Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Hưng phấn mang theo Du Du hướng sân nhỏ đi tới, vừa chạy vừa Lý Dật vừa nói khẽ với Du Du: “Du Du, nếu như trong lúc huấn luyện, có đội viên nào bị thương, ngươi nhất định phải lấy quang cầu màu trắng trị liệu cho các nàng, nói cách khác, nếu không sẽ dẫn đến chết người đó!”
Du Du khẩn trương gật đầu, kiên định nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm chú, chỉ cần có người bị thương nhất định ta sẽ trị liệu cho các nàng ngay lập tức!”
Mỉm cười gật đầu, Lý Dật vừa đi vừa nhớ lại hiện tượng trước kia tiếp nhận trị liệu quang hệ pháp thuật, sau đó lại tưởng tưởng lại để chỉ bảo cho Du Du…
Về phần tầng quang mạc màu trắng sữa hiện tại đã được giải quyết, Lý Dật đem cách hành khí trong Thần Phong phổ dạy lại cho Du Du. Thật không ngờ, rất nhanh chóng nàng đã có thể dễ dàng khống chế quang cầu màu trắng sữa đó. Mặc dù không thể dẫn dắt chúng tuần hoàn ở trong cơ thể nhưng là từ bên ngoài nhìn Du Du lại cảm thấy rất thánh khiết, rất sáng ngời, nhất là da thịt, trong suốt giống như bình thường.
Hắn và Du Du cùng thí nghiệm không ngừng cuối cùng quang mang màu trắng sữa cuối cùng cũng đạt được hiệu quả trị liệu. Du Du thử cầm châm đâm vào tay mình một chút nhưng là chỉ trong nháy mắt, tại chỗ vừa bị châm vết thương nhanh chóng khép miệng lại, ngay cả một giọt máu cũng không có chảy ra.
Đối với công năng thần kì đó, Lý Dật không khỏi cảm thấy tò mò đối thân phận của Du Du. Người bình thường mà nói là tuyệt đối không thể có vật phẩm ma pháp thần kì như vậy. Nhất là dung mạo cũng như khí chất của Du Du, vừa nhìn là đã biết cha mẹ nàng không phải người thường, chỉ là… Lý Dật thật sự không nghĩ ra, Du Du đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, vừa lại không có bất cứ khiếm khuyết nào, cha mẹ nàng tại sao lại vứt bỏ nàng chứ?
Nhưng là, nghi vấn này Lý Dật chỉ để ở trong lòng, ngay cả khi lão trưởng thôn có sống lại cũng không thể có đầu mối để tìm huống chi lão trưởng thôn đã chết. Thân thế của Du Du như thế nào chỉ sợ vĩnh viễn sẽ trở thành một bí mật không thể hé mở!
Trong lúc suy tư, bọn họ đã tới được sân nhỏ, lúc này… Bốn mươi nữ hài đang mình đầy mồ hôi công kích lên thân Tiểu Cường, từ lúc hắn rời đi tới bây giờ đã là nửa giờ nhưng các nàng vẫn như cũ không thể tìm ra phương pháp để đánh trúng được Tiểu Cường!
Ba! Ba! Ba…
Vỗ tay mấy cái, hấp dẫn chú ý của các nữ hài, Lý Dật lớn tiếng nói: “Tốt lắm, mọi người dừng lại một chút, nghỉ ngơi tí, mặt khác… Ta có một sự kiện muốn tuyên bố cùng các ngươi!”
Nghe được cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tất cả các nữ hài không khỏi ngã xuống đất, hoàn toàn không để ý đến bụi đất. Hắn biết, liên tục công kích nửa giờ, các nàng thật sự muốn chết rồi, chỉ là… Mới luyện tập đến thế đã muốn ngã rồi sao?
Tức giận nhíu mày, Lý Dật giận dữ hét lớn: “Nhìn các ngươi có giống một chiến sĩ không? Đều đứng lên cho ta!”
Nghe thấy lời hắn, tất cả các nữ hài đều không khỏi run người lên, lập tức một đám gian nan bò dậy, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn về phía hắn, nhìn rất đáng thương, bộ dáng rất sợ hắn.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Lý Dật lạnh lùng nói: “Thân là một chiến sĩ, một ma pháp đi chiến đấu, đừng nói là mệt, kể cả là chảy máu, cho dù là chết, cũng phải đứng cho ta! Nếu như lần sau ta còn thấy các ngươi ngồi trên mặt đất, hoặc là nằm thì ta sẽ cho người đó có đủ thời gian để nghỉ ngơi!”
Nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lý Dật làm cho tất cả các nữ hài run rẩy đứng lên, lực sát thương trong lời nói của hắn đối với người lớn thì chắc không đủ mãnh liệt nhưng là đối với những hài tử mười hai tuổi này thì… Hắc hắc, Lý Dật còn có thể uy phong một phen, đây cũng là lí do tại sao hắn lại chọn lựa các nàng, đôi khi hắn suy nghĩ, hắn đến tột cùng có phải là một kẻ tiểu nhân không nữa?
Lắc đầu, loại bỏ hết tất cả tạp niệm, Lý Dật tiếp tục nói: “Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, chỉ cần có ta còn ở đây, đừng ai nghĩ đến nghỉ ngơi. Chỉ cần là còn sống thì vẫn phải tuân theo huấn luyện của ta, cho đến khi nào các ngươi chết đi thì lúc đó mới có thể nghỉ ngơi!”
Nói tới đây, Lý Dật không khỏi âm trầm nói: “Đương nhiên, nếu như ai thật sự có ý nghĩ muốn nghỉ ngơi, nhưng là ta phải nói trước với các người, này một khi nghỉ ngơi chính là vĩnh viễn nghỉ ngơi!”
Hấp…
Khi hắn nói xong, toàn trương vang lên một thanh âm của tiếng hít vào, cái gì gọi là nghỉ ngơi vĩnh viễn chứ? Kì thật ý tứ của hắn chính là muốn cho các nàng tự mình giải thích. Vĩnh viễn nghỉ ngơi a!
Tốt!
Vỗ mạnh tay một cái, Lý Dật lớn tiếng tiếp tục nói: “Hiện tại ta giới thiệu với các ngươi một người, người này các ngươi đều đã biết, chính là tỷ tỷ Du Du của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là mạng của các ngươi, cho dù hy sinh hết thảy cũng phải bảo vệ nàng cho tốt, bởi vì… Một khi nàng gặp chuyện gì không may, các ngươi đừng nghĩ sống!”
Vừa nói chuyện, hắn vừa vung tay lên, giận dữ hét: “Hiện tại, huấn luyện bắt đầu, chiến đấu tiếp tục…”
Ngay sau khi Lý Dật nói, xa xa Tiểu Cường nhảy lên, thân thể của nó thật dữ tợn, mạnh mẽ vượt qua khoảng cách mấy chục thước, ầm ầm rơi xuống trước mặt các nữ hài. Chiếc kìm lớn vung lên, vóc người nhỏ ngắn xinh xắn của nữ hài nhất thời bị đánh bay, rớt xuống bên một cái cây cách đó mười thước, miệng phun máu, mắt thấy đã không thể sống nữa!
Ô…
Đối mặt với một màn này, tất cả các nữ hài đều nức nở, chết người rồi. Đồng đội sớm chiều cùng chung sống với các nàng đã bị giết chết, sợ hãi quá độ, bi thương cùng với cảm giác “thỏ tử hồ bi” (thỏ chết cáo khóc) làm cho tất cả các nữa hài bắt đầu khóc!
Đối với Du Du nháy mắt ra dấu, sau một khắc… Từ trong tay của Du Du, một quang cầu màu trắng sữa bay ra, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn nữ hài kia, sau một khắc… Một tiếng trầm đục vang lên, quang cầu vỡ tung ra một trời quang vũ, những tia này rơi xuống trên người nữ hài.
Một màn này, chỉ có hắn là người minh bạch nhất, các nữ hài khác mắt đã sớm đẫm lệ, che mặt khóc rống lên, mặc dù rất thông khổ nhưng là hắn biết, quang hệ ma pháp rất có hiệu quả. Căn bản sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho nữ hài kia, nàng sẽ không bị một chút tổn thương nào, không cần phải lo lắng cho nàng, cái hắn muốn chính là làm cho các nữ hài khác cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Lý Dật khóc rống lên: “Khóc cái gì mà khóc, chiến đấu chưa chấm dứt, nếu không muốn chết lập tức cầm lấy vũ khí chiến đấu cho ta!”
Lý Dật không biết lời của hắn, hành động của hắn đối với các nữ hài này có ý nghĩa gì không, hắn chỉ biết… Bắt đầu từ lúc này đến cuối đời, mỗi một nữ hài trong thánh vệ đội phải coi hắn như là ác ma. Trước mặt hắn, không ai dám phản đối, tất cả các mệnh lệnh của hắn đều phải nhất nhất được thực hiện!
Trăm năm sau, khi bốn mươi thánh vệ danh vang khắp thiên hạ, trở thành truyền thuyết. Có người tìm hiểu về các nàng, mỗi người sẽ nói một cách khác nhau nhưng là có một điểm chung, đó chính là các nàng không uý kị sinh tử nhưng lại vô cùng sợ hãi một người. Đó là người từ khi các nàng còn nhỏ đã gieo vào sâu trong nội tâm các nàng một nỗi sợ hãi không thể nào xoá được.
Tương lai của bốn mươi thánh là không gì có thể sánh được, chuyện này cũng không hề có quan hệ gì nhưng là chuyện lần này đã khắc sâu vào linh hồn các nàng một nỗi sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi người nam nhân đứng trước mặt bọn họ. Từ bây giờ, vô luận hắn có đưa ra mệnh lệnh hoang đường cỡ nào, vô luận huấn có gian nan thống khổ đến đâu, các nàng cũng không dám có chút trễ nải, đều cố gắng hết sức để hoàn thành.
Đối với bốn mươi thánh vệ mà nói, một khi mệnh lệnh đã ban ra, không cần biết làm như thế nào mà chỉ cần biết họ phải hoàn thành mệnh lệnh đó. Bởi vì nếu đã ra lệnh đó chính là mục tiêu phải hoàn thành, không có giả thiết, càng không có kết quả, tuyệt đối không có!
Trở lại ngày đó, đối mặt với sự tức giận của hắn, ở thời khắc này, tất cả các nữ hài đều bị hù doạ cho choáng váng. Đối với sự tức giận của hắn có người không hề để ý đến, vẫn tiếp tục khóc.
Dưới tình huống này, Lý Dật đã làm ra một chuyện mà cả đời hắn hối hận, cũng là chuyện rất may mắn. Chuyện này làm cho hắn có được một đội quân mà người đời khiếp sợ - Thánh vệ, nhưng cũng là chuyện làm cho hắn cảm thấy hối hận, áy náy, tự trách nhất cả đời!
Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Bởi vì có sự tồn tại của Du Du, cũng bởi vì đã xem rất nhiều vở kịch trên truyền hình, nhìn thấy các nữ hài coi thường mệnh lệnh của mình, Lý Dật không khỏi nhớ tới hình ảnh các phim mình đã từng xem qua - nữ đặc công!
Ở trong phim, một đám tân bình vừa mới gia nhập quân đội, vào ngày thứ nhất gia nhập đội đặc công bị mười mấy nam huấn luyện viên điên cuồng đánh. Ngay lúc đó hình ảnh những cô gái kêu gào thảm thiết, sau đó thống kê lại người gãy ít nhất là bốn cái xương, người gãy nhiều nhất là mười một cái, bốn người chết ngay tại chỗ!
Hắn nhớ rất rõ ràng hình ảnh máu tươi rớt đầy trên mặt đất, mấy chục nữ binh nằm ở trong vũng máu đó. Bốn người tử vong tại chỗ làm cho các nàng hiểu được làm công việc đặc công này là ngày nào cũng có người chết. Người nhà của các nàng đều đã nhận được giấy báo tử của con em mình! Từ giờ phút này, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, muốn sinh tồn nhất định phải cố gắng huấn luyện, làm cho bản thân ngày càng cường đại, trước hết phải bảo vệ mạng sống của mình đã!
Huấn luyện lúc này mới bắt đầu, nữ binh tổng cộng có sáu mươi người, nhưng là một khi huấn luyện chấm dứt chỉ còn có một người, cuối cùng… Nàng đã phải sát hại chính thân tỷ tỷ của mình thì mới có thể sống sót, bởi vì… Đặc công là không cho phép có thân tình!
Đương nhiên, Lý Dật huấn luyện là Thánh vệ, không cần phải nhuư thế, hắn cũng không thể nào nhẫn tâm như vậy, nhưng là… Trong phạm vi hắn có thể dễ dàng tha thứ, hắn phải làm cho các nàng hiểu rằng thế sự vốn hiểm ác. Nếu như hôm nay hắn nhân từ, như vậy ngày mai chính là lúc hắn phải hối hận, không có thực lực siêu cường, ở trên thế gian hung hiểm này các nàng có thể giữ được mạng sống của mình sao?
Không biết do điều gì xui khiến, Lý Dật rút ra ngân kiếm của mình, điên cuồng hướng một nữ tử đánh tới. Trong tay ngân kiếm như một tia chớp lóng lánh, rất nhanh… Một đoá huyết hoa xinh đẹp được tạo nên!
Trên thực tế, nếu như trong lúc đầu óc hắn còn minh mẫn, chuyện đó có giết hắn hắn cũng không làm, điều này thật sự quá tàn nhẫn, nhưng là… Ở thời khắc này, đắm chìm vào hình ảnh của bộ phim, không hiểu điều gì chi phối, chính bản thân hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.
Gãy chân, mất tay, bốn phía máu tươi, tiếng rên rỉ yếu ớt, đây chính là bản sao hiện tượng nơi địa ngục nhưng là lúc này lại xuất hiện ở Huyễn Thạch thôn, xuất hiện tại sân nhỏ, xuất hiện ở trước mặt Lý Dật!
Cuối cùng thì cũng chấm dứt, Lý Dật bình tĩnh lại, quay đầu nhìn chỉ thấy trên mặt đất đầy bóng người. Đó là những thân hình vừa gầy vừa yếu nhược, gian nan di động, muốn nhặt trở về tay của mình, muốn nhặt trở về nội tạng của mình, muốn…
Nôn…
Một tiếng ọe, Lý Dật thiếu chút nữa thì phun ra ngay tại chỗ, đối mặt với cảnh tượng giống như địa ngục này, hắn sợ đến ngây người. Này hết thảy đều là do mình làm sao? Trời ạ! Mình rốt cuộc đã làm cái gì chứ?
Ô…
Tiếng khóc thê lương vang lên tại sân nhỏ, tất cả các nữ hài đều ngã trên mặt đất, cả người thống khổ vặn vẹo. Mỗi người không phải cụt tay thì gãy chân, có người bị thương đến nỗi nội tạng cơ thể cũng bị lòi ra. Cơn ác mộng này xuất hiện tất cả đều xuất phát từ một người, người mà các nàng vô cùng sợ hãi, nó đã xâm chiếm toàn bộ linh hồn của các nàng!
Đột nhiên…
Đúng lúc này trên sân bạch quang chợt loé lên, một đạo quang cầu màu trắng sữa trên không bùng nổ bao phủ lên tất cả các nữ hài, nhất thời… Từng quang điểm màu trắng sữa như hạt mưa từ trên trời giáng xuống, hướng những nữ hài đang nhúc nhích rơi xuống, chỉ là… Chưa người nào có thể chứng kiến điều này, tất cả các nữ hài chỉ nhìn thấy ở mặt đất một cảnh tượng thảm thiết!
Quang điểm mặc dù không bị các nữ hài phát hiện, hắn đã nhìn ra rồi. Ngạc nhiên ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Du Du, hai tay không ngừng phóng ra quang cầu màu trắng. Bởi vì người bị thương thực sự quá nhiều, nếu như trị liệu cho từng người thì có thể vì chậm trễ mà rất nhiều người sẽ chết, như vậy mà nói, khẳng định thương vong sẽ xuất hiện.
Không còn cách nào khác, Du Du không thể làm gì hơn là đồng thời điều trị trên diện rộng, như vậy mặc dù hiệu quả rất chậm lại tốn thời gian nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất có thể cứu sống đồng thời mọi người.
Thở phào nhẹ nhõm, Lý Dật không khỏi hướng các nữ hài đang nằm trên mặt đất nhìn lại. Dưới sự chữa trị của quang vũ, vết thương của các nàng rất nhanh chóng hồi phục lại, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể trông thấy. Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Dật không khỏi âm thầm vui mừng, cũng may Du Du không có giống hắn. Nói cách khác, hôm nay sẽ có rất nhiều người chết a!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu như hôm nay thật sự xảy ra án mạng, hắn như thế nào có thể giải thích với mọi người được chứ? Hơn nữa… Giết hại những nữ hài chưa tới mười tuổi ngay chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho mình, sợ rằng… Chỉ có thể lấy cái chết mới có thể tạ tội với bản thân mà thôi!
Nhìn thấy thương thế của các nữ hài đã dần chuyển biến tốt đẹp, Lý Dật không khỏi cắn răng một cái. Hắn phải nỗ lực rất lớn mới có thể nhẫn tâm đại khai sát giới, thế mà kết quả thu được chỉ là phí công. Thống khổ cũng như máu huyết nàng nhận được cũng chỉ là “máu trắng” mà thôi!
Cắn chặt răng, Lý Dật không thể lãng phí nỗ lực thế được, hắn phải làm cho toàn bộ khả năng của các nàng bộc lộ ra, từng phân một!
Nghĩ tới đây, mặc dù tâm tính vẫn như cũ trầm trọng nhưng Lý Dật không khỏi bắt chính mình phải đứng lên. Không chút cảm tình nói: “Du Du, đem tất cả các thi thể này đến sau núi, không cho chôn, để đấy cho dã cẩu đến ăn. Ta muốn cho tất cả mọi người đều biết, không tuân theo mệnh lệnh của ta thì kết cục sẽ như thế nào!”
Nói xong, Lý Dật xoay người chậm rãi rời khỏi sân nhỏ, đi về phía trước. Hắn nháy mắt với Du Du, vẻ mặt bình tĩnh của hắn rất nhanh làm cho Du Du hiểu được ý tứ của hắn. Nàng tiếp tục công việc trị liệu của mình đồng thời gật đầu đối với hắn.
Tâm tình trầm trọng rời khỏi sân nhỏ, Lý Dật một mình trở về lều vải của mình. Nhốt mình ở trong phòng ngủ hắn khóc ồ lên, vừa rồi đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ… Hắn bị ác ma chi phối tâm thần sao? Tại sao hắn có thể làm như thế được chứ? Không thể nào giải thích nổi! Chuyện này thật sự quá kinh khủng?!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên… Có người vỗ vỗ vào bả vai hắn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy đó chính là Du Du, trong ánh mắt nàng tràn đầy từ ái.
Lúc Du Du cùng miếng ngọc bội dung hợp vào làm một thể chính là lúc tâm cảnh bình thản nhất, lúc đó cơ hồ không gì có thể làm cho tâm tình nàng gợn sóng được. Thảm kịch mà vừa rồi hắn làm trước mặt nàng không hề làm cho nàng cảm thấy kinh sợ. Lý Dật cảm thấy rất xa lạ, phảng phất như là một người khác vậy.
Tiểu Dật!
Ôn nhu nhìn hắn, Du Du nói: “Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại làm như vậy nhưng là ta rất tin tưởng, ngươi làm như vậy nhất định là có lý do của mình. Nếu đã như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn không cần phải dằn vặt quá như vậy!”
Hơi dừng một chút, Du Du tiếp tục nói: “Nếu như ngươi đang lo lắng cho các nữ hài này thì ta nghĩ ngươi không cần phải tiếp tục suy nghĩ nữa đâu. Các nàng đều đã khôi phục lại bình thường rồi, cũng không có thương tích gì cả. Nếu như có gì đó không thể chữa được thì đó chính là tổn thương về tinh thần cùng linh hồn của bọn họ, đó là thứ mà quang hệ trị liệu pháp thuật không thể nào chữa được!
Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù biết rõ các nàng đại khái không có việc việc gì nhưng là khi biết mọi chuyện đã kết thúc, trái tim hắn không khỏi rung lên. Hiện tại tốt lắm rồi, cuối cũng biết rằng các nàng không có việc gì, cơn tức giận này cuối cùng cũng có thể chìm xuống.
Xoa xoa nước mắt ở trên mặt, Lý Dật từ nhỏ không thích khóc, càng không bao giờ khóc trước mặt con gái, điều này thật sự là mất thể diện. Trong lúc hắn lau nước mắt, Du Du tiếp tục nói: “Ngươi đi xem các nàng một chút đi, mặc dù ta cứu sống các nàng nhưng các nàng đều trở nên ngây ngốc, một đám ngu muội đứng đó, động cũng không dám động!
Nghe Du Du nói xong, Lý Dật không khỏi cảm thấy kinh hoảng, lo lắng nói: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ không trị liệu hoàn toàn cho các nàng sao? Có phải còn sót lại di chứng? Không thể như vậy được!”
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Du Du cười đáp: “Ngươi chẳng nhẽ quên rồi sao? Ngươi còn không tuyên bố giải tán cũng không có nói tiếp theo các nàng sẽ làm gì, cho nên bọn họ đang đứng ở sân nhỏ chờ ngươi đó!”
Ai…
Thở dài một tiếng, Du Du thì thào nói: “Trải qua chuyện lần này, ta nghĩ… Sau này bốn mươi nữ hài này chắc sẽ không dám cãi lời ngươi đâu, mặc kệ đó là mệnh lệnh gì đi nữa…”
Chương 127: Tái thực hiện mưu kế.
Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: bantaylua
Nguồn: TTV
Mặc dù bây giờ hắn rất không muốn đối mặt với những nữ hài vừa bị hắn đả thương, nhưng hắn biết, nếu hắn không ra lệnh tiếp theo các nàng phải làm cái gì, sợ rằng các nàng có đứng ở đây đến chết cũng không dám động đậy cái gì. Đúng là lập uy đã thành công tuyệt đối rồi!Bất quá, dù thành công nhưng để đạt tới hoàn mĩ vô khuyết quả thực vẫn còn khoảng cách nhất định. Hắn có thể làm lúc này là tận làm tốt nhất có thể. Nghĩ tới đây, hắn quay đầu hướng về phía Du Du, thấp giọng phân phó vài câu. Lát sau, Du Du bình tĩnh ra khỏi phòng, tiến tới sân. Còn hắn vẫn ở trong phòng nửa giờ, lúc này mới đứng dậy đi đến đó.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Trên sân rộng, đương lúc huấn luyện mồ hôi đầm đìa thì một thanh âm phẫn nộ vang lên, đối với các nàng nó tựa như từ trong địa ngục truyền đến. Nghe được âm thanh, thân thể các nàng bỗng cứng ngắc, động tác nhanh chóng biến đổi. Chứng kiến điều này, hắn không khỏi âm thầm cười khổ. Bây giờ, chỉ cần thanh âm của hắn cũng đã giống như đại uy hiếp, điều này có khác nào một loại đả kích cơ chứ?
Hắn rất rõ ràng, chắc chắn sẽ có người nhân việc này mà mắng hắn là một thằng điên, chửi hắn quá tàn nhẫn, ngay cả nữ hài cũng nhẫn tâm hạ thủ. Nhưng điều hắn muốn nói chính là, lúc đó tình huống thật sự rất kì quái, hành động của hắn cũng không được lí trí chỉ huy, khi hắn tỉnh lại, hết thảy đã xảy ra, hắn quả thực đã hoài nghi hay là mình mất trí thật rồi!
Lắc lắc đầu, hắn buông tha suy nghĩ, nếu tạm thời không cách nào nghĩ được thông suốt, thà vứt sang một bên. Hắn tin tưởng, sẽ có một ngày tra ra chân tướng mọi việc. Hắn khẳng định, trong chuyện này chắc chắn có điều kì hoặc, nói cách khác, tình trạng mất trí điên loạn như thế không được phép xuất hiện nữa!
-Dừng lại!
Một tiếng quát vang, tất cả nữ hài đều ngừng công kích, không cần hắn ra lệnh, tất cả nhanh chóng sắp hàng theo bài huấn luyện. Một đám vẻ mặt sợ hãi nhìn. Khi hắn bước đến gần, từng thân hình nhỏ bé run lên cầm cập.
Hắn có chút nhíu mày, lạnh lùng nhìn nữ hài trước mặt, sau đó nhìn về phía Du Du, tức giận quát:
- Thế này là thế nào? Không phải ta đã hạ lệnh rồi hay sao? Những kẻ chống lại mệnh lệnh đều phải chết, đều phải vứt ra cho chó ăn hay sao!
-Thành…….Thành chủ!
Mặc dù biết rõ ta đang diễn trò nhưng dưới sự truy vấn của hắn, Du Du vẫn lắp bắp. Khi hắn chú ý tới tay phải của nàng thì phát hiện, nguyên lai nàng đã giải trừ trạng thái dung hợp cùng ngọc bội. Hiện tại, đừng trước mặt hắn là nữ tử quen thuộc, một Du Du hoạt bát, đơn thuần.
Khi so sánh với trạng thái sau khi dung hợp ngọc bội, Du Du tựa như một tiên tử phiêu nhiên bất phàm, dù xinh đẹp nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, nói thật ra, mặc dù như thế Du Du sẽ đẹp hơn, nhưng hắn lại không thích.
Hắn thích thật sự chính là giống như cô gái trước mặt này, có tất cả tình cảm của con người, đáng yêu, ngầy thơ, trong sáng tựa pha lê. Một nữ tử như vậy mới là một tiểu bảo bối đáng nâng niu trong tay hắn a.
Dưới con mắt của hắn, Du Du khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Nhín bộ dáng chật vật của nàng, hắn biết nàng thực sự đang sợ hãi, chỉ là, dù biết rõ nàng sợ hãi, vở kịch này hắn cũng vẫn phải tiếp tục diễn.
-Nói!
Đối mặt với Du Du, hắn lạnh lùng quát lớn. Nghe tiếng quát, Du Du run rẩy:
- Ta……ta không đành lòng nhìn các nàng đều chết, cho nên….cho nên…
- Cho nên ngươi mới xuất thủ cứu các nàng?
Vừa nói, tay phải ta lần nữa lần lên chuôi kiếm, cùng lúc đó, trước mặt hơn 40 hài nữ cơ hồ đồng thời vươn tay phải che kín miệng mình, thân thể sợ hãi kịch liệt run rẩy.
- Hừ… hừ…
Khó khăn lại nuốt nước miếng, Du Du nói cũng không nổi, một mặt yên lặng gật đầu, một mặt thì lùi lại, đại khái là nhớ lại những việc ta vừa làm mà thân thể Du Du cũng sợ hãi run lên.
Hắn cười âm lãnh, nhìn Du Du, đạm mạc nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đã hoàn toàn là người của ta, giết ngươi chính là trừng phạt chính mình, bất quá….
- Cho dù ngươi có thể cứu các nàng, nhưng người mà ta đã muốn giết, ngươi há có thể cứu được? Cho dù ngươi cứu sống ta lại có thể giết!
Phối hợp với lời nói, hắn nặng nề cất bước hướng đám nữ hài tử, tay phải có chút phát lực, kiếm ra khỏi vỏ một tí!
- aa!
Rốt cuộc những nữ hài cũng không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hai tai nắm chặt áp dưới cằm, miệng hét lên.
Trước kia hắn rất là hoài nghi, tuyệt kĩ sư tử hống trong tiểu thuyết có thật sự kinh khủng hay không, nói thế nào đi nữa, hắn nhất khoát không tin rằng dùng thanh âm mà có thể đả thương người khác, nhưng đến hôm nay thì hắn tựa hồ có chút tin tưởng thì phải! Đối mặt với tiếng thét chói tai của 40 nữ hài, đầu óc hắn đều muốn nổ tung mất!
Vốn đang muốn diễn kịch tiếp, nhưng khi đối diện với tràng diện này, hắn thậ sự không thể nữa. Nếu như còn muốn tiếp tục diễn, hắn chỉ còn cách duy nhất đó là lần nữa rút kiếm ra, đem tràng cảnh bi thảm lúc nãy tái lập một lần, nhưng hắn biết bản thân không thể vượt qua một cửa này, hắn không thể hạ thủ nữa!
Bất đắc dĩ dừng lại, hắn quát:
- Câm miệng!
Thật lòng, câu này của hắn chỉ là trong tiềm thức mà thôi, cũng không muốn dựa vào câu đó mà khiến các nữ hài đang điên cuồng sợ hãi nghe lời mà dừng lại, nhưng ngoài sở liệu của hắn, cứ tưởng các nàng không nghe thấy thanh âm bé nhỏ so với tiếng thét, nhưng cả đám nữ hài lại đồng thời im bặt, đột nhiên yên tĩnh làm cho hắn hoài nghi vừa rồi hình như là ảo giác!
Không phải nói cũng biết, đối với các nàng hắn đã trở thành nỗi khiếp sợ siêu hạng tồn tại. Những việc hắn vừa làm không biết đối với các nàng tạo thành hậu quả dạng gì!
- Bịch….
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục bên cạnh hắn vang lên, quay đầu nhìn lại mới thấy Du Du đã quỳ gối trên mặt đất, giờ hắn mới nhớ tới kế sách vừa rồi thương lượng với Du Du.
Lông mày cau lại, hắn muốn đưa tay đỡ nàng, bọn họ vừa rồi đính ước chỉ là để cho nàng khom người, không nghĩ tới nàng lại quỳ xuống, hắn làm sao có thể để cái đầu gối mềm mại xinh đẹp của Du Du tiếp xúc với mặt đất thô sáp a. Ai…Đau lòng a!
Cũng may hắn kịp thời khắc chế tình cảm của bản thân, lạnh lùng nói:
- Dứng lên, tại trước mặt của ta, bất luận kẻ nào đều có quyền đứng để nói chuyện, không cần quỳ xuống!
- Không!
Thanh âm quật cường của Du Du đáp lại:
- Ta không đứng dậy, ta xin ngươi hãy tha thứ cho mấy tiểu muôi của ta, các nàng không biết tính tinh của ngươi, các nàng đều là hải từ mà, chẳng lẽ ngươi một lần cơ hội cũng không cho được hay sao?
- Cơ hội ?!
Ngạc nhiên cùng sửng sốt, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha ha, cả nửa ngày mới dừng lại, hung hăng nhìn về Thánh Vệ, nói rất nhanh:
- Các ngươi cho rằng trong tương lai khi đối mặt với địch nhân, chúng sẽ niệm tình các ngươi còn nhỏ, sẽ cho các ngươi cơ hội sửa sai hay sao?
Lạnh lùng nhìn tất cả các cô gái, hắn tự hỏi tự đáp:
- Không! Sẽ không! Bọn chúng chỉ biết ném đá xuống giếng, nhân cơ hội này mà lấy cái mạng nhỏ của các ngươi mà thôi, nếu các ngươi sớm muộn gì đều là chết, như vậy so với chết trong tay địch nhân, thà rằng chết là chết trong tay của ta còn hơn, tối thiểu cá ngươi không cần vì ta, vì cha mẹ, thậm chí vì huyễn thạch thể diện!
Hung hăng quay đầu nhìn Du Du, hắn không chút khách khí nói:
- Còn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cầu xin, ta không trách ngươi một mình đem các nàng cứu sống đã là không đúng rồi, ngươi dĩ nhiên còn dám tới cầu xin!
Chương 128: Phương thức chiến đấu
Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: bantaylua
Nguồn: TTV
Ta…….
chần chờ nhìn những nữ hài với vẻ mặt mang hi vọng vào mình, Du Du cắn răng, không quản nữa:
- Ta bảo lãnh các nàng một lần, nếu như các nàng tái kháng lệnh của ngươi, Du Du nguyện ý cùng các nàng tiếp nhận bất kì loại trừng phạt gì!
- Ngươi thật sự cho rằng ta không thể giết ngươi sao?
Hắn gắt gao nhìn Du Du, âm trầm nói.
Du Du kiên cường nhìn hắn tiếp tục nói:
- Du Du không dám, chỉ là……Du Du thật sự không thể nhìn các muội ấy chết đi, nếu như ngươi nhất quyết phải xử quyết các nàng, vậy thì hãy xử quyết Du Du luôn đi!
- Cheng!
Nghe Du Du nói xong, hắn trợn tròn mắt giận dữ, tay phải dụng lực, ngân kiếm xuất hơn nửa ra khỏi vỏ, cuốn theo động tác của hắn, một cỗ sát khí đáng sợ tràn ra.
- Không! Không nên thương tổn tỷ tỷ.
Đúng theo dự đoán của hắn, động tác của hắn khiến đám nữ hài muốn bảo vệ nàng, quả thật, hắn làm sao có thể trừng phạt Du Du chứ, không chỉ nàng hiện đang làm theo phân phó của hắn, cho dù không phải như vậy, hắn cũng không thể xuống tay với nàng a!
Hành động của hắn hôm nay chỉ là muốn bản thân đóng vai kẻ xấu, còn Du Du đóng vai người tốt, không nghĩ tới hiệu quả lại lớn như vậy!
Tất cả nữ hài rối rít lao đến phía trước, thân thể tạo thành bức tường che dấu Du Du lại, cầu khẩn nói:
- Thành chủ, muốn giết hãy giết chúng ta là được, không thể thương tổn tỷ tỷ được!
Nhìn đám nữ hài bất chấp bảo vệ Du Du, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, chỉ bằng điểm này hắn có thể tha thứ cho sai lầm của các nàng hôm nay, càng huống chi các nàng cũng không phạm lỗi quá lớn. Bất quá, vui thì vui đấy nhưng việc phải làm thì vẫn làm.
- Hừ!
Hắn lạnh lùng trầm thấp nói:
- Tất cả tránh ra!
Đối mặt với mệnh lệnh của hắn, đám nữ hài phảng phất như bị điện giật, liền tản ra hai bên, mặc dù ngoài miệng vẫn ai oán van xin nhưng không ai đủ dũng khí đứng khoảng giữa hắn và Du Du.
Hắn lạnh lùng nhìn Du Du vài lần, lại nhìn đám nữ hài bên cạnh, nhẹ nhàng thu lại ngân kiếm vào trong vỏ, đồng thời đạm mạc nói:
- Thôi được, nếu các ngươi cầu xin cho nhau, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội!
Nói tới đây, hắn dừng một chút, sau đó thanh âm càng nghiêm khắc:
- Bất quá, các ngươi nhớ kĩ cho ta, cơ hội chỉ có một lần, nếu như kẻ nào tái kháng lại mệnh lệnh của ta, chỉ cần một lần ta liền giết sạch toàn bộ các ngươi!
Hắn vừa nói vừa rời đi, đồng thời thanh âm từ xa truyền tới:
- Huấn luyện hôm nay tiếp tục tiến hành, các ngươi có thể lười biếng nhưng đừng để ta phát hiện, nếu không toàn bộ đều chết!
Nhìn thân ảnh khiến các nàng sợ hãi mờ dần, tất cả chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, dù thế, không ai đủ dũng khí ngồi xuống, bởi vì họ nhớ kĩ, thành chủ từng nói, làm một chiến sĩ, dù chết cũng phải đứng mà chết, vĩnh viễn không được ngã xuống!
- Hư…
Du Du thở phào một hơi nhẹ nhàng nói:
- May quá, vừa rồi thành chủ bảo các ngươi tránh ra nếu các ngươi không tránh thì bây giờ chúng ta đều đã là thi hài rồi!
- Hấp………
Nghe Du Du nói, tất cả không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, vừa rồi chỉ là làm theo bản năng, hiện tại nhớ đến, nếu như không nghe lời, vậy hậu quả là……….
Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ Thành chủ vì các nàng nghe theo lệnh nên mới bỏ qua tất cả, cho mỗi người một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất!
Nghĩ tới đây, đám nữ hài run lên, không nói hai lời, nắm chặt pháp trượng trong tay, bắt đầu công kích như thủy triều, các nàng nhớ rõ lời Thành chủ trước khi đi, họ có thể lười biếng, nhưng nếu để Thành chủ phát hiện thì hậu quả sẽ là………
Thời gian cứ như vậy trôi đi, mỗi ngày, đám nữ hài Thánh Vệ cả ngày khắc khổ huấn luyện, ban ngày không ngừng phóng ma pháp, ma lực tiêu hai hết lại minh tường nghỉ ngơi, khôi phục tốt chút lại tiếp tục chiến đấu, tới buổi tối, mỗi nữ hài cũng không cần phụ mẫu giám sát, tự giác minh tường, Thành chủ hạ lệnh, nếu ai rớt đội, vậy cũng không cần tiếp tục tồn tại trên thế giới này nữa, thế giới này không cần người như vậy!
Huấn luyện dần dần vào khuân khổ, để bù đắp chuyện gây ra cho các nàng lần trước, hắn đích thân vào thành mua pháp bào cùng pháp trượng. Lúc này hắn tìm những loại đắt nhất, tốt nhất, 40 pháp bào cùng pháp trượng vốn chỉ cần 4 vạn là đủ, nhưng lại dùng 40 vạn, đủ thấy pháp bào cùng pháp trượng hoàn mĩ cỡ nào!
Nhìn hai cái dương nhỏ pháp bào cùng pháp trượng hắn không khỏi cảm khái thở dài, phải biết rằng, mặc dù là “hàng” tốt nhất nhưng chỉ là pháp bào cùng pháp trượng sơ cấp thôi, nếu như là pháp bào hoặc pháp trượng cao cấp, chỉ e mỗi cái giá đã là 40 vạn rồi! Vô luận là địa cầu hay là thế giới ma huyễn này, buôn bán vũ khí đều kiếm tiền rất tốt a.
Xuất thần nhìn pháp bào cùng pháp trượng, hắn không khỏi âm thàm quyết định, việc mua bán sau này nhất định phải nắm trong tay, lợi nhuận trong đó rất khả quan, ở địa cầu, buôn bán vũ khí và ma túy lợi nhuận đều rất rất cao đó!
Đặt hai cái dương gỗ trên lưng Tiểu Cường, bọn hắn hướng sân huấn luyện sau núi đi đến. Một tháng trôi qua, Công việc sửa sang Huyễn Thạch thôn cũng dần hoàn thành, lúc này, tất cả thôn dân đang tích cực đem vật tư chất trên đường, lại lấy đá trên sân chuyển đến thôn chất đống, vậy nên nếu tiếp tục huấn luyện ở đây chắc chắn sẽ ngộ thương thôn dân mất!
Một mạch đi nhanh, rất nhanh, bọn hắn đi tới một cái tiểu cốc phía sau núi, nó là một cái sơn cốc giống như cái hồ lô, có cây xanh che khuất, trừ phi cực kì quen thuộc nơi này nếu không dù cố ý đi tìm cũng không ra.
Độc đạo tiến nhập sơn cốc ở phía sau thác nước, ngay cả người của Huyễn Thạch thôn biết được sơn cốc này cũng không quá năm người, bất quá hiện tại thì nhiều hơn, tính cả Thánh Vệ quân nữa thì khoảng gần 50 người.
Xuyên qua thác nước, hắn cùng Tiểu Cường tiến nhập sơn cốc, nhìn cảnh sắc ưu mĩ trong cốc, hắn than thở không thôi, mặc dù đã tới nơi này nhiều lần nhưng mỗi lần đến là mỗi lần bị cảnh sắc nơi đây chấn nhiếp, chỗ này quá đẹp!
Một khe suối nhỏ trong thấy đáy róc rách chảy, hai bên dòng suối là bãi cỏ xanh mượt, ở đây mặc dù không có tiểu động vật nào nhưng hết thảy đều tươi mát giống như tiên cảnh vậy!
Sơn cốc bị hắn sửa thành…….Thánh Cốc, là chỗ chuyên dụng huấn luyện Thánh Vệ quân, đồng thời cũng là nơi huấn luyện huyễn thú của hắn. Hiện tại, trừ bỏ thời gian buổi tối ra, thời gian còn lại của bốn huyễn thú của hắn đều ngâm mình ở đây, giống Thánh Vệ quân cùng nhau huấn luyện, dù sao huyễn thú cũng cần kinh nghiệm chiến đấu mà!
Lúc hắn tới sơn cốc, tất cả nữ hài Thánh Vệ quân chia làm bốn tổ, mỗi tổ mười người, chia nhau đối diện với một khối yếm ma thạch không ngừng phóng ma pháp!
Trải qua một vòng huấn luyện, mọi người cùng nhau nghĩ ra phương pháp, vì Tiểu Cường tốc độ quá nhanh, ma pháp căn bản đuổi không kíp cho nên họ đúc rút kinh nghiệm nghĩ ra cách này.
Trước kia các nàng đồng thời công kích nhưng hiện tại thì khác, họ theo trình tự, cách khoảng 0,2 giây lại có một người phóng ra ma pháp, từ xa thoạt nhìn thì giống như cơ quan bắn ma pháp vậy, cứ mỗi giây lại có năm người phóng ma pháp, ma pháp công kích không chút nào gián đoạn!
Đại khái, để phóng ra một cái ma pháp cần 0,2 giây thời gian, cả mười nữ hài còn lại không ngừng súc tích phóng ra ma pháp, vì thời gian cách nhau 0,2 giây cho nên trước lúc ma lực của các nàng tiêu hao hết, công kích là liên tục, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Bất quá, để nắm chắc 0,2 giây thời gian này không phải chuyện đơn giản, liên tục phát ra ma pháp, công kích lần nữa lại rối loạn, mỗi lần như vậy đám nữ hài họp lại thảo luận điều chỉnh một chút sau đó lại tiếp tục luyện tập.
Kĩ xảo khống chế ma pháp chuẩn xác tựa hồ sánh với …….diễn viên xiếc. Đối với một pháp sư đã trưởng thành sẽ rất khó làm được điều đó, nhưng đối với những nữ hài trước mặt hắn thì khác, các nàng đang trong thời gian phát triển trọng yếu nhất của cuộc đời , đồng thời cũng là thời khắc nhanh nhất, chỉ cần các nàng muốn nhất định làm được. Một tuần này, các nàng tiến bộ cực nhanh ngay cả bản thân hắn cũng cảm giác thấy áp lực!
Chỉ nói, bây giờ nếu như 40 nha đầu này tập thể làm loạn, e rằng gã Thành Chủ từng làm cho các nàng sợ hãi này cũng không đủ khả năng thu thập nữa, cũng may nỗi sợ hãi của các nàng đối với hắn đã ăn sâu vào tiềm thức rồi, “phản loạn” là hai không có trong từ điển của các nàng!
Ba! Ba! Ba......
Hắn đã đến từ lâu nhưng vì quá mức chuyên chú nên chưa người nào phát hiện ra, hắn đành vất đắc dĩ vỗ tay vài cái để thu hút sự chú ý của các nàng.
Nhìn thấy hắn tới, đám hài nữ không cần ra lệnh, nhanh chóng một cách dị thường tập trung lại, sau một lát, đội ngũ chỉnh tề liền xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn hài lòng nhìn đám nữ hài, không khỏi vui mừng gật đầu. Nghiêm túc, kỉ luật, hiệu quả, đây chính là Thánh Vệ binh hoàn mĩ trong mắt hắn, đương nhiên đây chỉ là nhận thức hiện tại của hắn mà thôi.
Thấy đám nữ hài sắp hàng xong, hắn hướng Tiểu Cường vẫy vẫy tay, nhất thời, Tiểu Cường dụng đôi đại kìm nhẹ nhàng đặt đôi dương xuống.
Chỉ vào dương trước mặt hắn đạm mạc nói:
- Được rồi, lễ vật trước kia đáp ứng cho các ngươi, cuối cùng hôm nay đã đưa đến, bây giờ ta có thể nói cho các ngươi, cái gọi là lễ vật chính là cho mỗi người một bộ đỉnh cấp pháp bào cùng pháp trượng!
Mặc dù không có mệnh lệnh của hắn, đám nữ hài cũng không dám động, nhưng từ ánh mắt phát sáng, hắn có thể đoán ra sự hưng phấn trong lòng các nàng. Nữ hài dù sao cũng là nữ hài, dù là tiểu cô nương cũng thích quần áo đẹp, điều này không thể thay đổi.
Mỉm cười gật đầu, dưới sự đồng ý của hắn, đám nữ hài tiến lên lấy pháp bào cùng pháp trượng của chính mình. Căm cứ thuộc tính bất đồng, hắn phát riêng pháp bào cùng pháp trượng cho từng người.
Rất nhanh, tất cả các nàng đều có vẻ mặt nâng niu pháp bào cùng pháp trượng của mình với bộ dáng không thể chờ đợi được. Nhìn các nàng hưng phấn, hắn cười nói:
- Tốt rồi, mọi người có thể đi thay đồ, sau này nhớ kĩ, đầy là trang phục của các ngươi! Lúc huấn luyện đều phải mặc pháp bào, cấm pháp trượng, trang phục nhất định phải chỉnh tề!
Rõ!
Nghe mệnh lệnh của hắn, đám nữ hài sang sảng hô. Nghe thanh âm thanh thúy đồng thời vang lên hắn mỉm cười gật đầu nói:
- Được rồi, mọi người thay đổi y phục huấn luyện đi thôi!
Nghe xong mệnh lệnh của hắn, đám nữ hài có chút chần chờ, sau một khắc, một màn làm cho hắn trợn mắt há mồm liền xuất hiện. Tại đội ngũ sắp hàng chỉnh tề cứ như vậy, trước mắt của hắn, các hài nữ bắt đầu…. cởi áo, tháo thắt lưng….
Há hốc mồm miệng, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, hắn hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, mặc dù các nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương nhưng như vậy tựa hồ.........tựa hồ quá hào phóng thì phải!
Cả người chấn động, hắn cười khổ quay mặt về chỗ khác. Ngại quá, vừa rồi hắn chưa nói rõ, quên mất trước hết phải để các nàng giải tán đã, cứ như vậy, mệnh lệnh của hắn đối với đám nữ hài này chẳng khác nào tại chỗ thay đổi quần áo, sau đó lập tức đi huấn luyện, cho nên các nàng mới…………
Đang lúc xấu hổ, bỗng Du Du lại gần, vẻ mặt ung dung cười nói:
- Thế nào? Có phải nếm quả đắng rồi không? Đối với các nàng, mệnh lệnh của ngươi là không thể sửa đổi, sau này ngươi ra lệnh cũng nên cẩn thận, không khéo có lúc thật sự xảy ra chuyện đấy! (Hí hí, giá mà em Du Du này cũng nghe lời thế thì tốt quá!)
Hắn gật đầu sâu, đang chuẩn bị nói cái gìt, Du Du vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Mau nhìn kìa, các nàng đã thay đồ xong rồi, thật xinh đẹp, thật mạnh mẽ a!
Nghe Du Du nói, hắn quay đầu lại, nhất thời, một đội ngũ quân đội anh tư dạng ngời xuất hiện trước mặt hắn, đẳng cấp lựa chọn của hắn cũng không tệ, lục thì lục nhạt, hồng thì chọn hỏa hồng, lam là tinh lam còn vàng thì chọn vàng óng, đều là màu sắc rất sáng sủa.
Màu sắc dạng ngời, kiểu dáng đẹp mắt, khoác lên 40 vóc người yểu diệu liền toát ra vẻ xinh đẹp, nhất là sau khi trải qua huấn luyện, thần sắc các nàng mơ hồ tản ra khí chất của quân đội, lại càng toát lên vẻ anh tư dạng ngời!
Hắn cảm khái lắc đầu, đáng tiền a, không phải là cỏ rác, sau khi thay đổi trang phục, đám tiểu nha đầu cũng trở thành một chi quân đội chính thức, các nàng tựa hồ cũng cảm giác như vậy, nhìn bản thân cùng đồng đội mặc trang phục thống nhất, trong lòng mỗi người nhanh chóng dâng lên một cỗ cảm xúc vinh dự.
Hắn khẽ gật đầu mở miệng:
- Thế nào? Cuối cùng đã có tí cảm giác quân đội rồi chứ, ta hi vọng mọi người nhớ kĩ loại cảm giác này, đừng vì điều này mà bôi nhọ đoàn đội!
Dừng một chút, hắn tiếp tục:
- Tốt rồi, hãy để ta xem thành quả huấn luyện trong hai ngày của các ngươi đi, lập tức xếp đội hình, chuẩn bị chiến đấu!
Rõ!
Một tiếng kiều thúy lĩnh mệnh vang lên, đám nữ hài nhanh chóng di động, chia thành lục mang tinh trận, vẻ mặt cảnh giác tay nắm chặt pháp trượng, tùy lúc có thể chiến đấu.
Hắn đem một khối yếm ma thạch cột vào lưng Tiểu Cường, sau đó ra lệnh Tiểu Cường chạy đi 50 thước, tiếp theo hạ lệnh công kích, sau một khắc, tiếng rít lợi hại vang vọng cả sơn cốc!
Hắn ngạc nhiên há hốc mồm miệng nhìn một màn trước mắt, quả thực không thể tin được, đây là ….điều này quá khoa trương!
Nếu xét từng người, thực lực các nàng tuy có tăng lên nhưng cũng không lớn, đơn giản chỉ là khả năng phóng ma pháp thành thục hơn thôi, ma pháp phóng ra cũng lớn hơn một tí. Pháp sư cũng là như vậy, tiến bộ vô cùng thong thả, nếu như lấy đơn vị tuần mà nói quả thực nhìn không ra bất cứ tiến triển gì, ngay cả đám nha đầu này dưới uy bức của hắn mới có thể tiến bộ như thế, dù sao các nàng cũng đang trong giai đoạn đề thăng nhanh nhất.
Chính thức làm cho hắn kinh ngạc cũng không phải là thực lực từng người tiến triển mà là uy lực công kích của toàn đội, bởi vì từ ngày đó đến nay, mới chưa tơi hai ngày, hết thảy đều biến hóa lớn như vậy, đúng là làm cho hắn không thể tin được.
Muốn nói trước hết là địa hệ Huyền Vũ vệ đội, bọn mỗi người tiếp một người không ngừng phóng địa thứ ảnh hưởng bộ pháp Tiểu Cường, từng đạo cắt ngang chỗ Tiểu Cường di chuyển tới làm cho Tiểu Cường căn bản không cách nào chạy nỏi trên mặt đất, cũng không thể dừng lại, nói cách khác ắt phải chịu đựng công kích tới.
Điều thứ hai muốn nói ở đây chính là thủy hệ Bạch Hổ vệ đội, băng đạn của bọn họ không ngừng công kích dữ dội trên lưng Tiểu Cường, chỉ sau một lát trên lưng Tiểu Cường đã bọc đầy hàn sương, hắn có thể cảm giác thấy hàn khí từ Tiểu Cường truyền tới, động tác của Tiểu Cường đã bị trì hoãn, nếu chỉ có địa thứ đã không thể khiến nó bị uy hiếm đến thế.
Kế tiếp cần nói là hỏa hệ Chu Tước vệ đội, là hệ công kích cường đại nhất, bọn họ không chủ công mà chủ động khống chế phạm vi chuyển động của Tiểu Cường một cách vững vàng. Từng đóa hỏa cầu không ngừng đánh về phía trước Tiểu Cường , bức nó không thể không mạo hiểm nhảy lên thay đổi vị trí phương hướng, tiếp tục chạy trốn.
Đối mặt với công kích của pháp sư, một khi bị buộc nhảy lên thì chính là rơi vào hạ phong. Tiểu Cường không có cánh nên không cách nào thay đổi quỹ tích trên không trung, thừa cơ, Thanh Long vệ với tốc độ nhanh nhất bắt đầu công kích, từng đạo phong nhận nhanh như chớp điện đánh tới Tiểu Cường, mỗi khi Tiểu Cường bị bức phải nhảy lên thì lại có vài đạo phong nhận chuẩn xác đánh vào yểm ma thạch trên lưng nó.