09-04-2008, 06:37 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 28 – Hồi 4
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äang lúc lạnh run thì trước mắt bá»—ng sáng lên, hai ngưá»i xuyên qua động chui ra. Hai mắt Lục Tiệm bị ánh sáng chiếu lóa gần như không mở ra được, phải hé mắt hồi lâu má»›i nhìn rõ được cảnh váºt phÃa trước. NÆ¡i nà y chÃnh là lòng núi cách mặt đất cả trăm trượng, trên dưới Ä‘á»u là đá núi trắng xanh bóng loáng như ngá»c, đáy hang rá»™ng mấy chục trượng, dần dần thu hẹp lên trên, cho đến đỉnh thì có má»™t cái khe nhá» khoảng má»™t tấc thông thẳng lên trá»i, má»™t tia sáng xuyên qua khe chiếu và o ánh xạ nhiá»u lần trên các vách đá sáng như gương, ánh sáng giao thoa đủ loại mà u sắc khiến ngưá»i ở trong hang như đứng trong má»™t thế giá»›i là m bằng ngá»c lưu ly, hoa mắt mê mẩn.
Hòa thượng câm Ä‘iếc đặt Lục Tiệm xuống rồi đến trước má»™t vách đá. Trên vạch đó có gắn nhiá»u vòng đá, phÃa trên vòng đá má»™t trượng viết tám chữ to bằng cái đấu: “Ba mươi hai tướng chÃnh là phi tướngâ€, nét chữ khắc sâu trong đá cả phân vô cùng mảnh mai cứng rắn.
Lục Tiệm tuy không biết tám chữ đó lấy từ “Kim Cương kinh†có ngụ ý tinh vi, ẩn chứa giáo lý cá»§a Pháºt nhưng chỉ nhìn những nét chữ đó liá»n cảm thấy lông ngá»±c nóng lên, cảm giác trang nghiêm tá»± nhiên sinh ra, láºp tức chống và o vách đá run run đứng lên, hai tay chắp lại hết sức kÃnh cẩn.
Hòa thượng câm Ä‘iếc cÅ©ng chắp hai tay, hướng tá»›i vách đá đứng trầm lặng hồi lâu rồi chợt lấy từ ngá»±c áo ra má»™t cái túi gấm nho nhá». Lục Tiệm nhìn rất rõ rà ng, thất thanh kêu lên:
- Xá lợi của Ngư hòa thượng đại sư…
Hòa thượng câm Ä‘iếc hai tai Ä‘iếc đặc, tiếng kêu cá»§a Lục Tiệm vang vá»ng trong hang mà ông ta vẫn không phát hiện ra, chỉ từ từ đưa tay cầm má»™t cái vòng đá rồi ầm ầm kéo ra má»™t cái há»™p đá vuôgn vức dà i hai thước, trong há»™p lại có há»™p, trong to có nhá», há»™p nhá» thì dà i rá»™ng chỉ năm phân. Hòa thượng câm Ä‘iếc bá» xá lợi và o trong há»™p nhá», im lặng hồi lâu, hÆ¡i hé miệng như có ý than thở, sau đó đẩy tay vá» phÃa trước, há»™p đá chui và o, vách đá lại trở vá» như trước.
Hòa thượng câm Ä‘iếc lại lấy trong tay áo ra má»™t cây cương trùy khắc xoèn xoẹt phÃa dưới há»™p đá, bá»™t đá rÆ¡i lả tả hiện ra ba chữ “Ngư hòa thượngâ€. Lục Tiệm lúc đó má»›i kinh ngạc nhân ra bên phải cái há»™p đá lưu giữ xá lợi cá»§a Ngư hòa thượng còn năm cái vong đá khác phÃa dưới Ä‘á»u có khắc chữ, từ phải sang trái lần lượt là : “Cá»u Như tổ sưâ€, “Hoa Sinh đại sÄ©â€, “Uyên đầu đà â€, “Äại Khổ tôn giảâ€, “Xung đại sưâ€. Danh hiệu cá»§a Ngư hòa thượng nằm ở vị trà thứ sáu.
Lục Tiệm bừng tỉnh, cái hang núi đặc biệt nà y không phải nÆ¡i nà o khác mà chÃnh là nÆ¡i yên nghỉ cá»§a sáu Ä‘á»i thiá»n sư cá»§a Kim Cương môn.
Nghĩ đến đó, Lục Tiệm nhiệt huyết bừng bừng, quỳ hai gối xuống hướng tới vách đá đó vái ba cái.
Vái xong đứng dáºy ngước mắt lên, Lục Tiệm bá»—ng phát hiện phÃa trên cái há»™p đá cá»§a “Cá»u Như tổ sư†dưá»ng như có vết tÃch gì. Y sinh ra hiếu kỳ liá»n tiến tá»›i chăm chú nhìn, thì ra là má»™t bức tranh tăng nhân nhá» giÆ¡ tay phất áo, hé miệng mỉm cưá»i. Bức tranh tuy nhá» nhưng nét bút lại mạnh mẽ khác thưá»ng, dưới thì quyết phá đất, trên thì quyết xua mây, nuốt chá»ng trăng sao, coi thưá»ng chúng sinh.
Lục Tiệm nhìn hai lượt thì trong lòng Ä‘iên cuồng nhá»™n nhạo, bất giác thầm nghÄ©: “Bức tranh nà y chẳng phải là Cá»u Như tổ sư sao? Quả nhiên không tầm thưá»ng.†Ãnh mắt chuyển Ä‘i, lại thấy phÃa trên há»™p đá cá»§a “Hoa Sinh đại sĩ†cÅ©ng có má»™t bức tranh nhá», nét vẽ thô sÆ¡ vụng vá», nhìn lướt qua thì như trẻ con vẽ váºy, nhưng nhìn tháºt kỹ thì lại trà n ngáºp sinh cÆ¡, vô cùng hồn nhiên, giống như ngưá»i nà y từ khi sinh ra vẫn chưa từng bị nhiá»…m chút xấu xa cá»§a trần thế, trước sau vẫn giữ được tấm lòng như cá»§a đứa bé má»›i sinh.
Lục Tiệm nhất nhất xem hết, trên bốn há»™p đá còn lại không cái nà o là không có bức tranh nhá», chỉ là dáng Ä‘iá»u khác nhau, phong độ bất đồng. Tranh cá»§a “Uyên đầu đà †nét bút sâu sắc, ý nghÄ©a sâu xa, nghèo mà trong sạch, thâm thúy vô cùng. Tranh “Äại Khổ tôn giả†thì lại cháºm chạp lá» ngá», như dùng mÅ©i trùy nhá»n chá»c vô số lá»— thá»§ng trên vách đá rồi nối vá»›i nhau mà thà nh hình, trong dáng vẻ như tro than gá»— mục chẳng có sinh khÃ. Bức tranh cá»§a “Xung đại sư†thì nét bút phóng khoáng, tròn trịa trong sáng, không giáºn không cưá»i, hệt như má»™t pho ngưá»i ngá»c. Còn đến chá»— “Ngư hòa thượng†thì ý tứ lại biến đổi, tháºt thà chất phác, ổn định như núi cao, mắt mÅ©i Ä‘á»u lá»™ vẻ từ bi.
Lục Tiệm vốn có Pháºt tÃnh nên xem xét má»™t hồi bá»—ng bất giác sinh ra cảm ứng vá»›i sáu bức tranh ngưá»i đó, cảm thấy ngưá»i trong má»—i bức giÆ¡ tay nhấc chân, hoặc cưá»i hoặc giáºn Ä‘á»u rất huyá»n bà ảo diệu, ý tứ sâu sắc. Hồi lâu y đắm mình và o trong đó, đưa tay bước chân lại há»c theo hình ngưá»i trong tranh trên vách đá, mặc sức nhảy múa lên.
Vừa bắt đầu nhảy múa thì Lục Tiệm liá»n cảm thấy ngÅ© tạng đảo lá»™n, hÃt thở khó khăn, cÆ¡ bắp kinh mạch cả ngưá»i như chá»— nà o cÅ©ng tê liệt. Lục Tiệm thầm kêu há»ng bét, muốn dừng lại nhưng ai ngá» tay chân ngưá»i ngợm tá»± bị má»™t loại lá»±c lượng nà o đó dẫn dắt, tá»± chuyển động chứ đâu có dừng lại được.
Lục Tiệm cá»±c kỳ kinh hãi, Ä‘ang kêu khổ thì bá»—ng cảm thấy sau gáy nóng lên, má»™t bà n tay lá»›n áp và o, lòng bà n tay có hÆ¡i nóng mãnh liệt truyá»n và o. Y chưa kịp hiểu đã xảy ra việc thì thì chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm má»™t tiếng rồi không biết gì nữa.
Lần ngất Ä‘i nà y rất nhanh, chỉ trong giây lát đã lại hồi phục được thần chÃ. Lục Tiệm vừa định vùng dáºy nhưng lại cảm thân thân thể cứng như đá. May mà sau gáy cảm giác ấm nóng đó vẫn chuyển động không ngá»›t, khiến y dần dần buông lá»ng ra, quay đầu lại thì hòa thượng câm Ä‘iếc Ä‘ang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm khắc.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, bất giác há»i:
- Äại sư, xảy ra việc gì váºy…
Lá»i vừa nói ra thì bá»—ng tỉnh ngá»™, tăng nhân thần bà trước mắt vừa câm vừa Ä‘iếc, là m sao nghe được lá»i mình nói, nghÄ© váºy bất giác cưá»i khổ.
Hòa thượng câm Ä‘iếc nhìn y má»™t hồi rồi lấy ra cương trùy, vẽ loạt soạt trên mặt đá dưới chân. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất có má»™t hà ng chữ: “Bản tướng cá»§a tổ sư, không há»c được, không há»c được…â€
Lục Tiệm trong lòng kinh hãi ngạc nhiên, nghÄ© ngợi rồi đón lấy cương trùy, khắc ra: “Bản tướng cá»§a tổ sư là cái gì?â€
Hòa thượng câm Ä‘iếc viết lại: “ChÃnh là tranh ngưá»i trên vách đá.â€
Lục Tiệm vẫn không hiểu rõ, lại viết: “Äây là chá»— nà o váºy?â€
Hòa thượng câm Ä‘iếc lại vung tay, viết loạt soạt ba chữ: “Thiên Sinh thápâ€. Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, bất giác bừng tỉnh: “NÆ¡i nà y phÃa dưới rá»™ng tròn, phÃa trên nhá» nhá»n, rất giống má»™t tòa bảo tháp do thiên nhiên tạo ra. Ông trá»i sáng tạo sá»± váºt quả là thần kỳ.†Liá»n viết: “Xin há»i tôn hiệu cá»§a đại sư.â€
Hòa thượng câm Ä‘iếc lại viết: “Hồn hòa thượngâ€. Lục Tiệm âm thầm ngạc nhiên: “Vị đại sư nay tháºt là kỳ quái, ‘Hồn’ chẳng phải là lá»i để chá»i mắng ngưá»i ta ư, sao ông ta lại dùng là m pháp hiệu.†[ngưá»i dịch: “hồn†nghÄ©a là vẩn đục] Láºp tức lại viết: “Äại sư cÅ©ng là truyá»n nhân Kim Cương môn ư?â€
Hồn hòa thượng nhìn rồi lắc lắc đầu. Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, viết: “Äại sư không phải là truyá»n nhân Kim Cương môn, tại sao lại biết ba mươi hai loại thân tướng?†Hồn hòa thượng quay ngưá»i lại, chỉ và o tám chữ lá»›n trên vách đá: “Ba mươi hai tướng chÃnh là phi tướngâ€.
Tám chữ đó rất khó hiểu, Lục Tiệm Ä‘oán không ra, nghÄ© ngợi má»™t hồi rồi lại viết: “Xin há»i đại sư có quan hệ gì vá»›i Ngư hòa thượng đại sư?†Hồn hòa thượng viết: “Ông ấy là chá»§, ta là ngưá»i hầu.â€
Lục Tiệm ngẩn ra, lại viết: “Äã như váºy, vì sao đại sư không cùng Ngư hòa thượng đến Äông Doanh?†Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Ông ấy thân bị trá»ng thương, sợ không thể quay lại Trung Thổ nên để ta lại đây đón truyá»n nhân cá»§a Kim Cương mônâ€. Viết đến đó, ông ta chỉ mấy chữ “truyá»n nhân cá»§a Kim Cương môn†rồi lại chỉ Lục Tiệm, mặt lá»™ nét cưá»i.
Lục Tiệm giáºt mình, nói: “Äại sư nói tôi là truyá»n nhân Kim Cương môn ư?†Hồn hòa thượng liá»n viết: “Ngưá»i đưa xá lợi cá»§a chá»§ nhân vá» chÃnh là truyá»n nhân cá»§a Kim Cương môn.†Lục Tiệm nhìn đến đó thì tỉnh ngá»™: “Thảo nà o Ngư hòa thượng đại sư bảo ta sá»›m đến chùa Tam Tổ, thì ra sá»›m đã sắp đặt.†NghÄ© đến đó thì vẻ mặt nét cưá»i cá»§a Ngư hòa thượng lại hiện ra trước mắt, y hết sức Ä‘au lòng liá»n thở dà i má»™t hÆ¡i, viết: “Tiểu tá» không phải là ngưá»i trong Pháºt môn, không là m nổi truyá»n nhân Kim Cương môn đâu.â€
Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Xem tÃnh mà thà nh Pháºt chứ không câu nệ trong hay ngoà i Pháºt môn.†Lục Tiệm khẽ cưá»i khổ, bá»—ng nghÄ© tá»›i những rắc rối trên ngưá»i thì lòng như lá»a đốt, ho mấy tiếng rồi viết: “Tôi muốn Ä‘i tìm hai cô gái, mong đại sư mau đưa tôi rá»i khá»i đây.â€
Hồn hòa thượng nhìn ngó chữ viết trên mặt đất rồi lại nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có phần ngỡ ngà ng, qua má»™t lúc má»›i lắc lắc đầu viết: “Hồng phấn khô lâu, khô lâu hồng phấnâ€. [ngưá»i dịch: cái nà y tá»› dịch không nổi nên để nguyên gốc, các bạn thông cảm]
Lục Tiệm giáºt mình, liếc Hồn hòa thượng rồi hÆ¡i trầm ngâm: “Hòa thượng nà y ở chùa Tam Tổ giả Ä‘iên giả ngốc như tháºt ra lòng lại rất sáng tổ. Nhưng dá»±a và o câu vừa rồi mà nói thì ông ta có thà nh kiến vá»›i nữ tá» trong thiên hạ. Chẳng lẽ ông ta đứt lưỡi Ä‘iếc tai chÃnh là do bị nữ tá» hãm hại…†Y Ä‘oán loạn trong lòng nhưng không nỡ há»i ra để tránh nhắc lại việc cÅ© Ä‘au lòng cá»§a Hồn hòa thượng, chỉ viết: “Tình hình cấp bách, xin đại sư giúp cho.â€
Hồn hòa thượng mi dà i hÆ¡i nhướng lên, lắc lắc đầu lại viết: “Hồng phấn khô lâu, khô lâu hồng phấnâ€. Lục Tiệm thấy ông ta tháºt cố chấp thì hÆ¡i tức giáºn, Ä‘oạt lấy cương trùy nặng ná» viết xuống: “Xin đại sư giúp cho.â€
Hồn hòa thượng lá»™ vẻ giáºn dữ, hai mắt trợn trừng nhìn Lục Tiệm. Lục Tiệm cÅ©ng trợn mắt không chá»›p lấy má»™t cái. Cứ đối mặt như váºy má»™t lúc, trong ánh mắt Hồn hòa thượng lướt qua má»™t chút tiếc nuối rồi cõng Lục Tiệm lên Ä‘i ra khá»i động. Má»™t cái rá»… cây già to lá»›n treo trước cá»a động, Hồn hòa thượng bám rá»… trèo, cho đến sưá»n núi thì dáºm chân nhảy lên. Lục Tiệm chỉ cảm thấy gió tạt và o mặt, lúc gió ngừng lại thì đã lên đến sưá»n núi.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:53 PM .
09-04-2008, 09:59 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 28 – Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Hồn hòa thượng thả Lục Tiệm xuống, cúi ngưá»i dùng ngón tay viết xuống đất: “Tá»›i đâu bây giá»?†Lục Tiệm cÅ©ng viết: “Tôi cÅ©ng không biết.†Hồn hòa thượng mà y dà i nhÃu lại, viết: “Lúc trước ta cứu ngươi bên suối, đưa ngươi vá» lại đó nhé?†Lục Tiệm suy nghÄ© giây lát rồi viết: “Tốt quá.†Hồn hòa thượng trừng mắt nhìn y, khịt mÅ©i rồi lại cõng Lục Tiệm rên rảo bước chạy Ä‘i.
Chạy chưa bao lâu bá»—ng nghe tiếng ngưá»i nho nhá». Hồn hòa thượng đột nhiên dừng bước, không má»™t tiếng động chui và o đám cây cối. Lục Tiệm nhìn qua đầu vai ông ta, đột nhiên mừng rỡ vô cùng. Thì ra từ cánh rừng trước mặt Ninh Ngưng và Tô Văn Hương Ä‘ang sóng vai Ä‘i tá»›i hướng nà y.
Một đêm không gặp, Ninh Ngưng mặt buồn ảm đạm, mà y liễu u sầu, đi mấy bước thì bỗng khẽ thở dà i nói:
- Tô huynh, huynh nắm chắc y đi theo lỗi nà y ư?
- Không sai đâu! - Tô Văn Hương hÃt hÃt cái mÅ©i to - Vẫn còn mùi cá»§a y mà .
Ninh Ngưng do dự nói:
- Nhưng y, y thân thể yếu á»›t, Ä‘i hai ba dặm còn được, chứ từ chùa Tam Tổ đến chá»— nà y mấy chục dặm đưá»ng núi, là m sao Ä‘i nổi? HÆ¡n nữa, nÆ¡i nà y âm u ráºm rạp, nếu gặp phải dã thú thì y là m sao chống cá»± được?
Nói đến đó, mắt cô hÆ¡i đỠlên, run giá»ng nói:
- Äá»u tại tôi không tốt, vừa buồn bã liá»n bá» chạy... nếu y có gì không may thì tôi, tôi...
Lục Tiệm có ngu ngốc gấp mưá»i lần thì cÅ©ng biết “y†trong lá»i Ninh Ngưng chÃnh là mình. NghÄ© tá»›i cô vì mình mà đau buồn thì trong lòng hết sức cảm động.
- Ngưng nhi đừng lo. - Tô Văn Hương hÃt hÃt mÅ©i, lại nói - Ngoà i mùi vị cá»§a y còn có má»™t mùi vị khác, vừa chua vừa thối, lẫn cả mùi cá»§i khô nữa. Cái vị Lục… Lục…
Ninh Ngưng nói:
- Lục Tiệm.
- Äúng đúng! - Tô Văn Hương nói - Vị Lục Tiệm đó nhất định không sao đâu, còn Ä‘ang ở cùng chá»— vá»›i ngưá»i vừa chua vừa thối kia nữa.
Lục Tiệm hÃt má»™t hÆ¡i, quả nhiên phát hiện ra Hồn hòa thượng thân mình chua thối, chắc là nhiá»u ngà y chưa tắm rá»a. Nhưng Lục Tiệm không quan tâm đến những Ä‘iá»u nhá» nhặt, nếu đối phương là ngưá»i quen thì thưá»ng chỉ nhìn thấy Ä‘iểm tốt chứ không thấy chá»— xấu cá»§a há», lại cà ng không để ý đến đối phương là xấu xà hay thối tha. Tô Văn Hương mà không nhắc đến thì chỉ sợ tám năm mưá»i năm y cÅ©ng không phát hiện ra việc nà y.
Ninh Ngưng nhìn Tô Văn Hương cưá»i thê thảm rồi khẽ giá»ng nói:
- Tô huynh, xin đa tạ, không ngỠvà o lúc nà y mà huynh vẫn chịu giúp tôi.
- Nói gì thế, nói gì thế. - Hai tay Tô Văn Hương xua xua liên tục, lớn tiếng nói - Kiếp nô của Thiên bộ cùng chịu sướng khổ, cho dù lúc nà o chúng ta cũng giúp cô mà .
Ninh Ngưng sững sỠhồi lâu rồi bất giác rơi lệ, lắc đầu nói:
- Tô huynh, từ hôm qua tôi đã không phải là kiếp nô của Thiên bộ nữa rồi. Chỉ sợ trong tương lại lúc chúng ta gặp lại nhau thì không phải là bạn bè mà là cừu địch.
Vừa nói vừa nước mắt như mưa không ngừng lăn xuống.
Tô Văn Hương cũng bất giác lộ vẻ mâu thuẫn, đi lại vòng quanh Ninh Ngưng, ra sức gãi đầu nói:
- Ngưng nhi, Ngưng nhi, đừng khóc, đừng khóc. Con má»t sách, đồ chân chó, đồ tai lợn và ta bốn ngưá»i đã bà n bạc kỹ rồi, cho dù thế nà o cÅ©ng không là m khó Ngưng nhi cô, quá lắm thì má»i ngưá»i Ä‘á»u phạm và o Hắc Thiên kiếp chết cả má»™t lượt thôi.
Ninh Ngưng gục đầu nhìn lá khô trên mặt đất, trong lòng lúc vui lúc buồn, lúc nóng lúc lạnh lên xuống bất định, cho dù nước mắt chảy như suối cũng khó mà trút hết được tình cảm trong lòng, đột nhiên hé miệng hai tay che mặt khóc òa lên.
Tô Văn Hương tÃnh tình khá» dại nên dá»— con gái Ä‘ang khóc tuyệt chẳng phải sở trưá»ng, thấy váºy thì chẳng biết là m gì, hai tay nắm chặt lẫn nhau nóng nảy nói:
- Ngưng nhi, cô đừng khóc mà , đừng khóc mà … cô, cô còn khóc nữa thì ta cũng muốn khóc…
Chưa dứt lá»i đã tháºt sá»± méo miệng quệt mắt khóc ầm lên.
Lục Tiệm Ä‘ang ở trên cây, thấy tình cảm giữa các kiếp nô đó thì vừa cảm động lại cÅ©ng buồn rầu, lệ má» hai mắt, không kìm được cao giá»ng gá»i:
- Ninh cô nương, tôi ở đây nà y…
Còn chưa dứt lá»i thì thân thể bá»—ng chấn động rồi đảo má»™t cái từ trên cây rÆ¡i xuống, lúc chạm đất từ phÃa trên bá»—ng có luồng lá»±c lá»›n kéo lại khiến thế rÆ¡i cá»§a y cháºm hẳn, vì váºy mà thân thể chạm đất không há» Ä‘au đớn. Lúc bò dáºy thì đã thấy Ninh Ngưng, Tô Văn Hương rảo bước chạy đến. Ninh Ngưng mặt hoa vẫn còn ngấn lệ, thần sắc vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, đỡ Lục Tiệm dáºy không đợi y lên tiếng đã mở đầu há»i han:
- Ngã có đau không?
Lục Tiệm nói:
- Không sao.
Ninh Ngưng lại lá»™ vẻ tức giáºn, trách móc:
- Không sao cái gì? Thân thể anh yếu ớt, sao lại bò lên cao như thế?
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Tôi…
Rồi quay đầu lại thì thấy trên cây trống không, Hồn hòa thượng chẳng biết đã Ä‘i đâu rồi. Lục Tiệm biết ông ta không muốn ra mặt gặp ngưá»i khác nên bất giác khẽ thở dà i.
Ninh Ngưng chăm chú nhìn Lục Tiệm, những thay đổi trên vẻ mặt đó không qua được mắt cô. Thấy y rầu rÄ© thở dà i thì liá»n há»i:
- Anh thở dà i gì váºy?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không có gì, có thể gặp được cô, trong lòng tôi rất vui mừng.
Ninh Ngưng trái tim nhảy lên, hai má đỠbừng, vừa định mỉm cưá»i nhưng chẳng biết vì sao ngược lại lạnh nhạt nói:
- Có gì mà vui mừng chứ?
Lục Tiệm nói:
- Tôi sợ cô quá Ä‘au lòng mà tá»± là m khổ chÃnh mình. Bây giá» thấy cô bình yên thì tất nhiên là vui mừng rồi.
Ninh Ngưng nhìn y, trong lòng vừa tức giáºn vừa Ä‘au khổ: “Thì ra anh chỉ vì váºy mà vui mừng? Sá»›m biết như váºy chi bằng mình nhảy xuống núi tá»± tá», khiến y Ä‘au buồn còn hÆ¡n.â€
Thì ra Ninh Ngưng nghe tin dữ thì Ä‘au lòng thất vá»ng, mÆ¡ hồ không phân biệt phương hướng, chỉ co cẳng chạy như Ä‘iên, thẳng lên đỉnh má»™t ngá»n núi cao, nhìn biển mây mênh mông thì tình cảm trong lòng cÅ©ng như cảnh váºt trước mắt, cuồn cuá»™n nhấp nhô. Äá»§ loại hối háºn, hổ thẹn, Ä‘au khổ trà o lên trong lòng, cô bất giác buông tiếng khóc lá»›n, tiếng khóc theo gió Ä‘i xa dằng dặc Ä‘ong đưa rồi biến mất trong mây trá»i.
Ninh Ngưng khóc đến má»m ngưá»i, nhìn những giá»t nước mắt biến mất trong đáy vá»±c nghìn thước thì tình cảm cà ng nặng ná»: “Mẹ vì mình mà chết, mình lại nghe lệnh cá»§a kẻ thù, Æ¡n cừu không phân biệt được, đúng là đứa con gái bất hiếu nhất trong thiên hạ. Lão tặc tá» Trầm Chu Hư đó hại chết mẹ, mưu hại cha hai mắt mù lòa, lưu lạc đến nước ngoà i, lại Ä‘em mình luyện thà nh kiếp nô để đối phó vá»›i cha, đúng là con ngưá»i đáng háºn nhất thiên hạ. Nếu mình không giết được lão thì thá» không là m ngưá»i…†Trong nháy mắt, lần đầu tiên trong lòng cô trà n đầy oán độc, móng tay trắng bệch đâm sâu và o lòng bà n tay báºt cả máu. Nhiá»u năm nay tuy cô là kiếp nô nhưng chưa từng tá»± oán háºn, có Ä‘iá»u giá» nà y phút nà y lại thống háºn nặng ná» chÃnh bản thân mình, háºn không thể để má»™t luồng gió mạnh cuốn cái thân thể đáng buồn đáng khinh nà y thổi thà nh tro bụi ngáºp trá»i, rải khắp chân trá»i góc biển vÄ©nh viá»…n không kết tụ lại nữa.
Chỉ là trá»i lại không chiá»u lòng ngưá»i, gió thổi nhu hòa như má»™t đôi tay má»m mại phất mái tóc mây cá»§a cô loạn như tÆ¡, lướt qua mặt mát lạnh có chút ẩm ướt. Trong nháy mắt, tâm thần Ninh Ngưng kinh động, lướt qua má»™t bóng dáng xinh đẹp ấm áp dịu dà ng.
“Chá»§ mẫu…†Ninh Ngưng trái tim như bị giáng má»™t đòn, “Ôi không, Thương Thanh Ảnh đó cÅ©ng biết thân thế cá»§a mình ư? Bao nhiêu năm nay Æ¡n tình cá»§a bà ấy đối vá»›i mình cÅ©ng là giả ư…†Ninh Ngưng ánh mắt mÆ¡ hồ, bóng dáng Thương Thanh Ảnh lúc ẩn lúc hiện, trong đêm lạnh ngưá»i đà n bà đó đã kéo chăn cho mình, lúc đói khát cÅ©ng là bà đem tá»›i cÆ¡m ngon trà ngá»t. Quần áo mà mình mặc là bà tá»± tay thêu, lần đầu tiên mình vẽ lông mà y cÅ©ng là bà tá»± tay tô cho. Chữ đầu tiên Ä‘á»c, bà i đầu tiên hát, đóa hoa đầu tiên thêu, bức tranh đầu tiên vẽ không cái nà o là không đến từ ngưá»i đà n bà hiá»n dịu đó. Từ khi biết việc thfi Ninh Ngưng đã coi bà ta như mẹ đẻ cá»§a mình, yêu bà kÃnh bà , là m nÅ©ng trêu đùa, nói nói cưá»i cưá»i, dắt tay vui chÆ¡i, tháºm chà trong đêm nằm mÆ¡ cÅ©ng mÆ¡ thấy bóng dáng cá»§a bà ta…
“Mẹ con… kẻ thù…†Ninh Ngưng tim như muốn đứt ra từng mảnh, mắt tối sầm lại, cổ há»ng phát tanh. “Ta tháºt sá»± muốn báo thù ư? Giết Trầm Chu Hư rồi thì chỉ khiến bà ta Ä‘au lòng, nhưng không giết Trầm Chu Hư thì mẹ trên trá»i có linh thiêng, là m sao có thể yên nghỉ được?†NghÄ© đến đó, cô ngước mắt nhìn trá»i, nÆ¡i sâu thẳm trong những đám mây trắng như có má»™t khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, mỉm cưá»i nhìn xuống. “Mẹ…†má»™t cảm giác ngá»t ngà o trà n lên trong lòng, và o giây phút ấy Ninh Ngưng bá»—ng lại phát hiện ra ảo ảnh đó bất ngá» lại là khuôn mặt cá»§a Thương Thanh Ảnh.
“Ngay cả khuôn mặt của mẹ mình cũng không nhớ được…†Ninh Ngưng lại một lượt ngỡ ngà ng, gió núi dần mạnh lên thổi quần áo cô tung bay như tiên nữ lạc trần gian, cô đơn không chỗ dựa.
“Äau buồn như thế nà y thì thà chết Ä‘i còn hÆ¡n…†à nghÄ© đó như Ä‘iện lướt qua, Ninh Ngưng bá»—ng thở phà o má»™t hÆ¡i, nhìn biển mây sâu thẳm chăm chú xuất thần, thầm nghÄ© chỉ cần tung mình nhảy má»™t cái là có thể kết thúc má»i việc. Nhưng lúc nà y ở sâu thẳm trong lòng cô lại lướt qua má»™t khuôn mặt.
“Lục Tiệm…†Dáng hình đẹp đẽ cá»§a Ninh Ngưng khẽ run lên, mÆ¡ hồ nhá»› lại lúc mình bá» chạy thì Lục Tiệm vẫn kêu gá»i sau lưng mình, nhưng lúc đó mình thần trà mê loạn, chẳng quan tâm đến bất cứ Ä‘iá»u gì.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:52 PM .
09-04-2008, 11:22 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 26
Thá»i gian online: 4 ngà y 20 giá» 24 phút
Thanks: 0
Thanked 113 Times in 7 Posts
Chương 28 – Hồi 6
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 28 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
NghÄ© đến đó, Ninh Ngưng bá»—ng kinh hoà ng, sầu khổ gì cÅ©ng quăng lại sau lưng, láºp tức quay ngưá»i chạy như Ä‘iên xuống núi. Xuống đến chân núi thì bá»—ng thấy Tô Văn Hương rảo bước chạy đến. Ninh Ngưng trong lòng cá»±c kỳ hoảng hốt, không thèm há»i đầu Ä‘uôi, chỉ túm áo hắn há»i:
- Anh có thấy Lục Tiệm không?
Tô Văn Hương gặp Ninh Ngưng thì mặt đầy vẻ vui mừng, nhưng nghe há»i thì lại lá»™ mấy phần ngạc nhiên, há»i ngược lại:
- Cô không đi cùng với y sao?
Ninh Ngưng trong lòng trầm xuống, vá»™i há»i tình hình thì biết được Lục Tiệm quả nhiên Ä‘uổi theo mình. Ninh Ngưng biết rõ bệnh tình cá»§a y, bất giác lòng hoảng loạn, ý nghÄ© tìm chết biến sạch, liá»n kéo Tô Văn Hương tìm kiếm tứ phÃa.
Hai ngưá»i dá»c đưá»ng nói chuyện, Ninh Ngưng lại biết Ninh Bất Không cuối cùng không giao đấu vá»›i Trầm Chu Hư mà chán nản bá» Ä‘i. Ninh Ngưng biết cha rút lui toà n là vì mình nên trong lòng chẳng biết buồn hay vui, cÅ©ng âm thầm thở phà o má»™t hÆ¡i. Còn vá» mục Ä‘Ãch tìm tá»›i cá»§a Tô Văn Hương thì biết là hắn theo lệnh Ä‘uổi theo Diêu Tình, Ä‘i được ná»a đưá»ng thì lo lắng cho Ninh Ngưng, thế là ngá»i mùi dò đưá»ng Ä‘uổi theo. Ninh Ngưng rất cảm động, sá»± mâu thuẫn trong lòng cÅ©ng tăng thêm mấy phần.
Cứ Ä‘i Ä‘i nghỉ nghỉ như váºy, hai ngưá»i từ chùa Tam Tổ đến tháp Thiên Sinh má»™t mạch tìm tá»›i, may mà trá»i thương nên cuối cùng cÅ©ng để bá»n há» tìm được Lục Tiệm.
Những Ä‘iá»u phức tạp bên trong Ninh Ngưng chỉ tá»± giữ trong lòng, quyết không thổ lá»™ vá»›i Lục Tiệm. Lúc nà y thấy vẻ mặt Lục Tiệm tiá»u tụy, má»™t ngà y không gặp lại cà ng gầy guá»™c thì bất giác trong lòng chua xót, định đưa tay lau mặt cho y nhưng ngón tay máy động mà không có sức đưa ra.
Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng không sao thì đầy lòng mừng rỡ, nói:
- Ninh cô nương, Trầm Chu Hư ác độc như váºy, tương lai tất sẽ bị báo ứng. Cô nhất định không được vì loại ngưá»i ác đó mà là m những việc ngốc nghếch.
Ninh Ngưng thầm nghÄ©: “Anh má»›i ngốc đấy, trên Ä‘á»i có bao nhiêu kẻ ác, có mấy kẻ bị báo ứng chứ? Ôi, bá» Ä‘i, nếu không phải anh ngốc như thế thì tôi cÅ©ng chẳng nhá»› nhung đến anh rồi.†NghÄ© đến đó thì len lén liếc Lục Tiệm, hai má hÆ¡i nóng lên.
Lại nghe Tô Văn Hương nói:
- Ngưng nhi, ngưá»i cô tìm thì đã tìm được rồi, ta cÅ©ng phải tìm cô nương há» Diêu đó, nếu không chá»§ nhân sẽ không tha cho ta.
Ninh Ngưng tâm hồn trầm xuống, đưa mắt nhìn thì Lục Tiệm quả nhiên lộ vẻ chăm chú, nhìn Tô Văn Hương nói:
- Cô nương hỠDiêu là ai?
Tô Văn Hương không biết lòng ngưá»i, chỉ thản nhiên nói:
- ChÃnh là vị nhảy xuống khe núi đó. Cô ta chưa chết, vẫn còn sống đấy.
Khuôn mặt trắng nhợt cá»§a Lục Tiệm chợt hồng lên, đầy vẻ mừng rỡ nắm lấy Tô Văn Hương vá»™i vã há»i:
- Cô ấy ở đâu? Mau, mau đưa tôi đến, đưa tôi đến.
Tô Văn Hương nói:
- Vừa rồi lúc qua chùa Tam Tổ, ta ngá»i thấy mùi vị cá»§a cô ta. CÅ©ng lạ, chẳng lẽ má»™t cô gái như cô ta lại trốn trong chùa cá»§a hòa thượng.
Lục Tiệm nghÄ© đến Diêu Tình từng ẩn thân trong lầu xanh thì có nấp trong chùa cá»§a hòa thượng cÅ©ng chẳng có gì lạ. Vừa nghÄ© như váºy thì không khá»i tâm thần chấn động, lại quên cả Ninh Ngưng bên cạnh, nắm lấy tay Tô Văn Hương vá»™i nói:
- Tô tiên sinh, mau đưa tôi đi tìm cô ấy.
Tô Văn Hương hÆ¡i do dá»± rồi Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Lục Tiệm theo sát phÃa sau, Ä‘i được mấy dặm liá»n cảm thấy hai chân nặng ná» không theo kịp bước chân cá»§a Tô Văn Hương. Trong lúc nóng nảy thì bá»—ng cảm thấy má»™t bà n tay đỡ lấy tay phải mình, rồi cảm giác ấm áp từ từ trà n và o. Lục Tiệm như có gió xuân, tinh thần phấn chấn. Quay đầu nhìn thì Ninh Ngưng vẻ mặt lạnh lẽo mÃm môi Ä‘i thẳng qua. Lục Tiệm cưá»i nói:
- Äa tạ Ninh cô nương.
Ninh Ngưng mÃm môi, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Cô, cô khóc gì váºy?
Ninh Ngưng hừ má»™t tiếng quay đầu Ä‘i. Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, cÅ©ng không dám há»i lại nữa.
Không bao lâu đã đến ngoà i chùa Tam Tổ, bá»—ng nghe trong chùa huyên náo. Theo âm thanh Ä‘i đến thì thấy mấy tăng nhân Ä‘ang chạy ra, trong đó có hai ngưá»i eo, chân vấy máu, lá»›n tiếng rên rỉ. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Trong chùa xảy ra việc gì váºy?
Má»™t tăng nhân thấy ba ngưá»i bá»n há» giống như khách hà nh hương thì liá»n kêu lên:
- Mau mau xuống núi, trong chùa xuất hiện yêu ta, đang hà nh hung ở Tà ng Kinh các đấy.
Trong lúc hắn nói chuyện thì các tăng nhân bị thương liên tục kêu rên, vô cùng thê thảm. Lục Tiệm nảy lòng căm phẫn, quên cả thân mình có bệnh liá»n rảo bước chạy thẳng tá»›i Tà ng Kinh các.
Äến gần lầu các liá»n nghe tiếng ngưá»i huyên náo, từ xa nhìn đến thấy TÃnh Minh dẫn hÆ¡n trăm tăng chúng tay cầm gáºy gá»™c thương mâu vây lấy Tà ng Kinh các, lá»›n tiếng cùng niệm “Ban Nhược Ba La Máºt tâm kinh†diệt trừ tâm chướng, tà ma không thể đến gần.
TÃnh Giác đứng sau lưng má»i ngưá»i hÆ¡i lá»™ vẻ buồn rầu. TÃnh Trà thì vẻ mặt mệt má»i, được hai tiểu sa di nâng đỡ. Lục Tiệm thấy hai ngưá»i đó thì trong lòng hết sức khinh bỉ. Giác, Trà hai ngưá»i bá»—ng thấy Lục Tiệm thì cÅ©ng ngẩn ra rồi lá»™ vẻ kinh hoang, không đợi Lục Tiệm lên tiếng TÃnh Giác đã chắp tay nói:
- Thà chủ hôm qua chưa chà o đã bỠđi, lão nạp vô cùng hoảng hốt. Nếu đối xỠcó gì không tốt thì mong thà chủ lòng như biển rộng tha lỗi cho.
Lá»i nà y cá»§a lão có ý giảng hòa, Lục Tiệm tuy biết hòa thượng nà y âm hiểm giả dối nhưng lúc bắt giam, ép buá»™c mình cÅ©ng không dùng võ lá»±c để cưỡng bức, so vá»›i TÃnh Hải thì cÅ©ng có lương tâm hÆ¡n má»™t chút, vì váºy chỉ hừ lạnh má»™t tiếng rồi không nói toạc ra việc hôm qua. Hai tăng nhân thấy váºy thì thoáng thở phà o má»™t hÆ¡i.
Lục Tiệm nhìn lầu gác, nhÃu mà y nói:
- Trên đó quả tháºt có yêu tà hại ngưá»i ư?
TÃnh Giác gáºt đầu nói:
- Ma đầu đó trốn trên lầu, thỉnh thoảng lại lao ra trá»™m đồ ăn thức uống. TÃnh Minh sư đệ theo dấu vết phát hiện ra, nhưng bị nó hà nh hung, đánh bị thương mấy vị tăng lữ, còn bố trà tà thuáºt xung quanh lầu gác không cho ngưá»i ta đến gần.
Lúc nà y TÃnh Minh niệm xong kinh văn thì triệu táºp các tăng nhân khẽ giá»ng bà n luáºn:
- Tâm Ngá», ngươi Ä‘em má»™t nhóm ngưá»i từ cầu thang mặt trước đánh và o, thu hút sá»± chú ý cá»§a tà ma. Tâm Không, ngươi dẫn và i đệ tá» khá vá» khinh công nấp trên nóc nhà xung quanh, phá cá»a sổ xông và o.
Tâm Ngá»™, Tâm Không vâng lệnh dẫn ngưá»i chia nhau là m việc.
Tâm Ngá»™ dẫn mấy chục tăng nhân tay cầm vÅ© khà xông thẳng lên lầu. Còn chưa đến gần thì mặt đất gợn lên rồi soạt soạt má»c ra mấy cái dây to, trên rá»… dây đầy móc nhá»n, chỉ cuốn má»™t cái là nghe mấy tiếng kêu thảm, mấy tăng nhân dẫn đầu ngã lăn ra đất ôm chân kêu thảm. Tâm Ngá»™ mắt thấy sợi dây cuốn tá»›i thì tung mình nhảy lên cao rồi vung gáºy trong tay quét ra chá»c và o cái rá»… dây quái dị đó, Ai ngá» cái dây đó bá»—ng dà i ra, trên dây lại sinh ra thêm dây khác, trên móc lại sinh ra móc khác, rá»… dây to dần, mÅ©i móc sắc dần. Cứ lặp lại như váºy, chá»›p mắt đã hóa thà nh má»™t cái võng lá»›n vù má»™t tiếng chụp lấy Tâm Ngá»™ và o trong.
Tâm Ngá»™ kêu lên thảm thiết rồi rÆ¡i bịch xuống đất, cả ngưá»i rướm máu, lăn được mấy cái rồi không động Ä‘áºy gì nữa. TÃnh Minh vừa kinh hãi vừa tức giáºn, Ä‘ang định tá»± xông lên thì bá»—ng nghe má»™t tiếng động lá»›n, chÃnh là Tâm Không húc vỡ cá»a sổ xông và o trong lầu. Láºp tức nghe trong lầu có tiếng quát tháo đánh giết, đồng thá»i những sợi dây quái dị trước lầu cÅ©ng biến đổi, vù má»™t tiếng đã hóa thà nh tro bụi.
TÃnh Minh hết sức mừng rỡ, cầm gáºy nhảy và o trong lầu. Nhất thá»i trong lầu binh binh bang bang, đánh nhau cà ng kịch liệt. Chỉ nghe TÃnh Minh tức giáºn gầm lên:
- Không phải yêu quái, là ngưá»i, là ngưá»i.
Äám tăng nhân nghe váºy thì vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, gầm thét xông và o trong lầu. Chợt trên lầu có má»™t bóng trắng phá cá»a sổ lao ra, rÆ¡i xuống mái ngói bên cạnh.
TÃnh Giác thoáng má»™t cái đã tung mình lên nóc phòng, má»™t quyá»n tống ra chÃnh là “Nhất Thần quyá»n†trong “Trấn Ma Lục Tuyệtâ€. Ngưá»i áo trắng kia khó khăn lắm má»›i thoát thân được, đến lúc nà y sức lá»±c đã sụt giảm, bá»—ng thấy quyá»n phong mãnh liệt như núi ép tá»›i thì không dám đỡ thẳng mà lắc ngưá»i rÆ¡i xuống khá»i nóc nhà .
- Chạy đi đâu?
TÃnh Giác rÃt lên má»™t tiếng, váºn trảo chụp và o vai ngưá»i áo trắng. Lão là chá»§ cá»§a má»™t chùa, tu vi lợi hại, chiêu “Äiêu Long trảo†đó tinh tế khéo léo, ngưá»i áo trắng kia ở giữa không trung không có Ä‘iểm nà o để mượn, mắt thấy khó tránh thoát thì không ngá» bên mình tiếng gió rÃt lên rồi má»™t cây gáºy như rồng bay thẳng tá»›i, đâm vù vá» phÃa TÃnh Giác.
TÃnh Giác hÆ¡i nghiêng ngưá»i, phất tay áo cuốn lấy gáºy gá»—. Chiêu “Äại Phạm phiên†đó cÅ©ng là má»™t trong sáu tuyệt chiêu, uy lá»±c rất lá»›n, cây gá»— to bằng miệng bát nếu bị cuốn phải thì cÅ©ng khó mà tránh được bị nhổ báºt cả rá»… lên. TÃnh Giác vốn muốn Ä‘oạt lấy cây gáºy, không ngá» tay áo và gáºy gá»— vừa chạm nhau, trên cây gáºy gá»— đó bá»—ng sinh ra xảo kình, tuy yếu á»›t nhưng lại rất khéo léo nên đẩy TÃnh Giác không tá»± khống chế được láºt ngang Ä‘i cả thước, “Äiêu Long trảo†láºp tức chụp trượt.
TÃnh Giác vừa kinh hãi vừa tức giáºn, quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Tiệm Ä‘ang cầm gáºy đứng đó, hai mắt mở tròn cao giá»ng gá»i:
- A Tình, chạy mau.
Thì ra Lục Tiệm vừa thấy cái rá»… dây kỳ quái đó liá»n Ä‘oán ra ngưá»i trong lầu chÃnh là Diêu Tình, chỉ háºn thân thể yếu á»›t không có sức gạt má»i ngưá»i ra để xông và o lầu giúp đỡ. Trong lúc nóng ruá»™t thì bá»—ng thấy Diêu Tình nhảy ra khá»i lầu, TÃnh Giác xông lên ngăn chặn, liá»n dùng “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†đoạt lấy má»™t cây gáºy bên mình ném vá» phÃa TÃnh Giác. TÃnh Giác phất tay áo tá»›i, “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†lại váºn chuyển, y đẩy thân mình TÃnh Giác Ä‘i để phá thế trảo cá»§a lão.
Diêu Tình liếc thấy Lục Tiệm thì trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc mừng rỡ, láºp tức tung ngưá»i lao tá»›i. TÃnh Giác không để hai ngưá»i gặp nhau, liá»n Ä‘uổi gấp sau lưng, trầm giá»ng quát má»™t tiếng vừa định xuất quyá»n thì chợt cảm thấy mặt Ä‘au đớn như bị lá»a đốt, láºp tức kêu trá»i rồi ôm mặt lùi lại mấy bước, húc mạnh và o ngưá»i TÃnh TrÃ. TÃnh Trà bị thương không còn sức nữa, kéo theo cả hai ngưá»i nâng đỡ ngã chổng vó ra.
Äám tăng nhân thấy trụ trì, trưởng lão bị thua thiệt thì thi nhau chạy tá»›i nâng đỡ. Diêu Tình thừa cÆ¡ kéo Lục Tiệm chạy ra khá»i chùa. Ninh, Tô hai ngưá»i cÅ©ng chạy theo.
Chạy ra khá»i chùa chui và o má»™t cánh rừng, Diêu Tình buông Lục Tiệm ra, nhÃu mà y nói:
- Sao anh lại đến đây?
Chạy Ä‘iên cuồng má»™t tráºn, Lục Tiệm chút nữa bị nghẹt thở, ho má»™t tráºn kịch liệt rồi nói:
- Tôi, tôi đến tìm cô…
Äịnh thần ngắm nghÃa, chỉ thấy mấy ngà y không gặp, Diêu Tình tóc mây rối bù, áo trắng, già y tất dÃnh dầy bùn đất, nhiá»u chá»— bị rách, trông vô cùng nhếch nhác. Lục Tiệm thấy váºy bất giác khẽ thở dà i, biết rằng mấy ngà y nà y cô gặp rất nhiá»u gian khổ, vì váºy không có thá»i gian chỉnh lại dung mạo, thay đổi quần áo.
Ninh Ngưng đã nghe tiếng Diêu Tình từ lâu, lần nà y gặp mặt cÅ©ng bất giác ngưng thần ngắm nghÃa, thấy cô đầu bù tóc rối vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp, quả tháºt vô cùng rá»±c rỡ, chiếu sáng cả xung quanh. Ninh Ngưng tuy là con gái nhưng cÅ©ng cảm thấy động lòng, bất giác nghÄ©: “Thảo nà o Lục Tiệm lại say đắm cô ta như váºy, cô ta, cô ta quả tháºt xinh đẹp…
Tà i sản của diasat
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:50 PM .
10-04-2008, 01:01 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 28 – Hồi 7
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Dịch giả: StormRaider
Diêu Tình thấy Ninh Ngưng chằm chằm nhìn mình, ánh mắt phức tạp khó hiểu thì trong lòng nổi lên nghi ngá», lạnh nhạt nói:
- Lục Tiệm, bá»n há» là ai?
Lục Tiệm nói:
- Vị nà y là Ninh Ngưng cô nương, vị nà y là Tô Văn Hương Tô tiên sinh.
Diêu Tình lá»™ vẻ cảnh giác, mà y liá»…u nhÃu lại hừ lạnh nói:
- Thì ra là kiếp nô cá»§a Thiên bá»™ ư? Các vị cÅ©ng là vì há»a tượng tổ sư mà đến à ?
Lục Tiệm vội nói:
- A Tình, cô hiểu nhầm rồi…
- Tôi hiểu nhầm cái gì? - Diêu Tình cưá»i nhạt nói - Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoà n muốn bắt tôi, Trầm Chu Hư muốn bắt tôi, Tả Phi Khanh, Ngu Chiếu, Tiên BÃch Ä‘á»u muốn bắt tôi… Lục Tiệm, nếu anh cÅ©ng muốn bắt tôi thì ra tay nhanh Ä‘i, tôi mà nhÃu mà y má»™t cái thì không phải là há» Diêu nữa…
Nói đến đó hai mắt đỠlên, ánh lệ trà n ra.
Lục Tiệm trợn mắt há miệng, ngẩn ra hồi lâu rồi lắc đầu nói:
- A Tình, cô nói như váºy thì thà giết tôi Ä‘i còn hÆ¡n.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Nói như váºy thì anh không phải đến bắt tôi ư?
Lục Tiệm nhìn cô, mặt đỠbừng lên không nói tiếng nà o.
Diêu Tình thấy y tức giáºn như váºy thì giá»ng nói hÆ¡i má»m ra:
- Váºy thì tốt, anh giết hai ngưá»i nà y Ä‘i thì tôi sẽ tin anh.
- Sao có thể như váºy được? - Lục Tiệm thất thanh nói - Ninh cô nương là bằng hữu cá»§a tôi.
- Bằng hữu? - Diêu Tình liếc hai ngưá»i, phút chốc đã xác định được Ä‘iá»u vẫn nghÄ©, liá»n lạnh nhạt nói:
- Thì ra bằng hữu cá»§a anh Ä‘á»u là những cô nương xinh đẹp.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, nhÃu mà y nói:
- Cô, cô nói gì váºy?
Diêu Tình nói:
- Äầu tiên là Tiên BÃch, bây giá» lại là Ninh cô nương gì đó, nhìn không ra anh vừa ngu vừa ngốc mà diá»…m phúc ngang trá»i đấy nhỉ.
Ãnh mắt cô như băng tuyết, giá»ng nói lại cà ng lạnh nhạt. Lục Tiệm bá»±c tức đến nói không ra lá»i. Ninh Ngưng cÅ©ng nghe ra khúc mắc bên trong, lúc nà y lòng cô nguá»™i lạnh, cÅ©ng không có ý muốn lưu lại lâu, liá»n cưá»i khổ nói:
- Tô huynh, đi thôi.
Tô Văn Hương gáºt gáºt đầu, hai ngưá»i quay mình định bá» Ä‘i. Diêu Tình bá»—ng quát lên:
- Muốn chạy ư? Dá»… dà ng như váºy à .
Rồi tròng mắt chợt thu lại, ánh mắt sắc lạnh như kim châm bắn vá»t ra.
Lục Tiệm biết rõ thá»§ Ä‘oạn cá»§a Diêu Tình, thấy vẻ mặt cô liá»n thầm kêu không hay, láºp tức lao ngưá»i nhà o qua. Diêu Tình đã động lòng giết ngưá»i diệt khẩu, tâm thần toà n nhằm và o Ninh, Tô hai ngưá»i, hoà n toà n không ngá» Lục Tiệm lại ngăn cả, láºp tức eo lưng bị xiết lại, đã bị y ôm chặt lấy.
Hai ngưá»i quen biết đã lâu, Lục Tiệm trước sau vẫn giữ lá»… chặt chẽ, bá»—ng nhiên lại thế nà y, Diêu Tình quả tháºt không kịp trở tay, khà tức cá»§a nam tá» phả và o mặt khiến thân mình cô má»m nhÅ©n ra, sững ra đó cÅ©ng không phát nổi “Thổ kìnhâ€, chỉ nghe Lục Tiệm kêu lá»›n:
- Ninh cô nương, chạy mau, chạy mau đi…
Ninh Ngưng quay đầu nhìn y, sắc mặt trắng bệch, mà y liễu khẽ rung rồi chợt quay đầu cùng Tô Văn Hương xăm xăm bỠđi.
Diêu Tình nhìn hai ngưá»i Ä‘i xa thì vừa tức vừa vá»™i, nhưng thân thể vẫn má»m nhÅ©n không nghe lệnh, sao cÅ©ng không tụ nổi khà lá»±c để đẩy Lục Tiệm ra, bất giác thầm nghÄ©: “Tiểu tá» xấu xa nà y dùng tà pháp gì vá»›i ta thế? Tiểu tá» thối, tiểu tá» thối…â€
Phải biết nhiá»u ngà y qua cô toà n gặp đại địch, tâm lá»±c đã mệt má»i, lúc nà o cÅ©ng phải đỠphòng, ngoà i mặt tuy không thừa nháºn nhưng táºn đáy lòng vẫn luôn luôn nghÄ© đến Lục Tiệm, chỉ mong có y bảo vệ bên cạnh để mình vứt bá» má»i thứ nặng ná» ngá»§ Ä‘i. Vì váºy ý nguyện vừa đạt được thì không tá»± khống chế được sát tâm biến mất, cảm giác mệt má»i tá»± nhiên bùng lên, cÅ©ng không lấy nổi tinh thần tranh đấu nữa, để cho Lục Tiệm ôm chặt và o lòng, hai mắt nhắm lại, hai hà ng nước mắt trà o ra, lẩm nhẩm nói:
- Tiểu tỠthối, anh còn chưa chết ư…
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Tôi…
Bá»—ng cảm thấy chân yếu á»›t không có sức, lại kéo theo Diêu Tình từ từ ngã xuống. Thì ra vừa rồi y trong lúc nóng nảy đã dùng lá»±c quá nhiá»u, lại dẫn phát kiếp lá»±c, thân thể cà ng cảm thấy trống rá»—ng.
Diêu Tình đỡ y dáºy đến ngồi dưới má»™t cây đại thụ. Nhìn Lục Tiệm, chỉ cảm thấy nhiá»u ngà y không gặp, y đã cà ng gầy yếu, khà đen trên mặt cÅ©ng đã biến mạt, hai má trắng nhợt hÆ¡i trong suốt, vẻ mặt khác lạ giống như máu thịt đã bị kiếp lá»±c luyện hóa mất rồi, chỉ còn lại má»™t cái xác không.
“Hồi quang phản chiếu ư?†Từ đáy lòng Diêu Tình nổi lên cảm giác đắng nghét, nhìn Lục Tiệm bất giác mê đi.
- A Tình! - Lục Tiệm hÃt má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói - Ninh cô nương đã cứu tôi, cô, cô không được là m cô ấy bị thương nhé.
Diêu Tình nhìn y, ánh mắt lóe lên, bá»—ng mÃm môi đứng dáºy, rảo bước như bay chạy và o chá»— sâu trong rừng.
Lục Tiệm chỉ cho rằng cô vẫn tức giáºn mình thả Ninh, Tô hai ngưá»i Ä‘i nên trong lòng lo lắng, định vùng lên nhưng lại không đủ sức. Mắt thấy cô biến mất trong rừng thì bất giác cao giá»ng gá»i:
- A Tình, đừng, đừng đi…
Diêu Tình bước chân không dừng lại vẫn chạy thẳng vá» phÃa trước. Lục Tiệm trong lòng rất tá»§i cá»±c, bá»—ng thấy cảm giác cay xè chạy thẳng lên hai mắt, buá»™t miệng kêu lên:
- A Tình, tôi sắp chết rồi…
Mấy ngà y nay, câu nà y vang vá»ng trong lòng y trăm nghìn lần, chỉ là đối mặt vá»›i ngưá»i khác lại chưa từng nói ra. Nhưng lúc nà y không hiểu vì sao lại buá»™t miệng nói ra, kêu xong má»™t tiếng thì nước mắt đã rÆ¡i xuống.
Diêu Tình bá»—ng dừng bước, trong rừng im lặng chết chóc, thỉng thoảng có gió thổi lá khô vang lên xà o xạc, má»™t bông hoa nhá» không tên theo gió Ä‘ung đưa, cánh hoa rÆ¡i rụng không má»™t tiếng động. Diêu Tình nhìn hoa rÆ¡i, đầu vai rung lên không ngá»›t rồi bá»—ng đưa tay áo gạt lên mặt, quay ngưá»i lại hai mắt đỠá»ng chằm chằm nhìn Lục Tiệm, giống như có Ä‘iá»u cá»±c kỳ căm giáºn, từng bước từng bước tiến lại. Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô khiếp ngưá»i thì cả kinh, mắt thấy Diêu Tình đến gần thì bất giác nói:
- A Tình, Ninh cô nương cô ấy cứu tôi…
Còn chưa dứt lá»i thì Diêu Tình bá»—ng giÆ¡ tay lên tát vá» hướng má trái cá»§a y.
Lục Tiệm thấy tay đánh đến thì quên cả tránh né, ai ngá» bà n tay đến bên má thì lại dừng lại, nhẹ nhà ng vuốt lên má y, cảm giác ấm áp thấm và o da thịt thấu đến táºn tim gan. Diêu Tình miệng môi mấp máy, tròng mắt dần dần mÆ¡ hồ, tay phải đặt xuống chụp lấy đầu vai Lục Tiệm, móng tay bấm cả và o thịt. Lục Tiệm mi khẽ rung lên, hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh.
Diêu Tình gục trán, nước mắt từng giá»t rÆ¡i xuống thà nh vệt trên lá khô. Phút giây nà y Lục Tiệm nhìn cô lại quên cả Ä‘au đớn trên vai, còn nặng ná» oán háºn chÃnh mình, háºn bản thân quá ngu ngốc không hiểu được tâm tư cá»§a thiếu nữ nà y. Diêu Tình giống như má»™t câu đố mà có lẽ cả Ä‘á»i mình cÅ©ng không thể giải được.
- Tôi không cho anh chết. - Diêu Tình bá»—ng ngẩng đầu lên, hai má loang nước mắt, vẻ mặt lại rất quáºt cưá»ng - Anh cÅ©ng không được nói đến chữ đó nữa.
Lục Tiệm nhÃu mà y, lắc đầu nói:
- Ngưá»i ta sống hay chết đâu phải do mình?
Diêu Tình tức giáºn nói:
- Tôi nói không được là không được.
Lục Tiệm thấy cô gần như ngang ngược thì tháºt không biết trả lá»i thế nà o. Còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Diêu Tình bá»—ng cõng y lên, rảo bước chạy. Lục Tiệm nói:
- A Tình, cô là m gì váºy?
Diêu Tình không nói ná»a lá»i, chỉ cúi đầu chạy như bay.
Lục Tiệm đã rất yếu á»›t, phục trên lưng ngưá»i đẹp, gục đầu trong là n tóc mây, mùi hương thoang thoảng như có như không thấu và o trong mÅ©i. Lục Tiệm bá»—ng cảm thấy cả ngưá»i khô nóng, ký ức sinh ra, thầm nghÄ©: “Tô tiên sinh nói trên ngưá»i A Tình có má»™t mùi hương rất dá»… ngá»i, hà ng chục vạn ngưá»i cÅ©ng khó gặp được má»™t ngưá»i, chẳng lẽ là nói cái nà y ư?†Láºp tức không ngừng hÃt lấy, như đói như khát ngá»i mùi hướng đó, trong lòng lá» má» hy vá»ng vÄ©nh viá»…n được nằm thế nà y, ngá»i cả Ä‘á»i thì tốt quá.
TÃnh mạng y nguy cấp như trứng vỡ nhưng vẫn có ý nghÄ© cà n quấy như váºy, nếu Diêu Tình mà biết được thì tất sẽ chê cưá»i. Nhưng lúc nà y lòng cô rối loạn, hoà n toà n không cảm thấy tâm tình kỳ lạ cá»§a Lục Tiệm, chạy má»™t lúc thì xa xa đã thấy trên sưá»n núi trước mặt vươn lên má»™t gian nhà bằng cá» tranh thì láºp tức lao tá»›i đẩy cá»a xông và o.
Gian nhà nà y bị bỠhoang đã lâu, trống rỗng không có gì. Diêu Tình đặt Lục Tiệm xuống, khẽ nói:
- Anh ở đây chá» tôi, đợi má»™t chút, tôi nhất định mang cách cứu mạng quay vá»â€¦
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Cứu mạng, cứu ai?
Diêu Tình nhìn y sâu nặng rồi bá»—ng cưá»i thảm thiết, chầm cháºm quay ngưá»i chạy như bay vá» phÃa cánh cá»a gá»—.
Lục Tiệm đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy tình cảnh đó như tháºt như ảo, mắt thấy Diêu Tình bá» Ä‘i thì láºp tức hồn phách quay trở lại, kêu lên:
- Cô đi đâu?
Diêu Tình im lặng không nói, đẩy cá»a, ra khá»i cá»a rồi đóng cá»a lại. Trong phòng liá»n rÆ¡i và o bóng tối.
Trong lòng Lục Tiệm sinh ra dá»± cảm không tốt, không nhịn được gá»i to tên Diêu Tình, tiếng gá»i trước sau nối tiếp vang vá»ng trong phòng hồi lâu má»›i yên tÄ©nh trở lại. Trên mặt Lục Tiệm ẩm ướt lạnh lẽo, không biết từ lúc nà o đã loang đầy nước mắt.
Lúc nà y bá»—ng nghe két má»™t tiếng rồi cá»a gá»— mở ra. Lục Tiệm ngẩng đầu lên, trong ánh sáng chói mắt má»™t bóng ngưá»i như ẩn như hiện. Lục Tiệm mừng rỡ không kìm chế được, buá»™t miệng kêu lên:
- A Tình…
- Ha ha. - Ngưá»i kia cưá»i lá»›n - Sao, lại lạc mất Diêu đại mỹ nhân rồi ư?
Lục Tiệm thân mình chấn đống, trong lúc hoảng hốt thì thấy Cốc Chẩn cưá»i hì hì tiến và o trong phòng, mặt mà y mừng rỡ rạng ngá»i.
Lục Tiệm bất giác mở to hai mắt. Cốc Chẩn cưá»i hi hi nói:
- Ngươi trợn mắt nhìn ta là m gì? Ta giống quỷ lắm ư?
Lục Tiệm cá»±c kỳ kinh hãi vui mừng, nghẹn lá»i má»™t lúc rồi lẩm nhẩm nói:
- Ngưá»i còn sống à ?
- Thằng cha được lắm. - Cốc Chẩn rÃu rÃt nói - Ngươi lại dám rá»§a ta chết ư?
Rồi mấy bước Ä‘i đến nắm Lục Tiệm lên đánh mạnh má»™t quyá»n và o đầu vai y, không ngỠđộng đến thương thế cá»§a Lục Tiệm là m y ho lên má»™t tráºn.
Cốc Chẩn à lên một tiếng, dừng tay nói:
- Ngươi sao váºy?
Lục Tiệm thở một hơi, xua tay nói:
- Ta không sao, ngươi sao lại đến đây?
Cốc Chẩn nhìn y, nét cưá»i thu lại, mặt thoáng qua vẻ buồn rầu, hồi lâu má»›i nói:
- Ta từ xa nghe có ngưá»i hắt hÆ¡i nên cố ý đến xem xem.
- Hắt hơi?
Lục Tiệm hÆ¡i nhÃu mà y.
- Äúng váºy. - Cốc Chẩn gáºt đầu nói - Nếu không phải hắt hÆ¡i thì tại sao cứ “A Äế, A Äế†mãi?
Lục Tiệm ngẩn ra rồi bừng tỉnh, “A Tình†và “A Äế†nghe rất giống nhau, mình kêu to “A Tình†chỉ sợ ngưá»i khác nghe thấy còn cho là mình Ä‘ang hắt hÆ¡i. Lục Tiệm vốn Ä‘ang đầy bụng buồn râu, nghe váºy cÅ©ng bị chá»c phải ha ha cưá»i lá»›n.
Bá»—ng nghe ngoà i cá»a có má»™t giá»ng nói giòn giã kêu lên:
- Cốc Chẩn, rốt cuá»™c là ngươi là m cái trò gì váºy?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Còn có ngưá»i khác ư?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, gáºt đầu nói:
- Không chỉ có ngưá»i mà còn rất nhiá»u đấy.
Lục Tiệm nghe váºy thì lại cà ng mÆ¡ hồ.
HẾT CHÆ¯Æ NG 28
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:47 PM .
10-04-2008, 01:02 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 28 – Hồi 7
Nguồn: Tà ng thư viện
Dịch giả: StormRaider
Diêu Tình thấy Ninh Ngưng chằm chằm nhìn mình, ánh mắt phức tạp khó hiểu thì trong lòng nổi lên nghi ngá», lạnh nhạt nói:
- Lục Tiệm, bá»n há» là ai?
Lục Tiệm nói:
- Vị nà y là Ninh Ngưng cô nương, vị nà y là Tô Văn Hương Tô tiên sinh.
Diêu Tình lá»™ vẻ cảnh giác, mà y liá»…u nhÃu lại hừ lạnh nói:
- Thì ra là kiếp nô cá»§a Thiên bá»™ ư? Các vị cÅ©ng là vì há»a tượng tổ sư mà đến à ?
Lục Tiệm vội nói:
- A Tình, cô hiểu nhầm rồi…
- Tôi hiểu nhầm cái gì? - Diêu Tình cưá»i nhạt nói - Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoà n muốn bắt tôi, Trầm Chu Hư muốn bắt tôi, Tả Phi Khanh, Ngu Chiếu, Tiên BÃch Ä‘á»u muốn bắt tôi… Lục Tiệm, nếu anh cÅ©ng muốn bắt tôi thì ra tay nhanh Ä‘i, tôi mà nhÃu mà y má»™t cái thì không phải là há» Diêu nữa…
Nói đến đó hai mắt đỠlên, ánh lệ trà n ra.
Lục Tiệm trợn mắt há miệng, ngẩn ra hồi lâu rồi lắc đầu nói:
- A Tình, cô nói như váºy thì thà giết tôi Ä‘i còn hÆ¡n.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Nói như váºy thì anh không phải đến bắt tôi ư?
Lục Tiệm nhìn cô, mặt đỠbừng lên không nói tiếng nà o.
Diêu Tình thấy y tức giáºn như váºy thì giá»ng nói hÆ¡i má»m ra:
- Váºy thì tốt, anh giết hai ngưá»i nà y Ä‘i thì tôi sẽ tin anh.
- Sao có thể như váºy được? - Lục Tiệm thất thanh nói - Ninh cô nương là bằng hữu cá»§a tôi.
- Bằng hữu? - Diêu Tình liếc hai ngưá»i, phút chốc đã xác định được Ä‘iá»u vẫn nghÄ©, liá»n lạnh nhạt nói:
- Thì ra bằng hữu cá»§a anh Ä‘á»u là những cô nương xinh đẹp.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, nhÃu mà y nói:
- Cô, cô nói gì váºy?
Diêu Tình nói:
- Äầu tiên là Tiên BÃch, bây giá» lại là Ninh cô nương gì đó, nhìn không ra anh vừa ngu vừa ngốc mà diá»…m phúc ngang trá»i đấy nhỉ.
Ãnh mắt cô như băng tuyết, giá»ng nói lại cà ng lạnh nhạt. Lục Tiệm bá»±c tức đến nói không ra lá»i. Ninh Ngưng cÅ©ng nghe ra khúc mắc bên trong, lúc nà y lòng cô nguá»™i lạnh, cÅ©ng không có ý muốn lưu lại lâu, liá»n cưá»i khổ nói:
- Tô huynh, đi thôi.
Tô Văn Hương gáºt gáºt đầu, hai ngưá»i quay mình định bá» Ä‘i. Diêu Tình bá»—ng quát lên:
- Muốn chạy ư? Dá»… dà ng như váºy à .
Rồi tròng mắt chợt thu lại, ánh mắt sắc lạnh như kim châm bắn vá»t ra.
Lục Tiệm biết rõ thá»§ Ä‘oạn cá»§a Diêu Tình, thấy vẻ mặt cô liá»n thầm kêu không hay, láºp tức lao ngưá»i nhà o qua. Diêu Tình đã động lòng giết ngưá»i diệt khẩu, tâm thần toà n nhằm và o Ninh, Tô hai ngưá»i, hoà n toà n không ngá» Lục Tiệm lại ngăn cả, láºp tức eo lưng bị xiết lại, đã bị y ôm chặt lấy.
Hai ngưá»i quen biết đã lâu, Lục Tiệm trước sau vẫn giữ lá»… chặt chẽ, bá»—ng nhiên lại thế nà y, Diêu Tình quả tháºt không kịp trở tay, khà tức cá»§a nam tá» phả và o mặt khiến thân mình cô má»m nhÅ©n ra, sững ra đó cÅ©ng không phát nổi “Thổ kìnhâ€, chỉ nghe Lục Tiệm kêu lá»›n:
- Ninh cô nương, chạy mau, chạy mau đi…
Ninh Ngưng quay đầu nhìn y, sắc mặt trắng bệch, mà y liễu khẽ rung rồi chợt quay đầu cùng Tô Văn Hương xăm xăm bỠđi.
Diêu Tình nhìn hai ngưá»i Ä‘i xa thì vừa tức vừa vá»™i, nhưng thân thể vẫn má»m nhÅ©n không nghe lệnh, sao cÅ©ng không tụ nổi khà lá»±c để đẩy Lục Tiệm ra, bất giác thầm nghÄ©: “Tiểu tá» xấu xa nà y dùng tà pháp gì vá»›i ta thế? Tiểu tá» thối, tiểu tá» thối…â€
Phải biết nhiá»u ngà y qua cô toà n gặp đại địch, tâm lá»±c đã mệt má»i, lúc nà o cÅ©ng phải đỠphòng, ngoà i mặt tuy không thừa nháºn nhưng táºn đáy lòng vẫn luôn luôn nghÄ© đến Lục Tiệm, chỉ mong có y bảo vệ bên cạnh để mình vứt bá» má»i thứ nặng ná» ngá»§ Ä‘i. Vì váºy ý nguyện vừa đạt được thì không tá»± khống chế được sát tâm biến mất, cảm giác mệt má»i tá»± nhiên bùng lên, cÅ©ng không lấy nổi tinh thần tranh đấu nữa, để cho Lục Tiệm ôm chặt và o lòng, hai mắt nhắm lại, hai hà ng nước mắt trà o ra, lẩm nhẩm nói:
- Tiểu tỠthối, anh còn chưa chết ư…
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Tôi…
Bá»—ng cảm thấy chân yếu á»›t không có sức, lại kéo theo Diêu Tình từ từ ngã xuống. Thì ra vừa rồi y trong lúc nóng nảy đã dùng lá»±c quá nhiá»u, lại dẫn phát kiếp lá»±c, thân thể cà ng cảm thấy trống rá»—ng.
Diêu Tình đỡ y dáºy đến ngồi dưới má»™t cây đại thụ. Nhìn Lục Tiệm, chỉ cảm thấy nhiá»u ngà y không gặp, y đã cà ng gầy yếu, khà đen trên mặt cÅ©ng đã biến mạt, hai má trắng nhợt hÆ¡i trong suốt, vẻ mặt khác lạ giống như máu thịt đã bị kiếp lá»±c luyện hóa mất rồi, chỉ còn lại má»™t cái xác không.
“Hồi quang phản chiếu ư?†Từ đáy lòng Diêu Tình nổi lên cảm giác đắng nghét, nhìn Lục Tiệm bất giác mê đi.
- A Tình! - Lục Tiệm hÃt má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói - Ninh cô nương đã cứu tôi, cô, cô không được là m cô ấy bị thương nhé.
Diêu Tình nhìn y, ánh mắt lóe lên, bá»—ng mÃm môi đứng dáºy, rảo bước như bay chạy và o chá»— sâu trong rừng.
Lục Tiệm chỉ cho rằng cô vẫn tức giáºn mình thả Ninh, Tô hai ngưá»i Ä‘i nên trong lòng lo lắng, định vùng lên nhưng lại không đủ sức. Mắt thấy cô biến mất trong rừng thì bất giác cao giá»ng gá»i:
- A Tình, đừng, đừng đi…
Diêu Tình bước chân không dừng lại vẫn chạy thẳng vá» phÃa trước. Lục Tiệm trong lòng rất tá»§i cá»±c, bá»—ng thấy cảm giác cay xè chạy thẳng lên hai mắt, buá»™t miệng kêu lên:
- A Tình, tôi sắp chết rồi…
Mấy ngà y nay, câu nà y vang vá»ng trong lòng y trăm nghìn lần, chỉ là đối mặt vá»›i ngưá»i khác lại chưa từng nói ra. Nhưng lúc nà y không hiểu vì sao lại buá»™t miệng nói ra, kêu xong má»™t tiếng thì nước mắt đã rÆ¡i xuống.
Diêu Tình bá»—ng dừng bước, trong rừng im lặng chết chóc, thỉng thoảng có gió thổi lá khô vang lên xà o xạc, má»™t bông hoa nhá» không tên theo gió Ä‘ung đưa, cánh hoa rÆ¡i rụng không má»™t tiếng động. Diêu Tình nhìn hoa rÆ¡i, đầu vai rung lên không ngá»›t rồi bá»—ng đưa tay áo gạt lên mặt, quay ngưá»i lại hai mắt đỠá»ng chằm chằm nhìn Lục Tiệm, giống như có Ä‘iá»u cá»±c kỳ căm giáºn, từng bước từng bước tiến lại. Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô khiếp ngưá»i thì cả kinh, mắt thấy Diêu Tình đến gần thì bất giác nói:
- A Tình, Ninh cô nương cô ấy cứu tôi…
Còn chưa dứt lá»i thì Diêu Tình bá»—ng giÆ¡ tay lên tát vá» hướng má trái cá»§a y.
Lục Tiệm thấy tay đánh đến thì quên cả tránh né, ai ngá» bà n tay đến bên má thì lại dừng lại, nhẹ nhà ng vuốt lên má y, cảm giác ấm áp thấm và o da thịt thấu đến táºn tim gan. Diêu Tình miệng môi mấp máy, tròng mắt dần dần mÆ¡ hồ, tay phải đặt xuống chụp lấy đầu vai Lục Tiệm, móng tay bấm cả và o thịt. Lục Tiệm mi khẽ rung lên, hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh.
Diêu Tình gục trán, nước mắt từng giá»t rÆ¡i xuống thà nh vệt trên lá khô. Phút giây nà y Lục Tiệm nhìn cô lại quên cả Ä‘au đớn trên vai, còn nặng ná» oán háºn chÃnh mình, háºn bản thân quá ngu ngốc không hiểu được tâm tư cá»§a thiếu nữ nà y. Diêu Tình giống như má»™t câu đố mà có lẽ cả Ä‘á»i mình cÅ©ng không thể giải được.
- Tôi không cho anh chết. - Diêu Tình bá»—ng ngẩng đầu lên, hai má loang nước mắt, vẻ mặt lại rất quáºt cưá»ng - Anh cÅ©ng không được nói đến chữ đó nữa.
Lục Tiệm nhÃu mà y, lắc đầu nói:
- Ngưá»i ta sống hay chết đâu phải do mình?
Diêu Tình tức giáºn nói:
- Tôi nói không được là không được.
Lục Tiệm thấy cô gần như ngang ngược thì tháºt không biết trả lá»i thế nà o. Còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Diêu Tình bá»—ng cõng y lên, rảo bước chạy. Lục Tiệm nói:
- A Tình, cô là m gì váºy?
Diêu Tình không nói ná»a lá»i, chỉ cúi đầu chạy như bay.
Lục Tiệm đã rất yếu á»›t, phục trên lưng ngưá»i đẹp, gục đầu trong là n tóc mây, mùi hương thoang thoảng như có như không thấu và o trong mÅ©i. Lục Tiệm bá»—ng cảm thấy cả ngưá»i khô nóng, ký ức sinh ra, thầm nghÄ©: “Tô tiên sinh nói trên ngưá»i A Tình có má»™t mùi hương rất dá»… ngá»i, hà ng chục vạn ngưá»i cÅ©ng khó gặp được má»™t ngưá»i, chẳng lẽ là nói cái nà y ư?†Láºp tức không ngừng hÃt lấy, như đói như khát ngá»i mùi hướng đó, trong lòng lá» má» hy vá»ng vÄ©nh viá»…n được nằm thế nà y, ngá»i cả Ä‘á»i thì tốt quá.
TÃnh mạng y nguy cấp như trứng vỡ nhưng vẫn có ý nghÄ© cà n quấy như váºy, nếu Diêu Tình mà biết được thì tất sẽ chê cưá»i. Nhưng lúc nà y lòng cô rối loạn, hoà n toà n không cảm thấy tâm tình kỳ lạ cá»§a Lục Tiệm, chạy má»™t lúc thì xa xa đã thấy trên sưá»n núi trước mặt vươn lên má»™t gian nhà bằng cá» tranh thì láºp tức lao tá»›i đẩy cá»a xông và o.
Gian nhà nà y bị bỠhoang đã lâu, trống rỗng không có gì. Diêu Tình đặt Lục Tiệm xuống, khẽ nói:
- Anh ở đây chá» tôi, đợi má»™t chút, tôi nhất định mang cách cứu mạng quay vá»â€¦
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Cứu mạng, cứu ai?
Diêu Tình nhìn y sâu nặng rồi bá»—ng cưá»i thảm thiết, chầm cháºm quay ngưá»i chạy như bay vá» phÃa cánh cá»a gá»—.
Lục Tiệm đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy tình cảnh đó như tháºt như ảo, mắt thấy Diêu Tình bá» Ä‘i thì láºp tức hồn phách quay trở lại, kêu lên:
- Cô đi đâu?
Diêu Tình im lặng không nói, đẩy cá»a, ra khá»i cá»a rồi đóng cá»a lại. Trong phòng liá»n rÆ¡i và o bóng tối.
Trong lòng Lục Tiệm sinh ra dá»± cảm không tốt, không nhịn được gá»i to tên Diêu Tình, tiếng gá»i trước sau nối tiếp vang vá»ng trong phòng hồi lâu má»›i yên tÄ©nh trở lại. Trên mặt Lục Tiệm ẩm ướt lạnh lẽo, không biết từ lúc nà o đã loang đầy nước mắt.
Lúc nà y bá»—ng nghe két má»™t tiếng rồi cá»a gá»— mở ra. Lục Tiệm ngẩng đầu lên, trong ánh sáng chói mắt má»™t bóng ngưá»i như ẩn như hiện. Lục Tiệm mừng rỡ không kìm chế được, buá»™t miệng kêu lên:
- A Tình…
- Ha ha. - Ngưá»i kia cưá»i lá»›n - Sao, lại lạc mất Diêu đại mỹ nhân rồi ư?
Lục Tiệm thân mình chấn đống, trong lúc hoảng hốt thì thấy Cốc Chẩn cưá»i hì hì tiến và o trong phòng, mặt mà y mừng rỡ rạng ngá»i.
Lục Tiệm bất giác mở to hai mắt. Cốc Chẩn cưá»i hi hi nói:
- Ngươi trợn mắt nhìn ta là m gì? Ta giống quỷ lắm ư?
Lục Tiệm cá»±c kỳ kinh hãi vui mừng, nghẹn lá»i má»™t lúc rồi lẩm nhẩm nói:
- Ngưá»i còn sống à ?
- Thằng cha được lắm. - Cốc Chẩn rÃu rÃt nói - Ngươi lại dám rá»§a ta chết ư?
Rồi mấy bước Ä‘i đến nắm Lục Tiệm lên đánh mạnh má»™t quyá»n và o đầu vai y, không ngỠđộng đến thương thế cá»§a Lục Tiệm là m y ho lên má»™t tráºn.
Cốc Chẩn à lên một tiếng, dừng tay nói:
- Ngươi sao váºy?
Lục Tiệm thở một hơi, xua tay nói:
- Ta không sao, ngươi sao lại đến đây?
Cốc Chẩn nhìn y, nét cưá»i thu lại, mặt thoáng qua vẻ buồn rầu, hồi lâu má»›i nói:
- Ta từ xa nghe có ngưá»i hắt hÆ¡i nên cố ý đến xem xem.
- Hắt hơi?
Lục Tiệm hÆ¡i nhÃu mà y.
- Äúng váºy. - Cốc Chẩn gáºt đầu nói - Nếu không phải hắt hÆ¡i thì tại sao cứ “A Äế, A Äế†mãi?
Lục Tiệm ngẩn ra rồi bừng tỉnh, “A Tình†và “A Äế†nghe rất giống nhau, mình kêu to “A Tình†chỉ sợ ngưá»i khác nghe thấy còn cho là mình Ä‘ang hắt hÆ¡i. Lục Tiệm vốn Ä‘ang đầy bụng buồn râu, nghe váºy cÅ©ng bị chá»c phải ha ha cưá»i lá»›n.
Bá»—ng nghe ngoà i cá»a có má»™t giá»ng nói giòn giã kêu lên:
- Cốc Chẩn, rốt cuá»™c là ngươi là m cái trò gì váºy?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Còn có ngưá»i khác ư?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, gáºt đầu nói:
- Không chỉ có ngưá»i mà còn rất nhiá»u đấy.
Lục Tiệm nghe váºy thì lại cà ng mÆ¡ hồ.
HẾT CHÆ¯Æ NG 28
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:22 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå