Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1251: Phó Phong Tuyết tập kích
Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: Sưu tầm
Sở dĩ Quỷ Ảnh được gọi là Quỷ Ảnh là vì gã giống như Quỷ Ảnh khiến người ta khó có thể nắm bắt được. Tốc độ của gã khiến người ta khó có thể nhìn rõ thực hư.
Cho dù là Hoàng Đế, một khi gã chủ động dùng tốc độ, gã chưa từng bị đánh bại.
Gã vẫn coi đây là niềm tự hào, cái để kiêu ngạo.
Lần đầu tiên gã thất bại là khi ở Trung Quốc, gặp gã thanh niên thoạt nhìn trói gà không chặt kia.
Cho tới tận bây giờ Quỷ Ảnh vẫn không hiểu. Thân thủ gã đó không đủ mạnh, động tác cũng không nhanh, tại sao hết lần này tới lần khác gã thanh niên đó có thể đỡ được sát chiêu của mình...
Thế nhưng gã không nôn nóng.
Quỷ Ảnh biết bản thân mình nhất định phải bắt được gã đó, chỉ có thể biết đáp án từ chính miệng gã mà thôi.
Gã một mực kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Quỷ Ảnh rùng mình, cảm giác có người tập kích sau lưng, phản ứng đầu tiên của Quỷ Ảnh chính là tránh né.
Đây chính là kinh nghiệm quý giá mà gã thu được từ vô số lần chạy thoát khỏi cái chết từ chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần còn sống là có thể phản kích.
Lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Gã phát hiện ra tung tích kẻ thù từ rất sớm, trốn cũng rất nhanh...
Gã tưởng rằng gã có thể chạy trốn.
Nhưng tại sao lại không trốn thoát? Trừ khi Hoàng Đế đích thân ra tay, còn không một ai có thể truy theo dấu vết của gã.
Thế nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.
Một đạo ngân quang lóe lên, cơn rét lạnh sau lưng càng lúc càng trở nên giá lạnh.
Quỷ Ảnh kinh hãi, gã biết mình đã bị thương.
Quỷ Ảnh có thể cảm nhận được lưỡi dao sắc bén cắt đứt quần áo, xuyên vào da thịt mình. Mặc dù là nhẹ, nhẹ tới mức gã gần như không phát hiện ra.
Quỷ Ảnh chạy được hơn mười mét rồi đứng lại. Lúc này gã mới cảm nhận được cơn đau thấu thấu xương truyền tới từ sau lưng.
Bàn tay gã sờ soạng tìm, trên lưng gã có một miệng vết thương rất dài.
Hơn nữa miệng rất sâu.
Bàn tay sờ vào phần da thịt bị mở ra, còn cả máu tươi dinh dính.
“Mình bị thương?”
Quỷ Ảnh còn không tin. Trong tình trạng dốc toàn lực chạy trốn, vì sao còn bị thương?
Quỷ Ảnh quay người, nhìn người mới tới với sắc mặt gần như không thể tin được.
Trường bào màu xanh tung bay, tóc dài buộc gọn.
Tay cầm trường kiếm, khí thế ngút trời.
Mặc dù quan điểm thẩm mỹ phương tây có sự khác biệt rất lớn, thế nhưng khi Quỷ Ảnh nhìn thấy gương mặt của người đàn ông phương đông này, gã vẫn cảm nhận đây chính là một mỹ nam tử hiếm có trên đời.
Đương nhiên Quỷ Ảnh không quan tâm tới đẹp hay không đẹp. Điều gã kinh ngạc chính là khí chất của người này.
Loại khí chất này rất đặc biệt, giống như khí chất của võ sĩ, hiệp khách thời cổ đại. Tĩnh thì ôn hòa như ngọc, động thì giết người như cắt cây cỏ.
Vào thời đại này sao lại có người như này?
Phó Phong Tuyết cũng rất kinh ngạc. Sự kinh ngạc đã lên tới mức độ sửng sốt.
Phó Phong Tuyết rất tự tin đối với thuật Tiềm Hành của mình, ông rất tin tưởng vào một kiếm chém ra vừa rồi.
Thế nhưng màn tập kích bất ngờ của ông lại không thể cắt đối phương ra làm hai mảnh, mà gần như chỉ mở một vết thương trên lưng đối phương.
Điều này khiến Phó Phong Tuyết cảm thấy rất mất mát, rất bi thương. Ông đang ngờ rằng có phải mình đã già rồi không nếu không sao một tiểu lâu la lại không bị cắt ra làm hai đoạn.
Bạn thấy đó, đẳng cấp con người với con người khác nhau.
Trong mắt người ngoài, Quỷ Ảnh chính là một trong bát đại chiến tướng Hoàng Đế, là cuồng ma sát nhân, thà xuống địa ngục còn hơn gặp Quỷ Ảnh.
Thế nhưng trong mắt Phó Phong Tuyết, người này chỉ là một tiểu lâu la. Phó Phong Tuyết đang cảm thấy rất khổ sở chỉ vì một kiếm của mình không thể chém gã đó thành hai đoạn.
Nếu như Phó Phong Tuyết cho Quỷ Ảnh biết suy nghĩ của mình, ông còn không làm Quỷ Ảnh tức điên mà chảy hết ba cân máu sao?
Sở dĩ Phó Phong Tuyết không thừa thắng đuổi giết là bởi vì ông cũng đang tự tìm hiểu vấn đề mà ông khó có thể giải thích được.
- Mi nhìn cũng được lắm.
Phó Phong Tuyết nhìn Quỷ Ảnh nói.
Dĩ nhiên có thể tránh một kiếm của mình, gã đáng kiêu ngạo.
Quỷ Ảnh không hiểu Phó Phong Tuyết đang nói gì, nhưng gã bị vẻ mặt của Phó Phong Tuyết chọc giận.
Khi nhìn thấy Phó Phong Tuyết, Quỷ Ảnh xoay người bỏ chạy, tuyệt đối không để đối phương chém mình một kiếm nữa.
Ma Thuật Sư cũng là một trong hai người lược trận. Khi phát hiện địch tập kích, ả còn chưa kịp báo động thì đã thấy Quỷ Ảnh khởi động tốc độ của mình.
Ma Thuật Sư thầm thở phào nhẹ nhõm. Với hiểu biết của ả với Quỷ Ảnh, chỉ cần Quỷ Ảnh khởi động tốc độ trước kẻ thù, không kẻ thù nào có thể đuổi kịp gã.
Khi nhìn thấy kiếm quang lập lòe như kim long, Ma Thuật Sư thoáng nheo mắt.
Tại sao lại có người có tốc độ như vậy?
Sao lại có người có kiếm như vậy?
Sau đó Quỷ Ảnh bị thương, lưng gã bị đối phương mở một đoạn dài.
Khi Phó Phong Tuyết một lần nữa tấn công, Quỷ Ảnh không chiến mà bỏ chạy, Ma Thuật Sư ra tay.
Hai tay Ma Thuật Sư vung lên, một bức tường lửa lăng không hiện ra trước mắt, gầm rú bay tới hướng Phó Phong Tuyết.
- Chút tài mọn.
Phó Phong Tuyết vung kiếm đánh một chiêu về phía bức tường lửa kia.
Răng rắc...
Bức tường lửa lập tức bị chém thành hai nửa, bay về phía sau ông.
Đối với Phó Phong Tuyết mà nói giết Quỷ Ảnh hay giết Ma Thuật Sư cũng giống nhau.
Nếu như Quỷ Ảnh không nghênh chiến mà Ma Thuật Sư chủ động xông tới, Phó Phong Tuyết cũng không ngại giết chết đối phương.
Dù sao Phó Phong Tuyết đã nhận ra tốc độc của gã kia có chỗ hơn người. Nếu như không dốc toàn bộ sức lực đối phó với gã, rất khó có thể đuổi kịp gã.
Khi nhìn thấy bức tường lửa bị hủy, Ma Thuật Sư hoàn toàn không bất ngờ. Hai tay giơ lên, từng hạt thủy tinh xuất hiện bay về phía Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết không né, không tránh, vung trường kiếm điên cuồng chém. Những hạt thủy tinh nhỏ bé đó không thể tiếp cận ông.
Điều thần kỳ là mỗi một kiếm của ông đều chém vỡ một số hạt châu. Những hạt châu bị nghiền vỡ phát ra âm thanh lách tách. Trong không khí còn mang theo mùi a-xít sun-fu-rit nồng nặc. Rõ ràng khi tiến gần người, chúng có thể nhanh chóng ăn mòn cơ thể người.
Trường kiếm trong tay Phó Phong Tuyết rung lên, một loạt hạt châu liền rơi vào thân trường kiếm, giống như là được khảm vào bề mặt vậy.
Phó Phong Tuyết vung trường kiếm, những hạt châu được xếp thành dãy liền bay ra, bay nhanh về hướng Ma Thuật Sư.
Áo bành tô trên người Ma Thuật Sư liền mở ra, bao vây đám hạt châu sau đó ả quay người một trăm tám mươi độ, những hạt châu này lập tức biến thành ám khí bay về phía Phó Phong Tuyết.
Răng rắc...
Phó Phong Tuyết lại bổ một kiếm, một lần nữa hạt châu vỡ lại vang lên.
Từ khi Phó Phong Tuyết tập kích Quỷ Ảnh cho tới khi Ma Thuật Sư mạo hiểm cứu giá, thời gian chỉ như ánh chớp. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hai người đã đại chiến mấy hiệp.
- Cũng không tệ lắm.
Phó Phong Tuyết bình luận. Ông vốn nghĩ rằng đó chỉ là một tên giả thần giả quỷ. Bây giờ xem ra tên này quả thật có chút thực lực. Ít nhất trong vòng mấy chiêu ông tuyệt đối không thể dùng kiếm hạ được đối phương, thậm chí còn không cả chạm vào người đối phương.
Phó Phong Tuyết liếc nhìn Jesus và Hồng Phu đang khổ chiến, ông biết bản thân mình phải nhanh chóng giải quyết hai người này.
Một lần nữa Phó Phong Tuyết di chuyển.
Không lao xuống, không bay lên, không chạy.
Phó Phong Tuyết bước từng bước một, đi thẳng tới chỗ Ma Thuật Sư.
Quỷ Ảnh đã rút lui ra khỏi cuộc chiến chợt nhận ra sự khủng khiếp của con người phương đông này. Gã biết rằng một mình Ma Thuật Sư không phải là đối thủ của đối phương.
Khi nhìn thấy đối phương lại xông lên tấn công, Quỷ Ảnh muốn đánh lén từ phía sau.
Trong tay Quỷ Ảnh đã xuất hiện một cây giáo ngắn, một cây giáo dài chưa tới một mét, màu đen.
Cây giáo này do chính Hoàng Đế tặng, được chế tạo từ vật liệu hàng không vũ trụ.
Khi Hoàng Đế tặng cây giáo này cho gã đã từng nói: Chỉ có tốc độ là không đủ. Điều chúng ta phải làm là giết người. Nó có thể giúp ngươi.
Bình thường Quỷ Ảnh chưa có cơ hội dùng nó bởi vì gã cảm thấy chỉ cần dùng tốc độ và đôi tay của mình là đủ. Cầm một cây giáo dài đôi khi bất lợi cho gã trong việc tiếp cận và giữ bí mật.
Bây giờ gã muốn dùng nó.
Gần
Gần
Quỷ Ảnh lẻn ra sau lưng Phó Phong Tuyết, bàn tay cầm giáo của gã cũng giơ lên.
Mũi giáo cũng màu đen. Trong ánh trăng mờ mờ cuối tháng, gần như không nhìn thấy bóng dáng nó, đương nhiên cũng không nhìn thấy sự nguy hiểm và sắc bén của nó.
Vù
Quỷ Ảnh hung hăng đâm về phía trước. Gã nhắm đúng vào vị trí giữa lưng của Phó Phong Tuyết.
Chỉ cần mũi giáo có thể đâm trúng, nó có thể đâm chết đối phương.
Đây là một con quái vật. Một con quái vật khiến gã cực kỳ kinh hãi.
Gã muốn con quái vật chết.
Muốn nó chết.
Lúc này Quỷ Ảnh không tiếp tục giữ bí mật nữa, thậm chí động tác của gã cũng quá mạnh, mũi giáo đâm tới mang theo âm thanh gào rú.
Khi nhìn thấy mục tiêu gần trong gang tấc, tâm trạng gã như được giải thoát.
Cho dù đối phương có muốn phản kích cũng không kịp.
Phó Phong Tuyết quay người một trăm tám mươi độ. Vạt áo trường bào màu xanh bị ông hất lay động.
Trường kiếm chém ra, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Ngân quang một lần nữa lập lòe trong bầu trời đen tối, huyết hoa một lần nữa bắn lên.
Sau đó tất cả trở lại bình thường.
Cú đâm của Quỷ Ảnh thất bại, cả người gã lảo đảo chạy lên trưóc mấy bước mới đứng lại được.
Quỷ Ảnh ngơ ngác nhìn cánh tay của mình, cánh tay cầm giáo của mình.
Leng keng...
Cây giáo vẫn nằm trong bàn tay gã nhung cánh tay phải cầm giáo đã bị chém đứt, rơi xuống đất.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannam89
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1252: Chiến thần phương đông, một địch bốn!
Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: Sưu tầm
Jesus càng đánh càng kinh hãi.
Người có tên, cây có bóng. Quả nhiên Bá Tước này không phải là hạng hữu danh vô thực.
Hoàng Đế đệ nhị, đứng đầu trong bát đại chiến tướng, quả nhiên có hai phần thực lực, không, mấy phần thực lực.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của lão, mình hoàn toàn không có cơ hội nổ súng, liên tiếp lui lại sau, miễn cưỡng chống đỡ.
Điều đáng hận là Jesus gã cố gắng lắm mới đánh được một quyền thế mà lại như đánh vào tấm sắt vậy. Bá Tước hoàn toàn không có phản ứng đau đớn nhưng nắm tay gã lại đau như muốn vỡ vụn. Liên tục đánh ra mấy chục quyền, Bá Tuớc vẫn như không có chuyện gì xảy ra, trong khi đó bàn tay Jesus đau tới mức không nắm lại được nữa.
- Dối trá.
Jesus thầm mắng trong lòng. Lão già vừa lùn vừa xấu xí này còn bị người ta cho đội mũ xanh lại không có ý buông tha mình, cho mình tấn công lão, lại còn làm cho tay mình bị thương, không còn cách nào có thể dùng lực bàn tay được nữa.
Hai nắm tay của Bá Tước xuất hiện, Jesus vung hai ta lên chống đỡ.
Khi nắm tay hai người chạm nhau, thân thể Bá Tước đánh mạnh tới.
Bởi vì người bạo cốt, giống như có thần công hộ thể. Lúc này cả người Bá Tước thành đại sát khí, người lão như một khối thép di động.
Ầm...
Hai thân thể va chạm nhau. Thân thể Jesus nhận một cú đánh rất mạnh.
Cả người Jesus bị đánh bay ngược lại, bay trong không trung một lát rồi rơi xuống vườn hoa ven đường, đè nát rất nhiều cây hoa.
Nôn...
Ngực gã bị chèn ép, một luồng khí chèn ngang ngực, không ra, không vào được, khiến gã không thể hít thở.
Chính gã tự ra tay, vỗ tay vào bụng. Sau khi nôn ra mấy bụm máu, Jesus cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Hoàng Kim súng lục rơi trên mặt đất nhưng Jesus không có cơ hội nhặt lên.
Với tính lực của Bá Tước, chỉ cần mình chỉ hơi di động, lão đã biết mình muốn làm gì.
- Tại sao Quân Sư có thể đã thương lão nhỉ?
Đột nhiên lúc này trong đầu Jesus nảy sinh vấn đề này. Khi Quân Sư đại chiến Bá Tước, Jesus không có mặt, gã không biết rõ tình huống lúc đó nên lúc này gã không có bất kỳ kinh nghiệm để tham khảo.
Thế nhưng từ lời thuật lại của Tần Lạc, Jesus hiểu rằng đôi mắt chính là yếu huyệt của Bá Tước. Quân Sư đã nghĩ cách đánh mù đôi mắt khiến cho lão không nhìn thấy, giành được thắng lợi.
Nói cách khác với công phu cứng rắn, mình đồng da sắt của mình, ai có thể khiến Bá Tước bị thương?
Nhưng vấn đề là sau khi đôi mắt của Bá Tước bị Quân Sư hủy, lúc này trên người Bá Tước không còn yếu huyệt. Mà cho dù có đi nữa, Jesus không thể tìm ra trong chốc lát.
Hơn nữa trong khoảng thời gian qua, Bá Tước đã quen với việc chiến đấu không dùng mắt. Thính giác và khứu giác của lão linh mẫn hơn người thường rất nhiều, di chuyển, tiếng bước chân, hơi thở của người, không khí bị xé rách khi tiếp cận, còn một điều quan trọng của cao thủ - trực giác. Trực giác khi tấn công, trực giác khi phòng thủ, còn cả trực giác khi nguy hiểm tới.
Khi mạnh mẽ đối chiến, tốc độc của đôi mắt và thính lực không theo kịp tốc độc của đôi tay.
Vào lúc đó hai bên chính là đang so tài trực giác.
Hay nói cách khác chính là bản năng con người. Bản năng chiến đấu, phòng thủ.
Jesus không biết rằng từ sau khi Bá Tước bị Quân Sư đã thương đôi mắt, tâm lão sụp đổ, và bị đả kích nghiêm trọng. Vì muốn báo thù mối huyết hận này, hàng ngày lão đều điên cuồng tập luyện, hành hạ bản thân. Hàng ngày Bá Tước đều tìm đám người Kim Đồng, Quỷ Ảnh đánh đối kháng, luyện tập tốc độ của Quỷ Ảnh, cùng Kim Đồng đối kháng quyền, phá giải cạm bẫy của Ma Thuật Sư, thậm chí ngay cả bản thân Hoàng Đế cũng tự mình ra tay, bồi dưỡng năng lực chiến đấu cho Bá Tước sau khi mù mắt.
Cùng lúc đó, hàng ngày lão đều điên cuồng tìm người đánh bạc, nghiên cứu suy nghĩ người khác, căn cứ vào âm thanh, hơi thở và những động tác nhỏ nhặt khác của đối thủ để suy đoán ván bài. Khi mới bắt đầu đượng nhiên Bá Tước thua nhiều hơn thắng. Thế nhưng sau khi Bá Tước nắm giữ được bí quyết, lão thắng nhiều hơn thua, thậm chí lão còn thắng nhiều tiền hơn so với thời gian mắt chưa mù.
Mấy tháng rèn luyện chỉ vì một thời khắc giết địch.
Đêm nay chính là thời điểm lão báo thù rửa hận.
Sau khi dùng thân thể đánh bay Jesus, Bá Tước vẫn không dừng lại.
Một lần nữa thân thể Bá Tước bay tới, một quyền của lão ầm ầm đánh về vị trí Jesus đang nằm.
Sau khi phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể Jesus thoải mái khá nhiều nhưng khí lực cũng giảm đi nhiều.
Jesus biết lúc này bản thân mình giơ tay chống đỡ, xương khớp sẽ bị đánh nát, ngũ tạng đều bị tổn hại.
Jesus cắn mạnh vào đầu lưỡi, đột nhiên dùng thế "lừa lười lăn", khó khăn lắm mới tránh khỏi phạm vi bao phủ của quyền phong Bá Tưóc.
Loảng xoảng...
Nắm tay Bá Tước nện xuống nền xi măng của vườn hoa. Nắm đấm bằng thịt của Bá Tước lần đầu tiên tiếp xúc với gạch, gạch thất bại, nát vụn như tương, trong khi đó nắm đấm của Bá Tước vẫn nguyên vẹn.
Điều này không khỏi Jesus đang nằm bên cạnh ê răng. Quá mãnh liệt!
Khi nhìn thấy Bá Tước lại đuổi theo mình, Jesus giật mạnh cái túi nhỏ bên hông ném về phía Bá Tước.
Một quyền của Bá Tước khiến chiếc túi mở ra sau đó vô số ong mật nhỏ bay vù vào bao vây quanh Bá Tước.
Vì có ong ăn thịt người ngăn cản, Jesus có cơ hội ngắn ngủi chạy trốn. Gã liên tục lăn lộn, cuối cùng thoát ra tới vị trí an toàn.
Hồng Phu cũng chật vật chẳng kém.
Nếu như không dùng độc, nói về năng lực cận chiến, Hồng Phu chỉ tương đương với Ngọc Nữ, thậm chí so với Ngọc Nữ am hiểu thuật cận chiến thì còn yếu hơn một chút. Dù sao cuộc sống của Hồng Phu có liên quan chặt chẽ tới cổ độc, là một Cổ Vương, nếu như không biết dùng độc, sẽ bị người ta chê cười. Trong khi đó Ngọc Nữ không biết dùng cổ độc, cho nên tinh lực chủ yếu của ả tập trung ở thuật cận chiến.
Thế nhưng bây giờ Hồng Phu đối mặt với chính Ngọc Nữ và cả Kim Đồng, thực lưc còn mạnh hơn cả Ngọc Nữ. Hơn nữa hợp tác của hai người khiến lực chiến đấu tăng lên rất hiệu quả. Một người công trên, một người công dưới, phối hợp ăn ý, Hồng Phu luôn khó khăn né tránh một quyền, thân dưới lại nghênh đón một trận đao quang, kiếm ảnh.
Chủy thủ của Ngọc Nữ cực kỳ quái dị, chiêu thức xử dụng cũng quái dị không kém. Hơn nữa cô ả luôn nhắm chủy thủ vào bụng Hồng Phu, như muốn xẻ bụng nàng vậy. Hiển nhiên Ngọc Nữ muốn trả thù chuyện Hồng Phu bắt ả nuốt rắn độc.
Tránh dưới, bị bóp cổ chết. Tránh trên, bị người mổ bụng.
Trên, dưới cùng tránh, cứ làm như Hồng Phu là tiên hả?
Lui
Lui
Lại lui
...
Kim Đồng, Ngọc Nữ liên tục đắc thủ, càng đánh càng hăng. Ánh mắt hai người nhìn nhau, lập tức hiểu kế hoạch của đối phương.
Đột nhiên thân thể Kim Đồng nhào lên, cả người như đại bàng giương cánh bay về phía Hồng Phu.
Trong khi đó thanh chủy thủ trong tay Ngọc Nữ liên tiếp tấn công khiến Hồng Phu lảo đảo ngã về phía sau.
Ầm...
Bàn tay Kim Đồng chụp vào ngực Hồng Phu. Thân thể Hồng Phu nặng nề ngã xuống đất.
Trong quá trình này, Ngọc Nữ cũng liên tục tấn công, thanh chủy thủ vẽ một đường nhắm vào bụng Hồng Phu.
...
Run rẩy...
Bàn tay phải rớt xuống đất vẫn còn đang run rẩy.
Cho tới tận lúc này Quỷ Ảnh mới cảm thấy đau đớn, cực kỳ đau đớn.
Chiêu kiếm quay người của Phó Phong Tuyết cực kỳ tiêu sái, cũng cực kỳ đẹp mắt, trông như đang diễn thế nhưng thương tổn gây cho Quỷ Ảnh cực kỳ nghiêm trọng.
Bởi vì kiếm pháp rất độc, lưỡi kiếm rất sắc. Sau khi một kiếm của Phó Phong Tuyết chặt đứt cánh tay của Quỷ Ảnh, cánh tay phải của Quỷ Ảnh không rớt xuống ngay mà theo quán tính tiến lên trước mấy bước mới rơi xuống.
Quỷ Ảnh không có cảm giác đau đớn.
Lúc này gã cảm thấy bất lực và hoảng sợ.
Tốc độ gã như vậy sao đối thủ vẫn còn cơ hội quay người phản kích?
Chẳng lẽ quay người không cần thời gian sao?
Nếu như quay người cần thời gian thì cây giáo của mình có thể tận dụng thời gian đó xuyên tủng từ lưng ra trước ngực đối phương rồi.
Điều càn khiến Quỷ Ảnh bấn loạn tâm thần chính là nếu như lúc đó gã không giơ tay lên trước thì chỉ e không phải chỉ đứt một cánh tay mà chính gã sẽ bị đâm thủng ngực.
Nên biết rằng một kiếm quay người một trăm tám mươi độ của đối phương nhằm đúng ngực gã.
Trong khi Quỷ Ảnh đang trong cơn khiếp sợ không có phản ứng, Phó Phong Tuyết lại không có cảm giác vui sướng, đắc thắng. Đối với ông mà nói, một kiếm của mình không lấy mạng đối thủ, chính mình đã vô dụng.
Phó Phong Tuyết không dừng lại. Mũi chân ông khẽ điểm, cả người nhảy lên cao.
Trường kiếm trong tay hóa thành đại đao, hai tay Phó Phong Tuyết cầm trường kiếm, vận lực mạnh mẽ bổ xuống đầu Quỷ Ảnh.
Nếu như Phó Phong Tuyết chém trúng, lập tức người Quỷ Ảnh sẽ gặp vận rủi như cánh tay phải, thành hai nửa, không ba phần.
Nguy cấp vạn phần, sinh tử trong chân tơ kẽ tóc.
Quỷ Ảnh bị chặt đứt một cánh tay nhìn thấy chiêu thức lợi hại của Phó Phong Tuyết, gã há mồm gào lên:
- Cứu tôi.
Ma Thuật Sư tấn công từ phía sau, tay áo vung lên, hạc giấy màu trắng bay múa đầy trời.
Điều thần kỳ chính là những con hạc giấy này chỉ được gấp bằng giấy nhưng chúng lại có tính mạng, chúng vỗ cánh bay lượn tới chỗ Phó Phong Tuyết, bay tới mắt, bay tới mặt, bay tới tay, tới kiếm của ông...
Bá Tước nghe thấy tiếng kêu cứu, thân thể một lần nữa bắn lên, từ bên trái tấn công Phó Phong Tuyết, đòn như sấm sét, mục tiêu chính là đầu Phó Phong Tuyết.
Trong khi đó Kim Đồng cũng từ bỏ vinh quang truy sát Hồng Phu, từ bên phải tấn công Phó Phong Tuyết.
Chiến Thần Phương Đông, một địch bốn.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannam89
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1253: Bóp chặt cổ họng
Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: Sưu tầm
Hạc trắng bay lượn, che tầm mắt của Phó Phong Tuyết.
Hơn nữa trên đám hạc giấy này còn mang theo một loại thuốc mê không màu không vị. Khi đám hạc này vỗ cánh, thuốc mê này lập tức phát tán trong không khí, lặng lẽ bị người hít vào.
Phó Phong Tuyết không biết công hiệu của loại thuốc mê này nhưng ông vẫn chỉ còn cách ngừng thở để tránh trúng độc.
Điều khiến người ta tức hộc máu chính là nhựng con hạc giấy rung cánh, còn cả những hạt giống như phân chim rơi xuống dưới. Mặc dù những vật thể này không thể đả thương người nhưng cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Không thể không nói, đám hạc giấy này gây nhiều khó khăn cho Phó Phong Tuyết.
Thế nhưng đây không phải là lý do khiến ông từ bỏ giết người.
Phó Phong Tuyết nhắm hai mắt, ngừng hô hấp.
Trường kiếm hóa đao, bổ mạnh về phía Quỷ Ảnh.
Một điều rất rõ ràng, Phó Phong Tuyết hoàn toàn không coi trọng thế tấn công của Bá Tước từ bên trái và của Kim Đồng từ bên phải.
Giết giết giết giết giết...
Mũi kiếm xé rách bầu không khí, cũng chặt đứt đám hạc giấy ngăn cản phía trước.
Phó Phong Tuyết với tư thế tiến lên, cực kỳ quyết liệt đánh về phía Quỷ Ảnh, không chém chết kẻ thù, quyết không lùi bước.
Sát khí, khí phách, tàn nhẫn khí. Tam khí hợp nhất.
Mặc dù Quỷ Ảnh là người giết người như cỏ rác nhưng gã cũng cực kỳ kinh hãi, kinh hồn táng đởm khi nhìn thấy thế tấn công của Phó Phong Tuyết.
- Vị... đại thúc này, chúng ta có mối đại thù sao?
Không thể không nói, Quỷ Ảnh cũng một đời kiêu hùng.
Nếu như không trở thành hầu cận của Hoàng Đế, nằm dưới sự che chở của Hoàng Đế, bản thân Quỷ Ảnh cũng có thể lập nên sự nghiệp lẫy lừng. Đương nhiên trước khi trở thành một trong bát đại chiến tướng Hoàng Đế, gã cũng có tiếng tăm lẫy lừng: Ảnh Sát Thủ.
Sống chết trước mắt, toàn bộ tiềm lực
Gã không lui lại sau nữa vì tiếp tục lui lại sau chính là con đường chết.
Gã đi tới.
Thẳng tiến. Quỷ Ảnh phát huy tốc độ tối đa xông tới chỗ Phó Phong Tuyết.
Không thể không nói chiêu này cũng có chỗ tuyệt diệu.
Bởi vì khi Phó Phong Tuyết đang xông tới, trong tình huống Quỷ Ảnh cũng vọt tới, khoảng cách giữa hai người xích lại gần, không, phải nói một cách chính xác là không còn khoảng cách.
Bởi vì Quỷ Ảnh đã vọt ra sau lưng Phó Phong Tuyết. Gã lợi dụng cơ hội Phó Phong Tuyết vọt lên, chui người bên dưới lẻn ra sau.
Mặc dù chiêu này không vinh quang cho lắm nhưng lại bảo vệ được tính mạng gã.
Đương nhiên vẫn còn quá sớm để nói như vậy.
Nếu như nói vì làm vậy Quỷ Ảnh có thể tránh được một kiếm kịch liệt của Phó Phong Tuyết, vậy đã quá coi thường Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết hoàn toàn không bất ngờ trước lựa chọn của Quỷ Ảnh. Nếu như Quỷ Ảnh không có lựa chọn đó, mà gã lựa chọn cái chết đầy kiêu hãnh, được thôi, ta tôn trọng những anh hùng như vậy. Ta thích những đối thủ như vậy.
Theo lý mà nói, khi Quỷ Ảnh lẻn ra sau lưng mình, Phó Phong Tuyết phải từ bỏ đòn tấn công này hay kịp thời quay người lại đối phó bởi vì sau lưng của ông bất kỳ lúc nào cũng có thể bị Quỷ Ảnh tấn công gây nên thương tổn trí mạng.
Thế nhưng nếu cứ nói theo lý thì ông không còn là Phó Phong Tuyết nữa.
Thân thể Phó Phong Tuyết mượn lực trên không trung, trường kiếm quay một trăm tám mươi độ...
Giết...
Lưỡi kiếm sắc bén chém vào da thịt, lưng Quỷ Ảnh lại trúng thêm một kiếm.
Nửa người của Quỷ Ảnh đã chui qua nhưng nửa người sau của gã vẫn nằm trong phạm vi tấn công của Phó Phong Tuyết.
Mũi kiếm xuyên thấu lưng, xuất hiện trước ngực.
Chỉ cần Phó Phong Tuyết dùng lực khuấy mạnh, ông có thể khiến lục phủ ngũ tạng Quỷ Ảnh nát vụn.
Đáng tiếc ông không còn thời gian.
Quyền của Bá Tước đang ầm ầm đánh tới dần, nắm tay mang bao tay của Kim Đồng cũng nhắm vào ngực. Nếu như Phó Phong Tuyết không có ứng phó thích hợp, ông sẽ bị hai người này gây thương tổn.
Phó Phong Tuyết bỏ tay kiếm, tay thành quyền, đồng thời đánh tới.
Loảng xoảng...
Sau khi nắm tay Bá Tước phát ra âm thanh "cạch cạch cạch" cả người gã bay ngược về phía sau. Kim Đồng dường như còn thê thảm hơn. Y không có năng lực "bạo cốt" phòng ngự, mặc dù mang bao tay nhưng các khớp xương ngón tay của y dường như đã gãy, không, nói chính xác là như nát vụn. Kim Đồng đau tới mức gần như ngạt thở.
Răng rắc răng rắc...
Thân thể Kim Đồng bay lên cao rồi rơi xuống một cây cổ thụ, nhưng không thể nằm yên trên đó nên nặng nề rơi xuống dưới, liên tục đè gãy nhiều cành non.
Trong khoảnh khắc đối quyền với Phó Phong Tuyết, bạo cốt của Bá Tước đã phát huy tới tận cùng nên cho dù thiết quyền của Phó Phong Tuyết thiên hạ vô địch nhưng thương tổn gây cho Bá Tước rất nhỏ.
Cho dù là như vậy, lực đạo kia đẩy tới khiến Bá Tước nhận ra sự chênh lệch của mình và con người phương đông này.
Cả người Bá Tước cuống cuồng lui lại sau, cho tới tận lưng dựa vào một thân cây cổ thụ mới đứng lại.
Cánh tay phải mới đấu quyền đang run rẩy, giống như người thiếu ma túy vậy.
- Chiến Thần Phương Đông.
Bá Tước nhìn Phó Phong Tuyết, thốt lên.
Bá Tước đã biết tư liệu về người này từ Đới Phổ nhưng lão không ngờ lại đối chiến cùng với hắn.
Khi phu nhân Violet một lần nữa đề nghị bái kiến Hoàng Đế, đề nghị Hoàng Đế tự mình ra tay, Bá Tước vẫn không coi trọng chuyện này.
Bây giờ Bá Tước đã biết quả thật đáng để Hoàng Đế ra tay.
Ngay lúc này lão cùng Kim Đồng, Ma Thuật Sư, ba người vây đánh Phó Phong Tuyết, Quỷ Ảnh còn bị hắn đâm một kiếm. Nếu như từng người một bị hắn đánh bại, mình và người của mình còn con đường sống không?
Mấy chiến tướng bọn họ không phải là đối thủ của con người này. Mặc dù suy nghĩ này khiến con người ta cực kỳ khó chịu nhưng Bá Tước không thể không nghĩ tới nó.
Như vậy trong đầu Bá Tước lập tức xuất hiện ý nghĩ rút lui.
Nếu như không thể đánh bại, vậy không nên để chính mình và chiến hữu của mình bỏ mạng nơi này.
Bá Tước huýt sáo. Đây là ám hiệu liên lạc với nội bộ.
Sau khi một kiếm của Phó Phong Tuyết đâm thủng lưng Quỷ Ảnh, một quyền đánh bay Bá Tước và Kim Đồng, Ma Thuật Sư trở thành lực lượng chủ lực tấn công Phó Phong Tuyết.
Chiếc áo bành tô trên người Ma Thuật Sư giống như một hộp nữ trang vậy, ả liên tục lấy ra vật gì đó từ trong chiếc áo.
Bàn tay mang găng tay của ả lục lọi một lát, một dải lụa đỏ xuất hiện trong tay.
Ma Thuật Sư vẩy giải lụa đò, lập tức nó trở nên cứng rắn, biến thành hồng côn.
Ma Thuật Sư cầm hồng côn, nhắm Phó Phong Tuyết đánh tới, một côn này nhắm vào đầu ông.
Phó Phong Tuyết giơ tay đỡ, lập tức hồng côn nằm trong tay ông.
Ma Thuật Sư cố sức kéo, hồng côn không nhúch nhích.
Ma Thuật Sư thổi một luồng hơi vào hồng côn, hồng côn làm từ dải lụa đỏ lập tức bốc cháy.
Ngọn lửa hung dữ, chỉ trong nháy mắt đã cháy từ đầu tay cầm của Ma Thuật Sư tới đầu Phó Phong Tuyết đang cầm.
Phó Phong Tuyết buông tay, hồng côn liền trở thảnh dải lụa mềm oặt, rơi xuống đất, cháy thành than.
- Không còn gì hơn sao?
Phó Phong Tuyết nhìn Ma Thuật Sư hỏi.
Chiêu thức của Ma Thuật Sư này không nguy hiểm nhưng lại gây ra rất nhiều phiền phức bởi vậy trong lòng Phó Phong Tuyết nảy sinh chiến ý.
Phó Phong Tuyết hy vọng biểu hiện của Ma Thuật Sư mạnh mẽ một chút, sẽ khiến ông càng sảng khoái hơn khi giết người.
Ma Thuật Sư không trả lời, không hiểu là không nghĩ ra câu trả lời hay không hiểu lời Phó Phong Tuyết.
Ma Thuật Sư hạ chiếc mũ quả dưa xuống, cho tay vào trong lục lọi một lát. Một màn sương mù lượn lờ bay ra, bao vây xung quanh Phó Phong Tuyết.
Ngay sau đó Ma Thuật Sư lại thò tay vào trong mũ, lập tức một chiếc khăn lụa xuất hiện trong tay ả.
Sau đó mỗi tay Ma Thuật Sư cầm một góc khăn, ra sức vẫy.
Chiếc khăn càng lúc càng to lên, nhanh chóng che phủ đất trời, che kín Phó Phong Tuyết ở bên trong.
Cho tới tận lúc này Jesus, không còn đối thủ, mới biết thì ra lúc trước hai người bọn họ bị vây bởi thứ này. Thảo nào trước mắt bọn họ đen kịt, hoàn toàn không thấy bất cứ vật gì.
- Lui lại.
Bá Tước gầm lên.
Một lần nữa các khớp xương Bá Tước phát ra âm thanh ken két sau đó gã vén một góc tấm màn đen, vọt vào bên trong.
Hơn thế nữa vào lúc này Kim Đồng cũng từ bên kia chui vào bên trong tấm màn đen.
Hiển nhiên hai người này muốn ngăn chặn Phó Phong Tuyết bên trong tấm màn đen, tạo cơ hội cho những đồng bọn còn lại bỏ trốn.
"Giết" lúc này sát khí Bá Tước thật sự bốc lên đỏ cả mắt... chính xác nếu như lão còn mắt. Sắc mặt Bá Tước hung tợn, cả người ngập tràn sự tàn nhẫn, độc ác.
Bá Tước biết chính mình rất có thể sẽ nằm xuống vĩnh viễn ở nơi này thế nhưng là một thủ lĩnh của đám người này, lão tuyệt không có lý do một mình quay về.
Khi một kẻ mang tâm trạng phải chết, người đó có khả năng bộc phát lực chiến đấu, sự hủy diệt tới mức độ kinh người.
Trong tấm màn đen này, tất cả mọi người đều mò mẫm chính vì vậy Bá Tước mới cảm thấy bản thân mình chiếm lợi thế đôi chút.
Lúc này thân thể Bá Tước hoàn toàn khởi động, lấy thân thể mình là vũ khí, Bá Tước hung hăng đánh thẳng về phía Phó Phong Tuyết.
Kim Đồng đương nhiên cũng không chịu để Bá Tước một mình mạo hiểm. Mặc dù Kim Đồng biết mình không phải là đối thủ của con người phương đông này nhưng y dù không muốn cũng phải xông lên. Y biết nếu như Bá Tước chết, bản thân mình cũng không thể trốn thoát.
Một trái, một phải, hai người không còn chú ý tới sống chết, đồng thời phát động thế công về phía Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết không tránh, cũng không đề phòng.
Yên tĩnh chờ đợi, giống như tử thần đang chờ lấy đi tính mạng.
Bá Tước vọt tới, thân thể của lão chỉ còn gần gang tấc. Đôi tròng mắt trống rỗng của lão khiến người ta chán ghét. Kim Đồng cũng vọt tới, y gầm lên, trên người y còn cả mùi nước hoa...
Két!
Động tác chạy nước rút của Bá Tước đột nhiên ngừng lại, thân thể lão đang chạy lập tức bất động.
Phó Phong Tuyết vươn tay, bàn tay bóp cổ Bá Tước.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannam89
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1254: Cảnh tượng cực kinh khủng
Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: Sưu tầm
Có người nói mặt trăng nước Mỹ tròn hơn mặt trăng Trung Quốc. Tần Lạc ngẩng đầu quan sát một lúc rất lâu mà không nhận ra sự khác biệt.
Thế nhưng thị trấn nơi bọn họ đang ở khá vắng vẻ, mỗi một biệt thự cách nhau khá xa, lại không có nhiều căn nhà cao tầng che tầm nhìn. Ngắm trăng ở nơi này có vẻ sáng hơn nhiều.
Có lẽ khi con người ở nơi hoang vắng thường mang lại cảm giác tuyệt vời. Ở Trung Quốc, đặc biệt ở Yến Kinh, quả thật rất chật chội, ồn ào.
Lâm Hoán Khê mặc áo ngủ trắng từ trong phòng tắm đi ra, nàng đi tới ôm lưng Tần Lạc hỏi:
- Anh có tâm sự à?
- Không có gì.
Tần Lạc cười nói.
- Có phải anh lo lắng việc chữa trị cho lão phu nhân Marie không?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Nếu như không thể chữa khỏi thì sao? Nếu như là vậy, anh không nên chấp nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên nữa.
- Cũng không thể nói là không chữa được.
Tần Lạc nghiêm túc giải thích.
- Thế nhưng quả thật cực kỳ khó khăn bởi vì không chỉ là căn bệnh chảy máu não mà tuổi bà ấy khá nhiều, già cũng là một loại bệnh, một loại bệnh không thuốc nào có thể chữa. Anh không nói là không thể chữa được bệnh chảy máu não nhưng điều anh lo lắng là trong quá trình chữa bệnh sẽ phát sinh những biến chứng khác hay nảy sinh những chứng bệnh mới... bà ấy quá già. Chức năng cơ thể cực kỳ kém. Điều anh lo lắng là bà ấy có thể chịu đựng được hay không?
Lâm Hoán Khê định nói gì đó nhưng cuối cùng nàng yên lặng.
- Có phải em muốn hỏi vì sao anh lại đồng ý, phải không?
Tần Lạc cười hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Hoán Khê rất mừng vì Tần Lạc rất hiểu mình.
- Anh là một người rất cẩn thận, bình thường anh không dễ dàng mạo hiểm, không để Trung Y rơi vào tình trạng nguy hiểm.
- Không.
Tần Lạc lắc đầu.
- Thật ra tính cách anh thích mạo hiểm, cũng luôn mạo hiểm. Thế nhưng biểu hiện bề ngoài thường cẩn thận, bảo thủ... những người học Trung Y rất nhiều, không chỉ một mình anh là người muốn cứu vớt Trung Y. Coi như anh đang tự sướng trước mặt vợ mình đi. Tại sao chuyện người khác có thể làm được, anh lại không làm được? Tại sao người khác không thể vực Trung Y dậy nhưng anh có thể? Không phải vì y thuật của anh mạnh hơn bọn họ... chẳng lẽ Vương sư phụ, Cố sư phụ, Trác sư phụ, còn cả Lý sư phụ lần này cùng đi với anh, y thuật của bọn họ kém sao?
- Y thuật bọn họ không tồi. Bọn họ là những nhà Trung Y đồng trang lứa. Ngoại trừ không có Thái Ất Thần Châm, về phương diện thang thuốc và chẩn đoán bệnh, bọn họ còn mạnh hơn anh một chút. Kinh nghiệm chữa trị của bọn họ là thứ anh không có. Thế nhưng vì sao bọn họ lại không dám nhảy vào vũng nước đục này? Là vì bọn họ rất bảo thủ, bọn họ rất quy củ, bọn họ cực kỳ sợ mạo hiểm... bệnh trọng cần thuốc liều cao. Trung Y muốn phát triển nhanh chóng, trước tiên phải một lần nữa thu được sự tin tưởng của dân chúng, cần phải giành được thị trường, cần phải mở cánh cửa đi ra thế giới... không thể bước đi từng bước một, phải chạy tốc hành. Có lẽ sẽ bỏ qua một vài thứ nhưng ít nhất có thể khiến Trung Y đuổi kịp, làm cho nó không quá lạc hậu so với Tây Y, không cách quá xa.
- Lần này đây vẫn là đang mạo hiểm.
Tần Lạc quay người ôm cơ thể thơm tho của Lâm Hoán Khê vào lòng, cười nói:
- Chúng mình đang mạo hiểm.
Lâm Hoán Khê rất muốn nói: "Em rất may mắn là người tham dự" nàng còn muốn nói: "Em rất hạnh phúc khi được song hành với anh".
Thế nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Tần Lạc cầm chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc cho Lâm Hoán Khê và nói:
- Em ngủ trước đi. Anh xuống bên dưới gặp bọn họ.
- Ừ.
Lâm Hoán Khê lại trả lời. Sau khi băng sơn mỹ nhân bị hòa tan thì cực kỳ ngoan ngoãn khiến Tần Lạc mang một cảm giác cực kỳ thành công.
Tần Lạc đi xuống phòng khách ở tầng một, hắn nhìn thấy Đại Đầu và Ly đang ngồi bó gối trên ghế salon.
Không bật điện, không tiếng động, hai người, mỗi người một ghế, giống như hai bức tượng đá điêu khắc.
Tần Lạc cũng ngồi xuống một chiếc ghế, hỏi:
- Sao, không ngủ được hả?
- Không ngủ được.
Đại Đầu trả lời vẻ buồn bực.
- Anh cũng không ngủ được hả?
Ly hỏi. Ly không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mấy ngày nay nàng cứ thấy Tần Lạc là bực bội. Lần trước Ly cùng Tần Lạc cũng tới nước Mỹ nhưng nàng không có tâm trạng như hiện thời. Nàng thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì với mình.
- Lại còn như một bà chằng. Chẳng lẽ mình tới tháng rồi?
Ly thầm nghĩ.
- Hì hì. Tôi cũng không ngủ được.
Tần Lạc cười nói.
- Nếu như tất cả mọi người đều không ngủ được, tôi đi đun nước pha trà, chúng ta uống trà, nói chuyện.
Hai người Ly yên lặng. Đây chính là dấu hiệu đồng ý.
Tần Lạc đun nước pha trà. Sau khi vùi đầu vào làm việc, tâm trạng hắn khá hơn nhiều.
Sau khi pha trà xong, Tần Lạc dùng kẹp chuyển chén tới trước mặt Ly và Đại Đầu. Hai người này vẫn không nhúc nhích, rõ ràng không có tâm trạng thưởng trà lúc khuya.
Rố cuộc Ly là người đầu tiên không chịu được.
Ly nhìn Tần Lạc hỏi:
- Liệu có xảy ra chuyện gì không?
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Lạc hỏi.
- Jesus và cả Hồng Phu.
Ly nói:
- Anh để bọn họ bên ngoài làm mồi dẫn dụ, liệu có nguy hiểm quá không? Đây là địa bàn của người khác, chúng người đông thế mạnh, nếu như bọn họ bị bao vây thì sao?
- Không phải Long Chủ đã ra ngoài rồi sao?
Tần Lạc cười hỏi.
- Long Chủ tới chậm thì sao?
Ly phản bác.
- Nhỡ Long Chủ lạc đường? Long Chủ không đánh lại chúng thì sao?
- Liệu Hoàng Đế có ra tay không?
Đại Đầu lên tiếng hỏi.
- Hay tôi ra ngoài xem sao?
- Không được.
Tần Lạc từ chối.
- Jesus không phải là mục tiêu của chúng, Hồng Phu cũng không phải. Là tôi, tôi chết, nhiệm vụ của chúng hoàn thành. Tôi không chết, hành trình lần này tới nước Mỹ mới có ý nghĩa. Tại sao tôi lại muốn Jesus và Hồng Phu ra ngoài làm mồi? Là bởi vì chúng ta muốn nhân cơ hội bẻ sạch nanh vuốt của Hoàng Đế... nếu như để cho Hoàng Đế mang theo bảy chiến tướng còn lại, chúng ta lấy gì mà ngăn cản chúng?
Tần Lạc dừng một lát rồi nói tiếp:
- Có phải tôi rất ích kỷ không?
- Là tôi suy nghĩ quá ngây thơ.
Đại Đầu nói.
- Đại Đầu không thể đi.
Ly nói:
- Long Chủ ra ngoài, chúng ta không đủ lực lượng phòng thủ.
Tần Lạc cười nói:
- Hai người không tin Long Chủ sao?
- Không phải là không tin mà em lo lắng.
Ly nói.
- Tôi cũng lo lắng.
Tần Lạc nói:
- Thế nhưng Hoàng Đế không xuất hiện, kẻ nào có thể địch nổi Long Chủ.
- Nếu Hoàng Đế xuất hiện.
Ly hỏi lại.
Tần Lạc không trả lời vì bản thân hắn cũng không trả lời được câu hỏi này.
Hoàng Đế ra tay?
Có lẽ chỉ có Phó Phong Tuyết mới trả lời được câu hỏi này.
...
Một con ngựa hoang điên cuồng chạy có thể mang lại bao nhiêu lực đánh?
Một Bá Tước chạy điên cuồng có thể mang tới bao nhiêu lực tấn công?
Ít nhất một Bá Tước có thể gấp mấy con ngựa hoang.
Bá Tước mang theo suy nghĩ dùng mạng đổi mạng dốc toàn lực, lão sẵn sàng dùng thân mình đánh bay Phó Phong Tuyết, giống như lão đã đụng khiến phủ tạng Jesus chảy máu vậy.
Thế nhưng suy nghĩ của Bá Tước đã thất bại.
Khoảng cách mấy mét thoáng chốc đã rút lại.
Khi Bá Tước chuẩn bị dùng thân thể mình đồng vách sắt đã được gia tăng bạo cốt của mình đụng vào thân thể thoạt nhìn cao gầy của Phó Phong Tuyết, bước chân lão đột nhiên dừng lại.
Giống như bài ca trong đĩa hát đang hát đột nhiên tắt, giống như bộ phim trên tivi đang hay tự nhiên mất điện... từ vận động tới đứng yên, gần như không có thời gian trống cho người ta suy nghĩ.
Phó Phong Tuyết chỉ giơ một tay.
Không cần tốc độ, rất chính xác, có thể nắm chắc thời cơ trong tay.
Bàn tay Phó Phong Tuyết dễ dàng bóp chặt cổ Bá Tước. Điều này khiến người không biết rõ tình hình có thể nghi ngờ liệu có phải Bá Tước đã làm phản rồi chủ động đưa cổ ra không hay nói một cách chính xác thì phải giải thích chuyện đang xảy ra như thế nào đây?
Nên nhớ rằng người đàn ông đang bị bóp cổ chính là Bá Tước danh tiếng lẫy lừng.
Nếu không phải như vậy thì chế ngự Bá Tước không phải quá dễ dàng sao?
Thân thể bạo cốt của Bá Tước không còn yếu huyệt. Yếu huyệt duy nhất, đôi mắt của lão đã bị Quân Sư móc mất rồi.
Chính vì vậy bóp cổ với Bá Tước vẫn không phải đòng trí mạng.
Ít nhất Bá Tước vẫn còn cơ hội phản kích.
Các khớp xương của Bá Tước một lần nữa phát ra âm thanh, ngay cả cổ họng của Lão cũng vậy.
Tay phải Bá Tước nắm thành quyền, hung hăn đánh mạnh về phía ngực Phó Phong Tuyết.
Rắc...
Các khớp xương nắm tay phát ra âm thanh cọ sát cực kỳ khủng khiếp, giống như muốn bóp nát các khớp xương vậy.
Phó Phong Tuyết dồn sức lên các ngón tay. Lúc này ông mới phát hiện ra cổ của Bá Tước này cực kỳ cứng, giống như một khối sắt vậy. Ông không thể nào bóp gãy được.
Cùng lúc đó nắm tay Bá Tước ầm ầm lao tới.
Cạch...
Phó Phong Tuyết lại giơ bàn tay còn lại ra.
Bàn tay còn lại đã nắm chặt cổ tay của Bá Tước đang đánh tới một cách rất thần kỳ.
Cuối cùng Kim Đồng cũng tìm được cơ hội. Thân thể y phi nhanh tới, hóa quyền thành đao, hung hăng đánh về phía cổ Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết cau mày sau đó tay trái ông phát lực rất mạnh.
Răng rắc...
Toàn bộ cánh tay phải của Bá Tước đã bị tháo rời giống như một hình người plastic vậy.
Nếu như nó không chảy nhiều máu thì đúng là như vậy.
Một cảnh tượng cực kỳ khủng bố xuất hiện...
Bàn tay trái của Phó Phong Tuyết cầm cánh tay phải của Bá Tước bị đánh gãy, dùng đoạn cánh tay này làm vũ khí, hung tợn đánh về phía sau.
Loảng xoảng!
Thân thể Kim Đồng đang từ sau đánh tới trúng chiêu, bị cánh tay đánh bay lại sau.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannam89
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1255: Bởi vì tóc anh không đủ dài
Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: Sưu tầm
Cơ thể Bá Tước giống như một cây cổ thụ, Phó Phong Tuyết dùng sức xé, một cánh tay bị lột khỏi bả vai.
Bạo cốt được xưng tường đồng vách sắt cũng không thể ngăn cản Phó Phong Tuyết. Động tác của ông trông cực kỳ nhẹ nhàng.
Máu tươi từ miệng vết thương nơi khớp xương và da thịt bị cắt đứt chảy ra như suối, chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã thành một dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ này không ngừng lan tràn, tưới cho đám cây, hoa trong công viên.
Sau khi Phó Phong Tuyết dùng cánh tay cụt của Bá Tước đánh bay Kim Đồng, ông thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn.
Ông vứt cánh tay cụt của Bá Tước xuống đất, nhìn Bá Tước nói:
- Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: phòng thủ tốt chính là tiến công.
- Có thân xác mình đồng da sắt là tưởng rằng mình thiên hạ vô địch... cực kỳ ngu xuẩn.
Coi như buổi tối hôm nay Phó Phong Tuyết đã nói liên tục hai câu dài.
Sau khi nói xong Phó Phong Tuyết không thèm để ý tới Bá Tước đang điên cuồng giãy dụa hay nhìn tới vẻ mặt cực kỳ kinh hãi của lão.
Bàn tay phải đang bóp chặt cổ Bá Tước lại tăng sức, lại dùng lực...
Răng rắc răng rắc...
Đột nhiên cổ Bá Tước so lại, vị trí tay cầm của Phó Phong Tuyết đã bị bẻ gãy. Khi không còn xương chống đỡ, chiếc cổ trở nên mềm nhũn.
Phó Phong Tuyết buông tay, thân thể Bá Tước rơi xuống đất.
Một đời kiêu hùng cứ thế ra đi.
Điều kỳ lạ là sau khi người Bá Tước rơi xuống đất, thân thể lão một lần nữa vang lên những âm tanh "ken két" giống như đang đảo đậu xào.
Sau đó thân thể lão bắt đầu thu nhỏ lại, sau đó trở thành một lão già nhỏ bé như ban đầu.
Thì ra bạo cốt vốn dựa vào khí lực để duy trì. Sau khi con người chết, toàn bộ khí lực biến mất, không thể nào tiếp tục duy trì tình trạng bạo cốt, thân thể con người sẽ trở lại hình dáng ban đầu.
Sau khi giải quyết xong Bá Tước, Phó Phong Tuyết quay người đi tới chỗ Kim Đồng.
Gương mặt Kim Đồng đầy máu, giống như y ngã từ trên trời xuống, gương mặt bị giáng thẳng xuống đất.
Lúc nãy y từ phía sau phi tới, chuẩn bị dánh lén Phó Phong Tuyết, điều Kim Đồng không ngờ tới là đối phương lại dùng một cánh tay đầy máu tấn công mình, điều khiến Kim Đồng càng hoảng sợ hơn: cánh tay máu đó là của Bá Tước.
Ngay khi y còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu vào mặt.
Không chống đỡ được, khi thân thể y xông tới, đầu xông lên trước.
Vì vậy mặt y đã trúng một côn cực mạnh.
Choáng váng đầu, hoa mắt.
Cực kỳ sợ hãi.
Căm hận và không cam lòng...
Gương mặt đẹp, anh tuấn của y là thế mà bây giờ trông chẳng khác nào ác quỷ hút máu người mới bò từ địa ngục lên.
Khi nhìn thấy Phó Phong Tuyết thong thả đi lại chỗ mình, Kim Đồng cố gắng đứng dậy phản kháng.
Thế nhưng xương chân trái đã gãy, cho dù có thể miễn cưỡng đứng dậy cũng không thể nào ra tay được.
Lần đầu tiên, Kim Đồng cảm thấy cái chết tới gần mình như lúc này.
Gả người phương đông mặc trường bào màu xanh, mái tóc dài này như một ác ma. Chỉ có ác ma trong truyền thuyết mới có khuôn mặt, khí chất, thực lực như vậy.
- Tao sẽ không để cho mày giết tao. Tao sẽ không để cho mày giết tao.
Kim Đồng gào lên. Y giơ bàn tay mang bao tay hướng vể cổ mình, chỉ nghe "ục" một tiếng, cả người Kim Đồng ngã xuống đất.
Kim Đồng đã dùng hai tay mình cắt đứt cổ vô số người. Điều mỉa mai là trước khi chết một giây, y đã tự tay cắt đứt cổ họng mình.
Phó Phong Tuyết đứng lại, nhìn thi thể trên mặt đất dáng vẻ đầy hứng thú.
Tấm màn bao phủ quanh bọn họ lay động rơi xuống đất khiến Phó Phong Tuyết lại nhìn thấy ánh mặt trời, không ánh trăng. Trước mặt ông lúc này chỉ còn hai người còn sống, Jesus và Hồng Phu.
Jesus biết Bá Tước và Kim Đồng xông vào trong tấm màn đen ngăn cản Phó Phong Tuyết. Bây giờ Phó Phong Tuyết đi ra ngoài trong khi đó tấm màn rơi xuống đất, nơi đó mơ hồ có hai thi thể trên mặt đất, lập tức Jesus biết chiến quả.
Jesus nhìn người đàn ông phương đông cao lớn vẻ cực kỳ sùng bái, nói:
- Chúng chạy thoát rồi. Hồng Phu bị thương, tôi không dám truy đuổi.
Thật ra Jesus cũng bị thương, thế nhưng vết thương của Hồng Phu khá nghiêm trọng.
Hơn nữa là một người đàn ông, gã xấu hổ không thể nói với một cường giả khác là mình bị thương nên không dám đuổi bắt kẻ thù.
- Anh ta bảo hai người quay về.
Phó Phong Tuyết nói.
Sau khi nói xong câu này, Phó Phong Tuyết bước đi, thậm chí ông chưa từng liếc nhìn Jesus và Hồng Phu.
Jesus cảm thấy cực tổn thương, gã nói:
- Chúng ta rốt cuộc có cùng một chiến tuyến không vậy?
Sau đó Jesus nói với Hồng Phu ở đằng sau:
- Cô nói đi tôi có thích hợp đi cùng một con đường với ông ta không?
- Không phù hợp?
Hồng Phu nói.
- Tại sao?
Jesus có vẻ bị đả kích rất mạnh.
- Vì tóc anh không đủ dài.
- ...
...
Cạch cạch...
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến phu nhân Violet đang say giấc mộng giật mình tỉnh dậy rất tức giận.
Thế nhưng cô ta không bộc phát cơn giận của mình vì cô ta biết người bên cạnh mình biết bản thân mình không thích bị quấy rầy trong khi ngủ. Nếu như có người tới quấy rầy lúc này, chứng tỏ bọn họ có lý do không thể không quấy rầy.
Violet rời khỏi giường, nhặt chiếc áo sa mỏng rơi trên mặt đất mặc lên người sau đó đi tới mở cánh cửa phòng.
Binh!
Violet vung tay tát vào mặt người đàn ông đang đứng trước cửa, nói:
- Ta biết anh có lý do nhưng ta rất tức giận.
Người đàn ông bị đánh không nhúc nhích, gã chỉ khom người báo cáo:
- Phu nhân, Bá Tước chết rồi.
- Cái gì?
Phu nhân Violet giật mình kinh hãi.
- Mới thu được tin tức, Bá Tước dẫn theo mấy thuộc hạ, Kim Đồng, Ngọc Nữ, Quỷ Ảnh và Ma Thuật Sư đi giết Jesus, Chiến Thần Phương Đông Phó Phong Tuyết xuất hiện cứu viện. Bá Tước, Kim Đồng chết, Quỷ Ảnh bị chặt đứt một tay, tính mạng mong manh như đèn trước bão. Chỉ có Ma Thuật Sư và Ngọc Nữ là còn sức chiến đấu.
- Ngu xuẩn!
Violet tức giận gầm lên.
- Cực kỳ ngu xuẩn. Bá Tước chỉ là một lão già ngông cuồng tự cao tự đại, không biết xấu hổ, chết còn không tính, còn dẫn những người khác chết theo, tội không thể tha thứ. Nếu ta là Hoàng Đế, cho dù lần này lão không chết, ta cũng muốn giết lão.
- ...
Sau khi phu nhân Violet chửi mắng mấy câu, cô ta cười nhạt nói:
- Ta đã nhiều lần thông báo nhất định Hoàng Đế phải trực tiếp ra tay, thậm chí còn chuyển tài liệu của Phó Phong Tuyết tới cho lão thế mà lão vẫn không đề phòng... từ sau khi đi theo Hoàng Đế, cho dù ở Châu Âu, hay Châu Mỹ, không một kẻ nào dám chống đối lão, liệu có phải vì thế lão nghĩ mình thiên hạ vô địch không? Chẳng lẽ lão không biết thân phận của mình sao? Lão chỉ là một nô bộc của Hoàng Đế, một con chó giữ nhà mà thôi.
- ...
Người đàn ông tên Đới Phổ này cúi thấp đầu, không dám lên tiếng, dù chỉ một câu.
Phu nhân Violet đi vào phòng khách, mở tủ rượu, rót một ly Gladiator Blood, uống một hơi cạn rồi nói:
- Rõ ràng đó là kế dụ địch, lão dễ dàng mắc lừa như vậy sao?
- Họ Tần kia mang theo Chiến Thần Phương Đông tới nước Mỹ nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ rằng chỉ dựa vào năng lực của một mình Phó Phong Tuyết, tuyệt đối không thể chống lại lực lượng của Hoàng Đế vì vậy anh ta mới thả Jesus và con đàn bà thích dùng độc kia ra làm mồi dụ, mục đích chính là dụ Bá Tước ra tay. Kế hoạch dụ địch đơn giản như vậy mà Bá Tước mắc bẫy. Bây giờ sáu chiến tướng Hoàng Đế mang tới nước Mỹ thì không chết cũng tàn phế, chỉ còn Ma Thuật Sư và Ngọc Nữ có thể chiến đấu. Điều này có nghĩa là dù Hoàng Đế ra tay, đối mặt với sự vây công của tên tiểu nhân Tần Lạc kia, Hoàng Đế cũng không chắc chiếm được lợi thế. Nếu như Bá Tước biết kìm nén, chờ đợi Hoàng Đế dẫn mọi người cùng tấn công, chúng sao còn cơ hội sống sót đây?
- Liệu Hoàng Đế có ra tay không?
Đới Phổ hỏi.
- Không biết.
Phu nhân Violet lại uống cạn một ly rượu mạnh.
- Ta chưa từng gặp ông ta, thậm chí ta còn không biết ông ta có ở Châu Mỹ hay không.
- Phu nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Thứ nhất thúc đẩy giới truyền thông thông tin tỉ mỉ tình hình Tần Lạc chữa bệnh cho lão phu nhân Marie, nhưng nhất định phải cẩn thận, cẩn thận đề phòng bị anh ta lợi dụng truyền thông. Mặc khác chúng ta nhất định phải nắm được mấy nhà truyền thông, nhất định phải bắt nó phục vụ lợi ích của chúng ta.
Phu nhân Violet lập tức ra lệnh.
- Dạ, phu nhân.
Đới Phổ trả lời.
- Thứ hai...
Phu nhân Violet nhìn ly rượu đỏ như máu của mình, nói:
- Chiến tướng Hoàng Đế tổn thất nghiêm trọng, nhất định lúc này ông ta đã biết tin tức. Ta nghĩ lúc này ông ta sẽ chủ động tới gặp ta.
- Quả nhiên phu nhân Violet danh bất hư truyền.
Giọng nói một người đàn ông vang lên. Giọng nói mang chất giọng Pháp chính tông, phát âm tiếng Pháp mà giới quý tộc Pháp hay dùng.
- Không hổ là một trong hai quan chấp sự năm sao trên toàn thế giới.
Cánh cửa biệt thự bị người đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc đỏ đi vào.
- Hoàng đế?
Phu nhân Violet kinh hãi kêu lên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannam89