Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1150: Con gái Trịnh Hiểu Yến!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sở dĩ tại thời khắc mấu chốt Trần Kiếm ra quyết định quan trọng như vậy, chủ yếu vẫn là do bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng với phỏng đoán động thái cao tang của y. Đoán ý qua lời nói và sắc mặt, dĩ nhiên là đoán thái độ của Lưu Vĩ Hồng. Có vẻ như Lưu Vĩ Hồng vô cùng hoan nghênh Hạ Cạnh Cường báo cáo riêng. Từ thần thái của Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra như vậy.
Đây là một vấn đề.
Vì sao Hạ Cạnh Cường bỗng nhiên muốn báo cáo riêng, Lưu Vĩ Hồng còn rất hoan nghênh?
Hai vị này, cũng không thể nhìn vào chức vụ bọn họ lúc này mà xác định sự chân thật của bọn họ, ngoại trừ Phó cục trưởng thường trực cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Quyền Chủ tịch thành phố thành phố Bình Nguyên, bọn họ còn có một thân phận khác, đều là truyền nhân chính thống của gia tộc chính trị siêu cấp.
Ở những vấn đề mẫn cảm như thế, thái độ như vậy có thể hiểu rõ ràng, chẳng lẽ chỉ cần mình Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường tự quyết định?
Trần Kiếm không tin.
Y cảm thấy, chắc chắn là nhân vật lớn của Lưu gia, Hạ gia lên tiếng ở Bắc Kinh. Một số chính sách của Trung ương, chắc chắn cũng đã trải qua nhiều lần nghiên cứu nhiều lần thảo luận, trong quá trình này, ý kiến của các lãnh đạo xuất hiện sự khác nhau, là chuyện vô cùng bình thường. Khả năng nhất trí thông qua thì lại không lớn. Như vậy, có thể vì nguyên nhân này, mà đề ra phần báo cáo này hay không?
Rất có khả năng!
Nếu là như vậy, Trần Kiếm cảm thấy chính mình cũng không thể phản đối. Y cũng không có tư cách này, tham dự đến bên trong trình tự “Đánh cờ” như vậy. Nếu truyền nhân của Lưu gia và Hạ gia đều muốn phải làm như vậy, Trần Kiếm nếu nhảy ra phản đối, chẳng phải tự hại mình sao? Y hiện tại còn cầu cạnh Lưu Vĩ Hồng. Tuy rằng báo cáo điều tra nghiên cứu đã làm thông báo chính thức, vẫn có thể sửa bản thảo. Nhưng thế thì sao? Y có thể quản chữ viết trên giấy, chẳng lẽ còn có thể quản được miệng Lưu Vĩ Hồng?
Sau khi hắn trở về thì tùy tiện nói vài câu, hoặc là thay thế vài câu nói ở báo cáo, Trần Kiếm sẽ gay go. Những cái khác không nói, chỉ cần đào sâu vào công ty bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số ba và vấn đề tồn tại trong quá trình vài đơn vị thay đổi chế độ, Trần Kiếm lập tức chịu không nổi.
Bất kể Lưu Vĩ Hồng hay là Hạ Cạnh Cường, đều có đủ năng lực thúc đẩy việc này.
Ngoại trừ không còn hợp tác.
Dù sao chuyện này, chủ yếu là hành động của Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng, liên quan đến Trần Kiếm y đây, cơ bản không nhiều. Dù phần báo cáo này lấy danh nghĩa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên báo lên, lãnh đạo phía trên, rất rõ ràng ai đứng đằng sau nhúng tay, bình thường sẽ không tìm tới Trần Kiếm y. Nói thật, Trần Kiếm còn không đủ trình độ ra trước đài như vậy.
Đương nhiên nếu về sau thật sự có đại sự xảy ra, cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, thật ra có khả năng làm Trần Kiếm bị liên lụy. Mặc kệ có thế nào, y là Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, là “Người chịu tội thay” vô cùng lý tưởng.
Nhưng đây là chuyện về sau, nếu thật sự xuất hiện tình huống này, Trần Kiếm chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Hiện giờ lửa cháy đến nơi, phải giải quyết trước mắt đã.
Nếu không, đợi đến sau này, y chắc chắn không qua được.
Trần Kiếm cẩn thận phân tích lại, cảm thấy nguy cơ làm “Người chịu tội thay” vẫn là khá nhỏ. Cho dù là Lưu gia hay là Hạ gia, đều là những ông trùm chính trị, không có chuyện tùy tiện xuất chiêu, làm như vậy chắc chắn có lý do, chắc chắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may. Dù là có Trần Kiếm phải làm “Người chịu tội thay” thì Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng cũng bị thương tổn không nhỏ. Cái gọi là “Người chịu tội thay” chẳng qua là đánh cờ chính trị trong hòa bình hành, sau khi tung ra chiêu ngăn chặn miệng người khác, bọn cáo già ai không biết? Cuối cùng cũng sẽ tinh ở trên đầu Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường.
Sau khi tỏ thái độ ủng hộ Hạ Cạnh Cường báo cáo, trong lòng Trần Kiếm lại bình yên.
Trận đánh cờ này chiến trường chính đã dời đi, không còn ở Bình Nguyên, nói cách khác, Hạ Cạnh Cường hiện tại sẽ không tập trung vào không tha cho y. Hạ công tử phải toàn lực ứng phó, và ứng đối khả năng phát sinh cơn lốc chính trị tầng cao hơn, tương đối mà nói, anh ta càng cần một sân sau ổn định, sẽ không làm mưa làm gió ở Bình Nguyên nữa.
Nội bộ mâu thuẫn, cũng không phải tình hình Hạ công tử thích chứng kiến.
Xem ra nguy cơ thật sự có thể qua được rồi
- Phó cục trưởng Lưu, làm một điếu chứ?
Trần Kiếm trong đầu tự hỏi mấy vấn đề này, lại muốn hút thuốc, liền cười nói với Lưu Vĩ Hồng, tiện tay cầm thuốc lá, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu.
Lưu Vĩ Hồng cười nhận lấy điếu thuốc, Trần Kiếm lập tức châm thuốc.
Lái xe lập tức hạ cửa kính phía sau xe.
Từ Bình Nguyên đi ra một hơn ba trăm km, tình hình giao thông cũng không tốt lắm, tốc độ xe cũng không nhanh được, nên ngoài cửa sổ không có gió quá lớn thổi vào.
Lưu Vĩ Hồng nhả khói, nhìn chăm chú ra cảnh sắc ngoài cửa sổ. Dọc đường đi, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa chủ động nói chuyện với Trần Kiếm, càng không nói tới vấn đề kiến thiết thành thị và phát triển kinh tế. Trần Kiếm không phải đối tượng để bàn luận loại đề tài này. Căn cứ vào phân tích của Lưu Vĩ Hồng, số ngày Trần Kiếm tiếp tục đứng ở Bình Nguyên, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lưu Vĩ Hồng cảm nhận đồng chí này, quả thật không thể nào thích hợp làm Bí thư Thành ủy.
Trong mắt Hạ Cạnh Cường, tất nhiên vẫn chưa đặt vấn đề dân sinh lên hàng đầu, dù sao vẫn rất chú ý phát triển kinh tế địa phương. Trần Kiếm lại hoàn toàn là một vị quan cổ hủ, trong lòng Trần Kiếm, chỉ có lợi ích của mình, không có lợi ích của người khác.
Cán bộ như vậy, lại là đại bộ phận hiện nay.
Lưu Vĩ Hồng cũng không có cách nào, rửa sạch toàn bộ những quan viên này từ bên trong đội ngũ cán bộ. Cho dù hắn sau này đi lên cương vị lãnh đạo cao hơn, loại quan như Trần Kiếm, hắn ta phải đối mặt mỗi ngày.
Trần Kiếm dường như cũng biết tâm tư Lưu Vĩ Hồng, chỉ ngẫu nhiên nói chút chuyện tào lao, cơ bản không đề cập đến vấn đề nghiêm túc.
- Phó cục trưởng Lưu, đã mười hai giờ, chúng ta nên tìm một chỗ ăn cơm đã.
Trần Kiếm nhìn đồng hồ, cười nói.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Trần Kiếm liền dặn lái xe, tìm chỗ ăn cơm.
Kỳ thật không cần tìm, Bí thư Thành ủy một mình xuất hành, dọc đường đi, thư ký đã sớm thu xếp chu đáo. Lúc này, đoàn xe còn ở trong phạm vi thành phố Bình Nguyên, một huyện rất gần phía nam.
- Bí thư Trần, phía trước có cái đập chứa nước, có một quán ăn bình dân, đồ ăn coi như tươi sốt, chúng ta vào đó chứ?
Thư ký nghe vậy, lập tức nói.
- Được, đồ ăn tươi ngon, không cần làm thịt cá, thức nhắm bình dân là tốt nhất.
Trần Kiếm ra lệnh một tiếng, lái xe liền đánh tay lái, rẽ Toyota Crown đi vào đường đó. Đoàn xe phía sau, vội vàng đi theo.
Đoàn xe đi chưa đến hai km, liền đi vào bên cạnh một đập chứa nước nhỏ, dừng lại trước một nhà hàng nông gia nhìn trang trọng nhất.
Trần Kiếm lần này xuất hành, cũng không báo cho đồng chí dưới huyện này, dù sao chỉ là “Quá cảnh” không ở lại lâu, sẽ không cần phải nghênh đón phiền toái, nói không chừng còn làm Lưu Vĩ Hồng mất hứng. Qua lại hơn một tháng, Trần Kiếm đã biết, vị Phó cục trưởng Lưu này, mặc dù là con cháu quý tộc, nhưng dường như rất phản đối phô trương lãng phí.
Lập tức, Đặng Uyển Nhi mặc quần áo mới từ trong xe nhô người ra, Trịnh Hiểu Yến duỗi tay ra, bế cô bé xuống. Cánh tay Uyển Nhi, có một chiếc phù hiệu đen trên tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn vương chút đau thương.
Trước đó không lâu, Đặng Hữu Chương rốt cục không chống lại nổi với bệnh tật, đã qua đời ở bệnh viện.
Đặng Hữu Chương ra đi rất yên lòng, lúc đi, Trịnh Hiểu Yến và Đặng Uyển Nhi đều ở bên cạnh ông ấy. Trước khi Đặng Hữu Chương lâm chung, trịnh trọng phó thác Đặng Uyển Nhi cho Trịnh Hiểu Yến. Ông ấy biết điều này không hợp tình hợp lý, nhưng ông ấy cũng không có lựa chọn. Người nhà của ông ấy đều mất, Đặng Uyển Nhi thật ra còn có một người dì, nhưng mà bà xã ông ấy đã bỏ đi với người tình vài năm trước, Đặng Uyển Nhi từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với bên họ ngoại. Đặng Hữu Chương bị bệnh lâu như vậy, Đặng Uyển Nhi ra ngoài ăn xin mấy tháng, cũng không thấy cô xuất hiện, giờ phải giao Đặng Uyển Nhi cho cô, hiển nhiên không thực tế.
Đặng Hữu Chương biết Trịnh Hiểu Yến là cán bộ nội các Chính phủ xuống, ông ta khẩn cầu Trịnh Hiểu Yến và nhóm lãnh đạo ở thành phố, tìm cho Đặng Uyển Nhi một gia đình tốt nhận nuôi dưỡng. Ông ấy tin tưởng chính phủ ra mặt xử lý chuyện này, hẳn là có thể chuẩn bị tốt.
Trịnh Hiểu Yến tất nhiên đáp ứng yêu cầu của ông ta.
Đặng Hữu Chương rất xúc động, dùng hết chút sức lực còn lại, ngồi dậy trên giường, dập đầu trước Trịnh Hiểu Yến. Cho tới lúc tắt thở, miệng Đặng Hữu Chương vẫn thì thào hai chữ: Người tốt, người tốt...
Trịnh Hiểu Yến và cán bộ cục Dân chính thành phố cùng đi tìm dì Đặng Uyển Nhi. Nhưng cho dù các cán bộ cục Dân chính nói gì, và hứa hẹn cục Dân chính sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho Đặng Uyển Nhi, dì của Đặng Uyển Nhi cũng không đồng ý nuôi dưỡng Đặng Uyển Nhi. Còn nói mỉa mai, nói chính chị mình bị Đặng Hữu Chương làm liên lụy, một phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngây ngô gả cho một kẻ bất lực như Đặng Hữu Chương, không được gì mà lại phải chịu khổ, bị rất nhiều oan khuất, một chút phúc cũng chưa hưởng đến. Chính mình mới không muốn dính líu tới đứa con ghẻ bên người.
Ai muốn nuôi thì người đó nuôi đi!
Thái độ lạnh lùng của dì Đặng Uyển Nhi, hoàn toàn chọc giận Trịnh Hiểu Yến.
Sắc mặt Trịnh đại tiểu thư không dễ tha cho người đang ở trước mặt cô nói lời khó nghe thế!
Nếu không phải e dè thân phận của mình, Trịnh Hiểu Yến lúc ấy sẽ cho dì của Đặng Uyển Nhi một bài giáo huấn — giáo huấn người phụ nữ vừa bợ đỡ lại cay nghiệt này.
Trịnh Hiểu Yến giận dữ, đứng tại chỗ nói với Đặng Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, cô đưa cháu về Bắc Kinh. Từ hôm nay trở đi, con chính là con gái Trịnh Hiểu Yến, không có quan hệ với bất cứ ai khác nữa.
Trịnh đại tiểu thư nói được làm được, nhổ một miếng nước bọt.
Nay đã hơn một tháng, Đặng Uyển Nhi sớm đã có tình cảm với Trịnh Hiểu Yến không muốn xa rời, ở sâu trong tâm coi Trịnh Hiểu Yến như người mẹ, luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô bé tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đối với thành phố này, thật ra cũng vô cùng lưu luyến.
Người thứ ba từ xe tải bước xuống là vợ Trần Kiếm. Lần này đi tới tỉnh thành, vợ Trần Kiếm cũng cùng đi. Cô và Bí thư Viên Đông Bình, là đồng hương, hiện giờ Viên Đông Bình là Bí thư Tỉnh ủy, cô đương nhiên phải theo Trần Kiếm cùng đi Tần Quan gặp mặt Bí thư Viên. Vốn đằng sau xe Toyota có thể ngồi được ba người, vợ Trần Kiếm lại khăng khăng ngồi cùng với Trịnh Hiểu Yến, nói là náo nhiệt.
Kỳ thật chủ yếu vẫn là muốn có quan hệ tốt với Trịnh Hiểu Yến.
Cuối tháng này, đoàn kịch có thể phải đi Bắc Kinh tham gia diễn xuất.
Một người “Vợ hiền” luôn sẽ vì chồng mà mở rộng mạng lưới quan hệ, ở điểm này, vợ Trần Kiếm có thể nói là sở trường.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chuơng 1151: Gặp lại Viên Đông Bình
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Khi mọi người đến Tần Quan thì trời đã tối. Vào lúc đó không có nhiều hãng hàng không, chuyến bay cũng không nhiều. Sân bay Tần Quan không có máy bay chuyến tối, các đồng chí trong Cục Giám sát phải nghỉ lại Tần Quan một đêm.
Vẫn nghỉ ở khách sạn Vương Triều như lần trước.
Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng kiên quyết phải để Cục Giám sát trả tiền. Để tiếp đãi mọi người trong Cục Giám sát, hơn một tháng nay, thành phố Bình Nguyên đã tốn kém không ít. Giờ nhiệm vụ điều tra đã kết thúc, nếu để thành phố Bình Nguyên trả tiền nữa thì không hợp lý.
Cục Giám sát cũng có kinh phí làm việc của mình.
Trần Kiếm đã biết tính cách của vị này rồi nên không miễn cưỡng nữa.
Đám người Tôn Xương Bình dùng bữa cùng các đồng chí trong Cục Giám sát ở khách sạn xong liền chia tay, tự về nhà. Chuyến đi đến Bình Nguyên lần này cùng với các đồng chí trong Cục Giám sát có áp lực quá lớn, nếu đi cùng thì không thể nói lung tung, đôi khi rất nhàm chán. Giờ đã được giải thoát rồi nên phải mau mau về nhà.
Theo ý của Tôn Xương Bình, sáng mai còn phải mời các đồng chí trong Cục Giám sát dùng cơm cho hết tình chủ nhà.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười từ chối. Những công tác tương quan ở Bình Nguyên cơ bản đã hoàn thành, không cần thiết phải kéo dài thời gian. Tôn Xương Bình cũng vì lễ nghi, thấy Lưu Vĩ Hồng từ chối, cũng mỉm cười gật đầu, thuận nước đẩy thuyền.
Lưu nhị thiếu gia rời khỏi Lũng Tây sớm một ngày thì Tôn Xương Bình sớm một ngày yên tâm.
Tối nay ở Tần Quan, Lưu Vĩ Hồng còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian nào rảnh rỗi.
Vừa vào phòng mình, Lưu Vĩ Hồng liền gọi điện thoại di động cho Viên Đông Bình. Lần trước, khi Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng gặp nhau ở khách sạn Vương Triều, Viên Đông Bình đã bảo thư ký nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, nếu có gì cần giúp thì cứ gọi thẳng vào số điện thoại này. Giờ công tác nghiên cứu điều tra đã chấm dứt, về tình về lý, Lưu Vĩ Hồng đều phải báo cáo với Viên Đông Bình một tiếng.
Điện thoại rất nhanh chóng đã gọi được, Viên Đông Bình đích thân nhận điện thoại.
Số điện thoại di động này của ông ta không nhiều người biết.
- Xin chào, Bí thư Viên, là Lưu Vĩ Hồng đây.
- Ha ha… đồng chí Lưu Vĩ Hồng, xin chào….
Tiếng cười của Viên Đông Bình vẫn sang sảng như trước, nghe ra tâm trạng đang vui. Vừa mới chính thức trở thành Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên tâm trạng Viên Đông Bình không tồi cũng có thể hiểu được.
- Bí thư Viên, chúng tôi đã kết thúc công tác điều tra nghiên cứu ở Bình Nguyên rồi, hiện đã về tới Tần Quan. À, công tác nghiên cứu điều tra rất thuận lợi. Các đồng chí ở Bình Nguyên đều ủng hộ và phối hợp với công tác của chúng tôi. Đúng vậy, đúng vậy, rất cảm ơn Bí thư Viên đã quan tâm đến chúng tôi.
Lưu Vĩ Hồng cứ nói chuyện theo kiểu cách của chính phủ, tươi cười vờ vịt nói.
- Ồ, các cậu đã tới Tần Quan à? Được, tốt lắm. Thế này đi, cậu chịu khó một chút, đến nhà tôi ngồi, chúng ta nói chuyện về công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu ở Bình Nguyên.
Viên Đông Bình nghe nói Lưu Vĩ Hồng đã đến Tần Quan, liền mời hắn đến.
Bình Nguyên tuy nhỏ, nhưng trong hơn một tháng nay, không lúc nào là Viên Đông Bình không nóng ruột nóng gan. Thành phố Bình Nguyên nho nhỏ nhưng lại có hai vị con dòng cháu giống thế gia kiệt xuất ở đấy. Dù rằng nhất cử nhất động của Cục Giám sát ở thành phố Bình Nguyên, Trần Kiếm, đều báo cáo với Viên Đông Bình, nhưng giờ công tác điều tra nghiên cứu chính thức chấm dứt, tất nhiên Viên Đông Bình muốn tự tai nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo.
Đồng thời đây cũng là lễ tiết cần có. Lưu Vĩ Hồng tuy chức vụ không cao, nhưng đường đường là con cháu họ Lưu. Trước khi Lưu Vĩ hồng đến Lũng Tây, Lưu Thành Thắng đã đích thân gọi điện thoại cho Viên Đông Bình, mong ông ta ủng hộ công tác của Lưu Vĩ Hồng. Vì thế có thể thấy được Lưu Vị Hồng cũng được nhà họ Lưu xem trọng trong đám con cháu đời thứ ba chứ chẳng phải không quan trọng gì.
- Dạ, Bí thư Viên. Tôi lập tức đến báo cáo ngay.
- Ha ha, đừng nói là báo cáo, chỉ là tâm sự thôi… Được, hoan nghênh cậu tới đây làm khách.
Viên Đông Bình rất khách khí, có cân nhắc về thân phận, không tự cho mình là cấp trên của Lưu Vĩ Hồng, mà trong lời nói vẫn lộ ra vẻ chỉ là người lớn quan tâm thôi.
Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, đang chuẩn bị bảo Lý Cường ra cửa, thì Trịnh Hiểu Yến đẩy cửa bước vào.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tới đúng lúc lắm. Giờ anh phải đến nhà Bí thư Viên Đông Bình. Em gọi điện thoại cho Lư Đức Vĩ, hẹn với anh ấy ăn khuya. Có vài việc anh muốn tâm sự với anh ấy.
Hai hàng lông mày Trịnh Hiểu Yến khẽ giương lên:
- Anh có việc cần nói với Lư Đức Vĩ sao?
Chuyện Lưu Vĩ Hồng đến nhà Viên Đông Bình báo cáo công tác thì là chuyện đúng lễ nghĩa, Trịnh Hiểu Yến tất nhiên không thấy kinh ngạc gì. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vội vàng muốn gặp mặt Lư Đức Vĩ, khiến cho Trịnh Hiểu Yến không hiểu lắm.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đúng, em với anh ấy nói chuyện trước đi. Chờ anh nói chuyện bên kia xong xuôi thì sẽ gọi điện thoại cho em.
- Làm gì vậy? Thần thần bí bí?
Lưu Vĩ Hồng tiến lên một bước, ôm lấy vòng eo mềm mại, vừa nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vừa nói:
- Giờ đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời dặn của anh. Lần này có bị ai mắng hay không thì phải coi toàn bộ tin tức trên người Lư Đức Vĩ.
- Có ý gì vậy?
Đầu óc Trịnh Hiểu Yến càng thêm mờ mịt.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, siết chặt cô một chút, rồi buông ra ngay, đi nhanh ra cửa.
- Càng ngày càng bí hiểm…
Thấy bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng đi xa dần, Trịnh Hiểu Yến không kìm nổi lắc đầu liên tục, khẽ nói thầm một câu.
Trong chốc lát, Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường đã xuất hiện ở cửa chính khách sạn Vương Triều. Đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tần Quan, taxi đợi khách xếp thành đoàn trước cửa. Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường ngồi lên chiềc đầu tiên, đến thẳng đại viện Tỉnh ủy.
Trong mắt tài xế taxi kia, người có thể ở tại khách sạn Vương Triều chắc chắc không phú thì quý, nên khi Lưu Vĩ Hồng yêu cầu đến tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy, anh ta cũng không giật mình.
Viên Đông Bình đã bố trí cho thư ký ông ta đứng chờ ở cửa đại viện, thuận lợi thông qua kiểm tra của bảo vệ. Vào cửa đại viện, đổi sang xe công vụ do thư ký lái tới, đi thẳng tới biệt thự nhỏ mà Viên Đông Bình đang ở.
- Phó Cục trưởng Lưu, Bí thư Viên đang chờ!
Thư ký của Viên Đông Bình ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, rất trầm ổn, mang kính, rất có phong độ của người trí thức.
Viên Đông Bình đang ngồi trên đi văng đọc báo, thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không đứng dậy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, chỉ cười nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng đến rồi, tới đây ngồi đi.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, tới truớc mặt Viên Đông Bình, hơi cúi đầu, kính cẩn nói:
- Chào Bí thư Viên.
- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, đây là nhà, không cần câu nệ như vậy, ngồi đi, ngồi đi…
- Dạ, Bí thư Viên.
Lưu Vĩ Hồng cũng không đồng ý bỏ qua lễ nghi cấp bậc, lại gật đầu, mới ngồi xuống cạnh Viên Đông Bình.
Thư ký vội vàng rót trà.
Trong phòng khách chỉ có Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng, không nhìn thấy người nhà của Viên Đông Bình, xem ra họ ở phòng khác, không ảnh hưởng Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, trong nhà không lúc nào yên tĩnh.
- Đồng chí Vĩ Hồng, công tác điều tra nghiên cứu đã hoàn thành rồi sao?
- Đúng vậy, Bí thư Viên, hoàn thành cả rồi.
- Ừ, lần này ở Bình Nguyên cũng xấp xỉ bốn mươi ngày hả? Tình hình Bình Nguyên rốt cuộc ra sao, cậu nói cho tôi nghe một chút.
Viên Đông Bình nói như là rất thuận miệng.
Vẻ mặt Lưu VBĩ Hồng lập tức trở nên rất nghiêm túc, nhưng không nói ngay. Vì Viên Đông Bình hỏi “tình hình Bình Nguyên” chứ không hỏi “tình hình thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên”, hai điều này về bản chất rất khác nhau. Lưu Vĩ Hồng tin rằng, không phải Viên Đông Bình nói sai. Viên Đông Bình muốn tìm hiểu từ hắn tình hình toàn bộ ở Bình Nguyên, không chỉ giới hạn trong công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu.
Thư ký đã lui ra ngoài, ông cũng biết, cuộc nói chuyện đêm nay không tầm thường.
Vì trước khi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại, Trần Kiếm và vợ ông ta đã gọi cho Viên Đông Bình, nói là muốn đến đây thăm lãnh đạo cũ. Viên Đông Bình không nhận lời ngay, mà bảo họ chờ một chút. Không thể nghi ngờ, Viên Đông Bình đang chờ điện thoại của Lưu Vĩ Hồng, sau khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng xong mới quyết định có nên gặp Trần Kiếm và vợ ông ta hay không.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Viên, nếu ngài có thời gian, hay là xem báo cáo điều tra của chúng tôi đi?
Viên Đông Bình chậm rãi gật đầu:
- Ừ, cũng được.
Lưu Vĩ Hồng liền mở chiếc cặp mang theo bên người, lấy bản báo cáo điều tra ra, gồm cả bản copy báo cáo của Hạ Cạnh Cường, giao hết cho Viên Đông Bình.
Viên Đông Bình nhận lấy.
Hai bản báo cáo gộp lại, e là không dưới mười ba mười bốn ngàn chữ, xếp thành một chồng thật dày.
- Ồ, tài liệu nhiều thật…
Viên Đông Bình thuận miệng nói, vơ lấy cái kính lão đang để bên cạnh, bắt đầu xem báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi thẳng lưng trên sô pha, không dám có chút lơi lỏng.
Viên Đông Bình tình cờ nhìn thấy, cười nói:
- Vĩ Hồng, cậu cứ thả lỏng đi, không cần câu nệ quá, tôi xem tài liệu trước đã.
Vô tình, cách xưng hô với Lưu Vĩ Hồng lại có thay đổi, cứ gọi thẳng tên của hắn.
- Dạ, bác Viên.
Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ mỉm cười, sửa lại cách xưng hô, ngả người ra sau, tựa vào sô pha. Có lẽ Viên Đông Bình xem hết mấy báo cáo đó cũng phải đến hai ba mươi phút. Nếu cứ ngồi thẳng đơ như thế hơn nửa giờ, quả thật sẽ rất khó chịu.
- Ừ, công tác làm cũng khá cẩn thận.
Viên Đông Bình vừa xem tài liệu vừa bình luận. Dù ông ta đang xem báo cáo nghiên cứu điều tra nhưng vẻ mặt vẫn khá thoải mái, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu.
Đối với vị trí hiện tại của ông ta, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu cấp thành phố chỉ là một công tác nhỏ, hay dở gì cũng thế, không có gì đặc biệt quan trọng. Làm tốt, nên khen ngợi thì cứ khen ngợi, làm không đuợc tốt, đáng phê bình thì phải phê bình, đáng xử phạt phải phải xử phạt, cũng không có chuyện gì quá lớn.
Nhưng sau khi bắt đầu xem đến báo cáo của Thành uỷ và Ủy ban nhân dân Thành phố Bình Nguyên lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, sắc mặt của Viên Đông Bình trở nên nghiêm trọng hẳn. Càng xem, lông mày của ông ta càng nhíu chặt, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng vốn đang ngồi tựa vào sô pha cũng phải ngồi thẳng lên, nhìn Viên Đông Bình không rời mắt.
Đến giờ, Viên Đông Bình là người đầu tiên ở Tần Quan xem bản báo cáo này, Lưu Vĩ Hồng vô cùng quan tâm đến ý kiến của ông ta.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1152: Lư Đức Vĩ buồn bực trong lòng
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Nhưng Viên Đông Bình không nói gì cả.
Xem hết bản báo cáo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên kia, Viên Đông Bình liền xếp báo cáo lại, đặt lên bàn trà, nhẹ nhàng giao lại cho Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Nói như vậy, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên vẫn không được tốt sao?
Mới vừa rồi ông ta hỏi tình hình Bình Nguyên thế nào, giờ lại nói đến công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên.
- Bác Viên, công tác cụ thể doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu ở thành phố Bình Nguyên, chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là trước khi đồng chí Hạ Cạnh Cường tới Bình Nguyên, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên không đầy đủ, phương thức cũ kỹ, chủ yếu nhận thầu là chính.
- Hình thức nhận thầu này không thể nói là không tốt, nhưng vô cùng hạn chế. Trước đó, đa số doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên đều được doanh nghiệp bản địa nhận thầu, hơn nữa vốn là người phụ trách đơn vị mà ra, thay đổi nhanh chóng, từ người phụ trách doanh nghiệp nhà nước thành chủ của công ty tư nhân. Làm như vậy, rõ ràng sẽ có thiếu sót. Ví như nói công ty Bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số 3 và công ty Vật tư thành phố. Mấy công ty này đều có những vấn đề nghiêm trọng. Cháu đã thông báo chính thức với các đồng chí Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường về những vấn đề này, tin rằng sẽ được họ xem trọng. Giai đoạn thứ hai là sau khi đồng chí Hạ Cạnh Cường nhận chức Quyền Chủ tịch thành phố, trên hình thức thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước tiến hành đổi mới nhất định. Điểm này trong báo cáo đã nói khá rõ, cháu cũng không nhắc lại nữa. Theo quan điểm cá nhân của cháu, đồng chí Hạ Cạnh Cường tuổi còn trẻ, có thể phương thức suy nghĩ không giống như đồng chí Trần Kiếm, hơn nữa, đồng chí Hạ Cạnh Cường từng có một thời gian dài công tác ở tỉnh Việt Trung. Giai đoạn hiện nay kinh tế Việt Trung phát triển nhanh hơn so với Lũng Tây. Đương nhiên, đây là do khác biệt về vị trí địa lý. Việt Trung là một tỉnh vùng duyên hải, có ưu thế tự nhiên về thu hút đầu tư hơn là các tỉnh trong đất liền. Tình hình như vậy, quan niệm quản lý và hình thức quản lý ở một số nước phương tây sẽ nhắm vào các xí nghiệp ở vùng duyên hải. Đồng chí Hạ Cạnh Cường mang hình thức mới này đến Bình Nguyên, cháu cho rằng cũng giúp các xí nghiệp trong thành phố Bình Nguyên mở mang tầm mắt, hiểu được thị trường, mau chóng đuổi kịp kinh tế thị trường. Việc này khá hữu ích. Tương đối mà nói, cháu nhận thức được hình thức thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên trong giai đoạn hai có thể cho các thành phố đất liền khác sự tham khảo nhất định.
Viên Đông Bình đưa mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ gật gù, nói:
- Ừ, trước giờ Trần Kiếm chỉ làm việc một nơi, tầm mắt cần phải nhìn xa hơn. Xem ra việc giao lưu cán bộ này cần phải tiến hành nhiều hơn.
- Đúng là như vậy. Bác Viên, cháu rất tán thành ý kiến này của bác.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Viên Đông Bình liền cười nói:
- Vĩ Hồng, các cậu ở Bình Nguyên lâu như vậy, làm việc rất có hiệu quả. Vất vả rồi!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Đa tạ bác Viên quan tâm, đây là việc chúng cháu được phân công thôi.
- Ừ, trẻ còn tuổi mà không kiêu căng không nóng nảy, thật tốt. Khó trách đồng chí Thành Thắng đánh giá rất cao. Không tồi, không tồi, thật sự không tồi.
Viên Đông Bình mỉm cười nói, nhẹ nhàng nhắc tới Lưu Thành Thắng.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn vài câu.
Sau đó, Viên Đông Bình tán gẫu đến phong thổ Bình Nguyên, cũng hỏi đến cuộc sống cá nhân Lưu Vĩ Hồng, nhưng không hề đề cập đến công tác. Ước chừng nói chuyện hơn đuợc mười phút. Lưu Vĩ Hồng liền lễ phép đứng dậy cáo từ.
Hắn phỏng chừng, Viên Đông Bình đã có đuợc tin tức cần thiết.
Trần Kiếm, quả là tới lúc nên di chuyển rồi.
Đêm nay Lưu Vĩ Hồng đến thăm Viên Đông Bình chủ yếu cũng vì mục đích này. Trần Kiếm tiếp tục ở lại Bình Nguyên, thì mặt mày Hạ Cạnh Cường sẽ rất khó coi. Nếu Hạ Cạnh Cường đã nhượng bộ Lưu Vĩ Hồng, thì Lưu Vĩ Hồng có nhiệm vụ phải nể mặt Hạ Cạnh Cường. Ván cờ chính trị, thì phải theo nhu cầu.
Lần này, thư ký Viên Đông Bình tự đưa Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường về khách sạn.
Lưu Vĩ Hồng mới vừa rời khỏi không lâu, chiếc xe Toyota Crown mang biển số một của thành ủy Bình Nguyên liền chạy vào biệt thự. Trần Kiếm và vợ ông ta mang theo bao lớn bao nhỏ quà thổ sản đi vào biệt thự của Viên Đông Bình.
Lưu Vĩ Hồng cũng không về phòng mình, ngồi dưới đại sảnh gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Yến.
Chỉ một chốc, Trịnh Hiểu Yến cũng đi tới đại sảnh, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Lư Đức Vĩ sẽ tới đây ngay.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, châm một điếu thuốc.
Trịnh Hiểu Yến ngồi xuống sô pha, nhìn xung quanh, hỏi nhỏ:
- Báo cáo Bình Nguyên kia, Bí thư Viên xem chưa?
- Xem rồi.
- Ông ta nói sao?
Trịnh Hiểu Yến có vẻ hơi khẩn trương. Cô đương nhiên cũng hiểu được, hành trình đến Bình Nguyên lần này, thật sự quan trọng chính là báo cáo do Hạ Cạnh Cường viết. Nghiêm khắc mà nói, báo cáo này là Lưu Vĩ Hồng viết, Hạ Cạnh Cường chỉ chỉnh sửa chút ít mà thôi. Sau khi báo cáo này được đưa lên, nhất định sẽ có sóng to gió lớn. Nhưng lần này, Trịnh Hiểu Yến cũng không châm chọc. Dù cô hiểu rõ trong báo cáo này đầy “nguy cơ”. Nhưng tận mắt chứng kiến tình hình Truờng Tiểu học Thứ năm và một số bệnh viện, cô quyết kiên định đứng bên Lưu Vĩ Hồng.
Hiện tại chỉ còn cách chờ xem việc này sẽ diễn tiến ra sao.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu.
Trịnh Hiểu Yến khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Bọn họ đều có thể nhìn thấy nguy hiểm ẩn sau báo cáo này, sao Viên Đông Bình lại không biết được? Thân là quan lớn ở Tần Quan, sao có thể tùy tiện tỏ thái độ với vấn đề mẫn cảm như vậy?
Lát sau, một chiếc Audi màu đen từ từ chạy vào cửa chính khách sạn Vương Triều Đại Đường.
Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến lập tức đứng dậy, buớc tới. Lần này Lý Cường không đi cùng. Lư Đức Vĩ là phó Chủ tịch Thành phố Tần Quan, tự bố trí cho mình, tính an toàn hẳn là không thể nghi ngờ.
Lư Đức Vĩ tự lái xe đến.
Lưu Vĩ Hồng ngồi vào ghế phụ lái, Trịnh Hiểu Yến ngồi phía sau.
Lư Đức Vĩ khẽ mỉm cười, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, quay lại rồi, khá vất vả hả?
- Cũng tạm, các đồng chí ở Bình Nguyên cũng khá phối hợp với công tác của chúng tôi.
- Đúng vậy, Trần Kiếm là một người rất hiểu biết trong việc đối nhân xử thế. Các đồng chí lãnh đạo trên tỉnh đều khá quý ông ấy vì điểm này.
Lư Đức Vĩ gật đầu cười, nhấn mạnh ga, chiếc xe Audi từ từ chạy ra khỏi cửa. Lư Đức Vĩ nói thế, hoàn toàn có thể đuợc hiểu là lời thừa nhận cực cao đối với Trần Kiếm. Trong vòng thể chế hiện nay, những cán bộ “biết điều” như Trần Kiếm đều có thể như cá gặp nuớc. Trần Kiếm từ một cán bộ cơ sở nhỏ bé leo một mạch lên đến Bí thư Thành ủy, khẳng định là phải có sở trường của riêng mình.
Chiếc Audi rời khỏi khách sạn Vương Triều, quanh qua quẹo lại, vào một ngõ nhỏ, nhìn qua có vẻ rất lâu đời.
Lư Đức Vĩ dừng xe xong mới nói:
- Nơi này là phố ăn vặt của Tần Quan, không chỉ có thức ăn địa phương, thức ăn khắp các nơi trong nước đều có cả. Nơi ăn khuya này có thể nói là nơi không tồi đâu.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Anh đã nói không tồi thì chắc chắn là không tồi rồi.
- Không dám nói ngoa đâu. Khẩu vị thức ăn, đúng là mỗi người mỗi khác. Tôi thích ăn món này, nhưng không chắc các vị đã thích.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Thử xem đi. Ông chủ cửa tiệm này hẳn sẽ không chỉ làm một món ăn đâu.
- Ha ha, nói rất đúng, mời hai vị.
Lư Đức Vĩ cười ha hả, mời hai người bước vào một cửa hàng nhìn qua cũng khá có đẳng cấp. Phố ăn vặt trong cả nuớc, cơ bản giống nhau nhưng đều có những điểm khác biệt nhỏ, có hàng ăn, cũng có cửa hàng. Nhưng không có những nhà hàng mặt tiền sang trọng, giá cả bình dân, người bình thường cũng có thể ăn được. Phố ăn vặt, chủ yếu là lấy lãi từ số nhiều.
Bề ngoài, Lư Đức Vĩ chuyện trò vui vẻ, chỉ là bạn cũ tụ tập, thật ra trong lòng đã lo lắng bồn chồn.
Trong thời gian Cục Giám sát ở Bình Nguyên, Lư Đức Vĩ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến, cũng có khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đã tới Lũng Tây, tất nhiên Lư Đức Vĩ cũng duy trì liên lạc. Đây là nguyên tắc cơ bản để đối nhân xử thế. Nếu không phải dè dặt về thân phận của mình, Lư Đức Vĩ sẽ đến Bình Nguyên mời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến dùng một bữa cơm. Trịnh Hiểu Yến vừa quay lại Tần Quan đã lập tức gọi điện thoại cho y, nói là tụ tập một chút, dường như rất bình thuờng. Nhưng Trịnh Hiểu Yến lại nói cho Lư Đức Vĩ biết, đây là Lưu Vĩ Hồng chủ động đề nghị, trong lòng Lư Đức Vĩ cũng hoang mang.
Trịnh Hiểu Yến chủ động gặp gỡ y cũng là chuyện bình thường.
Lưu Vĩ Hồng chủ động đề nghị, thì thật không bình thường.
Lưu Đức Vĩ tự thấy giao tình của y và Lưu Vĩ Hồng còn chưa thân thiết như vậy. Hơn nữa, Trịnh Hiểu Yến còn nói tiếp, Lưu Vĩ Hồng đã đến tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy gặp Viên Đông Bình, sau đó mới đến gặp anh ta, lại càng khiến Lư Đức Vĩ khó hiểu.
Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, chắc chắc là có mục đích.
Phong cách làm việc của con cháu thế gia, thật sự khó đoán. Lư Đức Vĩ chỉ có thể gặp chiêu thì phá chiêu.
Ông chủ cửa hàng ăn vặt đưa ba người đến một phòng riêng tao nhã lịch sự trên lầu hai, đối diện phố ăn vặt, từ cửa sổ sát đuờng, có thể nhìn thấy dòng người náo nhiệt và rộn ràng nhốn nháo phía dưới.
- Phó Cục trưởng Lưu, mời gọi món theo khẩu vị của các vị. Ha ha… tôi gọi trước.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên. Lư Đức Vĩ cười ha hả nói, thuận miệng gọi ba bốn món ăn rồi đưa thực đơn cho Trịnh Hiểu Yến.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Tôi mới ăn cơm xong, còn no lắm, cứ tùy tiện gọi vài món đi, chủ yếu là bạn bè gặp gỡ, tâm sự chút thôi.
- Đúng, đúng, bạn bè tán gẫu thôi.
Lư Đức Vĩ lại liên tục gật đầu.
Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng đều gọi hai món, Lư Đức Vĩ kêu một tá bia. Đầu bếp trong cửa hàng ăn vặt tay chân rất nhanh nhẹn, rất nhanh chóng thức ăn đã được mang lên.
- Nào, phó Cục Truởng Lưu, Hiểu Yến, làm một ly trước đi. Bia của chúng tôi ở đây có thể kém hơn Bắc Kinh, hai vị phải uống nhiều một chút.
Lư Đức Vĩ rót đầy bia cho mình cùng Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, nâng ly lên, cười nói.
Lưu Vĩ Hồng cũng nâng ly nói:
- Chủ tịch thành phố Lư, đừng khách sáo. Vừa rồi anh cũng nói, chỉ là bạn bè tụ hội thôi, thoải mái một chút.
- Nào, cạn ly!
Trịnh Hiểu Yến cũng nâng ly lên, ba nguời khẽ chạm ly, đều tự uống cạn.
Lư Đức Vĩ liền nhiệt tình lại rót đầy ly cho hai người, lại giới thiệu mấy món đặc sắc ở nhà hàng này, chủ nhà hàng rất có trách nhiệm. Mọi người uống vài ly bia, ăn chút thức ăn, không khí trong phòng riêng dần dần rất ấm cúng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1153: Quá đột ngột
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Phó Cục trưởng Lưu, hành trình đến Bình Nguyên lần này, thu hoạch chắc là khá phong phú chứ?
Lư Đức Vĩ lại chạm ly với Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi.
Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời câu hỏi của Lư Đức Vĩ, lại hỏi ngược lại:
- Phó Chủ tịch thành phố Lư, anh nhận xét thế nào về việc thị trường hoá giáo dục và sản nghiệp hóa y tế?
Lư Đức Vĩ giật mình kinh hãi, vẻ mặt vẫn tươi cười, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, tôi không được phân công quản lý hai khối công tác này…
Lư Đức Vĩ là Phó Chủ tịch được phân công quản lý giao thông ở Tần Quan. Y từ Phó Thường trực Sở Giao thông lên làm Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan, tất nhiên phân công quản lý giao thông mới hợp lý.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch Thành phố Lư, cứ nói chuyện thoải mái đi, chỉ là bạn bè gặp nhau tán gẫu mà. Hơn nữa, cứ phụ trách cùng một lĩnh vực thời gian quá lâu, cũng không có lợi cho việc phát triển toàn diện.
Lư Đức Vĩ tuy tươi cười nhưng trong lòng cứng đờ, ý nghĩ xoay chuyển với tốc độ cao.
Lưu Vĩ Hồng ở Bình Nguyên đã tạo ra tin tức chấn động như thế, đặc biệt là báo cáo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên về việc cải cách giáo dục và y tế. Dù hôm nay Trần Kiếm mới lên tỉnh, chưa chính thức nộp báo cáo cho lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng nội dung báo cáo này đã sớm lan truyền trong tỉnh rồi.
Điện thoại luôn nhanh hơn ô tô mà.
Tuy các đồng chí trong hai bộ máy theo Trần Kiếm biểu lộ sự bất đồng với hướng đi mới, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được như vậy. Việc này đề cập đến đại cải cách trong phạm vi thể chế. Hạ Cạnh Cường đột nhiên xông ra, tỏ vẻ phản đối, Trần Kiếm và Lưu Vĩ Hồng đều tỏ thái độ ủng hộ, không thể không khiến cho các đồng chí khác trong bộ máy ngờ vực vô căn cứ.
Chẳng lẽ, sách lược quan trọng của trung ương lại có thay đổi lớn?
Lúc trước, khi Lư Đức Vĩ công tác ở Sở Giao thông tỉnh cũng có quan hệ không tồi với phó Chủ tịch quản lý giao thông của thành phố Bình Nguyên. Vị kia thường gọi điện thoại cho Lư Đức Vĩ xin y hướng dẫn. Dù sao Lư Đức Vĩ cũng không phải cán bộ địa phương bình thường. Trước khi đến Lũng Tây thì y làm ở Bộ giao thông, trong đại nha môn dưới chân thiên tử, việc nghiên cứu chính sách trung ương chắc chắn nhiều hơn cán bộ địa phương. Vị phó Chủ tịch thành phố Bình Nguyên kia vẫn luôn bội phục tính mẫn cảm chính trị của Lư Đức Vĩ, lần này tất nhiên cũng muốn xin y giải thích chút ít nghi ngờ.
Lúc Lư Đức Vĩ vừa nhận được điện thoại thì cũng chấn động một lúc lâu. Y không hề nghe được chút tin tức nào là sẽ có thay đổi lớn về chính sách cải cách giáo dục và y tế, nhưng đột nhiên sao lại có tin đồn từ Bình Nguyên? Hơn nữa lại còn do Hạ Cạnh Cường đề xuất, Lưu Vĩ Hồng đồng ý nữa.
Lúc ấy Lư Đức Vĩ cũng nghe qua loa, không chú ý lắm. Như chính y đã nói, y ở Tần Quan không được phân công quản lý giáo dục và y tế, cho dù là trung ương có thay đổi lớn về chính sách thì cũng không liên quan trực tiếp gì tới y, có thể ngồi một bên xem náo nhiệt.
Không ngờ lúc này Lưu Vĩ Hồng lại hỏi ngay mặt.
Lưu Vĩ Hồng có ý gì đây?
Dường như trong lời nói còn có ý khác.
Tất nhiên, Lư Đức Vĩ cũng không thể trì hoãn lâu hơn được, như thế sẽ tỏ ra không lễ phép.
- Phó Cục trưởng Lưu, hai khối này tôi cũng không thành thạo lắm, cứ nói theo quan điểm cá nhân tôi thôi nha. Ý kiến cá nhân tôi là…
Được một lúc, Lư Đức Vĩ trầm ngâm nói, rất dè dặt.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Quan điểm của cá nhân tôi thì cho rằng giáo dục và y tế hẳn nên được xem như hai ngành sản xuất chiến lược, cùng chung hơi thở với cuộc sống của người dân. Nhất là giáo dục, đây là điểm căn bản của mỗi quốc gia. Không phải đã có nhà văn từng nói, cạnh tranh của thế kỷ hai mươi mốt là cạnh tranh về khoa học kỹ thuật đó sao? Mà cạnh tranh khoa học kỹ thuật này, xét cho cùng, chính là cạnh tranh giáo dục. Cho nên, tôi cảm thấy, việc cải cách giáo dục này cần phải thận trọng. Nước chúng ta lớn như vậy, dân số đông như vậy, nếu đi theo đường lối tinh anh hóa giáo dục thì chắc chắn là không thể thực hiện được. Vì chúng ta cần số nhiều, nâng cao trình độ giáo dục cho toàn dân, cơ sở phải vững chắc, sau đó mới từ những người này tuyển chọn tinh anh, số lượng tinh anh dần dần cũng tăng trưởng. Điều kiện tiên quyết là phải cam đoan giáo dục cơ sở có thể đến tận ngàn gia vạn hộ, giai đoạn giáo dục sơ cấp thì phải bảo đảm mỗi trẻ em đều được đi học. Theo tình hình nước ta hiện nay, tuyệt đại bộ phận trẻ em, nhất là trẻ em nông thôn, muốn thay đổi vận mệnh của mình, đi học gần như là con đường duy nhất. Nếu chúng ta lại thị trường hóa giai đoạn giáo dục cơ sở, thì người dân, nhất là người dân nông thôn sẽ không gánh nổi gánh nặng này. Đến lúc đó, có khả năng nhiều trẻ em phải bỏ học. Như thế chẳng thỏa đáng chút nào…
Lư Đức Vĩ dù rất dè dặt, nhưng một khi đã nói thì cũng không còn dè dặt nữa. Y đường đường là phó Chủ tịch thành phố, muốn nói chuyện cũng phải trật tự rõ ràng, trình tự rõ ràng, bằng không thì có vẻ như không có trình độ.
- Còn ngành y tế, tôi lại càng cảm thấy không nên sản nghiệp hóa. Đây cũng là chỗ căn cơ. Con người mà, có ai mà suốt đời không mắc bệnh. Cho nên, khoảng chi phí chữa bệnh, thuộc loại chi tiêu cưng rắn, ắt không thể thiếu. Bệnh viện thu phí rẻ, người dân muốn đi khám bệnh, nếu thu phí đắt quá, còn khám được bệnh. Mấy thứ này, một khi muốn sản nghiệp hóa, chẳng khác nào bóp cổ người dân đòi tiền, sẽ bị đâm vào cột sống thôi.
Nói đến đây, vẻ mặt của Lư Đức Vĩ cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Nói rất đúng!
Trịnh Hiểu Yến lập tức phụ họa.
- Kẻ có tiền thì giải quyết tốt một chút, còn không có tiền, chẳng phải là chờ chết sao? Bóp cổ người dân đòi tiền, phó Chủ tịch thành phố Lư, vì những lời này, tôi kính anh một ly!
Nói xong, Trịnh Hiểu Yến giơ ly bia lên.
Lư Đức Vĩ cũng nâng ly, chạm ly với Trịnh Hiểu Yến, nói đùa:
- Hiểu Yến, cô cũng là kẻ có tiền.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Tôi là người có tiền, nhưng lúc khám bệnh, có thể giảm một chút cũng tốt. Có ai muốn dùng nhiều tiền phí phạm chứ?
- Keo kiệt!
Lưu Vĩ Hồng liền trêu Trịnh Hiểu Yến một câu.
Trịnh Hiểu Yến còn nghiêm túc nói:
- Ôi, phó Cục trưởng Lưu, em không thích nghe những lời này đâu. Sao em lại keo kiệt chứ? Người này, lúc nên tiêu tiền, thì buông tay mà tiêu, còn lúc không nên tiêu tiền, thì có tiêu thêm một xu cũng là uổng phí. Em dù có tiền, cũng không lấy việc xem tiền như rác làm vui đâu!
- Ừ, giống như chuyện của Đặng Uyển Nhi, đúng là nên tiêu tiền.
- Đúng, chuyện này thì anh nói đúng. Bất kể tiêu tốn cho Đặng Uyển Nhi bao nhiêu tiền, em đều cảm thấy rất có giá trị. Đây là tích âm đức. Anh đừng cười em, từ nay về sau, em sẽ xem Đặng Uyển Nhi như con mình, em ấy à, sẽ bồi dưỡng cô bé thật tốt. Đợi sau này, cô bé có tiền đồ, xem bà mẹ của cô bé có sắc mặt thế nào!
Trịnh Hiểu Yến trừng mắt lên nói, dường như thấy Lưu Vĩ Hồng chính là mẹ và dì của Đặng Uyển Nhi, đang trêu chọc cô.
- Ha ha.., Chủ nhiệm Trịnh, em đang làm thiện tích đức, sao anh lại dám cười em? Anh tệ vậy sao?
- Khó nói lắm, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trịnh Hiểu Yến liền nhìn ông lớn phó Cục trưởng Lưu bằng nửa mắt.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nâng ly về phía Trịnh Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Trịnh, vì thiện tâm của em, anh kính em một ly! Chân thành đấy!
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, chạm ly với hắn nói:
- Vậy cũng không tệ lắm.
Chờ hai người họ chạm ly xong, Lư Đức Vĩ cười hỏi:
- Nghe ra, về mặt này cũng có hẳn một câu chuyện, có thể kể cho tôi nghe không?
- Đúng là có câu chuyện, nói ra dài dòng lắm…
Lư Đức Vĩ cười nói:
- Không sao đâu, dù sao đêm nay cũng không có công vụ.
Trịnh Hiểu Yến liền kể sơ lược chuyện Đặng Uyền Nhi cho Lư Đức Vĩ nghe.
Lư Đức Vĩ không khỏi nhíu mày, nói:
- Có chuyện thế sao? Thật không phải nha… cách làm của thành phố Bình Nguyên có phải quá nóng vội không? Dù sao, cũng không thể để cho một cô bé chín tuổi đi ăn xin nuôi sống người nhà được…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Hạ Cạnh Cường chỉ vì cái trước mắt, Trần Kiếm thì bảo thủ. Bộ máy Bình Nguyên như vậy, thật không có năng lực.
Lư Đức Vĩ không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ nói như vậy, không khỏi hơi xấu hổ, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, chuyện này…
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp phê bình nhân vật số một của thành phố Bình Nguyên ngay trước mặt y, Lư Đức Vĩ còn cảm thấy khó xử. Phụ họa không tốt, không phụ họa dường như cũng không hay.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Lư, tôi mới đi gặp Bí thư Viên Đông Bình. Trước mặt ông ấy, tôi cũng là ý kiến như thế.
Lư Đức Vĩ còn hoang mang thì ánh mắt Trịnh Hiểu Yến đã ngời sáng.
Cô đột nhiên hiểu rõ, sao Lưu Vĩ Hồng lại bảo cô phải hẹn Lư Đức Vĩ ra, còn thần thần bí bí, bắt cô phải chờ. Trải qua hành trình đến Bình Nguyên lần này, mâu thuẫn giữa Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường xem như hoàn toàn được công khai, chỉ còn một mảnh khố cuối cùng. Cục Giám sát vừa rời khỏi, chắc chắn tiếp theo hai người sẽ “đấu tranh sống chết”.
Trịnh Hiểu Yến nhìn ra được, Lưu Vĩ Hồng không có hảo cảm với Trần Kiếm, nhưng Trần Kiếm lại được Viên Đông Bình đánh giá cao, mà Viên Đông Bình và Lưu Thành Thắng lại có quan hệ không bình thường. Chuyến này Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên, kết quả cuối cùng là nắm lấy cán bộ mà Viên Đông Bình coi trọng, cuộc vui đã bắt đầu. Nhưng nghe ý của Lưu Vĩ Hồng, thì chính Trần Kiếm lại muốn lùi bước, không muốn sống chết với Hạ Cạnh Cường nữa. Viên Đông Bình nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, cũng nên vì điều động bộ máy Bình Nguyên, đưa ra những khả năng.
Trong tình hình thế này, tránh cho Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường chiến đấu chỉ có một cách, đó là một trong hai người phải bỏ đi. Mà Hạ Cạnh Cường mới vừa nhận chức Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên hơn nửa năm, nếu đi ngay thì hiển nhiên không thực tế, nhà họ Hạ sẽ không chấp nhận. Trần Kiếm ở Bình Nguyên công tác đã nhiều năm, vẫn chưa có kinh nghiệm công tác trong cơ quan trực thuộc tỉnh. Lúc này chuyển Trần Kiếm đi cũng khá thích hợp.
Lưu Vĩ Hồng đang trực tiếp nhắm ngay ngai vàng Bí thư Thành ủy thành phố Bình Nguyên!
Ngộ tính của Lư Đức Vĩ tất nhiên không thấp, mau chóng hồi phục tinh thần, lại càng thêm giật mình. Trước đó, y không hề nghĩ tới, Lưu Vĩ Hồng lại chuẩn bị cho y một món chính như thế.
Chuyện này quá đột ngột. Trong thời gian ngắn, Lư Đức Vĩ hơi mơ hồ, không dám tin tưởng vào phán đoán của mình, nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói không nên lời.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1154: Lưu Nhị, anh quá yên ổn mà hư hỏng rồi!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Phó cục trưởng Lưu, Bí thư Viên... Có gì muốn chỉ thị?
Sững sờ một lúc, Lư Đức Vĩ mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi, thân mình không kìm lòng nổi hơi nghiêng nghiêng, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ chú ý.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Xem ra, cho dù Lư Đức Vĩ là dự kiến thế nào, kinh ngạc thế nào, “Bản năng cán bộ” của ông ta từ trước đến nay vẫn chưa từng biến mất, mẫn cảm chính trị trước sau xếp hàng đầu. Một lời nói ra đâm thẳng vào yếu điểm, mà không cần phải giằng co, ví dụ như Lưu Vĩ Hồng vì sao phải làm vấn đề linh tinh như vậy.
- Bí thư Viên nói, Trần Kiếm trước kia luôn luôn công tác cùng một chỗ, về tầm mắt, quả thật còn cần khai thác thêm. Xem ra công tác giao lưu cán bộ này, cần tiến hành nhiều hơn . Đây là nguyên văn Bí thư Viên nói.
Lưu Vĩ Hồng thuật lại nguyên văn lời Viên Đông Bình không kém một chữ.
Hai mắt Lư Đức Vĩ, lập tức sáng bừng lên.
Lời này của Viên Đông Bình, kỳ thật đã nói vô cùng minh bạch. Rất hiển nhiên, Viên Đông Bình cũng không muốn thấy Trần Kiếm ở Bình Nguyên cùng Hạ Cạnh Cường tử chiến, trên tình cảm ông ta phải bảo vệ Trần Kiếm, nhưng Hạ Cạnh Cường thậm chí toàn bộ nhà họ Hạ phát sinh xung đột quá mức trực tiếp , Viên Đông Bình cũng hết sức không bằng lòng.
Chỉ cần Viên Đông Bình quyết tâm, việc Trần Kiếm rời khỏi Bình Nguyên, đã thành kết cục đã định.
Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, mặc dù không phải là bánh trái ngon ngọt gí đó, nhưng đối với Lư Đức Vĩ mà nói, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Tần Quan là thành phố cấp phó tỉnh, Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan là cấp giám đốc sở, và cùng một cấp bậc với Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, nhưng nếu luận thực quyền, giữa hai bên, cũng ngang bằng nhau. Ví dụ như Trần Kiếm nếu điều nhiệm tới thành phố Tần Quan, dù không được việc gì cũng phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy hoặc là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nếu không cũng là Phó bí thư Thành ủy, không thì cũng có khả năng làm Phó Chủ tịch thành phố, đó là sự thay đổi rất rõ ràng. Đạo lý như vậy, Lư Đức Vĩ từ phi thường ủy Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan điều nhiệm Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, tuy chưa nói tới thăng chức, nhưng cũng là sự trọng dụng vững chắc, thật giống như ông ta ở Tần Quan tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, hơn nữa còn xếp hạng cao.
Trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy, phân lượng của Bí thư Thành ủy Bình Nguyên cũng cao hơn phân lượng của Phó Chủ tịch thành phố. Người ta kia đứng đắn là thân phận chư hầu một phương.
Còn một điểm, đối với Lư Đức Vĩ mà nói, cũng rất quan trọng. Đó chính là lý lịch công tác của y, từ nay về sau sẽ phát sinh nhiều biến chuyển lớn. Trước đó, con đường làm quan của ông ta bị gắn mác là bộ phận giao thông. Y trước kia ở Bộ giao thông, sau lại ở sở Giao thông tỉnh, hiện tại tới thành phố Tần Quan, lại là phân công quản lý công tác giao thông như trước. Chỉ một lý lịch công tác như vậy, đường lên chức càng hẹp, khó khăn càng lớn. Dựa vào “Quy trình” bình thường, Lư Đức Vĩ nếu muốn tiến thêm một bước ở tỉnh, chỉ có thể nghĩ biện pháp được gọi về sở Giao thông, chính vị Giám đốc sở, hay là cấp giám đốc sở, sau đó tranh thủ mấy năm, lên đến vị trí Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông.
Đến đây là hết!
Khả năng thăng chức cực kỳ nhỏ, trừ phi ông ta có thể được gọi về, còn có một chút hy vọng trở thành Phó trưởng ban thường trực, về phần vị trí Trưởng ban bộ giao thông, thì có nghĩ cũng không cần nghĩ.
Trên mộ tổ còn chưa bốc khói đen.
Mà đây chỉ là một loại khả năng, hơn nữa xác suất gặp phải cũng rất nhỏ.
Nhưng nếu ông ta có thể đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, thì hoàn toàn khác hẳn. Tối thiểu, thành công nhảy khỏi cái mác bộ giao thông, thành tai to mặt lớn thật sự chủ quản một phương, nhân vật số một quản lý toàn bộ. Con đường lên chức sau này, lập tức được mở rộng hơn rất nhiều. Phó chủ tịch tỉnh, Thủ trưởng Tỉnh ủy mấy thủ trưởng chức năng bộ môn, các chức phó bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cũng đều có thể trở thành trạm tiếp theo của ông ta.
Hơn nữa một khi đã làm qua Bí thư Thành ủy, trong cảm nhận của lãnh đạo cũng có sức nặng hơn, rõ ràng không giống.
Mà theo tình hình tỉnh Lũng Tây mà nói, hai bộ máy thành viên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đại bộ phận đều là từ vị trí Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 mà lên, xuất thân từ ban ngành tỉnh, không trải qua chủ quản địa phương mà trực tiếp tiến lên quan to, đã ít càng ít
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đưa một cái bánh có nhân lớn như vậy, rơi xuống đầu ông ta, bảo sao Lư Đức Vĩ không kích động?
Tuy nhiên Lư Đức Vĩ vẫn duy trì điềm tĩnh và phong độ, cười nói:
- Phó cục trưởng Lưu này, trao đổi cán bộ, chỉ sợ cũng cần thống nhất sắp xếp với lãnh đạo?
Trần Kiếm muốn di chuyển, người nhằm vào vị trí này, không biết sẽ có bao nhiêu. Nhưng nhất định không đến lượt Lư Đức Vĩ tôi đi tiếp nhận, tôi và Bí thư Viên cũng không phải rất thân thiết.
- Cho dù như thế nào, luôn có một cơ hội.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, đáp, ánh mắt cố ý trong lúc vô tình, liếc qua mặt Trịnh Hiểu Yến.
Trịnh Hiểu Yến nâng chén rượu lên, chậm rãi uống một ngụm, làm như không nhận ra.
Tên đáng ghét này, lại còn tính lợi dụng mình, nhưng chuyện này, xảy ra hơi bất ngờ, Trịnh đại tiểu thư còn chưa sẵn sàng, cũng sẽ không dễ dàng bị cuốn vào.
Ba người kết thúc bữa ăn khuya, đã là hơn mười giờ tối, Lư Đức Vĩ lễ nghĩa chu đáo, tự mình nhận lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến về khách sạn Vương triều Đại Đường.
Trước khi xuống xe, Trịnh Hiểu Yến bỗng nhiên nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Lư, ba tôi ngày mai phải quay về Bắc Kinh họp.
Lư Đức Vĩ vui mừng quá đỗi, nói liên thanh:
- Cảm ơn Hiểu Yến, cảm ơn!
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nhẹ nhàng xuống xe, cùng Lưu Vĩ Hồng đi tới tầng trệt.
- Này, anh làm cái gì? Luôn tính kế với ba của tôi như vậy, rất không trượng nghĩa.
Trịnh Hiểu Yến không vội về phòng mình, đi theo Lưu Vĩ Hồng, vào một gian phòng tiêu chuẩn tama hắn ở, vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa phòng, liền hầm hừ ồn ào, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên vẻ mặt rất khó chịu.
- Ai, Trịnh đại tiểu thư, em nói lời này oan cho anh? Nói chuyện theo đúng lương tâm mình được không?
Lưu Vĩ Hồng cũng trừng mắt, một tay ôm lấy thân hình mềm mại của cô kéo lại đây, bàn tay to thô ráp, lập tức liền dính với bộ ngực nóng ấm của Trịnh Hiểu Yến, dường như muốn sờ vào lương tâm của Trịnh đại tiểu thư. Tuy nhiên chỗ tay đặt vào, thấy mềm mại vô cùng, cũng không phải vị trí trái tim.
- Thôi đi!
Trịnh Hiểu Yến không chút khách khí, lập tức bỏ tay Lưu Vĩ Hồng ra, eo thon nhỏ uốn éo, lộp bộp lộp bộp đi tới ghế dựa, đặt mông ngồi xuống.
Đêm nay, là do cục Giám sát tự mình chịu kinh phí, Phó cục trưởng Lưu lập tức liền trở nên keo kiệt vô cùng, nói cái gì cũng không chịu chọn phòng sang trọng, ngay cả một phòng lộng lẫy cũng luyến tiếc, chỉ cấp cho đoàn người một gian phòng bình thường. Gian này không có sô pha lớn, chỉ có hai chiếc ghế dựa.
Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận, lập tức đi qua, giật mở rèm che, mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc
- Lưu Nhị, anh làm cái gì, sao phải kéo nhà họ Trịnh của em xuống nước chứ? Em nói với anh nha, chúng ta quan hệ tốt là một chuyện, đây là quan hệ cá nhân của chúng ta, quan hệ giữa nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh, lại là một việc khác, đừng hòa trộn cùng một chỗ biết không? Đừng cho là ba tôi dễ bị lừa gạt, ông ấy nếu tức giận, nói cho anh biết, Lưu Nhị, anh sẽ chịu không nổi!
Trịnh Hiểu Yến vẫn thở hồng hộc như trước, oán giận nói.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói vô tình:
- Linh Linh, anh cũng nói cho em biết, anh còn dựa vào đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa. Lần này, ông ta giúp được anh thì giúp, không muốn cũng phải giúp. Bằng không, anh trừng phạt con gái ông ta!
- Anh... anh vô lại, anh khốn khiếp...
Trịnh Hiểu Yến quả thực bị chọc tức.
Tuy nhiên nói là nói như vậy, Trịnh Hiểu Yến thật là có chút chột dạ, có vẻ như nếu tên này muốn trừng phạt chính mình, có rất biện pháp, vốn Trịnh Hiểu Yến trong lòng hơi không vui, bị người kia thủ đoạn chồng chất, giày vò hết lần này đến lần khác, Trịnh đại tiểu thư chịu hết nổi, cuối cùng không thể không giơ tay đầu hàng!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Linh Linh, nếu không ta đánh cuộc, ngày mai sau khi Lư Đức Vĩ đi Bắc Kinh, gặp ba em, ba em xác định chắc chắn làm theo ý tứ của anh, em có tin hay không?
- Hừ!
Trịnh Hiểu Yến xoay đầu, không phản ứng.
Kỳ thật Trịnh Hiểu Yến cũng rõ, lần này Lưu Vĩ Hồng tám phần lại sẽ “Thực hiện được”, người này làm đại sự, cho tới bây giờ cũng chưa từng tính sai. Đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa ra vẻ trước kia rất có thành kiến với Phó cục trưởng Lưu, bị sự cứng rắn của người này gây ấn tượng mà đã có sự thay đổi. Thủ pháp mượn lực đẩy lực, được sử dụng đặc biệt thuần thục, Trịnh Quảng Nghĩa còn phải coi trọng hắn hơn đấy
Lưu Vĩ Hồng trở lại một chiếc ghế khác, ngồi xuống, nói:
- Cải cách và sửa đổi giáo dục, phải được đứng vững. Anh hiện giờ không công tác tại địa phương, không có cách nào đưa một bản mẫu ra. Mà thứ này, nhất định phải có thí điểm, bằng không không có sứ thuyết phục
- Lưu Nhị, tuy rằng lần này em cũng hiểu anh đúng, nhưng không nói gạt anh, hiện tại trong lòng vô cùng khó chịu. Đây thật đúng là đại sự, làm không tốt tất cả sẽ bị bề trên giáo huấn, đến lúc đó thì khổ sở lắm.
Trịnh Hiểu Yến lo lắng nói.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng thành công với việc trói Hạ Cạnh Cường lên chiến xa, nhưng một Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa còn có một Hạ Cạnh Cường, vẫn chưa đủ ghê ghớm. Trong mắt con nhà quyền quý và nhân vật lớn tập đoàn chính trị, Hạ Đại thiếu gia cũng tốt, Lưu Nhị cũng thế, đều là thế hệ con cháu, con nít ranh!
Hai con nít ranh, lại dám đối đầu với chính sách quan trọng của trung ương, cũng quá ư xem trọng chính mình.
- Hơn nữa, việc này bọn họ cũng không phải không có chút đạo lý. Hiện tại trước tập trung hết thảy lực lượng phát triển kinh tế, và khi kinh tế phát triển lên rồi, có tiền rồi quay lại làm giáo dục phổ cập, y tế phổ thông, cũng là con đường khả thi.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Đợi cho đến lúc đó, xã hội cũng đã rối loạn hết rồi, dân tâm cũng đã không còn. Toàn bộ diện mạo tinh thần quốc gia và tín ngưỡng của nhân dân, tất cả đều sẽ xuất hiện vấn đề lớn. Đến lúc đó bất kể ai đi lên, đều là ngồi trên đống lửa. Hiện tại không ngăn cản, thì sẽ không kịp.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Trịnh Hiểu Yến nửa tin nửa ngờ.
- Đương nhiên. Em có thể tưởng tượng một chút, nếu trong tình huống này Đặng Uyển Nhi trở thành hiện tượng phổ biến, thì sẽ thế nào?
Trịnh Hiểu Yến trầm mặc một chút, còn nói thêm:
- Ai, nhưng em nhắc nhở anh, cho dù lần này, ba giúp anh một phen, anh cũng đừng tưởng rằng từ nay về sau, nhà họ Trịnh và nhà họLưu trở thành bạn tốt... Ba rất cố chấp, không dễ thay đổi đâu
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến một cái, vẻ mặt cho thấy rất đáng cân nhắc.
- Vậy đừng lo, em không phải đã nói qua, nhà họ Lưu là nhà họ Lưu, Lưu Vĩ Hồng là Lưu Vĩ Hồng sao? Không thể nhập làm một được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius