Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 790: Tiến nhập cấm địa. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Lão giả nhỏ thó kia cười hắc hắc, nói:
- Sẽ không đâu, lần này sẽ không, Mộ địa của tứ cực đại đế nhiều bảo bối như vậy thì còn cần phải chiếm tiện nghi làm gì.
- Đi thôi! Hy vọng lần này ngươi nói thật.
…..
Trong một tiểu viện ở thâm sơn của Thiên Vũ vực, thanh niên có lạc ấn phù văn màu ngọc lưu ly đã tới chỗ này.
- Phong lão, Thiên Nhi bái kiến ngài!
Thanh âm của thanh niên phát ra.
Chỉ chốc lát sau, cửa viện liền két một tiếng rồi mở ra.
- Là Thiên Nhi!
Người mở cửa là một vị lão giả quần áo phiêu phiêu, tóc dài xõa vai, hắn nhìn thấy Thiên Nhi thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Thanh niên nói:
- Mộ địa của tứ cực đại đế đã xuất thế, sư phụ lệnh cho ta đi trước cùng với ngài.
- Mộ địa của tứ cực đại đế xuất thế? Chẳng lẽ chấn động chính là dấu hiệu xuất thế?
Lão giả gầy liên tưởng tới chấn động vài ngày trước, giống như trầm tư gì đó.
- Được, ta với ngươi đi!
Gật gật đầu, lão giả tiện tay đóng cửa viện lại rồi đi ra, sóng vai đi tới ngọn nguồn của chấn động với thanh niên, bay tới chỗ dãy núi hoang, chỉ trong chốc lát, cả hai người đã biến mất ở giữa không trung.
Cùng lúc đó, Huyền Tông, Ngục Môn, Tà Vương Lâu, Hư Không môn cùng với mấy đại tông môn ngũ phẩm đứng đầu đều phái người đi tới dãy núi hoang này trước.
Huyền Tông là người mới, trước khi Huyền Hậu trở thành Sinh tử cảnh vương giả thì chỉ là tông môn lục phẩm, nội tình không thể thâm hậu bằng mấy đại tông môn ngũ phẩm khác, Bán Bộ vương giả cùng với tông sư đứng đầu số lượng chẳng có mấy người, thêm cả Yến Phượng Phượng, tổng cộng chỉ có ba người.
- Phượng Nhi, ngươi nói thực lực của cái tên Diệp Trần kia có thể sánh được với Bán Bộ vương giả?
Người hỏi chính là một mỹ phụ trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, thướt tha yểu điệu, khí tức của nàng thâm sâu khó dò, căn bản nhìn không thấy, linh hồn lực cũng giống như một xoáy nước vậy.
Trung niên mỹ phụ chính là Tần Liễu thái thượng trưởng lão của Huyền Tông, bản thân cũng là một Bán Bộ vương giả, thân phận của nàng rất cao, đã từng là tông chủ Huyền Tông, là sư phụ của Huyền Hậu, sau khi Huyền Hậu trở thành Bán Bộ Vương Giả thì nàng liền thoái vị, tặng chức tông chủ Huyền Tông cho Huyền Hậu, chính mình trở thành Thái thượng trưởng lão.
Nghe vậy, Tần Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói.:
- Chúng ta người không nhiều, có thể mời hắn tới cùng.
Nàng tuy là Bán Bộ Vương Giả, nhưng nếu gặp phải nhân mã của các thế lực khác thì khó tránh khỏi chuyện không ra tay được, dù sao thì Bán Bộ Vương Giả không chỉ có một mình nàng.
- Được.
Yến Phượng Phượng suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu.
Mấy ngày này, Mộ Dung Khuynh Thành cũng không nghe ngóng được tin tức gì, nguồn gốc chấn động lại ở cách chỗ bọn họ ở quá xa, tin tức căn bản không truyền tới được.
Hai người cũng không gấp, Thiên Vũ vực cũng chỉ từng ấy thôi, phỏng chừng là quá vài ngày nữa là có tin tức ngay.
Diệp Trần nhân cơ hội này tiếp tục tu luyện Ngũ kiếm tề phát, tranh thủ đạt được cảnh giới tùy tâm sở dục.
Ngày hôm đó, Yến Phượng Phượng và Tần Liễu đã tới chỗ Diệp Trần ở.
Trong viện, năm người ngồi trong ngôi đình ở giữa hồ nước.
- Diệp Trần tham kiến Tần Liễu tiền bối.
Sau khi biết được thân phận của Tần Liễu thì Diệp Trần cũng thoáng kinh ngạc, hắn thật ra không nghĩ tới người này lại là sư phụ của Huyền Hậu, lại còn từng là tông chủ của Huyền Tông nữa.
Tần Liễu cười nói:
- Đừng làm như người xa lạ thế, Khinh Huyên rất coi trọng ngươi, nói là ngươi là người có hy vọng tiến vào Sinh tử cảnh nhất trong năm năm.
- Năm năm? Yến tiền bối đã đánh giá cao Diệp Trần rồi.
Diệp Trần cười khổ, tuy hắn tin chắc là mình có thể tiến vào Sinh tử cảnh, nhưng thật đúng là không chắc việc có thể bước vào Sinh tử cảnh trong năm năm được.
Tần Liễu nói:
- Ngươi cũng không nên xem nhẹ lời Khinh Huyên nói ra, những lời nàng nói, tám chín phần là sẽ trở thành sự thật, ta đã thấy mấy lần rồi.
- Vậy Diệp Trần phải cảm tạ cát ngôn của Yến tiền bối rồi.
Diệp Trần cười.
Nhấp một ngụm trà, Tần Liễu hỏi:
- Diệp Trần, kiếm ý của ngươi là mấy giai, Phượng Nhi nói là ngươi có Hủy diệt kiếm ý.
Diệp Trần nói:
- Không sai, là hủy diệt kiếm ý ngũ giai.
Tuy đã biết được tình trạng của Diệp Trần từ miệng của Yến Phượng Phượng, nhưng nghe chính miệng Diệp Trần nói ra như vậy, Tần Liễu cũng giật mình kinh ngạc, ngũ giai kiếm ý, lại còn là hủy diệt kiếm ý, uy lực có thể tương đương với kiếm ý lục giai thông thường, đây là trình độ mà cả Sinh tử cảnh cường giả cũng chưa chắc đã đạt được.
- Qủa nhiên là hậu sinh khả úy, Khinh Huyên là vậy, ngươi cũng là vậy.
Tần Liễu cảm thán một tiếng.
Diệp Trần hỏi:
- Tần Liễu tiền bối, người lần này tới là?
Yến Phượng Phượng đáp thay Tần Liễu:
- Diệp Trần, ngươi có biết ngọn nguồn của chấn động kia là gì không?
- Ta vẫn đang nghe ngóng tin tức, là cái gì?
- Nguyên nhân gây ra chấn động là Mộ địa của tứ cực đại đế xuất thế, cấm địa di động đánh lên bích chướng không gian tạo nên ba động, hiện tại, mấy tông môn ngũ phẩm ở Thiên Vũ vực hẳn là đều đã biết, những người khác sẽ chậm hơn một chút, mục đích của ta và sư tôn chính là tới Mộ địa của tứ cực đại đế tra xét, cho nên muốn mời ngươi và Mộ Dung Khuynh Thành tham gia cùng, không biết ý của ngươi thế nào?
Mộ địa của tứ cực đại đế?
Diệp Trần không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Được!
Hắn có Phá hư chỉ đệ tam thức, lại có một cái chìa khóa màu trắng có hình bạch dương tọa, mộ địa của tứ cực đại đế là cơ duyên của hắn, tự nhiên không thể bỏ qua, cho dù là Tần Liễu tiền bối và Yến Phượng Phượng không tới tìm hắn thì qua một khoảng thời gian nữa, sau khi nghe được tin tức, hắn cũng sẽ tìm tới đó.
Tần Liễu nói:
- Hành trình tới mộ địa của tứ cực đại đế lần này rất hung hiểm tới lúc đó sẽ có rất nhiều Bán Bộ vương giả gia nhập, một ít Bán Bộ vương giả đã tới đại hạn, tuy là cả đời không có khả năng tiến vào Sinh tử cảnh, nhưng thực lực vẫn sâu không thể dò, quanh năm bế quan, cho nên, sẽ có nguy hiểm tới tánh mạng.
- Ta biết.
Diệp Trần gật đầu, hắn còn cách cảnh giới Linh hải hậu kỳ không xa, chỉ là khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng đó thủy chung không thể đột phá, cơ hội lần này, nói không chừng có thể một bước thành công, một khi tu vi của hắn tiến vào cảnh giới Linh hải hậu kỳ thì cho dù gặp phải Bán Bộ vương giả cũng có thể bảo toàn tính mạng, còn Bán Bộ Vương Giả yếu một chút thì thắng thua thế nào vẫn còn chưa nói trước được.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 791: Tiến nhập cấm địa. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Mộ Dung, ngươi thì sao?
Diệp Trần thật ra có điểm lo lắng cho Mộ Dung Khuynh Thành.
- Ngươi thế nào thì ta thế ấy!
Mộ Dung Khuynh Thành đáp.
- Tốt lắm!
Diệp Trần tuy là sợ Mộ Dung Khuynh Thành gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn cũng biết, khả năng sinh tồn của Mộ Dung Khuynh Thành không thể yếu hơn bất kỳ kẻ nào được, bản thân sở hữu huyết mạch Hoàn mỹ ma nhân và ma lực không nói, trong cơ thể còn có không ít tinh hoa ma lực của yêu ma vương, tinh hoa ma lực là tinh hoa của vương cấp ma lực, lấy khả năng thừa nhận của Mộ Dung Khuynh Thành hiện tại thì một khi bộc phát ra sẽ không giống bình thường, vượt xa lúc trước.
Cứ như vậy, năm người liền đi tới dãy núi hoang.
Mà nguyên bản, thực lực của ba người Tần Liễu và Yến Phượng Phượng cũng không tính là cường đại, sau khi có thêm Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thì lại cường đại hơn một bậc, phải biết là, bản thân Yến Phượng Phượng chính là cao thủ trong năm người đứng đầu bảng tông sư, khí tức ma lực trên người Mộ Dung Khuynh Thành cũng thập phần mạnh mẽ, hơn nữa lại thêm tên vô địch dưới Bán Bộ Vương Giả này, gặp phải bất kỳ nhóm nhân mã nào cũng không tốn chút sức nào, trừ phi đối phương có hai tên Bán Bộ Vương Giả.
Lúc đã vào sâu trong dãy núi hoang thì đã là một lúc lâu sau.
- Ha ha, Huyền Vương, ngươi cũng tới rồi.
Cách đó một khoảng xa, bảy đạo nhân ảnh bay vụt qua đây, khí tức trên người mang theo một tia tà khí, khiến cho người ta có cảm giác nửa chính nửa tà.
- Kim Tuyệt Vương, ngươi có thể tới, ta thì không thể sao?
Danh hiệu của Tần Liễu là Huyền Vương, toàn bộ Bán Bộ vương giả đều là vương giả dự khuyết Sinh tử cảnh cho nên có thể xưng Vương, còn người bị nàng gọi là Kim Tuyệt Vương chính là thái thượng trưởng lão của Tà Vương Lâu, là sư thúc của Tà Vương, thực lực sâu không thể dò, cũng đã từng là lão đối thủ của nàng.
Bá bá bá!
Kim Tuyệt Vương hạ xuống ngọn núi cách đó không xa, quan sát Tần Liễu và mấy người ở cạnh nàng, cười nói:
- Năm người, không tồi, ta còn tưởng là các ngươi chỉ có ba bốn người thôi chứ.
- Nhiều người chưa chắc đã là chuyện tốt, cần tinh chứ không cần nhiều.
Tần Liễu mỉm cười.
- Ha ha, miệng lưỡi lợi hại cũng vô dụng, Tà Vương Lâu của ta cho tới đây giờ đều đứng trên Huyền Tông của ngươi, luận tinh anh, cũng là Tà Vương Lâu của ta nhiều hơn.
Kim Tuyệt Vương đã lâu không ra ngoài, cũng không có ai nhắc tới chuyện Diệp Trần với hắn, cho nên cũng không không biết Diệp Trần và chuyện của hắn.
Hai bên trái phải của Kim Tuyệt Vương còn có sáu người, hai gã thanh niên, hai gã trung niên, hai vị lão giả, trong hai gã thanh niên có một người Diệp Trần biết, hắn không phải ai khác mà chính là Tư Không Thánh đã lâu không lộ mặt, Tư Không Thánh hôm nay, biểu tình đờ đẫn, không còn khí chất không ai bì nổi như xưa nữa, nhưng lấy nhãn lực của Diệp Trần, tự nhiên nhìn ra, lúc Tư Không Thánh nhìn thấy hắn, ánh mắt mơ hồ thoáng kinh ngạc, kỳ lạ hơn chính là cũng không lộ ra biểu tình gì.
- Tư Không Thánh cũng bị gọi tới, thực lực tất nhiên cũng đạt tới cấp tông sư rồi, không biết hắn làm sao đi tới một bước này được.
Không phải Diệp Trần xem thường Tư Không Thánh, chỉ có thể nói, sau khi nhìn thấy đông đảo thiên tài của Thiên Vũ xong thì Diệp Trần đã chết lặng rồi, thiên phú của Tư Không Thánh chỉ sợ ngay cả trước hạng mười cũng không tới, cho nên khi thấy đối phương có thực lực đứng đầu bảng tông sư thì thật sự khiến hắn giật mình.
Hai bên trái phải của Tư Không Thánh là một người thanh niên có hình xăm trên mặt, bộ dạng khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, hắn không giống như Tư Không Thánh, đờ đẫn suốt, mà là hiếu kỳ đánh giá Diệp Trần, làm ra vẻ bất cần đời, cái gì cũng đều không thèm để ý.
- Đây thì chưa chắc, bây giờ khác với lúc xưa, chúng ta đi trước một bước đây.
Tần Liễu không có dự định tiếp tục đấu võ mồm với Tư Không Thánh, dần đầu đi về phía lỗ hổng giữa không trung.
Bốn người Diệp Trần theo sát ở phía sau.
ầm ầm ầm!
Năng lượng hư không ử sát biên giới chỗ lỗ hổng cảm ứng được có cá thể năng lượng cường đại đang tiếp cận, từng đạo thiểm điện hư không, hư không chi hỏa cùng với gió lốc hư không bắn ra oanh kích lên trên năm người, trước đó, Tần Liễu đã nhắc nhở qua với ba người là cẩn thận năng lượng hư không, cho nên bốn người đi theo sau Tần Liễu cũng không hề giật mình, đều tự để chân vô hộ thể đề thăng tới cực điểm, tốc độ ngược lại không giảm mà còn tăng.
- Cẩn thận.
Thân hình của Diệp Trần chợt lóe, che cho bên phải của Mộ Dung Khuynh Thành, oanh kích ở chỗ này thập phần mãnh liệt.
Sắc mặt của Mộ Dung Khuynh Thành hơi tái nhợt, nói:
- Ta không sao.
Tuy nói ma lực hộ thể của nàng thập phần cường đại, so với cao thủ Linh hải cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì cường đại hơn không ít, nhưng dù sao đi nữa thì không có khôi giáp cực phẩm, ứng phó với năng lượng hư không cũng không dễ dàng gì, cũng may là nàng còn có Hắc ám thiên mạc, hiệu quả hấp thu năng lượng của nó quả thật rất tốt.
Về phần Diệp Trần thì tu vi cũng không cao lắm, chỉ có tu vi Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng hắn có bán cực phẩm khôi giáp Hỗn Thiên Khải, có tầng phòng ngự của Long cốt, hơn nữa còn có Bất tử chi thân, ứng phó với năng lượng hư không oanh kích cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Còn bản thể của Yến Phượng Phượng thì lại là Thanh Phượng, thượng phẩm tư chất đứng đầu, trong hai năm này, đã từ cấp chín đề thăng tới cấp mười, là bá chủ tuyệt đối trong yêu thú cấp mười, thân thể cường hãn, không thể tưởng tượng nổi, yêu lực hộ thể cũng so với ma lực hộ thể của Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kém hơn, có khi lại càng hùng hậu hơn ấy chứ, trừ thứ đó ra, nàng còn tìm thấy một kiện khôi giáp bán cực phẩm trong bảo tháp, như hổ thêm cánh.
Vất vả nhất có lẽ chính là phong chủ Lâm Cao Minh của Huyền Tông, tu vi của người này cũng không tệ, cũng là Linh Hải hậu kỳ đỉnh phong, đáng tiếc là không có khôi giáp phòng ngự bán cực phẩm, chỉ có thể bằng vào thực lực thâm hậu của bản thân để chống đỡ, khóe miệng trào ra máu tươi.
Nháy mắt, năm người đã bị oanh kích mấy chục lần, vất vả tiến vào trong lỗ hổng, không có ai tử vong.
- Chậc chậc, thảo nào khẩu khí lớn như vậy.
Kim Tuyệt Vương vốn định nhìn một chút rồi chê cười, nhưng lại cười không được.
- Kim Tuyệt Vương, Huyền Tông mấy năm nay đã từng bước đuổi kịp và vượt qua Tà Vương Lâu của ngươi rồi, khẩu khí lớn cũng là chuyện đương nhiên.
Phía xa, lại có thêm một nhóm người nữa.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 792: Thương lang bình nguyên. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Chương 792: Thương lang bình nguyên. (Thượng)
Nhóm người này đều mặc cùng một loại y sam, có năm người trên ngực đều viết một chữ Ngục thật lớn, tên còn lại tuy là trên ngực không có chữ Ngục, nhưng trên tay áo lại có, là người của Ngục Môn, thực lực của Ngục Môn so với Tà Vương Lâu thì chỉ có hơn chứ không kém, môn chủ Ngục Môn cũng là vương giả giống với Hư Hoàng, một thân tu vi đủ để so sánh với Lão Long Vương, mà Ngục Vương kế thừa chính là y bát của Ngục Tổ, am hiểu phong ấn, võ học lợi hại nhất chính là Thiên Ngục Phong Ấn Đại Pháp, vô cùng kinh khủng.
Mục Vân Hạc lúc trước cùng xung đột với Lâm Thiên và Diệp Trần chính là đại đệ tử của Ngục Môn, nhưng trong sáu người, không có thân ảnh của Mục Vân Hạc.
- Hình Vương, đã lâu không gặp.
Mắt của Kim Tuyệt Vương nheo lại, muốn nói thực lực của Huyền Vương Tần Liễu rất bí hiểm, chỉ bất quá so với Hình Vương thì hắn lại càng kiêng kỵ Hình Vương hơn, người này là một tên quái tử thủ, nắm giữa một bộ phương pháp phong ấn của Ngục Môn, nếu quyết chiến với hắn, cho dù thắng thì bản thân cũng phải thương gân động cốt.
- Hắc hắc, đúng là đã lâu không gặp, bất quá hiện tại không phải lúc nói nhảm, Ngục Môn ta vào trước, Tà Vương Lâu các ngươi tốt nhất là đừng đụng tới bọn ta, cũng đừng nên tranh thứ gì với Ngục Môn bọn ta, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm thử Hình pháp của Hình Vương ta.
- Ai không may còn chưa chắc đâu.
Kim Tuyệt Vương cũng chẳng phải người dễ bị kẻ khác dọa như vậy, nói không chút khách khí.
- Ha ha! Hẹn gặp lại trong cấm địa.
Hình Vương cười lớn một tiếng, đi vào lỗ hổng, trên đường có một người bị trọng thương thổ huyết, đáng tiếc là không chết.
- Chúng ta cũng đi vào.
Kim Tuyệt Vương dẫn theo nhân mã tiến vào trong đó.
Bên ngoài lỗ hổng, năm người Diệp Trần có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong lỗ hổng, linh thảo mọc khắp nơi trên đất, linh thú che trời, thế nhưng khi đi ra rồi thì lại phát hiện vị trí đứng và cảnh sắc nhìn thấy sẽ hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên là cảnh sắc này là do không gian khúc xạ, cũng không biết cấm địa là nơi nào.
Nơi này là một mảnh bình nguyên vô tận, cuồng phong kêu gào quét qua, tạo thành tiếng xé gió bén nhọn.
- Cẩn thận, chúng ta đã bị vây trong trận pháp.
Tần Liễu thấy nhiều hiểu nhiều, liếc mắt liền nhìn ra có một trận pháp cực lớn bao phủ trên bình nguyên, trong trận pháp lại có không ít trận pháp nhỏ hơn, bởi vì đẳng cấp của trận pháp rất cao, đã hòa làm một thể với đất trời tự nhiên, người không có nhãn lực và kiến thức thì căn bản không nhìn ra được.
- Đây là Nghĩ vật trận pháp? (Trận pháp mô phỏng/bắt chước)
Diệp Trần gật đầu.
- A? ngươi cũng biết?
Tần Liễu kinh ngạc nhìn về phía Diệp Trần, Diệp Trần có thể biết được trận pháp cũng đã khiến nàng giật mình rồi, nhưng đối phương chẳng những biết nó có trận pháp mà còn biết được nó là trận pháp gì nữa sao?
Trận pháp có rất nhiều loại, trong đó có một loại là Nghĩ vật trận pháp, Nghĩ vật trận pháp có thể lợi dụng sức mạnh của trận pháp để mô phỏng thành các loại sinh vật, như con người, yêu thú, mãnh thú, thậm chí còn có một số loài cổ quái nào đó nữa, thực lực của những sinh vật mô phỏng được tạo ra này có liên quan tới đẳng cấp của trận pháp, đẳng cấp của trận pháp càng cao thì thực lực của bọn nó lại càng cao, trận pháp lợi hại thì thậm chí còn có thể tạo ra được sinh vật có thể mô phỏng thực lực của Sinh tử cảnh vương giả, tru sát Sinh tử cảnh vương giả.
- Biết một chút!
Diệp Trần không nói rõ.
Linh hồn lực của hắn là gấp năm lần thường nhân, chất lượng tương đương với linh hồn lực của Sinh tử cảnh vương giả, tự nhiên có thể phát giác được trên bình nguyên có trận pháp hay không, về phần có thể nhận biết được trận pháp này là loại nào là bởi vì trí nhớ của Chiến Vương đánh vào trong đầu của hắn có hiểu biết về trận pháp, hắn cũng biết được một chút, chỉ biết được trận pháp này là Nghĩ vật trận pháp.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Liễu thu hồi sự kinh ngạc của mình, nói với bốn người.
- Vâng, sư tôn.
Yến Phượng Phượng thì không cảm thấy kinh ngạc chút nào, trên người Diệp Trần có rất nhiều bí mật.
Đi một lúc, năm người nhìn thấy một tấm bia đá màu trắng xám, trên tấm bia đá có viết bốn chữ thật lớn – Bình Nguyên Thương Lang.
Tần Liễu nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì đây là Thương Lang trận pháp mà Thương Lang Vương trong Tứ cực đại đế đã bố trí, thứ mô phỏng ra chính là yêu thú Thương Lang, mọi người cần phải cẩn thận đề phòng.
Lại đi một lúc, gió trên bình nguyên ngày càng mạnh hơn.
Ngao ô!
Xa xa, bảy con sói lớn màu xám đen chạy tới, mấy con sói này có bộ lông thật dài bị gió thổi qua giống như bị gọn lửa màu xám thiêu đốt, đôi mắt hung ác lóe ra quang mang màu đỏ.
Con lao tới đầu tiên chính là con Thương Lang ở bên trái, nó vung ra một trảo, móng vuốt màu xám như muốn vồ lấy cả năm người, chiến lực cường hãn không kém gì tông sư Linh hải cảnh bình thường cả.
- Chết!
Tần Liễu xem như không thấy, tay phải giương lên, một chưởng đánh ra, chưởng lực ngưng luyện giống như thủy tinh, lướt qua bình nguyên, bao lấy một con Thương Lang khác ở bên trong, mấy Thương Lang ở đây đều bị chưởng lực kinh khủng này đánh tan, mà trên bình nguyên cũng xuất hiện thêm một vết kéo thật sâu.
Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả quả nhiên kinh khủng, Diệp Trần cuối cùng cũng biết được sự cường đại của Bán Bộ Vương Giả, không nói cái khác, chỉ riêng chân nguyên cũng không phải chuyện chân nguyên của tu vi Linh hải cảnh hậu kỳ đỉnh phong có thể so sánh được, đã có thể cố thể hóa, mật độ chân nguyên tăng thêm gấp năm gấp sáu lần.
Trừ cái đó ra, Diệp Trần phát hiện không gian trong cấm địa so với không gian bên ngoài vững chắc hơn gấp mười lần, nếu là ở bên ngoài thì công kích của tông sư Linh Hãi cảnh đã có thể khiến cho khong gian bị đánh gãy, thế nhưng bên trong cấm địa, Tần Liễu thân là Bán Bộ Vương Giả mà không thể làm dao động được chút nào.
Tần Liễu cũng cảm giác được không gian này rất kiên cố cho nên khẽ nhíu mày.
Năm người không hài lòng tới tốc độ chậm lên bay lên trời, đám Thương Lang này còn chưa kịp tới gần thì đã bị Bán Bộ Vương Giả Tần Liễu một chưởng đánh chết, không cần tốn nhiều sức.
Bất quá, hiển nhiên là chỗ lợi hại của trận pháp Thương Lang chỉ vừa mới bắt đầu hiện ra mà thôi, chỉ thấy ở phía xa có một bóng đen dày đặc đang di chuyển tới đây, nhìn qua giống như một đợt sóng đen, tới gần thì mới phát hiện là một đầu Thương Lang có thân hình cực lớn, nhìn lướt qua thì thấy đám Thương Lang chạy tới không có một ngàn thì cũng phải tám trăm, yêu lực dâng trào khiến cho bầu trời của bình nguyên Thương Lan trở nên đen kịt, giơ tay không thấy ngón, chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi mắt đỏ bừng, giống như lệ quỷ đòi mạng.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 793: Thương lang bình nguyên. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Mọi người cẩn thận, cố gắng đừng tách nhau ra.
Chuyện thế này Tần Liễu không dám sơ ý chút nào, mấy con Thương Lang được mô phỏng ra từ trận pháp này cũng không có khả năng công kích từ xa, giống như chỉ có thể cận chiến, chỉ là một ngàn con Thương Lang có thực lực như một ngàn tông sư Linh Hải cảnh cùng xông qua cho dù là ai cũng không dám sơ ý.
- Huyền Không ấn!
Thương Lang không thể tấn công từ xa, nhưng Tần Liễu thì có thể, nàng hai tay kết ấn, chân nguyên kinh người ba động dần lan rộng ra từ kết ấn giữa hai tay nàng.
- Đi!
Kết ấn hoàn tất, hai tay của Tần Liễu liền dùng sức thúc về phía bầy sói.
Ba!
Không có tiếng nộ kinh thiên động địa gì, trong bầy Thương Lang đang di động, đột nhiên xuất hiện một chưởng ấn cổ quái, chưởng ấn này bao trùm phạm vi vài trăm thước, chí ít cũng có vài chục con Thương Lang chết dưới một chưởng này, một kích đã tiêu diệt được hơn vài chục con Thương Lang có thực lực tương đương với tông sư Linh Hải cảnh, Tần Liễu trong Bán Bộ Vương Giả tất nhiên cũng là một cao thủ thượng đẳng.
- Đại phượng hoàng trảm!
- Liệt không quyền!
Yến Phượng Phượng và Thái Huyền Phong Phong chủ Lâm Cao Minh cũng đều phát động tấn công, cũng đánh chết bảy tám con Thương Lang, còn không bằng một phần ba của Tần Liễu.
Sau đó Mộ Dung Khuynh Thành dùng Ám chi thôn phệ thôn phệ hết sáu bảy con Thương Lang, chiêu này của nàng vẫn còn cách đại thành rất xa, bất quá luận khả năng quần sát thì đã cao hơn Yến Phượng Phượng và Lâm Cao Minh nhiều, một khi tới đại thành thì uy lực không thể coi thường được.
- Lôi phệ.
Diệp Trần tiêu hao chân nguyên, ngưng tụ ra một quả lôi cầu cực lớn màu đen, lôi cầu vừa bắn ra thì nổ tung giữa bầy Thương Lang, cuồng lôi phệ thể, nhoáng cái đã tiêu diệt hơn hai mươi con Thương Lang, gần bằng Tần Liễu.
- Không hổ là vô địch dưới Bán Bộ Vương Giả.
Tần Liễu nhìn Diệp Trần một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tốc độ chạy của Thương Lang rất nhanh, sau hai đợt luân phiên công kích thì đám Thương Lang đã chạy tới bên cạnh, vây lấy năm người, yêu lực cuồng cuộn,
Ngao ô! Ngao ô!
Tiếng sói tru thê lương văng lên, toàn bộ Thương Lang ở đây đều phát động công kích mãnh liệt với năm người, trảo mang hiện lên khắp bầu trời.
- Sát!
Đám Thương Lang còn lại cũng có bảy tám trăm con, vô cùng nhiều, Tần Liễu làm đầu tàu gương mẫu, tuyệt chiêu vừa xuất tới chỗ nào thì một mãnh Thương Lang liền bị đánh tán, thế không thể đỡ.
Bốn người Diệp Trần thì làm thành một vòng tròn, giống như một vòng người lăn vậy, tiến vào trong bầy sói, dù sao thì song quyền nan địch tứ thủ, huống hồ gì còn là bảy tám trăm con Thương Lang.
Mặc dù vậy thì số lượng Thương Lang cũng rất nhiều, hơn nữa mỗi con đều có thực lực của tông sư Linh Hải cảnh, không có khả năng công kích chết hết toàn bộ được, đừng nói là bốn người bọn họ, ngay cả Tần Liễu thi thoảng cũng bị Thương Lang công kích, chỉ là vì chân nguyên hộ thể của nàng quá cường đại cho nên công kích của đám Thương Lang này lên chân nguyên hộ thể của nàng, ngược lại còn bị đánh ngược lại, nện lên một con Thương Lang khác.
Phanh!
Diệp Trần đã trúng hơn mười đòn công kích, chân nguyên hộ thể lung lay đi nhiều, phát sinh ra âm thanh ken két, ba người còn lại thì càng không ổn, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
- Không được, Thương Lang quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù có giết được toàn bộ chúng nó thì bản thân cũng sẽ bị thương, bất lợi về sau.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần không cho phép nương tay nữa.
- Tam kiếm tề phát!
Kiểm chỉ vừa ra thì Hoàng kim kiếm phía sau Diệp Trần liền ra khỏi võ, chia ra làm ba, hóa thành ba đạo kim quang lao ra ngoài, nhanh như chớp.
Phốc phốc phốc phốc phốc...
Giống như cắt rơm rạ vậy, từng mãnh Thương Lang ngã xuống, nguyên bản số lượng Thương Lang mà Diệp Trần giết chỉ bằng hai phần ba của Tần Liễu, thế nhưng hiện tại đã vượt qua cả Tần Liễu, không phải nói thực lực của hắn vượt qua Tần Liễu mà chỉ có thể nói là Ngự kiếm thuật quá lợi hại, không giống công kích bình thường, công kích một lần sẽ dừng lại một chút, còn Ngự kiếm thuật thì hoàn toàn do linh hồn lực thao túng, căn bản không hề dừng lại, giết tới đâu tính tới đó, so với cắt cỏ còn khủng bố hơn nhiều.
- Đây là Ngự kiếm thuật!
Con ngươi của Tần Liễu co lại, động tĩnh lớn như vậy, nàng không thể nào không chú ý tới, tốc độ giết Thương Lang của Diệp Trần quả thực không tưởng tượng nổi, Ngự kiếm thuật bình thường nào có lợi hại được như vậy, cho dù nàng có ngốc nghếch thì cũng biết rõ là Diệp Trần nhất định là người có linh hồn thiên phú, Ngự kiếm thuật trên tay hắn, uy lực tăng gấp mấy lần.
Năm trăm!
Ba trăm!
Một trăm!
Chỉ một lát sau, bảy tám trăm con Thương Lang đã bị giết chỉ còn lại một trăm con, mật độ thưa thớt hơn rất nhiều, áp lực của ba người Mộ Dung Khuynh Thành cũng giảm bớt rất nhiều.
- Lạc địa ấn!
Tần Liễu kết ấn lần thứ hai, trong hư không, rơi xuống một chưởng ẩn thủy tinh có chu vi vài trăm thước, lấy tốc độ cực nhanh lao xuống, trong nháy mắt khi lao xuống thì xung quanh bình nguyên rung lên, một vòng sóng gợn quét ngang tám hướng, không tới một trăm con Thương Lang lại bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Đám Thương Lang còn lại tương đối dễ đối phó, đều bị đánh tan.
Sau khi đã tiêu diệt toàn bộ Thương Lang, Tần Liễu thở ra một hơi, mìm cười nhìn Diệp Trần, nói:
- Lấy thực lực của ngươi, đúng là có thể gây uy hiếp với Bán Bộ Vương Giả bình thường, hành trình lần này, nói không chừng quan trọng là ở chỗ ngươi đây.
Gặp phải địch nhân cường đại, Tần Liễu nhất định sẽ bị Bán Bộ Vương Giả của đối phương kềm chân, không thể phân tâm chiếu cố cho bọn họ, có Diệp Trần ở đây thì lại dễ dàng hơn rất nhiều, trên cơ bản, dưới Bán Bộ Vương Giả thì không ai có thể là đối thủ của Diệp Trần, mà Bán Bộ Vương Giả bình thường thì Diệp Trần cũng có thể dựa vào Ngự kiếm thuật để chống lại.
- Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Diệp Trần gật đầu.
Kế tiếp, năm người tiếp tục đi tiếp.
…
Bình nguyên Thương Lang là một mảnh đại địa dung nham, toàn bộ đều đỏ bừng, thi thoảng còn có nham thạch nóng rực phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Dát dát dát dát...
Trên bầu trời truyền tới tiếng kêu kinh khủng, một đầu hỏa điểu có thân hình cực lớn lao về phía lão giả gầy và thanh niên có lạc ấc phù văn màu lưu ly trên trán.
Sắc mặt cả hai thoáng hồng, tuy nói là không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn không dễ chịu chút nào, con hỏa điểu này thực lực mỗi con so với đám Thương Lang trên Bình Nguyên Thương Lang đều phải cao hơn một bậc, tốc độ cũng nhanh hơn so với Thương Lang, một lần chúi xuống thì phải nhanh hơn thiểm điện nhiều, nếu như không phải thực lực của hai người mạnh thì chỉ sợ đã sớm bỏ mạng ở đây rồi.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 794: Ác đấu Bán Bộ hạt vương. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Ngũ phù chưởng!
Bên ngoài cơ thể của thanh niên lượn lờ phù văn màu lưu ly, ngăn trở công kích của hỏa điểu, còn bản thân hắn thì dùng chân nguyên xuất ra một chưởng.
Tách tách ba ba!
Trong hư không, năm đạo phù văn vặn vẹo lao ra, con hỏa điểu này chạm phải phù văn thì thân thể liền thất linh bát lại, sau đó lại bị hỏa diễm bao trùm, thiêu đốt thành tro bụi, hỏa diễm màu lưu ly của thanh niên so với hỏa diễm của hỏa điểu còn phải kinh khủng và lợi hại hơn nhiều.
- Bạo phong chi nha!
Lão giả gầy so với thanh niên thì cường đại hơn rất nhiều, phất tay mọt chiêu thì một đoàn gió lốc mãnh liệt liền nổi lên, quyện thành một đoàn, trong gió lốc, thi thoảng phát ra nhiều lưỡi đao gió như mảnh trăng non, quét ngang chân trời, chém rụng khá nhiều hỏa điểu, làm sạch một mảnh bầu trời.
- Đi nhanh!
Đại bộ phận Nghĩ vật trận pháp không có hiệu quả vây khốn, chỉ cần rời khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp thì sẽ không bị trận pháp chi lực công kích, sau khi lão giả gầy đánh chết hết hỏa điều thì thân hình chợt lóe, xông ra từ lỗ hổng của đàn hỏa điểu.
Thanh niên cũng biết mấy con hỏa điểu này khó mà giết sạch được, cố gắng quá thì sẽ chỉ khiến chính mình thương gân động cốt, cho nên lão giả gầy vừa dứt lời thì hắn liền đuổi theo.
Dát dát dát dát dát...
Hàng trăm hỏa điểu trong giống như một cái quang đái hỏa hồng, bám sát theo phía sau của hai người, đáng tiếc là cũng giống như Thương Lang, đám hỏa điểu này không thể công kích từ xa được, chỉ có mấy con hỏa điểu đi đầu là có thể dùng hỏa cầu để công kích hai người mà thôi, tạo thành vô số chấm đỏ nhỏ.
….
- Nóng quá!
Đi qua bình nguyên Thương Lang, năm người Diệp Trần liền đi tới mảnh đất dung nham, nhiệt độ ở chỗ này ít nhất cũng cao gấp trăm lần so với bên ngoài, sắt thép ném xuống đất còn phải tan ra, không khí thì toàn khí lưu cực nóng, võ giả bình thường mà hít một hơi thì nhất định sẽ phỏng chết.
- Ở đây hẳn là trận pháp hỏa điểu, không thích hợp để liều mạng, có cơ hội thì tiến lên.
Tần Liễu nhắc nhở bốn người.
Mặt đấy đầy khe đen sâu hun hút, nham thạch nóng chảy đỏ bừng, khói đen bay đầy trời, hoàn cảnh ở vùng đất dung nham đúng là thập phần ác liệt, sinh mệnh huyết nhục rất khó mà sống được ở đây, cũng chỉ có những thú có hỏa thuộc tính mới có thể sống ở đây được.
Năm người lao vùn vụt trên bầu trời, thỉnh thoáng tách ra né nham thạch nóng bỏng.
Dát!
Đột nhiên.
Trong một ngọn núi lửa cực lớn ở phía trước lao tới một mảnh thủy triều màu đỏ, nhìn gần mới phát hiện đay không phải thủy triều mà là hỏa điểu chi chít, đám hỏa điểu này cũng không có thực thể, hoàn toàn là do hỏa diểm năng lượng thuần túy ngưng tụ thành, lúc vỗ cánh thì hỏa diễm đằng đằng, nhiệt độ không khí lại tăng thêm mấy lần, nung chảy kim loại.
- Huyền không ấn!
Tần Liễu dần đầu phát động công kích, tiêu diệt một đám hỏa điểu.
Diệp Trần thi triển Ngự kiếm thuật, tam đaọ kim quang qua đám hỏa điểu, đi tới nơi nào, một mảnh hỏa điểu lớn liền rơi xuống như mưa, tan thành hư vô.
- Mọi người theo ta tiến lên!
Chân nguyên hộ thể của Tần Liễu đột nhiên phình to lên mấy lần, bao phủ hết cả bốn người vào trong, sau đó một đầu đánh vào trong đàn hỏa điểu dày đặc.
Cường đại như chân nguyên hộ thể của Bán Bộ Vương Giả, cho dù phình lớn ra mấy lần cũng không phải cỡ mấy con hỏa điểu cấp tông sư này có thể phá được, từng con hỏa điểu đều bị chân nguyên hộ thể này đụng cho đầu váng mắt hoa, trận hình thất linh bát lạc, căn bản không thể liên hợp lại được nữa.
ầm ầm!
Trong giây lát, ừ hộ thể chân nguyên truyền ra nhiều tiếng hổ, Tần Liễu sắc mặt trắng nhợt, thân hình bị kềm hãm lại.
Hóa ra là có ba con hỏa điểu lớn hơn mấy lần, thực lực không kém hơn Liễu Vô Kiếm là mấy liên thủ tấn công liên tiếp lên hộ thể chân nguyên, ngăn cản năm người Tần Liễu thoát ra.
- Trích tinh thủ!
Tần Liễu quát một tiếng, hai tay trái phải như một con hồ điệp lao ra ngoài, chia ra bẻ gãy cổ của hai con hỏa điều, khí bạo cường liệt cũng đánh văng con còn lại ra ngoài.
- Ngự kiếm thuật!
Diệp Trần nhân cơ hội dẫn động kiếm quyết, hoàng kim kiếm liền xuyên qua thân thể của hỏa điểu.
- Đi!
Tận dụng cơ hội, hỏa điểu phía sau đã lao lên, năm người tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, chỉ một lát sau, đã bỏ xa mấy con hỏa điểu phía sau.
Sau bình nguyên Thương Lang là vùng đất dung nham, nơi này toàn là khói mờ dày dặc, khói này có tác dụng cắt đứt linh hồn lực, người đứng trong đám khó, căn bản không thể phân biệt được phương hướng và vị trí, không biết nên đi theo hướng nào thì mới thoát khỏi đám khói được.
- Bạch Dương vương trong tứ cực đại đế am hiểu ảo thuật, trận pháp mà hắn bố trí nhất định là ảo trận, ảo trận không có khả năng công kích, nhưng có thể vây khốn người bên trong, nếu không thể phá giải được ảo trận thì sẽ chết già bên trong ảo trận, cái này không xong rồi.
Tần Liễu không có bản lĩnh thông thiên triệt địa như Huyền Hậu, mặc dù có hiểu biết một chút về ảo trận, nhưng cũng không tính là tinh thông, mà Bạch Dương Vương là ai chứ, là yêu vương cường đại thời cổ đại, trước khi bị tứ cực đại đế thu phục thì tung hoành thiên hạ, khó gặp địch thủ, vương giả cùng cấp gặp phải hắn cũng phải kiêng nể hắn ba phần, rất sợ ảo thuật của hắn, hiện tại, người mạnh nhất trong năm người cũng chính là Bán Bộ Vương Giả Tần Liễu, làm sao có thể phá giải được ảo trận?
- Ta thử xem!
Mộ Dung Khuynh Thành đứng dậy.
- Ngươi?
Tần Liễu kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành quả thực không tệ, bất quá dạo gần đây khá bận rộn cho nên Tần Liễu cũng không biết nàng có bản lĩnh gì.
- Tần Liễu tiền bối cứ yên tâm, Mộ Dung có thể ứng phó được.
Diệp Trần hiểu rõ Mộ Dung Khuynh Thành, có thể nói, ma tộc thời thượng cổ cũng không sợ ảo thuật, Mộ Dung Khuynh Thành thừa kế ưu điểm này, một đôi ma nhãn có thể nhìn thấu ảo trận.
Đi tới phía trước, Mộ Dung Khuynh Thành vận chuyển ma lực, truyền tới mắt, sau một khắc, con ngươi của nàng liền biến thành màu vàng, thị lực xuyên thấu ảo trận, thấy được dải đất cực kỳ xa xôi.
- Đi tới đó!
Ngón tay trái của Mộ Dung Khuynh Thành chỉ về phía trước.
- Đi!
Diệp Trần rất tin tưởng Mộ Dung Khuynh Thành.
Ba người Tần Liễu thoáng do dự một chút, cũng đi theo.
Qua mấy canh giờ, mọi người quả nhiên ra khỏi ảo trận.
- Huyết mạch của ma nhân hoàn mỹ quả nhiên danh bất hư truyền, đã có đặc điểm của nhân loại, cũng kế thừa một phần ưu thế của ma tộc.
Tần Liễu triệt để khâm phục Mộ Dung Khuynh Thành, thám hiểm địa phương không biết, tai mắt không linh là chuyện khiến cho người ta khổ não, có Mộ Dung Khuynh Thành ở đây thì không cần lo lắng nữa.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế