Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 125 : Luyện công phải chăm chỉ
Lăng Phong trở về phòng, suy nghĩ một chút lời Lăng Vân.
Thực ra nếu có cơ hội kiểm soát Lăng gia, hắn cũng sẽ không từ bỏ. Lập nghiệp khó, thừa kế dễ. Mặc dù Phong ca muốn tự lập thật đấy, nhưng loại chuyện có thừa kế ở đó còn bày đặt chạy ra ngoài “trải nghiệm cuộc sống gian nan”, chính là kịch bản phim vớ vẩn nhất. Phong Vân đoàn đã khởi động, đương nhiên không thể bỏ, nhưng có thêm tài sản Lăng gia đắp vào, thì càng dễ bứt phá.
Nghĩ nghĩ xong, Lăng Phong ngồi trên giường bắt đầu bài luyện khí hàng đêm.
Cổ đại về đêm, không mạng không TV, nếu không có gì làm quả thật chỉ có ngồi nghĩ bậy.
Chẳng qua, cái trò vận khí này, tới lui cũng chỉ có chừng đó động tác, hít vào thở ra, rồi lại hít ra thở vào. Ngồi một lúc, Phong ca có điểm ... chán chả buồn chết.
“Hay là không luyện nữa, ra ngoài kiếm cái gì giải trí?”
Dù sao, nay không luyện mai luyện cũng vẫn ở đó, đi đâu mà mất. Có luyện có nghỉ mới tốt. Có câu, làm việc có khoa học, hiệu suất mới cao thôi.
Hắn vội mặc vào quần áo. Rất nhanh, có tiếng bước chân chạy về phía phòng hắn :
- Lăng đại ca, Lăng đại ca ...
Lăng Phong ngáp một cái nói :
- Từ từ, chờ đó ta mang quần trong cái đã.
- A, đại ca lúc này không mặc gì cả sao?
Lăng Phong chột dạ, làm sao nghe giọng nàng ta có điểm hưng phấn như vậy?
Liền mặc vội mặc vàng, đầu năm nay nữ giới có xu hướng cách mạng, còn háo sắc hơn cả nam nhân, làm thanh niên ưu tú ra đường phải cẩn thận giữ mình một chút.
Lăng Phong ló đầu ra :
- Chuyện gì?
- Đại tiểu thư ...
- Đại tiểu thư làm sao?
- Đại tiểu thư, nàng ấy ...
Lăng Phong che mặt. Tiểu muội này, vai phụ mà cứ cố câu thời gian lên hình, mỗi lần có chuyện đều một bộ ngơ ngẩn như vậy.
Hắn liền buồn bực nói :
- Thôi tiết kiệm sức đi. Ta trắc nghiệm ngươi đáp, đúng thì gật sai thì lắc, ok?
Tiểu Tinh nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
- Đại tiểu thư không có trong phòng?
Tiểu Tinh hai mắt tròn xoe, ý tứ chính là “làm sao đại ca biết?”
Kỳ thực lý do rất đơn giản, vừa rồi nàng ta kêu “đại tiểu thư, cô ở đâu” to như vậy, Phong ca nằm trong phòng nghe rõ mồn một, không biết mới là lạ.
- Không phải thấy kính sợ ta. Ta đây là xuyên không giả, tự nhiên sẽ có thần linh ở một bên báo tin. Có phải thấy ba chữ “xuyên không giả” rất có nội hàm, nhưng lại không hiểu không?
Tiểu Tinh gật đầu như gà mổ thóc. Lăng đại ca quả nhiên hiểu nhiều biết rộng, nói chuyện cứ như mấy tăng nhân Sùng Thánh tự.
- Xuyên không giả, chính là ... Từ từ, vừa rồi ngươi nói đại tiểu thư thật không có trong phòng?
Tiểu Tinh đã hiểu chuyện hơn nhiều, lại gật.
- Thế còn đứng đây mà câu giờ lên hình cái gì? Còn không mau đi tìm.
Nói rồi phi như bay, để lại Tiểu Tinh ủy khuất. Là đại ca ngươi câu kéo, Tinh Tinh có câu cái gì đâu chứ.
...
Lát sau.
- Vân tỷ, có trong đó không?
- ...
- Vân tỷ, ta vào đấy!
- ...
Lăng Phong mở cửa phòng.
Đèn vẫn sáng, giường trống trơn, người đã không thấy.
Vốn hắn cũng không biết Lăng Vân có thể có chuyện gì. Chẳng qua, vừa rồi hắn tình cờ nghe được có hai đứa nha hoàn bên ngoài bàn tán. Nội dung chính là chuyện hắn cứu Vân tỷ lúc ban ngày.
Cũng không có gì nhiều, Phong ca đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, hình tượng vô cùng tỏa sáng.
Chỉ là, đến sau cùng, có một đứa nói đại khái “đại tiểu thư là tiểu thư khuê các, còn chưa gả người, thế mà Lăng đại ca lại làm cái kia cái kia, đổi lại là ta, chỉ sợ sẽ đau khổ muốn chết”.
Mãi lúc đó, Lăng Phong mới chột dạ.
Thời điểm Lăng Phong cứu Lăng Vân, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện danh tiết của nữ tử cổ đại nặng nề gì gì đó. Nhưng là, hắn 30 năm sống thế giới hiện đại, còn cổ đại mới chỉ du lịch 1 năm, có những thứ không phải nói hiểu là hiểu dễ vậy. Dù sao thì, đang lúc cấp bách, chắc cũng có thể thông cảm thôi.
Nữ tử cổ đại, đừng nói bị chạm vào người, nghe nói có nơi chỉ nhìn mặt cũng bị xem là thất tiết.
Mà phải không? Cái này hình như bên Iraq.
Nói chung, việc Lăng Phong hô hấp nhân tạo, cho dù vì lý do gì, quan hệ tỷ đệ thế nào, hắn thấy bình thường, nhưng người ở đây không ai không kinh hãi. Lăng Vân tuy con nhà buôn bán, nhưng nữ tắc là của toàn dân.
“Vân tỷ sẽ không ... nghĩ quẩn chứ?”
Lăng Phong tìm kiếm một chút trong phòng, hy vọng đoán ra Vân tỷ đi đâu.
Hắn bỗng để ý, trên bàn trang điểm có một chiếc buộc tóc trân châu. Hình như Vân tỷ bình thường vẫn dùng.
Buộc tóc vẫn đây, người lại ra ngoài. Có phải hay không xõa tóc để ...
Vừa muốn ra ngoài tìm, hắn lại phát hiện một vật.
Ở trên giường dưới gối, có một mảnh gì đó màu trắng lộ ra.
Lăng Phong với tinh thần của một thám tử chuyên nghiệp, lập tưc thò tay kéo ra một chút. Vừa nhìn thấy gì đó, hai mắt hắn trợn tròn ...
“Cái này là ... Vân tỷ chẳng phải không muốn dùng nó sao?”
Đúng lúc này ...
- Ngươi làm gì ở đây?
- Từ thiếu gia? Đã khỏe rồi sao?
Cũng không phải Lăng Vân trở về, mà là Từ Nguyên.
Từ Nguyên nhìn Lăng Phong đầy căm tức, chỉ hỏi cộc lốc :
- Vân Vân đâu?
- Ta không biết.
Từ Nguyên chỉ hừ lạnh.
Lăng Phong cũng không muốn dông dài với thằng này, buồn chán bỏ đi.
...
Vừa xuống lầu, còn định dùng chút thần thức xem, thì đã thấy Tiểu Tinh và Lăng Vân đi từ dưới lên.
Chỉ thấy Lăng Vân mặc một chiếc áo bông kín người, nhợt nhạt nhợt nhạt.
- Vân tỷ? Tỷ vừa đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài hóng gió.
Lăng Phong nhìn bộ dáng vẫn còn mệt mỏi của nàng, hỏi :
- Thật sự chỉ hóng gió? Không phải muốn tự tử đó chứ?
Lăng Vân bất mãn :
- Ngươi nói lung tung gì đó? Ta nếu muốn tự tử còn có thể ở đây sao? Vả lại, đang yên lành vì sao ta lại tự tử?
- Ờ thì. Vì chuyện ta ... cứu tỷ ban ngày, làm ảnh hưởng đến danh tiết của tỷ, cho nên ...
Lăng Vân cũng không nhìn hắn, chỉ nói :
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ta bôn ba sinh ý nhiều năm, cũng không phải tiểu thư suốt ngày trong nhà, một chút ủy khuất đó cũng không chịu được sao?
- Vậy thì tốt.
Lăng Phong nghe vậy thở phào. Xem ra là hắn tự mình nghĩ nhiều.
Chẳng qua, hắn vẫn không yên tâm, nói :
- Tỷ nếu có chuyện thì cứ nói. Tuyệt đối đừng giữ trong lòng.
- Hừm, biết rồi. Ngươi là đệ đệ, cũng không phải ...
- Vân Vân, nàng vừa đi đâu? Để bọn hạ nhân tìm khắp nơi.
Từ Nguyên xuất hiện đánh gãy câu chuyện, Lăng Phong chỉ đành cười với Lăng Vân một cái rồi bỏ đi.
Thực ra hắn vẫn thấy Vân tỷ có cái gì đó không đúng. Bình thường tỷ ấy nói chuyện đều rất tự tin nhìn thẳng vào hắn. Nhưng cả buổi hôm nay, tỷ ấy vẫn chưa một lần nhìn thẳng hắn, nói chuyện đều không nhìn đất thì cũng nhìn hai bên.
...
Một đêm trôi qua vô sự.
Sáng tinh mơ.
Ánh ban mai e ấp luồn qua khe cửa.
Trong phòng, Phong ca đang giữa cơn mộng nào đó, môi chốc chốc còn chun lên. Bỗng ...
“Ầm”
Lăng Phong giật thót bay khỏi giường, ngơ ngác nhìn ra cửa.
M* nó, ông chỉ mơ đánh quả 3P mà thôi, làm gì phải tội mà phản đối lớn như vậy?
- Lăng Phong, ngươi cút ra đây cho ta!
- Tình huống gì đó tình huống gì đó. Khủng bố IS tấn công sao?
Cửa lớn bị đá bay, một bóng người đứng trấn.
Chỉ thấy Lăng Vân bộ dáng hung thần ác sát, một đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Phong đang chật vật bò dưới đất.
Còn may dạo này trời lạnh, Phong ca đi ngủ mặc đủ hai mảnh, bằng không ...
“Vân tỷ?”
Lăng Phong sờ không tới, không biết lại thằng nào chọc phải cô nãi nãi, phát hỏa lớn như vậy? Không phải là “đại di mụ” đến đi?
Ngoài miệng thật cẩn thận hỏi :
- Vân tỷ, mới sớm thế này tìm ta ... có chuyện gì? Khụ, Có gì thì nói nha. Trừng mắt ta làm gì?
Lăng Vân vẫn không nói lời nào, bầu ngực phập phồng, ngay cả đôi bàn tay cũng nắm lại.
Đúng rồi, đêm qua hắn còn nói có chuyện gì thì cũng đừng giữ trong lòng. Tỷ ấy nghĩ lại, cho nên thực sự làm, đến khởi binh vấn tội hắn?
Lăng Phong vẫn nhẫn nại tiếp tục :
- Bên ngoài có điểm lạnh. Tỷ vào phòng ngồi đi. Để ta rót chén trà ...
- Hừ!
Rút cục cũng có âm thanh phản hồi.
Lăng Vân đi vào, dùng dằng ngồi xuống.
Lăng Phong không để ý thấy, kỳ thực Lăng Vân đang rất xấu hổ, mắt chỉ dám nhìn ra cửa lớn. Hùng hổ xông vào phòng nam nhân buổi sáng, đây là lần đầu tiên nàng làm trong đời, cho dù đó là đệ đệ mình.
Lăng Phong bắt đầu đoán :
- Ai chọc giận tỷ sao?
Nói xong lập tức vỗ ngực chính khí :
- Nói cho ta biết, ta giúp tỷ đánh hắn.
Ngẫm lại. Đêm qua Từ Nguyên ở lại sau hắn, không lẽ lại là thằng kia làm bậy? Có điều nếu vậy thì tìm hắn làm gì? Trực tiếp tìm Từ Nguyên là được rồi.
Chỉ nghe Lăng Vân rút cục mở miệng :
- Ngươi đêm qua vào phòng ta?
Nàng vừa nói vừa gắng khống chế cảm xúc.
Lăng Phong thoải mái đáp :
- Đúng vậy, Tiểu Tinh nói tỷ ra ngoài đi đâu không ai biết. Ta mới không chạy bừa ra ngoài tìm như đám người làm. Đầu tiên, phải kiểm tra hiện trường, tìm kiếm vật chứng, từ đó tìm ra mấu chốt ...
- Đủ rồi. - Lăng Vân không kiên nhẫn quát.
- Khụ!
Lăng Vân ánh mắt nửa tức giận nửa xấu hổ hỏi :
- Ngươi còn lấy ... gì đó?
- Gì đó là ... cái gì?
- Là gì ngươi còn hỏi ta?
Lăng Phong không hiểu ra sao :
- Không hỏi tỷ thì hỏi ai nha? Ta cũng không biết.
- Ngươi còn gắng giả vờ?
- Ta giả vờ cái gì?
- Ngươi ...
Lăng Vân bực tức thở hổn hển.
Không thể không nói, Vân tỷ tức giận vẫn xinh đẹp tuyệt trần như vậy, Lăng Phong hoàn toàn không thấy chút nào phản cảm.
Đột nhiên, nàng run rẩy chỉ vào Lăng Phong :
- Ta đã biết ngươi là đồ ti bỉ ...
Vừa mắng vừa chụp chén trà trên bàn ném tới.
“Vèo”
Lăng Phong trong lòng chỉ kịp chửi má nó, chỉ thấy một cái chén trà nhằm mặt Phong ca gào thét phi đến. Lăng Phong vội vàng dùng sở học 30 năm lắc mình tránh thoát. Còn may bản thân luyện thân pháp Hoạt Bất Lưu Thủ cũng gọi là chăm chỉ, bằng không thật đúng là chết oan.
Bởi vậy mới nói, xuyên không cầm theo văn thơ cũng không nhất định trường sinh.
Còn chưa kịp đắc ý xong ...
- Vô sỉ ...
“Vèo”
Lại một chén trà phi tới.
- Đại tỷ, đao hạ lưu nhân thủ hạ lưu tình, á ...
- Vương bát đản ...
“Vèo”
- Hạ lưu ...
“Vù”
- Đăng đồ tử ...
Sau 4 tiếng đổ vỡ, rút cục trong phòng yên ắng.
Cũng không biết cái cuối là cái gì, âm thanh làm sao lại nặng nề như vậy?
Chỉ thấy Lăng Vân tay sờ sờ trên bàn, đáng tiếc đã không còn vật gì để ném.
Lăng Phong nhìn lại, nhớ ra vừa rồi đem ra 1 bình trà, 2 chén trà và 1 cái khay. Cái cuối chắc là cái khay đi, khó trách. Móa, còn may bản thân có thần công hộ thể, bằng không ôm nguyên cái khay vào mặt, còn gì mà tán gái.
Lăng Phong suýt chút bất tỉnh. Từ từ không được, lúc này ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng quan thiên, bất tỉnh tức là xong, phải thanh tỉnh.
- Đại tỷ đừng đùa, cái kia ... không ném được, chết người đó.
Lăng Vân liếc vật trong tay, rút cục cũng khống chế được cảm xúc. Chẳng qua, lại quay lưng chạy luôn về phòng.
Lăng Phong vội lau mồ hôi.
Sống rồi, cuối cùng thì cũng sống rồi.
Nghĩ lại một chút, khoan hỏi lý do vì sao Vân tỷ phát hỏa. Mới sáng sớm bị ám sát mà vẫn thoát chết hòan hảo, mạng Phong ca đúng là không phải dày loại thường. Không đúng, cái này phải nói đến bản lĩnh cao cường, thân pháp cao minh mới đúng.
Lăng Phong thầm quyết định, từ nay phải luyện tập chăm chỉ, tuyệt đối không được có ý nghĩ chán chường như đêm qua.
Hít thở mấy cái chuẩn bị thần công hộ thể, Lăng Phong đi ra theo Lăng Vân.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 126 : Đạn lạc
Lăng Vân trở về phòng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ngày hôm qua, nàng cảm kích hắn cứu chính mình, cảm giác đệ đệ này thật không tệ, còn xúc động muốn giúp hắn giành chút gia sản.
Nhưng đến buổi tối trò hề của hắn liền lộ ra, chút hảo cảm ban ngày tan thành mây khói.
Tối qua Lăng Vân cơm nước xong liền đi ra ngoài dạo một vòng giải sầu. Ai biết trở về, phát hiện bàn trang điểm bị người chạm qua. Đáng sợ nhất là, chăn giường cũng bị bốc lên. Tuy rằng không quá hỗn độn, nhưng đối với một nữ nhân cẩn thận, giường lại là địa phương mẫn cảm nhất của nữ giới, có thể dễ dàng phát hiện.
Lăng Vân lúc đó bất an, vội vàng dò xét một chút. Nhưng không thấy gì lạ.
Mãi sáng nay, khi nàng tỉnh dậy sắp lại chăn gối, mới phát hiện chuyện động trời.
Bộ nội y tối mật nàng giấu dưới gối, đã ... không cánh mà bay.
Lăng Vân vừa thẹn vừa giận, lập tức tìm ai đó phát hỏa.
Nhân tiện nói một chút. Phàm nếu từng xem qua ấn phẩm 18+, thôi nói thẳng là JAV, các sắc lang chắc hẳn đều từng ít nhất một lần kinh qua thể loại siêu cấm, “incest” đi. Đặc biệt là với ... các tỷ tỷ. Dù sao, chuyện của Phong ca với Vân tỷ, cũng là tiệm cận thể loại này.
Trong các kịch bản đen mà nói, đệ đệ nếu xem trộm một chút nội y của tỷ tỷ. Kết quả thế nào?
Đương nhiên mỹ mãn. Tỷ tỷ sẽ không tức giận, chỉ mắng yêu ngươi một chút. Sau đó hỏi ngươi vì sao lại thế? Ngươi sẽ đáp, bởi vì ta là trai tân, trên trường không có nổi bạn gái, cho nên ...
Tỷ tỷ lập tức sẽ ôm ngươi vào lòng ôn nhu. Đại khái, đệ đệ ta thật đáng thương. Tỷ thương đệ nhất, thôi hay là để tỷ ... Khụ!
Ngươi nói, loại chuyện cẩu huyết này, có thể xảy ra hay không? Không bị tỷ tỷ đem đi tố cáo cho cha mẹ đánh tòe đầu đã là tốt. Ngươi nghĩ tỷ tỷ là bạn gái ngươi? Sẽ nhịn nhục bảo hộ che chở?
Bỏ đi, dù sao đầu xem hàng đen làm gì còn nghĩ được lắm logic cuộc sống như vậy.
Quay trở lại chuyện nội y của Lăng Vân.
Vì sao Lăng Vân lại chạy đi tìm Lăng Phong, lại phát hỏa ngay không hỏi gì.
Bởi vì kiện nội y kia, cũng không phải yếm cổ đại, mà chính là hai mảnh nội y tân kỳ Lăng Phong nghĩ ra.
Bộ đầu tiên Lăng Phong làm cho nàng đã bị Lý Minh Nguyệt cầm về. Bộ lần này chính là bộ lần thử giày cao gót, Lăng Vân vốn đã từ chối, sau lại “tình cờ” lấy được. Nàng lén mặc thử một lần, cảm thấy ... cũng khá dễ chịu, cho nên xem như bảo vật.
Mỗi một nữ nhân đều có vài thứ “bí mật làm đẹp” như vậy giấu trong lòng. Nói giống như về sau vì sao kem làm trắng chính hãng đầy ra đó, chị em vẫn cứ thi nhau mua kem trộn chưa qua kiểm định của các hotgirl? Âu cũng là vì cái “bí mật làm đẹp” này.
Nói chung cái này nam nhân căn bản không hiểu.
Lăng Vân phát hiện nội y bị mất, lại nghe Tiểu Tinh nói Lăng Phong đêm qua ghe1 phòng, lập tức nghĩ đến cũng chỉ có hắn năm lần bảy lượt muốn nàng mặc nó. Nàng nghĩ nếu hắn thừa nhận cái sai sẽ bỏ qua, nhưng hắn lại vẫn giả vờ không biết.
Nếu là kẻ khác, Lăng Vân chưa chắc đã bốc hỏa lộ liễu như vậy.
Lăng Vân cảm thấy ủy khuất vô cùng. Có một tên đệ đệ đê tiện như vậy, nàng chịu không nổi.
...
Lăng Phong phòng bị cẩn thận, thậm chí còn vận chút khí lực còm cõi lên thân.
Sang đến phòng Lăng Vân, cửa phòng đã khép.
- Vân tỷ, rút cục chuyện gì?
Bên trong không tiếng, hình như có tiếng thút thít.
- Vân tỷ, ta quả thực không lấy cái gì cả. Tỷ vì sao không tin?
- Lăn!
Lăng Vân rút cục cất tiếng, nhưng vẫn rất tiết kiệm từ ngữ.
Lăng Phong đứng ngoài gãi đầu :
- Vân tỷ, ta chỉ là một nam sinh đầy nhu nhược và thiện lương. Nếu có chỗ đắc tội, mong tỷ bỏ qua nha.
- Thiện lương? Hừ, thiện lượng mà đi trộm ... nội y nữ nhân?
Lăng Phong thở ra. Nói sao, cuối cùng vẫn phải lộ ra nhân phẩm tốt đẹp của mình mới khiến người khác cảm động, nói ra nguyên nhân.
Có điều, trộm nội y gì đây? Phong ca đâu có làm.
Đêm qua, đúng là hắn thấy có một bộ, nhưng căn bản không hề lấy đi. Chỉ kỳ quái vì sao tỷ ấy lại có nó thôi.
- Vân tỷ, nội y nào vậy?
- Nội y ... màu đen.
“A, còn có một bộ màu đen?” Lăng Phong choáng váng.
Lăng Phong vội biện giải ngay :
- Vân tỷ, ta căn bản không thấy cái nào màu đen, chỉ thấy cái màu trắng.
Trong phòng bỗng yên ắng đáng sợ.
Chỉ nghe giọng Lăng Vân tựa nữ hồn :
- Ngươi kéo cửa hé một chút.
- Vân tỷ, đã hiểu rồi sao? Ta đã nói ta vô tội mà ...
Lăng Phong ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết cạm bẫy đang chờ đón. Hắn còn nghĩ đại tỷ rút cục thấu hiểu cho tấm lòng thiện lương của hắn, vì vậy chậm chạp kéo cánh cửa, một con mắt thò vào.
Bỗng ...
- Ngươi đi chết đi!
“Vèo”
Từ trong phòng, một cái bình trà sứ tinh mỹ phòng chữ Thiên chất lượng cao, giá cả vài lượng bạc trắng, đang nhằm ngay khe cửa phóng ra.
“Móa nó, lại tới nữa?”
Vân tỷ chẳng lẽ cũng luyện qua phi đao, ném đồ chuẩn như vậy?
Lăng Phong thụt người, lại thoát được một kiếp.
Phòng Lăng Vân ở lầu hai, cái bình trà lọt qua khe cửa, xuyên hành lang, bay luôn xuống sảnh tầng một.
Chỉ nghe ...
“Choang”
- Á ...
Có ai đó trúng đạn lạc.
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia ...
- Là ai ám toán ta? M* nó, nhất định là thằng Phong kia. Lão tử không tính sổ với ngươi không được. Ai u ...
Tiếng kêu la của Từ Nguyên rút cục thức tỉnh Lăng Phong.
Phải rồi, thằng nhãi này ở lại sau Lăng Phong một chút, có khi nào ...
Còn cái gì mà khi nào, chắc chắn là thằng kia. Dù sao Phong ca đã nói không lấy là không lấy. Có đem ra tòa cũng không sợ, có toàn thể độc giả làm chứng cho hắn. Loại chuyện lấy nội y nữ nhân để cái gì kia cái gì kia, Phong ca còn chưa biến thái như vậy.
Vì vậy liền nói :
- Vân tỷ, đêm qua Từ Nguyên cũng vào phòng tỷ, chắc tỷ cũng biết. Ta không có chứng cớ chứng minh, nhưng hiềm nghi của hắn lớn hơn ta rất nhiều đó.
Trong phòng im lặng.
- Vân tỷ, ta ...
- Ngươi cút khuất mắt cho ta, ta không muốn gặp ngươi.
- Nhưng ...
- Còn không mau cút?
Lăng Phong gãi đầu.
Bỏ đi, dù sao lời biện bạch cũng đã nói được rồi. Tỷ ấy không chịu hiểu thì thôi vậy. Lăng Phong hắn là đại nam nhân khí lượng lớn nhân phẩm cao ngất. Nói chung không hơi đâu mà chạy theo giải thích với nàng mãi.
Vì vậy có chút sẵng giọng :
- Được thôi, cút thì cút. Ta nói không lấy là không lấy, tỷ không tin thì tùy. Tỷ cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ta bận việc của tiêu cục, phải lên đường luôn không chờ được nữa.
Nói rồi quay lưng đi thẳng.
Trong phòng Lăng Vân liền có tiếng động gì đó.
...
Lát sau.
Bên ngoài khách điếm.
Lăng Phong cùng vài huynh đệ đang sắp lại ngựa, chuẩn bị lên đường.
- Lăng Phong ...
Chỉ thấy Lăng Vân vội vàng mặc áo bông chạy xuống.
Lăng Phong không khỏi nhìn hai tay nàng ta. Rất tốt, không có cái chén nào, cũng không có cái khay nào.
Từ từ, lại cẩn thận nhìn sang Tiểu Tinh. Rất tốt, ám khí cũng không phải nhờ nha hoàn mang hộ.
Một cao thủ ám khí, cảnh giới tối cao chính là ám khí cũng không ở trên người mình, mà ở xung quanh. Lăng Vân ném đồ chuẩn như vậy, nói không chừng là cao thủ giấu mình.
Phong ca từ lúc nào ngộ tính cao như vậy? Luyện ám khí đúng là không sai mà.
Lăng Phong cảnh giác hỏi :
- Chuyện gì? Muốn đuổi giết ta sao?
Lăng Vân vội tiến tới, ngẩng đầu nói vội :
- Ta ... xin lỗi. Ngươi đừng giận mà bỏ đi như vậy. Ta chỉ là ...
- A?
Không chỉ Lăng Phong, đám huynh đệ Cao Diệp Tần Quyền, nhất là nha hoàn Tiểu Tinh đều thấy không khí có điểm rất kỳ quái.
Đây là lần đầu sau sự kiện kia, Lăng Vân nhìn thẳng Lăng Phong. Trọng yếu là, trước nay nàng là một nữ nhân bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, từ bao giờ lại có kiểu thái độ đầy ôn nhu thục nữ thế này.
Cái cảnh vừa rồi, giống như ... thê tử làm sai chạy theo phu quân xin giải thích.
Lăng Phong cũng thấy mất tự nhiên, vội kiếm cớ cười đùa :
- Tỷ tìm thấy đồ vật rồi sao?
- Đồ vật gì?
- Thì chính là nội ...
- Ngươi im miệng, hổn đản!
Chúng nhân lại càng sợ hãi.
Vừa rồi phàm ai từng trải đều thấy quen, lời cuối cũng không phải tức giận thông thường, mà như là mắng yêu.
Loạn rồi loạn rồi.
Lăng Phong vội nói :
- Vân tỷ đừng giận. Ta tính thích đùa cợt, nhưng đó là với người ta thấy thân thiết thôi.
- Người ... thân thiết?
Lăng Vân không hiểu sao hai má hơi hồng.
Lăng Phong không để ý chi tiết này. Trời đang lạnh, người khác đều dễ mũi hồng má hồng như vậy.
Hắn nói :
- Chẳng phải ngươi là tỷ tỷ của ta sao? Đổi lại người khác, ta cũng chẳng thèm nói lắm vậy đâu.
Không đợi Lăng Vân phản ứng, Lăng Phong lại nói :
- Nói chung, ta không có nhỏ mọn vậy, tỷ không cần nghĩ nhiều. Tỷ vừa rơi xuống nước, bảo trọng thân thể đi. Ta vẫn hy vọng tỷ nên về kinh thành thì hơn, Hà Bắc ... thực sự chỉ e sắp có chuyện bất ổn.
Lăng Vân ngẩng đầu nhìn hắn :
- Vậy sao ngươi còn ...?
- Lần này thực sự ta có việc gấp phải đi ngay, chỉ e phải thúc ngựa đuổi mới kịp. Nếu đi cùng xe ngựa căn bản quá chậm. Tỷ yên tâm, ta để lại vài huynh đệ Hắc kỳ bảo hộ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lăng Phong lời này không giả. Đại Danh Hà Bắc còn đến mấy ngày đường nữa, cứ thong dong mãi đến nơi chỉ sợ muộn nhiệm vụ.
Hắn nói với Cao Diệp :
- Tam ca, đại tiểu thư nhờ huynh.
- Được, yên tâm.
- Phong, nhưng ta muốn ...
- Vân Vân, nàng sao lại ra đây rồi?
Lăng Phong không buồn liếc Từ Nguyên, hắn cũng chẳng muốn so đo chuyện nội y với thằng kia.
Dù sao đã nói với Lăng Vân Từ Nguyên có hiềm nghi. Chuyện còn lại để Lăng Vân tự suy nghĩ. Chuyện nhạy cảm, chẳng lẽ còn kêu Lăng Phong phải đi tìm cho ra bộ nội y đó ở chỗ Từ Nguyên, rồi đem cho Lăng Vân xem chứng minh mình vô tội? Loại chuyện trẻ con đó hắn không thèm làm.
Lăng Phong chỉ đánh mắt an ủi Lăng Vân, dặn dò Cao Diệp, sau đó nhảy lên ngựa hô :
- Lên đường!
...
Đường đi Hà Bắc gồ ghề, Lăng Phong ngày nghỉ đêm đi, à nhầm, ngày đi đêm nghỉ. Hàng đêm đều chú tâm luyện khí. Hắn cảm nhận, chờ hắn ở Hà Bắc không hề yên bình, nên chuẩn bị một chút mới tốt.
Nhân tiện nói, mấy ngày qua luyện khí, Lăng Phong phát hiện một chuyện. Đó là khí lực của hắn, trước kia hình như không phải là “tịt” hay “chậm”, mà là bị phong bế đâu đó.
Lại nói, luyện khí thường phải đi kèm một bộ tâm pháp. Mặc dù mọi đường luyện khí đều sẽ tạo ra khí lực cả, nhưng tâm pháp khác nhau thì triết lý tu luyện cũng sẽ khác nhau, qua đó tính chất đặc điểm khí lực tu được cũng khác biệt.
Về cơ bản, có vài triết lý tu tâm. Tỷ dụ luyện bí chữ “tĩnh”, cầu tâm thanh tĩnh. Hay luyện chữ “cuồng”, cầu bột phát sức mạnh. Có nhà luyện chữ “vong”, cầu quên đi bản thân. Thậm chí, nghe nói có cả bí chữ “loạn”, linh tinh bất kể.
Các bí kíp luyện tâm phổ biến trong võ lâm, chủ yếu khởi nguồn từ hai nhà Phật Đạo, quá nửa đều thuộc vào chữ “tĩnh”, cho nên mỗi khi có chuyện đều ngồi xuống đả tọa yên tĩnh hồi khí gì đó.
Các bí quyêt khác, lâu dần rơi vào thiểu số, thậm chí bị xem là “ma công”.
Thực ra, chẳng phải là tu ma gì, mà là triết lý khác với số đông, bị xem là ma mà thôi.
Lăng Phong hiện tại dùng phép luyện khí cơ bản trong giang hồ, cũng thuộc chữ “tĩnh”. Nhưng hắn lại cảm giác, hình như mình còn biết một bộ tâm pháp cao cấp hơn. Lần nhập ma gặp Diễm Tuyết Cơ, nó đã lộ ra một lần, còn có cả đồ hình lưỡng nghi gì đó.
Coi bộ giống như thần lực của Lăng Phong. Có sẵn trong người từ trước. Không chừng chính là đồ đạc ngưu đầu mã diện nhét vào người hắn. Chỉ tiếc, Phong ca hiện không lôi được nó ra.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 127 : Đại hội luận kiếm
Chung Nam sơn, đại bản doanh Toàn Chân giáo.
Chung Nam thực ra không chỉ một ngọn núi, nó là tổ hợp nhiều ngọn núi. Toàn Chân giáo ban đầu chỉ xây cất trên một ngọn, về sau quy mô lớn dần, lan ra mấy ngọn xung quanh.
Chính điện và quảng trường lớn Vô Cực được dựng ở Thiên Nhai Phong. Trên đường lên ngọn Thiên Nhai, còn phải qua hai đỉnh Lạc Nhạn Phong và Triều Dương Phong. Lạc Nhạn Phong chính là nơi ký danh đệ tử tu luyện trước khi nhập môn Tiểu Hoa từng qua. Còn Triều Dương Phong là nơi có biệt điện Thái Hòa của Hoàng đế.
Sau lưng đỉnh Thiên Nhai, còn có vài ngọn núi khác cũng của Toàn Chân giáo, đều chỉ dành cho trưởng lão và đệ tử cao tầng.
Nơi này là Hoa Lâm trên đỉnh Liên Hoa Phong, chỉ có nội tu đệ tử được ra vào. Gọi Hoa Lâm bởi nơi này cơ man là hoa, đủ loại màu sắc. Đối với các nữ đệ tử yêu thích hoa cỏ thì chả khác nào thiên đường.
Tiểu Hoa đang hơi cúi người, tay nâng niu bông hoa, trên cánh hoa còn có một chú dế bằng giấy, thứ này là kỷ vật duy nhất của đại ca để lại, cô luôn mang theo bên mình.
Tiểu Hoa hầu như không bao giờ đem nó ra, vì chất liệu giấy dần kém, hiện tại đã ngả màu, đôi chỗ có vết đen, cô không biết làm sao để tẩy cả, lại sợ đụng vào làm hỏng. Lần nọ vì chùi vết đen, một cái chân dế vì giấy quá mục mà hỏng đi, Tiểu Hoa khóc suốt một buổi.
Hôm nay tiết trời đẹp, nhìn thấy vườn hoa trước mắt, Tiểu Hoa vui vẻ trong lòng mới đem nó ra.
- Tiểu Quắc, ngửi hương hoa đi, rồi sống cho tốt nha. Còn chờ gặp đại ca nữa.
Tiểu Bích từ sau thấy lạ, chạy tới hỏi :
- Tiểu Hoa, làm gì đó?
- A, không có gì.
Tiểu Hoa vội vàng thu vật kia vào tay áo.
Tiểu Bích không để ý lắm, hỏi :
- Ngươi luyện Lưỡng Nghi Kiếm pháp đến đâu rồi?
- Ta ... mới luyện đến chiêu thứ sáu thôi.
- Những ... thứ sáu? - Tiểu Bích há mồm.
Bộ Lưỡng Nghi kiếm pháp này Lăng Phong từng thấy qua. Lần nọ ở trong rừng xem chiến đấu, Đỗ Thanh Xương và Doãn Vân Phương cả hai đều dùng đến bộ kiếm pháp này, chẳng qua ở trình độ và tu vi nội lực cao hơn hẳn nhóm đệ tử ở đây.
Tiểu Hoa hồn nhiên hỏi Tiểu Bích :
- Ừm, còn ngươi thì sao? Đến mức độ nào rồi?
- Ta mới chiêu thứ hai, mà còn chưa thuần thục.
Tiểu Bích mặt đỏ bừng xấu hổ. Cùng là đệ tử nội tu, Tiểu Bích so với đồng môn cũng không tệ lắm, nhưng so với Tiểu Hoa thì dần kém.
Hiện trong nội tu, nói đến tốc độ tu luyện, bên nam đệ tử có Trương Quân Bảo và Trương Sư Chính cạnh tranh nhau. Trương Sư Chính tuy là đệ tử chữ Sư đi trước, nhưng đang dần bị Quân Bảo đuổi kịp, thậm chí có xu hướng sắp vượt qua.
Chẳng qua cũng không thể phủ nhân tư chất của Trương Sư Chính vẫn khá tốt. Hiện tại gã sắp thay thế Quan Vân Sơn thành đệ tử ruột của Nhị sư tôn Dương Thanh Phong.
Còn phía nữ, là cặp Tiểu Hoa và Sở Linh.
Trong số nữ đệ tử, đáng ra còn có Tôn Tuyết Kha sư tỷ. Chỉ là tư chất nàng ta cũng không cao lắm, chẳng qua vì là đệ tử của Thanh Huyền tản nhân từ trước, được chỉ điểm riêng, nên cũng không quá mất mặt.
Tiểu Bích liếc Sở Linh đang ở cùng vài sư muội khác, nói :
- Này, ngươi và Sở Linh có chuyện gì sao? Sở Linh lúc trước hay bắt chuyện với ngươi lắm, mấy ngày nay lại chẳng thấy nữa. Ta còn thấy ánh mắt của cô ta nhìn ngươi có gì đó khác lạ đó. Thật kỳ quái.
- Ta cũng không biết. - Tiểu Hoa lắc đầu.
Thực ra, lý do cũng rất đơn giản.
Sở Linh là tiểu thư con quan, có chút nhan sắc, trước khi vào giáo đã biết chút võ công, cho nên tự xem mình là trung tâm, mới luôn tỏ vẻ “ta sẽ bảo vệ cô” với Tiểu Hoa.
Chỉ là, thoáng một cái mấy tháng, Tiểu Hoa lại chính là người ngang ngửa với Sở Linh, cô ta liền sinh khó chịu, không muốn thân thiết nữa.
Hơn thế, không chỉ võ công, ngay cả sắc đẹp Sở Linh cũng dần thua thiệt với Tiểu Hoa, mấy nam đệ tử trong nội tu đều muốn thể hiện với Tiểu Hoa mặc kệ Sở Linh, Sở Linh đố kị càng nhiều hơn.
Tiểu Bích cũng nghĩ được chút ít, bĩu môi :
- Ta nghĩ chắc cô ta sợ ngươi vượt mặt đó.
Tiểu Hoa là người hiền lành, nói :
- Chắc không phải đâu. Có lẽ cô ấy bận rộn cho luận kiếm sắp tới.
Tiểu Bích nhớ ra gì đó hỏi :
- Đúng rồi, nói đến luận kiếm. Cũng chỉ còn mấy ngày thôi. Tiểu Hoa ngươi cố lên nhé. Ta ủng hộ ngươi.
- Ngươi cũng cố lên.
- Ta à? Thôi bỏ đi, ngay cả chiêu thứ 2 ta còn chưa thuộc, làm sao mà thi thố chứ.
...
Cùng lúc này, ở phía xa, có hai đạo sĩ trung niên đang trò chuyện, một nam một nữ :
- Thất muội, đại hội luận kiếm sắp đến, ta đang nghĩ có nên truyền Lưỡng Nghi Hộ Tâm công cho chúng không, có như vậy mới phát huy hết sức mạnh của Lưỡng Nghi Kiếm pháp được.
Là Dương Thanh Phong và Lý Thanh Huyền, hai trong Toàn Chân Thất tử.
Lý Thanh Huyền nhìn đám đệ tử, nói :
- Mấy đứa đứng đầu còn được, số còn lại ngay cả Trác Nhật kiếm còn chưa thuần thục, có luyện cũng vô ích.
- Có phải muội lén giúp cho Tiểu Hoa không, nó tiến bộ quá nhanh.
Lý Thanh Huyền cười nói :
- Nếu ta làm thế, chỉ e bây giờ Sư Chính của huynh trong mười chiêu là thua thôi.
- Haha, phải không? Vậy muội cứ giúp đi, ta rất muốn xem đấy.
Cả hai nhìn nhau cười.
Đại hội luận kiếm là sự kiện hai năm tổ chức một lần của Toàn Chân, hoành tráng hơn hẳn đại hội nhập môn. Các đệ tử cùng nhau thi thố tranh tài, nếu thắng không chỉ phong quang, còn là cơ hội được trưởng lão trao thưởng, thăng cấp, thậm chí truyền dạy bí kíp riêng.
Kế đó, những vị trí đầu còn đại diện cho Toàn Chân giáo dự Đại Kiếm Hội toàn võ lâm, nghe nói tổ chức vào năm sau, chính thức nổi danh giang hồ.
Đại Kiếm hội này nghe nói rất quy mô, nhưng cũng chỉ người trong võ lâm mới biết, trong dân chúng căn bản không ai nói đến. Lăng Phong cũng hoàn toàn không biết.
Lý Thanh Huyền nghiêm túc lại, hỏi :
- Nhị sư huynh, Lục sư huynh thế nào rồi?
Nhắc đến chuyện của Đỗ Thanh Xương, Dương Thanh Phong lập tức mất hứng thở dài :
- Vẫn vậy. Ài, Thi Độc của tên quái đản đó thật khó chịu, ta và đại sư huynh phải hàng ngày chế ngự nó.
Lý Thanh Huyền ngập ngừng :
- Vậy còn sư phụ ...
- Vẫn chưa có tin tức, sư phụ mấy năm trước đi Đông Hải tìm thần tiên, đến nay chưa một lần truyền tin cho ta.
Dương Thanh Phong ngửa mặt thở dài, cũng không biết trong lòng nghĩ gì.
...
Mấy ngày sau, Luận Kiếm Phong.
Hôm nay chính là đại hội luận kiếm.
Chỉ thấy ở lưng chừng núi có một khoảng sân rất rộng, giữa nền đá khắc hình bát quái cực lớn. Cạnh sân là một hồ nước không sâu lắm, gọi là hồ Ngưỡng Thiên. Đại ý nếu nhìn xuống hồ này sẽ có cơ may thấy cảnh "thiên giới".
Quanh hồ Ngưỡng Thiên có rất nhiều khối đá lớn, vài cây cổ thụ ngả bóng ra hồ, đủ loại màu sắc, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Phía cuối hồ là Ỷ Vân Nhai dựng đứng vô cùng hiểm trở. Ngay cạnh bờ đá xây một ngôi đình nhỏ, gọi Tiên Cảnh Vân đình. Nghe nói năm đó Chưởng giáo Vương Chân nhân ngồi trong đình này ngắm xuống hồ Ngưỡng Thiên, sau mấy ngày mấy đêm thì ngộ ra chân lý.
Lúc này, ở giữa sân lớn đã tụ tập gần trăm đệ tử, đều là "ưu tú trong ưu tú" của Toàn Chân.
Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo đứng ở đầu hàng. Cả hai tuy mặc đạo bào giống hệt đệ tử khác, thế nhưng lại toát lên vẻ khác người, hoàn toàn xứng làm cặp đôi "kim đồng ngọc nữ" của Toàn Chân. Ngay phía sau là ánh mắt đố kị của cặp Trương Sư Chính và Sở Linh.
Đứng phía trên, ngoại trừ Đỗ Thanh Xương đang bế quan trị độc, sáu người còn lại trong Thất tử đều có mặt.
Quan Vân Sơn với tư cách Đại sư huynh bước ra đằng hắng nhắc nhở :
- Mọi người im lặng. Nhị sư tôn có điều dặn dò ...
Dương Thanh Phong bắt đầu đọc lý do "khai mạc" :
- Các ngươi chắc cũng nghe qua. Gần đây Ma môn xâm nhập, võ lâm chỉ e sắp nổi phong ba. Bản giáo từ khi thành lập đến nay, luôn là đại diện cho chính phái toàn võ lâm Trung Nguyên, không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy lần luận kiếm này có ý nghĩa rất quan trọng ...
Ở dưới bắt đầu xì xào :
- Nghe nói Lục sư bá bị Ma môn đánh trọng thương đến nay vẫn chưa thể xuất quan.
- Ta nghe tên La quản dược kể lại, Lục sư bá bị trúng độc rất nặng.
- Hừ, đám Ma môn đó quả nhiên hạ lưu bỉ ổi, đánh không lại thì dùng độc ám toán. Nếu chúng dám ngay mặt so chiêu, Toàn Chân chúng ta làm sao có thể thua chúng?
- Nói cũng phải, có điều bọn chúng là tà ma ngoại đạo, đó là thói quen của chúng rồi.
Bên trên, Dương Thanh Phong đã nói đến đoạn kết thúc :
- Lần này, những vị trí đứng đầu bất kể nội tu hay ngoại tu, đều sẽ được chân truyền võ công thượng thừa, còn được luyện trận pháp Vô Cực trấn môn. Các ngươi nhớ cố gắng.
- Vô Cực trận?
- Nghe nói còn lợi hại hơn cả La Hán trận Phục Ma trận của đám thầy chùa đấy.
Đám đệ bận rộn xuýt xoa. Chẳng qua, hầu hết đều biết thừa mấy phần thưởng đó kiểu gì cũng rơi hết vào nội tu như Tiểu Hoa và Quân Bảo.
Nội tu và ngoại tu, căn bản không cùng cấp bậc. Một bên được truyền dạy cả Lưỡng Nghi Kiếm, thậm chí khinh công thượng thừa cũng có kẻ luyện. Một bên chỉ mới luyện qua mấy môn cơ bản Nội Đan thuật, Trác Nhật Kiếm pháp, suốt ngày còn phải chạy đông chạy tây làm nhiệm vụ, cách biệt thấy rõ.
Lúc này, lại nghe Dương Thanh Phong nhấn mạnh :
- Ngoài ra, người đứng đầu còn được trao cây Tam Thanh Phù Kiếm này, cùng bí kíp tu luyện Tam Thanh Vô Cực Công pháp. Đây đều là chí bảo của giáo ta ...
- Ồ?
Tất cả đều đưa mắt nhìn lên.
Chỉ thấy cây Tam Thanh Phù kia vỏ màu trắng bạc, chỗ chuôi kiếm được khắc hoa văn mạ vàng lấp lánh, đứa nào cũng ánh mắt thèm thuồng mơ ước. Còn cái gì Tam Thanh Vô Cực Công kia, nghe thôi đã thấy cao cấp.
Ở Toàn Chân, phàm thứ gì đặt tên đụng đến "Tam Thanh", ba vị thần tiên tối cao của Đạo giáo, chắc chắn hàng khủng.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 128 : Kiếm thuật
Nửa ngày trôi qua.
Các cặp đấu sơ loại luận kiếm không có nhiều thú vị. Ngoại trừ việc Phan Sư Quân sư huynh hàng chữ Sư bị chính sư đệ đồng bối Trương Sư Chính đánh bại trong chưa đầy mười chiêu. Tất cả tuy vậy đều chỉ tặc lưỡi, bởi dù là thân phận sư đệ, Trương Sư Chính lại là nội tu.
Qua đây càng thấy rõ khoảng cách giữa hai bên nội ngoại tu.
Mãi đến đầu giờ trưa, mới đến một cặp khác đáng xem.
Tiểu Hoa và Sở Linh.
Sở Linh hôm nay ăn mặc đặc biệt tỉ mỉ, nhìn Tiểu Hoa đang đi lên chỉ một bộ đạo bào đơn thuần không chút trang điểm, không khỏi khinh thường trong lòng.
Hồi mới vào giáo, Sở Linh cảm thấy Tiểu Hoa là một nha đầu ngốc nghếch, thường xuyên bị bắt nạt. Ỷ mình là trung tâm, Sở Linh mới muốn làm quen, nhưng cũng không phải để làm bạn, mà đại khái là “đại tỷ thu tiểu muội”.
Chỉ là, thoáng một thời gian, tiểu muội lại leo lên ngang đại tỷ, đại tỷ lập tức ghen tức.
Tiểu Hoa có thể coi như tư chất xuất chúng. Nhưng lý do chủ yếu khiến cô bứt phá, chính là không phân tâm linh tinh. Trong khi chúng sư tỷ muội cả ngày lo chỉnh sửa ăn bận, cuối tháng xuống núi mua cái gì, hay xem hôm nay con kia mặc thế nào luyện ra sao. Tiểu Hoa lại chẳng quan tâm, cứ việc ta ta làm.
Một lòng cho việc tu luyện như vậy, tâm tư hoàn toàn thanh tịnh, chính phù hợp với yếu quyết “thanh tâm quả dục” của Nội đan thuật, tu vi không thăng tiến mới là kỳ quái. Cũng không cần phải quá thông minh hay tư chất hơn người gì nữa.
Trương Quân Bảo cũng là kiểu này. Chẳng qua họ Trương thực là kỳ tài võ học, cho nên tốc độ nhanh gấp bội.
- Tiểu Hoa, cố lên!
Có tiếng Tiểu Bích hô hào bên dưới, kéo theo là ánh mắt của không ít nam đệ tử.
- Tiểu Hoa sư tỷ, cố lên.
Triệu Tuấn Thanh cũng lên tiếng. Tiểu tử này không tham gia luận kiếm, hắn tuy cũng được vào nội tu, nhưng lại là nhờ “đặc cách”. Cũng không rõ có thân phận gì, liên tục được đặc cách.
- Bắt đầu!
Tiếng MC vừa dứt, Sở Linh liền đảo kiếm gỗ lao vào.
“Cạch cạch”
Tiếng kiếm gỗ va chạm.
Tiểu Hoa uyển chuyển đỡ từng kiếm một, cũng không có ý định hoàn thủ.
Tiểu Hoa trong nội tu có phong cánh luyện kiếm khá cổ quái, đó là tốc độ rất chậm. Cô nói là do mình chậm hiểu, nên phải luyện chậm mới thấy tự tin. Mấy đồng môn khác đều xem đó là chuyện cười nhạo. Chỉ là, chậm mà chắc. Tiểu Hoa với cái phong cách chậm rãi đó, lại dần leo top.
Trương Quân Bảo đứng ở dưới lại nhíu mày.
Trương Quân Bảo tuy không luyện chậm như Tiểu Hoa, nhưng hắn lại có điều suy nghĩ. Nhìn thế thủ của Tiểu Hoa, Trương Quân Bảo bỗng tự hỏi, nếu là hắn công cũng không chắc có thể phá được ngay. Tiểu Hoa tuy vung kiếm từ từ, nhưng lại không hề muộn, bốn mặt kín kẽ như bưng. Kiếm của Sở Linh loáng loáng, nhưng đến thời khắc cuối, kiểu gì cũng bị Tiểu Hoa chặn được.
Trên đài cao, Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư cũng nhìn ra gì đó :
- Ồ, nha đầu kia cũng có chút môn đạo đó.
Đan Dương Tử gật gù :
- Tứ sự đệ nói làm ta cũng để ý, tư thế của nha đầu này, giống như sư phụ năm đó khi dạy Lưỡng Nghi Kiếm pháp cho ta, chân khí Lưỡng Nghi chuyển hóa điều hòa ...
Lục Tử nghe vậy mới nhìn lại.
Bên dưới sân.
Sở Linh đánh mãi không phá được thế kiếm của Tiểu Hoa, trong lòng rất bức bối. Liếc thấy ánh mắt mấy sư tôn hình như đang khen ngợi Tiểu Hoa, cô ta liền xoay kiếm, cà người xông đến, muốn dùng một chiêu lưỡng bại câu thương.
Tiểu Hoa không khỏi giật mình kinh hãi, vạn lần không nghĩ sư tỷ muội của mình lại dùng chiêu này.
Trong lúc cấp bách, Tiểu Hoa đành xoay cổ tay, dùng đến chiêu thứ 6 Cực Trung Hữu Cực vừa mới luyện.
“Soạt”
“Cạch”
- A ...
Sau vài thanh âm, chỉ thấy Sở Linh bị đánh bay cả kiếm, cả người ngả ra đất.
Tiểu Bích là người đầu tiên hô lớn :
- A, Tiểu Hoa thắng rồi.
Sau đó là tiếng trầm trồ của chúng đệ tử.
Trên sân, Tiểu Hoa nhìn Sở Linh chật vật, vội chạy tới quan tâm :
- Sở Linh, cô không sao chứ?
Sở Linh hất tay :
- Hừ, không cần ngươi quan tâm.
- Ta ...
Tiểu Hoa chưng hửng giữa sân đấu.
Sở Linh được sư muội Tiểu Thanh đỡ xuống, phía Tiểu Hoa thì Tiểu Bích vội chạy lên sân chúc mừng :
- Chúc mừng ngươi nha, ta biết ngay ngươi sẽ vào vòng trong mà.
Tiểu Hoa chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn theo Sở Linh.
Vừa rồi cô vốn không định ra chiêu cuối như vậy, chẳng qua bị Sở Linh xuất ra sát chiêu hơi âm độc, cô chỉ theo phản xạ tự nhiên mới đánh ra mà thôi.
...
Sau một ngày tranh tài, vòng loại đã kết thúc.
4 cái tên lọt vào vòng bán kết đều là đệ tử nội tu, gồm Trương Quân Bảo, Trương Sư Chính, Tiểu Hoa và thiếu niên da ngăm Chúc Tề Bưu.
Trương Quân Bảo Trương Sư Chính không có gì đáng nói, một lèo thắng như chẻ tre. Riêng tên họ Chúc kia, lại như làn da cuả mình, làm một con "ngựa ô" chả biết từ đâu đánh ra, khiến anh em phải lật đật chạy đi kiểm tra tu vi.
Chúc Tề Bưu cũng vào nội tu, chẳng qua gã là kiểu người lầm lầm lì lì, bề ngoài lại tầm thường, lâu nay lọt thỏm trong nội tu không ai để ý. Chẳng ngờ lần này vừa xuất trận đã đi một mạch vào nhóm "Tứ cường". Cũng may đợt này không có đặt kèo cá độ, nếu không nhất định có kẻ phản giáo đi ăn cướp.
Ở một góc, một nhóm nam đệ tử đang tán gẫu :
- Ngươi nói ai sẽ giành vị trí đầu?
- Còn ai ngoài Quân Bảo, hắn đánh một mạch mấy trận, đến mồ hôi cũng không ra lấy một giọt. Ta còn nghe nói, lần trước xuống núi hắn đánh thắng cả cao thủ Sùng Thánh tự.
- Chắc tên sư thầy kia cũng tầm thường ấy mà. Với lại, tên họ Chúc kia cũng không tệ.
- Hừ, dù sao ta chẳng ưa cái tên Quân Bảo, cứ ra vẻ giả vờ thâm trầm, làm như mình là thiên hạ đệ nhất. Để rồi mà xem, cho dù lần này hắn vô địch, thì đến năm sau đi Đại Kiếm Hội, thiên hạ rộng lớn, hắn sẽ bị cao thủ các phái đánh cho sáng mắt ra.
- Nói vậy chẳng hóa Toàn Chân chúng ta đều là phế vật?
- Ta không có ý đó ...
- Các ngươi quên còn có Trương sư huynh sao?
Cả đám gật gù, đúng là còn Trương Sư Chính.
Một tên khác lại buông lời cảm thán :
- Kể ra thứ nhất thứ hai gì nếu đều vào tay họ Trương, không biết chừng nào mới đến họ Phí của ta.
Một nam đệ tử lém lỉnh bỗng cười nói :
- Hêhê, ta thì nghĩ thứ hai sẽ là Tiểu Hoa.
Xung quanh không cho là đúng :
- Tiểu Hoa? Ài, nha đầu đó chỉ dễ thương một chút thôi, dù sao cũng là nữ nhi, vào đến đây đã là châm chước lắm rồi.
- Cứ chờ xem. Ai cũng biết Trương sư huynh thích Tiểu Hoa, nếu hai người gặp nhau, đảm bảo Trương sư huynh sẽ nhường ...
- Phần thưởng là bí kíp thượng thừa a, nói nhường là nhường sao?
Nghỉ giải lao một lát, chỉ thấy Trương Quân Bảo ôm kiếm thong dong bước lên đài Luận Kiếm. Hắn đánh trận bán kết thứ nhất, đối thủ là Chúc Tề Bưu.
Phía bên cạnh, vài nữ đệ tử đang tíu tít :
- Trời ơi, hôm nay huynh ấy đẹp trai quá đi thôi.
- Này, có phải Soái ca hôm nay dùng nước hoa không? Đứng ở đây mà ta vẫn thấy ngất ngây.
Trương Quân Bảo trong Toàn Chân giáo như mặt trời, vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, gần như tinh túy đều ở cả trên người hắn. Chẳng qua tính tình điềm tĩnh ít nói, đám thiếu niên nhân đó nói xấu đủ điều, đại loại kẻ này quá tự cao, quá ra vẻ, quá gay. Thậm chí hết cái để hơn thua, anh em đành đồn đoán Bảo ca có khi bị "teo chỗ kia", tức là vẫn có chỗ thua kém.
Các thiếu nữ ngược lại không để ý chuyện to nhỏ cho lắm, càng trầm lắng càng thần tượng, đêm về nằm mơ đều nhìn thấy Trương Soái ca mà tương tư, tiến độ tu luyện chung của Toàn Chân nghe đâu cũng bị trì trệ ít nhiều.
Sở Linh mặc dù buồn bực chuyện bị Tiểu Hoa đánh bại, nhưng lúc này cũng đứng dưới thầm cổ vũ cho Trương Quân Bảo.
Trương Sư Chính đứng dưới nóng ruột nói :
- Quân Bảo, đánh thì đánh nhanh đi.
Xem chừng Trương Sư Chính gần như chắc chắn mình sẽ gặp Trương Quân Bảo trận cuối.
Tiểu Hoa dù sao cũng là nữ nhi, Trương Sư Chính không coi ra gì. Gã mong chờ trận chiến với Trương Quân Bảo từ rất lâu rồi. Lần này chỉ cần thắng, tất cả hào quang sẽ trở lại tay gã.
Trương Quân Bảo chỉ cười nhẹ, vẫn chầm chậm đi lên, chắp tay nói với Chúc Tề Bưu :
- Chúc sư đệ, hết sức nhé.
Chúc Tề Bưu chỉ gật đầu. Gã biết cân lượng Trương Quân Bảo hơn hẳn mình, khuôn mặt nặng nề.
Bấy lâu Chúc Tề Bưu hạ thấp mình, tránh chuyện bàn tán phân tâm, chỉ lo âm thầm tu luyện chờ lần luận kiếm này. Hôm nay gã vào vòng Tứ cường thực ra vẫn còn con bài chưa lật, nhưng gã vẫn mong mình sẽ đụng Trương Sư Chính, để Trương Quân Bảo sẽ gặp Tiểu Hoa ở bán kết.
Chúc Tề Bưu thời gian qua âm thầm đánh giá thực lực huynh đệ trong nội tu, biết Trương Sư Chính không đáng ngại lắm. Trương Quân Bảo và Tiểu Hoa hai người mạnh nhất đụng độ, bất kể ai thắng cũng bị hao tổn thực lực, chung kết đối với Chúc Tề Bưu sẽ có lợi.
Chẳng ngờ ông trời sắp xếp kiểu gì lại để gã đụng Trương Quân Bảo.
- Bắt đầu đi.
Tiếng MC hô lên.
Cả hai ngay lập tức nhún một cái cả người trên không, sau đó cùng đạp chân vào không khí lao về trước.
- Trời, cả hai đều luyện thành Nhất Khí Đề Túng rồi kìa.
- Ta nhất định phải vào nội tu.
Ở dưới một mảnh quyết tâm. Tên họ Chúc tầm thường kia mà cũng luyện được, tên nào cũng thấy không phục.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 129 : Lưỡng Nghi Hộ Tâm
Trận bán kết đầu tiên kết thúc.
Mặc dù Chúc Tề Bưu phút cuối tung ra một nộ chiêu khá kỳ quái, nhưng rút cục vẫn bị Trương Quân Bảo dùng Lưỡng Nghi Kiếm pháp đánh bại.
Bán kết hai.
Trương Sư Chính không thèm chờ báo tên đã nhanh chóng bước lên. Gã ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt còn cố ý hơi nghiêng về bên trái, bởi Trương Sư Chính nghe đám sư muội bàn luận góc mặt này của mình "ăn ảnh" nhất.
Có điều, gã dù cố đi chậm nhất có thể, bên dưới lại chả có tiếng trầm trồ nào.
Trương Sư Chính nhìn xuống, mặt mày chưng hửng.
Hóa ra bao nhiêu hào quang đều bị Trương Quân Bảo và Tiểu Hoa lấy sạch sẽ.
Đám nữ đệ tử đang vây lấy "Trương Soái ca" liếc mắt đưa tình. Còn đám nam đệ tử mắt tên nào cũng dõi theo bước đi của Tiểu Hoa không rời.
Tiểu Hoa hôm nay giản dị như thường ngày, nhưng vẫn vô cùng thu hút. Cô chỉ mặc một bộ đạo bào màu xám không hoa văn gì, mái tóc dài được cột cao lên, nhìn qua rất có khí khái hiệp nữ.
Nói đến ăn mặc, mặc dù cùng là nữ tu, nhưng so với Tiểu Hoa, các tỷ muội khác lại rất chăm chút "hình tượng".
Dù sao cũng là thiếu nữ, yêu làm đẹp. Đại loại đạo bào đều thêu thêm hoa hòe, dây chuyền hoa tai vòng tay loạn xạ cả lên. Hôm qua đánh vòng loại, đám Sở Linh còn trang điểm nhẹ, lên đài anh em đều lác mắt cả.
Các tỷ muội trong Thất Mỹ kiếm được bao tiền đều đổ cả vào làm đẹp, trong khi Tiểu Hoa tích từng chút một, chờ ngày gặp gỡ Đại ca. Tiểu Bích thân thiết còn thường đùa rằng Tiểu Hoa đang tự lo của hồi môn cho tương lai, làm Tiểu Hoa mặt mày đỏ bừng.
Tất cả đều dõi theo trận bán kết hai.
Chỉ là ...
- Bắt đầu!
“Vù”
“Keng”
Ở dưới, vài khán giả há hốc mồm, bởi vì ... trận đấu đã kết thúc.
- Ặc, nhanh vậy? Ai thắng?
- Ta nói rồi, hắn ta nhất định nhường, lấy lòng người đẹp.
- Ta thấy hình như ... không phải nhường đâu. Đang ôm ngực đau đớn kia kìa. Vả lại, đánh thắng chinh phục muội ấy không hay hơn sao?
Bất kể bên dưới bàn luận ra sao, tình hình trên đài quả thật bất ngờ.
Tiểu Hoa thắng, thắng cực nhanh, thậm chí chưa đến mười chiêu. Y như những gì Trương Sư Chính làm với Phan Sư Quân hôm qua, không để chút "mặt mũi" nào cho đối phương.
Trương Sư Chính thua, vì gã quá chủ quan, không chịu tập trung.
Tâm ý gã chỉ lo đến trận chung kết, bước lên đài ra sao, thắng Trương Quân Bảo thế nào. Thậm chí gã nghĩ cả đoạn thắng xong nên nói câu gì cho "hoành tráng", tưởng tượng đám đông trầm trồ nhìn mình này nọ. Tâm không vững, khí lực chưa kịp vận hành thì Tiểu Hoa đã ra tay.
Hai người học cùng một lò, chiêu thức giống nhau, Tiểu Hoa lại vô cùng xuất sắc, Trương Sư Chính dù tập trung đánh chưa chắc thắng nổi. Bây giờ một bên kiếm kèm theo khí, một bên "trần trụi" khí không kịp xuất ra, càng đỡ lại càng loạn, thua trận như núi đổ, rất chóng vánh.
Trương Sư Chính đi xuống chả khác gì đi lên, chả thèm chờ ai công bố đã ôm ngực hậm hực bỏ luôn xuống núi.
Dương Sư Phong và vài tên chạy vội theo :
- Sư huynh, huynh ... nhường à?
- Dĩ nhiên huynh ấy phải nhường rồi. Đánh thắng cũng chả hay ho gì, lại bảo ức hiếp nữ nhi.
Trương Sư Chính mặt mày ủ dột, không nói nổi câu nào.
Thà rằng thua Trương Quân Bảo, gã còn bực tức mà chửi đổng được, đây lại thua vào tay sư muội, cũng là người mà gã để ý bấy lâu, chửi cũng không được không chửi cũng không xong.
"Quên mặt mũi, ngươi lấy nổi không?" Trương Sư Chính hậm hực nghĩ thầm, tiếp tục xuống núi.
Vừa rồi gã cư xử hơi kém. Ít ra lúc thua mặt mày cứ tươi cười chúc mừng người đẹp, người ta càng nghĩ gã đang nhường thật, hơn nữa còn ăn điểm trong mắt Tiểu Hoa. Đằng này cúp đuôi chạy như "chó nhà có tang", bao nhiêu hình tượng đều mất sạch. Lúc này gã nghĩ ra thì đã muộn, muốn quay lại gỡ gạc cũng bó tay.
Bây giờ Trương Sư Chính chỉ cầu cho Tiểu Hoa thắng nốt Trương Quân Bảo, lúc đó gã mới đỡ nhục chút đỉnh.
Sau lưng gã, có tiếng thông báo vang lên :
- Nghỉ nửa ngày, sau đó sẽ là chung kết.
...
Chung kết.
Cuộc gặp gỡ giữa đôi "kim đồng ngọc nữ" Trương Quân Bảo và Tiểu Hoa.
Bốn năm trước, cũng từ trận chung kết thế này, Doãn Vân Phương đoạt ngôi quán quân, học được Tam Thanh Vô Cực Công, cầm Tam Thanh Phù kiếm dẫn đầu "đội bóng Toàn Chân" dự Đại Kiếm hội lần đầu tiên.
Những tưởng làm rạng danh giáo phái, chẳng ngờ tên kia đến Đại Kiếm hội gặp gỡ ai đó, đến trận quan trọng thì "bán độ", khiến Toàn Chân thua thảm, bị loại luôn vòng gửi xe.
Tệ hại hơn, về lại giáo họ Doãn bị chỉ trích, không ân hận thì thôi, còn bí mật ôm luôn Tam Thanh kiếm phản giáo. Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư phát hiện kịp, chỉ kịp đuổi theo lấy lại Tam Thanh kiếm, còn Doãn Vân Phương được người khác cứu kịp. Từ đó đến nay chuyện này cũng là vết nhơ lớn nhất của Toàn Chân.
Lúc này, trên đài Luận kiếm.
Trương Quân Bảo mặt khá nghiêm túc nói :
- Sư muội, ta sẽ không nhường đâu.
- Sư huynh cẩn thận nha, muội cũng đánh thật đấy.
Đã lâu lắm Tiểu Hoa mới lộ ra kiểu tinh nghịch này. Nàng bị tuổi thơ khắc nghiệt làm cho tâm hồn khép kín, không tin tưởng ai, không mở lòng với ai. Bởi vậy suốt bao năm, cũng chỉ lúc ở cạnh Lăng Phong mới khiến Tiểu Hoa thoải mái vui cười.
Thời gian trong nội tu, Trương Quân Bảo quan tâm giúp đỡ Tiểu Hoa không ít, có lẽ đang dần dà thành người thứ hai sau Lăng Phong.
Trong đám đông bỗng có tiếng hô :
- Kia có phải là ... Lưỡng Nghi Hộ Tâm?
Tất cả ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Trương Quân Bảo, một đồ hình lưỡng nghi mờ ảo đang xoay tròn, hiện ra một lúc thì dần biến mất.
Kế đó, quanh người Trương Quân Bảo như được bao bọc bởi một luồng khí. Thứ kia không nhìn ra màu sắc hình thù gì, chỉ thấy không khí như bị hơ trên lửa, hơi méo mó.
Cái đồ hình này ... thế nhưng lại có điểm giống cái của Lăng Phong.
Ở dưới lại có tiếng hô :
- Trời, Tiểu Hoa cũng luyện được rồi kìa.
- Ồ?
Đám đệ tử đều ồn ào chỉ trỏ.
Ở ghế quan sát, Dương Thanh Phong nhìn cảnh tượng kia, y đưa tay lên vuốt râu, chợt nhớ ra mình vừa cạo hôm trước, đành ra vẻ vuốt cằm cười nói :
- Haha, tốt lắm. Quả nhiên tư chất bất phàm, mới đó đã có thể luyện thành Lưỡng Nghi quyết, thậm chí hóa khí thành Lưỡng Nghi Hộ Tâm.
...
Lưỡng Nghi quyết là đoạn bí quyết chủ yếu trong Lưỡng Nghi tâm pháp, bộ tâm pháp trung cấp của Toàn Chân, xếp trên Nội Đan thuật.
Nội Đan thuật chỉ là thứ cơ bản, nhằm đả thông kinh mạch, tích lũy chân khí. Lưỡng Nghi tâm pháp mới là thứ chân chính phát huy tác dụng của đệ tử Toàn Chân.
Tâm pháp đạt đến trình độ hóa hình sẽ có tác dụng phòng thủ rõ rệt, Lưỡng Nghi Hộ Tâm chính là tầng hai "hóa hình" của Lưỡng Nghi tâm pháp. Đệ tử thông thường cần 5 đến 10 năm mới đột phá, Trương Quân Bảo Tiểu Hoa vào giáo 1 năm đã thành công.
Nếu Trương Sư Chính chịu ở lại xem cảnh này, nhất định tâm phục, bởi gã chưa hóa hình được.
Chẳng qua, đó là Trương Sư Chính hắn còn không biết, có một tên khác không cần ai chỉ dạy, cũng đã “hóa hình”.
Lưỡng Nghi Hộ Tâm mỗi khi kích phát, khí lực sẽ được đưa ra ngoài, đầu tiên tụ lại thành vòng lưỡng nghi trên đỉnh đầu, sau đó phát tán thành một "lồng bảo vệ" quanh người, gần như bất kỳ thứ gì xuyên qua đều bị giảm tốc độ giảm sát thương.
Bình thường Lưỡng Nghi Hộ Tâm đều cần người luyện chủ tâm vận khí mới xuất hiện, rất ít khi tự động kích phát.
Một đạo nhân bên cạnh Dương Thanh Phong cảm thán :
- Nhớ ngày xưa Đan Dương Tử ta luyện nó, cũng phải nhập ma một lần mới hiện hình nổi. Không biết hai đứa này ...
Người này thế nhưng lại giống với tên nào đó.
Đạo cô Lý Thanh Huyền vui vẻ nói :
- Đại sư huynh, Quân Bảo không rõ ra sao, nhưng Tiểu Hoa gần như không gặp trở ngại gì, thậm chí thời gian còn rất nhanh ...
- Quân Bảo thiên tư bất phàm, chú tâm tu luyện, dĩ nhiên cũng không gặp khó khăn gì. Hơn nữa, tương lai chỉ e thành tựu không chỉ như vậy.
Dương Thanh Phong mặt mũi đầy tự đắc
Đan Dương Tử Tống Thanh Tiêu gật gù :
- Tuổi trẻ tài cao a, ta già rồi. Cứ tưởng Doãn Vân Phương đã là thiên tài trong thiên tài ...
Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư không vui chen vào :
- Huynh còn nhắc đến tên phản đồ đó làm gì? Lục sư đệ vẫn đang bế quan chịu độc trong kia ...
Khi xưa, Doãn Vân Phương là đệ tử ưng ý nhất của Tống Thanh Tiêu, đồng thời làm Đại sư huynh trong đệ tử Toàn Chân. Chẳng ngờ tên kia phản giáo, khiến Tống Thanh Tiêu vừa mất mặt vừa buồn bực. Từ đó Quan Vân Sơn, đệ tử ruột của Dương Thanh Phong, mới leo lên vị trí Đại sư huynh.
Chỉ tiếc Quan Vân Sơn tư chất bình thường, không làm nên trò trống gì. Mãi đến khi Trương Sư Chính Trương Quân Bảo xuất hiện, Dương Thanh Phong lại nhanh tay giành trước, khiến Tống Thanh Tiêu tuy không vui nhưng nhẫn nhịn.
Dù sao Thất tử mặt mũi khắp võ lâm, đệ tử của ai cũng đều là người của Toàn Chân, không thể trực tiếp tranh giành đệ tử được.
Tống Thanh Tiêu tuổi tác hơn Dương Thanh Phong đến cả giáp, tính ra đã 50 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề già cỗi, tràn trề sức sống. Trước khi xuất gia theo Vương Viễn Tri, Tống Thanh Tiêu và Thất tiên cô Lý Thanh Huyền là vợ chồng. Có điều, kể cá sau khi vào Toàn Chân tu hành, nghe đồn cả hai vẫn thi thoảng có qua lại, bị Vương Viễn Tri nhắc nhở không ít, đại loại nếu không thanh tâm quả dục, tu hành tất bại. Có điều, biết đâu nhờ tích cực giao lưu mà hai vị này tuổi tuy cao nhưng vẫn trẻ khỏe cũng nên.
Còn Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư, nổi tiếng thiên hạ nhờ Trường Sinh quyết, nghe nói có thể nâng cao tuổi thọ. Chỉ vì ông ta mới 40 tuổi, chả ai kiểm chứng được cái Trường Sinh quyết kia ra sao, tạm thời đành tin tưởng. Lắm kẻ độc tâm đều trông ông ta chết sớm để mỉa mai.
Người còn lại từ đầu không nói gì là Trường Xuân Tử Hà Thanh Sinh, trông khá trẻ trung, không rõ tuổi thật, không biết có phải do luyện Trường Xuân quyết mà được trẻ như vậy hay không.
Lúc này trên đài, Trương Quân Bảo khuôn mặt khá bình tĩnh, dáng điệu thong dong tự nhiên nói :
- Sư muội, đánh hết sức nhé.
- Được.
Tiểu Hoa cười đáp, sau đó khuôn mặt nghiêm túc hẳn lại.