Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1201 + 1202: Hạnh phúc của mỗi người
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Những lời này hoàn toàn không sai, ai không sợ chết? Tin tưởng không ai là không sợ chết. Chỉ có điều khi còn sống người sẽ không đi nghĩ đến chuyện sau khi ngươi chết, đặc biệt là trong tiên giới. Người trong tiên giới đều là vĩnh sinh bất tử, không giống với phàm nhân luôn tìm cách kéo dài sự sống.
Kêu một lão nhân bảy mươi tuổi chết đi, hắn có thể sẽ thản nhiên tiếp nhận, dù sao thế giới sinh lão bệnh tử trong mắt hắn chính là thiên địa, cũng chỉ là một vòng tuần hoàn bình thường, nhưng kêu một Tiên Tôn sống mấy vạn năm chết đi, hắn khẳng định không cam lòng.
Người càng cường đại càng sở hữu càng nhiều thứ, càng không muốn chết đi, điểm này kỳ thực Âu Dương đã minh bạch từ trước đây rất lâu.
Ngồi trong sơn lâm, Âu Dương như quên đi thời gian lưu chuyển, quên đi sinh mệnh luân hồi, quên đi dung hợp giữa con người và thế giới. Lúc này Âu Dương giống như một thanh niên bình thường không thể bình thường hơn, hàng ngày ngồi câu cá, hoặc là nấu cơm dã ngoại, mặc dù chỉ có một mình nhưng lại có vẻ vô cùng thoải mái.
- Đã bao lâu rồi?
Âu Dương tự hỏi mình, trong mắt người bình thường có thể mới qua vài ngày, nhưng trong mắt Âu Dương lại phảng phất đã trải qua vài luân hồi.
- Đi tới bước này của chúng ta, hóa thân thành thiên đạo thực sự quan trọng như vậy sao?
Những lời này của Âu Dương phảng phất như nói với Thiên Vương, cũng phảng phất như nói với chính mình.
Hóa thân thiên đạo, bất luận là Âu Dương hay Thiên Vương, đều đã định trước một kết quả, khi hoàn thành hóa đạo, chân thân sẽ đưa về trong hư vô, từ nay về sau chính là từ bỏ tất cả hóa thành thiên đạo đại chúng nhất vô tư nắm giữ thế giới.
Thân tình gì đó, tình cảm gì đó đều hóa thành hư vô. Lúc này Âu Dương đã chạy tới sát biên giới của hóa đạo, trên mặt Âu Dương mang theo vẻ tươi cười nói:
- Thì ra ngươi cũng không phải không thể hóa đạo, mà là trong lòng ngươi cũng có luyến tiếc. Đi tới bước này ta đã có thể bảo vệ bất cứ người nào ta muốn bảo vệ, ta cũng không phải kẻ ngu si, chuyện lấy thân hóa đạo này cứ để Thiên Vương làm đi!
Âu Dương cười ha ha, đối với những người khác mà nói hóa đạo là cường đại nhất, nhưng đối với Âu Dương nó lại là thứ không hiện thực nhất.
- Nhưng trận chiến cuối cùng này vẫn phải đánh, đối chọi pháp tắc, rút cuộc sẽ như thế nào đây?
Âu Dương đã chiến đấu một đời, đối với pháp tắc cũng tràn ngập chờ mong.
- Trận quyết chiến cuối cùng hãy đặt trong biển ngân hà đi.
Âu Dương nhìn thoáng qua bầu trời mênh mông, nếu trận chiến giữa mình và Thiên Vương xảy ra trên tiên giới, sợ rằng sau trận chiến này tiên giới bị sẽ hủy diệt.
Chiến đấu của tổ cấp cường giả có thể khiến một phương bị hủy hoại trong chốc lát, khi lực lượng hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người, đó sẽ là va chạm đỉnh phong nhất, bất cứ lực lượng gì cũng không thể so sánh.
Cho dù là biển tinh không, sau trận đánh của hai người sợ rằng mấy trăm triệu năm ánh sáng cũng khó có được một tinh hệ hoàn chỉnh, thậm chí sẽ đánh tinh không một phương thành hắc động.
Trên thánh sơn, một thân ảnh đang vượt qua phong tuyết tiến nhập vào thánh sơn. Hiện giờ thánh sơn đã không còn nghiêm mật phòng thủ, vì lúc này chiến sự của tiên giới đã sớm kết thúc, chỉ còn lại trận chiến quyết định số mệnh cuối cùng.
- Người tới từ phương nào!
Một thanh âm lộ vẻ dâm đãng vang lên trên thánh sơn, sau đó nhìn thấy Tiểu Nhạc cầm khối gạch từ trên trời giáng xuống.
- Ngươi là Tiểu Nhạc?
Bóng người nhìn thoáng qua Tiểu Nhạc, dụng tâm suy nghĩ một hồi chỉ vào Tiểu Nhạc nói.
- Lẽ nào đại danh của ca ca lại có người không biết?
Tiểu Nhạc quả nhiên là nhân vật ti tiện đỉnh phong, lúc này hắn lại không biết xấu hổ cho rằng tất cả mọi người đều biết đại danh của hắn, chỉ riêng điểm này trong thiên hạ đã không ai có thể địch lại.
Vân Sinh công chúa có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Nhạc, kỳ thực đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiểu Nhạc, nhưng nàng đã nghe từ miệng Âu Dương rất nhiều chuyện liên quan đến Tiểu Nhạc, cho nên nàng vẫn biết gia hỏa này.
Nhưng nghe tiếng không bằng gặp mặt, trước đây khi chuyển thế thành Vân Sinh công chúa, Sở Yên Nhiên luôn nghe nói Tiểu Nhạc vô sỉ cỡ nào, còn tưởng rằng Âu Dương trêu đùa bằng hữu, hiện giờ thực sự nhìn thấy Tiểu Nhạc, Sở Yên Nhiên mới biết được, thì ra Âu Dương đang còn lưu lại thể diện cho Tiểu Nhạc rất nhiều.
- Ngươi là ai? Mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng ngươi phải biết rằng, ta là người đã có thê tử, cho nên ta không thể tiếp thu ái mộ của ngươi.
Tiểu Nhạc vô sỉ nói, Sở Yên Nhiên lần đầu tiên biểu thị áp lực của mình rất lớn.
- Trời ạ, này trên đời này thực sự có người vô sỉ như vậy sao?
Sở Yên Nhiên thầm nghĩ, nhưng vẫn mỉm cười nói với Tiểu Nhạc:
- Ta là Sở Yên Nhiên, ngươi có từng nghe qua chưa?
- Phụt...
Lần này đến phiên Tiểu Nhạc phát mộng, cái tên Sở Yên Nhiên này trong thiên hạ sợ là không ai không biết. Trước kia Thần Tiễn tinh thần sa sút chính là vì Sở Yên Nhiên. Nhưng người trong thiên hạ đều biết Sở Yên Nhiên sớm đã tự sát mà chết, nhưng hiện tại Sở Yên Nhiên lại đang đứng ở đây?
- Không đúng! Sở Yên Nhiên không yếu như vậy!
Tiểu Nhạc thoáng cái minh bạch, nói thế nào Sở Yên Nhiên trước kia cũng là thánh nữ yêu tộc, cũng đã là thực lực cấp Tiên Tôn. Nhưng vì sao hiện tại Sở Yên Nhiên chỉ có thực lực Phi Tiên?
Tiểu Nhạc cũng không biết nhiều về chuyện của thế giới Đa Văn. Kỳ thực nếu như không phải Âu Dương xuất hiện, có thể cuộc đời này của Sở Yên Nhiên cứ thế mờ nhạt trôi qua. Nhưng sự xuất hiện của Âu Dương đã kích phát suy nghĩ trong lòng Sở Yên Nhiên, để nữ tử này khôi phục ký ức và một phần thực lực của mình, như vậy mới có năng lực từ tiểu thế giới đến tiên giới.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy được nghi hoặc từ trong mắt Tiểu Nhạc, nàng ha ha cười nói:
- Ta đã chết, chỉ có điều ta đã chuyển thế sống lại mà thôi, mặc dù nhớ lại ký ức, nhưng phần lớn lực lượng đã biến mất, có thể khôi phục đến Phi Tiên đã là rất tốt rồi.
Sở Yên Nhiên giải thích như vậy cũng không sai biệt lắm.
- Ngươi... vì sao ngươi lại đến thánh sơn ?
Tiểu Nhạc nhìn Sở Yên Nhiên, quan hệ giữa nữ nhân này và Âu Dương vốn không minh bạch, nếu hiện tại chạm mặt Vệ Thi thì...
- Không chỉ có nàng, ta cũng tới...
Lại một thanh âm từ phía xa bay tới, một bóng người vọt tới phía này.
Sau khi thanh âm này xuất hiện, Tiểu Nhạc liền xoay người nhìn lại. Khi nhìn thấy người vừa tới hắn suýt nữa phun máu. Tiểu Nhạc chưa từng gặp Sở Yên Nhiên cho nên không nhận ra, nhưng người vừa tới này Tiểu Nhạc lại biết.
- Lý Uyển Như!
Tiểu Nhạc kinh khủng gọi ra cái tên này. Chuyện này là thế nào? Trận đại chiến cuối cùng sắp trước mắt, tại sao lại có nhiều người có quan hệ với Âu Dương xuất hiện như vậy?
Một Sở Yên Nhiên cũng đã khiến Tiểu Nhạc nhức đầu, bây giờ lại thêm Lý Uyển Như, có thể tưởng tượng thánh sơn sắp loạn thành cái gì. Vệ Thi khó khăn lắm mới vứt bỏ được quá khứ, nhưng bây giờ còn chưa có kết quả tốt đẹp, lại đụng phải hai nữ nhân này.
Nếu ba nữ nhân này ở cùng một chỗ, trời biết sẽ phát sinh huyết án kinh thiên gì.
- Ngươi... Các ngươi...
Tiểu Nhạc thực sự không biết nên làm thế nào.
- Âu Dương à... Ngươi đã tạo nên nghiệp chướng gì vậy....
Tiểu Nhạc thầm cảm thán, nhưng cũng không thể để hai cô nương này đứng đợi mãi ở đây, cuối cùng vẫn phải tiến lên đối mặt với tất cả.
- Hai vị... Có lẽ ta nên lên trên thông báo trước một tiếng?
Tiểu Nhạc linh cơ khẽ động, lúc này tốt nhất là tìm được Bạch Hủ Minh. Cho dù tu vi của Bạch Hủ Minh không phải cao nhất, nhưng nếu nói trên đời này Âu Dương còn có thể nghe lời ai đó, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Hủ Minh.
Đối với sư phụ Bạch Hủ Minh, Âu Dương bất luận cường đại cỡ nào, cũng chưa bao giờ quên ơn sư phụ.
- Chúng ta biết rồi, ngươi đi đi!
Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên nhìn thoáng qua đều có thể minh bạch ý tứ trong lời nói của Tiểu Nhạc. Dù sao thân phận của các nàng cũng quá mức mẫn cảm. Đừng nói là Tiểu Nhạc, cho dù là chính các nàng, lúc này đều đang suy nghĩ nên đối mặt với những người trên núi như thế nào.
Tiểu Nhạc liếc nhìn hai nữ tử, thở dài một hơi thả người bay vọt tiến nhập vào trong thánh sơn, để lại Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như.
- Ta biết ngươi, ngươi chính là Lý Uyển Như!
Sở Yên Nhiên mở miệng trước.
- Ha ha, Yên Nhiên tỷ tỷ, ngươi cũng không bỏ xuống được sao?
Lý Uyển Như nhìn Sở Yên Nhiên hỏi.
- Ta? Kỳ thực chúng ta không phải giống nhau sao?
Sở Yên Nhiên trả lời cũng rất mơ hồ, giống nhau? Cái gì giống nhau ?
- Yên Nhiên tỷ tỷ, kỳ thực mặc dù trong lòng chúng ta đều không bỏ được, nhưng chúng ta lại đều minh bạch, hắn không thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không nên ràng buộc hắn. Lần này ta đến thánh sơn là muốn nói với hắn, ta phải lập gia đình.
Những lời này của Lý Uyển Như khiến Sở Yên Nhiên sửng sốt, sau đó hai nữ nhân thông minh đồng thời lộ ra vẻ tươi cười.
- Ta cũng vậy...
Trên mặt Sở Yên Nhiên mang theo vẻ hạnh phúc. Mặc dù nam nhân mình lấy không có khí thế ngạo nghễ thiên hạ như Âu Dương, cũng không có truyền kỳ như Âu Dương, nhưng lúc này Sở Yên Nhiên rất thỏa mãn, chí ít nàng có thể minh bạch, mình đã tìm được nam nhân chân chính thương yêu mình, có thể giao phó cuộc đời mình cho hắn.
Hai thế luân hồi đã khiến Sở Yên Nhiên thấy rõ tất cả. Sở Yên Nhiên cũng minh bạch, trong lòng Âu Dương suốt đời chỉ xem nàng như một hồng nhan tri kỷ, chứ không phải thê tử trong lòng. Trong mắt người khác sự khác biệt này có lẽ không lớn, nhưng các nàng đều hiểu rõ Âu Dương, các nàng đều biết, hồng nhan tri kỷ và thê tử vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, chí ít trong lòng Âu Dương cũng không bao giờ có thể thay đổi.
- Trong lòng Âu Dương mãi mãi chỉ có một người. Mà người đó chưa bao giờ là chúng ta, đúng không Uyên Như!
- Đúng vậy, kỳ thực làm tri kỷ suốt đời của Âu Dương còn tốt hơn làm thê tử của hắn. Làm thê tử của hắn phải cùng hắn gánh vác rất nhiều thứ. Quá mệt mỏi, hiện tại cuộc sống của ta đang rất bình yên, hạnh phúc. Nhưng Âu Dương còn thiếu ta một hôn lễ, cho nên lần này ta tới là muốn đòi một hôn lễ của hắn!
Sở Yên Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc, rất hiển nhiên nữ nhân này tin tưởng Âu Dương nhất định có thể thắng, nhất định có thể hoàn thành hứa hẹn.
- Ha ha, còn ta nữa, hôn lễ này không thể chỉ có một mình Yên Nhiên tỷ tỷ, nếu làm phải làm một hôn lễ tập thể của tất cả chúng ta.
Lý Uyển Như cũng mang theo nụ cười hạnh phúc.
- Vệ Thi tỷ tỷ theo Âu Dương lâu như vậy, nhưng Âu Dương ngay cả một hôn lễ cũng không làm được cho người ta. Vệ Thi tỷ tỷ tính tình tốt đẹp không nói cái gì, nhưng chúng ta cũng không thể không nói.
Lúc này hai nữ nhân lại cùng đứng trên một trận doanh.
Trên tuyết sơn, một cái bóng mang theo một chút phong tuyết, bay về phái này. Đây là một nữ tử, một nữ tử ưu nhã không gì sánh được. Khi nàng bay trên trời phảng phất như dung hợp với thiên địa, khiến cho người ta cảm giác này không hề tồn tại, phảng phất như thân thể của nàng đều là hư vô.
Người này đương nhiên chính là Vệ Thi, tu vi của Vệ Thi không thấp, sau khi trải qua nhiều gập ghềnh Vệ Thi đã vô hạn tiếp cận tổ cấp cường giả. Nếu có thể tiến thêm một bước, Vệ Thi sẽ là hồn giả duy nhất trong thiên địa có thể trở thành hồn giả tổ cấp đầu tiên, có lẽ phải gọi là hồn tổ.
Nhìn thấy bóng người từ trên trời giáng xuống, Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như đều có chút khẩn trương. Bất kể nói như thế nào, hai người đã từng là kẻ thứ ba, hiện nay đối mặt với chính thê chân chính của Âu Dương, hai người vẫn có chút khẩn trương.
- Các ngươi là Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên sao!
Vệ Thi cũng không mắt lạnh nhìn các nàng như trong tưởng tượng của Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên, ngược lại mang theo nụ cười hòa nhã. Nụ cười này cũng không phải tận lực giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm.
- Ngươi...
Rất hiển nhiên, Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên đều bị nụ cười của Vệ Thi làm cho phát mộng.
- Ta hiểu rồi...
Bỗng nhiên, Sở Yên Nhiên thông minh tuyệt luân mở miệng, Sở Yên Nhiên mỉm cười đi tới trước người Vệ Thi, cầm tay Vệ Thi nói:
- Vệ Thi tỷ tỷ, chúng ta rốt cuộc minh bạch vì sao chúng ta nỗ lực như vậy cuối cùng Âu Dương vẫn có thể đứng cạnh tỷ không rời.
- Đúng vậy, ta cũng minh bạch ...
Lý Uyển Như cũng là người thông minh, khi thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Vệ Thi, hai người đều minh bạch một đạo lý.
- Kỳ thực các ngươi đều không hiểu Âu Dương.
Vệ Thi vỗ vai Lý Uyển Như, kéo hai nàng đến ngồi trên mặt đất nói:
- Âu Dương nhìn như rất quả đoán, trên thực tế trong lòng Âu Dương cũng là một người có chút không quả quyết. Âu Dương không phải một người kiêu hùng, một người kiêu hùng có thể chặt đứt tất cả tình cảm. Nhưng hắn lại không làm được, khi đối mặt với chữ "tình", hắn có thể buông bỏ sát niệm vô biên, hắn có thể từ bỏ con đường thành thần. Âu Dương kỳ thực vẫn là một người nhát gan!
Vệ Thi nói đến đây, phảng phất như thấy được Âu Dương đang mỉm cười đứng bên cạnh mình.
Về phần Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên đều có vẻ mặt không giải thích được, không sai những lời Vệ Thi vừa nói, kỳ thực các nàng đều không biết. Âu Dương là một người không quả quyết? Là một người nhát gan? Chuyện này có thể sao? Một trận tru sát ngoại vực có thể giết chết trăm triệu sinh linh, người như vậy không quả quyết sao? Người như vậy lẽ ra phải không tiếc vứt bỏ tất cả quyết định thật nhanh mới đúng chứ, nhưng lúc này Vệ Thi lại nói như vậy?
Hai người không phản bác, mà lẳng lặng nhìn Vệ Thi, hi vọng Vệ Thi cho mình một đáp án.
- Âu Dương là một người nhát gan, nhưng hắn lại không sợ chết. Tất cả mọi người đều biết, với tu vi hiện tại của hắn, nếu như không đối nghịch với Thiên Vương, cho dù Thiên Vương muốn giết hắn cũng không có bất cứ cơ hội gì. Nhưng lúc này hắn tình nguyện buông tha tất cả, đứng ra đối mặt với Thiên Vương cũng đã biểu hiện khí phách của hắn. Nhưng đồng thời cũng bại lộ sự nhát gan và nhu nhược của hắn!
Vệ Thi ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt mang theo mấy phần suy nghĩ sâu xa.
- Hắn có thể chạy trốn, nhưng chúng ta không thể chạy trốn, nếu Thiên Vương thực sự lấy thân hóa đạo, như vậy hắn chính là luân hồi, hắn chính là thiên địa, Âu Dương có thể đối kháng thiên địa, có thể khiến thiên địa không ràng buộc hắn, nhưng hắn lại không thể nào bảo vệ chúng ta an toàn, không thể để chúng ta tiếp tục sống sót như bây giờ, cho nên ta mới nói hắn không phải một người kiêu hùng, không vứt bỏ được tình cảm của mình....
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1203 + 1204: Cái gương tội ác
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Thì ra là thế...
Hai nàng đồng thời gật đầu, lúc này hai người minh bạch, các nàng thua tuyệt không oan uổng, trong mắt hai người bọn họ, Âu Dương là tồn tại không gì không làm được, nhưng quan niệm này cũng khiến Âu Dương phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
- Âu Dương không nên gánh vác thêm cái gì, Vệ Thi tỷ tỷ làm rất tốt, không từng yêu cầu cái gì, cũng không từng biểu đạt cái gì, không giúp được Âu Dương, nhưng cũng không khiến Âu Dương tăng thêm gánh vác, như vậy kỳ thực đã là giúp hắn, còn chúng ta lại vĩnh viễn tin tưởng Âu Dương, không biết tin tưởng này lại tạo thành gánh nặng cho Âu Dương.
- Từ vẻ mặt của các ngươi, ta có thể thấy hạnh phúc mỉm cười, nói thật đi, các ngươi không phải đã...
Vệ Thi tuyệt đối không ngốc, từ trên mặt hai nữ nhân này nàng có thể đọc được một vài thứ.
- Đúng vậy, chúng ta đến đây chính là muốn cổ vũ cho Âu Dương, nhưng lần này chúng ta vẫn phải khiến hắn gánh vác trách nhiệm, vì thứ hắn thiếu chúng ta nhất định vẫn phải trả cho chúng ta, hôn lễ đó chúng ta đã đợi bao nhiêu năm rồi...
- Ha ha ha ha... Ta đại diện Âu Dương đáp ứng các ngươi!
Một tiếng cười sang sảng từ trên tuyết sơn truyền đến, một bạch y nhân từ trên trời giáng xuống, người này chính là sư phụ Bạch Hủ Minh của Âu Dương. Bạch Hủ Minh nhìn thấy ba nữ nhân này rút cuộc đã giải trừ khúc mắc trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư phụ!
Thấy Bạch Hủ Minh xuất hiện, Vệ Thi đứng dậy hô một câu sư phụ, còn Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như lại chỉ có thể kêu tiền bối.
Dù sao thân phận bày ra ở đây, nếu nói ra, trên thực tế ngay cả tuổi của Vệ Thi cũng vượt qua Bạch Hủ Minh, nhưng Bạch Hủ Minh là sư phụ của Thần Tiễn, trong thế giới tu luyện giả không có chia tuổi tác bối phận, tu vi mới là đạo lý quyết định tất cả.
- Tiểu tử Âu Dương này, cả đời chưa từng làm chuyện tốt gì, lần nào cũng bày ra một đống cục diện rối rắm, bắt sư phụ thu dọn. Lần này sư phụ cũng giúp hắn thu dọn.
Bạch Hủ Minh thật ra rất hào sảng, lúc này Tiểu Nhạc cũng từ phía xa bay tới bên này.
- Cục diện rối rắm ngươi thu thập hết sao?
Một thanh âm có chút quỷ khí từ phía xa truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Khi nhìn thấy một bóng đen từ đám mây bay lượn xuống, trên mặt Vệ Thi mang theo vẻ kinh hãi.
- Linh hồn thể!
Nhìn thấy linh hồn thể từ trên trời giáng xuống, Vệ Thi có chút giật mình, nhưng sau đó Vệ Thi cũng minh bạch, đây không phải một hồn giả, chuẩn xác mà nói, đây là một linh hồn chân chính.
- Quốc sư!
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên tiết lộ thân phận của linh hồn này, chỉ thấy Lăng Túc nhìn lên bầu trời, vẻ mặt không thể tin tưởng.
- Sở Tương Hợp!
Lam Thông cũng xuất hiện, nhìn Sở Tương Hợp đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, cho dù Sở Tương Hợp chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa linh hồn này nhìn qua còn sứt mẻ không tốt, nhưng lúc này có một Vệ Thi tiếp cận hồn tổ tồn tại, chỉ cần ngươi còn một tia linh hồn, như vậy Vệ Thi có thể giúp ngươi biến thành một hồn giả, đây chính là năng lực của Vệ Thi.
- Thật sự là quốc sư!
Lăng Túc có chút khó có thể khống chế tình tự của mình. Hắn thật sự không ngờ, cuộc đời này còn cơ hội gặp lại Sở Tương Hợp .
- Tiểu tử thối, chỉ thấy được quốc sư không thấy cha ngươi sao!
Trên bầu trời, lại một thanh âm từ trên trời giáng xuống, Lăng Túc vội vã ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người này Lăng Túc chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống trên mặt đất.
- Cha!
Trong mắt Lăng Túc đã xuất hiện nước mắt vui mừng. Thật sự là phụ thân Lăng Trung Thiên, trước kia từ Chân Linh Giới mọc cánh phi tiên cũng không còn gặp lại phụ thân, sau này nhận được tin tức phụ thân đã chết, hiện tại có thể gặp được Lăng Trung Thiên ở tiên giới, đây là tạo hóa lớn thế nào chứ!
Lăng Túc cũng không khống chế được mình, phi thân lên cao, trực tiếp lao lên bầu trời, muốn ôm phụ thân vào trong lòng, nhưng lại ôm phải khoảng không. Bởi vì lúc này Lăng Trung Thiên chính là linh hồn thể thuần khiết, căn bản không có bất cứ thân thể gì, Lăng Túc Làm sao có thể trực tiếp dùng thân thể ôm lấy linh hồn? Trừ phi Lăng Túc sử dụng lực lượng, nhưng hiện tại linh hồn của Lăng Trung Thiên hoàn toàn không có một chút lực lượng, nếu như Lăng Túc dùng lực lượng, rất có thể sẽ đánh tan linh hồn của phụ thân.
Lăng Túc cũng không dám xằng bậy, cuộc đời này có thể gặp lại phụ thân, đã là phúc thọ vô cương, nếu không cẩn thận đánh tan linh hồn phụ thân, sợ rằng Lăng Túc chỉ có thể tự sát tạ tội.
- Vệ Thi! Mau! Mau giúp phụ thân ta đắp nặn thân thể!
Lăng Túc nhìn về phía Vệ Thi la hét, nhưng Vệ Thi lại không động đậy, mà nhìn về phía bầu trời xuất hiện càng ngày càng nhiều linh hồn.
- Đội trưởng!
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một trận la hét, Lăng Túc ngẩng đầu nhìn lên, thấy được vô số thân ảnh vô cùng quen thuộc. Tất cả những huynh đệ này phảng phất như mới đứng cạnh hắn ngày hôm qua.
- Vương Môn, Hác Trì! Các ngươi... Các ngươi đều...
Lăng Túc thề, cả đời này không có lúc nào vui như lúc này, thấy được phụ thân còn tồn tại linh hồn, thấy được linh hồn của các huynh đệ trong trung đội thứ bảy trước đây.
Cùng với biến hóa không ngừng trên bầu trời, càng ngày càng có nhiều linh hồn xuất hiện, những linh hồn này có người Lăng Túc nhận ra, cũng có người Lăng Túc không nhận ra, nhưng tất cả những linh hồn xuất hiện ở đây Âu Dương tuyệt đối đều biết, bởi vì bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Âu Dương.
Hoắc Khải Phong... Trung đội thứ bảy... thành viên tiểu đội vô địch ở nơi chôn xương... Tất cả những người đã chết đều xuất hiện trên bầu trời, bọn họ có người vui cười, có người lại mê man nhìn đại địa không biết xảy ra chuyện gì.
- Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là thế nào...
Nhìn bầu trời xuất hiện màn này, rất nhiều người đều cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng? Vì sao những chiến hữu thân nhân đã mất đi nhiều năm lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
- Ta... Ta vì sao ta lại ở đây? Đội trưởng trước kia từng hứa sẽ dẫn chúng ta ra khỏi sinh tử cảnh, lẽ nào chúng ta đã bước ra rồi sao? Tại sao ta cảm thấy mình như một cơn gió?
Tất cả những người từng theo Âu Dương bước vào sinh tử cảnh, chết trong sinh tử cảnh đều nhìn xung quanh với vẻ mặt mê man.
- Vì sao? Vì sao? Ta không phải bị tử quang giết chết rồi sao? Vì sao còn ở chỗ này? Lẽ nào ta đang nằm mơ? Không! Ta đã chết làm sao có thể nằm mơ được?
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khó hiểu.
Lúc này Vệ Thi lại nhìn sau lưng tất cả bọn họ, sau lưng mỗi người đều có một sợi tơ người khác không nhìn thấy, liên kết bọn họ lại một chỗ, rất hiển nhiên, tất cả chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên, tất cả đều có người tận lực thao túng.
Bước vào hàng lang luân hồi, kéo những người vốn đã chết đi từ trong hành lang luân hồi ra ngoài, hiện giờ chỉ có hai người có thể làm được, một người là Âu Dương, người còn lại đương nhiên chính là Thiên Vương.
Âu Dương khẳng định không thể để những linh hồn sứt mẻ này xuất hiện ở đây, nếu như là Âu Dương xuất thủ, nhất định sẽ đưa những người này đi luân hồi, sau đó mang theo thân thể chuyển thế sống lại của bọn họ trở lại đây, nhưng hiện tại, những người này đều là linh hồn sứt mẻ, điều này nói rõ người thao túng tất cả nhất định không phải Âu Dương!
- Thiên Vương, ngươi muốn làm cái gì!
Bạch Tinh cũng mơ hồ thấy được sợi tơ kia, không đạt được cấp bậc của bọn họ không thể thấy được sợi tơ phía sau linh hồn.
- Ha ha ha ha! Ta đã lục tìm toàn bộ luân hồi, cuối cùng tìm những người này về!
Một thanh âm từ trên chín tầng trời truyền đến, thanh âm này rất bình thản, nhưng lại phảng phất bao hàm uy áp thiên địa. Sau khi thanh âm xuất hiện, mọi người dĩ nhiên phát hiện mình không thể ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Một nam tử mặc bạch y từ bầu trời phảng phất đạp cầu thang vô hình từng bước đi xuống, trên mặt hắn mang theo nụ cười không bao giờ thay đổi. Nếu là người không biết thân phận của hắn, có thể lần đầu tiên nhìn thấy người này sợ rằng sẽ xem hắn là bằng hữu chứ không phải địch nhân. Nhưng hắn có một cái tên khiến tất cả mọi người nghe xong đã sợ mất mật-- Thiên Vương!
- Thiên Vương! Kỳ hạn một tháng còn chưa tới, ngươi muốn vi phạm lời hứa sao?
Bạch Tinh cố gắng để mình nhìn thẳng vào Thiên Vương, nhưng hắn phát hiện mình không làm được, lúc này Thiên Vương giống như toàn bộ thế giới, không ai có thể dùng hai mắt của mình nhìn rõ toàn bộ thế giới.
- Không! Ta chưa bao giờ quan tâm đến những âm mưu quỷ kế, trong thế giới của ta chỉ có cường giả và kẻ yếu. Cường giả vĩnh viễn là cường giả, còn kẻ yếu chỉ có thể bị cường giả chi phối, các ngươi phục cũng được, không phục cũng được, chí ít lúc này các ngươi đều bị ta chi phối.
Thiên Vương hiển nhiên không phải tới giết người, bằng không với thân phận của hắn làm sao có thể nói nhiều với đám kiến hôi trong mắt mình như vậy?
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!
Nếu Thiên Vương nói mình không vi phạm lời hứa, những người ở đây đương nhiên cũng tin, mặc dù là địch nhân, nhưng Thiên Vương tuyệt đối là một địch nhân đáng tôn kính hơn bất cứ kẻ nào.
- Hừ hừ, dùng toàn bộ thế giới làm tiền đặt cược là sai lầm của ta, Âu Dương chưa bao giờ cho rằng mình là cứu thế chủ, hắn làm sao có thể quan tâm thế giới này có dơ bẩn hay không? Các ngươi nhìn đi!
Ngón tay Thiên Vương điểm ra, một cái gương cực lớn hiện lên trước mặt mọi người.
Giết chóc, cướp giật, hủy diệt. Từng hình ảnh đang chiếu lại tràng cảnh trong mỗi thế giới, lúc này con người đã sớm mất đi nhân tính, khi bóng ma tử vong bao phủ tất cả, trong lòng mọi người chỉ còn lại dục vọng trần trụi. Lúc này dục vọng đã thay thế nhân tính, tất cả những gì đáng ghê tởm đều được thả ra. Đạo đức gì đó đều đã không còn, tất cả đều đã bị dục vọng triệt để phá vỡ.
Cái gương không ngừng trình diễn từng thảm kịch nhân gian, người ăn thịt người, người cướp giật người, người sát nhân, bất cứ những gì ngươi không dự đoán được đều liên tục trình diễn trên cái gương, thế giới này sớm đã lâm vào hỗn loạn, nhìn thế giới tàn bạo hiện ra trong cái gương, rất nhiều người đều không nhịn được cúi đầu.
- Nhìn thấy rồi chứ? Đây là thế giới các ngươi giữ gìn, Âu Dương không ở đây, nhưng ta vẫn hỏi các ngươi một câu, nếu như Âu Dương thực sự thắng ta, các ngươi làm sao đối mặt với thế giới này? Những người sống sót làm sao đối mặt với máu tươi và tội nghiệt mà họ đã tạo ra?
Lời nói của Thiên Vương giống như một thanh búa tạ hung hăng oanh kích vào trong lòng mọi người.
Lúc này không ai có thể trả lời Thiên Vương. Thật giống như Thiên Vương đã nói, khi đạo đức của mọi người không còn, kỳ thực Thiên Vương đã đứng ở bên bất bại bao quát tất cả sinh linh, bất luận là Âu Dương thắng hay bại, Thiên Vương cũng không hề thất bại.
- Cho nên ta nghĩ, lấy một thế giới dơ bẩn như vậy làm tiền đặt cược, không thể khiến Âu Dương toàn lực đánh một trận, cho nên ta mang những người này đến, trong đầu mỗi người bọn họ đều có ấn ký của Âu Dương, bất luận bọn họ đã từng là địch nhân hay bằng hữu của Âu Dương, bọn họ đều là ký ức trong lòng Âu Dương, cho nên dùng những người này làm tiền đặt cược cuối cùng đi....
Thiên Vương nhìn tất cả xuất hiện trên bầu trời, rất hiển nhiên, lúc này những linh hồn này đều nằm trong khống chế của hắn, nếu hắn thích, có thể khiến những linh hồn này mai một bất cứ lúc nào.
Thiên Vương không cần tìm chỗ của Âu Dương, chỉ cần hôm nay để những người ở đây biết được chuyện này, đến lúc đó sẽ chuyển lời cho Âu Dương, tránh cho Âu Dương không xuất toàn lực.
- Những người này để lại cho các ngươi, nhưng giúp ta chuyển lời cho Âu Dương, hắn nghìn vạn lần không thể bại, bằng không, những người này sẽ vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, không ra được nữa...
Thiên Vương cười xấu xa, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, toàn thân biến thành một cơn gió bay mất.
Nhìn Thiên Vương phiêu tán bay đi, tất cả sợi tơ phía sau linh hồn đều bị chặt đứt, lúc này bọn họ rốt cuộc cũng có được tự do của mình. Thiên Vương quả thật là khinh thường trò xiếc này, hắn căn bản không sợ những người này chạy trốn.
- Tại sao tất cả đều có vẻ mặt ũ rủ như vậy? Cho dù Thiên Vương không đưa mọi người ra, cuối cùng cũng có một ngày mọi người được Âu Dương hồi sinh!
Bạch Hủ Minh nhìn một số lão bằng hữu trước kia ở Chân Linh Giới mất đi vui vẻ, cũng nhảy lên bầu trời nói chuyện với bọn họ về những chuyện xảy ra trong những năm qua.
- Đến đây, tiểu tử, gọi một tiếng sư nương đi...
Một thanh âm rất vô sỉ từ phía xa truyền đến, sau đó nhìn thấy Lưu Tĩnh ôm lấy hàm tử thần Trát Khắc vô sỉ nói:
- Sư nương phải là vợ của sư phụ ta mới đúng, ngươi không phải.....
Tử thần cũng phiền muộn không gì sánh được, hiện tại nếu tính bối phận tiểu nha đầu này thật sự cao hơn mình một chút. Nhưng như vậy chưa tính là gì, vô sỉ nhất chính là tên Thiệu Phong đứng bên cạnh nàng, lúc nào cũng dùng vẻ mặt ngạo khí nhìn mình.
- Ta và Âu Dương là ai với ai, ta nói là sư nương chính là sư nương! Mau!
Lưu Tĩnh chưa bao giờ là nhân vật dựa theo lẽ thường, lúc này nàng đã thành công miểu sát tử thần.
- Đây có phải là tiên giới mà Âu Dương nói không? Nơi này thật là thần kỳ....
Lôi Minh cũng được sống lại, lúc này Lôi Minh đứng phía sau Thiệu Phong nhìn tiên giới, kỳ thực hắn rất muốn đưa tay tiếp xúc với tiên giới, rất muốn hít thở trong thế giới này.
Nhưng hắn biết chuyện này hiển nhiên không có khả năng, dù sao hiện tại hắn chỉ là một linh hồn, một linh hồn không có bất cứ năng lực gì, có lẽ một khắc sau hắn sẽ biến mất không thấy.
Giữa lúc Lôi Minh đang nghĩ như vậy, từng đạo quang huy sáng lên trên bầu trời, một cái đầu lâu cực lớn mang theo nụ cười dữ tợn bắt đầu thôn phệ linh hồn ở đây.
- Kia là cái gì!
Lôi Minh nhìn cái đầu lâu khổng lồ, cả người rợn tóc gáy. Trước đây hắn chỉ biết Âu Dương rất mạnh, nhưng thực sự đi tới tiên giới mới có thể minh bạch Âu Dương mạnh như thế nào.
- Đừng sợ, đó là lực lượng của Vệ Thi tỷ tỷ, nàng có thể giúp các ngươi đắp nặn thân thể, cho các ngươi sở hữu thọ mệnh trăm năm, đợi sau khi Âu Dương thắng Thiên Vương chết tiệt kia, lại để lực lượng của Âu Dương giúp các ngươi đề thăng tới cấp Phi Tiên.
Yên Hồng biết đám người Thiệu Phong, thấy bọn họ có chút sợ hãi liền chạy đến an ủi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1205 + 1206: Đấu pháp đỉnh phong nhất
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Từng đạo linh hồn từ bốn phương tám hướng nhảy vào chiếc đầu lâu, chiếc đầu lâu không ngừng hấp thu những linh hồn thể này, sau một lát, tất cả linh hồn trên bầu trời đều đã bị bắt vào trong đầu lâu.
Vệ Thi ngồi dưới đất, trước người nàng từng đạo quang mang hôi sắc chớp động, cuối cùng hình thành những thứ giống như sợi tơ buộc chặt Vệ Thi và cái đầu lâu khổng lồ kia lại.
Một lát sau, Vệ Thi đã cùng cái đầu lâu trên chín tầng trời liên kết thành một chỉnh thể.
Lúc này Vệ Thi có lẽ muốn mượn dùng nguyên khí trong thiên địa đắp nặn thân thể cho những người này. Nếu như là đắp nặn một khối thân thể có lực lượng, đó chính là mệt chết. Vệ Thi cũng không có khả năng, nhưng nếu kêu Vệ Thi chỉ cần tạo ra những thân thể của phàm nhân, vậy thì thực sự không có gì.
- Không đúng, nếu như bình thường, Vệ Thi có thể rất nhẹ nhàng làm ra thân thể cho bọn họ. Vì sao nàng phải thu tất cả mọi người lại?
Bạch Tinh nhìn Vệ Thi và cái đầu lâu liên kết thành một chỉnh thể, vẻ mặt không giải thích được.
- Ồ... Được rồi, lực lượng khổng lồ!
Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên cảm thụ được từ trên người Vệ Thi truyền ra một loại lực lượng đủ để áp bách thiên địa . Đây là một loại uy áp của thiên địa pháp tắc.
- Không... Không phải chứ! Lẽ nào Vệ Thi muốn biến thành cường giả pháp tắc?
Trong lúc nhất thời những người còn tỉnh táo đều trợn mắt nhìn từ trên người Vệ Thi không ngừng bay ra thiên địa pháp tắc.
- Không! Cái này không phải thiên địa pháp tắc của Vệ Thi, các ngươi không cảm thấy cảm giác rất quen thuộc sao?
Bạch Hủ Minh khẩn trương nhìn hồi lâu, sau đó minh bạch gì đó.
Quả nhiên, mọi người tỉ mỉ hồi tưởng một hồi, loại uy áp thiên địa rất giống khí tức trên người Âu Dương. Nhưng vì sao trên người Vệ Thi lại bộc phát ra thiên địa pháp tắc thuộc về Âu Dương? Thiên địa pháp tắc là thứ không giống với lực lượng. Trên ti vi ngươi từng thấy một cường giả nào đó đưa tay dán vào một người yếu, sau đó người yếu chỉ cần một cái tát có thể tát chết cường giả. Loại chuyển giao lực lượng đó nhìn qua rất giả, nhưng thực tế trên tiên giới, mượn dùng lực lượng trong thời gian ngắn vẫn tồn tại, nó gần giống như đại trận Âu Dương đụng phải trước kia.
Nhưng đó chỉ là mượn lực lượng, còn chưa từng nghe nói thiên địa pháp tắc cũng có thể mượn dùng. Thiên địa pháp tắc vốn hư vô, thiên địa pháp tắc vĩnh viễn tồn tại, nhưng chính vì hư vô nên không cách nào bị người bình thường nắm bắt.
- Vệ Thi đã lấy những khắc ấn của Âu Dương trên người những người này!
Bỗng nhiên, Bạch Tinh phảng phất như nhìn thấy cái gì, con mắt hắn chớp động quang mang các màu, có thể thấy từ trong đầu lâu không ngừng bay ra đủ loại hình ảnh, những hình ảnh này hợp thành một quyển trục bức họa cực lớn trên bầu trời.
Lúc này quyển trục đang đóng chặt, nhưng theo rất nhiều hình ảnh xuất hiện, quyển trục rốt cuộc mở ra chuyển động thuộc về nó trên đám mây, cùng với chuyển động của quyển trục, một đứa bé cũng bắt đầu số phận cuộc đời của nó.
Đứa bé sinh ra, sau đó không ngừng lớn lên, sau đó xuyên qua đến tiểu thế giới, từ tiểu thế giới phấn đấu, lại đến Chân Linh Giới tàn khốc, cuối cùng tiên giới bất công. Khi quyển trục hoàn toàn mở ra cũng chính là nói cuộc đời của Âu Dương đã hoàn toàn hiện ra trước mặt Vệ Thi.
Phương thức Vệ Thi sử dụng có bản chất khác với mũi tên tương lai mà Âu Dương kích phát từ trong trái tim Thiên Vương. Âu Dương vận dụng chính là lực lượng tương lai, mà Vệ Thi lại sử dụng những bức tranh quá khứ ghép lại.
Tranh cuộn chuyển động, khi tranh cuộn hoàn toàn bày ra, một bóng người từ trong tranh cuộn đi ra! Hắn chính là Âu Dương.
Lúc này tất cả mọi người minh bạch, thiên địa pháp tắc cũng không phải từ trên người Vệ Thi phát ra, mà là từ trên người Âu Dương phát ra.
Mặc dù Âu Dương đã hoàn thành lột xác chí cao vô thượng cuối cùng, nhưng hắn vẫn không tìm được một phần ký ức. Khi Vệ Thi triển khai bức tranh cuộc này, nàng đã dùng hô hoán của mình gọi Âu Dương từ xa trở về, dùng ký ức của những người này hoàn chỉnh ký ức của Âu Dương.
- Đừng phục sinh bất cứ người nào, chờ ta, chờ ta trở về đưa bọn họ tiến vào luân hồi, mở ra số phận thuộc về bọn họ.
Âu Dương nhìn Vệ Thi, nếu như hiện tại Vệ Thi trọng tố thân thể cho bọn họ, như vậy số phận của những người này sẽ phát sinh thay đổi, có thể là thay đổi tốt, cũng có thể là biểu hiện xấu, cho nên Âu Dương vẫn quyết định lựa chọn phương thức thỏa đáng nhất.
Mang từng người tiến vào luân hồi, để bọn họ bước vào số phận của mình, sau đó lại thôi động thời gian, đưa bọn họ ra.
- Ngươi phải đi sao?
Vệ Thi nhìn Âu Dương trên bầu tời, lúc này Âu Dương đang cầm Thứ Kiêu Cung trong tay. Ngón tay điểm ra phía xa, một đạo hỏa diễm cực lớn như thiêu đốt bầu trời rơi xuống phía sau Âu Dương.
- Linh hồn hỏa diễm!
Nhìn thấy màn này, mọi người minh bạch, Âu Dương đã trở về. Âu Dương thật sự đã trở về.
Theo linh hồn hỏa diễm dung nhập vào thân thể Âu Dương, toàn thân Âu Dương đều bị thiêu đốt, Thứ Kiêu Cung cũng bắt đầu bốc cháy liệt diễm hừng hực. Lúc này Âu Dương mới là Âu Dương chân chính, Sát Thần thao túng hỏa diễm và chiến cung đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đã trở về.
- Thiên Vương, kỳ hạn một tháng đã không còn xa, thời gian còn lại chúng ta không cần đợi nữa, ta và ngươi ra ngoại vực dạo chơi!
Câu nói này của Âu Dương rất nhẹ nhàng, nhưng khi thiên địa pháp tắc chấn động, nó lại khiến tất cả mọi người đều có thể nghe rõ.
Hỏa diễm trên người Âu Dương hợp thành một cây diễm đao cực lớn, đao rung động mở ra thông đạo của thời không, con đường thông đến ngoại vực đã hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này tuyệt đối không ai dám tiến vào, khi hai siêu cấp cường giả đại chiến, bất cứ người nào tiến vào, sợ rằng còn chưa kịp nhìn thấy cái gì phát sinh đã bị giết chết.
Âu Dương bước vào bên trong, trong nháy mắt Âu Dương bước vào, một luồng gió nhẹ cũng xuyên qua đường hầm thời không tiến vào ngoại vực, cùng lúc đó thông đạo ngoại vực cũng bị đóng lại.
- Mẹ nó, cho dù chết, cũng phải nhìn thấy chiến đấu của chí cao vô thượng!
Ngụy Bỉnh Dập tràn đầy chờ mong, hắn đưa tay muốn xé mở thời không ngoại vực, nhưng lúc này hắn giật mình, bởi vì hắn phát hiện lực lượng của mình hoàn toàn không thể xé mở con đường thông đến ngoại vực...
- Chuyện này là thế nào!
Ngụy Bỉnh Dập sửng sốt, tiếp theo màn kinh khủng hơn cũng xuất hiện. Lúc này tất cả linh khí của thế giới đều biến mất không thấy, bất luận ngươi là con người Phi Tiên hay là tổ cấp cường giả đều bị cướp đoạt lực lượng, biến thành một người bình thường.
Mọi người sợ hãi nhìn bầu trời, hai cường giả này đối kháng không hy vọng bất cứ kẻ nào quan khán, cho nên bọn họ mới cướp đoạt lực lượng của mọi người, chỉ khi hai người phân ra thắng bại, mọi người mới có thể khôi phục lực lượng.
Lúc này ở ngoại vực, nếu như nói có khán giả khả năng thực sự chỉ có một, đó chính là Hoắc Khải Phong chưa bao giờ rời khỏi ngoại vực. Lúc này Hoắc Khải Phong đạp lên hai tinh cầu đứng từ xa nhìn hai người không ngừng phiêu động trong tinh không hỗn loạn.
Âu Dương và Thiên Vương cũng không giương cung bạt kiếm mặt đối mặt, lúc này hai người giống như hai hảo bằng hữu, cùng ngồi trên một tiểu hành tinh không ngừng chuyển động.
- Ta chịu thua được chưa, ngươi hóa đạo, ngươi muốn hủy diệt thế giới thì cứ hủy diệt thế giới, ta tuân thủ trật tự thế giới của ngươi, ta chỉ mang thân nhân và bằng hữu của ta đi.
Thiên Vương mỉm cười, nhìn tinh không phía trước nói:
- So với thế giới này, ta hi vọng đánh với ngươi một trận hơn!
- Ha ha, Thiên Vương, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ngươi có lẽ cũng minh bạch, bất luận là ngươi hay ta, cũng không có khả năng giết chết đối phương.
Âu Dương rất rõ ràng, đạt được cấp bậc của bọn họ, căn bản là tồn tại vĩnh sinh bất tử, không có khả năng bị đối phương giết chết, nhiều nhất là bị trục xuất ra khỏi thế giới này mà thôi.
- Ta muốn cái gì? Nói thật từ cách đây rất lâu, ta đã nghĩ ta muốn cái gì, nhưng ta không biết, nhưng ta cũng không muốn biết. . .
Thiên Vương rốt cuộc nói thật.
- Vậy ngươi bị bệnh tâm thần sao? Ngươi chỉ muốn đánh một trận với ta sao?
Âu Dương hết chỗ nói rồi, địch nhân hí kịch hóa như vậy, căn bản khiến hắn không thể tiếp thu.
- Ta muốn quá khứ, ngươi có thể cho ta sao?
Thiên Vương nhìn chằm chằm Âu Dương, sau đó chậm rãi đứng dậy, thân thể từ từ tung bay.
- Âu Dương, không cần nói nhiều như vậy, ta dùng thân hữu của ngươi làm tiền đặt cược, thắng ta, ngươi thắng tất cả, nếu ngươi thua, vậy tất cả đều không tồn tại!
Lúc này Thiên Vương lại biến thành tên lãnh khốc vô tình, thân thể chớp động hắn, ngôi sao khắp bầu trời bắt đầu vỡ nát, vô số lực lượng ngôi sao hội tụ trong tay hắn, cuối cùng trong tay hắn hình thành một thanh trường đao.
- Thứ Kiêu Cung của ngươi có thể bắn ra mũi tên đại diện tương lai, không biết hôm nay nó có thể bắn ra tương lai theo chỉ dẫn của ngươi hay không?
Tay Thiên Vương chuyển động trường đao, quang vựng lưu chuyển, biến hóa thành chiến đao Thương Long!
- Âu Dương, ta không muốn hóa đạo, ngươi cũng không muốn hóa đạo, ta luôn cho rằng ngoài hóa đạo còn có một con đường hoàn toàn mới, trận chiến này sẽ mở ra cho chúng ta con đường đó!
Thiên Vương nói xong, chiến đao Thương Long mang theo vô số thương long rít gào từ phía xa chuyển động tới.
- Đi...
Mũi tên huyết sắc lại xuất hiện, hỏa diễm hoa lệ kéo tất cả lưu chuyển. Mỗi khi thương long va chạm vào hỏa diễm đều hóa thành tro tàn. Khi tất cả thương long đều biến mất, biển tinh hải dĩ nhiên biến thành một mảnh màu trắng.
Đó là sóng lớn do hỏa diễm màu trắng cấu thành, sóng lớn phát động, biển lửa thiêu đốt toàn bộ tinh hải, xung quanh mấy trăm triệu năm ánh sáng đều đưa về hư vô, trong đó bao gồm cả phân thân của Hoắc Khải Phong. Trước mặt kỳ lân chí dương hỏa do Thiên Vương huyễn hóa ra, không có gì có thể chịu đựng một kích.
Rống!
Kỳ lân rít gào kéo theo ngôi sao lưu chuyển, lúc này biển tinh hải đã biến mất. Ở đây đã biến thành một màn trời màu đen vắng vẻ. Trên màn trời, liệt diễm huyết sắc huyễn hóa ra Thứ kiêu cực lớn giương cánh bay lượn, kiêu minh rung trời. Trên bạch sắc hỏa diễm, kỳ lân đạp lên một đóa liên hoa do hỏa diễm cấu thành, đứng trên biển lửa như thiên thần thú.
Đây mới là trạng thái mạnh nhất của kỳ lân, bộ tộc kỳ lân vĩnh sinh đều không thể đạt được trạng thái này, nhưng trước mặt Thiên Vương lại dễ dàng. Đây chính là cái gọi là đạo lý, sau khi đại đạo đạt đến cực hạn đạo thù đồng quy.
- Cô...
Lợi trảo của huyết sắc kiêu xé rách biển lửa bạch sắc, liên hoa trên biển lửa cũng theo đó nghiền nát. Thân thể của kỳ lân hóa thành một đạo gió xoáy, chuyển động, một con phượng hoàng cực lớn dục hỏa trùng sinh. Đó chính là Địa Ngục Minh Phượng trước kia từng bị Âu Dương giết chết. Nhưng lúc này trên người hỏa diễm trên người Địa Ngục Minh Phượng lại là màu đen, loại hỏa diễm này phảng phất như khiến Địa Ngục Minh Phượng dung nhập vào hắc ám vô tận xung quanh.
- Ngươi không phải Địa Ngục Minh Phượng chân chính, một con phượng hoàng thì có tác dụng gì!
Chiến cung kéo căng, hai mắt Âu Dương nhìn phía xa, Địa Ngục Minh Phượng hoàn toàn dung nhập vào trong hắc giống như ẩn thân, thế nhưng bất luận nó ẩn thân như thế nào, mắt Âu Dương vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Đi..
Mũi tên mang theo tiếng xé gió lao thẳng vào ngực phượng hoàng, khiến phượng hoàng màu đen hòa tan biến mất không thấy. Đây là mũi tên pháp tắc, lấy lực lượng kéo pháp tắc, bất luận Minh Phượng cường đại cỡ nào cũng không thể chống đỡ.
Khi minh phượng màu đen bị nghiền nát, khắp bầu trời hợp thành từng bộ xương khô cực lớn, bộ xương khô phân liệt thành ngàn vạn linh hồn. Những linh hồn này đều sở hữu lực lượng đỉnh phong nhất của tổ cấp cường giả. Thiên Vương đứng từ xa nhìn lực lượng từ trên người mình phân hóa ra, không ngừng biến hóa, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo.
- Âu Dương, ta lấy lực lượng đối kháng pháp tắc của ngươi, ngươi để ta có chút thất vọng rồi... Được rồi, ta quên ngươi đã mất đi lực lượng, ta cho ngươi mượn...
Thiên Vương bỗng nhiên nghĩ tới, Âu Dương đã mất đi tất cả lực lượng, nhìn thấy cánh tay Thiên Vương vung lên, một đạo quang thải thổi qua trời cao bay vào thân thể Âu Dương, Thiên Vương đã đem tất cả lực lượng bị phong ấn của toàn bộ thế giới giao cho Âu Dương, để tạo va chạm lực lượng mạnh nhất...
Ngươi không có lực lượng? Được, ta cho ngươi mượn lực lượng? Nếu như ngươi hỏi tổ cấp cường giả như vậy, hắn có thể nói có thể. Nhưng loại mượn này là giả, giống như Khâu Vân Bình trước kia, tạm thời mượn dùng một phần lực lượng của của người khác dẫn đến sản sinh bạo phát.
Nhưng Thiên Vương hoàn toàn khác, Thiên Vương không phải cho mượn một phần, mà đem lực lượng của toàn bộ thiên địa trực tiếp ném cho Âu Dương.
- Vậy đa tạ!
Âu Dương cũng không cự tuyệt, vươn tay bắt lấy quả cầu năng lượng Thiên Vương ném tới. Lực lượng khổng lồ như vậy đủ trong nháy mắt chống đỡ bất cứ tổ cấp cường giả nào, nhưng Âu Dương lại phảng phất như hoàn toàn không có việc gì, trực tiếp đặt quả cầu lực lượng lên ngực mình.
Cảm thụ được trên người dâng trào lực lượng, Âu Dương cũng chưa bao giờ kích động như vậy. Bất luận lực lượng cường đại cỡ nào đều phải vận hành dưới pháp tắc, cho nên chỉ có chân chính chạm tới pháp tắc cường đại mới có thể minh bạch lực lượng nhỏ bé như thế nào.
- Đây là thứ vô số người truy cầu suốt đời đó sao?
Lời nói của Âu Dương có ý tứ trào phúng. Hai chữ lực lượng, từ xưa đến nay có bao nhiêu người bỏ mạng vì nó? Nhưng người ngu muội lại không biết, trên thực tế từ khi mình sinh ra, mình đã sống dưới pháp tắc, mình cũng là một phần của pháp tắc, nếu như có thể nhìn thấu những thứ này, có thể không cần lực lượng gì, trực tiếp có thể nắm pháp tắc trong tay.
- Đến đây đi!
Âu Dương lại kéo Thứ Kiêu Cung, hỏa diễm đốt cháy chân trời, vô số huyết sắc kiêu mở cánh bay lượn, tinh hải xung quanh sớm đã vỡ vụn, biến thành vô số hạt nhỏ như đầu người phiêu bạt trong vũ trụ.
Thiên Vương cười ha ha, toàn thân lại biến hóa, trong nháy mắt Thiên Vương biến thành một thanh trường kiếm trong suốt, trường kiếm này phá trời cao mang theo uy áp quân lâm thiên hạ, một đường đâm phá vô số huyết sắc kiêu từ trên trời giáng xuống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1207: Giết chết ngươi từ trong nội tâm
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Ngươi có từng thấy Nghi Quân ra tay chưa, đây là Thiên Quân chi kiếm của Nghi Quân!
Thanh âm của Thiên Vương phát sinh, vô số mảnh nhỏ ngôi sao chậm rãi ngưng tụ trên tám màn đen, cuối cùng hợp thành một Nghi Quân khổng lồ, còn Thiên Quân chi kiếm do Thiên Vương biến thành lại nằm trong tay Nghi Quân.
Một ẩn đạo bị xé mở, một linh hồn vô cùng mờ mịt từ trong ẩn đạo đi ra, sau đó tiến vào thân thể Nghi Quân do mảnh vỡ ngôi sao tạo thành.
Theo linh hồn bước vào, Thiên Vương bứt ra, con người kia cũng mở mắt. Lúc này hắn giống như là huyết nhục, giống như một con người thật sự, tay cầm Thiên Quân chi kiếm nhìn Âu Dương.
- Nghi Quân...
Nhìn thấy màn này Âu Dương ít nhiều có chút rợn tóc gáy, dù sao Nghi Quân cũng chết đã lâu, lúc này Thiên Vương lại dùng phương thức như vậy hồi sinh Nghi Quân, khoa trương nhất chính là, Nghi Quân cũng không chỉ là một linh hồn khôi lỗi, mà là Nghi Quân chân chính, nói cách khác lúc này hắn chính là một phân thân của Thiên Vương. Một phân thân sở hữu tư duy tự chủ.
- Còn nữa!
Thiên Vương phảng phất còn cảm thấy chưa đã nghiền, thân thể hắn lại biến hóa, lại có thêm vô số mảnh vỡ ngôi sao bắt đầu tổ hợp, một bóng người lại xuất hiện trên trời cao.
Mây đen bỗng nhiên dựng lên, trong mây đen, một đạo linh hồn được sinh ra, đạo linh hồn này tay cầm một viên minh châu màu vàng, minh châu phảng phất như thái dương soi sáng thế giới.
Cùng với quang huy của minh châu chớp động, linh hồn và thân thể ngôi sao hoàn thành liên kết, một bóng người mà Âu Dương vô cùng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Âu Dương, Trịnh Tú Nhi! Vu Tổ Trịnh Tú Nhi. . .
- Rất hoài niệm cảm giác này đúng không! Ngươi xem...
Ngón tay Thiên Vương lại tiếp tục điểm ra, vô số linh hồn từ trong thời không bay ra, những linh hồn này đều là những người Âu Dương quen biết, nói đúng hơn là những người đã chết trong tay Âu Dương.
- Ngươi cho rằng ta là tà ác sao? Nhìn đi! Nhìn xem rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người, nhìn xem đã có bao nhiêu chết trong tay ngươi....
Mảnh vỡ ngôi sao vô tận hợp thành mấy trăm, mấy nghìn, mấy vạn một thậm chí hơn một trăm triệu...
Âu Dương run rẩy nhìn những thân ảnh xuất hiện ngày càng nhiều. Hàng nghìn vạn cốt khô, con đường mình đi đến bây giờ đã bước qua hàng nghìn vạn cốt khô này sao? Bản thân Âu Dương không biết đáp án nay, nhưng hôm nay Thiên Vương đã dùng phương thức chủ quan nhất hiện ra đáp án này trước mặt mình, để mình nhìn thấy hai tay mình đã nhuộm đầy máu tươi.
- Ha ha ha... Sát thần, Âu Dương hoàn toàn xứng đáng với hai chữ sát thần, ta là chủ đạo của rất nhiều bi kịch, nhưng tính ra máu tươi trên tay ta còn không nhiều bằng ngươi...
Thiên Vương nói xong, toàn thân bắt đầu biến thành một cái bóng cực lớn. Cùng với sự biến hóa của Thiên Vương, tất cả linh hồn đều biến mất, tất cả ngôi sao cũng nghiền nát, biến thành một trận mưa ngôi sao lao về phía Âu Dương.
Mỗi một ngôi sao đều sở hữu lực lượng đánh nát thiên địa, khi cơn mưa ngôi sao vô tận đánh lên người Âu Dương, trong nháy mắt Âu Dương cảm giác như có vô số viên đạn xuyên thủng thân thể mình, trên thực tế đây là một loại ảo giác, bởi vì mỗi ngôi sao đều có chứa lực lượng linh hồn.
Dùng tinh thần đương nhiên không thể giết chết Âu Dương, nhưng những linh hồn này đều mang theo oán niệm của những người đã chết trong tay Âu Dương, chỉ một lát sau, Âu Dương đã bị oán niệm bám chặt, hắn phát giác mình đang bị đưa vào hàng lang luân hồi, xung quanh đều là linh hồn muốn lấy mạng mình.
- Cút!
Âu Dương căm tức, linh hồn hỏa diễm điên cuồng thôi động, tất cả linh hồn bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy.
- Hừ! Muốn dùng loại ảo cảnh này mê hoặc ta sao? Thiên Vương, chút thủ đoạn này của ngươi còn chưa đủ...
Linh hồn hỏa diễm trên người Âu Dương đã biến thành một dòng xoáy cực lớn, dòng xoáy phảng phất như muốn thôn phệ thiên địa, dòng xoáy không ngừng mở rộng, đã từ dòng xoáy linh hồn biến thành biển linh hồn.
Nhưng Âu Dương phát hiện một vấn đề cổ quái, đó chính là bất luận mình mở rộng linh hồn hỏa diễm như thế nào, thế giới này đều phảng phất như vô biên vô hạn, những oán niệm bị linh hồn hỏa diễm của mình thiêu cháy lại có thể một lần nữa sống lại. Cái này giống như luân hồi vĩnh hằng, mình có thể giết chết bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể sống lại vô hạn!
- Ha ha ha ha! Ảo cảnh? Ha ha.... Âu Dương, đạt đến cảnh giới như chúng ta, còn có ảo cảnh sao? Ta sớm đã ngôn xuất pháp tùy, cái này không phải ảo cảnh, cái này vốn là sợ hãi trong trái tim ngươi! Không ngờ ngươi cũng biết sợ hãi. Con đường của ngươi sai rồi. Chí cao vô thượng là phải chặt đứt tất cả tình cảm, chặt đứt tất cả nghiệt duyên. Đây mới là chí cao vô thượng! Con đường của ngươi đã sai rồi.
Thiên Vương đứng giữa linh hồn hỏa diễm, lúc này Thiên Vương chỉ cách Âu Dương một thước, Âu Dương tiến lên một bước là có thể dễ dàng bắt được Thiên Vương. Thế nhưng Âu Dương không làm như vậy, bởi vì chiến đấu giữa cấp bậc cường giả như bọn họ đã không phải là ta dùng đao chém chết ngươi, ngươi dùng đao chém chết ta.
Chỉ cần thiên địa còn chưa bị hủy diệt, Thiên Vương có thể vô hạn sống lại, bản thân Âu Dương cũng như vậy.
Thiên Vương đủ ác độc, phương thức này tuyệt đối mạnh hơn bất cứ phương thức dùng lực lượng nào khác.
- Âu Dương! Đền mạng cho ta...
Một linh hồn sứt mẻ phá tan linh hồn hỏa diễm đánh lên người Âu Dương, khi linh hồn đánh đến Âu Dương, trên Thứ Kiêu Cung, một mũi tên huyết sắc bay ra, tru sát linh hồn này.
Nhưng Âu Dương vẫn không động đậy. Đây là một kiếp, đây là kiếp nạn lớn nhất Thiên Vương đưa cho Âu Dương, loại tất sát từ trong nội tâm này thật sự rất khó phá giải.
Thiên Vương đã rời xa Âu Dương, ngồi sát biên giới hành lang luân hồi, nhìn Âu Dương ở trong luân hồi, Thiên Vương thản nhiên nói:
- Ta lấy sinh chứng đạo, bước lên chí cao vô thượng. Ngươi lại lấy sát và tử để chứng đạo, ngươi làm sao so sánh được với ta. Ngươi làm sao đánh bại ta? Nhân sinh quả nhiên là cô độc không gì sánh được, cả đời này muốn cầu một lần thất bại cũng khó khăn...
Nếu như những người khác nói những lời này, có thể là tự kỷ tới cực điểm. Nhưng Thiên Vương có tư cách này, trong thiên hạ người chưa bao giờ thất bại có lẽ chỉ có một mình Thiên Vương, từ khi hắn sinh ra cho tới bây giờ, bất cứ lúc nào Thiên Vương cũng chưa ngã xuống chưa từng thất bại...
Linh hồn hỏa diễm cũng bắt đầu dần dần vô lực, dưới trùng kích của vô số linh hồn, linh hồn hỏa diễm được xưng là hủy diệt tất cả cũng lần đầu tiên thất bại! Hỏa diễm bắt đầu dần dần yếu bớt. Phạm vi biển linh hồn không ngừng thu nhỏ, Âu Dương phảng phất như một kẻ mất trí, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt và không biết làm sao. Lúc này trong lòng Âu Dương chỉ có một vấn đề, một đường giết nhiều người như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Đây là tín niệm đổ nát. Tín niệm của Âu Dương không hề yếu, nhưng khi tín niệm của ngươi đối mặt với vô số oán niệm, chỉ cần một khe hở là có thể tan vỡ.
Âu Dương chính là như thế, nếu như không có nhiều lần luân hồi chuyển thế như vậy, mà bảo trì trái tim giết chóc trước kia, như vậy hiện tại những linh hồn này tuyệt đối không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn. Nhưng xui xẻo là mỗi lần luân hồi, Âu Dương lại đổi một tâm cảnh khác nhau, thậm chí tâm cảnh hiện tại cũng không cách nào đối mặt với mình trước kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1208: Pháp tắc thời gian
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Ông...
Thứ Kiêu Cung phát ra một trận nổ vang, sau đó hỏa diễm bám trên thân cung bắt đầu tắt, Thứ Kiêu Cung lần đầu tiên lờ mờ.
- Ông bạn già, ngươi cũng từ bỏ ta sao?
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung ra trước mặt mình, phát hiện lúc này Thứ Kiêu Cung đã biến thành một cây phàm cung, cũng không phải là thánh binh, là thánh khí đại diện tương lai.
- Tại sao? Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta sai sao?
Âu Dương rất muốn Thứ Kiêu Cung chỉ dẫn cho mình, nhưng Thứ Kiêu Cung thực sự từ bỏ. Hoặc là nói cũng không phải Thứ Kiêu Cung từ bỏ Âu Dương, mà là Âu Dương tự từ bỏ mình.
Linh hồn hỏa diễm cuối cùng cũng bị dập tắt, Âu Dương cố sức tạo ra tấm chắn thiên địa pháp tắc ngăn cản những linh hồn muốn xuông về phía mình.
- Ha ha ha ha... Thần Tiễn! Thần Tiễn được xưng là bất bại lại bị mình đánh bại ! Âu Dương, ngươi thất bại rồi... Ngươi lại một lần nữa thất bại, nhưng ngươi không phải thất bại bởi ta, ngươi là bại dưới chính tay ngươi...
Thiên Vương đứng từ xa nhìn Âu Dương chỉ có thể dùng thiên địa pháp tắc ngăn cản tất cả, lúc này hắn có thể cảm thụ được Âu Dương vô lực cỡ nào.
- Vô ích, tín niệm của ngươi đã nghiền nát, thiên địa pháp tắc của ngươi cũng trở nên không chịu nổi một kích. Không ngờ, đường đường là Thần Tiễn cuối cùng lại ngã xuống hàng lang luân hồi. Đáng tiếc bất luận ngươi tan vỡ như thế nào vẫn là chí cao vô thượng, muốn giết chết ngươi cũng không được, cho nên ngươi tiến vào luân hồi vô tận làm trâu làm ngựa, trả lại nợ nần ngươi đã thiếu đi!
Thiên Vương nói xong, hàng lang luân hồi bắt đầu kịch liệt xoay tròn, còn Âu Dương đứng chính giữa luân hồi cảm thấy có một lực xé rách cực lớn muốn thôn phệ mình vào trong luân hồi.
Âu Dương phát giác tất cả mọi thứ của mình đều bắt đầu rời khỏi mình, trong nháy mắt Âu Dương thật sự cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ rơi vào luân hồi, không thể nào ra được.
- Âu Dương, ngươi thực sự thất bại sao?
Bỗng nhiên, Âu Dương thấy được hai linh hồn vô cùng quen thuộc, hai linh hồn này đều có chung họ Trịnh!
Trịnh Tú Nhi, Trịnh Đan Đằng!
Nhìn hai linh hồn này, Âu Dương nghĩ tỷ đệ bọn họ là tới cười nhạo mình.
- Âu Dương, ta khinh thường ngươi. Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là trên chiến trường. Tên tiểu tử đứng trên tường thành có thể ép ta đến bước đường cùng. Sau đó tứ quốc hội võ ngươi là người ta muốn giết nhất, bởi vì ta luôn cảm thấy ngươi mang đến sỉ nhục cho ta. Nhưng tất cả sỉ nhục lúc đó cũng không bằng sỉ nhục hôm nay. Tên tiểu tử ép lão tử đến bước đường cùng, khi đối mặt với Thiên Vương lại biến thành một kẻ nhu nhược, thực sự khiến ta quá đau lòng. Lão tử lại bại dưới tay một kẻ bất lực như vậy....
Trong mắt Trịnh Đan Đằng lộ vẻ khinh bỉ.
- Âu Dương, ngươi giết chết ta, ta không hận ngươi, ngươi nói ta hãy mang theo nụ cười ra đi. Nhưng còn ngươi thì sao?
Trịnh Tú Nhi vẫn lạnh lùng nhìn Âu Dương nói:
- Ngươi luôn luôn nói người khác buông bỏ tất cả, nhưng ngươi nhìn lại chính ngươi xem. Ngươi thực khiến ta thất vọng...
- Âu Dương, ta đã từng nói với ngươi, thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là trái tim ngươi không cách nào khiến ngươi đứng dậy từ thất bại...
Lại thêm một thanh âm vang lên, linh hồn này cũng họ Trịnh, hắn tên là Trịnh Khôn!
- Sư phụ...
Âu Dương ngẩng đầu nhìn Trịnh Khôn, nhìn ân nhân đã từng ban tặng cho mình tiếng nói từ trái tim.
- Ngươi không xứng gọi ta là sư phụ. Trịnh Khôn ta bị khốn chết ở tuyệt cảnh mấy chục năm, nhưng lão tử cũng chưa từng từ bỏ, lão tử đến thời khắc cuối cùng vẫn phấn đấu, nhưng còn ngươi thì sao? Chí cao vô thượng! Ha ha ha ha... khôi hài, một người chí cao vô thượng lại bị tâm linh của mình đánh bại, còn muốn muốn làm trâu làm ngựa trả nợ cho người khác.
Trịnh Khôn nói xong cũng biến mất.
Vẫn là hành lang luân hồi, vẫn là lực hút vô tận, vẫn là oán niệm bám chặt thân. Nhưng lực hút cực lớn khiến Âu Dương không cách nào tiến lên một bước.
- Ta là ai? Ta là Thần Tiễn! Thần Tiễn chỉ có thể chết trận, không chịu khuất phục!
Âu Dương không ngừng nói với chính mình. Theo ý niệm trong đầu không ngừng lớn lên, Âu Dương cuối cùng bắt đầu dùng miệng hò hét. Trong luân hồi, thanh âm của Âu Dương phảng phất như mang theo lực lượng thần thánh, những nơi nó đi qua trực tiếp ném đi tất cả linh hồn!
- Đốt cho ta!
Âu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân lại một lần nữa hừng hực linh hồn liệt diễm, Thứ Kiêu Cung cũng lại một lần nữa được kích hoạt. Dòng xoáy linh hồn hỏa diễm lại điên cuồng vận chuyển, toàn bộ hàng lang luân hồi đều biến thành huyết sắc. Những linh hồn vẫn không ngừng sống lại, vẫn điên cuồng muốn vọt tới trước người Âu Dương, xé rách Âu Dương.
Nhưng lúc này Âu Dương hoàn toàn không để ý đến bọn chúng, mà giống như một người không có việc gì, tay cầm Thứ Kiêu Cung từng bước từ hành lang luân hồi đi ra.
Không! Chuẩn xác mà nói không phải là từ hàng lang luân hồi đi ra, mà là đi vào trái tim luân hồi. Bởi vì toàn bộ hàng lang luân hồi đã bị pháp tắc của Thiên Vương làm mất đi, cho nên Âu Dương không thể bước ra khỏi biên giới của hành lang linh hồn, chỉ có thể trực tiếp thâm nhập vào trong luân hồi, bước qua luân hồi!
Khi Âu Dương bước ra hàng lang luân hồi, ba mươi tám pho tượng xuất hiện trước mặt Âu Dương ! Đây là tiểu thế giới Đa Văn, ba mươi tám pho tượng này chính là trung đội thứ bảy trước kia.
- Quá khứ bao giờ cũng là quá khứ, ta chưa bao giờ sống trong quá khứ!
Khi Âu Dương nói đến đây, thủ vệ hoàng cung Đại Vận cũng bắt đầu tuôn ra, cũng may lúc này không có tuyết rơi, vì vậy những người này hiển nhiên cũng bị đông cứng, cho nên bọn họ rất nhanh hình thành một vòng vây cực lớn xung quanh Âu Dương.
Âu Dương căn bản không để ý tới những người này, mà nhìn bầu trời dần dần bị xé mở. Một đạo nhân ảnh xuất hiện trên thiên không.
- Ha ha, xem ra ta đã quá xem thường ngươi, ngươi lại có thể bước ra khỏi ảo cảnh tâm ma của mình, không tồi không tồi...
Thiên Vương vỗ vỗ tay, sau đó chỉ đại địa phía dưới nói:
- Quật khởi của ngươi bắt đầu từ đây, nếu nơi này bị hủy diệt trước mắt ngươi, ngươi sẽ như thế nào?
Vẻ tươi cười của Thiên Vương khiến Âu Dương có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Đối kháng với địch nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là đụng phải một địch nhân không sợ bất cứ cái gì, địch nhân như vậy hoàn toàn không có cái gọi là đạo đức và chuẩn tắc, căn bản là kẻ đáng sợ nhất.
- Ngươi nhìn đám người này đi, bọn họ đáng yêu cỡ nào, nhưng nếu bọn họ biết một khắc sau bọn họ sẽ chết, ngươi nói bọn họ còn có thể đáng yêu như vậy không?
Thiên Vương nhìn đám cường giả phía dưới cười nói.
- Thiên Vương, đây là chuyện của chúng ta, ngươi thắng ta, ngươi muốn làm gì ta đều không ngăn cản, nếu như ngươi không thắng được ta, vậy ngươi cũng không thể xằng bậy!
Âu Dương còn ý đồ dùng cái này ràng buộc Thiên Vương.
- Không không... Ta không thể là người tốt như vậy, hơn nữa ngươi cũng đừng giả bộ người tốt với ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta là chí cao vô thượng! Ngươi xem...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart