Đệ thất canh Lúc này ánh mắt ôn hòa của chưởng môn như lưỡi đao kề sát cổ, cả người Tả Mạc không được tự nhiên, lời nói ra đến miệng nhất thời rụt trở về, vội hỏi: "Vâng vâng vâng! Đệ tử nhất thời hồ đồ! Tranh đoạt vinh dự vì sư môn là bổn phận của đệ tử, đệ tử dù phải qua núi đao xuống biển lửa cũng không dám chối từ!"
Lúc Tả Mạc vừa bước vào Vô Không đường đã ngoài ý muốn phát hiện La Ly sư huynh cũng đang ở đấy, hắn hướng chưởng môn đang ngồi ngay ngắn phía trên hành lễ một cái, sau đó đứng sang một bên. Nhìn lướt qua chung quanh, những vị sư bá khác cùng sư phó đều không có đến, Vô Không đường chỉ có ba người bọn họ.
"La Ly, Tả Mạc, hai người các ngươi hảo hảo chuẩn bị, một tháng sau, các ngươi cùng Vi Thắng sư huynh sẽ thay thế bổn môn xuất chiến ở Đông Phù Thí Kiếm hội. Đoạn thời gian này các ngươi cần hảo hảo tu luyện, không được lười nhác." Chưởng môn tuyên bố tin tức này rất ngắn gọn đơn giản.
Danh phận của Vi Thắng đại sư huynh, sau khi hắn từ trong Kiếm động đi ra, liền không còn hoài nghi nữa. Nghe nói chưởng môn đương trường liền xác định như thế.
La Ly không nói gì, thi lễ một cái rồi đứng yên.
Tả Mạc chưa được chuẩn bị tư tưởng gì cả lại đột nhiên nghe thấy tin trời đánh này nhất thời ngây người đứng tại chỗ, Thí Kiếm hội? Mình phải tham gia Thí Kiếm hội?
Một lát sau, hắn mới hồi thần trở lại, cuống quít nói: "Chưởng môn, Này... này có phải là có chút không ổn?"
"Có gì không ổn?" Bùi Nguyên Nhiên không nghĩ tới Tả Mạc lại cảm thấy bất ổn.
Thấy ánh mắt chưởng môn dừng trên người mình, Tả Mạc kiên trì nói: "Đệ tử chỉ sợ không thể đảm nhiệm, bổn môn có Vi Thắng sư huynh cùng La Ly sư huynh là đủ rồi, đệ tử thực lực yếu kém..."
Lời còn chưa nói xong, lập tức ánh mắt La Ly nhìn về phía hắn có chút quái dị.
Bùi Nguyên Nhiên ha hả cười: "Ha hả, nhìn bộ dạng như thế của ngươi, không xứng với danh hiệu lột da cương thi kia a." Hắn khẽ nheo ánh mắt lại, rất ôn hòa nói: "Chiêu bài của sư môn…Ừm, thời điểm nên dùng đương nhiên là phải hảo hảo sử dụng. Nhưng mà đến lúc sư môn cần các ngươi xuất lực, các ngươi cũng không được từ chối."
Trong lòng Tả Mạc thoáng lộp bộp một tiếng.
Xong rồi! Chuyện mình đi Linh Anh phái khẳng định là bị chưởng môn biết rồi!
Lúc này ánh mắt ôn hòa của chưởng môn như lưỡi đao kề sát cổ, cả người Tả Mạc không được tự nhiên, lời nói ra đến miệng nhất thời rụt trở về, vội hỏi: "Vâng vâng vâng! Đệ tử nhất thời hồ đồ! Tranh đoạt vinh dự vì sư môn là bổn phận của đệ tử, đệ tử dù phải qua núi đao xuống biển lửa cũng không dám chối từ!"
Chưởng môn cười khanh khách: "Qua núi đao xuống biển lửa thì không cần, ngươi chỉ cần hảo hảo tỷ thí, đối với chính ngươi cũng có chỗ tốt."
Tả Mạc nhất thời ngượng ngùng, cũng may trên mặt hắn không có biểu tình nên nhìn không ra manh mối. Hắn sở dĩ không muốn tham gia Thí Kiếm hội là vì không muốn ảnh hưởng đến tinh lực của mình. Đột nhiên hắn hơi tò mò hỏi: "Chưởng môn, Thí Kiếm hội này chẳng phải đã cử hành được một thời gian rồi sao? Đệ tử cứ nghĩ là sắp kết thúc rồi chứ."
"Ha hả, môn phái địa phương đều có mấy danh ngạch, các ngươi có thể trực tiếp tham gia Thí Kiếm hội mà không cần tham dự vòng sơ loại ban đầu. Được rồi, nếu có nghi vấn gì cứ đi hỏi Lý Anh Phượng sư tỷ của ngươi, ta đã để nàng phụ trách hậu cần cho lần tỷ thí này." Bùi Nguyên Nhiên phất phất tay, ý bảo hai người lui ra.
La Ly từ đầu đến cuối không nói một lời nào, bộ dạng giống như tượng gỗ đứng im phăng phắc. Tả Mạc cũng không cùng hắn chào hỏi, quay mặt đi thẳng.
Đi đến trước cửa Tây Phong cốc mà Tả Mạc vẫn chưa có phản ứng gì cả. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ tham gia Thí Kiếm hội, tuy hắn cũng thèm nhỏ dãi cái phần thưởng kia nhưng chính bản thân hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng. Thời điểm còn ở Đông Phù luyện chế vật liệu đã nghe được một ít thông tin, nghe nói Thí Kiếm hội lần này có quy mô lớn nhất từ trước tới nay ở Thiên Nguyệt giới, là Thí Kiếm hội có số người tham gia nhiều nhất.
Đừng thấy hắn tại Linh Anh phái diễu võ dương oai chiếm đại tiện nghi mà tưởng bở, thật ra trong đó vận khí chiếm phần lớn. Tại Thiên Nguyệt giới, số lượng nhất lưu đệ tử trong đám đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều đang tuổi tráng niên đã đạt tới Ngưng Mạch kỳ giống như Vi Thắng sư huynh. Ngưng Mạch kỳ giống như một mức quan trọng, trước ba mươi tuổi mà không đạt tới thì khó có thành tựu lớn.
Nếu giống như Vi Thắng sư huynh, chắc Tả Mạc đối với lần này cũng tràn ngập tín tâm, nhưng nếu đặt dưới bối cảnh cả Thiên Nguyệt giới, tín tâm này nhất thời liền bị ảnh hưởng không ít. Dù sao Đông Phù cũng là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, còn có vô số đại tiểu gia tộc rải rác tại các nơi hẻo lánh u dã.
Thiên Nguyệt giới ngoại trừ các môn phái lớn nhỏ thì nhiều nhất chính là các gia tộc. Mấy gia tộc này phần lớn đều có nhiều thế hệ tu chân, cùng môn phái cũng không khác nhau quá lớn, lại còn bảo thủ và truyền thống, bọn họ tịnh không tiếp thụ ngoại lai tu giả.
So với các môn phái, gia tộc chiếm cứ tài nguyên nhiều hơn một chút, pháp quyết cũng có nhiều hơn. Nhưng mà mọi người đều có sinh tồn chi đạo riêng, nhất là pháp quyết, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bởi vì các đời đệ tử không ngừng hoàn thiện bổ sung, chỉ cần thuận lợi truyền thừa lại, tất có chỗ tinh diệu. Về phương diện trụ cột căn bản thì đệ tử của môn phái đều rất vững chắc, còn đệ tử gia tộc thường thường đều có một hai pháp quyết cực kỳ tinh diệu, cả gia tộc và môn phái đều có những ưu và khuyết điểm riêng.
Bên trong Tu chân gia tộc nếu có một vị đệ tử thiên phú xuất chúng, các loại tài nguyên được hưởng so với môn phái càng thêm khổng lồ.
Nhiều cao thủ lợi hại như vậy, mình chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ thì đi xem náo nhiệt làm gì chứ? Tả Mạc bĩu môi.
Kỳ thật ở trong lòng hắn, La Ly sư huynh cũng không có hi vọng gì, trong môn phái nếu nói có hi vọng, chỉ có Vi Thắng sư huynh. Nghĩ đến Vi Thắng sư huynh, Tả Mạc không khỏi tâm sinh chờ mong. Từ trong Kiếm động từng bước chém giết đi ra, sư huynh liền đột phá Ngưng Mạch kỳ thì sẽ có biểu hiện như thế nào đây? Đây cũng là điểm duy nhất Tả Mạc cảm thấy hứng thú với Thí Kiếm hội lần này.
Tất cả Âm Sát trong Kiếm động đều bị sư huynh đánh tan, đó là điều Bồ yêu nói về sư huynh, ngôn ngữ thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ tán thưởng.
Được rồi, dù sao cũng chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện, Tả Mạc hạ quyết tâm, ngô, đương nhiên phải cẩn thận biểu hiện cho hết sức, miễn cho chưởng môn khỏi trách phạt. Nghĩ xong, Tả Mạc quyết định tạm thời để vấn đề này sang một bên, chuyện phải đến rồi từ từ nó sẽ đến thôi.
Đến gần tiểu viện, Tiểu Quả vẫn còn đang luyện kiếm, mồ hôi nàng đầm đìa, nhìn có vẻ rất tập trung. Tả Mạc không lên tiếng quấy rầy mà lẳng lặng đứng nhìn một lát, rất nhanh hắn liền khẽ gật đầu. Tiểu Quả tiến bộ rất nhanh chóng, sử dụng《 Thanh Hoa 》 kiếm quyết đã thoáng có hình thù. Nói thật, thiên phú tu kiếm của Tiểu Quả chỉ có thể tính là bình thường, lúc đầu Tả Mạc chỉ điểm một lần cũng chỉ là hoàn thành nghĩa vụ của sư huynh.
Nhưng theo tiến bộ không ngừng của Tiểu Quả, nhất là nàng khắc khổ vượt quá tưởng tượng khiến thái độ của hắn phát sinh một chút thay đổi, bắt đầu chỉ điểm chuyên chú hơn.
《 Thanh Hoa 》 kiếm quyết này bên trong âm nhu song lại ẩn tàng sát khí, thanh sắc kiếm quang có khi tinh tế tỉ mỉ, tầng tầng lớp lớp đan xen như bức họa sơn thủy, có khi kiếm thế lại thoải mái, phóng khoáng phảng phất như nét chấm phá.
Hiện tại《 Thanh Hoa 》của Tiểu Quả còn thiếu sát khí, nhưng mà trên phương diện Triền, Âm, Nhu, lại cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa khiến Tả Mạc cảm thấy kinh diễm nhất chính là bên trong kiếm thế của nàng ẩn ẩn lộ ra "Nhận". Nàng tựa như một con nhện im lặng mà e lệ ẩn núp trên bình sứ, phun ra vô số tơ nhện tinh tế màu xanh đen, lặng yên bày ra thanh võng tinh mịn cứng cỏi từ từ đem đối thủ trói chặt lại.
《 Thanh Hoa 》kiếm quyết thật sự rất thích hợp với nàng a!
Tả Mạc trong lòng tán thưởng không thôi, đồng thời cũng cảm thấy cao hứng thay cho nàng, một ngày nào đó Tiểu Quả nhất định sẽ trở thành một kiếm tu có thực lực không tệ.
Vốn bên trong《 Thanh Hoa 》có một loại biến hóa khác: tả ý. Song Tả Mạc biết thứ này không thể cưỡng cầu được, ý này có quan hệ với tính cách mỗi người. Tiểu Quả không phải loại người hào sảng khiêu thoát này, phỏng chừng cũng khó lĩnh hội tầng kiếm ý đó. Tả Mạc không phải là người câu nệ biến hóa, ngược lại còn thầm nghĩ nếu Tiểu Quả theo hướng trước mắt phát triển tiếp, nhất định có thể tìm ra một con đường của riêng mình.
Nghĩ nghĩ một hồi, Tả Mạc quyết định tìm tất cả ngọc giản mà mình có xem có thứ nào có thể trợ giúp cho kiếm quyết của Tiểu Quả hay không, nhất là kiếm quyết tương đối âm nhu một chút.
Tiểu Quả lúc này cũng hoàn thành một lần huấn luyện hoàn chỉnh, ngẩng đầu phát hiện thấy Tả Mạc đang ở một bên xem, hô hấp bị kiềm hãm, hách nhiên sợ hãi hô lên: "Sư huynh..."
"Ngô." Tả Mạc chầm chậm trả lời, tiếp theo từ trong Bách Bảo nang lấy ra vài kiện ngọc giản đưa cho Tiểu Quả: "Mấy cái này ngươi cứ cầm xem xem. Không cần một lòng chỉ biết khổ luyện, xem nhiều hơn thì được thêm nhiều kiến thức, cũng có thể có điểm dẫn dắt đối với bản thân."
Vừa thấy trong mắt Tiểu Quả rơm róm nước mắt, nhất thời Tả Mạc đau đầu vô cùng, vội vang mang ngọc giản nhét vào trong tay Tiểu Quả, ngữ khí ra vẻ nghiêm túc nói: "Đây là công khóa! Ta sẽ kiểm tra đấy nhé! Không được nghỉ ngơi! Tiếp tục luyện!"
Nói xong chạy thẳng mất dạng vào trong phòng nhỏ.
Tiểu cô nương này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích khóc. Tả Mạc lắc đầu, đối với điểm ấy của Tiểu Quả, hắn cũng thật sự hết cách. Ngô, để cô ấy tự luyện đi vậy, dù sao hiện tại nàng luyện cũng tàm tạm rồi. Tả Mạc vô trách nhiệm thầm nghĩ....
Rất nhanh, vấn đề này bị hắn vứt sang một bên, bắt đầu tu luyện như mọi ngày.
Hiện giờ hắn tu luyện cực kỳ không cân bằng, tuyệt đại đa số thời gian đều tu luyện tâm pháp. Vô luận là 《 Thai Tức luyện thần 》, hay là 《 Kim Cương vi ngôn 》 đều cần tiêu phí rất nhiều thời gian. So sánh ra thì thời gian hắn tu luyện pháp quyết ít đến đáng thương. Bởi vì Ngũ Hành pháp quyết của Linh Thực phu không có nội dung phía sau nên không thể tiếp tục được nữa, mỗi ngày chỉ dành chút thời gian để luyện chỉ pháp, đề phòng chỉ pháp thối bộ. Còn 《 Ly Thủy kiếm quyết 》 sau khi hắn dung hợp kiếm ý thành công liền phát hiện bản thân đã lệch khỏi nội dung trên ngọc giản tương đối lớn. Nội dung bên trong kiếm quyết cũng không còn thích hợp với kiếm ý mới nữa. Khó nhất chính là kiếm ý dung hợp được không dễ dàng, muốn tách ra lại càng khó khăn.
Điều duy nhất khiến Tả Mạc cảm thấy may mắn đó là sau khi dung hợp kiếm ý, uy lực lớn hơn so với trước kia không ít.
Thời gian còn lại đều dành tất cả cho pháp quyết luyện đan luyện khí. Luyện đan tự nhiên không cần phải nói, Thi Phượng Dung thấy mình không có thời gian chỉ điểm liền đem tất cả các loại ngọc giản luyện đan ném sạch cho hắn xem. Kể cả loại ngọc giản cần tu vi tương xứng cũng bị nàng phá hủy cấm chế, đem cho Tả Mạc xem tất.
Không thể không nói, việc này đối với Tả Mạc rất có ích. Hiện giờ hắn vận dụng Chung Duẩn hỏa tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, cũng có thể lĩnh ngộ được rất nhiều chỗ tinh diệu. Cho dù bởi vì vấn đề tu vi nên còn nhiều hạn chế khó có thể hiểu hết nội dung trong đó được, song đây là con đường riêng của hắn, kiến thức bây giờ không phải lúc xưa có thể sánh bằng.
Cho nên phương diện luyện khí đối với hắn chỉ có thể tính là kiêm tu, thứ duy nhất hắn am hiểu chính là xử lý tài liệu. Những mặt khác thì yếu kém đến đáng thương. Có điều hắn luôn tâm niệm luyện khí cũng là một phương hướng không tồi, nhất là trong tình huống hắn có hỏa chủng riêng. Những lúc nhàn hạ xem ra cũng sẽ nhìn qua những ngọc giản luyện khí của nhị sư bá.
Bởi vậy có thể thấy được, các pháp quyết của hắn thưa thới đến mức nào!
Nhưng mà điều này hắn cũng không có biện pháp. Tất nhiên hắn không thể nói với bọn chưởng môn sư bá, nếu không khẳng định sẽ bị mắng thậm tệ. Các trưởng bối chắc chắn sẽ răn dạy hắn rất nghiêm khắc, kiểu như: “Cứ hảo hảo luyện kiếm đi, tham nhiều sẽ không tốt.”
Nhất kiếm phá vạn pháp là tự tin của cao thủ kiếm tu.
Đáng tiếc Tả Mạc không phải là cao thủ, nhất là cũng không dành thời gian để luyện tập kiếm quyết. Hắn là một người theo chủ nghĩa thực dụng thuần túy, phương hướng phát triển của hắn hoàn toàn bị thôi động và chi phối bởi nhu cầu thực tiễn. Từ lần suýt chút nữa đi tong ở Linh Anh phái, hắn cảnh tỉnh bản thân rất sâu, việc này không thể làm như thế lần nữa.
An toàn so với tinh thạch vẫn hơn a.
Lúc trước hắn dành rất nhiều thời gian nghiên cứu phù trận nhưng bởi vì khuyết thiếu thủ pháp hữu hiệu, cho nên mặc dù nghiên cứu, kỳ thật cũng không có nhiều hiệu quả.
Nhưng hôm nay có trận bàn rồi, điều này không nghi ngờ gì đã mở toang cửa sổ trước mặt Tả Mạc.
Ngoài cửa sổ là một cái thế giới hoàn toàn mới mẻ.
----------oOo----------
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Tiết 115: Lại vào Kiếm động Dịch:
Biên: Keny Nguồn: 4vn.eu
Bồ yêu đã đợi đến mất kiên nhẫn, thúc giục: "Bắt đầu thôi! Bắt đầu thôi!
Nói xong, không đợi Tả Mạc nói chuyện, hắn trực tiếp ném ra tinh thạch, chỉ thấy hàn quang loé lên, một người một yêu liền biến mất ngay tại chỗ.
" Đã nói rồi đấy, năm mươi con Âm Sát trọng thương" Bồ yêu cường điệu nói: "Còn sống!"
"Biết" Tả Mạc rất rõ đạo lý mượn cuối cùng cũng phải trả, huống hồ lại là mượn từ Bồ yêu, chiếm được tiện nghi của tên nhân yêu này không dễ đâu.
Tả Mạc mở to mắt, màu ám kim trên thân từ từ biến mất.
Nếu như lúc này có thể rạch da Tả Mạc ra liền có thể nhìn thấy máu thịt dưới da đã giống như pha tạp thêm vô số mảnh kim loại nhỏ. Tầng thứ ba " Thân Thể Kim Y" của “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia ngày càng thâm hậu, ma văn như thể là tuyệt phối với “Kim Cương Vi Ngôn” vậy, tốc độ tiến bộ của “Kim Cương Vi Ngôn” khiến ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn còn tưởng rằng, bản “Kim Cương Vi Ngôn” trên bia mộ thuộc loại tu luyện đều đều an toàn, nào biết lại xuất hiện thêm một cái ma văn rồi phát sinh biến hoá kinh người lệch đất thế kia.
Cứ dựa theo tốc độ này chắc không lâu nữa sẽ đạt đến tầng thứ bốn "Hồng Liên Lưu Kim". Chỉ tiếc, Tả Mạc ngoài luyện thể ra thì nửa điểm vận dụng cũng không biết.
Huống hồ cho dù hắn có một thân kim như bây giờ, phổ thông phi kiếm khó đả thương, nhưng sự chật vật khi gặp phải âm sát lúc trước đã khiến hắn hiểu được, cho dù toàn thân không thể phá huỷ, đối diện sự công kích của thần thức cũng chẳng có biện pháp hữu hiệu nào cả.
Tả Mạc cảm thấy bản thân mình thật đúng là bi kịch, tự mình có một thân thần thức, lại không biết phương pháp vận dụng; luyện thể luyện đến mức độ " Nhục Thân Kim Y", đồng dạng một chút phương pháp vận dụng cũng không biết; am hiểu đặc tính cả ngàn loại đồ vật lại không thể luyện chế được một kiện pháp bảo vừa tay...
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy may mắn là, tốt xấu gì tự bản thân cũng luyện chế được trận bàn, học được mấy cái trận phù này cũng có thể dùng được rồi!
Bồ yêu đã đợi đến mất kiên nhẫn, thúc giục: "Bắt đầu thôi! Bắt đầu thôi!
Nói xong, không đợi Tả Mạc nói chuyện, hắn trực tiếp ném ra tinh thạch, chỉ thấy hàn quang loé lên, một người một yêu liền biến mất ngay tại chỗ.
" Đã nói rồi đấy, năm mươi con Âm Sát trọng thương" Bồ yêu cường điệu nói: "Còn sống!"
"Biết" Tả Mạc rất rõ đạo lý mượn cuối cùng cũng phải trả, huống hồ lại là mượn từ Bồ yêu, chiếm được tiện nghi của tên nhân yêu này không dễ đâu.
Mấy ngày nay hắn đã luyện chế được nhiều loại trận bàn với số lượng rất lớn, đang muốn thử tác dụng của đống sản phẩm đầu tay này.
"Kia có một con." Bồ yêu bỗng hưng phấn lên, hướng góc xa bay tới, Tả Mạc vội vàng đuổi theo.
Quả nhiên, ở trong góc, có một con Âm Sát đang nhẹ nhàng lượn lờ. Tả Mạc chú ý thấy, sương mù toàn thân con Âm Sát này còn đậm hơn con lần trước.
"Sao lại thế này? Xem ra còn khó nhai hơn so với con lần trước." Hắn vội vàng hỏi Bồ yêu.
Bồ yêu nhìn chằm chằm vào con Âm Sát, hai mắt sáng rực thèm thuống, chỉ còn thiếu điều chảy nước miếng, cũng không quay lại nói: "Đây là chỗ nào chứ? Âm Sát ngày ngày đều hấp thu âm khí, sinh trưởng tự nhiên là cực nhanh rồi."
Tả Mạc ứng thanh: “Thì ra là thế.”
Con Âm Sát này đúng là lợi hại hơn con lần trước, nó rất nhanh đã phát hiện ra Tả Mạc, liền phát ra một âm thanh cực khó nghe, rồi hướng Tả Mạc đánh tới.
Cùng lúc đó, gai thần thức cũng như lần trước phóng đến. Có điều lần này Tả Mạc đã có chuẩn bị, cười nhẹ một tiếng, lật tay, trong tay đã hiện ra một cái trận bàn rồi nhẹ nhàng ném ra!
Chỉ thấy trận bàn vừa được ném ra tựa như nhập vào trong nước, không khí bỗng nhộn nhạo, trận bàn đã biến mất không dấu vết.
Không khí bên tai Tả Mạc rung động, gai thần thức đã quét qua người hắn. Lập tức trong lòng hắn thầm vui sướng, phù trận đã phát huy tác dụng!
Con Âm Sát ở phía xa khó khăn lắm mới lao đến được trước mặt Tả Mạc lại đột nhiên bị kìm hãm, đứng nguyên ngay tại chỗ, tựa hồ có vẻ mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì muốn xem hiệu quả của phù trận, Tả Mạc không vội vàng công kích, ngược lại còn đi vòng quanh Âm Sát, ở trong trận Âm Sát chẳng mảy may có chút phản ứng nào, chỉ không ngừng xoay chuyển ngay tại chỗ.
Quả nhiên, ánh mắt Tả Mạc khó nén được hưng phấn, xem ra bản thân đoán không sai!
Bồ yêu giảng cho hắn điều kiện thành hình của Âm Sát, lại thêm lần trước bị gai thần thức của Âm Sát công kích, Tả Mạc phán đoán Âm Sát chắc sẽ dễ bị mê huyễn phù trận khắc chế. Âm Sát do âm khí mà sinh ra, tuy rằng có thể dùng gai thần thức, nhưng trí óc cực thấp, dễ bị mê huyễn phù trận mê hoặc.
Trận phù mà hắn ném ra là “Mê Tung trận”, là một loại mê huyễn trận đơn giản nhất, tác dụng của nó là làm cho người ta bị lạc phương vị.
Bởi vì lí do vật liệu, Tả Mạc không cách nào luyện chế được những mê huyễn trận tương đối phức tạp. Trong chiến đấu thực tế, nhị phẩm Mê Tung trận không hề có bao nhiêu tác dụng, đối với những tu giả tu vi ngoài Trúc Cơ kì thì trên cơ bản chả có chút hiệu quả nào cả. Huống hồ lại còn dùng trận bàn phóng xuất nhị phẩm Mê Tung trận, uy lực càng bèo bọt.
Nhưng chính cái Mê Tung trận bé nhỏ vô dụng này lại thành công vây khốn một con Âm Sát.
Khoảnh khắc, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm giác thành tựu!
Từ lần trước Bồ yêu nói với hắn, một khi đã không thể gia tăng việc chứa đựng linh lực, vậy giảm bớt linh lực hao tổn, đề cao hiệu suất linh lực. Câu này có ý nghĩa dẫn dắt cực lớn đối với hắn, hắn hiểu, sở trường của hắn đều là mấy cái pháp quyết bậc thấp. Hơn nữa hiện tại tu vi của hắn đề cao cực kỳ thong thả, những cao giai pháp quyết và trận phù, không loại nào mà không yêu cầu cực cao về linh lực. Điều này khiến cho hắn phải thất vọng trong một thời gian dài. Nhưng ma văn yêu hạch đã không thể nào xoá được. Vấn đề chứa đựng linh lực không giải quyết được, cho nên hắn chỉ có thể dùng những pháp quyết bậc thấp này mà thôi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành áp dụng nhưng pháp quyết cấp thấp này vào trận phù. Hơn nữa hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, chỉ cần vận dụng thích đáng, pháp quyết cấp thấp và phù trận, cũng có thể phát huy ra uy lực không tồi.
Sự thật chứng minh, hắn đã đúng!
Chỉ cần đúng phương hướng, một cái trận phù nhị phẩm liền có thể vậy khốn một con Âm Sát.
Phán đoán chính xác đã cho hắn một sự cổ vũ rất lớn, cũng khiến cho hắn hồn nhiên quên mất Bồ yêu đang nhìn chằm chằm con Âm Sát đã bị nhốt đầy vẻ thèm thuồng. Hắn muốn xem xem, cái Mê Tung trận chưa đến nhị phẩm này có thể vây khốn con Âm Sát bao lâu, con Âm Sát này lại có thể có thủ đoạn phản kích nào nữa không?
Thấy Tả Mạc chậm chạp không động thủ, Bồ yêu hơi hơi ức chế, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế lại, hắn muốn xem xem rốt cuộc Tả Mạc muốn làm gì.
Âm Sát ở trong phù trận dần dần trở nên hung bạo, điểm này dựa vào việc âm khí quay cuồng xung quanh là nhận ra. Từ khi bị nhốt đến lúc này, Âm Sát đã bắn ra năm đạo gai thần thức, toàn bộ đều phóng trượt, hơn nữa phóng ra đủ mọi hướng, điều này chứng tỏ Âm Sát đã hoàn toàn mất phương hướng.
Chít!
Đột nhiên Âm Sát phát ra một âm thanh cực kì sắc nhọn, âm khí đang quay cuồng đột nhiên hướng bốn phía bắn ra năm đạo gai nhọn màu xám!
Ba, một tiếng vang nhỏ, Mê Tung trận đã bị phá vỡ, năm đạo gai nhọn màu xám dư thế chưa hết, tiếp tục bắn ra theo nhiều hướng.
Sắc mặt Tả Mạc khẻ biến, trong đó có một đạo gai nhọn màu xám trùng hợp hướng hắn bay đến! Hắn vội vàng ngắt động pháp quyết, trận pháp trên Lạc Nguyệt Huyền Qui giáp lập tức được phát động, trước mặt hắn đã xuất hiện thêm một lớp khiên mai rùa bán trong suốt. Phốc! Khiên mai rùa lay động một trận, độ sáng lập tức ảm đạm không ít nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì.
Trong lòng Tả Mạc thầm hoảng sợ, sợi gai màu xám này không ngờ ghê gớm như vậy! Hắn rất rõ ràng Lạc Nhật Huyền Qui giáp phóng xuất ra khiên mai rùa có lực phòng hộ mạnh như thế nào, thế mà suýt nữa đã bị đánh nát, còn nếu bắn vào trên người thì chắc chắn bây giờ hắn đã có thêm một lỗ máu rồi!
Cắn răng một cái, trên tay lại xuất hiện một trận bàn khác: “Phược Long trận”!
Trận bàn vừa rời tay, liền hoá thánh ba sợi tơ màu xanh, giống như vật sống
hướng Âm Sát bắn tới. Vừa phóng xuất năm đạo gai nhọn màu xám tựa hồ khiến Âm Sát bị tổn thương không nhỏ. Nó co cụm ngay tại chỗ, không kịp né tránh, ba đạo thanh tác như ba con rắn xanh bắt nó trói chặt lại. Nói tiếp cũng thần kì, toàn thân Âm Sát đều do âm khí tạo thành nhưng thanh tác lại có thể giống như trói đồ vật thực thể, trói nó không động đậy được chút nào.
Cho đến lúc này, Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bộ “Phược Long trận” này là một trong những tinh phẩm ở cái ngọc giản mà hắn kiếm được. Vì chế tác bộ trận bàn “Phược Long trận” mà hắn tiêu phí không ít tài liệu, cũng là vật bảo mạng lớn nhất của hắn hiện giờ, không ngờ nhanh như thế đã phải dùng tới.
"Còn cần ta giúp nữa không?" Tả Mạc đã ổn định lại hơi thở quay sang hỏi Bồ yêu.
"Không cần" Bồ yêu liếm liếm môi, đi về phía con Âm Sát đã bị trói thành cái bánh chưng. Âm Sát tựa hồ cực kì sợ hãi Bồ yêu, liều mạng phát ra âm thanh chít chít.
Bồ yêu không chút phản ứng, đi đến trước mặt Âm Sát, đưa tay vào trong âm khí.
Cũng không thấy gì khác lạ, âm thanh chít chít của Âm Sát dần dần nhỏ lại, mà bằng mắt thường có thể thấy âm khí màu xám bao quanh toàn thân Âm Sát đang lấy tốc độ rất nhanh bị Bồ yêu hút vào tay. Trên mặt Bồ yêu lộ ra vẻ đê mê: "Đã lâu không được thưởng thức mỹ vị thế này!"
Chớp mắt, Âm Sát đã bị hắn hút sạch sẽ.
Ba đạo thanh tác mất đi vật đang bị trói buộc cũng biến mất trong không khí.
"Ừm, còn bốn mươi chín con nữa!" Mặt Bồ yêu dường như trở nên sáng bóng hơn, nụ cười trên miệng ngày càng mê người.
Cũng may vì lần hành động này Tả Mạc đã chuẩn bị một số lượng lớn trận bàn, “Phược Long trận” chỉ là một trong số đó.
Dần dần, đối với đặc tính của Âm Sát Tả Mạc càng lúc càng quen thuộc, Âm Sát sau khi dùng tuyệt kĩ bảo mệnh là gai nhọn màu xám, nhất định sẽ bị suy nhược yếu ớt. Mà dùng “Mê Huyễn trận” đối phó Âm Sát trăm phát trăm trúng khiến Tả Mạc không thể không cảm khái, vạn sự trên đời đều tương sinh tương khắc, quả nhiên vô cùng kì diệu.
Đối phó Âm Sát càng lúc càng quen thuộc, thủ pháp của hắn cũng theo đó mà thành thạo hơn.
Hắn cũng quan sát việc Âm Sát vận dụng kĩ xảo thần thức. Âm Sát vận dụng thần thức cực kì đơn giản và nguyên thuỷ, nhưng đối với một kẻ không hiểu chút nào về vận dụng thần thức công kích như Tả Mạc lại cực kì thích hợp. Khi gặp đến con Âm Sát thứ mười, Tả Mạc đã có thể ngưng tụ được gai thần thức, chỉ cần làm cho âm khí co rút tụ tập lại thành châm là được, tập luyện thêm mấy lần, Tả Mạc đã có thể thành thục vận dụng, chỉ là uy lực khiến hắn rất ko hài lòng.
Cái đồ chơi này dùng đánh lén còn được, nếu đối thủ có chuẩn bị thì căn bản là vô dụng. Lần đầu tiên do Tả Mạc bất ngờ không kịp phòng bị nên mới chật vật như thế.
Tả Mạc lại chuyển sự chú ý sang việc Âm Sát bắn ra gai nhọn màu xám, bởi vì hắn phát hiện, gai nhọn màu xám so với gai thần thức thì ghê gớm hơn nhiều. Vì thế mỗi lần hắn đều bức cho Âm Sát đến bước đường cùng, nhằm làm cho Âm Sát phóng ra gai nhọn màu xám để hắn tra xét. Thần thức của hắn mạnh hơn thần thức của Âm Sát nhiều, từng lần từng lần tra xét, cuối cùng đại khái đã hiểu được chỗ ảo diệu trong đó.
Trung tâm của gai nhọn màu xám là thần thức, phía ngoài là một tầng âm khí nồng đậm. Gai nhọn màu xám rõ ràng so với gai thần thức cao cấp hơn nhiều. Nó tiêu hao thần thức ít hơn gai thần thức mà uy lực thì gai thần thức còn xa mới có thể so sánh.
Bồ yêu tâm tình cực kì vui sướng, hắn ăn hơn mười con Âm Sát, trên mặt thêm vào một lớp màng trong suốt sáng bóng, huyết đồng(mắt màu đỏ) đỏ tươi, lăng tinh màu máu trên vành tai càng thêm tiêu diễm.
Đối lập với Bồ yêu, tâm tình của Tả Mạc lại cực kì khó chịu.
Dùng bao nhiêu công sức mới không dễ dàng hiểu được sự ảo diệu của gai nhọn màu xám, hắn lại không thể sử dụng, có cái gì làm người tức giận hơn thế nữa cơ chứ?
Khống chế thần thức như thế nào, Hắn nghĩ không tính là khó khăn gì, nhưng hắn lại không phải là Âm Sát, Lấy đâu ra âm khí nồng đậm thuần khiết đây?
Gai nhọn màu xám bắt buộc phải dùng âm khí, mới có thể thi triển. Không bột sao gột nên hồ, không có âm khí, Tả Mạc cũng hết cách.
Từ từ!
Đang cúi đầu đi theo Bồ yêu một đạo linh quang loé lên trong đầu Tả Mạc, chân không tự chủ được dừng bước.
Bồ yêu đang phiêu hốt ở phía trước có chút ngoài ý muốn, cũng dừng lại, có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn.
Vừa lúc nhìn thấy Tả Mạc ngước mắt lên, trong mắt dường như khó nén được sự hưng phấn.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Dư quang khoé mắt thoáng nhìn thấy Bồ yêu đã sớm thối lui qua một bên, vẻ mặt cười xấu xa, không cần nghĩ Tả Mạc cũng biết, chắc chắn là thằng Bồ yêu khốn nạn này giở trò quỷ!
Tả Mạc nghĩ đến Âm châu
Âm châu chẳng phải chính là âm khí sao? Hơn nữa nồng độ âm khí trong Âm châu còn đậm đặc hơn so với Âm Sát. Tả Mạc càng nghĩ càng hưng phấn, liền xuất ra một viên Âm châu để tìm hiểu kỹ hơn.
Thần thức đối với thần thức cực kì mẫn cảm, lúc trước Tả Mạc từng tra xét rõ ràng thần thức trong gai nhọn màu xám. Có điều tình hình âm khí trong Âm châu và âm khí xung quanh Âm Sát lại hơi khác nhau, trình độ ngưng thực âm khí của Âm châu vượt xa xa âm khí xung quanh Âm Sát, làm sao để dùng thần thức để khống chế được nó là thứ mà hắn cần phải từ từ tìm hiểu.
Hắn gọi loại gai nhọn màu xám này là Âm thứ.
Tả Mạc đắm chìm vào trong suy tư. Hắn không sợ tìm hiểu, chỉ sợ tìm không ra phương hướng. Bây giờ tìm được phương hướng rồi xem như đã thành công một nửa.
Bồ Yêu khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Tả Mạc, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bay về phía trước, Tả mạc theo bản năng đi phía sau.
Tả Mạc không để ý thấy, đường phía dưới chân đang từ từ kéo dài xuống sâu trong Kiếm động.
Khoé miệng Bồ yêu nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Chi!
Tả Mạc giật nảy mình, từ trong trầm tư bừng tỉnh, ngẩng đầu liền thấy cách đó không xa có một con Âm Sát hướng phía hắn đánh tới!
Có điều bây giờ chuyện thế này với hắn đã là ngựa quen đường cũ, không hề kinh hoảng chút nào, khẽ vươn tay ném ra một trận bàn “Mê huyễn trận”. Trận bàn “Mê huyễn trận” là thứ dễ luyện chế nhất, cũng không cần tài liệu đắt tiền cho nên Tả Mạc chuẩn bị cả một đống. Bách Bảo nang bên hông hắn nặng trịch, toàn bộ đều là các loại trận bàn cấp thấp, nếu không phải hắn luyện “Kim Cương vi ngôn” đến cảnh giới “Nhục Thân Kim Y” nên khí lực đại tăng thì chỉ đống trận bàn này thôi đã đủ để đè bẹp hắn rồi.
Quả nhiên, tốc độ của Âm Sát bị kiềm hãm.
Song rất nhanh, con Âm Sát này lại đem lại kinh hãi bất ngờ cho Tả Mạc. Chỉ thấy âm khí quanh thân con Âm Sát quay cuồng không ngừng, ba đạo Âm thứ màu xám đột nhiên bắn nhanh ra xung quanh, “Mê Huyễn trận” vừa thành hình đã tựa như giấy bị xé rách thành từng mảnh vụn.
Tả Mạc lúc này mới để ý thấy âm khí xung quanh con Âm Sát này còn đậm đặc hơn cả con lúc trước, ngược lại thì hình thể có vẻ nhỏ hơn. Âm khí màu xám xung quanh nó vì quá mức ngưng thực nên một mảnh xung quanh nó đen sì.
ĐM!
Con Âm Sát này không phải hàng bình thường!
Dư quang khoé mắt thoáng nhìn thấy Bồ yêu đã sớm thối lui qua một bên, vẻ mặt cười xấu xa, không cần nghĩ Tả Mạc cũng biết, chắc chắn là thằng Bồ yêu khốn nạn này giở trò quỷ!
Nhưng lúc này hắn không rảnh để suy nghĩ mấy chuyện đó nữa, con Âm Sát sau khi bắn ra ba đạo Âm thứ không ngờ lại chả bị ảnh hưởng gì cả. Hoàn toàn khác biệt so với mấy con Âm Sát lần trước sau khi bắn ra Âm thứ thì bị suy nhược đi rất nhiều, bất giác trong đầu Tả Mạc thầm hô không hay! Trong Bách bảo nang chỉ còn sót lại vài cái trận bàn thông thường như “Mê Huyễn trận”, những loại tinh phẩm như “Phược Long trận” vừa bị hắn dùng hết.
Tay chân luống cuống một trận, Tả Mạc khó khăn lắm mới né qua được Âm Sát, Âm Sát khẽ lướt qua bên người mang theo một trận âm phong khiến hắn dựng hết cả tóc gáy lên.
Còn chưa đợi hắn kéo dài được khoảng cách thì chợt “Sưu! Sưu! Sưu!”, ba đạo Âm thứ đột nhiên từ trong cơ thể Âm Sát bắn ra!
Quá gần!
Không kịp né tránh nữa rồi, Tả Mạc đành thúc dục quy giáp thuẫn của Huyền Quy giáp!
Phốc!
Qui giáp thuẫn kiên cố giống như bong bóng nước, cùng biến mất với một cây Âm thứ, hai cây Âm thứ còn lại bắn nhanh vào mặt hắn.
Hồn vía Tả Mạc lên mây, trong lúc sinh tử tồn vong, tinh thần hắn tập trung chưa từng có, tất cả linh lực, tất cả thần thức đột nhiên điên cuồng vận chuyển!
Không kịp gọi ra phi kiếm!
Không kịp lấy ra Binh phù!
Không kịp lấy ra Âm Hoả châu!
Trước mắt, thủ đoạn có thể dùng chỉ có một
“Kim Cương Vi Ngôn”
Hây! Tả Mạc quát lên một tiếng lớn, chỉ thấy kim quang toàn thân hắn vừa đại thịnh bỗng chốc lại tối sầm, hào quang đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cảm thấy chợt loé lên rồi biến mất. Sau khi kim quang biến mất, toàn thân Tả Mạc như được tạo nên bởi ám kim, đôi mắt trợn lên đầy phẫn nộ, trên mặt lại không chút biểu tình, giống như Kim Cương Phật Đà giáng lâm, uy nghiêm mà hờ hững!
Bất chấp tất cả, Tả Mạc vươn hai đôi tay màu ám kim hung mãnh chộp về phía hai mũi Âm thứ!
Khiến người ta phải kinh ngạc chính là, thế đi của đôi tay cực chậm chạp, một cỗ cảm giác ngưng trọng đầy áp bức tự nhiên mà sinh ra. Phù trận trên hộ oản: “Thiên Quân!”
Cùng lúc đó, dưới chân giày Phong Hành tam phẩm lặng yên sáng lên vài tia hào quang.
Hai tay Tả Mạc chụp được Âm thứ.
Bụp bụp, hai âm thanh giòn vang, Âm thứ giống như bị một cây búa hung hãn đập cho một phát, đột nhiên tan vỡ thành vô số âm khí, từ từ tiêu tán mất. Tả Mạc cũng không tốt đẹp gì, đôi tay run rẩy, mười ngón tay đau thấu tim gan, cả người đang vận chuyển “Kim Cương Vi Ngôn” thiếu chút thì tán loạn. Nhưng hắn biết giữa lúc căng thẳng thế này ngàn vạn lần không được buông lỏng, phải cắn răng kiên trì!
Giày Phong Hành tam phẩm dưới chân sáng lên hào quang, “Phong Hành” và “Na Chuyển” đồng thời được phát động, Tả Mạc giống như một đạo quỷ ảnh, liên tục biến chuyển, kéo dãn khoảng cách với Âm Sát!
Thở hổn hển, Tả Mạc nhìn chằm chằm vào con Âm Sát trước mặt!
Một chuỗi những biến hoá nguy hiểm vừa rồi đã hoàn toàn doạ hắn khiếp đảm, hắn không biết vừa rồi mình làm sao lại có thể chống đỡ được, tim đập thình thịch giống như đang gõ trống trận. Lúc nãy lo lắng quá nên ngược lại không kịp sợ hãi, giờ đây khi đã dần dần hồi thần trở lại thì sự sợ hãi, cảm giác khủng bố đang chiếm cứ đầu óc hắn.
Con Âm Sát thật kinh khủng!
Âm Sát tựa hồ cũng cảm giác được sự lợi hại của Tả Mạc, lần này lại không lao lên mà duy trì khoảng cách với hắn, âm khí đang quay cuồng quanh thân nó chợt đình chỉ, yên lặng không hề nhúc nhích. Tả Mạc càng không dám sơ suất, con Âm Sát trước mặt giống như một cây cung đang chờ phát động, chỉ cần thêm chút ngoại lực sẽ phóng lợi tiễn công kích vào mình!
Bàn tay Tả Mạc chạm vào Trích Thuỷ kiếm, sự sợ hãi trong lòng tiêu tán đi không ít, tim đang kịch liệt đập liên hồi cũng từ từ bình tĩnh lại.
Đột nhiên hắn chợt hiểu ra ý nghĩa của phi kiếm đối với kiếm tu.
Có điều lúc này không phải là thời điểm để nghĩ đến vấn đề đó, cứ làm thịt con Âm Sát chết tiệt này trước đã rồi tính sau!
Có phi kiếm trong tay, sự tin tưởng của Tả Mạc đại tăng, không hề do dự, vừa ra tay là dốc hết toàn lực.
"Thất Qua"!
Bảy đạo lốc xoáy do vô số kiếm mang tập hợp thành đem Âm Sát vây lại, hàn khí tán phát ra tứ phía, kiếm mang ngang dọc đan xen!
Con Âm Sát đang súc thế cũng phát động công kích.
Âm khí ngưng thực của nó đột nhiên bắn ra một vòng Âm thứ hướng ra bốn phía xung quanh, lấy nó làm trung tâm phảng phất như đoá hoa màu xám đang nở rộ.
Âm thứ cùng " Thất Qua" hoà lại cùng nhau.
“Đùng đùng đùng!”
Tràng liên thanh đinh tai nhức óc liên tục vang lên không dứt.
Bảy đạo lốc xoáy kiếm quang trong nháy mắt đã bị chấn nát, nhưng uy lực từ những tia kiếm quang vỡ ra từ lốc xoáy không giảm mà ngược lại còn tăng lên! Bảy đạo kiếm quang lốc xoáy vỡ vụn lại bị vây trong một khu vực nhất thời loạn thành một mớ, trở nên cực kì hỗn loạn kích động, lan tràn chảy ra thành một dòng thác. Nhìn kĩ vào dòng thác có thể thấy rõ chi chít vô số kiếm quang kết hợp thành mảnh vụn, tung bay cao thấp giống như vô số lưỡi dao điên cuồng cắt chém…….
Âm Sát đáng thương lại ở đúng ngay trung tâm dòng thác, nhất thời bị vô số mảnh vỡ kiếm quang tới tới lui lui đâm vào.
Tả Mạc mừng rỡ, hắn cũng không nghĩ đến uy lực “Thất Qua” sau khi vỡ vụn không ngờ lại đại tăng.
Âm khí nồng đậm ngưng thực xung quanh con Âm Sát bị kiếm quang vặn động cắt xén, thương tổn gây ra so với bình thường lớn hơn nhiều. Chứng kiến con Âm Sát đang dãy dụa trong dòng thác, trong lòng Tả Mạc mới hơi ổn định lại, cho đến lúc này rốt cuộc hắn đã chiếm thượng phong. Con Âm Sát này thật đúng là lợi hại!
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Tiết 117: Sao lại thế này Dịch: Keny Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhị canh Tách, viên thủy tinh nện xuống mặt đất, vi quang hơi lóe lên rồi biến mất không thấy, mà trên mặt đất ngay cả một cái hố nhỏ cũng không lưu lại.
Trừ tinh thần ngẩn ra thì không có phản ứng gì nữa. Mặt Tả Mạc đần thối….
"Ha ha!" Bồ yêu cười lớn.
Tuy đây là lần đầu tiên vận chuyển thần thức như thế nhưng sự khống chế của Tả Mạc đối với thần thức tinh chuẩn hơn Âm Sát nhiều, luyện chế nhiều tài liệu như vậy cũng xem như không mất công. Vốn thần thức của hắn đã cường đại hơn Âm Sát nhiều lần, đồng thời năng lực khống chế càng mạnh hơn, chỉ có điều không hiểu phương pháp vận dụng mà thôi. Đến khi tìm hiểu được cách Âm Sát lợi dụng thần thức như thế nào, Tả Mạc cảm giác như cảnh cửa trước mặt được mở toang ra.
Một sợi thần thức ngưng kết như châm cuồng mãnh tuồn vào Âm châu.
Không ngờ được âm khí trong Âm châu quá ngưng thực cô đọng, một sợi thần thức xem ra không đủ, Tả Mạc cũng không phải nề hà, nhanh chóng lại phân ra mấy sợi thần thức nữa rót thêm vào, lúc này mới miễn cưỡng chui vào được trong Âm châu!
Thần thức vừa luồn vào Âm châu, lập tức Tả Mạc cảm nhận được biến hóa kinh người!
Bản thân giống như đang lạc vào một thế giới xám mênh mông, xung quanh thân thể đều toàn là âm khí nồng nặc vô cùng, cảm giác lành lạnh quái dị lan tràn đến từng tế bào.
Tinh thần Tả Mạc hơi hoảng hốt, đến khi dưới chân truyền đến cảm giác cứng rắn của đất đá hắn mới chợt bừng tỉnh!
Sợi thần thức tuồn vào Âm châu kia vốn xuất từ hắn nên đem lại cảm giác xung đột cùng thần thức của bản thể, lúc đó mới tạo nên cảm nhận quái lạ vừa rồi.
Nói thì phức tạp, kỳ thực chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Trước mặt Âm Sát tích tụ rất nhiều cây âm thứ đen nhánh như mực, những cây âm thứ này vừa thành hình, Tả Mạc liền cảm thấy một cỗ khí tức âm sâm đáng sợ, tức thì trong lòng lẫm nhiên. Cũng may "Âm thứ" trên tay hắn cũng đồng thời vừa hoàn thành. Nói ra cũng kỳ quái, Âm châu tuy vẫn bảo trì hình dạng như hạt châu nhưng vốn màu xám nay đã trở nên hoàn mỹ như thủy tinh, trong suốt không có một tia tạp chất.
Tuy đây là “y sao bản chính” học được từ cách luyện chế của Âm Sát nhưng trong lòng Tả Mạc cũng không để tâm, hắn hít sâu một hơi, giương tay đánh ra viên châu thủy tinh trong suốt trên tay.
Đồng thời Âm Sát cũng phát động Âm thứ.
Âm thứ đen nhánh như mực vừa động, tiếng “ô ô” đại khởi như tiếng trẻ con khóc lóc, âm phong đại tác!
Thấy thanh thế đáng sợ như vậy, Tả Mạc vẫn kiên định, tay phải xách theo Trích Thủy kiếm, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắn quyết định nếu xảy ra chuyện gì không hay thì cho dù có liều mạng thụ thương cũng phải lập tức phát động “Ly thủy phần thiên”! Tuy vừa mới vận ngược linh lực nên kinh mạch trong thể nội đã thụ thương, nếu tiếp tục vận “Ly thủy phần thiên” thì thương thế nhất định sẽ nặng thêm. Có điều lúc này không còn đường khác để đi nữa rồi.
Cho đến bây giờ hắn mới phát hiện, thứ hắn tin cậy nhất vẫn là chiêu “Ly thủy phần thiên” . Tuy uy lực Âm Hỏa châu được Bồ yêu quảng cáo rằng cường đại vô cùng nhưng trước giờ hắn chưa từng dùng qua, hơn nữa trong quá trình luyện chế viên Âm Hỏa châu kia thiếu chút nữa thì mới đi được nửa đường đã tàn phế, Tả Mạc không chắc đến cùng uy lực của nó có bị ảnh hưởng bởi chuyện kia hay không.
Còn Phù binh tuy hắn đã tự thân thể nghiệm qua uy lực, đích thật là đồ tốt nhưng con bài này cần mất thời gian niệm chú, ngắt động pháp quyết. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì không kịp để vận dụng.
Chỉ có 《 Ly thủy phần thiên 》, chỉ cần có Trích Thủy kiếm trong tay, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thi triển được.
Trong lòng Tả Mạc bất giác cười khổ, chiêu 《 Ly thủy phần thiên 》này thi triển không khó, nhưng do tu vi hắn hạn chế, chỉ hơi không cẩn thận rất có khả năng sẽ thụ thương. Hắn thầm cân nhắc, đợi sau khi trở về nhất định phải hảo hảo nghiên cứu thêm tuyệt chiêu bảo mạng mới được.
Đề phòng vạn nhất, Tả Mạc đem tất cả tạp niệm khu trừ sạch sẽ, tinh thần chăm chú quan sát cây âm thứ đen nhánh như mực.
Viên châu thủy tinh vô thanh vô tức, không có nửa điểm thanh âm, uy thế vạch ra một đường parabol. Trong khi thanh thế cây âm thứ đen nhánh kia lại cực kỳ hãi người, âm khí xung quanh tựa hồ như bị kích động, âm phong lạnh lẽo thổi đến khiến y phục Tả Mạc phần phật tung bay theo gió, cũng khiến cho Tả Mạc lãnh tĩnh hơn. Tiếu âm phô thiên cái địa ô ô vang dậy, âm hàn không chỗ không tới, dưới uy thế đó chỉ cần người có ý chí hơi yếu thì chỉ sợ ngay cả suy nghĩ chống cự cũng không có.
Trong ngóc ngách, mặt Bồ yêu ngốc trệ nhìn một châu một thứ này đụng cùng một chỗ.
Tách!
Không có kịch liệt va chạm như trong tưởng tượng, cũng không có quang mang gì cả, chỉ có một tiếng vang nhẹ như tiếng bọt nước nứt vỡ.
Nhưng khi một tiếng vang nhẹ này vang lên, ngay lập tức tiếng quái tiếu ô ô vang trời lấp đất chợt tắc nghẽn mà dừng, ngay cả âm phong sâm hàn lạnh lẽo đến tận xương tủy kia cũng đột nhiên tan thành mây khói.
Tả Mạc xách theo Trích Thủy kiếm, sớm đã chuẩn bị tinh thần chỉ cần có chuyện không hay là liều mạng cũng đần thối đứng ngẩn người trên mặt đất.
Vừa va chạm một cái, viên châu thủy tinh hóa thành một chùm quang cầu trong suốt, mà cây âm thứ đen nhánh với khí thế kinh người không ngờ lại bị chùm quang mang trong suốt này hòa tan, trong chớp mắt đã tiêu tán vô ảnh vô tung. Dư thế của quang cầu vẫn chưa hết, nhào về hướng Âm Sát. Âm sát giống như bị chôn cứng một chỗ, không nhúc nhích được chút nào mặc cho quang cầu đánh lên trên thân.
Âm Sát vừa bị quang cầu kích trúng không thốt được một tiếng, lấy một tốc độ kinh người từ từ tan rã cùng biến mất một lúc với quang cầu, đến khi quang cầu tán đi một điểm ngấn tích cũng đều không lưu lại.
Trong nháy mắt quang cầu tan biến, tinh thần Tả Mạc rung động kịch liệt.
Một lát sau, Tả Mạc mới hồi thần trở lại, ngốc ngốc nhìn vào mặt đất phía trước trống trơn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đây. . . Đây là chuyện gì?
Trong nháy mắt quang cầu cùng Âm Sát đồng thời tan biến, sau lưng hắn, huyết đồng của Bồ yêu chợt co rút lại, song rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
"Bồ, đây. . . Đây là chuyện gì?" Tả Mạc quay đầu lại, lắp ba lắp bắp hỏi. Hắn đã từng mường tượng ra rất nhiều loại kết quả khác nhau, nhưng kết cục trước mắt thực sự hắn tưởng tượng không nổi. (cái này chỉ có Hoang Tưởng mới tưởng tượng ra nổi thôi)
Bồ yêu hời hợt nói: "Mèo mù vớ phải chuột chết."
Cái giọng khinh thường như thế của Bồ yêu khiến Tả Mạc không thể tiếp thu được, hắn lại lấy ra một viên Âm châu, rót thần thức vào bên trong, đợi đến khi Âm châu một lần nữa trở nên trong suốt như thủy tinh, sau đó ném ra.
Tách, viên thủy tinh nện xuống mặt đất, vi quang hơi lóe lên rồi biến mất không thấy, mà trên mặt đất ngay cả một cái hố nhỏ cũng không lưu lại.
Trừ tinh thần ngẩn ra thì không có phản ứng gì nữa. Mặt Tả Mạc đần thối….
"Ha ha!" Bồ yêu cười lớn.
Chẳng lẽ thật sự là mèo mù vớ phải chuột chết? Tả Mạc không tin nghi hoặc, hoặc giả là chiêu này chỉ hữu dụng đối với Âm Sát?
"Thật không dễ dàng mới gặp được một con Âm Sát có phẩm chất không tồi, kết quả lại bị ngươi đánh thành thế này." Bồ yêu tựa hồ mất sạch hứng thú, tiện tay ném ra mấy viên tinh thạch, Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, đến khi nhìn kĩ lại thì đã về đến bên trong thạch thất.
Vừa trở về Bồ yêu lại chui vào thức hải, một lần nữa ngồi trên bia mộ nhắm mắt dưỡng thần. Tả Mạc chắc tám chín phần mười là thằng này đã ăn quá no, bây giờ cần chầm chậm tiêu hóa.
Về lại thạch thất quen thuộc, Tả Mạc chỉ thấy mệt mỏi muốn chết. Một ngày nay, tinh thần hắn đều phải tập trung cao độ, đặc biệt là khi gặp phải con Âm Sát sau cùng khiến tâm lực hắn tiêu hao rất lớn. Cũng không để ý đến bản đá âm lãnh ẩm ướt trong thạch thất, trực tiếp ngã đầu xuống đánh một giấc.
"Không được quên!"
"Chết cũng không thể quên!"
. . .
Trong giấc mơ, vòm ngực Tả Mạc nổi lên một tia sáng màu xanh lục ôn nhuận, nó dần hóa làm một dòng nhỏ chầm chậm tan vào trong tứ chi ngũ hài.
Bồ yêu ngồi tại trên bia mộ, lành lạnh nhìn chăm chú lên hư không xa xa.
Thí Kiếm hội đến lúc cao triều, không ngừng có cao thủ tuổi trẻ khiến người tấm tắc khen ngợi đi ra. Cao thủ tuổi trẻ xuất hiện tầng tầng lớp lớp cũng khiến đợt Thí Kiếm hội này tràn đầy kịch tính. Tuyệt đại đa số tu giả tuổi trẻ đều nặng công khinh thủ, vì thế trên trường đấu Thí Kiếm hội rất thường thấy những màn hoa lửa tung tóe rực rỡ.
Càng đến gần ngày chung khảo Thí Kiếm hội, càng có nhiều tu giả tuổi trẻ chạy tới Đông Phù.
Từng cái tên trước kia chưa từng nghe qua, bây giờ lại nhanh chóng được truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tả Mạc mở mắt ra, cảm giác lành lạnh từ nền đá ẩm ướt âm lãnh truyền đến, dãn chân dãn tay một cái, cảm giác thể lực cuối cùng đã được khôi phục. Nhìn quanh bốn phía, thạch thất âm lãnh rất an tĩnh. Trong bất tri bất giác, bây giờ hắn đã không cần phải ỷ lại vào linh mạch trong thạch thất nữa mà đây gần như trở thành chỗ để hắn luyện đan thì đúng hơn. Một mặt là ở đây u tĩnh, tránh người ta đến quấy nhiễu, một mặt khác là chỗ này có một nhãn linh tuyền, là nơi thực hiện thủy luyện chi pháp không tồi.
Liếc nhìn linh đan trong linh tuyền một cái, hắn đem Trích Thủy kiếm tẩm vào trong linh tuyền để chầm chậm ôn dưỡng. Tuy phương pháp này không có hiệu quả rõ rệt, nhưng lại có thể bồi dưỡng tính chất của Trích Thủy kiếm từ căn bản.
Làm xong hết thảy, hắn bèn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trầm tư suy ngẫm.
Lần vào Kiếm động này thu hoạch được rất nhiều.
Làm sao để vận dụng trận bàn, các loại trận bàn có hiệu quả như thế nào, học trộm được cách sử dụng thần thức từ Âm Sát…. vân vân.Tuy kết quả dùng Âm châu để mô phỏng Âm thứ sau cùng khiến hắn xem không rõ ràng lắm nhưng hắn biết, con đường này hẳn có thể khai phá được, chỉ là có một số chỗ mình chưa minh bạch mà thôi. Trừ những điều đó ra thì phát hiện lớn nhất chính là bản thân hình như thiếu hụt những thủ đoạn có thể bảo mạng. Thủ đoạn cấp thấp tổ hợp lại đích thật có thể phát huy uy lực không tồi, nhưng đó cũng đồng nghĩa với cần phải có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhưng mà nếu đột nhiên gặp phải nguy hiểm, khi đó căn bản sẽ không có thời gian để vận dụng tổ hợp tất cả lại được.
Ngoài ra, tấm phù binh kia chỉ còn có thể vận dụng một lần, hơn nữa thời gian thúc động tương đối dài, thứ này không thích hợp để sử dụng khi khẩn cấp.
Thứ duy nhất đáng để dựa vào chỉ có Trích Thủy kiếm. Nhưng mà, nếu chỉ có Trích Thủy kiếm thì…. Hắn lo lắng ưu tư.
Một vị kiếm tu chân chính luôn có sự tự tin tuyệt đối vào phi kiếm cùng kiếm quyết của bản thân, tỷ như Vi Thắng sư huynh. Nhưng tín niệm đó tuyệt đối không xuất hiện trong đầu Tả Mạc, trước nay hắn chưa từng thừa nhận chính mình là một vị kiếm tu thuần túy, loại tự tin đó cũng không cách nói tồn tại trong tâm tưởng hắn.
Hắn đem chủ ý đặt vào Âm Hỏa châu.
Lần trước luyện chế Âm Hỏa châu quá mức trắc trở, thật không dễ dàng mới luyện chế được một viên Âm Hỏa châu khiến hắn không nỡ dùng. Uy lực Âm Hỏa châu ra sao? Hắn không biết. Từ sau khi luyện chế rất nhiều loại tài liệu ở Đông Phù, trình độ khống chế của hắn đối với Chung Duẩn hỏa càng thêm đắc tâm ứng thủ, nay lại có thêm hỏa trận tương trợ, hắn tin tưởng có thể luyện chế được Âm Hỏa châu hoàn hảo hơn lần trước. Có điều trước đây căn bản không nghĩ tới chuyện đó, song lần thăm dò kiếm động này gặp phải hung hiểm mới khiến hắn khắc sâu cảm nhận được tính trọng yếu của tuyệt chiêu cứu mạng. Thời điểm then chốt, nếu có thể có một con bài chưa lật, hiển nhiên sẽ có kết quả bất đồng.
Tả Mạc đi tới một sơn cốc ít người qua lại, nơi đây cách Vô Không sơn ước chừng trên trăm cây số, trong sơn cốc cổ thụ um tùm cao ngất ngưởng tận trời xanh là nơi cực tốt để yểm hộ cho hắn.
Lần trước Âm châu mang lại nguy hiểm rất lớn, do đó hắn biết rõ vật này là củ khoai nướng nóng bỏng tay, cẩn thận chừng nào hay chừng đó.
Sau khi đứng vững, hắn lấy ra Âm Hỏa châu, trên hạt châu giống như khắc từng đám hoa văn mỹ lệ dị thường.
Trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》 có miêu tả rất nhiều loại thủ pháp thiên kỳ bách quái để vận dụng Âm Hỏa châu, trước kia bởi vì không có Âm Hỏa châu, Tả Mạc cũng không chăm chỉ luyện tập. Lần này hắn tính toán phải hảo hảo suy xét một lần, rất nhanh, hắn liền để ý đến một loại thủ pháp tên là 《Đầu chỉ 》. Nó thỏa mãn tất cả yêu cầu của Tả Mạc: chỉ pháp giản đơn, uy lực không tồi.
Hắn liền chui đầu vào sơn cốc này bắt đầu tu luyện《Đầu chỉ 》.
《Đầu chỉ 》 đích thật không phức tạp, tổng cộng do năm động tác chỉ pháp cấu thành, chỉ có điều có liên quan đến vận chuyển linh lực hơi hơi phức tạp. Cũng may tuy tu vi Tả Mạc có hạn nhưng năng lực khống chế linh lực lại cực kỳ xuất sắc, loại độ khó thế này đối với hắn mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ.
Chỉ tốn một canh giờ, hắn đã có thể tu luyện “Đầu chỉ” giống như mô tả trong sách, hai canh giờ sau, hắn đã nhàn thục dị thường.
Cảm giác đã tàm tạm, hắn liền dừng việc luyện tập lại.
Hắn khá hiếu kỳ, nếu dùng “Đầu chỉ” để ngự sử Âm Hỏa châu thì sẽ có uy lực như thế nào đây?
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Tiết 118: Giữa vui và buồn Dịch: Keny Nguồn: 4vn.eu
Đệ tam canh Trời không tuyệt đường sống của người, không có linh lực vẫn còn có rất nhiều biện pháp có thể biến thông.
Sự thực chứng minh khi con người ta bị bức đến tuyệt cảnh luôn sẽ bạo phát ra tiềm lực rất lớn của bản thân.
Âm Hỏa châu từ giữa ngón tay Tả Mạc bắn ra hóa thành một dải hỏa tuyến màu trắng sữa kích trúng gốc cổ thụ tầm bảy tám người ôm ngay trước mặt Tả Mạc.
Hỏa diễm màu trắng sữa lấy một tốc độ kinh người lan tràn men theo cây cổ thụ, trong phút chốc hỏa diễm đã trùm kín lấy gốc cổ thụ, cả một mảnh lá xanh mướt bị thiêu rụi sạch sẽ. Cây cổ thụ vừa rồi còn sinh cơ dào dạt nay chỉ còn lại vẻ chết chóc, chỉ cần hỏa diễm vừa lướt qua nơi nào thì phiến lá xanh mơn mởn nơi đó lập tức biến thành trắng bệch. Rất nhanh, toàn bộ gốc cổ thụ đã chuyển thành màu trắng bệch không còn một tia lục sắc, cổ thụ màu trắng bệch tán phát ra hàn ý bức nhân, bắt đầu dồn dập rụng xuống từng bông hoa tuyết.
Phiến lá màu trắng vừa chạm xuống đất liền vỡ ra tan tành thành từng mảnh nhỏ, giống như bị một cơn lốc quét qua, lá cây rì rào rụng xuống.
Một trận gió thổi qua, hoa tuyết dập dờn, vô số mảnh vỡ màu trắng từ cây cổ thụ theo gió mà bay tứ tung rợp trời.
Một gốc cổ thụ um tùm sum xuê như vậy mà chỉ trong chớp mắt, ở ngay trước mắt Tả Mạc hóa thành vô số phấn mạt trắng xóa tan biến vào trong gió.
Tả Mạc bị cảnh sắc trước mắt chấn kinh không thôi.
Về đến tiểu viện mà thần tình hắn vẫn còn ngây dại. Uy lực của Âm Hỏa châu quả nhiên cường đại đến kinh người, nếu dùng nó trong giao đấu, Tả Mạc rất hoài nghi cho dù có là những tu giả Ngưng Mạch kỳ chỉ sợ cũng không ngăn cản được.
Nhưng dù sao đối với thủ đoạn bảo mạng sau cùng thì hiển nhiên uy lực càng mạnh càng tốt!
Tiếp đó, hắn liền đem tất cả tinh lực dùng để luyện chế Âm Hỏa châu. Có Tam Chuyển Hỏa trận trợ giúp nên việc luyện chế Âm Hỏa châu cực kỳ thuận lợi. Lần luyện chế Âm Hỏa châu này khác hẳn với lần trước, cả hạt châu tuyền một màu trắng không hề có lấy một tia tạp chất, thậm chí nhìn không ra nửa điểm vết tích của Âm châu trước kia. Có điều mỗi lần Tả Mạc luyện chế ra một hạt Âm châu đều phải ngồi xuống đả tọa khôi phục linh lực. Quả nhiên không hổ là luyện chế đại sát khí, tiêu hao linh lực cùng thần thức quá mức kinh người.
Nhìn vào hai mươi hạt Âm Hỏa châu trong tay, dũng khí Tả Mạc vụt thăng mạnh mẽ.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu mình một hơi đem hai mươi hạt Âm Hỏa châu này ném ra sạch thì sẽ là quang cảnh khủng bố đến cỡ nào a?
Có Âm Hỏa châu rồi thì cho dù chưa tìm ra được manh mối về âm thứ Tả Mạc cũng không thèm để ý. Kỳ quái chính là, Bồ yêu tựa hồ đã quên mất chuyện hắn vẫn còn chưa hoàn thành chuyện giết Âm Sát, không hề thúc giục hắn tiến vào Kiếm động.
Tả Mạc cũng vui vẻ chấp nhận cuộc sống tự do này, song rất nhanh trong khi hắn còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng luyện chế Âm Hỏa châu thì vừa kiểm tra linh lực một cái, tâm tình hắn như bị giội một gáo nước lạnh.
Đáng chết!
Tu vi của mình không ngờ lại ngừng tăng trưởng!
Làm sao lại như thế được? Cái tin sét đánh này trực tiếp đánh tan giấc mộng của Tả Mạc, đầu hắn cứ ong ong liên hồi. Từ sau khi khắc ma văn thì sự tăng trưởng tu vị bắt đầu đình trệ lại, tuy hắn có lo lắng nhưng cũng chưa quá mức hốt hoảng, bởi vì trên thực tế nó vẫn tăng trưởng.
Nhưng nếu tu vi ngừng tăng trưởng. . .
Hắn không dám tưởng tượng tiếp nữa!
Từ sau lần cảnh tỉnh trước đó của Bồ yêu, đối với mỗi một tia linh lực Tả Mạc đều vận dụng cực kỳ keo kiệt, điều này cũng dẫn đến cảm nhận của hắn đối với biến hóa của linh lực trở nên cực kỳ mẫn cảm, biến hóa cho dù có nhỏ cỡ nào hắn cũng đều có thể phát hiện.
Hiện giờ hắn vẫn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ, đây cũng chính là giai đoạn tu vị tăng trưởng nhanh nhất. Mỗi ngày hắn đều dành rất nhiều thời gian cho tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》, hy vọng rằng có thể bổ chuyết ít nhiều, dù sao tăng thêm được điểm linh lực nào thì tốt điểm ấy. Trước đó mọi chuyện đúng thật cũng xảy ra như hắn tưởng tượng, vì nguyên nhân ma văn nên tốc độ tăng trưởng linh lực tuy có chậm nhưng tu vị vẫn có tiến cảnh từ từ. Nhưng mà bắt đầu từ năm ngày trước cho tới hôm nay, liên tục trong năm ngày, linh lực không có một tia biến hóa nào cả, loại chuyện kỳ quái thế này hắn chưa từng gặp qua!
Tả Mạc lo lắng vô cùng!
Nếu quả thật linh lực ngừng tăng lên, vậy khác nào tu vi của hắn vĩnh viễn đình trệ ở Trúc Cơ kỳ! Một cảm giác khủng hoảng chưa từng có lan tràn trong lòng Tả Mạc, hắn vội vàng chạy đến thức hải. Bồ yêu đang nhắm mắt ngồi trên bia mộ, bất kể Tả Mạc có kêu réo thế nào hắn cũng không hề cử động, giống như tượng đá điêu khắc thành vậy. Bồ yêu đang nhập định, trong khi hắn không thể chạy đến hỏi mấy người chưởng môn sư bá vấn đề này được. Đấy là chưa kể, trước đây bọn nhị bá đều thành danh nhờ săn yêu, biết đâu họ sẽ nhận ra ma văn.
Tu vi đình trệ ở Trúc Cơ kỳ. . .
Vậy giấc mộng kia thì làm sao đây? Mình làm sao tìm được kẻ đã cải dung mạt thức?
Toàn thân Tả Mạc như mất sạch khí lực, ngồi bệt xuống đất. Từ sau khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn luôn không ngừng nhắc nhở bản thân, phải đi tìm đáp án cho giấc mơ bí ẩn kia, đi tìm người đã nhẫn tâm cải dung mạt thức hắn. Nhưng bây giờ bỗng chốc chỗ chống đỡ cho tín niệm để hắn không ngừng tiến về phía trước đột nhiên bị chặt đứt từ phần gốc, hắn mờ mịt….
Trong bóng đêm thâm trầm, Tả Mạc nằm trên nóc nhà, âm khuê bên cạnh không ngừng phát ra đủ mọi tin tức, đầu gối lên hai tay, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.
Đầu óc suy nghĩ miên man. Đã bao lâu không như thế này rồi nhỉ? Từ khi hắn quyết định phải đi tìm đáp án thì những lúc rảnh rỗi nằm trên nóc nhà nghe âm khuê thế này càng ngày càng ít, mỗi ngày đều bị vô số tâm pháp pháp quyết cần phải tu luyện quấn thân, mỗi ngày hắn đều tự nói với bản thân, phải càng nỗ lực hơn nữa. . .
Trong trời đêm, ánh sao nhấp nháy...
Tả Mạc quá mệt mỏi rồi, hắn giống như một đứa bé co mình lại dần chìm vào trong giấc ngủ, âm khuê bên cạnh vẫn vang lên đều đều.
Không có mơ.
Ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời chiếu lên người, dương quang ấm áp sưởi ấm thân thể hắn.
Tả Mạc dần mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng nói không ra lời, chuyện buồn hôm qua thoáng chốc đã quét sạch. Nghĩ lại lúc đó mình tuyệt vọng bi quan hắn cảm thấy hơi buồn cười. Tu vị không tăng lên thì cứ mặc kệ đấy đã, chỉ cần mình nỗ lực thì chắc chắn có thể tìm được mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu. Qua một giấc ngủ, tinh thần sức lực đều được nghỉ ngơi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy tinh lực, tràn đầy đấu chí.
Không có linh lực, vẫn còn có thần thức, còn có phù trận, còn có linh thực, còn có luyện đan, còn có luyện khí!
Hắn kiểm tra lại linh lực trong thể nội một lần nữa, quả nhiên vẫn yên ắng bất động, có điều lúc này hắn chẳng có gì để bi quan cả, ngược lại còn rất bình tĩnh. Từ trong nhập định tỉnh lại, bắt đầu cẩn thận tìm tòi, hắn cần phải xác định lại một lần nữa phương hướng con đường đi phía trước.
Chỉ mất một thời gian ngắn hắn đã xác định được phương hướng chủ chốt: đó là phù trận!
Phù trận đối với người có tu vi ngừng tăng trưởng như hắn không nghi ngờ gì là một thứ vô cùng trọng yếu. Nếu muốn giải quyết vấn đề đình trệ của tu vi thì phù trận là con đường bắt buộc phải đi qua. Hơn nữa hiện giờ hắn đã hiểu được làm cách nào để luyện chế trận bàn, nên những phù trận có tính công kích kia đối với hắn có thể phát huy tác dụng rất lớn. Phù trận với luyện đan cũng như luyện khí đều có trợ giúp thập phần to lớn. Có điều không quản là chọn loại phương thức nào, đi con đường nào, tinh thạch đều là thứ tất không thể thiếu. Làm thế nào kiếm được tinh thạch? Đây cũng là vấn đề Tả Mạc chưa thể vượt qua được.
Khác với linh lực, tốc độ tăng trưởng của thần thức không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả, vẫn bảo trì tiến cảnh không tồi như trước. Chỉ đáng tiếc là hắn có bảo sơn mà không biết cách để vận dụng. Thủ đoạn công kích có liên quan đến thần thức mà hắn biết chỉ có thần thức thứ cùng âm thứ. Uy lực thần thức thứ quá nhỏ, uy lực âm thứ tuy không tồi nhưng vẫn bị Tả Mạc vứt sang một bên. Âm thứ cần có âm khí nồng nặc tinh thuần mới được, biện pháp Tả Mạc có thể nghĩ ra chỉ là lợi dụng Âm châu, song Âm châu lại quá chói mắt, rất dễ rước họa vào thân. Mà cho dù có lấy làm thủ đoạn bảo mệnh thì Âm thứ lại thua xa Âm Hỏa châu, không có được uy lực cường đại như Âm Hỏa châu.
Trừ mấy thứ kia ra thì 《 Kim Cương vi ngôn 》 cũng là một công pháp có thể trông đợi, Tả Mạc quyết định đi tìm một ít pháp quyết luyện thể của tu giả xem xem có thể so sánh đúc rút được cái gì hay không. Hoặc giả có thể suy xét kết hợp với phù trận, lần trước "Nhục Thân Kim Y" phối hợp với "Thiên quân" không phải đã cường ngạnh ngăn lại hai đạo Âm thứ đó sao.
Hắc hắc, mình còn có thể tìm hiểu "Dược phù lưu" nữa mà! Bản thân giờ có thể tự luyện linh đan, pháp bảo cũng có thể luyện được, còn về giấy phù, không sao, chịu khó học thêm một môn cũng tốt.
Càng nghĩ Tả Mạc càng cảm thấy sáng sủa, càng nghĩ càng thấy phấn chấn.
Trời không tuyệt đường sống của người, không có linh lực vẫn còn có rất nhiều biện pháp có thể biến thông.
Sự thực chứng minh khi con người ta bị bức đến tuyệt cảnh luôn sẽ bạo phát ra tiềm lực rất lớn của bản thân.
Sáng sớm, Lý Anh Phượng vừa mở cửa tiệm đã nhìn thấy Tả Mạc đứng ngoài cửa, tức thì nàng sững sờ, bất giác mở miệng hỏi: "Sư đệ, sao ngươi lại tới đây nữa?"
Tả Mạc “Ách” một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải, xem ra Lý Anh Phượng sư tỷ thật sự bị chuyện luyện hóa mặc hạt sen lần trước dọa cho quá sợ rồi.
Lập tức Lý Anh Phượng nhận ra câu nói này không thỏa đáng chút nào, liền vội bồi thêm một câu: "Ngươi không phải sẽ tham gia Thí Kiếm hội sao? Đoạn thời gian này nên hảo hảo tu luyện mới tốt a!"
Tả Mạc phất phất tay: "Môn phái chúng ta trông chờ vào đại sư huynh thôi, chút điểm thực lực mèo quào như ta thì làm được gì chứ."
Lý Anh Phượng nghe vậy nhíu nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Sư đệ chớ có tự xem nhẹ mình, sư đệ ở Luyện Khí kỳ đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý, dạng thiên phú thế này trong sơn môn ngoại trừ đại sư huynh ra thì còn ai có thể so được? Sư đệ há có thể tự coi thường mình, không có chí tiến thủ?"
Tả Mạc tặc lưỡi, biết đây là sư tỷ muốn tốt cho mình, hơn nữa cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải, chỉ đành nói: "Không phải tiểu đệ tự xem thường mình, chỉ là dạo gần đây cần kiếm ít tiền."
Lý Anh Phượng chấn kinh hỏi lại: "Một đống tinh thạch kia ngươi tiêu chỗ nào rồi? Lúc trước ngươi kiếm được nhiều tinh thạch như vậy mà đã xài hết rồi sao? Ngươi tiêu như thế nào đấy?"
Tả Mạc không biết nên nói gì cả, cũng không thể nói rõ với sư tỷ rằng trong thức hải của hắn có giấu một tên "Ăn" tinh thạch như động không đáy a. Án lẽ thường mà nói thì mấy ngàn viên tam phẩm tinh thạch đối với một tu giả Trúc Cơ kỳ đã là một khoản tiền khổng lồ, đổi lại trước kia ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ ấy chứ. Cho dù tại một vùng rộng lớn như Đông Phù thì đó cũng là một ngân khoản khá kinh người. Vậy mà không ngờ Tả Mạc lại nói với nàng: “Tinh thạch xài hết rồi”. Hỏi làm sao Lý Anh Phượng không chấn kinh cho được?
"Tinh thạch luôn luôn không đủ để tiêu a." Tả Mạc cười trừ với sư tỷ đang trợn lớn tròng mắt kinh ngạc.
Chống không được Tả Mạc nói nhăng nói cuội, cuối cùng Lý Anh Phượng vẫn đáp ứng yêu cầu mượn nhờ cửa tiệm làm sinh ý của Tả Mạc. Do trước đây đã tích lũy được danh tiếng khá lớn nên Tả Mạc vừa khai trương lại đã có rất nhiều tu giả tới đặt hàng.
Tả Mạc không biết, hiện nay trong đám tu giả sinh sản ở Đông Phù có thể nói hắn đã khá có chút danh tiếng. Đặc biệt là từ khi thành công cắt hàn sắt từ tứ phẩm cùng luyện hóa thành công mặc hạt sen tứ phẩm, tuyệt kỹ khống hỏa thần kỳ của Tả Mạc giờ đây đã truyền khắp hàng cùng ngõ hẻm.
Nhất là lần này Tả Mạc trở lại thanh toán bằng tinh thạch, kết hợp với thanh toán ngọc giản, pháp bảo…đại loại là những thứ đáng tiền hắn đều nhận tất khiến mọi người rất hoan nghênh, sinh ý phút chốc đông nườm nượp.
Một ngày qua đi, Tả Mạc vẫn không hề có vẻ gì là mệt nhọc, hắn đưa cho Lý Anh Phượng một kiện ngọc giản: "Sư tỷ, giúp ta xem xem những tài liệu trong này phải tốn bao nhiêu tinh thạch?"
Lý Anh Phượng tiếp lấy ngọc giản, khẽ liếc mắt qua một cái đã có câu trả lời: "Đại khái tầm năm mươi viên tam phẩm tinh thạch. Di, sư đệ, hiện giờ đối với phù trận ngươi cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú sao?" Trong danh sách Tả Mạc đưa không có tài liệu cao giai gì, đều tuyền là tài liệu nhất phẩm, tài liệu năm mươi viên tam phẩm tinh thạch này mua có thể chất đầy nửa cái cửa hàng. Lý Anh Phượng càng thấy hiếu kỳ, mấy ngàn viên tam phẩm tinh thạch lần trước sư đệ làm cách nào mà xài sạch được.
"Ân, đúng a, phù trận cũng khá là thú vị. Đây là năm mươi viên tam phẩm tinh thạch, sư tỷ giúp ta chuẩn bị đi."
"Không thành vấn đề." Lý Anh Phượng sảng khoái tiếp nhận tinh thạch, đối với tất cả cửa tiệm ở Đông Phù nàng đều rõ như lòng bàn tay, mua những thứ này tuyệt đối không chút phí sức. Còn về phương diện tu luyện thì thiên phú sư đệ cao hơn chính mình nhiều, nhất định hắn đã có tính toán riêng.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang