Quyển 5: Hắc Ám Chi Lữ
Chương 13
Nhóm dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: ***********
Hai hôm sau, mặt trời chói chang, ngàn dặm không mây, không khí mát mẻ làm người ta cảm thấy thoải mái.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, chiếu lên mặt Tạ Văn Đông: "Thật thoải mái" Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngồi dậy ngáp dài, duỗi duỗi lưng. Cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt to tròn trong suốt, hàng lông mi đen dài: "Ồ" Tạ Văn Đông hơi ngả người về phía sau, thấy rõ chủ nhân của ánh mắt này. Đó là một nữ y tá xinh đẹp khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có mái tóc ngắn, da dẻ trắng như tuyết, phối hợp với bộ quần áo trắng làm cho cả người càng thêm sáng chói, trong suốt. Chiếc váy không che đậy được đôi chân thon dài của nàng.
"Mắt của cô rất đẹp" Tạ Văn Đông không nhịn được khen: "Nhưng cô không nên vào phòng tôi, khi tôi không cho phép"
Nữ y tá ngồi trên ghế bên cạnh giường, lạnh nhạt nói: "Tôi là bác sĩ" Tạ Văn Đông đứng dậy, cười nói: "Chưa từng nghe thấy bác sĩ vào phòng người khác mà không cần hỏi. Nếu như vậy tôi cũng muốn làm bác sĩ" Hắn bỏ chăn ra, thấy người trần như nhộng, vội vàng quấn chăn lại, nhìn khắp phòng nhưng kết quả làm hắn thất vọng. Tạ Văn Đông bất đắc dĩ nhìn nữ bác sĩ, nói: "Có thể trả quần áo cho tôi không?"
Nữ bác sĩ không nói gì, chỉ đứng dậy lấy một bộ áo ngủ trong tủ ra vứt lên giường, sau đó lại ngồi xuống.
Tạ Văn Đông nhìn áo ngủ, lại nhìn nữ bác sĩ một lát, thấy nàng không có ý gì là định ra ngoài, thở dài nói: "Mặc dù tôi là đàn ông, nhưng cũng cần giữ ***"
Nữ bác sĩ hiểu rõ ý của hắn, đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi đến trước cửa vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt: "XIn lỗi, lúc kiểm tra cơ thể anh, tôi thấy *** của anh" Nói xong liền đóng cửa lại.
"Ồ" Tạ Văn Đông nhìn nữ bác sĩ biến mất ngoài cửa phòng, lẩm bẩm: "Cho dù nhìn cũng không cần trực tiếp nói như vậy với tôi chứ, đúng là một người phụ nữ kỳ quái" Tạ Văn Đông mặc đồ ngủ, bắt đầu suy nghĩ. Mình đã thông qua ba quan như địa ngục, trưởng lão hình như đã giao lệnh bài cho mình. Nói như vậy bây giờ mình đã là đại ca Hồng môn? Tạ Văn Đông không dám xác định, hắn đang định ra ngoài tìm người hỏi một chút thì cửa phòng đột nhiên mở ra, là một đại hán cao to chạy vào. Nếu là ở thành phố H, suy nghĩ đầu tiên của Tạ Văn Đông chính là Lý Sảng. Nhưng bây giờ đang là thành phố T, như vậy vào phòng ngoài Đông Tâm Lôi thì còn là ai chứ.
" Đông ca, cậu đã tỉnh" Đông Tâm Lôi rất hưng phấn, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: " Đông ca, cậu có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, cười nói: "Tôi không sao, chỉ là vận động quá nhiều, cơ thể không thích ứng được. Tôi ngủ lâu chưa?"
Đông Tâm Lôi nói: "Cũng không lâu lắm, chỉ có hai ngày thôi"
"Hai ngày?" Tạ Văn Đông kinh ngạc nói: "Trời ạ, không ngờ tôi ngủ lâu như vậy. Đúng rồi, tình huống sau khi tôi ngất đi thì sao?"
Đông Tâm Lôi cười nói: "Lão Hướng giao lệnh bài cho cậu, sau đó còn định đổi ý, nói cái gì là cậu sử dụng vũ khí không phải là mộc kiếm, không được coi là đã vượt qua kiểm tra. Cũng may Lôi Đình trưởng lão nói giúp cậu, cuối cùng năm vị trưởng lão cùng đồng ý. Đông ca, thân phận của cậu bây giờ chính là đại ca Hồng môn"
Tạ Văn Đông gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Xem ra tôi không làm Lão gia tử thất vọng"
Đông Tâm Lôi cầm một bộ âu phục, áo chống đạn, kim đao của Tạ Văn Đông đến, một bên giúp Đông Tâm Lôi thay đồ, một bên nói: "Vừa nãy Tam Nhãn có gọi điện tới"
"Ồ" Tạ Văn Đông nói: "Tình hình nhà bên kia như thế nào?" " Tam Nhãn nói đại cục đã định, toàn tỉnh không tìm ra một tổ chức nào dám chống lại bang hội. Hắc thiếp đến đâu, không ai dám không theo. Đối với Tam Nhãn mà nói đã không còn tính khiêu chiến. Hắn định phát triển thế lực ra các tỉnh lân cận" Đông Tâm Lôi nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy như vậy có phải là phát triển quá nhanh không? Nếu như nền móng không làm cho tốt, nhà xây cao đến đâu cũng sẽ đổ"
Tạ Văn Đông lắc đầu, cười nói: "Trương ca làm việc tôi rất yên tâm. Hắn nhìn như lỗ mãng nhưng lại là người rất cẩn thận. Nếu Trương nói có thể phát triển ra ngoài, vậy theo ý hắn đi" Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chẳng qua không nên làm quá lớn là được" Đông Tâm Lôi thở dài nói: "Tôi nghĩ người có thể làm Đông ca tin cậy nhất chính là Tam Nhãn?"
"Ha ha" Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, cười nói: " Tam Nhãn, Lý Sảng và Cao Cường là ba người đánh thiên hạ cùng tôi sớm nhất, tôi không tin bọn họ thì có thể tin ai? Hơn nữa bọn họ đều là những hán tử đáng được tin. Đương nhiên tôi hy vọng anh cũng có thể được tôi tin như bọn họ, trở thành trợ thủ đắc lực 'chân chính' cho tôi"
Tạ Văn Đông nhấn mạnh hai chữ "chân chính" Đông Tâm Lôi sao không hiểu chứ, thầm than một tiếng, nói: "Thực ra Đông ca trong lòng tôi cũng quan trọng như Lão gia tử"
Tạ Văn Đông nhìn Đông Tâm Lôi một lát, sửa sang quần áo, rồi đi ra ngoài nói: "Từ trước đến nay chưa có tướng nào cùng theo hai chủ. Người cuối cùng vẫn phải có một lựa chọn" Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Đào góc tường của Lão gia tử, để Lão gia tử biết không biết có tức giận không? Ha ha"
Đây là một biệt thự giữa sườn núi, là một trong những nơi nghỉ dưỡng của Kim Bằng, diện tích không quán lớn nhưng bên trong có đủ mọi phương tiện như hồ bơi, bãi đỗ xe.
Tạ Văn Đông đi xuống đại sảnh của ngôi biệt thự, thấy năm trưởng lão và Niếp Thiên Hành đều ở đây, còn có bốn người Tạ Văn Đông chưa từng gặp mặt. Mọi người thấy hắn đi ra, lập tức đứng hết lên, đồng thanh nói: "Chào đại ca" Mặc kệ có gọi thật tâm hay không, nhưng dù sao cũng làm cho Tạ Văn Đông cảm thấy thoải mái, cười nói: "Thật xấu hổ, ngủ lâu quá"
Lôi Đình khen: "Tuy hơi lâu một chút, nhưng biểu hiện của cậu không làm Kim Lão Đại thất vọng, nằm ngoài suy đoán của chúng tôi"
Hướng Huy Sơn cũng cười một tiếng: "Có thể làm chúng ta thất vọng hay không phải chờ đại hội Hồng môn vào ba ngày sau mới nói được. Chỉ cần cậu không làm cho Nam Hồng môn cười chúng ta, đã là trời cao chiếu cố"
Một đại hán mà Tạ Văn Đông chưa gặp bao giờ, khoảng hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng nói: "Bây giờ đã chọn được chưởng môn đại ca, nói những lời này còn có tác dụng gì. Có thời gian thì dạy cho đại ca các lễ nghi của Hồng môn, đừng làm mất mặt trên đại hội" Nói xong, đại hán đứng dậy đi ra ngoài, phất tay nói: "Ta không có thời gian chơi đùa với trẻ con, cáo từ"
"Đứng lại" Lôi Đình nổi giận gầm lên: "Mày xem thái độ của mày là như thế nào. Kim Lão Đại vừa vào bệnh viện, cái đuôi của mày đã lộ ra sao? Dám vô lễ như vậy trước mặt chưởng môn đại ca, mày muốn tạo phản hả?" Đại hán sầm mặt lại, đi tới, cả giận nói: "Đừng chụp cho ta cái tội tạo phản" Sau đó chỉ vào Tạ Văn Đông nói: "Ông nhìn xem, nếu như đám trưởng lão các người không quá già mà hoa mắt thì nhìn kỹ xem. Đây là chưởng môn chó má mà các người chọn ra sao? Một thằng ranh con chưa ráo máu đầu có thể làm được gì? Ông dựa vào cái gì để tôi nghe thằng ranh này chỉ huy? Nó có cống hiến gì mới Hồng môn mà đòi ngồi vào ghế đại ca?"
Đông Tâm Lôi lặng lẽ nhỏ giọng nói vào tai Tạ Văn Đông: "người này tên Vạn Phủ, chiếm giữ hai tỉnh, là thế lực lớn nhất trong Bắc Hồng môn. Ba người kia cũng đều là bá chủ hùng cứ một phương, có thực lực không nhỏ trong Hồng môn" Tạ Văn Đông gật đầu, mặt không đổi sắc, vẫn cười nói: "Còn có ai không muốn chơi với trẻ con, có thể đứng chung với vị huynh đài này" Nhìn thấy trên bàn có hoa quả, Tạ Văn Đông cầm lấy một con dao, gọt vỏ.
Mọi người thấy thế đều biến sắc, đặc biệt là Vạn Phủ lại cảm thấy Tạ Văn Đông không coi mình vào đâu, chỉ chỉ vào Tạ Văn Đông, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì, phất tay áo mà. Ba người còn lại đều nóng lòng muốn thử, định đứng dậy rời đi. Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay, cười nói: "Muốn đi thì đi sao. Bọn mày đều là bá chủ một phương, lập vô số chiến công cho Hồng môn, căn bản không coi thằng ranh như tao vào đâu"
Bị Tạ Văn Đông nói như vậy, ba người còn lại đúng là không tiện rời đi, nhìn nhau một chút, rồi ngồi xuống nhìn Tạ Văn Đông gọt táo.
Tạ Văn Đông gọt rất chậm, cũng rất cẩn thận, trong đại sảnh không một ai mở miệng nói gì. Chỉ có Niếp Thiên Hành nhìn Tạ Văn Đông với đôi mắt thâm đen, mắt lóe lên.
Một lát sau, Tạ Văn Đông đặt quả táo đã gọt xong lên bàn, cắt thành mười hai phần, chia cho mỗi người một phần nói: "Con người tôi rất công bằng, có chỗ tốt không bao giờ tự mình hưởng, luôn chia đều cho mọi người" Thấy mọi người không có động tĩnh gì, Tạ Văn Đông cười nói: "Ăn đi, nếm thử quả táo mà tôi gọt có mùi vị khác bình thường không?" Đông Tâm Lôi không rõ tại sao Tạ Văn Đông lại làm như vậy, nhưng dù sao vẫn luôn ủng hộ Tạ Văn Đông, liền cầm lấy miếng táo của mình mà ăn, ăn vào trong miệng lại không có cảm giác gì.
Những người khác đều nhìn vào miếng táo mà Tạ Văn Đông chia cho, Tạ Văn Đông gật đầu nói: "Được rồi, nếu ăn miếng táo này thì sẽ là bạn của tôi, mọi người tự mình giới thiệu. Tôi cũng không muốn ngay cả tên của bạn mình mà cũng không biết" Vừa nói ánh mắt liền nhìn vào bốn người lần đầu tiên gặp mặt.
Bốn người thở dài một tiếng ở trong lòng, vị tân chưởng môn này có tâm kế quá thâm trầm, không phải một thằng ngu. Theo thứ tự đứng dậy nói: "Tôi là Tiền Quốc Hoa, đứng đầu tỉnh AH" "Tôi là Bạch Hải Sâm, đứng đầu tỉnh SD" "Tôi là Quan Phong, đứng đầu tỉnh SC" "Chu Báo, nắm tỉnh SX"
Tạ Văn Đông ghi nhớ tên bọn họ vào trong lòng, đứng dậy nói: "Bây giờ tôi muốn đến bệnh viện xem bệnh tình của Lão gia tử. Tối mai tôi mời mọi người ăn cơm, hy vọng mọi người có thể đến. Đương nhiên tôi cũng hy vọng mọi người có thể nói giúp tôi đến Vạn Phủ không biết lễ phép kia, tôi rất mong người này đến" Nói xong Tạ Văn Đông cười ha hả đi ra khỏi biệt thự. Đông Tâm Lôi vội vàng đi theo, thở dài nói: "Vạn Phủ là người cũ của Hồng môn, bình thường rất kiêu ngạo, ngang ngược. Trong Hồng môn ngoại trừ Lão gia tử ra, sợ rằng không ai có thể áp chế hắn"
Mặt Tạ Văn Đông trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Không ai dám chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng như vậy. Ở tỉnhH là như vậy, ở Hồng môn cũng là nvy" Vừa nói Tạ Văn Đông cầm con dao gọt hoa quả ném xuống mặt đất. Đông Tâm Lôi khom lưng nhặt lấy, thấy con dao đã bị Tạ Văn Đông làm biến hình, trong lòng không nhịn được mà run lên.
Bệnh viện nhân dân, buổi trưa hôm đó trời đổi sắc, mây đen vần vũ che khuất mặt trời, che đi sự ồn ào của thành phố.
Kim Bằng sau hai ngày tĩnh dưỡng, bệnh tình đã trở nên ổn định, không cần đeo ống thở, chẳng qua cơ thể vẫn yếu, nói một lát là ho khan. Tạ Văn Đông ngồi bên cạnh giường bệnh, bỏ miếng cam vào miệng Lão gia tử, thở dài nói: " Lão gia tử, lần này Lão gia tử bảo tôi tiếp quản Hồng môn, thiếu chút nữa thì mất mạng đó. Ba mươi ba đệ tử Hồng môn, đúng là không dễ đối phó"
Kim Bằng nhai miếng cam, mơ hồ nói: "Kết quả không phải cậu cũng lấy được lệnh bài sao? Tôi tin vào mắt mình. Ừ, cam này được đó, rất ngọt"
Tạ Văn Đông cười nói: "Một người thanh niên như tôi làm đại ca Hồng môn, chỉ sợ có người không phục tôi"
"Sao?" Kim Bằng trừng mắt, tức giận nói: "Có ai dám không nghe mệnh lệnh của cậu? Là ai, nói cho ta biết, ta tìm hắn tính sổ"
Đâu chỉ đơn giản là không nghe lệnh chứ. Tạ Văn Đông kêu khổ trong lòng, thấy Lão gia tử đã giận, vội vàng nói: "Vậy thì không phải, tôi chỉ sợ có người dựa vào công lao với Hồng môn, không coi một thằng ranh như tôi vào mắt. Nếu quả thực như vậy, tôi có phải nên trừng phạt hắn không? Theo gia pháp của Hồng môn"
Kim Bằng nói: "Việc này cậu cứ tự mình làm. Bây giờ cậu đã là đại ca của Hồng môn, hiển nhiên có thể làm chủ Hồng môn"
Tạ Văn Đông gật đầu, đứng dậy nói: "Được rồi, Lão gia tử tĩnh dưỡng cho tốt, tôi đi trước. Hy vọng Lão gia tử có thể mau khỏi, trọng trách Hồng môn, tôi sợ không kham nổi" Kim Bằng nhắm mắt lại, cười nói: "Thanh niên sao lại sợ chuyện chứ. Ta là lão già còn dám giao Hồng môn cho cậu, cậu là thanh niên đầy nhiệt huyết sao lại không dám lãnh đạo Hồng môn chứ?" Tạ Văn Đông đi ra khỏi phòng bệnh, xoay tay đóng cửa phòng. Nhìn qua cửa sổ thấy Kim Bằng nằm trên giường, lần đầu tiên cảm nhận được Kim Bằng đã già, tóc trắng như vậy, mặt đầy nếp nhăn, không nhịn được nhỏ giọng nói: " Lão gia tử, tôi có!"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quyển 5: Hắc Ám Chi Lữ
Chương 14
Nhóm dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: ***********
Hôm sau, thời tiết vẫn không tốt hơn, mưa vẫn rơi làm người ta cảm thấy nặng nề.
Tâm trạng Tạ Văn Đông không bị thời tiết ảnh hưởng, sáng sớm đã rời giường, thay quần áo thể thao ra ngoài biệt thự vận động. Vừa lúc thấy nữ bác sĩ lạnh lùng cũng đang chạy bộ, không khỏi cảm thấy kỳ quái, cất tiếng hói: "Sao cô lại ở đây?"
Nữ bác sĩ nghiêng mắt nhìn hắn, nói: "Vì sao tôi không thể ở đây?" "Cô không phải bác sĩ sao?" Tạ Văn Đông hỏi.
"Cô ấy là bác sĩ" Niếp Thiên Hành không biết từ đâu chạy ra, tiếp lời Tạ Văn Đông: "Là bác sĩ chuyên môn của Hồng môn chúng ta, hiển nhiên cũng là người một nhà, đều ở trong biệt thự này. Có đúng không 'Băng muội muội'" Thấy vẻ mặt cười cợt của Niếp Thiên Hành, Tạ Văn Đông hiểu được tại sao Đông Tâm Lôi lại thích đánh hắn như vậy.
Nữ bác sĩ không có chút biểu hiện gì, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn phát ra một tiếng: "Cút" nói xong quay đầu rời đi.
Niếp Thiên Hành đặt lên ngực mình, nhìn theo nữ bác sĩ đang rời đi, như bị thương: "Ông trời, ông lại làm trái tim tôi bị thương một lần nữa"
Tạ Văn Đông nhìn hắn, cười cười. Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá Niếp Thiên Hành như vậy. Phát hiện đối phương đúng là một thằng đẹp trai, hàng lông mi rất nhỏ nhưng lại dài, dán sát vào phía trên mắt. Mọi người đều nói mắt lớn vô thần, nhưng mắt hắn lại sáng ngời. Nếu như hắn là phụ nữ, nhất định là một đại mỹ nhân. Đây là nhận xét của Tạ Văn Đông dành cho Niếp Thiên Hành. Niếp Thiên Hành bị Tạ Văn Đông nhìn như vậy, có chút không được tự nhiên, không nhịn được nói: "Nếu là một muội muội nhìn tôi như vậy, tôi nhất định sẽ rất cao hứng và thỏa mãn, nhưng đàn ông thì lại là chuyện khác"
Tạ Văn Đông cười ha hả, lập tức nghiêm mặt nói: "Tôi nghĩ anh đã quên thân phận của tôi. Tôi bây giờ đang là đại ca Hồng môn"
Niếp Thiên Hành ngẩn ra, nói: "Mọi người đều nói quyền lợi là một thứ rất kinh khủng, xem ra đúng là như vậy. Cậu mới ngồi lên ghế đại ca được một ngày đã biết dùng quyền thế đè người" Vừa nói hắn vừa đặt tay lên ngực mình vỗ vỗ, 'đau khổ' nói: "Cậu làm như vậy không phải làm bị thương trái tim đàn em sao, tôi vốn nghĩ cậu là một anh hùng"
Tạ Văn Đông không biết làm gì với loại người này, cười nói: "Không biết có ai đã nói với anh, cái vẻ 'đau khổ' của anh rất đáng ghét. Còn có, mời anh đừng bao giờ gọi tôi là anh hùng, cũng đừng coi tôi là anh hùng. Tôi là một bại hoại, đặc biệt trong mắt kẻ đối nghịch với tôi, tôi là cơn ác mộng không bao giờ mất của hắn" Tạ Văn Đông xua tay, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy mà bị anh làm tức nên đã rời đi. Ít nhất vẻ lạnh như băng của cô ấy thoải mái hơn vẻ cười cợt của anh" Nói xong, Tạ Văn Đông đi vào trong biệt thự, không còn hứng thú tập luyện nữa.
Niếp Thiên Hành bĩu môi, bất mãn, lầm bầm: "Ta như thế này mà làm người ta ghét sao?" Nhìn theo bóng lưng Tạ Văn Đông rời đi, hắn cười ha hả, lẩm bẩm: "Bữa tối nay nhất định sẽ rất thú vị"
Vào trong biệt thự, Tạ Văn Đông ngồi xuống chưa đầy hai phút, Đông Tâm Lôi đã vội vàng chạy vào thông báo, đầu đầy mồ hôi, mặt mày khó coi, nhỏ giọng nói vào tai Tạ Văn Đông. Người sau đầu tiên là ngây ra, nhưng sau đó nở nụ cười âm hiểm, lạnh lùng nói: "Như vậy không phải càng tốt sao? Xem ra cái cần đến sẽ đến"
Mặt trời ngả về tây, đảo mắt đã đến tối. Tạ Văn Đông bày tiệc mời các nhân vật chủ chốt của Bắc Hồng môn trong biệt thự. Dù sao hắn mới ngồi lên vị trí chưởng môn đại ca, cần phải thân cận với huynh đệ trong môn. Bữa tiệc được tổ chức vào khoảng bảy giờ. Hơn sáu giờ tối đã có không ít người đến, trong đó có các nhân vật chủ chốt của Hồng môn ở thành phố T, còn có một vài thủ hạ hàng đầu ở bên ngoài. Sáu bàn trong đại sảnh đã được ngồi hết một nửa, nói là bữa tiệc không bằng một lần tụ hội. Người giang hồ vốn hào sảng, hơn nữa lại là đồng môn, thấy mặt nhau liền túm tụm lại nói chuyện, trong đại sảnh rất náo nhiệt.
Gần bảy giờ, Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng đi ra đại sảnh, cảnh tượng này mặc dù không thấy nhiều, nhưng hắn dù sao cũng là người thấy nhiều hiểu nhiều, chào hỏi cán bộ Hồng môn cũng không mất lễ nghi. Nhìn thấy người lớn tuổi liền hào với tư cách vãn bối, không có gì là ra vẻ một chưởng môn đại ca. Tạ Văn Đông mỉm cười, khuôn mặt vô hại rất dễ làm người ta có cảm tình. Thấy Tạ Văn Đông đi qua đi lại chào hỏi mọi người, năm trưởng lão nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Rốt cuộc mọi người cũng chào hỏi xong. Tạ Văn Đông đi tới góc đại sảnh thở dài một hơi. Đông Tâm Lôi thấy thế liền chạy tới, nhỏ giọng nói: "Các cán bộ chủ chốt đã đến đông đủ, chỉ còn Vạn Phủ chưa tới" Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ một chút, đã là bẩy giờ, lạnh lùng nói: "Hôm nay nó nhất định sẽ tới"
Tạ Văn Đông đi đến giữ đại sảnh, vỗ vỗ tay. Mọi người đều biết Lão Đại có lời muốn nói, liền dừng mọi hành động, yên tĩnh nghe hắn nói. Trong đại sảnh lập tức trở nên yên ắng, Tạ Văn Đông rất hài lòng với hiệu quả này, cười nói: "Hôm nay mời mọi người đếu đây là muốn quen biết mọi người, còn nữa là củng cố tình cảm của mọi người với nhau. Dù sao trong mấy tháng tới chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, tôi không muốn bởi vì tôi tiếp quản chiến thuyền Hồng môn mà có chỗ xuất hiện sơ hở. Đương nhiên đây không chỉ là cố gắng của riêng tôi, còn là cố gắng của tất cả các vị ngồi đây. Tôi không dám nói trong thời gian tôi tiếp quản Hồng môn có thể làm cho Hồng môn phát triển như thế nào, nhưng ít nhất tôi sẽ dùng toàn lực để không làm Lão gia tử thất vọng. Rất nhiều việc cần các vị tiền bối chỉ bảo. Hy vọng mọi người hoox trợ tôi quản lý tốt Hồng môn trong khoảng thời gian Lão gia tử nằm viện. Tôi rất tự tin vào mình, không biết mọi người có tin vào mình không?"
"Bố bốp bốp" không đợi mọi người trong đại sảnh tỏ thái độ, ngoài cửa đã vang lên tiếng vỗ tay. Vạn Phủ mặc một bộ áo khoác màu đen, cùng mấy tên thủ hạ đi vào đại sảnh, giơ ngón tay cái lên với Tạ Văn Đông, sau đó lớn tiếng nói: " Lão gia tử chọn chưởng môn đại ca mặc dù nhỏ tuổi nhưng không phải kẻ vô dụng, ít nhất mồm mép rất lợi hại. Mọi người nói có đúng không?" Vừa nói liền nhìn quanh một vòng, hỏi ý kiến mọi người.
Các cán bộ Hồng môn không ai tỏ thái độ gì. Ấn tượng về Tạ Văn Đông của mọi người cũng không tệ. Mặc dù còn trẻ tuổi lại mới vào Hồng môn, nhưng khiêm nhường, lễ phép, có phong độ chững chạc. Hơn nữa mọi người rất chán ghét Vạn Phủ, cảm thấy người này quá cao ngạo, ngông cuồng, không coi ai ra gì. Mọi người nhịn hắn là bởi vì Vạn Phủ có thực lực lớn, công lớn.
Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn hắn, nhìn đồng hồ nói: "Vạn huynh đến muộn mười phút, không biết có chuyện gì mà Vạn huynh không thể thoát thân vậy?"
"Hừ" Vạn Phủ cười lạnh một tiếng, nghênh ngang tìm một chiếc ghế không ngồi ở bàn đầu tiên, không thèm nhìn Tạ Văn Đông một cái, nói: "Chuyện của tao còn không cần mày, một thằng ranh quan tâm"
Lôi Đình nghiêm mặt, vỗ bàn đứng dựng lên, chỉ vào mũi Vạn Phủ, tức giận nói: "Đây là thái độ của mày với chưởng môn đại ca sao?"
Vạn Phủ nhổ một bãi nước bọt, gạt tay Lôi Đình đang chỉ vào mũi mình ra, lạnh nhạt nói: "Thái độ của tao với thằng chưởng môn chó má này như thế nào, không cần mày quản. Dễ nghe thì gọi mày là trưởng lão, không dễ nghe thì gọi là lão già cứng đầu. Tao muốn hỏi một chút, dựa vào cái gì mà nó ngồi được vào ghế chưởng môn. Kim Lão Đại đã già, bị thương, không đứng dậy được, lại đưa chức chưởng môn cho cháu rể mình, thật đúng là không để cho người ngoài làm. Bây giờ là thời đại nào, ai có thực lực lớn nhất, kẻ đó làm chưởng môn"
"Mày...." Lôi Đình tức giận đến độ râu tóc dựng đứng lên, một lúc lâu không nói thành lời. Bốn trưởng lão còn lại cũng tức giận, chỉ là nhịn không phát tác mà thôi.
Niếp Thiên Hành thở dài, thầm nhủ phiền phức rồi đây, đứng dậy rót một chén rượu cho Vạn Phủ, nói: "Đều là người một nhà cả, đâu cần phải như vậy? Lão gia tử mới vào bệnh viện, chúng ta đã xảy ra nội chiến, đây không phải làm cho Nam Hồng môn cười nhạo chúng ta sao. Điều quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ là bàn bạc xem nên ứng phó thế nào với đại hội Hồng môn ba ngày sau. Mọi người nói có đúng không?"
"Ha ha" Vạn Phủ uống cạn chén rượu, sau đó đật mạnh lên bàn, quay đầu nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Thằng ranh, mày định sẽ làm như thế nào với đại hội Hồng môn được tổ chức ở Nam Kinh ba ngày sau?"
Tạ Văn Đông cười nói: "Hiển nhiên phải có quan hệ tốt với Lão Đại Hồng môn các nơi, sau đó...." "Quan hệ tốt với bọn họ?" Không đợi Tạ Văn Đông nói xong, Vạn Phủ đã cắt ngang lời hắn nói, tức giận: "Kim Lão Đại bị Nam Hồng môn tính kế nên mới vậy, mày còn muốn quan hệ tốt với Lão Đại Nam Hồng môn sao? Đại hội lần này cử hành ở Nam Kinh, chính là ranh giới giữa Nam Hồng môn và Bắc Hồng môn. Đến lúc đó chúng ta mang nhiều huynh đệ theo, trong đại hội thừa cơ giết chết Lão Đại Nam Hồng môn, Lão Đại các khu khác nếu dám không phục cũng xử lý luôn. Như vậy vừa báo thù cho Kim Lão Đại, lại tận dụng được cơ hội phá tan Nam Hồng môn. Thằng ranh, mày thấy chủ ý của tao như thế nào?"
Ngu ngốc. Tạ Văn Đông và Niếp Thiên Hành đều cười lạnh trong lòng, chẳng qua ngoài mặt không thể hiện gì. Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Biện pháp thì được, nhưng quá nguy hiểm. Theo tao biết, đại hội Hồng môn hàng năm đều có Đông ca Hồng môn khắp nơi trên thế giới tham gia. Chẳng may không thành công, Bắc Hồng môn chúng ta sẽ thành kẻ địch của tất cả mọi người"
"Phì" Vạn Phủ bĩu môi, châm chọc: "Nhát gan thì về nhà mà giữ trẻ. Thằng ranh, cầu phú quý trong nguy hiểm, mày có biết không. Mày không có gan thì sao làm được đại ca của bọn tao. Tao thấy mày mau giao lệnh bài ra đây. Toi thấy nên quyết định như vậy, người tao cũng đã mang tới, ba ngày sau sẽ ra tay ở đại hội Hồng môn"
Tạ Văn Đông nắm chặt tay, xương ngón tay kêu rắc rắc, nhưng vẫn không phản ứng gì, cười nói: "Tao thấy việc này cần phải thương lượng, không thể nào quyết định gấp như vậy được"
Vạn Phủ nhấc chân đá bay chiếc ghế bên cạnh, vỗ bàn nói: "Thương lượng? Còn thương lượng cái gì? Tao nói sao thì làm như vậy, cho dù bọn mày không đồng ý cũng được. Chẳng qua chỉ sợ mấy trăm huynh đệ của tao chờ ở bên ngoài không nhịn được. Hắc hắc, mục đích hôm nay tao tới đây không phải là bàn chuyện ba ngày sau. Mà muốn lệnh bài chưởng môn vốn nên thuộc về tao"
Mọi người cùng biến sắc, Hướng Huy Sơn không nhịn được nói: "Vạn Phủ, mày có ý gì, thực sự muốn tạo phản sao?"
Vạn Phủ cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải tao muốn tạo phản. Mà là đám huynh đệ bên dưới của tao không muốn thấy một thằng chưa ráo máu đầu làm Lão Đại. Vừa lúc hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta mở cửa nói rõ, ai phản đối thì đứng sang phía tao" Vừa nói Vạn Phủ rút súng ra đặt lên bàn.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Tạ Văn Đông. Bọn họ không hề e ngại khẩu súng của Vạn Phủ, điều làm bọn họ e ngại là mấy trăm thủ hạ của Vạn Phủ ở bên ngoài biệt thự. Mặc dù không biết Vạn Phủ nói thật hay giả, nhưng thấy Vạn Phủ tự tin như vậy, có lẽ không sai.
Tạ Văn Đông đi đến sau lưng Vạn Phủ, tay đặt lên bàn, dán sát vào tai hắn, híp mắt cười nói: "Tao chẳng qua chỉ tiếp quản Hồng môn một thời gian. Lão gia tử đã lớn tuổi, sớm muộn gì cũng rút lui. Mà mày là người có công lớn ở Hồng môn, có thực lực nữa, vị trí Lão Đại trên cơ bản sẽ thuộc về mày. Tại sao mày không thể chờ thêm chút nhỉ, tại sao cứ gấp như vậy? Tao vốn định cùng mày đánh thiên hạ, xem ra không thể rồi"
Vạn Phủ lạnh lùng nói: "Điều này không thể, bởi vì mày phải giao lệnh bài chưởng môn ra, nếu không sẽ lên thiên đường làm giấc mơ chưởng môn. Mày chọn đi"
"Ồ" Tạ Văn Đông lắc đầu thở dài nói: "Có một số việc mày không muốn làm, nhưng lại có kẻ ép khiến mày không thể không làm" Tạ Văn Đông cười ha hả nói: "Vạn huynh, xem ra mày còn chưa biết tình huống"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quyển 5: Hắc Ám Chi Lữ
Chương 15
Nhóm dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: ***********
"Tình huống gì?" Vạn Phủ kỳ quái hỏi. Nụ cười trên mặt Tạ Văn Đông trông rất vô hại, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác: " tình huống là... Mày biết không, từ trước đến nay chưa có ai dám coi thường tao. Mày là duy nhất. Mày là thằng mắng tao nhiều nhất. Tao có thể nhẫn, nhưng tao không thể nhịn được nếu mày bất kính với Lão gia tử. Cho nên hôm nay mày sẽ bị xử theo gia pháp" Vừa nói Tạ Văn Đông cầm lấy cổ Vạn Phủ, ấn xuống mặt bàn. Tiện tay cầm lấy một cái đũa xuyên vào tai Vạn Phủ. Đũa làm bằng inox, bị Tạ Văn Đông dùng lực chiếc đũa xuyên qua đầu Vạn Phủ cắm vào bàn, đầu đũa lộ ra khỏi mặt bàn. Máu từ chiếc đũa chảy ra, đầu Vạn Phủ dán sát mặt bàn, mắt trợn trừng, cả người không ngừng co quắp, cổ họng phát ra tiếng "cục cục" Nụ cười trên mặt Tạ Văn Đông không giảm đi, lấy khăn tay ra lau, vẫn mỉm cười nói: "Xin lỗi, không ngờ lại đổ máu trên bàn tiệc. Tôi tự phạt mình ba chén" Nói xong, Đông Tâm Lôi tiến lên rót rượu cho Tạ Văn Đông, không thèm nhìn Vạn Phủ đã nằm chết trên mặt bàn, giống như đã sớm biết đối phương có kết cục này.
Tạ Văn Đông cầm chén, không để ý đến đến mọi người đang há hốc mồm ra nhìn mình, uống liền ba chén, lau miệng, lớn tiếng nói: "Rượu ngon" Sau đó lạnh nhạt nói: "Kéo cái xác này ra ngoài, đừng để đây làm mất hứng" Đông Tâm Lôi vung tay lên, mấy đại hán đi lên vốn định nhổ chiếc đũa ra, nhưng đũa inox dính đầy máu nên rất trơn, có chút không biết làm gì. Không có cách nào khác là đặt xác Vạn Phủ lên bàn, bê cả bàn ăn ra ngoài. Lúc này mấy thằng thủ hạ đi theo Vạn Phủ mới có phản ứng, kêu lên, vừa định rút súng ra đã bị hơn mười đại hán đè xuống đất. Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Vạn Phủ đại nghịch bất đạo, không ngờ dám tạo phản, đã xử tử theo gia pháp. Mà đến lúc này bọn mày là đồng lõa vẫn không biết hối cải, giữ lại có tác dụng gì?"
Vừa dứt lời, Đông Tâm Lôi rút súng ra đi tới phía sau mấy người này, nhằm vào gáy mà nổ súng. Lúc này một người từ bên ngoài chạy vào, nhỏ giọng nói nói vài câu với Đông Tâm Lôi. Đông Tâm Lôi gật đầu, nói với Tạ Văn Đông: " Đông ca, người Vạn Phủ mang theo đã được giải quyết"
"Tốt" Tạ Văn Đông khen một câu, nhìn mấy xác chết trên mặt đất, như tự nói với mình, lại giống như đang nói với mọi người ở đây, thở dài nói: "Một người, không cần biết thực lực của mày mạnh đến đâu, có quyền lợi lớn đến như thế nào, nhưng làm người phải biết an phận thủ thường, không nên muốn thứ mà mày không bao giờ có. Nếu không hậu quả mày không thể nào gánh nổi"
Nói xong, Tạ Văn Đông nhìn xung quanh, miệng nhếch lên nói: "Mọi người nói có đúng hay không?" Mọi người trong đại sảnh nghe xong đều hít vào một hơi. Tạ Văn Đông trong mắt bọn họ không còn là một thanh niên yếu ớt nữa, tâm kế của hắn còn thâm trầm hơn cả Lão gia tử, đáng sợ hơn và ác hơn. Mọi người không còn dám coi thường Tạ Văn Đông nữa, đều cúi thấp đầu, tránh ánh mắt sáng rực của hắn. Tạ Văn Đông thấy thế ngửa mặt cười dài nói: "Đừng để chuyện không thoải mái này ảnh hưởng đến tâm trạng chúng ta. Lão Lôi, bảo nhà bếp mang đồ ăn lên"
Tạ Văn Đông rất hào phóng, tiếp đón mọi người không hề hẹp hòi. Rượu là rượu ngon Mao Đài, đồ ăn đều là sơn hào hải vị, mùi vị, hương thơm đều rất ngon. Đương nhiên, đây là hắn dùng tiền của Kim Bằng mà. Tạ Văn Đông vừa ăn vừa cảm thán nói: "Đầu bếp nấu ngon thật, đúng là món ngon trên đời" Vừa nói, Tạ Văn Đông không ngừng bảo mọi người ăn. Mọi người trong lòng vốn đã lo sợ, hơn nữa mùi máu vẫn còn quanh quẩn đâu đây, món ăn ngon đến đâu vào miệng cũng cảm thấy khó nuốt như rơm như rạ. Nhưng có Tạ Văn Đông ở đây, bọn họ vẫn phải giả vờ ăn thật ngon.
Tạ Văn Đông làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì, cười thầm trong lòng, đắc ý hưởng thụ bữa tiệc do hắn làm cho khẩn trương này. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ, dù là trong xã hội hay là trong giang hồ, thực lực luôn đứng thứ nhất, quyền lợi cao cũng phải dựa vào thực lực.
Ngày đầu tiên Tạ Văn Đông ngồi trên ghế đại ca Độc Ma đã giết chết Vạn Phủ có thực lực cường đại, cũng xem như lập uy trong Hồng môn. Mọi người càng thêm cung kính với chưởng môn thanh niên luôn mỉm cười này, chẳng qua trong lòng còn thêm sợ hãi. Sự tàn nhẫn của Tạ Văn Đông, Niếp Thiên Hành thấy rõ ràng, trong lòng thầm than nếu như Hồng môn do người thanh niên này lãnh đạo, như vậy thống nhất Nam Bắc Hồng môn cũng không phải không có khả năng. Nhưng hắn vẫn thấy trên người Tạ Văn Đông thiếu gì đó, nhưng cụ thể là gì lại nói không rõ.
"Chung sơn long bàn, thạch thành hổ cư" Nam Kinh được xưng là thành đá, đồi núi nhấp nhô, danh lam thắng cảnh trải rộng khắp thành, phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc mê người.
Nam Kinh đồng thời là giao điểm của Bắc Hồng môn và Nam Hồng môn, hai bên đều có thế lực ở đây. Vì dành được quyền thống trị hoàn toàn, hai bên không ngừng tranh đoạt, chinh chiến liên miên. Sắp tới là đại hội Hồng môn nên khá yên tĩnh. Nhưng đó chỉ là yên tĩnh bề ngoài, lúc nào cũng có thể bộc phát ngọn lửa chiến tranh.
Tạ Văn Đông đến Nam Kinh trước một ngày. Đi cùng có Đông Tâm Lôi, Niếp Thiên Hành và người xuất sắc nhất trong những người trẻ tuổi của Bắc Hồng môn là Nhâm Trường Phong, Sa Mộc và mười mấy cao thủ. Đến nơi, đoàn người vào trong khách sạn Hilton ở. Chiều hôm đó, Tạ Văn Đông định ngủ sớm lấy tinh thần. Nhưng đại hội Hồng môn ngày mai làm hắn khó có thể bình tĩnh. Nghĩ đến ngồi chung với Lão Đại Hồng môn khắp nơi trên thế giới, máu trong cơ thể hắn như phình ra. Nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng thở dài, Tạ Văn Đông xoay người ngồi dậy, mặc quần áo đi ra ngoài một chút. Hắn đi thật nhẹ, không muốn quấy rầy người khác. Tuy nói mọi người có phòng riêng nhưng lỗ tai mấy người này rất thính, một chút động tĩnh nhỏ là có thể nghe thấy. Hắn lo lắng rất chính xác, tai mấy người này rất thính, Tạ Văn Đông vừa rời phòng không lâu, Đông Tâm Lôi đã đi theo.
Nam Kinh về đêm rất đẹp, cũng giống như các thành phố phồn hoa khác. Đèn đường chiếu sáng khắp phố, như con rắn uốn lượn trong thành phố. Xe hơi thi thoảng chạy qua, đèn xe tạo thành một mảnh ánh sáng dài trong trời đêm. Tạ Văn Đông ngồi xe taxi đi đến một phố ăn uống ở Nam Kinh. Mặc dù đã muộn nhưng vẫn còn rất đông người. Châm một điếu thuốc, cởi cúc áo sơ mi. Hắn là người Đông Bắc nên không quá quen với thời tiết nóng nực ở phương Bắc. Đi trên đường, ngửi mùi thơm ven đường, thật kích thích. Mùi thịt bay qua, mũi Tạ Văn Đông hít hít, nở nụ cười. Mùi thịt dê nướng thật quen, trong đầu Tạ Văn Đông lại nhớ đến cảnh ngồi ở quán ven đường ăn rượu uống thịt với Tam Nhãn, Lý Sảng, không khỏi nhớ đến quê nhà. Dù như thế nào hắn cũng mới là một thằng mới hơn hai mươi tuổi.
Tạ Văn Đông áp chế ký ức, đi theo mùi thơm: "Đến đến đến, một đồng một xiên, thịt nướng Đông Bắc chính tông" Ông chủ quán là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân thể phát tướng, bụng bia cao vút, nhìn thấy người đi trên đường liền lớn tiếng mời chào. Tạ Văn Đông chọn một cái bàn không có ai, ngồi xuống, quay đầu nói: "Ông chủ, là người Đông Bắc à?" "Vậy thì không phải" Ông chủ nhìn Tạ Văn Đông, cười nói: "Nhưng tôi ở đó mấy năm, kỹ thuật cũng học ở Đông Bắc"
Tạ Văn Đông gật đầu, cười nói: "Vậy cho tôi nhiều xâu, cho nhiều tương ớt, cảm ơn"
"Không uống bia sao?" Ông chủ béo ừm một tiếng, hỏi lại. Tạ Văn Đông lắc đầu cười ha hả nói: "Không cần" hắn bình thường rất ít uống rượu, không có hứng thú với rượu mấy, chỉ vì công việc, hội nghị thì Tạ Văn Đông mới uống mấy chén. Thế giới rất lớn, có năm châu lục và mấy đại dương, nhưng có khi lại rất nhỏ, nhìn như xa tận chân trời, nhưng có lúc vô ý lại gặp được. Tạ Văn Đông vừa chờ thịt, vừa đánh giá xung quanh. Quán này không quá lớn, có mười mấy bàn, hơn phân nửa đã có người ngồi. Trong đó cách bàn Tạ Văn Đông không xa có một người trong năm người đang ngồi chung một bàn làm cho hắn chú ý. Người này khoảng ba mươi, hoặc trẻ hơn chút, vẻ mặt hồng hào, mái tóc đen xì, đôi mắt rất sáng, đang nhìn hắn. Có lẽ hắn cũng giống như Tạ Văn Đông, cảm thấy người thanh niên bàn bên không bình thường. Thấy Tạ Văn Đông quay đầu nhìn mình, người này mỉm cười gật đầu. Tạ Văn Đông cũng không kinh ngạc, cười đáp lại. Chỉ lát sau chủ quán bưng một đĩa thịt nướng lên. Tạ Văn Đông ăn một xâu, cảm giác không tệ, có hương vị như ở quê nhà, cười ha hả, tâm trạng tốt hơn, nói với chủ quán: "Ông chủ, phiền anh cho một chai bia lạnh"
Tạ Văn Đông vừa ăn thịt, vừa uống bia, gió đêm thổi qua rất mát mẻ. Một mình uống rượu đúng là thích thú, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người đến quấy rầy.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc âu phục ngồi xuống bên cạnh Tạ Văn Đông, hai mắt cẩn thận quan sát hắn, trong miệng còn phát ra tiếng "chẹp chẹp" Bị người khác nhìn có ai thoải mái chứ. Tạ Văn Đông cũng vậy, nhíu mày, quay đầu hỏi: "Anh có chuyện gì à?'
Người này lập tức thu hồi ánh mắt, đưa danh thiếp cho Tạ Văn Đông, cười nói: "Tôi là giám đốc câu lạc bộ đêm ***, tiểu huynh đệ có thân hình cũng được, có hứng thú đến câu lạc bộ của tôi làm việc không?" Vừa nói ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ hở trên ngực áo Tạ Văn Đông. Thấy Tạ Văn Đông không có phản ứng gì, hắn đến gần nhỏ giọng nói: "Một nhân viên phục vụ ở chỗ tôi một tháng có thể kiếm được hai ba ngàn, nếu như là cậu, vậy... Hắc hắc"
Ai. Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, không phải bảo mình đi làm cave nam sao, nâng chén uống một ngụm rượu, cười nói: "Rượu này cũng được, dễ uống. Nhưng tôi không có hứng thú với câu lạc bộ đêm. Hơn nữa nghề của tôi rất có tiền đồ, phát triển cũng rất nhanh, tiền lương lại cao, tạm thời chưa muốn nhảy việc. Cảm ơn"
Người đàn ông trung niên không bỏ qua nói: "Tiền lương một tháng của cậu là bao, với điều kiện của cậu, tôi đảm bảo có thể kiếm gấp đôi bây giờ, suy nghĩ đi"
Tạ Văn Đông lắc đầu, không muốn nói nữa. Người này thở dài, ra vẻ nuối tiếc: "Ai, với điều kiện của cậu... Quên đi, mỗi người có một chí hướng" Nói xong người đàn ông trung niên thu lại danh thiếp, lảo đảo rời đi. Tạ Văn Đông cười một tiếng, tiếp tục ăn số thịt còn lại. Lúc này có thiếu niên khoảng hai mươi đến ngồi bên cạnh Tạ Văn Đông, đến gần hỏi: "Đại ca, người thần thần bí bí nói gì với anh?"
Tạ Văn Đông lại thở dài, mình muốn yên tĩnh một lúc mà sao cứ có người quấy rầy vậy, bất đắc dĩ nói: "Hắn nói là giám đốc câu lạc bộ đêm gì đó, muốn tôi đến chỗ hắn làm việc" "Ồ, thì ra là làm việc ở câu lạc bộ đêm hả" người thanh niên này gật đầu, lại hói: "Vậy tiền lương là bao nhiêu?"
Tạ Văn Đông nói: "Mấy ngàn gì đó" người thanh niên nhảy dựng lên: "Thật tốt quá, em đang muốn tìm việc mà không được, bây giờ có cơ hội rồi" Sau đó lại nhìn xung quanh như sợ có người phát hiện, nhỏ giọng nói: "Đại ca, người đó đi về phía nào?" Tạ Văn Đông nhìn vẻ hưng phấn của người này, chỉ về phía người đàn ông trung niên vừa biến mất. Người thanh niên không nói gì, chạy đuổi theo thật nhanh.
Cái gì thế này? Tạ Văn Đông lắc đầu, nhìn còn chút thịt, không muốn ăn nữa, đứng dậy nói: "Ông chủ, tính tiền" Ông chủ cầm bút, tính tính toán toán một lát nói: "Tổng cộng là một trăm linh năm, tính cậu một trăm"
"Cái gì?" Tạ Văn Đông kinh ngạc nói: "Một trăm? Ông có lầm không đó?" Hắn không tiếc gì một trăm, nhưng bị người bịp, dù tiền nhiều hay ít, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái: "Tôi chỉ ăn mười miếng và một chai bia, ông bảo tôi ăn một trăm miếng là sao? Không phải thấy tôi là người bên ngoài định bắt bịp đó chứ?"
"Cậu nói cái gì?" Ông chủ mất hứng nói: "Cậu ăn mười miếng, nhưng bạn cậu ăn chín mươi miếng" "Bạn tôi? Là ai?" "Hai người vừa nói chuyện với cậu đó" "Tôi không quen bọn họ" "Không quen? Vậy tại sao vừa nãy cậu nói chuyện với người ta lâu như vậy? Cậu còn nói không quen, ai tin?" "Cái này...."
Tạ Văn Đông ngẩn ra, thầm nghĩ không phải mình gặp kẻ lừa đảo chứ, xem ra là thật rồi, một lúc sau hắn xua tay nói: "Quên đi" Nói xong móc tiền ra trả cho chủ quán. Xoay người Tạ Văn Đông ngửa mặt cười ha hả, thầm nghĩ: "Thực sự không dễ dàng gì. Không nghĩ đến Tạ Văn Đông này luôn tính kế người khác mà cũng bị lừa" Nghĩ đến đây hắn không nhịn được cười rộ lên, giống như gặp phải chuyện đáng buồn cười nhất trên đời, cười đến thắt bụng lại mới thôi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quyển 5: Hắc Ám Chi Lữ
Chương 16
Nhóm dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: ***********
"Tiểu huynh đệ bị người ta lừa sao lại vui vẻ như vậy?" Người thanh niên vừa cười gật đầu với Tạ Văn Đông đứng dậy, đi tới hỏi. Bốn đại hán bên cạnh không biết lúc nào cũng có hai người theo sau. Tạ Văn Đông xoa bụng, thở dài nói: "Con người tôi rất thông minh, lần đầu tiên gặp phải người có thể lừa mình, anh nói có phải là chuyện đang mừng không?" Người này nhìn Tạ Văn Đông một lúc, cười thành tiếng nói: "Trên thế giới người dám nói mình thông minh, không có bao nhiêu. Cậu là người đầu tiên tôi gặp đó. Nhưng theo tôi thấy người thực sự thông minh sẽ không nói mình thông minh"
Tạ Văn Đông thở dài nói: "Người có đôi khi rất kỳ quái. Người lúc nói dối thì mọi người thường tin, khi người ta nói thật mọi người lại coi hắn là thằng ngu"
Người này thản nhiên nói: "Cậu không phải người ngu. Nếu cậu là người ngu sẽ không trả một trăm đồng cho chủ quán, mà tiếp tục tranh luận với chủ quán. Ha ha"
Tạ Văn Đông cười không nói. Lúc này hai người ngồi cùng người thanh niên kia đã biến mất. Hai đại hán từ cuối con đường đi tới, trong tay mỗi người cầm một người. Đúng là người đàn ông trung niên và thanh niên đã lừa Tạ Văn Đông, chẳng qua trên mặt có thương tich. Động tác của hai đại hán rất nhanh, chỉ chốc lát đã đi tới bên cạnh người thanh niên, cung kính nói: "Thiên ca, hai người này đã bị chúng tôi bắt về" Người này gật đầu, nhìn Tạ Văn Đông: "Tiểu huynh đệ, hai người lừa cậu đang ở đây. Cậu nói nên xử lý hai người bọn họ như thế nào?"
Tạ Văn Đông trong lòng vừa động, cảm kích, cười cười, lắc đầu nói: "Tôi nói, hai người bọn họ là người đầu tiên có thể lừa được tôi, cũng đủ để tự hào, việc gì phải làm khó hai người bọn họ. Tôi hy vọng lão huynh có thể thả người ra" Người trẻ tuổi chắp tay sau lưng, cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Nếu tiểu huynh đệ đã nói như vậy, tôi là người ngoài cũng không nói gì" Vừa nói liền xua tay với đại hán. Đại hán vâng một tiếng, nhấc chân đá vào mông hai người, quát: "Cút"
Nhìn thấy hai người chạy trốn như điên, người thanh niên đưa tay ra với Tạ Văn Đông: "Tôi tên là Hướng Vấn Thiên, hôm nay có thể quen biết tiểu huynh đệ, thật cao hứng"
Hướng Vấn Thiên. Mắt Tạ Văn Đông lóe thần quang, lập tức khôi phục bình thường, bắt tay đối phương, cười ha hả nói: "Tôi cũng rất vui vì quen Hướng huynh. Tôi tên là Tạ Văn Đông"
"Ồ?" Hướng Vấn Thiên ngẩng mặt nhìn trời, giống như suy tư nói: "Tôi nhớ đại ca mới của Bắc Hồng môn hình như cũng tên là Tạ Văn Đông?"
"Không sai" Tạ Văn Đông cúi đầu, giống như trầm tư nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, chưởng môn đại ca của Nam Hồng môn cũng tên là Hướng Vấn Thiên"
"Ha ha" Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên bắt tay cười dài. Tiếng cười lớn như vậy, cả con phố phồn hoa đều nghe thấy. Ông trời không thể không than thở cơ duyên trên đời thật trùng hợp. Bốn gã bảo tiêu đi cùng Hướng Vấn Thiên đều chấn động, thật không ngờ người thanh niên này lại là Tạ Văn Đông, đại ca mới của Bắc Hồng môn, vô thức đưa tay đặt vào khẩu súng bên hông. Ở cách đó không xa còn có một người đang núp ở đó, sớm đã rút súng ra, mở chốt, bỏ vào trong áo, chỉ vào sau lưng Hướng Vấn Thiên. Người này không phải ai khác mà chính là Đông Tâm Lôi đi theo Tạ Văn Đông. Chỉ cần Tạ Văn Đông hơi gặp bất lợi, hắn không hề do dự bóp cò.
Nguy cơ mãnh liệt, vô cùng căng thẳng nhưng Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên như không cảm nhận được, cười ha hả đánh giá đối phương. Tạ Văn Đông mở miệng nói trước: "Rất lâu trước kia tôi nghe nói Nam Hồng môn có một vị anh hùng tên Hướng Vấn Thiên, hôm nay có thể gặp đúng là không ngờ đến"
Hướng Vấn Thiên cười nói: "Người khác nói tôi là anh hùng, tôi không quan tâm. Chỉ có Tạ huynh đệ nói mới là chuyện đáng cao hứng, đáng uống ba ly"
Tạ Văn Đông lại thở dài nói: "Nếu là anh hùng cần gì phải ám sát với một lão già? Đó đâu phải là hành động của anh hùng?"
Hướng Vấn Thiên lắc đầu nói: "Ta mặc dù làm việc không dám nói là quang minh lỗi lạc, nhưng tuyệt đối không sử dụng thủ đoạn thủ nhân. Thực ra đúng như người cậu nói, người khi nói dối mọi người lại dễ tin, nói thật mọi người lại nghĩ đang lừa mình"
Tạ Văn Đông đồng cảm, cười nói: "Thế giới quạnh quẽ này đúng là như vậy" Hướng Vấn Thiên cảm thán nói: "Thế gian này thống khổ cũng vì như vậy "
Tạ Văn Đông nhướng mày, cười lớn nói: "Tha hương ngộ tri kỷ, đúng là chuyện đáng mừng trong đời người, đáng uống một chén"
Hướng Vấn Thiên lắc đầu nói: "Đàn ông uống rượu sao có thể nào dùng chén? Tha hương ngộ tri kỷ, đây là chuyện đáng mừng, phải uống bằng chai. Ha ha"
Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên đúng là uống bằng chai, cuối cùng hai người đều có hơi men. Hướng Vấn Thiên đứng dậy, ngửa đầu nói: "Trăng có bao lâu?" Tạ Văn Đông uống rượu nói: "Dùng rượu hỏi trời cao" Hướng Vấn Thiên than thở nói: "Lâu rồi không uống rượu thoải mái như vậy, thật muốn làm bạn với cậu"
"Đúng vậy" Tạ Văn Đông đứng dậy, đứng sóng vai với hắn, nhìn trăng tròn trên bầu trời, thở dài nói: "Nếu như không có Hồng môn, chúng ta có lẽ thực sự có thể..." Hắn không nói hết câu. Đây là lần đầu tiên Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên gặp mặt, tính cách tương đồng. Nhưng hai người bởi vì sứ mệnh trên người, chỉ có thể đứng ở hai phía đối diện. Một bên là sống, một bên là chết, không có cách nào thay đổi. Ít nhất hai người bọn họ không thể thay đổi. Đây có lẽ là trời cao an bài số mệnh của bọn họ.
Hướng Vấn Thiên được bốn thủ hạ dìu, lảo đảo rời đi, trước khi đi còn nói: "Hy vọng chúng ta còn có cơ hội ngồi uống rượu với nhau. Có đôi khi tôi rất cô đơn, cảm thấy cả đời này không có một người bạn"
Tạ Văn Đông chỉ lạnh nhạt nói: "Anh say" Thực ra hắn cũng có cảm giác như vậy. Bạn của hắn chỉ có hai loại, một là huynh đệ, hai là đối tượng có thể lợi dụng. Nhưng người bạn chân chính, có thể được Tạ Văn Đông coi là bạn ở trong mắt hắn lại không có, người bạn tốt tâm linh tương thông, có thể nói cổ luận kim, nói thiên đạo.
Hướng Vấn Thiên cười rời đi, Tạ Văn Đông mới vừa định đứng dậy thì cảm thấy trời đất quay cuồng, lại ngồi xuống, thầm nghĩ mình thực sự đã say. Lúc này Đông Tâm Lôi đi tới bên cạnh, đỡ hắn dậy. Mắt Tạ Văn Đông mơ hồ, nhìn là Đông Tâm Lôi, cười nói: "Anh cũng thấy đó. Tôi biết dù là ở đâu, anh cũng đi theo tôi"
Đông Tâm Lôi buồn bực không nói, một lúc sau mới nói: "Cậu tin lời hắn nói?" Tạ Văn Đông đầu tiên ngẩn ra, nghĩ thì ra Đông Tâm Lôi đang hỏi đến việc Lão gia tử bị ám sát, không nhịn được thở dài nói: "Hắn có lẽ là một đối thủ đáng sợ, nhưng cũng là một kẻ địch đáng tin cậy. Bởi vì hắn cũng được coi là một anh hùng. Ha ha"
Hôm sau, mặt trời từ từ lên cao không hề keo kiệt tỏa ánh nắng chói chang chiếu khắp mọi góc phố. Tạ Văn Đông đang thầm tính trong lòng, mặt trời keo kiệt một chút có phải tốt hơn không, ánh nắng không nên chiếu đến đầu mình sớm như vậy. Ai. Tạ Văn Đông thở dài, tối qua uống nhiều làm đầu hắn hơi đâu, mệt mỏi ngồi dậy, thấy trên bàn có một cốc trà nóng hổi, có thể tỉ mỉ như vậy thì chỉ có Đông Tâm Lôi. Uống một ngụm lớn, Tạ Văn Đông cảm thấy thoải mái một ít, xoa đầu, nhớ lại chuyện hôm qua không nhịn được mà than thở. Xem ra Nam Hồng môn có thể chống lại Lão gia tử, bảo vệ Trường Giang không phải là chuyện ngẫu nhiên. Hướng Vấn Thiên quả thực có chỗ hơn người. Nhưng ám sát Lão gia tử không phải là Hướng Vấn Thiên thì là ai? Ai có can đảm và dũng khí lớn như vậy để trêu chọc Lão gia tử nắm giữ cả Bắc Hồng môn? Điều này Tạ Văn Đông nghĩ mãi không ra.
Thế lực Hồng môn lớn đến đâu, phạm vi rộng như thế nào, sợ rằng không ai nói rõ được. Trên thế giới này chỉ cần có người Trung Quốc thì ở đó có giang hồ, có giang hồ vậy nhất định không thể thiếu Hồng môn. Tham gia đại hội Hồng môn này gồm Lão Đại ở các nước như nước Mỹ, Canada, Úc, Pháp, Anh, Nhật, Đài Loan.... Bất cứ ai trong đó chỉ cần dậm chân một cái là đủ để cả một vùng run rẩy. Những người đó tập trung lại, quy mô có thể tưởng tượng ra. Tổ chức liên lạc bọn họ với nhau chính là hội liên hiệp Hồng môn thế giới. Đại hội Hồng môn cũng chính là do tổ chức này tổ chức. Mục tiêu mặc dù là thống nhất Hồng môn, nhưng áp dụng vào thực tế thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Đại hội hàng năm không bao giờ gián đoạn, chủ yếu là các quan hệ lợi ích liên quan. Không biết Hồng môn các nơi đã bàn bạc bao nhiêu thỏa thuận làm ăn trong đại hội. Đương nhiên giữa các Lão Đại không thể thiếu quan hệ tình cảm. Xu thế phát triển của bang hội bây giờ là quốc tế hóa, hợp tác quốc tế trở thành điều kiện để một bang hội có thể phát triển lâu dài và cường đại hay không.
Hội liên hợp tổ chức đại hội ở khách sạn Kim Lăng, khách sạn sang trọng nhất Nam Kinh, hơn nữa bao cả một tầng, ra tay hào phóng làm cho người ta sợ hãi. Tạ Văn Đông đến trước cửa khách sạn, xe căn bản không đi vào. Không thể làm gì khác hơn là dừng xe ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Một đoàn mười mấy người tiến vào khách sạn. Một nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra, nói: "Mấy anh họ Hồng" nhân viên phục vụ là do hội liên hợp cố ý bố trí, đều là kẻ đầy kinh nghiệm, vừa thấy trang phục mười mấy người này rất tỉnh tế, dám chắc mười phần là Hồng môn.
Tạ Văn Đông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: "Không sai, phiền huynh đệ dẫn đường"
Nhân viên phục vụ thấy Tạ Văn Đông khách khí như vậy, trong lòng không khỏi có hảo cảm. Phải biết rằng tham gia đại hội có ai không phải đại nhân vật, lên tiếng đều cao ngạo. Người ôn hòa như Tạ Văn Đông, nhân viên phục vụ không thấy mấy. Nhân viên phục vụ cười ha hả nói: "Không cần khách khí, mời đi theo tôi" Vừa nói liền dẫn đám người Tạ Văn Đông đến chỗ thang máy, đứng một bên mời bọn họ đi vào, sau đó nói: "Tầng thứ mười" Tạ Văn Đông gật đầu, cảm ơn.
Trong thang máy, Niếp Thiên Hành thu hồi vẻ bất cần bình thường, nghiêm mặt nói: " Đông ca, sau khi lên trên đó thấy bất cứ ai, nói chuyện cũng phải cẩn thận, câu nói đầu tiên có thể thay đổi cách nhìn của các đại ca khác với chúng ta. Hội liên hợp đã đưa vấn đề sát nhập Nam Hồng môn và Bắc Hồng môn vào chương trình nghị sự, nhờ các đại ca ủng hộ chúng ta là việc rất quan trọng"
Tạ Văn Đông không hiểu rõ lắm chuyện nội bộ trong Hồng môn, gật đầu ghi nhớ trong lòng. Đông Tâm Lôi bổ sung thêm: " Nam Hồng môn luôn có quan hệ rất tốt với thế lực Đài Loan. Mà thế lực Đài Loan lại thân với thế lực Nhật Bản như người một nhà. Cho nên nếu không có bất ngờ nào xảy ra thì hai cỗ thế lực này sẽ đều ủng hộ Hướng Vấn Thiên"
Tạ Văn Đông nhướng mày hỏi: "Vậy có thế lực nào quan hệ tốt với chúng ta không?" "Có" Đông Tâm Lôivà Niếp Thiên Hành đồng thanh nói. Sau đó nhìn nhau mà cười, Niếp Thiên Hành nói: " Lão Đại nước Mỹ, Úc, Canada quan hệ rất tốt với Lão gia tử, mỗi lần gặp nhau đều tặng quà cho nhau, bọn họ luôn ủng hộ chúng ta. Nhưng bây giờ Lão gia tử bị thương phải vào bệnh viện, có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ không phải dựa vào Đông ca " Niếp Thiên Hành mới nói đến đây, Đông Tâm Lôi đã nói tiếp: "Còn có..."
"Được rồi" Tạ Văn Đông giơ tay lên ngăn không cho hai người nói nữa, trừng mắt nhìn: "Đừng nói nhiều quá, đầu tôi sắp nổ rồi đây" Đông Tâm Lôi nhỏ giọng lầm b ầm: "Nếu tối qua Đông ca không uống rượu cùng Hướng Vấn Thiên, tôi cũng không lo lắng như vậy" Tai Niếp Thiên Hành rất thính, nhướng mày, mở to mắt hỏi: "Mày vừa nãy nói gì? Tối qua Đông ca uống rượu với ai?" Đông Tâm Lôi vội vàng ngậm miệng, lắc đầu nói: "Tao vừa nãy không nói gì" "Không có khả năng, tao rõ ràng nghe được...." Tạ Văn Đông quay đầu lại, dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, hai người này mới ngậm lại. Làm cho Nhậm Trường Phong và Sa Mộc cười trộm. Xem ra trên thế giới này ngoài Lão gia tử có thể trấn áp hai người này, bây giờ có thêm một người nữa.
"Đinh" Thang máy dừng lại, đám người Tạ Văn Đông đi ra, mấy người mặc âu phục đứng canh trước cửa thang máy, một người khách khí nói: "Mời đưa thiếp mời ra"
Tạ Văn Đông ngẩn ra, hắn không biết có thiếp mời gì hết, quay đầu lại nhìn Đông Tâm Lôi. Đông Tâm Lôi vội vàng lấy một tấm thiếp màu đỏ mặt vàng ra, người kia nhận lấy, nhìn một chút, gật đầu nói: "Mời vào trong" Vừa nói, người này đi trước dẫn đường, đi tới trước một căn phòng liền dừng lại, đẩy cửa ra. Tạ Văn Đông cảm thấy mắt sáng rực lên.
Tuy là ban ngày nhưng bên nhau thắp đèn sáng trưng, đèn đủ màu sắc tỏa ra ánh sáng chói mắt. Phòng như một phòng hội nghị, diện tích hơn năm trăm mét vuông, ở giữa có một cái bàn, hai bên đã có không ít người, hai ba người túm tụm lại nói chuyện, có người nhắm mắt dưỡng thần. Người dẫn đường sau khi mở cửa ra, trầm giọng nói: "Tân nhậm chưởng môn đại ca Tạ Văn Đông của Bắc Hồng môn đến"
Mọi người bên trong đều quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông. Mắt mỗi người đều như có thể xuyên thấu tâm can vậy, giống như một thanh đao lướt qua người. Tạ Văn Đông không thèm để ý, mỉm cười đi vào. Ngoại trừ Đông Tâm Lôi và Niếp Thiên Hành đi vào, những người khác bị mời đi sang phòng bên cạnh. Một người đàn ông trung niên hói đầu trào phúng cười: "Thật không biết Kim Bằng làm gì mà tìm một thằng ranh làm đại ca, ha ha" Nói xong, đặt tay vào ghế trống, rõ ràng không muốn cho Tạ Văn Đông ngồi cạnh hắn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quyển 5: Hắc Ám Chi Lữ
Chương 17
Nhóm dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: ***********
Tạ Văn Đông không thèm để ý, đi qua người hắn, cười ha hả, lẩm bẩm nói: "Có chí không cần tuổi cao, có những người cho dù sống đến trăm tuổi vẫn là người bình thường, mà có những người vừa sinh ra đã không tầm thường. Ta có lẽ chính là loại người sau cùng. Cho nên từ trước đến nay chưa có ai dám xem nhẹ ta, mặc dù ta còn rất trẻ"
"Hừ" người trung niên hói đầu cười lạnh một tiếng, đầu dựa vào ghế, ngửa mặt phì một hơi, nói: "Tuổi còn nhỏ không nên quá kiêu ngạo, bất cứ ai ở đây cũng là trưởng bối của mày"
Tạ Văn Đông không để ý đến hắn, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, lấy một điếu thuốc châm, xoay xoay bật lửa trong tay. Một người trung niên mặt ngựa ngồi cách hắn không xa hơi hướng sang phía này, cười nói: " Tạ Văn Đông, ta đã nghe nói đến tên của cậu"
"Ồ?" Tạ Văn Đông nhướng mày, nhìn người vừa nói chuyện, trong ấn tượng của hắn không có người này, nói: "Xin lỗi, ta không nhận ra anh"
Người trung niên mặt ngựa cười ha hả, đưa tay ra nói: "Cậu nếu nhận ra tôi mới là kỳ. Tôi tên là Lý Uy, chưởng môn Hồng môn Nhật Bản"
Tạ Văn Đông ngẩn người, thì ra hắn chính là Lão Đại Hồng môn Nhật Bản ủng hộ Nam Hồng môn, bắt tay hắn, cười nói: "Người vô danh tiểu tốt như ta sao lọt vào pháp nhãn của anh?" Lý Uy cười nói: "Người khác có lẽ không biết cậu, nhưng ta lại như sấm bên tai. Phải biết rằng có thể chọc vào Hồn Tổ, thiên hạ chỉ sợ không có mấy người" Hồn tổ ở Nhật Bản là một thế lực rất lớn, Hồng môn cũng là thế lực lớn ở Nhật Bản nhưng vẫn bị nó áp chế. Bởi vì sau lưng Hồn tổ có chính phủ bí mật ủng hộ, Lý Uy vẫn phải nhẫn nhịn. Tạ Văn Đông ở Đông Bắc dám diệt Hồn tổ, hắn cũng nghe nói đến. Đúng là thoải mái trong lòng, quả thực muốn gặp mặt người thanh niên trong truyền thuyết này, nhưng vẫn không có cơ hội.
Lý Uy nói chuyện không lớn nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy, mọi người đều ngừng nói, đưa mắt nhìn Tạ Văn Đông, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Hồn tổ, tất cả mọi người đều nghe nói tới, đó là tổ chức gì cũng biết rõ, thực lực mạnh thế nào cũng đều biết. Thật không ngờ người thanh niên trước mặt này lại dám đối đầu với Hồn tổ. Nhìn Lý Uy là biết hắn đã bị thiệt thòi với Hồn tổ như thế nào, không khỏi cảm thấy khó tin.
Tạ Văn Đông xua tay, khiêm tốn nói: "Đó chỉ là chuyện quá khứ. Thực ra có thể đuổi Hồn tổ ra khỏi thành phố H cũng là may mắn, không có gì đáng khoe khoang"
Lý Uy gật đầu khen: "Không sai. Thanh niên có công không kiêu ngạo, điểm này quả thực tốt hơn rất nhiều người ở đây" Nói thì nói với Tạ Văn Đông, nhưng mắt lại nhìn khắp nơi. Người trung niên hói đầu với châm chọc Tạ Văn Đông lúc nãy mặt đỏ lên, có chút xấu hổ, điếu thuốc trong tay bị cầm cho biến hình. Nhưng dù sao hắn cũng là lão giang hồ, hừ một tiếng nhưng không phát tác. Còn có một vài người có vẻ mặt cười nhạo, nhiều người có ý cười. Tạ Văn Đông thầm lắc đầu, xem ra Hồng môn các nơi mâu thuẫn không nhỏ, hơn nữa quan hệ phức tạp, nói về việc thống nhất là không có khả năng.
Lúc này cửa phòng hội nghị lại mở ra, Hướng Vấn Thiên đi vào, vẻ mặt tươi cười liên tục gật đầu nói: "Xin lỗi mọi người, tắc đường, tiểu đệ đến chậm" Nói xong cũng tìm một vị trí ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy Tạ Văn Đông, gật đầu cười, Tạ Văn Đông cũng gật đầu với hắn.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, một lão già khá cao tuổi, tinh thần phấn chấn đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Chưởng môn Đông ca các nơi đã đến coi như đông đủ, như vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ thời gian. Dù sao thời gian đối với mọi người đều là tiền bạc. Trước nói một chút các chuyện đã diễn ra ở Hồng môn của mọi người trong một năm qua. Chúng ta vẫn luôn nói, dù là ở nơi nào trên thế giới, Hồng môn chúng ta là người một nhà, mọi người phải chung sức hợp tác mới đúng, nhưng lại không có quan hệ gì mấy, có chuyện không thể đưa lên bàn đàm phán mà lại dùng đao và súng gặp nhau. Lý Uy Lý Lão Đại, Trịnh Long Trinh Lão Đại, hai người thấy ta nói có đúng không?" Lý Uy giơ ngón tay lên, không nói. Trịnh Long chính là người trung niên hói đầu vung tay lên, cười lạnh nói: "Ngồi xuống nói chuyện gì? Ngồi xuống có thể trả lại hơn triệu của ta về không? Lương lão, việc này lão không quản được"
Lý Uy cười hắc hắc: "Đừng quên xảy ra chuyện là ở Giao Đồ địa bàn của ai. Lại nói mày cho rằng chỉ có mày là tổn thất sao, tao cũng có mười mấy huynh đệ chôn thân nơi biển rộng"
Trịnh Long cả giận nói: "Giao Đồ đúng là địa bàn của tao, vậy tổn thất sẽ do một mình tao gánh chịu sao? Dù sao hàng vẫn còn trên tay tao, cũng nên coi giao dịch thành công. Dù nói như thế nào, mày cũng phải nôn tiền của tao ra đây" "Nực cười. Tao thấy mày đang nói đùa à. Hay mày là một lão già hồ đồ?" "Mày nói gì?"
Tạ Văn Đông bị hai người cãi nhau, không hiểu gì cả. Đông Tâm Lôi ở phía sau nhỏ giọng nói: "Trịnh Long và Lý Uy có một vụ giao dịch hơn triệu, tiền cũng đã giao, nhưng trên biển Giao Đồ gặp phải một nhóm cướp thần bí, không chỉ cướp hàng, mười mấy thủ hạ đắc lực của Lý Uy cũng không một ai sống sót. Sau đó hai bên đều tra xét lai lịch đám người thần bí kia nhưng không có kết quả. Qua mấy tháng Trịnh Long không cam tâm, đòi tiền Lý Uy. Người sau quả quyết từ chối, vì vậy quan hệ giữa hai người bắt đầu căng thẳng, không ngừng tranh đấu"
"Ồ" Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, thì ra có chuyện như vậy, chuyện này không có biện pháp, là thiên tai.
Lão già chủ trì hội nghị thấy hai người lại khắc khẩu, tức giận vỗ bàn: "Yên tĩnh. Yên tĩnh" Một lúc sau Lý Uy và Trịnh Long mặt đỏ tận cổ mới dùng lại, nhìn nhau với ánh mắt như muốn giết người. Lão già thở hổn hển nói: "Các người làm cái gì vậy, có biết đây là đại hội Hồng môn không, quy củ đâu hết rồi?"
Trịnh Long đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lương lão, ta không phải nhằm vào ông. Ngay từ đầu ta đã nói việc này ông không thể quản. Họ Lý nếu không nôn tiền ra, ta sẽ không ngừng tấn công. Bây giờ không phải vấn đề có tiền hay không, hàng hóa không có, hơn triệu cũng mất, ta còn mặt mũi tự xưng Lão Đại trước mặt huynh đệ của mình sao?" Nói xong Trịnh Long xoay người đi ra ngoài, phất tay nói: "Ta thấy thảo luận ở đây cũng không có kết quả gì. Các vị, tiểu đệ đi trước"
"...." Lão già tức giận, dậm chân, một lúc sau không nói thành lời. Lý Uy cười lạnh một tiếng, nói: "Các vị cũng thấy đó, thái độ của hắn là như thế nào, quá kiêu ngạo ngang ngược. Ta cũng không để ý đến một triệu này, nhưng nếu thực sự đưa tiền cho hắn, người biết nói ta xuất phát từ tình đồng môn, không biết nói ta sợ hắn. Ta sau này còn lăn lộn được sao. Lương lão, ta nói không phải không có lý?"
"Ai" Lương lão thở dài, phiền lòng nói: "Các người thích nói thế nào thì nói. Ta nói thế này, đến sau này hai bên lưỡng bại câu thương bị người chê cười thì đừng đến tìm ta, cũng đừng trách ta là trưởng bối không cảnh tích các người" Nõi xong, Lương lão lại nhìn mọi người, nói: "Gần đây Hồng môn có một việc ta nghĩ mọi người đều biết. Chính là chưởng môn đại ca Bắc Hồng môn của đại lục, Kim Bằng bị ám sát phải vào bệnh viện. Vấn Thiên, cậu thấy việc này như thế nào?" Vừa nói, ánh mắt liền nhìn và Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên thở dài nói: "Ta nghe nói việc này cũng rất kinh ngạc, người vừa có quyền lại nhân từ như Kim lão, ai lại đi ám sát ông ta chứ?"
Lương lão nói: "Ta nghe người ta nói, việc này hình như liên quan đến Nam Hồng môn của cậu? Không phải cậu tìm người gây ra chứ?"
Hướng Vấn Thiên cười ha hả nói: "Cũng từng có người hỏi ta vấn đề này. Ta biết Kim lão xảy ra chuyện, ta là kẻ tình nghi lớn nhất. Nhưng ta muốn nói rõ ở đây, việc này quả thực không phải ta làm, cũng không hề tham dự. Lấy nhân cách và tính mạng của ta thề với Tổ sư gia"
Lương lão đưa mắt nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Cậu có hài lòng với đáp án này?"
Tạ Văn Đông ngừng xoay bật lửa, nhét bật lửa vào túi lạnh nhạt nói: "Ta tin hắn"
Vẻ mặt mọi người khá khác nhau, có người ngạc nhiên, có người trào phúng. Một lão già cao gầy tức giận vỗ bàn nói: "Chỉ bằng một câu nói đơn giản của hắn, mà cậu đã tin. Cậu ngu thế sao?" Tạ Văn Đông nhíu mày nói: "Ông sao biết hắn không nói thật?"
Người lão già run lên, chỉ vào Tạ Văn Đông nói: "Nếu không phải Kim huynh nâng mày lên, tao nghi ngờ có phải các ngươi cùng một bọn không? Không biết tại sao Kim huynh lại chọn loại người như mày làm người thừa kế. Mềm yếu như vậy, không có phách lực của chưởng môn, khó thành đại sự"
Tạ Văn Đông nhún vai, cười cười nhìn lão già. Đông Tâm Lôi thấy có chuyện xấu, vội vàng nhỏ giọng nói: " Đông ca, lão già này chính là bạn tốt của Lão gia tử, là Đông ca Hồng môn nước Mỹ, không thể đắc tội" Tạ Văn Đông sớm đã nghĩ ra nên mới không phát tác. Ở trong Hồng môn, người có thể nói giúp Lão gia tử không nhiều lắm, mà nói như vậy chỉ sợ có mình hắn ta. Tạ Văn Đông thở dài nói: "Bây giờ chúng ta chỉ đang hoài nghi, suy đoán, không có chứng cứ xác thực. Oan có đầu, nợ có chủ. Ta sẽ không làm người vô tội bị oan khiến cho kẻ thủ ác cười trộm sau lưng. Nhưng ta cũng không để bất cứ kẻ thù nào chạy thoát. Nếu như việc này thật sự là hắn làm, ta nếu đã trả thù, không ai có thể nhận được" hắn dừng một chút, nhìn Hướng Vấn Thiên với ánh mắt sắc lạnh, lại nói: "Thế lực Hồng môn lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, có kẻ âm thầm gây họa sau lưng không phải không có. Nếu mù quáng tiến hành trả thù, những kẻ đó không cười đến rụng răng sao. Hy vọng tiền bối hiểu được nỗi khổ của ta.
Hoàng Thân nghe xong, hòa hoãn hơn chút, thở dài nói: "Lời cậu vừa nói, hy vọng cậu có thể làm được. Được rồi, dù sao đó cũng là chuyện giữa Nam Hồng môn và Bắc Hồng môn, ta là người ngoài xen vào cũng phí công" Tạ Văn Đông xua tay nói: "Dù như thế nào thì vãn bối vẫn phải cảm ơn lão nhân gia đã nhắc nhở, cũng hy vọng người có thể giúp vãn bối"
"Ha ha" HOàng Thân gật đầu cười nói: "Trẻ nhỏ bây giờ rất được, nói ra mà không đắc tội hai bên, thật không sai. Thực ra cho dù cậu không nói, ta cũng sẽ hỗ trợ. Kim huynh là bạn tốt nhiều năm với ta, già rồi mà vẫn gặp kiến nạn này, ai" Hoàng Thân thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: "Kẻ ra tay với Kim huynh không khác gì ra tay với ta, đừng làm cho ta bắt được người này, nếu không, hắc hắc" Hoàng Thân cười lạnh một tiếng, tính cách của hắn cũng lớn dần theo tuổi, thuộc loại nóng ra mặt.
"Ồ..." Lương lão nói: "Nếu chuyện này Bắc Hồng môn đã có quyết định của riêng mình, chúng ta cũng không có gì để nói. Vậy còn việc sát nhập Nam Bắc Hồng môn..."
Không chờ hắn nói xong, Hoàng Thân đã cướp lời mà nói: "Lương huynh, Kim lão vừa vào bệnh viện, huynh sao còn tâm trí nói chuyện sát nhập, ta nghĩ sau này hãy nói, ít nhất chờ sau khi Kim lão huynh ra viện, tìm ra được hung thủ thực sự rồi bàn lại cũng không muộn. Văn Đông, cậu có ý kiến gì thì nói ra nghe một chút"
Tạ Văn Đông sao có ý kiến gì, hắn vốn cũng không muốn đàm phán chuyện sát nhập, trước không nói sau khi sát nhập ai sẽ làm chủ, theo kinh nghiệm của hắn đều là "súng ống dành chính quyền" chỉ có thể dùng vũ lực áp đảo đối phương, lấy thực lực cường đại làm hậu thuẫn. Muốn sát nhập cũng phải dùng vũ lực để giải quyết, sát nhập dựa trên đàm phán thì không thể tin, cũng không chắc chắn. Tạ Văn Đông lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: "Hoàng tiền bối là bạn tốt của Lão gia tử, lời người nói không khác gì Lão gia tử nói. Ta không có ý kiến, tất cả do tiền bối làm chủ"
Hoàng Thân cảm thấy rất tự hào, cười ha hả nói: "Cậu thật đúng là biết nói, tốt lắm, ta sẽ làm chủ chuyện này. Chuyện sát nhập để sau hãy bàn, Lương huynh thấy thế nào?" Hướng Vấn Thiên cũng không tích cực với chuyện này, nói: "Ta cũng cho rằng chờ Kim Lão gia tử ra viện rồi nói"
Lương lão thấy thái độ lạnh nhạt của hai bên, mình cần gì phải dán cái mặt nóng vào mông lạnh của người, không thể làm gì khác hơn đành thở dài nói: "Nam Bắc một ngày không sát nhập, chinh chiến sợ rằng không có ngày ngừng nghỉ"
"Đây là số mệnh mà trời cao an bài" Tạ Văn Đông cười nói. Hướng Vấn Thiên cũng cười nói: "Không sai, ông trời không nên để hai con hổ trên một ngọn núi, chúng ta cũng không có cách nào cả"
Tạ Văn Đông xua tay, đặt lên trán nói: "Biện pháp không phải không có, hơn nữa rất đơn giản" Hướng Vấn Thiên lạnh nhạt nói: "Chỉ có một con hổ cắn chết một con hổ, như vậy thiên hạ sẽ thái bình" Tạ Văn Đông giơ ngón tay lên với Hướng Vấn Thiên, cười nói: "Con hổ phóa Bắc nhất định sẽ không phải là con hổ bị ngã" "Ta cũng tin con hổ phía nam sẽ đứng đến cuối cùng" Hướng Vấn Thiên khẳng định.
Tạ Văn Đông nói: "Chúng ta có thể đánh cuộc" "Đánh cuộc gì?" "Tính mạng bản thân và thiên hạ" "Ha ha, cậu biết không, ta thích tích cách ngông cuồng của cậu" "Tốt nhất không nên như vậy, tôi ngông cuồng bởi vì thích mạng người, bởi vì..." "Bởi vì cậu rất thông minh...." Thì ra trí nhớ của anh cũng rất tốt, ha ha..." "Ha ha..." Hai người nhìn nhau cười, người không biết nội tình nhất định cho rằng đây là bạn tốt đang nói chuyện. Nhưng trong mắt mọi người ở đây, hai người đã hạ chiến thư cho nhau.
Chuyện sát nhập Nam Bắc Hồng môn, đã bắt đầu diễn ra khi Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên nói chuyện. Đây là giang hồ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44