Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1340: Phương án cải cách giáo dục (P2)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Phần thứ ba trong phương án cải cách giáo dục, nhắc đến sự vững mạnh của lực lượng giáo viên, và tính chính quy hóa trong sự quản lý đội ngũ giáo viên.
Đổng Thư Ngữ chỉ ra, bỏi vì kinh phí giáo dục không đủ, hiện nay trong toàn khu còn có một bộ phận tương đối những giáo viên nghiệp dư. Hơn nữa, cho dù là giáo viên nghiệp dư hay giáo viên chuyên nghiệp, thì cũng có một bộ phận giáo viên trình độ kiến thức không cao. Có tình huống này, chủ yếu là do nguyên nhân ở hai phía.
- Nhiều năm nay, chúng ta đều thực hiện cách làm thừa kế. Giáo viên già về hưu rồi, những đứa con còn trẻ của người đó, sẽ lên thay chức, cũng bước vào hệ thống giáo dục, thậm chí được trực tiếp làm giáo viên. Tình hình này, đặc biệt ở những năm 80 thì rất phổ biến, bây giờ cũng tồn tại không ít những trường hợp như vậy. Đội ngũ giáo viên, gánh vác trọng trách là trồng người, nhất định phải thông qua quá trình suy xét và đề bạt nghiêm ngặt, có được những tư cách tương ứng, mới được đảm nhận. Một số con cái của giáo viên, bản thân chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông, nhưng lại được làm giáo viên, đi dạy học sinh tiểu học thậm chí là học sinh trung học cơ sở. Trình độ học vấn của họ vốn dĩ đã nằm ở một trình độ rất thấp, làm sao có thể đi đạy được một học sinh có tố chất có trình độ cao được? Tình trạng này, nhất định phải thay đổi. Rất nhiều quốc gia phát triển, đối với việc tuyển chọn giáo viên, là rất nghiêm ngặt. Các hình thức thi, sát hạch, rất cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ có những người có học vấn, phẩm chất tương đối cao, mới có thể đủ tư cách làm giáo viên…
Đổng Thư Ngữ nói tới đây, trong phòng họp vang lên những âm thanh nho nhỏ.
Hai vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, cũng nói với nhau vài câu.
Không thể phủ nhận, Đổng Thư Ngữ nói rất có lý, nhưng tình hình này, giai đoạn hiện nay vẫn còn rất phổ biến. Một số đồng chí sau khi về hưu, tìm hết mọi cách để đưa con mình lên, đưa nó vào đơn vị của mình, ăn cơm nhà nước, kiếm một mức lương ổn định. Một số người thậm chí còn chưa đến tuổi về hưu, đã vội vàng làm thủ tục về hưu, để con lên thay vị trí. Tuy những thủ tục liên quan, sớm đã bị lỗi thời hoặc quá hạn, nhưng liên quan đến lợi ích thiết thân, ai cũng không quan tâm đến những thủ tục đó nữa, chỉ để ý đến việc luồn cúi.
Ở Trung Quốc, vốn dĩ chính là một xã hội ân tình, các mối quan hệ xã hội rất phức tạp, có những hiện tượng rõ ràng không hợp lý, cũng không thể ngăn chặn được. Chủ yếu là những lãnh đạo quản lý, cũng không phải thánh nhân, những mối quan hệ nhập nhằng, ai cũng không thể thật sự quản lý nghiêm khắc được.
Bây giờ Đổng Thư Ngữ đề xuất, phải từ bên trong hệ thống giáo dục, triệt để hủy bỏ cơ chế thừa kế, lại không biết sẽ gây nên phong ba như thế nào. Có lẽ những cán bộ và giáo viên phía dưới, còn mắng cô sau lưng nữa.
Nhưng xem thần thái của Đổng Thư Ngữ, lại dường như đã hạ quyết tâm, cho dù có bao nhiêu lực cản lớn, đều nhất định phải làm như vậy.
Xem ra những cán bộ do Bí thư Lưu đề bạt, bất luận nam nữ, đều bị hắn ảnh hưởng.
Những chuyện đã quyết định, thì không bao giờ thay đổi.
Mọi người bỗng nhiên hiểu được, tại sao Lưu Vĩ Hồng lại kiên quyết để Đổng Thư Ngữ đến làm Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục rồi. Việc cải cách giáo dục này, rõ ràng chính là một trận chiến kiên cường, yêu cầu đối với việc chỉ huy tiền tuyến rất cao.
Đổng Thư Ngữ không phải người Ninh Dương, chưa kết hôn, có thể nói, ở Ninh Dương thật sự không hề có mối thân thích thật sự nào, những bà cô bà dì, thật sự không hề có liên quan gì đến cô cả. Nếu có bạn bè người thân, cũng chỉ là những đồng nghiệp kết giao được từ trong công việc, không có liên quan chặc chẽ gì.
Cô lại là nữ đồng chí, cái gì mà uống rượu, mát xa giải trí ..v..v.., đối với cô không có tính hấp dẫn như đối với những lãnh đạo nam.
Một người như vậy được đặt lên ‘vị trí kiên cường’, cũng xem như ‘nhìn người chọn việc’, cô cũng sẽ không quan tâm lắm.
Hóa ra trước đây khi Bí thư Lưu đưa ra quyết định này, đã sớm chôn tay trong rồi.
Người này trẻ tuổi, tầm nhìn thật xa.
- Thứ hai, đội ngũ giáo viên của chúng ta, trình độ tổng thể cũng được nâng cao. Nhiều năm như vậy, chúng ta đều thực hiện cơ chế giáo dục ứng thi. Phần lớn giáo viên, bình thường chỉ nghiên cứu sách giáo khoa và sách bài tập, những kiến thức ở phương diện khác, rất hạn hẹp. Một đội ngũ giáo viên như vậy, rất khó có thể thực sự gánh vác được trọng trách giáo dục. Sự nghiệp giáo dục, dạy người đi trước, truyền thụ kiến thức đi sau, đây chính là trình tự trước sau cơ bản. Vì vậy, chúng tôi cho rằng, nhất định phải thực hiện một cơ chế khảo hạch trên toàn bộ khu. Tất cả các giáo viên, cho dù là chuyên nghiệp hay nghiệp dư, đều phải được sát hạch lại, xét duyệt lại, thống nhất cạnh tranh vị trí.
Nói đến đây, trước mắt Đổng Thư Ngữ không khỏi hiện lên khuôn mặt thanh tú của Tô Mộc.
Nói ra, đây cũng là duyên phận, khi Tô Mộc mới đến Ninh Dương, cũng do Đổng Thư Ngữ tiếp đón. Tuy rằng chỉ là gặp gỡ trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đều đã để lại ấn tượng khá tốt. Sau này Đổng Thư Ngữ đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, khi đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng báo cáo công tác, lại đụng Tô Mộc ở bên ngoài. Mà lúc đó Lưu Vĩ Hồng lại đang nghe một cuộc điện thoại quan trọng, Tô Mộc liền đứng bên ngoài nói chuyện với Đổng Thư Ngữ. Vốn dĩ chỉ là một sự giao tiếp lễ phép, Đổng Thư Ngữ tiện miệng nói ra việc cải cách giáo dục, không ngờ Tô Mộc lại rất có hứng thú với việc này, phát biểu rất nhiều ý kiến, khiến Đổng Thư Ngữ rất kinh ngạc. Ví dụ ý kiến mà Đổng Thư Ngữ mói đưa ra bây giờ, chính là xuất phát từ ý tưởng của Tô Mộc.
Nói tới lúc năm đó đang học ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Tô Mộc khen ngợi không dứt đối với giáo sư Lưu. Nói giáo sư Lưu không những kiến thức chuyên nghiệp vững chắc, trình độ giảng bài cũng cao, những từ ngữ hay dùng trong các bài dạy, đã dạy rất nhiều đạo lý cho mọi người. Các bạn học cùng lớp của họ, cũng rất khâm phục giáo sư Lưu.
Tô Mộc cho rằng, làm giáo viên, phải có trình độ như Lưu Vĩ Hồng, chỉ biết giảng bài tập thì chưa được. Ngoài việc giải những đề bài máy móc phân biệt cao thấp, thì không còn tác dụng gì khác nữa.
Một số cách nhìn của Tô Mộc trong vấn đề cải cách giáo dục, rõ ràng đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của Đổng Thư Ngữ. Trong phương án cải cách giáo dục, đã thêm rất nhiều nội dung Tô Mộc nhắc đến. Khi cùng Lưu Vĩ Hồng nghiên cứu thảo luận phương án này, Đổng Thư Ngữ cũng hiểu được khi báo cáo với Bí thư Lưu, những cái gì là xuất phát từ Tô Mộc mà cô đã mượn.
Lưu Vĩ Hồng còn thuận miệng đùa, nói Tô Mộc và cô khá xứng, nếu chưa có nơi nào thì thử xem.
Lúc ấy Đổng Thư Ngữ liền đỏ mặt.
Cũng may Lưu Vĩ Hồng cũng thuận miệng nói một câu như vậy, chứ không tiếp tục ‘lằng nhằng’ nữa, mới khiến Đổng Thư Ngữ khỏi xấu hổ. Không ngờ khi nói tới đoạn này, Đổng Thư Ngữ lại tự nhiên nghĩ tới Tô Mộc.
Đương nhiên, Chủ nhiệm Đổng cũng chỉ thất thần trong chốc lát, rất nhanh lại lấy lại được tinh thần.
Bây giờ cũng không phải lúc thất thần.
- Phần thứ tư mà tôi muốn nói, là có liên quan đến trường học tư nhân, vấn đề quản lý trường học tư nhân…
Căn cứ theo giới thiệu của Đổng Thư Ngữ, hiện tại ở Ninh Dương, còn chưa có trường học tư nhân, tất cả các trường học đều là công lập. Mục đích tiến hành cải cách giáo dục, chủ yếu là tăng nguồn tài nguyên giáo dục, tăng thêm nguồn đầu tư đối với sự nghiệp giáo dục, thực hiện tỷ lệ phổ cập và cơ cấu thúc đẩy tăng lên. Giáo dục cơ sở, do chính phủ đứng ra làm chủ thể. Nói đơn giản hơn, chính là phải ‘rẻ và đẹp’, phải để tất cả trẻ em, đều có thể ‘được đi học’, để việc học không trở thành nỗi lo của các bậc phụ huynh. Như vậy, các bậc phụ huynh mới có thể phối hợp với chính phủ, tự giác đưa con em tới trường.
Nhiệm vụ này, đương nhiên phải do chính phủ hoàn thành, nguồn vốn tư nhân không thể làm được.
Bản tính của tư bản, chính là yêu cầu lợi nhuận, điều này, mãi mãi không thể thay đổi được.
Nhưng tư nhân quản lý trường học tư, cũng có thể có được tác dụng bổ sung.
- Trước mắt trong toàn bộ khu Ninh Dương chúng ta, có hai trường trung cấp chuyên nghiệp, một trường là trường Vệ Giáo, một trường là Trung cấp Nông nghiệp. Những trường đào tạo kỹ năng khác, tạm thời còn chưa có. Giữa các học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông hoặc trung học cơ sở và học nghề, còn tồn tại một thời gian trống. Cho dù là giai đoạn trung học cơ sở hay trung học phổ thông, chúng ta đều chỉ có thể tiến hành giáo dục cơ sở đối với những người đúng độ tuổi thanh thiếu niên. Họ nắm được những kiến thức này rồi, đối với những yêu cầu cương vị việc làm ngoài xã hội, chênh lệch rất xa, khiến cho vấn đề tìm việc làm cho những người tốt nghiệp trung học, rất khó giải quyết. Vì vậy chúng tôi cho rằng, nên tổ chức một vài trường học đào tạo khả năng chuyên môn, tiến hành đào tạo chuyên môn cho những người tốt nghiệp trung cấp, giúp đỡ họ sớm tìm được việc làm, tự nuôi mình, giảm gánh nặng cho gia đình, cũng giảm gánh nặng cho xã hội. Việc này, chúng ta có thể mở rộng trên toàn bộ tư nhân, cổ vũ tư nhân mở trường học. Theo chỉ thị của Bí thư Lưu, trường học công lập là chính, trường học tư nhân là bổ sung.
- Hiện nay Ninh Dương chúng ta, đang đứng ở thời kỳ cao của việc thu hút đầu tư, tất cả các xí nghiệp, đều đến đầu tư ở Ninh Dương, rất nhanh, chúng ta sẽ gặp phải vấn đề thiếu nhân công. Một mặt, là số lượng lớn người không có việc làm, mặt khác, lại có rất nhiều xí nghiệp không tìm được nhân công cho vị trí thích hợp. Vì vậy, lập tức xây dựng một hai trường đào tạo nghề, là rất cần thiết. Vừa hay có thể lấp đầy chỗ trống trên thị trường, bắc một cái cầu cho hai bên người lao động và doanh nghiệp…
Ngụy Phượng Hữu không kìm nổi nói xen vào:
- Tiểu Đổng, tại sao trường dạy nghề này, chúng ta không suy nghĩ tới việc tự mình làm? Việc này rất có thị trường, hiệu quả và lợi ích kinh tế quả thật không tồi.
Lúc Đổng Thư Ngữ tới cơ quan ở Ninh Dương, Ngụy Phượng Hữu chính là Bí thư Huyện ủy Ninh Dương, tiểu Đổng thật ra đã được gọi đến quen miệng rồi.
Lời nói này của Ngụy Phượng Hữu, chính là đang hỏi Đổng Thư Ngữ: Vì sao chuyện bỏ thêm tiền, cô bảo chính phủ làm, còn việc kinh doanh kiếm thêm tiền, lại giao cho tư nhân làm? Đây không phải là cách giải quyết phá nhà sao?
Đổng Thư Ngữ mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu Ngụy, trường học dạy nghề, tuy có triển vọng nhất định, nhưng cũng có tính phiêu lưu nhất định. Cá nhân tôi cho rằng, chính phủ chủ yếu đang phục vụ cho lợi ích của đại đa số quần chúng, chứ không phải kiếm tiền. Dù sao chính phủ cũng không phải là một công ty kinh doanh với mục đích kiếm lợi nhuận. Hơn nữa, cổ vũ tư nhân tham gia vào sự nghiệp giáo dục, là vì một nhân tố bổ sung tất yếu. Nếu không kiếm được tiền, thì không có sức hấp dẫn đối với họ. Chỉ cần họ có thể giúp chúng ta đào tạo những thanh niên chờ doanh nghiệp sắp xếp công việc, cung cấp những công nhân phù hợp cho doanh nghiệp, đối với công tác của chính phủ, cũng có sự giúp đỡ rất lớn. Lợi nhuận cần thiết, là nên có.
Một số thành viên tham gia hội nghị lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lời nói này của Đổng Thư Ngữ, nói quá mức trắng trợn, có chút ý tứ ‘chỉ bảo’ cho Chủ tịch khu Ngụy.
Nhìn qua, Chủ tịch khu Ngụy cũng không có gì không vui, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Đổng Thư Ngữ lại lập tức quay về báo cáo của mình, chậm rãi đọc lời kết thúc, rồi khép tài liệu lại, lễ phép nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, các vị lãnh đạo, báo cáo của tôi đã xong.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1341: Mỗi người đều mang tâm sự
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sau khi Đổng Thư Ngữ báo cáo xong, phòng họp xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Các đồng chí hãy cho ý kiến đi. Thí điểm này bắt buộc phải làm tốt, mong mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng. Mỗi đồng chí đều có thể phát ngôn.
Trong mắt đám người Ngụy Phượng Hữu ẩn hiện lên một chút vẻ không hài lòng.
Bí thư Lưu một lần nữa nhắc nhở mọi người cải cách bắt buộc phải thực hiện, vấn đề có liên quan đến việc có cần cải cách hay không thì không cần nói, các anh nói trực tiếp xem làm thế nào cho hoàn thiện nhất. Hơn nữa nói rõ ràng, mỗi đồng chí đều có thể phát biểu, làm cho hội nghị này biến thành hội nghị tọa đàm, không còn là hội nghị công việc của Bí thư.
Thử nghĩ hội nghị công việc của Bí thư, thảo luận vấn đề giáo dục, kết quả các cấp phó của công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản, cục y tế đều có quyền lên tiếng, vậy các Bí thư còn “đáng tiền gì”? Bí thư Lưu rõ ràng là muốn “làm yếu đi” quyền phát ngôn của ba vị Phó bí thư khác. Ít nhất ở hội nghị này, muốn suy yếu hóa đi một chút, cưỡng ép thông qua phương án cải cách giáo dục.
Nhưng nhân vật số 1 phải phát huy tác phong dân chủ, các đồng chí khác cũng không tiện nói gì.
Rất nhiều quy củ nhân vật số 1 có thể không tuân theo nhưng những người khác bắt buộc phải nghiêm khắc tuân thủ.
Ngụy Phượng Hữu vốn nghĩ, không lên tiếng, lấy điều đó để bày tỏ thái độ của mình. Lưu Vĩ Hồng anh có thể làm mọi người đều phát ngôn, làm các cán bộ cấp Phó cục đều tạm thời đạt được “quyền lực” của Phó bí thư Khu ủy, nhưng Chủ tịch khu chính hiệu như tôi cũng có thể không phát ngôn. Các anh thích thảo luận thế nào thì thảo luận, đến lúc cần tôi đưa tiền thì hẵng nói. Không sợ Bí thư Lưu không chủ động đến nói chuyện với tôi.
Tuy nhiên nghĩ lại lại cảm thấy không ổn.
Thế này chẳng khác gì tức giận với Lưu Vĩ Hồng.
Dựa vào hiểu biết và phân tích tính cách của Ngụy Phượng Hữu mấy tháng nay về Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu thấy Lưu Vĩ Hồng sẽ không thích loại hành động này của gã, có ý kiến thì cứ công khai quan điểm mà nói, có khả năng càng hợp khẩu vị của Lưu Vĩ Hồng.
Câu nói “có ý kiến thì nói công khai” không chỉ Lưu Vĩ Hồng nói qua, rất nhiều cán bộ lãnh đạo đều nói qua. Nhưng ai nói đáng tin, ai hoàn toàn là “nói hươu nói vượn”, quan lõi đời như Ngụy Phượng Hữu biết rất rõ.
- Bí thư Lưu, để tôi nói.
Vừa nghĩ đến đó, Ngụy Phượng Hữu liền chủ động mở miệng.
Ánh mắt mọi người liền dừng hết trên mặt Ngụy Phượng Hữu. Nói thật, mặc dù Bí thư Lưu nói mọi người đều có quyền phát ngôn nhưng người thật dám phát ngôn thì có mấy người? Không biết tên hội nghị hôm nay là “Hội nghị công việc của Bí thư” sao?
Đầu ngọn gió như thế, không ra thì tốt.
Nhưng bây giờ Ngụy Phượng Hữu chủ động phát ngôn, mọi người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vốn dĩ chuyện này nên do các lãnh đạo quyết định.
Chúng tiểu nhân vẫn là ngồi ghế xem náo nhiệt thì tốt hơn!
- Chủ tịch khu mời nói!
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Hắn biết Ngụy Phượng Hữu trong lòng có băn khoăn, không cho y nói ra, khẳng định là không được.
- Bí thư Lưu, các vị đồng chí, về cải cách giáo dục, tôi là hoàn toàn tán thành. Lãnh đạo Trung ương nhìn xa trông rộng, ánh mắt của Phó thủ tướng Hồng sáng như đuốc, chúng ta đều vô cùng khâm phục. Hiện trạng giáo dục của chúng ta bây giờ, vừa nãy Chủ nhiệm Đổng đã tổng kết qua, quả thật không lạc quan lắm, đặc biệt là tỷ lệ phổ cập không cao, học sinh tốt nghiệp trung học rất khó tìm việc, đều là những vấn đề thật sự tồn tại, không sửa không được. Tổng thể mà nói, phương án cải cách của Ủy ban Giáo dục, tôi cơ bản đồng ý. Đội ngũ giáo viên phải mạnh hơn, hệ thống giáo dục không thể theo chế độ cha truyền con nối, đây là đúng, nên sửa ngay. Chỉ có mạnh hóa lực lượng giáo viên, trình độ giáo dục của chúng ta mới có thể nâng cao một bước.
Lời nói này của Ngụy Phượng Hữu đều trong dự liệu của mọi người.
Lãnh đạo lên tiếng bình thường đều là như vậy, trước khẳng định phương hướng lớn, lại thêm “Nhưng”.
Dù sao Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ, công tác thí điểm cải cách giáo dục nhất định phải làm, Ngụy Phượng Hữu không thể chống đối Lưu Vĩ Hồng, thật sự muốn phủ định hoàn toàn cái phương án này thì cũng phải tìm Lưu Vĩ Hồng nói chuyện riêng, không phải công khai nói ra ở trong cuộc họp, như vậy sẽ hoàn toàn không có đường lui.
Ngụy Phượng Hựu không những khẳng định phương hướng lớn mà có cả khẳng định chi tiết nhỏ, điều này càng có vẻ rất có thành ý.
- Mở cửa lĩnh vực giáo dục cho phép tư nhân tư bản tiến vào quản lý trường học, bổ sung sự thiếu hụt về số trường công, bồi dưỡng cho xã hội các loại hình nhân tài hữu dụng đang có nhu cầu cấp bách, kiến nghị này cũng rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng. Tương lai có thể dự kiến, công nhân kỹ thuật cấp trung học sẽ trở thành hàng “nóng”. Không chỉ Ninh Dương chúng ta cần những nhân tài như vậy, toàn bộ thành phố Kinh Hoa, thậm chí cả một vòng thành phố châu thổ Đại Giang, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch, Nam Đô, những thành phố này đều rất cần, mở trường chuyên huấn luyện kỹ thuật, viễn cảnh vô cùng rộng mở. Cái thứ này, tôi thấy nếu phải làm thì phải tranh thủ thời gian, đoạt trước người khác. Hơn nữa phải làm với quy mô cao, lớn, phải hình thành ưu thế quy mô, thậm chí còn phải hình thành một sản nghiệp. Không chỉ phục vụ cho thanh niên đang chờ việc làm của Ninh Dương chúng ta, cũng vì thanh niên đang đợi việc của toàn tỉnh, toàn thành phố giải quyết vấn đề lâu dài. Chủ nhiệm Đổng, Ủy ban Giáo dục các cô có thể lập tức thực hiện chuyện này, tận lực tiến cử đại tư bản có thực lực, có kỹ thuật đến quản lý trường học, đừng làm ăn linh tinh.
Ngụy Phượng Hữu nói xong, nhẹ nhàng phất phất tay, vô tình mang khí thế của nhân vật số một.
Hai năm trước, y vốn chính là nhân vật số 1 Ninh Dương
Đổng Thư Ngữ vội vàng gật đầu đáp:
- Vâng, Chủ tịch khu, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện
- Ừ, thế thì tốt. Có liên quan đến chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm, mấy nội dung các đồng chí nói đến, tôi cũng cơ bản tán đồng. Nếu chúng ta thực hiện giáo dục bắt buộc, vậy đó là công trình dân sinh thật sự, có lợi cho dân, đối với ảnh hưởng của Đảng và Chính phủ chúng ta, vô cùng chính diện. Chỉ cần tài chính cho phép, tôi nghĩ công việc này có thể làm tốt. Dự toán cụ thể thì đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp, triệu tập tất cả các đồng chí của các bộ có liên quan đến, cùng nhau nghiên cứu kĩ một chút, xem xem làm thế nào mới là tốt nhất, kế hoạch ổn thỏa và lâu dài nhất.
Ngụy Phượng Hữu tiếp tục nói.
Tưởng Vĩnh Dân khóe miệng liền hiện lên vẻ tươi cười.
Ngụy Phượng Hữu rốt cuộc không tầm thường, nhẹ nhàng nói mấy câu, đã đem vấn đề gác lại. Chúng ta hôm nay không thảo luận biện pháp thực thi chi tiết cụ thể ở hội nghị, cũng chính là không nói chuyện tiền nong. Dù sao cho dù anh sửa thế nào, cuối cùng cũng phải lấy tiền của Bộ tài chính, vậy phải Ngụy Phượng Hữu tôi cam tâm tình nguyện mới được, Bí thư Lưu không thể độc đoán.
Không tranh chấp ở cuộc họp cũng là để lại mặt mũi cho Lưu Vĩ Hồng, duy trì cục diện phối hợp ăn ý tốt của nhân vật số một Đảng và Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương hiện tại.
Bí thư Lưu nếu kiên trì đòi thảo luận các bước cụ thể ở cuộc họp thì quá không nể mặt Ngụy Phượng Hữu rồi. Nhân vật số một có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không dám làm như vậy.
Cải cách giáo dục có thể làm nhưng làm mức độ nào thì phải thương lượng. Ví dụ mạnh hóa kiến thiết đội ngũ giáo viên, hủy bỏ “chế độ cha truyền con nối”, tiến cử tư bản tư nhân mở quản lý trường học, những điều này đều có thể gọi là cải cách, lại không cần dùng tiền của Bộ tài chính, có lợi mà không mất phí, đáng để làm.
Ngụy Phượng Hữu tiếng nói vừa dứt, Tưởng Vĩnh Dân liền cười ha hả nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy, cải cách giáo dục quả thật bắt buộc phải tiến hành. Đại sự thế này nên thật thận trọng, dù sao cũng can thiệp đến lợi ích thiết thân của ngàn vạn hộ gia đình, nên nghiên cứu kĩ một chút, xem xem làm thế nào để làm tốt công việc nhất.
Y là Phó chủ tịch thường trực khu, cũng công tác ở Bộ phận quản lý tài chính, biểu lộ thái độ như vậy là rất nên.
Rõ ràng ý nghĩ giống Ngụy Phượng Hữu, miệng nói ra lại là tán đồng ý kiến của Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy, chốn quan trường nói chuyện chính là chú ý kỹ xảo như thế.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của y, cũng không thể tìm ra chỗ sai của y.
Sau đó Đỗ Trí Tuệ cũng phát biểu ý kiến tương tự, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Long Hùng không hé răng. Dù sao anh ta cũng là quản lý tuyến Ủy ban Kỷ luật, vấn đề cải cách giáo dục không bày tỏ thái độ cũng không vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng không tức giận, mặt luôn tươi cười, thấy không có đồng chí nào khác phát ngôn liền nói:
- Ừ, nếu ý kiến của các đồng chí đã khá thống nhất, vậy rất tốt, công tác này phải nhanh chóng thực hiện. Hôm nay làm công tác chuẩn bị trước, sau khi đón Tết sẽ áp dụng khắp khu.
Định nhạc dạo trước rồi nói sau.
Công việc của Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác chậm rãi làm.
- Đồng chí Lập Tùng, hãy nói về phương án cải cách bảo hiểm y tế của các cậu đi.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng chuyển sang người đang ngồi bên cạnh Tưởng Vĩnh Dân, Phó chủ tịch khu Trần Lập Tùng. Cải cách lĩnh vực bảo vệ sức khỏe y tế và bảo hiểm y tế, các bộ môn can thiệp đến khá lớn, Cục Bảo hiểm xã hội, cục Y tế, Cục Dân chính đều là bộ môn tương quan. Vì vậy Lưu Vĩ Hồng ủy thác cho người phân quản công việc này, Phó chủ tịch khu Trần Lập Tùng làm một phương án cải cách bảo hiểm y tế.
Trần Lập Tùng khoảng 40 tuổi, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch khu của Ủy ban nhân dân khu, thuộc “phái trẻ trung”, tác phong công tác khá kiên cường, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với ông ta cũng không tồi, tìm ông ta nói chuyện riêng vài lần.
- Được, Bí thư Lưu.
Trần Lập Tùng gật gật đầu, mở kẹp tài liệu trước mắt ra.
Phương án cải cách bảo hiểm y tế này của Trần Lập Tùng giống với phương án cải cách của Đổng Thư Ngữ, nội dung khá nhiều, khá chi tiết. Trước tiên trình bày tình hình thực thi và phổ cập bảo hiểm y tế toàn khu hiện tại, sau đó đưa ra, sang năm phải đem tất cả nhân khẩu ở thành phố và nông thôn của khu Ninh Dương đều nằm trong phạm vi có bảo hiểm y tế, thực hiện bảo hiểm y tế toàn dân.
Căn cứ vào phương án của ông ta, trong khu phải thành lập một cơ cấu chuyên môn quản lý bảo hiểm y tế, do Bộ tài chính trực tiếp ủng hộ.
Phương án này cũng đã có báo cáo nộp lên trước, Lưu Vĩ Hông, Ngụy Phượng Hữu, Đỗ Trí Tuệ và những người khác đều có 1 phần. Ngụy Phượng Hữu nhìn đến mức thở ra khí lạnh, theo phương án của Lập Tùng, mỗi năm trong khu phải chi cho chuyện này hơn 10 triệu.
Áp lực tài chính vô cùng lớn.
Nghe Trần Lập Tùng báo cáo, các cán bộ khác ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy khá kinh ngạc.
Bí thư Lưu đây là muốn đưa khu Ninh Dương chạy bộ tiến vào “Chủ nghĩa xã hội lý tưởng” sao?
Dựa vào thực lực tài chính hiện tại của Ninh Dương, duy trì cân bằng thu chi bình thường cũng khó khăn, bây giờ mỗi năm còn phải chi thêm một hai chục triệu để làm cái chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, làm gì có tài lực mà chống đỡ đây?
Phải biết tiền bán đất chỉ có tính tạm thời, không sinh ra thêm được, số tiền này có lẽ chống đỡ được hai ba năm, nhưng sau ba năm thì làm thế nào? Chẳng lẽ lại hủy bỏ chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân sao?
Vậy thì cũng thật là chuyện đáng chê cười!
Cho dù lúc đó Lưu Vĩ Hồng đã rời khu Ninh Dương, cái trò cười này vẫn đổ lên đầu hắn như cũ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1342: Bí thư Lưu cũng ăn hàng?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ban đầu còn tưởng rằng hội nghị này sẽ diễn ra ít nhất trong một ngày, không ngờ chỉ sau một buổi sáng đã kết thúc.
Sau khi Trần Lập Tùng báo cáo phương án xong, Ngụy Phượng Hữu vẫn là người đầu tiên lên tiếng, vẫn là “tán thành”. Sau đó cần triệu tập ban ngành có liên quan nghiên cứu kỹ càng một chút.
Thái độ Chủ tịch khu không phản bác lại lời nói của Bí thư Lưu, những người khác tự nhiên sẽ không đứng ra phát biểu ý kiến bất đồng.
Hội nghị chấm dứt. Tất cả mọi người đều tự động giải tán.
Đáng lẽ vừa khéo tới giờ cơm rồi, theo thường lệ hẳn là mời các đồng chí tham gia hội nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng là một cách thức để lôi kéo tình cảm. Nhưng không ai đề ra ý kiến này. Trước kia, việc này cũng là lệ thường. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức không lâu, lệ thường này liền biến mất. Việc này bình thường đều là Chánh Văn phòng Khu ủy Hàn Tất Thành bố trí. Ngay từ lúc đầu, Hàn Tất Thành vẫn dựa theo lệ thường mà làm việc, mời các đồng chí tham dự hội nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng tự mình tới mời Bí thư Lưu “cùng mọi người chung vui”.
Lưu Vĩ Hồng khéo léo từ chối.
Lần đầu tiên, Hàn Tất Thành không thèm để ý, còn nghĩ Bí thư Lưu thật sự có việc. Nhưng sau khi có lần thứ hai, Hàn Tất Thành mới hồi phục lại tinh thần. Hoá ra Bí thư Lưu không tán thành việc làm đó. Ông ta lại liên tưởng đến việc Bí thư Lưu từng đặc biệt nói qua với ông ta về vấn đề khống chế chi tiêu công vụ trong cơ quan. Làm sao Hàn Tất Thành còn có thể không rõ tâm ý của Lưu Vĩ Hồng? Lệ thường này vì vậy “không bệnh mà chết”, lập tức lan tràn tới Ủy ban nhân dân khu bên kia. Họ cũng chiếu điều này mà làm việc.
Khu ủy một phen không thấy “ăn uống bằng công quỹ” này, mọi người vẫn cố gắng một cách tuyệt vời, không vi phạm nội quy dưới mắt Bí thư Lưu.
Đâu phải là không có cơm để ăn?
Khi tan họp, Lưu Vĩ Hồng cố ý trong lúc vô tình đi cùng với Ngụy Phượng Hữu, mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Bên phố Đông Tam bên kia có cửa hàng lâu đời “Vịt Tuyệt vịt”. Thịt gà muối ở đó làm cũng không tồi, đi nếm thử một chút đi?
Ngụy Phượng Hữu không khỏi bật cười:
- Thế nào, bí thư cũng biết thịt gà muối ở phố Đông Tam sao? Đó chính là món ăn đặc sắc nhất ở địa phương Kinh Hoa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có phải Chủ tịch khu không nghĩ tôi là một người hay đi ăn hàng?
Lời này nếu nói ra trong trường hợp khác, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng. Quả thực có thể xem như một sự khiêu khích trực tiếp. Nhưng lúc này, Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói giỡn, Ngụy Phượng Hữu cũng không thèm để ý, hoàn toàn có thể hiểu được Lưu Vĩ Hồng đang chủ động thể hiện thiện chí với ông ta.
Vị này là “đại ca” thủ đoạn, kết hợp cương nhu, thật đúng là rất khó mà chống lại được.
Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu cũng đang có “nhu cầu” này. Vừa rồi, trong Hội nghị công tác bí thư, Ngụy Phượng Hữu tương đối không đồng ý với việc Lưu Vĩ Hồng đẩy dời thí điểm cải cách giáo dục và cải cách y tế. Ít nhất là không đồng ý về một phần trong đó. Lại nói tiếp, cũng rất phạm vào điều kiêng kị. Thân là trợ thủ, phải chủ động trình bày lý do của mình cho Bí thư, để Bí thư hiểu và cùng nhận thức.
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Bí thư vừa nói như vậy, sâu trong bụng tôi cũng ngoi lên cả rồi. Tốt lắm, phải đi phố Đông Tam nếm thử chút hương vị của địa phương mới được. Tôi cũng đã lâu không ăn thịt gà muối, nghĩ cũng thèm.
- Ừ, mời cả đồng chí Vĩnh Dân cùng đi nữa. Càng nhiều người, càng náo nhiệt.
Lưu Vĩ Hồng lại thuận miệng nói.
Trong lòng Ngụy Phượng Hữu thoáng ngẩn ra, trên mặt lại không hề thể hiện ra điều đó, lập tức gật đầu, nói:
- Được, cùng đi.
Đúng giờ cơm, Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân lập tức đều tự trèo lên xe của mình, trực tiếp rời khỏi trụ sở Khu ủy, chạy về hướng phố Đông Tam. Phố Đông Tam thuộc loại phố cũ ở nội thành Ninh Dương. Đường phố khá hẹp. Giữa trưa, người trên đường chen chúc nhau mà đi. Xe con rất khó mở đường đi vào. Cho dù miễn cưỡng đi vào, cũng khó quay đầu.
Lưu Vĩ Hồng liền bảo lái xe dừng lại ở đầu phố, mọi người đi bộ vào phố Đông Tam.
Tương đối mà nói, phố cổ ở nội thành Ninh Dương, được bảo tồn khá là nguyên vẹn. Tuy nhiên phố Đông Tam không phải là một phố cổ lâu đời, mà chỉ mới được xây dựng từ sau khi lập quốc, xem như là một phố cổ trong nội thành, dần dần kéo dài về hướng tây, rồi hợp với những phố mới trong nội thành.
Mặt xi măng rất cũ, thỉnh thoảng có chút rạn nứt.
Cửa hàng hai bên đường phố mọc lên san sát. Tất cả mọi người vội vàng ăn cơm, cũng không có mấy người lưu ý tới đám người Lưu Vĩ Hồng.
Cửa hiệu lâu năm “Vịt Tuyệt vị” ở phố Đông Tam mà Lưu Vĩ Hồng nói đến, không sai biệt lắm phải đi gần hết con phố mới có thể đến được. Càng đi, mặt đường càng có vẻ bẩn thỉu, bừa bãi. Đủ các loại quầy bán hàng nhỏ với đủ các kiểu dáng, được dựng sát phía ngoài mặt tiền của cửa hàng, chiếm một phần đường đi bộ. Nhờ vậy, đường đi bộ vốn đã hẹp, lại càng hẹp thêm.
Ngụy Phượng Hữu hơi ngượng ngùng, nhìn sang Tưởng Vĩnh Dân đang đi ở bên cạnh, nói:
- Vĩnh Dân, xem ra phố cũ này cũng cần cố gắng giữ gìn một chút.
Tưởng Vĩnh Dân liên tục gật đầu, nói:
- Đúng đúng, hẳn là nên giữ gìn một chút.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Phố cũ phải giữ gìn. Tuy nhiên tôi đề nghị, hết sức cố gắng duy trì cảnh tượng ban đầu, không cần thay đổi quá nhiều, lại càng không nên tái tạo lại. Bất kỳ một phố nào trong thành phố, đều là một phần của lịch sử, là hình ảnh thu nhỏ của thành phố, có ý nghĩa rất độc đáo. Cải tạo nhiều quá, tất cả các thành phố đều trở nên giống nhau như đúc, nghìn bài một điệu, liền không có ý nghĩa nữa.
Tưởng Vĩnh Dân lại luôn miệng nói:
- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu nói rất có đạo lý. Phố cũ thì phải cố gắng duy trì cảnh tượng ban đầu, tốt nhất là không cần cải tạo lại.
Thành thật mà nói, đối với việc Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên mời mình cùng đi ăn cơm, trong lòng Tưởng Vĩnh Dân có chút không yên. Xét lý lẽ bên trong, Lưu Vĩ Hồng mời Ngụy Phượng Hữu, suy cho cùng vẫn là đề cập đến số tài chính dành cho cải cách giáo dục và cải cách y tế quá lớn. Trong lòng Chủ tịch khu có vướng mắc, nếu không tháo gỡ được thì hai công tác này thật sự rất khó mà chứng thực được. Chắc là Lưu Vĩ Hồng muốn mượn cơ hội này làm công tác tư tưởng cho Ngụy Phượng Hữu. Nhưng ngay cả Tưởng Vĩnh Dân anh ta cũng được mời đi, thì thật là khó hiểu.
Trong thời gian ngắn, Tưởng Vĩnh Dân không biết chính xác Lưu Vĩ Hồng đang nghĩ gì.
Nhưng mặc kệ, dù thế nào, Lưu Vĩ Hồng đã chủ động thể hiện thiện ý, tóm lại sẽ không phải là chuyện xấu.
Lần trước, Vũ Trường Nghĩa ngầm ra tay hạ độc thủ với bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, tuy rằng sau khi chuyện đó xảy ra đã có biến hóa vô cùng to lớn. Ngay cả Bí thư Vũ Đỉnh Phong cũng bị một vố thật lớn. Nhưng cũng không có nghĩa là Tưởng Vĩnh Dân có thể vô tư. Mấy ngày này, tâm trạng của Tưởng Vĩnh Dân vẫn treo lên, lúc nào cũng đề phòng Lưu Vĩ Hồng tìm anh ta “tính sổ”.
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng chủ động mời, tuyệt đối có thể coi như là một tín hiệu lôi kéo.
Xem ra, chờ tới khi nói tới công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế, mình phải thông minh một chút, phải biết nên làm thế nào mới được. Lưu Vĩ Hồng vươn cành ô-liu, không thể nghi ngờ là hy vọng mình có thể đứng cùng một phía với hắn, cùng thuyết phục Ngụy Phượng Hữu. Trong công tác dạng này, lời nói của Phó chủ tịch thường trực khu cũng có quyền không nhỏ, thậm chí có hiệu quả hơn nhiều so với lời nói của hai vị Phó bí thư Khu ủy Đỗ Trí Tuệ và Long Hùng này.
Mỗi người quản một việc thôi.
Nếu mình không nhìn được, không hiểu được ý của Lưu Vĩ Hồng, có lẽ cho dù hiểu, cũng không đồng ý đứng cùng một phía với Lưu Vĩ Hồng, thì phải công khai đối địch với Lưu Vĩ Hồng.
Nếu là như thế, Bí thư Lưu còn không ra tay gõ anh ta sao? Bản thân Tưởng Vĩnh Dân cũng không tin.
Ngụy Phượng Hữu lại cười nói:
- Bí thư, tôi hoàn toàn đồng ý với chỉ thị này của anh... Ái chà, thật ra, cho dù tôi muốn cải tạo lại đường phố cũ, cũng là có lòng mà không có sức. Tài chính đang eo hẹp mà.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không nói thêm điều gì.
Ngụy Phượng Hữu vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở Bí thư Lưu, anh định giải quyết vấn đề tài chính như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận. Trên công tác có ý kiến khác cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, công tác lớn có tính nghiêm trọng như vậy, nếu không có một vài điểm khác biệt, ngược lại có vẻ không bình thường. Chức trách của Bí thư Đảng ủy chính là đoàn kết, dẫn đường cho các đồng chí trong bộ máy đồng tâm hiệp lực làm tốt công tác.
Nói một cách đơn giản, Bí thư Đảng ủy quản người, chính phủ quản chuyện, phân công nhau cùng hợp tác.
Hiện tại Bí thư Lưu nhất định phải làm cho Ngụy Phượng Hữu đồng ý với ý kiến của mình, suy cho cùng cũng cần một quá trình.
Mấy người nói nói cười cười, đi tới trước cửa hàng Vịt Tuyệt Vị.
Đây là cửa hiệu lâu đời, nhưng hiện tại lại là cửa hàng sang trọng, khí thế nhất trong phố Đông Tam. Rõ ràng, cửa hàng đã được sửa chữa lại cách đây chưa lâu. Cửa hàng gồm ba tầng, mặt ngoài được lát gạch men màu trắng, trang trí cũng tương đối đẹp mắt. Nếu cửa hiệu nằm trong khu phố buôn bán mới ở nội thành, thì lối trang trí đó tương đối lạc hậu, nhưng nó lại nằm trong một loạt các cửa hiệu có dáng vẻ cũ kỹ như ở phố Đông Tam, nó lại giống như hạc giữa bầy gà.
Ba người ăn cơm, nhưng thật ra lại có sáu người đi theo.
Mỗi lãnh đạo lại có một lái xe và một thư ký đi kèm.
Quán Vịt Tuyệt Vị kinh doanh rất tốt. Trên cơ bản, trong đại sảnh đã không còn chỗ ngồi. Tiếng nói tiếng cười rất ồn ào, náo nhiệt.
Vừa thấy cảnh đó, trong đầu Lưu Vĩ Hồng liền nảy sinh một cảm giác thân thiết. Kiếp trước, khi mới hơn hai mươi tuổi, Phó nghiên cứu viên Lưu gần như đều sống trong môi trường tương tự như ở đây. Ký ức đó in sâu vào trong xương tủy, dù thế nào cũng khó có thể xóa nhòa.
Mặc dù kinh doanh rất tốt, đám người Lưu Vĩ Hồng vừa mới bước vào trong cửa hiệu, vẫn được bà chủ đặc biệt coi trọng, lập tức tự mình tiến tới nghênh đón.
Xem ra, bà chủ rất có kinh nghiệm, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy vị khách này có khí độ bất phàm, dường như là những người thường làm chuyện lớn. Một đám người áo mũ chỉnh tề, giơ tay nhấc chân, thực sự có cảm giác “không coi ai ra gì”. Phần lớn thực khách trong cửa hàng không ai có cùng cấp bậc với họ. Hơn nữa lại có tới chín người. Mặc kệ bọn họ có thân phận như thế nào, chỉ riêng số người nhiều như vậy, cũng đáng để bà chủ đặc biệt coi trọng.
Nhìn bề ngoài, bà chủ khoảng bốn mươi, toàn thân đều tròn lẳn. Nhưng dáng vẻ đầy đặn này, trái lại không làm cho người ta chán ghét. Bởi vì thân hình bà chủ tròn vừa phải, không khiến cho người khác có cảm giác giương nanh múa vuốt. Tuy vẻ tươi cười trên khuôn mặt là chuyên nghiệp hóa, nhưng cũng khá vui vẻ.
Tất nhiên là nhóm thư ký ra mặt giao thiệp.
Thư ký Ngụy Phượng Hữu là người địa phương, nên anh ta đi nói chuyện với bà chủ. Thấy tư thế như vậy, bà chủ càng xác định ba người đi phía trước là nhân vật lớn. Bà ta không dám chậm trễ, tự mình dẫn đoàn người lên tầng hai, vào phòng riêng lớn nhất. Tất nhiên ở đây không thể so sánh với phòng riêng ở nhà khách Ninh Dương, nhưng cũng rất sạch sẽ. Lãnh đạo khá hài lòng.
Ngụy Phượng Hữu cười hỏi:
- Bí thư, trước kia anh từng đến đây, nếm qua món này chưa?
Nói như vậy, chỉ có người địa phương mới có thể tới phố cũ này. Người bên ngoài rất khó mà tìm đến được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi có thói quen, khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì rất thích đi dạo ở khắp nơi, tìm hiểu một chút cuộc sống của người dân, và những điểm đặc sắc trong vùng. Hơn nữa, những người thực khách có kinh nghiệm lão luyện đều biết rằng, muốn ăn ngon, nhất định phải tìm đến phố cũ. Chỉ có ở đây, hương vị món ăn mới là chính tông nhất.
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Thói quen này cũng tốt. Xem ra sau này tôi phải học tập bí thư nhiều hơn, có lẽ sẽ có thể tìm được các món ăn ngon.
Nói chuyện một hồi, tất cả mọi người đều cười.
Tưởng Vĩnh Dân đích thân kéo hai ghế dựa ra, nói:
- Bí thư, Chủ tịch khu, mời!
Nghe anh ta gọi “Chủ tịch khu”, bà chủ hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía mấy người vừa nghi ngờ vừa kinh sợ.
Bí thư có lớn có nhỏ, nhưng Chủ tịch khu lại là một danh hiệu cụ thể.
Chẳng lẽ hôm nay lại có khách quý đến cửa hàng?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1343: Đoàn kết tất cả có thể có được sức mạnh đoàn kết
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Một bàn chín người. Lái xe và thư ký cũng được xem như người thân tín của các vị lãnh đạo, chỉ cần không phải là chuyện đại sự cơ mật, cũng không cần quá kiêng dè.
Chỉ chốc lát, trên bàn đã được sắp đầy các món ăn. Lưu Vĩ Hồng gọi thêm bia. Đây là cơm trưa, buổi chiều còn phải đi làm, không nên uống rượu trắng với nồng độ cao. Nếu hai người lãnh đạo chủ chốt của khu, uống say khướt rồi đi tới văn phòng, hình tượng sẽ không được tốt lắm.
Mấy người thư ký liền vội vàng rót bia cho các vị lãnh đạo trước.
Lái xe vẫn mỉm cười, ngồi yên tại chỗ.
Cái này cũng là quy củ.
Thư ký và lái xe đều người mà lãnh đạo tín nhiệm nhất, nhưng cấp bậc lại có sự phân chia. Nói thế nào, thư ký vẫn được cho là nửa lãnh đạo. Tiền đồ cũng vượt xa so với lái xe. Chỉ cần lãnh đạo không xảy ra vấn đề gì, bản thân thư ký không xảy ra vấn đề gì, sau vài năm, một khi đã phóng đi, thế nào cũng trở thành cán bộ lãnh đạo. Nghiêm khắc mà nói, ba lãnh đạo khu đang ngồi, tất cả đều từng có thời gian làm thư ký. Lưu Vĩ Hồng đã làm Phó chánh văn phòng huyện ủy Lâm Khánh, thực tế cũng là thư ký của Chu Kiến Quốc. Ngụy Phượng Hữu là thư ký của Hách Chi Húc. Tưởng Vĩnh Dân cũng từng là thư ký của một vị lãnh đạo nào đó. Hiện giờ họ đều đã chính thức là lãnh đạo lớn.
Cho nên việc bưng trà rót rượu cho lãnh đạo, là một phần trong công tác của thư ký. Lái xe cũng không thể tùy tiện mà đi quá giới hạn, bằng không sẽ đắc tội với người khác.
Quan hệ của một vài lái xe và thư ký lãnh đạo đặc biệt tốt. Thậm chí sau khi thư ký trở thành lãnh đạo, người lại xe lại quay lại lái xe cho người thư ký ngày xưa. Nhưng tình hình này, chung quy cũng chỉ là số ít. Suy cho cùng, đến lúc đó cũng có rất nhiều người sẵn sàng làm lái xe riêng cho anh ta.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén rượu lên, nhìn Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân nói:
- Chủ tịch khu, đồng chí Vĩnh Dân, tôi mời hai người một ly. Mấy tháng vừa qua, mọi người đã rất ủng hộ công tác của tôi, cảm ơn!
Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân vội vàng giơ cái ly lên, khiêm tốn nói vài câu, mọi người khẽ chạm một cái, làm bia tràn cả ra ngoài.
- Nào, nào, mọi người dùng bữa đi. Thịt gà muối Kinh Hoa thật sự là tuyệt nhất.
Lưu Vĩ Hồng không có vội vàng bàn đến chuyện công tác, giơ đũa lên, cười nói.
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Đúng vậy, cửa hàng này là cửa hiệu lâu đời, làm món ăn địa phương có hương vị chính tông nhất. Trước kia, khi tôi mới đến Ninh Dương công tác, cũng thường xuyên tới đây ăn cho đỡ thèm.
Nói xong, ông ta kẹp một miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận tận hưởng hương vị, lại liên tục gật đầu. Nhất định phải khen ngợi tay nghề của đầu bếp cửa hàng này, mùi vị vẫn chính tông như vậy.
Ngày thường, khi Lưu Vĩ Hồng và mọi người ở chung, không hề tự cao tự đại. Không khí bữa cơm trưa tương đối thoải mái. Nhóm thư ký và lái xe cũng khá thoải mái. Trong lúc dùng cơm trưa, Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nói tới chuyện công tác, chỉ tán gẫu về một vài chuyện về phong thổ Ninh Dương và những chuyện trên trời dưới đất khác. Nhân vật số một không đề cập tới, tất nhiên bản thân Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Quyền chủ động nói chuyện về điều này, hẳn là nên giao vào tay Bí thư, không cần giành đi trước.
Trong bữa cơm, tâm tình tất cả mọi người đều vui vẻ.
Cơm nước xong, không đợi chủ quán tới thu dọn, nhóm thư ký vội đi lấy trà dâng lên cho lãnh đạo. Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân ngồi xuống ghế xô pha đặt ở bên cạnh.
Đây là một phòng riêng trong cửa hiệu sang trọng nhất, nên cũng có chỗ để khách nghỉ ngơi.
Kế tiếp, nhóm thư ký đều hiểu rõ, nhất định mấy người lãnh đạo sẽ muốn nói chuyện nghiêm túc. Trong Hội nghị công tác Bí thư buổi sáng hôm nay, Cao Thượng và thư ký của Ngụy Phượng Hữu đều tham gia, chỉ có thư ký của Tưởng Vĩnh Dân là không tham gia, nhưng cũng có thể dự đoán được. Ngay lập tức, thư ký và lái xe ra khỏi phòng riêng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Họ ngồi ở bên ngoài đại sảnh nói chuyện phiếm, lỗ tai lại dựng thẳng lên, chuẩn bị chờ đợi lãnh đạo sẽ triệu tập bất cứ lúc nào.
Nhân viên công tác bên cạnh lãnh đạo cấp cao cũng không dễ dàng gì.
Không khí trong phòng riêng vẫn khá thoải mái. Lưu Vĩ Hồng không muốn làm cho mọi người thực sự cảm thấy căng thẳng, hy vọng có thể bình tĩnh hoà nhã thuyết phục Ngụy Phượng Hữu, cùng hắn làm tốt hai công tác làm thí điểm này. Đảng uỷ và Chính phủ có thể đồng tâm hiệp lực là tốt nhất, có thể tăng cao hiệu suất công tác lên nhiều lần.
- Chủ tịch khu, đồng chí Vĩnh Dân, chúng ta nói chuyện về công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế đi. Mọi người có ý kiến gì bất đồng, cứ thẳng thắn nói ra.
- Bí thư, thật ra vừa rồi ở trên hội nghị, tôi cũng có ý kiến với một vài điều. Quả thật, công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế là chuyện lớn, liên quan đến lợi ích thiết thực của toàn thể quần chúng. Nếu thật sự có thể dựa theo phương án của Ủy ban Giáo dục và đồng chí Lập Tùng, toàn bộ đều được chứng thực xuống, đương nhiên là chuyện tốt. Quần chúng Ninh Dương, cũng sẽ hoan nghênh.
Tưởng Vĩnh Dân liền liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Ngụy Phượng Hữu.
- Tôi lo lắng nhất là vấn đề tài chính. Ha ha, Bí thư, tiền gói to này không dễ quản hả... Dựa theo phương án của Tiểu Đổng, thực hiện chế độ chín năm phổ cập giáo dục, miễn toàn bộ học phí và phụ phí. Toàn bộ đều do tài chính của chính phủ gánh vác. Vừa rồi, bọn họ cũng đã tính toán. Chỉ riêng hạng mục này, dự toán tài chính hàng năm sẽ tăng thêm bảy triệu. Còn có cải tạo trường học, nâng cao chất lượng đội ngũ giáo viên, cũng phải cần đến tiền. Tính sơ qua, ít nhất cũng phải tăng thêm từ năm triệu trở lên. Vậy là hơn mười triệu. Phương án cải cách y tế của đồng chí Lập Tùng, y tế toàn dân. Quần chúng giao ra chút tiền y tế, còn lại phần lớn sẽ do chính phủ bỏ ra. Dựa theo giá cả hiện tại, dự toán hàng năm cũng phải tăng thêm mười hai, mười ba triệu. Tổng cộng cả hai hạng mục, đã tăng thêm hơn hai mươi sáu triệu. Bí thư, tài chính của Ninh Dương chúng ta thế nào, chắc anh cũng biết. Thu nhập tài chính cả năm cũng chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi triệu. Hiện tại lại nuôi sống nhiều cán bộ và giáo viên như vậy, có thể cân bằng thu chi, cũng thực sự không tồi rồi. Mỗi khi đến cuối năm, tôi đều vô cùng buồn phiền. Khắp nơi đều giơ tay đòi tiền. Người khác thì vui mừng đón chào năm mới, còn tôi lại mặt nhăn mày nhó vội vàng trốn nợ... Nếu làm điều này, dự toán hàng năm sẽ tăng thêm hai mươi mấy triệu. Thành thật mà nói, tôi thật sự rất lo lắng, sợ là không có nhiều tiền đến vậy...
Nói tới đây, Ngụy Phượng Hữu khe khẽ thở dài, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại.
Tưởng Vĩnh Dân lại liên tục gật đầu, vô cùng đồng cảm.
Lưu Vĩ Hồng biết rằng tình huống là thật. Hắn cũng từng quản lý địa phương, tài chính của chính quyền địa phương rất eo hẹp. Bản thân hắn đã trải qua tình hình kinh tế túng quẫn. Năm trước, khi bắt đầu thực hành phân chế độ thuế, thu nhập tài chính của rất nhiều chính phủ cấp cơ sở khu huyện giảm mạnh, lại càng họa vô đơn chí.
Trải qua nửa năm tiếp xúc tìm hiểu này, Lưu Vĩ Hồng xem như ssZ có sự hiểu biết đối với Ngụy Phượng Hữu khá toàn diện. Ngụy Phượng Hữu không phải là cán bộ thanh liêm như nước, cơ bản có thể là một vị quan lọc lõi lão luyện. Ngày lễ ngày tết, khi cán bộ phía dưới đưa tiền biếu quà tặng vân vân, ông ta sẽ không cự tuyệt. Thật ra cái gọi là tiền biếu quà tặng, cũng có mục đích rõ ràng. Cuối năm, khi tới thời điểm phân phối tiền thưởng, các đơn vị chủ chốt, ban ngành và văn phòng quản lý khu phố lệ thuộc trực tiếp phía dưới chính là trước xã, thị trấn, khẳng định nên vì lãnh đạo chủ chốt mà tạo một phần danh sách. Các đơn vị văn phòng quản lý khu phố đều có rất nhiều phúc lợi tốt. Mỗi đơn vị đều chuyển một phần tiền thưởng cho lãnh đạo. Hơn nữa còn có tiền thưởng ở các ban ngành khu lệ thuộc trực tiếp. Tập hợp lại cũng không ít.
Không riêng Ninh Dương như thế, gần như các nơi trong cả nước đều như vậy.
Nhưng trừ việc đó ra, Ngụy Phượng Hữu không nhận hối lộ, nhất là không đòi tiền của thương nhân.
Điểm này, hẳn là giới hạn của Ngụy Phượng Hữu. Trong tâm lý của rất nhiều cán bộ, có thể tiền nhận thưởng cuối năm cũng giống như một khoản thu quỹ đen. Nhưng trực tiếp đòi tiền thương nhân, đòi tiền xí nghiệp, thông qua quyền lực nắm giữ trong tay để đổi lấy ưu đãi, cũng là một khoản thu quỹ đen, nếu bị lộ ra sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Đặt chuyện này sang một bên, không nói đến, thì Ngụy Phượng Hữu được cho là rất có năng lực. Trên công tác cũng vẫn cần mẫn, chính trực. Ông ta quản lý Ninh Dương nhiều năm, tuy rằng Ninh Dương không có xuất hiện phát triển tăng vọt, ít nhất cũng không có trở ngoại nào, đuổi kịp tốc độ trung bình của toàn bộ các thành phố.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Lưu Vĩ Hồng vẫn cố gắng hòa thuận với Ngụy Phượng Hữu.
Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, yêu cầu cán bộ bên cạnh đều trong như nước, sáng như gương chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi, không hề có chút gì là thực tế. Nếu thật sự muốn làm theo yêu cầu như vậy, đến cuối cùng nhất định sẽ tự biến thành mình trở thành người cô đơn, bị tất cả đồng nghiệp cùng bài xích.
Cho dù là không có chế độ này, bản tính tham lam của con người thật khó có thể trừ được tận gốc.
Cán bộ có năng lực, tương đối quy củ, đều là đối tượng mà Lưu Vĩ Hồng muốn đoàn kết và tranh thủ.
- Cho nên phải kiểm soát biên chế cho chặt chẽ, cố gắng phát triển kinh tế.
Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng đều lộ ra một cười đầy miễn cưỡng.
Lời nói này của Bí thư Lưu, một nửa sau rất có đạo lý, nhưng một nữa phía trước chính là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Thì ra là như vậy, anh không phải cán bộ địa phương, không cần chiếu cố tới thân thích bằng hữu, cô ba, bà sáu. Hơn nữa, anh là con cháu quý tộc, nhà họ Lưu quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách. Con cháu thân thích các anh đều không cần ở Ninh Dương “kiếm cơm ăn”, nên anh mới nói như vậy.
Khống chế biên chế một cách chặt chẽ. Nói thì dễ, khi làm lại gặp biết bao khó khăn?
Bình thường, cán bộ gia tộc tầng lớp thấp nhất giống như Ngụy Phượng Hữu hoặc là Tưởng Vĩnh Dân thì có gì là vinh heiẻn? Quả thực là tổ tông có linh thiêng, mộ phần khói nhẹ bay. Không biết bao nhiêu thân thích bằng hữu cố gắng tiếp cận, chờ được chiếu cố. Còn có cán bộ cấp dưới cũng có một đám thân bằng thích hữu lớn chờ được chiếu cố. Họ tới trước mặt cầu xin, chẳng lẽ thật sự có thể nghiêm mặt lại, không cấp cho họ nửa phần mặt mũi hay sao?
Nếu nói như vậy, ai còn “Lăn lộn”đi theo anh nữa?
Cái gọi là “Kết đảng”, cái gọi là “Mạng lưới quan hệ”, không phải là nhờ thế mà đến hay sao?
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, cũng hiểu được đây là bệnh khó chữa và là bệnh chung của quan trường trong nước. Nhưng có vài bước có thể làm được, có vài bước không thể làm được. Hắn lập tức mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, Vĩnh Dân, nhất định phải khống chế biên chế thật chặt. Chúng ta không nói tới đạo lý lớn, nhưng sự thật đúng là như thế. Bây giờ Ninh Dương chúng ta còn chưa giàu có, không nuôi nổi quá nhiều người rảnh rỗi. Mỗi khi cuối năm đến, Chủ tịch khu Ngụy vì tiền lương tiền thưởng của cán bộ giáo viên mà sứt đầu mẻ trán. Có vài người trong đó thực sự đáng giá để anh vì bọn họ mà trả cái giá như vậy sao? Rốt cuộc bọn họ đã làm được chuyện gì cho chúng ta? Có nhiều quan hệ với chúng ta sao? Từ sáng đến tối không làm được việc gì, lại muốn chúng ta vì bọn họ mà cố công phí sức. Thật không có đạo lý. Đội ngũ cán bộ càng cồng kềnh, hiệu suất càng thấp. Người nhiều hơn việc, đẩy việc cho nhau, làm qua loa cho xong chuyện. Cả ngày không có việc gì, xu nịnh kéo bè kéo cánh. Cơ cấu khổng lồ, chỉ huy mất linh. Cuối cùng chúng ta lại phải đi gánh vác tất cả trách nhiệm và hậu quả. Điều này là bất hợp lý. Đối với tổ chức biên chế, thái độ của tôi trước sau vẫn rất rõ ràng. Tổ chức không nên có, sẽ không thành lập. Biên chế không nên có, kiên quyết không phê chuẩn. Ngăn chặn lỗ hổng này, liền ngăn chặn được ngọn nguồn của vấn đề tham ô hủ hóa.
Lưu Vĩ Hồng chẳng những nói như vậy, cũng làm như vậy.
Bản thân hắn đảm nhiệm Ninh Dương Bí thư Khu ủy được sáu tháng. Cho tới nay mới chỉ phê chuẩn tăng thêm một công ty mua bán nông sản, mà nhân viên thì gần như chỉ tăng thêm một Tổng giám đốc Hướng Vân. Các nhân viên khác công tác trong công ty mua bán nông sản đều ở các đơn vị, không được vào biên chế.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1344: Diệu thủ lừa tiền
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Không khí gian phòng, nhân Bí thư Lưu tỏ thái độ, trở nên tinh tế hẳn
Ngụy Phượng Hữu vẫn vẻ mặt bình thản mỉm cười, dường như hơi hơi bị kiềm hãm. Nhưng công phu kiềm chế nhiều năm, đâu dễ khinh thường? Y dùng dư quang khóe mắt quét qua Tưởng Vĩnh Dân một cái
Tưởng Vĩnh Dân vẫn là khuôn mặt tròn béo cười mỉa, không cần phải nói, nét tươi cười vẫn chưa từng thay đổi, tuy rằng nhìn có vẻ như đang chăm chú nghiên cứu hoa văn tách trà… Nhưng đối với cái liếc mắt này như có như không của Chủ tịch khu Ngụy lại chuẩn xác tiếp thu toàn bộ. Không hổ là xuất thân thư ký đảng, giác quan cơ thể có thể nói tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn “Radar”.
Ông ta ngẩng đầu cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ thị của Bí thư, không thể nghi ngờ là chính xác nhất quán. Hơn nữa trên phương hướng lớn này, vậy càng là gương mẫu của chúng ta. Khi Chủ tịch khu Ngụy nói riêng với tôi, cũng rất là khâm phục đấy! Ha ha!
- Lão Tưởng, đây là ông không đúng rồi. Đâu chỉ nói riêng, có thể coi là trong cuộc họp Chủ tịch khu, tôi cũng là kiên quyết đúc kết chỉ thị của bí thư
Ngụy Phượng Hữu khẽ vuốt tách trà cười nói
Nói đùa sao, tuy rằng Bí thư Lưu anh là anh cả Khu ủy, trên lý luận an bài nhân sự chúng tôi là không tiện xen mồm, nhưng dứt bỏ chữ ‘kéo dài’ trên hội nghị công việc bí thư quyết không được à. Chỉ riêng sự độc lập của hội nghị công việc Chủ tịch khu, Bí thư Lưu anh cũng là không tiện nhúng tay phải không?
Cần biết ngay đến việc anh tự mình phê chuẩn việc xây dựng công ty mua bán nông phẩm phụ, tuy nói tạm thời chỉ gia tăng một nhân viên biên chế, nhưng thực tế, cũng là ban ngành tạo thành dưới danh sách Ủy ban nhân dân khu
Lưu Vĩ Hồng nâng tách uống hớp trà, trong lòng thầm than, công thủ đồng minh, của thật chắc chắn! Xem ra vấn đề giảm biên chế, chính mình là bí thư, tạm thời chỉ có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Chỉ cần chính mình không buông, ai nấy cũng chỉ có thể trong lòng thầm hận mà thôi, chuyển biến quan niệm, dù gì cũng là một con đường lâu dài
Hắn buông tách trà, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngụy Phượng Hữu, nói:
- Chủ tịch khu, tài chính ở khu có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng biết qua. Cho dù Chủ tịch khu thật sự biến mình thành bà nội trợ, cũng không có khả năng biến một túi tiền thành ra hai túi tiền. Chúng ta phải làm chính là, vừa phải mở túi tiền ra cho dân chúng xài, càng phải nghĩ cách đem tiền lẻ trong túi đổi thành số tiền lớn hơn!
Lưu Vĩ Hồng thanh âm dần dần cao lên.
- Tôi thừa nhận, cải cách giáo dục và y tế, yêu cầu tài chính cực kỳ khổng lồ, thậm chí đầu nhập càng cần gia tăng hằng năm. Tiền, là vấn đề. Nhưng theo tôi thấy, lại không phải là vấn đề. Vấn đề mấu chốt không ở tiền, mà ở trong này!
Lưu Vĩ Hồng chỉ chỉ chính đầu mình.
- Là tư tưởng, là ý thức! Chúng ta cần chính là tập trung tư tưởng cao độ của toàn bộ cán bộ trên dưới, cùng với lối suy nghĩ đánh vỡ toàn diện gông cùm xiềng xích. Chỉ cần cán bộ Đảng viên chúng ta, có thể cùng một tâm suy nghĩ, mạnh mẽ cùng nhau làm, khó khăn gì không thể chinh phục?
- Về phần nói đến tiền...
Lưu Vĩ Hồng đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, chỉ xuống đường phố nhộn nhịp phía dưới:
- Trước mặt vạn người một lòng, tiền, căn bản đã không còn là khó khăn
Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân cũng chậm rãi nổi lên cảm xúc, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.
Ngụy Phượng Hữu hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Bí thư, chúng tôi nghe theo anh. Anh chỉ đến đâu, chúng ta liền đánh tới đó. Tôi biết, bí thư trong lòng đã có tính toán, chỉ dựa vào khoản bán đất, không thể làm nổi hai cải cách này đâu…
Lưu Vĩ Hồng trong lòng cười thầm, Ngụy Phượng Hữu anh đó, cho tới bây giờ, trong lòng vẫn còn nhớ mãi khoản tiền bán đất…
Lưu Vĩ Hồng chỉ ra phố cũ ngoài cửa sổ, cười nói:
- Nếu nói cán bộ khu Ninh Dương chúng ta là lái xe, vậy số quần chúng này là xe lớn của chúng ta. Chỉ cần chúng ta điều chỉnh tốt phương hướng, triển vọng tương lai ngay trước mắt chúng ta
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt hoang mang của hai vị Chủ tịch khu, tiếp tục nói:
-Trung Hoa chúng ta, là cố đô sáu triều đại, tài nguyên lịch sử kiên cố, nội tình nhân văn sâu xa. Mượn phố cũ này mà nói đi, theo tôi thấy, mỗi một mặt tường, mỗi một ngôi nhà, thậm chí mỗi một gian hàng, đều có câu chuyện của chính mình
Tưởng Vĩnh Dân hơi có chút suy nghĩ... Ngụy Phượng Hữu lại hai mắt sáng ngời:
- Bí thư, anh đây là nói khai thác, phát triển tiềm lực du lịch của phố cũ?
Lưu Vĩ Hồng trong lòng thầm than, Ngụy Phượng Hữu, dù sao coi như là một cán bộ lãnh đạo xứng chức.
Cần biết, năm 1995 kia, tuy rằng quốc gia đã bắt đầu toàn diện thi hành nghỉ hai ngày, nhưng du lịch, thư giãn và khai thác, phát triển sản nghiệp tương quan, trong cả nước cơ bản vẫn bị vây ở giai đoạn khởi bước. Cũng chính là Lưu Nhị Ca và Vân Vũ Thường từng đề cập qua xu thế tương lai này, cha vợ cũng sâu sắc tán đồng. Cũng bởi vậy mới tạo ra một Quỳnh Hải một tỉnh du lịch lớn của Trung Hoa
Nhưng trong tư tưởng của rất nhiều cán bộ đất liền, sản nghiệp du lịch, chờ chút, cái này, cái này cũng có thể tính là sản nghiệp sao? Mà Ngụy Phượng Hữu, có thể làm được tới mức mới nói đã thấu, thực tại không đơn giản.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cổ vũ nói:
- Chủ tịch khu và tôi nghĩ cùng một khối đấy. Hiện tại thuận theo việc thi hành toàn diện hai ngày nghỉ, cùng với cuộc sống vật chất dần dần đề cao, Tôi dám khẳng định, du lịch, thư giãn, cùng với dây chuyền công nghiệp tương quan, chắc chắn trở thành bộ phận cấu thành quan trọng trong cuộc sống tương lai của quần chúng
Tưởng Vĩnh Dân nghe đến đó, cũng liên tục gật đầu, nói:
- Bí thư mạnh như thác đổ, lại vì sự phát triển của Ninh Dương vạch ra một con đường
Ngụy Phượng Hữu nghe vậy, trong lòng hơi có chút không vui, lão Tưởng, ông trước kia không phải như thế này mà. Sao lại thành kẻ phụ hoạ thế? Y đâu biết rằng, Tưởng Vĩnh Dân bởi vì chuyện của Vũ công tử, hiện tại lại càng khiêm tốn khiêm nhường, so với Ngụy Phượng Hữu y cũng không hoảng sợ nhường nhịn mấy
Lưu Nhị Ca với thân hình cao lớn đứng ở phía trước cửa sổ, giờ phút này làm sao có thể chú ý những động tác nhỏ nhặt của hai vị đây chứ? Hắn trong lồng ngực đang vạch ra bản kế hoạch, đúng là cần nhất nhất nói tới, giờ phút này pha chút chỉ điểm giang sơn đây, một hào khí nói ra hoài bão trong lòng
- Sau khi tìm được định vị Phố cũ, chính là vấn đề hội tụ của khu. Mấy ngày hôm trước, khi tôi báo cáo công tác với Chủ tịch thành phố Lục, cùng nhau thương định, trong bản dự thảo quy hoạch tổng thể thành thị của đoàn chuyên gia, vị trí và công năng của khu Ninh Dương chúng ta đều là phần quan trọng. Tôi cho rằng, chúng ta không chỉ làm lãn hoa của thành thị cấp ngôi sao, mà phải làm hậu hoa viên của nó!
Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân càng nghe càng nhập thần, tất cả đồng thanh nói:
- Hậu hoa viên?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, chỉ vào lối ra phía bắc phố cũ, nói:
- Đúng vậy, chính là hậu hoa viên! Không riêng gì phố cũ, cảnh quan nhân văn cổ điển của Ninh Dương chúng ta rất nhiều, hơn nữa số thắng cảnh này, đều cách không xa quảng trường trung tâm thành phố mà ông Từ Viễn Công quy hoạch, thậm chí tiếp giáp. Đoạn đường kết nối ở giữa, toàn bộ hành trình đem xanh hoá và sáng hóa, dường như ứng hợp với quy hoạch đường lộ mà chúng ta thương thảo trước đây. Tạo thành ‘lá phổi xanh’ của thành phố, tiếp giáp với quảng trường thương mại
Lưu Vĩ Hồng thu tay về, chỉ vào bên kia nói:
- Mà cơ sở chăn nuôi và cúng cấp thức ăn gia súc chúng ta nằm ở vành đai thôn xã thành phố có khá nhiều nguồn nước và bình nguyên, chúng ta không chỉ phải làm cơ sở chăn nuôi và sản nghiệp gieo trồng, như vậy, chỉ có thể khiến dân chúng làm giàu. Đây vẫn là chưa đủ
Nói tới đây, Lưu Nhị Ca nhớ tới một số chuyện ‘Du lịch xúc tiến nông thôn’ trước lúc hắn tái sinh. Hắn nặng nề phát tay nói:
- Chúng ta phải muốn cho dân chúng đều 'Phát'. Tài nguyên nước của Ninh Dương chúng ta phong phú, chúng ta hoàn toàn có thể đem dây chuyền công nghiệp du lịch liên kết với việc tham quan trên sông nước của thành phố, để dân chúng hoàn thành sinh thái nuôi trồng và 'Nông gia cùng vui’. Khiến cho bọn họ chính thức khởi xướng
Ngụy Phượng Hữu hơi có chút hoang mang, nói:
- 'Nông gia cùng vui’? Là cái gì?
Lưu Nhị Ca không khỏi cứng họng, hỏng to, lại không cẩn thận nói ra từ ngữ của đời sau. Hắn khẽ mỉm cười, không giải thích, quay đầu nhìn về phía Tưởng Vĩnh Dân đang ở trạng thái mộng du, nói:
- Mà tất thảy này, toàn bộ không thể tách rời, tốc độ phát triển đường lộ ấy, đồng chí Vĩnh Dân, ông phải kết nối nhiều với Chủ tịch khu Ngụy, trên cơ sở phương án tái thiết đường lộ hiện tại, thảo ra một bản dự thảo quy hoạch mạng lưới đường lộ tỉ mỉ xác thực. Qua mấy ngày nữa, sau khi đoàn chuyên gia đến đây, tôi sẽ để bọn họ chủ yếu liên hệ với các ông, làm phong phú tư tưởng này, đem tư tưởng chứng thực thành phương án!
Lưu Vĩ Hồng nhìn phía Ngụy Phượng Hữu, trưng cầu nói:
- Chủ tịch khu Ngụy, tôi thấy chuyện này, do đồng chí Vĩnh Dân làm chủ đi nhé. Ông bên kia quả thật là bận quá
Ngụy Phượng Hữu hiện tại ngoan như cừu con bảo gì làm nấy, liền nói với Tưởng Vĩnh Dân:
- Lão Tưởng, ông nắm bắt lấy công tác này, nhất định phải cùng đoàn chuyên gia học tập thêm, đưa ra một phương án tốt
Tưởng Vĩnh Dân vội gật đầu không ngừng nói:
- Được, được. Tôi nhất định đem chỉ thị của đem bí thư và Chủ tịch khu chứng thực xuống, mau chóng làm ra một phương án
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cười nói:
- Mặt khác, tôi đã cùng một xí nghiệp đồ uống Hongkong bước đầu bàn bạc, chuẩn bị sắp tới xây dựng một nhà máy sản xuất một đồ uống. Thị trường tiêu dùng các thành phố như Minh Châu tạm thời vẫn là trống rỗng, thuận theo cuộc sống vật chất ngày càng phong phú, sản nghiệp ẩm thực thư giãn cũng chắc chắn sẽ càng lúc càng quan trọng. Chúng ta đã làm, thì làm đến tốt nhất, làm được lớn nhất, trước tiên chiếm trước thị trường này đã!
- Chủ tịch khu Ngụy, về chuyện này, ông cũng phải chú ý một chút, chúng ta tạo ra vườn rau sạch, túi tiền to, vẫn là chưa đủ đâu, về sau còn phải phát triển thành khu du lịch thư giãn lớn nhất thành phố Kinh Hoa, ngắm cảnh du lịch, sinh thái ẩm thực, công nghiệp bảo vệ môi trường mới phát, tiêu dùng mua sắm cao cấp đủ loại công năng
Ngụy Phượng Hữu trong lòng ngạc nhiên thán phục, nhị công tử của nhà họ Lưu này, còn muốn mang cho chúng tôi bao nhiêu chấn động đây, một khoản kinh phí lớn không ngừng tuôn vào. Nhưng nói là như thế, trên mặt lại cười khổ một tiếng, nói:
- Bí thư, tôi xem như nghe ra được, anh đây là vẽ ra một cái bánh có nhân cực khủng cho chúng ta, sau đó muốn tôi nói giành mất cái bánh này. Thôi đi, tôi hiểu được ý tứ của bí thư, chỉ cần có kế hoạch, có ý thức, tiền, nhất định sẽ có. Cho nên…
Ngụy Phượng Hữu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Vĩnh Dân, nói:
- Tôi kiên quyết thi hành chỉ thị của bí thư. Ủng hộ hai cải cách! Không phải là hai mươi triệu sao? Chúng ta ra! Mấy năm trước, khi chưa có khoản bán đất, không phải cũng như thế vận hành sao?
Tưởng Vĩnh Dân cũng gật đầu, trầm giọng nói:
- Bí thư, tôi thừa nhận cảnh giới của mình không đủ cao, có lối suy nghĩ cũng khá xơ cứng. Nhưng Bí thư mới đến có mấy tháng ngắn ngủi, Ninh Dương chúng ta đã có... Biến hóa
Y trộm nhìn thoáng qua Ngụy Phượng Hữu, người sau giống như cũng không có dị động gì, vì thế Tưởng Vĩnh Dân nói tiếp:
- Bí thư chỉ thị là, chính phủ kiếm tiền, không phải vì chính mình, mà nên là chi dùng cho dân. Tôi cũng kiên quyết ủng hộ quyết định của bí thư, toàn lực ủng hộ hai loại cải cách!
Lưu Nhị Ca trong lòng thở phào một cái, tâm nói, anh đây dễ thế sao, vì đổi lấy sự ủng hộ của hai vị Chủ tịch khu, coi như là lo lắng hết lòng đi? Xưa có Khổng Minh vì Giang Đông khẩu chiến quần nho, nay có Lưu nhị vì phố cũ lực khuyên Chủ tịch khu! Vẫn có thể xem là một giai thoại đấy nha…
Lưu Nhị Ca trong lòng đang vui, giờ phút này di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên. Lưu Vĩ Hồng tiếp điện thoại, cũng không kiêng dè hai vị Chủ tịch khu, trầm giọng nói:
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng. Ờ, Đổng Vĩ hả… Cái gì?... Tìm được người rồi...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius