Diệp Lăng Phi đồng ý để cho Suzu Yamakawa và Minako tạm thời ở lại biệt thự, còn chuyện sau này để sau hẳn nói. Diệp Lăng Phi hôm nay muốn đi biển, Suzu Yamakawa và Minako đương nhiên không thể rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi bảo Trương Vân phụ trách sắp xếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người, Suzu Yamakawa còn đang mặc trang phục của nhân viên phục vụ khách sạn. Vẫn là Bạch Tình Đình tìm một bộ quần áo của mình đưa cho Suzu Yamakawa.
Diệp Lăng Phi lái xe chở cả nhà đi biển. Trước khi đi còn gọi điện thoại cho Angel, nhưng Angel không có ý muốn đi biển. Nếu Angel không muốn đi biển thì Diệp Lăng Phi cũng không miễn cưỡng Angel.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời tươi đẹp, thích hợp cho việc du ngoạn trên bãi biển. Đợi sau khi đến biển, Diệp Lăng Phi chọn một bãi cát bằng phẳng rồi lấy đồ đạc trên xe xuống.
Trên bãi cát trải một tấm bạc lớn, bày bao nhiêu là đồ ăn thức uống. Diệp Lăng Phi mặc quần bơi vào rồi nhảy xuống biển bơi lội. Nước biển hơi lạnh, một mình Diệp Lăng Phi tự do bơi lội ngoài biển. Cảm giác bơi ngoài biển với bơi trong hồ bơi hoàn toàn khác nhau, cái bể bơi quá nhỏ mà lực nổi không mạnh, lại không có to lớn như ngoài biển. Diệp Lăng Phi bơi hồi lâu ngoài biển mới chịu đi lên với toàn thân ướt đẫm nước biển.
- Ông xã, ăn chút gì đi!
Bạch Tình Đình gọi Diệp Lăng Phi qua ngồi xuống, ném cho Diệp Lăng Phi một cái chân giò hun khói, Diệp Lăng Phi vừa gặm chân giò hun khói vừa quay qua Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện của Suzu Yamakawa, anh cảm thấy anh không nên để cho Suzu Yamakawa ở lại biệt thự, dính vào củ khoai lang phỏng tay này của Suzu Yamakawa, giờ muốn vứt bỏ cũng khó!
Chu Hân Mính cười nói:
- Ông xã, anh cũng đừng suy nghĩ nữa!
- Sao anh có thể không nghĩ đến chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh nghĩ đến khuôn mặt thối của Yonchien Yamakawa là anh cảm thấy đau cả đầu rồi. Anh không tài nào hiểu nỗi. Yonchien Yamakawa mặt lừa kia sao lại có thể sinh ra một tiểu cô nương Suzu Yamakawa xinh đẹp như vậy chứ, thật là kỳ quái!
Mẹ của Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, trên khuôn mặt bà nở nụ cười. Diệp Lăng Phi ăn xong chân giò hun khói. Lại với tay cầm một chai nước khoáng, vừa mới mở nắp chai nước khoảng thì di động của Diệp Lăng Phi vang lên, Bạch Tình Đình lấy di động của Diệp Lăng Phi đem qua đưa cho Diệp Lăng Phi.
Sau khi Diệp Lăng Phi bắt máy, chợt nghe thấy tiếng của Tiêm Đao vọng lại trong điện thoại:
- Satan, giờ anh nói chuyện có tiện không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Có chuyện gì, nói đi!
- Satan, dựa vào tin tức đáng tin cậy của bên Lang Nha chúng ta, Đới Vinh Cẩm đang chiêu mộ lính đánh thuê.
Tiêm Đao nói.
- Satan, Lang Nha đang ở bên này truy tìm hành tung của Đới Vinh Cẩm, không rõ Đới Vinh Cẩm lần này là đối phó Lang Nha hay là vì đối phó với anh!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời của Tiêm Đao, hắn cầm di động đi mấy bước về phía biển, cố ý tách rời khoảng cách với đám người Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không muốn vì chuyện này mà phải để cho Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính phiền não. Hắn cầm di động đi đến bên bờ biển, chân nhúng vào trong nước biển, miệng thấp giọng nói:
- Tên khốn Đới Vinh Cẩm này sao còn chưa chết, anh còn tưởng hắn đã chết rồi chứ, lúc ấy suýt nữa anh còn quên mất tên khốn này nữa chứ. Ừm, xem ra lão già của hắn muốn báo thù đây, nhưng lão già hắn lúc này không tiện lộ diện. Vì thế mới để cho Đới Vinh Cẩm ra mặt rồi!
- Satan, chuyện hẳn là vậy!
Tiêm Đao nói.
- Bởi vì Đới Vinh Cẩm rốt cuộc chiêu mộ lính đánh thuê ở đâu, chúng ta tạm thời không thể điều tra ra được, chỉ có thể nói Đới Vinh Cẩm lần này chiêu mộ lính đánh thuê là vì báo thù!
- Cái này chẳng có gì đáng giá phải nghi ngờ cả!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không tin Đới Vinh Cẩm chiêu mộ lính đánh thuê là vì giữ gìn hòa bình thế giới, chuyện này không phải sự thật, sau khi câu lạc bộ hỏa quân Mỹ bị hủy, ta tin mấy tên sống sót sẽ không cứ như vậy là xong việc đâu!
- Satan, bên anh cẩn thận một chút, em đã thông báo với Dã Lang, Dã Thú rồi, phàm là người của Lang Nha đều phải phải chú ý!
Tiêm Đao nói.
- Ý của Phi Hổ chính là trong khoảng thời gian này toàn lực đuổi bắt mấy người chạy thoát của Câu lạc bộ hỏa quân Mỹ. Đồng thời, chúng ta cũng sẽ mau chóng thăm dò tin tức của Đới Vinh Cẩm, cố gắng hết khả năng trước khi Đới Vinh Cẩm tập kích chúng ta, tiêu diệt hắn!
- Ừm, cứ như vậy đi, có tin gì báo cho anh biết!
Diệp Lăng Phi nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, cũng không có lập tức quay trở lại mà đứng ở bờ biển nhìn ra xa. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy sau lưng mình vọng lại tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi quay người lại thì thấy Bạch Tình Đình đang dìu Chu Hân Mính đi tới.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Sao tụi em lại qua đây?
Chu Hân Mính tay đỡ bụng bầu, đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, có phải có chuyện gì không?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chính là chuyện bên Lang Nha thôi, không có chuyện gì khác đâu!
- Có thể có chuyện gì chứ, Hân Mính, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi, chúng ta quay trở về ăn cái gì đi.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói gì, cô không có hỏi tiếp nữa. Ngay lúc Chu Hân Mính quay người, ánh mắt của cô bỗng nhiên lướt qua mặt biển cách đó không xa, nơi đó có cái gì đang nổi lềnh bềnh. Chu Hân Mính không quay người mà là nhìn về phía đó. Diệp Lăng Phi hơi kỳ lạ nhìn theo về hướng ánh mắt của Chu Hân Mính đang nhìn thì thấy có vật gì đang nỗi lềnh bềnh ở trên mặt biển. Diệp Lăng Phi nhàn nhạt nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, không có gì, chúng ta đi thôi.
- Ông xã, anh xem thử đó rốt cuộc là cái gì thế?
Chu Hân Mính dùng tay chỉ, miệng nói:
- Em thấy sao giống như là một người!
- Một người?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nhìn lại rồi nhíu mày, đưa tay ra ôm eo Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính. Không phải người gì đâu, em nhìn nhầm rồi đó, chúng ta quay vào đi!
Ngay lúc những lời nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì có vài đang bơi ngoài biển bơi lại, liền theo sau đó chợt nghe có người hét lớn. Chu Hân Mính cau mày, miệng nói:
- Ông xã, nghe tiếng hét của bọn họ, giống như đó là một xác chết!
- Hân Mính, cho dù là xác chết thì sao chứ, cũng chẳng có liên can gì đến em cả, thời buổi này người chết khá nhiều mà!
Diệp Lăng Phi thản nhiên nói.
- Không thể có người chết là hoảng hốt ngạc nhiên lên thế chứ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý!
- Ông xã, chẳng phải em là cảnh sát sao?
Chu Hân Mính nói.
Những lời này của Chu Hân Mính khiến cho Diệp Lăng Phi sửng sốt. Diệp Lăng Phi nói:
- Giờ em đã mang thai rồi, không thể đi quản những chuyện này được!
- Ông xã, em là cảnh sát, những chuyện như thế này nếu em không gặp thì thôi, nhưng em đã gặp rồi, em không thể không quản!
- Hân Mính, anh qua đó xem, em ở đây đừng có qua, có chuyện gì anh sẽ nói cho em biết!
Bạch Tình Đình lúc này cũng khuyên:
- Hân Mính. Đúng vậy, cậu đang mang thai, nếu đi qua đó cũng không được tiện lắm. Hơn những việc này rất xui xẻo, cậu đừng có quản nữa!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, vậy em không qua đó, anh qua xem thử đi!
- Được!
Diệp Lăng Phi đồng ý đáp. Diệp Lăng Phi sau khi nhìn Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình trở vào, hắn mới cất bước đi về bên đó, mấy người bơi lội ở đó đã kéo cái xác đó đi về bên này, trên bãi biển có người cầm điện thoại gọi báo cảnh sát. Lúc Diệp Lăng Phi đến, cái xác đó đã được kéo lên bờ rồi, rất nhiều người muốn đến xem nhưng lại không dám nhìn. Cái xác đó bị ngââm trong nước có chút dọa người. Những người nhát gan đều không dám nhìn. Diệp Lăng Phi đi đến trước thi thể đó, đại khái có thể phán đoán ra hẳn là một gã đàn ông, chỉ là mặt bị nước ăn có chút phù lên, không dễ nhận định được thân phận. Diệp Lăng Phi quan sát một chút thi thể đó thì thấy tay phải của gã đàn ông đó đang nắm chặt, hình như là nắm cái gì đấy trong tay.
Diệp Lăng Phi vốn định đi xem trong tay là cái gì. Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn là không có qua xem. Quan trọng là Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào chuyện này, hôm nay vốn rất cao hứng muốn đi biển chơi, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện thế này ở biển, là ai cũng đều cảm thấy bị mất hứng rồi. Thời buổi này người chết rất nhiều, nào là nhảy lầu tự tử, động kinh chết, uống trà chết, tóm lại người chết rất dễ dàng, người này ai biết được có phải do cuộc sống áp lực quá lớn mà phải lựa chọn con đường tự sát.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn tham gia vào, nhưng bởi vì nguyên do của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi chỉ có thể qua xem thử, trong lúc Diệp Lăng Phi bên này đang do dự có nên đi xem trong tay người đàn ông đó rốt cuộc nắm cái gì hay không, chợt nghe tiếng còi của xe cảnh sát, Diệp Lăng Phi nhìn thấy xe cảnh sát đến, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Những chuyện thế này để cho cảnh sát xử lý sẽ tốt hơn. Bản thân cũng đỡ phải nhúng tay vào.
- Tránh ra, đừng có xúm lại, ở đây không có gì đáng xem cả!
Vài cảnh sát đã đi tới. Trong đó một người nhận ra Diệp Lăng Phi, người cảnh sát đó vừa thấy Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh cũng ở đây à.
Diệp Lăng Phi vốn không quen cảnh sát này, hắn chỉ nói qua quýt:
- Ừm, tôi đến đây đi bơi!
- Diệp tiên sinh, đại đội trưởng của chúng tôi lập tức đến!
Người cảnh sát đó nói.
- Nếu anh có chuyện gì, có thể nói với đại đội trưởng của chúng tôi!
Ý của người cảnh sát này chính là để cho Diệp Lăng Phi đứng sang bên chờ đã, có lẽ người cảnh sát đó cho rằng Diệp Lăng Phi phát hiện ra thi thể, cần nhân chứng ghi chép gì gì đấy, nhưng hắn cho rằng không đủ tư cách nói chuyện với Diệp Lăng Phi, ý của hắn chính là bảo Diệp Lăng Phi chờ lát nữa nói với đại đội trưởng của hắn. Người cảnh sát này cũng biết bối cảnh của Diệp Lăng Phi, biết con người này mình không thể trêu vào. Diệp Lăng Phi "Ừ" một tiếng rồi đứng sang một bên, không lâu sau Tiểu Triệu đã chạy đến.
Tiểu Triệu vừa thấy Diệp Lăng Phi ở bên này, ánh mắt của hắn đảo quanh bốn phía, thì nhìn thấy Chu Hân Mính với cái bụng đã to lên.
Tiểu Triệu là hạng người thông minh cỡ nào chứ, sao không biết không thể vạch trần chuyện này được. Hắn vội vàng nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Đến chơi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hây, thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện này!
Tiểu Triệu nói.
- Ừm, tôi cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện xui xẻo thế này!
Diệp Lăng Phi thấy tay phải của xác đàn ông đó hình như đang nắm đồ vật gì, nên nói với Tiểu Triệu đi qua xem thử tay phải của tên khốn xui xẻo đó rốt cuộc đang nắm cái gì!
Sau khi Tiểu Triệu đến chỉ lo nói chuyện với Diệp Lăng Phi, cũng không có lưu ý đến bàn tay phải của thi thể đàn ông đó. Thông qua sự nhắc nhở của Diệp Lăng Phi Tiểu Triệu mới dừng ánh mắt ở tay thi thể người đàn ông đó, hình như đang nắm cái gì đó. Tiểu Triệu gọi một cảnh sát hình sự đến, người cảnh sát hình sự đó đeo găng tay vào, tách tay phải đang nắm chặt của thi thể người đàn ông. Thì thấy trong tay thi thể người đàn ông bị nước biển ăn có chút trắng đó đang nắm cuộn phim nhựa, chỉ là do bị ngâm ở trong nước, cuộn phim nhựa đó đã không thể phân biệt được nữa rồi, cho dù muốn hoàn nguyên những gì bên trong cuộn phim nhựa đó. Cũng cần phải cầm đến Bắc Kinh để kỹ thuật bên đó phục hồi, về phần có thể phục hồi như cũ hay không, không thể biết được.
Người cảnh sát hình sự đó đem cuộn phim nhựa bỏ vào túi plastic, niêm phong trước rồi đưa qua cho Tiểu Triệu đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Chính là một cuộn phim nhựa!
- Tiểu Triệu, có thể nhận dạng ra thân phận của thi thể này không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cái xác này đều đã bị ngâm thành như vậy rồi, ai biết có thể nhận dạng được thân phận hay không!
Tiểu Triệu nói.
- Sao tôi cứ cảm thấy người đàn ông này ít nhất cũng đã chết hai ba ngày rồi.
Ngay trong lúc Tiểu Triệu nói những lời này thì một cảnh sát hình sự phát hiện trên người đàn ông đó có một cái thẻ, cầm cái thẻ đó tới trước mặt Tiểu Triệu. Nói:
- Đội trưởng, anh xem!
Tiểu Triệu cầm lấy, là thẻ phóng viên. Mở thẻ phóng viên ra, phía trên có viết phóng viên Từ Thiên Minh của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》. Tiểu Triệu nhìn ảnh thẻ rồi nhìn thoáng qua xác người đàn ông đó, nói:
- Xem ra người này chính là phóng viên Từ Thiên Minh đó!
Tiểu Triệu nói xong đưa thẻ phóng viên giao cho cảnh sát hình sự đó, nói:
- Thông báo người nhà đến nhận xác!
- Phóng viên?
Diệp Lăng Phi cảm thấy ngạc nhiên, hắn không thể nào ngờ được đây lại là một gã phóng viên, trong lòng thực buồn bực, sao một phóng viên lại chết ngoài biển chứ. Nhớ tới cuộn phim tên phóng viên đó nắm trong tay, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm giác có gì đấy, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại muốn không rõ. Diệp Lăng Phi dẫm chân trên bờ cát. Miệng nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, nếu vụ án này có tiến triển gì, báo cho tôi biết một tiếng!
- Ừm, em biết rồi!
Tiểu Triệu nói. Tiểu Triệu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi về phía Chu Hân Mính, ánh mắt của Tiểu Triệu dừng lại chỗ cái bụng nhô lên của Chu Hân Mính, trên mặt nở nụ cười rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, chúng ta về nhà hãy nói.
Gặp phải chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi vốn muốn đến đây chơi thỏa thích đã bị mất hứng. Chu Hân Mính bởi vì có mẹ cô ở đây hhông tiện hỏi nhiều, gật gật đầu, Diệp Lăng Phi dìu cô lên xe. Diệp Lăng Phi thu dọn đồ đạc rồi cũng lên xe, lái xe chạy về biệt thự Nam Sơn.
Hai người Minako và Suzu Yamakawa ở trong biệt thự của Diệp Lăng Phi rất thành thật, hai người chỉ ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách xem TV. Diệp Lăng Phi trở về, Minako và Suzu Yamakawa từ trên ghế sô fa đứng lên. Hai người không biết Diệp Lăng Phi sao lại trở về, Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Minako cùng Suzu Yamakawa một cái. Miệng nói:
- Trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, đương nhiên, ở đây không có gì của Nhật Bản cả!
Suzu Yamakawa nháy ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cũng không biết cô có nghe hiểu được câu nói tiếng Trung này của Diệp Lăng Phi hay không. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đi lên sân thượng của lầu ba, sau khi Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính ngồi xuống, hắn kéo chiếc ghế nhựa lại rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính.
- Hân Mính, người đó là một gã phóng viên!
Diệp Lăng Phi nói.
- Là phóng viên của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》, ai biết chết như thế nào. Có lẽ là bản thân nghĩ không thông nên nhảy xuống biển tự tử. Thành phố Vọng Hải hàng năm số người nhảy xuống biển tự tử không ở số ít. Nói không chừng tên kia cũng là một trong số đó.
- Trừ cái này ra, còn gì nữa!
Chu Hân Mính hỏi.
- Có điều, tay phải của tên đó nắm cuộn phim!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ai biết cái tên đó có hành vi cổ quái gì, nói không chừng lúc chết túm được chút đồ gì đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này thì thấy Chu Hân Mính bắt đầu chau mày lại, nói:
- Ông xã, chẳng lẽ anh cho rằng có người tự sát sẽ nắm vật gì đó trong tay sao?
- Đương nhiên là có rồi.
Khi Lăng Phi nói.
- Cái này có gì đáng kỳ quái đâu!
- Cái này rất kỳ quái!
Chu Hân Mính nói.
- Căn cứ theo kinh nghiệm của em, cái này là không có khả năng, ít nhất cũng nói rõ được cái chết của người này là bất bình thường.
- Điện thoại có phóng xạ. Hân Mính, em đừng gọi điện thoại, anh đã nói qua với Tiểu Triệu rồi, nếu hắn có tình hình gì thì sẽ gọi điện thoại cho anh biết!
Chu Hân Mính lắc lắc đầu, nói:
- Ông xã, em cảm giác chuyện này rất kỳ quái, em muốn biết sự tình ẩn đằng sau của chuyện này!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính cố chấp đòi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi đành phải nói:
- Hân Mính, em chờ đó, anh đi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu!
Chu Hân Mính gật gật đầu, Diệp Lăng Phi đứng dậy, trở về phòng ngủ của mình lấy điện thoại rồi trở lại sân thượng. Hắn ở bên này còn chưa gọi điện thoại cho Tiểu Triệu thì điện thoại của Tiểu Triệu đã gọi đến rồi. Diệp Lăng Phi vừa thấy là điện thoại của Tiểu Triệu, liền nói:
Diệp Lăng Phi bắt máy, từ trong điện thoại vọng lại tiếng của Tiểu Triệu.
- Diệp ca, em có chuyện này muốn nói với anh một chút!
Tiểu Triệu nói.
- Nói đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp ca, chúng em vừa mới chứng thực qua, cái tên đàn ông tên Từ Thiên Minh kia quả thật chính là phóng viên của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》, hơn nữa hắn đã mất tích hai ngày rồi!
- Ồ!
Tiểu Triệu tiếp tục nói:
- Căn cứ từ phản ứng của bên tòa soạn báo, Từ Thiên Minh là được phái đi điều tra chuyện tình của xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki ở thành phố Vọng Hải!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời nói này của Tiểu Triệu thì ngữ khí hơi ngạc nhiên, hắn cảm thấy bất ngờ. Thật không ngờ chuyện này có liên quan đến tập đoàn Suzuki.
- Đúng vậy!
Tiểu Triệu nói.
- Phía bên tòa soạn báo có người nặc danh cung cấp manh mối, nói xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki có cô gái trúng độc, hơn nữa không chỉ có một người, Từ Thiên Minh chính là theo dõi chuyện này, chỉ là hai ngày trước Từ Thiên Minh lại mất tích rồi!
- Tiểu Triệu, ý của cậu là nói Từ Thiên Minh có thể có liên quan đến xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki.
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiểu Triệu không khẳng định lắm nói:
- Diệp ca, cái này em không dám nói, em hiện giờ không có bất cứ chứng cớ liên quan chứng minh Từ Thiên Minh có liên quan đến xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki, chỉ là nói Từ Thiên Minh hai ngày trước đã mất tích rồi!
- Tiểu Triệu, cậu có thể tìm được người cung cấp tham mưu cho tòa soạn báo đó không?
Diệp Lăng Phi hỏi. Tiểu Triệu nói:
- Diệp ca, chúng em cũng đang tìm người đó, bên tòa soạn báo cung cấp cho chúng em một số điện thoại, nhưng chúng em gọi đến thì bên đối phương vẫn luôn ở trạng thái khóa máy, chúng em cũng không thực sự hiểu rõ tình hình cụ thể.
- Ừm, biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiểu Triệu, chuyện này cậu theo dõi chút, nếu có tình hình gì thì kịp thời nói cho tôi biết, à, Hân Minh cũng rất quan tâm đến chuyện này, vừa rồi Hân Mính còn muốn tôi gọi điện thoại cho cậu để truy hỏi chuyện này, tóm lại chuyện này nhất định phải dốc toàn lực điều tra cho ra.
- Em biết rồi!
Tiểu Triệu nói.
- Diệp ca, anh cứ yên tâm đi!
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy. Quay mặt qua Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chuyện này có thể có liên quan đến tập đoàn Suzuki?
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đem những gì Tiểu Triệu vừa rồi nói với hắn nói cho Chu Hân Mính nghe. Chu Hân Mính sau khi nghe xong, cau mày. Miệng nói:
- Ông xã, anh nói xem có thể nào tập đoàn Suzuki vì che dấu cái gì nên mới giết người diệt khẩu không!
- Không loại trừ khả năng này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chỉ là chuyện xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki ở thành phố Vọng Hải có công nhân trúng độc sao không có nghe nói qua, chẳng lẽ nào là chính phủ thành phố đè chuyện này xuống rồi sao?
Chu Hân Mính đồng ý những lời Diệp Lăng Phi nói, gật đầu nói:
- Không phải không có khả năng về phương diện này, phải biết rằng xưởng điện tử mà tập đoàn Suzuki đang đầu tư ở thành phố Vọng Hải có quy mô rất lớn, công nhân hơn một ngàn người, lợi nhuận hàng năm cho thành phố Vọng Hải cũng rất nhiều. Thành phố Vọng Hải nói không chừng sẽ suy nghĩ đến sức ảnh hưởng đối với thành phố Vọng Hải mà cho áp chế chuyện này đi.
- Mẹ nó, ai dám áp chuyện này chứ, anh sẽ không tha cho tên khốn đó!
Diệp Lăng Phi miệng chửi.
- Chuyện gì cũng đều dám che đậy, loại chuyện như thế này chẳng lẽ cũng dám che đậy sao!
- Anh gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, hỏi thử đây là chuyện thế nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu Điền Vi Dân cũng dám che đậy chuyện này, anh thấy chức bí thư thị ủy này của ông ta cũng đừng hòng làm nữa!
- Ông xã, anh đừng tức giận đến như vậy!
Chu Hân Mính lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ làm hỏng mọi chuyện, vội vàng khuyên:
- Bí thư Điền không có quản lý chuyện này, anh có hỏi ông ta ông ta cũng không rõ. Huống chi bây giờ còn là ngày nghỉ mồng một tháng năm nữa, em e…!
Chu Hân Mính còn chưa nói hết thì Diệp Lăng Phi đã gọi vào di động của Điền Vi Dân rồi, Chu Hân Mính đành phải nuốt câu nói sau trở vào trong, không có nói thêm gì nữa.
- Bí thư Điền, gần đây làm gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi ở cùng với gia đình!
Điền Vi Dân nói.
- Tiểu Diệp, làm sao vậy, sao cậu gọi điện thoại cho tôi vậy!
- Bí thư Điền, xem ông nói kìa. Sao tôi sẽ không gọi điện thoại cho ông chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thành phố Vọng Hải xảy ra chuyện rồi, tôi chỉ có thể tìm bí thư thị ủy ông rồi!
- Xảy ra chuyện?
Điền Vi Dân sửng sốt, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ông không biết sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Điền Vi Dân ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt, nói:
- Tôi không ở thành phố Vọng Hải, tôi cũng không biết thành phố Vọng Hải đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Diệp, cậu nói cho tôi biết với, rốt cuộc thành phố Vọng Hải đã xảy ra chuyện gì!
- Ông có biết chuyện xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki đầu tư có công nhân trúng độc không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi không biết!
Điền Vi Dân nói.
- Chuyện là thế nào?
- Bí thư Điền, cái này tôi phải nói như thế nào đây!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chính là có người cung cấp manh mối cho tòa soạn báo, nói xưởng điện tử mà tập đoàn Suzuki đầu tư có công nhân trúng độc, hơn nữa không phải chỉ có một người, có thể bên trong còn có vấn đề. Báo buổi tối Vọng Hải đã phái một phóng viên tên Từ Thiên Minh đi điều tra chuyện này, nhưng Từ Thiên Minh lại đột nhiên mất tích rồi, hơn nữa chính vào hôm nay đã phát hiện tử thi của Từ Thiên Minh ở bên bờ biển, hiện tại cảnh sát hoài nghi chuyện này có liên quan đến tập đoàn Suzuki. Bí thư Điền, thành phố Vọng Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi là người sống ở tại thành phố Vọng Hải này mà sao ngay cả nghe đều không có nghe nói qua gì cả, tôi muốn biết có phải chính phủ các ông lo lắng chuyện này sẽ có sức ảnh hưởng không tốt đến thành phố nên che đậy chuyện này rồi hay không!
- Càn quấy, đây tuyệt đối là càn quấy!
Sau khi Điền Vi Dân nghe xong nổi nóng nói:
- Loại chuyện này tôi cũng không biết. Nếu thật là chính phủ thành phố có người dám che đậy xuống thì tôi tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua, đây chính là chuyện có liên quan đến mạng người, sao có thể qua loa như thế được!
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bí thư Điền, tôi cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mạng người, không thể qua loa như thế, cho nên tôi hy vọng bí thư Điền tốt nhất có thể điều tra nó!
- Tiểu Diệp, cái này cậu có thể yên tâm, tôi cam đoan với cậu, nếu thật sự có người dám đem loại chuyện này che đậy đi, tôi lập tức cho hắn rời khỏi chính phủ!
Điền Vi Dân nói.
- Ở thành phố Vọng Hải tuyệt đối không thể để xảy ra loại chuyện như thế này!
- Bí thư Điền, có những lời này của ông là đủ rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi trước đây còn lo lắng chính phủ thành phố Vọng Hải suy nghĩ đến sự đầu tư của tập đoàn Suzuki mà cố ý thiên vị tập đoàn Suzuki đấy!
- Đầu tư chúng ta hoan nghênh. Nhưng nếu có tổn hại ích lợi trung phương của chúng ta, loại chuyện này tuyệt đối không cho phép xảy ra!
Điền Vi Dân nói,
- Tiểu Diệp, ngày kia tôi trở về thành phố Vọng Hải, nhất định phải tra cho rõ chuyện này!
- Vậy được, bí thư Điền. Tôi sẽ chờ tin tốt lành của ông!
Diệp Lăng Phi sau khi cúp máy, quay mặt qua Chu Hân Mính. Miệng cười nói:
- Xem ra Điền Vi Dân cũng không biết chuyện này! Có điều, bất luận ông ta có biết hay không. Chuyện này để cho ông ta đi điều tra là tốt nhất, anh cảm giác ẩn bên trong nhất định có chuyện gì. Hai đại cổ đông của Tập đoàn Suzuki đều đã đến thành phố Vọng Hải, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản!
Chu Hân Mính gật gật đầu, miệng nói:
- Ông xã, em cũng cảm thấy bên trong có vấn đề!
- Em nói hai người có xuống dưới đi ăn cơm không đây, giờ đã mấy giờ rồi, chẳng lẽ hai người chuẩn bị cứ như vậy nói chuyện phiếm ở đây, không ăn cơm sao?
- Ồ, đã đến giữa trưa rồi!
Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình nhắc mới ý thức được, mới nhớ đến đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tình Đình, vừa rồi anh tán gẫu với Hân Mính rất hợp gu, trong lúc nhất thời quên mất thời gian rồi!
- Tán gẫu cái gì thế, nói cho em nghe với!
Bạch Tình Đình sát lại, hai tay cô khoát lên vai của Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Em cũng muốn nghe!
- Tụi anh đang bàn đến cái người chết kia!
Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa nói ra, thì Bạch Tình Đình oán giận nói:
- Ông xã, anh nói chuyện đó làm gì thế, đừng có nói nữa. Vừa nghĩ đến chuyện đó là em cảm thấy sợ hãi rồi!
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, cười nói:
- Tình Đình. Có cái gì đáng sợ chứ!
- Sao không sợ chứ!
Bạch Tình Đình chu môi. Nói:
- Em đâu có to gan như anh đâu, cái gì cũng không sợ hết.
Chu Hân Mính lúc này nói:
- Được rồi. Ông xã, đừng nói nữa, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình đi xuống lầu, đợt vừa xuống lầu thì thấy Suzu Yamakawa và Minako vẫn còn ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách, Diệp Lăng Phi gọi:
- Tôi nói nè hai vị, phải ăn cơm rồi, hai người cũng đừng có ngồi ở đó nữa.
Suzu Yamakawa và Minako đối diện với thức ăn ngon của Trung Quốc, xem ra rất có khẩu vị. Diệp Lăng Phi nhìn tướng ăn của hai người, nhịn không được lắc lắc đầu. Miệng than thở nói:
- Nhật Bản chung quy vẫn là một tiểu quốc a. Đồ ăn đâu có phong phú như của Trung Quốc a!
- Ông xã, ngươi nói bậy gì thế hả!
Bạch Tình Đình nói.
- Người Nhật Bản thích ăn món ăn của Trung Quốc!
- Đương nhiên thích ăn rồi, món ăn Trung Quốc ngon như vậy, người Nhật Bản thì chỉ có biết ăn cá kình gì gì đấy, cá kình đó có ngon lành gì đâu chứ. À, còn có cá lát sống, anh thật chẳng thể hiểu nổi, mấy thứ đó thật sự ăn ngon đến vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình cười duyên nói:
- Ông xã, đừng nói nữa, ăn cơm đi!
Chờ sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi, Suzu Yamakawa và Minako đến phòng khách. Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi han:
- Hai người các cô rốt cuộc đến Trung Quốc làm gì?
- Diệp tiên sinh, câu hỏi này chúng tôi đã trả lời qua rồi!
Minako nói.
- Tiểu thư chúng tôi là tới Trung Quốc để đính hôn với Kusamoto Kisoku!
- Đến Trung Quốc để đính hôn với Kusamoto Kisoku?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, cười lắc lắc đầu, nói:
- Hai người cho rằng tôi sẽ tin sao, hai người không đính hôn ở trong nước Nhật mà lại muốn chạy ra nước ngoài đính hôn, đây chính là chuyện quá nực cười!
- Diệp tiên sinh, tại sao phải ở bên Trung Quốc này thì tôi cũng không biết!
Minako nói.
- Thôi, tôi không hỏi hai người nữa!
Diệp Lăng Phi cầm lấy một điếu thuốc, sau khi châm xong hắn hút một hơi. Nói:
- Tôi đã nghĩ qua rồi, hai người cứ tiếp như vậy cũng không phải là biện pháp, hai người có nghĩ qua sẽ quay về Nhật Bản hay không?
- Quay về Nhật Bản?
Minako vừa nghe, cô quay qua nhìn Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa nãy giờ im lặng lúc này chợt lên tiếng:
- Đương nhiên tôi muốn quay về Nhật Bản rồi, nhưng mà, Diệp tiên sinh, anh có thể giúp chúng tôi quay trở về Nhật Bản sao?
- Đây chẳng phải là chuyện nhỏ sao.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi có thể giúp cô quay trở về Nhật Bản, tôi cũng không muốn gặp thêm phiền toái, cho nên tôi nghĩ phải nhanh chóng đưa các cô trở về.
- Vậy thật tốt quá, Diệp tiên sinh, cám ơn anh, tôi nhất định sẽ nhớ ngươi!
- Được người Nhật Bản nhớ tôi sẽ cảm giác rất khó chịu, vẫn là không cần nhớ sẽ tốt hơn!
Ngay trong lúc Diệp Lăng Phi và Suzu Yamakawa nói chuyện thì chợt nghe có tiếng xe hơi ngoài cổng. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng ô tô liền đứng dậy nhìn ra cổng biệt thự, thì thấy có mấy chiếc xe con đỗ trước cổng biệt thự, có người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen từ trong xe bước xuống. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tình hình này, miệng khinh khỉnh nói:
- Được rồi, không cần tôi tiễn hai người quay về Nhật Bản rồi, người của hai người đã đến tìm!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cất bước đi ra biệt thự. Suzu Yamakawa và Minako thần sắc trở nên khẩn trương, Diệp Lăng Phi đi ra biệt thự thì thấy ở ngoài cổng đứng không ít mấy tên mặc bộ đồ vest màu đen.
- Các người muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi đi đến cổng biệt thự, không có ý mở cửa, đứng cách cánh cửa mà hỏi vọng ra.
Đám người tách ra, từ phía sau đi tới một gã đàn ông trung niên dáng người hơi béo. Người đàn ông trung niên đó để một chùm râu cá trê, đi tới cửa nhìn Diệp Lăng Phi, dùng tiếng Nhật nói:
- Chúng tôi biết tiểu thư của chúng tôi ở đây, chúng tôi là tới đưa tiểu thư của chúng tôi về!
- Nói cái gì đó.
Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ như nghe không hiểu tiếng Nhật, dùng Hán ngữ nói:
- Tôi không biết các người nói cái gì cả.
Người đàn ông trung niên đó nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi hình như là nghe không hiểu tiếng Nhật. Hắn lập tức giơ tay lên với người bên cạnh thì thấy người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen túm chặt cửa, trèo lên.
- Dám làm căng với ta à. Các người cũng không nhìn xem thử đây là đâu.
Diệp Lăng Phi há mồm bắt đầu chửi, ngay trong lúc hai gã mặc bộ đồ vest màu đen vừa mới bước qua cửa sắt thì Diệp Lăng Phi hai tay túm quần áo của hai người đó, trực tiếp kéo hai tên từ trên cửa sắt xuống dưới. Mũi nhọn trên cửa sắt đã làm rách quần hai tên đó.
Ùm, ùm!
Hai gã đàn ông đó đều ngã dưới chân Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không chút khách khí nhấc chân phải lên tặng hai tên đó mỗi người một cước ngay chỗ ngực, hai chân đá rất nặng, khiến cho hai tên đó đều bò dưới mặt đất, không tài nào đứng lên nổi. Diệp Lăng Phi dùng tiếng Nhật chửi:
- Kháo, các người cũng không nhìn xem ta là ai, dám giở trò này với ta, mấy tên khốn các người để xem thử còn tên nào dám tiến vào nữa.
- Ngươi hiểu tiếng Nhật?
Người Nhật Bản trung niên đó hỏi.
- F*ck, ta vốn biết tiếng Nhật!
Diệp Lăng Phi chửi.
- Lúc bọn ngươi còn ở trong bụng mẹ thì tôi đã biết tiếng Nhật rồi, giờ tên nào còn ở trước cổng nhà tôi thì hãy mau cút đi. Bằng không tôi cho các ngươi cùng chung số phận với hai tên đó.
Trong đó có một gã đàn ông tay phải đặt bên hông, kết quả bị người đàn ông trung niên đó chặn lại. Người đàn ông trung niên đó nói:
- Tôi tin là giữa chúng ta có chút hiểu lầm, chúng tôi tới đây là để đón tiểu thư Yamakawa của chúng tôi!
Tên đàn ông trung niên đó còn chưa nói xong, chợt nghe Diệp Lăng Phi há mồm mắng:
- Mau cút đi.
Diệp Lăng Phi nói xong mở cửa ra, dùng chân đá đá hai gã người Nhật Bản nằm trên mặt đất, miệng nói:
- Đem hai tên này đi cho tôi, đừng có để cho tôi thấy các ngươi mà cảm giác phiền!
Tên đàn ông trung niên lúc này bỗng nhiên khoát tay, thế là mấy tên Nhật Bản vọt vào trong sân biệt thự của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lập tức nổi giận, hắn xông đến người đàn ông trung niên đó, tay phải túm lấy cổ của hắn, chửi:
- Kháo, đừng nói là ngươi, cho dù tên hỗn đản Yamakawa Yonchien ở trước mặt ta cũng không dám làm càn như vậy.
Khi người đàn ông trung niên nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới cái tên Yamakawa Yonchien, hắn cố sức nói:
- Ngươi ngươi là ai?
- Liên quan đêck gì đến mày!
Diệp Lăng Phi quát.
- Bảo người của mày mau cút khỏi cho ta, nếu không tôi cho mày chết ở đây!
Tên người đàn ông trung niên đó nhìn thấy bộ dáng nói chuyện của Diệp Lăng Phi không giống như là đang nói giỡn, hắn vội vàng bảo người của hắn đều lui ra ngoài. Diệp Lăng Phi buông lỏng tay, tên đàn ông trung niên tay phải ôm chặt cổ họng của mình, liên tục ho khan vài tiếng. Hơn nữa ngày, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến ngươi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bọn quỷ sứ các người mau cút khỏi đây cho tôi, đừng có chọc giận tôi!
Tên đàn ông trung niên đó không thấu hiểu bối cảnh cặn kẽ của Diệp Lăng Phi, đành phải bảo người của mình lên xe hết. Diệp Lăng Phi thấy bọn người kia đều đi rồi, hắn mới quay người đi trở vào biệt thự.
- Đó là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là muốn nói cho hai người biết, đợt lát nữa tên khốn Yamakawa Yonchien sẽ đến đây đấy.
Suzu Yamakawa và Minako không biết làm sao, các cô cũng không biết nên đi đâu cả. Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako, hỏi:
- Hai người thật sự không muốn trở về?
- Tôi không muốn trở về!
Suzu Yamakawa nói.
- Như vậy đi, tôi có thể giúp hai người, nhưng mà tôi còn có một điều kiện!
Diệp Lăng Phi nói.
- Điều kiện?
Suzu Yamakawa sửng sốt, nói:
- Điều kiện gì?
- Điều kiện chính là hai người phải giúp tôi làm rõ rốt cuộc hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki đến thành phố Vọng Hải làm gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi tin hai người sẽ có cách!
Suzu Yamakawa nhìn Minako, Suzu Yamakawa thật sự không biết tại sao hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki sẽ đến thành phố Vọng Hải. Nhưng trong lòng Minako đây lại biết được tí xíu, chỉ là Minako biết việc này không thể nói ra, nếu một khi nói ra, cô sẽ bị người ta thủ tiêu. Minako im lặng còn Suzu Yamakawa thì nói:
- Tôi sẽ nghĩ cách, xin anh giúp giúp tôi!
- Được rồi, cô đã nói như vậy thì ta đây giúp cô một lần!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi bảo đảm với các cô, chỉ cần các cô ở chỗ tôi thì Yamakawa Yonchien cũng không dám cưỡng ép mang các cô đi đâu.
Diệp Lăng Phi và Yamakawa Yonchien có quen biết biết, hơn nữa từng còn có chút không thoải mái. Diệp Lăng Phi trong lòng rất rõ ràng, Yamakawa Yonchien ở bên thành phố Vọng Hải này tuyệt đối không dám thế nào với mình cả. Nhưng nếu ở Nhật Bản thì Diệp Lăng Phi cũng không dám bảo đảm Yamakawa Yonchien có thể làm vậy hay không.
Thì giống như Diệp Lăng Phi đã dự liệu, Yamakawa Yonchien thật sự đã đến. Yamakawa Yonchien nhận được điện thoại của cấp dưới mình. Nói cho Yamakawa Yonchien biết có sự tồn tại của một người như vậy. Yamakawa Yonchien nhất thời nghĩ mãi không ra ở thành phố Vọng Hải này còn có người quen của mình, hắn muốn gặp để biết rốt cuộc người này là ai nên mới đích thân đến đây. Sau khi Yamakawa Yonchien đến, hắn bước xuống xe thì thấy Diệp Lăng Phi từ bên trong biệt thự đi ra, Diệp Lăng Phi mặt nở nụ cười, nói:
- Yamakawa Yonchien, chúng ta đã lâu không gặp, thật không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật sự là quá khéo rồi!
Sau khi Yamakawa Yonchien nhìn thấy Diệp Lăng Phi, biểu tình của Yamakawa Yonchien trở nên có chút cứng ngắc. Hắn vốn không ngờ sẽ gặp Diệp Lăng Phi, nhưng tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra, Yamakawa Yonchien cũng chỉ có thể buộc phải đi tới, Diệp Lăng Phi đến trước mặt Yamakawa Yonchien, đưa tay ra bắt tay với Yamakawa Yonchien, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Yamakawa Yonchien tiên sinh, xương sườn của ông giờ đã tốt hơn chưa?
Yamakawa Yonchien sau khi nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, nụ cười mà hắn ta cố gắng nặn ra cứng ngắc đọng trên khuôn mặt.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Yamakawa Yonchien xuất hiện ở cửa biệt thự của mình. Hắn từ trong biệt thự đi ra, và bắt tay với Yamakawa Yonchien. Lập tức ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:
- Yamakawa Yonchien tiên sinh. Không biết xương sườn của ông giờ đã tốt hơn chưa?
Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa hỏi thì Yamakawa Yonchien không cười nổi, dồn hết nụ cười không dễ dàng đó cũng trở nên cứng ngắc ở trên mặt. Không khí hiện trường có vẻ trở nên hơi khẩn trương.
Đôi mắt vốn không lớn của Yamakawa Yonchien nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, miệng chậm rãi nói:
- Satan, chúng ta có thể không nói chuyện của quá khứ được không?
- Đương nhiên có thể không nhắc đến!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi chỉ là đã lâu không gặp tiên sinh Yamakawa Yonchien nên bất chợt nhớ đến chuyện năm đó, Yamakawa Yonchien tiên sinh, thẳng thắn mà nói, tôi thật không ngờ sẽ gặp được ông ở thành phố Vọng Hải này!
- Tôi cũng không ngờ!
Yamakawa Yonchien nói.
- Nếu có thể, tôi thật hy vọng cả đời này không gặp được anh!
- Xem ra, Yamakawa Yonchien tiên sinh đối với tôi vẫn luôn ghi hận trong lòng!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Yamakawa Yonchien tiên sinh, chẳng phải ông vừa mới nói đó sao, chúng ta không nhắc đến chuyện của quá khứ nữa, kết quả ông lại nhắc đến rồi!
Cơ bắp trên mặt Yamakawa Yonchien rung lên, miệng nói:
- Satan, tôi hy vọng anh giao con gái Suzu Yamakawa của tôi ra đây, tôi không muốn có một số việc liên lụy đến con gái của tôi!
- Suzu Yamakawa?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Yamakawa Yonchien nhắc tới Suzu Yamakawa, hắn cười nói:
- Yamakawa Yonchien, tôi thấy ông sống uổng phí quá rồi đấy. Ông xem tôi có hà tất phải cưỡng ép giữ con gái của ông ở đây không, ông yên tâm đi, tôi không có hứng thú với con gái của ông, cho nên nói, ông không cần lo lắng tôi sẽ đối phó với con gái của ông, giống như ông nói, chuyện quá khứ đã qua đi rồi, đương nhiên, nếu trong lòng ông vẫn còn bất mãn với tôi, tôi cũng sẽ không để ý mà tiếp tục chơi cùng ông!
- Satan, tôi biết chuyện của anh!
Yamakawa Yonchien nói.
- Tôi nghe nói anh đã rời khỏi Lang Nha, nhưng thật không ngờ anh sẽ trốn ở đây. Năm đó giữa chúng ta quả thật có chút hiểu lầm, nhưng mà, tập đoàn Suzuki của chúng tôi cũng đã trả giá rồi, còn tôi!
Tay của Yamakawa Yonchien đặt lên chỗ xương sườn của mình, miệng nói:
- Đây là cái giá tôi phải trả, tôi vẫn luôn nhớ kỹ bài học này, nhắc nhở tôi có một số người là không thể đụng vào được, những năm gần đây, tập đoàn Suzuki của chúng tôi không có xung đột với các anh, đây đủ để thuyết minh thành ý của chúng tôi!
- Nhưng điều này cũng không nói lên rằng giờ ông sẽ không có địch ý với tôi!
Diệp Lăng Phi ngưỡng mặt lên, để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt của hắn, Diệp Lăng Phi nói:
- Yamakawa Yonchien, ngày trước tôi cho rằng ông là một tên hỗn đản, bây giờ cũng cho rằng ông là một tên hỗn đản y như vậy, tôi ít nhất không bắt buộc con gái của mình đi làm những việc mà nó không muốn; lại càng không ép con gái mình đến nước phải trốn chạy, Yamakawa Yonchien, giờ tôi có thể gọi con gái của ông ra, nhưng mà tôi cảnh cáo ông trước, ở chỗ của tôi nếu ông dám hỗn xược, chớ có trách tôi không khách khí!
- Suzu Yamakawa, giờ cô có thể đi ra gặp bố của cô rồi!
Ánh mắt của Yamakawa Yonchien hướng vào trongcửa biệt thự, đợi hồi lâu mới nhìn thấy Suzu Yamakawa và Minako chậm rãi từ bên trong biệt thự đi ra.
Sắc mặt Minako có chút trắng bệch, cô dẫn Suzu Yamakawa đi ra, bản thân đã rất mạo hiểm. Minako rất rõ, nếu mình bị dẫn về, kết cục sẽ không tốt lắm. Lúc ấy cô chính là nhất thời mềm lòng mới quyết định dẫn Suzu Yamakawa trốn đi. Suzu Yamakawa vẫn luôn sống dưới cái bóng của phụ thân, tất cả hết thảy đều phải nghe theo phụ thân của cô, điều càng làm cho Suzu Yamakawa không thể chịu đựng được chính là Yamakawa Yonchien ép buộc gả cô cho Kusamoto Kisoku, từ xưa tới nay, Yamakawa Yonchien vẫn luôn xem Suzu Yamakawa là một con cờ mà thôi, vốn không có sự quan tâm chân thành đối với Suzu Yamakawa.
Suzu Yamakawa thấy Yamakawa Yonchien xanh mặt nhìn về phía cô, Suzu Yamakawa cảm giác cả người bắt đầu run rẩy, cô rất kiêng kị phụ thân của mình, huống chi bây giờ còn gây ra loại chuyện thế này, Suzu Yamakawa có thể tưởng tượng ra được, lúc này phụ thân cô tức giận đến cỡ nào. Suzu Yamakawa đi rất chậm, và Minako chậm rãi đi tới. Ngay lúc Suzu Yamakawa đi tới trước mặt Yamakawa Yonchien, Yamakawa Yonchien mới nhấc tay phải lên giáng thẳng một bạt tai xuống mặt Suzu Yamakawa, kết quả ngay lúc tay phải của Yamakawa Yonchien cách mặt của Suzu Yamakawa có mấy li, cổ tay phải của hắn bị Diệp Lăng Phi túm chặt, Yamakawa Yonchien cảm giác cổ tay hắn tựa hồ như bị kìm sắt kẹp lấy, Yamakawa Yonchien quay mặt qua Diệp Lăng Phi, nói:
- Yamakawa Yonchien. Chẳng lẽ ông xem những lời nói lúc nãy của tôi thành gió thổi bên tai rồi sao? Ông xem đây là đâu chứ? Nói cho ông biết, ở chỗ tôi chưa có sự cho phép của tôi, bất luận là ai cũng không được làm càn. Tên hỗn đản ông, nghe có hiểu không đấy?
Mấy tên Nhật Bản đi cùng Yamakawa Yonchien nghe thấy Diệp Lăng Phi mắng Yamakawa Yonchien, nmấy người này vội xông tới. Thân là thủ hạ của Yamakawa Yonchien. Mấy tên Nhật Bản này tất yếu phải bảo vệ Yamakawa Yonchien.
Tay phải của Yamakawa Yonchien thả xuống, quay đầu lại quát thủ hạ của mình:
- Khốn nạn, ai cho các ngươi động vào, đều ra ngoài hết cho ta!
Yamakawa Yonchien vừa quát, mấy tên định xông lên đó đều lui trở về hết. Ánh mắt Yamakawa Yonchien dừng trên mặt của Diệp Lăng Phi. Miệng nói:
- Satan, tôi sẽ chú ý!
- Sẽ chú ý là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi quay mặt qua Suzu Yamakawa, nói:
- Suzu Yamakawa, tên khốn bố cô đang ở đây. Nếu cô muốn trở về, vậy giờ cô có thể đi theo bố cô về, đương nhiên, nếu cô không muốn đi thì bố cô cũng không có gan dám mang cô đi từ chỗ của tôi!
Suzu Yamakawa và Minako đều quay mặt qua Diệp Lăng Phi, hai cô giật mình với những lời nói này của Diệp Lăng Phi. Phải biết rằng, Yamakawa Yonchien là một nhân vật lợi hại ở Nhật Bản, không ai dám nói những lời này ở trước mặt Yamakawa Yonchien. Tuy đây là ở Trung Quốc, nhưng Suzu Yamakawa và Minako vừa nhìn thấy bộ dáng của Yamakawa Yonchien hình như rất kiêng kị người đàn ông này, đặc biệt là Yamakawa Yonchien khi nhắc tới cái tên Satan này, càng làm cho Suzu Yamakawa và Minako khó hiểu. Các cô biết tên của Diệp Lăng Phi, nhưng cũng không biết Diệp Lăng Phi còn có một cái tên khác là Satan.
- Tôi nói hai người nhìn gì tôi thế hả. Trên mặt tôi có cái gì hay ho đáng cho hai người nhìn như vậy sao!
Diệp Lăng Phi bị Suzu Yamakawa và Minako nhìn đến nỗi thấy có chút buồn bực, nói:
- Hai người nếu còn nhìn nữa thì tôi coi như hai người đều thích tôi đấy. Tôi vẫn luôn hiếu kỳ đối với năng lực chịu đựng của phụ nữ Nhật Bản, tôi không ngại thử đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này. Minako cúi đầu xuống còn Suzu Yamakawa thì quay mặt đi. Phản ứng của hai cô gái xinh đẹp này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất thú vị.
- Suzu Yamakawa, theo bố đi về!
Yamakawa Yonchien nói thẳng.
Yamakawa Yonchien gọi thẳng tên của Suzu Yamakawa, điều này rõ năm đó lúc ở Nhật Bản Diệp Lăng Phi nghe nói tên khốn Yamakawa Yonchien dạy dỗ con gái không tốt chút nào, thậm chí những kẻ lắm chuyện ở Nhật Bản còn truyền ra, nói Suzu Yamakawa cũng không phải con gái của Yamakawa Yonchien, chỉ là kẻ thù của Yamakawa Yonchien quá nhiều, Yamakawa Yonchien lo lắng những kẻ thù này này sẽ làm thương hại đến người nhà của hắn, con gái ruột của hắn không có sống ở lãnh thổ Nhật Bản, mà là sống ở Mỹ. Suzu Yamakawa chẳng qua là con nuôi của Yamakawa Yonchien. Mục đích của Yamakawa Yonchien làm như vậy là vì bảo vệ cô con gái ruột của hắn. Sự thật cũng đang xác minh cách nói này, Yamakawa Yonchien chậm chạp không tuyên bố Suzu Yamakawa là người thừa kế của hắn, tuy trước mắt xem ra Suzu Yamakawa là người thừa kế duy nhất của gia tộc Yamakawa, nhưng mà, cũng không loại trừ Yamakawa Yonchien sẽ tuyên bố người thừa kế của gia tộc khác, bởi vì Yamakawa Yonchien chậm chạp không chịu tuyên bố người thừa kế gia tộc với bên ngoài, bản thân đã nói lên một số vấn đề rồi.
Suzu Yamakawa ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp đảm của cô và ánh mắt nghiêm khắc của Yamakawa Yonchien đụng nhau, Suzu Yamakawa vội vàng cúi đầu xuống. Miệng thấp giọng nói:
- Bố. Con không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku!
- Con nói cái gì?
Yamakawa Yonchien sau khi nghe thấy những lời này của Suzu Yamakawa, sắc mặt của hắn trở nên khó coi dị thường, nâng tay phải lên, nhưng hắn nhớ tới nhắc nhở lúc nãy của Diệp Lăng Phi, lại buông tay phải xuống, miệng nói:
- Suzu Yamakawa. Con phải hiểu được sự tồn tại của con chính là vì gia tộc, nếu con cho rằng con có thể trốn tránh được trách nhiệm gia tộc, vậy thì con sẽ biết hậu quả mà con sẽ gặp phải, con sẽ thoát ly quan hệ với gia tộc Suzu Yamakawa, con sẽ mất đi tất cả những gì hiện con đang có!
Lúc Yamakawa Yonchien nói những lời này càng giống như là đang cảnh cáo Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa không nói gì, chỉ là hơi gật gật đầu. Yamakawa Yonchien thấy Suzu Yamakawa gật gật đầu, hắn hừ lạnh nói:
- Suzu Yamakawa, bố hỏi lại con một lần. Con thật sự muốn chạy trốn trách nhiệm của gia tộc?
Suzu Yamakawa đầu lên, thấp giọng nói:
- Bố, con chỉ là không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku mà thôi.
- Con không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku?
Yamakawa Yonchien hừ lạnh nói.
- Nếu sau khi kết hôn với Kusamoto Kisoku, con sẽ đạt được càng nhiều thứ. Còn nếu con lựa chọn trốn tránh trách nhiệm gia tộc, vậy con sẽ thoát ly quan hệ với gia tộc Yamakawa. Bố sẽ không nhận người con gái này, con sẽ biến thành người nghèo khổ, con đã nghĩ qua cuộc sống đó chưa?
Suzu Yamakawa gật gật đầu, nói:
- Bố, người con yêu là Yuuda, anh ấy là người yêu của con, chúng con từng hẹn ước, hai bên đều sẽ chờ đối phương, đối tượng mà con muốn kết hôn là Yuuda!
- Con nói cái tên nghèo kiết xác đó?
Yamakawa Yonchien hừ lạnh một câu nói.
- Suzu Yamakawa, có thể con không biết, ngay hôm con rời khỏi Nhật Bản Yuuda đã bị tai nạn xe chết rồi!
- Cái gì, Yuuda chết rồi?
Suzu Yamakawa vừa nghe, cô nhìn Yamakawa Yonchien nói:
- Sao có thể chứ, bố, có phải bố lừa con không!
- Bố có cần thiết phải lừa con không?
Yamakawa Yonchien hừ lạnh nói.
- Tiểu tử bần cùng Yuuda đó đã chết rồi, con còn chờ ai!
- Sao có thể, sao có thể!
Suzu Yamakawa miệng thì thào tự nói, bỗng nhiên cả người cô mềm nhũn, thế là hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải Minako ở phía sau Suzu Yamakawa ôm đỡ lấy Suzu Yamakawa thì Suzu Yamakawa đã ngã nhào xuống mặt đất. Điều này ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao cũng không có nghĩ đến trường hợp ngoài ý muốn này. Mắt thấy Suzu Yamakawa xỉu đi, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi nói nè Yamakawa Yonchien tiên sinh, ông quá tàn nhẫn đấy, ông là người bố nhẫn tâm nhất mà tôi đã gặp đấy, giờ tôi hoài nghi tất cả người Nhật Bản có phải đều máu lạnh giống như ông hay không? Nếu thật sự đúng vậy, thì đó thật sự là bi ai của dân tộc Nhật Bản các ông, các người đã thiếu mất thứ cơ bản nhất của đạo làm người, đó chính là tình thân, trên con người ông tôi hoàn toàn không thấy bất cứ một chút tình thân nào cả!
- Tôi tàn nhẫn thế nào, tôi chỉ là suy nghĩ cho tương lai con gái tôi thôi!
- Chẳng lẽ lấy phương thức kết thúc người yêu của cô ấy là vì suy nghĩ cho tương lai của con gái ông!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói.
- Ông là người bố nhẫn tâm nhất mà tôi đã gặp!
- Người yêu của nó xảy ta tai nạn xe có cái quan hệ gì đến tôi chứ!
Yamakawa Yonchien nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Yamakawa Yonchien, ông ở trước mặt tôi cũng nói dối sao, chẳng lẽ tôi không rõ cái gọi là tai nạn xe cộ là từ đâu tới hay sao. Loại thủ đoạn này quá bình thường rồi, bình thường đến nỗi khiến cho tôi càng thêm khinh thường đối với ông, tôi còn tưởng ông sẽ có thủ đoạn khác, thì ra chính là dùng loại thủ đoạn bình thường này. Yamakawa Yonchien, giờ ông có thể đi rồi. Con gái ông sẽ ở lại chỗ tôi, ông cứ việc yên tâm, sẽ không ai làm tổn thương đến cô ấy, đương nhiên có loại trừ bản thân ông ra. Theo như tôi thấy, cũng chỉ có ông mới muốn làm tổn thương đến con gái của ông mà thôi.
Yamakawa Yonchien nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Satan, tôi chỉ là muốn nói với anh, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm đến mức quá đoạn tuyệt, sẽ bức người đấy!
- Yamakawa Yonchien, tên hỗn đản này, ở trước mặt tôi cũng dám nói như vậy, tôi phải cho ông nhớ kỹ, đây là thành phố Vọng Hải, không phải là Nhật Bản của ông. Năm đó. Ta dám cho ông gãy xương sườn ở Nhật Bản, giờ tôi vẫn dám cho ông chết ở thành phố Vọng Hải. Ta nghe nói hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki đều đã đến thành phố Vọng Hải rồi, tôi không biết các người rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng mà, tôi có cảm giác các người tuyệt đối không phải tới để làm chuyện tốt đẹp gì cả. Ông trở về nói với Takeshi Kusamoto, nói là tôi nói, nếu các người dám xằng bậy ở thành phố Vọng Hải, tôi sẽ đến Nhật Bản hủy diệt đám khốn nạn các ngươi!
Yamakawa Yonchien bị Diệp Lăng Phi chửi đến nỗi mặt mũi xanh mét, hắn có chút hổn hển xoay người sang chỗ khác, đi thẳng đến ô tô của hắn. Diệp Lăng Phi mắt thấy Yamakawa Yonchien lên xe dẫn người của hắn rời khỏi. Diệp Lăng Phi xoay người lại, dìu Suzu Yamakawa từ trong tay của Minako, bồng Suzu Yamakawa lên đi vào trong biệt thự.
Sự việc quá đột ngột làm loạn mất kế hoạch lúc đầu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn định đưa hai cô gái này về Nhật Bản thì xong việc rồi. Nhưng giờ xem ra, Suzu Yamakawa và Minako nếu quay về Nhật Bản, tình huống tuyệt đối sẽ rất không tốt. Minako ở lại trong phòng chăm sóc Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa sau khi tỉnh lại thì vẫn lẩm bẩm tên của Yuuda, xem ra tình cảm của Suzu Yamakawa và Yuuda rất tốt, bằng không Suzu Yamakawa cũng sẽ không mạo hiểm chạy trốn đi.
Diệp Lăng Phi ngồi ở trong phòng khách, đưa tay ra xoa vầng thái dương. BạchTình Đình bưng tách cà phê vừa mới pha đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đưa cà phê cho Diệp Lăng Phi, rồi ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, đưa đôi bàn tay trắng mịn ra xoa vầng thái dương của Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Ông xã, anh suy nghĩ gì thế?
- Anh đang suy nghĩ nếu Minako và Suzu Yamakawa rời khỏi biệt thự, có thể hai người đó sẽ có kết cục rất bi thảm!
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi nhận lấy cốc cà phê mà Bạch Tình Đình đưa tới. Hắn nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
- Anh đang nghĩ, nếu như Minako và Yamakawa Suzu bị Yamakawa Yonchien mang đi, kết cục cuối cùng của bọn họ sẽ như thế nào!
- Yamakawa Suzu chính là con gái của Yamakawa Yonchien, em tin rằng Yamakawa Yonchien sẽ không làm gì Yamakawa Suzu, nhưng về phần Minako thì khó mà nói được.
- Bà xã, em tưởng rằng đây là ở công ty sao, còn có chuyện đuổi việc, kết cục cuối cùng của Minako rất có thể là cái chết!
- Chết sao?
Bạch Tình Đình bị dọa nhảy dựng lên, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Bà xã, còn nhớ những điều anh đã nói với em lúc trước không, tập đoàn Suzuki không đơn giản chỉ là một tập đoàn, Yamakawa Yonchien lại càng không đơn giản chỉ là một cổ đông. Hắn và Takeshi Kusamoto đều có danh tiếng trong phe cánh hữu ở Nhật, có một số người cánh hữu ủng hộ.
- Anh từng chạm trán với Yamakawa Yonchien, cũng đã rất lâu rồi, còn đánh gẫy vài cái xương sườn của Yamakawa Yonchien, anh hiểu rất rõ con người Yamakawa Yonchien, Minako nếu rơi vào trong tay hắn, cho dù ở thành phố Vọng Hải không có vấn đề, nếu trở lại Nhật Bản thì kết cục cuối cùng của Minako sẽ rất thảm. Dù không chết cũng sẽ phải chịu đủ loại hành hạ. Về phần Yamakawa Suzu, có tin đồn Yamakawa Suzu không phải là con gái ruột của Yamakawa Yonchien, nếu quả thật là vậy thì kết cục của Yamakawa Suzu cũng sẽ rất thảm!
- Không thể nào!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trên mặt cô hiện ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên Bạch Tình Đình cũng không ngờ rằng trong việc này lại có nhiều chuyện tình như vậy, Diệp Lăng Phi đưa tay cầm cốc cà phê, lại nhấp thêm một ngụm, rồi mới đặt cốc xuống bàn uống nước trước mặt. Hắn đưa tay kéo Bạch Tình Đình vào lòng, miệng nói:
- Sao lại không thể, trong những tầng lớp này vốn không có chuyện tình gì là tuyệt đối không thể xảy ra. Theo ý anh, chúng ta nên nghe xem ý kiến của Minako và Yamakawa Suzu thế nào, nếu bọn họ nguyện ý ly khai mà nói, anh sẽ đưa họ về Nhật Bản, còn nếu họ nguyện ý lưu lại thì có thể ở lại trong biệt thự. Dù sao thì biệt thự của chúng ta cũng có không ít phòng, quan trọng là xem ý kiến của bọn họ.
Bạch Tình Đình gật đầu, Diệp Lăng Phi lại cầm cốc cà phê lên, lần này vừa định uống một ngụm cà phê thì điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động lên, thấy là điện thoại của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi liền bắt máy.
- Diệp ca. Em có một số việc muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài không?
Tiểu Triệu hỏi.
- Chuyện gì mà thần bí như vậy, chẳng lẽ không thể nói qua điện thoại sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bên phía Tiểu Triệu ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói:
- Diệp ca, em muốn vay anh ít tiền!
Diệp Lăng Phi vốn tưởng là chuyện vụ án. Nhưng thật không ngờ là Tiểu Triệu muốn vay tiền của mình. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh còn tưởng chuyện gì, nói đi, mượn bao nhiêu?
- Khoảng chừng… khoảng chừng năm vạn!
Tiểu Triệu nói.
- Chuyện nhỏ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Ngày hôm nay ngân hàng có làm việc đúng không, ừm. Như vậy đi, cậu ra cửa ngân hàng trên đường Sơn Tây đợi anh, khoảng chừng hơn nửa tiếng nữa anh đến!
Ngắt điện thoại, Diệp Lăng Phi hôn một cái lên môi Bạch Tình Đình, rồi nói:
-Bà xã, anh đi ra ngoài một chút, Tiểu Triệu kia muốn mượn anh ít tiền!
- Vâng!
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, em cũng đi thăm cha em, chúng ta cùng đi ra ngoài luôn.
Diệp Lăng Phi đi lên lầu, nói với Chu Hân Mính vài câu, trước lúc ra khỏi cửa, Diệp Lăng Phi còn cố ý đi gặp Minako, căn dặn Minako tốt nhất đừng có rời khỏi biệt thự. Nếu như bọn họ thật sự muốn quay về Nhật Bản mà nói, cũng phải chờ Diệp Lăng Phi trở về rồi mới bàn lại. Diệp Lăng Phi dặn dò xong xuôi, mới lái xe đưa Bạch Tình Đình cùng rời khỏi khu biệt thự Nam Sơn.
Lúc Diệp Lăng Phi đi tới cổng ngân hàng ở trên đường Sơn Tây, thì Tiểu Triệu đã đứng ở bên đường chờ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đỗ xe vào bãi, lúc xuống xe liền thấy Tiểu Triệu vội vàng chạy qua đón hắn.
- Anh nói này Tiểu Triệu, cậu không cố gắng phá án cho tốt, thế nào lại muốn mượn tiền làm gì.
Diệp Lăng Phi vừa thấy Tiểu Triệu, cũng không vội vàng đi vào trong lấy tiền mà đứng lại chỗ cửa ngân hàng, từ trên người lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Tiểu Triệu một cây, Diệp Lăng Phi cũng tự mình châm một cây. Hai người bắt đầu đứng ở trước cửa nhân hàng hút thuốc, người đến ngân hàng làm việc cũng không ít, còn có vài cô gái trẻ mặc váy ngắn. Đừng thấy Diệp Lăng Phi bên người mỹ nữ như mây, nhưng khi có tiểu cô nương nào mặc quần áo hở hang đi ngang qua, Diệp Lăng Phi lại nhịn không được phải ngó vài lần. Còn Tiểu Triệu lại không được rảnh rỗi như thế, trong lòng hắn đang rất phiền muộn.
Tiểu Triệu hút xong vài điếu thuốc, quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp ca, có khả năng em sẽ mượn tiền này một khoảng thời gian, tiền lương của em cũng không có bao nhiêu, nếu như không vay, trong tay em thực sự không có tiền. Nhưng em hiện tại cũng không dám đi vay, bởi vậy, khả năng một thời gian nữa em mới có thể giả lại tiền cho anh!
- Giả cái gì mà giả. Tiền này là anh đưa cho cậu.
Diệp Lăng Phi miệng hút thuốc, quay sang khoát tay với Tiểu Triệu, nói:
- Cậu đừng có nói chuyện tiền nong này với anh. Anh là anh nhìn tiểu tử cậu thuận mắt, anh sẵn lòng cho cậu tiền. Cậu cũng đừng nghĩ đến việc giả hay không giả.
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, liền vội vã nói:
- Diệp ca, làm thế sao được, em…!
- Đừng có mà quanh co vòng vèo trước mặt anh, cậu không biết chứ con người anh ghét nhất những thằng là đàn ông tính tình kiểu đàn bà, quanh co vòng vèo các loại, anh nói này Tiểu Triệu, cậu nói anh biết, làm sao tự dưng cậu lại cần tiền?
Diệp Lăng Phi nói,
- Không phải buổi chiều cậu phải đi điều tra vụ án sao, lẽ nào trong nhà cậu xảy ra chuyện gì rồi?
-Diệp ca, em không biết nói như thế nào!
Tiểu Triệu bối rối nói.
- Cái gì mà không biết nói thế nào!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cậu nghĩ như thế nào thì nói như thế, chẳng lẽ nói chuyện với anh khó khăn như vậy à?
- Diệp ca, em thực sự không biết nên nói như thế nào!
Tiểu Triệu lại rít một hơi thật sâu, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, từ miệng phun ra một đoàn khói thuốc, khói thuốc từ từ bay lên, cuối cùng tan dần trong cơn gió lạnh. Tiểu Triệu quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Còn không phải chuyện của bạn gái em?
- Bạn gái cậu?
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, liền nói:
- Có phải cái cô bạn gái thuộc thành phần trí thức(cổ cồn trắng) ở công ty kia đúng không?
- Vâng!
Tiểu Triệu nói,
- Người ta tốt xấu gì cũng là trợ lý giám đốc công ty, so với thằng cảnh sát quèn như em tốt hơn nhiều!
- Móa, thành phần tri thức bây giờ ra ngoài đường quơ tay một cái cũng được một bó to, còn rẻ mạt hơn cả rau cải trắng!
Diệp Lăng Phi nói,
- Công ty của bà xã anh thì chú biết rồi đấy, làm ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, phụ nữ trong đấy đều là thành phần tri thức cả, kỳ thật cả lũ nghèo muốn chết. Bọn cổ cồn trắng này tiêu pha nhiều, một tháng không biết phải kiếm bao tiền mới đủ cho bọn họ tiêu. Anh bảo này, Tiểu Triệu, cậu phải biết, nghề nghiệp hiện giờ của cậu không biết có bao nhiêu người tranh đoạt đến vỡ đầu không được, chứng minh cái gì, chứng minh bây giờ làm nhân viên công vụ quá tốt, nhất là ngành cảnh sát của cậu, đãi ngộ tốt phúc lợi cao, sau này đừng có nói về thành phần tri thức này, thành phần tri thức nọ trước mặt anh, với anh đám đấy chẳng đáng một xu.
- Diệp ca, em đâu có bản lĩnh của anh!
Tiểu Triệu nói,
- Nếu như em có một nửa bản lĩnh của anh, em sẽ không làm cảnh sát hình sự như bây giờ rồi, bây giờ em mới là đại đội phó, ngay cả chữ trưởng cũng không có.
- Thôi, anh bảo này Tiểu Triệu. Cậu đừng có nói kiểu thế, chả có tác dụng quái gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nói một chút bạn gái cậu đi, rốt cuộc làm sao thế?
- Cũng không có gì!
Tiểu Triệu nói.
- Bây giờ em với cô ấy đang tiến triển nhanh chóng!
-Tiến triển nhanh chóng? Nhanh đến mức nào rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiểu Triệu có hơi chút chần chờ rồi mới nói:
- Có thể nói là đã ở cùng một chỗ, cô ấy cuối tuần sẽ đến nhà em, đôi khi buổi tối cô ấy cũng ở lại!
- Vậy mà cũng kêu tiến triển nhanh? Anh bảo này Tiểu Triệu, anh hỏi cậu một vấn đề quan trọng nhất!
- Diệp ca, xã hội này thì còn có bao nhiêu xử nữ. Yêu cầu của em cũng không cao, chỉ muốn có thể tìm được một người không tệ, có thể kết hôn là được rồi, về phần quá khứ của cô ấy có chuyện gì. Em cũng không quan tâm cho lắm!
- Được rồi, anh đã hiểu!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vào vai Tiểu Triệu một cái, miệng nói:
- Nói cách khác, người phụ nữ kia đã không còn là xử nữ rồi hả?
- Diệp ca, em thực sự không quan tâm vấn đề này!
Tiểu Triệu nói,
- Em chỉ cảm thấy cô ấy làm người không tệ, đối với em rất tốt. Anh nghĩ xem, em chỉ là đại đội phó một đại đội cảnh sát hình sự, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền. Chút tiền lương một tháng cũng không đủ để cô mua đồ trang điểm, cô có thể cùng em ở một chỗ, em đã thấy rất thỏa mãn rồi.
- Anh nói này Tiểu Triệu, cậu chỉ có chút chí khí này thôi à!
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Cậu vẫn còn giống như là một người đàn ông sao, đến một chút chí khí còn không có, bảo sao anh lại thấy đến sống lưng cậu cũng không thẳng lên được.
-Diệp ca, anh có tiền. Em đương nhiên không thể bằng anh được!
Tiểu Triệu thở dài nói:
- Những ngày không có tiền như thế này thật sự rất khó sống. Có đôi khi em muốn đưa tay mò chút tiền. Nhưng ngẫm lại, em có thể tới được địa vị ngày hôm nay cũng không quá dễ dàng, lúc đó còn may mà có Chu đại đội trưởng đề bạt, nếu em đưa tay ra mò chút tiền, em cảm thấy thực xin lỗi công ơn Chu đại đội trưởng đề bạt em.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được, cuối cùng cậu còn nhớ được Hân Mính. Nếu như Hân Mính nghe được những lời này của cậu, chắc cô ấy sẽ rất cao hứng. Chờ Hân Mính đi làm rồi, anh sẽ bảo cô ấy chiếu cố cậu nhiều hơn một chút!
-Cảm tạ Diệp ca!
Tiểu Triệu vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Tiểu Triệu, cậu cần năm vạn đồng làm cái gì, anh cảm thấy cậu cần tiền rất gấp. Lẽ nào chính là vì cô bạn gái kia của cậu?
-Vâng!
Tiểu Triệu đáp.
- Tối hôm nay, công ty của bạn gái em tổ chức tiệc rượu chiêu đãi, cô ấy là trợ lý giám đốc, cũng được mời tham gia tiệc rượu chiêu đãi. Nghe nói tham gia tiệc rượu lần này đều là những kẻ có tiền trong thành phố Vọng Hải. Phần lớn là khách hàng của công ty bạn gái em làm việc, vậy nên cần phải đặc biệt chú ý quần áo, à, cử hành tại khách sạn quốc tế của thành phố Vọng Hải chúng ta, bạn gái em chưa có quần áo và túi xách, muốn em cùng cô ấy đi dạo phố mua một ít, hơn nữa…!
Tiểu Triệu nói xong còn có vẻ có chút ý tứ không tiện nói, Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng Tiểu Triệu , liền nói:
- Hơn nữa cái gì. Cậu còn chưa nói xong phải không?
- Hơn nữa, bạn gái em sẽ mang em cùng tham gia!
Tiểu Triệu nói,
- Nhưng mà, bạn gái em lo rằng quần áo của em không phù hợp, cũng muốn mua quần áo cho em. Em tính nhẩm trong lòng nếu như mua quần áo mà nói, ít thì cũng phải một vạn tám nghìn, hơn nữa đồng nghiệp của bạn gái em cũng sẽ cùng đi dạo phố, em cũng không thể tỏ ra quá keo kiệt. Vậy nên ít ra cũng phải có ba bốn vạn, trong tay em không có tiền, mới muốn mượn của Diệp ca một ít!
- Tiểu Triệu, anh còn tưởng là chuyện gì đâu, nói hết nửa ngày, lại là cậu muốn đi dạo phố cùng bạn gái cậu, trên người không có tiền, lại muốn khoe của một chút chứ gì, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy thì lấy tiền có tác dụng gì, cậu có thấy ai vác mấy vạn đồng trên lưng đi dạo phố không, đều dùng thẻ tín dụng hết. Trên người anh lại không mang chi phiếu, chỉ mang vài chiếc thẻ tín dụng quốc tế, anh đưa cho cậu một chiếc, cậu cứ cầm dùng là được.
- Diệp ca, em nghe nói muốn dùng thẻ tín dụng phải kí tên!
Tiểu Triệu nói,
- Em chưa từng dùng thẻ tín dụng bao giờ.
- Tiểu Triệu này, bây giờ anh thật sự cảm thấy cậu bị xã hội này vứt bỏ, sao mà đến thẻ tín dụng cũng chưa từng dùng.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của Tiểu Triệu đổ chuông, Tiểu Triệu vừa nhìn là bạn gái hắn gọi tới, vội vàng nói:
- Diệp ca, anh chờ em một chút, bạn gái của em gọi điện, em tiếp điện thoại trước đã!
- Được rồi Tiểu Triệu, cho dù sau này cậu kết hôn thì cũng chỉ là một anh râu quặp thôi, bây giờ đã vậy rồi, sau này lấy vợ rồi không biết còn ra sao nữa!
Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu.
- Cậu cứ ở đây chậm rãi mà nói chuyện điện thoại, anh đi mua chai nước đã, khát chết mất, cậu có muốn uống gì không?
- Dạ, Diệp ca, mua em loại Coca giá hai đồng là được!
Tiểu Triệu cầm điện thoại nói.
- Được rồi, cậu cứ chậm rãi gọi điện thoại đi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Bên cạnh ngân hàng trên đường Sơn Tây này vậy mà lại không có chỗ nào bán nước, Diệp Lăng Phi phải sang cửa hàng tạp hóa bên kia đường mua nước. Diệp Lăng Phi vừa đi, Tiểu Triệu đã nói:
- Tiểu Như, anh vừa mới cùng một bằng hữu của anh nói chuyện, em hỏi anh đang ở đâu ư, anh đang ở bên đường Sơn Tây, cái gì, em và đồng nghiệp đã tới rồi, nhanh như vậy sao? Anh tưởng còn phải chờ em thêm một hồi nữa. Em muốn qua à, cái này anh. Anh đang đứng ở trước cửa ngân hàng đường Sơn Tây, anh đi lấy chút tiền. Ừ, được rồi. Em qua đây đi, anh ở bên này chờ em.
Lúc Tiểu Triệu dập máy xong thì Diệp Lăng Phi còn chưa quay lại. Tiểu Triệu bắt đầu lo lắng, sớm biết bọn họ đến sớm như vậy, lúc nãy đã không cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm trước cửa ngân hàng rồi. Vay tiền Diệp Lăng Phi sớm một chút không phải xong việc rồi sao, bây giờ thì phiền phức rồi. Tiểu Triệu có chút sốt ruột, nhìn về phía cửa của cửa hàng tạp hóa, nhưng vẫn không thấy Diệp Lăng Phi từ bên trong đi ra. Tiểu Triệu lấy điện thoại di động ra, vừa muốn gọi cho Diệp Lăng Phi, liền thấy Diệp Lăng Phi tay xách một chiếc túi nilon từ bên trong cửa hàng đi ra. Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi ra khỏi cửa hàng mới yên lòng, đứng đợi Diệp Lăng Phi đi tới, hắn hi vọng sớm mượn được của Diệp Lăng Phi chút tiền, dù là hai ba vạn cũng được. Ngay khi Tiểu Triệu chờ Diệp Lăng Phi đi qua đường cái, một chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng đỗ lại ở lề đường, Cửa xe vừa mở ra, bạn gái hắn từ trên xe bước xuống. Bạn gái của Tiểu Triệu, Thái Tiểu Như tay cầm một cái túi, đi tới trước mặt Tiểu Triệu, Thái Tiểu Như nói:
- Tiểu Triệu, anh xem cái gì đây?
- A, làm sao em đến nhanh như vậy!
Tiểu Triệu có phần bất ngờ nói.
- Là do giám đốc lấy xe đưa chúng em qua đây, đúng dịp, ông ấy cũng muốn đi qua trung tâm thương mại mua chút đồ, liền đưa bọn em đi cùng luôn!
Lúc Thái Tiểu Như nói, cửa chiếc Mercedes Benz mở ra, ba người hai nữ một nam từ trên xe bước xuống.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv