29-08-2008, 09:32 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 122 : Mộ Dung Bác mưu đồ phục quốc
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bỗng nghe Cưu Ma Trà lại lên tiếng:
- Tiểu tăng được nghe tiên sinh nổi danh bằng kiếm pháp và có đỠcáºp đến môn "Lục mạch thần kiếm" tại chùa Thiên Long nước Ãại Lý là thiên hạ đệ nhất kiếm và tiếc là chưa được biết rõ cho thoả chà bình sinh. Tiểu tăng được tin tiên sinh quy tiên rồi liá»n đến chùa Thiên Long nước Ãại Lý, định lấy Lục mạch thần kiếm phả đốt ở trước má»™ tiên sinh để báo Ä‘á»n tri ká»·. Không ngá», Khô Vinh lão tăng chùa Thiên Long giảo quyệt và đa mưu, gặp lúc khẩn cấp, lão dùng ná»™i lá»±c tiêu huá»· kiếm phả. Tiểu tăng không hoà n thà nh được ý nguyện Quý Trát treo gươm thiệt lấy là m xấu hổ vô cùng!
Mộ Dung Bác nói:
- Ãại sư chà tình, tại hạ rất lấy là m cảm kÃch. Huống chi Lục mạch thần kiếm hãy còn tồn tại ở nhân gian. Vừa rồi Ãoà n công tá» nước Ãại Lý cùng nhục tá» tá»· đấu, đã phóng kiếm khà tung hoà nh. Váºy tiếng đồn Lục mạch thần kiếm là thiên hạ đệ nhất kiếm quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Giữa lúc ấy, có bóng ngưá»i thấp thoáng trong Tà ng kinh các lại thêm má»™t ngưá»i nữa, chÃnh Má»™ Dung Phục. Gã Ä‘i sau mấy bước, và o đến trong chùa thì đã mất hút cha con Tiêu Phong.
Khi tìm đến Tà ng kinh các, thì nghe thấy phụ thân Ä‘ang đỠcáºp đến Ãoà n Dá»± dùng Lục mạch thần kiếm để thắng mình. Y lấy là m nhục nhã vô cùng.
Má»™ Dung Bác lại há»i:
- Cha con há» Tiêu định tìm giết cho bằng được tại hạ má»›i cam lòng, và há» hiện ở trong nà y. Ãại sư nghÄ© sao?
Cưu Ma Trà đáp:
- Ãã là chá»— tri ká»·, có lẽ đâu tá»± thá»§ bà ng quan.
Tiêu Phong thấy Má»™ Dung Phục Ä‘uổi đến thà nh ra bên há» ba ngưá»i mà mình chỉ có hai. Cả năm ngưá»i nà y Ä‘á»u là những tay cao thá»§ báºc nhất. Má»™ Dung Phục tuy kém má»™t chút, nhưng cÅ©ng không thể coi thưá»ng được. Ãối phương hÆ¡n má»™t ngưá»i là láºp tức chiếm được ưu thế. Ông lo rằng chẳng những khó lòng giết được Má»™ Dung Bác mà có khi cha con mình phải bá» mạng trong Tà ng kinh các nà y cÅ©ng chưa biết chừng.
Tuy Tiêu Phong nghÄ© váºy, nhưng vốn đầy lòng dÅ©ng cảm. Cà ng lâm và o nghịch cảnh, lại cà ng thần oai lẫm liệt.
Ông lớn tiếng quát:
- Trưá»ng hợp hôm nay, nếu không kẻ sống ngưá»i chết quyết chẳng thôi. Hãy tiếp chiêu cá»§a ta đây!
Dứt lá»i, Tiêu Phong vung chưởng nhằm đánh và o Má»™ Dung Bác.
Mộ Dung Bác vung tay trái lên ngưng tụ công lực để hoá giải.
Bỗng nghe những tiếng rắc rắc, giá sách mé tay trái bị gãy tan. Những mảnh gỗ bay lên tới tấp. Kinh sách xếp trên rớt xuống lả tả.
Nguyên chưởng lá»±c cá»§a Tiêu Phong hùng háºu vô cùng. Má»™ Dung Bác tuy đã vung chưởng giải khai, nhưng chưởng lá»±c cá»§a Tiêu Phong không tiêu tan mà chỉ trệch phương vị Ä‘i đánh và o giá sách.
Giá sách nà y tuy bằng gá»— đà n rất kiên cố, nhưng chịu là m sao nổi chưởng lá»±c cá»§a Tiêu Phong có thể Ä‘áºp tan bia vỡ đá.
Má»™ Dung Bác tá»§m tỉm cưá»i nói:
- "Nam Má»™ Dung, Bắc Kiá»u Phong", quả nhiên danh bất hư truyá»n. Tiêu huynh! Ta có lá»i muốn nói, Tiêu huynh có chịu nghe không?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Dù ngươi có xảo ngữ đến mấy cũng đừng hòng ta bỠmối thù giết vợ.
Mộ Dung Bác nói:
- Ngươi muốn giết ta để báo thù, nhưng tình thế bữa nay e rằng chưa chắc ngươi đã là m nổi. Bên ta ba ngưá»i mà bên Tiêu huynh chỉ có hai thá» há»i bên nà o chiếm được ưu thế?
Tiêu Viễn Sơn nói:
- DÄ© nhiên bên ngươi thắng thế. Nhưng báºc đại trượng phu lấy Ãt chá»i nhiá»u phá»ng có sợ gì?
Mộ Dung Bác nói:
- Cha con há» Tiêu anh danh cái thế, bình sinh có sợ ai bao giá». Nhưng dù không sợ mà bữa nay muốn giết ta tưởng cÅ©ng khó lắm. Ta muốn cùng Tiêu huynh đỠnghị má»™t cuá»™c trao đổi và Tiêu huynh vẫn có thể thoả nguyện việc báo thù. Nhưng cha con Tiêu huynh phải ưng chịu má»™t Ä‘iá»u.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n cùng Tiêu Phong tá»± há»i:
- Thằng giặc già nà y có nguỵ kế gì đây?
Lão trầm ngâm không trả lá»i .
Mộ Dung Bác lại nói:
- Chỉ cần cha con Tiêu huynh ưng thuáºn Ä‘iá»u nà y rồi cứ và o giết tại hạ để báo thù. Tại hạ đà nh bó tay chịu chết, quyết không kháng cá»±, Cưu Ma Trà sư huynh và Phục nhi không được ra tay cứu giúp.
Má»™ Dung Bác nói váºy khiến cho cha con Tiêu Phong rất lấy là m kỳ.
Cưu Ma Trà cùng Má»™ Dung Phục cÅ©ng không khá»i kinh hãi, chẳng hiểu ra sao?
Mộ Dung Phục la lên:
- Gia gia! Há» Ãt mình nhiá»u...
Cưu Ma Trà cÅ©ng há»i:
- Má»™ Dung tiên sinh sao lại nói thế? Tiểu tăng còn má»™t hÆ¡i thở, cÅ©ng quyết không để ngưá»i khác đụng đến mình tiên sinh.
Mộ Dung Bác nói:
- Tấm lòng cao nghÄ©a cả cá»§a đại sư, tại hạ rất lấy là m cảm kÃch. Kết giao được má»™t ngưá»i bạn như thế thà chết cÅ©ng cam lòng. Tiêu huynh! Tại hạ có Ä‘iá»u thỉnh giáo. Năm trước tại hạ phao tin đó ra gây thà nh vạ lá»›n. Tiên sinh có biết vì lẽ gì mà tại hạ là m việc thất đức đó chăng?
Tiêu Viá»…n SÆ¡n lá»a giáºn đùng đùng trá» tay và o mặt Má»™ Dung Bác mắng:
- Ngươi là kẻ hèn hạ tiểu nhân là m Ä‘iá»u cà n rỡ, giao tai tất vạ thì hà tất còn há»i đến dụng ý là m chi?
Dứt lá»i lão tiến lên má»™t bước phóng quyá»n đánh luôn.
Cưu Ma Trà chênh chếch ngưá»i Ä‘i liệng tá»›i, vung hai chưởng lên ngăn cản." Sầm"má»™t tiếng rùng rợn! Quyá»n chưởng chạm nhau nảy lá»a. Kình lá»±c xông lên đến nóc nhà là m cho cát bụi rá»›t xuống ầm ầm. Bên quyá»n bên chưởng đụng nhau không phân cao thấp. Cả hai ngưá»i cùng ngấm ngầm bá»™i phục nhau.
Mộ Dung Bác nói:
- Tiêu huynh hãy tạm dẹp lôi đình. Xin nghe tại hạ nói hết đã. Má»™ Dung Bác nà y tuy bất lương, nhưng cÅ©ng có chút tiếng tăm trên chốn giang hồ, lại cùng Tiêu huynh không quen biết, dÄ© nhiên là không thù oán. Còn như đối vá»›i Huyá»n Từ phương trượng chùa Thiếu Lâm tại hạ cùng y mối thâm giao lâu ngà y. Tại hạ đã phà bao nhiêu tâm lá»±c, để gây ra xÃch mÃch giữa hai bên để thà nh thế cả lá»±c lượng tan nát. Theo lẽ thưá»ng mà nói thì tá»± nhiên phải có lý do trá»ng đại.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n mắt nhưá»ng toé lá»a quát há»i:
- Lý do gì trá»ng đại? Ngươi, ngươi nói mau Ä‘i!
Mộ Dung Bác nói:
- Tiêu huynh! Tiêu huynh là ngưá»i Khất Ãan, Cưu Ma Trà Minh vương là ngưá»i nước Thổ Phồn. Còn bên kia là ngưá»i võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u gá»i các vị là Phiên bang di địch không phải là hà ng thượng quốc. Lệnh bang là Bang chúa Cái Bang, võ công thao lược, hùng tà i lừng lẫy tiếng tăm. Thiệt là má»™t báºc anh hùng hà o kiệt cổ kim hiếm có. Chỉ vì quần Cái Bang biết y là dòng dõi Phiên tá»™c Khất Ãan, liá»n trở mặt không dung. Chẳng những không nháºn y là m Bang chúa mà còn muốn giết y Ä‘i nữa má»›i cam tâm. Tiêu huynh! Tiêu huynh thá» nghÄ© coi việc đó có gì là công đạo?
Tiêu Viễn Sơn nói:
- Tống, Liêu vốn không thù oán, cuá»™c chinh chiến giữa hai nước đã kéo dà i hÆ¡n trăm năm nay. Ngoà i chốn biên cương ngưá»i hai nước thấy nhau là giết, xưa nay vẫn thế. Bang chúng Cái Bang đã biết ta là ngưá»i nước Liêu thì khi nà o thá» kẻ thù là m chá»§ nhân? Ãó là lẽ thưá»ng chẳng có gì là công đạo vá»›i không công đạo.
Tiêu Viễn Sơn ngừng một lát lại nói tiếp:
- Bá»n Huyá»n Từ phương trượng, Uông Kiếm Thông có giết vợ con cùng thuá»™c hạ cÅ©ng là sá»± ngẫu nhiên, chứ không phải cố ý. Dù há» có cố ý chăng nữa thì cÅ©ng chỉ do mối tương tranh giữa hai nước Tống, Liêu chẳng lấy chi là m lạ. Còn ngươi lại bà y mưu kế thâm độc để hại ngưá»i. Như váºy thì không thể buông tha được.
Mộ Dung Bác nói:
- Theo quan niệm cá»§a Tiêu huynh thì má»—i khi hai nước giao tranh, dấy động can qua, chỉ cần kiá»m chế được đối phương để thá»§ nhân, nghÄ©a đạo đức nữa ư?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Binh bất yếm trá, xưa nay vẫn thế. Cái nhân cá»§a Tống tướng công chỉ để cho Ä‘á»i sau chê cưá»i. Ngươi há»i chuyện không liên can gì đến mình là m chi?
Má»™ Dung Bác tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Tiêu huynh bảo Mộ Dung Bác nà y là nước nà o?
Tiêu Viễn Sơn run lên đáp:
- Ngươi là há» Má»™ Dung ở Cô Tô thì dÄ© nhiên là ngưá»i Hán thuá»™c Nam triá»u chá»› còn là ngưá»i nước ngoà i nữa hay sao?
Mộ Dung Bác lắc đầu đáp:
- Tiêu huynh nói thế là sai.
Rồi hắn quay lại nhìn Mộ Dung Phục nói:
- Hà i nhi! Chúng ta là ngưá»i nước nà o?
Mộ Dung Phục đáp:
- Chúng ta là há» Má»™ Dung thuá»™c giống Tiên Tỵ. Trước kia nước Ãại Yên lừng danh miá»n Hà Sóc, gây dá»±ng nên giang sÆ¡n gấm vóc. Nhưng cay đắng vì địch nhân nham hiểm tà n ác, khuynh đảo được nhà .
Mộ Dung Bác nói:
- Hà i nhi có biết tại sao ta đặt tên cho con là "Phục" không?
Mộ Dung Phục đáp:
- Gia gia muốn hà i nhi lúc nà o cÅ©ng không được quên lá»i di huấn cá»§a tổ tiên là phục hưng nước Ãại Yên Ä‘oạt lại giang sÆ¡n.
Mộ Dung Bác nói:
- Ngươi lấy ngá»c tá»· truyá»n quốc cá»§a Ãại Yên cho Tiêu tiên sinh coi.
Má»™ Dung Phục vâng lá»i, thò tay và o bá»c lấy ra má»™t cái ấn vuông bằng ngá»c Ä‘en. ấn ngá»c nà y khắc đầu con báo rất linh động.
Mộ Dung Phục xoay ấn lại để rõ hà ng chữ ra.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n, Tiêu Phong, Cưu Ma Trà ba ngưá»i tinh mắt phi thưá»ng, nhìn rõ ấn khắc sáu chữ: "Ãại Yên hoà ng đế chi bảo". Ấn ngá»c tá»· nà y Ä‘iêu khắc rất tinh vi. Góc trên bị sứt má»™t chút chắc là mấy trăm năm nay cái ấn nà y đã trải qua nhiá»u bước gian lao. Tuy không phân biệt được chân hay giả, nhưng quyết nhiên là má»™t váºt chế đã lâu Ä‘á»i.
Mộ Dung Bác lại nói:
- Ngươi lấy "Thế hệ phả" cá»§a Hoà ng đế nước Ãại Yên ra cho Tiêu tiên sinh coi.
Má»™ Dung Phục vâng lá»i, cất ngá»c tá»· và o bá»c rồi tiện tay móc ra má»™t gói vải dầu.
Trong gói nà y có má»™t bức lụa và ng viết chữ son bằng hai thứ văn tá»±. Mé phải là thứ chữ ngoằn ngoèo không ai hiểu biết. Chắc đó là văn tá»± Tiên Tỵ. Mé tả là chữ Hán. Trên đầu viết: "Thái Tổ Văn Minh đế huý Hoảng", phÃa dưới viết: "Liệt Tổ Cảnh Chiêu đế Tuấn". Dưới nữa viết: "U đế huý Vi".
Ãoạn giữa viết: "Thế Tổ Thà nh Võ đế huý Thuỳ", mé trên dòng nà y viết: "Liệt Tôn Huê Mẫu đế huý Bảo". Mé dưới là "Khai Phong Công huý Tưá»ng", "Triệu Vương huý Lâu".
Mảnh lụa và ng nà y đoạn dưới chép: "Trung Tôn Chiêu Võ huý Thịnh". "Chiêu Văn đế huý Hy".
Vá» tên huý những chữ Hoà ng đế Ä‘á»u viết thiếu nét (ngà y trước tên huý các vua phải viết bá»›t Ä‘i má»™t nét, viết đủ là pham huý).
Ãến năm Thái Thượng thứ sáu nhà Nam Yên vá» Ä‘á»i Má»™ Dung Siêu mất nước. Các Ä‘á»i sau Ä‘á»u là thứ dân không có ai là m Ãế Vương công hầu nữa.
Trải qua nhiá»u triá»u đại xa xăm, con cháu dòng há» Má»™ Dung rất đông đúc.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n, Tiêu Phong, Cưu Ma TrÃ, lúc nà y ba ngưá»i không để tâm xem kỹ nhưng cÅ©ng nhìn cuối cùng hệ biểu nà y là tên Má»™ Dung Phục, phÃa trên Má»™ Dung Phục là Má»™ Dung Bác.
Cưu Ma Trà nói:
- Té ra Má»™ Dung tiên sinh là dòng há» vương tôn cá»§a nước Ãại Yên. Tại hạ tháºt là thất kÃnh.
Mộ Dung Bác thở dà i nói:
- Má»™t kẻ di dân mất nước còn giữ được cái đầu kể là đã may lắm rồi. Có Ä‘iá»u nhá»› tá»›i lá»i di huấn cá»§a liệt tổ, nên lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến công cuá»™c phục hưng. Má»™ Dung Bác nà y bất tà i, bôn ba trên chốn giang hồ đã ná»a Ä‘á»i ngưá»i thuá»· chung cÅ©ng chẳng là m nên công cán gì. Há» Má»™ Dung tại hạ thuá»™c dòng Tiên Tỵ có âm mưu đồ công việc phục quốc. Tiêu huynh tưởng có nên chăng?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- ÃÆ°á»£c là m vua thua là m giặc. Quần hùng Ä‘uổi hươu ở Trung Nguyên (con hươu là và vá»›i Thiên hạ) thì còn có việc gì là nên vá»›i cả chẳng nên nữa.
Mộ Dung Bác nói:
- Ãúng lắm! Lá»i nói cá»§a Tiêu huynh rất hợp vá»›i tại hạ. Há» Má»™ Dung muốn phục hưng nước Ãại Yên há»… gặp cÆ¡ há»™i là nắm lấy. Tại hạ nghÄ© rằng, hiện nay ngưá»i há» Má»™ Dung Ãt cÆ¡ há»™i, thế lá»±c đơn bạc, công cuá»™c trung hưng đất nước đâu phải chuyện dá»… dà ng. Chỉ trông và o thiên hạ đại loạn khắp chốn, xảy động can qua thì má»›i có cÆ¡ há»™i để mà hà nh động.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n trầm giá»ng há»i:
- Ngươi phao tin thất thiệt để gây chuyện xÃch mÃch giữa nhà Tống và nước Ãại Liêu để mong xảy cuá»™c đại chiến chăng?
Mộ Dung Bác đáp:
- ChÃnh thế. Nếu giữa nhà Tống và Ãại Liêu xảy cuá»™c chiến tranh thì Ãại Yên má»›i có thể thừa cÆ¡ phát động được. Tại hạ đã tưởng ngà y trước, nhà Ãông Tấn có loạn Bát Vương há» Tư Mã tà n sát lẫn nhau, bá»n NgÅ© Hồ má»›i có thể chiếm đất Trung Nguyên. Tình thế ngà y nay cÅ©ng tương tá»± như váºy.
Cưu Ma Trà gáºt đầu nói:
- Ãúng lắm! Giả tá»· Tống triá»u xảy cuá»™c ngoại xâm, trong sinh ná»™i biến, thì chẳng những Má»™ Dung tiên sinh có hy vá»ng phục quốc mà nước Thổ Phồn tôi cÅ©ng được chia sẻ chén canh.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n hắng giá»ng liếc mắt nhìn hai ngưá»i. Má»™ Dung Bác nói:
- Lệnh lang ở nước Liêu là m đến Nam Viện đại vương, má»™t tay nắm giữ binh quyá»n, ngồi trấn thá»§ Nam kinh. Giả tá»· xua quân xuống Nam hết đất Ä‘ai Bắc ngạn sông Hoà ng Hà cá»§a Nam triá»u, dá»±ng nên công nghiệp rá»±c rỡ thì tiến ra có thể tá»± láºp là m vua mà lui vá» cùng được phú quý, khi ấy liá»n tay Ä‘em hà o kiệt Trung Nguyên quy tụ và o má»™t chá»— rồi giết Ä‘i, như dẫm lên đà n kiến. Ngà y trước lệnh lang bị Cái Bang Ä‘uổi có phải nhân dịp nà y mà trả oán được không?
Tiêu Viễn Sơn nói:
- Ngươi muốn con ta hết sức vì ngươi dùng trò đục nước béo cò để thoả cái dã tâm khôi phục nước Yên phải không?
Mộ Dung Bác nói:
- Ãúng thế! Nếu há» Má»™ Dung dá»±ng cá» khởi nghÄ©a dấy quân và o cướp SÆ¡n Ãông, mà được nước Ãại Liêu hưởng ứng, đồng thá»i mấy nước Thổ Phồn, Ãại Liêu, Ãại Lý, cùng Tây Hạ cÅ©ng đứng lên thì năm nước chúng ta chia cắt nhà Ãại Tống không phải là chuyện khó. Nước Yên cá»§a tại hạ không dám động chạm đến má»™t tấc đất cá»§a Ãại Liêu. Nếu công cuá»™c phục hưng thà nh tá»±u thì chỉ lấy đất Nam triá»u. Vụ nà y rất có lợi cho Ãại Liêu. Sao Tiêu huynh lại không vui lòng cá» sá»±? Lão nói đến đây, đột nhiên xoay tay phải ra thì trong tay đã nắm lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ sáng loáng. Lão vung tay lên đâm lưỡi truá»· thá»§ và o cạnh ghế nói:
- Nếu Tiêu huynh theo lá»i đỠnghị cá»§a tại hạ thì xin láºp tức đâm chết tại hạ để báo thù cho phu nhân. Tại hạ quyết không kháng cá»±.
Roạc một tiếng! Lão xé vạt áo để hở ngực ra.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n tháºt không ngỠđến Má»™ Dung Bác lại thuyết mình như váºy. Cả hai cha con lại cà ng không ngá» là đối phương chiếm được ưu thế mà đà nh bó tay chịu chết. Lão không biết đáp thế nà o cho phải.
Cưu Ma Trà nói:
- Má»™ Dung tiên sinh! Ngưá»i ta thưá»ng nói đã không cùng chá»§ng loại thì tam tinh cÅ©ng khác nhau. Huống chi việc quân quốc đại sá»± thì chuyện mưu cÆ¡ giả trá là rất cần. Giả tá»· Má»™ Dung tiên sinh cam tâm chịu chết, nhưng sau đó cha con há» Tiêu không là m theo lá»i cá»§a tiên sinh thì cái chết cá»§a tiên sinh chẳng... nhẹ như lông hồng?
Tiêu Viễn Sơn nói:
- Hà i nhi! ý kiến lão nà y dưá»ng như không phải là giả trá. Ngươi tÃnh thế nà o?
Tiêu Phong đáp:
- Không được!
Ãá»™t nhiên ông phóng chưởng ra nhằm và o cái ghế gá»— đánh chát má»™t tiếng. Cái ghế gãy là m mấy Ä‘oạn. Lưỡi truá»· thá»§ xuyên qua ván lầu rá»›t xuống tầng dưới Tà ng kinh các.
Ông nghiêm nghị nói:
- Mối đại thù giết mẹ đâu có thể đem ra là m chuyện mua bán? Báo được thì báo, cha con ta chịu chết nơi đây. Những chuyện tham lam hèn hạ, cha, con hỠTiêu mình đâu có thể là m được?
Má»™ Dung Bác ngá»a mặt lên trá»i cả cưá»i rồi lá»›n tiếng nói:
- Ta thưá»ng nghe nói Tiêu Phong đại hiệp là tay anh hùng quán thế, kiến thức phi thưá»ng. Dè đâu bữa nay má»›i thấy rõ y là kẻ không hiểu đại nghÄ©a mà chỉ sinh cương theo cái dÅ©ng cá»§a kẻ thất phu. Ha ha! Thiệt là đáng tức cưá»i!
Tiêu Phong biết lão dùng lá»i nói khÃch, lạnh lùng đáp:
- Tiêu Phong là anh hùng hà o kiệt cÅ©ng được mà phà m phu tục tá» cÅ©ng được, nhưng không chịu để kẻ khác dùng là m cái bung xung cho thoả tâm nguyện cá»§a há».
Mộ Dung Bác nói:
- Kẻ ăn lá»™c phải biết trung quân, đại hiệp lại nghÄ© đến tư cừu cá»§a cha mẹ không Ä‘em lòng táºn trung báo quốc há chẳng bất nghÄ©a vá»›i Ãại Liêu?
Tiêu Phong tiến lên một bước hiên ngang nói:
- Ngươi vừa má»›i nói ngoà i biên cương hai nước Tống, Liêu thù háºn giết nhau gây nên thảm trạng. Ngươi đã thấy cảnh ngưá»i Tống và ngưá»i Liêu chia lìa vợ con, nhà tan, ngưá»i chết rồi chứ gì? Hai nước Tống, Liêu bãi việc binh Ä‘ao mấy chục năm trá»i, nếu lại gây cuá»™c chiến chinh, Ä‘oà n thiết kỵ Khất Ãan và o xâm lấn Nam triá»u sẽ có bao nhiêu ngưá»i Tống phải phÆ¡i thây? Bao nhiêu ngưá»i Liêu phải uổng mạng?
Ông nói tá»›i đây chợt nghÄ© tá»›i tình trạng ngà y nỠở ngoà i ải Nhạn Môn quan. Tống binh cướp lương thảo cá»±c kỳ tà n khốc, ông cà ng cất cao giá»ng nói tiếp:
- Cuá»™c chiến chinh thảm khốc trên thế gian nà y ai là ngưá»i nắm chắc được phần thắng? Nhà Ãại Tống binh nhiá»u, lương đủ, chỉ cần mấy viên đại tướng hết lòng chống cá»± thì nước Ãại Liêu và nước Thổ Phồn có hợp lá»±c chiến đấu may ra mà thắng được, cÅ©ng phải máu chảy thà nh sông, thây chất thà nh núi, để cho há» Má»™ Dung nhà ngươi thừa cÆ¡ phục hưng Yên quốc. Việc kiến công láºp nghiệp cần phải giữ đất yên dân như thế nà o? ...
Bất thình lình ngoà i cá»a sổ có thanh âm khà n khà n má»™t lão già :
- Phúc đức! Thiệt là phúc đức! Tiêu cư sĩ đây lòng từ thiện, thương xót lê dân thiên hạ, đúng là lòng dạ của đức Bồ Tát.
Năm ngưá»i nghe tiếng giáºt mình kinh hãi vì há» Ä‘á»u là những tay cao thá»§ tuyệt đỉnh, thế mà có ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ, chẳng má»™t ai biết. HÆ¡n nữa nghe giá»ng lưỡi ngưá»i nà y nói thì dưá»ng như y đứng ngoà i cá»a sổ đã lâu.
Má»™ Dung Phục quát há»i:
- Ai đó?
Rồi không chỠđối phương trả lá»i, phóng chưởng đánh sầm má»™t tiếng. Hai cánh cá»a sổ báºt tung ra bay rá»›t xuống. Chỉ thấy trên dãy hà nh lang ngoà i cá»a sổ, má»™t vị lão tăng gầy khô như hạc, mình mặc áo xám, tay cầm chổi Ä‘ang khom lưng quét tước.
Nhà sư nà y đã tuổi cao, và i sợi râu thưa thá»›t chùng xuống trước ngá»±c Ä‘á»u đã bạc hết. Coi cỠđộng cá»§a nhà sư rất cháºm chạp tá»±a hồ không còn khà lá»±c gì nữa mà lại giống ngưá»i không biết võ công.
Má»™ Dung Phục lại há»i:
- Ngươi lén lút và o trong nà y bao lâu rồi? Nhà sư già từ từ ngẩng đầu lên há»i lại:
- Thà chủ bảo bần tăng lén lút tại... trong nà y đã bao lâu ư?
Cả năm ngưá»i chăm chú nhìn lão thì thấy cặp mắt đã má», mục quan không còn tinh thần gì nữa, nhưng nghe giá»ng nói thì đúng là âm thanh vừa khen ngợi Tiêu Phong.
Mộ Dung Phục nói:
- Ãúng đó! Công tá» gia đây há»i ngươi ẩn núp trong nà y đã bao lâu?
Nhà sư giÆ¡ ngón tay ra tÃnh hồi lâu rồi lắc đầu. Vẻ mặt ra chiá»u ảm đạm nói:
- Bần tăng không nhá»› được rõ. Chẳng hiểu là bốn mươi hai hay bốn mươi ba năm rồi. Bần tăng chỉ nhá»› mang máng đêm đầu tiên Tiêu lão cư sÄ© nà y đến xem kinh bần tăng đã ở đây mưá»i mấy năm. Vá» sau Má»™ Dung lão cư sÄ© lại đến. Rồi năm ngoái má»™t vị Phiên tăng nước Thiên Trúc là Ba La Tinh cÅ©ng đến lấy trá»™m kinh. Hỡi ôi! Ông nà y chưa Ä‘i ông kia lại đến. Bao nhiêu kinh sách trong Các đảo lá»™n cả lên. Chẳng biết mấy ông là m gì?
Tiêu Viễn Sơn rất đỗi kinh ngạc nghĩ thầm:
- Mình và o chùa Thiếu Lâm để lén lút nghiên cứu võ công, các tăng lữ trong chùa chẳng một ai hay, sao nhà sư nà y lại biết rõ? Vừa rồi lão đứng dưới nghe mình nói mới lên tiếng.
Lão liá»n há»i:
- Thế mà sao từ bấy đến nay ta không gặp nhà sư?
Nhà sư già đáp:
- Cư sĩ đem hết tâm thần và o việc nghiên cứu võ kinh phái Thiếu Lâm, nên không để ý đến lão tăng. Lão tăng còn nhớ đêm đầu cư sĩ và o gác mượn cuốn "Vô Tướng kiếp chỉ phổ". Hỡi ôi! Rồi từ đêm ấy cư sĩ đi và o ma đạo. Thiệt là đáng tiếc!
Tiêu Viá»…n SÆ¡n cà ng kinh hãi hÆ¡n vì đêm đầu quả nhiên lão lén và o Tà ng kinh các tìm đến cuốn "Vô Tướng kiếp chỉ phổ". Lão biết rằng đó là má»™t trong bảy mươi hai tuyệt kỹ cá»§a phái Thiếu Lâm. Khi ấy lão mừng rỡ vô cùng, và tưởng ngoà i mình ra không còn ngưá»i nà o hay biết. Chẳng lẽ nhà sư già nà y quả nhiên đã đứng bên mình nhìn rõ hay sao?
NghÄ© váºy Tiêu Viá»…n SÆ¡n ngẩn ngưá»i ra không biết nói sao.
Nhà sư già lại nói:
- Lần thứ hai, cư sÄ© lấy cuốn "Ban nhược chưởng pháp" ra coi. Khi đó lão tăng lại ngấm ngầm thở dà i biết rằng cư sÄ© đã mê man rồi, trong lòng không mở. Bần tăng liá»n Ä‘em bá»™ "Pháp hoa kinh" đặt và o chá»— mà vẫn lấy sách. Pho nà y gồm bốn mươi hai chương. Bần tăng chỉ mong cư sÄ© mượn lấy nghiên cứu để tỉnh ngá»™. Chẳng ngá» cư sÄ© chỉ Ä‘iên đảo thần hồn vá» võ công, còn vá» chÃnh tông Pháºt pháp lại chẳng thèm rỠđến. Cư sÄ© bá» hai cuốn kinh sang má»™t bên tìm được pho "Phục Ma trượng pháp" thì mừng cuống quÃt lấy Ä‘i. Hỡi ôi! Mê man chìm đắm và o trong bể khổ, chẳng biết ngà y nà o má»›i quay đầu lại?
Tiêu Viá»…n SÆ¡n nghe nhà sư già thuáºt lại thì ra những hà nh vi lén lút cá»§a mình ba mươi năm trước trong Tà ng kinh các chẳng sai chút nà o. Lão trước còn ngạc nhiên sau đâm ra hoảng sợ, rồi từ chá»— hoảng sợ Ä‘i tá»›i chá»— khá»§ng khiếp. Sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, trái tim cÆ¡ hồ ngừng Ä‘áºp.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
29-08-2008, 09:33 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 123 : Nghe Thần Tăng quần hùng khiếp vÃa
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Nhà sư già từ từ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Bác.
Má»™ Dung Bác thấy mục quang nhà sư lỠđỠtá»±a hồ không nhìn rõ má»i váºt, lại giống ngưá»i trong tâm có ẩn tà ng chi bà máºt. Bất cứ việc gì cÅ©ng bị lão nhìn rõ hết, nên hắn không khá»i á»›n da gà , trong lòng khắc khoải không yên.
Bỗng nghe nhà sư già buông tiếng thở dà i nói:
- Má»™ Dung cư sÄ©, tuy thuá»™c vá» giòng há» Tiên Tỵ, song ký ngụ Giang Nam đã mấy Ä‘á»i. Lúc đầu lão tăng tưởng cư sÄ© đã hấp thụ được văn thái phong lưu cá»§a Nam triá»u, ngưá»i đâu, cư sÄ© lại mò và o Tà ng kinh các, Ä‘em bao nhiêu những thuyết tinh vi vá» Tiên Tông cùng ngữ lục cá»§a các vị cao tăng truyá»n Ä‘á»i coi như đồ bá», lục lấy cuốn "Niêm Hoa chỉ pháp" mà tưởng chừng như vá»› được đồ chi bảo. Ngưá»i Ä‘á»i xưa đã "bán bò táºu á»…nh ương" để tiếng cưá»i cho muôn thuở. Thế mà chÃnh hai vị cư sÄ© Ä‘á»u là báºc cao nhân đương thá»i cÅ©ng còn có những hà nh động ngu Muá»™i. Hỡi ôi! Những hà nh động ấy đã là m hại ngưá»i mà cÅ©ng vô bổ cho mình.
Má»™ Dung Bác lại má»™t phen kinh hãi. Lão và o Tà ng kinh các, buổi đầu quả nhiên đã lục lấy bá»™ "Niêm hoa chỉ công" và lúc ấy lão đã quan sát kỹ cà ng bốn mặt, cả trong ngoà i không thấy bóng ngưá»i, mà sao nhà sư già nà y nói như chÃnh mắt mình trông thấy.
Bỗng nghe nhà sư già nói tiếp:
- Má»™ Dung cư sÄ© so vá»›i Tiêu cư sÄ© thì lòng tham lại có phần hÆ¡n. Tiêu cư sÄ© chuyên nghiên cứu cách khắc chế võ công cá»§a phái Thiếu Lâm, còn Má»™ Dung cư sÄ© thì lại ôm tuá»™t cả "bảy mươi hai tuyệt kỹ" cá»§a bản tá»± Ä‘em Ä‘i. Sau ba năm má»›i trở lại Tà ng kinh các. Chắc năm ấy cư sÄ© đã táºn tâm kiệt lá»±c nghiên cứu cho hiểu hết "bảy mươi hai môn tuyệt kỹ" để Ä‘em vá» truyá»n thụ cho lệnh lang.
Nhà sư nói tới đây thì quay sang nhìn Mộ Dung Phục. Nhưng vừa nhìn một cái đã lắc đầu.
Lão ngó qua Cưu Ma Trà gáºt đầu nói:
- Phải rồi! Lệnh lang còn nhá» tuổi chưa đủ công lá»±c không thể nghiên cứu được bảy mươi hai tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm. Té ra đại cư sÄ© muốn truyá»n cho má»™t vị cao tăng nước Thổ Phồn, Ãại luân Minh vương. Minh vương lầm rồi đó, cái lầm rất lá»›n, thà nh ra thứ tá»± đảo Ä‘iên. Ãại nạn sẽ xảy ra trong sá»›m tối.
Cưu Ma Trà chưa và o Tà ng kinh các bao giá» mà nhà sư già lại tuyệt không tá» vẻ kinh sợ, hắn hững há» há»i:
- Cái gì mà thứ tá»± đảo Ä‘iên? Cái gì mà đại nạn sẽ xảy ra trong sá»›m tối? Lá»i nói cá»§a đại sư tá»±a hồ như sẩm dắt mù.
Nhà sư già nói:
- Không phải sẩm dắt mù đâu Minh vương ạ! Xin Minh vương trả lại pho "Dịch cân kinh" cho ta đi!
Bấy giá» Cưu Ma Trà cÅ©ng không khá»i kinh hãi tá»± há»i:
- Mình Ä‘oạt pho "Dịch cân kinh" ở trong tay gã đầu sắt mà sao lão nà y cÅ©ng biết? Lão muốn đòi kinh mình ư? Ãâu có dá»… dà ng thế được?
Hắn liá»n cãi biến:
- Pho "Dịch cân kinh" nà y, đại sư nói váºy khiến cho tại hạ không sao hiểu được.
Nhà sư già nói:
- Võ công bản phái truyá»n lại từ Ãạt Ma Tổ Sư. Ãệ tá» nhà Pháºt há»c võ, mục Ä‘Ãch là để cho thân thể cưá»ng kiện đặng bảo vệ Pháºt pháp, hà ng phục ma quá»·. Bất luáºn là tu táºp môn võ công nà o, trong lòng Ä‘á»u phải có ý niệm từ bi nhân háºu. Nếu không lấy Pháºt há»c là m căn bản thì lúc luyện võ nhất định hại đến chÃnh thân mình. Công phu luyện được sâu xa thì thân mình bị tổn thương cà ng trầm trá»ng. Nếu chỉ luyện vá» quyá»n đánh, chân đá, hoặc gươm Ä‘ao, ám khÃ, những môn ngoại công thì chẳng nói là m chi, vì nó hại rất Ãt đến thân thể. Thân thể đã cưá»ng tráng là chống lại được ngay.
Nhà sư già chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe dưới chân lầu có tiếng ngưá»i huyên náo, tiếp theo là tiếng bước lên thang. Mấy tiếng bước nhẹ nhà ng vừa thoáng qua đã thấy bảy, tám nhà sư tung mình lên gác.
Ãi đầu là mấy vị cao tăng hà ng chữ "Huyá»n" trong phái Thiếu Lâm như Huyá»n Sinh, Huyá»n Bệnh, kế đến bá»n Thần Quang thượng nhân, Ãạo Thanh đại sư là mấy vị cao tăng từ ngoà i đến. Sau nữa là Triết La Tinh, Ba La Tinh nước Thiên Trúc. Cuối cùng lại là mấy nhà sư hà ng chữ "Huyá»n" như Huyá»n Châu, Huyá»n Tịch.
Các nhà sư thấy cha con Tiêu Viá»…n SÆ¡n, cha con Má»™ Dung Bác và Cưu Ma Trà cả bá»n năm ngưá»i Ä‘ang ở trong gác lặng nghe má»™t vị lão tăng lạ mặt hạ "Thuyết Từ" Ä‘á»u lấy là m kỳ dị.
Những tăng nhân nà y Ä‘á»u là kẻ sÄ© cao minh, dà y công tu dưỡng. Há» không tiến và o quấy nhiá»…u, chỉ đứng má»™t bên nghe xem nhà sư nói gì.
Nhà sư già thấy quần tăng lên, chẳng há»i han gì, tiếp tục nói:
- Nếu luyện những môn võ công thượng thặng cá»§a bản phái như "Niêm hoa chỉ", "Ba La hiệp chỉ", "Ban Nhược chưởng" mà hà ng ngà y không lấy Pháºt pháp từ bi để Ä‘iá»u hoà , hoá giải thì lệ khà thấm và o tạng phá»§ ngà y cà ng nhiá»u, so vá»›i ngoại độc, bất cứ loại nà o cÅ©ng còn tệ hại hÆ¡n nhiá»u. Ãại Luân Minh vương nguyên là đệ tá» nhà Pháºt, tinh thông Pháºt pháp. Kể vá» ký ức cÅ©ng như vá» minh kiến, tuy và o hạng quần thế vô song, nhưng nếu không chịu nghe giác ngá»™, không lòng từ bi há»· xả phổ độ ngưá»i Ä‘á»i thì dù tinh thông Ä‘iếm tịch đến đâu cÅ©ng không thể tiêu trừ được lệ khà do sá»± tụ táºp võ công thượng thặng ngà y má»™t chồng chất mãi lên.
Quần tăng má»›i nghe nói mấy câu, đã biết vị lão tăng nà y rất là tinh nghÄ©a, trình bà y rõ rà ng những Ä‘iá»u mà tiá»n nhân chưa từng nói đến, nên Ä‘á»u sinh lòng kÃnh cẩn. Có mấy vị chắp tay niệm:
- A Di Ãà Pháºt! Ãức Pháºt từ bi!
Nhà sư già lại nói tiếp:
- Chùa Thiếu Lâm ta dá»±ng nên đã hà ng ngà n năm. Từ xưa tá»›i nay, chỉ có mình Ãạt Ma tổ sư là kiêm thông hết được bảy mươi hai môn tuyệt kỹ. Còn vá» sau thì chưa có má»™t vị cao tăng nà o tinh thông hết được là vì lẽ gì? Kinh Ä‘iển bảy mươi hai môn tuyệt kỹ vẫn để trong gác nà y và không bao giá» ngăn cấm đệ tá» lấy xem. Minh vương có biết tại sao không?
Cưu Ma Trà đáp:
- Ãó là việc riêng cá»§a bản tá»±, ngưá»i ngoà i hiểu thế nà o được?
Huyá»n Sinh, Huyá»n Bệnh, Huyá»n Chân, Huyá»n Tịch Ä‘á»u tá»± há»i:
- Vị lão tăng nà y coi sắc phục chỉ và o hà ng phụ trách tạp dịch mà sao lại có đạo hạnh cao siêu đến thế?
Nguyên những nhà sư chuyên việc phục dịch cÅ©ng là tăng lữ chùa Thiếu Lâm nhưng không được bái sư để truyá»n thụ võ công, không được liệt và o hà ng Huyá»n, Tuệ, Hư. Há» chẳng khác gì những kẻ là m thuê để thổi nấu xá»›i đất, quét tước hay là m những việc thổ má»™c v.v...
Bá»n Huyá»n Sinh đứng và o hà ng cao tăng báºc nhất nên không biết tướng mạo nhà sư nà y chẳng có chi là lạ. Nhưng nghe nhà sư nghị luáºn cao nhã, kiến thức siêu việt thì không khá»i lấy là m kinh ngạc.
Nhà sư già lại nói tiếp:
- Bảy mươi hai môn tuyệt kỹ cá»§a bản tá»±, má»—i thứ Ä‘á»u có chá»— yếu hại cá»§a nó. Giết ngưá»i má»™t cách tà n nhẫn thì phạm đến Thiên hoà . Nên má»—i hạng tuyệt kỹ Ä‘á»u phải có Pháºt pháp từ bi hoá giải. Ãịnh lý nà y không phải các tăng lữ bản tá»± Ä‘á»u hiểu cả đâu. Nhưng má»—i ngưá»i sau khi luyện được bốn năm môn tuyệt kỹ rồi lại lÄ©nh há»™i thêm vá» Thiá»n há»c và tá»± nhiên hiểu được đến nÆ¡i. Nên biết rằng, chá»§ ý cá»§a Pháºt há»c là để cứu nhân độ thế, mà võ công lại để sát sinh. Hai thứ đó trái ngược nhau mà song song rong ruổi là để kiá»m chế nhau. Chỉ có Pháºt pháp cà ng cao siêu thì ý niệm từ bi ngà y cà ng hưng thịnh mà những võ công tuyệt kỹ đó má»›i có thể luyện được nhiá»u. Nhưng các vị cao tăng dầy công tu dưỡng đến tá»™t độ lại không muốn há»c nhiá»u vá» những môn pháp giết ngưá»i cá»±c kỳ lợi hại.
Ãạo Thanh đại sư gáºt đầu nói:
- ÃÆ°á»£c nghe sư phụ giảng giải má»™t lần mà tiểu tăng cởi mở được bao chá»— bế tắc ngu Muá»™i.
Nhà sư già chắp tay nói:
- Không dám! Lão tăng nói có chá»— nà o sai tráºt mong rằng các vị chỉ giáo cho!
Quần tăng Ä‘á»u chắp tay nói:
- Xin sư phụ giảng thêm vá» Pháºt pháp cho!
Cưu Ma Trà cũng tựa án sách nghĩ thầm:
- Bảy mươi hai tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm bị Má»™ Dung tiên sinh lấy cắp là m tiết lá»™ ra ngoà i, để cho lão sư già nà y ở đây trá thần lá»™ng quá»· là có ý hăm doạ ngưá»i ngoà i không dám luyện võ công cá»§a bá»n há». Hà hà ! Cưu Ma Trà đâu có thể mắc bẫy dá»… dà ng thế được?
Nhà sư già lại nói:
- Trong bản tá»± dÄ© nhiên có ngưá»i không đủ vá» Pháºt há»c đã miá»…n cưỡng luyện võ công thượng thặng. Nhưng luyện và o nếu không bị bại hoại thân thể thì cÅ©ng bị ná»™i thương khó lòng chữa khá»i. Trước đây Huyá»n Trừng đại sư đã có má»™t tấm thân siêu phà m tuyệt tục. Các vị cao cấp và o hà ng tiá»n bối Ä‘á»u cho đại sư là ngưá»i có võ công đệ nhất cá»§a bản tá»±, trong vòng hai trăm năm nay. Thế mà chỉ trong má»™t đêm đột nhiên cân mạch Ä‘á»u đứt hết đại sư biến thà nh phế nhân cÅ©ng chỉ vì lý do đó.
Huyá»n Sinh, Huyá»n Bệnh đột nhiên quỳ xuống nói:
- Ãại sư! Ãại sư có phép gì cứu được Huyá»n Trừng sư đệ chăng?
Nhà sư lắc đầu đáp:
- Cháºm quá rồi, không thể cứu được nữa. Năm ấy Huyá»n Trừng đại sư và o Tà ng kinh các để tìm sách luyện võ, lão tăng đã ba, bốn lần nhắc nhở ngưá»i mà thuá»· chung chấp mê không tỉnh. Cân mạch đứt hết thì còn nối lại thế nà o được?
Bỗng nghe ba tiếng véo, véo, véo khẽ vang lên. Những tiếng nà y không có gì khác lạ.
Bá»n Huyá»n Sinh Ä‘á»u biết đó là công phu vô tướng kiếp chỉ cá»§a bản môn, má»i ngưá»i Ä‘á»u quay lại nhìn Cưu Ma Trà thì thấy hắn biến sắc, song hắn miá»…n cưỡng mỉm cưá»i.
Nguyên Cưu Ma Trà cà ng nghe cà ng không chịu phục.
Hắn nghĩ thầm:
- Ngươi bảo bảy mươi hai môn tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm không ai há»c được cả. Thế mà ta há»c đủ rồi thì sao? Ta lại chẳng thấy gân mạch bị đứt để trở thà nh phế nhân chi hết.
Lão thủ hai tay và o trong áo rồi ngấm ngầm phóng chiêu "Vô tướng kiếp chỉ" thần không hay, quỷ không biết, bắn và o lão tăng.
NgỠđâu, độc chỉ còn cách ba thước má»›i đến trước ngưá»i lão tăng đã gặp phải má»™t lá»›p bình phong vô hình má»m nhÅ©n mà rất dai ngăn trở.
"Véo" má»™t tiếng. Chỉ lá»±c đã tiêu tan không còn thấy tăm tÃch đâu nữa, chứ không quáºt ngược trở lại.
Cưu Ma Trà giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm:
- Nhà sư già nà y quả nhiên có phép thần thông chứ không phải nói khoác doạ ngưá»i.
Nhà sư già thản nhiên như không có gì, mắt nhìn hai nhà sư Thiếu Lâm nói:
- Xin hai vị đứng lên. Lão tăng ở chùa Thiếu Lâm để các vị đại sư sai khiến, mà hai vị thi hà nh đại lễ thì khi nà o lão tăng dám tiếp thụ.
Huyá»n Sinh, Huyá»n Bệnh thấy có má»™t luồng lá»±c đạo nhu hoà đẩy nhẹ và o cánh tay, ngưá»i không tá»± chá»§ được phải đứng lên.
Không ai nhìn thấy nhà sư già giÆ¡ tay ra hoặc phất tay áo nên Ä‘á»u lấy là m kinh dị tá»± há»i:
- Vị lão tăng nà y ngấm ngầm váºn thần công, nghÄ© tá»›i đâu là cưá»ng lá»±c tá»± nhiên tá»›i đó. Phải chăng ngưá»i là Bồ Tát hoá thân? Nếu không thì cÅ©ng thần thông quảng đại, Pháºt pháp vô biên?
Nhà sư già lại nói:
- Bảy mươi hai môn tuyệt kỹcá»§a bản tá»± Ä‘á»u chia ra là m hai loại "Thể" và " Dụng". Thể tức là ná»™i lá»±c trong ngưá»i. Dụng là váºn dụng các môn côn, kiếm, quyá»n, cước v.v. Hai vị cư sÄ© cùng Ãại luân Minh vương và Ba La Tinh sư huynh bên Thiên Trúc có đủ ná»™i lá»±c và o hà ng thượng thặng mà đến bản tá»± nghiên cứu toà n vá» phép váºn dụng những tuyệt kỹ đó, tuy có tổn hại nhưng trong thá»i gian ngắn cảm thấy . Phải chăng Minh vương đã luyện môn "Tiểu vô tướng công" cá»§a phái Tiêu Dao?
Cưu Ma Trà cà ng kinh hãi hÆ¡n vì hắn đã há»c lá»m môn "Tiểu vô tướng công" cá»§a phái Tiêu Dao không má»™t ai hay mà sao nhà sư nà y lại nháºn ra ngay.
Nhưng hắn lại nghĩ rằng:
- Vừa rồi Hư Trúc đấu vá»›i mình đã sá» dụng môn "Tiểu vô tướng công". Váºy chắc Hư Trúc đã bảo cho lão biết. Cái đó chẳng có chi là lạ.
Cưu Ma Trà nghÄ© váºy liá»n nói:
- "Tiểu vô tướng công" tuy nguồn gốc ở đại gia, nhưng gần đây đệ tá» nhà Pháºt rất nhiá»u ngưá»i luyện. Lúc biểu diá»…n, ngưá»i ta đã táºp hợp những môn sở trưá»ng cá»§a Ãạo gia và Pháºt gia. Ngay trong quý tá»± đây cÅ©ng chẳng thiếu gì những tay cao thá»§ vá» môn nà y.
Nhà sư già hÆ¡i lá»™ vẻ kinh dị há»i:
- Trong chùa Thiếu Lâm cÅ©ng có ngưá»i biết "Tiểu vô tướng công" ư? Bữa nay lão tăng má»›i được nghe là lần đầu.
Cưu Ma Trà lẩm bẩm:
- Lão nà y khéo giả vỠthiệt!
Hắn tá»§m tỉm cưá»i rồi không nói nữa.
Nhà sư già lại nói:
- "Tiểu vô tướng công" tháºt là rá»™ng lá»›n tinh vi. Ai đã có căn cÆ¡ vá» môn nà y Ä‘á»u có thể váºn dụng được bảy mươi hai môn tuyệt kỹ cá»§a bản tá»±. Nhưng nhiá»u chá»— khúc chiết, tế nhị không khá»i có trở ngại, nhiá»u môn coi bá» ngoà i trông rất đúng, mà thiệt ra thì không phải.
Huyá»n Sinh quay lại bảo Cưu Ma TrÃ:
- Minh vương tự xưng là thông suốt hết bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của bản phái, té ra chỉ kiêm thông bằng cách đó.
Huyá»n Sinh nói câu nà y có ý để châm chá»c Cưu Ma TrÃ.
Nhà sư già lại nói:
- Nếu Minh vương chỉ há»c phép váºn dụng bảy mươi hai môn tuyệt kỹ thì thế nà o cÅ©ng bị ná»™i thương. Tuy có hại lá»›n nhưng cÅ©ng không đến ná»—i mất mạng ngay được. Có Ä‘iá»u hiện giá» huyệt "Thừa Khấp" cá»§a Minh vương đã á»ng đỠmà trên "Hương Huyệt" đã ẩn hiện mà u tÃm. Huyệt "Mi Xung" cÅ©ng bị chấn động chứng tá» Minh vương sau khi luyện bảy mươi hai môn tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm lại gắng gượng Ä‘i luyện pho bà lục "Dịch cân kinh" cá»§a bản tá»±...
Nhà sư già nói tới đây, đột nhiên dừng lại đôi mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
Cưu Ma Trà sá»±c nhá»› tá»›i ná»a năm trước đây đã lấy được pho "Dịch cân kinh" cá»§a gã đầu sắt. Hắn biết rằng: đó là má»™t thiên võ há»c chi bảo rồi tìm nÆ¡i tÄ©nh mịch khổ luyện. Nhưng luyện Ä‘i luyện lại mà thá»§y chung vẫn không tiến được chút nà o.
Hắn nghĩ rằng:
- Ãây đã là môn võ công thượng thặng thì không thể luyện trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thà nh công được. Nên tuy không tiến bá»™ mà hắn vẫn kiên trì luyện táºp, không há» trá»… nải. Hắn nhá»› lại Má»™ Dung Bác đã từng khen "Dịch cân kinh" cá»§a phái Thiếu Lâm và Lục mạch thần kiếm cá»§a Thiên Long đứng ngang hà ng vá»›i nhau và đá»u là hai pho bà lục quý báu nhất trần gian thì dÄ© nhiên không thể nà o luyện táºp trong má»™t thá»i gian ngắn mà thà nh công, phải luyện đến mưá»i năm má»›i có thể tinh thông và lãnh há»™i được những Ä‘iá»u ảo diệu cao thâm.
Nhưng Cưu Ma Trà cà ng luyện, vá» sau cà ng cảm thấy trong lòng phiá»n muá»™n và tÃnh tình nóng nảy. Thế là má»™t má»› chỉ rối không đầu, chẳng biết đâu mà gỡ.
Hắn tá»± há»i:
- Chẳng lẽ nhà sư nà y nói đúng sá»± thá»±c như lá»i: "thứ tá»± đảo Ä‘iên đại nạn sẽ xảy đến trong sá»›m tối" chăng?
Nhưng rồi hắn nghĩ lại:
- Tu luyện võ công không thà nh rồi sinh ra bại lá»±c trở thà nh phế nhân cÅ©ng là chuyện thưá»ng.
Nhưng Cưu Ma Trà nà y tinh thông võ lá»±c đến chá»— vi diệu, đâu có phải như ngưá»i tầm thưá»ng? Miệng lưỡi lão nà y nói trÆ¡n như nước chảy, nếu mình trúng kế lão thì má»™t lá»i mình lừng lẫy tiếng tăm, tất phải trôi theo dòng nước.
Nhà sư già giương cặp mắt chăm chú nhìn Cưu Ma TrÃ, thấy hắn lá»™ vẻ lo buồn, nhưng thái độ tá»± phụ cá»§a hắn tá» ra không thèm để và o tai những lá»i nói cá»§a nhà sư.
Nhà sư già bất giác thở dà i nhìn Tiêu Viễn Sơn nói:
- Tiêu cư sÄ©! Gần đây cư sÄ© có thấy hai huyệt đạo "Lương Môn" và "Ãạt ất" ngâm ngẩm Ä‘au không?
Tiêu Viễn Sơn toà n thân run bắn lên đáp:
- Minh kiến của thần tăng thiệt không sai chút nà o.
Nhà sư già lại há»i:
- Trên huyệt "Quan Nguyên" của cư sĩ tê dại, hiện nay thế nà o?
Tiêu Viễn Sơn cà ng kinh hãi đáp:
- Mưá»i năm trước đây, chá»— đó chai lại bằng đầu ngón tay mà bây giá»... lá»›n bằng miệng chén uống trà .
Lão nói tới đây thanh âm run lên.
Tiêu Phong nghe nói, biết phụ thân mình có ba chá»— yếu huyệt lâm và o trạng thái kỳ dị, chỉ vì miá»…n cưỡng luyện táºp những tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm mà ra. Theo lá»i phụ thân ông thì trạng thái nà y đã là m phiá»n cho lão lâu năm nay mà thuá»· chung không có cách nà o trừ được. Tháºt là má»™t mối lo tâm phúc. Ông lo thay cho phụ thân, liá»n tiến ra hai bước quỳ xuống sụp lạy nhà sư già nói:
- Thần tăng đã biết căn bịnh của gia phụ. Xin đại sư mở lòng từ bi giải cứu cho!
Nhà sư già nói:
- Xin cư sÄ© đứng lên. Cư sÄ© già u lòng nhân đạo, thương đến đám lê dân trong thiên hạ, không chịu vì thù riêng mà đẩy quân dân Tống, Liêu và o bước lầm than. Cư sÄ© đại nhân, đại nghÄ©a như váºy thì bất luáºn có sai bảo Ä‘iá»u gì, lão tăng cÅ©ng nhất nhất tuân theo. Hà tất phải Ä‘a lá»…?
Tiêu Phong cả mừng, dáºp đầu lạy hai lần nữa rồi má»›i đứng lên.
Nhà sư già lại nói: (Má»™t trang không Ä‘á»c được)
Má»™ Dung Bác đột nhiên nghe nhà sư già nói ra các căn bệnh cá»§a mình chẳng khác gì sét nổ giữa lúc trá»i quang mây tạnh. Lão kinh hãi vô cùng! Thá»±c ra lão là má»™t kẻ võ công cao cưá»ng thì bên tai có nghe sét nổ lão cÅ©ng tuyệt không giáºt mình kinh hãi. Dù sét có nổ luôn mưá»i tiếng, lão cÅ©ng chỉ cho là trá»i hắt hÆ¡i, chẳng cần để ý. Thế mà mấy câu lạt lẽo bình thưá»ng cá»§a nhà sư già đã khiến cho lão kinh hồn bở vÃa.
Má»™ Dung Bác run lên hai cái thì đột nhiên cảm thấy ba huyệt đạo Dương Bạch, Liêm Truyá»n và Phong Phá»§ lại nổi lên bệnh kim châm. Những tráºn Ä‘au đớn kịch liệt bắt đầu phát tác.
Nguyên lúc nà y không phải là lúc lên cÆ¡n thưá»ng lệ như má»i khi, nhưng vì tinh thần chấn động mà cÆ¡n Ä‘au lại nổi lên , những đốt xương trong ngưá»i lão vang lên rắc rắc tá»±a hồ như bị ai đánh Ä‘áºp và o.
Má»™ Dung Bác là má»™t nhân váºt lừng lẫy tiếng tăm, có lý đâu lại van nà i nhà sư già để thỉnh giáo? Lão nghiến răng để cố nhịn cÆ¡n Ä‘au. Nhưng hà m lão không cắn chặt lại thì răng đã chạm và o nhau phát lên tiếng run cầm cáºp.
Ngưá»i lão cá»±c kỳ hoang mang.
Má»™ Dung Phục vốn biết phụ thân gã có tÃnh cương cưá»ng hiếu thắng. Ai giết lão thì được, chứ bắt lão khuất phục trước mặt má»i ngưá»i thì không bao giá» lão chịu cả.
Mộ Dung Phục nghĩ một lúc rồi chắp tay nói với cha con Tiêu Phong:
- Non xanh trÆ¡ đó, nước biếc còn đây. Bữa nay xin hãy tạm biệt. Hai vị muốn tìm cha con tại hạ để báo thù thì xin má»i đến Tham Hợp trang, trong khu vá»±c Yến TỠổ ở Cô Tô. Cha con tại hạ xin sẵn sà ng nghênh tiếp đại giá. Ãoạn y nắm lấy tay phải Má»™ Dung Bác dắt Ä‘i nói:
- Gia gia! Chúng ta đi thôi!
Nhà sư già há»i:
- Sao thà chá»§ lại nhẫn tâm như váºy? Thà chá»§ để lệnh tôn chịu cái Ä‘au đớn như ngưá»i đẽo xương cắt gân ư?
Mộ Dung Phục sắc mặt lợt lạt, dắt tay Mộ Dung Bác rảo bước đi ra.
Tiêu Phong quát lên:
- Ngươi tưởng chạy ư? Trong thiên hạ sao lại có việc dá»… dà ng thế được? Phụ thân ngươi bệnh Ä‘ang lên cÆ¡n. Báºc đại trượng phu không khi nà o nhân lúc ngưá»i ta gặp nguy nan mà hạ thá»§ đâu! Ngươi không có bệnh nên không hiểu cái Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i khác được.
Má»™ Dung Phục khà giáºn nổi lên cÅ©ng quát to:
- Ta muốn tiếp mấy cao chiêu nữa của Tiêu huynh.
Tiêu Phong không nói gì nữa, phóng chiêu "Kiến Long tại Ä‘iá»n" trong phép "Hà ng Long tháºp bát chưởng"đánh tá»›i Má»™ Dung Phục.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 09:34 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 124 : Một cách chữa thương rất ly kỳ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiêu Phong thấy Tà ng kinh các địa thế cháºt hẹp, lại đông cao thá»§ không tiện đánh nhau. Ông liá»n váºn đến mưá»i thà nh công lá»±c muốn chỉ trong và i chưởng là hạ sát địch nhân ngay.
Má»™ Dung Phục thấy chưởng lá»±c đối phương cá»±c kỳ hung mãnh liá»n váºn hết sức bình sinh phóng cả song chưởng ra đón đỡ.
Nhà sư già chắp tay để trước ngực cất tiếng niệm:
- A di đà Pháºt! Cá»a Pháºt là nÆ¡i đất là nh. Hai vị cư sÄ© không nên vá»ng động mà mạo phạm đến đức Bồ Tát.
Lạ thay! Nhà sư chỉ chắp hai bà n tay mà tá»±a hồ như có má»™t luồng kình lá»±c biến thà nh bức tưá»ng vô hình không thể lay chuyển được để ngăn cản đôi bên.
Hai ngưá»i phóng ra những chưởng lá»±c thế dưá»ng nghiêng non dốc biển mà chạm phải bức tưá»ng vô hình ấy láºp tức mất tiêu chẳng thấy tăm hÆ¡i gì nữa.
Tiêu Phong trong lòng kinh ngạc vì chưa bao giá» gặp phải tay địch thá»§ hÆ¡n mình, ông nghÄ© thầm: Chiêu thức cá»§a Hư Trúc nhị đệ rất kỳ dị, cùng kiếm pháp cá»§a Ãoà n Dá»± tam đệ tinh diệu vô biên mà so công lá»±c cá»§a mình cÅ©ng hãy còn kém. Thế mà hiện giá» má»™t vị lão tăng vẻ mặt hiá»n từ lại có công lá»±c hiển nhiên cao cưá»ng gấp mấy mình, nhà sư nà y đã ra tay ngăn trở thì bữa nay quyết nhiên không thể trả thù được.
Tiêu Phong vốn ngưá»i hiếu hạnh, ông nghÄ© đến ná»™i thương cá»§a phụ thân liá»n khom lưng nói:
- Tại hạ là kẻ thất phu ở đất Man hoang, không biết lễ nghi, đã mạo phạm đến thần tăng. Xin thần tăng tha tội cho.
Nhà sư tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Thà chá»§ dạy quá lá»i. Lão tăng đối vá»›i Tiêu cư sÄ© má»™t lòng kÃnh cẩn. Bản sắc đại anh hùng cá»§a cư sÄ© thiệt không hổ thẹn.
Tiêu Phong nói:
- Sở dÄ© gia phụ phạm tá»™i giết ngưá»i Ä‘á»u do tại hạ gây ra. Tại hạ khẩn cầu thần tăng trị ná»™i thương cho gia phụ. Bao nhiêu tá»™i nghiệt, tại hạ cam tâm thá» lãnh. Dù muôn thác cÅ©ng không từ chối.
Nhà sư già tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Lão tăng đã bảo muốn hoá giải ná»™i thương cho Tiêu lão cư sÄ© thì phải tìm đưá»ng trong Pháºt pháp. Pháºt ở trong lòng mà ra. Pháºt là giác ngá»™. Ngưá»i ngoà i chỉ có thể chỉ Ä‘iểm chá»› không có thể là m thay được. Lão tăng há»i Tiêu cư sÄ© má»™t lá»i: Giả tá»· cư sÄ© biết cách trị thương liệu cư sÄ© có chịu chữa cho Má»™ Dung lão cư sÄ© không?
Tiêu Phong sá»ng sốt ngáºp ngừng há»i lại:
- Tại hạ... trị thương cho Mộ Dung lão thất phu ư?
Mộ Dung Phục quát lên:
- Ngươi liệu mà từ từ lỗ miệng.
Tiêu Viễn Sơn nghiến răng quát mắng:
- Má»™ Dung lão thất phu giết ái thê cá»§a ta, là m hại má»™t Ä‘á»i ta. Ta háºn mình chưa băm vằm hắn ra được.
Nhà sư già nói:
- Tiêu lão cư sÄ© chưa được nhìn thấy Má»™ dung lão cư sÄ© chết bất đắc kỳ tá» thì không thể được tiêu mối háºn trong lòng ư?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- ChÃnh thế! Lão phu ẩn trong chùa Thiếu Lâm ba mươi năm chÃnh là để báo mối đại thù nà y.
Nhà sư già gáºt đầu nói:
- Việc đó cũng dễ thôi.
Ãoạn nhà sư bước lên từ từ bước tá»›i, vung chưởng ra đánh và o đỉnh đầu Má»™ Bác.
Lúc đầu, Má»™ Dung Bác thấy nhà sư đứng lên, lão không để ý. Ãến khi lão thấy nhà sư vung chưởng đánh và o đầu mình, vá»™i và ng vung tay trái lên chống lại. Nhưng lão sợ võ công đối phương ghê gá»›m quá, lão vung tay lên rồi, đồng thá»i ngưá»i nhảy lùi lại phÃa sau.
Má»™ Dung Bác đã là dòng Má»™ Dung ở Cô Tô, nên bản lãnh lão không phải là tầm thưá»ng. HÆ¡n nữa, sau khi luyện táºp những môn tuyệt kỹ Thiếu Lâm khác nà o như hổ thêm cánh. Lão vung tay lên và nhảy lùi lại, tuy trông có vẻ bình thưá»ng chẳng lấy chi là m kỳ dị, nhưng chưởng nà y có thể ngăn trở được hết má»i thế tấn công cá»§a ngưá»i khắp thiên hạ. Ãá»™ng tác lạng ngưá»i, lùi lại có má»™t thá»§ thế cá»±c kỳ nghiêm máºt, bất luáºn hạng nà o trên thế gian truy táºp cÅ©ng không là m gì được.
Má»i ngưá»i trong Tà ng kinh các hết thảy là những tay cao thá»§ vá» võ há»c, thấy Má»™ Dung Bác ra hai chiêu nà y Ä‘á»u ngấm ngầm thán phục.
Cả cha con Tiêu Viá»…n SÆ¡n cÅ©ng không khá»i trầm trồ khen ngợi.
Dè đâu phát chưởng cá»§a nhà sư già nhẹ nhà ng Ä‘áºp xuống "chát" má»™t tiếng đánh trúng và o huyệt "Bách Há»™i" giữa đỉnh đầu Má»™ Dung Bác.
Mộ Dung Bác vừa chống đỡ, vừa thối lui vẫn chẳng ăn thua gì.
Huyệt Bách Há»™i là má»™t đại huyệt khẩn yếu trong ngưá»i. Dù kẻ không hiểu võ công mà đáºp trúng và o cÅ©ng khiến cho ngưá»i bị đánh phải mất mạng hay bị trá»ng thương.
Nhà sư già đã váºn ná»™i lá»±c để phóng chưởng đánh tá»›i, Má»™ Dung Bác chỉ run ngưá»i lên má»™t cái rồi tắt thở ngay, thân hình y ngã ngá»a vá» phÃa sau.
Má»™ Dung Phục cả kinh vá»™i nâng cha lên gá»i rối rÃt:
- Gia gia! Gia gia!
Nhưng y thấy phụ thân miệng đã cắn chặt và mắt nhắm lại, mÅ©i không còn hÆ¡i thở nữa. Y vá»™i đưa tay lên sá» ngá»±c thì trái tim cÅ©ng ngừng Ä‘áºp rồi.
Má»™ Dung Phục vừa Ä‘au thương vừa phẫn ná»™. Y không ngá» nhà sư già nà y miệng nói toà n Pháºt pháp từ bi mà tá»± nhiên hạ độc thá»§ giết ngưá»i.
Y la lên:
- Thằng trá»c nà y!... Ngươi...
Y để tựa thi thể phụ thân và o một cây cột rồi tung mình nhảy lại, vung song chưởng ra đánh nhà sư già .
Nhà sư già lỠđi như không thấy gì.
Song chưởng cá»§a Má»™ Dung Phục đánh đến trước nhà sư già còn cách hai thước thì đột nhiên vấp phải bức tưá»ng khà vô hình, khác nà o Ä‘áºp và o tấm lưới cá. Chưởng lá»±c y tuy mãnh liệt, nhưng không phát huy được, lại bị bức tưá»ng kình lá»±c đẩy ngược lại bắn Ä‘i xa hÆ¡n trượng va và o giá sách. Vì thế tiến cá»§a y mãnh liệt quá nên sức văng ngược lại cÅ©ng mau lẹ phi thưá»ng. Lạ hÆ¡n nữa, chưởng lá»±c cá»§a y bị bức tưá»ng vô hình kia hoá giải hết rồi y bị nhẹ nhà ng đẩy ra. Vì thế mà lưng y tuy Ä‘áºp và o giá sách, giá sách vẫn không đổ. Cả những kinh sách để trên giá cÅ©ng không rÆ¡i xuống má»™t quyển nà o.
Má»™ Dung Phục tinh thần rất cÆ¡ biến. Tuy gã xót thương phụ thân bị đả tá», nhưng biết võ công nhà sư già còn cao hÆ¡n mình gấp trăm lần, dù có tức Ä‘iên lên mà chiến đấu rút cục cÅ©ng chẳng là m gì được đối phương.
NghÄ© váºy, Má»™ Dung Phục liá»n đứng dá»±a và o giá sách giả vá» ho rÅ© Ä‘i, nhưng trong bụng y nghÄ© lung lắm. Y chá» cÆ¡ há»™i đối phương không kịp đỠphòng sẽ táºp kÃch đột ngá»™t.
Nhà sư già quay lại nhìn Tiêu Viá»…n SÆ¡n lạnh lùng há»i:
- Tiêu lão cư sÄ© đã muốn chÃnh mắt trông thấy Má»™ Dung lão cư sÄ© chết để hả mối thù háºn chứa chất trong lòng bấy lâu nay. Bây giá» Má»™ Dung lão cư sÄ© chết rồi, Tiêu lão cư sÄ© đã nguôi giáºn chưa?
Tiêu Viá»…n SÆ¡n thấy nhà sư già phóng chưởng đánh chết Má»™ Dung Bác đã kinh ngạc vô cùng lại nghe nhà sư há»i váºy thì trong lòng không khá»i bâng khuâng, miệng há hốc ra, lưỡi co rúm lại không biết nói sao. Trong ba mươi năm trá»i nay, Tiêu Viá»…n SÆ¡n tìm trăm phương, nghìn kế để báo mối thù giết vợ, cướp con. Cách đây hÆ¡n má»™t năm, lão má»›i xuất hiện. Sau khi Ä‘iá»u tra được vụ thảm án ngoà i ải Nhạn Môn qua, lão đã liên tiếp đánh chết từng ngưá»i má»™t, những tay hà o kiệt Trung Nguyên có dÃnh lÃu đến vụ thảm án đó. Ngoà i ra Huyá»n Khổ đại sư cùng vợ chồng Kiá»u Tam Hoè cÅ©ng bị chết vá» tay lão lại biết cả thá»§ lãnh đại ca cầm đầu vụ gây hấn Huyá»n Từ phương trượng chùa Thiếu Lâm. Lão lại vén cả bức mà n bà máºt vá» mối gian tình giữa Huyá»n Từ và Diệp Nhị Nương trước quần hùng thiên hạ. Như váºy mối háºn lòng cá»§a lão đã trả đũa má»™t cách cay độc là khiến cho Huyá»n Từ thân danh tan nát rồi phải tá»± sát. Nhưng cái chết cá»§a Huyá»n Từ thiệt là quang minh lá»—i lạc, không mất phong độ cá»§a bá»±c anh hùng khà khái.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n trong thâm tâm cÅ©ng có Ä‘iá»u hối háºn là hà nh động cá»§a mình đã quá tà n nhẫn. Cái chết cá»§a Diệp Nhị Nương cÅ©ng là m cho lão áy náy trong lòng.
Sau Tiêu Viá»…n SÆ¡n lại khám phá ra vụ Má»™ Dung Bác phao tin thất thiệt để gây nên vụ thảm biến ngoà i ải Nhạn Môn quan, Má»™ Dung Bác lại chÃnh là nhà sư áo trắng ngưá»i cùng ẩn núp trong chùa Thiếu Lâm vá»›i mình, đã cùng mình giao thá»§ ba phen mà không phân thắng bại.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n Ä‘em lòng căm háºn Má»™ Dung Bác đến cá»±c Ä‘iểm, căm háºn những muốn xé thịt lá»™t da, rút từng rẻ xương. NgỠđâu nhà sư già vô danh đã phóng chưởng đánh chết kẻ thù cá»§a mình má»™t cách quá dá»… dà ng! Biến diá»…n đột ngá»™t nà y khiến cho lão rất đỗi bâng khuâng, tâm thần bà ng hoà ng, tưởng chừng như dưới thế gian không còn chá»— để cho mình đứng.
Từ thuở nhá», Tiêu Viá»…n SÆ¡n đã hà o khà ngất trá»i luyện cho có má»™t bản lãnh xuất thần nháºp hoá: Lão chuyên tâm trà đem sức mình ra giúp được đặng láºp công danh và để trở thà nh má»™t nhân váºt được nêu tên trong sá» sách. Lão cùng bà vợ cư xá» vá»›i nhau rất tương thân tương ái. Sau ngà y thà nh hôn chẳng bao lâu thì sinh hạ quý tá». Lão Ä‘ang sung sướng hy vá»ng trà n trá» thì bá»—ng nhiên xảy ra tấn thảm kịch Ä‘au đớn nhất thế gian là chết vợ, mất con ngoà i ải Nhạn Môn quan. Lão lao xuống vá»±c thẳm không chết, rồi từ đó, lão hoà n toà n biến thà nh con ngưá»i khác, coi công danh sá»± nghiệp, danh vá»ng tiá»n tà i như đất bùn. Ngà y đêm lão nghÄ© đến việc là m sao cầm gươm đâm suốt ngá»±c cừu nhân cho hả giáºn.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n vốn là ngưá»i hà o sảng chất phác, nóng nảy, chứ không có tâm địa hiểm sâu. Nhưng mối háºn thù đã là m cho lão biến tÃnh ngà y cà ng tà n nhẫn. Lão ẩn nấp trong chùa Thiếu Lâm mấy chục năm trá»i, ban ngà y lén lút trong chá»— kÃn, chỉ ban đêm má»›i ló ra để nghiên táºp võ công. Quanh năm chẳng nói vá»›i ai ná»a lá»i, tÃnh tình lão dần dần biến đổi.
Sau đó, kẻ đại thù mấy chục năm trá»i nay liên tiếp chết vá» tay lão. Theo lẽ ra thì Tiêu Viá»…n SÆ¡n sung sướng lắm má»›i phải. Thế mà trong lòng lão lại cảm thấy má»™t ná»—i tịch mịch thê lương khôn tả, vì trên Ä‘á»i đối vá»›i lão không còn có việc gì để mà lão đứng tá»±a thấy vẻ mặt kẻ thù vẫn hoà bình, trên môi còn Ä‘á»ng má»™t nụ cưá»i, tưởng chừng như sau khi chết Ä‘i y lại vui thú hÆ¡n là lúc còn sống.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n thấy thế trong lòng lại ngấm ngầm khen cho y tốt phước. Khi ngưá»i ta đã chết rồi thì bao nhiêu nợ nần, thù oán Ä‘á»u phá»§i sạch.
Trong thá»i gian khoảnh khắc nà y Tiêu Viá»…n SÆ¡n tÃnh lại thì bao nhiêu kẻ thù Ä‘á»u chết hết, mối thù cá»§a mình hoà n toà n đã trả xong. - Bây giá» ta biết Ä‘i đâu? Vá» Ãại Liêu hay ra ngoà i ải Nhạn Môn ẩn cư? Hay dắt Phong nhi ra góc bể chân trá»i, tứ hải phiêu lưu?
Nhưng lão tÃnh cách nà o cÅ©ng thấy hoà n toà n vô vị.
Bá»—ng nhà sư già cất tiếng há»i:
- Tiêu lão cư sĩ, bây giỠlão cư sĩ muốn đi đâu xin cứ việc tuỳ tiện.
Tiêu Viễn Sơn lắc đầu đáp:
- Lão phu... Lão phu biết đi đâu bây gi� Lão phu chẳng còn có chỗ nà o để đi nữa!
Nhà sư già há»i:
- Bây giá» Má»™ Dung lão cư sÄ© đã bị lão tăng đánh chết rồi. Phải chăng trong lòng Tiêu lão cư sÄ© còn có Ä‘iá»u hối tiếc là không phải chÃnh tay mình hạ sát kẻ thù?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Không phải thế. Dù thần tăng chẳng đánh chết y thì lão phu cũng chẳng muốn đánh chết y là m chi nữa.
Nhà sư già gáºt đầu nói:
- Ãúng thế! Nhưng Má»™ Dung thiếu hiệp kia vì Ä‘au xót phụ thân bị đánh chết còn muốn báo thù lão tăng và Tiêu lão cư sÄ© thì biết là m thế nà o?
Tiêu Viễn Sơn trong lòng chán nản đáp:
- Thần tăng đã vì lão phu mà ra tay. Nếu Mộ Dung thiếu hiệp muốn báo thù cho phụ thân thì cứ lại đây mà giết lão phu đi là xong.
Ãá»™t nhiên lão buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Má»™ Dung thiếu hiệp có giết ta cÅ©ng là phải. Phong nhi! Ngươi trở vá» Ãại Liêu Ä‘i! Má»i việc cá»§a chúng ta Ä‘á»u xong hết, và quãng đưá»ng Ä‘i cá»§a chúng ta đến đây là tá»›i nÆ¡i rồi.
Tiêu Phong la lên:
- Gia gia...
Nhà sư già lại lên tiếng:
- Nếu Má»™ Dung thiếu hiệp hạ sát Tiêu lão cư sÄ© thì tất lệnh lang lại giết Má»™ Dung thiếu hiệp để báo thù cho phụ thân. Như váºy oán thù trong vòng lẩn quẩn mãi biết bao giá» cho xong. Chi bằng bao nhiêu tá»™i nghiệt trong thiên hạ trút lên đầu lão tăng hết là xong?
Nhà sư nói xong tiến ra một bước đánh và o đầu Tiêu Viễn Sơn.
Tiêu Phong thấy váºy giáºt mình kinh hãi , vết xe trước hãy còn nguyên đó. Ông biết rằng nhà sư già nà y chỉ phóng má»™t chưởng là đánh chết được Má»™ Dung Bác thì chưởng nà y phóng ra cÅ©ng hạ sát phụ thân mình má»™t cách dá»… dà ng.
Ông liá»n hốt hoảng la lên:
- Dừng tay!
Ãồng thá»i phóng cả song chưởng ra chiêu "Kháng long hữu bối" đánh mạnh và o trước ngá»±c nhà sư già .
Nguyên Tiêu Phong đối vá»›i vị thần tăng nà y vẫn má»™t lòng kÃnh ngưỡng, nhưng lúc nà y vì ông nóng nảy cứu viện phụ thân, chỉ còn cách vung chưởng ra để đánh lại . Thế chưởng nà y vô cùng mãnh liệt. Váºt gì kiên cố đến đâu cÅ©ng phải tan vỡ, hay ngưá»i xương đồng, da sắt cÅ©ng khó lòng toà n mạng.
Nhà sư già đưa chưởng bên trái ra để đỡ gạt song chưởng cá»§a Tiêu Phong. Ãồng thá»i tay phải tiếp tục giáng xuống đỉnh đầu Tiêu Viá»…n SÆ¡n.
Tiêu Viá»…n SÆ¡n chưa kịp nghÄ© đến chuyện kháng cá»± thì thấy tay phải lão tăng Ä‘ang đánh xuống huyệt "Bách Há»™i" trên đỉnh đầu mình. Ãá»™t nhiên nhà sư lại quát lên má»™t tiếng rồi đổi hướng tay, tay phải đánh lại Tiêu Phong, song chưởng cá»§a Tiêu Phong Ä‘ang chống vá»›i chưởng cá»§a nhà sư thì đột nhiên hữu chưởng cá»§a nhà sư lại táºp kÃch tá»›i nÆ¡i ông liá»n rụt tay trái vá» ra chiêu "Kiến long tại Ä‘iá»n" để chống đỡ, đồng thá»i la lên:
- Gia gia! Chạy cho mau!
Không ngá», hữu chưởng cá»§a nhà sư chỉ biến chiêu ná»a vá»i và đó là má»™t hư chiêu để cho chưởng lá»±c cá»§a Tiêu Phong phải giảm bá»›t Ä‘i má»™t ná»a lá»±c đạo để quay vá» tá»± há»™ vệ mình.
Tiêu Phong vừa rụt tay trái vá» thì tay phải nhà sư lại láºp tức chuyển hướng đánh bốp má»™t tiếng trúng và o đỉnh đầu Tiêu Viá»…n SÆ¡n.
Giữa lúc ấy hữu chưởng cá»§a Tiêu Phong cÅ©ng đánh tá»›i binh má»™t tiếng Ä‘áºp trúng trước ngá»±c nhà sư.
Tiếp theo là những tiếng kêu lắc rắc tưởng như xương cốt vị sư già bị gãy nát.
Nhà sư già tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Bản lãnh của Tiêu cư sĩ thiệt là ghê gớm!
"Hà ng Long tháºp bát chưởng" quả nhiên đứng và o báºc nhất trong thiên hạ.
Nhà sư chưa dứt lá»i thì máu tươi trong miệng đã phun ra có vòi.
Tiêu Phong đứng thá»™n mặt ra! Ông lại nâng ngưá»i phụ thân dáºy thì thấy lão đã tắt hÆ¡i thở rồi, trái tim cÅ©ng ngừng Ä‘áºp.
Thế là Tiêu Viễn Sơn cũng bị chết vỠtay nhà sư già .
Bá»—ng dưới chân lầu có tiếng ngưá»i há»i:
- Chẳng lẽ hỠở trong Tà ng kinh các chăng?
Rồi mấy ngưá»i chạy mau tá»›i nÆ¡i.
Nhà sư già nói:
- Cần kÃp đến nÆ¡i rồi! Ta chạy Ä‘i thôi.
Nhà sư đưa cả hai tay ra, tay phải nắm lấy cổ áo Tiêu Viễn Sơn, tay trái nắm lấy cổ áo Mộ Dung Bác rồi phóng cước bộ đi rất mau tựa hồ như chân không chấm đất.
Nhà sư khoa chân bước ra.
Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục la lên:
- Ãại sư... đại sư là m gì thế?
Ãồng thá»i phóng chưởng lá»±c ra đánh và o sau lưng nhà sư.
Vừa rồi Tiêu Phong cùng Má»™ Dung Phục đứng và o thế cừu thù không đội trá»i chung. Nhưng bây giá» phụ thân hai ngưá»i bị hại cả rồi, nên hai ngưá»i lại coi nhà sư là kẻ thù chung nên hợp lá»±c Ä‘uổi theo.
Chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i hợp lại mãnh liệt vô cùng, kình lá»±c phát ra là m rung chuyển Tà ng kinh các.
Nhà sư già ngưá»i nhẹ như chiếc diá»u giấy, luồng chưởng phong cá»§a hai ngưá»i đẩy xô vá» phÃa trước mấy trượng. Nhà sư hai tay vẫn nắm hai xác chết rồi cả ba ngưá»i lÆ¡ lá»ng chân không chấm đất, bay vá»t Ä‘i, tưởng chừng không phải là tấm thân bằng thịt, bằng xương.
Tiêu Phong tung mình nhảy qua cá»a sổ rượt theo, thấy nhà sư già hai tay cầm hai xác chết chạy thẳng lên núi.
Tiêu Phong gia tăng cước bá»™ tưởng chừng chỉ chạy thêm và i bước nữa là đuổi đến sau lưng nhà sư. Không ngá» khinh công cá»§a nhà sư rất là kỳ dị, tá»±a hồ như ngưá»i có tà thuáºt.
Tiêu Phong ra sức chạy, tiếng gió vù vù sắc như dao. Ông tá»± biết mình chạy cá»±c nhanh mà thuá»· chung vẫn còn cách nhà sư già đến hai ba trượng. Ông phóng chưởng ra liên tiếp mà đá»u đánh và o quãng không.
Nhà sư già má»—i lúc má»™t vượt lên cao. Lão chạy quanh quẩn trong khu rừng hoang. Ãến má»™t khu rừng khá bằng phẳng và rá»™ng rãi, đột nhiên, lão đặt hai xác chết xuống gốc cây trông như ngưá»i ngồi xếp bằng. Còn nhà sư tá»± mình ngồi phÃa sau đưa hai bà n tay ra đỡ lưng hai xác chết. Nhà sư vừa ngồi yên thì Tiêu Phong Ä‘uổi đến nÆ¡i.
Tiêu Phong tuy tÃnh tình hà o sảng mà xá» sá»± rất tinh tế. Ông thấy nhà sư có cá» chỉ khác lạ liá»n không động thá»§ nữa.
Bỗng nghe nhà sư nói:
- Lão tăng cắp hai vị chạy một lúc thà nh ra mạch máu lại lưu thông.
Tiêu Phong dưá»ng như không tin ở tai mình. Ngưá»i đã chết khi nà o mạch máu còn lưu thông trở lại được.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 09:34 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 125 : Ãoà n công tá» tái há»™i Chung Linh
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiêu Phong cùng Má»™ Dung Phục Ä‘á»u thấy phụ thân mình mở mắt mỉm cưá»i thì ná»—i mừng biết lấy chi cân.
Bá»—ng Tiêu Viá»…n SÆ¡n cùng Má»™ Dung Bác hai ngưá»i khoác tay nhau đến quỳ trước mặt nhà sư già .
Nhà sư già há»i:
- Hai vị sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, chạy quanh má»™t vòng. Trong lòng có Ä‘iá»u gì ân háºn nữa không? Sau cái chết vừa qua các vị còn nghÄ© đến chuyện trùng hưng Ãại Yên hay báo phục thê cừu nữa không?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Ãệ tá» giả là m hoà thượng đến chùa Thiếu Lâm trong ba mươi năm nhưng trong tâm chưa có chút nà o giác ngá»™ đáng gá»i là đệ tá» nhà Pháºt. Váºy đệ tá» khẩn cầu sư phụ thu nạp cho.
Nhà sư già há»i:
- Thế còn mối thù giết vợ, lão cư sĩ không muốn báo phục nữa ư?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Ãệ tá» bình sinh giết ngưá»i có đến hà ng trăm. Giả tá»· bá»n thân thuá»™c những ngưá»i bị hạ sát cÅ©ng đến đòi mạng thì dù đệ tá» có chết đến cả trăm lần cÅ©ng chưa đủ trả nợ.
Nhà sư già lại quay sang Mộ Dung Bác:
- Còn Mộ Dung lão cư sĩ nghĩ sao?
Mộ Dung Bác đáp:
- Kẻ thứ dân là cát bụi, báºc đế vương cÅ©ng là cát bụi, nước Ãại Yên khôi phục cÅ©ng thà nh không mà chẳng khôi phục được cÅ©ng là không.
Nhà sư già cưá»i ha hả nói:
- Thế là lão cư sĩ giác ngộ rồi đó. Thiện tai! Thiện tai!
Mộ Dung Bác nói:
- Lão phu cũng thỉnh cầu sư phụ thu là m đệ tỠkhai thông những điểm ngu muội.
Nhà sư già đáp:
- Hai vị thà chá»§ đã muốn xuất gia là m sư thì yêu cầu má»™t vị đại sư trong chùa Thiếu Lâm xuống tóc độ cho. Lão tăng có mấy câu kệ Ä‘á»c ra cho các vị nghe tưởng cÅ©ng không há» gì.
Ãoạn nhà sư ngồi xếp bằng thuyết pháp.
Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục cũng quỳ xuống.
Tiếp theo là Huyá»n Sinh, Huyá»n Ãá»™, Thần Quang, Ãạo Thanh, Ba La Tinh cùng đến nghe thuyết pháp.
Khi đến chá»— tinh diệu thì má»i ngưá»i Ä‘á»u hoan hỉ, sinh lòng ngưỡng má»™ rồi hết thảy Ä‘á»u quỳ xuống.
Khi Ãoà n Dá»± tá»›i nÆ¡i thì má»i ngưá»i Ä‘ang nghe nhà sư giảng giải Pháºt nghÄ©a. Chà ng định quanh đến trước mặt lão tăng để nhìn tướng mạo.
NgỠđâu Cưu Ma Trà thốt nhiên hạ độc thủ. Trước ngực chà ng bị trúng chiêu "Hoả diệm đao" của hắn ngã lăn ra bất tỉnh.
Ãoà n Dá»± mê Ä‘i không biết đã bao lâu, sau dần dần hồi tỉnh, giương mắt lên nhìn thì đầu tiên chà ng nhìn thấy nóc mà n. Chà ng phát giác ra mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng có đầy đủ mà n gối. Thần trà chà ng chưa hoà n toà n tỉnh táo, chà ng ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nhá»› ra mình bị Cưu Ma Trà ám toán. Không hiểu tại sao bây giá» lại nằm trên giưá»ng.
Chà ng nghÄ© mãi không ra, cảm thấy khát nước như cháy há»ng, đã toan ngồi dáºy, nhưng ngưá»i vừa nhúc nhÃch trước ngá»±c lại Ä‘au nhói lên không chịu nổi phải la má»™t tiếng: úi chao!
Bỗng nghe bên ngoà i có thanh âm thiếu nữ reo lên:
- Ãoà n công tá» tỉnh lại rồi! Ha ha! Ãoà n công tá» tỉnh lại rồi!
Giá»ng nói cá»§a thiếu nữ lá»™ vẻ mừng vui.
Ãoà n Dá»± nghe thanh âm rất quen tai, chà ng Ä‘ang ngẫm nghÄ© nhá»› lại ngưá»i nói đó là ai thì thốt nhiên thấy má»™t thiếu nữ áo xanh rảo bước Ä‘i và o.
Thiếu nữ mặt tròn trÄ©nh, má lúm đồng tiá»n. ChÃnh là ngưá»i mà chà ng đã gặp năm trước trong nhà đại sảnh phe Ãông phái Vô Lượng tên gá»i Chung Linh. Phụ thân cá»§a nà ng là Kiến nhân tá»±u sát Chung Vạn Cừu.
Chung Vạn Cừu cùng phụ thân Ãoà n Dá»± là Ãoà n ChÃnh Thuần kết thà nh mối thâm thù. Hắn thiết kế để toan gia hại thanh danh nhà chà ng thì trá»i kia đất ná» xui khiến lại phản thùng. Lúc Ãoà n Dá»± ở trong nhà thạch thất Ä‘i ra, tay chà ng lại Ä‘ang bồng Chung Linh, áo quần xốc xếch. Hắn toan hại ngưá»i lại hoá ra tá»± hại mình, hắn tức chết Ä‘i được.
Sau đó Chung Linh bị Vân Trung Hạc cướp Ä‘em Ä‘i. Rồi không biết lạc lõng nÆ¡i đâu. Ãoà n Dá»± có khi nghÄ© đến nà ng không khá»i phiá»n muá»™n. NgỠđâu nay lại gặp nà ng ở đây.
Chung Linh và Ãoà n Dá»± vừa chạm mắt nhau, mặt nà ng á»ng hồng tá»±a như cưá»i mà không phải cưá»i, nà ng há»i:
- Ãoà n công tá» quên ta rồi ư? Công tá» còn nhá»› há» tên ta chăng?
Ãoà n Dá»± sá»±c nhá»› lại bức hoạ "Sống" lúc nà ng ngồi vắt vẻo trên xà nhà , hai chân bá» thõng, đưa Ä‘i đưa lại, miệng cắn hạt dưa. Nhưng lạ ở chá»— hôm đó nà ng Ä‘i đôi già y mà u xanh biếc, trên mÅ©i già y có thêu má»™t Ä‘oá hoa sắc và ng mà lúc nà y lại Ä‘i đôi già y khác. Bất giác chà ng buá»™t miệng há»i:
- Ãôi già y thêu Ä‘oá hoa và ng ngà y trước cá»§a cô nương đâu?
Chung Linh đỠmặt lên nghĩ bụng:
- Chà ng vẫn còn nhớ rõ rà ng đôi già y của ta, đủ tỠra chà ng không quên ta.
Nà ng liá»n mỉm cưá»i đáp:
- Ãôi già y đó rách rồi, không ngá» thá»i gian cách biệt đã lâu mà công tá» vẫn còn nhá»› ư?
Ãoà n Dá»± lại cưá»i há»i:
- Sao bây giỠcô nương không cắn hạt dưa?
Chung Linh đáp:
- Trá»i Æ¡i! Mấy bữa nay còn phải chầu chá»±c công tá» dưỡng thương, là m cho ngưá»i ta kinh hãi muốn chết, có yên tâm đâu mà ngồi cắn hạt dưa?
Câu "là m cho ngưá»i ta sợ hãi muốn chết, có yên tâm đâu mà cắn hạt dưa" vừa ra khá»i miệng, nà ng tá»± biết mình thổ lá»™ tâm tình, bất giác thẹn đỠmặt lên.
Ãoà n Dá»± sá»ng sốt, trố mắt nhìn nà ng hồi lâu má»›i há»i:
- Con Thanh Linh của cô nương đâu? Lại con rắn nhỠsắc và ng nữa?
Chung Linh đáp:
- Mình lưu lạc lâu ngà y ở bên ngoà i chưa vỠnhà bao giỠchẳng hiểu con Thanh Linh cùng con Kim Linh ra sao nữa?
Ãoà n Dá»± nói:
- À phải rồi! Hôm đó, Cùng hung cá»±c ác Vân Trung Hạc cướp cô nương bồng Ä‘i, tại hạ nóng nẩy vô cùng mà giáºn mình chẳng biết võ công liá»n gá»i tên đồ đệ là Nam Hải Ngạc Thần Ä‘i cứu cô nương. Rồi sau cô nương là m sao mà thoát hiểm được? Tại hạ vẫn lo vá» vụ nà y.
Chung Linh cưá»i nói:
- Ãồ đệ cá»§a công tá» trung thà nh đáo để! Gã Vân Trung Hạc tuy khinh công tuyệt đỉnh, nhưng vì cắp ta Ä‘i theo nên chạy không được nhanh lắm. Hắn Ä‘i được chừng và i dặm thì bị đồ đệ cá»§a công tá» Ä‘uổi kịp...
Nói tá»›i đây, đột nhiên nà ng dừng lại, vẻ mặt ra chiá»u e thẹn.
Ãoà n Dá»± há»i:
- Tại sao váºy?
Chung Linh cưá»i hÃch hÃch nói:
- Công tá» thá» Ä‘oán coi đồ đệ cá»§a công tỠđã kêu ta bằng gì? Thiệt y đã là m cho ngưá»i ta vừa tức giáºn vừa buồn cưá»i.
Ãoà n Dá»± thấy nà ng bẽn lẽn ngưá»i cà ng xinh đẹp, lòng không khá»i rung động. Chà ng nhá»› lại hình ảnh lúc ở trong nhà thạch thất bên nước Ãại Lý, liá»n mỉm cưá»i đáp:
Ta bị tên ác ôn ôm chặt, hết sức dãy dụa mà không tà i nà o thoát ra được. Trong lòng sợ hãi vô cùng, bá»—ng nghe đồ đệ công tá» vừa Ä‘uổi theo vừa lá»›n tiếng ông ổng la gá»i:
- Sư nương! Sư nương! Sư nương cứ cù và o nách hắn là thằng cha cao lêu nghêu nà y phát buồn không chịu được!
Ta nghĩ thầm:
- Cù nách ư? VỠmôn nà y ta thạo lắm.
NghÄ© váºy ta liá»n thò tay toan đưa và o nách hắn. Không ngá» tên ác nhân kia vừa nghe đồ đệ công tá» nói, ta chưa kịp thò tay tá»›i nÆ¡i đã báºt má»™t trà ng cưá»i ra. Vì hắn lo cưá»i không bước nhanh được nữa, nên bị đồ đệ công tá» Ä‘uổi kịp.
Tên ác ôn kia liá»n nói:
- Nhạc lão Tam! Ngươi bị mắc mưu ngưá»i ta rồi đó!
Nhạc lão Tam nói:
- Mắc mưu hay chẳng mắc mưu ta không cần biết. Ngươi phải buông thả sư nương ta ra. Nếu mi mà không chịu thì ta cho mi nếm mùi cây Ngạc thủy tiễn của ta.
Tên ác ôn không sao đà nh được đà nh buông ta xuống, ta thừa cÆ¡ hắn vô ý liá»n thò tay cù và o nách hắn. Hắn lăn ra mà cưá»i đến phát ho, phát hen. Hắn cà ng cưá»i, ta cà ng cù tháºt mạnh. Hắn vừa cưá»i vừa ho rÅ© rượi.
Nhạc lão Tam liá»n bảo ta:
- Sư nương! Sư nương tha cho hắn thôi. Nếu sư nương còn cù nữa, hắn cưá»i không tiếp tục thở được, hắn sẽ lăn ra mà chết.
Ta rất lấy là m kỳ nghĩ bụng:
- Tên ác ôn nà y võ công cao cưá»ng đến thế, sao lại để cho ngưá»i ta cù nách mà phải cưá»i đến chết được?
NghÄ© váºy ta liá»n đáp:
- Ta không tin. Ta thá» cù xem hắn có chết được tháºt không?
Nhạc lão Tam đáp:
- Không thể thỠđược. Cù hắn chết rồi không sống lại được nữa. Hắn luyện công đã đặt huyệt "Thiên Tuyá»n" dưới nách là m chá»— yếu Ä‘iểm không thể đụng và o được.
Ta nghe y nói váºy liá»n buông tay ra không cù y nữa. Vì sợ cù má»™t lúc nữa hắn chết tháºt. Nhưng như váºy lại nguy cho ta. Tên ác ôn vừa đứng dáºy được, hắn nhìn ta bằng con mắt hung dữ rồi nhổ nước miếng đánh "toẹt" má»™t cái và o mặt Nhạc lão Tam.
Hắn mắng:
- Con cá sấu chết thối kia! Chá»— đó là điểm yếu cá»§a ta luyện công. Sao ngươi lại tiết lá»™ cho ngưá»i ngoà i biết?
Ta liá»n bảo:
- Giá»i lắm, mi thoá mạ y ư?
Thế rồi ta lại đưa tay toan cù nữa. Chẳng ngỠlần nà y ta không thà nh công. Ta vừa lại gần, chưa kịp ra tay hắn đá ta một cái lăn lông lốc rồi bỠđi.
Nhạc lão Tam nâng ta dáºy há»i:
- Sư nương! Sư nương bị té có đau không?
Ta chưa kịp trả lá»i thì gia gia ta cầm Ä‘ao hầm hầm Ä‘uổi đến nÆ¡i quát lên:
- Con nha đầu thối tha kia! Mi ở đây là m chi? Mi chưa chết kia ư?
Nhạc lão Tam cũng quay lại quát lên:
- Y... Y là ... Ngươi chẳng ra trò gì sao còn la mắng?
Gia gia ta tức giáºn quát há»i:
- Ta mắng con ta, việc gì đến ngươi?
Không hiểu tại sao Nhạc lão Tam đột nhiên nổi hung. Y trỠvà o mặt gia gia ta quát lên:
- Quân chó má kia! Ngươi ăn nói trịch thượng vừa vừa chứ. Nhạc lão Nhị nà y quyết sống mái với ngươi.
Gia gia ta há»i:
- Ta nói gì mà ngươi bảo là trịch thượng?
Nhạc lão Tam đáp:
- Y là sư nương ta dÄ© nhiên đứng và o hà ng trưởng bối ta. Tuy đó là việc bất đắc dÄ©, nhưng ta không biết là m thế nà o được. Thế mà ngươi tá»± xưng là gia gia y. Thế... Thế thì ra ngươi còn cao hÆ¡n ta những hai báºc. Ngươi có biết Nhạc lão Nhị nà y là báºc chà tôn ngoà i Nam Hải không? Má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u kêu ta bằng lão tôn, lão tổ gia gia. Nay ta và o tá»›i Trung Nguyên, so vá»›i ai cÅ©ng còn thấp kém má»™t hai báºc. Nhạc lão gia không chịu. Nhất định Nhạc lão gia không chịu đâu.
Gia gia ta nói:
- Ngươi không chịu thì mặc ngươi. Thị là con gái ta thì ta phải là cha nó. Cái gì mà tự xưng với chẳng tự xưng?
Nhạc lão Tam không đối lại được với gia gia ta. Lão tức quá cãi cối:
- Ãúng là ngươi nói láo. Sư nương ta ngưá»i đẹp thế kia, còn ngươi xấu như quá»· sứ mà lại đòi là m cha y thì còn trá»i nà o nghe được? Sư nương ta nhất định là con ngưá»i khác chá»› không phải con ngươi. Ngươi chỉ là cha há» chứ không phải cha tháºt y.
Gia gia ta nghe Nhạc lão Tam nói thế thì mặt tÃm bầm, vung Ä‘ao lên chém Nhạc lão Tam.
Ta vội khuyên can:
- Gia gia! Ngưá»i nà y đã cứu hà i nhi thoát khá»i tay ác nhân. Gia gia đừng giết y! Gia gia ta liá»n nổi cÆ¡n thịnh ná»™ quát mắng:
- Con nha đầu thối tha! Ta đã ngá» mi không phải ta sinh ra mi. Bây giá» cả thằng cha lùn nà y cÅ©ng nói váºy thì còn giả sao được? Ta hãy giết thằng lùn trước, rồi sẽ giết mi. Sau cùng giết cả đến mẹ mi nữa.
Nguyên mẫu thân Chung Linh trước kia đã có mối tình vá»›i cha Ãoà n Dá»± là Ãoà n ChÃnh Thuần. Chung Vạn Cừu thấy nà ng cà ng lá»›n lên cà ng xinh đẹp, không giống mình chút nà o. Hắn Ä‘em lòng nghi hoặc và hà ng ngà y nổi cÆ¡n ghen tức.
Chung Linh thuáºt chuyện tá»›i đây, dưá»ng như nà ng quá xúc động, nà ng lo cho mẫu thân nà ng bị gia gia hà nh hạ hay giết chết rồi cÅ©ng nên.
Ãoà n Dá»± nói:
- Cô nương bất tất phải lo sợ. Tại hạ biết rằng lệnh tôn rất sợ lệnh đưá»ng, chẳng những y không dám giết bà , mà còn sợ bà nữa là khác.
Chung Linh báºt cưá»i há»i:
- Sao công tỠbiết?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Tại hạ đã đến hang Vạn Kiếp đưa tin, được mắt thấy lệnh tôn rất sợ lệnh đưá»ng, bảo sao nghe váºy, không bao giá» dám trái ý.
Chung Linh buông một tiếng thở dà i, hồi lâu không nói câu gì.
Ãoà n Dá»± lại há»i:
- Rồi sao nữa? Vì cớ gì mà cô nương tới đây?
Chung Linh kể tiếp:
- Gia gia ta cùng đồ đệ công tá» bắt đầu cuá»™c chiến đấu rất kịch liệt, không phân thắng bại. Ta liá»n bảo Nhạc lão Tam:
- Ngươi không được đả thương gia gia ta.
Ãồng thá»i, ta quay lại nói vá»›i gia gia:
- Gia gia! Gia gia đừng giết Nhạc lão Tam.
Rồi không hiểu cuộc tranh đấu của hai bên vỠsau đi đến đâu, ta bỠđi ngay.
Ãoà n Dá»± gáºt đầu nói:
- Phải đấy! Cô nương lánh Ä‘i là để cho nhẹ bá»›t ná»—i ưu phiá»n là hÆ¡n.
Chung Linh lại nói:
- Ta muốn đi kiếm công tỠmà kiếm đâu cũng không thấy, rồi sau tìm đến đây.
Ngừng một lát nà ng nói tiếp:
- Trước đây Ãt ngà y, ta được tin trên chốn giang hồ có ngưá»i đồn đãi là các vị anh hùng hảo hán khắp nÆ¡i Ä‘á»u đến tụ há»™i tại chùa Thiếu Lâm. Ta thấy nóng ruá»™t nghÄ© ngay: "không chừng công tá» cÅ©ng có mặt trong cuá»™c đại há»™i nà y cÅ©ng nên".
Ta liá»n há»i thăm đưá»ng tìm đến núi Thiếu Thất. Nhưng lúc đến nÆ¡i lại nghÄ© mình chẳng phải anh hùng, cÅ©ng không là hảo hán, không thể lên chùa Thiếu Lâm được. Ta đà nh ở dưới chân núi, chạy loạn lên để kiếm ngưá»i dò há»i tin tức công tá».
May khu nà y có má»™t căn nhà bá» trống không ngưá»i trú ngụ. Ta liá»n và o tạm trú nÆ¡i đây.
Ãoà n Dá»± nghe nà ng kể mấy lá»i thưa thá»›t, nhưng thấy mặt nà ng đã dà y dạn phong sương thì thương cho cô bé nhá» tuổi, má»™t mình má»™t bóng, luân lạc giang hồ. Trong thá»i gian nà y nà ng đã phải chịu bao nhiêu là ná»—i đắng cay. Tình ý cá»§a nà ng đối vá»›i mình đã vô cùng tha thiết! Chà ng không nhẫn nại được nữa, đưa tay ra cầm lấy tay nà ng nói nhá»:
- May sao trá»i cÅ©ng chiá»u ngưá»i, khiến tại hạ còn gặp được cô nương.
Chung Linh ngồi xuống bên giưá»ng há»i:
- Công tỠđến đây là m chi?
Ãoà n Dá»± giương cặp mắt thao láo lên nhìn nà ng đáp:
- Ãó là điá»u mà chÃnh tại hạ Ä‘ang muốn há»i cô nương. Vì lẽgì tại hạ ở chá»— nà y? Tại hạ chỉ biết rằng bị má»™t lão ác tăng ám toán. Trước ngá»±c trúng Ä‘ao khà vô hình, bị thương rất nặng, hôn mê Ä‘i, rồi sau không biết gì nữa.
Chung Linh chau mà y đáp:
- Thế thì kỳ thiệt! Hôm qua và o lúc hoà ng hôn, ta ra vưá»n nhổ rau vá», ở dưới bếp Ä‘ang sắp nấu ăn, bá»—ng nghe trong phòng có tiếng ngưá»i rên rỉ. Ta sợ quá liá»n cầm con dao thái rau chạy lên phòng thì thấy có ngưá»i nằm ngá»§ trên giưá»ng. Ta há»i luôn mấy câu: "Ai đó? Ai đó?" nhưng không có tiếng đáp lại. Ta chắc đây là má»™t kẻ cưá»ng đồ hay má»™t tên bất hảo. Ta giÆ¡ dao lên toan chém xuống...
Nà ng thở phà o một cái rồi tiếp:
- May mà công tá» nằm ngá»a mặt lên, không thì lưỡi dao ta chặt xuống đứt đầu rồi. Ta nhìn thấy mặt công tá».
Nà ng vừa nói vừa giơ tay lên khẽ vỗ và o ngực để diễn lại tình thế nguy hiểm lúc đó, bây giỠnghĩ tới hãy còn khủng khiếp.
Ãoà n Dá»± nghÄ© thầm:
- NÆ¡i đây cách chùa Thiếu Lâm không xa lắm. Chắc là sau khi mình bị thương,có ngưá»i đưa và o đây.
Chung Linh lại nói:
- Ta gá»i công tá» luôn mấy tiếng thì chỉ thấy rên hừ hừ, không trả lá»i mà cÅ©ng chẳng nhìn ta. Ta sá» và o trán công tá» có nhiá»u vết máu thì biết là công tá» bị thương rất trầm trá»ng. Ta liá»n cởi áo ra để coi vết thương rồi buá»™c lại hẳn hoi.
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta chỠlâu, lâu lắm, vẫn không thấy công tỠtỉnh lại. Hỡi ôi! Ta vừa mừng vui lại vừa bồn chồn trong dạ, không biết là m thế nà o được?
Ãoà n Dá»± nói:
- Ãể cho cô nương phải lo lắng, tại hạ tháºt lấy là m áy náy!
Chung Linh đột nhiên trở mặt cất tiếng mắng:
- Ngươi không phải là ngưá»i tốt. Nếu ta sá»›m biết ngươi là hạng vô lương tâm, thì chẳng thèm nghÄ© đến ngươi là m chi nữa. Bây giá» ta cÅ©ng không muốn nhìn mặt để mặc xác ngươi sống thì sống, chết thì chết.
Ãoà n Dá»± vá»™i há»i:
- Tại sao váºy? Sao cô nương lại giáºn tại hạ?
Chung Linh hứ má»™t tiếng, rồi hằn há»c đáp:
- Ngươi đã tá»± biết mình rồi, hà tất còn phải há»i?
Ãoà n Dá»± vá»™i nói:
- Tại... Tại hạ không biết thiệt. Hảo cô nương! Hảo Muá»™i tá»! Muá»™i Muá»™i nói cho ta nghe!
Chung Linh dáºm chân đáp:
- Thôi Ä‘i! Ai là hảo cô nương, hảo muá»™i tá» cá»§a ngươi! Ngươi nằm mÆ¡ đã nói những gì? Sao còn há»i ta?
Ãoà n Dá»± ôn tồn há»i:
- Ta nằm mÆ¡ đã nói những gì? Ãó là những lá»i nói trong cÆ¡n má»™ng mị, có chi là chuẩn Ä‘Ãch? à phải rồi! Chắc là ta nằm má»™ng thấy Linh muá»™i, mừng quá rồi ăn nói lá»— mãng đã mạo phạm đến Linh muá»™i chứ gì?
Chung Linh đột nhiên sa nước mắt hằn há»c đáp:
- Ãến bây giá» ngươi còn định lừa gạt ta ư? Lúc nằm mÆ¡ ngươi đã thấy gì?
Ãoà n Dá»± thở dà i nói:
- Sau khi tiểu huynh bị thương rồi, mê man chẳng còn biết chi nữa. Thực tình không nhớ đã nói những gì.
Chung Linh há»i như ngưá»i quát lên:
- Vương cô nương là ai? Vương cô nương là ai? Tại sao trong lúc mê man mà ngươi còn gá»i tên thị?
Ãoà n Dá»± cảm thấy trước ngá»±c Ä‘au nhói lên, há»i lại:
- Tiểu huynh đã gá»i Vương cô nương ư?
Chung Linh đáp:
- Chứ còn gì nữa? Ngươi Ä‘ang lúc mê man mà gá»i đến tên thị. Hừ! Thế là ngươi tưởng nhá»› đến thị lắm chứ gì? ÃÆ°á»£c rồi. Bây giá» ngươi gá»i Vương cô nương đến trông nom cho, ta không thèm há»i gì đến ngươi nữa.
Ãoà n Dá»± thở dà i nói:
- Trong lòng Vương cô nương không nghÄ© gì đến tiểu huynh đâu. Dù tiểu huynh có nghÄ© đến nà ng cÅ©ng bằng vô Ãch mà thôi.
Chung Linh há»i:
- Tại sao váºy?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Nà ng chỉ say mê biểu ca nà ng, chứ có nghĩ gì đến tiểu huynh đâu?
Chung Linh đổi giáºn là m mừng, cưá»i nói:
- Tạ Æ¡n trá»i đất. ác nhân tất bị kẻ khác trả nợ.
Ãoà n Dá»± há»i:
- Tiểu huynh là ác nhân ư?
Chung Linh nghiêng đầu sang má»™t bên, mái tóc xoã ra. Nà ng cưá»i nói:
- Ãồ đệ ngươi. Nhạc lão Tam, là má»™t trong bốn tên đại ác. Ãồ đệ đã là ác nhân thì sư phụ còn trên ác nhân má»™t báºc, nghÄ©a là đại ác.
Ãoà n Dá»± cưá»i há»i:
- Sư phụ đã váºy, còn cô nương thì sao?
Chung Linh mặt đỠlên, chúm môi huýt sáo, dưá»ng như trong lòng nà ng rất cao hứng. Nà ng đứng lên trở gót chạy xuống bếp rồi bưng lên má»™t bát thang gà nói:
- Nồi canh gà nà y đã nấu ná»a ngà y trá»i để chá» ngươi tỉnh lại, thà nh ra cứ để lá»a hoà i.
Ãoà n Dá»± nói:
- Tiểu huynh không biết cảm ơn Linh muội đến chừng nà o mà kể!
Chà ng thấy Chung Linh bưng thang gà và o, toan cố gượng ngồi dáºy, nhưng vết thương nÆ¡i ngá»±c Ä‘au quá không chịu được, rên lên má»™t tiếng.
Chung Linh vội nói:
- Ngươi đừng dáºy nữa. Ãể ta bón cho cha ná»™i tên ác nhân.
Ãoà n Dá»± báºt cưá»i há»i:
- Sao lại gá»i ta bằng cha ná»™i tên ác nhân?
Chung Linh cưá»i đáp:
- Ngươi là sư phụ ác nhân, thế chẳng phải cha nội ác nhân là gì?
Ãoà n Dá»± cưá»i nói:
- Thế thì Linh Muội...
Chà ng Ä‘ang nói dở câu, Chung Linh cầm thìa canh đưa tá»›i trước mặt chà ng, nà ng là m mặt giáºn ngắt lá»i:
- Ngươi lại sắp nói năng gì đó? Nhìn thìa canh nóng đây nà y, đổ và o mặt bây giá».
Ãoà n Dá»± thè lưỡi ra nói:
- Không dám! Tại hạ không dám đâu. Tiểu nhưng nhưng! Ãc nhân quả là lợi hại!
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 09:36 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 126 : Chung cô nương suýt bị móc tròng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Chung Linh cưá»i hÃch, suýt đổ chén thang gà xuống ngưá»i Ãoà n Dá»±. Nà ng vá»™i lấy lại bình tÄ©nh, để thìa canh và o bên miệng Ãoà n Dá»± má»™t cách cháºm chạp.
Ãoà n Dá»± nuốt mấy thìa rồi nhìn thấy vẻ mặt Chung Linh tươi như ánh hồng buổi ban mai. Trên môi Ä‘á»ng mấy giá»t mồ hôi lấm tấm.
Ãang tiết trá»i đại thá» vá» tháng sáu, cánh tay nhá» nhắn cá»§a Chung Linh thò ra ngoà i tay áo, trong trắng như ngá»c.
Ãoà n Dá»± đầu óc mÆ¡ mà ng, đột nhiên nghÄ© bụng:
- Giả tá»·, lúc nà y ngưá»i bón thang cho ta là Vương cô nương thì dù ta có phải nẫu ruá»™t, nát gan cÅ©ng rất cam lòng.
Chung Linh thấy chà ng cứ thá»™n mặt ra mà nhìn mình, nà ng có hiểu đâu lúc nà y chà ng Ä‘ang nghÄ© đến ngưá»i khác, đôi môi nà ng vẫn tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Có gì hay lắm sao mà nhìn ngưá»i ta dữ váºy?
Ãoà n Dá»± toan trả lá»i bá»—ng nghe tiếng kẹt cá»a rồi có ngưá»i tiến và o.
Hai ngưá»i nà y, má»™t là Ãại Hán và má»™t thiếu nữ.
Nà ng con gái lên tiếng:
- Chúng mình hãy và o đây nghĩ một lúc.
Thanh âm của chà ng trai đáp lại:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ãể cô nương khá»i mệt nhá»c cõng tại hạ trên lưng Ä‘i lại, tại hạ áy náy vô cùng!
Thiếu nữ nói:
- Ãừng rưá»m lá»i nữa.
Ãoà n Dá»± nghe thanh âm hai ngưá»i thì biết ngay là A Tá» và Du Thản Chi. Chà ng còn biết A Tá» là con gái tư sinh cá»§a phụ thân mình, thì cô ta vá»›i mình cÅ©ng là anh em cùng cha, khác mẹ. Có Ä‘iá»u cô nà y từ thuở nhỠđã là m môn hạ phái Tinh Tú mà tiêm nhiá»…m tÃnh nết gian ác, bướng bỉnh, Ä‘iêu ngoa, ngang ngược. Phá»§ tiên Tiêu Lăng Thiên Lý, má»™t trong Tứ ẩn nước Ãại Lý, bị cô ta là m nhục mà chết. Ãoà n Dá»± lại rất thân thiết vá»›i Tứ ẩn, Tam Công trong nước. Chà ng nghÄ© tá»›i cái chết cá»§a Lăng Thiên Lý, đã không muốn nhìn mặt cô em tà n nhẫn ngang bướng nà y rồi. Huống chi, hôm qua, chà ng đã giúp Tiêu Phong để đánh lại Du Thản Chi. Lúc nà y chà ng Ä‘ang bị trá»ng thương để gã thấy mặt thì mất mạng cÅ©ng chưa biết chừng.
Ãoà n Dá»± vá»™i dÆ¡ ngón tay lên ra hiệu cho Chung Linh phải kÃn tiếng.
Chung Linh tá»± gáºt đầu, tay vẫn cầm bát thang gà không dám đặt xuống bà n, sợ phát ra tiếng động lá»t và o tai mấy ngưá»i má»›i đến.
Bá»—ng nghe phÃa ngoà i A Tá» cất tiếng gá»i:
- Có ai trong ấy không?
Chung Linh đưa mắt nhìn Ãoà n Dá»±, vẫn im tiếng không trả lá»i.
Nà ng nghĩ thầm:
- Thị nà y không chừng là Vương cô nương cÅ©ng nên. Thị Ä‘i cùng biểu ca nên Ãoà n lang không muốn để y thấy mặt. NghÄ© váºy, nà ng cố ý nhìn lén cho thấy mặt Vương cô nương xem con ngưá»i nguyệt thẹn hoa nhưá»ng thế nà o mà khiến cho Ãoà n Dá»± phải Ä‘iên đảo thần hồn. Nhưng nà ng không dám rá»i chân cất bước.
Nà ng nghĩ rằng:
- Nếu Ãoà n lang mà thấy mặt thị là có chuyện không hay, nên cứ để mặc A Tá» la gá»i. Chắc hai ngưá»i kia gá»i mãi không thấy ai rồi cÅ©ng bá» Ä‘i.
A Tá» cà ng gá»i gắt hÆ¡n:
- Trong nhà nà y chết cả rồi hay sao mà không thấy đứa nà o? Nếu không ra mau, bản cô nương sẽ phóng hoả đốt nhà !
Chung Linh lẩm bẩm:
- Con mụ Vương cô nương nà y ngang chướng tháºt!
Bỗng nghe Du Thản Chi khẽ nói:
- Ãừng lên tiếng! Lại có ngưá»i đến nữa đó!
A Tá» há»i:
- Ai váºy? Bá»n Cái Bang phải không?
Du Thản Chi đáp:
- Có đến bốn năm ngưá»i. Có lẽ là tụi Cái Bang. Bá»n chúng ở mé bên nà y Ä‘i tá»›i.
A TỠnói:
- Mấy tên trưởng lão Cái Bang đối vá»›i công tỠđã sinh lòng phản bạn. Nếu gặp bá»n chúng thì hai ta Ä‘á»u nguy mất!
Du Thản Chi há»i:
- Bây giỠbiết là m thế nà o?
A TỠđáp:
- Hãy và o phòng ẩn rồi sẽ tÃnh. Công tá» bị thương nặng lắm không thể động thá»§ vá»›i chà ng được đâu.
Ãoà n Dá»± thấy Du Thản Chi và A Tá» bà n nhau muốn và o phòng ẩn lánh thì không khá»i chá»™t dạ. Tuy chẳng ưa gì A Tá» nhưng có gặp nà ng cÅ©ng chẳng ngại vì nà ng Ä‘ui mù. Còn gã Bang chúa Cái Bang mà gặp mình thì có thể nguy đến tÃnh mạng.
Chà ng vá»™i nhìn Chung Linh, vẩy tay ra hiệu bảo nà ng tìm cách lẩn tránh. Nhưng đây chỉ là căn nhà bé nhá» há»§ láºu cá»§a má»™t gã nông phu trên rừng. Phòng trong rất nhá» hẹp, ngưá»i ngoà i vô tá»›i nÆ¡i là nhìn thấy ngay, không còn chá»— nà o ẩn núp được.
Chung Linh nhìn khắp bốn phÃa, chưa biết ẩn và o đâu.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên.
Hai ngưá»i ngoà i sảnh đưá»ng Ä‘ang tiến lại phÃa cá»a phòng.
Nà ng khẽ bảo Ãoà n Dá»±:
- Nấp và o dưới gầm lò sưởi váºy.
Rồi nà ng không chá» Ãoà n Dá»± trả lá»i, ẵm luôn chà ng lên. Cả hai ngưá»i chuồn và o gầm lò sưởi. Trên núi Thiếu Thất, từ tháng mưá»i trở Ä‘i, khà trá»i rất lạnh. Những nhà dân trên núi Ä‘á»u đốt lá»a trên lò sưởi để sưởi ấm. Hiện giá» Ä‘ang giữa mùa hạ, lò sưởi để không, nhưng dưới gầm lò cÅ©ng đầy tro than.
Ãoà n Dá»± vừa chui và o, ngá»i thấy bụi than suýt nữa nôn oẹ, phải cố nhịn.
Chung Linh để chà ng tá»±a và o mình rồi giương mắt nhìn ra ngoà i thì thấy đôi chân nhá» Ä‘i già y bằng Ä‘oạn tÃa tiến và o phòng.
Bỗng nghe chà ng trai nói:
- Hỡi Æ¡i! Tại hạ để cô nương cõng trên lưng, chạy lui chạy tá»›i như váºy thiệt là tiết mạn quá.
Thiếu nữ nói:
- Tình trạng cá»§a chúng ta hiện giá» khác nà o ngưá»i mù và ngưá»i què, phải nương tá»±a và o nhau mà sống.
Chung Linh rất lấy là m kỳ nghĩ thầm:
- Té ra Vương cô nương là ngưá»i Ä‘ui mù. Thị cõng biểu ca trên lưng, nên mình không trông thấy chân chà ng trai.
A Tá» Ä‘em Du Thản Chi đặt xuống giưá»ng rồi nói:
- Æ¡ hay! Cái giưá»ng nà y vừa có ngưá»i nằm, chiếu hãy còn nóng hổi.
Bá»—ng nghe đánh sầm má»™t tiếng. Cá»a ngoà i bị đạp tung ra rồi mấy ngưá»i tiến và o.
Má»™t ngưá»i lên giá»ng ồm ồm:
- Vương Bang chúa! Việc lớn Bang chúa chưa xong sao Bang chúa đã bỠđi là nghĩa gì?
Ngưá»i nói đó chÃnh là Tống trưởng lão. Lão dẫn hai tên đệ tá» hạng bảy túi, hai tên sáu túi đến đây tìm Du Thản Chi.
Nguyên cha con há» Tiêu, cha con Má»™ Dung và quần tăng chùa Thiếu Lâm cùng quần hùng Trung Nguyên ầm áºp chạy lên chùa Thiếu Lâm rồi, bá»n Cái Bang thấy bữa nay bị mất thể diện, lại sợ bang mình là bang lá»›n nhất ở Trung Nguyên khó lòng còn đất đứng trong võ lâm. Há» thấy mối thù oán giữa cha con há» Tiêu và Má»™ Dung Bác không liên quan gì đến Cái Bang, nên không muốn dúng tay và o. Lúc há» tìm đến Vương Tinh Thiên thì không biết gã Ä‘i đâu rồi?
Quần Cái Bang nghÄ© rằng, hai chân y đã bị gãy, chưa thể nà o chạy xa được, liá»n chia Ä‘i các ngả để tìm kiếm. Há» chưa tÃnh gì đến chuyện sau khi gặp gã sẽ xá» trà thế nà o. Nhưng dù sao thì Vương Tinh Thiên cÅ©ng không thể để là m Bang chúa Cái Bang được nữa. Vá» Ä‘iểm nà y quần Cái Bang chưng khẩu đồng từ, không ai dị nghị. Nhưng theo thể lệ Cái Bang thì tân Bang chúa phải được cá»±u Bang chúa trao lại cây Ãả cẩu bổng. Vương Tinh Thiên lại bá» Ä‘i rồi, thiếu ngưá»i thá»±c hà nh nghi lá»… nà y, nên há» phải Ä‘i kiếm gã.
Lúc quần hùng Cái Bang đi kiếm Vương Tinh Thiên, hỠphát giác ra mất luôn cả A TỠthì đoán là nà ng cùng Vương Tinh Thiên tất đi với nhau.
Tống trưởng lão dẫn bốn tên đệ tá» Ä‘i vá» phÃa Ãông Nam núi Thiếu Thất để tìm kiếm. Lão trông thấy từ đằng xa có bóng vạt áo tÃa lấp loáng và tiến và o trong căn nhà cá»§a má»™t nông gia.
Má»i ngưá»i Ä‘uổi theo nhìn rõ là A Tá» mà trên lưng nà ng lại cõng má»™t ngưá»i hao hao giống Vương Tinh Thiên, liá»n Ä‘uổi đến táºn nÆ¡i tiến và o trong ná»™i phòng thì quả thấy Vương Tinh Thiên cùng A Tá» ngồi vá»›i nhau trên lò sưởi.
A Tá» nghe Tống trưởng lão há»i váºy liá»n đáp:
- Tống trưởng lão! Trưởng lão vẫn kêu y bằng Bang chúa mà sao lại la gá»i ầm ỹ không còn chút quy cá»§ nà o cá»§a kẻ thuá»™c hạ muốn yết kiến Bang chúa?
Tống trưởng lão chưng há»ng, lão biết lá»i nà ng không phải là phi lý, liá»n đáp:
- Bang chúa! Bá»n thuá»™c hạ mấy ngà n anh em Ä‘á»u còn lưu lại trên núi Thiếu Thất, bây giá» biết Ä‘i theo ai? Xin Bang chúa chỉ thị cho!
Du Thản Chi đáp:
- Các ngươi còn coi ta là Bang chúa nữa không? Hay chỉ muốn tìm ta vỠđể giết cho hả giáºn? Như váºy thì ta không Ä‘i đâu.
Tống trưởng lão vẫy tay bảo các tên đệ tá»:
- Các ngươi mau đi báo tin cho anh em biết là Bang chúa ở đây rồi.
Bốn tên đệ tá» vâng lá»i toan trở gót ra Ä‘i.
A TỠbỗng quát lên:
- Hạ thủ đi.
Du Thản Chi phóng chưởng ra đánh.
Chung Linh cùng Ãoà n Dá»± ở dưới gầm lò sưởi, bá»—ng thấy trong lòng nổi lên má»™t luồng khà lạnh thấu xương.
Bốn tên đệ tỠCái Bang chưa kịp rú lên một tiếng đã chết lăn dưới đất.
Tống trưởng lão vừa kinh hãi vừa tức giáºn, để bà n tay lên trước ngá»±c thá»§ thế nói:
- Bang chúa!... Ãối vá»›i anh em trong bang mà Bang chúa tà n nhẫn đến thế ư?
A TỠnói:
- Giết luôn cả lão đi để bịt miệng.
Du Thản Chi lại phóng chưởng đánh ra.
Tống trưởng lão giơ chưởng lên đỡ đánh"binh"một tiếng.
Ngưá»i lão bị hất tung ra ngoà i cá»a lá»›n đâm và o cánh cá»a đánh "sầm" má»™t tiếng.
A Tá» cưá»i khanh khách nói:
- Vương công tá»! Lão già nà y không sống được nữa rồi! Công tá» có đói không? Chúng ta Ä‘i kiếm cái ăn Ä‘i đã.
Nói xong, nà ng cõng Du Thản Chi lên lưng rồi hai ngưá»i cùng xuống bếp Ä‘em cÆ¡m canh mà Chung Linh đã nấu ra ăn.
Chung Linh ghé và o tai Ãoà n Dá»± nói thầm:
- Hai đứa mặt dà y kia đem nốt thang gà ta nấu phần công tỠra ăn mất rồi.
Ãoà n Dá»± khẽ nói:
- Bá»n chúng thá»§ Ä‘oạn vô cùng độc ác, há»… ra tay là giết ngưá»i. Chúng ăn xong tất lại lên phòng. Chi bằng chúng ta thừa cÆ¡ há» Ä‘ang ngồi ăn, chuồn cổng sau lánh Ä‘i là hÆ¡n.
Chung Linh vốn không muốn để cho Ãoà n Dá»± thấy mặt Vương cô nương nên nghe chà ng bảo váºy thì rất là vừa ý mình.
Hai ngưá»i rón rén từ gầm lò sưởi bước ra.
Chung Linh thấy Ãoà n Dá»± mặt mÅ©i lem luốc đầy tro bụi, không nÃn cưá»i được phải dÆ¡ tay lên bịt miệng, để ra khá»i cá»a phòng và phải Ä‘i vòng xa nhà để ra cổng sau.
Ãoà n Dá»± cố nÃn đã lâu, bây giá» không chịu phải nôn oẹ ra.
A TỠnghe tiếng nôn oẹ vội và ng từ trong bếp chạy ra.
Chung Linh nguýt Ãoà n Dá»± má»™t cái.
Bá»—ng nghe tiếng lách cách rồi trong sảnh đưá»ng phÃa trước có tiếng xô bà n.
Nà ng đưa mắt nhìn bốn mặt, không thấy chá»— nà o ẩn nấp được chỉ có căn phòng xếp cá»§i đằng sau nhà bếp là kÃn đáo. Nà ng liá»n dắt Ãoà n Dá»± tiến và o nấp trong đống cá»§i. Lại nghe A Tá» há»i Du Thản Chi:
- Trong nà y nhất định có ngưá»i. Công tá» thá» coi kỹ xem có gì khác lạ không?
Du Thản Chi đáp:
- Ãại khái là bá»n Ä‘iá»n tốt trong là ng, ta bất tất phải để ý đến há».
A TỠnói:
- Sao lại không để ý? Công tá» sÆ¡ sót như váºy là hay lỡ việc lắm đấy! Ãừng có lên tiếng!
Từ khi A Tá» bị Ä‘ui mắt rồi thÃnh giác nà ng cà ng linh diệu hÆ¡n. Nà ng nghe có tiếng sá»™t sạt trong đống cá»§i liá»n nói:
- Trong đống cá»§i kia dưá»ng như có ngưá»i.
Chung Linh cùng Ãoà n Dá»± nấp trong đống cá»§i nghe thấy A Tá» cùng Du Thản Chi đã ra bên ngoà i, liá»n ngồi im không dám nhúc nhÃch nữa.
Chung Linh bá»—ng thấy có giá»t nước miếng rá»›t và o má liá»n giÆ¡ tay lên sá» thấy ướt bầy nhầy, mà mÅ©i lại ngá»i thấy mùi máu tanh, bất giác cả kinh há»i:
- Công tá»! Vết thương ra sao?
Ãoà n Dá»± khẽ nói:
- Ãừng lên tiếng!
Nhưng câu nói cá»§a Chung Linh vừa rồi đã lá»t và o tai A Tá».
Nà ng vá»— và o đùi Du Thản Chi ra hiệu cho gã biết trong nhà chứa cá»§i có ngưá»i.
Du Thản Chi liá»n phóng chưởng ra đánh và o phòng chứa cá»§i.
Chung Linh la lên:
- Ãừng đánh! Ãừng đánh! Ãể chúng ta ra!
Nà ng dìu Ãoà n Dá»± từ đống cá»§i ra.
Nguyên Ãoà n Dá»± bị Cưu Ma Trà phóng "Hoả diệm Ä‘ao" và o trước ngá»±c bị thương rất nặng. Chà ng từ trên lò sưá»i chui xuống gầm rồi lại từ gầm lò sưởi chạy đến nấp trong buồng cá»§i. Mấy lần di động nà y, thương lại vỡ, máu tươi chảy ra.
Lúc chà ng từ trong đống củi chui ra, toà n thân đầm đìa máu tươi, lẫn với tro than lem luốc trông rất thảm hại.
A Tá» há»i:
- Sao lại có thanh âm một vị tiểu cô nương?
Du Thản Chi đáp:
- Có một chà ng trai và một cô bé nấp trong đống củi. Chà ng trai đầy mình những máu còn cô bé thì mắt long lên đang nhìn cô nương đó.
A TỠtừ khi bị đui mắt rất ghét ai nói đến tiếng mắt.
Du Thản Chi lại nói tá»›i "mắt cô bé" khiến nà ng xúc động tâm thần, liá»n há»i:
- Cái gì mà mắt cô bé long lên? Mắt thị xinh lắm phải không?
Du Thản Chi không hiểu tâm sá»± nà ng Ä‘ang tức bá»±c, liá»n đáp:
- Ngưá»i cô ta dÆ¡ dáy, chắc là con gái má»™t nhà nông. Nhưng mặt mắt cô ta Ä‘en láy và linh hoạt vô cùng.
Nguyên Chung Linh ngồi nấp dưới gầm lò sưởi nên đầu tóc và mặt mũi lem luốc, song cặp mắt vẫn trong như nước hồ thu.
A TỠtức quá, đột nhiên lòng nảy độc ác nói:
- Công tá»! Sao công tá» không móc tròng mắt nó ra?
Du Thản Chi thất kinh há»i:
- Tại sao lại móc mắt cô ta?
A TỠở vá»›i Du Thản Chi lâu ngà y đã biết lòng gã nhân háºu, không chịu hại ngưá»i vô tá»™i, liá»n nói:
- Cặp mắt ta bị Ãinh lão quái là m cho Ä‘ui mù. Váºy công tá» móc mắt con bé nà y để lắp và o cho ta đặng ta được nhìn thấy ánh mặt trá»i. Há chẳng hay lắm sao?
Du Thản Chi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu hai mắt nà ng nhìn lại rõsá»± việc nà y nà ng sẽ thấy mình xấu như quá»· sứ, tất không chịu nhìn nháºn đến mình nữa. Không chừng nà ng còn nháºn ra bản tướng mình là gã đầu sắt thì những lá»i man trá cá»§a mình nà o là chưởng môn nhân phái Cá»±c Lạc, nà o là Vương Tinh Thiên công tá», Ä‘á»u bị bại lá»™. Láºp tức nà ng sẽ trở mặt vá»›i ta. Váºy việc nà y ta không thể nà o là m được.
Gã nghÄ© váºy liá»n nói:
- Giả tỷ tại hạ mà chữa được cặp mắt cho cô nương thì dù có phải tan xương, nát thịt cũng cam tâm. Tại hạ chỉ lo mình không là m được mà thôi.
A Tá» cÅ©ng biết rõ không thể móc mắt ngưá»i khác để lắp và o mắt mình cho sáng được. Nhưng sau khi nà ng bị Ä‘ui mù, trong lòng chứa đầy oán háºn và muốn cho hết thảy má»i ngưá»i trong thiên hạ cÅ©ng Ä‘ui mù như mình má»›i hả dạ.
Nà ng liá»n nói:
- Công tỠcứ thỠcoi! Biết đâu là không được! Công tỠđộng thủ mau đi! Móc mắt ả đó ra!
A Tá» Ä‘ang cõng Du Thản Chi trên lưng, rảo bước tiến vá» phÃa hai ngưá»i.
Chung Linh nghe hai ngưá»i đối đáp, thì khiếp sợ vô cùng. Nà ng liá»n cất bước chạy như Ä‘iên.
Chung Linh chân tay mau lẹ lại Ä‘ang lúc kinh sợ nên chạy rất nhanh. Chá»›p mắt đã chạy hÆ¡n mưá»i trượng.
A TỠđã Ä‘ui mắt lại cõng Du Thản Chi trên lưng, dÄ© nhiên là không Ä‘uổi kịp Chung Linh. Nà ng nghe lá»i chỉ Ä‘iểm đâu bằng mắt mình trông thấy. Má»—i khi lên tiếng há»i lại là mất thì giá».
Nà ng nghe tiếng chân Chung Linh bước đã đi xa, biết rằng không đuổi kịp la lên:
- Con ranh kia đã chạy thoát, váºy đánh chết thằng cha kia Ä‘i!
Chung Linh ở đằng xa nghe thấy bất giác cả kinh, liá»n dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy Ãoà n Dá»± ngã nằm lăn dưới đất. Bên mình chà ng máu tươi đã chảy thà nh vÅ©ng. nà ng đà nh trở lại quát lên:
- Con đui mù kia! Mi dám sát hại y ư?
Lúc nà y nà ng đứng đối diện vá»›i A Tá» nên nhìn rõ diện mạo thấy dung nhan rất xinh đẹp, quả nhiên là má»™t tiểu mỹ nhân. Nà ng không hiểu tại sao cô ta ngưá»i đẹp thế mà lòng dạ lại nham hiểm tà n ác?
A TỠbỗng quát lên:
- Ãiểm huyệt con bé nà y Ä‘i!
Du Thản Chi tuy không muốn, nhưng A Tá» bảo gì gã không bao giá» dám trái lệnh. Lúc gã còn ở phá»§ Nam Viện đại vương tại Nam Kinh nước Ãại Liêu đã thế rồi. Sau gã là m Bang chúa Cái Bang cÅ©ng vẫn váºy. Gã vừa nghe A Tá» quát lên, liá»n giÆ¡ ngón tay ra Ä‘iểm đánh véo má»™t tiếng.
Chung Linh ngã lăn ra, la lên:
- Vương cô nương! Cô nương đừng giết y. Lúc nằm mÆ¡... y vẫn gá»i tên cô nương đó! Ãối vá»›i cô nương, y quả có má»™t lòng má»™t dạ rất trung thà nh.
A Tá» lấy là m kỳ há»i:
- Ngươi nói cái gì? Ai là Vương cô nương?
Chung Linh đáp:
- Cô... Cô không phải là Vương cô nương ư? Váºy cô là ai?
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ta cùng vị công tỠđây tuy là ngưá»i nhà nhưng ta không phải há» Vương. Nếu y muốn ta là há» Vương thì ta bảo câu gì cÅ©ng phải tuân theo không được trái lệnh.
Du Thản Chi trống ngá»±c đánh thình thình. Gã nghe A Tá» nói câu nà y thì dưá»ng như mình phải vÄ©nh viá»…n theo ý nà ng. Có thể nà ng má»›i chịu hạ mình để kết lứa đôi.
Bất giác gã hốt hoảng la:
- Ãoà n... Ãoà n...
Rồi không nói hết lá»i được.
A TỠđặt Du Thản Chi xuống đất để gã ngồi tựa gốc cây rồi nói:
- Ãã thế, công tá» phải móc mắt con bé kia Ä‘i!
Du Thản Chi dạ một tiếng rồi vươn tay ra nắm lấy đầu Chung Linh.
Chung Linh hốt hoảng kêu rú lên:
- Ãừng móc mắt ta! Ãừng móc mắt ta!
Ãoà n Dá»± nằm thẳng cẳng dưới đất, thần trà đã mê man. Nhưng chà ng còn biết rằng hai ngưá»i kia Ä‘ang chá»±c móc mắt Chung Linh để là m mắt giả cho A Tá». Chà ng biết rõ Chung Linh đã thoát thân rồi, chỉ vì muốn cứu mình mà mắc bẫy.
Chà ng liá»n hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà rồi la lên:
- Các ngươi... móc luôn cả mắt ta đây nữa! Chúng ta là ngưá»i má»™t nhà ... thêm và o cà ng tốt...
A Tá» không hiểu chà ng nói gì, cÅ©ng không há»i nữa, lên tiếng giục Du Thản Chi:
- Sao ngươi chưa động thủ?
Du Thản Chi "dạ" một tiếng, kéo Chung Linh lại gần, giơ ngón tay trỠra toan móc mắt Chung Linh.
Bá»—ng nghe thanh âm má»™t ngưá»i đà n bà la lên:
- Trá»i Æ¡i! Các ngươi là m chi váºy?
Du Thản Chi ngẩng đầu lên, láºp tức sắc mặt xám ngắt. Gã thấy dưới gốc cây liá»…u bên khe suối có hai chà ng trai và bốn cô gái đứng đó.
Hai chà ng trai là Tiêu Phong và Hư Trúc. Còn bốn cô gái là Tứ kiếm: Mai, Lan, Cúc, Trúc.
Tiêu Phong nhanh mắt, vừa nhìn đã biết ngay là Ãoà n Dá»± nằm dưới đất. Ông vá»™i nhảy phóc tá»›i ẵm Ãoà n Dá»± lên, chau mà y nói:
- Vết thương lại vỡ, ra nhiá»u máu lắm!
Ông quỳ chân trái xuống, để tá»±a ngưá»i chà ng lên đùi đặng nhìn vết thương.
Hư Trúc chạy lại gần nhìn vết thương Ãoà n Dá»± nói:
- Ãại ca bất tất phải hoang mang. Thuốc "Cá»u chuyá»n hùng xà hoà n" cá»§a tiểu đệ trị thương rất linh nghiệm.
Hư Trúc nói xong, giÆ¡ tay ra Ä‘iểm và o vết thương Ãoà n Dá»± để cầm máu, rồi lấy "Cá»u chuyá»n hùng xà hoà n" cho chà ng uống.
Ãoà n Dá»± sắc mặt lợt lạt, thoáng lá»™ nụ cưá»i nói:
- Ãại ca! Nhị ca! Ãừng để chúng móc mắt Chung cô nương!
Tiêu Phong và Hư Trúc đồng thá»i nhìn vá» Du Thản Chi.
Du Thản Chi trong lòng sợ hãi đang nắm đầu Chung Linh vội buông ra.
A Tá» nghe biết rõ là thanh âm cá»§a Tiêu Phong liá»n há»i:
- Tá»· phu! Tá»· nương lúc lâm tỠđã dặn tá»· phu những gì? Tá»· phu đánh chết Tá»· nương, rồi những lá»i dặn dò cÅ©ng quên luôn cả hay sao?
Tiêu Phong nghe A Tá» nhắc đến A Châu thì vừa thương tâm vừa oán háºn, ông hắng giá»ng má»™t tiếng chứ không trả lá»i.
A TỠlại nói:
- Tá»· phu chẳng chiếu cố gì đến ta. Ãinh lão quái là m ta Ä‘ui mắt, tá»· phu cÅ©ng chẳng quan tâm. Tá»· phu! Ai cÅ©ng bảo tá»· phu là đệ nhất đại anh hùng ngà y nay, thế mà chẳng bảo vệ được cho đứa em bé nhá». Chẳng lẽ tá»· phu không có bản lãnh đáng kể chăng? Hừ! Rõ rà ng Ãinh lão quái không địch nổi tá»· phu thì bản lãnh tá»· phu không phải tầm thưá»ng. Có Ä‘iá»u tá»· phu chẳng muốn nhìn nhõi gì đến ta hay bảo vệ cho ta mà thôi.
Tiêu Phong nói:
- Ngươi đột nhiên không từ biệt bỠđi thì ta biết là ngươi đi đâu? Nhưng cặp mắt ngươi bị đui mù mà trách ta là bảo vệ không chu toà n thì lòng ta thực cũng áy náy.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû