Tiên hiệp bây h có một bệnh chung là mục tiêu quá to lớn, bối cảnh quá rộng, đâm ra cứ vòng vong hết nơi này đến nơi khác, bút pháp đặc tả thì thua xa các bậc tiền bối như lão Kim.
Đơn cử một bộ như TTB dù nhiều thiếu sót nhưng ít nhất có mục tiêu rõ ràng, thế giới dù rộng lớn nhưng chuyện cũng chỉ xoay quanh một bối cảnh nhất định (toàn vũ trụ nhưng chỉ trong hệ mà TV tồn tại), lại có mục tiêu rõ ràng nên ta thích TTB hơn hẳn các bộ truyện sau này.
Còn như đa số tiên hiệp hiện nay thì cứ qua 1 cấp lại 1 cấp khác, nó không có điểm dừng, chạy lăng quăng nhưng không nói lên được mục tiêu, chí hướng, đặc tả con người và không gian, hay thì cũng hay nhưng cứ thấy thiếu thiếu

P.S : Nhân vật của lão Kim tuy đa dạng nhưng mỗi người mỗi tính, hầu như không thể tìm được bất cứ điểm chung nào giữa họ ngoại trừ hai chữ "nghĩa khí". Thế nhưng nhìn lại các bộ truyện gần đây xem, nhân vật chính không YY thì cũng thủ đoạn tàn độc, chung quy vẫn không thoát cái vỏ đó. Một số bộ thoát ra được cái vỏ này thì ít khi được đánh giá cao, có thể do tác giả không đủ sức, nhưng nếu nói ghét ai, thì không phải chỉ đơn giản một người, mà ghét nhất thì cũng khó mà nói rõ mình ghét ai nhất

Thân!