Nhưng chuyện trộm lấy Luyện Yêu Hồ trong tay Câu Trần Đại Đế như lời muội muội đã nói, Dư Tắc Thành lại không tra được tin gì.
Dư Tắc Thành nhìn những ghi chép này, có cảm giác như không phải Vô Hình Ám Ma tông không có tin về chuyện này, mà là đã giấu đi, không công bố ra ngoài.
Xem ra nếu mình muốn xem tư liệu này, vậy phải trở thành vô thượng trưởng lão hoặc Tông chủ của Vô Hình Ám Ma tông.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành chấm dứt việc tìm kiếm, đi nhanh ra khỏi trung tâm tin tức.
Dư Tắc Thành đi thẳng tới đại điện Ám Ma. nơi tổ chức hội nghị năm xưa. Vô Hình Ám Ma tông quả nhiên suy sụp, đại điện hội nghị vô cùng quan trọng trước kia, hiện tại không thấy bóng một người nào, thậm chí không có một đệ tử bảo vệ nào cả.
Dư Tắc Thành tiến vào trong điện, thầm nghĩ không biết làm sao tụ tập tất cả các đệ tử Vô Hình Ám Ma tông trở lại.
Thình lình đại điện lóe linh quang, xuất hiện ba chiếc chuông rất lớn, là chuông triệu tập Trưởng lão hội, Hộ Pháp đoàn và các đệ tử bình thường.
Chuông này xuất hiện hết sức ly kỳ, dường như đại điện Ám Ma ủng hộ những gì Dư Tắc Thành đang làm, cho nên tự động xuất hiện.
Không cần biết, Dư Tắc Thành sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đập vang ba chiếc chuông triệu tập các đệ tử Vô Hình Ám Ma tông bấy lâu nay vẫn bỏ hoang phế đầy bụi bặm.
Boong... boong... boong...
Trong Vô Hình Ám Ma tông, có ba loại thế lực, thứ nhất là Trưởng lão hội. Phàm là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông trở thành Phản Hư Chân Nhất, sẽ là thành viên của Trưởng lão hội.
Dưới Trưởng lão hội chính là Hộ Pháp đoàn, do các Nguyên Anh Chân Quân ẩn trong khắp các môn phái tạo thành, cuối cùng chính là các đệ tử bình thường.
Chuyện Vô Lượng tông năm xưa. đại biến ở Thiên Mục tông, Trưởng lão hội và Hộ Pháp đoàn được triệu tập hội nghị khân cấp. Sau Dư Tắc Thành cũng trở thành một thành viên Hộ Pháp đoàn, có điều hắn chưa từng tham gia hành động của Hộ Pháp đoàn lần nào.
Mấy năm nay, thế hệ trước đã rời khỏi, Côn Bằng Yêu Vương bỏ mặc mọi chuyện, bọn Phong Đô Đại Đế ác ý cướp đoạt, dần dần cái gọi là Trưởng lão hội, Hộ Pháp đoàn trở nên hoang phế.
Hôm nay Dư Tắc Thành đập vang tiếng chuông triệu tập Trưởng lão hội, Hộ Pháp đoàn cùng các đệ tử bình thường, lập tức vô số tiếng chuông vang vang chấn động.
Tiếng chuông lần này vang lên mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần. Dường như đã rất lâu không được gõ qua, nên giờ phút này nó muốn bù lại trước kia vậy.
Tất cả đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, tất cả tu sĩ có được cửa Hắc Ám lập tức cảm ứng được tiếng chuông của Dư Tắc Thành.
Trong các thượng môn, trung môn, hạ môn khắp thiên hạ. vô số Phản Hư Chân Nhất, Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân thình lình sững sờ ngây dại, ngừng mọi chuyện đang làm, ngừa đầu nhìn trời. Sau đó ai nấy tìm đủ mọi cớ nghỉ ngơi.
Ngoại trừ đệ tử Vô Hình Ám Ma tông không ở trong phạm vi Lục Vực thế giới Thương Khung, tất cả đều trở về đại điện Ám Ma.
Tiếng chuông vang vọng khắp đại điện Ám Ma, trong thế giới vĩnh viễn không có ánh mặt trời này, hiện tại dường như có thêm một tia hào quang ngũ sắc.
Theo tiếng chuông vang, những viên thủy tinh quay xung quanh đại điện Ám Ma lần lần phát sáng, có nghĩa là chủ nhân của chúng đã trở về.
Nhưng những viên thủy tinh này cũng chỉ lóe sáng. lại có rất ít người xuất hiện, chỉ ở trong đó mới là địa phương an toàn nhất, tất cả mọi người đều ở trong đó nhìn ra.
Những năm gần đây, các quy củ của Vô Hĩnh Ám Ma tông trước kia dần dần hoang phế. Trong Vô Hình Ám Ma tông, quan hệ giữa các đệ tử trở nên lạnh nhạt, thỉnh thoảng xảy ra chuyện lấy mạnh hiếp yếu, các cửa hàng mỡ trong Vô Hình Ám Ma tông đều tổn thất không nhỏ.
Sau tình thế ngày càng xấu đi, thậm chí xảy ra đủ chuyện cướp bóc trộm cắp. Còn có người thông qua các loại bí pháp truy tra thân phận thật của đối phương bên ngoài, đê tống tiền.
Đệ tử Vô Hình Ám Ma tông ai nấy lòng dạ xấu xa đen tối, không ai ngu ngốc cả, lập tức đóng cửa hàng của mình, nhân tiện cướp sạch cửa hàng của người khác. Ngươi độc, ta còn độc hơn...
Cứ như vậy, lòng người hỗn loạn, đường đường thượng môn hùng mạnh Vô Hình Ám Ma tông dần dần suy sụp. Thời gian vài chục năm qua dần dần đi tới tình cảnh như hiện tại.
Hôm nay Dư Tắc Thành gióng lên ba chiếc chuông này, vô số đệ tử tụ tập trở lại. Thật ra lòng người đã biến, thiếu đi người cầm đầu.
Tiếng chuông vang lên, Dư Tắc Thành cảm thấy cũng đã tới lúc, gần như có mặt đông đủ, hắn bèn bước nhanh ra ngoài đại điện, cao giọng quát lớn:
- Các vị đồng môn Vô Hình Ám Ma tông, năm xưa tu vi ta bất quá chỉ mới Trúc Cơ, thức tinh huyết mạch Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, trời xui đất khiến đưa đầy ta gia nhập Vô Hình Ám Ma tông.
- Năm xưa có một Nguyên Anh Chân Quân chỉ vì cảm thấy ta không vừa mất, vì chuyện nhỏ đắc tội với nàng, nàng muốn giết chết ta như giết một con kiến. Ta vào Vô Hình Ám Ma tông treo thường, ám sát Nguyên Anh Chân Quân kia, nhờ vậy mới có thể sống tới bây giờ.
- Sau ta tu luyện dần dần kết thành Kim Đan. Nguyên Anh. rốt cục trở thành Phản Hư Chân Nhất. Có thể nói nếu không có Vô Hình Ám Ma tông trợ giúp, hiện tại e rằng ta đã là một nắm xương tàn.
- Ta bế quan đã sáu mươi năm. vừa trở thành Phản Hư Chân Nhất, vui mừng trở lại Vô Hình Ám Ma tông.
- Nhưng thật không ngờ hiện tại Vô Hình Ám Ma tông đi tới cảnh này, tiểu nhân lộng hành, suy sụp vô độ, cửa hàng hoang vắng, giữa các đồng môn không còn tin tường lẫn nhau, đây còn là Vô Hình Ám Ma tông ngày trước sao?
- Không, đây không phải là Vô Hình Ám Ma tông năm xưa có thể quyết định đại thế Tu Tiên Giới, có thể làm cho thượng môn hùng mạnh nhất phải diệt vong, có thể làm cho Chân Nhất Thần Quân mạnh nhất phải chày tới giọt máu cuối cùng, có thể bảo vệ chấn hưng Nhân tộc chúng ta.
- Vì sao lại như vậy?
- Quá khứ cứ để cho nó trôi qua, nhưng tương lai sẽ không như vậy. Ta quyết định phải chấn hưng Vô Hình Ám Ma tông, phải làm cho nó tỏa sáng trở lại, trở thành một trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết như xưa. trở thành môn phái vô thượng. Phải làm sao chỉ một quyết định của chúng ta, có thể thay đổi cả một thế giới.
- Nhưng bằng vào năng lực một mình ta, ta không làm được, cho nên ta mới gióng lên tiếng chuông của Vô Hình Ám Ma tông, triệu tập các vị. Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức xây lại Vô Hình Ám Ma tông.
Dư Tắc Thành nói xong những lời này, lập tức bốn phía trở nên yên tĩnh, sau đó vô số tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Đột nhiên có người kêu lớn:
- Ngươi cho rằng mình là ai, thiên hạ đệ nhất nhân ư? Ngươi nói xây lại là xây lại, có làm được không?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta thật sự chính là thiên hạ đệ nhất nhân...
Trong lúc đang nói, thân hình Dư Tắc Thành bắt đầu biến hóa, trở lại dung mạo thật của mình, không hề ngụy trang chút nào.
Hắn lại nói tiếp:
- Ta là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Thần Quân Dư Tắc Thành, được Bất Ngôn tông ưu ái xưng là thiên hạ đệ nhất nhân.
Mọi người thấy Dư Tắc Thành hiện nguyên hình như vậy không khỏi sững sờ kinh ngạc. Mấy năm qua tình thế Vô Hình Ám Ma tông bất ổn, bại lộ thân phận của mình cũng đồng nghĩa với tử vong.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Năm xưa Kim Tâm Đại Trưởng lão, Tử Kim Tiên, Côn Bằng Yêu Vương hoàn toàn để lộ thân phận thật của mình, để cho vô số đệ tử Vô Hĩnh Ám Ma tông tin tường. Như vậy bọn họ mới tin rằng trong này hết sức an toàn, có thể mua bán được hết thảy những gì mình muốn.
- Hôm nay ta cũng noi theo bậc tiên hiền biểu lộ thân phận. Ta không sợ thân phận của mình bại lộ, ta muốn cho các đệ tử gia nhập Vô Hình Ám Ma tông trong tương lai thêm tin tường.
- Nhưng nếu ai tiết lộ thân phận của ta, vậy chớ có trách kiếm ta vô tình. Ta vẫn chưa thấy trên thế giới này, có ai có thể ngăn được kiếm ta.
Phong Đô Đại Đế là người đầu tiên đứng dậy:
- Hay lắm, Diệt Độ Thần Quân, ta ủng hộ ngươi, nếu ai còn giống như trước đây, ta sẽ là người đầu tiến giết chết y, luyện thành thi kỹ.
Thình lình bóng Trương Tông Đạo xuất hiện:
- Ta cũng ủng hộ đệ, quả thật thời gian qua Vô Hình Ám Ma tông trở nên quá đáng, tuy rằng trong thời gian này ta cũng nhận được rất nhiều lợi ích. nhưng ta vẫn muốn Vô Hình Ám Ma tông trở lại phong thái ngày nào, cho nên ta ủng hộ lão đệ.
Trương Tông Đạo, Phong Đô Đại Đế đều có tu vi Phản Hư Chân Nhất, thân thể là thật. Tuy rằng không ai biết thân phận thật của họ, nhưng đa số chuyện xấu xảy ra trong thời gian qua đều không tránh khỏi liên quan với họ. Đại đa số đệ tử Vô Hình Ám Ma tông thầm mắng trong lòng, lúc trước các ngươi làm toàn là chuyện xấu, hiện tại tầy đen hóa trắng, làm người tốt trở lại.
Hai người này vừa bày tô thái độ, lập tức tiếng bàn tán lại vang lên ầm ĩ. Dần dần có những người khác cũng xuất hiện thân hình, năm xưa Vô Hình Ám Ma tông tốt vô cùng, hiện tại đi tới tình cảnh như vậy, không ai muốn cả.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Như vậy không phải rất tốt sao? Tiểu Dư tử, phải chăng ngươi hơi đa sự?
Giọng nói này hết sức trầm ổn, khiến cho thiên địa cộng hưởng, một bóng dáng rất lớn xuất hiện, chính là Côn Bằng Yêu Vương.
Côn Bằng Yêu Vương là một trong ba vị vô thượng Đại trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông. Lúc này ở Vô Hình Ám Ma tông, lão là già nhất, cũng vì lão không trị, dung túng người khác, cho nên mới tới nông nỗi này.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Côn Bằng trưởng lão, chẳng lẽ lão thích Vô Hình Ám Ma tông như hiện tại hay sao? Năm xưa Vô Hình Ám Ma tông chúng ta hùng mạnh tới bậc nào, trong thiên địa không có tin tức gì là chúng ta không biết, không có chuyện gì trong thiên địa là chúng ta không lo được, thế nhưng hiện tại Vô Hình Ám Ma tông bất quá chỉ là...
Côn Bằng Yêu Vương cắt ngang lời Dư Tắc Thành:
- Hiện tại rất tốt. đây mới là Vô Hình Ám Ma tông trong lý tường của ta. Trước kia nó quá hùng mạnh, nó không nên hùng mạnh như vậy, cho nên ta mới đại biểu Vạn Yêu cốc gia nhập.
- Như hiện tại mới đúng là Vô Hình Ám Ma tông trong lòng ta, tự sinh tự diệt, ngươi lừa ta gạt. cá lớn nuốt cá bé, đây mới là tướng mạo vốn có của thế giới, mới là Thiên Đạo của Yêu tộc chúng ta.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã biết vì sao Vô Hình Ám Ma tông như vậy. Côn Bằng Yêu Vương ở Vô Hình Ám Ma tông thời gian quá dài, khiến cho mọi người quên mất thân phận Yêu tộc của lão, quên mất tôn chỉ khiến cho lão gia nhập.
Yêu tộc không thích Vô Hình Ám Ma tông hùng mạnh như vậy, chỉ có Vô Hình Ám Ma tông như hiện tại mới là chuyện mà chúng hy vọng.
Côn Bằng Yêu Vương cũng không phải là không làm gì, cũng không phải bỏ mặc, là lão cố ý làm như vậy, trông chờ Vô Hình Ám Ma tông tiêu vong.
Không phải tộc ta, ắt sinh dị tâm.
Côn Bằng Yêu Vương nhìn Dư Tắc Thành:
- Ngươi muốn phục hung Vô Hình Ám Ma tông ư, ha ha. làm như vậy chính là đối địch với ta. Không phải ngươi được xung là thiên hạ đệ nhất nhân sao?
- Đệ nhất nhân... ha ha. bất quá chỉ là người mà thôi, vừa khéo chúng ta thử xem đệ nhất nhân ngươi có phải là đối thủ của Côn Bằng ta hay không.
Thình lình khí thế của Côn Bằng Yêu Vương bạo phát.
Bắc Minh có cá tên là Côn. Côn này to lớn vô cùng, không biết bao nhiêu ngàn dặm. Côn hóa thành chim, có tên là Bằng, sài cánh của Bằng không biết rộng bao nhiêu ngàn dặm.
Đại bàng một ngày lên cùng gió, nương gió vút cao chín vạn dặm. Đáp khói mây, đoạn tuyệt hồng trần. Lên xuống theo gió không ngừng nghi. làm cho chao động mặt biến xanh.
Một cỗ khí thế ngạo nghễ thiên địa ập tới, tung hoành ngang ngược. hô hấp chấn động càn khôn. Quả thật là Côn Bằng mỗi lần đập cánh đi xa chín vạn dặm. nương theo mây trôi, ngạo nghễ giữa trời.
Chỉ trong thoáng chốc, khí tức hùng mạnh này trải rộng khắp cả đại điện Ám Ma.
Dưới khí tức hùng mạnh như vậy, Dư Tắc Thành không tự chủ được phải thối lui ba bước, Phong Đô Đại Đế lui lại phía sau ước chừng bảy bước. Những tu sĩ Vô Hình Ám Ma tông khác vừa hiện thân, có người bị khí thế này chấn nhiếp ngồi phệt xuống đất không đứng dậy nổi.
Côn Bằng Yêu Vương nói:
- Như vậy mà đòi chấn hưng Vô Hình Ám Ma tông ư? Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, đây là chuyện không có khả năng. Nhớ giao tình ngày trước, ta không làm khó dễ ngươi, ngươi hãy cấp tốc rời khỏi nơi này, đừng trở lại nữa.
Dư Tắc Thành chịu đựng khí thế chấn nhiếp đáng sợ này, đột ngột cười to ba tiếng, sau đó quát lớn:
- Dư Tắc Thành ta. từ trước tới nay chưa từng lùi bước! Ta muốn tự do tự tại, tung hoành giữa vòm trời.
- Đạo của ta. không ai có thể ngăn cản được!
- Ai chống lại đạo của ta, kiếm ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn kẻ đó!
- Trong tay ta có kiếm, là kiếm vô thượng, có kiếm ở đây, ta đi tới đâu, không ai có thể kháng cự.
- Trời không thể càn ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử nằm trong tay ta, tất cả theo ý ta. Tu La có thể chém Tiên Nhân có thể chém, thiên địa có thể chém.
- Ta muốn trời cúi đầu. trời phải cúi đầu. Ta muốn nước chày ngược dòng, nước phải chày ngược dòng.
- Tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng ta sẽ biến chuyện này thành sự thật. Đây là ta, là đạo của ta, lý tưởng cuộc đời ta.
- Côn Bằng, Vô Hình Ám Ma tông phải hồi phục bộ dáng trước kia. Đây là Vô Hình Ám Ma tông của Nhân tộc chúng ta, không phải của Yêu tộc các ngươi. Lão muốn cho nó hoàn toàn trầm luân chìm đắm. muốn ngăn cản đạo của ta, lão còn chưa đủ bàn lãnh!
Trong lúc nói chuyện, trên người Dư Tắc Thành bạo phát kiếm ý vô biên, kiếm ý này bao phủ toàn bộ thế giới Ám Ma, chính là kiếm ý Thương Khung.
Lập tức yêu khí của Côn Bằng Yêu Vương đối kháng với kiếm ý của Dư Tắc Thành. Hai người phân biệt rõ ràng, chia Vô Hình Ám Ma tông làm hai.
Giữa hai người là khí thế vô biên cuồng bạo. đối chọi khí thế như vậy khiến cho cả Vô Hình Ám Ma tông thày đều chấn động.
Trương Tông Đạo chợt bước ra, đứng sau lưng Dư Tắc Thành:
- Cả đời của ta cho tới bây giờ toàn là hạ thủ sau lưng, đánh lén người khác, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đứng dưới ánh mặt trời.
- Nhưng giờ phút này ta phải đứng ra, ta cũng tham gia một phần. Diệt Độ Thần Quân. Vô Hình Ám Ma tông này là của chúng ta, của Nhân tộc chúng ta, không ai có thể ngăn nó phục hung!
Nháy mắt lại có một Phản Hư Chân Nhất khác bước ra, tuy rằng người khác không biết y là ai, nhưng Dư Tắc Thành biết y là Tư cầm Tà Quân. Y cũng lên tiếng nói:
- Diệt Độ Thần Quân, trăm năm trước chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, chuyện hôm nay cũng có phần ta.
Phong Đô Đại Đế bước tới:
- Cả đời này ta chưa từng làm được việc gì đáng để tự hào, hãy tính phần ta.
Lại có một Phản Hư Chân Nhất, một Nguyên Anh Chân Quân đứng ra. chính là Tam Hỏa Thần Quân và Phần Hóa Chân Quân của Hỏa Vân tông:
- Tắc Thành, sư đồ chúng ta ủng hộ ngươi, tuyệt đối không thể để yêu ma này được như nguyện.
Lục tục có đệ tử Vô Hình Ám Ma tông đứng ra. Bất kể trước kia bọn họ là ai, tàn bạo tới mức nào, tiềm phục ở môn phái nào, làm biết bao việc âm độc tàn ác.
Nhưng vào giờ phút này, bọn họ chỉ là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, chỉ là thành viên Nhân tộc, cả đám đứng ra đối mặt Côn Bằng Yêu Vương hùng mạnh.
- Tính ta một phần.
- Cả ta nữa...
Lập tức cả đám đệ tử Vô Hình Ám Ma tông đứng ra. Giờ phút này bọn họ đồng tâm hiệp lực đứng ra, gia nhập vào hàng ngũ Dư Tắc Thành đối kháng Côn Bằng Yêu Vương.
Rất nhanh khí thế của mọi người đã lấn át khí thế của Côn Bằng Yêu Vương. Côn Bằng Yêu Vương vẫn tỏ ra bình thản không chút sợ hãi, tiếp tục phát tán khí thế của mình chống lại mọi người.
Hai bên đối kháng khí thế với nhau, không bên nào chịu nhường bước.
Chợt Côn Bằng Yêu Vương quát lớn:
- Còn ai nữa, ai muốn đối địch với ta, mau mau hiện thân!
Trong số đệ tử Vô Hình Ám Ma tông có mặt ở đây, không phải ai cũng đứng ra. vẫn còn
trăm người lặng yên bất động, bọn họ nấp trong gian phòng thủy tinh của mình, không gia nhập hàng ngũ Dư Tắc Thành. Trong mất bọn họ, Nhân tộc và Yêu tộc không khác gì nhau. Vô Hình Ám Ma tông suy sụp tới mức nào cũng không liên quan gì tới họ.
Côn Bằng Yêu Vương lại quát lớn:
- Còn ai, còn ai nữa?
Không còn ai đứng ra, Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Được rồi, cứ việc làm như vậy đi.
Thình lình khí thế của lão tiêu tan, lên tiếng nói:
- Giỏi, giỏi lấm, Tiểu Dư tử quả thật không cô phụ kỳ vọng của ta. Ngươi đã vượt qua thử thách, sau này giao Vô Hình Ám Ma tông lại cho các ngươi.
- Dư Tắc Thành, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Đại trưởng lão Vô Hình Ám Ma tông, tất cả Phản Hư Chân Nhất gia nhập Trưởng lão hội, tất cả Nguyên Anh Chân Quân gia nhập Hộ Pháp đoàn.
- Khôi phục lại hết thảy trạng thái Vô Hình Ám Ma tông trước kia. Đám đệ tử nãy giờ không đứng ra, ta lấy danh nghĩa vô thượng Đại trưởng lão tước đi thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông của các ngươi, trục xuất khỏi môn phái!
Vừa dứt lời, lập tức trăm tên đệ tử Vô Hình Ám Ma tông không gia nhập hàng ngũ Dư Tắc Thành thét lên một tiếng thảm thiết. Gian phòng thủy tinh của bọn chúng sụp đổ, nguyên thần tan nát. Ngoại trừ tu sĩ có được đệ nhị nguyên thần, tất cả những đệ tử còn lại hồn phách tan nát, chết ngay tại chỗ.
Tước đi thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, ở trong này có nghĩa là tử vong.
Biến hóa nay khiến cho mọi người bàng hoàng sửng sốt, Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Những gì ta làm là kế hoạch do hai người Kim Tâm định ra từ trước. Chỉ có như vậy, Vô Hình Ám Ma tông trải qua một lần hưng suy, kẻ nối nghiệp sẽ biết quý trọng, mới có được lòng trung thành.
- Chỉ có như vậy, các ngươi mới biết Vô Hình Ám Ma tông lập nên không dễ, mới có thể quý trọng hết thảy những gì mình đoạt được, đây là mục đích của ta.
- Nếu trăm năm sau. các ngươi không có ai đứng ra ngăn cơn sóng dữ, Vô Hình Ám Ma tông cứ tiếp tục tiêu điều như vậy, ta sẽ trục xuất tất cả các ngươi ra khỏi môn phái, tuyển nhận đệ tử trở lại, bắt đầu một Vô Hình Ám Ma tông mới. Ta là vô thượng Đại trưởng lão, ta có quyền làm như vậy.
Côn Bằng Yêu Vương nói xong bèn xoay người rời khỏi, trở lại gian phòng thủy tinh của mình.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, sau đó bạo phát một tràng tiếng hoan hô.
Dư Tắc Thành nhìn theo Côn Bằng Yêu Vương rời khỏi. Thì ra hết thảy là thử thách của Côn Bằng Yêu Vương, thì ra đây là kế hoạch năm xưa của bọn Tử Kim Tiên... Nhưng không hiểu vì sao Dư Tắc Thành vẫn có linh cảm Côn Bằng Yêu Vương cũng không thích kết quả này, có lẽ làm cho Vô Hình Ám Ma tông suy đồi mới là mục đích chân chính của lão.
Bất quá quan trọng nhất là hiện tại khôi phục trật tự của Vô Hình Ám Ma tông ngày trước.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đầu tiên thành lập Trưởng lão hội, Dư Tắc Thành. Trương Tông Đạo, Phong Đô Đại Đế, Tam Hỏa Thần Quân. Tư cầm Tà Quân, ngoại trừ năm người này còn có bốn Phản Hư Chân Nhất khác, toàn là đột phá cảnh giới Phản Hư trong trăm năm qua, thêm vào Côn Bằng Yêu Vương, tổng cộng mười người thành Trưởng lão hội.
Trong đó có Tư cầm Tà Quân và một Phản Hư Chân Nhất là Nguyệt Song Tinh chính là thành viên Trưởng lão hội đời trước. Bọn họ dẫn theo mọi người đi vào trong đại điện Ám Ma. tới một phiến đá bí ẩn, khắc tên mọi người lên trên đó.
Trên phiến đá này khắc tên trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông nhiều đời qua. Tên này không phải muốn khắc là khắc, cần phải phân hóa một tia nguyên thần vào trong đó mới có thể khắc được.
Sau khi khắc tên xong, trên không sấm sét nổi lên, hào quang giáng xuống. Từng đạo thần thức truyền vào cơ thể bảy trưởng lão, ngoại trừ Tư cầm Tà Quân và Nguyệt Song Tinh.
Đây là bí pháp truyền thừa của Vô Hình Ám Ma tông. Dư Tắc Thành nhận được tâm pháp tối cao của Vô Hình Ám Ma tông, Ám Ma Tâm Kinh, đồng thời còn biết được rằng kinh này bao gồm hết thảy bí pháp của Vô Hình Ám Ma tông. Cảnh giới tối cao nhất niệm bất diệt, vô ảnh vô hình, huyễn hóa thiên địa, dĩ thần tố thể, Hỗn Nguyên vạn giới.
Đồng thời hắn còn biết được chỗ giấu Niệm Ma Kinh, một trong bộ Thiên Ma Sách. Thập Đại Tiên Điển. Nguồn gốc của Vô Hình Ám Ma tông chính là bất nguồn từ kinh này, nhất niệm bất diệt, vô ảnh vô hình.
Trừ những thứ này ra, còn một phương pháp chứng thực, để có thể có được quyền hạn khống chế đại điện Ám Ma này.
Đến lúc này Dư Tắc Thành mới biết, những lời của Côn Bằng Yêu Vương toàn là sự thật. Đây quả thật là kế hoạch mà năm xưa bọn Tử Kim Tiên đã định ra trước khi phi thăng, Côn Bằng Yêu Vương sẽ cố tình không đê ý tới chuyện trong tông, sau đó xúi giục người khác làm bậy, khiến cho Vô Hình Ám Ma tông trở nên suy đồi, chờ tới khi nào có người đứng ra chấn chỉnh phục hưng.
Bất quá vì sao lại như vậy... Dư Tắc Thành cũng không tin lý do trong đạo thần thức rót vào cơ thể mình. Bất quá hiện tại, bọn Dư Tắc Thành đã có được năng lực khống chế đại điện Ám Ma này.
Thân phận của Dư Tắc Thành tại đây không ngờ là Tông chủ Vô Hình Ám Ma tông, còn là vô thượng Đại trưởng lão. Vô thượng Đại trưởng lão thứ hai là Côn Bằng Yêu Vương, vô thượng Đại trưởng lão thứ ba là Tư cầm Tà Quân.
Thật ra Tư cầm Tà Quân cũng không đủ tư cách. Tuy rằng hiện tại y trở về Đại La Kim Tiên tông, nhưng y vẫn chưa đạt tới trình độ như Tử Kim Tiên ngày trước.
Bất quá đại điện Ám Ma này vẫn cho y giữ chức vô thượng Đại trưởng lão, đồng thời cũng có thần thức cho Dư Tắc Thành biết, vì sao Tư cầm Tà Quân được trở thành vô thượng Đại trưởng lão.
Trong đạo thần thức này vang lên giọng nói của Tử Kim Tiên:
“Kẻ nối nghiệp hãy nhớ kỹ, bất cứ lúc nào trong ba vô thượng Đại trưởng lão cũng phải có hai người là Nhân tộc, như vậy mới có thể khắc chế Côn Bằng Yêu Vương.
Khi hai người chúng ta gia nhập Vô Hình Ám Ma tông, Côn Bằng Yêu Vương là vô thượng Đại trưởng lão. Lão tồn tại đã rất lâu, chúng ta không có cách nào bài trừ quyền hạn Đại trưởng lão của lão, chỉ có thể lấy hai đè một. nhờ đại điện Ám Ma ủng hộ.
Kẻ nối nghiệp, phải nhớ cho kỹ, bất cứ lúc nào trong ba vô thượng Đại trưởng lão cũng phải có hai người là Nhân tộc.”
Xem ra năm xưa Tử Kim Tiên và Kim Tâm Đại Trưởng lão cũng phải đề phòng Côn Bằng Yêu Vương không ngừng.
Thành lập Trưởng lão hội xong, sau đó tới Hộ Pháp đoàn. Sau đó mở ra phường thị trở lại, định ra quy củ, khôi phục Vô Hình Ám Ma tông lại như xưa.
Trong mấy ngày này Dư Tắc Thành bận rộn đầu tất mặt tối, vì khôi phục Vô Hình Ám Ma tông mệt gần thổ huyết.
Rốt cục cơ quan trong năm trung tâm giao dịch cũng vận chuyển trở lại.
Tinh thạch màu trắng này đại biểu cho chất vấn, là trung tâm giao dịch tin tức. Có thể lấy được hết thảy tin tình báo mà mình muốn, có thể biết hết tất cả bí mật trên thế gian, có thể bán tất cả bí mật mà mình biết. Cũng có thể tìm được tất cả bí tịch trên đời, Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, tức một trong Thập Đại Tiên Điển, đã từng bán ra ở đây.
Tinh thạch màu đen đại biểu cho vật chất, là trung tâm giao dịch vật phẩm. Có thể mua được hết thảy vật phẩm ở nơi này, bất kể là phi kiếm, pháp bảo nơi này đều có bán, điều kiện bắt buộc là phải có linh thạch. Hơn nữa cũng có thể mờ cửa hàng ở nơi này, buôn bán những vật phẩm đặc sắc của mình.
Tinh thạch màu tím đại biểu cho thu hồi, là cửa hàng tông môn của Vô Hình Ám Ma tông. Cửa hàng tông môn đại diện cho an toàn tin cậy, ổn định, bất quá giá cả sẽ thấp một chút.
Tinh thạch màu vàng đại biểu cho nhân lực, là trung tâm giao dịch nhiệm vụ. ở đó có thể nhận nhiệm vụ do người khác thuê, cũng có thể đưa ra nhiệm vụ thuê người khác. Đồng thời nơi đó cũng là thị trường giao dịch nô lệ, con rối. Vô Hình Ám Ma tông có sở trường chế tạo con rối biết nghe lời, ở nơi này có thể mua được tất cả con rối, chỉ cần có linh thạch, mua được con rối u Minh cấp Nguyên Anh cũng không phải là chuyện đùa.
Tinh thạch màu lục đại biểu cho quyền lực, là nơi diễn ra hội nghị tối cao của Vô Hình Ám Ma tông. Mỗi một quyết định của Trưởng lão hội, Hộ Pháp đoàn ở đó đại biểu cho quyết định của vô số môn phái tu tiên, có thể thay trời đổi đất.
Sau khi năm trung tâm đã khởi động. Dư Tắc Thành há mồm thở dốc. Đương nhiên thu hoạch là rất lớn, địa vị Tông chủ và vô thượng Đại trưởng lão cũng không phải làm không, hoàn toàn chính là một vốn bốn lời.
Vô Hình Ám Ma tông giao dịch càng nhiều, đệ tử càng hung vượng, phần của Vô Hình Ám Ma tông càng nhiều, ích lợi mà Dư Tắc Thành nhận được cũng càng nhiều.
Chuyện hấp dẫn nhất chính là, Dư Tắc Thành có thể nhờ vào quyền hạn của mình mà mượn hết thảy vật phẩm dự trữ trong Vô Hình Ám Ma tông. Chỉ cần hắn còn là Tông chủ, thời gian trà lại sẽ do hắn quyết định.
Hai vị Đại trưởng lão đời trước phi thăng Tiên giới, bọn họ mượn ở nơi này vô số bảo vật. Hiện tại người không còn ở đây, xem ra số bảo vật đã mượn ra đi không hẹn ngày trở lại.
Tới phiên Dư Tắc Thành, danh sách bảo vật của Vô Hình Ám Ma tông dài thăm thẳm, nhưng trên đó toàn bộ ghi chú đã có người mượn. Mà những người này nếu không phi thăng cũng đã chết đi, xem ra bảo vật coi như mất đi vĩnh viễn.
Ngoại trừ chuyện này, quyền hạn chung cực còn mở ra với Dư Tắc Thành. Quả nhiên trung tâm tin tức còn một tầng nữa, đó là cơ mặt tối cao, manh mối mà Dư Tắc Thành muốn tìm nằm ở trong đó.
Dư Tắc Thành lập tức tới đây tìm kiếm manh mối mà mình cần.
Không ngờ Dư Tắc Thành tới tìm kiếm tin tức cũng phải nộp linh thạch.
Nộp thì nộp, dù sao ta cũng có thể mượn lại với thân phận Tông chủ...
Dư Tắc Thành bắt đầu tra xét.
Câu Trần Đại Đế, Luyện Yêu Hồ, huynh muội...
Dần dần thần sắc Dư Tắc Thành trở nên ngưng trọng, trong vô số tư liệu rốt cục xuất hiện bóng dáng Luyện Yêu Hồ, vào thời Hiên Viên Hoàng đế.
Hiên Viên Hoàng đế chín mươi ba lần khởi binh, định lật đổ Đại Liên Minh Dị tộc. Lần đó ngài sử dụng Luyện Yêu Hồ đại chiến với Minh chủ Đại Liên Minh Dị tộc khi ấy, nhưng bị đối phương sử dụng Thần khí Côn Lôn Kính đánh tan Luyện Yêu Hồ, Hiên Viên Hoàng đế bại trận, binh giải mà chết.
Đây là lần cuối cùng Luyện Yêu Hồ xuất hiện trong lịch sử. Dư Tắc Thành tiếp tục lật xem về phía trước, rốt cục tìm được một hàng chữ nhỏ:
“Đại Thần Uy Sĩ Lực Mục, Đại Hồng tiến nhập khu vực Cửu Minh, tốn thời gian trăm năm trộm lấy Luyện Yêu Hồ.”
Lực Mục, Đại Hồng? Cửu Minh, trộm Luyện Yêu Hồ?
Đại Hồng trị dân. y là kẻ đứng đầu vạn quan vào thời Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại Thần Uy của y là lực khống chế Ngũ Hành, tổ sư của thợ thủ công. Lời đồn y có thể tạo ra bất cứ bảo vật gì, nghe nói pháp bảo hùng mạnh nhất của y là Thiên Địa Ngũ Hành ấn, có lực Ngũ Hành có thể hiệu lệnh thiên địa.
Lực Mục bái tướng, y chính là Thống soái tam quân lúc Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại Thần Uy của y là Ma công, truyền thuyết sau y phi thăng Ma giới, làm Ma Chủ vạn ma. Có thể nói Ma công hiện tại ở Tu Tiên Giới đều bắt nguồn từ y, sau đó tới thời Tiên Tần, úy Liễu hệ thống hóa, diễn sinh ra cho tới đại thành.
Dư Tắc Thành xem xong kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ tiền kiếp của mình là một trong hai Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, Lực Mục?
Không thể nào... kiếp trước muội muội là nữ nhân, nhưng Đại Thần Uy Sĩ là nam nhân kia mà?
Đúng rồi, ai nói rằng mười hai Đại Thần Uy Sĩ là nam nhân?
Dư Tắc Thành lập tức lật xem điển tịch tìm kiếm manh mối. Hắn tìm mãi, đột nhiên nhìn thấy một câu trong bàn ghi chép vào cùng thời đó:
“Lực Mục là chủ nhân của vạn ma. vốn là huynh muội với Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, nảy sinh luyến ái loạn luân.
Đại Hồng không chịu nên bỏ đi, Lực Mục giận dỗi xa lánh hồng trần, sau trăm năm trở về giác ngộ Ma đạo, trở thành Ma Chủ vạn ma.”
Xem tới đây, Dư Tắc Thành lập tức ngồi phệt xuống đất. Thì ra tiền kiếp mình là Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, muội muội chính là Lực Mục trong thời Hiên Viên Hoàng đế. Nhưng vì sao hai người chuyển thế lần nữa cũng là huynh muội? Theo lời muội muội, y giam cầm ba người, có ý gì, rốt cục phụ thân là ai, người thứ ba bị giam là ai?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều nghi vấn này sinh trong lòng hắn.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dư Tắc Thành lặng lẽ khép nghi án chấn động thiên hạ này lại. Những nghi vấn trước đây đã được giải quyết, nhưng lại sinh ra nhiều nghi vấn hơn nữa. Rốt cục vất và tra xét cũng không tìm được manh mối nào khác.
Nếu không tìm thấy, vậy không tìm nữa, cũng không có gì là quan trọng... Dư Tắc Thành quyết định gác bỏ việc này.
Không thể ngờ rằng tiền kiếp của mình lại là Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, Ngũ Hành Thiên Diễn quyết mình lấy được ở Tam Thiên giới không ngờ là của Đại Hồng lưu lại từ tiền kiếp, quả thật là luân hồi định trước.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:
“Đại Hồng trị dân. là kẻ đứng đầu vạn quan vào thời Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại Thần Uy của y là lực khống chế Ngũ Hành, tổ sư của thợ thủ công. Lời đồn y có thể tạo ra bất cứ bảo vật gì, nghe nói pháp bảo hùng mạnh nhất của y là Thiên Địa Ngũ Hành ấn, có lực Ngũ Hành có thể hiệu lệnh thiên địa.
Nếu tiền kiếp có được lực khống chế Ngũ Hành, vậy Ngũ Hành Linh Căn của mình có nguồn gốc từ đó, tám phần chính là như vậy. Đời này mình có được lực Thiên Đạo Tự Nhiên, ở một mức độ nào đó không phải là tập hợp lực Thần Uy của Ngũ Hành sao?
Bất quá không cần biết Đại Hồng khi trước thế nào, cũng không có quan hệ mày may với mình. Kiếp này mình là Dư Tắc Thành. Đại Hồng đối với mình chỉ là tiền kiếp, một trường đại mộng mà thôi.”
Cho nên Dư Tắc Thành lặng lẽ khép nghi án này lại, nếu không tìm thấy đáp án, vậy dứt khoát không tìm nữa. Cái gọi là kiếp trước kiếp này, hắn không chút quan tâm, hoàn toàn gạt bỏ việc này sang bên.
Hiện tại nhiệm vụ của mình là đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa. Qua vài năm sau, Hiên Viên kiếm phong khai mờ động phủ, lúc ấy có thể hoàn thành giấc mộng của mình.
Bất quá hiện tại vẫn còn một chướng ngại quan trọng, đó chính là Bất Ngôn tông. Thái độ của Bất Ngôn tông đối với Hiên Viên kiếm phái mơ hồ khó biết, không biết rốt cục bọn họ có chịu ủng hộ Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn không.
Tông này có thể nói là nắm giữ chiều hướng của các môn phái trên Tu Tiên Giới, ở một mức độ nào đó, có thể nói rằng khống chế được dư luận trên Tu Tiên Giới. Nếu bọn họ phản đối Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, vậy đây sẽ là chuyện hết sức nhọc nhằn.
Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn mà không ai đứng sau lưng thổi phồng, không ai ghi lại lưu truyền, vậy cân lượng của thiên hạ đệ nhất thượng môn này cũng không có mấy.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tính toán, chuyện Bất Ngôn tông ắt phải có được kết quả. Nhưng hiện tại mình phải làm một chuyện khác, đó là thời gian thấm thoát trôi qua, Lạc Tĩnh Sơ ngủ say đã một trăm lẻ sáu năm. chỉ còn mười sáu tháng nữa là tới ngày thức tinh nàng.
Mình hẳn nên tới Hoa Đô xem thử. Tĩnh Sơ hẳn sắp tinh rồi. Sáu mươi năm qua mình không có đi thăm nàng.
Lần trước đại chiến pháo đài Thiên Lại, Hiên Viên Hoàng đế giáng lâm, tạo thân thể cho Tô Uyển Ngôn, đồng thời hóa ra đủ trăm loại hoa giao hết cho Tô Uyển Ngôn, thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Bảo nàng phát tán số hoa này đi khắp bốn phương, đê cho chúng có thể sinh sôi nảy nở trên thế giới Thương Khung.
Sau khi Tô Uyển Ngôn trở lại Hoa Đô, phát tán hoa đi bốn phía. Coi như điều kiện bắt buộc khiến cho Lạc Tĩnh Sơ thức tinh là tìm đủ trăm loại hoa Trầm Ngân vòng trăm năm đã hoàn thành một cách dễ dàng, Dư Tắc Thành không cần khổ tâm tìm kiếm nữa.
Lúc đệ tử Hiên Viên kiếm phái kéo động phủ của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, Dư Tắc Thành đã cố ý tới Hoa Đô thăm Lạc Tĩnh Sơ mấy lần. nơi đó trăm hoa đua nỡ khắp nơi.
Đáng tiếc Lạc Tĩnh Sơ đã hóa hoa mà đi, mồi lần Dư Tắc Thành tới Hoa Đô, chỉ có thể gặp được Tô Uyển Ngôn.
Hiện tại Tô Uyển Ngôn là một người chân chính, hơn nữa còn có được lực Thần Uy, là do phân thân Hiên Viên Hoàng đế lưu lại, mạnh mẽ vô cùng.
Trăm năm qua Hoa Đô mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa, phạm vi ngàn dặm hết sức yên vui. Đây là nhờ nàng che chớ. pháp lực của nàng đã dũng mãnh tới trình độ nghiêng trời lệch đất.
Mỗi lần Dư Tắc Thành nhìn thấy Tô Uyển Ngôn, hắn lại có cảm giác vô cùng áy náy. Thâm tình của Tô Uyển Ngôn đối với mình. Dư Tắc Thành biết rõ trong lòng, nhưng nàng là con của Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành không thể tiếp nhận tình này.
Mỗi lần Dư Tắc Thành nhìn thấy Tô Uyển Ngôn dưới trăm hoa, nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp, Dư Tắc Thành lại nhớ tới Lạc Tĩnh Sơ, nhớ tới câu nói ta sẽ mãi ở bên cạnh chàng...
Hai nàng giống nhau như đúc, nhìn thấy Tô Uyển Ngôn, Dư Tắc Thành lại cảm thấy đau lòng. Thật ra Lạc Tĩnh Sơ luôn ở bên cạnh mình, bầu bạn với mình, mình cũng không cần phải đến Hoa Đô. Gặp Tô Uyển Ngôn lại càng thêm hiểu lầm không cần thiết, khiến cho nàng thêm đau khổ, cho nên dần dần Dư Tắc Thành không đến Hoa Đô nữa.
Hôm nay không biết vì sao, sau khi biết được tiền kiếp mình là ai, Dư Tắc Thành đột nhiên muốn tìm người trút bầu tâm sự trong lòng. Nhưng tìm đi tìm lại, đối tượng mà mình có thể thổ lộ không có mấy ai, trong cảnh tịch mịch này, hắn muốn tới Hoa Đô một chuyến, để thăm thú vùng đất phồn hoa như gấm kia.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành rời khỏi Vô Hình Ám Ma tông, trở về bản thể, sau đó giậm chân một cái, nháy mắt ra ngoài ngàn dặm. tiến tới Hoa Đô.
Hiện tại pháp thuật na di của Dư Tắc Thành đã vượt qua Súc Địa Thành Thốn. Mỗi lần bước ra một bước, ngàn dặm nháy mắt đã đến, trong phạm vi thần niệm mặc tình hắn ngao du.
So với phân thân trung niên của lão điên năm xưa. tốc độ còn nhanh hơn ba phần. Cứ như vậy, mỗi bước ngàn dặm. Dư Tắc Thành đi tới Hoa Đô.
Lần này vừa tới bên ngoài hoa, Dư Tắc Thành lập tức ẩn giấu khí tức của mình. Hắn không muốn làm kinh động tới Tô Uyển Ngôn và Hoa Vô Hà. chỉ muốn một mình lang thang khắp nơi ngắm hoa, bấy nhiêu là đủ.
Dưới Thiên Đạo Tự Nhiên, Dư Tắc Thành vừa ẩn giấu khí tức, lập tức dung nhập vào trong tự nhiên, trên đời này không còn lực lượng gì có thể tìm ra hắn.
Hắn chậm bước ở Hoa Đô, nhìn hoa nở rộ khắp xung quanh, ngửi hương hoa ngào ngạt, một cảm giác khó tả bằng lời dâng lên trong lòng. Lúc này hắn vô cùng bình tĩnh, tâm như nước đứng, chậm rãi đi dạo giữa hoa trăm hoa đua nở.
Cả Hoa Đô thơm ngát một mùi hương kỳ dị, đây là mùi hương do hương thơm của nhiều loài hoa trộn lẫn mà thành. Hương thơm bay lãng đãng khắp ngàn dặm Hoa Đô, thấm sâu vào tận đáy lòng người. Dù cho phong ba bão táp tới mức nào cũng không thé làm cho nó tiêu tan.
Mùi hương nồng đậm say đắm lòng người, cũng giống như hương rượu đậm đà khiến cho người ta vô cùng thích thú, lại giống như một chung trà thơm ngát, uống vào khiến cho người ta cảm thấy hậu thơm nồng.
Nếu cẩn thận thường thức, đó là sự yên lặng không minh, đó là ấm áp triền miên, hương vị trùng điệp biến hóa, hương khí quanh quân.
Càng dụng tâm thưởng thức, lại càng khó phân biệt được mùi hương chân chính. Tới cuối cùng mùi hương dần dần phai nhạt như trong cơn mộng, khiến cho người ta khó lòng phân biệt được thực hư.
Linh lực trong mùi hương này có thể khiến cho phàm nhân ngửi thấy lâu ngày, thân thể trở nên khỏe mạnh, không bị tà ma xâm nhập. Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người ở Hoa Đô ai cũng yêu hoa.
Dư Tắc Thành bước đi lững thừng, vô tình ra khỏi Hoa Đô. Bên ngoài Hoa Đô, dấu chân người ngày càng thưa thớt, trong một cánh rừng, biển hoa dày đặc. Đây là nơi trồng hoa của dân chúng Hoa Đô.
Nơi này muôn hồng ngàn tía, trăm hoa nỡ rộ khiến cho người ta phải váng đầu hoa mất. Đủ các sắc hoa đỏ, vàng, hồng, trắng, xanh. tím... tạo thành biển hoa rực rỡ. Trăm hoa đủ các màu sắc khác nhau, hoặc xinh đẹp, hoặc lộng lẫy, hoặc đoan trang, hoặc thanh lịch, làm cho người ta tâm thần mê mẩn. Đây mới chân chính là đất nước của vạn mùi hương.
Dư Tắc Thành nhìn biển hoa này không khỏi ngẩn người ra, hắn chợt lẩm bẩm:
- Tĩnh Sơ, phải chăng nàng đang ở trong này, nàng có còn ở bên cạnh ta không? Nhìn thấy hoa, ta lại nhớ tới nàng.
- Người mà ta yêu thương chính là nàng cùng Già Lam, Thi Vận.
- Thi Vận đi rồi, đã rời khỏi ta, không biết tới năm tháng nào mới có thể gặp lại...
- Già Lam đã phi thăng, coi như hoàn toàn tiêu tan, trọn đời không thấy nữa...
- Chỉ có mình nàng còn ở bên cạnh ta, không biết đến lúc nào ta mới có thể gặp lại nàng...
Dư Tắc Thành tiến vào giữa biển hoa, đi lang thang vô mục đích, cứ lững thững từng bước một.
Mỗi bước của Dư Tắc Thành đều ngầm chứa lực Thiên Đạo, hắn đã hoàn toàn dung nhập vào biển hoa này. Hắn chính là một đóa hoa giữa biển hoa, đồng thời cũng là một hạt bụi giữa thiên địa.
Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành hoàn toàn đạt tới Thiên Nhân nhất thể, Thiên Đạo Tự Nhiên lại tiến thêm một bước.
Hắn vẫn lững thững dạo chơi, thỉnh thoảng dừng lại.
Lúc này Dư Tắc Thành đi qua một gốc mẫu đơn. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành bước ra một bước, chân chưa kịp hạ xuống, chợt dừng phắt lại giữa không trung.
Bước này cũng không đơn giản, mà là một bước sinh ra trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành ngộ đạo, trong lòng này sinh cảm ngộ.
Bước này nhìn qua chỉ là một bước bình thường đơn giản, nhưng hiện tại cũng là một lựa chọn đối với Dư Tắc Thành, một lựa chọn vô cùng quan trọng trên con đường tu tiên của mình.
Nếu đật bước này xuống, đại biểu cho đạo pháp tự nhiên, mình và thiên địa hoàn toàn dung hợp, thuận theo Thiên Đạo, thuận theo ý trời mà đi. Mình sẽ có được lực Thiên Đạo hùng mạnh nhất, mình chính là thiên địa.
Nhưng nếu mình thu bước này lại. có nghĩa là nghịch thiên mà đi, nghịch chuyển Thiên Đạo. Từ nay về sau, mình đã phá vỡ Thiên Đạo trong thiên địa này, mình sẽ là thần.
Khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành bị bắt buộc chọn một trong hai, là thuận hay là nghịch chỉ nằm trong một niệm của hắn.
Chuyện này có nghĩa Dư Tắc Thành đột phá cảnh giới Nhập Hư, đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nếu đật bước này xuống, thuận theo Thiên Đạo, dung nhập thiên địa, ta chính là thiên địa, thiên địa vô hạn. thứ đang chờ sẵn Dư Tắc Thành chính là nguy cơ Hóa Đạo, đây là Thiên kiếp của Dư Tắc Thành.
Nếu rút bước này lại, nghịch thiên mà đi, khống chế Thiên Đạo, ta chính là thần, vậy sẽ không có nguy cơ Hóa Đạo. Nhưng nắm được lực lượng hùng mạnh như vậy, họa mê muội của Hiên Viên kiếm phái ắt sẽ xuất hiện, đây cũng là Thiên kiếp của Dư Tắc Thành.
Giữa hai ắt phải chọn một, dường như cả thiên địa đang chờ đợi quyết định của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, trong khoảnh khắc hắn đã quyết định. Chân hắn không đật xuống cũng không rút về, mà là nhảy vọt về phía trước, lúc này hai chân mới chấm đất.
Mệnh ta do ta. không phải do trời, cả thuận lẫn nghịch đều không phải là lựa chọn của ta. Lựa chọn của ta là thích thuận thì thuận, thích nghịch thì nghịch. ta thích thế nào thì chọn thế đó.
Đạo của ta là đạo Tự Do, thiên địa này không thể ngăn cản được lòng ta. Tự do của ta không ai có thể quyết định là thuận là nghịch, cuộc đời của ta do ta làm chủ.
Nguy cơ Hóa Đạo hay họa mê muội gì đó cứ việc tới đây, ta không sợ. Ta là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành không hề sợ hãi. Ta sẽ dũng cảm đối mặt với các ngươi, đập nát hoàn toàn các ngươi, giày xéo các ngươi dưới chân. Cuộc đời của ta, đạo của ta sao thể dung cho các ngươi thao túng.
Theo ý niệm này, Dư Tắc Thành tiến vào cảnh giới Độ Kiếp. Hắn bật cười vang, tiếp tục bước chậm giữa non xanh nước biếc, giữa biển hoa ngào ngạt hương thơm.
Ta chính là ta...
Cảnh giới đề thăng, đại đạo duy ngã. Tự nhiên Thiên Đạo càng tiến thêm một bước.
Dư Tắc Thành đi về phía trước, mỗi một bước đi của hắn. trên đầu mây mù cuồn cuộn, gió nối ào ào, mặt trời trốn sau mây, sấm nối đì đùng, thiên địa dị tượng xuất hiện không ngừng.
Sau một nước vừa rồi, ngoại trừ nâng cao tu vi, đạt tới cảnh giới Độ Kiếp, Dư Tắc Thành còn có cảm ngộ, tu vi tiến thêm bước nữa.
Hơn nữa Dư Tắc Thành còn có linh cảm rằng, lực Thần Uy thứ ba của mình sắp sửa sinh ra.
Năm xưa Dư Tắc Thành đại chiến cũng Vương Thư Nguyên, chịu đựng mấy đòn lực Thần Uy của y, bị thương mà không chết, từ đó Tiên Tần Luyện Khí thuật tiến hóa, biến dị Hồng Mông tử quang, lãnh ngộ được lực Thần Uy.
Cuối cùng trên cơ sỡ kiếm ý thứ nhất, Hiên Viên Lục Kiếm, ngộ ra Kiếm Ý Như Thiên, hóa thành lực Thần Uy.
Ban đầu. lực Thần Uy của Dư Tắc Thành cùng loại với Tâm Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông, có thể khiến cho kiếm ý của mình từ hình đến chất, từ Kiếm Ý Như Thiên hóa
ra vật chất chân chính. Không hề chỉ có thần niệm, mà là hóa thành vật chất tồn tại thật sự, kiếm ý chân chính hiện thực hóa.
Nhưng biến ào như vậy cũng không phải tồn tại vĩnh viễn, chỉ được một. hai lần hô hấp. Sau khi ào hóa ra vật chất, lực Thần Uy biến mất, vật chất tiêu tan. Thật ra lực Thần Uy này cũng gần như cùng loại với cảnh giới tối cao của Tâm Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông tâm niệm sở động, huyễn hóa thế giới,
Chỗ khác nhau chính là. Tâm Kiếm thuật biến ào hết thảy đều là tâm niệm, chỉ có lực sát thương, xong việc sẽ biến mất.
Mà lực lượng vật chất do lực Thần Uy của Dư Tắc Thành biến thành, tuy rằng cũng sẽ biến mất. nhưng hắn lợi dụng lực Thần Uy của minh thay đổi sự vật trong thực tế. Tuy rằng lực Thần Uy tiêu tan, nhưng thay đổi này sẽ tiếp tục tồn tại.
Lúc Dư Tắc Thành tạo ra phần mộ cho Lưu Thi Vận chính là như thế. Hắn luyện hóa đại địa, nấu chày đất đá thành dung nham, dung nham hóa thành đá tàng kỳ dị, xây dựng mộ phần. Cuối cùng tảng đá kỳ dị cũng không tiêu tan, tồn tại vĩnh viễn.
Nguồn gốc chủ yếu của lực Thần Uy này là do lần trước Dư Tắc Thành cảm ngộ và hâm mộ trong khi sử dụng Hiên Viên Thần Kiếm.
Dư Tắc Thành gập Hiên Viên Hoàng đế, khống chế Thiên Lại Cự Nhân luyện hóa Hiên Viên Thần Kiếm. Lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm quá hùng mạnh, khiến cho hắn mê muội, trong vô tình bất chước theo lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm, cho nên hắn mới có thể có được lực Thần Uy như vậy.
Vốn nguồn gốc kiếm ý của hắn là Hiên Viên Lục Kiếm, mà Hiên Viên Lục Kiếm có quan
hệ móng manh với Hiên Viên Thần Kiếm. Có câu là trăm sông đổ về một biển, cho nên lực Thần Uy của Dư Tắc Thành chính là như thế. Chỉ cần nghĩ tới là có thể thực hiện.
Trong đó lần mà Dư Tắc Thành sử dụng đạt mức hùng mạnh nhất, chính là xuất ra hai loại pháp tắc Thiên Đạo ẩn trong hai thanh phi kiếm cửu giai Thúy Mi Thiền Tấn và Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm, chém một kiếm tan tành Tâm Ma Tàn Ảnh.
Đây là lực Thần Uy thứ nhất của Dư Tắc Thành, lực Thần Uy Hóa, hiện hóa hết thảy suy nghĩ của mình, cùng có thể nắm chúng trong tay một cách hoàn mỹ.
Theo thời gian tiến triển, dần dần hắn có được lực Thần Uy thứ hai, lực Thần Uy này có thể đề thăng phi kiếm, pháp bảo cửu giai lên một cảnh giới.
Nhờ vào lực Thần Uy này, Dư Tắc Thành điều khiển năm thanh phi kiếm thập giai, hai món pháp bảo thập giai đánh bại rất nhiều cường địch vây công Hiên Viên kiếm phái, nhận được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân.
Sau Dư Tắc Thành không sử dụng đơn độc một lực Thần Uy nữa, mà là dung nhập hai lực Thần Uy lại với nhau. Thật ra lực Thần Uy thứ hai cũng có gia tăng tác dụng với lực Thần Uy thứ nhất một cách khó hiểu.
Lực Thần Uy thứ nhất sinh ra biến hóa, hiện hóa những gì tâm niệm suy nghĩ. khống chế hết thảy những gì mình hiện hóa ra, sau đó dần dần khuếch tán. Ngau cả thiên địa chứa đựng hết thỷ những gì Dư Tắc Thành hiện hóa, cũng bị hắn khống chế chặt chẽ trong tay.
Thần uy như hài, thần uy như thiên, thần uy như sơn, thần uy như ngục.
Trong lực Thần Uy này, hết thảy trong thiên địa đều bị Dư Tắc Thành khống chế.
Thiên địa nguyên khí. âm dương nhị khí. lực Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Cửu Thiên Cương Sát, nhật nguyệt tinh thần, đất nước gió lửa, đồi núi sông ngòi... hết thảy trong thiên địa đều nằm trong bàn tay Dư Tắc Thành.
Cho nên hắn chỉ xuất ra một kiếm nhẹ nhàng, đã đánh cho Vương Thư Nguyên cuốn vó chạy dài.
Sau trải qua cuộc sống phàm nhân sáu mươi năm. rốt cục Dư Tắc Thành lãnh ngộ được pháp tắc Thiên Đạo của mình, chính là Thiên Đạo Tự Nhiên.
Thiên địa tự nhiên, vạn pháp tự nhiên, lực Thần Uy tự nhiên.
Hết thảy thuận theo tự nhiên, thì ra Dư Tắc Thành cần sử dụng lực Thần Uy, dốc hết toàn lực phát huy, hợp nhất hai loại lực Thần Uy mới có thể đạt tới trạng thái khống chế thiên địa trong lòng bàn tay.
Giờ phút này pháp tắc Thiên Đạo của Dư Tắc Thành trở nên hết sức nhẹ nhàng thoải mái, bạo phát toàn lực, sử dụng năng lực khống chế thiên địa có được từ lực Thần Uy biến thành bản năng cơ bản của Dư Tắc Thành, giống như bàn năng đơn giản nhất là ăn cơm uống nước.
Đến lúc này, thực lực Dư Tắc Thành nâng cao rất nhiều, đây là lực lượng của Chân Nhất Thần Quân. Lực Thần Uy trong quá khứ cần dốc hết toàn lực mới có thể đạt được hiệu quả, hiện tại Dư Tắc Thành chỉ cần thuận theo tự nhiên là có thể đạt tới, trở thành năng lực bình thường đơn giản nhất của hắn.
Thiên địa duy ngã, ngã vì thiên địa. Trong thiên địa này, ta chính là thần, ý niệm của ta chính là ý niệm của thiên địa.
Nhưng thiên địa mà Dư Tắc Thành khống chế trong tay cũng không phải là vô bờ bến, mà có giới hạn trong phạm vi ba trăm dặm.
Đây là phát hiện của Dư Tắc Thành trong trận chiến lần thứ hai với Vương Thư Nguyên. Cho dù Vương Thư Nguyên đã xuất ra phi kiếm thập giai, nhưng xung quanh Dư Tắc Thành ba trăm dặm. đồi núi sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần, mưa gió, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn. Thiên địa nhất thể, vạn vật là kiếm, hết thảy đều là kiếm của hắn.
Bất quá đây mới chỉ là trạng thái cơ bàn của Dư Tắc Thành, nước lên thì thuyền lên, lực Thần Uy kia cũng gia tăng theo Dư Tắc Thành tiến nhập cảnh giới Phản Hư Chân Nhất.
Lúc này lực Thần Uy chính là cảnh giới Thần Ngã, bất kể Dư Tắc Thành sử dụng lực lượng thế nào, thiên địa cũng sẽ không sinh ra Thiên kiếp, bởi vì thiên địa và Dư Tắc Thành đã trở thành một thể.
Lúc này lực Thần Uy của Dư Tắc Thành đã tiến hóa tới mức có thể gia tăng uy lực pháp tắc Thiên Đạo của hắn vô hạn.
Trận chiến đối kháng Hỗn Độn Lão Tổ, Dư Tắc Thành sử dụng lực Thần Uy của mình có thể hóa thành huyết hải, hóa dung nham thành kiếm. Lúc ấy Thiên Đạo Tự Nhiên của hắn không còn là ba trăm dặm nữa. có thể trải rộng khắp tinh cầu, lấy tinh cầu làm kiếm của mình.
Tới phút cuối cùng, thậm chí Dư Tắc Thành còn có thể cảm giác được, mình có thể hóa toàn bộ vũ trụ trở thành Thiên Đạo Kiếm của mình.
Đây là lực Thần Uy của Dư Tắc Thành hiện tại, có thể gia tăng lực lượng Thiên Đạo Tự Nhiên của mình vô hạn chế.
Hùng mạnh Dư Tắc Thành nâng cao cảnh giới, tìm được con đường của mình. Giờ khắc này, ngoại trừ tìm được con đường của mình, đồng thời hắn cũng có cảm ngộ khác.
Trước kia Dư Tắc Thành sử dụng Thiên Đạo Tự Nhiên, chính là lấy tất cả nguyên lực Ngũ Hành, nhật nguyệt tinh thần, phong hỏa lôi điện, tất cả Thiên Đạo Tự Nhiên hóa thành một thể.
Hôm nay lãnh ngộ, từ cơ sở này lại tiến thêm một bước.
Tự nhiên nuôi dưỡng hết thảy trong thiên địa, là cơ sở khiến cho vạn vật tồn tại. Tự nhiên rất bình hòa, nhưng nó cũng là tàn bạo nhất, đáng sợ nhất, nó cũng có cơn giận của bản thân mình.
Sóng thần ngoài biển cả có thể phá hủy hết thảy, lũ lụt sau cơn mưa to có thể càn quét hết thảy, động đất có thể vùi lấp hết thảy, sấm sét từ trên trời giáng xuống có thể hủy diệt hết thảy, cuồng phong lốc xoáy có thể cuốn phăng hết thảy...
Thiên tai là hùng mạnh nhất, là lực lượng đáng sợ không thể chống đỡ.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc