Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 125: Liếc Mắt Đưa Tình
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Tiểu tiểu
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Anh còn nói lung tung.” Tiêu Ngọc dùng sức véo hông Dương Vũ, hung tợn nói.
“Anh đâu có nói lung tung, đại tiểu thư, đại mĩ nữ, em mau buông tay ra, em nhéo anh đau quá.” Dương Vũ mặt như khóc tang, cầu khẩn nhìn Tiêu Ngọc.
“Hừ hừ...” Tiêu Ngọc đắc ý hừ lạnh vài tiếng, lại hung hăng véo một cái nữa mới buông tay. “Nhớ kỹ, về sau đừng có nói lung tung, anh còn nói như vậy là tự mình chuốc lấy cái khổ.” Tiêu Ngọc vẻ mặt đắc ý.
Trên thực tế, đối với Dương Vũ “nói lung tung” Tiêu Dao không hề có phản cảm, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác ngọt ngào. Nhưng Tiêu Ngọc không thừa nhận chính mình có cái loại cảm giác kì lạ này. Đây là một cảm giác kỳ lạ, đến Tiêu Dao cũng không biết làm sao.
“Dù sao chỉ là sớm hay muộn, bây giờ nói cũng đâu có sao.” Đợi đến lúc Tiêu Ngọc buông tay ra, Dương Vũ hít một hơi khí lạnh xoa nơi hông bị véo, nói thầm.
“Anh lại nói lung tung phải không?” Ánh mắt Tiêu Ngọc không chút hảo ý nhìn Dương Vũ đánh giá. Dương Vũ thấy thế vội vàng phủ nhận nói: “Không phải, anh đâu nói gì”
“Đúng rồi, anh mua cho em hai bộ quần áo với nội y, nhưng anh không biết có vừa với người em không, em ăn xong, thì đi thử đi.”
Nghe Dương Vũ nói, mặt Tiêu Ngọc không khỏi đỏ lên. Nghĩ đến chuyện mình mặc nội y mà Dương Vũ đi mua về, Tiêu Ngọc càng cảm thấy xấu hổ. Nội y lại chính là phần quan trọng bên cạnh quần áo, có thể nói, nội y con gái có rất nhiều bí mật. Hơn nữa, trước kia Tiêu Ngọc mua nội y đều đi cùng với bạn, mà hiện tại là Dương Vũ thay cô mua nội y. Điều này thật sự làm cho nàng cảm thấy xấu hổ thẹn thùng. Nhưng nàng nghĩ chuyện đến chuyện gì đó nhịn không được lại nở nụ cười.
“Không có gì.” Liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái, Tiêu Ngọc cố nén cười nhưng không có có cách nào, càng nghĩ càng buồn cười. “Em nghĩ lúc anh mua nội y…” Nói xong, sắc mặt Tiêu Dao nhất thời đỏ lên vì xấu hổ.
Dương Vũ cực kỳ xấu hổ, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Tiêu Ngọc lại cười. “Em còn cười anh, em có biết anh xấu hổ thế nào không?” Nghĩ đến lúc mua nội y trong cửa hàng, mặt Dương Vũ nóng như lửa đốt.
“Hừ hừ… Nếu không phải là vì em anh không đi mua đâu, một đại nam nhân mà đi mua nội y cho con gái, hơn nữa anh cái gì cũng không biết, khi đó xấu hổ muốn chết.” Dương Vũ trợn trắng con mắt tức giận liếc nhìn Tiêu Ngọc nói.
“Cám ơn anh.” Tiêu Ngọc cố nén cười nói lời cảm ơn với Dương Vũ. “Không cần, hy vọng sẽ không có lần sau, nếu có lập lại một lần nữa, có đánh chết anh cũng không đi, mặc kệ em có quần áo để mặc hay không.” Dương Vũ vẫn tức giận như trước.
“Biết rồi, làm gì lại có lần sau?” Tiêu Ngọc vội vàng liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái, tức giận nói. “Bất quá, em vẩn thấy tức cười, tiếc là không nhìn thấy bộ dạng của anh lúc đó, chắc nhìn anh rất buồn cười?” Tiêu Ngọc trong đầu lại hiện ra bộ dạng xấu hổ của Dương Vũ lúc đó.
“Em còn nói.” Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dao liếc mắt một cái, “Mau ăn đi, anh đi tắm rửa.” Dương Vũ trong lòng xấu hổ, vội lấy cớ đi tắm để tránh.
Sau khi tắm xong đi ra, Tiêu Ngọc đã ngồi trên giường xem TV. Nhìn thấy Dương Vũ đi ra, Tiêu Ngọc quay đầu nhìn. “ Anh tắm kiểu gì mà lâu hơn cả con gái? Mặc cái áo thúi này của anh khó chịu muốn chết.”
Nghe giọng nói oán giận của Tiêu Ngọc, Dương Vũ vội nhìn qua. Tiêu Ngọc đang mặc cái áo của mình nhưng vì dáng người nàng là nguyên nhân nên nhìn nàng cứ như đang mặc váy.
“Khùng khục!” trong cổ họng Dương Vũ phát ra một âm thanh kỳ lạ, ánh mắt Dương Vũ nhìn chằm chăm thân thể Tiêu Ngọc, dần dần lộ ra một tia lục quang.
Lúc này, Tiêu Ngọc đang ngồi xếp bằng trên giường. Bởi vì nàng đang ngồi, nên chiếc áo vốn dài bị nàng buộc lại. Càng làm cho dục hỏa Dương Vũ bốc cháy, phía dưới nút buộc lộ ra đường cong hoàn mỹ vô cùng hấp dẫn.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dương Vũ thúc đẩy lực lượng lưu động trong cơ thể, cố miễn cưỡng đè nén dục hỏa thêu đốt, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn Tiêu Ngọc nói: “Áo của anh thúi lắm hả? Vậy em cởi ra đi” Nói xong Dương Vũ đã đi tới.
“Em không mặc chẳng phải tiện nghi cho anh nhìn? Huống hồ bên trong em không mặc gì cả.” Nói tới đây, Tiêu Ngọc bổng nhiên đỏ mặt, “Sao mình lại nói ra với hắn, thật là ngốc đến cực điểm!” Tiêu Ngọc trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“ Tốt, không mặc như vậy càng tốt, anh có thể nhìn đã mắt” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc cười xấu xa.
“Nghĩ hay quá hén!” mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng, liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái rồi nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nhìn bộ dạng Tiêu Ngọc chật vật, nụ cười trên mặt Dương Vũ càng thêm nồng đậm
Hồi lâu sau, Tiêu Ngọc cuối cùng cũng thay xong quần áo đi ra.
“Chậc chậc, quần áo mặc rất vừa vặn, nhìn em rất đẹp, ân, ánh mắt anh không sai chút nào?” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc từ trên xuống dưới. Không thể không nói Dương Vũ mua quần áo rất đẹp, Tiêu Ngọc mặc rất phù hợp.
“Ân, rất vừa và đẹp.” Tiêu Ngọc vẻ mặt thoải mái nhìn Dương Vũ “Cám ơn anh.”
“Ha hả, không cần khách khí, không biết bên trong có phù hợp không?” Dương Vũ lại cười nói
“Chết đi, anh là đồ háo sắc.” Tiêu Ngọc vội vàng trừng mắt nhìn Dương Vũ một cái, tức giận nói.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 127: Hỏa Phượng Hoàng
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Tiểu Tiểu
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Sau khi dừng xe trước sở cảnh sát, Dương Vũ liền đi vào trong. Giờ này mọi người ở sở cảnh sát đã tan việc. Trừ những người còn đang có trách nhiệm trên mình ở sở cảnh sát không còn ai khác. Cả sở cảnh sát rất yên tĩnh, thanh vắng.
Bóng đen bao trùm cả cục cảnh sát tựa hồ như bên trong không có người ở. "Tìm Trần Lập trước rồi hẳn hay." Dương Vũ tiếp tục bước vào bên trong sở cảnh sát.
Vừa lúc Dương Vũ muốn đi vào trong thì ánh đèn của chiếc xe đậu trước sở cảnh sát bỗng nhiên sáng lên. Ánh sáng mãnh liệt chói lọi làm mắt Dương Vũ nhíu lại.
“Cậu Dương, tôi ở đây.” Cùng lúc với ánh đèn xe chiếu sáng, giọng của Trần Lập cũng từ trên xe vang lên.
“Chuyện gì? Sao lại thần bí như vậy?” Dương Vũ bước tới, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ rồi nhìn Trần Lập đang hút thuốc hỏi.
Bây giờ hai người bọn họ tương đối khá thân, nên lúc nói chuyện cũng tùy tiện như bạn bè.
“Dẫn cậu đi gặp một người.” Trần Lập rít một hơi cuối cùng, nói với Dương Vũ đồng thời khởi động xe. “Đối với nàng, cậu nhất định sẽ có hứng thú.” Nụ cười của Trần Lập có chút bí ẩn.
“Người nào? Làm sao anh biết em có hứng thú với nàng?” Nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Lập, Dương Vũ càng thêm hiếu kỳ. “Ha ha, chờ một chút cậu sẽ biết.”
Lúc này vì trời đã tối, hai bên đường không có nhiều người như ban ngày. Tuy vậy, cũng không ít người. Các cửa hàng buôn bán khách đông đảo náo nhiệt, nếu cửa hàng nào sinh ý tốt một chút thậm chí khách không còn chổ ngồi.
“Đêm nay tôi mời cậu ăn tối.” Trần Lập chở Dương Vũ một hồi thì đến một quán ăn và chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Thích gì thì cứ chọn đi.” Trần Lập đưa thực đơn cho Dương Vũ. Dương Vũ nghi ngờ nhìn Trần Lập, tùy tiện chọn một vài món thức ăn, rồi hỏi: “Tối nay không phải anh đơn giản chỉ mời em ăn khuya chứ? Còn ‘nàng’ kia là ai?”
“Ha ha, đừng có nóng. Chúng ta hãy ăn tối trước đã.” Mặc kệ Dương Vũ sốt ruột hiếu kỳ, Trần Lập vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Dương Vũ chỉ còn cách nghe theo Trần Lập. Mặc dù hắn rất hiếu kỳ, nhưng hắn không thể uy hiếp bắt ép Trần Lập nói về ‘nàng’ kia.
“Tên khốn kiếp này chắc chán sống rồi!” Trong khung cảnh đang ồn ào thì có một giọng nữ thánh thót vang lên. Dĩ nhiên, Dương Vũ cũng nghe được những lời đó khá rõ ràng.
“Rầm!” Một tiếng động thật lớn và tiếp sau đó là một giọng nam tràn đầy tức giận vang lên: “Hỏa Phượng Hoàng, cô đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Hôm nay cho dù cô có chịu hay không chịu cũng vậy thôi.”
“Tên khốn kiếp, làm như nhỏ này dễ bị bắt nạt lắm hả?” Giọng nữ thánh thót lúc nãy cũng không kém phần tức giận.
Nghe được hai âm thanh đang cãi vả, Dương Vũ liền quay đầu nhìn theo hướng âm thanh vọng lại. Khi hắn nhìn thấy hai người đang cãi vả, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hai nhóm người đối lập, đúng là hai nhóm người đối lập. Hai người đang cãi vã cũng đang ở chung một bàn ăn, khác biệt là họ đang căm tức nhìn đối phương.
Một người thanh niên trên mặt có một vết sẹo dài, trên cánh tay hắn còn có hình xăm nhưng Dương Vũ xem không rõ.
Nhưng người thanh niên không phải là nguyên nhân làm cho Dương Vũ kinh ngạc. Người làm cho Dương Vũ kinh ngạc chính là cô gái đối diện với hắn, trong tay cô nàng đang cầm một thanh mã tấu(Nguyên văn là Tây Qua đao - dao bổ dưa hấu). Trên người mặc một bộ đồ màu đỏ bó sát thân, để lộ ra vóc người bốc lửa, nhưng động tác của cô nàng lại càng bốc lửa hơn.
Cô gái này đại khái chừng mười tám tuổi. Không chỉ có vóc người bốc lửa, mà lại còn xinh đẹp khiến người khác phải động lòng. Dương Vũ cũng phải liếc nhìn.
Cô gái này mặc chiếc váy ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài. Cho dù là đang ngắm nhìn ở từ một khoảng cách xa, Dương Vũ cũng phải tán thưởng khen ngợi.
Lúc này, cô gái đang đứng gần chiếc bàn, chân phải nhấc cao đạp lên một chiếc ghế. Tay phải nàng đang nắm thanh mã tấu, không ngừng gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn người thanh niên mặt thẹo đang ngồi đối diện.
Cô gái này có vóc người bốc lửa, lại xinh đẹp đến mê người nhưng động tác lại thô bạo, hoàn toàn không hợp với bộ dạng xinh đẹp của nàng. Đây chính là điểm làm cho Dương Vũ cảm thấy kinh ngạc.
“Người con gái đó tên là Hỏa Phượng Hoàng, còn người đối diện là Đao Ba Lý. Họ là người của hai nhóm xã hội đen trong thị trấn, tới đây để đàm phán.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ, Trần Lập ngồi một bên, thản nhiên nói.
Nghe Trần Lập nói, Dương vũ càng thêm kinh ngạc. “Làm sao mà anh biết rõ như vậy? Cô nàng Hỏa Phượng Hoàng kia là người của xã hội đen?” Dương Vũ cảm thấy kỳ quái, sao lại phái một cô gái đàm phán cùng người khác?
“Chuyện này có tài liệu. Cô gái này con gái duy nhất của bang chủ đệ nhất bang “Tân Bang” ở Tân trấn. Là Tân bang đại tiểu thư. Từ mấy năm trước, cô nàng đã bắt đầu giúp cha xử lý chuyện trong bang hội rồi. Nghe nói hôm nay chính là tới đây gặp mặt Đao Ba Lý, người giúp Giang Đông bang đàm phán.”
“Người anh nói chính là cô ta, Hỏa Phượng Hoàng.” Trần Lập nhìn hai người ngồi cách đó không xa, thản nhiên nói với Dương Vũ.
“Cô ta?” Dương Vũ có chút kinh ngạc. “Cô ta có chỗ nào đáng để cho em thấy hứng thú?”
“Ha ha, rất nhiều. Vóc người bốc lửa, sắc đẹp, và còn có thân phận của cô nàng.” Trần Lập cười nói.
“Không có hứng thú. Mặc dù cô gái này rất đẹp nhưng em không phải thấy một người là yêu một người.” Dương Vũ vừa nói chuyện, ánh mắt vừa theo dõi hai nhóm người bang hội ở bên trong.
Lúc này, bầu không khí giữa hai bên rất căng thẳng. Cả hai bên thậm chí đã lấy ra vũ khí của mình, đằng đằng sát khí chuẩn bị đánh nhau.
Nhìn thấy tình huống ở bên trong, các thực khách lập tức nhận ra ở đây sẽ sinh ra chuyện tranh chấp. Cho nên, cả đám vội vàng tính tiền rồi rời khỏi, tránh bị vạ lây.
"Tốt lắm, em không thèm nghe anh nói nữa, em phải về nhà." Nhìn thời gian thoáng qua đi, đã hơn tám giờ tối. Vì thế Tiêu Ngọc đưa đề nghị.
“Sao trở về sớm vậy? Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ có chút luyến tiếc.
"Làm sao vậy? Không muốn em về sao?" Tiêu Ngọc cười, sau đó nói.
"Đúng vậy." Dương vũ thật sự có cho chút lưu luyến, hôm nay mặc dù bọn cướp làm cho hai người có chút kinh động, nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở chung một chỗ. Dương vũ thật sự rất muốn cùng Tiêu Ngọc ở lâu thêm chút.
Nghe Dương vũ trả lời, Tiêu Ngọc sửng sốt, nàng không ngờ Dương vũ thật sự lưu luyến nàng! Nhưng Tiêu Ngọc lắc đầu cười, "Trời đã tối rồi, em thật sự phải đi về."
"Vậy được rồi, anh đưa em về." Dương Vũ buồn bực nói. Kỳ thật, Dương Vũ cũng không phải có ý đồ đen tối gì. Hắn thuần khiết chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu Ngọc có thời gian bên nhau lâu hơn mà thôi.
"Như thế nào? Mất hứng hả?" Trong xe taxi, Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ im lặng bên cạnh cười nói. Nghe Tiêu Ngọc nói, Dương vũ quay đầu nhìn Tiêu Ngọc liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào. Kỳ thật, Dương Vũ cũng không phải tức giận, chỉ là trong lòng có chút buồn bực thôi.
“Anh sao lại vì chuyện nhỏ như vậy cũng giận?” Tiêu Ngọc miệng lầu bầu nói.
"Anh không có tức giận, anh chỉ là có chút buồn bực thôi."
"Anh rốt cục cũng nói chuyện? Em tưởng anh sẽ không nói nữa chứ." Nhìn Dương Vũ rốt cục mở miệng Tiêu Ngọc cao hứng nói.
Đảo cặp mắt trắng dã, Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc liếc mắt một cái, "Đúng rồi, cặp của em còn trong lớp học? Em bây giờ không có chìa khóa sao trở về?" Dương vũ bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại, Tiêu Ngọc trên người ngoại trừ cái điện thoại di động còn lại mọi thứ trên người nàng đều là do hắn mới mua.
"Yên tâm đi, mẹ em có ở nhà. Mẹ em sẽ đón em dưới lầu. Hì hì..." Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ cười."Nha." Dương vũ gật gật đầu, không thèm nhắc lại.
Nhìn Tiêu Ngọc thân ảnh biến mất trong tầm mắt, Dương Vũ mới lên xe quay đầu trở về khách sạn. Ở trên đường, chuông điện thoại di động Dương Vũ vang lên. nguyên lai lại là Tiêu Ngọc nhắn tin tới.
"Đại phôi đản, em đã ở trong nhà. Hôm nay cám ơn anh." Nhìn tin nhắn Tiêu Ngọc, Dương Vũ cười cười, "Không cần khách khí. Hôm nay em hẳn là mệt mỏi rồi, đêm nay ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, đừng cả ngày lề mề, bất quá đối với biểu hiện của anh hôm nay em rất hài lòng, anh rất cẩn thận, em có chút cảm động rồi." Tiêu Ngọc nói chính là chuyện Dương Vũ giúp nàng mua quần áo.
"Không cần cảm động, như vậy em sẽ yêu anh đó. Ha ha" Dương Vũ nhắn trả lời."Anh thiệt hư, được rồi không thèm nói với anh nữa, cẩn thận nha. Hì hì."
Nằm ở trên giường, Dương Vũ không khỏi nghĩ tới chuyện hôm nay.
"Mình nên quyết định thế nào?" Hiện tại mình đã là thành viên của cục anh ninh quốc gia . Nhưng hắn vẫn luôn khát khao được gia nhập Long Tổ.
Dù sao, Long Tổ và cục anh ninh cũng khác nhau. Nói đến cùng, cục quốc gia chỉ là một tổ chức tình báo mà thôi. Tuy có tổ hành động đặc biệt, nhưng tổ hành động đặc biệt này không thể so sánh cùng Long Tổ được.
Lúc trước, Tôn Dương cũng từng nói qua với Dương Vũ, người trong tổ hành động đặc biệt có cao thủ. Nhưng cũng không phải là tuyệt đỉnh cao thủ! Bởi vì, cao thủ cường đại đều gia nhập Long Tổ.
Vì sao cao thủ cường đại đều gia nhập Long Tổ chứ? Tôn Dương có giải thích. Bọn họ cũng không phải vì Long Tổ có đãi ngộ tốt hơn mà vì ở Long Tổ càng có thêm kích thích, càng có thêm cuộc sống tự do!
Đúng vậy, ở Long Tổ sẽ có một vài cao thủ cường đại đồng hành. Càng có thêm đối thủ cường đại càng có nhiều chuyện kích thích chờ bọn họ. Người có lực lượng cường đại theo đuổi không phải là tiền tài, bọn họ cần chính là đề thăng lực lượng của chính mình, tràn ngập kích thích cuộc sống!
"Nhưng nếu mình rời khỏi cục an ninh quốc gia, gia nhập Long Tổ sẽ giống như qua cầu rút ván. Mình có thể như hôm nay đều là nhờ Tôn Dương hỗ trợ. Nhưng hiện tại mình chưa làm được một nhiệm vụ gì lại bỏ chạy đến Long Tổ?
Dương vũ trong lòng do dự bất định. Kỳ thật, trong lòng hắn đã quyết định muốn gia nhập Long Tổ. Nhưng vì ân tình mới chần chờ bất quyết.
"Ngày mai thương lượng cùng với anh Tôn xem sao." Dương Vũ do dự mãi, cuối cùng quyết định thương lượng cùng với Tôn Dương rồi mới có quyết định cuối cùng.
"Reng reng….reng..." Chuông điện thoại vang lên.
"Uy, Trần đội trưởng, có chuyện gì?" Điện thoại bên kia truyền đến một trận tiếng cười, "Dương Vũ, đã trễ thế này anh không có quấy rầy em chứ?"
"Ha hả, đương nhiên là không, bây giờ còn rất sớm, không biết Trần đội trưởng tìm em có chuyện gì?" Tuy điện thoại bên kia Trần Lập cười rất thoải mái, nhưng trực giác Dương Vũ cho rằng, Trần Lập nhất định là có chuyện gì mới tìm mình.
"Ha hả, không có việc gì không thể điện thoại cho em sao?" Trần Lập cười nói.
"Đương nhiên không phải."
"Dương Vũ, đêm nay thật đúng là có chuyện tìm em thương lượng một chút, không biết em có hứng thú hay không?"
"Chuyện gì?" Dương vũ kỳ quái hỏi. Nghe giọng nói Trần lập, tựa hồ không phải tìm mình tới hỗ trợ.
"Nếu em có hứng thú có thể bỏ chút thời gian tới cục cảnh sát một chút, trong điện thoại nói không tiện."
"Chuyện gì thần bí như vậy?" Dương vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng như vậy lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn thêm. "Được, em tới ngay." Sau khi cúp điện thoại, Dương Vũ liền rời khách sạn, đón xe tới cục cảnh sát.
Ân, viết đến đây, chương sau sẽ xuất hiện một nhân vật rất trọng yếu. Mọi người có thể đoán một lần, chương sau xuất trướng là ai. Ha hả.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 128: Tao Chém Mày!
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Không bao lâu quán ăn náo nhiệt không còn chỗ ngồi bỗng trở nên vắng tanh. Thậm chí chủ quán cùng bồi bàn cũng không biết đã trốn ở chỗ nào trong quán.
Bây giờ ở đây chỉ còn Dương Vũ với Trần Lập và bọn người hai phe Hỏa Phượng Hoàng và Đào Ba Lý. Trừ bọn họ ra còn có một người thanh niên đang ngồi ăn.
Diện mạo người thanh niên này rất bình thường đến nổi nếu chỉ gặp một lần thì lần sau sẽ không thể nhận ra.
Sự vắng lặng của quán ăn, thậm chí việc xã hội đen ở bên trong sắp sửa dùng binh khí đánh nhau cũng không có ảnh hưởng hắn chút nào, tựa hồ trong đầu hắn chỉ nghĩ tới ăn uống.
Có thể đối với người khác gã thanh niên này rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng Dương Vũ biết, gã thanh niên này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Chỉ việc sắc mặt gã bình tỉnh như vậy cũng có thể thấy được hắn căn bản không sợ việc bên trong sắp sửa có chém giết. Theo lẽ thì một người bình thường đã sớm tính tiền chạy lấy người. Trong khi đó hắn vẫn bình tĩnh ngồi ăn.
Nhưng thứ để Dương Vũ xác định hắn không phải người bình thường chính là khí tức nhẹ nhàng như ẩn như hiện trên người hắn. Dương Vũ rất là quen thuộc với loại khí tức này. Vì trên người hắn cũng có loại khí tức này, thậm chí so với gã thanh niên kia, khí tức của hắn còn mạnh hơn nhiều.
Đúng vậy. Loại khí tức này chính là khí tức đặc biệt của dị năng giả và chỉ có dị năng giả mới cảm ứng được khí tức dị năng giả.
Dương Vũ đánh giá người thanh niên một lúc rồi đưa mắt nhìn vào bên trong quán. Bởi vì những chuyện này không có liên quan đến mình nên Dương Vũ bây giờ chỉ ngồi một chổ chờ xem cuộc vui.
“Anh là một người cảnh sát, tại sao anh không đi ngăn cản?” Dương Vũ quay lại nhìn Trần Lập đang ngồi ăn uống bên cạnh.
“Tại sao phải ngăn cản bọn họ? không có việc gì làm sao?” Trần Lập vừa ăn vừa hỏi ngược lại Dương Vũ.
“Anh là cảnh sát. Không phải anh có trách nhiệm phải duy trì trị an gì đó sao?” Trên mặt Dương Vũ lộ ra vẻ bực mình.
“Ngăn được hôm nay không ngăn được ngày mai. Hơn nữa tôi còn mong tất cả bọn họ đều chết hết.” Trần Lập nhìn đám người bên trong rồi nói. Người của xã hội đen, bất luận ở đâu đều làm người khác đau đầu. Huống hồ muốn ngăn cản chuyện như hiện tại chỉ có cách là đem bọn xã hội đen diệt sạch. Nhưng xã hội đen sao có thể nói diệt là diệt? Đừng nói là Trần Lập không có thực lực đó. Mà cho dù có, hắn cũng không thể làm chuyện đó.
Những bang phái xã hội đen này không giống như Đại Sa bang buôn người, buôn lậu ma túy, súng ống .v v.. nên mới bị cục an ninh quốc gia tiêu diệt.
Xã hội đen ở đây không giống Đại Sa bang, làm chuyện thương thiên hại lý. Tệ lắm họ chỉ lấy phí bảo kê, tranh giành địa bàn và tất nhiên cũng loại trừ việc buôn bán ma túỵ Nhưng bọn họ cũng không giống Đại Sa bang, làm cho người khác phẫn nộ.
Xã hội đen là một sản phẩm của xã hội tân tiến, không thể loại bỏ hoàn toàn. Hôm nay có một bang phái xã hội đen bị diệt, thì ngày mai sẽ có người lập nên một bang phái thứ hai và sẽ không tránh được việc tranh giành địa bàn. Như vậy, sự tổn hại đã nhiều sẽ càng nhiều hơn.
Tốt hơn hết là duy trì tình hình bây giờ. Mặc dù thỉnh thoảng có tranh chấp, nhưng các bang phái xã hội đen đã ổn định địa bàn thì việc tranh chấp sẽ không lớn và tình hình sẽ dễ kiểm soát hơn.
Chính vì vậy, Trần Lập mới không chủ động đi tiêu diệt bọn họ, mà chỉ mắt nhắm mắt mở, miễn là họ không làm chuyện gì quá lớn, thì cảnh sát mặc kệ.
Cái này gọi là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lúc này ở bên trong quán, người của hai bên đang trợn mắt nhìn đối phương, đặc biệt là ánh mắt dữ tợn của Hỏa Phượng Hoàng đang nhìn Đao Ba Lý.
“Đao Ba Lý, nghĩ sao lại muốn xâm chiếm địa bàn của tụi này? Tao chém mày.” Hỏa Phượng Hoàng giận dữ quát lên một tiếng, tay phải vừa động, mã tấu đã chém xuống đỉnh đầu Đao Ba Lý.
Bị chém đột ngột, Đao Ba Lý giật nãy mình. Kịp thời phản ứng lùi lại phía sau. Nhưng tốc độ của Hỏa Phượng Hoàng nhanh phi thường không đợi cho Đào Ba Lý thối lui thì mã tấu trong tay Hỏa Phượng Hoàng đã nằm ngay trên đầu Đao Ba Lý.
Xem ra đầu Đao Ba Lý sẽ giống như một trái dưa hấu sắp bị bổ làm đôi, Đao Ba Lý cũng toát mồ hôi lạnh.
“Đinh!” Một âm thanh giòn tan vang ra từ trên đỉnh đầu Đào Ba Lý. Theo sau tiếng vang, thanh mã tấu trong tay Hỏa Phượng Hoàng cũng bị hất văng sang một bên.
Trong nháy mắt cây mã tấu dừng lại. Chộp được cơ hội này Đao Ba Lý thụt lui ra khỏi phạm vi tấn công của Hỏa Phượng Hoàng.
“Đek mịa nóa! Con quỷ cái này dám chém tao. Anh em đâu, chém tụi nó.” Bị kinh sợ, Đao Ba Lý sau khi rút lui liền lập tức giận dữ quát lên một tiếng ra lệnh cho bọn thủ hạ bên cạnh, rồi rút trên người ra một cây mã tấu.
Thật ra thì không đợi cho Đao Ba Lý phân phó, thủ hạ của hắn đã nhắm bọn người Hỏa Phượng Hoàng lao tới. Đồng thời lúc Hỏa Phượng Hoàng công kích, bọn người của Hỏa Phượng Hoàng cũng đã rút mã tấu nhắm hướng người Đao Ba Lý chém tới.
“Thằng khốn kiếp nào dám ám toán bà?” Tê cả tay, nguyên có thể dùng mã tấu chém Đao Ba Lý thành hai, nữa chừng lại bị ngăn lại, trong lòng Hỏa Phượng Hoàng càng thêm giận dữ chửi ầm cả lên.
Dương Vũ nhíu mày. Với ánh mắt sắc bén của hắn dĩ nhiên đã thấy được vật đã đánh văng cây mã tấu của Hỏa Phượng Hoàng. Một chiếc đũa gỗ. Mà người đã phóng ra chiếc đũa gỗ đó chính là gã thanh niên tầm thường nãy giờ vẫn ngồi ăn uống tại đó.
Trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười. Giờ thì hắn đã biết thân phận của gã thanh niên kia rồi. “Có trò hay để coi rồi.” Dương Vũ mỉm cười, trong lòng âm thầm nghĩ.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 129: Đặc Dị Công Năng
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
“Hỏa Phượng Hoàng có đặc dị công năng.” Trần Lập buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn bộ mặt tức giận của Hỏa Phượng Hoàng rồi bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ với Dương Vũ.
“Đặc dị công năng?” Nghe vậy Dương Vũ sửng sốt. Cẩn thận quan sát Hỏa Phượng Hoàng từ xa Dương Vũ loáng thoáng cảm giác được trên người Hỏa Phượng Hoàng có một chút khí tức của dị năng giả.
“Sao anh nói vậy?” Dương Vũ nhìn về phía Trần Lập. “Cậu nhìn tiếp sẽ biết. Nghe nói khi Hỏa Phượng Hoàng nổi giận hay khi đánh nhau thì trên người phát ra ngọn lửa. Nhất định là công năng đặc dị rồi.” Trần Lập nhìn vào bên trong, ánh mắt theo dõi Hỏa Phượng Hoàng đang đi đến bên người gã niên vừa mở miệng nói với Dương Vũ.
“Vậy à?” Nghe Trần Lập nói, Dương Vũ liền lập tức có hứng thú với Hỏa Phượng Hoàng. “Từ khí tức trên người nàng xem ra hẳn nàng cũng là dị năng giả. Chỉ là không biết rốt cuộc dị năng của nàng đã thức tỉnh được nhiều ít.” Dương Vũ vừa quan sát Hỏa Phượng Hoàng vừa thầm nghĩ trong đầu.
“Là tên chó chết này đã ám toán bà?” Hỏa Phượng Hoàng nổi giận đạp chiếc bàn bên cạnh một cái, tay cầm mã tấu chỉ vào gã thanh niên nãy giờ vẫn đang ngồi ăn, lớn tiếng nói.
Sắc mặt người thanh niên vẫn không thay đổi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, làm như không nghe, không thấy Hỏa Phượng Hoàng mà cứ tiếp tục ăn.
“Rầm!” Một tiếng. Chiếc bàn gã thanh niên đang ngồi bị Hoả Phượng Hoàng đá văng, chén dĩa, thức ăn văng tung tóe.
Nguyên lai Hỏa Phượng Hoàng thấy người thanh niên chỉ cắm đầu ăn uống, trong cơn giận dữ nàng đã tung một cước đá đổ chiếc bàn.
Gã thanh niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, bình tĩnh rút khăn tay lau miệng. Ở đằng xa, Dương Vũ rốt cuộc cũng thấy được ánh mắt lạnh lùng không tình cảm của gã.
“Tôi đi trước.” Trần Lập bỗng nhiên nói. Dương Vũ sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Trần Lập. Nhưng sau đó một khắc Dương Vũ chợt hiểu ra. Thân phận Trần Lập là cảnh sát mà không thể bắt bọn họ cho nên phải tránh mặt. Dương Vũ hướng về phía Trần Lập gật đầu.
Nhìn Hỏa Phượng Hoàng với ánh mắt không chút tình cảm, gã thanh niên ném chiếc khăn trong tay xuống rồi chậm rãi đứng lên.
“Hỏa Phượng Hoàng!” Ánh mắt người thanh niên lạnh như băng, giọng nói cũng đồng dạng lạnh lùng.
“Chính là bà, thằng khốn kiếp, mày là ai? Sao dám ám toán tao?” Mới đầu Hỏa Phượng Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm ngơ ngác một chút, nhưng sau đó thì trợn mắt nhìn đối phương thét lên hỏi.
“Nghe nói cô có công năng đặc dị?” Người thanh niên kia không đáp mà hỏi ngược lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng băng.
“Có thì sao mà không có thì sao?” Hỏa Phượng Hoàng trợn đôi mắt nhìn đối phương, trên người tràn đầy sát khí. “Không cần nói tao cũng biết mày là tay sai cho bọn Giang Đông bang. Nếu như không muốn chết thì nhanh chóng cút khỏi mắt tao.”
“Bằng vào cô ư?” Gã thanh niên liếc Hỏa Phượng Hoàng, giọng nói cực kỳ khinh thường. “Lúc trước nghe nói Hỏa Phượng Hoàng ngu ngốc không ai bì nổi, tôi còn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi tin. Cô thật sự là không biết sống chết. Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Vừa dứt lời, không thấy gã thanh niên có động tác gì, thân hình hắn đã như quỷ mị lui ra xa.
“Bất quá chỉ là một Phong Hệ dị năng giả.” Lúc gã thanh niên vừa di động, Dương Vũ cách đó không xa đã biết được thuộc tính lực lượng của hắn.
“Xuy xuy…”
Gần như đồng thời với sự rút lui của gã thanh niên, một vài âm thanh sắc bén xuyên không từ người gã phóng ra, hướng Hỏa Phượng Hoàng đang ngây ngốc kích tới.
Dương Vũ định thần nhìn lại thì thấy đó chỉ là mấy đạo Phong nhận bình thường mà thôi. Dương Vũ ngồi yên, hứng thú nhìn trận chiến sắp bắt đầu giữa hai người bọn họ.
Phong Nhận rất nhỏ, nhỏ đến độ khiến cho người ta khó mà nhìn thấy. Tất nhiên, ngoại trừ Dương Vũ là dị năng giả. Đồng dạng, ánh mắt của Hỏa Phượng Hoàng cũng lợi hại phi thường. Liếc một cái đã biết là Phong nhận do dị năng giả phóng ra. Hỏa Phượng Hoàng hừ một tiếng, mã tấu trong tay múa lên. Trong nháy mắt, Phong nhận của gã thanh niên phóng tới đã bị Hỏa Phượng Hoàng chém nát.
“Có gan thì đi theo tôi.” Người thanh niên lạnh lùng nói một câu rồi bỏ chạy đi. Hỏa Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, không hề do dự đuổi theo.
Dương Vũ lắc đầu, không hiểu Hỏa Phượng Hoàng là người tài cao gan lớn hay ngu ngốc. Rõ ràng không phải là đối thủ của người ta vậy mà cứ cắm đầu rượt theo.
Dương Vũ đứng lên, để lại một chút tiền rồi đuổi theo sau hai người.
Sau khi rời khỏi đường lớn, gã thanh niên liền tiến vào con hẻm nhỏ tối om gần đó. Vừa chạy vào trong, tốc độ của gã đột ngột tăng lên, nhưng lúc chạy hết con hẻm ra ngoài gã lại cố tình chạy chậm lại như sợ Hỏa Phượng Hoàng đuổi theo không kịp.
Hỏa Phượng Hoàng hừ một tiếng, cũng chẳng sợ đối phương có mai phục, xách mã tấu đề thăng lực lượng nhắm hướng gã thanh niên đuổi theo.
Dương Vũ vẫn theo phía sau, thoải mái giữ một khoảng cách với hai người họ, cả ba chạy thẳng tới vùng ngoại thành.
Khi Dương Vũ chạy đến, gã thanh niên đã sớm đứng yên ở một bãi đất hoang, như đang chờ đợi Hỏa Phượng Hoàng.
Nhìn sơ địa hình xung quanh, Dương Vũ đi đến một cây đại thụ cách bọn họ không xa, ẩn mình theo dõi hai người.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 130: Lửa Hỏa Phượng Hoàng
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
"Không hổ là Hỏa Phượng Hoàng, quả thực có đảm lượng, cô không sợ tôi có mai phục ở đây sao?" Gã thanh niên xoay người lại nhìn Hỏa Phượng hoàng lạnh lùng nói.
"Hừ, cho dù có mai phục thì sao?" Hỏa Phượng Hoàng khinh thường nhìn gã thanh niên liếc mắt một cái.
"Đủ đảm lượng, tôi rất thưởng thức cô, cô cũng đủ tư cách chết trên tay của tôi." Gã thanh niên nói tựa hồ như có mười phần nắm chắc.
Ẩn ở một bên Dương Vũ biết gã thanh niên nói lời này tuyệt không khoa trương, đến vài Hỏa Phượng hoàng cũng không phải đối thủ của gã thanh niên này. Tuy rằng Hỏa Phượng hoàng thân thủ rất cao, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là một người có thân thủ cao mà thôi, sao có thể là đối thủ của một dị năng giả.
Sau khi nghe gã thanh niên kia lạnh nhạt nói, với tính cách nóng nảy Hỏa Phượng Hoàng làm sao có thể nhịn được. Hỏa Phượng Hoàng quát lạnh một tiếng, đi tới gần gã thanh niên. Đồng thời mã tấu trong tay cũng múa lên, chém tới gã thanh niên.
"Hô!" Một trận cuồng phong từ trên người gã thanh niên bốc lên, theo sau là mấy tiếng rít xé gió, mấy đạo phong nhận sắc bén bắn nhanh tới Hỏa Phượng Hoàng.
Đồng thời, gã thanh niên thân hình nhoáng lên một cái, nhất thời thân thể gã biến thành một đạo mị ảnh, vọt tới Hỏa Phượng Hoàng. Bên ngoài Dương Vũ nhìn thấy gật đầu.
Quả nhiên không hổ là phong hệ dị năng giả, rất nhanh!
Tuy rằng công kích của gã thanh niên có vẻ rất bất ngờ, nhưng Hỏa Phượng Hoàng không có gì kinh hoảng! Bình tĩnh đứng lại, mã tấu trong tay nhanh chóng vũ động. Trong nháy mắt toàn bộ phong nhận của gã thanh niên phóng ra đều bị đánh tan. Nhưng Hỏa Phượng Hoàng cũng bị phản lực chấn lui liên tục.
"Chẳng lẽ Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết thực lực chỉ có bấy nhiêu?" Gã thanh niên lạnh lùng bỗng vô thanh vô tức xuất hiện bên tai Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng thậm chí còn chưa kịp khiếp sợ, bụng liền cảm thấy đau nhức. Hít sâu một hơi đồng thời cả người nàng bị gã thanh niên đá bay ra ngoài.
"Bùng!" Một tiếng thật lớn, thân hình Hỏa Phượng Hoàng ở giữa không trung vẽ thành một đường pa-ra-bôn, cuối cùng rơi ầm trên mặt đất.
Có lẽ gã thanh niên đã biết trước, sau khi một cước đá bay Hỏa Phượng hoàng ra ngoài cũng không thừa thắng xông lên, mà đứng tại chỗ, nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên mặt đất cách đó không xa đang chậm rãi đứng lên.
"Khụ khụ..." Ho khan vài tiếng, Hỏa Phượng Hoàng dùng sức cắm thanh mã tấu lên mặt đất, tay vịn chuôi cố nén đau chậm rãi đứng lên.
Bụng tuy đau nhức nhưng Hỏa Phượng Hoàng hai mắt lại toát ra lửa giận hừng hực! Căm hận nhìn gã thanh niên, Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy trong miệng như có vị ngọt.
Nàng dùng tay quệt khóe miệng, dưới bóng đèn, Hỏa Phượng Hoàng không ngờ thấy tay của mình màu dính đầy máu tươi! Không ngờ mình lại đổ máu! Tên khốn nạn này không ngờ một cước đá mình đến hộc máu!
Hỏa Phượng hoàng giận dữ, nhưng trong lòng cũng phi thường khiếp sợ! Đối với gã thanh niên có thể phóng ra phong nhận, Hỏa Phượng hoàng cũng không kinh ngạc, bởi vì mình cũng có đặc dị công năng. Nhưng đối với gã thanh niên Hỏa Phượng hoàng quả thực dị thường chấn kinh.
Nàng tự hỏi mình phản ứng cũng không phải chậm. Nhưng đối phương đến gần bên người khi nào nàng cũng không biết! Chớ đừng nói chi đến ngăn cản công kích của đối phương. Nếu như vậy mà nói, đối phương không cần dùng đặc dị công năng, chỉ bằng vào tốc độ cũng có thể giết chết mình! Dù sao mình cũng không có khả năng ngăn cản được tốc độ của đối phương.
"Chỉ có như vậy." Nghĩ đến đây sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng tràn ngập giận dữ bỗng lộ ra vẻ kiên định!
"Nghe nói Hỏa Phượng Hoàng ở Tân trấn tung hoành vô địch thủ, hôm nay thấy lại là làm người ta thất vọng a." Gã thanh niên thở dài một hơi, tựa hồ rất thất vọng.
Đích xác, trước lúc gã thanh niên chưa xuất hiện, Hỏa Phượng Hoàng ở Tân trấn không có địch thủ. Bởi vì đặc dị công năng của nàng, không chỉ thân thể dị thường cường hãn, thể chất của nàng lại càng biến thái, bình thường bị thương nhẹ người khác muốn khôi phục phải cần đến mấy ngày mới khỏi, còn nàng không cần nửa ngày đã hoàn toàn khôi phục .
Hỏa Phượng Hoàng tính cách nóng nảy cũng giống như thân thể bốc lửa của nàng, hơn nữa từ lúc nàng giúp cha quản lý Tân bang, nàng luôn cầm đầu khi cùng các huynh đệ thủ hạ đi chém giết. Mỗi lần đánh nhau, Hỏa Phượng Hoàng đều bằng đặc dị công năng cùng thanh mã tấu trong tay chém người khác đến kêu cha gọi mẹ.
Chính vì tính cách Hỏa Phượng Hoàng không ngại chém giết, lúc đầu Tân bang lớn nhỏ đều không phục, đến giờ cũng trở nên dễ bảo. Thậm chí vì có Hỏa Phượng Hoàng, trị an ở địa bàn Tân bang cũng trở nên tốt hơn trước kia!
Thậm chí ngoài đường, Hỏa Phượng Hoàng cũng nổi danh là nhân vật tàn nhẩn. Cuối cùng, bởi vì tính cách nàng nóng nảy, dáng người bốc lửa cùng đặc dị công năng trên người nên được mọi người gọi là Hỏa Phượng Hoàng.
Có thể nói trước lúc gã thanh niên xuất hiện, Hỏa Phượng Hoàng chính là thần thoại ở Tân trấn! Từ trước đến nay, trên đường giết người đều là nam nhân, nữ nhân xuất hiện rất ít. Nhưng từ lúc Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện trật tự này bị phá vỡ! Hung dữ, tàn nhẫn, cay độc! Hỏa Phượng Hoàng hoàn toàn có đủ.
Nhưng hôm nay, thần thoại của nàng hoàn toàn bị phá tan. Bởi vì đối thủ trước mắt nàng là gã thanh niên, một dị năng giả cường đại.
Tuy Hỏa Phượng Hoàng cũng biết mình có đặc dị công năng và thể chất rất biến thái. Nhưng nàng biết, hôm nay tuyệt đối không phải là đối thủ của gã thanh niên! Thậm chí mình hôm nay rất có thể sẽ chết trong tay gã thanh niên này.
Hỏa Phượng hoàng có chút hối hận, hối hận chính mình quá mức sơ ý, còn chưa thăm dò con bài chưa lật của đối phương đã ngơ ngẩn đuổi theo đối phương tới vùng ngoại thành hẻo lánh!
Gã thanh niên trước mắt rõ ràng là cường giả Giang Đông bang thỉnh tới đối phó mình!
Nhưng ý niệm hối hận trong đầu Hỏa Phượng Hoàng vẻn vẹn chỉ lóe lên rồi biến mất. Nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nàng muốn phản kích, cho dù hy vọng phản kích rất xa vời! Nhưng nàng cũng muốn phản kích, ngồi chờ chết không phải là phong cách của nàng!
"Muốn giết tao? Không dễ dàng như vậy đâu, tao hôm nay sẽ cho mày biết Hỏa Phượng hoàng lợi hại như thế nào!" Đang nói còn chưa dứt, chợt "Bùng!" một tiếng, cả người Hỏa Phượng Hoàng đã bị lửa hồng vây quanh.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết