Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1209 + 1210: Thiên Vương muốn tự sát
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thiên Vương chỉ xuống phía dưới, ba mươi tám pho tượng đồng thời tan vỡ, duy độc để lại pho tượng của Âu Dương.
Kỳ thực không phải Thiên Vương không muốn hủy diệt pho tượng của Âu Dương , mà là Thiên Vương làm không được. Dưới tình huống đồng giai, tất cả những thứ có quan hệ với Âu Dương đều là tồn tại chí cao vô thượng, đều là một phần của thiên địa pháp tắc, cho dù Thiên Vương có toàn lực cũng không có khả năng hủy diệt pho tượng của Âu Dương.
- Lưu lại một mình pho tượng của ngươi thôi...
Thiên Vương nói xong, tay hắn lần thứ hai huy động. Từng đạo sóng gợn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, theo sóng gợn nhộn nhạo, thời không thiên địa bắt đầu vỡ nát, thế giới bắt đầu nghiền nát thành từng mảnh nhỏ!
- Thời không nghịch chuyển!
Âu Dương chỉ tay lên trời, lúc này thời gian bắt đầu dừng lại, sau đó thời gian điên cuồng nghịch chuyển. Những nơi bị sóng gợn của Thiên Vương phá hư đều bị thời gian pháp tắc thôi động khôi phục như cũ.
- Hừ hừ hừ! Ta xem ngươi có thể chơi tới khi nào...
Thiên Vương nói xong, ngón tay điểm ra, toàn bộ thế giới hoàn toàn bị chôn vùi... Âu Dương đứng trong hư không trống rỗng, pháp tắc thời gian tiếp tục lưu chuyển, tất cả lại bắt đầu khôi phục. Khoảng chừng một phút sau, thế giới này lại một lần nữa khôi phục tới thời điểm trước khi Thiên Vương hủy diệt!
Khi Âu Dương làm xong tất cả chuyện này, mở mắt ra mới phát hiện Thiên Vương sớm đã biến mất! Nhìn thấy màn này toàn thân Âu Dương run rẩy!
- Đi đâu rồi! Tên biến thái này đi đâu rồi...
Âu Dương lần đầu tiên phiền muộn như vậy, lần đầu tiên bị động như vậy, một đối thủ hoàn toàn không dựa theo lẽ thường khiến toàn thân Âu Dương hầu như muốn tan vỡ ...
-Tiên giới sao? Lẽ nào hắn muốn hủy diệt tiên giới?
Đây là nơi đầu tiên Âu Dương nghĩ đến, Âu Dương trực tiếp xé rách hư không, điên cuồng tiến về tiên giới...
Phất tay bổ ra con đường thông đến tiên giới, lúc này điều Âu Dương sợ hãi nhất chính là đột nhiên phát hiện tiên giới đã biến thành một mảnh hư vô. Phải biết rằng, tiên giới quá lớn, mặc dù dùng phương thức thời gian đảo lưu thời không nghịch chuyển cũng không dễ dàng kéo trở về.
Hủy diệt có thể chỉ cần trong nháy mắt, nhưng kiến thiết lại cần rất lâu, nếu như Thiên Vương thật sự xuất thủ, một chiêu hủy diệt tiên giới là điều Âu Dương tuyệt đối không hoài nghi. Nhưng nếu như Âu Dương dùng phương thức thời gian đảo lưu chữa trị tiên giới, không mất mười ngày nửa tháng tuyệt đối khó có thể làm được.
Khi Âu Dương bổ ra thời không tiên giới , phát hiện tiên giới vẫn là tiên giới xinh đẹp tuyệt trần như trước. Âu Dương rốt cuộc tạm thời thở dài một hơi.
- Địa Cầu!
Trong nháy mắt trong lòng Âu Dương chỉ còn lại hai chữ này. Mặc dù thời gian Âu Dương ở Địa Cầu cũng không nhiều, nhưng Địa Cầu đối với Âu Dương mà nói cũng vô cùng quan trọng, nếu như Địa Cầu thực sự bị hủy diệt, Âu Dương có thể sẽ có một loại cảm giác điên cuồng!
- Không được! Lập tức đến Địa Cầu!
Nhận biết toàn thân Âu Dương bay ra, hầu như bao phủ mỗi ngõ ngách của tiên giới, tìm kiếm thông đạo thông đến Địa Cầu. Toàn thân vù một tiếng chui vào thông đạo thông đến Địa Cầu.
Lúc này trên Địa Cầu, có một bóng người ngồi trên một tòa nhà cao chọc trời, nhìn thành thị phồn hoa phía dưới, trên mặt mang theo không ít dấu chấm hỏi.
- Có lẽ sáng tạo ra một thế giới công nghệ cao cũng không tồi, không có nhiều cường giả va chạm, đã có các loại máy móc đối kháng. . .
Thiên Vương giống như một người bình thường ngồi trên tòa nhà, lúc này trên người Thiên Vương đã thay một bộ âu phục rất bình thường.
- Này, ai cho anh trèo lên đấy, có biết nguy hiểm thế nào không!
Khi Thiên Vương đang tự hỏi, bảo vệ của tòa nhà cũng vừa vặn tuần tra tới vị trí này, liếc mắt đã nhìn thấy Thiên Vương ngồi sát mé ngoài của tòa nhà chọc trời.
Đây là tầng mười, từ đây rơi xuống chắc chắn chỉ còn là đống thịt nát.
- Mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!
Người bảo vệ mở cánh cửa thông lên trên, sau đó tiến vào, trên mặt mang theo vẻ nghi vấn.
Cánh cửa thông lên mái nhà đã bị khóa chặt, làm sao người kia có thể tiến vào đây? Lẽ nào hắn biết bay, hay tòa nhà này còn có một lối đi bí mật khác.
Không đúng... Người bảo vệ lập tức xóa bỏ suy nghĩ này, mình làm ở đây cũng chưa quá lâu, nhưng cũng được một năm rồi, nếu có đường đi khác, làm sao mình lại không biết?
- Anh là ai, trèo lên trên này làm gì?
Mặc dù trong lòng người bảo vệ tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao hắn có nghĩ nát đầu cũng tuyệt đối không nghĩ ra đây là một người từ thế giới khác, trực tiếp bổ thời không xuất hiện ở đây. Ở Địa Cầu, mọi người căn bản không tin có lực lượng như thần linh tồn tại.
- Ta? Ta là chúa tể của thế giới này! Thế giới này không có chỗ nào ta không thể đến.
Thiên Vương mở rộng hai tay, làm bộ ôm lấy thế giới. Nếu như hắn ở tiên giới, nơi tất cả mọi người đều biết hắn, hắn nói những lời này hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề nơi này là Địa Cầu. Ở chỗ này nói như vậy chỉ có hai loại người, một loại là lưu manh, một loại khác là người điên...
Nhưng nhìn cách ăn mặc của Thiên Vương cũng không giống như hai loại người này, cho nên trong lúc nhất thời người bảo vệ thấy, đây có thể là một khách say rượu ở quán rượu phía sau. Dù sao nhìn cách ăn mặc của Thiên Vương cũng thấy hắn là người thuộc xã hội thượng lưu.
Thiên Vương bỗng nhiên đứng dậy, đứng trên đỉnh cao nhất của tòa nhà, mở rộng hai tay. Nhưng lần này hắn làm đồng chí bảo vệ thật sự sợ hãi, chỉ sợ hắn là một người muốn tự sát . . .
- Tiên sinh tiên sinh... Đừng xung động, . . .Thế giới này tươi đẹp như vậy, hà tất phải luẩn quẩn trong lòng?
Người bảo vệ kêu to, những lời này của hắn hiển nhiên khiến Thiên Vương hiểu lầm.
Thiên Vương tự sát? Nếu như Thiên Vương muốn tự sát, vậy có lẽ thế giới này cũng không còn người sống. Thiên Vương xuất hiện ở đây chính là muốn hủy diệt thế giới này, sau đó nhìn Âu Dương rốt cuộc sẽ như thế nào. Hắn có thể xem là một kẻ điên thật sự, vì muốn nhìn biểu tình và biến hóa tâm lý của một người mà hủy diệt cả một thế giới...
Người bảo vệ kỳ thực là muốn khuyên can Thiên Vương không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, nhưng Thiên Vương nghe vào lại biến thành khuyên bảo hắn đừng hủy diệt thế giới này...
- Thế giới này tươi đẹp? Ngươi thực sự tin tưởng sao?
Thiên Vương xoay người lại, phía sau hắn chính là bầu trời đêm, phía sau hắn chính là vực sâu, nhưng Thiên Vương vẫn đứng vững vàng nhìn người bảo vệ hỏi.
- Cái này...
Người bảo vệ nghe thấy câu hỏi của Thiên Vương liền cúi đầu. Không sai, bản thân hắn chỉ là một người nông thôn đến đây làm công, cuộc sống ở đây quá khổ cực, bình thường đều bị lãnh đạo ở trên khi dễ, nhưng có cách nào, ai kêu mình không tiền không thế?
- Ngươi hoài nghi ? Ha ha, ngươi hoài nghi thế giới tươi đẹp của mình sao?
Thanh âm của Thiên Vương phảng phất mang theo thiên uy, thanh âm trực tiếp xuyên thấu tất cả phòng tuyến, đánh tan tâm linh của người bảo vệ.
- Ông trời vốn không công bằng như vậy! Dựa vào cái gì mà ta phải khổ sở làm công, còn bị người ta khinh thườ kng, dựa vào cái gì mà một người sinh ra đã giàu có. Còn ta phấn đấu cả đời lại không được cái gì? Dựa vào cái gì dựa vào cái gì!
Người bảo vệ nói đến đây, trên mặt mang theo một tia điên cuồng và phẫn nộ.
Thiên Vương nhìn người bảo vệ, trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười. Đây là điều hắn muốn.
- Ông trời chưa bao giờ công bằng...
Một thanh âm từ trên bầu trời đêm truyền đến, người bảo vệ ngẩng đầu nhìn lên, tiếp theo toàn thân hắn hầu như tê dại, chỉ thấy trên bầu trời đêm, một quầng sáng chuyển động, sau đó thời không bị xé mở, một nam tử mặc nguyệt sắc trường bào, cầm theo một cây chiến cung đạp hư không bước ra... Người bảo vệ dùng sức nhéo lòng bàn tay mình để xác định có phải mình đang nằm mơ hay không!
- Thần... Thần tiên?
Trong mắt người bảo vệ lộ vẻ khó tin. Chuyện này đã vượt quá nhận biết của con người, theo hắn thấy chỉ có thần tiên mới có thể làm như vậy.
- Ông trời chưa bao giờ công bằng, nhưng ông trời cũng là công bình. Ngươi thấy được người khác phú quý, thấy được người khác ngợp trong cuộc sống vàng son. Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, ngươi có một thê tử yêu thương ngươi, ngươi có một con gái đáng yêu. Khi ngươi già đi, thê tử của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, nữ nhi của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi. Ngươi có thể tận mắt nhìn thấy nữ nhi xuất giá, có thể nhìn ngoại tôn sinh ra, còn những người khác, trước lúc lâm chung chỉ thấy hài tử của mình tranh cướp tiền bạc, vứt bỏ tất cả tình thân vì tiền tài và quyền lực.
Âu Dương cũng không nhìn Thiên Vương. Đây cũng là một loại phương thức tranh đấu của bọn hắn, lúc này thắng bại của bọn họ chính là trên người bảo vệ nhỏ bé này...
Nghe Âu Dương nói, người bảo vệ hơi cúi đầu, kỳ thực Âu Dương nói không sai. Rất nhiều người phú quý nhìn qua rất vui vẻ, cũng những chuyện phía sau bọn họ có ai biết được? Còn mình mặc dù hiện tại khổ cực, nhưng phấn đấu mấy năm nữa là có thể đủ về nhà xây thêm mấy gian nhà mới, có thể mở một quầy bán quà vặt. Hàng ngày sống bên vợ con, có thể nhìn con gái lớn lên, có thể nhìn thấy con gái lập gia đình, . . .
- Khi ông trời cho ngươi cái gì đó, nhất định cũng sẽ lấy đi của ngươi cái gì đó, đây là sự thật không thể thay đổi. Người sống không nên chỉ nhìn đến mình không có gì, ngẫm lại xem mình có cái gì mới có thể khiến mình càng thêm vui vẻ...
Những lời này Âu Dương nói với người bảo vệ, đồng thời cũng là nói với mình và Thiên Vương.
Nếu như là bình thường, một con người nhỏ bé như vậy trong mắt Thiên Vương không khác gì một con kiến hôi, nhưng lúc này hắn lại có thể ở cùng một chỗ với con kiến hôi, có thể chính hắn cũng không phát hiện, hắn đang dần dần xuất hiện chuyển biến.
- Mỗi ngày có rất nhiều người không chịu nổi áp lực của thế giới này mà lựa chọn con đường tự hủy hoại bản thân, từ khi bước trên con đường đó, bọn họ có thể có được những thứ trước đây vĩnh viễn không có được, nhưng đồng thời cũng mất đi chính mình. Nhân sinh trên đời, ngươi vĩnh viễn không thể nào thấy rõ. Việc ngươi có thể làm chính là sống thật tốt cuộc sống của bản thân. Chính là đơn giản như vậy.
Âu Dương nói đến đây, Thiên Vương lần thứ hai đứng dậy cười ha ha nói:
- Ngươi có thể thay đổi một người, nhưng thế giới này thì sao!
Nói xong, Thiên Vương mở song chưởng đưa lưng về phía sau rơi xuống, lần này hắn thật sự khiến người bảo vệ kinh hãi, nói hay như vậy tại sao tiểu tử này còn tự sát?
Đúng vậy, trong mắt người bảo vệ Thiên Vương là nhảy lầu tự sát... Nhưng cho dù tòa nhà này cao mấy trăm lần cũng không thể giết chết một chí cao vô thượng!
Thiên Vương giống như một người thực sự nhảy lầu tự sát, mở rộng hai tay, từ trên độ cao mấy trăm thước lao xuống mặt đất. Ngoại trừ nụ cười trên mặt hắn không giống như người tự sát, người không biết tuyệt đối cho rằng hắn là một người bế tắc trong cuộc sống.
Phía dưới là độ thị phồn hoa, Âu Dương cũng không ngây ngốc nhảy theo xuống dưới, mà vẫn đứng trên tòa nhà nhìn. Xung quanh Âu Dương đã xuất hiện một đạo ánh sáng bảy màu.
Nhưng ánh sáng của Âu Dương cũng không phải ánh sáng tín ngưỡng gì, cũng không phải dùng để giả bộ, mỗi một loại màu sắc đều biểu hiện cho tồn tại của một loại pháp tắc.
Quầng sáng bảy màu lưu chuyển, cuối cùng dung hợp biến thành quang huy màu xanh nhạt, khi quang huy này chớp động, thời gian bắt đầu dừng lại.
Lúc này mọi người vẫn có thể di động, nhưng tất cả bọn họ có thể đều không chú ý tới, lúc này thời gian trên toàn bộ Địa Cầu đều đã hoàn toàn dừng lại, cho dù bọn họ có thể hoạt động, nhưng sau khi thời gian dừng lại qua đi, bọn họ chỉ có thể quay lại thời điểm ban đầu.
- Mau nhìn, có người nhảy lầu. . . Cùng với Thiên Vương càng lúc càng tiếp cận mặt đất, đã có mấy người nhìn thấy Thiên Vương từ trên trời giáng xuống, cao giọng la lên. Nhưng tràng cảnh Thiên Vương biến thành đống thịt vụn như mọi người tưởng tượng lại không xuất hiện, chỉ thấy trong nháy mắt Thiên Vương rơi xuống đất, thân thể chuyển động, ầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, lực đánh cực lớn khiến mặt đường ầm ầm vỡ vụn. Vô số mảnh vỡ bay ra xung quanh. Thiên Vương giống như một viên đến từ lưu tinh đến từ ngoài Địa Cầu, nhảy ra khỏi cái hố.
Nhìn thấy cảnh này, người bình thường chỉ có hai cảm giác. Thứ nhất chính là nghĩ mình đang nằm mơ, thứ hai chính là nghĩ đây là một người vô ma thuật sư cùng ngưu bức. Đáng tiếc suy đoán của bọn họ đều lệch lạc, hai loại tình huống này đều không chính xác.
Bởi vì trước mắt bọn họ chính là một thần linh chân chính.
- Ngươi vì đám kiến hôi này mà thay đổi thời gian vận chuyển của toàn bộ thiên địa, hà tất phải như vậy?
Thiên Vương thấp giọng nói.
- Thiên Vương, đường đi của chúng ta không giống nhau, cho nên đúng sai trong mắt ngươi, đối với ta không có chút ý nghĩa.
Âu Dương đã trên tòa nhà chọc trời nhẹ nhàng bay xuống.
- Ngươi cho rằng dùng thời gian có thể ngăn trở ta sao? Chân chính hủy diệt không nhất định là phá hủy, chỉ cần vĩnh viễn niêm phong họn họ cất vào kho chính là hủy người. . .
Thiên Vương nói xong, hắn phá lên cười, cùng với tiếng cười của hắn, phong tỏa thời gian mà Âu Dương bố trí cũng trực tiếp kéo thế giới này về một khắc trước khi thế giới bị nghiền nát. Ngoại trừ cái hố mà Thiên Vương đập ra, tất cả mọi người đều bị kéo về một khắc trước.
- Thu!
Thiên Vương vươn tay ra, Âu Dương cảm giác như có một luồng lực bài xích cực mạnh đẩy mình vào ngoại vực, khi Âu Dương lần thứ hai thấy rõ phía trước đã phát hiện mình đi tới tinh không ngoại vực, còn Địa Cầu đã biến thành một viên thủy tinh lơ lửng trong tay Thiên Vương.
- Ta chính là pháp tắc, thế giới này do ta tạo ra, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào hủy diệt cũng dễ hơn bảo vệ.
Thiên Vương nói xong, mở miệng ra, Địa Cầu vù một tiếng tiến vào trong miệng Thiên Vương, còn Âu Dương chỉ biết ngây người đứng tại chỗ.
Đây hầu như là gian dối, một chiêu này của Thiên Vương quá vô sỉ. Nếu như Thiên Vương hủy diệt Địa Cầu, cho dù là hủy diệt toàn bộ thái dương cũng không sao, sau khi thời gian đảo lưu tất cả vẫn có thể trở về điểm ban đầu.
Nhưng Thiên Vương lại phong ấn Địa Cầu vào trong người mình, cho dù khiến thời gian đảo lưu cũng vô dụng, dù sao bản thân Thiên Vương chính là chí cao vô thượng, cho dù thời gian đảo lưu cũng tuyệt đối không thể thay đổi tất cả phát sinh trên thân thể Thiên Vương.
- Ngươi có thể ngăn cản cái gì? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại, thế giới tiếp theo chính là tiên giới!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1211: Lấy sinh linh làm vũ khí
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thiên Vương nói xong, bổ ra thời không ngoại vực, vô cùng ưu nhã đi vào bên trong. Dùng từng thế giới làm vũ khí chiến đấu, chiêu này của Thiên Vương quá độc ác, hắn không để ý bất cứ thế giới gì, bởi vì trong mắt hắn tất cả tồn tại và hủy diệt đều nên nằm trong tay mình.
- Ta cho ngươi thu! So với bị ngươi thu, ta thà thu trước!
Âu Dương biết trình độ vô sỉ của Thiên Vương, bất luận thủ đoạn gì đều có thể làm được, đối phó với một người vô sỉ như vậy, nếu mình chỉ bảo vệ thì không có ý nghĩa gì. So với ngây ngốc đi bảo vệ, Âu Dương thà rằng thu tất cả vào trong thân thể của chính mình.
Lúc này gọi tiên giới là địa ngục sợ rằng cũng không quá đáng. Bắt đầu từ một tháng trước, ở đây đã lâm vào hủy diệt, mà hủy diệt bọn họ không phải Thiên Vương, mà là chính bọn nó. Chính bọn họ mới là đầu sỏ gây nên tất cả hủy diệt này. Chính tâm lý sợ hãi đã khiến bọn họ bắt đầu hủy diệt thế giới, bắt đầu hủy diệt chính mình.
- Thoả thích sợ hãi đi! Bởi vì sau một khắc các ngươi vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng phủ xuống!
Một thanh âm thiên uy phảng phất từ trên trời vang xuống, khi thanh âm này đi qua, thế giới bắt đầu nghiền nát, toàn bộ thế giới giống như một cái gương bị chấn vỡ. Cái gương không ngừng rạn nứt không ngừng nghiền nát, vô số người kinh hãi la hét!
Trong nháy mắt thế giới sắp sụp đổ, một bóng người từ khe hở thời không bay ra! Trên người là hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, tay trái cầm theo Thứ Kiêu Cung.
- Chấp chưởng Càn Khôn!
Âu Dương hét lớn một tiếng, toàn bộ tiên giới bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại, còn Thiên Vương và Âu Dương lại một lần nữa bị tung ra khỏi thế giới này, hai người đứng trong tinh không ngoại vực, trong tay Âu Dương cầm chính là toàn bộ tiên giới.
Lúc này tiên giới cũng biến thành một viên cầu thủy tinh bị Âu Dương nắm trong tay, Âu Dương nhẹ nhàng mở miệng, thủy tinh châu hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong miệng Âu Dương biến mất.
- Thiên Vương, cho dù chúng ta có thu hồi hết toàn bộ thế giới tuyệt đối cũng phân ra thắng bại. Không bằng như vậy đi, chúng ta cuối cùng đánh một trận, lấy thân thể của mình làm chuẩn tắc thắng lợi, thân thể ai bị nghiền nát trước, người đó chính là kẻ thất bại?
- Lấy thân thể của mình làm vật đánh cược. . . Thú vị!
Thiên Vương nói xong, thời không xung quanh hắn bắt đầu tĩnh lại, hắn giống như bàn tay thao túng phía sau toàn bộ thế giới, khi thời gian dừng lại, thời gian của toàn bộ thế giới hợp thành một con sông thời gian đánh về phía Âu Dương.
Âu Dương tay trái cầm Thứ Kiêu Cung, tay phải giật dây cung, một mũi tên kim sắc xuất hiện trên Thứ Kiêu Cung:
- Phong duệ chi tiễn!
Mũi tên bọc quang huy màu vàng, trực tiếp nghênh đón dòng sông thời gian đánh tới, dòng sông thời gian gặp mũi tên màu vàng trực tiếp bị mũi tên bổ ra. Đây là đại biểu cho lực lượng pháp tắc phong duệ nhất trong thiên địa, không có gì có thể không bị bổ ra trước lực lượng phong duệ, cho dù là thời gian cũng không
- Lên!
Trên cánh tay Thiên Vương, vô số quang mang từ bốn phương tám hướng bay tới, những quang mang này cũng không phải lực lượng gì, mà là thế giới tồn tại trong thời không ngoại vực. Khi cánh tay Thiên Vương huy động, từng thế giới biến thành từng viên cầu lực lượng quay xung quanh người hắn, cuối cùng biến thành một cây trường mâu khổng lồ, trường mâu chuyển động, vô số thế giới hợp thành đại sát khí tội ác từ trong tay Thiên Vương bay ra.
Thiên Vương rất minh bạch nhược điểm của Âu Dương, Âu Dương thực sự mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục sát sinh, nhưng hiện tại hắn chính là muốn bức Âu Dương tiếp tục sát sinh, ngươi không muốn sát sinh? Được thôi, vậy ta sẽ dùng thế giới làm binh khí của ta, dùng người làm vũ khí của ta, bất luận ngươi chiến đấu như thế nào, thực tế đều không ngừng hủy diệt thế giới và con người.
Âu Dương không có lựa chọn nào khác, lúc này Âu Dương phát hiện mình thực sự bị lừa. Bất luận mình thắng hay thua, cuối cùng người thua đề là mình. Nếu như thua, như vậy Thiên Vương có thể hủy diệt thế giới trước mặt mình, sau đó trọng tổ, tất cả mọi thứ của mình đều biến mất không thấy. Còn nếu như mình thắng cũng không có ý nghĩa, bởi vì với thủ đoạn của Thiên Vương có thể khống chế vô số thế giới, cho dù mình thắng cũng phải trả giá bằng tựa hồ tất cả thế giới đều bị hủy diệt.
Trường mâu bay tới, Âu Dương cũng không khai cung, mà đưa tay bắt lấy trường mâu. Dưới tình huống bình thường, trường mâu này có hung tàn như thế nào cũng có thể bị Âu Dương bắt ở trong tay, nhưng lúc này Âu Dương phát hiện mình sai rồi. Khi ngón tay Âu Dương va chạm vào trường mâu, từng đợt lực lượng tội ác từ trên trường mâu bay lượn ra, biến thành một sợi dây thừng quấn lấy Âu Dương.
Âu Dương giống như một phạm nhân bị nhốt trong chiếc lưới vô tận, lúc này hắn không còn lựa chọn, trừ phi hủy diệt những thế giới này, bằng không căn bản không có khả năng đi tới. . .
Vô số kẻ địch trâu bò cho rằng dùng mạng của mình tạo sương mù xuất hiện quấn quanh mình. Nếu như là trước đây, làm như vậy đối với Âu Dương mà nói, càng nhiều kẻ tìm cái chết tất nhiên càng tốt. Nhưng bây giờ lại khác.
Mình đã từng giết người để sống sót. Nhưng bây giờ mình đã đứng ở vị trí cao nhất. Mình không cần phải giết chết người khác để đạt được huyết lực của bọn họ nữa.
Nhưng hiện tại Âu Dương không có lựa chọn. Bởi vì Âu Dương không thể thua, cũng không chấp nhận thua được. Thua cuộc chiến đấu này, sẽ không khiến Âu Dương thật sự phải chết đi. Nhưng nếu như thua trận chiến đấu này, như vậy sẽ có nhiều người phải chết oan chết uổng.
Ầm!
Hỏa diễm từ trên người Âu Dương trùng kích ra hợp thành một quả cầu lửa lớn, đốt sạch mọi sinh mạng xung xung quanh Âu Dương. Phía xa Thiên Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc.
- Không phải ngươi muốn bảo vệ thế giới này sao? Vậy ta để chính tay ngươi hủy diệt tất cả những điều này!
Có lẽ Thiên Vương đã phát điên. Ngón tay của hắn giống như đang thổi ra những cuộn sóng vậy. Theo ngón tay của hắn vung lên, thời không bắt đầu sụp đổ. Từng sóng từ thời không xung quanh Thiên Vương dập dờn lan ra. Giờ phút này Âu Dương phát hiện, mình lại bị thế giới này bài xích. Thiên Vương lại giống như đang đứng ở trung tâm của tất cả vũ trụ.
- Ta chính là điểm trung tâm nhất của vũ trụ này. Xung quanh ta chính là vô số thế giới. Trong mỗi một thế giới trong đều có vô sô sinh linh. Những sinh linh này trong mắt ta cũng chỉ là giun dế, cũng chỉ là một vũ khí của ta!
- Thiên Vương kêu lên. Theo giọng nói của hắn, không ngờ xung quanh cơ thể Thiên Vương giống như tạo thành một sự co rút của vô số lần vũ trụ. Từng ngôi sao giống như những hạt bụi bồng bềnh xung quanh cơ thể của Thiên Vương biến thành từng thời không đan xen vào nhau. Nhìn qua Thiên Vương có vẻ giống như một đâng Tạo hóa.
Giờ phút này Thiên Vương đã dung hợp với tất cả thời không đan xen cùng với nhau. Từ mức độ nào đó mà nói, Thiên Vương đã hóa đạo rồi! Giờ phút này hắn đã là đạo rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1212: Thiên Vương hóa đạo
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương lẳng lặng nhìn những gợn sóng không ngừng lan tỏa. Thời điểm những sóng gợn này va chạm vào Âu Dương giống như thân thể Âu Dương chính là cái bóng hư huyễn, không ngờ trực tiếp xuyên qua thân thể Âu của Dương.
Tinh thần làm áo giáp, sinh linh làm đao! Đây chính là Thiên Vương. Vào lúc này Thiên Vương sớm đã không còn thực thể thật sự nữa.
- Hóa đạo! Lấy thân hóa đạo. Đúng là ngươi vẫn đi đến một bước này!
Trên mặt Âu Dương mang theo từng tia trào phúng tuy nhiên cũng có một chút cảm giác giải thoát.
- Ta với những vạn vật sinh linh này ở chung một chỗ. Giết chết ta thì chẳng khác nào giết chết vạn vật sinh linh. Âu Dương, ngươi làm sao đấu với ta đây?
Thiên Vương cười một cách điên cuồng. Nhưng giờ phút này Thiên Vương lại phát hiện, trên mặt Âu Dương lại mang theo ý cười đã lâu không gặp.
- Ha ha ha ha... Thiên Vương, ngươi thất bại! Ngươi không thua ta. Ngươi đã kéo dài thần thoại vô địch của ngươi. Nhưng ngươi lại bại, bởi ngươi tự nhận mình là đầu óc thông minh! Vì thắng lợi ngươi cuối cùng lại bại bởi thắng lợi! Đúng, lấy thân hóa đạo, ngươi đã nối liền với thiên địa này. Ngươi và vạn vật sinh linh đều dung hợp thành một thể. Hủy diệt ngươi thì chẳng khác nào hủy diệt vạn vật sinh linh. Ta thua, ta không thể nào hủy diệt vạn vật sinh linh. Nhưng ngươi thì sao? Chính ngươi chỉ sợ cũng không làm được...
Câu nói này của Âu Dương giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ xuyên qua tâm linh của Thiên Vương.
Đúng vậy, Thiên Vương chỉ nghĩ đến việc mình với vạn vật dung hợp khiến Âu Dương cho dù muốn ra tay cũng không có cách nào giết mình được. Dù sao đi nữa giết mình chẳng khác nào chết vạn vật trong thế gian này. Nhưng Thiên Vương lại quên khi vạn vật và hắn kết hợp thành một thể, hắn nhất định phải thủ hộ vạn vật sinh linh. Nếu như hắn muốn hủy diệt vạn vật sinh linh đó chính là hủy diệt mình.
Mặc dù vạn vật sinh linh bị hủy diệt, Âu Dương nghịch chuyển thời không cũng đủ để kéo lại tất cả trở về một lần nữa. Nhưng chỉ có Thiên Vương chết đi lại không cách nào nào sống lại được nữa.
Chí cao vô thượng vĩnh sinh bất tử, chính là bên ngoài không có gì có thể giết chết được. Nhưng nếu như bản thân Thiên Vương muốn chết đi, cho dù là chí cao vô thượng cuối cùng cũng chỉ có thể là một con đường chết.
Giờ phút này Thiên Vương ngây ngốc ngẩn người không ngờ không biết nên nói cái gì. Hắn một đời bất bại, truyền kỳ thật sự vẫn kéo dài. Nhưng bất kể nói thế nào truyền kỳ vẫn chỉ là truyền kỳ. Cuối cùng hắn vẫn đi đến cuối con đường.
- Chờ đã, không phải như thế...
Trong mắt Thiên Vương lộ vẻ tuyệt vọng. Lấy thân hóa đạo, đây không phải là biểu hiện cao giai nhất sao? Tại sao mình lại ngã từ phía trên cao giai nhất xuống như vậy được?
- Buông tay đi Thiên Vương. Thế giới này quả thật đúng như lời ngươi nói. Có rất nhiều thứ hắc ám. Nhưng tại sao ngươi chỉ có thể nhìn thấy sự hắc ám của người khác? Đúng, như lời ngươi nói, trên tay ta dính nhiều máu tươi còn nhiều hơn cả ngươi. Nhưng tại sao ngươi không nghĩ, ta có người thân, ta có bằng hữu. Ta chiến đấu vì bọn họ. Tính mạng của ta tồn tại cùng với bọn họ. Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không cô độc. Nhưng còn ngươi thì sao?
Âu Dương đi tới trước người Thiên Vương. Lúc này khoảng cách giữa hai người chưa đầy 1 mét. Âu Dương cứ lặng lẽ nhìn Thiên Vương đang cúi đầu không nói gì.
- Lấy thân hóa đạo, ngươi là người đầu tiên trong thiên địa kể từ khi nó khai sinh ra tới nay. Ngươi đã thành công. Ngươi thành công đặt ta ở dưới thân. Sau này trong thiên địa này cũng không còn ai là đối thủ của ngươi, kể cả ta. Bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể trục xuất ta ra khỏi thế giới của ngươi. Ngươi còn muốn cái gì nữa? Thành tựu như vậy vẫn chưa thể thỏa mãn được trái tim của ngươi sao? Hoặc là nói, thật ra điều trong lòng ngươi muốn cũng không phải là chí cao vô thượng, cũng không phải là đỉnh phong cao nhất, mà...
Sau khi Âu Dương thở dài một tiếng, rất lâu sau mở miệng nói tiếp:
- Mà trong lòng ngươi, ban đầu mới là tốt đẹp nhất?
Nghe được Âu Dương nói câu này, Thiên Vương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương. Trong mắt cực nóng gần như có thể thiêu đốt toàn thế giới. Âu Dương thậm chí có thể nhìn thấy, sinh linh thế giới bên cạnh Thiên Vương đều theo tâm trạng của Thiên Vương mà bắt đầu run rẩy. Từ điều này đã có thể thấy được, thật ra trong lòng Thiên Vương hẳn rất quan tâm tới những điều này.
- Chí cao vô thượng, lấy thân hóa đạo, chưa bao giờ có thành tựu. Trên thực tế bất luận là người nào cũng không thể vượt qua sự tồn tại của ngươi. Ngươi còn có cái gì không cam lòng? Ngươi còn có cái gì muốn theo đuổi nữa? Nhưng đi đến một bước này, ngươi vẫn không vừa lòng. Vậy chúng ta quay đầu lại suy nghĩ một chút. Hiện tại điều ngươi nhận được có thật sự chính là điều ngươi muốn nhận được hay không? Dùng sự cô độc vô tận để hủy diệt sự tuyệt mỹ ban đầu trong lòng ngươi sao?
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào mũi của Thiên Vương. Chỉ sợ trong thiên địa này cũng chỉ có một mình Âu Dương dám làm như vậy, và có thể làm như vậy.
Bắt đầu từ thời khắc Thiên Vương lấy thân hóa đạo, hắn đã nối liền với thế giới này. Không ai có thể tỏ ra bất mãn đối với hắn. Bởi vì bất luận là một người nào chẳng qua cũng chỉ là một phần thân thể của hắn mà thôi. Nói cách khác, bản thân Thiên Vương đã chính là vũ trụ này thế giới này. Trong vũ trụ trừ phi có thể đạt được chí cao vô thượng, bằng không ngươi chỉ là một bộ phận của Thiên Vương.
Một bộ phận của thân thể ngươi tuyệt đối không thể nào nhảy ra chỉ vào mũi của ngươi nói chuyện được. Đây là điều không thể nghi ngờ được.
- Âu Dương ta cả đời này có rất nhiều tiếc nuối. Thật ra với thực lực của ta bây giờ, ta có thể bù đắp những tiếc nuối này. Chỉ cần ta khiến thời gian chảy ngược, ta có thể làm được tất cả những điều này. Nhưng ta lại không làm. Bởi vì chung quy quá khứ đã qua, tương lai cũng không bao giờ có thể biết được. Chỉ có hiện tại, chỉ có hiện tại mới là thứ có thể quý trọng! Vậy đây sẽ là đạo của ta. Còn ngươi thì sao?
Âu Dương thả tay của mình xuống. Trước mặt hắn Thiên Vương vẫn im lặng không nói lời nào.
- Trong lòng ta còn có một thứ tuyệt vời thuộc về chính ta. Ta còn có bằng hữu, còn có người thân, còn có thứ để ta theo đuổi. Ta vẫn còn nợ người khác vô số lời hứa. Ta vẫn muốn dùng thời gian vô tận để cùng thê tử của ta đi khắp thế giới này, xem đứa con trai của ta tương lai sẽ trưởng thành thế nào. Nhìn bọn chúng hoặc là biến thành công tử bột, hoặc là trở nên tầm thường vô vi hoặc là trở thành tồn tại chí cao vô thượng. Đây đều là đạo của ta. Ta sung sướng và ta vui vẻ. Còn ngươi thì sao? Ngươi có sao? Ngươi có bằng hữu sao?
Âu Dương vẫn đang chất vấn Thiên Vương. Nếu quả thật nói ra, trên cõi đời này người cô độc nhất chính là Thiên Vương. Bởi vì Thiên Vương từ không có người nào có thể gọi là bằng hữu. Trong mắt của hắn chỉ có hai chữ lợi ích, chỉ có phân chia giữa cường đại và giun dế.
- Bằng hữu...
Thiên Vương cúi đầu. Hai chữ bằng hữu này đối với hắn hóa ra lại xa lạ như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1213 + 1214: Màu của ánh mắt
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Bằng hữu có thể nói chuyện với ngươi lúc ngươi buồn chán, có thể giúp ngươi lúc ngươi gặp nguy nan, có thể ở cùng ngươi lúc ngươi sung sướng. Cho dù là chí cao vô thượng thì thế nào. Trong lúc đó bằng hữu chưa bao giờ phân chia cường đại và yếu ớt, chỉ có tình nghĩa và vĩnh hằng! Rất nhiều người bình thường sinh mạng chỉ ngắn ngủi khoảng trăm năm. Một trăm năm, đối với ngươi và ta mà nói chẳng qua chỉ là thời gian trong chớp mắt. Có thể chúng ta ở chỗ này nói chuyện với nhau, có thể chúng ta chỉ nhẹ nhàng ngủ gật, một trăm năm đã dễ dàng trôi qua. Thời gian này đối với người đại biểu cho thiên địa như ngươi có vẻ như hoàn toàn không có ý nghĩa. Bởi vì trong lòng ngươi thời gian là vĩnh hằng. Cho dù thế giới này bị hủy diệt trăm lần, ngàn lần, ngươi vẫn bất tử bất diệt. Cgươi có thể chứng kiến mỗi thời đại biến đổi. Ngươi có thể chứng kiến mỗi thời đại hủy diệt và phục hưng. Nhưng ngươi lại vĩnh viễn không thể lĩnh hội được ý nghĩa và niềm vui của tình hữu nghị vĩnh hằng!
- Phàm nhân trăm năm tuổi thọ. Mặc dù sẽ có ngày bọn họ chết đi, trong lòng bọn họ vẫn nhớ tới sự tồn tại của tình bằng hữu! Ngươi đi theo ta!
Âu Dương vung cánh tay lên. Hành lang luân hồi được gọi là thần bí nhất đã xuất hiện ở trước mặt hắn và Thiên Vương. Cánh cửa trong hành lang luân hồi đóng lại, đối với người khác mà nói là một con đường không thể quay đầu trở lại. Nhưng đối với cấp bậc như bọn họ xem ra không khác nào hậu viên của nhà mình.
- Ngươi thả luân hồi ra, khiến luân hồi vận chuyển bình thường. Ta dẫn ngươi đi xem khi phàm nhân còn sống, sinh lão bệnh tử, vui mừng tức giận buỗn bã, đều là những điều ngươi không có. Cái gì là chí cao vô thượng? Chí cao vô thượng không nhất định là có lực lượng phá hủy tất cả. Chí cao vô thượng có lẽ chỉ là đi tìm lại chính chúng ta mà thôi.
Âu Dương nói. Thiên Vương thả hành lang luân hồi ra. Toàn thế giới giống như lại trở nên yên tĩnh. Hành lang luân hồi chung quy đã được mở ra.
Âu Dương đi ở phía trước. Thiên Vương đi phía sau Âu Dương. Hắn muốn xem thử vĩnh hằng trong miệng Âu Dương rốt cuộc là cái gì! Thiên Vương chưa bao giờ hiểu rõ những điều này. Trong lòng Thiên Vương, vĩnh hằng chính là vĩnh sinh. Nhưng thật sự có phải là như thế hay không?
- Ngươi nhìn gia đình kia đi. Đó là một gia đình bình thường!
Âu Dương tùy tiện chọn một thế giới. Nhưng lần này đúng dịp, vừa vặn chọn đúng thế giới địa cầu trong cơ thể của Thiên Vương. Đây là một đôi vợ chồng hết sức bình thường. Cuộc sốngn của hai người bọn họ quá nghèo khó. Người chồng mỗi ngày đều phải ra ngoài làm công. Người vợ lúc nào cũng bận rộn lo toan cuộc sống. Nhưng mỗi buổi tối hai người này đều mỉm cười ôm nhau ngủ...
Trong luân hồi mở ra một lối vào có thể khiến hai người cùng đi qua. Âu Dương dẫn theo Thiên Vương đi tới bầu trời của địa cầu. Lúc này chính là khi màn đêm buông xuống. Âu Dương và Thiên Vương đi trong bóng đêm. Mọi người đều không thể nhìn thấy và không cảm nhận được sự hiện hữu của bọn họ. Hai người bọn họ giống như hai quỷ ảnh.
- Chính là bọn họ, chú ý đôi phu thê này!
Âu Dương chỉ vào hai vợ chồng phía trước đang tay trong tay từ trên xe buýt đi xuống. Lúc này, người nữ tử kia có bụng rát lớn. Rõ ràng hai người này không phải là gia đình giàu có. Nếu không, hẳn bọn họ đã đi xe riêng của mình, chứ không dẫn theo thê tử trong bụng mang dạ chửa chen chúc trên xe bus.
- Đây là điều ngươi muốn ta xem sao? Đây chính là công bằng ngươi muốn ta xem sao? Những người có tiền có thể bởi vì thú vui độc ác trong lòng mình mà một đêm tung ra ngàn vạn. Người như vậy lại chỉ có thể sống bình thường. Thật sự là công bằng sao?
Trong mắt Thiên Vương mang theo một tia trào phúng. Tuy nhiên Âu Dương cũng không giải thích gì. Hắn vẫn chỉ vào đôi vợ chồng này nói:
- Chúng ta có nhiều thời gian. Vậy chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì được không?
- Hừ hừ, được. Chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Thiên Vương cũng không vội vã nói thêm điều gì. Hắn đi theo đôi vợ chồng này trở về nhà.
Chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, nhất cử nhất động của bọn họ thậm chí một lời nói một nụ cười, tất cả cuộc sống riêng đều lộ ra dưới ánh mắt của hai kẻ cuồng ăn cắp này... Ách, có lẽ hai người này cũng không được tính là cuồng ăn cắp. Bởi vì bản thân hai người này căn bản không có bất kỳ hứng thú gì đối với chuyện của hai vợ chồng họ.
Thời gian đối với phàm nhân mà nói khả năng từng ngày từng giờ đều rất quan trọng. Nhưng đối với hai thần linh chí cao vô thượng như bọn họ mà nói, thời gian thật ra không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu như hai người nguyện ý, có thể khiến thời gian vĩnh viễn không di chuyển. Đúng vào lúc này, thậm chí bọn họ có thể khiến thời gian quay trở lại một khắc trước.
Suốt mấy tháng, đôi vợ chồng này có sung sướng cũng có cãi vã. Tuy nhiên hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau. Mãi đến ngày hôm này, bên trong bệnh viện, Âu Dương và Thiên Vương đứng ở trong phòng sinh nhìn sinh mạng nhỏ vừa mới sinh ra. Âu Dương nói:
- Thiên Vương, đây mới là nhân vật chính. Xem thế giới có công bằng hay không cũng không thể trực tiếp nhìn người đã trưởng thành, mà phải xem sinh mạng nhỏ này!
- Sinh mạng nhỏ? Hắn có thể làm được gì?
Thiên Vương không biết trong hồ lô của Âu Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Ha ha, cũng bởi vì hắn cái gì cũng không làm được, cho nên đây mới là bắt đầu. Mỗi kiếp, sinh mạng đều bắt đầu như thế. Bọn họ cái gì cũng không làm được. Cho dù là ban đầu ngươi cũng giống như vậy. Một khắc khi ngươi vừa sinh ra chỉ sợ tùy tiện tìm một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết người. Lúc đó ngươi vẫn cho rằng ngươi là vô địch là bất bại sao?
Âu Dương trừng mắt với Thiên Vương một cái. Trong chớp mắt hắn lại nhìn sinh mạng nhỏ kia. Tên tiểu tử này không ngừng mở mắt nhìn về phía Âu Dương và Thiên Vương.
- Ngươi xem, ánh mắt của tên tiểu tử này thuần khiết tới mức nào. Hắn có thể nhìn thấy chí cao vô thượng như chúng ta. Ngươi biết đó là vì cái gì hay không?
Âu Dương lại hỏi Thiên Vương. Tuy nhiên lần này Thiên Vương lại trầm mặc. Âu Dương giống như tự hỏi tự đáp vậy, nói:
- Bởi vì bản thân con người chính là chí cao vô thượng. Thời khắc mỗi đứa bé sinh ra thật ra chúng đều là trời sinh chí cao vô thượng. Chỉ có điều vào lúc này hài tử căn bản không rõ cái gì là chí cao vô thượng. Đợi đến khi bọn họ dần dần lớn lên, cái vốn thuộc về bọn họ đã bị thế giới này ô nhiễm.
- Ngươi, thật ra thời điểm ngươi sinh ra cũng giống với phần lớn những đứa trẻ này. Nếu như nói không giống nhau, có lẽ là giây phút khi ngươi sinh ra đã có thể lý giải được thiên địa này. Đây chính là ý tứ của thiên địa chi tử đi.
Âu Dương dùng mấy câu nói công pháp đã nói rõ rất cả bí ẩn của con người trước mặt Thiên Vương.
Ban đầu thân thể Thiên Vương không phải mang theo thần quang gì đó, cũng không có chấn động kinh thiên động địa. Ban đầu Thiên Vương sinh ra cũng giống với phần lớn mọi người. Cái gọi là không cha không mẹ đều là khoác lác.
Cha mẹ của Thiên Vương hẳn vẫn còn tồn tại. Bởi vì hắn tuyệt đối không thể nào là yêu ma quỷ quái từ trong tảng đá khe nứt ra. Chỉ có điều bản thân Thiên Vương là một cô nhi. Trong lòng hắn muốn quên đi tất cả những điều này.
Cho nên lúc này mới có một Thiên Vương chôn vùi tất cả trí nhớ của mình, khiến mình vĩnh viễn tin tưởng mình là do thiên địa sinh ra thôi.
- Mỗi người thật ra đều từng có chí cao vô thượng lực lượng. Nhưng mỗi người đều giốn nhau. Thời điểm bọn họ vẫn không thể nào hiểu được pháp tắc, pháp tắc đã che mắt hai mắt của bọn họ, khiến bọn họ không có cách nào lại tìm đến chí cao vô thượng...
Âu Dương chỉ tay về phía trước liền nhìn thấy vô số những thứ màu xám bắt đầu tiến vào trong thân thể của tiểu tử, sau đó tụ tập trong thân thể của tiểu tử kia. Quá trình này cũng không nhanh. Có lẽ cần thời gian mấy tháng.
- Thiên Vương, ngươi nhìn con mắt của ta đi!
Âu Dương chỉ vào ba con mắt của mình sau đó lại chỉ vào con mắt của đứa trẻ kia nói:
- Ngươi nhìn con mắt của chúng ta và con mắt của ngươi có chỗ nào tương đồng không?
Âu Dương nói xong, trên mặt Thiên Vương thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ. Nhưng sau đó hắn cũng hiểu rõ tình huống.
- Con mắt của chúng ta chỉ có hai màu đen trắng, đại biểu cho trời và đất. Đại biểu cho chính nghĩa và tà ác. Đại biểu cho tồn tại và hủy diệt. Đại biểu cho sống và chết!
Thiên Vương nói xong liền nhìn thấy ngón tay của Âu Dương chỉ vào trong phòng hộ sinh. Một nữ y tá vô cùng đẹp đẽ nữ liền cảm giác mình bị lực lượng nào cho trói lại. Nàng thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu gào đã bị mạnh mẽ kéo vào trong phòng, Sau khi nữ y tá đi vào phòng, nàng liền thấy được hai nam tử ăn mặc cổ quái đang đứng trong phòng.
Nhất thời sắc mặt nữ y tá run rẩy trắng bệch. Nguyên nhân rất đơn giản. Gần như trong mỗi bệnh viện đều truyền lưu hoặc nhiều hoặc ít những chuyện quỷ quái. Nữ y tá này lại mới tới. Thời điểm một vài người đồng nghiệp cũ hù dọa người mới đều thích nói những này. Đặc biệt là tiểu nha đầu này vẫn hết sức xinh đẹp. Trong bệnh viện có một vài đồng nghiệp nam ái mộ càng thích lấy những chuyện đấu trí quỷ quái để thu hút sự chú ý của tiểu cô nương!
- Lẽ nào ta gặp phải Quỷ hồn... A...
Nữ y tá phát hiện mình đã không có cách nào phát ra âm thanh. Thân thể của mình đã hoàn toàn bị trói lại. Nàng muốn động cũng không thể động được.
- Không cần sợ hãi, chúng ta không phải là ma quỷ. Hơn nữa ta có thể nói cho ngươi biết, nhìn thấy hai người chúng ta là may mắn lớn nhất trong đời ngươi. Bắt đầu từ giờ phút này trên người của ngươi có khí thức của hai người chúng ta. Cho dù ngươi đụng phải Quỷ hồn hung ác nhất cũng phải đi vòng tránh ngươi!
Âu Dương nói vậy cũng không phải là đang nói đùa. Bất kỳ thế giới nào khẳng định cũng có quỷ hồn. Tuy nhiên trong miệng tu luyện giả bọn họ chẳng qua chỉ là một vài người cường đại sau khi chết linh hồn bất diệt mà thôi. Người bình thường như vậy đều là đối tượng thích hợp để lựa chọn sống lại. Cho nên mặc dù quỷ hồn tồn tại cũng sẽ không tồn tại được bao lâu. Giống như lúc trước Mặc Phong tìm tới Bì Vân Liệt vậy.
Còn lần này đối với cô y tá nhỏ này mà nói tuyệt đối không phải là kỳ ngộ tầm thường. Hai vị thần chí cao vô thượng, một người là Thiên Vương đã hoàn thành hóa đạo, thành tựu thiên đạo này. Một tồn tại duy nhất trên đời có thể với tranh cao thấp một trận với thiên đạo. Với vị trí của hai vị thần này, đừng nói là quỷ, cho dù là thần cũng nhất định phải tránh né.
- Ta buông ngươi ra, không cho phép kêu loạn...
Âu Dương không hề muốn tổn thương một cô ý tá nhỏ như vậy. Thiên Vương cũng không có dự định này. Bởi vì hắn còn khinh thường chuyện ra tay đối với một phàm nhân.
- A...
Ngay khi Âu Dương vừa thả cô y tá nhỏ này ra, cô hộ sĩ nhỏ liền kêu lên một tiếng. Tuy nhiên nàng có kêu cũng vô ích. Âu Dương đã đóng kín tất cả các cánh cửa kính xung quanh từ lâu.
- Quỷ...
Cô y tá nhỏ kêu gào. Nàng hi vọng vào lúc này có thể có một người đồng nghiệp nam nào đó sẽ tới cứu mình. Cho dù hiện tại người đó có bảo mình lấy thân báo đáp cũng không có vấn đề!
- Lá gan của phàm nhân thật nhỏ. Quỷ? Ngươi từng nhìn thấy quỷ thật sao? Đây mới là quỷ!
Thiên Vương phất tay một cái. Hắn cứng rắn lôi mấy con dã quỷ đang làm ác trong thành phố vào trong phòng.
Ba thân thể tiểu quỷ có chút không trọn vẹn bị lôi kéo từ trong thông đạo thời không đi ra, đảo mắt liền thấy hai người Âu Dương và Thiên Vương. Mà khi ba người bọn họ nhìn thấy hai người này, liền cảm giác mình giống như thấy được tất cả thiên địa. Ba tiểu quỷ này biết, đây chắc chắn là nhân vật siêu cấp không tầm thường!
Cũng không cần cân nhắc, ba tiểu quỷ đã té quỵ trên đất.
- Thấy được? Đây mới là tiểu quỷ! Nếu như theo cách nói của phàm nhân, chúng ta hẳn phải được gọi là thần linh!
Âu Dương nói xong, sau lưng của hắn chợt có một đạo pháp tắc tạo thành vầng sáng bảy màu chớp động. Hào quang bảy màu lóe lên dưới lớp áo bào trên người Âu Dương có vẻ như thần thánh vậy. Cô y tá nhìn thấy nam tử này trực tiếp liền ngây dại...
- Đi...
Âu Dương cũng không hề dự định làm gì với ba tiểu quỷ này. Hắn vung tay lên. Ba tiểu quỷ liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một lớp sương mù. Sau đó ba người bọn họ đã bị trả lại vị trí của mình lúc trước... Tất cả những điều này trước sau không vượt quá mười giây. Nhưng đối với ba tiểu quỷ mà nói chỉ sợ cho dù có chuyển thế cũng suốt đời khó quên.
Đây là kiểu tồn tại gì vậy! Phất tay liền bổ ra thời không kéo bọn họ từ phía xa tới. Thậm chí khiến bọn họ không có cách nào cảm nhận được một tia chấn động trong không gian. Động tác này đơn giản giống như ở trong nhà mình đưa tay lấy chén trà trên bàn trà của mình vậy.
- Được rồi. Ngươi không cần sợ hãi nữa!
Âu Dương cười ha ha. Thiên Vương lại tỏ ra khinh bỉ. Thiên Vương thực sự không rõ. Vì sao Âu Dương đạt được tới độ cao như vậy còn đối với phàm nhân như vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm gì
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1215 + 1216: Cuộc sống khác
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương ở bên cạnh nói:
- Thật không hề có một chút phong độ thân sĩ nào...
Giờ phút này, trong lòng cô y tá khẳng định cũng nghĩ như vậy. Người này thật sự không có phong độ thân sĩ. Tuy nhiên cô y tá nhỏ không có khả năng há miệng nói ra câu này. Dù sao lúc này nàng đã bị Thiên Vương nắm lấy. Trong thiên hạ này người đã bị Thiên Vương nắm lấy còn có thể chạy trốn chỉ sợ thật sự không có. Cho dù là Âu Dương cũng không làm được.
Cho dù là chí cao vô thượng như Âu Dương, một khi lại gần bị Thiên Vương bắt được, trong nháy mắt có thể là cục diện thân thể bị xé thành mảnh nhỏ. Dĩ nhiên, Âu Dương so với người bình thường vẫn tốt hơn một chút. Cho dù bị xé thành từng mảnh Âu Dương cũng có thể biểu diễn tại chỗ cho ngươi xem cái gì gọi là nhanh chóng sống lại.
- Màu xám! Vì sao lại như vậy?
Đây là lần đầu tiên Thiên Vương quan sát mắt của một hài tử trong khoảng cách gần như vậy. Nếu như không phải xác định hai người kia tuyệt đối không phải là người bình thường, thậm chí cô y tá sẽ nghi ngờ đây là một cách tán gái hoàn toàn mới.
- Không sai chính là màu xám. Màu xám mới màu sắc chủ yếu của tất cả thiên địa này. Ngươi xem một chút đi, không chỉ nàng, bất luận là một hài tử trưởng thành nào, bất luận là hài tử có tư duy của riêng mình, trong mắt tất cả bọn họ là màu xám.
Âu Dương ha ha cười nói:
- Thật ra bất luận là ở thế giới, màu xám đều là màu sắc chủ yếu. Ngày người này sinh ra, nàng cũng giống như hài tử này, nắm giữ hai màu đen trắng của thế giới này. Nhưng tại sao sau khi đến thế giới này, hai màu đen và màu trắng trước kia đều biến thành màu xám? Điều này căn bản không thể trách bọn họ được. Chỉ có thể trách thế giới này ô nhiễm người mà không phải con người ô nhiễm thế giới.
Âu Dương nói xong ngón tay lại chỉ vào hài tử mới sinh kia. Vào lúc này con mắt của hài tử thật ra vẫn chưa hoàn toàn biến hóa, nhưng đã có một vài chuyển biến.
- Được rồi. Thiên Vương, ta cho ngươi xem những thứ này chỉ muốn nói cho ngươi biết, không phải bản thân con người là sai. Mà con người sống trong cái thế giới này điều có thể làm cũng chỉ là như vậy. Cho dù dù ngươi hủy diệt thế giới này một trăm lần một ngàn lần một vạn lần ngươi cũng chỉ có thể tiếc nuối phát hiện, bất luận ngươi sáng tạo ra con người thuần khiết tới mức nào, cuối cùng vẫn sẽ bị thiên địa này ô nhiễm.
Âu Dương chỉ tay vào cô y ta trong tay Thiên Vương. Cô y tá nhỏ đã bay tới bên cạnh Âu Dương.
- Xóa vĩnh viễn xóa trí nhớ của ngươi, hay cất giấu vĩnh viễn ở trong lòng ngươi những gì ngươi đã nhìn thấy hôm nay đây?
Trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười mỉm. Thật ra ngày hôm nay cô y tá này thật sự nhận được không ít lợi ích. Cô y tá này đã tiếp cận chí cao vô thượng trong khoảng cách gần như vậy. Đối với bản thân nàng chính là một cách để gột rửa tâm hồn. Không nghi ngờ chút nào, mặc dù lúc trước cô nương này là kiểu tàn phế thế nào đi nữa, nếu như hiện tại cho nàng đi tu luyện, nàng tuyệt đối sẽ biến thành một thiên tài xuất sắc siêu cấp.
- Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án. Đi thôi...
Tay Âu Dương đa ra bên ngoài. Thân thể của cô y tá nhỏ không ngờ tự nhiên xuyên qua vách tường xuất hiện ở bên ngoài.
Khi cô ý tá nhỏ lại đứng trên mặt đất, nếu như không phải trên cổ còn có một chút cảm giác tê dại, có lẽ nàng sẽ nghi ngờ một khắc trước mình đã nằm mơ.
- LyLy... nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đi mau...
Một giọng nói từ phía trước vang lên. Cô y tá nhỏ ngẩng đầu lên về phía trước nhìn tới. Hóa ra vừa nãy nàng đi qua bên kia. Bên đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng thời gian dường như dừng lại. Đồng nghiệp của nàng thậm chí không biết nàng đã từng biến mất quá.
- A... A... Tới đây...
LyLy thoáng nhìn về phía cửa phòng dành cho trẻ sơ sinh kia. Nàng không biết lúc này bên trong có phải thật sự tồn tại hai người kia không rõ là thần linh hay quỷ hay không. Nhưng nàng tuyệt đối không có lá gan lại đẩy cánh cửa lớn này ra. Bởi vì nàng hiểu rõ, nếu như hai người kia thật sự tồn tại, mình đẩy cửa ra chỉ sợ sẽ phải gặp cảnh còn kinh khủng hơn là gặp quỷ sống...
Trên thực tế lần này nàng thật sự đã sai. Nếu như nàng đẩy cửa ra cũng tuyệt đối không thể nào thấy được Âu Dương và Thiên Vương nữa. Trừ phi nàng có thể có được con mắt với hai màu đen trắng của trẻ con, bằng không tuyệt đối không thể nào thấy được sự hiện hữu của bọn họ.
Điều này giống như là một đoạn nhạc đệm. Trong chớp mắt thời gian một tháng đã trôi qua. Thời gian một tháng đối với Thiên Vương và Âu Dương thật sự rất ngắn ngủi, chỉ giống như một người bình thường chớp chớp mắt một cái, gần như đã có thể bỏ qua.
Sau một tháng, đôi vợ chồng kia nhận hài tử của bọn họ từ phòng sơ sinh ra ngoài. Bọn họ không phải là người cói tiền có của. Bọn họ không thể nào giống như những người có tiền để con mình sống trong đó nửa năm. Cho nên bọn họ vẫn phải ôm con trở về tự mình chậm rãi nuôi nấng.
- Đây chính là sự không công bằng. Tại sao con của người có tiền ngay từ thời khắc sinh ra đã có thể hưởng thụ tất cả những điều này. Còn hài tử này lại chỉ có thể về nhà chứ?
Thiên Vương muốn dùng những lời này để phá vỡ lý luận thiên địa công bình của Âu Dương. Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:
- Thiên Vương ngươi cảm thấy cả đời ngươi là hưởng thụ hay là chịu tội?
- Ta...
Thiên Vương suy nghĩ một chút vẫn không nói rõ được. Dù sao đi nữa nói một cách chuẩn xác, hắn sinh ra cũng không tính là được hưởng thụ. Tuy nhiên giờ này ngày này Thiên Vương có thành tựu như thế, ai dám nói thiên địa này không công bằng đối với Thiên Vương?
- Những thứ này nhất thời sao có thể chứng minh được tất cả?
Trong khi Âu Dương với Thiên Vương đứng về chuyện này, hai vợ chồng kia đang ở trong nhà bắt đầu nuôi nấng hài tử này.
Một năm. . . Hai năm. . . Năm năm... ... Mười năm. . .
Trong nháy mắt thời gian vội vã trôi qua. Trong thời gian này, hai vợ chồng bọn họ đã cãi nhau vô số lần. Thời điểm bọn họ cãi vã kịch liệt nhất, thậm chí còn kêu muốn đi ly hôn. Trong thời gian mười năm này hài tử kia có gào khóc cũng có nghịch ngợm cũng có vui vẻ, nhưng lại không hề có bất kỳ ưu thế nào!
Thật ra từ giây phút lựa chọn hài tử này, Âu Dương đã biết rõ về vận mệnh của hài tử này. Đây không phải là một hài tửa cấp nhân vật nghịch thiên. Đây là một hài tử chỉ có thể sống một cuộc đời với vận mệnh đi theo quỹ tích tuần hoàn. Nếu như Thiên Vương muốn biết, có lẽ trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ tất cả những điều này. Nhưng hắn không làm. Hắn muốn xem thử rốt cuộc Âu Dương muốn nói điều gì.
- Trường học cấp thấp nhất. Thành tích cũng kém nhất trong trường học. Hơn nữa hài tử này còn không có thiên phú gì. Thân thể cũng không cường tráng. Trong trường học thường xuyên bị những hài tử khác bắt nạt. Xem tới đây, hắn chính là một tiêu chuẩn bị khổ cực áp bức!
Thiên Vương không biết phải nói gì. Âu Dương tùy tiện chọn một người cũng chọn quá mức cực phẩm đi.
- Đúng...
- Ngươi nhìn tiểu tử béo mập kia một chút. Hắn là hàng xóm của hài tử này. Vận mệnh của tiểu tử mập mạp này hoàn toàn khác với hài tử này. Chúng ta cùng quan sát hai người bọn họ đi!
Âu Dương chỉ vào một đứa trẻ ngồi cùng bàn với Trương Thiên Cổ. Trương Thiên Cổ chính là hài tử mà đám người Âu Dương lựa chọn để quan sát. Tiểu tử mập mạp kia tên là Hoàng Thành Huy.
Thời gian nhanh chóng trôi quá, hai đứa bé Thiên Cổ và Thành Huy đã trải qua sơ trung cao trung, bước sau cùng lại cùng vào một trường đại học nhị lưu. Chỉ sợ hai người bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, trên đoạn đường bọn họ đi qua, đều có hai chí cao vô thượng lặng lẽ đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ. Nhưng hai người này lại là hai kẻ vô tình tuyệt đối sẽ không giúp đỡ bọn họ cho dù một chút. Bởi vì bất kỳ sự trợ giúp nào cũng có thể thay đổi vận mạng của bọn họ trong nháy mắt. Hai người này muốn nhìn thấy chính là quỹ tích vận mệnh thực sự hai đứa bé.
Bắt đầu vào đại học bắt đầu, mập mạp với Thiên Cổ đã bắt đầu khác đi. Thiên Cổ vẫn trầm mặc ít lời như trước kia. Dù sao tình hình gia đình của Thiên Cổ cũng không ra sao. Bản thân hắn lại không phải là một đứa trẻ dễ nhìn. Hơn nữa hắn cũng không thích biểu đạt bản thân. Trong đại học, một nam hài như vậy trên căn bản không có cách nào khiến người ta chú ý tới.
Nhưng bản thân Thành Huy lại là một gia hỏa hoạt bát hiếu động. Hai năm qua điều kiện của gia đình mập mạp đã có không ít chuyển biến. Cho nên từ khi bắt đầu vào đại học, Thành Huy kia liền giống như cá được thả vào trong nước. Đủ loại mỹ nữ bắt đầu không ngừng lướt qua cuộc sống của Thành Huy. Điều này khiến Thiên Cổ nhìn thấy vô cùng ước ao.
- Tiền tài, mỹ nữ. Âu Dương ngươi lựa chọn tiểu tử mập mạp tương lai sẽ không có quyền lực và địa vị sao?
Thiên Vương vẫn không nhìn lén vận mệnh của tiểu tử mập mạp. Ngược lại, hai người kia lại rất thích cuộc sống của bọn họ . .
- Xem tiếp đi. Xem tiếp rồi ngươi sẽ hiểu!
Âu Dương giống như một gian thương bán hàng vậy. Hắn vẫn giữ kín không chịu nói cho Thiên Vương biết.
Thời gian lại chuyển dời. Thiên Cổ và Thành Huy tốt nghiệp đại học. Ngày tốt nghiệp đại học, Thành Huy rời nhà tới trường học từ sáng sớm. Hắn cũng lớn tiếng la lên mình được giải phóng, mình được tự do. Thiên Cổ lại cùng các bạn học chụp bức ảnh chung cuối cùng. Khi Thiên Cổ đi tới cửa trường đại học, hắn quay đầu lại nhìn, không ngờ thấy được một học muội hắn không hay chú ý tới lại lặng lẽ đứng ở phía xa chuẩn bị vẫy tay từ biệt hắn.
- Chuyện này... Đây chính là điều ngươi muốn cho ta thấy sao?
Giờ phút này Thiên Vương dường như đã hiểu rõ được điều gì đó.
- Ha ha, đúng vậy. Bốn năm đại học, tiểu tử mập mạp kia có vô số đào hoa vận. Nhưng so với Thiên Cổ hắn lại phải bỏ ra rất nhiều thứ. Thiên Cổ bỏ ra ít hơn, tất nhiên hắn cũng nhận được ít hơn. Nhưng hiện tại xem ra, ngươi nguyện ý làm tiểu tử mập mạp ra đi không có ai nhớ tới, hay nguyện ý làm một kẻ yên tĩnh, trong lúc ra đi có người tiễn biệt như Thiên Cổ đây?
Âu Dương nói vậy khiến Thiên Vương phải cúi đầu. Thật ra nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiên Vương và Âu Dương chính là Thiên Cổ và tiểu tử mập mạp kia. Hai người hình như lấy thân phận những người đứng xem nhìn mình vậy.
Từ ngày bước chân ra khỏi trường học, Thành Huy đã phát huy năng lực của mình về phía toàn xã hội. Đầu tiên hắn lợi dụng tài lực của nhà mình, tự mình mở ra một công ty nho nhỏ. Trong thời gian năm năm, Thành Huy dựa vào thủ đoạn khéo léo của mình, không ngờ khiến công ty nhỏ trong tỉnh này tỉnh trở nên khá nổi danh. Hắn cũng đã trở thành một ông trẻ chủ tuổi.
Nhưng nhìn chung Thiên Cổ...
Sau khi ra khỏi trường đại học, Thiên Cổ đã ném đi không biết bao nhiêu bộ hồ sơ. Đại thể nhận được các câu trả lơi như thành tích của ngươi tại trường học quá kém. Bản thân ngươi không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Ngươi quá còn trẻ.
- Thấy không. Tốt nghiệp cùng một trường đại học, nếu như dựa theo lý luận ngươi đã từng nói, bất luận lúc trước hay sau này thế nào, chí ít vào lúc này giữa bọn họ hẳn là phải tương đồng, cũng nên có đãi ngộ công bằng. Nhưng hiện tại ngươi xem một chút đi. Sau năm năm này, tại sao đãi ngộ mà bọn họ nhận được lại không giống nhau, cũng không công bằng đây?
Một câu nói của Âu Dương lại khiến Thiên Vương ngậm miệng.
- Tiếp tục xem đi. Sau đó ta sẽ dùng sự thật để nói cho ngươi biết. Thật ra thiên địa chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ một người nào, cũng chưa bao giờ không công bằng đối với bất kỳ người nào!
Âu Dương dẫn theo Thiên Vương không ngừng ở bên cạnh hai người này, xem hai người này có xuất thân, vận mệnh và lý tưởng gần như hoàn toàn khác nhau, lại phấn đầu từng chút một... ...
Thành Huy vẫn đang phát triển công ty của mình, nhưng cùng với công ty ngày càng phát triển, những người bên cạnh Thành Huy ngược lại càng ngày càng ít, thời gian năm năm, vừa mới ba mươi tuổi đầu trên đầu Thành Huy đã bắt đầu xuất hiện tóc bạc.
Còn Thiên Cổ chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty, tìm một gái ở quê kết hôn, mặc dù cuộc sống cũng không quá tốt, nhưng hàng ngày về nhà nhìn thê tử cơm nước cho mình, trên mặt Thiên Cổ lúc nào cũng lộ ra vẻ tươi cười, bất luận hàng ngày mệt nhọc cỡ nào, buổi tối về nhà Thiên Cổ luôn có thể quên đi mọi u sầu.
- Trong mắt ngươi cường giả thực sự mạnh như vậy sao?
Âu Dương đứng ở đó nhìn Thiên Vương cúi đầu không nói. Nếu như dựa theo lý luận của Thiên Vương, ông trời không công bằng với Thiên Cổ, dù sao cuộc sống choáng ngợp trong vàng son như Thành Huy mới là cuộc sống tốt nhất.
- Nhìn cường giả trong mắt ngươi xem, hắn sở hữu quyền lực sở hữu tiền tài, bên người có vô số mỹ nữ, nhưng hắn lại không có tình cảm, hắn không có bằng hữu, cái gọi là bằng hữu của hắn chẳng qua là tồn tại vì lợi ích, cái này giống như những người ngươi từng thu nạp. Thiên Vương, ngươi có tin không? Nếu như những người gọi là thủ hạ của ngươi biết tin ngươi chết, bọn họ khẳng định sẽ quên ngươi rất nhanh, còn ta thì khác, cho dù ta chết, bằng hữu của ta cũng sẽ không tin tưởng, bọn họ sẽ đợi ta lần thứ hai xuất hiện, thậm chí sẽ báo thù cho ta! Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa hai chúng ta.
Mỗi câu nói của Âu Dương đều giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu trái tim Thiên Vương.
- Kỳ thực ông trời luôn công bằng, khi nó cho ngươi có được thứ gì đó, nó cũng sẽ khiến ngươi mất đi thứ gì đó. Thành Huy có được quyền lợi và tiền tài vô thượng, nhưng lại mất đi tình bằng hữu và tình thân. Thiên Cổ có được tình bằng hữu và thân tình và hữu tình, nhưng lại mất đi tiền tài và quyền lợi, như vậy còn không công bằng sao?
Âu Dương vỗ vai Thiên Vương, lúc này hai người giống như hai lão bằng hữu, chứ không phải địch nhân.
- Nhìn tiếp đi.
Thời gian tiếp tục trôi qua, đảo mắt đã hai mươi năm, Thành Huy vẫn chưa kết hôn, mỗi ngày vẫn chìm trong cuộc sống xa xỉ, làm những cuộc giao tiếp vụ lợi. Lúc này Thành Huy mới năm mươi tuổi đầu, nhưng tóc sớm bạc trắng, chỉ có thể dùng thuốc nhuộm tóc và nụ cười giả dối để ẩn giấu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart