Thanh âm quen thuộc, sương mặt quen thuộc, là mẫu thân. Là mẫu thân bao nhiêu năm qua hắn chưa từng gặp lại, đang đứng trước mặt mình, lo lắng nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ từ hòa.
Dư Tắc Thành mỉm cười nói:
- Tình cảnh này thật là quen thuộc, quá khứ này thật đẹp. Đáng tiếc là hai trăm năm trước, ta cũng từng trải qua giấc mộng này rồi.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung không nhúc nhích, dường như đang ngủ say.
Mộng Thần u Ly hóa thành một luồng hào quang bay vào Mi Tâm của Dư Tắc Thành, chính là một đòn sau cuối của y.
Lúc này nguyên thần Dư Tắc Thành đã rời khỏi tiên thuật của mình, dung hợp cùng nguyên thần của Mộng Thần u Ly thành một thể, rơi vào vô số mộng cảnh.
Nhớ tới năm xưa. trên đường tới Hiên Viên kiếm phái gặp phải cổ Thận Thú, cũng gặp ảo mộng như hiện tại. Chuyện năm xưa như nước chày mây trôi, dần dần tái hiện.
Dư Tắc Thành nhìn mẫu thân trong mộng, khẽ nhắm mắt lại:
- Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, đáng tiếc rằng mộng chỉ là mộng, vĩnh viễn không phải là sự thật.
Dứt lời kiếm quang chợt lóe, vạn vật tan nát, mộng cảnh biến mất.
Nháy mắt Dư Tắc Thành thấy mình đang ở trên Thiên Đạo phong, Nam Thiên Chân Quân
đang ở trước mắt mỉm cười nhìn hắn. ánh mắt ông hết sức hiền hòa.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Ôi, so ra u Ly ngươi kém xa Mộng Thần Ma Luân Tát, không thể khống chế được
mộng cảnh, ngươi nhất định tiêu vong.
Kiếm quang lại nổi, hết thảy tan tác.
Tất cả những chuyện trong quá khứ dần dần hiện ra trong lòng Dư Tắc Thành nhanh như chớp. Yêu hận tình cừu, hỉ, nộ, ái, ố, vô số cảnh trong mơ xuất hiện, sau đó vỡ nát.
Cứ như vậy vô số mộng sinh mộng diệt, vô số ảo giác biến mất. Cửu u Quỷ Hoàng nay là Mộng Thần u Ly hóa sinh vô số mộng đẹp trong linh hồn Dư Tắc Thành, từng cơn mộng như vậy bị Dư Tắc Thành phát hiện phá tan. Theo mộng cảnh tiêu tan không ngừng, ý niệm của Mộng Thần u Ly càng ngày càng mờ nhạt, sắp sửa tiêu vong.
Khoảnh khắc sau cùng, kim quang trên thân thể Dư Tắc Thành bạo phát, trước mặt hắn xuất hiện một người, không ngờ là một Dư Tắc Thành khác.
Đây là Mộng Thần u Ly, y biết mình không thể lợi dụng mộng cảnh đánh chết Dư Tắc Thành, bèn cố sức hấp thu tất cả kiếm thuật của Dư Tắc Thành trong mộng cảnh, hóa sinh ra một Dư Tắc Thành khác, đánh một trận cuối cùng. Bất kể ai sống ai chết, cuối cùng chỉ có một người tồn tại.
Có câu là kẻ thù đáng sợ nhất chính là chính mình, ảo ảnh Dư Tắc Thành này sử dụng
kiếm pháp của Dư Tắc Thành, tinh thông tất cả kiếm pháp siêu phàm nhập thánh của Dư Tắc Thành, có hết thảy đặc tính của Dư Tắc Thành, kiên trì mười phần, nhất định có thể kiên trì đến cuối cùng.
Hai người đối diện với nhau, bắt đầu đại chiến. Kẻ thắng không ngừng lớn mạnh, thần niệm của kẻ bại sẽ không ngừng bị giải trừ, trận chiến cuối cùng chắc chắn phân ra thắng bại.
Dư Tắc Thành nhìn ảo ảnh của mình, vung kiếm xông lên, hai người đại chiến. Kiếm quang va chạm đan xen. vô cùng bá đạo, ẩn chứa biết bao biến hóa ảo diệu.
Chiến, chiến, chiến, lại một hồi đại chiến bắt đầu.
Dư Tắc Thành vẫn lơ lửng giữa không trung thình lình mờ bừng mất, khẽ mỉm cười.
Sau đó hắn giơ tay chộp ra một trảo, lôi ra một vầng sáng từ trong đầu mình. Nếu nhìn thật kỹ có thể thấy được trong vầng sáng ấy có hai Dư Tắc Thành đang huyết chiến với nhau, chiến đấu vĩnh viễn không ngừng, vĩnh viễn không phân thắng bại.
Chuyện gì cũng chỉ là tương đối, có mặt phải cũng có mặt trái của nó. Được thứ gì cũng phải trả giá, có ích lợi cũng phải có trách nhiệm. Mộng Thần u Ly sử dụng mộng cảnh với Dư Tắc Thành, trong quá trình này, Dư Tắc Thành giữa những mộng cảnh của mình cũng dần dần học cách khống chế thao túng mộng cảnh của Mộng Thần u Ly.
Cuối cùng Mộng Thần u Ly hoàn toàn nắm được tất cả kiếm pháp của Dư Tắc Thành, chế tạo ra một ảo ảnh Dư Tắc Thành biết được hết thảy kiếm thuật của Dư Tắc Thành.
Trong cùng lúc ấy, Dư Tắc Thành cũng học được biện pháp chế tạo mộng cảnh, hắn bèn chế tạo ra một mộng cảnh, đưa thần hồn Mộng Thần u Ly vào trong đó.
Trong mộng cảnh này, Mộng Thần u Ly khống chế ảo ảnh Dư Tắc Thành đại chiến cùng Dư Tắc Thành, người thắng sẽ đạt được hết thảy, nhưng đây chỉ là một giấc mộng.
Mộng Thần u Ly thân trong mộng cảnh của Dư Tắc Thành chế tạo, y vô cùng tin tường không chút nghi ngờ. vẫn cho rằng chỉ cần ảo ảnh Dư Tắc Thành đánh chết Dư Tắc Thành, lúc ấy mình sẽ giành được thắng lợi, bất quá đó chỉ là giấc mộng mà thôi.
Giỏi bơi lội chết vì nước, thiện xạ chết vì tên, thiện chiến chết vì binh.
Cửu u Quỷ Hoàng trở thành Mộng Thần u Ly, không thể nắm giữ hoàn hảo lực lượng của Mộng Thần Ma Luân Tát, vĩnh viễn không thể ngờ rằng hiện tại y đang trong mộng.
Chỉ cần Dư Tắc Thành đánh nát mộng cảnh trong tay mình, thần hồn Mộng Thần u Ly sẽ lập tức tiêu tan. nhưng hắn không làm như vậy. Rốt cục Mộng Thần Ma Luân Tát có được năng lực thế nào, không ai biết được, không nên phá nát mộng cảnh này là hơn. cứ để cho y tiếp tục mộng như vậy.
Dư Tắc Thành lấy trong thế giới Bàn cổ của mình ra một con Bạch Kim Giáp Quy.
Bạch Kim Giáp Quy là một loại yêu quy do thế giới Bàn cổ sinh ra, không có năng lực gì cả. chỉ là thọ mệnh rất dài, sống lâu mười vạn năm không thành vấn đề. Bên ngoài thân thể Bạch Kim Giáp Quy này có một bộ bạch giáp bao phủ, binh đao không thương, nước lửa không xâm, không thích vận động, thường xuyên ở một chỗ nghỉ ngơi hàng trăm năm. Nó chỉ cần ăn một con cá là tám năm. mười năm sau không cần ăn gì nữa.
Dư Tắc Thành chậm rãi đưa mộng cảnh này vào trong đầu Bạch Kim Giáp Quy, đây là năng lực mà hắn đã học được sau khi trải qua vô số mộng cảnh.
Mộng cảnh này ký gời trong đầu Bạch Kim Giáp Quy, hóa thành mộng của nó.
Sau đó Dư Tắc Thành ném mạnh một cái, Bạch Kim Giáp Quy hóa kim quang, biến mất trong Thương Khung hài ngoài xa hàng vạn dặm. chìm sâu xuống đáy.
Bạch Kim Giáp Quy này sống dưới đáy Thương Khung hài mười mấy vạn năm bình yên, chỉ cần nó còn sống, mộng cảnh này vẫn tiếp tục tồn tại.
Thần hồn của Mộng Thần u Ly bị nhốt trong mộng, vĩnh viễn chiến đấu cùng mình trong mộng, không có ngày dừng lại, vĩnh viễn chiến đấu như vậy.
Mộng Thần u Ly chết trong mộng, trở thành thần, tồn tại vĩnh viễn, đây không phải là giấc mộng của y sao? Muốn gì được nấy, đây mới là kết cục mà y xứng đáng nhận được.
Dư Tắc Thành nhìn theo Bạch Kim Giáp Quy ở xa xa, khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía sau. Bên cạnh Dư Tắc Thành có một thân thể rất lớn. cao chừng một trượng, hào quang trên người được tạo thành từ sáu loại chân nguyên. Sáu đạo hào quang hóa thành sáu quang dực sau lưng, đứng sừng sững bất động giữa không trung.
Đây chính là thần thể của Mộng Thần u Ly. Trong vô số mộng cảnh vừa rồi, thần hồn của Mộng Thần u Ly thoát khỏi thần thể của y. Hiện tại thần hồn của y đã bị Dư Tắc Thành nhốt trong mộng cảnh, gời vào đầu Bạch Kim Giáp Quy, đưa xuống Thương Khung hài ngoài xa. Thần thể Mộng Thần u Ly thuộc về Dư Tắc Thành.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dư Tắc Thành không đánh nát mộng cảnh kia, để tránh xảy ra bất ngờ.
Nhìn thần thể này, đây chính là thần thể của Mộng Thần Ma Luân Tát, Dư Tắc Thành không khỏi bùi ngùi cảm khái.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào, có cảm giác như chạm vào huyết nhục. Trong thần thể này ẩn chứa sáu loại thần lực hùng mạnh, bao gồm thần lực Hồn, thần lực Chân ảo, thần lực Mộng, thần lực lừa gạt, còn có hai loại thần lực khác. Chính là sáu loại thần lực này hợp thành thần thể của Mộng Thần.
Từ giờ phút này, thần thể này đã thuộc về Dư Tắc Thành, vốn hắn chỉ muốn thần lực Hồn. không ngờ chiến đấu đến cuối cùng lại lấy được sáu loại thần lực, quả thật thế sự khôn lường.
Dư Tắc Thành giơ tay, hai thanh kiếm Kim Tiên xuất hiện, quay xung quanh thần thể này, hắn bắt đầu luyện hóa thần thể.
Hai thanh kiếm Kim Tiên này là do hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hóa thành, quay xung quanh thần thể phát ra hào quang vô tận, đột nhiên Dư Tắc Thành cảm giác Thiên Đạo Tự Nhiên của mình bắt đầu khuếch trương mạnh mẽ. Ban đầu ẩn chứa tám mươi bốn loại pháp tắc Thiên Đạo, hiện tại bắt đầu gia tăng rất nhanh, từ tám mươi bốn, biến hóa tới chín mươi chín, biến hóa tới một trăm lẻ tám. lúc này mới đình chỉ.
Những pháp tắc Thiên Đạo mới gia tăng đều có ích cho việc luyện hóa thần thể của hắn. Đây là Thiên Đạo thế giới Thương Khung thường cho Dư Tắc Thành, vì hắn đã diệt trừ Ma Thần xâm lấn.
Dưới sự trợ giúp của pháp tắc Thiên Đạo, dưới hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên luyện hóa, dần dần thần thể kia biến hóa, hóa thành một thanh kiếm, cũng là một thanh Hiên Viên Kiếm.
Trong quá trình chiến đấu giữa Dư Tắc Thành cùng Mộng Thần u Ly, khoảnh khắc sau cùng Mộng Thần u Ly hóa thành Hiên Viên Kiếm đâm vào Mi Tâm Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chiến đấu với y trong một thời gian dài, những kiếm pháp mà Dư Tắc Thành biết được, y cũng học được.
Đồng thời trong vô số mộng cảnh. Dư Tắc Thành cũng đã hết sức quen thuộc với Hiên Viên Kiếm này. Hiện tại nhờ Thiên Đạo thế giới Thương Khung luyện hóa, nhờ hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên luyện hóa, Dư Tắc Thành bắt đầu có thể khống chế thần thể này.
Giờ phút này, thần thể này đã không còn là của Mộng Thần nữa, cho dù thần hồn của y quay về cũng không thể khống chế được thần thể này. Giờ phút này, thần thể này cũng giống như tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cũng đã trở thành một thanh phi kiếm của Dư Tắc Thành.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dư Tắc Thành khẽ run tay, bốn thanh phi kiếm có hình dáng giống hệt Hiên Viên Kiếm xuất hiện. Một thanh là bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ hóa thành, hai thanh do hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hóa thành, một thanh do thần thể Mộng Thần hóa thành. Bốn thanh phi kiếm quay tròn xung quanh hắn. trên trời dưới đất chỉ có mình hắn có được bốn thanh phi kiếm này.
Dư Tắc Thành cất tiếng cười to, có lẽ mình phải tìm thêm hai thanh phi kiếm như vậy nữa. Lục kiếm hợp nhất, Khó, rất khó... dùng thần thể Ma Thần, tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên làm kiếm, chuyện này từ xưa đến nay chưa bao giờ nghe thấy, hoàn toàn chính là chuyện không có khả năng.
Bất quá chuyện là do người làm ra, trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng.
Nháy mắt Dư Tắc Thành biến mất, độn xa ngoài vạn dặm. trở về Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi Dư Tắc Thành biến mất chừng nửa canh giờ, trên Thanh Trúc đảo xuất hiện một bóng người, chính là Vương Thư Nguyên.
Người khác cho rằng y đã chạy trốn, nhưng không ngờ y mượn lực Thần Uy Thứ Nguyên Hư Độ, Lăng Không Nhiếp Bộ, trốn trong không gian thứ nguyên, quan sát hết thảy những chuyện xảy ra từ đầu.
Khi Dư Tắc Thành đang bị thần hồn của Mộng Thần u Ly nhập thể chiến đấu trong mộng cảnh. Vương Thư Nguyên rút phi kiếm cầm tay, ba lần bảy lượt muốn xông ra giết chết Dư Tắc Thành. Chỉ cần giết chết hắn. mình sẽ là thiên hạ đệ nhất, sẽ là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, sẽ là...
Nhưng nếu Dư Tắc Thành chỉ giả vờ như vậy thì sao, nếu hắn đột ngột tinh lại, vậy phải làm sao?
Trước dư uy của Dư Tắc Thành từ trước tới nay, Vương Thư Nguyên do dự mấy lượt, rốt cục mất đi cơ hội.
Lúc y hạ quyết tâm xông ra, thình lình Dư Tắc Thành tinh lại, vô số mộng cảnh kia thật ra chỉ là chớp mất trong thực tế, một giấc mộng ba ngàn năm.
Vương Thư Nguyên nhìn Dư Tắc Thành cho mộng cảnh vào đầu Bạch Kim Giáp Quy, nhìn hắn luyện hóa thần thể, nhìn hắn cười vang rời đi. Hai tay y siết chặt phi kiếm, thậm chí bóp nát chuôi kiếm từ lúc nào không hay không biết.
Mãi đến khi Dư Tắc Thành đi xa, y mới hiện thân, nhìn theo hướng Dư Tắc Thành biến mất. trong lòng ngổn ngang trăm mối.
- Mộng Thần, một ngàn lẻ một Ma Thần... Đã có Mộng Thần, vậy nhất định sẽ có Ma Thần khác. Ta phải đi tìm bọn chúng, ta muốn có được lực lượng vô hạn. đường đường chính chính đánh bại ngươi, hỡi Dư Tắc Thành...
Vương Thư Nguyên xoay người, rời khỏi thế giới Thương Khung, bắt đầu hành trình dài thăm thẳm.
Một lúc lâu sau khi y rời khỏi, trên Thanh Trúc đảo chợt có một con chim biển chậm rãi
bay lên, bay ra mặt biển. Thình lình nó chúi sâu xuống biển, hóa thành một con cá mập, bơi ra biển khơi.
Vạn Thú lão tổ Lam Tâm Nhi mỗi lần chiến đấu đều để lại một hóa thân cuối cùng, giấu ở một nơi an toàn nhất. Hóa thân này hết sức an toàn, cũng là yếu nhất, chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Sau khi quan sát hết thảy những chuyện xảy ra, nàng tiến vào lòng biển, bắt đầu tìm kiếm Bạch Kim Giáp Quy mà Dư Tắc Thành ném xuống dưới.
Kết thúc trận chiến ở phế tích Thanh Trúc đảo, rốt cục Dư Tắc Thành lấy được thần thể Mộng Thần, trở về Hiên Viên kiếm phái. Lần này thu hoạch rất lớn, vốn chỉ muốn lấy thần lực Hồn, không ngờ mang cả thần thể Mộng Thần trở về.
Dư Tắc Thành vượt biển vượt châu, mỗi bước vạn dặm. xuyên qua mây mù, mặc tình ngao du thiên địa.
Thình lình một cảm giác tịch mịch dâng lên trong lòng hắn. Lúc hắn còn nhỏ, trong mắt hắn thiên địa rộng lớn vô cùng, vũ trụ xa xôi vô tận. Giấc mơ khi ấy của hắn là được đi du ngoạn khắp Lục Vực thế giới Thương Khung, đi khắp thiên hạ.
Nhưng hiện tại lực Thần Uy mình đã đại thành, kết thành tiên thể, mấy năm qua du ngoạn thiên hạ. địa phương xa xôi thần bí nhất trên thế giới Thương Khung, đối với mình chỉ cần một bước mà thôi, mình đã đi khắp Lục Vực.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác cô đơn. lúc này hắn mới hiểu ra vì sao lão điên nhốt mình bên trong thạch thất. Thiên địa bao la thật, nhưng đã đi khắp mọi nơi, thế giới Thương Khung này không còn sức hấp dẫn với lão. Chẳng bằng tự nhốt mình trong thạch thất một trượng, tu dưỡng tâm thần còn thoải mái hơn.
Ta muốn cỡi gió bay xa, chỉ e lầu quỳnh gác ngọc, trên cao không khỏi lạnh lẽo cô đơn.
Tịch mịch, có lẽ đây là tịch mịch.
Nhưng cảm giác cô đơn tịch mịch này bị Dư Tắc Thành xua đi rất nhanh. Phía trước là Gò Hiên Viên nhà mình, không đâu bằng ở nhà. về đến nhà rồi, hết thảy phiền não mệt nhọc thảy đều tiêu tán.
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, trận chiến này kéo dài nửa năm. mình cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Hết thảy ở Hiên Viên kiếm phái đều bình thường. Tiểu Tam thừa sức làm quyền chưởng môn, ở một mức độ nào đó không kém à Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành về tới môn phái, từ rất xa, hắn đã thấy ở Thiên Đạo phong có người đang chờ đợi mình.
Liếc mắt nhìn qua, chính là Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn.
Nhìn thấy các nàng, Dư Tắc Thành cảm thấy ấm áp trong lòng. Không có gì khiến cho người ta vui vẻ bằng gặp lại thân nhân đang chờ đợi mình, quả thật trong lòng ấm áp.
Dư Tắc Thành sải bước đi tới, cầm tay Lạc Tĩnh Sơ, không biết nói gì.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn hắn nói:
- Tắc Thành này, ta đã truyền vị Hoa Thần cho người khác, giải tán bách hoa, chỉ chừa lại một loài lan. Từ hôm nay trở đi, ta chỉ là Lạc Tĩnh Sơ tự do, ta muốn cùng chàng đi tới chân trời góc bê, chàng có bằng lòng sánh đôi cùng ta chăng?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta bằng lòng, trọn đời này mãi mãi bên nhau, cho tới khi răng long đầu bạc.
Lạc Tĩnh Sơ gật gật đầu. hai người âu yếm nhìn nhau, nhu tình như nước.
Tô Uyển Ngôn bên cạnh lên tiếng nói:
- Còn muội nữa...
Dư Tắc Thành ôm choàng lấy nàng:
- Đúng, cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Ngoại trừ các nàng ra còn có Thanh Thành, cố Tâm Võ, Tử Nhạc cũng chờ đợi hắn. Thấy Dư Tắc Thành trở về, Thanh Thành vô cùng vui sướng, nhìn hắn chăm chú.
Dư Tắc Thành nhìn nàng gật gật đầu, để lộ thần thể Mộng Thần. Thanh Thành thấy vậy giật mình, sau đó chĩa ngón tay cái lên khen ngợi:
- Phụ thân hùng mạnh thật.
Mọi người tay trong tay tiến vào đình viện Thiên Đạo phong, ai nấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở về môn phái, Dư Tắc Thành không đi đâu nữa, ở trong môn nhàn nhã sống qua ngày.
Sáng xem sách, tối gảy đàn.
Cứ cách ba ngày, Dư Tắc Thành giảng pháp một lần. Hắn dốc hết kinh nghiệm tu tiên, quá trình tu luyện, cảm ngộ, Kiếm Đạo của mình truyền cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Có khi hắn giảng giải Kiếm Đạo của mình cho các Nguyên Anh Chân Quân Hiên Viên kiếm phái. Có khi ra ngoại môn, giảng pháp cho đám đệ tử Luyện Khí kỳ. Có khi mờ pháp đàn. không hề phân biệt, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể tới nghe giảng.
Dư Tắc Thành khai đàn giảng pháp, lập tức vô số tu sĩ trên khắp Lục Vực thế giới Thương Khung, từ xa hàng trăm vạn dặm lặn lội tới nơi nghe pháp.
Dư Tắc Thành mở ra một phong của Hiên Viên kiếm phái, phàm là tu sĩ tới nghe pháp đều có thể ở lại đây. Rất nhiều tu sĩ thoải mái phát biểu ý kiến của mình, thích gì nói nấy, phá vỡ truyền thống ràng buộc pháp không truyền sáu tai từ xưa đến nay. Dần dần xuất hiện cục diện trăm nhà cùng nhau tranh hương khoe sắc.
Vô số tu sĩ tại đây nghe pháp cảm ngộ, đột phá cảnh giới, đạt thành Đại Đạo.
Dần dần không ai gọi Dư Tắc Thành là Diệt Độ Thần Quân nữa, mọi người gọi hắn là Vô Thượng Kiếm Thánh. Cũng không ai nhắc tới danh xung thiên hạ đệ nhất nhân, điều này không cần phải nói, đã trở thành một chuyện hiển nhiên, không ai đề cập.
Dư Tắc Thành giảng pháp miệt mài, hận không thể giao hết kiến thức mình lại cho đệ tử. Bởi vì lần này hắn có cảm giác thời gian không chờ đợi mình.
Hết thảy những chuyện Dư Tắc Thành làm là vì trường đại chiến một năm rưỡi sau, chư tiên hạ giới xâm nhập Hiên Viên kiếm phái, cướp đi Khốn Tiên Lao.
Dư Tắc Thành làm tất cả vì trận chiến ấy, hiện tại trông hắn có vẻ như đang chuẩn bị hậu sự cho mình.
Một năm rưỡi sau, Tiên tộc hạ giới, vung cao thần kiếm, quyết sinh tử với chúng.
Lúc Tiên tộc hạ giới, tuy rằng các vị tổ sư trên Tiên Giới cũng sẽ hạ giới trợ chiến, nhưng Dư Tắc Thành không muốn như vậy. Hắn chỉ muốn dựa vào bản thân mình, một mình một kiếm tiêu diệt cường địch.
Bọn chúng muốn tiêu diệt Hiên Viên kiếm phái của mình, hiện tại mình là chưởng môn, chuyện lớn như vậy cứ để mình đứng ra sánh vác. Chuyện gì cũng nhờ tới tổ sư, còn có năng lực gì nữa? Cho dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, bằng vào kiếm của mình cũng có thể giết chết bọn chúng.
Đây là lòng tin, là danh dự của kiếm tu. Một kiếm nơi tay, có thể chém cả Thiên Tiên, có thể chém cả Kim Tiên.
Trong thời gian này, Dư Tắc Thành tìm các môn phái trong thiên hạ tinh thông pháp thuật xuyên qua không gian, chất vấn các truyền thuyết về Tiên Nhân hạ giới, để có thể tìm ra thông đạo hạ giới của Tiên tộc. Đến lúc đó mình sẽ một mình một kiếm chặn cửa thông đạo, giết sạch cường địch.
Lần này Tiên tộc hạ giới, không phải một hai Tiên Nhân, mà là một đám, trong đó còn có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên. Cho nên phương pháp hạ giới bình thường hoàn toàn không có hiệu quả, có dấu vết để truy tìm.
Dần dần các môn phái khắp nơi có câu trà lời, Dư Tắc Thành có thể xác định mười lãm tháng nữa, lúc Thái Huyền sơn xuất hiện, chính là lúc đối phương hạ giới.
Thái Huyền sơn chính là một nơi thần bí. dường như thông với vô số thế giới. Đại họa ở Vô Lượng tông khi ấy, Tiên Nhân hạ giới xuất hiện cũng ở Thái Huyền sơn.
Có thể cho phép một số Tiên Nhân hạ giới nhiều như vậy cùng lúc, chỉ có nơi đó.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Được, mười lãm tháng sau, tại Thái Huyền sơn, ra sức chiến một trận, đánh cho thỏa thích, long trời lỡ đất. Muốn phá Hiên Viên kiếm phái ta, vậy phải bước qua thi thể ta trước đã.
Dư Tắc Thành chiến ý dạt dào, đồng thời hắn vô cùng quý trọng từng ngày còn lại của mình. Có lẽ trận chiến này sẽ là trận chiến cuối cùng của mình, cho nên phải quý trọng từng ngày, đừng để sau này tiếc nuối.
Đột nhiên hôm ấy, tiếng Tụ Tiên chung vang khắp Hiên Viên kiếm phái. Đây là Hiên Viên kiếm phái xảy ra đại sự, mới có thể gõ vang chuông ấy. Lần nào cũng là do Dư Tắc Thành 20, nhưng không biết lần này là do ai gõ.
Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. nhưng vẫn làm theo môn quy, vào trong Hiên Viên động phủ xem thử chuyện gì. Chỉ thấy trong Hiên Viên động phủ có rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân. Hương Xuyên Thần Quân. Đấu Lượng Thần Quân. Dạ Hàn. Nhất Trúc sư huynh. Lôi Băng Vân, cốt Luân Tề Văn... rất nhiều đệ tử Hiên Viên kiếm phái hiện diện tại đây, dường như tất cả bọn họ đang chờ mình.
Không khí hết sức trang nghiêm, ai nấy nghiêm nghị nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành vừa tiến vào, Hương Xuyên Thần Quân là người đầu tiên lên tiếng nói:
- Tắc Thành, con có còn nhớ truyền thống của Hiên Viên kiếm phái chúng ta chăng?
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt. nhìn lại thấy các đệ tử vẫn đang nhìn mình hết sức nghiêm trang.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn nói:
- Còn nhớ rõ.
Đấu Lượng Thần Quân lại nói:
- Con có còn nhớ sau đại họa ở Vô Lượng tông, chưởng môn Thạch Cơ đã nói với con những gì không?
Dư Tắc Thành nhớ lại quá khứ, khoảnh khắc ấy dường như mới hôm qua, lời chưởng môn Thạch Cơ dường như còn văng văng bên tai hắn:
“Chưởng môn Hiên Viên kiếm phái ta nói với ta như vậy, hiện tại ta nói lại những lời ấy cho con. Hiên Viên kiếm phái chúng ta không bỏ mặc một đệ tử nào, tuy rằng một đệ tử ít thật, nhưng cũng đại biểu cho toàn Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Kiếm trong tay chúng ta, Hiên Viên kiếm phái trong tay chúng ta, không ai trong thiên hạ có thể coi thường chúng ta, ức hiếp chúng ta. Cho dù là Tiên Nhân hay Tu La cũng không được!”
Dạ Hàn lại nói:
- Không bỏ mặc một đệ tử nào, Tắc Thành này, đệ còn nhớ lời thể này không?
- Có lời thể này, mỗi một đệ tử cũng sẽ không bỏ mặc môn phái.
- Đệ muốn bỏ mặc chúng ta sao, đệ muốn một mình đối mặt cường địch sao? Bất cứ cửa ải khó khăn nào, đệ cũng muốn một mình ứng phó hay sao? Đừng quên là còn có chúng ta, chúng ta đều là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, nơi đây là nhà của chúng ta.
- Cho dù địch nhân hùng mạnh tới mức nào, chúng ta xuất kiếm một lượt, cùng sánh vai chiến đấu, cùng nhau ngã xuống, không uổng kiếp này!
Dư Tắc Thành lập tức không nói nên lời, hắn ấp úng:
- Nhưng, nhưng...
Tiểu Tam nói:
- Sư phụ, gần đây người làm những gì, chúng ta có thể cảm nhận được. Thông qua tra xét của người, chúng ta cũng đã biết mình phải đối mặt với những gì. Phải chăng sẽ có rất nhiều Tiên Nhân hạ giới, tập kích chúng ta?
- Chúng ta đã biết sư phụ muốn một mình sánh vác trách nhiệm này, người muốn chiến đấu một mình, không muốn chúng ta gặp nguy hiểm.
- Bất quá sư phụ đã quên, chúng ta đều là một phần tử của Hiên Viên kiếm phái, chúng ta đều là Kiếm Phong tử, sống vì kiếm, chết cũng vì kiếm. Đó là con đường mà chúng ta đã chọn, cũng là cuộc đời của chúng ta.
- Tiên Nhân thì đã sao, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, dưới kiếm cưu. Thiên Tiên cũng có thể giết chết, Kim Tiên cũng có thể tiêu diệt.
Dư Tắc Thành nói:
- Nhưng lần này kẻ địch không chỉ có Kim Tiên mà thôi...
Lôi Băng Vân nói:
- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì chết mà thôi. Đệ tử Hiên Viên chết dưới kiếm, kiếp này không hối. Đệ tử Hiên Viên chưa từng sợ chiến, dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên thì đã sao?
Tất cả đệ tử Hiên Viên đều nhìn Dư Tắc Thành, trong ánh mắt bọn họ như có lửa.
Trong mất Dư Tắc Thành rướm lệ, hắn cao giọng nói:
- Ta sai rồi, đúng là như vậy, Hiên Viên kiếm phái không phải là kiếm phái của một mình ta. mà là ngôi nhà chung của mọi người, ta không thể nghĩ như vậy được.
- Chúng ta sẽ vĩnh viễn sát cánh bên nhau đối mặt cường địch, vung cao kiếm trong tay. Phàm là kẻ chọc tới ta, bất kể y là ai, một kiếm mà thôi.
Sau đó hắn cao giọng quát:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu. kiếm của các ngươi có còn không?
Lập tức vô số thanh âm vang lên:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.
Dư Tắc Thành bắt đầu hát vang Hiên Viên chiến ca, sử dụng ca từ chính là cổ ngữ, ngôn ngữ lưu loát, mang theo nét tinh tế giàu nhịp điệu, ca khúc cổ kính mà thê lương, mang theo khí tức viễn cổ Hồng Hoang, giống như tiếng trời.
Giữa tiếng ca này, mọi người cùng nhau hát vang, toàn bộ Hiên Viên động phủ bắt đầu kịch liệt lay động theo tiếng ca, tầng mây bắt đầu quay cuồng, khí tức chiến chiến chiến trào sôi trong lòng từng người một.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, toàn lực chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị lực lượng vì một năm sau đại chiến.
Lần này không phải một mình Dư Tắc Thành đối mặt quần địch, mà là tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái tụ tập với nhau, lấy lực của mọi người huyết chiến tới cùng.
Địch nhân lần này chính là Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên cầm đầu Tiên tộc, trong đó Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chính là Cường giả mạnh nhất trong vũ trụ. ngoại trừ Thái Thán Thần tộc và một ngàn lẻ một Ma Thần thừa mệnh thiên địa mà sinh ra từ đầu, còn có thể đối kháng cùng bọn chúng, bọn chúng chính là Cường giả tối cao trên vũ trụ này.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đều do tu luyện mà thành, dựa vào lực lượng của mình nắm giữ lực lượng tối cao của vũ trụ, tung hoành hết thảy không gian thứ nguyên, hết thảy vũ trụ. vĩnh hằng bất diệt, không gì không biết, không gì không làm được, vô thượng Kim Tiên.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chỉ có thể phong ấn, không thể chém giết. Muốn đối phó Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, chỉ có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Bất quá may mắn chính là nơi đây là thế giới Thương Khung. Nếu ở thế giới khác, dù bọn Dư Tắc Thành chiến đấu thế nào cũng là vô ích, chỉ có ở thế giới Thương Khung lại khác.
Đại Thần Nữ Oa tạo ra thế giới Thương Khung, đánh bại Thái Thản Thần tộc, thành lập thế giới hoàn mỹ, không tiếc hy sinh dùng thân thể của mình để vá trời. Cuối cùng thành công trở lại vùng đất thần nguyên, thế giới này đầy đủ ba ngàn Đại Đạo, Nhất Nguyên Tiểu Đạo, tận thiện tận mỹ.
Trên thế giới này, Thiên Đạo vĩnh hằng, hết thảy tu sĩ chỉ có thể đạt tới trình độ Phản Hư Chân Nhất. Cho dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng là như vậy, sau khi tới thế giới Thương Khung, bọn chúng cũng chỉ còn lại một phần vạn. thậm chí một phần mười vạn lực lượng.
Chính vì như vậy, mới có thể sinh ra Nhân tộc, Tiên tộc, cuối cùng chiếm cứ thế giới hoàn mỹ nhất trong vũ trụ là Tiên Giới, mới có được nhiều Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên xuất thân từ thế giới Thương Khung.
Cho nên ba vị Tiên Đế mới tự phong ấn ở nơi này, mới có câu chuyện truyền kỳ này.
Đây là địa lợi, bất kể Thiên Tiên Ma Thần tới thế giới này đều phải mất đi lực lượng, đây là mấu chốt thắng lợi của bọn Dư Tắc Thành.
Nhưng cho dù thực lực của đối phương bị giới hạn. tuy rằng chỉ có thể đạt tới trình độ tối cao là Phản Hư Chân Nhất, lấy lực lượng của Phản Hư Chân Nhất trên thế giới Thương Khung là mười làm mốc, đối phương có thể thông qua tiên thuật tiên uy của mình, thông qua kinh nghiệm của mình phát huy lực lượng lên tới ngàn. vạn. mười vạn lần hơn.
Lần trước phân thân của Đế Thích Thiên hạ giới chính là như vậy. Lực lượng của mọi người đều như nhau, nhưng người ta có thể vận dụng khéo léo, có thể phát huy ra lực lượng đạt tới hiệu quả gấp hàng chục hàng trăm lần. Nếu lần đó không nhờ Hoằng Tiêu Tổ Sư hạ giới, không ai có thể chống lại y.
Lần này Tiên tộc hạ giới còn hùng mạnh hơn cả phân thân Đế Thích Thiên hạ giới. Theo như trí nhớ của Dư Tắc Thành, e rằng hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên kia cũng lấy chân thân hạ giới, có thể nói là địch nhân hùng mạnh nhất.
Đối phó với địch nhân bất tử bất diệt như vậy, chỉ có thể trấn áp.
Tuy rằng bọn Dư Tắc Thành hơi do dự, muốn đánh bại bọn chúng quả thật là chuyện vô cùng khó khăn. Tuy nhiên nếu đã quyết định chiến đấu, vậy không thể lùi bước, chỉ có chiến đấu tới cùng.
Trải qua trận chiến với Mộng Thần. Dư Tắc Thành có điều sở ngộ. Đám Tiên Nhân hạ giới này tới thế giới Thương Khung, đều thuộc về những kẻ xâm lấn từ bên ngoài.
Từ điểm này đã có thể kết luận, phương pháp Tiên Nhân hạ giới đều phải tránh làm cho Thiên Đạo của thế giới Thương Khung bài trừ. Nếu bọn chúng đã sợ, vậy dẫn phát chuyện này, lợi dụng hệ thống Thiên Đạo thế giới Thương Khung trấn áp tiêu diệt bọn chúng, đây là thiên thời.
Hiện tại Hiên Viên kiếm phái đã có hơn tám ngàn đệ tử tu vi Trúc Cơ trở lên, thời gian gần đây phát triển rất nhanh. Năm xưa lúc Dư Tắc Thành đại chiến liên minh Lục Kiếm, từng ảo tưởng rằng, nếu có thể thành lập kiếm cưu sáu ngàn người, không biết sức mạnh của nó sẽ thế nào. Rốt cục sau một trăm năm. giấc mộng của hắn đã trở thành sự thật, đã có thể tạo ra kiếm cưu sáu ngàn người. Hơn nữa mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, vạn người một lòng. Đây là nhân hòa.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chiếm hết cả ba, coi như chiếm hết ưu thế trong trận chiến này, có gì mà phải sợ?
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đối phó bọn chúng chỉ có một biện pháp, mượn dùng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lấy lực phá xảo. Sở dĩ bọn chúng có thể phát huy lực lượng hùng mạnh như vậy, là vì bọn chúng sử dụng kỹ xảo Kim Tiên, mới có thể làm được. Nhưng thực lực chân chính của bọn chúng đều bị hạn chế ở một mức độ nhất định.
Vậy có thể nắm lấy nhược điểm này, công vào sở đoàn của địch nhân.
Dư Tắc Thành bắt đầu khổ tâm nghiên cứu. tập hợp trí tuệ của mọi người, dần dần nghiên cứu được một biện pháp đối phó với số lượng Tiên Nhân nhiều như vậy.
Kiếm cưu. chỉ có kiếm cưu. tập hợp kiếm cưu sáu ngàn người, tập hợp lực lượng của mọi người cùng nhau phá địch.
Dùng lực lượng hùng mạnh nhất của Nhân tộc, lực lượng tập thể, tập hợp lực lượng mọi người đánh chết đối phương.
Mọi người đồng lòng, có thể chém vàng chặt sất.
Tâm niệm như vậy đã đủ. cần phải có huấn luyện chuẩn bị thật tốt. Dư Tắc Thành mờ Hiên Viên động phủ, khởi động diễn võ trường trong đó. Đây là ưu thế của Hiên Viên động phủ, có thể mô phỏng hết thảy trận chiến.
Dư Tắc Thành lấy Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mà mình đã chứng kiến là địch, mọi người bắt đầu mô phỏng diễn luyện, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Sáu người một tiểu trận, ba mươi sáu người một trung trận, hai trăm mười sáu người một đại trận, một ngàn hai trăm chín mươi sáu người một cự trận, bảy ngàn bảy trăm bảy mươi sáu người hình thành chung cực đại trận.
Trong thời gian một năm. Dư Tắc Thành trở thành đầu cưu. khống chế kiếm cưu. Mọi người không ngừng hợp thành kiếm cưu. trong diễn võ trường này lấy Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mô phỏng làm quân xanh, tiến hành tập trận.
Hàng ngày đại trận khởi động, cường địch sinh ra, chiến đấu bắt đầu, khổ luyện không ngừng.
Nhưng trong mấy tháng đầu tiên, lần nào chiến đấu, kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái cũng kết thúc thất bại. Dưới chung cực đại trận kiếm cưu. bọn họ có thể chiến Thiên Tiên, có thể Trảm Kim Tiên, duy chỉ có Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên bất tử bất diệt, tung hoành hết thảy không gian thứ nguyên, không thể đánh bại được bọn chúng.
Mọi người cũng không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng, hợp mưu hợp sức, nghiên cứu phương pháp đối phó đối phương.
Thật ra chuyện này liên quan tới một vấn đề quan trọng, đại trận kiếm cưu hiện tại bất quá chỉ là trận pháp mạnh nhất ở nhân gian, muốn phát huy uy lực như vậy trong trận chiến này là không thể được.
Đối phương chính là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, sử dụng lực Tiên Uy nháy mắt là có thể phát hiện khuyết điểm của kiếm cưu. Trận này là do vô số người tạo thành, trong đó nhất định có những mất xích yếu ớt, có thể dựa vào đó mà phá đại trận kiếm cưu. cho nên phải cài tiến đại trận kiếm cưu.
Muốn cài tiến trận pháp không còn sơ hở để cho Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên phát hiện, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa tu vi của các đệ tử tạo thành kiếm cưu không đồng đều, nếu chỉ dùng Nguyên Anh Chân Quân kết trận, vậy sẽ không phát huy hết điểm mạnh của nhân hòa.
Mọi người bắt đầu động não, chuyện là do người làm ra, rốt cục nghĩ ra biện pháp làm ngược lại. Nếu đã có sơ hở, vậy không cần nghĩ tới nó nữa, chỉ cần có thể bảo vệ sơ hở này, đê địch nhân không thể công kích vào sơ hở, như vậy là đủ.
Trong Hiên Viên Lục Kiếm, Kiếm Tinh Vũ chính là kiếm phòng ngự mạnh nhất, có thể sinh ra nhất vũ nhất thế giới, bảo vệ mọi người.
Nhưng chỉ có lực Thần Uy là có thể khống chế nhất vũ nhất thế giới này, có thể chống đỡ công kích của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, ngoại trừ Dư Tắc Thành ra không còn ai khác. Nhưng Dư Tắc Thành còn phải làm đầu cưu. tập hợp lực lượng của mọi người để công kích đối phương. Lập tức xuất hiện vấn đề, ai sẽ điều khiển Kiếm Tinh Vũ phần lông vũ kiếm cưu. bảo vệ kiếm cưu đây?
Ánh mất Dư Tắc Thành nhìn về phía Thanh Thành, trong những đệ tử Hiên Viên kiếm phái, chỉ có lực Ma Thần của nàng là có thể chống được công kích của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên. Bất quá nếu Thanh Thành sử dụng lực Ma Thần của mình quá nhiều, sẽ khiến cho nàng càng ngày càng khôi phục lại bản nguyên Ma Thần, dần dần không còn là Thanh Thành nữa.
Thanh Thành chuẩn bị đứng ra, thình lình có một người đứng ra nhanh hơn nàng, không ngờ lại là Tử Nhạc, y nói:
- Để con làm. giao chuyện này cho con đi, sư phụ.
Từ trước tới nay, dáng vẻ của Tử Nhạc lúc nào cũng là ngây ngốc, quấn quít xung quanh Thanh Thành làm sủng vật của nàng, bị nàng chỉ huy chạy loạn. Cho dù y đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, cũng không ai đê ý tới y.
Giờ phút này này Tử Nhạc đứng ra, không còn bộ dáng ngu ngốc như trước nữa, giống như kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Y nói tiếp:
- Chuyện đời như giấc mộng, mỗi một ngày sống ở Hiên Viên kiếm phái, con đều sống rất vui vẻ, đây mới chính là cuộc sống.
- Cho dù lực Thần Uy vô địch, cho dù thiên hạ duy ngã, cuộc sống như vậy cũng không có gì là vui sướng. Sư phụ hãy giao cho con việc này, trên thế giới Thương Khung này, không ai có thể phá vỡ phòng ngự của con. Tiên tộc trước kia không phá được, hiện tại lại càng không được.
Lời này nói như đinh đóng cột. đồng thời cả thiên địa dường như dao động theo thanh âm Tử Nhạc.
Giờ phút này y không còn là Tử Nhạc ngu ngốc thường ngày, mà là Đại Thần Uy Sĩ vào thời Hiên Viên Hoàng đế năm xưa. ký ức hoàn toàn khôi phục.
Dư Tắc Thành nhìn Tử Nhạc hỏi:
- Khi nào con mới có thể khôi phục lại bình thường?
Tử Nhạc nói:
- Không biết, có lẽ vĩnh viễn không khôi phục, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Thanh Thành, con có thể trà bất cứ giá nào.
Vừa dứt lời, Tử Nhạc lại trở về bộ dáng ngây ngô như trước, không còn khí thế sắc bén như mới vừa rồi.
Có Tử Nhạc giải quyết vấn đề, càng tiến thêm một bước tới thành công. Đột nhiên Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, này sinh ra một ý nghĩ. có lẽ mình có thể giết chết Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên...
Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới Long Hoàng Đông Hải, trận chiến với y, y đã lấy con mình hóa kiếm, được hai ngàn bốn mươi sáu phi kiếm cửu giai, tạo thành trận thế kỳ dị, vô cùng mạnh mẽ. Y làm được như vậy, tại sao mình không làm được?
Chỉ cần tạo ra ba ngàn pháp tắc Thiên Đạo, là có thể thinh ra vô thượng Thần khí. chí bảo trấn phái của Hiên Viên kiếm phái là Hiên Viên Thần Kiếm. Lúc ấy muốn tiêu diệt đối phương không còn là chuyện khó.
Ba ngàn Thiên Đạo... hiện tại mình đã có một trăm lẻ tám Thiên Đạo, thêm vào Hương Xuyên Thần Quân. Đấu Lượng Thần Quân, tổng cộng một trăm mười Thiên Đạo, còn thiếu hai ngàn tám trăm chín mươi Thiên Đạo nữa.
Bất quá phi kiếm cửu giai có ẩn chứa pháp tắc Thiên Đạo trong đó, chỉ cần tâm thần tương hợp cùng đệ tử Hiên Viên kiếm phái, là có thể phát huy lực lượng của pháp tắc Thiên Đạo.
Mọi người tạo thành kiếm cưu đại trận, chỉ cần tụ hợp ba ngàn thanh phi kiếm cửu giai, trong đó ẩn chứa ba ngàn Đại Đạo, lúc ấy có thể kết hợp ba ngàn Đại Đạo thành một thể, điều khiển Hiên Viên Thần Kiếm, quét sạch cường địch.
Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm kể tất cả phi kiếm cửu giai của Hiên Viên kiếm phái, không đủ, bèn đi mượn, đi mua trong các minh hữu, cuối cùng phát hiện chỉ có thể tìm được một ngàn lẻ một loại pháp tắc Thiên Đạo.
Như vậy không được, Dư Tắc Thành bắt đầu bế quan nghiên cứu. Mất bày ngày bảy đêm, rốt cục hắn nghĩ ra một biện pháp, phân giải lực Thần Uy Việt Chủ Đại Bảo của mình, lợi dụng lực Thần Uy trong khối ngọc vuông, hóa chúng thành vô số phù lục có chứa lực Thần Uy trong đó.
Lúc đại chiến, đệ tử Hiên Viên kiếm phái có thể sử dụng phù lục này gia tăng phi kiếm lục giai, thất giai của mình lên tới cửu giai, như vậy là có thể tìm đủ con số ba ngàn Đại Đạo.
Tuy rằng chỉ được trong thời gian ngắn ngủi một trăm tám mươi lần hô hấp, nhưng đã đủ sử dụng kiếm cưu hợp nhất ba ngàn Đại Đạo, thinh ra Hiên Viên Thần Kiếm, trấn áp Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Có mục tiêu rồi, vậy phải nỗ lực. Dư Tắc Thành bắt đầu cố gắng phấn đấu. Đầu tiên hắn phân giải lực Thần Uy Việt Chủ Đại Bảo của mình thành ba ngàn phù lục, sau đó giao cho các đệ tử.
Phân giải lực Thần Uy như vậy, trước kia Dư Tắc Thành không làm được. Nhưng sau khi lấy được thần thể của Mộng Thần, lấy hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên sử dụng thần thể này, sinh ra một loại thần năng kỳ dị, tụ tập bên trong thế giới Bàn cổ, mở ra một cõi sơn hà. mộng ảo thành chân, hình thành một ảo cảnh kỳ dị cỡ nhỏ.
Trong ảo cảnh này, Dư Tắc Thành lấy Tiên Khí mà mình tích lũy trong thế giới Bàn cổ rót vào đó. Tiên Khí trộn lẫn cùng thần lực, sau đó lợi dụng Tiên Khí thần lực này tiến hành phân giải lực Thần Uy chế tạo phù lục.
Trong chuyện này phải tính toán ảo diệu của vô số pháp tắc Thiên Đạo, tính toán vô số kỹ xảo luyện phù luyện chú cao nhất. Nếu chỉ luyện chế bình thường, vậy xác suất thành công sẽ thấp đến kinh người.
Nhưng trong ảo cảnh này, dưới tác dụng của Tiên Khí. tâm nghĩ chuyện thành. Chỉ cần Dư Tắc Thành nghĩ đến luyện chế, như vậy có thể thành công.
Khuyết điểm duy nhất là phù lục này cũng không phải là tiên bảo chân chính, chưa đạt tới tính chất tồn tại vĩnh viễn, còn có đặc tính ảo của Mộng Thần, chỉ có thể tồn tại trên thế gian mười năm. Mười năm sau cho dù không sử dụng, cũng sẽ tự động tiêu tan.
Có được Tiên Giới hư ảo này, Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, bắt đầu luyện kiếm. Hắn thu thập vô số tài liệu trong thế giới Bàn cổ, muốn gì có nấy, sau đó dùng Tiên Giới hư ảo này tiến hành luyện chế, luyện ra hai ngàn phi kiếm lục giai.
Đúng vậy, chính là phi kiếm lục giai. Nếu Dư Tắc Thành luyện chế phi kiếm cửu giai, tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan sẽ không thể vận dụng tự nhiên, tâm thần hợp nhất. Chỉ có sử dụng phi kiếm lục giai, tất cả mọi người mới có thể thể vận dụng tự nhiên, Nhân Kiếm Hợp Nhất.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dư Tắc Thành luyện chế hai ngàn thanh phi kiếm lục giai này, bất quá tâm niệm thoáng động, biến ảo tự thành, không cần phí chút công phu, tĩnh tâm tạo ra, đây là diệu dụng của Tiên Khí.
Sau khi tế luyện thành công hai ngàn thanh phi kiếm lục giai, Dư Tắc Thành sử dụng Thiên Đạo trong thế giới Bàn cổ tiến hành kết hợp. Mỗi một kiếm được gieo một hạt giống pháp tắc Thiên Đạo trong đó, chính là lực Thiên Đạo mà lúc mình còn cảnh giới Kim Đan ngộ ra, chính là hạt giống của pháp tắc Thiên Đạo, dung hợp chúng vào trong số kiếm này.
Sau đó Dư Tắc Thành chia số phi kiếm lục giai này cho các đệ tử Hiên Viên kiếm phái, bảo bọn họ tiến hành tế luyện tâm thần hợp nhất. Như vậy đã có hai ngàn thanh phi kiếm lục giai, cộng thêm Hiên Viên kiếm phái có được ngàn thanh phi kiếm nữa là gồm đủ ba ngàn Đại Đạo.
Trong lúc đại chiến, đệ tử Hiên Viên sẽ sử dụng những phù lục kia thăng phi kiếm lục giai của mình lên cửu giai, như vậy là có thể gom góp đủ số ba ngàn Đại Đạo.
Tuy rằng chỉ có thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp ngắn ngủi, nhưng đã đủ để sử dụng kiếm cưu. Ba ngàn Thiên Đạo hợp nhất, thinh ra Hiên Viên Thần Kiếm, trấn áp Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Đáng tiếc những phi kiếm vừa luyện chế xong, trong đó cũng ẩn chứa lực Mộng ảo, không thể tồn tại vĩnh viễn. Khoảng chừng trăm năm sau, phi kiếm này sẽ tự động tan tành. Đây là chỗ thiếu sót lớn nhất của thần lực Mộng Thần, nếu không có chỗ thiếu sót này, thế giới Mộng Ảo cũng không tới nỗi dần dần sụp đổ.
Như vậy ba ngàn Đại Đạo đã đủ. đồng thời đã phân phát phù lục. Chỉ cần sử dụng, nháy mắt sẽ hội đủ ba ngàn Đại Đạo, cung thinh Hiên Viên Thần Kiếm, phát huy vô thượng thần uy.
Thời gian dần dần trôi qua, rốt cục đã gần tới thời khắc xảy ra đại chiến. Ngày mai chính là mồng bảy tháng Sáu, là ngày Thái Huyền sơn xuất hiện.
Dư Tắc Thành dẫn theo tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái, lặng lẽ chuẩn bị. ở mười chín nơi có khả năng xuất hiện Thái Huyền sơn, đều có trạm gác ngầm của Hiên Viên kiếm phái. Nếu Thái Huyền sơn xuất hiện, lập tức sẽ thông báo cho Hiên Viên kiếm phái trước tiên.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, ngày hôm sau vào giờ Thìn mồng bảy tháng Sáu, tin tức truyền về, Thái Huyền sơn xuất hiện ở Kim Cương sơn, Vãn châu, địa vực Miêu Sương.
Dư Tắc Thành lập tức chuẩn bị dẫn dắt tất cả xuất động. Nhưng trước đó, Dư Tắc Thành dẫn theo bảy ngàn bảy trăm bảy mươi sáu đệ tử Hiên Viên kiếm phái ra trận lần này tiến vào Tổ Sư Đường, bái tế các vị tổ sư.
Kiếm cưu của Hiên Viên kiếm phái có thể chia đều thương tổn cho tất cả mọi người, nói cách khác, nếu không chiến thì thôi, nếu như chiến bại chính là toàn quân tận diệt, tử trận sạch sẽ.
Dư Tắc Thành cầm đầu. phía sau chia làm sáu lộ, hai Chân Nhất Thần Quân, một trăm bốn mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân, sáu trăm hai mươi mốt Kim Đan Chân Nhân, còn lại là đệ tử Trúc Cơ, tổng cộng bảy ngàn bảy trăm bảy mươi sáu người tiến vào Tổ Sư Đường. Dưới sự dẫn dắt của Dư Tắc Thành tế bái tổ tiên, làm lễ tuyên thệ trước giờ xuất chiến, sau đó xuất phát.
Mọi người ngự kiếm bay lên, kết thành kiếm cưu bay về phía Thanh Minh, đồng thời tất cả pháp trận của Hiên Viên kiếm phái mở ra, hình thành kết giới bảo vệ mạnh nhất.
Thiên Đạo phong được dung nhập vào trong Hiên Viên động phủ. Đến thời khắc cuối cùng nếu thật sự không được, vậy sẽ truyền tống tùy cơ, hướng về tinh không xa xôi nhất, mặc cho số phận.
Mọi người kết thành kiếm cưu. bay vào Thanh Minh. Bên trong Thanh Minh, hàng chục tinh thuyền đang đợi lệnh, mọi người lục tục tiến vào tinh thuyền, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho một trận chiến.
Tinh thuyền bắt đầu phi hành, bay trong Thanh Minh về phía Kim Cương sơn, Vãn châu, Miêu Sương.
Thái Huyền sơn vừa mới truyền tống, vẫn chưa ổn định, Tiên tộc tuyệt đối sẽ không hạ giới vào lúc này. Chỉ có vào ba ngày sau, không gian ổn định, bọn chúng mới có thể truyền tống, cho nên chỉ có thời gian ba ngày để tiến hành chuẩn bị.
Dư Tắc Thành ngồi trong tinh thuyền, không ngừng suy nghĩ vẩn vơ. Nếu mình không uống Hậu Hối dược, hiện tại e rằng mình đang ở Tiêu Hồn Hương luyện đan. chín vị tiên tử vẫn còn đang tiến hành luyện đan. lừa gạt lẫn nhau, bất quá các nàng vĩnh viễn cũng không có cách nào luyện ra Hậu Hối dược.
Không biết đám thủ hạ trên Tiên Giới của mình hiện tại ra sao... Đúng rồi, không biết hiện tại Vô Sinh lão tổ có làm một tên khất cái, đáng thương tới mức cơm không đủ no hay không...
Dư Tắc Thành còn đang mơ màng suy nghĩ. tinh thuyền đã bay tới địa vực Miêu Sương, từ xa đã có thể nhìn thấy Thái Huyền sơn.
Thái Huyền sơn là một trong Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới, có lời đồn rằng đó là động phủ của Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông. Nhưng Dư Tắc Thành biết đó chỉ là lời đồn nhàm. Tông chủ của Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông là Dương sắc vẫn còn ở nhân gian.
Thật ra Thái Huyền sơn này là mảnh vỡ của Bất Chu sơn năm xưa. Lúc ấy Đại Thần Nữ Oa giáng lâm thế giới Thương Khung, tạo ra vạn tộc, đánh một trận cùng Thái Thản Thần tộc, cuối cùng Yêu tộc quật khởi, đại thắng.
Thái Thán Đại Thần Cộng Công không cam lòng nhận lấy thất bại như vậy, bèn húc vỡ Bất Chu sơn, khiến cho thiên địa sụp đổ. Đại Thần Nữ Oa luyện chế Ngũ sắc thạch,tiến hành vá trời. Tới chỗ cuối cùng nằm trên Bất Chu sơn, Ngũ sắc thạch không thể vá, Nữ Oa hy sinh thân thể của mình mới vá thành công. Thân tàn của nàng hóa thành Nữ Oa Thạch, một trong Thập Đại Thần Khí.
Thái Huyền sơn này là nơi vá trời khi trước, bởi vì nơi đây trải qua vô số kiếp nạn. trước sau lại có thân hình Cộng Công, Nữ Oa. mới sinh ra một nơi kỳ dị như vậy.
Nơi đây có một đặc tính, có thể nói là cửa ngõ tiến vào thế giới Thương Khung. Bất kể là Ma Thần hay Tiên Nhân đều có thể thông qua Thái Huyền sơn này tiến vào thế giới Thương Khung.
Cho nên năm xưa Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông mới thành lập động phủ nơi này, để bảo vệ cửa ngõ.
Sau Tiên tộc quật khởi, lợi dụng đặc tính nơi này, trải rộng Đế Lưu Tướng khắp phạm vi mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm nơi này. Vì vậy Yêu tộc hoàn toàn yếu thế, không còn khả năng quật khởi.
Vì Đế Lưu Tướng này, Yêu tộc trong Vạn Yêu cốc ắt phải có một Ma Hoàng trấn thủ nơi này. Mỗi lần Đế Lưu Tướng xuất hiện, Ma Hoàng sẽ sử dụng pháp thuật Đẩu Chuyển Tinh Di, chuyển trăm dặm Đế Lưu Tướng đi nơi khác. Bất quá mưa to đổi thành mưa nhỏ, nhưng nhờ vậy truyền thừa của Yêu tộc mới không bị cắt đứt.
Ngoại trừ những bí mật mà Dư Tắc Thành đã biết, trong Thái Huyền sơn còn có vô số bí mật. chỉ có điều hắn không biết mà thôi.
Lần trước tới Hạ châu. Dư Tắc Thành cùng muội muội tìm kiếm phụ thân, nhưng vòng đi vòng lại hai lần, cũng phải tay trắng ra về. Phụ thân không muốn gặp bọn họ, cuối cùng đành phải rời khỏi.
Dư Tắc Thành hận hiện tại không thể đi tìm phụ thân, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn nữa, đó chính là phải ngăn chặn Tiên tộc xâm lược, huyết chiến một trận ở nơi này.
Bên ngoài Thái Huyền sơn có ba tầng cấm chế, tầng một là Vân Vụ Phiêu Miểu trận, tầng hai ân trong mây mù, là Cửu Lôi Hòa Hợp trận. Tầng ba tiến vào Thái Huyền sơn, là Thanh Quang Tiếp Dần trận.
Vân Vụ Phiêu Miểu trận biến hóa vô cùng, chỉ cần sơ ý lập tức lạc vào trong biển mây, trọn đời không ra được, bị phong ấn trong trận. Cửu Lôi Hòa Hợp trận đánh chết hết thảy địch nhân bên ngoài, lôi pháp quỷ dị, biến ảo vô cùng.
Thanh Quang Tiếp Dần trận ẩn giấu vô cùng sát khí. hình thành hành lang gấp khúc giữa mây mù và Thái Huyền sơn. Chỉ cần đi sai một bước, sẽ không thể trở về, trọn đời bị trục xuất.
Bọn Dư Tắc Thành tới đây, Thái Huyền sơn đã xuất hiện một ngày. Mây tía đầy trời, cầu vồng vắt ngang, Bắc Cực thần quang cũng đã xuất hiện.
Nhìn Thái Huyền sơn xa xa, một làn mây tía lượn lờ, phát ra hào quang vô tận. Vô số cụm mây trắng như tuyết tụ tập ở xa xa, khí thế vô biên bao phủ đám núi dưới chân.
Mây trắng vô số, có khí thế mênh mông cuồn cuộn của biển, chỉ có điều không có màu xanh thẳm như biển, không gào thét long trời lỡ đất như biển. Bằng không đây sẽ là một vùng biển cả đầy phong ba bão táp, sóng thần gào thét.
Đây là lối vào Thái Huyền sơn, Vân Vụ Phiêu Miểu trận hóa thành vô số mây mù. Trong đó có vô số điện xà thấp thoáng, để lộ bóng dáng nho nhỏ.
Tại đây có chừng ba ngàn tu sĩ, thỉnh thoảng bọn họ tiến vào trong biển mây, thỉnh thoảng có người bị truyền tống ra khỏi biển mây. Năm nay cũng giống như năm xưa. có mưa Đế Lưu Tướng trút xuống, đám tu sĩ này vào trong đó để bất cổ tinh ma linh.
Dư Tắc Thành dẫn theo đệ tử Hiên Viên kiếm phái hóa thành một kiếm cưu thật lớn, xuất hiện giữa không trung. Kiếm cưu hiện hình, nháy mắt trước Thái Huyền sơn tối sầm một màng, che lấp cả ánh mặt trời.
Tất cả tu sĩ ở trước Thái Huyền sơn ngây người nhìn kiếm cưu khổng lồ kia. Sát khí bên trong kiếm cưu toát ra, khiến cho người ta không rét mà run.
Kiếm cưu dừng trước Thái Huyền sơn, Dư Tắc Thành cao giọng quát to:
- Hiên Viên kiếm phái hành sự nơi này, mời các vị đạo hữu tránh đi xa.
- Mời các vị đạo hữu bao dung, trong một tháng phải rời khỏi phạm vi mười vạn dặm. trong một ngày nếu còn ở lại nơi này, vậy chính là tử địch của Hiên Viên kiếm phái ta, giết chết không tha!
Sau đó Dư Tắc Thành hạ lệnh:
- Dọn dẹp.
- Kiếm Nhất, tống xuất tất cả tu sĩ trong Thái Huyền sơn.
- Kiếm Nhị, kiếm Tam. kiếm Tứ, kiếm Ngũ, không lưu một tu sĩ hay phàm nhân nào cả, tiễn bước ra xa. Một ngày sau, phàm là tu sĩ còn ở trong phạm vi này, giết hết!
- Kiếm Lục, bày trận, chuẩn bị chiến trường.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc