Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 11: "Vận chó" như vậy ngươi từng gặp qua?
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Rầm !!!
Chiếc bàn khẽ lay động, một lúc sau bát mở, các con bạc tất cả đều trố mắt tập trung cao độ…
Tất cả đều ngừng thở, hai mắt sáng rực, gắt gao nhìn vào chiếu bạc, khuôn mặt vô cùng hưng phân, âm thầm nghiến răng nắm tay, lòng tràn đầy mong đợi, gào lớn:
- Nhỏ !!! Nhỏ !!!
Bối Toa đứng sau Thương Nanh, mỹ nữ nhắm chặt mắt, khẽ cau mày, ngưng thần dùng tinh thần lực quét qua cái bát, quan sát bên trong, phải biết rằng Bối Toa không chỉ làm người ta hâm mộ vì nàng xinh đẹp mà nàng còn là một trung cấp ma pháp học đồ Quang Minh hệ. Một lúc sau, Bối Toa chậm rãi mở mắt, con mắt đẹp có chút vui vẻ, nàng phồng má, lườm Thương Nanh rồi có vẻ giận dỗi lẩm bẩm: hừ, ngươi may mắn thôi !!
Kuno ngoài mặt vẫn hơi đau lòng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ bằng bản lĩnh thua cuộc của thiếu gia, cho dù là không mở bát hắn cũng đoán ra kết quả. Giờ hắn chỉ mong rằng thiếu gia thua một kim tệ này xong sẽ ngoan ngoãn theo Bối Toa tiểu thư, không lấy nốt chỗ kim tệ còn lại.
Thương Nanh chống hai tay trên chiếu bạc, thần sắc vẫn bình thản, vô cùng bình tĩnh, thong dong, tinh thần lực cường đại của hắn đã quét qua cái bát, đối với hắn, đó gần như chẳng có gì che đậy, không chút khó khắn, trong phút chốc khi bát đặt xuống hắn đã biết kết quả. Lớn, mười một điểm. Hắn thắng, không cần phải dùng thủ đoạn gì, cứ thế xuôi chèo mát mái thắng một trận…
Nhà cái vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trước mặt mọi người khẽ xoay cái bát một vòng, sau đó nhẹ nhàng lật bát, chỉ chốc lát, xướng to:
- ba, ba, năm, mười một, Lớn !!!!
Tất cả con bạc đặt Nhỏ, đống kim tệ như quả núi nhỏ đều bị nhà cái thu sạch, Thương Nanh thắng hai kim tệ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn nhau, tất cả đều ngạc nhiên, lần đầu tiên họ thấy Tây Mông thắng…..thật là vận *** chó, nhất định là vận *** chó….
Kuno nhanh chóng lấy về hai kim tệ, hắn vui mừng tột đỉnh, nhảy nhót, hò la:
- Thiếu gia, chúng ta thắng, rốt cuộc cũng thắng một lần….
- Bình tĩnh, bình tĩnh, ta nói rồi, hôm nay vận khí ta đặc biệt tốt, ha ha, đợi chút nữa mở tiệc, giờ phải tiếp tục cố gắng.
Thương Nanh cười hì hì, cũng không quên nháy mắt với Bối Toa, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
Thấy Thương Nanh được tiên nghi bắt đầu khoe mẽ, Bối Toa le lưỡi, cười:
- Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi….
Thương Nanh nào quan tâm, hắn quay đầu lại, làm mặt quỷ với Bối Toa một cái…
- Thiếu gia, lần này đặt lớn hay nhỏ ?
Kuno hỏi
- Đặt Lớn hết, lần này có thể thắng gấp bốn, kiếm tiền như vậy sẽ nhanh hơn…
Thương Nanh bình thản nói.
Nếu như vừa rồi Kuno mừng rỡ vô cùng thì sau khi nghe Thương Nanh cuồng vọng nói như vậy, hắn trong nháy mắt như bị đóng băng, đặt tất cả, nếu thắng quả thực được gấp bốn, nhưng xác suất thắng rất nhỏ, chẳng phải là muốn thua sạch sao ? Thiếu gia không phải chỉ thỉnh thoảng mới thắng một lần sao ? Không lẽ lần này thắng vui mừng đến mụ mị, muốn đem tất cả đặt ? Nếu thua ngay cả cơ hội gỡ vốn cũng không còn ….. Đây là 3 kim tệ mà, Kuno không khỏi đau lòng.
Bối Toa cũng trợn mắt, nhìn bộ dạng vênh váo của Tây Mông, a, thua cũng tốt, có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Mọi người xung quanh không nhịn nổi, có người mắng:
- Không biết tổ mẫu của hắn khi đẻ hắn ra có đặt *** chó trên đầu hắn không, vất vả lắm mới thắng một lần, lại bắt đầu đắc ý, vênh váo, cái tên tiểu nhân đắc chí này thật khó ưa.
Nhà cái vẻ mặt tỏ ra vô cùng khinh bỉ, thỉnh thoảng chó ngáp phải ruồi, lại tưởng mình hay, cái đuôi cứ vểnh lên, được rồi, lần này ta cho ngươi khóc hận vì thua….
Các con bạc xung quanh cũng rối rít đặt cược, một lúc sau, bát lại được đặt lên bàn.
Lần này số lượng bạc đặt Lớn và đặt Nhỏ không chênh lệch nhiều.
Bối Toa một lần nữa đảo mắt nhìn qua, nàng đã thấy rõ:
Cửa lớn: hai, ba, năm, mười điểm,
Cửa Nhỏ một, năm, sáu mười hai điểm,
Nhỏ ăn, hiển nhiên ván này Thương Nanh thua trận. Nàng khẽ cắn răng, đưa tay cấu yêu Thương Nanh một cái, ra bộ “lần này ngươi nhất định thua”.
Thương Nanh khẽ cười, hắn vẫn như cũ đứng yên, rất kiên định, bộ dạng như đã nắm chắc phần thắng. Ý niệm vừa động, cửa Lớn đổi chỗ cho cửa Nhỏ ….
Nhà cái mở bát, nhìn xuống, nhất thời khuôn mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ, nội tâm như sóng ba đào, kinh hãi không thôi, hắn run rấy xướng:
- Một, ba, sáu, mười một, Lớn ăn !!!
Tất cả con bạc nhìn muốn rớt cả mắt, thật quá trùng hợp mà, dù có là vận chó thế nào cũng khó có thể ăn liên tiếp như vậy, chẳng lẽ hôm nay Tây Mông thực sự đổi vận ?
- Ha ha ha ha
Kuno mới vừa rồi vẫn tức đầy bụng, nhất thời trở nên vô cùng hoạt bát, hắn gào thét, đấm thình thịch vào ngực mình, tìm mọi cách phát tiết sự sung sướng, hôm nay thiếu gia thực sự lợi hại, như vậy cũng thắng….vận khí thật quá sức tưởng tượng.
Bối Toa giơ bàn tay ngọc bịt miệng, vẻ mặt đăm chiêu, vừa nãy rõ ràng nàng thấy cửa lớn là mười điểm, cửa Nhỏ mười hai điểm, không biết tại sao giờ ngược lại, chẳng lẽ nàng nhìn nhầm ???
Nhà cái lập tức đưa mười hai kim tệ tới trước mặt Thương Nanh, Thương Nanh cũng không suy nghĩ, đặt cả ba kim tệ ban đầu thành mười lăm kim tệ, đặt cả vào cửa Lớn.
Tất cả mọi người xung quanh, ngay cả Kuno cũng hít sâu một hơi, nếu như Tây Mông không phải có gì đó nắm chắc….thì họ chỉ có thể nói Tây Mông bị điên rồi, toàn bộ tiếp tục đặt một cửa là quá nguy hiểm, chỉ cần thua 1 ván, sẽ thua sạch, nếu là dân cờ bạc có đầu óc, tất không làm việc ngớ ngẩn như vậy…
Bối Toa cũng chợt có cảm giác, Tây Mông hiện tại giơ tay nhấc chân đều vô cùng trầm ổn, từ thân hắn tỏa ra một luồng khí tức vô cùng cường đại, ánh mắt cực kỳ tự tin, tựa như hắn là một cao thủ ẩn thân vậy, tất cả cảm giác về một Tây Mông hèn kém ngày xưa tựa hồ biến mất ….
Lần thứ ba nhà cái mở bát,
Cửa Lớn, hai, sáu, hai, mười điểm.
Cửa Nhỏ, một, bốn, năm, cũng mười điểm….
Bằng điểm, Lớn ăn….
Lần thứ tư !!!
Cửa Lớn: sáu, sáu, sáu, mười tám điểm
Cửa Nhỏ: sáu, sáu, sáu, cũng mười tám điểm
Lớn ăn tiếp !!!
Các con bạc chết lặng, nhà cái mồ hôi vã ra như tắm, Kuno thì cười muốn rớt cả quai hàm, khuôn mặt nhăn nhúm vì cười….
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 12: Tỷ thí trên chiếu bạc
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thương Nanh lần đầu thắng gấp đôi, được 3 kim tệ, lần thứ hai thắng gấp bốn, thành 15 kim tệ, lần thứ ba tiếp tục gấp bốn, thành 75 kim tệ, lần thứ tư gấp bốn nữa, trong tay hắn đã có 375 kim tệ….
Chỉ trong nháy mắt, Thương Nanh từ 1 kim tệ hóa thành 375 kim tệ, phải biết rằng 375 kim tệ không phải con số nhỏ, ở Á Lan Nạp thành, một gia đình bình dân một năm bất quá cũng chỉ kiếm được bằng đó kim tệ, dù cho Thương Nanh và Kuno chỉ ăn không thì trong vòng ba tháng cũng ăn không hết, tuyệt đối không cần lo tới sinh kế, càng không phải đi ăn xin, cơ bản giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt, thực là một việc rất đáng ăn mừng.
Kuno cười rất điên cuồng, liên tục khua tay múa chân, líu ríu gì đó sau lưng Thương Nanh, ăn xin nhiều năm như vậy, hắn rất thấm thía nỗi khổ này, hắn hiểu rằng, hiện tại hắn đã thấy được ánh sáng cuối đường, tự nhiên vui mừng vô cùng.
Thương Nanh lúc này vẫn rất bình tĩnh, hắn liếc qua núi kim tệ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười bình thản, không thèm để ý xung quanh, một lần nữa đặt tất cả kim tệ vào cửa Lớn.
Thấy động tác điên cuồng của Thương Nanh, tất cả những khuôn mặt ban đầu tỏ ra khinh bỉ hắn cuối cùng biến mất, nhà cái không biết từ lúc nào rút ra một cái khăn tay, liên tục lau mồ hôi, hắn biết rằng, mỗi lần trời tối lão bản sẽ kiểm tra lợi nhuận, bàn nào không đạt lợi nhuận đặt ra sẽ bị trừ vào tiền lương.
Hiện tại, lợi nhuận của chiếu này toàn bộ đã vào tay Tây Mông, nếu hắn tiếp tục thắng gấp bốn lần 375 kim tệ nữa thì chiếu bạc sẽ lỗ gần nghìn kim tệ, đây là nửa năm thu nhập của hắn, nếu thực thua sợ rằng đừng nói là trừ lương, hắn nhất định sẽ bị lão bản trách mắng, thậm chí đuổi đi cũng không chừng.
- Hừ, là ngươi ép ta…
Nhà cái khẽ nghiến răng, đôi mắt hắn lóe ra quang mang lạnh lẽo, trong lúc thu xúc xắc, hắn cố ý không cẩn thận đánh rơi xuống chiếu bạc, sau đó hắn khom người giả bộ lấy lại xúc xắc, khi cúi xuống gầm bàn hắn nhanh như chớp lấy ra hai bát khác đặt sẵn phía dưới….
Bát để lắc, mặc dù nhà cái không thể tùy tâm điều khiển điểm số xúc xắc bên trong nhưng với loại được thiết kế đặc biệt này, hắn có thể tác động vào kết quả cuối cùng, tỷ lệ thành công lại khá lớn, huống chi hiện tại mục đích của nhà cái không phải là muốn thắng, hắn chỉ cần khiến cho Cửa Lớn và Cửa Nhỏ thay đổi một chút mà thôi, điều này càng trở nên đơn giản.
Tất cả con bạc đều yên lặng, cố nín, nếu như lần đầu Thương Nanh may mắn, mèo mù vớ chuột chết, lần thứ hai là vận chó, lần thứ ba, thứ tư cũng vậy thì bọn họ thực quá khâm phục Thương Nanh, không ai tin rằng cái vận chó của Thương Nanh tiếp tục kéo dài lâu như vậy, tất cả đều đặt Nhỏ, dù sao lão tử có thua cũng chỉ vài kim tệ, còn ngươi thua sẽ mất sạch….
- Tây Mông, ta nghĩ hôm nay ngươi thắng đủ rồi, hay là thôi đi, ta muốn đi ăn tiệc
Bối Toa nhẹ nhàng kéo áo Thương Nanh, đôi mày khẽ cau lại, nũng nịu khuyên, đôi mắt đẹp không quên nháy nháy với Thương Nanh.
Mới vừa rồi nhà cái đổi xúc xắc, mặc dù hắn làm điều này dưới gầm bàn nhưng không thoát khỏi sự theo dõi của Bối Toa, nàng biết bọn chúng bắt đầu giở thủ đoạn, cho dù Thương Nanh có cao thủ hỗ trợ cũng khó thắng keo này, nếu thua thì…..chỉ là trước mắt không phải là 1 kim tệ nữa, mà là 375 kim tệ, là một con số khá lớn, ngay cả quý tộc như Bối Toa cũng không thể không để ý.
Mới vừa rồi nhà cái giở thủ đoạn, Thương Nanh đương nhiên biết, bất quá có Di Hình Hoán Vị Trận, hắn càng tự tin, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đe, hôm nay hắn thực muốn xem nhà cái còn những trò gì nữa.
- Ha ha, khó khắn lắm mới thắng được nhà cái, phải tiếp tục chứ !!!
Thương Nanh khẽ cười, sau đó vỗ vỗ vai Bối Toa, thấp giọng nói mấy câu rồi lại chú ý vào chiếu bạc.
Chỉ một lát sau, hai cái bát lại được đặt lên bàn, nhà cái lần này tựa hồ rất tự tin, hắn nhìn khắp nơi vô cùng ngạo mạn, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng vậy, nhìn một vòng, hắn lại nhìn về phía Thương Nanh.
Bối Toa dùng tinh thần lực quét qua hai bát, nhất thời đôi mắt đẹp trợn tròn,
Cửa Lớn: sáu, sáu, sáu, mười tám điểm
Cửa Nhỏ: một, một, một, ba điểm
Là cửa Lưỡng Cực, vô cùng hiếm, so với tỷ lệ liên tục một cửa thắng còn hiếm hơn nữa, theo luật thì nhà cái ăn tất, khó trách hắn lại không tỏ ra sợ hãi, hóa ra hắn đã biết sẽ ra dạng gì.
Thương Nanh vốn đang mỉm cười, trong nháy mắt khuôn mặt đọng lại, thần sắc ngưng trọng hơn mấy phần, tình hình này rất khó giải quyết, Di Hình Hoán Vị Trận chỉ có thể mượn không gian chi lực đổi vị trí hai vật thể, không thể gây ra ngoại lực với vật, không thể thay đổi trạng thái vốn có của nó, giờ tình huống này dù đổi thế nào, thì cũng thua, Thương Nanh không ngờ rằng nhà cái có thủ đoạn cao minh như vậy.
- Ha ha, Tây Mông thiếu gia, sao vậy ? Sắc mặt của ngươi có vẻ không tốt lắm !!!
Nhà cái chế nhạo nói.
Thương Nanh không để ý tới hắn, nhắm mắt suy tư một hồi, cuối cùng chậm rãi mở mắt, khóe miệng khẽ cười, ý niệm vừa động, bên trong cửa lớn ba viên xúc sắc bắt đầu hỗn loạn, liên tục thay đổi vị trí của nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Dưới sự khống chế của Di Hình Hoán Vị Trận, ba viên xúc sắc gần như trở thành tàn ảnh, tốc độ cực kỳ khủng khiếp…
Bối Toa là người duy nhất có thể dùng tinh thần lực nhìn xuyên bát, thấy ba xúc xắc trong cửa lớn không ngờ xoay tròn liên tục, đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, nếu lúc này nhét vào một quả trứng gà sợ cũng vừa.
- Ha ha, không có việc gì.
Thương Nanh thấy Bối Toa khẩn trương, hắn khẽ cười, nắm tay Bối Toa an ủi.
- Bộp…
Cửa lớn chợt phát ra một tiếng kêu nhẹ như có va chạm, Bối Toa một lần nữa dùng tinh thần lực thẩm thấu quan sát, phát hiện đám xúc sắc vốn đang xoay tròn đột ngột dừng lại, một viên xúc sắc bị đụng phải lăn sang một bên, từ sáu lăn một cái thành một, nói cách khác trong cửa Lớn hiện tại là: một, sáu, sáu, mười ba điểm….
Nghe thấy tiếng động trong cái bát, nhà cái khẽ giật mình, nhưng hắn vẫn tin tưởng, mặc dù hắn không thể quan sát bên trong được như Thương Nanh và Bối Toa nhưng hắn vẫn rất tin tưởng, cửa Lớn ba con sáu, cửa Nhỏ ba con một, đó là chắc chắn, cho dù trong cửa Lớn có hai xúc sắc chạm vào nhau thì cũng không thay đổi kết quả….Tây Mông, lần này ngươi thua chắc…
- Mở !!!
Nhà cái hô nhỏ một tiếng rồi chậm rãi mở hai bát, dương dương đắc ý liếc nhìn kết quả, vừa thấy, hai đồng tử hắn thiếu điều rơi ra ngoài, xém chút ngã lăn ra đất, hắn nặng nề đưa tay ôm ngực, thì thào….
Cửa Lớn: sáu, một, một
Cửa Nhỏ: một, một, sáu
Lớn ăn ……
Tất cả mọi người gần như chết lặng !!!
Bối Toa tận mắt thấy sự việc bên trong cửa Lớn, từ ba con sáu biến thành một, sáu, sáu, giờ lại thành một, một, sáu, nhất thời nàng cũng trợn mắt há mồm, nhíu mày:
- Lại thay đổi…..
Nhà cái run rẩy đếm tiền, lần này Thương Nanh thắng 1500 kim tệ, hắn vừa đưa tiền tới vừa cố gắng kiềm chế tâm trạng sợ hãi của bản thân, đưa tiền xong, hắn như gặp phải quỷ, sợ hãi rời khỏi chiếu bạc.
- Ha ha, một ngàn bảy trăm năm năm kim tệ, Kuno tru lên, nhanh nhanh lấy tiền, ta phải đi ăn tiệc….
Thương Nanh vẫn bình tĩnh, không để mắt tới núi kim tệ kia, hắn khẽ cười nhìn Kuno.
Bối Toa tưởng như mình đang nằm mộng, một lúc lấu au nàng mới hồi phục, nhịn không được ôm tay Tây Mông nũng nịu:
- Tây Mông thối tha…ngươi….ngươi….ngươi !!!
- Xú nha đầu, ngươi cái gì, mau lấy tiền, có muốn ăn tiệc hay không ….
Thương Nanh thân mật véo mũi Bối Toa nói.
Tên nhà cái như mất hồn, ngay lập tức lủi về phía lão bản, vừa chạy vừa thở, hắn sợ hãi nói với Obrian:
- Lão bản…Tây Mông….Tây Mông hắn….
- Tây Mông làm sao ? Thua sạch rồi thì tống cổ hắn đi…
Obrian không quay đầu lại, chỉ phất tay nói.
- Không phải, là…hắn….hắn….thắng rất nhiều tiền….
Nhà cái miễn cưỡng nói.
- Cái gì ?
Obrian nhíu mày, khuôn mặt đầy giận dữ, hắn vỗ ghế đứng bật dậy, nắm cổ tên nhà cái nói:
- Nói to lên, ngươi không phải mê ngủ chứ ? Tây Mông thắng lớn ?
- Không sai, lão bản, là Tây Mông thắng lớn, hơn một ngàn kim tệ…
Thấy lão bản nổi giận, tên nhà cái đổ mồ hôi lạnh, khổ sở nói.
- Hắn ở đâu ?
- Hắn đang lấy tiền, chuẩn bị đi…
- Hừ !!! Muốn đi ? Đâu dễ vậy ?
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 13: Một người không đủ, cộng thêm ta nữa.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thấy Thương Nanh gọi, Kuno cũng tỉnh lại, hắn cởi áo bào, mang theo tâm trạng kích động cực độ gom lấy kim tệ cột thành bọc, sau đó ôm chặt trước ngực, hai mắt cảnh giác liếc nhìn tứ phía, sợ người khác đánh úp.
Nhìn bộ dạng ngu đần của Kuno, Thương Nanh và Bối Toa không nhịn được nhìn nhau cười, các con bạc xung quanh lúc này cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
- Ai !!! Sớm biết vậy thì đặt theo Tây mông là thắng rồi, nếu theo hắn khẳng định sẽ kiếm được không ít tiền…
- Đúng vậy, hôm nay Tây Mông thực vô cùng bá đạo rồi !!!
Thấy mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt khác sưa, Thương Nanh cũng có chút vui mừng, hắn đắc ý nói với Bối Toa:
- Thế nào, nha đầu ? Ta đã nói hôm nay vận khí rất tốt, các ngươi tin rồi chứ ?
Thấy bộ dạng vênh váo của Thương Nanh, Bối Toa vẩu môi, hừ một tiếng, sau đó thì thầm với Thương nanh, giả bộ chất vấn:
- Tiểu tử thối Tây Mông, ngươi khai mau, làm sao ngươi có thể làm cho con xúc xắc chuyển động ?
- Khụ…khụ….cái này….sau này sẽ nói cho ngươi biết….
Thấy Bối Toa hỏi, Thương Nanh cảm thấy rất nhức đầu, hắn ho khan, sau đó cười vô cùng thần bí, cúi đầu mỉm cười không trả lời….
Thấy Thương Nanh thừa nước đục thả câu, Bối Toa cũng cười, đôi tay trắng nõn nháy mắt vung lên, định đánh yêu hắn vài cái. Thương Nanh lúc này mặc dù tâm tình rất tốt, nhưng vẫn không nhường nàng, đám người xung quanh trong chốc lát tròn mắt nhìn hai người đùa giỡn, như thể chỉ có họ ở đây vậy….
Chợt ….
- Tránh ra…tránh ra….
Một tiếng thét vang lên, sòng bạc nhất thời trở nên tĩnh lặng, tất cả con bạc dạt sang hai bên.
Phía sau, chủ sòng bạc, lão bản Obrian sắc mặt vô cùng âm trầm, đang đi về phía này, sau lưng hắn là tám tên vệ sĩ vạm vỡ, cả bọn tràn ngập sát khí, mỗi tên cầm trong tay một cây gỗ.
Chứng kiến đội hình hùng hổ này, tất cả con bạc đều sợ hãi lui lại, nhường một lối nhỏ cho họ đi.
Thấy Obrian bước về phía này, nụ cười trên môi Thương Nanh và Bối Toa vụt tắt, Kuno thì không nhịn nổi, lui lại một bước, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng hắn càng ôm chặt bao tiền hơn.
Thương Nanh nhíu đôi mày kiếm, cười khổ lắc đầu:
- Xem ra hôm nay muốn đem kim tệ đi cũng không đơn giản..
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa lập tức kéo hắn về phía sau, an ủi:
- Tây Mông, không phải sợ, có ta ở đây…
- Ha ha, sợ rằng không đơn giản như vậy, trong đám vệ sĩ kia, Bahrton và Gida đều là sơ cấp chiến sĩ học đồ, với sức mình ngươi sợ rằng không đủ.
Nói vậy, nhưng khi Bối Toa tỏ ý che chở hắn, Thương Nanh không khỏi thấy lòng vô cùng ấm áp, chỉ là miệng chó không mọc ngà voi, hắn mở miệng là lại châm chọc nàng.
- Hai sơ cấp chiến sĩ học đồ ?
Khuôn mặt Bối Toa nhất thời ngưng trọng, bản thân nàng là một trung cấp ma pháp học đồ, đối phó với sơ cấp chiến sĩ học đồ dĩ nhiên thừa khả năng, nhưng hai gã sơ cấp học đồ thì…..nếu ở nơi trống trải, nàng cũng có thể thu thập bọn chúng, nhưng đây là sòng bạc, không gian rất hẹp, rất bất lợi cho ma pháp sư.
- Thiếu gia, ngươi và Bối Toa tiểu thư cầm tiền đi trước, ta ngăn cản bọn họ…
Kuno thường ngày đàng hoàng, chất phác, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn nắm chặt tay, giọng nói sặc mùi anh dũng hi sinh.
- Để bọn chúng tới đây, bọn chúng không dám làm gì ta đâu..
Bối Toa nói.
- Ha ha, không nên hoảng sợ, binh tới tướng ngăn. Nếu Obrian thực sự có năng lực cướp kim tệ trong tay Tây Mông ta thì cho hắn cũng không sao.
Thương Nanh bình thản nói, mặc dù câu nói không mạnh mẽ, nhưng nếu nghĩ kĩ sẽ thấy sự tự tin vô cùng cường đại của Thương Nanh.
- Tốt, thằng nhóc, dám ăn gian trong sòng bạc của bổn lão gia, ta nghĩ ngươi chán sống rồi, ngoan ngoãn để kim tệ lại, sau đó tự chặt đứt hai tay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi…
Obrian vừa đi về phía Thương Nanh vừa quát…
- Cút !!! Orbrian, ngươi dùng cặp mắt chó của ngươi nhìn xem, bổn thiếu gia ăn gian chỗ nào, không bằng cớ, ngươi tốt nhất không nên nổi cơn điên cắn càn.
Thương Nanh cười phá lên, nếu đã bất thiện, vậy cũng khỏi cần khách khí.
Obrian ngàn lần không ngờ Thương Nanh dám mạnh miệng như vậy, hắn giận quá hóa cười, điên cuồng nói:
- Chỉ bằng bản lãnh trăm trận trăm thua của ngươi cũng thắng được nhiều kim tệ như vậy ? Rõ ràng là ăn gian….
- Ồ, thì ra là như vậy…
Thương Nanh ra bộ hiểu biết, nói tiếp:
- Theo như ngươi nói, lão bản ngươi kết hôn ba mươi năm, vẫn không có con, giờ đột nhiên sinh ra một tiểu tử mập mạp, vậy khẳng định là có người hỗ trợ…..
Nghe Thương Nanh nói, tất cả con bạc bật cười, câu này chẳng phải Thương Nanh chửi Obrian đội sừng hay sao chứ ??? !!!
- Ngươi….
Obrian gầm gừ…
- Lão bản, khỏi cần dài dòng với hắn, trực tiếp đoạt lại kim tệ.
Bahrton khuôn mặt đầy hung hăng, nhịn không được nói.
Trước kia hắn thường xuyên giày xéo Tây Mông, đến giờ vẫn cảm thấy thèm, đánh người, cần phải cãi lí sao ?
- Ai dám ?
Bối Toa cười lạnh, bước tới một bước !!!
- A, bảo sao tên tiểu tử Tây Mông kiêu ngạo như vậy, hóa ra hôm nay có trợ thủ…
Gida nói, giọng nói đầy vẻ chế nhạo, miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười tà dâm, ánh mắt không chút kiêng kỵ, dán chặt vào thân thể Bối Toa.
- Các ngươi không nên làm loạn, tiểu thư nhà ta là trung cấp Ma Pháp Học Đồ, các ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
Kuno thò đầu ra, nói.
- Ha ha, trung cấp ma pháp học đồ ? Không phải chỉ là một tiểu nữ sao, tiểu muội muội, hôm nay thúc thúc đang buồn, lại đây, thúc thúc thương….
Bahrton cười vô cùng bỉ ổi, nói, hắn vừa dứt lời, cả đám vệ sĩ ồ lên đầy vẻ dâm ô.
Bối Toa nhíu mày, hai con mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí, từ nhỏ nàng luôn sống trong những tiếng ca ngợi, chưa từng bị nhục nhã như vậy, quả thực lúc này nàng giận tới cực điểm, chỉ hận không thể lập tức bầm thây lũ người kia ra vạn đoạn.
- Y, mỹ nhân nỏi giận rồi, thế nào, chỉ bằng một ma pháp học đồ như ngươi, muốn giải quyết hai người chúng ta ?
Gida cười hả hả
- Nếu một không đủ, vậy cả ta nữa thì sao ?
Thương Nanh cười khẽ, chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay trong nháy mắt bốc lên một ngọn lửa
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 14: Thế nào lại là Bahrton
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hỏa cầu thuật !!!
Thấy ngọn lửa trên tay Thương Nanh, tất cả con bạc đều hít một hơi lạnh, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tại A Tư Đặc Lan thành, nói tới phế vật đỉnh cấp như Tây Mông có ai không biết ?
Mặc dù hắn là hậu duệ của Baruch gia tộc, gia tộc cũng không tiếc tiền, dùng một số lượng ma pháp dược tề khổng lồ để tạo nên ma lực sơ cấp học đồ cho Tây Mông, nhưng hắn trời sinh tinh thần lực khô kiệt, không thể phóng ra ma pháp, kết quả trở thành trò cười trong giới ma pháp sư.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại tận mắt thấy Tây Mông sử dụng hỏa cầu thuật, cái này không phải chứng minh rằng hiện tại Tây Mông là sơ cấp ma pháp sư học đồ hàng thật giá thật hay sao ?
- Thiếu gia….người….người có thể phóng thích ma pháp ?
Kuno trong nháy mắt đờ người, thần sắc vô cùng bất khả tư nghị, hai mắt trợn tròn, mơ hồ có chút lệ quang, hiển nhiên hắn bị tình cảnh trước mắt kích động tới tột đỉnh…
Tâm tình Kuno lúc này so với lúc thu gom kim tệ còn kích động hơn gấp ngàn lần, thêm vào đó, hiện tại họ đang lâm khốn cảnh, nếu Thương Nanh là một ma pháp học đồ hàng thật giá thật, điều này đồng nghĩ với vô tận hy vọng, vô cùng ý nghĩa…
- Thế nào ? Obrian, bây giờ chúng ta có hai ma pháp học đồ, ngươi còn muốn lưu kim tệ lại ? Muốn chặt đứt hai tay chúng ta nữa không ?
Bối Toa ban đầu thấy cảnh này vô cùng vui mừng, nhưng nàng cũng ngay lập tức trấn tĩnh, cười lạnh nói.
Bối Toa và Tây Mông là thanh mai trúc mã, Tây Mông có thể thoát khỏi kiếp phế vật, trở thàng ma pháp sư học đồ, nàng tự nhiên vô cùng cao hứng, đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, dị biến trên chiếu bạc ban nãy, sợ rằng chính là do Tây Mông dùng ma pháp ra tay, trên người Tây Mông lúc này chắc chắn có rất nhiều bí mật, bất quá lúc này cũng không phải lúc nàng tra hỏi, việc cần thiết là giải quyết phiền toái trước mắt, sau đó sẽ tra hỏi xú tiểu tử Tây Mông.
Thấy Thương Nanh sử dụng được hỏa cầu thuật, khóe miệng Obrian bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn không ngờ Thương Nanh sử dụng được ma pháp, nhưng mặc kệ thế nào, gần hai ngàn kim tệ, hắn không dễ dàng bỏ.
- Chỉ là hai tên sơ cấp ma pháp học đồ, còn chưa đủ để kiêu ngạo với lão phu..
Obrian ho khan vài tiếng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, nói:
- Bahrton, Gida, giao cho các ngươi, đánh bọn chúng một trận cho ta…
Obrian thoáng suy nghĩ, sau đó lại cười, mặc dù đó là hai ma pháp học đồ, nhưng Bahrton và Gida bên mình cũng là hai chiến sĩ học đồ, huống chi đổ phường không gian chật hẹp, có lợi với sở trường cận chiến của chiến sĩ.
Obrian nói xong, chợt thấy lạ, bởi Bahrton và Gida vẫn không động đậy, hắn nhịn không được quay lại, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Phía sau hắn không ngờ lại không có ai, mấy tên vệ sĩ vốn theo sát hắn không biết từ lúc nào đã lui lại hai bước, mỗi người đều giơ cao cây gỗ, đề phòng.
Obrian thét lớn:
- Bahrton, Gida, các ngươi làm gì vậy ? Obrian ta ngày thường đối xử rất tốt với các ngươi, giờ là lúc cần các ngươi xuất lực, lại muốn lui bước ?
Bahrton ngượng ngùng cười:
- Lão bản, không phải huynh đệ không có nghĩa khí, chỉ là chúng ta biết phân lượng mà, chút tiền lương của ngài thực không đáng để liều mạng…
- Các ngươi nói gì, muốn ép ta sao ?
- Hắc, cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là liều mạng, việc tốt lão bản ngươi ăn cả, còn chúng ta phải chịu chết ?
Gida xoa tay cười gian.
- Được rồi, xong việc ta chia cho các ngươi hai phần, thế nào ?
Obrian cắn răng nói.
- Thành giao…
Bahrton và Gida nhìn nhau, gật đầu, sau đó lao về phía Thương Nanh và Bối Toa.
Thương Nanh cười khẽ, sau đó thì thầm với Bối Toa.
- Có được hay không ? Như vậy rất nguy hiểm…
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa nhất thời kinh hô.
- Hừ, cam đoan không có vấn đề, ngươi quên một màn trên chiếu bạc sao ?
Thương Nanh vỗ ngực, tự tin nói
- Được rồi, ngươi cẩn thận một chút
Bối Toa vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng thấy Thương Nanh tự tin như vậy, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.
Bahrton và Gida cũng vô cùng hung hăng, nếu như ở ngoài, bọn họ thật sự không nắm chắc có thể chiến thắng một sơ cấp ma pháp sư học đồ và một trung cấp ma pháp sư học đồ, nhưng trong sòng bạc, không gian chật hẹp, thực vô cùng có lợi cho bọn chúng..
Bối Toa bắt đầu ngâm xướng ma pháp, Bahrton và Gida cũng không chậm trễ, đấu khí bốc lên, hét lớn lao tới, mỗi người một phía cùng lúc công kích Thương Nanh và Bối Toa.
Phần lớn con bạc xung quanh đều là lính đánh thue, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vừa mới bắt đầu đã nhìn ra Thương Nanh tuyệt đối lâm vào tình thế nguy hiểm, dù bên Thương Nanh có một trung cấp ma pháp sư học đồ nhưng ở đây không gian nhỏ hẹp, ưu thế về tu vi không lớn, hơn nữa ma pháp sư tối kị cận chiến, tất cả đều thầm nghĩ, Thương Nanh khẳng định thảm bại….
Thương Nanh lúc này không hề ngâm xướng ma pháp, hắn chỉ cười hề hề đứng tại chỗ, bộ dạng vô cùng tự tin, không hề để ý tới Gida đang lao tới, phía bên kia, Bahrton cũng đang lao về phía Bối Toa.
Khi nắm tay của Gida chỉ còn cách mặt Thương Nanh một đoạn, tất cả đều thầm chửi, Thương Nanh thật ngu ngốc, không ngờ không tận dụng thời gian ngâm xướng ma pháp, cứ thế đứng chịu trân….
Ngay cả mấy con bạc cũng âm thầm lẩm bẩm, trận này Thương Nanh hẳn sẽ thê thảm.
Có người còn nghĩ Thương Nanh thúc thủ chịu trói, nhưng lúc này đầu hàng không phải quá muộn rồi sao ? Nếu như biết thua, cũng không biết chạy trốn ?
Khoảng cách nắm tay của Gida lúc này cách mặt Thương Nanh chưa tới ba phân, Thương Nanh cũng đã cảm nhận được quyền phong áp sát mặt, nụ cười của hắn cũng đậm hơn vài phần…
- Ha, chết đi cho ta…
Gida thấy nắm tay chỉ cách Thương Nanh một chút, hắn điên cuồng gầm rú, đấu khí càng thêm nồng đậm, hắn tin chắc rằng, cho dù phía trước là một khối cự thạch cũng sẽ nát vụn dưới tay hắn.
Tíc tắc sau..
Thương Nanh khởi động Di Hình Hoán Vị Trận…Trong nháy mắt hắn đổi chỗ cho Bahrton….
Một kích toàn lực của Gida ngay lập tức đập thẳng vào ngực Bahrton, máu tươi phun ra, thân thể hắn như con diều bay thẳng ra ngoài, đập vào một bàn bạc rồi rơi xuống đất.
Bahrton tái mặt, phun ra một ngum máu tươi, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Gida một cái, sau đó ngất đi.
- Thế !!! Thế nào lại là Bahrton ?
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 15: Nói láo cao thủ tại dị giới
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
HGida kinh ngạc nhìn nắm tay của mình, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, rõ ràng vừa rồi Tây Mông đứng trước mặt hắn, làm thế nào trong nháy mắt lại biến thành Bahrton ? Hắn vô cùng kinh nghi, đứng chết trân tại chỗ, tựa như đang cố gắng tìm lời giải thích vậy….có điều, Bối Toa không cho hắn thời gian tự hỏi nhiều như vậy.
- Tịnh hóa chi quang !!!
Ngâm xướng một lúc, Bối Toa yêu kiều phất tay, cánh tay ngọc vung lên cao, theo đó một đạo ánh sáng trong nháy mắt bao phủ Gida, bị ánh sáng bao phủ, Gida cảm thấy như bị vạn châm nhập thể, hắn ôm đầu gầm rú, cực độ đau khổ.
Thấy bộ dạng thống khổ của Trát Đặc, sáu người còn lại cũng hoảng sợ, cuống quít vung quyền lao về phía Bối Toa.
- Đi …
Thương Nanh cười lạnh, hỏa cầu trong tay cũng hình thành, hắn quát nhẹ, hai luồng lửa đỏ sẫm như tia chớp bay về phía sáu người. Phóng hỏa cầu xong, hắn ngay lập tức tiếp tục ngâm xướng những câu chú ngữ khó hiểu.
Sáu người còn lại không phải là chiến sĩ, không có đấu khí hộ thể, đối mặt với hỏa cầu nóng bỏng gần như không có sức phản kháng, ngay sau đó là từng loạt tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất sáu tên vệ sĩ nằm la liệt, rên rỉ không ngừng.
Thấy tình hình đó, vẻ mặt kiêu ngạo của Obrian biến mất, tám người đó trước giờ vốn là chỗ dựa vững chắc của hắn, giờ trong chốc lát đã bị Thương Nanh đánh nằm la liệt, trong đầu hắn tràn ngập hoảng sợ, khủng hoảng tới cực điểm, rốt cuộc cũng quên cả kim tệ, thừa dịp Thương Nanh không chút ý, lén lút chui vào sau quầy bar trốn.
Thương Nanh đương nhiên chú ý rất kĩ từng hành động của Obrian, thấy vậy hắn không khỏi phì cười, hắn định phát động hỏa cầu thuật một lần nữa, thiêu Obrian thành heo nướng, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, ma lực trong cơ thể đã dùng hết sạch, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. “Sơ cấp ma pháp học đồ, ma lực thật quá ít đi !!!”
Bất quá sau khi suy nghĩ chốc lát, hắn hiểu ra rằng, sơ cấp ma pháp học đồ, ma lực vô cùng ít, đối với hắn, ma lực còn mang ý nghĩa khác, còn sử dụng để phóng thích ma pháp trận, còn phải cung cấp năng lượng cho ma pháp trận trận nguyên, vừa rồi hắn liên tục sử dụng để thi triển Di Hình Hoán Vị Trận, giờ lại dùng ma pháp oanh kích, khó trách tiêu hao nhanh như vậy, hắn cười khổ lắc lắc đầu, xem ra sau này cũng nên tu luyện ma lực một chút mới phải.
Bất quá, Thương Nanh vốn có tôn chỉ rõ ràng, người không phạm ta, ta không phạm người, dù cho là dưới tình huống ma lực khô kiệt, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho Obrian. Hắn lập tức bước nhanh về phía quầy bar, túm lấy đầu Obrian, không cho hắn kịp thanh minh, lập tức buông tay, từng tiếng kêu chát, chát vang lên liên hồi..
- Hừ, muốn lấy vật trong tay ta ? Cũng phải xem ngươi có năng lực này không đã…
Thương Nanh rất mạnh tay, đánh cho Obrian xây xẩm mặt mày, trước mắt đầy sao, sau đó ném hắn vào bàn đánh bạc.
Obrian bị đánh đến hoa cả mắt, lại bị ném, va chạm mạnh với bàn bạc, ngay lập tức ngất đi.
- Chúng ta đi !!!
Thu thập Obrian xong, Thương Nanh phủi phủi tay, cười ha hả đi về phía Bối Toa, sau đó gọi Kuno rồi cả bọn đi ra ngoài.
- Quang Minh thần ở trên, hôm nay Tây Mông không phải được thần linh phụ thể chứ ? Thế nào lại …..trâu bò như vậy
???
- Hôm trước ta nghe nói Tây Mông cùng đường phản kháng, đánh cho Lai Tư Uy Liêm một trận, ta vốn nghĩ đó chỉ là trò đùa, nhưng xem ra….thật sự có khả năng…
- Tây Mông cường thế quật khỏi, xem ra A Tư Đăc Lan thành không lâu sẽ vô cùng náo nhiệt, gia tộc Rand tuyệt đối sẽ không để Tây Mông cứ thế phát triển….
Đám người Thương Nanh rời khỏi đổ trường một lúc, mọi người mới tỉnh hồn, đưa mắt nhìn nhau, sau đó sôi nổi bàn tán.
Trên đường, ba người Thương Nanh song song tiến bước.
- Tây Mông, giờ ngươi giải thích cho ta nghe đi…
Bối Toa xoay đầu, chớp chớp đôi mắt sáng, vẻ mặt tràn ngập chờ mong nhìn Thương Nanh.
Từ lúc xảy ra vấn đề trên chiếu bạc tới lúc Thương Nanh phóng xuất ma pháp, tất cả đều vào lúc chỉ mành treo chuông, hắn không ngờ lại có thể trong chớp mắt đổi vị trí với Bahrton, Bối Toa phát hiện ra rằng, Tây Mông hiện tại ẩn chứa rất nhiều bí mật, sự hiếu kỳ trong lòng nàng cũng bị kích thích tới cực điểm.
- A…cái này…thực ra rất đơn giản…
Thương Nanh ấp úng trả lời, bộ não vận động tới mức tối đa, nghĩ ra đủ loại mưu kế để…nói dối.
- Vài ngày trước, khi ta ngồi ăn xin ở ven đường, có một lão khất cái ngồi cạnh, ta với lão tán gẫu một hồi, lão liền hỏi gia cảnh của ta, sau khi kể lại ta là con nhà thế gia vọng tộc, bị người ta hãm hại, giờ phải đi ăn xin, chịu đủ mọi cay đắng, lão chợt nổi giận.
Đột nhiên hắn nghiêm mặt hỏi Bối Toa:
- Ngươi nghĩ sau đó lão nói thế nào ?
- Nói thế nào ?
Bối Toa và Kuno đều ngẩn người, nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi.
- Lão khất cái nói, bình sinh lão không vừa mắt với tiểu nhân…..chuyên hãm hại người khác, lão nói sẽ giúp ta. Sau đó lão móc ra một quyển sách mục nát, nói ta phải đọc và nhớ kỹ, lúc đó ta cho rằng lão trêu đùa ta, ngay cả lão còn phải đi ăn xin, lấy gì ra mà giúp ta ??
Thương Nanh giả bộ thả hồn vào ký ức, bộ dạng vô cùng chân thật, tinh tủy của nói dối đại pháp được hắn thể hiện tới tận cùng.
- Sau đó thì sao ?
- Sau đó….dù sao lúc đó ta cũng rất buồn tẻ, cũng muốn vào hùa chơi với lão cho vui, vì thế ta mở sách, đọc hơn nửa ngày mới nhớ hết, sau khi đọc xong, lão thu sách lại, nói rằng ta miễn cưỡng có khả năng nắm giữ ma pháp không gian hệ, nếu chăm chỉ tu luyện, sau này có thể bố trí mấy ma pháp trận.
Thương Nanh bốc phét, nước bọt bay tứ tung, tỏ vẻ vô cùng chân thật.
- Lúc ấy ta chỉ biết cười khổ, ta vốn chỉ là một phế vật, tinh thần lực khô kiệt, tu luyện cái mông ngươi…..Ai ngờ khi nghe ta nói vậy, lão chợt tức giận, bóp miệng ta rồi ném một viên thuốc vào, viên thuốc đó vô cùng kinh tởm, ta muốn nhổ ra nhưng đã muôn…
Thương Nanh vừa nói vừa giả bộ khạc nhổ, có vẻ rất kinh tởm.
- Không gian hệ ma pháp sư ??? Ngươi nói thực sao ?
Bối Toa ngây ngốc, hít một hơi khí lạnh, nàng tựa hồ rất chờ mong cái này, đối với lời nói của Thương Nanh nàng không chút nghi ngờ.
- Sau đó….lão khất cái vỗ đít mà đi, hắn dặn ta nên nghỉ ngơi, viên thuốc kinh tởm lão cho ta sẽ sinh ra thần lực, lúc đó ta cũng không thèm để ý, ai ngờ qua vài ngày, ta thực sự cảm nhận được tinh thần lực, hơn nữa còn có thể phóng thích ma pháp.
Thương Nanh giả bộ kinh ngạc, hoa tay múa chân nói.
- A….thần kỳ như vậy ?....
Bối Toa kinh hô.
- Đúng vậy, lúc đó ta mừng như điên, cũng bắt đầu tin vài phần lời nói của lão, vội vàng nghiên cứu quyển sách nhỏ mà lão bắt ta học thuộc, kết quả phát hiện ra rằng quyển sách nhỏ có chỉ dẫn về không gian chi lực, ma pháp trận….
- Ngươi !!! Thực là ma pháp sư không gian hệ ???!!!!
Đây là kỳ ngộ cỡ nào ? Bối Toa nhịn không được, ôm choàng lấy Thương Nanh, hoan hỉ nói.
- Cái gì không gian hệ ma pháp sư ?
Thương Nanh lại cảm thấy nhức đầu, hắn thập phần hoài nghi hỏi ngược lại.
- Ngươi là đồ ngôc.
Bối Toa vô cùng kích động, khuôn mặt đẹp đỏ ửng, chỉ chốc lát nàng đã trấn tĩnh lại, rồi từ tốn giải thích
- Ma pháp chia làm nhiều hệ, như Quang Minh hệ, Hắc Ám hệ, Hỏa hệ, Thủy hệ, Địa hệ, ngoài ra còn có một vài loại đặc thù như Không Gian hệ, ma pháp sư Không Gian hệ là ma pháp sư thần bí nhất, cường đại nhất, bọn họ nắm trong tay Không Gian Chi Lực, có khả năng gia trì ma pháp thuộc tính lên trang bị, còn có khả năng chế tạo, phù họa truyền tống trận……Có thể nói không gian hệ ma pháp sư là ma pháp sư tôn quý nhất của Ma Huyễn Đại Lục, là chức nghiệp, tồn tại cực kì hi hữu.
Bối Toa càng nói càng thêm kích động.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo