oOo
Cách đó không xa, một đám người từ từ đi tới, khí thế bức người, giống như một ngọn núi lớn đang ép lại, làm người ta cảm thấy hít thở không thông.
Phong Bất Giác khẽ cau mày, không ngờ là bọn họ.
- Đó là thập đại thiên tài của ngoại môn.
- Diệp Thiếu Thiên kìa.
- Không ngờ Kinh Thiên Hồng cũng có mặt.
- Chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngoại môn xảy ra chuyện? Tại sao thập đại thiên tài đều xuất hiện?
- Ngay cả Mạnh Hạo luôn bế quan cũng có mặt.
- Nhất định là có chuyện lớn, chưa từng có chuyện thập đại thiên tài tập hợp thế này a.
Giờ khắc này đám đệ tử ngoại môn mỗi người một câu mà suy đoán. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này, cũng không ngờ có ngày nhìn được thập đại thiên tài của ngoại môn cùng lúc xuất hiện.
- Sư đệ, chuyện gì vậy?
Trương Nhị Cẩu cũng bị trận thế trước mắt hù dọa. Thập đại thiên tài này, mỗi người đều là nhân vật hiện tại hắn kiễng lên cũng không với nổi, thế nhưng giờ lại đồng loạt xuất hiện.
Mà Phong Bất Giác từng là một trong thập đại thiên tài ngoại môn, có thể hẳn biết cái gì đó.
- Sư huynh, đệ cũng không biết, chỉ có điều những người này đều không phải thiện nam tín nữ gì. Huynh nhìn thấy người mặt như băng sương, sau lưng đeo hai thanh hắc bạch song kiếm không?
Phong Bất Giác cảnh giác nhìn đám người kia
- Nhìn thấy, làm sao vậy?
- Hắn là một tên cực kỳ thần bí trong thập đại thiên tài ngoại môn. Sư đệ đã từng khiêu chiến thập đại thiên tài, trong đó có hắn.
Phong Bất Giác nói đến đây, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi.
- Kết quả thế nào?
Trương Nhị Cẩu tò mò hỏi.
- Rất mạnh, đệ giao thủ với hắn, thậm chí không thể khiến hắn sử dụng binh khí, chỉ một đạo kiếm khí thôi đã đánh bại đệ.
Nhớ tới lần đó, Phong Bất Giác khẽ run lên, hắn còn nhớ như in cảm giác bị đẩy vào một thế giới có kiếm ý đầy trời.
Cường hãn, vô cùng cường hãn.
- Còn người vóc dáng thấp bé kia, sư huynh đừng xem thường hắn. Nghe đồn hắn là Võ Thần chuyển thế, cường hãn đến cực điểm, nghe nói từng đánh bất phân thắng bại với một thiên tài trong nội môn.
Phong Bất Giác nói.
- Mạnh như thế, sao Nhược Mộng Vũ lại có thể ngồi ở ngôi đệ nhất?
Trương Nhị Cẩu kinh ngạc nói.
- Không biết, chuyện này đệ cũng không nghĩ thông. Khi đệ còn là một trong thập đại thiên tài ngoại môn thì cũng không giao du mấy với bọn họ.
Phong Bất Giác nói.
Trương Nhị Cẩu nhìn thập đại thiên tài được một người kính sợ thì không khỏi hâm mộ, chỉ có cường giả mới được người khác tôn trọng a.
Đệ tử ngoại môn xung quanh không ngừng lùi ra phía sau. Đối diện mấy đệ tử thiên tài này, trong tâm bọn họ đều cực kỳ sợ hãi.
- Sư đệ, không bình thường, bọn họ hình như đang đi tới chỗ chúng ta.
Trương Nhị Cẩu nghi hoặc nói.
Phong Bất Giác khẽ nhíu mày, trong lòng cũng bất an, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Thiếu Thiên và tông chủ thì hẳn là đám này không phải tới gây chuyện.
Lúc này các đệ tử ngoại môn phát hiện thập đại thiên tài đang đi tới chỗ hai người ở Vô Danh phong thì trong lòng chỉ thấy vui sướng hóng người gặp họa.
Đám đệ tử này còn không biết quan hệ hiện tại giữa Diệp Thiếu Thiên và Lâm Phàm đã rất tốt, vẫn cho rằng Diệp Thiếu Thiên dẫn người đến báo thù.
- Diệp sư huynh, đây là?
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu tuy rằng rất khẩn trương, nhưng thân là đại đệ tử Vô Danh phong, đương nhiên phải ra mặt.
Huống hồ Trương Nhị Cẩu và Diệp Thiếu Thiên cũng tương đối quen thuộc, hẳn không có chuyện gì.
- Trương sư đệ, các ngươi mở quầy luyện đan sao không báo cho sư huynh một tiếng chứ. Nếu không phải hôm qua nghe có người nói, sợ là giờ vẫn không biết gì.
Diệp Thiếu Thiên cười nói, sau đó liếc nhìn Phong Bất Giác một cái.
Diệp Thiếu Thiên còn có thể bình tâm trao đổi với Trương Nhị Cẩu, thế nhưng vẫn chưa tan hiềm khích với Phong Bất Giác.
- À, hóa ra là việc này, làm đệ tưởng có đại sự gì chứ.
Trương Nhị Cẩu nghe xong, vỗ vỗ ngực thở phào.
- Kỳ thật đây là quyết định của tông chủ đại nhân. Tông chủ nói, Đan Đỉnh phong lấy phí luyện đan quá cao, các đệ tử ngoại môn vất vả lắm mới kiếm đủ dược liệu mà còn bị thu hơn phân nửa khiến ngài không đành lòng, cho nên muốn tự mình luyện đan cho bọn họ, chỉ cần một thành tiền công, hơn nữa ba phần dược liệu tất ra một lò đan dược.
Trương Nhị Cẩu thổi phòng nói. Dù sao tạo thanh danh tốt cho tông chủ thì sau này càng dễ làm việc.
Diệp Thiếu Thiên đương nhiên tin lời Trương Nhị Cẩu, khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc lại, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Vô Danh phong cao vút trong mây, không khỏi cảm thán nói:
- Sư thúc vẫn luôn nghĩ cho người khác như vậy, để người ta phải bội phục, phải kính ngưỡng.
Diệp Thiếu Thiên chưa từng bội phục ai, nhưng tới giờ hắn hoàn toàn bội phục Lâm sư thúc.
Trương Nhị Cẩu nhìn nét mặt của Diệp Thiếu Thiên, cười thầm trong lòng. Xem ra Diệp sư huynh bị tông chủ đại nhân đầu độc không nhẹ.
- Trương sư đệ, lần này ta tới là vì tiến cử cho mọi người mấy vị muốn luyện đan. Mấy vị này hẳn đệ cũng biết, đều là bằng hữu của sư huynh.
Diệp Thiếu Thiên nói, sau đó chắp tay với thập đại thiên tài:
- Các vị sư huynh đệ, đây là đại đệ tử của Lâm sư thúc. Trình độ luyện đan của Lâm sư thúc, Diệp Thiếu Thiên đã tự mình kiểm chứng, tuyệt không kém Đan Đỉnh phong, các vị sư huynh đệ có thể thử một phen.
Diệp Thiếu Thiên nghe mọi người đồn đại, biết cả ngày qua Trương sư đệ vẫn không nhận được đơn luyện đan nào, bởi vậy suốt đêm liên lạc với mấy vị sư huynh đệ có chút giao tình, hy vọng bọn họ có thể nể mặt giúp được cái gì đó.
Giờ phút này đám đệ tử ngoại môn đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Không phải Diệp Thiếu Thiên có thù không đội trời chung với Vô Danh phong sao? Tại sao hiện giờ lại giúp Vô Danh phong?
Bọn họ nghĩ muốn nát óc cũng không sao hiểu được.
- Nếu Diệp sư đệ đã lên tiếng thì sư huynh đương nhiên phải cấp mặt mũi rồi. Chỗ này có sáu phần tài luyện, chỉ cầu luyện chế một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan. Có điều đan dược này cực kỳ khó luyện, mặc kệ có thể thành hay không thì cũng không sao.
Nam tử lưng đeo hắc bạch song kiếm, giọng lạnh như băng nói, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra sáu phần tài liệu.
- Kiếm sư huynh, cái này…
Diệp Thiếu Thiên cả kinh, hắn không nghĩ tới Kiếm sư huynh lại xuất ra tài liệu cực kỳ hiếm có như thế.
- Không sao, ta đã thử qua Đan Đỉnh phong cầu đan, nơi đó không ai có thể luyện chế, thái thượng trưởng lão lại quanh năm bế quan, đương nhiên không có khả năng vì ta luyện đan. Nếu Diệp sư đệ đã tín nhiệm Lâm tông chủ như vậy thì thử một lần, mặc kệ được hay không, Kiếm Vô Địch ta cũng không có ý gì khác.
Kiếm Vô Địch lạnh lùng gật gật đầu, sau đó rời khỏi nơi này. Diệp Thiếu Thiên cũng đã quen với tính tình của vị sư huynh này, ba năm trước đã thế, hiện giờ vẫn vậy, thế nhưng tu vi của Kiếm sư huynh thì càng thêm cường đại so với ba năm trước.
Hắn luôn không rõ vì sao Kiếm sư huynh không đi nội môn, giờ xem ra là muốn đột phá xiềng xích tại ngoại môn, sau đó tới nội môn giành ngôi đệ nhất.
- Nếu Kiếm sư huynh đã xuất ra tài liệu trân quý như thế, vậy sư đệ cũng không thể rớt lại phía sau. Nơi này có mười phần tài liệu, chỉ cầu luyện chế một viên Long Huyết Đan. Có điều đan dược này cũng cực kỳ khó luyện, ngay cả thái thượng trường lão Đan Đỉnh phong cũng không có tự tin. Nhưng không luyện thành cũng không sao cả.
Mạnh Hạo cười sang sảng.
. . . .
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu thu lấy một đống tài liệu trân quý, cười lớn:
- Yên tâm, yên tâm, thuật luyện đan của tông chủ đại nhân nhà ta cao siêu vô cùng, các sư huynh chờ tin tức tốt lành đi.
Phong Bất Giác cười tươi roi rói, lần này đúng là mở hàng gặp khách sộp.
Đám đệ tử ngoại môn đang hóng thì càng lúc càng kinh ngạc, không dám tin chuyện trước mắt.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Lâm Phàm tu luyện một ngày đêm, một khắc cũng không nghỉ, exp liên tục tăng trưởng. Lãng Triều Kình hiện giờ đã được Lâm Phàm tu luyện tới tám tầng kinh lực, tốc độ này có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Giờ phút này Lâm Phàm dừng tu luyện, bởi vì trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra. Loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không sai.
- Tông chủ, ngài mau ra đây…
Vừa lúc đó, từ ngoài cửa truyền tới tiếng gọi gấp gáp của Trương Nhị Cẩu.
Lâm Phàm mặc dù có ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Trương Nhị Cẩu vội vã như thế nhất định là có việc gấp, nhưng mình là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tự nhiên phải giữ uy thế mới được.
- Chớ hoảng sợ, tiến vào nói đi.
Lâm Phàm ngồi lại ngay ngắn, bình thản nói vọng ra ngoài.
Sắc mặt Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều một vẻ vui mừng, đẩy cửa phòng tông chủ rồi bước vào:
- Tông chủ, hôm nay có rất nhiều đơn hàng.
- Vậy sao…
Lâm Phàm thản nhiên nói, giống như chuyện này trong mắt hắn hết sức bình thường.
- Tông chủ, ngài không tò mò một chút nào sao?
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác thấy tông chủ bình thản như thế, kinh ngạc hỏi.
- Đại sự trong lời các ngươi là chuyện bản tông đã dự kiến trước, có gì phải tò mò.
Giờ khắc này Lâm Phàm tản ra bức khí nhàn nhạt, tựa như trên đời này không có việc gì có thể thoát khỏi tính toán của hắn.
- Hả… Hóa ra tông chủ cũng biết rồi sao?
Sự hưng phấn hừng hực của hai người Trương Nhị Cẩu bị Lâm Phàm dội vào một chậu nước lạnh, nháy mắt tắt lịm.
Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng của hai người, cười thầm trong lòng, chỉ bằng các ngươi cũng muốn làm bản tông hoảng sợ sao? Quả thực quá coi thường bản tông chủ.
- Tông chủ, ngày hôm nay Diệp sư huynh dẫn theo thập đại thiên tài ngoại môn đến cổ động, giao cho chúng ta rất nhiều tài luyện để nhờ luyện đan. Lần này Vô Danh phong chúng ta nhất định sẽ đại xuất danh khí.
Trương Nhị Cẩu nói.
Lâm Phàm kinh ngạc, nhưng vẫn cố làm vẻ bình thản nhìn hai người. Diệp Thiếu Thiên dẫn người đến cổ động sao? Quả thật là bất ngờ. Lâm Phàm còn cho rằng cái tính tình rắm thối của Diệp Thiếu Thiên thì không có ma nào chịu làm bằng hữu chứ.
Nhưng hiện thực trần trụi này lại hung hăng tát cho Lâm Phàm một cái.
Diệp Thiếu Thiên cũng sẽ có bằng hữu…
- Tông chủ, đây chính là tài liệu thập đại đệ tử ngoại môn đưa.
Phong Bất Giác xuất ra từ túi trữ vật một loạt tài liệu, để ngay ngắn trên mặt đất.
- Chỗ này là của Mạnh sư huynh, mười phần tài liệu, chỉ cần một viên Long Huyết Đan.
- Chỗ này là của Kiếm sư huynh, sáu phần tài liệu, chỉ cần một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan.
- Chỗ này là của…
Phong Bất Giác mỗi lần lấy ra dược liệu ra thì đều sẽ nói tên loại đan dược đối phương yêu cầu.
- Tông chủ, tất cả đều nói dù đan luyện thành hay không cũng không sao cả. Không ngờ các sư huynh này hào sảng thật.
Phong Bất Giác nói.
- Sư đệ, không phải sư huynh cố ý sửa lời đệ, nhưng đệ nghĩ đơn giản quá rồi. Những tài liệu này, mỗi phần đều có giá trị cực kỳ xa xỉ, cho dù mặt mũi của Diệp sư huynh có lớn hơn nữa cũng không thể khiến bọn họ lấy ra khơi khơi như vậy đâu. Theo ta nghĩ, Diệp sư huynh lần này phải bỏ ra không ít chỗ tốt.
Trương Nhị Cẩu nói.
- Được rồi, hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi. Những đan dược này tuy rất khó luyện, nhưng đối với bản tông thì không phải là vấn đề gì lớn.
Lâm Phàm cũng cảm thấy rất vui mừng khi Trương Nhị Cẩu thông minh như vậy.
Không cầu trong tông môn toàn người thông minh, nhưng ít ra cũng cần có một hai người.
Lâm Phàm rất xem trọng Trương Nhị Cẩu.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cung kính cáo từ, rời khỏi căn nhà của Lâm Phàm.
Sau khi hai người lui ra, Lâm Phàm nhìn từng dãy dược liệu trước mắt, cười toe toét.
Lâm Phàm thật sự không nghĩ tới Diệp Thiếu Thiên sẽ hỗ trợ.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, cũng không thể không tin.
Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, Long Huyết Đan, Thất Mệnh Huyền Môn Đan, Bổ Thiên Đan…
Mỗi cái tên đều là một loại đan dược cực kỳ trân quý.
Lâm Phàm cầm lấy tài liệu của Long Huyết Đan, chờ nghe hệ thống phân tích.
"Giao Long Huyết: tinh huyết bản mệnh của mãnh thú Giao Long."
"Cực Cốt Hàn Hoa: một loại thảo dược sinh trưởng ở nơi lạnh nhất."
. . . .
Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã hiểu công dụng của mỗi loại dược liệu, cũng hiểu nếu không có thuật luyện đan đạt tới cảnh giới nhất định thì căn bản là không có khả năng luyện chế thành công.
Nhưng với Lâm Phàm thì đây không thành vấn đề, bởi bản thân hắn đang có thuật luyện đan cấp 16, là đại sư danh xứng với thực.
Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan là một viên đan dược dùng để tu luyện kiếm ý, trong đó dược liệu chủ yếu là Âm Dương Thủy.
Lâm Phàm cầm lấy một phần tài liệu, tổng cộng bốn mươi tám loại linh thảo, ném cả vào trong lò luyện đan.
"Ùng ục…"
Giờ khắc này, lò luyện đan trong thức hải réo lên, phun ra từng luồng sương trắng. Mà sương trắng dần dần hóa thành hình âm dương thái cực xen lẫn với kiếm ý dâng cao.
Luyện loại đan dược này khá tốn thời gian, một viên cần chừng nửa nén hương.
Thời gian vừa đến, lò luyện dừng xoay chuyển, tỏa mạnh hào quang. Đỉnh lò mở ra, một viên đan dược từ từ bay lên, xuất hiện ở trong tay Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng luyện chế thành công một viên Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."
"Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan: dùng để tu luyện Âm Dương Kiếm Ý, cô đọng Âm Dương Kiếm Ý."
"Đinh, sau khi sử dụng có thể tăng trưởng exp."
"Đinh, gia tăng exp luyện đan."
Luyện chế xong một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, thuật luyện đan cũng tăng không ít exp.
Nhìn viên đan dược nửa đen nửa trắng trong tay, Lâm Phàm chậm rãi nghiên cứu. Viên đan này tỏa ra âm dương nhị khí nhàn nhạt, đồng thời ẩn chứa một loại kiếm ý tràn trề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá đan mà ra.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm luyện chế đan dược cao giai, cảm giác rất kỳ diệu, không nghĩ gom các loại linh thảo cùng một chỗ lại sinh ra đan dược có tác dụng lớn như thế.
Lâm Phàm khẽ thở nhẹ một tiếng.
Một viên đan dược, nghịch thiên cải mệnh. Có lẽ đây là chuyện có khả năng.
Giờ phút này Lâm Phàm nghĩ tới viên Vô Thượng Đan mà mình từng nuốt. Loại đan dược đó có thể thay đổi tư chất một người.
Mặc dù Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan này chưa thể so sánh với Vô Thượng Đan, nhưng lại mở trước mắt Lâm Phàm thông thiên đại đạo.
Hắn càng rõ ràng một chuyện, chức nghiệp phụ đều không thể coi thường.
Lâm Phàm nhất thời có chút hứng thú với viên đan dược này. Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan ẩn chứa âm dương chi đạo và kiếm ý, không biết đưa chân nguyên của mình vào đó thì sẽ có biến hóa gì nhỉ?
Nghĩ là làm, Lâm Phàm lại ném đan dược vào lò, sau đó mở ra thần thông Âm Dương, liên tiếp rót âm dương nhị khí vào lò đan. Viên đan dược lập tức chớp chớp hào quang, hai màu đen trắng càng lúc càng phân rõ.
(Thần thông Âm Dương: sau khi hệ thống thăng cấp, công pháp Xoay Chuyển Càn Khôn có thêm tên là thần thông Âm Dương)
Tâm pháp Kiếm Ý tuy mới luyện tới tầng 2 nhưng không thể coi thường, dù sao cũng là tâm pháp Thiên giai.
- Mở ra Kiếm Ý.
Giờ khắc này, không gian quanh người Lâm Phàm đột nhiên biến thành vặn vẹo. Một đạo kiếm ý sắc bén vô cùng, chí cường chí cương dũng mãnh tuồn vào Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan.
Lâm Phàm kinh ngạc phát hiện, Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan bộc phát ra hào quang còn chói mắt hơn lúc trước.
Luồng sáng rực rỡ che phủ lên tất cả, mọi thứ như bị hòa tan…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Giờ khắc này, Lâm Phàm phát hiện, viên đan dược này sau khi được mình rót thêm chân nguyên Âm Dương và kiếm ý thì bạo phát ra đan khí còn cường đại hơn lúc trước mấy lần.
"Đinh, chúc mừng luyện chế đan dược bán thành phẩm Thiên giai hạ phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan."
Lâm Phàm vừa chạm vào viên đan, hệ thống đã truyền đến một tiếng nhắc nhở kích động lòng người.
Không ngờ rót Âm Dương chi khí và kiếm ý vào lại khiến đan dược Địa giai trung phẩm mạnh mẽ tăng lên hai giai. Điều này làm Lâm Phàm cũng phải tự hô to mình là thiên tài.
Thế nhưng tâm tình hưng phấn không duy trì được bao lâu, Lâm Phàm phát hiện có gì đó không được bình thường.
Hỗn Độn Kiếm Đan kia giống như bị nghiền nát từ bên trong, từng dòng khí xì ra ngoài.
Chuyện này…
Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Đan dược bản đại gia tân tân khổ khổ luyện chế ra, sao có thể xảy ra vấn đề.
"Đinh, bán thành phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan không chịu nổi Âm Dương nhị khí và kiếm ý, sắp tan rã."
Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm ngẩn cả người.
Nhìn thấy đan dược không ngừng nứt ra, Lâm Phàm cuống lên, cuối cùng không biết làm thế nào, chộp lấy ném vào miệng.
Trước khi mi vỡ nát, bản đại gia nuốt mi vào, dù thế nào thì cũng giữ lại được chút ích lợi chứ.
"Đinh, dùng bán thành phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan, hóa thành exp hay sử dụng dược hiệu?"
- Hóa thành exp.
"Đinh, dùng thất bại…"
Ngay tại khi Lâm Phàm đang đợi exp tăng lên lại nghe thấy thông báo này, Hỗn Độn Kiếm Đan cũng hoàn toàn tan trong người, một dòng khí khổng lồ tràn ngập toàn thân.
Kiếm ý, Âm Dương nhị khí, hai dòng khí bất đồng này kịch liệt đấu đá nhau trong cơ thể Lâm Phàm, phảng phất muốn phá thể mà ra.
Giờ khắc này Lâm Phàm càng hoảng, không thể ngờ nổi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Vừa lúc đó, sắc mặt Lâm Phàm đỏ lên, nơi đầu ra phía dưới giống như muốn phun cái gì đó.
- Con mẹ nó chứ, chịu không nổi…
Lâm Phàm hô to một tiếng, không chịu nổi hai luồng khí tán loạn trong cơ thể.
"Xìiiii… Bùmmmm…"
"Ầmmmm."
Căn nhà gỗ hai tầng đơn sơ đột nhiên bị một luồng khí cực mạnh trùng kích, phá nát bức tường phía sau.
Tiếng nổ vang vọng trời đất, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang nói chuyện phiếm cũng bị một tiếng này làm kinh sợ đến nhảy dựng lên.
- Chuyện gì vậy?
- Là tiếng nổ từ căn nhà gỗ của tông chủ!
Hai người liếc nhau một cái, sau đó kinh hô lên.
- Tông chủ… Tông chủ.
Bọn hắn đều nghĩ đây là luyện đan bị nổ lò, cũng không biêt tông chủ thế nào rồi.
Khi hai người vọt đến, nhìn thấy tông chủ đại nhân vẫn bình an ngồi tại đó thì nhẹ nhõm thở phào một hơi.
- Tông chủ, làm sao vậy?
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy mặt tường đằng sau tông chủ đã biến mất không một vết tích, vẻ mặt như phát ngốc.
- Khụ khụ, không có việc gì. Vừa rồi bản tông luyện đan nên vận chuyển công pháp vô thượng, dư lực phá mất bức tường thôi. Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, lát nữa dù nghe thấy âm thanh gì thì cũng không được tiến vào, bảo vì bản tông chủ đang luyện đan.
Lâm Phàm nhìn hai người, sắc mặt như thường nói.
-Vâng.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác có chút nghi hoặc nhìn tông chủ, cũng không biết tình huống cụ thể, cuối cùng lặng lẽ lùi ra.
Sau khi hai người rời khỏi, Lâm Phàm thở phào một hơi, sờ sờ cái mông lạnh lẽo. Vừa rồi xì hơi quá mạnh, đến nỗi nát cả đít quần.
May là ca gặp nguy không loạn, nếu không để cho hai đệ tử nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, không biết hình tượng cao lớn uy mĩnh của ca sẽ biến thành cái gì nữa.
Lâm Phàm thay quần mới, cẩn thận phân tích tình huống vừa rồi.
Hỗn Độn Kiếm Đan không thể thừa nhận Âm Dương chi khí và kiếm ý, hẳn là do tài liệu luyện chế không chống đỡ được chân nguyên của hắn. Có lẽ phẩm chất chân nguyên quá cao khiến đan dược không chịu nổi.
Nhưng có lần thực nghiệm này, Lâm Phàm cũng có định hướng đại khái. Sau này nếu như có thể tìm được tài liệu cao cấp, hẳn sẽ luyện ra được loại đan dược mình không tưởng tượng nổi.
Tiếp đó, đó Lâm Phàm cầm lấy mấy phần tài liệu rồi ném cả vào lò đan.
"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."
"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."
. . . .
Tổng cộng năm viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan bay ra khỏi lò. Đối với bất kỳ luyện đan sư nào, xác suất thành đan này đều được coi là quá khủng bố.
Với đan dược cấp thấp, một phần tài liệu có thể luyện ra nhiều hơn một viên. Thế nhưng đan dược cấp cao thì một phần chỉ có thể luyện một viên, chính là hoàn mỹ dung hợp công hiệu của nhiều loại linh thảo, hình thành đan dược cường đại nhất.
Lưu lại một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, còn bốn viên Lâm Phàm trực tiếp ném cả vào miệng.
"Đinh, chúc mừng dùng Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, gia tăng exp."
. . . .
Bốn viên đan vào bụng, không kể một viên hỏng, tu vi gia tăng không ít exp, thế nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển. Có điều Lâm Phàm tin, chỉ cần có thể đẩy cao danh khí của Vô Danh phong thì sẽ càng ngày càng có nhiều người tới cầu đan mà đưa exp cho mình.
Khi đó tích tiểu thành đại, nằm cũng có thể thăng cấp a.
Kế đến là loại đan tiếp theo, Long Huyết Đan.
Lâm Phàm để hệ thống phân tích tài liệu. Đan dược này hẳn là dùng để luyện thể.
Từ khi Lâm Phàm tu luyện Bất Diệt Ma Thể tới nay, đây là lần đầu tiên gặp được người tu luyện nhục thân.
Còn người cần loại đan dược đầu tiên hẳn là tu luyện kiếm đạo, hơn nữa còn là loại kiếm đạo tương đối cao minh, bởi Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan căn bản không phải người bình thường có khả năng dùng.
Bởi vì sau khi ăn vào sẽ có cảm giác bị vạn kiếm xuyên tâm, người không có ý chí kiên định không thể chịu nổi.
Lâm Phàm ném tài liệu của Long Huyết Đan vào lò. Hắn nghĩ sẽ thử xem nếu rót chân nguyên của Bất Diệt Ma Thể vào đó thì sẽ thành cái dạng gì.
Thế nhưng Lâm Phàm lại do dự, một cái rắm ban nãy đã kinh khủng đến thế, nếu làm cái nữa, khả năng căn nhà này không chịu nổi.
Bởi vậy Lâm Phàm đành thành thành thật thật luyện đan, chờ sau này tìm được tài liệu có phẩm chất cao hơn thì lại hảo hảo thí nghiệm một phen.
Giờ khắc này, phía trên lò luyện đan xuất hiện một con giao long màu máu uốn lượn.
"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Long Huyết Đan."
"Long Huyết Đan: sau khi sử dụng, vận chuyển lực giao long, rèn luyện thân thể."
Tiếp theo, Lâm Phàm luyện chế cả mười phần tài liệu, há miệng, ném chín viên đan dược vào, khoái trá hưởng thụ số exp tăng lên.
Tuy rằng giờ đã có thể chọn lựa để sử dụng công hiệu của đan dược, nhưng Lâm Phàm cho rằng không cần thiết với loại đan này, bởi vì Địa giai có chút thấp.
Còn không bằng tăng exp.
Chuyện này mà để người ngoài biết, chỉ sợ đều phải hộc máu. Mấy viên đan dược này mặc dù là Địa giai trung phẩm, nhưng lại là những loại đan dược khó luyện chế nhất cùng giai.
Thậm chí độ khó khăn còn cao hơn cả những loại đan dược Địa giai thượng phẩm bình thường.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Sắc trời tối dần, Lâm Phàm cũng đã sớm luyện đan xong, thế nhưng không có ăn hết chỗ thừa mà giữ lại một loại có tác dụng với hai đệ tử của mình.
Bổ Thiên Đan.
Dùng trong thời gian dài có thể bù lại chỗ thiếu hụt trời sinh của võ giả, diệu dụng vô cùng.
Bổ Thiên Đan này có tổng cộng ba phần tài liệu, tuy chỉ là Địa giai hạ phẩm, nhưng lại mang tới chỗ tốt rất lớn cho võ giả.
Nhất là đối với Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác, hai người tu vi thấp, chỗ thiếu hụt còn rất nhiều, có Bổ Thiên Đan này bù đắp thù tu vi sẽ tiến một bước.
Trong khoảng thời gian này, khi có tình huống phù hợp, Lâm Phàm cũng sẽ xoa đầu hai người để giúp hai người tăng lên tư chất. Chức nghiệp phụ lão sư diệu dụng vô cùng, Lâm Phàm biết mình còn chưa dùng được hết tinh túy của chức nghiệp này, nếu không có lẽ còn khủng hơn nữa.
- Tông chủ, ăn cơm thôi.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác bưng một mâm đồ ăn tới.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu. Bình thường một ngày ba bữa, nếu hắn không ra cửa thì hai đệ tử sẽ đưa tới.
- Tông chủ, đây là cá Nguyệt Quế mà đệ tử cùng sư đệ bắt được ở thượng lưu con sông trong tông môn, ngon tuyệt vời.
Trương Nhị Cẩu nói. Hiện tại hắn đã quen với cuộc sống trên Vô Danh phong. Tông chủ đối với bọn hắn không tệ, bản thân hắn thì mỗi ngày tu luyện, tán phét, buồn lại xuống núi dạo chơi, cũng rất là thoải mái.
- Đây là hai viên đan dược, sau khi về phòng thì ăn vào, có rất nhiều chỗ tốt với các ngươi.
Lâm Phàm ném hai viên Bổ Thiên Đan ra.
Trương Nhị Cẩu vui vẻ tiếp lấy đan dược, tưởng đây là Đại Phàm Ca, nhưng khi thẩy rõ là một loại xa lạ thì không khỏi có chút thất vọng.
Đã vài ngày không dùng Đại Phàm Ca, thật sự hơi nhớ nhớ.
Phong Bất Giác có kiến thức hơn xa Trương Nhị Cẩu, vừa nhận đan thì đã cảm nhận được đan khí bàng bạc, biết viên đan dược này tuyệt đối không phải hàng thông thường.
- Cảm tạ, tông chủ.
Phong Bất Giác nói cảm ơn.
- Các ngươi về phòng tu luyện đi.
Lâm Phàm nói.
- Vâng!
Phong Bất Giác gật gật đầu.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, do dự một lát rồi nói:
- Tông chủ, ta đổi viên này lấy Đại Phàm Ca được không? Ngài xem, dạo này đệ tử gầy quá, muốn dùng Đại Phàm Ca để bồi bổ.
Trương Nhị Cẩu thật sự rất hoài niệm cảm giác kia. Tuy đan dược này khẳng định rất bất phàm, nhưng nếu để Trương Nhị Cẩu lựa chọn, hắn sẽ chọn Đại Phàm Ca, bởi vì đó mới là loại đan dược nam nhân nên dùng.
Khí phách, uy vũ, thoải mái.
- Đây là một viên thần đan, có chỗ tốt cực lớn với các ngươi, ngươi xác định đổi?
Lâm Phàm sửng sốt, nhìn sắc mặt khẩn cầu của Trương Nhị Cẩu, không khỏi chửi thầm: Fu-ck, còn hỏi tại sao mà gầy, mặt đất trong phòng các ngươi nhiều lỗ thủng đến nỗi không còn khoảng nào lành lặn mà đặt chân rồi.
Nhưng không ngờ Đại Phàm Ca này lại làm người ta nghiện.
- Vâng vâng, đổi ạ.
Trương Nhị Cẩu không chút do dự gật đầu liên tục.
Phong Bất Giác nhìn nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó lại nhìn nhìn đan dược trong tay, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.
Giờ phút này Lâm Phàm không còn lời nào để nói, bởi hắn cũng thấy cả ánh mắt khao khát của Phong Bất Giác. Chẳng lẽ hai đại đệ tử của tông môn lại trầm mê vào diệu dụng của Đại Phàm Ca?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Bản tông có một câu muốn nói với các ngươi, nếu các ngươi khăng khăng muốn đổi, bản tông sẽ thành toàn.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu gật đầu, hưng phấn nói.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, sau đó mở to đôi mắt thâm thúy nhìn hai người:
- Còn trẻ không biết kiềm chế, tới già nhìn không thể ăn mà rơi lệ.
- Chờ các ngươi suy nghĩ cẩn thận những lời này thì nói cho ta biết có muốn đổi hay không đi.
Lâm Phàm chân tâm thật ý nói. Nếu hai người này không phải đệ tử của hắn, quỷ mới thèm quản.
Không có bạn lữ mà còn cắn nghiện, sau này có bạn lữ rồi lại đến thế nào nữa.
- Tông chủ, đệ tử hiểu rồi, đệ tử xác định muốn đổi.
Lâm Phàm vừa mới dứt lời, Trương Nhị Cẩu đã lập tức nói.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, cuối cùng không khuyên nữa, sau hối hận thì chớ tìm bản tông chủ.
- Lăn cả đi!
Lâm Phàm ném đan dược cho hai người, sau đó đuổi như đuổi tà.
Quá thất vọng. Nếu để người biết bản tông có hai đệ tử ‘uy phong’ nhường này thì không biết giấu mặt vào đâu.
- Tông chủ, ngài chính là người Nhị Cẩu bội phục nhất đời này.
Trương Nhị Cẩu mừng rỡ, lập tức đáp lễ bằng một tràng vỗ mông ngựa.
- Đây là đan dược để mai trả cho bọn họ, hôm nay bản tông đủ mệt rồi, các ngươi mai tự hành động đi.
Lâm Phàm nói.
- Rõ!
Sau đó Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lập tức lui ra ngoài.
- Sư huynh, câu kia của tông chủ là có ý gì nhỉ? Đệ nghĩ mãi chưa ra.
Phong Bất Giác nhớ lại câu tông chủ mới nói, cảm giác lời này ẩn chứa đạo lý tối cao, nhưng lại không sao hiểu rõ.
- Ta biết làm sao được, chỉ rõ một chuyện là tông chủ thật sự quá lợi hại. Đệ xem, đan dược chỉ một ngày đã luyện xong. Còn một câu kia có lẽ là cảm ngộ nhân sinh của tông chủ. Ta nghĩ tông chủ nhất định là người có nhiều chuyện cũ, bằng không sẽ không nói ra được những lời cao thâm như thế.
Trương Nhị Cẩu sáng mắt lên nhìn theo bóng Lâm Phàm, cảm thấy tự hào vì mình có thể dựa vào gốc đại thụ như vậy.
- Vâng.
Phong Bất Giác cảm giác sư huynh nói rất có lý.
. . . .
Trong phòng, Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm vào viên Đại Phàm Ca trong tay. Không biết đan dược này có hiệu quả gì, lại khiến hai đại đệ tử của bản đại gia mê mệt như thế.
Không được, đêm nay bất kể như thế nào bản đại gia cũng phải thử một phen.
Ca cũng không tin lấy ý chí của ca mà còn không khống chế nổi.
Liều mạng, xem ai sợ ai, mi là do bản đại gia luyện chế, chẳng lẽ lại khắc chế được bản đại gia chắc.
Nói làm là làm, Lâm Phàm không chút do dự ném Đại Phàm Ca vào miệng.
Lâm Phàm khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, Đại Phàm Ca vừa qua miệng đã tan, hóa thành một dòng nước ấm lan khắp cơ thể.
- Đến đây đi.
Lâm Phàm hét thầm trong lòng.
. . . .
Không cần chờ quá lâu, từ trong căn nhà gỗ truyền ra tiếng gào.
- Fu-ckkkk, thật sự có độc…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Hôm sau, mặt trời vừa lên, giữa sườn núi Vô Danh phong đã xuất hiện hai bóng người lặng im đang đi từ trên xuống, vẻ rất cô độc.
- Sư huynh, tối qua huynh ngủ được không?
Phong Bất Giác ngáp dài, tay cầm theo lá cờ dùng để tuyên truyền, mí mắt cứ trĩu xuống, giống như chỉ cần hạ hết nấc sẽ vĩnh viễn không mở lên được.
- Còn đệ?
Trương Nhị Cẩu phờ phạc hỏi lại.
- Không ngủ được.
Phong Bất Giác bất đắc dĩ nói.
- Ta cũng không ngủ được…
Trương Nhị Cẩu trả lời một câu.
Bọn hắn không biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từng tiếng rít gào như tiếng của dã thú từ căn nhà gỗ của tông chủ truyền tới. Bọn hắn rất muốn đi xem, nhưng nhớ tông chủ đã dặn đừng quấy rầy, bởi vậy chỉ có thể ôm lòng hiếu kỳ mà cố nhắm mắt đi ngủ.
Thế nhưng theo thời gian, âm thanh kia chẳng những không nhỏ lại mà còn mỗi lúc một to hơn.
Cuối cùng hai người có một đêm không ngủ, nghe đủ ma âm truyền tới từ căn nhà của tông chủ.
. . . .
Trên Vô Danh phong.
Lâm Phàm nằm tênh hênh trên mặt đất, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt như sắp chết. Hắn thề với trời, nếu sau này còn ăn Đại Phàm Ca thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế. Hố nặng, đây rõ ràng là độc dược.
Một đời anh danh của bản tông chủ bị hủy bởi viên đan này a. Cũng không biết có bị hai đệ tử có biết cái gì không nữa.
Đợi buổi tối hai người trở về, nếu thấy ánh mắt nhìn mình có gì khác thường thì bản tông chủ sẽ phải nuôi nhốt hai kẻ này, không cho ló mặt ra ánh sáng nữa.
Đáng giận, thật sự là quá ghê tởm, viên đan dược này chính là kẻ thù không đội trời chung với Lâm Phàm ta.
Thế nhưng cảm giác sau khi dược lực tan hết đúng là quá thoải mái, không hổ là bản đại gia luyện chế.
. . . .
Trong ngoại môn, rất nhiều đệ tử đều tới đợi sẵn chỗ hai người Trương Nhị Cẩu mở quầy hôm qua để xem kịch vui.
Ngày hôm qua, thập đại thiên tài ngoại môn đều xuất quan, tới nơi này nhờ luyện đan, cũng không biết kết quả ra sao, đan dược có luyện chế thành công hay không.
Thế nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng Vô Danh phong không thể thành công, bởi những đan dược kia đều là hàng cao cấp, cho dù Đan Đỉnh phong cũng không chắc có thể luyện thành.
Hơn nữa muốn luyện chế một viên đan dược cao giai đều cần thời gian rất dài. Nhiều tài liệu như vậy, tuyệt đối một đêm không thể luyện chế thành công.
Chính vì thế, sáng nay cả đám tụ tập tới đây để chờ xem chuyện cười.
- Mọi người xem, ngoại môn thập đại đệ tử không một ai tới, ngay cả kia Diệp Thiếu Thiên cũng không thấy mặt, chứng tỏ bọn họ cũng cho rằng đan dược nhất định không thể luyện thành.
- Cũng không biết tới cùng là Diệp sư huynh và Vô Danh phong quan hệ như thế nào.
- Ai biết được. Ô, mọi người xem, người của Vô Danh phong đến. Ha ha, bọn hắn phờ phạc thế kia nhất định là thất bại, không cần nói cũng hiện rõ lên mặt rồi.
Một gã đệ tử ngoại môn mỉa mai cười nói.
- Ha ha, đợi lát nữa có trò hay để nhìn rồi. Vô Danh phong này đã không có bản lãnh còn dám khoác lác, đúng là làm người ta cười rụng cả răng.
- Cũng không biết bọn hắn có luyện đan thật không hay là nuốt riêng những tài liệu vô giá kia rồi nữa.
. . . .
Mọi người bàn tán sôi nổi, hiển nhiên là không ai tin tưởng Vô Danh phong có thể luyện chế ra những đan dược kia.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác không biết những đệ tử ngoại môn ở đằng xa kia đang xì xào về mình, nhưng nhìn thấy có nhiều người đang đợi như vậy, Trương Nhị Cẩu cũng vội hít sâu mấy hơi để giữ vững tinh thần.
- Sư đệ, nhớ phải bình tĩnh, lát nữa đối mặt với đám đệ tử ngoại môn kia không được để đánh mất tinh thần của Vô Danh phong chúng ta.
Trương Nhị Cẩu nói.
Phong Bất Giác vừa nghe, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nỗ lực mở to đôi mắt đang buồn ngủ.
- Sư huynh, yên tâm đi.
. . . .
- Trương Nhị Cẩu, đan dược mười vị sư huynh nhờ các ngươi luyện thế nào rồi? Xem bộ dáng của các ngươi, hẳn không luyện chế thành công hả?
Giờ phút này, một gã đệ tử ngoại môn cười hỏi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường trắng trợn, hoàn toàn không sợ đắc tội đối phương.
- Ai nói…
Phong Bất Giác vừa nghe, lập tức lên tiếng phản bác.
Thế nhưng hắn chưa kịp nói tròn câu đã bị Trương Nhị Cẩu kéo lại. Phong Bất Giác liếc sư huynh một cái, sau đó cười cười, hẳn sư huynh có cao kiến.
Trương Nhị Cẩu thấy đám đông cười nhạo mỉa mai thì cũng chỉ mặc kệ không thèm cãi lại. Hiện tại cho các ngươi đắc ý, đợi lát nữa tát thẳng lên mặt các ngươi.
Trương Nhị Cẩu nhớ kỹ lời tông chủ dạy bảo:
- Người khác có cười nhạo ngươi, sỉ nhục ngươi thì cũng đừng nóng vội, cứ yên tĩnh mà chuẩn bị, cuối cùng hung hăng đập nát mặt bọn chúng.
Những lời này Phong Bất Giác cũng được nghe, thế nhưng cảm thụ không quá lớn, còn Trương Nhị Cẩu lại xem đó là kim chỉ nam. Cũng chỉ có tông chủ đại nhân vĩ đại mới có thể nói ra những lời đầy ý nghĩa như thế.
- Luyện ra hay không có liên quan gì đến các ngươi?
Trương Nhị Cẩu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ta khinh tất cả các ngươi làm cho đám đệ tử ngoại môn rất khó chịu.
- Ha ha, liên quan gì sao? Đương nhiên là không liên quan. Thế nhưng nếu Vô Danh phong có thể luyện chế ra đan dược, Vương Bảo Phi ta nguyện tới Vô Danh phong của các ngươi làm tạp dịch.
Gã đệ tử ngoại môn tên Vương Bảo Phi nói.
Trương Nhị Cẩu nhìn đối phương từ đầu đến chân, cười khinh bỉ một tiếng:
- Bằng vào ngươi, tư cách làm tạp dịch cũng không có.
Vô Danh phong là nơi nào chứ? Đây chính là sơn môn của thiên hạ đệ nhất đại tông trong tương lai. Kẻ này muốn dựa vào khích bác để trở thành đệ tử tạp dịch của Vô Danh phong chúng ta sao, nằm mơ đi.
Chờ Vô Danh phong lớn mạnh, chức tạp dịch kia còn không phải bị người ta tranh nhau đi làm.
Trương Nhị Cẩu có ánh mắt trông xa, nội tâm cũng tràn đầy tự tin, bởi vì trong túi trữ vật hắn đang đeo bên hông đều là thần đan mà tông chủ đại nhân luyện chế.
Đợi lát nữa mười vị sư huynh tới, lấy đan dược ra còn sợ không làm mù mắt chó của các ngươi sao.
- Trương Nhị Cẩu, đừng chỉ giỏi khua môi múa mép, đợi lát nữa xem các ngươi lấy ra cái gì.
- Hừ, không thèm nói nhiều với ngươi.
Trương Nhị Cẩu khoát tay áo, không muốn phí lời với đám này, sau đó nhìn về phương xa, tự hỏi sao giờ này mà mười vị sư huynh còn chưa tới.
. . . .
Lúc này, trong khu nhà ở của đệ tử ngoại môn.
- Kiếm sư huynh, Lâm sư thúc hẳn đã luyện đan xong rồi, cùng đi lấy đi.
Diệp Thiếu Thiên sớm đã thức dậy, bắt đầu đi gọi mọi người.
Để có thể mời các sư huynh đệ cổ động cho Lâm sư thúc lần này, Diệp Thiếu Thiên đã phải hứa hẹn không ít ưu đãi. Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên cho rằng tất cả chuyện này đều đáng, bởi vì Lâm sư thúc tốt với hắn như vậy, hy sinh một chút thế này có là gì.
- Diệp sư đệ, sư huynh hôm nay có việc, không đi đâu. Chuyện luyện đan là vì nể mặt sư đệ, luyện thành hay không cũng không sao cả. Ngay cả thủ tịch đệ tử của thái thượng trường lão Đan Đỉnh phong cũng không thể luyện, chẳng lẽ đệ cho rằng Vô Danh phong làm nổi sao? Được rồi, sư huynh không đi.
Kiếm Vô Địch nói vọng từ trong phòng ra, giọng điệu bình thản lạnh lùng vô cùng, giống như là một thanh kiếm sắc.
Diệp Thiếu Thiên đứng ở cửa, không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†