Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 126: Không có đẹp trai nhất, chỉ có đẹp trai hơn!
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Cao thủ quyết đấu thì điều gì quan trọng nhất?! Rất lâu sau đó, phóng viên Nhật báo Đế Đô đã phỏng vấn Phất Lạp Địch Nặc điện hạ vĩ đại.
Nếu như hỏi những vị tuyệt đại cao thủ khác thì họ sẽ không do dự mà trả lời rằng --- Thần kỹ! Chỉ có Thượng cổ Thần kỹ mới là vô địch trên đại lục này!
Nhưng câu trả lời của Sở Thiên lại khác, hắn đưa ra một đáp án khiến các nhà sử học đại lục đã bị phí hoài hàng vạn năm --- cao thủ quyết đấu, chất lượng của đao mới là quan trọng nhất!
Kiếm khí màu hoàng kim vút tới trước mặt Sở Thiên, còn chủ nhân của đường kiếm khí ấy đang nghiến răng nhìn trừng trừng vào Sở Thiên, đồng thời cơ thể cũng lao về phía Sở Thiên. Có thể thấy vị pháp sư lúc nãy bị đánh ngất là bạn tốt của tên kiếm sỹ này.
Không biết tại sao, trước đây khi Sở Thiên gặp nguy hiểm cơ thể đều tự động có một sức mạnh kỳ lạ nào đó cứu hắn, còn lần này thì Sở Thiên phát hiện rằng cơ thể không có chút thay đổi nào hết.
Sức mạnh phát ra từ kiếm khí đã đánh tan áo của Sở Thiên. Sở Thiên cũng tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, nhưng trong khoảng khắc lại giơ lưỡi đao Phán Quyết lên đỡ.
Keng~ Phập~ Leng keng~ Bịch~
Một chuỗi âm thanh kỳ quái vang lên, kéo Sở Thiên ra khỏi tuyệt vọng, mở to mắt ra nhìn, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh~” để che giấu thân phận Sở Thiên đã lâu rồi không ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, nhưng đến hôm nay thì hắn không kìm nổi mà phải lên tiếng, rồi lại thêm một câu “Ca ngợi lưỡi đao Phán Quyết!”
Tuy lúc nãy nhắm mắt, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt đây Sở Thiên cũng có thể tưởng tượng ra âm thanh lúc nãy là cái gì. Keng, đó là thanh trường kiếm của tên kiếm sĩ đã bị gãy; Phập, quán tính của tên kiếm sĩ khi lao đến quá lớn nên sau khi thanh kiếm bị gãy hắn đã lao thẳng vào lưỡi đao và biến thành hai nửa; Leng keng và bịch đó chính là tiếng thanh kiếm gãy và thi thể rơi xuống đất.
Những người có mặt, dù là Đái Duy Tư, Gia Đặc đang đánh nhau hay Lạc Khắc và Chu Lệ Á những kẻ đứng nhìn cho vui, tất cả đều chết sững! Chỉ một chiêu đánh ngất pháp sư cấp năm, lại chỉ dùng một chiêu đánh chết một kiếm sĩ cấp sáu?! Ít ra thì những chức nghiệp giả cấp bảy như Đái Duy Tư hay Gia Đặc cũng không tin mình có thể làm được như thế!
Hình dáng của lưỡi đao Phán Quyết bây giờ quá bình thường nên không ai có thể ngờ Sở Thiên lại thoát chết nhờ nó. Trong mắt mọi người thì tình hình ban nãy đã biến thành: một kiếm sĩ cấp sáu lao đến nhưng Sở Thiên ung dung không sợ hãi, đợi đến khi kiếm khí làm rách quần áo mới tiện tay ra một đao giết luôn một chức nghiệp giả cấp sáu!
“Ối mẹ ơi~” người đầu tiên có phản ứng chinh là tên thủ lĩnh thổ phỉ kia. Hai nắm đấm đập xuống mạnh xuống đất mà thốt lên rằng: “Lẽ nào người kia là tuyệt thế cao thủ mà mẹ ta từng kể sao?!”
“Ngươi đối phó với tên đạo tặc kia đi, một mình ta ứng phó với Đái Duy Tư được rồi!” tình hình bây giờ đang dần dần bất lợi với Gia Đặc nên hắn yêu cầu con sói hai đầu đi đối phó với Sở Thiên.
“Được rồi!” Con sói hai đầu uể oải nhận lệnh rồi đến trước mặt Sở Thiên, có điều hắn không tấn công mà nằm phục xuống, dùng bàn chân sau vuốt lông, mồm không ngừng than vãn: “Lần sau sẽ không nhận kiểu nhiệm vụ này nữa, đánh đi đánh lại, rối hết cả lông rồi!”
Sở Thiên thu đao lại, đối phó với loại ma thú này thì không thể dựa vào may mắn được. Vừa rồi khi Sói hai đầu đối phó với Đái Duy Tư, Sở Thiên cũng nhìn thấy cách tấn công của Sói hai đầu không phải ma pháp cũng không phải đấu khí, mà chỉ là đơn thuần là dựa vào tốc độ và nanh vuốt sắc lẹm.
Tuy tốc độ của Sở Thiên không chậm nhưng so với con ma thú dựa vào tốc độ để sinh tồn thì không thể đọ lại được. Hơn nữa thân thể được máu Long Hoàng cải tạo của Sở Thiên cũng không thể chống chọi nổi với nanh vuốt của ma thú cấp bảy. Vì thế Sở Thiên biết mình không phải đối thủ của con sói này.
“Ha ha… một con ma thú thật xinh đẹp!” Sở Thiên nheo mắt cười, nếu nó đã không vội tấn công thì hắn cũng không cần vội “Ta có thể biết tên ngươi được không?”
“Khốn kiếp mắt ngươi đui à? Dám bảo ta xinh đẹp?!” Sói hai đầu quát Sở Thiên, “Lão tử đây là một đấng mày râu, ngươi phải nói là ta đẹp trai!” vừa nói cái đầu chính của nó lắc qua lắc lại tỏ ra rất tự phụ, nhưng cái đầu nhỏ thối rữa kia lại làm hỏng hết cả.
“Ồ~ đẹp trai! Đẹp trai!” Sở Thiên nổi hết cả da gà, một con sói đực lại tự sướng đến mức này thật là khiến người ta buồn nôn. “Hì hì, ngươi là con sói đẹp trai nhất ta từng gặp đấy!” Lúc này đây Sở Thiên vô cùng nhớ những con ma thú của mình, nếu giờ cho dù AK47 người yếu nhất có mặt ở đây thì Sở đại thiếu gia đã không phải đi nịnh bợ con sói này rồi.
“Ngươi nói thật hả?” hai con mắt của Sói hai đầu lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi, ta thề với danh nghĩa của Tử thần!” thân phận hiện giờ của Sở Thiên là đạo tặc nên khi thề hắn phải dùng danh nghĩa của Tử thần rồi.
“Ừm, ngươi cũng có mắt nhìn đấy!” Sói hai đầu tự hào tiếp nhận lời tán thưởng của Sở Thiên, rồi nói: “Ngươi có thể gọi ta là Lỗ Tây Nạp, Lỗ Tây Nạp anh tuấn tiêu sái nhất thế gian!”
“Xin chào, Lỗ Tây Nạp tiên sinh…”
Sở Thiên còn chưa nói xong đã bị Lỗ Tây Nạp ngắt lời: “Ngươi cũng có con mắt nhìn người nên ta cho phép ngươi tự sát!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên tức giận, thầm chửi: lão tử nịnh nọt ngươi thế mà kết quả lại phải tự sát sao? Mẹ nó chứ! Tên đột biến khốn kiếp nhà ngươi cứ đợi đấy!
“Xin hãy đợi một chút!” Sở Thiên xua xua tay: “Ta biết Lỗ Tây Nạp tiên sinh là đẹp trai nhất nhưng ngài có muốn trở nên đẹp trai hơn không?” Sở Thiên dùng ánh mắt chân thành nói với Sói hai đầu.
“Ta có thể đẹp trai hơn sao? Ha ha ha ha…” Lỗ Tây Nạp cười điên cuồng, “Khônh thể nào, giờ ta đã hoàn mỹ lắm rồi!”
Đột biến gen cộng với hệ thần kinh phân liệt! Còn cả chứng tự sướng quá độ! Sở Thiên đưa ra thêm lời đánh giá về con sói điên này.
“Hì hì..” Sở Thiên cười cầu hòa, đồng thời nói: “Ta có thể giúp ngài xóa bỏ đi một số khuyết điểm nhỏ!” vừa nói ánh mắt Sở Thiên vừa nhìn về phía cái đầu thối rữa.
Phì phò~ Lỗ Tây Nạp phát ra tiếng thở trầm đục, đôi mắt trên cái đầu chính đỏ ngầu. Nếu là người khác dám nhắc đến cái đầu nhỏ kia thì đã bị tan xác rồi, nhưng Sở Thiên lại tỏ ra là có thể giúp hắn thêm “hoàn mỹ” nên Lỗ Tây Nạp hơi động lòng, “Ngươi có thể làm được thật sao?”
“Đương nhiên là được!” Sở Thiên tự tin, “Hơn nữa ta lập tức có thể làm ngay!”
Lỗ Tây Nạp do dự một lúc, quay đầu nhìn hai người còn đang đánh nhau: “Nhưng ta đã nhận lời với Gia Đặc là giúp hắn giết hết người của binh đoàn Bạo Phong…”
“Bọn ta không phải người của binh đoàn Bạo Phong!” Sở Thiên chỉ vào Lạc Khắc, “Đoàn trưởng, mau đưa huy hiệu của của binh đoàn chúng ta ra đây!”
Sau khi kiểm tra huy hiệu của mấy người Lỗ Tây Nạp gục gặc: “Các ngươi không cần tham gia cuộc chiến nữa, ở đây đợi ta!”
Tiếp đó thì Sở Thiên đứng một bên thưởng thức trận quyết đấu của hai bên. Do sự rút lui của Sở Thiên, người bên Đái Duy Tư dần dần không chống lại nổi sự tấn công của Gia Đặc và Lỗ Tây Nạp nữa.
“An Địch, chúng ta không giúp đoàn trưởng Đái Duy Tư sao?” nhìn từng người từng người bên binh đoàn Bạo Phong ngã xuống Chu Lệ Á có chút không đành lòng.
Giúp đỡ? Hứ! Sở Thiên chửi thầm: Lũ người này đến để bắt lão tử đấy, chết hết đi là tốt! Hắn giải thích: “Đây là chuyện giữa hai binh đoàn bọn họ, theo quy tắc dong binh đoàn thì chúng ta không được nhúng tay vào!’
“Đúng thế, đúng là có quy tắc ấy!” Lạc Khắc nói thêm.
Nháy mắt, binh đoàn Bạo Phong chỉ còn có mấy người, cuối cùng thì A Luân người không có sức tấn công và Đái Duy Tư bị bắt sống.
Sau khi kết thúc trận đấu, Lỗ Tây Nạp và Gia Đặc thương lượng nửa ngày trời cuối cùng Lỗ Tây Nạp mang theo một chiếc thẻ thủy tinh tạp và A Luân đang ngất xỉu đến trước mặt Sở Thiên “Ngươi vác cái này đi!” nói rồi, A Luân đang bất tỉnh bị ném đến trước mặt Lạc Khắc.
“Các ngươi đi theo ta!” Lỗ Tây Nạp ngậm chiếc thẻ thủy tinh tạp quay người bước đi, nhưng không quên uy hiếp Sở Thiên “Nếu ngươi không làm được lão tử sẽ ăn hết bọn ngươi!”
Lỗ Tây Nạp dẫn ba người bọn Sở Thiên đi cả ngày trời, từ đường lớn của La Nhĩ Công quốc đến một vùng toàn núi là núi.
Vừa bước lên Lỗ Tây Nạp liền tru lên một tiếng dài “Hú…uu~” không lâu sau, hàng trăm con Cự Lang từ trong rừng sâu nhảy ra.
Dẫn đầu là một con sói già với bộ lông xám, nó đi đến trước mặt Lỗ Tây Nạp, cúi người kính cẩn nói: “Thiếu gia đã về!”
“Ừ!” Lỗ Tây Nạp gật đầu coi như đã đáp lại lời chào, rồi chỉ vào bọn Sở Thiên “Bảo mấy đứa khỏe mạnh chở họ về nhà! Mấy con người này đi chậm quá!”
Sở Thiên đã có kinh nghiệm cưỡi sói rồi, dù gì hắn cũng có đến vài trăm con sói điên, không có việc gì thì cưỡi đi hóng gió. Nhưng Lạc Khắc và Chu Lệ Á thì không may mắn như vậy. Lạc Khắc thân thể cường tráng còn có thể chịu được sự lắc lư trên lưng sói, còn Chu Lệ Á thân thể yếu ớt, nhanh chóng sa sẩm mặt mày. Cuối cùng không còn cách nào khác Sở Thiên và Chu Lệ Á phải cùng cưỡi một con sói.
Lại đi thêm một đoạn dài nữa, một gò đất tồi tàn xuất hiện trước mắt Sở Thiên, “Đến nơi rồi!” Lỗ Tây Nạp nói, rồi lệnh cho con sói già vẫn theo sau từ nãy “Ta đi gặp phụ thân, ngươi tìm một nơi sắp xếp cho bọn họ!” Nói xong, Lỗ Tây Nạp biến mất trong một cái động lớn.
“Mời mấy vị đi theo tôi!” Con sói già dẫn mấy người Sở Thiên đi vào một cái sơn động khác, “Đây là phòng tiếp đón khách là con người của chúng tôi!”
Quan sát cái sơn động một hồi, Sở Thiên tặc lưỡi, đây là hang sói kiểu gì vậy, rõ ràng là phòng khách của quý tộc mà! Tuy cái sơn động này không thể so được với phủ Công tước của Sở Thiên nhưng bên trong có đầy đủ bàn ghế, giường tủ, rượu và đồ nhắm, hơn nữa cũng không phải hạng xoàng. Các quý tộc nhỏ ở Khải Tát cũng chỉ thế này là cùng.
Trong chốc lát Sở Thiên cảm thấy không phải mình đang ở trong hang sói nữa mà đã vào một phòng khách của một đại quý tộc nào đó. Mà Lỗ Tây Nạp chính là đại thiếu gia của gia tộc này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 127: Làm đẹp Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Quản gia sói sau khi sắp xếp xong cho ba người và Tiểu Bạch thì rời khỏi đó. Còn Lạc Khắc và Chu Lệ Á thì bắt đầu tra hỏi Sở Thiên.
“Em rể, nói mau, chuyện hôm nay là thế nào?” Lạc Khắc nghi ngờ hỏi. Biểu hiện hôm này của Sở thiên tuyệt đối không phải là điều mà một đạo tặc bình thường có thể làm nổi, “Tiểu tử ngươi lại có thể một lúc xử lý hai chức nghiệp giả trung cấp?!”
“Hì hì, ta cũng không biết, có lẽ là ta may mắn!” Sở Thiên cười: “Ngươi cũng tập luyện với ta đấy thôi, thực lực của ta chỉ là đạo tặc sơ cấp thôi.”
“An Địch, đừng có lừa bọn ta nữa!” lý lẽ của Sở Thiên quá là không có sức thuyết phục, đến Chu Lệ Á cũng không tin.
“Thôi được rồi, không lừa các ngươi nữa.” Sở Thiên lấy lưỡi đao Phán Quyết ra để trước mặt hai người bọn họ nói: “Nhìn thấy chưa? Ta dựa vào thanh đao này mới thắng được hai tên ấy đấy. Vẻ ngoài của nó bình thường nhưng rất lợi hại!” Nói xong, Sở Thiên nghiêm chỉnh nói: “Hãy nhớ, đừng có nói chuyện này với người khác!”
Lạc Khắc và Chu Lệ Á cùng gật gật đầu, Lạc Khắc ngưỡng mộ hỏi: “Em rể, ngươi lấy đâu ra thanh đao này vậy? Lúc nào hãy kiếm cho ta một thanh đi!”
“Đừng có nghĩ đến điều đấy, cái này đâu phải có thể tùy ý có được cơ chứ!”
Ba người nói chuyện qua đêm, đến sáng hôm sau, con sói quản gia kia lại đến “An Địch tiên sinh, lão gia chúng tôi muốn gặp ngài!”
“Được, chúng ta đi thôi!” Sở Thiên gọi Lạc Khắc và Chu Lệ Á, vừa định cùng ra ngoài sơn động thì sói quản gia cản lại: “An Địch tiên sinh, lão gia chúng tôi chỉ muốn gặp một mình ngài!”
Đáng chết, con sói kia đang dùng ánh mắt của rừng sâu thẳm nhìn hắn, uy lực của một con ma thú cấp bảy không phải thứ hắn có thể chống lại được.
“Ta không sao, mọi người đợi ở đây được rồi.” Sở Thiên xua tay cười: “Hì hì, ta đi bàn chuyện làm ăn với lão gia của bọn họ…”
Phụ thân của Lỗ Tây Nạp cũng sống trong một cái sơn động nhưng cách trang trí ở đây khiến Sở Thiên có cảm giác quay về phủ Công tước.
“Ngươi chính là tên đạo tặc mà Lỗ Tây Nạp nhắc đến?” giữa sơn động là một con Cự Lang đen tuyền đang nằm, trừng trừng nhìn Sở Thiên: “Ngươi nói ngươi có thể chữa cho con trai ta?”
“Đương nhiên là có thể!” Sở Thiên ung dung đáp.
Con cự lang đứng dậy, chậm rãi tiến đến trước mặt Sở Thiên, đầu hắn gần như cao bằng Sở Thiên, “Ngươi nói láo!” con Cự Lang há cái mồm đỏ lòm liếm liếm những chiếc nanh sắc nhọn “Thủ tịch Tế Tự ở La Nhĩ Công quốc cũng không thể chữa khỏi được cho Lỗ Tây Nạp!” Đôi mắt đen sâu thẳm quan sát Sở Thiên, “Sao, tên đạo tặc ngươi lại lợi hại hơn Tế Tự được chứ?”
“Cứ để ta thử thì biết thôi!” Sở Thiên ngồi khoanh chân trước mặt Cự Lang, nói giọng bất cần: “Nếu không chữa được ngươi có thể giết ta mà!”
Cự Lang nhìn Sở Thiên nghi ngờ, không tin người này chỉ là một đạo tặc sơ cấp, “Nói xem ngươi định chữa cho Lỗ Tây Nạp như thế nào? Có thể ta sẽ cho ngươi thử!”
“Lỗ Tây Nạp thiếu gia chỉ là thừa một cái đâu thôi phải không?” Sở Thiên nhếch mép, “chặt nó đi là được rồi.”
“Cái gì?” Cự Lang nhảy chồm lên người Sở Thiên, hàm răng kề bên cổ Sở Thiên: “Ngươi muốn giết con ta hả?” những cái nanh sắc nhọn đã chạm vào da thịt Sở Thiên, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nói láo, hàng triệu con Lang tộc trên bờ Tây Hải này sẽ băm vằm ngươi thành từng mảnh.
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Tính mệnh đang bị đe dọa nhưng Sở Thiên lại nheo mắt cười. Tên này nói Lang tộc trên bờ Tây Hải này sẽ không tha cho lão tử? Thế nghĩa là Lang tộc trên bờ Tây Hải đại lục này đều nghe lời hắn rồi? Hê hê, Tộc trưởng của Lang tộc --- lại một con cá to!
“Ngài có thể giết ta, nhưng trên đại lục này không ai có thể chữa cho Lỗ Tây Nạp đâu!”
Cự Lang từ từ rời khỏi người Sở Thiên “Ngươi thật sự có thể chặt một đầu đi mà nó vẫn có thể sống sao?”
“Ngài có thể chứng kiến tận mắt!” Sở Thiên đứng dậy chỉnh lại quần áo “Nếu ta không làm được ngài có thể lập tức giết ta!”
Cự Lang do dự một chút, bỗng gọi to về phía của động: “Đi gọi thiếu gia lại đây!” Nói rồi hắn chỉ vào chiếc thảm đắt tiền trên đất “Ngươi ngồi đi!”
Một lúc sau, Sói hai đầu Lỗ Tây Nạp đến nói: “Cha, con đến rồi.”
Cự Long thuật lại chuyện vừa rồi cho Lỗ Tây Nạp rồi hỏi: “Lỗ Tây Nạp, con có đồng ý thử không?”
Gần như không hề do dự, Lỗ Tư Nạp dùng móng vuốt tóm lấy cái đầu kia để lại một vết máu, nghiến răng nói: “Có cái thứ này trên người con sống không bằng chết!” vừa nói Lỗ Tây Nạp quay ra Sở Thiên, “Khi nào bắt đầu?”
“Bây giờ có thể làm luôn!” Sở Thiên để cái túi trên lưng xuống, lấy ra công cụ phẫu thuật.
“Đợi đã!” Cự Lang gọi giật, nhìn vào mắt Sở Thiên: “Ta tên Khải Văn, ma thú cấp tám, là một trong Tứ đại Tộc trưởng Lang tộc, thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn Lang tộc bờ Tây Hải đại lục!”
Khải Văn cúi xuống nói với Sở Thiên: “Nếu ngươi có thể chữa được cho con trai ta, một trăm bảy mươi vạn Lang tộc bờ Tây Hải nợ ngươi một ân tình!” Nói xong, thái độ của Khải Văn lại trở nên hung dữ: “Nếu không chữa được, chắc ngươi cũng biết kết cục thế nào rồi!”
Hừ, các ngươi cứ đợi đấy mà nợ ta đi! Sở Thiên cười “Ta không muốn bị bất cứ sự làm phiền nào!”
“Không có lệnh của ta, ai cũng không được vào!” Khải Văn hét về phía cửa động.
“Ngài có Quyển Trục gây mê không, hoặc là ma pháp gây mê? Sở Thiên vừa lau dao phẫu thuật vừa nói: “Nếu không có thì đánh ngất con trai ngài đi!”
Khải Văn ngơ ra, hắn căn bản là không hiểu việc gây mê phẫu thuật là cái gì?!
Lỗ Tây Nạp nói: “Cha, ra tay đi!”
Khải Văn nhìn Lỗ Tây Nạp rồi vung đuôi lên đánh ngất cậu con trai.
Sở Thiên cẩn thận kiểm tra hai cái đầu của Lỗ Tây Nạp rồi bắt đầu tính toán. Rất may giữa cái đầu nhỏ và đầu chính chỉ có phần cổ và một phần của hàm là dính vào nhau, nên Sở Thiên chỉ cần tách xương và thịt ra là được, còn về dây thần kinh và đại não của não bộ thì không phải lo.
“An Địch tiên sinh, có thể bắt đầu được chưa?” Khải Văn hỏi.
“Được rồi.” Nói rồi, Sở Thiên bắt đầu cạo phần lông của Lỗ Tây Nạp đi. Sau đó dùng dao phẫu thuật nhẹ nhàng tách phần da ra.
“Á!” Khải Văn xót con kêu lên, “Thế này Lỗ Tây Nạp có chết không?” Khải Văn lúc này không phải tộc trưởng của hàng trăm vạn Lang tộc nữa mà chỉ là một người cha lo lắng cho con trai.
“Đương nhiên là không!” Sở Thiên dùng cái kẹp cầm máu kẹp vào vài đường huyết quản chính, rồi tách da thịt ra nhìn thấy cái xương sống chia làm hai nhánh.
Ực! Khải Văn nuốt nước bọt một cái, cổ họng thấy lờm lợm. Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn thấy phía dưới lớp da sói có những thứ gì.
“Khốn thật, sao mà cứng quá!” Sở Thiên chửi. Xương cổ Lỗ Tây Nạp rất phức tạp, Sở Thiên cưa mãi mới chỉ được một đốt bé tí, “Tộc trưởng Khải Văn, giúp ta một tay!”
“Ngươi cần ta làm gì?” Khải Văn nhìn Lỗ Tây Nạp đang be bét máu, có chút run run.
“Cắn đứt mấy đoạn xương này giúp ta!” Sở Thiên chỉ vào đoạn xương cổ nhô ra, “Cẩn thận một chút, chỉ cần cắn xương thôi, đừng có chạm vào chỗ khác!” Nói xong thấy Khải Văn vẫn còn đang ngẩn ra, liền quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm đi, nếu không con ngài chết chắc!”
“Ơ, được rồi!” Nghe Sở Thiên dọa, Khải Văn cẩn thận tiến tới.
Răng của ma thú cấp tám quả nhiên sắc bén, đoạn xương to cứng của Lỗ Tây Nạp đã bị những chiếc răng của Khải Văn cắn đứt.
“Được rồi, còn lại để ta.” Phần quan trọng nhất đã xong, việc còn lại của Sở Thiên đơn giản hơn nhiều rồi. Mài nhẵn đoạn xương gãy để cái xương cỗ trở lại bình thường, cắt bỏ phần da thịt thừa, nối lại dây thần kinh, việc ở phần cổ coi như xong.
“Tộc trưởng Khải Văn, cái này ngài có cần không?” Sở Thiên dừng dao, gạt gạt cái đầu phụ, “Ta có thể đập vỡ nó không?”
Phần liền nhau của hai cái đầu Lỗ Tây Nạp là xương cổ và xương hàm dưới. Xương cổ còn dễ giải quyết, tách ra là được, nhưng xương hàm dưới của hai cái đầu lại dính liền thành một, rất khó để tách ra, chỉ có thể bỏ cái đầu phụ đi để giữ đầu chính.
“Chỉ cần chữa được cho Lỗ Tây Nạp, tùy ngươi xử lý!” Khải Văn nói kiên quyết.
“Vậy được, ta ra tay đây!” Sở Thiên lấy dao cắt cái đầu nhỏ ra, “Ủa, cái gì đây?” Sở Thiên phát hiện trong chiếc đầu nhỏ kia lại có một viên đá màu xanh ngọc.
“Đây là Ma hạch của ma thú chúng ta, là căn nguyên của sức mạnh.” Khải Văn giải thích “Không ngờ cái đầu nhỏ này của Lỗ Tây Nạp cũng có một viên.”
“Ừm, ngài giữ nó đi!” Tuy Sở Thiên rất muốn giữ viên đá này cho mình nhưng Khải Văn cứ ở bên cạnh nhìn thế này nên Sở Thiên đành chịu.
Việc còn lại đơn giản rồi, cắt hết phần da thịt của cái đầu nhỏ, dưới sự giúp đỡ của Khải Văn, mài nhãn xương hàm, khâu lại vết thương, cuối cùng Sói hai đầu đã có dáng vẻ bình thường của một con Cự Lang.
Cuộc phẫu thuật của Sở Thiên rất thành công nhưng chỉ tiếc một điều, vì không có bất cứ loại thuốc nào nên đành phải đợi vết thương của Lỗ Tây Nạp tự khỏi.
“Xong rồi!” Sở Thiên cất dụng cụ phẫu thuật đi, nói với Khải Văn: “Mấy ngày tới đừng để hắn hoạt động, qua nửa tháng thì gần như là khỏe!”
“Đa tạ An Địch tiên sinh!” Nhìn thân hình bình thường và nhịp thở đều đặn của Lỗ Tây Nạp, Khải Văn há cái mồm đỏ lòm cười lớn: “Vô cùng cảm tạ ngài!” bất giác, thái độ của Khải Văn với Sở Thiên trở nên tôn trọng hơn rất nhiều.
“À đúng rồi. Ta vẫn còn một câu hỏi!” Khải Văn bỗng cười quái dị: “An Địch tiên sinh, Thủ tịch Tế tự của Công Quốc sau khi kiểm tra cho Lỗ Tây Nạp từng nói…” Khải Văn vô thức tiến đến bên cạnh Sở Thiên, “…Hắn nói trường hợp của Lỗ Tây Nạp thì đại lục này chỉ có Thượng cổ Tế Tự thuật của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ mới có thể chữa được…”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 128: Làm đẹp xong thì thăng cấp Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử thật là sơ xuất quá! Sở Thiên bên trong thì toát mồ hôi lạnh nhưng bên ngoài lại tỏ ra rất ung dung, tay nâng cằm nói khinh bỉ: “Ta nhổ vào! Cái tên Tế Tự chết tiệt ấy coi thường lão tử đây quá đấy! Chẳng lẽ chỉ có Thượng cổ Thần kỹ mới có thể chữa khỏi cho Lỗ Tây Nạp sao?”
“Không lẽ ban nãy tiên sinh dùng không phải thuật Thượng cổ Tế tự?” Khải Văn ngẩn ra.
“Ta hỏi ngài, ngài đã từng thấy thuật Thượng cổ Tế tự bao giờ chưa?” Sở Thiên hỏi.
“Chưa.” Khải Văn lắc đầu, “Đừng có nói ta, ngay đến Thủ tịch Tế tự của Công Quốc cũng chưa được tận mắt nhìn thấy.”
“Thế thì đúng rồi!” Sở Thiên bắt đầu bịa chuyện, “Các ngài đều chưa bao giờ thấy sao dám nói cái ta vừa dùng là thuật Thượng cổ Tế tự chứ?”
“Thế tiên sinh ngài là…”
“Ta đây dùng là thuật Thượng cổ Đạo tặc!” tài bịa chuyện của Sở Thiên đã triệt để phát huy.
“Thuật Thượng cổ Đạo tặc?” Khải Văn ngẩn ra, hắn là ma thú cấp tám đi nhiều hiểu rộng cũng chưa hề nghe nói đến cái gọi là thuật Thượng cổ Đạo tặc. Không lẽ Thần Thánh thượng cổ cũng đi trộm đồ? Hơn nữa thuật Đạo tặc và trị bệnh thì có quan hệ gì với nhau?
“Thủ thuật ta vừa dùng ngài nhìn thấy cả rồi đúng không?” Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra quay vài vòng, “Ngài cảm thấy thế nào?”
“Vô cùng lợi hại!” Khải Văn chân thành thốt lên.
Dưới sự trợ giúp của máu Long hoàng, tốc độ và kỹ thuật sử dụng dao phẫu thuật của Sở Thiên đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Tốc độ dùng dao và sự nắm bắt về kết cấu cơ thể của Sở Thiên thì đừng nói trên Huyễn Thú đại lục mà ngay cả trên trái đất cũng không có ai so sánh được với hắn. Dùng một câu trên trái đất để nói --- Bác sĩ cũng là hảo đao.
“Nếu ta dùng thủ thuật vừa rồi để giết người thì sao? Sở Thiên bỗng hỏi.
Khải Văn toát mồ hôi lạnh. Lúc nãy hắn đã tận mắt chứng kiến Sở Thiên nháy mắt đã cắt một mảng lớn da thịt, còn tiện thể loại bỏ mấy đoạn xương, hơn nữa đều không có giọt máu nào chảy ra.
“Nhất đao vô huyết, toái thi vô hình” (Ra tay không để lại máu, thi thể tan biến thành hư không) đây là đỉnh cao của nghề đạo tặc trên đại lục --- Biểu tượng của Sát thần! Bây giờ câu này đã được dùng để liên tưởng đến Sở Thiên…
Không hề biết mình đã được coi là Sát thần cấp chín, Sở Thiên tiếp tục: “Ca ngợi Tử thần, Tử thần đã từng nói, đạo tặc chúng ta nếu muốn ai đó chết thì hắn không thể tiếp tục sống! Nhưng nếu Tử thần không cần linh hồn của ai thì hắn đừng hòng chết!” Đã lâu rồi không ra vẻ Thần Côn, Sở Thiên đã hơi thấy ngứa ngáy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội phát huy vẻ Thần Côn thiên phú của mình, đương nhiên lần này dùng danh nghĩa của Tử thần.
“Vừa rồi ta dùng thuật Ám sát của thuật Thượng cổ Đạo tặc, nó không những có thể giết người mà cũng có thể dùng thủ pháp giết người để cứu người!” Sở Thiên đã hoàn toàn nhập tâm vào vai trò của Thần Côn, “Quyết định sự sống chết của con người chính là ý nghĩa sâu xa của thuật Thượng cổ Đạo tặc!”
Khải Văn đã bị Sở Thiên làm cho rối rắm “Ồ, không ngờ An Địch tiên sinh lại là truyền nhân của thuật Thượng cổ Đạo tặc. Được trở thành bằng hữu với tiên sinh thì ta vui lắm!”
“Ca ngợi Tử thần, có một người bạn như ngài thì càng nên vui hơn!” nói rồi Sở Thiên trở nên ủ ê “Ài~ nhưng tiếc là thực lực của ta kém quá, chỉ là một đạo tặc sơ cấp , vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được thuật Thượng cổ Đạo tặc…”
“Khà khà, không sao, rồi sẽ có ngày ngài nắm bắt được thôi mà.”
Khải Văn bỗng cảm thấy mình thật may mắn được trở thành bạn của truyền nhân thuật Thượng cổ Đạo tặc, Sát thần cấp chín tương lai.
Lúc này, Lỗ Tây Nạp từ từ tỉnh lại, nhưng có vẻ vẫn hơi choáng váng.
Thấy con trai tỉnh lại Khải Văn lại cảm tạ Sở Thiên lần nữa “Lần này quả thật tiên sinh đã giúp được một việc lớn cho Lang tộc bờ Tây Hải chúng ta, ta sẽ hậu tạ ngài xứng đáng!” vừa nói Khải Văn vừa thở dài, “Hài~ chỉ cần Lỗ Tây Nạp khỏe mạnh, cái khác đều không có gì quan trọng hết…”
“Tộc trưởng Khải Văn, ngài có khó khăn gì sao?” Lúc này tâm trạng Sở Thiên rất tốt, có được sự ủng hộ của Lang tộc, việc trở về Khải Tát có lẽ sẽ dễ hơn rất nhiều, vì thế khi thấy hình như Khải Văn có gì đó khó nói, Sở Thiên tiện mồm hỏi luôn, “Không chừng ta có thể giúp gì đó cho ngài!”
“Vô ích thôi. Ài~ nói cho ngài nghe cũng chẳng sao!” Khải Văn lại thở dài, “Ta là một trong Tứ đại tộc trưởng của Lang tộc, Lỗ Tây Nạp là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất của ta, nhưng…”
“Nhưng làm sao?”
“Nhưng ba vị tộc trưởng kia không đồng ý Lỗ Tây Nạp kế thừa vị trí của ta!”
“Là tại hình dáng trước đây của Lô Tây Nạp sao?” Sở Thiên cười, “Giờ hắn đã bình thường rồi thì có thể kế thừa ngài rồi chứ!”
“Vẫn không được.” Khải Văn nằm xuống đất, lắc đầu “Không phải chỉ vì hình dạng. Lỗ Tây Nạp không những không giống như những Lang tộc khác mà nó lại còn không thể kế thừa sức mạnh cấp tám của ta, hiện giờ nó chỉ là ma thú cấp bảy mà thôi.”
Khải Văn nói tiếp: “Nếu không có đại ca ta giúp thì Lỗ Tây Nạp vừa chào đời đã bị các trưởng lão dìm chết rồi. Hài~ nhưng đại ca không có cách nào để Lỗ Tây Nạp thăng cấp. Như thế e là Lang tộc bờ Tây Hải bọn ta sẽ bị các Lang tộc khác chia rẽ mất.”
“Đại ca ngài là…” Sở Thiên hiếu kỳ. Có thể gây áp lực lên ba lão tộc trưởng, đây có thể lại là một con cá lớn nữa.
“Đại ca ta là ma thú của Thú tộc tiên tri La Ân. Dựa vào thân phận của La Ân, vị trí của đại ca ta trong bộ tộc chỉ kém Lang Vương bệ hạ.” Khải Văn nói.
Thì ra là ma thú của lão Thần Côn đó! Sở Thiên chửi thầm. Với La Ân thì Sở Thiên còn lạ gì, trình độ Thần Côn của hắn còn cao hơn cả Sở Thiên!
Đột nhiên Sở Thiên nhớ đến một chuyện. Khải Văn nói viên đá lúc nãy khi làm phẫu thuật là căn nguyên sức mạnh của ma thú, Lỗ Tây Nạp thì chắc là một cái đầu có một viên đá, như thế thì…
“Tộc trưởng Khải Văn, ta nghĩ ta có thể làm cho Lỗ Tây Nạp trở thành ma thú cấp tám!” Sở Thiên nói. Sở đại thiếu gia lại bắt đầu đánh cược rồi. Lang tộc bờ Tây Hải đang đứng trước nguy cơ bị chia rẽ, nếu Sở Thiên ngăn chặn điều này thì cái lợi nhất định sẽ có không ít!
“Không thể nào.” Khải Văn vẫn chưa ý thức được Sở Thiên đang nói cái gì liền nói luôn: “Để ma thú tăng cấp thì chỉ có Thần Thánh Thượng cổ mới làm được thôi. Nhưng ta nghe nói có lẽ Phất Lạp Địch Nặc có thể làm được…đợi đã! Ngài nói là…?”
Khải Văn mở to hai mắt, nhìn Sở Thiên với dáng vẻ không thể tin nổi, “Ngài…ngài thật sự có thể sao?”
“Ta có thể thử xem sao!” Tuy mồm nói khiêm tốn nhưng biểu hiện của Sở Thiên thì vô cùng tự tin --- đây chính là điều kiện cần có của một Thần Côn.
“An Địch tiên sinh, nếu ngài làm được…” Khải Văn nói: “Với danh nghĩa của Thú thần, ta xin thề, ngài sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của Lang tộc bờ Tây Hải!”
“Ha ha chúng ta sẽ mãi mãi là bạn!” Sở Thiên chỉ vào Lỗ Tây Nạp vẫn chưa tỉnh táo, “Ngài lại đánh ngất hắn đi! Còn nữa, đưa cho ta viên đá tinh thạch lúc nãy!”
Lần này Khải Văn không một chút do dự, đưa cho Sở Thiên viên tinh thạch xong lại quật đuôi đánh ngất Lỗ Tây Nạp.
Lần này là mở hộp sọ nên Sở Thiên phải cẩn thận. Nhẹ nhàng tỉ mỉ như đang điêu khắc đồ thủ công mỹ nghệ, Sở Thiên từ từ tách xương hộp sọ của Lỗ Tây Nạp ra rồi nói với Khải Văn: “Che cửa động lại, không được để gió thổi vào.”
Khải Văn cuống cuồng đi ra phía cửa động, dùng thân hình to lớn chắn gió lại “An Địch tiên sinh, thế này được chưa?”
“Được rồi!”
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên mở hộp sọ của ma thú, kết cấu cơ thể của ma thú trên Huyễn Thú đại lục và động vật trên trái đất không khác biệt là mấy, nhưng khi mở sọ của Lỗ Tây Nạp ra, Sở Thiên mới phát hiện đại não của hắn không phải hình bán cầu như động vật họ nhà chó thông thường, mà là hình vòng tròn. Ở giữa đại não cũng có một viên tinh thạch xanh lục, nhưng to hơn viên ở trong tay Sở Thiên.
Suy nghĩ thì được rồi, nhưng sau khi bắt tay vào việc, Sở Thiên có chút mơ hồ. Hắn chỉ được học lấy những khối u dị thường từ trong não ra chứ chưa học làm thế nào để cho một viên đá vào bên trong đó.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử liều đây! Sau khi do dự một chút, Sở Thiên quyết làm theo bản tính của một con bạc, lấy viên đá trong não Lỗ Tây Nạp ra, dùng kim chỉ phẫu thuật gắn hai viên đá lại với nhau rồi để lại vào trong.
Nữ thần Sinh Mệnh hình như rất chiếu cố Sở Thiên, lần này hắn lại đoán đúng rồi!
Ngay sau khi hai viên đá được để lại vào trong não của Lỗ Tây Nạp, một luồng ánh sáng xanh ngọc phát ra, hai viên đá đã hợp lại thành một!
“Á~~” Lỗ Tây Nạp đang hôn mê bỗng kêu lên một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, sau đó luồng sáng xanh lục sáng rực phát ra từ trong sọ Lỗ Tây Nạp, xuyên qua sơn động bắn thẳng lên không trung!
Lúc này, ở phía Đông đại lục, để tìm Sở Thiên, A Mạt Kỳ đã bay liên tục không ngừng nghỉ nửa tháng nay thần sắc bỗng thay đổi, vì hắn nhìn thấy ở phía Tây luồng sáng xanh nhạt.
Tuy ánh sáng chỉ lướt qua rất nhanh nhưng A Mạt Kỳ không lạ gì hiện tượng ấy nữa. Năm ấy chính tận mắt hắn nhìn thấy Sở Thiên dùng loại ánh sáng tương tự mà khiến mình trở thành ma thú cấp chín.
Khởi động viên đá liên lạc, A Mạt Kỳ hét to: “Ông chủ ở phía Tây! Vị trí chưa xác định được! Ta đi trước, Boeing 747 dẫn theo các ma thú khác mau đến phía đó!” Nói xong, như một tia điện bóng dáng A Mạt Kỳ biến mất trên bầu trời…
A Cổ Lạp Sơn, Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức đứng trên đỉnh núi chắp tay nhìn về phái Tây, lẩm bẩm: “Ma thú thăng cấp? Phất Lạp Địch Nặc, lại là do ngươi làm phải không?”
Chỉ về phía Tây, Long hoàng dùng giọng nói uy nghiêm của mình nói với trưởng lão Phất La Đa đứng phía sau: “Đi về phía Tây tìm Phất Lạp Địch Nặc về đây cho ta!”
Hồng Nguyệt Thành, phía trên thanh Cự kiếm cao đến hàng chục mét là một bóng dáng phiêu dật với mái tóc trắng. Sau khi ánh sáng xanh ấy qua đi, hắn cũng chỉ về phía Tây nói với Bố Lãng ở phía dưới thanh Cự kiếm: “Ta muốn biết chuyện gì vừa xảy ra!”
“Tuân lệnh!” Bố Lãng đáp, rồi biến mất trên không trung.
Biển cấm, ở nơi sâu hàng vạn dặm dưới biển, một võ sỹ to lớn nói với người đang ngồi quay lưng lại trên ngai vàng: “Bệ hạ, thần vừa cảm nhận thấy một thần lực rất mạnh.”
“Không cần quan tâm!” Bóng dáng ấy không hề động đậy, “Chỉ là một con ma thú nhỏ thăng cấp thôi.”
“Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Đức Khố Lạp đã đến!” người võ sĩ nói tiếp: “Nhưng thực lực của hắn không còn được như trước.”
“Ngươi đi đối phó với Đức Khố Lạp đi.” Một tiếng thở dài đầy cô đơn, “Ài~, năm đó ta mà không giết Hải thần thì tốt rồi, nếu không năm nay cũng không có người đáng để ta ra tay…”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 129: Tại sao vẫn là kẻ nghèo khó? Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Trong ngọn núi lớn ở La Nhĩ Công Quốc, Lang tộc mà Khải Văn thống lĩnh đang nồng hậu khoản đãi Sở Thiên.
Sói ăn thì không dùng bàn nên ba người bọn Sở Thiên và Tiểu Bạch đành nhập gia tùy tục, cùng ngồi đất với Khải Văn.
Tuy tư thế không ra làm sao, có điều Khải Văn đều thuê những người đầu bếp nổi tiếng, hơn nữa cơm rượu cũng phong phú, khiến Sở Thiên phải thốt lên: Ở thời đại này, trà trộn vào xã hội đen quả thật kiếm được rất nhiều!
Sở Thiên là bạn, cũng là khách quý của Lang tộc bờ Tây Hải, Khải Văn đương nhiên không có gì phải giấu hắn, nên trên bàn rượu, Khải Văn giới thiệu tường tận về cuộc sống của tộc mình. Nói đơn giản thì công việc hàng ngày của hắn là xã hội đen.
Vùng núi hàng nghìn dặm chiếm giữ bởi Lang tộc, Thương Đội và con người muốn đi qua các con đường xung quanh đây phải nộp tiền mãi lộ cho Lang tộc, hơn nữa Khải Văn rất có đầu óc tính toán, trên đường, cứ cách vài chục dặm hắn cho đặt một hang sói, ừm, hoặc có thể nói là trạm thu phí. Các trạm thu phía bao trùm dày đặc toàn bộ vùng núi, con người muốn tránh cũng không nổi chỉ có thể ngoan ngoãn nộp tiền.
Cư dân trên núi cũng là nguồn thu nhập quan trọng của Khải Văn. Sở thích lớn nhất khi nhàn rỗi của họ chính là nộp tiền phí bảo vệ, với những người không có cái sở thích này thì hầu như ngày nào cũng bị Lang tộc quấy nhiễu.
Người trên núi ai cũng phải nộp tiền, không có ai là ngoại lệ hết, chỉ là phương thức không giống nhau. Ở mấy quốc gia đi ngang qua dãy núi gần như trong mỗi thành phố đều có sản nghiệp của Khải Văn, mỗi ngày kiếm cho hắn hàng đống tiền.
Thêm vào nữa là thỉnh thoảng làm thuê cho con người, hoặc dẫn đàn sói xuống núi cướp phá một chuyến, nên tài sản của tộc trưởng Lang tộc Khải Văn này tuy chưa bằng Sở Thiên nhưng cũng không kém là bao.
Nghe Khải Văn giới thiệu xong, Sở Thiên gục gặc ngưỡng mộ “Khải Văn đại ca, huynh giàu thật đấy!”
“Ha ha, tiền của ta chính là tiền của đệ!” nỗi lòng bao năm nay đã được Sở Thiên giải quyết, Khải Văn tỏ ra hào phóng lạ thường, “Đúng rồi, đệ làm dong binh nên đại ca ta tặng đệ một món quà nhỏ!” nói rồi, Khải Văn vẫy tay một cái, vài con Cự lang to lớn lôi một người đi vào.
“Đái Duy Tư?” Sở Thiên sững người, tên này không phải bị Gia Đặc đưa đi rồi sao? Sao lại ở trong tay Khải Văn?
Đái Duy Tư bây giờ không còn nhìn ra hình người nữa, nằm im thở khó nhọc trên mặt đất.
“Đại ca, không phải huynh muốn tặng đệ người này đấy chứ?” Sở Thiên cười khổ.
“Không phải hắn!” Khải Văn cười khà khà, lắc đầu “Mà là binh đoàn của hắn!”
“Cái gì!?” Sở Thiên, Lạc Khắc, Chu Lệ Á ba người cùng hét lên.
“Khốn kiếp!” Khải Văn chửi, với dáng vẻ của một ông trùm xã hội đen nói với Sở Thiên: “Tên Gia Đặc thật không biết giữ quy tắc gì hết, trên bờ Tây Hải này có ai không biết đại ca ta đây có thể không cần tiền nhưng nhất định cần người. Nhưng tên khốn Gia Đặc nhân cơ hội Lỗ Tây Nạp còn trẻ người non dạ, dám lừa mất Đái Duy Tư đi!”
Dốc một cốc rượu, Khải Văn tiếp tục: “Khốn kiếp, Gia Đặc có chút thực lực. Ha ha… nhưng đại ca ta nhiều huynh đệ, mười vạn con Cự Lang vừa xuất động đã dọa cho tên tiểu tử ấy sợ phát khiếp, ngoan ngoãn trả lại Đái Duy Tư!”
Khải Văn nói khiến Sở Thiên cứ trợn ngược mắt, còn Lạc Khắc và Chu Kệ Á thì đang chết sững hết cả, hai huynh muội nhà họ đã bao giờ nghe chuyện xã hội đen như vậy đâu!
“Hì hì, cái loại có mắt không tròng ấy cần phải được dạy bảo!” Sở Thiên nâng chén rượu lên uống một ngụm rồi đưa hết cho Tiểu Bạch sau đó tự rót cho mình chén khác. “Đại ca, huynh tặng đệ binh đoàn này làm gì? Đệ cũng không biết làm đoàn trưởng à!” Sở Thiên muốn đổi cái lợi này thành cái thiết thực một chút, ví dụ như tiền mặt chẳng hạn.
“Không biết thì có thể học mà!” Khải Văn giơ một ngón chân ra vỗ vỗ vai Sở Thiên, “Đại ca là ma thú, có nhiều cái không tiện khi ở với con người, vì thế sau này phải nhờ đệ giúp đỡ rồi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lập tức hiểu ra, Khải Văn muốn mình hợp tác với hắn cùng kiếm tiền, ra mặt làm người đại diện cho hắn ở xã hội loài người.
“Thế thì đệ hiểu rồi. Không vấn đề gì!” Sở Thiên đồng ý không chút do dự. Hắn tính cứ làm cùng Khải Văn một thời gian, sau khi kiếm đủ tiền lập tức gọi taxi, à không, gọi khí cầu Tề Bách Lâm về nhà.
“Đã thật!” Khải Văn vỗ vỗ chén rượu. Một con sói cái với bộ lông trắng, dung mạo thanh tú miệng ngậm một cuộn giấy Ma pháp đi vào sơn động, giọng nói ngọt ngào: “Tộc trưởng, khế ước viết xong rồi.”
Khải Văn ra hiệu cho Sở Thiên nhận lấy tờ khế ước rồi nói: “Từ hôm nay binh đoàn Bạo Phong là của đệ.” Lệnh cho thủ hạ kéo Đái Duy Tư ra ngoài, Khải Văn nói tiếp: “Đệ yên tâm, cao thủ dưới trướng Đái Duy Tư đã bị Gia Đặc giết hết rồi, còn lại thì cho nhiều tiền một chút là chúng nghe theo đệ ngay. Nếu có ai không phục, đại ca cho đệ mượn vài huynh đệ xử lý chúng!” nói rồi, Khải Văn suy nghĩ một chút, “Năm vạn Cự Lang đủ không? Tất cả đều là cấp ba trở lên!”
Lạc Khắc suýt chút nữa thì ngã ngửa, năm vạn con Cự Lang cấp ba có thực lực thế nào chứ? Lạc Khắc hắn chẳng qua cũng chỉ là kiếm sỹ quèn.
“Khà khà, không cần huynh đệ của đại ca đâu, đệ đây giải quyết được!” Sở Thiên nói sắc mặt không hề biến đổi, dường như không coi năm vạn con Cự Lang là cái gì hết. Thật ra thì Sở Thiên không quan tâm thật. So với ma thú của Sở đại thiếu gia thì năm vạn con Cự Lang có là cái gì? Thậm chí không cần A Mạt Kỳ, bảo Kim Cương lăn một vòng thôi là đè chết một nửa rồi, bảo Hãn Mã chạy vài vòng nữa là diệt nốt phần còn lại!
“Khải Văn đại ca.” Sở Thiên nhớ đến một chuyện khác, “Quốc vương và quan lại của La Nhĩ Công quốc liệu có đồng ý không? Sở Thiên thân là Hữu thừa tướng của đế quốc Khải Tát, hiểu rất rõ áp lực của triều đình lên các dong binh đoàn --- một loại lực lượng vũ trang nhân dân.
“Không lo bọn chúng!” Khải Văn nói: “La Nhĩ Công quốc không có ma thú hay chức nghiệp giả cấp tám, không vui, đại ca ta đem huynh đệ đến diệt bọn chúng!”
“Vậy thì đệ an tâm rồi!” Sở Thiên thấy coi thường La Nhĩ Công quốc, nếu bang xã hội đen của Khải Văn mà ở Khải Tát thì sớm đã thành một nồi thịt sói rồi, mức sống của nhân dân đã được cải thiện rồi.
“Ha ha ha…” Khải Văn bỗng cười lớn, “Huynh đệ, đại ca ta không nói khoác với đệ, Lang tộc bờ Tây Hải chúng ta là sống thoải mái nhất trong Tứ đại Lang tộc đấy!”
“Đấy đều là do đại ca biết cách lãnh đạo mà!” Sở Thiên đã lại tiếp tục vỗ mông ngựa.
“Đâu có, đâu có!” Khải Văn khiêm tốn: “Vẫn là nơi đây tốt. Đệ xem, bờ Đông Hải vẫn nằm trong tay Khải Tát. Lang tộc ở đó, đừng nói đến thu phí bảo vệ, không bị Thiết kỵ Khải Tát nướng lên ăn là may lắm rồi!” Khải Văn cay đắng nói: “Mấy năm trước, tộc trưởng Lang tộc bên ấy đem huynh đệ đánh với Thiết kỵ Khải Tát. Kết quả là mười mấy vạn huynh đệ bị một tên Xích Diễm thiêu thành thịt quay! Còn cả trận trước, nghe nói Khải Tát xây dựng cái gì mà đội Cung kỵ, đem huynh đệ chúng ta ra làm bia tập bắn. Ài~ huynh đệ bên đó thật thảm!”
“Đại ca, thế còn huynh đệ các nơi khác?” Sở Thiên vội vàng chuyển chủ đề, vì Xích Diệm, người quay thịt mười mấy vạn con sói chính là đại tẩu của hắn, mà đội Cung kỵ lại chính là do một tay hắn xây dựng nên, nếu để Khải Văn biết được thì…. Chậc chậc….
“Nơi khác cũng chẳng tốt hơn là bao.” Khải Văn tiếp tục than vãn “Một bộ phận huynh đệ bờ Nam Hải gia nhập quân đội, cùng quân Lôi Tư tham gia trận chiến Thái Thạch Bảo. Nghe nói bị ma thú A Mạt Kỳ của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc giết không ít; một bộ phận đáng lẽ ra ở yên trong hang nhưng không ngờ đột nhiên lại có việc Tinh linh tộc muốn phục quốc, hơn nữa không biết đám Tinh linh ấy lấy đâu ra một đống vũ khí với ma thú, suýt chút nữa thì giết chết tộc trưởng bờ Nam Hải.
“Nơi khác thì sao?” Sở Thiên chửi thầm, sao lại liên quan đến lão tử rồi?
“Lang tộc ở trung tâm đại lục cũng khá tốt. Họ dựa vào buôn bán Mã Lệ Liên kiếm được không ít, nhưng cũng sắp không ổn rồi. Hai năm nay, gia tộc Phan Mạt Tư ở đế quốc Khải Tát buôn lậu thuốc cấm như điên, kiếm hết kim tệ của huynh đệ ta, sắp sửa ngay cả đồng tệ cũng kiếm không nổi nữa rồi.”
“Lang tộc ở thảo nguyên Huyền Hà phương Bắc thì khỏi nhắc nữa, họ kiếm được đồng nào đều phải nộp lại hết cho Lang Vương. Nhưng nghe nói có vài trăm huynh đệ cấp thấp làm phản, theo Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, sống cũng khá ổn!”
“Ai dà, anh bạn nhỏ tửu lượng cũng không tồi” Khải Văn bỗng phát hiện Tiểu Bạch thật sự uống được rượu, “Kể ra cũng lạ, nghe nói tộc trưởng Ngưu Đầu tộc Ba Tư Đằng, tên sâu rượu này đột nhiên cai rượu, hơn nữa cứ nhìn thấy ma thú nhìn giống chó là giết, khốn nạn, có không ít trẻ con Lang tộc chúng ta bị hắn vô cớ giết rồi…”
Sở Thiên nghe Khải Văn ai oán xong rút ra kết luận, thì ra lão tử và Lang tộc là kẻ thù không đội trời chung! Hình như hai năm nay vận hạn của Lang tộc đều có liên quan đến Sở Thiên.
“Đại ca, huynh còn có chuyện gì không?” Sở Thiên hỏi, “Nếu không thì đệ đi tiếp nhận binh đoàn đây.”
“Ừ không còn chuyện gì nữa” Khải Văn ném cho Sở Thiên một viên đá liên lạc, “Có chuyện gì thì dùng cái này tìm ta.”
Bây giờ Sở Thiên nhớ đống đá liên lạc của mình ghê gớm. Vì đá liên lạc chỉ liên hệ được với nhau thông qua liên kết ma pháp. Nhưng viên đá Khải Văn đưa Sở Thiên thì không liên kết được với A Mạt Kỳ cũng như các ma thú khác. Dùng thuật ngữ của trái đất nói thì chính là ngoài vùng phủ sóng, không có tín hiệu!
“Đúng rồi, đại ca à. Cái tên pháp sư gọi là A Luân cũng ở trong tay đại ca chứ?” Ấn tượng của Sở Thiên với tên Tế Tự ấy cũng không tồi, hơn nữa mọi người đều theo Nữ thần Sinh mệnh nên Sở Thiên nhắc đến A Luân, “Có thể cho đệ tên ấy không? Đoàn chúng ta thiếu một pháp sư giỏi, tên này cũng được.”
“Không vấn đề gì, khi nào đi đệ hãy đưa hắn theo!”
Được đàn sói nhiệt tình đưa tiễn, ba người Sở Thiên mang theo A Luân đang bất tỉnh, cưỡi Cự Lang rời khỏi vùng núi. Trước khi đi, Khải Văn bày tỏ ý sau khi Lỗ Tây Nạp khỏe lại sẽ đến thăm Sở Thiên.
Trên đường đi A Luân tỉnh lại, dưới sự lôi kéo của Sở Thiên, tên Tế Tự đáng thương này đã tự nguyện gia nhập vào binh đoàn của Sở Thiên, nhưng hắn có một điều kiện. Đó là binh đoàn không được truy sát thần tượng của hắn --- Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc. Điều kiện này thì Sở Thiên đương nhiên cười thầm trong bụng mà chấp nhận thôi!
“A Luân, binh đoàn chúng ta rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền?” Sở Thiên đang tính có nên bán luôn cái binh đoàn này rồi mua chiếc khí cầu Tề Bách Lâm về nhà hay không.
“Cụ thể thì chỉ có đoàn trưởng Đái Duy Tư biết thôi.” A Luân đáp, “Đại khái thì khoảng một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Lạc Khắc hạnh phúc đến suýt ngất, còn Chu Lệ Á thì không có khái niệm gì mấy về tiền bạc nên không hề tỏ ra kinh ngạc.
Còn về Sở Thiên thì tức muốn khóc, khốn nạn, một trăm vạn cũng gọi là tiền sao? Đến chiếc khí cầu Tế Bách Lâm cũng không mua nổi. Xem ra việc về nhà của lão tử còn phải đợi rồi…
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 130: Dong binh đoàn Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Cưỡi trên lưng mấy con Cự Lang, Sở Thiên cùng mấy người chỉ ba ngày là đến được quốc đô Lan Đốn Thành của La Nhĩ Công quốc.
Suốt trên đường đi Lạc Khắc tỏ ra vô cùng hưng phấn vì con sói hắn cưỡi hơn hắn một cấp, là ma thú cấp bốn. Điều này khiến tên kiếm sĩ cấp ba nhỏ bé này cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Em rể, ông chúng ta thật là có mắt nhìn người, gả Chu Lệ Á cho ngươi từ trước.” Lạc Khắc lải nhải bên tai Sở Thiên: “Khi ấy ai nghĩ được tên đạo tặc trộm lợn ngươi lại có thể trở thành đoàn trưởng của Đệ nhất binh đoàn Công quốc.
Đệ nhất của cái nước bé tí này thì được cái gì? Sở Thiên trong lòng chẳng thèm quan tâm, ai bảo Sở đại thiếu gia đã nắm trong tay binh đoàn Thổ Long cơ chứ?
“Sao, một binh đoàn mà khiến ngươi vui đến mức tìm không thấy thảo nguyên Huyền Hà nữa à?” Sở Thiên cười, “Nếu ngươi thích thì ta tặng nó cho ngươi đấy!”
“Ha ha… đừng đùa nữa!” Lạc Khắc căn bản không tin lời Sở Thiên, “Thế này đi, binh đoàn của ta không làm nữa, làm thuê cho ngươi được rồi. Ngươi cho ta làm một đội trưởng nhỏ cũng được.” Lạc Khắc bắt đầu tưởng tượng ra những ngày tháng tươi đẹp sau này, “Hì hì, nếu được thế, một tháng ta sẽ kiếm được năm kim tệ. Mấy năm là có thể xây cho ông một ngôi nhà to để dưỡng lão rồi. Còn cả của hồi môn cho Chu Lệ Á cũng có rồi…”
Nhìn Lạc Khắc dễ hài lòng như vậy Sở Thiên thở dài, hai anh em nhà này vẫn chưa biết ông của họ là Đức Khố Lạp, ma thú cấp mười uy chấn cả đại lục. Còn con dơi già ấy thì sợ là đã chết trong trận quyết đầu rồi…
Nghĩ đến con dơi già ấy, Sở Thiên lại rầu lòng. Khi mới vượt không gian đến nơi này, Sở Thiên chỉ một lòng nghĩ đến việc về nhà, không hề nghĩ tại sao Đức Khố Lạp lại gả Chu Lệ Á cho mình. Đến khi mọi việc ổn định, hắn mới nhận ra lý do Đức Khố Lạp gả cháu gái cho mình tuy hợp tình hợp lý nhưng lại quá nhiều sơ hở.
Chẳng lẽ trong đám hậu duệ của bằng hữu của Đức Khố Lạp lại không có ai xứng với Chu Lệ Á? Chẳng lẽ chỉ là việc tìm một cháu rể có thực lực mà đáng để hắn dùng chút sức mạnh cuối cùng, hoặc có thể nói là dùng tính mạng mình để cứu Sở Thiên? Còn nữa, Đức Khố Lạp nói Sở Thiên không còn là con người nữa thế là có ý gì?
Sở Thiên trở nên trầm tư. Lạc Khắc vỗ vỗ “Này, ngươi có đồng ý không? Ta làm một đội trưởng nhỏ thôi là được rồi.”
“Hả” Sở Thiên lắc lắc đầu, ném hết chuyện về Đức Khố Lạp ra khỏi đầu, “Lúc nãy ta cũng nói thật đấy, binh đoàn Bạo Phong tặng cho ngươi!”
“Ngươi…” Thấy Sở Thiên nghiêm túc, không giống như đang đùa, Lạc Khắc chết sững.
“Không được, ta không cần!” Một lúc sau, Lạc Khắc cũng nghiêm túc, “Trước khi ông đi ta đã hứa với ông sẽ dựa vào thực lực của chính mình để kiếm tiền!”
Người thật thà! Ấn tượng của Sở Thiên với Lạc Khắc lập tức nâng lên một tầng. Người mà có thể không động lòng trước hàng trăm vạn kim tệ thì đại lục này không nhiều đâu.
“Ta cũng không phải cho không ngươi đâu!” Sở Thiên hạ quyết tâm cho cái binh đoàn này đi, ừm, hoặc có thể nói là tìm người làm miễn phí. “Ta là đạo tặc, căn bản là không biết làm đoàn trưởng, ngươi quản lý thay ta, nhưng binh đoàn vẫn là của ta.”
Sở Thiên không hề hứng thú với việc tốn công tốn sức điều hành một cái binh đoàn. Nhớ hồi ấy, dù là chức Hữu thừa tướng và Thủ tịch cung đình Tế Tự của đế quốc Sở Thiên cũng không thèm động tay làm gì hết. Dùng lời của trái đất thì Sở đại thiếu gia chỉ cần quyền sở hữu và quyền hưởng lợi, quyền kinh doanh giao cho thủ hạ đi làm, mình thì nằm nhà đếm tiền.
“Vậy à?!” Lạc Khắc động lòng rồi, “Thế cũng được, ta quản lý giúp ngươi!”
Ba người vừa cưỡi Cự Lang vừa nói chuyện đến khi tới Lan Đốn Thành.
Lan Đốn Thành tuy là quốc đô của một nước nhưng nếu so sánh với Bàng Bối Thành thì còn kém xa. So với các công trình cao đến mười mấy mét ở Bàng Bối Thành thì Lan Đốn Thành chỉ như một đứa trẻ, khắp nơi chỉ là những căn nhà một tầng thấp tè tè. Chỉ có ở trung tâm thành phố, công trình kiến trúc của hoàng cung còn có thể coi là hoa lệ một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của A Luân, mấy người Sở Thiên đi qua mấy con đường đến được tổng bộ của binh đoàn Bạo Phong. Dọc đường, cư dân trong thành không hề tỏ ra kinh ngạc khi thấy mấy người cưỡi Cự Lang đi trên đường lớn.
“Đây là tổng bộ của binh đoàn?” Quan sát cái sân đổ nát trước mắt, Sở Thiên cau mày hỏi A Luân.
“Đoàn trưởng, chính là ở đây.” Biết Sở Thiên không hài lòng, A Luân giải thích: “Có lẽ là sau khi Đái Duy Tư xảy ra chuyện không có ai dọn dẹp nên hơi bừa bộn một chút.”
“An Địch, đây cũng rất tốt rồi!” Chu Lệ Á chỉ ra xung quanh: “Đây là căn nhà tốt nhất ở đây rồi.”
“Em rể, ngươi vẫn không hài lòng à?” Lạc Khắc lại cằn nhằn, “Đây là tổng bộ của đệ nhất binh đoàn Công quốc, căn nhà này ở quốc đô cũng được coi là tốt rồi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chúng ta vào thôi!” Sở Thiên đành chịu, nhưng thầm nghĩ, đợi sau khi lão tử về nhà sẽ mua luôn cả cái Lan Đốn Thành này rồi phá hết xây lại.
Ở giữa sân là một cái lầu hai tầng, chính là nơi ở và làm việc trước đây của Đái Duy Tư . Nhưng bây giờ xem ra hiu quạnh quá.
“Hài~” A Luân thở dài: “Dong binh đoàn chúng ra đều bán mạng vì tiền, Đái Duy Tư có chuyện, người trong đoàn cũng phân tán đi không ít!”
Sở Thiên cũng phát hiện người không còn nhiều nữa, trong cái sân rộng mà chỉ còn có mấy chục người làm. Thỉnh thoảng có mấy người nhìn bọn Sở Thiên đi vào trong, đôi mắt mới có chút sức sống.
“Lạc Khắc, A Luân sau này các ngươi là phó đoàn trưởng của binh đoàn.” Sở Thiên dặn dò hai người “Giờ hai người đi kiểm tra xem trong đoàn còn lại bao nhiêu người.” Nói xong Sở Thiên bế Tiểu Bạch đi vào cùng Chu Lệ Á.
Tốc độ của Lạc Khắc và A Luân rất nhanh, Sở Thiên ngồi trong sảnh lớn chưa được bao lâu họ đã quay về, đồng thời dẫn theo một ông già.
“Đoàn trưởng, đây là Đặc Lý, quản gia của tổng bộ, để ông ấy nói với đoàn trưởng!” A Luân giới thiệu.
“Xin chào đoàn trưởng!” Ông già cúi mình kính cẩn chào Sở Thiên, rồi nói: “Binh đoàn vốn có ba nghìn hai trăm người, nhưng sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư xảy ra chuyện, các cao thủ đã bị Gia Đặc giết, các đoàn viên bình thường cũng đi không ít, giờ chỉ còn lại hai nghìn người.
“Hai nghìn người này đâu rồi?” Sở Thiên hỏi.
“Có năm trăm người ở trong Lan Đốn Thành, lúc nào cũng có thể gọi đến, người khác thì ở khắp các nơi trong Công quốc để duy trì việc buôn bán ở địa phương.
Nói rồi lão quản gia lấy ra một quyển sách trình lên Sở Thiên “Đây là sổ nợ của binh đoàn. Hiện nay trong tổng bộ có hơn bảy vạn kim tệ, trước đây mỗi năm dong binh đoàn kiếm được khoảng mười vạn nhưng giờ thì không chắc nữa.”
Cũng được, kết quả này Sở Thiên có thể chấp nhận được.
Nói đến cách trở về nhà, Sở Thiên đã tính toán rất lâu, muốn đi qua cả đại lục thì chỉ tiền không thì không đủ, giờ khắp nơi đều có người truy sát hắn, làm sao biết trên đường sẽ có chuyện gì xảy ra? Vì thế Sở Thiên định góp đủ tiền sẽ mua một quả khí cầu Tế Bách Lâm bay về nhà, như thế vừa nhanh vừa an toàn.
“Đoàn trưởng, vẫn còn một chuyện…” Đặc Lý bỗng ngập ngừng, “Từ sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư gặp chuyện, binh đoàn của Gia Đặc liên tục gây rắc rối cho chúng ta. Đã có không ít anh em bị bọn chúng đả thương rồi.”
“Cái gì?” Mắt Sở Thiên nheo lại. Dám đánh thủ hạ của lão tử ta sao? Khốn kiếp, tên Gia Đặc này muốn chết hả?
“Bọn Gia Đặc có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cao thủ?” Sở Thiên như muốn đánh nhau đến nơi.
“Đoàn trưởng, đừng kích động!” A Luân khuyên giải: “Binh đoàn của Gia Đặc tuy chỉ có hơn hai nghìn người nhưng cao thủ nhiều hơn chúng ta nhiều.” A Luân có chút khó xử, “Giờ chỉ còn ta là chức nghiệp giả trung cấp…”
“Không sao, ta mượn Khải Văn…”
Sở Thiên còn chưa nói xong đột nhiên từ bên ngoài phát ra tiếng ồn ào, “Không hay rồi!” một người chạy xông vào “Quân đội Công quốc bao vây chúng ta rồi!”
“Tránh ra!” Mấy binh sĩ đẩy đám người làm đang chắn đường, rồi một tên tướng béo quay bước vào.
“Đặc Lý, mau ra đây cho ta!” Tên béo ngạo mạn nói.
Đặc Lý nhìn Sở Thiên rồi đứng im tại chỗ.
“Ái chà, lão già này dám không nghe lời hả?” Tên béo rung rinh đám thịt mỡ trên người, bộ áo giáp cũng lắc lư theo “Theo như quy tắc, binh đoàn các ngươi không còn đoàn trưởng nữa vì thế tất cả tài sản thuộc về Công quốc! Mau cút ra khỏi đây, nơi này đã thuộc về bệ hạ!” Rõ ràng là cướp một cách trắng trợn, nhưng lần này bị cướp lại là Sở Thiên.
“Ai nói binh đoàn không có đoàn trưởng? Sở Thiên cười gian: “Ta chính là tân đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Phong!” vừa nói Sở Thiên vừa vẫy vẫy tờ khế ước.
Tên béo ngẩn ra một lúc rồi nói: “Tiểu tử, ai cho ngươi tiếp quản binh đoàn Bạo Phong? Không được sự đồng ý của bệ hạ ngươi không được coi là đoàn trưởng!”
”Đoàn trưởng An Địch là…”A Luân muốn giải thích nhưng bị Sở Thiên cản lại.
Sở Thiên đứng dậy khỏi ghế, tiến tới trước mặt tên béo: “Ta làm đoàn trưởng còn phải cần sự đồng ý của người khác sao?”
“Tên tiểu tử ngươi huênh hoang gớm nhỉ? Tên béo tức đến thịt mỡ rung lên bần bật, vẫy tay với thủ hạ, “Bắt hắn lại!”
“Ai dám động thủ?” Lạc Khắc rút kiếm chắn trước mặt Sở Thiên.
“Lạc Khắc, ta không sao!” Sở Thiên ra hiệu cho Lạc Khắc tránh ra, rồi nói với tên béo: “Cũng đúng lúc ta có việc cần đi gặp quốc vương của các ngươi nói chuyện một chút, đi thôi, làm phiền các ngươi dẫn đường!”
“Ngươi muốn gặp bệ hạ?” tên béo khó hiểu, hắn đã lăn lộn trên quan trường mười mấy năm nay, cũng có chút khả năng nhìn người, tuy Sở Thiên ăn mặc bình thường nhưng khí chất và thần thái của hắn thì không phải nhân tài bình thường có thể có được.
“Đúng thế, ta muốn gặp quốc vương của các ngươi.”
“Xin hỏi ngài là?” tên béo đã thay đổi hẳn thái độ.
“Ngươi không có tư cách để biết!” Sở Thiên ra dáng của bề trên, đối phó với loại người này, càng tỏ ra thần bí thì hắn càng sợ.
“Mọi người ở đây đợi ta.” Sở Thiên kéo tên béo đi ra, vừa đi vừa dặn dò bọn Lạc Khác “Ta đi bàn chuyện làm ăn với quốc vương, sẽ về sớm thôi…”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh