Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 136: Chu Quân Bạo Nộ
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đại Sắc Nương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
"Ầm!" Cái bàn trong đại sảnh vang lên một tiếng. Tiếp theo "lẻng xoẻng" âm thanh giòn tan liên tục vang lên, ly tách trên mặt bàn bị chấn bay lên rồi rơi xuống, vỡ vụn.
Ngay lúc mặt bàn vang lên tiếng động, mấy gã đại hán mặc đồ tây đen đứng bên dưới trên mặt hiện vẽ hoảng sợ. Cả đám đều lặng im không nói, cúi đầu nhìn xuống đất. Không dám ngẩng đầu nhìn người đang nổi giận đùng đùng trước mặt.
"Tụi bây không ngờ dám nói không thấy tiểu thư?" Chu Quân ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh như băng nhìn mấy tên thủ hạ ở trước mặt mình.
Kỳ thật cũng trách không được Chu Quân lại nổi lôi đình. Đổi lại là người khác cũng sẽ phản ứng như hắn. Chu Quân hiện tại phản ứng xem như đã có chút bình tĩnh.
Chu Quân cũng chính là cha của Hỏa Phượng Hoàng, nguyên là bang chủ Tân bang. Mấy năm trước sau khi Hỏa Phượng Hoàng xuất đạo, hắn cũng đã thoái vị nhượng hiền, đem công việc trong bang hết thảy đều giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý. Tuy trên danh nghĩa hắn là bang chủ Tân bang, nhưng trên thực tế lại là Hỏa Phượng Hoàng chủ sự.
Kỳ thật, Chu Quân phi thường yêu thương cô con gái một bảo bối này của hắn. Vốn hắn cũng không muốn đem sự vụ trong bang giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý quá sớm, nhưng chịu không được Hỏa Phượng Hoàng nhõng nhẽo, lại nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng quả thực có năng lực này, cuối cùng Chu Quân mới đem hết thảy sự vụ trong bang đều giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý. Còn hắn yên tĩnh hưởng "tuổi già".
Chu Quân là một người trung niên, toàn thân cao thấp đều tràn ngập một cỗ phong độ của người trí thức, hắn trông không giống một ông trùm của xã hội đen mà giống như một phần tử trí thức.
Nhưng điều này cũng chỉ là mặt ngoài bộ dáng mà thôi. Trên thực tế, Chu Quân thuộc loại tâm ngoan thủ lạt. Bằng không, hắn làm sao có thể làm Tân bang lớn mạnh? Làm sao có thể làm lão đại Tân bang?
Tuy Chu Quân không xử lý sự vụ Tân bang đã nhiều năm. Nhưng vẫn còn lại ảnh hưởng, hiện tại hắn giận dữ, những người phía dưới liền lập tức ngậm miệng không dám nói chuyện.
Những người này năm đó theo Chu Quân đánh dẹp thiên hạ, giúp Tân bang lớn mạnh. Bọn họ đều biết Hỏa Phượng Hoàng đi theo gã thanh niên không rõ lai lịch, sau đó thì biến mất, nên mới tới đây tìm Chu Quân.
"Tụi bây còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không nhanh phái người đi tìm tiểu thư?" Nhìn bọn thủ hạ trầm mặc không tên nào mở miệng, Chu Quân trong lòng càng tức giận. Hắn cũng biết, những năm gần đây Hỏa Phượng hoàng rất nổi danh, khó tránh khỏi người khác đố kỵ mà tìm cách đối phó với nàng. Nhưng không ngờ hôm nay chuyện ấy lại xảy ra.
"Lão đại, chúng ta đã phái người đi tìm tiểu thư. Nhưng tạm thời còn chưa có tin tức." Một gã trung niên đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lấm lét nhìn Chu Quân cẩn thận nói.
Tuy rằng hắn đi theo Chu Quân nhiều năm, nhưng hắn đối với Chu Quân vẫn e sợ như cũ. Đây là uy nghiêm của lão đại Chu Quân với thuộc hạ.
"Không tin tức, không tin tức!" Chu Quân lạnh lùng nhìn bọn thủ hạ liếc mắt một cái, "Biết đối phương là ai chưa?"
"Phỏng chừng đối phương là cao nhân Giang Đông bang mời đến chuyên để đối phó tiểu thư." Người trung niên nói chuyện lúc nãy trả lời.
"Giang Đông bang. Hừ!" Chu Quân hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang! "Nếu tiểu Dĩnh có chuyện gì xảy ra, tao nhất định làm cho bọn chúng toàn bộ chết không toàn thây!" Chu Quân hai mắt hiện lên tinh quang. Trên người tràn ra từng đợt sát ý lạnh như băng.
"Biết đối phương còn có người nào nữa không?" Chu Quân lạnh lùng nhìn người trung niên hỏi.
"Cũng không rõ ràng." Người trung niên dè dặt hồi đáp."Nhưng bọn họ chắc cũng không dám giết tiểu thư!"
"Không dám? Mày dựa vào cái gì đảm bảo? Hừ, Giang Đông bang. Lưu, mày đi xuống chuẩn bị thuộc hạ, chúng ta lập tức đi Giang Đông bang. Nếu quả tiểu Dĩnh có tổn thương gì, đêm nay giết sạch bọn chúng!" Chu Quân càng nói càng phẫn nộ. Nếu quả Hỏa Phượng Hoàng thật sự đã xảy ra chuyện gì, vì Hỏa Phượng hoàng cho dù cùng Giang Đông bang khai chiến cũng không tiếc.
"Bang chủ." Người trung niên thoáng chần chờ, nhìn Chu Quân, sau đó lại im lặng.
"Có chuyện gì?" Chu Quân không khỏi âm thầm tức giận.
"Hiện tại Giang Đông bang đã không còn là Giang Đông bang như trước đây. Hiện tại bọn họ đã phát triển lớn mạnh so với chúng ta cũng không kém bao nhiêu." Người trung niên nói.
"Hừ, vậy thì sao? Nếu bọn họ dám can đảm thương tổn tiểu Dĩnh, cho dù cùng bọn chúng lưỡng bại câu thương tao cũng sẽ không tiếc! Chuyện vô nghĩa không cần nhiều lời, mày đi xuống chuẩn bị cho tao. Nhớ bảo bọn chúng mang theo ‘hàng nóng’!" Chu Quân sắc mặt lạnh lùng nói.
"Bang chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?" Một gã thanh niên bước lên một bước, nhìn Chu Quân tiếp tục nói: "Chúng ta có thể đợi khi tìm được tiểu thư lúc đó mới quyết định được không?"
"Hừ, hiện tại tiểu Dĩnh ở nơi nào? Tụi bây có tin tức gì không?" Chu Quân sắc lạnh lãnh liệt nhìn gã thanh niên: "Hiện tại rõ ràng chính là Giang Đông bang khi dễ trên đầu chúng ta, chúng ta không hoàn thủ tùy ý đối phương khi dễ sao? Hay là tụi bay hiện giờ đã nhìn nhận sự tồn tại của tao?" Chu Quân sắc mặt càng thêm lạnh như băng.
"Không dám, lão đại thủy chung vẫn là lão đại của chúng ta. Nhưng việc này em cảm thấy cần được bàn bạc kỹ hơn." Người trung niên nói chuyện lúc trước lại nói.
----------oOo----------
Trước mặt Dương Vũ là một tòa nhà cao cấp. Bên trong vô cùng huy hoàng. Ngôi biệt thự này so với biệt thự Hoàng lão còn xa hoa, khổng lồ hơn.
Dương Vũ đứng ở nơi tối nhìn chung quanh biệt thự vài lần. "Nơi này hẳn là nhà của Hỏa Phượng Hoàng!" Dương vũ ngẫm nghĩ rồi ôm Hỏa Phượng hoàng đi tới.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 137: Chu Quân Phát Điên(thượng)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đại Sắc Nương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
"Đứng lại, người nào!" Dương Vũ ôm Hỏa Phượng Hoàng vừa mới tới bên ngoài cửa khu biệt thự, người của Tân bang phụ trách bảo an đã quát to một tiếng.
Dương Vũ nhìn hắn liếc mắt một cái, mặc kệ hắn lập tức ôm Hỏa Phượng Hoàng đi tới trước cửa.
"Đứng lại, bằng không tôi không khách khí." Có lẽ ỷ vào mình là người của Tân bang, tên bảo an tuyệt không khách khí hướng Dương Vũ lạnh giọng quát.
"Cút ngay!" Dương Vũ không để ý đến nhóm người bảo an đã là nhẩn nhịn. Hơn nữa đối phương ngữ khí thật sự quá mức làm cho người ta tức giận. Bởi vậy, Dương Vũ chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái, dùng ngữ khí so với đối phương còn lạnh hơn quát lại.
Tuy rằng, nơi này là nhà Chu Quân, là nơi ở tư nhân lão đại của bọn họ. Nhưng nói như thế nào người tới đều là khách, Dương Vũ cũng có thể coi như là một người khách. Nhưng vẻn vẹn chỉ một tên bảo an lại dùng thái độ như vậy đối với hắn!
Cái này gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đương nhiên chuyện này là chuyện đáng ghét đến cực điểm.
Sau khi nghe Dương Vũ không lưu tình chút nào quát lạnh, Tên bảo an sắc mặt nhất thời liền thay đổi. Bước lên một bước, chắn trước mặt Dương Vũ, nhìn Dương Vũ cười lạnh một tiếng."Thắng nhóc, biết nơi này là chổ nào không? Thật sự là không biết sống chết, nhìn bộ dáng của mày chắc cũng không biết nơi này là địa phương nào. Còn không mau cút đi cho tao!"
"Chỉ bằng anh ư?" Dương Vũ lạnh lùng nhìn người kia liếc mắt một cái, trên người bỗng nhiên tản ra sát khí lạnh như băng!
"Thịch thịch!" Bị Dương Vũ bỗng nhiên tỏa ra sát khí làm cho hoảng sợ, tên bảo an liên tục lui lại mấy bước. Đợi đến khi đứng đứng lại, tên bảo an kinh ngạc nhìn Dương Vũ không rời mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một người nào có sát khí khủng bố như vậy!
Sát khí chợt lóe, Dương Vũ trong lòng chợt bình tỉnh lại. sau khi tỉnh táo lại Dương Vũ trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Mình tựa hồ quá đáng, không ngờ lại chấp nhặt cùng người như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, Dương Vũ cũng nghiêm mặt nhìn tên bảo an, tiếp tục nói: "Tôi khuyên anh không nên ngăn trở tôi, nếu không, anh gánh không nổi trách nhiệm này đâu!"
"Cái gì trách nhiệm!" Tên an ninh kia lại bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Dương Vũ. Trước tuy rằng bị Dương Vũ làm cho hoảng sợ. Nhưng dù như thế nào hắn cũng là một phần tử xã hội đen. Sau khi trấn tỉnh lá gan liền phục hồi. Dù sao nơi này là địa phương của bọn hắn! Cho dù Dương Vũ lợi hại cũng không dám làm gì! Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn.
Dương Vũ và tên bảo an nói chuyện cũng không lớn tiếng. Nhưng trong trời đêm yên tĩnh lại truyền đi rất xa, sau đó một vài người nghe bọn họ nói chuyện liền chạy tới.
"Có chuyện gì ?"
"Người này muốn xông vào." Tên bảo an nhìn thấy có người tới, càng không thèm cố kỵ.
Nhìn bọn họ lục tục chạy tới, Dương Vũ cau mày. Hừ lạnh một tiếng, giẫm chân tại chỗ rồi tiếng lên phía trước.
"Anh bạn dừng bước, nơi này là nhà riêng, nếu anh có hẹn với lão đại, vậy xin chờ một lát. Không nên tự tiện xông vào." Người này có chút lễ mạo. Nhưng cũng là không cho Dương Vũ đi vào.
"Mẹ nó, vào một cái nhà mà cũng phiền toái như vậy!" Dương Vũ nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt đánh giá bọn hắn một cái. Dương Vũ không muốn cùng bọn chúng dây dưa quá nhiều, tuy rằng hiện tại trên người Hỏa Phượng hoàng đã ngừng chảy máu. Nhưng thân thể Hỏa Phượng hoàng nhưng cũng không được lạc quan. Rất cần nghỉ ngơi.
"Các anh nhìn xem ai đây, nếu các anh không để tôi đi vào, một khi cô ta có chuyện gì, hết thảy hậu quả các anh chịu trách nhiệm." Dương Vũ nhìn bọn họ lạnh lùng nói.
"Là ai?" Sau khi nghe Dương Vũ nói, dưới ánh đèn mờ nhạt những người này mới chú ý tới trong lòng Dương Vũ.
"Người này hình như là tiểu thư!" Bỗng nhiên, một người kêu lên sợ hãi.
"Tiểu thư?" Mọi người nghe thấy đều sửng sốt. Lão gia của bọn họ chính là đang ở bên trong đang nổi cơn lôi đình thịnh nộ vì chuyện Hỏa Phượng Hoàng mất tích. Bây giờ tiểu thư lại là được người ta bế về nhà. Hơn nữa tiểu thư bọn họ bây giờ cả người đều là máu tươi!
"Đúng là tiểu thư!" Mấy người còn lại cũng kêu lên sợ hãi!
"Nói, tiểu thư của chúng tôi bị làm sao vậy?" Ngay sau lúc phát hiện người trong lòng Dương Vũ chính là Hỏa Phượng Hoàng, lập tức có một người quát lạnh một tiếng hỏi Dương Vũ. Bọn họ hoài nghi, Hỏa Phượng Hoàng sở dĩ thành ra bộ dáng này hoàn toàn là do Dương Vũ. Nói không chừng, Dương Vũ chính là hung thủ. Mà hiện tại Hỏa Phượng Hoàng lại đang nằm ở trong lòng hắn sống chết còn chưa biết.
Chuyện này làm cho bọn họ có lý do hoài nghi, Dương Vũ chính là hung thủ bây giờ là tới cửa thị uy.
Nghe mấy tên kia nói chuyện, Dương Vũ sắc mặt buồn bực. Mình là cứu người mà, đâu phải giết người. Sao bọn họ lại hoài nghi mình là hung thủ.
Dương Vũ tuy buồn bực nhưng cũng nói: "Tôi chỉ là cứu cô ta mà thôi, nếu các anh không muốn cô ta bị chết thì mau tránh ra để tôi đi vào. Đúng rồi, giúp tôi tìm cha cô ấy đến đây." Dương Vũ thật sự không muốn cùng bọn chúng dây dưa. Nếu còn dây dưa nói không chừng lại còn có màn đấu võ mồm.
"Nhanh đi thông báo cho bang chủ!" Sau đó liền có một người chạy nhanh vào bên trong.
"Nếu là như vậy, anh mau đi theo tôi." Nói đến đây những người này tránh qua một bên nhường đường cho Dương Vũ đi vào. Một người đi ở phía trước dẩn đường cho Dương Vũ đi vào bên trong. Nhưng sau lưng Dương Vũ còn đi theo vài người. Dường như muốn theo giám thị Dương Vũ.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 138: Chu Quân Phát Điên(trung)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đại Sắc Nương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
"Cái gì? Mày nói tiểu thư được người ôm đã trở về?" Nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt Chu Quân đầu tiên là vui vẻ nhưng nháy mắt đã thay đổi. Bởi vì hắn nghĩ đến Chu Dĩnh là bị người khác ôm trở về.
"Con gái tao hiện giờ ở đâu? Mau dẫn tao tới!" Chu Quân quắt mắt từ chỗ ngồi đứng lên vội vàng nói. Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Mới vừa mới ra tới bên ngoài đã gặp Dương Vũ bị mọi người vây quanh đi tới, trong lòng Dương Vũ là Hỏa Phượng Hoàng cả người đầy máu tươi.
"Tiểu Dĩnh!" Trong nháy mắt nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng, Chu Quân đã nhận ra người đầy máu tươi này chính là con gái bảo bối của mình. Chu Quân vô cùng lo lắng chạy tới.
Nhìn người trung niên đang chạy tới có gương mặt khá giống Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ đã biết người này chính là cha Hỏa Phượng Hoàng và cũng là bang chủ Tân bang. Chỉ là nhìn thấy Chu Quân có phong độ của người trí thức làm Dương Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Theo hắn nghĩ Chu Quân dù không phải là người có vẽ mặt dữ tợn nhưng tối thiểu cũng có bộ dáng của dân xã hội đen. Nhưng Chu Quân lại có vẻ mặt của người trí thức. Nếu Dương Vũ không phải biết trước Chu Quân chính là lão đại của Tân bang, hắn tuyệt đối sẽ không tin người trung niên trước mặt là một ông trùm của xã hội đen. Nếu người ta nói Chu Quân là một phần tử trí thức Dương Vũ còn dể tin hơn.
"Ông chính là cha của cô ta? Là bang chủ Tân bang?" Dương Vũ nhìn Chu Quân hỏi.
"Lớn mật! Dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bang chủ của chúng ta!" Dương Vũ vừa dứt lời, bên cạnh liền có một người quát lạnh một tiếng.
Chu Quân khoát tay đối với người nọ, nhìn Dương Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tôi đúng là Chu Quân. Tiểu Dĩnh hiện tại ra sao?"
"Cô ấy tánh mạng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng tôi hy vọng ông mau chóng tìm bác sĩ!" Dương Vũ bế Hỏa Phượng Hoàng đưa qua. Chu quân duỗi tay ôm đón lấy
"Nhanh đi gọi bác sĩ lại đây!" Chu Quân sau khi ôm lấy Hỏa Phượng Hoàng liền lập tức quát với người bên cạnh. Đồng thời, Chu Quân ôm Hỏa Phượng Hoàng quay đầu đi vào trong biệt thự.
Nhìn dáng vẽ chu quân vô cùng lo lắng, Dương Vũ nhún nhún vai, suốt dọc đường ôm Hỏa Phượng Hoàng đi xuyên qua toàn bộ Tân trấn, hai tay Dương Vũ có chút tê dại.
Chu Quân sau khi rời khỏi, những người khác cũng ly khai. Trong nháy mắt, bên cạnh Dương Vũ không còn một người. Nhìn chung quanh liếc mắt một cái, Dương Vũ có chút buồn bực.
Tuy rằng, hắn cũng không phải loại người thi ân cầu báo. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã cứu cô ta, hơn nữa còn đưa về đến nhà. Ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ? Nhưng trên thực tế, Dương Vũ cái gì cũng không nhận được. Lúc này ở bên cạnh hắn ngay cả một người cũng không có.
Dương Vũ cười khổ, xoay người đi về phía cửa. Nếu là như vậy, không đi còn đợi đến khi nào?
"Người anh em kia, xin dừng bước." Ngay lúc Dương Vũ định rời khỏi, một giọng nói giữ Dương Vũ ở lại vang lên. Vừa nghe, dương vũ liền dừng bước xoay người lại, nhìn thấy một người trung niên đang đi về hướng mình như có chuyện gì đó muốn nói.
"Ông nói với tôi?" Dương Vũ nhìn người trung niên hỏi.
"Ha hả, người anh em này, tôi đại biểu bang chủ với tiểu thư cám ơn cậu đã cứu tiểu thư. Nếu cậu không ngại mời vào bên trong ngồi?" Người trung niên mời nói.
Nhìn người trung niên, Dương Vũ bỗng nhiên cười."Không dám, tôi chỉ là vừa lúc đi ngang mới cứu cô ấy trở về thôi."
"Ha hả, đừng nói như vậy, nếu đã tới đây thì mời vào uống chén trà cho ấm rồi trở về." Người trung niên lại mời nói.
Nhìn người trung niên, Dương Vũ tâm ý vừa động. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Hảo, vậy quấy rầy một lần."
"Mời vào." Người trung niên khoát tay ra dấu mời. Dương Vũ cũng không khách khí, đi nhanh vào.
Trên đường, hai người thông tính danh lẩn nhau. Nguyên lai, người trung niên này tên là Đỗ Huy, còn thân phận là gì lại chưa nói. Nhưng hắn dù không nói, Dương Vũ cũng biết đại khái, người này ở Tân bang địa vị tuyệt đối sẽ không thấp.
"Cậu Dương, mời uống trà." Ở trong phòng khách song phương sau khi ngồi xuống, trong chốc lát liền có người hầu bưng trà lên. Dương Vũ tiếp nhận hảo ý, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Ha hả..." Đỗ Huy cười, nói tiếp: "Cậu Dương không biết là người ở nơi nào? Hiện đang làm gì?" Đỗ Huy ra vẽ không chút để ý, tùy tiện hỏi.
"Ha hả, tôi chỉ là một học sinh trung học thôi." Điều này cũng không có gì để che giấu. Dương Vũ cứ thực tế nói ra."Học sinh trung học?" Đỗ Huy có điểm kinh dị nhìn Dương Vũ. Tuy rằng Dương Vũ thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi. Nhưng Đỗ Huy thật không ngờ Dương Vũ lại là một học sinh trung học.
Bình thường mà nói, nếu một học sinh trung học nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng gặp nguy, cho dù lá gan khá lớn cũng cũng chỉ báo cảnh sát là xong việc. Nhưng Dương Vũ chẳng những không có gì kinh hoảng, thậm chí còn mang Hỏa Phượng Hoàng trở về. Bực này đảm lượng, không phải người bình thường có thể có.
Tuy rằng đã sớm biết Dương Vũ nhất định không phải người bình thường, nhưng Đỗ Huy nhịn không được cũng phải kinh ngạc một lần.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Đỗ Huy, Dương Vũ cười cười. Cho dù có nói như vậy cũng không sợ đối phương biết thân phận của mình. Huống hồ, Dương Vũ còn có tính toán khác.
Tiếp theo hai người tùy tiện nói chuyện. Đơn giản là Đỗ Huy không ngừng hỏi thăm thân phận Dương Vũ thôi. Dương vũ cũng vừa cười, vừa đem những chuyện không quan trọng nói ra.
.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 139: Chu Quân Phát Điên(hạ)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đại Sắc Nương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Khoảng nữa giờ sau, Chu Quân từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Chu Quân đi vào, Dương Vũ vội vàng đứng dậy hướng về phía Chu Quân gật đầu chào. Nhân tiện, Dương Vũ đánh giá Chu Quân. Mặc dù Chu Quân đang mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, nhưng dưới bề ngoài bình tĩnh đó, Dương Vũ phát hiện bên trong có một chút bất thường, chỉ là che đậy mà thôi.
Nhìn thấy Dương Vũ, Chu Quân mĩm cười, gật đầu chào rồi ngồi xuống. “Người anh em kia…”
“Con tên là Dương Vũ, tiên sinh có thể gọi là tiểu Dương hay tiểu Vũ cũng được.” Dương Vũ vội vàng cắt ngang lời nói của Chu Quân, và đồng thời giới thiệu mình.
“Ha ha, tôi đây cũng không khách khí. Dương Vũ à, mới vừa rồi tôi có chỗ thật thất lễ, xin đừng trách.” Chu Quân cười nói.
“Tiên sinh nặng lời rồi, con chỉ là thuận tay đem…” Nói đến đây, Dương Vũ nhướng mày, cho đến bây giờ hắn cũng không biết tên của Hỏa Phượng Hoàng là gì. Vừa rồi chỉ nghe Chu Quân mới gọi tiểu Dĩnh hay gì đó duy nhất một lần. Nhưng tiểu Dĩnh là tên gọi thân mật nên Dương Vũ cũng không dám tự ý gọi bậy.
“Ha ha, thật xấu hổ. Nói thật con đến bây giờ cũng không biết con gái tiên sinh tên là gì.” Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, thần tình xấu hổ.
“Sao?” Chu Quân kinh ngạc. Hắn vốn cho là Dương Vũ quen biết Hỏa Phượng Hoàng nhưng lại không nghĩ tới, thậm chí tên gọi của tiểu Dĩnh, Dương Vũ cũng không biết.
Chu Quân trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẻ hoài nghi đó chỉ chợt loé rồi biến mất nhanh chóng, Dương Vũ và người trung niên cũng không nhận thấy.
“Con gái tôi tên là Chu Dĩnh. Ở ngoài thì người ta gọi nó là Hỏa Phượng Hoàng. Ha ha, chê cười rồi.” Khi nhắc đến Chu Dĩnh, Chu Quân mới thật sự cười, chứng tỏ Hỏa Phượng Hoàng là niềm kiêu hãnh của hắn.
“Ha ha, thì ra con gái tiên sinh tên là Chu Dĩnh. Một cái tên nghe rất êm tai. Không biết hiện giờ cô ấy ra sao? Thương thế đã khôi phục chưa?” Dương Vũ có chút quan tâm, hỏi.
“Hiện tại đã ổn định lại rồi, không có gì nguy hiểm đến tánh mạng. Chỉ là theo như bác sĩ nói, nếu muốn phục hồi như cũ thì sợ rằng cần phải tu dưỡng một thời gian.” Nói đến đây, giọng nói của Chu Quân thay đổi, pha chút tức giận trong đó.
“Hừ!” Chu Quân hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến vết thương như bị đao cắt trên thân thể Hỏa Phượng Hoàng. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu như không phải có Dương Vũ cứu, e rằng Hỏa Phượng Hoàng đã chết.
“Nếu như không phải là tiểu Dương cậu ra tay cứu giúp, chỉ sợ con gái tôi đã bị giết chết. Cám ơn cậu.” Chu Quân chân thành nhìn Dương Vũ nói.
“Tiên sinh không cần khách sáo như vậy.” Dương Vũ mỉm cười nói.
“Tiểu Dương cậu cũng không cần giữ khoảng cách như vậy, cứ gọi tôi là bác được rồi.” Chu Quân cười nói, đối với Dương Vũ hắn rất cảm kích.
“Vậy thì cung kính không bằng tuânh mệnh.” Dương Vũ cười cười.
“Đúng rồi, tiểu Dương. Cậu có biết ai đã đả thương con bé nặng như vậy không?” Chu Quân nhìn Dương Vũ hỏi.
“Nghe nói là Giang Đông bang vì đối phó với con gái bác đã cố ý mời cao thủ tới giúp tay. Nếu không phải lúc đó con ra tay cứu giúp, đối phương tuyệt đối đã giết chết cô ấy rồi. Cô ấy thực sự không phải là đối thủ của hắn.” Có thật là Hỏa Phượng Hoàng không phải là đối thủ của người thanh niên kia? Nhưng quả thực từ lúc bắt đầu, Hỏa Phượng Hoàng đã bị đối phương chèn ép, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Giang Đông bang!” Tinh quang trong mắt Chu Quân chợt loé, trong nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh như băng. Trên người cũng toát ra một tràng sát khí lạnh lẽo mà chỉ có người “Cửu Kinh Sa Tràng” mới có.
“Tôi sẽ lập tức tiêu diệt bọn chúng!” Chu Quân quắt mắt đứng lên, gương mặt đằng đằng sát khí, nói.
“Bang chủ, vạn sự không nên!” Đỗ Huy liền vội đứng lên, thuyết phục.
“Đỗ Huy. Đến lúc này mày còn muốn ngăn cản tao? Nếu như chúng ta không phản công lại, tất sẽ bị người ta đạp lên đầu khi dễ . Hừ, bọn họ còn đánh tiểu Dĩnh bị thương thành như vậy, tao không báo thù này, không đích thân mang tên khốn đó bằm nát tao làm sao có thể nuốt trôi cục giận này.”
“Nhưng bây giờ bọn chúng có một cao thủ giúp đỡ, chúng ta vốn đã là không phải đối thủ của bọn chúng.” Đỗ Huy vội vàng giải thích.
“Tha cho con mạn phép chen vào. Bác Chu, hiện tại chúng ta đúng là không nên ra tay với đối phương.” Dương Vũ nhìn Chu Quân nói.
“uhm!” Chu Quân nhìn Dương Vũ nghi ngờ, nhưng không nói lời nào.
“Thử nghĩ, nếu đối phương đã mời cao thủ tới để đối phó lệnh ái, tất đối phương đã điều tra tường tận về mấy vị rồi. Trong khi đó mấy vị không biết rõ mấy về thực lực đối phương, có bao nhiêu cao thủ ẩn tàng.”
“Nếu đối phương đã mời được một cao thủ thủ, hẳn nhiên có thể mời người thứ hai, người thứ ba thậm chí còn nhiều hơn nữa để đối phó với mấy vị. Nếu như bây giờ mà sai người đi, thật tình mà nói mấy vị sẽ bị tổn thất lớn.”
Nếu như Tân bang không có dị năng cao thủ thì đâu chỉ dừng lại ở mức tổn thất đơn giản như vậy. Mặc dù đối với thực lực của người thanh niên chưa tới đâu nhưng để đối phó với mấy người bình thường như bọn họ thì đơn giản giống như lấy đồ trong túi mà thôi. Có thể nói là tới bao nhiêu người là giết bấy nhiêu. Dương Vũ đã uyển chuyển chọn lựa lời nói mà thôi.
Khi nghe Dương Vũ nhắc nhở, Chu Quân mới bình tĩnh trở lại. Hắn vốn không phải là loại người dễ dàng vọng động. Nếu không, hắn cũng không thể đánh dẹp thiên hạ, gầy dựng Tân bang thành một giang sơn lớn mạnh như vậy. Mới vừa rồi chỉ vì nhắc đến thương thế của Chu Dĩnh đã làm cho hắn nộ khí công tâm.
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Quân suy nghĩ một lát thì cũng hiểu được tình thế bây giờ. Một lát sau, Chu Quân nhìn về phía Dương Vũ.
“Cậu nói bên kia có một cao thủ, rất lợi hại?”
“Không lợi hại, nhưng mà đối với mấy người thường mà nói thì rất là kinh khủng. Người bình thường căn bản không có khả năng đến gần hắn. Giết người thường đối với hắn chỉ như thái rau mà thôi
.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 140: Cự Tuyệt Xuất Thủ
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Đại Sắc Nương
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
“Thử nghĩ lại về lệnh ái thì bác sẽ biết. Lệnh ái không phải là người bình thường, bác đã biết chứ?” Dương Vũ nhìn Chu Quân hỏi.
Chu Quân cùng Đỗ Huy đều gật đầu xác nhận. Bọn họ dĩ nhiên biết Chu Dĩnh không phải là người bình thường. Chu Dĩnh là một người có đặc dị công năng. Bởi vì nàng khác với người bình thường, Chu Quân đối với Chu Dĩnh càng thêm yêu thương, nâng niu như trứng mỏng (Nguyên văn: cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan)
Bây giờ Chu Dĩnh lại bị người ta đánh mình đầy thương tích, Chu Quân không giận mới là lạ.
“Vậy mấy người cảm thấy giữa Chu Dĩnh và người bình thường có gì khác nhau?” Dương Vũ nhìn bọn họ mĩm cười hỏi.
“Điểm gì khác nhau?” Chu Quân khẽ cau mày. “Thể chất so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Còn nữa, khí lực khi đánh nhau rất mạnh. Ở ngoài đường, cả đám mấy người cũng không đánh lại nó.”
“Ha ha, có nghĩa là Chu Dĩnh rất lợi hại rồi? Ít nhất không có vấn đề khi đánh với mấy người bình thường, đúng không?” Dương Vũ cười nói.
Chu Quân gật đầt, trong lòng nghi hoặc nhìn Dương Vũ, không biết Dương Vũ đang muốn nói gì.
“Chu Dĩnh đúng là không phải người bình thường. Nói khó nghe chút, mấy người thử đoán coi lúc Chu Dĩnh đánh nhau với cao thủ mà Giang Đông bang mời tới, tình hình ra sao?”
“Tiểu thư của chúng tôi tuy không phải là đối thủ của đối phương, nhưng đối phương khẳng định đã không chiếm được phần thắng.” Đỗ Huy nhìn thoáng qua Chu Quân, rồi nhìn Dương Vũ trả lời.
“Bác cũng có ý nghĩ như vậy.” Thấy Dương Vũ nhìn về phía mình, Chu Quân vội vàng gật đầu. Khi hắn nhận thức ra Hỏa Phượng Hoàng là người có đặc dị công năng, khác với người bình thường, Chu Quân đối với nàng có lòng tin rất lớn.
“Ha ha, mấy người đã lầm rồi.” Dương Vũ lắc đầu, nhìn hai người bọn họ rồi nói tiếp: “Nếu như con nói là lúc ấy, ngay cả áo của đối phương Chu Dĩnh cũng không đụng được, mấy người có tin không?”
“Làm sao có thể được?” Chu Quân cùng Đỗ Huy không hẹn mà cùng thốt lên.
“Đó là sự thật.” Sắc mặt Dương Vũ nghiêm túc, không có vẻ bỡn cợt. “Chu Dĩnh đã như vậy, thử hỏi bác một chút là trong bang có bao nhiêu người nhưng Chu Dĩnh? Ngay cả Chu Dĩnh cũng không chạm được áo của đối phương, bị người đánh bị thương nặng, vậy mấy người ai còn có lòng tin sẽ đi đánh Giang Đông bang?”
“Chúng tôi sẽ dùng chiến thuật biển người” Chu Quân hừ lạnh một tiếng, trong lòng trở nên giận dữ bất bình.
“Chuyện đó càng không thể làm.” Dương Vũ lắc đầu. Phong nhận của người thanh niên vô cùng lợi hại. Hơn nữa đối phương là Phong hệ dị năng giả, nên tốc độ rất nhanh. Chỉ cần người của Tân bang không sử dụng vũ khí nóng. Những người bình thường này cho dù dũng mãnh phi thường tới đâu, thì khi đến đó một người sẽ chết một người, đến hai người sẽ chết cả cặp.
“Nếu như chiến thuật biển người có thể sử dụng, thì các người có thể thử một chút. Bất quá con khuyên là không nên tùy tiện đến đó. Giang Đông bang hiện giờ chẳng qua là tìm người đối phó lệnh ái mà thôi. Bác không nên ép họ đến giết người của bác. Nếu không bác sẽ rất dễ dàng mà trúng bẫy. Số thủ vệ ở phía ngoài kia đối với người gã kia mà nói thì không có tác dụng gì.”
“Không lẽ ta cứ để mặc cho đối phương cỡi trên đầu sao? Nói không chừng đến lúc đó, bọn người Giang Đông bang sẽ chiếm lấy hết địa bàn của ta.” Chu Quân, mặt lạnh lùng, nói.
“Có biện pháp giải quyết.” Dương Vũ cười một tiếng. “Biện pháp gì?” Chu Quân hai mắt sáng lên.
“Biện pháp chính là mời cao thủ đến tương trợ. Chỉ cần các người cũng có cao thủ như đối phương thì há gì phải sợ một Giang Đông bang? Hơn nữa, có cao thủ thì sự an toàn của mấy người sẽ được bảo đảm hơn.” Dương Vũ khẽ cười nói.
“Nhưng ở đâu tìm cho ra cao thủ?” Chu Quân chân mày cau lại. Mặc dù hắn đứng đầu một bang lớn nhưng chưa từng nghe qua về cao thủ dị năng.
“Trước mặt của chúng ta không phải đang có một người sao?” Ở bên cạnh, Đỗ Huy nhìn Dương Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười. Nghe được lời của Đỗ Huy, Chu Quân hai mắt rạng ngời nhìn Dương Vũ.
Mặc dù bọn họ không biết Dương Vũ lợi hại ra làm sao, nhưng hắn đã cứu được Chu Dĩnh thoát khỏi từ tay địch nhân mà trên người không mang một vết thương, ắt Dương Vũ tuyệt đối phải là một cao thủ.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn con. Con sẽ không ra tay.” Dương Vũ cũng đã tính toán. Đương nhiên hắn không phủ nhận mình có năng lực đối phó người thanh niên Giang Đông bang mời tới, nhưng Dương Vũ cũng không có ý định ra tay.
“Tại sao? Chỉ cần cậu chịu hỗ trợ, chúng tôi tuyệt đối sẽ ưu đãi cậu thật tốt.” Chu Quân cho là Dương Vũ so đo chuyện này nên mới cự tuyệt, cho nên vội vàng thanh minh.
“Ha ha, tiền tài đối với con mà nói, chỉ cần đủ là được. Chuyện này con không thể giúp được.” Dương Vũ cười cự tuyệt.
“Tại sao?” Sắc mặt của Chu Quân khó coi. Nói cho cùng hắn cũng là lão Đại của một bang hội, nhưng lại bị Dương Vũ cự tuyệt như vậy mà không nổi giận đã coi như là may mắn rồi.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt Chu Quân, Dương Vũ cười nói: “Con không giúp đỡ là vì bản thân có một lý do. Cứu người là vì vừa đúng lúc gặp phải. Hơn nữa con đã từng nói, con chỉ là một học sinh trung học, một học sinh trung học mà thôi. Con còn muốn đi học, còn có việc của mình phải lo. Cho nên con không thể nhận lời, hy vọng bác có thể thông cảm cho.”
Nghe lời giải thích của Dương Vũ, sắc mặt của Chu Quân dễ nhìn hơn chút.
“Vậy chúng tôi chỉ đành đi mời người khác vậy.” Đỗ Huy nhìn Chu Quân một cái, sau đó nói.
“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Chu Quân bất đắc dĩ phải gật đầu. Cuối cùng, Chu Quân nhìn Dương Vũ nói: “Tiểu Dương, mặc dù cậu từ chối không giúp, nhưng tôi vẫn còn nợ ân tình cậu đã cứu con gái tôi một mạng. Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm.”
“Ha ha, nếu vậy thì cám ơn bác trước vậy. Thời gian không còn sớm nữa, con phải về rồi.” Dương Vũ đứng dậy cáo từ.
“Cậu giờ tạm trú ở đâu? Tôi sẽ phái người đưa cậu trở về.”
“Không cần. Con tự mình về được mà.” Dương Vũ vội vàng từ chối.
“Nếu đã vậy, tôi tiễn cậu ra ngoài.” Chu Quân hai người đưa Dương Vũ ra tận đến cửa, sau đó Dương Vũ tự mình đi về.
.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo