Quyển 5 : Di tộc
Chương 09 : Sứ mạng của Di Tộc (1)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Long Dật tán thưởng cười cười, nói : "Không sai. Chính là hai cái địa phương này. Dù sao nếu bọn họ tiếp tục ở lại trên đại lục cũng không có cách gì để nâng cao thự c lực. Mà Thiên tộc cùng Ma tộc vì muốn lực lượng của mình luôn cao hơn đối phương, tự nhiên cũng là nghĩ đến biện pháp làm cho những cường giả loài người có thực lực thánh cấp này đầu nhập dưới trướng của bọn họ. "
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngạc nhiên, lập tức nói: "Chuyện này có cần thiết như vậy không ? Dù sao một cường giả thánh cấp của loài người, đối với bọn họ mà nói, cũng không có cái trợ giúp gì lớn cả ? "
Long Dật cũng là lắc đầu, sau đó cười thần bí nói: "Đừng quên, thượng cổ loài người là chính là chủng tộc có thực lực cực mạnh , hơn nữa bọn họ lại còn biết bài binh bố trận. Mặc dù loài người bây giờ thoạt nhìn có vẻ nhỏ yếu hơn rất nhiều. Nhưng trí tuệ của loài người ở những chỗ này......Không người nào có bản lĩnh dám vỗ ngực kêu là có thể ngăn cản hoàn toàn sự phát triển của loaig người......"
Quân Vũ Hiên nghe vậy sửng sốt, nhưng lập tức bình tĩnh lại......Nghĩ đến hôm nay, loài người thực lực như thế nhỏ yếu, đại khái đều là do Sáng thế thần khi thức giấc ban tặng. Nếu mất đi sự áp chế này , không biết thực lực loài người sẽ nhanh chóng bộc phát đến mức như thế nào đây ?
"Nói như thế ,tức là có hai phương pháp để đi đến hai cái địa phương này, đúng không ? " Quân Vũ Hiên nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy. " Long Dật gật đầu, "Cứ mỗi lần mười năm, trên đại lục, Quang Minh giáo đình cùng với Hắc Ám hiệp hội, sẽ cùng nhau phối hợp tạo ra một kỳ chọn lựa thánh cấp. Mục đích chính là muốn tiếp dẫn những cường giả loài người có thực lực thánh cấp, đi tới không gian của Thiên Tộc hoặc Ma Tộc. "
Quân Vũ Hiên nghe vậy sửng sốt, nhưng lập tức nghi hoặc trứ hỏi: "nhưng nếu những cường giả có thực lực đã đạt tới thánh cấp này không chịu đi tham gia đại hội này, không phải như vậy tức là mục đích của bọn họ đã thất bại sao ? "
Long Dật cũng là cười, nói: "Sẽ không có chuyện đó xảy ra. Tất cả những cường giả có thực lực đạt tới thánh cấp, cơ hồ tất cả mọi người đều biết. Muốn tại đại lục này đột phá tới thực lực Thần Cấp là phi thường khó khăn . Mà nếu như đi tới Bầu Trời chi thành hoặc Ác Ma chi đô , không lâu sau đó, bọn họ có thể đạt tới thần cấp. Mà một khi bọn họ đã đạt tới thần cấp, hay nói cách khác, cuộc sống của bọn họ, có thể thay đổi từ 300năm tăng lên tới 1000năm. Hơn nữa, thực lực này còn có thể theo thưòi gian mà tăng trưởng . Về lý luận mà nói ......Trường sanh bất lão cũng không phải là một cái giấc mộng. Mà con người......Không có ai lại không muốn mình có thể sống lâu , tính mạng gần như trở thành suốt đời không chết…. "
Quân Vũ Hiên nghe vậy gật đầu. Hắn tự nhiên đã hiểu, khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, cơ hội sống lâu tự nhiên là rất lớn . Giống như Vân Dật đời trước. Khi hắn đạt tới mức thiên kiếm đỉnh phong , cơ hồ cũng đã sở hữu tính mạng đến gần mấy ngàn năm. Nếu không phải cuối cùng hắn cùng với đám người của nghĩa phụ đồng quy vu tận, nghĩ đến bây giờ hắn hẳn là vẫn đang sống rất tốt...
"Vậy, tham gia sự lựa chọn này, có phải có điều kiện đặc thù gì không ?" Quân Vũ Hiên hỏi.
"Không cần. Chỉ cần một khi ngươi cảm giác ngươi đã đạt tới thực lực thánh cấp,ngươi có thể tiến vào và thông qua các cuộc kiểm tra của Giáo Đình hoặc Hắc ám hiệp hội một cách tự tin. " Long Dật sau khi lắc đầu, nói.
Quân Vũ Hiên nheo mắt nghĩ tới......Mặc dù đám người Quân Thiên Phách cùng Lâm Thanh Uyển. Nghiêm khắc mà nói, hai người đó cũng không phải thân nhân gì của hắn. Nhưng hắn, khi tại không gian kỳ dị đó, đã từng phát quá thệ, bất kỳ người nào, nếu có ý đồ gì làm thương tổn đến thân nhân của hắn, kể cả là bằng hữu của hắn, tất cả đều phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Bất kể hắn là ai cũng vậy!
Hôm nay, nguyên nhân thực lực của hắn vẫn nằm ở mức bình cảnh mà không thể đột phá đã tìm được. Cảm giác của hắn lúc này cảm thấy, một khi hắn có thể đạt tới cảnh giới Địa Kiếm, lúc đó khẳng định là hắn trực tiếp đạt tới cảnh giới Địa kiếm đỉnh phong luôn. Nói cách khác. Đến lúc đó, mặc dù là đối mặt với đám người Tạp Tây Đức hoặc Pháp Khắc Đặc , hắn cũng đã có thể không thềm để ý đến bọn họ, cần biết, bây giờ Quân Vũ Hiên hắn không phải là đối thủ của hai người này, nguyên nhân căn bản, là bởi vì lực lượng không đủ cường đại. Mà không phải là do kỹ xảo chiến đấu không bằng đối phương. Dù sao. Một thực lực mạnh mẽ có thể phá cả thập xảo, trước mặt lực lượng tuyệt đối,công dụng của kỷ xảo cũng không thể đem lại tác dụng gì cả.
Nhưng chuyện này cũng không phải nói kỷ xảo là không có tác dụng gì . Sự thật. Nếu là hai bên có thực lực tương đương, lúc đó kỷ xảo rất phi thường trọng yếu, mà hắn lại có võ học Trung Hoa cổ đại làm hậu thuẫn , ở phương diện này đúng là không kém, cho dù là Pháp Khắc Đặc hay là Tạp Tây Đức có kinh nghiệm ngàn năm truyền lại của Thiên Tộc hay Ma Tộc.
Sự thật là, Quân Vũ Hiên đã sớm phát hiện,kỹ xảo chiến đấu cùng với vũ kỹ của cái thế giới này thật sự là quá ít. Có thể nói, căn bản là không có chiêu thức gì đặc sắc. Con người của cái thế giới này, tựa hồ đem trọng tâm đặt ở lực lượng là chính, mà quên mất vấn đề kỷ xảo.
Đương nhiên. Chúng ta cũng không có thể nói cách làm này của bọn họ là sai. Dù sao, lực lượng mới là thực lực căn bản của một người. Nhưng loại cách làm này, không thể nghi ngờ vẫn còn có chút vô cùng lạc hậu. Điều kiện đầu tiên để giải quyết vấn đề khi thực lực của hai bên ngang nhau, chính là lúc đó , tầm quan trọng của kỹ xảo mới được bộc lộ. Giống như trận chiến ngày trước trong đêm với Dạ Lam. Nếu chỉ xét về lực lượng mà nói, Quân Vũ Hiên cùng với Dạ Lam thật sự không có chênh lệch bao nhiêu. Nhưng khi chánh thức đối diện chiến đấu. Quân Vũ Hiên cũng là với một kiếm phát ra, liền dễ dàng đánh bại Dạ Lam. Nếu không phải hắn cuối cùng đã hạ thủ lưu tình. Chỉ sợ lúc đó thân thể Dạ Lam đã sớm bị phân thành nhiều mảnh. Từ đó nhìn ra, chúng ta có thể thấy rõ tầm quan trọng của kỹ xảo như thế nào.
Có chút suy xét sâu xa, Quân Vũ Hiên đang trầm ngâm suy nghĩ.
Giải quyết vấn đề bình cảnh là ưu tiên số một. Nhưng là, chuyện này cũng không nói lên rằng mình có đủ năng lực đi tới Bầu trời chi thành hoặc Ác Ma chi đô để cứu người. Nên biết...... Những cường giả của Thiên Tộc cùng với Ma Tộc, cho dù không phải là nhân vật lợi hại gì. Như lúc trước đã nói, những người lọt qua được cái lưới bên ngoài này, đều là tiểu ngư. Những người ở bên trong còn lại , mới là đại ngư. Mà hiện tại, chỉ là hai cái tiểu ngư nho nhỏ này cũng đã làm cho mình ăn ngủ không yên. Càng không nên dề cập đến những con cá lớn ở bên trong lưới......Vậy bây giờ nên làm cái gì đây ?
Quân Vũ Hiên cau mày tự hỏi.
Long Dật nhìn hắn cau mày, lắc đầu, nói: "Không nên gấp gáp. Gặp chuyện khó khăn thì phải bình tĩnh sử lý, nếu không càng làm cho mình thêm lo lắng mà thôi. Muốn cứu người, cũng có hai cái biện pháp…. "
Quyển 5 : Di tộc
Chương 09 : Sứ mạng của Di Tộc (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngẩng đầu hướng Long Dật nhìn lại. "Biện pháp gì ? "
Long Dật vươn một ngón tay, chậm rãi nói: "Thứ nhất, nghe theo lời bọn hắn nói. Đem thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư cùng với nguyên tố tinh thể giao cho bọn họ. Sau đó cầu khẩn bọn họ tuân thủ theo những lời đã hứa trong thư, đem đám người Quân Thiên Phách bọn họ thả ra, đương nhiên, ta đối với phương pháp này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. " Quân Vũ Hiên nghe vậy nhíu mày, "Thế còn phương pháp thứ hai ? "
Long Dật vươn ngón tay thứ hai, nói: "Tìm kiếm các nguyên tố tinh thể còn lại, sau đó tiến vào Bầu Trời chi thành hoặc Ác Ma chi đô, đem tất cả các tinh thể nguyên tố lắp vào thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư , nhận lấy được thực lực cường đại của Sáng thế thần, trở thành một cường giả siêu cấp. Bất quá, tinh thể nguyên tố Quang Minh và Hắc Ám đã bị hai chủng tộc dó lấy được, do vậy, chuyện này rất khó thực hiện…. "
Quân Vũ Hiên lại nhíu mày một lần nữa, lập tức hỏi: "Thế những tinh thể nguyên tố còn lại hiện đang nằm trong tay ai ? "
Long Dật nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia buồn bả, " Ngươi có từng nghe ai nói đến Di tộc chưa ? "
Quân Vũ Hiên nghe vậy ngẩn người, lập tức lắc đầu, nói: "Cái gì Di tộc? "
Long Dật ngẩng đầu, nhìn phù điêu trên đỉnh đầu . Trong mắt lộ ra một tia bi thương thâm trầm.
"Di tộc, chính là hậu duệ của những người ngày đó được Sáng thế thần giao cho sứ mạng......Loài người được giao cho sứ mạng này, tự nhiên đều là bộ tộc cực mạnh tồn tại trong loài người. Mà những người đại diện của những bộ tộc này, cũng đều là những người có thực lực mạnh nhất......Nhưng theo thời gian trôi qua, theo sự thay đổi của thời gian, hậu duệ của những người này, dần dần đã không có thể có được thực lực cường hãn như trước kia......Cơ hồ, đã không thể đủ sức gánh chịu sứ mạng trầm trọng này…. "
"Nhưng, đây là chính là sứ mạng mà thần giao cho. Mặc dù thời gian trôi qua, nhưng những hậu duệ này chưa bao giừo quên sứ mạng của bộ tộc mình, sứ mạng giữ gìn tinh thể nguyên tố, cho dù bọn họ có mất đi tính mạng......"
"Nhưng thế gian luôn rất tàn khốc . Mặc dù có tín niệm duy trì . Nhưng trước mặt những kẻ có thực lực mạnh hơn, bon họ lại không thể chịu nổi một kích... "
"Đó là thời điểm tại tám mươi năm trước đây, một hồi phong ba đã xảy ra đối với các bộ tộc trên đại lục, lúc ấy vì tập trung nhân lực để phòng thủ, cho nên tất cả nhân số của Di tộc đều là sống cùng một chỗ ......Thiên Tộc đã phái xuống trên trăm người đều có thực lực tương đương với cường giả thánh cấp của loài người. Đối với Thiên Tộc hay là Ma Tộc, lực lượng này cũng không tính là cái gì, nhưng nêu so sánh với các thế lực trên đại lục, nhóm người này, đúng là không thể nghi ngờ là có thể hủy thiên diệt địa ......Toàn bộ khu vực nơi Di tộc sinh sống cùng với tất cả dân cư, tất cả đều đã bị phá huỷ, huỷ diệt......"
"Lúc ấy mấy vị tộc trưởng của Di Tộc, vì muốn cho sứ mạng tiếp tục được thực hiện, vì muốn cho hương khói của gia tộc không thể bị dập tắt......Từng tộc, đều phái ra một gã cường giả thánh cấp. Đem tinh thế nguyên tố mà bọn họ có trách nhiệm giữ gìn cùng với những đứa nhỏ chạy khỏi chiến trường......Mà những tộc nhân còn lại, ra sức ngăn cản đại quân của Thiên Tộc đang từng bước tiến đến......"
"Chuyện đó khó khăn như thế nào, cho dù ta không nói. Ngươi cũng có thể tưởng tượng được ? Mang theo những đứa trẻ còn nhỏ, lại còn phải tránh né cảm ứng của hơn trăm gã cường giả thánh cấp đang đuổi giết......Những khó khăn này, thực sự là không biết phải nói như thế nào ? Ta cũng không biết......"
"Vì để phân tán mục tiêu, môn nhân của Di tộc quyết định tự phân tán......Có lẽ đây là sự an bài của Sáng thế thần...... Một bộ phận di tộc may mắn chạy thoát, đem hương khói cùng với sứ mạng của gia tộc tiếp tục kéo dài ......Nhưng một bộ phận, từ nay về sau đã biến mất trong lịch sử......Cũng là từ lúc chuyện đó xảy ra, cái chủng tộc này, được gọi thành Di tộc. Trước đây, cái chủng tộc này đã được Sáng thế thần đặt tên là Thần Tộc"
Quân Vũ Hiên nghe vậy nhất thời sửng sốt, trăm tên cường giải thánh cấp ? Đó là một loại thế lực cường đại như thế nào a ? Mặc dù với thực lực bây giờ của mình. Nếu muốn tiêu diệt ba gã thánh cấp, sợ rằng cũng phải cố gắng hết sức......Mà những người đó, vốn đã không có nhiều người có thực lực tương tự như hắn, nhưng lại muốn ngăn cản toàn bộ bọn chúng, những địch nhân cường đại như thế.... Mà sau khi Sáng thế thần đã rời đi nhiều năm như vậy, mặc dù là bọn hắn có đem tinh thể nguyên tố giao ra. Cũng sẽ không có người nào trách cứ bọn họ ? Nhưng......Bọn họ là một khi đã nhận cái sứ mạng này, tình nguyện đem hết toàn bộ tính mạng của cả tộc ra để giữ gìn ?
Bọn họ đã làm như thế nào để cầm cự đây ? Tín niệm? Sứ mạng? Trách nhiệm? ? ---Quân Vũ Hiên không biết......
Một lúc lâu sau. Quân Vũ Hiên mới ngẩng đầu. "Quân gia, Long gia, cũng là một trong số đó sao ? "
Long Dật quay đầu, nét bi thương trong mắt đã không thể che dấu, gật đầu, nói "Đúng vậy. Quân gia cùng Long gia, đều là một trong những tộc nhân của Di Tộc ngày đó thành công chạy thoát......Trừ lần đó ra, còn có Dịch gia. Bất quá......Cũng chỉ là còn có người chạy thoát được mà thôi......Trong đó......Tinh thể nguyên tố mà Dịch gia cùng Long gia giữ là tinh thể nguyên tố Quang Minh và Hắc Ám đã bị Thiên Tộc đoạt đi. " Nói đến chỗ này, vẻ bi thống trong mắt chợt lóe lên......Hiển nhiên là chuyện gia tộc mình không thể giữ gìn được tinh thể nguyên tố mà cảm thấy thương tâm----mặc dù, chuyện này cũng không trách hắn......
Quân Vũ Hiên trầm mặc, sau đó nói: " Liễu gia, cũng là một trong những di tộc sao ? "
Long Dật gật đầu, "Đúng vậy. Di tộc tứ đại gia tộc, Quân, Long, Dịch, Liễu......Năm đó mọi người đã chiến đấu để cho mấy người của các gia tộc này chạy đi. Sự thật, suốt nhiều năm nay, ta cùng với cha ngươi đã một mực tìm kiếm những thành viên còn sót lại của Di Tộc năm đó......Nhưng vẫn không có cái hiệu quả gì. Không nghĩ tới......Một trong những người đó lại là Đại đương gia của Hắc Lang đạo, người mà ta rất chán ghét...... Đúng là thật khổ công đi tìm người ......Thật đúng là......Châm chọc......" Nói đến câu này,vẻ mặt của Long Dật , cũng là một loại khổ sở......Đúng vậy. Thật đúng là làm cho người ta khổ sở......Tứ đại gia tộc của Thần Tộc năm đó, huy hoàng biết bao, bây giờ hậu duệ của Liễu Gia, cư nhiên dựa vào cướp bóc mà sống......Có thể không làm cho người ta cảm thấy thương tâm sao ?
Trầm mặc một lúc lâu , Quân Vũ Hiên mới mở miệng hỏi: "Di tộc tứ đại gia tộc......Vậy, những tinh thể nguyên tố còn lại đang nằm ở đâu ? "
Long Dật nói: " Trừ bỏ tứ đại gia tộc của loài người giữ các tinh thể nguyên tố Quang Minh, Hắc Ám, Sấm Sét, Ngọn Lửa ra, những tinh thể nguyên tố còn lại , được giao cho Rừng rậm Tinh Linh , Thái Thản Tộc - người khổng lồ, và Long Tộc. "
"Nga? " Quân Vũ Hiên nghe vậy, nhíu mày nhìn Long Dật.
Long Dật nói tiếp: "Rừng rậm tinh linh, là chủng tộc trời sanh có thiên phú rất cao về ma pháp, chính là chủng tộc Ma Pháp Sư cường đại. Đồng dạng, trong trận chiến ngày trước, bọn họ đứng ở hàngngũ thế lực thứ 3, trung lập. Bây giờ các nàng đại khái ở sâu trong rừng rậm tại Tinh Linh Chi Sâm. Hành tung thập phần quỷ bí, rất khó phát hiện bọn họ. Bọn họ giữ tinh thể nguyên tố Gợn sóng. Mà Thái Thản người khổng lồ tộc sống tại núi non bên khu vực của Thú Nhân, được Thú Nhân gọi là Thái Thản Chi Cảnh. Bọn họ nắm trong tay tinh thể nguyên tố Đại Địa. Mà Long Tộc, hiện đang sống tại phía bắc của Thú Nhân, sâu trong rừng rậm,chính là Long Cốc . Mà bọn họ, nắm trong tay tinh thế nguyên tố thần bí nhất - Không Gian. Đại lục của Thú Nhân có hoàn cảnh rất khác với Đại Lục của loài người. Nguyên nhân chính là trận chiến cuối cùng năm đó xảy ra trên bầu trời của Thú Nhân đại lục......Trải qua cả ngàn năm, hoàn cảnh vẫn còn như thế ác liệt......Vậy ảnh hưởng mà chiến đấu mang lại, có thể tưởng tượng nó khủng khiếp đến nhường nào ?......"
Quân Vũ Hiên nghe vậy trầm mặc. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, nói: "Vậy, ta bây giờ nên làm cái gì đây ? "
Long Dật nhìn hắn, một lúc lâu sau bỗng thở dài một hơi.
"Mặc dù ta không biết là nguyên nhân gì làm cho ngươi tự dưng có được lực lượng cường đại như thế. Thậm chí có thể tại trước mặt hai gã tứ dực của Thiên Tộc chạy thoát......Ta không để ý đến vấn đề này. Nhưng là, ngươi là hậu nhân của Quân gia. Sứ mạng của Thần tộc, cuối cùng, vẫn còn phải rơi xuống trên vai của ngươi .....Bây giờ làm gì, tùy ngươi suy nghĩ mà quyết định. Ta cũng không muốn làm ảnh hưởng gì đến ngươi. Chỉ hy vọng, ngươi có thể không thẹn được uy danh của Thần Tộc ngày xưa....." Nói xong , đột nhiên từ trong lòng lấy ra một viên tinh thể màu tím , hướng về phía Quân Vũ Hiên ném đến......
Cơ hồ ,phản xạ giống như một loại bản năng , Quân Vũ Hiên liền giơ tay bắt lấy . Mà Long Dật, đã xoay người hướng tới cái cửa ra vào không gian này đi đến .
"Quyết định tốt lắm, nhớ phải đi tìm Nhã Hinh nhé. Nàng ở trong tay những gã Thiên Tộc này cũng không có ngày nào yên ổn. " Sau khi lưu lại câu nói này, thân ảnh cuả Long Dật đã biến mất tại lối vào.
Mà lúc này, Quân Vũ Hiên mới đưa ánh mắt chuyển qua tinh thể đang nằm trong tay......
Đây là một khối tinh thể màu tím có bề ngoài rất bình thường. Toàn thân trình thâm màu tím, mặc dù là tinh thể, nhưng không phải có thể nhìn xuyên qua được. Cả khối tinh thể có bộ dáng giống như hình lục giác.
Quân Vũ Hiên ngẩn người,sau đó lập tức phản ứng lại. Không chút do dự lấy ra thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư từ bên trong giới chỉ ra......
Tử quang bỗng đại thịnh! Vốn vẫn giống như một khối tinh thể bình thường,tinh thể lục giác màu tím cùng với thân kiếm Áo Lợi khoa Tư màu đỏ sậm, bỗng bộc phát ra một trận quang mang màu tính mãnh liệt..
Một tia điện quang màu lam nhạt chợt lóe lên, Quân Vũ Hiên rõ ràng có thể cảm nhận được đã sinh ra một chút cảm giác tê dại.
Không có chút nào do dự, nhìn thấy vị trí lỗ nhỏ thứ ba từ trên xuống có hình lục giác, đem tinh thể màu tím đang bộc phát quang mang mãnh liệt màu tím , lập tức đặt vào vị trí đó…
"Oanh! "
Một âm thanh trầm vang lên, chỉ thấy thanh kiếm Áo Lợ Khoa Tư trong tay bỗng trở nên rung động mãnh liệt. Một cổ cảm giác tê dại bỗng từ trong tay truyền tới đại não.
Đã có một lần kinh nghiệm, Quân Vũ Hiên không có chút bối rối nào. Chỉ thấy hắn bỗng đem thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư hướng về phía không trung ném đi......
Quả nhiên, giống như trong tưởng tượng của hắn,thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư tản ra quang mang màu tím quả nhiên huyền phù lơ lửng ở trên không trung! Quang mang màu tím lập tức bộc phát, làm cho không gian giống như đã biến thành màu tím….
Một tầng chân khí nhàn nhạt màu bạc xuất hiện tại bên ngoài thân thể của Quân Vũ Hiên, bao phủ hoàn toàn thân thể hắn......Có thể thấy được,các tia quang mang của lôi điện này rất là phi thường cường đại, do vậy hắn không thể không đề phòng. Các tia quang mang màu tím như là các dòng điện cao thế, theo thời gian trôi qua, không ngừng vang lên những tiếng nổ lép bép nho nhỏ. Thanh âm này, làm cho người ta không khỏi cảm thấy da đầu tê dại….
Quân Vũ Hiên quan sát một cách cẩn thận những biến hoá của thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư. Nhưng bởi vì bên ngoài có những tia quang mang màu tím điện khí mãnh liệt vây quanh, tình huống cụ thể bên trong thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư cũng không thể quan sát được rõ ràng......
Đến tột cùng thì sẽ biến thành cái hình dáng gì đây chứ ? Tâm tư của Quân Vũ Hiên không khỏi có vài phần tò mò......
Về phần lo lắng của Long Dật, Quân Vũ Hiên cũng không để ở trong lòng. Sự thật là.Cho đến bây giờ hắn cũng không có nghĩ tới ý định sử dụng thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư để trao đổi lấy sự an toàn của đám người Quân Thiên Phách. Đầu tiên, từ sâu trong nội tâm của hắn mà nói, hắn cũng không muốn mình yếu thế hơn so với người khác. Hắn muốn bằng chính thực lực của bản thân mình mà cứu được đám người Quân Thiên Phách ra. Chỉ bất quá là phải mất nhiều thời gian mà thôi......Chỉ cần Thiên tộc cho hắn cũng đủ thời gian, không cần nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ cần thời gian 3 năm, hắn tự tin có thể hoàn toàn khôi phục toàn bộ thực lực Kiếm Hoàng cảnh giới. Đến lúc đó, mặc dù là những cường giả còn lại trong lưới của Thiên Tộc. Quân Vũ Hiên cũng có tin tưởng có thể chiến đấu một trận thoải mái.
Tiếp theo, hắn cho tới bây giờ cũng không tin tưởng vào những hứa hẹn trong thư của Thiên Tộc và Ma Tộc sau khi đã lấy được thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư và tinh thể nguyên tố. Nguyên nhân chính là, sau khi nghe xong câu chuyện của Long Dật. Nếu đã như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho một người ngày sau có lẽ có đủ thực lực uy hiếp đến bản thân chúng tồn tại. Quân Vũ Hiên suy đoán cũng không sai,tất cả cường giả loài người khi đi đến Bầu Trời chi thành hoặc Ác Ma chi đô, đều bị Thiên Tộc cùng với Ma Tộc lấy một loại phương pháp đặc biệt để khống chế, một người cửu cư thượng vị giả, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận bất kỳ một ai xuất hiện tại cái thế giới này có thể uy hiếp đến địa vị của hắn ….
Cho nên, ngay khi đang nghe Long Dật nói chuyện, lúc đó Quân Vũ Hiên đã quyết định sẽ thực hiện theo phương án thứ hai. Đó là thu thập cho được 7 khoả tinh thể nguyên tố. Sau đó mới tiến hành đi lên Bầu Trời chi thành cùng Ác Ma chi đô để cứu người...... Còn về chuyện hai khoả tinh thể nguyên tố đang nằm trong tay của Thiên Tộc và Ma Tộc...... Nếu là có thể thu thập được thì tốt, còn nếu không thể thu thập được......lúc đó chỉ còn cách tìm kiếm một địa phương thích hợp để khôi phục công lực của mình trước đây mà thôi….
Nghĩ đến đây, trong mắt của Quân Vũ Hiên hiện lên một tia ẩn nhẫn, từ khi chuyển đến cái thế giới này, kể cả cuộc sống trước đây của Vân Dật, hắn đã không chấp nhận bất kỳ một ai có ý định dùng người thân của hắn để uy hiếp hắn,mặc dù chính xác mà nói, đám người Quân Thiên Phách không phải là cha mẹ chính thức của hắn. Nhưng thân thể bây giờ của hắn chính là thân thể thuộc về con của bọn họ. Chỉ bằng vào điểm này. Hắn sẽ không cho phép có người dùng bọn họ uy hiếp đến chính mình. Mặc dù là sát thủ, nhưng Quân Vũ Hiên cũng rất rõ ràng cái gì gọi là----tri ân báo đáp. Nếu không. Năm đó. Hắn đã sớm có thể thoát ly tổ chức của nghĩa phụ. Với thực lực của hắn , nếu là hắn thật sự muốn chạy trốn , phỏng chừng là không một người nào có thể tìm được hắn….
Hắn mới chỉ trầm ngâm suy nghĩ một chút, nhưng lúc này đã trải qua một giờ kể từ lúc hắn ném thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư lê không trung......
Lúc này, điện mang màu tím vốn tràn ra mãnh liệt đã bắt đầu thu liễm. Quân Vũ Hiên vốn đã có một lần kinh nghiệm, hiểu rằng đã tới lúc chuẩn bị chấm dứt….
Vẫn chăm chú quan sát thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư, cho đến tia điện mang cuối cùng biến mất, thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư liền từ trên không trung rơi xuống đất.
Thân thủ thoáng chuyển động, liền đem thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư nắm vững vàng trong tay......
Khi ánh mắt của Quân Vũ Hiên tiếp xúc đến thanh kiếm, hắn không khỏi sửng sốt một chút......
Vốn thanh kiếm lúc trước chỉ có một cái màu sắc rực rỡ đỏ sậm, bây giờ lại có thêm một cái màu tím rực rỡ......Vừa nhìn, quả nhiên là từ tinh thể màu tím hình lục giác lan tràn ra, đem cả kiếm hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Mà cả thân kiếm, đã biến thành liễu một loại hỗn hợp màu sắc pha trộn giữa màu tím và màu đỏ......Nhìn thoáng qua có chút giống như màu sắc của một nụ hoa đang hé nở, nhưng cẩn thận nhất quan sát, lại có thể phát hiện một loại mị lực yêu dị ......Thật sự là không biết phải hình dung như thế nào…. Mị lực----cái từ này liệu có thể xử dụng tại trên thân một thanh kiếm sao ? Quân Vũ Hiên không biết. Dù sao, hắn cũng là sinh ra cảm giác như vậy….
"Không biết khi thu thập được đủ 7 khoả tinh thể nguyên tố, thanh kiếm này sẽ biến thành cái màu sắc gì đây ? Không biết có phải là thải hồng sắc không ? " Quân Vũ Hiên bỗng nghĩ đến một chủ ý kỳ quái. Trong đầu hiện ra hình dạng một thanh kiếm có đủ mọi màu sắc, làm cho hắn không khỏi ngây người......
"Hy vọng không thể nào? ......"
Quay lại nhìn thoáng qua những bức phù điêu vẫn như cũ phát ra những lực hấp dẫn kỳ dị, đem thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư thu vào bên trong không gian giới chỉ, Quân Vũ Hiên liền rời đi cái mật thất này......Long Dật với vẻ mặt trầm mặc đang ngồi ngay ngắn tại phía sau cái giá sách. Trong tay cầm một quyển tấu chương......Nhưng từ ánh mắt của hắn không hề tập trung, có thể thấy được, tâm tư của hắn hiển nhiên đang không ở trong bản tấu chương này......
Chỉ chốc lát sau, giá sách vang lên một tiếng khe khẽ. Long Dật nhất thời ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy giá sách chậm rãi mở ra , lộ ra bên trong thông đạo hắc ám. Quân Vũ Hiên đang từ bên trong đi ra.
"Quyết định xong chưa ? " Long Dật thuận miệng hỏi.
Quân Vũ Hiên gật đầu, sau đó nói : "Ta định ...trước tiên thu thập đầy đủ tinh thể nguyên tố. Sau đó mới đi lên Bầu Trời chi thành. Trong mắt của Long Dật hiện lên một tia vui mừng, nhưng lập tức lại được hắn che dấu...
"A a. Tùy ngươi thôi... Nếu đã quyết định rồi. Phải đi gặp Nhã Hinh đi. Nàng gần đây đã mất ngủ rất nhiều ngày rồi. "
Long Dật nói, làm cho trong đầu Quân Vũ Hiên nhất thời hiện ra gương mặt của một người thường xuyên lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười. Quân Vũ Hiên biết. Đó là Đại tỷ của hắn - Quân Nhã Hinh.
"Ân, ta đây đi. " Quân Vũ Hiên gật đầu.
Long Dật gật đầu, "Đi đi thôi. Nàng đang ở bên trong cung Lạc Tân …. "
Quân Vũ Hiên gật đầu, sau đó xoay người phía cửa ra vào của thư phòng ra đi đến......
Quân Nhã Hinh đang ngồi thất thần cùng với Lệ Ti. Tại trong viện ngồi...... Mặc dù trước mắt là cả một vườn hoa, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nhưng, với Quân Nhã Hinh thì giờ phút này, tuyệt không có một chút nào đích tâm tư để thưởng thức những thứ này......
Nàng bỗng cảm giác chính mình thật là vô dụng......Nàng ngoại trừ chỉ có thể ở trong này ngồi chờ đợi......Chờ đợi Long Dật truyền đến những tin tức về ngươì thân của nàng mà thôi, không thể làm bất cứ chuyện gì......Nàng có thể làm cái gì đây ? Nàng không biết......Một cổ tâm tư tự trách bản thân chưa bao giờ từng xảy ra với nàng làm cho nàng quả thực không thể bình tĩnh......Cha mẹ đệ muội tất cả đều chẳng biết tung tích. Bọn họ đến tột cùng là bị đưa đi đến địa phương nào? Có được bình yên hay không ? Thậm chí bây giờ bọn họ đến tột cùng là còn sống hay là đã chết rồi , nàng cũng không biết ...... Đôi mắt của nàng mang theo nỗi buồn sâu kín, buồn bả nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhưng đại não, cũng là trống rỗng......
"Phu nhân. Trời đã nổi gío rồi. Chúng ta trở về đi thôi? "
Nha hoàn Lệ Ti cảm nhận được gió càng lúc càng lớn, liền đến bên cạnh Quân Nhã Hinh thấp giọng nói.
Quân Nhã Hinh lúc này mới bừng tỉnh. Một chút mê man nhìn thoáng qua Lệ Ti, sau đó gật đầu. quay lại nhìn một chút viện môn, rồi đứng lên nói. "Chúng ta trở về đi thôi. "
Xoay người, chuẩn bị quay về......
"Tỷ tỷ. "
Một thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến. Thân thể Quân Nhã Hinh chấn động mãnh liệt. Sau đó chậm rãi xoay người qua......
Quân Vũ Hiên với vẻ mặt tươi cười, đang yên lặng đứng ở cửa ...
Quân Nhã Hinh giống như có chút không tin vào mắt mình, nhưng thân ảnh Quân Vũ Hiên vẫn như cũ đứng ở cái địa phương kia......Điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời cảm thấy ngốc trệ tại chỗ. Không biết nên phản ứng như thế nào ….
Quân Vũ Hiên đi vào trong sân, đi tới trước người Quân Nhã Hinh ...
"Tỷ tỷ.. "
Một tiếng kêu này gọi, làm cho hốc mắt của Quân Nhã Hinh nhất thời đã ươn ướt ......
"Tiểu Hiên......ngươi thật sự là tiểu Hiên ? ......" Quân Nhã Hinh giơ tay lên, tựa hồ như muốn kiểm tra Quân Vũ Hiên đang đứng trước mặt là có phải thật không, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai hắn ….
Quân Vũ Hiên cũng không có đem tay nàng đẩy ra. Chỉ là trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nói : "Đúng vậy, chính là đệ đây, tỷ tỷ... "
Cuuoí cùng Quân Nhã Hinh rốt cục cũng xác định thiếu niên tuấn tú cao lớn đang đứng trước mặt mình là có thật, chính là một trong những người thân của mình sau rất nhiều ngày chờ mong, nước mắt cũng nhịn không được nữa liền chảy ra. Tâm tư không có cách nào khống chế, tay phải che miệng ,bật khóc......
Quân Vũ Hiên thấy thế, tâm lý cũng buồn bả,hắn cho tới bây giờ vẫn không biết đến tình cảm của hai người tỷ đệ này, , nhưng cũng không khỏi thâấy biểu hiện tình cảm của vị tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp đang ở trước mắt này mà cảm thấy một loại ấm áp......
"Tỷ tỷ......Những ngày này, tỷ đã khổ cực nhiều rồi… "
Vẻ tươi cười trên mặt Quân Vũ Hiên biến mất, lộ ra thần sắc buồn bả ...
Mà Quân Nhã Hinh vẫn còn tiếp tục ôm mặt khóc nức nở một lúc lâu, sau đó mới khống chế được tâm tình của chính mình...
"Tỷ không khổ......Tỷ không khổ......Tỷ chỉ cảm giác là mình rất vô dụng. Cha, mẹ, Nhị muội, còn có cả ngươi cũng không biết tung tích. Nhưng tỷ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ......Tỷ chỉ có thể lo lắng, chỉ có thể cầu khẩn......Chờ đợi tin tức của các ngươi , cầu khẩn các ngươi được bình an......Là tỷ vô dụng......" Vừa nói, rồi lại không khỏi tiếp tục khóc nức nở.
Rất tự nhiên, Quân Vũ Hiên nắm lấy hai bả vai của Quân Nhã Hinh , sau đó nhìn thẳng vào mắt của nàng.
"Tỷ, tiểu Hiên đã trở lại. Chuyện sau này,cứ giao cho tiểu Hiên đi. Tiểu Hiên nhất định sẽ tìm ra nơi đang giam giữ cha mẹ và Nhị tỷ. Nhất định sẽ đưa bọn họ bình an trở về ......"
Ngay khi đối mặt với một chuyện mà làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng. Nếu bên người đàn bà có một nam nhân, vậy, nam nhân này sẽ là nơi để người đàn bà đó dựa vào để tiếp tục sống......Cái này không quan hệ đến người nào thông minh hay không thông minh, đây chính là thiên tính - nam nhân, trời sanh chính là để cho đàn bà dựa vào. Không đúng sao ?
Sự xuất hiện của Quân Vũ Hiên, làm cho Quân Nhã Hinh dường như có động lực để hy vọng. Nghe được Quân Vũ Hiên nói, Quân Nhã Hinh rất tự nhiên cảm thấy an tâm......Hắn là nam nhân duy nhất của Quân gia bây giờ. Mà bản thân nàng là một người đàn bà, cơ hồ chính là sự tin tưởng giống như một loại bản năng ......Mặc dù có lẽ, bên trong loại tin tưởng có mang theo một chút tự tư......
Hai tỷ đệ gặp lại, tâm tình liền không thể khống chế. Một lúc lâu sau, Quân Nhã Hinh mới ổn định tâm tình của mình. Mà lúc này, trên mặt của nàng , đã mang theo một nét hơi cười -vô luận có xảy ra chuyện gì. Quân gia hiện tại vẫn có một nam nhân tồn tại......
"Tiểu Hiên, trong khoảng thời gian vừa qua , ngươi đã đi đến những nơi nào ? " Sau khi hai chị em ngồi xuống bên cạnh một cái bàn đá, Quân Nhã Hinh bắt đầu hỏi thăm.
"Ta tại nửa năm trước đã đi ra ngoài du lịch . Mãi cho đến mấy ngày hôm trước mới nhận được tin tức, liền cấp tốc quay lại......" Quân Vũ Hiên nói.
Lúc này, đề cập tới chuyện này làm cho hai người không khỏi nhớ tới những người thân đang bị mất tích......Quân Nhã Hinh lại không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng, mặc dù những chuyện xảy ra đối với Quân Vũ Hiên trong lúc đi du lịch cũng đã làm cho nàng cảm thấy vui vẻ và hồi hộp...... Mà Quân Vũ Hiên, lúc này hận ý đối với những hành động của Tạp Tây Đức , càng thêm nặng thêm mấy tầng......Trong lúc nhất thời, không khí có chút trầm mặc buồn bực.
"Được rồi. Trận cháy đó......Còn có ai may mắn sống sót không ? " Thấy hào khí có chút trầm buồn , Quân Vũ Hiên không khỏi tìm đề tài nói.
Quân Nhã Hinh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia buồn bả, lập tức cố gắng cười nói: "Một nha đầu của ngươi được phát hiện và cứu kịp thời . Nhưng những người khác......"
Quân Vũ Hiên nhướng mày, "Là người nào vậy ? "
"Thúy Trúc. "
"Nàng đâu rồi ? "
Quân Nhã Hinh nghe vậy hướng về phía nha hoàn bên cạnh là Lệ Ti nói: "Ngươi đi gọi Thúy Trúc đến đây, nói rằng, thiếu gia đã trở lại. "
Lệ Ti nghe vậy nhanh chóng đáp lại : "Vâng" Sau đó, xoay người rời đi......
Quyển 5 : Di tộc
Chương 11 : Xuất phát - Tìm kiếm tinh thể nguyên tố(1+2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Lệ Ti đi rồi, hai tỷ đệ lại tiếp tục hàn huyên một trận - đơn giản chỉ là sự quan tâm của Quân Nhã Hinh đối với cuộc sống của Quân Vũ Hiên những năm gần đây mà thôi. Mà Quân Vũ Hiên cũng là hàm hàm hồ hồ thuận miệng trả lời......Nói thật , hắn thật sự cũng không biết nên đối xử như thế nào đối với vị tỷ tỷ đang ngồi trước mặt này vị tỷ tỷ này ở chung.
Trước đã nói quá, trong ba chị em của Quân gia , đối với Quân Vũ Hiên tốt nhất, chính là vị Đại tỷ đang ở trước mặt. Cách nói chuyện của nàng cùng với vẻ quan tâm lộ rõ trên vẻ mặt, điều này làm cho Quân Vũ Hiên , vốn rất ít cảm nhận được loại quan tâm này không biết nên phải xử sự như thế nào. Trong lúc nhất thời, cũng chỉ có thể trả lời một cách hàm hồ mà thôi......Sự thật ,cả người hắn đang cảm giác được có một loại cảm giác kỳ diệu nhưng lại không được tự nhiên.
Quân Nhã Hinh dần dần cũng đã cảm giác được sự không tự nhiên của Quân Vũ Hiên. Song , nàgn chỉ hơi suy nghĩ trong đầu một chút, liền cho rằng, sự không tự nhiên của Quân Vũ Hiên này chính là do lo lắnh đến sự an nguy của đám người Quân Thiên Phách mà thôi. Vì vậy nàng than khẽ, lại an ủi nói: "Tiểu Hiên, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng. Tin tưởng rằng cha mẹ ăn ở phúc đức tất sẽ được ông trời phù hộ......Bọn họ sẽ không có việc gì đâu......" Nhưng câu nói cuối cùng, cũng là ngay cả nàng cũng không cấm cúi đầu......
Quân Thiên Phách là ai? Lâm Thanh Uyển vừa là người nào? ? Thậm chí kể cả Quân Nhã Tuệ rồi tới Quân Linh nhi, tất cả cũng không phải là người bình thường. Bọn họ như thế nào lại đột nhiên mất tích? Hơn nữa trước đám cháy, ba người vẫn còn xuất hiện bình thường mà......Nếu nói không có việc gì, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không tin tưởng lời nói của mình......
Không khí trong lúc nhất thời lại trở nên nặng nề, buồn bực.
Quân Vũ Hiên thấy thế, nhất thời hiểu rằng, do biểu hiện của mình làm cho Quân Nhã Hinh hiểu lầm ......Nhưng hắn thật là không biết nên cùng với nàng nói cái gì bây giờ, không biết phải tiếp tục nói chuyện với nàng thế nào ….. Một lúc lâu sau , mới miễn cưỡng nói : "Tỷ......ngươi cũng đừng quá lo lắng. Cha mẹ nhất định sẽ không có việc gì đâu. "
Quân Nhã Hinh nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Quân Vũ Hiên. Sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói them câu nào nữa......
Không khí lại trở nên trầm buồn, làm cho Quân Vũ Hiên cũng chẳng biết phải làm sao. Suy nghĩ trong đầu, ngoại trừ chỉ có thể nói những câu an ủi ra, thật sự là không biết nói về chuyện gì cả. Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục hắn quyết định vẫn cứ tiếp tục trầm mặc......Vì vậy, không khí lại càng trở nên nặng nề hơn......
Chỉ chốc lát sau, trong viện ra truyền đến tiếng bước chân có vẻ rất vội vàng. Quân Vũ Hiên nghe thấy, liền tiếng hướng tới phía cửa nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái đang vội vàng chạy đến. Lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy Quân Vũ Hiên , thân thể rõ ràng chấn động, lập tức bước nhanh đi tới trước người Quân Vũ Hiên. Cố gắng áp chế nỗi kích động trong long, gọi to một tiếng: "Thiếu gia......" Lập tức, nước mắt cũng là cũng không nhịn được nữa, tuôn ra như mưa......
Lệ Ti lúc này mới chạy về tới sân. Hơi thở hơi có chút dồn dập. Hiển nhiên là do vừa rồi có chút chạy quá nhanh , khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút đỏ ửng.
Vừa rồi lúc đi báo cho Thúy Trúc là Quân Vũ Hiên đã quay lại, Thúy Trúc lúc đó giống như là bị ngốc trệ ngay lập tức. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, đã chọn toàn đường tắt để chạy ngay tới đây. Lệ Ti sợ nàng xảy ra chuyện gì. Không khỏi cũng phải chạy nhanh theo phía sau. Nhưng thân thể của nàng vốn rất nhu nhược, yếu đuối,hơn nữa cũng không đuổi kịp bởi vì Thuý Trúc sau khi nghe thấy nói là Quân Vũ Hiên đã quay lại mà có vẻ phi thường kích động.....Nàng đã cố gắng đuổi theo ...,do vậy đã làm cho nàng khi chạy đến đây thở hổn hển ….
Thấy tình cảnh bên trong viện lúc này , nàng vốn là rất muốn nói, nhưng lại rất thông minh không có mở miệng nói chuyện. Sự xuất hiện của Thúy Trúc đã làm cho Quân Nhã Hinh phản ứng lại . Chỉ thấy nàng đứng lên, quay về phía Quân Vũ Hiên nói: "Tỷ có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút, hãy để cho Thúy Trúc ở lại nói chuyện cùng với ngươi nhé. "
Quân Vũ Hiến vốn là đang muốn nói chuyện với Thúy Trúc nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, nói : "Ân. Thế cũng được... "
Lệ Ti bước nhanh tới bên người của Quân Nhã Hinh, nắm lấy tay nàng và nâng lên. Hướng về phía phòng nghỉ bên trong viện đi đến......
Đợi cho tới lúc Quân Nhã Hinh tiến vào trong phòng, Quân Vũ Hiên mới cúi đầu nhìn Thúy Trúc. Đã thấy trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, ánh mắt kích động. Không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? "
Thúy Trúc nhưng lại chỉ là nhìn Quân Vũ Hiên,và tiếp tục khóc nức nở…. Một lúc lâu sau mới khống chế được tâm tình của mình, "Thiếu gia......Gia, mất......"
Thanh âm của Thúy Trúc có chút run rẩy. Sự run rẩy làm cho trong long của Quân Vũ Hiên cũng không tránh khỏi run lên. Quân Vũ Hiên trầm trọng gật đầu, nói "Ta biết. Ta sẽ làm hết khả năng có thể......" Giọng nói chậm rãi, rất bình tĩnh, không mang theo một chút tâm tình nào. Chỉ có trong mắt hắn , một lần nữa lại hiện ra màu đỏ của sự phẫn nộ......
"Chuyện đã xảy ra như thế nào, ngươi có thể nói lại một lần cho ta biết được không…. "
Một lúc lâu, màu đỏ trong mắt của Quân Vũ Hiên mới dần dần tán đi, sau đó hướng Thúy Trúc nói.
Thúy Trúc gật đầu, nhẹ nhàng lau một chút nước mắt. Mới nói: "Ta nhớ kỹ rất rõ ràng , đó là buổi tối ngày đầu tháng. Thời gian cụ thể đại khái là khoảng buổi tối ngày 11 gì đó......Bởi vì lúc ấy ta không ngủ được. liền một mình đi dạo ở trong sân ngắm trăng......Uyển nhi, thì đang ngủ ở trong phòng phía sau......Nhưng qua không bao lâu, đang lúc ta chuẩn bị trở về phòng , bỗng nghe thấy từ phía sân bên chỗ phu nhân cùng lão gia đang ở truyền đến vài tiếng tiếng nổ mạnh......Lúc ấy ta rất hoảng sợ, sau đó vội vàng hướng về phía lão gia bên kia chạy đến, muốn xem một chút đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì......Lúc ấy ta căn bổn không có nghĩ đến bản thân mình đi đến cái chỗ đó thì có thể giúp được gì......Nhưng cũng chỉ biết chạy đến đấy mà thôi......Ai biết......"
Nói đến chỗ này,sắc mặt Thúy Trúc bỗng trở nên trắng bạch......
" Lửa ......Một đám cháy lớn......Cơ hồ chỉ trong thời gian nháy mắt đã xuất hiện khắp nơi......Cả vương phủ biến thành một biển lửa......Ta lúc ấy rất sợ hãi. Sau đó liều mạng hướng biệt viện của Quân gia chạy đi......Nhưng mà Uyển nhi, Uyển nhi vẫn còn đang bên trong! ......Nhưng là......Chỉ là chỉ trong thời gian ngắn như vậy, biệt viện của Quân gia đã hoàn toàn biến thành một biển lửa......Không khí trở nên nóng rực , nhiệt độ trở nên rất cao......Ta thậm chí có thể nghe thấy kêu thảm thiết của đại gia......Khi đó, đúng là lúc đại gia đang ngủ.....Không người nào xuất hiện, hộ vệ trong phủ giống như là tại trong nháy mắt đã hoàn toàn biến......Ta rất sợ hãi......Ta điên cuồng chạy......"
Nước mắt của Thúy Trúc cơ hồ không có cách nào ức chế, tuôn ra như mưa......
"Ta không biết là ta đã làm như thế nào mà đi ra ngoài được......Dọc theo đường đi đều là những đám lửa lớn......Cả vương phủ chỉ nghe thấy tiếng kêu thét chói tai ,những tiếng kêu thảm thiết......Ta thậm chí còn nhìn thấy có mấy người người từ bên đám cháy trong phủ lao ra ......Sau đó ngã gục tại bên ngoài......Ta không biết nên trốn đi địa phương nào nữa .....Sau đó......Ta đã hôn mê......Lúc tỉnh lại, ta thấy ta đã ở nơi này......Nghe Lệ Ti tỷ tỷ nói, tựa hồ là lúc cấm quân tiến đến cứu giúp, duy nhất chỉ còn mình ta còn sống ......"
Quân Vũ Hiên lẳng lặng nghe Thúy Trúc kể lại toàn bộ câu chuyện. Cho đến lúc kết thúc, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh......Nhưng từ con mắt của hắn lại bắt đầu nổi lên màu đỏ , do đó có thể thấy được,tâm tình của hắn cũng không giống như vẻ bình tĩnh bề ngoài......
Một lúc lâu......
"Vậy......Ngươi có nhìn thấy bất kỳ kẻ nào đốt nhà hay không ? " Thanh âm của Quân Vũ Hiên có chút khàn khàn......
Thúy Trúc nghe vậy, mới từ trong trạng thái sợ hãi mà nàng sẽ nhớ suốt đời này bừng tỉnh lại. Sau đó buồn bả lắc đầu nói...... "Ta không có nhìn thấy ai cả... "
Quân Vũ Hiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn nàng, nhưng bỗng nhìn thấy trên khuôn mặt của nàng, trong đôi mắt đẹp của nàng thấy được một tia máu đỏ tươi!
Hắn bỗng động thân, đem thân thủ của Thúy Trúc đẩy ra phía trước......Thúy Trúc bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, lập tức nhất thời bối rối lui lại phía sau mấy bước, nhưng từ trong ánh mắt kinh hãi của Quân Vũ Hiên, nàng hiểu rằng vết thương của mình đã bị Quân Vũ Hiên nhìn thấy...... Nàng nhất thời cúi dầu, cơ hồ như muốn vùi đầu vào trong ngực......
"Vết thương này ......Chuyện gì đã xảy ra? "
Thúy Trúc cúi đầu, kiên cường nói : "Không có việc gì đâu thiếu gia......Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi......"
Lời nói của nàng còn chưa dứt , Quân Vũ Hiên một lần nữa lại tiến lên phía trước, đưa tay nâng lên khuôn mặt của nàng….
Thúy Trúc cả người run rẩy . Nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi xúc động muốn quay người chạy đi,nàng cảm giác được từ trong ánh mắt của Quân Vũ Hiên truyền nóng rực......
Bỗng, một cảm giác mát lạnh bỗng từ trên miệng vết thương của nàng dũng mãnh tràn vào. Thúy Trúc nhất thời cả người cảm thấy sảng khoái, nàng không dám động đậy một chút nào ….
Cảm giác mát lạnh cơ hồ trong nháy mắt lan tràn tới toàn bộ khuôn mặt nàng. Phảng phất như hình thành một đạo tuần hoàn tự nhiên ,liên tục chạy đi chạy lại trên mặt của nàng......Điều này làm cho cảm giác đau đớn, khó chịu từ nhiều ngày qua của nàng nhất thời biến mất .....Nàng cảm thấy phi thường thoải mái.
Một lúc lâu, cảm giác mát lạnh mới dần dần biến mất. Một trận gió thổi qua, Thúy Trúc đột nhiên kinh ngạc phát hiện, một cảm giác khoan khoái chưa từng có nhẹ nhàng truyền đến từ trên mặt nàng......
Mang theo vài phần không dám tin, Thúy Trúc run rẩy chậm rãi giơ tay lên… Hướng về phía vết thương kiểm tra lại.....
Cảm giác từ tay truyền đến là một làn da mềm mại, nhẵn nhụi......Thúy Trúc không dám tin tưởng vuốt ve lại mấy lần .....Một lúc lâu sau......Nàng rốt cục lại oà khóc ......
Quân Vũ Hiên trầm mặc nhìn Thuý Trúc khóc vì kích động. Một lát sau, nói "Trong phủ, chỉ có một mình ngươi chạy thoát à ? Uyển Nhi thì sao......"
Quân Vũ Hiên nói, làm cho Thúy Trúc nhất thời đang trong tình trạng kích dộng vì được khôi phục dung mạo tỉnh táo lại. Một cảm giác tự trách nhất thời mãnh liệt bùng lên….
"Đều là ta đã sai......Đều là ta sai......Nếu... Nếu lúc ấy ta có thông tri kịp thời cho Uyển Nhi muội muội ......Uyển Nhi muội muội có lẽ......Đều là ta đã sai, đều là ta đã sai......" Nước mắt như mưa một lần nữa lại tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp vừa được khôi phục….
Quân Vũ Hiên nghe vậy trầm mặc......Một lúc lâu, mới nói: "Ngươi theo ta đi đến chỗ này ….. "
Thúy Trúc nghe vậy. Ngẩng đầu, nhìn theo bóng Quân Vũ Hiên đang đi đằng trước. Sau đó liền đi theo phía sau .
"Tỷ tỷ, ta có việc tìm ngươi. "
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Quân Vũ Hiên. Làm cho Quân Nhã Hinh ở trong phòng đang sững sờ liền bừng tỉnh, sau đó có vài phần bối rối lau di khóe mắt vốn đang thấm đẫm nước mắt, mới nói: "Vào đi. " Mà lúc đó , Lệ Ti, đã chạy ra mở cửa .
Nhìn đôi mắt của Quân Nhã Hinh ửng đỏ, Quân Vũ Hiên biết rằng nàng vừa rồi khẳng định là đã khóc. Song Quân Nhã Hinh lại không có phát hiện ra Quân Vũ Hiên đã biết nàng vừa khóc, ngược lại, lại mang vẻ mặt tươi cười hỏi: "Có chuyện gì vậy, tiểu Hiên ? "
Quân Vũ Hiên trầm mặc. Lập tức, nhưng cũng không có ý định true đùa Quân Nhã Hinh, liền trực tiếp đem Thúy Trúc đang đứng phía sau đẩy tới trước người….
"Tỷ tỷ , sau này cho Thúy Trúc đi theo ngươi nhé ? "
Quân Nhã Hinh nghe vậy sửng sốt, nàng còn chưa kịp nói chuyện. Nhưng nàng vẫn nhìn về phía Thuý Trúc đang kinh ngạc đến ngây người …..
"Thiếu gia, không nên bỏ lại Thúy Trúc. Không nên bỏ lại Thúy Trúc! ......" Thúy Trúc đã rất mau nước mắt kêu lên.
Quân Vũ Hiên lắc đầu, quay về phía Thúy Trúc nói: "Sau này, ngươi sẽ đi theo tiểu thư... "
"Chính là! ......" Thúy Trúc lộ vẻ buồn bã , còn muốn nói thêm vài lời. Lại bị Quân Vũ Hiên ngăn lại.
"Thiếu gia có rất nhiều chuyện phải làm, căn bản không cách nào chiếu cố chu đáo đến ngươi. Mà ngươi, cũng không có biện pháp nào giúp đỡ ta ở phương diện này. Cho nên, ngươi phải giúp thiếu gia phục vụ tiểu thư cho tốt . Được không? " Quân Vũ Hiên nhìn Thúy Trúc nói.
"Chính là......" Thúy Trúc còn muốn nói thêm cái gì, nhưng chứng kiến vẻ mặt của Quân Vũ Hiên ,sau đó nàng lại cúi đầu...... "Thúy Trúc nghe thiếu gia. Thúy Trúc nhất định sẽ phục vụ tiểu thư thật tốt......"
Quân Vũ Hiên nghe vậy, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Quân Nhã Hinh.
Quân Nhã Hinh thở dài một tiếng, lập tức gật đầu.
"Yên tâm đi, ta sẽ quan tâm đến nàng. "
Quân Vũ Hiên gật đầu, lập tức nói : "Ta định ngày mai sẽ xuất phát, đi tìm hiểu nơi hạ lạc của cha mẹ bây giờ. "
Quân Nhã Hinh im lặng, một lúc lâu, gật đầu.
"Hết thảy hãy cẩn thận. " Trong mắt, hiện lên một thần sắc quan tâm, lo lắng của tỷ tỷ đối với đệ đệ.
Quân Vũ Hiên gật đầu. "Vậy, tỷ tỷ. ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. "
Quân Nhã Hinh gật đầu. Quân Vũ Hiên, xoay người rời đi ......Mà Thúy Trúc, đứng lảng lặng ở cửa nhìn theo Quân Vũ Hiên. Cho đến khi thân ảnh của Quân Vũ Hiên biến mất, trong mi mắt, mới nhỏ xuống một giọt nước mắt...... "Thiếu gia, ta biết ngài đem Thúy Trúc phó thác cho tiểu thư, là chuyện tốt nhất cho Thúy Trúc bây giờ......Thúy Trúc, nhất định sẽ phục vụ tiểu thư thật tốt......Nhất định! " Nàng thì thào tự nhủ với bản thân....... "
Bên trong thượng thư phòng, Quân Vũ Hiên đang ngồi đối diện nói chuyện với Long Dật.
Long Dật nhìn hắn, một lúc lâu, gật đầu. Dặn dò nói: "Vậy ngươi hết thảy phải cẩn thận. Hôm nay bảy khỏa tinh thể nguyên tố ở lại trên đại lục, tổng cộng cũng chỉ còn có 5khỏa mà thôi. Trong đó ngươi đã có được hai khoả,các khoả còn lại đang nằm trong tay của rừng rậm Tinh Linh, Thái Thản người khổng lồ và Long tộc. Mỗi chủng tộc này đều có địch ý rất lớn đối với loài người, cho nên ngươi phải hết sức cẩn thận, nếu thật sự không có khả năng lấy được, ngàn vạn lần không nên đi đến... "
Quân Vũ Hiên gật đầu, "Ta sẽ để ý đến chuyện đấy…. "
Long Dật lại nhìn hắn một lúc lâu, thở dài nói: "Vậy, sáng sớm ngày mai, ngươi hãy xuất phát đi......"
Quân Vũ Hiên gật đầu, xoay người rời khỏi thượng thư phòng......
Bên trong thượng thư phòng , Long Dật ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng, có vài phần uể oải dựa vào thành ghế phía sau lưng nói thầm.....
"Lão Quân, ngươi ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì nha......"
Last edited by DoctorCrazy; 28-01-2010 at 01:36 PM.