29-08-2008, 10:06 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 142 : Mất đá lá»a quần hùng há»™i há»p
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ba Thiên Thạch cùng Chu Ãan Thần thấy cảnh ngá»™ kỳ lạ đã mấy lần gạn há»i chá»§ nhân, nhưng đối phương vẫn trả lá»i theo má»™t Ä‘iệu, nói là "Hoạ sư chưa hoà n toà n. Nay được Ãoà n Dá»± bổ túc cho, há» chân thà nh cảm kÃch vô cùng!"
Ãoà n Dá»± cùng Chung Linh hãy còn tÃnh trẻ, lấy thế là m thÃch và chỉ mong những bức vẽ khiếm khuyết hay chữ viết sai tráºt tháºt nhiá»u.
Vương Ngá»c Yến thấy Ãoà n Dá»± hả hê nà ng cÅ©ng vui lòng.
Má»™c Uyển Thanh vốn ngưá»i chẳng biết sợ trá»i sợ đất là gì, dù đối phương có lòng tốt hay có ý nham hiểm, nà ng Ä‘á»u chẳng báºn tâm suy nghÄ©.
Chỉ có Ba Thiên Thạch và Chu Ãan Thần cà ng ngà y cà ng thêm ná»—i lo âu.
Hai gã thấy đối phương bố trà cá»±c kỳ chu đáo như váºy, tất nhiên bên trong há» có mưu đồ trá»ng đại, nhưng không tà i nà o dò xét được manh mối.
Ba, Chu hai gã mỗi khi gặp đối phương ân cần khoản đãi lại cà ng gia tâm quan sát, để ý từng ly từng tý, phòng ngừa trong rượu thịt có chất độc.
Nên biết rằng có nhiá»u chất độc mãn tÃnh khó lòng phát giác ra được ngay. Có khi ăn phải đến mưá»i mấy lần chất độc má»›i lên cÆ¡n.
Ba Thiên Thạch là ngưá»i hiểu biết rá»™ng. Dù đối phương có muốn hạ độc thá»§ cÅ©ng khó lòng che mắt được gã. Thá»§y chung gã thấy cÆ¡m rượu vẫn không có gì khác lạ và bao giá» chá»§ nhân cÅ©ng uống trước, ăn trước, để tá» ra không có gì ám muá»™i.
ÃÆ°á»ng xa há phải má»™t ngà y mà tá»›i? Cà ng Ä‘i mãi cà ng xuống dần phÃa Nam.
Tuy và o tiết thượng tuần tháng mưá»i, trá»i vẫn chưa rét lạnh. Những chốn thâm sÆ¡n cây cối vẫn âm u, cá» ráºm vẫn xanh. Ãem cảnh miá»n Nam so vá»›i Tây Hạ thiệt khác nhau xa.
Má»™t hôm trá»i đã xế chiá»u, Ä‘oà n ngưá»i đến gần má»™t biển cá».
Má»i ngưá»i liếc mắt trông cá» ná»™i xanh rỡ má»™t vùng bao la bát ngát, không biết đâu là cùng táºn. Ai nấy Ä‘á»u băn khoăn chưa biết tìm và o đâu ngá»§ đêm.
Chu Ãan Thần nói:
- Trong biển cá» nà y có nhiá»u muá»—i độc, lại nhiá»u chướng khÃ. Hiện nay mùa quế hoa chướng chưa qua, mà mùa Phù dung chướng đã bắt đầu. Giữa lúc hai thứ chướng khà pha trá»™n vá»›i nhau, chất độc lại cà ng mãnh liệt. Nếu không tìm được nÆ¡i ngá»§ trá» thì phải lên nằm trên cà nh cao má»›i được. Trên cao chướng khà không tá»›i nÆ¡i và muá»—i mắt cÅ©ng Ãt.
Lúc ấy Ä‘oà n ngưá»i quay sang mé tả mà đi tiến và o má»™t khu rừng.
Vương Ngá»c Yến ở đất Giang Nam đã lâu, nà ng chưa từng Ä‘i xuống phương Nam. Bây giá» nà ng nghe Chu Ãan Thần nói là chướng khà miá»n Nam lợi hại như váºy, liá»n há»i lại:
- Quế hoa chướng cùng phù dung chướng là những thứ gì?
Chu Ãan Thần đáp:
- Ãó là tại hạ nói theo ngưá»i Ãại Lý. Chướng khà là những khà độc ở các ao, châm, rừng núi bốc lên. Tháng ba có Ãà o hoa chướng, tháng năm có Lá»±u hoa chướng. Thá»±c ra chướng khà thì Ä‘á»u giống nhau. Chỉ có thá»i gian khác nhau, rồi chướng khà vá» mùa hoa nà o, ngưá»i ta lấy tên thứ hoa đó mà gá»i. Và o khoảng từ tháng ba đến tháng năm khà trá»i viêm nhiệt, các giống độc trùng cùng muá»—i mắt sinh sản và hoạt động rất nhiá»u. Nhưng dải đất nà y khà ẩm thấp cá»±c kỳ trầm trá»ng, biển cá» má»—i năm má»™t lần thối nát ra và như váºy chướng khà nhất định mãnh liệt vô cùng.
Vương Ngá»c Yến lại há»i:
- Chu huynh có nghe nói đến Trà hoa chướng bao giỠkhông?
Bá»n Ãoà n Dá»±, Ba Thiên Thạch nghe nà ng há»i váºy Ä‘á»u phì cưá»i...
Chu Ãan Thần đáp:
- Ngưá»i Ãại Lý chúng tôi rất thÃch hoa trà , nên không Ä‘em hoa trà liệt và o những hạng phát sinh chướng khà đáng ghét kia.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì và o đến trong rừng. Vó ngá»±a bước xuống bùn lầy, má»—i lần ngá»±a rút chân lên lại mất nhiá»u thì giá» và đi lại khó khăn.
Ba Thiên Thạch nói:
- Chúng ta đừng tiến và o sâu nữa. Ãêm nay bá»n mình phải há»c loà i chim là m tổ trên cây mà ngá»§. Chá» sáng mai mặt trá»i lên cao chướng khà mất Ä‘i rồi hẵng đăng trình.
Vương Ngá»c Yến há»i:
- Cứ mặt trá»i má»c là chướng khà không độc nữa phải không?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Ãúng thế!
Chung Linh đột nhiên trở vá» hướng Ãông Bắc thất thanh la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Nguy rồi! Chướng khà đang bốc lên ngùn ngụt ở bên kia, không hiểu là chướng khà gì?
Má»i ngưá»i nhìn theo hướng tay nà ng, quả nhiên thấy má»™t luồng khà đen từ trong khu rừng Ä‘ang nghi ngút bốc lên.
Ba Thiên Thạch nói:
- Chung cô nương! Ãó là Siêu phạn chướng!
Chung Linh lại há»i:
- "Siêu phạn chướng" là gì? Có nguy hại lắm không?
Ba Thiên Thạch cưá»i đáp:
- Ãó không phải là chướng khà mà là khói ngưá»i ta thổi cÆ¡m bốc lên.
Má»i ngưá»i nghe Ba Thiên Thạch nói Ä‘á»u cưá»i ồ.
Ai nấy tinh thần phấn khởi nói:
- Chúng ta Ä‘i vá» phÃa "Siêu phạn chướng" kia.
Chung Linh thấy câu nói cá»§a mình là m cho má»i ngưá»i phải phì cưá»i, bất giác nà ng thẹn đỠmặt lên.
Vương Ngá»c Yến liá»n an á»§i nà ng:
- Linh Muá»™i! May mà Linh Muá»™i trông thấy ngưá»i ta thổi cÆ¡m khói bốc lên, không thì chúng ta đêm nay phải lên ngá»n cây mà ngá»§.
Ãoà n ngưá»i liá»n nhắm vá» phÃa khói bốc lên mà đi.
Gần đến nÆ¡i, ai cÅ©ng nhìn rõ nÆ¡i đây có bảy tám gian nhà gá»—. Cạnh nhà xếp đầy cây. Hiển nhiên là chá»— cá» ngụ cá»§a bá»n thợ đốn rừng.
Chu Ãan Thần giục ngá»±a lên trước lá»›n tiếng gá»i:
- Má»™c Trưá»ng đại ca! Bá»n ta là khách qua đưá»ng muốn và o ngá»§ trá» má»™t đêm được chăng?
Chá» má»™t chút không thấy tiếng đáp lại, Chu Ãan Thần lại gá»i nữa, nhưng vẫn không có ai thá»a. Trên nóc nhà khói vẫn tiếp tục bốc lên thì trong nhà nhất định phải có ngưá»i. Chu Ãan Thần lấy trong bá»c ra má»™t cây quạt để là m binh khà cầm trong tay khẽ đẩy cá»a tiến và o.
Lạ thay! Trong nhà nà y không má»™t bóng ngưá»i! Bên tai vẫn nghe tiếng lá»a cháy nổ lách tách.
Chu Ãan Thần Ä‘i thẳng và o phÃa sau, tiến và o nhà bếp, thì thấy có má»™t mụ già lưng gù Ä‘ang thổi lá»a.
Chu Ãan Thần nói:
- Lão bà ! Trong nhà nà y còn ai nữa không?
Mụ già ngÆ¡ ngác nhìn gã, dưá»ng như không nghe rõ.
Chu Ãan Thần há»i lại:
- Chỉ có một mình bà thôi ư?
Mụ già trá» và o lá»— tai rồi lại trá» và o miệng mình, báºt lên mấy tiếng ú á»›, tá» ra mụ vừa câm vừa Ä‘iếc.
Chu Ãan Thần trở ra nhà ngoà i. Bá»n Ãoà n Dá»±, Má»™c Uyển Thanh đã Ä‘i lùng mấy gian nhà nữa, thì trong những gian nhà gá»— nà y, ngoà i mụ già kia, không còn ai nữa.
Trong má»—i căn nhà gá»— Ä‘á»u có dát ván là m giưá»ng. Trên giưá»ng không có chăn đệm chi hết. Xem chừng hồi nà y bá»n thợ đốn rừng chưa khởi công.
Ba Thiên Thạch chạy vòng quanh phÃa ngoà i những gian nhà gá»— nà y hai lượt, không thấy có chi khác lạ.
Chu Ãan Thần nói:
- Mụ già kia đã câm lại Ä‘iếc, không có cách nà o nói cho mụ hiểu được. Tại hạ ra đây chỉ có Vương cô nương là ngưá»i nhẫn nại. Xin cô nương thá» giao thiệp vá»›i mụ coi.
Vương Ngá»c Yến gáºt đầu cưá»i nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ãể ta thá» xem sao!
Nà ng nói rồi đi và o trong nhà bếp trỠtay giơ chân và lấy ra mấy thoi bạc vụn cho mụ.
Quả nhiên, nà ng là m cho mụ hiểu, mụ đi lấy gạo thổi cơm.
Trong nhà nà y không có rượu thịt chi hết.
Má»i ngưá»i chá» cÆ¡m rau chÃn rồi ăn cho xong bữa.
Ba Thiên Thạch nói:
- Chúng ta Ä‘ang ngá»§ trong má»™t gian nhà nà y thôi, đừng phân tán ra nhiá»u chá»—.
Thế rồi đà n ông ngá»§ ở mé Ãông, đà n bà ngá»§ mé Tây.
Mụ già thắp lên má»™t ngá»n đèn nhỠđặt lên chiếc bà n ở giữa phòng.
Má»i ngưá»i yên ngá»§ chưa được bao lâu, bá»—ng nghe trong các gian phòng có tiếng động lách cách và có tiếng ngưá»i Ä‘ang quẹt đá lá»a, nhưng quẹt Ä‘i quẹt lại vẫn không báºt lá»a lên.
Ba Thiên Thạch nhá»m dáºy xuống đất ra mở cá»a.
Chiếc đèn dầu trên bà n đã tắt rồi.
Trong bóng tối những tiếng lách cách vẫn vang lên.
Mụ già đang tiếp tục báºt lá»a chẳng có chi là chuyện lạ, nếu đá lá»a và giấy mồi không khô thì không tà i nà o lá»a cháy được.
Ba Thiên Thạch lấy đá lá»a trong mình ra báºt lên châm đèn.
Mụ già lá»™ vẻ tươi cưá»i nhìn Ba Thiên Thạch ra hiệu cho mụ mượn viên đá lá»a rồi trá» tay xuống bếp, ra Ä‘iá»u muốn thắp lá»a dưới đó.
Ba Thiên Thạch liá»n đưa đá lá»a cho mụ mượn, rồi và o phòng ngá»§.
Nhưng chẳng được bao lâu, tiếng lách cách lại vang lên.
Bá»n Ãoà n Dá»± đã nhắm mắt sắp Ä‘i và o giấc má»™ng triá»n miên, lại mở mắt ra nhìn không thấy có ánh lá»a.
Nguyên ngá»n đèn dầu đã bị tắt rồi.
Chu Ãan Thần cưá»i nói:
- Mụ già kia lẩm cẩm đến gù cả lưng. Gã muốn để mặc mụ muốn là m gì thì là m, nhưng tiếng lách cách thá»§y chung vẫn vang lên không ngá»›t dưá»ng như báºt không lên lá»a.
Chu Ãan Thần không nhẫn nại được nữa, phải đứng lên chạy và o giữa gian phòng. Trong bóng tối lá» má», gã thấy mụ già đưa tay lên quẹt lá»a. Gã liá»n lấy đá lá»a cá»§a mình ra báºt lên châm và o ngá»n đèn dầu.
Mụ già cưá»i há» há» rồi lại giÆ¡ tay ra hiệu cho Chu Ãan Thần hay là mụ muốn mượn đá lá»a để nhóm bếp.
Chu Ãan Thần đưa đá lá»a cho mụ rồi trở và o phòng.
NgỠđâu, gã và o nằm được một lúc thì tiếng lách cách ở giữa phòng lại vang lên.
Ba Thiên Thạch cùng Chu Ãan Thần Ä‘á»u tức mình, cất tiếng mắng:
- Mụ già nà y là m trò suốt đêm không cho mình ngủ chắc? Những tiếng lách cách vẫn tiếp tục không ngớt.
Ba Thiên Thạch tức mình nhảy xuống cá»á»›p lấy viên đá lá»a cá»§a mụ quẹt mấy cái mà vẫn không báºt được lá»a lên. Gã sá» xem thì biết rằng đây không phải là đồ báºt lá»a cá»§a mình cho mụ mượn lúc nãy liá»n lá»›n tiếng há»i:
- Ãá lá»a cá»§a ta đâu?
Những câu nói vừa ra khá»i miệng, bất giác gã báºt cưá»i, nói má»™t mình:
- Té ra mình cũng lẩm cẩm nốt. Mụ nà y đã câm điếc thì mình còn nổi nóng với mụ là m chi?
Lúc nà y Má»™c Uyển Thanh cÅ©ng chạy ra lấy đá lá»a đưa cho Ba Thiên Thạch nói:
- Ba đại thúc! Ãại thúc muốn báºt lá»a ư?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Mụ già nà y thiệt là cổ quái. Chiếc đèn dầu nà y cứ châm lên lại tắt, tắt rồi lại châm.
Mụ quấy đến ná»a đêm rồi.
Gã nói xong, cầm lấy đá lá»a cá»§a Má»™c Uyển Thanh báºt lên châm và o ngá»n đèn dầu.
Mụ già ra chiá»u thoả mãn cưá»i há» há» nhìn ngá»n đèn.
Ba Thiên Thạch nói:
- Má»™c cô nương! Bữa nay cô Ä‘i đưá»ng mệt nhá»c, và o nghỉ Ä‘i thôi! Gã nói rồi cÅ©ng trở vá» phòng.
NgỠđâu qua má»™t khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , lại vang lên những tiếng lách cách quẹt lá»a.
Ba Thiên Thạch cùng Ãoà n Dá»± đồng thá»i ngồi nhá»m dáºy, toan chạy ra, nhưng hai ngưá»i cùng sá»±c tỉnh nghÄ© thầm:
- Trên Ä‘á»i nà y sao có ngưá»i cổ quái đến thế? Chắc là há» bà y nguỵ kế chi đây?
Hai ngưá»i khẽ cầm tay nhau và cùng ra hiệu chia ra lén đến hai bên mụ già , toan nhảy xổ và o, đột nhiên mÅ©i ngá»i thấy mùi hương man mát.
Nguyên bên ngá»n đèn dầu có Má»™c Uyển Thanh cÅ©ng ra, toan báºt lá»a.
Hai ngưá»i vá»™i thu thế lại.
Ba Thiên Thạch há»i:
- Mộc cô nương! Có phải cô đấy không?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Phải rồi! Xem ra nÆ¡i nà y có nhiá»u Ä‘iá»u khác lạ, muốn thắp lá»a lên coi.
Ba Thiên Thạch nói:
- Ãể tại hạ báºt lá»a.
NgỠđâu báºt luôn mấy cái mà không thấy lá»a cháy.
Ba Thiên Thạch cả kinh nói:
- Viên đá lá»a nà y không được. Má»™c cô nương! Mụ già đã đổi mất viên đá lá»a cá»§a tại hạ rồi!
Chu Ãan Thần nói:
- Chúng ta phải mau mua đi tìm mụ già đừng để mụ chạy thoát.
Má»™c Uyển Thanh chạy xuống bếp. Còn Ba, Chu hai gã Ä‘uổi ra khá»i khu nhà gá»— mà chẳng thấy mụ già đâu hết.
Ba Thiên Thạch vội nói:
- Ãừng Ä‘i xa nữa! Cần phải bảo vệ công tá» là điá»u quan trá»ng.
Hai ngưá»i quay vá» căn nhà gá»—.
Lúc nà y Ãoà n Dá»±, Vương Ngá»c Yến, Chung Linh nghe tiếng động đã dáºy cả rồi.
Ba Thiên Thạch há»i:
- Ai có đá lá»a không? Hãy thắp đèn lên rồi sẽ bà n.
Bá»—ng hai ngưá»i đồng thanh la lên:
- Ãá lá»a cá»§a mình cho mụ già mượn mất rồi!
Hai ngưá»i nà y là Vương Ngá»c Yến và Chung Linh. Ba Thiên Thạch và Chu Ãan Thần cÅ©ng la thầm:
- Mình đã đỠphòng từ bước một, không ngỠcòn mắc lừa địch nhân.
Ãoà n Dá»± lấy đá lá»a trong mình ra quẹt mấy cái cÅ©ng không cháy.
Chu Ãan Thần há»i:
- Công tá»! Mụ già có mượn đá lá»a cá»§a công tá» không?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Có! Trước khi nấu cơm, mụ mượn rồi trả lại ngay.
Chu Ãan Thần nói:
- Nếu thế thì mụ đánh tráo mất rồi.
Má»™t lúc lâu, má»i ngưá»i không ai lên tiếng.
Trong bóng tối chỉ nghe thấy giá»ng dế kêu ra rả.
Ãêm nay là đêm nguyệt táºn không có trăng sao.
Sáu ngưá»i ngồi quây quần vá»›i nhau và chỉ nhìn thấy bóng lá» má».
Ai nấy Ä‘á»u hồi há»™p tưởng chừng có hiểm hoạ gì sắp xảy ra.
Từ lúc Ãoà n Dá»± thêm chữ và o bức hoạ, lão già há» Giả ân cần đối đãi. Sáu ngưá»i tá»±a hồ bị lá»§ng mắt, không ai tá»± chá»§ được rồi Ä‘i và o tình trạng hoang mang không biết gì nữa. Ai cÅ©ng biết địch nhân ngấm ngầm tÃnh kế oán toán mình. Nhưng há» dùng mưu kế thâm hiểm gì không ai tìm ra được manh mối.
Má»i ngưá»i nghÄ© thầm:
- Giá lúc nà y kẻ thù kéo đến thì tháºt là hay quá! Nhưng sao há» cứ ném đất giấu tay, khiến cho mình không biết đâu mà đỠphòng.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Mụ già lấy hết đá lá»a cá»§a chúng ta Ä‘i rồi là có dụng ý khiến cho bá»n ta không thắp đèn lên được, để bá»n chúng ở trong bóng tối dá»… thi hà nh mưu kế.
Chung Linh đột nhiên thét lên lanh lảnh. Nghe thanh âm thì biết là nà ng sợ hãi vô cùng.
Má»i ngưá»i đồng thanh há»i:
- Có chuyện chi váºy?
Chung Linh đáp:
- Tiểu Muá»™i rất sợ bá»n hỠở trong bóng tối liệng rắn rết hay kiến độc ra cắn.
Ba Thiên Thạch run lên nói:
- Ãó quả là má»™t Ä‘iá»u đáng lo, ở trong bóng tối mà há» dùng những động váºt nhá» bé đến táºp kÃch thì thiệt là khó mà đỠphòng.
Ãoà n Dá»± nói:
- Váºy chúng ta lại ra ngoà i trèo lên cây ẩn nấp.
Chu Ãan Thần nói:
- Chỉ sợ trên cây chúng cÅ©ng bố trà độc váºt cả rồi.
Chung Linh lại thét lên một tiếng:
- Úi chao!
Rồi nắm lấy cánh tay Mộc Uyển Thanh.
Ba Thiên Thạch nói:
- Chung cô nương! Cô đừng sợ chi hết. Chúng ta thắp lá»a lên rồi sẽ tÃnh.
Chung Linh há»i:
- Không có đá quẹt lấy gì lá»a?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Ãịch nhân có dụng ý gì, hiện ta chưa biết. Nhưng nếu há» tưởng chúng ta không lấy đâu ra lá»a thì bá»n ta phải là m cho có lá»a. Tưởng đó là má»™t Ä‘iá»u trả lá»i Ä‘Ãch đáng nhất.
Ba Thiên Thạch nói rồi chạy xuống nhà bếp lấy hai cà nh cây khô đưa cho Chu Ãan Thần nói:
- Chu hiá»n đệ! Hiá»n đệ cầm cây khô nà y là m cho nát ra, cà ng vụn cà ng tốt.
Chu Ãan Thần vừa nghe đã hiểu ý, liá»n đáp:
- Phải rồi! Có lý nà o chúng ta ngồi bó tay chỠhỠtấn công?
Gã nói xong, lấy trong bá»c ra má»™t lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ cắt cà nh khô thà nh từng miếng nhá» rồi bóp nát ra.
Ãoà n Dá»± thở dà i nói:
- Ãáng tiếc là ta không có thần công được như Khô Vinh tổ sư. Ná»™i lá»±c ngưá»i Ä‘i tá»›i đâu là gá»— vụn láºp tức cháy lên tá»›i đó. Cả lão Cưu Ma Trà cÅ©ng có bản lãnh nà y. Thá»±c ra thì trong ngưá»i chà ng hiện nay đã chứa chấp má»™t luồng ná»™i lá»±c cao thâm hÆ¡n Khô Vinh tổ sư cùng Cưu Ma TrÃ. Có Ä‘iá»u chà ng không biết cách váºn dụng mà thôi.
Mấy ngưá»i tiếp tục nghiá»n gá»— nát ra như cám, nhưng trong lòng vẫn hồi há»™p không yên. Chẳng hiểu địch nhân tấn công lúc nà o, nên chẳng ai nói gì và lắng tai nghe động tÄ©nh bên ngoà i.
Ai cũng bụng bảo dạ:
- Mụ già kia đánh lừa lấy hết đá lá»a Ä‘i, quyết là há» chẳng để yên lâu, e rằng há» sắp phát động đến nÆ¡i rồi.
Ba Thiên Thạch giÆ¡ tay ra sỠđống gá»— vụn đã lá»›n bằng cái bát ăn cÆ¡m, liá»n vun gá»n cho cao lên. Gã để mấy miếng giấy mồi và o trong. Gã cầm lưỡi đơn Ä‘ao cá»§a mình bên trái, rồi mượn lưỡi Ä‘ao cá»§a Chung Linh cầm ở tay phải. Ãá»™t nhiên hai tay Ä‘áºp liá»n và o nhau nghe đến choang má»™t tiếng.
Hai sống dao chạm và o nhau, lá»a bắn tung toé và o đống gá»— vụn liá»n cháy lên. Nhưng tiếc nó chỉ loé lên má»™t cái rồi tắt ngay, chưa kịp cháy và o giấy mồi. Má»i ngưá»i ngấm ngầm la lên những câu hối tiếc.
Ba Thiên Thạch tiếp tục dáºp hai sống dao và o nhau báºt lên những tiếng"choang, choang"đến hÆ¡n mưá»i tiếng liá»n.
Rốt cục giấy mồi phải cháy bừng lên, gã mới chịu thôi.
Bá»n Ãoà n Dá»± lá»›n tiếng hoan hô, châm lá»a và o đèn.
Chu Ãan Thần sợ má»™t ngá»n đèn bị gió thổi tắt liá»n và o bếp, và o trong phòng hai bên có bao nhiêu đèn lấy hết ra thắp lên. ánh lá»a yếu á»›t, và ng khè, và cháºp chá»n soi rõ mặt ngưá»i xanh rá»n. Nhưng khói bốc lên nặng quá là m cho mÅ©i thở không được khoan khoái.
Nhưng phải tốn rất nhiá»u công phu má»›i thắp được lá»a lên, má»i ngưá»i Ä‘á»u tinh thần phấn khởi, dưá»ng như đã đánh thắng được má»™t tráºn. Gian nhà gá»— nà y rất há»§ láºu, gió lại không thấu qua khe cá»a thổi và o.
Trong sáu ngưá»i thì có Ba Thiên Thạch, Chu Ãan Thần và Má»™c Uyển Thanh đã nhiá»u lịch duyệt lại võ công cao cưá»ng. Còn ba ngưá»i kia Ä‘á»u ngú ngá»›. Nếu bá»n địch nhân đông ngưá»i đến táºp kÃch thì khó mà chống chá»i được.
Sáu ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, cầm sẵn khà giá»›i trong tay nghe ngóng. Nhưng chỉ có gió thổi rỡ rà o, côn trùng ra rả. Ngoà i ra không có gì khác lạ. Ãoà n Dá»± chợt ngẫng đầu lên, thấy hai cây cá»™t có khắc má»™t đôi câu đối.
Vế trên là :
Xuân câu thuỷ động trà hoa...
Vế dưới là :
Hạ cốc... sinh lệ tá» hồng. Má»—i vế Ä‘á»u khuyết má»™t chữ.
Ãoà n Dá»± nhìn kỹ lại thì đôi câu đối nà y ngưá»i ta váºn ná»™i lá»±c và o ngón tay để viết lên cá»™t mà sâu tá»›i ba phân.
Ãoà n Dá»± còn đương chú ý nhìn thì Chung Linh cÅ©ng la lên:
- Ãây cÅ©ng có chữ!
Ãoà n Dá»± day mặt lại coi thì thấy trên má»™t tấm gá»— có khắc hai hà ng chữ: Thanh quần ngá»c... như tương thức Cừu... trà hoa mãn lá»™ khai. Hiển nhiên cÅ©ng là chữ viết bằng ngón tay.
Lúc trước má»i ngưá»i ngồi ăn cÆ¡m vì đèn lá»a tối quá, nên chưa ai nhìn thấy chữ. Bây giá» há» thắp đến bốn ngá»n đèn dầu nên trông rõ cả chá»— tối má»›i thấy tấm gá»— có chữ nà y.
Ãoà n Dá»± nói:
- Dá»c đưá»ng ta Ä‘i đâu cÅ©ng thêm chữ và o. Ãây là phúc hay hoạ, chưa cần nói đến vá»™i. Nhưng thá» coi đối phương sẽ còn mưu kế gì nữa. Chà ng liá»n đưa tay ra sá»a. Những tiếng sà o sạo vang lên. Dưới chữ hoa chá»— bá» trống chà ng đã thêm chữ bạch và o. Dưới chữ cốc chà ng thêm chữ vân và o. Thà nh ra: Xuân câu thá»§y động trà hoa bạch Hạ cốc vãn sinh lệ tá» hồng. Dịch nghÄ©a: Dòng xuân nước gợn trà hoa trắng Non hạ mây trôi trái vải hồng.
Thế là câu đối đã hoà n toà n.
Ná»™i lá»±c Ãoà n Dá»± rất thâm háºu. Chỉ lá»±c cá»§a chà ng Ä‘i tá»›i đâu, gá»— vụn rá»›t xuống lả tả tá»›i đó.
Chung Linh thÃch quá vá»— tay cưá»i vang nói:
- Nếu biết sá»›m Dá»± ca có tà i như váºy thì chỉ cần Dá»± ca vạch tay vạch tay và o gá»— mấy cái là được vô số gá»— vụn, đỡ mất bao nhiêu thì giá».
Lại thấy Ãoà n Dá»± thêm và o chá»— khuyết ở bên nà y rồi miệng ngâm:
Thanh quần ngá»c diện như tương thức Cưu nguyệt trà hoa mãn lá»™ khai. Dịch nghÄ©a: Quần xanh vóc ngá»c tuồng quen mặt Tháng chÃn hoa trà bóng rợp sân.
Chà ng vừa lắc lư cái đầu ngâm thÆ¡ vừa liếc mắt nhìn và o nét mặt Vương Ngá»c Yến ưng hồng như nắng sá»›m. Nà ng quay mặt Ä‘i.
Chung Linh nói:
- Không biết những cây cột nà y là m bằng gỗ gì mà thơm gớm!
Má»i ngưá»i hÃt mạnh và o quả thấy đầu ngón tay Ãoà n Dá»± vừa vạch và o gá»— có mùi thÆ¡m phưng phức, giống như hoa quế mà không phải hoa quế, tá»±a như mai côi mà không phải mai côi.
Ãoà n Dá»± cÅ©ng lên tiếng:
- ThÆ¡m tháºt nhỉ!
Mùi hương má»—i lúc má»™t nồng nà n. Ai ngá»i và o cÅ©ng thấy trong lòng khoan khoái, tinh thần phấn khởi.
Chu Ãan Thần biến sắc nói:
- Không xong rồi! Mùi hương nà y e rằng có chất độc. Các vị nên nút lỗ mũi lại.
Má»i ngưá»i nghe gã nói váºy chợt tỉnh ngá»™, rồi lấy ngón tay hoặc vạt áo bịt lá»— mÅ©i.
Nhưng lúc nà y ai nấy đã hÃt mùi thÆ¡m và o khá nhiá»u vì há» Ä‘á»u cho là nếu phải hÆ¡i độc thì nói là m cho đầu nhức mắt hoa, trong dạ bồn chồn, đâu có lý chất độc lại là m cho ngưá»i ta khoan khoái dá»… chịu? Chẳng sinh chút cảm giác nà o khó chịu hết. Má»i ngưá»i bịt mÅ©i mãi khó chịu quá, không nhịn được nữa, phải mở hé ra hô hấp. Mùi hương lại xông và o mÅ©i mà vẫn không thấy tình trạng khác lạ. Ai nấy liá»n từ từ buông tay ra mà không bịt mÅ©i nữa.
Chung Linh nói:
- Mùi hương thứ gá»— nà y tháºt quÃ, chúng ta lấy và i cà nh Ä‘em Ä‘i.
Chung Linh chưa dứt lá»i, thì trong tai má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy những tiếng vo vo vang lên.
Chu Ãan Thần lại má»™t phen kinh hãi lên tiếng:
- Chất độc phát tác rồi. Trong tai tại hạ đã vang lên những tiếng kỳ dị.
Ba Thiên Thạch nói:
- Ba mỗ cũng nghe thấy!
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ãó không phải là tiếng quái dị trong lá»— tai mà là má»™t đà n ong lá»›n Ä‘ang bay tá»›i.
Quả nhiên, tiếng vo vo má»—i lúc má»™t vang lên tá»±a hồ có hà ng ngà n hà ng vạn con ong máºt bay tá»›i nÆ¡i.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
29-08-2008, 10:07 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 143 : Vương phu nhân thi kế bắt ngưá»i
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Má»i ngưá»i nghe thanh âm quái lạ nà y Ä‘á»u lá»™ vẻ ngÆ¡ ngác khôn tả. ChÃnh ra ong máºt chẳng có chi đáng sợ. Nhưng thanh âm chói tai nà y chưa từng nghe thấy bao giá», nên ai cÅ©ng nghi ngá» không biết có phải là tiếng con ong không?
Má»i ngưá»i nhá»›n nhác không biết là m thế nà o.
Tiếng vo ve má»—i lúc lại gần tưởng chừng như má»™t bầy yêu ma quá»· quái kêu gà o bay đến để cắn ngưá»i.
Chung Linh nắm lấy cổ tay Má»™c Uyển Thanh, Vương Ngá»c Yến nÃu lấy Ãoà n Dá»±, sáu trái tim Ä‘áºp thình thình.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rằng có địch nhân Ä‘ang rình trong bóng tối, nhưng trước khi địch nhân tấn công không ngá» há» lại cho ra những thanh âm khá»§ng khiếp như váºy. Ãá»™t nhiên má»i ngưá»i nghe cách má»™t tiếng.
Má»™t con váºt nhá» bé đã bắn và o vách ván trong gian nhà gá»—. Những tiếng lách cách còn tiếp tục vang lên không ngá»›t. Chẳng hiểu có bao nhiêu váºt gì đương đụng và o vách. Má»™c Uyển Thanh và Chung Linh đồng thanh la lên:
- Ong máºt! Ba Thiên Thạch vá»™i chạy ra đóng cá»a sổ.
Bỗng lại nghe thấy bên ngoà i có tiếng ngựa thét lên rất thê thảm lẫn với tiếng vó ngựa khua tứ tung!
Chung Linh nói:
- Ong máºt đốt ngá»±a!
Chu Ãan Thần nói:
- Tại hạ ra cắt đứt dây cương để ngá»±a xổng Ä‘i cho khá»i bị ong đốt!
Gã nói rồi xé vạt áo trưá»ng bà o bịt lên đầu. Tay trái gã vừa kéo then cá»a thì má»™t luồng gió từ ngoà i thổi và o.
Rồi hà ng ngà n hà ng vạn con ong máºt xông và o trong nhà .
Chung Linh và Vương Ngá»c Yến thét lên lanh lảnh.
Ba Thiên Thạch vá»™i kéo Chu Ãan Thần và o rồi đóng cá»a lại.
Nhưng trong nhà đã đầy ong máºt.
Ãà n ong máºt bay ùa và o nhà , rồi Ä‘i tìm má»i ngưá»i để đốt.
Chỉ trong khoảnh khắc, trên đầu trên mặt và cánh tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u bị bảy tám hay mưá»i con không chừng bâu lại đốt.
Chu Ãan Thần mở quạt ra quạt loạn lên. Ba Thiên Thạch cÅ©ng xé vạt áo ra phất tháºt mạnh.
Ãoà n Dá»±, Má»™c Uyển Thanh, Vương Ngá»c Yến và Chung Linh bốn ngưá»i cÅ©ng nhịn Ä‘au để xua ong.
Ba Thiên Thạch, Chu Ãan Thần, Ãoà n Dá»±, Má»™c Uyển Thanh váºn công lá»±c đến tá»™t độ để động thá»§.
Trong nhà đà n ong chết dần mãi sau chỉ còn lại hai ba chục con.
Nhưng lạ thay! LÅ© ong máºt nà y tá»±a hồ như cà o cà o nhảy và o lá»a. Chúng không sợ chết cứ nhảy xô và o để đốt ngưá»i loạn lên.
Hồi lâu má»i ngưá»i má»›i hạ hết bầy ong trong nhà .
Chung Linh và Vương Ngá»c Yến Ä‘au đến chảy nước mắt, tai ù Ä‘i.
Tiếng vo ve bên ngoà i vẫn còn rất dữ dá»™i va Ä‘áºp và o vách nhà đồm độp như mưa rà o, khiến má»i ngưá»i kinh hãi thất sắc.
Má»i ngưá»i hoảng hốt quên cả Ä‘au đớn, vá»™i và ng xé áo đút nút hết những khe hở trên vách.
Ba Thiên Thạch tuy là ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng, nhưng đứng trước tình trạng ong máºt đột kÃch nà y y chưa từng thấy qua mà cÅ©ng chưa từng nghe ai nói đến bao giá».
Sáu ngưá»i nhá»›n nhác nhìn mặt nhau mà mặt ngưá»i nà o cÅ©ng chá»— thâm chá»— Ä‘á», sưng ù lên, trông rất khá»§ng hiếp.
Ãoà n Dá»± nói:
- May là còn căn nhà gỗ nà y để dung thân. Nếu ở bên ngoà i thì hà ng ngà n hà ng vạn con ong tha hồ mà đốt. Chúng mình chỉ còn cách chỠchết.
Mộc Uyển Thanh lại lên tiếng:
- Ãà n ong máºt nà y là do địch nhân dụ đến. Khi nà o bá»n chúng chịu thôi. Chẳng lẽ chúng ta không biết phá căn nhà nà y Ä‘i hay sao?
Chung Linh kinh hãi la lên:
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ bảo chúng ta sẽ phá gian nhà gỗ nà y ư?
Má»™c Uyển Thanh chưa kịp trả lá»i, bá»—ng nghe đánh sầm má»™t tiếng!
Một tảng đá lớn được liệng lên nóc nhà , may mà chưa thủng.
Nhưng hai tảng đá sau liệng lên đã phá thá»§ng nóc nhà rá»›t xuống, đèn lá»a Ä‘á»u tắt phụt.
Ãoà n Dá»± vá»™i ôm Vương Ngá»c Yến và o trong lòng để che đầu và mặt cho nà ng.
Tiếng vo ve vẫn nổi lên đinh tai nhức óc.
Má»i ngưá»i biết rằng đánh Ä‘áºp đà n ong cÅ©ng bằng vô Ãch vì nó kéo và o nhiá»u quá rồi, đà nh lấy áo trùm lên che mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc chân tay má»i ngưá»i bị muôn ngà n mÅ©i kim châm rồi cả sáu ngưá»i cùng ngất Ä‘i không còn biết gì nữa.
Ãoà n Dá»± tuy đã nuốt hai con Chu cáp, bách độc không xâm nháºp và o cÆ¡ thể được. Nhưng đà n ong máºt nà y do ngưá»i nuôi, kim nó tuy không có chất độc mà đốt ngưá»i nhức nhối khó chịu, nên sau khi chà ng bị hà ng trăm con ong đốt cÅ©ng mê Ä‘i.
Có Ä‘iá»u ná»™i lá»±c chà ng cá»±c kỳ thâm háºu, nên hồi tỉnh lại trước tiên.
Chà ng nhá»› ngay đến Vương Ngá»c Yến, nhưng đưa tay ra sá» thì không thấy nà ng ở trong lòng mình nữa. Chà ng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy má»™t mà u tối om.
Tay chân Ä‘á»u bị trói chặt mà mắt cÅ©ng bị ngưá»i lấy tấm vải Ä‘en bịt lại. Trong miệng bị nhét má»™t hạt vải lá»›n nên thở hÃt rất khó khăn và dÄ© nhiên không thể nói được. Những chá»— bị ong đốt hãy còn Ä‘au đớn vô cùng.
Chà ng thấy hỠđể mình ngồi dưới đất, nhưng không biết đâu là đâu và ngất đi đã bao lâu? Chà ng cũng chẳng hay.
Giữa lúc chà ng Ä‘ang hoang mang thì chợt nghe thanh âm má»™t ngưá»i đà n bà vang lên:
- Ta phà bao nhiêu tâm lá»±c để tróc nã con chó già há» Ãoà n nước Ãại Lý mà sao ngươi lại bắt con chó con nà y vá» là m chi?
Ãoà n Dá»± nghe thanh âm rất quen tai, nhưng không nhá»› được là ai?
Lại thấy thanh âm một bà già đáp lại:
- Tỳ tá» nhất thiết theo lá»i dặn bảo cá»§a tiểu thÆ¡ không dám sai lạc chút nà o.
Tiếng ngưá»i đà n bà kia lại vang lên:
- Hừ! Ta coi trong vụ nà y nhất định có Ä‘iá»u gì khác lạ. Con chó già kia từ nước Tây Hạ Ä‘i xuống phÃa Nam qua đất Tây Xuyên đến đây. Vì sao hắn lại rẽ sang phÃa Ãông? Chúng ta ở dá»c đưá»ng đã an bà y rượu thuốc để cho bá»n chó con nà y uống ư?
Ãoà n Dá»± hiểu ngay miệng ngưá»i đà n bà nói con chó già đó là ám chỉ Ãoà n ChÃnh Thuần phụ thân chà ng, mà con chó con tức là chà ng váºy.
Tiếng ngưá»i đà n bà và mụ già nói vá»›i nhau tá»±a như cách má»™t lần vách ván, dÄ© nhiên là hỠở trong gian nhà bên cạnh.
Bỗng thấy tiếng mụ già nhắc lại:
- Tỳ tỠđã hà nh động theo đúng như lá»i tiểu thÆ¡ đã dặn bảo. Nghe đâu Ãoà n vương gia rẽ vá» hướng Ãông là vì có mối liên quan vá»›i những năm ả há» Tần, há» Nguyá»…n nà o đó. Ngưá»i đà n bà căm giáºn há»i:
- Ngươi... còn gá»i hắn bằng Ãoà n vương gia nữa ư?
Mụ già đáp:
- Dạ! Trước kia... Tiểu thÆ¡ bảo tỳ tá» kêu y bằng Ãoà n công tá», nhưng hiện nay tuổi y đã cao...
Ngưá»i đà n bà quát lên ngắt lá»i:
- Ngươi không được nói nữa!
Mụ già dạ một tiếng rồi im lặng.
Ngưá»i đà n bà khẽ buông má»™t tiếng thở dà i, nhắc lại:
- Hiện giỠy... tuổi đã cao rồi!...
Ãoà n Dá»± lẩm bẩm:
- Mình cứ tưởng là ai, té ra lại là má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a gia gia. Mụ nà y tìm gia gia mình để trả háºn chẳng qua là mụ nổi cÆ¡n tam bà nh. Phải rồi! Mụ nuôi đà n ong định để bắt gia gia cùng Tần di, Nguyá»…n di, thế mà bá»n mình chịu khổ. Ãã váºy thì dÄ© nhiên không phải vì mình mà hạ độc thá»§. Không hiểu mụ a di nà y là ai? Nhưng nhất định mình đã được nghe thanh âm mụ rồi.
Ngưá»i đà n bà lại lên tiếng:
- Các khách Ä‘iếm, sÆ¡n trang cá»§a ta treo những bức hoạ hoặc bút thiếp để thiếu chữ thiếu nét, ngươi nói là con chó con nà y Ä‘á»u thêm và o đúng cả, ta không thể tin được. Tại sao những câu mà con chó già thuá»™c lòng Ä‘á»u được con chó con ghi nhá»› hết? Thế thì kỳ tháºt!
Mụ già lên tiếng đáp:
- Những câu thơ của cha viết ra mà con thuộc lòng thì có chi là lạ?
Ngưá»i đà n bà tức giáºn nói:
- Con tiện tỳ kia là m gì sanh con thông minh thế được? Ta vẫn không tin.
Ãoà n Dá»± nghe mụ nhục mạ đến mẫu thân mình, bất giác cả giáºn không dằn lòng được nữa, toan lên tiếng chỉ trÃch. Nhưng chà ng vừa máy môi đã vấp phải hạt vải trong miệng nên nói không ra tiếng.
Bá»—ng nghe mụ già cất lá»i khuyên can:
- Tiểu thÆ¡! Sá»± tình nà y đã lâu ngà y lắm rồi! Tiểu thÆ¡ còn để dạ là m gì? Huống chi cách đối đãi vá»›i Ãoà n công tá» thế nà y thì tháºt là quá đáng! Công tá» cÅ©ng là con trai y. Tiểu thÆ¡... nên buông tha cho chà ng thanh niên nà y Ä‘i thôi. Ãà n "Tuý nhân phong" cá»§a mình đã đốt chà ng Ä‘au đớn lắm rồi!
Ngưá»i đà n bà thét lên:
- Ngươi bảo tha thằng lá»i há» Ãoà n ư? Hừ hừ! Ta còn muốn xẻo từng miếng thịt rồi má»›i buông tha.
Ãoà n Dá»± bụng bảo dạ:
- Gia gia mình đắc tá»™i vá»›i mụ, chứ mình có là m gì nên tá»™i mà mụ lại căm háºn cả mình. Giống ong máºt kia tên là "Tuý nhân phong" không hiểu mụ tìm được ở đâu vá» mà là m Ä‘au khổ bá»n mình thế nà y? Mụ là ai? Nhất định không phải là mẫu thân Uyển Muá»™i, cÅ©ng không phải là Chung phu nhân, Nguyá»…n di nương. Thanh âm mụ còn trong trẻo hÆ¡n nhiá»u.
Bỗng có tiếng một chà ng trai vang lên:
- Cô mẫu! Ãiệt nhi xin bái kiến!
Ãoà n Dá»± giáºt mình kinh hãi. Chà ng không còn nghi ngá» gì nữa, thanh âm chà ng trai chÃnh là Má»™ Dung Phục. Ngưá»i đà n bà mà gã kêu bằng cô mẫu thì dÄ© nhiên là Vương phu nhân ở Mạn đà sÆ¡n trang trong khu vá»±c Cô Tô. Bà là mẫu thân Vương Ngá»c Yến và là nhạc mẫu mình.
Ãoà n Dá»± tưởng chừng như bị mưá»i mấy gáo nước lạnh dá»™i và o ngưá»i, trong lòng chà ng bối rối vô cùng! Hình ảnh lúc chà ng đến Mạn đà sÆ¡n trang lần trước lại hiển hiện ra trước mắt. Hoa trà ở đó còn có tên là Mạn đà hoa, nhưng thiên hạ Ä‘á»u cho Ãại Lý là nÆ¡i sản xuất trà nổi tiếng nhất. Trà hoa ở Cô Tô chả lấy gì là m quý cho lắm. Mạn đà sÆ¡n trang cÅ©ng trồng rất nhiá»u trà , song trà quý rất Ãt, lại trồng không đúng phép, thà nh ra hoa nhá» mà tồi tà n.
Chà ng lại không hiểu tại sao bà ta đặt tên toà nhà cá»§a bà là Mạn đà sÆ¡n trang? Trong trang, ngoà i sÆ¡n trà ra, không trồng má»™t thứ hoa cá» nà o khác, là vì lẽ gì? Theo lá» luáºt Mạn đà sÆ¡n trang thì bất luáºn là chà ng trai nà o thiện tiện tá»›i đó Ä‘á»u bị chặt chân.
Chà ng còn nhớ đến câu Vương phu nhân nói:
- Há»… cứ ngưá»i Ãại Lý, nhất là ngưá»i há» Ãoà n mà gặp tay ta liá»n bị chôn sống. Cả lão Tần Nguyên Tôn, biệt hiệu là Ná»™ Giang Vương không hiểu tại sao bị Vương phu nhân bắt được. Lão không phải là ngưá»i Ãại Lý mà chỉ vì nhà lão cách nước Ãại Lý không đầy bốn trăm dặm cÅ©ng bị chôn sống.
Ãoà n Dá»± nhá»› cả đến Vương phu nhân bắt được má»™t chà ng thiếu niên Ä‘em vá» trang, rồi bắt gã quay vá» giết vợ ở nhà đặng kết hôn cùng má»™t vị cô nương há» Miêu. Chà ng kia không thuáºn phu nhân muốn giết gã và buá»™c gã phải nháºn lá»i. Ngà y ấy, Ãoà n Dá»± nghe Vương phu nhân dặn má»™t tên tỳ nữ:
- Ngươi đưa gã vá» thà nh Cô Tô phải chÃnh mắt trông thấy gã giết vợ để thà nh thân cùng Miêu cô nương rồi má»›i trở vá».
Gã công tỠkia năn nỉ:
- Ngưá»i vợ tại hạ không thù oán vá»›i phu nhân mà phu nhân lại cÅ©ng không quen biết Miêu cô nương. Sao phu nhân lại ức hiếp tại hạ phải giết vợ để lấy kẻ khác?
Vương phu nhân liá»n bảo:
- Ngươi đã có vợ thì không nên Ä‘i lang chạ vá»›i kẻ khác. Nay ngươi đã khéo dùng lá»i nói khéo lừa gạt Miêu thị thì phải lấy thị là m vợ má»›i xong.
Ãoà n Dá»± nghÄ© mình há» Ãoà n nước Ãại Lý may mà biết cách trồng trà nên lần trước tá»›i đây má»›i được Vương phu nhân tha chết, lại được má»i lên Ä‘iện Cẩm Vân thiết yến khoản đãi. Ãến lúc chà ng cùng phu nhân đà m luáºn vá» các thứ sÆ¡n trà , đã đỠcáºp đến má»™t thứ trà cánh trắng mà có má»™t tia đỠgá»i là "Trảo phá mỹ nhân kiểng"
Chà ng nói:
- Nếu cÅ©ng thứ trà cánh trắng mà có nhiá»u tia Ä‘á», thì không phải là "Trảo phá mỹ nhân kiểng" nữa, mà là ỷ lan kiá»u Hôm ấy chà ng còn tán rá»™ng ra rằng nếu là mỹ nhân thì phải dịu dà ng hoà nhã. Trên mặt ngẫu nhiên bị cà o thà nh má»™t tia máu thì còn được chứ đầy mặt chá»— nà o cÅ©ng có tia máu, tá» ra mỹ nhân đó đánh đấm vá»›i ngưá»i ta nhiá»u lần, thì còn đáng kể gì nữa? Câu nói đó đã là m cho Vương phu nhân phải tức giáºn, lá»›n tiếng mắng:
- Ngươi đã nghe ai thêu dệt ra những câu chuyện ma quá»· nà y rồi đến đây nhục mạ ta? Ai biểu ngươi má»™t ngưá»i đà n bà thông hiểu võ công là mất vẻ mỹ miá»u khả ái? Dịu dà ng hoà nhã thì là m gì? Thế rồi, chà ng bị Ä‘uổi khá»i tiệc rượu, suýt nữa mất mạng.
Những sá»± việc đó đã chứng tá» Vương phu nhân có những hà nh động lạ Ä‘á»i. Bây giá» chà ng biết Vương phu nhân là ngưá»i tình cÅ© cá»§a gia gia mình nên bà ưa hoa trà . Song đối vá»›i há» Ãoà n nước Ãại Lý thì bà căm háºn thấu xương là vì bà bị phụ thân bá» lá»ng. Cả việc phu nhân bắt chà ng trai phải giết vợ, để kết hôn vá»›i ngưá»i tá» tình cÅ©ng là biểu lá»™ mối ân tình trong thâm tâm bà , mong cho gia gia mình giết chÃnh thất để lấy bà ta là m vợ.
Tuy Ãoà n Dá»± đã giải thÃch được mối hoà i nghi, nhưng trong lòng chà ng vẫn cảm thấy nặng trÄ©u tá»±a như Ä‘eo phiến đá ngà n cân. Chà ng không hiểu duyên cá»› vì đâu hay nói cho đúng hÆ¡n, là chà ng không tiện nói ra.
Chà ng nghÄ© tá»›i phụ thân mình cùng mẫu thân Vương Ngá»c Yến ngà y xưa, đã có mối tá» tình, thì trong thâm tâm chà ng nổi lên má»™t mối lo âu khá»§ng khiếp khôn tả, nên chà ng không dám nghÄ© tá»›i những chuyện ngoắt nghèo có thể Ä‘em khổ não đến cho chà ng.
Bỗng nghe Vương phu nhân nói:
- Hiá»n Ä‘iệt đấy ư? Hay lắm! Hiá»n Ä‘iệt mưu cuá»™c khôi phục nước Ãại Yên là m hoà ng đế, váºy đã sắp lên ngôi ngÅ© cá»u chưa?
Câu nói của phu nhân đầy vẻ mỉa mai.
Má»™ Dung Phục vẫn trả lá»i má»™t cách nghiêm trang:
- Ãó là di chà cá»§a tổ tiên. Nhưng Ä‘iệt nhi bất tà i, bao nhiêu năm bôn tẩu giang hồ mà vẫn chẳng là m nên công cán gì. Bây giá» Ä‘iệt nhi đến đây chÃnh là để yêu cầu cô mẫu chá»§ trương đại cuá»™c cho. Lúc gia gia Ä‘iệt nhi dặn dò, cô mẫu đứng bên cÅ©ng nghe thấy rõ.
Vương phu nhân đáp:
- Giá»i lắm! Hiá»n Ä‘iệt mượn tiếng gia gia để cưỡng bách ta chăng? Nữ nhân ngoại tá»™c, khác nà o nước lã ra sông. Giấc má»™ng là m hoà ng đế cá»§a nhà Má»™ Dung đối vá»›i ta còn có liên quan gì nữa? Ta đã không cho hiá»n Ä‘iệt đến Mạn đà sÆ¡n trang, lại không cho Ngá»c Yến cùng ngươi há»™i diện, là vì ta sợ còn dÃnh lÃu đến nhà Má»™ Dung. Còn Ngá»c Yến, hiá»n Ä‘iệt đã đưa y Ä‘i đâu?
Ãoà n Dá»± nghe phu nhân há»i đến Ngá»c Yến, chà ng nhá»› lại ngay lúc bị ong đốt chà ng ẳm nà ng ở trong lòng mà không biết bây giá» nà ng Ä‘i đâu rồi? Chà ng nghe giá»ng nói cá»§a phu nhân thì dưá»ng như bà không biết tháºt.
Bỗng nghe Mộ Dung Phục đáp:
- Biểu muá»™i Ä‘i đâu Ä‘iệt nhi biết thế nà o được? Y quấn quÃt vá»›i Ãoà n công tá» nước Ãại Lý, không chừng hai bên đã thiên địa, kết nghÄ©a phu thê rồi.
Vương phu nhân run lên há»i:
- Ngươi... nói gì mà thúi thế?
Tiếp theo bà đáºp bà n đánh binh má»™t tiếng, tức giáºn quát:
- Sao ngươi không trông nom cho y? Y là đứa con gái nhỠtuổi mà ngươi để y chạy loạn trên chốn giang hồ. Thế ra ngươi không nghĩ đến tình biểu huynh, biểu muội nữa ư?
Má»™ Dung Phục cÅ©ng tức mình sẳng giá»ng:
- Sao cô mẫu lại nổi giáºn má»™t cách vô lý thế được? Cô mẫu sợ Ä‘iệt nhi lấy biểu muá»™i là m vợ và sợ nà ng thà nh ra dâu con nhà Má»™ Dung rồi cùng Ä‘iệt nhi theo Ä‘uổi giấc má»™ng là m hoà ng đế. Bây giá» biểu muá»™i có lấy Ãoà n công tá» nước Ãại Lý, sau nà y dÄ© nhiên sẽ thà nh hoà ng háºu nước đó. Há chẳng phải là má»™t việc hay lắm ru?
Vương phu nhân lại Ä‘áºp bà n mạnh hÆ¡n quát lá»›n:
- Ãừng nói nhăng! Cái gì mà là má»™t việc hay? Ta nhất định không ưng.
Ãoà n Dá»± nghe phu nhân nói váºy, thì trong lòng ngay ngáy.
Chà ng lẩm bẩm trong miệng:
- Trá»i Æ¡i! Khổ rồi! Khổ rồi! Mình cùng Vương Ngá»c Yến là m sao mà gặp nhiá»u ná»—i gian nan đến thế? Mẫu thân nà ng không chịu thì biết là m thế nà o?
Bá»—ng nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng ngưá»i nói:
- Không phải đâu là không phải đâu! Vương cô nương cùng Ãoà n công tá» là má»™t lứa đôi, khuôn thiên lừa lá»c đã định như váºy. Phu nhân mà không ưng thuáºn, không được đâu.
Vương phu nhân tức mình quát há»i:
- Bao Bất Ãồng! Ai cho ngươi xen và o nói chuyện vá»›i ta chẳng còn ra thể thống gì nữa. Nếu ngươi không nghe lá»i ta, thì ta kêu ngươi lại giết con gái ngươi đó.
Bao Bất Ãồng không biết sợ trá»i đất là gì. Nhưng thấy Vương phu nhân nổi giáºn quát mắng, gã láºp tức câm miệng không dám nói gì nữa.
Ãoà n Dá»± lẩm bẩm:
- Bao tam ca! Bao tam thúc! ước gì tam thúc cùng phu nhân cứ cãi lẽ Ä‘i. Phu nhân nói rất vô lý, chỉ có tam ca là báºc anh hùng hảo hán má»›i dám tranh luáºn vá»›i phu nhân.
NgỠđâu, bên ngoà i cá»a sổ vẫn im lặng như tá». Không phải Bao Bất Ãồng sợ Vương phu nhân sai ngưá»i giết con gái mình, mà vì mấy Ä‘á»i nhà gã tuỳ tùng há» Má»™ Dung, nên gã vẫn giữ lòng trung thà nh. Dù sao, Vương phu nhân cÅ©ng là má»™t trong những vị chá»§ nhân cá»§a gã, nên gã không dám nổi nóng để lá»—i đạo vá»›i ngưá»i trên.
Vương phu nhân thấy Bao Bất Ãồng không dám cãi lại cÅ©ng hÆ¡i nguôi giáºn, bà há»i Má»™ Dung Phục:
- Hiá»n Ä‘iệt! Ngươi muốn kiếm ta để yêu cầu Ä‘iá»u chi?
Má»™ Phục cưá»i đáp:
- Thưa cô mẫu! Ãiệt nhi là chá»— thân tình cốt nhục đến vấn an cô không được hay sao? Cứ gì đã đến là phải mưu cầu Ä‘iá»u ná», Ä‘iá»u kia?
Vương phu nhân cưá»i khanh khách nói:
- Ngươi cũng có lương tâm đấy! Còn có lòng nhớ đến cô mẫu là hay. Nhưng giả tỷ ngươi nghĩ đến cô mẫu từ trước thì đâu đến nỗi xảy ra những việc thê thảm như ngà y nay?
- Cô mẫu có Ä‘iá»u chi chẳng được vui lòng? Xin cứ cho Ä‘iệt nhi hay. Ãiệt nhi sẽ là m cho cô mẫu được như ý.
Vương phu nhân nói:
- Chà chà ! Mấy năm nay ta không gặp. Ngươi đã há»c đâu được những lá»i sáo ngữ đó?
Mộ Dung Phục nói:
- Sao cô mẫu lại bảo là sáo ngữ? Tâm sá»± ngưá»i ngoà i thì Ä‘iệt nhi quả khó mà đoán trúng. Nhưng cô mẫu là tình cốt nhục trong nhà , tâm sá»± cô mẫu thế nà o Ä‘iệt nhi dù không Ä‘oán được cả mưá»i, sóng cÅ©ng được đến tám chÃn.
Vương phu nhân há»i:
- Váºy thì ngươi Ä‘oán thá» coi? Nếu nói hươu nói vượn, thì ta sẽ tát cho đó.
Má»™ Dung Phục cất tiếng ngâm: Quần xanh vóc ngá»c tuồng quen mặt Tháng chÃn hoa trà bóng rợp sân.
Vương phu nhân giáºt mình kinh hãi, run lên há»i:
- Ngươi... sao ngươi lại biết? Ngươi đã và o căn nhà gỗ giữa biển cỠrồi ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Cô mẫu bất tất há»i Ä‘iệt nhi vì sao mà biết? Tưởng cô mẫu nên nói thá»±c tình có muốn gặp ngưá»i đó không?
Vương phu nhân ngáºp ngừng:
- Gặp... ngưá»i nà o? Tiếng nói bà ta yếu á»›t, tá» ra ý khẩn cầu. Thanh Ä‘iệu không còn nghiêm khắc như trước nữa.
Mộ Dung Phục nói:
- Theo chá»— Ä‘iệt nhi Ä‘oán thì cô mẫu tưởng đến con ngưá»i đẹp như: Dòng sông nước gợn hoa trà trắng. Non hạ mây trôi trái vải hồng.
Vương phu nhân run lên há»i:
- Là m thế nà o mà gặp được y?
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:08 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 144 : Máu ghen đâu có lạ Ä‘á»i nhà ghen
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Mộ Dung Phục nói:
- Cô mẫu phà bao nhiêu tâm huyết định bắt cho được ngưá»i nà y, chẳng ngá» Ä‘i sai má»™t nước cỠđể y trốn mất. Ãiệt nhi nghÄ© rằng muốn gặp y cÅ©ng chẳng khó gì, nhưng có gặp cÅ©ng bằng vô dụng mà cần phải bắt y ở liá»n bên để luôn luôn phục thị cô mẫu má»›i đáng. Cô mẫu bắt y là m thế nà o, y cÅ©ng phải tuân theo, dù là việc vẽ mà y, thoa phấn.
Hai câu sau cùng Má»™ Dung Phục nói ra chiá»u sỡm sá», nhưng Vương phu nhân lại không cho thế là ngá»— ngược.
Bà thở dà i nói:
- Ta đã bố trà chu đáo đến thế mà y còn lá»t lưới được. Bây giá» ta không còn kế gì nữa.
Mộ Dung Phục đáp:
- Ãiệt nhi đã biết chá»— y ở rồi. Cô mẫu mà tin Ä‘iệt nhi, thì nói rõ kế hoạch cho Ä‘iệt nhi nghe. Không chừng Ä‘iệt nhi có thể vì cô mẫu mà ra sức là m được cÅ©ng chưa biết chừng.
Vương phu nhân nói:
- Dù sao chúng ta cÅ©ng là ngưá»i má»™t nhà , lẽ nà o lại không tin nhau. Kế hoạch ta an bà i là "Tuý nhân phong". Ta đã nuôi trong Mạn đà sÆ¡n trang mấy trăm tổ ong máºt. Ngưá»i nà o mà bị "Tuý nhân phong" đốt là ngã liá»n và mê Ä‘i mưá»i mấy ngà y không biết gì nữa. Ãoà n Dá»± nghe tá»›i đây giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
- Chẳng lẽ mình đã bị hôn mê mưá»i mấy ngà y rồi ư?
Mộ Dung Phục nói:
- Mưu kế cá»§a cô mẫu quả là phi thưá»ng! Ãiệt nhi không hiểu là m thế nà o mà sai khiến đà n ong Ä‘i đốt ngưá»i được?
Vương phu nhân đáp:
- Cần phải bá» thuốc và o đồ ăn cá»§a há». Thứ thuốc nà y tuy không mà u sắc, không mùi vị và chỉ hÆ¡i đắng má»™t chút, nhưng không thể cho hỠăn nhiá»u má»™t lần mà được. Ngươi thá» nghÄ© coi bá»n ngưá»i nà y tinh khôn như quá»·, thá»§ hạ y cÅ©ng toà n những tay thông minh tà i trÃ. Muốn dùng thuốc mê, thuốc độc vá»›i há» thiệt là khó lòng. Ta nghÄ© được kế hoạch nà y rồi phải phái ngưá»i cung cấp đồ ăn cho hỠở dá»c đưá»ng và ngấm ngầm cho chất thuốc không độc ấy và o...
Ãoà n Dá»± nghe tá»›i đây liá»n tỉnh ngá»™, chà ng lẩm bẩm:
- Té ra dá»c đưá»ng mình gặp bao nhiêu bức hoạ cùng bút thiếp thiếu chữ thiếu nét Ä‘á»u là do Vương phu nhân bà y ra để dẫn dụ gia gia mình Ä‘iá»n và o. Mình Ä‘iá»n được đúng hết nên bá»n thuá»™c hạ cá»§a Vương phu nhân tưởng mình là Ãoà n vương gia nước Ãại Lý, liá»n bá» thuốc và o rượu và cÆ¡m cho bá»n mình ăn.
Vương phu nhân lại nói:
- Không ngỠâm dương trắc trở, con ngưá»i kia lại Ä‘i ngả khác mất, mà chỉ gặp thằng lá»i nà y. Nó là má»™t thằng quá»· hay sao mà bao nhiêu thi từ ca phú cá»§a cha nó, nó Ä‘á»u thuá»™c lòng hết. DÄ© nhiên nó cÅ©ng là giống phiêu lưu hiếu sắc, buông tuồng lã ng mạn như bố nó. Thằng quá»· con dá»c đưá»ng bao nhiêu chá»— thiếu chữ mất nét nó Ä‘á»u Ä‘iá»n được đúng hết. Ãồng thá»i, nói ăn uống và o trong ngưá»i những thức ăn có pha thuốc, rồi sau cùng đến căn nhà gá»— giữa cánh đồng cá». Những đèn lá»a trong nhà nà y Ä‘á»u có đặt dược liệu. Trong cá»™t cÅ©ng có giấu chất thuốc để chá» cho bá»n tiểu quá»· đụng và o cá»™t là mùi thuốc xông ra. Ãoà n "Tuý nhân phong" ngá»i thấy mùi thÆ¡m liá»n kéo đến. Trá»i Æ¡i! Kế hoạch cá»§a ta chu đáo đến thế, mà lại bắt lầm ngưá»i! Thế là thằng quá»· con nà y là m há»ng việc ta! Hừ! Ta không Ä‘em chặt nó ra là m mấy mươi khúc, thì không hả được mối căm tức nà y.
Ãoà n Dá»± nghe giá»ng nói cá»§a Vương phu nhân cá»±c kỳ oán độc, thì trong lòng sợ run. Chà ng lẩm bẩm:
- Cạm bẫy cá»§a Vương phu nhân tháºt là kÃn đáo. Ngưá»i để thuốc bá»™t và o trong cá»™t nhà lại tìm cách khiến cho mình Ä‘iá»n chữ và o bao nhiêu hoạ đồ câu đối, khoét cả cây cá»™t viết chữ để bá»™t thuốc tung ra dẫn dụ đà n ong kéo tá»›i. Ãoà n Dá»± hỡi Ãoà n Dá»±! Ngươi tá»± cho mình là thông minh mà chui đầu và o cạm bẫy cá»§a ngưá»i khác thì tháºt là hồ đồ ngu dại.
Nhưng chà ng lại nghĩ rằng:
- Ta có Ä‘iá»n được đầy đủ chữ khuyết thì bá»n thá»§ hạ Vương phu nhân má»›i lầm tưởng ta là gia gia và như váºy gia gia má»›i thoát được hiểm nghèo. Ta hứng lấy tai hoạ thay gia gia, thì còn Ä‘iá»u chi đáng ân háºn nữa? NghÄ© thế, chà ng cảm thấy trong lòng thá» thái. Nhưng sau chà ng sá»±c nhá»› tá»›i việc Vương phu nhân sẽ Ä‘em chặt mình ra là m mấy chục mảnh, rồi có khi bà ta còn bắt được phụ thân mình phải thị phụng và phải nhất nhất tuân theo mệnh lệnh, thì lại Ä‘au xót cho cuá»™c tao ngá»™ cá»§a hai cha con, má»—i ngưá»i chịu má»™t cảnh Ä‘au khổ khác nhau.
Vương phu nhân lại hằn há»c lên tiếng:
- Ta đã Ä‘em con tỳ nữ nà y giả trang là m mụ câm Ä‘iếc để chá»§ trương đại cuá»™c. Không ngá» mụ chẳng nháºn được mặt con ngưá»i bất lương kia, để rước lấy câu chuyện buồn cưá»i nà y.
Mụ già liá»n giải thÃch:
- Thưa tiểu thÆ¡! Tỳ nữ đã trình tiểu thÆ¡ là tỳ nữ thấy trong bá»n ngưá»i nà y không có Ãoà n vương gia, liá»n lừa gạt lấy hết cả đá lá»a khiến bá»n há» không có gì để thắp đèn và đà n "Tuý nhân phong" sẽ không ai dẫn dụ và o nhà nữa. NgỠđâu bá»n quá»· quái kia vẫn có cách thắp được lá»a lên, nên bầy ong má»›i biết đưá»ng à o tá»›i.
Vương phu nhân háºm há»±c nói; Dù sao ngươi cÅ©ng là đồ bá».
Má»™ Dung Phục há»i:
- Thưa cô mẫu! Bầy "Tuý nhân phong" đó đã đốt ngưá»i rồi không dùng được nữa hay sao?
Vương phu nhân đáp:
- Con nà o đã đốt ngưá»i rồi sẽ bị chết hết. Chá»— ta nuôi đây có đến hà ng ngà n, hà ng vạn con. Bây giá» có chết và i trăm con cÅ©ng chẳng quan hệ gì.
Má»™ Dung Phục vá»— tay cưá»i nói:
- Thế thì được rồi! Bắt thằng lá»i trước, rồi sau sẽ bắt đến cha nó cÅ©ng chẳng há» chi. Ãiệt nhi nghÄ© rằng bây giá» lấy hết mÅ© áo, bá»™i ngá»c trong mình thằng lá»i kia ra, hay là khà giá»›i váºt dụng gì cÅ©ng được để Ä‘iệt nhi Ä‘em Ä‘i bắt thằng cha kia vá» cho cô mẫu. Lão ta trông thấy đồ váºt cá»§a con mình, thì việc dẫn dụ y đến căn nhà gá»— giữa cánh đồng cá» tưởng chả có gì là khó khăn.
Vương phu nhân "á»’" lên má»™t tiếng, rồi đứng dáºy nói:
- Hiá»n Ä‘iệt thiệt là nhanh trÃ. Thế má»›i biết ngưá»i tuổi trẻ đầu óc minh mẫn. Cô mẫu đây thấy kế hoạch cá»§a mình há»ng rồi, sinh lòng chán nản, không tÃnh đến nước cá» khác. Phải, phải! Y mà biết thằng con lá»t và o tay mình thì phụ tá» tình thâm, nhất định sẽ tìm đến cứu gã. Mình cứ gạt cho y đến, rồi lại dùng kế "Tuý nhân phong" đối vá»›i y cÅ©ng chưa muá»™n.
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Ãã dẫn dụ được y đến đây rồi, dù không còn "Tuý nhân phong" cÅ©ng chả cần gì. Cô mẫu cứ bá» thuốc mê và o rượu cho y uống mấy chén thì còn sợ gì y chẳng tuân theo?
Vương phu nhân nghÄ© tá»›i cảnh được ngồi cùng Ãoà n ChÃnh Thuần chuốc chén, bất giác mặt hoa há»›n hở, nói:
- Phải rồi! Ta cứ theo cách ấy là được.
Má»™ Dung Phục há»i vặn lại:
- Cô mẫu tÃnh lại coi, chá»§ ý cá»§a Ä‘iệt nhi như váºy nên chăng?
Vương phu nhân cưá»i đáp:
- Nếu vụ nà y mà thà nh công thì ta sẽ coi ngươi bằng con mắt khác trước. Bước đầu cá»§a chúng ta là phải Ä‘iá»u tra con ngưá»i bạc hãnh kia hiện ở đâu?
Mộ Dung Phục nói:
- Ãiệt nhi còn biết má»™t việc có thể đưa vụ nà y đến chá»— khó khăn.
Vương phu nhân chau mà y há»i:
- Còn chỗ nà o khó khăn nữa? Sao ngươi không nói ra mà cứ úp mở hoà i?
Mộ Dung Phục nói:
- Hiện giá» ngưá»i đó bị kẻ khác bắt giữ rồi mà tÃnh mạng nguy nan trong sá»›m tối.
Bỗng nghe có tiếng choang choảng. Tay áo Vương phu nhân đụng và o chén trà rớt xuống đất vì tan.
Ãoà n Dá»± ngồi gian bên nghe rõ giáºt mình kinh hãi. Nếu trong miệng không có hạt vải, thì chà ng đã báºt lên tiếng la hoảng rồi.
Vương phu nhân run lên há»i:
- Y bị ai bắt? Sao ngươi không nói cho ta biết trước? Dù sao chúng ta cũng phải tìm cách cứu gì cho y.
Mộ Dung Phục lắc đầu đáp:
- Cô mẫu! Kẻ đối đầu là má»™t tay võ nghệ rất cao cưá»ng. Ãiệt nhi không phải là địch thá»§ cá»§a hắn. Chúng ta phải dùng trÃ, chứ không thể dùng sức mạnh được.
Vương phu nhân nghe giá»ng lưỡi Má»™ Dung Phục, dưá»ng như không có gì nguy hiểm lắm, nên bà cÅ©ng khoan tâm, há»i dồn:
- Cách dùng trà thế nà o? Cách dùng trà thế nà o?
Mộ Dung Phục đáp:
- Diệu kế "Tuý nhân phong" cá»§a cô mẫu còn có thể dùng được lần nữa. Bây giá» chỉ cần đổi mấy cá»™t gá»— Ä‘i, viết mấy chữ và o tá»· như: "Bảo Ãịnh đế Ãoà n ChÃnh Minh, đương kim thiên tá» nước Ãại Lý" để cho y trông thấy, tất y tức giáºn lấy ngón tay xoá chữ "Bảo Ãịnh đế Ãoà n ChÃnh Minh" Ä‘i. Thuốc bá»™t trong cá»™t sẽ bay ra.
Vương phu nhân nói:
- Ngươi nói thế thì dưá»ng như kẻ bắt y là má»™t tay toan tranh Ä‘oạt ngôi Hoà ng đế nước Ãại Lý, tên gá»i Ãoà n Diên Khánh gì gì đó phải không?
- ChÃnh thị!
Vương phu nhân cả kinh nói:
- Y... y lá»t và o tay Ãoà n Diên Khánh thì ta e rằng dữ nhiá»u là nh Ãt. Vì Ãoà n Diên Khánh lúc nà o cÅ©ng muốn hạ sát y. Không chừng bây giá» y đã... chết vá» tay hắn rồi.
Má»™ Dung Phục cưá»i đáp:
- Xin cô mẫu yên tâm. Ná»™i vụ việc nà y còn có Ä‘iá»u ngoắt ngoéo mà mình cần phải biết.
Vương phu nhân há»i:
- Có Ä‘iá»u chi ngoắt ngoéo?
Mộ Dung Phục đáp:
- Hoà ng đế nước Ãại Lý hiện nay là Ãoà n ChÃnh Minh. Ãoà n ChÃnh Thuần được phong là m Hoà ng thái đệ cả thần dân nước Ãại Lý Ä‘á»u biết rõ. Ãoà n ChÃnh Minh lại là má»™t ông vua rất được lòng dân. Cả Trấn Nam vương cÅ©ng thế, nên ngôi Hoà ng đế cá»§a y khó mà lay động được. Ãoà n Diên Khánh muốn giết Ãoà n ChÃnh Thuần chỉ má»™t nhát Ä‘ao là xong, nhưng nước Ãại Lý sẽ lâm và o tình trạng há»—n loạn. Ãoà n Diên Khánh có lên ngôi Hoà ng đế vị tất đã ngồi yên được.
Vương phu nhân nói:
- Ngươi nói rất có lý. Nhưng sao ngươi biết được chuyện nà y?
Mộ Dung Phục đáp:
- Phần thì Ä‘iệt nhi nghe ngưá»i ta nói, phần thì Ä‘iệt nhi tá»± mình Ä‘oán ra.
Vương phu nhân nói:
- Suốt Ä‘á»i ngươi ôm ấp cái má»™ng tưởng là m Hoà ng đế, nên những Ä‘iá»u ngoắt ngoéo cá»§a ông vua ngươi nhìn thấy rõ cả.
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Cô mẫu quá khen! Theo ngu ý cá»§a Ä‘iệt nhi thì Ãoà n Diên Khánh bắt Trấn Nam vương quyết không hạ sát y ngay, mà dùng cách bắt y phải nhưá»ng ngôi Hoà ng đế để cho được danh chánh ngôn thuáºn.
Vương phu nhân nói:
- Danh chánh ngôn thuáºn thế nà o được?
Mộ Dung Phục đáp:
- Nguyên phụ thân Ãoà n Diên Khánh là Hoà ng đế nước Ãại Lý trước kia. Nhân khi bị gian thần cướp ngôi, Ãoà n Diên Khánh bị mất tÃch trong lúc há»—n loạn. Vì thế Ãoà n ChÃnh Minh má»›i lên ngôi Hoà ng đế. Ãoà n Diên Khánh thuá»™c dòng chÃnh thống, nên ngưá»i ta má»›i kêu là Diên Khánh thái tá». Sau nà y Trấn Nam vương lên ngôi Hoà ng đế rồi nhưng không có ngưá»i kế nghiệp, tất láºp Ãoà n Diên Khánh lên là m Hoà ng Thái đệ là điá»u hợp lý nhất.
Vương phu nhân lấy là m kỳ há»i:
- Y có đứa con đó? Sao lại bảo là không ngưá»i kế nghiệp?
Má»™ Dung Phục cưá»i đáp:
- Cô mẫu vừa nói là sẽ Ä‘em thằng lá»i há» Ãoà n chặt là m mấy mươi khúc kia mà ! Chẳng lẽ đã chặt ra từng khúc rồi y còn sống được nữa ư?
Vương phu nhân nói:
- Phải phải! Nó là con cá»§a con tiện tỳ kia, để nó sống ở Ä‘á»i là m chi cho bẩn mắt ta?
Ãoà n Dá»± nghe hai ngưá»i đối đáp không khá»i kinh hãi, la thầm:
- Phen nà y đúng là dữ nhiá»u là nh Ãt. Vương Ngá»c Yến lại không biết Ä‘i đâu rồi? Có nà ng ở đây may ra Vương phu nhân còn nể mặt mà tha chết cho mình.
Vương phu nhân lại nói:
- Nếu y hiện chưa có gì đáng lo vá» tÃnh mạng, cÅ©ng khoan tâm. Ta chẳng muốn cho y vá» lên ngôi Hoà ng đế nước Ãại Lý là m gì, mà chỉ muốn bắt y ở lại Mạn đà sÆ¡n trang vá»›i ta.
Mộ Dung Phục nói:
- Sau khi Trấn Nam vương nhưá»ng ngôi rồi, dÄ© nhiên quay lại Mạn đà sÆ¡n trang vá»›i cô mẫu. Khi đó y có ở lại nước Ãại Lý cÅ©ng chẳng thú gì. Y có lên ngôi Hoà ng đế cÅ©ng chỉ trong vòng mưá»i ngà y hay ná»a tháng là rút lui ngay. Không thế thì Ãoà n Diên Khánh cÅ©ng chẳng chịu nà o.
Vương phu nhân đáp:
- Hừ! Hắn chịu hay không chịu thì ta cần gì. Chúng ta đến bắt hắn cứu Ãoà n công tá» (tức Ãoà n ChÃnh Thuần) ra, rồi chém Ãoà n Diên Khánh má»™t Ä‘ao thá» xem y có chịu hay không?
Mộ Dung Phục thở dà i nói:
- Cô mẫu còn quên má»™t Ä‘iá»u là mình chưa bắt được Ãoà n Diên Khánh.
Vương phu nhân nói:
- Hắn ở đâu chắc là ngươi biết rồi. Bụng dạ ngươi ta còn lạ gì? Ngươi giúp ta thà nh sá»± rồi ngươi muốn tạ Æ¡n Ä‘iá»u chi thì nói toạc ra, chúng ta hã y là m kẻ tiểu nhân trước, rồi sau sẽ thà nh quân tá».
Mộ Dung Phục đáp:
- Cô cháu mình là tình cốt nhục. Ãiệt nhi có giúp cô mẫu được chút việc nhá» má»n, khi nà o dám nghÄ© đến chuyện Ä‘á»n đáp. Ãiệt nhi chỉ biết là m hết sức mình không đòi thù tạ chi hết.
Vương phu nhân nguýt gã, nghĩ thầm:
- Thằng lá»i nà y còn nhá» mà đã giống tÃnh ca ca như đúc. Gã đã nhiá»u mưu kế mà bao giá» cÅ©ng nháºn phần hÆ¡n khi nà o gã chịu giúp không cho mình?
Bà nghÄ© váºy liá»n nói:
- Bây giá» ngươi không nói ra, sau khi thà nh sá»± má»›i đòi há»i, nếu ta không chịu thì ngươi đừng trách.
Má»™ Dung Phục cưá»i đáp:
- Ãiệt nhi đã nói là không dám mong gì cô mẫu tạ Æ¡n. Khi ấy cô mẫu vui vẻ có thưởng cho Ä‘iệt nhi mấy vạn lạng và ng hoặc cho mấy bá»™ võ kinh trong "Lang Hoà ng các" là đủ lắm rồi.
Vương phu nhân hắng giá»ng nghÄ© thầm:
- Ngươi muốn tiá»n bạc thì cứ há»i ta, có bao giá» ta cá»± tuyệt đâu? Ngươi muốn xem võ kinh trong "Lang Hoà ng các" ta cÅ©ng vui lòng và chỉ mong ngươi chăm lo chÃnh nghiệp để cầu tiến. Không hiểu thằng lá»i nà y có ý định gì? Ta hãy mặc kệ gã để cứu ngưá»i ra rồi sẽ liệu.
Bà nghÄ© váºy liá»n nói:
- Bây giá» ngươi hãy tÃnh cách bắt Ãoà n Diên Khánh và cứu Ãoà n công tá» xong rồi sẽ bà n.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Việc đầu tiên phải chăng là dẫn dụ Ãoà n Diên Khánh đưa Trấn Nam vương tá»›i căn nhà gá»— giữa cánh đồng cá»?
Vương phu nhân đáp:
- Phải rồi! Ngươi dùng kế gì để dẫn dụ Ãoà n Diên Khánh tá»›i đó được?
Mộ Dung Phục nói:
- Việc nà y dá»… lắm! Ãoà n Diên Khánh muốn là m Hoà ng đế nước Ãại Lý, cần phải thanh toán hai việc. Má»™t là bắt Ãoà n ChÃnh Thuần để ép nhưá»ng ngôi, hai là giết Ãoà n Dá»±. Chúng ta Ä‘em những váºt tuỳ thân cá»§a Ãoà n Dá»± đến cho Ãoà n ChÃnh Thuần trông thấy, dÄ© nhiên Ãoà n ChÃnh Thuần phải tìm đến cứu con và Ãoà n Diên Khánh sẽ theo y đến đây. Thế là cô mẫu bắt Ãoà n Dá»± cÅ©ng không phải là má»™t việc sai lầm, mà chÃnh hợp vá»›i phép lấy mồi thÆ¡m để như cá ngao.
Vương phu nhân cưá»i há»i:
- Ngươi bảo thằng lá»i há» Ãoà n kia là mồi thÆ¡m ư?
Má»™ Dung Phục cÅ©ng cưá»i đáp:
- Ãiệt nhi thấy hắn ná»a thÆ¡m, ná»a thối.
Vương phu nhân há»i:
- Thế nghĩa là là m sao?
Mộ Dung Phục đáp:
- Ná»a cá»§a Trấn Nam vương thì thÆ¡m, còn ná»a cá»§a Trấn Nam vương phi thì dÄ© nhiên là thối.
Vương phu nhân cưá»i ha hả, nói:
- Thằng lá»i nà y tháºt là lẻo bẻo mồm miệng, biết cách là m cho cô mẫu được vui lòng.
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Ãiệt nhi xin quất ngá»±a truy phong là m cho nên việc, để cô mẫu vui lòng. Cô mẫu cho gá»i thằng lá»i ra đây.
Vương phu nhân đáp:
- Gã bị "Tuý nhân phong" đốt Ãt ra là ba ngà y nữa má»›i tỉnh lại. Nếu không thế thì gã nằm bên kia chỉ cách có má»™t lá»›p vách ván mà chúng ta nói chuyện đà ng hoà ng thế nà y tất bị gã nghe hết rồi. Ta còn có Ä‘iá»u há»i ngươi: Nếu thằng cha Trấn Nam vương bạc hãnh kia cứ khư khư giữ lấy ngôi báu, không chịu nhưá»ng cho Ãoà n Diên Khánh thì sao? Như váºy tất y phải chịu cá»±c hình Ä‘au khổ biết chừng nà o.
Nói tới đây, phu nhân lộ vẻ rất thiết tha.
Mộ Dung Phục thở dà i đáp:
- Cô mẫu! Việc nà y cô mẫu bất tất phải há»i nữa. Ãiệt nhi nói ra sợ là m cho cô mẫu phải bá»±c mình!
Vương phu nhân giục:
- Ngươi cứ nói mau đi! Phải là m thế nà o bây gi�
Mộ Dung Phục thở dà i đáp:
- Ãiệt nhi cÅ©ng công nháºn Ãoà n vương gia nước Ãại Lý quả là con ngưá»i bạc hãnh. Cô mẫu có tấm nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhưá»ng lại tà i kiêm văn võ. Dù đốt Ä‘uốc Ä‘i khắp thiên hạ cÅ©ng khó lòng kiếm được ngưá»i thứ hai. Không biết lão há» Ãoà n kiếp trước Ä‘i tu đã bao Ä‘á»i mà được cô mẫu rá»§ lòng thương đến? Ãáng lý y phải chuyên tâm thá» phượng, má»™t dạ trung thà nh. NgỠđâu trên Ä‘á»i lại có hạng ngưá»i ngu dại đến thế đã nắm được hạnh phúc mà không biết hưởng thụ, chẳng tiếc Hằng Nga nÆ¡i nguyệt Ä‘iện lại tìm giống lợn chốn bùn lầy...
Vương phu nhân tức giáºn ngắt lá»i:
- Ngươi bảo y Ä‘i tìm giống lợn chốn bùn lầy, váºy y còn Ä‘i vá»›i kẻ khác hay sao? Y ở vá»›i ai?
Mộ Dung Phục đáp:
- Y Ä‘i vá»›i quân hèn mạt không đáng xách già y cho cô mẫu, toà n là hạng mèo mả, gà đồng. Cô mẫu chẳng thèm tức vá»›i bá»n chúng là m chi.
Vương phu nhân tức giáºn, Ä‘áºp bà n quát há»i:
- Nói mau! Thằng cha đó lúc bá» ta quay vá» là m Vương gia nước Ãại Lý ta không trách y. Trong nhà y đã có vợ trước, ta cÅ©ng không trách y. Coi đó là tại mình biết y muá»™n. Nhưng y... còn Ä‘i vá»›i đà n bà nà o khác nữa? Nó là ai? Ãoà n Dá»± ở phòng bên nghe phu nhân nổi lôi đình, lại sợ vì máºt nghÄ© bụng:
- Ngá»c Yến dịu dà ng ôn nhu mà sao mẫu thân nà ng lại hung dữ đến thế? Gia gia mình kết bạn vá»›i bà ta chắc là khổ lắm. Nhưng chà ng lại nghÄ© đến bao nhiêu ngưá»i tình cÅ© cá»§a gia gia Ä‘á»u tÃnh nết kỳ khôi ghê gá»›m. Tần A Di cho con gái vá» giết mẫu thân chà ng. Nguyá»…n A Di sinh hạ má»™t cô em A Tá» thì tÃnh tình cÅ©ng rất tà n ác. Cả đến mẫu thân mình cÅ©ng không chịu ở vá»›i gia gia lại chạy ra ngoà i chùa ngoà i thà nh là m đạo cô. Ãến hoà ng bá phụ, hoà ng bá mẫu khuyên giải đã nhiá»u mà cÅ©ng chẳng ăn thua. DÄ© nhiên cÅ©ng chỉ vì lẽ phụ thân mình quá nhiá»u tình nhân mà ra. Thế má»›i biết đối vá»›i chữ tình tháºt là khó xá».
Mộ Dung Phục nói:
- Cô mẫu nghỉ Ä‘i, giáºn dữ là m chi cho mệt. Ãiệt nhi xin thá»§ng thẳng nói để cô mẫu nghe.
Vương phu nhân nói:
- Dù ngươi không nói ta cÅ©ng Ä‘oán ra rồi! Ãoà n Diên Khánh bắt được cả con tiện nhân sinh ra thằng lá»i há» Ãoà n, rồi bức bách cha nó phải nhưá»ng ngôi Hoà ng đế. Nếu y không chịu thì sẽ là m khó dá»… đến con tiện nhân kia. Có phải thế không? Ta còn lạ gì tÃnh khà thằng cha bạc hãnh ấy. Dù ai Ä‘em gươm ká» cổ mà bức bách y Ä‘iá»u gì, y thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng đã đụng đến con đà n bà mà y thương yêu thì bất luáºn Ä‘iá»u gì y cÅ©ng chịu tất. Hừ! Con tiện nhân kia có đẹp không? Chắc là con hồ ly đó đã dùng thá»§ Ä‘oạn là m Ä‘iên đảo thần hồn thằng cha bất nghÄ©a? Ngươi nói mau Ä‘i! Con tiện nhân đó là ai?
Mộ Dung Phục đáp:
- Ãiệt nhi nói cho cô mẫu hay nhưng cô mẫu đừng nổi nóng. Bá»n tiểu nhân nà y không phải chỉ có má»™t tên mà thôi.
Vương phu nhân vừa kinh hãi, vừa tức giáºn lại Ä‘áºp bà n đến"binh"má»™t tiếng, há»i:
- Sao? Chẳng lẽ y có những hai đứa ư?
Mộ Dung Phục thở dà i lắc đầu đáp:
- Còn nhiá»u hÆ¡n thế nữa.
Vương phu nhân lại cà ng căm tức, há»i:
- Sao? Y vÆ¡ cả những đồ liá»…u ngõ hoa tưá»ng. Má»™t đứa chưa đủ mà còn lang chạ vá»›i những hai ba đứa hay sao?
Mộ Dung Phục lại lắc đầu, đáp:
- Hiện giá» y có bốn mụ đà n bà bầu bạn vá»›i y. Ãiệt nhi đã nói cô mẫu bất tất phải nổi nóng là m chi. Ngà y sau y là m Hoà ng đế, cả Tam cung lục viện được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ãại Lý là má»™t nước nhá» còn Ãt. Những nước Ãại Liêu, Ãại Tống thì phi tần trong ná»™i cung chẳng có ba nghìn cÅ©ng phải ba trăm...
Vương phu nhân mắng liá»n:
- Thế thì báºy quá! Vì váºy mà ta không muốn cho y là m Hoà ng đế. Bốn con tiện nhân kia là ai?
Ãoà n Dá»± ở phòng bên cÅ©ng động tÃnh hiếu kỳ. Chà ng chỉ biết có Tần Hồng Miên và Nguyá»…n Tinh Trúc là hai ngưá»i bạn gái cá»§a phụ thân, còn hai ngưá»i nữa là ai chà ng cÅ©ng chưa hay.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:08 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 145 : Bởi kém thế Mộ Dung hạ thuyết từ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bỗng nghe Mộ Dung Phục đáp:
- Một ả hỠTần, một ả hỠNguyễn...
Má»™ Dung Phục chưa nói hết câu, thì Vương phu nhân đã ngắt lá»i:
- Hừ! Hai con hồ ly tinh quấn quÃt vá»›i y má»™t chá»— ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Còn má»™t ngưá»i đà n bà đã có chồng. Ãiệt nhi nghe há» kêu mụ bằng Chung phu nhân. Dưá»ng như mụ cÅ©ng ra ngoà i để tìm con gái. Mụ Chung nà y là ngưá»i ná» nếp, không lá»™ vẻ sá»m sì vá»›i Trấn Nam vương. Trấn Nam vương đối vá»›i mụ cÅ©ng rất lịch sá»±.
Vương phu nhân nói:
- Thế là nó đóng kịch. Nếu nó quả là ngưá»i ná»n nếp thì phải ở xa nhau chứ sao lại chung động cùng má»™t chá»—? Còn con tiện nhân thứ tư là ai?
Mộ Dung Phục đáp:
- Ngưá»i thứ tư thì không phải hạng đê tiện, mà là chánh thất cá»§a Trấn Nam vương, tức Trấn Nam vương phi đó.
Ãoà n Dá»± cùng Vương phu nhân đồng thá»i giáºt mình kinh hãi.
Ãoà n Dá»± tá»± há»i:
- Sao mẫu thân mình cũng đến đây?
Vương phu nhân cũng nghĩ thầm:
- Mụ nà y theo y đến đây tất có chuyện khả nghi.
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Cô mẫu thư tÃnh xem có lạ không? Nhưng nếu nghÄ© kỹ thì cÅ©ng chẳng có chi là lạ. Trấn Nam vương rá»i khá»i nước Ãại Lý đã hÆ¡n năm nay chưa vá», mà đà n bà con gái Trung Nguyên lại đẹp như hoa. Cô mẫu đã và o bá»±c dung nhan khuynh quốc, lại còn con hồ ly tinh Nguyá»…n Tinh Trúc, thế thì Trấn Nam vương phi yên tâm thế nà o được.
Vương phu nhân hứ một tiếng, rồi mắng:
- Ngươi dám ghép ta và o với con hồ ly tinh kia thà nh một đôi ư? Hiện giỠcả bốn con tiện nhân đó cùng ở với y hay sao?
Má»™ Dung Phục cưá»i đáp:
- Cô mẫu hãy yên tâm, toà n quân cá»§a Trấn Nam vương Ä‘á»u bị tan tà nh ở trạm Song Phụng bến Quan Âm. Ãoà n Diên Khánh giăng má»™t mẻ lưới bắt hết cả đà n ông, đà n bà và điểm huyệt không ai nhúc nhÃch được nữa.
Ngừng một lát gã nói tiếp:
- Ãoà n Diên Khánh chỉ mải đối phó vá»›i Trấn Nam vương khác nà o con bá» ngá»±a bắt con ve sầu, dè đâu con sẻ và ng rình ở đằng sau. Ãiệt nhi đã trông thấy hết. Ãiệt nhi ruổi ngá»±a Ä‘uổi theo bá»n hỠđến phải hai trăm dặm. Cô mẫu! Việc nà y không nên cháºm trá»…. Chúng ta hÆ¡n má»™t mặt bố trà "Tuý nhân phong" cùng thuốc mê, má»™t mặt phái ngưá»i Ä‘i dẫn dụ Ãoà n Diên Khánh.
Má»™ Dung Phục chưa dứt lá»i, bất thình lình từ đằng xa có thanh âm rất khó nghe vá»ng lại:
- Ta đã đến rồi đây, bất tất phải dẫn dụ. Chỉ cần bố trà nhiá»u "Tuý nhân phong" và thuốc mê là được!
Thanh âm nà y cách xa đến ngoà i mưá»i trượng, mà lá»t và o tai Vương phu nhân cùng Má»™ Dung Phục tưởng chừng như trong gang tấc.
Hai ngưá»i tái mặt.
Bá»—ng nghe tiếng Phong Ba Ãc cùng Bao Bất Ãồng vừa quát tháo, vừa xông vá» phÃa phát ra thanh âm.
Mộ Dung Phục vội la lên:
- Lão nà y võ công thiệt là ghê gớm, chớ nên khinh địch.
Bá»—ng má»™t bóng xanh xẹt tá»›i, rồi má»™t bóng xám và má»™t bóng và ng từ hai bên xông và o. ChÃnh là Ãặng Bách Xuyên và Công Dã Cà n chia bên tả hữu giáp công Ãoà n Diên Khánh.
Ãoà n Diên Khánh chống cây gáºy bên trái xuống đất vung cây trượng bên phải quét ngang Ä‘iểm tá»›i Ãặng Bách Xuyên và Công Dã Cà n. Tiếng trượng rÃt lên veo véo. Chá»›p mắt đã qua lại đến bảy chiêu.
Ãặng Bách Xuyên gắng gượng đối phó được. Còn Công Dã Cà n thì không chống nổi phải lùi lại hai bước.
Giữa lúc ấy, Bao Bất Ãồng cùng Phong Ba ác hai ngưá»i cÅ©ng xông ra giáp công.
Cả bốn ngưá»i vây Ãoà n Diên Khánh và o giữa. Ãoà n Diên Khánh má»™t ngưá»i chá»i bốn, mà hãy còn thừa sức lá»±c. Chiêu nà o cÅ©ng chiếm thượng phong.
Mộ Dung Phục biết lão là một tay kình địch, nên khẽ nói với Vương phu nhân:
- Xin cô mẫu cho mượn thanh bảo kiếm.
Vương phu nhân xoay tay lại rút thanh trưá»ng kiếm dà i ba thước đưa cho gã và dặn:
- Phải cẩn tháºn nghe! Má»™ Dung Phục đón lấy thanh kiếm tinh thần phấn khởi. Gã biết thanh kiếm nà y chém sắt như bùn. Tay trái cầm kiếm đâm ra. Má»™t luồng thanh quang lạnh lẽo vá»t tá»›i đâm Ãoà n Diên Khánh.
Ãoà n Diên Khánh không để cho cây cương trượng đụng và o thanh bảo kiếm. Ngưá»i lão chuyển động tiếp liá»n mấy chiêu. Lão bị năm ngưá»i vây đánh, mà Má»™ Dung Phục lại là tay cao thá»§ và o hạng nhất. Nhưng lạ thay, dưá»ng như lão không đì gạt. Bóng trượng mịt má», chiêu nà o cÅ©ng tấn công cá»±c kỳ lợi hại. Má»—i chiêu lão phóng ra là bá»n Má»™ Dung Phục lại phải thu khà giá»›i vỠđể bảo vệ cho mình.
Võ công Vương phu nhân tuy không lấy gì là m cao cưá»ng cho lắm, nhưng bà biết nhiá»u hiểu rá»™ng. Vá» võ há»c bà còn biết nhiá»u hÆ¡n cả Vương Ngá»c Yến. Bà thấy Ãoà n Diên Khánh thi triển toà n những môn võ chÃnh tông cá»§a há» Ãoà n nước Ãại Lý, thì không khá»i kinh hãi, thương tâm.
Nên nhá»› rằng ngà y trước Vương phu nhân cùng Ãoà n ChÃnh Thuần luyến ái nhau má»™t cách nhiệt liệt. Trước cảnh hoa lồng bóng nguyệt, ngoà i lá»i chỉ non thá» bể, nhiá»u khi há» còn bà n tá»›i võ công.
Ãoà n ChÃnh Thuần đã Ä‘em những môn tuyệt há»c như "Nhất dương chỉ" hay kiếm pháp cá»§a há» Ãoà n biểu diá»…n cho phu nhân coi.
Lúc nà y Vương phu nhân thấy Ãoà n Diên Khánh ra những chiêu cá»±c kỳ trầm trá»ng, chẳng khác Ãoà n lang ngà y trước, thì là m gì bà chẳng Ä‘au lòng? Phu nhân nghÄ© tá»›i Ãoà n lang bị lão nà y bắt và chắc là còn để quanh quẩn đâu đây. Hiện lão bị bá»n Má»™ Dung Phục bao vây công kÃch, liá»n định bụng thừa cÆ¡ Ä‘i cứu Ãoà n lang.
Vương phu nhân quyết định chá»§ ý, rồi len lén Ä‘i ra. Bà toan ra phÃa sau núi tìm kiếm, đột nhiên Phong Ba Ãc rú lên má»™t tiếng tháºt to. Cục diện chiến trưá»ng đã thay đổi. Phong Ba ác nằm lăn dưới đất. Ãoà n Diên Khánh tay phải cầm cây cương trượng đưa qua đưa lại, cách ngưá»i chừng má»™t thước, chứ không đánh và o những chá»— yếu iểm.
Bá»n Má»™ Dung Phục, Ãặng Bách Xuyên vung khà giá»›i chém xuống ngưá»i lão Ä‘á»u bị cây cương trượng gạt Ä‘i.
Trước tình thế nà y, giả tá»· Ãoà n Diên Khánh muốn đánh chết Phong Ba Ãc thá»±c dá»… như trở bà n tay, nhưng không hiểu sao lão lại không hạ thá»§.
Mộ Dung Phục đột nhiên nhảy lùi lại, la lên:
- Hãy dừng tay! Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n và Bao Bất Ãồng Ä‘á»u nhảy ra ngoà i vòng chiến.
Mộ Dung Phục nói:
- Ãoà n tiên sinh! Ãa tạ tiên sinh có lượng bao dung. Tiên sinh cùng bá»n tại hạ vốn không thù oán. Từ nay trở Ä‘i nhà Má»™ Dung ở Cô Tô cam chịu kém thế.
Ãoà n Diên Khánh chưa kịp trả lá»i, thì Phong Ba Ãc đã la lên:
- Công tá» gia! Há» Phong nà y há»c nghệ không tinh, thì cái tÃnh mạng nhá» xÃu nà y có chi đáng kể? Công tư chẳng nên vì Phong má»— mà chịu thua lão.
Ãoà n Diên Khánh cưá»i ằng ặc:
- Ông bạn há» Phong quả là tay hảo hán. Lão thu cây cương trượng vá». Phong Ba ác liá»n theo thế "Lý Ngư Ãá Ãỉnh" nhảy vá»t lên. ánh Ä‘ao lấp loáng. Thanh đơn Ä‘ao từ trên không nhằm chém xuống Ãoà n Diên Khánh.
Gã la lên:
- Lại nếm một lưỡi đao nà y của ta!
Ãoà n Diên Khánh giÆ¡ cây cương trượng lên đè lưỡi Ä‘ao xuống.
Phong Ba Ãc cảm thấy má»™t luồng đại lá»±c là m rung động cánh tay. Ãồng thá»i sau lưng cÅ©ng Ä‘au nhói. Lưỡi đơn Ä‘ao tuá»™t ra khá»i tay, gã bị hất văng Ä‘i mấy trượng.
Ãoà n Diên Khánh nghiêng tay Ä‘i má»™t chút. Ná»™i lá»±c từ cây cương trượng truyá»n đến lưỡi Ä‘ao phát ra tiếng kêu leng keng. Lưỡi Ä‘ao bị ná»™i lá»±c chấn động gãy thà nh hÆ¡n mưá»i khúc, đụng chạm và o nhau loảng choảng, rồi bay ra tứ tung.
Vương phu nhân cùng Má»™ Dung Phục Ä‘á»u né tránh để những mảnh Ä‘ao khá»i trúng và o mình.
Hai ngưá»i thấy Ãoà n Diên Khánh chỉ vung tay má»™t cái đã là m gãy nát thanh đơn Ä‘ao, thì biết ngay ná»™i lá»±c lão thá»±c là hiếm có ở Ä‘á»i.
Mộ Dung Phục chắp tay nói:
- Ãoà n tiên sinh thần công tuyệt thế. Tại hạ bá»™i phục vô cùng. Bá»n tại hạ muốn đổi thù ra bạn để kết giao vá»›i Ãoà n tiên sinh được chăng?
Ãoà n Diên Khánh đáp:
- Vừa rồi ngươi định bố trà "Túy nhân phong" gì gì đó, hiển nhiên là có ý muốn hại ta. Bây giỠkhông địch nổi mới đưa ra chủ ý khác phải không?
Mộ Dung Phục nói:
- Ãôi ta hợp sức thì cùng có lợi, mà phân ly thá»i Ä‘á»u có hại. Diên Khánh thái tư! Thái tá» là dòng dõi chÃnh thống nước Ãại Lý. Thế mà ngôi Hoà ng đế lại để ngưá»i ta cướp mất, sao không tìm cách Ä‘oạt lại?
Ãoà n Diên Khánh hé cặp mắt quái dị nhìn Má»™ Dung Phục, lạnh lùng há»i:
- Cái đó liên quan gì đến ngươi? Mộ Dung Phục đáp:
- Nếu Thái tư muốn là m Hoà ng đế nước Ãại Lý mà không có Hư Trúc giúp cho tất không nên việc.
Ãoà n Diên Khánh cưá»i lạt nói:
- Ta không tin rằng ngươi chịu giúp ta, mà lo ngươi háºn mình không đâm chết được ta.
Mộ Dung Phục nói:
- Tại hạ mà giúp Thái tá» lên là m Hoà ng đế nước Ãại Lý tức là chÃnh vì mình mà hà nh động. Má»™t là tại hạ căm háºn gã Ãoà n Dá»± chết Ä‘i được. Hôm ở trên núi Thiếu Thất, gã là m cho tại hạ suýt nữa phải tá»± vẫn. Hắn là m cho nhà Má»™ Dung hầu như không có đất đứng trong võ lâm nữa. Tại hạ muốn giúp Thái tá» Ä‘oạt lại ngôi Hoà ng đế cÅ©ng là để rưa háºn cho mình. Còn Ä‘iá»u thứ hai nữa là Thái tá» lên ngôi Hoà ng đế nước Ãại Lý rồi, tại hạ sẽ có việc nhỠđến Thái tá» giúp cho.
Ãoà n Diên Khánh vốn biết Má»™ Dung Phục là ngưá»i tâm linh mau lẹ lại có nhiá»u mưu trÃ. Gã đối vá»›i mình chẳng tư tế gì. Nhưng lão nghe gã nói váºy thì mưá»i phần cÅ©ng tin đến bảy, tám.
Nên biết rằng bữa trước, Ãoà n Dá»± ở trên núi Thiếu Thất đã dùng phép Lục mạch thần kiếm, đánh cho Má»™ Dung Phục thất Ä‘iên bát đảo. ChÃnh mắt Ãoà n Diên Khánh đã trông thấy. Lão nhá»› tá»›i việc đó trong lòng lại hồi há»™p không yên.
Nguyên Ãoà n Diên Khánh tuy bắt được Ãoà n ChÃnh Thuần, nhưng lão tá»± lượng sức mình tất nhiên không thể đối địch được vá»›i Lục mạch thần kiếm cá»§a Ãoà n Dá»±. Gặp lúc oan gia chạm trán phát sinh động thá»§, thì tất bị chết vá» vô hình kiếm khà cá»§a chà ng. Lão chỉ còn má»™t kế đối phó là dùng tÃnh mạng vợ chồng Ãoà n ChÃnh Thuần để uy hiếp chà ng, rồi sẽ tìm cách chế phục sau.
Lão nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Ngươi không phải là tay đối thá»§ vá»›i Ãoà n Dá»±, thì dùng cách gì kiá»m chế gã được?
Mộ Dung Phục hơi đỠmặt lên tiếng đáp:
- Nếu dùng sức không nổi, thì phải dùng mưu. Nói tóm lại việc bắt gã Ãoà n Dá»± sẽ do tại hạ phụ trách rồi sẽ giao cho Ä‘iện hạ xư trà vá»›i gã.
Ãoà n Diên Khánh cả mừng. Thá»§y chung lão chỉ lo vá» võ công cá»§a Ãoà n Dá»± cá»±c kỳ ghê gá»›m mà lão không địch nổi chà ng. Nếu được Má»™ Dung Phục bắt giúp tức là trừ khỠđược mối háºu hoạ rất lá»›n cho mình. Nhưng Ãoà n Diên Khánh lại nghÄ© tá»›i Má»™ Dung Phục biết đâu chẳng lừa gạt mình. Nếu không cẩn tháºn thì sẽ bị mắc bẫy gã ngay.
Lão liá»n há»i:
- Công tá» bảo bắt được Ãoà n Dá»±, lão phu tưởng đó là má»™t chuyện rất khó tin. Lá»i nói suông lấy chi là m bằng cá»›?
Má»™ Dung Phục tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Phu nhân đây là cô mẫu cá»§a tại hạ. Ãoà n Dá»± đã bị ngưá»i bắt rồi. Ngưá»i Ä‘ang định Ä‘em gã tiểu tư đó đến định đổi vá»›i các hạ lấy má»™t ngưá»i. Sở dÄ© bá»n tại hạ muốn dẫn các hạ đến đây cÅ©ng chỉ vì có ý ấy. Lúc nà y Vương phu nhân đã dá»i xa hai ngưá»i đến mưá»i mấy trượng. Phu nhân Ä‘ang đưa mắt nhìn bốn phÃa để kiếm xem Ãoà n ChÃnh Thuần ở đâu. Bà vẳng nghe thấy câu nói cá»§a Má»™ Dung Phục liá»n quay lại.
Ãoà n Diên Khánh khom lưng thi lá»…. Trong cổ há»ng lão òng á»c phát ra thanh âm nói:
- Tại hạ bái kiến Vương phu nhân. Chẳng hiểu phu nhân muốn đánh đổi ngưá»i nà o?
Vương phu nhân hai má á»ng hồng. Trong lòng bà ngà y đêm chỉ nhá»› đến Ãoà n ChÃnh Thuần. Nhưng bà là gái goá mà công nhiên thổ lá»™ tâm tình vá»›i ngưá»i ngoà i thì có Ä‘iá»u bất tiện, nên bà ngần ngừ không biết nói sao.
Mộ Dung Phục lên tiếng:
- Phụ thân thằng lá»i Ãoà n Dá»± là Ãoà n ChÃnh Thuần, ngà y trước có đắc tá»™i vá»›i cô mẫu tại hạ, gây nên mối thù sâu tá»±a bể. Cô mẫu tại hạ chỉ cần các hạ ưng thuáºn má»™t lá»i sau khi các hạ lên ngôi Hoà ng đế nước Ãại Lý rồi giao trả Ãoà n ChÃnh Thuần lại cho cô mẫu. Khi đó để mặc cho cô mẫu tại hạ muốn chém muốn mổ y cách nà o mặc lòng là được.
Ãoà n Diên Khánh cưá»i ha hả, nghÄ© bụng:
- Hắn nhưá»ng ngôi cho ta muốn Ä‘em hắn ra xá» tá», mà lại được bá»n ngươi động thá»§ thay ta thì còn gì hay hÆ¡n nữa? Tuy Ãoà n Diên Khánh nghÄ© như váºy, nhưng lão là ngưá»i rất cẩn tháºn, sợ bên trong có Ä‘iá»u giả trá liá»n há»i lại:
- Má»™ Dung công tá»! Sau khi lão phu lên ngôi rồi công tư có việc cầu đến lão phu giúp đở, nhưng lão phu hiểu sức mình có là m nổi chăng? Váºy công tá» nên cho lão phu biết trước là việc gì? Kẻo đến bấy giá» má»›i nói lão phu không là m nổi chẳng hoá ra lão phu là kẻ tiểu nhân vô tÃn hay sao?
Má»™ Dung Phục cưá»i khanh khách đáp:
- Ãoà n Ä‘iện hạ đã nói váºy, thì tại hạ đủ tin lắm rồi. Tại hạ chẳng giấu gì Ä‘iện hạ: Há» Má»™ Dung ở Cô Tô nguyên là dòng dõi hoà ng tá»™c nước Ãại Yên, vẫn nhá»› lá»i di huấn cá»§a tổ tiên phải chăm lo việc phục hưng cÆ¡ nghiệp, song nghÄ© mình lá»±c lượng đơn bạc, khó thà nh đại sá»±. Tại hạ định nhỠđến Ä‘iện hạ lên ngôi Hoà ng đế nước Ãại Lý rồi, xin cho mượn má»™t vạn tinh binh đầy đủ lương thảo để ứng dụng và o việc phục hưng Ãại Yên.
Má»™ Dung Phục là hoà ng tá»™c nước Ãại Yên. Ngà y ở trên núi Thiếu Thất, Má»™ Dung Bác ngăn cản Má»™ Dung Phục không cho tá»± vẫn, Ãoà n Diên Khánh đã biết rồi. Khi ấy lão chỉ đứng bà ng quang nhưng mưá»i phần đã Ä‘oán ra bảy tám. Bây giá» lão nghe Má»™ Dung Phục thổ lá»™ việc bà máºt vá»›i mình, thì đủ biết gã rất thà nh thá»±c.
Lão nghĩ thầm:
- Gã muốn phục hưng nước Ãại Yên thì đồng thá»i là đại địch cá»§a Ãại Tống và Ãại Liêu. Nước Ãại Lý mình nhá» bé tá»± bảo vệ cho mình chưa đủ mà còn Ä‘i gây hấn vá»›i nước lá»›n sao nên? Huống chi mình má»›i lên là m vua lòng ngưá»i chưa định, chẳng nên gây hoạ chiến tranh. Thôi bây giá» mình đà nh giả vỠưng thuáºn, khi đó sẽ liệu cách trừ khá» gã Ä‘i là xong.
Ãoà n Diên Khánh nghÄ© váºy liá»n đáp:
- Ãại Lý nước nhá» dân nghèo. Hà ng vạn tinh binh thì chưa chắc có đủ, nhưng năm ngà n thì được. Lão phu mong rằng đại sá»± thà nh tá»±u để nước Yên và Ãại Lý vÄ©nh viá»…n giao hảo vá»›i nhau.
Mộ Dung Phục xá dà i sa lệ nói:
- Má»™ Dung Phục nà y mà khôi phục được giang san cá»§a tổ tiên Ä‘á»i Ä‘á»i sẽ là m phên dáºu cho Ãại Lý chẳng bao giá» dám quên Æ¡n đức cá»§a bệ hạ.
Ãoà n Diên Khánh thấy gã đổi giá»ng xưng hô mình bằng bệ hạ, bất giác cả mừng. Lão lại nghe gã nói mấy câu sau có vẻ nghẹn ngà o, tá» ra cá»±c kỳ cảm động muốn khóc, lão vá»™i nâng gã dáºy, nói:
- Công tá» chẳng nên câu nệ lá»… nghi thái quá! Không hiểu thằng lá»i Ãoà n Dá»± hiện giỠở đâu?
Má»™ Dung Phục chưa kịp trả lá»i, thì Vương phu nhân đã tiến đến gần hai bước, há»i lại:
- Ãoà n ChÃnh Thuần hiện ở đâu?
Mộ Dung Phục xen và o:
- Tâu bệ hạ! Xin bệ hạ cùng Ä‘oà n tuỳ tùng và o nhà cô mẫu tạm nghỉ. Ãoà n Dá»± đã bị trói lại sẳn sà ng láºp tức xin dâng.
Ãoà n Diên Khánh nói:
- Thế thì hay lắm!
Ãá»™t nhiên có tiếng hú lanh lảnh từ trong bụng lão phát ra.
Vương phu nhân còn Ä‘ang kinh hãi, lại nghe thấy tiếng vó ngá»±a dồn dáºp và tiếng xe lừa ruổi tá»›i.
Chẳng mấy chốc đã thấy bốn ngưá»i cưỡi ngá»±a và ba cá»— xe lừa theo đưá»ng lá»›n chạy lại.
Vương phu nhân lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái tiến lên lướt qua hai còn ngá»±a giÆ¡ tay mở rèm xe. Ãá»™t nhiên bà nhìn thấy trước mắt má»™t ngưá»i miệng rá»™ng, mắt nhá», tai lá»›n, đầu trá»c. Ngưá»i nà y lá»›n tiếng quát há»i:
- Là m gì váºy?
Vương phu nhân kinh hãi tung mình nhảy vá»t sang bên. Bà nhìn kỹ lại thì thấy ngưá»i nà y mặt mÅ©i xấu xa, mình mặc áo chẽn, vải và ng, trong tay cầm má»™t chiếc roi ngá»±a. Hắn chỉ là má»™t gã phu xe ruổi ngá»±a.
Ãoà n Diên Khánh nói:
- Tam đệ! Vị nà y là Vương phu nhân. Chúng ta đưa nhau và o nhà phu nhân nghỉ ngơi. Cả những khách trong xe cũng đưa và o đó hết.
Nguyên ngưá»i dong xe nà y chÃnh là Nam Hải Ngạc Thần. Cá»— xe lá»›n vừa vén mà n lên, má»™t ngưá»i run lẩy bẩy bước xuống. Vương phu nhân trong lòng Ä‘au xót, nước mắt trà o ra. Ngưá»i nà y hình dung tiá»u tuỵ, mái đầu đốm bạc, mình mặc áo bà o gấm. Y chÃnh là Ãoà n ChÃnh Thuần mà phu nhân hà ng ngà y tưởng nhá»›.
Vương phu nhân tÃnh nóng như lữa, không chỠđược nữa liá»n tiến lại gần kêu lên:
- Ãoà n... Ãoà n lang đấy ư?
Ãoà n ChÃnh Thuần vừa nghe thanh âm trong lòng đã cá»±c kỳ kinh hãi. Y quay đầu nhìn lại thấy Vương phu nhân thì sắc mặt biến đổi.
Nguyên Ãoà n ChÃnh Thuần chá»— nà o cÅ©ng có nợ phong tình. Trong các hà ng chá»§ nợ thì Vương phu nhân lại là ngưá»i khó chịu hÆ¡n hết. Bá»n Tần Hồng Miên, Nguyá»…n Tinh Trúc chỉ cần sao được y ká» cáºn bên mình là lấy là m mãn nguyện lắm rồi. Nhưng vị phu nhân nà y bức bách y phải giết bà nguyên phối là Dao Ãoan Tiên Tư Thư Bạch Phụng để lấy bà là m vợ. Việc nà y Ãoà n ChÃnh Thuần ưng lá»i thế nà o được? Y đà nh bá» Ä‘i không má»™t lá»i từ biệt. NgỠđâu hiện giá» y Ä‘ang bị quẫn thì lại gặp phu nhân.
Ãoà n ChÃnh Thuần tuy là ngưá»i lãng mạn không chuyên chú và o má»™t ai, nhưng đối vá»›i tình nhân nà o y cÅ©ng cư xư má»™t lòng thà nh thá»±c. Y vừa nhìn thấy Vương phu nhân thì sợ thay cho bà vá»™i la lên:
- A La! Chạy mau Ä‘i! Lão áo xanh kia là con ngưá»i đại ác chá»› để lá»t và o tay hắn.
Y nói xong lạng ngưá»i ra chẹn trước mặt Ãoà n Diên Khánh rồi lại thúc giục Vương phu nhân:
- Chạy mau đi! Chạy mau đi!
Thá»±c ra Ãoà n ChÃnh Thuần đã bị Ãoà n Diên Khánh Ä‘iểm huyệt cất bước cÅ©ng khó khăn thì còn sức lá»±c đâu để bảo há»™ cho Vương phu nhân. Y chỉ la lên má»™t tiếng "A La" đã bá»™c lá»™ hết mối ái hoà rất thà nh thá»±c. Vương phu nhân Ä‘ang tức đầy ruá»™t mà phút chốc mối há»n giáºn đã tan ra mây khói. Nhưng Ãoà n Diên Khánh cùng Má»™ Dung Phục đứng đó, nên bà không dám thổ lá»™ can trưá»ng, chỉ lạnh lùng đáp:
- Tượng đất bảo vệ cho mình chưa xong, còn nói chi đến chuyện lo cho ngưá»i ngoà i. Ngươi bảo y là ngưá»i đại ác, thế thì ngươi là ngưá»i thiện hay sao?
Phu nhân quay lại nói vá»›i Ãoà n Diên Khánh:
- Nà o! Xin má»i Ä‘iện hạ! Ãoà n Diên Khánh thấy Ãoà n ChÃnh Thuần đối vá»›i Vương phu nhân hiển nhiên có lòng thương yêu, mà không oán háºn, còn Vương phu nhân đối vá»›i y lại ra chiá»u trách móc, song cÅ©ng tình nhiá»u hÆ¡n thù.
Lão lẩm bẩm:
- Giữa hai ngưá»i nà y nhất định có quan hệ phi thưá»ng. Mình chá»› nên để mắc và o cạm bẫy cá»§a há».
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:10 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 146 : Một cuộc giao hợp rất ly kỳ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãoà n Diên Khánh là ngưá»i võ nghệ cao cưá»ng mà lá»›n máºt. Lão không sợ hãi gì, ngang nhiên Ä‘i và o trong nhà .
Vương phu nhân vì muốn bắt Ãoà n ChÃnh Thuần mà xây dá»±ng má»™t trang viện rất lá»›n. Qua cổng trang rồi đến má»™t cái sân rá»™ng trồng toà n hoa trà .
Dưới ánh trăng tá», hoa lồng bóng nguyệt trông rất là tao nhã, ngoạn mục.
Ãoà n ChÃnh Thuần thấy cảnh hoa trà được xếp đặt xinh tươi như hồi còn ở vá»›i Vương phu nhân tại Cô Tô thì trong lòng chua xót, khẽ nói:
- Té ra... té ra... đây là chỗ ở của... A La...
Vương phu nhân cưá»i lạt há»i:
- Ngươi còn nháºn ra ta được ư?
Ãoà n ChÃnh Thuần khẽ đáp:
- Nháºn rõ lắm!
Ãoà n ngưá»i lục đục tiến và o trong nhà .
Nam Hải Ngạc Thần đẩy hai cá»— xe lá»›n trong chứa những ngưá»i bị bắt tiến và o sau cùng.
Trong một cỗ xe có Thư Bạch Phụng, Chung phu nhân, Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc là bốn vị thiếu phụ đứng tuổi.
Còn cá»— xe thứ hai giam Phạm Hoa, Tiêu Ãốc Thà nh, Ãổng Tư Quy, ba gã công thần nước Ãại Lý.
Cả bảy ngưá»i Ä‘á»u bị Ãoà n Diên Khánh Ä‘iểm huyệt và giao cho Nam Hải Ngạc Thần cùng Vân Trung Hạc giải Ä‘i.
Mấy ngưá»i nà y chỉ còn miệng lưỡi hò hét mắng chưi chứ không phản kháng được chút nà o nữa.
Ngoà i ra còn bá»n phu xe, phu lừa thì lưu lại ngoà i trang để trông nom xe cá»™ và lừa ngá»±a.
Nguyên Ãoà n ChÃnh Thuần phái Ba Thiên Thạch cùng Chu Ãan Thần Ä‘i há»™ tống Ãoà n Dá»± qua Tây Hạ cầu thân rồi, sau tiếp được chỉ dụ cá»§a Bảo Ãịnh đế sai sứ đưa đến truyá»n cho Ãoà n ChÃnh Thuần phải lên đưá»ng vá» Ãại Lý ngay để lên ngôi Hoà ng đế, vì Bảo Ãịnh đế đã xuất gia đầu Pháºt tại chùa Thiên Long rồi.
Hoà ng gia nước Ãại Lý tôn sùng Pháºt pháp. Trải mấy Ä‘á»i, vua chÄ©a Ä‘á»u lánh ngôi cao để đầu Pháºt là m sư.
Ãoà n ChÃnh Thuần tiếp được chỉ dụ trong lòng rất là thương cảm, nhưng không lấy gì là m lạ.
Trấn Nam vương liá»n đưa cả Tần Hồng Miên, Nguyá»…n Tinh Trúc từ từ Ä‘i vá» hướng Nam.
Dá»c đưá»ng, Trấn Nam vương đã được bá»n quần nữ cung Linh Thứu báo cho hay là có tay đối đầu lợi hại đặt nhiá»u cạm bẫy khắp nÆ¡i và xin Ãoà n ChÃnh Thuần phải gia tâm đỠphòng.
Ãoà n ChÃnh Thuần cùng bá»n Phạm Hoa thương nghị và đá»u nghÄ© ngay tá»›i kẻ đối đầu lợi hại nà y là Ãoà n Diên Khánh không sai. Ai cÅ©ng biết lão là tay ghê gá»›m khó lòng địch nổi chỉ nên lánh Ä‘i là hÆ¡n.
Ãoà n ChÃnh Thuần có biết đâu tin tức đó chÃnh A BÃch lượm được cá»§a nữ tỳ Vương phu nhân rồi đưa ra. Nhưng A BÃch không hiểu rõ đầu Ä‘uôi.
Dá»c đưá»ng, quả nhiên có bố trà cạm bẫy tháºt, nhưng không phải để hại Ãoà n ChÃnh Thuần.
Ãoà n ChÃnh Thuần liá»n thay đổi đưá»ng Ä‘i thà nh ra Vương phu nhân xếp đặt bao nhiêu chá»— mai phục Ä‘á»u vướng cả và o ngưá»i Ãoà n Dá»±, còn Ãoà n ChÃnh Thuần thì lại gặp phải tay Ãoà n Diên Khánh.
Sau tráºn đánh ở bến Quan Âm gần nhà trạm Long Phụng, Ãoà n ChÃnh Thuần toà n quân bị thua liểng xiểng.
Hoa Hách Cấn bị Nam Hải Ngạc Thần đánh báºt xuống sông chết mất xác. Còn ngoà i ra Ä‘á»u bị Ãoà n Diên Khánh bắt được, Ä‘iểm huyệt đưa vá» phÃa Nam.
Má»™ Dung Phục sai bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n coi dữ bên ngoà i trang. ChÃnh gã Ä‘iá»m nhiên trở thà nh chá»§ nhân sai bảo đầy tá»› khoản đãi tân khách.
Vương phu nhân nhìn bá»n Thư Bạch Phụng, Tần Hồng Miên không chá»›p mắt và thấy trong bốn ngưá»i nà y má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t vẻ quyến rÅ©. Tuy há» không giữ vẻ đà i các nhưng kêu bằng hồ ly hay tiện nhân cÅ©ng cảm thấy có Ä‘iá»u không ổn.
Phu nhân tự nhủ:
- Những ngưá»i nà y mình thấy còn thương huống chi lão già kia!
Ãoà n Dá»± ở phòng bên nghe thấy nói phụ thân cùng mẫu thân Ä‘á»u đến đây cả và đá»u lá»t và o tay cưá»ng địch. Chà ng vừa vui mừng vừa lo sợ.
Bá»—ng nghe Ãoà n Diên Khánh lên tiếng:
- Vương phu nhân! Sau khi đại sá»± thà nh tá»±u rồi, tại hạ giao Ãoà n ChÃnh Thuần để mặc phu nhân xá» trÃ. Còn thằng lá»i Ãoà n Dá»± bây giỠở đâu? Vương phu nhân giÆ¡ hai tay lên vá»— ba cái.
Hai tên thị tỳ đến trước cưa khom lưng đợi lệnh.
Vương phu nhân nói:
- Ãem gã tiểu tá» ra đây!
Ãoà n Diên Khánh ngồi trên ghế bà nh giÆ¡ tay trái ra vá»— và o vai Ãoà n ChÃnh Thuần.
Nên biết rằng Ãoà n Diên Khánh rất sợ phép Lục mạch thần kiếm cá»§a Ãoà n Dá»±.
Lão vẫn nghi ngá» Vương phu nhân cùng Má»™ Dung Phục thi hà nh nguỵ kế cho Ãoà n Dá»± ra đối phó vá»›i lão. Lão còn sợ Vương phu nhân và Má»™ Dung Phục không thà nh thá»±c và Ãoà n Dá»± võ công ghê gá»›m. Cá»p sổ lồng rồi thì tháºt khó lòng chế phục được. Lão liá»n nắm lấy vai Ãoà n ChÃnh Thuần là để Ãoà n Dá»± lo cho tÃnh mệnh phụ thân không dám giở trò gì nữa.
Bá»—ng nghe tiếng bước chân vang lên. Bốn ả thị tỳ khiêng Ãoà n Dá»± ra đặt giữa nhà , chân tay chà ng Ä‘á»u bị trói bằng gân bò, miệng lại bị nhét đầy hạt vải. Mắt chà ng bị che bằng tấm khăn Ä‘en, ngưá»i ngoà i trông thấy không hiểu chà ng còn sống hay đã chết.
Ãoà n phu nhân là Thư Bạch Phụng thất thanh la gá»i:
- Dá»± nhi! Rồi bà toan nhảy ra cướp lấy cáºu con yêu quý.
Vương phu nhân vươn tay ra đẩy vai bà quát lên:
- Hãy ngồi yên đó.
Ãoà n phu nhân bị Ä‘iểm huyệt rồi, khà lá»±c mất hết. Bà bị đẩy má»™t cái ngã ngay xuống ghế rồi không nhúc nhÃch được nữa.
Vương phu nhân nói:
- Thằng lá»i nà y bị ta đánh thuốc mê rồi. Gã tuy còn sống nhưng chưa khôi phục được trà giác. Diên Khánh Thái tá»! Ãiện hạ phải chứng nghiệm xem có đúng gã không hay là bắt lầm ngưá»i.
Ãoà n Diên Khánh gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế! Vương phu nhân cho là bẫy Tuý nhân phong đốt chà ng, sức thuốc rất lợi hại... nhưng phu nhân có biết đâu là trong mình Ãoà n Dá»± có Chu Cáp Thần Công, nên chà ng chỉ mê Ä‘i chẳng bao lâu đã hồi tỉnh lại. Có Ä‘iá»u ngưá»i chà ng bị trói và ở và o hoà n cảnh Ä‘au khổ thì cÅ©ng chẳng khác gì thần trà bị mê Muá»™i.
Ãoà n ChÃnh Thuần gượng cưá»i há»i:
- A La! Nà ng bắt Dá»± nhi là m chi váºy? Huống chi y lại không phạm tá»™i gì vá»›i nà ng.
Vương phu nhân hắng giá»ng mà không trả lá»i. Phu nhân không muốn thổ lá»™ tâm tình lưu luyến Ãoà n ChÃnh Thuần trước mặt má»i ngưá»i mà cÅ©ng không nỡ thốt ra những lá»i oán ghét.
Má»™ Dung Phục sợ Vương phu nhân lá»a tình ngà y trước bốc lên là m hư há»ng đại sá»± cá»§a mình, liá»n nói:
- Sao Vương gia lại bảo y không đắc tá»™i vá»›i tệ cô mẫu. Y... quyến rÅ© biểu muá»™i tại hạ là Vương Ngá»c Yến, là m nhÆ¡ bẩn tiết sạch giá trong. Cô mẫu! Hạng ngưá»i nà y chết là phải lắm...
Gã chưa dứt lá»i thì Ãoà n ChÃnh Thuần cùng Vương phu nhân Ä‘á»u la hoảng:
- Sao? Y cùng... Ãoà n ChÃnh Thuần sắc mặt lợt lạt nhìn Vương phu nhân khẽ há»i:
- Có phải là con nhỠđó tên gá»i Ngá»c Yến không?
Vương phu nhân tÃnh nóng như lá»a. Bà nhẫn nại đến bây giá» không nhịn được nữa, vừa khóc vừa oà lên vừa la lối:
- Con ngưá»i bạc hãnh vô lương tâm kia! Ngươi hại ta chẳng kể là m gì, mà còn là m hại cả con gái ngươi nữa. Ngá»c Yến... Ngá»c Yến là cốt nhục cá»§a ngươi đó.
Rồi bà quay lại giÆ¡ chân ra vừa đá Ãoà n Dá»± vừa mắng:
- Mi tháºt là con quá»· hiếu sắc không bằng giống cầm thú, mất hết cả thiên lương, đến em gái cÅ©ng chẳng chịu buông tha. Ta giáºn không Ä‘em mi ra chém nát như tương được!
Bà vừa đá vừa la mắng khiến má»i ngưá»i trong nhà ai cÅ©ng kinh hãi.
Bá»n Ãoà n phu nhân, Tần Hồng Miên đã biết rõ tÃnh nết Ãoà n ChÃnh Thuần nên hiểu ngay y cùng Vương phu nhân tư tình vá»›i nhau sinh ra con gái là Vương Ngá»c Yến gì gì đó.
Bá»n Ãoà n Diên Khánh, Má»™ Dung Phục chỉ nghÄ© má»™t chút là hiểu rõ ngay. Chỉ có Nam Hải Ngạc Thần vốn là ngưá»i ngu độn nên không hiểu gì. Hắn thấy Ãoà n Dá»± nằm đó liá»n giÆ¡ tay ra đẩy và o vai Vương phu nhân quát lá»›n:
- á»i! y là sư phụ ta. Mi đá sư phụ ta thì có khác gì đá ta. Mi mắng sư phụ ta là loà i cầm thú thì ra ta cÅ©ng là cầm thú ư? Mụ đà n bà điên rồi nà y! Ta phải moi gan móc ruá»™t mi má»›i được.
Ãoà n Diên Khánh vá»™i nói:
- Nhạc lão Tam! Không được vô lá»… vá»›i Vương phu nhân! Thằng lá»i há» Ãoà n nà y là quân vô sỉ tiểu nhân. Gã lừa gạt để ngươi kêu bằng sư phụ. Ngà y nay nên trừ khư gã Ä‘i, không thì còn mặt mÅ©i nà o mà trông thấy ngưá»i giang hồ nữa?
Nam Hải Ngạc Thần cãi lại:
- Y là sư phụ tiểu đệ tháºt, chứ không phải lừa gạt tiểu đệ, sao lại giết y được?
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra cởi trói cho Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Diên Khánh nói:
- Lão tam! Ngươi chá»› có hồ đồ là m báºy. Lấy "Ngạc chá»§y tiá»…n" ra bổ và o đầu thằng lá»i cho chết Ä‘i!
Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu quầy quáºy đáp:
- Không được! Không được! Lão đại! Bữa nay Nhạc lão tam không thể nghe lá»i lão đại, mà nhất định phải cứu sư phụ!
Nam Hải Ngạc Thần nói xong, dùng sức giáºt mạnh định là m cho đứt sợi gân bò.
Ãoà n Diên Khánh giáºt mình kinh hãi, nghÄ© thầm:
- Ãoà n Dá»± mà được cởi trói, gã thi triển phép Lục mạch thần kiếm thì không còn ai chống nổi gã nữa. Ãừng nói hư há»ng việc lá»›n mà tÃnh mệnh mình cÅ©ng khó bảo toà n.
Trong lúc cấp bách, lão vung trượng đâm tới sau lưng Nam Hải Ngạc Thần. Cây trượng đâm suốt từ sau lưng ra tới trước ngực.
Nam Hải Ngạc Thần thấy sau lưng Ä‘au nhói, rồi đầu trượng thò ra trước ngá»±c. Lão kinh ngạc chẳng hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn Ãoà n Diên Khánh như để há»i lão tại sao lại hạ độc thá»§ giết mình?
Ãoà n Diên Khánh, má»™t là tÃnh tình hung dữ, há»… ra tay là độc địa, hai là lão sợ phép Lục mạch thần kiếm, chỉ lo Nam Hải Ngạc Thần cởi trói cho Ãoà n Dá»±.
Tuy lão không có ý giết Nam Hải Ngạc Thần, không ngá» ngá»n trượng đâm và o chá»— trá»ng yếu. Lão thấy Nam Hải Ngạc Thần nhìn mình thì có ý hối háºn nhưng chỉ thoáng qua má»™t cái, lòng hối háºn lại tiêu tan. Lão giá»±t mạnh rút cây cương trượng ra, rồi lá»›n tiếng gá»i:
- Vân lão tứ! Ãem xác y Ä‘i mai táng. Vì y không chịu nghe lá»i huynh trưởng nên phải chịu chết.
Nam Hải Ngạc Thần kêu to lên má»™t tiếng, rồi ngã lăn ra. Sau lưng và trước ngá»±c máu vá»t lên như suối. Hai mắt lão vẫn trợn tròn xoe, thá»±c là chết không nhắm mắt.
Vân Trung Hạc nắm lấy xác Nam Hải Ngạc Thần kéo Ä‘i. Tuy hắn cÅ©ng ở hà ng tứ ác, nhưng vẫn ghét cay ghét đắng Nam Hải Ngạc Thần vì lão mấy phen ngăn trở những việc chá»c gái cá»§a hắn. Võ công hắn thua kém không là m gì được, nên đà nh phải chịu.
Nay hắn thấy Nam Hải Ngạc Thần bị Ãoà n Diên Khánh giết chết, trong lòng khoan khoái vô cùng.
Má»i ngưá»i thấy Nam Hải Ngạc Thần cùng phe đảng vá»›i Ãoà n Diên Khánh, mà chỉ má»™t câu nói không hợp đã mất mạng liá»n, không khá»i hãi hùng. Hà nh động hung ác đó tháºt Ãt thấy trên thế gian. Ãứng trước tình trạng bi thảm, khá»§ng khiếp nà y ai nấy Ä‘á»u pháºp phồng lo sợ.
Ãoà n Diên Khánh cưá»i lạt, nói:
- Kẻ nà o thuáºn theo ta thì được yên là nh, mà phản nghịch ta ắt phải mạng vong.
Lão cầm cây cương trượng nhằm đâm tá»›i trước ngá»±c Ãoà n Dá»±.
Bá»—ng có thanh âm má»™t ngưá»i đà n bà lên tiếng ngâm nga: Ngoà i chùa Thiên Long, Dưới gốc Bồ Ãá». Hà nh khất phương xa, Quan Âm tóc dà i.
Ãoà n Diên Khánh nghe thấy bốn chữ "Ngoà i chùa Thiên Long", cây cương trượng liá»n ngừng lại trên không. Nhưng khi nghe xong bốn câu, cây cương trượng không ngá»›t run lên, rồi từ từ lùi lại.
Lão ngoảnh đầu vá» phÃa sau thì chạm phải cặp mắt Ãoà n phu nhân. Lão thấy ánh mắt bà dưá»ng như có trăm nghìn lá»i muốn thổ lá»™, trong lòng rất là chấn động.
Lão run run nói:
- Quan Thế Âm Bồ Tát!
Ãoà n phu nhân gáºt đầu khẽ há»i:
- Ngươi... có biết thằng nhỠnà y là ai không?
Ãoà n Diên Khánh tâm thần bối rối, dưá»ng như lão nhá»› lại hình ảnh má»™t đêm trăng tá» hai mươi năm trước đây. Hôm ấy, Ãoà n Diên Khánh ở Ãông Hải trở vá» Ãại Lý. Khi đến ngoà i chùa Thiên Long trên đưá»ng Ä‘i Hồ Quảng thì gặp cưá»ng địch vây đánh.
Tuy lão giết hết bá»n địch song chÃnh mình cÅ©ng bị trá»ng thương. Cặp giò bị gãy nát, mặt mÅ©i tà n há»§y. Cổ há»ng cÅ©ng bị lưỡi Ä‘ao cá»§a địch nhân chém và o không nói ra tiếng được. Lão không còn ra hình ngưá»i. Toà n thân đầy mùi ô uế. Những vết thương ruồi bâu, nhặng bay vù vù. Nhưng lão là Hoà ng Thái tá» nước Ãại Lý. Phụ thân lão bị gian thần giết chết. Giữa lúc há»—n loạn lão trốn Ä‘i. Sau há»c được võ thuáºt trở vá». Ãoà n Diên Khánh biết Hoà ng đế nước Ãại Lý là Ãoà n ChÃnh Minh và cÅ©ng là đưá»ng huynh lão. Nhưng thá»±c ra ngôi Hoà ng đế không phải cá»§a Ãoà n ChÃnh Minh mà là cá»§a lão má»›i đúng. Lão còn biết Ãoà n ChÃnh Minh là ngưá»i nhân háºu thương dân, rất được lòng ngưá»i. Ngôi Hoà ng đế mưá»i mấy năm trá»i đã thà nh vững chắc khó lòng lay chuyển. Trong triá»u văn võ bá quan ai nấy Ä‘á»u á»§ng há»™ đương kim Hoà ng đế chứ chẳng má»™t ai nhá»› đến Hoà ng thái tá» triá»u đại trước. Nếu lão xuất hiện đột ngá»™t tại nước Ãại Lý thì nguy đến tÃnh mạng. Dù võ nghệ cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng không chống nổi vá»›i muôn dân. Lúc nà y lão bị trá»ng thương thì dù chỉ má»™t tên lÃnh quèn cÅ©ng không địch nổi. Ãoà n Diên Khánh gắng gượng bước Ä‘i tá»›i ngoà i chùa Thiên Long. Lão chỉ còn cái hy vá»ng duy nhất là trông và o Khô Vinh đại sư giữ công bằng cho. Khô Vinh đại sư là em ruá»™t phụ thân lão tức thúc phụ lão. Ãại sư cÅ©ng là thúc phụ Bảo Ãịnh đế Ãoà n ChÃnh Minh. Khô Vinh đại sư là má»™t báºc cao tăng đắc đạo. Chùa Thiên Long lại là tấm bình phong cho há» Ãoà n nước Ãại Lý, vì đây là nÆ¡i để các vị Hoà ng đế muốn lánh mình là m tăng ra ẩn cư. Ãoà n Diên Khánh không dám xuất hiện trong thà nh Ãại Lý và phải và o cầu kiến Khô Vinh đại sư. Nhưng Tri khách tăng cho biết Khô Vinh đại sư Ä‘ang ở và o thá»i kỳ toạ thiá»n và má»›i nháºp định ba ngà y. Không chừng mưá»i ngà y hay ná»a tháng má»›i xong.
Tri khách tăng còn bảo Ãoà n Diên Khánh có việc gì thì biên thư để lại, hay để nhà sư và o bẩm rõ vá»›i phương trượng để há»i xem đại sư phát lạc thế nà o? Dù đối đãi vá»›i má»™t kẻ ăn mà y, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma, mà Tri khách tăng cÅ©ng vẫn thá»§ lá»… rẩt khiêm tốn.
Ãoà n Diên Khánh khi nà o dám thổ lá»™ chân tướng mình. Lão liá»n lấy khuá»·u tay chống xuống đất, bò đến gốc cây bồ đỠđể chá» chÃnh Khô Vinh đại sư xuất hiện. Bá» ngoà i, lão là kẻ hèn hạ nhất Ä‘á»i lại là con ngưá»i ô uế dÆ¡ bẩn. Nhưng thá»±c ra lão lại là Hoà ng Thái tá» nước Ãại Lý mà ngôi Hoà ng đế chÃnh là cá»§a lão.
Lúc vầng trăng tá» lên đến đỉnh đầu, thốt nhiên lão thấy má»™t ngưá»i đà n bà áo trắng từ trong đám mây mù Ä‘i tá»›i... Giữa đám rừng hoang cá» ráºm, mù trắng mịt má», ngưá»i đà n bà áo trắng tóc xoã xuống vai, dưá»ng như chân không chấm đất thoăn thoắt Ä‘i tá»›i. Tuy nà ng quay lưng vá» phÃa ánh trăng không nhìn rõ mặt, nhưng Ãoà n Diên Khánh cÅ©ng nháºn ra đây là má»™t con ngưá»i tuyệt mỹ, lão không khá»i giáºt mình. Những lá»n tóc rá»§ xuống che lấp cả ngÅ© quan chỉ còn thấy lá» má».
Ãoà n Diên Khánh không nhìn được mặt chỉ biết nữ lang mỹ lệ như tượng Quan Âm Bồ Tát, liá»n lẩm bẩm:
- Ãây nhất định là Bồ Tát hạ phà m để cứu nạn cho Hoà ng đế. Thánh Thiên Tá» có Bách Linh há»™ vệ. Xin đức Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, bảo há»™ cho trẫm lại lên ngôi báu. Trẫm nhất định dá»±ng chùa tạc tượng cúng bái Ä‘á»i Ä‘á»i. Nữ lang từ từ Ä‘i gần lại. Lúc nà ng chuyển mình, Ãoà n Diên Khánh chỉ nhìn thấy ná»a mặt nà ng trắng nhợt không chút huyết sắc.
Bỗng nghe nữ lang lẩm bẩm:
- Ta Ä‘em hết lòng hết ý đãi ngươi... mà ngươi chẳng để và o lòng. Ngươi đã có má»™t ngưá»i đà n bà , bây giá» lại có ngưá»i khác. Thế là ngươi quên hết những lá»i minh thệ trước Bồ Tát ngà y xưa rồi. Váºy ta Ä‘i tìm ngưá»i khác, ta Ä‘i tìm ngưá»i khác! Bá»n đà n ông ngưá»i Hán các ngươi toà n là hạng phụ bạc khinh bá»n đà n bà Bái Di chúng ta như hạng mèo, như chó, như lợn, như bò. Ta nhất định phải báo thù và coi bá»n đà n ông các ngươi không phải là ngưá»i nữa. Những câu nà y nữ lang nói rất khẽ tá»±a hồ nói để mình nghe. Giá»ng nói đầy vẻ oán há»n.
Ãoà n Diên Khánh tá»± nhá»§:
- Té ra đây là má»™t nữ lang ngưá»i Bái Di bị ngưá»i Hán khinh khi, ra dạ phÅ© phà ng. Nguyên ngưá»i Bái Di và ngưá»i Ãại Lý cùng má»™t chá»§ng tá»™c, đà n bà , con gái nhan sắc xinh đẹp, da trắng tóc dà i hÆ¡n ngưá»i Hán nhiá»u. Còn đà n ông bá»™ dạng yếu á»›t, nhân số lại Ãt thưá»ng bị ngưá»i Hán khinh khi lấn át.
Ãoà n Diên Khánh thấy nữ lang từ từ Ä‘i xa thì nghÄ© thầm:
- Không phải! Ãà n bà con gái Bái Di tuy nổi tiếng là xinh đẹp, nhưng cÅ©ng không có vẻ thần tiên thế nà y! Huống chi mình bà mặc áo trắng nhẹ như sương. Ngưá»i Bà i Di là m gì có phục sức tinh nhã như thế? Ãây nhất định là Bồ Tát hiện thân. Mình chá»› nên lầm lẫn.
Ãoà n Diên Khánh bị già y xéo đã nhiá»u, bây giá» lại không còn đưá»ng đất dung thân. Lão yên trà chỉ có Bồ Tát hiện thân má»›i cứu được lão ra khá»i hoà n cảnh khốn nạn. Lão thấy Bồ Tát bá» Ä‘i liá»n cố sức bò theo và muốn lên tiếng gá»i:
- Bồ Tát hãy cứu ta! Nhưng trong cổ há»ng chỉ ú á»› mà nói không thà nh tiếng. Nữ lang áo trắng nhìn thấy dưới gốc Bồ Ãá» có tiếng động và thấy má»™t đống lù lù, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, thú chẳng ra thú Ä‘ang chuyển động thân mình. Nà ng nhìn kỹ lại má»›i nháºn ra là má»™t gã ăn xin đầy mình máu má»§, dÆ¡ dáy vô cùng. Những vết thương trên mặt, trên mình, trên tay, ruồi nhặng bám đầy, bay lên vù vù, và đá»u tiết ra mùi xú uế khá»§ng khiếp.
Nữ lang kia trong lòng căm háºn trượng phu đến cá»±c Ä‘iểm liá»n có ý tá»± khà cho thà nh ngưá»i đê tiện để trả thù. Nà ng trông thấy ngưá»i hà nh khất hình thù khá»§ng khiếp nà y, ban đầu cảm thấy rùng rợn muốn xoay ngưá»i chạy trốn.
Nhưng rồi nà ng tự nghĩ:
- Ta nên tìm má»™t kẻ xú láºu ô uế nhất thiên hạ cùng y giao hợp. Dù cho ngươi là Vương gia, là Ãại tướng quân, ta lại cà ng nên giao hảo vá»›i gã hà nh khất ty tiện nà y để trả đũa ngươi má»™t cách cay độc. Nà ng không ngá» gì đến Ãoà n Diên Khánh là hoà ng tá»™c. Nguyên lão trước kia tướng mạo khôi ngô anh tuấn, chỉ vì bị mưá»i mấy tên cưá»ng địch vây đánh thà nh bị trá»ng thương má»›i ra nông ná»—i nà y. Nà ng không nói câu gì, từ từ cởi áo đến trước mặt Ãoà n Diên Khánh, chui ngay và o lòng lão, thò hai cánh tay trắng nõn như hoa trà ôm lấy cổ lão... Nếu Hằng Nga mà biết ra tất cÅ©ng lấy là m kinh dị. Không hiểu vì sao má»™t vị phu nhân cao quý như thế mà đến giao tiếp vá»›i má»™t lão ăn mà y mình đầy má»§ máu? Nữ lang áo trắng đứng dáºy lâu rồi, Ãoà n Diên Khánh vẫn còn tưởng mình nằm mÆ¡, chẳng hiểu là chân hay giả. Thần trà lão vẫn hồ đồ và cho đúng là Bồ Tát giáng trần. Lá»— mÅ©i lão còn phảng phất ngá»i thấy mùi thÆ¡m. Lão nghiêng đầu Ä‘i, lấy tay viết xuống đất bảy chữ: "Bà là Quan Thế Âm tóc dà i!" để há»i nữ lang thì thấy nà ng gáºt đầu.
Ãá»™t nhiên, mấy hạt châu nhá» xuống bên dòng chữ, thì ra đó là nước mắt cá»§a nà ng. Ãoà n Diên Khánh lại cho đó là mấy giá»t nước cam lồ cá»§a đức Pháºt Quan Âm vẩy ra. Lão lẩm bẩm:
- Ãức Quan Âm hoá thân là m đà n bà để phổ độ chúng sinh bị trầm luân trong bể đục! Ãức Bồ Tát từ bi là thế! Ngưá»i đà n bà áo trắng nà y nhất định là Quan Thế Âm Bồ Tát hoá thân rồi. Ãức Quan Âm đến đây để Ä‘iểm hoá cho ta, là có ý bảo ta đừng thối chÃ. Ta không là kẻ phà m phu tục tá» mà là chân mệnh Thiên tá».
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû