Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 136: Đàm phán không thành.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thần niệm của Nạp Lan Bạch Y hiện giờ đang ở bên ngoài hai chiếc thuyền thần đình song song, nhưng chỉ hơi nhô ra ngoài một chút, tiếp nhận sự tẩy lễ của phong áp và khí áp.
Dù sao cảnh giới hiện tại của Nạp Lan Bạch Y chỉ là Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn, thần niệm tạm thời chỉ đưa ra ngoài được hơn hai tấc, đây đã là cực hạn của nàng rồi.
Sau khi thần niệm của nàng có thể thích ứng hoàn toàn với cường độ phong áp và khí áp hiện tại, nàng sẽ phóng thích thần niệm ra ngoài thêm một chút, tiếp tục tiếp nhận khảo nghiệm cực hạn. Đây chính là phương thức trui luyện thần niệm ở trên hai chiếc thuyền thần đình song song, rất đơn giản nhưng vô cùng hữu hiệu.
Làm được điều này là vì hai chiếc thuyền thần đình song song đang phi hành với một tốc độ cực nhanh, tạo nên áp lực cao với không gian bên ngoài.
Trong lúc Nạp Lan Bạch Y đang trui luyện thần niệm của mình, Lệnh Hồ lại ngồi bên cạnh. Vừa làm hộ pháp cho nàng, vừa làm chuyện của mình.
Một trong hai kiện cổ bảo linh khí là Lôi Công chùy đang lẳng lặng huyền phù trước mắt Lệnh Hồ, thần niệm vô hình của Lệnh Hồ đang như nước biển rộng lớn, bao phủ Lôi Công chùy.
Lôi Công chùy không hổ danh là cổ bảo linh khí. Qua dò xét, Lệnh Hồ phát hiện Lôi Công chùy cũng có bốn tầng cấm chế linh quang. Nói cách khác, phẩm cấp của Lôi Công chùy không hề thua kém Thanh Thận Hồ và Bảo Quang tháp của Lệnh Hồ.
Lúc trước Lôi Công chùy từng là bảo vật trấn áp mười đại cung điện của Cực Lạc cung, tất nhiên đã sớm bị tu sĩ Cực Lạc cung tế luyện hoàn toàn. Nhưng vì điện chủ trước đó độ kiếp thành công, tiến lên Độ Kiếp kỳ, nên đã rời khỏi chức vị điện chủ, chuyên tâm tiềm tu.
Sau đó Mộc Lê Lạc trở thành điện chủ Lôi Quang điện - một trong mười đại cung điện của Cực Lạc cung, và hiển nhiên bảo vật trấn điện là Lôi Cung chùy và Điện Quang đục cũng được giao cho Mộc lê Lạc.
Vì vị điện chủ trước đã đã tế luyện Lôi Công chùy và Điện Quang đục hoàn toàn, nên sau khi rời khỏi chức vị điện chủ, hắn đã phải xóa đi nguyên thần ở bên trong hai cổ bảo linh khí này.
Phải biết rằng vị tu sĩ đó đã làm điện chủ Lôi Quang điện hơn chín trăm năm, và phải mất hơn bảy trăm năm mới tế luyện hoàn toàn Lôi Công chùy và Điện Quang đục được. Cho nên, mặc dù Mộc Lê Lạc đã nhận được Lôi Công chùy và Điện Quang đục được hơn ba trăm năm, nhưng mới chỉ tế luyện đến tầng cấm chế thứ hai mà thôi.
Thật ra, cũng vì Mộc Lê Lạc chưa tế luyện Lôi Công chùy và Điện Quang đục hoàn toàn, nên hắn chỉ phát huy uy lực của pháp bảo được bốn phần. Cũng nhờ thế, Lệnh Hồ mới có thể đánh bại được Mộc Lê Lạc dễ dàng. Nếu không, một khi Lệnh Hồ chỉ sử dụng thần thông thần niệm thì sợ rằng không thể nào dễ dàng đánh bại Mộc Lê Lạc được, thậm chí hắn phải vận dụng thần thông Hồn đạo, để một thần phách trong ba phách hiển hình thì mới làm được điều tương tự.
Sau khi xóa nguyên thần của Mộc Lê Lạc đi, thần niệm Lệnh Hồ nhanh chóng tế luyện được hai tầng cấm chế linh quang đầu tiên, bắt đầu tế luyện sang tầng thứ ba.
Đúng lúc này, đoàn người Nguyệt Vũ Phong Hoa đã đi đến.
Nguyệt Vũ Phong Hoa vừa đi vào đình thì đã phóng thích uy áp thần niệm của tu sĩ Độ Kiếp kỳ lên, chậm rãi ép tới Lệnh Hồ. Làm như vậy không phải vì Nguyệt Vũ Phong Hoa muốn khiêu khích hay ra oai phủ đầu, mà vì nàng muốn dò xét.
Tất nhiên Lệnh Hồ hiểu ý của đối phương. Nếu như tu sĩ đỉnh giai của Cực Lạc cung đã ra tay, hắn cũng không cần che giấu nữa. Dù sao hắn đã muốn lấy Lôi Công chùy và Điện Quang đục rồi, tuyệt sẽ không giao ra, dù cho ai tới cũng vô dụng.
Thần niệm mạnh mẽ chậm rãi từ đỉnh đầu tràn ra ngoài, lượn lờ trên không trung một lúc rồi ngưng tụ lại thành hư ảnh một con hung thú. Đôi mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào đoàn người Nguyệt Vũ Phong Hoa.
Vốn thần niệm của Nguyệt Vũ Phong Hoa đang chậm rãi bức tới, nhưng sau khi nhìn thấy thần niệm Lệnh Hồ hóa thành hư ảnh của hung thú khổng lồ, rồi cảm nhận được uy áp thần niệm mạnh mẽ thì nàng đã thu hồi uy áp thần niệm mình về.
Bởi vì việc dò xét đã hoàn thành rồi!
- Cực Lạc cung Nguyệt Vũ Phong Hoa ra mắt đạo hữu!
Nguyệt Vũ Phong Hoa chậm rãi đi tới trước Lệnh Hồ, khi còn cách ba trượng thì dừng lại., thi lễ một cái. Còn đám tu sĩ Cực Lạc cung và các tu sĩ đi theo sau chỉ đứng ở trên bậc thang ngoài đình, không dám cùng bước vào trong.
Lệnh Hồ kết tay bấm mấy đạo pháp quyết, Lôi Công chùy đang huyền phù trước mặt liền thu nhỏ lại như một hạt đậu, sau đó được Lệnh Hồ thu vào trong miệng, đưa vào đan điền.
Bởi vì chưa tế luyện hoàn toàn, nên Lôi Công chùy chỉ có thể đưa vào đan điền để ân cần săn sóc, một khi đã được tế luyện hoàn toàn, Lệnh Hồ có thể bỏ vào trong tinh thần thức hải. Còn Điện Quang đục, bởi vì chưa được tế luyện qua chút nào, nên hắn đành bỏ nó vào trong túi trữ vật trước.
Thấy Lệnh Hồ chỉ trong thời gian ngắn đã tế luyện được Lôi Công chùy, khuôn mặt mỹ lệ của Nguyệt Vũ Phong Hoa bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ vươn người đứng dậy, sau đó chắp tay, nói:
- Hoa Nghiêm tông Lệnh Hồ ra mắt đạo hữu!
Nhất thời có mấy tiếng kinh hô từ bậc thang ngoài đình truyền tới.
Nguyệt Vũ Phong Hoa cũng hơi biến sắc. Mặc dù sau khi nhìn thấy hư ảnh hung thú khổng lồ trên đỉnh đầu Lệnh, Nguyệt Vũ Phong Hoa đã đoán được người nam tử trẻ tuổi khôi ngô ngạn vĩ, có mái tóc đủ màu sắc này chính là Lệnh Hồ. Nhưng khi chính tai nghe thấy Lệnh Hồ báo danh tiếng ra, Nguyệt Vũ Phong Hoa vẫn còn có chút rung động.
Có câu nói "người có danh, cây có bóng". Danh tiếng Lệnh Hồ bây giờ ở Hoa Nam châu như mặt trời ban trưa, chấn động toàn bộ các tu sĩ đỉnh giai. Mặc dù có nhiều tu sĩ Độ Kiếp kỳ chưa từng tận mắt nhìn thấy thần thông Lệnh Hồ, nhưng vì những lời đồn đãi không ngừng truyền ra, nên các tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác đã thầm coi Lệnh Hồ ngang hàng với các tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ.
Vì chỉ có tu sĩ đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ mới có lực lượng lấy sức một người đánh tan sự liên thủ của nhiều tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ và sơ kỳ.
Nguyệt Vũ Phong Hoa nhìn Lệnh Hồ, thật lâu sau mới nói:
- Vài năm gần đây đã sớm nghe đại danh Hoa Nam Lệnh Hồ, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lệnh Hồ cười nói:
- Quá khen! Cực Lạc cung là môn phái tu tiên đệ nhất của Hoa Nam châu, lại càng nổi tiếng xa. Từ lúc Lệnh Hồ tu tiên đến nay, danh tiếng của quý cung đã như sấm bên tai, luôn luôn khâm phục từ tận đáy lòng.
Nguyệt Vũ Phong Hoa nói:
- Khi nãy Lệnh Hồ đạo hữu và Cực Lạc cung ta có xung đột với nhau, ta đã nghe các đệ tử nói qua. Chuyện này đúng là lỗi của Cực Lạc cung ta, Nguyệt Vũ Phong Hoa ở đây nói lời xin lỗi với Lệnh Hồ đạo hữu! Xin lỗi rồi!
Nói xong, Nguyệt Vũ Phong Hoa khẽ khom người với Lệnh Hồ, làm lễ.
Lệnh Hồ biết không cách nào tránh tránh được lễ của đối phương, đành lạnh nhạt đứng đó tiếp nhận lễ này.
Hắn biết Nguyệt Vũ Phong Hoa hạ thấp tư thái này là vì muốn lấy lại hai kiện cổ bảo linh khí Lôi Công chùy và Điện Quang đục.
Nếu như là những cổ bảo khác, Lệnh Hồ cũng không muốn dây dưa với Cực Lạc cung làm gì, sẽ trả lại ngay. Nhưng mà bộ cổ bảo linh khí Lôi Công chùy và Điện Quang đục lại có tác dụng với Khí phách trong bảy thần phách của mình, nhờ bộ cổ bảo linh khí này mà môn công pháp của Khí phách sẽ có thể đạt đến viên mãn. Như vậy, sao Lệnh Hồ có thể bỏ qua bộ pháp bảo này được?
Vì vậy, Lệnh Hồ đã quyết định sẽ không trả Lôi Công chùy và Điện Quang đục, cho dù Cực Lạc cung có dùng tiên khí để đổi cũng không được. Huống chi, đối phương cũng chỉ tới hành lễ mà thôi.
Quả nhiên, Nguyệt Vũ Phong Hoa lại nói tiếp:
- Do Cực Lạc cung bên ta đã sai trước, nên chắc chắn sẽ có lễ vật đáp trả cho Lệnh Hồ đạo hữu. Nhưng mong đạo hữu có thể nể mặt Cực Lạc cung chúng ta mà trả lại hai bảo vật trấn điện là Lôi Công chùy và Điện Quang đục, Cực Lạc cung ta sẽ cảm kích rất nhiều.
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
- Chuyện này là do quý tông lấn áp hiếp người trước, chẳng những dây dưa với đạo lữ ta, mà còn nói năng lỗ mãng với ta. Ta vốn chẳng muốn so đo với hắn, mới chỉ đánh hắn một chút, nghĩ trừng phạt như vậy là đủ rồi. Nhưng không ngờ quý tông chỉ nghe lời của hắn mà không để ý đến chân tướng sự việc là như thế nào, ngay sau đó đã hạ sát thủ với ta. Nếu tu vi Lệnh Hồ ta nông cạn, chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ thôi, chẳng phải lúc đó đã uổng mạng rồi sao? Hừ! Ta đã không giết người, chẳng qua xuất thủ lấy hai kiện pháp bảo mà thôi, coi như là bồi thường cho ta. Làm như vậy đã là nể mặt Cực Lạc cung rồi, hay đạo hữu tưởng ta không dám giết người thật sao?
Nói đến câu cuối cùng, chữ "giết" do Lệnh Hồ nói ra đã ẩn chứa một tia sát khí nhàn nhạt.
Mà sự thật đúng như Lệnh Hồ nói, nếu Lệnh Hồ không phải là Lệnh Hồ, hoặc chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường thôi, sợ rằng đã bỏ mạng trong tay Mộc Lê Lạc rồi.
Nguyệt Vũ Phong Hoa lãnh đạm nói:
- Xem ra Lệnh Hồ đạo hữu không muốn hoàn trả hai kiện cổ bảo linh khí cho Cực Lạc cung chúng ta?
Lệnh Hồ vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, nói:
- Nếu đạo hữu cho rằng hai kiện cổ bảo linh khí này có giá trị hơn mấy người đệ tử của quý cung, Lệnh Hồ tự nhiên lấy mạng mà trả cổ bảo!
Không khí hai bên đã rất căng thẳng, bỗng nhiên có một tiếng cười to truyền đến. Thần niệm của tu sĩ Độ Kiếp kỳ dần hiện lên, thần niệm Ngụy Vô Nhai đã ngưng tụ lại thành một khuôn mặt lớn ngay giữa đình.
Ngụy Vô Nhai cười nói:
- Nghe tiếng thần thông cái thế của Hoa Nam Lệnh Hồ đã lâu, làm vô số tu sĩ Độ Kiếp kỳ phải nhượng bộ lui bình. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên cường thế vô cùng, ngay cả Cực Lạc cung cũng không nể mặt. Ha ha...đủ thống thoái, đủ đảm lượng, đủ khí phách, quả nhiên là Hoa Nam Lệnh Hồ!
Thật ra Lệnh Hồ đã sớm phát hiện thần niệm của Ngụy Vô Nhai ẩn núp trong đình, lúc này thấy Ngụy Vô Nhai đã hiện hình ra, Lệnh Hồ không khỏi đưa mắt sang nhìn hắn.
- Đạo hữu là người phương nào?
Ngụy Vô Nhai cười cười:
- Lệnh Hồ đạo hữu yên tâm, ta không phải là người của Cực Lạc cung. Ta là phó giáo chủ Nguyên Ma giáo - Ngụy Vô Nhai, đã nghe danh tiếng Lệnh Hồ đạo hữu từ lâu. Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả nhiên khí vũ bất phàm. Hân hạnh, hân hạnh!
Lệnh Hồ chắp tay nói:
- Ra là Nguyên Ma giáo Ngụy đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!
Ngụy Vô Nhai cười nói:
- Ta thấy Lệnh Hồ đạo hữu và Nguyệt Vũ đạo hữu đã không thể hòa giải được, nhưng dù cho có giận đến đâu đi nữa, mong hai vị hãy chờ đến khi hai chiếc thuyền thần đình song song đến được Đông Thắng châu, mọi người xuống thuyền rồi hãy tính tiếp đi, phải không? Nếu như hai vị có ý định tranh tài với nhau, ta sợ hai chiếc thuyền thần đình song song này không thể chịu nổi hai vị. Như vậy đi, để ta làm người hòa giải được không? Mọi người tạm thời bớt giận, chờ đến Đông Thắng châu rồi, mọi người hãy từ từ mà bàn bạc tiếp. Ta và các vị đạo hữu ở khoang thuyền đỉnh cấp sẽ làm chứng, nếu nói đạo lý không được, lúc đó động thủ cũng không muộn mà. Hai vị nghĩ như thế nào?
Nguyệt Vũ Phong Hoa lạnh giọng nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu, Cực Lạc cung ta có lỗi trước, có lỗi nên chắc chắn phải nhận lỗi. Nhưng nếu có người muốn mượn cơ hội này mà uy hiếp Cực Lạc cung, tốt nhất nên suy nghĩ lại đi. Cực Lạc cung ta đã đứng vững ở Tu Tiên giới hơn vạn năm nay, danh tiếng không phải tự nhiên mà có. Đừng vì tham niệm một lúc mà hủy đi một thân tài hoa! Nói vậy là đủ rồi, cáo từ!
Nói xong, Nguyệt Vũ Phong Hoa liền xoay người rời khỏi đình. Lúc gần đi, nàng còn dùng ánh mắt tiếc hận nhìn qua Lệnh Hồ một chút.
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 137: Bế quan.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sau khi dặn dò mấy lời với đám người Lạc Hoa Tàn Tuyết và các tu sĩ Cực Lạc cung xong, Nguyệt Vũ Phong Hoa mang theo tâm trạng tức giận cùng chút tiếc nuối trở về khoang thuyền đỉnh cấp của mình.
Thật ra, trước khi đi tới khoang thuyền cao cấp, Nguyệt Vũ Phong Hoa đã có ý định là sẽ phát uy kinh sợ vị tu sĩ đã làm mất mặt mũi Cực Lạc cung của mình. Nguyệt Vũ Phong Hoa tin rằng, cho dù là tu sĩ nào, nhưng khi đối mặt với một đại phái tu tiên như Cực Lạc cung thì đều phải kinh sợ, thối lui nhượng bộ.
Người nọ dám thu hai cổ bảo linh khí của Cực Lạc cung là vì tu vi Mộc Lê Lạc không đủ để hắn kiêng kỵ, nhưng nếu chính mình đi, chắc chắn người nọ sẽ phải suy nghĩ lại. Khi gặp mặt nói chuyện, nếu bản thân mình chừa một đường lui cho đối phương, tin rằng đối phương sẽ hạ một bước mà trả lại hai kiện cổ bảo linh khí.
Nguyệt Vũ Phong Hoa tin chắc rằng chỉ cần mình lộ diện, nhất định sẽ giải quyết cuộc xung đột vô vị này mau lẹ.
Nhưng Nguyệt Vũ Phong Hoa không ngờ người đã có xung đột với Cực Lạc cung mình lại chính là người trâu Lệnh Hồ, danh chấn Hoa Nam châu Tu Tiên giới trong những năm gần đây.
Thực lực chân chính của Lệnh Hồ cho đến lúc này vẫn là một bí ẩn, nhưng mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng thực lực của Lệnh Hồ ít nhất đã đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ. Tương lai của người này là không thể đo lường được, nhất định có thể chứng nhận đại đạo, phi thăng thành tiên.
Nguyệt Vũ Phong Hoa đã có dự cảm là một mình xuất thủ cộng với danh tiếng của Cực Lạc cung sẽ không trấn áp được Lệnh Hồ, không thể nào làm Lệnh Hồ giao ra hai kiên cổ bảo linh khí trấn điện kia.
Kết quả, mọi việc đã như Nguyệt Vũ Phong Hoa đoán.
Sau khi mang theo tâm trạng phẫn nộ trở về khoang thuyền đỉnh cấp, Nguyệt Vũ Phong Hoa không chỉ tức giận với việc Lệnh Hồ không biết điều, mà còn tiếc hận một viên ngọc sáng chói sẽ phải tan vỡ. Vốn Lệnh Hồ là một nhân tài có tương lai tươi đẹp, nhưng chỉ vì lòng tham nhất thời mà nhất định phải vẫn lạc dưới lực lượng kinh khủng của Cực Lạc cung.
Bản thân Nguyệt Vũ Phong Hoa là một trong bốn tu sĩ cường đại của Cực Lạc cung, nàng chính là người hiểu rõ lực lượng ẩn sâu của Cực Lạc cung hơn ai hết, đó là một lực lượng khiến cho bất cứ ai cũng phải kính sợ.
Có lẽ ai ai cũng suy đoán được Cực Lạc cung thân là đại phái tu tiên đứng đầu ở Hoa Nam châu, chắc chắn sẽ có tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, thậm chí là tán tiên tọa trấn. Nhưng mọi người tuyệt đối sẽ không ngờ rằng Cực Lạc cung không chỉ có một tán tiên, và càng không phải là tán tiên một kiếp hoặc hai kiếp.
Thực lực Lệnh Hồ đúng là rất mạnh, nhưng cho dù hắn có quét ngang các tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thì tuyệt đối không chống lại được các tu sĩ cấp bậc tán tiên.
Có lẽ thần thông Hồn đạo của hắn rất mạnh, nhưng tán tiên là tu sĩ đã bỏ đi thân thể, chuyển sang tu luyện nguyên thần. Nên lực lượng linh hồn của các tán tiên sẽ không yếu hơn Lệnh Hồ.
Cho nên, sau khi thấy Lệnh Hồ cự tuyệt giao ra hai kiện bảo vật trấn điện lại cho Cực Lạc cung, Nguyệt Vũ Phong Hoa đã rất tiếc hận nhìn Lệnh Hồ một cái. Bởi vì Nguyệt Vũ Phong Hoa biết Cực Lạc cung sẽ không cho phép hai kiện cổ bảo linh khí đó rơi vào tay người ngoài, càng không cho phép có người dám làm mất mặt Cực Lạc cung.
Nếu tu sĩ Độ Kiếp kỳ không thể thu hồi hai kiện pháp bảo trấn điện, chắc chắn Cực Lạc cung sẽ phái tu sĩ cấp bậc tán tiên xuất thủ! Đến lúc đó, không chỉ đơn giản thu hồi lại hai kiện pháp bảo, chắc chắn bọn họ sẽ tiêu diệt tất cả những người đã dám mạt sát Cực Lạc cung, dám làm mất mặt Cực Lạc cung.
Có thể nói tình cảnh Lệnh hồ bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Dĩ nhiên, nếu như trước khi hai chiếc thuyền thần đình song song tới Đông Thắng châu mà Lệnh Hồ tự tay trả lại hai kiện bảo vật cho Cực Lạc cung, thì mọi việc vẫn có thể cứu vãn được. Nhưng nếu Lệnh Hồ không trả, Nguyệt Vũ Phong Hoa chỉ còn cách nói lại việc này cho những tồn tại cao siêu ở Cực Lạc cung.
Đến lúc đó, Lệnh Hồ sẽ không còn đường lui nữa, sẽ bị tán tiên đuổi giết.
Cho nên, Nguyệt Vũ Phong Hoa cảm thấy rất tiếc cho Lệnh Hồ, trong lòng cũng hi vọng Lệnh Hồ sẽ suy nghĩ kỹ lại, có thể thức thời trả lại hai kiện cổ bảo.
Sau khi nguyên thần về lại trong thân thể, Nguyệt Vũ Phong Hoa liền đi tới phòng sư huynh Diệp Lạc Quy Trần, nói chuyện của Lệnh Hồ ra.
Khi nghe xong, khuôn mặt Diệp Lạc Quy Trần vẫn rất lạnh nhạt, chỉ nói một câu:
Tất nhiên Lệnh Hồ không thể biết được tâm tư của những người Cực Lạc cung đối với hắn. Thật ra hắn cũng nhìn thấy ánh mắt đầy tiếc hận của Nguyệt Vũ Phong Hoa, nhưng hắn lại khinh thường, không xem vào đâu cả.
Lệnh Hồ biết Cực Lạc cung sẽ không từ bỏ ý định, nhất định còn có phiền toái ở phía sau. Lệnh Hồ đã sớm biết trước những việc này sẽ xảy ra, nhưng vì hai kiện cổ bảo kia có thể giúp thần thông của Khí phách đạt tới viên mãn, Lệnh Hồ đã bất chấp tất cả.
Thật ra, cho dù Lệnh Hồ biết Cực Lạc cung sẽ xuất động tán tiên để đuổi giết mình, hắn cũng không buông tha hai kiện cổ bảo kia.
Có lẽ tán tiên rất mạnh, Lệnh Hồ cũng không biết thực lực tán tiên mạnh đến đâu, nhưng chỉ cần thân thể Lệnh Hồ có thể hấp thu Thủy tuyệt tinh khí, giúp thân thể đạt tới viên mãn. Đồng thời, Ngũ Hành Kim Đan có thể hóa thành Ngũ Hành Linh Anh, giúp cho Mệnh Hồn đạt tới cảnh giới độc lập hóa hình. Đến lúc đó, ba hồn bảy phách sẽ hợp nhất lại thành thập phương chi niệm, đừng nói là tán tiên, cho dù là tiên nhân chân chánh có đích thân đến, Lệnh Hồ cũng có lòng tin giết chết.
Hơn nữa, Lệnh Hồ tin rằng chỉ cần làm Mệnh hồn độc lập hóa hình ra thôi, dù hắn không vận dụng thập phương chi niệm, chỉ cần dựa vào lực lượng Mệnh hồn thôi, hắn tin chắc mình vẫn có thể đánh bại các tu sĩ cấp bậc tán tiên.
Sau khi tất cả mọi người lui ra khỏi đình, ngay cả thần niệm phó giáo chủ Nguyên Ma giáo - Ngụy Vô Nhai cũng rời đi, Lệnh Hồ mới ngồi xuống.
Tuy Nạp Lan Bạch Y ở bên cạnh rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết rằng một khi Lệnh Hồ đã quyết định điều gì rồi, chắc chắn hắn sẽ không thay đổi. Vì vậy, Nạp Lan Bạch Y không khuyên can gì cả, chỉ ôn nhu cầm tay Lệnh Hồ, trong mắt hiện lên sự tín nhiệm tuyệt đối.
Lệnh Hồ tự tin mỉm cười với nàng một cái, Nạp Lan Bạch Y thấy vậy liền yên tâm lại, tiếp tục đưa thần niệm ra ngoài không gian để trui luyện.
Nàng biết điều mình cần làm nhất bây giờ là mau chóng cường đại lên, để Lệnh Hồ không lo nghĩ cho mình nhiều nữa.
Thấy như vậy, Lệnh Hồ liền phun Lôi Công chùy ra, tiếp tục tế luyện kiện cổ bảo này.
Nếu đã quyết định thu lấy hai kiện cổ bảo này của Cực Lạc cung, tất nhiên hắn phải mau chóng tế luyện hoàn toàn đi, để cho thần thông của Khí phách sớm đạt tới viên mãn, hiển hóa chân hình. Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ được tăng lên.
Thần thông Khí phách tu luyện có tên Phong Vân Lôi Bạo, là một loại pháp thuật hô phong hoán vũ, khu lôi công kích.
Môn thần thông pháp thuật này này là một pháp môn thuộc có ẩn chứa đạo của thiên địa, câu thông khí tự nhiên, dùng lực lượng của trời đất.
Cũng vì thế nên môn thần thông này rất khó tu luyện, trừ khi Khí Phách có thể thoát ly thân xác, cùng với thiên địa hô ứng lẫn nhau, hấp thu nguyên khí thiên địa thì mới giúp thần thông này tịnh tiến hơn. Nếu Khí phách chỉ biết tu luyện ở trong tinh thần thức hải, sợ rằng có qua thêm một hay hai ngàn năm nữa, Khí phách vẫn không thể đạt đến cảnh giới hiển hóa chân hình được.
Dĩ nhiên, nếu chờ tới lúc Mệnh hồn hóa hình độc lập ra thì Lệnh Hồ vẫn có thể để Khí phách tự do ra ngoài thân thể, giúp cho Khí phách dễ dàng đạt tới cảnh giới hiển chân hóa hình.
Thật ra, trong những phách còn ở trạng thái bóng đen hiện nay, thần phách có khả năng đạt tới cảnh giới hiển chân hóa hình nhất chính là Anh phách - một trong hai thần phách trực thuộc Địa hồn mới đúng. Bởi vì chỉ còn thiếu một chút cơ duyên nữa thôi, Anh phách sẽ lập tức viên mãn ngay.
Nhưng mà, vì đã có hai kiện cổ bảo linh khí Lôi Công chùy và Điện Quang đục, nên Khí phách lại trở thành thần phách có khả năng đạt đến cảnh giới hiển chân hóa hình nhất trong các thần phách còn lại.
Cho nên, Lệnh Hồ phải cấp tốc tế luyện hai kiện cổ bảo linh khí kia hoàn toàn, sau đó đưa vào trong tinh thần thức hải để Khí phách chưởng khống, giúp hắn mau chóng đạt tới cảnh giới viên mãn.
*****
Sau sự việc với Cực Lạc cung, cái đình thứ hai này rất im ắng, ngoại trừ Từ Thanh Liên cách đây vài ngày có đến để nói sẽ bắt đầu bế quan luyện đan ra, không có ai dám đi vào nữa.
Sau đó ba ngày, Lệnh Hồ rốt cuộc đã công phá tầng cấm chế linh quang thứ ba của Lôi Công chùy thành công, hiện tại chỉ còn có một tầng thứ tư là chưa công phá được mà thôi.
Đến lúc này, thời gian hắn tế luyện Lôi Công chùy đã qua sáu ngày rồi.
Có lẽ vì Lôi Công chùy đã từng bị tế luyện hoàn toàn, nên Lệnh Hồ cảm thấy việc tế luyện Lôi Công chùy còn khó hơn lúc tế luyện Thanh Thận hồ và Bảo Quang tháp rất nhiều.
Nhớ lại lúc trước, hắn chỉ mất có bảy ngày bảy đêm để tế luyện Bảo Quang tháp mà thôi. Còn hiện tại, chỉ tế luyện ba tầng đầu tiên của Lôi Công chùy thôi đã làm Lệnh Hồ mất đến sáu ngày sáu đêm, mà cấm chế tầng thứ tư còn phức tạp hơn ba tầng cấm chế đầu tiên rất nhiều. Sợ rằng phải mất thêm nhiều ngày nữa, hắn mới tế luyện tầng cấm chế thứ tư này thành công được.
Nhưng phải nói tốc độ tế luyện của Lệnh Hồ là vô cùng biến thái, vì người khác phải mất hết mấy trăm năm mới tế luyện được cả bốn tầng hoàn toàn, tỷ như điện chủ đời trước của Lôi Quang điện.
Tuy Nạp Lan Bạch Y vẫn ngồi ở một góc để trui luyện thần niệm, nhưng Lệnh Hồ cần phải về tĩnh thất để bế quan.
Cũng may hắn và Nạp Lan Thần Y đều đang ở trên hai chiếc thuyền thần đình song song, nên Lệnh Hồ không lo lắng sẽ có người ra tay với Nạp Lan Bạch Y. Đặc biệt khi toàn bộ tu sĩ ở khoang thuyền cao cấp chữ thiên này đã biết hắn chính là Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông, càng không có ai dám sinh tâm tư gì nữa.
Cho nên, Lệnh Hồ rất an tâm để Nạp Lan Bạch Y ngồi một mình lại ở cái đình thứ hai để trui luyện thần niệm, còn hắn lại đến tửu lâu ăn một bữa thỏa thích, sau đó mới trở về phòng của mình. Khi trở về phòng rồi, việc đầu tiên hắn làm là ngủ một giấc thật say, sau khi tỉnh lại, hắn mới chính thức bế quan, tiếp tục luyện hóa Lôi Coongc hùy.
Còn hai người Từ Bi Lễ và Huyết Tích Tử ở cùng phòng với Lệnh Hồ thì sao? Vốn hai người này còn tưởng hai người Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y chỉ là những tu sĩ tiểu bối nhỏ nhoi, ban đầu còn muốn tìm cơ hội để "dạy bảo" một chút. Nhưng sau khi biết được thân phận của Lệnh Hồ, cả hai sợ đến nỗi mặt không còn một hột máu, rất sợ hãi. Đồng thời, hai người cảm thấy mình rất may mắn, vì đã không ra tay động thủ từ đầu. Nếu không, sợ rằng hai người có chết mà còn không biết mình chết thế nào.
Nhưng vì vẫn sợ Lệnh Hồ sẽ ghi hận việc hai người vô lễ từ đầu, nên hai người này đã vội vã vào trong tĩnh thất của mình, bế quan không dám lộ diện.
Cũng may là dường như Lệnh Hồ không muốn làm khó hai người, nên trong ba tháng qua, Lệnh Hồ vẫn luôn ở trong tĩnh thất không ra. Đến lúc này, hai người Từ Bi Lễ và Huyết Tích Tử mới thấy yên lòng, ra khỏi tĩnh thất.
Sau khi Lệnh Hồ rời khỏi cái đình thứ hai, các tu sĩ khác muốn trui luyện thần niệm đã từ từ tụ tập lại. Nhưng không có ai dám quấy rầy hay có ý định mạo phạm Nạp Lan Bạch Y đang ngồi tĩnh tọa ở vị trí tốt nhất trong đình cả.
Bởi vì nàng chính là đạo lữ của nhân vật truyền kỳ danh chấn Hoa Nam châu - Lệnh Hồ!
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 138: Lôi quang đại đế.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thời gian nhanh chóng qua đi, hai chiếc thuyền thần đình song song đã phi hành trong hải dương vô tận được nửa năm.
Cũng trong nửa năm này, Lệnh Hồ đã tế luyện hoàn toàn được hai kiện cổ bảo linh khí Lôi Công chùy và Điện Quang đục.
Sự khó khăn của việc tế luyện vượt qua tưởng tượng của Lệnh Hồ, nhưng sau khi tế luyện được hoàn toàn hai kiện cổ bảo này, Lệnh Hồ mới chân chính biết được hai kiện cổ bảo này lợi hại đến mức nào, và hắn cũng hiểu được vì sao hai kiện cổ bảo này có thể trở thành bảo vật trấn điện của Cực Lạc cung.
Tuy nói Lôi Công chùy và Điện Quang đục là một bộ cổ bảo đi đôi với nhau, nhưng cho dù tách ra, uy lực của mỗi kiện đều không kém bất cứ cổ bảo nào.
Đặc biệt là Lôi Công chùy, nếu sử dụng với Điện Quang đục thì nó chỉ có tác dụng là như một cái búa đánh xuống cổ bảo Điện Quang đục, kích thích Điện Quang đục đánh ra lôi điện. Nhưng nếu chỉ có một mình Lôi Công chùy, chủ nhân của nó vẫn có thể sử dụng nó như một pháp bảo công kích chí cương chí mãnh, có lực lượng khai sơn phá thạch chứ không nói chơi. Nếu đối thủ không có pháp bảo phòng ngự cùng cấp bậc, hoặc có tu vi cao hơn một bậc, chắc chắn sẽ bị Lôi Công chùy đánh chết!
Điện Quang đục cũng không phải là cổ bảo bình thường, khi chỉ có một mình, nó vẫn có thể thi triển ra mười con Thanh Long tỏa lôi điện dữ dội. Lực lượng mỗi con Thanh Long có thể so sánh với thần thông của Thánh thú cấp mười, thậm chí còn mạnh hơn tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết có thể làm cho uy năng hai kiện pháp bảo mạnh đến như vậy là chủ nhân của nó phải tế luyện hoàn toàn được nó.
Nhưng cho dù có tế luyện hoàn toàn được, thì vẫn chưa phát huy được uy lực đích thực của chúng no. Bởi vì bên trong khí tâm của hai kiện pháp bảo này còn phong ấn hai linh vật rất cường đại.
Khí tâm của Điện Quang đục phong ấn linh hồn của một con Thanh Long, còn khí tâm của Lôi Công chùy lại phong ấn một sợi linh hồn của lôi kiếp đã được tinh luyện qua rất nhiều lần.
Phải biết rằng các pháp bảo được xưng là cổ bảo, vì những kiện pháp bảo đó đã được người xưa lưu truyền lại từ thời viễn cổ.
Không có ai biết những người tu tiên thời xa xưa cường đại đến mức nào, nhưng mỗi kiện cổ bảo được truyền lại đến nay đều có uy lực rất mạnh. Có thể nói ngoại trừ tiên khí ra, cổ bảo là pháp bảo có uy lực mạnh nhất, thậm chí còn có vài kiện cổ bảo có uy lực mạnh hơn tiên khí một chút. Những điều trên đều là sự thật.
Mà các cổ bảo đó đều được các tu sĩ từ thời viễn cổ luyện chế ra. Cho nên, tuy nói không ai biết thực lực của các tu sĩ đó đến đâu, nhưng chỉ dựa vào uy lực của cổ bảo thôi, tất cả mọi người đã biết thực lực của họ đến cỡ nào.
Nguyên nhân Lệnh Hồ mất đến nửa năm mới tế luyện hoàn toàn hai kiện cổ bảo này được, là vì bên trong khí tâm hai kiện cổ bảo này còn phong ấn hai linh vật mà hắn chưa thấy bao giờ.
Điện Quang đục có thể biến ảo thành Thanh Long lôi điện là vì bên trong khí tâm của nó có phong ấn linh hồn của Thanh Long.
Còn hai kiện cổ bảo Thanh Thận Hồ và Bảo Quang tháp, trừ bốn tầng cấm chế linh quang phải công phá mạnh mẽ để tế luyện ra, thì khí tâm của hai kiện cổ bảo đó không hề phong ấn gì cả. Do đó, thần niệm của Lệnh Hồ rất dễ dàng xông vào chiếm lĩnh khí tâm.
Mà hai kiện cổ bảo Lôi Công chùy và Điện Quang đục của Cực Lạc cung này lại hoàn toàn khác nhau, tuy chỉ có bốn tầng cấm chế linh quang, nhưng sự mạnh mẽ của cấm chế lại hoàn toàn vượt qua Thanh Thận Hồ và Bảo Quang tháp.
Đặc biệt là khí tâm của hai kiện cổ bảo này lại có bố trí phòng ngự rất mạnh. Chẳng những bố trí năm tầng Phục Hợp trận đồ từ Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành ra, thì bên trong lại còn phong ấn linh vật cường đại.
Vào thời điểm tế luyện Lôi Công chùy, Lệnh Hồ chỉ tốn hai mươi ngày là có thể dùng thần niệm mạnh mẽ công phá được bốn tầng cấm chế linh quang. Nhưng đến khi chạm vào khí tâm, Lệnh Hồ mới phát hiện khí tâm của Lôi Công chùy không dễ dàng bị công phá, ngược lại, lực lượng phòng ngự của nó rất mạnh mẽ.
Trận đồ Thái Cực Phục Hợp làm Lệnh Hồ mất năm ngày để phá giải; tầng thứ hai Lưỡng Nghi Phục Hợp trận đồ làm Lệnh Hồ mất mười ngày; dĩ nhiên là tầng thứ ba Tam Tài Phục Hợp trận đồ càng khó hơn hai tầng trước và không chỉ là khó hơn gấp đôi, phải nói là gấp mười mới đúng. Nếu không phải bên trong tinh thần thức hải của Lệnh Hồ có Cửu Trận đồ, nên bản thân hắn đã có chút thành tựu với trận pháp, thì sợ rằng hắn sẽ phải dừng bước trước những cấm chế đó, không thể nào xông phá khí tâm được!
Vì việc tế luyện hai kiện cổ bảo nhiều khó khăn đến thế, nên Lệnh Hồ mới bế quan suốt nửa năm. Sau khi Lệnh Hồ vất vả công phá được tầng cấm chế trận đồ trong khí tâm xong, hắn phải thi triển bản lãnh một hồi nữa mới thuận lợi hàng phục được linh hồn kiếp lôi ở bên trong.
Tính đến lúc đó, hắn đã tế luyện Lôi Công chùy được ba tháng.
Bởi vì đã có kinh nghiệm tế luyện Lôi Công chùy, nên việc tế luyện cổ bảo Điện Quang đục sau đó đã nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn làm Lệnh Hồ mất đến hai tháng mới có thể tế luyện thành công. Cộng lại tất cả thì hai kiện cổ bảo này đã làm hắn mất đến nửa năm.
Sau khi tế luyện hoàn toàn được Lôi Công chùy và Điện Quang đục xong, Lệnh Hồ mới hiểu được vì sao Cực Lạc cung lại coi trọng hai kiện cổ bảo này như thế. Không trách được bọn họ lại đem hai kiện cổ bảo này trở thành bảo vật trấn điện của mình.
Hai kiện cổ bảo này, nếu tách ra sử dụng thì uy lực mỗi kiện thì ngang ngửa với cổ bảo linh khí mà thôi, nhưng nếu cùng nhau sử dụng chúng, sợ rằng cả tiên khí trung phẩm cũng không thể sánh với chúng nó được.
Cũng dùng Lôi Công chùy đánh vào Điện Quang đục để kích phát lôi điện, nhưng do Mộc Lê Lạc chưa tế luyện bộ cổ bảo này hoàn toàn, nên lôi điện đó không làm gì được Lệnh Hồ cả!
Nhưng sau khi Lệnh Hồ tế luyện hoàn toàn được rồi, thì lôi điện do hai kiện cổ bảo này cùng nhau kích phát ra lại có thể so sánh với Thanh lôi của thiên kiếp! Mà đây mới chỉ do Lệnh Hồ sử dụng mà thôi, nếu để cho Khí phách kết hợp sử dụng với pháp thuật Phong Vân Lôi Bạo thì sợ rằng uy năng của lôi điện khi đó sẽ siêu việt hơn Thanh lôi. Có lẽ là còn chưa đạt đến lực lượng của Ngũ Hành Âm lôi, nhưng chỉ cần sánh ngang với Thanh lôi thôi, các tu sĩ khác đã hoảng sợ bỏ chạy rồi. Cho dù là tán tiên, sợ rằng bọn họ cũng phải kiêng kỵ vài phần!
Lệnh Hồ càng lúc càng yêu thích bộ đôi cổ bảo Lôi Công chùy và Điện Quang đục.
Mà đến lúc này hắn mới phát hiện ra rằng từ trước đến nay chưa có tu sĩ nào của Cực Lạc cung tế luyện hoàn toàn được hai kiện cổ bảo này cả. Cho dù là vị điện chủ lúc trước của Cực Lạc cung đã dùng tám trăm năm để tế luyện, thật ra người này chỉ mới tế luyện đến tầng trận đồ thứ tư mà thôi. Người này không thể nào công phá tầng trận đồ thứ năm được, càng không nói đến việc vào bên trong khí linh để hàng phục linh hồn bị phong ấn.
Tất nhiên là Cực Lạc cung biết rõ hai kiện cổ bảo này rất trân quý, nhưng chưa hiểu rõ chúng thực sự trân quý đến mức nào, cho nên hai kiện cổ bảo này mới chỉ dừng lại mức là bảo vật trấn điện mà thôi, không thể được đưa lên thành bảo vật trấn cung được.
Bế quan suốt nửa năm, hai kiện cổ bảo Lôi Công chùy và Điện Quang đục đã được Lệnh Hồ thu vào trong tinh thần thức hải, để cho Khí phách nắm giữ.
Điều làm cho Lệnh Hồ không ngờ là sau khi Khí phách nhận được Lôi Công chùy và Điện Quang đục, Khí phách liền muốn lấy Lôi Công chùy làm thân thể của mình, muốn mượn cổ bảo linh khí này để hóa hình!
Khí phách muốn dung nhập vào Lôi Công chùy, nên làm cho linh hồn kiếp lôi bị phong ấn bên trong khí tâm đã được thần niệm Lệnh Hồ phản ứng mạnh mẽ. Linh hồn kiếp lôi không cam lòng nên đã buông thả kiếp lôi trong tinh thần thức hải, muốn hủy diệt Khí phách, nhưng không ngờ Khí phách lại tận dụng lực lượng kiếp lôi của linh hồn kiếp lôi để hóa hình.
Khí phách chẳng những sử dụng pháp thuật Phong Vân Lôi Bạo ra để ngưng tụ ra một mảng lôi vân ( mây sấm sét) to lớn, mà còn từ từ lấy linh hồn kiếp lôi bên trong cổ bảo ra để gia tăng lực lượng kiếp lôi.
Sau khi kiếp lôi biết mình bị tính kế, nó cũng không có cách nào ngăn cản cả. Linh hồn kiếp lôi bị Phong Vân Lôi Bạo dẫn động nên bị kéo toàn bộ ra khỏi khí tâm cổ bảo, dung nhập vào trong lôi vân mà biến thành kiếp lôi chân chính.
Còn bản thân Khí phách chẳng những không bị hủy diệt ở trong kiếp lôi, mà còn mượn lực lượng kiếp lôi để đạt tới cảnh giới hiển chân hóa hình. Mà vào lúc Khí phách hiển chân hóa hình được, điều này cũng có nghĩa công pháp Phong Vân Lôi Bạo của hắn đã đạt đến viên mãn.
Hiện giờ, khí tâm của Lôi Công chùy đã mất đi linh hồn kiếp lôi, nên chắc chắn uy năng sẽ giảm đi. Nhưng đó chỉ là trường hợp cổ bảo này rơi vào trong tay người khác, còn nếu ở trong tay Khí phách, uy năng Lôi Công chùy chẳng những không giảm bớt mà còn gia tăng lên gấp bội. Bởi vì bản thân Khí phách chính là linh hồn kiếp lôi! Chẳng qua, linh hồn kiếp lôi lúc trước đã được tu sĩ thời viễn cổ tinh luyện vô số lần, còn bây giờ đã tán ra trở thành một mảnh kiếp lôi mà thôi.
Sau khi thuận lợi trở thành người thứ tư đạt đến cảnh giới hiển chân hóa hình, Khí phách lập tức tuyên danh hiệu ngay trong tinh thần thức hải:
- Hồn đạo chí tôn chí cao Mệnh chủ ở trên cao, Khí phách ta nay nắm lôi điện trong tay, lấy danh hiệu là Lôi Quang đại đế!
Như vậy, trong ba hồn bảy phách của Lệnh Hồ, trừ hai phách trực thuộc Thiên hồn Thích Bồ Đề là Linh Tuệ Phách Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân và Thiên Xung phách Thiên Xung Kiếm Lư cư sĩ đã hoàn toàn độc lập hiển chân ra, thì hai phách Trung Khu phách Trung Khu Bảo Quang thượng nhân và Khí Phách Lôi Quang đại đế trong ba phách trực thuộc Mệnh hồn đã độc lập hiển chân, chỉ còn Lực phách là chưa đạt tới viên mãn.
Mà hai phách trực thuộc Địa hồn Đạo Huyền: Tinh phách và Anh phách, chưa có phách nào đạt tới cảnh giới hiển chân hóa hình cả. Nhưng mà, khoảng cách Anh phách đạt tới hiển chân hóa hình đã rất gần rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khí Phách Lôi Quang đại đến nắm trong tay Lôi Công chùy và Điện Quang đục, nên thần thông pháp thuật của phách này là lợi hại nhất trong bốn phách đã hiển chân hóa hình.
Hình dáng bên ngoài của Lôi Quang đại đế tương đối đặc thù: mái tóc màu xanh dựng đứng lên như một ngọn lửa; đôi lông mày màu xanh đậm; đôi mắt tràn đầy uy nghiêm, thỉnh thoảng có thể thấy bên trong có những tia lôi điện chớp động; thân hình khoác lên một đạo bào có thêu một con Thanh Long lôi điện uy nghi vô cùng.
Đàn tràng của Lôi Quang đại đế ở phía tây bắc Lôi Vân sơn. Vốn chung quanh Lôi Vân sơn đều được bao phủ bởi lôi vân dày đặc, nhưng sau khi Lôi Quang đại đến hiển hóa chân hình xong, lôi vân đã chậm rãi tán đi, thay vào đó là những tia kiếp lôi dày đặc, không ngừng hiện ra trên bầu trời, trông như những con rắn điện màu xanh vậy.
Phía trên kiếp lôi ấy, dường như có thể thấy được một kiện pháp bảo tỏa ra ánh sáng màu tím, cùng với một kiện pháp bảo tỏa ra ánh sáng màu vàng. Cả hai kiện pháp bảo gây cho người khác một cảm giác bên trong chúng nó có ẩn chứa một lực lượng khôn cùng, không gì sánh nổi.
Pháp bảo tỏa ra ánh sáng màu tím là Lôi Công chùy, mà pháp bảo tỏa ra ánh sáng màu vàng hiển nhiên là Điện Quang đục!
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 139: Phân thần kỳ.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sau khi thu hồi cấm chế trong tĩnh thất, Lệnh Hồ đẩy cửa phòng đã đóng chặt hơn nửa năm ra, đi ra ngoài.
Trước khi kết thúc bế quan, thần niệm của hắn đã sớm quét qua khoang thuyền cao cấp chữ thiên. Lệnh Hồ phát hiện Nạp Lan Bạch Y vẫn ngồi xếp bằng ở một góc tại cái đình thứ hai, không chỉ có nàng, Từ Thanh Liên cũng xuất quan từ lâu, đang ngồi cách Nạp Lan Bạch Y không xa, rèn luyện thần niệm.
Trừ hai người bọn họ ra, có rất nhiều tu sĩ cũng đang tĩnh tọa ngồi tại cái đình thứ hai, chăm chú trui luyện thần niệm.
Ngay lúc thần niệm Lệnh Hồ không có chút che giấu quét qua cả khoang thuyền cao cấp chữ thiên, tất cả tu sĩ đều cảm nhận được thần niệm Độ Kiếp kỳ mạnh mẽ của Lệnh Hồ.
Nạp Lan Bạch Y thấy vậy vui mừng, vội vàng thu thần niệm đang trui luyện ở bên ngoài về. Nửa năm trôi qua, thần niệm của Nạp Lan Bạch Y từ lúc chỉ dám đưa ra ngoài được một chút, bây giờ đã có thể đưa ra ngoài hai thước, đón nhận sự tẩy lể của phong áp và khí áp mà không tán.
Cảnh giới thần niệm của nàng đã lên tới Phân Thần kỳ.
Tuy Nạp Lan Bạch Y chưa dùng Anh Biến đan, nhưng qua nửa năm rèn luyện, cảnh giới thần niệm của nàng đã tăng lên. Ngay cả tu vi lúc trước là Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn, hiện giờ đã bắt đầu có dấu hiệu đột phá.
Nếu không phải đợi Lệnh Hồ xuất quan, sợ rằng Nạp Lan Bạch Y chỉ cần bế quan mấy tháng nữa thôi, nàng đã có thể đột phá Xuất Khiếu kỳ, tiến lên Phân Thần kỳ rồi.
Nhưng mà, gần đột phá không có nghĩa là sẽ đột phá. Việc đột phá là một quá trình vô cùng nguy hiểm, ngay cả khi gần như đột phá được, nhưng nếu không cẩn thận thì việc thất bại trong gang tấc vẫn có thể xảy ra.
Dĩ nhiên, nếu có người hộ pháp bên cạnh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, sau khi cảm nhận được thần niệm của Lệnh Hồ quét tới, Nạp Lan Bạch Y liền biết Lệnh Hồ đã xuất quan, thần thái vui mừng khôn xiết.
Thấy Lệnh Hồ xuất quan, vô số tu sĩ tỏ ra rất khẩn trương, không có ai dám làm lơ tiếp tục trui luyện thần niệm cả, thần thái vô cùng kính cẩn. Đây là lễ nghi và thái độ nên có của một tu sĩ cao giai khi thấy một tu sĩ đỉnh giai.
Ba người Nạp Lan Bạch Y, Từ Thanh Liên và Lệnh Hồ cùng nhau vào tửu lâu ngồi. Nửa năm không gặp, tất nhiên bọn họ phải ăn uống thoải mái với nhau một lần.
Trong nửa năm qua, Từ Thanh Liên đã đem sáu viên Yêu đan luyện chế thành công: năm viên linh đan lục phẩm Anh Biến đan, một viên linh đan thất phẩm Hợp Thần đan. Tất cả đều đang ở trong túi trữ vật của Nạp Lan Bạch Y.
Lệnh Hồ thấy Từ Thanh Liên hoàn thành công việc nên không thất hứa, đưa một quả Yêu đan trung kỳ cho Từ Thanh Liên, coi như là thù lao cho việc luyện đan.
Sau khi dùng bữa xong, ba người liền trở về phòng chữ "Giáp" của mình, Từ Thanh Liên tiếp tục bế quan, muốn đem viên Yêu đan trung kỳ Lệnh Hồ vừa tặng mình luyện chế thành linh đan lục phẩm Anh Biến đan. Hiển nhiên hắn muốn dùng viên linh đan này để đổi lấy một vài thứ tốt khi hai chiếc thuyền thần đình song song tới Đông Thắng châu.
Mà Nạp Lan Bạch Y lại muốn bắt đầu trùng kích vào Phân Thần kỳ, Lệnh Hồ tất nhiên ở bên cạnh để hộ pháp.
Một tu sĩ được gọi là Xuất Khiếu kỳ là vì Nguyên Anh của họ có thể xuất khiếu ly thể, có thể tùy ý hoạt động bình thường ở trong một phạm vi nhất định. Lúc Nguyên Anh của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ xuất khiếu ly thể, ước chừng có thể hoạt động trong phạm vi tối đa là mười dặm.
Tu sĩ đạt tới Phân Thần kỳ, có nghĩa Nguyên Anh của họ khi xuất khiếu có thể tiếp tục biến hóa, từ hình thể Nguyên Anh hóa thành vô số phân thần.
Tuy nói các tu sĩ bình thường đều có thể dùng thần niệm quan sát, thấy được mọi vật chuyển động trong một phạm vi nhất định, nhưng thần niệm vẫn phải nối liền với bản thể, không thể nào phân cách ra được. Đây chính là hạn chế.
Mà cảnh giới Phân Thần kỳ lại dựa trên cơ sở Nguyên Anh có thể xuất khiếu được, Nguyên Anh lúc thoát ly khỏi thân thể vẫn có thể tiếp tục biến hóa, hóa thành vô số phân thần thoát ly khỏi thể xác.
Thật ra, thần thông phân thần này cũng tương đương với thần thông đưa thần niệm của mình tiến vào trạng thái thần du chi thuật của Lệnh Hồ, có thể đi tới những địa phương rất xa xôi.
Tuy nói thần thông phân thần của tu sĩ Phân Thần kỳ không bị hạn chế về khoảng cách, nhưng lại hạn chế bởi thời gian. Sau khi Nguyên Anh xuất khiếu khỏi thân thể và biến hóa thành phân thần, thân thể của người đó chỉ tồn tại được mười năm, nếu sau mười năm mà phân thần không về, thân thể sẽ bị hư hóa, mất hết sinh cơ.
Mà thần thông phân thần lại là cơ sở để các tu sĩ Hợp Thể kỳ lấy tinh, khí, thần, thể hợp lại thành nguyên thần.
Sau khi tu sĩ dùng Nguyên Anh dung hợp với bốn nhân tố của linh hồn là: tinh khí thần thể hợp lại thành nguyên thần xong, nguyên thần của họ sẽ có rất nhiều thần thông. Và đa số các thần thông của Hợp Thể kỳ đều có phân thần cả. Tỷ như việc dùng pháp bảo, sau khi tế luyện xong, họ đều lấy một tia thần thức của mình khắc sâu vào bên trong pháp bảo.
Cho nên, có thể nói Phân Thần kỳ là cảnh giới giúp cho tu sĩ nắm giữ được đại đạo phân hóa Nguyên Anh một cách chân chính.
Tuy nói các tu sĩ cấp thấp như Kết Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ đều có thể phân thần niệm của mình ra để khắc sâu vào pháp bảo, nhưng thực chất loại phân thần ấy cũng là thuật phân thần của tu sĩ Phân Thần kỳ. Khi các tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ hoặc Xuất Khiếu kỳ phân thần niệm vào bên trong pháp bảo, tuy vẫn làm cho pháp bảo nhận chủ, phải nghe theo sự khống chế của mình. Nhưng phương thức này lại làm cho việc khống chế pháp bảo không được linh hoạt, thậm chí là không thể sử dụng lâu dài.
Nhưng phân thần thuật của tu sĩ Phân Thần kỳ lại khác hoàn toàn. Thần niệm do tu sĩ Phân Thần kỳ phân thần ra chính là thần niệm có linh tính, hay nói cách khác là bên trong tia thần niệm ấy có ẩn chứa lực lượng linh hồn. Cho nên, những tia thần niệm ấy sẽ có tính tự chủ, và sẽ được gọi là thần thức phân thần, chứ không được gọi là thần niệm nữa. Thần thức có tư tưởng giống như linh hồn con người, không dễ dàng biến mất, trừ phi bị mạnh mẽ xóa đi.
Vì vậy có thể nói Phân Thần kỳ là một cảnh giới hoàn toàn mới!
Trong tĩnh thất của Lệnh Hồ, Nạp Lan Bạch Y lẳng lặng ngồi xuống nhập định, hoàn toàn phóng thích tu vi của mình ra, không áp chế chút nào cả. Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trạng thái của Nạp Lan Bạch Y đã đạt đến mức tốt nhất, nàng chuẩn bị trùng kích vào Phân Thần kỳ.
Trên đỉnh đầu Nạp Lan Bạch Y bắt đầu xuất hiện từng làn sương linh quang, linh quang bập bềnh như hồ nước vậy, chậm rãi chuyển động. Sau đó, Nguyên Anh của Nạp Lan Bạch Y từ từ hiện ra trên đỉnh đầu của nàng. Đây là một Nguyên Anh có tướng mạo không khác Nạp Lan Bạch Y chút nào, ngũ quan của Nguyên Anh vô cùng rõ ràng, cách ăn mặc không khác gì với người thật. Nguyên Anh này là một Nạp Lan Bạch Y đã thu nhỏ cả trăm lần lại.
Sau khi xuất khiếu khỏi thân thể, Nguyên Anh trôi nổi trên đỉnh đầu, cho tới khi rời khỏi đỉnh đầu được ba thước thì hơi ngừng lại. Khi đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với linh lực thân thể, có thể nói Nguyên Anh đã chính thức đi vào trạng thái xuất khiếu. Hai tay nhỏ bé của Nguyên Anh lập tức bấm lên mấy đạo pháp quyết, vô số ký hiệu có hình thù kỳ lạ bắt đầu hiện lên chung quanh Nguyên Anh, không ngừng chuyển động.
Bỗng nhiên có một đám mây linh khí hình dạng con suối lặng lẽ hiện lên, sau đó vẩy từng điểm linh quang lên Nguyên Anh đã xuất khiếu.
Bởi vì Nguyên Anh còn nhỏ nên đám mây linh khí hình dạng con suối cũng rất nhỏ, nhưng những điểm linh quang do nó vẩy lên lại có linh khí cực kỳ tinh thuần, Nguyên Anh đã xuất khiếu nhanh chóng được những điểm linh quang đó thắp sáng lên.
Các ký hiệu bên cạnh Nguyên Anh không ngừng hiện lên, linh khí vô cùng tinh thuần không ngừng được hấp thu vào bên trong cơ thể Nguyên Anh, làm cho khí thế của Nguyên Anh được tăng lên cao. Một lúc sau, dòng suối linh khí có dấu hiệu bị tán đi, bởi vì lượng tinh khí Nguyên Anh có thể hấp thu được đã gần đến giới hạn rồi.
Nguyên Anh Nạp Lan Bạch Y tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết, những ký hiệu trên người bỗng sáng rực lên, sau đó bay nhanh vào trong Nguyên Anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh Nạp Lan Bạch Y lúc này thoáng hiện lên nét thống khổ, lại thấy hình thể Nguyên Anh dường như đang trở nên trong suốt. Ngoài ra, có thể thấy trong cơ thể Nguyên Anh bây giờ phảng phất có vô số linh xà chạy tán loạn.
Lệnh Hồ biết Nạp Lan Bạch Y đang thực hiện giai đoạn quan trọng nhất để phân thần. Chỉ khi Nguyên Anh xuất khiếu của nàng Anh biến thành vô số phân thần, thì Nạp Lan Bạch Y mới được xem đã tiến giai lên Phân Thần kỳ thành công!
Nguyên Anh càng lúc càng trở nên trong suốt, vốn hình thái khi nãy vô cùng rõ ràng, nhưng lúc này đã dần dần hóa thành mờ mờ ảo ảo, trở thành hình thái không rõ ràng.
Nguyên Anh không ngừng bị kéo dài ra hoặc thu hẹp lại, sự thống khổ trên khuôn mặt càng lúc càng nhiều. Thật ra đây là điều dễ hiểu, vì linh hồn của Nguyên Anh đang được lột xác, tất nhiên phải có đau đớn thống khổ. Chỉ cần đến lúc cuối cùng có thể lột xác thành công, mọi đau đớn đều đáng giả cả.
Qua một lúc sau, hình thái rõ ràng ban đầu của Nguyên Anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, Nguyên Anh đã dần biến ảo đi thành những đường linh quang đung đưa không nghỉ, một đường, hai đường, ba đường...Cho đến lúc này, Nguyên Anh đã biến thành những đường linh quang bồng bềnh, nhưng những đường linh quang này vẫn dính vào nhau, không thể nào tách ra được!
Khuôn mặt mỹ lệ của Nạp Lan Bạch Y khẽ cau lại, thoáng hiện lên sự thống khổ, thân thể mềm mại rung động không dứt. Lệnh Hồ thấy vậy thì hơi biến sắc, dựa vào tình cảnh hiện tại, xem ra Nạp Lan Bạch Y không thể tự dựa vào sức mình để phân thần thuận lợi được.
Lệnh Hồ không chút do dự, đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra một viên linh đan lục phẩm Anh Biến đan. Hắn nhanh chóng bấm tay đánh ra mười mấy đạo pháp quyết lên người Nạp Lan Bạch Y, đôi môi Nạp Lan Bạch Y khẽ mở ra, Anh Biến đan trên tay Lệnh Hồ lập tức được đưa vào bên trong miệng Nạp Lan Bạch Y.
Khóe miệng của Nạp Lan Bạch Y nhất thời tỏa ra sự dao động của linh lực nồng hậu, sau khi nuốt Anh Biến đan xuống bụng, vẻ thống khổ trên mặt Nạp Lan Bạch Y thoáng biến mất, cả người đã bình tĩnh lại.
Một cỗ linh lực bàng bạc mà nồng hậu hiện lên trong thân thể của Nạp Lan Bạch Y. Chỉ qua một lát thôi, trên đỉnh đầu của Nạp Lan Bạch Y lại hiện lên một dòng suối linh lực, được linh lực nồng hậu quán chú vào, Nguyên Anh đã xuất khiếu của Nạp Lan Bạch Y tiếp tục phân thần ra. Nhánh phân thần thứ nhất đã được hình thành, tiếp tục nhánh thứ hai, nhánh thứ ba...
Sau khi có linh lực nồng hậu của Anh Biến đan quán chú vào, Nguyên Anh của Nạp Lan Bạch Y đã thuận lợi phân thần thành công. Ngay lúc này, bỗng nhiên xung quanh thân thể Nạp Lan Bạch Y này hiện lên từng đạo linh quang năm màu, chuyển động không ngừng.
Vô số nhánh phân thần do Nguyên Anh hóa thành vui sướng đắm chìm trong linh quang năm màu đang chuyển động xung quanh thân thể. Một lát sau, có thể thấy những nhánh phân thần đang ở trạng thái bóng đen từ từ chuyển hóa thành ánh sáng không màu, rồi dần dần biến mất, hóa thành hư không!
Tuy vô số nhánh phân thần đã mất đi, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng không phải những nhánh phân thần đó đã biến mất, chúng chỉ hóa thành vô hình mà thôi!
Vào lúc thân thể Nạp Lan Bạch Y thoáng hiện linh quang năm màu, vô số thần thức phân thần do Nguyên Anh xuất khiếu thuận lợi tách ra, rồi từ hữu hình chuyển sang vô hình, thì đó cũng là lúc Nạp Lan Bạch Y đã đột phá Xuất Khiếu kỳ, chính thức tiến lên Phân Thần kỳ!Sau khi thu hồi cấm chế trong tĩnh thất, Lệnh Hồ đẩy cửa phòng đã đóng chặt hơn nửa năm ra, đi ra ngoài. Truyện "Chứng Hồn Đạo " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước khi kết thúc bế quan, thần niệm của hắn đã sớm quét qua khoang thuyền cao cấp chữ thiên. Lệnh Hồ phát hiện Nạp Lan Bạch Y vẫn ngồi xếp bằng ở một góc tại cái đình thứ hai, không chỉ có nàng, Từ Thanh Liên cũng xuất quan từ lâu, đang ngồi cách Nạp Lan Bạch Y không xa, rèn luyện thần niệm.
Trừ hai người bọn họ ra, có rất nhiều tu sĩ cũng đang tĩnh tọa ngồi tại cái đình thứ hai, chăm chú trui luyện thần niệm.
Ngay lúc thần niệm Lệnh Hồ không có chút che giấu quét qua cả khoang thuyền cao cấp chữ thiên, tất cả tu sĩ đều cảm nhận được thần niệm Độ Kiếp kỳ mạnh mẽ của Lệnh Hồ.
Nạp Lan Bạch Y thấy vậy vui mừng, vội vàng thu thần niệm đang trui luyện ở bên ngoài về. Nửa năm trôi qua, thần niệm của Nạp Lan Bạch Y từ lúc chỉ dám đưa ra ngoài được một chút, bây giờ đã có thể đưa ra ngoài hai thước, đón nhận sự tẩy lể của phong áp và khí áp mà không tán.
Cảnh giới thần niệm của nàng đã lên tới Phân Thần kỳ.
Tuy Nạp Lan Bạch Y chưa dùng Anh Biến đan, nhưng qua nửa năm rèn luyện, cảnh giới thần niệm của nàng đã tăng lên. Ngay cả tu vi lúc trước là Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn, hiện giờ đã bắt đầu có dấu hiệu đột phá.
Nếu không phải đợi Lệnh Hồ xuất quan, sợ rằng Nạp Lan Bạch Y chỉ cần bế quan mấy tháng nữa thôi, nàng đã có thể đột phá Xuất Khiếu kỳ, tiến lên Phân Thần kỳ rồi.
Nhưng mà, gần đột phá không có nghĩa là sẽ đột phá. Việc đột phá là một quá trình vô cùng nguy hiểm, ngay cả khi gần như đột phá được, nhưng nếu không cẩn thận thì việc thất bại trong gang tấc vẫn có thể xảy ra.
Dĩ nhiên, nếu có người hộ pháp bên cạnh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, sau khi cảm nhận được thần niệm của Lệnh Hồ quét tới, Nạp Lan Bạch Y liền biết Lệnh Hồ đã xuất quan, thần thái vui mừng khôn xiết.
Thấy Lệnh Hồ xuất quan, vô số tu sĩ tỏ ra rất khẩn trương, không có ai dám làm lơ tiếp tục trui luyện thần niệm cả, thần thái vô cùng kính cẩn. Đây là lễ nghi và thái độ nên có của một tu sĩ cao giai khi thấy một tu sĩ đỉnh giai.
Ba người Nạp Lan Bạch Y, Từ Thanh Liên và Lệnh Hồ cùng nhau vào tửu lâu ngồi. Nửa năm không gặp, tất nhiên bọn họ phải ăn uống thoải mái với nhau một lần.
Trong nửa năm qua, Từ Thanh Liên đã đem sáu viên Yêu đan luyện chế thành công: năm viên linh đan lục phẩm Anh Biến đan, một viên linh đan thất phẩm Hợp Thần đan. Tất cả đều đang ở trong túi trữ vật của Nạp Lan Bạch Y.
Lệnh Hồ thấy Từ Thanh Liên hoàn thành công việc nên không thất hứa, đưa một quả Yêu đan trung kỳ cho Từ Thanh Liên, coi như là thù lao cho việc luyện đan.
Sau khi dùng bữa xong, ba người liền trở về phòng chữ "Giáp" của mình, Từ Thanh Liên tiếp tục bế quan, muốn đem viên Yêu đan trung kỳ Lệnh Hồ vừa tặng mình luyện chế thành linh đan lục phẩm Anh Biến đan. Hiển nhiên hắn muốn dùng viên linh đan này để đổi lấy một vài thứ tốt khi hai chiếc thuyền thần đình song song tới Đông Thắng châu.
Mà Nạp Lan Bạch Y lại muốn bắt đầu trùng kích vào Phân Thần kỳ, Lệnh Hồ tất nhiên ở bên cạnh để hộ pháp.
Một tu sĩ được gọi là Xuất Khiếu kỳ là vì Nguyên Anh của họ có thể xuất khiếu ly thể, có thể tùy ý hoạt động bình thường ở trong một phạm vi nhất định. Lúc Nguyên Anh của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ xuất khiếu ly thể, ước chừng có thể hoạt động trong phạm vi tối đa là mười dặm.
Tu sĩ đạt tới Phân Thần kỳ, có nghĩa Nguyên Anh của họ khi xuất khiếu có thể tiếp tục biến hóa, từ hình thể Nguyên Anh hóa thành vô số phân thần.
Tuy nói các tu sĩ bình thường đều có thể dùng thần niệm quan sát, thấy được mọi vật chuyển động trong một phạm vi nhất định, nhưng thần niệm vẫn phải nối liền với bản thể, không thể nào phân cách ra được. Đây chính là hạn chế.
Mà cảnh giới Phân Thần kỳ lại dựa trên cơ sở Nguyên Anh có thể xuất khiếu được, Nguyên Anh lúc thoát ly khỏi thân thể vẫn có thể tiếp tục biến hóa, hóa thành vô số phân thần thoát ly khỏi thể xác.
Thật ra, thần thông phân thần này cũng tương đương với thần thông đưa thần niệm của mình tiến vào trạng thái thần du chi thuật của Lệnh Hồ, có thể đi tới những địa phương rất xa xôi.
Tuy nói thần thông phân thần của tu sĩ Phân Thần kỳ không bị hạn chế về khoảng cách, nhưng lại hạn chế bởi thời gian. Sau khi Nguyên Anh xuất khiếu khỏi thân thể và biến hóa thành phân thần, thân thể của người đó chỉ tồn tại được mười năm, nếu sau mười năm mà phân thần không về, thân thể sẽ bị hư hóa, mất hết sinh cơ.
Mà thần thông phân thần lại là cơ sở để các tu sĩ Hợp Thể kỳ lấy tinh, khí, thần, thể hợp lại thành nguyên thần.
Sau khi tu sĩ dùng Nguyên Anh dung hợp với bốn nhân tố của linh hồn là: tinh khí thần thể hợp lại thành nguyên thần xong, nguyên thần của họ sẽ có rất nhiều thần thông. Và đa số các thần thông của Hợp Thể kỳ đều có phân thần cả. Tỷ như việc dùng pháp bảo, sau khi tế luyện xong, họ đều lấy một tia thần thức của mình khắc sâu vào bên trong pháp bảo.
Cho nên, có thể nói Phân Thần kỳ là cảnh giới giúp cho tu sĩ nắm giữ được đại đạo phân hóa Nguyên Anh một cách chân chính.
Tuy nói các tu sĩ cấp thấp như Kết Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ đều có thể phân thần niệm của mình ra để khắc sâu vào pháp bảo, nhưng thực chất loại phân thần ấy cũng là thuật phân thần của tu sĩ Phân Thần kỳ. Khi các tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ hoặc Xuất Khiếu kỳ phân thần niệm vào bên trong pháp bảo, tuy vẫn làm cho pháp bảo nhận chủ, phải nghe theo sự khống chế của mình. Nhưng phương thức này lại làm cho việc khống chế pháp bảo không được linh hoạt, thậm chí là không thể sử dụng lâu dài.
Nhưng phân thần thuật của tu sĩ Phân Thần kỳ lại khác hoàn toàn. Thần niệm do tu sĩ Phân Thần kỳ phân thần ra chính là thần niệm có linh tính, hay nói cách khác là bên trong tia thần niệm ấy có ẩn chứa lực lượng linh hồn. Cho nên, những tia thần niệm ấy sẽ có tính tự chủ, và sẽ được gọi là thần thức phân thần, chứ không được gọi là thần niệm nữa. Thần thức có tư tưởng giống như linh hồn con người, không dễ dàng biến mất, trừ phi bị mạnh mẽ xóa đi.
Vì vậy có thể nói Phân Thần kỳ là một cảnh giới hoàn toàn mới!
Trong tĩnh thất của Lệnh Hồ, Nạp Lan Bạch Y lẳng lặng ngồi xuống nhập định, hoàn toàn phóng thích tu vi của mình ra, không áp chế chút nào cả. Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trạng thái của Nạp Lan Bạch Y đã đạt đến mức tốt nhất, nàng chuẩn bị trùng kích vào Phân Thần kỳ.
Trên đỉnh đầu Nạp Lan Bạch Y bắt đầu xuất hiện từng làn sương linh quang, linh quang bập bềnh như hồ nước vậy, chậm rãi chuyển động. Sau đó, Nguyên Anh của Nạp Lan Bạch Y từ từ hiện ra trên đỉnh đầu của nàng. Đây là một Nguyên Anh có tướng mạo không khác Nạp Lan Bạch Y chút nào, ngũ quan của Nguyên Anh vô cùng rõ ràng, cách ăn mặc không khác gì với người thật. Nguyên Anh này là một Nạp Lan Bạch Y đã thu nhỏ cả trăm lần lại.
Sau khi xuất khiếu khỏi thân thể, Nguyên Anh trôi nổi trên đỉnh đầu, cho tới khi rời khỏi đỉnh đầu được ba thước thì hơi ngừng lại. Khi đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với linh lực thân thể, có thể nói Nguyên Anh đã chính thức đi vào trạng thái xuất khiếu. Hai tay nhỏ bé của Nguyên Anh lập tức bấm lên mấy đạo pháp quyết, vô số ký hiệu có hình thù kỳ lạ bắt đầu hiện lên chung quanh Nguyên Anh, không ngừng chuyển động.
Bỗng nhiên có một đám mây linh khí hình dạng con suối lặng lẽ hiện lên, sau đó vẩy từng điểm linh quang lên Nguyên Anh đã xuất khiếu.
Bởi vì Nguyên Anh còn nhỏ nên đám mây linh khí hình dạng con suối cũng rất nhỏ, nhưng những điểm linh quang do nó vẩy lên lại có linh khí cực kỳ tinh thuần, Nguyên Anh đã xuất khiếu nhanh chóng được những điểm linh quang đó thắp sáng lên.
Các ký hiệu bên cạnh Nguyên Anh không ngừng hiện lên, linh khí vô cùng tinh thuần không ngừng được hấp thu vào bên trong cơ thể Nguyên Anh, làm cho khí thế của Nguyên Anh được tăng lên cao. Một lúc sau, dòng suối linh khí có dấu hiệu bị tán đi, bởi vì lượng tinh khí Nguyên Anh có thể hấp thu được đã gần đến giới hạn rồi.
Nguyên Anh Nạp Lan Bạch Y tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết, những ký hiệu trên người bỗng sáng rực lên, sau đó bay nhanh vào trong Nguyên Anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh Nạp Lan Bạch Y lúc này thoáng hiện lên nét thống khổ, lại thấy hình thể Nguyên Anh dường như đang trở nên trong suốt. Ngoài ra, có thể thấy trong cơ thể Nguyên Anh bây giờ phảng phất có vô số linh xà chạy tán loạn.
Lệnh Hồ biết Nạp Lan Bạch Y đang thực hiện giai đoạn quan trọng nhất để phân thần. Chỉ khi Nguyên Anh xuất khiếu của nàng Anh biến thành vô số phân thần, thì Nạp Lan Bạch Y mới được xem đã tiến giai lên Phân Thần kỳ thành công!
Nguyên Anh càng lúc càng trở nên trong suốt, vốn hình thái khi nãy vô cùng rõ ràng, nhưng lúc này đã dần dần hóa thành mờ mờ ảo ảo, trở thành hình thái không rõ ràng.
Nguyên Anh không ngừng bị kéo dài ra hoặc thu hẹp lại, sự thống khổ trên khuôn mặt càng lúc càng nhiều. Thật ra đây là điều dễ hiểu, vì linh hồn của Nguyên Anh đang được lột xác, tất nhiên phải có đau đớn thống khổ. Chỉ cần đến lúc cuối cùng có thể lột xác thành công, mọi đau đớn đều đáng giả cả.
Qua một lúc sau, hình thái rõ ràng ban đầu của Nguyên Anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, Nguyên Anh đã dần biến ảo đi thành những đường linh quang đung đưa không nghỉ, một đường, hai đường, ba đường...Cho đến lúc này, Nguyên Anh đã biến thành những đường linh quang bồng bềnh, nhưng những đường linh quang này vẫn dính vào nhau, không thể nào tách ra được!
Khuôn mặt mỹ lệ của Nạp Lan Bạch Y khẽ cau lại, thoáng hiện lên sự thống khổ, thân thể mềm mại rung động không dứt. Lệnh Hồ thấy vậy thì hơi biến sắc, dựa vào tình cảnh hiện tại, xem ra Nạp Lan Bạch Y không thể tự dựa vào sức mình để phân thần thuận lợi được.
Lệnh Hồ không chút do dự, đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra một viên linh đan lục phẩm Anh Biến đan. Hắn nhanh chóng bấm tay đánh ra mười mấy đạo pháp quyết lên người Nạp Lan Bạch Y, đôi môi Nạp Lan Bạch Y khẽ mở ra, Anh Biến đan trên tay Lệnh Hồ lập tức được đưa vào bên trong miệng Nạp Lan Bạch Y.
Khóe miệng của Nạp Lan Bạch Y nhất thời tỏa ra sự dao động của linh lực nồng hậu, sau khi nuốt Anh Biến đan xuống bụng, vẻ thống khổ trên mặt Nạp Lan Bạch Y thoáng biến mất, cả người đã bình tĩnh lại.
Một cỗ linh lực bàng bạc mà nồng hậu hiện lên trong thân thể của Nạp Lan Bạch Y. Chỉ qua một lát thôi, trên đỉnh đầu của Nạp Lan Bạch Y lại hiện lên một dòng suối linh lực, được linh lực nồng hậu quán chú vào, Nguyên Anh đã xuất khiếu của Nạp Lan Bạch Y tiếp tục phân thần ra. Nhánh phân thần thứ nhất đã được hình thành, tiếp tục nhánh thứ hai, nhánh thứ ba...
Sau khi có linh lực nồng hậu của Anh Biến đan quán chú vào, Nguyên Anh của Nạp Lan Bạch Y đã thuận lợi phân thần thành công. Ngay lúc này, bỗng nhiên xung quanh thân thể Nạp Lan Bạch Y này hiện lên từng đạo linh quang năm màu, chuyển động không ngừng.
Vô số nhánh phân thần do Nguyên Anh hóa thành vui sướng đắm chìm trong linh quang năm màu đang chuyển động xung quanh thân thể. Một lát sau, có thể thấy những nhánh phân thần đang ở trạng thái bóng đen từ từ chuyển hóa thành ánh sáng không màu, rồi dần dần biến mất, hóa thành hư không!
Tuy vô số nhánh phân thần đã mất đi, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng không phải những nhánh phân thần đó đã biến mất, chúng chỉ hóa thành vô hình mà thôi!
Vào lúc thân thể Nạp Lan Bạch Y thoáng hiện linh quang năm màu, vô số thần thức phân thần do Nguyên Anh xuất khiếu thuận lợi tách ra, rồi từ hữu hình chuyển sang vô hình, thì đó cũng là lúc Nạp Lan Bạch Y đã đột phá Xuất Khiếu kỳ, chính thức tiến lên Phân Thần kỳ!
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 140: Đông Thắng châu.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Được sự trợ giúp của Anh Biến đan, rốt cuộc Nạp Lan Bạch Y thuận lợi đột phá Xuất Khiếu kỳ, tiến lên Phân Thần kỳ, trở thành một tu sĩ cao giai.
Nửa năm sau đó, Nạp Lan Bạch Y tiếp tục ở đình lớn để trui luyện thần niệm, kết hợp với tâm pháp luyện hồn Lệnh Hồ truyền cho. Sau khi hai chiếc thuyền thần đình song song tới An Thông cảng ở Đông Thắng châu, cảnh giới thần niệm của Nạp Lan Bạch Y đã từ Phân Thần sơ kỳ tiến thẳng đến Phân Thần trung kỳ.
Cũng trong nửa năm này, nhờ Khí Phách Lôi đế đã hiển chân hóa hình được, thần niệm Lệnh Hồ càng cường đại hơn, có lĩnh ngộ đối với lực lượng của kiếp lôi.
Những tu sĩ Hợp Thể kỳ đại viên mãn khác, nếu họ muốn dẫn phát thiên kiếp để tiến lên Độ Kiếp kỳ thì cần phải có cơ duyên, sau đó cần vượt qua thiên kiếp để tiến giai Độ Kiếp kỳ. Nhưng vì công pháp của Khí phách Lôi đế đã đạt đến đại viên mãn, cùng với việc hắn chưởng khống hai kiện cổ bảo linh khí, nên Lệnh Hồ đã hiểu được đôi chút lực lượng của thiên kiếp. Nếu tu vi Lệnh Hồ đạt đến Hợp Thể kỳ đại viên mãn, hắn sẽ dễ dàng dẫn phát thiên kiếp hơn người khác rất nhiều.
Mà cảnh giới thần niệm của Lệnh Hồ hiện nay đã đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ.
Tuy nói vì Lệnh hồ muốn kết xuất Thủy tuyệt đan, nên hắn đã không dám tu luyện, thậm chí là áp chế tu vi tự động tăng trưởng cho đến khi tìm được Thủy tuyệt chi địa, nhưng bảy thần phách trong tinh thần thức hải lại không có phút giây nào ngừng tu luyện cả.
Thậm chí cả bốn thần phách trong bảy phách đã hiển chân hóa hình cũng không có phút giây nào ngừng tu luyện cả, họ vẫn luôn dốc lòng tu luyện để đạo hạnh của bản thân càng thêm tinh túy và vững chắc. Về phần ba phách Lực phách, Tinh phách, Anh phách, bởi vì còn chưa đạt tới cảnh giới hiển chân hóa hình nên họ càng phải nỗ lực để công pháp sớm ngày đạt đến viên mãn, giúp thân thể hiển chân hóa hình.
Cho nên, tuy nhìn bề ngoài Lệnh Hồ không làm gì, thường xuyên tới tửu lâu để ăn uống, nhưng những hồn phách trong tinh thần thức hải của hắn không lúc nào không cường đại hơn. Mà hồn phách càng mạnh, linh hồn của Lệnh Hồ sẽ càng cường đại hơn, linh hồn càng cường đại, tất nhiên thần niệm sẽ mạnh hơn.
Qua một năm mười ba ngày, rốt cuộc hai chiếc thuyền thần đình song song đã tới Đông Thắng châu, dừng chân ở An Thông cảng.
Trong suốt thời gian trên thuyền, người Cực Lạc cung không tới quấy rầy Lệnh Hồ, bản thân Nguyệt Vũ Phong Hoa vẫn luôn hi vọng Lệnh Hồ có thể trả lại hai kiện pháp bảo Lôi Công chùy và Điện Quang đục lại cho Cực Lạc cung trước khi xuống thuyền, nhưng nàng đã thất vọng. Bởi vì nàng thấy Lệnh Hồ không có liên lạc gì với Cực Lạc cung bọn họ, hiển nhiên không có ý tứ trả lại hai kiện cổ bảo cho Cực Lạc cung.
Thấy Lệnh Hồ lãnh đạm ngự cự kiếm nhiều màu rời đi, trong mắt Nguyệt Vũ Phong Hoa hiện lên sự thất vọng và tức giận.
Ánh mắt vốn trầm tĩnh từ trước đến nay của Diệp Lạc Quy Trần cũng hiện lên nét tàn khốc trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
An Thông cảng ở Đông Thắng châu còn phồn hoa hơn Vạn Thông cảng ở Hoa Nam châu đến mấy lần. Tuy ở đây cũng có những cây đại thụ to lớn, nhưng quy mô cấu tạo thành cảng cho hai chiếc thuyền thần đình song song rộng hơn Vạn Thông cảng nhiều, số lượng cây cũng rất dày đặc.
Ở đây có rất nhiều cửa hàng để người tu tiên trao đổi vật phẩm với nhau, trên mỗi cửa hàng có treo những bảng hiệu nhiều màu, người khác từ xa nhìn vào đã biết tên cửa hàng này là gì.
An Thông cảng có tất cả mười hai phố lớn. Trừ những phố cơ bản nhất như: phố bán tài liệu luyện khí, phố bán tài liệu luyện phù, phố trao đổi tài liệu luyện đan, phố trao đổi pháp bảo, phố trao đổi phù chú, phố trao đổi linh đan, phố tạp hóa và phố tửu lâu ra, thì ở đây còn có bốn phố buôn bán nô lệ.
Bốn phố buôn bán nô lệ này, theo thứ tự lấy phố xá buôn bán lô đỉnh của tu sĩ nhân loại làm chủ, sau đó đến phố xá Yêu thú, phố xá Hải yêu, phố xá Thụ yêu.
Nếu nhắc mấy chữ "phố xá buôn bán lô đỉnh" cho các tu sĩ Hoa Nam châu biết, tin chắc không có một ai hiểu. Lô đỉnh ở đây là chỉ những tu sĩ có căn cốt tu tiên đặc biệt, thích hợp tu luyện các pháp môn làm lô đỉnh. Một khi công pháp đạt đến đại thành, các tu sĩ ấy sẽ làm lô đỉnh hi sinh chính mình và mang lại rất nhiều chỗ tốt cho chủ nhân của họ. Các pháp môn tu luyện lô đỉnh này thường được gọi là Giá y chi thuật.
Phố xá Yêu thú, hiển nhiên để chỉ những Yêu thú bị người tu tiên bắt đi, sau đó đem đến phố xá Yêu thú này để làm vật buôn bán trao đổi.
Điều làm cho các tu sĩ lần đầu tiên tới Đông Thắng châu phải trợn mắt há mồm chính là phố xá Yêu thú này không phải do tu sĩ Nhân tộc chưởng khống, mà do chính các Yêu tu khống chế. Lão bản của mỗi cửa hàng đều là các Yêu tu.
Thật ra Đông Thắng châu và Hoa Nam châu có sự khác biệt rất lớn, trừ phong cảnh địa lý khác nhau ra, địa vị của Yêu tộc và Nhân tộc cũng khác nhau. Yêu tộc và Nhân tộc ở đây đều có địa vị ngang nhau, đi đến đâu cũng có thể thấy cảnh tượng các tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc chung sống hòa thuận với nhau.
Tuy nói cửa hàng của các tu sĩ Nhân tộc ở An Thông cảng rất nhiều, nhưng có ít nhất một phần ba cửa hàng lại do chính các tu sĩ Yêu tộc mở.
Còn ở Hoa Nam châu, hầu như các Yêu thú - Yêu tu đều ở trong Yêu Lâm sơn mạch, và để chống lại sự cường thế của tu sĩ Nhân tộc, có thể nói các Yêu thú - Yêu tu ở đấy vô cùng đoàn kết, tuyệt đối không có chuyện lấy đồng loại của mình ra để làm vật phẩm trao đổi làm đầy tớ như ở Đông Thắng châu này.
Tất cả tu sĩ Hoa Nam châu lần đầu tiên tới đây đều có hứng thú với phố xá Yêu thú, thậm chí có rất nhiều tu sĩ mừng như điên khi thấy điều này, bởi vì họ sẽ không cần đi tới vùng đất hoang dã nguy hiểm như Cửu Lê Bộ châu để săn bắt Yêu thú thu lấy Yêu đan nữa. Chỉ cần mua lấy một con Yêu thú có tu vi đạt đến Yêu đan sơ kỳ, trung kỳ hoặc hậu kỳ, rồi giết lấy đan là được rồi.
Tuy nhiên, những tu sĩ có ý nghĩ bất lương như thế đã tính toán sai rồi.
Khi Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y lần đầu thấy cảnh mua bán Yêu thú này, họ cũng cho là có thể làm như vậy, nhưng khi vào phố xá Yêu thú rồi, nghe nghóng một hồi thì bọn họ mới hiểu rằng việc mua bán Yêu thú làm tôi tớ không hề đơn giản như việc mua bán chim muông hung thú của người phàm.
Trong việc mua bán Yêu thú này, có hai điều quan trọng cần phải nhớ: thứ nhất, Yêu thú bị Yêu tu bán đi làm đầy tớ, nhưng chủ nhân mua về không được tùy tiện chém giết đầy tớ, và Yêu thú làm đầy tớ sẽ trợ giúp chủ nhân chiến đấu; thứ hai, vào thời điểm mua bán Yêu thú, tu sĩ Nhân tộc sẽ lấy bổn mạng linh hồn để ký kết khế ước chủ tớ, đây là một pháp môn khế ước linh hồn vô cùng thần kỳ của Yêu tộc.
Tỷ như khi có mỗi người tu sĩ chọn trúng một con Yêu thú, lão bản của cửa hàng đó sẽ kiến tạo một pháp trận khế ước, lấy bổn mạng linh chủ của tu sĩ và Yêu thú làm chủ, lấy máu huyết hiến tế làm phụ. Để cho khế ước chủ tớ có hiệu lực, lão bản sẽ tạo một bổn mạng thú bài và đưa cho tu sĩ Nhân tộc.
Bên trong bổn mạng thú bài này đã có ẩn chứa khế ước được thiên đạo chứng nhận.
Tu sĩ nắm giữ bổn mạng thú bài có thể khu sử Yêu thú làm những chuyện mình muốn, cho dù tu sĩ muốn cho Yêu thú chết thì Yêu thú cũng phải làm theo, không thể phản kháng.
Nhưng mà, bởi vì có khế ước chủ tớ nên một khi Yêu thú tử vọng, bổn mạng linh hồn của tu sĩ cũng bị tổn thương. Mà một khi Yêu thú đã chết đi, cho dù vì nguyên nhân gì đi nữa, Yêu đan của Yêu thú cũng tự khắc bạo nổ. Cho dù Yêu thú có muốn hay không, cho dù nó muốn tự đưa Yêu đan cho chủ nhân của mình thì Yêu đan cũng tự nổ.
Cho nên, việc giết Yêu thú đã ký kết khế ước chủ tớ với mình để thu lấy Yêu đan là một việc không thể làm được, không những không có lợi cho mình mà linh hồn còn bị tổn thương khi Yêu thú chết đi!
Mặc dù nói việc tổn thương linh hồn này vẫn có cách chữa trị, có thể qua một thời gian sẽ hồi phục lại, nhưng trên đời này có tu sĩ nào lại ngu ngốc đến mức đi làm một việc không có lợi cho mình là giết đi Yêu thú đã ký kết khế ước chủ tớ, sau đó linh hồn bị tổn thương?
Các tu sĩ ban đầu có những ý nghĩ muốn giết Yêu thú đã ký kết khế ước chủ tớ với mình, nhưng sau khi hiểu rõ toàn bộ thì không khỏi thất vọng đi nhiều.
Mà đây chỉ là ý nghĩ của những tu sĩ có tâm tư bất lương thôi, thật ra việc mua bán Yêu thú ở phố Yêu thú rất sôi động. Tuy không thể giết Yêu thú để lấy đan, nhưng thực lực Yêu thú lại là thật.
Phải biết rằng các Yêu thú có thực lực rất mạnh, có thể Yêu thú đó có tu vi ngang với tu sĩ Nhân tộc, nhưng chắc chắn sức chiến đấu lại hơn xa rất nhiều. Cho nên, nếu như có một con Yêu thú làm đầy tớ, thậm chí có nhiều hơn một con để làm trợ thủ thì hiển nhiên thực lực của tu sĩ đó sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà việc ký kết khế ước linh hồn không phải muốn là có thể ký kết tùy tiện được. Phải biết rằng bổn mạng linh hồn của một tu sĩ nhân loại gồm ba hồn: Thiên Địa Nhân! Mà Nhân hồn chính là Mệnh hồn, là phần hồn không thể thiếu trong linh hồn của con người, cho nên, chỉ có Thiên hồn và Địa hồn trong ba hồn là có thể dùng để ký kết khế ước linh hồn.
Từ đó suy ra, một tu sĩ chỉ có thể ký kết khế ước chủ tớ đối đa với hai con Yêu thú mà thôi, dĩ nhiên đây là trường hợp đó là những tu sĩ chỉ tu luyện công pháp bình thường, không phải chủ tu nguyên thần.
Nếu đổi lại là những tu sĩ chủ tu nguyên thần, linh hồn của bọn họ cường đại hơn các tu sĩ bình thường rất nhiều. Nếu như linh hồn bọn họ cường đại tới mức có thể dùng Phân Thần thuật, mà mỗi linh hồn được phân ra lại có thể ký kết với một Yêu thú thì số lượng Yêu thú họ có thể ký kết khế ước chủ tớ sẽ rất nhiều.
Tỷ như Lệnh Hồ: chỉ dựa vào sự cường đại đáng sợ của Thiên hồn, đừng nói đến việc ký kết với hai con Yêu thú, cho dù là trăm con, thậm chí là nghìn con, sợ rằng hắn vẫn có thể làm được.
Dĩ nhiên, với sự mạnh mẽ của thần thông Hồn đạo bây giờ, Lệnh Hồ không cần phải dùng đến khế ước linh hồn chủ tớ, bởi vì hắn đã có công pháp Dịch thần do Linh Tuệ Khung Cư đạo nhân lĩnh ngộ từ đại đạo Chứng Hồn đạo.
Trong phố Yêu thú, Yêu thú có thực lực yếu nhất là Yêu thú cấp bảy, tu vi Yêu Đan tiền kỳ. Còn thực lực Yêu thú cao nhất là Yêu thú cấp chín, nhưng số lượng tương đối ít.
Mà trong các Yêu thú cấp chín ấy, những Yêu thú bị đưa ra buôn bán chỉ có đạo hạnh đến cảnh giới tinh luyện mà thôi ( Yêu đan hậu kỳ có bốn cảnh giới: tích tồn, tinh luyện, ổn cố, đại thành).
Còn những Yêu thú có tu vi Yêu đan hậu kỳ, cảnh giới đạt đến ổn cố hoặc đại thành thì không được phép buôn bán.