Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 4: Thiết Vân Bổ Thiên
-----oo0oo-----
Chương 142: Trốn.
Dịch: Vú dỏm.
Biên: Lạ.
Nguồn: Banlong.us
“Hơn nữa, gương mặt Sở Ngự Tọa quanh năm lạnh như băng, giống như cả thế gian đều thiếu nợ hắn vậy!” Sở Dương vừa nói, Âm Vô Pháp ở bên cạnh gật đầu.
“Hình như hắn thường xuyên cau mày. Cho nên, ở mi tâm có ba nếp nhăn thẳng đứng.” Sở Dương đem diện mạo Hắc Ma Vương Tọa miêu tả cực kì kỹ càng.
Âm Vô Pháp tràn ngập sự đồng cảm. Chấp chưởng Bổ Thiên Các đối kháng lại Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, hai thế lực vốn là đối thủ không cùng một cấp bậc, chả cau mày mới là lạ. Áp lực của lão tử không lớn như vậy nhưng cũng thường xuyên nhíu mày rồi.
Âm Vương Tọa không tự chủ được, đưa tay sờ sờ lên mi tâm.
“Hắn cũng không cao lắm. Nhưng bởi vì gầy nên người khác thoạt nhìn thì cảm thấy hắn rất cao!” Sở Dương tiếp tục.
“Ừ. Hắn thường xuất hiện lúc nào? Hoặc khi nào hắn ở Bổ Thiên Các?” Âm Vô Pháp cắt đứt lời hắn. Những lời nói ở trên đã đủ để hắn vừa gặp cũng có thể nhận ra Sở Diêm Vương. Hiện tại hắn cần biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Sở Diêm Vương.
“Sở Ngự Tọa xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng không biết lúc nào hắn ở đó, lúc nào không nữa.” Sở Dương thành thành thật thật đáp. Những lời này quả thật là hoàn toàn chính xác!
“Vậy mới phải!” Âm Vô Pháp thầm nghĩ. Không được an toàn thì thằng ngu mới xuất hiện hằng ngày.
“Sở Diêm Vương đã đạt tới cấp độ gì?”
“Điều này, tiểu nhân cũng không rõ!” Sở Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng qua, trên người Sở Ngự Tọa thường phát ra âm hàn chi khí. Xem ra Sở Ngự Tọa biết võ công, hơn nữa công lực không thấp, chắc hẳn cũng là một vị cao thủ!”
Nói đến đây, khuôn mặt Sở Dương đột nhiên giận dữ: “Rõ ràng có rất nhiều người còn nói với ta rằng Sở Ngự Tọa một chút võ công cũng không biết, chỉ là một tên thư sinh yếu ớt. Vị tiền bối này ngài biết không, mỗi lần ta nghe nói vậy, ta chỉ muốn vả toét mồm chúng!”
“Ta cũng muốn vả toét mồm chúng.” Âm Vô Pháp thầm nghĩ. “Một tên thư sinh yếu ớt không có võ công, lại có thể chỉ huy Bổ Thiên Các đối kháng Đệ Ngũ Khinh Nhu sao? Võ công thấp cũng không thể được! Con mẹ nó, không phải là hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết truyền kì đó chứ? Hắn cho Sở Diêm Vương là Đệ Ngũ Khinh Nhu à? Cần phải biết, người như Đệ Ngũ Khinh Nhu, trên toàn đại lục, vạn năm cũng chỉ xuất hiện một người mà thôi.”
“Bất quá, tiểu nhân khẳng định một điều, Sở Ngự Tọa rất ít khi có mặt ở Bổ Thiên Các.” Sở Dương tiếp tục bịa chuyện về bản thân, đồng thời ra lệnh cho kiếm hồn khống chế nhịp tim và mạch đập, để cho tên đáng sợ trước mặt này không nhìn ra bất kì mánh khóe gì.
Không thể không nói, tên kiếm hồn này đều có tác dụng mọi lúc mọi nơi. Đồng thời, hắn cũng để cho kiếm hồn tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp khôi phục công lực của bản thân. Tuy trước mặt cao thủ đến cỡ này, chút công lực đó cũng không làm nổi chuyện gì nhưng chỉ cần khôi phục công lực, thì có thể nắm chắc thoát thân mấy phần a…
“Vậy bình thường hắn ở đâu?” Âm Vô Pháp cau mày. Mấy chuyện nói rên khiến độ khó tăng lên rất cao, không ngờ tên Sở Diêm Vương này lại thần bí tới mức độ như vậy.
“Ngoại trừ vài người tâm phúc, rất ít người biết Sở Ngự Tọa bình thường ở chỗ nào.” Sở Dương giống như vắt óc suy tư.
“Ngươi còn biết cái gì? Nói hết ra!” Âm Vô Pháp cảm thấy giá trị của tên tiểu tử này đã bị vắt kiệt cả rồi, bất giác trong mắt lóe lên sát cơ.
“Ta nhớ hình như có một lần, Đường chủ Thành Tử Ngang đã từng nói khách sạn… khách sạn… cái gì gì nhỉ?!?” Sở Dương tận lực nhớ lại: “Van xin ngài đừng giết ta. Ta nhất định sẽ nhớ ra mà!”
“Nhanh lên!” Âm Vô Pháp cao hứng. Khách sạn? Mẹ kiếp! Sở Diêm Vương đúng là biết chọn địa điểm mà. Khách sạn là nơi rắn rồng hỗn tạp, người ra vào không dứt. Nếu như Sở Diêm Vương thường xuyên thay đổi địa điểm, đúng là sẽ rất bí ẩn mà.
Đúng vậy. Rất cao minh a!
“Ta nhớ hình như là cái gì môn…” Sở Dương cau mày, trên trán lầm tấm mồ hôi. Kiếm hồn đã trùng kích thành công cửa ải cuối cùng, nội lực của Sở Dương đã khôi phục!
“Rốt cục là môn gì?” Âm Vô Pháp tức giận nói.
“Môn…….môn……” Sở Dương hít một ngụm khí lạnh, bộ dạng giống như đang nỗ lực suy tư.
Dưới sự nỗ lực của kiếm hồn, nguyên khí phong tỏa của Vương cấp cao thủ rốt cục cũng quán thông.
“Nhớ ra rồi!” Sở Dương kêu to một tiếng, cao hứng nói.
“Môn gì? Nói nhanh!” Âm Vô Pháp đại hỉ, thân thể không kiềm chế được xông lên.
“Dưới đũng quần của mẹ ngươi!” Sở Dương hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, tay trái dồn hết mười thành công lực, mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm ở ngòn trỏ phải, toàn lực đánh ra!
Chuyện này diễn ra vô cùng bất ngờ.
Có chết Âm Vô Pháp cũng không ngờ, một tiểu tử hỏi gì đáp lấy trước mắt này lại đột nhiên khôi phục công lực. Vốn tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, tiểu từ này chắp cánh cũng khó thoát, đột nhiên lại trở thành tai họa sát nách!
Vương cấp cao thủ phong tỏa nguyên khí, một tên võ giả nho nhỏ như hắn sao có thể phá vỡ? Sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Nhưng những vấn đề này, Âm Vô Pháp giờ cũng không còn thời gian nghĩ tới!
Bởi vì đòn tấn công của Sở Dương đã gần trong gang tấc, chỉ vừa mới động, đã tới sát người!
Âm Vô Pháp chỉ cảm thấy một luồng lực bàng bạc mạnh mẽ mạnh mẽ đánh ập tới, tiếng gió rít vù vù! Đồng thời, cảm giác nguy hiểm cực độ từ cánh tay phải của Sở Dương truyền tới.
Rõ ràng đối phương tay không tấc sắt. Dù sử dụng công lực, coi như mình đứng yên chịu đòn cũng sẽ không bị thương. Vậy sao hắn lại có cảm giác cực kỳ nguy hiểm?
Tuy không cách nào nghĩ ra, nhưng Âm Vô Pháp vẫn theo bản năng uốn người tránh né, sau đó liều mạng ngã về sau. Phần eo hắn chốc lát đã uốn cong như thân cầu, gáy gần như chạm mặt đất*.
* Tác giả tả thế “Thiết bản kiều trong truyền thuyết” mà cũng lâu gớm! – Biên.
Công kích của Sở Dương thực sự là quá nhanh, khoảng cách đôi bên lại quá gần, cộng thêm hắn không có chút đề phòng nên muốn hoàn toàn tránh thoát là không có khả năng!
Cho nên, Âm Vô Pháp lựa chọn đón đỡ! Nhưng dù có đỡ cũng phải cố gắng cách xa tay phải Sở Dương một chút. Vì chỉ e nơi đó có một thứ vũ khí cổ quái có thể khiến mình bị thương!
Đây là trực giác sát thủ! Âm Vô Pháp luôn luôn tin vào trực giác của mình!
Thứ trực giác này, tại thời khắc mấu chốt hôm nay lại cứu hắn một mạng!
Phanh!
Tay trái Sở Dương toàn lực mạnh mẽ đánh vào đan điền Âm Vô Pháp. Mũi kiếm Cửu Kiếp trên tay phải cũng nhanh tới cực điểm đâm xẹt tới ngực Âm Vô Pháp!
Máu tươi tóe ra!
Tay trái Sở Dương đánh ra một chưởng, chỉ thấy từ trong đan điền đối phương xuất hiện một luồng phản lực mạnh mẽ chấn ngược tay mình trở lại. Hai chân đạp một cái, mượn lực lượng phản chấn này nhảy lên tường, hai chân lại đạp tiếp một lần, thân thể như tên rời cung bay vút, nhảy vọt ra xa.
Sở Dương cũng không hi vọng lần đánh lén vừa rồi có thể giết chết một vị cao thủ Vương cấp. Chỉ cần có thể ngăn cản trong chốc lát là đã thành công rồi!
Hai chân của hắn toàn lực đạp mạnh lên đầu tường, mái ngói vỡ vụn, mang theo bụi đất bắn về phía Âm Vô Pháp. Mà Sở Dương lúc này đã nhảy xuống đất, chạy thục mạng như điên.
Âm Vô Pháp giận dữ gầm lên, thân thể đột nhiên đứng thẳng dậy!
Đang muốn đuổi theo, bỗng cảm giác đau đớn truyền tới từ đan điền khiến hắn phải lùi mạnh về một bước. Tuy y hận dến sùi bọt mép nhưng ở thời điểm này lại chỉ có thể lùi về sau một bước!
Tay trái Sở Dương đánh chuẩn xác vào đúng chổ hiểm đan điền của y! Với công lực của mình, căn bản y không bị chút thương tích nào, nhưng một chưởng toàn lực này đã gián đoạn sự vận hành nội lực của y trong nháy mắt!
Cũng chỉ là trong nháy mắt!
Mà thứ Sở Dương cần, chính là khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cho nên hắn tấn công vào đan điền chứ không phải vào đầu. Vì Sở Dương biết tấn công vào đầu cũng vô dụng!
Đôi bên chênh lệch quá xa, có đến 4-50 cấp bậc. Chỉ có tấn công đan điền, mới có thể mang đến hiệu quả như vậy!
Lui về sau một bước, đan điền lập tức khôi phục bình thường, Âm Vô Pháp ngẩng đầu thét dài, không thèm ẩn mình, tức giận phóng vút lên trời giống như một đám mây đen, bay vèo về hướng Sở Dương.
Nhất định phải đuổi theo thằng nhóc ghê tởm kia.
Khốn nạn!
Đối mặt mảnh ngói lẫn bụi đất bay tới trước mặt, Âm Vô Pháp hai mắt khép lại, không hề quan tâm, mạnh mẽ vượt qua. Mảnh ngói đánh lên người hắn vỡ vụn, bắn ngược ra phía ngoài!
Âm Vô Pháp – Âm Vương Tọa tức muốn điên lên!
Một con kiến nhỏ nhoi mà dám làm Vương Tọa ta bị thương! Có thể nhẫn, không thể nhục!
Cảm thụ đau đớn từ ngực truyền tới, máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra, nhưng nhờ vào vận hành nội lực đã dần dần chậm hơn. Trong lòng Âm Vô Pháp hận ý ngập trời, tức giận trùm trời.
Đồng thời, trong lòng y cũng cảm thấy sợ hãi không thôi!
Lần này đối phương đã suýt cướp đi tính mạng của mình! Vết thương rất sâu, có thể cảm nhận đau đớn từ xương ngực truyền tới! Trực tiếp xuyên thấu cơ bắp, tổn thương xương sườn!
Nếu không phải là mình phản ứng nhanh, chỉ sợ lần này đã xong đời rồi!
Một đời cao thủ Vương Tọa nếu bị một Võ Giả đánh lén mà chết, chỉ sợ sẽ là một truyện buồn cười nhất thiên hạ! Bản thân mình khẳng định cũng sẽ lưu danh sử sách!
Từ xưa đến nay, chuyện này chưa từng xảy ra. Bản thân là một vị Lục cấp Vương Tọa, suýt nữa đã trở thành kẻ bị đời đời chế nhạo!
Nghĩ tới đây, Âm Vương Tọa ngượng muốn chết!
Đồng thời, y cũng cảm thấy kỳ lạ. Cho dù là tráng hán mạnh mẽ nhất trong quân đội toàn lực vung đại đao chém mình thật mạnh thì cũng chỉ xuất hiện một vết hằn, hắn dùng cái gì mà có thể khiến mình bị thương? Rõ ràng trong tay hắn không có vũ khí…
Không giết thằng này, Âm Vô Pháp ta thề không làm người!
Âm Vô Pháp độc ác thầm thề thốt!
Phóng một phát đã hơn mười trượng, vậy mà không phát hiện tên ác tiểu tử kia, Âm Vô Pháp gập người hét to một tiếng, chợt xông lên không trung.
Người đi trên đường đột nhiên phát hiện có một người bay lên đều kinh hô, há hốc mồm ngẩng đầu lên nhìn.
Âm Vô Pháp mặc kệ ánh mắt săm soi của mọi người, mặc kệ máu tươi từ miệng vết thương nhỏ xuống, quét mắt nhìn xuống xung quanh.
Chỉ thấy Sở Dương mặc áo đen, đang bám sát bờ tường chạy trối chết như một tia chớp! Ở trong khốn cảnh, con người có thể phát huy tiềm lực lớn nhất! Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không ngờ Sở Dương đã chạy được khoảng trăm trượng!
Khó trách mình không nhìn thấy, hóa ra hắn bám sát tường mà chạy.
“Khốn kiếp! Để mạng lại!” Âm Vô Pháp rống lên một tiếng như sấm đánh, thân thể như cự ưng vồ mồi, từ không trung nghiêng người lao xuống như tia chớp.
Sở Dương căn bản không dám quay đầu lại, không nói gì, tăng tốc chạy thục mạng!
Âm Vô Pháp hít mạnh một hơi nguyên khí tinh thuần, cũng không kịp thở ra đã một hơi lướt đi vài chục trượng, kéo lại khoảng cách xuống còn một nửa!
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 4: Thiết Vân Bổ Thiên
-----oo0oo-----
Chương 143: Chánh chủ xuất hiện
Dịch: Vú dỏm.
Biên: Lạ.
Nguồn: Banlong.us
Âm Vô Pháp làm như thế sẽ khiến thân thể gã chịu tổn thương rất lớn, hơn nữa còn khiến ngũ tạng bị chấn động. Đó vốn là điều cấm kỵ! Nhưng lúc này, Âm Vô Pháp còn lo lắng cái gì là cấm kỵ, cái gì là chấn động nữa?
Hắn đã bất chấp tất cả!
Giết…giết..giết! Từ trước đến nay chưa kẻ nào khiến ta phải chịu nhục nhã như vậy! Tên tiểu tử ngươi nhất định phải chết! Chỉ cần giết chết tiểu tử này, lão tử tình nguyện trả bất cứ giá nào! Thù hận trong lòng Âm Vô Pháp đã đạt tới mức không ai có thể tưởng tượng được rồi!
Không chỉ có thù hận mà còn có cả ngập ngừng, sợ hãi, lẫn trong đó mơ hồ còn có cả một tia tham lam. Trong tay tiểu tử này nhất định có một thanh thần binh vượt xa thứ mọi người gọi là lợi khí kia! Bằng không, với năng lực của hắn sao có thể khiến ta bị thương?
Chỉ cần giết hắn, thanh thần binh kia sẽ thuộc về ta! Với công lực của ta, lại phối hợp thêm tuyệt thế thần binh như vậy, tuyệt đối là hổ thêm cánh!
Hít sâu một hơi, Âm Vô Pháp lại bay lên không trung, hướng phía Sở Dương truy kích! Giờ hắn chỉ hối hận là trên người mình vì sao không có một cây ám khí chứ?
Bất quá cho dù có ám khí, cũng không thể để cho thằng này chết thoải mái được! Ta muốn hắn chịu đựng các cực hình tàn khốc nhất trên thiên hạ mà chết đi! Không! Ta muốn hắn muốn sống không được, muốn chết không xong mới hòng có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta!
Âm Vô Pháp vẫn đang ra sức truy kích, nhưng Sở Dương cũng không phải là đang chạy thục mạng sao?
Sở Dương vẫn cắm đầu chạy trốn. Gã ra sức len vào các ngách nhỏ, không ngừng chuyển hướng, dù kinh mạch trong cơ thể đang tán loạn hắn cũng chẳng hề quan tâm.
Sắp đến, sắp đến rồi!
Vân Môn khách sạn! Chỉ cần tới nơi này! Ta chỉ cần tới Vân Môn khách sạn mà thôi! Có như vậy, việc ta khổ tâm an bài bấy lâu nay mới có thể phát huy tác dụng! Sở Dương chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập lên liên hồi, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực rồi. Hai mắt gã bây giờ đã đỏ bừng như máu!
Dưới áp lực bị truy sát, tốc độ của Sở Dương hầu như cũng đã tăng lên tới cực hạn. Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tốc độ, vắt chân lên cổ chạy trối chết.
Người sau lưng truy sát ông chính là cao thủ Vương Tọa a! Là Vương Tọa đấy! DKM!
Sở Dương vừa chạy trối chết vừa nghĩ: Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ! A…A…A… Ta nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa!
Ta không muốn bị truy sát!
Ông đây mới là người đi truy sát! Ta cần trở nên mạnh mẽ hơn nữa! Bất kể Vương cấp, Hoàng cấp, không tên nào có thể truy sát ông!
Dưới ý chí mãnh liệt, tốc độ của Sở Dương một lần nữa tăng lên!
Sau lưng một cỗ áp lực từ trên không trung đột nhiên chụp xuống! Sở Dương hét lớn một tiếng.
Thân thể gã đột nhiên đổi hướng, vẫn bảo trì tốc độ cực hạn cảu mình, mạnh mẽ vẽ ra một đường cong, phóng thẳng về trước.
Ầm!
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn! Bùn đất bắn ra bốn phía, dường như ụp hết xuống người Sở Dương.
Mười trượng, chỉ mười trượng nữa thôi ta sẽ tới Vân Môn khách sạn! Sở Dương lao đi, gã liền lấy ra chiếc mặt nạ đen, bọc ngay trên đầu.
Oanh!
Âm Vô Pháp lại tới gần Sở Dương thêm một chút, khoảng cách chỉ còn năm trượng! Với công lực của Âm Vô Pháp, trong khoảng cách này đã có thể cách không đả thương người!
Âm Vô Pháp hít mạnh một hơi, trên khuôn mặt chỉ có da bọc xương mơ hồ xuất hiện một tia sáng tử kim sắc, tay phải co lại, sau đó liền đánh mạnh ra!
Một tiếng rít chói tai phát ra từ một chưởng kia, từ trên chưởng phong thế nhưng đã bốc lên khói trắng nhàn nhạt! Một chưởng kia chính là một chưởng toàn lực của hắn rồi!
Sở Dương chỉ cảm thấy một chưởng này khiến cả không gian giống như đông đặc! Chỉ còn không tới năm trượng là đã tới Vân Môn khách sạn, bây giờ lại giống như một đạo lạch trời! Kinh mạch của hắn đã trống rỗng, không còn một tia khí lực!
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Cửu Kiếp Kiếm bỗng nhiên lay động. Thất Âm hàn khí hấp thụ tại Thiên Ngoại Lâu đột nhiên ồ ạt truyền vào kinh mạch của Sở Dương như thác đổ.
Sở Dương quát lớn một tiếng, trở người đánh ra một chưởng. Sau đó gã liền nghiêng người, phóng lên không ngăn cản một kích kinh thiên kia. Dù trên không không trung ta không có một điểm tựa, nhưng mượn cỗ xưng lực này, mình có thể được đẩy tới nơi rồi! Chỉ cần không chết, mọi việc sẽ thuận lợi! Sở Dương thầm nghĩ.
Chỉ mong Sát Phôi đã tới khách sạn rồi. Gã nghĩ tới tin tức của Trần Vũ Đồng: đám hắc y nhân bịt mặt kia đang ở trong khách sạn này!
Cho nên hôm nay Sở Dương mới quyết định tới đây!
“Trần Vũ Đồng ơi Trần Vũ Đồng… vào thời khắc sống chết này tin tức của ngươi tuyệt đối không thể sai a! Nếu tin tức ngươi đưa là giả, lão tử hôm nay xong đời rồi!” Sở Dương thầm cầu nguyện.
Ầm, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ va chạm trên không trung!
Sở Dương hét to một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng nguyên khí cuồng mãnh đem hàn khí của gã đánh tan xơ xác. Sau lưng hắn như bị một cự trùy ngàn quân đánh vào. Mắt hoa lên, cổ họng ngòn ngọt, thân thể gã bắn văng ra xa.
(1 quân = 30cân ~ 10kg)
Bịch, hắn đã bay vào trong Vân Môn khách sạn!
Động tĩnh trên đường lớn như vậy, đám người Hắc Ma đang trong Vân Môn khách sạn khẳng định đã biết. Hai tên Võ Tôn vừa bước ra cửa xem xét, thân thể Sở Dương đã mãnh liệt xông tới.
Bất ngờ không chút đề phòng, Sở Dương lại vận hắc y, che mặt, quả thật giống với trang phục của bọn hắn. Hai người theo bản năng cho rằng đó là người một nhà, liền đưa tay ra đỡ lấy.
Phốc!
Ba người đồng thời bị ngã lăn trên mặt đất.
Hai vị Võ Tôn liền cảm thấy sợ hãi. Chỉ là xung lực mà đã có thể đem hai người đánh ngã, hơn nữa đây chỉ là dư uy, vậy công lực người đánh ra đã đạt tới trình độ nào?
Sau khi tiếp xúc với hai người này, đai đa số xung lực trên người Sở Dương đều truyền tới hai người. Gã còn chưa kịp đứng lên, liền hét lớn:
“Vương Tọa chạy mau! Có cường địch đột kích!”
Vừa hét xong, miệng hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo dường như gục xuống!
Khi hắn hét lên hai chữ Vương Tọa thì hai từ “đi mau” cũng đã liền lấp mất. Người khác nghe được cũng chỉ là: "Đi mau. Có cường địch đột kích!"
Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, thân ảnh Âm Vô Pháp giống như ma thần từ không trung hạ xuống, liếc nhìn, liền phát hiện ra bốn chữ: “Vân Môn khách sạn.”
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên: không phải Sở Diêm Vương ở cái gì môn đó sao?
Chẳng lẽ tiểu tử này nói thật?
Hắn liều mạng xông tới đây để mật báo sao? Bất quá tiểu tử nhà ngươi cũng quá ngu ngốc rồi, ngươi đi mật báo hay là dẫn đường cho ta đây?
Chợt hắn nghe một tiếng “Vương Tọa chạy mau! Có địch tập kích!”, trong lòng không khỏi cảm thấy khoan khoái dễ chịu, những muộn phiền trong lòng bỗng chốc tan sạch, liền uy phong hét lớn một tiếng:
“Chạy? Ngươi chạy được đi đâu? Để mạng lại cho ta!’
Hai tên hắc y nhân đang bị ngã liền nhảy dựng lên. Vừa rồi nghe thấy tiếng Sở Dương hét to, lại thấy những lời ngông cuồng kia của Âm Vô Pháp, liền cảm thấy giận dữ, thù hận trong lòng dâng lên ngùn ngụt.
Hai người đứng ra ngăn cản Âm Vô Pháp, lạnh tanh hỏi:
“Ngươi là ai? Sao…”
“Sao cái thằng mẹ mày!” Âm Vô Pháp không kìm được tức giận, nói:
“Cút!”
“DKMM!” Hai tên đó là Võ Tôn của Hắc Ma thế gia, từ trước tới nay đều vô cùng kiêu ngạo, đã bao giờ bị người khác chửi mắng. Vì vậy lại càng khẳng định tên Hắc y nhân kia chính là địch nhân, không hẹn mà chửi lại, đồng thời ra tay!
*Biên: tác giả viết quả thật là như thế, các bác thấy bựa cũng đừng trách.
Hai mắt Âm Vô Pháp sáng ngời: Cao thủ Võ Tôn?
Không tệ, quả nhiên đây là chỗ Sở Diêm Vương ẩn thân! Không ngờ hắn có đến hai tên Võ Tôn làm hộ vệ. Âm Vô Pháp cười lớn một tiếng, liền đánh về phía hai người.
Ba người đánh nhau, phát ra gió rít vù vù, va vào mặt đau rát.
Thực lực hai tên Võ Tôn quả thật không kém, nhưng hoàn toàn không ở cùng cấp bậc với Âm Vô Pháp. Cuộc chiến vừa bắt đầu đã lập tức rơi vào thế hạ phong!
Hoàn toàn bị Âm Vô Pháp áp chế!
“Cao thủ Vương cấp?!”
Hai ngươi kinh hãi, không ngờ địch nhân lại lợi hại đên vậy. Thảo nào bị đồng bạn này kêu Vương tọa trốn mau, đồng thời ở ngoài không ngừng hò hét cổ vũ trợ uy!
Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!
Bốn vị Võ Tôn xuất hiện, thấy ba người đại chiến, hơn nữa phe mình đang ở thế hạ phong, liền không chút do dự xông tới, toàn lực ra tay!
1 VS 6!
“Quần công à?” Âm Vô Pháp cuồng tiếu:
“Nhiều ngươi thì làm được gì? Hôm nay lão phu không giết toàn bộ các ngươi, lão phu thề không làm ngươi! Một đám phế vật cũng đòi ngăn cản ông mày ư? Buồn cười!”
Sáu vị Võ Tôn toàn lực công kích, một người tức giận nói:
“Ngươi là ai?”
Bọn hắn chỉ có thể nghĩ ra là Mạc Thị, chỉ có Mạc Thị mới có thể nhanh chóng điều động một vị Vương cấp cao thủ như vậy mà thôi!
Bên mình vừa mới đánh lén Mạc Thành Vũ cùng Mạc Thị tiểu công chứa, khẳng định tên này tới đây để trả thù!
Âm Vô Pháp hừ một tiếng:
“Là người giết các ngươi!”
“Sát!”
Sáu vị Võ Tôn giận dữ hét, thế công càng thêm mãnh liệt! Nhưng Âm Vô Pháp là lục phẩm Vương Tọa, còn bọn hắn chỉ là Võ Tôn, cho dù liều mạng cũng không phải đối thủ.
Khoái ý trong lòng Âm Vô Pháp càng lớn, các đòn sát thủ liên tục thi triển ra!
“Bồng…bồng” hai tiếng, hai vị Võ Tôn bị đánh bắn ngược ra ngoài, tiếng xương cốt gãy vang lên rợn người, máu tươi phun tung tóe. Chịu một đòn, hai người kia đều đã thập tử nhất sinh!
Đến lúc này, bốn người khác mắt đều đỏ rực, liều mạng tấn công. Hoàn toàn không chút để ý an nguy của bản thân!
Âm Vô Pháp khinh thường nói:
“Đom đóm mà so với đèn đường à?! Còn không gọi…”
“Tất cả dừng tay!” Một tiếng hét tức giận vang lên. Cửa khách sạn liền xuất hiện một người.
Dáng người gã thon gầy, mặt da chỉ bọc xương, hai mắt có thần, trong đôi mắt ẩn chứa một cỗ khí tức hung ác, nham hiểm, khiến người khác không rét mà run! Trên mặt gã lúc này giống như có một lớp băng sương, khi cau mày giữa mi tâm xuất hiện ba nếp nhăn!
Người này nhìn qua có thể nói là ba mươi, năm mươi, thậm chí là hai mươi tuổi!
Người này chắp tay sau lưng, đôi mắt hung ác nham hiểm phát ra từng tia hàn quang, nhìn chằm chằm vào Âm Vô Pháp! Hai mắt gã giống như độc xà, tập trung vào mục tiêu là hắn!
Âm Vô Pháp ngẩng đầu lên nhìn, lập tức toàn thân chấn động! Người kia giống hệt như lời Sở Dương miêu tả!
Hơn nữa người này tỏa ra hơi thở quyền thế! Khí trùm thiên hạ! Đây đúng là khí thế của người đứng trên cao, nắm giữ sinh mạng của ngàn vạn người mới có!
Cũng chỉ có người mang phong thái như vậy, khí độ như vậy mói có thể nắm giữ Bổ Thiên Các, có thể đối kháng cùng một cái thế kiêu hùng Đệ Ngũ Khinh Nhu kia!
Cũng chỉ người có lòng dạ độc ác, tính tình tàn bạo như vậy mới có thể đại khai sát giới!
Hai mắt Âm Vô Pháp sáng rực! Đây chính là lí do mình đi tới Thiết Vân! Sở Diêm Vương! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Rốt cục ta đã tìm được ngươi rồi!
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 4: Thiết Vân Bổ Thiên
-----oo0oo-----
Chương 144: Cuộc chiến Vương tọa
Dịch: Vú dỏm.
Biên: Tạ
Nguồn: Banlong.us
Âm Vô Pháp tinh thần đại chấn, cảm giác hưng phấn vì sắp thành công ám sát một vị thượng vị giả tràn ngập trong đầu! Vào lúc này, chiến ý của hắn bốc lên bừng bừng, nhiệt huyết năm xưa khi hắn vượt ngàn dặm ẩn nấp, lấy đầu tướng địch giữa thiên quân vạn mã bốc cao tận trời.
Ngay khi Hắc y nhân này vừa xuất hiện, Âm Vô Pháp hét lên phấn khởi, liền toàn lực xuất thủ!
Quanh người và chân tay hắn giống như được bao bọc bởi một lớp sương mù vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra hơn ba trăm chưởng. Bốn tiếng hét thảm thiết vang lên, bốn gã Võ Tôn liền bị đánh văng ra bốn phía, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rôm rốp, máu tươi văng tung tóe, thậm chí có hai người chưa rơi xuống đất đã chết ngay tại chổ.
Hai người may mắn sống sót cũng đã hôn mê bất tỉnh, ngã vật trên mặt đất, thất khiếu ròng ròng máu tươi.
Âm Vô Pháp cười lớn, hai tay gã chấn động liền vang lên một tiếng “phốc”. Không ngờ vừa rồi hắn có thể khiến ống tay áo phát ra tiếng va đập như kim loại. Bụi bặm trên y phục lả tả rơi xuống. Động tác quả thật vô cùng kiêu ngạo, tiêu sái.
Sau đó hắn chậm rãi sửa lại vạt áo che đi vết thương nơi ngực. Dưới sự khống chế của nguyên khí, nơi đó đã không còn chảy máu nữa.
Âm Vô Pháp ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười lãnh khốc, nhìn Hắc Ma Vương Tọa thản nhiên thốt:
“Vậy là đã yên tĩnh rồi!”
Thời điểm vị “Sở Diêm Vương” này xuất hiện, Âm Vô Pháp cũng đã cảm giác được, gã Ngự tọa trong truyền thuyết của Bổ Thiên Các này là một cường địch trong đời của gã từ trước đến nay.
Cho nên hắn liền dứt khoát xử lí sáu tên Võ Tôn, để chuẩn bị cho trận chiến lớn này!
Vốn hắn là sát thủ, nhưng giờ đã hiện thân đối mặt, không cách nào ẩn mình được nữa, chỉ còn có thể trực diện đối chiến mà thôi! Điều này khiến Âm Vô Pháp vô cùng bất lợi, quả thật là đã mất đi ưu thế lớn nhất của bản thân mình.
Nhưng cơ hội ngàn vàng đã đến, nếu không thử một lần hắn làm sao cam tâm cho được? Muốn tiếp xúc Sở Diêm Vương thêm một lần như thế này nữa sẽ khó càng thêm khó rồi!
Đối phương vẫn là một cao thủ!
Khi hai người đối chiến với nhau, nếu như vào thời điểm mấu chốt mà có người quấy rối thì chắc chắn mình sẽ rơi vào hiểm cảnh! Cho nên trước tiên phải giải quyết sạch sẽ mới được.
Hắc ma Vương Tọa nhìn chằm chằm Âm Vô Pháp. Trong lòng gã sát khí đã nổi lên, từng giây từng giây trôi qua ánh mắt của hắn càng lúc càng lạnh tanh giống như một tảng băng. Sáu tên thủ hạ đắc lực, bốn trọng thương hôn mê bất tỉnh, hai người đã chết!
Đây là tổn thất đầu tiên khi mình tới Hạ Tam Thiên này!
Người này không cần hỏi han gì cả, ra tay như thể có thâm cừu đại hận với ta, hơn nữa công lực lại cao cường như vậy, nhất định là người của Mạc Thị chứ không ai khác!
“Yên tịnh ư?”
Hắc Ma Vương Tọa không hề bước đi , người lăng không cách mặt đất ba thước, quanh người lởn vởn những vụ khí màu đen, hiển nhiên đang đề tụ công lực toàn thân, lạnh tanh đáp:
“Ngươi là kẻ nào?”
“Là người lấy mạng ngươi!” Âm Vô Pháp hai tay vẫn chắp sau lưng, rất có phong thái cao thủ!
“Người giết ta..?” Hắc Ma Vương Tọa lẩm bẩm một câu,rồi cười lạnh tanh đáp:
“Không tệ, không tệ, mày là gì Vương? Mấy phẩm? Rõ ràng đang bị thương mà còn dám to mồm à?”
Âm Vô Pháp vẫn cười đắc ý đáp: “Lục phẩm Vũ Vương! Mặc dù ta đang bị thương nhưng muốn lấy mạng ngươi vẫn dễ như trở bàn tay thôi!”
Hắc Ma Vương Tọa chậm rãi gật đầu, đáp: “Đúng, ngoại trừ Ngũ Phẩm Vương Tọa trở lên, đúng là không ai dám tự đại cho rằng có thể giết ta, và cũng sẽ không dám đơn thương độc mã xông tới đây!”
Hai bàn tay gầy guộc của hắn chậm rãi mở ra, vụ khí màu đen càng ngày càng đậm đặc hơn. Trong làn khói mờ ảo, đôi mắt của hắn càng lúc càng đen lại, càng về sau dường như tròng trắng cũng đã biến mất. Đôi mắt gã tựa như hai cái lỗ đen sâu hun hút.
Tình cảnh kỳ dị này quả thật vô cùng khủng bố! Hắn giống như một Cửu Thiên Thần Ma lần theo mùi của làn tinh phong huyết mà hàng lâm.
Áo bào đen không gió mà phần phật tung bay.
Choang….!
Tay phải hắn đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu đen bốc lên từng đợt vụ khí.
“Chỉ Lục phẩm Vũ Vương mà muốn giết bổn tọa?” Hắc Ma Vương Tọa cười lạnh, nói tiếp:
“Chắc gia tộc của ngươi chưa bảo với ngươi…Một năm trước bổn tọa đã đột phá Lục phẩm Kiếm Vương rồi…!!”
“Lục phẩm Kiếm Vương?” Âm Vô Pháp cười âm trầm đáp:
“Dù sao đi nữa thì hôm nay ngươi cũng phải chết mà thôi!”
“Ngươi dám giết thủ hạ của ta, hôm nay nhất định ngươi phải chôn cùng! Bổn tọa tuyệt sẽ không cho ngươi còn sống mà rời khỏi đây.”
Hai vị Vương Tọa vừa đấu võ mồm, vừa triển khai khí thế! Trong không khí, vụ khí vàng kim cùng vụ khí màu đen va chạm với nhau liên hồi!
Hai bên đều chỉ có một suy nghĩ: chỉ cần trong khí thế đối phương thoáng suy yếu, mình sẽ tấn công chớp nhoáng, trong thời gian ngắn nhất giải quyết đối thủ!
Cao thủ đối chiến, so đấu khí thế cực kỳ trọng yếu!
So đấu khí thế sẽ quan hệ tới cảm ứng khí cơ khi động thủ về sau. Bên nào chiếm được thượng phong khí cơ cảm ứng sẽ mạnh mẽ hơn, uy lực khi xuất chiêu khẳng định sẽ lớn hơn đối phương một bậc!
Đây là chênh lệch không cách đền bù!
Sau hồi lâu, không ngờ là khí thế hai bên đều ngang ngữa. Vụ khí màu đen vẫn không tiến lên, vụ khi màu vàng cũng không hề lui lại. Trên đầu hai người, vụ khí màu đen và màu vàng phân biệt huyễn hóa ra vương miện của mỗi người!
Vương miện vừa xuất hiện, lập tức các cao thủ xung quanh đều dừng lại, hồi hộp theo dõi tình huống từ xa.
Trách không được động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là hai vị Vương Tọa đang chiến đấu!
Vút…vút, trường kiếm màu đen liền chém ngang, để lại trên không gian một vệt cắt đen ngòm. Khí thế hai bên đang ngang ngửa, thế cân bằng đã bị phá vỡ. xuất thủ rồi! Kiếm đã xuất!
Âm Vô Pháp cười lớn, vụ khí quanh song chưởng càng lúc càng nồng đậm, không chút né tránh, lao mình tới tấn công.
Tiếng ti tách vang lên không dứt. Không gian xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, thanh âm còn hiện hữu chỉ là tiếng không khí bị xé rách mà thôi. Hai bóng đen lao nhanh như chớp, chưởng ảnh liên miên, bóng kiếm trùng điệp. Hai cao thủ Vương Tọa đã tiến hành tràng sinh tử bác đấu.
Hai người đều vô cùng chăm chú, không hề khinh thường đối thủ. Hai bóng người thon gầy, đều âm trầm đến đáng sợ.
Có lực mà không thể xuất!
Âm Vô Pháp trong lòng đã nổi giận! Vốn công lực của mình hơn hẳn tên Sở Diêm Vương này, nhưng vì chịu một kiếm kia, khiến cho thực lực bản thân giảm mạnh. Đánh hồi lâu mà chẳng chiếm được chút thượng phong nào!
Người quan chiến càng ngày càng đông, Âm Vô Pháp nội tâm đã nôn nóng dị thường. Liền rống to một tiếng, hóa chưởng thành trảo, thi triển tuyệt chiêu bản thân sáng chế - Vô Pháp Vô Thiên Thập Bát Thức. Trảo phong vù vù, độ sắc bén so với kiếm phong không hề kém cạnh.
Hắc Ma Vương Tọa từ khi bắt đầu chiến đấu vẫn không nói một lời, sắc mặt lạnh tanh, tay kiếm vẫn tung bay. Trường kiếm màu đen như độc long lao ra từ trong hắc sắc vụ khí, mỗi một kiếm đều ẩn chứa vô vàn sát cơ!
Ầm!
Tay Âm Vô Pháp cùng trường kiếm va chạm, thân thể hai người lóe lên, vô vàn tiếng ầm ầm liền vang lên liên miên bất tuyệt.
Hai người đều đã nổi giận!
Âm Vô Pháp bất kể thế nào đều muốn đánh chết tên Sở Vương Tọa này, mà Hắc Ma Vương Tọa cũng muốn đánh chết kẻ vừa giết hai tên thủ hạ đắc lực của mình.
Hai người đều có lý do liều mạng. Tuy mỗi người đều bảo trì tỉnh táo trong lòng, nhưng sát cơ trong mắt càng lúc càng dâng lên nồng nặc, tùy thời đều có thể bộc phát.
Sở Dương sớm đã đứng dậy, hắn nội thương tuy nặng nhưng chưa đến mức không thể nhúc nhích, đứng ở xa xa xem hai vị Vương Tọa đối chiến, trong lòng sướng rơn.
Đúng là cao thủ a!
Quả thực là đôi kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức a! Hai bên công phu lợi hại, thật khiến cho người ta bội phục quá thể nha…!!!
Sở Dương say mê nhìn hai người giao đấu. Coi như kiếp trước mình cũng chưa từng thấy Vương Tọa chiến đấu như thế này a…. Mỗi chiêu mỗi thức vận dụng, từng cái đã chân, những cái vung tay đều là đỉnh của đỉnh a…
Sở Dương quan chiến liền so sánh với chiêu thức của bản thân, nhiều chỗ gã còn bế tắc, giờ phút này lập tức thông suốt.
Một chưởng xuất ra, chân trái tiến lên, chân phải xoay, nhìn giống như tấn công bên trái nhưng chân phải biến hóa liên miên từng giây từng phút, chỉ Nam đánh Bắc, ngươi phòng phải ta công bên trái! Quả là biến hóa tùy tâm a!
Mà kiếm kia, nhìn như đâm thẳng, nhưng thân kiếm lại là cong, có thể tấn công tới các vị trí bình thường không thể thực hiện, đối phương tuyệt đối không ngờ tới! Điều này còn cần vận dụng thân pháp, nguyên khí phối hợp một cách xảo diệu. Thiếu một thứ cũng không được!
Sở Dương hai mắt sáng rực, hầu như quên hẳn bản thân mình vẫn còn đang bị trọng thương.
Một tiếng nổ mạnh. Vương miện trên đỉnh đầu hai người lắc lư liên hồi Sau đó chỉ thấy hai bóng đen như đại bằng bay ngược về đằng sau!
Hai người toàn lực va chạm một chiêu! Âm Vô Pháp đánh một trảo vào vai trái Hắc Ma Vương Tọa, Hắc Ma Vương Tọa cũng liềm một kiếm vào tay phải Âm Vô Pháp, huyết quang lòe hiện. Âm Vô Pháp đã bị chém mất một mảng thịt lớn.
Hai người bay ngược trở lại, khuôn mặt Hắc ma Vương Tọa đột nhiên đỏ bừng rồi sau đó tái nhợt, liền phun ra một búng máu tươi! Khuôn mặt Âm Vô Pháp cũng trở nên vàng vọt, sau đó tái nhợt. Một vòi máu tươi bắn lên không trung!
Sau khi hai người dạt ra, liền xông ngay về phía trước, quấn lấy nhau một đoàn trên không trung.
Hai người đánh từ mặt đất đánh lên không trung.
Hai người tử chiến không lui, hai mắt đỏ quạch! Hai người đều đang trọng thương! Chính diện giao đấu mà bị thương, cả hai người đều cảm thấy đó là điều vô cùng sỉ nhục trong đời!
Hận ý với đối phương mỗi lúc càng sâu thêm! Cả hai đều không nói một lời, vẫn liều mạng tử chiến!
Chiêu số xuất ra mỗi lúc một thêm tàn nhẫn và âm độc hơn!
Sở Dương ngẩng đầu chăm chú quan sát. Ra sức thể ngộ, còn trong nội tâm thì ra sức cầu nguyện: Không ngờ đã đánh tới mức không chết không thôi như thế này. Xem ra cả hai thằng này đều không có ý định rút lui. Tốt nhất là hai đứa mày tranh thủ thời gian đánh nhau rồi đồng quy vu tận cho ông. Nhanh nhanh chết hết đi cho ông nhờ…
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 4: Thiết Vân Bổ Thiên
-----oo0oo-----
Chương 145: Lưỡng bại câu thương
Dịch: Vú dỏm.
Biên: Tạ
Nguồn: Banlong.us
Cầu được ước thấy, Sở Dương vừa dứt lời thì đã ứng nghiệm rồi!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, một lần nữa hai người đều bắn ngược ra ngoài, đứng cách nhau khoảng mười trượng. Ở trên nóc nhà, hai người nhìn chằm chằm đối phương, hơi thở phì phò, cũng không tiếp tục ra tay, nhưng sương mù quanh người mỗi giây vẫn sôi trào kịch liệt.
Hiển nhiên là hai người sắp xuất một kích phân thắng thua!
Sau hồi lâu!
"A…. "
"Ya…a..a…”
Hai tiếng rống to đồng thời vang lên! Vừa nghe vậy, Sở Dương toàn thân chấn động, khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác giống như bị điện giật liền truyền khắp toàn thân, Sở Dương gần như muốn xuất rồi…(Tác giả viết vậy nha các đồng chí!)
Tốt quá! Rốt cuộc cũng đã bắt đầu!
Lần chịu trọng thương này, cuối cùng cũng không có uổng phí a!
Hai người như hai khối hắc sắc lưu tinh đồng thời vắt ngang không trung, sau lưng để lại một chuỗi dài tàn ảnh, cực nhanh lao tới đối phương!
Mũi kiếm của Hắc Ma Vương Tọa tỏa ra kiếm quang ngưng tụ gần như là thực chất. Hai tay nắm chuôi kiếm, người và kiếm tạo thành một đường thẳng tắp trên không trung, đâm ra một kiếm sinh tử.
Kiếm thế xuất ra tuyệt không thu hồi.
Âm Vô Pháp hai mắt như chuông đồng, hai tay một trước một sau cong lên, tạo một tư thế giống như hổ vồ mồi, sau khi bay người lên, hay chân gã liền cong lại, khi bay được một nửa thì hai chân đột nhiên đạp thẳng ra, tốc độ liền nhanh thêm mấy phần nữa!
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ điên cuồng!
Giờ khắc này rốt cuộc cũng đã đến!
“Dừng tay! Hai người các ngươi nhanh dừng tay!”
Một tiếng rống lớn từ đằng xa truyền đến, một vài hắc sắc thân ảnh như điện xẹt xông tới. Bóng người nhanh nhất xông tới trước không ngờ trên đầu lại mang một chiếc vương miện uy nghiêm.
Lại là một tên Vương Tọa cao thủ!
Lúc này, hắn đang hét lớn, mong hai người dừng ngay trận quyết tử lại.
Nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi!
Hai tiếng thét lớn vang lên, hai người đã toàn lực đâm vào nhau.
Rầm rầm rầm! Âm Vô Pháp đã dốc hết toàn lực. Trong nháy mắt va chạm, hổ trảo của hắn đã đánh lên người Hắc Ma Vương Tọa mấy chục lần! Thanh âm răng rắc vang lên liên hồi như pháo!
Phốc phốc phốc! Hắc Ma Vương Tọa cũng không hề chịu thua kém, hắc sắc trường kiếm mổ tới tựa như một đầu nộ long, chỉ trong chớp mắt đã điên cuồng đâm vào vô số bộ vị trên người của Âm Vô Pháp. Đâm vào…rút ra…đâm vào chừng bảy tám lần…
Mỗi một lần hắn rút ra đều kéo theo từng vòi máu tươi.
Vào khoảnh khắc lướt qua nhau, hai người đều nhìn rõ thất khiếu trên khuôn mặt của đối phương đang đầm đìa máu tươi…Lúc này trong lòng hai người bỗng dưng nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân, nội tâm dường như có một chút hối hận..
Rốt cục ta đã giết được Sở Diêm Vương rồi! Khuôn mặt xương xẩu của Âm Vô Pháp nở một nụ cười tươi rói, gã thầm nghĩ..
Cuối cùng ta cũng giết được lục phẩm Vương Tọa của Mạc Thị rồi! Trong đôi mắt hung ác của Hắc Ma Vương Tọa hiện lên vẻ thỏa mãn tột cùng!
Sau đó thân thể hai người vẫn tiếp tục lướt qua nhau, bay về phía trước!
Cuối cùng Âm Vô Pháp vẫn nhỉnh hơn một chút, vào thời khắc quan trọng nhất, giành lại một hơi thở, liền hóa thành một cầu vồng kim sắc được điểm xuyết bằng máu tươi, dốc hết sức lực chạy trốn.
Tên Hắc y nhân đến sau kia chắc chắc cũng là một gã Vương tọa, nhưng Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chỉ có mình là Vương cấp mà thôi! Nên chắc chắc kẻ đó là địch nhân!
Cho dù có chết, xác của Âm Vô Pháp ta cũng không thể rơi vào bàn tay của địch nhân được!
Tâm tình thoáng chốc tốt hơn, Âm Vô Pháp hít vào tia sức lực cuối cùng, nháy mắt đã liền biến mất ở phía xa xa.
Hắc y nhân kia chính là một trong Đao Kiếm Song Vương của Hắc Ma gia tộc - Đao Vương! Giờ phút này, lòng hắn như lửa đốt, gã toàn lực lao tới tiếp lấy tên Kiếm Vương đang rơi xuống. Khi hắn đáp xuống mặt đất, chân lảo đảo chực ngã.
Truy kích địch nhân đã không còn kịp nữa rồi! Xem xét thương thế của Kiếm Vương trước đã! Khi vừa chứng kiến hắn liền lập tức chấn động! Xương ngực của Kiếm Vương đã không còn một cây nào nguyên vẹn, tim gan phèo phổi đều loạn thành một đoàn rồi. Kinh mạch đứt đoạn nhiều nơi, nguyên khí trong đan điền đã khô kiệt. Tuy bàn tay hắn vẫn siết chặt thanh Hắc Ma kiếm nhưng toàn bộ cánh tay giờ đã gãy làm bảy tám đoạn rồi!
Thương thế như thế, hẳn là phải chết!
Đao Vương không dám chậm trễ, đầu tiên liền truyền nguyên khí vào cơ thể Kiếm Vương, trong lòng dường như đã nhẹ một chút. Còn có thể dung nạp nguyên lực, hẳn là còn có một tia hi vọng!
“Là… là người Mạc Thị…” Kiếm Vương trở mình, cắn răng nhịn đau, vẫn không chút rên rỉ, vô lực nói:
“Lão Tam… cùng lão Cửu đã… ch… chết, còn… còn bốn người khác cũng…đều …đã trọng thương cả rồi!”
Tin tức này quả thật đã khiến cho Đao Vương bị chấn động mạnh!
“Đối phương chỉ có một người sao?” Đao Vương dò hỏi.
Hai mắt Kiếm Vương nhắm lại thay cho lời đáp, mặt tràn ngập vẻ mất mác.
“Giờ đệ cũng đừng có suy nghĩ nhiều, trước tiên phải trị thương cái đã! Đợi thân thể tốt hơn rồi nói sau!” Tuy Đao Vương lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn thốt:
“Đệ sẽ không sao đâu, nhất định đệ sẽ không có việc gì! Nhất định phải cố chịu đựng!”
“Kiếm phong của đệ…không được rồi…” Kiếm Vương ho khan một tiếng, yếu ớt nói:
“Trước khi tới… hắn.. đã bị thương rồi…”
Đao Vương dần bình tĩnh, ôm lấy thân thể của Kiếm Vương đi vào trong khách sạn. Chứng kiến khách sạn chỉ còn là một đống hỗn độn, bốn tên thủ hạ vẫn còn nằm dưới đât, bên cạnh là hai cỗ thi thể lạnh băng, cừu hận cùng nỗi thù hận đã tràn ngập đôi mắt của hắn.
“Hai người các ngươi đi tìm đại phu! Chỉ cần là ở trong Thiết Vân thành đều mang tới đây cho ta! Tên nào dám phản kháng thì giết luôn!”
“Ba người các ngươi, lập tức tiến hành điều tra!” Đao Vương cố kìm nén lửa giận, nghiến răng trèo trẹo, lạnh tanh thốt: “Tên kia đã bị trọng thương, chắc chắn không chạy được bao xa! Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải tìm được hắn cho ta! Ta muốn đem hắn băm làm vạn đoạn!”
Sáu tên Hắc y nhân sau lưng lập tức lĩnh mệnh, hai người lập tức chạy ra ngoài, bốn người còn lại cẩn thận ôm bốn đồng bạn đang bị trọng thương vào phòng trong, sau đó ba người cũng liền rời đi ngay sau đó.
Còn một tên ở lại dọn xác đồng bạn…Toàn bộ khách sạn lúc này đều bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
Không thể ngờ, hai gã Vương Tọa, mười hai tên Võ Tôn ra ngoài vậy mà ở trong Thiết Vân thành lại gặp phải sự tổn thất to lớn đến như thế!
“Phải thông tri ngay cho gia tộc!” Gã Đao Vương vẫn áp tay sát sau lưng của Kiếm Vương, một bên tập trung tinh thần truyền nguyên khí vào, một bên an bày đám thuộc hạ:
“Cần xem ý tứ gia tộc ra sao, phải báo cáo ngay cho bọn họ! Nhanh!”
“Phải tra ngay chân tướng việc này, xem chuyện gì đã xảy ra. Phải biết tại sao người của Mạc Thị lại đột nhiên tìm tới đây, là tên nào trong số Ngũ Đại Thiên Vương xuất động?!?”
Còn tên Sở Dương thì đã sớm chuồn rồi!
Thời điểm Đao Vương cưỡi mây vượt gió mà tới, Sở Dương căn bản không dám thò mặt ra, co đầu rụt cổ mà cố lê cái thân thể tàn tạ của mình lui về phía sau, lẩn sau góc tường mà dánh bài chuồn.
Sau khi chứng kiến kết quả trận chiến, hắn khẳng định hai thằng Vương Tọa không chết thì cả đời cũng thành tàn phế, đừng mong mà lành lặn như cũ! Được kết quả như thế, Sở Dương cũng cảm thấy thỏa mãn rồi!
Một tên Vương Tọa chắn chắn là người của Đệ Ngũ Khinh Nhu, còn một tên chắc chắn là đã tổn thương Khinh Vũ! Hai tên trong lòng Sở Dương đều là những kẽ chết còn chưa hết tội!
Tự tay đạo diễn một vở kịch, rồi biến mình thành khán giả miễn phí, trong lòng Sở Dương đúng thật là vô cùng khoan khoái dễ chịu. Cho dù lục phủ ngũ tạng của hắn đang loạn xà ngầu, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần hắn lại vô cùng phấn chấn.
Thật đã nghiền a!
Vương Tọa tử chiến a! Hơn nữa còn là u mê mà tử chiến. Hắc Ma Vương Tọa đem Âm Vô Pháp là người của Mạc Thị, mà Âm Vô Pháp từ đầu tới cuối coi đối phương là Sở Diêm Vương ta a!
Đúng là ma xui quỷ khiến! Nếu để cho hai tên này biết được chân tướng là mình đã bị lừa, khẳng định hai tên Vương tọa này chắc là tức hộc ba lít máu mà chết cả đôi mất thôi!
Điều vui nhất chính là tất cả cũng chỉ do mình chó ngáp phải ruồi. Sở Dương có chút thỏa mãn. Miễn cưỡng điều tức một chút, cố chống đỡ thân thể đầy thương tích tìm một cỗ xe ngựa, quay về Bổ Thiên Các.
Hai vị Võ Tôn Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đúng là có bản lĩnh, trong thời gian cực ngắn như vậy không ngờ có thể tìm được địa đồ của Bổ Thiên Các. Hiện bọn họ đang nghiên cứu kiến trúc Bổ Thiên Các.
Dù thế nào, nếu muốn dễ dàng ám sát tên Sở Vương Tọa thành công, trước tiên phải tìm một lộ tuyến thuận lợi để phối hợp với Vương Tọa đại nhân a….
Vương Tọa mấy năm nay đã chưa từng tự ra tay a.. Hai người nghĩ tới Vương Tọa một kích đoạt mệnh, phong thái bá đạo dụ nhân, thật là khiến bọn hắn nhiệt huyết sôi trào a!
Tại Thiết Vân Quốc này cuối cùng cũng may mắn được nhìn thấy Vương Tọa ra tay rồi!
Hai người vẫn còn đang tập trung nghiên cứu, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng một người đang xé gió lau đến. Chỉ sau một khắc, cửa sổ liền vỡ tan tành do thân hình cao gầy đầm đìa máu tươi của Âm Vô Pháp đụng vào.
“Bịch!” Âm Vô Pháp rơi trên mặt đất, không thể đứng vững liền lộn mấy vòng trên mặt đất, rồi liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt thê lương như lệ quỷ!
Hai người vừa nhìn thấy, liền cả người chấn động, hồn vía lên mây.
Trên người Vương Tọa đại nhân khắp nơi chi chít vết thương, trên bụng, trên đùi, ngực phải, hai vai mỗi nơi đều có một cái lỗ máu, máu tươi vẫn điên cuồng phun ra. Hơn nữa, trên lưng cũng có một cái lỗ to tướng!
Là một vết thương xuyên người a!
Kẻ nào mà ác độc và lợi hại như vậy? Không ngờ lại khiến Vương Tọa bị thương đến nông nỗi này?
Giờ khắc này, hai người đã khiếp sợ tột bực, tim như đã ngừng đập!
“Nhanh… Lập tức rời khỏi đây…” Âm Vô Pháp chỉ kịp nói một câu miệng liền thổ huyết. Thân thể gã co quắp, ngã xuống, thanh âm đứt quãng, thốt lên: “Sở Diêm Vương … cũng là… một..cao thủ Vương…Vương Tọa. Hiện tại ta…đã chịu trọng… thương…Lập tức thông tri…lui về…”
Nói đến đây cũng không chịu được nữa, hôn mê!
Hai người luống cuống tay chân, nhanh chóng giúp Âm Vô Pháp cầm máu. Vết thương khủng bố như vậy, dù hai người thân là Võ Tôn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tổn thương nặng như vậy, không ngờ Vương Tọa còn có thể sống sót chạy về!
“Đợi một chút… Vương Tọa vừa nói tên Sở Diêm Vương cũng là cao thủ Vương Tọa? Chẳng lẽ vừa rồi Vương Tọa đã quyết chiến cùng Sở Diêm Vương một trận ư? “
Thật khó tin!
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất sơ cứu cho Âm Vô Pháp, sau đó lại nhanh chóng rút khỏi đây. Vội liên hệ mấy tên Thiết Mã Kỵ Sĩ, vội vàng tìm nơi khác ẩn thân.
Sau một hồi, một con Vô Hình Chuẩn từ một góc khác ở Thiết Vân thành liền cấp tốc bay lên không trung, nhanh chóng biến mất giữa trời.
Sự kiện ở Thiết Vân thành, nhất định phải thông tri Tướng gia!
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 4: Thiết Vân Bổ Thiên
-----oo0oo-----
Chương 146: Có đi, thì đi cho nhanh!
Dịch: Tạ.
Biên: Lạ.
Nguồn: Banlong.us
Người của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường vừa rời khỏi chưa được nửa khắc, tức thì hai tên hắc y nhân bịt mặt liền xộc tới như hổ báo, nhưng khi tìm được gian phòng kia thì nó đã hoàn toàn trống rỗng. Hai người bọn họ giận tím cả mặt mày, dùng một mồi lửa đốt quách luôn cái khách sạn này.
Đám người Hắc Ma bây giờ đang muốn phát điên.
Hai vị huynh đệ chết oan uổng, còn bốn người thì trọng thương liệt giường, ngay cả Vương tọa đang bị thương không biết sống chết lúc nào. Đả kích to lớn như thế khiến lòng cho mấy vị Võ tôn của Hắc Ma như bị lửa đốt, bồn chồn đứng ngồi không yên. Cớ sự này chính là do hành động liều lĩnh của họ mà ra…
Bên trong Bổ Thiên Các giờ phút này cũng đang nháo nhào cả lên.
Tên tùy tùng cả buổi không tìm thấy Sở Dương, cuối cùng cũng đành phải nhanh chóng quay về để báo cáo.
Ô Thiến Thiến khi nghe tin Sở Dương đột nhiên mất tích thì như bị sét đánh vào đầu, suýt chút nữa là ngất đi tại chỗ. Còn tên tùy tùng xui xẻo kia thì bị nàng tống ngay vào ngục.
Sau đó toàn bộ thành viên của Bổ Thiên Các đều được phái ra ngoài tìm kiếm. Tuy không ai biết tên thiếu niên mặc áo đen kia là thần thánh phương nào nhưng ai cũng rõ, sự tình lần này không phải là chuyện đùa.
Thiết Bổ Thiên khi nhận được tin liền lập tức phi ngựa ngay đến để chỉ huy Bổ Thiên Các, trực tiếp nhận lấy tất cả tin tức tình báo, tự mình điều binh khiển tướng.
Còn hai đại quân doanh của Bổ Thiên Các đều xuất động toàn bộ binh sĩ, tản ra khắp Thiết Vân thành tiến hành tìm kiếm Sở Dương.
Sau đó, tin tức “Vương cấp đại chiến” đã phát sinh trên đường cái Thiết Vân rất nhanh đã truyền tới tai của hắn.
Thiết Bổ Thiên lập tức cảm thấy, trận đại chiến này chắc chắn có quan hệ tới tung tích của Sở Dương nên lập tức phái người đến ngay hiện trường xem xét, thậm chí còn phái hai vị Ảnh tử thiếp thân thị vệ của mình đi ra ngoài tra xét.
Dù sao đó cũng chính là cuộc chiến của hai cường giả Vương cấp, cử người bình thường đi chẳng qua là để chịu chết mà thôi, căn bản chẳng làm nên được việc gì.
Thiết Bổ Thiên vừa an bài mọi chuyện, vừa đi đi lại lại trong phòng, tâm phiền ý loạn, trong lòng tràn đầy sự lo lắng. “Sở Ngự Tọa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi chứ?”
Tình báo được gửi về suốt mấy ngày nay đã nói rằng: Đệ Ngũ Khinh Nhu có khả năng sẽ hành động nhắm vào Bổ Thiên Các và với Sở Ngự Tọa. Thiết Bổ Thiên khi nghe được tin này thì trong lòng càng thêm lo lắng bội phần.
Ô Thiến Thiến thất thần ngồi ở trên chiếc ghế mà Sở Dương thường ngồi hằng ngày, cả người như mất hồn chẳng còn biết nên làm gì nữa. Nàng càng cố quên thì càng nghĩ đến tình huống xấu nhất, càng nghĩ tới lại càng khổ sở không thôi. Một cảm giác bất an càng ngày càng lớn lên trong tâm trí, cuối cùng khiến nàng muốn buông xuôi tất cả hi vọng. Nàng ngồi đấy tựa hồ để chờ đợi một tin tức khủng khiếp đến với mình.
Đang trong thời điểm loạn thất bát tao ấy, vị Sở Ngự Tọa của chúng ta đột nhiên quay về.
Vừa thấy bóng dáng của chiếc mặt nạ dữ tợn ấy xuất hiện ở cửa ra vào, mọi người trong Bổ Thiên Các nhất tề hoan hô.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ko có sự chỉ huy của Ngự Tọa, tựa hồ mọi người đều cảm thấy như rắn mất đầu. Rốt cuộc Ngự Tọa cũng đã trở về, tảng đá đang đè nặng trong lòng mọi người rốt cuộc cũng đã được gỡ xuống.
Thiết Bổ Thiên cùng với Ô Thiến Thiến kinh hỉ vô cùng, cùng nhau nhào ra đón hắn. Đến khi thấy được gương mặt của Sở Dương, người luôn luôn trầm ổn như Thiết Bổ Thiên vậy mà lại kích động đến nỗi gương mặt ửng đỏ cả lên.
Ô Thiến Thiến thì hai mắt rưng rưng cơ hồ là nhảy bổ tới trước mặt Sở Dương, rờ rẫm khắp người hắn một lượt. Khi chắc chắn rằng Sở Dương không có việc gì, nàng đột nhiên bưng mặt rồi ngồi bệt xuống đất khóc hu hu như mưa bão.
Tin tức Sở Dương mất tích, chỉ có hai người Ô Thiến Thiến và Thiết Bổ Thiên biết. Người mất tích lại là Sở Dương nên hai người khi biết được thì đều cực độ bi quan. Hắn chính là nhân vật mà kẻ địch muốn tru sát nhất. Nếu như bị bắt rồi thì sao còn có mạng để trở về đây?
Cho nên hai người không hề ôm bất kỳ hi vọng nào cả.
Nhưng nào ngờ, kinh hỉ lại đến.
“Khóc lóc cái gì? Ta chưa chết mà?” Sở Dương ho khan hai tiếng, thân thể suy yếu vô cùng, thấp giọng nói: “Mau đỡ ta vào, ta bị thương rồi…”
Ô Thiến Thiến kinh hãi, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy cánh tay của hắn rồi nhẹ nhàng dìu vào phòng. Người vừa ngồi lên ghế thì Sở Dương chỉ kịp nói một câu, liền hôn mê: “Nói cho Thái tử biết, đám người Hắc Ma đã điên rồi, tạm thời không cần để ý bọn chúng! Tỷ phái vài người đến khách sạn Vân Môn tặng cho bọn chúng mấy liều thuốc chữa bệnh đi nhé!”
“Rốt cuộc… đã về nhà… hết nguy hiểm rồi…” Phần sau của câu nói chỉ là Sở Dương nói trong vô thức mà thôi.
Thẳng đến trưa ngày hôm sau, Sở Dương mới ung dung tỉnh dậy. Khi tỉnh lại thì hắn phát hiện, Đỗ Thế Tình đang ở ngay tại bênh cạnh mình. Mà Ô Thiến Thiến lại đang ở gần đó tất bật làm việc, căn phòng thì tràn đầy mùi thuốc gay mũi.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Đỗ Thế Tình ôn hòa nhìn hắn hỏi.
“Ừ, cũng tạm ổn rồi!” Sở Dương nghiêng người, dường như muốn xuống giường.
“Không được cử động! Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng!” Đỗ Thế Tình lấy tay đè hắn xuống giường, nói: “Bây giờ, ngươi dường như là bị cường giả đánh trọng thương, kinh mạch chấn động vô cùng, ngũ tạng cũng có dấu vết tổn thương, không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
“Vậy thưa Đỗ tiên sinh, phải mấy ngày nữa mới có thể phục hồi lại như cũ?” Sơ Dương hỏi.
“Vài ngày? Một tháng ngươi có thể hồi phục đã coi như may mắn rồi!”Đỗ Thế Tình vuốt vuốt chòm râu, trừng mắt nói.
“Sở Dương, uống thuốc đi!” Ô Thiến Thiến bưng chén thuốc chậm rãi đi tới, vành mắt hồng hồng, trên mặt còn lờ mờ mấy vệt nước mắt chưa khô.
“Để xuống đấy đi! Tình huống trong Các vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì, mọi người chỉ biết Ngự Tọa đại nhân đã trở về, không có biết chuyện gì khác.” Ô Thiến Thiến mặt trắng bệch, đáp với vẻ khổ sở.
“Vậy là tốt rồi!”
“Thái tử điện hạ đã trở về, có mấy lời nói với ngươi. Người bảo mấy ngày tới ngươi cứ hảo hảo mà dưỡng thương cho tốt, còn chuyện khác không cần ngươi lo!”
“Cũng tốt! Ô sư tỷ, tỷ ra ngoài hít thở không khí chút đi! Đệ có vài lời muốn nói với Đỗ tiên sinh.” Sở Dương trầm ngâm nói. Chứng kiến đỗ Thế Tình, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Được!” Ô Thiến Thiến thấy tận mắt Sở Dương uống mới chịu bước ra ngoài.
“Ngươi có gì muốn nói riêng với ta?” Đỗ Thế Tình nhìn hắn nghi hoặc hỏi, trên mặt có vài phần kinh ngạc cùng lo lắng.
“Đúng vậy, có một số việc ta đã nghĩ thật lâu rồi. Hôm nay, chỉ có hai người chúng ta ở đây, đúng là một cơ hội tốt. Ta muốn cùng Đỗ tiên sinh nói một vài chuyện.” Sở Dương cố gắng ngồi cao lên, người khẽ dựa vào đầu giường, mắt nhìn vào Đỗ Thế Tình, chân thành đáp.
“Ngươi nói đi!” Đỗ Thế Tình mỉm cười nói.
“Chẳng hay Đỗ tiên sinh còn ở Thiết Vân bao lâu nữa?” Sở Dương trầm mặc một lúc, rồi hỏi.
“ Ở Thiết Vân…” Ánh mắt Đỗ Thế Tình lộ ra sự mệt mỏi, đáp: “Lão phu cũng không biết… Chuyện này phải xem tình huống của Hoàng thượng mới biết được!”
“Đỗ tiên sinh đến Thiết Vân này chính là được Đệ Ngũ Khinh Nhu nhờ cậy phải không?” Sở Dương trầm ngâm thêm một lát nữa, liền quyết định nói thẳng.
“ Hả? Ngươi…” Đỗ Thế Tình hoảng sợ nói.
“Đó vốn dĩ là một chuyện không khó lý giải!” Sở Dương nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu không muốn tiên sinh tới đây, thì dù với năng lực của Thái tử Thiết Bổ Thiên có lớn hơn nữa, cũng không thể vươn xa tới như vậy. Dù sao ở đó cũng là địa bàn của Đệ Ngũ Khinh Nhu.”
“Đúng vậy, chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu!” Đỗ Thế Tình bất đắc dĩ thở dài, đáp.
“Chuyện tiên sinh tới đây có thể nói chính là chuyện mà đôi tử địch Thiết Bổ Thiên và Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng chung ý kiến. Chuyện đó chính là tính mạng của Quốc chủ của Thiết Vân. Mục đích Đệ Ngũ Khinh Nhu là muốnthống trị, muốn Quốc chủ sống để kiềm chế Thái tử, tạo nên thế cục rời rạc của Thiết Vân, mà Thiết Bổ Thiên chính là vì hiếu tâm.”
Sở Dương nhớ tới Thiết Bổ Thiên, không khỏi thở dài một tiếng. Phần tình cảm của vị Thái tử này đối với phụ hoàng của mình thì bất cứ người nào cũng có thể nhìn thấy được.
“Đúng như thế!” Đỗ Thế Tình cũng nhẹ đáp lời. Nghĩ đến Thiết Bổ Thiên dù có bận rộn quốc sự đến mấy, mỗi ngày đều đi vấn an phụ hoàng, đều hỏi han mình về bệnh tình của Quốc chủ, nỗi khát vọng cùng chờ đợi của hắn, khiến cho nội tâm của Đỗ Thế Tình cảm thấy áy náy vô vàn.
Ông ta không thể nói căn bệnh năm xưa của Quốc chủ chính là do một tay mình tạo thành được.
“Dự tính vào đầu mùa xuân trước khi hoa nở năm sau, chắc là ngày ta sẽ rời khỏi Thiết Vân.” Đỗ Thế Tình đối với Sở Dương cũng không dấu diếm điều gì.
“Nói cách khác, chính là vào trước khi hoa nở xuân năm sau, chính là lúc Quốc chủ băng hà!” Sở Dương trầm thấp tiếp lời. Đỗ Thế Tình thì trầm mặc, không hề phản bác.
Sở Dương nhíu mày. Quốc vương Thiết Vân có chết thì cũng không phải khi chấm dứt chuyện, mà là bắt đầu cho một hồi đại hỗn loạn. Cũng là cơ hội cuối cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu dùng uy vọng của Quốc vương đả kích Thiết Bổ Thiên…
Đến lúc đó, sự hỗn loạn sẽ bắt đầu.
“Thiết Thế Thành bệ hạ lúc này chỉ là… dầu cạn đèn tắt mà thôi!” Đỗ Thế Tình thở dài, nói: “Người ông ta gầy như que củi, kinh mạch đã tàn phế, huyết mạch đã khô cạn. Dù là dùng đến sâm rừng năm mươi năm tuổi trở lên cũng không được. Bởi nếu dùng bổ dược quá mạnh, chỉ một chút sơ sẩy thì cơ thể sẽ bị hủy hoại, thế nên lão phu chỉ có thể dùng những vị thuốc rất ôn hòa mới có thể kéo dài từng canh giờ cho ông ta mỗi ngày.”
“Đỗ tiên sinh!” Sở Dương cắt đứt lời hắn, nghiêm mặt nói: “Đỗ tiên sinh, trước khi hoa nở ngài phải nhất định phải rời khỏi Thiết Vân này!”
Ý tứ của Sở Dương chính là trước khi Quốc quân của Thiết Vân Quốc băng hà, thì Đỗ Thế Tình phải rời khỏi nơi đây.
Đỗ Thế Tình ngạc nhiên hỏi: “Đây là vì sao? Quốc chủ băng hà, Đỗ mỗ sao có thể không đưa tiễn ngài một đoạn đường?”
“Đỗ tiên sinh nếu lúc đó tiên sinh không đi, thì cả đời sẽ chẳng còn cơ hội để đi nữa đâu!” Mắt Sở Dương sáng rực nhìn thẳng Đỗ Thế Tình, nói tiếp: “Đỗ tiên sinh, người quân tử không nói chuyện mờ ám! Ngài biết rõ nguyên nhân bệnh tình của Quốc chủ mà, phải không?”
Lập tức, sắc mặt của Đỗ Thế Tình tái nhợt đi. Ông ta kinh ngạc nhìn Sở Dương, không thốt nổi một câu. Đó vốn là bí mật lớn nhất trong lòng mình. Nhưng qua lời nói của Sở Dương, tựa hồ chuyện đó hắn đã sớm biết rõ mất rồi.
“Đến lúc đó Thiết Vân sẽ đại loạn, Thiết Bổ Thiên tất nhiên sẽ vì bi phẫn quá độ mà…” Sở Dương chậm rãi nói tiếp: “Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn chắc chắc sẽ phao tin ra ngoài, mà Thiết Bổ Thiên dưới cơn tức giận cực điểm như vậy, chỉ sợ cái mạng Đỗ tiên sinh sẽ khó mà giữ được!”
Toàn thân Đỗ Thế Tình trở nên run bần bật, ngồi bệch xuống ghế, ngơ ngác đáp: “Đệ Ngũ Khinh Nhu…? Không thể nào…!!!”
Ông ta quả nhiên biết rõ chuyện đó!
“Đỗ thần y cả đời cứu người vô số. Theo tại hạ được biết, có vài nhân vật trọng yếu của các đại môn phái đã từng chịu ơn cứu mạng của ngài. Những người này từ trước tới nay đều bảo trì trạng thái trung lập, không hề nghiêng về bên nào. Nhưng một khi Đỗ tiên sinh mất mạng ở Thiết Vân…bọn họ chắc chắn sẽ gia nhập lực lượng của Đệ Ngũ Khinh Nhu.” Sở Dương cười nhẹ, nói tiếp: “Chắc hẳn Đỗ tiên sinh cũng biết, bằng thủ đoạn của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nếu hắn muốn làm những chuyện này thì không khó khăn chút nào cả.”
Mặt mũi Đỗ Thế Tình trở nên tái nhợt, thần sắc tuyệt vọng tràn ngập trong mắt.
Sở Dương đã nói rất rõ ràng: Thiết Thế Thành chết, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ hành động, còn Thiết Bổ Thiên chắc chắn sẽ lấy mạng mình. Thù giết cha không đội trời chung, cho dù Thiết Bổ Thiên không muốn làm cũng không được. Vạn nhất mình phúc lớn mạng lớn chạy trốn khỏi bàn tay của Thiết Bổ Thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu chắc chắc cũng sẽ phái người giết mình. Bởi một khi mình chết đi, hắn sẽ lợi dụng danh tiếng của mình để lôi kéo một số người có lực lượng đủ sức làm chao đảo cả đại lục trở thành trợ thủ cho bản thân.
Đỗ Thế Tình tuyệt đối tin rằng, Đệ Ngũ Khinh Nhu hoàn toàn làm được như vậy. Nếu không, hắn cũng không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi! Giống như năm đó hắn lấy tính mạng cả nhà của mình để uy hiếp mình làm việc cho hắn vậy. Đối với hắn, để thành công hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào.
Nói cách khác, chỉ cần Thiết Thành vừa nằm xuống, cả hai nước Thiết Vân và Đại Triệu sẽ lập tức dồn mình vào chỗ chết. Có thể nói, con đường phía trước hoàn toàn không có sinh cơ.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina