theo những bức phù điêu này kể lại chuyện xưa ......”.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, quay đầu, nhìn về phía Long dật. Mà ánh mắt của Long Dật tựa hồ đã có chút xa xăm, xa xăm nhìn những bức phù điêu bốn phía xung quanh......
Quyển 5 : Di tộc
Chương 07 : Cuộc chiến truyền thuyết (1)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
" Ngươi hãy nhìn kỹ phía bên trên những phù điêu này,chính là đã được điêu khắc những vật gì vậy ?"
Long Dật ngẩng đầu nhìn kỹ phù điêu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Quân Vũ Hiên khẽ vuốt phù điêu, đầu ngón tay truyền đến chính là một cảm giác của kim chúc. Cẩn thận quan sát một hồi , có chút nhíu mày ,nói : "Tựa hồ......Là một ít sinh vật thì phải? "
Long Dật nghe vậy gật đầu, nhìn phù điêu.
"Chính xác như đã nghe nói, đó chính là sinh vật thời thượng cổ . "
"Thượng cổ sinh vật? ? " Quân Vũ Hiên nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Long Dật.
"Đúng vậy, là thượng cổ sinh vật. " Long Dật nói một cách khẳng định , sau đó lập tức nói tiếp: "Đây là một câu chuyện rất lâu rồi . Chuyện này, đã phát sinh trước kia rất lâu rồi, cơ hồ là con người bây giờ không giống như trước kia...... Đại lục ngày xưa cũng không giống như đại lục bây giờ. Cái đại lục đó được người ta gọi là Thần Sang đại lục. Bởi vì, đại lục đó chính là mảnh đất đầu tiên mà sáng thế thần sáng tạo ra . "
"Sáng thế thần? ? Có thật là có sáng thế thần không ? " Quân Vũ Hiên ngạc nhiên hỏi.
Long Dật cười cười, nói: "Đương nhiên. Sáng thế thần sáng tạo ra cả thế giới này, hắn chính là phụ thần của tất cả sinh vật. "
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngạc nhiên, nhưng không hề nói chuyện, chờ đợi Long Dật nói tiếp.
" Ngày đó, trên đại lục có rất nhiều loại sinh vật. Có Thiên tộc, Ma tộc, Vũ tộc, Người tộc, Thái Thản người khổng lồ tộc, người lùn tộc, các tộc tinh linh, Quang Minh tinh linh, Rừng rậm tinh linh, Thú người, Long tộc......Tất cả đều là sinh vật do sáng thế thần sáng tạo ra . Khi đó, cả đại lục giống như một cái đại gia đình. Tất cả đều sống vui vẻ hoà thuận với nhau, các chủng tộc khác nhau khi gặp gỡ đều thân thiện, giống như những huynh đệ tỷ muội bình thường......Chiến tranh, tựa hồ cách cái đại lục này rất xa xôi. "
"Đương nhiên, tất cả các việc này, đều là những cảnh sáng thế thần rất thích nhìn thấy. Thân là Cha đẻ của muôn loài , không có cái gì làm cho hắn vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn khi chứng kiến những đứa trẻ của mình sống vui vẻ hoà thuận với nhau. Mặc dù. Vì chuyện này, Sáng thế thần hắn đã phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nhưng sau khi chứng kiến đại lục ngày càng một sầm uất, ngày càng phát triển trong hoà bình, tất cả các chủng tộc đều tiến hoá , hắn rất hài lòng sau đó lâm vào một giấc ngủ say......Dù sao, chuyện này cũng đã mất rất nhiều năng lượng, cho dù là với lực lượng của sáng thế thần, cũng không khỏi phải cố gắng hết sức......"
"Tại 1000 năm đầu sau khi sáng thế thần lâm vào ngủ say. Các chủng tộc khác nhau vẫn như cũ vẫn duy trì mối quan hệ hoà hợp. Mặc dù có một ít xung đột nho nhỏ thỉnh thoảng phát sinh. Nhưng những xung đột này, dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ tranh đấu mà thôi, đối với cả không gian đại lục to lớn này, chuyện đó cúng không có gì đáng kể cả…. "
"Song. Dần dần. Trong các chủng tộc, bắt đầu xuất hiện tín ngưỡng...... Sáng thế thần ngủ say, làm cho tất cả chủng tộc trên đại lục trong lúc nhất thời mất đi tín ngưỡng của mình. Vì vậy, vô số người mạnh được đều được sinh ra từ các chủng tộc khác nhau......Thiên tộc có Quang Minh chi thần, Ma tộc thì có Hắc Ma tộc đứng đầu. Tộc người thú thì có Thần Thú, Vũ tộc có Phong thần, Long tộc có Long thần, Thái Thản người khổng lồ tộc có Thái Thản chi thần......"
"Từng chủng tộc đều cho rằng, mình chính là chủng tộc của thần. Chủng tộc của mình mới là con đẻ duy nhất mà Sáng thế thần tạo ra. Cho rằng chủng tộc của chính mình ,là cao cao tại thượng, lúc Sáng thế thần sáng tạo ra bọn họ . Liền có rất nhiều bất đồng so với các chủng tộc khác. Thời gian đó là thời gian gây nên sự thay đổi tất cả. Các vị Thần được sản sinh ra từ các chủng tộc liên tiếp được sinh ra như nấm mọc sau mưa......Không người nào nguyện ý thừa nhận thần của các chủng tộc khác. Song, sự thật , bọn họ đều là con dân do Sáng thế thần sáng tạo ra. Về bản chất, bọn họ cũng không có khác nhau gì cả... "
"Nhưng tranh đấu tín ngưỡng cứ như vậy đã sinh ra. Nhưng cho dù là tín ngưỡng phát triển theo một phương hướng tốt, dưới sự ảnh hưởng của việc tranh đấu tín ngưỡng , cuối cùng cũng đã gặp phải một trận chiến lớn giữa các gia tộc với nhau. Mặc dù không có một nhà nào trở thành độc bá, nhưng việc tranh đấu tín ngưỡng giữa các gia tộc, vẫn như cũ là một chuyện không thể tránh khỏi ......Nhưng. Nếu là phương hướng phát triển tín ngưỡng của một gia tộc nào đó lại theo hướng cực đoan thì......"
"Một ít tên mang lòng phản trắc, bắt đầu lợi dụng những chủng tộc thuần khiết, lôi kéo họ , xúi giục họ nhằm đạt được mục đích của mình......"
"Vì vậy, chiến tranh đã xảy ra......Cầm đầu của song phương, chính là Thiên tộc - các chủng tộc ban ngày và Ma tộc – các chủng tộc ban đêm. Tất cả bọn chúng đã yêu cầu những chủng tộc khác phải liên hợp cùng với chúng, thoả thuận là khi chiến tranh kết thúc, nếu bọn chúng đạt được thắng lợi, sẽ khiến cho toàn đại lục phải thừa nhận thần của chủng tộc bọn hắn mới là thần thật sự. "
"Mà chủng tộc nắm cả đại lục trong tay này. Thần đúng là đều tuyển ra từ các thành viên... Vì vậy......chuyện sinh ra các vị thần cứ như vậy mà sinh ra. Bọn họ có quyền lợi, chỉ dưới một người, mà trên vạn vạn người…."
"Thế lực của Thiên tộc gồm có Vũ tộc, Quang minh tinh linh tộc, ải nhân tộc......tất cả có gần đến mấy ngàn chủng tộc khác nhau. Mà thế lực của Ma tộc có Ma tộc, Thú nhân tộc, Dạ tinh linh tộc, trùng tộc, hấp huyết tộc......cũng có gần mấy ngàn chủng tộc......Thực lực của song phương tương đương như nhau,không bên nào có thể áp chế hoàn toàn bên kia......Chiến tranh tại các nơi trên đại lục liên tiếp xảy ra, không thể dừng lại…. "
"Đương nhiên, trừ bỏ hai thế lực đang chiến đấu với nhau, còn có một thế lực thứ ba, thế lực này ,do long tộc và loài người cầm đầu. "
"Mà loài người thời thượng cổ thì là một tồn tại phi thường cường đại. Nếu chỉ bàn về lực lượng tác chiến, loài người chính là sinh vật đứng đầu có một không hai trên đại lục. Mặc dù là những cường giả của Thiên tộc hoặc Ma tộc, tại trước mặt cường giả của loài người, vẫn như cũ không có quyền lên tiếng một chút nào cả... "
"Đó là thời kỳ loài người huy hoàng nhất......" Nói tới đây ,trong mắt Long Dật không khỏi hiện lên vẻ tự hào.
"Không có chủng tộc nào dám can đảm tại trước mặt loài người tỏ vẻ bất kính. Mặc dù là Thiên tộc hoặc là Ma tộc hoặc là Long tộc......Có thể nói, lúc ấy chủng tộc mạnh nhất chính là loài người......"
Quân Vũ Hiên nghe được những lời này, nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Thiên tộc, Ma tộc, Long tộc......Tại truyền thuyết bây giờ của đại lục , đều là tồn tại của những vị thần . Nhưng còn tồn tại trong truyền thuyết, loài người thời thượng cổ , cư nhiên cũng có những cường giả như vậy sao ?
" Vậy......Tại sao loài người bây giờ lại biến thành nhỏ yếu như vậy ? " Quân Vũ Hiên không thể không khỏi mở miệng hỏi ...
Quyển 5 : Di tộc
Chương 07 : Cuộc chiến truyền thuyết (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Long Dật nhìn Quân Vũ Hiên một cái, sau đó lắc đầu có chút buồn bả, nói : "Thời gian luôn rất tàn khốc ......một thời gian dài sau đó, số lượng loài người dần dần tăng lên. Một lực lượng có thực lực cường đại như thế , làm sao lại không sinh ra dã tâm đây......"
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngạc nhiên, đang lúc chuẩn bị hỏi tiếp, Long Dật lại cắt đứt lời hắn muốn nói.
"Chuyện của loài người , ngươi nghe xong phần sau của câu chuyện thì sẽ minh bạch ngay thôi. Ta sẽ tiếp tục nói......"
"Lúc ấy, mặc dù lực lượng của loài người là đứng đầu trên đại lục, có một không hai. Nhưng số lượng loài người thật sự là quá ít......Lúc ấy tổng số loài người, thậm chí không được nổi một vạn......Nếu so sánh với Thiên tộc và Ma tộc, có dân số mấy trăm vạn......Số lượng của loài người thật sự là quá ít ỏi, không cần phải so sánh......"
"Các chủng tộc gia nhập trận doanh trung lập của thế lực thứ ba , có thể nói chính là chủng tộc mạnh nhất đại lục, cuối cùng lại trở thành yếu nhất. Loài người, tổng dân cư không đến một vạn. Long tộc, tổng số cũng bất quá tương đương. Thái thản tộc - người khổng lồ , tổng số thậm chí so với loài người còn ít hơn..... Nhưng về phương diện phối hợp lực lượng, chủng tộc này . Thậm chí còn muốn vượt qua cả Thiên tộc cùng Ma tộc ......"
"Cũng là bởi vì có cái nguyên nhân này, cho nên bọn họ mới được có thể đoàn kết. Sau khi cuộc chiến kinh thiên động địa kết thúc, bọn họ vẫn bảo toàn đươc lực lượng... "
"Trận chiến cuối cùng , cũng là một trận chiến thảm thiết nhất kẻ từ khi xảy ra chiến tranh, đó là cuộc chiến được đời sau tôn vinh thành cuộc chiến truyền thuyết......Trên bầu trời , rậm rạp khắp nơi đều là thân ảnh của Thiên tộc và Ma tộc. Cơ hồ như muốn đem bầu trời hoàn toàn bao phủ......Mà phía dưới bầu trời, trên núi, trên bình nguyên ......Khắp nơi đều là bóng người......Theo sự giao phong của Thiên tộc và Ma tộc. Chiến đấu, lập tức bạo phát......"
"Đó là một cuộc chiến cực kỳ thảm thiết. Dưới sự tác động của năng lượng cường đại , làm sinh ra một cơn chấn động không gian. Đám người không sợ chết của Thú Tộc ,Vũ Tộc thì anh dũng ương ngạnh , Ải nhân thì kiêu dũng thiện chiến ......Máu màu lam cùng máu màu đỏ bay tán loạn khắp nơi , nhiễm vào cả những dòng sông. Khắp nơi đều là những tiếng kêu thảm thiết, khắp nơi đều là những tiếng rống giận dử......Năng lượng thật lớn sinh ra đã làm xuất hiện những hiện tượng dị thường......"
"Mưa to như trút nước ,nơi thì lũ lụt xảy ra , chỗ thì núi lửa phun trào, chỗ thì bị khô nứt...........Cả bầu trời trở nên tối đen......Những tia chớp màu lam mang theo những cái đuôi thật dài, dường như đang muốn đem cả bầu trời cắt xé thành những mảnh nhỏ không ngừng xuất hiện. Khắp nơi đều là các loại thi thể cụt tay cụt chân của các chủng tộc......Hai màu máu tươi Lam, hồng tụ lại hình thành những con bằng máu, kéo dài không biết đến tận đâu......Những vết nứt trên đại địa liên tục xuất hiện. Những ngọn núi cao lớn bị nổ mạnh hoá thành những mảnh đá lớn nhỏ văng đi khắp nơi......Tất cả mọi người giết đến đỏ con mắt. Không người nào đình chỉ. Không người nào khóc......tất cả , chỉ thấy là những đôi mắt màu đỏ, những thanh binh khí dính đầy máu tươi......"
"Sự thật ,trước lúc các trận chiến đấu lớn xảy ra, đã từng xuất hiện hiện tượng không gian cơ hồ như sắp bị phá huỷ......Nhưng lúc ấy chỉ là quy mô nhỏ mà thôi. Sau một hồi chiến đấu thảm thiết......Cả không gian lúc này đã cơ hồ đứng bên bờ của sự sụp đổ......Từng khe lớn liên tục xuất hiện trong không gian......Nhưng không một người nào chú ý tới điều này. Cho tới lúc này, trong đầu của tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ - giết! Giết chết tất cả những gì xuất hiện trước mặt ......"
"Sự ba động dị thường của không gian rốt cục đã đem Sáng thế thần đang ngủ say bừng tỉnh. Khi hắn nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trên đại lục, hắn đã rất khiếp sợ ......Những nơi vốn là những cánh rừng rậm tươi tốt bỗng chốc hóa thành một mảnh sa mạc......Bầu trời vốn yên bình lúc này chỉ thấy những tiếng sấm cùng với tia chớp liên tục xuất hiện, những trận cuồng phong liên tiếp......Bầu trời đã biến thành màu đen như muốn biểu thị thế giới đã đến ngày huỷ diệt......"
"Lúc thân ảnh mang theo đầy sự phẫn nộ của Sáng thế thần xuất hiện tại khu vực song phương đang tranh đấu......Nhưng vẫn không có bất luận kẻ nào phát hiện......Mọi người vẫn chém giết một cách điên cuồng như cũ.....Nhìn thấy những điều này, tâm tư của Sáng thế thần liền cảm thấy nặng nề......"
"Đây đều là những đứa nhỏ của hắn, lúc bọn chúng còn nhỏ. Đã từng ở chung rất hòa thuận , khi gặp nhau thì đều mỉm cười chào hỏi.Nhưng lúc này, vuc khí của bọn họ lại hướng về phía những huynh đệ lúc trước của mình chém xuống. Trên người ......trên người của bọn họ , đều nhiễm đầy máu màu lam hoặc màu đỏ. Cả tràng cảnh, nếu so với những nơi như nhân gian luyện ngục......Thậm chí còn có vẻ hung ác hơn. "
"Một thanh bảo kiếm xuất hiện tại trên tay người mà tất cả đều gọi là Sáng thế thần......Quang mang ngay sau đó chợt xuất hiện, cơ hồ đem cả không gian hoàn toàn chiếm cứ , nơi chiến đấu ác liệt nhất giữa song phương, nhất thời xuất hiện một mảnh chân không, nói một cách không khoa trương : một cái không gian như vậy, ít nhất phải có cả trăm vạn người đang ở bên trong! ......Nhưng, chỉ một đạo quang mang hiện lên như vậy ......Tất cả đều biến mất......không hề còn sót một người nào…. "
"Vô luận là Thiên tộc hay Ma tộc hoặc là tất cả các chủng tộc khác, tất cả đều sợ ngây người......Tại phía trê n của khoảng trống kia, xuất hiện một đạo thân ảnh......Một thân ảnh lúc trước từng phát ra khí thế ôn hoà như thế, lúc này lại phát ra khí thế vô cùng sắc bén......"
"Mặc dù là tất cả những cường giả của các chủng tộc mạnh nhất như Thiên tộc, hay Ma tộc, cũng không cấm nhận được áp lực từ thân ảnh ấy truyền đến, áp lực này xuyên thấu qua tất cả các loại phòng ngự......Đó là một loại sợ hãi nguyên thuỷ từ sâu trong linh hồn . Bởi vì tất cả mọi người, đều là do cái người này tuỳ thời sáng tạo ra....."
"Phụ thần......Tất cả mọi người đều nhận ra thân ảnh này. Sau đó là im lặng......một sự im lặng hoàn toàn......Nếu trừ bỏ tia chớp trên bầu trời , trừ bỏ sự gào thét của những cơn cuồng phong , trừ bỏ làn khói bụi bốc lên từ đại địa.....Hàng triệu người cứ như vậy im lặng trôi nổi tại không trung......Tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn Sáng thế thần......"
"Sau đó, Sáng thế thần nói những điều gì, chúng ta cũng không được biết......Chỉ biết là, sau đó, Thiên tộc và Ma tộc cứ như vậy biến mất trong không khí. Mà Sáng thế thần, chỉ lưu lại một thanh kiếm, lưu lại một cái truyền thuyết...... Rồi rời đi. "
Long Dật kể lại câu chuyện xưa xong, Quân Vũ Hiên vẫn trầm mặc hồi lâu......Một lúc lâu sau , mới từ chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.
"Mặc dù chuyện xưa rất dễ nghe, nhưng cháu vẫn không nhìn ra mục đích mà cháu đến đây có liên quan gì đến câu chuyện xưa đó......" Quân Vũ Hiên nhíu mày nói.
Long Dật cười cười, sau đó lắc đầu nói: "Không nên vội vàng , ngươi lập tức sẽ rõ ràng ngay thôi. " Lúc cười xong , ngẩng đầu nhìn hướng phù điêu, hướng về Quân Vũ Hiên hỏi: "Ngươi có biết, những bức phù điêu này là do ai điêu khắc không ? "
Quân Vũ Hiên nghe vậy sửng sốt, nhưng suy nghĩ một chút, có chút không chắc chắn nói : "Không lẽ là Hậu nhân ? "
Long Dật lắc đầu, nói : "Là thượng cổ loài người. Những bức phù điêu này là do loài người thời thượng cổ điêu khắc ra......Ngươi có biết vị trí chúng ta bây giờ đang ở là địa phương nào không ? "
Quân Vũ Hiên nghe vậy sửng sốt, sau đó không chắc chắn nói : "Không phải phía dưới của thư phòng hay sao ? Đoạn đường xuống phía dưới......Hẳn là bí đạo trong Hoàng Cung, đúng không ? "
Long Dật cũng là cười, nói : "Ngươi cũng không xác định được sao ? A a......Sự thật là, địa phương trên đầu chúng ta giờ phút này , chính là hoàn toàn không thuộc về bất cứ ngõ ngách nào trong Hoàng thành... "
Quân Vũ Hiên nghe vậy, trong đầu nhất thời lóe ra một cái cảnh tượng - thất thải không gian, địa phương thần bí bên trong ma thú sơn mạch.
Quyển 5 : Di tộc
Chương 08 : Sứ mạng truyền thừa ngàn năm (1)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
"đây là......Không gian bên ngoài sao ? ! Cái không gian này là được truyền đến như thế nào ? Thời gian......Chỉ sợ đã vượt qua mấy ngàn năm rồi ? Nhưng vẫn còn có thể ổn định như thế ! Việc này, cơ hồ đã đạt tới trình độ của Sáng thế thần rồi a"
Quân Vũ Hiên khiếp sợ......Dù sao, chỉ một điểm này cũng đã quá dọa người rồi . Tại trong không gian mà thất sắc không gian vẫn có thể ổn định như vậy, Quân Vũ Hiên có cảm giác được lực lượng cường đại đến mức như thế nào mới có thể sáng lập ra không gian này......Mà lại càng phải cần một lượng năng lượng rất lớn mới có thể duy trì cho không gian này ổn định...........Mà mọi người đều biết, để phá hỏng bất kỳ một cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với việc tạo ra nó......Tạo ra một cái không gian đã không dễ dàng,mà muốn cho hắn ổn định lại càng không dễ dàng......Mà muốn cho hắn ổn định suốt một thời gian dài như thế , lại là một việc càng không dễ dàng một chút nào......
"Chuẩn xác mà nói thuyết, cái không gian này đã tồn tại hơn một vạn ba ngàn năm. Cửa vào tại thư phòng bên trong , kỳ thật chỉ là một cánh cửa để ra vào không gian này mà thôi......Về phần cái không gian này làm như thế nào để có thể lưu truyền đến bây giờ......Ngươi có biết, chuyện thanh kiếm mà Sáng thế thần lưu lại không ? "
Quân Vũ Hiên nghe vậy sửng sốt, lập tức nói: "Thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư ......Không lẽ đúng là bội kiếm mà Sáng thế thần lưu lại sao? " trong giọng nói đã lộ ra thần sắc không tin tưởng ......
Long Dật nghe vậy trong mắt hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi, nói : "Thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư … không nghĩ là ngươi cũng đã biết được chuyện này......"
Câu nói của hắn còn chưa dứt,thanh âm của hắn đã hoàn toàn không thể tiếp tục......
Trên tay của Quân Vũ Hiên , đã xuất hiện một thanh kiếm......Một thanh kiếm màu đỏ sậm, trên vỏ kiếm vẫn còn có mấy cái lỗ nhỏ...
"Nếu Long bá bá đã nói thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư này chính là thanh kiếm của Sáng thế thần ......Vậy.....chắc là đúng thanh kiếm mà ta đã lấy được này......" Quân Vũ Hiên nhún vai nói.
Khi thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư xuất hiện tại trước mặt Long Dật. Long Dật đã trở nên ngốc trệ . Hắn chậm rãi đi tới bên người của Quân Vũ Hiên. Xem ra , tâm tình của hắn phi thường kích động, hai tay run lên nhè nhẹ cầm lấy thanh kiếm trong tay Quân Vũ Hiên ......
"Thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư ...... Đúng rồi, đúng là thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư a " Nói xong câu này, trong mắt hắn cư nhiên chảy ra một dòng nước mắt.
Quân Vũ Hiên thấy vậy, không khỏi sửng sốt......Mặc dù đúng là thanh kiếm của Sáng thế thần. Nhưng đây là một thanh kiếm cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn không thể rút được kiếm ra khỏi vỏ, liệu nó có quan trọng đến mức như vậy không ? Dĩ nhiên có thể làm cho một người, thân là lãnh đạo cao nhất của đế quốc, kích động đến mức chảy cả nước mắt ?
"Long bá bá......Người…. Không có việc gì chứ ? "
Long Dật vuốt ve trên thân thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng kiềm chế nỗi kích động trong lòng......
"Đúng là thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư , hay là nó......"
"Cái này ......Liệu thanh kiếm này có còn liên quan gì đến chuyện ngày xưa không ? " Nhìn vẻ mặt của Long Dật , Quân Vũ Hiên không khỏi hỏi them một câu...
"Thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư này, chính là cách gọi của đại lục thời thượng cổ , ý nghĩa của nó chính là sáng tạo . Mà tên đúng của nó khi Sáng thế thần tạo ra, sự thật gọi là Áo Lợi Khoa Tư chi phụ, tức là : Phụ thần sáng tạo ra tất cả......Lúc trước ta đã nói qua. Lúc Sáng thế thần rời đi , đã để lại một thanh kiếm, để lại một cái truyền thuyết......"
"Sáng thế thần là bởi vì nhìn thấy hành động của Thiên Tộc, Ma tộc rất thất vọng mà quyết định rời đi. Tuy bề ngoài nhìn vào , là hắn rất kiên quyết, nhưng sự thật , hắn làm sao lại có thể hoàn toàn buông xuôi, không để ý đến tất cả đây ? Mặc dù giống như một người cha rất thất vọng đối với hai đứa con nhỏ của mình .....Nhưng hắn thật sự có đủ nhẫn tâm tiêu diệt hai đứa nhỏ này sao ? Tất cả những gì có ở trên đại lục , hết thảy đều là do Sáng thế thần sáng tạo ra. Tất cả các sinh vật, các chủng tộc, đều giống như những đứa nhỏ khác bình thường của hắn, hắn như thế nào có thể không ngó ngàng, không để ý đến đây ? "
"Vì vậy..... Sau khi làm cho cuộc chiến truyền thuyết chấm dứt, sau khi làm cho Thiên tộc, Ma tộc biến mất ......Sáng thế thần đã bí mật đem mấy người có thực lực mạnh nhất trên đại lục tụ tập lại......"
" Sau khi đã tụ tập được các cường giả trên đại lục, chính là những cường giả đứng ở vị trí trung lập trong trận chiến trước đây. Chính loài người, long tộc cùng với Tộc Thái Thản - người khổng lồ ......Ngươi có biết trong lần tụ hội này, loài người tổng cộng có bao nhiêu người tham gia không ? "
"Bốn người…. Tổng cộng lần tụ tập này có bảy người . Mà loài người, trong đó đã chiếm tỷ lệ lớn hơn so với các phương còn lại, bởi vậy ngươi có thể tưởng tượng, loài người lúc ấy , là một thế lực cường đại đến mức như thế nào......"
Quân Vũ Hiên nghe được chuyện này, không khỏi tò mò ,hỏi: "Sáng thế thần đưa bọn họ tụ tập lại, chính là định làm chuyện gì? "
Long Dật nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt có chút say mê nhìn về phía thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư đã biến thành màu đỏ sậm trong tay hắn.....
"Phú dư sứ mạng - một cái sứ mạng truyền thừa mấy vạn năm ......"
"Sứ mạng mạng này đến tột cùng là như thế nào ? " Quân Vũ Hiên tò mò hỏi.
"Ngươi có biết tại sao Sáng thế thần lại để lại thanh kiếm nầy trên đại lục không ? " Long Dật không đáp hỏi mà ngược lại.
"Ách......Nghĩ đến hẳn là phải có ý nghĩa gì đó ? " Quân Vũ Hiên suy nghĩ một chút, nhưng không nghĩ ra được. Cũng chỉ có thể nói như vậy thôi. Long Dật nghe vậy gật đầu, nói : "Không sai, đích thật là có thâm ý. "
"Thanh kiếm này, ý nghĩa của nó chính là do Sáng thế thần tạo ra. Ngoài thực lực cường đại tự nhiên là không cần phải nói nhiều lời làm gì. Nhưng tại sao Sáng thế thần lại đem thanh kiếm này để lại trên đại lục này ….? "
"Mục đích, chính là để áp chế Thiên Tộc cùng với Ma tộc......"
Quyển 5 : Di tộc
Chương 08 : Sứ mạng truyền thừa ngàn năm (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
"Nguyên nhân gây ra Sáng thế cuộc chiến , không thể nghi ngờ chính là do hai chủng tộc cầm đầu là Thiên Tộc và Ma tộc. Bởi vì bọn chúng rất cao ngạo. Cao ngạo đến mức không thèm để mắt tới bất kỳ một sinh vật hay chủng tộc nào trên khắp đại lục...... Lòng tham của bọn chúng quá nhiều, hơn nữa lại bất đồng với nhau. Nếu cứ để cho bọn họ tiếp tục tồn tại như cũ, chuyện này sẽ là cho tâm huyết sang tạo ra đại lục của Sáng thế thần uổng phí. Có lẽ sẽ đem tâm huyết này hủy đi...... Chuyện này đương nhiên là Sáng thế thần không hy vọng nhìn thấy. Vì vậy, Thiên Tộc và Ma tộc đã bị Sáng thế thần phong ấn, mà phong ấn này cho đến hôm nay vẫn nằm trong không gian của Thần Chi Dẫn Vực ......"
"Thần Chi Dẫn Vực là một loại trạng thái như thế nào. Ta cũng không biết rõ ràng. Nhưng từ hành động lúc trước của Sáng thế thần, có thể thấy được, không gian này tất nhiên không phải là cái địa phương tốt đẹp gì. Mà Thiên Tộc cùng với Ma tộc, tự nhiên là không cam lòng cứ tiếp tục bị phong ấn như vậy. Bọn họ khẳng định là đã nghĩ tất cả các biện pháp để đột phá phong ấn, để quay về cái đại lục này, tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. "
"Lực lượng của Sáng thế thần lúc ấy, đã không đủ để chế tạo một cái kết giới phong ấn vĩnh viễn . Cho nên, hắn đã suy nghĩ, và đưa ra một biện pháp trung gian, lấy thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư và 7 khỏa nguyên tố tinh thể cơ bản , tạo thành một cái phong ấn. "
"7 khỏa nguyên tố cơ bản sao ? " Quân Vũ Hiên ngạc nhiên.
Long Dật gật đầu, "Đúng vậy. 7 khỏa nguyên tố cơ bản này, do những nguyên tố cơ bản, tinh tuý nhất mà tạo thành. Gồm có tinh thể Quang Minh, Hắc Ám, Ngọn Lửa , Cơn Sóng , Sấm Sét, Thổ địa,cuối cùng là nguyên tố thần bí nhất Không Gian... "
Quân Vũ Hiên nghe vậy nhất thời nhíu mày......Lập tức. một cái ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn .
"Chẳng lẻ......Sứ mạng này ,chính là giữ gìn các nguyên tố này cho thật tốt sao ? "
Long Dật gật đầu, con mắt có chút mê ly nhìn thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư .....
"Đúng vậy......Sứ mạng này, chính là giữ gìn những nguyên tố này cho thật tốt. Đại diện của các chủng tộc có mặt ngày đó, nhiệm vụ mà họ nhận được chính là, giữ gìn các nguyên tố này cho thật tốt. Giữ gìn cả đời, cho dù mất đi tính mạng......"
Quân Vũ Hiên im lặng. Một lúc lâu, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Vậy......Bắt đi người nhà của ta. Là Thiên Tộc hay là Ma tộc? "
Long Dật nhìn hắn một cái, sau đó thở dài nói: "Là Thiên Tộc. Nhưng là...... Nhị tỷ của ngươi , chính xác cũng là bị người của Ma tộc bắt đi . "
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngẩng đầu, nói: "Tại sao Nhị tỷ lại bị người của Ma tộc bắt đi? ? Không phải có người đưa cho Nhị tỷ một phong thơ, bảo nàng quay về nhà sao ? Đã như vầy,làm sao nàng có thể bị người của Ma tộc bắt đi một mình được ? "
Long Dật kinh ngạc. "Không người nào nói cho ta là Nhị tỷ ngươi nhận được thư a......"
"Vậy......Chuyện này ….." Quân Vũ Hiên cũng ngạc nhiên......
"Chẳng lẻ......Là do người của Ma Tộc nguỵ tạo ra? " Long Dật nói một cách không xác định ….
"Không có khả năng. " Quân Vũ Hiên lắc đầu. "Mặc dù ta không biết ngày đó, xuất hiện khi khi ta đoạt kiếm , là Thiên Tộc Tạp Tây Đức cùng với Ma Tộc Pháp Khắc Đặc. Nhưng ta lại biết, bọn họ khẳng định cũng không dùng cái thủ đoạn này để lừa gạt người. Bởi vì, bọn họ căn bản là không cần. Với thực lực của bọn họ. Ở cái đại lục này,tồn tại của bọn họ là tuyệt đối vô địch, đương nhiên, trừ bỏ chuyện bọn họ đánh lẫn nhau …. "
Đột nhiên Quân Vũ Hiên sửng sốt. Hướng Long Dật nói: "Long bá bá, ngươi là như thế nào biết rõ ràng Nhị tỷ là bị người của Ma Tộc bắt đi ? " Ngữ khí mang theo sự nghi hoặc, nhưng lại tuyệt đối không có tỏ vẻ nghi vấn.
Long Dật cười khổ một chút. Đem thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư trả lại cho Quân Vũ Hiên, sau đó, lập tức, từ trong không gian giới chỉ của mình , lấy ra hai phong thư ......
"Ngươi xem đi. "
Quân Vũ Hiên tò mò tiếp nhận, vừa nhìn, chỉ thấy trong đó một phong thư viết: "Muốn đám người Quân Thiên Phách an toàn, hãy mang thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư cùng với nguyên tố tinh thể, đến bầu trời chi thành. Nếu không......Hừ! " Xem bộ dáng, chính là hành động của Thiên Tộc.
Mở phong thư còn lại , chỉ thấy mặt trên viết: "Quân tiên sinh tôn kính. Ngươi khoẻ không ? Thật sự là rất kinh ngạc khi thấy ngươi cư nhiên có thể trong hoàn cảnh như vậy lại chạy thoát. Cái mà làm cho kẻ hèn thất kinh hơn, nhưng cũng âm thầm khâm phục tiên sinh, khi lâm nguy mà bất loạn. Rất may mắn chính là, chúng ta đã đem Quân Nhị tiểu thư cùng với Liễu đương gia, Liễu Phán Nhi tiểu thư về làm khách của kẻ hèn này. Mời tiên sinh mang theo thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư cùng với nguyên tố tinh thể đến đây......Tiên sinh cứ yên tâm, trước khi gặp được Tiên sinh ,tính mạng của Quân Nhị tiểu thư chắc chắn là vô sự......Nhưng một lúc sau thôi......ngươi cũng biết. Những tê thủ hạ dưới trướng của ta, cũng rất hay động tay động chân. Vạn nhất một ngày nào đó, sau khi uống rượu, không kiểm soát được, đối Quân Nhị tiểu thư hoặc Liễu Phán Nhi tiểu thư làm ra một cáichuyện gì đó, thì ta cũng rất là thất vọng......A a......Hy vọng chuyện đó sẽ không xảy ra? ? Tạp Tây Đức kính thư. "
Quân Vũ Hiên sắc mặt nhất thời trở nên nặng nè. Cầm phong thư trên tay. Không tự giác đem cả hai phong thư vò thành một nhúm......
Long Dật nhìn Quân Vũ Hiên một cái, sau đó thở dài nói: "Tức giận cũng không thể làm gì. Không bằng hãy suy nghĩ một chút nên làm như thế nào mới có thể giải quyết cái vấn đề này đi…. "
Quân Vũ Hiên nghe vậy hít sâu một hơi. Sau đó vuốt phẳng hai phong thư, rồi đưa vào trong không gian giới chỉ , nhìn về phía Long Dật.
"Long bá bá, có biện pháp nào. Nói cho ta biết. "
Long Dật nhìn phù điêu, chậm rãi nói: "Thánh cấp cường giả tại thế giới loài người mà nói, đích thật là xem ra cũng như tương đối cường đại . Nhưng so với Thiên Tộc và Ma Tộc mà nói, căn bản không là cái gì. Với thực lực của ngươi, để đánh giết lên Trời Không chi thành hoặc Ác Ma chi đô, không thể nghi ngờ là cũng chỉ đến chịu chết mà thôi. "
"Nên làm như thế nào bây giờ ? " Quân Vũ Hiên buồn bực hỏi.
Long Dật nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi có biết tại sao đại lục bây giờ không có cường giả có thực lực vượt qua thần cấp không ? "
Quân Vũ Hiên lắc đầu.
"Bởi vì, chuyện này cũng là do kết giới của Sáng thế thần tạo ra, trên đại lục, không có cách nào xuất hiện cường giả vượt qua thần cấp. Đương nhiên, trừ người xuất thân từ Bầu Trời chi thành hoặc Ác ma chi đô ra . "
"Tại sao? "
"Bởi vì ở cái đại lục này, lực lượng đã bị áp chế. Không một người nào có tài năng ở cái đại lục này đột phá được chướng ngại thần cấp. Đây chính là tính toán của Sáng thế thần. Cuộc chiến truyền thuyết năm đó, đúng là bởi vì do duyên cớ có rất nhiều cường giả có thực lực thần cấp tham gia, cho nên mới tạo ra một số trường hợp làm cho không gian tại một số vị trí gần như hỏng mất. Sáng thế thần không thể không đề phòng chuyện này, còn về chuyện người tới từ Bầu Trời chi thành và Ác ma chi đô , cũng là không nằm trong vòng áp chế này......Nhưng là,người tại hai địa phương này cũng không có thể có thực lực vượt qua thần cấp nhiều lắm. "
"Chuyện này là như thế nào ? " Quân Vũ Hiên nhíu mày.
"Bởi vì......Có thể từ Thiên Tộc chi thành cùng Ác ma chi đô đi ra, chính là những Thiên Tộc và Ma Tộc , nhưng cho dù là mạnh nhất, cũng không có thể vượt qua thực lực tứ dực ......Mà tứ dực, cũng bất quá là thực lực vừa đạt tới thần cấp mà thôi. "
"Ách? Thực lực nhỏ yếu thì lại có thể đi ra......Thực lực cường đại thì lại không ra được ? "
"Nếu so sánh như là chuyện đánh cá . Đem phong ấn xem như là một cái lưới. Mà thực lực tứ dực này, giống như những con cá nhỏ, cho nên bọn họ có thể từ những khe hở bên trong lưới đi ra. Mà thực lực trên tứ dực ,giống như những con cá lớn.....Bọn họ tự nhiên không có cách nào đi ra. Đương nhiên......Nếu có những con cá lớn, có thể có đủ thực lực, phá rách lưới, để chui ra, nhưng chuyện này tốt nhất là không để ý đến, chỉ bất quá, tại ta xem qua, cơ hồ là không có khả năng xảy ra. "
Quân Vũ Hiên suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ ràng. Nhưng lập tức lại hướng Long Dật nói: "Long bá bá, ta phải hỏi người một cái phương pháp. Phương pháp đi lên Bầu Trời chi thành. "
Long Dật cười cười. Sau đó nói : "Không nên vội vàng. Đầu tiên ta hỏi ngươi, ngươi có biết, trên đại lục , to lớn như vậy , sao lạị chỉ có mấy người thánh cấp như vậy ? "
Quân Vũ Hiên ngẩn người, nhíu mày suy tư, lát sau liền rõ ràng.
"Ngươi muốn nói là ......Bọn họ đã đi Bầu Trời chi thành hoặc ác ma chi đô? "