02-09-2008, 07:46 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 133 TRANH CHẤP
Biên dịch: Melly Biên táºp: asin
Nguồn: tà ng thư viện
“Ôi cái tổ cá»§a ta! Sao mấy hôm không vá» mà đã thà nh thế nà y rồi?†Lâm Vãn Vinh đảo mắt má»™t vòng, chợt thấy trên bà n có để và i cuốn sách tuyến trang. Hắn cầm lên xem, ra là mấy cuốn “Kim Cương kinhâ€. Hắn không nhịn nổi cưá»i: “Ngoà i con nha đầu nhị tiểu thư kia ra còn có ai tụng kinh ở nÆ¡i tiêu Ä‘iá»u nà y nữa? Không cần phải nói, căn phòng nà y chắc chắn là do nà ng âm thầm đến quét dá»n rồi.â€
Tiểu nha đầu nà y ăn chay niệm pháºt, thế nên luôn mong Lâm Tam cÅ©ng phải Ä‘á»c nhiá»u kinh văn như mình. Ai ngá» Lâm Vãn Vinh lại không chút cảm hứng gì vá»›i mấy thứ như “Kim Cương kinh†nà y, nếu là “Ngá»c Nữ tâm kinh†thì có lẽ còn có chút hấp dẫn hắn.
Lâm Vãn Vinh lăn ra ngá»§ đến ngà y hôm sau. Bây giá» hắn là hồng nhân trong mắt phu nhân, tiểu thư. Mấy việc cá»§a bá»n là m vưá»n từ lâu hắn đã không phải động tay và o rồi, trừ phu nhân và hai vị tiểu thư ra, không ai dám sai bảo, tất cả Ä‘á»u tuân theo hắn. Ngá»§ thì cứ ngá»§ cho no mắt, tiá»n thì cứ đếm đến sái tay, Ä‘á»i cÅ©ng chỉ mÆ¡ đến thế mà thôi.
- Tam ca, tam ca, đại tiểu thư má»i huynh đến nghị sá»± đưá»ng để cùng bà n định công việc.
Lâm Vãn Vinh mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng bá»—ng nghe thấy tiếng “nha hoà n†từ ngoà i gá»i và o, giá»ng nói có vẻ quen quen. Hắn vẫn mặc kệ, ngáp ngắn ngáp dà i há»i:
- Tỉ tỉ gì đó ở bên ngoà i Æ¡i, mấy giá», à quên, bây giá» là giá» nà o rồi?
- GiỠngỠrồi, hi hi!
“Nha hoà n†bên ngoà i đứng cưá»i.
- Trá»i chưa tối à , thế thì ngá»§ tiếp.
Lâm Vãn Vinh tự lầm bầm và i câu.
“Nha hoà n†đứng ngoà i nghe váºy bèn nóng ruá»™t, đạp cá»a xông và o, xẵng giá»ng:
- Lâm Tam, dáºy mau!
Lâm Vãn Vinh nhìn khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Tiêu Ngá»c Sương mà cưá»i:
- Nhị tiểu thư, sao hôm nay bỗng dưng cao hứng giả mạo là m nha hoà n thế? Ta chịu không nổi nghe!
Tiêu Ngá»c Sương thừa biết hắn đã nháºn ra giá»ng mình rồi nhưng còn cố tình trêu đùa, mặt nà ng đỠhồng:
- Chà ng ấy, tối hôm qua vỠrồi mà không báo cho thiếp một tiếng, là m thiếp cứ lo nơm nớp cả ngà y.
Lâm Vãn Vinh đã dáºy từ nãy, cưá»i:
- Hôm qua lúc bá»n ta quay vá», kẻ trên ngưá»i dưới khắp trong phá»§ Ä‘á»u biết cả, má»™t việc động trá»i như thế sao không ai báo cho nà ng hay?
Nhị tiểu thư ngượng ngùng đáp:
- Dạo nà y ngà y nà o thiếp cÅ©ng tụng kinh niệm pháºt, không cho phép ai khác là m phiá»n. Hôm qua đến giúp chà ng dá»n phòng xong thì thiếp Ä‘i vá», ngồi niệm kinh má»™t lúc thì ngá»§ mất, không biết là chà ng đã vá».
“Con nha đầu nà y quả là ngoan đạo. Nói cho cùng thì Ä‘á»u vì mình cả.†Lâm Vãn Vinh cảm động, kéo tay nhị tiểu thư:
- Không phải vá»™i, nếu nà ng mệt rồi thì nghỉ ngÆ¡i cho khoẻ, đừng Ä‘á»c kinh nữa váºy. Bồ Tát trên trá»i chỉ hưởng hương khói, cần là cần tiá»n hương quả chứ không ăn mấy thứ kinh pháºt nà y. Ta bá» chút tiá»n bố thà và thắp hương, thế là được rồi.
Nhị tiểu thư vội vã đưa tay che miệng hắn lại:
- Lâm Tam, chá»› có nói bừa. Lần trước chà ng và tỉ tỉ bình an vô sá»± Ä‘á»u là nhá» Bồ Tát phù há»™, không được bất kÃnh. Vì má»i ngưá»i, tụng kinh má»™t tháng có là gì, cho dù phải Ä‘á»c kinh cả Ä‘á»i thiếp cÅ©ng chấp nháºn.
Ngá»i mùi hương thoang thoảng trên ngón tay nà ng, Lâm Vãn Vinh giáºt mình há»i:
- Nhị tiểu thư, có phải nà ng dùng nước hoa không?
Tiêu Ngá»c Sương đỠmặt đáp:
- Thiếp dùng nước hoa hồng của mẫu thân, Lâm Tam, có thơm không?
“ThÆ¡m lắm, thÆ¡m chết Ä‘i được. Ba mẹ con nhà há» Tiêu nà y lại Ä‘á»u thÃch nước hoa hồng cÆ¡ đấy. Ha ha, thú vị tháºt.†Lâm Vãn Vinh kéo tay nà ng mà khen ngợi:
- ThÆ¡m, thÆ¡m lắm! Nhị tiểu thư, mấy hôm không gặp, trông nà ng thon thả Ä‘i nhiá»u.
Tiêu Ngá»c Sương gáºt đầu:
- Mấy hôm nay toà n ăn đồ chay nên gầy đi một chút.
Lâm Vãn Vinh dán mắt và o bá»™ ngá»±c dáºy thì cá»§a nà ng, trông như nụ hoa Ä‘ang dần bung nở, nghiêm nghị nói:
- Nhị tiểu thư, nà ng Ä‘ang trong thá»i kỳ phát dục thanh xuân, nhiá»u chá»— lá»›n khá nhanh. Chỉ ăn chay thôi là không được, phải kèm theo cá thịt. Thế má»›i là m cho ngá»±c … à … toà n thân lá»›n nhanh. Nà o, đưa ta ôm xem gầy Ä‘i mấy cân.
Nhị tiểu thư nhảy phắt ra tránh xa hắn, mặt mũi tối sầm, xấu hổ đáp:
- Cái đồ nhà chà ng chỉ biết ức hiếp ta, tháºt đáng ghét! Tỉ tỉ nói, nữ nhi bá»n thiếp thân thể quý giá như tÃnh mạng, không được để ngưá»i khác chạm và o.
Lâm Vãn Vinh nhá»› lại buổi tối hôm đó, lúc sắp Ä‘i, hắn trốn trong phòng Tiêu nhị tiểu thư nghe đại tiểu thư dạy cho Ngá»c Sương cách nữ tá» phòng bá»n háo sắc, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Hắn the thé cưá»i:
- Nhị tiểu thư, con dao găm đó mang trên ngưá»i thì nguy hiểm lắm, hay là đưa cho ta giữ há»™. Con ngưá»i ta ngay thẳng lắm, không lợi dụng ai bao giá».
Nhị tiểu thư khẽ ừ má»™t tiếng, hai má lại đỠá»ng, khẽ cúi đầu xuống, nói:
- Lâm Tam, chà ng không phải sợ. Con dao găm đó chỉ là váºt phòng thân cá»§a thiếp, chỉ phòng ngưá»i ngoà i thôi. Con ngưá»i chà ng tuy chẳng ra gì, nhưng thiếp bị ngươi ức hiếp quen rồi, cho dù bị ức hiếp đến chết thiếp cÅ©ng không oán trách ná»a lá»i.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh xúc động ngáºm ngùi. “Ai nói con nha đầu nà y má»›i mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi? Những lá»i nó nói ra, cho đến má»™t a đầu hai sáu hai bảy tuổi cÅ©ng chả dám. Lão tá» cảm động quá Ä‘i mất!â€
Tiêu Ngá»c Sương tuổi còn trẻ, như má»™t mầm hoa Ä‘ang nhú. Lâm Vãn Vinh giữ thái độ “Vá»— béo rồi thịtâ€, không trêu ghẹo quá đà nữa, chỉ nói mấy chuyện lặt vặt vá»›i nà ng, thỉnh thoảng lả lÆ¡i má»™t chút, quan hệ thế nà y cÅ©ng tốt đẹp.
Lâm Vãn Vinh kể những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe ở Hà ng Châu cho Ngá»c Sương nghe. Hắn vốn là cao thá»§ tán chuyện, giá»ng Ä‘iệu lên bổng xuống trầm, tình tiết quanh co lắt léo, nhị tiểu thư ngây dại nghe hắn kể, bá»—ng kéo tay hắn mà nói:
- Sá»›m biết vui như váºy thiếp cÅ©ng Ä‘i. Sáng hôm qua, tỉ tỉ cÅ©ng đã phái ngưá»i vá» trước để báo cáo lại những việc đã gặp rồi. Lâm Tam, lần nà y chà ng láºp công lá»›n là m mẫu thân khen ngợi không ngá»›t, nói chà ng là trụ cá»™t Tiêu gia, thà nh công lần nà y ắt phải phi phà m lắm.
Lâm Vãn Vinh nghe xong trong lòng thấy buồn cưá»i, Tiêu gia nà y toà n đà n bà con gái gánh vác việc nhà , lần nà y má»™t mình lão tá» coi như thà nh “phụ nam†rồi. Bây giá» hắn lại rất hiếu kỳ vá» Tiêu phu nhân, nghe đâu Tiêu phu nhân cÅ©ng từng là má»™t nhân váºt ở kinh thà nh, đến những ngưá»i trong Từ văn trưá»ng cÅ©ng tán thưởng không ngá»›t, không biết bà ta có những kỳ tÃch gì.
- Ai da!
Tiêu Ngá»c Sương nói chuyện vá»›i hắn má»™t lúc bá»—ng thảng thốt kêu lên:
- Chết rồi! Lâm Tam, tỉ tỉ còn Ä‘ang đợi chà ng bà n việc. Thiếp gặp chà ng rồi lại quên mất. Chà ng mau đến nghị sá»± đưá»ng Ä‘i.
Nghị sá»± đưá»ng? Lâm Vãn Vinh nhá»› lại hôm đó vì tức tối chuyện cá»§a Ngá»c Sương mà tá»± tiện xông và o nghị sá»± đưá»ng, trong lòng thầm cưá»i. Tiêu Ngá»c Sương như Ä‘i guốc trong bụng hắn, liá»n ngại ngùng nhìn hắn và khẽ dặn:
- Chà ng phải ăn nói cẩn tháºn vá»›i tỉ tỉ và mẫu thân, đừng lá»— mãng xông và o như lần trước. Chà ng không nghe khéo lại bị phạt thì chẳng ai cứu được đâu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i sang sảng, rá»i phòng đến Nghị sá»± đưá»ng. Trên đưá»ng tá»›i bá»—ng thấy Quách Vô Thưá»ng biểu thiếu gia lâu rồi không gặp. Quách Vô Thưá»ng hay Ä‘em Tứ Äức cùng mấy tên gia Ä‘inh ngưá»i ngá»±a hà o hứng định phi ra ngoà i. Thấy Lâm Tam, y láºp tức vui vẻ nói:
- Lâm Tam, lần nà y ngươi là m tốt, quả là hả dạ.
Lâm Vãn Vinh không để ý, chỉ thấy bá»™ dạng lăng nhăng cá»§a Quách Vô Thưá»ng không biết là hắn định là m gì, bèn mỉm cưá»i:
- Thiếu gia, bây giá» trá»i sáng tinh mÆ¡, phưá»ng Diệu Ngá»c chưa mở cá»a đâu, nếu muốn “giao lưu†thì tranh thá»§ trá»i tối má»™t chút.
Quách Vô Thưá»ng lúng túng cưá»i:
- Lâm Tam, ta không Ä‘i “giao lưuâ€. Ta đến cá»a tiệm Äà o gia dạo chút thôi. À không, bây giá» phải nói là cá»a tiệm Tiêu gia má»›i phải, tháºt hả hê thay. Xem thằng khốn há» Äà o kia còn vênh vang được nữa không.
Hoá ra biểu thiếu gia không đợi nổi, đưa ngưá»i Ä‘i khám xét nhà ngưá»i ta, Lâm Vãn Vinh nghe mà thấy buồn cưá»i, hắn biết Quách Vô Thưá»ng chẳng có chút thiện cảm vá»›i Äà o Äông Thà nh, thà nh thá» muốn gấp rút đến thanh toán bá»n chó cùng đưá»ng kia.
“Không biêÌt tên hoÌ£ ÄaÌ€o kia coÌ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c ai cưÌu không ? Cái cá»™t thẳng đứng kia thật không dễ chiÌ£u chuÌt naÌ€o, tôÌi thiểu phải coÌ iÌt nhâÌt ba naÌ€ng kỹ nữ mÆ¡Ìi giải quyêÌt ná»—i, ta thực sự viÌ€ cho thân thể yêÌu Æ¡Ìt của hăÌn maÌ€ cảm thâÌy lo lăÌng Ä‘oÌ, hăÌc hăÌc!â€
Khi Lâm Vãn Vinh đến nghị sá»± đưá»ng, đại tiểu thư và Tiêu phu nhân Ä‘á»u Ä‘ang ở đó, các quản sá»± khắp nÆ¡i cá»§a Tiêu gia cÅ©ng Ä‘ang ngồi nghiêm chỉnh vẻ Ä‘ang đợi hắn tá»›i. Tiêu phu nhân trông thấy hắn, tươi cưá»i đứng dáºy:
- Lâm Tam, ngươi vất vả quá.
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Phu nhân khách khà rồi, ta chỉ là kẻ ở trong nhà , đại tiểu thư má»›i là ngưá»i vất vả nhất.
Tiêu Ngá»c Nhược nhìn hắn không nói lá»i nà o. Tiêu phu nhân cưá»i nói tiếp:
- Ngá»c Nhược đã kể cho ta nghe hết rồi, lần tá»›i Hà ng Châu lần nà y, Tiêu gia chúng ta Ä‘oạt lại được vị trà long đầu trong Kim Lăng thương há»™i và chiếm được cá»a hà ng cá»§a Äà o gia, công lao cá»§a Lâm Tam là lá»›n nhất, ta nhất định sẽ trá»ng thưởng.
- Äâu có, đâu có, phu nhân lại quá lá»i rồi. Nhá» con mắt tinh Ä‘á»i hÆ¡n ngưá»i cá»§a phu nhân và tác phong anh minh nhanh nhạy cá»§a đại tiểu thư, chúng ta má»›i đạt được thà nh công lá»›n lao như váºy. Ta chỉ là m được mấy việc nhá» mà thôi, không đáng là bao.
Lâm Vãn Vinh “khiêm tốn†đáp.
Äại tiểu thư nhịn cưá»i nghe hắn tà i lanh, nói vá»›i các quản sá»± trong phòng:
- Lần nà y công lao cá»§a Lâm Tam là lá»›n nhất, mẫu thân và ta đã quyết định, từ giá» Lâm Tam có thể tá»± do và o nghị sá»± đưá»ng nà y bà n việc, chư vị có ý kiến gì không?
Những ngưá»i ngồi đây Ä‘á»u là há» hà ng Tiêu gia, thấy má»™t tên gia Ä‘inh quèn bá»—ng dưng lại ngồi ngang hà ng vá»›i bá»n há», trong lòng thấy không phục. Nhưng chuyện Lâm Tam và đại tiểu thư kịch chiến Äà o Äông Thà nh trên Thanh VÅ© lâu đã lan truyá»n khắp nÆ¡i từ lâu, nhất là kỳ tÃch “du oa tẩy thủ†tháºt là thần sầu quá»· khốc, khiến bá»n há» vô cùng kinh ngạc không ai dám phản đối ná»a lá»i. Hắn tìm chá»— ngồi, nhìn ngó bốn bá» thầm nghÄ©: “Lão tá» coi như là gia nháºp há»™i đồng quản trị cá»§a nhà há» Tiêu rồi, không biết khi nà o thì được là m chá»§ tịch đây?â€
Äại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh đã ngồi yên, khẽ gáºt đầu và nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Lần nà y là m sao để tiếp quản cá»a hà ng Äà o gia má»™t cách thuáºn lợi, ta muốn nghe ý kiến cá»§a các vị quản sá»±.
Các quản sá»± Ä‘á»u là ngưá»i nhà há» Tiêu, nhưng Äại tiểu thư bà n việc là m ăn rất chững chạc, chỉ xưng quản sá»±, không xưng là thúc bá.
Má»™t ngưá»i đứng dáºy nói:
- Tiêu Ngá»c hiá»n Ä‘iệt muốn tiếp tay cá»a hà ng Äà o công tá», chuyện nà y nhất quyết không được đâu.
Lâm Vãn Vinh nhá»› lại hôm cứu nhị tiểu thư, chÃnh tên quản sá»± nà y xông ra quấy nhiá»…u, Lâm Vãn Vinh còn cãi nhau vá»›i hắn má»™t tráºn. Hình như là em há» cá»§a Tiêu lão gia thì phải, còn nhá»› phu nhân từng gá»i hắn là “tứ đệâ€. Quả nhiên Äại tiểu thư nghe xong sắc mặt bá»—ng đổi, lạnh lùng đáp:
- Có gì mà không được? Tứ thúc nói nghe thỠxem?
Tứ thúc nói má»™t mạch liên tu bất táºn:
- Hiá»n Ä‘iệt à , Äà o VÅ© Äà o đại nhân là ngưá»i đứng đầu các xưởng dệt ở Hà ng Châu. Cá»a hà ng vải cá»§a nhà chúng ta là m ăn nhiá»u năm, cÅ©ng có quan hệ thân thÃch vá»›i hà ng dệt vải Hà ng châu bao nhiêu năm nay, thế có gì là không tốt? Việc kinh doanh cá»§a nhà há» Tiêu Ä‘á»u nhá» Äà o đại nhân coi sóc, tại sao lại trở mặt vá»›i há»? Bây giá» vì việc nà y, đắc tá»™i vá»›i Äà o công tá» thì không nói là m gì, nhưng nếu đắc tá»™i vá»›i Äà o đại nhân thì chỉ cần má»™t câu nói cá»§a ngưá»i ta thôi là cá»a hà ng vải cá»§a chúng ta sẽ gặp phải vấn đỠsinh tồn lá»›n, Ä‘iá»u nà y không há» có lợi cho Tiêu gia.
“Sinh tồn? Không có Lâm Tam thì Äà o gia đã thôn tÃnh chúng ta từ lâu rồi, còn đâu ra mà bà n chuyện sinh tồn?†Tiêu Ngá»c Nhược cắn môi xẵng giá»ng há»i:
- Thế theo cao kiến của tứ thúc, phải là m sao cho thoả đây?
Tứ thúc nói:
- Hiá»n Ä‘iện à , tứ thúc ta già đá»i hÆ¡n cháu, kiên thức nhiá»u hÆ¡n là phải. Theo thiển kiến cá»§a ta, chi bằng Ä‘em tiệm vải Äà o gia trả vá» cho hỠđể tá» rõ thà nh ý cá»§a Tiêu gia và mong muốn hai bên hoà hảo.
“Äúng là thiển cáºn, thiển cáºn! Theo ý cá»§a lão già nà y, có khi lão Ä‘ang mong thông gia vá»›i nhà há» Äà o, đấy là ‘hoà hảo’ đấy.†Lâm Vãn Vinh thấy khinh bỉ tên tứ thúc chó má nà y vô cùng, đúng là chÃnh sách xu nịnh Ä‘iển hình, còn dám nói ra má»™t cách đưá»ng hoà ng.
Äại tiểu thư nén giáºn mà nói:
- Tứ thúc, từ khi Äà o gia kinh doanh vải, trên thương trưá»ng chúng ta xung đột vá»›i hỠđâu phải có má»™t hai lần. Tứ thúc nói muốn hoà hảo vá»›i Äà o gia, nhưng cháu đây xin há»i lại má»™t câu: Trong tất cả những gì Äà o gia là m, đã bao giá» hoà hảo vá»›i chúng ta chưa? Lần trước thì ép nhà ta liên doanh vá»›i chúng, lần qua Hà ng Châu còn cáºy và o thân pháºn là đứng đầu Kim Lăng thương há»™i để liên kết vÆ¡i Hà ng Châu thương há»™i, hoạnh há»e Tiêu gia. Nếu không có Lâm Tam giúp đỡ thì e rằng lúc nà y cháu đã…
Äại tiểu thư cắn răng không nói nữa, Lâm Vãn Vinh biết ý cá»§a cô. “Mấy tên há» hà ng cá»§a Tiêu gia ngồi nói chuyện không thấy Ä‘au lưng, chỉ chỠđược cầm tiá»n, đâu có hiểu được ná»—i vất vả cá»§a má»™t cô gái yếu Ä‘uối như đại tiểu thư khi bôn ba bên ngoà i. Lần đó không có lão tá» thì Äà o Äông Thà nh đã san bằng Tiêu gia rồi.
Tứ thúc vẫn chỠđại tiểu thư nói tiếp, bá»—ng Lâm Vãn Vinh đứng phắt dáºy mà cưá»i:
- Không biết vị quản sá»± đây quý tÃnh là chi?
Tứ thúc ngạo nhiên đáp:
- Ta xếp thứ tư trong Tiêu gia tá»™c phổ, ngươi phải gá»i ta là Tứ lão gia.
- Hoá ra là há» Tiêu à . Nghe lão gia đây nói má»™t thôi má»™t hồi, tiểu nhân cứ nghÄ© ngà i há» Äà o cÆ¡.
Lâm Vãn Vinh cưá»i.
Tiêu tứ lão gia mặt xám lại, tức giáºn:
- To gan! Äây không phải là chá»— cho ngươi cà n rỡ!
Äại tiểu thư thấy Lâm Tam ra mặt, cảm động nhìn hắn, cứng rắn nói vá»›i tứ thúc:
- Tứ thúc nói sai rồi, cho phép Lâm Tam và o nghị sá»± đưá»ng nà y bà n chuyện là quyết định cá»§a mẫu thân cháu. Mà chư vị quản sá»± ở đây đã công nháºn rồi, thân pháºn cá»§a anh ta ngang hà ng vá»›i thúc, nói thế có gì mà không được?
Tên quản sá»± kia há hốc mồm không phản bác được lá»i nà o. Lão cÅ©ng biết Lâm Vãn Vinh, bèn nuốt giáºn không nói gì nữa. Äấu võ mồm thì Lâm Vãn Vinh còn phải sợ ai? Hắn lạnh lùng cưá»i đáp:
- Vị Tiêu tứ lão gia nà y mồm nói là muốn hoà hảo vá»›i Äà o gia, muốn nghÄ© cho Tiêu gia. Tôi cứ nghÄ© Tứ lão gia là ngưá»i cá»§a Äà o gia cÆ¡, hoá ra chúng ta cÅ©ng là ngưá»i nhà há» Tiêu cả. Má»™t ngưá»i há» Tiêu, ăn đồ cá»§a há» Tiêu, uống nước cá»§a há» Tiêu, không những không chịu dốc sức cho há» Tiêu mà ngà y đêm còn muốn giúp đỡ cho ngưá»i khác, thà là m tổn thất cho nhà mình và đi nịnh hót ngưá»i ngoà i tháºt là là m ngưá»i ta ngạc nhiên.
Tiêu tứ lão gia điên tiết nói:
- Ta vì nghÄ© cho cÆ¡ nghiệp nhà há» Tiêu cả, quyết không để cÆ¡ nghiệp tổ tông lụn bại trong tay các ngưá»i.
“Mẹ mà y chứ, có tháºt là há» hà ng xa nhà há» Tiêu không hay thấy gia phả mà tìm đến, thấy kẻ sang bắt quà ng là m há», mở miệng là nghÄ© cho cÆ¡ nghiệp tổ tông nhà há» Tiêu nhưng nhăm nhe tà i sản nhà nà y thì đúng hÆ¡n.†Mắt Lâm Vãn Vinh rừng rá»±c căm háºn: “Cái tên tứ lão gia nà y, mấy lần ló đầu ra nói tốt cho Äà o gia, lần trước suýt nữa liên luỵ đến Ngá»c Sương và ta. Lần nà y ai cÅ©ng yên lặng thì hắn lại to mồm nhất. Vô liêm sỉ! Chó má, nhìn mắt tam giác thế kia biết ngay chẳng phải là đồ tốt đẹp gì, chắc chắn là được Äà o gia đãi đằng rồi thôn tÃnh tà i sản nhà Tiêu gia đây, chạy đâu cho thoát.â€
- NghÄ© cho cÆ¡ nghiệp Tiêu gia? Tứ lão gia, phu nhân là con dâu cá»§a lão thái gia, đại tiểu thư và nhị tiểu thư là cháu ruá»™t cá»§a lão thái gia, ngà i nghÄ© cho Tiêu gia, chẳng nhẽ há» lại cố ý là m khó cho Tiêu gia sao? Trả cá»a tiệm lại để biểu thị hoà ý? Câu nà y nói ra thì dá»… quá nhưng khiến Tiêu lão thái gia phải xấu mặt. Äà o gia có dã tâm, lúc nà o cÅ©ng là m khó chúng ta, vụ cưỡng ép là m ăn lần trước, lần Ä‘i Hà ng Châu, Äà o gia đã liên kết Chiết thương như thế nà o, khi vÅ© chúng ta ra sao, toà n bá»™ Kim Lăng thương há»™i Ä‘á»u táºn mắt trông thấy, ai ai cÅ©ng bất bình cho Tiêu gia. Lẽ nà o tứ lão gia lại không nghe thấy gì sao? Ai cÅ©ng biết Äà o gia muốn bóp chết Tiêu gia, thế mà có ngươi lại nói tốt cho Äà o gia, lòng ngưá»i khó Ä‘oán, hà nh vi kì lạ nà y không biết đằng sau có được lợi lá»™c gì không nhỉ?
Lâm Vãn Vinh nhìn tứ lão gia và nói.
Mấy ngà y hôm nay chuyện ở Thanh VÅ© lâu truyá»n Ä‘i khắp trong giá»›i là m ăn Kim Lăng, Tiêu gia má»™t thân má»™t mình chống đỡ áp lá»±c từ phÃa hai thương há»™i Kim Lăng và Hà ng Châu, ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u nà y. Tuy không nói ra ngoà i miệng nhưng các thương nhân Ä‘á»u rất khâm phục sức chống đỡ cá»§a Tiêu gia, còn mang thái độ hoan nghênh khi Tiêu gia giữ chức Long đầu ở Kim Lăng thương há»™i. Ở đây toà n là những ngưá»i là m ăn, nghe đến chuyện nà y không Ãt lần nên Ä‘á»u chú ý đến từng lá»i nói cá»§a Lâm Tam. Duy chỉ có Tiêu tứ lão gia là nói há»™ cho Äà o gia khiến ai cÅ©ng sinh nghi.
- Ngươi nói láo! Ta có được lợi lộc gì hả?
Tiêu tứ gia đứng phắt dáºy, mắt rá»±c lá»a, quát:
- Mẹ con Ngá»c Nhược yếu Ä‘uối cô độc, khó tránh bị ngưá»i ta lợi dụng, má»™t tên gia Ä‘inh quèn như ngươi mà cÅ©ng được và o trong nà y ngồi, không phải là ngươi mê hoặc bá»n há» thì là tại sao?
- To gan!
Äại tiểu thư còn chưa kịp mở mồm thì đã nghe tiếng Tiêu phu nhân Ä‘áºp bà n đứng lên.
Tiêu phu nhân khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn má»™t lượt khắp phòng, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u lạnh sống lưng. Tứ lão gia trá»™m nhìn má»™t cái, cúi đầu xuống không dám nói gì.
Phu nhân lạnh lùng đáp:
- Tiêu gia ta mẹ con cô quả chỉ chuyên tâm là m ăn chứ không muốn gây sá»±, nhưng nếu có ngưá»i cho rằng bá»n ta sợ thi nhầm rồi. Ta tuy là nữ giá»›i nhưng trước kia cÅ©ng từng lên triá»u đưá»ng, quen biết đến lục bá»™, từng vái hoà ng đế, chưa từng sợ ai. Tiêu gia ta toà n là báºc nữ lưu nhưng không phải là ai cÅ©ng bắt nạt được. Hôm nay tại nghị sá»± đưá»ng đây, trước mặt tổ tông, có kẻ dám khi vÅ© Tiêu gia, ta quyết không nương tay.
Phu nhân vừa dứt lá»i, già trẻ trong nhà đá»u không dám lên tiếng. Äại tiểu thư tuy cÅ©ng có khà thế nhưng tuổi còn trẻ, uy phong vẫn chưa theo kịp mẫu thân. Phu nhân mặt trầm xuống, nhìn má»™t lượt tất cả má»i ngưá»i, không ai dám đối thị vá»›i bà . Có thể thấy quả là uy phong hÆ¡n ngưá»i.
Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©: “Tiêu phu nhân có uy tháºt đấy, nghe lá»i bà ta nói thì ngà y trước bà từng lên triá»u, không biết tháºt hay giả. Xem tuổi cá»§a bà thì lúc ở kinh thà nh chắc không quá hai mươi tuổi, là m gì có chuyện từng bái kiến triá»u đưá»ng? Vị Quách tiểu thư nà y quát không đơn giản.â€
Lâm Vãn Vinh nhìn đám ngưá»i không dám hé miệng, trong lòng thấy buồn cưá»i, ai dám bảo đây là xã há»™i trá»ng nam khinh nữ, má»™t bá»n nam nhân bị mẹ con đại tiểu thư nói cho và i câu mà khiếp đến ná»—i không dám ngẩng đầu lên, tháºt vô vị.
Mấy chục ngưá»i Ä‘á»u thấy vẻ tá»± đắc cá»§a Lâm Vãn Vinh, những nhân váºt hắn gặp qua khá nhiá»u, từ triá»u đình nhất phẩm đại viên đến quan lại cao cấp địa phương, chưa biết sợ ai. Tiêu phu nhân Ä‘ang quan sát chung quanh thì hắn thì lại quan sát bà . Tiêu phu nhân tuy ba bảy ba tám tuổi rồi, nhưng da dẻ hồng hà o, hai má phúng phÃnh, thân hình duyên dáng, hấp dẫn mê ngưá»i. Nhìn bà ta trông như má»™t thiếu phụ chưa đầy ba mươi, trong lúc tức giáºn, mắt phụng mà y ngà i, khuôn ngá»±c quý phái, hoa quý ung dung, diá»…m lệ vô ngần, khà chất cá»±c kỳ cao nhã. Tiêu phu nhân mục quang sắc lạnh đảo mắt bốn bá», thấy Lâm Vãn Vinh thì bá»—ng ôn hoà đi bao nhiêu, trên mặt nở nụ cưá»i, khẽ gáºt đầu tỠý khen ngợi.
Phu nhân xẵng giá»ng:
- Hôm nay trên nghị sá»± đưá»ng, trước mặt liệt tổ liệt tông, có kẻ dám mở mồm nói lá»i khó nghe, xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm Tiêu gia, ta không thể là m ngÆ¡.
Phu nhân vừa dứt lá»i, tất cả Ä‘á»u đổ dồn ánh mắt và o tứ thúc. Lần đó nhị tiểu thư xông và o nghị sá»± đưá»ng, đến con gái mình Tiêu phu nhân cÅ©ng cho ăn roi, huống hồ là má»™t anh em thúc bá há» hà ng xa.
Phu nhân nhìn tứ thúc, nghiêm nghị nói:
- Tiêu Tứ Duy, phụ thân ngươi và lão thái gia là đồng tông đồng tá»™c, ta dá»±a và o tá»™c phổ mà má»i ngươi và o là m quản sá»±, chỉ mong ngươi nể mặt là há» hà ng mà dốc sức là m việc. Nhưng ngươi thì không biết nghÄ©, ngà y thưá»ng chỉ lo là m báºy, lén lút nháºn bạc cá»§a ngưá»i ta, lấy vải thứ phẩm tráo vá»›i lụa thượng phẩm, là m bại hoại thanh danh nhà ta, ta nể mặt cha ngươi mà bá» qua nhiá»u lần chỉ hy vá»ng ngươi biết hối cải. Thế nhưng những việc ngươi là m lại cà ng khiến cho ngưá»i ta thãt vá»ng, hôm nay lại còn xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm tổ tiên Tiêu gia, ta không phạt ngươi, thiên lý nan dung. Hôm nay ta tước chức quản sá»± cá»§a ngươi, phạt đánh má»™t trăm roi, còn gì để nói nữa không?
Tứ thúc mặt mũi trắng bệch, nói lớn:
- Ngươi dám? Ta là ngưá»i trong há» Tiêu, không ai dám là m thế vá»›i ta. Các ngươi không nghe lá»i ta rồi chịu thiệt thòi, hôm nay Äà o đại nhân đến Kim Lăng, hợp tác vá»›i ngà i má»›i phải, nếu không thì chẳng còn đưá»ng sống đâu…
- Lôi ra ngoà i, đánh má»™t trăm roi tháºt nặng, trục xuất gia môn.
Tiêu phu nhân quát.
Và i tên gia Ä‘inh sức dà i vai rá»™ng xông và o, lôi tứ thúc ra ngoà i, không lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu la vang trá»i.
“Hoá ra đúng là má»™t tên phản đồ.†Lâm Vãn Vinh lắc đầu. “Tên nà y là m nhiá»u Ä‘iá»u ác, may mà Tiêu phu nhân cÅ©ng nhẫn nhịn chứ nếu là ta thì cho nó ra tương từ lâu rồi.â€
Tiêu phu nhân lại nghiêm mặt, nói vá»›i má»i ngưá»i trong phòng:
- Tiêu gia chúng ta đã bị dồn tá»›i chân tưá»ng, các vị quản sá»± hãy nghÄ© cách để giúp đỡ Ngá»c Nhược tiếp quản cá»a hà ng vải cá»§a Äà o gia, những việc khác không cần để ý.
Bà lại nhìn Lâm Vãn Vinh cưá»i vui vẻ, khẽ nói:
- Lâm Tam, đi với ta.
Hai ngưá»i bước và o má»™t căn phòng ở bên cạnh, Tiêu phu nhân má»›i cưá»i há»i:
- Lâm Tam, ngươi thấy Ngá»c Sương thế nà o?
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:13 PM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nguyenan
02-09-2008, 09:06 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 134: Âm mưu của phu nhân
Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch, biên táºp: melly
Nguồn: tà ng thư viện
“Äây rồi, đây rồi.†Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm: “Äịnh dùng mỹ sắc dụ dá»— ta à ? Há»i ta nghÄ© gì vá» nhị tiểu thư thì khác nà o muốn là m mối cho ta và nhị tiểu thư? Nhưng lão trượng mẫu nương mà đÃch thân đứng ra thì không đúng quy luáºt, không xuôi tai cho lắm.â€
Lâm Vãn Vinh là m bá»™ cưá»i mấy tiếng:
- Nhị tiểu thư ư? Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy tiểu thư rất tốt, ngây thÆ¡ hoạt bát, xinh đẹp tốt bụng, ai cÅ©ng thÃch.
Tháºt lòng mà nói, nha hoà n gia Ä‘inh trong Tiêu phá»§ mà nghe thấy câu nà y chắc phải tức há»™c máu. Trước khi hắn đến Tiêu phá»§, nhị tiểu thư là ngưá»i như thế nà o ai ai cÅ©ng rõ. Phu nhân nhìn hắn mỉm cưá»i:
- Ta há»i ngươi thấy nó thế nà o cÆ¡?
- À… phu nhân… ta và nhị tiểu thư… lâu nay quan hệ cũng tốt.
Lâm Vãn Vinh hồ đồ đáp, trán lấm tấm mồ hôi: “Phu nhân há»i thế nà y chẳng phải là lá»™ liá»…u quá sao, ta chưa kịp chuẩn bị gì cả!†Mặt hắn tuy dà y như thá»›t nhưng gặp phải chuyện nà y thì không biết mở mồm ra sao.
Phu nhân thấy hắn lúng túng thiếu tá»± nhiên, không nhịn được cưá»i:
- Lâm Tam, lần đầu tiên ta thấy ngươi xấu hổ như thế. Hay là do trước đây ta tầm nhìn cháºt hẹp?
“Hừ, rõ rà ng bà ấy Ä‘ang chá»c ta, tháºt chẳng ra gì.†Lâm Vãn Vinh bá»±c dá»c nghÄ©. Hắn đâu phải kẻ đơn giản tầm thưá»ng, liá»n cưá»i ha hả:
- Phu nhân, thá»±c ra đấy là do ngưá»i khác hiểu lầm con thôi. Ngưá»i ta chỉ nhìn bá» ngoà i thấy con ăn chÆ¡i phóng đãng mà đâu có biết bản tÃnh con má»m má»ng lắm và chỉ mong sống yên là nh.
Tiêu phu nhân không giữ nổi bá»™ mặt nghiêm nghị mà phì cưá»i khi nghe những lá»i nà y cá»§a hắn, hồi lâu má»›i nói:
- Lâm Tam, từ lâu đã nghe Ngá»c Nhược kể ngươi miệng nhả ra hoa. Trước đây ta chưa tin hôm nay cÅ©ng được táºn mắt chứng kiến rồi.
Lâm Vãn Vinh thấy bà ta cưá»i như thế trôngn tháºt mỹ diá»…m hÆ¡n ngưá»i. Hắn thầm nghÄ©: “Cách ăn nói cá»§a ta đương nhiên là bà lần đầu tiên nghe thấy rồi, đây chÃnh là phong cách há» Lâm vô song thiên hạ, ngoà i ta ra còn nghe ai nói thế được nữa?â€
- Lâm Tam, ngươi là ngưá»i ở đâu? Trong nhà có những ai?
Tiêu phu nhân lại há»i.
Nếu nhá»› không nhầm thì đây là lần thứ hai phu nhân há»i rồi. Lần trước khi là má»™t tân Ä‘inh má»›i và o phá»§, phu nhân cÅ©ng xem xét rồi há»i câu nà y. Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Con là ngưá»i Kinh Sở. Nhà không đất không ruá»™ng, không ngưá»i thân thÃch, chỉ có mình con thôi.
Phu nhân khẽ nói:
- Ngươi cÅ©ng đáng thương tháºt.
Rồi thở dà i một tiếng:
- Ngươi tuy đáng thương nhưng Tiêu gia ta cũng chẳng hơn ngươi là mấy.
Lâm Vãn Vinh nghe không hiểu, phu nhân nói tiếp:
- Tiêu gia ta mẹ góa con côi, mấy năm nay chuyên tâm là m ăn. Tuy cÅ©ng thà nh đạt nhưng cuối cùng vẫn lâm và o cảnh khó khăn do trong nhà không có đà n ông, ta và Ngá»c Nhược đã cố gắng rất nhiá»u nhưng vẫn là m trò cưá»i cho ngưá»i khác thôi.
Khuôn mặt phu nhân thoáng buồn. Thá»i buổi nà y, thân pháºn những kẻ là m ăn Ä‘á»u thấp hèn, huống hồ nhà há» Tiêu từ khi lão gia khuất núi, nhà không còn nam giá»›i, không khà gia đình ảm đạm, chỉ dá»±a và o phụ nữ mà vá»±c dáºy. Cho dù phu nhân và đại tiểu thư có tà i giá»i thế nà o Ä‘i nữa mà ở trong trà o lưu hiện nay thì cÅ©ng không thể không khiến ngưá»i ta đà m tiếu. Hắn gáºt gù, thầm nhá»§: “Bà nói vá»›i tôi cÅ©ng vô Ãch, bà mau Ä‘i tìm má»™t ông chồng Ä‘i má»›i phải đạo, không thì cÅ©ng kén rể cho đại tiểu thư Ä‘i thì hÆ¡n, nhị tiểu thư thì cứ để đấy. Há» Lâm ta quyết không Ä‘i ở rể, phải rước Ngá»c Sương vá» nhà há» Lâm ta má»›i phải đạo.â€
Phu nhân thở dà i má»™t lúc lại ngẩng đầu lên cưá»i:
- Tá»± dưng lại nói mấy chuyện nà y mất vui. Thôi ta nói vá» Ngá»c Sương nhé. Lâm Tam, ngươi rất thông minh, con nha đầu Ngá»c Sương có chút tình ý vá»›i ngươi, Ä‘iá»u nà y ta biết.
Phu nhân nói đến đây bá»—ng dừng lại, nhìn Lâm Vãn Vinh có ý dò xét. Hắn là ai chứ, khôn lõi Ä‘á»i là m sao dá»… dà ng bị lung lay bởi mấy lá»i nà y cho được. Hắn giả bá»™ như không nghe thấy, chá» cho phu nhân nói tiếp.
Phu nhân thấy hắn chả có phản ứng gì, liá»n thở dà i:
- Ta vốn không tán thà nh lắm việc nà y, Ngá»c Sương tuổi còn nhá», bây giá» chưa phải lúc đỠcáºp việc nà y. Huống hồ thân pháºn hai ngươi khác xa nhau quá, nói ra sợ ngưá»i ta cưá»i.
Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©: “Thân pháºn chó gì, bà nói dá»… nghe gá»›m. Äây chỉ là cái cá»› cho cái gá»i là nhà cao cá»a rá»™ng cá»§a các ngưá»i, trong mắt lão tá», thân pháºn chỉ là cái Ä‘inh. Ta và nhị tiểu thư thì đã là m sao, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga má»›i là thá»i thượng. Lão tá» không thoát được cái thân gia đình nà y thì trá»™m đưa nhị tiểu thư ra ngoà i tư tình xem bà còn nói chuyện thân pháºn nữa hay không.â€
Phu nhân thấy sắc mặt hắn khó chịu, dưá»ng như Ä‘i guốc trong bụng hắn nên cưá»i:
- Ngươi không phải sốt ruá»™t. Äây chỉ là cách nghÄ© trước đây cá»§a ta thôi. Äã là mẫu thân thì phải suy nghÄ© cho con gái, tình cảm nà y hy vá»ng ngươi hiểu. Gần đây, trông lá»i nói cá» chỉ cá»§a ngươi tuy không đúng phép tắc nhưng cÅ©ng có chút tà i hoa.
Ngừng một lúc rồi tiếp:
- Những ngà y ngươi đến nhà há» Tiêu quả thá»±c đã táºn tâm táºn lá»±c, vì nhà há» Tiêu mà đóng góp không Ãt công lao. Äừng nói là xà phòng vá»›i nước hoa mà lúc gặp nguy ra tay cứu giúp Ngá»c Nhược cÅ©ng đủ cho ngưá»i ta phải cảm kÃch rồi. Lần Ä‘i Hà ng Châu lại đánh bại Äà o gia, là m rạng mặt Tiêu gia, công lao tháºt to lá»›n. Nếu ta còn vô lý ngăn cản thì e hÆ¡i ngang ngược và khó nói.
Lâm Vãn Vinh mừng thầm nhưng mặt ngoà i không gợn chút cảm xúc: “Tiêu phu nhân nà y nói chuyện dá»… nghe chứ không ngông nghênh như Äại tiểu thư, cứ hùng hùng hổ hổ, lại còn dạy Ngá»c Sương mấy thứ nữ tá» phòng lang thuáºt, rõ rà ng là muốn đỠphòng ta, là m ta cứ phải thấp thá»m không yên.â€
Tiêu phu nhân nghiêm nghị đáp:
- Nhưng mà …, Ngá»c Sương bây giá» còn nhá», nhiá»u chuyện còn chưa phân định rạch ròi. Ta hy vá»ng có thể thấy nó vô tư mà lá»›n lên, tá»± mình chá»n lá»±a. Ngươi đừng nghÄ© rằng ta không phản đối thì để ngươi tá»± do hà nh động, ngươi cÅ©ng không được dùng cách gì mạnh tay quá.
“Tá»± do à , chỉ sợ bà không cho nà ng ấy tá»± do thôi.†Lâm Vãn Vinh thầm nhá»§. Thá»±c ra những Ä‘iá»u Tiêu phu nhân nói Lâm Vãn Vinh cÅ©ng sá»›m nghÄ© đến cả rồi. Äối vá»›i hắn, tán gái ghét nhất là xá» mạnh tay, “Lấy ngưá»i trước lấy lòng sau†– đây là câu danh ngôn chà lý cá»§a hắn. Nhị tiểu thư má»›i mưá»i sáu tuổi, Ä‘ang độ tuổi má»›i biết yêu và cÅ©ng là tuổi dá»… dụ dá»— nhất. Chỉ cần đối tốt vá»›i nhị tiểu thư má»™t chút, nói và i câu ngon ngá»t dá»… nghe thì đảm bảo con nha đầu nà y sống chết cÅ©ng phải theo hắn cho bằng được. Äối vá»›i tà i tán gái cá»§a mình, hắn hoà n toà n có đủ tá»± tin.
Lâm Vãn Vinh thở dà i má»™t tiếng và cưá»i:
- Phu nhân tốt quá, Lâm Tam cảm kÃch vô cùng. Nếu không phải phu nhân trẻ trung quá thì con đã đưa phu nhân lên bà n thá» mà thá» phụng quanh năm rồi.
Phu nhân cưá»i duyên dáng đáp:
- Lâm Tam, ngươi đừng giở chiêu dụ dỗ ra để lừa phỉnh ta, ta không dễ cắn câu đâu.
Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cưá»i đẹp như hoa, đôi má hây hây, rõ rà ng là đã dÃnh công phu vá»— mông ngá»±a ở đây rồi, hắn cưá»i thầm “Bà mà không cắn câu má»›i lạ.â€
- Váºy … xin Ä‘a tạ phu nhân.
Lâm Vãn Vinh nhũn nhặn đáp.
Tiêu phu nhân lắc đầu:
- Ngươi đừng vá»™i cảm Æ¡n. Việc nà y ta chỉ nói rõ trước cho ngươi nghe thôi. à ta muốn nói chắc ngươi cÅ©ng phải hiểu rồi, chuyện ngươi và Ngá»c Sương, ta không tán thà nh cÅ©ng không phản đối.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, Tiêu phu nhân tiếp lá»i:
- Ngá»c Sương còn trẻ dại, lá»›n hÆ¡n còn có Ngá»c Nhược, chị em chúng nó tình cảm sâu nặng, Ngá»c Sương cÅ©ng rất nghe lá»i Ngá»c Nhược. Nếu ngươi muốn chuyện cá»§a mình vá»›i Ngá»c Sương có kết quả thì phải nghÄ© cách là m sao qua được cá»a Ngá»c Nhược đã. Ta chẳng giúp bên nà o cả, Ngá»c Nhược có thái độ thế nà o vá»›i chuyện cá»§a hai ngươi? Ta cÅ©ng không nhúng tay và o được.
Lâm Vãn Vinh tá»± nhá»§ “Cháºc, âm mưu, đây đúng là âm mưu cá»§a phu nhân, lòng vòng má»™t hồi thế nà y hoá ra là giở chiêu Thái Cá»±c thôi thá»§.†Bà ta trên danh nghÄ©a trao quyá»n chá»§ động cho đại tiểu thư, muốn cho Lâm Vãn Vinh phải vắt óc ra mà qua mặt Tiêu Ngá»c Nhược, thá»±c chất là để cho Lâm Vãn Vinh dốc hết sức lá»±c ra giúp đỡ Tiêu gia.
Nhị tiểu thư thì câu được Lâm Tam, còn đại tiểu thư thì lại quản chặt nhị tiểu thư. Chiêu nà y quả là cao, dụng ý cốt lõi là muốn trói chặt má»™t nhân tà i như hắn. Bây giá» có thể nói là thà nh do Äại tiểu thư mà bại cÅ©ng là do Äại tiểu thư. Chưa bao giá» Äại tiểu thư lại có tác dụng nổi báºt như thế. Tiêu phu nhân nà y nói má»™t thôi má»™t hồi cÅ©ng bằng chưa nói gì, nhưng vẫn bán được má»™t ân huệ lá»›n, quả nhiên không hổ là ngưá»i cầm nắm Tiêu gia nhiá»u năm, lanh trà không để đâu cho hết.
Lâm Vãn Vinh vốn khôn lá»i, ngay láºp tức đã nhìn thấu sá»± việc. “Muốn dùng Ngá»c Sương để câu ta sao? Ha ha, ai câu ai còn chưa biết. Tuy Äại tiểu thư là khó chÆ¡i nhất, nhưng cà ng lắm thách thức cà ng hấp dẫn. Ta thÃch rồi đấy. Mặc kệ cái âm mưu âm miếc cá»§a bà , chỉ cần là các cô nương thì Lâm Tam ca đây còn sợ ai?â€
Phu nhân thấy Lâm Tam mỉm cưá»i, biết là không che giấu nổi má»™t kẻ khôn ngoan thế nà y đà nh cưá»i khổ, thầm nghÄ© “Giá như Tiêu gia ta có má»™t nam Ä‘inh như Lâm Tam hay chỉ bằng má»™t ná»a nó cÅ©ng được thì ta đâu cần phải tÃnh toán thiệt hÆ¡n thế nà y.â€
Phu nhân thở dà i:
- Lâm Tam, nghe nói lần nà y đến Hà ng Châu, các ngươi có gặp Văn Trưá»ng tiên sinh? Ta còn nghe nói Văn Trưá»ng tiên sinh rất hà i lòng vá» ngươi? Không biết dạo nà y ông ta ra sao?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, đáp:
- Từ tiên sinh rất khoẻ, còn nhá» con chuyển lá»i thăm đến phu nhân.
Tiêu phu nhân nhìn ra ngoà i cá»a sổ, khẽ thở dà i, đáp:
- Chẳng mấy khi được Văn Trưá»ng tiên sinh quan tâm như váºy. Từ khi chia tay ở kinh thà nh đã hai mươi năm. Cố nhân lâu không tương kiến, thá»i gian cÅ©ng tháºt vô tình.
Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cảm khái như váºy, nghÄ© thầm: “Chẳng nhẽ phu nhân lại có ngưá»i tình cÅ© lưu tại kinh thà nh? Nhìn kỹ thần tình, mặt thì buồn rầu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngá»i, không giống như Ä‘ang nhá»› nhung ai mà chỉ là hoà i cảm thuần tuý. Tiêu phu nhân nà y cÅ©ng là ngưá»i có lắm bà máºt đây!â€
Lúc hắn Ä‘i ra khá»i phòng, Äại tiểu thư Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại bên ngoà i, thấy hắn Ä‘i ra sốt ruá»™t há»i:
- Lâm Tam, mẫu thân nói gì với ngươi?
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Có nói chuyện gì đâu, chỉ nói mấy chuyện dựng vợ gả chồng thôi mà .
Äại tiểu thư sững ngưá»i má»™t lúc:
- Dựng vợ gả chồng cái gì cơ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Phu nhân nói muốn đem gả nhị tiểu thư cho ta.
Tiêu Ngá»c Nhược mặt mÅ©i biết sắc, xẵng giá»ng:
- Äừng có mÆ¡!
“Biết ngay là cô nà ng sẽ thế mà !†Lâm Vãn Vinh ngại ngần cưá»i, tuyệt không nói gì, bá»—ng thấy Tứ Äức hoảng hốt lo sợ chạy và o, hét ầm Ä©:
- Tam ca, Äại tiểu thư, há»ng rồi, có chuyện rồi.
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:15 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nguyenan
03-09-2008, 08:26 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 135: Tiếp thu
Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch, biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Tứ Äức, đừng cuống, cứ bình tÄ©nh. Trá»i có sáºp xuống thì đã có phu nhân và tiểu thư đỡ cho rồi má»›i đến lượt chúng ta.
Lâm Vãn Vinh cưá»i the thé, đại tiểu thư lưá»m hắn xém mặt.
Tứ Äức hổn hển thở không ra hÆ¡i, cuống quýt nói:
- Tam ca, Äại tiểu thư, chết rồi! Biểu thiếu gia… biểu thiếu gia bị ngưá»i ta đánh!
- Cái gì? Bị đánh á?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.
“Biểu thiếu gia tuy trăng hoa nhưng cÅ©ng không phải là kẻ hay gây chuyện. Huống hồ dá»±a và o tiá»n bạc cá»§a cải nhà há» Tiêu, ở Kim Lăng tuy chưa phải là nhất nhì nhưng cÅ©ng không phải ai cÅ©ng dám động và o. Sao bá»—ng dưng có kẻ dám đánh biểu thiếu gia? Mẹ kiếp, đánh chó phải ngó mặt chá»§ chứ, không biết Vô Thưá»ng biểu thiếu gia được Lâm Tam ca ta đây che chở à ?â€
Äại tiểu thư cÅ©ng cuống lên mà há»i:
- Ai? Kẻ nà o đánh biểu ca?
Lâm Vãn Vinh chợt nhá»› ra, biểu thiếu gia đưa bá»n Tứ Äức đến cá»a hà ng Äà o gia dương oai giá»…u võ khám xét nhà há», có khi bị ngưá»i nhà há» Äà o đánh cÅ©ng nên.
Tứ Äức vá»™i đáp:
- Chúng tôi và biểu thiếu gia Ä‘i nháºn lại cá»a hà ng Äà o gia, bá»—ng gặp Äà o lão gia. Bá»n há» không nói chẳng rằng liá»n xông và o đánh chúng tôi, còn bắt biểu thiếu gia Ä‘i. Bá»n thuá»™c hạ liá»u chết chạy ra ngoà i để báo tin cho phu nhân và tiểu thư, bây giá» tôi sẽ Ä‘i cứu thiếu gia.
“Cứu cái đầu, thằng tiểu tá» nà y chạy trốn thì cứ nói là chạy trốn Ä‘i, còn là m bá»™, gần bằng lão tá» rồi đấy. Nhưng thế cÅ©ng có gì là sai, đánh không thắng thì phải chạy má»›i gá»i là thông minh lanh trÃ, không chạy thì đứng đó ăn đòn chắc?â€
Äại tiểu thư nghe xong vá»™i và ng nói:
- Má»i ngưá»i còn Ä‘ang ở đây bà n bạc để xếp đặt công việc, biểu ca sao lại nóng nảy Ä‘i đâu rồi? Chá» má»™t lát không được hay sao?
- Äà o lão gia? Äà o VÅ© Tô Châu chức tạo đó sao?
Lâm Vãn Vinh nói với đại tiểu thư:
- Xem ra Tiêu tứ lão gia nói không sai, tên Äà o VÅ© nà y quả nhiên vá»™i vá»™i và ng và ng tá»›i Kim Lăng, nhưng không biết Äà o Äông Thà nh và cô em nhà há» Äà o kia thế nà o rồi.
Äại tiểu thư giáºn Ä‘iên ngưá»i:
- Lão già nà y tháºt là … Biểu ca tuy có lá»— mãng chút nhưng cá»a hà ng Äà o gia đã thuá»™c vá» Tiêu gia chúng ta rồi, biểu ca đến tiếp quản có gì là sai mà Äà o VÅ© lại tuỳ tiện đánh ngưá»i, bắt ngưá»i như thế? Äể ta Ä‘i nói lý vá»›i lão.
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt kéo tay cô lại:
- Äại tiểu thư, ngươi có bị Ä‘iên không? Nói lý vá»›i kẻ là m quan ư? Lấy trứng chá»i đá, ngươi Ä‘i đâu mà nói lý vá»›i chúng?
Lâm Vãn Vinh không phải là đứa trẻ lên ba, hắn biết lúc nà y có nói gì cÅ©ng vô Ãch, đấu vá»›i quan thì phải hÆ¡n thá»±c lá»±c.
- Lâm Tam, ngươi nói xem phải là m thế nà o?
Äại tiểu thư trầm ngâm má»™t hồi. Lâm Tam nói quá đúng, ngưá»i là m ăn như nà ng ta tuy có hà ng vạn thá»§ Ä‘oạn nhưng nếu phải đấu vá»›i ác nhân thì phải nhỠđến ác nhân cỡ ….Lâm Tam ra tay.
Biểu thiếu gia tuy lăng nhăng, nhưng đối vá»›i Lâm Vãn Vinh thì không tệ bạc chút nà o. Huống hồ đó lại là biểu ca cá»§a Ngá»c Sương, nói thế nà o cÅ©ng không được để tên há» Äà o bắt nạt. “Mẹ kiếp, há» Äà o nà y quan thương là m má»™t, vừa đá bóng vừa thổi còi, đúng là chÆ¡i khăm ngưá»i khác.†Lâm Vãn Vinh dặn dò:
- Tứ Äức, mau đến phá»§ tổng đốc Lạc đại nhân, má»i Cao Tù cao đại ca tá»›i và kể lại tất cả. Sau đó nhá» Cao đại ca trình lại vá»›i Lạc đại nhân, nói là ta muốn má»i ngà i đến xem quan viên thá»§ hạ trong cá»a tiệm Äà o gia hiếp đáp ngưá»i là nh thế nà o.
Äại tiểu thư nghe xong cuống cuồng há»i:
- Lâm Tam, ngươi ăn nói như thế thì Lạc đại nhân sao đến được?
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Ta vá»›i Lạc trẻ Lạc già đá»u là chá»— anh em, ta còn là quý nhân cá»§a bá»n há» cÆ¡, lão Lạc không đến má»i là lạ.
Hắn cưá»i má»™t cách đầy bà ẩn, không ngó ngà ng tá»›i lá»i nói cá»§a đại tiểu thư nữa mà bảo Tứ Äức:
- Ngươi đi mau đi, tìm bằng được Cao đại ca. Chuyện nà y mà xong ta bảo đại tiểu thư tăng lương cho ngươi.
- Äa tạ Tam ca, Ä‘a tạ đại tiểu thư .
Tứ Äức há»›n hở chạy Ä‘i.
Äại tiểu thư trông bá»™ dạng kỳ bà cá»§a hắn, không chịu được bèn nói:
- Ai cho ngươi tuỳ tiện xếp đặt như thế hả. Cà ng lúc cà ng tự do quá trớn.
Äại tiểu thư thấy Lâm Tam sắp xếp thoả đáng, trong lòng cÅ©ng thấy nhẹ nhõm, miệng ngoà i nói cứng thế thôi để khá»i mất mặt liá»n xẵng giá»ng má»™t tiếng rồi không nói gì nữa.
Khi Lâm Vãn Vinh và Äại tiểu thư đến cá»a hà ng nhà há» Äà o, thấy dân chúng tụ táºp ồn à o trước cá»a. Biểu thiếu gia Quách Vô Thưá»ng bị mấy ngưá»i há» Äà o trói chặt Ä‘ang chá»i đổng ầm Ä©. Lâm Vãn Vinh đảo mắt má»™t vòng, không thấy huynh muá»™i Äà o Äông Thà nh và Äà o Uyển Doanh đâu. Bá»—ng thấy má»™t ngưá»i máºp mạp mặc quan phục đứng ngay chÃnh giữa, nom hao hao Äà o Äông Thà nh lại Ä‘áºm vẻ quan uy. Hẳn là Tô Châu chức tạo Äà o VÅ© rồi. Bá»n hạ nhân Äà o gia ra ra và o và o không ngừng, Ä‘ang Ä‘em vải vóc trong cá»a hà ng khuân ra xe ngá»±a bên ngoà i.
“Vô sỉ!†Äại tiểu thư chá»i chầm: “Tiêu gia còn chưa kịp đến bà n giao vá»›i Äà o gia. Chúng mang Ä‘i bao nhiêu vải vóc thì Tiêu gia sẽ bị thiệt hại bấy nhiêu.†Äại tiểu thư gằn giá»ng nói:
- Chúng Ä‘em hết vải vóc Ä‘i, muốn để lại vưá»n không nhà trống cho Tiêu gia ta đây mà , vô sỉ hết cỡ!
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Tuy bá»n chúng là m thế nà y vô sỉ tháºt nhưng ta cÅ©ng không có cách gì ngăn lại. Vải vóc tuy là má»™t nguồn thu nháºp nhưng không phải là thứ quyết yếu nhất, cái đáng giá là đất Ä‘ai nhà cá»a. Äây là tà i sản cố định, cÅ©ng là chá»— là m ăn cá»§a chúng, không có chá»— là m ăn thì nhiá»u vải vóc đến mấy cÅ©ng lụn bại mà thôi.
Äại tiểu thư biết hắn nói có lý, bèn gáºt đầu đồng ý, thấy bá»™ dạng thảm hại cá»§a Quách Vô Thưá»ng, không nén nổi thở dà i:
- Biểu ca hà nh sự quả là có chút lỗ mãng. Lần nà y chịu thiệt lần sau chắc phải khôn khéo hơn.
- Tôi thấy đây chưa chắc là việc xấu, biết đâu là việc hay. Chúng ta tiếp quản cá»a hà ng há» Äà o, khó tránh khá»i má»™t số xung đột nhá». Qua vụ náo loạn cá»§a biểu ca lần nà y, ai ai cÅ©ng biết tá»›i, xem ra rất có lợi cho Tiêu gia, trong cái rá»§i có cái may.
Lâm Vãn Vinh bình tÄ©nh phân tÃch.
Äại tiểu thư lại nghÄ© ngợi, quả đúng là có lý tháºt rồi nhìn hắn không nói gì. Äến lúc hắn không còn kiên nhẫn nữa thì bá»—ng có ngưá»i vá»— vai, má»™t giá»ng nói sang sảng vang lên:
- Lâm công tá», tôi đến đây rồi!
Hắn quay đầu lại, ra là hai huynh đệ Cao Thá»§, Cao Tù Ä‘ang đứng mỉm cưá»i sau lưng mình.
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Là m phiá»n hai vị Cao đại ca rồi. Tình hình hiện tại chắc hai vị đại ca cÅ©ng rõ chứ.
Cao Tù gáºt đầu đáp:
- Lâm công tá» cứ yên tâm, trước khi Ä‘i Từ đại nhân đã dặn dò rồi, Äà o gia thà nh láºp có văn tá»± đà ng hoà ng, lại do Từ đại nhân Ä‘Ãch thân là m chứng, Äà o gia muốn chối cãi cÅ©ng không được.
- Nói như váºy thì hà nh động cá»§a chúng tôi há chẳng phải quá chÃnh nghÄ©a, quá chÃnh đáng hay sao.
Lâm Vãn Vinh cưá»i, trong mắt thoáng hiện lên nét ranh mãnh, hai huynh đệ há» Cao cÅ©ng cưá»i phá lên.
Lâm Vãn Vinh theo sau đại tiểu thư bước ra, biểu thiếu gia thấy hai ngưá»i bèn gá»i lá»›n:
- Biểu muội, biểu muội, Mau tới cứu ta! …. Lâm Tam, cứu ta!
Äại tiểu thư bước tá»›i, hà nh lá»… vá»›i Äà o VÅ© và nói:
- Dân nữ Tiêu Ngá»c Nhược bái kiến Äà o đại nhân.
Äà o VÅ© cưá»i nhạt:
- Tiêu đại tiểu thư khà phách hÆ¡n ngưá»i đó, phái ngưá»i tá»›i lấy cá»a tiệm Äà o gia ta, còn có coi bản quan ra gì nữa không? Bản quan không dám nháºn má»™t lá»… cá»§a cô.
“Hừ, đồ cẩu quan, cáºy quyá»n trong tay để là m ăn buôn bán, còn đòi ngưá»i ta coi ra gì nữa. Chưa thấy ai vô sỉ như ngươi.†Lâm Vãn Vinh nhìn Äà o VÅ© máºp mạp khệ nệ mà thầm cưá»i.
Tiêu đại tiểu thư nghiêm mặt đáp:
- Hà cá»› gì đại nhân lại nói thế? Ngá»c Nhược là m ăn nhiá»u năm, luôn răn bản thân là m đúng phép tắc, má»i hà nh vi lá»i nói Ä‘á»u tuân theo luáºt lệ Äại Hoa, không hay đại nhân nói thế có ý gì.
Äà o VÅ© lạnh lùng đáp:
- Tiêu đại tiểu thư, hôm nay cô phái ngưá»i đến đây, luôn miện nói là muốn tiếp quản sản nghiệp tổ tông cá»§a há» Äà o ta, không biết là dá»±a và o đâu? Bản quan kinh doanh dệt vải Hà ng Châu, nắm bắt công việc cá»§a cả má»™t tỉnh, công việc báºn rá»™n thế nà o, đâu có thể giao cho cô là m bừa?
Tiêu Ngá»c Nhược xẵng giá»ng đáp:
- Äà o đại nhân, việc Tiêu gia tôi tiếp quản cá»a hà ng vải cá»§a Äà o gia, giá»›i là m ăn trong Kim Lăng Ä‘á»u đã tá» tưá»ng, chẳng nhẽ đại nhân lại không hay biết? Cuá»™c gặp mặt hà ng năm Kim Lăng – Tô Châu lần trước, Äà o công tỠđã cá cược vá»›i Tiêu gia ta bằng cá»a hà ng vải nhà Äà o gia rồi, tiếc là Äà o công tá» liên tiếp thua hai tráºn, đà nh phải giữ lá»i mà trao cá»a hà ng vải cho chúng tôi thôi. Có văn thư cá»§a Äà o công tá» là m chứng, hà ng trăm thương khách Kim Lăng, Hà ng Châu Ä‘á»u táºn mắt chứng kiến tại chá»—, còn có Văn Hoa Các đại há»c sÄ©, há»™ bá»™ thượng thư Từ Vị đại nhân Ä‘Ãch thân công chứng, chuyện nà y không thể bịa đặt. Từ giây phút Äà o công tá» láºp văn thư, cá»a hà ng nà y đã thuá»™c vá» nhà chúng tôi rồi. Chúng tôi y hẹn tá»›i thu hồi tà i sản, hợp tình hợp lý có gì mà sai? Äại nhân tuy đứng đầu phưá»ng dệt vải Hà ng Châu nhưng cÅ©ng không có quyá»n tuỳ tiện bắt ngưá»i, biểu ca tôi không phạm tá»™i cÅ©ng không mắc lá»—i, đại nhân vì cá»› gì mà lại vô cá»› đánh ngưá»i và bắt giữ biểu ca tôi?
Tiêu Ngá»c Nhược tuy giá»ng nói nhẹ nhà ng nhưng khảng khái hùng hồn, nói năng đâu ra đấy. Ngưá»i xung quanh nghe nói đây chÃnh là Tiêu đại tiểu thư huyá»n thoại, thấy cô không sợ uy quyá»n, lại có phong tư liá»n có cảm tình ngay vá»›i cô. Tá»± cổ dân không đấu lại vá»›i quan hôm nay bá»—ng dưng lại có đại tiểu thư ngang nhiên nói lý giữa phố, con ngưá»i gan dạ khà phách thế nà y là m những ngưá»i dân thưá»ng cảm thấy phấn khởi vô cùng, chá» cho đại tiểu thư nói hết, tất cả má»i ngưá»i rà o rà o khen ngợi “Hay!â€.
Äà o VÅ© liếc mắt, nghiêm nghị nói:
- Tiêu đại tiểu thư, vụ cá cược Hà ng Châu đó chỉ là có ngưá»i cố ý hãm hại Äông Thà nh con ta, việc nà y còn phải Ä‘iá»u tra đã, ta đã báo cáo vá»›i Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Äức Trình đại nhân, Trình đại nhân sắp Ä‘Ãch thân phái ngưá»i chất vấn, trả lại sá»± trong sạch cho Äà o gia ta. Vụ cá cược đó không tÃnh.
“Trá»i Æ¡i, không hổ danh là kẻ là m quan, da dà y mưá»i thước, tên Trình Äức đó là m vá» quân đội còn ngươi thì là m vá» chÃnh trị, cho dù có bẩm báo lên cấp trên để Ä‘iá»u tra thì cÅ©ng nên bẩm báo vá»›i tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn má»›i phải, dây vá»›i lão Trình Äức đó là m quái gì? HÆ¡n nữa, việc nà y có quá nhiá»u ngưá»i táºn mắt trông thấy rồi, nói phá»§ nháºn là phá»§ nháºn ngay được sao? Mẹ kiếp, cẩu quan, đúng là cẩu quan, thế mà cÅ©ng ngang nhiên đưá»ng hoà ng nói được!†Lâm Vãn Vinh chá»i thầm.
Tiêu đại tiểu thư nghe Äà o VÅ© ăn nói đổi trắng thay Ä‘en, tháºt giả lẫn lá»™n, tức đỠcả mặt, gắt:
- Äà o đại nhân nói thế có ý gì? Hay là nghi ngá» nhãn lá»±c và trà tuệ cá»§a hà ng trăm thương khách hai nÆ¡i Giang Triết, hay là nghi ngá» công chứng cá»§a há»™ bá»™ thượng thư Từ Vị Từ đại nhân? Thế thì xin má»i đại nhân gá»i lệnh công tá» ra đây, cùng tranh luáºn vá»›i Tiêu Ngá»c Nhược tôi trước mặt các phụ lão Kim Lăng Ä‘ang có mặt ở đây.
Lâm Vãn Vinh hốt hoảng kéo đại tiểu thư lại:
- Ngươi có bị hồ đồ không váºy. Bây giá» Äà o gia có văn tá»± trong tay, chỉ cần tiếp quản từ Äà o gia là được rồi, còn tranh vá»›i luáºn cái gì nữa? Cho dù là Tiêu gia lừa đảo bịp bợm nhưng bá»n há» Äà o các ngươi cÅ©ng chỉ có nước công nháºn thôi, Äà o Äông Thà nh là m nhiá»u việc xấu như thế, lão tá» doạ hắn chút xem hắn có dám cắn lại ta không?
Äà o VÅ© đáp:
- Äông Thà nh con ta hôm qua không may nhiá»…m cảm, bây giá» Ä‘ang tÄ©nh dưỡng trong nhà , đợi khi nà o khá»i thì sẽ đối chất vá»›i cô cÅ©ng không muá»™n.
“TÄ©nh dưỡng? Sợ là đang tÄ©nh dưỡng trên bụng cô em nà o thì đúng hÆ¡n.†Lâm Vãn Vinh nghÄ© tá»›i kiệt tác cá»§a mình mà không nhịn được cưá»i.
Äại tiểu thư nói:
- Äà o đại nhân, tôi chỉ là nhất giá»›i dân nữ, ngà i là mệnh quan triá»u đình, nên phải hiểu biết nhiá»u luáºt lệ hÆ¡n tôi má»›i phải.
Nà ng lấy ra má»™t tá» khế ước, chÃnh là tá» giấy có chữ ký dấu vết cá»§a Äà o Äông Thà nh ở Tình VÅ© lâu:
- Văn tá»± nà y chÃnh là do Äà o công tá» láºp ra, trên đó còn có chữ ký và dấu tay cá»§a công tá», còn có chữ ký cá»§a nhất phẩm đại há»c sÄ© Từ Vị đại nhân, cho thấy ngà i Ä‘Ãch thân là m chứng. Tá» văn tá»± nà y chÃnh là bằng chứng, Äà o đại nhân có muốn phá»§ nháºn không?
- Tiêu Ngá»c Nhược to gan, ngươi dám lừa bịp bản quan? Từ đại nhân là hiá»n thần đương triá»u, địa vị cao quý ra sao, ngươi chỉ là má»™t nữ tá» là m sao có thể quen biết đại nhân? Ấn tÃn nà y có khi là ngươi là m giả cÅ©ng nên.
Äà o VÅ© ngang ngạnh đáp.
- To gan!
Cao Tù bước tá»›i, chỉ và o Äà o VÅ© mà quát.
- Má»™t tên quan nhãi nhép như ngươi mà dám nghi ngỠấn tÃn cá»§a Từ Vị đại nhân sao? Tháºt là ếch ngồi đáy giếng.
- Ngươi là ai?
Äà o VÅ© thấy ngưá»i nà y cao to, nhãn thần sắc bén, vá»™i quát to.
Cao Tù lấy ra một lệnh bà i và ng từ bên hông, giơ lên trước mặt lão:
- Ta là nhất phẩm đái Ä‘ao há»™ vệ trong cung, phụng mệnh bảo vệ Từ VÄ© đại nhân. Ấn tÃn nà y chÃnh là cá»§a Từ VÄ© đại nhân, ngà i lo có kẻ giở trò nên đắc đặc biệt phái ta đến Kim Lăng là m rõ chuyện nà y, đồ cẩu quan nhà ngươi đến ấn tÃn mà còn là m vẻ không biết à , muốn là m phản phải không?
Cao Tù là m há»™ vệ trong cung, hà ng ngà y Ä‘á»u gặp các vương công đại thần, tên Hà ng Châu chức tạo nà y đối vá»›i hắn chỉ là con tép. Những ngưá»i thân cáºn hoà ng thượng không phải là quan lại thì cÅ©ng là kẻ thân cáºn vá»›i quan lại, hắn luôn miệng chá»i Äà o VÅ© là cẩu quan, Äà o VÅ© tất không dám nói gì. Äại tiểu thư cÅ©ng không phà lá»i vá»›i Äà o VÅ© liá»n đưa tá» văn tá»± cho Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh Ä‘i má»™t vòng trước mặt má»i ngưá»i ở đó và cầm tá» giấy rÅ© xoà nh xoạch:
- Các vị phụ lão hương thân thấy rõ rồi đấy, đây là dấu ấn do chÃnh Äà o Äông Thà nh Ä‘Ãch thân ký, chứng minh rằng cá»a hà ng vải Äà o gia phải chuyển nhượng cho Tiêu gia chúng tôi là sá»± tháºt. Äại tiểu thư cá»§a chúng tôi là ngưá»i nhân từ đức độ, không muốn cố tình là m khó Äà o gia nên má»›i cho há» thá»i gian má»™t ngà y để chuyển Ä‘i, ai ngá» hôm nay Äà o gia lại hung hăng như váºy, không những đánh sứ giả Tiêu gia phái đến mà còn chối là không có văn tá»± nà y, đến dấu ấn cá»§a chÃnh mình cÅ©ng không nháºn ra hay sao? Äà o đại nhân là ngưá»i là m quan, nhưng tôi xin há»i chư vị phụ lão hương thân, là m quan thì có thể tuỳ ý ức hiếp bách tÃnh lương thiện hay sao? Hôm nay ức hiếp Tiêu gia, biết đâu ngà y mai ngà y mai lại đến lượt Trương gia, Lý gia…? Thế gian nà y chẳng nhẽ không còn nÆ¡i nà o có đạo lý nữa sao?
Lâm Vãn Vinh nói cứ tháºt tháºt giả giả, biểu thiếu gia ăn chÆ¡i ngang tà ng qua miệng hắn thoắt cái bá»—ng chốc biến thà nh sứ giả nhà há» Tiêu phái tá»›i, là sứ giả cá»§a chÃnh nghÄ©a, hiện thân cá»§a dÅ©ng cảm. Biểu thiếu gia nghe mà trong lòng thấy hả hê, ngẩng đầu ưỡn ngá»±c mà nói:
- Thả ta ra, mau lên!
Mấy câu cuối cá»§a Lâm Vãn Vinh có ý chá»c ngoáy, muốn xoáy sâu mối quan hệ quan dân, quần chúng láºp tức nổ ra má»™t trà ng kêu gà o:
- Thả ngưá»i Ä‘i! Thả ngưá»i Ä‘i!
Không lâu sau, những tiếng đó toả ra đồng thanh, cà ng ngà y cà ng quyết liệt. Äại tiểu thư thấy trong số mấy ngưá»i Ä‘ang đồng thanh có và i ngưá»i khá quen mắt, nhìn như gia Ä‘inh trong phá»§ Tiêu gia, cô còn nhìn thấy Tiêu Phong vá»›i Tứ Äức. Trong số đám ngưá»i đó thì hai tên nà y hò hét hăng nhất. Lâm Vãn Vinh đánh mắt vá»›i nà ng, mỉm cưá»i: “Không sai, đây gá»i là cò mồi.â€
Äà o VÅ© nhìn dân chúng kÃch động, mặt mÅ©i xanh như tà u lá, bèn lui và i bước rồi cất giá»ng:
- Äóng cổng!
- Tổng đốc Giang Tô Lạc đại nhân tới!
Má»™t giá»ng nói vang lên là m đám đông giáºt mình. Từ xa má»™t chiếc kiệu nhá» Ä‘ung đưa Ä‘i tá»›i.
Lâm Vãn Vinh thở dà i má»™t tiếng. “Lão hồ ly Lạc Mẫn nà y lúc nà o cÅ©ng xuất hiện đúng lúc quan trá»ng nhất, muốn hù doạ cái mạng ta sao? Chả phải nói cÅ©ng biết lão già nà y chắc chắn là rúc trong chá»— tối xem vở kịch nà y từ nãy rồi. Thấy đại tiểu thư nói má»™t hồi khiến Äà o VÅ© câm như hến thì má»›i ló đầu ra để tranh thá»§.â€
Thấy tổng đốc đại nhân tá»›i, đám ngưá»i bèn yên lặng, Lâm Vãn Vinh nháy mắt bảo Tứ Äức lùa đám cò mồi lui xuống. Lạc Mẫn khệ nệ vác cái bụng phệ bước xuống từ cái kiệu con, ra vẻ nghiêm mặt nhìn bốn bá» và nói:
- Bản quan ra khá»i thà nh là m công chuyện, Ä‘i qua đây thấy dân chúng tụ táºp, rốt cuá»™c là có chuyện gì mà lại náo động như thế?
- Hạ quan Äà o VÅ© xin ra mắt thá»§ hiến đại nhân.
Äà o VÅ© thấy tổng đốc đại nhân Ä‘Ãch thân giá đáo, vá»™i và ng bước lên bái kiến. Hắn âm thầm câu kết vá»›i Thà nh Äức nhưng cÅ©ng biết thừa không chỉ có má»™t tên chức tạo nhá» nhoi như hắn là đắc tá»™i được vá»›i Lạc Mẫn.
- á»’, Äà o đại nhân cÅ©ng ở đây à ? Trở vá» từ Hà ng Châu lúc nà o váºy? Sao bản phá»§ chẳng nháºn được tin tức gì thế?
Lạc Mẫn giở giá»ng nhà quan ra để há»i. Mệnh quan triá»u đình không có lệnh cá»§a thượng cấp mà tá»± tiện di lý, luáºn nói vá» tá»™i thì cÅ©ng không phải là nhẹ, nếu mà lão thượng tấu lên trên thì Äà o VÅ© sẽ bị quở mắng má»™t phen.
Äà o VÅ© vá»™i cung kÃnh đáp:
- Hạ quan do nhà có việc khuẩn mà phải quay lại Kim Lăng, do gấp gáp nên chưa kịp báo cáo, đúng lúc đang định đến phủ đại nhân để bẩm báo thì đã gặp đại nhân ở đây rồi.
Lạc Mẫn “ừ†một tiếng rồi nói:
- Ra là thế. Äà o đại nhân trong nhà có việc gấp, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng châm chước được, bản phá»§ không truy cứu. Nhưng hôm nay dân chúng lại tụ táºp trước cá»a phá»§ cá»§a ngươi là có chuyện gì?
Äà o VÅ© khúm núm đáp:
- À… chỉ là má»™t và i chuyện vặt thôi, hạ quan đã xá» lý ổn thoả rồi, không dám phiá»n đại nhân lo lắng.
- Chuyện vặt vãnh? Äà o đại nhân nói nghe nhẹ quá.
Äại tiểu thư cưá»i lạnh nhạt, cháºm rãi bước lên trên, cung kÃnh hà nh lá»… vá»›i Lạc Mẫn:
– Dân nữ Tiêu Ngá»c Nhược, xin ra mắt Lạc đại nhân, xin đại nhân là m chá»§ cho Tiêu gia cá»§a dân nữ và trả lại công bằng cho Tiêu gia.
Lạc Mẫn nhìn Äà o VÅ©:
- Tiêu tiểu thư sao lại nói thế? Cô là con cháu của Tiêu Các Lão, ai dám bắt nạt cô? Hay là ở đây có sự hiểu lầm gì?
Tiêu Ngá»c Nhược cầm văn tá»± hai tay dâng lên, cung kÃnh đáp:
- Äây là dấu ấn do chÃnh tay Từ VÄ© đại nhân ấn ký, chuyện cá cược cÅ©ng là do Từ đại nhân là m chứng, ngà i còn đặc biệt phái nhất phẩm há»™ vệ trong cung là Cao Tù đại nhân đến Kim Lăng là m chứng việc nà y. Má»i đại nhân xem rõ.
Cao Tù chắp tay nói:
- Bẩm Lạc đại nhân, chÃnh Từ đại nhân chứng kiến việc nà y và đỠbút là m chứng cho vụ cá cược nà y. ChÃnh vì thế tiểu nhân má»›i đến đây.
Lạc Mẫn gáºt đầu, xem ấn tÃn và ngạc nhiên đáp:
- Äúng là do chÃnh tay Văn Trưá»ng tiên sinh đỠbút.
Lạc Mẫn xem ná»™i dung trên văn tá»±, chau mà y má»™t lúc rồi kéo Äà o VÅ© ra bên cạnh, khẽ há»i:
- Äà o đại nhân, đây có đúng là dấu tay cá»§a lệnh lang không?
Äà o VÅ© cắn môi cắn lợi gáºt đầu:
- Äúng váºy.
Lạc Mẫn thở dà i:
- Äà o đại nhân, không phải ta nói gì ông đâu nhưng mà lần nà y là tại lệnh lang hà nh động xốc nổi rồi, cá»a tiệm há» Äà o sao lại dá»… dà ng Ä‘em ra cá cược vá»›i ngưá»i ta? Trên nà y còn có dấu tay, thà nh chứng cá»› thép rồi.
Äà o VÅ© cÅ©ng thở dà i, Äà o Äông Thà nh trẻ tuổi nhưng vốn tinh khôn già dặn, tà i năng, là m việc luôn khiến cho lão an tâm. Không ngá» lần nà y lại dây dưa vá»›i nhà há» Tiêu. Lão nghÄ© mãi mà không hiểu.
Lạc Mẫn tiếp tục đưa đẩy:
- Äà o đại nhân, ngà i vá»›i tôi cùng là m quan má»™t tỉnh, cùng là ngưá»i trong nghá» cả, nếu là ngà y thưá»ng thì tôi tất sẽ giúp ngà i dẹp chuyện nà y lại, nhưng há»ng là ở chá»— lệnh lang chá»c giáºn ai chứ lại Ä‘i chá»c giáºn Từ Vị đại nhân. Bây giá» tôi có xé quách tá» văn tá»± nà y Ä‘i thì vẫn còn Từ Vị đại nhân, Từ Vị đại nhân là nhân váºt cỡ nà o thì chúng ta Ä‘á»u biết quá rõ. Nói câu khó nghe, chúng ta cùng hợp lại cÅ©ng không đỠnổi vá»›i ngón út cá»§a Từ đại nhân, tôi giúp ngà i thế nà o được?
Lạc Mẫn nhăn mà y nhăn mặt ra vẻ vò đầu bứt tai nhìn như thá»±c tâm lo nghÄ© cho Äà o gia. Äà o VÅ© trầm ngâm không nói, tinh thần sa sút, hai ngưá»i như Ä‘á»u Ä‘ang phát rầu. Trừ Lâm Vãn Vinh, không ai nhìn ra hai kẻ kia miệng thÆ¡n thá»›t da á»›t ngâm? Lạc Mẫn thì thầm má»™t hồi vá»›i Äà o VÅ©, mặt Äà o VÅ© trông vẻ bi thảm, nhìn đại tiểu thư rồi “hừm†má»™t tiếng, suy nghÄ© hồi lâu cuối cùng cÅ©ng dứt khoát gáºt đầu.
Lạc Mẫn bước tá»›i, cưá»i vá»›i Tiêu Ngá»c Nhược:
- Tiêu đại tiểu thư, trong việc nà y tất có hiểu lầm, ta đã giải thÃch tưá»ng táºn vá»›i Äà o đại nhân rồi. Nếu đã có Từ Vị đại nhân Ä‘Ãch thân là m chứng thì chắc không có gì sai sót rồi. Äà o đại nhân đã đồng ý giao lại cá»a tiệm cho Äà o gia, hy vá»ng đại tiểu thư ghi nhá»› lá»i chỉ bảo cá»§a Äà o đại nhân mà là m ăn cho tốt, đừng để đại nhân thất vá»ng.
- Nếu đã thế, Ngá»c Nhược xin cảm tạ quyết định…sáng suốt cá»§a Äà o đại nhân, đồng thá»i Ä‘a tạ Lạc đại nhân phán xá» công bằng.
Äại tiểu thư cưá»i duyên dáng nhá» nhẹ đáp. Äà o VÅ© háºm há»±c má»™t tiếng rồi phất áo Ä‘i mất.
Lâm Vãn Vinh âm thầm giÆ¡ ngón tay cái vá»›i lão hồ ly Lạc Mẫn, Lạc Mẫn cÅ©ng cưá»i hả hê đáp lại. Lão đặc biệt tá»›i đây là vì việc nà y, những việc còn lại thì dá»… rồi. Äà o VÅ© đã Ä‘i, kẻ ở trong nhà há» Äà o cÅ©ng không dám ở lại nữa, cả đất cả vải nhà há» Äà o Ä‘á»u thuá»™c vá» Tiêu gia. Nói như Lâm Vãn Vinh thì lần nà y đúng là phát tà i rồi. Mẹ kiếp, lấy má»™t trăm bà vợ, má»—i ngưá»i may má»™t trăm bá»™ quần áo thì đống vải vóc nà y cÅ©ng không hết được. Kiểm kê, kiểm hà ng, tiếp quản, đại tiểu thư cẩn trá»ng tỉ mỉ chỉ đạo. Äối vá»›i mấy chuyện vặt vãnh nà y Lâm Vãn Vinh tuyệt không chút hứng thú. “Lão tá» sinh ra là để là m chá»§ tịch quản trị.†Hắn nhìn theo bóng đại tiểu thư mà hể hả cưá»i. Báºn rá»™n thì còn hay chứ nhà n rá»—i má»™t chút thì hắn lại thấy bức bối khó chịu.
“Thá»i tiết cà ng ngà y cà ng lạnh, má»™t tháng nữa là tết rồi. Ä‚n tết xong phải lên kinh thà nh tìm Thanh Tuyá»n, nhị tiểu thư thì có thể Ä‘i theo há»c há»i, nhưng còn Xảo Xảo thì tÃnh sao? Chẳng nhẽ lại bỠở lại Kim Lăng má»™t mình? Thế có bằng giết ta không? Hắn vừa Ä‘i vừa nghÄ©, chẳng mấy chốc đã đến Thá»±c Vi Thiên mà không hay. Giá»ng nói vui mừng cá»§a Xảo Xảo từ lầu trên vá»ng xuống:
- Äại ca! Huynh vá» rồi à ?
Tà i sản của haitc
Chữ ký của haitc [B][CENTER][SIZE="3"][COLOR="Blue"]Thế gian Tình là gì?:00 (103):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
[B][CENTER][SIZE="5"][COLOR="DarkOrchid"]Phó Äảng Lưu Manh - [COLOR="Magenta"]Song Tu ÄÆ°á»ng Chá»§[/COLOR][/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a haitc
03-09-2008, 09:18 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 136
Dịch: Kỳ thiên Long
Biên dich, biên táºp: Melly
Nguồn : Tà ng Thư Viện
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, Xảo Xảo như má»™t con chim nhá» vá»™i và ng sà xuống lầu dưới. Nà ng chạy tá»›i trước mặt hắn và hoan há»· há»i thăm:
- Äại ca, huynh vá» rồi à !?
Khuôn mặt Xảo Xảo ngân ngấn dòng lệ nhá»› nhung. Mấy ngà y không gặp, trông khuôn mặt vẫn rạng rỡ đáng yêu nhưng dưá»ng như hai má đã gầy Ä‘i nhiá»u, đôi mắt ánh lên niá»m vui sướng. Hắn kéo tay nà ng, gáºt đầu đáp:
- Ta vỠtừ đêm hôm qua rồi, sáng nay lại xỠlý một và i việc, bây giỠmới rảnh rỗi. Bảo bối của ta, mấy hôm nay có nhớ ta không?
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhà ng xoa xoa lòng bà n tay Xảo Xảo, ra chiá»u lả lÆ¡i. Khi ấy tá»u lâu Ä‘ang là lúc cao Ä‘iểm nên rất đông khách, Lâm Vãn Vinh không chút kiêng dè nắm tay Xảo Xảo đùa cợt. Nà ng mặt đỠbừng, ngại ngùng không dám ngẩng đầu, nhưng niá»m ngá»t ngà o trong tim cứ mÆ¡n man hiện rõ trên khuôn mặt, nắm tay Lâm Vãn Vinh kéo lên lầu bốn, thấy lão Äổng, Thanh SÆ¡n Ä‘á»u có ở đó, Kim Lăng tà i nữ Lạc Ngưng cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình cưá»i đầy thâm ý.
- Sao hôm nay đến đây đông đủ váºy? Äến nghênh đón ta à , má»i ngưá»i khách khà quá.
Lâm Vãn Vinh mở lá»i, thấy Lạc Ngưng tá»§m tỉm cưá»i, tiện thể há»i thăm:
- Lạc tiểu thư, lâu lắm chúng ta không gặp nhau, dạo nà y vẫn khoẻ chứ?
Lạc Ngưng thầm nghÄ©: “Từ hôm nổi nóng đánh Hầu công tá» cho đến lúc từ Hà ng Châu trở vá» cÅ©ng chưa đến năm sáu hôm, có cần thiết phải giả vá» há»i han xã giao vá»›i mình thế không?†Trong lòng thấy ná»±c cưá»i liá»n gáºt đầu:
- Lâm đại ca, dạo nà y ta sống tốt lắm, nhưng vẫn chưa bằng huynh đâu. Chiến công ở Hà ng Châu cá»§a Lâm đại ca đã lưu truyá»n khắp má»i ngõ ngách ở Kim Lăng thà nh rồi còn là giải vá» kim cương, “du oa tẩy thá»§â€, là m những Ä‘iá»u chưa ai từng là m, thần thần kì kì…có khi được ngưá»i ta ghi lại thà nh sách cÅ©ng nên. Huynh mà đến các hà ng trà quán rượu thể nà o cÅ©ng nghe thấy.
Nà ng che miệng cưá»i rồi tiếp:
- Lát nữa phải kể cho chúng tôi nghe đấy nhé, Lâm đại ca.
Xảo Xảo cÅ©ng nhìn hắn vá»›i con mắt khâm phục. Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy ngại ngùng. “Có gì đâu, chỉ lợi dụng chút mê tÃn phong kiến thôi mà , phải phê phán má»›i đúng chứ.†Hắn cưá»i ha hả đáp:
- Tiếng thÆ¡m đồn gần, tiếng xấu đồn xa mà lại. Lạc tiểu thư siêng là m việc thiện, giúp đỡ trẻ mồ côi, những việc nà y má»i đáng lưu truyá»n.
Lạc Ngưng liá»n ngại ngùng, không nói gì nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo rồi nói:
- Xảo Xảo, hôm nay má»i ngưá»i Ä‘á»u đến đông đủ, có phải là đang bà n bạc chuyện gì không?
Äổng Xảo Xảo cưá»i ngá»t ngà o, ngồi xuống cái ghế cạnh hắn mà nói:
- Äại ca, huynh vá» rất đúng lúc. Bá»n muá»™i đúng là đang bà n việc thì Ngưng tiểu thư cÅ©ng có việc tìm tá»›i, thế là tất cả má»i tá»· ấy cùng và o nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh trông cách nói chuyện cá»§a Xảo Xảo, tuy trông vẫn ngây thÆ¡ ngá» nghệch nhưng đã trưởng thà nh hÆ¡n chút Ãt. Tuy tạm thá»i chưa già dặn như Tiêu Ngá»c Nhược nhưng Lâm Vãn Vinh vẫn cảm thấy yên tâm. Chăm lo tá»u lâu có thể huấn luyện ngưá»i ta nhiá»u nhất. Xảo Xảo từ má»™t nha đầu nhá» bé Ä‘ang dần dần trở thà nh má»™t ngưá»i quản lý kinh doanh thà nh công.
- Ồ…! Có chuyện gì mà bà chá»§ Xảo Xảo cá»§a chúng ta lại phải má»i nhiá»u ngưá»i đến thế nà y há»™i há»p nhỉ?
Lâm Vãn Vinh chá»c ghẹo, kéo tay Xảo Xảo đặt lên bà n.
Xảo Xảo ngượng ngùng, nắm chặt tay hắn, mặt mũi đỠbừng:
- Äại ca, huynh cứ chá»c ghẹo muá»™i. Rõ rà ng huynh má»›i là ông chá»§.
Lạc Ngưng thấy hai ngưá»i Ä‘ong đưa vá»›i nhau bèn lên tiếng:
- Hai ngưá»i không phải đùn đẩy nữa, má»™t ngưá»i là ông chá»§, má»™t ngưá»i là bà chá»§. Hi hi!
Lâm Vãn Vinh vừa thoát được khá»i cái lốt gia Ä‘inh quèn, cưá»i hả hê:
- Äúng rồi đấy, Lạc tiểu thư chỉ được cái nói trúng tim Ä‘en ta thôi.
Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn nhìn Lạc Ngưng, lên tiếng:
- Ngưng tá»·, tá»· cÅ©ng cưá»i muá»™i à !
Tuy nói thế nhưng khuôn mặt nà ng đỠbừng lên vì hạnh phúc, ai ai cÅ©ng thấy rõ. Má»i ngưá»i cùng cưá»i ồ lên, Xảo Xảo thẹn thùng cúi đầu, tay nắm chặt Lâm Vãn Vinh. Hắn thấy nà ng ngượng ngùng không để đâu cho hết bèn tá»›i giải vây:
- Xảo Xảo, muội bảo lần nà y phải bà n công việc gì thế?
Thấy ánh mắt động viên của Lâm Vãn Vinh, Xảo Xảo “ừm†một tiếng, đưa tay lên vén tóc sau tai rồi nghiêm nghị đáp:
- Lần nà y chúng ta bà n vá» việc mở rá»™ng tá»u lâu.
Lâm Vãn Vinh sực nhớ ra rằng lần trước cũng đã từng bà n qua việc nà y bèn hoan hỷ đáp:
- Xảo Xảo, muội tìm được địa điểm rồi à ?
Thấy Xảo Xảo gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh vui mừng khôn tả, cưá»i ha hả:
- Nói như váºy thì tức là tá»u lâu thứ hai cá»§a nhà ta sắp khai trương sao? Xảo Xảo, muá»™i giá»i lắm!
Lạc Ngưng nhìn hắn cưá»i:
- Lâm đại ca, ông chá»§ Lâm, huynh nói sai rồi, không phải là tá»u lâu thứ hai.
Lâm Vãn Vinh thắc mắc:
- Lạc tiểu thư nói váºy là sao?
Lạc Ngưng che miệng khẽ cưá»i:
- Lâm đại ca, sao huynh lại thông minh lâu ngà y, hồ đồ bất chợt váºy? Mấy hôm nay Xảo Xảo lôi ta Ä‘i tìm địa Ä‘iểm đẹp ở khắp nÆ¡i, cùng lúc chá»n được những hai chá»—. Lần nà y khai trương không phải là cái thứ hai, mà là cả thứ hai và thứ ba. Hai nÆ¡i cùng mở má»™t lúc.
“Hai nÆ¡i cùng mở à , Ä‘iá»m là nh đây!†Lâm Vãn Vinh vui mừng nhìn Xảo Xảo:
- Có tháºt không, Xảo Xảo?
Xảo Xảo ngượng ngùng đáp:
- Äại ca, muá»™i chá»n được hai miếng đất, chuyện giá cả xong rồi, chỉ chỠđại ca vá» quyết định thôi.
Lâm Vãn Vinh phất tay:
- Äợi ta là m gì chứ. Tá»u lâu nà y là do muá»™i quản lý, ta không nhúng tay và o, tất cả Ä‘á»u nghe theo tiểu bảo bối cá»§a ta.
Xảo Xảo vừa ngạc nhiên vừa xúc động , mặt mÅ©i đỠbừng, vá»™i trá»™m nhìn lão Äổng, thấy lão Ä‘ang nhắm mắt trầm tư như không nghe thấy gì má»›i yên tâm. “Äại ca tệ quá, những lá»i thân máºt như thế mà cÅ©ng nói ra được, nói riêng vá»›i nhau không được à ?†Nà ng cà ng nghÄ© mặt cà ng Ä‘á».
Lạc Ngưng đã quá quen vá»›i những câu nói giáºt gân cá»§a Lâm Vãn Vinh rồi. Thấy hắn tin tưởng Xảo Xảo như váºy, cô không khá»i âm thầm thở dà i má»™t tiếng: “Lâm đại ca thông minh, hiểu biết, lắm mưu nhiá»u kế, Xảo Xảo có được má»™t ngưá»i chồng như váºy quả cÅ©ng đáng.â€
Mặt dà y như Lâm Vãn Vinh thì chút trò trẻ con nà y có là gì, hắn cưá»i the thé:
- Xảo Xảo, nói ta nghe hai miếng đất mà muá»™i chá»n được ở đâu váºy? Khi nà o thì bắt đầu xây dá»±ng? Ta cÅ©ng muốn giúp muá»™i bà y kế.
Thanh Sơn bỗng xen ngang:
- Äại ca, tá»· tá»· lợi hại cá»±c kỳ, chá»n được hai miếng đất. Má»™t cái ở cạnh bến sông Tần, má»™t cái ở miếu Phu Tá», toà n là những chá»— nổi như cồn, cá»™ng lại cÅ©ng là má»™t vạn hai ngà n lượng bạc.
“Má»™t vạn hai ngà n lượng? Quả là cá»± phách, không ngá» má»™t nha đầu yếu Ä‘uối như Xảo Xảo lại tà i đến thế. Trước đây đúng là đã coi thưá»ng bảo bối nhá» cá»§a ta rồi. Nhưng mà hÆ¡n má»™t vạn lượng đó thì lấy đâu ra?†Lâm Vãn Vinh biết rõ tình hình là m ăn cá»§a tá»u lâu. Tuy má»—i ngà y tiá»n Ä‘á»u và o như nước nhưng từ khi khai nghiệp tá»›i giá» kiếm được khoảng tám chÃn ngà n lượng bạc mà muốn má»™t phát mua luôn cả hai miếng đất thì đúng là giáºt gấu vá vai.
Xảo Xảo như hiểu ná»—i băn khoăn cá»§a hắn liá»n mỉm cưá»i:
- Äại ca, huynh còn nhá»› ngà y trước là m thế nà o mua được tá»u lâu nà y không?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Sao lại không nhá»›, bà y chút tiểu xảo rồi trả chút tiá»n thôi.
Xảo Xảo khẽ nói:
- Muá»™i Ä‘em Thá»±c Vi Tiên tá»u lâu ra đảm bảo và giao hẹn vá»›i hai ông chá»§ kia, trả trước má»™t ná»a tiá»n. Còn má»™t ná»a thì sẽ trả lợi nhuáºn theo tháng, ná»a năm là hết.
“Ra thế. Nha đầu nà y đúng là biết ‘há»c bà i nà o xà o bà i đấy’, khá khen!†Lâm Vãn Vinh tá»± cảm khái nó. Lần trước hắn bà y chút mẹo má»›i nắm được Thá»±c Vi Tiên nà y. Lần nà y Xảo Xảo lại nhá» và o việc là m ăn cá»§a hắn, không dùng mẹo gì mà đem gán Thá»±c Vi Tiên, thá»±c hiện thà nh công má»™t vụ giao dịch. Mánh khoé nà y Lâm Vãn Vinh chÆ¡i nhiá»u mà thấy cÅ©ng không Ãt, là m ăn khai thác nhà đất còn đê tiện hÆ¡n thế nhiá»u, “tay không bắt lang trắngâ€(1) không phải là truyện cổ tÃch. Nhưng ở cái thá»i đại nà y mà khôn khéo và gan dạ như thế thì tháºt đáng nể, đặc biệt là má»™t nữ tá» nhá» bé như Xảo Xảo mà không kinh doanh nhà đất thì hÆ¡i phÃ.
Lâm Vãn Vinh thầm đắc ý. “Ta quả là có mắt nhìn ngưá»i, lần nà y Xảo Xảo đã là m má»™t quả quá đẹp. Trong nháy mắt lão tá» bá»—ng chốc trở thà nh ông chá»§ lá»›n cá»§a ba quán tá»u lâu.â€
Lạc Ngưng nhìn Lâm Vãn Vinh má»™t cách đầy thâm ý, mỉm cưá»i :
- Hôm đó ta cùng Xảo Xảo đà m phán vá»›i hai ông chá»§. Khi Xảo Xảo đưa ra cách nà y, hai ông chá»§ kia cÅ©ng không dám nháºn lá»i. Nhưng bây giá» Thá»±c Vi Tiên là quán đứng đầu, danh tiếng khắp nÆ¡i, Xảo Xảo Ä‘em tá»u lầu ra đảm bảo, lại chấp nháºn trả giá cao nên bá»n há» má»›i đồng ý. Lúc đó ta lo lắng vô cùng, không những nợ má»™t khoản lá»›n mà má»—i tháng tiá»n lãi phải trả và i trăm lạng, áp lá»±c như váºy, không khéo lại lá»— luôn cả Thá»±c Vi Tiên. Vá» sau Xảo Xảo nói là đã từng có ngưá»i áp dụng thà nh công cách nà y, ta má»›i nghÄ© không biết ai mà lại nghÄ© ra chá»§ ý Ä‘iên cuồng đến thế.
“Kẻ điên đó chẳng phải ta hay sao?†Lâm Vãn Vinh gượng gạo ho hai tiếng, rồi nói:
- Ờ…Xảo Xảo… Như váºy là trong tay chúng ta có bao nhiêu tiá»n phải huy động?
Xảo Xảo đáp:
- Nếu đại ca không có ý kiến gì thì muá»™i sẽ láºp tức ký văn tá»± vá»›i hai ông chá»§ kia, trả trước sáu ngà n lượng, số tiá»n mặt còn lại, trừ Ä‘i phần má»™t ngà n lượng đại ca đồng ý tà i trợ cho Tái Thi há»™i thì còn lại ba ngà n lượng.
Nhắc tá»›i Tái Thi há»™i, Lâm Vãn Vinh vá»— trán: “Ãi chà , thảo nà o Lạc Ngưng lại tìm tá»›i đây, số bạc tà i trợ đó vẫn chưa đưa. Bây giá» muốn mở thêm hai quán tá»u lâu, lại thêm cả Tái Thi há»™i, mấy việc nà y dồn lại đúng là má»™t cÆ¡ há»™i quảng cáo lá»›n đây. Nói gì thì nói chứ má»™t ngà n lượng nà y đằng nà o cÅ©ng phải bá» ra. Mẹ kiếp, là m ông chá»§ lá»›n rồi mà vẫn nghèo tả tÆ¡i. May mà có nước hoa và xà phòng bên Tiêu gia góp và o chứ không thì có là ông chá»§ cÅ©ng bất lá»±c.†Hắn bấm đốt ngón tay: “Tái thi há»™i tổ chức cuối tháng, còn hÆ¡n hai mươi ngà y nữa, hai quán tá»u lâu nà y phải sá»a sang gấp, phải khai trương trước ngà y tổ chức Tái Thi há»™i. Mẹ nó chứ, bá»n tà i tá» chó chết chúng nó ngốn cá»§a lão tá» những má»™t ngà n lượng, lão từ phải là m quảng cáo, chết cÅ©ng phải là m để kiếm lại gấp chục, gấp trăm lần từ chúng mà y.â€
Lâm Vãn Vinh nói ý kiến nà y vá»›i Xảo Xảo, nà ng cưá»i đáp:
- Äại ca, muá»™i cÅ©ng có ý như thế. Nguyên váºt liệu vá»›i thợ má»™c đã chuẩn bị xong hết từ trước rồi, chỉ chá» má»™t câu ra lệnh cá»§a huynh thôi.
“Có Xảo Xảo rồi, là m ông chá»§ thoải mái tháºt đấy.†Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Váºy thì chúng ta cứ thế mà là m. Phải rồi, Lạc tiểu thư, nà ng cứ yên tâm. Số tiá»n má»™t nghìn lượng tôi đã hứa sẽ không thiếu má»™t xu. Äợi lát nữa bảo Xảo Xảo và o phòng lấy cho. Nhưng nà ng cÅ©ng đừng quên những yêu cầu cá»§a ta đấy nhé. Khá»a khá»a, từ tranh, bút, giấy, má»±c đến từng tá» giấy trong cầu tiêu đâu đâu cÅ©ng Ä‘á»u phải có nhãn hiệu Thá»±c Vi Tiên cá»§a ta.
Lạc Ngưng thở dà i, mặt mũi đỠhồng:
- Lâm đại ca, ta chưa bao giá» nghi ngá» lá»i hứa cá»§a huynh cả. Hôm nay ta đến đây không phải vì chuyện đó mà là vì nguyên nhân khác, có liên quan tá»›i huynh đấy.
Lâm Vãn Vinh há»i:
- Liên quan tá»›i ta. Lạ thế, trước giá» chỉ có tiá»n là liên quan tá»›i ta?
Lạc Ngưng che miệng cưá»i khúc khÃch:
- Lâm đại ca, ta nói cho huynh nghe một tin tốt.
Nà ng chỉ ngón tay lên câu đối treo ở Thá»±c Vi Tiên, mặt mÅ©i rạng ngá»i:
- Vế đối cá»§a huynh đã có ngưá»i đối được rồi
(1) từ dùng trong thương trưá»ng, bá» ra Ãt vốn hoặc không có gì để thu lại rất nhiá»u lợi nhuáºn[/SIZE][/B]
Tà i sản của earth
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:55 PM .
03-09-2008, 10:33 AM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Chương 137:
Tam ca Ä‘iÌch tuyệt đôÌi
Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch, biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện.
- Có ngưá»i đối được á?
Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng với con mắt hoà i nghi:
- Lạc tiểu thư, hay là nà ng đối được? Nhưng không biết là đối được câu nà o? Äừng bảo là cả bốn câu Ä‘á»u đối được nghe, nếu thế thì ta phát Ä‘iên mất.
Lạc Ngưng nghe hắn nói chuyện hà i hước, bèn che miệng cưá»i:
- Lâm đại ca nói thế cố ý cưá»i ta chứ gì? Ta mà đối được thì cÅ©ng chẳng cần chá» tá»›i táºn bây giá». Có ngưá»i đối được má»™t trong số những câu đó.
“Hoá ra là bốn câu má»›i đối được có má»™t. Tốt, tốt! Là m ta giáºt mình, nếu cả bốn Ä‘á»u bị ngưá»i ta đối lại thì ta còn ra cái thể thống gì nữa.†Lâm Vãn Vinh biết bốn câu đối nà y tuy Ä‘á»u là những vế tuyệt đối thiên cổ, nhưng cà ng là tuyệt đối thì cà ng có ngưá»i đối cà ng tuyệt. Thiên hạ rá»™ng lá»›n, kỳ nhân dị sÄ© đâu đâu chả có, đối được hay không chỉ là chuyện sá»›m muá»™n. Mà đằng nà o bốn câu đối nà y cÅ©ng không phải do hắn viết, có ngưá»i đối được cÅ©ng tốt. “Cùng lắm thì má»i lên Phú Quý, Tà i Hoa dạo chÆ¡i má»™t phen. Äây đúng là má»™t cÆ¡ há»™i đầu cÆ¡ lá»›n. Chỉ cần má»i tên tà i tá» nà y tá»›i tá»u lâu, mở má»™t buổi nói chuyện cho má»™t đám tà i tá» tà i nữ, không chỉ thà nh má»™t giai thoại mà danh tiếng cá»§a Thá»±c Vi Tiên cà ng vang dá»™i khắp chốn, trở thà nh má»™t thánh địa mà vô số tà i tá» tà i nữ muốn lui tá»›i. Äầu cÆ¡, nhất định phải đầu cÆ¡ là m sao cho cà ng rá»™n cà ng tốt.†NghÄ© tá»›i đây, Lâm Vãn Vinh láºp tức cưá»i hả hê:
- Äối được rồi hả? Thế thì tốt quá. Từ khi Thá»±c Vi Tiên khai trương đến nay chưa má»i tà i tá» tà i nữ nà o lên Phú Quý, Tà i Hoa cả. Chỉ cần vị nà y thá»±c sá»± đối được thì Thá»±c Vi Tiên chúng ta sẽ tuyên cáo thiên hạ, không chỉ Ä‘em trưng bà y đôi câu đối nà y lên mà còn má»i tà i tá» tà i nữ khắp Kim Lăng đến đây gặp gỡ nhau ở Phú Quý, Tà i Hoa cá»§a Thá»±c Vi Tiên, cùng bà n chuyện thÆ¡ ca.
Lạc Ngưng gáºt đầu đáp:
- Äúng là đối được, nhưng có đến hay không thì tôi cÅ©ng không dám nói bừa, vế trước là do Lâm đại ca ra, váºy thì vế sau cÅ©ng nên để huynh bình luáºn má»›i phải.
Cô lấy từ trong ống tay áo ra một bức thư, trong đó có một tấm giấy Tuyên Thà nh(1) trắng tinh và đưa cho Lâm Vãn Vinh:
- Má»i Lâm đại ca xem.
Lâm Vãn Vinh đón lấy tá» giấy, mùi hương xạ u thoang thoảng bay lên. Trên giấy có ghi hai hà ng chữ nhá»:
“Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn
Vụ á»§ ô ốc vụ váºt vô†(2)
Hai vế nà y đối nhau chan chát, bằng trắc rõ rà ng. Lâm Vãn Vinh nhìn má»™t lúc rồi gáºt gù:
- Hay! Rất hay!
Xảo Xảo cÅ©ng là má»™t tiểu tà i nữ, ngẩng mặt lên Ä‘á»c hai câu đối, cÅ©ng gáºt đầu:
- Äối rất chuẩn! à nghÄ©a tương xứng. Lạc tá»· tá»·, câu nà y là do vị tà i tá» nà o đối thế?
Lâm Vãn Vinh vốn muốn nhân cơ hội nà y để đầu cơ, vội cà ng nói:
- Äúng rồi, Lạc tiểu thư, vế đối nà y tuyệt lắm. Không biết vị tà i tá» nà y là ngưá»i ở đâu. Thá»±c Vi Tiên chúng ta nói là là m, nhất định phải má»i ngưá»i đó đến chÆ¡i.
Lạc Ngưng đáp:
- Lâm đại ca, không phải ta nhá» nhen. Vị tà i tá» nà y là ngưá»i ở kinh thà nh, là sư hữu xưa kia ta theo há»c chứ không ở Kim Lăng nên ta cÅ©ng không có cách nà o má»i ngưá»i ta đến được.
Lâm Vãn Vinh hÆ¡i thất vá»ng. “Tiá»n bạc, tổn thất tiá»n bạc! Nếu vị tà i tá» nà y ở kinh thà nh thì là m sao mà biết đến bốn câu đối nà y?†Lâm Vãn Vinh thất vá»ng má»™t lúc lại có chút nghi ngá».
Lạc Ngưng như nhìn thấu suy nghÄ© cá»§a hắn bèn cưá»i:
- Lâm đại ca, huynh không phải nghi ngá». Bốn câu đối cá»§a huynh từ lâu đã vang danh thiên hạ, không chỉ các tà i tá» Triết Giang say sưa truyá»n tụng mà các tà i há»c kinh thà nh cÅ©ng Ä‘á»u nghe tá»›i. HỠđối đáp vá»›i nhau là m vui nhưng đến nay vẫn chưa có câu nà o hay mà thôi.
“Không ngá» Ä‘anh tiếng cá»§a ta lại vang tá»›i cả kinh thà nh.†Lâm Vãn Vinh “á»â€ má»™t tiếng dà i rồi nói:
- Lạc tiểu thư nà y, thế thì nà ng có thể cho ta biết quý tÃnh đại danh cá»§a vị tà i tỠđó được không, để ta treo cả tên tuổi ngưá»i ta lên còn tuyên cáo thiên hạ.
Lạc Ngưng lắc đầu:
- Lâm đại ca, không phải là ta không muốn nói. Mà thá»±c ra vị sư hữu nà y tÃnh tình giản dị, con ngưá»i trầm lặng chứ không thÃch phô trương. Ngưá»i đã dặn ta trước, sau khi đối được câu nà y đã nhá» ngưá»i khác chuyển đến, lúc ta cầm trong tay má»›i biết.
- TÃnh tình giản dị?
Lâm Vãn Vinh cưá»i.
- Vị tà i tá» nà y vượt ngà n dặm đưa thư tá»›i chỉ vì Ä‘iá»u nà y sao? Äối câu đối danh chấn thiên hạ nà y rồi mà lại nói vá»›i ta là giản dị trầm lặng ư? CÅ©ng ná»±c cưá»i.
Lạc Ngưng lắc đầu nói:
- Không phải. Sư hữu cá»§a ta đối được vế nà y không phải cố ý không phải để khoa trương. Theo ý nói cá»§a ngưá»i là chỉ giúp đỡ cho ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ.
- Giúp đỡ hả?
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc đáp.
- Nói thế là sao?
- Sư hữu của ta nói, Lâm đại ca treo tứ liên(3) lên mà là m khó thiên hạ, tuy là một giai thoại nhưng cũng có chút giả tạo khoa trương, e là có dụng ý gì khác, có khi là muốn mua danh chuốc tiếng.
Lạc Ngưng vừa nói vừa trá»™m dò sắc mặt Lâm Vãn Vinh, thấy hắn thần thái không đổi, lại giải thÃch:
- Lâm đại ca, vị sư hữu nà y cá»§a tôi sống thanh cao, tÃnh tình cương trá»±c, đối nhân xá» thế Ä‘á»u như váºy. Lá»i nói có hÆ¡i khó nghe má»™t chút, mong đại ca đừng chê trách.
Lâm Vãn Vinh vui vẻ cưá»i:
- Chê trách cái gì chứ? Ngưá»i bạn cá»§a nà ng nói có sai đâu. Ta là m thế đúng là có dụng ý khác. Nói toạc ra thì chỉ là má»™t chiêu để vẫy khách, vị lão huynh nà y nói rất chuẩn. Ừ, thế bạn nà ng còn nói gì nữa không?
Lạc Ngưng đáp:
- Ngưá»i ấy nói là khi đối câu nà y cÅ©ng không có dụng ý gì cả, cÅ©ng không cần lên Phú Quý, Tà i Hoa trên tá»u lâu cá»§a huynh mà chỉ muốn dáºp tắt ngạo khà cá»§a huynh, cho huynh hết coi thưá»ng kẻ Ä‘á»c sách trong thiên hạ.
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi. “Ta ra câu đối nà y chỉ là để gây sá»± chú ý mà kiếm tiá»n, nói thẳng ra là má»™t mánh tiếp thị, không ngá» lại là m cho tên tà i tá» nà y phẫn ná»™ đến váºy, lại còn chụp cho ta cái mÅ© ‘coi thưá»ng kẻ Ä‘á»c sách trong thiên hạ’ nữa. Chà chà , cóc ngáp phải ruồi(4), khẩu khà cá»§a hắn không tầm thưá»ng, dá»±a và o hắn là có thể thay mặt toà n bá»™ kẻ Ä‘á»c sách trong thiên hạ.
- á»’, Lạc tiểu thư, xin mạo muá»™i há»i má»™t câu, vị bằng hữu cá»§a nà ng là m nghá» gì ở kinh thà nh?
Lâm Vãn Vinh nhún nhưá»ng há»i. “Trông ta chướng mắt là đòi dạy bảo, sao giống thầy dạy chÃnh trị thế.â€
- Ngưá»i là giáo táºp trong há»c viện Kinh Hoa ở kinh thà nh, cÅ©ng là tế tá»u(5) trẻ nhất ở Quốc Tá» giám, tên tuổi vang dá»™i kinh thà nh. Khi ta còn nhá», Ä‘i há»c ở kinh thà nh, ở cùng vá»›i ngưá»i nà y và được giúp đỡ rất nhiá»u. Ngưá»i vừa là bạn vừa là thầy.
Lạc Ngưng nhắc đến vị sư hữu nà y, mặt trà n đầy khâm phục.
“Thảo nà o, hoá ra là giáo thụ trong đại há»c, cÅ©ng là nhà giáo dục há»c, thấy ta ngạo mạn váºy hắn khó chịu là phải.†Lâm Vãn Vinh chỉ có nước lắc đầu, bá»—ng dưng nhá»› tá»›i lá»i Lạc Ngưng nói ban nãy bá»—ng giáºt thót:
- Lạc tiểu thư, ban nãy nà ng nói gì? Nà ng ở cùng vá»›i ngưá»i ta ư?
Lạc Ngưng đáp:
- Äúng thế. Ta ở cùng vá»›i sư hữu có gì là đâu?
Thấy vẻ mặt kỳ quái cá»§a Lâm Vãn Vinh, nà ng liá»n biết hắn lại hiểu lầm, trong lòng vừa thẹn vừa tức, bá»±c dá»c nói:
- Lâm đại ca, huynh nghÄ© Ä‘i đâu váºy? Vị sư hữu mà ta bảo là nữ cÆ¡ mà .
- Hoá ra là nữ à . Ta hiểu sai rồi, xin lỗi, xin lỗi.
Lâm Vãn Vinh lúng túng cưá»i hai tiếng rồi lau mồ hôi Ä‘ang vã ra trên trán. “Con gái con đứa nhà ai mà kiêu căng thế, mình chẳng dây dưa gì đến mà tá»± nhiên lại bị cô ta coi thưá»ng như thế? Câu đối nà y mà là do Từ Văn Trưá»ng đối thì không có gì kỳ lạ, nhưng bây giá» lại là má»™t nữ tỠđối được, lại là nữ giáo táºp thì thú vị đây.
Äổng Xảo Xảo nghe hai ngưá»i nói chuyện má»™t thôi má»™t hồi không ngá» cuối cùng vị tà i tá» nà y thá»±c chất lại là má»™t nữ tá», liá»n kinh ngạc đáp:
- Ngưng tỉ tỉ, có tháºt là vị tá»· tá»· nà y đối được không? Tà i giá»i quá.
Lạc Ngưng gáºt đầu đáp:
- Chắc chắn là tháºt rồi. Vị sư hữu nà y cá»§a ta há»c quán tuyệt thiên hạ, ở kinh thà nh không ai không biết đến. Lâm đại ca, hôm nà o có dịp lên kinh thà nh thì có thể đến tìm há»c viện Kinh Hoa mà thăm ngưá»i.
“Thăm hả? Ta vá»›i cô ta thì nói gì vá»›i nhau bây giá»? Hay là nói xem bà ta khinh ta thế nà o, rồi nhân tiện nói luôn ta kÃnh bà ra sao? Thôi miá»…n Ä‘i, cho dù có là há»c trò cưng cá»§a nữ giáo thụ kia thì nữa thì ta không dám đụng tá»›i, lão tá» là kẻ tham lam, không phải là tà i tá», chỉ có kiếm tiá»n thôi.â€
Lạc Ngưng cưá»i:
- Lâm đại ca, vị tỉ tỉ nà y còn nói, nếu đại ca có lòng thì ngưá»i cÅ©ng có má»™t vế đối muốn huynh đối lại, đảm bảo khó y như vế đối cá»§a huynh, công bằng tuyệt đối. Nếu Lâm đại ca đối được thì sẽ Ä‘em trưng bà y trên lầu các ở há»c viện Kinh Hoa, cùng câu đối cá»§a đại ca toả sáng bắc nam, thà nh giai thoại muôn Ä‘á»i.
“Ta thấy, Ä‘iá»u kiện nà y có vẻ hấp dẫn, được treo trên lầu các cá»§a đại há»c thì đúng là danh truyá»n sá» xanh.†Lâm Vãn Vinh thấy bắt đầu lung lạc, muốn thá» sức má»™t phen. Nhưng vị tà i nữ đó tà i hoa như thế, ra vế đối hẳn không đơn giản nên hắn có phần do dá»±.
- Äại ca…
Xảo Xảo khẽ kéo tay hắn mà nói.
– Chúng ta đừng đối đáp gì nữa. Có Thá»±c Vi Tiên là đủ rồi, cần gì phải tá»a sáng bắc nam chi nữa!
Lâm Vãn Vinh biết Xảo Xảo âm thầm lo nghÄ© cho mình, hắn nắm chặt tay Xảo Xảo mà cưá»i:
- Lạc tiểu thư, vế trước là gì nói ta nghe thá».
Lạc Ngưng lấy từ trong tay áo ra má»™t cuá»™n giấy, gáºt đầu đáp:
- Vị tỉ tỉ đó của ta đã dặn dò trước rằng Lâm đại ca đồng ý rồi mới được mở ra. Cho nên ta cũng không biết nội dung ra sao.
“Trò gì thế nà y, có cần phải thần bà thế không? Bà nữ giáo thụ nà y đúng là cÅ©ng biết bà y trò.â€
Lạc Ngưng mở cuá»™n giấy ra, thấy trên tấm giấy Tuyên Thà nh trắng muốt có viết bảy chữ nhá», liá»n sững ngưá»i. Xảo Xảo vá»™i và ng nhìn và o tá» giấy, thấy trên đó vẫn viết có bảy chữ:
“Yên duyên diá»…m diêm yên yến nhãn.â€
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng đỠcả ngưá»i, đây chÃnh là vế đối cá»§a hắn ra sao bá»—ng trở thà nh vế trên cá»§a vị nữ tá» kia. Thảo nà o cô ta cứ luôn miệng nói là công bằng tuyệt đối, không nói quá chút nà o. Câu nà y vốn là thiên cổ tuyệt đối. Cô ta đã nghÄ© ra má»™t câu rất khó, muốn ép Lâm Vãn Vinh cÅ©ng phải nghÄ©. Khó, quả là khó. Hắn Ä‘i Ä‘i lại lại hết má»™t tuần trà , Xảo Xảo và Lạc Ngưng căng thẳng nhìn theo hắn không dám hé miệng nói ná»a lá»i.
- Ha…!
Lâm Vãn Vinh bá»—ng cưá»i má»™t tiếng, cầm lấy bút, sá»™t soạt viết lên bảy chữ lá»›n sau câu đó. Lạc Ngưng và Xảo Xảo vừa trông đã kinh ngạc thốt lên:
- Tuyệt!.
(1) Giấy Tuyên Thà nh:
(2) Äây là dạng câu đối vừa đối âm ( bằng đối vá»›i trắc), đối vần. Tạm dịch nghÄ©a như sau:
Khói vá»n khuôn mặt xinh đẹp, khói là m cho đôi mắt long lanh như có nước
Sương trùm tổ chim, vì sương nên không nhìn thấy gì cả
(3) lại cáp mô đả a khiếm: dạng như câu chó ngáp phải ruồi ở Việt Nam. Cóc ngáp phải ruồi đúng hơn so với câu kia, vì cóc hay ăn ruồi muỗi, ngáp nên vô tình đớp phải được coi là may mắn. Chứ chó mà ăn trúng con ruồi có khi nó phun ra không kịp ấy chứ^^.
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
Last edited by SongTrang; 03-09-2008 at 10:39 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a SongTrang
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì