Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy trên gương mặt Sở Thiên… rơi tong tỏng xuống nền đá nham thạch, “Ta nhìn thấy rồi~ Ta nhìn thấy rồi~~~” giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp sơn động.
Vui quá hóa buồn, đây chính là cảm giác của đại thiếu gia Sở Thiên! Chết tiệt! Lão tử thật là xui xẻo quá, sao lại đến cái nơi nguy hiểm thế này chứ?! Không có Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, suy nghĩ của Sở Thiên một lần nữa trở nên hết sức nhanh nhạy! Toi rồi! Lần này mình toi hẳn rồi! Mẹ nó! Có lẽ lần này cả cái đại lục này đều sẽ biết Tế Tự vĩ đại ta đây lại đi làm cái việc vô sỉ này mất!
Có điều cái chức Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc có mất cũng chẳng sao, Sở Thiên không để tâm cái danh hiệu ấy, mấu chốt là ở chỗ, chỉ e lần này không giữ được mạng mà quay về nữa…
Trước khi Sở Thiên chọn sơn động này đã sai A Mạt Kỳ thám thính kỹ càng rồi, không có chút nguy hiểm nào, nên A Mạt Kỳ mới dám để Sở Thiên một mình lại trong đó. Nhưng bây giờ thì sao? Trong đây lại có người nhìn thấy việc Sở Thiên làm, nó nói lên điều gì?! Sơn động có người có thể tránh thoát được sự tìm kiếm của A Mạt Kỳ!
A Mạt Kỳ là ma thú cấp chín, hơn nữa lại là một ma thú biến dị được Sở Thiên cải tạo! Dựa vào cái xương tai Phong Hệ Quyển Trục mà hắn gắn thêm thì ai có thế tránh được sự kiểm tra của A Mạt Kỳ chứ? Nếu quả thật có người thoát được tai mắt của A Mạt Kỳ thì có thể là ma thú cấp mười!
“Ha ha… ha ha ha…!” Sở Thiên cố làm vẻ mặt tươi cười, cười khô khốc vài tiếng, vừa lén mở viên đá liên lạc vừa nói: “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Không biết là vị ma thú cấp mười nào đang trêu đùa ta vậy?”
“Hử? Làm sao ngươi biết ta là ma thú cấp mười?” tiếng nói ấy trở nên thật quái lạ, hỏi: “Ngươi nhận ra giọng ta sao?”
Hả? Sở Thiên ngây ra một lúc, liền cười híp mắt, “Là ta đoán thôi!”
“Hử? Làm sao ngươi đoán được?” Giọng nói ấy có phần hơi hoảng, “Nói mau!” nói rồi âm thanh ấy đột ngột biến mất, có vẻ như đang nghĩ điều gì, “Ta không nghĩ ra được, ngươi mau nói! Nói ra thì ta sẽ không giết ngươi!”
“Ông chủ!” nhanh hơn cả tốc độ của Điện hệ ma pháp, A Mạt Kỳ xông vào trong sơn động đứng chắn trước mặt Sở Thiên! “Chết tiệt! Ai đang ở đây, mau ra mặt!” A Mạt Kỳ rất tức giận, lúc nãy là hắn nói với ông chủ sơn động này không nguy hiểm, nhưng không ngờ lại có người. Nhất thời tôn nghiêm của ma thú cấp chín bị khiêu khích, A Mạt Kỳ hét: “Là ai? Ra đây mau!”
“Ngươi cũng không đoán ra ta là ma thú cấp mười sao? Tiếng nói ấy nói với A Mạt Kỳ, rồi hốt hoảng, hét về phía Sở Thiên: “Rốt cuộc thì làm sao ngươi đoán ra được?”
Cái này khó đoán lắm sao? Cái cảm giác sợ sệt lúc nãy của Sở Thiên biến mất rồi, chỉnh lại quần áo, lấy ngay dáng vẻ của một Thần Côn, “A Mạt Kỳ, ngươi ra ngoài đi! Ta phải bàn chuyện làm ăn với vị ma thú cấp mười đây!” Nói rồi Sở Thiên nháy mắt với A Mạt Kỳ một cái, ý là mau đi gọi hết ma thú của ta đến đây!
A Mạt Kỳ lĩnh hội được ý của Sở Thiên, đi ra ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Sở Thiên vô cùng ngàng nhiên, mắt chữ o mồm chữ a khi nhìn thấy, tên ma thú cấp mười ấy để A Mạt Kỳ đi dễ dàng vậy sao?
Đồ ngu! Thiếu gia Sở Thiên lập tức đưa ra bình luận. Trong tình huống này, người thông minh đều có thể biết chỉ có ma thú cấp mười mới tránh được sự trinh sát của A Mạt Kỳ. Nhưng cái vị trong sơn động này rõ ràng đã tránh thoát, thế nhưng hình như hắn cũng không thông minh lắm! Sở Thiên bảo A Mạt Kỳ ra ngoài rõ ràng là để gọi cứu binh thế mà hắn một chút phản ứng cũng không có, hắn không hề biết ý định của Sở Thiên. Mẹ nó, thì ra chỉ là một con ma thú cấp mười ngu ngốc!
Thế là Sở đại thiếu gia bắt đầu cười.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ta là thủ tịch Tế Tự cung đình của Đế quốc Khải Tát, Tế Tự thượng cổ, Công tước Phất Lạp Địch Nặc.” Sở Thiên tự giới thiệu một cách hết sức lịch sự.
“Phất Lạp Địch Nặc? Chưa nghe bao giờ! Có điều hình như ngươi là một nhân vật có tiếng ở đại lục?” giọng nói tỏ ra rất hiếu kỳ.
Hừ! Ngay cả lão tử mà cũng chưa nghe tên, ngươi ở cái xó nào vậy?! Nhưng Sở Thiên nói vẫn rất có lễ độ, “Cũng không thể coi là có tiếng được, chỉ là được người ta biết đến đôi chút thôi.” Nói rồi Sở Thiên thăm dò: “Ngài có thể ra đây không? Như vậy ta có thể được tận mắt chiêm ngưỡng một ma thú cấp mười.”
“Ài~, ta đã ngủ hàng trăm năm nay rồi, cũng nên hoạt động một chút.”
Không có chút gì báo trước, cả sơn động bỗng rung chuyển. Đất dưới chân Sở Thiên bắt đầu lung lay. Cái đầu tiên thoát khỏi mặt đất là một đôi chân sắc nhọn như kiếm, rồi tới một cái đầu tròn dẹt, một cái mai to lớn nặng nề, thân hình phân khúc….
Một con nhện khổng lồ! Sở Thiên cảm thán một câu, mỹ nữ nhện AK4747 đã to lắm rồi, nhưng vị này ít ra phải to gấp đôi AK4747. Cái mai ấy cho thấy hắn không phải nhện thuần chủng.
Nhện khổng lồ lắc lắc người rồi biến thành một thanh niên trẻ giản dị đứng trước mặt Sở Thiên, “Ê, Phất…à, Phất Lạp Địch Nặc! Ngươi đã xâm phạm vào lãnh địa của ta, vì thế ta phải giết ngươi!” Tên thanh niên cố làm vẻ hung dữ: “Có điều, nếu ngươi nói làm sao lại đoán ra ta là ma thú cấp mười thì ta tha cho!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nữ thần tỷ tỷ ơi cứu mạng! Sở Thiên thầm kêu ai oán, thôi xong, chết rồi, lão tử tức cười chết mất thôi! Mẹ nó chứ, tên này không những đần mà còn là tên chưa bao giờ ra ngoài xã hội. Làm gì có kiểu uy hiếp như thế chứ? Đúng là một chút thông minh cũng không có. “Không vấn đề gì, ta lập tức nói cho ngươi, có điều…” Đang nói Sở Thiên bỗng dừng lại một chút, “Ngài hãy nói cho ta biết, ngài là ai?”
“Ma thú cấp mười, Địa huyệt chu vương A Tư Nặc!” A Tư Nặc tự hào nói.
“Ồ, A Tư Nặc tiên sinh! Chuyện là thế này…” Sở Thiên bắt đầu giải thích, “Ma thú của ta là ma thú cấp chín, nhưng hắn không thể nghe thấy hơi thở của ngài. Có thể tránh được sự kiểm tra của ma thú cấp chín, ngài nói xem còn có thể là gì chứ?”
“Đương nhiên là ma thú cấp mười rồi!” A Tư Nặc nói một cách đương nhiên, rồi không nói gì nhìn Sở Thiên.
Hai người cứ người nọ nhìn người kia một lúc lâu, sau đó A Tư Nặc bừng tỉnh: “Ai chà, thì ra vì thế nên ngươi đoán ra ta là ma thú cấp mười hả?”
Chết tiệt! Ma thú cấp mười Sở Thiên cũng gặp qua vài con. Long hoàng tuy nhỏ mọn nhưng vẫn có phong thái của đế vương, Mặc Phi Đặc tuy trẻ con nhưng cũng không ngốc, còn cái tên A Tư Nặc này, có ai nói ta biết ở đâu có thể kiếm được một tên đần độn thế này??!
“Được rồi. Ta biết rồi, ngươi đi được rồi.” A Tư Nặc cũng hơi ngại vì sự kém nhanh nhạy của mình, vẫy vẫy tay về phía Sở Thiên, “Đi mau đi!”
Đi? Hắc hắc, giờ mà Sở đại thiếu gia có thể đi sao? Sở Thiên nheo mắt tiến đến bên A Tư Nặc, “A Tư Nặc tiên sinh, ngài ở đây một mình sao?”
“Ừ, một mình ta.” A Tư Nặc trả lời thành thật. Rồi mất kiên nhẫn, “Sao ngươi còn chưa đi đi? Không đi ta giết ngươi!”
“Ấy đừng! Một câu hỏi cuối nữa thôi.” Sở Thiên xua xua tay, “Hiện nay đại lục thay đổi rất nhiều, ngài không muốn ra ngoài xem sao?” Rõ ràng là Sở đại thiếu gia đã để mắt đến A Tư Nặc, ma thú cấp mười ngốc nghếch đâu phải lúc nào cũng gặp chứ?
“Không muốn!” A Tư Nặc từ chối thẳng thừng.
“Ha ha…hôm nay có thể gặp được ma thú cấp mười chính là vinh hạnh của ta!” Sở Thiên liền thay đổi phương pháp, “Ta muốn tặng ngài lễ vật để bày tỏ lòng kính trọng, không biết ngài thích gì?”
“Ta thích nhất là ngủ!”
“À~~ ngài là ma thú cấp mười lợi hại nhất mà ta từng gặp. Ta định lập một bức tượng cho ngài trên đại lục. Hy vọng ngài có thể đi…”
“Không hứng thú!”
“Nơi này… Sơn động ngài đang ở đơn giản quá, hà hà, ta có thẻ giúp ngài tu sửa được không?”
“Không được!”
…
Sở Thiên vẫn cứng đầu, cắn môi hỏi: “A Tư Nặc tiên sinh! Làm thế nào mới thu nạp được ma thú cấp mười?”
“Chỉ có một cách, trực tiếp đánh bại hắn! Ngươi còn ở đó lằng nhằng? Cút mau!” A Tư Nặc hết kiên nhẫn rồi, có điều hắn cũng không quá ngốc, vẫn hiểu được Sở Thiên muốn gì. “Ồ~ thì ra ngươi muốn thu phục ta!” nói rồi, nhiệt độ trong động bỗng nhiên giảm xuống. Ma thú cấp mười là gì chứ? Là thần sống ở Huyễn Thú đại lục! Muốn thần làm ma thú của mình sao? Món Sở Thiên muốn ăn lần này quả thực quá to! To đến không nuốt nổi nữa.
“Ngươi muốn chết hả?” Mặt A Tư Nặc tím lại, hất tay một cái đánh Sở Thiên văng ra khỏi sơn động.
“Khụ khụ…” Sở Thiên quệt đi vết máu ở miệng, khó khăn đứng dậy, “A Tư Nặc tiên sinh, ta không có ý đó!”
“Thế ngươi muốn gì?” A Tư Nặc cũng đuổi theo ra, nộ khí đùng đùng: “Ngươi hỏi ta làm thế nào để thu nạp ma thú cấp mười, còn có thế có ý gì khác sao?”
“Ông chủ, tôi đến rồi!” Hỗn huyết long NMD bay xuống bảo vệ cho Sở Thiên, A Mạt Kỳ cũng hiện nguyên hình, đôi mắt chim ưng trừng trừng nhìn A Tư Nặc. Ngay sau đó, một trận gió mạnh nổi lên, một đám mây đen bao phủ cả bầu trời, thì ra Boeing 747 cũng đến rồi.
Uỳnh~ Boeing bổ nhào xuống đất, rồi Hãn Mã, AK4747 và cả An Na nhảy từ trên lưng Boeing 747 xuống.
A Tư Nặc đang cực kỳ giận dữ trừng mắt nhìn Sở Thiên, không thèm liếc đến các con ma thú khác. Trong mắt ma thú cấp mười thì ma thú của Sở Thiên chẳng khác gì bọn heo, có thể giết bất cứ lúc nào!
Sở đại thiếu gia cũng không màng đến phong độ nữa, dưới sự bảo vệ của NMD ba chân bốn cẳng leo lên lưng của Hãn Mã. Sau khi định thần lại, nói: “A Tư Nặc tiên sinh, ta thật sự không có ý đó, chỉ là tiện thể thì hỏi…” Không hiểu sao mồm miệng Sở Thiên lại không còn lanh lẹ nữa, ấp a ấp úng nói mãi không nên lời. A Tư Nặc ở đằng xa đang chỉ thẳng về phía Sở Thiên.
Bá khí của ma thú cấp mười tuyệt đối không phải cái mà người thường có thể chịu đựng được, có điều vẫn may, A Tư Nặc chỉ nhằm vào một mình Sở Thiên nên AK4747 vẫn có thể lên tiếng, “Này, ta nói ngươi đấy, sao ai cũng dám chỉ như thế hả?”
“AK47, đừng nói nữa!” Sở Thiên suýt tí nữa thì tức chết, sao AK47 ai cũng dám mắng thế chứ? A Mạt Kỳ không nói tên kia là ma thú cấp mười sao?
Đáng tiếc là Sở Thiên đã đoán đúng, A Mạt Kỳ nghe nói đến ma thú cấp mười đã hoảng hết lên rồi, lúc quay về vội vội vàng vàng kéo hết ma thú lên Boeing. Trên đường đi, AK47 và Hãn Mã ngồi trên lưng Boeing 747, còn A Mạt Kỳ tự mình bay nên AK47 không được nghe A Mạt Kỳ nói qua về tình hình.
Thế là, mỹ nữ nhện, đại tiểu thư AK47 đã thể hiện triệt để “tố chất” Bà La Sát, “Đồ khốn kiếp nhà ngươi! Không hiểu mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì, giờ để lão nương ta dạy bảo ngươi. Nghe cho kỹ đây, đồ nhà quê nhà ngươi đừng có mà ai cũng dám chỉ như thế a!” Sở Thiên và A Mạt Kỳ đều nhắm tịt mắt lại, dám mắng cả ma thú cấp mười, hình như chưa có ai sống sót thì phải.
Đúng như Sở Thiên dự đoán, A Tư Nặc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt AK47, tốc độ ấy A Mạt Kỳ khó lòng có thể mơ tới! Tiếp đó A Tư Nặc nhẹ nhàng bước tới một bước, đưa một tay ra về phía mỹ nữ nhện…
Một cánh tay của A Tư Nặc đưa ra về phía AK47, nhưng lại không phải tấn công!
Hơi cúi người, hai chân khuỵu xuống, tay trái buông thõng, tay phải run rẩy đưa ra, nhìn cái dáng này của A Tư Nặc người ta có thể miễn cưỡng nhận ra rằng hắn đang hành lễ với mỹ nữ nhện.
“Tiểu… tiểu thư xinh đẹp, xin… xin chào!” Gương mặt A Tư Nặc đã đỏ lựng lên, còn đỏ hơn cả Hồng nguyệt (*) ở Huyễn Thú đại lục! Hai chân run lẩy bẩy, hai tay cũng run rẩy không kém, đầu cúi gằm, đôi mắt mơ màng không dám nhìn thẳng vào AK47, “Ta…ta…ta…”
(*) Hồng nguyệt: mặt trăng ở Huyễn Thú đại lục màu đó, xem lại những chương đầu.
“A Tư Nặc cứ lắp ba lắp bắp “ta ta” cả nửa ngày trời, rồi im luôn không nói được tiếp nữa. Đột nhiên, kéo mạnh mồm của mình ra, gần như phát khóc đến nơi, “Ta thật là vô dụng!”
“Vô dụng cái đầu ngươi a!” đại tiểu thư AK47 vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì. Thấy một tên ngốc tự nhiên khóc lóc trước mặt mình, hình như muốn nói gì đó nhưng lại cà lăm không nói nên lời. Thế là tính cách “dã man” nổi lên, “Con mẹ ngươi, muốn đùa giỡn lão nương hả!? nói rồi AK47 xuất một quyền về phía A Tư Nặc, binh~ A Tư Nặc bắn ra xa…
A Tư Nặc bị AK47 đánh bay đi?! Ma thú cấp mười bị ma thú cấp bảy đánh bay mất?! Vị thần sống của Huyễn Thú đại lục bị ma thú của ta đây đánh bay mất?! Sở Thiên ngây ra, A Mạt Kỳ cũng như trời trồng, chỉ có AK47 vẫn còn chưa hả hận, “Ngươi từ chỗ chết tiệt nào đến đấy hả? Muốn chết sao? Lão nương ta không dạy bảo, ngươi tưởng người của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc dễ bắt nạt hả?!”
A Tư Nặc, ma thú cấp mười A Tư Nặc từ xa bò lên, hai mắt phát sáng, nhìn AK47 trân trối, một tay sờ cằm nơi vừa bị đánh, lẩm bẩm: “Cô ấy… cô ấy chạm vào ta!” nói rồi, A Tư Nặc nhảy lên huơ tay múa chân loạn xạ, hét ầm lên: “Ha ha… ha ha… cô ấy đã chạm vào ta rồi!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
“Ngốc nghếch!” Sở Thiên và A Mạt Kỳ nhìn nhau, cùng đưa ra nhận xét!
“Hắn là ai đấy?” mỹ nữ nhện cũng ngơ ngác, đây là người gì vậy? Bị đánh cho còn vui đến như thế? “Ông chủ, tên này có phải bị cái bệnh gọi là thần kinh không?”
“Chắc không phải chứ?” Sở Thiên cũng không dám khẳng định, có điều Sở đại thiếu gia cười, cười vô cùng sung sướng. Sự việc đã thế này, hắn mà không nhìn ra A Tư Nặc bị làm sao thì hắn không còn là Sở Thiên nữa.
“E hèm!” Sở Thiên hắng giọng một cái, lắc la lắc lư tiến tới trước mặt A Tư Nặc, chìa ra một ngón tay, vẫy vẫy trước gương mặt đờ đẫn; “Ê! Tiểu tử! Đừng ngây ngốc nữa!”
“Đừng có chắn ta!” phát hiện tầm nhìn AK47 bị che, A Tư Nặc gắt lên, giơ tay định đẩy Sở Thiên ra, có điều hình như chẳng có chút sức mạnh nào.
Sở Thiên nhẹ nhàng gạt nắm đấm mềm nhũn ấy ra. Rồi tức giận: “Tên tiểu tử này muốn chết hả? Lão tử mà cũng dám đánh!” nói rồi Sở Thiên nhảy lên, tát một cái vào mặt A Tư Nặc, “Khốn kiếp! Biết ta là ai không hả?” Nghiện rồi! Cảm giác đánh ma thú cấp mười thật là sảng khoái!
A Tư Nặc ngơ ngác, trước nay chưa bao giờ nghe việc có con người nào to gan như thế trước mặt ma thú cấp mười. Đang định đáp trả thì A Tư Nặc dừng lại, bởi vì AK47 đang ở trước mặt hắn rồi.
“Ngươi dám đánh ông chủ của ta!?” mỹ nữ nhện trợn mắt, lửa giận bốc ngùn ngụt xông tới, ngắm chuẩn cằm A Tư Nặc ra tiếp một chưởng! Binh~ lần thứ hai A Tư Nặc bị đánh bay!
“Đừng đánh nữa!” Sở Thiên ngăn AK47 lại. dù gì A Tư Nặc cũng là ma thú cấp mười, nếu làm hắn giận thật thì không ai sống nổi mất. Đến trước mặt A Tư Nặc, Sở Thiên cúi người xuống, nhìn tên ma thú cấp mười nằm dưới đất vẫn ngẩn ra vì lại được “chạm”, cười nói: “A Tư Nặc tiên sinh, lúc nãy ngài đánh ta một quyền, giờ ta đánh lại ngày một quyền, chúng ta như vậy là hòa nhé!” Dù là ma thú cấp mười thì cũng đừng hòng bắt Sở Thiên chịu thiệt!
“Để ta tự giới thiệu lại lần nữa!” thấy A Tư Nặc muốn bỏ đi, Sở Thiên nheo mắt cười nói: “Ta tên Phất Lạp Địch Nặc, là chủ nhân của AK47!”
“AK47?” A Tư Nặc lẩm nhẩm cái tên kỳ quái này, chỉ vào mỹ nữ nhện, ngốc nghếch hỏi: “Chính là vị tiểu thư xinh đẹp đây phải không?”
Tiểu thư xinh đẹp? Sở Thiên nhếch mép một cái nhưng nhanh chóng giãn ra. Theo quan điểm thẩm mỹ của loài nhện thì AK47 thật sự là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! Mà A Tư Nặc lại chính là một con nhện khổng lồ! “Đúng thế! Là cô ấy!” Sở Thiên nói.
Ngay lập tức, A Tư Nặc nhìn Sở Thiên, ánh mắt như nhìn thấy Thần Sáng Thế vĩ đại vậy, “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta…”
Sở Thiên ngăn lại, kéo tay A Tư Nặc tiến về phía sơn động, “Chúng ta vào trong rồi từ từ nói!” nói rồi quay đầu lại nháy mắt với đám ma thú bên ngoài: “Mọi người đợi ngoài này, ta phải “bàn chuyện làm ăn” với A Tư Nặc tiên sinh…”
A Mạt Kỳ lắc đầu, nói với đám ma thú: “Không sao rồi! Nghỉ ngơi đi!” Nói rồi A Mạt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời than vãn: “Ông chủ vẫn là ông chủ! Ài~ ma thú cấp mười đáng thương nhất thời đại Ma thú ra đời rồi!”
Trong sơn động, Sở Thiên mang dáng vẻ của người xem mặt con rể quan sát A Tư Nặc, “Này, ngươi thích ma thú của ta phải không?”
“Ừm… đúng thế!” A Tư Nặc đỏ mặt, ấp úng nói: “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ngài có thể… có thể gả cô ấy cho ta không?”
“Không vấn đề gì!” Sở Thiên hào phóng.
“Hả!?” A Tư Nặc rõ ràng là không thể ngờ được Sở Thiên lại đồng ý dễ dàng như thế. Mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt lấy hai tay Sở Thiên, A Tư Nặc vui sướng nói: “Ta tôn thờ ngài, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh!”
“Đừng vội! Ta vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi ngươi” Sở Thiên xua xua tay, nói: “Ngươi có biết một ngày AK47 riêng ăn cơm thôi cũng ăn hết bao nhiêu tiền không?” nói rồi Sở Thiên ra vẻ nhìn nhìn cái hang động cũ nát, rõ ràng là không hài lòng với gia cảnh của A Tư Nặc
“Ta có thể đi kiếm tiền!” A Tư Nặc bảo đảm một cách hùng hồn, “Dựa vào thực lực của ta, một ngày kiếm vài nghìn kim tệ không thành vấn đề!”
“Vài nghìn kim tệ?” Sở Thiên quệt quệt mũi cười, rồi bắt đầu tính, “Mỗi ngày khi tỉnh dậy, AK47 phải xúc miệng bằng nước quả Chu Linh, mỗi bữa cơm ít nhất phải có một vây cá mập biển Nam Hải. Trời nóng, khi ngủ trưa cô ấy cần lông gấu Bắc cực làm lót giường. Trời lạnh, cô ấy cần lông của Xích Liệt Điểu làm thành võng. Đến tối…”
Sở Thiên tính từng khoản từng khoản một, sắc mặt A Tư Nặc càng nghe càng khó coi. Sở Thiên còn chưa nói xong, hắn bặm môi nói: “Nếu hết cách, ta đi cướp quốc khố của các nước!”
Hài tử ngoan! Sở Thiên rất không hài lòng với cái đáp án này, nhưng có vẻ tinh thần A Tư Nặc đang rất tốt, “Ha ha…cướp quốc khố?! Ngươi muốn mình và AK47 bị toàn đại lục này chửi rủa hả?” Ma thú cướp của con người sẽ bị người trên toàn đại lục này truy nã. Cho dù A Tư Nặc ngươi mạnh thế nào, không sợ vị truy nã đi nữa thì cái tên bi nguyền rủa này cũng không thể chạy thoát.”
“Vậy… vậy thì làm thế nào?” A Tư Nặc hốt hoảng.
Sở Thiên lắc lắc đầu, cái tên này sao vẫn chưa hiểu chứ? Đứng trước mặt ngươi đây là ai nào? Trùm buôn độc chất của đế quốc Khải Tát, nhà độc quyền dược phẩm của Huyễn Thú đại lục! Chết tiệt, không có tiền thì có thể vay ta mà!
“Ài, cái này khó nhỉ?” Sở Thiên thở dài. Ủ ê nói: “Ngươi cũng không muốn AK47 phải chịu khổ theo ngươi phải không? Nhưng hiện nay…”
A Tư Nặc gãi đầu, nhăn nhó: “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, vậy ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Thế này đi! Ngươi giúp ta một việc.” Sở Thiên nhắm mắt lại, “Chỉ cần ngươi làm xong một nửa thì ta bao hết tiền ngươi cần để cầu hôn AK47!”
“Việc gì?” Mắt A Tư Nặc sáng trưng, vội vàng hỏi.
“Giúp ta tìm một người tên Mạch Khẳng Tích!” Mạch Khẳng Tích, Sở Thiên đang điên đầu vì cái tên này. Vì nó mà Sở đại thiếu gia đã vướng vào không ít rắc rối. Nếu còn không tìm ra hắn, không cần Mặc Phi Đặc và Hồng Nguyệt Thành tìm đến tận nơi, Sở Thiên cũng điên luôn rồi!
“Mạch Khẳng Tích? Hoàng Kim long Mạch Khẳng Tích? A Tư Nặc lẩm bẩm: “Một năm trước sau khi quyết đấu với Địa ngục Cốt long La Hy Đức hắn mất tích luôn rồi. Không dễ tìm a…”
“Ngươi quen Mạch Khẳng Tích?!” Sở Thiên phải hét lên, mẹ nó chứ, cuối cùng cũng có manh mối!
“Không quen, nhưng có nghe nói!” A Tư Nặc nói: “Mạch Khẳng Tích là vua của Hoàng kim long tộc, sức mạnh của hắn chỉ đứng sau vua Hải tộc Bào Uy Nhĩ. Nghe nói trong trận chiến Long tộc năm nghìn năm trước, hắn đã tận tay giết Long hoàng tiền nhiệm!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiện chép chép miệng, ngay cả Long hoàng cũng giết được, thật lợi hại!
A Tư Nặc nói tiếp: “Khoảng hai năm trước, Mạch Khẳng Tích và Địa ngục Cốt long La Hy Đức quyết đấu ở dãy núi Lạc Nhật, rồi biến mất luôn. Nếu muốn ta tìm hắn thì phải mất một thời gian."
“Không sao, chỉ cần ngươi tìm được là được rồi.” Với kết quả này Sở Thiên đã rất hài lòng rồi. “Ngươi có biết vì sao Mạch Khẳng Tích và La Hy Đức quyết đấu không?” Sở Thiên có phần tức tối, hai năm trước, Hoàng kim long và Cốt long vẫn còn ở dãy núi Lạc Nhật. Nó nói lên điều gì? Mẹ nó chứ, thì ra chính tên Mạch Khẳng Tích này là hung thủ làm lão tử bị rơi vào cái thế giới này!
“Điều này… ta không biết.” A Tư Nặc thấy ngại, “Một nghìn năm nay, phần lớn thời gian ta đều ngủ…”
Sở Thiên bó tay rồi, các ma thú cấp mười khác đều ở đại lục hô mưa gọi gió còn tên này chỉ biết đến ngủ!
“Ngươi tìm Mạch Khẳng Tích làm gì?” A Tư Nặc hỏi Sở Thiên, “Nghe nói trừ vợ và người trong tộc ra hắn rất ít khi gặp người ngoài, ngươi làm thế nào mà biết hắn?”
“À, ta chỉ tìm hộ người khác thôi.” Sở Thiên nửa giả nửa thật nói.
“Đúng rồi, ngươi có quen Đức Khố La không?” Sở Thiên bỗng nhớ tới thanh yêu đao kia.
“Con dơi thối đó hả? Ha ha…đương nhiên là quen rồi!” A Tư Nặc cười, “Năm đó bọn ta từng đánh nhau, kết quả là ta thắng!” rồi nói tiếp với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là lúc ấy hắn không có lưỡi đao Phán quyết, nếu không thì hắn đã thắng ta rồi.”
“Lưỡi đao Phán quyết là gì?” Sở Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi không biết sao?” hai mắt A Tư Nặc mở to, nhìn Sở Thiên với ánh mắt khó tin, rồi chỉ vào Kim giáp trùng Lạp Phu vẫn đang nằm bất tỉnh trong động, “Lúc nãy ngươi nhét nó vào chân tên kia đấy thôi!”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp là lưỡi đao Phán Quyết sao? Sở Thiên nheo mắt.
“A Tư Nặc, lưỡi đao Phán Quyết có gì đặc biệt không?” Sở Thiên hỏi, thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp không phải một thanh đao bình thường, điều này Sở Thiên đã biết, nhưng hắn không ngờ nó lại có một cái tên khác --- Lưỡi đao Phán Quyết.
“Không có gì đặc biệt cả!” A Tư Nặc nhún vai, thờ ơ nói: “Trước đây nó đứng đầu trong Thất đại thần khí thượng cổ, nhưng giờ thì nó vô dụng.”
“Tại sao lại vô dụng?” Sở Thiên vội vàng hỏi, Thất đại thần khí thời thượng cổ? Lại còn là đứng đầu? Thứ vũ khí lợi hại này sao lại vô dụng được? Sở đại thiếu gia ta xót quá à!”
“Bởi vì chủ nhân của nó bây giờ là ngươi!” A Tư Nặc lấy lại được phong thái của ma thú cấp mười, “Ở trong tay ngươi nó là một thứ đồ bỏ đi!
Ặc~~~ rõ ràng là coi thường lão tử mà!
A Tư Nặc cũng nhanh chóng phát hiện ra lời nói của mình hơi xúc phạm Sở Thiên, nếu là người khác thì cũng chả sao, nhưng Sở Thiên lại là chủ nhân của tiểu thư AK47, “Ai chà, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta không nói ngài là đồ bỏ, ý ta là lưỡi đao Phán Quyết ở trong tay ngài là đồ bỏ đi!”
Có gì khác nhau sao hả? Sở Thiên bị cái tên ma thú cấp mười nói năng loạn xạ này làm tức chết rồi, “Được rồi, được rồi, ngươi không cần giải thích, ta hiểu rồi.”
“Hì hì!” A Tư Nặc cười, gãi gãi đầu nói: “Giống như các Thần khí khác, tác dụng của lưỡi đao Phán Quyết chỉ phát huy được khi dùng Thần kỹ thời thượng cổ. Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, hiện nay ngài…”
“Thần kỹ thời thượng cổ?” mắt Sở Thiên sáng lên, chỉ cần A Tư Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích là lão tử có thể đến Hồng Nguyệt Thành học Thần kỹ thời thượng cổ rồi! Vì thế Sở Thiên vẫn không nản lòng, “Nếu ta học được, thế Đức Khố Lạp…. không, lưỡi đao Phán Quyết có tác dụng gì?”
“Ta không biết!” A Tư Nặc nói: “Chỉ có chủ nhân mới biết được tác dụng của Thần khí. Nói rồi, A Tư Nặc lắc đầu, khuyên nhủ Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, Tuy thần khí có thể nâng cao sức mạnh cho chủ nhân, nhưng có cho là ngài học được Thần kỹ thì cũng không sử dụng được lưỡi đao Phán Quyết đâu!”
“Tại sao?” Sở Thiên suýt tí nữa thì nhảy chồm lên, có một thứ Thần khí mà lại không dùng được đúng là một sự hành hạ khủng khiếp!
“Được gọi là Thần khí là bởi vì nó được Thần sử dụng!” gương mặt A Tư Nặc trở nên nghiêm túc, chỉ vào chiếc nhẫn không gian trong tay Sở Thiên: “Nếu một ngày nào đó ngày thành Thần thì cái nhẫn kia chính là Thần khí! Nếu ngài không phải Thần thì dù có đưa ngài vũ khĩ của Sáng Thế Thần, nó cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!” A Tư Nặc dừng lại một chút, hơi bối rối nhìn Sở Thiên, “Các vị thần đều được tạo ra bởi Thần Sáng Thế. Bất kể là con người hay ma thú đều không thể trở thành Thần được. Cái này… Phất Lạp Địch Nặc, ngài mãi mãi không thể…”
“Hà hà..” Sở Thiên cười, có lẽ A Tư Nặc không biết chuyện của Hồng Nguyệt thành rồi. Thế là Sở đại thiếu gia bắt đầu khoe khoang, “Điều này ngươi không phải lo. Ta có thể học Thần kỹ ở Hồng Nguyệt Thành!” Có điều Sở Thiên nói nhưng không có chút tự tin nào. Hồng Nguyệt Thành được xây dựng mấy trăm năm nay, học sinh của Ba Đế cũng không phải ít, nhưng chưa có một ai là con người. Chưa có bất kỳ con người nào học được Thần kỹ cả!
“Hồng Nguyệt Thành?” A Tư Nặc suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh, “Ngài nói cái tên Ba Đế đấy hả? Hừ!” A Tư Nặc hừ một tiếng coi thường, “Hắn mà có Thần kỹ?! Ta nhổ vào! Chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh! Ta chỉ cần một tay cũng đánh được hắn!”
“Hả?” Sở Thiên không hiểu, sự tôn nghiêm cuối cùng của loài người, đệ nhất cao thủ của đại lục, chủ nhân Hồng Nguyệt Thành trong mắt A Tư Nặc lại thành một kẻ không đáng nhắc đên thế này? Dù sao thì Sở Thiên cũng là con người, hắn phản bác lại: “Hắc hắc, A Tư Nặc, Ba Đế có một con ma thú cấp mười đấy!”
“Ba Đế chỉ là bắt được một tên hậu duệ thôi, ta thừa sức đánh lại hắn!” vẫn cái vẻ không thèm quan tâm, “Phất Lạp Địch Nặc, ngài không tin sao?” thấy Sở Thiên nhìn mình với ý: Ngươi đang nói khoác, A Tư Nặc hơi hoảng, “Ta nói thật mà, cái tên bị hắn đánh bại chỉ là một con ma thú cấp mười hậu duệ vừa mời học được ma pháp.
“Hậu duệ mà ngươi nói là có ý gì?” Sở Thiên nheo mắt lại. Bí mật, đây chính là là một điều bí mật! Chuyện này chắc không phải ai cũng được biết. “Ngươi thì sao? Có cấp bậc gì?”
“Ta là ma thú thượng cổ!” A Tư Nặc nói với vẻ mặt rất tự hào về ma thú thượng cổ, “Ba Đế bắt được chỉ là ma thú thượng cổ đời sau thôi, sức mạnh của bọn hậu duệ ấy căn bản không thể so sánh được với ma thú thượng cổ chúng ta!”
“Hừ! Tên hậu duệ đáng chết! Bị con người đánh bại không tự sát lại còn làm vật nuôi cho hắn!” A Tư Nặc bỗng nhiên bừng bừng nổi giận, “Rõ ràng là làm mất hết cả sự tôn nghiêm của ma thú!”
Sở Thiên đã bị dội một gáo nước nước lạnh, đệ nhất cao thủ của loài người ở trước mặt một ma thú cấp mười chân chính lại chẳng là cái gì hết! Nhìn bộ dạng căm thù của A Tư Nặc bây giờ, xem ra việc thu phục hắn không có hy vọng gì rồi. Hắc hắc, nhưng chỉ là tạm thời thôi.
“Đừng giận nữa! Loại ma thú ấy không đáng để ngươi giận đâu!” Sở Thiên thuận miệng khuyên một câu, rồi có vẻ không có chủ ý hỏi A Tư Nặc: “Ngươi có quen một ma thú cấp mười tên Mặc Phi Đặc không? Khi biến thành người thì là một đứa trẻ con.”
“Chưa nghe bao giờ!” A Tư Nặc nghĩ hồi lâu đáp, “Chắc là hậu duệ của ma thú thượng cổ nào đó hả?”
“Còn một chuyện nữa.” thần sắc A Tư Nặc đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Giúp ngươi tìm người đã là vi phạm tôn nghiêm của ma thú cấp mười rồi, nên ta chỉ giúp một việc đó thôi, chuyện khác ta không quan tâm!”
“Không vấn đề gì!” tuy mồm nói là không sao nhưng Sở Thiên đang cười thầm, đợi ngươi làm xong việc này ta sẽ xử lý đến ngươi, hắc hắc, có AK47 ở đây, ngươi đừng hòng chạy thoát…
“Đúng rồi, tại sao ngươi lại để lưỡi đao Phán Quyết vào trong chân của tên kia?” nói một hồi về các vấn đề của ma thú, đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Sở đại thiếu gia xong, A Tư Nặc cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề mình quên mất.
“Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi! Hì hì!” Sở Thiên hi hi cười, đánh trống lảng. Nếu A Tư Nặc đã không biết thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp có tác dụng gì thì không nên nói cho hắn kế hoạch bỉ ổi của mình. Xem ra A Tư Nặc rất cương trực nên những chuyện làm mất hình tượng của Sở đại thiếu gia thì không cho hắn biết vẫn hơn.
“Ồ!” A Tư Nặc gục gặc đầu, vì thực ra hắn chả hiểu thí nghiệm là cái gì nhưng lại ngại không nói ra. Rồi mặt đỏ lên, A Tư Nặc ấp úng: “Ta…ta sẽ lập tức đi tìm Mạch Khẳng Tích, nhưng trước khi đi, có thể…có thể cho ta gặp tiểu thư AK47 không?”
“Đương nhiên là đươc rồi. Ngươi đợi tí.” Nói rồi Sở Thiên quay người đi ra ngoài, tiến tới trước mặt mỹ nữ nhện: “Tên ấy có lời muốn nói!”
“Hi hi, ông chủ. Cái tên dở hơi ấy thì có gì đáng nói…” còn chưa nói xong đã bị đá vào sơn động, Sở Thiên còn hét theo: “Đừng có đánh hắn nữa!”
AK47 vào bên trong rồi, Sở Thiên tập hợp các ma thú còn lại vừa điểm lại tình hình vừa chờ đợi kết quả.
Rất nhanh sau đó, Binh! Bốp! Rầm! Ma thú cấp mười A Tư nặc mặt mũi sưng vù ba chân bốn cẳng chạy ra. Vừa chạy thục mạng vừa hét về phía Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta đi tìm người cho ngươi, đừng quên việc của ta đấy nhé!”
Trong nháy mắt, A Tư Nặc đã biến mất. Còn AK47 giận phừng phừng đi ra, miệng vẫn còn lầm bầm: “Cái thứ gì không biết! Lắp ba lắp bắp nói mãi không ra cái gì hết, khốn kiếp, muốn giỡn với lão nương hả?
Sở Thiên chép miệng, nói với A Mạt Kỳ: “Ngươi không nói cho AK47, A Tư Nặc là ma thú cấp mười sao?”
“Không ạ!” A Mạt Kỳ lắc đầu. Lúc đến đây, hắn vội quá nên quên mất. Hơn nữa lúc nãy rõ ràng Sở Thiên nắm chắc được A Tư Nặc rồi nên cũng không cần thiết nói ra nữa.
“Ma thú cấp mười?” AK47 bước vội đến bên Sở Thiên, hai mắt sáng ngời hỏi: “Ông chủ, ở đâu có ma thú cấp mười vậy? Ta lớn vậy rồi mà vẫn chưa được thấy ma thú cấp mười đó!” nói rồi, mỹ nữ nhện hai tay ôm mặt, e thẹn nói: “Nghe nói vua của loài nhện chúng ta --- A Tư Nặc điện hạ vĩ đại chính là ma thú cấp mười! Hi hi, nếu có thể lấy chàng thì thật là tốt quá…”
Sở Thiên và A Mạt Kỳ nhìn nhau bất đắc dĩ. Nhưng AK47 cũng chợt tỉnh, “Mẹ ơi! Hình như cái tên vừa bàn chuyện làm ăn với ông chủ…” Cơ thể AK47 bắt đầu rung chuyển, AK47 chỉ vào Hãn Mã “Hãn Mã, cõng ta về, chân ta hình như hết sức rồi…”
Không để ý đến AK47 nữa, Sở Thiên đứng trước mặt các ma thú, nghiêm túc nói: “Sự việc hôm nay không ai được nói ra ngoài!” Tế Tự dùng ma thú làm vật thí nghiệm, chuyện này không thể để ai biết được, mà thỏa thuận với A Tư Nặc, Sở Thiên cũng không muốn cho ai biết. Tuy A Tư Nặc không thể trở thành ma thú của Sở Thiên , hơn nữa hắn cũng chỉ giúp Sở Thiên làm một việc, nhưng có AK47 ở đây, hắn sẽ không thể nào thấy chết không cứu. Vì thế, A Tư Nặc chính là bảo hiểm tính mạng cuối cùng của Sở Thiên!
Quay vào sơn động, Sở Thiên làm cho Lạp Phu tỉnh lại rồi tìm đại một lý do làm hắn bị ngất, sau đó đuổi hắn đi.
Tic tic! Sở Thiên vừa sắp xếp xong mọi việc, đá liên lạc bỗng kêu lên. Bên trong phát ra giọng nói rất nghiêm trọng của Mã Khoa Lý “Phất Lạp Địch Nặc, không cần biết ngươi đang ở đâu, quay về ngay cho ta! Đây là mệnh lệnh!”
“NMD, ngươi đưa các ma thú khác về đi!” thần sắc Sở Thiên bỗng thay đổi. Theo quân quy của Khải Tát, trong thời gian đánh trận, ai không tuân lệnh của nguyên soái dù có là Hữu thừa tướng cũng bị xử chém! “A Mạt Kỳ, chúng ta đi!” Cưỡi lên lưng con Lôi Ưng với tốc độ nhanh nhất, Sở Thiên bay trở về quân doanh.
“Phất Lạp Địch Nặc, đi theo ta!” Sở Thiên vừa đáp xuống đất, Mã Khoa Lý đang mặt mày tối sầm đứng ở cửa doanh trại, vừa thấy Sở Thiên là lập tức kéo hắn đến đại doanh.
Không quan tâm hai hàng tướng sỹ đang hành lễ, vừa đi Mã Khoa Lý vừa hạ giọng hỏi Sở Thiên “Phất Lạp Địch Nặc, khi ngươi trị bệnh cho Long hoàng ở A Cổ Lạp Sơn, quan hệ với các trưởng lão Long tộc thế nào?”
“Cũng không tồi! Ít ra thì họ không làm khó ta!” thấy Mã Khoa Lý nghiêm túc như vậy, Sở Thiên cũng không dám nói khoác, lúc còn ở hội nghị y học A Cổ Lạp Sơn, tuy Sở Thiên tặng cho các trưởng lão của Long tộc không ít đồ quý, cũng có được mối quan hệ tốt, nhưng chỉ là cá nhân. Một khi liên quan đến lễ nghi quốc gia hay chủng tộc thì Sở Thiên không dám chắc các trưởng lão Long tộc ở về phía mình.
“Vậy là được rồi!” nói rồi Mã Khoa Lý kéo Sở Thiên vào lều đại bản doanh.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Mã Khoa Lý đuổi hết vệ binh ra ngoài, rồi nghiêm trọng nói với Sở Thiên: “Cự long tộc tham chiến rồi!”
Hôm nay, chính lúc Sở Thiên làm phẫu thuật cho Lạp Phu, Mã Khoa Lý đã dẫn đại quân Khải Tát tiêu diệt một vùng đất của Lôi Tư. Nhưng đúng vào lúc Mã Khoa Lý muốn tiếp tục tiến quân thì quân đội hoàng gia vốn đã lùi về hậu phương của Lôi Tư lại quay trở lại!
Người thống lĩnh quân đội hoàng gia Lôi Tư không phải Thân vương Trát Phổ Lan nữa mà là tam hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ. Theo Tạp Tắc Nhĩ còn có ba con ma thú cấp chín. Mà ba con ma thú này, tuy đều đến từ A Cổ Lạp Sơn, nhưng lại tuyên bố mình lấy thân phận cá nhân để giúp đỡ hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên nghe Mã Khoa Nhĩ nói qua về tình hình xong thì cười mỉa mai: “A Cổ Lạp Sơn phái người đến rồi, đến ân nhân cứu mạng hắn là ta đây mà Long hoàng cũng không nể mặt!” Dù ba con ma thú cấp chín A Cổ Lạp Sơn dùng tư cách cá nhân, nhưng đến thằng ngu hắn cũng không tin rằng không có sự đồng ý của Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, mà ba con ma thú ấy dám tự tiện rời khỏi A Cổ Lạp Sơn.
“A a...” Mã Khoa Lý cười khổ, “Thực ra thì Long hoàng cũng nể ngươi lắm rồi, nếu không thì đâu chỉ có ba con ma thú mà phải là cả đại quân Long tộc rồi!”
Mã Khoa Lý lại lấy ra một quyển trục ma pháp đưa cho Sở Thiên “Lúc nãy Tạp Tắc Nhĩ sai người đem đến cái này!”
Sở Thiên nhìn qua, thì ra là một cái thiệp mời. Bên trong dùng những lời lẽ hết sức khách khí, mời các tướng lĩnh quan trọng của Khải Tát đến doanh trại quân Lôi Tư “nói chuyện”! Sở Thiên đọc xong thì cười, vì người ký tên là trưởng lão Long tộc Phất La Đa.
Ở A Cổ Lạp Sơn, quan hệ của Sở Thiên và Phất La Đa có thể được coi bằng hữu tốt xưng huynh đệ với nhau rồi. Cũng nhờ Phất La Đa cho mà Sở Thiên mới có được A Mạt Kỳ, ma thú mạnh nhất của mình. Sở Thiên có ấn tượng rất sâu sắc với vị trưởng lão lòng dạ độc ác nhưng rất sỹ diện này.
“Nguyên soái, ngài muốn ta đi chuyến này?” Sở Thiên nheo mắt hỏi. Thiếp mời tuy không nói rõ danh tính người được mời nhưng bốn chữ tướng lĩnh quan trọng, ở Khải Tát chỉ có Mã Khoa Lý, Đạt Mã Nhĩ và Sở Thiên là đủ tư cách. Luận về thân phận, Mã Khoa Lý thân là nguyên soái, không thể đích thân mạo hiểm đến doanh trại quân Lôi Tư. Luận về năng lực, làm phó nguyên soái đã là làm khó Đạt Mã Nhĩ rồi, việc làm sứ giả sang nước địch không cần nghĩ cũng biết hắn làm không nổi. Vì thế chỉ còn lại Sở Thiên thôi.
“Đúng thế!” Mã Khoa Lý gật đầu rồi nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ta biết bệ hạ không giao cho ngươi nhiệm vụ gì, nhưng vì đất nước, ta hy vọng ngươi đi một chuyến.” Nói xong, Mã Khoa Lý dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Ta đã hỏi ý kiến điện hạ rồi, ngài đồng ý cho ngươi đi.” Mã Khoa Lý nói rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng biết hắn phải gây rất nhiều áp lực thì Lô Địch Tam Thế mới đồng ý. Trong con mắt Lô Địch Tam Thế, hiện nay Sở Thiên là một vị đại thần hoàn hảo, vừa có năng lực lại vừa có lòng trung thành. Nếu không phải có Mã Khoa Lý dùng tính mệnh để đảm bảo cho sự an toàn của Sở Thiên và người mời lại là trưởng lão Cựu long tộc từng nợ ân tình Sở Thiên, thì có nói thế nào Lô Địch Tam Thế cũng sẽ không đồng ý.
“Không có vấn đề gì! Khi nào ta phải đi?” Không một chút do dự, Sở Thiên đồng ý ngay. Nói thực lòng thì Sở Thiên rất muốn đi Lôi Tư một chuyến, có điều đi làm gì thì không ai biết được.
“Tốt!” Sự dễ dàng đó của Sở Thiên đã an ủi Mã Khoa Lý rất nhiều, hắn cười: “Không phải vội, bây giờ ta có việc muốn dặn dò ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Ài~” Mã Khoa Lý thở dài một tiếng rồi dùng vẻ mắt không hiểu là đang vui hay nuối tiếc điều gì nói với Sở Thiên: “Cự long tộc đã nhúng tay vào, trận chiến này khó lòng mà đánh tiếp được.”
Mã Khoa Lý nói thế làm tim Sở Thiên đập thình thịch. Với Sở Thiên thì chiến tranh kết thúc chẳng phải chuyện gì vui vẻ, không lập được chiến công cũng chẳng sao, nhưng một khi chiến tranh kết thúc thì Sở Thiên phải đưa người của Hồng Nguyệt Thành đi tìm Mạch Khẳng Tích rồi. Tuy Sở Thiên vừa thuê được ma thú cấp mười A Tư Nặc nhưng để tìm được Mạch Khẳng Tích cũng cần có thời gian, hơn nữa hắn chỉ giúp Sở Thiên một việc nên nếu trước khi chiến tranh kết thúc mà chưa tìm được Mạch Khẳng Tích thì rắc rối to!
Mã Khoa Lý nói tiếp: “Bệ hạ cũng rất thất vọng, nhưng cứ cho là không đánh tiếp được nữa thì cũng phải kết thúc càng muộn càng tốt!”
“Càng muộn càng tốt ư?” Sở Thiên cười tít cả mắt: “Bộ tổng chỉ huy có kế hoạch gì khác phải không?” Hiện nay Lôi Tư có Cự long tộc làm hậu thuẫn, quân ta đã không còn khả năng giành thắng lợi trên chiến trường chính nữa, nhưng Lô Địch Tam Thế lại muốn kéo dài chiến tranh, nhất định là còn có kế hoạch dự phòng!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
“Đúng thế! Giờ ngươi là Hữu thừa tướng, đã có tư cách biết về kế hoạch của bộ tổng chỉ huy rồi.” Mã Khoa Lý rất hài lòng với phản ứng của Sở Thiên, “Bệ hạ đang đợi quân đoàn của đại thần ma thú Bối Tư Đặc và Lam Kình!”
“Đảo Bố Lôi Trạch!” Mã Khoa Lý chỉ vào bản đồ nói: “Mục tiêu của điện hạ là đảo Bố Lôi Trạch!” Lôi Tư và Khải Tát nằm ở phía Đông đại lục, ở nơi tiếp giáp biên giới biển giữa hai nước có một hòn đảo thuộc về Lôi Tư có bán kính vài trăm dặm.
“Vừa nhận được tin Cự long tộc xuất hiện, điện hạ liền dùng danh nghĩa trợ giúp cho Tinh linh tộc phục quốc, lệnh cho quân đoàn Lam Kình điều động một đội thuyền liên tục gây rối phần duyên hải phía đông của Lôi Tư…” Mã Khoa Lý tiếp tục nói.
“Trong khi hải quân Lôi Tư phòng ngự quân của Lam Kình, Bối Tứ Đặc đã dẫn một lượng lớn ma thú cấp cao đến đảo Bố Lôi Trạch!” Sở Thiên tiếp lời.
“Không sai! Ha ha..!” Mã Khoa Lý cười. Vì kế hoạch này chính là do hắn nghĩ ra, “Nếu là Lôi Tư giao chiến với quốc gia khác thì nhất định sẽ phát hiện ra kế hoạch đằng sau!”
“Có điều đối thủ của chúng lại là Khải Tát chúng ta!” Sở Thiên cũng cười. “Không ai có thể ngờ, đế quốc Khải Tát vốn trước nay yếu về hải quân, vô địch về thiết kỵ lại đặt mục tiêu ở trên biển! Hơn nữa lại vẫn chưa dùng đến quân đội mà mới chỉ dùng một ít quân ma thú cấp cao để đột phá!”
Sở Thiên thầm cười tính trẻ con của Lô Địch Tam Thế, hiện nay giống như hai đứa trẻ đánh nhau, đột nhiên có một người lớn đến can ngăn. Nhưng Lô Địch Tam Thế không cam tâm kết thúc như thế, vì vậy trước khi kết thúc phải chiếm được cái gì đó!
“Ha ha… phải cảm ơn con Boeing 747 của ngươi đấy!” Mã Khoa Lý nói: “Nếu không có Boeing 747, Bối Tứ Đặc sẽ không dễ dàng đưa mười con ma thú cấp tám đến đảo Bố Lôi Trạch!”
“Tuy quan hệ của Cự long tộc và Lôi Tư rất tốt nhưng Long hoàng cũng không hoàn toàn ủng hộ Lôi Tư. Mục đích của hắn chỉ là chấm dứt chiến tranh càng sớm càng tốt. Còn về chủ quyền của một hòn đảo thuộc về ai hắn không quan tâm. Vì thế một khi chúng ta chấp nhận đàm phán đình chiến thì trưởng lão Long tộc lập tức sẽ cho kết thúc chiến tranh.”
Mã Khoa Lý trở nên nghiêm túc, “Phất Lạp Địch Nặc, một khi chúng ta và Lôi Tư bắt đầu đàm phán thì không thể phát động bất kỳ cuộc tấn công nào nữa. Vì thế nhiệm vụ của ngươi là phải kéo dài thời gian đến khi Bối Tư Đặc tấn công được đảo Bố Lôi Trạch.”
Trong doanh trại Lôi Tư, hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ và người đã bị giáng xuống làm phó thống soái, Thân vương Trát Phổ Lan đang đợi Sở Thiên đến.
“Hoàng tử điện hạ! Lần này, bên Khải Tát cho Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc đến. Ma thú của hắn đều rất lợi hại, có nên tăng thêm thị vệ không ạ?” Trát Phổ Lan hỏi, rồi chỉ vào đội vệ quân, hoặc có thể gọi là đội Nghi trượng. chưa đến trăm người trước cửa doanh trại. “Nếu Phất Lạp Địch Nặc muốn hại ngài, các tướng sỹ sẽ kịp thời hộ giá!” với thân phận của Trát Phổ Lan thực ra không cần phải cung kính với Tạp Tắc Nhĩ như thế, có điều giữa một nguyên soái và người đang có lợi thế kế thừa hoàng vị Lôi Tư thì Tạp Tắc Nhĩ vẫn có được sự tôn trọng của Trát Phổ Lan.
“Thân vương Trát Phổ Lan, ta không tin Phất Lạp Địch Nặc sẽ hại ta!” Tạp Tắc Nhĩ tỏ ra vô cùng tự tin, “Hắn cũng không thể làm được việc đó!”
Trát Phổ Lan không dám nói gì nữa. Theo hắn biết thì Tạp Tắc Nhĩ chưa bao giờ phạm sai lầm cả! “Hoàng tử điện hạ, may có ngài bảo đảm trước bệ hạ nếu không chỉ cái tội thua trận thôi thì thần đã phải lên đoạn đầu đài rồi!”
“Hà hà, lần này không trách ngươi được!” giọng nói êm dịu như một làn gió, “Ai cũng không ngờ được Khắc Lâm Tư lại đột nhiên rút quân, nếu ta gặp phải tình huống ấy e là cũng không biết phải làm thế nào.”
“Ngài khiêm tốn quá!” Trát Phổ Lan cười: “Ai mà không biết tài năng của ngài chứ! Thật ra bệ hạ ban đầu cũng muốn để ngài làm thống lĩnh, nhưng không ngờ các vị hoàng tử khác lại liên thủ lại phản đối.
Hì hì, bệ hạ cũng không còn cách nào đành phải giao cho thứ đồ bỏ đi là thần đây.”
“Ngươi đâu phải thứ vô dụng chứ.” Tạp Tắc Nhĩ nhìn Trát Phổ Lan ý nhị, rồi gục gặc cười, không nói thêm gì nữa.
“Ha ha ha, thần ở trên chiến trường đích thị là thứ vô dụng, có điều…” Trát Phổ Lan không giỏi về quân sự nhưng về chính trị thì hắn chính là một con cáo già. Hắn không hiểu tại sao Tạp Tắc Nhĩ lại cứu hắn. Trát Phổ Lan hạ giọng nói: “Tam hoàng tử, đại thần cai quản tiền bạc và một số vị lãnh chúa lớn đều có chút giao tình với thần, họ đều hy vọng ngài có thể kế thừa hoàng vị!”
“Thế thì cảm ơn họ thay ta!” Tạp Tắc Nhĩ không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cười cảm ơn Trát Phổ Lan.
“Thống soái! Phất Lạp Địch Nặc đã đến!” một kỵ sỹ vừa cưỡi ngựa thần tốc nhanh chóng nhảy xuống nửa quỳ trước mặt Tạp Tắc Nhĩ, “Nhưng hắn chỉ mang theo một con chó!”
“Một con chó?” Tạp Tắc Nhĩ đảo mắt, cười: “Đi! Theo ta đi nghênh tiếp Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!”
Mẹ nó chứ! Lão tử không thấy thoải mái! Đây chính là cảm giác đầu tiên của Sở Thiên khi nhìn thấy Tạp Tắc Nhĩ.
Sở Thiên bế Tiểu Bạch cưỡi trên một con ngựa trắng một sừng, mái tóc đen xõa vai, mặc bộ quan bào Tế Tự trắng tinh khiết. Còn Tạp Tắc Nhĩ thì hoàn toàn tương phản, cứ như cố ý chống đối lại Sở Thiên. Hắn cưỡi ngựa đen, áo đen. Không chỉ có ngựa và quần áo mà đối lại với mái tóc đen của Sở Thiên, tên tiểu tử này có mái tóc trắng! Thật đáng ghét! Xem ra Tạp Tắc Nhĩ hơi đẹp trai hơn Sở Thiên một chút!
“Ô ô!” Tiểu Bạch cũng không vui, vì bên cạnh Tạp Tắc Nhĩ có một con sói đen xì! Con sói này lại đang ra oai với Tiểu Bạch!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Quần áo tương phản với lão tử, màu tóc phản lại với tóc lão tử, ngay cả thú nuôi hình như cũng khiến lão tử đây phải phiền muộn! Khốn nạn! Mang theo một con sói đen oai lắm hả? Lão tử bế con chó nhỏ Tiểu Bạch này đấy! Ngươi làm gì được ta?
Sở Thiên và Tiểu Bạch đều thầm chửi rủa Tạp Tắc Nhĩ và thú nuôi của hắn, có điều, một người một chó xem kỹ thì lại ra dáng của một Thần côn.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Hữu thừa tướng, Tế Tự thượng cổ Khải Tát, Công tước Phất Lạp Địch Nặc kính chào Vương tử điện hạ!” Sở Thiên hơi cúi người, coi như đã hành lễ. Sau khi đến gần, Sở đại thiếu gia vui mừng, hê hê, ngựa của lão tử to hơn ngựa của ngươi!”
Không hề biết ý nghĩ đen tối của Sở Thiên, Tạp Tắc Nhĩ vẫn giữ lễ nghĩa quý tộc, nhảy xuống khỏi ngựa, cúi người hành lễ, “Hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!”
Sở Thiên giờ yêu cái chức Tế Tự thần thánh chết đi được. Về địa vị mỗi bên ở nước mình thì Sở Thiên và Tạp Tắc Nhĩ ngang nhau, nhưng Sở đại thiếu gia lại hơn Tạp Tắc Nhĩ ở cái phần là người có cấp cao nhất ở đại lục. Điều này khiến Sở Thiên có thể trên ngựa hành lễ còn Tạp Tắc Nhĩ nhất định phải xuống ngựa cúi mình hành lễ.
“Vương tử điện hạ khách khí quá!” Sở Thiên cũng định nhảy xuống ngựa nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại đưa tay ra đỡ. Ngay lúc Tạp Tắc Nhĩ và Sở Thiên tiếp xúc, “Á!” đột nhiên Sở Thiên kêu lên thảm thiết, ngã từ trên ngựa xuống…
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ dùng danh nghĩa của trưởng lão Long tộc Phất La Đa mời Sở Thiên đến “nói chuyện”. Nhưng không ngờ Sở Thiên vẫn chưa vào đến cửa doanh trại Lôi Tư đã bất tỉnh rồi. Nếu hắn tự ngất thì chẳng có gì đáng nói nhưng trước khi Sở Thiên ngã ngựa Tạp Tắc Nhĩ vẫn đang đỡ hắn!
Tình huống này nói lên điều gì? Tế Tự là chuyên gia trị bệnh vì lý do sức khỏe nên ngất, điều này vốn dĩ không ai tin được! Hãy liên tưởng đến cái “đỡ” ấy của Tạp Tắc Nhĩ một chút, còn cả quan hệ đối địch giữa Lôi Tư và Khải Tát, vì thế nên đã nảy sinh tin đồn Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ đã ra tay với Sở Thiên!
Bây giờ Tạp Tắc Nhĩ có nhảy xuống biển cũng không rửa hết oan uổng. Qua một ngày một đêm mà Sở Thiên vẫn mê man bất tỉnh trong lều của hắn, còn Tiểu Bạch thì hai mắt lưng tròng nằm im lìm cạnh Sở Thiên. Cảnh tượng này khiến cho Tam hoàng tử cũng phải cau mày!
“Tam hoàng tử, bây giờ phải làm sao đây?” Trát Phổ Lan nhìn Sở Thiên đang nằm, cười khổ, “Có cần đưa hắn trở về không?”
“Không được!” Tạp Tắc Nhĩ đi qua đi lại quanh Sở Thiên, bác bỏ thẳng thừng ý kiến của Trát Phổ Lan, “Lúc Phất Lạp Địch Nặc đến đây, hắn không có vấn đề gì hết, nếu chúng ta đưa hắn về trong bộ dạng thế này thì khác nào làm trò cười cho thiên hạ?!”
“Vậy phải làm sao đây?!” Trát Phổ Lan nhăn nhó hỏi Tạp Tắc Nhĩ. Nhưng hắn chưa nói hết, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tạp Tắc Nhĩ! Ta hy vọng ngươi sẽ cho ta một lời giải thích!”
Người vừa nổi giận đùng đùng tiến vào ấy là chính là trưởng lão Phất La Đa! Lúc này Phất La Đa rất không vui, hoặc có thể nổi cực kỳ tức giận. Long hoàng phái Phất La Đa đến là để khuyên ngăn Khải Tát tấn công Lôi Tư, nên hắn mới để Tạp Tắc Nhĩ dùng danh nghĩa của mình mời Sở Thiên. Nhưng còn bây giờ thì sao? Khách còn chưa vào tới cửa đã bất tỉnh rồi. Thể diện của người mời là hắn đây còn đâu nữa cơ chứ?!
“Trưởng lão Phất La Đa, ngài đến vừa đúng lúc!” Tạp Tắc Nhĩ bình tĩnh cười, khom người xuống chào Phất La Đa, rồi nói: “Ta đang định mời ngài đến trị bệnh cho Phất Lạp Địch Nặc!”
“Còn Tế Tự của Lôi Tư đâu? Phất La Đa làm mặt lạnh nói, “Họ không chữa được cho Phất Lạp Địch Nặc sao?”
“Họ không dám chữa!” Trát Phổ Lan tiến đến bên Sở Thiên, chỉ vào ba hình mặt trời vàng trên áo Sở Thiên nói, “Vừa nghe người hôn mê là Tế Tự thần thánh là họ sợ chạy hết rồi!”
“Hừ!” Phất La Đa hừ giọng một tiếng xong không nói gì nữa. Việc này hắn cũng từng gặp phải, khi Long hoàng lâm trọng bệnh, các cao thủ y học của Cự long tộc cũng có phản ứng như vậy.
“Khụ khụ!” Sở Thiên bỗng nhiên ho khan mấy tiếng, rồi từ từ mở mắt. “Đây…đây là đâu?” Sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ, một cánh tay yếu ớt giơ lên rồi lập tức hạ xuống. Sở Thiên hiện giờ trông giống như một người đang chờ chết vậy.
“Ha ha, lão đệ tỉnh rồi!” Phất La Đa thấy Sở Thiên tỉnh lại, gương mặt lập tức trở nên tươi cười, “Đệ làm ta lo chết mất thôi!”
“Ôi…Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Dù cho có bệnh sắp chết Sở Thiên cũng không quên giả bộ Thần côn, “Thì ra…thì ra là lão huynh! Khụ khụ!” lại một tràng ho dữ dội, Sở Thiên cố lấy lại hơi rồi mới nói tiếp: “Sao lão huynh lại đến đây…”
“Cái này…” Phất La Đa nhìn bộ dạng ốm yếu của Sở Thiên rồi nhìn Tạp Tắc Nhĩ, nói: “Ở đây không có người ngoài nên ta nói thẳng, Long hoàng bệ hạ hy vọng Khải Tát…”
“Khụ khụ khụ!” Phất La Đa còn chưa nói ra được Long hoàng muốn gì thì Sở Thiên lại bắt đầu ho, mà lần này lại còn ho rất lâu. “Gâu gâu!” Tiểu Bạch lo lắng liếm quanh tai Sở Thiên, rồi trừng mắt nhìn Phất La Đa.
“Gâu gâu gâu!” ý tứ rất rõ ràng: Phất Lạp Địch Nặc nhà ta đã thành thế này, ngươi còn bàn công việc hả?!
“À… hì hì…!” Phất La Đa bị Tiểu Bạch nhìn đến thấy ngại, “Lão đệ à, ta kiểm tra sức khỏe cho đệ trước vậy nhé!” nói rồi Phất La Đa ngồi xuống cạnh Sở Thiên, một cánh tay bao phủ bởi ma pháp bắt đầu di động xung quanh Sở Thiên.
“Trời!” Phất La Đa kinh ngạc kêu lên, rồi cảm thấy lạnh toát sống lưng, đứng lên nói với Tạp Tắc Nhĩ và Trát Phổ Lan: “Mời hai vị ra ngoài!”
Tạp Tắc Nhĩ thần sắc không thay đổi, Trát Phổ Lan hơi ngạc nhiên rồi cả hai cũng ra ngoài. Còn Sở Thiên thì đang ngây cả người ra, chẳng lẽ lão tử giả bệnh bị Phất La Đa phát hiện ra rồi?!
Đúng thế. Sở Thiên đang giả bệnh, đến giờ phút này tất cả đều đang nằm trong kế hoạch của Sở Thiên. Đầu tiên là ngất đi khi Tạp Tắc Nhĩ vừa chạm vào người, tặng cho Tạp Tắc Nhĩ một đống oan uổng. Làm cho hắn không thể đưa mình quay về doanh trại Khải Tát, rồi ở lại doanh trại không về, cho đến khi Bối Tư Đặc chiếm được đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên có thể “bệnh” đến không còn sức mà nói chuyện chính sự.
Do sự xuất hiện của Cự long tộc, hiện nay Khải Tát và Lôi Tư đã rơi vào trạng thái giằng co, ai cũng không dám bất cẩn động thủ. Chỉ cần Sở Thiên cứ giả bệnh ở Lôi Tư, cái trạng thái đánh không ra đánh hòa không ra hòa này sẽ được tiếp tục kéo dài. Điều này cũng tạo điều kiện cho hành động trên biển.
“Lão huynh… sao vậy?” Sở Thiên hỏi: “Ta…cơ thể ta ra sao rồi?”
“Đệ thực sự đang rất yếu!”
Hắc hắc! Sở Thiên yên tâm rồi! Còn có ai trên đại lục này có thể giả bệnh giỏi hơn ta chứ?!
Thái độ Phất La Đa có vẻ hơi lạnh: “Có điều, đệ có ma pháp của Long tộc chúng ta đúng không?”
“Đệ nói với huynh rồi đấy thôi. Khi đệ chữa bệnh cho Long hoàng bệ hạ, máu của bệ hạ thâm nhập vào cơ thể…” Sở Thiên không hiểu, tuy việc bị máu Long hoàng dung hợp không nhiều người biết nhưng trưởng lão của A Cổ Lạp Sơn phải biết chứ nhỉ? Điều này Sở Thiên muốn giấu cũng không giấu được. Chỉ dựa vào việc cả cơ thể toát ra mạnh mẽ thứ ma pháp Long ngữ, ai có chút sức mạnh đều có thể cảm nhận được.
“Hiện giờ ma pháp của đệ mất hết rồi!” Lời nói Phất La Đa trong phút chốc làm cho Sở Thiên lại trở về với tình trạng là một tên thiểu năng ma pháp.
Ban đầu Sở Thiên bất cần, không có thì không có, dù sao thì lão tử cũng không dùng được! Nhưng Sở Thiên nhanh chóng hiểu ra Phất La Đa lo lắng điều gì. Máu Long hoàng đã hòa vào với Sở Thiên, theo lẽ thường thì cho dù Sở Thiên không thể giải phóng ma pháp nhưng sức mạnh ma pháp Long ngữ vẫn sẽ vĩnh viễn tồn tại trong cơ thể Sở Thiên.
Nhưng bây giờ, ma pháp Long ngữ lại biến mất, có phải như vậy có nghĩa là ma pháp Long tộc cũng có thể biến mất? Cũng có nghĩa là hàng vạn quân Long tộc ở A Cổ Lạp Sơn cũng có thể trở thành những đồ vô dụng không có ma pháp?!
“À!” Sở Thiên nhắm mắt lại, “Đệ biết là chuyện gì rồi?”
Phất La Đa nhìn chằm chằm Sở Thiên một lúc, nhìn ánh mắt bình thản của Sở Thiên, hắn tin Sở Thiên không nói dối, “Thế này đi, đợi sau khi chiến tranh kết thúc, đệ cùng ta đi A Cổ Lạp Sơn một chuyến!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Vậy thì cứ thế đi!” Sở Thiên nhăn nhó. Sau khi chiến tranh kết thúc, Hồng Nguyệt Thành bắt hắn phải đi tìm Mạch Khẳng Tích, Phất La Đa bắt hắn đi gặp Long hoàng, Nữ thần tỷ tỷ à, hãy để chiến tranh mãi mãi không kết thúc đi!
“Phất Lạp Địch Nặc! Bệnh tình của ngươi tốt hơn rồi chứ?!” Tạp Tắc Nhĩ vừa hét vừa tiến vào lều của sở Thiên. Hai hàng vệ binh đều thấy lạ, Tam hoàng tử trước nay vẫn rất bình tĩnh sao đột nhiên lại xúc động vậy!
“Vương tử điện hạ, có chuyện gì vậy?” Sở Thiên khép mắt hỏi.
“Không ngờ một Tế Tự thần thánh lại làm cái chuyện ấy! Hừ!” Tạp Tắc Nhĩ lấy lại bình tĩnh rồi lạnh lùng nói: “Ta vừa nhận được tin đảo Bố Lôi Trạch giờ đã là của Khải Tát các ngươi rồi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên nhảy từ trên giường xuống, cười: “Hà hà, ta cũng chỉ là chấp hành theo lệnh của bệ hạ thôi mà.”
“Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, chiến tranh kết thúc rồi, ngươi có thể về!” Tạp Tắc Nhĩ lại trở về với dáng vẻ điềm tĩnh. Như Mã Khoa Lý đã nghĩ, sau khi lấy được đảo Bố Lôi Trạch, Khải Tát lập tức đưa ra yêu cầu trưởng lão Long tộc đàm phán đình chiến.
“Ha ha…vậy ta về đây.” Sở Thiên bế Tiểu Bạch lên, vừa ra đến cửa liền quay lại, “À phải rồi vương tử điện hạ, ta còn một việc này.” Việc công của quốc gia làm xong rồi, đây mới là mục đích thực sự khiến Sở Thiên chịu đến doanh trại Lôi Tư.
“Trong trận Thái Bảo Thạch, ma thú Tạp Ân của quý quốc đã tha mạng cho một ma thú của ta, ta muốn đích thân đến cảm tạ!” Sở Thiên nói, sắc mặt hình như trở nên rất căng thẳng.
“Được, ta đưa ngươi đi!” Tạp Tắc Nhĩ suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
Trên chiến trường, Đại tinh tinh vô địch đang quỳ rũ rượi bên cạnh một chiếc trụ sắt khổng lồ. Cổ và tứ chi bị khóa chặt bởi xích khóa ma pháp.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên thương tiếc nhìn Đại tinh tinh, rồi hỏi Tạp Tắc Nhĩ, “Vương tử điện hạ, sao hắn lại bị thế này?”
Biết rồi còn hỏi! Tạp Tắc Nhĩ thầm chửi. Dưới miệng lưỡi của Kim giáp trùng Lạp Phu, gần như tất cả người Lôi Tư đều nghĩ Tạp Ân đã bị Sở Thiên mua chuộc. Còn Tạp Tắc Nhĩ, sau khi nhận chức của Trát Phổ lan cũng không có thời gian điều tra kỹ về một con ma thú, nên giờ hắn vẫn cho rằng Tạp Ân và Sở Thiên là đồng bọn!
“Hừ! Hắn vi phạm khế ước, phản bội lại đế quốc Lôi Tư!” Tạp Tắc Nhĩ nói mà nhìn Sở Thiên, “Ta đang chuẩn bị xử tử hắn!”
“Cái gì?!” Sở Thiên kêu lên. Định nói gì đó nhưng bị Tạp Tắc Nhĩ ngắt lời, “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, đây là chuyện của Lôi Tư.”
“Ờ, hắc hắc.” Sở Thiên cười ngượng, rồi hét về phía Đại tinh tinh: “Tạp Ân, ta là Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, cảm tạ ngươi lần trước đã tha Hãn Mã!”
“Không cần cảm ơn, dù chủ nhân của nó là ai thì ta cũng không làm hại trẻ con!” giọng Tạp Ân vẫn vang vọng, nhưng đã yếu đi nhiều.
“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, giờ có thể đi được rồi chứ?” Đồng thời cũng đưa tay ra với ý “Mời đi!”
“Nữ thần sinh mệnh linh thiêng! Vương tử điện hạ, trước khi ta đi…” Đến lúc này, mọi thứ đều trong kế hoạch của Sở Thiên, nếu thuận lợi thì Đại tinh tinh Tạp Ân sắp thành ma thú của Sở Thiên rồi! Có điều, ngay khi Sở Thiên chuẩn bị ra tay, tình hình đột nhiên có thay đổi.
“Cứu tôi với!” “Mau chạy đi!” những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phía sau khu giam cầm Tạp Ân, một đám người chạy náo loạn khắp nơi. “Tam hoàng tử, mau mau rời khỏi đây!” một tên tướng chạy thục mạng tới, “Lạp Phu phát điên rồi!!!”
“Lạp Phu phát điên?!” gương mặt trầm tĩnh của Tạp Tắc Nhĩ cuối cùng cũng có thay đổi. Sau khi Tạp Ân bị giam, Kim giáp trùng Lạp Phu thay thế vị trí của hắn, trở thành thống lĩnh của ma thú Lôi Tư. Bây giờ thống lĩnh ma thú của mình lại phát điên trước mặt người ngoài là Sở Thiên, Tạp Tắc Nhĩ cảm thấy mất mặt quá thể!
“Đồ vô dụng!” Tạp Tắc Nhĩ quát, “Chỉnh đội hình! Dàn trận!” rồi rút kiếm chém chết vài tên lính đang tháo chạy, kéo lại một tên hỏi “Các ma thú khác đâu? Tại sao không ngăn Lạp Phu lại?”
“Ma thú… ma thú khác bị… bị Lạp Phu đả thương hết rồi ạ!” hắn lắp bắp.
“Khốn kiếp!” Tạp Tắc Nhĩ lật tay tát một cái vào mặt hắn, “Lạp Phu chỉ là ma thú cấp tám! Hơn mười con ma thú cao cấp mà không ngăn được hắn sao?!”
Uỳnh uỳnh~~ một tiếng động long trời lở đất vang lên, thân hình khổng lồ ở trên trời ấy đã khiến Tạp Tắc Nhĩ biết tại sao hơn mười ma thú cũng không ngăn nổi hắn.
Kia chính là Lạp Phu.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Cũng may là lão tử để thanh Nộ Hỏa vào bên trong người Lạp Phu, không thì giờ rắc rối to rồi! Sở Thiên mừng thầm, vì con trùng bay khổng lồ đang bay trên trời
Có điều không thể gọi Lạp Phu là Kim giáp trùng nữa rồi, cái mai vàng của hắn đã biến thành một màu đen tuyền, cái hàm trở nên sắc nhọn và to lớn hơn nhiều. Thân hình và cái chân cũng biến to hơn gấp mấy lần! Đáng nói nhất là đôi mắt của hắn đang phát ra thứ ánh sáng đỏ từng xuất hiện trên người Sở Thiên.
Có vài con ma thú bay muốn ngăn cản Lạp Phu, sức mạnh của chúng cũng thuộc cấp bảy cấp tám, nhưng chỉ trong tích tắc đã bị cái hàm của Lạp Phú cắt ra thành hai mảnh.
Sự thật đã chứng minh, bây giờ sức mạnh của Lạp Phu đã hơn trước rất nhiều. Tạp Tắc Nhĩ thả tên tướng lĩnh ra nói nhanh: “Lập tức điều động pháo và cung tên ma pháp để chặn Lạp Phu lại! Lệnh cho Thân vương Trát Phổ Lan đưa Tế Tự đến doanh trại ma thú, trọng thương thì chữa trị, bị thương nhẹ thì lập tức đến đây chi viện!”
Tên tướng nhanh chóng đi chấp hành lệnh, còn Tạp Tắc Nhĩ cũng cởi bỏ áo choàng vứt xuống đất, để lộ ra chiếc áo giáp đen bó sát người. “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, xin hãy đợi một lát!”
Dứt lời, không đợi Sở Thiên đáp lại, Tạp Tắc Nhĩ nhún người bay lên trời, một luồng ánh sáng đen phát ra từ thanh trường kiếm tấn công thẳng vào Lạp Phu.
Grừ~~~ Lạp Phu kêu lên một tiếng không giống cái giọng khàn của hắn, rồi uốn mình xông về phía Tạp Tắc Nhĩ.
Sở Thiên sau khi trốn vào giữa đám người, nheo mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn của doanh trại Lôi Tư, nghĩ bụng: khốn kiếp, cái gì mà Lưỡi đao phán quyết! Nó vốn chả là thần khí chết tiệt gì hết, mà là một thanh yêu đao có thể khiến người ta phát điên.
Sức mạnh của Tạp Tắc Nhĩ không tồi chút nào, ma thú cấp tám trước mặt Lạp Phu không thể chịu nổi một đòn nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại có thể gắng gượng được một lúc.
Có điều tuy hiện giờ Lạp Phu đã mất hết lý trí nhưng sức mạnh lại tăng lên điên cuồng.
Tạp Tắc Nhĩ tránh được đôi hàm của Lạp Phu nhưng lại bị hắn đánh trúng áo giáp của mình liền rơi thẳng xuống đất, miệng hộc ra máu tươi.
Không còn để ý được việc lau vết máu nữa, Tạp Tắc Nhĩ hét lên: “Bảo vệ Phất Lạp Địch Nặc! Đi mời ba vị trưởng lão Long tộc!” bây giờ chỉ có sức mạnh như của Phất La Đa mới có thể đối phó được với Lạp Phu. Còn việc bảo vệ Sở Thiên thì không phải ý nghĩ vốn có của Tạp Tắc Nhĩ, chẳng qua Sở Thiên là do Tạp Tắc Nhĩ dùng danh nghĩa trưởng lão Long tộc mời đến, nếu Sở Thiên chết tại doanh trại Lôi Tư thì hắn khó mà ăn nói với Phất La Đa.
Ba vị trưởng lão cần thời gian mới có thể đến nơi, nhưng Lạp Phu thì không cho quân đội Lôi tư thời gian.
Thu cánh lại, Lạp Phu hạ cánh, vững trãi như một cái lô cốt. Lạp Phu dùng cái hàm cứng như thép bắt đầu tàn sát.
Máu bắn tung tóe, thịt bay tứ tung khắp nơi, các binh lính hậu cần chưa từng phải chứng kiến cảnh máu chảy đầu rơi đã bắt đầu nôn mửa. Tạp Tắc Nhĩ kéo Sở Thiên lại “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, đi mau!” Trong tình thế không có ma thú cấp chín, con người đã không thể chống cự nổi với Lạp Phu.
Tuy Sở Thiên nhìn Tạp Tắc Nhĩ rất không vừa mắt nhưng lúc này thì không thể quan tâm đến quan hệ cá nhân ấy nữa, “Tam hoàng tử hãy uống cái này vào!” nói rồi Sở Thiên đưa cho Tạp Tắc Nhĩ một lọ thuốc.
“Đa tạ!” Tạp Tắc Nhĩ nhận lấy, không chút do dự nuốt hết toàn bộ. Một lúc sau hắn kinh ngạc nhìn Sở Thiên, “Không hổ là Tế Tự thần thánh!”
“Quá khen!” Sở Thiên nhìn Tạp Tắc Nhĩ cười.
Lạp Phu lại xông tới, vì lờ mờ nhớ chính tên mặc áo giáp đen Tạp Tắc Nhĩ kia ban nãy đâm hắn một nhát!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sao ta đây lại đứng cạnh cái tên xui xẻo này chứ! Sở Thiên hối hận rồi, mục tiêu của Lạp Phu là Tạp Tắc Nhĩ, nhưng cái hàm của Lạp Phu lại quá to nên Sở Thiên cũng nằm trong phạm vi tấn công rồi!
Ầm!!! Ngay khi Lạp Phu ngậm mồm lại, khi Sở Thiên đã tưởng mình phải về với đất mẹ thì một bàn tay khổng lồ tóm chặt lấy mồm Lạp Phu, “Grừ!” sau khi kêu lên được một tiếng, Lạp Phu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh