Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1276: Ngô Côn Đao hiện thế!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Bộ trưởng An, cậu ta làm sao vậy?
Hàng ghế thính phòng, Trương Ưng lo lắng hỏi một câu, thời gian thi đấu đã trôi qua năm phút, Lý Dương vẫn như trước lẳng lặng ngồi ở đó, không động đậy gì.
-Tôi không biết, cậu hẳn thân với cậu ta hơn chứ!
An Văn Quân quay đầu, nhìn Trương Ưng một cái.
Trương Ưng bất đắc dĩ lắc đầu:
-Đó là trước đây, hiện nay tôi căn bản không hiểu được cậu ta nữa!
Lúc nói lời này, trong lòng Trương Ưng còn có cảm khái rất lớn, hiện này chênh lệch giữa anh ta và Lý Dương ngày càng lớn, Lý Dương đạt được thành tựu của mỗi một hạng mục, đều là trước đây anh ta nghĩ đều chưa dám nghĩ.
Cảm giác hiện nay của anh ta, đối mặt với Lý Dương ngay cả ngưỡng mộ đều không tới, Lý Dương chính là cao cao vút vút, đứng ở trên đính nhân loại.
-Tôi cũng nhìn không thấy cậu ta!
An Văn Quân khẽ lắc đầu, trong mắt còn có chút phức tạp.
Cô luôn muốn tìm cách thiết lập quan hệ càng tốt với Lý Dương, đáng tiếc Lý Dương từ chối cổ phần của cô, hơn một năm nay, An Văn Quân cũng nhiều lần tìm Lý Dương, chỉ Lý Dương quá bận, luôn không thể nói chuyện xong xuôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trận đấu từ lúc bắt đầu đến hiện giờ, đã qua mười phút rồi.
Vài ngọc khí của được các đại sư chạm khắc đã lộ hình, công cụ mà bọn họ điêu khắc đều là trong lòng rất thân thuộc, thứ thân thuộc làm ra càng đơn giản chút.
Tuy nhiên các đại sư chạm ngọc này bình thường không làm các ngọc khí như thế này, ngay cả bọn họ cũng đều chưa nghĩ qua, đi chạm khác các đồ vật mỗi ngày đều thấy.
Đề mục của hiệp hội ngọc thạch lần này có thể nói rất đơn giản, hình như vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, nhưng vô cùng thích hợp.
Mười phút rồi, Lý Dương vẫn như trước ngồi ở đó không nhúc nhích, trong tiếng bàn luận của người xem cũng ngày càng lớn, rất nhiều người bàn luận đều là Lý Dương, thời gian vốn rất nhanh, Lý Dương còn lãng phí thời gian, ai cũng không biết hắn muốn làm gì.
Ngay cả giám khảo, bọn người Hồng Lão đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
-Không cần lo lắng, tôi tin tưởng cậu ta!
Nhìn ánh mắt hỏi han của các bạn già xung quanh, Trần Vô Cực thản nhiên lắc đầu, ông cũng không biết Lý Dương còn muốn làm gì, nhưng ông tin tưởng Lý Dương.
Mười lăm phút rồi, tiếng bàn luận của mọi người ngày càng lớn, 1/ 4 thời gian đã trôi qua rồi, Lý Dương vẫn ngồi đó, có vài người bắt đầu suy đoán, Lý Dương phải chăng bỏ cuộc thi đấu hôm nay.
Thời gian vốn rất gấp, còn lãng phí thời gian, lúc này chính các fan của Lý Dương cũng có suy nghĩ như vậy, không tránh khỏi lo lắng.
-Lý Dương, cố lên!
Một đống sinh viên đột nhiên gào lên, rất nhiều sinh viên cùng hô lên, hội trưởng vội vàng dặn dò bảo vệ của hội trường, bảo các sinh viên này yên lặng.
Hiện nay mỗi vị đại sư chạm ngọc đều đang làm việc, các tạp âm bình thường không có vấn đề gì, thanh âm trực tiếp cổ vũ Lý Dương, tất sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, lời như vậy ảnh hưởng công bằng rồi.
Được các bảo vệ duy trì, các sinh viên cuối cùng yên tĩnh lại, thời gian cũng trôi qua 20 phút rồi. Lý Dương vẫn không nhúc nhích.
Đầu mày của Trần Vô Cực bất giác ngưng kết lại, ông rất tin tưởng Lý Dương, nhưng cũng không biết Lý Dương vì sao lãng phí thời gian này, hai mươi phút, 1/3 thời gian.
Chạm ngọc vốn là hoạt động chầm chậm cẩn thận tinh tế, hạn chế thời gian lần này cũng là vì tăng độ khó cho các đại sư chạm ngọc, dễ dàng phân ra chênh lệch giữa bọn họ.
Hai mươi lăm phút, tiếng bàn luận của người xem dần dần lắng xuống.
Cho dù người ủng hộ Lý Dương kiên trì nhất lúc này cũng cảm thấy Lý Dương buông tay, lãng phí gần một nửa thời gian, việc này cơ bản tương đương với tự sát, rất nhiều người đều buồn chán cúi đầu.
Trần Vô Cực cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, Tống Lão đã há hốc miệng, ông hận không được nhảy lên nhắc Lý Dương tính quan trọng của Lý Dương.
-Cậu ta không phải đang ngủ chứ?
Một người đam mê đồ ngọc bình thường hỏi người bạn xung quanh, anh ta không phải là fan của Lý Dương, nhưng đối với Lý Dương có ấn tượng rất tốt, lúc này vô cùng khó hiểu.
-Tôi cũng không biết, tuy nhiên, lần này Lý Dương muốn giành được thành tích tốt không thể, đáng tiếc!
Bạn của anh ta liên tục thở dài, lời này nói xong anh ta trừng to hai mắt, Lý Dương bị mọi người cho rằng đã ngủ cuối cùng mở mắt, vươn tay cầm lấy khối nguyên liệu ngọc.
Lý Dương không dùng máy cắt, không dùng các công cụ khác, chỉ lấy ra Ngô Côn Đao, dùng miếng gỗ cố định xong con dao mềm này.
Trong cơ thể có một lực, trực tiếp tập trung ở cánh tay của lý dương, hắn nhấc tay, thẳng tắp đưa Ngô Côn đao xuống, nguyên liệu ngọc không lớn bỗng chốc bị hắn cắt ra.
Nhìn nguyên liệu thạch cắt ra, khóe miệng Lý Dương mang theo nụ cười rạng rỡ.
Hai mươi lăm phút, hắn yên lặng suốt hai mươi phút, thời gian này, hắn hoàn toàn không thực sự ngồi bất động, hình ảnh lập thể của hắn luôn mở ra, trong hình ảnh đối với khối nguyên liệu này tiến hành mô phỏng nhiều mặt.
Công cụ hắn quen thuộc nhất chính là Ngô Côn Đao, hắn phải khắc khối nguyên liệu này thành Ngọc đao, ngọc làm Ngô Côn Đao.
Ngô Côn Đao cũng không phải là dao khắc thông thường, đây là thế gian độc nhất vô nhị, muốn khắc nguyên liệu thành Ngô Côn Đao hoàn toàn không dễ, Lý Dương mô phỏng hai mươi phút, cuối cùng tìm được phương án điêu khắc đẹp nhất.
Sau khi có được phương án, hắn mới xuống đao.
Thời gian chỉ còn lại ba mươi lăm phút, tuy nhiên thời gian này đối với Lý Dương mà nói đủ rồi, hai mươi phút mô phỏng hoàn toàn không uổng phí, nên làm như thế nào thì khắc như thế đã hoàn toàn trong đầu Lý Dương rồi.
Tiếp theo Lý Dương phải làm, chỉ là mô phỏng trước đó trở thành sự thật.
Nguyên liệu ngọc một chia thành hai, lý dương cầm nguyên liệu ngọc to lên, lại xuống đao cắt tiếp.
Nguyên liệu thạch cứng được mềm mỏng của Ngô Côn Đao hạ xuống , một đạo liền xuyên qua, như các nguyên liệu ngọc chỉ là đậu phụ bình thường.
Sau hai đao, Lý Dương mỉm cười nhìn khối nguyên liệu ngọc nhỏ trước mặt.
Lúc này hắn đối với Trần Vô Cực cực kỳ cảm kích, là Trần Vô Cực dạy cho hắn phương pháp võ công Thái Cực, khiến hắn tăng cường uy lực cánh tay và khớp của mình, không có tăng cường thể chất của thái cực, Lý Dương cho dù có Ngô Côn Đao, cũng không thể cắt dứt khoát như vậy.
Không thể dùng Ngô Côn Đao cắt, hắn chỉ có thể sử dụng máy cắt nhỏ.
Tốc độ đó còn chậm hơn rất nhiều so với hiện này, nếu như vậy, trong thời gian quy định, hắn cũng không thể hoàn thành tác phẩm này.
-Dao này của cậu ta là gì, sắc bén quá!
-Cậu ta cắt là ngọc sao,không phải là hàng giả bùn đất gì đó chứ?
-Đây cũng quá khoa trương rồi, Ngọc thạch còn có thể cắt được như vậy?
Trên ghế khán giả, không ngừng vang lên tiếng bàn luận, những người này chưa từng thấy Ngô Côn Đao, cũng không biết đặc biệt của thanh đao này.
An Văn Quân , Trương Ưng còn có người của các công ty châu báu khác lúc này đều nhíu mày, bọn họ rất nhiên có thể nhìn ra Lý Dương cắt là ngọc, chỉ không ngờ cắt thuận lợi như vậy.
-Côn Ngô cắt ngọc à, sau khi đổi thành Ngô Côn Đao thật sự là thần binh lợi khí tuyệt nhất của thầy điêu khắc!
Giám khảo đó, Hồng Lão trùng điệp thở dài, chua xót nhìn Trần Vô Cực, tính đặc biệt của Ngô Côn Đao mỗi người bọn họ đều biết, nhưng trông thấy Lý Dương cắt ngọc tốc độ nhanh như vậy, trong lòng bất giác có chút ghen tỵ.
Bọn họ đều là người trong ngành chạm ngọc, thần khí như vậy giúp bọn họ rất lớn vô cùng rõ, lúc này bọn họ cảm khái vận may của Lý Dương.
Lúc mọi người bàn luận, miếng gỗ của Ngô Côn Đao được Lý Dương lần nữa lấy xuống, lại lần nữa tiến hành tổ hợp, miếng ngọc nhỏ được hắn cầm trên tay, Ngô Côn Đao bắt đầu không ngừng tạo hình khối ngọc bình thường.
Động tác của Lý Dương rất tự nhiên, Ngô Côn Đao trên tay hắn tốc độ rất nhanh, ôn hòa không ngừng tiếp xúc với nguyên liệu ngọc, mỗi động tác của Ngô Côn Đao, trên khối ngọc đều bị Lý Dương đem xuống một miếng ngọc.
Động tác phóng khoáng của Lý Dương tất nhiên lại thu hút tất cả mọi người.
Hiện nay màn hình lớn gần như cố định vào Lý Dương, các đại sư khác ngẫu nhiên mới vào màn ảnh, lúc này, các đại sư này cũng sẽ không quan tâm điều này, bọn họ đều đang toàn tâm toàn y điêu khắc công cụ của mình.
-Ngô Côn Đao, đây là Ngô Côn Đao!
Khán đài có người đột nhiên đứng dậy, kinh hãi kêu to lên.
Đây là một đại sư chạm ngọc đến từ Tô Châu, là một trong các đại sư bị loại hôm qua, các đại sư bị loại này hoàn toàn không rời đi, hơn nữa ngồi ở khán đài quan sát.
Qua cuộc thi lớn lần này, bọn họ giống như có thể học được rất nhiều thứ mà trước kia chưa biết.
Vị đại sư này cũng là đồ tử đồ tôn của Lục Tử Cương, từ nhỏ vô cùng sùng bái Lục Tử Cương, hiểu biết rất nhiều câu chuyện của Lục Tử Cương.
Binh khí riêng của Lục Tử Cương là Ngô Côn Đao, anh ta đọc qua không ít tài liệu phong phanh, từng rất tiếc nuối về đánh mất thanh thần binh tuyệt thế này.
Ngay từ đầu, anh ta hoàn toàn không nhìn thanh đao này suy nghĩ, tuy nhiên sau khi Lý Dương lần nữa cố định làm cho anh ta có chút nghi hoặc, càng nhìn thanh đao này càng cảm thấy quen thuộc.
Cuối cùng, rốt cuộc khiến anh ta nghĩ ra, thanh đao này giống y đúc thanh Ngô Côn Đao trong truyền thuyết.
-Ngô Côn Đao gì hả, có thể nói rõ chút không?
Người xem bình thường bên cạnh anh ta rất mơ hồ hỏi một câu, đây chỉ là người đến góp vui, căn bản không biết truyền thuyết của Ngô Côn Đao.
Lúc này, đại sư chạm ngọc này vẻ mặt tri thức rung động nhìn trước mặt, một lời cũng không nói, tuy nhiên xác thực mà nói, anh ta đang nhìn Ngô Côn Đao trên tay của Lý Dương.
-Ngô Côn Đao, không thể nào?
Trương Ưng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn An Văn Quân , bọn họ là người tiếp xúc với ngọc khí, tất nhiên biết ý nghĩa của ba chữ này.
-Tôi cảm giác người này nói rất có khả năng, ngoài Ngô Côn Đao, còn có gì có thể cắt ngọc thuận lợi như vậy?
An Văn Quân lắc đầu, ánh mắt của cô càng trở nên phức tạp.
Cô dường như có thể tưởng tượng, Lý Dương có sự giúp đỡ của Ngô Côn Đao, giới chạm ngọc nhất định có thể xuất ra anh hào, danh tiếng của Lý Dương càng lớn, bọn họ hi vọng mời Lý Dương càng nhỏ.
-Thật sự là Ngô Côn Đao sao?
-Ngô Côn Đao của Lục Tử Cương không phải sớm đã thất truyền sao?
-Các người chú ý không, phương pháp khắc của Lý Dương rất khác thường, tôi chưa từng thấy qua!
Rất nhiều đại sư chạm ngọc, cùng với người am hiểu chạm ngọc cũng đều bắt đầu bàn luận, tiếng hô to của vị đại sư chạm ngọc Tô Châu kia đã khiến bọn họ rung động không ít.
Truyền thuyết về Ngô Côn Đao, sớm đã đi sâu vào trong lòng mỗi người chạm ngọc, cho dù không phải xuất thân từ chạm ngọc Tô Châu, cũng đều biết sự lợi hại của thần binh lợi khí này.
Lục Tử Cương trước đây chính là dựa vào thần binh này, cuối cùng trở thành nhất đại tông sư, thanh đao này đối với bất kỳ thầy chạm ngọc nào mà nói đều có lực hấp dẫn chí mạng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1277: Dao ngọc không bình thường!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Đao nhỏ không chớp mắt này không ngờ là Ngô Côn Đao?
Sự xuất hiện của thanh thần binh lợi khí này dẫn đến rối loạn hoàn toàn không chỉ người xem, khám khảo, cố vấn và các vị lãnh đạo bên đó cũng đều bắt đầu bàn luận.
Có thể nói từ nghành chạm ngọc hoặc người có liên quan đến ngành chạm ngọc, gần như không có ai không biết Lục Tử Cương.
Một chút hiểu biết về Lục Tử Cương đều sẽ biết ông binh khí độc nhất mà ông làm chạm ngọc, Ngô Côn Đao.
Ngô Côn Đao lần nữa xuất hiện còn là trong trường hợp này xuất hiện, không khỏi khiến người không kinh ngạc.,
-Trần Lão, đây thực sự là Ngô Côn Đao sao?
Hội trưởng Tịch đích thân đến bên cạnh Trần Vô Cực, hỏi nhỏ một câu, làm hội trưởng của hiệp hội ngọc thạch, ông rất rõ uy lực của Ngô Côn Đao với các thầy chạm ngọc.
-Hội trưởng Tịch, Ngô Côn Đao là Lý Dương ngẫu nhiên tìm lại được!
Trần Lão mỉm cười gật đầu, mắt của Hội trưởng Tịch mở càng to hơn, Trần Vô Cực thừa nhận thân phận của thanh đao này, cũng chứng thực suy đoán của bọn họ.
-Trần Lão, công tác bí mật của ông làm thật sự tốt!
Hội trưởng Tịch gượng cười nói một câu, việc Lý Dương có Ngô Côn Đao chỉ có ít người biết, thiểu số này cón đều được Trần Vô Cực yêu cầu giữ bí mật, bên ngoài tất nhiên không rõ.
Thật ra trước khi thi đấu đại sư, Trần Vô Cực đã đoán được Ngô Côn Đao sẽ mang lại chấn động cho mọi người, đây cũng xem như giúp Lý Dương tạo thế, hiện này mà nói hiệu quả không tồi.
-Tiểu lý là người phúc duyên thâm hậu!
Hồng Lão bên cạnh Trần Vô Cực thở dài, bọn họ sớm biết Lý Dương có Ngô Côn Đao , nhưng tận mắt thấy Lý Dương sử dụng thành thục thanh đao này, trong lòng còn có chút suy nghĩ khác.
Lòng đố kị là bản năng của con người, cho dù bọn họ các lão tiền bối này cũng không thể ngoại lệ.
-Hồng Lão nói rất đúng, duyên phúc của cậu ta, thật không còn gì để nói!
Hội trưởng Tịch rất tán đồng gật gật đầu, nhìn ánh mắt của Lý Dương lại có chút phức tạp, tiếp theo ông cũng không nói gì, sau khi cáo biệt bọn người Trần Vô Cực lại trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc ông trở về, đồng thời cũng mang theo tin tức thanh đao này là Ngô Côn Đao trở về.
Lúc này toàn bộ hội trường, bàn luận gần như đều là thần binh tuyệt thế này, ngày cả màn hình lớn đều nhắm thẳng vào Lý Dương, toàn cảnh triển hiện thanh đao này.
Một cây đao, lúc này nghiễm nhiên trở thành trung tâm của mọi người.
Tiếng bàn luận của mọi người không thể thúc đẩy thời gian, trận đấu rất nhanh được 50 phút, những đại sư chạm ngọc tốc độ nhanh đã kết thúc điêu khắc, bắt đầu đánh bóng.
Đánh bóng đầu tiên chính là Chu Diệp.
Chu Diệp làm là cái cưa nhỏ, lúc nhỏ, Chu Diệp thích nhất hoàn toàn không phải là chạm ngọc, mà là thợ mộc, lúc đó hâm mộ nhất chính là cưa của thợ mộc không ngừng múa may cưa xẻ, rất hi vọng có một ngày anh ta cũng như thợ mộc vậy, cầm cưa làm ra các dụng cụ gia đình người khác cần.
Đáng tiếc cha mẹ anh ta đối với niềm đam mê này không tán đồng, chạm ngọc cũng chính là thủ công, nhưng địa vị cao hơn thợ mộc rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ cũng xem như là thế gia chạm ngọc, Chu Diệp lại tính cách ngoan ngoãn, được cha mẹ yêu cầu, từ nhỏ bắt đầu học chạm ngọc.
Người thông mình, ở nơi nào cũng đều có thể phát triển, Chu Diệp dần dần có danh tiếng của chính mình trong ngành chạm ngọc, dần dần cũng hoàn toàn bỏ quên lí tưởng hồi nhỏ thợ mộc của mình.
Hôm nay lúc Trần Vô Cực ra đề, anh ta đầu tiên nghĩ đến chính là cái cưa hâm mộ từ nhỏ, không kìm được làm ra cưa ngọc.
-Chu Diệp là thiên tài!
Hồng Lão nhìn trên màn hình lớn đang hiện cưa ngọc nhỏ, không kìm nổi khen ngợi một tiếng, lúc này cưa ngọc còn chưa đánh bóng xong, nhưng bất phàm trong đó đã hiện ra rồi.
-Đúng, thiên tài chân chính nếu đi trái đường, các lực phá hoại sẽ vượt qua tưởng tượng, may mà thiên tài này đã quay được đường ngay!
Tống Lão cũng nói theo một câu, người khác đều không nói gì, việc của Chu Diệp bọn họ đều biết rõ.
Các ngọc cổ nhà Chu mô phỏng này đến nay còn chưa hoàn toàn xóa sạch, tuy nhiên bọn họ cũng đều hiểu Chu Diệp làm ra các ngọc cổ này là hành vi ép buộc, đối với Chu Diệp hoàn toàn không trách cứ nhiều.
-Hoàng Hạo cũng không kém!
Tề Lão đột nhiên nói một câu, Hoàng Hạo ngồi ngọc khí cũng gần kết thúc, Hoàng Hạo là hoàn toàn không phải riêng một ngọc khí, anh ta làm nguyên liệu được cung cấp thành khối ngọc hình vuông, điêu khắc khối ngọc ra gò, khoan, đạo cụ các công cụ chạm ngọc.
Gò, khoan các vật này đều là công cụ chạm ngọc trước kia thường dùng, sau khi máy móc hóa phát triển các công cụ này rất nhiều đều rơi vào lịch sử, tuy nhiên, lúc nhỏ Hoàng Hạo tiếp xúc với các vật này, đối với các vật am hiểu rất sâu.
Một điểm quan trọng nhất là rất nhiều thầy chạm ngọc lão tiền bối, đối với công cụ trước đây đều có cảm tình, hiện nay chạm ngọc tuy không còn sử dụng các công cụ này, nhưng ý nghĩa của chún vẫn tồn tại.
-Tiểu tử này đang mạo hiểm, thời gian quá gấp như vậy, còn dám làm nhiều vật như vậy!
Hồng Lão lắc đầu mắng một tiếng, tuy nhiên nụ cười trên mặt ông đã bán mất tâm tình của ông lúc này.
Thời gian ngắn như vậy khắc ra nhiều vật như vậy, tuyệt đối không phải việc dễ làm. Điều đó chỉ có thể chứng minh thực lực mạnh mẽ của Hoàng Hạo, biểu hiện đồ đệ tốt, sư phục làm sao không vui được.
Bọn Tống Lão, Tề Lão đều nhìn ra khẩu phật tâm xà của Hồng Lão , nhưng không vạch trần.
Người ta bồi dưỡng ra một đồ đệ tốt, quả là bổn sự của mình, điểm này không có gì ngưỡng mộ, huống hồ, Tề Lão có con trai Tề Hải Dương kế thừa gia nghiệp, lần này vật Tề Hải Dương làm ra cũng ngang Hoàng Hạo.
Tống Lão không thu nhận đồ đệ, lòng càng mở rộng, chỉ cần lần này Lý Dương có thể giành được thứ tự tốt là được, Bắc Kinh có một Lý Dương là đủ rồi.
Thời gian còn lại là năm phút cuối cùng, rất nhiều đại sư chạm ngọc đều bắt đầu đánh bóng công cụ trên tay, tác phẩm nghệ thuật chạm ngọc nào cũng đều tinh xảo cũng từ trong tay bọn họ xuất hiện.
Cho dù thời gian gấp gáp, các đại sư này dũng ngọc khí nhỏ, cũng đều giao được một đáp án hoàn mỹ.
Màn hình lớn chuyển đổi liên tục, khán giả sẽ xuất hiện tiếng khen ngợi, không hổ là thi đấu đại sư đỉnh cấp nhất của giới chạm ngọc, nguyên liệu ngọc bình thường từ trong tay họ sau đó làm ra các vật vô cùng bất phàm.
Màn hình lớn, lúc này lại tập trung vào một người.
Lý Dương khởi bước muộn, so với các đại sư chạm ngọc khác hắn muộn khoảng hai mươi phút, thời gian này hoàn toàn không ảnh hưởng điêu khắc của hắn, lúc này miếng ngọc nhỏ trong tay hắn cũng đã thành hình rồi.
Chỉ là mọi người nhìn thấy nguyên liệu ngọc thành hình sau đó đều sửng sốt một lúc.
Lý Dương chạm khắc rất giống dụng cụ cắt gọt, quả thực mà nói như là một lưỡi dao, chỉ là dao này thoạt nhìn bình thường như vậy, lại dài lại nhỏ, giống như một cây côn thẳng.
Nếu đơn giản bán ra, khối khắc ngọc này của Lý Dương căn bản không thể so sánh với các đại sư chạm ngọc khác, rất nhiều học trò chạm ngọc bình thường trong lòng thì thầm, ngọc khi như vậy bọn họ cũng có thể làm, làm sao lại xuất hiện trong cuộc thi đấu đại sư chạm ngọc.
Thời gian trôi qua 58 phút, còn lại hai phút cuối cùng.
Lúc này mọi người của ban giám khảo cũng đều nhìn Lý Dương, bọn người Hồng Lão đều nhíu mày,vẻ mặt của Trần Vô Cực thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất lo lắng, ông cũng không biết Lý Dương đang làm việc gì.
Còn hai phút cuối cùng, khóe miệng Lý Dương lại hiện một nụ cười.
Hắn không cần máy đánh bóng, chỉ lấy ra một cái băng gạt màu trắng, khẽ khẽ lau ở dao ngọc khiêm tốn này, hai phút cuối cùng trôi quan, Hồng Lão tuyên bố thời gian thi đấu đã đến, Lý Dương trực tiếp đặt dao ngọc lên bàn.
Mặt trên của dao ngọc còn phút một băng gạt màu trắng, dao ngọc bên trong hoàn toàn bị che lại.
33 vị đại sư chạm ngọc dự thi đều đứng dậy, đến giờ rồi, công việc của bọn họ đã hoàn thành rồi, cho dù kết quả như thế nào, bọn họ đều đã cố gắng hết sức, đợi kết quả là chính.
Tề Hải Dương, Hoàng Hạo đều quay đầu nhìn Lý Dương, một chút ngưỡng mộ trong mắt cũng không dấu.
Các đại sư chạm ngọc khác vừa nãy đắm chìm trong công việc, hoàn toàn không biết việc Ngô Côn Đao trong tay của Lý Dương, nhưng hai người bọn họ rất biết, Lý Dương vừa nãy thu lại thanh đao không bình thường chính là thần binh tuyệt thế trong truyền thuyết!
Đáng tiếc là, hai người vừa nãy luôn chuyên tâm vào công việc của mình, không trông thấy Lý Dương sử dụng Ngô Côn Đao như thế nào.
Các đại sư dự thi mang để lại tác phẩm của mình, tất cả đi về ghế tham dự, tạm thời nghỉ ngơi, các giám khảo cũng tạm thời rời đi, bọn họ phải thu các tác phẩm chạm ngọc tiến hành đánh giá, bình ra kết quả của hôm nay.
Hiện trường thi đấu diễn ra vài hoạt đồng hỗ trợ, không đến mức khiến mọi người vất vả chờ đợi.
-Bộ trưởng An, tôi thấy Lý Dương lần này có thể bị loại!
Trương Ưng khẽ thở dài, trước đây anh ta đối với Lý Dương ôm hi vọng rất lớn. dù sao Lý Dương là người đứng đầu ngày thi đấu hôm qua.
Anh ta cũng hi vọng Lý Dương có thể đạt được thành tích tốt, mình cũng coi như là một người bạn của Lý Dương. Lý Dương giành được thành tích càng tốt anh ta làm bạn càng tự hào.
Nhưng cuối cùng sau khi thấy dao ngọc không bình thường của Lý Dương, trong lòng anh ta không có một tia hy vọng.
Đừng nói anh ta nữa, chính các sinh viên không hiểu chạm ngọc hiện này cũng tràn đầy thất vọng.
Cho dù bọn họ không hiểu chạm ngọc, không biết tốt xấu của chạm ngọc, nhưng bọn họ đều nhìn ra, vừa này dao ngọc của lý dương và các ngọc khi mà các đại sư khác điêu khắc so ánh có chênh lệch rất lớn, đấy là chênh lệch khiến người khác tuyệt vọng.
Đây giống như một đống vàng sáng lấp lánh và một đống đá không được coi trọng đặt cùng nhau.
Khiến cho bọn họ buồn chán là khối đá không được coi trọng này chính là dao ngọc mà Lý Dương làm ra, trông thấy vật thần tượng làm ra kém như vậy, trong lòng rất nhiều người đều rất chua xót.
Tục ngữ nói không sai, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, các sinh viên này hiện nay chính là như vậy.
Ngay cả người bình thường đều có suy nghĩ này, đừng nói là người am hiểu đó. Trương Ưng nói lời này cũng đơn thuần là bình thường, trong các người xem còn có không ít người đang bàn luận, hiện nay không có ai coi trọng Lý Dương.
An Văn Quân quay đầu nhìn Trương Ưng một cái, trực tiếp lắc đầu.
Cô không nói gì, nhưng cô đối với của Trương Ưng rất tán đồng. Lần này Lý Dương có thể bị loại thẳng, vô duyên với chung kết ngày mai.
Kết quả này,trong lòng An Văn Quân có cảm giác khác lạ nói không nên lời.
Cô không biết mình nên vui hay nên buồn, làm người bạn của Lý Dương, Lý Dương không được thăng cấp cô hẳn rất buồn mới đúng, nhưng Lý Dương không thăng cấp, trong chạm ngọc biểu hiện bình thường đó đối với An Thị có rất nhiều chỗ lợi.
Lý Dương không có được nhiều thành tựu như vậy, hi vọng lôi kéo Lý Dương của cô có thể tăng lên mấy phần.
Góp vui có mấy trò, đáng tiếc tâm trạng của người xem hoàn toàn không được náo động lên, rất nhiều người còn đang nhìn xung quanh, hi vọng các giám khảo sớm đi ra ngoài.
Trận đấu hôm nay, buổi sáng có thể có kết quả, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi, có thể để các đại sư thăng cấp nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tốt cho chung kết ngày mai.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1278: Lý Dương bị loại ?
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Ngô Côn Đao , Lý Dương cậu thật sự có Ngô Côn Đao ?
Chu Diệp nhìn Lý Dương, vội vàng hỏi một câu.
Tin tức thanh thần binh tuyệt thế này xuất thế lan truyền trong tai các đại sư tham dự này, Chu Diệp phản ứng nhanh nhất, cũng là người phản ứng mạnh nhất.
Những người khác cũng đều phức tạp nhìn Lý Dương.
-Đúng!
Lý Dương gật đầu, lúc này hắn không phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận, hiện nay Ngô Côn Đao là công cụ thuận tay nhất của hắn, sau này lúc chạm ngọc đều sẽ sử dụng, sớm muộn tất cả mọi người đều sẽ biết.
-Có thể để ta xem thử không?
Chu Diệp tiến lên trước một bước, vẻ mặt trên mặt càng sốt ruột hơn, Ngô Côn Đao đối với người khác chỉ là hâm mộ, đối với anh ta ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nghiêm túc mà nói, Chu Diệp là truyền nhân chân chính của Lục Tử Cương, phương pháp khắc đao của Lục Tử Cương anh ta sớm đã nghiên cứu vô cùng thấu triệt. Nếu không thì cũng không thể bắt chước Lục Tử Cương giống như vậy.
-Không thành vấn đề!
Lý Dương không do dự, trực tiếp lấy ra Ngô Côn Đao đưa cho Chu Diệp.
Con dao nho nhỏ, bên dưới còn có mấy thanh gỗ đang kẹp lại, Ngô Côn Đao này vừa nhiên có cảm giác rất bình thường, nhưng đồ chơi nhỏ tự chế của trẻ con nông thôn trước đây.
Hoàng Hạo, Tề Hải Dương bọn họ cũng đều tụ lại, nhìn tỉ mỉ thanh thần bình tuyệt thế trong truyền thuyết.
Nếu không phải lịch sử có các tư liệu ghi chép. Cho dù Lý Dương nói ra chắc không có ai tin thanh dao nhỏ bé này là Ngô Côn Đao trong truyền thuyết. Nó hoàn toàn không giống với tưởng tượng của rất nhiều người.
-Là nó, thật sự là nó!
Chu Diệp khẽ run, các cơ thịt trên mặt vì kích động cũng khẽ rung động.
Ngô Côn Đao , đối với các đại sư khác mà nói, chỉ là thần binh trong truyền thuyết, nhưng đối với Chu Diệp khác hoàn toàn. Đây là đồ vật quan trọng nhất có thể thay đổi kiếp chạm ngọc. Ý nghĩa của thanh đao này chỉ có chính anh ta rõ nhất.
Chu Diệp có thế mô phỏng Tử Cương Ngọc, nhưng chỉ la có thể bắt chước một phần, không thể bắt chước toàn bộ, nguyên nhân lớn nhất chính là trong tay anh ta không có Ngô Côn Đao , có vài đặc điểm của Tử Cương Ngọc anh ta làm không được.
Trên thực tế, các ngọc cổ mà Chu Diệp bắt chước, hầu hết đều là bắt chước cao độ, Tử Cương Ngọc chỉ chiếm một phần nhỏ, rất nhiều Tử Cương Ngọc đều là Lục Tử Cương dùng Ngô Côn Đao điêu khắc ra. Đặc tính của Ngô Côn Đao là độc nhất vô nhị, Chu Diệp cũng không thể mô phỏng được.
Tuy nhiên có Ngô Côn Đao thì khác hẳn, có thanh đao này, Chu Diệp có lòng tin, ngoài tác phẩm của tông sư Lục Tử Cương ra, anh ta có thể mô phỏng hầu hết Tử Cương Ngọc ra.
Nói như vậy, anh ta là Lục Tử Cương chân chính thứ hai, thậm chí có khả năng giống như Lục Tử Cương, đột phá trở thành nhất đại tông sư.
Nhất đại tông sư nghĩ đến điều này trong lòng Chu Diệp liền giật mình, ánh mắt nhìn Ngô Côn Đao trở nên nóng bỏng hơn.
-Lý Dương, Ngô Côn Đao cậu tìm được như thế nào?
Tề Hải Dương đột nhiên hỏi một câu, Tề Hải Dương thông qua Tề Lão biết được thần binh này trong tay Lý Dương, nhưng quá trình cụ thể hoàn toàn không biết.
Vấn đề của anh ta cũng làm cho các đại sư khác cũng ngẩng đầu lên, đối với vấn đề này bọn họ cũng như vậy rất hiếu kỳ.
-Tôi đơn thuần là may mắn, là một phiên đấu giá ngẫu nhiên gặp được.
Lý Dương mỉm cười, chầm chậm nói ra một câu, quá trình cụ thể hắn hoàn toàn không nói ra ngoài, cũng không muốn nói. Bên trong còn liên quan đến bí mật của người khác, Ngô Côn Đao quả thực mà nói luôn luôn là vật kế thừa trong tay người Dương gia.
Mà Dương gia lại liên quan đến Chu gia, tường tận nói, Chu Diệp cũng sẽ bị liên lụy vào.
Các cái này đều là nợ cũ năm xưa, không nhắc cũng thôi.
-May mắn của Lý tiên sinh mới khiến chúng tôi hâm mộ nhất!
Một đại sư chạm ngọc của bản địa Yết Dương không kìm nổi nói một câu, rất nhiều người đều gật đầu đồng ý, am hiểu của bọn họ đối với chạm ngọc của Lý Dương đều không nhiều, nhưng nói đổ thạch, mỗi người đều phải giơ ngón tay cái lên.
Trong đổ thạch cần rất nhiều may mắn, Lý Dương đổ ra các Phỉ Thúy đỉnh cấp, bất kỳ thầy chạm ngọc nào đều đỏ mắt.
-May mắn của Lý tiên sinh mói thật sự đứng đầu!
Một vị đại sư chạm ngọc đến từ Nam Kinh cũng nói theo một câu, anh vừa nói xong, mấy vị đại sư của Yết Dương đều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Đại sư chạm ngọc Yết Dương nói là ngưỡng mộ may mắn của lý dương, lời này nói rất thật, bất cứ ai đều rất ngưỡng mộ Lý Dương. Nhưng nói may mắn của Lý Dương đạt được thứ nhất, có ý ảnh hưởng.
Lời của đại sư chạm ngọc Nam Kinh này rất dễ bị người khác hiểu thành hôm qua Lý Dương đứng thứ nhất cũng vì may mắn, tự thân hoàn toàn không có trình độ thực sự. Lý Dương là đại diện dự thi của Yết Dương, khó trách các đại sư chạm ngọc Yết Dương này sẽ cùng tức giận người này.
-Hồ đại sư, Lý Dương không những may mắn tốt, các mặt đều rất tốt, đối với chạm ngọc mà nói, quan trọng nhất là thực lực!
Hoàng Hạo đứng ra nói một câu, anh ta ở đây hòa giải.
Chạm ngọc Nam Kinh cũng là chi nhánh của Tô Châu, bọn họ cũng xem như người cùng lò, Hoàng Hạo không muốn để anh ta và Yết Dương náo động mất vui.
-Đúng, quan trọng nhất là thực lực!
Vị đại sư họ Hồ này cũng nói theo một câu, cũng trừng mắt nhìn mấy vị đại sư chạm ngọc của Yết Dương một cái, cũng là đại sư chạm ngọc giữa giữa nhau nhất định không phục.
-Lý tiên sinh, trả lại ông!
Nóng bỏng trong mắt của Chu Diệp dần dần biến mất, sau khi anh ta cẩn thận nhìn Ngô Côn Đao lại trả lại đao cho Lý Dương.
Trong lòng Chu Diệp đối với thanh đao này có khát vọng mãnh liệt khác thường, anh ta khát vọng có được thanh đao này, xem xem có thể mang lại cho mình đột phá hay không, khiến mình chân chính trở thành Lục Tử Cương.
Nhưng đồng thời anh ta cũng hiểu, thanh dao này thuộc về Lý Dương, bối cảnh của Lý Dương anh ta căn bản không cần đi tìm hiểu cũng biết có khủng bố như thế nào.
Anh ta là người thông minh, người thông minh biết việc gì có thể làm, việc nào không nên làm, anh ta sẽ không điên đến mức cho rằng mình có thể từ trong tay Lý Dương lấy lại thanh dao này, đó là việc không thể.
-Kia, kia là gì?
Một vị đại sư chạm ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Tất cả đại sư chạm ngọc đều ngẩng đầu theo, cùng nhìn màn hình lớn, sau khi trông thấy màn hình lớn, bọn họ giống như vị đại sư chạm ngọc vừa nãy đều há hốc miệng, ngây ngẩn nhìn lên trên.
Lý Dương cũng ngẩng đầu, cũng như thế lộ ra kinh ngạc.
Ban tổ chức cuộc thi đại sư xem các hoạt động góp vui không hấp dẫn người lắm. Đơn giản bắt đầu quay lại chiếu quá trình chạm ngọc của các đại sư ban nãy, đầu tiên là Lý Dương, đoạn Lý Dương xuống dao cắt ngọc.
Bên tổ chức cũng có người thông minh, bọn họ biết cái gì hấp dẫn người nhất.
Quả nhiên, đoạn video này vừa phát lại, tiếng tranh cãi trong sân vận động nhất thời lắng xuống không ít, rất nhiều người đều mở to mắt nhìn màn hình lớn.
-Đây chính là uy lực của Ngô Côn Đao?
Tề Hải Dương ngơ ngẩn nói một câu, bọn họ đều là đại sư cùng dự thi, dùng nguyên liệu ngọc như nhau, tất nhiên biết rõ sự cứng rắn của nguyên liệu ngọc này.
Giơ tay, xuống dao, nguyên liệu ngọc như thế bị Lý Dương cắt đi, động tác này ở trong mắt người ngoài rất phóng khoáng , nhưng trong mắt người trong nghề là khủng bố.
Bọn họ chưa từng nghĩ, nguyên liệu ngọc có thể bị cắt như vậy.
-Ngô Côn Đao , Ngô Côn Đao cắt ngọc, tin đồn là thật!
Hoàng Hạo cũng dáng vẻ ngây ngẩn, Ngô Côn Đao khiến anh ta rung động càng lớn, anh ta sớm nghe nói Ngô Côn Đao cắt ngọc như bùn, nhưng tận mắt thấy tuyệt đối là việc khác.
Tiếng nói chuyện trong người xem càng ngày càng nhỏ, trên màn hình lớn không ngừng phát lại hai đoạn Lý Dương cắt ngọc, còn dùng hiển thị chậm lạ, để mọi người trông thấy rõ, nguyên liệu ngọc được Ngô Côn Đao cắt như thế nào.
Các động tác này của Lý Dương, đủ phát năm sáu phút, lúc này bắt đầu bắt lại quá trình làm việc của các đại sư khác.
Tuy nhiên năm sáu phút này đủ để chấn động bất cứ ai.
Hoàng Hạo, Tề Hải Dương, Hành Khải còn có bọn người Chu Diệp đều quay đầu, lẳng lặng nhìn Lý Dương, lại nhìn vào cái hộp có Ngô Côn Đao trong tay Lý Dương.
Hiện giờ mắt nóng bỏng nhất đã không chỉ một mình Chu Diệp.
Trông thấy quá trình Lý Dương cắt ngọc như vậy, ai cũng biết dao này đối với một đại sư chạm ngọc mà nói có ý nghĩa gì, có thanh dao này trong tay, mỗi đại sư đều tin rằng trình độ chạm ngọc của mình sẽ thẳng cấp.
Cho dù không học qua phương pháp khắc dao, cũng có thể lần nữa học tập tiến bộ, phương pháp khắc dao bản thân hoàn toàn không khó, chủ yếu là học tập gian khổ, cần ý chí rất nhiều, các khó khăn này bọn họ đều có thể vượt qua.
-Lý tiên sinh, thần khí!
Hành Khải trùng điệp thở dài, cho dù là anh ta cũng đối với Ngô Côn Đao của Lý Dương ngưỡng mộ không ngừng, dao như thế trong tay người khác nhiều nhất chỉ là sắc bén, nhưng trong tay đại sư chạm ngọc chính là thần khí, thần khí vô cùng quan trọng.
-Hành đại sư quá khen rồi, tôi cũng chẳng qua là kế thừa của người đi trước!
Lý Dương mỉm cươi nói một câu, biểu hiện của hắn rất khiêm tốn, các đại sư chạm ngọc đối với suy nghĩ của hắn bất giác có chút thay đổi.
Thanh dao này quả là Lục Tử Cương tìm ra, cũng có thể nói là cây của Lục Tử Cương trồng, Lý Dương nói hậu nhân kế thừa cũng không quá, tuy nhiên kế thừa như vậy ai cũng đều muốn kế thừa, đáng tiếc bọn họ đều không có cơ hội.
Ngô Côn Đao cả thế giới chỉ có một con này.
-Lý Dương cậu có Ngô Côn Đao trong tay, tôi tin rằng, thi đấu đại sư lần này nhất định có thể giành được thành tích không tồi!
Hoàng Hạo lại nói một câu, chỉ là trong ngữ khí có chút chua xót!
Hoàng Hạo đối với Lý Dương xem như là người hiểu nhất, anh ta biết trình độ của Lý Dương hoàn toàn không chỉ là đại sư sơ cấp, thậm chí bằng mình trước đây. Anh ta cũng biết trong tay Lý Dương có một khối nguyên liệu Phỉ Thúy cực phẩm hắc bạch vô thường , lại thêm Ngô Côn Đao này, Lý Dương chỉ cần phát huy tốt, nhất định có thể thứ tự nhất định.
Có khả năng sẽ uy hiếp bọn họ.
Bọn Hoàng Hạo chính là đang hướng đến quán quân, uy hiếp đối với bọn họ cũng tương đương khả năng Lý Dương có thể đoạt quán quân, đây là suy nghĩ của Hoàng Hạo, đây cũng có nghĩa Hoàng Hạo đã hoàn toàn coi trọng Lý Dương, coi trọng thực lực của Lý Dương.
Lý Dương vừa muốn nói, đột nhiên ngẩng đầu.
Trần Vô Cực, Hồng Lão bọn họ theo thứ tự đi ra, mười hai vị giám khảo lần nữa trở về ghế giám khảo, các đại sư dự thi lập tức không có suy nghĩ khác, tất cả đều lo lắng nhìn các giám khảo này.
Các giám khảo ra ngoài rồi, chứng minh bọn họ đã bình xét xong tác phẩm, kết quả thi đấu hôm nay lập tức có thể biết được.
Trông thấy các vị giám khảo này ra ngoài, ghế khán giả cũng yên tĩnh rất nhiều, rất nhiều người đều suy đoán kết quả hôm nay, có các đại sự có thể được thăng cấp, có đại sư nào có thể đoạt được thành tích tương đối tốt.
Trong suy đoán của mọi người, có một điểm chung, cho dù fan của Lý Dương vẫn ủng hộ, hoặc các người bình thường khác đều cho rằng trong số những người bị loại lần này tất nhiên có Lý Dương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1279: Nhất định có nội tình!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Hồng Lão trước tiên đứng dậy, nhìn ghế dự thi bên đó.
Mỗi một đại sư chạm ngọc được Hồng Lão nhìn đến trong lòng đều hồi hộp một chút, ánh mắt này của Hồng Lão dường như mang theo rất nhiều ý.
Các đại sư chạm ngọc dự thi này, mỗi người ở bản địa đều có không ít danh tiếng, tuy nhiên trước mặt Hồng Lão , bọn họ chỉ là vãn bối, Hồng Lão tuy phong đao nhiều năm, nhưng uy vọng hiện nay vẫn như tồn tại như trước.
Càng không cần nói, Hồng Lão còn bồi dưỡng ra một loạt đệ tử đắc ý.
-Yên lặng một chút, tiếp theo tôi tuyên bố kết quả của trận đấu ngày hôm nay!
Hồng Lão chầm chậm nói, cả hội trường rất nhanh yên tĩnh lại, người nói chuyện ở ghế khán giả đều ít đi rất nhiều, rất nhiều người nhìn màn hình lớn, chờ đợi kết quả mà Hồng Lão tuyên bố.
-Mười hai vị giám khảo chúng tôi thông qua sàng lọc và bình xét nghiêm ngặt, từ trong ba mươi ba tác phẩm hôm nay, chọn ra mười tác phẩm, chủ nhân của mười tác phẩm này sẽ trực tiếp thăng cấp, tham gia chung kết ngày mai….
Lời của Hồng Lão còn chưa dứt, trong hội trường bắt đầu nóng lên.
Mười món, điều này tương đương có mười người thăng cấp, ba mươi ba người thăng cấp mười người, tỉ lệ bị loại cũng rất cao, so với hôm qua hoàn toàn không kém.
Các đại sư chạm ngọc, lúc này cũng rất nhiều sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tỉ lệ bị loại cao như vậy, rất nhiều đại sư chạm ngọc cũng đều bắt đầu không tự tin, cao thủ thi đấu đại sư chạm ngọc lần này rất nhiều, bất kể là Tề Hải Dương hay là Chu Diệp, hoặc Hành Khải và bọn người Hoàng Hạo, đều là đại sư mạnh hơn bọn họ.
-Yên lặng, yên lặng, ta còn chưa nói xong!
Hồng Lão ho vài tiếng với Microphone hội trường dần dần yên tĩnh lại.
-Mười món này là do ban giám khảo chúng tôi chọn ra, là mười tác phẩm tốt nhất, bọn họ có thể trực tiếp thăng cấp, ngoài ra giám khảo chúng tôi còn chọn ra mười lăm tác phẩm không tồi, do các khán giả hôm nay cũng chọn ra năm món, cùng nhau tham dự chung kết ngày mai!
Lời của Hồng Lão cuối cùng nói xong, rất nhiều người đều nhìn nhau, các khán giả không biết còn có điểm này, không ngờ bọn họ cũng có quyền chọn lựa.
Hồng Lão lắc đầu ngồi xuống, năm người được thăng cấp do khán giả bình chọn, là quyết định của ban tổ chức, bọn họ các giám khảo cũng không có cách nào, trước đó các hoạt động góp vui đều không tốt, không khí hội trường không hứng lên, các nhà tài trợ đều đưa ra ý kiến này.
Ý kiến của các nhà tài trợ cũng không thể không nghe. Lúc này có khán giả bình chọn để không khí sôi động
Cho dù khán giả bình chọn không đủ, các giám khảo cũng không lấy tất cả các tác phẩm ra, chỉ chọn ra mười tác phẩm tốt, còn tám tác phẩm còn lại nhất định bị loại.
-Nói như vậy, có thẳng thăng cấp mười lăm người.
Một vị đại sư chạm ngọc khẽ thở phào. Ba mươi ba người thăng cấp mười lăm, loại một nửa còn nhiều, nhưng so với hôm qua vẫn tốt hơn nhiều, rất nhiều đại sư chạm ngọc lại nhìn thấy hy vọng.
Đặc biệt là mấy vị đại sư của bản địa Yết Dương, bản địa không có nắm chắc đặc biệt lớn, lúc này đang kích động
Đối với bọn họ mà nói, cho dù mười tác phẩm được thăng cấp không thuộc về bọn họ, chỉ cần sau đó có sự bình chọn của khán giả, hy vọng thăng cấp của bọn họ rất lớn, dù sao đây là sân nhà của bọn họ.
Tống Lão từ từ đứng dậy, bốn vị lão tiền bối sớm đã phong đao là người được tôn kính nhất giới chạm ngọc, sau khi Tống Lão đứng dậy, rất nhiều người đều không nói chuyện.
Thanh âm của Tống Lão có chút trầm ấm, tuy nhiên, lời nói rất dõng dạc, sau khi nói xong lời này, ông trực tiếp cẩm một tờ giấy, thong thả đọc:
-Người đầu tiên được thăng cấp là Hành Khải!
Hành Khải hơi sửng sốt, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên.
Tất cả đại sư chạm ngọc đều dồn mắt nhìn Hành Khải, rất nhiều người đều mang theo ngưỡng mộ. Theo kinh nghiệm hôm qua, người thăng cấp thứ nhất hẳ chính là người có thành tích tốt nhất.
-Hành đại sư, chúc mừng!
Lý Dương chắp chắp tay với Hành Khải đầu tiên, trong lòng Lý Dương cũng nhận định Hành Khải là người có thành tích tốt nhất hôm nay, trước đó hắn chú ý điêu khắc của Hành Khải quả thực không kém.
-Hành đại sư, chúc mừng, chúc mừng!
Người khác cũng bắt đầu chúc mừng Hành Khải, sau danh sách người đầu tiên thăng cấp được Tống Lão tuyên bố, một nhân viên công tác đẩy một chiếc xe còn tiến vào hội trường, màn hình lớn cũng nhằm vào anh ta.
Trên xe con đặt chính là tác phẩm của Hành Khải chạm khắc hôm nay, chẳng qua bị tấm vải màu vàng che lại, hoàn toàn không lộ ra.
Tề Hải Dương, Hoàng Hạo cũng chúc mừng Hành Khải, tuy nhiên sâu thẳm trong mắt bọn họ có đề phòng, Hành Khải này hôm qua giành thành tích thứ hai, hôm nay lại thứ nhất, tuyệt đối là một kình địch quán quân của bọn họ.
Hơn nữa, lúc này Tề Hải Dương cũng hiểu rõ, trình độ của Hành Khải này ngang anh ta, ít nhất không kém anh ta, đây là vị đại sư đỉnh cấp chưa được thế giới biết đến.
-Người thăng cấp thứ hai là Lý Dương!
Đợi xe đẩy đặt xong, Tống Lão chậm dãi tuyên đọc danh sách thăng cấp thứ hai, tên của Lý Dương vừa đọc ra, hội trường liền vô cùng yên lặng.
Yên lặng này giống như cùng lúc có người trong đó biến mất, hàng vạn người đồng thời không nói gì, yên tĩnh đáng sợ.
Một nhân viên công tác đẩy xe con tiến vào, trên xe cũng như thế bị vải vàng đậy lại, Hành Khải là người thứ nhất phản ứng vội vàng cười với Lý Dương.
-Lý tiên sinh, bây giờ đến lượt tôi chúc mừng cậu rồi!
-Cám ơn, không người tôi cũng được thăng cấp!
Lý Dương cười hi hì, thăng cấp trong dự liệu của hắn, hôm nay hắn làm dao ngọc này, tuyệt đối là phát huy siêu trình độ, không thăng cấp mới lạ.
Chỉ là hắn không ngờ người thăng cấp thứ hai là hắn.
-Lý Dương chúc mừng!
-Lý tiên sinh, chúc mừng cậu!
Các đại sư chạm ngọc khác cũng đều phản ứng lại, vội vàng chúc mừng Lý Dương, trong mắt rất nhiều người bất giác lộ ra vẻ đố kỵ.
Tề Hải Dương và Hoàng Hạo nhìn nhau, hai người càng trở nên cảnh giác.
Nếu thứ tự thật sự sếp theo cấp bậc thăng cấp, vậy chính tương đương trình độ hai người đều mạnh hơn bọn họ, con đương của quán quân lần này cách xa tượng tượng đơn giản của bọn họ như vậy.
-Không thể nào chứ, cậu ta làm sao có thể thăng cấp được?
-Phải chăng là nhầm lẫn, Lý Dương không nên được thăng cấp!
-Nội tình, nhất định có nội tình, chúng ta phải biết tiêu chuẩn bình chọn!
Các đại sư dự thi đang hướng vào chúc mừng Lý Dương. Ghế khán giả bên đó liền bùng phát tiếng kêu bất mãn.
Tác phẩm của Lý Dương như thế nào, mỗi người đều nhìn rất rõ, căn bản không ngờ được Lý Dương sẽ thăng cấp, rất nhiều người tất nhiên nghĩ đến có phải chăng có nội tình, có người cố ý để Lý Dương thăng cấp.
Suy nghĩ này cũng bình thường, bất kỳ ai gặp phải sự việc như vậy sẽ có suy nghĩ này, chính An Văn Quân và Trương Ưng trong lòng lúc này cũng nghi ngờ như vậy.
Số ít Fan hâm mộ trung thành của Lý Dương bắt đầu đứng lên hô to phản đối, tiếng phản đối của bọn họ và tiếng chất vấn nghi ngờ của người khác cùng giao hợp lại, ghế khán giả lập tức nóng lên. Dọa các bảo vệ vội vàng hành động, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
-Trần Lão, ảnh hưởng của lý dương một chút cũng không kém chúng ta!
Hồng Lão quan sát thấy tất cả ở ghế khán giả, khẽ thở dài.
-Hồng Lão nói đúng, tôi thấy tất cả mọi người . Ở cùng nhau đều không sáng chói bằng cậu ta.
Tề Lão cười khà khà nói một câu. Hai ngày này Lý Dương quả thực quá nổi bật, ngay cả con trai ông Tề Hải Dương cũng bị đè áp.
-Tôi cũng không ngờ Lý Dương làm ra vật như vậy, có tranh luận đúng thôi, không ai nghi ngờ mới không bình thường!
Trần Vô Cực cười khà khà sờ sờ râu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, khiến trong lòng bọn Hồng Lão lại dấy lên một tia ghen tị.
Tuy nhiên với tác phẩm này của Lý Dương, bọn họ rất phục. Tác phẩm này của Lý Dương còn trong bình xét dẫn đến một phen tranh luận.
Mười hai vị giám khảo, ít nhất có mười người bình chọn tác phẩm của Lý Dương là số một của hôm nay, còn Trần Vô Cực kiên quyết phản đối, cuối cùng thỏa thuận rất lâu, mới để tác phẩm của Lý Dương và Hành Khải cùng xếp thứ nhất.
Tuy nhiên lúc tuyên đọc, Trần Vô Cực yêu cầu Tống Lão đọc tên Lý Dương thứ hai.
Sở dĩ Trần Vô Cực làm như vậy, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Lý Dương. Ông vì Lý Dương giảm áp lực, mọi sự chú ý tập trung vào hắn hoàn toàn không phải chuyện tốt.
Liên tục hai ngày nổi bật, cũng đem lại áp lực rất lớn cho Lý Dương.
Hiện nay Trần Vô Cực vì đồ đệ mà phô lộ, bất cứ việc gì có lợi cho Lý Dương, lại không vi phạm nguyên tắc của mình ông đều sẽ làm.
Tuy nhiên, Lý Dương cũng quả thật không chịu thua, nghĩ đến tác phẩm của Lý Dương hôm nay, Trần Vô Cực không kìm nổi trộm cười. Lãng phí mất hai mươi phút, còn có thể làm được đồ vật đẹp như vậy, khiến trong lòng ông cũng có cảm giác vô cùng tự hào.
Việc bên giám khảo xảy ra, Lý Dương hoàn toàn không rõ, hắn còn đang nhận các lời chúc mừng của mọi người bên cạnh. Hội trường do bảo vệ giữ trật tự, tạm thời cũng hòa bình trở lại.
Sau khi xe đẩy đặt xong, Tống Lão mới cầm giấy, tiếp tục tuyên đọc:
-Người được thăng cấp thứ ba Chu Diệp!
Chu Diệp đang ngây ngô cười, nghe thấy tên mình đột nhiên sửng sốt một lúc, vội vàng đứng lên.
Anh ta cũng không ngờ mình là người được thăng cấp thứ ba, anh ta biết công cụ mình làm hoàn toàn không thuộc về loại chạm ngọc, đơn thuần là nguyện vọng anh ta hoài niệm lại lúc nhỏ mới đi làm.
Thứ ba , đối với anh ta mà nói đã rất bất ngờ rồi.
Đầu mày của Tề Hải Dương dần dần kết lại, Hoàng Hạo cũng không hơn anh ta mấy, hai người đều là người vô cùng kiêu ngạo, Tề Hải Dương sớm đã công khai thực lực của mình, anh ta đã là đại sư đứng đầu.
Tuy Hoàng Hạo chưa công khai, nhưng cũng đến bước tiến này rồi. Vốn cho rằng thi đấu đại sư lần này chỉ có một đối thủ cạnh tranh Tề Hải Dương, chỉ cần thắng được đối thủ này có thể được quán quân, hiện giờ xem ra căn bản không có chuyện này.
Đột nhiên nhảy ra Lý Dương, Hành Khải, còn có Chu Diệp thanh danh không tốt lắm, gần như đều trở thành đối thủ mạnh của bọn họ.
Con đường quán quân này đã trở nên ngày càng khó khăn, cuối cùng quán quân của thi đấu đại sư đầu tiên sẽ thuộc về ai, hiện nay cũng đã trở thành một bí ẩn.
-Người được thăng cấp thứ tư là Tề Hải Dương!
Tề Hải Dương vội vàng đứng dậy, đáng tiếc anh ta không có một chút vui vẻ này, hôm qua anh ta còn được sếp thứ ba, hôm nay lùi một số đến thứ tư, lúc này rất nhiều người đều hiểu, trình tự tuyên đọc hôm nay rất có thể giống hôm qua cũng theo thứ tự.
-Người thăng cấp thứ năm Hoàng Hạo!
Hoàng Hạo đứng dậy, ghế khán giả bên đó lúc này tranh luận cũng nhỏ đi rất nhiều, rất nhiều người đều chú ý thấy, người xếp thứ năm của hôm nay giống với hôm qua, chỉ là thứ tự hai khác một chút, thay đổi một chút.
Những người thông minh đã nhìn ra, quán quân của thi đấu đại sư chạm ngọc lần này rất có thể sinh ra trong năm người bọn họ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1280: So với dao cắt còn sắc hơn.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Hoàng Hạo đứng dậy, anh ta giống như Tề Hải Dương, trên mặt không có biểu cảm vui mừng.
Đứng thứ năm,. Thành tích này đối với Hoàng Hạo mà nói tuyệt đối không phải thành công, mà còn là một lần đả kích, còn là đả kích rất nghiêm trọng, trước khi anh ta tham gia thi đấu lần này, từng thề nhất định lấy được quán quân.
Trước đó, thi đấu đại hai thành phố Tô Châu Yết Dương, anh ta liên tục quán quân bốn lần, không ngờ hiện nay ngay cả ba người đứng đầu đều chưa được.
Tâm trạng có thể tốt mới lạ
Các đại sư chạm ngọc khác lúc này cũng đều biết tâm trạng của anh ta, sau khi Hoàng Hạo ngồi xuống, hoàn toàn không nói chúc mừng với anh ta. Lúc này nói chúc mừng đối với anh ta mà nói là sát muối vào vết thương.
Lại một chiếc xe đẩy tiến vào, Tống Lão cũng cho mọi người đủ thời gian phản ứng, lúc này tiếp tục đọc.
-Người thăng cấp thứ sáu, Hồ Diệu Hải!
-Tôi?
Vị đại sư chạm ngọc Nam Kinh sững sờ chỉ vào mũi mình, lập tức đứng dậy.
Anh ta còn ngoác miệng cười, khác hẳn Hoàng Hạo, đối với anh ta mà nói chỉ cần có thể thăng cấp chính là một khẳng định, chính là việc tốt.
Trong rừng các cao thủ chạm ngọc, có thể được thăng cấp mười người trước, tương đương có một danh hiệu để lại cả nước, các đại sư này rất cao ngạo, nhưng không phải không biết lấy mình.
Hồ Diệu Hải cười rất vui, anh ta rất nổi tiếng ở Nam Kinh. Tuy nhiên so với mấy vị đại sư của Tô Châu còn kém một điểm. Thi đấu hôm nay có thể đứng thứ sáu, đã khiến anh ta rất bất ngờ.
Mấy vị đái sư chạm ngọc Tô Châu nhìn anh ta một cái, đều mang theo chút coi thường, đồng thời lại có chút sốt ruột.
Đã đọc đến sáu người tương đương chỉ còn lại bốn người, trong bốn người này nếu không có bọn họ,chỉ có thể đem số phận gửi vào sự lựa chọn của khán giả, đối với chọn bất kỳ ai đều không có lo lắng.
-Người thứ bảy thăng cấp, La Thuỵ Hoa!
Thanh âm của Tống Lão lại chầm chậm vang lên, La Thuỵ Hoa cũng đứng lên theo, vẻ mặt của anh ta bình tĩnh rất nhiều.
Lúc này La Thuỵ Hoa xem ra đã nhìn ra, Hoàng Hạo, Hành Khải, còn có Chu Diệp, Tề Hải Dương đều là người một tầng, bọn họ đều là đại sư đứng đầu hiện nay, là người nối nghiệp của lớp người trước.
So sánh với bọn họ, mình quả thực kém một điểm như vậy, thi đấu đại sư lần này muốn giành được thành tích tốt, đã không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên khiến La Thuỵ Hoa nhìn không thấu nhất vẫn là Lý Dương.
La Thuỵ Hoa không dám tin, thời gian ngắn như vậy Lý Dương có thể so sánh với bọn Tề Hải Dương. Nếu Lý Dương cũng thật sự đạt đến trình độ này, vậy tiến bộ của Lý Dương thực đáng sợ.
Đáng sợ đến mức người ta không thể tin.
Nếu Lý Dương không đạt đến tiến bộ này, cũng không giành được thành tích tốt như vậy, lúc này trong lòng La Thuỵ Hoa có cảm khái rất lớn, đồng thời còn có một loại phức tạp nói không ra.
Sự vất vả của mình mấy chục năm còn không bằng người ta học tập một năm, đổi lại người khác đều không thể chấp nhận được.
La Thuỵ Hoa thậm chí nghĩ, tối này đến thăm Trần Vô Cực, hỏi rõ tường tận.
-Người thứ tám thăn cấp….!
Tống lão chậm dãi tuyên đọc, vẻ mặt của mỗi người được đọc đến đều khác nhau, nhưng vẻ mặt của người chưa được đọc hoàn toàn giống nhau, đều lo lắng bất an.
Mười người trực tiếp thăng cấp rất nhanh tuyên đọc xong, trên mặt của hai mươi ba người đều lộ ra thất vọng. Trong bọn họ còn có thể chọn năm người thăng cấp. Nhưng ai cũng không biết danh sách năm người đó có thể là mình không.
-Tống lão tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, vì sao Lý Dương có thể thăng cấp?
Tống lão vừa ngồi xuống, cố vấn bên cạnh có người lớn tiếng hỏi, rất nhiều người đều nhìn Tống lão.
Vị cố vấn đến từ Đài Loan, là một đại sư nổi tiếng của giới chạm ngọc Đài Loan, trình độ kém bọn người Tống lão một chút. Nhưng là người thẳng tính, có gì nói thẳng ra ngay.
-Đúng vậy, Vì sao Lý Dương có thể thăng cấp?
Lại một người hỏi một câu, hỏi lần này là người hàng trước của ghế khán giả, là một phóng viên.
Rất nhiều người đều thấy ngọc khí Lý Dương làm ra lần này, trong mắt bọn họ, vật Lý Dương làm ra căn bản không thể thăng cấp, càng không cần phải nói xếp vào vị trí cao.
-Không cần sốt ruột, nguyên nhân rất nhanh mọi người sẽ biết!
Tống lão mỉm cười, trên mặt các giám khảo khác cũng đều có nụ cười khác nhau. Sau khi công bố Lý Dương thăng cấp, bọn họ lường được sẽ xảy ra tình huống như vậy, chỉ là không ngờ sẽ mãnh liệt như vậy.
Trung tâm hội trường đã đẩy vào mười xe con, Tống lão gật đầu với Tề lão, Tề lão đứng lên theo.
-Trận đấu lần này của chúng tôi, quan trọng nhất chính là trình độ, công bằng, hiện nay, chúng tôi sẽ bày mười tác phẩm được thăng cấp hôm nay cho mọi người!
Theo lời của Tề lão, mười nhân viên công tác lần lượt mở các tám vải vàng của mười xe con.
Tuy nói là mười tác phẩm, nhưng sau khi mở ra, tất cả mọi người đều nhìn ngay vào xe con thứ hai, bọn họ muốn xem tác phẩm đó của Lý Dương.
Một con dao ngọc dài nhỏ sáng trong suốt, lẳng lặng bày trên giá thuỷ tinh.
-Sao lại biến thành như vậy?
-Cậu ta không phải không đánh bóng sao?
-Cho dù trở nên đẹp mắt một chút, nhưng đây cũng quá đơn giản, nhìn bề ngoài miếng ngọc mỏng manh, vì sao có thể thăng cấp?
Trên ghế khán giả rất nhanh dấy lên tiếng bàn luận, tất cả tiếng bàn luận đều nhằm vào Lý Dương, nhằm vào dao ngọc.
Các đại sư chạm ngọc dự thi đó cũng đầy vẻ nghi hoặc, từ bề ngoài, thanh dao này của Lý Dương rất đẹp mắt, nhưng tính kỹ thuật rất thấp, luận đẹp mắt, chín tác phẩm khác đều hơn dao ngọc, ai cũng không biết vì sao Lý Dương xếp được thứ tự cao như vậy.
Lúc này trong lòng bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi có phải ban giám khảo giúp Lý Dương lừa dối.
Mắt thấy là thật, rất nhiều người đều tin mình nhìn thấy, nhưng có lúc tất cả nhìn thấy không phải là thật.
Mặt Tề lão mỉm cười, chậm dãi rời khỏi ghế giám khảo, ông đi thẳng vào hội trường, đứng ở trước chiếc xe đầu tiên.
Trên chiếc xe này đặt tác phẩm của Hành Khải, Hành Khải chạm khắc chính là một thuỷ đăng phức tạp, thuỷ đăng cũng là công cụ chạm ngọc cổ xưa, còn là một vật quan trọng nhất, chỉ là hiện nay rất ít người dùng nữa.
Ngọc thuỷ đăng này rất nhỏ, nhưng vô cùng tinh xảo, hơn nữa Hành Khải để màu sắc trên ngọc được sắp xếp, cả ngọc thuỷ đăng được thêm vào sức sống, cẩn thận quan sát, ngọc thuỷ đăng này như một công cụ đang làm việc vậy.
Tay nghề này, công lực này quả thực đạt đến đứng đầu.
Bọn người Hồng Lão tự nhận, cho dù bọn họ lúc đỉnh điểm nhất, cũng có thể làm ra được vật như vậy, muốn tốt hơn cho dù bọn họ cũng chưa chắc làm được.
Đây cũng chứng minh, Hành Khải quả thực có thực lực của đại sư đứng đầu.
Tề Lão đứng trước xe đẩy, không ngừng bình xét tác phẩm này, cuối cùng tổng kết một câu, đây là đứng đầu của trận đấu hôm nay.
Rất nhiều đại sư chạm ngọc đều lẳng lặng gật đầu, Hành Khải xếp thứ nhất bọn họ rất khâm phục, cho dù bọn Tề Hải Dương cũng cảm thán, tay nghề của Hành Khải thật rất mạnh, hôm này lại phát huy không tồi, ngọc thuỷ đăng này được anh ta chạm thành ngọn đèn cực phẩm, ngọc thuỷ đăng nhỏ như vậy bọn họ cũng làm không được tốt hơn so với Hành Khải.
Rất nhanh, Tề lão lại đứng ở trước chiếc xe thứ hai.
Ông vừa đứng ở đây, vô số con mứt tập trung vào ông. Điều này khiến trong lòng Tề Lão cũng có cảm khái rất lớn.
Chỉ cần vật có liên quan đến Lý Dương, đó tuyệt đối rất hấp dẫn người khác, Lý Dương được xưng thành người sáng chói nhất cũng không quá, phong thái của hắn thậm chí át hắn các giám khảo này.
-Dao ngọc này cũng là một tác phẩm không tồi, lúc bình xét, mười hai giám khảo chúng tôi từng nảy ra tranh luận, cuối cùng nhất trí quyết định, dao ngọc này và ngọc thuỷ đăng được sếp vào vị trí thứ nhất hôm nay.
Tề Lão chậm dãi nói, nói xong còn nhìn các đại sư dự thi một cái.
Hành Khải sững người, Tề Hải Dương cũng sững người, Hoàng Hạo và các người khác cũng ngơ ngác nhìn Tề Lão. Thanh dao ngọc này của Lý Dương có thể thăng cấp đã khiến bọn họ bất ngờ, ai cũng không ngờ, thanh dao ngọc của Lý Dương và ngọc thuỷ đăng của Hành Khải sếp song song thứ nhất.
Hai vật này được xếp cùng nhau nhìn thế nào cũng không thấy hài hoà.
Ghế khán giả bên đó cũng nổ tung, vô số người phát biểu ý kiến trong lòng, các sinh viên phản ứng rất bình thản, bọn họ ủng hộ Lý Dương, đối với chạm ngọc hoàn toàn không hiểu.
Hiện nay thấy Lý Dương đứng thứ nhất, trong lòng chỉ có vui mừng.
-Mọi người trước tiên yên lặng một chút, tôi biết nghi ngờ của mọi người, cho dù có nghi ngờ gì, tôi hi vọng lát nữa sẽ nói, hiện nay trước tiên xem bên này của tôi!
Tề lão nói lớn tiếng trong mirco, sau khi nói xong ông không bình xét dao ngọc của Lý Dương, hơn nữa mà cầm một tờ giấy.
Một trang giấy A4 màu trắng rất bình thường, tay trái Tề lão đang cầm giấy, tay phải cầm lưỡi dao mỏng manh, khẽ vạch một đường trên tờ giấy, giấy A4 màu trắng lập tức chia thành hai nửa, có một nửa chầm chậm bay xuống đất.
Yên tĩnh, trong hội trường trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Rất nhiều người còn mở to hai mắt, không dám tin vào Tề Lão, con dao ngọc này không phải là dao thật, sao có thể cắt đứt một trang giấy đơn giản như vậy?
-Không thể nào, dao ngọc cho dù làm tốt hơn, nó cũng không phải là dao thật!
Hồ Diệu Hỉa kêu lên một tiếng, vẻ mặt không dám tin, mấy đại sư chạm ngọc bên cạnh anh ta cũng nhìn anh ta một cái, cùng gật đầu.
Ngọc, dù sao không phải sắt, nói thế nào chỉ là một vật chất khoáng sản, không thể như sắt được tôi luyện.
Càng không thể như thép làm ra dao cụ sắc bén, thanh dao ngọc trên tay Tề lão hoàn toàn vượt qua thường thức của bọn họ, chỉ nhìn Tề lão cắt giấy, dao ngọc này sắc hơn dao cắt bình thường còn.
Tề lão không nói gì, sau khi quét một lượt trên ghế khán giả lại cầm trang giấy trắng lên.
Lần này, ông trực tiếp cầm năm trang.
Màn hình lớn đã chiếu thẳng vào tay của Tề lão, rất nhiều người đều ngừng thở, bọn họ biết Tề lão muốn làm gì, nhưng trong lòng luôn có cảm giác là lạ.
Dùng một dao ngọc đi cắt giấy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai nói với bọn họ chuyện này đều sẽ bị cười nhạo, coi thành trêu đùa.
Tay của Tề lão giơ lên. Lần này ông dùng chút lực, trực tiếp cầm dao ngọc từ trên bổ xuống dưới.
-Xoẹt!
Dao ngọc khẽ vạch từ trên năm trang giấy, còn mang ra một tiếng ma sát rất nhỉ, bốn trang giấy trắng, từ giữa phân thành hai, bị cắt một bộ phận kia, chầm chậm lướt xuống đất.
Lần này, màn hình lớn chiếu rất rõ, rất nhiều người đều ngây ngô nhìn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina