Sau Thanh Vãn phái bị Bất Ngôn tông ám toán, hoàn toàn suy sụp, phân rã thành mười mấy phái nhỏ. Chỉ còn Phượng Âm Ma tông, Phong Vãn tông còn nằm trong hàng ngũ trung môn, những môn phái khác sau khi phân rã hoàn toàn suy sụp.
Tuy rằng Phản Hư Chân Nhất của Phượng Âm Ma tông này trở thành Phản Hư Chân Nhất chưa tới mười năm. nhưng lúc này tất cả Phản Hư Chân Nhất nơi đây đều đổ dồn vào nàng.
Trước mắt bao người, Thất Âm Thần Quân không thể không gật gật đầu, bắt đầu nhắm mắt lại, thi triển Thiên Thính Địa Thị Chú Âm Chấn Nguyên đại pháp, bắt đầu xem thử rốt cục là ai phóng xuất ra uy áp hùng mạnh tới mức này.
Lập tức hình ánh Dư Tắc Thành xuất hiện trong mắt nàng. Đó là một thiếu niên áo trắng cao quan, lung đeo phi kiếm đang chậm rãi đi tới.
Thất Âm Thần Quân lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Là Kiếm Thánh, thiên hạ đệ nhất nhân. Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Thần Quân.
Nàng mở mắt ra, phát hiện không ai nghe lời nàng vừa nói. Bởi vì lúc này Dư Tắc Thành đã xuất hiện cuối chân trời, có thể thấy được bằng mắt thường, tất cả tu sĩ nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức đứng bật dậy.
Dư Tắc Thành đang thầm thắc mắc, không biết mình nên làm thế nào để ngăn cản xung đột giữa tu sĩ hai địa vực. Có cần phải giết người lập uy hay không, hay nên sử dụng biện pháp khác...
Nhưng hắn vừa xuất hiện trong tầm mất mọi người, lập tức tất cả tu sĩ đứng bật dậy, ùn ùn xông về phía hắn.
Bất kể là Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ đều giống như đã hóa điên, chen nhau xông về phía Dư Tắc Thành.
Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị người chèn ngã, nhưng không ai thèm đếm xia tới nàng. Những kẻ trước kia vô cùng hâm mộ nàng, hiện tại không để ý tới sự tồn tại của nàng, chen nhau giẫm lên thân thể nàng, xông về phía trước.
Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng sửng sốt, có chuyện gì vậy...
Những người này xông tới trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn chăm chú, sau đó đồng thanh hô to:
- Ta đã nhìn thấy Kiếm Thánh, đây là Kiếm Thánh, có chết cũng đáng.
Ánh mất mọi người tỏ ra hết sức sùng bái, tất cả mọi người cao hứng tới cực điểm, tỏ ra vô cùng vui sướng vì được tận mất nhìn thấy thần tượng trong lòng.
Đây hoàn toàn là một sự sùng bái mù quáng, không cần giết người lập uy, chỉ cần một câu của Dư Tắc Thành đã có thể khiến cho những người này sống chết vì hắn.
Vô số tiếng gọi Kiếm Thánh vang lên ầm ĩ bên cạnh Dư Tắc Thành, ánh mắt mọi người như đầy lửa nóng, dường như chỉ cần một câu nói của hắn là có thể làm cho tất cả mọi người hiến dâng hết thảy.
Thật ra không phải tất cả mọi người đều là như vậy, đám Phản Hư Chân Nhất vẫn còn ở nguyên vị trí, mỉm cười gật đầu cung nghênh Dư Tắc Thành. Có hơn nửa Nguyên Anh Chân Quân cũng bất động, chỉ có Kim Đan Chân Nhân trở xuống mới là như vậy.
Đây là phản ánh của tu vi cao thấp, tu sĩ càng có tu vi cao càng có thể giữ vững nội tâm, có thể chống lại được lực hấp dẫn này.
Cái gọi là tu sĩ chính là không bái thiên không bái địa, giữ vững đạo ta, cuối cùng mới có thể thành đạo, mới có thể bước trên tiên lộ.
Dư Tắc Thành mỉm cười gật gật đầu. đi từng bước về phía trước. Mọi người tránh ra một con đường, Dư Tắc Thành bước tới chỗ Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị giẫm đạp, đỡ nàng dậy, giơ tay điểm ra. Lực Thần Uy khởi động, thương thế toàn thân Phong Nhu tiên tử lập tức tiêu tan. y phục sạch sẽ như mới.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn nàng:
- Lần sau phải chú ý, không nên bất cẩn té ngã như vậy nữa.
Phong Nhu tiên tử sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt như có lửa. Dư Tắc Thành đi qua bên cạnh nàng, nàng nhìn Dư Tắc Thành si si dại dại, ánh mắt hết sức dịu dàng.
Miệng nàng lại không ngừng lẩm bẩm:
- Hắn nói chuyện với mình, hắn nói chuyện với mình...
Dư Tắc Thành đi nhanh tới trung tâm hội trường, bước từng bước lên đài. Các Phản Hư Chân Nhất trên đó nhường chỗ cho hắn. Dư Tắc Thành ở giữa, đưa mất nhìn các tu sĩ tụ tập trước mặt mình, cao giọng nói:
- Các vị đạo hữu...
Giọng hắn không lớn nhưng vang tận mây xanh, quanh quẩn bên tai mọi người, ai nấy đều nghe được hết sức rõ ràng.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Ta biết mọi người cho rằng Dị tộc xâm lấn, cho nên tụ tập tại nơi này để bảo vệ quê nhà.
- Nhưng lần này mọi người sai lầm rồi, đại lục xuất hiện cách ba ngàn dặm kia chính là Bồng Lai tiên sơn ở Thập Phương Vực Ngoại, vốn trước đây là đại lục Côn Ngô thuộc thế giới Thương Khung chúng ta. Bởi vì trận chiến của Hình Thiên, địa vực Côn Ngô vỡ nát, một mảnh của nó trở thành Bồng Lai tiên sơn hiện tại.
- Vốn nó thuộc về thế giới Thương Khung chúng ta, thuộc về Nhân tộc chúng ta, cho nên ta mới kéo nó trở về thế giới Thương Khung, về sau nó sẽ trở thành vực thứ tám của thế giới Thương Khung, Bồng Lai địa vực.
- Các vị đồng đạo, trên Bồng Lai địa vực toàn là Nhân tộc chúng ta, cũng giống như chúng ta, cùng là hậu nhân của Hiên Viên Hoàng đế. Ai nấy cũng có hai mất một mũi một
miệng, chẳng lẽ chúng ta sẽ tàn sát đám huynh đệ đồng bảo này, chẳng lẽ chúng ta chiến đấu với nhau không ngớt đời đời kiếp kiếp hay sao?
- Không, không thể như thế, thế giới đã đổi khác, sau này ta sẽ ngăn cản các môn phái tàn sát lẫn nhau, làm cho tất cả hành vi giết người đoạt bảo, cướp đoạt mó quặng biến mất.
Dư Tắc Thành nói tới đây, bên dưới lặng ngất như tờ. Mọi người lắng nghe Dư Tắc Thành nói, có người không tin Dư Tắc Thành có thể làm được chuyện này. Tuy rằng hiện tại uy danh của Dư Tắc Thành không gì sánh kịp, nhưng chuyện này phải thay đổi thói quen Tu Tiên Giới đã hình thành trên vạn năm qua, quả thật hết sức gian nan.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Nghe giống như chuyện không có thật, nhưng ta tin tưởng rằng nhất định sẽ làm được.
- Tu Tiên Giới chúng ta tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt bảo vật, thật ra là vì một nguyên nhân căn bản. là do tài nguyên trên thế giới Thương Khung có hạn. Thiên địa bao la nhưng người tu tiên vô số, bảo vật này ngươi có, ta không có, tiên lộ gian nan chỉ có một mà thôi. Cho nên mới có nhiều môn phái tranh chấp với nhau như vậy, tàn sát lẫn nhau như vậy.
- Nếu như tài nguyên vô số, mỗi người ai cũng có phần, như vậy ta cho rằng loại chuyện tàn sát như vậy sẽ giảm đi vô số, thậm chí có thể biến mất không còn.
- Chỉ là có khả năng mà thôi, đây có lẽ là bàn tính của con người, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Nhưng vì khả năng nhỏ bé này, ta cho rằng đáng để chúng ta thử một lần.
- Làm sao có được nhiều tài nguyên? Xin các vị đạo hữu hãy nhìn lên không...
Mọi người nhìn lên trời, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Trong tinh không bao la bát ngát kia có vô số thế giới Vực Ngoại, những thế giới Vực Ngoại này có vô số tài nguyên. Tài nguyên trên thế giới Thương Khung chúng ta nếu so với những thế giới kia cũng như hạt cát trên sa mạc. Nơi đó tinh quang vô hạn. nơi đó bảo tàng vô số.
- Ta có thể cung cấp một pháp thuật cho mọi người, khiến cho mọi người có thể tìm kiếm vô số thế giới Vực Ngoại như vậy trong tinh không vô tận, đưa chúng trở về thế giới Thương Khung chúng ta, trở thành một vực.
- Từ đó về sau, đó sẽ là thế giới của chúng ta, là thiên địa của Nhân tộc.
- Những thế giới Vực Ngoại này có cái bị Dị tộc chiếm, có cái bị yêu ma chiếm, có cái bị linh thú chiếm. Nếu chúng có thể chung sống hòa bình cùng chúng ta, vậy chúng ta có thể tiếp nhận bọn chúng, nếu chúng không muốn, vậy chúng ta đành phải vung kiếm trong tay Trảm yêu trừ ma.
- Đây không phải là do chúng ta tàn nhẫn, quy tắc của tạo hóa là như vậy. Khi xưa Nhân tộc yếu ớt từng bị Dị tộc nô dịch, chà đạp, tàn sát. Hiện tại chúng ta đứng lên, trong tay có kiếm, đã đến lượt chúng ta có được những gì mình muốn.
- Cần gì phải nồi da xáo thịt, cướp lấy chút đồ vật của huynh đệ tỷ muội đồng bảo mình. Vì sao lại không mờ mang bờ cõi, đuổi hết chúng đi, đoạt lại những thế giới này, để cho Nhân tộc chúng ta sinh sàn hưng thịnh ở đó, vĩnh hằng bất diệt?
- Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế đã đánh hạ thiên địa này cho Nhân tộc chúng ta, xác lập địa vị của Nhân tộc chúng ta trên thế giới Thương Khung này. Đại Vũ Thần Đế cứu vớt Nhân tộc, cứu hàng trăm vạn dân chúng khỏi cơn hồng thủy. Tiên Tần Thủy Hoàng đánh bại Dị tộc, ép bức Tiên Giới, lập ra công lớn cho Nhân tộc chúng ta ngày càng phát triển.
- Hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, thời mà Nhân tộc sắp sửa hưng thịnh. Có lẽ chúng ta sẽ làm được chuyện lập nghiệp muôn đời, cũng sẽ được muôn đời truyền tụng.
- Hung Nhân tộc ta, vĩnh hằng bất diệt.
Dứt lời, Dư Tắc Thành vung tay, câu cuối cùng gầm to, vang tận mây xanh.
Mọi người đang yên lặng lắng nghe, thình lình bùng nổ những tiếng la phụ họa:
- Hung Nhân tộc ta, vĩnh hằng bất diệt.
Lúc này giữa đất trời chỉ còn lại một thanh âm này, vô số tu sĩ kêu gào, bọn họ đã bị viễn cảnh do Dư Tắc Thành vẽ ra thuyết phục, vô cùng cao húng.
Dư Tắc Thành lại giơ cao tay, tiếng kêu la vang trời dần dần lặng xuống. Dư Tắc Thành vung tay lần nữa, lập tức mọi người im bật, bốn phía lặng ngất như tờ, tất cả mọi người đang lắng nghe xem hắn muốn nói gì.
Dư Tắc Thành nói:
- Nói suông mất linh, không có lợi thì khó hành động. Hiện tại địa vực Bồng Lai trở về, vậy chúng ta hãy giao lưu một lần. Chúng ta hãy trao đổi cho nhau, giúp cho các tu sĩ địa vực
Bồng Lai nhận được lợi ích từ chúng ta, mà chúng ta cũng có thể nhận được lợi ích từ tu sĩ địa vực Bồng Lai.
- Theo ta biết, Trúc Cơ đan của địa vực Bồng Lai chỉ có hai mươi linh thạch một viên, hiệu quả lại rất tốt, cho nên nơi đó Trúc Cơ rất dễ dàng.
- Nhưng nơi đó quặng sắt ít ỏi, không thể tế luyện huyền thiết, một lạng huyền thiết có giá một ngàn linh thạch.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vừa nghe như vậy, lập tức vô số người cất tiếng kinh hô. Trúc Cơ đan trên thế giới Thương Khung, dù có mấy vạn linh thạch cũng không mua được, thậm chí cần phải tham gia đại hội Trúc Cơ liều chết một mất một còn mới có thể thu hoạch.
Năm xưa Dư Tắc Thành từng luyện chế huyền thiết, giá rè vô cùng. Hai thứ này chênh lệch giá cả thật lớn, lập tức vô số người cảm thấy hứng thú.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Đi thôi, chúng ta hãy giao lưu với nhau, hãy hoan nghênh các huynh đệ tỷ muội trở lại thế giới Thương Khung này. Chúng ta hãy dùng bánh bao thay cho đao kiếm, dùng tiên tửu thay cho thù hận. tới đó hoan nghênh bọn họ trở về nhà.
Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu đi về phía biển cả xa xa.
Vô số tu sĩ theo đuôi Dư Tắc Thành, cùng nhau hô lớn:
- Đúng, hoan nghênh bọn họ trở về, hoan nghênh bọn họ trở về.
Bọn họ cao hứng theo sau Dư Tắc Thành, rất nhiều người hận không thể chắp cánh bay tới đó ngay tức khắc, để sớm mua những bảo bối hiếm có.
Những kẻ không cao hứng cũng không còn cách nào. Dư Tắc Thành xuất hiện, có nghĩa kế hoạch trước đây cầm như phế bỏ. Phải làm như vậy, bằng không sẽ ngăn cản bước tiến của lịch sử. kết cục của những kẻ không tham gia đại chiến Hải tộc thời gian trước chính là tỷ dụ.
Cũng có kẻ nhanh nhạy lập tức ra lệnh thủ hạ chạy về môn phái, thu gom các loại vật phẩm chạy tới đó trao đối buôn bán, tranh thủ kiếm chác, chiếm tiên cơ.
Dư Tắc Thành đi từng bước một về phía trước, tới bờ biển, hắn cất bước xuống biển, lấy Hiên Viên Thần Kiếm sau lưng xuất ra một kiếm.
Hiên Viên Thần Kiếm chém cả thiên địa, lập tức nước biển tự động tách ra, hình thành một con đường rộng rãi dẫn thẳng tới địa vực Bồng Lai.
Nước biển tách ra hình thành con đường có thể cho người đi qua thong thà trên đó. Đây quả là lực Thần Uy vô thượng, là kỳ tích, một kiếm này đã khiến cho tất cả mọi người trợn mất há mồm.
Dư Tắc Thành cất bước lên con đường này, lên tiếng nói:
- Coi như thành lập cầu nối hữu nghị, các vị, chúng ta đi thôi.
Dứt lời bước trên con đường này, đi về phía đối diện.
Mọi người đi theo lên con đường này, có người quan sát tường nước hai bên, quả thật khó lòng tin được, ai nấy tỏ ra sùng bái vô cùng.
Dư Tắc Thành dẫn theo mọi người đi tới, đi được một đoạn, biển cả phía sau khép lại dần dần. khôi phục bình thường, cứ như vậy mọi người tiến về phía địa vực Bồng Lai.
Dư Tắc Thành giơ tay chỉ ra, lập tức vô số bồ câu trắng bay về phía bờ đối diện đưa tin.
Ba ngàn dặm đường đối với các tu sĩ nói xa không xa, nói gần không gần, rốt cục đã tới địa vực Bồng Lai.
Bên kia đã có vô số tu sĩ đứng chờ sẵn, ha bên càng ngày càng gần, rốt cục tu sĩ bên này cũng đã đặt chân lên bờ.
Nơi đó là một bờ cát vàng, trên đó là rừng ô liu vô số. Tu sĩ địa vực Mạc Bắc thế giới Thương Khung và tu sĩ địa vực Bồng Lai lần đầu tiên giáp mặt với nhau dưới tàng cây ô liu.
Lần này gặp nhau không phải bằng đao quang kiếm ảnh. rình mò pháp bảo, cướp đoạt linh thạch đối phương, mà là giao dịch với nhau, giáp mặt hết sức hòa bình.
Dưới tàng cây ô liu. Dư Tắc Thành bị vây vào giũa, một bên là tu sĩ địa vực Mạc Bắc, một bên là tu sĩ địa vực Bồng Lai. Hai bên lần đầu tiên gặp nhau tươi cười rạng rỡ, thi lễ với nhau. Cảnh tượng này rất nhanh được đệ tử Vật Họa môn của địa vực Bồng Lai vẽ lại trên giấy.
Bức tranh này sau đó trở thành vật chứng cho thời kỳ Nhân tộc chấn hưng, được bảo tồn vĩnh viễn trong viện bảo tàng của Đại Liên Minh Tu Tiên, truyền lại ngàn đời, được người đời sau chiêm ngưỡng ngợi khen.
Sau này bồ câu trắng đưa tin, cây ô liu trở thành biểu tượng của hòa bình và hưng thịnh.
Tán tu Bạch Nhiễm Mặc của Hoàn châu, Mạc Bắc được xung Thiên Thủy Chân Nhân. Y vốn là ngư dân trên Tể Châu đào ở ngoại vi Hoàn châu, một lần ra khơi đánh cá bị gông bão xô đầy, lạc vào trong một thủy phủ, vô tình nhặt được ba quyển pháp chú thiên thư.
Nhờ ba quyển pháp chú thiên thư này, y bắt đầu bước lên con đường tu tiên. Tiên duyên không ít, tu luyện được hai trăm năm. rốt cục y cũng trở thành Kim Đan Chân Nhân, tự lập một môn phái nhỏ là Tam Thủy tông ở ngoài khơi Hoàn châu, đệ tử có mấy mươi người, trong đó có ba tên Trúc Cơ thành công, coi như cũng có chút thành đạt.
Lần trước đại chiến Hải tộc, sau khi y nghe được tin tức, lập tức đi tới Hiên Viên kiếm phái. Nhờ tới sớm cho nên đạt được ích lợi rất nhiều, kết giao vô số hảo hữu ở đó. Mà thu hoạch lớn nhất của y chính là dốc hết gia tài, rốt cục mua được pháp môn tu luyện của Kim Đan Chân Nhân.
Sau khi trở về, Đại Đạo đã có hy vọng, trong lòng mừng rỡ, bắt đầu tu luyện. Cho nên đến lúc y biết tới sự xuất hiện của địa vực Bồng Lai, lúc ấy đã là ba tháng sau.
Bạch Nhiễm Mặc vô cùng hối tiếc, sai lầm một chút lỡ mất cơ hội. Y vội vàng dẫn theo ba tên đệ tử Trúc Cơ chạy tới địa vực Bồng Lai, để xem còn cơ hội nào kiếm chác chút linh thạch hay không.
Y chạy suốt ngày đêm, rốt cục tới được Tàn Đao môn, sau đó bôn ba ngàn dặm trên biển đi tới địa vực Bồng Lai.
Lúc y tới nơi, hết thảy đều đã quá muộn màng. Không còn có Trúc Cơ đan giá hai mươi linh thạch một viên nữa. cũng không còn bán được huyền thiết với giá một ngàn linh thạch.
Lúc ban đầu. chênh lệch rất lớn giữa giá cả vật phẩm giữa hai địa vực đã khiến cho các tu sĩ kiếm tiền đầy túi. Nhưng sau một hồi, không ai ngốc cả, phát hiện ra điều ngoắt ngoéo bên trong, giữa hai bên mua bán bắt đầu điều chinh giá cả, dần dần cũng giống như giá cả nơi Lục Vực.
Con đường mua bán phát tài đã bị các tu sĩ tới đây trước tiên chiếm hết. Bạch Nhiễm Mặc tới đây muộn ba tháng, không còn được chút ích lợi nào cả.
Thật ra cũng còn nhiều mối mua bán có thể kiếm được linh thạch, nhưng cần phải có tiền làm vốn. Trong đại hội lần trước, Bạch Nhiễm Mặc đã tiêu xài hết sạch linh thạch của mình, còn thiếu nợ người khác một số không ít. trong tay đã không có vốn, tự nhiên không làm được gì.
Ngoài ra chỉ cần y bằng lòng bỏ sức ra, là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch. Tỷ như chế tạo pháp bảo cho người, luyện đan. thu quặng, làm ruộng...
Nhưng dù sao Bạch Nhiễm Mặc cũng là chủ nhân một phái, làm sao có thể làm những việc ti tiện này. Thấy đám tu sĩ tới đây đầu tiên kiếm tiền đầy túi, y cảm thấy không cam lòng chút nào.
Cơ hội lúc nào cũng dành cho kẻ hữu tâm. Bạch Nhiễm Mặc quan sát cẩn thận, dần dần phát hiện ra một phương pháp kiếm tiền. Hai địa vực này cách nhau ba ngàn dặm. tuy rằng lúc trước Dư Tắc Thành vung kiếm mờ đường, nhưng chỉ một lúc sau đã khôi phục lại như trước. Hiện tại tu sĩ dưới Kim Đan Chân Nhân, lui tới giữa hai địa vực quả thật vô cùng bất tiện.
Đây là con đường kiếm tiền, Bạch Nhiễm Mặc vốn xuất thân là tán tu sống trên biển cả, lập tức một con đường phát tài này sinh ra, chính là đưa đò.
Bạch Nhiễm Mặc kéo tất cả đệ tử trong phái tới đây, mang theo một chiếc hài thuyền, bắt đầu tiến hành đưa đò. Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ muốn vượt qua vùng biển ba ngàn dặm này, chỉ cần đưa ra chút linh thạch. Bạch Nhiễm Mặc sẽ đưa bọn họ qua lại tự do giữa hai địa vực này.
Y cũng giỏi buôn bán, thái độ hòa ái, phục vụ đúng mức, hút khách không ít. Dọc đường tiến hành giới thiệu hướng dẫn. ca tụng địa vực Bồng Lai. Y kể lại chuyện Kiếm Thánh Dư Tắc Thành một kiếm khai biển mờ đường, gần như thổi phồng lên thành truyền thuyết, khiến cho người nghe phải bật thốt lên kinh ngạc.
Trong quá trình này, y viết truyền thuyết về địa vực Bồng Lai, thành sách, vẽ bàn đồ địa vực Bồng Lai mang ra bán. Dần dần Bạch Nhiễm Mặc phát tài, làm cho Tam Thủy tông ngày càng khuếch trương, từ một môn phái nhỏ chỉ có một chiếc hài thuyền, cuối cùng biến thành môn phái đứng vào hàng ngũ ba ngàn tà đạo, có được trăm chiếc đại thuyền. Sau này Bạch Nhiễm Mặc tu luyện thành công, rốt cục cũng trở thành một đời Phản Hư Chân Nhất.
Bố Tường là hào khách võ lâm Lục châu, Mạc Bắc, tự xung Tự Ti Cuồng Nhân, sở trường Cuồng Đao quyết, là một trong những vị Đà chủ của bang phái Hắc đạo Hắc Long hội. Y tính tình trượng nghĩa. thích lo chuyện bất bình trong thiên hạ. bởi vì lần đó ra tay lỡ đánh bị thương đệ đệ của tiểu thiếp hội trường Hắc Long hội, lập tức rước họa vào thân, bị người hãm hại, tống vào đại lao.
ở trong lao, y tình cờ xem di thư của Đạp Tuyết Chân Nhân, ngộ ra Nhất Đao Phá Pháp Nhất Đao Diệt Giới, đao pháp tối cao của Cuồng Đao quyết. Sau đó y xông ra khỏi đại lao, tiêu diệt Hắc Long hội sạch sẽ không còn, chạy ra khỏi Lục châu, bỏ xứ mà đi.
Trong quá trình y đang chạy trốn, chợt nghe thế giới Thương Khung có thêm vực thứ tám. thoáng động trong lòng, quyết định tới đó thử một lần cho biết, nói không chừng nơi đó sẽ là nơi mình sống cả đời này.
Đi tới Lương châu, nội thương phát tác, mắc bệnh dọc đường, may nhờ người cứu.
Lý A Cầu là dân chúng ở Lương châu, phụ thân để lại cho y mười mẫu đất cằn, vừa đủ sinh sống. Y cưới một người vợ, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.
Lão bà của y cũng siêng năng sinh đè, nháy mắt đã sinh cho y bảy đứa con trai, ba đứa con gái. Dần dần con cái lớn lên, xuất hiện áp lực.
Hôm nay đi chợ, dọc đường gặp phải một người mắc bệnh. Nhìn thấy người này thân đầy sát khí. dũng cảm vô cùng, biết rằng đây là một trang hảo hán, bèn ra tay cứu giúp.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Bố Tường được Lý A cầu cứu. hai người trở thành bạn tâm đầu. Ba tháng sau, Bố Tường dưỡng thương đã khỏi, bèn mời Lý A cầu cùng đi địa vực Bồng Lai. Nhưng Lý A cầu không muốn rời nhà đi xa, Bố Tường bèn để lại trăm lượng bạc, sau đó rời đi.
Lý A Cầu nhìn theo bóng Bố Tường, trong lòng do dự, nhưng nhà cửa mình ở tại nơi này, nên không muốn đi nơi khác.
Nháy mắt đã là ba năm sau, ba đứa con gái đã gà đi, đứa con trai lớn cưới vợ sinh con, Lý A Cẩu đã có cháu bế bồng.
Nhưng đứa con lớn dần dần không thích đám đệ đệ của mình. Đất vườn chỉ có mười mẫu, lại có nhiều con như vậy, căn bản là không đủ chia. Lý A cầu biết tương lai ắt sanh ra tranh chấp, họa từ trong nhà. nhưng đứa nào cũng là con mình, biết phải làm sao. Vì chuyện này, y cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng, không biết nên làm sao mới phải.
Dần dần Lý A cẩu nhớ tới huynh đệ Bố Tường ba năm trước, nói không chừng địa vực Bồng Lai kia là một chỗ đất lành...
Ngày hôm ấy chợt có tin tức tới, là lão huynh đệ Bố Tường gửi thư về. Y cho biết đã lập được môn phái Hắc bang của mình ở địa vực Bồng Lai, trở thành chủ một môn phái, chiếm được một tòa thành. Y nói nơi đó có vô số đất đai, cơ hội rất nhiều, một lượng bạc có thể mua được mười mẫu đất.
Lý A Cẩu nghiến răng một cái, giao hết tài sàn lại cho đứa con lớn, dắt theo những đứa còn lại chạy tới địa vực Bồng Lai.
Hai đứa con rể lớn cũng là hào hán can đàm, bèn kéo cả nhà đi cùng nhạc phụ, tất cả hai mươi mấy người bắt đầu hành trình tới vùng đất mới.
Phu thể đứa con trai lớn theo tiễn ra xa, Lý A cầu dắt díu gia đình mình chạy tới địa vực Bồng Lai.
Dọc theo đường đi vượt mọi chông gai, lão Lục chết vào miệng cọp, lão Thất dọc đường bị nhiễm phong hàn. cũng không sống nổi. Đi hết một năm. chết hết bốn. năm người, cả nhà Lý A Cẩu mới tới được bờ biển.
Làm sao vượt qua được biển cả mênh mông như vậy, cả nhà Lý A cầu cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Chăng lẽ giấc mộng của mình tới đây là tan vỡ, tan thành mây khói hay sao?
Trời không tuyệt đường người, ngoài khơi chợt xuất hiện một chiếc hải thuyền, chính là hải thuyền của Bạch Nhiễm Mặc Tam Thủy tông.
Hải thuyền tới bờ biển, trên thuyền có tiếng kêu to:
- Khai thuyền, khai thuyền, phàm nhân có thể lên thuyền miễn phí. mỗi ngày đưa đón miễn phí ba trăm người. Ai nấy tự mình chuẩn bị lương khô nước ngọt, cần thời gian mười ngày mới có thể qua bờ bên kia.
Nghe thấy tin này, cả nhà Lý A cẩu mừng quá bật khóc, hớn hở vô cùng, vội vàng chạy tới báo danh với các vị Tiên Nhân trong mắt bọn họ.
Nhìn thấy thuyền tường, bọn họ vội vàng cảm tạ, chính là Bạch Nhiễm Mặc, chỉ nghe y nói:
- Các ngươi không cần cảm tạ ta, đây là Kiếm Thánh lão nhân gia đã dặn dò, mỗi ngày đưa đón miễn phí cho ba trăm phàm nhân, qua lại giữa hai vực, như vậy ta mới có tư cách đưa đón khách ở nơi này.
Chính là Dư Tắc Thành biết phàm nhân không thể vượt qua biển nơi này, cho nên ra lệnh cho Bạch Nhiễm Mặc làm như vậy.
Bạch Nhiễm Mặc vô cùng cao hứng. Sau khi sự nghiệp đưa rước khách qua biển của y đạt tới quy mô nhất định, dần dần khiến cho rất nhiều trung môn hạ môn chú ý, muốn đoạt lấy cơ nghiệp của y.
Có lệnh của Dư Tắc Thành, y có thể nương oai Dư Tắc Thành bảo vệ sàn nghiệp của mình, không ai dám ra tay với y, cũng không ai biết được quan hệ chân chính giữa y và Dư Tắc Thành.
Mỗi ngày đưa miễn phí ba trăm người, bất quá chỉ mất một khoang trên thuyền mà thôi, ngoài ra không mất mát gì.
Cứ như vậy cả nhà Lý A cẩu thuận lợi chạy tới địa vực Bồng Lai, bọn họ đi thêm mấy trăm dặm nữa. rốt cục tìm được một nơi có thể an cư lạc nghiệp.
Được lão huynh đệ Bố Tường trợ giúp, bọn họ mua đất của mình.
Nhìn năm trăm mẫu đất trước mắt. giơ tay sờ thử, dường như có dầu đen chày ra, đây là loại đất tốt nhất. Chỉ cần khai phá trồng trọt hợp lý, nỗ lực canh tác, gieo một hạt lúa vào vụ
Xuân, đến vụ Thu có thể thu hoạch cả vạn bông.
Cả nhà Lý A cầu vui mừng phát khóc, lăn lộn trên mặt đất. Bao nhiêu cực khổ từ trước tới nay hoàn toàn xứng đáng, từ nay về sau đã có thể bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này.
Năm trăm mẫu đất này chỉ mất có hai trăm lượng bạc đã mua được. Cái giá một lượng bạc mười mẫu đã trở thành giá trong quá khứ, hiện tại người tới đây quá nhiều, đã tăng lên một lượng năm mẫu.
ở Mạc Bắc Yêu Đao môn. Tịch Tàn Thượng Nhân nhìn vô số người tu tiên, phàm nhân đi qua trước sơn môn, nở một nụ cười.
Đại đệ tử của y là Ngưng Đao Chân Quân đi tới báo tin:
- Sư phụ, lệnh cho người mua hài thuyền đã thực hiện xong, chúng ta phải ra tay chiếm lấy nghiệp đưa đón khách của Tam Thủy tông hay sao?
Tịch Tàn Thượng Nhân cười nói:
- Này Ngưng Đao, tầm mất của con quá hạn hẹp, nghiệp đưa đón khách nho nhỏ ấy đã là gì. con còn nhớ những lời của Kiếm Thánh Diệt Độ Thần Quân không?
- Bồng Lai tiên sơn là vực thứ tám, vậy vực thứ bảy ở đâu?
- Diệt Độ Thần Quân không hề nói nhăng nói càn, nói cách khác, thế giới Thương Khung đã có vực thứ bảy. Tông chủ Ma Kiếm Yêu tông truyền tin tới nói, trong mấy năm qua, đệ tử Hiên Viên âm thầm lặng lẽ biến mất rất nhiều. Nhất định là bọn chúng đang khai phá thế giới
ở vực thứ bảy, chiếm được vô số ích lợi.
- Nếu chúng ta tìm được vực thứ bảy sớm một chút, ắt sẽ có vô số cơ hội.
Ngưng Đao Chân Quân kinh ngạc hỏi:
- Vực thứ bảy ư, nó ở đâu vậy? Nhưng dù tìm được, như vậy không phải là đắc tội với Hiên Viên kiếm phái hay sao, chúng ta có làm được không?
Tịch Tàn Thượng Nhân nói:
- Ngươi không biết Diệt Độ Thần Quân, nếu hắn là loại người có lợi chỉ biết bo bo giữ lại cho mình hưởng, vậy hắn cần gì khai phá vực thứ tám, cần gì trợ giúp phàm nhân như vậy? Cho nên chỉ cần chúng ta tìm được, hắn sẽ mời chúng ta cùng khai phá. nhất định sẽ có nhiều ích lợi.
- Còn chuyện nó ở nơi nào, thiên địa bao la như vậy, chỉ có cách dò tìm, nếu không tìm được, vậy không thể trách ai.
- Ta đã liên hệ cùng các phái như Phượng Âm Ma tông, bọn họ sẽ có người phụ trách tìm kiếm, đánh chết Hải tộc càn đường.
- Ta có linh cảm rằng hiện tại chúng ta đang ở thời điểm mấu chốt, đứng trước một bước ngoặt lịch sử lớn lao, một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục. Cho nên chúng ta phải nỗ lực, như vậy mới chúng ta hoàn thành đại nghiệp.
Vực thứ tám địa vực Bồng Lai xuất hiện trên thế giới Thương Khung giống như một cơn gió lốc, kích thích cả thế giới Thương Khung.
Những tu sĩ giống như Bạch Nhiễm Mặc, phàm nhân như Lý A cầu đều có thể kiếm chác của cài trên địa vực Bồng Lai. Cường giả như Tịch Tàn Thượng Nhân, tầm mất đã vượt ra khỏi địa vực Bồng Lai, giương buồm rời bến, bắt đầu tìm kiếm vực thứ bảy, địa vực trong truyền thuyết.
Lựa chọn của từng người có liên quan chặt chẽ tới địa vị, kiến thức và cuộc đời của họ.
Gần như mỗi một tu sĩ đều mơ hồ cảm nhận được sắp sửa bước sang một thời kỳ mới. Những kẻ ngu ngốc chỉ biết chờ cơ hội, những kẻ khôn khéo tìm kiếm cơ hội, những kẻ trí tuệ tạo ra cơ hội.
Trên thế giới Thương Khung, ở Bất Ngôn tông.
Bất Ngôn tông, Đại La Kim Tiên, Liệt Thiên kiếm phái, Hỗn Nguyên kiếm phái, Hạo Nhiên Chính Khí tông, Âm Dương giáo, Tâm Ma tông, Đạo Đức tông, Thiên Ma tông, Khiên Cơ tông, Dạ Ma tông, Hỗn Nguyên Nhất Khí tông, Thông Huyền Thiên Cơ cốc, Huyền Linh Vạn Thú môn, Cửu u Quỷ Linh phái, Thái Dương Thần Cốc, Thái Thượng Đạo Chân tông, Huyền Thủy tông, Diệu Hóa tông, Hư Vô Phiêu Miêu tông...
Có chừng ba mươi hai vị chưởng môn các môn phái trên tụ tập ở nơi này. Những người này tụ tập ở đây không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà dường như ước chừng hơn tháng.
Những môn phái này đều có một đặc điểm, bọn họ ở cách địa vực Mạc Bắc rất xa, chuyện địa vực Bồng Lai trở về thế giới Thương Khung, bọn họ không có được chút ích lợi nào cả.
Chưởng tông Bất Ngôn tông là Vô Ngôn Thần Quân lên tiếng nói:
- Các vị, chuyện này đã xác định xong xuôi. Phái ta đã hứa xếp Kim Khẩu Thông Huyền tông, Thái Ất Hỏa Phù môn. Nhu Thủy Phương Hoa tông vào hàng ngũ thượng môn, đổi lại bọn họ truyền cho chúng ta bí pháp của Đại Thần Nữ Oa triệu hồi Thương Khung Hải. Đã có thể xác định vô cùng chính xác, có thể kéo Phương Trượng Tiên Sơn về thế giới Thương Khung được rồi.
Vừa nghe như vậy, lập tức các chưởng môn nơi đây bàn tán râm ran. Đây là chênh lệch về nhãn lực, Tịch Tàn Thượng Nhân chỉ biết tìm kiếm vực thứ bảy, mà bọn Vô Ngôn Thần Quân đã bắt đầu tạo ra vực thứ chín.
Cốc chủ Thái Dương Thần Cốc là Cửu Dương Pháp Vương nói:
- Phương Trượng Tiên Sơn cũng rất khá. bốn phái Tiên Đô, Bắc Cực, Thái Ất, Ngọc Thần ở đó đã ủng hộ chúng ta. Hai phái Thái Tiêu, Bát Cực cực lực phản đối trở về đã hoàn toàn biến mất hôm qua, bị các môn phái nhỏ giết sạch sẽ. Hiện tại dư luận đều ủng hộ việc trở về, không còn vấn đề gì khác.
- Chuyện này không cần lo, ta chỉ lo rằng chúng ta tự tiện kéo Phương Trượng Tiên Sơn trở về như vậy, có thể khiến cho Diệt Độ Thần Quân bất mãn hay không?
Vừa nghe như vậy, lập tức mọi người im bật. Ai cũng ngán ngẩm kiếm của Diệt Độ Thần Quân hết bảy phần.
Vô Ngôn Thần Quân nhìn thấy tình thế bất ổn, vội vàng nói:
- Đây là quyết định nhất trí của hai mươi bốn thượng môn chúng ta, trong số chúng ta ở đây đã có tới sáu trong mười đại thượng môn, có thể nói đại biểu cho tám phần tu sĩ trên Tu Tiên Giới, ta cho rằng Diệt Độ Thần Quân sẽ không phản đối chúng ta.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chưởng môn Liệt Thiên kiếm phái Kiếm Thanh Minh cũng lên tiếng nói:
- Hơn nữa trong số những chưởng môn chúng ta, có rất nhiều người là cố hữu của hắn. hẳn là không có vấn đề gì.
Vô Ngôn Thần Quân nói tiếp:
- Ta đã lôi kéo Thiên Mục tông và Cực Lạc Tiêu Hồn tông, bọn họ đã đồng ý. Phượng Mâu Thần Quân có mối tương giao đã lâu với Diệt Độ Thần Quân, chưởng môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông Hương Ngư Nhi là con của hắn. Có hai người bọn họ, các vị nghĩ xem Diệt Độ Thần Quân có phản đối chúng ta không?
Nghe được bí mật này, lập tức những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, sắc mặt ai nấy tỏ ra hết sức vui mừng.
Vô Ngôn Thần Quân thấy tất cả nghi ngại của mọi người đã tiêu tan, bèn nói tiếp:
- Bất quá có thêm hai tông này, mọi người phải nhường lại sáu vị trí triệu hồi Thương Khung Hải cho bọn họ, như vậy phân chia mới công bằng.
Vừa nghe như vậy, lập tức vô số chưởng môn không muốn. Triệu hồi Thương Khung Hải kéo thế giới Vực Ngoại trở về có ích lợi vô cùng, có thể nâng cao cảnh giới vô số, Thiên kiếp lại giảm bớt, có hy vọng phi thăng dễ dàng, đây mới là mục đích của họ.
Cho dù không theo đuổi chuyện phi thăng cũng có thể nâng cao cảnh giới, gia tăng thực lực môn phái, tu luyện dê dàng hơn rất nhiều lần, có được vô số ích lợi.
Lập tức tranh cãi nổi lên ầm ĩ, không ai muốn nhường lại vị trí của mình. Cuối cùng Tư Cầm Tà Quân của Đại La Kim Tiên tông lên tiếng nói:
- Đại La Kim Tiên chúng ta có thể nhường ra một vị trí, nhưng tới địa vực kế tiếp, chúng ta phải được bồi thường.
Đã có y lên tiếng nhường lại, dần dần có người nhường ra tiếp, đủ sáu vị trí, chuyển sang đề tài kế tiếp.
Tông chủ Tâm Ma tông nói:
- Đúng rồi, mọi người phải chuẩn bị cho sớm, ta vừa được tin Hỗn Độn Thánh Ma tông liên kết với Lục Đại Ma Tôn. mười hai thượng môn, cũng định kéo một thế giới Vực Ngoại khác trở về.
- Bọn họ thấy chúng ta ra tay với Phương Trượng Tiên Sơn. cho nên bắt đầu tiến hành ở Doanh Châu Tiên Sơn. Cho nên chúng ta xong việc này, cũng phải nhanh chóng tranh đoạt địa vực Doanh Châu. Thế giới Vực Ngoại cũng không nhiều, không nhanh tay sẽ không còn.
Chưởng môn Đại Thiên Quang Cực thành Thánh Quang Thần Quân nói:
- Hãy nhìn xa một chút, cần gì phải tranh giành địa vực Doanh Châu với họ. Diệt Độ Thần Quân nói rất đúng, tu sĩ Nhân tộc chúng ta không nên chém giết lẫn nhau, vung phi kiếm lên với người nhà như vậy.
- Thập Phương Vực Ngoại quả thật không nhiều, thế nhưng vũ trụ bao la, vẫn còn rất nhiều tinh không khác, còn có vô số thế giới Vực Ngoại. Xa xôi không nói, Dị tộc chiếm cứ vô số thế giới Vực Ngoại, trước kia chính là chúng công kích cướp đoạt của chúng ta, hiện tại tới lượt có thể cướp đoạt địa bàn của chúng.
Vừa nghe như vậy, lập tức vô cùng người gật đầu, tán thành lời này.
Cứ như vậy, mười ngày sau, Phương Trượng Tiên Sơn cũng được triệu tập về Thương Khung Hải, trở về thế giới Thương Khung, trở thành vực thứ chín. Mười lãm ngày sau, Hỗn Độn Ma Tổ dẫn dắt Lục Đại Ma Tôn, mười hai thượng môn cùng nhau ra sức, kéo Doanh Châu Tiên Sơn trở về thế giới Thương Khung, trở thành vực thứ mười.
Hai địa vực Phương Trượng Tiên Sơn. Doanh Châu Tiên Sơn trở về, thế giới Thương Khung nháy mắt đại biến. Hoàn cảnh biến dị, diện tích đất đai gia tăng mấy lần, linh khí tràn trề, tu sĩ cùng phàm nhân nhận được rất nhiều lợi ích.
Đầu tiên Hỗn Độn Ma Tổ phi thăng Tiên giới, tiếp theo vô số tu sĩ tham gia kéo thế giới Vực Ngoại trở về tu vi tăng vọt. Cuối cùng vô số ích lợi hiện ra, từ kẻ tham gia cho tới môn phái, đều được vô số ích lợi. Kẻ cầu tài được tài, cầu danh được danh, cầu tu vi gia tăng cũng được gia tăng.
Trong lúc nhất thời, hành động biến thế giới Vực Ngoại trở thành địa vực trên thế giới Thương Khung được các tu sĩ thế giới Thương Khung theo đuổi. Vô số người bắt đầu hành động, bắt đầu nỗ lực vì lợi ích của mình.
Trong lúc tất cả tu sĩ còn đang nỗ lực, Dư Tắc Thành lại không có ở đó. Lúc hắn biến Bồng Lai tiên sơn trở thành vực thứ tám trên thế giới Thương Khung, thấy hết thảy đã tiến
vào quỹ đạo, tiến hành hoàn mỹ, hắn bèn phóng xuất Thấu Không Đại Thần Niệm thuật ra, dò tìm ở vị trí cũ của Bồng Lai tiên sơn trước khi di chuyển nơi Vực Ngoại.
Không nhìn thì thôi, vừa thăm dò đã giật này mình, vốn chỗ cũ của Bồng Lai tiên sơn trước đây hãn phải là một nơi trống không hư vô, nhưng hiện tại nơi đó xuất hiện một cung điện rất lớn, xuất hiện ở vị trí của Bồng Lai tiên sơn trước kia.
Dư Tắc Thành tức thì sửng sốt, bắt đầu tập trung thần thức dò xét. Vô số dao động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật phát ra, xuyên qua hư không với tốc độ khiến cho người ta khó lòng tường tượng, với khí thế như dời non lấp bể, thăm dò thật kỹ cung điện vừa mới xuất hiện kia.
Thần niệm của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật xuyên qua giới hạn Thời Không, lập tức Dư Tắc Thành có thể phân biệt rõ ràng tình hình ở đó.
Nháy mắt toàn cảnh cung điện kia xuất hiện trong đầu hắn.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tìm được ngươi rồi, Tư Mã Tương Như...
Cung điện này to lớn vô cùng, phát tán hào quang màu vàng rực chói mắt.
Cung điện có hình chữ nhật, rộng chừng trăm dặm. nguy nga hùng vĩ. Chất liệu tạo nên cung điện này rất giống với Tử Tinh Thiên Vũ của Tử Long Thần nhất tộc. Đây nhất định là cung điện lưu lại từ thời Đại Liên Minh Dị tộc, tự thành một giới.
Nơi đây nhất định là sào huyệt của Tư Mã Tương Như, vốn nó ở trên Bồng Lai tiên sơn, là một không gian thứ nguyên, cho nên không ai biết được Tư Mã Tương Như đang ở trong này.
Sau khi Bồng Lai tiên sơn trở về thế giới Thương Khung, cung điện này mất đi chỗ bám, buộc phải chậm rãi hiện hình, trở về thế giới bản nguyên.
Chính là ngươi rồi... Dư Tắc Thành mỉm cười, thoáng động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, nháy mắt xuyên qua Thời Không vô tận, vạn dặm ngay trước mắt, chỉ một lúc sau đã bay tới phía trước cung điện này.
Bên ngoài cung điện có một trường lực bảo vệ, cả cung điện là do một loại tinh thạch màu vàng đúc thành, chính là một thiên cung lơ lửng. Dưới ánh hào quang chiếu rọi, toát ra sắc vàng rực rỡ chói lọi mà cao quý.
Nháy mắt Dư Tắc Thành vượt qua trường lực bảo vệ bên ngoài, trường lực này còn hùng mạnh hơn cả đại trận hộ sơn của các môn phái trên thế giới Thương Khung, phải nói là lợi hại hơn rất nhiều lần. nhưng Dư Tắc Thành vẫn thoải mái thông qua.
Lúc thông qua, Dư Tắc Thành có cảm giác đại trận này thiếu người điều khiển, xem ra phân thân Tư Mã Tương Như quả thật đã xảy ra vấn đề.
Cung điện màu vàng lơ lửng trong Thanh Minh, lại có thể thoải mái phi hành, hoàn toàn là một tòa thành sống. Nếu truy tìm lai lịch, hoàn toàn có thể suy diễn đến thời kỳ Đại Liên Minh DỊ tộc.
Trên tinh thạch màu vàng xây thành cung điện có khắc đầy cấm chế phù văn. Những phù văn này đều có tiên lực, mạnh mẽ vô cùng, tường tượng cao to hùng vĩ, trong thành lộ ra từng hàng thạch lâu màu vàng thật lớn, ngay ngắn chinh tề.
Trong đó có vô số người tu tiên, hơn năm mươi Phản Hư Chân Nhất, có tôi tớ, có hộ vệ, có trưởng lão.
Dư Tắc Thành âm thầm lặng lẽ xuyên qua tầng tầng phòng ngự của bọn họ, tiến vào tầng trung tâm của cung điện màu vàng này.
Sau khi tiến vào, không gian chợt biến hóa, trở thành một vườn hoa rất lớn, cảnh sắc tuyệt đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh. Tường trắng, cây xanh, ngói đỏ, cửa sơn son, bồn hoa cây cảnh, kỳ hoa dị thào, thơ mộng vô cùng. Một dòng suối nhỏ chày ngang, có cả hồ nước, ao cá. già sơn non bộ. Chim chóc bay lượn, bướm vờn hoa, hạc đậu cá nhảy, cung điện huy hoàng, bày trí tinh tế, hài hòa tự nhiên, phối trí khéo léo, quả thật là một cảnh sắc thần tiên.
Đây có lẽ là sào huyệt của Tư Mã Tương Như, Dư Tắc Thành mỉm cười, tàn bộ trong vườn. Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của hắn. vị trí của Tư Mã Tương Như không thể nào giấu được tai mất hắn.
Đi được một lúc, Dư Tắc Thành chợt nghe có thanh âm trẻ con nô đùa. Chỉ thấy có chừng mười ba, mười bốn đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, đứa lớn nhất trong đó mới chừng mười một. mười hai, đứa nhỏ nhất chừng năm. sáu tuổi.
Giữa vòng vây của đám trẻ này, một bé gái chừng bảy, tám tuổi, sương mặt thanh tú, đang đá cầu với động tác vô cùng đẹp mất, được bọn trẻ không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, nhớ tới thời thơ ấu của mình, lặng lẽ ẩn thân đi qua sát bên bọn trẻ.
Đi được chừng ba trượng, Dư Tắc Thành chợt cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó yêu quý nhất.
Dư Tắc Thành lập tức dừng lại, không biết vì sao, hắn chợt xoay người lại.
Bé gái kia đột nhiên bất động, cũng xoay người lại nhìn chăm chú vào Dư Tắc Thành lúc này đang ân thân, trong mắt nó lóe lên hào quang kỳ dị.
Lập tức hai người đối mặt nhìn nhau, cả hai ngây ra như phỗng.
Quà cầu rơi xuống đất, lá cây trên không bay là tà, hai người vẫn cứ bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau, dường như đã chờ nhau hàng ngàn hàng vạn năm vậy.
Hiện tại Dư Tắc Thành đang ẩn thân, dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không thể phát hiện ra hắn. Thế nhưng bé gái kia là có thể nhìn ra, vẫn đang nhìn hắn không chớp mất.
Hiện tại trong mắt Dư Tắc Thành, trước mặt mình không phải là một bé gái nữa, mà chính là nàng ngày trước. Mày liễu như làn khói, mặt như hoa nở, dung mạo tuyệt trần che lấp cả ánh dương quang.
Nàng nhìn hắn. hắn nhìn nàng. Vượt qua chênh lệch tuổi tác, vượt qua ràng buộc của thế tục, vượt qua Thời Không, vượt qua tương lai.
Dường như hàng trăm hàng ngàn năm, hết thảy đều chỉ vì một cái nhìn này, vì khoảnh khắc đối mặt này.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đối mặt nhìn nhau, trong mắt cả hai không còn ai khác.
Bao giờ sông cạn đá mòn, mùa Đông sấm dậy, Hạ còn tuyết giăng, bao giờ trời đất lìa tan, thì ta mới chịu cùng nàng biệt ly.
Lời thể năm xưa giờ này trỗi dậy trong lòng Dư Tắc Thành.
Cảnh tượng lúc vừa gặp nhau trong huyện thành Sơn Trúc, một chậu nước của nàng định ra tình cảm muôn đời. Lời thể quyết không phụ bạc trên Tây Lĩnh, lời hứa vĩnh viễn chăng xa nhau ở Vô Lượng tông, tình yêu vĩ đại cho dù hình thần câu diệt cũng tuyệt không oán hận. có thể hy sinh hết thảy vì người mình yêu.
Hết thảy cảnh tượng năm xưa chợt nổi lên trong lòng hắn.
Sáu mươi năm thân ái bên nhau...
Lúc này cả hai đã già, lúc ra đường chỉ có thể dìu đỡ lẫn nhau, không thể đi xa...
Ngày hôm đó gió Xuân nổ lên, hai người hứng chí cùng đi ngắm hoa. Nhưng chỉ đủ sức ra ngoài ngõ, ngắm hoa đào mọc bên đường mà thôi...
Tay trong tay, bên nhau cho tới lúc răng long đầu bạc...
Hết thảy những cảnh tượng ấy nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành. Chính là nàng, sau trăm năm. hai người lại gặp nhau tại nơi này.
Tìm được nàng rồi, rốt cục tìm được nàng rồi, lại một lần nữa tìm được nàng, lần này đây tuyệt đối không thể để cho nàng biến mất.
Dư Tắc Thành hiện thân, đi tới từng bước một, tới trước mặt bé gái giơ tay ra:
- Có muốn đi cùng ta không?
Bé gái này không còn cảm giác mình là trẻ con nữa, giờ phút này đã biết mình là Lưu Thi Vận năm xưa. nàng nắm tay Dư Tắc Thành, giọng kiên quyết:
- Đi, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.
Dư Tắc Thành giơ tay ôm lấy nàng, đặt lên trên vai của mình, lúc này nàng còn nhỏ, nhưng thời gian có thể thay đổi hết thảy, tương lai nàng sẽ trường thành.
Nàng ghé đầu vào vai hắn. không còn dáng vẻ kiên quyết như lúc nãy. Khoảnh khắc vừa rồi dường như thần hồn phụ thể, hiện tại tâm thần tiêu hao quá độ, dường như khoảnh khắc nhận nhau vừa rồi đã làm hao hết thảy lực lượng của nàng.
Nhưng tay nàng nắm lấy áo Dư Tắc Thành thật chật, quyết không chịu buông ra.
Dư Tắc Thành xuất hiện, đám trẻ này nhìn thấy hắn. sợ tới mức có đứa lớn tiếng kêu to, có đứa oa oa khóc lớn. Đứa lớn nhất trong đó còn định vận khởi pháp thuật, thi pháp bảo vệ đệ đệ muội muội của mình.
Ánh mất Dư Tắc Thành thoáng động, lập tức đám trẻ con này dường như trở nên quen thuộc với hắn. coi hắn như là thân nhân, không còn thái độ quá khích nữa, tin tường hắn giống như thân nhân bằng hữu, phụ mẫu của chúng vậy, đây là đạo pháp tự nhiên.
Dư Tắc Thành xoay người, lớn tiếng quát:
- Tư Mã Tương Như, mau cút ra đây cho ta, đây là chuyện gì, nói, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Lúc này Dư Tắc Thành đã thật sự nổi giận. Bé gái này nhất định là thân chuyển thế trùng sinh của Lưu Thi Vận. Hiên Viên kiếm phái mình tìm bao nhiêu qua vẫn không tìm được, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề gì, đánh chết Dư Tắc Thành cũng sẽ không tin.
Lúc này Dư Tắc Thành tức sùi bọt mép, hoàn toàn phẫn nộ, bùng nổ vô tận kiếm khí. toàn bộ thiên cung lập tức rung mạnh, long trời lờ đất.
Theo tiếng rống giận của Dư Tắc Thành, cả cung điện màu vàng chấn động.
Một thanh âm chợt vang lên:
- Thì ra Diệt Độ Thần Quân đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh. nhiệt liệt hoan nghênh.
- Ngươi hỏi ta làm gì ư, ta còn định hỏi ngươi. Xin ngươi hãy buông Thập Tam muội của chúng ta ra, nó là con gái của ta.
- Thiên hạ đệ nhất nhân, vô thượng Kiếm Thánh, chẳng lẽ lại giờ trò ti tiện, bất cóc trẻ con nhà người khác hay sao?
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành ngây người ra.
Một người xuất hiện, đúng là Tư Mã Tương Như năm nào, nói chính xác hơn là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như.
Tư Mã Tương Như vẫn dáng vẻ như năm xưa Dư Tắc Thành gặp ở Nam Hồ giới, là trung niên chừng bốn mươi tuổi, khí chất cao ngạo, tao nhã. liếc mất nhìn qua như một thư sinh tài cao bát đầu, khiến cho người ta khâm phục không thôi.
Y mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Giỏi cho Tư Mã Tương Như, tính toán hết sức sâu xa, năm đó y đắc tội với mình, hiện tại thực lực của mình vô địch, thế lực thông thiên, y biết mình nhất định tìm y trả thù. Chắc chăn y đánh không lại mình, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cố gắng tìm được thần hồn chuyển thế của Lưu Thi Vận làm con y.
Hiện tại Lưu Thi Vận là con y, tương lai mình sẽ là con rể y, y là nhạc phụ của mình, làm sao mình có thể giết y cho được? Nếu giết hoặc phong ấn y, sau này Lưu Thi Vận trường thành, hỏi phụ thân nàng đâu, mình biết trả lời ra sao?
Như vậy mình không thể trả lời cho Lưu Thi Vận. Mình sẽ không để cho nàng phải đau lòng, tuy rằng có thế thay đổi trí nhớ của nàng, nhưng mình sẽ không làm như vậy.
Thật ra khoan nói chuyện khác, Tư Mã Tương Như giúp minh tìm được Lưu Thi Vận, đây là đại ân đại đức. Hơn nữa y có thể tìm được Lưu Thi Vận, vậy hết tám phần y cũng có thể tìm được sư phụ Nam Thiên Chân Quân của minh.
Có đại ân này, vậy mối hận trước kia không đáng để nhắc tới.
Cơn giận của Dư Tắc Thành tiêu tan, ra vẻ như vừa gặp lại cố hữu, cười nói:
- Tư Mã tiền bối, ta chỉ là ngẫu nhiên đến đây, bái tạ ân đức năm xưa của ngài. Đây là con gái của ngài sao, nàng có duyên với ta, xin hòi tên nàng là à vậy?
Tư Mã Tương Như cười nói:
- Nàng tên là Tư Mã Thập Tam. là Thập Tam muội nhà ta. Ngươi đã nhận ra nàng, vậy tên nàng sẽ đổi lại là Tư Mã Thi Vận.
Lúc nói tới hai chữ Tư Mã. y cố ý nhấn mạnh.
Ý tứ trong đó không cần phải nói, sau đó Tư Mã Tương Như giả vờ giả vịt nói:
- Chuyện năm xưa ở Nam Hồ giới, quả thật là ta không đúng, ta cũng vì hào tâm thôi.
- Nếu muốn hại ngươi, lúc ấy ngươi bất quá mới chỉ là Kim Đan Chân Nhân, ta chỉ cần một ngón tay là đủ, không ngờ ngươi có được thành tựu như hôm nay.
- Đắc tội đã nhiều, xin tha thứ.
Dứt lời vái dài sát đất. xem như nhận lỗi.
Chuyện đã như vậy, nổi giận còn có ích gì, Dư Tắc Thành vội vàng đáp lễ:
- Chuyện năm xưa đã là quá khứ, nếu không có Tư Mã tiền bối trợ giúp, ta cũng không có hôm nay, cho nên tới đây cảm tạ.
Thật ra hắn cảm thấy không cam lòng, nhưng đành phải như vậy. Cho dù Dư Tắc Thành có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng vào lúc này, vì không muốn ý trung nhân mình đau lòng, vì muốn tìm lại sư phụ, hắn đành phải bỏ qua tất cả. Nếu chút oán hận nho nhỏ ấy cũng không giải được, không phải đã phụ lòng sư phụ dạy dỗ bao nhiêu năm qua sao?
Việc thế gian có đôi khi chính là như vậy, có những khi đấng anh hùng dù hùng mạnh tới mức nào, cũng phải chịu uất ức nhẫn nhịn.
Tư Mã Tương Như cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng không dễ dàng gì, thế giới Thương Khung của chúng ta không giống như những thế giới khác, hạn chế vô cùng nghiêm ngặt về chuyện chuyển thế trùng sinh. Cho dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cũng không thể tìm được thần hồn đã rơi vào trong lục đạo luân hồi.
- Ta chỉ có thể sử dụng bí pháp, thông qua huyết mạch của bản thân mới có thể tìm được bọn họ. Đã ba ngàn năm qua ta không thể không cố gắng sinh con. không phải là ta đam mê nữ sắc, chỉ vì muốn tìm được nàng để tránh khỏi họa bị ngươi bè xương rút gân.
- Nàng là Tư Mã Thập Tam. ngươi hãy xem đám ca ca tỷ tỷ của nàng, mười hai đứa trước đều không phải, hiện tại đã tới Tư Mã Thập Bát, mới mơ hồ tìm được bóng dáng sư phụ ngươi.
Tư Mã Tương Như hiện tại hạ thấp bản thân, gần như cầu xin tha thứ. Vừa nghe như vậy, chút oán khí còn sót lại trong lòng Dư Tắc Thành cũng tiêu tan, nói cho cùng hắn không phải người nhỏ mọn.
Ngoài ra cường giả như Tư Mã Tương Như, vì không muốn bị mình trả thù. cho nên mới hạ mình như vậy, cũng đã là hết sức nể mặt mình. Cường giả năm xưa trên cao chót vót, người người ngưỡng mộ, hiện tại cúc cung với mình như vậy, còn gì mà oán hận nữa?
Quan trọng nhất là trước kia mình cũng không tổn thất cái gì, thật ra nhờ vậy lấy được thượng cổ yêu văn. có thể tiếp xúc với ba ngàn Đại Đạo, nói cho cùng còn phải cảm tạ người ta.
Dư Tắc Thành oán khí tiêu tan. lại cung kính thi lễ, nói:
- Vậy phiền tiền bối lo liệu giùm chuyện của gia sư. Hiện tại ta chính thức cầu hôn với tiền bối, mười một năm sau, lúc nàng mười tám tuổi, ta chính thức cưới Tư Mã Thi Vận, xin ngài đồng ý.
Tư Mã Tương Như gật gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, ta chờ một câu này của ngươi đã rất nhiều năm.
- Tuy nhiên lễ hỏi cũng không thể thiếu, ngươi hãy giúp ta làm một việc trước đã.
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành biết đây mới là mục đích chân chính mà Tư Mã Tương Như ra sức tìm kiếm Lưu Thi Vận. Nam Thiên Chân Quân. Y là lão hồ ly, không thế không nói về phần tính toán mưu kế, Dư Tắc Thành còn phải thua kém y một hai phần.
Thật ra Dư Tắc Thành cũng không cần tính toán à nhiều. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần vung kiếm lên là xong hết thảy. Chính vì hắn có thực lực này, cho nên Tư Mã Tương Như mới phải tính toán như thế.
Dư Tắc Thành nói:
- Có chuyện gì, xin tiền bối cứ nói.
Tư Mã Tương Như nói:
- Ngươi cũng biết, ta chính là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như. Lúc trước Tư Mã Tương Như vì muốn tránh đi Tiên Giới đuổi giết, vì tu luyện vô thượng đại pháp, phân giải mình thành chín phân thân. Khi chín người hợp nhất, sẽ trở thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc