Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 65: Lão Sư
Nguồn: ST
- Ngươi... ngươi đến Đại Chu ta làm gì?
Võ Chiếu ngồi ở long ỷ trên trầm giọng nói.
Phần Mộ Tiên Vương tiến vài bước về phía trước.
- Ta đến chính là vì ngươi. Hư không xung quanh đã bị ta khống chế. Cũng không ai biết bên trong điện này xảy ra chuyện gì!
Phần Mộ Tiên Vương cười lạnh nói.
- Vì ta? Ngươi có ý gì?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Phần Mộ Tiên Vương khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi có rất nhiều chuyện vẫn không nhớ ra được. Không sao, ta biết là được, Đại Đức Tôn!
- Đại Đức Tôn?
Sắc mặt Võ Chiếu biến đổi.
Nhìn thấy thần sắc Võ Chiếu, Phần Mộ Tiên Vương cũng có chút sững sờ.
- Ồ? Ngươi lại biết được thân phận của chính mình sao?
Phần Mộ Tiên Vương kinh ngạc nói.
Võ Chiếu lắc đầu nói:
- Ban đầu ta vốn không biết. Ta chỉ biết, ta hẳn phải là một người chuyển thế có thân phận tôn quý. Nhưng ta không biết mình là ai. Hiện tại ngươi đã nói cho ta biết. Ha ha ha ha, ta lại có thể là Đại Đức Tôn!
- Biết thì đã sao. Ta cần mệnh cách lực của ngươi, để ta luyện hóa ngươi trước đã!
Phần Mộ Tiên Vương cười nói.
Ầm!
Nhất thời, lực lượng cuồn cuộn vờn xung quanh bên trong điện, đè ép về phía Võ Chiếu.
Ầm!
Vô số lực lượng đánh vào trên người Võ Chiếu.
Giờ phút này, Võ Chiếu không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh một cái.
Đối mặt với sự ra tay của Phần Mộ Tiên Vương, Võ Chiếu căn bản không hề phản kháng.
- Ồ? Ngươi không sợ sao?
Phần Mộ Tiên Vương bất ngờ nói.
Võ Chiếu cũng quá bình tĩnh chứ?
- Ta không cần phải sợ. Bởi vì ta biết, ngươi không thể gây thương tổn được ta. Đặc biệt là thời điểm ta đã biết mình chính là Đại Đức Tôn. Công đức sao? A, không phải ai cũng có thể nạp lấy!
Võ Chiếu lạnh lùng nói.
- Hừ, ta liền nạp lấy, vậy thì thế nào?
Phần Mộ Tiên Vương quát lạnh nói.
Hào quang mười tám màu cuồn cuộn hóa thành mười tám con rồng lớn xông về phía Võ Chiếu.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Bên ngoài cơ thể Võ Chiếu đột nhiên xuất hiện một vòng bảo hộ lưu quang, ầm ầm ngăn cản mười tám con rồng lớn lại.
- Sao?
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương trầm xuống.
Võ Chiếu không có năng lực ngăn cản một đòn của mình. Chuyện gì thế này?
Võ Chiếu lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Lão sư, rốt cuộc ngươi đã chịu lộ diện rồi sao?
Ánh mắt Võ Chiếu lạnh lẽo. Trong mắt Võ Chiếu loé ra một tia oán khí.
Quanh thân Võ Chiếu, từng tia tử quang vờn quanh, ngăn cản một đòn nghiêm trọng của Phần Mộ Tiên Vương.
- Ừm?
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương trầm xuống.
Có thể dễ dàng đỡ một đòn của mình như vậy, thiên hạ ngày nay cũng không có mấy người. Không thể nào là Võ Chiếu được. Vậy người này là ai?
Lão sư? Lão sư của Võ Chiếu sao?
Phần Mộ Tiên Vương bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn. Hai lần trước thì không nói làm gì. Lần thứ ba này mình đã rất cẩn thận rồi. Tại sao lại xảy ra vấn đề được.
Không thể lại có tình hình gì bất ngờ xảy ra được. Mình nhất định phải nhanh lên. Cho dù hiện tại không có cách nào luyện hóa được Võ Chiếu, cũng nhất định phải bắt Võ Chiếu đi.
- Hài cốt khắp nơi!
Trong đại điện, trong nháy mắt có vô số xương phủ kín. Những cột đỡ xung quanh cũng nhanh chóng biến thành cột được xây bởi vô số xương sọ. Trong nháy mắt, cả toà đại điện dường như đã biến thành một không gian biển xương.
Tử khí cuồn cuộn xông về phía Võ Chiếu.
Ầm!
Tử khí đầy lực lượng ăn mòn. Nơi nào tử khí đi qua, hư không nhanh chóng bị hòa tan. Trong nháy mắt tử khí đã đến trước mặt Võ Chiếu.
Võ Chiếu thoáng cười lạnh, căn bản không hề phản kháng.
Ngay lúc đó, lập tức lại nhìn thấy vòng bảo hộ ánh sáng lúc trước lại xuất hiện. Trong nháy mắt vòng bảo vệ ánh sáng vây quanh Võ Chiếu, đồng thời phóng ra từng đợt tử quang. Tử quang lập tức đốt cháy một đám tử khí, đồng thời nhanh chóng biến đại điện đã bị hài cốt hóa hồi phục lại nguyên trạng.
Một chiêu của Phần Mộ Tiên Vương lại bị phá giải.
- Ai, đi ra!
Phần Mộ Tiên Vương cả kinh kêu lên.
Một đòn của mình, sao có thể dễ dàng phá giải như vậy? Nhưng trước mắt, một đòn của mình lại thực sự bị phá giải hết lần này tới lần khác?
- Lão sư, đệ tử đã lâu không gặp người rồi!
Võ Chiếu cũng mở miệng nói.
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương hết sức khó coi.
Lão sư, lão sư của Võ Chiếu sao?
Vù!
Tại cửa đại điện chỗ, vô số ánh sáng màu tím ngưng tụ lại, dần dần hình thành một quang ảnh màu tím như hư như thực.
Một lão già mặc áo bào tím, trên mặt không buồn không vui, lẳng lặng nhìn Phần Mộ Tiên Vương và Võ Chiếu trước mắt.
- Hồng... Hồng Quân, ngươi không phải đã chết rồi sao?
Phần Mộ Tiên Vương kinh ngạc nói.
- Không đúng. Ngươi không phải là thực lực thập ngũ trọng thiên. Thực lực của ngươi lại không hề yếu hơn so với ta. Năm đó, ngươi đã giả chết sao? Tại sao, tại sao ngươi lại giả chết?
Phần Mộ Tiên Vương nhất thời biến sắc.
Kỷ thứ ba, làm sao lại xuất hiện ra nhiều yêu nghiệt như vậy?
- Phần Mộ Tiên Vương?
Hồng Quân thản nhiên mở miệng nói.
- Ừm?
Phần Mộ Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Hồng Quân.
- Ngươi đến thật là đúng lúc!
Hồng Quân nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Hồng Quân lại không tiếp tục để ý tới Phần Mộ Tiên Vương nữa, mà nhìn về phía Võ Chiếu nói:
- Võ Chiếu!
- Lão sư!
Võ Chiếu hít sâu một cái. Tuy rằng trong lòng Võ Chiếucó oán khí, nhưng vẫn cung kính nói.
- Trong lòng ngươi đang tức giận. Có phải muốn phát tiết ra hay không?
Hồng Quân thản nhiên nói.
- Đệ tử, đệ tử... ! Võ Chiếu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
- Sư phụ biết trong lòng ngươi có oán hận. Thế nào? Sư phụ cũng chỉ vì muôn dân, hi sinh cái tôi vì mạng sống của muôn dân mà thôi!
Hồng Quân nói.
- Đệ tử không rõ!
Sắc mặt Võ Chiếu lộ ra một chút khó coi.
Hồng Quân đã nói tới như vậy, Võ Chiếu cũng ý thức được điều gì. Hồng Quân muốn mình hi sinh, giống như ba vị sư huynh của mình vậy.
- Mệnh Số đã, hoặc sắp đến rồi. Võ Chiếu, ta biết trong lòng ngươi có ý oán giận. Hiện tại, sư phụ thành toàn cho ngươi, cho ngươi thoả thích phát tiết mối hận trong lòng!
Hồng Quân trịnh trọng nói.
Võ Chiếu lộ ra một tia cay đắng, cắn cắn môi, cuối cùng không có cách nào chống lại, bi thương chuẩn bị ra tay.
Phần Mộ Tiên Vương lại sầm mặt nhìn về phía Hồng Quân.
- Hồng Quân, ta mặc kệ ngươi dự định làm gì. Võ Chiếu, ta chắc chắn phải có được!
Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.
Hồng Quân nhìn Phần Mộ Tiên Vương:
- Ngươi đi vào tà đạo rồi!
- Ừm?
Phần Mộ Tiên Vương trừng mắt một cái.
Đi vào tà đạo? Đây lại chính là điểm Phần Mộ Tiên Vương tự hào nhất. Hiện tại điều đó lại bị Hồng Quân khinh bỉ như vậy sao?
- Hừ, ta có đi vào tà đạo hay không đi vào tà đạo cũng không liên quan đến ngươi. Hồng Quân, ngươi giấu diếm người trong thiên hạ, bao bọc Đại Đức Tôn. A, một trong những người mạnh nhất của kỷ thứ nhất lại có thể là vật trong lồng của ngươi. Điều này chứng tỏ ngươi lòng dạ cũng thật sâu. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải để cho người khác sử dụng. Ta cần gì quan tâm ngươi tu vi thế nào. Ngay hôm nay ta muốn thì có thể mang Võ Chiếu đi!
Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 66: Sự Cường Hãn Của Hồng Quân
Nguồn: ST
Trong lúc đang nói chuyện, Phần Mộ Tiên Vương đưa tay chộp về phía Võ Chiếu.
Tay phải Hồng Quân cầm một cái phất trần, nhìn trước mắt. Hai mắt Hồng Quân híp lại. Phất trần đột nhiên vung lên một cái.
- A!
Ba ngàn sợ phất trần đột nhiên hóa thành ba ngàn con Bạch Long, trong nháy mắt bao vây lấy Phần Mộ Tiên Vương.
Ầm ầm ầm!
Vô số Bạch Long vọt tới. Phần Mộ Tiên Vương nhất thời biến sắc đưa tay đánh ra một chưởng.
Nhưng những con Bạch Long này cực kỳ linh hoạt. Bạch Long vòng qua chưởng cương, trong chớp mắt đã trói lấy Phần Mộ Tiên Vương.
Vù!
Chỉ trong nháy mắt, Phần Mộ Tiên Vương đã bị bao vây ở bên trong ba ngàn Bạch Long.
- Sao?
Phần Mộ Tiên Vương nhất thời biến sắc.
Chỉ sau một chiêu, mình đã bị khống chế sao? Sao có thể như vậy được.
- Hồng Quân, ngươi muốn chết!
Phần Mộ Tiên Vương gầm lên giận dữ. Cánh tay phải của hắn phát ra hào quang mười chín màu.
- Bành! Bành!
Nhất thời có rất nhiều Bạch Long bị đứt đoạn. Lực lượng cường đại của Phần Mộ Tiên Vương dâng lên ngập trời.
Lực lượng cực lớn giãy dụa. Từng con Bạch Long bị đứt đoạn. Nhưng có tới ba ngàn Bạch Long. Tuy là Phần Mộ Tiên Vương không ngừng phát chưởng, cũng không có cách nào hoàn toàn phá tan được sự ràng buộc của Hồng Quân.
Ánh mắt Hồng Quân lạnh lùng liếc nhìn Phần Mộ Tiên Vương, tiếp đó lại nhìn về phía Võ Chiếu.
- Võ Chiếu, nhớ kỹ lời nói của ta. Ngươi không có lựa chọn nào khác!
Hồng Quân trầm giọng nói.
Trên mặt Võ Chiếu lộ vẻ bi thương thống hận. Nhưng ở trước mặt Hồng Quân, Võ Chiếu lại không thể làm được gì.
- Lão sư, mong lão sư ban cho ta lực lượng. Ta muốn điên cuồng hơn một chút! Ít nhất tình trạng thảm bại này biến mất!
Trên mặt Võ Chiếu lộ vẻ oán hận nói.
- Cái này cũng là điều ta muốn làm. Phần Mộ Tiên Vương đã tự mình đưa tới cửa. Điều này không thể tốt hơn. Ta sẽ luyện hóa lực lượng truyền vào bên trong cơ thể ngươi, giúp ngươi cưỡng ép đột phá!
Hồng Quân nói.
- Cái... cái gì?
Phần Mộ Tiên Vương đã bị trói chặt lại, vừa nghe Hồng Quân nói vậy, hắn nhất thời biến sắc.
Mình không phải đang nghe lầm chứ?
Luyện hóa mình. Mình đến để luyện hóa Võ Chiếu mà. Tại sao lại trở thành bị luyện hóa ngược lại vậy?
- Không thể nào. Hồng Quân, ngươi nhiều nhất chỉ có thể nhốt ta lại. Muốn luyện hóa ta sao? Ngươi không làm nổi đâu!
Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Hồng Quân vẫn lãnh đạm.
Trong tay Hồng Quân lại vung phất trần lên.
Ầm!
Ba ngàn Bạch Long đang trói chặt lấy Phần Mộ Tiên Vương, phần sau lại đột nhiên quấn quanh Võ Chiếu.
- A ô! A ô! ... ... ...
Ba ngàn Bạch Long nhanh chóng cắn nuốt thân thể Phần Mộ Tiên Vương. Nhất thời, từng lực lượng bị lấy ra.
- Cái gì? Đây là pháp bảo gì vậy. Tại sao nó có thể lấy ra được mệnh cách lực của ta?
Phần Mộ Tiên Vương cả kinh kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng cuồn cuộn dâng trào về phía Võ Chiếu.
Bạch Long cũng càng lúc càng lớn, nhanh chóng quấn quanh Võ Chiếu, dường như hình thành một cái kén lớn.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng lao nhanh xông thẳng tới Võ Chiếu.
Phần Mộ Tiên Vương cảm thụ được, lực lượng của mình đang nhanh chóng giảm bớt, đang bị cưỡng ép lấy ra.
- Hồng Quân, tên lừa đảo nhà ngươi!
Phần Mộ Tiên Vương sợ hãi rống nói.
Ai có thể ngờ được Hồng Quân lại cường đại như vậy.
Đây là Hồng Quân thực lực thập ngũ trọng thiên khiêu chiến Thiên số thất bại sao?
- Phần Mộ âm dương, phá!
Phần Mộ Tiên Vương sợ hãi rống nói.
Ầm!
Lực lượng cuồn cuộn lại lao ra. Đám Bạch dâng lên. Nhưng tất cả đều bị cản lại. Phần Mộ Tiên Vương căn bản không thể phá tan được trói buộc.
cấm chế xung quanh Phần Mộ Tiên Vương biến mất.
Nhưng Hồng Quân ở đây, đại điện tự nhiên càng kiên cố hơn.
Ầm ầm ầm!
Phần Mộ Tiên Vương liều mạng giãy dụa. Nhưng Hồng Quân đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn, áp chế Phần Mộ Tiên Vương.
- Không thể nào. Ngươi làm sao có thể mạnh mẽ như thế? Ngươi làm sao mạnh như vậy được?
Phần Mộ Tiên Vương bi thương oán hận kêu lên.
Mình cũng là người xuất sắc trong các cường giả thực lực thập bát trọng thiên. Nhưng tại sao khi đối mặt với Hồng Quân lại không có một chút biện pháp phản kháng nào?
Trong lòng Phần Mộ Tiên Vương vô cùng bi thương oán hận.
Trước đây không lâu Đông Phương Bất Bại nói mình không thể nào thành công. Lúc đó mình còn không tin. Bây giờ, đối mặt với Hồng Quân như vậy, mình có thể thành công sao?
Mình đến đây, chuẩn bị luyện hóa Đại Đức Tôn. Hiện tại thì hay rồi. Mình trái lại sắp bị Đại Đức Tôn luyện hóa?
- Không!
Phần Mộ Tiên Vương lại bạo phát ra lực lượng càng mạnh hơn.
- Thời gian bất động!
Vù!
Trong đại điện, tất cả đột nhiên bất động. Chỉ còn lại một mình Hồng Quân có thể dễ như trở bàn tay lấy ra lực lượng của Phần Mộ Tiên Vương.
Phần Mộ Tiên Vương dừng ở nơi đó, không nhúc nhích. Thậm chí con ngươi cũng không động đậy được.
Đến giờ phút nầy, Phần Mộ Tiên Vương mới hiểu được. Lần này mình lại đá vào tấm bảng sắt. Hơn nữa còn là bảng sắt sau kiên cố hơn bảng sắt trước vô số lần.
Phần Mộ Tiên Vương khóc không ra nước mắt.
Cho dù Phần Mộ Tiên Vương có hối hận hơn nữa cũng không có cách nào bù đắp lại được sự thê lương trong lòng mình. Mình thật sự kém như thế sao?
Vù!
Vô số tinh hoa cuồn cuồn bị rút ra, bị hấp thu.
Nửa người bên phải của Phần Mộ Tiên Vương cũng đang nhanh chóng khô quắt khô lại. Nửa phần xương khô bên trái đã dần dần hóa thành bột phấn.
- Không!
Phần Mộ Tiên Vương bi kêu.
Ầm ầm ầm!
Mệnh cách lực của Phần Mộ Tiên Vương bị lấy ra. Tất cả cương vực Bất Tử đều dao động.
Tiên Vương Điện càng chao đảo. Xung quang đại địa chấn động từng đợt.
Vô số con cháu Phần Mộ thị nhanh chóng vọt tới.
- Trưởng lão, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cương vực Bất Tử giống như sắp bị hủy diệt vậy?
- Trưởng lão, Tiên Vương Điện đang chấn động. Tiên Vương Điện là do gia chủ chế luyện. Có thể gia chủ đã xảy ra chuyện gì hay không?
... ... ... ... ...
... ... ...
...
Vô số Phần Mộ thị lộ vẻ hoảng sợ.
Phần Mộ Tiên Vương ở bên trong Thái Cực Điện, tâm trạng càng khủng hoảng hơn.
Nửa người bên trái của hắn đã hoàn toàn hóa thành bột phấn. Nửa người bên phải, tất cả hào quang mười chín màu đều bị thu nạp sạch sẽ. Nửa người cũng dần dần chỉ còn da bọc xương, thậm chí dần dần hóa thành bột mịn.
- Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng!
Phần Mộ Tiên Vương bi thương kêu lên.
- Bành!
Phần Mộ Tiên Vương hoàn toàn nổ tung.
Tất cả lực lượng đều trào dâng vào bên trong cái kén ánh sáng kia. Lực lượng cuồn cuộn không ngừng thu về phía thân thể của Võ Chiếu.
- Ta lại truyền cho ngươi cảnh giới Thông Thiên, giúp ngươi mau chóng luyện hóa!
Hồng Quân nhìn cái kén lớn trịnh trọng nói.
Sau đó, Hồng Quân vung tay lên. Tử quang cuồn cuộn tràn vào bên trong cái kén ánh sáng.
Bên trong Thái Cực Điện đều đang phát ra hào quang chói mắt.
...
Cương vực Bất Tử.
Ầm!
Tiên Vương Điện ầm ầm đổ nát.
Ầm ầm ầm!
Tất cả lực lượng của cương vực Bất Tử đột nhiên hội tụ về phía Tiên Vương Điện đổ nát. Lực sinh cơ, lực tử cơ nhanh chóng hội tụ.
Trong nháy mắt, tất cả sinh cơ của cương vực đều bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại tử cơ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 67: Võ Chiếu Đột Phá
Nguồn: ST
Cả cương vực chỉ còn lại một mảnh hoang mạc. Ngoại trừ Phần Mộ thị ra, thậm chí vô số sinh linh đều biến thành một đống hài cốt.
Tại Tiên Vương Điện chợt có một hài cốt hình người chậm rãi leo ra.
- Đó là?
Mọi người kinh ngạc nói.
Phần Mộ Lân Cốt kinh ngạc phóng tới:
- Làm sao có thể như vậy được? Gia chủ? Là người sao?
- A?
Xung quanh vô số con cháu Phần Mộ thị cũng không ngừng kêu lên sợ hãi.
- Gia chủ, ngươi đã vũ hóa sao? Vũ hóa lại trọng sinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phần Mộ Lân Cốt cả kinh kêu lên.
- Ta lại chết. Ha ha, thực sự buồn cười. Thực sự buồn cười. Cũng may ta có thể vũ hóa. Nhưng đáng tiếc vũ hóa sống lại, thu nạp lực lượng một cương vực, chỉ có được lực lượng Tổ tiên lục trọng thiên. Buồn cười, buồn cười!
Phần Mộ Tiên Vương toàn thân đều là xương khô oán hận kêu lên.
- Gia chủ, tại sao lại như vậy?
- Được rồi. Phần Mộ Lân Cốt. Ngươi lập tức dẫn theo tất cả người trong tộc, đi tới cương vực Đông Phương!
Trên mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ vẻ bi thương nói.
Thành Lạc Dương, cửa Thái Cực Điện!
Quần thần lo lắng tụ tập tại quảng trường của Thái Cực Điện.
Trên đỉnh đầu bọn họ, bên trên biển mây khí vận, khí vận, công đức, vận thế, vận đạo đều đang nhanh chóng trôi đi. Điều này chứng tỏ lúc này Thiên giới Đại Chu đang không ngừng sụp đổ.
Đám người Địch Nhân Kiệt, Viên Thiên Cương, Thái Bình công chúa đang đi qua đi lại ở trên quảng trường.
- Làm sao bây giờ? Lại có ba cương vực nữa thần phục Đại Trăn. Thượng Quan Uyển Nhi, nha đầu kia thật đáng chết!
Thái Bình công chúa lo lắng nói.
- Không chỉ ba cương vực, mà là năm cương vực. Thượng Quan Uyển Nhi, quả nhiên thủ đoạn thật là lợi hại. Những năm qua, nàng ta lại xúi giục được nhiều quan viên như vậy!
Viên Thiên Cương nhíu chặt lông mày nói.
- Nhưng tại sao vào lúc này, Đại Đế lại lựa chọn bế quan?
Địch Nhân Kiệt cũng không ngừng lo lắng.
Mọi người nôn nóng, lại không thể làm được gì.
Một đám thị vệ chắn ở trước mặt quần thần. Chỉ cần Võ Chiếu không hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không cho phép xông vào.
- Mẫu đế!
Thái Bình công chúa lo lắng ở ngoài điện kêu lên.
Bên trong đại điện, hư ảnh của Hồng Quân lẳng lặng nhìn cái kén lớn trước mặt.
Ầm ầm ầm!
Trong cái kén lớn phát ra từng tiếng nổ vang.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn phát ra. Cái kén lớn vỡ ra. Quanh thân Võ Chiếu phát ra một kim quang chói mắt, chiếu sáng cả toà đại điện. Trong hai mắt Võ Chiếu hiện ra hào quang mười tám màu khiến người ta chói mắt.
Cái kén lớn được kết từ Bạch Long lại hóa thành phất trần, hạ xuống trong tay Hồng Quân.
- Ừm!
Hồng Quân gật đầu một cái.
Võ Chiếu nhìn hai tay một chút, trong nháy mắt dường như cảm nhận được lực lượng vô tận.
Một cảm giác thống trị thiên địa khiến Võ Chiếu cảm thấy cực kỳ khoan khoái. Đây chính là lực lượng, lực lượng vô địch.
Vừa nghiêng đầu, ánh mắt Võ Chiếu lạnh lẽo nhìn về phía hư ảnh Hồng Quân.
Hồng Quân cũng không khẩn trương, thần sắc lãnh đạm. Hư ảnh càng ngày càng nhạt, dường như dần dần biến mất.
Võ Chiếu bóp nắm đấm, chung quy không ra tay đối với Hồng Quân. Bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ, mình không có khả năng so sánh được với Hồng Quân.
Dần dần, hư ảnh của Hồng Quân biến mất, dường như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vậy.
- Rắc rắc rắc!
Trong đại điện chợt vang lên những tiếng động giòn giã. Hiển nhiên là do cấm chế Hồng Quân đã hạ lúc trước, lúc này đang nhanh chóng tan đi.
Hồng Quân biến mất.
Võ Chiếu cũng đi về phía cửa đại điện.
- Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Ngoài điện, lúc này quần thần Đại Chu đang cực kỳ lo lắng. Thái Bình công chúa còn chuẩn bị liều chết xông vào đại điện.
Đột nhiên, cửa lớn mở ra.
Một khí thế mạnh mẽ từ bên trong cửa điện xông thẳng lên.
Ầm!
Các cường giả ở xung quanh đó, nhất thời bị cỗ khí thế này xông tới, bay ngược ra.
- Mẫu đế, rốt cuộc người đã đi ra rồi!
Thái Bình công chúa kích động nói.
- Bái kiến Đại Đế!
Quần thần cung kính bái lạy.
Võ Chiếu gật đầu một cái, đi ra.
Ầm ầm ầm!
Trên đỉnh đầu Võ Chiếu, khí vận, công đức, vận đạo, vận thế lại trôi đi vô số.
Sắc mặt Võ Chiếu lại rất bình tĩnh, dường như không để ý lắm.
Viên Thiên Cương đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Võ Chiếu.
Đại Đế trở nên mạnh mẽ sao?
- Đại Đế, người làm sao vậy?
Địch Nhân Kiệt cũng phát hiện ra một chút không tầm thường.
Hiện tại ánh mắt Võ Chiếu dường như có chút bi tráng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Võ Chiếu lại không để ý tới mọi người, lại nhìn về phía nam. Phía nam, mỗi cương vực đang không ngừng bị quân đội Đại Trăn thu lấy.
- Doanh Uyển Nhi?
Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm.
Bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ, người cầm đầu công phạt Thiên giới Đại Chu lần này, chính là Thượng Quan Uyển Nhi, người mình ngày xưa cực kỳ tín nhiệm. Chính là nàng đã phá hỏng giang sơn của Võ Chiếu.
Đáng tiếc, Doanh Uyển Nhi cũng không hề đích thân tới Tây Ngoại Châu.
Võ Chiếu quay đầu lại, nhìn về phía Đông Ngoại Châu, nhìn về phía Hàm Dương Thành.
Hàm Dương Thành khí vận ngập trời. Vô số khí vận, công đức, vận thế, vận đạo từ Đại Chu trôi đi, cuối cùng lại hội tụ ở Hàm Dương.
- Thủy hoàng đế? Hừ, Thủy hoàng đế thì đã làm sao. Một lần cuối cùng, để ta đến, quấy nhiễu Hàm Dương của ngươi khiến long trời lở đất.
Võ Chiếu lạnh lùng nói.
Thực lực của Võ Chiếu cùng Diêm Xuyên có sự chênh lệch cực lớn. Võ Chiếu vốn chỉ có thể ngưỡng vọng Diêm Xuyên. Nhưng bây giờ thực lực của mình cũng đạt tới thập bát trọng thiên. Những đố kỵ ngày xưa lại bộc phát ra.
Ầm!
Võ Chiếu đạp không tiến về phía Hàm Dương.
- Mẫu đế!
- Đại Đế!
... ... ...
... ...
...
Cửa Thái Cực Điện, những tiếng kêu lo lắng vang lên, nhưng không một ai ngăn cản được sự điên cuồng của Võ Chiếu. Bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được.
...
Phần Mộ Tiên Vương bị ép vũ hóa. Lúc trước tất cả thực lực cuả hắn chỉ có thể hóa thành bọt nước.
Lực lượng mạnh mẽ, lúc này tất cả đều có vẻ nực cười.
Phần Mộ Tiên Vương nhìn thân thể xương khô của mình. Chỉ có thực lực Tổ tiên lục trọng thiên?
Nếu như đối với phàm nhân mà nói, Tổ tiên lục trọng thiên đã là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hôm nay, thực lực này có vẻ nực cười tới mức nào.
Con cháu Phần Mộ thị tụ tập lại.
- Gia chủ!
Sắc mặt Phần Mộ Lân Cốt phức tạp nói.
- Đi thôi, đi cương vực Đông Phương!
Phần Mộ Tiên Vương khổ sở nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Phần Mộ Lân Cốt ra tay một chiêu, dẫn theo tất cả con cháu Phần Mộ thị, nhanh chóng bay về phía cương vực Đông Phương.
- Gia chủ, tại sao chúng ta phải đi cương vực Đông Phương?
Phần Mộ Lân Cốt hiếu kỳ nói.
- Ta bây giờ sống lại, thực lực muốn hồi phục đến đỉnh phong, không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn. Như vậy, cương vực Bất Tử sẽ không có người tọa trấn. Lúc này, nếu như có ngoại địch đột kích, Phần Mộ thị ta có khả năng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!
Phần Mộ Tiên Vương trầm giọng nói.
- Vậy Tam Sinh Thạch kia phải làm sao bây giờ?
Phần Mộ Lân Cốt có chút không cam lòng nói.
- Tam Sinh Thạch, hiện tại dùng nó cũng không có tác dụng. Đi thôi!
Phần Mộ Tiên Vương trầm giọng nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 68: Điên Sao?
Nguồn: ST
- Vâng!
- Gia chủ, lúc trước đến Thiên giới Đại Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phần Mộ Lân Cốt cảm thấy hiếu kỳ nói.
- Phát sinh chuyện gì sao?
Khuôn mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ ra một dữ tợn.
- Là Hồng... !
Phần Mộ Tiên Vương nói.
Nhưng mới vừa nói một nửa, hắn đột nhiên dừng lại. Một ý niệm mạnh mẽ xông thẳng vào trong đầu của Phần Mộ Tiên Vương.
- Hồng cái gì?
Phần Mộ Lân Cốt không hiểu nói.
Lúc này, mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì ngay vừa nãy, thời khắc Phần Mộ Tiên Vương muốn nhắc tới Hồng Quân, một ý niệm của Hồng Quân xông thẳng vào trong đầu hắn.
- Không được nhắc tới ta!
Giọng nói của Hồng Quân nổ vang trong đầu của Phần Mộ Tiên Vương.
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương phát lạnh.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình vũ hóa sống lại, đã né tránh được Hồng Quân. Nhưng không ngờ được, hắn vẫn còn ở trong vòng khống chế của Hồng Quân.
Hồng Quân này cường đại như thế nào?
- Gia chủ?
Phần Mộ Lân Cốt hiếu kỳ nói.
- Được rồi. Đừng nói nhảm nữa. Chúng ta đi mau!
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương nghiêm nghị nói.
- Được!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Mọi người bay về phía cương vực Đông Phương. Khi bay đến Trung Thiên Châu.
Ầm!
Đột nhiên một trận gió bão từ phía xa vọt qua trước mặt mọi người. Cơn gió bão cuồn cuộn xông thẳng về phía Hàm Dương.
- Võ Chiếu, đó là Võ Chiếu. Nàng biến thành mạnh mẽ như vậy từ lúc nào?
Phần Mộ Lân Cốt cả kinh kêu lên.
Cỗ khí thế mạnh mẽ kia, cho dù là Phần Mộ Lân Cốt trong lòng cũng cảm thấy run sợ.
Phải biết rằng, Phần Mộ Lân Cốt chính là thực lực thập lục trọng thiên. Ngày xưa Võ Chiếu nhiều nhất cũng chỉ tương đương với mình mà thôi. Nhưng hôm nay hắn lại cảm giác, dường như Võ Chiếu có thể nghiền ép mình.
- Võ Chiếu?
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương âm trầm.
Tuy rằng tu vi giảm thấp xuống, nhưng năng lực liên kết với thiên đạo vẫn còn. Xuyên qua thiên đạo, thị lực của Phần Mộ Tiên Vương theo Võ Chiếu nhìn về phía Hàm Dương.
- Thập bát trọng thiên?
Phần Mộ Tiên Vương nghiến răng nghiến lợi. Đó lại là lực lượng của mình.
Nhưng tất cả đều không có quan hệ gì với bản thân mình nữa.
Đại Đức Tôn?
Phần Mộ Tiên Vương lộ ra một nụ cười khổ. Ban đầu hắn vốn muốn tỏa sáng cho thiên hạ biết. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, mình lại trở thành vật làm nền cho thiên hạ.
...
Hàm Dương Thành.
- Phụ thân, mẫu thân. Ngày hôm nay năm cương vực đồng thời thần phục. Thiên giới Đại Chu còn dư lại chín cương vực. Gần như chỉ còn trên danh nghĩa thôi!
Uyển Nhi công chúa hưng phấn bẩm báo với Diêm Xuyên, Triệu A Phòng.
- Được! Uyển Nhi làm không tồi!
Diêm Xuyên tán dương nói.
- Meo, Uyển Nhi công chúa rất tốt!
Miêu Miêu ở bên cạnh cũng cười híp mắt chen miệng nói.
- Đó là chuyện đương nhiên!
Uyển Nhi công chúa ôm lấy Miêu Miêu kêu lên.
Nàng yêu thích xoa xoa bộ lông cho Miêu Miêu.
Diêm Xuyên nhìn lên trời một chút.
- Sắp tới lúc rồi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Sắp tới cái gì?
Triệu A Phòng nói.
- Bốn giới hợp nhất, chỉ còn lại Tây Ngoại Châu thôi!
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
Bốn giới, phần lớn các nơi đều hợp nhất. Cõi âm đã hợp nhất từ lâu. Dương gian chỉ còn lại một Tây Ngoại Châu. Một khi Tây Ngoại Châu cũng dung hợp làm một, bốn giới sẽ hoàn toàn hợp nhất.
- Bốn giới hợp nhất, Mệnh Số xuất hiện sao?
Sắc mặt Triệu A Phòng phức tạp nói.
- Phụ thân, vì sao không chờ. Chỉ còn lại Tây Ngoại Châu, trước tiên không nên hợp nhất!
Uyển Nhi công chúa lo lắng nói.
- Không có tác dụng. Cho dù ta không hợp nhất. Thời điểm đến, Mệnh Số cũng sẽ cưỡng ép bốn châu kia hợp nhất.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
- Chúng ta dung hợp các châu, nếu không phải là chúng ta động thủ, Mệnh Số cũng sẽ động thủ. Chúng ta sớm dung hợp, cũng chính là vì nhịp điệu nghênh hợp của riêng chúng ta. Nhưng lại ngăn cản không được!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ừ!
Uyển Nhi công chúa nhíu mày thở dài.
- Sao?
Sắc mặt Diêm Xuyên đột nhiên trầm xuống. Diêm Xuyên nhìn về phía tây.
Ầm!
Một tiếng xé gió cực lớn lao tới. Trong nháy mắt một trận gió bão đã bao phủ Đông Hải.
Diêm Xuyên nhìn lại, liền thấy Võ Chiếu từ phía tây bay tới.
- Võ Chiếu?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Rất nhanh, Diêm Xuyên đã bay đến cửa Triều Thiên Điện.
Võ Chiếu chưa đến, khí tức cuồn cuộn đã bao phủ xung quanh Hàm Dương.
Rất nhiều quan viên từ khắp nơi tập trung đến đây.
- Meo, thế nào?
Miêu Miêu cũng hiếu kì nói.
Ầm!
Gió to bao phủ Hàm Dương. Trận pháp của Hàm Dương nhanh chóng được mở ra.
- Ha ha ha ha!
Ngoài thành truyền đến tiếng cười lớn của Võ Chiếu.
Võ Chiếu vung tay lên.
Ầm!
Một chưởng ấn kim sắc cực lớn đột nhiên xuất hiện, ầm ầm va về phía trận pháp Hàm Dương.
- Rầm!
Vô số trận pháp Hàm Dương ầm ầm bị nghiền nát. Đối mặt với cường giả thực lực thập bát trọng thiên, những trận pháp này có vẻ cực kỳ yếu.
Khí thế cường đại còn ép tới khiến vô số bách tính không có cách nào ngẩng đầu.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, đưa tay ra một chưởng nghênh đón.
Ầm!
Dưới lực lượng cường đại, hư không xé rách vô số. Những tiếng nổ lớn chấn động cửu tiêu.
Dưới sự bảo vệ của Diêm Xuyên, Hàm Dương mới có thể không sao. Nhưng một lần đối chưởng vừa nãy lại khiến Diêm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc.
- Võ Chiếu? Thập bát trọng thiên sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Vù!
Nhân thân Diêm Xuyên bay ra khỏi Hàm Dương Thành, đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn Võ Chiếu. Trong mắt Diêm Xuyên loé ra một tia kinh ngạc.
Lúc này mới bao lâu, thực lực Võ Chiếu làm sao bỗng nhiên biến thành mạnh như vậy?
Thập bát trọng thiên sao?
Liên tục vượt hai tầng!
- Không hổ danh là Thủy hoàng đế, vẫn hung hãn như vậy!
Võ Chiếu lạnh lùng nói.
- Võ Chiếu, ngươi làm gì vậy? Cuộc chiến giữa hai triều, mỗi người đều dựa vào thủ đoạn. Thế nào, không địch lại, ngươi cũng muốn tự mình động thủ sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Tự mình động thủ thì đã làm sao? Diêm Xuyên, từ trước đến nay ta chưa từng bị lừa gạt lớn như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi? Uổng công ta tín nhiệm đối với nàng. Hôm nay, ta đến chính là để giết chết Thượng Quan Uyển Nhi, phát tiết mối hận trong lòng!
Trên mặt Võ Chiếu lộ vẻ dữ tợn nói.
- Võ Chiếu, ngươi phát điên rồi sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Võ Chiếu.
Võ Chiếu đã bị điên hay sao? Mình vẫn đang ở Hàm Dương, Võ Chiếu lại chạy đến Hàm Dương làm loạn?
Diêm Xuyên đã nhìn ra quanh thân Võ Chiếu phát ra hào quang mười tám mầu. Nhưng cho dù Võ Chiếu đã đạt tới thập bát trọng thiên, vậy cũng không nên xông đến Hàm Dương này chỉ vì ân oán riêng tư chứ? Huống gì mình vẫn đang ở Hàm Dương. Hai thân thể của mình đều đã đạt tới thập bát trọng thiên!
- Điên sao? Ha ha ha ha!
Võ Chiếu cười to lên.
Lúc này Võ Chiếu thật sự phát điên. Dù là ai khi biết mình sắp chết, còn có thể bình tĩnh ung dung được sao? Lúc này, Võ Chiếu chỉ muốn điên cuồng một lần, phát tiết ra những ức chế trong lòng trong vô số năm qua.
Từ khi bắt đầu sinh ra liền như chim trong lồng, bị chăm sóc đến nay. Bản thân trơ mắt nhìn trượng phu chết đi, lại không thể ra sức, chỉ có thể tiếp tục giả như không biết, phải tiếp tục mặt lạnh nhìn người.
- Đại đạo, long hình!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 69: Mệnh Số Vào Cuộc
Nguồn: ST
Võ Chiếu hét lớn, đánh một chưởng về phía Hàm Dương. Chưởng cương hóa thành vuốt rồng, khí thế ép người.
- Khốn kiếp!
Trong mắt Diêm Xuyên lộ vẻ giận dữ.
Ầm!
Một chưởng đánh ra nghênh đón một đòn nghiêm trọng của Võ Chiếu.
Hư không xé rách vô số. Các vì sao trên tinh không run rẩy dao động. Tất cả cương vực Chân Long đều lay động một trận mãnh liệt lay.
Sau khi đánh ra một chưởng, Võ Chiếu thoáng lùi. So sánh về chưởng lực, Diêm Xuyên hơn một chút.
Chỉ hơn một chút thôi sao?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại. Tại sao thực lực của Võ Chiếu lại đột nhiên tăng thêm nhiều như vậy? Đã đuổi kịp Phần Mộ Tiên Vương.
Diêm Xuyên cũng không biết, lực lượng của Võ Chiếu chính là lực lượng của Phần Mộ Tiên Vương.
Ầm!
Diêm Xuyên lại đánh ra một quyền, ép Võ Chiếu đang ở cách mặt đất, rời về phía tinh không.
- Hừ, Thủy hoàng đế, vậy thì thế nào. Phá!
Võ Chiếu quát to.
Ầm! Ầm! Ầm! ... ... ... ...
Hai đại cường giả tuyệt thế nhanh chóng chiến đấu. Từng tiếng động phát ra, truyền khắp thiên hạ, khiến thiên hạ phải khiếp sợ.
Phần Mộ Tiên Vương bay được nửa đường ngạc nhiên nhìn về phía xa.
- Võ Chiếu này đầu hỏng rồi sao?
Phần Mộ Tiên Vương kinh ngạc nói.
Tại cương vực Đông Phương, Liên Thần đứng ở quảng trường Đông Phương Điện, nhìn lên trên tinh không.
- Võ Chiếu, tại sao Võ Chiếu lại bỗng nhiên biến thành mạnh như vậy được?
Liên Thần kinh ngạc nói.
Bắc Ngoại Châu, Chung Sơn đưa mắt nhìn cuộc chiến đấu phía xa.
- Tần Thủy Hoàng đại chiến với Võ Tắc Thiên sao? Ha ha!
Chung Sơn cười to lên.
Chung Sơn cũng không lo lắng cho Diêm Xuyên. Hắn chỉ cảm thấy một cảnh tượng lúc này có phần khá cổ quái mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Cuộc đại chiến trong tinh không vẫn tiếp diễn. Diêm Xuyên so với Võ Chiếu, lại không mạnh hơn bao nhiêu.
Cuộc đại chiến giữa hai người đang dần dần tiến vào tinh không, dần dần bị Diêm Xuyên ép vào trong vô cực.
Sát Đế, Chung Sơn và các cường giả tuyệt thế đều xông vào vô cực, quan sát một trận chiến đấu kinh thế kia.
Cương thi Diêm Xuyên ở Đại Tần Thành hít một hơi thật sâu, tiếp đó cũng tiến vào dương gian, bay vút lên không trung, tiến vào trong vô cực.
Cương thi Diêm Xuyên không nhúng tay vào, chỉ đứng ở phía xa quan sát. Trong mắt cương thi Diêm Xuyên lộ ra một chút cổ quái.
- Đại Đế, không phải Võ Chiếu này đã bị điên rồi chứ?
Sát Đế cũng mờ mịt nói.
Cương thi Diêm Xuyên lắc đầu một cái, nhất thời cũng nghĩ không ra.
- Võ Chiếu sẽ không vô duyên vô cớ trở nên mạnh mẽ như vậy. Càng không lỗ mãng như vậy. Nhưng... !
Sắc mặt cương thi Diêm Xuyên có phần phức tạp.
Ầm! Ầm! ... ...
Trong vô cực, chiến đấu một hồi, nhân thân Diêm Xuyên hung mãnh áp chế Võ Chiếu.
Võ Chiếu càng đánh, trong lòng càng buồn bực.
- Võ Chiếu, ngươi làm gì vậy? Thiên giới Đại Chu đã thất bại, ngươi buông tha đi!
Nhân thân Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Không, không, lão sư!
Võ Chiếu không cam lòng la lên.
Lão sư?
Thần sắc nhân thân Diêm Xuyên thoáng động. Hồng Quân sao? Là Hồng Quân khiến Võ Chiếu đột kích. Hắn muốn làm gì vậy?
Võ Chiếu không gọi được Hồng Quân, nhưng một ý niệm của Hồng Quân lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Võ Chiếu.
- Nếu như không địch lại, vậy thức tỉnh kiếp trước đi. Sau đó nạp lấy tất cả công đức trong thiên hạ, để bản thân sử dụng. như vậy có thể đánh bại Diêm Xuyên!
Giọng nói của Hồng Quân đột nhiên rót vào trong đầu của Võ Chiếu.
Đại Đức Tôn?
Sắc mặt Võ Chiếu trầm xuống. Võ Chiếu biết kiếp trước của mình. Trước đó thực lực tăng thêm, nhưng ý thức kiếp trước vẫn không thức tỉnh. Bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ, một khi ý thức kiếp trước sinh ra, sẽ hình thành trùng kích đối với kiếp này.
Lúc này, bị Diêm Xuyên áp chế, nàng làm sao còn có được vui sướng phát tiết?
- A!
Võ Chiếu rống to một tiếng. Nhất thời, vô số kim quang bạo phát, tránh thoát khỏi trùng kích của Diêm Xuyên.
- Vù!
Bên ngoài cơ thể Võ Chiếu đột nhiên tỏa ra từng đợt hào quang màu vàng.
Hào quang màu vàng toả ra. Trên người Võ Chiếu đột nhiên phát ra từng tiếng rắc rắc giòn giã.
- Rắc rắc rắc rắc!
Dường như trí nhớ của kiếp trước đã thức tỉnh.
- Vù!
Trong nháy mắt xung quanh Võ Chiếu phát ra vô số công đức.
- Thiên hạ công đức, trở về!
Võ Chiếu quát to một tiếng.
Ầm!
Trong lúc nhất thời vô số công đức tại thiên hạ dương gian, thiên hạ cõi âm, lao nhanh lên, hội tụ về phía bên trong vô cực.
- Ngang!
Hàm Dương Thành, Kim Long công đức rít gào một tiếng, xông thẳng vào trong tinh không.
- Ngang!
Bắc Ngoại Châu, công đức cuồn cuộn hóa thành rồng lớn xuyên thẳng vào cửu tiêu.
- Ngang!
Thành Lạc Dương, công đức sôi trào, trong nháy mắt trùng thiên.
Lúc này cho dù là giáo trường Đông Phương, trên đỉnh đầu Liên Thần cũng vô số công đức bỗng nhiên bay vút lên trời.
- Ừm?
Sắc mặt Liên Thần biến đổi.
- Không được nhúng tay vào!
Bỗng nhiên một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở trong tai Liên Thần.
- Sư tôn?
Liên Thần kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Điện cách đó không xa.
Cửa đại điện vẫn chưa mở ra, nhưng giọng nói của Đông Phương Bất Bại lại truyền đến mệnh lệnh.
- Vâng!
Liên Thần lên tiếng trả lời.
Suy nghĩ một chút, Liên Thần cũng theo đám công đức này, xông vào trong vô cực.
Ầm ầm ầm!
Công đức cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng đến. Xung quanh Võ Chiếu đột nhiên xuất hiện một quang ảnh tinh thể.
Tinh thể chậm rãi ngưng tụ nhập vào trong cơ thể Võ Chiếu.
- Kiếp trước, ý thức ngươi và ta dung hợp. Ta yêu cầu không cao, đồng thời theo ta chiến đấu với Diêm Xuyên!
Võ Chiếu quát to.
- Như ngươi mong muốn!
Một giọng nói truyền đến.
Vù!
Tinh thể nhập hẳn vào trong cơ thể Võ Chiếu. Trong lúc nhất thời, vô số công đức xông thẳng vào thân thể Võ Chiếu.
- Ngang! Ngang! Ngang! ... ... ...
Ầm ầm ầm!
Công đức cuồn cuộn tràn vào. Khí thế Võ Chiếu càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn. Vô số công đức, nhất thời khiến lực lượng Võ Chiếu tăng vọt vô số.
Trong nháy mắt, xung quanh vô cực xuất hiện vô số tường vân. Mặc dù bị vô cực tan rã, nhưng tường vân đang không ngừng tăng thêm. Trong chớp mắt tường vân hình thành một biển lớn, bao phủ Diêm Xuyên và Võ Chiếu.
- Đức dày thiên địa!
Võ Chiếu quát to một tiếng. Quanh thân Võ Chiếu có vô số hư ảnh hình con rồng vờn quanh, ầm ầm đánh một chưởng về phía Diêm Xuyên.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, đưa tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Hai chưởng chạm vào nhau, Diêm Xuyên nhất thời bay ngược ra.
Lực lượng của Võ Chiếu tăng vọt đâu chỉ gấp hai lần.
Công đức trong thiên hạ tiêu hao hết, gần như tất cả đều nhét vào trong cơ thể Võ Chiếu.
Lực lượng cuồn cuộn khiến những người đứng xem phía xa cũng điên cuồng biến đổi.
Mặc dù là nhân thân Diêm Xuyên cũng bị đánh lùi?
Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng. Quan trọng là Đại Đức Tôn hiện thế, Mệnh Số sẽ phát hiện.
Cương thi Diêm Xuyên ở phía xa, đột nhiên quát to một tiếng:
- Chung Sơn! Bắt đầu!
Phía xa, Chung Sơn giật mình, quay đầu lại. Tiếp đó, Chung Sơn xông thẳng về phía thiên địa.
Ầm!
Ý chí cường đại của Mệnh Số lại xông thẳng đến chỗ cương thi Diêm Xuyên.
- Vù!
Nhân thân Diêm Xuyên rơi vào hôn mê.
Chân cương thi Diêm Xuyên lại đột nhiên đạp bốn tế đàn Đại Đế. Bởi vì không có phản kháng, cương thi Diêm Xuyên cũng không hề mọc ra cái đầu thứ hai.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden