Dư Tắc Thành rút lui ra phía ngoài, tiến vào phạm vi thế giới của sinh vật bên ngoài. Hết thảy cây cối sinh vật trong phạm vi huyết hài quét qua nhanh chóng bị dung hòa.
Trường lực Hỗn Độn đuổi theo sau, kẻ đuổi người chạy, nhanh như điện chớp.
Không lâu sau Dư Tắc Thành đã thoát ra khỏi thế giới sinh vật, tiến vào trong thế giới dung nham. Rất nhanh huyết hài hòa mình vào trong các dòng sông dung nham, huyết hài phát ra thanh âm xèo xèo, bị dung nham hòa tan.
Trường lực Hỗn Độn lập tức ngừng lại, Hỗn Độn Lão Tổ hỏi:
- Làm sao vậy, ngươi nhận thua rồi sao?
Giọng Dư Tắc Thành vang lên:
- Không, là tiền bối thua.
Trên mặt đất. huyết hài đã tiêu tan, nhưng vô số dung nham tụ tập lại, hình thành một biển dung nham thật lớn. quét về phía trường lực Hỗn Độn của Hỗn Độn Lão Tổ.
Dư Tắc Thành đang khống chế biển dung nham này bằng đạo Tự Nhiên. Thiên địa tự nhiên, mà trên thế giói này, dung nham chính là đạo Tự Nhiên của nó.
Cho nên hiện tại Dư Tắc Thành khống chế dung nham, lấy pháp tắc Thiên Đạo của mình làm trung tâm, lấy lực Thần Uy của mình làm nguồn, hóa thành biển dung nham ngập trời.
Giờ phút này, Dư Tắc Thành là chủ nhân của cả thế giới này, là thần của thế giới này. Hắn lợi dụng pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy của mình, hóa toàn bộ lực lượng của tinh cầu này thành lực lượng của mình, phát động công kích Hỗn Độn Lão tổ.
Nóng, cực nóng, sức nóng kinh khùng nhanh chóng hóa lỏng hóa khí tất cả pháp trận do Tư Tháp Ma tộc bố trí để khống chế dung nham, hết thảy tiêu tan.
Dung nham vô tận bạo phát, phóng về phía trường lực Hỗn Độn của đối phương.
Trường lực Hỗn Độn va chạm với biển dung nham, lập tức dung nham bị đông lại, hóa đá tiêu tan. hóa thành khí Hỗn Độn.
Nhưng dung nham quá nhiều, vô cùng vô tận, khí Hỗn Độn tuy nhiều nhưng không thể nào đối kháng với cả thế giới tinh vực này.
Giọng Dư Tắc Thành vang lên:
- Lão tổ, ngài đã thua.
Hỗn Độn Lão Tổ quát lớn:
- Hào tiểu tử. ngươi cho rằng ta thật sự không có cách nào phá giải pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy của ngươi sao, hãy xem ta hóa cả tinh vực này trở thành Hỗn Độn.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Ta tin rằng tiền bối có thể phá giải pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy này, thậm chí có thể Hỗn Độn hóa cả tinh vực này, nhưng ngài vẫn phải thua.
- Ngài có thể Hỗn Độn hóa tinh vực này, khi đó ta có thể sử dụng Thiên Đạo của ta, mượn lực lượng của cả vũ trụ đối phó với ngài.
- Hỗn Độn không được tồn tại trên thế giới này, nếu tiền bối Hỗn Độn hóa cả tinh vực này, như vậy ngài sẽ là địch nhân của cả tinh vực. Mà Thiên Đạo Tự Nhiên của ta vẫn có thể tiếp tục mượn dùng lực lượng của cả vũ trụ đối phó ngài.
- Rốt cục quan trọng nhất là, tiền bối là Hỗn Độn Lão Tổ, vô thượng Ma Tôn. Hỗn Độn này chỉ là công cụ, là Thiên Đạo, là lực Thần Uy của ngài, nó không phải là chủ nhân của ngài, ngài vẫn có thể khống chế nó. Cho nên ta cược rằng ngài sẽ không Hỗn Độn hóa tinh vực này để phân thắng bại cùng ta, cho nên ngài đã thua.
Hỗn Độn Lão Tổ trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:
- Thua thì thua vậy, chỉ là hư danh, không đáng chút nào.
Hỗn Độn Lão Tổ khống chế Thiên Đạo Hỗn Độn, thành danh đã mấy ngàn năm. Mà Thiên Đạo Hỗn Độn lại là Thiên Đạo dễ dàng hình thành nguy cơ Hóa Đạo nhất. Nhưng đến nay lão vẫn bất diệt, có nghĩa là lão đã khống chế Thiên Đạo Hỗn Độn tới mức hoàn mỹ.
Cho nên Dư Tắc Thành tin rằng lão có thể khống chế dục vọng của mình, chắc chắn sẽ
không vì thắng bại nhất thời mà liều mạng một mất một còn với mình. Nếu như tử chiến, ắt sẽ có một người chết, không ai dám nói rằng mình nhất định thắng lợi.
Tu sĩ tồn tại vạn năm như lão nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ. sẽ không liều mạng mình làm gì. đây gọi là càng già, lá san càng nhỏ.
Dư Tắc Thành mỉm cười với lão, không nói nhiều lời, mà quay đầu lại nhìn thoáng một cái. Biển dung nham đang sôi trào trên mặt đất bị cái nhìn của Dư Tắc Thành làm cho phát ra những thanh âm ùng ục, chày ngược lại vào trong mặt đất theo những thông đạo chày ra.
Lượng dung nham trên mặt đất dần dần giảm bớt, trở lại noi vốn là của chúng. Trên những khu vực mà các loài sinh vật vẫn chưa bị diệt, vô số sinh vật phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Trong những năm tháng tương lai, vì dung nham đã rút xuống lòng đất, cả tinh vực này sẽ trở nên rét lạnh vô cùng, băng tuyết bao trùm thiên địa. Vô số sinh linh này về sau sẽ mất đi năng lực sinh sôi này nỡ nhanh chóng, hơn nữa chỉ có khoáng một phần ngàn chúng tộc có khà năng vượt qua thời kỳ đóng băng rét lạnh này.
Thiên địa có linh, trong vô minh, bọn chúng biết được số phận tương lai của mình cho nên phát ra những tiếng kêu thể thảm.
Nhưng Dư Tắc Thành phải làm như vậy, thế giới này đã bị Tư Tháp Ma tộc cưỡng ép tạo thành bộ dạng này. Hiện tại làm như vậy chính là trà nó về lại với tự nhiên, về với bộ dạng vốn có của nó. Đây mới là Thiên Đạo Tự Nhiên, phù hợp với Thiên Đạo của Dư Tắc Thành. Nếu tiếp tục vận chuyến như vậy, vũ trụ càng ngày càng thừa nhận Dư Tắc Thành, vậy pháp tắc Thiên Đạo của hắn sẽ ngày càng vững chắc, tu vi hắn cũng ngày càng mạnh hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Dương sắc, Tà Tâm đạo nhân từ trên không đáp xuống. Thấy cảnh tượng trước mắt, Tà Tâm đạo nhân nhướng mày nói:
- Diệt Độ Thần Quân quả nhiên là thiên hạ đệ nhất nhân, lãnh ngộ ào diệu của pháp tắc Thiên Đạo thật nhanh. Xem ra ba năm sau sẽ là một trận khổ chiến.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Hư danh thiên hạ đệ nhất nhân kia là do Bất Ngôn tông gây ra họa, tự mình tung tin mà thôi. Anh hùng thiên hạ xuất hiện như mây, chỉ là bọn họ không cần tới hư danh này.
Tà Tâm đạo nhân nói:
- Ngươi cũng đã thấy, hiện tại những Dị tộc này luyện hóa chế tạo Nhân tộc, không hề có tính người, đây là nguyên nhân mà bọn chúng muốn xâm lược thế giới Thương Khung chúng ta. Bọn chúng rất cần Nhân tộc chúng ta làm nô lệ, làm thức ăn. làm tiền tệ cho chúng, để chúng có thể duy trì xã hội phát triển. Cho nên chúng không đội chung trời với Nhân tộc chúng ta, ắt sẽ có một trận chiến, không thể nào tránh né.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Ta thật không rõ, với văn minh của Tư Tháp Ma tộc hoàn toàn có thể tạo ra sinh vật khác thay thế Nhân tộc chúng ta. vì sao chúng nhất định phải xâm lược thế giới Thương Khung mới được?
Tà Tâm đạo nhân nói:
- Vì sao bọn chúng phải thay đổi sỡ thích của mình? Ngươi bằng vào cái gì bất chúng phải thay đổi bàn thân vì Nhân tộc chúng ta? Chỉ có chúng ta trở nên hùng mạnh, tiêu diệt được chúng, hậu duệ chúng ta mới có thể sinh tồn an toàn.
- Vào thời Tiên Tần quật khởi, đại quân Tiên Tần càn quét thế giới Vực Ngoại của Dị tộc. Vào thời đó, Dị tộc nghe tới Tiên Tần là bỏ chạy trối chết, vốn có tổng cộng năm mươi mốt Dị tộc sinh sống noi Vực Ngoại, đã bị Tiên Tần đế quốc tiêu diệt hơn hai mươi, bảo vệ Nhân tộc bình yên trong thời gian ba vạn năm.
- Nhưng sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, thời gian dần trôi qua, những Dị tộc này dần dần phát triển. Trong vạn năm qua, chúng không ngừng xâm nhập âm thầm vào thế giới Thương Khung. Vào trăm năm trước, rốt cục chúng kết thành liên quân sáu Dị tộc, xâm nhập pháo đài Thiên Lại của chúng ta, nhờ trời phù hộ, rốt cục chúng ta cũng đánh bại chúng.
- Nhưng chúng cũng không chịu bỏ cuộc, mà cho rằng thất bại là vì cuối cùng không khống chế được Chung Cực Thần Uy Sĩ, cho nên trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.
- Thời kỳ mới sắp sửa tới, Dị tộc chúng và Nhân tộc chúng ta không đội chung trời, ắt sẽ có một trận chiến.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng là thiên địch, nếu đã là thiên địch, vậy không thể để cho Dị tộc tồn tại, phải tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn.
- Tà Tâm tiền bối, ta đã hiểu được dụng ý của ngài, nhưng ta vẫn phải đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành đệ nhất thượng môn.
Tà Tâm đạo nhân tỏ ra kích động:
- Thật không ngờ... nếu vậy giữa hai ta ắt phải đánh một trận. Nếu ta không thể buộc ngươi buông bỏ ý nghĩ này, tương lai Tu Tiên Giới ở thế giới Thương Khung sẽ vì Hiên Viên kiếm phái các ngươi mà dấy lên một trường gió tanh mưa máu, thực lực đại giảm. Vì sinh linh thiên hạ. ta đành phải làm như vậy.
- Chỉ có buộc ngươi từ bỏ ý nghĩ này, mới có thể bảo vệ Nhân tộc, mới có thể...
Dư Tắc Thành bật cười ha hả, cất ngang những lời nói hùng hồn của Tà Tâm đạo nhân:
- Tiền bối, đừng nói vì sinh linh thiên hạ gì đó, ngài còn chưa đủ tư cách nói những lời này.
- Ngài đã làm gì cho sinh linh thiên hạ, nói với ta những lời này, không sợ ta cười nhạo hay sao?
Vừa nghe như vậy, Tà Tâm đạo nhân sững sờ, một lúc lâu sau sắc mặt sa sầm, lên tiếng nói:
- Tà Tâm ta thoát ly khỏi sự khống chế của Tư Mã Tương Như, năm ngàn năm qua đánh tan tông cộng ba lần công kích của Dị tộc, tiêu diệt mười một thế giới Vực Ngoại của Dị tộc.
- Tuy rằng Diệt Độ Thần Quân ngươi phá hủy một lần âm mưu xâm nhập của người Thích Đề Hoàn Nhân trên cổ Lãng đào. Lục châu, Mạc Bắc. Tuy rằng ngươi từng chiến đấu qua ở pháo đài Thiên Lại, nhưng nếu so với ta, ngươi vẫn chưa xứng cười ta.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Nếu so sánh về chuyện bảo vệ bá tánh sinh linh, ngài vẫn không xứng với ta.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dư Tắc Thành chợt im bật. nhìn ba người một lượt, sau đó nghiêm nghị nói tiếp:
- Dư Tắc Thành ta chính là Tiên Tần đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, Thành chủ pháo đài Thiên Lại, người lãnh đạo Tiên Tần tối cao trên thế giới Thương Khung.
- Lúc ngài nói câu nhờ trời phù hộ, ta đang đại chiến với Dị tộc, không phải là trời phù hộ ngài, mà là ta, ta bảo vệ ngài.
- Lần trước là ta đánh tan một trăm hai mươi sáu ngàn vạn Dị tộc xâm lấn.
- Là ta khống chế Thiên Lại Cự Nhân, đại chiến Chung Cực Thần Uy Sĩ.
- Là ta cung thinh Hiên Viên Hoàng đế hiện thân, luyện hóa Hiên Viên Thần Kiếm đánh chết cường địch.
- Những chuyện này không có liên quan gì với ông trời, là ta làm.
- Ngài có thể so được với ta sao? Bảo vệ sinh linh... ngài còn chưa xứng!
- Lần tới Dị tộc xâm lăng, vẫn là ta sẽ ở tuyến đầu, là ta bảo vệ Nhân tộc. Nếu nói chuyện này với ta, ngài vẫn chưa xứng đáng.
Vừa nghe như vậy, lập tức cả ba người nghẹn lời, sau đó hai người kia nhìn sang Dương Sắc. Dương sắc nhắm mắt lại bấm đốt ngón tay, một lúc sau mới lên tiếng nói:
- Những lời hắn nói là thật, thật hoàn toàn.
Tức thì Tà Tâm đạo nhân á khẩu nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
Dư Tắc Thành nói tiếp, lần này giở giọng mơn trớn vuốt ve:
- Tà Tâm tiền bối ngài vì Nhân tộc chiến đấu hàng ngàn năm qua. ta hết sức khâm phục. Ngài mới là tu sĩ chân chính, ta đại diện Tiên Tần, đại diện sinh linh thiên hạ cảm tạ ngài.
Lúc này Dư Tắc Thành đại diện hết thảy những gì có thể, vừa tát người ta một cái, giờ phải cho cái bánh.
Sau đó hắn lại nói:
- Thật ra chuyện ta muốn Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn cũng không chỉ vì ích lợi của riêng Hiên Viên kiếm phái.
Vừa dứt lời, Dư Tắc Thành cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, miệng đật điều nói dối:
- Đại chiến pháo đài Thiên Lại lần trước, viện quân phải mất ba tháng mới thong thà chạy tới. Nếu lần ấy không có ta ngăn cản Dị tộc xâm lược, Dị tộc đã tới thế giới Thương Khung từ lâu. Ta không ngăn được, chỉ bằng vào đám ô hợp các người có thể ngăn được một trăm hai mươi sáu ngàn vạn DỊ tộc sao?
Giọng hắn tỏ vẻ châm chọc, nhưng ba người đối diện không có lời nào để nói, quả thật là như vậy.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Lần trước ta khổ chiến với Chung Cực Thần Uy Sĩ ba tháng trời, cuối cùng không có cách nào khác mới mời phân thân của Hiên Viên Hoàng đế hạ giới, đánh bại cường địch.
- Hiên Viên Hoàng đế đã nói qua, người tu tiên là thuẫn là kiếm bảo vệ Nhân tộc, đây mới là ý nghĩa tồn tại của người tu tiên, chỉ có như vậy, người tu tiên mới có thể tiến xa hơn.
- Nhưng các vị hãy nhìn bộ dáng Tu Tiên Giới hiện tại xem sao, hỗn loạn vô cùng, ai nấy chỉ vì lợi ích của riêng mình, dám làm hết thảy những chuyện thiên địa bất dung.
- Cho nên Hiên Viên kiếm phái chúng ta phải trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, hiệu lệnh thiên hạ. Như vậy trong trận chiến kế tiếp với DỊ tộc, chúng ta mới có thể tập hợp nhiều lực lượng hơn. dễ dàng bảo vệ quê hương của mình hơn.
- Nếu tiền bối ngài ngăn cản ta. vậy ngài sẽ là kẻ thù của ta. là tội nhân của cả Nhân tộc. Trận chiến lần sau giữa hai ta, kiếm ta sẽ không nhân nhượng. Vì Nhân tộc, ta quyết không lùi bước!
Đại nghĩa trong tay, chụp xuống một chiếc mũ tội nhân to đùng, tự nhiên Tà Tâm đạo nhân á khẩu nghẹn lời, lại đưa mất nhìn về phía Dương sắc.
Dương sắc gật gật đầu.
Xem ra Dương sắc có năng lực phán đoán thật già, có thể xem chuyện cổ kim. biết trước tương lai. Dù là tu sĩ hùng mạnh nhất Nhân tộc như Hỗn Độn Lão tổ, Tà Tâm đạo nhân cũng hết sức tin phục lời y.
Lần này Dương sắc không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó lén lút nháy mắt một cái với Dư Tắc Thành. Đương nhiên những lời khoa trương không đúng sau này của Dư Tắc Thành đã bị y phát giác, có điều y làm ngơ không nói.
Tà Tâm đạo nhân im lặng một lúc, sau đó mới nói:
- Thì ra là như vậy, quả thật ta không bằng ngươi.
- Nếu đây là pháp chỉ của Hiên Viên Hoàng đế, vậy Cực Nguyên Thần Đạo tông ta cùng tất cả mười một thượng môn do Cực Nguyên Thần Đạo tông khống chế sẽ hoàn toàn ủng hộ Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. thống nhất Tu Tiên Giới.
Hỗn Độn Lão Tổ cũng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Hỗn Độn Thánh Ma tông ta không phản đối Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.
Mức độ ủng hộ giữa hai bên mạnh yếu bất đồng, Cực Nguyên Thần Đạo tông là dốc hết toàn lực ủng hộ, còn Hỗn Độn Thánh Ma tông chỉ không phản đối.
Thình lình Dương sắc bên cạnh cũng lên tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông ta toàn lực ủng hộ Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, hỏi lại:
- Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông ư, chẳng phải đã diệt vong rồi sao?
Dương sắc cười nói:
- Một môn phái đã diệt vong, làm sao có thể đứng vào hàng ngũ bảy đại môn phái trong truyền thuyết? Môn phái chúng ta muôn đời bất diệt, bất quá cũng chỉ có mình ta tồn tại trên thế giới Thương Khung này.
Chỉ có một người trên thế giới Thương Khung, vậy những người khác đâu?
Thình lình Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ:
- Thì ra Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông cũng không phải diệt vong, mà là làm gian tế nằm vùng, ngụy trang thành Dị tộc, phân tán trong các DỊ tộc chiếm cứ các thế giới Vực Ngoại, cho nên tiền bối ngài mới có được tọa độ Thời Không của nơi này.
Dương sắc gật gật đầu:
- Đúng, ngoại trừ Dị tộc ra...
Y đưa tay chỉ chỉ lên trời:
- Trên đó, chúng ta cũng có người.
Sau những lời khoác lác của Dư Tắc Thành, bốn người đạt thành hiệp nghị. Lời ước chiến đấu ba năm sau tự nhiên bãi bó, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, tất cả trở về thế giới Thương Khung.
Tà Tâm đạo nhân lại thi triển Trùng Động đại pháp, mây mù nổi lên đưa bốn người trở lại thế giới Thương Khung.
Lại mất tám canh giờ, lần này Tà Tâm đạo nhân đưa Dư Tắc Thành trở về lãnh địa của Hiên Viên kiếm phái.
Sau đó mọi người chia tay mạnh ai nấy đi, Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lần này ra ngoài coi như thu hoạch rất lớn. Đầu tiên là đánh bại được Vương Thư Nguyên lần nữa, phát tiết buồn bực trong lòng.
Tiếp theo Dư Tắc Thành được ba người Dương sắc thừa nhận. Có thể nói rằng trước đây là bọn họ âm thầm khống chế thế giới Thương Khung.
Từ ‘bọn họ’ này bao gồm bọn người Hỗn Độn Lão Tổ, Dương sắc, Tà Tâm đạo nhân. Tư Mã Tương Như, Hồng Phát Lão tổ, Kim Tâm Đại Trưởng lão, lão điên... Giữa bọn họ có mối quan hệ chặt chẽ, hình thành liên minh chật chẽ, âm thầm khống chế thế giới Thương Khung.
Bất quá chuyện này đã là quá khứ, trong đó đại đa số đã phi thăng như Hồng Phát Lão tổ, Kim Tâm Đại Trưởng lão, lão điên, hoặc thăng Tiên Giới thành công, hoặc phi thăng thất bại, hình thần câu diệt, chỉ còn lại một số rất ít Cường giả.
- Quá khứ hãy là quá khứ. sau này thế giới Thương Khung sẽ do ta khống chế.
Dư Tắc Thành thầm thể trong lòng như vậy.
Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, đầu tiên Dư Tắc Thành tới Thiên Đạo phong, để xem trong quãng thời gian mình rời khỏi có xảy ra đại sự gì không.
Cũng như trước đây, Tu Tiên Giới cũng không hề gợn sóng, không hề xảy ra chuyện gì,
những Kim Đan Chân Nhân vẫn còn đang bế quan hóa Anh.
Chỉ duy nhất có một việc, đó là có người đến tìm Dư Tắc Thành.
Là ai tới tìm mình... Dư Tắc Thành vừa thấy lên người tới, lập tức giật mình kinh hãi.
Chính là muội muội Dư Tĩnh Hân của mình, nàng đã xuất quan, hai ngày trước đây tới tìm Dư Tắc Thành, hiện đang ở Thiên Đạo phong chờ hắn trở về.
Tiểu Tam biết đây là sư cô mình, bèn nghênh đón nàng vào động phũ của Dư Tắc Thành, bên trong đình viện trên Thiên Đạo phong, cho nàng ở đó chờ Dư Tắc Thành trở về.
Dư Tắc Thành thấy vậy hết sức vui mừng, năm xưa muội muội tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, quyết thành Thiên Ma. Lần chia biệt này đã hơn trăm năm. mỗi lần Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện này lập tức trở nên buồn bã, cho rằng muội muội minh đã chết đi trong Lục Đạo Luân Hồi, không thể trở về được nữa. Mình thật là có lỗi với lời trăn trối của mẫu thân, đôi khi nhớ lại không tránh khỏi đau lòng.
Không ngờ hôm nay được biết muội muội còn sống, hơn nữa còn âm thầm lặng lẽ tới tìm mình. Xem ra nàng đã trở thành Thiên Ma Ma Chủ, thần công đại thành. Dư Tắc Thành hết sức vui mừng.
Hắn không nói nhiều lời, gác bỏ hết thảy sang bên, na di về Thiên Đạo phong, chạy nhanh tới đình viện.
Dư Tắc Thành chạy như bay, trong lòng vô cùng nôn nóng. Không biết hiện tại bộ dạng tiểu muội thế nào, vẫn như ngày nào hay đã thay đổi. Không biết thời gian qua nàng sống ra sao, làm sao vượt qua được thí luyện?
Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng, Dư Tắc Thành hận mình không thể gặp được muội muội mình ngay tức khắc.
Chạy tới chỗ tiếp khách, từ rất xa Dư Tắc Thành đã thấy có một nữ nhân đứng ngay trước cửa, miệng mỉm cười nhìn mình.
Người nọ chính là muội muội Dư Tĩnh Hân. từ xa nhìn lại, chỉ thoáng qua Dư Tắc Thành đã nhận ra nàng. Nhưng nhìn kỹ lại, Dư Tắc Thành tường chừng như mình đã nhận lầm người.
Muội muội không còn bộ dạng thiếu nữ như xưa nữa, hiện tại đã hoàn toàn khác trước.
Hiện tại dáng người muội muội đã trở nên thon thà cao lớn hơn trước rất nhiều, đầu tóc cài kim trâm, hai bên rũ xuống hai sợi dây bằng tơ thiên tằm, đong đưa theo gió. Thân nàng khoác một chiếc pháp bảo màu trắng như tuyết, khiến cho dáng người thon thà của nàng càng nổi bật hơn.
Bên ngoài pháp bảo là một chiếc áo khoác trong suốt như một lớp lụa móng, giống như làn mây mờ nhạt lơ lửng trên trời, theo gió mà trôi, có cảm giác như muốn phi thăng mà đi.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Bề ngoài Dư Tĩnh Hân toát ra vẻ ung dung cao quý, cao ngạo thoát tục, không bị ngoại vật làm cho động tâm. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, mịn màng nhẵn nhụi như ngọc, dường như là do ngọc đẹp không tỳ vết điêu khắc mà thành.
Đôi mày nàng dài đến tận thái dương, lộ vẻ vô cùng quyến rũ. đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy, như muốn nuốt chửng hết thảy, khiến cho người ta không dám coi thường.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới nhìn muội muội mình chăm chú, thiên ngôn vạn ngữ ấp ủ trong lòng bấy lâu nay, đến giờ phút này lại không thốt nên lời, chỉ có thể nói vài tiếng:
- Bình an là tốt, tốt rồi...
Nghe vậy, Dư Tĩnh Hân rưng rưng nước mắt, sau đó ôm chầm lấy Đại ca mình òa khóc lớn.
Gặp lại Đại ca mình, bao nhiêu cực khổ thời gian qua, nỗi nhớ nhưng thời gian qua giờ phút này hoàn toàn bạo phát, Dư Tĩnh Hân không nhịn được nữa, cất tiếng khóc to.
Dư Tắc Thành cũng nghe lòng chua xót, không khỏi nhớ tới mẫu thân đã mất. Mầu thân lo lắng nhất chính là muội muội hắn. thời gian qua không biết nàng sống ra sao, Dư Tắc Thành cũng không nhịn được, nước mất lăn dài.
Dư Tĩnh Hân khóc một lúc mới buông Dư Tắc Thành ra, cười nói:
- Đại ca, muội thật trẻ con, khiến huynh chê cười, thời gian qua muội nhớ Đại ca quá.
Dư Tắc Thành nói:
- Cười gì chứ, muội là muội muội của ta, là thân nhân của ta kia mà. Rốt cục muội cũng trở về, ta cũng nhớ muội, lo cho muội lắm...
- Vào đi, ta sẽ gọi Thanh Thành tới cho muội gặp nó.
Dứt lời bèn kéo Dư Tĩnh Hân vào trong đình viện.
Dư Tĩnh Hân nhìn đình viện, lên tiếng nói:
- Thì ra là ở trong này, được rồi, nể tình Đại ca, ta không cần nữa.
Dứt lời nàng đi tới dưới gốc Bồ Đề, có vài chiếc võng ở đó, nàng ngồi lên một chiếc, chậm rãi đong đưa. lên tiếng nói:
- Đại ca, lần này muội trở về, thấy huynh đã là thiên hạ đệ nhất nhân, muội hết sức vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm.
- Thật ra muội tới đây là muốn nói lời từ biệt, lần này chia biệt, e rằng về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, vội hỏi:
- Muội nói gì vậy, muội có chuyện gì, vừa mới trở về vì sao lại muốn rời khỏi, cái gì là không có ngày gặp lại?
Dư Tĩnh Hân nói:
- Quả thật là không có ngày gặp lại, gặp được huynh, muội đã vô cùng mãn nguyện, đã đến lúc muội phải trở về thế giới của mình.
Dư Tắc Thành nói:
- Phải chăng thí luyện Lục Đạo Luân Hồi có vấn đề? Không quan trọng, hiện tại Đại ca của muội không phải như trước, có chuyện gì ta cũng có thể giải quyết cho muội.
- Hiện tại ta...
Dư Tĩnh Hân lắc đầu:
- Muội biết, muội biết, thí luyện của muội rất thuận lợi.
- Biết nói sao đây... Đại ca, lần trước hai ta thăm dò Thái Huyền sơn rốt cục quay về tay trắng. Khi đó huynh nói chờ đến khi chúng ta trở thành Phản Hư Chân Nhất sẽ thăm dò lần nữa.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng, chúng ta hẳn nên thăm dò lần nữa, muội muội, hiện tại Đại ca không phải như trước, ta không e ngại bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì. Tuy rằng ta luôn nói thiên hạ đệ nhất nhân chỉ là hư danh, nhưng ta thật sự không tin có người có thể vượt qua ta.
- Chúng ta hẳn nên thăm dò Thái Huyền sơn.
Dư Tĩnh Hân lắc đầu:
- Không được, muội không đi. Lần thí luyện Lục Đạo Luân Hồi này, tiền kiếp của muội đã thức tinh, rốt cục muội đã biết mình là ai.
- Muội và tiền kiếp của muội tranh đoạt quyền khống chế thân thể này. Trong Lục Đạo Luân Hồi, trong Thời Không vô tận, chúng ta đã tranh đấu khoảng vạn nám. cuối cùng chúng ta hợp thành một thể, nàng cũng là muội, muội cũng là nàng, thật ra chúng ta chính là một thể.
- Nhờ vậy muội biết được rất nhiều chuyện, muội sẽ không đi tìm phụ thân nữa.
Dư Tắc Thành sửng sốt. nhìn Dư Tĩnh Hân chăm chú:
- Muội muội nói gì vậy, vì sao ta không hiểu gì cả?
Dư Tĩnh Hân nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên ngồi xuống giơ tay vuốt ve mặt đất, nét mặt nàng hết sức dịu dàng, giống như đang vuốt ve người mình yêu thương.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành:
- Thật ra có những khi, có những chuyện không biết thì tốt hơn.
- Đại ca, hiện tại huynh rất hạnh phúc, hãy tiếp tục như vậy, bất kể là nàng hay là muội, chúng ta đều thích Huynh Hiện Tại, hy vọng huynh có thể tiếp tục hạnh phúc mãi như vậy.
- Đại ca, muội khuyên huynh một câu cuối cùng, cái gọi là thiên hạ đệ nhất, chấn hưng môn phái, cứu vớt sinh linh, đạo nghĩa niềm tin gì đó, hoàn toàn không có nghĩa gì, cuối cùng cũng đi tới chỗ quay đầu nhìn lại, tất cả thành không.
- Chỉ cần huynh vui vẻ, sống hạnh phúc là tốt hơn bất cứ chuyện gì.
- Hãy nhớ không nên đi tìm y. Y sinh ra ba người chúng ta, cũng không thể giam cầm chúng ta, nhưng đồng thời y cũng đã vượt qua thời khắc suy yếu nhất.
- Cho nên vĩnh viễn, vĩnh viễn không nên đi tìm y, đây là lời khuyên cuối cùng của muội.
Dư Tắc Thành nghe xong cảm thấy nghi hoặc, trong lời tiểu muội có ẩn ý, vì sao lại nói như vậy? Y là ai, chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Sinh ra ba người chúng ta, vượt qua thời khắc suy yếu nhất có nghĩa là gì?
Dư Tĩnh Hân đứng dậy nói:
- Đại ca, muội gặp lại huynh, thấy huynh hạnh phúc như vậy, muội rất vui mừng. Muội phải đi đây, huynh hãy bảo trọng.
- Nhớ kỹ, huynh vĩnh viễn là Đại ca của muội, muội vĩnh viễn là muội muội của huynh. Chúng ta là thân nhân, bất kể chúng ta thân ở nơi nào, muội cũng vĩnh viễn nhớ tới huynh.
Dứt lời, nàng sài bước rời khỏi, không quay đầu lại.
Dư Tắc Thành chạy theo kéo tay Dư Tĩnh Hân:
- Muội muội, muội đi đâu vậy, muội...
Dư Tắc Thành vừa kéo tay, thình lình thân thể Dư Tĩnh Hân run lên, thẫn thở quay lại, ánh mất hoàn toàn biến hóa.
Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra nữ nhân trước mặt không còn là muội muội của mình, mà là một người khác hẳn.
Ánh mất người này nhìn mình cũng hết sức kỳ dị, ấm áp mà lạ lùng. Nhìn thấy ánh mất này, Dư Tắc Thành không khỏi nhớ lại năm xưa Lưu Thi Vận cũng nhìn mình như vậy.
Dư Tắc Thành không nhịn được buông tay ra, ngơ ngác hỏi:
- Muội muội... muội muội... muội làm sao vậy, rốt cục muội là ai?
Người trước mặt mình chắc chắn không phải là muội muội... Đoạt xá ư? Tiền kiếp... Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ.
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn người trước mặt mình. Dư Tắc Thành lại không có hận ý gì, mà có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Người nọ chỉ nhìn Dư Tắc Thành ngây dại, miệng nói:
- Hiện tại huynh có thấy vui không?
Dư Tắc Thành không biết trả lời thế nào.
Người nọ tiếp tục nói:
- Thật ra không cần trà lời, thấy bộ dáng huynh như vậy, muội rất vui mừng. Thật ra như vậy rất tốt. rất xứng đáng trà bất cứ giá nào.
- Đáng tiếc kiếp này muội không thể bầu bạn cùng huynh... Hãy nhớ, muội vĩnh viễn yêu huynh.
Dư Tắc Thành bật thốt:
- Muội nói nhăng gì vậy, ta là ca ca của muội kia mà...
Người nọ cười nói:
- Năm xưa hai ta ăn cắp Luyện Yêu Hồ của Câu Trần lão nhân, huynh cũng từng nói như vậy. Chỉ cần huynh sống vui vẻ, không còn gì tốt hơn.
Thình lình người nọ biến mất, Dư Tĩnh Hân trở về. Nàng nhìn Dư Tắc Thành, vẻ mặt hết sức buồn bã, lắc đầu nói:
- Tái kiến. Đại ca, không được quên muội.
Dứt lời nàng khẽ động, thình lĩnh như bước sang một Thời Không khác, biến mất không thấy, chỉ để lại mình Dư Tắc Thành sững sờ ngơ ngác.
Muội muội tới mau đi cũng mau, thoắt đến thoắt đi, biến mất nhanh chóng, Dư Tắc Thành quả thật không hiểu chuyện gì.
Rốt cục là có chuyện gì vậy...
Vô số nghi vấn trùng trùng nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành.
Người phụ thể muội muội rốt cục là ai, muội muội nói rằng từng giằng co vạn năm với tiền kiếp của nàng trong pháp bảo Tiên Tần Lục Đạo Luân Hồi. Cuối cùng dung hợp hai người làm một, xem ra người lúc nãy chính là tiền kiếp đã giằng co với nàng.
Nhưng tiền kiếp muội muội là ai, vì sao lại nói những lời như vậy, vì sao lại nói yêu mình? Không, hãn là yêu tiền kiếp của mình mới phải, nhưng tiền kiếp của mình là ai?
Kiếp phàm sinh ra, chuyện của kiếp nào là của kiếp ấy, không thể biết được chuyện của kiếp khác.
Tiền kiếp đã là quá khứ, không cần biết tiền kiếp của minh là ai, dù sao cũng không phải mình.
Dư Tắc Thành không hiểu gì cả, nhưng điểm này không thể thay đổi được.
Đúng rồi, năm xưa Tiên Nhân ở Vô Lượng tông từng nói một câu: “Hóa ra là ngươi!” Sau đó Tiên Nhân hạ giới Thiên Mục tông cũng nói một câu như vậy, chẳng lẽ các nàng muốn nói tiền kiếp của mình?
Không đúng, năm xưa Tư Mã Tương Như còn nói câu: “Hóa ra không phải ngươi!”, vậy là ai mới phải?
Chuyện này quả thật khó lòng phân biệt, khó thể phán đoán.
Đúng rồi, tiền kiếp của muội muội nói rằng: “Huynh cũng từng nói như vậy.” Là có ý gì? Chẳng lẽ kiếp trước mình và nàng cũng là huynh muội?
Chẳng lẽ kiếp trước mình và muội muội đã xảy ra luyến ái loạn luân?
Hừ hừ, nói bậy, chuyện này không có khả năng.
Muội muội nói cái gì thời khắc yếu nhất, giam cầm ba người? Chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Phụ thân giam cầm ba người, là mình, đệ đệ và muội muội ư? Không thể nào, nhưng vì sao nàng không cho mình đi tìm phụ thân... muội muội sẽ không gạt mình...
Lúc này Dư Tắc Thành rối như tơ vò, chuyện này giống như một luồng sương mù lờn vờn trong đầu Dư Tắc Thành. Cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, thần uy cái thế, nhưng chuyện này không phải dựa vào vũ lực là có thể giải quyết được.
Thật ra có một số việc chỉ cần suy đoán ti mỉ là có thể nghĩ ra một phần, nhưng Dư Tắc Thành không muốn phỏng đoán như vậy.
Dư Tắc Thành lắc đầu. trước kia hắn từng phóng đoán rất nhiều, rốt cục vào thời điểm thăm dò Thái Huyền sơn, hắn rút ra được một kết luận.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Năm xưa mình mơ hồ nhìn thấy phụ thân, phụ thân và mình giống nhau như đúc. Mình và muội muội có được Linh Căn. xem ra nhất định là do phụ thân di truyền.
Sau phụ thân mất tích trong họa trời ở Trần quốc, theo như cảnh tượng lần trước mình thấy ở Thái Huyền sơn, tám phần là phụ thân đã biến thành Thi Hoàng, một trong những vô thượng Ma Hoàng theo như lời đám yêu ma kia.
Nhưng phụ thân chỉ là phàm nhân, làm sao trong một thời gian mười mấy năm ngắn ngủi lại có được lực lượng hùng mạnh như vậy? Thi Hoàng... đầu tiên phải là cương thi, sau đó mới có thể tiến hóa Thi Hoàng.
E rằng năm xưa noi Trần quốc, bởi vì họa trời cho nên phụ thân đã trở thành cương thi, nhưng tiền kiếp ông thức tinh, ông mới trở thành người như lời kể của đám Yêu Cơ kia. Chỉ có như vậy, ông mới có được lực lượng hùng mạnh, có thể biến Thái Huyền sơn thành đường bằng phẳng, khiến cho mình và muội muội chạy qua chạy lại hai lần an toàn. Biến địa hình hiểm trở phức tạp như vậy trở thành bằng phăng như vườn hoa nhà mình, pháp lực như vậy chắc chắn là cao cường cái thế.
Xem ra tiền kiếp của phụ thân tám phần là Tiên Nhân chết đi, nhờ họa trời ở Trần quốc mà tiền kiếp thức tinh, nhưng không thức tinh hoàn toàn, thỉnh thoảng vẫn quên đi các con, cho nên mới không muốn gặp lại hai huynh muội mình.
Những Tiên Nhân hạ giới kia vì thấy dung mạo, huyết mạch của mình giống hệt như phụ thân mình, cho nên bọn họ mới nhận lầm người.
Đây là phán đoán phân tích trước kia của Dư Tắc Thành. Nhưng hôm nay gặp lại muội muội, phân tích của hắn đã trở nên đầy sơ hở, vậy rốt cục là chuyện gì?
Chậm đã... thật ra tiền kiếp của muội muội có cung cấp một manh mối...
“Năm xưa chúng ta ăn cắp Luyện Yêu Hồ của Câu Trần lão nhân.”
Câu Trần lão nhân... Luyện Yêu Hồ... Chẳng lẽ là Luyện Yêu Hồ trong Thập Đại Thần Khí?
Lời đồn Luyện Yêu Hồ này chính là Đại Thần Nữ Oa chế tạo, Yêu tộc có nguồn gốc từ hồ này, là một trong Thập Đại Thần Khí, cái thế vô song.
Câu Trần lão nhân là Câu Trần Đại Đế ư? Là Yêu Hoàng vô địch thiên hạ, Hoàng đế của Thiên Yêu mà năm xưa mình từng cảm úng được ở đại lục Thanh Khâu, Tam Thiên giới?
Ha ha. không thể nào, chuyện này không có khả năng...
Chẳng lẽ tiền kiếp của mình và tiền kiếp của muội muội cũng là huynh muội, cũng thần uy vô địch, sau đó trộm lấy Thần khí Luyện Yêu Hồ của Câu Trần Đại Đế?
Không có khả năng... bất quá nếu chuyện này là thật, vậy tiền kiếp của mình chắc chắn là nghịch thiên cường giả. Nếu có quan hệ cùng Luyện Yêu Hồ, Câu Trần Đại Đế, chắc chắn không thế nào không có tiếng tăm gì. Đây chính là một manh mối, có lẽ mình có thể tìm y, tìm ra chân tướng sau lưng hết thảy những bí mật này.
Phải chăng đây là một manh mối mà tiền kiếp của muội muội cố ý để lại cho mình? Hay là một cái bẫy, mục đích thật sự của nàng là gì?
Dư Tắc Thành đứng dậy, đi tới đi lui.
Sau đó hắn chợt ngồi xuống, lòng thầm nghĩ:
“Cạm bẫy thì đã sao, nếu không biết chân tướng, có lẽ trong lòng sẽ vĩnh viễn không yên, phải biết chân tướng mới được...
Kiếm của ta noi tay, thiên hạ có gì mà ta e ngại. Kiếm của mình không sợ hãi thứ gì, không gì là không thể phá. Có kiếm trong tay, ta sợ gì chứ?
Được rồi, cứ coi đây là manh mối để tìm tiền kiếp của mình.”
Tư liệu tra xét chuyện này chỉ có một chồ, chính là Vô Hình Ám Ma tông.
Nháy mắt tâm thần Dư Tắc Thành quay trở về Vô Hình Ám Ma tông.
Lần trước suýt chút nữa mình đã chết, may nhờ sư phụ cứu giúp, tạo lại thân thể, thế giới Bàn Cố đã tiến vào trạng thái tiến hóa kỳ dị.
Lần tiến hóa này đã kéo dài trăm năm vẫn chưa xong, không biết vì sao lần này lại lâu như vậy.
Lần này thế giới Bàn cổ tiến hóa khác với lần trước, có thể tiến vào, cũng có thể rời khỏi, có thể sử dụng vật phẩm trong đó, có thể mang vật phẩm ra ngoài. Nhưng kiến trúc trong thế giới Bàn Cổ trở nên mơ mơ hồ hồ, cung điện động phủ, mó quặng linh thạch, tài nguyên... những thứ này không thể sử dụng.
Đối với tình huống này, Dư Tắc Thành không có cách nào giải quyết. Pháo đài Thiên Lại cũng đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng không biết vì sao. Thế giới Bàn Cố xuất hiện tình huống như vậy là lần đầu tiên.
Ngoài ra chủ nhân thế giới Bàn cổ đạt tới Nguyên Anh kỳ, màn sương đen Hỗn Độn sẽ tiêu tan, vạn vật hóa trong đó, trở thành một thế giới thành hình. Giống như nhà giam của Băng Tuyết lão tổ, giống như Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian của Thanh Sơn Tiểu Đạo.
Dư Tắc Thành nhờ vào Hỗn Độn thánh thạch nghịch chuyển quy luật, sinh ra thế giới cuối cùng. Rốt cục chỉ cần còn màn sương đen là có thể tiến hóa, kết quả này cũng đã vượt ra khỏi phạm trù của thế giới Bàn Cố thông thường.
Sau thế giới Bàn cổ nuốt chửng thế giới Nhất Phương Nhất của Thanh Sơn Tiểu Đạo, lại tiếp tục tiến hóa, chuyện này thiên hạ hiếm có.
Có được ích lợi do lần trước tiến hóa nuốt lấy thế giới Nhất Phương Nhất, Dư Tắc Thành giữ lại vô số thi thể Thiên Nhãn tộc trong trận chiến pháo đài Thiên Lại, chuẩn bị tiếp tục nuốt lấy thế giới Nhất Phương Nhất của chúng.
Kết quả lần này có lẽ do hắn quá tham lam. lại đưa thế giới Bàn cổ vào tình trạng như hiện tại, chìm trong trạng thái tiến hóa rất lâu, trăm năm vẫn chưa xong.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. xem ra làm người không thể quá tham lam. tham lam là cái tội.
May là cửa Hắc Ám vẫn có thể sử dụng, có thể đi tới đại điện Ám Ma, bằng không coi như khóc không ra nước mất.
Sáu mươi năm qua mình phong ấn ký ức, sáu mươi năm không vào lần nào, không biết Vô Hình Ám Ma tông đã ra sao...
Năm xưa mười ba trưởng lão, mười người trong đó kẻ phi thăng người đã chết. Dần dần Côn Bằng Yêu Vương cầm đầu, nhưng y lo không xuể hết thảy sự vụ của Vô Hình Ám Ma tông. Không biết sau sáu mươi năm. Vô Hình Ám Ma tông có còn như trước hay không...
Dư Tắc Thành tới trước cửa Hắc Ám quay số, chín đạo phù văn lóe lên theo thứ tự, sau đó cửa Thời Không xuất hiện, Dư Tắc Thành bước vào trong.
Thời Không vận chuyển, thông đạo xoay chuyển, rốt cục Dư Tắc Thành trở lại nơi của mình trong Vô Hình Ám Ma tông.
Sau khi tới đây, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. không biết nói gì. Hiện tại hắn có cảm giác Vô Hình Ám Ma tông hiện nay không còn như trước.
Chính là đổ nát hoang tàn. Đúng vậy, Vô Hình Ám Ma tông dường như trở nên hoang phế, dường như cả thế giới trong này bị một lớp bụi đen dày bao phủ, năm đại điện giao dịch cũng vô cùng ảm đạm. xơ xác tiêu điều.
Có chuyện gì vậy, Vô Hình Ám Ma tông ngày trước đâu rồi...
Dư Tắc Thành ra khỏi không gian của mình, tới trung tâm giao dịch vật phẩm, hắn vẫn sử dụng bề ngoài tu sĩ Kim Đan như trước.
Trong Vô Hình Ám Ma tông, Phản Hư Chân Nhất có thể tạo ra thân thể hoàn chinh. Nguyên Anh Chân Quân có được trạng thái hình người, hình bộ xương khô là tu sĩ Trúc Cơ,
Kim Đan kỳ có bộ dáng hết sức hỗn loạn.
Dư Tắc Thành sử dụng bộ dáng Kim Đan kỳ, đi về phía năm trung tâm giao dịch.
Sau khi tiến vào, chỉ thấy nơi phường thị còn lại lưa thưa hai ba cửa hàng, không còn tình cảnh cửa hàng san sát như ngày trước, nơi này cũng gần đi tới chỗ hoang phế.
Dư Tắc Thành tiến vào tinh thạch màu tím. là trung tâm giao dịch của riêng Vô Hình Ám Ma tông, hết sức thê lương ảm đạm. chỉ có hai, ba con mèo nhỏ.
Dư Tắc Thành nhìn quanh quất, vì sao có chuyện như vậy?
Đột nhiên phía trước xuất hiện hai tráng hán. thấy Dư Tắc Thành lập tức tiến tới gần hắn.
Hiện tại bề ngoài của Dư Tắc Thành là tu sĩ Kim Đan kỳ, hai người đối phương có hình người, từ đó có thể thấy được chúng là nguyên thần của Nguyên Anh Chân Quân.
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Hai vị đồng môn, Vô Hình Ám Ma tông làm sao vậy, vì sao lại có bộ dáng thế này?
Hai người này nhìn nhau, một tên trong đó nói:
- Có lẽ đã lâu ngươi không vào đây phải không?
Dư Tắc Thành gật gật đầu.
Người nọ nói tiếp:
- Được, chưa nộp hội phí. ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ, là quỷ nghèo cùng, ba ngàn vạn linh thạch là đủ.
Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt:
- Hội phí ư, thu hội phí từ khi nào vậy?
Tên nọ nói:
- Một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ cũng dám nghi ngờ chúng ta ư? Nếu không có linh thạch nộp hội phí. vậy hãy ký kết hiệp ước làm nô bộc, phục vụ cho hai người chúng ta. Chỉ là tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, nếu không phải hiện tại quá ít người, chúng ta đã tiêu diệt ngươi thăng tay từ sớm.
Đây mới là dụng ý của bọn chúng...
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Dư Tắc Thành, tên Nguyên Anh Chân Quân thứ hai nói:
- Cho ngươi biết, hiện tại huynh đệ chúng ta chính là trưởng lão Vô Hình Ám Ma tông, bảo ngươi nộp hội phí. thu ngươi làm tiểu đệ chính là phần phúc của ngươi. Bằng không hiện tại địa phương quỷ quái này gần như không có người, chúng ta cần gì phải coi trọng ngươi như vậy?
- Ngươi phải nộp, nếu không nộp là trái với môn quy của Vô Hình Ám Ma tông, chúng ta sẽ trục xuất ngươi khỏi môn phái, đồng thời tiết lộ thân phận của ngươi ra ngoài, cho ngươi tiêu đời.
Dư Tắc Thành nghe vậy, trợn trừng mất nhìn hai người bọn chúng:
- Các ngươi nói gì vậy, Côn Bằng trưởng lão ở đâu, vì sao Vô Hình Ám Ma tông lại trở thành bộ dạng thế này?
Thình lình Dư Tắc Thành mỉm cười, như vậy cũng tốt. đây là cơ hội, Hiện tại Vô Hình Ám Ma tông đi đến nước này, vừa khéo để chấn chỉnh lại sơn hà.
Có lẽ lần sau mình gặp lại bọn Dương sắc, có thể nói thêm một câu rằng, ta là Tông chủ Vô Hình Ám Ma tông Diệt Độ Thần Quân Dư Tắc Thành.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thấy Dư Tắc Thành cười mỉm. hai tên Nguyên Anh Chân Quân đối diện kinh ngạc ngẩn người. Đã bao nhiêu năm qua, không ai dám coi thường bọn chúng như vậy, xem ra tên Kim Đan Chân Nhân này chán sống rồi đây.
Dư Tắc Thành cũng không thèm đếm xia tới hai người bọn chúng, lòng thầm quyết định làm chính sự của mình trước, sau đó trở ra chấn chinh lại sơn hà.
Dư Tắc Thành đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhìn tới hai người đối phương.
Hai tên Nguyên Anh Chân Quân lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ là một tên Kim Đan Chân Nhân nho nhỏ lại tỏ ra ngông cuồng kiêu ngạo như vậy, dám khinh miệt mình, quả thật là muốn chết.
Một tên trong đó khẽ run tay, một đạo hắc quang phóng về phía Dư Tắc Thành.
Trong đại điện Ám Ma này, mọi người đều tồn tại dưới hình thức nguyên thần, nếu muốn so chiêu trong đại điện Ám Ma, chỉ có các loại đại pháp vô hình của Vô Hình Ám Ma tông là có thể sử dụng.
Nhưng những tu sĩ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Phản Hư đã sớm nhất pháp thông vạn pháp đều thông, có thể nương theo các loại đại pháp vô hình của Vô Hình Ám Ma tông, pha trộn vào đó các loại tiên thuật pháp lực có lực sát thương khác, chuyên phá nguyên thần của đối phương để có thể tiêu diệt đối phương.
Chỉ cần đánh cho tan tác nguyên thần đối phương, ngoại trừ tu sĩ tinh thông thuật đệ nhị nguyên thần, Thân Ngoại Phân Thân, những tu sĩ khác không chết cũng trọng thương.
Đạo hắc quang kia chính là như vậy, mau lẹ vô cùng, nháy mắt đã bắn trúng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, không tổn thương mày may nào. Tuy rằng bề ngoài hắn có hình dáng của Kim Đan Chân Nhân, nhưng thực lực lại là Phản Hư Chân Nhất, giữa hai bên chênh lệch một trời một vực. Một đòn của Nguyên Anh Chân Quân nho nhỏ không thể làm thương tổn đến hắn.
Tên Nguyên Anh Chân Quân lập tức biến sắc, tuy nhìn bề ngoài đối phương là Kim Đan Chân Nhân, nhưng sau khi tấn công trúng đích, pháp lực dội ngược. lập tức biết ra đối phương chính là Phản Hư Chân Nhất.
Nói gì cũng vô ích, có đi mà không có lại là phi lễ, thình lình Dư Tắc Thành sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật quét về phía đối phương, trong đó ẩn chứa Kiếm Ý Hư Vô của mình.
Một đòn trúng đích, tên Nguyên Anh Chân Quân bị Kiếm Ý Hư Vô đánh nát, hóa thành hư vô, táng mạng đương trường.
Dư Tắc Thành nhìn về phía tên còn lại, tên nọ lập tức lùi về phía sau một bước, kinh hô thất thanh:
- Ta... ta là đốc tra sứ của Vô Hình Ám Ma tông, do Côn Bằng Yêu Vương Đại trường
lão bổ nhiệm, ngài không thể giết ta. Nếu giết ta, Côn Bằng Yêu Vương Đại trưởng lão sẽ...
Dư Tắc Thành giơ tay phải lên tiêu diệt tên nọ, nhưng hắn vừa giơ tay chưa kịp xuất chiêu, tên Nguyên Anh Chân Quân kia bất ngờ hét lên thảm thiết, tiêu tan tại chỗ, không biết là ai âm thầm ra tay.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn quanh, từ một góc tối gần đó, một lão nhân gầy gò chậm rãi bước ra, chính là lão đã ra tay.
Lão cười ha hà:
- Ta không ưa bọn chúng đã từ lâu, chỉ biết ôm chân lão Côn Bằng kia ý thế hiếp người. Hay lắm, lần này là do ngươi giết, thật sự là êm đẹp.
Lão nhân gầy gò này chính là Phong Đô Đại Đế, Nguyên Anh Chân Quân năm xưa rất thích thi kỹ. Khi đó lúc mình gặp lão lần đầu tiên, tu vi mình chỉ mới Trúc Cơ.
Sau mình bị Mộ Yên Tiên Tử ép bức quá đáng ở Vô Lượng tông, bèn mời ra nhân sĩ chuyên nghiệp Trương Tông Đạo xuất thủ, ám sát Mộ Yên Tiên Tử. Phong Đô Đại Đế này chính là một trong số những sát thủ ấy, thi thể Mộ Yên Tiên Tử về tay lão. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, còn có thể gặp lại lão.
Hiện tại Phong Đô Đại Đế trông tràn đầy sức sống, không còn vẻ gầy gò khô héo như trước, đây là phản ứng tu vi của Phản Hư Chân Nhất.
Dư Tắc Thành không nhịn được lên tiếng nói:
- Không thể nào, lão mà cũng có thể thăng Phản Hư Chân Nhất hay sao?
Phong Đô Đại Đế nghe vậy bèn nói:
- Sao hả, bằng vào cái gì mà ngươi trở thành Phản Hư Chân Nhất được, ta lại không được?
- Ngươi dám coi thường sỡ thích của lão đầu tử này sao? Các ngươi không hiểu được cái đẹp của các nàng, chính nhờ các nàng giúp đỡ, ta mới có thể ngộ ra Thiên Đạo.
- Ngươi chỉ mất thời gian hơn hai trăm năm đã trở thành Phản Hư Chân Nhất, chưởng môn một phái, thiên hạ đệ nhất nhân. Ha ha. nhớ tới năm xưa lúc gặp ngươi, quả thật như giấc mộng.
- Ta còn định nói: “Không thể nào, ngươi mà cũng có thể thăng Phản Hư Chân Nhất hay sao?”
Dư Tắc Thành cười lớn. ôm quyền nói:
- Tiền bối chế nhạo rồi, là ta sai. Thật là khó tin, xem ra gừng càng già càng cay, tiền bối ngài quả thật là anh hùng lão luyện.
Phong Đô Đại Đế cũng cười vang:
- Đám lão huynh đệ chúng ta ngoại trừ lão Lưu phế vật kia, thăng tiến Phản Hư Chân Nhất không vượt qua nổi Thiên kiếp, đã tiêu tan.
- Cẩu đông tây, Tam Hỏa đều đã trở thành Phản Hư Chân Nhất. Không ngờ ngươi cũng có thể gia tăng tu vi nhanh như vậy.
cầu đông tây chính là Trương Tông Đạo, Tam Hỏa là Tam Hỏa Chân Quân của Hỏa Vân tông, xem ra bọn họ đều đã trở thành Phản Hư Chân Nhất.
Dư Tắc Thành nói:
- Thật là hay quá, Tông Đạo tiền bối, Tam Hỏa tiền bối đều đã thăng tiến Phản Hư Chân Nhất, hay quá...
- Đúng rồi tiền bối, vì sao Vô Hình Ám Ma tông lại ra nông nỗi này vậy?
Phong Đô Đại Đế buông tiếng than dài:
- Ôi, cũng tại lão khốn Côn Bằng kia. Mười ba trưởng lão chỉ còn ba, tất cả là do lão ta định đoạt. Chẳng những lão không lo liệu chuyện gì mà còn gây loạn, khiến cho phong thái nghiêm cẩn của Vô Hình Ám Ma tông trước kia giờ đây trở nên bại hoại vô cùng.
- Hai con chó nhỏ này chỉ quen ức hiếp người khác, cưỡng mua ép bán, dùng lợi không dụ được thì uy hiếp, nâng giá trên trời, bất nạt kẻ yếu, vơ vét linh thạch khắp nơi, còn ai dám tới nơi đây nữa?
- Nếu không phải ta không còn nơi nào để đi, ta cũng sẽ không tới nơi này.
- Lòng người tan rã, thật khó lòng lãnh đạo.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vì sao lại như vậy, không ai ngó tới chuyện này sao?
Phong Đô Đại Đế nói:
- Có chứ, ngươi tới đây rồi, không phải có người lo rồi sao? Theo những gì ngươi đã làm mấy năm qua, ta biết nhất định ngươi sẽ đứng ra. Muốn làm thiên hạ đệ nhất thượng môn, ngươi sẽ không bỏ nơi này.
- Cho nên dù hai người bọn chúng dâng cho ta nhiều mỹ nữ như vậy, ta cũng thẳng tay giết luôn bọn chúng... a, ta lỡ lời rồi, ha ha ha...
Con bà nó, thì ra Phong Đô Đại Đế mới là kẻ đứng sau lưng hai tên Nguyên Anh Chân Quân này. Thấy mình xuất hiện, lão bèn giở trò qua cầu rút ván giết chúng đi, không phải lỡ lời gì cả. lão cố ý nói cho mình biết chuyện này. Những lão già này rất giỏi già vờ ngơ ngác, thật ra không ai ngốc cả.
Dư Tắc Thành không nhịn được lắc lắc đầu:
- Tiền bối ngài xem, hiện tại Vô Hình Ám Ma tông đã tới nông nỗi này, ta phải ra tay, không thể để một vùng Niết Bàn tịnh thổ này trở thành một noi ô uế.
- Đây là nhà của chúng ta, chúng ta không thể để cho nó sụp đổ, nhất định phải khôi phục lại nơi này sạch sẽ sáng sủa như trước.
Phong Đô Đại Đế vỗ tay thật mạnh:
- Nói rất đúng, nói rất đúng, lời ngươi tràn đầy chính nghĩa. khiến cho người ta nghe thấy phải máu nóng trào sôi. Quả nhiên là nhân tài của Vô Hình Ám Ma tông ta, đen cũng có thể biến thành trắng, trắng cũng là đen...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta không có trắng đen đen gì cả, chỉ có một kiếm nơi tay.
- Tóm lại nơi này phải hồi phục lại bộ dáng trước kia, ta không biết thì thôi, đã biết rồi sẽ không ai có thể ngăn được quyết định của ta, không ai ngăn ta được!
Phong Đô Đại Đế gật gật đầu:
- Ta ủng hộ ngươi, ta sẽ đi gọi bọn cầu đông tây, Hỏa Tam tới đây, mọi người cùng ủng hộ ngươi.
- Tuy rằng thời gian vừa qua ta nhận được rất nhiều lợi ích. nhưng ta vẫn thích như trước kia hơn. ôi, rốt cục mấy năm qua, ta đã hiểu được thế nào là giết gà lấy trứng, tát ao bắt cá.
Xem ra trong những năm qua, Phong Đô Đại Đế không tránh khỏi trách nhiệm khiến cho Vô Hình Ám Ma tông trở nên nông nỗi này. Nhưng cũng vì như vậy, đám Chân Nhất Thần Quân thời gian qua kiếm được khá nhiều ích lợi đều cảm thấy hối hận về quyết định năm xưa của mình. Xem ra kế hoạch hồi phục Vô Hình Ám Ma tông trở lại như năm xưa của mình hẳn không thành vấn đề, quả là chính nghĩa sẽ được ủng hộ.
Dư Tắc Thành tiến tới trung tâm giao dịch tin tức. May là nơi này là trung tâm của tông môn, không đóng cửa như những trung tâm khác.
Nhưng nơi này cũng vô cùng lạnh lẽo hoang lương, gần như không có đệ tử nào ở đây công tác, muốn tìm chút tin tình báo mệt nhọc vô cùng.
Dư Tắc Thành bắt đầu điều tra Câu Trần Đại Đế, Luyện Yêu Hồ.
Luyện Yêu Hồ là Thần khí của Yêu tộc, do Yêu Hoàng của Thiên Yêu nhất tộc Câu Trần Đại Đế nắm giữ trong tay.
Câu Trần Đại Đế tồn tại từ nhiều vạn năm trước, là một trong Tứ Đế của Yêu tộc. Nghe đồn Đại Thần Nữ Oa sử dụng Luyện Yêu Hồ, tế luyện chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm, mới sinh ra được Tứ Đế hùng mạnh nhất.
Sau Tiên tộc quật khởi, hoàn toàn lật đổ nền thống trị của Yêu tộc.
Trong Tứ Đế của Yêu tộc, Chúc Dung Đại Đế phản bội Yêu tộc, trở thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của Tiên tộc. Tu La Đại Đế bị phong ấn ở Cửu Trùng Thiên nơi Vực Ngoại. Câu Trần Đại Đế bị trấn áp ở khu vực Cửu Minh, Huyền Võ Đại Đế bị phong ấn ở Bắc Cực Thiên.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc