"Đại thiếu gia, cậu đây là ..." Tiễn bá chần chờ hỏi.
"Ha ha, Tiễn bá, hai anh em Lãnh thị tuyệt đối là khách du lịch đấy. Nhưng mà những người khác thì không thành thật vậy đâu" Dương Dạ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ : "Ông cho rằng, hai anh em Lãnh thị nếu thật sự có mưu đồ gì, thì bọn họ sẽ tự mình ra tay sao?"
.........................................
Quả thật, Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương tới, hơn nữa còn mang theo một suy nghĩ riêng tới, đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không có khả năng tự mình đi làm, bởi vì Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương vừa mới lên đảo, vào phòng còn chưa được nửa tiếng thì đã biết đại thiếu gia và nhị thiếu gia của Dương thị gia tộc đã ở trên đảo.
Cái này rất bình thường thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, một nửa mạng sống của Dương thị nằm ở đây, một quần đảo kim thạch to như vậy, bao gồm cả cái làng du lịch bên trong, Lãnh thị gia tộc làm sao mà không có khả năng cài người vào đây chứ, sao không có kẻ nào nằm vùng ở đây? Huống hồ, trong lòng hai anh em Lãnh thị này cũng rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ đặt chân lên đảo, vậy thì nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ bị Dương thị giám sát chặt chẽ.
"Đại ca, cần gì nghiêm túc vậy, chúng ta là khách du lịch mà!" Lãnh Tịch Dương ngồi trên ghế sô pha, hai tay gác sau đầu cười nói.
"Du lịch? Tịch Dương! Lẽ nào em quên cha kêu chúng ta làm gì sao?" Lãnh Thiên Nhai khẩn trương đi qua đi lại trong phòng : "Chúng ta lên đảo rồi! Ừ! Lên rồi! Bước tiếp theo nên làm gì đây? Làm gì bây giờ làm gì bây giờ làm gì bây giờ?"
"Anh làm gì khẩn trương vậy?" Lãnh Tịch Dương đổi thế ngồi, nằm nghiên xuống ghế sô pha, một tay chống đầu : "Nếu không phải tại anh tự cho là thông minh, chạy đến chào hỏi Dương lão gia tử, vậy chúng ta đâu có phiền phức như thế"
"Anh? Anh làm sao? Không phải anh muốn làm cho Dương gia không nghi ngờ chúng ta sao! Tịch Dương, đây là chổ thông minh của đại ca, em hiểu chưa!" Lãnh Thiên Nhai cãi lại.
"Đại ca! Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Đừng gị người ta là Tịch Dương, khó nghe quá, gọi là Tiểu Tịch hay là Tịch Tịch thì tốt hơn!" Lãnh Tịch Dương cau mày, oán hận nhìn Lãnh Thiên Nhai nói.
Lãnh Thiên Nhai thấy em trai trừng mắt nhìn mình, vội cúi dầu xuống. Đối với bộ dạng của Lãnh Tịch Dương lúc này, hắn cũng không thể và cũng không dám trách, không biết có phải lúc đầu sinh lộn hay không, mà từ nhỏ Lãnh Tịch Dương đã thích mặc đồ con gái, cử chỉ lời nói hành động đều rất nữ tính, hơn nữa càng lớn càng nghiêm trọng, không chỉ là thích con trai, mà ở nhà bình thường còn hay sờ mông của những nam hầu có tướng mạo anh tuấn, đối với nữ hầu thì hoàn toàn coi như không thấy, ngay cả ông bố Lãnh Thương Thiên cũng lắc đầu bó tay, nhưng bởi vì Lãnh Tịch Dương quả thất rất thông minh, làm việc lại không từ thủ đoạn, vì Lãnh thị gia tộc mà đã cống hiến không ít âm mưu quỷ kế rồi, rất phù hợp với tính cách của Lãnh Thiên Thương, cho nên cũng một mắt nhắm một mắt mở với tính cách của Lãnh Tịch Dương luôn.
"Đại ca, anh không cần phải vội, không phải em đã nói với anh rồi sao, tất cả đều được an bài rồi" Lãnh Tịch Dương không để ý đến vẻ mặt căm tức của Lãnh Thiên Nhai, ngồi dựa thân thể lên ghế sô pha, lấy một cái đồ dũa móng tay ra mà nghịch với cái móng của mình.
"Em có đầu óc hay không? Em không nghe nói à, đại thiếu gia và nhị thiếu gia của Dương thị đã đến rồi, ý đồ của chúng ta không phải đã lộ ra rồi sao?" Lãnh Thiên Nhai thấy bộ dáng nam không ra nam mà nữ không ra nữ của em trai, tức đến nổi muốn chạy lại đá một cái, nếu không phải do ông bố già nhiều lần thiên vị cho thằng em trai có dạng đàn bà này, thì Lãnh Thiên Nhai đã sớm đánh cho phù mỏ rồi.
"Em thấy anh không có đầu óc thì có, hì hì, anh em Dương gia tới cũng tốt, để cho bọn họ tập trung chú ý lên chúng ta đi, để cho người của chúng ta có thể hành động" Lãnh Tịch Dương nói, sau đó móc trong túi áo ra một cây son môi, bắt đầu chăm sóc cho làn môi khô nứt của mình, cẩn thận vẽ loạn lên, sau đó nhấp nhấp cái miệng, lại quay đầu nhìn anh trai một cái, nói : "Hơn nữa, đại ca, anh cũng biết hai anh em Dương gia ấy căn bản chỉ là hai đứa nhóc mà thôi, nhất là thằng anh Dương Dạ kia, hì hì, hoàn toàn là một tên không có chỉ số thông minh, chơi đùa lêu lổng không để ý đến chuyện của gia tộc, ngoài ra còn có quan hệ không tốt với lão gia tử Dương Chấn Quỳ, trước đó không lâu còn trốn nhà rời đi. Ha ha, hai tên ngu ngốc này, cho dù em nói kế hoạch của em cho bọn chúng biết, bọn chúng cũng không có biện pháp làm gì được chúng ta cả"
"Ừ ... em nói cũng có lý, trước đây anh cũng đã gặp tên đại thiếu gia Dương Dạ ấy một lần, cái lần chơi bóng chung với Nam Vinh Huyễn, tên nhóc này quả thật không có đầu óc, dám giở thói đại thiếu gia ra với anh, hừ!" Lãnh Thiên Nhai suy nghĩ một chút, rồi cười rộ lên, sau đó lại lắc đầu : "Ài, thật sự là đáng tiếc, Quân Hinh tiểu thư của Nam Vinh gia tộc đẹp như vậy, mà lại đi đính hôn với một tên ngu ngốc thế!"
Lãnh Tịch Dương vừa nghe vậy, liền ngẩng đầu lên quát : "Hừ! Đàn bà có gì tốt! Em ghét nhất là đàn bà!" Nói xong, liền làm ra vẻ mơ tưởng vô hạn, nói : "Lẽ nào anh không cảm thấy, cơ ngực cường tráng của đàn ông mới là thứ mê người nhất sao ..."
Lãnh Thiên Nhai nhìn thấy bộ dạng của em trai như vậy, khóe miệng giật giật, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh thật lớn ...
............................
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quần đảo kim thạch này nằm ở hướng Tây Bắc Thái Bình Dương, tổng diện tích khoảng chừng một trăm ngàn km vuông, đảo số 1 là đảo nhỏ nhất trong quần đảo, vì thế chẳng có gì nhiều để khai thác cả, bởi vì hoàn cảnh địa lý ưu tú, cho nên liền xây dựng thành một khu vực nghỉ mát, nhưng mà bởi vì nó quá gần đảo số 2 và số 3, cho nên phàm là người nào nghỉ phép đến đây, đều phải trả một số tiền ký quỹ thật lớn, để tránh cho việc đột nhập vào đảo số 2 và số 3.
Nhưng mà cũng có ngoại lệ, ví dụ như hai anh em Lãnh thị lần này đến đây vậy, bởi vì đã tự mình đến nói chuyện với Dương lão gia tử rồi, cho nên không cần phải đóng tiền ký quỹ gì này nọ nữa. Thật ra thì Dương thị cũng tặng cho bốn đại gia tộc khác một cái thẻ, thành viên trong bốn gia tộc cầm cái thẻ này lên trên đảo, ngoại trừ không phải nộp bất kỳ tiền nào, còn được giảm ... 99% tất cả phí ... ha ha, không có khả năng miễn phí toàn bộ đâu. Những người lên đảo nghỉ phép này, nếu không có hơn trăm triệu trong tay, thì chẳng thể xoay được gì đâu.
Cho nên nói, phàm là những người có thể lên đảo này nghỉ phép, ngoại trừ gia thế hiển hách ra, thì cũng phải coi tiền như rác mới được, còn những người coi trọng tiền bạc muốn đến quần đảo kim thạch du lịch? Mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ làm gì cho tốn tế bào não, đây là chổ mà người ta dùng tiền lau miệng xong rồi ném, dùng tiềng để chùi đ*t sau khi đi toilet xong. Đấy là chổ khác nhau của người có tiền và không có tiền, người ta có tiền, dù có bị nôn ói vì uống quá nhiều đi nữa thì cái thứ ói ra ấy chắc chắn cũng không tầm thường, trong không gian cũ của Dương Dạ ở hồi trước là như vậy, mà ở không gian hiện tại cũng là như vậy, mà ở bất kỳ đâu cũng có sự chênh lệch như vậy cả! Nói chung cứ có tiền là có chênh lệch, vậy thoi.
Ở xa xa, quần đảo kim thạch ngoại trừ đảo số một được mở cửa giới hạn ra với khách vãng lai, thì đảo số 2 và số 3 đều hoàn toàn phong tỏa với bên ngoài cả, trên mỗi đảo đều có một nhóm cảnh vệ đặc biệt do Dương thị gia tộc bỏ một số tiền lớn ra mời về, những người này đều có thân thủ bất phàm cả, có chiến sĩ bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, có tinh anh chống khủng bố chuyển nghề, có diễn viên đóng thế chuyên nghiệp cho điện ảnh truyền hình, có phần tử khủng bố đã rời khỏi tổ chức, có phóng viên chó săn chuyên đưa tin về diễn viên ngôi sao, có quán quân quyền anh, quán quân vật lộn tự do, quán quân đấu kiếm, quán quân bơi lọi, quán quân thể dục tự do, quán quân cờ vây ... Bọn họ hợp thành một đội cảnh vệ tinh anh, toàn diện phụ trách nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho đảo số 2 và số 3.
Lãnh đạo mà Dương Dạ liên lạc, cũng chính là người tổng phụ trách của đội cảnh vệ ấy. Người tổng phụ trách này rất nghiêm cẩn, rất tỉ mỉ ghi lại từng nhiệm vụ mà đại thiếu gia an bài, ngoại trừ phải bí mật giám sát anh em Lãnh thị và bọn tùy tùng ra, trong mấy ngày nay nhất định phải tăng cường bảo vệ cho đảo số 2 và số 3, mặt khác, Dương Dạ còn thu xếp một nhiệm vụ đặc biệt cho tổng phụ trách nữa ...
.............................
Để tránh bị anh em Lãnh thị phát hiện, Dương Dạ cùng Tây Thi và Trịnh Đán luôn ở trong phòng, trong khoảng thời gian này Tô Lạp đã nói được một câu tương đối hoàn chỉnh rồi, cái này cũng đã trở thành niềm vui giải trí cho cả ba người.
Thật ra thì Dương Dạ luôn chờ tin của Tiểu Niếp, hắn biết nha đầu này tuyệt đối không phải là nói chơi, nàng ta nhất định là sau chờ sau khi chuẩn bị tốt, sẽ kêu mình cùng đi đến đảo số 2, một cô gái thẳng tín, đơn thuần, chấp nhất lại có bộ ngực lớn như vậy mà tự nhiên lại đi thích tên đại thiếu gia chó má Mục Minh Phong của Mục thị gia tộc? Điều này làm cho Dương Dạ không thể khống chế được cơn hận đối với Mục Minh Phong, dù chưa gặp mặt như đã nảy sinh địch ý rồi.
Nhưng không ngờ rằng trong lúc chờ lại có tin đến, không phải là tin của Tiểu Niếp, cũng không phải là của anh em Lãnh thị, mà là từ thằng em chết tiệt Dương Tự.
Tiễn bá hoảng hốt gõ cửa phòng đi vào, nói ngắn gọn với Dương Dạ : "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia biến mất!"
"A?" Dương Dạ kinh hãi nói : "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đến phòng của đại thiếu gia, trong phòng không có người, tôi đã tìm trong khách sạn vài lần, nhưng vẫn không thấy người đâu hết!" Tiễn bá cũng rất gấp, thật ra thì lúc bắt đầu ông ta cũng không lo lắng gì, ông ta hiểu nhị thiếu gia thế nào, tuyệt đối không có can đảm đi ra ngoài một mình làm bậy đâu, nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy đâu, việc này liên trở nên kỳ quái.
Dương Dạ rất là khẩn trương, hơn nữa loại lo lắng này có phần lớn thành phần là tức giận, trong khoảng thời gian này, anh em Lãnh thị vừa đến, hắn đang lo chưa hết nữa thì làm sao mà còn sức lực đi lo chuyện của thằng em chết tiệt này? Tự nhiên đúng lúc ghê, sớm không mất muộn không mất, lại biến mất ngay vào lúc này!! Cái này không phải là gây thêm phiền à?
Nhưng ban ngày mình không tiện hiện thân, Dương Dạ đành phải để cho Tiễn bá thu xếp toàn thể người trong khách sạn tìm kiếm với quy mô lớn, lúc này đã là ngày thứ hai sau khi Dương Dạ trở về từ phòng của Tiểu Niếp, nhưng từ trưa này qua trưa sau, trong khách sạn vẫn không có tin tức của Dương Tự, chỉ có một đầu mối coi như có giá trị một chút chính là, một người phục vụ nói rằng, hắn nói buổi chiều khoảng ba giờ có thấy một người thanh niên trẻ tuổi giống nhị thiếu gia, đang đuổi theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc đồ tắm khoác khăn tắm trên bờ biển.
Nếu như người phục vụ này mà nói thật, vậy thì rất phù hợp với tính cách của Dương Tự, khả năng này rất lớn, chứ nếu không thì, Dương Tự rốt cục đã đi đâu?
Tối có bom
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Dương Dạ và Tiễn bá đang ngồi lo lắng trong phòng, bỗng nhiên có một nhân viên khách sạn chạy đến đây vui vẻ báo cáo, nói là tìm được nhị thiếu gia rồi! Bây giờ cậu ấy đang ở trong phòng khách tầng hai!
Cái này đúng là làm cho Dương Dạ thở phào một hơi, nếu như em trai Dương Tự xảy ra chuyện, vậy thì hắn đúng là không có cách nào ăn nói với Dương Chấn Quỳ cả, và cũng không có cách nào đối mặt với bản thân, hắn nói là xin ba cho em trai đi rèn luyện, rèn luyện không thành mà người còn xảy ra chuyện thì ...
Chỉ lát sau, Dương Tự thở hổn hển chạy vào phòng, không thèm để ý đến vẻ hưng phấn của Tiễn bá và vẻ giận dữ của đại ca, câu đầu tiên khi hắn tiến vào trong phòng chính là nói : "Tiểu Đán đâu? Tiểu Đán ở đâu?"
Bởi vì trong phòng không ngừng có nhân viên ra vào báo tin, cho nên Trịnh Đán và Tây Thi mang Tô Lạp đi vào trong phòng cũng nghe thấy âm thanh của Dương Tự, cùng nhau đi ra, Trịnh Đán cười cười, nhìn thấy hai mắt đang phun lửa của Dương Tự, lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nhưng mà Tây Thi thì lại cao hứng nói : "Tiểu ca ca đã trở về!"
Dương Tự không thèm để ý đến xung quanh, đi thẳng đến trước mặt Trịnh Đán, quan sát nửa ngày, đột nhiên hỏi một câu : "Tiểu Đán, em có đi ra ngoài không?"
Trịnh Đán khó hiểu nhìn Dương Tự, lắc đầu.
Dương Tự lập tức hưng phấn hô to : "Quả nhiên không phải là em! Quá tốt!"
Lời này làm tất cả mọi người sửng sốt, Dương Dạ đi đến trước mặt Dương Tự, sờ sờ cái đầu của Dương Tự : "Thằng nhóc, em nói bậy cái gì đó? Có phải là lén ra ngoài lặn xuống nước, kết quả là đập đầu vào đá không?"
"Ai da! Đại ca! Anh không biết gì cả!" Dương Tự đẩy tay của Dương Dạ ra, vẻ mặt đầy hưng phấn nói : "Hắc hắc, em không tranh giành Tiểu Đán với anh nữa, em phải đi gặp tình nhân trong mộng của em đây!"
"A?"
..........................
Thật ra thì mọi chuyện là như vậy nè, Dương Tự thức dậy sau cơn say rượu, miệng khô lưỡi cũng khô, đau đầu kinh khủng, tắm rửa một cái, dự định đi đến phòng của Trịnh Đán để nhìn một cái nhằm mục đích nâng cao tinh thần, không ngờ vừa ra khỏi phòng, tự nhiên mơ màng đi lên thang máy, lại mơ màng chẳng biết mình đã bấm vào số mấy, lúc thang máy mở cửa ra, thì một mùi thơm hấp dẫn liền xông vào, là cái mùi của con gái vừa mới tắm xong đấy, trên người và tóc tỏa ra một mùi thơm đặc biệt cùng với mùi dễ ngửi của cơ thể hòa quyện với nhau. Và thế là, Dương Tự vẫn nhắm hai mắt lại, đi theo cái mùi này, mơ màng đi theo vào trong thang máy.
Trong thang máy, Dương Tự mới hoàn toàn mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mắt hắn liền hết hồn, đây không phải là Tiểu Đán sao? Hơn nữa ... hơn nữa còn mặc đồ tắm hai mảnh nữa!!!
"Tiểu Đán, sao em lại ở đây? Em muốn đi đâu?" Dương Tự lập tức hồi phục tinh thần, vui mừng hỏi một câu.
"Tiểu Đán" nhìn Dương Tự, không nói gì cả.
"Tiểu Đán, không phải là em sống chết không chịu mặc đồ tắm sao? Tại sao lại mặc vào?" Dương Tự đã sớm làm quen với cái kiểu cách xa xa của Trịnh Đán rồi, cho nên chẳng quan tâm, tiếp tục hỏi.
Lúc này, "Tiểu Đán" kia mới nhìn Dương Tự bằng con mắt khó hiểu, liếc Dương Tự một cái, sau đó xích người qua một bên.
"Tiểu Đán, em làm sao vậy, anh chỉ hỏi em thôi mà, có làm gì đâu?" Nụ cười trên mặt của Dương Tự đã có chút xấu hổ, lắc đầu nhục chí : " Em nói cho anh biết đi"
"Tiểu Đán" kia càng khẩn trương hơn nữa, trong mắt lộ ra vẻ kinh khủng, nhích lại gần cửa thang máy hơn.
"Em nhìn em kìa, em còn sợ nữa!" Dương Tự thấy "Tiểu Đán" có phản ứng như vậy, liền buồn bực : "Chẳng lẽ em chán ghét anh như vậy sao? Anh ... Anh biết em thích đại ca của anh, anh sẽ không có suy nghĩ gì về đàn bà của đại ca anh đâu, em đừng xem thường anh!"
"Tiểu Đán" quay đầu lại ngơ ngác nhìn Dương Tự vài lần, khóe miệng mấp máy vài lần, bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn.
"Tiểu Đán, thật ra anh nói với em, anh thân là nhị thiếu gia, tuyệt đối không thiếu đàn bà. Nhưng mà em không giống, em biết không?" Cồn trong đầu của Dương Tự vẫn chưa hoàn toàn hết, đang muốn mượn cơ hội này để phun ra tâm sự : "Em không biết, nhưng anh phải nói với em, anh không phải loại mê gái, thấy người đẹp liền muốn làm bậy, mà là bởi vì anh quả thật nằm mơ thấy em! Thật đấy! Nằm mơ thấy!"
Khóe miệng của "Tiểu Đán" kia lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói ra hai chữ : "Xưa rồi"
"Cái gì xưa? Anh thật sự nằm mơ thấy em mà!" Dương Tự có chút khẩn trương : "Bây giờ anh nói với em những lời này cũng không vì cái gì cả, mà chỉ muốn nói cho em biết! Em là đàn bà của đại ca, sau này cũng có thể trở thành chị dâu của anh cũng không chừng, nhưng mà Tiểu Đán, em có thể thay đổi thái độ, nhiệt tình với anh một chút được không? Một chút cũng được!"
"Vì sao?" "Tiểu Đán" cười, hứng thú tiếp lời của Dương Tự.
"Anh .... anh không muốn em đối xử với anh lãnh đạm như vậy ... ít nhất chúng ta cũng có thể làm bạn!" Dương Tự nói, vỗ vỗ tường thang máy, làm cho "Tiểu Đán" nhảy dựng lên.
Quả 1
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
"Chúng ta làm bạn có được không? Bạn bè tâm giao! Sau này nếu anh của anh mà có bắt nạt em, em có thể nói cho anh biết! Anh giúp em ... anh giúp em bỏ hạt tiêu vào trong quần lót của anh ấy!"
"Tiểu Đán" kia bật cười hì một cái, lấy tay che miệng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Tự, lại bật cười hì thêm một cái nữa.
"Em cười! Cười rồi! Vậy nói rõ là em đã đáp ứng rồi!" Dương Tự lập tức hài lòng : "Tốt rồi, Tiểu Đán, sau này hai ta là bạn bè! Sau này em và anh của anh có thể nào thì anh cũng không tức giận, sau này anh sẽ tìm một cô gái khác thật tốt, em cũng đừng đố kị mà ăn thịt người ta!"
Lúc này cửa thang máy mở ra, mỹ nữ Tiểu Đán kia quay đầu cười quyến rũ với Dương Tự, nói một câu : "Bệnh tâm thần" sau đó lắc mông đi ra khỏi thang máy.
Dương Tự ngay ngốc nhìn chằm chằm vào cái mông căng tròn được bao bọc bởi cái quần bơi màu tím, lắc qua lắc lại, đầu lên nổi máu lên, lập tức đuổi theo, đi theo bên cạnh Tiểu Đán, cười cợt nhả với vị mỹ nữ Tiểu Đán này, càng đi càng xa :
"Tiểu Đán, bây giờ là bạn bè, em có việc gì cứ nói với anh, em biết không, anh củ aanh coi trọng cô gái ngực to trên biểu hồi sáng ấy, anh nói những lời này cũng không có ý gì cả, anh của anh không phải loại người như vậy, đúng rồi, Tiểu Đán, em muốn đi đâu? À, em còn chưa trả lời anh, sao lại mặc đồ tắm vậy? Ha ha, đúng là không tin được, em mặc đồ tắm vào thật là đẹp mắt, nhất là màu tím, bộ đồ tắm này quả thật là sinh ra vì em! A, Tiểu Đán, em rốt cục đi đâu thế? Sao đi có một mình thôi vậy? Anh mời em ăn hải sản nha? Không thích? Mời em ăn cua biển lớn nha, nghe nói gạch cua bổ ngực lắm, hắc hắc! A, em trừng anh làm gì ..."
..............................
Từ trong khách sạn đi ra cạnh biển, từ cạnh biển đi ra biển, mà ra đến ngoài biển rồi mặc dù đã uống vài ngụm nước biển nhưng Dương Tự vẫn không dừng nói, lại từ dưới biển đi lên bờ, dần dần Dương Tự cũng cảm thấy kỳ quái, Tiểu Đán trước mắt chỉ cười cổ quái, thỉnh thoảng đáp lại một hai chữ, mà nụ cười này, dáng vẻ này, ánh mắt này, càng lúc càng có chênh lệch lớn so với lúc tiếp xúc bình thường, đây là sao vậy nhĩ
"Tiểu Đán, em theo anh trở về đi, hai ta ra ngoài lâu như vậy, anh của anh chắc đang lo lắng lắm đây!" Dương Tự đi bên cạnh Tiểu Đán, nắm lấy tay nàng.
"Ở .... làm sao thế? Có gì mà phản ứng kích động như vậy?" Trong lòng Dương Tự càng ngày càng khả nghi, thế nhưng vẫn đưa tay qua lần hai.
Tiểu Đán kia vội vàng lui về sau, tránh tay của Dương Tự, trừng mắt nhìn Dương Tự : "Anh làm cái gì vậy? Còn đụng nữa tôi kêu người đấy"
Dương Tự ngơ ngác, bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt, nghĩ thầm cho dù thế nào thì Tiểu Đán cũng sẽ không có khả năng đánh mình, vì vậy sau khi do dự một chút, cẩn thận hỏi : "Em ... em không phải Tiểu Đán?"
"Tôi nói tôi là Tiểu Đán gì gì đó hồi nào?" Cô gái kia cười khinh thường, liếc nhìn Dương Tự.
"A?" Dương Tự lập tức mở to mắt nhìn : " Vậy sao cô gạt tôi chứ? Để tôi nói nhiều như vậy còn không giải thích rõ ràng! Sao cô không phủ nhận ngay từ đầu?"
"Tôi thừa nhận lúc nào?" Cô gái kia cũng bắt chước hình dạng của Dương Tự, mở to mắt ra, sau đó cười một cách bướng bỉnh, nhíu mũi : "Hắc hắc, tôi cảm thấy anh nói chuyện thú vị, mà anh lại thích nói như vậy, cho nên tôi thuận tiện nghe một chút"
"Cô!" Dương Tự tức đến đỏ mặt, đưa tay chỉ vào mặt nàng hỏi : "Cô rốt cục là ai?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Cô gái liếc nhìn Dương Tự, xoay người rời đi.
Dương Tự vọt theo không chút do dự, đưa tay chặn lấy trước mặt cô gái, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm nàng ta.
"Anh ... anh muốn làm gì?" Cô gái có chút sợ, rụt vai lại, ánh mắt trở nên kinh khủng.
Dương Tự trừng mắt lên, thở phào một hơi, lập tức biến thành bộ dạng ân cần không gì sánh được : "Tiểu thư, xin nói cho tôi biết phương danh của cô, cho dù tôi nhận lầm người, vậy thì chúng ta quen biết coi như cũng là một loại duyên phận ..."
"Bệnh - Thần - Kinh!" Cô gái kia đưa mặt lại gần, nói từng chữ ra với Dương Tự xong, xoay người rời đi.
"Tiểu thư! Chờ tôi một chút! Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô mà! Như vậy đi, chúng ta tìm một chổ ngồi xuống nói chuyện, tôi mời ăn hải sản nhé? Không thích? Mời ăn cua biển lớn, nghe nói ăn gạch cua rất tốt cho ngực! A? Hắc hắc, lần này thì hay rồi hay rồi ..."
.... "Sau đó?" Dương Dạ híp mắt hỏi.
"Sau đó nàng ta thật sự kêu người, em bỏ chạy" Dương Tự cười thần bí : "Nhưng mà em không chạy xa, còn lén theo sau nàng ta, rốt cục cũng biết nàng ta ở trong phòng nào rồi, cũng biết nàng ta là ai! Hắc hắc ..."
"Vậy nàng ta là ai?" Dương Dạ hỏi tiếp.
"Hắc hắc, đại ca, anh đoán đi!" Dương Tự cười cười nhìn Dương Dạ, lại chuyển sang nhìn Tiễn bá và Tây Thi Trịnh Đán : "Các người cũng đoán đi?"
Lúc này Dương Dạ đang hận trong tay tại sao không có một con dao, thôi không cần, một vật cứng và dài là đủ rồi!
"Đoán không được sao? Hắc hắc, nói cho mọi người nghe!" Dương Tự cười hài lòng với mọi người, hai tay chắp sau lưng, nói : "Cô gái ấy là người của Dương gia chúng ta! Là con gái của tổng giám đốc chấp hành công ty hàng không Dương thị chúng ta! Tên là Thê Thê, mọi người không ngờ phải không, ha ha ha ha..."
Cười được một nửa Dương Tự bỗng phát hiện ra xung quanh có vẻ không đúng, cẩn thận quay đầu lại nhìn đại ca Dương Dạ, lại nhìn Tiễn bá, và thấy tất cả đều đang phun lửa ra từ mắt.
"Anh, lão Tiễn, hai người sao vậy?"
Dương Dạ lạnh lùng nhìn Dương Tự, bỗng nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu lên hô một tiếng : "Tô Lạp!"
Tô Lạp gào lên một tiếng rồi phóng từ trong phòng ra, chạy vài bước đến bên cạnh Dương Dạ, ngồi xuống, hưng phấn ngửa đầu lên gầm gừ.
"Tô Lạp, đói bụng chưa, khối thịt này cho mày!" Dương Dạ cười cười chỉ vào Dương Tự :"Nhớ kỹ! Đừng để máu văng đầy phòng nhé!"
"Không ... không.... nhả ... xương ..." Tô Lạp dùng giọng nói gián đoạn của mình đáp lại.
"Ừ, Tô Lạp ngoan nhất, Tiểu Thi Tiểu Đán, Tiễn bá, chúng ta đi" Dương Dạ nói xong, vỗ vỗ đầu Tô Lạp, sau đó vẫy tay với Tây Thi và Trịnh Đán.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Dương Tự nhất thời không có phản ứng, chờ sau khi hắn có phản ứng lại thì đã muộn rồi, Tô Lạp đang liếm môi đi đến gần hắn, mà đại ca Dương Dạ mang theo Tiễn bá và Tây Thi Trịnh Đán đi ra cửa phòng.
"Anh! Anh! Má ơi! Đừng như vậy mà! Em biết sai rồi! Tô Lạp, mày đừng tới đây! Đừng tới đây! Coi chừng tao dùng thiên mã lưu tinh quyền đánh mày đánh! Ai da! Cắn thật à, anh ơi, nó cắn dây quần em! Em đem Thê Thê tặng cho anh không được sao! Anh! Anh ..."
Khi Dương Dạ mang Tiễn bá, Tây Thi và Trịnh Đán đi vào lại, thì Tô Lạp đã ngồi xổm bên cạnh Dương Tự, đang khẽ liếm hắn, mà Dương Tự thì đã trợn trắng hai mắt, miệng sùi bọt mép, trong đầu đang nhớ lại tình cảnh khi còn rất nhỏ, mỗi lần hư mẹ lại hay nói rằng, nếu còn hư nữa thì quái vật lớn sẽ đến ăn con! ... không ngờ lần này giấc mộng đã thành sự thật.
...........................
Dương Dạ nhận được một bức thư từ sảnh của khách sạn nữa, lúc này đã là chạng vạng rồi, nội dung trong thư cũng giống như lần trước : Đến phòng 3115 đến ta.
Nhưng mà lần này thì đã đổi chữ ký rồi : Chủ nhân.
Vì vậy, Dương Dạ dặn dò Tiễn bá vài câu, sau đó lên đường đi gặp Tiểu Niếp, trước khi đi còn xin Tiễn bá một cái máy liên lạc, một phương thức liên hệ với người tổng phụ trách cảnh vệ của đảo số 2 và số 3, cái loại không thấm nước, xài năng lượng mặt trời, dùng khoa học kỹ thuật quốc tế tiên tiến, được tổ chức khoa học thế giới công nhận hàng chất lượng cao, không phóng xạ, không chất bảo quản, hơn nữa truyền tín hiệu vô cùng tốt, nhét vào trong lổ tai.
Trước khi đến phòng 3115, Dương Dạ đã liên hệ ngắn gọn với người tổng phụ trách cảnh vệ.
"Chuẩn bị trên đảo số 2 đã xong hết chưa?"
"Yên tâm đi đại thiếu gia, tất cả đều làm theo lời dặn dò của cậu!"
Gõ cửa phòng, thân phận của Dương Dạ liền biến thành Lý Phôi kia.
"Lý Phôi, ngươi đến rồi" Tiểu Niếp đứng trong phòng, đang thu dọn một cái túi đồ màu đen.
"Chủ nhân" Dương Dạ cung kính kêu lên một tiếng, Tiểu Niếp trước mắt đang mặc một bộ đồ bó màu đen, trên người còn mang một cái mũ chùm đầu màu đen, nhìn giống như là miêu nữ vậy, mà bộ đồ bó này càng làm cho cái đó đó nó căng tròn lên ... ài, Dương Dạ tỉnh táo lại một chút, hỏi : "Chủ nhân, gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Vớ vẫn" Tiểu Niếp đứng thẳng lên, chống tay lên eo cười cười : "Tối nay, chúng ta hành động!"
"Tốt! Tất cả nghe chủ nhân" Dương Dạ bước đến gần, cố ý làm ra vẻ tham lam : "Nhưng mà, chủ nhân, thù lao mà người hứa với tôi ..."
"Sẽ không thiếu phần ngươi" Tiểu Niếp liếc nhìn Dương Dạ.
"Tốt! Vậy tôi yên tâm" Dương Dạ cười cười, sau đó cúi người xuống, đặt mông ngồi trên ghế.
Tiểu Niếp trừng mắt đi tới, đứng trước mặt Dương Dạ hô : "Này! Ngươi ngồi xuống làm gì? Chúng ta đi!"
"Không phải chứ? Chủ nhân!" Dương Dạ cũng sửng sốt, nói : "Bây giờ chỉ mới là chạng vạng, mặt trời còn chưa xuống hẳn nữa! Người mặc bộ đồ này ra ngoài, không phải muốn hù người ta chứ?"
"A? Ặc ... Đúng! Có đạo lý! Chúng ta đợi trời tối rồi đi!" Tiểu Niếp sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Dương Dạ lén cười, nha đầu này đúng là ngốc đến khả ái rồi, mẹ kiếp cái tên Mục Minh Phong, cô gái tốt như vậy mà mày lại để cho đi làm chuyện nguy hiểm như thế! Đúng là không bằng cầm thú!
Tiểu Niếp lại loay hoay với cái túi đen của mình, Dương Dạ tò mò đi qua, hỏi thăm dò : "Chủ nhân, túi này là gì vậy?"
"Hắc hắc, ngươi xem đi, mở mắt ra nhìn, nhìn xem cái gì gọi là người làm đại sự!" Tiểu Niếp tránh ra một bên, cười đắc ý nói.
Dương Dạ tò mò mở túi ra xem, lập tức hô lên : "Woa, chủ nhân, người amng nhiều thứ như vậy để đi hành động sao? Dây thừng, móc sắt, đèn pin, kính nhìn đêm, bản đồ ... đây là .... kem dưỡng da? Chủ nhân, người ...?"
"À, cái này cũng rất cần!" Tiểu Niếp nghiêm túc nói : "Chúng ta phải đi lên đảo! Thời gian hành động có lẽ sẽ dài, gió thổi trên biển không tốt cho da, sẽ ảnh hưởng đến tế bào sống trên da"
"Ừ, có lý!" Dương Dạ nuốt cục nuốt miếng xuống, tiếp tục kiểm tra : "Dao, chùy sắt, cưa sắt, dũa sắt, kìm, dùi, vít vặn, súng hàn điện ... Chủ nhân, người đi lắp đặt thiết bị à?"
"Cái gì chứ?" Tiểu Niếp tức giận nói : "Lỡ như bị lọt vào trong một chổ bí ẩn! Có cửa sắt, song sắt cái loại, mấy thứ này đương nhiên là cần đến rồi. Cái này gọi là lo trước khỏi họa, ngươi đúng là không hiểu cái gì cả!"
"À, à, chu đáo, chủ nhân đúng là suy nghĩ chu đáo!" Dương Dạ hầu như muốn cười thành tiếng rồi, cúi đầu che giấu khuôn mặt của mình đi : "Còn nữa đây, bao tay da, nhựa cao su, bộ đàm, đạn khói ... đây là ... nước khoáng? Nước trái cây? Bánh kem? Khoai tây chiên? Sốt cà chua? Chocolate?"
"Cái này ... cái này ..." Tiểu Niếp quay đầu lại, giải thích mà giống như dỗi : "Chúng ta đi đến đảo, lỡ như gặp phải tình huống bí hiểm, đói bụng thì phải làm sao? Không còn sức lực để chạy trốn thì sao?"
"Ừ! Có lý! Chủ nhân không hổ là người làm đại sự!" Dương Dạ nín cười, nhịn nửa ngày, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Niếp, cau mày hỏi : "Nhưng mà, chủ nhân, nhiều đồ như vậy, người mang đi hành động, sợ rằng sẽ không được tiện!"
"A?" Dương Dạ trừng mắt ra, quay đầu nhìn cái túi đầy đồ kia, lại quay đầu nhìn lướt qua bộ ngực của Tiểu Niếp, nhẹ than một tiếng : Ài, thật đúng là, người chết vì tiền, mình chết vì ngực!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief