Lãnh Tử Tình một mình ngồi trên sô pha ngây ngẩn người. Hôm qua cô bị Lôi
Tuấn Vũ cưỡng bức! Vào lúc hợp đồng hôn nhân mới được có nửa tháng trời. Chính tay đã cô mỉm cười ký tên, đem mình vào miệng cọp!
Cô ngơ ngác nhìn bức tường trắng đối diện. Chuyện nực cười nhất là, vào
thời khắc cuối cùng cô còn phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã.
Hôm qua sau khi xảy ra chuyện đó, hắn ngồi ở ghế sô pha nhìn cô hồi lâu, mà cô thì trước sau cứ nhắm chặt mắt lại, khoả thân nằm trên đó.
Vì thế, hắn mặc quần áo của mình vào, sau đó lại mặc quần áo của cô vào,
từng cái một, quần áo lót, áo khoác, quần bò… Cô giống như con rối mặc
hắn bài trí.
Sau khi cơn kích tình đi qua, cô bỗng phát hiện cơ thể mình giống như bị xé rách vậy, cử động một chút là thấy rất đau đớn. Cô không phải là không
thể tự mặc quần áo, chỉ là cô không muốn động đậy. Cô không biết tại sao hắn lại mặc quần áo cho cô, còn dịu dàng như vậy. Là thương hại cô sao? Hay hắn sau khi cưỡng bức thường đối đãi với nữ nhân như vậy?
Cô không muốn suy nghĩ, cũng lười suy nghĩ.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi và áy náy của hắn.
“Thật xin lỗi, Tử Tình, tôi sẽ bồi thường cho em!”
Thật mỉa mai! Tử Tình trái tim trống rỗng. Hắn nói muốn đưa tiền cho cô sao? Thật là nực cười! Tiền có thể khôi phục lại tấm thân xử nữ của cô sao?
Tiền có thể khiến cho cơ thể không còn sạch sẽ của cô trở nên thuần
khiết hay sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Bên cạnh hắn chẳng lẽ thiếu đàn bà hay sao? Tại sao lại muốn thương tổn cô như thế?
“Đi thôi, tôi đưa em về.” Sau khi không được cô đáp lại, Lôi Tuấn Vũ đành ngại ngần nói.
Tử Tình ngồi ở đó, không hề động đậy. Sau đó Tuấn Vũ bế cô lên, đi ra khỏi căn phòng có tiếng TV ồn ào đó.
Tử Tình còn nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc của Hoa Bá nhìn cô, anh muốn nói gì
đó, lại dường như cảm thấy được điều gì nên không nói nữa.
Vào phút giây Tử Tình tiếp xúc với ánh mắt của Hoa Bá, thì bỗng nhất thời
căng thẳng đến hoảng loạn, nước mắt tủi thân lập tức dâng đầy hốc mắt,
cô vội vàng né tránh ánh nhìn của Hoa Bá, vùi đầu vào vai Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ sao có thể bỏ qua được ánh mắt giao nhau của bọn họ, nội tâm
tựa hồ như có một tia xấu hổ. Hắn không khó nhìn ra đôi nam nữ này dường như có tình cảm!
Hắn đưa cho phục vụ một tệp tiền rồi đi ra ngoài.
“Hêy, Vũ, chờ tôi với, ông đi đâu đấy?” Cổ Dương từ trong quán đuổi theo ra ngoài, gọi to.
Mắt nhìn thấy Tuấn Vũ ôm lấy Tử Tình lên xe, phóng vụt đi, Cổ Dương đứng ngẩn ra một chỗ không hiểu ra làm sao.
Tử Tình không muốn nhớ lại những chuyện này, nhưng từng cảnh từng cảnh một cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cửa ra vào mở đến “oành” một tiếng, Tử Tình sợ đến nỗi run lập cập, nhìn
thấy bóng dáng Tuấn Vũ đứng ở cửa ra vào thì lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Vì thế cô bật dậy, chạy phắt lên chiếc cầu thang hình xoáy ốc về phòng
mình, đóng “sầm” cửa lại. Một tay cô đặt lên tim, cô dán lưng vào cánh
cửa từ từ trượt xuống, trái tim suýt nữa thì nhảy vọt lên cổ họng.
Lôi Tuấn Vũ chau mày nhìn Tử Tình biến mất chỉ sau vài giây kia, trong lòng rối rắm không thể tả. Hắn sáng sớm đã đi công tác, cả ngày không có
lòng dạ nào làm việc, giống như mình đã phạm vào tội lỗi không thể tha
thứ vậy, chưa đến giờ tan tầm hắn đã phóng như bay về nhà, chỉ sợ Tử
Tình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vừa bước vào phòng nhìn thấy cô thì Tuấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hành
động của cô làm hắn rất rối rắm, hắn không biết làm sao cho phải. Có lẽ
trước kia hắn chưa từng có kinh nghiệm đối với loại chuyện như thế này.
Sau ngày hôm qua, hắn cũng bị hành động dị thường của mình đả kích nặng nề. Tại sao hắn có thể đi cưỡng bức một cô gái chứ? Đặc biệt cô gái này
cũng không phải là quá mức lộng lẫy gì cho cam, là thanh mai trúc mã của hắn, quen biết từ nhỏ, là cô gái mà hắn cho rằng ngây ngô như một quả
bí ngô vậy.
Đi lên gác, khi đi qua cửa phòng cô, hắn dừng lại, do dự đứng ở trước cửa.
Tử Tình tim đập “thịch thịch thịch!” điên cuồng, chỉ sợ Lôi Tuấn Vũ xông
vào. Cô cả ngày hôm nay không ăn uống gì, cơ thể rất suy nhược, mà đầu
thì ong ong lên không biết phải suy nghĩ thế nào nữa.
“Tử Tình? Chúng ta nói chuyện được không?” Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ từ bên ngoài vọng vào.
Tử Tình tâm trạng rối bời, sợ hãi hoảng hốt bịt miệng lại, sợ mình kinh hãi quá độ mà hét lên.
“Tử Tình? Mau mở cửa ra, chúng ta… có thể nói chuyện được không?” Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ lại vang lên.
Lãnh Tử Tình vội vàng khoá trái cửa lại, lấy hai tay bịt chặt lấy tai, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn nữa.
Mắt vừa nhắm lại, cô lập tức nhìn thấy cơ thể trần truồng cơ bắp rắn chắc của Lôi Tuấn Vũ, đôi môi gợi cảm hôn lên ngực cô…
“Không! Không phải như thế!” Tử Tình hoảng hốt rên rỉ, cô sao có thể nhớ lại những khung cảnh dơ bẩn mà hắn đã cưỡng bức cô vậy? Trời ơi! Cô bị làm sao vậy?
“Tử Tình? Tử Tình?” Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy bất kì phản ứng gì. Hắn
chán nản rút một điếu thuốc từ trong túi ra, châm thuốc lên.
Không biết đã qua bao lâu thời gian, Tử Tình ngủ ngồi ngay trên sàn nhà.
Trong giấc mộng của cô, cô nhìn thấy một cảnh tượng kì quái…
Cô mơ thấy một cánh đồng tràn ngập sắc vàng của hoa cải, cô đang chạy thục mạng xuyên qua cánh đồng. Quan sát kĩ khuôn mặt của cô gái đang chạy,
thì phát hiện cô đang mỉm cười, một người đàn ông đang chạy đuổi theo
cô, anh chạy rất thoải mái ung dung, tựa hồ không muốn đuổi kịp cô.
Vì thế cô nghe thấy giọng cười sảng khoái, tràn đầy từ tính của anh. Dần
dần, cô nhìn thấy khuôn mặt của anh, một khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ như
thái dương, là Hoa Bá, anh cười sáng lạn, ánh mắt tràn trề sủng nịnh yêu thương trước sau cứ đăm đắm nhìn vào bóng lưng cô.
Cô chạy rất lâu, có chút mệt mỏi, liền dừng lại, nằm duỗi dài trên cánh
đồng cải vàng. Hoa Bá chân thành đi đến bên cô, nhẹ nhàng hôn lên mái
tóc cô.
Cô vô tình cúi đầu xuống, phát hiện mình chỉ mặc một bộ váy lụa voan mỏng
manh màu đỏ, cơ thể không được đầy đặn cho lắm lung linh ẩn hiện dưới
làn voan mỏng. Cô lập tức xấu hổ ngồi dậy, lấy hai tay che chắn trước
ngực.
Nụ cười của Hoa Bá ngưng đọng lại, ánh mắt anh toát ra tình cảm phứp tạp.
Anh tiến lên trước, quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô
ra, hôn lên từng ngón tay cô, đầu ngón tay, mu bàn tay, đốt ngón tay…
không bỏ sót chỗ nào.
Một luồng điện tê dại phóng thẳng vào tim cô, bàn tay cô run rẩy, hoảng hốt cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh định
làm gì? Anh muốn cô sao? Cô nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy tiết lộ sự
khiếp đảm của cô.
Ánh mắt bỏng cháy của Hoa Bá lần xuống dưới chóp mũi của cô, đôi môi nóng
rực hôn lên môi cô, nhẹ nhàng đẩy cô ngã ra nằm xuống biển hoa vàng lóng lánh.
Cô chầm chậm nhắm mắt lại cảm thụ sự âu yếm che chở từng ly từng tí một
của anh, nụ hôn dịu dàng của anh dường như đang ve vuốt cô vậy…
Một làn gió nhẹ thổi tới, cô chợt thấy tấm voan trên người bị thổi bay, cảm giác mát lạnh làm cánh tay cô nổi hết gai ốc lên. Cô từ từ mở mắt ra,
nhìn xuống người con trai đang vùi đầu vào ngực cô, đang vô cùng ôn nhụ
dịu dàng mà cắn mút.
Đôi mắt tràn đầy xấu hổ của cô nhìn chăm chú vào đỉnh đầu đang lay động
kia, hai bàn tay cô đan vào mái tóc dày của anh. Thế nhưng, vốn dĩ là cô tràn đầy chờ mong mới phải, nhưng cô lại có chút khủng hoảng không thể
gọi tên. Mái tóc dày này…
“Ưm… anh…”, cô kìm lòng không đặng mà rên rỉ thành tiếng.
Mà lúc này người đàn ông kia dừng lại, ngẩng đầu lên, cô giật bắn người!
Máu trong người cô như đông cứng lại! Trời! Ánh mắt tà ác kia là của Lôi Tuấn Vũ! Tại sao có thể như vậy được?
Đôi môi mỏng gợi cảm đó của hắn, khuôn mặt cười cợt tựa như nhạo báng cơ thể cô đó…
“Á! Không! Cút đi! Cút đi!” Cô sợ cuống lên ra sức lấy tay đẩy người hắn ra, lại phát hiện cánh tay mình bị hắn dùng thắt lưng trói lại. Trời ơi! Sao lại bị trói lại vậy?
Chẳng phải cô vừa mới nghịch tóc hắn hay sao?
Không! Không thể nào! Cô sao lại có thể để Lôi Tuấn Vũ hôn vào cơ thể mình như vậy được? Cô liều mạng giãy giụa, nhưng lại làm cho sự kìm hãm của hắn
càng thêm chặt chẽ, cơ hồ không thể động đậy.
Tiếp đó, cô nhìn thấy Tuấn Vũ cười âm lãnh, hắn ngồi lên người cô không chút hoang mang, thậm chí là có chút tà ác, bàn tay còn lại đang cởi quần
hắn ra…
“Á………” Tử Tình thét lên một tiếng chói tai, từ sàn nhà ngồi phắt dậy, trừng to hai mắt nhìn cảnh vật xung quanh…
Trời ơi! Đây là đâu? Là phòng mình! Cô vội cúi đầu xuống kiểm tra quần áo
trên người, vẫn còn! Còn Lôi Tuấn Vũ đâu? Ngươi cút ngay đi!
Tử Tình nước mắt dâng trào nhìn dán vào cánh cửa, rà soát mọi ngóc ngách
trong phòng tìm bóng dáng của Lôi Tuấn Vũ. Đầu óc đang căng thẳng dần
dần khôi phục lại được công năng, thì ra là cô vừa mơ! Cô thở phào một
hơi thật dài, lấy tay quệt mồ hôi trên trán, phát hiện chỉ giơ cánh tay
lên thôi mà đã phải dùng hết sức rồi, cứ tê dại cả đi! Chắc là vừa nãy
nằm ngủ trên sàn, gối đầu vào tay nên bị tê!
Liếm đôi môi khô khốc, Tử Tình nghe được bụng mình đang kêu réo lên. Cô đã
một ngày một đêm không ăn uống gì, cũng không cả uống nước! Giờ cả người xụi lơ, cơ thể dường như trống rỗng vậy!
Cô từ từ bò dậy, dùng hết sức ba bò chín trâu mới mở được cửa ra, lảo đảo bước vào phòng bếp, rót ly nước uống.
Cô như bóng ma quay về phòng khách, uống nước, đầu óc dần dần thanh tỉnh
lại chút. Đột nhiên, trong bóng đêm loé ra một đốm sáng làm Tử Tình giật thót.
“Ai vậy?” Tử Tình nghe thấy giọng nói của chính mình, quả thật giống như tiếng mèo hen bị bỏ đói vài ngày, không có tí sức lực nào.
Hiện giờ dù cho có kẻ trộm vào nhà đi nữa thì e rằng cô còn chẳng có sức để mà run rẩy!
Từ vị trí đó có chút ánh sáng phát ra, Tử Tình nhờ vào ánh đèn của chiếc điện thoại di động kia mà nhìn thấy rõ…
Là hắn ta! Hắn đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Tử Tình ánh mắt dính chặt vào ly nước, dường như cái cốc thuỷ tinh nho nhỏ này có thể trở thành chiếc ô bảo vệ cô vậy. Trong bóng đêm đốm sáng của điếu thuốc lập loè, đôi mắt tinh quang của hắn phóng thẳng vào người
cô. Hắn đang cầm di động trong tay, chiếu ánh sáng của di động vào mặt
mình, để Tử Tình nhìn thấy hắn.
Hắn ở đây làm gì? Hối hận về hành vi của mình sao? Hắn là người như vậy
sao? Người đàn ông có thể làm ra việc cầm thú như vậy, mà lại tự trách
móc bản thân về lỗi lầm của mình ư? Làm sao có thể như vậy được?
Cô vội vàng lướt qua sô pha, định chạy lên gác, lại bị Lôi Tuấn Vũ bắt
được cánh tay. Cô cả kinh, cốc nước rơi xuống đất, tiếng thuỷ tinh vỡ
thanh thuý vang lên trong bóng tối, cùng với tiếng quát của Lôi Tuấn Vũ: “Đừng cử động!”
Tử Tình cơ thể cứng ngắc lại không dám cử động, trong nháy mắt ánh đèn
trong phòng khách lập tức sáng lên, Tử Tình vội vàng lấy tay che mắt,
nhất thời không thể thích ứng được với ánh sáng mạnh.
Tuấn Vũ liền ôm lấy cô, đặt lên sô pha, rồi lấy chổi quét sạch đám vụn thuỷ tinh rơi tứ tán trên sàn nhà.
Tử Tình nhìn hành động của hắn mà cứ ngây người ra dễ đến vài giây. Nhân
lúc hắn không chú ý, cô lén lút đứng dậy đi về phía cầu thang. Nhất định phải tránh xa gã đàn ông này, nhất định phải tránh xa thật xa!
Tử Tình đã quen biết Lôi Tuấn Vũ rất lâu rồi, có thể nói là quen từ lúc
mới sinh ra! Bọn họ tuy rằng không thể nói là hai đứa trẻ vô tư, nhưng
ít nhất cô trước giờ chưa từng coi Tuấn Vũ là nhân vật nguy hiểm. Trước
giờ cô không bao giờ nghĩ rằng hắn có thể nhảy bổ vào cô như sói đói như vậy. Trong từ điển của cô, đàn bà của Lôi Tuấn Vũ không phải ai muốn
cũng làm được. Bản thân cô cho dù có tu luyện 500 năm nữa cũng sẽ không
lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Mà bản thân cô từ trước tới nay không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ xảy ra chuyện gì với gã đàn ông này, cô không hợp với khẩu vị của hắn, mà cô
thì lại càng xem thường loại người thay đàn bà như thay áo như hắn! Thế
nhưng hiện giờ tất cả đều đã thay đổi! Hết thảy mọi thứ đều chệch khỏi
quỹ đạo!
“Em định oán trách tôi cả đời hay sao?” Lôi Tuấn Vũ dừng lại việc đang làm, lưng quay lại phía cô nói.
Tử Tình hai tay giữ chặt lấy vạt áo trước ngực, cúi đầu không đáp, không thể không dừng bước.
Cảm thấy hơi thở phía sau cách mình càng ngày càng gần, Tử Tình tim đập loạn xạ, hốt hoảng.
Lôi Tuấn Vũ bước đến sau lưng cô, nhìn tấm lưng cứng ngắc của cô, thở dài: “Tử Tình! Tha thứ cho tôi!”
Lồng ngực Tử Tình trống rỗng trong nháy mắt, một câu xin tha thứ của hắn đền bù lại được sao? Làm sao có thể như vậy? Cô tự cười giễu cợt trong
lòng, nhưng không nói năng gì, chạy huỳnh huỵch lên trên gác, giấu mình
trong phòng lần nữa.
Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày, hung hăng đập tay lên lan can cầu thang, tại sao lúc này hắn lại cảm thấy bản thân vô liêm sỉ như vậy?
Tử Tình nằm trên giường, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống giường, từng giọt từng giọt chảy ngược vào trong tim. Cô cầm di
động lên, ngây ngốc nhấn một dãy số, nhưng rồi lại trù trờ không dám bấm vào phím gọi, cô biết đây là động tác theo bản năng của mình. Là Hoa
Bá! Số điện thoại này là của Hoa Bá, nhưng cô bấm chúng để làm gì? Muốn
nói chuyện gì với Hoa Bá đây?
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống như những giọt châu.
Đột nhiên di động rung lên, Tử Tình sợ giật nảy mình, chạm vào nút nhận
cuộc gọi, màn hình hiển thị cuộc gọi đã được kết nối. Là ai gọi? Có thể
là ai? Tử tình khẩn trương áp điện thoại lên tai, nghe được một giọng
nói tràn ngập từ tính: “Tử Dạ…”
Trời ơi! Là Hoa Bá! Muộn vậy rồi anh ấy còn chưa ngủ hay sao? Nước mắt lại
lưng tròng, Tử Tình khóc không thành tiếng. Cô lấy tay bịt chặt lấy
miệng mình, sợ phát ra tiếng khóc làm Hoa Bá nghe thấy.
“Tử Dạ, anh Hoa Bá đây… Thật ngại quá, muộn vậy còn làm phiền em… Em vẫn ổn chứ?” Giọng nói của Hoa Bá thật dịu dàng, đầy vẻ quan tâm.
Tử Tình kích động nói không ra lời, cô muốn nói cho anh biết, cô không ổn! Không ổn chút nào? Nhưng cô không có dũng khí nói với anh. Cô định nói
rất ổn, cô rất ổn, nhưng một chữ cũng không nói ra nổi.
“Alô? Tử Dạ? Em sao vậy? Sao lại không nói tiếng nào?” Giọng nói Hoa Bá trở nên lo lắng.
Tử Tình run rẩy ngắt điện thoại, cô co quắp lại trên giường, khóc không ra tiếng.
Hoa Bá… Tủi hổ phút chốc vỡ oà ra, ngập tràn trong đầu cô, cơ hồ muốn nổ tung…
Tay cô nắm chặt lấy vạt áo của mình, cơ hồ nhìn thấy một cơ thể trần truồng đang rung lắc trước mặt mình… Tử Tình bụng dưới co thắt từng trận.
Trời ơi! Cô ngồi dậy, áp chế lại dạ dày đang nhộn nhạo của mình, vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa phòng, đi vào phòng tắm.
Ngồi trên sô pha, Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy bóng cô vụt qua như tia chớp. Đây là lần thứ mấy cô chạy vào phòng tắm sau ngày hôm qua, hắn nhớ không rõ
lắm!
Hắn hung hắng rít một hơi thuốc, vò đầu bứt tóc, rồi lại đứng phắt dậy, sải bước lên gác…
Tử Tình để mặc nước lạnh chảy phun mạnh vào người mình, cô thậm chí còn
không cởi quần áo ngủ ra. Cảm giác lạnh băng kia làm cô tỉnh táo lại, cả người run lên cầm cập, nước lạnh như băng vậy!
“Uỳnh” một tiếng, Tử Tình còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy thân hình cao
lớn của Lôi Tuấn Vũ âm trầm đi về phía cô, không nói hai lời giơ tay cắp ngang lưng cô…
“A…” Tử Tình sực tỉnh liều mạng đá chân loạn xạ, định giãy ra khỏi sự khống
chế của hắn, thế nhưng lại bị lột hết quần áo ngủ ra, một cái khăn tắm
lớn bọc quanh người cô.
Tử Tình lại được đặt trong phòng ngủ của mình, Lôi Tuấn Vũ đè lên người cô, ngăn không cho cô giãy giụa.
Hắn nhíu chặt đôi lông mày lại nhìn cô chăm chú, nói: “Tử Tình! Đừng làm tổn thương chính mình nữa! Mau ngủ đi!”
“Không cần anh lo! Anh cút đi!” Tử Tình hoảng sợ run run. Trong lúc giãy giụa chiếc khăn tắm đã bị lệch sang một bên.
Ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ không có lấy một tia thèm muốn hèn hạ, hắn nhẹ nhàng cuốn lại khăn tắm cho cô, tràn đầy áy náy nói: “Tha thứ cho tôi! Tử tình, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Đáp ứng tôi
đi, trước tiên ngủ một chút, hôm qua em đã cả đêm không ngủ rồi!”
“Lôi Tuấn Vũ, tôi không cần anh giả nhân giả nghĩa! Anh cút đi! Anh cút mau! Giờ anh lại thương xót tôi à? Lôi Tuấn Vũ! Anh dựa vào cái gì? Anh dựa
vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?” Tử Tình nắm chặt tay lại, rồi sau đó yếu ớt đấm lên vai hắn, nhưng chỉ tổ làm đau tay mình.
“Chuyện đó là ngoài ý muốn! Tử Tình, lúc đó tôi nghĩ tôi…” Hắn sao có thể nói với cô rằng, lúc đó hắn vốn dĩ chỉ muốn giáo huấn cô một chút! Hắn nghĩ rằng hắn sẽ không thành công, cũng giống như mấy
ngày trước đây, thế nhưng sao lại…
“Cái tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi là đồ súc sinh!” Tử Tình đầu óc choáng váng, thật sự là không còn một chút hơi sức nào.
Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm vào lòng, dỗ dành đung đưa cô như một
đứa trẻ vậy. Cuối cùng, hắn cảm thấy cơ thể cô mềm đi, mới đặt cô lên
giường.
Lôi Tuấn Vũ nhìn đăm đắm vào khuôn mặt đang ngủ vẫn không yên ổn của Tử
Tình, nước mắt vẫn rơi trên má. Hắn hung hăng cắn chặt răng, hắn đúng là đồ súc sinh, loại chuyện mà hắn cho rằng không có khả năng xảy ra nhất, rốt cuộc lại đã xảy ra rồi! Trước giờ hắn không thể tưởng tượng được
rằng có một ngày hắn và người con gái như Tử Tình sẽ phát sinh quan hệ,
nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, vào thời khắc đó, hắn có thể
dừng lại, nhưng… hắn lại không dừng.
Hắn để mặc cho bản thân tìm kiếm bóng dáng của Chi Ảnh trên người của Tử
Tình, hắn tham lam quyến luyến da thịt cô, tham lam quyến luyến sự ngây
thơ của cô, tham lam quyến luyến sự tốt đẹp của cô… Đáng chết!… Lúc này
hắn vậy mà lại chỉ có thương xót, nhưng không hề có lấy một tia hối hận…
Hôm nay là chủ nhật, Tử Tình rời giường, nhìn xung quanh, dần dần nhớ lại
chuyện ngày hôm qua. Cô từ từ ngồi dậy, phát hiện rằng mình cực kỳ
choáng váng. Phải ăn thứ gì thôi!
Đi dò dẫm đến phòng khách, phát hiện tên kia hình như đã đi làm rồi. Căn
bản là không hề có tâm trạng nấu bữa sáng, cô chỉ đơn giản rót một bát
nước nóng, cho vài miếng điểm tâm vào, coi như miễn cưỡng bổ sung chút
thể lực cho mình.
Hoa Bá chắc đang trên đường về. Cô lắc mạnh đầu, giờ mình làm gì còn tư cách để nghĩ đến anh ấy nữa.
Ăn xong, Tử Tình để bát bẩn đó, ngay cả tinh thần rửa bát cũng không có.
Giờ là mấy giờ rồi? Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ sáng. Giờ này thì nên làm gì được đây?
Tử Tình phát hiện mình không muốn làm bất cứ chuyện gì cả. Trước kia cứ
nghĩ thời gian ít ỏi quá không đủ để sử dụng, nhưng giờ thì dường như
tất cả đã trở nên không còn quan trọng nữa rồi!
Cô lảo đảo trở lại phòng ngủ, cầm di động lên, bật máy. Chuyện xảy ra đã
xảy ra rồi, nhưng cô vẫn phải sống tiếp. Thân thể cô tựa như đám lục
bình trôi dạt vô định.
Hoa Bá gọi điện đến.
Tử Tình điều chỉnh lại hô hấp, tiếp điện thoại, đặt bên tai, lắng nghe.
“Alô! Tử Dạ? Phải em không? Cảm ơn trời đất, em cuối cùng cũng mở máy rồi! Đêm qua…”
“Hết pin!”
“Cái gì?”
“Hôm qua máy em hết pin.”
“Ồ…” Đầu kia không có âm thanh gì, sau đó lại hỏi: “Em… vẫn ổn chứ?”
“Em khoẻ lắm, mọi người đã quay về chưa?” Tử Tình lơ đãng hỏi.
“Đang trên đường trở về… Em… không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoa Bá vẫn hơi lo lắng, anh mơ hồ nhận ra vẻ khác thường của cô.
“Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không phải… hôm đó, anh nhìn thấy em… rất lo lắng…” Hoa Bá nhớ lại cảnh Tuấn Vũ bế Tử Tình, thì trái tim trở nên rối rắm.
“Cảm ơn anh, em không sao. Tuấn Vũ chăm sóc cho em mà. Được rồi, không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” Tử Tình rốt cuộc vẫn không đủ tự tin để nói tiếp, cô sợ mình không khống chế được sự đau khổ trong giọng nói.
Dập máy, Tử Tình nằm vật ra giường, nhìn đăm đăm vào bóng đèn trên trần
nhà. Trời xanh mây trắng trên chụp đèn phiêu diêu dị thường.
Đột nhiên, di động lại rung lên.
“Alô?” Lần này Tử Tình không nhìn số mà nhận điện luôn! Ngữ khí rất không kiên nhẫn.
“Ha ha! Em yêu, ai chọc giận em vậy?” Giọng nói của một cô gái cực kỳ vui vẻ.
Tử Tình tâm trạng đã tốt hơn lên, đó là Tát Bối Nhi. Đã lâu không nói
chuyện với cô ấy rồi! Tử Tình đột nhiên rất muốn gặp bọn họ.
“Ồ, không có. Cậu tìm mình có việc gì à?” Ngữ khí của Tử Tình đã dịu đi nhiều.
“Không có việc gì thì không gọi điện thoại được sao? Ê, Tử Tình, cậu thật đúng là không thật thà chút nào nha! Quen với soái ca thì không thèm để ý gì đến bọn mình nữa đúng không? Có phải cậu sợ mình cướp mất soái ca đúng
không? Cậu yên tâm đi! Tát Bối Nhi mình tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng đàn ông của bạn bè mình không bao giờ cướp đoạt. Có muốn ra ngoài hít
thở khí trời chút không?” Tát Bối Nhi vừa mở miệng đã bắn như súng liên thanh không ngừng.
“Các cậu đang ở đâu thế?” Tử Tình vội vàng muốn trút ra hết những oán hận trong lòng mình. Cô không muốn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung nữa.
Trước lạ sau quen, Tử Tình lại đến hội quán tư nhân Thần Vũ.
Chu Nhân, Tát Bối Nhi, Quách Oánh Tuyết đang mát-xa trong phòng bao.
Nữ nhân viên phục vụ đưa Tử Tình vào, Tát Bối Nhi lập tức bò từ trên giường dậy kêu lên: “Trời ơi! Tử Tình, cậu sao thế này? Nhìn cậu tiều tuỵ quá!”
Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết cũng ngồi dậy theo, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Tử Tình.
Tử Tình cảm động cười cười: “Không sao đâu, chỉ là có chút không thoải mái thôi!”
Tát Bối Nhi bước lên kéo Tử Tình ngồi vào chiếc giường trống bên cạnh, nói: “Qua đây, làm mát-xa đi, sẽ thoải mái hơn đấy!”
Nói xong định giúp Tử Tình cởi áo.
Tử Tình vội túm lấy tay cô, lúng túng lắc đầu nói: “Không! Mình không muốn mát-xa đâu, các cậu cứ tiếp tục đi, mình ngồi ở đây là được rồi.”
“Trời ơi! Tử Tình, cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Nhân tò mò nhìn Tử Tình, cô trước giờ chưa từng thấy Tử Tình mệt
mỏi như vậy. Trước kia các cô thường xuyên tụ tập, Tử Tình luôn cười ôn
hoà, cảm giác rất điềm tĩnh, nhưng hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy rất thương xót.
Tử Tình cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là dạo này ngủ không ngon lắm thôi.”
“Vậy càng phải nghỉ ngơi cho khoẻ, nào, mát-xa cho vị tiểu thư này đi chị ơi!” Chu Nhân vội cao giọng gọi.
Tử Tình không lay chuyển được các cô, vẫn phải làm mát-xa. Lúc cởi quần áo ra, cô lấy một chiếc khăn tắm to quấn chặt vào người, che đi những đốm
hoa hồng mai trước ngực.
Bốn cô gái nằm trong căn phòng mờ tối hưởng thụ sự dễ chịu của mát-xa đem lại.
Tử Tình chưa từng hưởng thụ sự phục vụ chu đáo như vậy. Sự đau nhức toàn thân dường như giảm bớt đi rất nhiều.
“Bối Nhi, lần đầu tiên của cậu là cho người cậu yêu hay sao?” Tử Tình đột nhiên phá lệ rất muốn biết.
Bối Nhi im lặng hồi lâu, sau đó cười khan mấy tiếng: “Lần đầu tiên của mình là lúc nào mình cũng không nhớ rõ nữa! Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này vậy?”
Tử Tình lập tức ngượng ngập giải thích: “Tò mò thôi mà.”
Quách Oánh Tuyết lại tiếp lời: “Con gái ai cũng sẽ có lần đầu tiên trao thân, đàn ông cũng vậy. Lần đầu
tiên của mình là trao cho lão Trần, mình yêu anh ấy. Anh ấy cũng vì thế
mà càng yêu mình. Tử Tình, cậu vẫn là xử nữ đúng không? Lần đầu tiên
hiến dâng cho người mình yêu là chuyện rất tốt đẹp!”
“Đúng rồi!” Chu Nhân đột nhiên nhớ tới mấy soái ca lần trước họ gặp phải: “Tử Tình, mấy soái ca hôm đó, cậu quen à? Cậu và bọn họ…”
“Ồ, xem như là quen biết đi.” Tử Tình tim đập “thịch” một tiếng, cô thật không muốn nói chuyện này với họ, “Bạn bè bình thường thôi.”
“Ồ, phải không? Sao không thấy vậy nhỉ? Cậu không có giấu giếm bọn mình chuyện gì đó chứ?” Chu Nhân hoài nghi nhìn ánh mắt né tránh của Tử Tình.
Tử Tình thở dài nói: “Mình mệt quá, Chu Chu, chuyện này để mình nói sau với các cậu được không?”
Ba cô gái kia tò mò nhìn cô, cũng không truy hỏi nữa. Hôm nay Tử Tình thật sự rất khác thường, có lẽ đã gặp phải chuyện gì buồn bực.
Vì thế, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Quách Oánh Tuyết nhớ đến lão Trần, hắn đã có vợ con, bản thân cô nếu đi theo
hắn thì vĩnh viễn sẽ không thể ra chỗ sáng được. Cho dù cô trước giờ
chưa từng đòi hỏi chuyện gì xa xỉ, nhưng nhìn thấy những đôi vợ chồng
vai kề vai, tay nắm tay sóng vai ôm ấp nhau trên đường, sao cô cảm thấy
mình không hề có tương lai?
Tát Bối Nhi nhớ đến Cổ Dương hôm đó, cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình
như thế, vậy mà hắn còn nhớ được đến cô mấy phần? Cô cười khổ, trong mắt người khác cô hành vi phóng đãng, liệu còn có ai coi trọng sự thuần
khiết của cô cơ chứ?!
Chu Nhân cũng nhớ đến cậu trai si tình kém mình rất nhiều tuổi kia, cô muốn thoát khỏi hắn nhưng lại không đành lòng. Cô yêu một lúc rất nhiều
người, mục đích là muốn cho hắn bỏ cuộc, nhưng làm hắn tổn thương như
vậy, thì rút cuộc lại làm cho chính cô đau lòng hơn.
Bốn cô gái đắm chìm trong thế giới của chính mình. Trong phòng chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng đấm lưng mát-xa mà thôi…
“Đi đâu thế?” Lôi Tuấn Vũ đợi Tử Tình cả buổi tối, gọi điện thì toàn tắt
máy, hắn phát hiện mình trước nay chưa từng lo lắng như vậy bao giờ, sợ
Tử Tình nghĩ quẩn.
Tử Tình không ngờ đã trốn được hắn ban đêm rồi, nghĩ rằng mình trở về vào
ban ngày thì hắn sẽ không ở nhà, nhưng ai dè hắn lại không đi làm.
Cô ôm chặt lấy túi xách của mình, cúi đầu chầm chậm đi lên gác.
“Tôi hỏi em đi đâu?!” Lôi Tuấn Vũ gào lên!
Tử Tình run run, dường như cô lại nhìn thấy bóng dáng ác liệt không biết
tốt xấu kia đang cường bạo cô, nhất thời cả người kinh hãi không dám
nhúc nhích.
Bộ dáng khiếp vía của Tử Tình làm Lôi Tuấn Vũ càng thêm cáu kỉnh, hắn đứng phắt dậy hung dữ nắm lấy khuỷu tay cô, gằn nhỏ giọng lại bất đắc dĩ
nói: “Tử Tình! Em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây? Tôi đã hạ mình sát đất vậy nói chuyện với em rồi, em còn muốn trách móc tôi đến lúc
nào nữa?!”
Cô trách móc hắn? Hắn vậy mà hạ mình sát đất sao? Tử Tình cúi đầu, bộ não
bắt đầu hoạt động trở lại. Chẳng lẽ cô mất đi trinh tiết mà ngay đến
quyền buồn bực cũng không có sao? Hắn dựa vào đâu mà muốn cô tha thứ cho hắn?
Nhìn lên đỉnh đầu của cô, Lôi Tuấn Vũ lại đầu hàng một lần nữa. Hắn không
thể buông cô ra! Kỳ thực, hắn cho mình trăm ngàn lý do, trăm ngàn lý do
có thể khi dễ cô, nhưng mỗi lần nhớ đến dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, trái tim hắn lại trở nên rối rắm! Hắn từ khi nào lại đối xử với đàn bà như vậy? Lôi Tuấn Vũ hắn còn cần phải ép buộc đàn bà sao?
“Tử Tình, tin tưởng tôi, giờ tôi rất hối hận! Em có thể vui vẻ lên được không? Đừng làm tôi lo lắng không yên nữa!” Lôi Tuấn Vũ nhăn trán thổ lộ.
“Tôi… rất ổn.” Tử Tình nói nhỏ, hất tay Lôi Tuấn Vũ ra, dợm bước lên gác.
Lôi Tuấn Vũ nhìn bóng lưng cô, sự phẫn nộ bùng lên, cô ta bày ra cái bộ
dạng đó cho ai xem thế? Cô ta nghĩ mình là ai vậy? Cô ta là vợ của hắn,
không phải sao? Hắn thực hiện quyền làm chồng thì có gì sai nào?!
“Lãnh Tử Tình!” Lôi Tuấn Vũ nhảy ba bậc cầu thang một, đến bên cạnh cô gào tướng lên: “Lôi Tuấn Vũ tôi muốn loại phụ nữ gì mà chả có, tôi muốn cô thì cô phải lấy
làm vinh hạnh mới phải! Huồng hồ chúng ta còn là vợ chồng!”
Tử Tình toàn thân run lên, ý của hắn là hắn cường bạo cô thì cô phải cảm động rớt nước mắt hay sao?
Tử Tình ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt u ám đen sì kia của
hắn, nụ cười châm chọc nở ra trên khuôn mặt cô, cô chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Lôi Tuấn Vũ! Cái đồ lừa đảo nhà ngươi! Cái đồ khốn nạn nhà ngươi!”
“Bốp” một tiếng, Tử Tình lấy hết sức mạnh toàn thân ra giáng cho Lôi Tuấn Vũ một cái tát, rồi lao vào phòng mình.
Lôi Tuấn Vũ bị bất ngờ, chỉ thấy nhoáng một cái, bàn tay cô vung lên đập vào mặt hắn, khuôn mặt hắn bị nghiêng sang một bên.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị ăn tát, mà lại bị một người đàn bà đánh! Lôi
Tuấn Vũ nhất thời hai mắt bốc hoả, vọt vào phòng cô, đem kẻ gây chuyện
ném lên giường!
“Á! Ngươi buông ra! Ngươi là tên hỗn đản, khốn nạn! Ngươi là đồ ma quỷ! Đồ cầm thú!” Lãnh Tử Tình sợ hãi tay đấm chân đá.
Lôi Tuấn Vũ cơ hồ như đang vật lộn với một con thú vậy, mấy lần bị cô đá
suýt nữa rơi xuống giường, hắn tức giận hung hăng lấy cơ thể mình đè lên tay chân cô, ngăn cản cô phát cuồng lên.
“Đồ đàn bà chết tiệt! Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt!” Lôi Tuấn Vũ tức đến mức thất khiếu bốc khói, dục vọng muốn chinh phục bị kích động.
Đột nhiên, Tử Tình không giãy dụa nữa.
Lôi Tuấn Vũ đè cả người mình lên người cô, nhìn cô không giãy dụa nữa, hắn
dần dần hạ hoả, vừa định nói thì đã nghe Tử Tình nói trước: “Chúng ta ly hôn đi!”
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của cô, nhìn vào đôi mắt
đẫm lệ nhưng tràn đầy kiên định của cô. Cô nói cái gì? Ly hôn? Bởi vì
hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô không cam tâm sao? Bởi vì hắn
muốn cô chứ không phải tên Hoa Bá kia sao? Con nhóc này thật làm cho hắn thất bại toàn tập mà.
Hắn vốn dĩ luôn cảm thấy áy náy với cô ta, nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dạng
lạnh lùng của cô ta, nhìn thấy sự cự tuyệt quyết liệt của cô ta, thì hắn không cam tâm, hắn sao lại cảm thấy trong lòng cô hắn là một người
không có liên quan! Điểm này làm hắn thập phần ảo não! Lôi Tuấn Vũ hắn
nam tính, mị hoặc vậy mà không bằng một tên Hoa Bá chết dẫm kia sao?
Nhìn vào mắt cô, nhìn vào mũi cô, nhìn vào miệng cô, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên
kích động muốn trừng phạt cô! Hắn hôn mạnh lên môi cô, khiêu mở môi cô
ra, dây dưa quấn quýt với răng lưỡi cô.
Vừa mới hôn thì Lôi Tuấn Vũ đã phát hiện cô lại thờ ơ hờ hững như một người nộm vậy. Chết tiệt! Cô đang đùa giỡn với hắn sao? Coi hắn như rơm như
rác sao?
Tiếng cười nhạo báng của Tử Tình vang lên. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra rồi đóng lại: “Ghê tởm!”
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tay hắn gia tăng lực đạo, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của cô: “Lãnh Tử Tình! Không cần phải cố tình chọc tức tôi!”
Tử Tình không nói lời nào, cô nhắm mắt lại, bộ dáng thấy chết không sờn.
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lên nhìn cô thật lâu, đột nhiên lại thấy buồn bực. Cô bài xích hắn như vậy sao? Chết tiệt!
Tử Tình không cần mở mắt ra cũng biết ánh mắt hung dữ của hắn đang chằm
chằm nhìn cô. Sau đó lực đạo trên người cô biến mất, rồi lại có tiếng
đóng sầm cửa lại.
Cô phải chăng rất may mắn hay không? Cửa nhà tên họ Lôi kia chất lượng rất tốt, suốt ngày bị người ta đập rầm rầm vậy mà không bị hỏng. Cô mở mắt
ra thở dài, cô thành công rồi sao? Thành công làm hắn ly hôn với cô? Đây chính là điều cô cần, mọi người nói, nếu muốn quên đi quá khứ, thì phải giả vờ như không sao cả, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành
vết thương lòng.
Nhưng cô ngày nào cũng phải đối mặt với hắn, thì sao có thể quên đi quá khứ
đây? Ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Hắn muốn tiền vi ước sao? Cô có thể
cho hắn. Cô không phải là không có tiền!
Cô tuyệt đối không thể chịu đựng nổi việc chung sống với một tên cầm thú dưới một mái nhà.
Ngồi bật dậy, Tử Tình đã nghĩ thông suốt, cô phải thảo đơn ly hôn, đúng rồi, chính là nó! Cô phải ly hôn!
Cổ Dương nằm mơ cũng không ngờ được là hắn lại gặp cô ở nơi này! Kiều Chi
Ảnh! Người đàn bà luôn miệng đòi gả cho hắn! Cô sao lại xuất hiện ở đây?
Đây là “Mộng Chi Bar”, là nơi trước đây Tuấn Vũ và hắn lần đầu tiên nhìn
thấy Chi Ảnh. Giờ hắn vẫn thường xuyên đến đây tìm cảm giác cuồng nhiệt
hồi còn thanh niên. Hôm nay đã uống mấy ly rượu vào bụng rồi hắn cũng
không biết, nhưng bóng dáng trước mắt nhất định không sai! Kiều Chi Ảnh, cô có hoá thành bọt biển hắn cũng vẫn có thể nhận ra.
Cô đang làm trò gì vậy? Sao lại về nước? Giờ cô không phải là đang ngoan
ngoãn ở Mỹ chờ hắn hay sao? Cổ Dương đặt ly rượu trong tay xuống, lặng
lẽ đi về phía bóng dáng đang lắc lư trên vũ đài. Cô đang uốn éo thân
hình đầy đặn của mình, thu hút ánh mắt kinh diễm của người đàn ông đối
diện.
Cổ Dương đưa tay ra kéo cánh tay của Chi Ảnh lại, đưa cô đến một góc tối,
đẩy cô ngã ngồi lên ghế sô pha, rồi sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
Kiều Chi Ảnh tự dưng bị lôi đi một cách khó hiểu, giãy dụa cánh tay một lát
thì phát hiện người tới là Cổ Dương thì vẻ mặt tươi cười lại khôi phục
lại, cơ thể cũng trở nên mềm mại đi nhiều.
Cái hôn cuồng nhiệt đã thức tỉnh các tế bào cảm quan toàn thân Cổ Dương, hắn khàn giọng ghé sát tai cô nói: “Em không đợi nổi nữa sao?”
“Đúng vậy!” Kiều Chi Ảnh ánh mắt dụ hoặc nhìn hắn.
“Vậy được, giờ mình trở về đi thôi, cơ thể anh nhớ em đến nỗi sắp đứt ra từng khúc rồi!” Cổ Dương nói không chút khoa trương.
“Ha ha!” Kiều Chi Ảnh lấy tay đẩy người hắn ra, chỉnh đốn lại quần áo mình, khẽ vuốt mái tóc dài bồng bềnh, lắc lắc đầu nói: “Anh yêu, trở về làm gì nhỉ? Đừng nói với em giờ anh muốn cưới em đó nhé!”
“Đúng vậy, tại sao lại không chứ?” Cổ Dương chăm chú nhìn cô, trong lòng chột dạ, lời nói của Kiều Chi Ảnh có ẩn ý bên trong.
“Không không không! Anh yêu, muộn rồi! Em đã mất kiên nhẫn rồi! Vì thế, em đã
quay về! Anh chắc hẳn là phải biết, em muốn làm gì chứ?” Kiều Chi Ảnh đứng lên, nở nụ cười sáng lạn với Cổ Dương lần nữa, một tay xoa lên mặt hắn: “Em nghe nói Vũ của em kết hôn? Sao lại có chuyện như vậy? Em muốn biết tại sao tân nương lại không phải là em!”
Cô ta bỏ tay xuống, nụ cười dần tắt.
“Cô! Cô có ý gì thế?” Cổ Dương bỗng có dự cảm xấu.
“Anh nói xem? Lẽ nào em không phải là đối tượng kết hôn rất tốt hay sao?” Kiều Chi Ảnh lườm hắn một cái, kiêu ngạo bước đi về phía trung tâm vũ đài.
Cổ Dương nhanh chóng xông lên trước giữ tay cô ta lại: “Tiểu Ảnh! Em đang nghĩ cái trò gì thế? Theo anh trở về mau!”
Kiều Chi Ảnh giật mạnh tay ra, cơ hồ là phát điên lên, hung dữ nghiến răng rít lên một câu: “Cổ Dương! Tôi cho anh thời gian 5 năm! Anh coi tôi là cái gì? Kĩ nữ cao
cấp sao? Shit! Huynh đệ các người thật sự là giống nhau như khuôn đúc
mà! Vậy đừng trách Kiều Chi Ảnh tôi bất nhân bất nghĩa!”
Cô ta phẫn hận quay ngoắt người đi, bóng dáng đã từng làm hắn thất điên
bát đảo kia càng lúc càng xa, vọt lên vũ đài chói mắt. Mà Cổ Dương đến
sức lực ngăn cô ta lại cũng không có! Cô ta định làm gì, hắn có thể đoán được! Cô ta định đi tìm Tuấn Vũ, có phải không?
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!” Cổ Dương tựa hồ nghe lại được câu nói châm chọc kia của Tuấn Vũ! Cô ấy
vẫn yêu Vũ sao? Vậy tại sao lại đi cùng hắn? Đi một hơi 5 năm trời! Chết tiệt, ai đến nói cho hắn biết lý do tại sao đi?
“Đem rượu đến đây! Đem rượu đến đây!” Cổ Dương gào lên, nhân viên phục vụ lập tức đem rượu đến. Mà thân ảnh
kia trên vũ đài phía xa xa dừng khựng lại vì tiếng hô của hắn, nhưng
phút chốc lập tức tỏ ra không liên quan, tiếp tục uốn éo.
Một ly rồi lại một ly, Cổ Dương không biết mình đã uống bao nhiêu rượu. Tóm lại, hắn uống thật cao hứng, bóng dáng Kiều Chi Ảnh tràn đầy trong mắt
hắn. Sau cùng, hắn rốt cuộc say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ gục trên quầy
bar.
Một người con gái đi đến cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay hắn, đỡ hắn dậy.
Cổ Dương lờ đờ mở mắt ra, nhìn thấy “Kiều Chi Ảnh” trước mắt mình thì nói: “Em nguyện ý theo anh về Mỹ sao? Anh đáp ứng em, trở về chúng mình sẽ lập tức kết hôn!”
Hắn nhìn thấy Kiều Chi Ảnh cười cười không nói năng gì. Vì thế, hắn cùng cô lên xe đi.
Tát Bối Nhi lái xe, nhìn thân hình bạc nhược kia qua kính chiếu hậu, tại
sao cô không buông tay được? Lẽ nào cô cũng nảy sinh chuyện tình xử nữ
kia sao?
Hôm nay đến “Mộng Chi Bar”, vốn muốn điên cuồng mà “high” một chút, không
ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn đang tranh chấp với một người đàn bà, nhìn thấy ánh mắt tổn thương của hắn, vốn định bỏ đi
nhưng lại không yên lòng.
Rốt cuộc, cô lại không thể không chế được tay chân mình dìu hắn lên xe, cô
biết, cô đã dây dưa không rõ với người đàn ông này rồi.
Thảo xong Đơn xin ly hôn, Tử Tình cảm giác như đã hoàn thành một việc lớn.
Cô không có lòng dạ nào đi làm. Mà Hoa Bá dường như cũng hiểu ý mà không gọi điện thoại cho cô.
Bây giờ bất quá vẫn là buổi sáng, Lôi Tuấn Vũ hắn còn đang họp ở công ty.
Lịch trình sáng nay của hắn cơ hồ đều là họp hành. Vậy cô đợi hắn tan sở vậy?
Tử Tình vội vàng muốn lập tức rời khỏi chỗ này. Đúng rồi, phải du dọn hành lý.
Tử Tình vội vàng lên gác, thu dọn vài thứ đồ đơn giản, đóng gói, không đến nửa tiếng đã xong. Cảm giác ngồi trên ghế sô pha chờ đợi thật là khổ
sở.
Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa. Lôi Tuấn Vũ đã trở lại!
Tử Tình liền đứng dậy, có chút lúng túng. Nhưng cô nhìn ra đằng sau Tuấn
Vũ thì trời ạ! Lôi lão gia và phu nhân đang đi theo đằng sau hắn.
Ông trời ơi! Tử Tình ngẩn ra, nhất thời căng thẳng không biết phản ứng thế nào.
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại nhìn bộ dáng cứng ngắc của cô, lại nhìn thấy vali
hành lý nho nhỏ kia, còn có lá đơn đang để trên bàn, thì lập tức hiểu
ra.
Hắn bất động thanh sắc đi tới cầm lấy lá đơn trên bàn, cười cười nói: “Đúng rồi, chính là bản hợp đồng này, sáng sớm nay để quên ở nhà.” Nói đoạn, hắn cẩn thận gập lá đơn lại, để trong túi xách của mình.
Bà Tiêu Duệ đi vào thì thấy va li nhỏ của Tử Tình, rất kinh ngạc: “Sao vậy? Tử Tình? Con đây là chuẩn bị đi công tác sao?”
Lôi Tuấn Vũ cười cười, đi tới ôm lấy vai Tử Tình nói: “Vâng ạ, mẹ, vốn dĩ là Tử Tình định đi công tác, nói là sáng sớm nay phải đi rồi. Con trai muốn để con dâu của bố mẹ ra ngoài giải khuây. Nhưng sau
khi biết ngày kia là mừng thọ lão ba, nên dứt khoát không đi nữa.”
Bà Tiêu Duệ lập tức nở nụ cười, đi đến kéo tay Tử Tình nói: “Thật là đứa nhỏ hiếu thuận quá đi! Tiểu Vũ à, con có phải là làm việc cả
ngày, lạnh nhạt với Tử Tình hay không? Sao nhìn Tử Tình gầy như vậy?”
Tử Tình lập tức cười trừ: “Mẹ ơi không sao đâu, con khoẻ lắm mà!” Cô bước lên trước đỡ lấy cánh tay bà Tiêu, dìu bà ngồi lên ghế sô pha,
đồng thời cũng khéo léo tránh vòng ôm của Tuấn Vũ. Cô không thể chịu
đựng được cảm giác nổi da gà khi phải động chạm vào hắn.
Lôi lão gia cười sang sảng: “Tử Tình à! Xem ra ba chồng này không biết điều, quấy rầy tâm trạng tốt của con rồi!”
Tử Tình lập tức giải thích: “Không có chuyện vậy đâu ba! Ba à, ba đừng nói thế, là Tử Tình không hiểu chuyện!” Nhưng vừa nói xong thì Tử Tình bỗng thấy một nỗi uất ức tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Ông Lôi Đình giật thót, vội vã đứng dậy, kinh ngạc hỏi: “Ai dô, Tử Tình à! Sao vậy con? Ba ba không có ý muốn trách con đâu, chính là đùa con chút thôi mà! Con sao lại khóc vậy?”
Lời vừa nói ra thì Lôi Tuấn Vũ và bà Tiêu Duệ cũng phát hiện nước mắt trong suốt của Tử Tình đang rơi lã chã.
Lôi Tuấn Vũ không nhịn được nghiến răng, hắn vội đi lên trước, hai tay ấn
xuống vai Tử Tình, tăng thêm chút lực đạo, tựa hồ như cảnh cáo cô, ngoài miệng thì vẫn vô cùng ôn nhu nói: “Tử Tình, đừng như vậy mà, ba không có ý trách em đâu, xem em kìa, doạ cho ba mẹ sợ rồi kìa!”
Tử Tình ngẩng đầu nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, cuống quít lau nước mắt, giải thích: “Thật xin lỗi ba mẹ, con cứ nghĩ là bố mẹ không thích con nữa!”
Bà Tiêu Duệ nở nụ cười sủng nịnh: “Nha đầu ngốc, sao chúng ta lại không thích con cho được cơ chứ? Đại thọ của ba không nói cho con biết trước là lỗi của Tiểu Vũ!” Bà Tiêu Duệ lập tức thay đổi ngữ khí, quay sang Lôi Tuấn Vũ nửa nghiêm khắc, nửa yêu thương quở trách: “Đều tại con hết! Sao lại không báo cho Tử Tình biết trước, làm loạn hết kế hoạch của con bé lên! Con phải chịu trách nhiệm!”
“Được rồi được rồi, con chịu trách nhiệm, con chịu trách nhiệm được chưa? Chờ đại thọ của ba xong xuôi, con sẽ đưa Tử Tình đi hưởng tuần trăng mật!
Mẹ, mẹ xem như vậy có thành ý hay chưa?” Tuấn Vũ cợt nhả nói.
Bà Tiêu phì cười, lắc lắc đầu: “Con đó nha! Rất giỏi dỗ dành người khác! Tử Tình, con nghe thấy chưa? Tên
tiểu tử này mà dám nuốt lời, thì mẹ tuyệt sẽ không tha cho nó đâu!”
Lôi lão gia cũng xen vào: “Không cần bà ra tay, tôi là người đầu tiên không tha cho nó!”
Tử Tình uỷ khuất giương mắt nhìn Tuấn Vũ, hắn muốn cùng cô đi hưởng tuần
trăng mật? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy đơn xin ly hôn của cô lúc nãy
hay sao? Hay là hắn đang diễn kịch trước mặt ba mẹ hắn?!
Mà thôi, cho dù nói thế nào đi nữa thì Lôi lão gia và Lôi phu nhân đối với cô rất tốt. Con cái sai lầm có quan hệ gì đến lão nhân gia đâu? Chờ hai ông bà đi rồi hẵng tính sau!
Tử Tình lúng túng cười gượng: “Cảm ơn ba mẹ ạ!”
Bà Tiêu Duệ đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tình lên nói: “Tử Tình à! Tiểu Vũ nhà chúng ta chính là không dịu dàng chút nào, nó không biết dỗ dành con gái đâu, con phải thông cảm cho nó nhiều nha! Nếu nó
dám khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đứng về phía
con!”
Lời nói của bà làm Tử Tình trong lòng bồi hồi xúc động, tuyến lệ lập tức
hoạt động trở lại, cô mím mím môi, rồi nhào vào lòng bà Tiêu, oa oa khóc lớn, mồm không ngừng nói: “Mẹ ơi, mẹ tốt với con quá! Cảm ơn mẹ! Mẹ ơi…”
Bà Tiêu Duệ nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ đành ôm lấy Tử Tình, một bên vỗ về lưng cô an ủi.
Hai ông bà đã đi khỏi một lúc rồi mà Tử Tình vẫn ngồi nức nở trên sô pha.
Lôi Tuấn Vũ ngồi đối diện với cô, đôi mắt chim ưng trước sau vẫn nhìn cô chăm chú không rời.
“Chờ đại thọ của ba xong xuôi thì quyết định sau!” Khẩu khí của hắn kiên quyết.
Tử Tình dừng sụt sùi, cô hít sâu một hơi, nói: “Đầu tiên cứ ký vào đơn cái đã, sau đó tôi vẫn có thể tham gia vào tiệc mừng thọ của ba cơ mà.” Thanh âm cô khàn khàn do khóc lâu.
Tử Tình lôi một tấm thẻ tín dụng trong túi xách ra, đặt lên trên bàn. Cô không nóng không lạnh nói: “Trong này là 10 triệu tệ tiền vi ước, hẳn là đủ chứ?”
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nheo mắt lại, hắn bắt đầu nhìn cô gái kiên cường cứng cỏi trước mắt bằng con mắt khác!
“Tiền này lấy đâu ra?” Ngữ khí không tốt chút nào.
Tử Tình cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp: “Anh yên tâm, đây là tiền tôi tự tích luỹ được, không ai biết đâu!”
“Ồ? Phải không?”
Tử Tình không buồn giằng co với hắn, ánh mắt coi thường người khác của hắn làm cô buồn nôn.
“Lấy đơn ra, ký đi!”
Tuấn Vũ lấy đơn xin ly hôn trong túi xách ra, không đọc qua đã ký tên luôn, ký làm hai bản.
Tử Tình thở phào nhẹ nhõm. Vừa định lấy lại thì nhìn thấy hắn nhét hai lá đơn vào trong túi xách của hắn.
Lôi Tuấn Vũ nói: “Sau tiệc mừng thọ của ba sẽ đưa cho cô, uỷ khuất cô thêm hai ngày nữa rồi.”
Tử Tình ngẫm nghĩ, gật đầu. Sau đó lấy hành lý của mình kéo ra cửa.
“Đi đâu thế?”
“Đến nhà bên kia.” Tử Tình vẫn quay lưng lại đáp.
Ngừng lại một chút, Lôi Tuấn Vũ nói: “Để tôi đưa cô đi!”