- Ta thấy sau khi đội trưởng tới Tam đoàn, các ngươi nhìn Hắc Ưng vệ đội của đội trưởng, trong lòng rất hâm mộ, đúng không?
Trước khi quan binh Tam đoàn khôi phục lại huấn luyện, Long Vân đem ba đại đội quan binh gồm 900 người tập hợp lại cùng nhau, bắt đầu công tác động viên cổ vũ.
- Đúng vậy!
Một trận đánh ở Tắc phổ trấn, binh lính nhìn thấy biểu hiện của Hắc Ưng đều thấy rằng cho dù mình có thúc ngựa đuổi theo cũng không đuổi kịp, do đó đồng thanh đáp.
- Hâm mộ cái rắm ấy! Các ngươi cần dùng đầu óc của mình mà suy nghĩ. Cùng là binh lính, vì sao lại chênh lệch đến như vậy? Mấy ngày này nhìn sự huấn luyện của Hắc Ưng, các ngươi có ý nghĩ gì?
Long Vân rót một chậu nước lạnh xuống đầu họ.
Binh lính bắt đầu ồn ào nghị luận.
- Đừng ầm ĩ! Thật ra trong lòng các ngươi đều rõ, đó là bởi vì bọn họ chịu khó khổ luyện hơn, bọn họ đổ mồ hôi nhiều hơn, gấp vài lần, mấy chục lần so với chúng ta! Còn quan binh Tam đoàn chúng ta trụ cột mặc dù tốt nhưng đều là lão binh!
Quan binh Tam đoàn nhất thời yên lặng trở lại.
- Hiện nay đội trưởng để mọi người có thể bình an rời khỏi Tắc phổ trấn mà vẫn chưa rõ ở nơi nào. Huyễn Nhận đại đội trưởng cùng hơn một ngàn huynh đệ đã vĩnh viễn nằm xuống tại Tắc phổ trấn. Bọn họ làm như vậy là muốn lưu lại một đốm lửa cho Tam đoàn! Tất cả nhớ kỹ cho lão tử, các ngươi hiện tại không phải sống vì bản thân mình, trên lưng mỗi người còn có sự hy vọng của hơn một ngàn người! Huyết cừu của binh lính A Tư Mạn với Tam đoàn còn chờ chúng ta đi báo! Lịch sử của Tam đoàn trong tương lai còn chờ các ngươi viết! Luyện tập như thế nào, trong lòng các ngươi hẳn đã rõ!
Thông thường mỗi một quân nhân chỉ cần khơi lên sự vinh dự, trách nhiệm, sứ mạng, trên người của họ đều phát sinh biến hóa kì diệu. Nuôi binh ngàn ngày, có lẽ sẽ không ai biết đến những binh lính này cho tới tận khi bọn họ rời khỏi quân đội. Nhưng khi chiến tranh tới, tính mạng ngắn ngủi của binh lính trẻ tuổi sẽ lóe lên, phát ra hào quang đủ chiếu sáng cả đời.
Buổi nói chuyện của Long Vân không chỉ giao cho binh lính Tam đoàn một trách nhiệm nặng nề, mà còn kích phát toàn bộ sự kiêu ngạo cùng ngang bướng trong lòng mỗi binh lính Tam đoàn. Cuộc sống tiếp theo, bọn họ bắt đầu tàn khốc huấn luyện với cường độ cao như Hắc Ưng, “Thiết quân” bắt đầu phát triển trụ cột kiên cố như vậy.
Quý Phong đi tới phía sau núi, dưới sự khuyên bảo của Thủy Linh Nhi cùng sự cam đoan của Long Vân, mới chấp nhận đáp ứng yêu cầu của Thủy Linh Nhi, dẫn đầu Ám sát tiểu tổ, tạm thời rời khỏi Thủy Linh Nhi đi chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Hắn từng là sát thủ, dưới sự dạy dỗ của Lưu Vân đã học được hai việc:
Một là trước khi giết người tuyệt đối không nói nhảm. Điều này khiến cho hắn vốn là một kẻ trầm mặc lại càng trở nên ít lời, mọi người trong Tam đoàn cảm giác được một ánh mắt của Quư Phong có thể làm cho toàn thân người ta lạnh lẽo.
Thứ hai là thủ đoạn giết người phải tàn khốc, ác độc, lãnh huyết.
- Ngươi là sát thủ, ngươi cũng không phải giả bộ làm kẻ có học. Còn nhớ lần ngươi ám sát ta chứ? Một kẻ giết người lại cùng mục tiêu uống rượu, lại bị ta làm cho ngươi đỏ mặt. Làm chức nghiệp sát thủ, ngươi phải từ bỏ từ bỏ phong độ ưu nhã chết tiệt đó đi. Cái cách làm của ngươi giống như kĩ nữ muốn nhanh chóng cởi quần áo phục vụ khách làng chơi nhưng lại nói chuyện kinh thư với hắn! Ngươi muốn làm cho địch nhân sợ hãi, trái tim băng giá, trước khi ngươi động thủ cần phải hù dọa khiến cho địch nhân chỉ còn lại nửa cái mạng!
Mặc dù không biết kinh thư mà Lưu Vân nói là cái gì nhưng những lời này của Lưu Vân lại suốt ngày hành hạ Quý Phong, làm cho hắn bắt đầu theo đuổi cách giết người dị thường. Cho nên vị sư trưởng đi chơi gái kia mới có thể bị chủy thủ đâm vô số vết, đợi cho đến khi máu chảy hết mới chết. Còn cái kẻ dùng tăm xỉa răng có độc mà chết kia nữa. Đối với các mục tiêu mà nói, đáng sợ nhất trên thế gian không phải đao kiếm uy hiếp bên người mà là sự tử vong lúc nào cũng có thể giáng xuống.
Thời gian sau đó, quan quân A Tư Mạn trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, những kẻ ác bá ở La Mạn hành tỉnh, những quý tộc Hỏa Vân đế quốc quy hàng địch nhân đều cảm giác được sự kinh khủng của Quý Phong cùng Ám sát tiểu tổ của hắn. Quý Phong là đầu lĩnh đội ám sát, hắn nhận được danh hiệu --- Tử thần Tử Ảnh. Khi Thủy Linh Nhi hạ mệnh lệnh ám sát lần nữa, hắn cùng kẻ dưới tay dùng thủ đoạn máu tanh, trong vòng nửa tháng đã giết chết bảy tên sĩ quan, ba gã quý tộc đầu hàng địch, đồng thời cũng thừa dịp thiên tai ở vùng tây nam của La Mạn hành tỉnh, đem những kẻ ác bá mà dân chúng oán hận tống tiễn xuống địa ngục. Đối với địch nhân mà nói, hắn trở thành bóng ma thật lớn phủ lên đỉnh đầu họ, nhưng đối với dân chúng tỉnh tây nam thì hắn lại là ánh mặt trời trong bóng đêm.
Nã Luân Đa lúc này đã biểu hiện rõ tài năng chỉ huy của hắn, đem lý luận đặc chủng chiến áp dụng vào thực tế, đồng thời phát huy rất nhuần nhuyễn. Ngoài việc huấn luyện, hắn còn dẫn theo đội viên Hắc Ưng ngụy trang thành bình dân, phá hoại tiếp tế hậu cần của địch nhân, đánh lén các đội tuần tra của địch, các trạm kiểm soát của địch, công kích những binh lính đi lại riêng lẻ.
Trong đó một trận đánh kinh điển nhất là hành động đánh lén một binh trạm A Tư Mạn cách về phía tây bắc Phổ Lí Tắc Lợi hơn 10 dặm. Trước khi phát động công kích, hắn phái người trả vờ không cẩn thận để lộ tin tức đánh lén binh trạm ra ngoài. Quan binh trong trạm nghe được lập tức tăng cường đề phòng, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, đồng thời Phổ Lí Tắc Lợi thành cũng tăng cường binh lính cho binh trạm. Địch nhân thần kinh căng thẳng nhưng không có gặp sự tấn công như tưởng tượng, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cho địch nhân uể oải không chịu nổi. Những tin tức này vẫn truyền tới binh trạm, khiến cho quan binh trong binh trạm đều coi những tin tức này là trò đùa. Nhưng rạng sáng một ngày, Nã Luân Đa đột nhiên dẫn binh đánh tới, tiêu diệt mấy trăm binh sĩ trong binh trạm.
Nã Luân Đa dẫn Hắc Ưng ấn nấp trong dân, chưa bao giờ phân tán. Hơn nữa hắn còn tung tin thật thật giả giả, hư hư thực thực về việc công kích, không dùng phương thức tác chiến của bộ đội chính quy, khiến cho Hán Tư tướng quân ở Phổ Lí Tắc Lợi thành chủ quan, coi bọn hắn là thổ phỉ cướp đường, cũng không có coi trọng bọn hắn. Cho tới tận khi sự tình càng ngày càng trầm trọng, tồi tệ, Hắc Ưng đánh cướp càng ngày càng lợi hại.
Phía tây nam La Mạn hành tỉnh xuất hiện tình huống khác thường khiến cho Na Á công chúa để ý. Khu vực bị chiếm đóng của đế quốc xuất hiện một lực lượng phản kháng như vậy làm cho nàng vui mừng, đồng thời cũng nóng lòng muốn liên lạc với bọn họ. Nàng hy vọng có thể giữ gìn mồi lửa phản kháng này, giúp cho nó có thể phát triển lớn mạnh. Nàng thấy dưới tình hình Hỏa Vân đế quốc gặp nguy nan mà dân chúng lại có sự thức tỉnh như vậy thì thật là đáng quý. Mặc dù từ trước dân chúng Hỏa Vân đế quốc có ý thức phản kháng rất mạnh, nhưng có thể dũng cảm đứng ra công kích trọng binh của địch cũng không nhiều. Từ một góc độ nào đó mà nói, nàng muốn có một điển hình để kích thích sĩ khí, tinh thần chiến đấu của quân dân đế quốc.
Nhưng người nàng phái đi liên lạc với Tam đoàn đem về cho nàng một tin tức không vui --- chi bộ đội này cự tuyệt tiếp xúc với nàng, đồng thời cũng cự tuyệt bất cứ sự trợ giúp nào từ phía nàng. Khi nàng hỏi đến nguyên nhân, người được phái đi ấp úng hồi lâu không nói được lời nào. Mãi về sau nàng mới nghe được một đáp án ngoài ý muốn:
- Chúng ta trung thành với đế quốc, chúng ta hy vọng bảo vệ dân chúng đế quốc, nhưng chúng ta không có tư cách trở thành một thanh kiếm trong tay công chúa cao quý.
Những gì Uy Lợi gặp phải tại Lí Tư thành đã để lại một bóng ma thật lớn trong lòng quan binh Tam đoàn, cũng làm cho quan binh Tam đoàn rất tức giận, khiến cho bọn họ đối với lãnh binh của công chúa đóng trong Lí Tư thành cũng không có hảo cảm gì. Đáng tiếc Na Á lại không hề biết gì về những việc này. Nàng chỉ cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng sau đó lý trí đã kìm nén lửa giận lại.
- Phái người cẩn thận điều tra một chút tư liệu về lực lượng phản kháng này.
Na Á hạ lệnh cho quan quân đứng bên cạnh.
Một mệnh lệnh đơn giản như vậy nhưng lại gây ra nhiều biến cố ngoài ý muốn, làm cho Na Á công chúa gặp nhiều khó khăn sau này.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
- Lão đại (đầu nhi), ta đã trở về !
Ngải Phật Sâm ở phía xa cao hứng gọi Lưu Vân. Ở bên cạnh hắn có một thanh niên dắt theo mười con ngựa, trên lưng ngựa chất đầy hàng hóa.
- Ngải Phật Sâm đại ca, vất cả cho ngươi rồi. Xem ra ở địa bàn của người phục vụ thật là tốt, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ!
Lưu Vân tươi cười đứng dậy đi tới.
- An Đông Ni, lại đây ra mắt Lão đại của ta.
Ngải Phật Sâm hướng thanh niên tóc vàng đang dắt ngựa gọi.
Thanh niên đi tới trước người Lưu Vân, lịch sự cúi người hướng Lưu Vân hành lễ:
- An Đông Ni, huynh đệ của Ngải Phật Sâm đại ca, thật cao hứng được gặp mặt Tử tước đại nhân.
- Lưu Vân Khải Đức.
Lưu Vân mỉm cười đưa tay ra chào An Đông Ni.
Lần đầu gặp mặt, hắn có ấn tượng rất tốt đối với thanh niên này. An Đông Ni cao chừng 1m8, dáng người thon dài, cũng không lộ vẻ gầy yếu, một nam nhân với vẻ ngoài rất anh tuấn. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, tràn đầy sự khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Nguyên lai công tử bột cũng có thể lợi hại như thế!
Khi hai người bắt tay, Lưu Vân không khỏi có chút đố kị.
- Lão đại, An Đông Ni là huynh đệ từ thưở nhỏ của ta. Ta không nghĩ tới vừa mới đến Tây Tư thì lại gặp hắn cho nên dẫn hắn tới đây.
- Các ngươi cứ trò chuyện với nhau, ta đem đồ ăn phân phát cho mọi người rồi quay lại.
Ngải Phật Sâm nói, rồi cùng với vài người phía sau lấy thực vật đưa cho các đội viên.
- Vừa rồi nghe Ngải Phật Sâm đại ca nói các ngươi liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm ở sâu trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, thu được không ít thắng lợi, cuối cùng thành công thoát khỏi vòng vây của mấy vạn quân địch. Ta thực sự kính nể thiên tài chỉ huy như ngươi!
- Đừng nghe hắn thổi phồng. Kì thật khi chúng ta phá vây tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc thì bị đại quân địch nhân chặn đường, không thể quay về cố quốc nên bắt buộc phải xâm nhập vào lãnh thổ địch. Liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm, kì thật là bị người ta đuổi giết mấy ngàn dặm.
Lưu Vân cười nói.
- Tử tước đại nhân nói đùa, nếu địch nhân của ngươi đuổi giết như vậy nhất định sẽ không nguyện ý thả cho các ngươi quay về cố quốc.
An Đông Ni cười nói.
- Đáng tiếc, chúng ta cũng có nhiều người đã nằm lại ở lãnh thổ A Tư Mạn, không thể quay trở về được.
Lưu Vân nhớ tới những quan quân Tam đoàn đã chết, tâm tình có vẻ trầm trọng.
- Có chiến tranh thì phải có người chết, tử tước đại nhân không cần quá quan tâm. Một người tướng quân chỉ có vứt bỏ tình cảm, thờ ơ lạnh nhạt, coi chiến trường là một ván cờ, dùng tài năng đích thực nắm giữ ván cờ mới có thể tránh được những hy sinh lớn hơn nữa.
An Đông Ni thuận miệng nói ra một câu làm cho Lưu Vân chìm vào suy nghĩ.
Xem ra ta thật sự chưa có thích ứng với chiến tranh của đại lục này, ta còn phải học tập nhiều nữa.
Màn đêm buông xuống, căn cứ theo chỉ thị của Lưu Vân, Hắc Ưng đóng quân ngay tại bờ sông. Đợi ngày hôm sau khôi phục lại thể lực sẽ tới sẽ theo dòng sông đi về phía bắc.
Nằm trên mặt cỏ bên bờ sông, nghe tiếng nước ào ào, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, tâm tình trong lòng Lưu Vân cũng rất phức tạp. Những tình cảm chôn kín ở sâu trong nội tâm hắn lại hiện lên. Hắn nhớ tới người yêu ở kiếp trước, người nhà, lại nghĩ tới mọi người, cuộc sống sau khi hắn tới đại lục này. Trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
- Lão đại đang suy nghĩ cái gì thế?
Ngải Phật Sâm đi tới nằm xuống bên cạnh Lưu Vân.
- Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời đầu óc có chút loạn lên, cảm giác cuộc đời đôi lúc rất kì quái.
Lưu Vân đáp.
- Đúng vậy. Đế quốc của ngươi bị vây trong chiến loạn, ngươi liên tục chiến đấu, di chuyển ngàn dặm trên chiến trường, cuối cùng cũng trở về. Ta tuy rằng đã tới Tây Tư nhưng Tây Tư đã không còn là đế quốc của ta.
Ngải Phật Sâm cũng thở dài nói.
- Ngải Phật Sâm đại ca, Tây Tư đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Bắt đầu từ một cuộc chiến ở Hàn thành, Thú nhân tấn công, A Tư Mạn điều động quân đội, Hỏa Vân chuyển động, mà Tây Tư lại vẫn im lặng. Ta thấy rất kì quái, đây là vì cái gì?
- Kì thật ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết, nhưng lại sợ tăng thêm gánh nặng cho ngươi. Tây Tư đã phát sinh chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng An Đông Ni nói cho ta biết hiện tại triều chính Tây Tư đã hoàn toàn bị quân vụ đại thần Hi Lặc nắm giữ, thế lực phản đối hắn đã bị thanh trừ. Hoàng đế Tây Tư đã trở thành con rối. Mà thân phận của ta là một hoàng tộc lưu vong của Tây Tư vương quốc, phụ thân ta chính là đệ đệ của hoàng đế bệ hạ.
Tiêp theo Ngải Phật Sâm nói cho Lưu Vân những việc đã trải qua.
- Nói như vậy phụ thân ngươi hẳn là đã phát hiện bí mật động trời nào đó mới gặp phải đại họa.
Lưu Vân sau khi nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Phụ thân An Đông Ni là một vị quân đoàn trưởng của Tây Tư, cùng cha ta là bạn tâm đầu ý hợp, cũng gặp đại họa trong chuyện này. Nhưng hắn kiên trì ở lại Tây Tư điều tra sự tình, hơn nữa còn thành công tổ chức thế lực của bản thân. Dựa vào điểm này hắn thực sự kiên cường hơn ta.
- Vậy sao? Ngươi nói cho ta một ít chuyện của hắn đi. Hôm nay tuy là lần đầu tiên ta thấy hắn nhưng cũng hiểu được hắn rất không bình thường.
- Ngươi đừng bị bộ dáng vô hại của hắn lừa bịp, khuôn mặt tươi cười của hắn vạn năm cũng không có thay đổi. Thực ra trong lòng hắn là một kẻ cuồng chiến, đối với việc sử dụng kỵ binh cũng có nghiên cứu kỹ. Hắn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã có hơn 100 lần kinh nghiệm chiến đấu. Khi mới 19 tuổi, hắn đã cùng phụ thân tham gia chiến tranh giữa đế quốc và thú nhân, từng dẫn 2000 kỵ binh đánh cho một vạn thú nhân thua chạy. Hơn nữa xâm nhập bên trong lãnh thổ của thú nhân đế quốc, đuổi giết hơn 500 dặm đường.
- Thật thế hả!
Lưu Vân nghe xong Ngải Phật Sâm nói, ánh mắt đảo liên tục.
- Ừ. Ta rời Tây Tư vài năm, hắn kinh doanh ở khu vực đồng cỏ phía tây bắc Tây Tư, đồng thời cũng mượn cơ hội thành lập 3000 kỵ binh, lấy cờ hiệu dong binh đoàn, cũng tiến hành nhiều lần chiến đấu. Có một câu này: không có cơm ăn hắn có thể sống, không có đánh nhau hắn sẽ nổi điên. Hắn có sự bình tĩnh, tỉnh táo trời sinh, cũng là một kẻ trời sinh vì chiến tranh mà tồn tại.
- Thật là nhân tài! Ta bảo này Ngải Phật Sâm đại ca… ….
- Lão đại, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì. Ta đã đem hắn đến cho ngươi, công tác còn lại tự ngươi đi làm đi. Hắn cũng hiểu nếu trường kì ở lại Tây Tư cũng rất khó có thành tựu. Quan trong là ngươi làm thế nào giữ hắn lại. Kì thật ta cũng hy vọng hắn có thể đi theo ngươi, tương lai nói không chừng chúng ta còn có thể có cơ hội quay trở lại Tây Tư. Nhưng ngươi cũng biết, phàm là nhân tài đều khó tránh khỏi tính tình có chút quái dị.
Lưu Vân lập tức đi lên tìm An Đông Ni nói chuyện. Rất nhanh sau đó hai ngươi liền kề vai đi tới trước mặt Ngải Phật Sâm.
- Ngải Phật Sâm đại ca, sau này chúng ta sẽ sóng vai nhau chiến đấu. Ngươi phải quan tâm tới tiểu đệ mới này!
Ngày hôm sau An Đông Ni li khai đoàn người Lưu Vân trở về tập hợp thủ hạ của mình. Hắn ước hẹn với Lưu Vân, một tháng sau sẽ hội họp ở La Mạn hành tỉnh.
- Đông Ni, ta đã nói với ngươi vài lần ngươi đều do dự. Như thế nào Lão đại vừa tới tìm ngươi ngươi đã đồng ý?
Trước khi rời đi Ngải Phật Sâm lén kéo An Đông Ni ra một bên hỏi.
- Hấp dẫn quá lớn, ta không thể không đồng ý.
An Đông Ni cười nói.
- A, tiểu tử ngươi được cấp cho lợi ích gì vậy?
- Không có gì, hắn chỉ vẽ cho ta một cái bản đồ, ta liền đồng ý.
- Bản đồ gì? Lấy ra cho ta xem.
- Tương lai ngươi sẽ biết. Hắc hắc.
An Đông Ni cười điên cuồng, Ngải Phật Sâm cảm giác được một tia hàn ý, rùng mình ớn lạnh. Giờ phút này hắn thậm chí có chút hối hận đã đem một kẻ cuồng chiến, tuy rằng tà ác nhưng bản tính thiện lương đến bên cạnh Lão đại.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Sau khi Viêm Thiên xem hết tin tức tình báo Thủy Hàn đưa cho, lão chán nản ngồi xuống ghế, trong nháy mắt dường như già hơn rất nhiều.
- Cái này… … tin tức tình báo này có chính xác không? Vân nhi thực sự dẫn binh lính nhảy xuống sông trường Giang?
- Chính xác. Ta đã tổng hợp lại các tin tức tình báo của thành viên “Dạ Phong” từ lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc truyền tới, tin tức Lão đại tại phía tây Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh dẫn mọi người nhảy xuống sông Trường Giang là sự thật.
Thủy Hàn tỉnh táo gật đầu. Sau khi nhận được tin tức tình báo, trong lòng Thủy Hàn cũng cực kì bối rối, giống như đột nhiên lúc này bầu trời đổ sụp xuống. Nhưng sau đó hắn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, sửa sang sắp xếp lại các tin tức tình báo, đưa tới tay Viêm Thiên.
- Trong suốt hai tháng thời gian, mấy trăm người di chuyển hơn 4000 dặm, chiến đấu liên tục, giết mấy ngàn người! Vân nhi, ngươi không hổ là con trai của Viêm Thiên ta!
Viêm Thiên thở dài nói, đôi tay cầm tin tức tình báo không khỏi run rẩy, mắt hổ chớp động lệ quang.
- Nguyên soái, ngài không nên đau buồn. Ta hiểu rất rõ Lão đại cùng với Hắc Ưng, bọn họ sẽ không dễ dàng chịu chết như thế.
Nhìn Viêm Thiên đang chìm đắm trong đau thương, Thủy Hàn vội nói.
- Thật sao? Mau nói cho ta nghe!
Viêm Thiên đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, trên mặt hiện lên sự vui mừng, bước nhanh tới bên canh Thủy Hàn, vội vàng hỏi han.
- Khi ta mới nhận được tin tình báo này, ta cũng rất thống khổ, ngây ngốc một hồi. Nhưng khi tỉnh táo nghĩ lại, ta cảm giác chuyện này rất không tầm thường. Với tính cách của Lão đại, hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy. Cho dù tới bước đường cùng, hắn cũng sẽ lựa chọn cùng địch nhân tử chiến tới cùng, giết thêm một người là lợi thêm một người. Cho nên ta kết luận hắn sẽ không dẫn người nhảy xuống sông tự vẫn. Nhưng tin tình báo lại chuẩn xác, cho nên ta nghĩ nhất định Lão đại sẽ có biện pháp thoát đi sau khi nhảy xuống sông Trường Giang.
Thủy Hàn kiên nhẫn giải thích với Viêm Thiên. Hắn rất tin tưởng Lưu Vân, sự tin tưởng này hoàn toàn đến từ thời kỳ học ở Sồ Ưng học viện, Lưu Vân đã đích thân tuyền truyền dạy dỗ bọn hắn.
- Nhưng không phải A Tư Mạn dùng mấy vạn bộ đội vây bắt Hắc Ưng sao, trước khi bọn họ nhảy xuống sông đã cùng Lang quân giao thủ, hung hăng đánh một trận. Có thể bọn hắn thể lực tiêu hao, dưới sự bủa vây của trọng binh, không còn cách nào khác nên lựa chọn nhảy xuống sông? Nếu là như vậy thì cơ hội còn sống của Vân nhi bọn họ sẽ không lớn. Cho dù thể lực còn dư thừa đi, nhưng khi bọn họ ở trên sông có thể kiên trì được bao lâu đây ? Người A Tư Mạn chắc hẳn sẽ bày ra trọng binh ở bờ sông chờ bọn họ.
Viêm Thiên lắc đầu nói. Con cái đều là máu thịt trong lòng cha mẹ, Viêm Thiên nguyên soái cũng không ngoại lệ, mỗi khi dự đoán một kết quả, trong lòng lão đều tràn ngập lo lắng.
- Nguyên soái, mỗi một đội viên Hắc Ưng khi còn ở Sồ Ưng học viên đều trải qua huấn luyện cực kì nghiêm khắc, dưới mọi tình huống gian nan nhất, nguy hiểm nhất mà tìm đường sống. Tất cả đều do Lão đại dạy chúng ta. Ta mặc dù không rõ ràng hắn dùng biện pháp gì để thoát vây, nhưng xin ngài tin tưởng phán đoán của ta! Chuyện còn đang chưa rõ ràng, ngài phải nghìn vạn lần giữ gìn thân thể!
Viêm Thiên gật đầu :
- Có lẽ ngươi nói đúng, những việc hai năm gần đây Vân nhi làm có rất nhiều việc nằm ngoài dự liệu của ta. Trong nội tâm ta cũng không tin, cũng không nguyện ý tin tưởng hắn cứ như vậy rời đi. Nếu như hắn có việc ngoài ý muốn, hắn cũng không thẹn là anh hùng của đế quốc, là con trai ngoan của Viêm Thiên ta! Binh lính đi theo bên cạnh hắn cũng là những quân nhân ưu tú nhất đế quốc!
- Ta sẽ toàn lực sưu tầm tin tức tình báo, có tin gì của Lão đại, ta sẽ đưa tới cho nguyên soái.
- Tốt. Quốc gia hiện tại đang trong tình thế loạn lạc, hết sức nguy kịch. A Tư Mạn không tiếc điều động mấy vạn đại quân áp chế bộ đội của Vân nhi, chính là bởi vì hắn là con trai ta, là nhằm vào Khải Đức gia tộc. Cho nên việc này tạm thời giữ bí mật, tạm thời chỉ mình ta biết.
Viêm Thiên nghe xong Thủy Hàn nói, lại có một điểm hy vọng đối với việc Lưu Vân còn sống, tâm tình hơi tốt hơn một chút.
- Vâng, nguyên soái!
Thủy Hàn trịnh trọng đáp.
- Hơn nữa, cho dù vân nhi cùng bộ hạ của hắn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cũng cố gắng hết sức tìm kiếm, để cho bọn họ có thể trở lại cố hương của mình.
Thủy Hàn yên lặng gật đầu.
- Lão thiên, ngươi đem Vân nhi biến thành một đứa con ngoan, ngươi cũng không thể mang hắn đi sớm như vậy!
Thủy Hàn đi rồi, lão nhân kiên cường, nguyên soái đế quốc thì thào nói nhỏ, cuối cùng cũng không kìm được, chảy nước mắt xuống. Con người cho dù kiên cường đến đâu cũng có lúc yếu ớt. Thiết hán mạnh mẽ, trong lòng cũng có lúc mềm yếu. Lão là một tướng quân, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không hề biến sắc mặt dù chỉ một chút, nhưng chỉ vì một đứa con trai chưa rõ sống chết mà làm tan nát cõi lòng phụ thân.
Lúc này tại đế đô, một người cha khác cũng đang lo lắng cho con trai mình.
- Tiểu tử thúi này thật không biết trời cao đất rộng gì cả. Một lần làm anh hùng rồi mà vẫn còn ham. Ta khổ cực lâu như vậy, hoàng đế cuối cùng cũng ban thưởng, điều ngươi từ tiền tuyến phía nam trở về, trong lòng ta cũng an tâm hơn nhiều.
Tư Lạc Đức cười khổ, nhìn công văn trong tay. Công văn viết: Bổ nhiệm sư trưởng nhị sư Hưu Tư của đệ lục quân đoàn tới đảm nhiệm chức vụ quân trưởng của đệ thất quân đoàn của đế quốc, dẫn theo binh lính lên đường tới phòng ngự Cát Lợi thành. Dựa vào một tờ giấy này, Hưu Tư từ một sư trưởng đã trở thành một vị quân trưởng mới dưới trướng Viêm Thiên, chỉ huy mười vạn đại quân cùng vô số tướng lĩnh cao cấp.
Ước Sắt Phu phản loạn, Viêm Thiên một lần nữa tái nhậm chức làm cho Tư Lạc Đức rơi vào nguy cơ. Lão biết hoàng đế đã hoài nghi lão, cho nên mới có kế hoạch Viêm Thiên giả chết như vậy, đồng thời cũng không cho lão biết. Trên thực tế Tư Lạc Đức cùng Ước Sắt Phu giao hảo với nhau, vị thân vương muốn làm hoàng đế này cũng không biết trong lòng thừa tướng còn có tính toán riêng của bản thân. Cho nên sau khi thân vương làm phản, Tư Lạc Đức sảng khoái đáp ứng yêu cầu của thân vương để lão ở lại đế đô làm nội ứng. Hắn thậm chí còn nói với Ước Sắt Phu, để đạt được sự tín nhiệm của hoàng đế, hắn phải biểu hiện một chút sự tận trung. Do đó Tư Lạc Đức ở trước mặt hoàng đế làm rõ ràng quan hệ của hắn cùng thân vương, cũng tích cực làm tốt công việc chuẩn bị cho chiến tranh, tỏ vẻ phối hợp với Viêm Thiên nguyên soái, ra sức thể hiện để loại bỏ sự hoài nghi của hoàng đế đối với hắn. Hắn còn lợi dụng Ước Sắt Phu diễn trò hay, thành công đem Hưu Tư từ trong phản quân chạy về, thổi phồng thành anh hùng đế quốc, cũng biểu hiện lập trường kiên định của mình với hoàng thất, lần nữa lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế.
Hưu Tư sau khi nhận được thư bổ nhiệm, liền từ biệt công chúa, rời khỏi đệ lục quân đoàn, mừng rỡ quay trở về đế đô. Bởi vì phòng thủ Cát Lợi thành hiện tại là phụ thân của Sắc Vi, mà Sắc Vi lại đang ở Cát Lợi thành.
Hưu Tư rời khỏi La Lan hành tỉnh, tình hình chiến sự hành tỉnh tây nam càng ngày càng trở nên phức tạp. Nếu như Tả lộ quân của A Tư Mạn là một lão hổ, thì hiện tại lão hổ này đã bị làm phiền khiến cho mệt mỏi, trở nên có chút điên cuồng. Quân quân bị ám sát, lương thảo bị cướp, đội tuần tra liên tục bị tập kích, linh canh gác bị giết, thế lực phản kháng hoạt động mạnh, làm cho quân nhân A Tư Mạn không có chút cảm giác an toàn nào.
Thống soái Tả lộ quân, tướng quân Hán Tư phẫn nộ hạ lệnh thực hiện quân quản trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, đồng thời tiến hành áp chế đại quy mô đối với hành tỉnh tây nam, kiên quyết lấy thủ đoạn máu tanh trấn áp sự phản kháng của dân chúng trong các khu chiếm đóng.
Hán Tư tuyệt đối không nghĩ tới một mệnh lệnh này của hắn đã khiến Tả lộ quân lún sâu vào vũng bùn chiến tranh, đến khi bò ra được thì đã thương tích khắp mình. Một lí niệm cùng phương thức tác chiến mới nhờ đó mà bước lên vũ đài chiến tranh của đại lục, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý. Còn những tao ngộ mà Tả lộ quân gặp phải ở phía sau cũng rất vinh hạnh trở thành tài liệu giảng dạy phản diện trong các khóa học quân sự của đại lục.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Sau khi Hán Tư hạ lệnh tiêu diệt lực lượng phản kháng ở hành tỉnh tây nam, tam sư của Tả lộ quân trở thành tiên phong. Căn cứ vào tin tức tình báo, thế lực phản kháng thường xuyên hoạt động ở Đại hành sơn, cho nên sư trưởng Khắc Lai Mạn của tam sư chỉ huy 3 vạn người nhanh chóng tiến vào bốn trấn Lạc Duy, Ô tô, Tây Đặc, Thiên Phong ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, bao vây quanh Đại hành sơn.
Khắc Lai Mạn sau khi tiến hành bao vây thế lực phản kháng ở hành tỉnh tây nam liền chủ động chờ chỉ thị từ cấp trên. Bởi vì đệ đệ hắn chính là tên sĩ quan bị cây tăm xỉa răng có độc giết chết. Chuyện này làm cho hắn vừa đau khổ vừa thấy mất thể diện.
“Chỉ có máu tươi của người Hỏa Vân mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục bọn họ mang đến cho ta!”
Mang ý niệm đó trong đầu, Khắc Lai Mạn tiến hành huyết tẩy bốn trấn nhỏ. Rất nhiều thanh niên trên trấn đều bị hắn gán cho tội cấu kết với giặc mà xử tử, hoặc gaim vào trong đại lao. Để trấn áp dân chúng, mỗi một lần giết người, Khắc Lai Mạn đều hạ lệnh tập trung mọi người trong trấn lại xem. Lúc này, Lạc Duy trấn ở gần Đại hành sơn đang diễn ra một màn như vậy.
Tiếu Ân vốn là một gã thợ săn bình thường ở Lạc Duy trấn, lúc này bị cởi hết áo, trói lên một cây cọc gỗ ở bãi đất cao trong trấn. Dưới cây cọc gỗ là một đống củi lớn cùng cỏ khô. Chung quanh là một loạt binh lính A Tư Mạn, bên ngoài là dân chúng trên trấn bị quân đội A Tư Mạn tập trung lại. Binh lính A Tư Mạn lục soát thấy vài thanh đao cùng cung tên ở trong nhà Tiếu Ân, do đó gán cho hắn tội danh lén lút thông đồng với tổ chức phản kháng, hạ lệnh đốt sống hắn.
- Ta van xin các ngươi, xin các ngươi hãy tha cho con ta, nó không có tội!
Một lão phụ nhân tóc bạc xám, khóc lóc muốn xông lên, nhưng bị mấy binh lính A Tư Mạn cản lại.
- Mẹ, người đừng cầu xin bọn chúng! Bọn chúng đều là lũ súc sinh!
Tiếu Ân giẫy dụa, lớn tiếng kêu với lão phụ nhân.
- Hãy nhìn cho ta, đây là kết quả của việc cấu kết với tổ chức phản kháng! Phần lớn La Mạn hành tỉnh đã bị đế quốc A Tư Mạn chiếm đóng, muốn sống, hãy thành thật ngoan ngoãn cho ta!
Một gã sĩ quan đứng trước đám đông, lớn tiếng răn dạy.
- Hành hình!
Sau khi nói xong hắn cầm lấy cây đuốc đưa cho binh lính, ra lệnh.,
Binh lính đem cây đuốc đi ra, cỏ khô nhanh chóng bắt lửa, ngọn lửa bốc lên cao.
- Đừng vậy mà!
Lão phụ nhân đau đớn kêu lên, cắn một cái vào tay binh lính phía trước. Binh lính bị đau, buông lỏng tay bà ra, bà liễn tập tễnh đi về phía trước. Một binh lính A Tư Mạn khác đi lên, đá bà ngã xuống đất, rốt cuộc cũng không thể đứng dậy được.
- Hài tử, mẹ đến với con đây!
Khóe miệng lão phụ nhân đầy màu, giẫy dụa bò về phía trước.
- Mẹ!
Nhìn mẹ đang cố gắng tới gần mình, hai mắt Tiếu Ân giàn dụa nước mắt.
- Tra Lý đại ca, ta thật hối hận không có nghe lời người đi tòng quân…. …
Không lâu trước đó Tra Lý nhìn trúng thân thủ nhanh nhẹn cùng tài bắn cung cao siêu của hắn, muốn hắn gia nhập Tam đoàn. Nhưng Tiếu Ân hiếu thuận không đành lòng xa mẹ nên cự tuyệt đề nghị của Tra Lý. Trước khi đi, Tra Lý có nói với hắn:
- Quốc gia đã không còn thì làm gì còn nhà để về nữa?
Tiếu Ân đã chết, mẹ của hắn cùng bò đến đống lửa, cùng con trai ra đi. Nhưng câu nói trước khi chết của Tiếu Ân lại khắc sâu trong lòng dân chúng trong trấn.
- Nếu đã làm gia súc chờ đồ đao của địch nhân giết thịt, không bằng cùng bọn họ liều mạng tìm được sống.
Đối mặt với kẻ xâm lực cường đại, đối mặt với sự sợ hãi của tử vong cùng với tính mạng yêu quý của bản thân làm cho nhiều dân chúng đế quốc lựa chọn im lặng, phục tùng, thậm chí phản bội. Nhưng một khi tính mạng không còn được đảm bảo, đa số người lựa chọn dũng cảm chiến đấu, cho dù cuối cùng cũng sẽ chết ở trong tay địch nhân.
Khắc Lai Mạn vẫn giơ đồ đao như cũ, nhấm nháp máu tươi của dân chúng phía tây nam La Mạn hành tỉnh, phát tiết lửa giận trong lòng. Hắn hoàn toàn không có ý thức được hành vi lỗ măng của hắn, sự trấn áp tàn bạo đã đem quân đội A Tư Mạn lên miệng núi lửa. Rất nhiều năm sau, Hán Tư tướng quân khi nhớ lại thời sống trong quân đội, cũng không khỏi thừa nhận việc sử dụng biện pháp “Đồ phu” để áp chế lực lượng phản kháng của Hỏa Vân đế quốc là sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải, cũng làm cho hắn gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời.
Trên núi Đại hành, quan binh Tam đoàn đang tiến hành công việc chuẩn bị trước khi chiến đấu. Thủy Linh Nhi, Long Vân và Nã Luân Đa đang thương lượng phương án chống địch.
- Thủy cô nương, địch nhân hiện tại đã chiếm lĩnh bốn trấn phía tây bắc Đại hành sơn, cũng sử dụng biện pháp đàn áp tanh máu đối với dân chúng, chắc hẳn chúng sẽ nhanh chóng đưa quân vào núi. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ chứ? Hiện tại tinh thần của các chiến sĩ đang lên cao, đang chờ đợi mệnh lệnh chiến đấu!
Long Vân nói.
Những ngày gần đây, công việc chiêu mộ binh lính của Tra Lý cùng Hán Nặc trở nên vô cùng thuận lợi, ngắn ngủi có mấy ngày đã có gần 1000 tân binh gia nhập Tam đoàn. Những tân binh này phần lớn là dân chúng ở quanh bốn trấn nhỏ, vì muốn thoát khỏi đồ đao của địch mà vào núi tị nạn.
- Tình thế trước mắt cùng với kỳ vọng của chúng ta giống nhau. Dân chúng đã phải trả một giá rất lớn, chúng ta không thể ngồi nhìn không để ý tới. Địch nhân tàn bạo ngoài dự liệu của chúng ta, nhưng cũng là chuyện tốt. Bởi vì như vậy dân chúng càng thêm phản kháng mạnh mẽ. Ta nghĩ hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta phải xuất binh đánh một trận thật ấn tượng, sau đó giương cờ, kêu gọi dân chúng chiến đấu! Không biết hai vị có cao kiến gì?
Đối với những gì dân chúng gặp phải, Thủy Linh Nhi cũng rất đông tình. Bởi vì sự tàn bạo của địch nhân nằm ngoài dự kiến của nàng. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ những lời Lưu Vân nói:
- Chỉ có máu tươi mới có thể làm nội tâm đau đớn chết lặng, mới có thể gột rửa được linh hồn bọn họ.
- Gần 1000 binh lính mới tuyển cũng không có hình thành lực chiến đấu. Ưu thế duy nhất của bọn họ là quen thuộc địa hình trong núi. Ta nghĩ có thể lợi dụng tốt điều này. Căn cứ tin tình báo Hách Đạt cung cấp, phía tây nam Đại hành sơn có một sơn đạo có thể thông đến Tây Đặc trấn.
Nã Luân Đa chỉ vào bản đò nói.
- Ý của ngươi là lấy 1000 tân binh dụ địch vào núi, chủ lực Tam đoàn sẽ chờ ở mép sơn đạo, phát động tập kích Tây Đặc trấn? Nhưng mà binh lực của địch ở Tây Đặc trấn là 6000 binh lính, chỉ sợ ăn không xong lại làm răng rớt ra.
Long Vân ngưng thần nhìn bản đồ một chút rồi lắc đầu nói.
- Long đại ca, ngươi đừng vội, để cho Nã Luân Đa đại ca nói xong đã.
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Các ngươi xem, nơi này là Thiên Phong trấn, chỉ có hai ngàn quân đóng ở đây. Cái trấn này ở phía sau Tây Đặc, Ô tô cùng Lạc Duy trấn, địch nhân không có để trọng binh ở đây. Đồng thời trấn này gần với sông Bội Khoa Tư, chỉ cách đệ lục quân đoàn của đế quốc một con sông. Nếu trấn này thất thủ, đệ lục quân đoàn rất dễ dàng sử dụng cầu phao nhanh chóng tiến vào phía tây La Mạn hành tỉnh.
- Vậy ý của ngươi là đánh trực tiếp vào trấn này?
Long Vân nghe xong tựa hồ đã hiểu, vội vàng nói.
- Ừ, hai ngàn người, chúng ta có thể hạ được.
- Long phó đoàn trưởng, ngươi hãy để cho ta nói hết đi.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Long Vân, Nã Luân Đa cười nói.
- Nếu như trực tiếp đánh vào trấn này, đối với chúng ta không có thích hợp, địch nhân có thể nhanh chóng đoạt lại. Kế hoạch của ta là lấy một ngàn tân binh, ngụy trang thành chủ lực Tam đoàn, sau khi địch nhân phát động công kích đối với Đại hành sơn, sẽ giả bộ hoảng hốt tháo chạy, lùi sâu vào bên trong Đại hành sơn, lợi dùng ưu thế quen thuộc đường núi để đối phó với kẻ địch. Long Vân đại ca dẫn theo 1000 quan binh Tam đoàn tiến vào phía đông Thiên Phong trấn, khiến cho quân phòng thủ Thiên Phong trấn nhầm tưởng chúng ta sẽ tấn công. Thiên Phong trấn cách Tây Đặc trấn hơn 10 dặm, quân phòng thủ Tây Đặc trấn nhất định sẽ gửi binh tiếp viện. Còn ta thì dẫn theo Hắc Ưng độc lập doanh mai phục trên đường từ Tây Đặc trấn tới Thiên Phong trấn, tiêu diệt nhóm địch nhân này.
- Hắc Ưng huấn luyện thời gian không lâu, mới có mấy trăm người, có thể được không?
Long Vân nghi hoặc hỏi.
- Ngươi đừng quên Hoa Phi Lệ tiểu thư mang đến cho chúng ta bốn vị cao cấp ma pháp sư, đối phó với một, hai ngàn người hẳn là đủ dùng.
- Mục đích trận chiến này của chúng ta là tiêu diệt viện binh của địch?
Nã Luân Đa lắc đầu.
- Không chỉ có tiêu diệt viện quân, sau khi tiêu diệt viện quân xong ta sẽ nhanh chóng hội họp với ngươi công kích bất ngờ Thiên Phong trấn, tiêu diệt 2000 quân phòng thủ ở trấn.
- Tại sao lúc đoàn trưởng ở bên cạnh, bụng ngươi không có lắt léo nhiều như vậy chứ?
Nghe xong kế hoạch biến đổi bất ngờ của Nã Luân Đa , Lưu Vân cười khổ nói.
- Nhưng mà, nếu như vậy trụ sở của chúng ta ở Đại hành sơn có thể sẽ mất.
- Ta đồng ý với kế hoạch của Nã Luân Đa đại ca, một ngàn tân binh do Quý Phong cùng ta phụ trách kiềm chế quân địch trong núi Đại hành. Nhị vị đại ca cần nhớ kỹ, hiện tại chúng ta đang ở trong khu vực bị chiếm đóng, lực lượng rất yếu, cần phải cân nhắc được mất, càng không thể cùng địch nhân cứng đối cứng. Chúng ta có dân chúng trợ giúp, đi tới nơi nào, dân chúng chính là trụ cột của chúng ta. Tam đoàn cần cơ động, linh hoạt, tránh chủ lực của quân địch, từng bước tiêu hao sinh lực địch, cũng từng bước làm bản thân lớn mạnh. Một trận chiến này qua đi, Tam đoàn sẽ thể hiện là một đội quân thiện chiến, trực tiếp đưa ra cờ xí của mình, trở thành tấm gương tiêu biểu thắp sắng sự tuyệt vọng, mê mang trong lòng dân chúng, thu hút nhiều lực lượng phản kháng gia nhập chúng ta!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Nhị sư của Tả lộ quân đã khống chế mấy trấn bên ngoài Đại hành sơn, cơ bản nắm giữ quy luật hoạt động của Tam đoàn tại hành tỉnh phía tây nam này, cũng tập binh lực bao vây Đại hành sơn.
Dưới ánh trăng tuần tháng 8, Khắc Lai Mạn tự mình dẫn theo một vạn đại quân tiến vào trong núi. Quân tiên phong của Khắc Lai Mạn nhanh chóng phát hiện tung tích lực lượng phản kháng, lập tức phát động công kích.
Hơn một ngàn tân binh của Tam đoàn dưới sự chỉ huy của Hán Nặc vội vàng rút lui về phía trong núi, kéo theo nhị sư của Khắc Lai Mạn đuổi theo, kéo thành một hàng dài chuyển động trên núi.
- Thủy cô nương, chẳng lẽ chúng ta chỉ chạy vòng quanh địch nhân như thế này thôi sao?
Hán Nặc đi bên cạnh Thủy Linh Nhi, trong lòng có chút uất ức. Hán Nặc có thói quen cùng địch nhân giao phong chính diện, hiện giờ bị địch nhân đuổi theo khắp núi, quả thật có chút làm khó hắn.
Để cho Quý Phong có toàn lực bảo vệ Thủy Linh Nhi, Long Vân để Hán Nặc lại. Hán Nặc năn nỉ Long Vân hồi lâu nhưng không được. Đoàn trưởng đang không rõ ở nơi nào, đối với Long Vân mà nói an toàn của Thủy Linh Nhi so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn.
- Hẳn là sẽ không lâu đâu. Một khi chiến đấu ở Thiên Phong trấn bắt đầu, địch nhân khẳng định biết chủ lực của chúng ta sớm đã không có ở đây, sẽ không có tâm tình đuổi theo nữa.
Thủy Linh Nhi lại nói :
- Trời sắp tối rồi, chúng ta đi qua ngọn núi này hẳn là có thể thoát khỏi truy binh của địch nhân.
Ba ngày sau Long Vân dẫn theo 1000 người tới phía đông của Thiên Phong trấn, cũng thường xuyên điều động bộ đội bên ngoài trấn, tạo thành sự khủng hoảng cho quân phòng thủ trấn. Quân trấn thủ ở Tây Đặc trấn phái ra hai ngàn quân tiếp viện cho Thiên Phong trấn, nhưng trên đường đi lại lọt vào phục kích của Nã Luân Đa cùng Hắc Ưng. Bốn gã cao cấp ma pháp sư đi theo đồng thời làm khó dễ, gây thương vong cho gần 1000 binh lính A Tư Mạn. Dưới sự công kích của Hắc Ưng, quân tiếp viện rất nhanh rút lui về phía Tây Đặc trấn. Nã Luân Đã lập tức cùng Long Vân liên thủ phát động công kích quân trấn thủ Thiên Phong trấn, sau khi tiêu diệt một phần lực lượng quân phòng thủ Thiên Phong trấn thì rút chạy.
Trận đánh ở Thiên Phong trấn mặc dù không gây thương vong nghiêm trọng cho quân đội A Tư Mạn, nhưng lực lượng phản kháng chủ động công kích địch nhân làm cho dân chúng đế quốc thấy được hy vọng, ý thức nhiều hơn về cuộc chiến này. Sau trận chiến này, Tam đoàn sáng tạo ra lá cờ của ‘Thiết quân’, được dân chúng nhiệt liệt ủng hộ, thu hút vô số thanh niên nhiệt huyết gia nhập đội ngũ quân phản kháng chống lại sự thống trị tàn khốc của địch nhân.
“Lực lượng này thật không thể coi thường! Không thể ngờ lại dám không coi địch nhân vào đâu, đánh một trận hay như vậy, ủng hộ sĩ khí, tinh thần quân dân cả chiến tuyến phía nam. Xem ra ta như thế nào cũng phải bảo vệ nó.”
Na Á đứng ở trong bộ chỉ huy quân đoàn, nhìn bản đồ trên tường, lẳng lặng tự nói. Nhưng nàng thủy chung vẫn không rõ đơn vị bộ đội này vì sao lại cự tuyệt liên lạc cùng nàng.
Sau khi nhân được tin tức chiến đấu từ Thiên Phong trấn, nàng liền ra lệnh cho đệ ngũ quân đoàn di chuyển tới phía tây, tạo thành uy hiếp đối với quân phòng thủ Phổ Lí Tắc Lợi thành, nhằm giảm bớt áp lực cho đơn vị bộ đội này. Mặc dù nàng rất tức giận nhưng không có từ bỏ trợ giúp đơn vị bộ đội này. Đế quốc đang lúc nước sôi lửa bỏng, nàng hy vọng có thể hợp nhất các lực lượng, đánh bại quân xâm lược A Tư Mạn.
- Báo cáo quân đoàn trưởng, Viêm Thiên nguyên soái có lệnh truyền đến.
Một gã tham mưu vội vàng đi đến.
- Đọc đi!
Nguyên soái đế quốc, Viêm Thiên Khải Đức ra lệnh :
- Bổ nhiệm Na Á công chúa, quân đoàn trưởng đệ lục quân đoàn làm tổng chỉ huy chiến trường phía nam, thống soái đệ ngũ, đệ lục quân đoàn đến La Mạn hành tỉnh và Mạt Lạp Tạp hành tỉnh, toàn quyền phụ trách chiến sự phía nam. Bổ nghiệm nguyên đệ nhất quân trưởng của đệ lục quân đoàn lên làm quân đoàn trưởng đệ lục quân đoàn. Nguyên sư trưởng nhất sư của đệ ngũ quân đoàn, sư trưởng Nạp Lan làm đệ nhất quân trưởng của đệ lục quân đoàn.
- Được rồi, ngươi đem lệnh truyền xuống đi. Đồng thời ra lệnh tướng lãnh đệ ngũ, đệ lục quân đoàn ba ngày sau đến Lí Tư thành tham gia hội nghị.
Lưu Vân không nghĩ tới việc mượn đường từ Tây Tư vương quốc cũng gặp phải phiền toái. Thuận dòng xuôi theo hướng bắc vốn chỉ cần nửa tháng là có thể tới ranh giới giữa Tây Tư cùng Hỏa Vân đế quốc, La Mạn hành tỉnh. Nhưng dọc đường quân đội được điều động tới lui làm cho Hắc Ưng cực kì gian nan trong việc di chuyển.
Trong núi rừng, Lưu Vân mang theo mấy người đầu lĩnh của Hắc Ưng nghiên cứu việc điều động quân đội của Tây Tư vương quốc.
- Lão tử muốn quay về quê hương nhưng các ngươi lại lăn qua lăn lại không yên!
Tử Văn Thành nhìn quân đội dưới chân núi, thấp giọng mắng.
- Lão đại, ngươi nói bọn họ có phải là xem nhiệt náo giữa Hỏa Vân cùng A Tư Mạn cho nên cũng ngứa ngáy trong lòng ?
A Húc nghi hoặc hỏi.
- Ngươi tối ngày chỉ có chơi đùa hả? Cái này gọi là thay đổi quân canh phòng đó, hiểu không hả?
Tử Văn Thành mới từ Ngải Phật Sâm biết được vì sao quân đội thường xuyên điều động, liền đắc ý giáo huấn người khác.
- Thay đổi quân canh phòng thật có ý tứ, đều là tân binh thay thế cho lão binh. Tây Tư rốt cuộc đang làm cái gì?
Ánh mắt Uy Kiệt Khắc rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường trong đó.
- Ngải Phật Sâm đại ca, ta cảm giác được việc này rất không bình thường. Ngươi thấy thế nào?
Lưu Vân suy nghĩ hồi lâu rồi thấp giọng hỏi Ngải Phật Sâm.
- Tây Tư là quốc gia có quân lực yếu, cho nên từ trước tới nay vẫn rất chú trọng phòng ngự, bộ đội biên cảnh thường là bộ đội tinh nhuệ nhất. Lấy tân binh thay thế cho lão binh là cách làm rất không hợp lẽ thường. Trừ phi bọn họ muốn tập hợp tất cả bộ đội tinh nhuệ lại, tiến hành một hành động lớn nào đó.
Ngải Phật Sâm nói với vẻ lo lắng.
- Đúng vậy, tuy nhiên hiện thời chúng ta không có thời gian và công sức đi thăm dò chuyện này. Chúng ta cần nhanh chóng trở về. Mấy ngày nay ta vẫn một mực suy nghĩ, sau khi chúng ta nhảy sông tự vẫn, hai nữ nhân lợi hại của A Tư Mạn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha mấy kẻ đã chết chúng ta, nhất định sẽ lấy việc chúng ta nhảy sông tự vẫn làm văn chương đả kích Hỏa Vân đế quốc. Nếu các nàng đem tin tức chúng ta anh dũng hy sinh công bố, cứ như vậy thật sự sẽ loạn hết cả lên.
Lưu Vân thở dài nói. Hắn rõ ràng việc hắn mất tích một tháng nay sẽ làm không ít người lo lắng cho hắn. Người nhà của hắn, Thủy Linh Nhi, quan binh Tam đoàn, bọn họ nếu nghe được tin tức hắn chết đi, sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Không may là lo lắng của Lưu Vân rất nhanh biến thành sự thật. Nhưng hắn không ngờ chính là người bộc phát đầu tiên trước cái chết của hắn lại là một người hoàn toàn khác.
Đế quốc lịch tháng 9 năm 753, A Tư Mạn đế quốc tuyên bố: Lưu Vân tử tước của Hỏa Vân đế quốc, con trai thứ hai của Viêm Thiên nguyên soái, sau khi quân đội A Tư Mạn phát động công kích, đã sợ hãi, buông bỏ phòng thủ ở Tắc phổ trấn, bỏ lại bộ đội của mình, suất lĩnh vệ đội thành viên bỏ chạy vào lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc. Tiếp theo đó lại lọt vào vòng vây của quân đội A Tư Mạn, đói khát lưu vong mấy nghìn dặm, cuối cùng bị dồn đến bước đường cùng ở một ngọn núi thuộc Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, phải nhảy xuống sông tự vẫn.
Khi A Tư Mạn đế quốc phát hành tin tức này còn cố ý chỉ ra rằng Lưu Vân từng hướng quân đội A Tư Mạn đưa ra yêu cầu đầu hàng nhưng bị cự tuyệt. Nguyên nhân thứ nhất bởi vì hắn quá tham lam, thứ hai là quan binh trung thành dũng cảm của A Tư Mạn đế quốc cực kì khinh bỉ hành vi không có khí phách quân nhân này.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp chiến tuyến phía nam. Mặc dù chỉ có A Tư Mạn đế quốc lên tiếng nhằm hạ thấp Hỏa Vân đế quốc nhưng rất nhiều người cũng không có ý kiến gì. Bởi vì đại đa số mọi người đều thấy muốn phá vây thoát đi từ bên trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc còn khó hơn lên trời, cơ hội sống của Lưu Vân cực kì nhỏ bé. Thậm chí có người còn cảm thấy hành vi đó của Lưu Vân là rất bình thường. Na Á công chúa là một trong những người đó.
Một thùng nước bẩn hất lên đầu Lưu Vân này mang đến cho Tam đoàn sự phiền toái, mang đến cho Na Á công chúa sự phiên toái, cũng mang đến cho người A Tư Mạn vô số phiền toái, trực tiếp làm phát sinh sự kiện “Huyết sắc cửu nguyệt”.
Last edited by Tiểu Dương; 11-02-2011 at 11:08 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương