Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 120: Gậy ông đập lưng ông.
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: st
Đường hầm sâu thẳm đen ngòm, đường đi xuống thông thoáng, dần cảm thấy vách tường hai bên lạnh lẽo ẩm ướt, một luồng hơi lạnh ập thẳng vào mặt. .
Đây chẳng lẽ là một con đường xuống suối vàng?
Triệu Mãnh bất giác rùng mình ớn lạnh, y mặc dù được xưng là Thiết Giáp Kim Cương, trời không sợ, đất không sợ, nhưng y sợ bóng tối --- lạnh lẽo mà tối thui.
Loại bóng tối không bờ không bến đó, bóng tối như muốn người ta ngạt thở, đây là một loại cảm giác chỉ trong phần mộ âm u mới có.
Y cảm thấy dường như mình sắp thực sự tới suối vàng mất rồi, bước chân bất giác càng đi càng chậm.
Chính lúc này trong tai đột nhiên truyền tới một giọng nói rõ ràng lạnh băng, nhưng lại mang theo vẻ mỉa mai khó diễn tả: “Nếu như ngươi không muốn đi xuống, thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp đấy.”
Triệu Mãnh không kìm được lại rùng mình, hắn ngẩn ra, giọng nói thì rõ ràng là của Bắc Hải Thần Quân, nhưng trong đường ngầm lại không có chút hồi âm nào, cứ nhân Bắc Hải Thần Quân ghé sát bên tai mình mà nói vậy.
Triệu Mãnh cắn chặt răng, khẽ hừ một tiếng, Thiết Giáp Kim Cương tung hoành giang hồ, chết còn chẳng sợ, huống chi một con đường ngầm, đương nhiên càng không thể mất mặt trước Bắc Hải Thần Quân! Y không nói gì cả, đột nhiên bước chân nhanh thêm.
Bắc Hải Thần Quân theo ở phía sau đột nhiên nhẹ tới mức tiếng bước chân cũng không có. Nhưng Triệu Mãnh biết ông ta ở ngay sau mình, có Bắc Hải Thần Quân ở đây, y còn sợ cái gì!
Đường ngầm càng đi xuống càng sâu, phía trước đột nhiên cùng đường, nhưng nằm ngoài dự liệu là ra khỏi con đường hầm chật hẹp lại là một gian phòng nho nhỏ.
Đây là một gian phòng chỉ có chu vi một trượng, nhỏ như một cái phần mộ hơi rộng một chút, chỉ cao một trượng hai xích, ba mặt là vách tường ẩm thấp, một mặt là cửa vào đường hầm mà bọn họ vừa đi tới, ở chính giữa dụa vào tường là một cái bàn, nửa đoạn nến trên bàn phát ra ánh sáng lờ mờ, dưới cây nên là một phong thư, bên trên có viết mấy chữ, ngoài ra thì không còn vật gì khác, cũng không có lối ra khác, người bán hàng rong kia chẳng biết đã đi nơi nào rồi.
Bắc Hải Thần Quân nhìn gian phòng không lớn này, đột nhiên nhíu mày lại, đưa tay kéo Triệu Mãnh, nói gấp: “Đi mau!”
Triệu Mãnh ngẩn ra, trong lúc đang sửng sốt, Bắc Hải Thần Quân đã kéo lấy y, Triệu Mãnh không tự chủ được theo Bắc Hải Thần Quân lướt vội đi trong đường hầm, ngay đúng lúc này, đột nhiên nghe sầm một tiếng lớn, một cánh cửa đá đã nặng nề rơi xuống ở cửa đường hầm, chặn lấy đường đi.
Bắc Hải Thần Quân khẽ buông Triệu Mãnh ra, nhìn cánh cửa sắt cười lạnh, Triệu Mãnh lần này thực sự chết đứng rồi, hai người bọn họ đã bị nhốt trong phòng tối.
Cho dù là kẻ ngốc tới giờ cũng hiểu rằng mình đã trúng phải kế của người khác.
Triệu Mãnh không phải là kẻ ngốc, Bắc Hải Thần Quân lại càng không phải.
Triệu Mãnh đột nhiên hiểu ra, đây chính là kế gậy ông đập lưng ông mà người ta đã sắp đặt sẵn, trong đường hầm tối mò kia nhất định có cơ quan đường rẽ, người bán hàng rong kia sớm đã lủi đi trong ngã rẽ đó, mà y và Bắc Hải Thần Quân vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên căn bản không châm lửa. Tên Triệu Trường Bình đóng giả người bán rong này cũng nhất định đã tính kỹ bọn họ sẽ không thắp những đồ phát sáng như đánh lửa, nhất định mò mẫm trong bóng tối tới nơi này.
Tên Triệu Mãnh đó chẳng lẽ đã biết trước có người theo dõi? Cho nên mới bày ra chiêu này? Rốt cuộc y là người như thế nào?”
Dưới mặt đất sâu thẳm này, có ai cứu được bọn họ?
Bắc Hải Thần Quân không nói một lời, xoay người đi tới bên bàn, nhìn phong thư ở bên trên, mấy chữ trên tờ giấy lại rõ ràng vô cùng, Bắc Hải Thần Quân nhìn phong thư cười lạnh liên tục, kim quang dưới ánh đèn phát ra ánh vàng lờ mờ.
Triệu Mãnh nhíu mày nhìn ông ta, rồi nhìn chăm chăm lên phong thư, ấp úng hỏi: “Tiền bối, bên trên viết cái gì vậy?”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: “Ngươi không biết chữ?”
Triệu Mãnh lắc đầu, mặt nhăn nhó đáp: “Vãn bối chỉ nhận ra được hai chữ to như cái đấu.”
“Hai chữ gì?”
Triệu Mãnh gãi đầu đáp: “Đó... đó là Triệu Mãnh.”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười ha hả, nói: “Ngươi đúng là người thành thật!”
Triệu Mãnh mặt đỏ cả lên, cũng cười khan mấy tiếng.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: “Bản thần quân thích người thành thật, đọc cho ngươi hay, chữ viết bên trên là: “Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải, Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh chi mộ.”
Triệu Mãnh tức thì nổi giận: “Con mẹ nó! Thằng con rùa này dám ám toán lão tử!”
Bắc Hải Thần Quân sắc mặt từ từ trầm xuống, trên khuôn mặt nghiêm nghị trông thê lương rầu tĩ, trong ánh mắt lại lộ ra quang mang sắc bén như lưỡi đao.
Triệu Mãnh cười gượng gạo nói: “Tiền bối, vãn bối không có… cái ý đó, kỳ thực vãn bối có thể chôn cùng một vị thế ngoại cao nhân, cũng được coi là một loại vinh hạnh rồi! Nhưng… nhưng mà thằng con rùa đó thật đáng hận!”
Bắc Hải Thần Quân chầm chậm quay người lại, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Ngươi thực sự muốn chết cùng với ta?”
Triệu Mãnh gật mạnh đầu, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu chết thì chết thôi, có cần gì chứ! Có thể chịu chết cùng với tiền bối, không có gì phải tiếc nuối!”
Bắc Hải Thần Quân chầm chậm gật đầu, nhìn Triệu Mãnh nhưng không nói gì.
Một tràng cười quái dị chói tai không biết từ nơi nào truyền tới, chỉ nghe thấy một giọng nói: “Nếu như các ngươi muốn chết như thế, thì nơi này chính là phần mộ chuẩn bị cho các ngươi!” Giọng nói đột nhiên biến mất, tiếp theo đó là tiếng vù vù không ngừng, hiền nhiên là đã khời động cơ quan, từ trên nóc phòng đột nhiên bắn ra vô số mũi tên, chi chít như châu châu rợp trời, bắn thẳng tới Triệu Mãnh Và Bắc Hải Thần Quân ở trước bàn.
Những mũi tên này do cơ quan nỏ cứng phát ra, sức mạnh bá đạo, bắn liên châu, nếu như bắn lên thân người, chỉ sợ người đó trong chớp mắt so với nhím càng giống nhím hơn.
Khi nghe thấy tiếng tên vang lên, Triệu Mãnh đã nhìn thấy nóc phòng phía trước có ám tiễn bắn tới, y đột nhiên lách mình bước tới một bước, chắn ở trước người Bắc Hải Thần Quân, dùng một cánh tay bảo hệ hai mắt của mình, một cánh tay kia lật lại bảo vệ Bắc Hải Thần Quân, tên bắn như mưa, ‘bịch bịch bịch’ đánh lên người hắn như mưa lớn, sau đó lần lượt rơi xuống, một thân gân cốt như sắt của Triệu Mãnh chẳng ngờ không chút thương tích.
Bắc Hải Thần Quân lặng lẽ đứng ở đằng sau Triệu Mãnh, nhìn Triệu Mãnh chắn loạn tiễn phía trước mình, trong mắt từ từ lộ ra vẻ phức tạp lại kỳ quái.
Sau một trận loạn tiễn như cuồng phong bạo vũ, căn phòng tối đột nhiên trở lại yên tĩnh.
Trước người Triệu Mãnh chất đống loạn tiễn cao bốn xích như rơm củi, Triệu Mãnh cười ha hả, một cước đá văng đống tên trước mặt, quay người lại nhìn Bắc Hải Thần Quân, hỏi: “Tiền bối không bị thương chứ?”
Bắc Hải Thần Quân chăm chú nhìn Triệu Mãnh, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái mà phức tạp, khe khẽ lắc đầu.
Nếu như đổi lại là người khác, lại có thể, hoặc có chịu chắn loạn tiễn cho mình không?
Những mũi tên này, những cơ quan này là do ai sắp đặt? Bắc Hải Thần Quân không dám nghĩ tiếp…
Nhưng không hề do dự chắn loạn tiễn trước mặt mình lại là Triệu Mãnh. Mặc dù y có một thân công phu Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, nhưng mình cũng từng thiếu chút nữa bóp chết y, vậy vì sao y muốn chắn chỗ loạn tiễn này cho mình?
Cho dù không có Triệu Mãnh, những mũi tên này chắc gì làm bản thân bị thương được, nhưng Triệu Mãnh trong chớp mắt không hề do dự đứng ra, làm trong lòng Bắc Hải Thân Quân đột nhiên cảm thấy trào dâng một tư vị khó diễn tả.
Một tràng tiếng xào xào truyền tới, Triệu Mãnh giật mình ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh phỏng tối đột nhiên mở ra một của động lớn bằng vại nước, trong cửa động có cát không ngừng chảy xuống, xào xào không ngớt, chớp mắt ở giữa căn phòng hẹp đã chất một đống cát mịn mềm xốp.
Cát càng chảy càng nhanh, không hề dừng lại, nhìn tình hình này, không cần tới thời gian nửa tuần hương, là có thể chôn sống hai người bên trong căn phòng nhỏ này.
Triệu Mãnh đột nhiên toát hết mồ hôi lạnh, cắn chặt lấy răng, y đã không biết phải làm như thế nào nữa rồi.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn tấm cửa đá nặng nề, cất bước đi vòng qua đống cát, Triệu Mãnh ngẩn ra, rồi cũng đi tới.
Nếu nơi này đã không còn đường đi nào khác, lại sắp bị chôn sống ở bên trong, cũng chỉ có mở cửa ra mới có thể thoát được.
Bắc Hải Thần Quân tay cầm giá nến nhìn kỹ tấm cửa đá, đột nhiên vỗ một chưởng lên tấm cửa đá, cửa đá khẽ rung lên một chút, ngoài ra không có bất kỳ động tĩnh gì.
Triệu Mãnh nhíu mày nói: “Tiền bối để vãn bối thử một chút xem!”
Bắc Hải Thần Quân nhìn Triệu Mãnh, cười khẽ rồi lùi lại về sau một bước.
Lùi lại một bước chính là một loại tỏ thái độ, ở lúc này có nghĩa là đồng ý. Nhưng nụ cười khẽ kia đại biểu cho điều gì?
Triệu Mãnh bước tới trước một bước, hít hơi vận sức, quát lớn một tiếng, đánh về phía cửa đá, một thân gân sắt xương thép của y đánh ra một quyền này vậy mà cánh cửa ngay cả rung lên cũng không có.
Triệu Mãnh nhíu mày, bỗng lùi lại hai bước, cắn chặt răng, xông tới như muốn xô vào cửa đá!
Cú xô này có sức mạnh ngàn cân, ngay cả cây Hổ Dương to lớn chắc chắn cũng bị y nhẹ nhàng xô gẫy, huống chi là lúc liên quan tới sống chết này, chiêu này y đã dùng hết sức lực, thề phải xô nát cửa đá.
Thế nhưng cửa đá tuyệt chẳng phải là cây Hổ Dương.
Khi Triệu Mãnh xô mạnh lên cửa đá, y mới biết rằng mình đã nhầm.
Cú xô này dù dùng hết tất cả sức mạnh của bản thân, cánh tay cũng xô tới có chút tê dại, nhưng cửa đá cũng cùng lắm chỉ hơi chấn động một chút, trán Triệu Mãnh trong chớp mắt đã toát hết mồ hôi, y đột nhiên hiểu ra nụ cười khẽ vừa rồi của Bắc Hải Thần Quân có ý gì.
Triệu Mãnh ngây ra nhìn Bắc Hải Thần Quân, trên mặt thoáng qua một nụ cười khổ.
Cát ở trên nóc phòng chảy xuống ngày càng nhiều, đã sắp lan tới bên bửa.
Bắc Hải Thần Quân cười nhạt, trầm tư một lúc đột nhiên nói: “Ngươi đã nhìn thấy Xuyên Sơn Giáp (con Tê Tê) chưa?”
Triệu Mãnh mắt sáng lên, lớn tiếng đáp: “Vãn bối hiểu rồi!” Lập tức ngồi xuống, dùng tay bới lên mặt đất, chẳng bới được hai cái, y đã ngẩn ra, mặt nhăn nhó từ từ đứng dậy, cúi đầu nhìn mặt đất. Dưới cánh cửa đá này không ngờ cũng dùng đá xanh lớn rải thành, cửa đá và tảng đá phía dưới nhẵn bóng phẳng lì, khép chặt với nhau, tới ngay cả một cây kim thêu cũng chẳng nhét vào nổi.
Mặc dù y có một thân gân sắt xương thép, nhưng tay của y lại không sắc bén như móng vuốt của Xuyên Sơn Giáp.
Bắc Hài Thần Quân thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi không mang binh khí sao?”
Triệu Mãnh nhíu mày: “Vãn bối chưa từng mang bất kỳ thứ vũ khí nào.”
Bắc Hải Thần Quân gật gù, lấy từ trong lòng ra một thanh chùy thủ, đưa cho Triệu Mãnh nói: “Ngươi đào một chỗ phía dưới cửa đi.” Triệu Mãnh nhíu mày đưa tay nhận lấy chủy thủ. Rút chủy thủ ra một đạo hán quang lấp loáng không ngừng, vội vàng ngồi xuống dúng chủy thử đâm vào tảng đó, không ngờ lại như cắt đậu phụ chẳng hề phí chút sức lực nào, Triệu Mãnh cả kinh, rồi mừng rỡ vô cùng, chớp mắt vung chủy thủ liên tục, đào xuống phía dưới.
Bắc Hải Thần Quân đưa ngón tay khẽ gõ lên cửa đá, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi định đào một miệng giếng ở đây?”
Triệu Mãnh ngẩn đầu lên, mặt không hiểu gì cả nhìn Bắc Hải Thần Quân, Bắc Hải Thần Quân thở dài: “Hiện giờ ngươi có thể thử xem có nâng cửa đá lên được không.”
Triệu Mãnh nuốt nước bọt, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao không nói sớm đi!”
Bắc Hải Thần Quân chỉ cười khẽ. .
Nếu trước đây nếu có người dám nói những lời như vậy trước mặt ông ta, nói không chừng lưỡi của kẻ đó hiện giờ đã bị cắt xuống rồi.
Nhưng từ khi cùng tiến vào căn phòng tối này, từ sau khi Triệu Mãnh chắn loạn tiễn thay cho ông ta, nội tâm Bắc Hải Thần Quân đột nhiên có chút biến đổi, biến đổi nhỏ tới mức ngay cả ông ta cũng không nhận ra.
Triệu Mãnh đem chủy thủ cắm vào vỏ rồi giắt bên hông, hít sâu một hơi, trầm eo tọa mã, hai tay đưa vào khe hở phía dưới cửa đá, hít hơi tụ khí, cảnh cửa không ngờ bị y nhấc lên một chút, Triệu Mãnh mừng rỡ quát lớn một tiếng, cánh cửa đã bị y nâng tới trước ngực. Bắc Hải Thần Quân đột nhiên đưa một tay ra, nhẹ nhàng nâng lên, Triệu Mãnh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảnh cửa đã nâng qua đầu, Triệu Mãnh vui mừng nói: “Tiền bối mau ra đi!” .
Bắc Hải Thần Quân cầm giá nên lách người ra ngoài cửa đá, Triệu Mãnh đột nhiên cảm thấy cửa đá nặng cả ngàn cân, tức thì mặt đỏ bừng, cắn chặt răng nâng cửa, dưới chân lại không thể động đậy được chút nào.
Bắc Hải Thần Quân đưa một tay ra, đỡ lấy cửa đá, Triệu Mãnh bỗng lại thấy nhẹ nhõm, vội vàng chuyển chân nói: “Tiền bối buông tay, vãn bối đã ra rồi!” Bắc Hải Thần Quân vừa buông tay ra, Triệu Mãnh tức thì mặt lại đỏ bừng, thình lình quát lớn lướt ra bên ngoài, đồng thời hai tay buông ra, cánh cửa đá lại sầm một tiếng, nện mạnh xuống mặt đất.
Triệu Mãnh ôm lấy ngực, thở hổn hển liên tục.
Bắc Hải Thần Quân cười khẽ nhìn Triệu Mãnh.
Triệu Mãnh vừa thở vừa nói: “Tiền bối chúng ta mau, mau ra ngoài!”
Một giọng nói đột nhiên truyền tới hỏi: “Phía trước có phải là Bắc Hải Thần Quân tiền bối và Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh?”
Sắc mặt Bắc Hài Thần Quân tức thì biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Không xa đằng trước đột nhiên có ánh lửa sáng lên, một đệ tử cái bang trẻ tuổi tay cầm đuốc mỉm cười nói: “Vãn bối là Cái Bang Thường Ưng, phụng lệnh lão bang chủ tới đây kiểm tra.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Lão ăn mày làm sao biết được nơi này?”
Thương Ưng đáp: “Có đệ tử cái bang bẩm báo, trước cửa khách sạn có một nguời bán rong hành tung khả nghi, hơn nữa phát hiện tiền bối và Triệu Mãnh đi theo, lão bang chủ lo có chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt ra lệnh cho vãn bối dẫn một nhóm người chạy tới.”
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Bản thần quân không cần đám xin cơm các ngươi giúp đỡ, cũng không nhận phần ân tình này của các ngươi.”
Thường Ưng nói: “Lão bang chủ cũng không muốn để tiền bối lĩnh tình, chúng tôi cũng chỉ tới kiếm tra thôi, không hề liên quan gì tới tiền bối.” Y dừng lại một chút nói: “Thắp đèn!” Trong đường ngầm đột nhiên có ánh lửa sáng lên, cứ cách hai mươi bước chân lại có một đệ tử cái bang cầm đuốc đứng ở bên đường kéo thẳng ra tới cửa.
Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 121: Cái tát thứ hai.
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: st
Khi Phương Thất đi tới khách sạn Duyệt Lai thì người gặp được đầu tiên chính là Du Mộng Điệp.
Nhìn thấy Phương Thất và Tử Yên đi tới, từng nam nhân duỗi thẳng cổ mắt không chớp nước bọt nuốt liên tục, bất quá Phương Thất biết bọn họ không phải là nhìn mình, mà là Tử Yên.
Là Tử Yên ôm tỳ bà trong tay, vẫn luôn cúi đầu đi bên cạnh Phương Thất.
Vẻ đẹp của nàng, phong tình của nàng, thân hình của nàng đủ để làm cho bất kỳ nam nhân bình thường nào chớp mắt một cái quên đi mọi thứ.
Chỉ có điều Tử Yên có đẹp hơn nữa, nhưng vẫn không một ai dám làm gì, bởi vì bọn hò cũng nhìn thấy Phương Thất đi bên cạnh Tử Yên và thanh trường đao có vỏ đen sì kia.
Thanh đao đó, con người đó, tại tòa thành nhỏ ở biên thùy này đột nhiên đã thành một thần thoại, không một ai muốn lấy cái đầu của mình đi thử thanh đao ấy.
Trận chiến khách sạn Duyệt Lai gần đây, cao thủ chết dưới thanh đao đó không biết có bao nhiêu.
Tiểu nhị của khách sạn Duyệt Lai chẳng phải là kẻ mù, cũng chẳng phải kẻ điếc, bọn họ mặc dù không dám thò mặt ra vào lúc chém giết, nhưng có thể len lén nấp đi nhìn trộm, nhìn thấy rồi đương nhiên không tránh khỏi lén lút bàn luận, bàn luận lâu rồi đương nhiên sẽ không thể không một lần lỡ lời nói ra.
Thanh đao đen sì đó, lúc này dường như có một loại ma lực, biến thành ma đao chấn nhiếp lòng người làm người ta không rét mà run.
Phương Thất lại tựa hồ như chẳng nhìn thấy từng cắp mắt trợn tròn phát đỏ phát xanh kia, cứ kéo tay Tử Yên, mỉm cười chậm rãi đi qua tiền viện tới hậu viển, rồi lên phòng trên.
Lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có. Một nam nhân bình thường nếu như nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp, nhìn thêm vài cái là bình thường, nếu như ngay cả nhìn cũng không nhìn, ngược lại trở thành không bình thường rồi.
Lúc bước qua cánh cửa trỏn trước hậu viện, Phương Thất đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt như mũi dùi nhằm thẳng vào mình, đâm cho y rùng mình ớn lạnh. Lần này y có thể khẳng định, đôi mắt này nhìn tuyệt đối không phải là Tử Yến mà là bản thân. Phương Thất từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngay Du Mông Điệp đang đứng ở bậc thềm dưới hiên nhà.
Sắc mặt Du Mộng Điệp lúc này lạnh như băng đóng thành, hung dữ nhìn Phương Thất chằm chằm, ánh mắt so với mũi đao còn lạnh hơn, sắc bén hơn.
Phương Thất nhìn nàng khẽ mỉm cười.
Du Mộng Điệp không cười, cũng không nhúc nhích, cả người tựa hồ như đã đóng băng vậy.
Nàng đương nhiên nhận ra Tử Yên, từ lần đầu tiên Phương Thất đi tới Ỷ Thúy lầu, nàng đã ngầm len lén theo dõi trong chỗ tối. Bất kể là ai nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, đều không kìm được nhìn thêm vài cái.
Nhưng nàng không thể ngờ được, Phương Thất thương thế vừa mới khỏe lại, liền đã không thể chờ được đi tới Y Thủy Lâu, hơn nữa lại còn đưa Tử Yên trở về, mà lại còn tay trong tay.
--- Tình cảm của muội đối với huynh, chẳng lẽ huynh còn không biết? Vì sao huynh ở trước mặt muội lại làm tổn thương trái tim muội như thế? Chẳng lẽ muội không sánh được với một ả kỹ nữ?!
Du Mộng Điệp đột nhiên hận Phương Thất thấu xương! Huynh bất quá chỉ là một lãng tử mà thôi, muội vì sao mà thích huynh, vì sao chảy nước mắt vì huynh! Nàng đột nhiên cũng hận mình, hận bản thân mình mù mắt.
Du Mộng Điệp đứng ngây ngốc ở dưới mái hiên, hung dữ nhìn Phương Thất chằm chằm, hàm răng cắn chặt, trong mắt đột nhiên đã có lệ hoa trong suốt ánh lên.
Hiên Viên Hoằng ngồi ở trước bàn, nhìn thấy Phương Thất và Tử Yên đi tới, không khỏi nhíu mày lại, rồi đột nhiên mỉm cười.
Phương Thất cũng gượng cười, cất bước đi vào trong phòng, Du Mộng Điệp lạnh lùng đứng chính giữa cửa, không hề có ý nhường đường.
Phương Thất cười khổ, vừa mới muốn đi vòng qua bên, Du Mộng Điệp đột nhiên mỉm cười gọi: “Này!”
Phương Thất nhíu mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp mỉm cười, rồi thình lình tát một cái dòn tan, nhanh như chớp vả thật mạnh lên má Phương Thất. Phương Thất sững người ra, y dù thế nào cũng không ngờ được Du Mộng Điệp lúc này lại có thể cho mình một cái tát, gò má thoáng cái đã xuất hiện lên một dấu bàn tay đỏ lừ. Y không khỏi thở dài, mặt mang nụ cười méo xệch xoa cái má sưng vù của mình, lẩm bẩm nói: “Vì sao muội cứ thích đánh cái má trái của ta chứ?”
Du Mộng Điệp mỉm cười, quan tâm hỏi: “Thất ca, có đau không?”
Phương Thất cười khổ lắc đầu, nói: “Không đau.”
Sắc mặt Du Mộng Điệp đột nhiên biến đổi, cười lạnh nói: “Không đau là đúng, bởi vì huynh căn bản không phải là người.”
Phương Thất cười khổ nói: “Đúng, ta không phải là người, hiện giờ ta đã có thể vào được chưa?”
Du Mộng Điệp cười lạnh: “Nơi này là chỗ cho người ở, huynh đã chẳng phải là người, còn đi vào làm gì?”
Phương Thất cười khổ nói: “Ở trong phòng bàn này ghế này đều chẳng phải là người, giường cũng chẳng phải là người, muội có cho bọn chúng tiến vào hay không?”
Du Mộng Điệp đột nhiên mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận nói: “Huynh… huynh… đồ vô sỉ!”
Tử Yên lặng lẽ đứng ở một biên, chỉ cười khẽ, nàng tựa hồ đã đọc được chút gì đó trong ánh mắt của Du Mộng Điệp.
Hiên Viên Hoằng ở trong phòng đột nhiên cười nói: “Du nha đầu, để thất ca của con vào đi, con cũng vào luôn!”
Du Mộng Điệp dẫm chân, xoay người đi ra bên ngoài, Hiên Viên Hoằng lớn tiếng nói: “Du nha đầu, quay lại!” Du Mộng Điệp dừng phắt lại, hậm hực hồi lâu rồi dẫm mạnh chân, bước nhanh vào, ngồi ở bên giường lạnh lùng nhìn Phương Thất chằm chằm, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hồ Từ tựa hồ cũng không hiều nhìn Phương Thất và Tử Yên.
Phương Thất thở dài, mỉm cười nói: “Để ta giới thiệu một chút, vị này là Hiệp Nghĩa Cái Vương, Hiên Viên lão tiền bối.
Kỳ thực nàng chẳng hề biết Hiên Viên Hoằng, nhân vật trên giang hồ nàng căn bản biết và quen được không có mấy người, nhưng nàng xuất thân quan hoạn, lễ tiết thì nàng vẫn hiểu.
Hiên Viên Hoằng cười khà khà nói: “Không cần lễ tiết nhiều như vậy, Tử Yên cô nương mời ngồi.”
Phương Thất nói: “Cửu công, tên thật của nàng không phải là Tử Yên, nàng họ trầm, tên là Trầm Tuyết Quân.”
Hiên Viên Hoằng không khỏi giật mình, mày nhíu lại, nhìn kỹ Tử Yên.
Du Mộng Điệp không nhịn được cười lạnh nói: “Trầm Tuyết Quân Trầm Tuyết Quân, Trầm Tuyết Quân đã câu hết mất hồn huynh rồi, hiện giờ huynh nhìn ai cũng giống Trầm Tuyết Quân!”
Trong mặt Tử Yên đột nhiên đã có lệ hoa ánh lên, cắn chặt hàm răng trắng, hồi lâu mới nói: “Gia phụ họ Trầm, húy là Khang, chữ là Vô Tật.”
Hiên Viên Hoằng kinh ngạc nhìn Tử Yên, từ từ gật đầu rồi nói: “Được, được, được! Lệnh tôn cả đời vì nước vì dân, ông ấy tuy chết mà vinh, chỉ làm con chịu khổ… hài tử, mau ngồi dậy đi!”
Tử Yên khẽ lau nước mắt, chầm chầm ngồi dậy.
Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, nói: “Đều là do lão ăn mày hồ đồ, đêm đó Xà Thiên Tàn nói tới con được Sở Anh Bố cứu, không ngờ lại chẳng nghĩ tới con chính là Trầm Tuyết Quân, không kịp thời cứu con ra, lão ăn mày thực sự hổ thẹn! Hổ thẹn!”
Tử Yên cúi thấp đầu, mắt không kìm được lại nhỏ lệ.
Du Mộng Điệp kinh ngạc từ từ đứng dậy, khẽ cắn môi, thần sắc kỳ quái, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ lại một lần nữa mình oan uổng cho Phương Thất? Nhưng vì sao huynh ấy không giải thích chứ?
Du Mộng Điệp không khỏi than thầm, nàng vốn cho rằng Trầm Tuyết Quân chết rồi, lần này trong lòng Phương Thất chỉ có mình. Nhưng khi nàng nhìn thấy Phương Thất nắm tay Tử Yên tiến vào, lập tức không khỏi phát ghen, lúc này nàng mới hiểu, một nữ nhân nếu khi phát ghen, chỉ số thông minh đúng là bằng không.
Hôm nay mình tát cho huynh ấy một cái, nhưng huynh ấy chỉ cười khổ, hình như chẳng hề giận mình chút nào, vì sao huynh ấy lại thể? Phải chăng huynh ấy đã có tình cảm gì đó với mình….
Hiên Viên Hoằng uống ực một chén, cười khà khà: “Tốt! Quá tốt rồi! Lão phu nổi tính cuồng thời thiếu niên, tìm được hậu nhân thanh quan, phải uống thật đã ba trăm chén! Du nha đầu, Trầm cô nương giao cho con đấy, đêm nay ngủ cùng với con, an toàn của cô ấy do con phụ trách.
Du Mộng Điệp cười cười hì hì, đi tới khoác tay Tử Yên, đắc ý nhìn Phương Thất.
Nếu Tử Yên đã ở cùng với mình, thì Phương Thất có tính toán gì cũng chớ mơ tưởng. Câu nói này không nói ra, nhưng đã có thể nhìn rõ ràng từ trong mắt nàng.
Phương Thất cười khổ xoa xoa cái má trái sưng vù của mình, y không sao hiểu nổi, các cô gái vì sao nói thay đổi là thay đổi, nhanh tới mức mình cũng không kịp phản ứng lại.
Du Mộng Điệp cười hì hì nhìn Phương Thất nói: “Thất ca, thật là xin lỗi, huynh thấy hôm nay muội đã tát huynh hai cái rồi đấy.”
Phương Thất cười khổ, Du Mộng Điệp mặc dù miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt rõ ràng chút ý hối lỗi cũng không có, tựa hồ lại còn có chút đắc ý.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: “Muội nghĩ huynh nhất định sẽ không trách muội, cũng sẽ không nói gì phải không?”
Câu nói này cũng chẳng phải xin lỗi, ý tứ là: nếu huynh đã không giải thích, muội tát huynh cũng chẳng oan uổng chút nào.
Phương Thất thở dài, nói: “Chỉ có một câu thôi.”
Du Mộng Điệp nói: “Ồ?”
Phương Thất xoa cái má sưng húp của mình, cười khổ nói: “Ta chỉ hi vọng lần sau muội tát ta thì đứng có chuyên tát má trái, tốt chân phải cân bằng một chút.”
Du Mộng Điệp ngẩn ra, Hiên Viên Hoằng thì đã ha hả cười lớn.
Một đệ tử Cái Bang đột nhiên bước nhanh vào, chính là Thường Ưng, khẽ nói bên tai Hiên Viên Hoằng mấy câu, Hiên Viên Hoằng trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngươi lập tức cùng Trình trưởng lão dẫn ít người tới đó, tùy cơ hành sự.”
Thường Ưng gật đầu, rảo bước đi ra ngoài.
Phương Thất nhíu mày hỏi: “Cửu công, làm sao thế?”
Hiên Viên Hoằng cười nhạt nói: “Trên đường các ngươi tới khách sạn, có một người đóng giả kẻ bán rong theo dõi các ngươi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Điều này vãn bối có thể nghĩ tới.”
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Bọ ngựa bắt ve sầu không ngờ chim sẻ ở đằng sau, lão quái vật Bắc Hải Thần Quân và Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh lại đi theo sau tên bán rong đó.”
Phương Thất nhíu mày: “Chẳng lẽ y chính là tên Triệu Trường Bình kia? Bọn họ muốn từ trên người tên bán rong đó tìm được Sở Anh Bố?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: “Đại khái là đúng, có điều…”
Phương Thất hỏi: “Ý của cửu công là?”
Hiên Viên Hoằng trầm ngâm nói: “Cũng nói không chừng tên bán rong kia cố ý đi ra làm một vòng, cố ý dụ lão quái vật mắc lừa thì sao?”
Phương Thất nói: “Vậy nếu như Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh chặn y ở trên đường thì sao?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói : “Vậy thì coi như là y xui xẻo, bất quá khả năng này cực thấp.”
Phương Thất hỏi: “Vì sao?”
Hiên Viên Hoằng đáp: “Tổ chức này thủ đoạn cực kỳ độc ác, nếu như bị bắt trên đường, bức cung, nói không chừng y sẽ phục độc tự sát. Mục đích của Bắc Hải Thần Quân là tìm tên đồ đệ bảo bối của của lão, mà không phải là tên bán rong. Cho nên bọn chúng nói không chừng tính chuẩn Bắc Hải Thần Quân sẽ theo dõi, tuyệt không chắn y lại ở giữa đường.”
Phương Thất nói: “Nếu như theo dõi, thì có khả năng trúng phải cảm bẫy bọn chúng đã chuẩn bị trước.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Rất có khả năng này.”
Phương Thất hít một hơi khí lạnh, nói: “Nếu như thực sự là thế, vậy… chẳng lẽ Sở Anh Bố dám khi sư diệt tổ?”
Hiên Viên Hoằng buông một tiếng thở dài, chầm chậm uống rượu nói: “Sở Anh Bố dã tâm cực lớn, y biết rõ tính tình của Bắc Hải Thần Quân, cho nên giờ mới lẩn trốn không dám gặp lão quái vật, nhưng lão quái vật lại tìm y khắp nơi, uy hiếp cực lớn tới y. Dạng người như y, còn có chuyện gì không dám làm ra.”
Phương Thất thầm thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Tử Yên, nhưng Tử Yên lại từ từ cúi đầu xuống.
Hiên Viên Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Lão quái vật à lão quái vật, hiện giờ lão thế nào rồi?”
Phương Thất nhìn vào mắt ông ta, đột nhiên y nhìn thấy một thần sắc kỳ quái chưa từng có trong ánh mắt của Hiên Viên Hoằng.
Hai người Hiên Viên Hoằng và Độc Cô Quy Hải, bọn họ vừa không phải là bằng hữu lại chẳng phải là địch nhân. Bọn họ không ưa lẫn nhau, lại lo lắng cho nhau. Bọn họ miệt thị nhau, rồi lại tôn kính nhau. Đây rốt cuộc là loại tình cảm gì?
Nhưng chắc chắn bọn họ đều là cao thủ, cao thủ không thắng nổi tịch mịch. Bọn họ cũng đều là lão nhân, là lão nhân tóc mai hoa râm. Đương thời luận tuổi tác, võ công, kinh nghiệm, có thể sánh ngang với bọn họ đại khái chỉ còn lại một vị… Thái Hồ Điều Tẩu Du Vọng Nhạc.
Có phải bởi vì cố nhân đồng lứa với bọn họ đều lần lượt qua đời, cho nên bọn họ mới càng có loại cảm giác gắn bó môi răng, vật thương đồng loại, hoặc là thỏ chết cáo thương không?
Phương Thất nhìn không ra, có lẽ chưa đến một loại tuổi tác nào đó, thì không hiểu được tâm tư của người tuổi này. Nhưng y vẫn có thể từ trong mắt Hiên Viên Hoằng mơ hồ đọc ra được loại cảm giác này.
Bắc Hải Thần Quân Thì sao? Hiện giờ ông ta ở đâu?
*********
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đi qua mặt Thường Ưng, đi thẳng ra bên ngoài đường hầm.
Ông ta dường như trong chớp mắt đã khôi phục được vẻ lạnh lùng, cô độc kiêu ngạo và nghiêm nghị trước đây, đã không cảm tạ bất kỳ ai, cũng không hề nói một câu dư thừa.
Ông ta chính là ông ta, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng kiêu ngạo có một không hai trên đời.
Nhưng vừa rồi ở trong căn phòng tối, lúc đối diện với thời khắc sinh tử, vì sao ông ta lại mỉm cười với Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh, thậm chí trêu chọc? Đó có phải là bời vì kỳ thực trong lòng ông ta cũng cô độc?
Không ai biết cả.
Giống như bản thân ông ta cũng không muốn người khác hiểu mình vậy, có lẽ ông ta đã quen với cô độc, quen với tịch mịch. Sự kiêu ngạo và lạnh lùng của ông ta có phải là vì che dấu sự cô độc và tịch mịch ở trong lòng.
Cô độc, là một loại bệnh đáng sợ nhường nào! Loại đau đớn cắn rứt xuơng tủy đó liệu có mấy người thực sự hiểu được?
Triệu Mãnh theo sát phía sau Bắc Hải Thần Quân, y đột nhiên không còn thấy sợ hãi vị quái nhân võ công thâm sâu khôn lường, kiêu ngạo lạnh lùng này nữa, thậm chí còn thêm một chút cảm giác thân thiết kỳ quái.
Điều này có phải là bởi vì vừa rồi ở trong phòng tối, y đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt con người lạnh lùng này không? Có phải vì khi y nâng cửa đá nặng ngàn cân, Bắc Hải Thân Quân đưa tay ra đỡ y một cái không? Triệu Mãnh đột nhiên cảm giác được Bắc Hải Thần Quân nhìn cô độc lãnh ngạo không hề lạnh khốc và đáng sợ như trong truyền thuyết.
Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 122: Đêm không trăng.
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: st
Tình cảm của con người, đôi khi kỳ quái như vậy đấy.
Thường thường dưới vẻ ngoài lãnh khốc vô tình, lại ấn dấu một trái tim nóng ấm mà cô độc. Đằng sau nụ cười rạng rỡ, cũng có khả năng ẩn chứa một quả tim còn ác độc hơn sài lang rắn rết.
Đường hầm thăm thẳm, thông thẳng ra bên ngoài, tới chỗ rẽ cuối cùng vẫn còn một đệ tự cái bang cầm đuốc đừng đó.
Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh đi qua chỗ rẽ, đột nhiên nhìn thấy một động ngầm cực nhỏ được mở ra, bên trong chỉ có thể dung nạp ba người, khối đá trơn bóng phẳng lỳ ở cửa động đã bị đẩy ra. Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh chỉ nhìn một cái, bọn họ đã hiểu ra, vừa rồi tên bán rong nhất định là nấp ở đây.
Bắc Hải Thần Quân quay đầu lại nhìn Triệu Mãnh một cái, Triệu Mãnh cũng cười khổ nhìn ông ta, hai người trao đổi ánh mắt, không nói một lời.
Thường Ưng đột nhiên mỉm cười nói: “Tiền bối xin mời ra ngoài đường hầm, có một người đang đợi ngài ở bên ngoài.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: “Là kẻ nào?”
Thường Ưng cười đáp: “ Chính là người tiền bối muốn tìm.”
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói gì đột nhiên đã loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu thảm, sau đó là mấy tiếng kêu liên tiếp truyền tới, Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, thân hình loáng lên, Triệu Mãnh cũng ngẩn ra, trước mắt đã không thấy bóng dáng Bắc Hải Thần Quân đâu nữa.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cánh cửa mở rộng chiếu vào, rải lên mặt đất một vùng vàng óng.
Trong phòng nằm ngổn ngang chín cổ thi thể, máu tươi nhuộn đỏ mặt đất, cũng nhuộm đỏ con mắt của Bắc Hải Thần Quân. Trong không khí trôi nổi một mùi máu tanh nồng nặc.
Triệu Mãnh không kìm được nôn ra, liền che miệng chạy ra ngoài cửa phòng, khom lưng nôn thốc nôn tháo trong vườn, tựa hồ ngay cả mật cả mình cũng muốn nôn cả ra.
Y mặc dù tung hoành giang hồ, vô pháp vô thiên, động chút là vung quyền đấm bẹp mũi người khác, nhưng cảnh tưởng thê thảm như vậy y chưa bao giờ nhìn thấy.
Máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, chín cỗ thi thể này, vừa rồi còn là người sống khỏe mạnh, nhưng hiện giờ, bọn họ toàn bộ đã gục xuống.
Căn phòng nhỏ hẹp mà đơn giản, nếu như không có ánh mặt trời chiều vào, nơi này quả thực giống y như một phần mộ.
Bắc Hải Thần Quân dứng ở trên đường không hề nhúc nhích, lúc này ánh mắt của ông ta càng sắc bén, càng lạnh lùng hơn cả lưỡi đao! Lúc này, ông ta đang nghĩ gì?
Tám đệ tử cái bang đều ngã gục trong vũng máu, tên bán rong cũng gục bên chiếc giường gạch, nhưng hung thủ không thấy tăm tích. Là ai muốn giết bọn họ? Rồi ai có thể giết hết bọn họ trong chớp mắt.
Thường Ưng và đệ tử Cái Bang ở trong đường hầm đều đã chạy hết ra, chết lặng người nhìn khung cảnh thê thảm trước mắt, trên mặt bọn đột nhiên tràn ngập bi thương.
Một lão khất cái ở dưới chiếc giường đất tựa hồ cựa quậy một chút, Thường Ưng đã nhào tới, đỡ y dậy đặt ở trong lòng mình, lo lắng gọi : “Trình trưởng lão! Trình trưởng lão!” Giọng của y đã giống như đang khóc.
Dưới thân lão khất cái đã chảy ra một đống máu, lại cựa mình nhúc nhích, máu tươi ở ngực không ngừng tràn ra, gắng sức mở mắt, thở hổn hển: “Giúp.. giúp…” Thường Ưng lớn tiếng nói: “Trình trưởng lão! Ông muốn nói gì? Muốn ta giúp ông làm gì?” Trình trưởng lão đột nhiên đầu ngẹo đi, hô hấp vĩnh viễn ngừng lại.
Thường Ưng trơ ra như khúc gỗ nhìn Trình trưởng lão, chầm chậm đứng dậy, ngồi ở trong vũng máu, ánh mắt thẫn thờ mà tuyệt vọng.
Những tên ăn mày từ trong đường hầm chạy ra tức thì khóc òa cả lên, trong phòng chỉ còn những tiếng đau thương.
Anh mắt Bắc Hải Thần Quân ảm đạm, chầm chậm đi ra khỏi phòng, ngửa mặt đứng ở trong vườn.
Triệu Mãnh thở gấp, vịn lấy tường bao cuối cùng đã ngừng nôn ọe, gầm vang: “Là kẻ nào! Chuyện này là kẻ nào làm? Chúng ta nhất định phải báo thù cho họ!” Y nhìn Bắc Hải Thần Quân, rống lên: “Vì sao ông không nói! Ông nói đi! Nếu như không phải vì cứu chúng ta, làm sao bọn họ chết được!?”
Bắc Hải Thần Quân buồn bã nhìn phương xa, không nói một lời. Nếu như đổi lại là bình thường, ông ta sớm đã vặn cổ kẻ dám gầm lên với mình rồi, nhưng vào lúc này, ông ta lại không hề lên tiếng, buồn bã không nói.
Triệu Mãnh giận dữ nói: “Vì sao ông không nói? Được, Triệu Mãnh ta cho dù tan xương nát thịt, cũng thề phải báo thù cho bọn họ! Chuyện này không cần ông lo nữa!” Nói rồi rảo bước đi ra ngoài.
Bắc Hải Thần Quân ngửa mặt nhìn lên trời, đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại!”
Triệu Mãnh ngay cả đầu cũng không quay lại, cười lạnh nói: “Ông có gì để nói?”
Bắc Hải Thần Quân khẽ thở dài, đột nhiên ngữ khí thay đổi, nói: “Ta có nói ta mặc kệ sao?”
Triệu Mãnh ngẩn ra, từ từ quayngười lại, nhíu mày nhìn Bắc Hải Thần Quân.
Bắc Hải Thần Quân nói: “Ta chỉ đi ra ngoài thông khí trước, đợi đám ăn mày khóc xong rồi mới vào thôi.”
Triệu Mãnh nhíu mày, bước nhanh vào trong phòng, quát lớn: “Đừng có khóc nữa! Khóc thì có tác dụng gì! Xem xem còn có ai sống sót hay không?”
Đám ăn mày đột nhiên ngừng khóc, lau đi nước mắt, từng người lật xem thi thể trên mặt đất.
Trong vườn đã quét dọn một khu đất sạch sẽ, chin cỗ thi thể xếp thằng hàng trong sân, mỗi người đều bị một kiếm trí mạng, người ở yết hầu, người ở ngực, không ai còn sống sót. Ánh mặt trời thoáng chốc cũng mờ đi rất nhiều.
Bắc Hải Thần Quân thờ dài một hơi, nói với Thường Ưng: “Ngươi tên là Thường Ưng?”
Thường Ưng gật đầu, trên mặt đầy bi thương.
Bắc Hải Thần Quân hỏi: “Kẻ ngươi vừa gọi là Trình trưởng lão là người như thế nào?”
Thường Ưng ảm đạm đáp: “Là hộ pháp trưởng lão của bản bang, Trình Truy Nguyệt Trình trưởng lão.”
Bắc Hải Thần Quân gật đầu nói: “Thân thủ của y như thế nào?”
Thường Ưng buồn bã đáp: “Trình trưởng lão đã là hộ pháp trưởng lão từ thời lão bang chủ, khinh công và chưởng pháp của ông ấy tuy không dám bì với tiền bối, nhưng cũng tính là cao thủ nhất lưu trong giang hồ.”
Bắc Hải Thần Quân gật đầu nói: “Vừa rồi chính y và tám đệ tử Cái Bang canh chừng ở bên trên.”
Thường Ưng gật đầu đáp: “Đúng thế, chúng tôi khi mới tới, tên bán rong kia đang ở cửa hầm chuẩn bị phá hủy đường hầm, Trình trưởng lão liền bắt giữ y, sợ lại có người ngoài tới đánh lén, liền dẫn tám đệ tử canh ở bên ngoài. Vãn bỗi dẫn số người còn lại vào trong đường hầm.”
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày lại, Triệu Mãnh không khỏi kinh hãi, trố mắt há mồm ra nhìn Bắc Hải Thần Quân.
Bắc Hải Thần Quân thầm hít một hơi khí lạnh, ông ta đã hiểu ra, nếu như chẳng phải Trình Truy Nguyệt và Thường Ưng tới kịp thời, mình và Triệu Mãnh dù thoát khỏi phòng tối cũng bị chết dần chết mòn trong đường hầm.
Thường Ưng buồn bã nói: “Chúng tôi biết đám người này trước nay làm việc đều tính toán chu đáo, nhất định còn có kẻ ngầm quan sát, chính bởi lo lắng có người tới đánh lén, cho nên Trình trưởng lão mới canh ở bên ngoài, nhưng… không ngờ…” Y nói tới đó đã nghẹn giọng không nói tiếp được nữa.
Bắc Hải Thần Quân trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi nói y muốn phá hủy đường hầm?”
Thường Ưng gật đầu nói: “Cửa đường hầm chất vô số thuốc nổ và chất dẫn cháy, tiền bối không ngại có thể đi xem xem.”
Triệu Mãnh tức giận gầm lên: “Con mẹ nó, cái đám con rùa này, đúng là muốn chôn sống Triệu gia!”
Bắc Hải Thần Quân thầm thở dài, lạnh lùng nói: “Được rồi, chuyện này bản thần quân nhất định sẽ cho lão ăn mày một câu trả lời, coi như bản thần quân nợ Cái Bang các ngươi một nhân tình, các ngươi liệm thi thể đi.” Rồi quay đầu sang nói với Triệu Mãnh: “Chúng ta đi.”
Triệu Mãnh dậm chân, lớn tiếng nói: “Họ Thường kia, Triệu Mãnh ta cũng nợ Cái Bang các ngươi một nhân tình, sau này có gì cần, dù là muốn lấy cái đầu của Triệu Mãnh ta, ta cũng trả ngay lập tức!” Nói xong nhìn thi thể trong vườn một cái, rảo bước đi theo Bắc Hải Thần Quân ra ngoài.
Thường Ưng dáng vẻ buồn bã, mặt đầy bi thương, chầm chậm đi tới khách sạn Duyệt Lai.
Hiên Viên Hoằng khi nhìn thấy Thường Ưng, không khỏi cau mày lại, lòng ông ta cũng trầm xuống.
Thường Ưng là vị hộ pháp trưởng lão trẻ tuổi nhất của Cái Bang, tính tình phóng khoáng, bình thường luôn cười hì hì, cho dù có chuyện gì khẩn cấp, trên mặt y cũng không bao giờ xuất hiện vẻ này. Hiên Viên Hoằng từ xa đã nhìn ra, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Thường Ưng chầm chậm đi vào, mắt nhìn Hiên Viên Hoằng, đột nhiên quỳ xụp xuống, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.
Có phải là nam như thực sự không rơi lệ? Có phải là rơi lệ thì không phải là nam nhi thực sự? Giang hồ hiểm ác và tàn khốc sớm đã làm người trẻ tuổi với niên kỷ trẻ trung đã được liệt vào trưởng lão Cái Bang này nhiều lần gọt dũa rồi, đã nhìn quen sống chết chảy máu hi sinh, thư gì có thể làm nội tâm y lúc này lại bi thương như thế, làm cho nước mắt giàn giụa?
Hiên Viên Hoằng nhìn Thường Ưng, không hỏi gì cả, chậm rãi đưa tay đỡ y dậy, rót một chén rượu đưa cho y.
Thường Ưng run rẩy uống rượu trong chén, nước mắt tuôn như suối, từng giọt rơi vào trong chén.
Rốt cuộc y uống rượu hay là nước mắt của chính mình?
Hiện Viên Hoằng lặng lẽ nhìn y, hồi lâu sau mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Thường Ưng lau đi nước mặt, khịt nước mũi, đáp: “Trình trưởng lão chết rồi, còn có tám đệ tử được dẫn đi nữa.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, hỏi: “Là ai giết?”
Thường Ưng đáp: “Không biết, đệ tử ở trong đường hầm nghe thấy bên ngoài kêu thảm, liền vội vàng dẫn các đệ tự khác ra ngoài đường hầm, không nhìn thấy hung thủ.”
Hiên Viên Hoằng trầm ngâm hỏi: “Không có người sống sao?”
Thường Ưng đáp: “Chỉ có Trình trưởng lão còn một hơi thở cuối cùng, ông ấy bảo đệ tử giúp gì đó, nhưng chưa nói xong đã chết rồi…” Thường Ưng dột nhiên lại nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: “Lão bang chủ, Trình trưởng lão chết không nhắm mắt mà!”
Hiên Viên Hoằng nhìn ra ngoài vườn, trầm giọng hỏi: “Y nói cái gì?”
Thường Ưng nghẹn ngào nói: “Ông ấy chỉ nói… giúp… giúp… còn không nói ra được gì nữa.”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ngươi nói ở trong đường hầm nghe thấy tiếng kêu thảm liên tiếp?”
Thường Ưng gật đầu, đáp: “Vâng, gần như là nối liền nhau.”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Vết thương trên người bọn họ như thế nào?”
Thường Ưng nói: “Mỗi người đều trúng một kiếm, hơn nữa đều là một kiếm trí mạng.”
Hiên Viên Hoằng chầm chậm rót rượu, uống ực một hơi, ánh mắt nhìn Thường Ưng kỳ quái mà phức tạp, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên buông một tiếng thở dài nói: “Đừng khóc nữa, ta biết ngươi bình thường quan hệ cùng Trình trưởng lão tốt nhất, tư giao cũng thân mật nhất, lo liệu hậu sự của y cho tốt, chỉ cần lão ăn mày một ngày chưa chết, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ! Ngươi đi đi!”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, lau nước mắt đi nhanh ra ngoài.
Hiên Viên Hoằng chăm chú nhìn theo bóng lưng của y, chén rượu trong tay đột nhiên tan thành từng mảnh.
************
Phương Thất im lặng nằm trên giường, căm phòng tối om.
Trên chiếc giường êm ái ấm áp mà thoải mái, tỏa ra từng làn hương lan, trong đêm lạnh mùa thu ở đại mạc, có một chiếc giường như vậy mà nằm, đúng ra rất hiếm có.
Cửa sổ vẫn còn mở, khi Tử Yên đi không hề đóng cửa sổ lại, tất cả mọi thứ trong phòng cũng không có chút thay đổi gì.
Căn phòng rất yên tĩnh, phòng của Tử Yên mặc dù rộng rãi, nhưng lại gian phòng kín đáo nhất, hẻo lánh nhất. Ngoài cửa sổ cũng không hề có ánh trăng chiếu vào, đêm nay không trăng.
Buổi tối ngày mười ba tháng bảy, vốn là lúc mặt trăng sắp tròn, nhưng đêm hôm nay, ánh trăng lại bị mây đen che lấp, bên ngoài chỉ một một vùng u tối.
Ban đêm ở Ỷ Thúy làu chẳng hề yên tĩnh, Tử Yên đi cũng chẳng hề ảnh hưởng tới việc làm ăn ở nơi này, bên ngoài thấp thoáng truyền đến tiếng oanh yến ca hát, tiếng thở dốc nỉ non, tiếng chén rượu chạm nhau.
Tử Yên đã không còn ở đây, vì sao Phương Thất còn một mình nằm ở trên giường của nàng? Y đợi cái gì? Chẳng lẽ đợi con thỏ đụng vào cái cây của mình?
Y đã nằm rất lâu, sau khi trời tối y đã từ bệ cửa sổ lướt vào, sau đó một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nhưng đã qua hai canh giờ, một chút động tĩnh đều không có.
Buổi chiều khi y tiến vào gian phòng của Tử Yên, tiếng tay áo phất gió vang lên mà y nghe thấy là của ai? Khi đó ai đang ở trong phòng Tử Yên? Chẳng lẽ là Sở Anh Bố? Y không hề đi hỏi Tử Yên, bởi vì y biết, cho dù hỏi Tử Yên cũng sẽ không trả lời.
Nhưng nếu như là Sở Anh Bố, y còn có thể trở về nơi này sao? Chu mập vì sao chấm nước viết ba chữ ‘Ỷ Thúy lầu’ trên bàn?
Tất cả những điều này đều là một câu đố. Phương Thất đang đợi, trừ đợi ra, tựa hồ y đã không còn cách nào tốt hơn nữa.
Tử Yên – Trầm Tuyết Quân, thì ra Tử Yên là Trầm Tuyết Quân thực sự, vì sao lại có thể là nàng chứ? Sở Anh Bố vì sao muốn an bài nàng ở Ỷ Thủy lâu?
Nhớ tới Trầm Tuyết Quân – Sở Ngọc Mai, trong lòng Phương Thất lại nhâm nhẩm đau, giờ này thi thể của nàng ở phương nào? Mình có nên tìm nàng, đem nàng an táng dưới đỉnh Triêu Dương không?
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, hẳn là một người đang rón rén bước đi, thân nhìn Phương Thất đột nhiên bốc lên, lướt tới trên xà nhà.
Cửa phòng bị khe khe đẩy ra, một người cầm giá nến đi vào, không ngờ là tên quy công trẻ tuổi kia.
Phương Thất không động đậy, nín thở nhìn xuống dưới.
Tên quy công sau khi đì vào, thò đầu ngó nghiêng chung quanh, đi ở trong phòng một vòng, thậm chí còn nhìn lên xà nhà, sau đó đứng một lúc, cầm giá nến đi ra ngoài.
Phương Thất nhíu mày, thế này là có ý gì? Có phải là quy công tiến vào nhìn một lượt, điều tra xem trong phòng có người hay không? Sau đó người thực sự muốn vào mới tới?
Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 123: Thân phận của Chu Mập.
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: st
Trong phòng đen ngòm, bên ngoài cũng là một vùng tối tù mù.
Sau khi quy công tiến vào đi một vòng, thì không có động tĩnh gì nữa.
Mặc dù bên ngoài ồn ào, nhưng trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy một cây châm rơi xuống đất.
Trong cảnh yên tĩnh, tối tăm đôi khi làm người ta nghĩ tới rất nhiều chuyện. Đôi khi chuyện nghĩ tới có lẽ là chuyện không nên nghĩ, có khi chuyện nghĩ tới lại là chuyện bình thường không ngờ được hoặc là nghĩ không ra.
Phương Thất lặng lẽ ngồi trên xà nhà, trầm tư hồi lâu, trong lòng đột nhiên máy động, mắt tức thì sáng lên. Sau đó y liền nhẹ nhàng nhảy khỏi xà nhà, từ cửa sổ lướt đi như một mũi tên.
Bóng đêm thâm trầm, tối đen không bờ không bến, bầu trời tối như mực không hề có một ánh sao, mặt trăng càng không biết là trốn đi nơi nào rồi.
Thân hình Phương Thất lướt đi, giống như một con chim lướt qua mấy tòa nhà tiến về phía đông, như lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống nóc một căn nhà, người phục xuống nín thở nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Tòa viện lạc này y chẳng hề xa lạ, chính là hậu viện của Tân Hồng lâu, gian phòng của Chu mập.
Trong phòng truyền lại tiền bước chân khe khẽ, giống như là một người đang lo lắng không yên đi đi lại lại, hình như có môt người đang nhỏ giọng nói chuyện. Phương Thất nhẹ nhẹ cậy một miếng ngói lên, đột nhiên một tiếng gió vang lên, Phương Thất ngẩng phắt đầu dậy, một con mèo chạy qua bên người y như chớp, Phương Thất ngẩn ra, phiến ngói phát ra tiếng cạch khẽ, trong phòng đột nhiên không còn động đĩnh gì nữa.
Phương Thất than thầm, thân hình lướt vào trong sân, ho khẽ một tiếng, rồi chậm rãi tới gõ cửa.
Ánh đèn mờ mờ trong phòng sáng lên, chỉ nghe thấy Chu mập hỏi: “Là ai?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Là cố nhân tới thăm, Chu lão bản không phải ngủ rồi chứ?”
Tiếng bước chân truyền lại, Chu mập cười tươi rói mở cửa ra, nói luôn mồm: “Thì ra là Phương huynh đệ, hoan nghênh hoan nghênh!”
Phương Thất mỉm cười đi vào phòng, trên bàn có rượu có thức ăn, nhưng chỉ có một đôi đũa. Trong phòng cũng chỉ có một mình Chu mập, Phương Thất mỉm cười nói: “Ban đêm rảnh rỗi, cho nên nhớ tới Chu lão bản tới kiếm chén rượu uống, Chu lão bản không phật ý chứ?”
Chu mập cười nói: “Chu mỗ đang buồn phiền vì uống một mình không ai bồi tiếp đây, Phương huynh đệ tới rất đúng lúc, mau mời ngồi.”
Phương Thất mỉm cười ngồi xuống, nói: “Chu lão bản uống một mình thật sao?”
Chu mập thở dài: “Đúng thế, đêm dài lẻ bóng, một mình uống vài chén rượu tiêu khiển mà thôi.
Phương Thất gật đầu, Chu mập lấy một bộ chén bát bạc từ trong chiếc tủ bên cạnh ra, bày ở trước mặt Phương Thất, mỉm cười ngồi xuống nói: “Phương huynh đệ hôm nay có thu hoạch gì không?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Đa ta Chu huynh chỉ điểm, ta đã cứu Tử Yên cô nương ra rồi.”
Chu mập cười nói: “Phương huynh đệ không cần khách khí, một chuyện nho nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Vẫn phải cám ơn chứ! Nếu như không phải Chu huynh nhắc nhở, Phương Thất sao có thể nghĩ tới Tử Yên chính là Trầm Tuyết Quân chứ?”
Chu mập rót hai chén rượu, cười khổ nói: “Phương huynh đệ không cần khách khí, còn mong Phương huynh đệ sớm ngày báo thù, Chu mỗ cũng sớm được trở về Dương Châu, giúp Phương huynh đệ kỳ thực cũng chính là Chu mỗ giúp mình.”
Phương Thất cười, thong thả uống rượu nói: “Vậy xin mời Chu huynh nói thẳng cho Phương Thất, đám Sở Anh Bố ẩn náu ở nơi nào?”
Chu mập ngẩn ra, nhíu mày lại, hồi lâu mới cười khổ nói: “Phương huynh đệ đánh giá Chu mỗ quá cao rồi, Chu mỗ nếu biết bọn chúng ở nơi nào, còn không vội báo cho Phương huynh đệ sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Nếu như Chu huynh không biết, thì còn ai biết?”
Chu mập mặt biến sắc, nhíu mày nói: “Phương huynh đệ đúng là biết nói đùa, chuyện này Chu mỗ đúng là không biết.”
Phương Thất cười nói: “Phương Thất cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, Chu huynh không cần nghiêm túc như thế!” Chu mập thở phào, nghiêm mặt nói: “Chu huynh đệ, chuyện này liên quan tới tính mạng, vạn vạn lần không thể mang ra đùa.”
Phương Thất cười ha hả, gật đầu rót rượu, nhìn Chu mập rồi đột nhiên nói: “Có một chuyện trong lòng Phương Thất không rõ, còn mong Chu huynh chỉ giáo?”
Phương Thất mỉm cười: “Chu huynh sao biết Ỷ Thúy lầu có vấn đề?”
Chu mập cười xấu hổ: “Phương huynh đệ cũng biết chút sở thích đó của Chu mỗ mà, ta thường tới Ỷ Thúy lầu, dần dần phát hiện tựa hồ có chút vấn đề, kỳ thực có vấn đề hay không Chu mỗ cũng không rõ hoàn toàn.”
Phương Thất gật đầu nói: “Chu huynh là người Dương Châu, không biết có quen ‘Kim Ngọc Mãn Sơn’ Kim Bát Gia?”
Chu mập đáp: “Đương nhiên là biết, Kim Ngọc Mãn Sơn Kim Bát Gia chẳng những giàu nhất Dương Châu, hơn nữa gần như là phú khả địch quốc, người Dương Châu cho dù không quen, ít nhất cũng không thể không biết Kim Bát Gia.”
Phương Thất mỉm cười nhìn Chu mập chăm chú, nói: “Hình như không chỉ là quen biết, hơn nữa còn có chút quan hệ thân thích?”
Chu mập biến sắc nói: “Điều này… thì…”
Phương Thất đột nhiên cắt đứt lời y, nói: “Là tiểu cửu tử, phải không?”
Phương Thất lạnh lùng nhìn Chu mập chằm chằm, đột nhiên không nói nữa.
Chu mập bỗng cười nói: “Chuyện này kỳ thực rất nhiều người biết, Phương huynh đệ tất nhiên là cũng biết.”
Phương Thất chậm rãi nói: “Chuyện này không phải là nhiều người biết lắm đâu, vừa rồi ta cũng chỉ đoán bừa thôi.”
Con mắt Chu mập đột nhiên trợn tròn, y choàng hiểu ra, vừa rồi mình đã lỡ lời rồi.
Phương Thất nói: “Ta thiến nhi tử duy nhất của Kim Bát Gia, chuyện này hẳn Chu huynh cũng biết.”
Chu mập đột nhiên ngậm miệng lại.
Phương Thất nói: “Ta chỉ lạ là, tin tức ta tới nơi này làm sao Kim Bát Gia biết được?”
Chu mập ngậm chặt miệng, nhìn Phương Thất chằm chằm, không nói một lời.
Phương Thất mỉm cười: “Ta tới nơi này thời gian chẳng dài lắm, cho dù chạy về báo tin, qua lại cũng không chỉ chừng đó thời gian, vì sao bọn Lý tiên sinh, Thiết Vô Ngân lại chạy tới nhanh như thế? Hơn nữa còn biết ta ngày đó ở ngoài thành tây? Chẳng lẽ bọn chúng sớm đã biết tứ ca của ta bị hại, cũng biết ta sẽ tới nơi này?”
Chu mập đột nhiên cười nói: “Làm sao ngươi biết được là ta? Ngươi có chứng cớ gì? Có lẽ là bọn Sở Anh Bố cố ý làm như vậy để hãm hại ta thì sao?”
Phương Thất cười nói: “Ngươi vốn đã là người của y, Sở Anh Bố vì sao muốn hãm hại ngươi chứ?” Phương Thất nhìn Chu mập trừng trừng, chậm rãi nói: “Ta vốn không ngờ tới là ngươi, ta chỉ không hiểu, nếu như không phải là ngươi, thì vì sao ngươi còn có thể sống tới hiện giờ?”
Chu mập ngẩn ra.
Phương Thất nói tiếp: “Đêm đó khi lần đầu tiên ta tới chỗ ngươi, ngươi đã lo lắng gặp phải họa sát thân, trưa ngày hôm nay ở trong tửu lâu có nhiều khách như vậy, ngươi chấm rượu viết chữ lên bàn, chẳng lẽ không ai nhìn thấy?”
Chu mập ngậm chặt miệng, trên trán đột nhiên đã toát mồ hôi lạnh.
Phương Thất mỉm cười nói: “Nhưng hiện giờ ngươi vẫn còn sống rất tốt, phải không?”
Chu mập không nói.
Phương Thất tiếp tục: “Đêm đó bọn chúng phái một Kim Hoa Bà Bà giả tới giết ngươi, làm như vậy có hai mục đích, một là muốn để ta hiểu lầm là Kim Hoa Bà Bà đã chết, hai là muốn rửa sạch liên hệ cho ngươi.”
Chu mập vẫn không nói gì.
Phương Thất thở dài: “Cái mục đích này khi đó bọn chúng đã đạt được một nửa rồi, nhưng ta lại không hoài nghi tới ngươi nữa, mà còn luôn cho rằng là ngươi bị ép, ngươi nhiều lần đề cập tới ở Dương Châu người có mười mấy phòng vợ nhỏ, chính là muốn nói với ta, ngươi căn bản không muốn ở nơi này.”
Chu mập đột nhiên nói: “Vậy vì sao ta tiết lộ bí mật Ỷ Thúy lâu cho ngươi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì đó căn bản đã không thể tính là bí mật nữa, ngươi sớm đã biết ta trước sau gì cũng nghĩ tới Tử Yên chính là Trầm Tuyết Quân, hơn nữa nàng ở nơi đó căn bản cũng không thể đi đâu được, cho nên còn không bằng bán cho ta một cái nhân tình, để ta đưa Tử Yên đi, tạm thời gửi ở chỗ bọn ta, có lẽ còn càng an toàn hơn Ỷ Thúy lâu một chút.
Chu mập cười, nhìm Phương Thất chằm chằm: “Ngươi đúng là rất thông minh, còn thông minh hơn ta nghĩ một chút.”
Phương Thất mỉm cười: “Ngươi thừa nhận rồi?”
Chu mập nói: “Thừa nhận cái gì?”
Phương Thất thở dài một hơi nói: “Đã tới lúc này rồi, ngươi cần gì phải giả ngốc?”
Chu mập cười, cười rất quái lạ, cứ như mang theo loại chế nhạo không thể hình dung được.
Phương Thất thở dài nói: “Biết vì sao ta đem ám khí Ly Hồn Đoạt Mệnh châm bán cho ngươi không?”
Chu mập mỉm cười: “Vì để thăm dò ta, xem xem món ám khí này cuối cùng sẽ đi đâu?”
Phương Thất gật đầu nói: “Hiện giờ nó còn ở chỗ ngươi không?”
Chu mập mỉm cười nói: “Đương nhiên còn.” Y chậm rãi mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một ống tròn màu vàng sậm, mỉm cười nhắm chuẩn vào Phương Thất nói: “Ngươi xem chẳng phải là đây sao?”
Phương Thất đột nhiên biến sắc, thân thể tựa hồ trong chớp mắt như đóng băng, hồi lâu mới thở dài hỏi: “Bên trong có châm không?”
Chu mập mỉm cười: “Nếu như không có Ly Hồn Đoạt Mệnh châm, đây chẳng phải chỉ là một đống sắt vụn sao?”
Phương Thất cười khổ nói: “Ngươi sẽ không dùng nó để đối phó với ta chứ?”
Chu mập cười nói: “Vì sao lại không chứ? Ta đâu phải là tiểu cữu tử của ngươi.”
Phương Thất cười khổ nói: “Ta thật sự hối hận, khi xưa vì sao lại bán nó cho ngươi.”
Chu mập cười, cười rất đắc ý nói: “Hiện giờ nó đã là của ta rồi, bất kể là ai uy hiếp tới ta, ta đều dùng nó để đối phó, ngươi có tin hay không?”
Phương Thất gật đầu nói: “Ta tin, ta tin.”
Chu mập cười nói: “Ngươi nói không sai đâu, ta cũng là một trong số chủ mưu của Mãnh Hổ Thần Ưng đường, cho nên hiện giờ ta còn sống.”
Phương Thất cười khổ nói: “Ngươi ẩn giấu rất sâu, ai có thể ngờ được một đại nhân vật như ngươi lại có thể ngày ngày trông coi làm ăn trong quầy, làm một lão bản tửu lâu?”
Chu bàn tử cười nói: “Nếu muốn thành đại sự, thì phải làm từ nhỏ, ta ngồi ở trong hiệu cũng chẳng phải là không có tác dụng gì, ví như Phương Ngọc Thành tới nơi đó, La Nhất Đao tới tìm Phương Ngọc Thành, Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp tới đó, bao gồm cả ngươi nữa, ta đều biết hết.”
Phương Thất gật đầu than: “Quả nhiên là rất có tác dụng! Đúng là không đâu nghe ngóng tin tức tốt hơn tửu lâu nữa.”
Chu mập nói: “Từ sắp đặt dụ Phương Ngọc Thành tới đó, rồi tới để ngươi đến, đều một tay ta tham dự. Thù của Kim Bát Gia đương nhiên không báo không được, vả lại ngươi chết rồi, cũng phù hợp với lợi ích của mọi người.”
Phương Thất cười khổ nói: “Sợ là chỉ phù hợp với lợi ích của các ngươi thôi đúng không?”
Chu mập nói: “Có thể nói như vậy, bao gồm Hiên Viên Hoằng tới nơi đó cũng là một tay chúng ta sắp đặt. Nếu như không trừ khử lão, chúng ta rất khó thành công.”
Phương Thất than: “Các ngươi đúng là tính toán sâu xa, nếu như Hiên Viên Hoằng chết rồi, thì thu thập Cái Bang sẽ dễ hơn nhiều.”
Chu mập nói: “Không sai, Bắc Hải Vũ mặc dù kế thừa vị trí bang chủ, nhưng một ngày Hiên Viên Hoằng còn chưa chết, đệ tử Cái Bang sẽ đều nghe lão.”
Phương Thất nói: “Ta đúng là phục các ngươi rồi, xem ra tất cả các ngươi đều tính đúng.”
Chu mập thở dài: “Chúng ta chỉ không tính được Du Mộng Điệp cũng lại có thể tới nơi này, cũng không tính ra Bắc Hải Thần Quân cũng đột nhiên xuất hiện, bất quá không sao cả, đã tới rồi chúng ta cũng sẽ thu thập hết.
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: “Xem ra lòng tham của các ngươi không nhỏ, xem ra chúng ta đều táng thân ở nơi này rồi đúng không?”
Chu mập mỉm cười nói: “Đêm nay ngươi đúng là thông minh đột xuất, vốn chúng ta chuẩn bị cho ngươi hai ba ngày nữa mới chết, đáng tiếc ngươi lại sốt ruột đưa tới tận cửa.”
Phương Thất nhìn Chu mập, cười khổ nói: “Xem ra đêm nay ta chết chắc rồi?”
Chu mập cười nói: “Ngươi đúng là chết chắc rồi.”
Phương Thất thở dài nói: “Trước khi ta chết, ngươi có thể nói cho ta biết, người vừa rồi nói chuyện với ngươi trong phòng là ai không?”
Chu mập cười ha hả nói: “Ngươi đã sắp chết rồi, thì biết cũng vô dụng, cho nên ngươi không cần hỏi, yên tâm lên đường đi.”
Phương Thất đột nhiên biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào đằng sau Chu mập, kinh hãi nói: “Bắc Hải Thần Quân!”
Chu mập biến sắc, toàn thân run lên, bất giác quay đầu lại nhìn, nhưng đằng sau chẳng một bóng người, ngay lúc này, một thanh đao đã đâm vào bụng y như một ánh chớp.
Phương Thất chầm chậm từ dưới bàn chui ra, ngồi lại chiếc ghế tròn, từ từ rút đao ra khỏi bàn, Chu mập phịch một tiếng ngã lên bàn, hai mắt trợn tròn.
Có phải y chết không nhắm mắt?
Y vốn không nên quay đầu lại, cũng nên nghĩ tới Phương Thất đang lừa y, bất kể là ai ở loại thời khắc này nếu như nghe thấy bốn chữ ‘Bắc Hải Thần Quân’ đều không tự chủ được quay đầu lại nhìn.
Bốn chữ này sức chấn nhiếp quá lớn, Chu mập cũng không thể ngoại lệ.
Ly Hồn Đoạt Mệnh Châm trong tay y vốn chắm chuẩn vào Phương Thất, khoảng cách ngắn như vậy, Phương Thất căn bản không có cơ hội nghe tránh thứ độc châm trí mạng này, Phương Thất vốn đã chết chắc rồi.
Nhưng y vẫn không tự chủ được quay đầu lại nhìn, cái quay đầu này, đã lấy đi mạng của y.
Trong chớp mắt y quay đầu lại, Phương Thất chuẩn bị sẵn từ lâu đột nhiên từ trên ghế trượt xuống đất, rồi đâm một đao vào bụng Chu mập ở đối diện.
Phương Thất thở dài, lẩm bẩm nói: “Ám khí ta bán cho ngươi, làm sao có thể giết ngược lại ta chứ?” Y ngối xuống đối diện với Chu Tiếu Thiên, nhìn khuông mặt giống như phật Di Lặc đang cười gục ở trên bàn, mỉm cười nói: “Món ám khí này dù sao ngươi cũng không dùng nữa, không bằng để ta thu lại nhé, ta trả lại cho ngươi một hai lượng bạc.” Nói rồi đưa tay lấy ống tròn màu hoàng kim trong tay Chu Tiếu Thiên. Chính vào lúc này, một người đột nhiên giống như bị gió thổi từ dưới gầm giường xuất hiện, nhẹ nhàng dán sát mặt đất, trường kiếm trong tay lóe lên, bất thình lình lặng lẽ đâm vào lưng Phương Thất.
Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 124: Một kiếm bất thình lình.
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: sst
Phương Thất lưng xoay lại giường, chính lúc đang mỉm cười lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm trong tay Chu mập, một kiếm bất thình lình ở sau lưng tựa hồ không hề phát hiện ra.
Nhát kiếm này thực quá nhanh, mặc dù không một tiếng động, nhưng lại nhẹ như gió thổi tới, chớp mắt đã đến bên hông Phương Thất.
Gió nhẹ luôn không một tiếng đông, nhưng đợi khi người ta cảm giác được nó thì gió đã thổi lên người.
Y chọn vốn là thời cơ tốt nhất, lúc này sức chú ý của Phương Thất hoàn toàn nằm trên ám khí trong tay Chu mập ở đối diện.
Ngay trong sát na mũi kiếm đâm vào cơ thể Phương Thất, thì sau lưng Phương Thất cứ như mọc mắt, thình lình lách người, người đã lướt tới của sổ cách ngoài ba xích, mỉm cười nhìn nhát kiếm từ sau lưng đâm tới.
Nhát kiếm này thực sự quá nhanh quá mạnh, mặc dù không một tiếng động, nhưng đã dùng toàn lực, vốn cho rằng nắm chắc chín phần mười, căn bản không ngờ rằng Phương Thất có thể trong sát na tránh đi, không thu thế kịp, một tiếng ‘cách’ khẽ vang lên, trường kiếm đã đâm vào trong chiếc bàn gỗ lim.
Người đó giật mình, thân kiếm rung lên, mượn lực lướt ra ngoài ba xích, chiếc bàn gỗ lim rắn chắc đã toác thành vô sỏ mảnh vụn, Chu mập gục trên bàn phịch một tiếng ngã xuống đất.
Sau đó y nhìn Phương Thất đứng ở bên cửa sổ, đang mỉm cười nhìn y, trong tay không ngờ còn nâng một chén rượu.
Người này ngẩn ra, sắc mặt tức thì có chút đỏ lên, cắn răng nhìn Phương Thất, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Phương Thất lười biếng dựa vào cửa sổ, cười nói: “Thái Nhạc thần kiếm đúng là rất khá, không ngờ chém bàn cũng lợi hại như thế! Bất quá Đạm Thai huynh chém bàn như vậy, làm cho lão bằng hữu nằm trên mặt đất, sợ rằng có chút không ổn lắm phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng lạnh lùng nói: “Ngươi nói quá nhiều rồi!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Phương mỗ cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, nhưng nghĩ một lúc, vẫn thừa lúc có thể nói nhiều thêm mấy câu, nếu không vạn nhất có một ngày bị tên tiểu nhân nào đó đâm một kiếm từ sau lưng giết mất, lúc đó muốn nói cũng chẳng có cách nào nói rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc kệ thủ đoạn gì, chỉ cần giết được người là ổn!” Y cười lạnh nói: “Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải chết.”
Con người rồi cũng phải chết, bất kể là chết oan khuất, hay là bệnh chết hoặc là treo cổ mà chết, trên đời này cách chết vô số, nhưng bất kể loại phương pháp nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Trong lòng của một số người, chỉ cần làm thành một số việc, thì bất kể dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đều là phương pháp tốt.
Phương Thất không khỏi thở dài, mỉm cười nói: “Chỉ tiếc là hiện giờ ta vẫn còn sống.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất hồi lâu, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta ở đằng sau?”
Phương Thất mỉm cười đáp: “Không biết!”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, nói: “Vậy làm sao ngươi có thể tránh được mũi kiếm… đó?”
Y vốn muốn nói ‘mũi kiếm của ta’, chỉ có điều lời tới bên miệng thì bản thân y cũng cảm thấy có chút không tiện nói ra.
Dù sao y đường đường là trang chủ của Thái Nhạc sơn trang một trong võ lâm tứ đại thế gia, là Đạm Thai Thiên Khánh được tôn xưng Thái Nhạc Thần Kiếm, trên giang hồ có thân phận và địa vị cực cao.
Cho nên đôi khi người có thân phận địa vị muốn làm chút chuyện vô sỉ cũng không phải dễ dàng, ít nhất là phải mặt dày một chút.
Phương Thất mỉm cười uống rượu, nói : “Ta mặc dù không biết ngươi ở đằng sau, nhưng ta biết trong phòng khẳng định là có người.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Xem ra ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì, không ngờ cũng biết nấp trên nóc nhà nghe trộm.”
Phương Thất mỉm cười: “Ta làm việc cũng là chẳng còn cách nào, đối phó với một số người thì phải dùng phương pháp của chúng, bất quá ít nhất ta không có thói quen giết người ở đằng sau lưng.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh nói: “Thực sự là không có? Vừa rồi chẳng phải ngươi đánh lén Chu Tiếu Thiên sao?” Có thể phản bác lại người khác, kiếm lại một chút thể diện cho mình, Đạm Thai Thiên Khánh đương nhiên không thể bỏ qua.
Phương Thất thở dài nói: “Bất kể là ai đối diện với Ly Hồn Đoạt Mệnh châm, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như thế, nếu như không muốn chết đều phải nghĩ chút biện pháp, đổi lại là ngươi thì sẽ làm thế nào?”
Đạm Thai Thiên Khánh ngẩn ra, đột nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ xuất thủ vào lúc đó?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Bởi vì ta vốn muốn dụ ngươi ra!”
Đạm Thai Thiên Khánh nhíu mày nói: “Ồ?”
Phương Thất nói: “Mặc dù ta vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên bàn có một bộ bát đũa, nhưng từ khi ta ho ở trong vườn, sau đó tới gõ cửa, thì cũng đủ thời gian để giấu một bộ bát đũa đi rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu nói: “Đúng là đủ rồi.”
Phương Thất mỉm cười nói: “Nhưng khi ta ngồi xuống, thì đã cảm giác được chiếc ghế vẫn nóng, ta liền khẳng định cái ghế đó nhất định có người mới ngồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Làm sao ngươi biết cái ghế đó không phải do Chu Tiếu Thiên mới ngồi?”
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: “Đây là một vấn đề chỉ kẻ ngốc mới hỏi.”
Đạm Thai Thiên Khánh ngạc nhiên nói: “Hả?”
Phương Thất cười khổ nói: “Chu mập nếu như ngồi ở bên này, y sẽ không thể đặt bát đũa ở phía đối diện chứ?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười khổ, nói: “Đích xác là như thế, người có thể giấu đi rất nhanh, nhưng ghế lại không thể lập tức lạnh đi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Không sai một chút nào, khi đó ta đã phán đoán ra thân phận Chu Tiếu Thiên nhất định không tầm thường, mặc dù trong phòng y cũng có khả năng có đường ngầm, nhưng vừa rồi người mới ngồi cùng y cho dù tiến vào đường ngầm, nhưng nhất định sẽ không đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Vì sao?”
Phương Thất đáp: “Bởi y muốn nghe xem ta và Chu Tiếu Thiên nói những gì, đại khái y cũng dự liệu được ta đã hoài nghi Chu Tiếu Thiên, hơn nữa quan trọng hơn là, Ly Hồn Đoạn Mệnh châm của Kim Hoa Bà Bà còn ở trong tay Chu Tiếu Thiên, y đương nhiên không hi vọng cuối cùng ta đem món ám khí này đi.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Quả nhiên ngươi rất thông minh.”
Phương Thất than: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ ra tay lúc ta giết Chu Tiếu Thiên, lúc đó dù ta có phòng bị, nhưng ít nhất cơ hội của ngươi cũng nhiều hơn một chút, đáng tiếc ngươi lại bỏ qua một thời cơ tốt.”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất cười, nhưng không nói gì.
Phương Thất nhìn Đạm Thai Thiên Khánh rồi hít một hơi khí lạnh, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”
Đạm Thai Thiên Khanh gật đầu nói: “Ngươi đúng là không ngốc.”
Phương Thất nói: “Ngươi mượn tay của ta giết Chu Tiếu Thiên, bởi vị Chu Tiếu Thiên đã bị lộ, hơn nữa tác dụng của y không lớn, y chết rồi, tài sản của y tự nhiên sẽ thuộc hết về các ngươi, có phải không?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười: “Còn có điều quan trọng hơn nữa, Chu Tiếu Thiên bị ngươi giết, nhi tử của Kim Bát Gia cũng là do ngươi thiến, ngươi đã kết mối huyết hải thâm thù với Kim Bát Gia cự phú thiên hạ rồi, Kim Bát Gia nhất định sẽ dốc hết tài sản để báo thù, ngươi có tin hay không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Ta tin, y muốn báo thù, đương nhiên chỉ có thể thể tìm các ngươi, nhìn khắp giang hồ, không còn tổ chức nào có sức mạnh cường đại hơn các ngươi nữa, chỉ cần y tới tìm các ngươi, tiền tài châu báu của y sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào trong túi của các ngươi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ngươi đúng là nhân tài!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Cho nên ngươi mới ra tay vào lúc cuối cùng khi ta lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm?”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Ngươi chẳng phải cũng tính được ta sẽ ra tay vào lúc đó ư?”
Phương Thất mỉm cười nói: “Ta đúng là tính đúng ngươi nhất định sẽ ra tay, bời vì Ly Hồn Đoạt Mệnh châm có tác dụng rất lớn với các ngươi, tuyệt không thể rơi vào trong tay ta lần nữa.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Cho nên ngươi mới ngồi vững vàng, cố ý nói muốn mang Ly Hổn Đoạt Mệnh châm đi, ép ta ra tay?”
Phương Thất mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không ngốc!”
Đạm Thai Thiên Khánh thở dài nói: “Đáng tiếc cho dù ta biết ngươi ép ta ra tay ta vẫn không thể không ra tay.”
Phương Thất thở dài, nhíu mày hỏi: “Ta thật không hiểu, ngươi có cuộc sống không thể tốt hơn, vì sao phải mạo hiểm làm cái việc có thể bị tru diệt cửu tộc này?”
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn Phương Thất, thở dài lắc đầu: “Chim yến an phận dưới mái hiên, nào biết trí lớn của chim hồng?”
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: “Ta chỉ tiếc cho thanh danh cả đời của lão tiền bối Đạm Thai Quan Tùng, sẽ phải hủy trong tay ngươi! Ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu trở lại, yên ổn làm trang chủ của ngươi, nếu không sợ rằng võ lâm thế gia từ nay thiếu mất một nhà rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Không phải thiếu một nhà, mà toàn bộ thuộc về sự lãnh đạo của Thái Nhạc sơn trang ta, võ lâm thiên hạ cũng phải lấy Thái Nhạc sơn trang làm đầu.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Đây chính là lời Sở Anh Bố hứa với ngươi?”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên ngậm miệng lại.
Phương Thất hỏi: “Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đã chết chắc rồi?”
Đạm Thai Thiên Khánh cười nói: “Ngươi cũng có thể không chết.” Y nhìn Phương Thất, lời sau không cần phải nói thêm nữa.
Phương Thất chắc chắn là cao thủ, loại người như vậy nếu có thể quy hàng bọn chúng, để lợi dụng thêm, há chẳng phải càng tốt hơn giết đi.
Phương Thất không ngốc, y đã nhìn ra ý tứ này trong mắt của Đạm Thai Thiên Khánh.
Phương Thất mỉm cười nói: “Ngươi thấy có khả năng đó sao?”
Phương Thất cười: “Ngươi thấy bằng vào kiếm pháp của ngươi có thể thắng được ta sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Có lẽ có thể, cũng có lẽ không thể.” Y nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: “Nhưng nếu như thêm vào một người, thì tình hình sẽ khác.”
Phương Thất nhíu mày nói: “Thêm vào một người, ai?”
“Ta!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lạnh lùng bước vào, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mặt không chút cảm tình nhìn Phương Thất, ánh mắt lạnh lùng hơn cả lưỡi đao, chính là Sở Anh Bố.
Phương Thất đột nhiên bật cười, nếu như chỉ có Thái Nhạc Thần Kiếm Đạm Thai Thiên Khánh, y mặc dù không nắm chắc, nhưng ít nhất còn chút khả năng thắng, nhưng thêm vào Sở Anh Bố, thì một chút phần thắng y cũng không có.
Sở Anh Bố lạnh lùng nhìn Phương Thất chằm chằm, chậm rãi đi tới bên Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Hiện giờ ngươi còn nắm chắc không?”
Phương Thất thở dài, gật đầu nói: “Xem ra lần này ta chết chắc rồi.”
Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Lần này ngươi lại nói đúng rồi.”
Phương Thất thở dài: “Có thể để ta uống hết chỗ rượu còn lại trong chiếc chén này không?” Không đợi trả lời, y đã uống xong rượu trong chén, than: “Nếu ta đã chết chắc rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, là ai giết đại ca ta không?”
Sở Anh Bố nhìn Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, không phải là hai người chúng ta.”
Phương Thất nhíu mày: “Thật sao?”
Đạm Thai Thiên Khánh gật đầu: “Thật.”
Phương Thất chầm chậm gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đạm Thai Thiên Khánh lại buông một tiếng thở dài, ngân quang lóe lên, chiếc chén bạc đột nhiên đã rời tay, nhanh như chớp đánh vào mi tâm Đạm Thai Thiên Khánh, thoáng một cái đã tới trước mặt Đạm Thai Thiên Khánh, kiếm quang đột nhiên loáng lên, chiếc chén bạc đã bị chém làm đôi! Khẽ rơi xuống đất.
Cao thủ dùng kiếm nhanh và chuẩn như thế trên đời này, nhiều nhất không quá năm người! Đạm Thai Thiên Khánh chắc chắn chính là một trong số đó.
Sát na chiếc chén bạc bị chém rơi, một ánh đao loáng lên, Phương Thất đã ra tay, trường đao chớp lên hàn quang dưới ánh đèn lờ mờ, bổ xuống đỉnh đầu Đạm Thai Thiên Khánh.
Đạm Thai Thiên Khánh vừa chém rụng chén bạc, đao quang đã tới đỉnh đầu, y liền nâng kiếm lên đỡ, trường đao của Phương Thất sắp chém lên đầu y thì Sở Anh Bố ở bên đã rút kiếm khỏi vỏ, một kiếm như linh xà đâm vào hông Phương Thất. Chiêu đao của Phương Thất đột nhiên thay đổi phương hướng, đao chém lên trường kiếm của Sở Anh Bố, trường kiếm của Sở Anh Bố thấy sắp đâm vào sườn Phương Thất thì vừa vặn bị đao đánh văng, chẳng đợi Phương Thất lấy hơi, Đạm Thai Thiên Khánh đã nâng trường kiếm xoay một vòng, quét về phía cổ Phương Thất. Phương Thất chọc đao lên trên như ánh chớp, trường kiếm đã sắp cắt tới động mạch trên cổ Phương Thất đột nhiên bị đao chấn văng, cánh tay của Đạm Thai Thiên Khánh tê đi, trường kiếm thiếu chút nữa rời tay.
Đao của Phương Thất nhanh như ánh chớp không hề dừng lại, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân như sấm nổ chớp giật phạt ngang ngực Đạm Thai Thiên Khánh, bụng Sở Anh Bố. Chiêu này vừa công vừa thủ, nhanh như điện, thế không thể kháng cự, chính là toàn bộ tinh túy của đao pháp!
Đạm Thai Thiên Khanh giống như đã tính được vậy, đột nhiên đã vọt lên không, vừa khéo tránh được đao của Phương Thất, rồi như phi ưng từ trên đỉnh đầu Phương Thất lướt qua, đao của Phương Thất tới bên hông của Sở Anh Bố thì Sở Anh Bố cũng đột nhiên bốc lên không, lướt tới chỗ Đạm Thai Thiên Khánh. Hai người đồng thời lao qua đỉnh đầu của Phương Thất, trên không trung Đạm Thai Thiên Khánh đâm đột nhiên đâm một kiếm vào ngực Sở Anh Bố, Sở Anh Bố sững sờ, còn chưa hiểu ra thì trường kiếm đã đâm vào ngực y!
Kiếm này của Đạm Thai Thiên Khánh vừa đâm vào ngực Sở Anh Bố, người còn chưa rơi xuống đất, một cước đã đạp lệch mũi kiếm của Sở Anh Bố đi. Sở Anh Bố mắt trợn trừng, lùi lại xô vào Phương Thất, Phương Thất vừa mới xoay người lại không tự chủ được chém một đao, đâm vào sau lưng Sở Anh Bố, mũi đao đã xuyên qua ngực.
Phương Thất sững sờ, Đạm Thai Thiên Khanh đã phá cửa sổ phóng đi như ánh chớp.
Phương Thất cắn răng, rút đao ra, phóng qua cửa sổ bị phá vỡ đuổi theo Đạm Thai Thiên Khánh.
Bóng đêm mênh mông, đất trời vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất lướt trên nóc nhà, chỉ thấy xa xa phía trước có một bóng đen mơ hồ lướt đi về phía nam như một con chim lớn, Phương Thất đề khí tung mình lướt đi, đuổi theo như ánh chớp.
Bóng đen trước mặt thoắt ẩn thoắt hiện, lướt qua từng căn nhà trong bóng đêm, đột nhiên chuyển sang hướng tây, Phương Thất đuổi sát không buông, phía trước đã là một khu nhà dân thấp tè rách nát, bóng đen tới nơi đó đột nhiên hạ xuống trong ngõ, thoáng chốc đã biến mất tung tích.
Khu nhà dân rách nát cao thấp rối loạn, ngõ tắt đan xen, trong đêm khuya không trăng không đèn này, vừa đen tối lại tĩnh mịch, Phương Thất đứng trên nóc nhà, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, trong ngõ không có chút tiếng động nào. Hồi lâu Phương Thất mới thở dài một hơi, y biết lần này mình lại không đuổi được rồi.
Buổi tối mùa thu ở đại mạc lạnh lẽo vô cùng. Phương Thất đứng ngây ra đó hồi lâu, vội vàng quay người lại chạy về Tân Hồng lâu, trong lòng của y đột nhiên rối bời.
Trong phòng ánh đèn còn sáng, Chu mập vẫn gục tên mặt đất, trên mặt đất vết máu vẫn còn, nhưng thi thể của Sở Anh Bố đã không thấy nữa.