Đệ tứ canh Đợi Tả Mạc thu công, Lý Anh Phượng mới đưa cho hắn một kiện ngọc giản.
"Đây là cái gì?" Tả Mạc hơi kỳ quái thắc mắc.
"Tư liệu của một ít người tham gia Thí Kiếm hội." Lý Anh Phượng thấy ánh mắt Tả Mạc cổ quái nhìn nhìn mình, bèn giải thích nói: "Chưởng môn giao ta làm hậu cần, ta cũng phải xuất chút lực chứ. Uhm, còn có tư liệu về lần Thí Kiếm hội này nữa."
Tả Mạc từ trong nhập định mở mắt ra, lắc lắc đầu, tu vi không có biến chuyển gì đến hôm nay là đã được mười lăm ngày. Bồ yêu vẫn đang trong nhập định, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Dùng sức lắc lắc đầu, đem mấy ý tưởng lung tung rối loạn vứt sạch, ánh mắt rơi vào xung quanh viện tử. Viện tử là hậu viện của cửa tiệm, hiển nhiên không cách nào so sánh cùng tiểu viện của hắn ở Tây Phong cốc, trong viện tử nho nhỏ này chất đầy các loại tài liệu như ngọc thạch, kim tuyến, thúy trúc vân vân. Những tài liệu này đại đa phần đều là hàng loại hai (fake) cấp thấp không đáng tiền, nhưng nếu nói về số lượng thì quả là kinh người.
Tả Mạc bắt đầu xử lý tài liệu, có khi gọi ra Chung Duẩn hỏa luyện chế tài liệu, có khi lại xuất ra tiểu đao đem tài liệu gia công thành hình dạng mong muốn, có khi đột nhiên dừng lại, chìm vào trong suy tư. Các loại tài liệu giống như đèn kéo quân từng cái từng cái qua tay hắn, có thứ được hắn cẩn thận đặt vào trong góc, có thứ bị hắn tiện tay ném lên trên mặt đất.
Liên tục hai canh giờ như thế, đến khi âm khuê nhắc nhở thời gian đã hết hắn mới từ trong vong ngã luyện chế bừng tỉnh.
Đến lúc kiếm tinh thạch rồi, hắn hơi quyến luyến không nỡ đứng dậy. Trước kia không có hứng thú đối với phù trận, chỉ cảm thấy quá khó học, đến giờ khi đã chuyên tâm nghiên cứu, ngược lại mới phát hiện trong đó có không ít chỗ rất thú vị.
Những thứ như kiếm quyết pháp quyết thường thường có rất nhiều chỗ không nói rõ ràng, chú ý tới thể ngộ, chỉ riêng học phù trận, chú ý tới chính là biến hóa của Âm Dương ngũ hành, tuy phức tạp vô cùng nhưng chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu, Tả Mạc liền cảm thấy mạch lạc sáng tỏ.
Khi Tả Mạc đi rồi, Lý Anh Phượng liền đi tới dọn dẹp lại viện tử.
Nàng vừa thu dọn vừa cảm khái. Khó trách sư đệ luôn cảm thấy tinh thạch không đủ tiêu, loại tiêu xài thế này thì bao nhiêu tinh thạch mới đủ? Những thứ tài liệu Tả Mạc yêu cầu đều do Lý Anh Phượng giúp hắn mua sắm, đối với chi tiêu mỗi ngày của Tả Mạc nàng đều nhất thanh nhị sở. Tinh thạch sư đệ bỏ vào tài liệu mỗi ngày thấp nhất cũng đến ba bốn mươi viên tam phẩm tinh thạch, nhiều thì hơn một trăm viên tam phẩm tinh thạch. Đó còn là bởi thứ sư đệ cần đa phần là tài liệu cấp thấp, nếu cần đến tài liệu trung giai…khi đó số tinh thạch tiêu phí sẽ lập tức vọt đến mức kinh người nào đây.
Trước nay nàng chưa từng nghe nói qua có ai học tập phù trận kiểu “phá gia” thế này.
Có điều dù sao sư đệ cũng là một tên quái thai, thứ hắn học cũng bất đồng cùng người khác, cách kiếm tinh thạch cũng khác người. Mấy lần nàng đã muốn khuyên sư đệ nên tiết kiệm một chút, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày sư đệ đều kiếm được một đống tinh thạch, lời đến miệng lại rụt trở về.
Hiện nay mỗi ngày sư đệ dành ba canh giờ để tiếp nhận sinh ý, thời gian còn lại đều dành cho đống tài liệu chất cao như núi trong viện tử.
Nàng dừng bước chân lại, ánh mắt rơi vào một tấm trận bàn dưới chân. Mấy ngày gần đây, trận bàn là thứ sư đệ chế tác nhiều nhất, nhưng càng về sau số lượng trận bàn sư đệ chế tác càng ít, đã có mấy ngày rồi sư đệ chưa luyện chế trận bàn.
Sao bây giờ lại luyện chế trận bàn? Chẳng lẽ là chuẩn bị cho Thí Kiếm hội?
Lý Anh Phượng nhặt tấm trận bàn từ dưới đất lên, cẩn thận quan sát một lát mới phát hiện phù trận trên trận bàn nàng hoàn toàn xem không hiểu.
Nàng ách nhiên thất tiếu, hai người Vi Thắng sư huynh cùng Tả Mạc đều là thiên tài, cách nghĩ của thiên tài quả nhiên là người bình thường không thể lý giải a? Trước khi Tả Mạc sư đệ luyện chế, Lý Anh Phượng chưa từng thấy qua trận bàn. Nàng cẩn thận đem tấm trận bàn đặt vào trong góc, giúp Tả Mạc quét dọn nhiều ngày như vậy, những thứ nào cần dùng, thứ nào vứt đi nàng đều có thể phân biệt dễ dàng.
Từ mấy ngày trước sinh ý của Tả Mạc đã hơi giảm xuống. Hắn biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, rốt cuộc tu giả có nhu cầu cũng không nhiều. Bản thân có thể kiếm nhiều như vậy đa phần là nhờ vào Thí Kiếm hội. Chân chính có thể lấy ra đồ tốt đa phần đều là tu giả ngoại lai.
Tu chân là tinh thạch chồng ra mới được a, từ rất lâu Tả Mạc đã sớm lĩnh ngộ câu nói này, nhưng phải đợi đến khi nghiên cứu phù trận hắn mới thật sự khắc sâu lý giải đối với câu nói này. Phù trận hoàn toàn là dùng tinh thạch chồng đi ra a!
Mắt thấy tài lộ không lâu dài, nghiên cứu của mình chỉ sợ phải sớm ngừng lại.
Có điều không bao lâu nữa sẽ đến ngày hắn tham gia Thí Kiếm hội, trước mắt hắn cũng lười suy nghĩ đến vấn đề tinh thạch, đợi sau Thí Kiếm hội rồi lại tính.
Đợi Tả Mạc thu công, Lý Anh Phượng mới đưa cho hắn một kiện ngọc giản.
"Đây là cái gì?" Tả Mạc hơi kỳ quái thắc mắc.
"Tư liệu của một ít người tham gia Thí Kiếm hội." Lý Anh Phượng thấy ánh mắt Tả Mạc cổ quái nhìn nhìn mình, bèn giải thích nói: "Chưởng môn giao ta làm hậu cần, ta cũng phải xuất chút lực chứ. Uhm, còn có tư liệu về lần Thí Kiếm hội này nữa."
"À." Tả Mạc nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Đã đưa cho đại sư huynh cùng La Ly chưa?"
Lý Anh Phượng một đầu xanh đen, gân xanh trên trán nhảy động. Tả Mạc không nói thì còn tốt, vừa nhắc đến việc này nàng liền cực kỳ khó chịu. Chưởng môn lệnh nàng phụ trách hậu cần, nàng liền đem thu tập tư liệu lại, đặc ý đưa đi cấp cho Vi Thắng sư huynh cùng La Ly sư huynh. Vi Thắng sư huynh thì không thấy bóng dáng đâu cả, La Ly sư huynh lại một mặt kỳ quái nhìn nàng, hỏi: "Thứ này có tác dụng gì?"
Đương trường nàng bị chọc giận gần chết.
Nhìn lại thái độ thờ ơ của Tả Mạc, sự khó chịu trong lòng nàng trong nháy mắt thăng lên đỉnh điểm, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi. Tả Mạc sờ sờ đầu… Không biết mình nói câu nào chọc giận sư tỷ nhỉ??? (Ôi! Đàn bà:00 (20):).
Về đến phòng nghỉ, hắn liền cầm lấy ngọc giản này, tùy ý tìm hiểu.
Trong ngọc giản có rất nhiều tư liệu, đặc biệt là một ít tư liệu về các cao thủ, xem ra sư tỷ đã phí không ít tâm tư. Nhìn nhìn một hồi, Tả Mạc liền có mấy phần hứng thú.
Tỷ như Cổ Dung Bình, xuất thân từ Thiên Minh hồ, được xưng là đệ nhất cao thủ của Thiên Minh hồ. Đừng nhìn hắn bình thường ôn văn ưu nhã mà nhầm, cái danh Thiên Minh hồ đệ nhất cao thủ là chân chính đánh ra mới được đấy. Từ hai năm trước, hắn bắt đầu khiêu chiến từng môn từng phái một, từ đó đến nay không hề chiến bại, như thế mới được danh xưng Thiên Minh hồ đệ nhất cao thủ.
Thiên Minh hồ phong cảnh ưu mỹ, linh khí nồng nặc, so với Đông Phù càng thêm phồn vinh, số lượng môn phái cũng vượt xa Đông Phù, danh xưng đệ nhất cao thủ này khá có phân lượng.
Xem xong tư liệu về Cổ Dung Bình, Tả Mạc có một loại cảm giác, Cổ Dung Bình này sẽ là kình địch của đại sư huynh. Còn như nhắc đến bản thân, hắn căn bản không để ý, nếu không phải chưởng môn có lệnh, hắn tuyệt sẽ không tham gia Thí Kiếm hội bỏ đi này.
Có thời gian rảnh không bằng nghĩ cách kiếm tinh thạch a, Trong mồm Tả Mạc lầu bầu than vãn.
Xem tiếp… Nam Môn Dương, Quỷ Phong …vân vân, ai ai cũng không phải hạng người đơn giản. Có điều Tả Mạc vẫn nhìn thấy mấy cái tên quen mắt, Đông Phù điện Du Bạch, Linh Anh phái Thường Hoành, Đông Kỳ kiếm môn Tông Minh Nhạn …vân vân đều có trong đó, thậm chí hắn còn nhìn thấy người đã lâu không gặp qua, Xích Kiếm môn Lương Lạc, nhưng mà vị Thi Tường tặng Băng Tinh kiếm cho hắn lại không có trong danh sách này.
Di.
Ánh mắt Tả Mạc đột nhiên rơi vào hình ảnh một người đội mũ tre, mang hắc sa che mặt, đây không phải là người lần trước nhờ hắn cắt hàn sắt từ sao? Thì ra gia hỏa này cũng là người dự thi a!
Những người còn lại hắn không nhận ra một ai nữa cả.
Nhưng mà đến khi hắn nhìn thấy tu vi những người này, tức thì câm lặng không biết nói gì cho phải.
Ngưng Mạch kỳ, Ngưng Mạch kỳ, Ngưng Mạch kỳ. . . Tuyền một màu Ngưng Mạch kỳ! Toàn bộ tu giả ngoại lai tham gia Thí Kiếm hội đều có tu vi Ngưng Mạch kỳ. Ẹc ẹc, thế này…chút cầu may trong đầu Tả Mạc biến sạch, hiện giờ hắn đang suy tính hay là vừa đi lên là nhận thua cho rồi. Nhưng chợt trong đầu hắn bỗng nhiên phù hiện ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa thân ái của chưởng môn, tức thì giật thót cả người, đến khi thanh tỉnh lại, liền vội vã đánh tan ý niệm kia.
Thụ thương là chuyện nhỏ a, nếu bị chưởng môn nhớ kỹ… những ngày sau này của ta sẽ không dễ chịu lắm đâu!
Nhìn vào danh sách cao thủ này, hắn cảm thấy bản môn đại khái chỉ có đại sư huynh mới có thắng được, ngay cả La Ly sư huynh cũng không được để vào mắt.
May mắn không xuất hiện tu giả Kim Đan kỳ, nếu không…Ài, cái này cũng quá hãi người đi. Nếu thế chắc tâm tạng mình sẽ chịu không nổi mất.
Tiếp đó là quy tắc của Thí Kiếm hội. Đại khái Lý Anh Phượng sư tỷ biết ba người bọn họ chắc chắn sẽ không đi quan tâm mấy vấn đề nhỏ này liền trình bày hoàn chỉnh một lần. Quy tắc cũng không có chỗ nào khó hiểu cả, dự Thí Kiếm hội thì chỉ có thử kiếm thôi.
Hai đợt đầu tiên là tùy cơ tỷ thí một chọi một, sau đó là thử kiếm không theo quy tắc nào cả! Lúc đó Thiên Tùng tử tiền bối sẽ khai mở Đông Phù điện Tùng Đào các để tất cả người dự thi tiến vào. Trong Đông Phù điện Tùng Đào các, bất luận kẻ dự thi nào cũng đều có thể công kích người khác, cho đến khi đối phương mất lực chiến đấu mới thôi. Sau cùng sẽ lưu lại mười người, chính là những người chiến thắng sau cùng. Vì bảo đảm người dự thi không tử vong, ước chừng sẽ có mười tu giả Kim Đan kỳ giám sát, tùy thời đều có thể ra tay cứu người. Mà phân chia cao thấp giữa mười người sau cùng cũng đều do những cao thủ Kim Đan kỳ kia bình phán.
Sách sách, ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng trở thành trọng tài, mà ngay một lúc lấy ra tận mười người, xem ra trận chiến này quả nhiên không nhỏ a!
Đối với lần Thí Kiếm hội này Tả Mạc luôn thắc mắc không thôi, tự nhiên hao người tốn của cử biện một lần Thí Kiếm hội rắm thối kia, hoàn toàn không biết dùng để làm cái chóa gì.
Ngô, có lẽ các đại lão môn có cách nghĩ riêng của bọn họ a, Tả Mạc không sao cả tiếp tục xem tiếp, tức thì tinh thần khẽ rung.
Tiếp đó là phần thưởng của lần Thí Kiếm hội….
Hai mắt Tả Mạc phát sáng, ánh mắt nhìn chằm chằm từng dãy phần thưởng, nước miếng chảy ròng ròng.
Tứ phẩm Văn Tùng Thanh Phong kiếm, tứ phẩm Bách Hoang Thụy thú mang, tứ phẩm Tán Kim quan, tam phẩm La Vân thủy tụ, tam phẩm Thiên Chức y, tam phẩm Hàn mãng linh giáp. . .
Pháp bảo tinh phẩm tổng cộng có mười kiện, án chiếu thành tích cao thấp cuối cùng mà tuần tự tuyển chọn. Hiện giờ Tả Mạc mới hiểu được, vì sao lại có nhiều tu giả chạy tới Đông Phù tham gia Thí Kiếm hội như vậy.
Quả nhiên là người chết vì tài, chim vì thực vong a! Hắn cắn răng nghiến lợi, căm phẫn nghĩ. Ánh mắt hắn mỗi lần quét qua một kiện phần thưởng đều đỏ rực, trong đầu sinh ra vô số tham niệm, lúc này hắn chỉ hận thực lực bản thân quá nhỏ yếu.
Mười kiện pháp bảo kia không kiện nào không là tinh phẩm trong tinh phẩm, so với bất kỳ kiện pháp bảo nào hắn cướp đoạt được từ tay bọn hoàn khố đệ tử của Linh Anh phái đều tốt hơn tận một hai thứ bậc. Mấy kiện phần thưởng tốt thế này, Tả Mạc đều hận không đem chính mình bán được, sau đó đem mấy pháp bảo này đổi về.
Tham lam xem xong mười kiệnphần thưởng đầu tiên, Tả Mạc tiếp tục nhìn xuống danh sách phía dưới.
Những pháp bảo phía sau cũng đều là tam phẩm trở lên nhưng rõ ràng so với mười kiện trước đó phải thấp hơn mấy thứ bậc, song tham niệm của Tả Mạc cũng không giảm. Tốt rồi, nào sợ ta không kiếm đến, xem xem một lần cũng được, Tả Mạc tự an ủi bản thân như vậy. Những ngày nay hắn đều đắm chìm trong thế giới của phù trận, mỗi ngày đều tiêu phí rất nhiều tâm thần, bây giờ trầm tĩnh lại, rảnh ranh thưởng thức thế này cũng là một cái thú.
Cứ nhìn ngang nhìn dọc đống phần thưởng như thế, ngẫu nhiên còn thỉnh thoảng tính giá tiền của chúng một cái, lập tức nước miếng lại chảy ra.
Đột nhiên, khi ánh mắt hắn quét qua một kiện phần thưởng trong đó, trước là sững sờ, tiếp theo bỗng đứng bật người dậy!
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Tiết 120: Dụ hoặc không thể cưỡng Dịch: Tà Phiêu
Biên: Keny Nguồn: 4vn.eu
Đệ ngũ canh Đột nhiên, hắn nhớ đến chính mình, xếp hạng bao nhiêu đây?
Ánh mắt bắt đầu hạ xuống, không có, không có, vẫn không có…
Khi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng, rõ ràng là tên mình mà, lý do bên cạnh rất rõ ràng: là tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất tham gia Thí Kiếm hội. Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nổi giận đùng đùng! Hắn lập tức nhìn tới những cao thủ bảng khác, tên mình vẫn đứng cuối cùng, lý do vẫn như cũ, không chút khác biệt!
Ánh mắt của Tả Mạc nhìn chằm chằm, không chút chớp mắt vào tấm ngọc giản.
Phần thưởng “Phù trận sơ giai” đứng hàng thứ năm mươi sáu, thuộc hàng nhị phẩm pháp bảo. Giới thiệu về tấm ngọc giản này cũng rất đơn giản: Một ngọc giản nhập môn về phù trận dành cho người mới nhập môn.
Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Tả Mạc lại là hai chữ nhỏ ghi xuất thân của tấm ngọc giản-“Côn Luân”.
Hắn đột nhiên bị kích động!
Côn Lôn! Tấm ngọc giản này không ngờ lại xuất thân từ Côn Lôn!
Hai chữ này tựa như có ma lực khiến cho trống ngực Tả Mạc đập thình thịch, phải biết rằng, phiến đất dưới chân hắn chính là Thiên Nguyệt giới, kể cả những cao thủ Kim Đan kỳ lần trước đến điều tra đều xuất thân từ hai chữ: Côn Luân!
Trong mắt bất cứ vị kiếm tu nào, ý nghĩa của Côn Luân là cao nhất, ý nghĩa cho cường đại, là chúa tể, là lực lượng tuyệt đối, ý nghĩa cho kiếm tu cực mạnh. Nó là chủ nhân đích thực của Côn Luân cảnh, cũng là lãnh đạo của Tu Chân giới.
Truyền thuyết về Côn Luân cũng không nhiều, đối với đại đa số người tu chân, Côn Lôn là không thể với tới, quá mức thần bí.
Nói thật, Tả Mạc lần đầu tiên chứng kiến hai chữ này đã phải ngây ngẩn một hồi lâu. Đối với một gã đệ tử bình thường trong một môn phái nhỏ bé của Thiên Nguyệt giới. Hai chữ này thật quá lạ lẫm, nhưng rất nhanh, hắn liền không thể ức chế kích động trong lòng.
Môn phái càng lớn, càng coi trọng đào tạo đệ tử lúc nhập môn, bọn họ chuyên môn chế tạo một vài ngọc giản cung cấp những tri thức cho đệ tử lúc nhập môn, mà những ngọc giản này được gọi là nhập môn ngọc giản. Nhập môn ngọc giản thường đề cập tới rất nhiều, tất cả đều là các pháp quyết trụ cột.
Bởi vì nhập môn ngọc giản cần chuyên gia luyện chế, nên số lượng hàng năm có hạn, không còn thừa nhiều, chuyện truyền ra ngoài rất hiếm.
Nhập môn ngọc giản của mỗi môn phái cũng không giống nhau, bọn họ sẽ căn cứ theo đặc điểm của môn phái mình mà biên soạn. Mà cho dù là cùng một môn phái, nhưng bởi vì người phụ trách biên soạn mỗi năm khác nhau mà có một ít bất đồng so với bản cũ.
Đương nhiên, đối với môn phái nhỏ như Vô Không kiếm môn, hiển nhiên không thể có nhập môn ngọc giản. Môn phái lớn, mỗi năm có nhiều đệ tử nhập môn, cao thủ tọa trấn cũng nhiều, dư thừa tài lực để làm. Còn môn phái nhỏ phần lớn là trưởng bối truyền miệng, bồi dưỡng từng người một.
Ngọc giản nhập môn phù trận của Côn Luân, Tả Mạc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chẳng qua, tuy nó xuất thân từ Côn Luân nhưng chỉ là nhập môn ngọc giản cho nên chỉ có thể xếp ở vị trí thứ năm mươi sáu. Những người tham gia Thí Kiếm hội phần lớn là tu giả Ngưng Mạch kỳ, nhập môn ngọc giản không có tác dụng lớn với họ, huống chi lại còn là nhập môn phù trận. Nếu là nhập môn kiếm quyết, thì chắc số người thèm thuồng nó cũng nhiều.
Kiếm quyết Côn Luân…
Song lực hấp dẫn của ngọc giản này đối với Tả Mạc là không gì sánh nổi.
Vô Không kiếm môn không có ngọc giản hệ thống về phù trận, hắn học được đều là góp nhặt mỗi nơi một ít, nhiều lúc hắn có cảm giác rất đau đầu. Nếu có một ngọc giản như thế sẽ bớt được rất nhiều đường vòng.
Không hề nghĩ ngợi, hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, phải lấy cho được tấm ngọc giản này!
Nhưng khi hắn tỉnh táo lại liền không khỏi cẩn thận suy tính. Tấm ngọc giản này là phần thưởng của Thí Kiếm hội, mặc dù không có lực hấp dẫn quá lớn, các thí sinh dự thi cũng không nhìn chằm chằm vào nó, nhưng vô luận như nào, muốn đạt được phần thưởng thì đều phải qua hai vòng mới được.
Tưởng tượng đến đông đảo cao thủ Ngưng Mạch Kỳ, da đầu Tả Mạc lại run lên. Nhưng trơ mắt nhìn tấm ngọc giản này bay mất, hắn lại không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!
Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới hạ được quyết tâm, cứ liều mạng trước đã, mọi thứ tính sau!
Tấm nhập môn ngọc giản này làm thay đổi hoàn toàn thái độ của Tả Mạc đối với Thí Kiếm hội, hắn nghĩ cần phải chuẩn bị một chút.
Càng ngày càng nhiều người tới Đông Phù, đợt sơ loại Thí Kiếm hội đã kết thúc vào ngày hôm qua, năm ngày sau sẽ chính thức bắt đầu Đông Phù Thí Kiếm hội. Đông Phù cũng không bởi vì lượng tu giả chen đến quá đông mà trở nên hỗn loạn, có hơn mười vị cao thủ Kim Đan kỳ tọa trấn, khiến cho nơi này trở thành địa phương an toàn nhất cả Thiên Nguyệt giới.
“Ngài lấy một phần đi, danh sách thí sinh Thí Kiếm hội lần này đây, có nó trong tay, khỏi cần lo âu khi xem thi đấu!”.
“Những tư liệu độc nhất vô nhị về những thí sinh tham gia Thí Kiếm hội đây, thông qua vô số cao thủ bình luận, xếp hạng thí sinh đây! Độc nhất vô nhị! Tuyệt đối! Nó là người bạn thân thiết để ngươi đặt cửa đó!”.
…
Tả Mạc khi đi ra nghe được vài tiếng rao hàng, cũng nổi lên vài phần hứng thú. Đối với chiến bảng cũng không ngạc nhiên, hai ngày trước đã công bố rồi, nhưng mà cao thủ bảng có chút ý tứ nha. Đi chưa được hai bước, nghe được tiếng rao hàng, vẫn là thực lực bảng, có điều đây là một bản khác. Nghe đến có bốn năm loại cao thủ bảng nhưng giá cả lại phi thường ăn ý, đều là một viên tam phẩm tinh thạch.
Cho đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tất cả nhà cái đều mở cửa, không cần nói đến những kẻ máu mê cờ mạc, dân chúng bình thường cũng đổ một ít, đặt tý cho vui mà. Có cầu, tự nhiên có cung.
Tả Mạc đang định nghiên cứu đối thủ cho thật tốt liền mua lấy một bản.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên cao thủ bảng này xem ra cũng đáng tiền.
Xếp đầu là Cổ Dung Bình, đây là tuyển thủ chưa một lần thất bại, cơ hồ ở tất cả các loại cao thủ bảng đều đứng đầu, có thể nói điều này đã được mặc định rồi! Bắt đầu từ số hai, vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn có mấy người có tần suất xuất hiện trong hàng mười người đứng đầu tương đối cao.
Nhưng để cho Tả Mạc ngạc nhiên chính là trong mười người đứng đầu không có một ai là tuyển thủ bản địa. Duy chỉ có Du Bạch là được xếp vào, lý do đưa ra cũng vô cùng thống nhất: đồ đệ của Thiên Tùng Tử, có lợi thế sân nhà!
Tả Mạc không khỏi giận dữ!
Mấy cái bảng này là tên rác rưởi nào làm? Đại sư huynh cư nhiên đứng ở số hai mươi ba! Trong cảm nhận của hắn, đại sư huynh tuy vị tất đã đứng đệ nhất, nhưng nằm trong top mười là điều chắc chắn!
Đột nhiên, hắn nhớ đến chính mình, xếp hạng bao nhiêu đây?
Ánh mắt bắt đầu hạ xuống, không có, không có, vẫn không có…
Khi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng, rõ ràng là tên mình mà, lý do bên cạnh rất rõ ràng: là tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất tham gia Thí Kiếm hội. Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nổi giận đùng đùng! Hắn lập tức nhìn tới những cao thủ bảng khác, tên mình vẫn đứng cuối cùng, lý do vẫn như cũ, không chút khác biệt!:0 (122):
Không đúng, La Ly sư huynh rõ ràng là Trúc Cơ kỳ, tại sao nói mình là tuyển thủ duy nhất? Tả Mạc trong lòng tràn đầy không cam lòng, căm hận tìm vị trí La Ly sư huynh.
Ngưng Mạch kỳ!
Tả Mạc ngẩn cả người!
La Ly sư huynh lúc nào tiến đến Ngưng Mạch kỳ vậy? Đây là một cái bảng vứt đi, một đám nói bậy!
Tả Mạc quyết định bỏ mặc mấy cái cao thủ bảng này, hôm nay xuất môn, hắn đã xác định mục tiêu rõ ràng.
Thị trường tự do, Phó Kim nhìn thấy Tả Mạc, đầu tiên là sửng sốt, rồi cực kỳ nhiệt tình nói: “Mạc ca, người như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây vậy? Người không phải là muốn tham gia Thí Kiếm hội sao?” Trong cặp mắt tam giác kia không thể che dấu được ý cười.
Tả Mạc vừa thấy bộ dáng của Phó Kim, tức giận đùng đùng, nói đầy vẻ khó chịu: “Như thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?”.
“Không, không!”Phó Kim liên tục xua tay, lấy ngữ khí thập phần nịnh hót nói: “Mạc ca vừa xuất mã, cả Cổ Dung Bình cũng không phải đối thủ của ngài, ngài muốn đánh gãy một chân của hắn, hắn liền không dám gãy chân khác…”.
“Tốt lắm tốt lắm!” Mấy lời vỗ mông ngựa thô thiển này của Phó Kim thực sự rất chối tai. Cổ Dung Bình, một mình y đủ để thu thập mười người như mình. Hắn phất phất tay nói: “Chuẩn bị tốt không?”.
Phó Kim cười hắc hắc, lấy ra một kiện ngọc giản, để vào tay Tả Mạc nói: “Từ lúc tuyên bố đối thủ của ngài là ai, ta đã bắt đầu tìm tòi rồi! Đây là bản ghi chép vài tràng tỷ thí của Triều An, còn có một ít thu thập khác nữa”.
Trong lòng Tả Mạc khá cảm động, một kiện ngọc giản này chắc tiêu phí rất nhiều khí lực của Phó Kim. Triều An là đối thủ Tả Mạc sắp phải nghênh đón, lần trước Tả Mạc nhờ Phó Kim tìm kiếm hết thảy tư liệu về đối thủ của mình. Lý Anh Phượng sư tỷ tuy tốt thì tốt, nhưng đó là về khoản kinh doanh, về phương diện này sao bằng những địa đầu xà như Phó Kim được.
Tả Mạc liền đưa cho Phó Kim một cái gói to.
Phó Kim vừa cầm vào tay đã biết có bao nhiêu tinh thạch, nhưng hắn không chút cao hứng mà nhìn chăm chú vào Tả Mạc, ôn hòa hỏi: “Đây là ý tứ gì?”.
Tả Mạc lắc lắc đầu nói: “Không phải đưa cho ngươi, cho ngươi dùng để chuẩn bị. Ta còn trông cậy vào tư liệu của những đối thủ tiếp theo!”.
Sắc mặt của Phó Kim mới dần dần chuyển biến, hắc hắc cười nói: “Thật là tốt nha, ta cũng áp một khoản trên người ngươi, đừng để ta mất tiền nha!”.
“A, vậy thì cầu nguyện cho ta thắng đi!”Tả Mạc buông tay nói.
Đối thủ là tu giả Ngưng Mạch kỳ, thực lực song phương chênh lệch vô cùng lớn, kể cả Tả Mạc cũng không có bao nhiêu tin tưởng. Hắn chỉ muốn thử sức một lần, hắn thật sự không thể ngăn nổi sức hấp dẫn của tấm ngọc giản Côn Luân nhập môn phù trận. Là thí sinh tu vi kém nhất lần thí kiếm hội này, hắn không được xem trọng là đương nhiên, đây cũng là lý do trận đấu của hắn diễn ra đầu tiên.
Trận đầu thôi, nếu có dọa người thì cũng chả lớn! Trở về chắc chắn ăn quả đắng!
Tả Mạc vô số lần nguyền rủa kẻ an bài trình tự trận đấu.
Vô Không đường.
Biểu tình Diêm Nhạc có chút quái dị nói: “Tiểu Mạc không ngờ được xếp trận đầu”.
Bùi Nguyên Nhiên ha hả cười nói: “Chắc là Linh Anh phái giở trò, tiểu Mạc lần trước lấy hết mặt mũi của người ta, có thể hiểu được mà”.
Thi Phượng Dung giận dữ nói: “Hiểu được cái rắm ấy! Dám làm khó dễ đệ tử của ta, chán sống sao! Cô nãi nãi mới luyện chế được Thiên Hoa Bách Độc chướng còn chưa có chỗ thử đây…”.
Ba người còn lại nhất thời đau đầu vô cùng, lập tức vội vàng kéo Thi Phượng Dung lại, vừa giữ chặt vừa trấn an liên tục.
“Yên tâm, yên tâm. Tiểu Mạc tinh ranh như quỷ, sẽ không chịu thiệt thòi đâu” Bùi Nguyên Nhiên an ủi: “Huống chi, để hắn kiến thức một chút cũng có chỗ lợi. Còn chuyện mất mặt, mấy lão gia hỏa chúng ta quan tâm sao?”.
Diêm Nhạc ở bên cạnh cười ha ha, Thi Phượng Dung đầy tức giận ngồi xuống, ánh mắt Tân Nham không ngừng lóe lên hàn quang.
“Không ngờ La Ly nhanh như vậy đã tiến lên Ngưng Mạch kỳ, xem ra trận chiến với Tả Mạc cũng có lợi không nhỏ a” Diêm Nhạc nói.
“La Ly thiên phú không kém, chỉ là do duyên cớ tâm tình mới khó tiến bộ. Lần này thoát thai hoàn cốt, bổn môn lại thêm một đại tướng” Bùi Nguyên Nhiên vuốt vuốt cằm nói, nét vui sướng không thể giấu.
Đệ lục canh Lúc này, tại chỗ bàn của Triều An lại vang lên một trận tiếng cười xôn xao. "Ai, mấy ngày này cần phải hảo hảo chuẩn bị chiến đấu!"
"Đúng vậy, chỉ có Triều huynh có thể nhàn hạ ."
"Một tên Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, nếu huynh dùng quá ba chiêu, tại hạ chắc chắn sẽ khinh bỉ ngươi."
"Không bằng chúng ta đánh cuộc, đổ Triều huynh mấy chiêu có thể chấm dứt."
"Nói rất hay, ta cá là ba chiêu!"
"Ta cá là một chiêu!"
Tại một nơi trống trải hoang dã. Vi Thắng đang cùng một gã nam tử áo trắng giằng co.
"Các hạ đến tột cùng là ai? Lẻn vào Vô Không sơn có ý đồ gì?" Vi Thắng trầm giọng nói, rút Liệt Hồng ra kiếm chuẩn bị phát động. Người này lai lịch bất minh, lại lẻn vào Vô Không sơn, bị hắn trong lúc vô ý phát hiện ra. Hơn nữa tu vi của y sâu không lường được. Hắn vừa mới từ trong Kiếm động đi ra, kinh qua vô số chém giết, lại đột phá Ngưng Mạch kỳ, tinh-khí-thần đều đang ở trong trạng thái viên mãn tối đỉnh phong, linh giác trước nay mẫn tuệ chưa từng có. Đổi lại là lúc bình thường thì hắn tuyệt đối khó có thể phát hiện ra được, đối phương lại có thực lực cao hơn hắn nhiều, trong lòng hắn lẫm nhiên không thôi!
Hắn đuổi theo ba trăm dặm, trong đó vài lần suýt chút nữa thì mất dấu. Càng khiến hắn cảm thấy bất ổn chính là, tựa hồ đối phương chưa dùng hết toàn lực.
Nhưng tính tình Vi Thắng vốn gan góc cứng cỏi, cho dù biết đối phương lợi hại nhưng không hề lùi bước, chiến ý trong mắt hổ tuôn trào!
"Nghe nói lúc Vi công tử Trúc Cơ trời sinh dị tượng, kiếm khí tận trời, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Công tử vừa đi ra khỏi Kiếm động có vẻ thu hoạch được không ít. Xem ra cuối cùng quý môn cũng có thể có hi vọng rồi." Nam tử áo trắng thanh âm ôn tồn hòa nhã giống như thanh tuyền (suối mát), lại phối hợp với vẻ ngoài tuấn lãng phong dật, rõ ràng là một công tử phong lưu phóng khoáng khiến kẻ khác khó có thể sinh tâm ác cảm.
Trong lòng Vi Thắng lại càng kinh hãi, chuyện mình tiến vào Kiếm động, ngoại trừ bổn môn đệ tử ra thì ngoại nhân căn bản không hề biết, người này sao lại rõ ràng như thế được. Nếu vừa rồi hắn còn chưa khẳng định người này đến tột cùng là vô tình hay cố ý lẻn vào Vô Không sơn thì lúc này hắn đã khẳng định, người này âm thầm dò xét sự vụ bản môn, rõ ràng có ý gây rối làm loạn.
"Các hạ một khi đã không muốn báo danh, vậy thì không cần nói nhiều lời nữa." Vi Thắng chầm chầm nói, đôi mắt hổ bắn ra hai luồng tinh mang. Không khí xung quanh không gió mà động, chậm rãi quay chung quanh hắn, Liệt Hồng kiếm trong tay chẳng biết từ lúc nào đã chỉ thẳng vào nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng chỉ cảm thấy chung quanh tối sầm lại, phảng phất như đặt mình trong trong hư không.
Hư vô, xơ xác tiêu điều, trống vắng.
Hai mắt nam tử áo trắng hiện lên một tia dị sắc, khen: "Vi công tử quả nhiên thiên phú kỳ tài, 《 Vô Không kiếm 》chắc chắn phát triển rực rỡ trên tay công tử!". Khi nói chuyện, thân ảnh nam tử áo trắng cứ mờ nhạt dần, khi hắn nói đến tiếng cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, chỉ để lại dư âm ngân nga.
Rốt cuộc, trong mắt Vi Thắng lộ ra vẻ hoảng sợ!
Thần thức của hắn một lần nữa đảo qua xung quanh, hoàn toàn không có dấu vết, đối phương đã rời đi rồi. Ở trong kiếm ý phong tỏa của bản thân lại có thể tiêu thất vào hư không! Vi Thắng hơi trầm ngâm, bước trên Liệt Hồng kiếm, hóa thành một đạo hồng quang nhằm hướng Vô Không Kiếm Môn bay đi.
Khi thân ảnh hắn biến mất phía chân trời, ở vị trí vừa rồi mà nam tử áo trắng biến mất, một bóng người dần dần hiện ra.
"Là như vậy?" Hắn nhìn chân trời, thì thào tự nói.
Thiên Nguyệt cư là nơi ở tốt nhất Thiên Nguyệt giới, nằm ở giữa sườn núi, gồm có một linh mạch ở trên cùng với bốn mươi bảy tòa động phủ. Bên trong có đầy đủ mọi chủng loại pháp khí, trong phủ linh khí nồng đậm, tu luyện giả qua đây đều vui vẻ thư giãn điều tức. Chỉ có điều giá cả lại không dễ chịu như vậy, một ngày mất mười viên tam phẩm tinh thạch. Đừng thấy hiện tại Tả Mạc kiếm được không ít, nếu mời hắn ở lại Thiên Nguyệt cư, chi phí mỗi ngày cũng khiến hắn ăn không tiêu, chứ đừng nói đến những phục vụ khác.
Ngày thường Thiên Nguyệt cư chỉ có một nửa động phủ được thuê, vậy mà bây giờ lại chật ních, phí mỗi ngày cũng trực tiếp tăng từ mười viên tam phẩm tinh thạch lên tới năm mươi viên tam phẩm tinh thạch. Song dù vậy ở đây cũng không còn phủ trống, ở trong này toàn là các cao thủ đến từ Thiên Nguyệt giới.
Rượu ở Thiên Nguyệt cư dùng là Vương Tẩu tửu. Linh thực ở Thiên Nguyệt cư chính là linh thực từ Thiệu sư thực các. (Ẹc, khách sạn năm sao đây mà)
Mãn Thiên Tinh tạ là nơi tụ tập ở Thiên Nguyệt cư, sở dĩ có tên này là vì trên trần có khắc vô số thần thạch toái tinh, như sao sáng lấp lánh, giữa Tạ Đình lầu những sợi dây leo Lam sắc tử đằng quấn quanh, huỳnh quang màu lam mờ mờ càng khiến nơi đây tăng thêm vài phần thanh tịnh.( Quán cà phê chăng??? )
"Vận khí của Triều huynh thật sự là tốt a!" Bên cạnh bàn đá, một người nhịn không được nói
.
Những người đang ngồi đây đều là tu giả tham gia dự thi, vẻ mặt mỗi người đều hâm mộ không thôi. Không thể nghi ngờ gì, trong số mọi người ở đây thì lá thăm của Triều An dĩ nhiên là tốt nhất.
Trong bụng Triều An thầm đắc ý, ngoài miệng lại nói: "Ta cũng rất hâm mộ các vị, có thể quang minh chính đại đánh một trận. Ta thế này, cho dù thắng cũng không vinh quanh." Triều An xuất thân từ Triều gia bảo, tu luyện chính là một môn tâm pháp cực kỳ lệch môn: Thiên Cương Liệt Hỏa chùy, uy lực cương mãnh vô cùng, có chút tinh diệu.
"Huynh rõ ràng là đang ra vẻ nha." Một người trong đó cười nói: "Hỏi một chút xem tất cả mọi người ngồi đây có ai không muốn cùng huynh đổi không? Mấy cái danh vọng hàng đầu này rốt cuộc cũng chỉ là hư thôi, phần thưởng kia mới là thật."
Tất cả mọi người đang ngồi đều ồn ào lên tiếng. Triều An liên tục xin tha, cuối cùng phải hứa hẹn mở tiệc đãi khách, mọi người mới từ bỏ.
Mãn Thiên tinh tạ, trong một góc tiểu đình, lụa mỏng được buông xuống, mơ hồ có thể thấy có hai người bên trong đang đối ẩm. Nếu vén màn lụa lên, chắc ai cũng nhận ra hai người đang ngồi đây, một bên rõ ràng là nhân tuyển số một cho chức quán quân lần Thí Kiếm hội này: Cổ Dung Bình, mà người ngồi ngay ngắn ở trước mặt hắn, đầu đội mũ tre, hắc sa che mặt, yên lặng như xử nữ.
“Vốn định tìm một chỗ yên tĩnh, không nghĩ tới lại gặp phải mấy tên rỗi hơi làm mất cả hứng.” Cổ Dung Bình nhíu lông mày bất đắc dĩ nói, ánh mắt hắn dừng lại trên hắc sa che mặt người đối diện, ngữ khí nhiệt thành: “Thật không nghĩ tới, ở nơi này có thể gặp được sư muội, ta còn tưởng rằng ba năm sau mới có thể gặp được muội.”
Hắn không chút nào che giấu vẻ nhiệt tình trong giọng nói.
Đại khái ai cũng không ngờ tới, người đội mũ tre, cao thủ thần bí Tố lại là một nữ tử. Nàng khẽ duỗi cổ tay với linh trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấc lên một góc khăn che, một màu đỏ sẫm trơn bóng hiện lên trên nền chén sứ màu tuyết trắng. Ánh mắt Cổ Dung Bình đột nhiên nóng rực như lửa. (mới thế muốn đi tù tới nơi rồi ).
"Chẳng lẽ sư muội không muốn để lộ dung nhan một lần sao?" Cổ Dung Bình nhìn chằm chằm Tố, lẳng lặng nói, chỉ có điều trong giọng nói biểu lộ ngữ khí rất kích động.
"Tâm sư huynh rối loạn." Tố nhẹ nhàng nói, hắc sa không thấy chút dao động: "Tâm rối loạn, làm sao còn có tâm dụng kiếm?"
Hai mắt Cổ Dung Bình ẩn hiện lửa giận, song hắn không phát tác, đột nhiên nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, ánh mắt đã khôi phục vẻ trong suốt: "Sư muội nói phải. Không biết sau khi Thí Kiếm hội kết thúc, sư muội có tính toán gì?"
"Luyện kiếm."
"A." Trong mắt Cổ Dung Bình thoát hiện ra một tia ngạc nhiên: "Sư muội tìm được hàn sắt từ ?"
Thanh âm bình thản như nước của Tố rốt cục có vài phần kích động: "Ân, đã cắt được bốn khối."
"Vậy cần phải chúc mừng sư muội!" Trong lòng Cổ Dung Bình lại ảo não, sư muội nếu đi luyện kiếm chỉ sợ không tới ba năm sau, căn bản sẽ không xuất quan. Trong lòng hắn đột nhiên vừa động: "Nếu ngu huynh nhớ không lầm thì nghe nói nếu muốn hàn sắt từ thành kiếm trước hết phải luyện thành kiếm phôi. Chẳng biết việc này..."
"Đã tìm được." Thanh âm Tố lại khôi phục bình thản như nước: "Không nhọc sư huynh phiền lòng."
Lúc này, tại chỗ bàn của Triều An lại vang lên một trận tiếng cười xôn xao. "Ai, mấy ngày này cần phải hảo hảo chuẩn bị chiến đấu!"
"Đúng vậy, chỉ có Triều huynh có thể nhàn hạ ."
"Một tên Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, nếu huynh dùng quá ba chiêu, tại hạ chắc chắn sẽ khinh bỉ ngươi."
"Không bằng chúng ta đánh cuộc, đổ Triều huynh mấy chiêu có thể chấm dứt."
"Nói rất hay, ta cá là ba chiêu!"
"Ta cá là một chiêu!"
"Tốt lắm tốt lắm. Các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho ta." Triều An liên tục thở dài: "Ta đã nói thôi, các ngươi nhìn xem, ta cho dù có thắng cũng không tốt đẹp gì."
Mọi người lại ồn ào bàn tán.
Cổ Dung Bình vừa mới giẫm trúng phải cái đinh mềm của sư muội, tâm tình đang bốc hỏa, vừa lúc nghe nhóm người kia lớn tiếng huyên náo, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, ánh mắt không khỏi lướt qua một tia hàn ý. Hắn tuổi còn trẻ đã có tu vi bất phàm, còn trẻ thành danh, ngày thường tại môn phái cũng đều được yêu mến che chở, nào có ai dám ở trước mặt hắn làm càn, nhất thời mặt trầm như nước.
Hắn mới vừa định đứng dậy cho nhóm người kia một bài học thì đột nhiên thấy hoa mắt, chẳng biết sư muội đã đứng lên từ lúc nào.
Nàng muốn làm cái gì?
"Ta cá là mười chiêu." Tố hướng bọn Triều An sau làn lụa mỏng thản nhiên nói.
Thanh âm không lớn của nàng lại thoải mái xuyên qua lụa mỏng. Lụa mỏng này, phía trên có phù trận ngăn cách, lúc này lại không hề có tác dụng.
Bàn đá kia nhất thời tĩnh lặng, sắc mặt Triều An vụt âm trầm dọa người.
"Chẳng biết các hạ là cao nhân phương nào, xin mời báo danh tính." Triều An ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay lại. Đang ra vẻ với bằng hữu liền bị người ta cho cái tát, Triều An làm sao nuốt trôi được lời này? Bởi vì trên lụa mỏng có ngăn cách phù trận, bọn họ chỉ có thể mơ hồ chứng kiến bên trong có hai người, cho nên tướng mạo lời nói, cũng không nhìn không nghe được chút gì cả.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Đổ, hay không đổ?" Tố thờ ơ hỏi.
Cổ Dung Bình hơi ngạc nhiên, tính tình sư muội lãnh đạm, không ai rõ ràng hơn so với hắn. Chuyện giống như vậy, đáng lẽ nàng tuyệt không cảm thấy hứng thú mới đúng! Hôm nay nàng lại đánh đổ cùng người ta, việc này... Người nọ cùng sư muội là quan hệ gì? Trong mắt Cổ Dung Bình mơ hồ chớp động quang mang, biểu tình có chút ý vị sâu xa.
Đang làm trò mặt mũi như vậy, nếu không lập tức đáp ứng đánh cuộc chắc chắn thanh danh sẽ mất sạch. Mười chiêu liên tục còn không đối phó nổi một tên Trúc Cơ kỳ? Đối phương rõ ràng đang muốn làm nhục mình!
Triều An trong lòng đại nộ, khẩu khí lại rất bình tĩnh: "Các hạ một khi đã ra tay, tại hạ cũng đành theo, đánh cuộc gì?"
"Tùy tiện." Sau tấm lụa mỏng trong tiểu đình truyền đến tiếng nói nhàn nhạt.
Triều An chắc chắn nhận định là đối phương đang trêu đùa mình, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, rút nắp lọ ra, nhất thời trong không khí tràn ngập một cỗ dược hương cùng linh khí nồng đượm.
Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, mà một ít người ở gần linh đan đều khẽ xao động.
"Tam phẩm Liệt Hỏa đan, bên trong có ba mươi sáu viên." Liệt Hỏa đan là một loại linh đan đặc hữu của Triều gia bảo, áp dụng địa tâm luyện chế mà thành, tính nóng bá đạo vô cùng, là linh đan thuộc tính hỏa rất nổi tiếng ở Thiên Nguyệt giới.
Từ trong đình bay ra một kiện đồ vật, vừa vặn ngưng lại trước ánh mắt Triều An. "Nguyệt Hoa Lưu Thương, tam phẩm."
Nhất thời tất cả mọi người đang ngồi không kiềm chế được đứng bật dậy, mỗi người đều dài cổ nhìn bình thủy tinh nắm trên tay Triều An. Bình thủy tinh trong suốt sáng long lanh không có một tia tỳ vết, chỉ riêng bình thủy tinh này đã là vật xa xỉ rồi. Trong bình thủy tinh có một đoàn dịch thể lớn tầm móng tay màu vân vụ nhàn nhạt đang lưu động.
Nguyệt Hoa Lưu Thương, đồn đại mỗi mười năm, chỉ gặp một lần lúc trung thu khi nguyệt quang cực thịnh, Nguyệt Hoa Lưu Thương chính là ánh trăng luyện chế mà thành, cực kỳ trân quý hiếm lạ! Một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương nho nhỏ nhưng giá trị lại vượt xa Liệt Hỏa đan của Triều An.
Sắc mặt Triều An tái mét.
Last edited by Lang Thang; 29-11-2010 at 07:38 AM.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Tiết 122: Đặt cược Dịch: c0f7e3
Biên: Keny Nguồn: 4vn.eu
Đệ thất canh "Ngươi đổ mấy chiêu?"
"Ba chiêu đi. Trúc Cơ kỳ chống lại Ngưng Mạch kỳ, có thể chống đỡ ba chiêu, hết cỡ rồi."
"Ai, cũng không biết Vô Không kiếm môn nghĩ như thế nào lại phái một tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ để mất mặt xấu hổ cơ chứ."
"Cũng không hẳn, nghe nói hắn chủ tu luyện đan, chạy tới đây xem náo nhiệt thôi!"
Ba người Đào Xu Nhi cùng Yến Minh Tử, Hồ Sơn đang đi dạo trên đường phố Đông Phù. Bọn họ thích nhất là những nơi náo nhiệt, mà bây giờ ở Thiên Nguyệt giới có chỗ nào náo nhiệt hơn Đông Phù đây?
Hồ Sơn chà xát hai tay, vẻ mặt hưng phấn: "Quá tuyệt vời, đợi lâu như vậy, cuối cùng vòng sơ loại kia rốt cục cũng đánh xong ! Bây giờ mới chính thức thi đấu a!"
Đào Xu Nhi mắt đào mê ly nói: "Đúng vậy, Cổ Dung Bình thật là đẹp trai! Ta thấy cả Thiên Nguyệt giới cũng không có nam nhân nào xuất sắc được như hắn! Người ta rất thích!"
Hồ Sơn trong lòng thầm mắng Đào Xu Nhi mê trai, chợt nhiên để ý thấy Yến Minh Tử đang bình thường tựa hồ đột nhiên thất thần. "Lão Yến, suy nghĩ gì đó?"
Yến Minh Tử ngẩng đầu, hồi thần lại, lộ ra nụ cười khổ: "Nghĩ cách nào kiếm tinh thạch a!"
"Kiếm tinh thạch? Ngươi gần đây thiếu tinh thạch sao? Ta còn có chút đỉnh, nếu cần ta đem một ít cho ngươi." Hồ Sơn hào sảng nói. Bởi vì lúc trước ba người cộng đồng tác chiến nên sau này trở thành bạn bè.
Yến Minh Tử lắc đầu: "Ta vừa mua được một thanh phi kiếm mới, tinh thạch tiêu cũng gần hết. Không vội, chậm rãi kiếm, nếu không cách sẽ tới tìm ngươi."
"A, ngươi mua phi kiếm mới? Nhanh đem ra cho chúng ta nhìn xem." Đào Xu Nhi nhất thời cao hứng.
Yến Minh Tử lấy ra một thanh phi kiếm màu lam: "Kiếm tên Thâm Dương, tam phẩm."
Hồ Sơn nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu: "So ra còn kém với Trích Thủy kiếm trước kia của ngươi."
"Ngươi nói nhảm gì thế!" Yến Minh Tử lập tức trợn mắt tức giận, Hồ Sơn nói những lời này lại gợi lại chuyện thương tâm của ba người.
Đào Xu Nhi thấy thế, vội vàng chuyển hướng đề tài: "Nói mau, ngươi nghĩ đến biện pháp gì kiếm tinh thạch?" Trong ba người, Yến Minh Tử thực lực thường thường song lại am hiểu kinh doanh nhất.
Quả nhiên, đây mới là đề tài yêu thích của Yến Minh Tử, nhất thời hắn phấn chấn tinh thần: "Đương nhiên là Thí Kiếm hội !"
"Thí Kiếm hội? Làm như thế nào kiếm tinh thạch?" Hồ Sơn kỳ quái hỏi.
Yến Minh Tử kiên nhẫn giải thích: "Những sinh ý khác chúng ta đương nhiên làm không nổi, nhưng chỉ cần trên tay có chút tiền nhàn rỗi, đánh cược nhỏ một lần xem như cũng không tồi."
Hồ Sơn nghe vậy không còn hứng thú, khinh thường nói: "Ngươi nói mãi cuối cùng vẫn là đánh bạc, chả có giá trị gì cả."
Ngược lại, Đào Xu Nhi lại cảm thấy hứng thú: "Lão Yến đừng để ý đến hắn, cẩn thận nói xem."
Yến Minh Tử tinh thần càng hưng phấn nói: "Đánh bạc đương nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng mà lần Thí Kiếm hội này khác cùng những kiểu đánh bạc khác."
"Khác nhau như thế nào?"
"Lần thử kiếm hội này, cố nhiên có phần dựa vào vận khí, nhưng càng dựa vào so đấu thực lực nhiều hơn, trong đó tất nhiên sẽ có quy luật nhất định. Thực lực một người cao hay thấp trong thời gian ngắn không có quá nhiều thay đổi. Từ từ xem xét thêm pháp quyết khắc chế lẫn nhau, ưu khuyết của pháp bảo tuy rằng không thể phán đoán chính xác kết quả tỷ thí nhưng đại khái có thể đoán được hướng đi."
Hồ Sơn mỉm cười: "Vậy ngươi từ chỗ nào biết được thực lực mỗi người? Từ chỗ nào biết được pháp bảo của họ?"
Yến Minh Tử gật đầu: "Đây chính là vấn đề của mấu chốt. Thực lực rất khó phán đoán nhưng tuyển thủ ở vòng ngoài đã từng so đấu qua vài lần, cuối cùng cũng có thể có phán đoán đại khái. Về phần pháp bảo…." hắn ngạo nghễ nói: "…Phương diện này, ta đây có vài phần nhãn lực."
"Đúng là như thế. Lão Yến ngươi đánh giá pháp bảo đúng là chuẩn." Hồ Sơn đối với điểm ấy của Yến Minh Tử khá là bội phục.
"Hắc hắc." Yến Minh Tử đắc ý nói: "Đổ pháp này cũng có rất nhiều loại. Tỷ như trận chiến đầu tiên gây ồn ào nhất, Tả Mạc đấu với Triều An."
"Cái này có gì phải so sánh, đương nhiên là Triều An thắng!" Hồ Sơn không cho là đúng nói: "Lột da cương thi tuy rất lợi hại, nhưng với tu vi bây giờ tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được cao thủ Ngưng Mạch kỳ!"
"Đúng vậy!" Yến Minh Tử đồng ý, nhưng lại chuyển đề tài: "Nhưng hiện tại lưu truyền rộng rãi nhất cũng là đánh cược trận này. Mọi người cược, Tả Mạc có thể chịu được mấy chiêu của Triều An."
"Như vậy cũng được sao?" Hồ Sơn trợn mắt há hốc mồm.
"Hắc, trong ba chiêu đầu tỷ lệ cược vẫn còn tương đối bình thường. Vượt qua ba chiêu tỷ lệ bắt đầu tăng vọt." Yến Minh Tử nói.
"Chẳng lẽ ngươi định cược trận này?" Hồ Sơn hỏi.
"Ngô, ta cược bảy chiêu." Yến Minh Tử đắc ý nói: "Tỷ lệ một ăn sáu mươi."
"Ngươi nghĩ thấy hắn có thể ngăn cản Triều An bảy chiêu?" Hồ Sơn tỏ vẻ giật mình: "Triều An không phải là tiểu nhân vật gì, hắn là đệ tử trẻ tuổi lợi hại nhất Triều gia bảo. Ngươi đối với lột da cương thi cũng quá mức tin tưởng đi!"
Yến Minh Tử trầm ngâm: "Ngươi nghĩ Triều An so với Thường Hoành sư huynh như thế nào?"
"Đương nhiên không bằng!" Hồ Sơn không cần nghĩ ngợi, không chút do dự đáp: "Thường Hoành sư huynh rõ ràng lợi hại hơn! Trước kia hắn mới Trúc Cơ kỳ đã từng đả bại Ngưng Mạch kỳ."
"A!" Yến Minh Tử đối với câu này hơi giật mình: "Làm sao ta không biết tin tức này?"
Hồ Sơn theo bản năng hạ giọng: "Tin tức này người biết đến không nhiều lắm. Chuôi Huyết Chu kiếm kia của sư huynh chính là giết người đoạt bảo! Cho nên mới bị chưởng môn hạ lệnh bế quan diện bích.
Vẻ mặt hai người kia nhất thời kinh sợ hãi hùng.
"Xem ra tinh thạch này của ta đổ là đáng a." Yến Minh Tử đầu tiên lnà nghĩ đến tinh thạch của chính mình, hắn cười nói: "Vốn đổ cục này căn bản không náo nhiệt như vậy, chủ yếu là do Triều An bị người ta chỉ tên thách thức, đối phương đã xuất ra một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương đổ Tả Mạc có thể chống được mười chiêu, lúc này mới khiến cho đổ cục thêm hấp dẫn."
"Nguyệt Hoa Lưu Thương..." Vẻ mặt Hồ Sơn dại ra, lẩm bẩm nói: "Đúng là phá gia mà ..."
Đào Xu Nhi đến giờ vẫn không mở miệng đột nhiên hỏi: "Đổ Tả Mạc thắng tỷ lệ ăn là bao nhiêu?"
Yến Minh Tử rùng mình: "Hình như là một ăn ba trăm." Hắn giật mình nhìn Đào Xu Nhi : "Chẳng lẽ ngươi đặt hắn thắng? Việc này tuyệt đối không thể!"
"Vì cái gì không thể?" Đào Xu Nhi thản nhiên nói: "Dù sao ta chỉ đặt vài viên tinh thạch, cho dù là đặt chơi. Một khi Thường Hoành sư huynh ở Trúc Cơ kỳ có thể đả bại..."
Nàng đang quàng quạc nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt ngưng trệ. Hai người kia đợi nửa ngày mà không thấy nàng nói tiếp, đang cảm thấy kỳ quái, chợt thấy mặt nàng cứng lại, ánh mắt như dại ra, hai người liền thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, lập tức toàn thân cứng đờ.
Một người đang đi về phía bọn họ.
Lý Anh Phượng nhìn thứ tự thi đấu của sư đệ, lắc đầu. Sư đệ bị xếp ở trận đầu vốn cũng không có gì, dù sao nàng cảm thấy chưởng môn cũng chỉ là muốn cho sư đệ tham gia lấy chút lịch lãm. Lại nghĩ đến chuyện đánh cược sư đệ chống đỡ được mấy chiêu đang trở nên ồn ào khắp nơi.
Một tên gia hỏa không biết từ đâu vứt ra trước mặt mọi người một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương, cược sư đệ chống đỡ Triều An được mười chiêu, nhất thời rước lấy một trận xôn xao. Vốn mọi người đối với trận tỷ thí này không có quá nhiều hứng thú, song bây giờ trận tỷ thí này lại trở thành đổ cục được nhiều người quan tâm nhất.
Thế này không phải đặt sư đệ nướng trên lửa sao?
Mấy ngày nay sư đệ luôn một mực ở trong tiểu viện chẳng biết làm chuyện gì? Trong lòng nàng lo lắng vô cùng, sư đệ còn không nhân cơ hội này luyện kiếm nhiều hơn, lâm trận mới mài gươm, không mau không được a! Trong suốt thời gian này, nàng chưa từng gặp qua hắn luyện kiếm.
Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào một mớ loạn thất bát tao các loại phù trận cấp thấp là có thể thủ thắng? Sư đệ học phù trận, nàng đương nhiên không phản đối, nhưng tác dụng chủ yếu của phù trận là ở luyện đan, luyện khí, đối với chiến đấu có ích lợi không lớn.
Vi Thắng đạp Liệt Hồng kiếm, giống một đạo hồng quang tiến vào Đông Phù. Hắn vừa trở về Vô Không sơn một chuyến, hướng chưởng môn bẩm báo về chuyện nam tử áo trắng, sau đó liền bay tới Đông Phù. Tả Mạc bị xếp ngay ở trận đầu, nếu tới muộn không khéo bỏ lỡ mất trường tỷ thí của sư đệ.
Vừa vào Đông Phù, thấy dòng người trên đường đang rộn ràng nhốn nháo khiến Vi Thắng hơi ngạc nhiên.
Khác với Tả Mạc, hứng thú của hắn đối với Thí Kiếm hội rất lớn. Có thể luận bàn thi đấu cùng cao thủ khắp nơi, cơ hội thế này chính là ngàn năm một thuở, vừa nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dạt dào.
Đột nhiên hắn nghĩ đến sư đệ Tả Mạc, bất giác mỉm cười, lấy tính tình lười nhác của sư đệ, đối với Thí Kiếm hội khẳng định không chút hứng thú. Nghĩ tới sư đệ vốn không muốn tham gia lại phải nhận đủ các kiểu mệnh lệnh của chưởng môn, thật là thú vị.
Sư đệ có thiên phú xuất sắc chỉ tiếc là đối với tu kiếm hứng thú không lớn, nếu lần này có thể bức bách hắn cũng không phải là chuyện xấu gì.
Vi Thắng là một kiếm tu cực kỳ thuần túy. Lúc đầu Tả Mạc chuyên chú với Linh Thực phu, hắn còn chưa có cảm giác, đến khi Tả Mạc biểu hiện ra thiên phú tu kiếm lại vẫn trầm mê với những thứ khác, Vi Thắng cảm thấy thật là đáng tiếc.
Đột nhiên, hắn nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng nói chuyện.
"Ngươi đổ mấy chiêu?"
"Ba chiêu đi. Trúc Cơ kỳ chống lại Ngưng Mạch kỳ, có thể chống đỡ ba chiêu, hết cỡ rồi."
"Ai, cũng không biết Vô Không kiếm môn nghĩ như thế nào lại phái một tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ để mất mặt xấu hổ cơ chứ."
"Cũng không hẳn, nghe nói hắn chủ tu luyện đan, chạy tới đây xem náo nhiệt thôi!"
Một bên có người không phục nói: "Ai mất mặt xấu hổ còn chưa biết đâu. Nguyệt Hoa Lưu Thương, ai có? Người có thể có Nguyệt Hoa Lưu Thương chắc hẳn là người có nhãn lực? Ta xem ra, Tả Mạc này khẳng định là có vài phần bản lãnh thật sự!"
"Bản lãnh thật sự? Ặc! Cho dù có bản lãnh thật sự, cũng là Trúc Cơ kỳ!"
...
Sắc mặt Vi Thắng rất khó coi, cố nén xúc động muốn đánh cho mấy gia hỏa kia một trận. Bên đường, hắn nghe được rất nhiều cuộc trò chuyện kiều này.
Hắn bước đi như sao xẹt đến một cửa sòng bạc. "Ai, vị đại gia này, muốn hay không đến thử xem một chút vận may? Đổ cục nhiệt náo nhất Đông Phù hiện nay, có mấy loại đổ, phi thường thú vị..."
Vi thắng vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên truyền đến một thanh âm bên cạnh. "Đem tinh thạch trên người các ngươi lấy hết ra đi."
Đánh cướp? Vi thắng sửng sốt, không khỏi quay sang.
Nói chuyện chính là một vị hán tử mặt tròn, trước mặt hắn đứng hai nam một nữ. Hai nam một nữ này tựa hồ rất sợ hãi hán tử mặt tròn, ở trước mặt hắn khúm núm. Hán tử mặt tròn vừa mở miệng, ba người vội vàng đem tinh thạch trên người toàn bộ lấy ra.
Yến Minh Tử thật sự nhịn không được: " Thường sư huynh, Tả Mạc này ..."
"H ả?" Hán tử mặt tròn liếc mắt nhìn Yến Minh Tử, trong lòng Yến Minh Tử run lên, lời nói đến miệng nhất thời rụt trở về. Hồ Sơn cùng Đào Xu Nhi ở một bên thành thành thật thật đứng cúi đầu, trong lòng cả hai đối với hành động dại dột của Yến Minh Tử chửi ầm lên. “Lão Yến nhà ngươi, hỗn trướng, ngươi không muốn sống cũng được! Nhưng cũng đừng lôi chúng ta theo a...”
Vi Thắng hơi ngạc nhiên khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua hán tử mặt tròn, lần đầu tiên hắn nghe được có người đổ sư đệ thắng. Hắn chú ý tới quần áo ba người trước mặt hán tử mặt tròn đều có dấu hiệu Linh Anh phái, không phải nói Linh Anh phái cùng sư đệ có cừu oán gì đó sao?
Thường sư huynh... À! Vi Thắng đã hơi hơi hiểu được.
Tên người hầu đứng trước cửa nhìn bốn người giống như kẻ ngốc, lại nhìn tinh thạch trên tay Yến Minh Tử, hắn không khỏi chảy cả nước miếng. Trong lòng mắng to, mấy kẻ này thật sự là kẻ phá gia mà, số tinh thạch kia đem cho ta có phải tốt hơn không! Sao lại đem quăng xuống nước như vậy chứ.
Đương nhiên, trên mặt hắn không lộ mảy may, ngược lại lập tức phỉnh nịnh: "Ánh mắt tiên sinh quả nhiên độc đáo!" Nhưng lại chần chờ hỏi lại: "Toàn bộ đặt Tả Mạc thắng?"
"Đặt." Ngữ khí hán tử mặt tròn chắc nịch.
Cầm phiếu cược, hán tử mặt tròn xoay người rời đi, ba người Yến Minh Tử liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành ủ rũ theo sau.
"Thật sự là phá gia!" Hán tử mặt tròn vừa đi, tên người hầu hướng Vi Thắng lải nhải tuôn một tràng như hồng thủy vỡ đê: "Người nhìn xem, những người này không phải đầu đất sao? Đổ bàn mở đến bây giờ, còn chưa từng có ai nhận đặt Tả Mạc thắng! Quả thực không coi tinh thạch ra gì, ngài nói xem, Trúc Cơ kỳ đả bại Ngưng Mạch kỳ, có chuyện khôi hài như vậy sao? Phá gia, quá là phá gia ..." Hắn rung đùi đắc ý, nước miếng văng tứ tung.
"Năm mươi viên tam phẩm tinh thạch." Vi thắng cười cười, đưa tinh thạch ra.
"Được rồi, ngài đặt mấy chiêu? Ngươi nhìn xem, đây là các tỷ lệ….."
"Đặt Tả Mạc thắng." Vi thắng mỉm cười như cũ.
Tên người hầu ngây ra như phỗng.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Đệ bát canh Tả Mạc đi vào giữa sân, mà Triều An đã đứng chờ sẵn.
Triều An chứng kiến Tả Mạc lảo đảo đi lên đấu trường, sắc mặt vô cùng khó coi. Tên vô liêm sỉ này tồn tại trước mặt mình nhiều hơn một khắc, chính mình sẽ bị chê cười nhiều hơn một khắc. Hắn hận không thể bắt trưởng lão phụ trách lập tức tuyên bố bắt đầu, sau đó nhanh chóng dùng một chùy đập tên gia hỏa này thành cặn bã.
Triều An cực kỳ phẫn nộ.
Đoạn thời gian này, chuyện đánh cuộc tỷ thí giữa hắn cùng Tả Mạc trở thành đề tài nóng hổi nhất Đông Phù. Nhưng trong mắt hắn, đây là sự nhạo báng trắng trợn. Khi nào thì bản thân mình bị hạ nhục đến mức có thể so sánh cùng tên gà mờ Trúc Cơ kỳ đây?
Một tu giả Trúc Cơ kỳ có thể làm nên trò trống gì? Hắn căn bản không tin.
Nhưng hắn cũng không phải hạng người lỗ mãng, vị cao thủ thần bí kia áp cả trân bảo như Nguyệt Hoa Lưu Thương, vậy khẳng định không phải trò đùa. Chỉ là sau khi điều tra, hắn cảm thấy dở khóc dở cười.
Tả Mạc không ngờ là một tu giả chủ tu luyện đan.
Tất cả tin tức Triều An điều tra được từ Đông Phù có liên quan đến Tả Mạc đều là Linh Thực phu, Kim Ô hoàn, phục vụ luyện hóa…
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy muốn chống đỡ mười chiêu của hắn quả là trò cười! Nghĩ vậy Triều An không cam lòng nắm chặt nắm tay lại, nếu lần này Tả Mạc thật sự đỡ được mười chiêu, mình sẽ trở thành trò cười của lần Thí Kiếm hội này mất, không có lẽ là cả Thiên Nguyệt giới ấy chứ! Trở thành đối tượng bị vô số người chế nhạo lúc trà dư hậu tửu, không còn những câu đại loại như Triều An là đệ tử kiệt xuất nhất Triều gia bảo, chỉ còn lại những câu kiểu như Triều An ngay cả một tên gà mờ Trúc Cơ kỳ cũng không thu thập nổi!
Tả Mạc đưa tới tất cả là ba trăm viên tam phẩm tinh thạch!
“Ha ha! Sư đệ hảo khí phách!” Ngoài cửa tiệm đột nhiên truyền đến tiếng cười to, Vi Thắng nhanh chóng bước vào, hai mắt dò xét Tả Mạc, cười nói: “Xem ra lần này sư đệ rất tin tưởng vào bản thân! Như vậy ta yên tâm rồi, ha ha, sư huynh cũng đặt tất cả tài sản của mình vào sư đệ ngươi thắng, ngươi mà thua là sư huynh mất hết vốn đấy! Ha ha!”.
Lý Anh Phượng giống như nhìn đại sư huynh cùng Tả Mạc như thấy hai thằng khật khùng.
Bọn họ điên rồi sao?
Tả Mạc nghe thấy lời nói của sư huynh, trong lòng tràn đầy ấm áp, tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ thua, chỉ có sư huynh tin hắn có thể thắng! Cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, cười nói: “Đệ đã chuẩn bị rất nhiều, nhất định sẽ cho Triều An kinh hỉ”.
Trong ánh mắt cương thi lóe lên một tia quang mang khác thường.
“Ha ha! Sư đệ luôn làm những chuyện người khác không lường trước được, thật sự là chờ mong nha!”Vi Thắng cười to nói.
Bọn họ quả thực điên rồi…
Lý Anh Phượng vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, đặt thì đặt thôi, dù sao cũng không phải tinh thạch của mình.
Thi đấu Đông Phù thí kiếm hội chính thức bắt đầu, vốn là ngày đầu tiên, cũng không có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú nhưng nhờ nóng bỏng trên bàn đổ mà số lượng tu giả đến xem rất là đông. Trận này thực lực đôi bên cách nhau quá xa, kéo theo là một đống tinh thạch đặt cược, điều này cũng tăng hứng thú cho người xem.
Chỉ cần nghe qua đến đặt cược, mọi người đều không tự chủ tò mò, rốt cuộc Tả Mạc có thể chống được đến chiêu thứ mấy.
Mấy chiêu đây?
Đúng vậy, là chiêu thứ mấy?
Vốn là bản giới Thí Kiếm hội, lấy tên Đông Phù thí kiếm hội, không ngờ hấp dẫn hơn phân nửa cao thủ trẻ tuổi Thiên Nguyệt giới, cơ hồ có thể mệnh danh là Thiên Nguyệt giới thí kiếm hội. Đối với lần thí kiếm hội này, có rất nhiều nghi ngờ đặt ra, nhất là thực lực của những tu sĩ bản thổ. Những tu sĩ ngoại lai đã dùng biểu hiện vòng ngoài để chứng minh thực lực của mình, mà những tu giả Đông Phù chưa một ai xuất thủ, đây cũng là lý do vì sao những tu giả Đông Phù không được xếp hạng cao trong cao thủ bảng.
Tu giả bản thổ có danh ngạch riêng, không cần phải trải qua vòng loại, vì thế mới xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong thi đấu. Trong mắt rất nhiều người, đây là một trò khôi hài không hơn không kém!
Cho nên, bắt đầu từ khâu tổ chức, lần thí kiếm hội này mang theo tranh luận không ngớt, không công bằng giữa tu sĩ ngoại lai với bản thổ…
Nhưng mà Thiên Tùng Tử chỉ dùng một câu ngắn gọn làm cho không ai còn lời nào để nói: “Lần thí kiếm hội này, chủ nhân là Đông Phù, là Đông Phù thí kiếm hội” Ngụ ý đây là cơ hội chúng ta dành cho người một nhà thí kiếm, các người có thể tham gia đã là tốt rồi.
Tu sĩ ngoại lai không còn lời nào để nói, nhưng oán khí vẫn còn đó, Tả Mạc là tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất trong giải, liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Rất nhiều người chê cười hắn, ván cược mấy chiêu cũng thành trò cười trong mắt mọi người.
“Rất nhiều người a” Tả Mạc nhìn chung quanh đông nghìn nghịt người, không tim không phổi hỏi: “Sư tỷ, tỷ đánh cược hết tinh thạch chưa?”.
Lý Anh Phượng rất muốn quay đầu bước đi, đây là lúc nào rồi mà sư đệ còn để ý đến tinh thạch…
Nàng cố gắng kiềm nén xúc động trong lòng, nói đầy vẻ bất thiện: “Đã đổ! Ấn theo yêu cầu của ngươi, quẳng sạch rồi!”.
“A, như vậy đệ yên tâm rồi. Hắc hắc!” Mặt Tả Mạc không chút biến sắc, phát ra tiếng cười cực bỉ ổi, nghe thế nào cũng có vẻ cực kỳ quái dị.
Trời ạ! Làm sao mình lại đi cùng tên dở hơi này? Thật sự là quá dọa người rồi!
Nàng trong lòng cực kỳ hối hận, vì sao lúc nãy mình không quay đầu rời đi chứ?
“Triều huynh, không thể nào, đối thủ của ngươi lại tốt đến thế này sao?”Một vị đồng bạn bên cạnh Triều An dùng ngữ khí cực kỳ khoa trương nói.
Sắc mặt Triều An vô cùng khó coi, nắm tay không ngừng vang lên tiếng răng rắc.
Xa xa trên đám tường vân là các chưởng môn, trưởng lão, đám người Bùi Nguyên Nhiên của Vô Không kiếm môn cũng có ở đó. Đám mây diện tích lên đến mấy mẫu, phía trên bày biện đủ thứ, các loại linh quả, linh trà được đám đệ tử cúi đầu đứng hầu bên cạnh mang lên.
“Tả Mạc của quý môn thật là thú vị a, quả nhiên không hổ bản sắc tham tài, chẳng lẽ đệ tử quý môn đều như vậy sao?”Chưởng môn Linh Anh phái cười ha ha nói.
Bọn họ tu vi ai ai cũng kinh người, chuyện tình phía dưới phát sinh như nào đều biết rõ, mà những lời nói của Tả Mạc cùng Lý Anh Phượng đều truyền rõ vào tai họ.
Thi Phượng Dung khẽ nheo mắt, ẩn chứa nét giận dữ. Bùi Nguyên Nhiên thần sắc như thường nói: “Tả Mạc trời sanh tính tình ngay thẳng khôi hài. Ham tiền thôi, cao thấp trong bổn môn, kể cả trưởng môn ta cũng tham tiền. Quý phái tài đại khí thô, sao có thể thấu hiểu những người nghèo như chúng ta chứ. Ha ha!”.
“Cũng phải, tại hạ nghe được một câu, đừng bàn tinh thạch trước mặt Linh Anh phái” Có người nhịn không được nói: “Mấy người nhà nghèo như chúng ta, thắt lưng buộc bụng là chuyện bình thường”.
Linh Anh phái giàu đến chảy mỡ, đương nhiên người ghen tỵ cũng nhiều. Hơn nữa bọn họ ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, không thiện kết duyên, Bùi Nguyên Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, làm cho vô số người đánh theo.
Chưởng môn Linh Anh phái cũng không phải kẻ ngốc, thấy ánh mắt bất thiện của những người chung quanh, trong lòng nghiêm nghị.
Hắn dù mặt đã biến sắc, ngoài miệng vẫn cười nói: “Mỗi nhà đều có chút khó xử mà. Ván cược mấy chiêu gần đây rất nóng nha, Bùi chưởng môn càng quen thuộc đệ tử, không biết Tả Mạc có thể đỡ được mấy chiêu đây? Ta đổ một ít vào ba chiêu nha!” Tiếp theo chậc lưỡi nói: “Bùi chưởng môn có thể tiết lộ chút tin tức không? Ba chiêu hẳn không thành vấn đề đi”.
Lông mi cùng mí mắt Thi Phượng Dung dựng đứng lên, mắt thấy sắp phát tác, Tân Nam thấy vậy vội duỗi tay đè nàng lại.
Bùi Nguyên Nhiên nghe xong, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tin tức gì cơ? Ngài không biết sao? Ta nhớ lần trước, Tả Mạc tới quý môn bái phỏng, cùng luận bàn với năm vị đệ tử quý môn. Chẳng lẽ đệ tử quý môn không bẩm báo với ngài sao?”.
“A, có việc này à?”Thiên Tùng Tử nghe thấy vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi: “Kết quả như thế nào?”.
Bùi Nguyên Nhiên đầy vẻ tiếc nuối nói: “Bại trong tay Thường Hoành a”.
Lúc này sắc mặt chưởng môn Linh Anh phái tái mét, hắn vốn muốn mượn cơ hội châm chọc mấy người Bùi Nguyên Nhiên, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Nhiên dẫn lửa thiêu đến thân mình.
Vô luận khi nào, bỏ đá xuống giếng luôn là hoạt động được mọi người ưa thích.
Chưởng môn Xích Kiếm môn vội nói: “Như vậy là bốn thắng một bại? A, Thường Hoành đã đột phá Ngưng Mạch kỳ, sao lại giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ chứ?”.
“Nghe các vị nói, ta hiện tại cũng thấy có hứng với tên Tả Mạc này rồi” Một vị chưởng môn khác tiếp lời nói.
“May mắn, may mắn thôi!” Bùi Nguyên Nhiên cười ha ha nói.
Chưởng môn Linh Anh phái lúc này cực kỳ hối hận, hắn không thể giải thích rằng lúc đó Thường Hoành còn chưa đột phá Ngưng Mạch kỳ. Loại chuyện như này, nói chỉ thêm mất mặt thôi. Hắn chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên (ngậm hột thị:0 (18):), khổ không nói nên lời.
Tả Mạc đi vào giữa sân, mà Triều An đã đứng chờ sẵn.
Triều An chứng kiến Tả Mạc lảo đảo đi lên đấu trường, sắc mặt vô cùng khó coi. Tên vô liêm sỉ này tồn tại trước mặt mình nhiều hơn một khắc, chính mình sẽ bị chê cười nhiều hơn một khắc. Hắn hận không thể bắt trưởng lão phụ trách lập tức tuyên bố bắt đầu, sau đó nhanh chóng dùng một chùy đập tên gia hỏa này thành cặn bã.
Do là trận đầu tỷ thí nên chủ trì trận là một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Ánh mặt hắn lạnh lùng liếc qua hai người, trong mặt hắn Ngưng Mạch kỳ cùng Trúc Cơ kỳ cũng chả khác gì nhau. Liếc mắt cảnh cáo hai người một cái làm cả hai rùng mùng. Lửa giận trong mắt Triều An biết mất, mà thân hình của Tả Mạc cũng ngừng lay động.
“Có thể dùng tất cả thủ đoạn ngoại trừ linh thú, nếu một bên không đỡ được công kích, không được tiếp tục tấn công. Nếu một bên hôn mê, lập tức phán thua, đối phương cũng không được tiếp tục công kích…”.
Triều An thầm tự nhủ, chính mình phải bình tĩnh.
Nhưng mà cứ nhìn về phía khán giả đông nghìn nghịt, ánh mắt mỗi người cứ như đang trêu tức vậy, tựa như xem xiếc vậy. Song có vị trọng tài chủ trì tỷ thí ở đây, hắn không dám lỗ mãng, nhanh chóng cúi đầu, kiềm chế lửa giận trong lồng ngực.
Trọng tài rốt cuộc tuyên bố xong quy tắc, hai tay chém xuống, hô lên: “Tỷ thí bắt đầu!”.
Triều An ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập phẫn nộ cùng cuồng bạo. Hắn như một con sư tử đang tức giận làm cho người khác không rét mà run.
Liệt Hỏa chùy trên tay ầm ầm hóa thành hỏa đoàn, phiêu phù bên cạnh hắn, hỏa diễm đỏ thẫm không ngừng phun ra nuốt vào, cho đến khi to đến trăm trượng có dư. Mà Triều An đứng ở bên cạnh hỏa diễm có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt của Triều An khiến cho nét sát khí trên mặt hắn càng đậm hơn.
Thừa dịp này, bàn tay Tả Mạc lật lên, bay ra một ngọc giản.
Người biết hàng vừa nhìn là nhận ra, chính là trận bàn!
Trận bàn vừa ném ra, liền biến thành vài đạo lưu quang, biến mất trong không trung.
Đám tu giả vây xem, hoặc lộ ra vẻ nhạo báng, hoặc lộ ra nét thất vọng.
Một cái nhị phẩm “Mê Huyễn trận” có thể có tác dụng gì với tu sĩ Ngưng Mạch kỳ chứ?
Cảm thụ lửa giận trong lồng ngực bốc lên, nhìn biểu diễn vụng về của đối phương, nét cười nhạo cùng châm chọc trên mặt Triều An càng sâu thêm, nhưng trong đó còn chứa phẫn nộ, phẫn nộ rất lớn!
Kẻ như vậy cũng có thể ngăn cản mười chiêu của mình sao?
Last edited by Lang Thang; 29-11-2010 at 09:52 AM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang