Khi Bạch Tình Đình quay về nhà, thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường ngủ ngon lành, lúc đó mới yên tâm. Cô ta lo lắng Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện , còn về chiếc xe, hỏng thì hỏng rồi, không vấn đề gì có thể mua chiếc khác.
Bạch Tình Đình không biết tối hôm qua rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt thấy Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ, Bạch Tình Đình cũng không muốn làm phiền Diệp Lăng Phi, cô ta nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ, đi đến phòng của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính đã dậy từ sớm, dưới sự giúp đỡ của cô gái trẻ kia đang vận động đơn giản. Phụ nữ mang thai cần vận động nhiều một chút, như vậy rất tốt cho sức khỏe. Khi Bạch Tình Đình bước vào, Chu Hân Mính vừa tập xong một lượt, khi cô ta nhìn Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính có vẻ bất ngờ, cô ta dừng lại, hỏi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, cậu sao quay về sớm thế?
- Do ông xã, anh ấy gặp chuyện.
Bạch Tình Đình dựa vào chiếc ghế bên cửa sổ, ngồi xuống, cô ta lại thở dài nói:
- Ai biết tối hôm qua anh ấy làm gì, hôm nay vừa sáng sớm nói với tớ xe của anh ấy bị đâm hỏng rồi, làm tớ sợ quá, tớ lập tức quay về, Hân Mính, cậu có biết ông xã tối hôm qua làm gì không?
Chu Hân Mính làm sao biết được, Chu Hân Mính thậm chí còn không biết chuyện xe của Diệp Lăng Phi bị đâm hỏng, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Chu Hân Minh hoảng hồn, cô ta nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, cậu nói thật hả?
- Sao cơ, Hân Mính, cậu không biết chuyện này?
Bạch Tình Đình nghĩ Chu Hân Mính đã biết chuyện này rồi, nếu không, cô ta cũng không nói chuyện này với Chu Hân Mính, bây giờ nghe giọng điệu của Chu Hân Mính, dường như Chu Hân Mính không biết chuyện này, Bạch Tình Đình có chút hối hận, sớm biết Chu Hân Mính không biết chuyện này, cô ta cũng không nên nói nhiều.
Chu Hân Mính lo lắng nói:
- Anh ấy không sao chứ?
- Không biết, tớ nhìn thấy anh ấy nằm trên giường ngủ. Tớ nghĩ anh ấy có lẽ không sao, nếu không anh ấy cũng không ngủ ngon như thế, giống như một con lợn vậy, nằm ngủ khì khì, đến mức tớ đi vào phòng ngủ anh ấy cũng không nghe thấy.
Chu Hân Mính ngồi không yên trên giường, cô ta muốn xuống giường, Bạch Tình Đình vừa nhìn vội nói:
- Hân Mính, cậu đừng lo lắng, anh ấy không sao đâu.
- Tớ muốn sang đó xem. Không nhìn thấy anh ấy bình an vô sự, trong lòng mình cứ không yên.
Bach Tình Đình thấy không thể khuyên được Chu Hân Mính, chỉ còn cách dìu Chu Hân Mính ra khỏi phòng, Bạch Tình Đình dìu Chu Hân Mính đến phòng ngủ, thì thấy Diệp Lăng Phi trở mình một cái nhưng vẫn đang ngủ. Chăn đắp trên người Diệp Lăng Phi đều rơi hết xuống chân, chân tay duỗi thẳng nằm trên giường, tiếng ngáy có phần inh tai. Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Hân Mính, cậu nhìn thấy chưa, anh ấy ngủ như con lợn ấy, tớ đoán bây giờ tớ đánh anh ấy, anh ấy cũng không biết ai đánh mình.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi ngủ ngon lành, trong lòng mới thấy yên tâm, Bạch Tình Đình vừa mới ra khỏi, đột nhiên điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, tiếng chuông điện thoại làm Diệp Lăng Phi tỉnh giấc, Diệp Lăng Phi vẫn chưa mở mắt, thò tay lấy điện thoại, mơ màng nói:
- Alo, ai đấy?
- Ồ, Tiểu Triệu à. Có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi ngồi dậy nghe điện thoại, thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều đứng trong phòng, Diệp Lăng Phi nhìn bọn họ cười, đưa tay vỗ vào người mình gọi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đến.
Bạch Tình Đình đỡ Chu Hân Mính đến bên giường, cô ta để Chu Hân Mính ngồi lên giường trước, sau đó mới ngồi xuống giường. Diệp Lăng Phi một tay cầm điện thoại, một tay ôm vòng eo đầy đặn của Chu Hân Mính, nói:
- Tiểu Triệu, em nói chậm thôi, anh không nghe rõ em nói gì, cái gì, em nói đã điều tra ra thân phận của người bị bắn tối hôm qua, ừ, ừ, anh biết rồi, anh vẫn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá, được rồi, anh biết rồi, có tình hình gì mới nhất thì báo cho anh biết, ừ, cứ vậy nhé.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại xuống giường, rồi tranh thủ tay kia ôm eo Bạch Tình Đình, định hôn vào miệng Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cau mày, dang tay bịt miệng Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh sao lại không đánh răng, miệng toàn mùi rượu, hôi quá đi.
Nói rồi Diệp Lăng Phi nhảy từ trên giường xuống, chạy đi tắm. Ban nãy Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện vụ án, cô ta còn muốn hỏi Diệp Lăng Phi rút cuộc là án gì, thấy Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng ngủ. Chu Hân Mính chỉ còn cách tạm giữ trong lòng không hỏi nữa.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đi ra, cô ta quay sang Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, cậu nói anh ấy lại có chuyện gì rồi, không biết tại sao trong lòng mình luôn thấy không yên, luôn cảm thấy như có chuyện xảy ra vậy.
Chu Hân Mính đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình an ủi nói:
- Tình Đình, cậu không cần lo lắng, tớ tin ông xã đều có tính toán rồi.
- Hy vọng là vậy. Bạch Tình Đình nói
Diệp Lăng Phi tắm xong, sau đó quay lại phòng ngủ. Hắn đến trước mặt Bạch Tình Đình, há miệng thở vào mặt Bạch Tình Đình rồi nói:
- Tình Đình, lần này miệng anh thế nào?
Bạch Tình Đình than thở nói:
- Được rồi, ông xã anh không cần để em ngửi miệng anh nữa. Sáng sớm nói với người ta xe của anh bị đâm hỏng rồi, cũng không nói rút cuộc có chuyện gì khiến xe bị hỏng, anh lại làm như không có chuyện gì vậy, còn ngủ nữa, lẽ nào anh không biết người ta lo lắng cho anh sao.
- Ồ, em nói chuyện đó hả.
Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, ôm Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nói:
- Thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là tối hôm qua gặp phải chút chuyện, khi anh đuổi theo người khác không cẩn thận đâm vào hàng rào bảo hộ, kết quả là xe bị hỏng, hôm nay anh phải đi mua một chiếc xe, không có xe thật là bất tiện.
Bạch Tình Đình trách:
- Ông xã, anh thật là, anh xem anh ấy, đang yên đang lành sao lại đuổi theo người ta. Anh không biết anh là người có gia đình sao, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, mọi người biết làm thế nào.
- Anh biết rồi. Anh đã nói sau này anh sẽ cẩn thận rồi, Tình Đình, em đừng lo lắng nữa.
Chu Hân Mính lúc đó bèn hỏi:
- Ông xã, ban nãy tiểu Triệu gọi điện cho anh có chuyện gì vậy?
- Một vụ án mạng. Nói thế nào nhỉ, vụ án mạng đó tối hôm qua anh tận mắt nhìn thấy.
- Tận mắt nhìn thấy?
Chu Hân Mính sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh nói tận mắt nhìn thấy?
“Ừ” Diệp Lăng Phi gật đầu:
- Tối hôm qua anh và Dã Lang, Dã Thú đi uống rượu xong, khi ở bờ biển ngắm cảnh,nhìn thấy có mấy người Nhật dùng súng bắn chết một người, khi ba bọn anh đuổi theo mấy người Nhật đó, xe của anh đâm vào lan can bảo hộ, kết quả đâm hỏng rồi, mọi chuyện là như vậy.
- Ông xã, anh xem anh đi, làm gì mà phải đi ra bờ biển ngắm cảnh, lẽ nào ban ngày không thể đi xem, hơn nữa lại còn giả bộ làm người tốt, nhỡ anh có chuyện gì, em và Hân Mính biết phải làm sao.
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình lo lắng cho mình, hắn cười nói:
- Bà xã, em không phải thấy rồi đấy sao, anh không có chuyện gì cả, bây giờ bảo anh chiến đấu ba trăm hiệp với em cũng không có vấn đề gì.
- Lúc này em không muốn đùa với anh. Ông xã, anh có chuyện gì không?
- Anh thật sự không có chuyện gì. Bà xã, em yên tâm đi.
Chu Hân Mính hỏi:
- Ông xã, tiểu Triệu chính là vì việc này mà gọi điện cho anh đúng không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Ừ, Tiểu Triệu điều tra ra thân phận của người đó rồi.
- Người đó là ai?
Diệp Lăng Phi nói:
- Kẻ đó tên là gì không quan trọng, quan trọng là nơi mà kẻ đó từng ở.
- Nghĩa là sao? Chu Hân Mính khó hiểu nói.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nhà máy điện tử thuộc tập đoàn Suzuki, Hân Mính, bây giờ em đã hiểu rồi chứ.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, ý anh là cái chết của kẻ đó có liên quan đến tập đoàn Suzuki?
Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên có liên quan rồi. Bây giờ anh thấy vấn đề của tập đoàn Suzuki càng ngày càng lớn, đầu tiên là một phóng viên bị chết vì muốn đưa tin về tập đoàn Suzuki, bây giờ lại chết một nhân viên làm việc trong nhà máy điện tử trực thuộc tập đoàn Suzuki, quan trọng nhất là những kẻ đen đủi ấy đều do người Nhật giết chết, lẽ nào bên trong lại không có vấn đề, đánh chết anh, anh cũng không tin bên trong không có quỷ. Lần này, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, mẹ nó, Yonchien Yamakawa, tên khốn đó lại dám đến Vọng Hải gây chuyện, lão ta đúng là chán sống rồi!
Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Ông xã, anh thật là, việc nguy hiểm như vậy anh anh cũng đích thân làm, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì sao, em không cho phép anh mạo hiểm như vậy nữa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, anh biết rồi, anh sẽ không để em phải lo lắng nữa, sau này anh sẽ cẩn thận hơn, ồ, hai cô gái người Nhật thế nào rồi?
Bạch Tình Đình nói:
- Không biết. Hôm nay người ta vừa sáng sớm đã đến gặp anh, ai còn để ý đến hai cô gái Nhật đó nữa chứ!
- Anh thấy không nên để họ ở đây nữa, nên để hai bọn họ nhanh chóng rời khỏi Vọng Hải. Bây giờ anh thấy lo lắng cho hai bọn họ, không biết Yonchien Yamakawa có ngầm giở thủ đoạn gì không?
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi đưa Chu Hân Mính về phòng trước sau đó đi lên tầng ba. Hắn đứng ở bên ngoài gõ cửa, nghe thấy tiếng Minako ở bên trong vọng ra, Diệp Lăng Phi mới bước vào. Vừa vào trong phòng bèn thấy Minako ngồi trên giường đang giúp Suzu Yamakawa ép chân, đôi chân eo thon, trắng ngần của Suzu Yamakawa hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa nhìn bèn nuốt nước bọt ừng ực, trong bụng nghĩ Suzu Yamakawa đúng là mỹ nhân, đương nhiên Diệp Lăng Phi chỉ là nghĩ thầm như vậy thôi, hắn lập tức nhìn đi chỗ khác.
Minako thấy Diệp Lăng Phi bước vào, cô ta buông tay, nhìn về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, ông có việc gì không ạ?
- Không có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi đi đến trước ghế, hắn ngồi xuống, vắt chân lên nói:
- Tôi đến nói chuyện với hai người, hai người có quen với cuộc sống ở đây không?
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, bèn nói:
- Rất tốt, Diệp tiên sinh. Tôi và tiểu thư Yamakawa đang định cảm ơn ông. Chỉ là chúng tôi không có cơ hội nói với ông, vì ông bận quá.
- Tôi quả thật có chút việc phải giải quyết. Công việc ở đây nhiều quá, lúc nào cũng cảm thấy một mình tôi làm không xuể.
Diệp Lăng Phi nói câu đó cũng không sai, hắn phải đối phó với không ít đàn bà, thật sự cảm thấy rất bận. Đương nhiên Diệp Lăng Phi nói như vậy, Suzu Yamakawa và Minako không hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Diệp Lăng Phi, hai người bọn họ vẫn nghĩ Diệp Lăng Phi công việc nhiều.
Diệp Lăng Phi đổi giọng nói:
- Tôi nghĩ tôi không vòng vèo với hai cô nữa, nói vòng vèo mệt lắm, tôi nói thẳng vậy, hai cô có nghĩ đến việc quay về Nhật Bản không?
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Minako và Suzu Yamakawa có chút sửng sốt. Suzu Yamakawa quả thật muốn về Nhật, chủ yếu là để xác nhận xem người yêu của cô ta có phải đã xảy ra chuyện không. Nhưng Suzu Yamakawa lại nghĩ đến bố mình Yonchien Yamakawa, Suzu Yamakawa bèn do dự không quyết định được, cô ta nhìn sang Minako, hy vọng Minako quyết định giúp cô ta. Minako đã sớm hạ quyết tâm không quay về Nhật. Có một số chuyện Suzu Yamakawa không hề hay biết, nhưng Minako lại biết rất nhiều chuyện mà Suzu Yamakawa không biết.
Yonchien Yamakawa là một thương nhân theo đúng nghĩa, Yonchien Yamakawa có quan hệ với giới xã hội đen Nhật Bản. Đó mới là điều khiến Minako sợ hãi, Minako biết nếu mình quay về Nhật Bản, cô ta rất có thể sẽ bị giết. Lần này Minako vì giúp Suzu Yamakawa đã gây ra họa lớn. Lúc đầu, Minako chỉ đồng tình Suzu Yamakawa, nên mới nhất thời làm theo cảm tính, giúp Suzu Yamakawa trốn ra ngoài, bây giờ Minako không thể không đối mặt với thực tế tàn khốc, tính mạng mình đang gặp nguy hiểm. Vì vậy nên Minako mới muốn ở lại, thực ra Suzu Yamakawa cũng có ý nghĩ đó, nhưng Suzu Yamakawa vẫn muốn về nước thăm người cô ta đã từng yêu, cũng có nghĩa là trong lòng Suzu Yamakawa vẫn còn lo lắng, Minako thấy Suzu Yamakawa nhìn mình, cô ta biết Suzu Yamakawa lúc này đang chờ mình ra quyết định. Minako ngần ngừ một lúc, quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ nếu chúng tôi về nước, có thể...có thể sẽ rất nguy hiểm, không biết Diệp tiên sinh có hiểu ý tôi không.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Điều này đương nhiên tôi hiểu. Minako, cô không thấy lão khốn Yonchien Yamakawa gọi tôi như thế nào sao? Lão ta biết tôi là ai, đồng thời tôi cũng biết hắn nghĩ gì, có thể nói hai chúng tôi rất hiểu nhau, vì vậy không cần cô giải thích, tôi cũng hiểu các cô đang trong nguy hiểm, ồ, Suzu Yamakawa cả cô nữa đấy.
- Bao gồm cả tôi?
Suzu Yamakawa không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nhắc đến mình, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, ý của ông là bố tôi sẽ làm hại tôi?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tôi thấy có khả năng đó, tiểu thư Yamakawa, theo tôi được biết, cô có thể không phải là con gái của Yonchien Yamakawa, mà Yonchien Yamakawa xem cô như một món hàng dùng để trao đổi, nhưng sự bỏ trốn của cô đã làm Suzu Yamakawa nhận thấy cô đã mất đi giá trị lợi dụng, nếu cô không thể kết hôn với Takeshi Kusamoto, thì cô cũng không còn giá trị nữa, đối với một món hàng có ý phản kháng, biện pháp xử lý tốt nhất là hủy đi, đương nhiên, trước mắt, Yonchien Yamakawa vẫn còn một sự lựa chọn khác, đó là vứt đi, nhưng tôi thấy Yonchien Yamakawa sớm muộn cũng sẽ tiêu hủy món hàng như cô, lão ta đã không cần đến cô nữa rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong, sắc mặt Suzu Yamakawa bèn thay đổi, cô ta nhìn sang Minako thấy Minako không có bất cứ biểu hiện nào, đường như Minako đã biết sự việc sẽ như vậy. Suzu Yamakawa cầm tay Minako hỏi:
- Chị Minako, có phải như vậy không? Xin chị nói cho em biết, sự việc là như vậy sao?
Minako vẫn không nói gì, cô ta nhìn Suzu Yamakawa, nhưng biểu hiện lúc đó của Minako đã chứng minh những lời Diệp Lăng Phi nói không sai, sự thực là như vậy. Minako luôn ở bên cạnh Suzu Yamakawa, nhưng việc cô ta biết rất nhiều, nhưng lại không dám nói ra. Minako là thuộc hạ của Suzu Yamakawa, phụ trách bảo vệ Suzu Yamakawa. Yonchien Yamakawa đã từng để lộ ra ý đồ này, trong lòng Minako biết rất rõ, đối với Yonchien Yamakawa, Suzu Yamakawa chỉ là một món hàng mà thôi, khi Suzu Yamakawa mất đi giá trị, Yonchien Yamakawa sẽ không giữ Suzu Yamakawa lại làm gì.
Khi Suzu Yamakawa nhận được một câu trả lời khẳng định từ phía Minako, cô ta gục xuống giường khóc nức nở. Minako vội vã chạy đến an ủi, Diệp Lăng Phi thì lấy thuốc ra hút cho đến khi Suzu Yamakawa ngừng khóc, Diệp Lăng Phi mới nói:
- Nếu các cô lựa chọn quay về Nhật Bản, tôi sẽ đưa các cô về.
Minako đột nhiên nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi có thể lựa chọn ở lại không? Chúng tôi có thể ở đây làm việc, nếu chúng tôi về nước, có thể...!
- Ý cô là muốn ở lại? Diệp Lăng Phi hỏi
Minako nhìn Suzu Yamakawa ở bên cạnh, cô ta gật đầu nói:
- Là thế này, chúng tôi muốn ở lại, đây không chỉ là ý của tôi, cũng là ý của tiểu thư, Diệp tiên sinh xin hãy giúp chúng tôi.
Minako nói xong đột nhiên quỳ xuống. Suzu Yamakawa cũng cùng với Minako quỳ xuống cầu xin Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trước cảnh tượng đó, xua tay nói:
- Các cô không cần quỳ xuống xin tôi, ở đây còn rất nhiều chỗ, để các cô ở lại không thành vấn đề, thậm chí giúp các cô tìm một công việc cũng không khó, tôi chỉ lo các cô ở đây sẽ nguy hiểm, các cô ở lại đây, ngược lại sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, các cô cần suy nghĩ cho kỹ.
Suzu Yamakawa bình thường luôn rất ít nói và thường để Minako nói lần này lại mở miệng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi muốn ở lại. Tôi thích nơi này, tôi muốn ở lại đây.
- Được rồi, các cô đã muốn ở lại, vậy tôi nghĩ nên mua cho các cô mây bộ quần áo. Hôm nay tôi cần ra ngoài mua đồ, nếu các cô muốn đi cùng, tôi dẫn các cô đi mua đồ, nhưng không thể bảo đảm an toàn cho các cô.
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Minako và Suzu Yamakawa xong, bèn đi về tầng một. Bạch Tình Đình đang ngồi ở salong trong phòng khách, xem tạp chí. Thấy Diệp Lăng Phi đi xuống, Bạch Tình Đình đặt cuốn tạp chí xuống, đứng lên, nói:
- Ông xã, hôm nay chúng ta đi đâu mua xe?
Diệp Lăng Phi gọi Bạch Tình Đình ngồi xuống salong, hắn ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em ngồi xuống trước đã, anh có chuyện nói với em. Bà xã, em thấy nếu để Suzu Yamakawa và Minako ở lại đây, em thấy sao?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, ý anh là sao, anh muốn bọn họ mãi mãi ở nhà chúng ta sao?
Sắc mặt Bạch Tình Đình có chút không tốt. Nếu Suzu Yamakawa và Minako tạm thời ở lại đây thì được nhưng nếu để Suzu Yamakawa và Minako ở lại đây lâu dài thì không được. Bạch Tình Đình mặc dù cho phép Diệp Lăng Phi có vài người bạn gái, nhưng cũng chỉ một số ít ỏi mà thôi, chứ không có nghĩa là Bạch Tình Đình cho phép Diệp Lăng Phi có đàn bà. Bạch Tình Đình bây giờ mặc dù có nhiều thay đổi so với trước, nhưng vẫn chưa thay đổi đến mức cho phép Diệp Lăng Phi trắng trợn có đàn bà, Bạch Tình Đình không cho phép trường hợp đó xảy ra.
Diệp Lăng Phi ôm chặt eo Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em hiểu nhầm rồi, anh làm sao có thể để họ ở nhà chúng ta mãi mãi, anh chỉ muốn nói là hai bọn họ rất đáng thương, nếu bây giờ anh đưa họ về Nhật, nói không chừng hai cô gái đó sẽ chết tại Nhật, anh không thể mở mắt nhìn hai cô gái vô tội phải chết như thế, thực sự là rất đáng tiếc, ý anh là chúng ta giúp đỡ bọn họ, có thể để bọn họ tạm ở lại đây, đợi khi có cơ hội thích hợp để bọn họ tự đường mưu sinh. Ý của anh là như vậy, bà xã phu nhân, bây giờ em hiểu rồi chứ.
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, em hiểu ý anh, nhưng em có một điều không hiểu, bon họ sẽ ở lại bao lâu?
- Bà xã, em yên tâm, bọn họ sẽ không ở lại lâu đâu. Chỉ cần Yonchien Yamakawa rời khỏi Vọng Hải, bọn họ sẽ chuyển đi, anh cũng không muốn sự tồn tại của bọn họ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, bà xã, em thấy có đúng không?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, gắt giọng nói:
- Anh biết là được rồi. Ông xã, đây không phải là vấn đề em nhỏ mọn hay không, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không cho phép người phụ nữ khác xen vào cuộc sống của họ, bây giờ em đã nhượng bộ rất nhiều rồi, ông xã, anh không thể bắt em nhượng bộ thêm nữa, bất kỳ sự việc nào đều có giới hạn của nó đúng không, em nghĩ em đã nhượng bộ hết mức có thể rồi.
- Anh hiểu, anh hiểu.
Diệp Lăng Phi gật đầu liên tục, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lúc này có thể nói là khổ sở vô cùng, không biết Bạch Tình Đình nếu như biết hắn ở bên ngoài còn có biết bao nhiêu đàn bà sẽ có phản ứng dữ dội đến mức nào.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi đương nhiên không muốn làm Bạch Tình Đình tức giận. Hắn cũng biết Bạch Tình Đình đã nhượng bộ rồi, nếu mình lại được voi đòi tiên thì sẽ không tốt, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng không có ý gì với hai cô gái người Nhật Suzu Yamakawa và Minako, hắn để hai cô gái đó ở đây, chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ họ mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bã xã, anh đồng ý với em rồi mà, trong lòng biết rồi, em yên tâm, anh tuyệt đối không làm gì xằng bậy đâu.
- Bố em muốn chúng ta nhanh có em bé, hôm qua còn nhắc đến chuyện này đấy, em nói với bố chuyện này không thể vội được, ông xã, anh thấy em có phải nên đi điều trị.
- Điều trị?
Diệp Lăng Phi vừa nghe bèn lắc đầu nói:
- Bà xã, anh thấy bây giờ rất tốt, em đừng đi điều trị gì cả, em không nghe nói bây giờ bệnh viện chỉ biết kiếm tiền thôi sao, bệnh nào cũng chữa không được.
Diệp Lăng Phi đặt tay lên mông Bạch Tình Đình, hắn áp sát vào tai Bạch Tình Đình thì thầm:
- Về sau cùng lắm anh cố gắng thêm chút nữa, làm thêm vài lần, ai nói không thể trúng một lần, đúng không em?
Bạch Tình Đình hai má ửng hồng, nũng nịu nói:
- Ông xã, vậy anh phải cố gắng đấy, sau này không được chơi ở bên ngoài, chúng ta sẽ ở nhà, được không anh?
- Anh thì không có vấn đề gì, anh chỉ sợ bà xã không chịu nổi thôi.
Diệp Lăng Phi há mồm ngậm vành tai Bạch Tình Đình, rồi dùng lưỡi đưa qua đưa lại, Bạch Tình Đình có chút chịu không nổi nói:
- Ông xã, anh đừng như vậy, đây là phòng khách, đừng như vậy.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang quấn quýt bên nhau, Suzu Yamakawa và Minako đi xuống. Bọn họ nghe Diệp Lăng Phi nói dẫn đi mua đồ, nên bọn họ mới đi xuống.
Bạch Tình Đình thấy Suzu Yamakawa và Minako đi xuống, cô ta khẽ đẩy Diệp Lăng Phi ra, nũng nịu nói:
- Ông xã, bọn họ xuống kìa, đừng đùa nữa.
Bạch Lăng Phi lúc đó mới không ngậm vào cành tai Bạch Tình Đình nữa, hắn quay sang Suzu Yamakawa và Minako vừa xuống nói:
- Buổi sáng các cô cùng tôi đi mua xe, nếu con thời gian, sẽ dẫn các cô đi siêu thị, nếu không đủ thời gian, tôi sẽ dẫn các cô đi ăn đồ ăn Nhật, buổi chiều đi mua quần áo.
- Đồ ăn Nhật Bản?
Suzu Yamakawa và Minako không ngờ Diệp Lăng Phi dẫn bọn họ đi ăn đồ ăn Nhật mừng rỡ ra mặt. Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako nói:
- Chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.
Chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã báo hỏng, Diệp Lăng Phi chỉ còn cách lái xe của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ngồi ở ghế cạnh vô lăng, còn Minako và Suzu Yamakawa ngồi ở đằng sau. Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi biệt thư Nam Sơn, lần trước, hắn giúp Bành Hiểu Lộ mua xe cũng đến chợ ô tô, lần này Diệp Lăng Phi cũng tự nhiên đến chợ ô tô để mua xe. Vừa nghĩ đến Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi nhớ ra mình đã rất lâu rồi không gọi điện cho Bành Hiểu Lộ, cũng không biết Bành Hiểu Lộ dạo này thế nào. Người ta nói nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo bèn đến. Lúc nãy Diệp Lăng Phi lái xe vừa nghĩ đến Bành Hiểu Lộ. Kết quả Bành Hiểu Lộ gọi điện đến, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại vừa nhìn thấy là Bành Hiểu Lộ, đầu hắn bỗng đau. Nếu Bạch Tình Đình không ngồi bên cạnh, Diệp Lăng Phi sẽ không ngại ngần nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, thậm chí còn hơn nữa, nhưng Bạch Tình Đình lại đang ngồi bên cạnh, cứ cho là Diệp Lăng Phi có tâm thì cũng không dám.
Bạch Tình Đình thấy điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, còn liếc mắt nhìn qua. Vừa thấy là điện thoại của Bành Hiểu Lộ cô ta đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn về Diệp Lăng Phi. Mặc dù Bạch Tình Đình không nói, nhưng cái nhìn của Bạch Tình Đình đã nói với Diệp Lăng Phi rằng bây giờ cô ta rất muốn biết tại sao Bành Hiểu Lộ lại gọi điện đến.
- Điện thoại của Bành Hiểu Lộ, ai biết được cô ta gọi cho anh có việc gì?
Diệp Lăng Phi đã thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình, hắn cầm điện thoại nhưng không nghe ngay mà nói với Bạch Tình Đình:
- Anh thấy mười phần là Bành Hiểu Lộ muốn tìm em nhờ em góp ý xem cô ta nên mặc quần áo gì, dùng mỹ phẩm gì nhưng cô ta lại ngại nói chuyện với em nên mới gọi cho anh, muốn nhờ anh giúp.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhưng không muốn nghe bèn nói:
- Ông xã, anh nghe điện thoại đi.Ông xã, em không nghĩ gì đâu, tại anh nghĩ nhiều thôi.
- À, anh vẫn chưa nghe điện thoại. Để anh nghe điện thoại đã, anh đoán Bành Hiểu Lộ gọi đến, nhất định là chuyện anh vừa nói.
Diệp Lăng Phi nói rồi nghe điện thoại, tiếng Bành Hiểu Lộ trong điện thoại vọng ra:
- Diệp Lăng Phi, anh hôm nay có việc gì không?
- À, Hiểu Lộ à, anh và Tình Đình đang đi mua xe, hài, xe của anh bị đâm hỏng rồi, phải đi mua chiếc khác.
Diệp Lăng Phi trong lòng lo lắng cái gì thì cái đó bèn đến, Bành Hiểu Lộ lại hỏi mình hôm nay có thời gian không, cứ cho là hắn rất rảnh rỗi nhưng Bạch Tình Đình ngồi bền cạnh hắn, chỉ còn cách nói rất bận.
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ồ, anh phải đi mua xe. Em cứ nghĩ tối hôm nay anh có thể giúp em một chuyện, anh đã nói như vậy, thì em sẽ nghĩ cách khác vậy.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong bèn hỏi:
- Hiểu Lộ, em nói nhờ anh tối nay giúp em, rút cuộc là việc gì?
- Anh hôm nay không phải có việc sao, cứ cho là em có việc thì anh cũng không giúp được, anh hỏi em giúp chuyện gì thì có tác dụng gì.
Nghe giọng điệu của Bành Hiểu Lộ có vẻ không vui. Diệp Lăng Phi lúc đó có điều khổ tâm mà không nói ra được. Bạch Tình Đình ở bên cạnh, dù hắn muốn giúp Bành Hiểu Lộ thì ít nhất cũng chỉ là một sự giúp đỡ không hơn không kém. Diệp Lăng Phi sợ Bành Hiểu Lộ nói buổi tối cô ta rất cô đơn, gọi hắn đến với cô ta, giúp đỡ kiểu đó bây giờ Diệp Lăng Phi không dám, nếu giúp thì hắn nhất định sẽ có chuyện.
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta là bạn tốt, em có việc gì cần anh giúp đỡ, thì cứ nói. Tình Đình cũng ở bên cạnh anh, ban nãy cô ấy còn nói nếu em có chuyện gì cần cô ấy giúp thì cứ nói ra, cô ấy sẽ cố gắng giúp em.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, bèn thò tay cấu một cái vào eo Diệp Lăng Phi, cô ta hướng về phía Diệp Lăng Phi, bĩu môi có về bất mãn. Bạch Tình Đình không hề nói như thế, đều là Diệp Lăng Phi tự nói ra. Bạch Tình Đình cũng không ngốc, làm gì mà không hiểu ý câu nói đó của Diệp Lăng Phi. Câu nói đó của Diệp Lăng Phi là muốn nói với Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình ở bên cạnh hắn.
Diệp Lăng Phi lúc đó có điều khổ tâm mà không nói ra được. Hắn ngầm để cho Bành Hiểu Lộ biết, Bạch Tình Đình ở bên cạnh hắn, để Bành Hiểu Lộ biết có một số việc không phải hắn không muốn giúp mà là hắn không dám giúp. Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói:
- Anh không phải nói ban ngày bận sao, lẽ nào anh có thời gian giúp em?
- Bành Hiểu Lộ, em nói là buổi tối. Ban nãy không phải em nói buổi tối có việc cần nhờ anh giúp sao, cái đó với ban ngày thì có quan hệ gì ?
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ừ. Thực sự là chuyện buổi tối, nhưng ban ngày cần chuẩn bị một chút, nếu không em lo chuẩn bị không tốt có gì sai sót sẽ không hay ạ
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong trong lòng có chút hứng thú muốn biết rút cuộc là chuyện gì khiến Bành Hiểu Lộ gióng trống khua chiêng như thế. Bành Hiểu Lộ khẽ thở dài nói: Tối nay mẹ em sẽ đến Vọng Hải, nhưng lại dẫn theo một người đàn ông đến, Diệp Lăng Phi anh đã hiểu chưa?
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Thì ra là vậy. Anh còn nghĩ là chuyện gì, không phải là xem mặt sao, có gì đâu mà em gióng trống khua chiêng như vậy, anh thấy em quá lo lắng rồi, Bành Hiểu Lộ, không phải là xem mặt sao, tuổi em cũng không ít quả thật nên tìm một người để lấy thôi, em thấy người đàn ông đó thế nào? nếu tốt thì cưới đi.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói to lên, khẩu khí có vẻ hơi kích động:
- Diệp Lăng Phi, em cưới hay không không liên quan đến anh. Anh nói cho em biết anh có giúp em không?
- Anh muốn giúp, nhưng, không biết giúp thế nào. Em không thể bắt anh giả điên, dọa mẹ em và người đàn ông kia chạy mất đấy chứ
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, bèn nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu kia điện thoại “À” lên một tiếng. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng “À” đó . Hắn bỗng thấy người nhột một cái, cảm thấy sự việc không đúng, có chuyện xảy ra rồi. Quả nhiên nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia có vẻ vui mừng, nói:
- Diệp Lăng Phi anh đúng là thiên tài, nghĩ ra một ý kiến hay đến vậy, sao em lại không nghĩ đến nhỉ, đúng, anh có thể giả điên, dọa cho người đàn ông kia chạy mất, đến lúc đó, em có thể tự do rồi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, bĩu môi nói:
- Bành Hiểu Lộ, những việc như vậy em đi tìm người khác làm, anh không giả điên, anh cũng không điên, dựa vào cái gì bắt anh giả điên
- Diệp Lăng Phi, anh rút cuộc có giúp không?
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Em bắt anh giả điên anh không giúp được. Đây là chuyện không có gì để bàn, anh không muốn giả điên.
- Anh thật sự không giúp? Bành Hiểu Lộ hỏi lại.
- Không giúp. Diệp Lăng Phi nói.
- Được, nếu anh không giúp em, em sẽ gọi điện cho Bạch Tình Đình. Em sẽ nói với Bạch Tình Đình, khi ở MaCao anh và em đã thân mật với nhau, dù sao e cũng phải liều thôi, đừng cho rằng em dễ bắt nạt, nếu như ép em quá mức em cũng có thể làm những chuyện khác.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Chó khi bức bách còn biết nhảy tường, huống hồ là con người.
Bành Hiểu Lộ vừa nói xong Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng. Hắn tin rằng với tính cách của Bành Hiểu Lộ không phải là không thể làm ra chuyện đó. Bành Hiểu Lộ là ai, trước đây cô ta là huấn luyện viên, nhìn thì có vẻ thuần khiết, xinh đẹp nhưng khi tức giận nên thì người bình thường không thể so sánh được.
Cái gọi là Hổ phụ sinh hổ tử, tương môn hổ nữ, câu cổ ngữ này không phải tùy tiện nói ra mà phải trải qua hàng ngàn năm tích lũy kinh nghiệm mới tổng kết ra được.
Bố của Bành Hiểu Lộ là quân nhân cao cấp, ông nội thì khỏi phải nói rồi, nếu như thật sự ép cô ta, không phải không có khả năng làm ra những chuyện không có lợi cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trong lòng thật sự lo lắng, vừa động não vừa nghĩ thầm:
- Cứ dỗ Bành Hiểu Lộ cái đã, bất luận cô ta muốn làm gì, dù sao để mình có thời gian suy nghĩ là đối sách tốt nhất.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, khẩu khí nói chuyện không kiên quyết như ban nãy:
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta cũng là bạn bè, em có chuyện, anh làm sao không giúp được, em nói đi, muốn anh làm gì?
Ở đầu kia điện thoại Bành Hiểu Lộ hừ lạnh lùng nói:
- Em muốn anh giả điên, cái đó có giúp không?
Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Giúp! Không phải chỉ là giả điên thôi sao? Cái đó có là gì, chuyện nhỏ.
- Vậy thì tốt. Đợi đến chiều em lại gọi điện cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn, Diệp Lăng Phi anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em, đến lúc đó, anh mà không giúp, em sẽ đi tìm Bạch Tình Đình.
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta là bạn bè, em nói như vậy khách sáo quá!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong ở đâu kia điện thoại đã cúp rồi, không để Diệp Lăng Phi có cơ hội nói. Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại hừ lạnh lùng:
- Muốn tôi giả điên, sao cô không giả điên đi.
Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ thúc ép quá rồi, trước khi Bành Hiểu Lộ cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi không dám nói thế, đến khi Bành Hiểu Lộ cúp điện thoại, Bạch Lăng Phi mới dám nói thật những điều trong lòng. Hắn vừa nói xong mới nhớ ra Bạch Tình Đình đang ngồi ở bên cạnh, Diệp Lăng Phi quay sang Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, là Bành Hiểu Lộ, ban nãy cô ta gọi điện là muốn anh giúp đỡ.
Trên khuôn mặt xinh tươi của Bạch Tình Đình hiện lên một nụ cười khác lạ, cô ta không phải là kẻ ngốc, phản ứng ban nãy của Diệp Lăng Phi đã sớm bị cô ta nhận ra, lúc đó, nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình thản nhiên nói:
- Ông xã, anh không phải cần đi giả điên sao?
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Ai nói chứ. Kẻ ngốc mới đi giả điên, anh lại không ngốc, tại sao phải giả điên!
Thái độ của Bạch Tình Đình có chút kỳ lạ, than thở nói:
- Nhưng ban nãy em rõ ràng nghe thấy ông xã đồng ý với Bành Hiểu Lộ rồi, lẽ nào em nghe nhầm? Ban nãy em còn nghe thấy ai đó rất tức tối nói những câu về giả điên gì đó, có khi em bị ảo giác rồi, em nghĩ em cần đi bệnh viện kiểm tra mới được.
Bạch Tình Đình cố ý nói vậy với Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi giả vờ như không nghe thấy gì, rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, hắn với tay định lấy bật lửa, Bạch Tình Đình nhanh hơn lấy giành lấy cái bật lửa. Bạch Tình Đình cầm bật lửa của Diệp Lăng Phi trong tay nói:
- Ông xã, anh nói đi, rút cuộc là có chuyện gì, có phải là em nghe thấy ảo giác?
Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong mồm, phía trước có đèn đỏ, Diệp Lăng Phi vừa đạp phanh để xe dừng lại thì đã thấy phía trước có sáu bảy chiếc xe đỗ, Diệp Lăng Phi dừng xe xong, để tay lên ngực của Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em đưa bật lửa cho anh, anh sẽ nói với em, có phải em có vấn đề hay không.
Bạch Tình Đình đưa bật lửa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Anh làm như em thích bật lửa của anh ấy, đưa cho anh đấy.
Bạch Tình Đình nói rồi trả bật lửa lại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy bật lửa, bật lửa lên châm thuốc rồi tiện tay vứt ra trước mặt, hắn hút một hơi rồi quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em cũng đừng tức giận, Bành Hiểu Lộ tìm anh thật sự là không có chuyện gì, chỉ là muốn nhờ anh giúp đỡ, hình như mẹ cô ta sẽ đến Vọng Hải, đồng thời dẫn theo một người. Còn người ấy là ai, trên điện thoại Bành Hiểu Lộ không nói, anh vốn không định giúp Bành Hiểu Lộ, nhưng Bành Hiểu Lộ bắt anh phải giúp cô ta, cô ta nói nếu anh không giúp cô ta, cô ta sẽ gọi điện cho em.
- Anh nói Bành Hiểu Lộ muốn gọi điện cho em?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong có chút khó hiểu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Ông xã, ý anh là Bành Hiểu Lộ sẽ gọi điện cho em, cô ta tại sao lại muốn gọi điện cho em?
Ban nãy Diệp Lăng Phi đã nghĩ rồi, nếu mình không làm như nói đùa với Bạch Tình Đình, nhỡ một ngày nào đó mình đắc tội với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ nói chuyện cô ta và Diệp Lăng Phi ở Ma Cao cho Bạch Tình Đình nghe, Bạch Tình Đình sẽ rất tức giận. Diệp Lăng Phi không muốn để tình cảnh đó xảy ra. Diệp Lăng Phi bây giờ rất thận trọng, luôn sợ có vấn đề xảy ra. Lần này không dễ gì làm hòa được với Bạch Tình Đình, hắn không muốn lại có chuyện xảy ra. Diệp Lăng Phi nói:
- Ừ, anh cũng thấy lạ, bà xã, em nói xem, Bành Hiểu Lộ rút cuộc nghĩ gì?
Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Em làm sao biết được, em cũng không phải là Bành Hiểu Lộ. Em thấy mười phần là anh làm chuyện xấu gì đó bị Bành Hiểu Lộ bắt được thóp, Bành Hiểu Lộ mới nói như vậy, ông xã, anh nói thẳng đi, anh có chuyện gì không?
- Anh có thể có chuyện gì chứ, bà xã, em đừng nói lung tung. Con người anh rất yêu gia đình, yêu bà xã.
Bạch Tình Đình vênh mặt lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh yêu gia đình, yêu bà xã, hừ, anh chỉ nói mồm mà thôi, em không cảm thấy thế. Vậy anh nói đi, anh yêu gia đình như thế nào, yêu vợ như thế nào.
- Anh không phải ngày nào cũng hát bài hát đó sao, anh yêu gia đình anh, yêu vợ anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, thấy xe trước mặt đã đi rồi, hắn vội vàng khởi động xe, Bạch Tình Đình giục:
- Ông xã, anh vẫn chưa nói xong, anh mau nói nhanh.
- Bà xã, đều là vợ chồng già rồi, đừng có như vậy nữa.
Diệp Lăng Phi ngầm ám chỉ hai cô gái Nhật Bản ngồi ở đằng sau, ám chỉ Bạch Tình Đình cần chú ý hình tượng của mình, Bạch Tình Đình quay đầu nhìn Suzu Yamakawa và Minako, rồi lại quay đầu lại nói:
- Ông xã, anh đừng có tìm lý do nữa, bây giờ em muốn biết, anh mau nói đi.
- Được rồi, bà xã, tối nay khi ở trên giường anh sẽ biểu đạt tình yêu của anh dành cho em.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, qua gương xe phía trước nhìn Suzu Yamakawa và Minako ngồi ở đằng sau nói:
- Các cô thích mặc quần áo gì?
Minako hơi sửng sốt vội nói:
- Loại nào cũng được.
- Quần áo người phục vụ ư?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi, không đợi Minako trả lời, Bạch Tình Đình đã thò tay cấu vào eo Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, Diệp Lăng Phi vội chữa lời:
- Ý của tôi là, các cô gái Nhật có thích mặc quần áo người phục vụ không?
Minako vội giải thích nói:
- Không phải như vậy. Loại quần áo đó chúng tôi không mặc, tiểu thư Yamakawa rất chú ý ăn mặc.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi biết, tôi cũng không nói là cô ấy không chú ý trang phục, tôi chỉ nói là người Nhật các cô tại sao trong phim luôn mặc quần áo người phục vụ , ồ đúng rồi, bây giờ ở Nhật công ty nào tương đối nổi tiếng, gần đây có bộ phim nào hay, ở đây thi không được, rõ ràng là không tiện lợi như ở Nhật, trên đường không tìm thấy chỗ bán đĩa phim, cứ cho là tìm thấy thì cũng lén lén lút lút. Trên mạng thì lại càng như vây, lần trước tôi xem một bộ phim thấy không tồi, trong phim có bảy thanh niên cưỡng bức một người phụ nữ trưởng thành, tôi download cả một đêm mới xong, vừa xem lại là Kim cương hồ lô oa, bọn lừa đảo đáng chết, tôi không biết tên khốn đó rút cuộc làm gì, nếu để tôi bắt được tên khốn đó, nhất định phải dạy dỗ cho nó một trận, dám lừa ông.
Diệp Lăng Phi ngồi lẩm bẩm, Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, cô ta không hài lòng nói:
- Ông xã, lẽ nào anh không thể đứng đắn một chút sao?
- Anh làm gì mà không đứng đắn, anh rất đứng đắn. Bà xã, anh muốn xin em một chuyện.
- Xin cái gì? Bạch Tình Đình hỏi
- Anh muốn em nâng cao tốc độ mạng internet ở nhà mình, tốc độ mạng bây giờ chậm quá, anh nghĩ nên lắp cáp quang như vậy tốc độ mới tốt hơn một chút. Anh nghĩ, sau này download phim cũng nhanh hơn, bà xã, em thấy có đúng không?
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi nói cả buổi với cô ta chỉ là muốn download phim nhanh hơn. Cô ta hừ lạnh lùng nói:
- Anh đừng có mơ.
- Bà xã, em đừng giận, anh chỉ là tiện nói thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười. Đúng lúc đó chuông điện thoại của Bạch Lăng Phi vang lên, Bạch Lăng Phi cầm điện thoại lên vừa nghe, tiếng trong điện thoại là Điền Vi Dân. Lần trước Diệp Lăng Phi nói với Điền Vi Dân về chuyện đó, Điền Vi Dân nói đợi anh ta về Ninh Châu sẽ giải quyết, chắc là hôm nay Điền Vi Dân về đến Ninh Châu nên mới gọi điện thoại cho mình.
- Bí thư Điền, có chuyện gì vậy? Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tiểu Diệp, tối hôm qua có phải cậu đến khách sạn Hoa Anh Đào không? Điền Vi Dân hỏi.
- Vâng, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi không hề để ý, với hắn, chuyện đến khách sạn Hoa Anh Đào chẳng có gì to tát. Diệp Lăng Phi không hề nghĩ nhiều, nhưng hắn lại nghe thấy Điền Vi Dân thở dài nói:
- Tiểu Diệp, cậu gây họa rồi!
----o0o----
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân ở đầu dây bên kia khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, cậu đã gây họa rồi!
- Tôi đã gây họa ư?
Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy, nhẹ nhàng đáp:
- Bí thư Điền à, tim của tôi không được tốt đâu, ông đừng dọa tôi như vậy, nếu như ông dọa tôi xảy ra vấn đề gì, ông sẽ phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của tôi đấy, nói vậy chứ ông không đủ sức đâu!
Điền Vi Dân không có ý muốn nói giỡn với Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, tôi không muốn nói giỡn với cậu, cậu biết không, hôm nay Lãnh sự quán Nhật Bản đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ, bởi vì tối hôm qua cậu xông vào khách sạn riêng của Nhật Bản, tiến hành đe dọa nhân vật nổi tiếng của Nhật Bản, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức này, tôi đang sắp xếp người điều tra chuyện này, trễ nhất là chiều mai phải có câu trả lời cho Lãnh sự quán Nhật Bản, nếu không người ta sẽ tiến hành phản ánh lên cấp cao hơn, như vậy sẽ nổ ra tranh cãi ngoại giao!
- Phản đối ư?
Diệp Lăng Phi nghe thấy những lời này lại cưới toe toét, cười nói:
- Phản đối cái con khỉ, tôi còn chưa cảm thấy phải phản đối gì cả. Không phải là tôi chỉ đến khách sạn Hoa Anh Đào một chuyến ư, cũng đáng được náo loạn thế này à? Bí thư Điền, nơi này không có có chuyện của ông, tôi sẽ giải quyết!
- Tiểu Diệp, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Điền Vi Dân hỏi.
- Xảy ra chuyện không hay? Xảy ra cái con khỉ!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói.
- Tôi biết cái tay lãnh sự kia, tôi rất thân với hắn, hắn còn dám tới gây sự ư, thật đúng rãnh rỗi không có việc thì đi gây chuyện!
Điền Vi Dân nghe được những lời này Diệp Lăng Phi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Điền Vi Dân chính là muốn nắm rõ hơn lai lịch của Diệp Lăng Phi, muốn biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc tính thế nào. Điền Vi Dân cũng biết một chút lai lịch của Diệp Lăng Phi, theo đánh giá của Điền Vi Dân, nếu Diệp Lăng Phi chạy tới khách sạn Hoa Anh Đào gây chuyện, vậy thì nhất định có suy nghĩ, bảo đảm không có chuyện gì. Điền Vi Dân biết rõ Diệp Lăng Phi người này làm việc cực kỳ ổn trọng, tuyệt đối không phải là người xung động dễ dàng đi gây chuyện. Chính bởi vì Điền Vi Dân hiểu rõ Diệp Lăng Phi, cho nên mới gọi điện thoại tới đây, mục đích chính là muốn cho Diệp Lăng Phi hiểu rõ tình hình hơn mà thôi. Diệp Lăng Phi dập máy, ánh mắt của hắn nhìn về trước xe, không nói gì thêm.
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nghe được những chuyện Diệp Lăng Phi vừa nói, ý thức được có chuyện rồi. Cô vốn muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thấy Diệp Lăng Phi chỉ nhìn về phía trước xe, câu hỏi Bạch Tình Đình đã ra bên miệng, nhưng lại nuốt trở về. Đi đến cửa hàng trưng bày ô tô, Diệp Lăng Phi dừng xe trong bãi đậu xe bên cạnh đại lý xe ô-tô, hắn cởi dây an toàn ra, nói với mấy người Bạch Tình Đình:
- Mọi người xuống xe trước đi, tôi đi gọi điện thoại!
Sau khi mấy người Bạch Tình Đình xuống xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Dã Thú. Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện đến, Dã Thú còn đang ngáy khò khò, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói của Dã Thú vang lên trong máy. Tên Dã Thú này còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói:
- Lão đại à, sao mới sáng sớm anh đã gọi điện thoại tới đây, em còn chưa có tỉnh ngủ đâu, lão đại, anh cũng nên ngủ đủ giấc vào, hôm qua anh cũng ngủ muộn lắm, em thấy anh cũng ngủ thêm một lát đi!
Diệp Lăng Phi vốn vừa rồi còn hơi giận, nghe được những lời này Dã Thú, ngược lại bị Dã Thú làm cho muốn phì cười. Tên Dã Thú cũng hay thật, mình ngủ còn chưa xong, còn muốn nhắc Diệp Lăng Phi cũng ngủ thêm cho đủ giấc, nếu như vậy. Diệp Lăng Phi cũng không cần gọi điện thoại cho Dã Thú rổi. Dã Thú cũng có thể ngủ thêm một lúc.
- Dã Thú à, cậu còn đang ngủ à, nếu cậu mà còn ngủ nữa thì mặt trời sắp chiếu lên mông cậu rồi đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Theo anh thì cậu đừng có ngủ nữa, mau rời giường sớm một chút đi!
- Lão đại, em thật sự bị thiếu ngủ mà!
Dã Thú ngáp, lầu bầu.
- Tối hôm qua lúc em về nhà thì không đi ngủ ngay, còn cùng với Tuyết Hoa đến hừng sáng mới đi ngủ, em ngủ tiếp đây!
- Cậu và Lục Tuyết Hoa đến hừng sáng mới ngủ à? Hai người làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi mà!
Dã Thú nói.
- Cũng không biết có phải Tuyết Hoa uống cà phê uống nhiều quá hay không, đến đêm rồi mà vẫn không buồn ngủ, lại kéo em dậy nói chuyện phiếm, hàn huyên đến tận lúc trời sáng, lão đại, bây giờ em buồn ngủ lắm mà!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy, vốn định để cho Dã Thú đi làm, nhưng hắn thay đổi chủ ý, nói:
- Dã Thú, anh không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu thôi, được rồi, cậu tiếp tục ngủ đi!
- Lão đại, vậy em ngủ tiếp đây. Nếu anh có chuyện gì thì cứ điện thoại cho em là được!
Dã Thú vừa nói vừa ngáp một cái, có vẻ như Dã Thú quả thật là rất buồn ngủ. Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lại bấm số của Dã Lang. Dã Lang không tham ngủ giống như Dã Thú, hắn đã thức dậy, nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, Dã Lang hỏi:
- Satan, chuyện gì vậy?
- Dã Lang, vừa rồi anh nhận được tin, hình như tên khốn Yonchien Yamakawa kia đã đi tìm lãnh sự quán Nhật Bản, lãnh sự quán Nhật Bản lại còn ra mặt, muốn chính quyền thành phố Vọng Hải trừng trị nghiêm chúng ta, hừ, cậu đi làm việc với lãnh sự quán Nhật Bản đi!
- À, em còn tưởng là chuyện gì chứ!
Dã Lang nói.
- Được rồi, chuyện này giao cho em đi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp điện thoại, Dã Lang làm việc so sánh với Dã Thú khiến cho người ta yên tâm hơn nhiều. Dã Lang là một trong những thành viên nòng cốt quan trọng nhất trong tổ chức quân hỏa Lang Nha, viên lãnh sự ở lãnh sự quán Nhật Bản dĩ nhiên cũng biết Dã Lang. Rất nhiều người đều cho rằng cái thế giới này là công bằng thế nào, cái thế giới này tràn đầy ánh mặt trời, không biết ở những nơi tràn đầy ánh mặt trời trên thế giới này, lại ẩn chứa rất nhiều bí mật không ai biết. Những chuyện này không phải những người bình thường kia có thể hiểu được. Giống như là một người trong nghề hiểu được tin tức về nghề đó, nhưng người ngoài nghề thì mãi cũng không hiểu nội tình bên trong thế nào. Điền Vi Dân không biết thế lực của tổ chức quân hỏa Lang Nha, ông ta chỉ biết tay Diệp Lăng Phi này rất có thế lực. Nhưng Diệp Lăng Phi lại rất rõ ràng, những cái gọi là uy hiếp kia đối với hắn mà nói không có bất kỳ tác dụng gì. Viên lãnh sự Nhật Bản kia không thể làm gì được hắn. Sở dĩ viên lãnh sự Nhật Bản dám uy hiếp chính quyền, chủ yếu là do hắn ta không biết Diệp Lăng Phi chính là Satan. Nếu như biết vậy, cho dù cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy. Tổ chức quân hỏa Lang Nha năm đó cũng từng hoành hành ở Nhật Bản, Yonchien Yamakawa chính là một người bị hại trong số đó. Yonchien Yamakawa còn tưởng rằng có thể vận dụng thế lực của mình có thể uy hiếp chính phủ có chế tài với Lang Nha và Satan, nhưng hắn vẫn thất bại, thái độ của chính phủ rất mập mờ, trong chuyện này dính dáng đến quá nhiều quan hệ chính trị.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Lang xong, hắn cũng yên lòng. Diệp Lăng Phi đẩy cửa xe ra, xuống xe, đã thấy Bạch Tình Đình cùng Suzu Yamakawa. Minako ba người đang đứng trước cửa đại lý ô-tô chờ Diệp Lăng Phi, trước khi Diệp Lăng Phi còn chưa tới, các cô sẽ không đi vào. Diệp Lăng Phi đi về phía Bạch Tình Đình, trên môi nở một nụ cười, đi đến trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, đang đợi anh đấy à!
- Dĩ nhiên là chờ anh rổi, chẳng lẽ chuyện này mà còn phải hỏi sao!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cô mới đem nghi vấn khi nãy còn chưa dám hỏi Diệp Lăng Phi nói ra.
- Ông xã, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy, em thấy khi nãy sắc mặt anh không được tốt lắm, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
- Không có chuyện lớn gì đâu, chỉ là tối ngày hôm qua anh đến khách sạn Hoa Anh Đào náo loạn, kết quả cái lão Yonchien Yamakawa khốn kiếp kia tìm đến lãnh sự quán Nhật Bản. Hừ, cái lão già khốn kiếp đó cũng không nhìn xem anh là ai, còn định dùng lãnh sự quán Nhật Bản tới dọa anh, vừa rồi anh đã an bài Dã Lang đi xử lý chuyện này rồi. Bà xã, anh đã nói rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà!
Bạch Tình Đình cong môi, nói:
- Ông xã, chuyện này mà cũng coi là chuyện nhỏ, vậy em cũng không biết chuyện gì mới là chuyện lớn đây!
- Ừm, để anh suy nghĩ đã, khụ, anh không nghĩ ra, thế này đi, chờ sau khi nghĩ ra, anh sẽ nói cho em biết chuyện gì là chuyện lớn!
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, dẫn Bạch Tình Đình đi vào trong đại lý xe hơi. Diệp Lăng Phi đã quen lái xe nhập ngoại, nhất là Mercedes-Benz, hắn lái rất thuận tay, về phần xe sản xuất trong nước, Diệp Lăng Phi không quá tin tưởng vào các tính năng, ai cũng biết đồ Tàu giá cực rẻ, nhưng lại đẹp, nhưng điều này cũng là trong quá khứ rồi. Đồ bây giờ giá rẻ nhưng chưa nói tới đẹp, nhiều nhất chỉ là bề ngoài không tệ lắm thôi, nhưng bên trong lại không dám cho người ta nghiên cứu cẩn thận. Đã có mục tiêu, vậy chọn xe cũng rất đơn giản, chỉ cần đưa đơn đặt hàng, giao tiền đặt cọc, một tuần sau tới đây lấy xe. Đại lý xe hơi cũng không có sẵn xe Mercedes-Benz nhập ngoại kiểu mới nhất, cần chờ thời gian, dĩ nhiên, chỉ cần anh có tiền, thời gian sẽ rút ngắn rất nhiều. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng ít nhất phải đến giờ ăn cơm trưa mới có thể chọn xong xe, nhưng không ngờ khi bọn họ đi ra khỏi đại lý xe thì vẫn chưa tới mười một giờ rưỡi. Diệp Lăng Phi sờ sờ bụng, nói:
- Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ đi mua quần áo!
Diệp Lăng Phi vừa mới đi tới chỗ cửa xe, lúc này, chợt nghe thấy có người hô lớn:
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, thấy trên mặt Bạch Tình Đình hiện lên vẻ lo lắng. Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm thở dài, bây giờ hắn là người đã có gia đình, không thể tùy tiện mạo hiểm. Diệp Lăng Phi lại nhìn về hướng phát ra tiếng kêu đó, sau đó nhìn vào mắt Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh biết rồi, anh không sang đó là được!
Lúc này Bạch Tình Đình mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Diệp Lăng Phi không chịu nghe lời cô, qua bên đó xem thế nào. Chiếu theo tính cách của Diệp Lăng Phi, nói không chừng sẽ xuất thủ, như vậy, tình huống thật sự quá nguy hiểm. Bạch Tình Đình không muốn để cho Diệp Lăng Phi đi mạo hiểm.
- Ông xã, chúng ta lên xe đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi vừa mới đáp lời, đã nghe thấy một người đàn ông hô lớn:
- Mau báo cảnh đi, người kia điên rồi, người kia điên thật rồi, nhanh lên một chút...!
Diệp Lăng Phi nhìn về phía đó, thấy một người đàn ông tay cầm một con dao phay, trên người dinh không ít máu, đang lao thẳng tới chỗ này.
----o0o----
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv