Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1143: Còn hai điểm.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Dương Thần không nói không rằng, quay đầu, nhìn người phụ nữ đở đối diện, mắt mở to, cứ như vậy khoảng hơn ba phút.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nhìn chằm chằm, hai má tự dưng ửng hồng.
- Ơ…
Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Dương Thần lắc đầu:
- Còn hai điểm.
- Hai điểm…hai điểm nào?
- Hai điểm…trước ngực em…
Khóe miệng Dương Thần hiện lên một nụ cười đầy hàm ý, còn vươn cổ ra.
Lâm Nhược Khê ngây người ra một lúc, hơi cúi thấp đầu, hai má lúm đồng tiền ửng đỏ, ngượng ngùng.
Cổ của chiếc áo ngủ hơi rộng, vừa hay bên trong lại không mặc áo ngực, gò bồng đảo ẩn hiện sau lớp áo tạo thành một khe sâu, hai nhũ hoa lộ ra một cách đầy bí ẩn.
Cuộc sống của hai vợ chồng rất êm đềm, dáng người Lâm Nhược Khê càng ngày càng mê hoặc người khác, nhưng bình thường vẫn che đậy trái bánh đó, nên “hai điểm đó” thực sự không thể nhìn thấy được.
Lâm Nhược Khê vội vàng kéo cổ áo, dùng chiếc gối đập liên hồi vào người Dương Thần.
Dương Thần cười lớn đứng dậy, bổ nhào về phía trước, ôm lấy người vợ ngã xuống giường, hôn tới tập lên mặt của người phụ nữ, hít hà hương thơm quyến rũ trên người cô, điều đó khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái.
- Nhược Khê yêu dấu, tại sao khi anh muốn lĩnh ngộ một thứ gì đó thì lại lĩnh ngộ không ra…
Dương Thần hơi buồn rầu, rõ ràng cảm nhận được rất cả mọi thứ đều ở gần ngay trước mắt, nhưng lại không sờ vào được Minh Thủy.
Cũng giống như người phụ nữ tuyệt đẹp ở trước mắt, cô chỉ che thân mình sau một lớp vải mỏng, nhưng vì lớp vải mỏng đó mà hắn vẫn không thể sờ vào được thân thể thực sự của cô.
Lâm Nhược Khê cảm thấy bàn tay Dương Thần đang vân vê nhũ hoa của mình như đang đùa nghịch một quả nho nhỏ vậy.
Cô thở hổn hển bĩu môi:
- Chỉ biết ức hiếp em thôi, anh xứng đáng bị như vậy.
Dương Thần ngồi dậy, giơ tay chỉ vào cô, chậc chậc vài tiếng, nói:
- Thế mới nói phụ nữ các em chỉ được cái tóc dài mà não thì ngắn, anh thân mật với em như vậy sao có thể nói là ức hiếp em được.
Cho dù có ức hiếp em một chút thì có thể so sánh với tu vi đã được nâng cao của anh sao? Nếu như anh đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ được các em chứ, đúng là chẳng hiểu gì.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Nói ít thôi, không lĩnh ngộ được thì không lĩnh ngộ được, còn nhiều chuyện làm gì, xuống dưới ăn sáng thôi. Hôm nay nói vài lời cáo biệt với Hội trưởng Park, rồi chúng ta đặt vé máy bay về Trung Hải thôi.
- Sao vội vã trở về vậy? Còn chưa chơi được mấy ngày?
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê vuốt vài sợi tóc, nói:
- Chỗ nào nên chơi thì đều đã chơi cả rồi, em nhớ Lam Lam, hai ngày này vẫn chưa gọi điện về, muốn trở về để tạo sự bất ngờ cho con bé.
- Lam Lam ở trong nhà trẻ, chắc sớm đã quên người mẹ này rồi.
- Anh mới quên ý ! Đúng là đồ vô lương tâm, chả trách Lam Lam không muốn gọi anh là cha.
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Dương Thần nhún vai, tranh cãi gì với bé mập đó thì mình thua là cái chắc, chứ đừng nói là chọc giận mẹ của nó.
Mấy ngày nay Lâm Nhược Khê đã mua một đống đồ chơi và đồ ăn vặt Hàn Quốc cho Lam Lam, toàn bộ đều được cất trong mật thất. Dương Thần tự trầm trồ cái mật thất cất giữ những món quà mà Lâm Nhược Khê đã mua cho Lam Lam.
Khi xuống dưới, Park Chuan đang ăn bữa sáng với Trinh Tú, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa.
Park Chuan kêu hai người ngồi xuống, lại cảm ơn Dương Thần đã cứu giúp. Ông ấy càng ngày càng mơ hồ về lai lịch đích thực của Dương Thần, nhưng nhất định vẫn phải khen mới được.
Trong khi dùng bữa, Lâm Nhược Khê cũng nói về việc rời khỏi Hàn Quốc. Dù sao mục đích đến đây cũng đã đạt được, cũng đã xem xong nghi lễ giao nhận của nhà họ Park, biết Trinh Tú ở nơi xa xôi ngàn dặm này vẫn được yêu thương hết mực như vậy đương nhiên cũng khá yên tâm.
Còn Trinh Tú thì không nỡ rời xa hai người, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì để giữ hai người lại.
Park Chuan cũng rất thoải mái:
- Đã như vậy rồi thì chi bằng tôi sẽ giúp hai người đặt vé, cũng có thể coi như một chút tâm ý cuối cùng của tôi, không biết khi nào thì hai người đi.
Lâm Nhược Khê đang muốn nói ngày mai đi sớm, muốn chuẩn bị một chút, xem có gì cần mang theo không, nhưng điện thoại lại reo chuông.
Lâm Nhược Khê cười cười e ngại, nhận điện thoại, hóa ra là điện thoại từ nhà gọi đến.
- Alô...Mẹ à, sao vậy ? Lam Lam xảy ra chuyện gì sao ? Cái gì ? Sao có thể...
Vẻ mặt Lâm Nhược Khê có chút cấp bách, chau đôi lông mày lại, sau khi chào vài tiếng mới cúp điện thoại xuống.
Dương Thần đang dùng bữa, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, đành hỏi:
- Mẹ nói gì vậy?
- Là Lam Lam.
Lâm Nhược Khê buồn rầu nói:
- Lam Lam không chịu đi nhà trẻ. Cô giáo ở nhà trẻ nói muốn mời phụ huynh của Lam Lam đến. Lam Lam dường như đã xung đột gì đó với các bạn ở nhà trẻ thì phải…
- Bé mập đó chắc không phải muốn ngắt đầu đứa trẻ nhà người khác đấy chứ?
Dương Thần nhếch miệng cười ngây ngô.
- Anh nói linh tinh gì đấy? Anh nghĩ Lam Lam giống anh sao, động chân động tay một tí là đi ngắt đầu người khác à?
Lâm Nhược Khê bất mãn cất cao giọng, nhưng nghĩ đến hình ảnh đứa con gái mình lúc trước bị bắt cóc mà không khỏi nhíu mày, trong lòng lại bồn chồn.
Dương Thần co thân lại, đáng thương nói:
- Không có thì không có, sao em lại to tiếng như vậy. Cả nhà chỉ có anh là địa vị thấp nhất, vậy có muốn chiều về luôn không?
Lâm Nhược Khê bực bội thở dài:
- Chỉ có thể như vậy.
Lam Lam xảy ra chuyện, Lâm Nhược Khê cũng không muốn chờ đợi.
…
Buổi chiều, hai người vội vàng trở về Trung Hải. Khi đến ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng la lớn của Lam Lam ở đằng kia.
- Không muốn, không muốn! Lam Lam không đi!
Cô bé ngồi trên ghế sô pha, đôi chân mập ú không ngừng giãy dụa, đập vào ghế sô pha, vểnh môi lên tỏ ý không muốn.
- Ai da, cô tiểu tổ tông này, không đi cũng phải nói cho bà nội biết tại sao chứ, rốt cuộc ở nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì.
Quách Tuyết Hoa bất lực khuyên bảo, nhưng cô búp bê này tỏ vẻ không muốn nghe.
Vú Vương và Mẫn Quyên ở bên cạnh sốt ruột, nhìn vẻ ương bướng của Lam Lam, cũng không biết làm thế nào cho tốt.
Nghe thấy chuông cửa, cả nhà quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê xách hành lý vào nhà, thở phào một cái.
Lam Lam thường ngày rất nghe lời Lâm Nhược Khê. Như vậy thì được cứu rồi.
- Mẹ mẹ mẹ…
Lam Lam vẻ mặt vui vẻ, đang giãy dụa trên ghế sô pha liền nhảy phắt xuống, phi vào trong lòng Lâm Nhược Khê.
Nếu không phải vì tu luyện, Lâm Nhược Khê còn không đỡ nổi cục thịt pháo này.
Lam Lam bá lấy cổ của Lâm Nhược Khê, vẻ bịn rịn, không muốn rời.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến cho cả nhà phải bất ngờ chính là, trong đôi mắt to của Lam Lam bắt đầu hơi ươn ướt, nước mắt rơi xuống.
- Ây, sao lại khóc thế này.
Lâm Nhược Khê vuốt tóc đứa bé, tha thiết hỏi han:
- Lam Lam ngoan nào, xảy ra chuyện gì thì nói mẹ nghe nào, đừng khóc nữa…
- Nhược Khê, cuối cùng con cũng về rồi. Đứa nhỏ này hôm nay đã giãy nảy hơn nửa ngày rồi, cô giáo ở nhà trẻ không ngừng gọi điện về nhà giục, nói là phụ huynh của những đứa trẻ bị Lam Lam đánh đã làm ầm lên, còn muốn kiện lên tòa án nữa.
Quách Tuyết Hoa giận dữ nói.
- Những đứa trẻ bị đánh chết không?
Dương Thần hỏi thẳng.
Quách Tuyết Hoa trừng mắt nhìn hắn:
- Nói liên thiên gì đấy, nếu như chết thì bọn ta còn đứng đây mà đợi chờ nữa sao?
Lâm Nhược Khê đưa tay lau nước mắt cho cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi:
- Lam Lam, nói mẹ nghe nào, rốt cuộc là chuyện gì, mẹ tin Lam Lam sẽ không đánh người bừa bãi.
Lam Lam nhìn ánh mắt chắc chắn của Lâm Nhược Khê, ngập ngừng nói:
- Vương Cường đó đã túm tóc của Tiểu Nhã, Lam Lam chỉ giúp Tiểu Nhã đánh lại Vương Cường thôi… Bạn Vương Cường đó muốn gọi những bạn khác đến đánh Lam Lam, nên Lam Lam liền nhổ sạch tóc trên đầu của Vương Cường…
Nói xong những lời này, cô bé tỏ vẻ đáng thương cúi đầu.
Đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều đờ người ra, không ngờ sự việc lại như vậy.
Mẫn Quyên nhớ ra cái gì đó liền nói:
- Tôi nhớ ra rồi, cô bé Tiểu Nhã kia dường như là bạn gái tốt nhất hay chơi với Lam Lam, còn bạn Vương Cường đó là đại vương gây sự trong lớp.
Cô ấy phụ trách việc đón Lam Lam, nên đương nhiên khá hiểu về những chuyện của Lam Lam.
Lâm Nhược Khê vỗ vỗ lưng Lam Lam an ủi:
- Bây giờ nói gì cũng vô dụng, đã đánh rồi thì thôi vậy, phải đi giải quyết thôi. Dù sao những đứa nhỏ đều là cốt nhục của cha mẹ chúng nó, cha mẹ của Vương Cường đó muốn kiện chúng ta cũng không có gì đáng trách cả.
- Vậy, Nhược Khê, con nghĩ xem nên làm thế nào?
Quách Tuyết Hoa hỏi:
- Hay là mẹ gọi một cuộc điện thoại cho Bộ giáo dục, bảo họ làm lắng vụ này xuống, rồi cho họ ít lợi là được.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Lam Lam đã là con gái của chúng ta thì khi xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải giải quyết. Chẳng phải cô giáo nói muốn mời phụ huynh đến nhà trẻ một chuyến sao, chúng ta hãy qua đó thôi.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1144: Di truyền
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Vừa mới vội vàng từ Hàn Quốc trở về đến nhà, lại phải đến ngay nhà trẻ, không thể không nói rằng một ngày mà cứ phải xoay như chong chóng.
Lam Lam thì vẫn không muốn đi, nhưng bị Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn, nên con bé đành phải thu mình lại, ngoan ngoãn đi theo.
Còn Dương Thần thì không cảm thấy việc này nghiêm trọng lắm, chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau, giựt tóc nhau thì có gì đâu chứ, đâu có phải ngắt đầu nhau.
Đương nhiên những lời này hắn không nói ra ngoài miệng, nếu không kiểu gì cũng bị Lâm Nhược Khê thuyết giáo cho một phen.
Lần đầu tiên với thân phận là phụ huynh của đứa nhỏ, Dương Thần lái xe đưa Lâm Nhược Khê và Lam Lam đi đến nhà trẻ Vân Hoa ở ngay gần nhà.
Trước khi xuất phát đã gọi điện cho cô Hầu - chủ nhiệm lớp của Lam Lam. Cô Hầu dường như đang đau đầu nhức óc, vội vàng bảo phụ huynh đưa Lam Lam đến.
Đồng thời, phụ huynh của Vương Cường cũng đang làm ầm ĩ lên, đã chờ từ lâu lắm rồi.
Khi đến nhà trẻ, vì là đến vào tầm chiều tối, trời mùa đông thường hay âm u, nên những đứa trẻ đã được cha mẹ của chúng đến đón về, chỉ còn lại vài phòng còn đèn sáng.
Lần đầu tiên Dương Thần đến nhà trẻ, nhìn đông ngó tây, nhìn thấy chiếc cầu trượt cũng cảm thấy mới mẻ, rồi đi đến phòng dạy học.
Lâm Nhược Khê trước khi đến đã hỏi rõ vị trí cụ thể của văn phòng làm việc, nên cũng nhanh chóng tìm được đường đến.
Đến trước cửa phòng làm việc của nhà trẻ, còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy một giọng nam đang nói lớn ở phía trong.
- Sao vẫn chưa đến chứ? Nhà đó muốn giỡn với chúng tôi sao?
- Anh Vương, xin anh chớ vội, phụ huynh của em đó cũng đang trên đường tới rồi.
Giọng nói bất đắc dĩ của một cô giáo nữ vang lên.
- Hừ, các người tưởng dễ lừa Vương An này sao? Tôi nói cho các người biết, hôm nay không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì ngày mai, tôi sẽ bảo người kiện nhà trẻ của các người.
Lâm Nhược Khê và Dương Thần đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, cùng nhíu mày. Nhà bên kia dường như không có vẻ hiền lành gì cả.
Nhưng hai người cũng không sợ việc đó, gõ gõ cửa, rồi Lâm Nhược Khê đẩy cửa bước vào.
Lam Lam dường như có chút cẩn thận khi bước vào phòng làm việc của giáo viên, vội vàng kéo tay mẹ, nghiêng người núp ở phía sau lưng.
Trong phòng làm việc, trừ các cô giáo nữ ra thì còn có hai nhà dẫn con mình đến nữa.
Một nhà thì người đàn ông trông rất đầu gấu, mặc bộ tây phục dường như đã bị xé rách, đeo một chiếc đồng hồ vàng và một chiếc nhẫn vàng lớn, để râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn. Người vợ thì mặc một chiếc áo da, đi một đôi bốt cao, nhưng ngược lại lại làm cho thân hình béo núc ních càng lộ hơn, trên mặt không biết quét bao nhiêu lớp phấn trang điểm. mangaclub.vn
Đứa con trai của bọn họ là một đưa trẻ khá mập mạp, đầu đang quấn băng, nhìn thấy Lam Lam bước vào thì đột nhiên chạy đến trốn ở sau lưng cha nó.
Một đôi vợ chồng khác trông khá lịch lãm, tầm trung niên, dẫn theo một cô bé có bím tóc xoăn, đang đứng co ro ở một góc.
Mọi người nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần dẫn theo Lam Lam bước vào đều ngừng mọi hoạt động lại, nhìn Lâm Nhược Khê, trong phòng làm việc nhất thời im lặng một cách kỳ lạ.
Có chút sợ hãi.
- Nghe thấy chứ, con trai của tôi căn bản không có làm gì con gái cô, là con gái cô đẩy ngã con trai tôi trước, hơn nữa còn đánh những bạn khác, lại còn nhổ sạch tóc trên đầu con trai tôi đến nỗi chảy cả máu! Nhà các người dạy con như vậy à?
Bà Vương quát vào mặt Lâm Nhược Khê, sự đố kị trong mắt bà ta cũng dễ dàng hiểu được.
Nói xong, còn đưa ánh mắt sang chỗ Vương An. Từ khi Lâm Nhược Khê bước vào, Vương An đã nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê.
- Khụ khụ…
Vương An định thần lại, hôm nay mình phải tìm lại sự công bằng cho con trai mình:
- Đúng vậy, nhỏ như vậy mà đã ra tay hại người. Nếu các người không quỳ xuống giập đầu nhận sai, bồi thường tổn thất cho con trai chúng tôi thì hôm nay, các người đừng hòng rời khỏi đây.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
- Chuyện thì đã xảy ra rồi, là Vương Cường gây sự trước. Nếu như không phải Lam Lam nhà chúng tôi có bản lĩnh thì có thể sớm đã bị đám nhỏ đó đánh bị thương rồi. Trách nhiệm của việc này, đôi bên nên nhận lấy một nửa.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Cô giáo Hầu cũng vội vàng lên tiếng:
- Đôi bên hãy hiểu cho nhau một chút, dù sao bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều. Tôi thấy, chi bằng như vậy đi, cô Lâm sẽ bồi thường tiền thuốc men, bảo Dương Lam Lam xin lỗi Vương Cường một tiếng. Còn Vương Cường thì cũng xin lỗi Dương Lam Lam và Tiểu Nhã, hứa là sau này không ức hiếp con gái nữa, như vậy có được không?
Giải quyết như vậy cũng coi như đã công bằng. Dù sao làm lớn chuyện, đối với bọn trẻ cũng không phải là chuyện tốt, sau này còn phải học cùng nhau nữa.
Nhưng Vương An lại cười lạnh nói :
- Bồi thường tiền ? Đừng hòng ! Tưởng Vương An ta đây là ai chứ ? Là người quan tâm đến chút tiền mọn đấy sao ? Ông đây có mấy mỏ than các người có biết không ? Tùy tiện đào than thì có thể tôi sẽ đập chết các người.
Ở trong sở cảnh sát tôi đây có người, không tin tôi sẽ dẫn người đến đập nát cái nhà trẻ này, xem có ai dám làm gì? Nếu không phải nhà trẻ của các người ở gần nhà thì tôi đã không đưa con tôi đến đây học.
Con tôi từ khi sinh ra chưa từng chịu sự oan ức như vậy. Đứa cháu nối dõi nhà họ Vương chúng tôi bị oan ức, nếu hôm nay không làm theo lời tôi, giập đầu nhận sai thì tôi sẽ không để các người yên thân đâu.
Nói xong, Vương An còn vỗ vai của Vương Cường:
- Con trai, nhìn kỹ đi, đối phó với những loại người tự cho mình có học vấn này, nhưng lại vô trách nhiệm thì phải đánh, xem họ có phục hay không?
Vương Cường nghe được câu này thì gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn người cha đầy sùng bái.
Đám giáo viên ở một bên thì nhíu mày lại, có những bậc cha mẹ như vậy, thảo nào mà có những đứa trẻ còn rất nhỏ mà đã biết ức hiếp các bạn gái rồi.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1145: Anh Hổ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Lâm Nhược Khê hơi nhíu mày, dường như hoàn toàn không nghe được lời Vương An nói, hỏi:
- Tiền thuốc men hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ chi trả hết. Nếu như còn yêu cầu gì khác thì chúng ta chỉ còn cách lên tòa án.
Bà Vương cười nói:
- Lỗ tai cô điếc à? Chồng tôi nói cô không nghe thấy sao ? Dập đầu nhận sai đi, nhà chúng tôi thiếu tiền của các người sao ?
- Chết tiệt, dám chửi bà xã của tôi sao?
Dương Thần đứng lẳng lặng ở phía sau, vừa rồi còn đang ngáp, nhưng bắt đầu nghe thấy có người mắng nhiếc Lâm Nhược Khê thì liền chạy đến như tên bay.
Giơ chân phải lên, đá vào ngực bà Vương.
“ Bốp!”
“ Bốp!”
Một tiếng hét vang lên, thân thể bà Vương liền bay ngược ra, đập vào bàn làm việc.
Mặc dù Dương Thần không dùng sức thật sự, nhưng cũng đủ khiến bà Vương bị đá bay.
Dù sao giết người ở đây cũng không hay.
Mọi người đều ngây người ra, không biết con gia súc nào từ đâu chạy ra đột nhiên đá người, lại còn rất dứt khoát.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Anh làm gì thế, đã đủ loạn rồi mà anh còn làm loạn thêm nữa sao?
Dương Thần cười lớn nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện của bọn trẻ thì bọn em cứ nói chuyện, nhưng bà ta lại chửi em, anh làm chồng em làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ ? Đây là vấn đề của nguyên tắc và thái độ.
Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười, đã hiểu ra một điều, tên này đến đây chỉ quấy rối thêm.
- Anh… Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà đá tôi?
Bà Vương được Vương An nâng dậy, chỉ vào Dương Thần chửi ầm lên.
Dương Thần đắc ý chỉ vào Lâm Nhược Khê:
- Tôi là chồng của mẹ đứa nhỏ, con heo mập xấu xí như bà ghen tị với bà xã tôi, tôi đá bà thì làm sao chứ?
- Anh nói cái gì? Tôi… Tôi sao phải ghen tị với cô ta?
Bà Vương bị đâm trúng tim đen liền lớn tiếng hét.
Những người khác thì vô cùng kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng Dương Thần là trợ lý hoặc tài xế gì đó đi cùng, không ngờ lại là chồng của Lâm Nhược Khê.
Tướng mạo và khí chất của đôi này thật quá chênh lệch nhau.
Lâm Nhược Khê đẩy Lam Lam đến bên Dương Thần, nói:
- Anh đừng làm loạn nữa, đây là trường học, anh đưa Lam Lam ra xe đợi đi, em sẽ giải quyết việc ở đây.
Dương Thần có vẻ không muốn, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Nhược Khê thì đành cầm tay Lam Lam dắt ra ngoài.
- Đi? Đồ khốn các người còn muốn đi sao?
Vương An nổi giận đùng đùng, sầm mặt lại nói:
- Đáng lẽ các người chỉ cần dập đầu thì sẽ coi như xong, nhưng hôm nay ngay trước mặt ông này còn dám đá vợ của ông, chẳng khác gì đánh vào mặt thằng này cả.
Dương Thần quay đầu lại nhìn:
- Sao? Ngươi cũng muốn bị đá sao?
Cô Hầu vội vàng đến bên Vương An, khuyên nhủ:
- Anh Vương, chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện…
- Cút đi!
Vương An đẩy thân thể béo múp của cô Hầu ra, cười gằn nói:
- Vốn định cho các người một con đường sống, nhưng xem ra các người chán sống rồi.
Nói xong Vương An lấy điện thoại ra, bấm số di động.
- Alô, A Hổ à, anh gặp chút phiền phức. Ừm… nhà trẻ Vân Hoa, có tên đánh thương con trai anh, còn đánh chị dâu của chú. Ừm… không cần nhiều người, nhưng đủ mạnh là được, đến đập nát cái vườn trẻ này cho anh, dù sao cũng không thiếu các anh em.
Sau khi gác điện thoại xuống, Vương An cười sằng sặc, hí mắt nói với Dương Thần:
- Thích thì ở đây đợi tiếp cho tao, nếu không các người muốn chạy cũng được, nhưng sẽ chẳng thể chạy thoát đâu. Nhà của mày sớm muộn gì cũng có người đến phá. Ở Trung Hải này không có ai dám chơi Vương An này.
Dương Thần vui vẻ, dường như gần đây đã rất lâu rồi, mình không ở lại Trung Hải, thế giới ở đây cũng có không ít “Tân Đại Lão”.
Lâm Nhược Khê đã giận tím mặt, đối phương đột nhiên gọi người đến đập phá, một nửa trách nhiệm của việc này là thuộc về bản thân họ, nhưng lại không quan tâm đến các cô giáo.
- Ông xã, anh nói xem phải làm sao đây?
Lâm Nhược Khê hỏi Dương Thần, những việc giết chóc này, cô không muốn nhìn.
Dương Thần nhún vai:
- Đợi đi, anh rất muốn biết tên này lai lịch như thế nào?
Vương An hừ lạnh một tiếng nói:
- Xem ra mày cũng lì thật, nhưng lát nữa đừng có quá sợ hãi đấy.
Nói xong, Vương An đắc ý dẫn vợ và đứa con trai tên Vương Cường nghênh ngang đi ra ngoài phòng.
Cô Hầu và vài cô giáo trẻ khác bắt đầu run sợ, còn gia đình Tiểu Nhã thì núp ở phía sau, đi cũng không được, nhưng cũng không dám ở lại đây.
Không đến 10 phút, bên ngoài nhà trẻ Vân Hoa đã có vài chiếc MPV đến, một chiếc BMW màu đen đời 7 đi lên trước, đỗ trước cửa của nhà trẻ Vân Hoa.
Trên chiếc MPV, khoảng mười mấy gã đàn ông mặc áo khoác đen, tay cầm côn bước xuống, nhe răng cười độc ác, hùng hổ xúm lại.
Vương An hài lòng đi lên trước, bên trong chiếc BMW màu đen cũng có vài gã đàn ông mặc bộ đồ đen bước xuống.
Khung cảnh khiến các cô giáo trong nhà trẻ phải sợ hãi, ngược lại ánh mắt của Tiểu Lam Lam thì ngời sáng, hưng phấn vô cùng.
Tên cầm đầu là một gã đầu trọc, nhìn thấy Vương An liền cười lớn, bắt tay Vương An nhiệt tình.
- Ông chủ Vương, sao lại còn đứng ngoài đợi vậy. Tên tiểu tử này cứ để tôi dạy cho nó một bài học.
- Ai da, không sao. Hôm nay gọi anh em đến giúp đỡ đương nhiên anh phải ra đón tiếp rồi.
Vương An nói vài câu khách khí, nhưng trong lòng chỉ hời hợt.
Gã đầu trọc cười đầy nịnh nọt:
- Kẻ nào dám gây sự với ông chủ Vương vậy, tôi đây sẽ cho người đánh gãy chân chó của hắn ra.
Vương An chỉ về phía Dương Thần:
- Đó, chính là tên cẩu tạp chủng đó, hắn dám giơ chân đá chị dâu chú, còn đánh con trai anh nữa.
Vì trời rối, chỉ dựa vào chút ánh sáng của đèn chiếu đường, trước đó cũng không sao nhìn rõ được.
Gã đầu trọc lúc này được Vương An chỉ cho, mới nhìn về phía Dương Thần đang đứng cách đó không xa mỉm cười bí hiểm.
Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì gã đầu trọc đứng chết trân tại chỗ.
- Thần…Thần…Thần ca?
Gã đầu trọc run kên, chân tay lạnh toát mồ hôi.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy gã đầu trọc hơi quen quen, nghe câu này thì gã đầu trọc quen Dương Thần, nên không khỏi tò mò nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần chậc chậc lắc đầu:
- Trương Hổ à, lăn lộn cũng nhiều thật. Tôi nói này A Hổ, hóa ra lão mèo già đầu trọc nhà ngươi…
Bị chửi là “lão mèo già”, Trương Hổ cũng không dám nói nửa câu phản bác, tỏ vẻ mặt đau khổ.
- Ông xã, Trương Hổ là ai? Em thấy gã quen quen.
Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.
Dương Thần cười nói:
- Đương nhiên em thấy quen rồi, khi lần đầu tiên anh gặp em, chẳng phải em bị nhóm người này hạ độc sao?
Về sau, gã giúp Sắc Vi nằm vùng, bình Tây Minh hội, thế vị trí cầm đầu Tây Minh hội của Trần Đức Hải, vừa hay mảnh đất này là địa bàn của gã.
Lâm Nhược Khê giật mình nhớ ra. Đêm hôm đó mình bị mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa đã quên mất, giờ nhớ ra, đương nhiên cảm thấy rất phản cảm với Trương Hổ.
Nhưng nếu như không phải tên này dùng thủ đoạn thì chắc sẽ không gặp phải Dương Thần.
Trương Hổ thấy bộ dạng của Lâm Nhược Khê, hít một hơi sâu, nghe thấy Lâm Nhược Khê gọi Dương Thần là “chồng”, đột nhiên hiểu ra chín tám phần.
Lau mồ hôi lạnh, Trương Hổ vẻ mặt đau khổ cười lớn:
- Anh Thần, chị dâu, thật sự khó có thể thấy hai người, là hiểu lầm thôi… Việc này là hiểu lầm thôi! Tôi mà biết gia đình anh Thần thì có mượn ba nghìn gan báo tôi cũng không dám đến.
Lúc này Trương Hổ bất chấp việc làm mất lòng Vương An, lợi ích quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Gã đã tận mắt nhìn thấy Dương Thần tiêu diệt hết người của Tây Minh hội, cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của Dương Thần, sau này có thể tránh được việc tiếp xúc với Dương Thần.
Không ngờ hôm nay vì việc của Vương An mà suýt nữa đã “xử lý” Dương Thần, Trương Hổ hận một nỗi không thể làm thịt Vương An.
Vương An không hiểu chuyện gì, quắc mắt nhìn Dương Thần, nói:
- A Hổ, cậu có ý gì vậy, đây là người quen sao?
Trương Hổ muốn mắng tên óc heo này một trận, nhưng nghĩ đến gia cảnh nhà người ta, mình thực sự không dám, nên đành thấp giọng nói:
- Ông chủ Vương, hay là bỏ qua đi, hòa hợp là tốt nhất. Người này không dễ chọc đâu, hơn nữa còn là ân nhân của tôi.
- Không dễ chọc? Lai lịch của hắn là gì?
Vương An khinh thường hỏi.
Trương Hổ còn thực sự không biết rõ Dương Thần làm gì, chỉ nói:
- Tóm lại, anh Thần đây là người mà Hồng Kinh hội chúng tôi không ai dám đắc tội.
- Cút đi! Sợ cái gì chứ! Hồng Kinh hội các người là một tổ chức xã hội đen nhỏ ở phía Nam, có thể so sánh với thế lực của nhà họ Vương chúng ta sao? Cậu có phạm sai lầm gì thì sẽ có người của anh đây bảo vệ, anh đây là ai biết không? Biết nhà họ Vương làm gì không?
Vương An hét lớn.
Trương Hổ biết tên đầu lừa này không nghe lời khuyên của mình, nên nói:
- Ông chủ Vương, anh thực sự không đồng ý bỏ qua, tôi cũng không ngăn cản được anh, nhưng tôi cũng không thể lấy tính mạng của tôi và anh em tôi ra làm trò đùa được, chúng tôi tuyệt đối không thể ra tay.
Nói xong, Trương Hổ vung tay lên:
- Các anh em, rút lui.
- Đợi đã.
Dương Thần đột nhiên hô to, khoát tay chỉ:
- Tại sao phải rút kui, việc còn chưa xong mà.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1146: Một hòn than một tấm vé
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Trương Hổ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh toát sống lưng, cúi người tiến lên trước hỏi:
- Anh Thần, anh sẽ không tức giận thực sự chứ. Việc này là do chúng tôi có mắt mà như mù, anh độ lượng hãy tha mạng cho chúng tôi.
- Là do tôi đã quá lâu rồi không ở lại Trung Hải, thời thế thay đổi quá nhanh, Hồng Kinh hội bây giờ đã muốn làm chó săn giúp kẻ khác để kiếm sống sao?
Trương Hổ khổ sở nói:
- Việc này… Cũng không đến mức đó. Mặc dù so với thời điểm của Hội trưởng Tư Đồ năm đó có kém một chút, nhưng bây giờ Triệu lão đại cũng không tệ.
- Vậy thì tại sao tên này kêu ngươi một tiếng là ngươi đã đến bám đít nịnh bợ y?
- Anh Thần à, có điều này anh không biết chứ. Bây giờ dân xã hội đen chúng tôi thực sự không bằng với những kẻ có học, dân chúng dù sao cũng là những người dân lương thiện, dân xã hội đen chúng tôi thực sự đã phạm phải một việc lớn, ai cũng không thể đảm bảo cho cho bản thân mình được, quốc gia không đoái hoài đến chúng tôi thì cũng đành.
Trương Hổ nhỏ giọng nói:
- Ông chủ Vương này là một người có vai vế lớn, chúng tôi không thể động vào được, đành nịnh bợ thôi.
Vương An nghe thấy những lời thì thầm của Trương Hổ, tỏ vẻ không vui nói:
- Trương Hổ! Chú lăn lộn chán rồi đúng không? Có tin tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát đến bắt lũ đầu trâu các chú không?
Trương Hổ vừa nghe thấy liền sợ hãi, vội vàng khoát tay nói:
- Ông chủ Vương, tôi không nói xấu anh, tôi đi đây, tôi đi đây.
- Còn muốn chạy sao? Đừng hòng! Hôm nay chú không dẫn người đến cho tên cẩu tạp chủng kia dập đầu trước mặt tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát cho toàn bộ các chú đi tù.
Vương An nhếch miệng cười gằn nói:
- Chỉ cần tôi nói một câu thì đám người xã hội đen các chú sẽ chẳng có đường sống đâu.
Trương Hổ lập tức nhìn Dương Thần một cách đáng thương, vẻ cầu khẩn.
Dương Thần cười quái dị, nói:
- Đừng sợ, ngươi cứ nghe tôi, thì ngươi sẽ không sao cả.
Trương Hổ vội vàng gật đầu:
- Ai da, anh Thần, anh nói là phải làm đấy!
- Ngươi dẫn người lên đánh y đi!
- A!!!
Trương Hổ thất thanh kêu to.
- A cái gì mà a. Tôi nói ngươi dẫn người lên đánh y, đánh cho y đến nỗi phải dập đầu cầu xin tha thứ.
Dương Thần nói.
Trương Hổ run rẩy muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
- A, đồ cẩu tạp chủng, còn dám có bạo khí đó sao. Trương Hổ, chú còn ngây ra đó làm gì? Muốn ngồi tù hay là giúp tôi đánh hắn!
Vương An rống lên.
Trương Hổ nhìn Vương An, lại nhìn nụ cười đầy hàm ý của Dương Thần, trong lòng đang bối rối.
Giúp Vương An nhất định không được, vì Dương Thần thực sự có thể muốn mạng người. Mình mà chạy trốn thì sẽ đắc tội với hai bên, nhưng nếu không chạy thì…chỉ còn có thể tin Dương Thần.
Lúc trước cũng vì tin Dương Thần nên mới có vị trí như ngày hôm nay, Trương Hổ quyết định vẫn đánh cược một lần nữa.
- Các anh em, tiến lên đánh tên họ Vương này.
Trương Hổ cắn răng một tiếng, hét to. Đám thuộc hạ lập tức xông lên, không nói gì đến việc chào hỏi tên Vương An đó.
Quyền cước trong nháy mắt đều đập xuống người Vương An, Vương An hoàn toàn không có chuẩn bị, bị vài tên cao to ấn ngã xuống đất.
- A! Đánh người! Đánh người! Các người muốn tạo phản sao? Tôi sẽ kiện các người.
Bà Vương bắt đầu gào thét, nhưng cũng không dám tới gần.
Cô Hầu và những người khác trong nhà trẻ cũng bị dọa tới mức không dám nhìn nữa, tình hình trước mắt không phải là thứ mà bọn họ có thể xen vào.
Lâm Nhược Khê hơi nhíu mày, hỏi Dương Thần:
- Như vậy có làm sự việc thêm lớn không? Thực sự không cần đi đánh người như vậy.
Dương Thần lắc đầu:
- Con người anh có thù thì phải báo, y đã muốn phái người đánh anh thì đương nhiên anh sẽ phái người đến đánh y.
Trong mắt Lam Lam tràn đầy sự hưng phấn, quơ quơ đôi bàn tay núc ních thịt, trắng nõn nà, dường như cũng muốn xông lên đánh người vậy.
Lâm Nhược Khê thấy cảnh tượng này, lập tức không vui, nói với Dương Thần:
- Anh xem anh xem, như vậy là làm hư trẻ con đấy.
- Ha ha, sợ cái gì, tại sao em không nói đến việc Lam Lam còn biết đến chính nghĩa, bảo vệ bạn bè, đánh người không sao hết, quan trọng là đánh ai, điều quan trọng hơn nữa là bản thân không thể chịu đánh được.
Trong khi Dương Thần nói chuyện, Vương An ở trên mặt đất đã bị đánh đến nỗi máu me be bét, mặt mày tả tơi, áo khoác bị xé rách toang.
Trương Hổ tự mình kéo Vương An đến trước mặt Dương Thần, vẻ mặc tức giận.
- Anh Thần, xem thế nào rồi, còn muốn tiếp tục đánh không?
Vương An sợ hãi, vội vàng lắc đầu, cầu xin tha thứ:
- Đừng đánh, đừng đánh, đánh nữa là chết đấy.
Dương Thần cười mỉa mai nói:
- Không đánh cũng được, dập đầu nhận sai đi. Những gì tao cần không nhiều, dập đầu ba cái đi, thừa nhận chuyện này là do con trai mày khơi mào trước, thừa nhận các người vô lễ trước, thừa nhận chính các người tự chuốc lấy việc này.
Vương An vẫn không sao xoay người được, kiên trì nói:
- Tôi… Tôi là ủy viên Mặt trận tổ quốc chính thức. Các người không thể làm như vậy.
- Tao đá tên khốn khiếp như mày bây giờ.
Dương Thần đá Vương An ngã xuống đất:
- Tên khốn như mày là ủy viên Mặt trận Tổ quốc ư? Ai chọn mày? Tên khốn như mày chẳng phải làm buôn bán sao? Không phải chủ mỏ than sao? Chắc không phải đào than để xin một vé bầu chứ?
Đối với một người thường xem tin tức như Dương Thần mà nói thì, các chính thể và các hội nghị lớn của Hoa Hạ, hắn hiểu biết tương đối rõ.
Trương Hổ ở một bên nói:
- Anh Thần, tên này thật sự là ủy viên Mặt trận Tổ quốc của thành phố Trung Hải, nhưng y dựa vào vị trí độc tôn của nhà họ Vương ở Sơn Tây. Anh trai của y là phó Bí thư trẻ nhất ở tỉnh ủy Sơn Tây, giống như tổ tiên nhà họ Vương, còn là đời sau của tướng quân khai quốc, rất có quyền thế.
Hai tháng gần đây, y đến Trung Hải, nói một cách khó nghe hơn một chút thì chính là sau khi lăn lộn với đống chiến tích về thì được thăng chức.
- Ừm… hóa ra là quan chức, còn là đời sau của quan thần khai quốc.
Dương Thần bừng tỉnh.
Vương An vội vàng gật đầu, trong mắt lộ ra tia hi vọng:
- Đúng đúng, thế lực của nhà họ Vương chúng tôi rất lớn. Nếu không phải là có chỗ làm quan thì tôi sẽ không tới đây. Sau này tôi làm quan lớn, ít nhất là cấp sở, nếu như các người hôm nay thả tôi ra thì sau này, tôi tuyệt đối sẽ đối tốt với các người.
Đã nói toạc ra, Vương An cũng không giấu diếm gì nữa, nói thật lớn.
- Tao thấy không có gì hay ho cả, trở về rồi thì mày sẽ ngay lập tức dẫn người đến bắt bọn tao chứ gì.
Dương Thần cười lạnh.
Vương An bị nhìn thấu tâm can, vội vàng cười tươi:
- Không đâu, làm sao tôi có thể như vậy… Chi bằng việc lớn này chúng ta hãy hóa thành việc nhỏ đi…
Sắc mặt Dương Thần tối lại:
- Mày dập đầu đi, hay còn muốn bị đánh một trận nữa?
Vương An giật mình, nhìn thấy Trương Hổ đã chuẩn bị ra tay một lần nữa, liền hét lớn:
- Tôi dập đầu, tôi dập đầu.
- Nhớ là vừa dập đầu vừa nhận sai đấy.
Dương Thần nói xong, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi âm. Mặc dù không cần thiết, nhưng có thể sau này tránh được nhiều phiền phức.
Trong mắt Vương An đầy sự hận thù, nhưng muốn được chạy thoát nên đành phải nói, vì thế ngoan ngoãn dập đầu ba cái, toàn bộ đều là do lỗi lầm của y.
Sau khi dập đầu xong, Vương An mới cẩn thận hỏi:
- Bây giờ, chúng tôi có thể đi được chưa?
Dương Thần nhìn sang Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê lấy ra từ trong túi áo một tờ chi phiếu, bên trên viết 100 nghìn nhân dân tệ, đi lên trước đưa cho bà Vương.
- Số tiền này là bồi thường tiền thuốc men cho con trai các người, chắc chắn là thừa đủ. Tôi xin lỗi vì việc con gái tôi đã làm, nhưng hi vọng các ngừng đừng làm gì khiến chúng tôi khó xử.
Bà Vương cầm lấy số tiền chữa trị, khiếp đảm gật gật với Vương An, dẫn Vương Cường, ba người vội vàng rời khỏi nhà trẻ.
Nhìn thấy sự việc đã xong, Trương Hổ vẻ mặt đau khổ đi lên nói:
- Anh Thần, người này chúng ta đã đánh rồi, nhưng Vương An này là một tên nhiều mưu mô, y nhất định sẽ nghĩ cách báo thù chúng ta. Anh là người tài cao gan lớn, không cần phải sợ, nhưng chúng tôi thì không làm gì được. Nếu như cảnh sát mà điều tra đến chúng tôi thì Triệu lão đại nhất định sẽ không bảo vệ được đám người chúng tôi.
Dương Thần vỗ vai gã đầu trọc:
- Yên tâm đi, người mà y muốn báo thù đầu tiên chính là tôi, vì vậy sẽ không tới lượt các người, đến lúc đó y sẽ xong đời.
Trương Hổ sửng sốt, do dự hỏi:
- Thật vậy ư? Thế lực của nhà họ Vương rất lớn. Tôi nghe nói nhà họ Vương có ảnh hưởng rất lớn ở trung ương.
- Chết tiệt, tôi nói được rồi là được rồi, cút đi.
Dương Thần không còn kiên nhẫn để giải thích thêm.
Trương Hổ không có cách nào khác, ngẫm nghĩ cũng không tìm ra cách gì khác, có thể bảo Trương lão đại gọi điện thoại liên hệ, vì thế liền dẫn người nhanh chóng rời đi.
Sau khi đám người đi hết, nhà trẻ mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Nhược Khê kéo Lam Lam đi đến trước mặt cô giáo Hầu nói:
- Thật ngại quá, lại gây thêm phiền phức cho các cô rồi. Không biết kết quả như vậy, các cô có thể nhận không?
Cô Hầu và các cô giáo khác nào dám nói không hài lòng, đều cười gượng gật đầu. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lâm Nhược Khê viết tờ chi phiếu một trăm nghìn, số tiền này tương đương với số tiền lương một năm của bọn họ, người phụ nữ như vậy nhất định là một quý bà nhiều tiền.
Nhưng bọn họ không biết rằng chút tiền đó, đối với Lâm Nhược Khê không là gì cả. Nếu như đối phương đòi bồi thường một triệu thì cô cũng không có ý kiến gì.
Còn Lam Lam thì hưng phấn chạy đến trước mặt Tiểu Nhã, vui vẻ cười nói:
- Tiểu Nhã, sau này Vương Cường sẽ không ức hiếp bạn nữa, chúng ta lại có thể…
Chưa đợi Lam Lam nói xong, Tiểu Nhã dường như sợ hãi co người lại, trốn sau lưng mẹ, không dám thò đầu ra.
Lam Lam như bị điện giật, khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ đột nhiên tắt ngấm, đôi mắt đen mở to, ngạc nhiên…
Trông bộ dạng đứa nhỏ thật đáng thương, mọi người cũng ngây người ra, không khí có chút u ám.
Mẹ Tiểu Nhã gượng cười, kéo con gái đi ra:
- À, Tiểu Nhã, đừng trốn nữa, tại sao, đây là…
Nhưng Tiểu Nhã vẫn không dám thò mặt ra, dường như rất sợ nhìn thấy Lam Lam ở trước mặt.
Khuôn mặt của Lam Lam lộ rõ vẻ buồn rầu, nước mắt bắt đầu lăn xuống, khóc sụt sịt :
- Tiểu Nhã… Bạn…Bạn đừng tỏ vẻ không quan tâm đến Lam Lam như vậy… Oa…
Nghe thấy tiếng khóc, Dương Thần cũng cảm thấy mủi lòng, dường như có một khối đá lớn đè nặng trong lòng mình, kí ức đau khổ lại ùa về…
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1147: Con không thuộc về nơi này
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Cùng lúc nghe thấy tiếng khóc thương tâm đó, Lâm Nhược Khê cảm thấy căng thẳng, cảm thấy khó thở, vội chạy tới trước ôm lấy Lam Lam, vỗ lưng nhè nhẹ an ủi con bé.
- Lam Lam, Lam Lam đừng khóc nữa, Lam Lam ngoan, khóc sẽ không xinh đẹp nữa đâu…
Nhưng Lam Lam vẫn không ngừng khóc, ôm lấy cổ Lâm Nhược Khê, áp má vào cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Nhược Khê vừa sốt ruột, vừa không biết phải nói từ đâu, sao Tiểu Nhã lại trốn Lam Lam, chuyện này càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Cha mẹ Tiểu Nhã cũng tỏ vẻ áy náy, nhưng lại không biết nói gì mới được.
Cô giáo Hầu bước lên trước cười khổ nói:
- Cô Lâm, có những lời có lẽ hai vị không muốn nghe, nhưng hôm nay Lam Lam không đi học, rất có thể là vì…các bạn nhỏ không chịu chơi với cháu.
- Là ý gì, tại sao…?
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên.
Cô giáo Hầu thở dài, nói:
- Kì thực cũng không khó hiểu lắm. Hôm qua mặc dù Lam Lam vì Tiểu Nhã mà đánh nhau với Vương Cường, sau đấy Vương Cường đã tìm thêm rất nhiều bạn nam khác đến đánh Lam Lam, nhưng lại bị Lam Lam một mình đánh ngã hết.
Những bạn nam khác còn may mắn, chỉ bị đánh ngã, riêng Vương Cường bị Lam Lam nhổ tóc trên đầu chảy máu rất nhiều…
Cô nghĩ xem, con bé là con gái lại còn nhỏ như vậy, vậy mà lại mạnh như thế, đánh ngã hết các bạn nam, lại còn nhổ tóc Vương Cường, khiến da trên đầu Vương Cường bị bong tróc…
Chỗ chúng đánh nhau có rất nhiều máu, các cháu có thể không sợ hay sao?
Lâm Nhược Khê đứng ngơ ngác, lại nhìn Lam Lam đang không ngừng khóc, thì cảm thấy cõi lòng tan nát.
Dù là người lớn tưởng tượng tới chuyện ấy, cũng đủ thấy Lam Lam đau lòng như thế nào.
Rõ ràng là vì giúp bạn, rõ ràng bản thân bị người khác ức hiếp, lại phải tự mình giải quyết mọi chuyện, bảo vệ bạn…
Kết quả, những đứa trẻ khác đều sợ hãi mình, trốn không chơi với mình nữa, đến cả người bạn mà mình bảo vệ cũng trốn mình…
Đối với một đứa trẻ như Lam Lam luôn cố gắng hòa nhập với bạn bè mà nói, không dễ dàng gì mới gia nhập vào cái vòng ấy, vậy mà trong nháy mắt đã bị đá ra ngoài.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây hẳn phải là sự đả kích lớn lắm.
Lúc trước, cô bé Lam Lam vui tươi luôn ôm hy vọng mọi người vì sợ Vương Cường ức hiếp nên không dám chơi với mình.
Nhưng, hôm nay chuyện của Vương Cường cũng có thể coi là êm xuôi rồi, vậy mà Tiểu Nha vẫn không thèm nhìn con bé, không nói chuyện với con bé…
Cũng khó trách Lam Lam lại không đau đớn như vậy.
Chính Lâm Nhược Khê lúc bé cũng ít bạn bè, nhưng đấy là do tính tình lạnh lùng, vậy mà vẫn có lúc cảm thấy đau lòng.
Giờ khác này, cô mới cảm thấy sự cô lập của con bé, đối với một cô bé con thì chuyện này giống như một nhát dao cứa vào tim vậy.
Thật sự cũng không còn cách nào khác, Lâm Nhược Khê chỉ còn cách cầu cứu Dương Thần:
- Ông xã, làm thế nào đây, Lam Lam đau lòng lắm.
Nhưng Dương Thần như đang chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, không phản ứng gì.
Lâm Nhược Khê phải gọi nhiều lần Dương Thần mới tỉnh lại.
Nhìn Lam Lam đang khóc lớn, lại nhìn Tiểu Nhã sợ hãi không dám nói gì, khuôn mặt Dương Thần không biểu cảm nói:
- Để con bé khóc đi, đứa bé biết khóc dù sao cũng tốt hơn đứa bé không biết khóc.
- Cái gì, vậy cũng không cần an ủi con bé nữa sao.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nói với Lam Lam:
- Bảo bối, mẹ đưa con đi ăn cơm nhé? Lam Lam hôm nay muốn ăn gì? Cái gì mẹ cũng mua cho Lam Lam.
Nghe thấy được ăn cơm, tiếng khóc của Lam Lam cũng trở nên nhỏ hơn nhiều, cô bé sụt sùi chu môi nói:
- Thịt…
- Thịt? Thịt gì nào?
- Thịt bò…
Nhắc tới ăn Lam Lam rốt cuộc cũng nín khóc.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở phào, cũng không có cách nào khác với đồ ăn vặt này nữa.
Tạm biệt cô giáo Hầu và mọi người, gia đình Tiểu Nhã cũng ra về, cả nhà ba người Dương Thần đi tới một nhà hàng tây gần đấy ăn bò bít tết.
Lam Lam vẫn không chịu cười, nhưng cũng không khóc nữa, nhưng ánh mắt đau lòng của con bé vẫn khiến cho người ta khó có thể an tâm được.
Chọn một chỗ yên tĩnh trong nhà hàng tây, Lâm Nhược Khê cũng bao hết mấy bàn xung quanh đấy, để giúp Lam Lam có không gian lí tưởng để ăn uống.
Những nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết họ là những khách hàng “xộp”, tự nhiên cũng không dám nói nhiều, thậm chí khi Lâm Nhược Khê chọn một miếng thịt bò bít tết hai mươi phân họ cũng không dám nói gì.
Lam Lam ngồi trên chiếc ghế được độn cao lên, hai tay hai dĩa, trái một miếng, phải một miếng khiến đám nhân viên từ xa nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Bình thường nhìn thấy con gái ăn ngon miệng như vậy, Lâm Nhược Khê sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng hôm nay, Lam Lam vừa ăn, khóe mắt vừa ngân ngấn lệ, khiến Lâm Nhược Khê như mắc nghẹn ở cổ họng.
Dương Thần khuôn mặt vẫn vậy, sau khi ăn năm phần thịt bò, thì không ăn nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn Lam Lam, dường như có thứ gì đó chảy qua mắt.
Sau bữa cơm, Lâm Nhược Khê xoa đầu Lam Lam:
- Lam Lam ăn no chưa?
- No rồi.
Lam Lam xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, đi theo sau không kìm được hỏi:
- Mẹ, tại sao các bạn đều sợ Lam Lam, các bạn không thích Lam Lam ạ?
Nhìn ánh mắt ngây thơ của con bé, sống mũi Lâm Nhược Khê cay cay, cố không rơi nước mắt lắc đầu nói:
- Làm gì có chuyện ấy chứ, Lam Lam đáng yêu như vậy, lại bảo vệ Tiểu Nhã, là một đứa trẻ ngoan.
- Nhưng…Tiểu Nhã không chơi với Lam Lam…
Lam Lam thất vọng cúi đầu.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, không nói gì, bối rối lau khóe mắt.
Ban đầu đã lo lắng tố chất đặc biệt trong cơ thể Lam Lam, không biết có thể hòa nhập được với những đứa trẻ khác hay không, nhưng không ngờ sự việc lại tới mức này.
Dương Thần lúc này đứng dậy, bế Lam Lam khỏi ghế, quay đầu nói với Lâm Nhược Khê:
- Thanh toán đi, anh ra ngoài đợi em.
Nói xong Dương Thần bế Lam Lam ra khỏi nhà hàng.
Bảy tám giờ tối, cũng là thời gian thành phố rực rỡ xa hoa nhất.
Trung tuần tháng mười một, trời cũng âm u lạnh lẽo, rất nhiều cặp tình nhân mặc những chiếc áo khoác dày, vội vã đi qua.
Dương Thần ôm Lam Lam đến ngồi ở một chỗ cạnh đường giành cho người đi bộ, ngồi cạnh Lam Lam trên chiếc ghế kim loại dài.
Phía sau là một bồn hoa lớn, hai bên người qua đường đi đi lại lại, những biển hiệu đủ các loại của các cửa hàng bật sáng trưng.
Trong đám người qua lại ấy, không một ai chú ý tới một người lớn và một đứa trẻ trong bóng tối.
Lâm Nhược Khê thấy hai người ngồi đó, liền ngồi lại trên một chiếc ghế dài gần đó, chỉ cho rằng Dương Thần muốn đưa Lam Lam đi dạo phố, nên không hỏi nhiều.
Lam Lam mở to hai mắt nhìn, nhìn đám người qua lại không ngớt, trong mắt con bé phát hiện ra những điều vô cùng mới mẻ về thế giới này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, con bé đã tạm thời quên đi nỗi đau.
Cứ như vậy ba người yên lặng một lúc, Dương Thần đột nhiên ưỡn lưng thở phào một cái.
Quay đầu nhìn con bé, Dương Thần cười nói:
- Lam Lam, có muốn nghe chú xấu xa kể một câu chuyện không?
Lam Lam và Lâm Nhược Khê đều nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê có chút ưu tư, còn Lam Lam thì gật đầu:
- Lam Lam muốn nghe chuyện.
Vuốt ve mái tóc của con bé, Dương Thần nói bằng giọng điệu bình thản.
- Trước đây, có một bé trai, nó tuy tuổi còn rất nhỏ, nhưng mạnh hơn rất nhiều những người lớn khác, nó có thể chạy rất nhanh, cũng có thể đập nát đá…tóm lại là rất lợi hại….
Cậu bé sống chung với những đứa trẻ vô cùng lợi hại khác, bọn họ mỗi ngày đều luyện tập, luyện tập làm cách nào để dùng súng giết người, dùng dao giết người, dùng nắm đấm giết người, dùng độc giết người…
Tóm lại, trong thế giới của cậu bé những việc cậu phải làm ngoài giết người, chính là không để người khác giết mình…
Nghe Dương Thần kể chuyện, Lam Lam như bị hút vào câu chuyện, còn Lâm Nhược Khê ý thức được rằng đây phần lớn là chuyện của chính Dương Thần.
…
- …Bỗng nhiên có một ngày, cậu bé tới một cô nhi viện, phải giết một người tới đó làm từ thiện, người đó nói đi làm từ thiện nhưng thực chất là dùng tiền mua một số đứa trẻ trong đó, sau đó giở trò đồi bại với những bé gái ấy….
Cậu bé giết tên xấu xa đó, cậu bé yêu thích cái cô nhi viện ấy.
Bởi vì nơi ấy có thật nhiều đứa trẻ như cậu, bọn họ chơi trò chơi, chơi đuổi nhau, lại không giết người, không đánh nhau, nhìn họ rất vui vẻ.
Cậu bé cũng muốn biết nụ cười như vậy làm sao để có được, cậu bé rất ngưỡng mộ.
Cho nên, cậu bé xuất hiện trước mặt lũ trẻ ấy, nói cậu là con một nhà gần đấy, hỏi lũ trẻ ấy có thể cùng chơi hay không, vì cậu bé không có bạn bè.
Lũ trẻ vui vẻ đồng ý, dạy cậu bé chơi thế nào, bắt bọ cánh cứng, nuôi rùa…chơi rất nhiều thứ.
Cứ như vậy, thỉnh thoảng buổi tối cậu bé đi giết người, buổi sáng chơi với lũ trẻ, họ trở thành bạn tốt của nhau. Đám trẻ còn cho cậu bé kẹo, cậu bé bỗng nhiên biết được, hóa ra trê thế giới này không phải chỉ có giết người, còn có những chuyện còn thú vị hơn.
Mãi tới một ngày, lại có một người tới cô nhi viện mua trẻ con, viện trưởng cô nhi viện nhìn có vẻ là người tốt, kì thực lại cùng một giuộc với lũ xấu xa kia.
Biết được mấy người bạn bị viện trưởng nhốt lại, chuẩn bị chuyển họ đi trong đêm, cậu bé rất tức giận, cậu bé hy vọng các bạn của mình không bị bán đi.
Cho nên, cậu bé không quan tâm tới lời quản giáo của cậu là không được phép tự ý hành động, cậu bé liền giết chết viện trưởng và những tên xấu xa ấy, thả những đứa trẻ kia ra.
Cậu bé vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua một cách êm đềm, không ngờ rằng hôm sau cảnh sát tới bắt cậu, còn dí súng vào cậu…
Cậu bé phát hiện, chính những đứa trẻ cậu cứu ra đã báo cảnh sát, cậu là kẻ giết người…
Nghe tới đó Lam Lam không kìm được nước mắt:
- Tại sao chứ? Cậu bé chẳng phải đã cứu bọn họ sao?
Dương Thần lắc đầu, chua chát nói:
- Đúng vậy, cậu bé đã cứu họ, nhưng họ sợ, họ sợ bên cạnh họ có một kẻ sát nhân, kẻ xấu mặc dù mua họ, nhưng ít nhất bọn chúng cũng không phải là kẻ giết người.
Nhưng, cậu bé lại là người có thể lấy mạng họ.
Đối với họ, cậu bé là một thế giới khác, cần phải tránh càng xa càng tốt…
Bất luận họ trước đây có chơi thân với cậu bé thế nào, khi họ phát hiện ra cậu bé nguy hiểm, họ sẽ tự động bảo vệ chính mình trước tiên, họ không cần phải biết cậu bé rốt cuộc là người thế nào.
- Vậy…câu bé ấy sau này thế nào?
Lam Lam mông lung, nhưng đại khái vẫn nghe hiểu nên tò mò.
- Lúc ấy, cậu bé rất ngốc nghếch, cậu không hiểu tại sao những người bạn tốt như vậy, lại không thể hiểu cậu, rõ ràng cậu bé đã cứu họ, họ lại bán đứng cậu như vậy…
Ngay đúng thời điểm viên cảnh sát nổ súng, thì một bé gái cũng chỉ biết tới giết người như cậu bé xuất hiện.
Cô bé giết hết những cảnh sát ở đó, sau đó đi tới trước mặt cậu bé đang sững sờ, nói với cậu bé “cậu không thuộc về nơi này”…
Nhìn ánh mắt suy tư của Dương Thần, Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra, đây là chuyện xảy ra khi hắn mười bảy tuổi…
Lâm Nhược Khê cảm thấy lòng chua chát, nhưng cũng hiểu được hàm ý trong câu chuyện của Dương Thần…
- Sau đó thì sao…
Lam Lam chờ đợi.
- Sau đó, cậu bé ra đi, cậu bé không còn gặp lại những người bạn cùng vui đùa với cậu lúc nhỏ nữa, và không bao giờ còn chủ động kết bạn với bất kì ai nữa.
Cậu bé rốt cuộc cũng biết, chỉ có những người giống cậu, biết giết người, không sợ đổ máu, mới có thể hiểu được cậu…
- Vậy cậu bé hẳn rất đau lòng, rất cô đơn đúng không?
- Không đâu.
Dương Thần nói:
- Vì cậu bé rốt cục đã hiểu ra, sở dĩ cậu bé cảm thấy cô đơn, là vì cậu bé mạnh hơn những đứa trẻ khác. Sở dĩ cậu bé thấy đau lòng, là vì mọi người đều sợ hãi cậu.
Cậu bé mạnh mẽ, người khác sợ hãi cậu bé, thậm chí còn ngưỡng mộ cậu không bị ai ức hiếp cả, cậu bé tại sao phải buồn chứ? Cậu bé phải cảm thấy rất tự hào chứ, đúng không?
Lam Lam nhìn Dương Thần, chớp chớp mắt:
- Lam Lam hiểu rồi, vì Lam Lam lợi hại hơn những bạn khác, nên các bạn mới sợ Lam Lam, Lam Lam vẫn là đứa bé ngoan. Nhưng Lam Lam là đứa bé lợi hại hơn các bạn khác.
Dương Thần rốt cục cũng cười lớn tiếng, dựng ngón tay cái:
- Thật thông minh, Lam Lam nhớ nhé, ai bảo mẹ của Lam Lam đẹp hơn mẹ của những đứa bé khác chứ? Mẹ đẹp đương nhiên có thể sinh ra một đứa con lợi hại rồi, đúng không?
Lam Lam cười ngọt ngào, gật mạnh đầu:
- Vâng!
Lâm Nhược Khê bên cạnh thấy Lam Lam rốt cục cũng cười rồi, xúc động lau khóe mắt, nhân tiện nhéo cho Dương Thần một cái, cười nói:
- Nói lung tung cái gì đấy, đừng có dạy con bé những điều linh tinh đấy.
Lam Lam đột nhiên lao vào lòng Dương Thần, ôm cổ Dương Thần, “chụt” hôn lên má hắn một cái thật kêu, khiến Dương Thần sững sờ.
- Còn có, ba của lam Lam nữa, ba của Lam Lam lợi hại hơn bất kì ba của bạn bào.
- Ha Ha, đấy là điều đương nhiên…
Dương Thần vừa tự đắc khen mình, đột nhiên trong đầu như có tia điện xẹt qua, tim đập mạnh, miệng lắp bắp:
- Đợi chút…Lam Lam…con…con vừa gọi chú là gì?
Lam Lam cười duyên nói:
- Ba ạ, bà nói chồng của mẹ gọi là ba.
Giống như chưa từng để ý tới cách xưng hô, chưa từng để ý tới chuyện của cô bé, như chưa từng ghen tị con bé gọi cô là mẹ…
Nhưng khi Dương Thần nghe thấy một tiếng “ba”, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, trong lòng vô cùng ấm áp.
Hóa ra bản thân luôn rất để ý tới chuyện này.
Hắn ôm chặt Lam Lam, hắn yêu mến con bé không muốn dời tay, cọ cọ khuôn mặt lún phún râu vào khuôn mặt của con bé, Dương Thần không biết nên khóc hay nên cười.
- Tiểu mập gọi lại lần nữa nào!
Lam Lam chu môi:
- Ba không được gọi Lam Lam là tiểu mập.
- Ba…ba…ba… ha ha…ha ha…ba…
Dương Thần ôm Lam Lam, cứ ôm con bé như vậy cười ngô nghê.
Mọi người qua lại nghe thấy tiếng cười như điên dại ấy, rốt cuộc cũng chú ý tới họ, nhìn chăm chú, một cô bé con xinh như ngọc, một tên không ngừng cười ngốc nghếch, đa số họ đều cảm thấy hắn có vấn dề.
Lâm Nhược Khê nhìn hai cha con, một cười như kẻ ngốc, một ngây thơ đang có vẻ giận dỗi, trong thoáng chốc cô cảm thấy như ảo giác, trong trời đất bao la này, không gì ấm áp như giây phút này đây….
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương