Nếu ngươi hỏi những lời này ở Mê Thành, người bị hỏi khẳng định sẽ cho ngươi một ánh mắt xem thường: Chuyện này cũng không biết, thật sự là kẻ quá ngu dốt. Những lời này chính là chỉ đệ nhất mỹ nữ Mê Thành – Diêu Phỉ Phỉ.
Diêu Phỉ Phỉ? Là ai?
Đó là hòn ngọc quý trên tay Thủ phủ Diêu Định Vạn ở Mê Thành. Cầm, kỳ, thư, họa không gì không giỏi, tài tình hơn người, xinh đẹp như phù dung. Bởi vậy, được xưng phù dung nữ. Nàng là tình nhân trong mộng của bất kì nam tử nào ở Mê Thành. Lúc chưa cập kê, người tới cửa cầu thân đã nối liền không dứt. Đến tuổi cập kê, người đến có thể đạp phá cả cửa phủ. Nhưng tính tình tài nữ vốn cao ngạo, không xem được ai vào mắt. Thế cho nên hiện tại nàng đã mười bảy tuổi xuân xanh nhưng vẫn là khuê nữ như cũ.
Tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, hoa đào phấn hồng. Ở Mê Thành, hoa đào nở rộ đầy thành. Hơn nữa Mê Thành có nhiều hồ nước, nước vừa trong lại sâu, thuyền nhỏ du ngoạn đầy hồ, là chuyện ý nhị tao nhã.
Một hôm, Diêu Phỉ Phỉ cùng tỳ nữ mang theo điểm tâm, cùng chiếc đàn rời nhà tới hồ Uyển Tâm du ngoạn, ngắm cảnh đẹp hai bờ sông.
Diêu Phỉ Phỉ thân mặc cẩm bào dùng tơ vàng thêu phù dung, nội trang màu hồng nhạt. Mắt hạnh má đào, mắt ngọc mày ngài. Tóc dài để thả, bắt châu hoa quý giá, bước chân nhẹ nhàng lên chiếc trên thuyền hoa sớm đã chuẩn bị tốt.
Dáng vẻ xinh đẹp ấy cuốn hút quá đỗi đến nỗi khiến các công tử tuổi trẻ bên bờ mặt đỏ tim đập, hận không thể hóa thành kia cảnh đẹp bên bờ soi tỏ vẻ đẹp của nàng.
Diêu Phỉ Phỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người một cái, lại là một đám ngốc. Nàng quay đầu phất phất tay nói với tỳ nữ một bên:
“Xuân nhi, dọn đàn của ta ra.”
“Vâng, thưa Tiểu thư.” Xuân nhi mặc y phục màu xanh nhạt tay chân linh hoạt bày cầm án*, sau đó thật cẩn thận đặt cây đàn bảo bối của Tiểu thư ở đó.
(*bàn để đàn)
Diêu Phỉ Phỉ đi qua, ngồi vào cầm án. Ngón tay ngọc đánh một khúc, một tiếng đàn êm ái đổ ra. Thu mâu vừa lòng nở nụ cười, quả nhiên là một cây đàn bất phàm, không uổng lúc trước dùng giá đắt để mua nó.
“Cho thuyền đi đi.” Nàng gật gật đầu với Xuân nhi.
“Dạ.” Xuân nhi nhanh nhẹn đi đến một bên, phân phó thuyền phu.
Thuyền dần dần di chuyển, bích thủy trong suốt, gợn lên từng vòng từng vòng sóng. Ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt hồ, giống như có vô số ánh sao rơi vào đó, ánh sáng ngọc loá mắt, đẹp không sao tả xiết.
Ánh nhìn của Diêu Phỉ Phỉ dao động, đột nhiên thấy một đôi chim uyên ương quấn quýt dụi cổ vào nhau ở bên hồ. Môi anh đào cười nhạt, trong óc hiện lên vài câu thơ: Trì nhật giang sơn lệ, xuân noãn hoa thảo hương. Nê dung phi yến tử, sa noãn thụy uyên ương*. Không phải rất hợp với tình hình này sao?
(Ngày êm sông núi đẹp xinh
Gió xuân ngan ngát thơm tình cỏ hoa
Đồng tươi sáng, nhạn vút qua
Chim uyên bãi ấm sa đà ngủ quên)
Ngón tay trắng nõn lướt trên dây đàn. Một khúc đàn nhẹ nhàng phát ra nơi đầu ngón tay, khúc đàn du dương, mỗi một nốt, một cung đàn cũng thể hiện tâm sự của nàng giờ phút này.
“Tiểu thư, Tiểu thư…”
Đột nhiên Xuân nhi chạy vào, đánh gãy tiếng đàn.
Diêu Phỉ Phỉ nhíu mi, có chút trách cứ nhìn tỳ nữ bộp chộp.
“Sao lại lỗ mãng như vậy?”
“Tiểu thư tha tội.” Xuân nhi cúi người, miệng cũng không ngừng. “Tiểu thư, bên kia có một con thuyền, trên thuyền có một công tử rất tuấn tú. Là nam tử tuấn tú nhất mà nô tỳ đã gặp.” Nói xong, khuôn mặt thanh tú hồng toàn bộ, giống như rặng mây đỏ dần hiện lên.
Diêu Phỉ Phỉ bật cười, hóa ra là này tiểu tỳ nữ tư xuân. Nhưng đây là tháng ba, đúng là mùa xuân, khó trách. Ánh mắt nhìn đôi uyên ương quấn quýt ấy xa dần, trong lòng cũng có cảm giác mất mát. Trong nháy mắt, thanh xuân lại qua đi một năm. Năm tháng không buông tha cho bất kì ai, một nửa của nàng hiện còn ở đâu?
Xuân nhi mở to mắt nhìn, nhìn vẻ mặt mất mát của Tiểu thư. Ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, Tiểu thư tài tình hơn người, lại đẹp như thiên tiên, người có thể xứng đôi với nàng cũng chỉ có công tử tuấn tú vừa rồi nhìn đến.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người cùng công tử trên thuyền rất xứng đôi.”
“Nói lung tung gì thế?” Diêu Phỉ Phỉ hờn dỗi nhìn nàng. Nha đầu kia càng ngày càng không quy củ, chuyện như vậy cũng có thể tùy tiện nói sao? Khuôn mặt bỗng đỏ bừng, nàng thậm chí có thể cảm giác nhiệt độ trên mặt.
“Thật mà.” Xuân nhi cười, “Không bằng Tiểu thư tự mình đi xem, có lẽ người đó chính là người mang tâm linh phù hợp mà Tiểu thư vẫn tìm kiếm đó.”
Diêu Phỉ Phỉ vừa nghe, bỗng nhiên tâm động. Nhưng sự rụt rè làm nàng do dự, bắt hai tay vào nhau, không biết làm sao.
“Ai nha, Tiểu thư….” Xuân nhi dậm chân một cái, “Nếu không đi nhanh, công tử đó sẽ không thấy tăm hơi mất. Những truyền kì mà người xem người không phải nói hạnh phúc cần nhờ vào sự nỗ lực của mình sao? Sao mà đến lúc này người lại do dự chứ?”
Diêu Phỉ Phỉ cắn môi, nàng là thực hâm mộ những nữ tử trong sách kịch truyền kỳ dám yêu dám hận. Nàng khát vọng có thể giống họ, có thể cùng nam tử mình yêu dắt tay bên nhau cả đời. Nghe Xuân nhi nhắc tới, trong óc nàng lại hiện lên những mối tình trong truyện xưa, mặt đỏ lên, gật đầu.
Xuân nhi vui vẻ, kéo nàng đi ra ngoài.
Đến trước thuyền, ngọn gió lớn xô đẩy y phục của hai người, mái tóc phe phẩy hai má.
“Kìa, Tiểu thư, đó chính là cái thuyền đó.” Xuân nhi chỉ vào một phía, bên cạnh bờ có một con thuyền mà nói.
Diêu Phỉ Phỉ nhìn theo tay nàng, quả thực nhìn thấy một con thuyền rất khác biệt với những chiếc thuyền neo ở gần đó. Trên thuyền có hai người đang đứng, trong đó một người mặc hắc y, xem không rõ khuôn mặt. Một người thì nhìn vào vô cùng chói mắt, hắn mặc Nguyệt Nha trường bào, cánh áo bị gió thổi tung, tay áo tung bay. Mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, theo gió lay động. Mặc dù không hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt ấy, nhưng cũng đủ biết hắn là người xuất sắc cỡ nào.
Má ngọc đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập loạn. Đây là chuyện chưa từng có? Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình theo như lời sách viết sao? Đôi mắt trong suốt mang theo vài phần ngượng ngùng, khuôn mặt tinh xảo càng xinh đẹp khiến Xuân nhi nhìn thấy cũng phải ngây người. Wow, vẻ mặt này của Tiểu thư bộ thật sự rất đẹp, quả thực còn diễm lệ hơn hoa đào nở rộ.
“Xuân nhi, em có biết đó là công tử nhà ai không?” Hẳn là không phải người Mê Thành, nàng chưa từng gặp qua công tử bất phàm như thế.
Xuân nhi lắc đầu, “Em chưa từng gặp.”
“Vậy à.” Diêu Phỉ Phỉ có chút thất vọng, quả nhiên không phải người Mê Thành.
“Tiểu thư, nếu không chúng ta cho thuyền phu đi hỏi thăm?” Xuân nhi thấy vẻ mặt thát vọng của Diêu Phỉ Phỉ, nhanh chóng nói.
“Chuyện này có được không?” Diêu Phỉ Phỉ tâm động, lại vẫn có chút thẹn thùng như cũ. Liều lĩnh như vậy, có thể bị hắn coi thường hay không?
“Tiểu thư, chúng ta có thể tìm lý do mà.” Xuân nhi ra chủ ý.
“Có rồi.” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ đột nhiên sáng lên, để sát vào tai Xuân nhi nói thầm.
“Dạ.” Xuân nhi nghe xong liền gật đầu, “Vậy em đi phân phó thuyền phu.”
Một lát sau, thuyền phu bắt đầu lái thuyền hướng bên kia. Cảnh sắc hai bờ sông lui về phía sau, tâm tình Diêu Phỉ Phỉ lại càng sung sướng. Nụ cười luôn hiện diện nơi khóe miệng, tựa như hoa đào tháng ba.
Nhưng vào lúc này, hai nam tử lại lên bờ, thân ảnh biến mất ở trước mắt các nàng.
Diêu Phỉ Phỉ cả kinh, thiếu chút nữa kêu thuyền phu nhanh chóng đuổi theo đi. Nhưng chung quy sự rụt rè đã chiến thắng ý niệm trong đầu, chỉ còn có thể đưa mắt nhìn hai người rời đi, nỗi mất mát thật sâu xuất hiện ở trên mặt. Dù ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ nhưng nàng không còn một chút hứng thú dạo chơi hồ nữa.
“Thuyền phu, về đi.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tháng ba thơm mùi hoa đào, khách thăm tiếc hương thơm.
Mỗi năm một lần, màn mở đầu của lễ hội ngắm hoa đào lại vô cùng náo nhiệt tại Mê Thành. Bắt đầu từ năm ngoái, mọi người càng chờ mong lễ hội hoa đào. Chỉ vì hiện tại chẳng những có thể ngắm những cành hoa đào thanh nhã mê người, còn có vô số đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc thể hiện sự am hiểu ca múa của bản thân. Quan trọng nhất là có Mê Thành đệ nhất mỹ nữ Diêu Phỉ Phỉ tham dự. Vì người còn đẹp hơn cả hoa nên các nam nhân không tiếc dùng hết thủ đoạn toàn thân chỉ cầu có thể giành được sự ưu ái của mỹ nhân.
Tại rừng hoa đào rộng rãi nhất ở Mê Thành, dựng một cái đài cao cao. Những vòng lụa đỏ rực được cuốn vòng quanh bốn phía, giống một một đàn giao long đỏ rực có trật tự xoay quanh đài, một bên treo một tấm bảng theo gió tung bay ba chữ “Hội hoa đào” rồng bay phượng múa, càng thể hiện khí thế bất phàm.
Tại hai bên đài ngồi là một số thân hào cùng các nhân vật nổi tiếng ở Mê Thành, trên mặt đài trống trải là những nữ tử dự thi. Dưới đài sớm đã có nam nam nữ nữ ngồi đầy vây quanh hoặc xem, hoặc ngắm những tán hoa đào thơm ngát xa xa, hoặc nghển cổ mà nhìn, chờ mong mỹ nữ đã đến hay chưa…
Hào khí, thật là náo nhiệt phi phàm.
“Mọi người yên lặng.” Người điều khiển chương trình là thành Chủ của Mê Thành bước vào trong đài, ông ta mặc một bộ y bào xanh ngọc bị gió thổi tung, một khuôn mặt chữ điền bình thường lại mang theo khí thế kiên nghị bất phàm. Mày rậm, vươn hai tay ra hô về phía dân chúng dưới đài. “Mỗi năm một lần, lễ hội hoa đào chính thức bắt đầu, đầu tiên xin mời thành tây – Lý Uyển Uyển cô nương lên đài, mang đến một điệu múa cho mọi người.”
“A, a.”
“…”
Sau một hồi ồn ào, Lý Uyển Uyển bước ra. Nàng mặc một bộ váy hoa lựu màu hồng chói mắt. Mái tóc dài được búi bằng một cái trâm, vài sợi tóc rơi hai bên gò má biên. Mi mục như họa, cũng có nét xinh đẹp động lòng người.
Sau khi nhìn thấy giai nhân xinh đẹp như thế, tiếng ồn giảm dần. Ánh mắt mọi người đều dõi theo những dao động của điệu múa. Thấy nàng bước chân uyển chuyển, thỉnh thoảng lại cười duyên một nụ, đúng là nụ cười êm dịu như cành liễu.
Sau một khúc múa, tiếng vỗ tay như sấm. Lý Uyển Uyển vừa lòng cười, tao nhã cúi người rồi rời đi.
Kế tiếp lại có những nữ tử, ai cũng tự khoe hết tài năng, hoặc thanh lệ hoặc động lòng người, hoặc quyến rũ hoặc xinh đẹp. Cầm, kì, thi, họa, không một tiết mục nào không giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường.Lễ hội hoa đào năm nay quả thực còn tuyệt vời hơn năm, mọi người cũng càng chờ mong sự xuất hiện của Diêu Phỉ Phỉ. Không biết năm nay nàng sẽ chuẩn bị tiết mục như thế nào?
Sau ngàn hô vạn gọi, Diêu Phỉ Phỉ rốt cục bước ra. Thân ảnh của nàng vừa hiện, liền dẫn tới một trận hoan hô dưới đài:
“Diêu cô nương, cố lên. Ta ủng hộ nàng.”
“Diêu cô nương, hãy đoạt giải quán quân.”
“…”
Tiếng ồn ào như sấm dậy làm chấn động, trên đài dưới đài một mảnh ồn ào sôi sục. Ngay cả những nhân vật với vai trò giám khảo ở hai bên cũng gật đầu, hiển nhiên cũng là người ủng hộ Diêu Phỉ Phỉ. Những nữ tử ở phía sau tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Diêu Phỉ Phỉ cùng lắm là thiên kim Thủ phủ, nào có gì đặc biệt hơn người?
Diêu Phỉ Phỉ thân mặc áo lụa hồng nhạt, lộ ra ngực trắng nõn như tuyết. Những đường cong duyên dáng ở cổ, xương quai xanh khiêu gợi. Nhân vật chính hôn nay càng thêm chói mắt, mái tóc đen như thác rối tung, chỉ kết thành một kiểu tóc đơn giản bằng một cái trâm xinh đẹp, giữa lọn cài châu hoa. Cái trán trơn bóng có giắt một dây nhỏ đính một giọt lửa hoa đào, mắt ngọc mày ngài, nụ cười điểm nhẹ, quả thực phiêu dật, xinh đẹp như phù dung trong nước.
Mọi người bất giác ngây ngốc, chìm ngập trong một nụ cười một cái nhăn mày của nàng mà quên hoàn hồn.
Diêu Phỉ Phỉ cười nhẹ, ánh mắt đảo qua đám người dưới đài không dấu vết. Cuối cùng lại ảm đạm, chàng không có ở đây. Nếu chàng là du khách đến Mê Thành sao lại có thể không tham dự lễ hội hoa đào long trọng như vậy? Chàng rốt cục là ai? Có chút buồn bã, thân ảnh tuấn mỹ bất phàm xẹt qua trong óc, lại khiến người xem động phương tâm…
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào nhau, tỳ nữ Xuân nhi cùng một tỳ nữ khác, một người bày cầm án của nàng, một người ôm đàn đi lên.
Diêu Phỉ Phỉ gật đầu với mọi người, tao nhã ngồi xuống cầm án, sợi tóc nhảy múa theo gió, trong không khí tràn ngập mùi hoa đào thơm ngát. Tất cả mọi người nín thở tĩnh chờ nàng tấu một khúc, âm thanh của tự nhiên.
Ngón tay thon thon đặt xuống cung đàn, một khúc đổ xuống. Nhưng mà khúc đàn này hoàn toàn không nhẹ nhàng như những tình khúc nàng từng đàn, khúc đàn này nghe triền miên mà ai oán, ngược lại như là đang nhớ nhung ai đó, vì tình khổ sở.
Mọi người nhìn nhau, về sau kinh ngạc. Chẳng lẽ Diêu đại mỹ nhân cũng đã vướng vào chuyện tình cảm phiền toái, rốt cục là vị quan nhân tài tuấn nào có thể làm cho phù dung mỹ nhân quan tâm như thế?
Ngón tay Diêu Phỉ Phỉ không ngừng lướt trên dây đàn, trong mắt bất tri bất giác đã ươn ướt. Khúc đàn ai oán giống như tiếng đàn của trái tim. Cho tới bây giờ, nàng muốn cái gì thì sẽ có cái đó, không nghĩ tới đường tình cảm lại không thuận như thế. Nàng chỉ muốn có một người nàng yêu, và người đó cũng yêu nàng, có thể cùng nàng ngâm thi đối ẩm, chơi cờ tấu khúc, nhưng cố tình cũng không thấy ai lọt vào mắt nàng. Thật vất vả mới tìm được một nam tử vừa gặp đã thương, lại không biết chàng ở phương nào?
Không biết có đứa bé bướng bỉnh nào chạy vào rừng hoa đào, khiến tán đào rơi lả tả. Những đóa hoa phấn phấn theo gió bay lả tả, như một điệu múa của hoa rơi bốn phía Diêu Phỉ Phỉ. Mọi người chỉ cảm thấy mình nhìn thấy một tiên tử đau thương được rừng hoa màu hồng nhạt vây quanh, đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi.
Tiếng đàn tiếp tục réo rắt, mang mọi người vào một thế giới xinh đẹp nhưng bi thương.
Diêu Phỉ Phỉ lơ đãng nháy mắt, ánh mắt dừng lại. Bàn tay trắng nõn máy móc tấu khúc, ánh mắt lại lạc trên người nam tử cách đó không xa. Là chàng, thật là chàng. Ánh mắt xẹt qua một ánh sáng kinh hỉ, chàng quả nhiên xuất hiện ở hội hoa đào. Ánh mắt si ngốc nhìn theo sự dao động của thân ảnh màu trắng, nếu không phải còn trên đài, nàng sẽ thất thố đuổi theo.
Diêu Phỉ Phỉ chứng kiến nam tử không phải người khác, đúng là ra Hiên Viên Dạ đang rời cung tìm vợ. Hắn mặc quần áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay. Mái tóc như tơ, theo gió lướt nhẹ. Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lộ ra vài phần lãnh ngạo. Chân đi một đôi giày trắng mạ vàng, thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó, hạc trong bầy gà.
Một bên, Ảnh mặc hắc bào như trước, mím môi đứng đấy. Đôi mắt lợi hại lơ đãng quan sát bốn phía, cảnh giác dường như sắp có nguy hiểm.
“Ảnh, ngươi xác định Hoàng hậu sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Hiên Viên Dạ có chút không kiên nhẫn nhíu mi, hắn tự ra cung roi thúc ngựa, một bên cũng phái ám vệ tìm kiếm hành tung của Loan Loan. Ám vệ hồi báo nói Loan Loan đnag ở Mê Thành, hắn đã đến sớm chờ đợi. Sao biết hai ngày qua, Loan Loan vẫn không xuất hiện. Hắn không thể không hoài nghi có phải việc tình báo của ám vệ sai rồi hay không?.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương nhất định ở đây.” Ảnh bình tĩnh đáp, sớm đã thành thói quen con người từng thô bạo như Hoàng Thượng đối mặt với Hoàng hậu sẽ trở nên lo lắng như thế. Có lẽ lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở Duyệt Hương Các, đã định tất cả những chuyện hôm nay.
“Tốt nhất là như vậy…” Hiên Viên Dạ nhìn lướt qua dòng người tấp nập, cao cao trên đài viết ba chữ “Hội hoa đào”. Lại thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối không chút chú ý đến ánh mắt tràn ngập tình yêu của Diêu Phỉ Phỉ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Ngọn gió mát lạnh, ánh mặt trời chói chang. Hoa đào rơi xuống, mùi thơm ngát tràn ngập.
Diêu Phỉ Phỉ đàn một khúc xong, tiếng vỗ tay nổi dậy. Vẻ mặt ai oán của nàng càng khiến các tài tuấn thương tiếc, càng yêu thích nàng hơn cả con người ngạo nghễ lạnh lùng trước kia. Nữ tử mà, nên mảnh mai một chút mới có thể kích thích bản năng bảo vệ của nam tử.
Hai má Diêu Phỉ Phỉ hồng như hoa đào, nhanh chóng cúi người với mọi người. Trong mắt lại đuổi theo nam nhân kia. Sao chỉ nhìn lướt qua bên này liền thu hồi ánh mắt? Chẳng lẽ chàng cảm nhận sự tồn tại của nàng kém như thế sao? Vì sao chúng nam nhân dưới đài vì muốn một nụ cười của nàng mà xuất ra đủ mọi chiêu thức, còn chàng ngay cả liếc mắt một cái cũng keo kiệt? Sự thờ ơ ấy khiến trong mắt nàng tràn ngập đau thương.
Gió rất nhẹ, thổi vào trong lòng nàng.
Hiên Viên Dạ đứng ở một bên, nhịn không được đi qua đi lại. Sao tiểu tử kia còn chưa tới? Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì? Cũng hoặc là nàng đột ngột thay đổi tuyến đường.
Ảnh ôm kiếm, trầm mặc nhìn dáng điệu bất an nôn nóng của Hiên Viên Dạ. Gió làm tung bay sợi tóc của hắn, mang theo lạnh lùng, sinh ra hơi thở chớ nên tới gần.
Đột nhiên, ánh mắt Hiên Viên Dạ sáng lên.
Phía trước có một chiếc kiệu hoa lệ màu lửa đỏ được bốn thiếu niên áo trắng nâng kiệu một cách nhẹ nhàng, đang chậm rãi đến, rèm lụa màu vàng óng ánh theo gió xuân lay động thành một đường cong xinh đẹp; Bên cạnh, một cỗ xe ngựa tinh xảo đi theo, lái xe là hai hắc y thiếu niên, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất bất phàm.
Bánh xe lộc cộc, càng gần càng vang.
Mọi người trong Hội hoa đào đã gần kết quay đầu nhìn lại, thấy có một cỗ kiệu hoa lệ bất phàm như vậy đều ngẩn người, khe khẽ nói nhỏ, ngay cả Diêu Phỉ Phỉ cũng nhịn không được gạt đi ai oán trong mắt, tò mò nhìn lại.
“Tiểu tử kia rốt cục đã đến.”
Hiên Viên Dạ nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn. Giương lên tay áo, cất bước đi qua.
Ảnh theo đuôi hắn, cũng theo lên.
Diêu Phỉ Phỉ tròn mắt, chẳng lẽ hắn biết người đó sao? Càng thấy rất tò mò.
Người khác hiện tại mới phát hiện Hiên Viên Dạ đứng ở góc. Trời ơi, lại là một nam tử bất phàm, bọn họ lúc trước đã không phát hiện ra.
Dạ Hồn, Dạ Mị lái xe ngựa nhìn lên gặp Hiên Viên Dạ đều sửng sốt, kéo dây cương, ngừng lại.
“Chủ tử, gia đến.”
Dạ Hồn nói với Lãnh Loan Loan trong kiệu, bởi vì Lãnh Loan Loan mới là chủ tử chân chính của bọn họ, cho nên xưng hô đối với Hiên Viên Dạ, luôn luôn lấy chữ ‘gia’ thay thế.
“Dừng kiệu.” Giọng nói trong veo lạnh lùng vang lên.
Bốn thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng hạ kiệu, tấm rèm kiệu được một bàn tay nhẹ vén lên. Một cô gái quần áo hồng nhạt, búi tóc xinh đẹp đi ra. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nghiêng người, đứng ở bên kiệu, vén tấm rèm kiệu lên. Một thân ảnh nổi bật đi ra, y phục màu lửa đỏ, viền thêu tơ vàng, ống tay áo rộng, làn váy dài thướt tha trên mặt đất. Mái tóc nhung dưới ánh dương rực rỡ lóe ra hào quang, ngũ quan ấy, màu da ấy, hơn xa tất cả nữ tử thanh xuân ở đây. Ngay cả đệ nhất mỹ nữ Mê Thành Diêu Phỉ Phỉ cũng theo không kịp…
Tất cả mọi người ngây ngốc giương miệng nhìn nàng.
Đó là thiên tiên hạ phàm sao? Nhìn nàng từ đầu đến chân, phong tình vạn chủng, thướt tha phiêu dật, xinh đẹp cực hạn.
Diêu Phỉ Phỉ nháy mắt, cho tới bây giờ nghĩ dung mạo của mình đã là mỹ nhân hàng đầu. Không nghĩ tới hôm nay thấy cô gái này mới biết mình cũng là thân bồ liễu, khó mà sánh bằng ngọn đèn hoa lệ được.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào nam nhân kia. Môi anh đào gợi lên một chút tươi cười, phảng phất như cánh hoa rực rỡ. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng đến kinh người, nam nhân, rốt cục đã đến.
Hiên Viên Dạ cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người quấn quýt si mê. Quét hết người bên ngoài sang tận bên kia đại dương, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau. Môi hắn nhếch lên, tiểu tử kia rốt cục đã đến. Giờ phút này nhìn thấy nàng, hắn mới biết mình nhớ nàng bao nhiêu. Dù là một cái nhăn mày hay một nụ cười đều đã khắc sâu trong óc, lúc nào cũng quấn quanh hắn.
“Namnhân, chàng rất chậm.”
Lãnh Loan Loan nói với Hiên Viên Dạ. Trải qua bảy năm, Hoàng đế thiếu niên năm đó đã thành thcụ hơn nhiều. Nhưng năm tháng lại không tàn phá sự tuấn mỹ của hắn, ngược lại lại thêm khí chất kiên nghị của kẻ nam tử.
“Tiểu quỷ không có lương tâm, không biết là ai có lỗi sao.” Hiên Viên Dạ sang sảng cười, bước nhanh đi lên trước mặt nàng. Vòng tay lớn ôm lấy thân hình mềm mại, tham lam hít sâu hương thơm quen thuộc, giống như tất cả những chuyện trước nửa tháng chia tay đều đã trở về.
Lãnh Loan Loan tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn của hắn mà cười, có một ánh sáng dịu dàng xẹt qua trong con ngươi hắc bạch phân minh. Những lọn tóc ở thắt lưng bị Hiên Viên Dạ vuốt trong tay, cảm giác mềm mại làm hắn thỏa mãn nở nụ cười.
Đôi nam nữ ôm nhau, hồng y cùng bạch y dung hòa. Tuyệt mỹ dung nhan, khí chất ngạo nghễ tôn quý. Hai người ở nơi nào cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người như vật. Trời ạ, một đôi thật đẹp.
Diêu Phỉ Phỉ nắm chặt lấy khăn tay, cắn môi. Không nghĩ tới hắn đã có vợ, càng không nghĩ tới nữ tử kia xuất sắc như thế, làm cho nàng sinh ra cảm giác tự ti.
Xuân nhi đứng ở bên người Diêu Phỉ Phỉ hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn. Nàng nhìn thấy thần sắc của Tiểu thư không khỏi ngầm bực, đều là do nàng nhiều chuyện. Trước khi làm rõ ràng thân phận của nam tử kia đã nói hưu nói vượn trước mặt Tiểu thư. Hiện tại Tiểu thư đã động tâm, nhưng nam tử này ngay cả sự tồn tại của Tiểu thư cũng không biết. Huống chi nữ tử trong lòng hắn bất phàm như thế, giống như tiên nữ trên trời, ai cũng không dám không công nhận vẻ đẹp của nàng…
Tấm màn xe ngựa cũng xốc lên, Dạ Thần đi ra. Khi đôi mắt tím ấy nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, không khỏi buồn bã. Không phải sớm biết rằng kết quả là thế sao? Vì sao vẫn không thể khắc chế sự dao động của nỗi lòng như vậy? Nhẹ nhàng uống ngựa, đứng ở một bên. Đưa mắt trông về phía xa, cố gắng kéo tâm tư sang phong cảnh chốn đào nguyên non nước xinh đẹp.
Sự xuất hiện của Dạ Thần lại khiến dân chúng Mê Thành nhấc lên một gợn sóng trong lòng. Ôi, nam tử đeo mặt nạ màu vàng kia có một đôi mắt tím, sâu như một cái hồ không đáy, dường như có thể hút ánh mắt mọi người vào trong…
Bọn họ rốt cục là người nào? Người người đều tuấn dật bất phàm như thế.
Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan cùng một nam nhân ôm nhau, khuôn mặt không khỏi nổi lên đỏ, xinh đẹp như hoa đào. Nhưng chủ tử là Hoàng hậu, chẳng lẽ nam nhân kia là Hoàng Thượng? Chợt cả kinh, không khỏi trộm ngắm mắt nam nhân kia. Quả nhiên là tuấn mỹ bất phàm, cùng chủ tử thật là trời đất tạo nên một đôi.
“Thiên hồi cung rồi sao?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Dạ. Bảy năm, từ bảy năm trước khi Hiên Viên Thiên cùng Thu Tư Dung thành thân đã lập tức rời khỏi Diệu Thành, bảy năm qua vẫn không hồi cung, dù là đại lễ sinh thần hoàng thái hậu hắn cũng chỉ nhờ người mang lễ vật trở về. Nàng biết hắn muốn né tránh nàng.
“Ừ.” Hiên Viên Dạ gật đầu, “Thiên hồi cung, ta tới tìm nàng.”
“Ha ha.” Lãnh Loan Loan cười khẽ, có thể tưởng tượng được tính tình Hiên Viên Dạ ở Hoàng cung là như thế nào. Khẳng định là như một bạo long, phun lửa nơi nơi.
“Chúng ta đi thôi.” Ánh mắt Hiên Viên Dạ đảo qua những người khác, có điểm không vui. Tiểu tử này đẹp như thiên tiên, sao có thể để bọn người kia chiếm tiện nghi không công chứ.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
Đoàn người đột ngột rời đi như khi đến.
Chỉ tới cỗ kiệu hoa lệ cùng chiếc xe ngựa đều đã biến mất không thấy, mọi người mới hoàn hồn.
Trong không khí còn thơm mùi hoa đào, những con người bất phàm vừa rồi giống như đến từ trong mộng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Một đoạn đi đến quán trọ Hiên Viên Dạ đã thu xếp trước, đuổi khéo những người khác đi. Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan mang ánh mắt triền miên dây dưa, một thứ ánh sáng ngọc hiện lên ở đáy mắt, đó là yêu, đó là tương tư…
“Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, nên sợ tương tư.” Đôi mắt dài sâu thẳm của Hiên Viên Dạ nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan, thâm tình ngâm. “Tiểu tử kia, ta rất nhớ nàng.” Bởi vì nàng, mình mới chân chính hiểu được yêu; Bởi vì nàng, hắn mới thường nếm hương vị tương tư.
Lãnh Loan Loan dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe nhịp tim đập kịch liệt. Đôi môi không điểm mà chu nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng, thanh như tiếng loài oanh, mở miệng: “Chiếc vòng của ta chàng mang ở trên người sao?”
Hiên Viên Dạ vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng mà nở nụ cười, buông nàng ra, từ trong lòng lấy ra chiếc vòng bạc hắn quý trọng, nhu tình cười:
“Vẫn ở đây.” Giống như nàng, vĩnh viễn ở trong lòng hắn.
Lãnh Loan Loan nhận cái vòng, ánh mắt chớp nhẹ, mang theo bướng bỉnh hiếm có. Tựa như một gốc hoa đào đang lay động, xinh đẹp loá mắt.
“Câu trả lời của ta chính là cái vòng này.”
“Tưởng niệm.” Hiên Viên Dạ gật đầu, mang theo nụ cười đắc ý. Đừng tưởng rằng hắn đoán không được.
“Thông minh.”
Lãnh Loan Loan nháy mắt mấy cái, lông mi vừa dài vừa cong như cánh bướm giương cánh, tạo thành độ cong xinh đẹp. Đôi cánh môi anh đào kiều diễm ẩm ẩm tựa như một quả đào mật hấp dẫn Hiên Viên Dạ, yết hầu hắn rạo rực một chút. Hắn còn ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của cơ thể nàng, càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang dần dần bùng cháy. Hắn nhớ thân thể mềm mại của nàng, rất nhớ, rất nhớ.
Không khí ám muội, hai người nhìn nhau, không hề nói, ánh dương hắt vào từ ngoài cửa sổ, tạo ra vầng sáng vàng óng ánh.
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đầu cúi xuống, môi hắnđặt lên cánh môi mê người ấy. Môi và môi chạm nhau, một sự thỏa mãn không tả nổi làm hắn nhẹ nhàng nheo mắt. Quả nhiên, có tiểu tử kia, mới có hạnh phúc.
Ngón tay buông ra, vòng tay vô thức ôm chặt cơ thể người đó vào trong lòng. Những cái chạm môi nhẹ nhàng đã không thể thỏa mãn hắn, hắn tăng thêm lực, đầu lưỡi bướng bỉnh tiến vào khoang miệng của nàng, quấn quýt chơi đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương. Dây dưa triền miên làm người ta mặt đỏ tim đập.
Lãnh Loan Loan kiễng mũi chân lên, hai tay không kiềm chế được ôm qua cổ hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh vì tình dục mà nhiễm ánh sáng say lòng người, nhìn Hiên Viên Dạ càng tim đập thình thịch, hai tay ôm eo của nàng càng chặt, giống như hận không thể siết nàng vào trong cơ thể mình.
Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, thái dương ngoài cửa sổ nhìn trộm thấy màn ngượng ngùng này cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.
Gió nhẹ cuốn theo sợi tóc của hai người. Vài sợi tóc đen cuốn lấy nhau nhảy múa như thời khắc hai người triền miên.
Bất tri bất giác, ngón tay ngọc từ cần cổ đằng sau bỗng đưa lên mái đầu. Đầu ngón tay cảm nhận những sợi tóc mềm mại không giống nam tử, ánh mắt híp lại, mang theo khoái ý hưởng thụ.
Hiên Viên Dạ thoáng nhìn dáng vẻ mèo lười của nàng, không khỏi sủng nịch cười. Cũng chỉ có những lúc này, nàng mới xuất hiện dáng vẻ mềm mại quyến rũ này. Hắn ôm nàng, bước chân đến bên giường.
Khi cơ thể lún xuống chiếc giường mềm, dung nhan tuyệt sắc lộ ra một tia cười bướng bỉnh. Thân mình lật lại, thoát khỏi bàn tay hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh giống như khiêu khích nhìn hắn, phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Dạ tà tứ cười, tay vung lên, tấm rèm giường màu trắng ở sau hắn hạ xuống, che khuất cảnh tượng trong giường. Ngón tay thon dài lướt qua vạt áo, cẩm bào màu trắng hạ xuống, còn sót lại nội y bên trong.
Lãnh Loan Loan trên giường, tư thế dụ hoặc, nàng nửa quỳ ở bên mép giường, bàn tay ngọc nắm bàn tay Hiên Viên Dạ, lắc lắc đầu.
Hiên Viên Dạ giãn mi, buông tay bình tĩnh chờ động tác kế tiếp của nàng.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, bàn tay giương lên, nội y của Hiên Viên Dạ chảy xuống trên người, lộ ra thân thể tráng kiện màu đồng.
“Tiểu tử kia, vừa lòng không?” Hiên Viên Dạ tà mị nhíu mày, cười ám muội.
Lãnh Loan Loan nhìn quét hai mắt, giống như vừa lòng gật đầu.
“Xem ra, khi không có ta, chàng không vượt tường.” Năm nàng đủ tuổi cài trâm, mười lăm tuổi năm ấy, hai người đã có đêm động phòng hoa chúc chân chính. Trước năm mười lăm tuổi, hắn cũng bảo vệ thân thể chính mình. Nhưng Lãnh Loan Loan vẫn nhịn không được muốn trêu chọc hắn như cũ.
“Nàng thật xấu xa.” Hiên Viên Dạ gõ nhẹ lên cái trán của nàng, thật sự là người không có lương tâm. Sao hắn có thể tìm nữ tử khác khi không có nàng chứ? Hậu cung ba ngàn giai nhân, đều vì nàng mà huỷ.
“Ta xấu, chàng sẽ làm sao bây giờ?” Ngón tay Lãnh Loan Loan vẽ những vòng tròn trong ngực hắn, không thể không nói khi khiến một bậc quân vương cao cao tại thượng sủng ái riêng mình như vậy, thật sự có một loại cảm giác tự hào.
“Nàng nói xem?” Hiên Viên Dạ cười, đột nhiên đặt nàng dưới thân.
Lãnh Loan Loan cười, đưa tay kéo đầu của hắn xuống. Đáy mắt Hiên Viên Dạ xẹt qua một ánh sáng nóng bỏng, hung hăng hôn cánh môi anh đào.
Gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, tấm lụa trắng rèm giường tung bay. Loáng thoáng nhìn thấy bóng hình đôi lứa triền miên hiện ra trong mông lung.
Ánh dương sáng lạn lại lộ ra tia nắng mỉm cười, che mắt lén nhìn đôi vợ chồng ân ái.
Y phục màu lửa đỏ bị quăng qua ngoài chiếc giường ngà voi, cái yếm màu trắng, cái khố màu trắng cũng ưỡn những độ cong xinh đẹp, những nụ hôn thân mật.
Da thịt mịn màng bỗng lõa lồ, Lãnh Loan Loan không kiềm chế được mà co rúm lại. Hiên Viên Dạ cười nhẹ, môi hắn di chuyển, nhẹ nhàng liếm xương quai xanh khiêu gợi, trêu chọc giai nhân phát run. Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, không cam lòng yếu thế liền vươn cái lưỡi đinh hương khẽ hôn dọc theo cái cằm kiên nghị đi xuống, bàn tay ngọc mân mê trên tấm lưng trần rộng lớn trơn bóng, khi thì vẽ nghịch, khi thì siết nhẹ…
“Tiểu quỷ, nàng đang đùa với lửa đấy.” Cơ thể Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn, quyến rũ nảy nở. Hai chân thon dài ôm qua thắt lưng hắn, ưỡn cao thân thể, khiêu khích thổi bên tai hắn:
“Thử xem.”
Ánh mắt Hiên Viên Dạ tối đi, bỗng nhiên dùng sức thật mạnh. Tay hắn giữ lấy ngọn núi đôi như hồng mai nở rộ, môi hắn cũng không buông tha làn môi anh đào đáng giận lại làm người ta không thể không mê muội ấy, càng ngày càng sâu. Gắn bó giao hòa, dây dưa một lần, lại một lần nữa.
“A…”
Phía đồn bộ của Lãnh Loan Loan bị nhéo nhẹ một cái, mày liễu giương lên, nàng lập tức dùng sức lật lại ngồi ở trên người hắn, tựa như nữ vương ngạo nghễ mà nhìn xuống. Trong ánh mắt xẹt qua một ánh sáng lấp lánh như sao, nàng muốn nắm giữ tất cả vui buồn của nam nhân này. Đầu cúi xuống, cắn hạt đậu đỏ, vừa lòng nhìn ánh mắt tối sầm của nam nhân dưới thân.
Hiên Viên Dạ lật lại, mạnh mẽ lấy lại quyền chủ động. Không vờn đùa nhau nữa, hai người chân chính hợp lại thành một.
Thật lâu sau sau, nghe được tiếng rên rỉ phập phồng, trong phòng một mảnh cánh xuân kiều diễm.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Ánh mặt trời dần dần lên cao, ngoài trời đã sáng. Gió nhẹ lay động, mùi hoa tràn ngập. Rõ ràng là một ngày ấm áp, vì sao lại cảm thấy như trời đông giá rét?
Thân ảnh màu trắng đứng ở dưới tàng cây, y bào của y bị gió thổi bay lên, bóng dáng cô tịch, giống như y sẽ phải rời khỏi chốn phàm trần huyên náo này. Bên tai nghe trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ tử cùng tiếng thở dốc trầm khàn của nam tử, đôi mắt màu tím trở nên thống khổ. Bàn tay nắm chặt thành quyền, nơi mu bàn tay, gân xanh ứa ra. Y vì cái gì mà lại ở đây? Vì cái gì? Rõ ràng đã biết kết quả, lại vẫn không chịu từ bỏ hy vọng như cũ. Ngoái đầu nhìn cánh cửa sổ còn rộng mở một lần, y bào màu trắng tung bay, biến mất dưới tàng cây.
“Lâu chủ, có người đến mời chủ tử cùng gia.” Dạ Thần mới ra đại sảnh, Dạ Hồn liền đi lên.
Dạ Thần dừng lại, nhớ tới hai người trong phòng lại thấy một trận đau lòng. Giấu đi cảm xúc dư thừa ở đáy mắt, y bước theo. Thấy trung niên nam tử giống như quản gia gật đầu mỉm cười với y.
Dạ Thần khẽ gật đầu, thờ ơ đáp. Cất bước tiến lên, trung niên nam tử liền chắp tay:
“Không biết tôn giá là?”
Trung niên nam tử mặc y phục ngắn tay màu xanh ngọc sắc, đôi mắt trầm ổn nhìn lướt qua Dạ Thần, thấy con người này đeo một chiếc mặt nạ màu vàng có chút quái dị, còn có một đôi đồng tử màu tím hiếm có. Nhưng thân thể cao lớn, khí thế bất phàm, không giống như người bình thường. Không biết ai mới là người Tiểu thư muốn mời về phủ đây?
“Lão phu là quản gia của Diêu phủ, lần này đến bái kiến là chịu lệnh của Tiểu thư, mời lão gia cùng phu nhân quý phủ đến Diêu phủ dự yến.” Tuy rằng không biết Tiểu thư vì sao phải mời những người đi ngang qua Mê Thành này, nhưng nếu nàng đã có lệnh, mình phải lĩnh mệnh.
“Vậy sao?” Dạ Thần có chút nghi hoặc, bọn họ vốn không quen ai trong Diêu phủ. Huống chi còn là Diêu phủ Tiểu thư mời? Nhưng dù sao y vẫn phải bẩm báo Tiểu thư một tiếng, vì thế thờ ơ gật đầu, “Tại hạ sẽ bẩm báo việc này tới chủ tử nhà ta.”
“Vậy làm phiền công tử.” Lão quản gia Diêu phủ giao tờ thiếp đỏ thắm cho Dạ Thần, xem ra nam tử này cũng có cấp bậc như quản gia. Chỉ là nam tử này đã bất phàm như thế, không biết chủ tử của y là người xuất sắc như thế nào?
“Khách khí.” Dạ Thần chắp tay nói.
“Vậy lão phu cáo từ.” Quản gia cũng chắp tay đáp lễ.
“Mời.”
Quản gia xoay người rời đi, mang đi vô số tò mò.
“Lâu chủ, Diêu phủ sao biết chúng ta?” Dạ Hồn, Dạ Mị lên tiếng hỏi, họ Diêu này sẽ không dụng tâm kín đáo với chung ta chứ. Bọn họ cũng không quên, người Diêu phủ muốn mời là đương kim Hoàng Thượng, Hoàng hậu.
Dạ Thần trầm tư, không bài trừ khả năng này. Xem ra, mọi sự phải cẩn thận.
“Dạ Hồn, ngươi đi tìm hiểu chi tiết Diêu phủ.” Dạ Thần giao việc này cho Dạ Hồn.
“Rõ.” Dạ Hồn đáp, thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất ở trong phòng.
“Dạ Mị, ngươi đi liên hệ ở thủ hạ Mãn Nguyệt Lâu ở Mê Thành, bảo họ luôn giữ liên hệ cùng chúng ta.” Phòng chuyện đột biến xảy ra.
“Rõ.” Dạ Mị cũng cúi đầu đáp, thân ảnh như tia chớp bay vút ra.
“Tiểu Chiêu.” Dạ Thần quay đầu nhìn Vạn Oánh Chiêu còn đang ngẩn người một bên.
“Lâu chủ.” Vạn Oánh Chiêu hoàn hồn, gật đầu.
“Cô đi theo bên người chủ tử, lưu ý phòng kẻ gian động tay động chân vào đồ dùng của chủ tử.” Lòng người hiểm ác, không thể loại trừ phương án có người biết không thắng được bọn họ trước mặt thì sẽ sử dụng chiêu ngầm âm hiểm, độc ác.
“Vâng.” Tiểu Chiêu dùng sức gật đầu, mạng của nàng là chủ tử cứu, thù của nàng cũng là chủ tử giúp, cho dù muốn nàng lấy mạng đến ơn, nàng cũng nguyện ý.
Dạ Thần gật đầu, đôi mắt màu tím hướng ra ngoài phòng. Ánh mặt trời chiếu sang bừng, nắng chói như thế, nhưng ai mà biết được ngay sau đó có thể mưa bão gió lốc ập đến hay không?
Trong phòng, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, làm tung bay tấm rèm màu trắng. Loáng thoáng, hai cơ thể quấn quýt đã dừng những nhịp kịch liệt. Không khí tràn ngập hương vị tình dục, thể hiện sự kích tình của hai người.
Một cánh tay nhấc màn lên, lộ ra một thân hình cường tráng. Đôi cánh tay thon dài đặt lên bụng hắn, da thịt trơn bóng lóe ra áng sáng, mồ hôi chảy ra.
“Tiểu quỷ, đã đói bụng chưa?”
Hiên Viên Dạ quay đầu, đôi mắt sâu như một cái đầm nhìn nàng nồng đậm sủng nịch. Khẽ nhếch môi, đó là thỏa mãn. Một hồi lại cười, sự vui sướng không chỉ tới từ thân thể mà đến từ sâu trong tâm linh.
“Đương nhiên là đói.” Lãnh Loan Loan liếc mắt, nam nhân chết tiệt không biết tiết chế. Nói một chút mà đã nửa canh giờ, chẳng những làm thắt lưng và lưng của nàng đau nhức, bụng còn réo ầm lên rồi.
“Được rồi, là ta không đúng.” Hiên Viên Dạ vỗ về mái tóc và lưng nàng, “Vậy đứng lên đi ra ngoài dùng bữa đi.”
Tiếp tục liếc mắt hắn, nếu nàng có thể đủ sức mà đứng lên thì đã đứng từ sớm rồi.
“Ta mệt mỏi.”
Hiên Viên Dạ cười, tựa như nhìn một con mèo cưng. Ba chữ của nàng là lời khen ngợi tốt nhất với hắn, hắn vừa lòng khi mình có làm cho nàng khoái trá đến mệt mỏi. Nhẹ nhàng đặt hai tay của nàng đến sau lưng lừng, dùng sức một nhịp, hắn bế nàng lên.
Da thịt ma sát, hai người lại một trận run rẩy. Đôi mắt Hiên Viên Dạ lại tối sầm lại, hô hấp khàn khàn.
A, không muốn nữa.
Lãnh Loan Loan nhanh chóng đẩy hắn ra, duy trì khoảng cách an toàn.
“Ta muốn tắm rửa.”
“Được rồi.” Hiên Viên Dạ cũng biết không thể làm nàng mệt thêm, liền buông nàng ra. Còn mình mặc xiêm y lại, đi ra ngoài. “Ta sẽ bảo bên dưới đưa nước ấm lên phòng.”
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn biến mất ở ngoài cửa.
Thân thể mềm mại ngã vào giường, kéo qua chăn che đi da thịt.
Nửa khắc sau, Tiểu Chiêu sai người đưa bồn tắm tới. Nước ấm được dổ vào, còn thả những cánh hoa. Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát làm người ta thấy thoải mái đi không ít.
Lãnh Loan Loan bảo mọi người rời đi, đi đến bên thùng nước, ngâm mình trong làn nước ấm. Da thịt trong nước trở nên mềm mại, toàn bộ lỗ chân lông đều giãn ra. Lẳng lặng nghịch nước, cho tới khi tiếng gõ cửa của Hiên Viên Dạ truyền đến, nàng mới chậm rãi đứng lên, lau khô người, mặc vào cẩm bào mềm mại màu trắng bằng tơ lụa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai người nắm tay đến nhà ăn, Tiểu Chiêu đã sai người chuẩn bị bữa ăn ngon lành. Lãnh Loan Loan vừa thấy liền thèm ăn. Sau khi cơm nước xong xuôi, Dạ Thần đưa thiệp mời của Diêu phủ cho Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan mở ra, cùng Hiên Viên Dạ nhìn nhau, dụng ý của Diêu phủ không rõ, nhưng nếu người ta đã muốn tiến lên, bọn họ sẽ đi. Cái gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Bọn họ sẽ xem Diêu phủ rốt cục có ý gì?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc