Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 96: Thiêu Biển Đốt Trời
Nguồn: ST
- Là Thông Thiên giáo chủ?
Sắc mặt Kim Đại Vũ biến đổi.
Trong mắt Bạch Khởi phát ra tinh quang:
- Kim Đại Vũ, hai người chúng ta đánh không lại Thông Thiên giáo chủ. Một khi bị tìm thấy, bất kỳ ai trong hai chúng ta cũng đừng mong trốn thoát. Hiện tại ngươi dẫn theo ba rồng tách ra bỏ chạy, nhất định phải có một người chạy thoát!
- Được!
Kim Đại Vũ lên tiếng trả lời.
Ầm!
Tám người lập tức tách ra, di chuyển sát mặt đất nhanh chóng trốn chạy.
Mặc Vũ Hề bị thương nặng, mang theo nam tử áo bào xanh, cũng chính là dị thể Diêm Xuyên, nhanh chóng chạy trốn.
Tốc độ đã được đẩy đến cực hạn.
- Phía sau có người theo sao?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Tiếp tục! Đừng ngừng lại! Ra khỏi cương vực này, chúng ta mới có thể được cứu!
Dị thể Diêm Xuyên bịt chặt vết thương kêu lên.
Mặc Vũ Hề vẫn có chút lo lắng.
Sắc mặt dị thể Diêm Xuyên âm trầm nói:
- Yên tâm, thứ ta đã mất, nhất định sẽ lấy lại được!
- Minh!
Minh Phượng kêu dài một tiếng h, tốc độ lại tăng nhanh.
Thú giao hoán số một đạp lên hồ lô Hỏa Nha, dẫn theo số bảy mươi hai và số 108 nhanh chóng đuổi giết dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.
Ngồi ở bên trên lưng phượng hoàng đen, Diêm Xuyên nhẹ nhàng rút trường kiếm trong ngực ra, cực kỳ cẩn thận khống chế sức mạnh của thân thể này, không ngừng ổn định thương thế.
Phụt!
Trường kiếm rút ra, máu tươi nhất thời bắn nhanh ra.
- Diêm Xuyên, chàng không sao chứ?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Không, không có chuyện gì!
Dị thể Diêm Xuyên cắn răng nhẫn nhịn đau đớn nói.
- Lập tức ra khỏi cương vực này rồi. Lập tức ra ngoài rồi! Ta đã nhìn thấy biển ở phía trước!
Mặc Vũ Hề nói.
Mà giờ phút này, Diêm Xuyên bịt chặt vết thương ở ngực, lại nhìn thấy có một hồ lô màu xanh lục ở phía xa đang không ngừng tiến lại gần.
- Vũ Hề, vào trong biển, lẩn trốn dưới đáy biển, bọn họ sẽ không tìm được!
Dị thể Diêm Xuyên che ngực nói.
- Được!
Mặc Vũ Hề theo tiếng.
Mang dị thể Diêm Xuyên trên lưng, Mặc Vũ Hề lao thẳng vào trong biển rộng.
Ầm!
Vô số sóng biển tách ra. Mặc Vũ Hề xông thẳng vào sâu trong biển rộng.
Ầm!
Trong nháy mắt, thú giao hoán số một đã đến chỗ biển rộng.
Biển rộng dâng lên, nước biển cuồn cuộn. Lúc này không còn nhìn thấy bóng dáng của Mặc Vũ Hề nữa, chỉ còn lại biển rộng mênh mông, không ngừng gào thét cuộn sóng.
- Không xong. Số một, bọn họ đã trốn vào trong biển rộng. Như vậy sẽ không dễ tìm thấy tung tích của bọn họ nữa!
Số 108, thân thể Diêm Xuyên lo lắng nói.
- Không sao! Bọn họ bất kỳ ai cũng đừng mong trốn thoát được!
Số một lạnh lùng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, hồ lô Hỏa Nha đã hồi phục lại kích cỡ.
Nam tử mặc áo bào xanh lục nhẹ nhàng vỗ một cái vào hồ lô hét lớn.
- Mời bảo bối, du lịch!
Hắn vừa quát to một tiếng, trong miệng hồ lô Hỏa Nha đột nhiên tuôn ra vô số hỏa diễm. Hỏa diễm vừa ra, ngưng tụ thành những con quạ đen cực lớn. Tuy nhiên đây không phải là quạ đen bình thường. Toàn thân nó là hỏa, thiêu đốt khắp nơi.
Vô số hỏa diễm ùn ùn xuất hiện.
Nhất thời, tất cả thiên địa đều bị đốt đỏ.
- Mời bảo bối, du lịch!
Số một lại quát to một tiếng.
- Oa! Oa! Oa! Oa!.........
Vô số những tiếng kêu quạ kêu rung chuyển thiên địa, lao về phía biển rộng bên dưới.
Ầm!
Tại bờ biển, nhất thời biến thành ngàn dặm đất cằn khô. Trong biển rộng, nước biển trong nháy mắt đã bốc hơi.
Vô số quạ lửa ước chừng phải tới trăm vạn con, giống như trăm vạn mặt trời cực lớn lao xuống biển rộng.
Xèo xèo xèo!
Nước biển điên cuồng bốc hơi. Hơi nước giống như bão táp xông thẳng tới bốn phương tám hướng.
Ầm!
Một vùng biển rộng lớn, trong nháy mắt nước biển đã khô cạn. Vô số sinh vật biển bị đốt cháy. Nước biển bốc hơi lên hết, lộ ra vô số rãnh biển. Bên trên rãnh biển nhất thời có lửa lớn nổi lên bốn phía.
Khắp đáy biển chỉ nhìn thấy hỏa diễm bùng cháy. Tất cả thảm thực vật nhanh chóng bị thiêu đốt. Tất cả sinh vật nhanh chóng hóa thành thây khô, bị nướng chín, tiếp theo bốc cháy lên lửa lớn hừng hực.
- Oa! Oa! Oa!.........
Trăm vạn quạ lửa du lịch, trong lúc nhất thời ngay cả hơi nước cũng giống như gió bão lan đi. Biển rộng đã bị bốc hơi lên hết sạch.
- Đi!
Số một kêu to một tiếng, đuổi theo nhóm người Mặc Vũ Hề đang chạy trốn dưới đáy biển.
Trăm vạn con quạ lửa nhanh chóng bay đi. Trên đường bay qua, nước biển khô cạn, sa mạc lửa nóng nổi lên bốn phía.
Khu vực biển phía xa cũng có rất nhiều nước biển muốn vọt tới. nhưng hơi nước điên cuồng bốc lên, khiến nước biển khắp nơi đều không thể tới gần.
- Hồ lô Hỏa Nha thật lợi hại!
Số bảy mươi hai kinh ngạc cực kỳ cảm thán.
Ba người điều động trăm vạn Hỏa nha du lịch, tình cảnh hoành tráng đến cực điểm.
Tại đáy biển, dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề lo lắng động tác quá lớn, tìm một nơi bí mật chuẩn bị trốn một thời gian. Nhưng khí nhìn thấy phía xa nước biển không ngừng sôi trào, bốc hơi lên, hai người biết căn bản không phải lúc trốn.
Trốn?
Trăm vạn con quạ lửa lập tức tới.
- Hồ lô? Lại là một hồ lô lợi hại!
Trong mắt dị thể Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Đi!
Dị thể Diêm Xuyên kêu lên.
- Được!
Mặc Vũ Hề gật đầu, tiếp tục trốn chạy về phía xa.
Số một đang thao túng trăm vạn con quạ lửa đột nhiên khịt mũi một cái.
- Ở bên kia có khí tức luân hồi! Khí tức của Phượng hoàng!
Ánh mắt số một sáng lên.
Hắn nhanh chóng điều động trăm vạn hỏa diễm nhanh chóng làm biển rộng bốc hơi đuổi theo về phía dị thể Diêm Xuyên đang trốn chạy.
- Oa! Oa! Oa!............
Những con quạ lửa cuồn cuộn lao tới, giống như những mặt trời không ngừng tiến về phía trước.
Nơi nào những con quạ lửa đi qua, khắp nơi liền có mưa xối xả rơi xuống. Toàn bộ nước biển bốc hơi lên trên không trung, tất nhiên đã nhanh chóng ngưng tụ rơi xuống.
Mưa to xối xả, mưa rơi tầm tã. Vô số tu giả xung quanh thậm chí không thể nào thở nổi trong màn mưa xối xả này.
- Thiêu biển đốt trời?
Một đám tu giả ở biên giới cương vực, lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn bối rối.
Quá kinh khủng. Người này là ai lại có thể đốt cháy toàn biển rộng? Hơn nữa vẫn còn không ngừng đốt cháy.
Trăm vạn con quạ lửa với khí thế hùng hổ. Không đây còn là quạ lửa sao? Đây rõ ràng là một trăm vạn mặt trời, lăn qua biển rộng. Biển rộng có mênh mông mấy cũng làm sao chịu được mặt trời tới, làm sao không bốc hơi cho được? Huống gì còn là trăm vạn mặt trời.
Vô số tu giả thậm chí ngay cả tâm tư đuổi theo quan sát cũng không dám.
Ai có thể bảo đảm, những con quạ lửa kia không bỗng nhiên bay về phía mình?
Mặc Vũ Hề và dị thể Diêm Xuyên nhanh chóng di chuyển phía dưới đáy biển.
Vì không làm ra động tĩnh quá lớn, tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không thể quá nhanh. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể bị hỏa diễm không ngừng truy đuổi.
Bên ngoài thành Lạc Dương.
Tốc độ của Bạch Khởi, Kim Đại Vũ tuy nhanh, nhưng chung quy vẫn kém hơn so với Mặc Vũ Hề rất nhiều. Hơn nữa bọn họ di chuyển sát mặt đất, không có cách nào bay nhanh không chút kiêng kỵ giống như bay trên không trung được.
Thú giao hoán trao đổi với Thông Thiên giáo chủ, chung quy đã nắm giữ được lực lượng của Thông Thiên giáo chủ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 97: Tổ Tiên?
Nguồn: ST
Sau khi tìm kiếm trên một khu vực rộng, chung quy đã phát hiện ra một vài đầu mối.
Di chuyển trong rừng núi dù sao cũng bất tiện. Hai người Bạch Khởi, Kim Đại Vũ trên đường chạy trốn đều nghĩ đến đáy nước. Tuy nhiên ở bên trong lục địa vẫn có rất nhiều sông.
Hai người một đường chạy trốn lần lượt tiến vào hai con sông lớn.
Qua một thời gian, Thông Thiên giáo chủ theo đầu mối, rốt cuộc đã tìm được.
- Ha ha, muốn xuôi theo dòng nước để xuống sao? Đáng tiếc, các ngươi gặp phải chính là ta!
Thông Thiên giáo chủ quát to một tiếng.
Tru Tiên Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung về phía sông lớn.
Ầm!
Dưới kiếm ý hung mãnh toàn bộ sông lớn đều ngược dòng nước. Trong nháy mắt, một đoạn sông lớn đã trơ đáy.
Kim Đại Vũ dẫn theo ba con rồng nhất thời lộ ra trước mắt hắn.
- Không tốt, chia nhau trốn!
Kim Đại Vũ cả kinh kêu lên.
- Ngang!
Ba con rồng rít gào. Trong nháy mắt Kim Đại Vũ cũng hóa thành Tam Túc Kim Ô. Cả bốn bắn nhanh về bốn phía chạy trốn.
- Trốn sao? Ở trước mặt ta, các ngươi trốn đi đâu?
Thông Thiên giáo chủ quát to một tiếng.
Loáng một cái, thân hình hắn liền hóa thành bốn đạo tàn ảnh bắn nhanh về phía bốn phía.
- Tru Tiên!
Bốn tàn ảnh gần như đồng thời kêu lên.
Ầm!
Bốn người Kim Đại Vũ đang trốn chạy, trong nháy mắt đã bị ngăn lại.
Coong!
Kim Đại Vũ lấy Thần Hoàng Chuông ra. Một tiếng chuông cổ xưa vang vọng truyền ra bốn phía.
- Oa!
Kim Đại Vũ vồ giết về phía Thông Thiên giáo chủ do bốn đạo tàn ảnh hợp nhất.
Trong một dòng sông khác, Bạch Khởi dẫn theo ba con rồng xuôi dòng mà xuống. Nhìn Kim Đại Vũ chiến đấu phía xa, trên mặt Bạch Khởi hết sức lo lắng.
- Đại nhân, chúng ta có nên đi giúp Kim Đại Vũ không?
Long Ngũ cau mày nói.
- Không được. Chúng ta không cứu nổi hắn. Mau rời khỏi nơi này trước. Nhanh, thừa dịp Kim Đại Vũ ngăn cản Thông Thiên giáo chủ, chúng ta đi mau!
Bạch Khởi kêu lên.
- Được!
Trên mặt ba rồng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ầm!
Nhóm Bạch Khởi nhanh chóng trốn chạy.
Một phía khác, Kim Đại Vũ và ba rồng đối chiến Thông Thiên giáo chủ.
Keng!
Ầm! Ầm!
Dưới kiếm quang của Thông Thiên giáo chủ, bốn người sao có thể là đối thủ của hắn?
- Ha ha ha, Kim Đại Vũ? Thực lực không tồi. Ngươi theo ta trở về đi thôi, vừa vặn trong chúng ta còn có người cần trao đổi vì tu vi quá thấp. Có ngươi là tốt nhất, ha ha ha!
Thông Thiên giáo chủ cười to nói.
- Hỗn Độn Chung Minh!
Coong!
Sóng âm cuồn cuộn, như sông lớn chồm lên lao về phía Thông Thiên giáo chủ.
- Tán!
Một kiếm ầm ầm tách sóng âm ra.
Ba rồng khác liền trốn chạy.
- Chém!
Ba tia kiếm quang xông thẳng về phía ba rồng.
Ầm!
Ầm!
Phụt!
Miệng các rồng phun ra máu tươi, nhất thời suy sụp ngã xuống.
- Oa!
Kim Đại Vũ giống như không muốn sống xông vào tấn công Thông Thiên giáo chủ.
- Hừ, không biết tự lượng sức!
Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh một tiếng.
Trường kiếm trong tay hắn lại nhanh chóng vung lên. Từng kiếm quang màu tím bắn ra. Trên người Kim Đại Vũ xuất hiện hết vết máu này tới vệt máu khác.
- Chỉ dựa vào ngươi sao? Vẫn còn kém xa!
Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói.
Cuộc chiến đấu này căn bản là nghiêng về một bên. Nếu không phải Thông Thiên giáo chủ muốn bắt mọi người, có lẽ đã sớm có thể giết chết đám người Kim Đại Vũ từ lâu.
- A, Thiên Đế sẽ báo thù cho ta!
Trên mặt Tam Túc Kim Ô lộ vẻ dữ tợn gào thét.
- Diêm Xuyên sao? Ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn! Hừ!
Thông Thiên giáo chủ khinh thường nói.
Vào thời khắc này, tại một ngọn núi cách chiến trường của Thông Thiên giáo chủ không xa,.
Có một nam tử áo bào vàng đang đứng trên đỉnh ngọn núi. Gió nhẹ thổi qua, tay áo tung bay theo gió. Phía sau lưng hắn mang theo một chiếc hồ lô màu vàng rất lớn. Đó là hồ lô Trảm Tiên!
Nam tử áo bào vàng chính là Sát Đế!
Sát Đế nhìn thành Lạc Dương phía xa, lại nhìn Thông Thiên giáo chủ đang chiến đấu cùng Kim Đại Vũ, đột nhiên hai mắt thoáng nheo lại.
- Một đám nghiệt súc, dám sỉ nhục Thần giới ta? Hừ!
Sát Đế hừ lạnh một tiếng. Toàn thân Sát Đế chợt hiện lên một sát ý.
Phía xa, Thông Thiên giáo chủ mắt thấy có phần không kiên nhẫn, Tru Tiên Kiếm trong tay vung lên:
- Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tru Tiên diệt thế!
Ầm!
Kiếm quang màu tím lao về phía Kim Đại Vũ.
Kiếm quang vừa ra, xung quanh dường như hình thành một trận bão táp khổng lồ với hình kiếm tập trung lao về phía Kim Đại Vũ, khiến Kim Đại Vũ sợ hãi không thể di chuyển được.
Trong thời khắc tuyệt vọng, Kim Đại Vũ lộ ra một tia khổ sở nói:
- Tổ tiên, tử tôn bất hiếu, không có cách nào tái hiện được sự huy hoàng thượng cổ!
Ngay thời khắc Kim Đại Vũ đang tuyệt vọng, đột nhiên một tiếng quát to vang lên.
- Mời bảo bối, xoay người!
Thời khắc Kim Đại Vũ sắp gặp nạn, Sát Đế đã tung ra hồ lô Trảm Tiên.
Một đạo bạch quang từ hồ lô Trảm Tiên bắn thẳng đến. Trảm tiên phi đao xuất hiện, xông thẳng về phía Tru Tiên Kiếm.
- Sao?
Phía xa, Thông Thiên giáo chủ nhất thời biến sắc. Tru Tiên Kiếm trong tay nghiêng đi, đâm về phía trảm tiên phi đao đang có uy hiếp đối với mình.
Tru Tiên Kiếm đấu với trảm tiên phi đao.
Ầm!
Một lần va chạm, hư không ầm ầm nổ nát.
Đao kiếm tách ra. Trong nháy mắt Kim Đại Vũ đã thoát chết.
Kim Đại Vũ kinh ngạc nhìn về phía Sát Đế.
- Tổ tiên?
Kim Đại Vũ nhíu mày nghi ngờ nói.
Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai Sát Đế cứu mình!
Trăm vạn con quạ lửa, thiêu biển thiêu trời!
- Oa! Oa! Oa!............
Vạn con quạ truy đuổi, Mặc Vũ Hề và dị thể Diêm Xuyên đã sắp bị ép vào tuyệt cảnh.
- Làm sao bây giờ?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Nam tử mặc áo bào xanh lục kia dám đuổi theo, tất nhiên là một nhân vật không tầm thường!
Trong mắt dị thể Diêm Xuyên thoáng cứng lại.
Tuy rằng còn cách vô số những con quạ lửa kia, nhưng dị thể Diêm Xuyên có thể cảm nhận được một đạo uy hiếp trí mạng từ phía xa vọt tới.
Dị thể Diêm Xuyên híp mắt lộ vẻ kinh hoàng.
- Lập tức sẽ ép đến rồi. Còn có biện pháp nào không?
Mặc Vũ Hề cực kỳ lo lắng.
Phía xa, số một, số bảy mươi hai, số 108 dường như đã nhìn thấy dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.
Số một cười lạnh:
- Ta đã nhìn thấy các ngươi, ra đi!
- Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề lo lắng nhìn về phía dị thể Diêm Xuyên.
Dị thể Diêm Xuyên nhìn thân thể bị trao đổi của mình phía xa, trên mặt trở nên âm trầm, nhất thời do dự không quyết.
Ánh mắt số một càng ngày càng lạnh nói:
- Còn muốn trốn sao? Cảm thấy điều này thú vị sao? Ra đi. Cả hải vực này lập tức cạn nước rồi!
- Diêm Xuyên, chúng ta không có đường lui nữa!
Mặc Vũ Hề khổ sở nói.
- Không, còn có một biện pháp cuối cùng!
Khuôn mặt Dị thể Diêm Xuyên một trận giãy dụa.
- Còn có biện pháp sao?
Ánh mắt Mặc Vũ Hề lập tức sáng ngời.
- Nhưng ta không muốn dùng. Bởi vì biện pháp này chỉ có thể dùng một lần. Ta vẫn hi vọng có thể dùng biện pháp này để đoạt lại thân thể của ta!
Dị thể Diêm Xuyên cắn môi nói.
- A? Biện pháp gì vậy? Hiện tại còn có thể có biện pháp sao?
Mặc Vũ Hề lộ vẻ kinh ngạc.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 98: Mẫn Hoàng
Nguồn: ST
- Vừa nãy trên đường trốn chạy, ta đã nghĩ được phương pháp đoạt lại thân thể. Nhưng đáng tiếc, chỉ có thể dùng một lần. Hơn nữa còn cần phải chuẩn bị một phen. Xem ra không được. Nhưng đáng tiếc... đáng tiếc. Thôi quên đi. Ta lại nghĩ biện pháp khác để đoạt lại thân thể vậy!
Dị thể Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
Mặc Vũ Hề không nói gì. Bởi vì Mặc Vũ Hề hiểu rõ lúc này Diêm Xuyên đang rất rối rắm. Lúc này đã không thể suy nghĩ nhiều được.
Hỏa diễm cuồn cuộn kéo tới. Nước biển xung quanh dị thể Diêm Xuyên đã sôi trào. Dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề ở trong nước biển đang sôi trào, tất cả các loại cá xung quanh đều bị đun sôi.
Dị thể Diêm Xuyên nhìn về phía xa, trong mắt loé ra một tia kiên định, đang muốn mở miệng.
Đột nhiên, lại một âm thanh đột ngột truyền đến.
- Mời bảo bối, đi tuần!
Ầm!
Trong nháy mắt một hàn ý lạnh lẽo tràn ngập khắp biển rộng.
Biển rộng xung quanh đang sôi trào, trước mặt cỗ hàn khí kia nhiệt độ lập tức giảm xuống.
Lấy vị trí nước biển chỗ Mặc Vũ Hề làm ranh giới. Phía trước Mặc Vũ Hề là nam tử áo bào xanh lục đang thôi thúc hồ lô Hỏa Nha. Trăm vạn con quạ lửa di chuyển qua, lập tức thiêu biển thiêu trời, một mảnh trống rỗng, biển cạn đá mòn.
Phía sau Mặc Vũ Hề nước biển lại đóng băng vạn dặm, vô số hàn khí trùng thiên.
Thời khắc hàn khí trùng thiên, hơi nước đang bay lên nhanh chóng đông lạnh. Nước từ trên trời cuồn cuộn trút xuống, tràn về phía đối diện.
Ầm!
Hai tình trạng đối ngược đã phát sinh ra va chạm kịch liệt. Hư không xung quanh đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
- Oa! Oa! Oa! Oa!............
Từng tiếng quạ lửa phẫn nộ kêu gào.
- Oa! Oa! Oa! Oa!............
Từng tiếng cóc băng rít gào.
Phía trên mặt băng sau lưng Mặc Vũ Hề lại có trăm vạn con cóc băng màu trắng đang nhảy tới từng con một. Mỗi lần nhảy lên, đều có thể nhảy đến giữa không trung. Xung quanh con cóc băng màu trắng bạc tản ra từng cỗ hàn khí, giống như những mặt trăng sáng không ngừng lăn về phía trước.
- Oa! Oa!
Quạ lửa, cóc băng là hai động vật đối ngược nhau đang tức giận rít gào lẫn nhau.
Dị thể Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại. Phía sau trăm vạn con cóc băng kia xuất hiện một nam tử đang mang hồ lô lớn trên lưng.
Trong ánh mắt của nam tử toàn thân mặc áo bào xanh đầy vẻ lạnh lẽo nhìn kỹ số một ở phía đối diện đang thao túng hồ lô Hỏa Nha.
- Lại là một hồ lô lớn nữa?
Ánh mắt dị thể Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Ba người đối diện cũng thoáng sững sờ. Tiếp theo bọn họ lạnh lùng nhìn về phía nam tử áo bào xanh đột nhiên xuất hiện kia.
- Hồ lô Băng Thiềm, Mẫn Hoàng?
Phía xa, thú giao hoán số một đang nắm giữ hồ lô Hỏa Nha đột nhiên cau mày nói.
Mẫn Hoàng? Hồ lô trên lưng của nam tử mặc áo xanh kia lại được gọi là hồ lô Băng Thiềm?
- Hừ!
Mẫn Hoàng hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh phá nát một mảnh hư không.
Mẫn Hoàng với tóc xanh, xương trán nhô cao, hai mắt âm lệ, một sát khí lạnh lẽo theo đó mà phát ra.
- Nghiệt súc, thật to gan. Tứ huynh và Lục đệ của ta có lòng tốt mở phong ấn cho các ngươi, các ngươi lại dám cướp giật thân thể của Tứ huynh và Lục đệ ta!
Trong giọng nói Mẫn Hoàng hiện ra một tia hàn ý.
Phía xa thú giao hoán số một điều khiển hồ lô Hỏa Nha, lạnh lùng nhìn Mẫn Hoàng.
- Có lòng tốt mở ra phong ấn sao? Ha ha ha, không tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta đã có thể tự mình phá tan phong ấn. Cần gì các ngươi phải quản việc không đâu? Lòng tốt? Các ngươi căn bản là muốn chúng ta nô dịch các ngươi mà thôi!
Thú giao hoán số một lạnh lùng nói.
Mẫn Hoàng lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một:
- Ngươi đoạt thân thể này, là Tứ huynh của ta, Manh lạc! Tứ huynh thích nhất là toàn thân sạch sẽ. Chờ sau khi đoạt lại thân thể, các con thú giao hoán khác còn nói được, còn ngươi, chắc chắn phải chết!
- Ngươi cho rằng ngươi nói vài câu, liền có thể làm ta khiếp sợ sao? Mẫn Hoàng! Thần giới của ngươi ghê gớm lắm sao? Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ khiến Thần giới các ngươi trở thành nô dịch cho chúng ta. Thân thể của bảy huynh đệ các ngươi, chúng ta đều muốn!
Thú giao hoán số một lạnh lùng nói.
Mẫn Hoàng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Ban đầu ta còn muốn đi bắt Mặc Vũ Hề. Hiện tại xem ra, có ngươi thì càng tốt hơn!
Thú giao hoán số một cười lạnh nói.
- Chỉ dựa vào các ngươi sao? Ngươi chung quy chỉ lấy được thân thể của Tứ huynh. Các ngươi còn kém xa. Thỉnh bảo bối, đi tuần!
Mẫn Hoàng vung tay áo lớn một cái.
- Oa! Oa! Oa!......
Vô số cóc băng đạp chân xuống, xông thẳng về phía một đám quạ lửa.
- Nơi này cũng không chỉ thân thể Manh Lạc, còn có ta!
Số 108 thân thể Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Mời bảo bối, du lịch!
Thú giao hoán số một lại kêu lên.
- Oa! Oa! Oa!.........
Trăm vạn con quạ lửa vỗ cánh xông tới tấn công.
Ầm! Ầm!......
Quạ lửa, cóc băng va chạm mạnh. Xung quanh đều phát ra những vụ nổ lớn.
Dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề ở dưới đáy nước đều lộ vẻ bất ngờ ngoài ý muốn.
Mặc Vũ Hề lập tức nhìn về phía dị thể Diêm Xuyên.
- Hiện tại vừa vặn, bọn họ đang đánh nhau, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!
Dị thể Diêm Xuyên cũng không muốn xem kết quả. Hiện tại quan trọng nhất, chính là phải lập tức rời đi.
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái, dẫn theo dị thể Diêm Xuyên nhanh chóng bay về một hướng.
Phía sau truyền đến một tiếng nổ rung trời, nhưng hai người lại không hề có một chút ý niệm thưởng thức nào.
Bên ngoài thành Lạc Dương.
Tru Tiên Kiếm đang đấu với Trảm Tiên Phi Đao.
Mỗi lần hai bên va chạm, hư không nổ nát vô số.
Đao kiếm giao tranh, trong nháy mắt Kim Đại Vũ đã thoát chết.
Kim Đại Vũ kinh ngạc nhìn Sát Đế phía xa.
- Tổ tiên?
Kim Đại Vũ nhíu mày nghi ngờ nói.
Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai Sát Đế cứu mình a!
Trong ánh mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại. Sát Đế lại phất hoàng bào một cái, bước về phía trước một bước.
- Hồ lô Trảm Tiên, Sát Đế?
Thông Thiên giáo chủ nhất híp mắt lại, kêu lên.
Vù!
Trong nháy mắt Sát Đế đã đến trước người Kim Đại Vũ, ngăn Kim Đại Vũ ở phía sau.
- Nghiệt súc? A, ngươi trao đổi thân thể Thông Thiên sao? Nếu như là Thông Thiên giáo chủ, còn có thể trụ được ở trước mặt ta một thời gian. Còn ngươi, ngươi căn bản không có sát tính của Thông Thiên giáo chủ!
Ánh mắt Sát Đế lạnh như băng nói.
- Hả?
Thân thể Thông Thiên giáo chủ trợn trừng mắt.
Kim Đại Vũ ở bên cạnh triệu hồi ba rồng. Kim Đại Vũ nhìn về phía Sát Đế, trong mắt đầy phức tạp.
- Kim Đại Vũ đa tạ trước..., đa tạ trước... !
Kim Đại Vũ nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Đây đã là lần thứ hai Sát Đế cứu mình. Hồ lô Trảm Tiên lại là pháp bảo của Lục Áp Đạo Quân tổ tiên đời thứ hai của mình. Nhưng trước mắt lại là pháp bảo của Sát Đế. Hai người này thật sự không có quan hệ sao? Nếu không có, vì sao hắn lại hai lần cứu mình trong lúc nguy nan.
- Đi thôi, thành Lạc Dương sắp trở thành nơi thị phi!
Sát Đế thản nhiên nói một câu.
Kim Đại Vũ nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một chút. Sau đó hắn vẫn mở miệng nói:
- Tiền bối, ngươi là tổ tiên ta, Lục Áp đạo quân sao?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 99: Chung Quy Quá Yếu
Nguồn: ST
- Không phải, đi mau! Một lát nữa muốn đi cũng đi không được đâu!
Sát Đế trầm giọng nói.
Kim Đại Vũ muốn phản bác, nhưng nhất thời cũng không biết làm sao mở miệng.
Thần sắc Kim Đại Vũ phức tạp nhìn Sát Đế. Sau đó Kim Đại Vũ gật đầu một cái:
- Vâng, ta lập tức rời đi, không liên lụy tiền bối!
- Đi!
Kim Đại Vũ quát to một tiếng, dẫn theo ba rồng nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Kim Đại Vũ rời đi, Sát Đế quay đầu thoáng nhìn về phía Kim Đại Vũ, trong mắt loé ra một tia phức tạp.
Đối diện, Thông Thiên giáo chủ giơ kiếm, vẫn lạnh lùng nhìn Sát Đế. Trong mắt Thông Thiên giáo chủ đầy vẻ đề phòng. Thân hình hắn biến hóa, phía sau lưng quay về phía thành Lạc Dương.
Bên trong thành Lạc Dương, sắc mặt Võ Chiếu âm trầm.
Sát Đế đến, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất gấp gáp.
Trong thần giới, Sát Đế đứng hàng thứ thứ ba! Thực lực của hắn cũng đứng hàng thứ ba. Lấy thực lực của Thông Thiên giáo chủ nhiều nhất chỉ có thể cùng chiến đấu một trận, cũng không nhất định có thể chiém thượng phong. Huống hồ Thông Thiên giáo chủ đã bị thú giao hoán tráo đổi thân thể. Tuy rằng thú giao hoán có thể thừa kế tất cả mọi thứ của đối phương, nhưng chung quy không phải là đối phương, thực lực có chút giảm sút.
Sát Đế không nhìn Thông Thiên, cũng không nhìn Võ Chiếu.
- Nghiệt súc, đi ra!
Sát Đế quát lạnh.
Tiếng quát kia xông thẳng tới thành Lạc Dương. Đại trận thành Lạc Dương nổi lên bốn phía, dưới tiếng quát lớn này đã chấn động không ngừng.
Đúng lúc này, tại một đại điện cách chỗ Võ Chiếu đứng không xa, bỗng nhiên có biến hóa.
Chỉ thấy cửa đại điện kia vẫn đóng. Lại một người nam tử mặc lam bào, thân mang một hồ lô màu lam cực lớn chậm rãi xuyên qua cánh cửa xuất hiện.
Hắn đúng là xuyên qua cánh cửa. Cửa lớn vẫn đóng thật chặt, nhưng nam tử áo bào lam này lại giống như có thuật xuyên tường vậy, tùy ý bước ra. Cửa lớn hoàn toàn không có chút biến động nào.
Khuôn mặt nam tử áo bào lam tràn ngập vẻ thoải mái. Hồ lô màu lam phía sau lưng hắn phát ra một tia hào quang nhàn nhạt.
- Số hai!
Võ Chiếu cung kính kêu lên.
Nam tử áo bào lam được gọi là số hai kia gật đầu một cái.
Thú giao hoán số hai đi tới bên cạnh Võ Chiếu, nhìn về phía Sát Đế đang ở ngoài xa thành Lạc Dương.
- Hóa ra là hồ lô Trảm Tiên, Sát Đế? Ha ha ha ha, ngày hôm nay ngươi cũng đến đưa thân sao?
Thú giao hoán số hai cười nói.
- Nghiệt súc, không biết sống chết!
Trong mắt Sát Đế đột nhiên phát lạnh.
Trên mặt biển phía xa.
Mẫn Hoàng đối chiến với thú giao hoán số một, số bảy mươi hai, số 108, lấy một địch ba, trong lúc nhất thời, bất phân thắng bại.
- Thân thể Diêm Xuyên? Có thêm một gia hoả như thế sao? Hừ!
Trong mắt Mẫn Hoàng loé ra một tia phiền muộn.
Số một thở phào một hơi:
- Nếu như không có số 108, lần này rất khó có thể đấu ngang được với Mẫn Hoàng!
Trong mắt số 108 lại có phần lo lắng:
- Số bảy mươi hai, lại thúc giục bên Lạc Dương đi. Tại sao bọn họ còn chưa tới đây vậy?
Một tháng sau!
Tại một sơn cốc bí mật trong một cương vực, Mặc Vũ Hề, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, sáu rồng và dị thể Diêm Xuyên lại hội hợp.
- Tại sao lại như vậy?
Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.
- Thú giao hoán, so với con xuất hiện ở thế giới Đại Thiên ngày xưa, còn nhanh hơn?
Bạch Khởi nhíu mày nói.
Dị thể Diêm Xuyên hít sâu một cái nói:
- Con ở Thế giới Đại Thiên ngày xưa chung quy còn chưa trưởng thành. Những con thú giao hoán này đều đã trưởng thành!
- Lúc đó ta hẳn phải phát hiện ra, ta hẳn phải ngăn cản mới đúng!
Vẻ mặt Mặc Vũ Hề đầy hối hận.
- Không còn kịp nữa. Cũng không ai biết bọn chúng đã trao đổi thành công bao lâu. Nếu thời điểm nàng ngăn cản, bọn họ đã trao đổi hoàn toàn, sợ là có thể giết chết ta!
Dị thể Diêm Xuyên an ủi.
- Phải!
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.
- Thú giao hoán, thần thông trao đổi quá mức quỷ dị. Lúc đó trẫm đã để biển máu cương tráo bên ngoài cơ thể. Nhưng đáng tiếc, vẫn không được. Loại trao đổi này xuyên qua bất luận pháp bảo, lực lượng nào. Chỉ có dùng sinh linh chắn ở phía trước, mới có thể phòng ngừa được!
Dị thể Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Phòng ngừa?
- Không sai, trao đổi trẫm chính là số 108. Rõ ràng thú giao hoán trong thành Lạc Dương không ít. Sau này, trong y phục của các ngươi nên giấu một vài loại sinh vật nhỏ như chuột, và các động vật loại bò sát. Cho dù lại gặp phải thú giao hoán, trao đổi trước tiên, khẳng định là chuột trong y phục của các ngươi!
Dị thể Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Bạch Khởi, Kim Đại Vũ lên tiếng trả lời.
- Nhưng bây giờ, chúng ta phải làm sao?
Kim Đại Vũ hỏi.
Hai mắt dị thể Diêm Xuyên híp lại. Hắn nhìn tinh không một chút nói:
- Tất cả đều phải lấy thực lực làm chủ. Thân thể này của trẫm, thực lực chung quy quá yếu. Tu vi Cổ Tiên căn bản không làm được chuyện gì!
- Vừa nãy trẫm đã bảo Vũ Hề truyền tin tới Đại Tần Thành, Đại Tần Thành đã truyền tin tới tất cả Hán vệ Tây Ngoại Châu, để bọn họ tìm kiếm các cường giả đơn độc trong kỷ thứ hai. Tiếp đó, chính là thời điểm các ngươi phải động thủ. Trước tiên bắt lấy một cường giả kỷ thứ hai. Trẫm muốn lợi dụng đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, cướp đoạt tinh lực, trước tiên tăng cường lực lượng cho thân thể này đã!
- Đại Tần Thành gởi thư, Hán vệ Tây Ngoại Châu truyền tin tức đến. Sát Đế tại thành Lạc Dương đã quấy nhiễu tới long trời lở đất. Nhưng cuối cùng bởi vì thành Lạc Dương có quá nhiều cường giả, hắn đành tay trắng trở về. Mẫn Hoàng cùng ba thú giao hoán chiến đấu, cũng cuối cùng lưỡng bại câu thương, mỗi người đều trở lại!
Mặc Vũ Hề nói.
- Sát Đế? Hắn vốn ngăn cản thú giao hoán trong thành Lạc Dương đi tới biển hỗ trợ. Nhưng đáng tiếc, Mẫn Hoàng tay trắng trở về mà thôi!
Dị thể Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Đùng đùng đùng!
Trong tay Bạch Khởi cũng nhanh chóng xuất hiện một ít mạng bài. Các mạng bài lần lượt nghiền nát.
- Thiên Đế, tin tức đến. Phát hiện cường giả kỷ thứ hai!
Ánh mắt Bạch Khởi sáng ngời.
- Tám người các ngươi lập tức đi bắt!
Dị thể Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Một nhóm người rời đi.
Bên trong thung lũng chỉ còn lại hai người dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.
- Từ giờ trở đi, bất kỳ lúc nào ta cũng theo ngươi, để đề phòng lại có chuyện gì xảy ra!
Ánh mắt Mặc Vũ Hề kiên định nói.
Nhìn Mặc Vũ Hề, dị thể Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. Giữa phu thê đã không cần nói tới bất kỳ lời cảm ơn nào.
- Nàng cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút. Lần trước nàng cũng bị thương!
Dị thể Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề nói.
- Được!
Mười ngày sau, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ và sáu rồng trở về.
Đi theo bọn họ còn có một nam tử tóc đỏ bị trói.
- Khốn kiếp, buông ta ra!
Nam tử tóc đỏ gào thét.
Dị thể Diêm Xuyên lạnh lẽo nhìn nam tử tóc đỏ.
- Làm rất tốt!
Dị thể Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thiên Đế, lúc bắt nam tử này, chúng ta còn gặp được một người!
Bạch Khởi trầm giọng nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 100: Thông Thiên Và Võ Chiếu Trốn Ra Được
Nguồn: ST
- Ồ?
- Thánh Vương Đại Tề ngày xưa, Tôn Ngộ Không!
Bạch Khởi cắn răng nghiến lợi nói.
Nếu không phải Tôn Ngộ Không truyền tin, nhóm người Diêm Xuyên không thể nào đi về phía tây, cũng không thể nào gặp phải kiếp nạn này. Bạch Khởi đối với Tôn Ngộ Không vẫn rất oán hận.
- Hắn sao?
Thần sắc dị thể Diêm Xuyên thoáng động.
- Là hắn chủ động tìm chúng ta. Tuy nhiên lại có hai người, một người là thân khỉ, một người là nhân thân!
- Khỉ?
- Tôn Ngộ Không thân khỉ dường như là bảo tiêu của nhân thân vậy, đối với nhân thân cực kỳ cung kính. Khi bọn họ gặp chúng ta, nói muốn gặp ngài. Lúc đó thần cảm thấy, không thể dẫn về. Bởi vậy, hai Tôn Ngộ Không bảo ta đưa cho ngài một tấm thẻ ngọc. Bọn họ nói, sau khi ngài xem xong thẻ ngọc, sẽ hiểu tất cả!
Bạch Khởi trịnh trọng nói.
Dị thể Diêm Xuyên tiếp nhận thẻ ngọc, cẩn thận đọc.
Mới đọc được một chút, trong mắt nhất thời cứng lại.
- Thế nào?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.
- Là Thông Thiên giáo chủ!
- A?
- Thú giao hoán bày trò cũng thật kinh tâm. Trước tiên trao đổi nhân thân của Tôn Ngộ Không, đồng thời giết chết thân thể trao đổi. Tiếp theo lập tức đi gặp Thông Thiên giáo chủ. Vào thời điểm Thông Thiên giáo chủ không đề phòng, lập tức trao đổi thân thể cùng Thông Thiên giáo chủ, đồng thời chuẩn bị giết chết nhân thân Tôn Ngộ Không. Nhưng đáng tiếc, Thông Thiên giáo chủ phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã bỏ chạy!
- Sau đó, dị thể Thông Thiên tìm được Tôn Ngộ Không thân yêu. Tôn Ngộ Không thân yêu có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với thú giao hoán này khẳng định không bằng. Hắn tạm thời ở bên cạnh bảo hộ dị thể Thông Thiên!
Dị thể Diêm Xuyên giải thích.
- Thông Thiên giáo chủ cũng trốn ra được?
Bạch Khởi kinh ngạc nói.
- Đây có thể chính là kiếp nạn của Thông Thiên giáo chủ. Bởi vì hắn quá tín nhiệm Tôn Ngộ Không! Không thể tưởng tượng được thú giao hoán lại có thủ đoạn như vậy. Bạch Khởi, ngươi đi đón bọn họ tới đây!
Dị thể Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
- Kim Đại Vũ, chuẩn bị lập đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, cướp đoạt tinh lực!
Dị thể Diêm Xuyên nói.
- Không, các ngươi muốn làm gì? Cướp đoạt tinh lực của ta? Không!
Nam tử tóc đỏ kia cả kinh kêu lên.
- Đúng!
Mấy ngày sau, Bạch Khởi dẫn theo yêu thân Tôn Ngộ Không, dị thể Thông Thiên, còn có một nữ tử trở về. Nữ tử này không phải người khác, lại chính là Thái Bình công chúa của Thiên đình Đại Chu.
Mọi người từ phía xa bay tới, liền nhìn thấy trên tinh không có một cột đạo quang xông thẳng xuống một sơn.
Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng ngời.
Chờ tới lúc bay đến sơn cốc bọn họ liền thấy được một trận pháp cực lớn được bày ra.
Giữa không trung, nam tử tóc đỏ kỷ thứ hai sợ hãi không thể di chuyển được. Tinh lực cuồn cuộn bị lấy ra trút xuống một nam tử áo bào xanh đứng phía dưới.
Ầm ầm ầm!
Tinh lực cuồn cuộn bị cướp đoạt. Tu vi của nam tử áo bào xanh đang nhanh chóng tăng cường.
Khí tức cuồn cuộn bạo phát. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy thực lực tăng vọt.
Nam tử tóc đỏ lại trở nên gầy gò.
- Tổ tiên lục trọng thiên! Tổ tiên thất trọng thiên? Tổ tiên cửu trọng thiên? Tổ tiên thập trọng thiên? Tổ tiên thập nhất trọng thiên? Tổ tiên thập nhị trọng thiên?
Thái Bình công chúa ngưng trọng kêu.
Ầm!
Lần cướp đoạt tinh lực kết thúc.
Giữa không trung, nam tử tóc đỏ đã hấp hối, gầy da bọc xương. Mà dị thể Diêm Xuyên phía dưới lại nắm giữ lực lượng mạnh mẽ.
- Cướp đoạt tinh lực?
Dị thể Thông Thiên giáo chủ kinh ngạc nói.
Mặc Vũ Hề vẫn ở một bên bảo vệ cho dị thể Diêm Xuyên.
Dị thể Diêm Xuyên cảm thụ bản thân một chút, trong mắt loé ra một tia thoả mãn:
- Dẫn hắn đi!
- Vâng!
Kim Đại Vũ lên tiếng trả lời.
Lại hồi phục tu vi cường đại, nhưng Diêm Xuyên hiểu rõ, so với thân thể ban đầu tất nhiên còn kém hơn rất nhiều. Tuy nhiên, chung quy có một chút lực để có thể tự bảo vệ.
- Thiên Đế, đã dẫn Thông Thiên giáo chủ tới!
Bạch Khởi kêu lên.
Dị thể Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại.
Đó lại là hai Tôn Ngộ Không và một Thái Bình công chúa.
Dị thể Diêm Xuyên lập tức nhìn về phía nhân thân Tôn Ngộ Không. Trong nháy mắt hắn đã xác định đó chính là Thông Thiên giáo chủ.
- Thông Thiên?
Dị thể Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười khổ.
- Ngươi cũng trúng chiêu. Ha ha ha, chúng ta một đời anh minh, không ngờ lại bị hủy bởi một đám nghiệt súc!
Dị thể Thông Thiên cười khổ nói.
Dị thể Diêm Xuyên gật đầu một cái, lại nhìn yêu thân Tôn Ngộ Không. Đó vẫn là Tôn Ngộ Không. Hắn nhìn Thái Bình công chúa một chút.
Nhìn một hồi, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại:
- Võ Chiếu?
Khí độ của Thái Bình công chúa trước mắt, không phải là Thái Bình công chúa hắn đã gặp lúc trước. Anh khí ép người như vậy, tại Đại Chu, Diêm Xuyên chỉ nhìn thấy ở một người. Đó chính là Võ Chiếu.
- Kính chào Diêm đế!
Dị thể Võ Chiếu thoáng cười khổ một hồi nói.
- Ba vị, xin mời!
Dị thể Diêm Xuyên quay về phía ba người nói.
Cách đó không xa có cái chòi nghỉ mát. Dị thể Diêm Xuyên vung tay lên, mọi người đồng thời đi tới trong lương đình.
Bạch Khởi, Kim Đại Vũ ở bên ngoài đề phòng xung quanh. Trong đình Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thông Thiên giáo chủ, Võ Chiếu ngồi xuống. Tôn Ngộ Không cung kính đứng ở phía sau Thông Thiên giáo chủ.
Mặc Vũ Hề nhìn Thái Bình công chúa trước mắt có dáng dấp của Võ Chiếu, trong mắt loé ra từng trận phức tạp. Dù sao đó cũng là mẹ đẻ của mình.
Võ Chiếu cũng nhìn thấu thần sắc của Mặc Vũ Hề, nhưng không tiếp tục dây dưa vì việc này. Năm đó đã xảy ra chuyện, lần này đến đây còn có việc cần nhờ, tự nhiên không thể quá mức quái đản.
- Xem ra, Vũ đế cũng bất cẩn. Cũng đúng, tại Thiên đình Đại Chu, người có thể khiến Vũ đế hạ thấp đề phòng, cũng có thể người luôn ở cùng chỗ với Vũ đế. Người như vậy đã ít lại càng ít. Thái Bình công chúa chính là một trong số đó!
Dị thể Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Dị thể Võ Chiếu khẽ mỉm cười.
Dị thể Thông Thiên ở bên cạnh mở miệng nói:
Trước lúc ngươi tiến vào Lạc Dương, chúng ta đã nhìn thấy ngươi. Nhưng đáng tiếc lúc đó chúng ta không tiện mở miệng. Một khi mở miệng, không những sẽ bị bọn họ trả đũa, bản thân chúng ta cũng khó bảo toàn! Xin lỗi!
- Ta có thể hiểu được!
Dị thể Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Ngày ấy nhìn thấy các ngươi chạy trốn, ta đã biết các ngươi nhất định sẽ tìm kiếm người kỷ thứ hai. Chúng ta lần lượt tiếp cận hai người ở gần đây. Mãi đến tận lúc ta gặp được đám người Bạch Khởi!
Dị thể Thông Thiên nói.
- Các ngươi cũng không tồi. Vẫn trốn thoát được từ trong tay của mình!
Dị thể Diêm Xuyên cười nói.
- Tất cả đều là cơ duyên xảo hợp đi!
Thông Thiên lắc đầu nói.
- Đúng vậy!
Dị thể Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Ngươi có tính toán gì không?
Dị thể Thông Thiên giáo chủ hỏi.
- Đoạt lại thân thể của ta!
Trong mắt dị thể Diêm Xuyên nhất thời cứng lại nói.
Dị thể Thông Thiên gật đầu một cái, dị thể Võ Chiếu cũng hít một hơi thật sâu.
- Diêm đế!
Dị thẻ Võ Chiếu hít sâu một cái mở miệng nói.
- Sao?
- Ta cần ngươi trợ giúp!
Dị thể Võ Chiếu hết sức trực tiếp mở miệng nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden