Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Trong khi trường quay là một đống hỗn loạn, tại một khu đồi núi hoang vu cạnh đó lại đang tràn ngập trong một không khí khác hẳn.
Mượn sườn đất che chắn, “dơi quen cũ” cả người đầy vết thương lơ lửng cạnh một gốc cây toàn lá khô vàng, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm về hướng trường quay.
Phía dưới nó, năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đang khoanh chân ngồi quanh, nhàn nhã gậm cọng cỏ trên miệng…
- Không sai rồi!
Sau hồi lâu im lặng, con dơi vỗ hai cánh, đổi chiều treo ngược mình lên một cành cây.
- Con mẹ nó! Thằng khốn kia lại dám giết tao hai lần!
Dùng giọng nói âm trầm, nó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giờ thì được rồi, lần nay tao sẽ đòi cả gốc cả lãi về, thuận tiện phá luôn bộ phim thằng đó đang quay!
- Chắc chưa? Cẩn thận lại bị đập thành…
Mấy người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt, đột nhiên không hẹn cùng cười ầm lên.
- Được rồi!
Chẳng qua thấy con dơi kia có dấu hiệu nổi bão, một gã thanh niên có mái tóc bạc rốt cục nhẹ nhàng vỗ tay nói:
- Cho dù chúng ta luôn luôn bất hoà, nhưng nếu lần này là mệnh lệnh của ông chủ, vậy thì tạm theo chỉ huy của mày đi!
- Hả, mày cũng biết đây là mệnh lệnh của ông chủ sao?
Con dơi trừng mắt liếc hắn một cái, cười lạnh nói:
- Đều nghe cho rõ, gã kia tuy rằng cũng là dị năng giả, nhưng thực lực bản thân cũng chẳng ra gì, chỉ là bốn đồ điện bên cạnh hắn rất mạnh, cho nên cần phải chú ý điểm này!
- Đã hiểu, bốn đồ điện kia cứ giao cho bọn tao giải quyết là được!
Không chút để ý, gã tóc bạc phất phất tay nói:
- Sau đó, mày có thể mượn cơ hội đi báo thù, nhưng trọng điểm vẫn là phải bắt được con hồ ly kia Đương nhiên, đầu tiên chúng ta phải xác định đối phương không có phòng bị!
- Chuyện này mày yên tâm, tao cũng không ngu như thằng Thomas!
Con dơi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Thomas ngu xuẩn, ngay từ khi bắt đầu đã không thèm nghe ngóng tình hình.
- Theo mấy ngày nay quan sát, hiện là thời gian gã khốn kia yếu nhất. Không biết hắn ta tìm từ đâu một đám diễn viên ngu ngốc, còn đang bận đến sứt đầu mẻ trán... Vậy các người còn có ý kiến gì không?
- Mày xác định chỉ là diễn viên chứ không phải cứu viện của hắn?
Gã tóc bạc ngẩn ra, nhìn về trường quay ẩn ẩn trong đám bụi, thi thoảng lại truyền tới từng đợt tiếng nổ lớn có chút quái dị.
- Đương nhiên!
Con dơi tự tin chậm rãi gật đầu, rồi không nhịn được cười phá lên:
- Đám diễn viên mới này như là thần kinh vậy… Không, có khi bọn chúng đúng là trốn từ viện tâm thần ra!
- Vậy sao?
Mấy gã áo đen đưa mắt nhìn nhau, rốt cục chậm rãi gật đầu đồng ý kế hoạch này.
- Tốt lắm! Như vậy chúng ta đợi thêm mười lăm phút, sau đó nghe mệnh lệnh của tao nhanh chóng xông vào!
Con dơi hạ giọng nói:
- Không được tham đánh đấm, lao thẳng tới con hồ ly kia, nhớ rõ giữ lại tên khốn đó cho tao!
- Hắt xì!
Hắt hơi một lúc mấy cái liền, Trần Mặc nghi ngờ nhìn nhìn về phía xa, mơ hồ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã bị tình cảnh tại trường quay làm quên việc đang nghĩ. Chỉ an tĩnh chưa được hai tiếng, giờ lại đến Lý Trì cùng Hồng Liên ầm ĩ. Đây đã là lần thứ sáu náo loạn trong sáng nay!
Căn nguyên sự tình rất đơn giản. Dựa theo tình tiết mà Nặc Nặc viết trong kịch bản, câu chuyện là thế này:
Đầu tiên, Lý Trì bảo hộ Hồng Liên thoát khỏi bị truy sát, song trên đường Lý Trì lại bị kẻ địch đánh trúng, cả người bốc cháy trong lửa… Mà lúc này, Hồng Liên bản thân có một nửa là ma bị tấm chân tình của hắn làm cảm động, dứt khoát nhào lên ôm lấy hắn, hôn một nụ hôn nồng nhiệt kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Tiếp đó đương nhiên là tiếng âm nhạc lồng vào để kích thích người ra rơi lệ, cũng tính như phần diễn của hai người bọn họ kết thúc.
Nhưng mà vấn đề là bạn Hồng Liên của chúng ta luôn tự xưng là đệ nhất mỹ nhân giới tu hành tại Nam thành, hiển nhiên không thể nào chấp nhận việc hiến nụ hôn đầu tiên cho một trung niên sắp thành lão như Lý Trì.
Cho nên sau khi nghe được Nặc Nặc giảng giải, nàng lập tức bạo phát nói:
- Khoan! Vì sao lại có cảnh hôn này, hơn nữa còn cùng lão già kia… Quên đi, ta thà là đi hôn một con lợn còn hơn!
- Uầy? Có người muốn hôn ca sao?
Còn đang suy nghĩ biên soạn ca khúc chủ đề cho phim, Trư Đầu Tam vừa nghe được câu này thì lập tức vui mừng quá đỗi nhảy dựng lên:
- Cũng hơi thiệt thòi, nhưng mà nếu như mỹ nữ như vậy khóc lóc cầu xin được hôn ca thì ca cũng đành cố thôi… Ặc, là em đùa thôi ạ!
Đôi mắt Hồng Liên lúc này cơ hồ có thể cách không mà nướng thịt, Trư Đầu Tam nhịn không được rùng mình một cái, rồi cúp đuôi ngoan ngoãn như con cún con.
Mà Lý Trì nhìn cảnh này cũng chỉ đành nhượng bộ thu lu một xó, nhưng vẫn ấm ức than khẽ:
- Chuyện này không liên quan tới ta, ta cũng không muốn, nhưng đây là đạo diễn an bài mà!
Lời nói đường hoàng là thế, nhưng khi nói xong, Lý Trì lại rất kín đáo liếc mắt nhìn Nặc Nặc một cái.
Trần Mặc như có suy nghĩ gì châm lên một điếu thuốc, đột nhiên liền tỉnh ngộ. Không hề nghi ngờ, nhất định là Nặc Nặc thu được chỗ tốt ở Lý Trì, cho nên an bài riêng cho hắn một cơ hội ‘ăn đậu hũ’…
Quá vô sỉ! Sớm biết rằng như vậy ca đã xung phong nhận vai của Lý Trì!
- Lão đại, em sẽ chia cho anh mà!
Thật cẩn thận cười cười vài tiếng, Nặc Nặc lại lập tức nhảy lên, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng xen lẫn kính nể nhìn Hồng Liên mà nói:
- Nghe này, chuyện này không hề là chuyện đùa! Cô có biết ý nghĩa của cảnh hôn này là sao không?
Hồng Liên thực mê mang lắc đầu, nàng chỉ biết mình sẽ bị một ông chú già ăn đậu hũ, hơn nữa còn là ăn sạch.
Nặc Nặc thực nghiêm túc nhìn nàng, lấy tư thế một đạo diễn đẳng cấp thế giới mà giảng giải:
- Cảnh hôn này, chính là tinh hoa của toàn bộ phim, là nhân tố thành công khi công chiếu! Cô có biết nó sẽ mang lại cho cô điều gì không? Nó sẽ mang cho cô tiếng tăm cùng fan hâm mộ, sẽ biến cô trở thành siêu cấp thần tượng chỉ sau một đêm công chiếu!
- Thật sự?
Hồng Liên hiển nhiên đã bị lung lạc, thế nhưng cứ nghĩ việc phải thân mật với chú già đáng khinh kia, nàng lại nhăn nhó suy tư.
- Sao có thể ngại ngùng cơ chứ? Đây là một hình thức biểu diễn nghệ thuật, sao lại đem nó nhập làm một với cái trò sỗ sàng kia?
Nặc Nặc càng nói càng hùng hồn:
- Vì nghệ thuật hiến thân, đây là tinh thần vĩ đại đến nhường nào, huống chi cô chỉ là hiến hôn mà thôi!
- Vậy… vậy sao?
Có rất ít người không đầu hàng trước miệng lưỡi của Nặc Nặc, Hồng Liên hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Cho nên chỉ ương ngạnh bất khuất nổi vài giây, nàng liền chịu phận bất hạnh mà thở dài, diễn cảm đau khổ giống như phải bán mình lấy tiền chôn cất cha vừa mất:
- Được rồi! Nhưng mà chỉ là làm bộ thôi đó… Lý Trì, nếu ông dám cố ý chiếm tiện nghi của ta, thì cứ ở nhà chờ ta đến biểu diễn võ thuật đi!
- Ta bị oan, bị oan màaaa!
Mặt đầy ủy khuất, thế nhưng trong lòng Lý Trì sớm đã nhạc nổi hoa bay.
- Tốt lắm, nếu không còn chuyện gì nữa thì khởi quay thôi!
Trần Mặc rốt cục cũng nhìn không được nữa, ngay lập tức ho nhẹ nói:
- Lão Lý, ông có cần mặc trang phục phòng hộ không, lửa này có thể sẽ lớn đó!
- Không cần, hoàn toàn không cần mặc phòng hộ!
Trước mặt người đẹp, Lý Trì đương nhiên muốn biểu hiện khí khái anh hùng, lập tức vỗ ngực nói:
- Muốn đốt thế nào cũng xong, tôi chỉ cần đọc tị hỏa chú là có thể kiên trì mười lăm phút!
- Tốt lắm!
Có người tự nguyện bị quay, Trần Mặc đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.
Một lát sau, theo vài bị tu chân phun ra lửa, Lý Trì nhất thời cả người bao phủ trong lửa nóng.
Chẳng qua ỷ vào tị hỏa chú, Lý Trì vẫn tự đắc vỗ vỗ tay, đầy mặt tươi cười nói:
- Ngon rồi, giờ là cảnh hôn nhỉ!
- Nóng vội quá nhờơơơ…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được chỉnh tề giơ ngón giữa.
Hồng Liên một bụng ấm ức, dáng vẻ đau thương bước tới, nhìn rất có khí khái anh hùng thà chết không từ.
Trần Mặc vỗ nhẹ tay ra hiệu, phân phó nói:
- Tất cả chuẩn bị! Máy quay chuẩn bị, ánh sáng chuẩn bị, sương khói chuẩn… Ủa?
Đột nhiên vang lên tiếng gầm rú rất nhỏ, mặc dù là từ khoảng cách còn rất xa, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý.
Trần Mặc như có suy nghĩ gì nhíu mày, nhịn không được muốn đi xem:
- Mọi người đợi chút, tôi đi xem là cái gì… À, lão Lý cứ giữ lửa đi nhé, dập rồi lại đốt mất công lắm!
- Không thành vấn đề!
Ỷ có tị hỏa chú (pháp thuật phòng ngự lửa) phòng thân, Lý Trì dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, Báo Đầu thậm chí còn nhặt đâu được mấy củ khoai, xuyên qua cành cây rồi hơ lên để nướng.
Mà Trần Mặc bên này, theo hắn càng ngày càng đi ra xa thì tiếng động kia càng truyền tới lớn hơn.
Nặc Nặc một đường nhảy vọt lên đi theo cạnh hắn, nhịn không được than thở nói:
- Lão đại, có khi nào bởi vì chúng ta động tĩnh quá lớn, đưa tới… Đệch!
Lời còn chưa dứt, trong tầm mắt kinh ngạc của bọn hắn, Xa Xa đã chật vật không chịu nổi gào thét chạy tới.
Nhưng đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là phía sau nó có một đám dơi đang đuổi theo, cùng với năm sáu gã dị năng giả vừa nhìn đã biết không kém.
Sững sờ mấy giây, Trần Mặc nhịn không được cảm khái nói:
- Không phải chứ! Tao vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Xa Xa thê thảm như vậy, tức là…
- Chạy!
Vài giây sau, chứng kiến đầu ngón tay của gã tóc bạc nhấp nháy ánh lửa, Trần Mặc lập tức làm ra lựa chọn chính xác.
Không chút do dự ngồi lên Xa Xa, trước khi ngọn lửa kia đánh trúng, đám Trần Mặc đã chạy tít về phía trường quay.
Con dơi lơ lửng trên không cười lạnh một tiếng, âm thanh bén nhọn vang vọng toàn bộ bầu trời:
- Nhân loại! Nhân loại ngu xuẩn, lúc này để tao xem ai có thể cứu nổi mày!
- Con bà nó! Mày thật sự là dơi sao?
Quay đầu lại nhìn thấy con dơi đang lao từ trên không tới, Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ con này sao mà đập mãi vẫn chưa chết, hẳn phải là gián mới đúng.
Khi nói chuyện, khoảng cách của song phương dần dần kéo xa, dù sao tốc độ của Xa Xa vẫn là vô địch nơi này.
Chẳng qua là ngay sau đó, mắt thấy Xa Xa chỉ còn một chút nữa là biến mất tăm thì đột nhiên nó lại cấp tốc phanh lại, mang theo tiếng ma sát chói tai mà chuyển hướng.
Cơ hồ đồng thời, Oa Oa, Bản Bản đều đã đúng lúc đuổi tới, bốn đồ điện đồng thời bày ra tạo hình, chỉ kém hô to một tiếng "hợp thể, Hesman xuất hiện".
Chứng kiến tình cảnh quần ẩu đã thành quen thuộc này, con dơi ngẩn ra, không tự chủ được giảm bớt tốc độ.
Nhưng chỉ gần vài giây sau, khi nó nhìn thấy năm gã dị năng giả cũng đuổi tới thì nhất thời nở nụ cười lạnh lẽo.
- Khốn khiếp, chết hết đi!
Hung tợn nghiến răng, con dơi chạm vào vết bầm tím trên mặc như ‘tưởng nhớ’, rồi giận dữ quát:
- Để xem lần này chúng mày làm thế nào đánh hội đồng tao?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Lúc này Grew cảm thấy tốt lắm. Làm một con yêu tinh dơi dung hợp gien của quỷ hút máu như nó, hiện tâm tình của nó chỉ có thể dùng từ tươi sáng như ánh nắng để hình dung.
Trải qua hai lần không hiểu sao bị hội đồng gần chết, hiện giờ có cơ hội báo thù rửa hận, đồng dạng đem đối phương trả đũa biến thành đầu heo còn chính thống hơn của Trư Đầu Tam.
- Ơ? Chuyện gì lại có ca ở đây?
Nghe câu uy hiếp hung tợn như thế, không tính Trần Mặc cùng bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có giọng nói thắc mắc một câu không tưởng truyền tới.
Trong ánh mắt quỷ dị của con dơi Grew cùng mấy dị năng giả, một con heo nhỏ da hồng, miệng ngậm xì gà đang oai vệ thong thả bước tới:
- Trần ca, những người này đến xét tuyển diễn viên hả? Nhìn cái gì, chưa từng thấy con heo nào đẹp trai thế này sao?
- Ặc, thật sự chưa thấy!
Kìm lòng không đậu gật đầu, Grew hiển nhiên còn tự hỏi tới cùng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ vài giây sau, nó liền giận tím mặt nói:
- Con mẹ nó, một con heo cũng dám kiêu ngạo như vậy, chết không hết tội!
- Giết ca?
Hình như nghe được một chuyện thực buồn cười, Trư Đầu Tam cùng bốn đồ điện cười phá lên ha hả.
- Nói cách khác là các người định tới phá hoại hả?
Vài giây sau, nó đột nhiên giơ lên móng trước huơ huơ mấy vòng, cười tủm tỉm nói:
- Các người định xử lý chúng ta, sau đó đem toàn bộ trường quay phá nát, cuối cùng hủy luôn bộ phim hả?
- Mày nói xem?
Cảm thấy vấn đề này thực ngu xuẩn, Grew hùng hổ phẫn nộ quát:
- Mấy thằng khốn chúng mày dám hội đồng tao đến hai lần! Giờ thì tao sẽ đem cả vốn lẫn lãi đòi lại, để xem đời này chúng mày làm sao quay được cái bộ phim nát này!
- Ổ ôiiiii!
Trư Đầu Tam hình như nghe được một tin tức kinh người, nhịn không được xuýt xoa.
- Mọi người, đều nghe thấy rồi chứ!
Trong ánh mắt nghi hoặc của Grew cùng đám dị năng giả kia, Trư Đầu Tam liên tục gục gặc đầu, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Bọn chúng muốn hủy bộ phim này đó!
- Mọi người? Ai?
Grew ngẩn ra, đầy mặt mê hoặc nhìn bốn phía, nơi này trừ bốn đồ điện, còn có những người khác tồn tại sao?
Nhưng chỉ vài giây sau, từ phía một góc khuất đã truyền tới âm thanh lạnh như băng:
- Hủy diệt bộ phim này? Mi xác định muốn hủy bộ phim này?
Nương theo tiếng nói âm trầm kia, kết giao bao phủ trường quay đột nhiên biến mất.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Grew, đám diễn viên lâm thời kia không một tiếng động xuất hiện, theo bốn phương tám hướng chậm rãi tụ tập lại đây.
- Hủy bộ phim này?
Người đàn ông trung niên dáng vẻ đi đầu mặt đầy tức giận, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát tiểu vũ trụ:
- Ý của mi là muốn khiến chúng ta không có cơ hội thành danh?
- Ặc…
Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, Grew nhịn không được rùng mình một cái.
Mấy tên dị năng giả đưa mắt nhìn nhau, chợt đột nhiên có loại thực dự cảm bất an — chuyện quái quỷ gì đây? Vì sao đám diễn viên này lại xuất hiện không hề có một dấu hiệu, thoạt nhìn giống như là từ trên trời giáng xuống?
- Hủy diệt bộ phim này?
Mang theo tức giận khó có thể ức chế, một nam tử mình người đầu báo đột nhiên nắm chặt nắm tay, hung tợn một quyền đập trên tảng đá.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá cứng rắn tức thì hóa thành bột phấn, chậm rãi phiêu tán trong gió:
- Nhóc con, mi có gan lặp lại lần nữa xem, có tin lão Báo ta rút cánh của mi?
- Nó đã nói rõ thế còn gì, nó muốn chúng ta không được lên phim!
Mỹ nhân quần áo một cây hồng lạnh lùng trả lời, thần sắc âm trầm giống như đêm đen trước bão tố.
Theo nàng chậm rãi bước từng bước, trăm ngàn đóa hoa sen nhanh chóng nở rộ, một dòng nước xanh thoáng cái đã bao trùm lấy toàn trường:
- Bà đây bỏ qua cơ hội đi mua sắm ở Paris, thậm chí nụ hôn đầu tiên cũng hy sinh… Vậy mà các người dám dự định làm lãng phí thời gian cùng tinh lực của bà sao?
- Mọi người, chúng ta nên cảm tạ bọn chúng một chút nhỉ?
Mấy chục yêu ma tu chân đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên quỷ dị cười phá lên, tựa như là một bầy sói gặp được một con cừu, lại có vẻ là một đám lưu manh nhìn thấy một mỹ nữ.
Mà bên kia, đám dị năng giả đã muốn lông tơ dựng ngược, gã tóc bạc chậm rãi lui về phía sau, nhịn không được thấp giọng quát:
- Grew, đây là diễn viên lâm thời mà mày nói hả, tại sao tao cảm thấy bọn chúng như là…
Lúc này, con dơi đáng thương đã muốn hoàn toàn hóa đá, nó nhìn mấy chục cường giả đang chậm rãi tiến lại, chợt có loại xúc động muốn khóc.
Thượng Đế ơi! Đức Mẹ ơi! Vì cái gì mà đám tu chân yêu ma này lại cùng nhau tụ tập nơi này, hơn nữa còn nghe thằng khốn kia an bài quay phim nữa?
Giờ khắc này, Grew đột nhiên nhớ lại một câu ngạn ngữ của Trung Quốc: Thiên đường có lối quyết không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới…
- Việc này là hiểu lầm thôi!
Kìm lòng không đậu run run lên, việc duy nhất Grew làm được giờ phút này là miễn cưỡng làm vẻ tươi cười, sau đó từ từ lùi lại.
Nhưng không đợi nó bay được ba mét, đã nghe con heo hồng kia âm hiểm châm ngòi:
- Hiểu lầm? Nặc Nặc, hình như lúc nãy nó nói là muốn gì gì nữa mà nhỉ?
- À, ý chú là mấy câu kia sao?
Nặc Nặc thực biết điều gật đầu, đầy mặt bi phẫn bổ sung nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, nó vừa rồi chỉ nói là bộ phim của chúng ta quá cùi bắp, không biết từ nơi nào tìm một đống diễn viên hạng bét, kỹ năng biểu diễn như trẻ con học đòi làm người lớn!
- Vậy sao?
Sắc mặt Lý Trì càng thêm khó coi, đột nhiên không giận trái lại còn cười rộ lên.
- Cái con bà chúng nó chứ!
Báo Đầu lại không có tu dưỡng tốt như ậy, đã nắm sẵn tay thành quyền, cả giận nói:
- Quả thực là khinh người quá đáng… Fu.ck, đánh nó!
Lời còn chưa dứt, mấy chục tu chân yêu ma đã nhất tề lao đến ra chân ra tay, tình cảnh nhất thời kịch liệt đến mức độ tựa như đại chiến Xích Bích năm đó. (Đại chiến Xích Bích trong Tam Quốc Chí)
Grew đáng thương chỉ kịp kinh hoàng kêu một tiếng, đã bị Báo Đầu cùng Quỷ Sư trực tiếp đập rớt xuống đất, rồi bị cơn mưa quyền cước ‘tưới’ đẫm người.
Về phần mấy gã dị năng giả cũng không có chỗ tốt, không chờ bọn hắn phát động dị năng công kích, Hồng Liên đã dùng vô vàn lá sen trói chặt lấy tất cảm rồi tiếp đến là tu chân yêu ma tận lực phóng ra mấy trăm kiện pháp bảo nổ vang trời đập tới!
Không đến vài phút, cả một đám dị năng mới rồi còn hùng hùng hổ hổ đã bị đập tới lăn lộn trên đất.
Cả người vết thương, Grew rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể thừa dịp trước khi đối phương vung quyền lần thứ hai mà gian nan giãy dụa kêu lên:
- Đầu hàng! Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng, các người không thể đối đãi quan khách nước ngoài thế này được, đây là làm trái tinh thần hiếu khách!
- Hiếu khách? Mày cũng xứng được hiếu khách?
Báo Đầu ngẩn ra, lại lập tức giơ nắm tay, nhìn bộ dáng rất có xu thế muốn băm thịt tại hiện trường.
Chính là giờ khắc này, Trần Mặc lại đột nhiên tiến lên vài bước, khó khăn lắm ngăn trở nắm tay kia hạ xuống:
- Khoan! Lão Báo, con dơi này còn chút tác dụng, tạm thời để tôi hỏi nó mấy câu.
Thân nhân a! Giờ khắc này ánh mắt Grew nhìn Trần Mặc đã không khác gì nhìn thấy người thân đến.
Không đợi Trần Mặc mở miệng hỏi, nó liền té bổ nhào qua, tội nghiệp nói:
- Em nói! Em nói! Ngài muốn hỏi cái gì cứ hỏi, em cam đoan thành thực trả lời.
- Mày biết tao định hỏi gì mà!
Trần Mặc xách nó tới một góc, đột nhiên hạ giọng nói:
- Nói cho tao biết, ông chủ của mày là ai, hắn phái bọn mày tới Trung Quốc làm gì… Còn nữa, mấy mảnh ngọc fake đó là chuyện gì?
- Hả?
Grew theo bản năng rụt về sau, lộ biểu tình do dự.
Nhưng chỉ sau một lát, đợi nó chứng kiến bốn đồ điện âm trầm bức gần lại thì lập tức thảm thiết kêu lên:
- Em nói! Em nói! Ông chủ muốn bọn em đi bắt con hồ ly kia, còn ngọc fake là thí nghiệm lúc gắn vào thân thể bọn em… Cái khác em cái gì cũng không biết, em chỉ là vật thí nghiệp cấp hai phụng mệnh làm việc mà thôi!
- Cấp hai?
Trần Mặc cười hì hì nhìn nó, như có suy nghĩ gì châm lên một điếu thuốc:
- Vậy tức là chúng mày đều là quái vậy do ông chủ kia chế tạo ra, hơn nữa dựa theo thực lực mà chia thành cấp bậc hả? Tốt lắm, vậy tao muốn biết phòng thí nghiệm của bọn mày ra sao, ông chủ kia là người thế nào?
- Em không biết, thật sự em không biết.
Grew sợ hãi nằm úp sấp trên mặt đất, giơ lên hai móng vuốt gào thét nói:
- Khi bọn em có ý thức thì đang ở trong một căn phòng tối đen, sau đó có một giọng nói nói cho bọn em biết hắn là ông chủ… Có thể là do ảnh hưởng của gien, bọn em theo bản năng cảm thấy phải phục tùng mệnh lệnh!
- Chỉ có thế?
Trần Mặc ngẩn ra, hơi có vẻ thất vọng phun ra vòng khói. Mấy tin tức này cùng suy đoán của hắn không khác nhau lắm, vẫn không đủ để cởi bỏ bí ẩn, mà ông chủ cùng phòng thí nghiệm kia thì vẫn ẩn sang bóng tối.
Nặc Nặc loạng choạng tới gần vài bước, thấp giọng nói:
- Lão đại, thằng này nhìn qua không giống nói dối, nếu không chúng ta trước tiên cứ giam nó lại rồi từ từ thẩm tra sau?
Nghe được chỉ là bị giam mà không phải là giết chết, Grew nhất thời lệ nóng tràn mi nhìn phía Nặc Nặc, hận không thể hô to một tiếng "ân nhân".
Có điều không đợi nó thở phào, đã thấy Trần Mặc lắc đầu, cười hì hì nói:
- Không, sao có thể giam giữ được, đối đãi với khách ngoại quốc như vậy là không lịch sự!
Được rồi, một câu này nghe rõ là tử tế, thế nhưng Grew nhìn thấy thanh niên này tươi cười, lại có loại dự cảm thật bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Trần Mặc cũng rất tự nhiên tiếp tục nói:
- Cá nhân tao cảm thấy chúng ta còn thiếu mấy nhân vật phản diễn, không bằng để cả đám bọn chúng cùng tham gia đi… Ơ, Grew, xem vẻ mặt của mày hình như không quá tình nguyện sao?
- Em… Nguyện ý, nguyện ý vô cùng!
Có thể nói cái gì? Nhìn thấy ánh mắt hung tợn của mấy đồ điện, dơi nhỏ đáng thương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
- Vậy là tốt rồi!
Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của nó, đầy mặt tươi cười an ủi:
- Kỳ thật rất đơn giản, bọn mày chỉ cần lao qua biển lửa, rồi lộn mấy vòng né đạn súng máy bắn, sau đó lại tránh được axit dội tới là được rồi!
- Ặc…
Giờ khắc này, Grew đột nhiên có ý định đập đầu lên tường tự giải thoát sớm, cái này gọi là đơn giản sao?
Chính là nó hiển nhiên oán hận quá sớm, bởi vì ngay sau đó, Nặc Nặc cũng cường hãn tiếp một câu:
- Ít! Lão đại, không bằng tăng thêm mấy cảnh đi! Em cảm thấy tốt nhất là để Grew buộc bao thuốc nổ rồi bay lên không trung, sau đó cho nổ lớn, anh thấy thế được không?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Lâu lắm không post
oOo
Cũng như mọi năm, liên hoan phim phương Nam năm nay cũng bắt đầu mở màn vào trung tuần tháng 9. Càng gần đến ngày này, minh tinh, fans hâm mộ, phóng viên đều ào ào tiến về nơi tổ chức năm nay: thành thị lớn nhất phương Nam – Trường Hải.
Trong khoảng thời gian hot này, giá khách sạn nhà nghỉ tại Trường Hải đều tăng lên gấp hai ba lần, cho nên khi đám Trần Mặc tới đây, đột nhiên phát hiện có khả năng mình phải chọn công viên mà ngủ.
- Không phải chứ! Chúng ta cũng là tới tham gia liên hoan phim, vì cái gì ban tổ chức không có an bài nơi nghỉ ngơi?
Trải qua một hồi vòng vèo, rốt cục đám Trần Mặc gặp được mấy nhân viên tiếp đãi của ban tổ chức, mới tạm an tâm mà thở hổn hển vứt bừa đống hành lý ra đất.
Mấy nhân viên tiếp đãi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này là đang làm gì, thấy thế nào cũng không giống đạo diễn, diễn viên hay nhân viên công tác nào.
Không đợi bọn hắn mở miệng, Thương Trụ đã mặt đầy xấu hổ mà vội vàng kéo Trần Mặc ra một góc.
- A Mặc, chúng ta không có tư cách!
Nét mặt già nua ửng đỏ hạ giọng, Thương Trụ kiên nhẫn giải thích nói:
- Tham gia liên hoan phim gồm 2 loại, một loại là ban tổ chức mời tham gia, loại này có thể hưởng thụ các loại được ưu đãi; còn có một loại, chính là giống chúng ta, thuộc về tự phát tới tham gia…
- Ọc, thế chẳng phải là kỳ thị sao?
Trần Mặc tròn mắt, nhưng cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Mà không chỉ thế, những đoàn làm phim tự đến tham gia như của Thương Trụ còn gặp nhiều thiệt thòi khác, ví dụ như bọn họ nhất định phải tự bỏ tiền mà thuê phòng chiếu phim triển lãm, thuê máy chiếu, tổ chức tuyên truyền cho bộ phim…
Thay lời khác mà nói, nhóm này chính là thuộc về loại bà ngoại không thân cậu không thương, vắng mợ chợ vẫn đông, chẳng qua là mấy nhân vật phụ làm nền.
- Thảm như vậy?
Thấy Thương Trụ nói tới rơi lệ lã chã, Trần Mặc cũng nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài một phen.
Bất quá ngay sau đó, hắn liền đem ánh mắt chuyển tới túi lớn túi nhỏ hành lý:
- Được rồi! Mấy chuyện kia tính sau, giờ trước mắt chúng ta cần giải quyết vấn đề chỗ ở, hẳn không ai thích ngủ ở ghế đá công viên qua đêm đâu nhỉ!
Câu này đương nhiên là quá thừa. Phải biết răng ngoại trừ mấy gã đựa rựa trong đoàn làm phim gồm cả Trần Mặc, còn có Ngu mỹ nhân, Diệp Dung, thậm chí cả Huân Nhi cũng xin nghỉ học đến du lịch.
Một đám nhân mã to bự như vậy, nếu thật sự phải ra ngủ ghế đá công viên, thì chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đồ sộ.
May là vào thời khắc nguy cấp, Ngu mỹ nhân vốn bị một đám phóng viên vây quanh rốt cục thoát thân tới được, đúng lúc viện thủ:
- Vẫn chưa tìm được phòng sao? Không sao, tôi vừa mới gọi cho Vương chủ nhiệm, có lẽ ông ta có thể tìm giúp mấy gian phòng… Ơ, đến rồi kìa!
Lời vừa nói, mọi người quay ra theo, đã thấy một trung niên mập mạp mặc âu phục đen tiến tới, chưa đến gần đã nở nụ cười tươi roi rói.
Đương nhiên, nụ cười này có mục tiêu rõ ràng, cho nên Vương chủ nhiệm trực tiếp xem nhẹ đám Trần Mặc còn đang tay gậy tay bị, mau mắn tiến tới chào hỏi Ngu mỹ nhân.
- Ngu tiểu thư, thật là ngại quá, để cô đợi lâu… Xin yên tâm, phòng của cô đã sớm sắp xếp xong, là phòng Tổng Thống!
- Thôi mà, chúng ta tiếp tục diễn vai chậu hoa đi!
Nhìn thấy Thương Trụ tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra đợi bắt, Trần Mặc chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi.
May là sau khi nói mấy câu cùng Ngu mỹ nhân, vị Vương chủ nhiệm này rốt cục vỗ vỗ cái trán thở dài:
- A! Thiếu chút nữa tôi quên việc cô giao… Khách sạn giờ rất nhiều phòng bị đặt trước, tôi mất công lắm mới tìm được hai gian tiêu chuẩn phòng, nếu không thì đành phiền mọi người chịu khó chật chội một chút?
Còn có thể nói gì? Có phòng so với ngủ ngoài ghế đá là tốt lắm rồi. Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ cảm tạ.
Vương chủ nhiệm phất phất tay, đỉnh đạc nói:
- Không cần khách khí, bạn bè của Ngu tiểu thư cũng là bạn của tôi! Đugns rồi, sớm mai liên hoan phim sẽ bắt đầu, tôi đã thay mọi người tìm hiểu giá thuê gian hàng triển lãm: gian loại 1 mỗi ngày 2 vạn; gian loại 2 mỗi ngày 1 vạn; gian loại 3 mỗi ngày 5 ngàn, không biết mọi người chọn loại nào?
- Hai vạn được chứ?
Không đợi Thương Trụ mở miệng, Trần Mặc liền trả lời trước:
- Chúng tôi chọn hai vạn, thuê liên tục năm ngày, về máy chiếu cùng với tuyên truyền cũng nhờ ngài giúp đỡ… Sao thế a Trụ, có chuyện gì à?
Nhìn thấy Thương Trụ vẻ muốn nói lại thôi, Trần Mặc không khỏi hỏi lại.
Thương Trụ hơi hơi nhíu mày, kéo Trần Mặc sang một góc mà nói nhỏ:
- A Mặc, có phải là quá xa xỉ rồi không? Tớ sợ chúng ta cả vốn cũng không thu lại nổi ấy… Mà đến giờ tớ cũng chưa biết bộ phim có cái gì, có phải nên đưa tớ xem thử đã chứ?
- Yên tâm đi!
Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn, rồi hơi có vẻ lúng túng nói:
- Bộ phim hả… Nói sao nhỉ, thật ra tớ cũng chưa có được xem. Mà yên tâm đi, trước 9 giờ tối nay bạn của tớ sẽ cắt nối biên tập xong xuôi mang đến tận nơi… Ơ, sao mặt cậu tái thế, đừng có ngất ở đây đó nhé!
Há lại chỉ là muốn ngất nơi này, cả mấy nhân viên đoàn làm phim nghe thấy thế đều có chung xúc động muốn đập đầu vào tường tự vẫn.
Thương Trụ nhịn không được thở dài, đột nhiên cảm giác mấy ngày hôm trước mình là đầu óc bị nước vào, lại có thể đồng ý theo Trần Mặc đến nơi đây phơi mặt mo.
Ngẫm lại xem, một bộ phim đến tối nay mới kịp cắt nối thì có thể chất lượng đến đâu? Chỉ sợ làm ra liền mạch được cũng đã tốt lắm rồi!
- Yên tâm, họ nhất định sẽ đưa đến đúng lúc!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Sau khi thiết bị cắt nối biên tập được nạp thanh mang thì đều tự động mà làm việc theo tiêu chuẩn người kinh nghiệm lâu năm nhất. Đợi khi bộ phim hoàn thành, đám Lý Trì sẽ tự mình xuất động toàn quân mà hộ tống đem đến.
Chân chính lại nói tiếp, bởi vì nguyên nhân người người đều có phần diễn, mấy chục tu chân yêu ma kia hiện đem việc hộ tống bộ phim còn nặng hơn sinh mạng. Tối hôm qua Trư Đầu Tam chỉ là chẳng may tiến lại gần mấy bước, liền thiếu chút nữa bị nướng thành heo sữa quay.
- Được rồi! Cậu đã nói thể, tớ cũng chỉ có thể theo cậu tới cùng!
Lần thứ hai thở dài, Thương Trụ cũng chỉ có thể quay đầu lại nhìn phía vị Vương chủ nhiệm kia, miễn cưỡng cười nói:
- Vương chủ nhiệm, vậy phiền toái ngài, chúng tôi muốn đặt gian triển lãm loại tốt nhất, được chứ?
- À… Đương nhiên có thể!
Vương chủ nhiệm sợ run hồi lâu, lúc này mới do dự gật gật đầu.
Bất quá xem ánh mắt của hắn, hiển nhiên đã nhiều thêm vài phần ý chế giễu. Cứ thích đùa, còn chưa hoàn thành cũng dám tới tham gia, đây không phải lãng phí tiền là cái gì?
Nếu ngày mai không có phim, thật muốn nhìn đoàn làm phim cỏn con này kết thúc như thế nào, chỉ sợ là lên sân khấu tháo quần lột áo cũng vô dụng!
- Giờ trước hết chúng ta đi nhận phòng nghỉ ngơi đã nhỉ?
Trần Mặc cũng không ngại ánh mắt châm chọc của đối phương, ngay lập tức liền nhấc hành lý định lên lầu.
Diệp Dung cũng không tim không phổi ôm lấy Huân Nhi mà hùa theo:
- Đúng rồi! Mặc Mặc, em nghe nói phố buôn bán ở Trường Hải rất náo nhiệt, lát nữa chúng ta đi mua sắm đi, thuận tiện mang Huân Nhi đi ăn kem gì ngon nhất!
- Oaaa, hay lắm!
Nghe được câu này, Huân Nhi lập tức cười hì hì vỗ tay, nhất thời kéo nhiệt tình mua sắm của mọi người.
Vương chủ nhiệm thực không biết nói gì mắt trợn trắng, đang muốn mở miệng nói vài lời nhắc nhở, lại đột nhiên bị chuông điện thoại di động cắt đứt.
Nghe điện vài phút, hắn quay lại lộ ra vẻ mặt khó xử, lúng túng nói:
- Ngu tiểu thư, tôi vừa mới nhận được một tin không tốt lắm… Thật xin lỗi, gian hàng loại 1 và loại 2 sợ là không để mọi người thuê được rồi!
- Hả, có người thuê hết rồi sao?
Trần Mặc lúc này đã xách hành lý đứng đợi trước cửa thang máy cũng không khỏi ngạc nhiên quay đầu hỏi.
- Không phải!
Vương chủ nhiệm ngừng lại một chút, bất đắc dĩ nói tiếp:
- Có điều có mấy đoàn làm phim khách mời tham gia liên hoan phim vừa hướng ban tổ chức đưa ra đề nghị, nói là muốn tập trung tài nguyên tốt nhất để phục vụ những bộ phim triển vọng cao, cho nên bất kể là vị trí hay thiết bị, tuyên truyền, chỉ sợ đều phải ưu tiên phục vụ họ trước.
- Là thế sao?
Trần Mặc như có suy nghĩ liếc nhìn Thương Trụ một cái, đột nhiên cười hì hì hỏi:
- Vương chủ nhiệm, ngài nói mấy đoàn làm phim đó có phải có một là công ty điện ảnh truyền hình Gia Hoa không?
- Đúng rồi, sao ngài biết?
Vương chủ nhiệm ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Đúng thế, người khởi xướng đề nghị chính là ông chủ công ty Gia Hoa, Chu Vũ Chu tiên sinh.
- Sự thật là bộ phim nhựa “Thục Sơn Tiên Ma Truyện” thể loại tiên hiệp lần này bọn họ mang tới tham gia rất có hy vọng đạt giải nhất… Cho nên chúng tôi cũng rất khó để từ chối yêu cầu hợp lý này.
- Biết ngay lại là gã kia mà!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Diệp Dung liền hung tợn cả giận nói, hận không thể lập tức mượn hai cái chảo đi tìm Chu Vũ tính sổ.
- Dùng đầu gối suy nghĩ tôi cũng đoán được nhất định là hắn ta!
Trần Mặc vẫn một bộ không sao cả, như không có việc gì nói:
- Xem ra ông chủ Chu chịu chi không ít đâu nhỉ, chắc hẳn dù là được hạng nhì hắn cũng sẽ đớn đau đến chết mất!
- Cũng chưa có gì chắc chắn, tôi cảm thấy bộ phim của Ngu tiểu thư cũng có cơ hội!
Nhìn nhìn Ngu mỹ nhân bên cạnh, Vương chủ nhiệm vẫn phải cấp vài phần mặt mũi Chỉ là nhìn diễn cảm do dự của hắn, trẻ con cũng hiểu đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.
- Có điều đúng là Chu Vũ tiên sinh đầu tư rất lớn, ông ta chọn gian tốt nhất, máy chiếu cũng tốt nhất!
Hơi chút ngừng lại một chút, vị này lại tiết lộ.
- Đúng rồi, ông ta còn đặc ý mời đội người mẫu tốt nhất Trường Hải để đi tuyên truyền, tính ra tiêu phí không dưới mấy chục vạn, cũng không biết có đáng giá không.
- Đáng giá! Đương nhiên đáng giá!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, hình như thực tán thưởng Chu Vũ vung tiền như rác:
- Hắn chỉ tiêu tốn mấy chục vạn mà thôi, lại có thể tóm lấy huy chương vàng liên hoan phim, nhân tiện còn PR cho công ty của mình, nếu là tôi cũng sẽ vung tiền!
- Ặc, tại sao ngài…
Vương chủ nhiệm ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương sẽ thay Chu Vũ nói chuyện, nhất thời thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Trần Mặc dường như không có việc gì cười cười, gật đầu nói:
- Không có gì, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi! Chỉ là tôi rất thích một câu như thế này: người nếu quá tham lam, vàng ròng cũng biến thành đất… Ông chủ Chu đáng thương, tôi đoán là cái gì hắn cũng không đạt được, mấy chục vạn kia thật sự là lãng phí!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Lâu lắm không post
oOo
Đại đa số liên hoan phim đều theo cùng một lưu trình, và đương nhiên liên hoan phim phương Nam không ngoại lệ.
Trải qua mấy ngày minh tinh, đạo diễn ra mắt trên thảm đỏ, văn nghệ dạ hội cùng với tiệc rượu liên miên, sự kiện được chờ đợi nhất tháng 9 này rốt cục được mở màn vào sáng hôm sau.
Gần 60 bộ phim nhựa đến từ mấy chục công ty điện ảnh, cả một quảng trường gần ngàn mét vuông bị người xem cùng fan hâm mộ chen đến chật kín… Nói một cách không hề khoa trương, trình độ ồn ào náo nhiệt nơi này cơ hồ có thể sánh với hội chợ việc làm cho sinh viên.
Mà để đáp lại lượng khách quy mô ấy, mỗi một gian hàng triển lãm phim đều dốc hết công suất, đem toàn bộ thủ đoạn tuyên truyền mà thi triển.
Trần Mặc ôm mấy cái rương lớn chen chúc trong dòng người, nhân tiện thấy được vô số phương thức tuyên truyền, hắn thậm chí còn chứng kiến một đoàn làm phim đem cả đoàn xiếc thú tới biểu diễn chỉ bởi vì bộ phim của họ có nội dung liên quan tới một đoàn xiếc thú.
- May mà đám này không quay phim chiến tranh, nếu không có khi kéo cả xe tăng tới mất!
Gian nan mà nhích từng bước trong đám người để tới khu vực của mình, Trần Mặc không quên khẽ rủa thầm.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, khi mà hắn thấy rõ khu vực chiếu phim bên mình thuê được, lại đột nhiên không tự chủ được mà “a” một tiếng, rồi theo bản năng buông hai tay…
- Ái giồi ôiiiii!
Bị cả cái rương lớn nện trúng chân, vị “công nhân bốc vác” đáng thương này chỉ có thể ngay tại chỗ biểu diễn điệu nhảy một cẳng.
Thế nhưng niềm đau chẳng dài nổi, bởi khung cảnh trước mắt đã hấp dẫn hết thần kinh hắn. Vâng, tại sao lại có gian hàng tồi tàn đến tình trạng này: mấy tấm áp phích đơn giản, sàn gỗ mục nát, hai ba gã nhân viên ngồi nhàn nhã ngáp ruồi…
Càng không xong là nơi này còn nằm sát toilet, thử hỏi ai sẽ dừng việc giải quyết nỗi buồn mà đứng lại xem phim?
- Hóa ra đây gọi là gian triển lãm loại 3?
Quay đầu nhìn cảnh náo nhiệt chung quanh, lại nhìn lại không gian nặng mùi vắng tanh như chùa bà Đanh nơi này, Trần Mặc chỉ có thể câm nín thở dài.
- Thật có lỗi!
Thương Trụ xấu hổ lắc lắc đầu, khó khăn nói:
- Bởi vì tham gia triển lãm lần này đông lắm, hơn nữa chúng ta báo danh lại tương đối trễ, cho nên…
- Quên đi, coi như là có sai cũng không đến lượt cậu nhận! Mà tớ lại thấy nếu có người cần xin lỗi thì phải là…
Từ khiếp sợ hồi phục lại, Trần Mặc làm như không có gì chỉ chỉ ra đằng sau.
Có lẽ là vừa khéo, cũng có lẽ là cố ý thiết trí, gian hàng triển lãm bộ phim Thục Sơn Tiên Ma Truyện lại ở ngay phía đối diện.
Mà so sánh với chỗ này, bên của người ta ồn ào náo nhiệt, ra vào nườm nượp, tạo thành một loại cảm giác đối lập “đom đóm so với trăng sao”.
- Ô, đây không phải là tiểu Trụ cùng Trần tiên sinh sao?
Dường như nhận ra Trần Mặc đang chỉ chỏ, Chu Vũ vốn đang sai bảo mấy nhiên viên công tác liền ngậm xì gà cười hì hì đi tới, hơn nữa rất nhiệt tình mở vòng tay tỏ ý muốn ôm chào hỏi.
Trần Mặc cười hì hì xoay người lại, đồng dạng nhiệt tình giang hai tay, tươi cười nói:
- A! Chẳng phải Chu lão bản đó sao, thương thế của ngài đã bình phục chưa?
- Ặc…
Vốn đang chuẩn bị châm chọc mấy câu, Chu Vũ đột nhiên á khẩu không trả lời được.
Có lẽ là nhớ tới một chiêu "Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước" ngày đó, hắn nhịn không được cúi đầu nhìn chỗ yếu hại giữa hai chân, rồi mới làm ra vẻ không có gì, phun ra vài vòng khói nói:
- Nhờ phúc của ngài ta đã tốt rồi! Mà hình như quý công ty cũng tới tham gia triển lãm hả… Ừm, xem tình huống dường như không tốt lắm?
Nở nụ cười dương dương tự đắc, Chu Vũ chậm rãi đi vòng quanh gian triển lãm, ý cười trên khóe mắt không thể che giấu.
Không để ý ánh mắt phẫn nộ của mọi người, hắn hắn cười hì hì vỗ tay phát ra tiếng, thản nhiên nói:
- Đúng rồi, thật ngại quá! Ngày hôm qua Vương chủ nhiệm tìm ta nói hộ, hỏi ta có thể phân chút tài nguyên tuyên truyền cho mọi người không… Nhưng mà ngài xem, bên ta nhân công cũng không đủ, thật sự là không cách nào giúp quý công ty.
Không đủ sao? Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, lại quay qua nhìn mấy chục người mẫu mặc cổ trang đằng kia, đang bày ra tạo hình tuyệt đẹp trước gian hàng của Gia Hoa.
Nếu như thế kia mà gọi là không đủ nhân công, vậy thì những gian hàng khác phải xem như ngừng kinh doanh toàn diện.
Bất quá thoạt nhìn, Chu Vũ còn tính tiếp tục bảo trì khả năng mặt dày của mình, cho nên hắn không chút nào hổ thẹn thở dài:
- Chính là như vậy, tuy rằng chúng ta đã đầu tư đến năm mươi vạn, nhưng thoạt nhìn vẫn chưa đủ long trọng… Đúng rồi, không biết tiểu Trụ bên này tiêu tốn bao nhiêu tiền?
- Không có nhiều!
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng bị người như vậy giáp mặt cười nhạo, Thương Trụ vẫn cảm giác giận đến xanh mặt.
- Thế sao? Kỳ thật cũng không quan trọng, dù sao vẫn phải dựa vào chất lượng phim thôi.
Chu Vũ hình như hoàn toàn không có để ý thấy vẻ mặt Thương Trụ, vẫn cười hì hì nói:
- À, nói đến đây, ta thực rất chờ mong được xem bộ phim quay trong 2 tháng kia của quý công ty!
Như là phụ hoạ hắn châm chọc, vài tên bảo tiêu cùng nhân viên công tác nhất tề cười lớn. Chu Vũ vô nghĩa phất phất tay nói:
- Được rồi, bên ta sẽ lập tức bắt đầu chiếu phim, tiểu Trụ cùng Trần tiên sinh có muốn tới tham quan không?
Nói xong, Chu Vũ đã vỗ vỗ tay mấy cái, mấy gã nhân viên lập tức chạy máy phát.
Bởi vì chỉ là chiếu thử, cho nên trên sân khấu không có lựa chọn thiết bị chiếu chuyên nghiệp, mà là sử dụng máy vi tính.
Nhưng ngay cả như vậy, trong nháy mắt khi hình ảnh đầu tiên tiên xuất hiện trên màn hình lớn, cũng đã đủ khiến vô số người tới xem đồng loạt kinh hô, không tự chủ được đem ánh mắt nhìn về nơi này!
- Phong cảnh thật tuyệt vời!
Ngay lập tức là tiếng vô số người tán thưởng. Kỹ thuật 3D chế tạo ra phong cảnh Thục Sơn, có hạc trắng bay múa dẫn đường, quả thực vừa sống động vừa như ảo mộng.
Nhìn Thương Trụ mắt trợn tròn, Chu Vũ chậm rãi hút xì gà, dương dương tự đắc nói:
- Thế nào? Chỉ là một đoạn phong cảnh Thục Sơn này đã đốt của ta hai trăm vạn, quả nhiên là tiền nào của nấy!
Há lại chỉ là tiền nào của nấy, cho dù là đang nguyền rủa Chu Vũ không ngớt, Diệp Dung cũng không tự chủ được mà thầm tán thưởng.
Nàng buộc phải thừa nhận rằng bộ phim tiên hiệp này của Chu Vũ quả thật đã đem trình độ kỹ xảo điện ảnh quốc nội đề cao đến đỉnh mức, bất kể là độ chân thực hay trùng kích thị giác…
Có thể nói, tuy rằng loại kỹ xảo này còn chưa thể so sánh với Hollywood, nhưng quả thật làm cho người ta thấy được con đường sáng trước mắt.
- Đó là đương nhiên, ta đã phải mời tổ kỹ xảo trứ danh Hollywood về đây đó!
Nghe được mọi người nhất tề tán thưởng, Chu Vũ cười hết cỡ, gương mặt giống như một quả bóng hơi đang liên tục được thổi phồng, tùy thời có thể bay lên tới tận trần nhà.
Mà ngay sau đó, theo khung hình đến đoạn cao trào tiên ma đấu pháp, tiếng kinh hô từ đám đông càng là hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều người cũng như bị nam châm hút mà ào ào tiến tới.
Chỉ trong chốc lát, quanh nơi này đã tụ tập cả ngàn người, từ trên cao nhìn lại chỉ thấy toàn đầu người đông nghịt, khiến bảo vệ trị an phải tới đây duy trì trật tự.
- Không có biện pháp, chất lượng phim tốt chính là mệt như vậy đấy!
Mặc dù nói “mệt”, thế nhưng nhìn mặt Chu Vũ rõ ràng hận không thể nhảy cẫng lên.
Thoả mãn phun mấy vòng khói, hắn lại vỗ vỗ bả vai Thương Trụ, cười tủm:
- Tiểu Trụ, mọi người cũng mau bắt đầu đi, bố trí gian hàng đi chứ, để lâu dễ hóa bùn!
- Không nhọc ngài lo lắng, chúng ta lập tức bắt đầu!
Bị đả kích cơ hồ muốn hộc máu, Thương Trụ ngay cả hứng thú đáp trả cũng không có, lập tức đi về khu vực của mình bố trí nhân công.
Mấy gã nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ coi như chúng ta muốn ra sức cũng phải có chuyện để làm mới được, chứ không thể đứng bắc loa hô “mại dzô mời đến xem một cái đi”!
- Ý kiến hay!
Trần Mặc vỗ vỗ bả vai gã nhân viên kia, cười hì hì nói:
- Cái này thật sự là ý kiến hay, vừa vặn trong điện thoại của tôi có một đoạn quảng cáo, hiện bật thử lên cho mọi người nghe một chút xem!
- Ặc…
Mọi người không biết nói gì, tròn mắt nhìn nhau rồi cùng liếc nhìn Trần Mặc. Cách này hiển nhiên còn không bằng trực tiếp cởi sạch quần áo mà nhảy múa, hiệu quả không chừng còn tốt hơn.
Thương Trụ bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói:
- A Mặc, hay để tớ đi ra ngoài thuê mấy cậu sinh viên đi phát tờ rơi, có lẽ hiệu quả hơn chúng ta cứ đứng chôn chân ở đây!
- Không cần!
Trần Mặc lắc lắc đầu, trực tiếp từ trong ngực lấy ra Nặc Nặc, đặt khẽ lên bàn.
Điềm nhiên như không mà mở máy, hắn bộ dạng uể oải lắc lắc cổ tay, tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi! Tớ chuẩn bị một đoạn quảng cáo cực kỳ thu hút, cam đoan có khả năng hấp dẫn người xem!
- Thật? Không phải sẽ là hét lớn như bán rau đó chứ?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại cũng nhịn không được cùng nhau vểnh tai, cùng đợi cái gọi là lời quảng cáo cực kỳ thu hút.
Ngay sau đó, Nặc Nặc đột nhiên lên tiếng, hô to nói:
- Đại hạ giá! Đại hạ giá đây! Đã ghé ngang thì không nên bỏ qua!
- Bà mẹ nó!
Toàn trường thực chỉnh tề ngã ngửa sùi bọt mép.
Thương Trụ mắt trợn trắng, than thở nói:
- A Mặc, cậu đùa quá đà rồi, mấy cái lời này… Ặc, không phải chứ!
Quả thực khó có thể tưởng tượng, ngoài hẳn dự đoán của Thương Trụ, ngay khi Nặc Nặc vừa cất lời, rất nhiều người lui tới gần đó đều kìm lòng không đậu dừng bước, đầy mặt mê mang quay đầu trông lại.
Sau đó, liền giống như là gặp phải một lực hút vô hình, bọn họ ào ào cất bước chậm rãi tụ tập về nơi này.
Thêm khoa trương chính là, ngay cả mấy du khách đang vội vàng chạy tới toilet lại cũng tràn trề hứng thú là đổi hướng… Chỉ là nhìn diễn cảm của họ rất kỳ quái, cũng không biết là do nhịn rất vật vã, hay là do đang đợi xem phim mà không muốn nỡ đi.
- Hả, chuyện gì thế này?
Thương Trụ khó có thể tin há to mồm, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Nhưng hắn kinh ngạc chỉ là cái bắt đầu, theo tiếng Nặc Nặc vang lên, càng ngày càng nhiều người xem đều tụ tập lại đây, trong khoảnh khắc đã đem gian triển lãm vây chật như nêm cối.
Không chỉ có như thế, ngay cả rất nhiều người đang xem Thục Sơn Tiên Ma Truyện cũng chống không được lực hấp dẫn mà quay đầu trông lại, cho dù bên này vẫn chưa hề chiếu một giây nào.
- Nhân phẩm tốt, mọi chuyện đều tốt!
Cười hì hì châm điếu thuốc, Trần Mặc nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, rồi len lén dựng thẳng ngón cái hướng Nặc Nặc.
Hiệu quả của Nhiếp Hồn Ma Âm giờ phút này lộ rõ, mặc dù đối với người ý chí kiên cường không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng muốn hấp dẫn tâm tư những du khách này thì lại chẳng có bao nhiêu khó khăn.
Giờ khắc này, ngay cả Chu Vũ cũng nhịn không được quay đầu trông lại, miệng than thở nói:
- Thật là kỳ quái, nơi đó rõ ràng không có cái gì hay, vì sao mình lại nhịn không được muốn nhìn sang?
- Được rồi, chúng ta hiện bắt đầu đi!
Vỗ vỗ tay, Trần Mặc chậm rãi đi đến trước Bản Bản.
Nhanh chóng kết nối với máy chiếu, hắn khẽ cười, rồi thở phào một cái:
- A Trụ, đến xem phim thử đi, cả tớ cũng chưa được xem đâu đấy…
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Đang dịch và biên những chap cuối cùng . Càng bấm Thanks và luận đàm nhiều thì post càng hăng
oOo
- Đây là?
Một vị trung niên khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng run rẩy cánh môi tái nhợt, đầy đủ thuyết minh tâm tình hắn lúc này.
- Phim tiên hiệp?
Kìm lòng không đậu nắm chặt hai tay, một cô gái trẻ không hề để ý việc chiếc kem đang cầm dây lên áo, mắt đăm đắm lên màn ảnh.
- Nói đùa sao!
Mấy thanh niên trẻ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên rất muốn cắn ngón tay để chứng minh đây không phải nằm mơ: ai có thể giải thích cho ta, bộ phim đang chiếu trước mắt rốt cuộc là sử dụng kỹ xảo nào?
Vài phút trước, khi Trần Mặc bật máy chiếu lên, một bộ điện ảnh đồ sộ chưa từng có cũng bắt đầu ở giờ khắc này hiện ra trước mắt mọi người.
Ngay tích tắc khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, một vị tiên nhân áo bào trắng cưỡi mây lướt gió trên đỉnh núi cao ngàn trượng rồi bay vụt thẳng lên trời.
Theo sau hắn, ngàn vạn luồng sáng như mưa sao băng từ trên trời giáng xuống, tiếp đến vô số thần tiên yêu ma không biết từ đâu xuất hiện, thi triển thần thông che vùi trời đất…
Chỉ trong vài phút, màn hình đã toàn là những hình ảnh không cách nào hình dung sử dụng kỹ xảo cao đến cỡ nào: ngũ thải quang mang vạn thú lao phi, chân thực như là đang hướng mọi người mà chạy như điên đến.
Tiếng gầm rú vang vọng thiên địa chấn động khắp nơi, từng cảnh tượng hoành tráng liên tiếp xuất hiện… Giờ khắc này, mọi người thậm chí cả thời gian nháy mắt cũng không có!
Đây có lẽ là bộ phim đầu tư kỹ xảo 3D khủng nhất trong lịch sử, bất kể là âm thanh hay màu sắc đều làm cho người ta rung động, hơn nữa rung động tới mức không thể rung động hơn!
Đúng vậy, chỉ có thể dùng từ rung động để hình dung, bởi vì giờ phút này có dùng một câu hoa mỹ gì khác cũng là dư thừa.
Mười phút đoạn trailer, tất cả mọi người như ngừng thở, chìm đắm vào trong từng khung cảnh trên hình.
Bất tri bất giác, đại sảnh gần một ngàn mét vuông lặng ngắt như tờ, cho dù là những du khách tít đằng xa cũng không thể không chạy lại gần, mặt đầy ngạc nhiên mà ngửa đầu nhìn màn ảnh.
Một nhà phê bình điện ảnh đẩy đẩy mắt kính, nhịn không được thì thào lẩm bẩm:
- Trời đất ơi! Kỹ xảo bậc này nếu không đoạt giải Oscar thì chắc chắn là do giám khảo mù hết cả rồi…
- Tuyệt đối không thể!
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng mười phút đồng hồ, thẳng đến khi bị xì gà cháy đến sát ngón tay, Chu Vũ mới như tỉnh ngộ giật nảy người:
- Tuyệt không thể nào! Chỉ có trăm vạn, làm sao có thể làm ra kỹ xảo thế này, nhất định là có vấn đề!
- Có vấn đề sao?
Mấy gã nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, lại cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Không sai, đúng như Chu Vũ nói, chuyện này nhất định có vấn đề. Đơn cử mà nói, chỉ đoạn đầu tiên tiên nhân cùng yêu ma chiến đấu kia, hiệu quả đã đủ để so sánh với Transformers.. Không, phải nói nó còn hoàn toàn vượt qua Transformers!
Đây đã không còn là kỹ xảo là máy vi tính có thể tạo ra nữa rồi, thoạt nhìn tựa như là sự thật, là thật sự có thần tiên yêu ma chiến đấu!
- Có vấn đề gì sao?
Một tiếng cười hì hì đột ngột vang lên, mang theo cảm giác uể oải lười nhác.
Trong ánh mắt cổ quái của Chu Vũ, Trần Mặc tay kẹp điếu thuốc chậm rãi đi tới, tỉnh bơ nói:
- Tôi thấy tất cả đều rất tốt mà, nếu ông chủ Chu có nghi vấn gì, có thể đợi lúc bộ phim chính thức trình chiếu để xem thử, thuận tiện cũng tăng thêm thu nhập cho phòng vé chúng tôi.
- Ta sẽ đi!
Hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mặc, Chu Vũ rốt cục nghiến răng nghiến lợi đáp.
Nổi giận đùng đùng trực tiếp đi ra hướng cửa, thế nhưng chỉ sau vài bước, hắn đã quay đầu lại cười lạnh nói:
- Trần tiên sinh, ngài cũng đừng vội, ai thắng ai thua sau cùng mới biết được!
Nói xong câu uy hiếp lạnh như băng, hắn rốt cục biến mất ngoài cửa lớn, tiếng sập cửa rầm một cái cũng đủ thấy cơn giận của hắn.
(Chỗ này cũng không hiểu lắm, chắc là bên nó tổ chức triển lãm trong một tòa nhà có đại sảnh hơn ngàn mét vuông, có cửa ra vào đóng)
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, đầy mặt tươi cười nhìn phía đám người đông nghìn nghịt:
- Ây da, các vị, hôm nay đoạn trailer dừng ở đây! Nếu các vị có hứng thú thì ngày mai xin mời tới xem đoạn trailer kế tiếp, hoan nghênh mọi người tiếp tục tới ủng hộ!
- Hả? Còn phải đợi đến mai?
Mang theo tâm tình quyến luyến xen chờ mong, đám người thở dài rồi cũng đành tản dần.
Nhưng cũng không ít người vẫn đứng lại vây quanh gian hàng, có hỏi thăm thời gian chiếu phim cùng với tình tiết bên trong.
Thương Trụ giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, thật vất vả mới thoát khỏi đám người, kéo tay Trần Mặc hỏi:
- A Mặc, bộ phim này thật sự là cậu làm sao… Tớ thật sự không thể tin được, những kỹ xảo kia tới cùng là tốn bao nhiêu?
- Không nhiều, ba mươi vạn thôi!
Trần Mặc cười hì hì vỗ vỗ vai Thương Trụ, nói một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến Thương Trụ hoàn toàn hóa đá.
Đầu óc trống rỗng tới cả chục phút, mãi sau vị đạo diễn trẻ này mới có thể run rẩy giơ 3 ngón tay, ngạc nhiên nói:
- Cái gì cơ, cậu chỉ tốn ba mươi vạn?
Ba mươi vạn? Lấy giá cả kỹ xảo ngày nay, có thể tạo ra cái gì hot chứ?
Có lẽ là một chút khói lửa, một cuộc truy đuổi nhanh như bay, hoặc là lá rụng đầy trời… Nhưng bất kể như thế nào, ba mươi vạn mặt cũng tuyệt đối không thể có hiệu quả như vừa nãy.
Giờ khắc này, rất nhiều nhân viên công tác không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đột nhiên thực muốn tên của tổ làm kỹ xảo kia, chẳng có lẽ khủng hoảng kinh tế mấy năm nay đã ảnh hưởng lớn tới mức này sao?
- Được rồi, tình huống cụ thể chúng ta trở về tiếp tục giải thích đi!
Vỗ nhẹ Thương Trụ đang đứng hóa đá, Trần Mặc quay đầu nhìn đám người xem mặt đầy hưng phấn, cười hì hì nói:
- A Trụ, cậu không biết hiện chúng ta còn phải làm một chuyện rất quan trọng sao?
Hai giờ sau, khi mà toàn bộ tờ rơi giới thiệu phim đã bị người lấy sạch, buổi sáng đầu tiên của liên hoan phim rốt cục tạm thời kết thúc.
Uể oải bẻ bẻ tay chân, Trần Mặc khoác vai Thương Trụ quay về khách sạn nghỉ ngơi, để mặc nhiều người truy vấn về tên tuổi tổ làm kỹ xảo điện ảnh kia.
Trừ chuyện này, ven đường lại xuất hiện rất nhiều người mê điện ảnh lao lên muốn ký tên… Không chút nào khoa trương, chỉ bằng mười phút truyền bá trong buổi sáng nay, Thần Ma Đại Chiến đã có rất nhiều fan hâm mộ.
- Tớ vẫn không thể tin nổi, rốt cuộc là tổ kỹ xảo nào lại có thể làm ra hiệu ứng đến trình độ này!
Cho dù đã về đến phòng, Thương Trụ vẫn không tin được mà bóp trán tự hỏi.
Trần Mặc chân bước vào phòng, ho nhẹ nói:
- Có gì đâu, là tớ ngẫu nhiên biết một nhóm anh em, bọn họ bình thường lại không thích nổi danh, cho nên… Ặc, gì đây?
Trong tầm mắt của bọn hắn, căn phòng tuyền toàng đang ở không biết tại sao tụ tập một đám người, vài phục vụ viên đang đem từng túi hành lý bên trong ra khỏi.
Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được nhất tề xông tới:
- Này! Các người muốn làm gì, dù cho muốn đuổi chúng ta thì trước tiên cũng phải nói một câu chứ!
- A! Đạo diễn Thương, Trần tiên sinh, các ngài đã trở lại!
Không đợi Trần Mặc nói xong câu đó, Vương chủ nhiệm đã xuất hiện trên hành lang.
Mang theo vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, hắn sải bước mà tới, chưa đến nơi đã vội lên tiếng giải thích:
- Ngài hiểu lầm, chúng ta cũng không phải muốn đuổi ngài đi, mà là muốn giúp ngài đổi phòng. Tuy không phải phòng tổng thống, nhưng cũng là một trong những căn xa hoa nhất của khách sạn, không biết ý ngài ra sao?
- Vậy sao?
Trần Mặc cùng Thương Trụ đối mắt nhìn nhau, vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.
- Đúng đúng, chính là như vậy!
Vương chủ nhiệm nụ cười mãi chưa tắt, xoa xoa hai tay nói:
- Thế này, trưa nay vừa mới có vài vị bên phát hành phim muốn tới chào hỏi hai vị, nhân tiện nói tới việc chuyển nhượng phim. Cho nên, tôi nghĩ rằng căn phòng này hẳn là không thích hợp để tiếp khách!
- Thì ra thế!
Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng "À" một tiếng.
Bất quá ngay sau đó, Thương Trụ lại đột nhiên mở to hai mắt, một phát bắt được áo Vương chủ nhiệm nói:
- Đợi đã! Ý ông là bọn họ muốn mua lại bộ phim của chúng ta? Ông xác định?
- Xác định không thể xác định hơn!
Vương chủ nhiệm liên tục gật đầu, tự hào như chính mình đạo diễn bộ phim này:
- Đạo diễn Thương, Trần tiên sinh, đây chính là mấy xưởng phim lớn trong quốc nội, đều là ông chủ lớn vung tiền như rác!
- Nói thật, đây là lần đầu tiên trong lịch sử liên hoan phim Phương Nam có thể hấp dẫn loại khách quý này đến hiệp đàm… Cho nên bất kể như thế xin, đều nhờ hai vị lúc đó nói tốt giúp chúng tôi vài câu!
Mấy lời này hẳn mới là nguyên nhân thực sự việc Vương chủ nhiệm xum xoe đổi thái độ, chẳng qua hiện Thương Trụ đã không còn tâm chí nghe thêm mấy câu nịnh nọt.
Mê mang buông tay ra, Thương Trụ ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên kìm lòng không đậu nắm chặt tay nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên ôm lấy Trần Mặc, lớn tiếng hô:
- A Mặc, lần này thực sự phải cảm ơn cậu, công ty của cha tớ rốt cục được cứu rồi!
- Là vận khí của cậu tốt, vừa vặn tớ gặp được đám bạn nhiệt tình!
Trần Mặc dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, hai người không khỏi đồng thời cười lớn.
- Thương tiên sinh, Trần tiên sinh, chúng ta giờ qua xem phòng chứ nhỉ?
Vương chủ nhiệm bên cạnh thấy cảm động, thật cẩn thận nói:
- Đúng rồi, chỗ các ngài có gì quý giá, ví dụ như bộ phim, có cần khách sạn chúng tôi bảo quản giúp không?
- Đồ quý giá?
Thương Trụ ngẩn ra, quay đầu nhìn chiếc rương khóa trong phòng.
- Không cần, tôi cảm thấy tự mình giữ là được rồi, thứ này chuyển đi chuyển lại mệt nhọc lắm!
Trần Mặc không đợi hắn lên tiếng, đã bình thản lắc đầu:
- Không vấn đề gì đâu, tôi tin tưởng an ninh tại khách sạn, hơn nữa tôi sẽ phái chuyên gia đến bảo quản!
Nói xong, Trần Mặc cười hì hì vỗ vỗ túi áo, sau đó trong tiếng than thở của Nặc Nặc mà cùng Thương Trụ rời khỏi.
Vương chủ nhiệm đứng ở cửa phòng, vội vàng cúi đầu thấp 90 độ, thái độ kính cẩn như tiếp đãi khách quý.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi Trần Mặc cùng Thương Trụ đã khuất sau thang máy, hắn lại đột nhiên nở nụ cười âm trầm.
- Chu tiên sinh, việc ngài giao đã hoàn thành!
Rất nhanh bấm điện thoại, Vương chủ nhiệm đứng quay ra cửa sổ, thấp giọng nói.
- Đúng ạ, bọn họ để phim trong phòng…Vâng, có mấy người canh giữ, nhưng tôi tin lấy thực lực của ngài có thể thoải mái giải quyết chuyện này!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†